--> Hương Vị Đồng Xanh - game1s.com

Hương Vị Đồng Xanh

trắng của mình, anh đặt cẩn thận lên bàn rồi nghiêm túc làm việc.

Thiên Phong cũng không biết mình đã làm trong bao lâu, chỉ đến khi cái bụng anh bắt đầu réo rắt, cơ thể quá mệt, khắp người thấy hơi nhức mỏi, Thiên Phong mới chịu rời laptop, đứng dậy vươn người từ từ bước đến bên cánh cửa mở ra ban công. Không khí thoáng đáng mát mẻ tràn về, len vào trong buồng phổi của Thiên Phong, khiến anh cảm thấy sảng khoái vô cùng. Trước mắt anh là một màu xanh trải dài của những cánh đồng lúa mới, từng ngọn lúa lăn tăn theo gió tựa như những ngọn sóng biển rất đẹp.

Gió thổi vào phòng, thổi tung một mảnh vải đang trùm phủ một cái giá bằng gỗ. Thiên Phong lơ đễnh nhìn qua nó, nhưng đập vào mắt anh là một bức vẽ, một bức vẽ rất quen thuộc nhưng cũng hoàn toàn xa lạ.

Thiên Phong giật mình, anh bước nhanh lại nhìn bức tranh vẽ trên giá, gần như không tin được. Lần nữa nhìn chằm chằm vào bức tranh một bé trai và một bé gái. Bé trai trong tranh chẳng ai khác chính là anh, còn bé gái chính là Việt Tình. Sở dĩ anh nhận ra là vì anh anh cũng có một bức tranh y chang như thế. Chỉ khác là, cô bé trong bức tranh của anh có nét mặt trầm tĩnh, còn cô bé trong bức tranh ở đây lại vô cùng tươi tắn với nụ cười đầy rạng rỡ như ánh nắng chan hòa trên cánh đồng xanh ngát.

Trong lòng Thiên Phong bỗng cảm thấy xôn xao. Nụ cười đó dường như rất quen thuộc, lại dường như là nụ cười mà anh luôn mong đợi. Vì sao lại có cảm giác kỳ lạ thế này?

Thiên Phong không nhớ rõ bức tranh mà anh đang giữ là được anh vẽ khi nào, chỉ biết là anh đã ký tên bên dưới. Và dường như mỗi khi nhìn thấy bức tranh, anh có một tình cảm thật đặc biệt.

Điều đặc biệt khác là, dưới bức tranh kia không có chữ ký của anh. Mà là chữ ký của một cô gái: Việt Phương...

“Việt Phương” lại là cái tên này. Cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc này xuất hiện trong cả giấc mơ của anh.

Cảm giác đau đầu lại tràn về, dạo gần đây, đầu anh luôn cảm thấy đau nhức. Thiên Phong khẽ lấy tay day day trán. Từ khi về Việt Nam tới giờ, có lẽ áp lực công việc đè nặng đã dẫn đến chứng đau đầu thường xuyên như thế.

Anh cúi người nhặt tấm vải bị gió cuốn bay dưới đất lên, che phủ cẩn thận bức tranh.

Sau đó rời khỏi phòng. Anh muốn tìm cái gì đó lót dạ, cái bụng của anh lại tiếp tục reo lên thúc giục.

Thiên Phong vừa đi xuống đến cầu thang đã ngửi được một mùi thơm phức của thức ăn. Cảm giác ngạc nhiên, anh sải chân đi theo mùi thơm xuống bếp. Trên chiếc bàn tròn ở căn bếp đã được bày mấy món ăn trông có vẻ rất ngon. Canh vẫn còn nóng hổi, dĩa rau xào xanh mướt thơm lừng trông cực kì bắt mắt. Một cái nêu đất có nắp đậy vẫn còn nóng, Thiên Phong đưa tay mở ra xem, là cá kho tộ vàng ươm. Chẳng quá màu mè, cũng chẳng phải cao sang gì, chỉ là mấy món ăn đạm bạc. Nhìn mấy cọng rau này, Thiên Phong cũng nhìn ra được là rau trong vườn khi nãy anh mới xem. Một tô cơm trắng tinh, những hạt cơm tơi trông rất ngon lành, khiến người ta nhìn đã muốn ăn ngay.

Đưa mắt nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, đã gần 2 giờ chiều rồi.

Thiên Phong nghĩ chắc là người giúp việc mà Hoàng Tuấn đã thuê đến làm việc cho anh nấu, chỉ có Hoàng Tuấn là hiểu tính cách anh thường xuyên ăn trễ mà dặn người giúp việc nấu vào giờ này.

Dịch vị cứ thế mà tiết ra, chén bát trên bàn cũng chỉ có đúng một cái và một đôi đũa. Bụng réo rắt khiến Thiên Phong chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, anh ngồi xuống cầm đũa ăn ngay, cho rằng bàn ăn này là dọn cho anh ăn. Một cọng rau xanh cho vào miệng, không mặn, không lạt, rất vừa ăn, lại rất thơm. Thiên Phong khẽ cười hài lòng, còn nghĩ đến việc bản thân cũng hơi kén ăn, ăn đồ ăn cũng có chút qua loa cho xong, chứ chưa từng ngồi thưởng thức bao giờ, không ngờ cuối cùng cũng có lúc được ngồi thưởng thức thức ăn ngon rồi.

Thiên Phong khẽ cười hài lòng, không ngờ lần này Hoàng Tuấn lại cẩn thận đến như thế, tìm cho anh một người giúp việc tốt như vậy.

Thiên Phong ăn cũng nhanh, đảo mắt nhìn quanh, vẫn không thấy chị giúp việc ở đâu. Anh nghĩ là chắc chị đang đi loanh quanh đâu đó, anh quyết định quay về phòng tắm một cái cho sảng khoái rồi tiếp tục làm việc.

Việt Phương nấu cơm gần xong thì gọi điện cho Bảo đến. Nhưng đồ ăn bày biện xong xuôi mà chẳng thấy Bảo đến. Cô cau mày đi ra cửa trước đứng đợi. Bảo thì không thấy đâu, nhưng lại thấy một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu chình ình ở một góc sân.

Bảo Phương giật mình, bước đến xem xét quan sát chiếc xe.

Lúc nãy cô vào từ cổng sau nên không hề thấy chiếc xe này. Việt Phương cau mày, cắn môi nhìn chằm chằm chiếc xe, không rõ ai là người đã để xe ở đây. Cô nhìn khóa cổng, không hề có chút gì xây xước như bị cậy, vậy thì họ tự mở cửa vào. Cô hơi hoảng hốt khi nghĩ đến việc bọn họ có thể mở cửa vào trong nhà. Nhưng người mở cửa vào là ai? Là ăn trộm hay... Thiên Phong.

Trong lòng Việt Phương bỗng rộn lên, tim đập mạnh không ngừng. Nhưng cô không dám vào nhà một mình, cô ra cửa chờ Bảo đến rồi cùng mình vào nhà. Đợi mãi vẫn chưa thấy Bảo đến, Việt Phương quyết định quay vào trong nhà.

Vào trong nhà, không thấy bóng ai nhưng đồ ăn trên bàn đã vơi mất phân nửa, mặt Việt Phương thất sắc ngay. Nếu là Thiên Phong nhất định sẽ lên tiếng gọi chứ chẳng thể nào lặng lẽ ăn vụng như thế, vậy thì chỉ còn có ăn trộm mà thôi.

Tên trộm này cũng thật là... căn nhà này lâu năm như vậy, trong xóm chẳng ai không biết nó đã bỏ hoang từ lâu, xưa giờ cũng chẳng ai đến ăn trộm, ấy thế hắn còn đến trộm vào ban ngày nữa. Nghĩ đến là bực, Việt Phương chộp lấy cây chổi, cô cầm cán chổi thủ thế, dáo dác tìm bên dưới, rồi chạy lên lầu rà xét từng phòng.

Đến căn phòng cuối cùng, cô nhẹ nhàng mở cửa, nhưng bên trong cũng vắng lặng như không. Việt Phương thở phào nhẹ nhõm, hạ cán chổi xuống, tự nhủ mình thần hồn nát thần tính. Định đi xuống lầu gọi điện thoại cho Bảo, hỏi xem vì sao chưa đến, nhưng khi cô quay đi thì nghe thấy tiếng nước chảy.

Không nghĩ ngợi nhiều, Việt Phương tin chắc là có trộm, cô quyết định đánh hắn ta một trận.

Cô cầm chổi đứng trước cửa phòng tắm, tay run run suy nghĩ không biết cái tên kia là đang trong lúc trộm cắp thì muốn đi vệ sinh hay đi tắm. Nếu vậy thì... cô có chút ngại ngùng đỏ mặt khi nghĩ đến. Muốn đưa tay vặn nắm cửa để vào vì cô biết cửa phòng tắm ở đây là phòng tắm riêng nên không dùng khóa, nhưng cứ nghĩ đến tình trạng tên đó đang khỏa thân thì cô lại không dám mở cửa.

Việt Phương đang suy nghĩ nên hay không nên thì cánh cửa phòng tắm đã đột ngột mở ra. Cái kẻ kia thì từ trong buồn tắm bước ra, người để ngực trần, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nước từ trên tóc vẫn còn đang nhỏ giọt trên vai anh.

Thiên Phong cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy có người trước cửa phòng tắm mình. Anh hơi sững người đứng yên.

Việt Phương vừa nhìn thấy hình ảnh của Thiên Phong, còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi tên trộm ra sao, cô hoảng hốt dùng cán chổi quất lia lịa vào người tên trộm. Chẳng biết là đánh trúng đâu với đâu, chỉ biết tên trộm kêu lên một tiếng đầy giận dữ, né tránh đòn quất tới tấp của cô, sau đó nhanh chóng chụp lấy cây chổi trên tay cô, cả hai giằng co nhau rồi cùng ngã phịch xuống giường.

Cảm giác bản thân rơi tự do rồi ngã lên đệm thật êm ái nhưng sau đó là cảm giác nặng nề đè lên người mình, một hơi thở nóng ấm phả lên gương mặt cô. Tay cầm chổi của cô bị người đó đưa cao lên tận đầu, mặt đối mặt, hơi thở gấp gáp của cả hai bao trùm lấy nhau.

Gương mặt của Việt Phương bất giác đỏ bừng lên, cô chưa bao giờ ở quá gần con trai như thế, kể cả với đám con trai bạn thân. Dù sao lớn rồi, lại là con gái, nhất là con gái dưới quê bọn cô càng cần phải giữ ý tứ cho thật tốt nếu không người ta sẽ đánh giá. Hơn nữa, tư thế của hai người quả thật là đáng ngại.

- Nè! Anh muốn làm gì?

- Làm gì? Làm theo yêu cầu của cô! - Thiên Phong khẽ nhếch môi cười vẻ mặt hơi trâng tráo đáp.

- Yêu cầu? - Việt Phương trợn mắt nhìn Thiên Phong, cô làm gì có yêu cầu với anh ta cơ chứ.

Thiên Phong giật mạnh cây chổi trên tay Việt Phương rồi thẳng tay quăng xuống sàn nhà. Anh kiềm chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, ánh mắt giễu cợt nhìn Việt Phương, tay bắt đầu lần mò trước ngực cô, cởi từng nút áo một.

- Nè, anh đang làm gì vậy hả? - Việt Phương hoảng sợ đến tái mặt, cô đau khổ reo thầm trong đầu “chẳng lẽ cô trộm bò không được còn mất cả nắm cỏ”, à không phải, trường hợp của cô là đánh ăn trộm không được còn bị cưỡng hiếp hay sao? Nghĩ đến mà thấy sợ, cô vội vàng vùng quẫy tìm cách thoát thân.

- Ừhm... đàn bà con gái cũng thường có chiêu này, rõ ràng là muốn nhưng giả vờ phản kháng, không ngờ cô đúng là hạng người này. - Thiên Phong nhìn sự vùng quẫy quyết liệt của Việt Phương khẽ cười khinh bỉ.

- Hạng cái đầu của anh thì có, mau thả tôi ra, nếu không tôi la lên đó!

- La đi! Để xem khi cô la lên, người xấu hổ là cô hay là tôi? - Thiên Phong cười nhạt đáp. Cô gái này quả thật là đáng sợ, chẳng hiểu vì sao cô lại có thể theo anh từ sân bay về đến tận đây như thế. Bây giờ còn đột nhập vào nhà anh chơi được trò này với anh. Xem ra nếu không thỏa mãn lòng tham của cô ta một lần, thì cô chắc chắn còn quấy rầy anh nữa.

Nghĩ là làm, tay Thiên Phong đã cởi ra nút áo đầu tiên của Việt Phương. Nhìn khoảng da mát lạnh trên ngực mình, mặt Việt Phương tái mét, cô run run giọng muốn òa khóc nói:

- Tôi xin lỗi vì đã đánh anh! Anh làm ơn tha cho tôi đi!

- Haiz, người nên nói câu đó là tôi mới đúng. Rõ ràng cô là người bám theo tôi kia mà. Mục đích của cô là gì? Thu hút sự chú ý của tôi? Muốn tôi chú ý đến cô? - Thiên Phong nhìn Việt Phương lạnh lùng nói. Vốn là định trêu chọc cô thêm một tí nhưng lại bị ánh mắt như muốn khóc của cô làm cho mủi lòng. Không muốn trêu chọc cô nữa, anh từ từ ngồi dậy khỏi người cô, đồng thời buông hai tay cô ra, ngồi buông thõng ở một bên góc giường.

Được thoát, Việt Phương mừng rỡ, cô vội vàng ngồi dậy, quay lưng về phía Thiên Phong cài nút áo lại. Khẽ khàng lấy tay quệt nước mắt của mình, sau đó mới quay lại nhìn Thiên Phong nghẹn ngào uất ức nói:

- Tôi thật không biết chúng ta vì sao lại hay gặp nhau như thế? Nhưng tôi khẳng định với anh là tôi không bám theo anh. Rõ ràng là hồi sáng nay, tôi đang trên đường đi chợ, anh mới xuất hiện và còn xém chút nữa thì tông chết tôi. Anh thấy có ai liều lĩnh đến mức đó để thu hút sự chú ý hay không cơ chứ?

Thiên Phong nghiêng đầu nhìn cô đánh giá, vẻ mặt của Việt Phương là vừa đáng thương vừa giống như đang kìm nén cơn phẫn nộ. Anh lại cảm thấy vẻ mặt của cô thế này trông khá đáng yêu.

- Vậy cô nói xem, vì sao cô lại ở đây?

- Cái này tôi hỏi anh mới đúng đó. Vì sao anh lại ở đây? Trong nhà này, đồ đạc cũng đã cũ, không đáng giá lắm đâu. - Cô hỏi ngược lại anh.

- Không đáng giá? Cô nghĩ tôi là trộm à? - Thiên Phong có chút cáu giận lớn tiếng hỏi.

- Không phải sao? Mà nói thật, anh đi xe sang như vậy, ăn bận cũng bảnh bao, nhìn như người nhiều tiền nhiều của. Hóa ra là đi tích tụ những thứ ít để làm giàu. - Giọng Việt Phương đầy mỉa mai.

Thiên Phong thật tức chết với cô. Anh siết chặt tay lại, nhìn cô nghiến răng nhả từng từ:

- Đây là nhà của tôi! Tôi không cần thiết phải ăn cắp đồ trong nhà của mình! Cô mới chính là người xông vào nhà người ta với ý đồ không tốt đó!

Tim Việt Phương ngừng đập trong vài giây, cô khó nhọc thở, hai mắt mở to nhìn Thiên Phong không chớp, giống như sợ, chỉ cần chớp mắt một cái thì anh sẽ biến mất. Nhà của anh... nhà của Thiên Phong. Nhìn thật kỹ, rõ ràng người trước mặt mình và Thiên Phong có phần giống nhau. Tuy nhìn anh đẹp trai hơn, chững chạc hơn, có thể nói chỉ có chút giống, chứ không hoàn toàn. Con người có thể thay đổi ngoại hình, nhưng có một thứ không thay đổi, rất dễ nhận ra. Đôi mắt của Thiên Phong. Chỉ là đôi mắt của anh... có mang kiếng, cho nên cô không thể nào nhìn rõ được đôi mắt đó.

- Tôi là Việt Phương!

- Tôi biết rồi, cô đã khai báo tên cho tôi rồi mà. - Thiên Phong cười khẩy đáp.

Việt Phương lần nữa ngây người nhìn Thiên Phong.

Nếu là Thiên Phong, anh nhất định phải nhận ra cô, vì sao anh không nhận ra cô? Chỉ có thể nói, anh không phải là Thiên Phong.

- Anh đã mua lại căn nhà này à?

- Chuyện đó liên quan gì đến cô. Mà khoan, cô là người dọn dẹp ở đây đúng không? - Thiên Phong chợt nhớ bức tranh có tên Việt Phương. - Rau ngoài vườn là cô trồng, cơm lúc nãy là cô nấu, nhà cửa đều do cô chăm sóc?

- Phải! - Việt Phương cắn môi gật đầu, cô cảm thấy thất vọng vì người trước mặt mình không phải Thiên Phong.



Chương 7: Gió đổi mùa



Việt Phương đưa mắt nhìn anh, ánh mắt cô ẩn chứa nỗi buồn. Người con trai trước mặt cô có rất nhiều nét giống Thiên Phong lúc nhỏ. Cô thật sự muốn biết đôi mắt ẩn đằng sau cặp kính kia.

Việt Phương trong lúc không kịp suy nghĩ, cô đưa tay về phía Thiên Phong định gỡ bỏ mắt kính đang che phủ đôi mắt trên gương mặt anh xuống. Cô muốn biết người con trai trước mặt mình có phải là Thiên Phong hay không? Hay anh chỉ là một người xa lạ nào đó mà thôi.

Trái tim thôi thúc không ngừng, sự xúc động đã ngăn cản lý trí của Việt Phương, cô đã hành động theo bản năng.

Nhưng khi tay cô vừa đưa tay đến trước mặt Thiên Phong đã bị anh nhanh chóng chụp lấy, giọng Thiên Phong hờ hững lạnh lùng cùng khó chịu hỏi:

- Cô định làm gì?

Việt Phương giật mình, ý thức được điều điên rồ mình vừa định làm, cô xấu hổ, vội vàng rút tay lại. Thiên Phong cũng bỏ tay cô ra.

Thiên Phong nghiêng đầu nhìn Việt Phương đánh giá. Việt Phương bị nhìn có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ, cong môi nhìn anh hỏi:

- Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như thế chứ? Đúng là bất lịch sự quá đi nha!

- Haiz... vậy còn cô, hành động của cô như thế gọi là có lịch sự hả? - Thiên Phong hất mặt chê trách nhìn Việt Phương. - Cô giơ tay về hướng tôi là định làm gì? Không phải là định tháo khăn tắm của tôi đấy chứ?

- Tôi mà thèm tháo khăn tắm của anh à? Xin lỗi nhé, cho dù anh có tự nguyện khỏa thân trước mặt tôi, van xin tôi nhìn ngắm cơ thể anh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến tôi buồn ói mà thôi. - Việt Phương bị Thiên Phong nghĩ xấu thì bực tức ngang ngược nói. - Đàn ông khỏa thân, xin lỗi, tôi ngắm mỗi ngày đến phát chán, anh có cởi ra trước mặt tôi, tôi cũng chẳng cảm thấy gì. - Việt Phương bạo miệng nói tiếp. Cái thực chất là đàn ông khỏa thân cô ngắm mỗi ngày chính là thằng em trai lên 5 tuổi con của chú Nhân với chị Nga. Chú Nhân và chị Nga đi làm về trễ, cô thường giúp nó tắm rửa.

- Không cảm thấy gì thật sao? - Thiên Phong nghe Việt Phương nói nhưng ánh mắt chỉ dám nhìn nơi khác chứ không dám nhìn thẳng vào anh, cảm thấy cô thật thú vị cho nên muốn trêu chọc cô một chút.

- Đúng vậy, không thấy gì hết. - Việt Phương vẫn quyết tâm cao giọng đáp.

- Cô cho rằng tất cả đàn ông chẳng có gì khác biệt với nhau sao? - Thiên Phong nheo mắt nhìn cô hỏi.

- Không gì khác biệt hết. - Việt Phương giả vờ quay lưng đi, lạnh lùng đáp, cô không muốn Thiên Phong nhận thấy sự lừa dối trong đáy mắt cô.

- Vậy sao?

Sau đó là một khoảng không gian im ắng, im ắng đến lạ thường. Việt Phương không hiểu tại sao Thiên Phong không nói gì tiếp, cô bèn quay lưng lại thì thấy Thiên Phong đang từ từ rút một đầu của chiếc khăn tắm ra. Tim cô xém chút nữa là ngừng đập. Tuy không quá để ý đến các anh chàng nhưng trong lòng Việt Phương cũng thầm thừa nhận, gương mặt của anh chàng rất đẹp trai. Thân hình cao ráo, tuy không gọi là cơ bắp cuồn cuộn nhưng cũng là cân đối, xét toàn diện thì anh chàng này chắc chắn thu hút rất nhiều con gái. Hiện tại anh đang cởi trần, quấn trên người một chiếc khăn, hình ảnh này quả thật dù cô không muốn suy nghĩ đến, nhưng thật sự là vẫn bị anh thu hút. Khi cô quay lại, nhìn thấy ánh mắt đầy giễu cợt cùng khóe miệng hơi xếch, hành động rút khăn chuẩn bị để hở toàn bộ cơ thể trong lúc này lại thật sự gợi cảm vô cùng.

Việt Phương thoáng rùng mình hoảng hốt, gương mặt cố điềm tĩnh để đối đáp với Thiên Phong giờ đây đã không còn giữ được, mặt cô nhanh chóng đỏ như gấc, cổ họng nghẹn lại, cô cố gắng nói như hét:

- Nè, nè đủ rồi nha! Anh có phải là tên biến thái hay không hả? Tôi lúc nãy chẳng qua là muốn tháo kính của anh ra mà thôi, chứ chẳng phải muốn tháo khăn tắm của anh ra đâu.

- Tháo kính? - Thiên Phong cau mày. - Vì sao lại muốn tháo kính? Cô đúng là một đứa con gái quái gở. Cô không biết à, kính cũng là sự thể hiện tôn nghiêm của đàn ông. Chỉ có người phụ nữ của mình mới được quyền tháo kính ra mà thôi. Cô muốn tháo kính của tôi, nghĩa là muốn làm người phụ nữ của tôi? Vậy thì tôi chấp nhận.

Nói xong Thiên Phong nhẹ nhàng kéo cái khăn tắm ra thêm chút nữa, sau đó trước vẻ mặt há hốc miệng không nói được thành lời của Việt Phương, anh kéo mạnh hơn, sau đó buông tay cho chiếc khăn rơi tự do.

- Á...

Việt Phương bịt chặt mắt mình trước khi chiếc khăn được tháo tung ra, cô bưng hai tay che mặt quay người đi, đồng thời hét lớn:

- Đồ biến thái!

Mắng Thiên Phong xong, cô vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại. Tim đập dồn dập, hơi thở phì phò đứng ở cầu thang nghe tiếng cười sảng khoái của Thiên Phong, cô mới rõ anh là đang cố tình trêu cô. Tự nhiên cô thấy mình giống như một con ngốc.

Việt Phương hậm hực bước đi, cô quyết định rời khỏi đây, tránh xa cái kẻ đáng ghét kia đi.

Việt Phương mở cánh cửa lớn bước ra ngoài, đóng cửa lại mà lòng chợt thẫn thờ. Bước mấy bước ra bậc thềm, Việt Phương ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà lần nữa. Có lẽ từ bây giờ là lần cuối cô được vào trong đó. Nó giờ đây đã thuộc về người khác, không còn thuộc về Thiên Phong, không còn thuộc về hồi ức của cô nữa rồi.

Đi ra rồi Việt Phương mới chợt nhớ, cô còn để lại tập phác họa của mình ở bên trong, còn bức tranh cô vẽ hình mình và Thiên Phong nữa. Việt Phương dùng tay tự đập vào đầu mình, cô sao lại có thể quên như thế chứ. Nhưng mà vào trong đó, biết đâu cái tên biến thái đó lại giở trò với cô thì sao.

Cắn môi suy nghĩ, Việt Phương quyết định trở lại lần nữa để lấy lại mấy thứ mà cô giữ gìn kỹ càng kia.

- Phương! - Giọng Bảo ở phía sau đã gọi đến.

- Bảo! - Việt Phương vui mừng khi thấy Bảo đến, nhưng nhớ đến phần thức ăn cô vất vả nấu đã bị Thiên Phong ăn gần hết, cô hơi tức giận nhìn Bảo khẽ trách. - Sao giờ này Bảo mới đến chứ?

- Ừ, mình có chút chuyện ấy mà. - Bảo rành rọt đáp.

Việt Phương định hỏi là chuyện gì nhưng lại thôi, nghĩ đến tên biến thái đó đã ăn sạch đồ ăn, cô thở dài bảo:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

- Đi đâu? - Bảo ngạc nhiên hỏi lại. Rõ ràng trong điện thoại, Việt Phương đã bảo với anh là cô nấu cơm ở nhà Thiên Phong, bảo anh đến để ăn mà. - Chẳng phải ăn ở đây sao?

- Chuyện dài lắm, vừa đi mình vừa kể cho. - Việt Phương kéo tay Bảo đi, tạm thời cứ để mấy thứ đó ở đây vậy.

Việt Phương rời đi, Thiên Phong không khỏi ngừng cười. Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô trông rất đáng yêu, đúng là càng nhìn càng khiến người ta muốn trêu ghẹo nhiều hơn. Thiên Phong cũng không ngờ mình lại đi trêu ghẹo cô như thế, trước đây anh ít khi nào đùa giỡn con gái như vậy. Thiên Phong đưa tay vò vò tóc mình, khẽ cười, cúi người nhặt khăn tắm lên, đem treo lên xào đứng gần tủ áo.

Thiên Phong mở tủ, lôi ra một chiếc áo thun tròng cổ mặc vào. Anh trông thoải mái trong áo thun quần soọc ngắn. Nhìn cái quần soọc chễm chệ trên hai chân mình, Thiên Phong lại nghĩ đến bộ dạng của Việt Phương, nếu lúc đó cô thật sự không ngại, quay lại nhìn anh thì phát giác được anh đang trêu cô, không biết thái độ của cô sẽ thế nào nữa.

Thư giãn một lát, Thiên Phong lại chúi đầu vào làm việc.

Đang mải miết với bản kế hoạch mới, Thiên Phong nhận được điện thoại. Anh chậm rãi nhấc điện thoại lên xem, nhìn thấy số của Bảo, anh hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ Bảo chủ động gọi cho anh. Từ trước đến giờ, Bảo thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của anh nữa là, mỗi khi Bảo chịu nghe, nghĩa là có nhu cầu nào đó cần anh thực hiện. Chủ động gọi thế này, chắc chắn là một yêu cần khẩn thiết.

Thiên Phong không suy nghĩ quá nhiều, anh liền nhận máy.

“Anh nghe!”

Nhưng đầu đây bên kia, Bảo lại im lặng không lên tiếng. Thiên Phong nhẫn nại không lên tiếng thúc giục, anh chờ cho Bảo mở miệng nói tiếp.

Dường như Bảo rất lưỡng lự khi gọi cho anh.

Chờ gần ba mươi giây, Bảo mới quyết định lên tiếng hỏi Thiên Phong:

“Anh đang ở đâu?”

“Ở quê mẹ.” - Thiên Phong nhẹ nhàng đáp.

“Chỗ nào?” - Giọng Bảo bỗng trở nên lạnh hơn bao giờ hết còn gắt gỏng.

“Nhà cũ của mẹ.”

Thiên Phong vừa nói xong thì nghe Bảo hít mạnh một hơi thật sâu. Dường như Bảo nghiến răng kìm nén cơn tức giận để lên tiếng bảo anh:

“Chờ một chút, tôi đến tìm anh ngay.”

Nói xong Bảo cúp máy. Thiên Phong nhìn màn hình hơi giật mình, Bảo đang đến tìm anh? Anh thật sự không hiểu rõ đứa em trai này của mình chút nào. Trước đây, Bảo luôn lầm lì ít nói, đến khi đủ tuổi lập tức dọn ra bên ngoài ở. Hai anh em trai có thể không thân thiết như chị em gái, nhưng Bảo với anh còn thua cả những người xa lạ.

Thiên Phong thở dài gác máy. Anh cúi người tiếp tục giải quyết công việc của mình.

Bảo cúp điện thoại xong, anh siết chặt tay lại, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu cháy ruột gan. Thật không ngờ cuối cùng Thiên Phong cũng quay lại căn nhà đó.

Bảo cứ nghĩ mọi thứ chỉ đến đó mà thôi, chỉ cần anh trở về, bắt đầu lại từ đầu cuộc sống thanh bình mà anh muốn có; nơi có nhiều kỷ niệm của bản thân, nơi có những người bạn thân thiết và là nơi cô bạn nhỏ luôn hết lòng giúp đỡ mình - một cô bạn nhỏ mà suốt bao nhiêu năm đi xa, anh vẫn không tài nào quên được. Thật sự là anh rất buồn khi mình rời đi mà chẳng thể gặp được Việt Phương lần sau cuối để tạm biệt.

Bao nhiêu năm không gặp, đến khi Hiển cho anh xem hình của Việt Phương thì cô đã trở thành một thiếu nữ mặc áo dài trắng đầy thanh lịch và nữ tính. Việt Phương mặc áo dài bước đi giữa cánh đồng lúa hai bên xanh mướt, tà áo bị gió tung bay nhẹ, mái tóc đen xõa dài dưới ánh nắng nhẹ của buổi sớm mai. Cô đẹp rạng rỡ mà không chói nhòa.

Nụ cười của Việt Phương rất tươi, cứ như nụ hoa mới nở tỏa sắc khiến trái tim chàng trai mới lớn là Bảo phải ngừng đập. Bảo không ngờ cô bạn bé nhỏ thường quan tâm giúp đỡ mình giờ đã trở thành một cô thiếu nữ đầy sức sống như thế.

Lần về nước, Việt Phương đã ở thành phố đi học, Bảo có lên tìm cô nhưng anh không đủ can đảm để đến gặp cô, chỉ lén lút đứng từ xa nhìn ngắm cô mà thôi. Giờ thì anh quyết định quay về Việt Nam, Bảo muốn tìm cơ hội tỏ tình với Việt Phương. Muốn bày tỏ tình cảm của mình dành cho Việt Phương trong bao nhiêu năm qua. Cơ hội đã đến khi ông nội Việt Phương lại mở lời nói câu gả cô cho anh và Việt Phương hẹn anh đến nhà cũ của Thiên Phong để ăn cơm.

Anh đến thật lâu, nhưng cũng đứng bên ngoài thật lâu. Anh quyết định sẽ tỏ tình với Việt Phương ngay khi gặp cô, khi cả hai chỉ có một mình với nhau. Bảo đứng bên ngoài, suy nghĩ từng chữ từng từ mình sẽ nói với Việt Phương, suy nghĩ mãi vẫn chưa dám vào, loay hoay mãi cho đến khi thấy Việt Phương đứng ngoài cửa, anh đành lên tiếng gọi cô.

Bảo gần như chết lặng khi nghe Việt Phương nói lại là căn nhà cũ của Thiên Phong đã có một người con trai đến ở. Trong lòng không khỏi run khi biết Thiên Phong đã trở về Việt Nam mấy ngày nay rồi, càng không ngờ Thiên Phong lại trở về đây. Bảo cảm thấy may mắn là anh đã không vào nhà, không cần đối mặt với Thiên Phong. Anh không muốn giải thích với Việt Phương về người anh trai bất đắc dĩ của mình, càng không muốn Việt Phương biết người đó là Thiên Phong.

Tiếng chuông cửa reo lên, lâu rồi nó không được sử dụng nên âm thanh của nó chẳng còn được trong trẻo như xưa nữa.

Thiên Phong đi xuống mở cửa, anh khá bất ngờ khi nhìn thấy Bảo ở trước cửa nhà. Khi anh về đây, ba mới chợt nhớ đến căn nhà cũ và lục tìm chìa khóa đưa anh, mẹ thì không gọi được cho Bảo thì làm sao Bảo biết căn nhà cũ của họ ở đâu mà đến nhanh như vậy chứ.

- Tôi có chuyện muốn nói với anh. - Bảo vừa nhìn thấy Thiên Phong mở cửa thì liền nói ngay.

- Vào nhà đi, em đã gọi điện cho mẹ chưa? - Thiên Phong quay người đi vào nhà rồi hỏi.

- Chưa. - Bảo dửng dưng nói.

- Sao em lại không chịu gọi cho mẹ? Em có biết mẹ lo lắng thế nào không? Không nói không rằng bay về đây, em đâu còn là một cậu nhóc thiếu suy nghĩ nữa. - Thiên Phong cau mày nhẹ nhàng trách.

- Tôi đến đây cũng chính vì điều này. - Bảo hít một hơi nói. - Nếu anh chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn hàng tuần gọi điện thoại thông báo hành tung của tôi cho mẹ.

- Điều kiện gì em nói đi! - Tuy Thiên Phong không biết yêu cầu của bảo là gì nhưng vẫn đáp ứng.

- Đừng bao giờ dùng cái tên Thiên Phong của anh ở đây! Tôi ghét cái tên này. Không được cho một ai ở đây biết cái tên này, không một ai cả! - Bảo nói gần như ra lệnh cho Thiên Phong.

Thiên Phong nhíu mày nhìn Bảo, khóe miệng anh hơi mím lại, ánh mắt tối dần.

Thiên Phong không hiểu vì sao Bảo lại ra yêu cầu như thế đối với anh, chẳng lẽ cái tên của anh đáng ghét đến như thế hay sao? Nhưng dù sao một cái tên đối với anh chẳng quan trọng bao nhiêu. Anh cũng đã quen nghe người ta gọi mình là Jonny rồi, nếu không tại mẹ vẫn thường xuyên nói tiếng Việt và gọi anh là Thiên Phong thì có lẽ hai chữ Thiên Phong cũng biến mất trong anh.

- Được. Anh đồng ý với em. Nhưng mà, anh cũng có một điều kiện.

Bảo trợn mắt nhìn Thiên Phong, trước đến giờ, chưa từng thấy Thiên Phong lại cao giọng ra điều kiện với mình như thế. Nhưng cuối cùng Bảo cũng nhẫn nhịn nhẹ giọng nói:

- Anh nói đi!

- Bây giờ em có thể ăn chơi, muốn gì thì làm. Nhưng mà khi nơi này được triển khai, em nhất định phải vào công ty làm việc, phụ giúp quản lý! - Thiên Phong nhẹ nhàng nhìn Bảo nói ra yêu cầu của mình.

- Không thích. - Bảo ngang tàng đáp.

- Tùy em thôi, anh cũng không ép, nhưng điều kiện của em, anh xin lỗi, không thể thực hiện. - Thiên Phong mỉm cười nhẹ, hai tay thoải mái đan vào nhau, mắt ung dung nhìn Bảo đáp lại.

Bảo giận đỏ mặt, nhưng lại bắt gặp ánh mắt cương quyết của Thiên Phong, anh hít một hơi thật sâu:

- Được rồi, tôi đồng ý với anh! Đến lúc đó, tùy anh sắp xếp.

- Bảo! - Thiên Phong nhìn Bảo, thái độ của Bảo hoàn toàn bị cưỡng ép, anh thở dài khẽ gọi. - Anh chỉ là muốn tốt cho em thôi. Chúng ta dù sao cũng là anh em mà. Nếu như có điều gì bất mãn, em hãy cứ nói ra đi, hãy để cho anh biết.

Trước lời nói chân thành của Thiên Phong, Bảo phá ra cười lớn:

- Anh em... haha... trước kia thì có, bây giờ thì không. Thiên Phong, anh biết không, tôi thật sự ghét anh, ghét cái gia đình này. Toàn bộ đều là giả tạo hết, kể cả anh nữa đó. Tôi chỉ muốn rời xa mấy người mà thôi, anh hiểu không?

- Được rồi. Anh chấp nhận yêu cầu của em, sẽ không dùng cái tên Thiên Phong này nữa. - Thiên Phong rốt cuộc cũng nhún nhường không muốn tra hỏi thêm gì nữa, anh không muốn chọc cho Bảo nổi cáu lên.

- Vậy tôi đi đây. - Bảo quay người định bỏ đi thì Thiên Phong gọi lại lần nữa nhắc nhở.

- Em đã hứa sẽ gọi cho mẹ, em phải giữ lời hứa đó.

Bảo không trả lời, anh mở cửa phòng ra rồi đóng thật mạnh, gần như trút hết bực tức trong lòng qua cánh cửa.

Thiên Phong thở dài ngả người vào thành ghế, đứa em trai này, anh không biết phải làm như thế nào đây. Thiên Phong khẽ lấy kính xuống, đưa tay day day trán cho bớt nhức đầu. Cầm kính trên tay, anh đột nhiên nhớ đến Việt Phương, cô muốn tháo kính anh ra, anh không biết cô nói đùa hay thật nhưng cô quả thật rất thú vị, chưa ai làm anh có thể cười vui vẻ đến thế.

Nghĩ đến việc mình còn chưa cảm ơn cô vì đã chăm sóc nhà cửa giúp mình, lại nghĩ đến việc anh còn chưa biết nhà cô ở đâu trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Thiên Phong đành thở dài, lắc đầu đứng dậy, lên phòng tiếp tục làm việc dang dở của mình.

Cái bụng lần nữa kêu lên, Thiên Phong mới ngẩng đầu nhìn lên. Hóa ra trời đã sụp tối rồi. Đèn phòng cũng còn chưa mở.

Thiên Phong đi xuống dưới lầu, anh nghĩ là người giúp việc giờ này chắc là cũng đã đến rồi, anh định bước xuống thúc giục người đó nấu cơm cho nhanh, nào ngờ bên dưới cũng là một màn lờ mờ tối không có lấy một ánh đèn. Thiên Phong ngạc nhiên vô cùng, anh với tay tìm công tác đèn nhà, rồi lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tuấn.

“Này!” - Thiên Phong quát lên khi Hoàng Tuấn vừa nghe điện thoại. “Sao cậu không mướn người giúp việc cho mình chứ? Làm mình cứ tưởng có người làm, bây giờ đi xuống mới biết là không. Cậu nói xem, tối nay mình ăn cái gì đây hả?” - Thiên Phong không ngờ Hoàng Tuấn lại quên điều này.

“Haiz, mình xin lỗi, mình quên khuấy đi mất. Được rồi, mai mình sẽ tìm cho cậu một người. Giờ thì cậu hãy chạy xe ra nơi nào đó ăn tạm đi!” - Hoàng Tuấn tuy nói xin lỗi, nhưng Thiên Phong chẳng thấy cậu ta có chút nào hối lỗi nào cả, trong giọng còn có chút vui vẻ như tận mắt chứng kiến được cảnh anh chết đói.

Thiên Phong nghiến răng chửi thầm cái tên bạn mắc dịch này rồi bực tức cúp máy, anh nghe rõ bên kia Hoàng Tuấn đang ăn chơi vui vẻ. Đúng là quá đáng ghét mà! Anh thật không biết, cậu ta có phải là đang cố ý hay không?

Cuối cùng thì Thiên Phong cũng đành phải thay đồ đi ra ngoài tiệm ăn. Đến khi về nhà, bụng anh vẫn chẳng đầy được bao nhiêu, đồ ăn ở ngoài tiệm đúng là chẳng hợp với anh chút nào. Dù sao đây cũng là vùng quê, đồ ăn giá rất bình dân cho nên nấu cũng không ngon và không hợp vệ sinh cho lắm. Anh nhìn một chút cũng không dám ăn nữa đành tính tiền ra về.

Đi xuống bếp định tìm chút gì đó để lót bụng, Thiên Phong chợt thấy phần đồ ăn được đậy kỹ càng mà hồi trưa Việt Phương nấu. Thiên Phong quyết định đem hâm lại rồi ăn tiếp, dù sao cũng không nên bỏ phí thức ăn như thế.

Bình minh dần lên, không khí có chút se lạnh nhưng hứa hẹn một bầu trời trong xanh.

Việt Phương thập thà thập thò trước cửa nhà Thiên Phong, cô bâng khuâng không biết có nên đi vào hay không?

Hôm qua để quên bản phác thảo cùng chìa khóa ở nhà Thiên Phong. Cô lại còn kẹp tờ giấy lịch trình của thầy hiệu trưởng giao cho mình vào trong bản phác thảo, đến đêm qua mới nhớ ra. Nếu không lấy lại, đến khi vào trường, biết ăn nói sao với thầy hiệu trưởng.

Cho nên mới sáng sớm, Việt Phương đã vội vã chạy đến nhà Thiên Phong để lấy lại. Nhưng cô vẫn nhớ đến cảnh tượng lột khăn ngày hôm qua. Ai biết đâu, anh lại giở trò lần nữa thì sao. Đáng tiếc là chìa khóa cũng để quên, nếu không cô cứ thế đột nhập vào thì tốt biết mấy.

Việt Phương đang thập thò không biết có nên gọi cửa hay không thì sau lưng cô đã vang lên giọng của Thiên Phong:

- Nè! Mới sáng sớm cô đứng trước cửa nhà người ta làm gì thế, định ăn trộm à?

Việt Phương giật mình loạng choạng vấp ngã ra phía sau, cứ thế lao vào lòng của Thiên Phong. Thiên Phong cũng chỉ tốt bụng đưa tay đỡ lấy cô, thế là lại thành ra hai người ôm nhau.

Trời lạnh, thân người ấm, hai cơ thể dính sát vào nhau, nếu nói không cảm thấy gì là nói dối. Tim Việt Phương run bắn lên; cảm giác này chưa từng trải qua, nó khiến mặt cô đỏ bừng ra, vội vàng rụt người rời khỏi vòng tay của Thiên Phong.

Thiên Phong cũng có chút ngại ngùng, anh khẽ ho một tiếng, lặp lại câu hỏi của mình khi nãy:

- Mới sáng sớm, cô đứng trước của nhà người ta làm gì thế, định ăn trộm à?

Việt Phương sau khi lấy lại bình tĩnh, nghe câu hỏi của Thiên Phong cô hếch mũi khó chịu nói:

- Trộm cái đầu của anh ấy! Nếu tôi mà là ăn trộm, cũng không thèm ăn trộm ở nhà của tên biến thái là anh đâu.

“Biến thái”, Thiên Phong không ngờ trò đùa của mình lại bị gán từ biến thái, anh lạnh giọng hỏi Việt Phương:

- Vậy chứ cô đến đây làm gì?

- Lấy đồ. - Việt Phương đáp cộc lốc.

- Đồ gì?

- Đồ hôm qua để quên, không được sao? - Cô hất mặt lên hỏi, sau đó trừng mắt ra lệnh. - Mau mở cửa đi!

Thiên Phong coi cái bộ dạng hùng hổ của cô, nhớ đến trận đòn đau diếng ngày hôm qua, quả thật là không khỏi rùng mình. May mà cây chổi đó cũng không nặng lắm, nếu không không biết anh sẽ ra sao khi bị cô đánh túi bụi như vậy. Cái tên Hoàng Tuấn kia cứ luôn miệng bảo con gái quê hiền lành nhu mì; hiền lành đâu không thấy, như mì đâu không thấy, chỉ thấy là đanh đá và hung dữ quá trời đi.

Thiên Phong lắc đầu, anh bỏ tay vào túi lấy chìa khóa, sau đó mở cửa cho Việt Phương đi vào nhà.

- Anh vào trước đi! - Việt Phương nhìn Thiên Phong với vẻ đề phòng.

Thiên Phong nhún người đi vào nhà trước, Việt Phương lẽo đẽo theo sau. Cô giờ mới để ý, Thiên Phong bận một bộ đồ thể thao thoải mái, chân mang giày, cả người đều có mồ hôi, giống như vừa đi tập thể dục về. Hèn chi lại xuất hiện từ sau lưng cô như thế.

Việt Phương vào nhà, vội vàng chạy đến chỗ mình để tập bản thảo, nhưng hoàn toàn trống trơn. Cô kinh hoàng quay sang Thiên Phong hỏi:

- Anh có thấy một tập bản thảo tranh vẽ ở đây hay không?

- Có. - Thiên Phong mở tủ lôi ra một chai nước mở nắp uống một hơi mới trả lời.

- Nó đâu rồi? Trả cho tôi! - Việt Phương chìa tay ra trước mặt Thiên Phong đòi.

- Muốn lấy lại thì nấu đồ ăn sáng cho tôi đi! - Thiên Phong mỉm cười gian nhìn Việt Phương đáp, giọng đắc ý vô cùng

Việt Phương sửng sốt đến nỗi cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng liếc nhìn vẻ mặt giương giương tự đắc của Thiên Phong cô đã khẳng định lời mình vừa nghe là sự thật. Cô hít một hơi thật sâu cố kìm nén sự bực dọc trong lòng, nhìn Thiên Phong nở nụ cười chết người nói:

- Tâm thần!

Vẻ tự đắc trên gương mặt Thiên Phong bỗng biến mất, anh trợn mắt nhìn cô có chút giận dữ hỏi:

- Cô vừa nói gì?

Thấy sắc mặt Thiên Phong thay đổi, Việt Phương đâu ngu dại gì mà lặp lại lần nữa, cô nhún vai không đáp chọc tức.

Thiên Phong hừ lạnh một cái, anh đi đến bên một cái kệ, tập phác thảo được đặt ngay ngắn ở trên đó. Việt Phương nhìn thấy thì tự chửi thầm, sao cô không chịu tìm nó một lát chứ, đỡ phải nghe tên này nói nhảm. Việt Phương bước đến bên Thiên Phong, chìa tay ra trước mặt anh, sẵng giọng bảo:

- Trả tôi!

- Hửm... - Thiên Phong nhìn cô với ánh mắt không hài lòng. Việt Phương nuốt ực nước bọt xuống rồi cố cười ngượng nói một lần nữa nhưng là với giọng điệu nhẹ nhàng hơn:

- Anh làm ơn trả tôi tập bản thảo này! Trong đó có một tờ giấy ghi lịch trình, tôi cần phải nộp gấp vào sáng nay.

Thiên Phong đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, ánh mắt lơ đãng nhìn nơi khác giống như chưa nghe thấy cô nói cái gì. Bộ dạng của anh chẳng khác nào một tên lưu manh đầu đường xó chợ cố tình gây sự khiến Việt Phương tức điên lên, cô không thèm cầu xin Thiên Phong nữa, trực tiếp xông tới giành lại tập bản thảo trong tay Thiên Phong. Thiên Phong đang giả vờ lơ đãng không nghe cô nói cái gì, nhưng anh vẫn thấy hành động xông đến của cô và nhanh chóng kịp thời giơ cao cái tập bản thảo kia lên.

Thiên Phong khá là cao, anh cao trên 1m8. Còn Việt Phương, cô không cao lắm, chỉ hơn 1m6 mà thôi. Cho nên chiều cao thật rất chênh lệch, cô muốn lấy tập bản thảo từ trong tay của Thiên Phong quả thật rất khó. Việt Phương phải kiễng chân lên mới chạm vào được tập phác thảo, nhưng Thiên Phong hết truyền sang tay này lại truyền sang tay kia, làm Việt Phương muốn lấy lại vô cùng vất vả.

Sau một hồi cố gắng, mặt cô đỏ bừng lên, cô tức tối, một tay nắm lấy cổ áo của Thiên Phong cố kéo người anh xuống, tay còn lại cố gắng lấy cho được tập phác thảo. Giằng co mãi, người Thiên Phong cứ bị đẩy về sau.

- Nè... nè... - Thiên Phong kêu khẽ.

Việt Phương chẳng hơi đâu để ý, cô cố gắng hết sức mình để lấy, cuối cùng lại có cảm giác ngã rơi tự do mấy giây. Đầu cô đập mạnh vào cằm Thiên Phong, người ngã rạp trên người anh. Cả hai người cùng té lăn ra cái ghế sofa gần đó, cho nên cô không hề hấn gì hết. Việt Phương bị đau, cô khẽ kêu một tiếng, đồng thời cũng nghe tiếng rên nhẹ của Thiên Phong.

Trong lúc Việt Phương đang nhăn nhó vì cú đập đầu thì Thiên Phong đã kêu khẽ:

- Nè! Đứng dậy được chưa!?

Việt Phương nghe nói thì mới giật mình, lúng túng vội vàng muốn đứng dậy, cô chống một tay lên ngực anh để làm điểm tựa đứng dậy nhưng trong lúc hấp tấp cô ấn tay lên ngực anh quá mạnh khiến Thiên Phong bị đau bất ngờ, theo phản xạ, anh hơi nghiêng người để làm giảm cơn đau. Không ngờ vì vậy, tay Việt Phương mất điềm tựa, cô chưa kịp đứng lên đã lại tiếp tục ngã xuống.

Lần này thì đầu cô không đập vào cằm Thiên Phong nữa, mà là môi cô đập vào môi anh. Có chút đau nhưng lại nhanh chóng trở nên tê dại như một luồng điện chạy dọc vào tim.

Cảm giác mềm mềm, có hương vị ngọt ngào đến tê dại.

Việt Phương chớp chớp mắt nhìn Thiên Phong, anh cũng sững sờ nhìn cô. Gương mặt cả hai nhanh chóng đỏ bừng lên không khác gì nhau. Cô cắn nhẹ môi xấu hổ, vội vàng đứng bật dậy, nhưng lần này cô không dám chống tay dùng anh làm điểm tựa nữa. Thiên Phong cũng ngồi thẳng người dậy, ngượng ngùng quay mặt đi. Không ai nhìn ai, im lặng thật lâu. Cuối cùng Thiên Phong ho nhẹ một cái chấm dứt tình trạng ngượng ngùng của hai người.

Việt Phương quay người lại lần nữa chìa tay ra nói:

- Mau trả lại cho tôi!

- Nấu đồ ăn sáng đi! - Thiên Phong dứt khót nói, quyết định bắt cô phải làm đồ ăn sáng cho anh cho bằng được.

Việt Phương tức giận trợn mắt nhìn Thiên Phong, nghiến răng trèo trẹo, hận không thể bóp chết anh đi, nhưng nhìn tập bản thảo trong tay Thiên Phong, cô nhẫn nhịn, quay người đi xuống dưới bếp. Bước chân đạp mạnh xuống nền gạch tựa hồ như trút giận.

Thiên Phong nhìn theo dáng vẻ hậm hực cùng nét mặt tức giận nói không thành lời của cô, anh không khỏi nhịn cười. Vừa tập thể dục về, nhìn thấy bóng dáng cô cứ đứng thập thò trước cổng nhà, nửa muốn nhấn chuông cửa, nửa lại không trông khá buồn cười, khiến anh lại muốn trêu chọc cô.

Thiên Phong đứng dậy bước theo cô xuống bếp, anh đứng tựa một bên nhìn Việt Phương loay hoay xem xét nồi cơm điện, rồi lại bật tung tủ lạnh ra nhìn xem bên trong có những gì.

Thiên Phong thấy trong tủ đầy ắp đồ ăn, ngay cả bia cũng được chuẩn bị đầy đủ. Thiên Phong khẽ thở dài, cái tên Hoàng Tuấn này, đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn như thế mà lại quên mất việc thuê người giúp việc, đúng là quá lẩm cẩm mà.

Việt Phương chẳng biết nên làm món gì cho nhanh chóng để còn về nhà thay đồ. Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là cô phải có mặt ở trường rồi, không thể cù cưa quá lâu với Thiên Phong được. Cũng không có thời gian để xem xét hết một vòng xem bên trong nhà Thiên Phong có những gì. Hôm qua cô nấu cũng chỉ dùng những thứ cô mang theo mà thôi, chẳng hề mở tủ lạnh ra. Mà tủ lạnh, cô tưởng nó vốn trống trơn nhưng khi mở ra lại đầy ắp đến không ngờ, cái gì cũng có sẵn hết rồi.

Việt Phương nhanh chóng tìm kiếm những thứ mình cần, cô lôi vài cọng rau, một cái trứng và một vài thứ nữa rồi bắt tay vào việc nấu.

Vừa quay lại thì thấy Thiên Phong chăm chú nhìn mình, cô hếch mũi lừ mắt hứ lên một tiếng bực tức rồi đi nấu cơm. Cô dùng phần cơm nguội còn lại trong nồi cơm, cũng may cơm trong nồi luôn cắm điện, vẫn được giữ ấm không bị ôi thiu, vẫn dùng tốt. Cô quét hết phần cơm nguội ra, cho vào một cái tô rồi xả nước, bóp rời những hạt cơm vốn dính liền ra; sau đó đổ vào một cái rổ có lỗ nhỏ, rũ sạch nước đi xong để ráo một chút nữa.

Cô xoay lưng tiếp tục với những thứ khác: cà chua bỏ hạt thái hạt lựu, rau, đậu... đều đem sắc hạt lựu trông rất bắt mắt.

Thiên Phong kéo ghế ngồi quan sát thái độ chuyên chú của Việt Phương khi nấu cơm. Anh nhìn thấy đôi tay nhỏ của cô cứ thoăn thoắt, cô xoay qua xoay lại một cách nhịp nhàng cứ như đang múa.

Trước đây, ngoại trừ vô tình nhìn thấy trên tivi ra, Thiên Phong chưa từng quan sát cách thức một người nấu ăn là như thế nào cả. Giờ đây, anh ngồi nhìn Việt Phương nấu, càng nhìn càng chăm chú, càng chăm chú thì càng thấy vui vẻ, trong lòng bỗng vọng lên một cảm xúc rất khác lạ.

Một cảm xúc với hương vị ngọt ngào.

Người ta nói: ”Đàn ông quyến rũ nhất là khi họ chuyên chú làm việc. Phụ nữ đẹp nhất là khi họ chăm lo nấu cơm, giặt giũ cho chồng con.” Câu nói này, Thiên Phong giờ mới thấy nó thật đúng.

Gương mặt của Việt Phương lúc này rất xinh đẹp, khiến cho ánh mắt Thiên Phong không rời đi được. Thiên Phong trong lòng cũng kinh ngạc, cô nhìn kỹ thì rõ ràng rất gống Việt Tình, tuy nhiên Việt Tình đẹp sắc sảo, còn cô lại đẹp một cách tự nhiên. Việt Tình vừa nhìn vào đã bị thu hút ngay, còn cô vừa nhìn thoáng qua chẳng có chút gì đặc biệt, nhưng càng nhìn càng say đắm.

Rõ ràng Việt Tình là bạn gái mình, nhưng Thiên Phong khi nhìn cô lại không có cảm giác giống như lúc này nhìn Việt Phương.

Một mùi thơm lừng bay đến, làm đứt đoạn suy nghĩ của Thiên Phong, anh nhìn thấy tay Việt Phương thoăn thoắt trộn những vật liệu đã chuẩn bị xong hết vào chảo dầu phi hành tỏi thơm lừng kia. Chỉ mới ngửi mùi thôi đã khiến người ta tiết nước bọt không ngừng, cơn đói bỗng trào dâng trong bụng.

Việt Phương lại lấy trứng đánh, rán vàng lên rồi xắt ra.

Tích tắc sau, trước mặt Thiên Phong đã xuất hiện một dĩa cơm rang đầy đủ màu sắc, vàng đỏ xanh thơm ngon. Việt Phương còn tìm thấy hai chai tương cà tương ớt, cô làm một đường vẽ đẹp lên dĩa cơm.

- Xong rồi. Anh ăn đi và trả tôi!

- Để tôi xem có ngon hay không đã. - Thiên Phong hít một hơi thật sâu thưởng thức hương thơm bốc ra từ dĩa cơm rang bắt mắt kia. - Lấy cho tôi cái muỗng, cô không định để cho tôi ăn bốc đấy chứ? - Khóe miệng Thiên Phong hơi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, anh nhìn cô ra lệnh.

Việt Phương ném cho Thiên Phong một cái nhìn chết người rồi đi lấy cho anh một cái muỗng, bực tức cắm mạnh vào dĩa cơm, sau đó hậm hực kéo ghế ngồi xuống chờ đợi.

Thiên Phong ung dung, cầm lấy cái muỗng xúc một miếng cơm rang bỏ vào miệng nhai từ tốn và bắt đầu thưởng thức. Mùi vị nhẹ nhàng vửa ăn vào trong miệng quả thật rất kích thích bao tử. Khi nuốt xong muỗng cơm đầu tiên, Thiên Phong ngẩng đầu nhìn Việt Phương tỏ ý khen ngợi:

- Ngon lắm!

- Vậy là được rồi. Anh mau trả lại cho tôi đi, tôi sắp muộn giờ rồi. - Việt Phương dù không cam tâm lắm nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn xuống, cô nhìn Thiên Phong thành khẩn nói.

Thiên Phong nhún vai, bỏ muỗng xuống. Anh cũng không muốn ức hiếp cô thái quá như vậy, bèn cầm tập bản thảo đó lần giở ra, lôi tờ lịch trình ghi đầy đủ giờ giấc đưa cho Việt Phương.

- Là ý gì? - Việt Phương nhìn tờ lịch trình trong tay Thiên Phong thì ngơ ngác hỏi.

- Trả cô. - Thiên Phong bình thản đáp.

- Còn tập bản thảo nữa. - Việt Phương trợn mắt nhìn Thiên Phong cố nhịn nói.

- À, cái này... - Thiên Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp. - Vậy phải để bữa cơm lần sau của cô vậy.

Nghe đến đây, Việt Phương không tài nào nhẫn nhịn được nữa, cô quả thật chưa thấy ai lại mặt dày đốn mạt như anh. Cô tức giận đứng bật dậy đập bàn quát lớn:

- Anh thật là quá đáng! Nói mà không giữ lời!

Thiên Phong vẫn bình thản, không xem sự tức giận của cô ra cái gì cả. Anh ung dung ăn cơm, sau đó mới nói:

- Tôi hứa sẽ trả cho cô tờ lịch trình, chứ đâu hứa là trả cô tập bản thảo.

- Anh... - Việt Phương tức đến nỗi mặt đỏ tía tai nghẹn ngào nói không nên lời.

- Cô mau đi đi, nếu không thì sẽ trễ giờ, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy. - Thiên Phong cười đểu cáng đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường.

Việt Phương cũng đưa mắt nhìn đồng hồ, cô thấy đã sắp trễ giờ rồi, không thể tiếp tục ở đây đôi co với Thiên Phong nữa, cắn răng cắn lợi cầm lấy tờ lịch trình tức giận lao ra ngoài cửa. Thiên Phong nghe tiếng đóng cửa như thể trời long đất lở, anh không nhịn được ôm bụng cười sặc sụa, cô gái này, càng ngày càng thú vị.

Việt Phương chạy vội về nhà mệt muốn đứt hơi, vốn dĩ cô định thong thả đến nhà Thiên Phong gặp tên biến thái đó lấy tập bản thảo xong rồi về, nào ngờ lại bị hắn bắt lao động không công như thế. Để rồi sắp trễ giờ như thế này.

Khi Việt Phương chạy đến trường cũng vừa kịp lúc trống trường vang lên, cô thoáng mừng rỡ, đến nước miếng của chính mình giờ mới có thể nuốt ực vào bên trong. Tuy làm giáo viên, có thể đi trễ một chút, nhưng hôm nay lại là ngày đoàn trường tiếp đón một phái đoàn nghe nói sẽ tài trợ học bổng và tăng thêm kinh phí cơ sở vật chất cho trường để các em nhỏ có điều kiện học tốt hơn. Thầy hiệu trưởng rất coi trọng lần tiếp đón này, thầy ra lệnh cho các thầy cô phải đến sớm để chuẩn bị công tác đón tiếp.

- Con bé này, giờ này mới đến là sao? Không phải thầy đã dặn dò em phải đến sớm hay sao? Tờ lịch trình đâu? - Thầy hiệu trưởng vừa nhìn thấy Việt Phương đến thì liền quở trách.

- Em xin lỗi thầy, tại có chút chuyện nên em đến trễ ạ! - Việt Phương vừa cúi đầu xin lỗi vừa đưa tờ lịch trình trên tay cho thầy hiệu trưởng.

- Được rồi, em đem photo ra mấy bản đưa cho các giáo viên đi! Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ để dẫn khách đi tham quan. Nếu xin được tài trợ, trường chúng ta sẽ tốt hơn. - Thầy hiệu trưởng không trách mắng gì thêm chỉ ra lệnh.

Việt Phương lập tức làm theo, cô đi ngay vào trong văn phòng rồi chuẩn bị giờ lên lớp của mình. Cả trường rộn ràng lên vậy thôi chứ thật sự vẫn chưa biết khi nào đoàn kia đến tham quan trường nữa.

Việt Phương dạy cả hai tiết học xong, cô đem những mảnh giấy vụn bị bọn trẻ vẽ hư cho vào sọt rác, rồi đem sọt rác đi đổ. Đi ngang qua cổng trường học, cô thấy bên ngoài cổng trường một chiếc xe màu đen có biển số nhìn quen quen.

Việt Phương lập tức mở cổng trường ra để quan sát cho kỹ. Cô nhìn một lát liền khẳng định đây là chiếc xe mà hôm qua nhìn thấy, không ngờ nó lại bị chủ nó đậu ở đây.

Việt Phương nghĩ đến cái bản mặt của tên biến thái khi ức hiếp cô là thấy tức giận, cô quyết định phải trả thù hắn ta một phen mới hả giận. Sọt rác trên tay cô, một sọt rác với những tờ giấy đầy màu sắc vì nước sơn màu vẫn chưa khô.

Học vẽ bình thường thì chỉ dùng bút màu nhưng Việt Phương rất thích vẽ bằng màu nước nên thỉnh thoảng lớp học vẽ màu nước, và hôm nay lại rơi vào ngày cô dạy cách vẽ màu nước.

Việt Phương ngó dáo dác xung quanh xem có bóng người hay không. May mắn là giờ này tất cả mọi người đều lo làm việc, hơn nữa trường học cũng ở một khu yên tĩnh ít người qua lại. Việt Phương khẽ mỉm cười nham hiểm, cô đổ nguyên cái sọt giấy màu lên xe Thiên Phong, sau đó dùng những giấy dính màu sơn còn ướt, cầm nó xoa xoa khắp xe của anh. Cô khoái chí nhìn chiếc xe màu đen tuyền bóng lưỡng đẹp đến nỗi in bóng cô lên xe bị dính một hỗn tạp màu, chẳng biết đó là cái màu chi nữa.

Làm xong, cô phủi tay khoái chí, còn làm vài động tác thể dục thoải mái, sau đó thu dọn hết mấy mẩu giấy vụn tang vật đem vào sọt rác để phi tang chứng cứ rồi mới quay đầu đi vào trường.

Việt Phương nào biết, ngay khi cô đến gần chiếc xe, cô đã bị người ngồi trong xe nhìn thấy rất rõ ràng, càng nhìn thấy vẻ mặt săm soi chiếc xe, sau đó nhìn ngó dáo dác trông khá là buồn cười của cô khiến người ta muốn bật cười lớn. Thiên Phong bỗng muốn ghi dấu lại khoảnh khắc thú vị này, anh lôi ngay điện thoại quay lại gương mặt cô. Không ngờ lại quay được một cảnh phá hoại tài sản vô cùng nghiêm trọng của cô.

Việt Phương không biết là kính xe của Thiên Phong là loại từ bên trong nhìn ra ngoài thấy rõ, còn từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy gì. Cũng chính vì thế mà cô hoàn toàn không biết sự hiện diện của anh ở trong xe.

Thiên Phong cứ thế thu lại hết toàn bộ cảnh cô bôi bôi trét trét lên xe mình mà chẳng chút phản ứng nào. Nhìn vẻ mặt đắc ý cười toe toét của cô mà Thiên Phong cũng phải cười theo, nụ cười của cô rất đẹp, rất tự nhiên, trong sáng. Giống như ánh nắng ấm áp giữa trời lạnh lẽo khiến người ta muốn đứng nhìn ngắm mãi mà thôi.

Đợi Việt Phương đi rồi, anh mới đi xuống xe. Nhìn chiếc xe của mình trông khiếp đảm mà không khỏi nhăn nhó mặt mày, lắc đầu thở dài thương cho số phận chiếc xe, chỉ vì chủ nó lỡ dại đắc tội với ai kia mà nó phải khổ sở hứng chịu thế này.

Vừa lúc Thiên Phong nhìn thấy xe Hoàng Tuấn đang chạy đến.

Hoàng Tuấn vừa xuống xe, anh đã trợn mắt thật lớn nhìn chiếc xe hầm bà nhằng màu sắc của Thiên Phong. Sắc mặt lo lắng xảy ra chuyện gì, Hoàng Tuấn liền hỏi:

- Chiếc xe bị sao thế, có biết ai là người đã gây ra chuyện này hay không?

Thiên Phong quay đầu khẽ cười đáp:

- Tôi chịu thôi.

Hoàng Tuấn ngớ người nhìn Thiên Phong, trước tình trạng chiếc xe bị phá hủy thế này mà Thiên Phong không tức giận lại còn cười vui như thế, đúng là khá lạ lùng.

- Đi vào trường thôi! - Thiên Phong thúc giục Hoàng Tuấn. Anh xoay người đi vào bên trong trước.

Hoàng Tuấn nhìn chiếc xe lần nữa, lắc đầu không tin được.

Việt Phương đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài buồn chán, cô vốn đã kết thúc buổi dạy ngày hôm nay, có thể trở về nhà được rồi nhưng vì buổi tiếp rước kia mà phải nán lại, chờ đợi trong chán chường. Vừa đổ rác xong là bị hối đi thay áo dài ngay lập tức.

Chẳng là thầy hiệu trưởng có chút sĩ diện, bắt chước người ta, là tìm người trẻ để tiếp đoàn, chẳng những thế còn bắt phải mặc áo dài nữa cho lịch sự. Thật sự ba năm dài học cấp III đã quá quen thuộc với áo dài rồi nhưng vào những ngày trời oi bức thế này, nói thật, mặc áo dài chẳng khác nào là cực hình cả.

Cũng may vừa trả thù xong cho nên tâm trạng của cô rất phấn khích và thoải mái. Chắc chắn vẻ mặt của tên biến thái đó khi nhìn thấy chiếc xe của mình đã bị biến màu sẽ vô cùng, vô cùng tức giận. Chỉ nghĩ thôi mà Việt Phương cũng không nhịn được cười sảng khoái. Đáng đời hắn ta, dám ức hiếp cô.

Bỗng một chị đồng nghiệp chạy vào gọi cô:

- Việt Phương, họ đến rồi! Thầy hiệu trưởng kêu em ra ngoài tiếp khách.

- Dạ, em ra liền chị. - Việt Phương vội vàng đứng dậy đi ngay không dám nấn ná. Được tài trợ là một điều rất tốt, đám trẻ được học trong điều kiện tốt hơn, thoải mái hơn là điều mà tất cả các thầy cô đều mong ước.

Khi Việt Phương chuẩn bị mở cửa phòng thầy hiệu trưởng, cô vuốt lại tóc tai ch
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7283
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN