--> Hương Vị Đồng Xanh - game1s.com

Hương Vị Đồng Xanh

ưng, khi bước vào... nơi đó không hẳn là có hương thơm mà mình thích, không hẳn là vị ngọt mà mình muốn nếm.

Khi Việt Tình nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Thiên Phong, cánh tay cô choàng qua cổ Thiên Phong, để cho nụ hôn của hai người được trọn vẹn hơn. Một nụ hôn thật nồng nàn, thế nhưng... Thiên Phong lại không cảm nhận được hương vị mà mình mong chờ.

Việt Tình luôn là người chủ động trong sự thân mật của hai người, có đôi lúc cô khiến Thiên Phong cuồng nhiệt trong nụ hôn đó, nhưng khi nó đi qua, trong anh chẳng chút lưu luyến nào cả. Cho nên tình cảm với Việt Tình lúc nào cũng mơ hồ, Thiên Phong muốn tìm kiếm một chút gì trong cô để anh có thể níu giữ, có thể đặt cô vào trong trái tim anh, thế nhưng cô như không khí trôi tuột đi một cách hững hờ mà anh cũng không buồn níu giữ.

Thiên Phong khẽ đẩy Việt Tình ra khỏi người mình, anh nhìn cô nhẹ nhàng bảo:

- Tối rồi, em về nhà đi, kẻo trễ.

- Anh đưa em về đi, xem như là đi dạo, có được không? Lâu rồi chúng ta không có đi dạo bên nhau. - Việt Tình nắm tay Thiên Phong khẽ lay lay, cô nhìn anh bằng đôi mắt đẹp mong chờ.

Thiên Phong lưỡng lự một cái rồi gật đầu. Việt Tình mỉm cười sung sướng nắm chặt tay Thiên Phong cùng anh bước từng bước đến nhà nội cô. Hôm nay cô quyết định ở lại đây, cô nói muốn ở lại thăm ông bà ít bữa.

Cả hai đến gần trước cửa nhà, đã thấy cổng nhà đóng kín, tiếng chó trong nhà sủa vang lên. Đứng trước cổng, cả hai nhìn ngó, cửa nhà đang có người mở ra. Việt Tình quyến luyến rời tay khỏi Thiên Phong cười nhẹ nói:

- Anh về đi, đến đây là được rồi.

- Ngủ ngon nhé! - Thiên Phong cũng mỉm cười đáp lại cô kèm theo một lời chúc rồi mới quay người trở về.

Thiên Phong quay đi rồi, Việt Tình lại lên tiếng gọi:

- Jonny!

Anh từ từ quay lại nhìn cô, chỉ thấy Việt Tình bước nhanh về phía mình.

- Ngủ ngon! - Việt Tình chồm đến hôn nhẹ lên má của Thiên Phong một cái rồi mới rời đi.

Cùng lúc đó, chiếc cửa cổng được mở ra. Việt Phương bước ra chứng kiến cảnh hai người họ hôn nhau, cô bàng hoàng sững sốt, chìa khoá trên tay bị cô đánh rơi xuống đất, miệng Việt Phương há ra rồi không thể khép lại. Cô vẫn nghĩ, Jonny và Việt Tình là quan hệ đồng nghiệp mà thôi, hơn nữa, người mà cô nghĩ là bạn trai của Việt Tình là anh chàng Hoàng Tuấn kia; Jonny là bạn của Hoàng Tuấn, Việt Tình quen biết anh cũng không có gì lạ. Nhưng giờ nghĩ lại, Việt Tình sáng sớm đến tìm Thiên Phong hôm đó, Việt Phương đã hiểu mối quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.

Hóa ra cô đã nhầm lẫn, chỉ là vì sao trong lòng bỗng có cảm giác buồn bã khi thấy hai người họ bên nhau như thế.

Vừa rời nhau ra, cả hai bỗng giật mình vì nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống gây tiếng động mạnh, cả hai quay lại thì nhìn thấy Việt Phương đang đứng đó với cơ thể bất động. Thiên Phong bắt gặp đôi mắt của Việt Phương nhìn mình kinh ngạc, trong lòng anh bỗng cảm thấy nhức nhối vô cùng, giống như rất sợ đôi mắt kia bị tổn thương.

- Chị... - Việt Phương cố gượng gọi Việt Tình, cô cũng hơi bất ngờ khi thấy Việt Tình trở về.

Việt Tình không để ý đến tiếng gọi của Việt Phương, cô quay lại nhìn Thiên Phong mỉm cười nói:

- Em vào nhà đây, anh về đi!

Thiên Phong khẽ gật đầu, ánh mắt anh liếc nhìn gương mặt cùng ánh mắt trầm buồn của Việt Phương mới rời đi.

Đợi Thiên Phong đi xa rồi, Việt Tình mới quay lại nhìn Việt Phương hỏi:

- Vẫn chưa ngủ sao?

- Vẫn còn sớm. - Việt Phương cúi người nhặt chìa khóa rồi nép qua một bên để Việt Tình vào nhà.

Việt Tình đi thẳng vào trong. Con chó đã bị Việt Phương xua đi nên Việt Tình thoải mái đi vào nhà. Việt Phương ở lại đóng cửa cổng; cô bất giác nhìn theo bóng dáng cao lớn đổ dưới ánh trăng, vững chãi, cô độc và có chút gì đó khiến lòng cô xao xuyến.

Từ lúc Bảo tỏ tình, cô về nhà cứ trầm tư mãi. Những lời Bảo nói cứ văng vẳng bên tai cô, thế nhưng trước mặt cô bỗng xuất hiện hình ảnh Jonny. Hình ảnh lúc cô và anh cãi nhau, lúc anh ăn ngon miệng thức ăn do cô nấu, lúc anh nhoẻn miệng cười với cô thật ngọt ngào. Cô nhớ đến tình cảnh hai người vô tình chạm môi nhau vào, bất giác gương mặt đỏ bừng và tim cũng đập nhanh hơn.

Thế nhưng khi cô còn đang hỗn loạn với cảm xúc trong tim mình thì đã thấy Thiên Phong và Việt Tình hôn nhau. Giây phút đó, tim như bị ai bóp chặt, cảm thấy đau, một nỗi đau đến nghẹt thở.

Giống như một linh cảm đã định hình, Thiên Phong bỗng quay đầu nhìn lại phía sau. Dưới ánh trăng sáng, anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn mặc một bộ đồ bộ đứng tựa người vào cánh cổng dõi mắt theo anh.

Việt Phương không nghĩ Thiên Phong sẽ quay đầu lại, tuy giữa đêm tối cả hai không nhìn rõ ánh mắt của nhau nhưng lại có cảm giác ánh mắt đó rất ấm áp và trìu mến.

Gió vẫn thổi lặng lẽ thoảng qua hình ảnh của hai người, văng vẳng đâu đó tiếng nhạc đồng quê dịu nhẹ.

Thiên Phong không tài nào ngủ được, nhắm mắt lại gương mặt Việt Phương bỗng xuất hiện, nụ cười của cô thật nhẹ nhàng khiến Thiên Phong cảm thấy ấm áp, muốn ngắm mãi nụ cười đó. Nhưng vẻ mặt kinh ngạc cùng ánh mắt bối rối ngượng ngùng khi bắt gặp anh và Việt Tình hôn nhau lại khiến anh cảm thấy đau, anh chỉ ước gì giây phút đó cô mãi mãi không nhìn thấy. Kết quả là một đêm không ngủ được, anh chỉ chợp mắt một chút là lại thức dậy, trở mình nhiều lần nhưng không tài nào ngủ được.

Bình thường anh vẫn thức dậy vào giờ này và đi tập thể dục nhưng hôm nay anh không muốn đi. Nằm mãi cũng không ngủ được, Thiên Phong quyết định thức dậy đi tập thể dục.

Anh chạy theo một con đường mòn như thường lệ, đang định quay về, Thiên Phong chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh đứng lặng nhìn theo bóng dáng đó, hai tay siết chặt.

Lòng dặn mình đừng nên đến đó thế nhưng bước chân không nghe lời, cứ thế bước đến bên cạnh cô.

Việt Phương đang đứng vẽ, cô muốn vẽ lại cảnh mặt trời mọc, những cảnh mà Thiên Phong đã từng vẽ. Ánh sáng mặt trời đang dần soi bóng, ở phía chân trời xa kia, một góc nhỏ đã bắt đầu nhú lên, một màu cam dịu nhẹ rất đẹp, kèm theo những đám mây trắng được nắng xiên qua tạo thành một màu dịu nhẹ êm đềm và rất đẹp, rất thanh bình khiến lòng người thanh thản.

Thiên Phong đứng nhìn cảnh sắc trước mặt, im lặng, hai tay cho vào túi áo khoác, ngẩng đầu không chớp mắt. Chạy bộ cũng nhiều ngày nhưng chưa bao giờ anh đứng nhìn cảnh sắc mặt trời mọc như thế này. Khung cảnh lúc này phải nói là tuyệt đẹp, một khung cảnh anh chưa được nhìn thấy thế nhưng... lại vô cùng quen thuộc, giống như anh đã từng thấy rất nhiều lần và giống như anh cũng từng đứng đây và vung những cây cọ kia.

Đầu cảm giác như nổ tung, những hình ảnh như thước phim chạy ngang qua đầu anh, trong khung cảnh đó dường như có một cô bé gái đang đứng dưới ánh bình minh mỉm cười với anh.

Việt Phương mải mê vẽ tranh, vừa vẽ vừa trầm tư đến những điều làm cả đêm cô mất ngủ. Cho nên không để ý đến việc có người đến và đứng ở sau lưng mình, cho đến khi nghe tiếng rên khẽ, cô mới giật mình quay lại thấy Thiên Phong đang đưa tay ôm đầu, vẻ mặt có chút đau đớn khổ sở.

Việt Phương hốt hoảng, cô vội vàng đặt nhanh cọ và bàn pha màu vẽ của mình xuống đất rồi đưa tay đỡ lấy thân người như muốn ngã sụp xuống của Thiên Phong, miệng khẽ gọi tên anh:

- Jonny! Jonny! Anh sao vậy?

Thiên Phong nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên nhìn Việt Phương. Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt hơi nheo lại như tìm độ cảm sáng thích hợp vào buổi bình minh này.

Trong đầu anh, gương mặt Việt Phương trước mắt như nhỏ hẳn lại, càng lúc càng nhỏ để rồi bỗng biến hóa thành gương mặt của cô bé trong bức tranh. Gương mặt quá đỗi quen thuộc, gần như khắc sâu trong trí óc anh làm cho cảm xúc trở nên mãnh liệt hơn. Thiên Phong nhìn chằm chằm Việt Phương khiến cô cảm thấy xấu hổ, không biết có nên buông tay ra khỏi người anh hay không. Nhưng nhìn vẻ đau đớn của Thiên Phong không phải là giả tạo, Việt Phương sợ hãi không dám buông tay chỉ đành cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh.

Tóc cô bị rơi xuống che phủ nửa nghiêng khuôn mặt đang cúi của cô, Thiên Phong đưa tay tém tóc giúp cô. Từng ngón tay lần nhẹ trên tóc, rồi theo viền trán đi xuống gương mặt rồi chạm nhẹ vào dái tai của cô khiến Việt Phương run nhẹ.

Hơi thở bỗng nhanh hơn gấp bội, thậm chí trong giây phút này, cả hai có thể nghe được tiếng tim đập và hơi thở gấp gáp của nhau.

Cảm xúc tưởng nhẹ nhàng nhưng thật ra lại cuồn cuộn trào dâng, Việt Phương không biết vì sao mình lại ngẩng đầu lên nhìn Thiên Phong và dù không nhìn rõ ánh mắt đằng sau cặp kính đó nhưng cô vẫn bị nó cuốn hút không rời.

- Tại sao người đó không phải là em? - Thật lâu Thiên Phong mới lên tiếng nói trong hối tiếc.

- Anh đang nói gì vậy? - Việt Phương lấy làm khó hiểu nhìn Thiên Phong.

Như chợt tỉnh cơn u mê, Thiên Phong rời tay khỏi Việt Phương, anh bối rối nói:

- Không có gì.

Thiên Phong quay đi nhìn bức tranh Việt Phương vẽ vẫn còn dang dở. Anh khẽ nói:

- Là em thích vẽ cảnh bình minh, hay là vẽ theo tập bản thảo đó.

- Việc gì tôi phải nói chuyện với kẻ xấu như anh. - Thấy Thiên Phong đã không sao rồi, Việt Phương lạnh nhạt đáp rồi cúi người nhặt cây cọ và bảng pha màu của mình lên tiếp tục vẽ bức tranh dang dở.

Cô tiếp tục vẽ không để ý đến Thiên Phong nữa, thái độ của cô dường như khó chịu khi xuất hiện sự có mặt của Thiên Phong.

Vẻ mặt Việt Phương thay đổi nhanh chóng, từ vẻ mơ màng bỗng chuyển sang giận dỗi khiến Thiên Phong thấy buồn cười, anh không giấu nụ cười khúc khích của mình trước vẻ mặt đáng yêu này của cô.

Nghe Thiên Phong cười nhạo mình, Việt Phương khẽ lườm anh một cái, cô tức giận thu dọn cọ, giá vẽ định ra về. Cô vẫn nhớ rõ, anh không chịu trả đồ cho mình.

- Vẫn còn giận sao? - Thiên Phong ngưng nụ cười, cho hai tay vào túi nhún người hỏi nhẹ bên tai Việt Phương.

Việt Phương không thèm để ý đến anh, cô gấp gáp thu dọn đồ đạc của mình để nhanh chóng rời đi.

- Bức tranh đang đẹp thế, màu vẽ vẫn chưa khô, em cuộn lại như thế sẽ làm hỏng tranh đó. - Thiên Phong cố nói để níu giữ Việt Phương ở lại. Anh cũng tiếc bức tranh Việt Phương đang vẽ dở dang, bình minh dường như rất đẹp trong bức tranh của cô.

Việt Phương tuy mặc kệ Thiên Phong, cô vẫn khẽ đưa mắt nhìn bức tranh vẫn chưa hoàn thành của mình, lần lữa mãi không biết có nên gấp nó lại hay không? Cuối cùng cô quyết định cứ để nguyên bức vẽ trên giá rồi cứ thế khiêng cái giá về.

Khi cô thu dọn xong định bước đi thì Thiên Phong nắm lấy ống đựng tranh cô đang đeo trên vai giữ lại.

- Hôm nay anh muốn ăn súp lần trước em nấu!

- Anh tự đi mà nấu. - Việt Phương lắc người hất tay Thiên Phong ra khỏi ống đựng tranh của mình. Giọng cô chứa đựng sự giễu cợt lẫn trách móc. - Việc gì tôi phải nấu cơm cho kẻ chiếm đoạt chứ.

- Anh không nói là sẽ không trả lại em. - Thiên Phong liền lên tiếng giải thích.

- Vậy khi nào anh sẽ trả tôi? - Việt Phương đứng lại trợn mắt nhìn anh hỏi.

Thiên Phong không biết là đến khi nào anh mới tìm lại được phần ký ức mình đã mất, cho nên anh vẫn còn cần tập bản thảo đó. Trước câu hỏi của Việt Phương, anh quả thật không biết trả lời thế nào.

Thấy Thiên Phong không trả lời được, vẻ mặt anh bày ra sự khó xử khiến cô thấy bất lực, đành cố nhẫn nhịn hỏi:

- Cho tôi một lý do để lý giải cho việc anh muốn giữ bản thảo đó!

- Anh muốn tìm ký ức của mình. - Thiên Phong thở nhẹ rồi quyết định đáp.

- Cái gì... anh muốn tìm ký ức của anh qua tập bản thảo đó sao? Bảo nói rằng, anh sống ở bên Mỹ từ nhỏ mà? - Việt Phương cảm thấy thật khó hiểu trước câu nói của Thiên Phong.

- Chuyện này có chút kỳ quặc đúng không? Thế nhưng tập bản thảo đó lại là vẽ phong cảnh ở nơi đây, mà tập bản thảo đó lại là do chính anh...

- Phương! - Tiếng Bảo đột ngột vang lên sau lưng hai người. Cả hai quay đầu nhìn lại, thấy Bảo đang hớt hải bước nhanh về phía họ.

Khi Việt Tình thức dậy cô gọi điện thoại cho Thiên Phong nhưng không thấy anh nghe máy, Việt Tình đành gọi điện bàn, tiếc rằng Bảo là người nghe máy.

Bảo bị tiếng mở cửa của Thiên Phong làm thức giấc, anh nhìn thấy Thiên Phong mặc áo thể thao đi ra ngoài chạy bộ, anh cũng có nghe Việt Phương nói về thói quen này của Thiên Phong. Lúc ở bên Mỹ, Thiên Phong vẫn thường xuyên ra công viên tập thể dục mỗi khi rảnh rỗi, nhất là buổi sáng.

Khi nghe Bảo nói Thiên Phong đang chạy bộ theo con đường mòn gần bờ trúc, Việt Tình giật mình kêu lên: “Việt Phương đang ở ngoài đó.”

Bảo vừa nghe xong, trong lòng hoảng hốt vội vàng cúp máy rồi chạy vội ra đây, cũng may anh vừa ra tới kịp thời ngăn chặn Thiên Phong nói ra điều anh muốn che giấu.

Thấy Bảo thở hồng hộc đến chỗ mình, Việt Phương nghĩ Bảo cũng tập thể dục, nhưng bộ dạng lại như vừa mới ngủ dậy, Việt Phương bèn cười nói:

- Bảo đang chạy giặc hay sao thế, làm gì mà vội vàng đến thở hổn hển như thế?

- Mình tập chạy nước rút thôi. - Bảo khẽ liếc qua Thiên Phong một cái rồi mỉm cười đáp. - Phương đang vẽ tranh à?

Bảo liếc sơ qua dụng cụ trên tay Việt Phương.

- Mình đang định về nhà. - Việt Phương bèn đáp.

Bảo liền sấn tới bên cạnh cô, đưa tay cầm lấy giá vẽ mà Việt Phương đang định mang đi. Anh không muốn Việt Phương đứng quá lâu bên cạnh Thiên Phong. Việt Phương cất bước theo sau chân Bảo, đi được vài bước, Thiên Phong khẽ lên tiếng:

- Một tuần! Cho anh một tuần, sau một tuần, anh sẽ trả lại cho em tập bản thảo.

Việt Phương quay lại, cô nghe Thiên Phong nói hết câu thì nhìn anh, cuối cùng gật đầu đồng ý. Việt Phương ngẫm nghĩ, cô định lên tiếng nói thì Bảo đang quay người lại, nắm tay cô kéo đi rồi thúc giục:

- Đi nhanh thôi, mình có vài chuyện muốn hỏi chú Nhân.

Việt Phương bị Bảo nắm tay, cô thấy bối rối, ngại ngùng nhất là chuyện Bảo thổ lộ ngày hôm qua vẫn khiến cô khó nghĩ. Cô giật tay lại khá mạnh khiến Bảo ngạc nhiên. Bảo quay mạnh người lại nhìn Việt Phương, không ngờ hành động đó lại khiến bức tranh vẽ dở của Việt Phương bị rớt ra bay mạnh theo gió rơi xuống hồ nước.

Việt Phương thấy bức tranh bị rơi ra, cô theo phản ứng muốn giữ lấy bức tranh, không ngờ làm bản thân rơi tùm xuống nước luôn.

Việt Phương rơi xuống nước, cô chấp chới nhoi lên rồi lặn xuống, hai tay vùng quẫy dưới mặt nước.

Bảo không ngờ vì động tác vô tình của mình lại khiến cho Việt Phương té xuống nước như thế. Anh sững sờ vài giây rồi vội vã vất bỏ những thứ trên người mình xuống, sau đó định lao nhanh xuống cứu Việt Phương.

Nhưng đã có một bóng người nhanh chân hơn anh lao thẳng xuống nước bơi nhanh về phía Việt Phương và nhanh chóng cứu cô lên bờ.

Việt Tình cũng vừa lúc đi đến, cô thấy cảnh ba người đứng nói gì đó với nhau rồi Việt Phương rơi xuống nước, cô hốt hoảng chạy đến cũng vừa lúc Thiên Phong ôm Việt Phương vào bờ.

Bảo đứng trên bờ thấy Thiên Phong đưa Việt Phương vào bờ, anh vội vàng đưa tay ra giúp đỡ Việt Phương lên bờ.

Việt Phương nằm bệt trên bờ hồ ho sặc sụa, dù chỉ trong tích tắc, thế nhưng cô cũng đã uống một ngụm nước kha khá, hơn nữa cô vẫn mang nỗi ám ảnh năm xưa cho nên tinh thần hoảng loạn cực độ.

Nếu Thiên Phong khi cứu cô không ngừng nói bên tai cô: ”Đừng sợ!” thì Việt Phương không biết, nỗi sợ hãi này cao đến mức nào.

Thiên Phong cũng mệt nhọc bò lên trên bờ, anh thở phì phò đầy mệt nhọc. Nhưng không phải vì cứu Việt Phương mà anh thấy mệt, cứu cô chẳng mất sức bao nhiêu, chỉ có điều là khi nhìn thấy hình ảnh cô chấp chới dưới nước, và bản thân anh lao ngay xuống nước cứu người, trong khoảnh khắc đó, Thiên Phong cảm thấy giống như là đang lặp lại một hình ảnh đã từng xảy ra. Đầu Thiên Phong đau nhức đến muốn nổ tung ra nhưng anh vẫn gắng bơi vào bờ, vì vậy mới khiến anh mệt nhọc nhiều như thế.

Cả người Thiên Phong khuỵu xuống bờ hồ, hai tay cũng chống xuống mặt đất, từng chuỗi ký ức kéo qua đầu anh thật nhanh khiến Thiên Phong thấy đau đớn khôn tả. Anh nhắm mắt lại cố làm dịu cơn đau kia.

Việt Tình thấy Thiên Phong như vậy, cô lo lắng chạy đến bên anh hỏi:

- Jonny! Anh sao vậy?

- Không sao. - Thiên Phong lắc đầu đáp rồi đứng thẳng dậy.

Anh đưa tay vuốt mái tóc ướt nhẹp của mình ra đằng sau, để lộ đôi mắt sáng tinh anh thường bị ẩn giấu dưới cặp kính 0 độ kia. Chiếc kính đã chìm xuống dưới lòng sông từ bao giờ.

- Việt Phương! Bạn không sao chứ? - Bảo lo lắng vỗ lưng Việt Phương khi cô nghiêng người ho sặc sụa.

Phải thật lâu, Việt Phương mới có thể lên tiếng được, cô thở gấp đáp lời Bảo:

- Mình ổn...

Bảo lúc này mới mừng rỡ đỡ Việt Phương dậy, anh khẽ nói:

- Sáng sớm nước hồ rất lạnh, lại có gió mạnh, mình đưa Phương về thay đồ!

Việt Phương gật đầu, Bảo dìu cô đứng dậy, Việt Phương đưa mắt nhìn Thiên Phong nói:

- Jonny, cám ơn anh đã cứu em!

Thiên Phong đang đưa tay vuốt mặt, vừa muốn gạt đi nước đang nhiễu xuống mặt, vừa muốn xoa dịu cơn đau đầu. Cho nên khi Việt Phương nhìn anh nói những lời này, hai bàn tay to lớn của anh đã che đi khuôn mặt cùng đôi mắt đã nhắm nghiền.

Bảo giật mình khi nhìn thấy Thiên Phong không hề đeo kiếng. Anh từng nghe Việt Phương nói Jonny có nét rất giống Thiên Phong, chỉ là cô không chắc chắn lắm. Con người lớn lên sẽ thay đổi nhưng cô tin chắc ánh mắt sẽ không thay đổi. Chỉ cần cô nhìn vào mắt Jonny có thể xác định có phải là Thiên Phong hay không.

Khi chứng kiến Thiên Phong đang định bỏ tay ra khỏi gương mặt, Bảo vội vàng đứng chắn trước mặt Việt Phương. Thân hình anh cao lớn, dễ dàng đứng chắn giữa Việt Phương và Thiên Phong.

- Không có gì. Em ướt hết rồi, mau về nhà thay quần áo đi! - Thiên Phong nghe Việt Phương cám ơn liền bỏ tay mở mắt đáp.

Bảo liền nhân cơ hội lập tức đưa tay xoay người Việt Phương lại phía sau nói:

- Jonny nói phải. Mau về thay đồ kẻo bệnh thì lấy ai dạy bọn trẻ học chứ.

Bảo còn cố quay đầu nói với Angela:

- Cô đưa Jonny về nhà thay đồ nhanh đi! - Bảo nháy mắt ra hiệu ngầm cho Việt Tình. Cô hiểu ý, liền khoác tay Thiện Phong quay về nhà anh.

Bảo thu dọn đồ rồi theo chân Việt Phương về nhà. Việt Phương từ lúc quay người, cô cứ thế bước đi không hề dừng chân quay lại, bởi vì trong lòng cô đang đầy cảm xúc. Lúc nhỏ, khi Thiên Phong cứu cô cũng là cung cách ôm đó, cũng nói bên tai cô hai chữ: ”Đừng sợ!”

Sau khi đưa Việt Phương về nhà, căn dặn nhiều thứ, Bảo lập tức quay về nhà ngay lập tức.

Thiên Phong cùng Việt Tình về nhà, Việt Tình đã giục Thiên Phong:

- Anh mau đi tắm lại nước ấm đi! Em đi làm cho anh một chén trà gừng.

- Cám ơn em! - Thiên Phong khẽ nói, nhưng anh nhìn gương mặt Việt Tình thật lâu.

- Sao vậy? - Việt Tình thấy Thiên Phong nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ thì lên tiếng hỏi.

- Không có gì. Anh đi tắm đây. - Thiên Phong lắc đầu rồi quay người bước lên lầu.

Việt Tình nhìn theo bóng Thiên Phong, trong lòng bỗng thấy bất an vô cùng trước ánh mắt khác lạ của anh.

Thiên Phong trở về phòng, anh đóng chặt cửa phòng lại, sau đó đi thẳng đến cái ly anh để chìa khóa. Lấy chìa khóa tủ, anh mở hộc tủ lôi tập bản thảo mà anh cất trong đó ra.

Quá bận rộn anh cũng chưa để ý đến nó, cũng chưa tìm ra manh mối hay bí mật nào xung quanh nó, hôm nay anh quyết tâm phải tìm hiểu cho bằng được.

Lần giở từng trang tập bản thảo. Từng bức tranh có chữ ký của anh, từng khung cảnh ở đồng quê này lần lượt hiện ra trước mắt Thiên Phong.

Cho đến bức tranh cuối cùng của tập bản thảo.

Hai đứa bé một trai, một gái. Cả hai đang cười thật tươi, thật rạng rỡ. Còn kèm theo một dòng chữ của chính anh: ”Tặng Việt Phương! Anh thích nụ cười này của em. Hy vọng nụ cười này mãi mãi trên môi em.”

“Tặng Việt Phương”, ba chữ này khiến Thiên Phong sững sờ, cuốn tập bản thảo rơi xuống chân anh. Nụ cười của cô bé trong hình từ từ trở thành nụ cười của một gương mặt thật, một gương mặt của Việt Phương lúc nhỏ.

Tuy chưa rõ ràng và còn mơ hồ, thế nhưng Thiên Phong đã hiểu rõ một chuyện, hóa ra anh đã nhầm lẫn. Anh nhầm lẫn giữa Việt Tình và Việt Phương. Hóa ra cái cảm giác mà anh không hề có với Việt Tình mà lại có với Việt Phương là do nguyên nhân này.

Chỉ là do anh quá ngốc khi không nghĩ đến chuyện họ là hai chị em song sinh, anh luôn tưởng Việt Phương nhỏ tuổi hơn Việt Tình. Anh cho rằng hai chị em không thể giống nhau nhiều như thế. Và từ thái độ của Việt Tình và Việt Phương, chẳng ai nghĩ họ là hai chị em sinh đôi. Bởi vì sinh đôi luôn có tình cảm gắn bó với nhau chứ không hờ hững lạnh nhạt như thế này.

Tất cả đều là do anh đã sai, anh đã sai lầm nghiêm trọng.

Đầu đau như búa bổ, Thiên Phong đưa tay giữ đầu như sợ nó vỡ tung ra, anh quay cuồng cố làm dịu con đau, cuối cùng lùi người dựa lưng vào tường thở dốc. Anh ôm đầu, kẹp chân giữa hai chân, thở dốc thật lâu...

Đến khi Thiên Phong từ từ ngẩng đầu lên, tâm trạng anh đã khác.



Chương 11: Gió lay động



Bảo đứng trước cửa nhà, lần lữa mãi vẫn chưa vào. Anh biết chuyện Việt Phương biết rõ Jonny là Thiên Phong đã không còn bao lâu nữa, nhất là khi anh thấy ánh mắt của Thiên Phong nhìn Việt Phương càng ngày càng rõ rệt, càng khiến người ta lo lắng không ngừng.

Dù Thiên Phong đã hứa sẽ không nói ra cái tên của mình nhưng anh biết trong tình cảm đôi khi khó kiềm chế được cảm xúc của mình. Chẳng phải đã bao nhiêu lần Thiên Phong suýt buột miệng nói ra cái tên đó nếu không có sự xuất hiện của anh quấy phá. Cho nên lần này, Bảo nhất định bắt Thiên Phong phải hứa sẽ không gặp gỡ hay ở riêng bên cạnh Việt Phương nữa, anh quyết định nói rõ tâm ý của mình với Việt Phương cho Thiên Phong hay, anh biết Thiên Phong nhất định sẽ vì anh mà rút lui.

Dù biết bản thân ích kỷ nhưng ngoài Việt Phương ra, đối với Bảo không còn bất kỳ người thân nào khác. Cho nên không thể chọn lựa.

Suy nghĩ như thế, Bảo đẩy mạnh cửa vào nhà. Vừa bước vào đã gặp Việt Tình đang đi ra, trên tay là một ly trà bóc khói có hương thơm của gừng.

- Jonny đâu?

- Chắc là anh ấy đang tắm trong phòng. - Việt Tình đáp lời.

- Là trà gừng, cô chuẩn bị cho Jonny à?

- Ừ! - Việt Tình khẽ gật đầu.

Bảo nhìn Việt Tình bằng ánh mắt châm biếm.

- Chỉ là nhảy xuống hồ có mấy giây, có cần phải lo lắng đến như thế không?

- Jonny vừa chạy bộ xong, mồ hôi ra nhiều, nước hồ lại lạnh cho nên cần uống chút nước gừng để ngăn ngừa bị cảm. Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà. - Việt Tình không để ý lắm đến lời mỉa mai. Ngay khi gặp nhau lần đầu cô đã nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Bảo. Bảo tỏ rõ thái độ chán ghét cô nhưng do thái độ của Bảo với Thiên Phong cũng chẳng mấy tốt đẹp, Việt Tình cứ ngỡ là do tính cách Bảo kỳ quặc như thế thôi. Cô cũng không để ý nhiều lắm.

- Haiz, cô thích Jonny đến thế à? - Bảo vẫn nở nụ cười chế giễu nhìn Việt Tình. - Tiếc là anh ấy lại không thích cô.

- Tôi là bạn gái anh ấy. - Việt Tình lấy làm khó chịu, cô chẳng biện giải gì nhiều chỉ nói một câu đủ để khẳng định vị trí của mình.

- Đến khi nào? - Bảo mỉm cười, hỏi tiếp một câu với hàm ý đầy chế giễu.

- Đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cậu. - Việt Tình gần như mất kiên nhẫn với Bảo, cô lườm mắt nhìn anh đầy tức giận rồi quay người định đi lên trên lầu.

- Có hứng thú muốn biết vì sao năm xưa Jonny lại chọn cô làm bạn gái trong khi có hàng chục cô gái xinh đẹp vây quanh anh ấy không? - Bảo thấy thái độ không muốn tiếp chuyện của Việt Tình, anh quyết định không bông đùa nữa mà đi thẳng vào vấn đề mà anh muốn cùng cô trao đổi.

Việt Tình nghe đến chuyện này, cả người run lên, bước chân khựng lại, tay cầm ly nước trà gừng nóng hổi run run. Cô nhắm chặt mắt trấn tĩnh, quyết định không muốn nghe tiếp những sự thật mà Bảo sắp sửa nói ra. Cô đặt chân lên bậc cầu thang một cách từ từ, bởi vì chân cô vẫn không ngừng run.

- Xem ra cô đã phát hiện ra lý do rồi đúng không? Cho nên cô mới kêu thảng thốt rằng Việt Phương đang ở ngoài đó và vội vàng chạy ra như thế. - Bảo tiếp tục nói như không để Việt Tình rời đi. - Nếu Jonny biết rõ sự thật thì sẽ thế nào nhỉ?

Việt Tình đanh mặt quay lại trừng mắt nhìn Bảo khi anh buông lời đe dọa:

- Cậu muốn gì?

- Hợp tác. - Bảo thản nhiên mỉm cười nhìn Việt Tình đưa ra lời đề nghị của mình.

Việt Tình hơi nghiêng đầu, hai chân mày cô chau lại, nhìn Bảo đầy khó hiểu:

- Ý cậu là gì?

- Hai chúng ta đều có cùng chung một mục đích, tách hai người bọn họ ra xa. Vậy tại sao không cùng hợp tác! Cô có được Jonny còn tôi có được Việt Phương. - Bảo hài lòng trước thái độ của Việt Tình, anh đứng khoanh tay đắc ý lên tiếng.

- Vì sao tôi phải hợp tác với cậu, những lời đe dọa của cậu chưa biết có phải là sự thật hay không. Tôi đâu dại gì mà giao em gái mình cho cậu như thế chứ? - Việt Tình nhìn Bảo đánh giá, tuy sự hợp tác của Bảo là có lợi cho cô, thế nhưng, cô không biết Bảo có thật lòng muốn giúp mình và muốn ở bên cạnh Việt Phương hay không, hay là có ý đồ gì khác. Nhất là khi gia đình Thiên Phong lại là gia đình giàu có, chuyện tranh giành tài sản trong gia đình vẫn là chuyện xảy ra hàng ngày.

- Vậy thì để tôi nói cho cô biết, tôi trước khi trở thành em trai của Jonny thì đã từng sống ở đây. Có thể nói, Việt Phương với tôi là bạn thanh mai trúc mã, và đặc biệt, chúng tôi cũng là những người bạn tốt của Jonny khi anh ấy về đây sống vào khoảng thời gian nghỉ hè.

Tay Việt Tình siết chặt cái ly trà gừng, cô quay mặt lại, mặt đối mặt với Bảo, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Bảo biết Việt Tình đã bắt đầu chấp nhận sự hợp tác với mình, anh quyết định nói thêm để đánh tan ý nghĩ lưỡng lự của cô vào giây phút này:

- Có biết vì sao khi chúng ta gặp mặt, tôi đã nhìn cô bằng ánh mắt khinh bạc hay không? Lúc tôi nhìn thấy cô, tôi cũng có chút ngạc nhiên vì cô khá giống Việt Phương, suýt chút nữa đã nghĩ cô là cô ấy. Nhưng khi tôi nhìn thấy tấm hình của cô lúc nhỏ trong tay Jonny, tôi nhanh chóng nhận ra cô là Việt Tình chứ không phải Việt Phương. Và tôi biết Jonny đã nhầm lẫn cô với Việt Phương, bởi vì anh ấy bị mất trí nhớ nhưng vẫn giữ bức tranh của anh ấy và Việt Phương. Cho nên đã khẳng định cô là phần ký ức bị mất của mình và đồng ý làm bạn trai của cô.

Việt Tình nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt nhìn Bảo. Cô lắc đầu giọng khàn đặc nói:

- Tôi không lừa dối anh ấy, tôi chỉ hỏi anh ấy có muốn làm bạn trai tôi hay không? Và anh ấy gật đầu. Tôi không hề nói tôi là cô bé trong bức tranh kia.

- Đúng vậy, đó là sự nhầm lẫn cực kì tai hại. - Một giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự tức giận bên trong vang lên phía sau lưng của Việt Tình.

Việt Tình và Bảo giật mình quay phắt lại nhìn Thiên Phong đang từ từ đi xuống lầu. Gương mặt anh lạnh tanh, hai mắt đỏ ngầu đầy sự tức giận khi phát hiện ra mình bấy lâu nay bị lừa dối.

Việt Tình nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Thiên Phong, trong lòng cô đầy sự hoảng hốt và lo lắng. Cả người run bắn lên, mặt tái xanh, hai tay run rẩy nắm vào nhau. Cô há miệng muốn gọi tên Thiên Phong nhưng cổ họng khô khốc, lo lắng chẳng thể nói thành lời.

Từ lâu Việt Tình biết, Thiên Phong luôn ở bên cạnh cô nhưng trái tim anh chưa từng có cô ngự trị. Cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, có trở thành hình mẫu lý tưởng của Thiên Phong như thế nào thì thái độ của anh đối với cô vẫn chẳng khác người ngoài là bao nhiêu. Những khi cô chủ động tiến gần đến anh, Thiên Phong vẫn đáp ứng thái độ hòa hợp cùng cô, thế nhưng cô chẳng hề có cảm giác chân thật.

Anh lạnh lùng đến vô cảm, nhưng vẫn rất ân cần làm tròn trách nhiệm một người bạn trai. Cho nên Việt Tình chẳng thể từ bỏ được, chẳng thể rời bỏ cuộc tình không chắc chắn chỉ dựa vào một điều duy nhất là cô yêu anh. Cô rất yêu anh.

Chẳng có ai hiểu được tâm trạng của cô khi phát giác được sự thật, lý do mà người đàn ông hờ hững lạnh nhạt kia lại chấp nhận làm bạn trai của cô. Đó là một sự thật cay đắng lẫn phủ phàng. Cô bị nhầm lẫn với em gái mình. Cô đã khóc trong sợ hãi rất nhiều, sợ rằng Thiên Phong sẽ biết ra sự thật này và rời xa cô.

Trái tim cô đã trao hết cho anh, nếu anh rời đi, cô sẽ thế nào đây? Cô không muốn, cô không cam tâm. Cô đã bỏ ra rất nhiều để được ở bên anh, đã cố gắng rất nhiều để anh mãi bên cạnh cô. Vậy mà...

Việt Tình nắm chặt hai tay lại, cô hít sâu lấy lại sự bình tĩnh chờ đợi sự chất vấn của Thiên Phong. Cô không làm gì sai cả. Anh cũng chưa từng hỏi cô bất cứ điều gì trước khi nhận lời làm bạn trai cô. Cô không gạt anh cho nên anh không thể trách cô, càng không có lý do rời bỏ cô. Cô tuyệt đối sẽ không buông tay anh ra.

Bảo đanh mặt nhìn Thiên Phong, tâm trạng sau giây phút sững người đã bình thản trở lại. Dù sao cũng phải đối mặt với Thiên Phong để bàn đến vấn đề này, coi như đây là thời điểm tốt nhất để đối mặt.

Khi Thiên Phong bước chân xuống bậc thang cuối cùng, Bảo lên tiếng nói:

- Tôi có chuyện muốn nói với anh.

Thiên Phong nhìn Bảo rất lâu, ánh mắt anh trầm lặng ẩn chứa rất nhiều điều, nhìn xoáy vào mắt Bảo khiến Bảo cũng trở nên lúng túng, khẽ nuốt nước bọt nhìn đáp lại anh.

- Với tư cách gì? Là em trai hay là người bạn lúc nhỏ? - Thiên Phong im lặng thật lâu rồi mới cất tiếng hỏi đáp lại lời của Bảo.

Bảo giật mình, lần nữa nhìn sững Thiên Phong, lời Thiên Phong vừa nói ra hoàn toàn trái với ý nghĩ trong đầu của Bảo. Anh cứ nghĩ, Thiên Phong là đang bực tức vì biết mình nhầm lẫn chuyện Việt Phương và Việt Tình mà hoàn toàn không ngờ rằng Thiên Phong đã phục hồi trí nhớ. Lời Thiên Phong vừa nói, đã chứng tỏ trí nhớ anh đã hồi phục, nếu không làm sao biết anh là người bạn lúc nhỏ của mình.

- Thế nào? Sao không trả lời? Em đang dùng tư cách nào? - Thiên Phong nhếch môi đưa mắt nhìn Bảo tiếp tục hỏi, ánh mắt như dồn Bảo vào chân tường không cho lối thoát.

- Tôi không hiểu anh đang nói gì. Dù tôi không thích có người anh trai như anh nhưng dù sao chúng ta vẫn là anh em. - Bảo cố tỏ vẻ không có gì đáp.

Thiên Phong bật cười một cái rồi gật đầu như chấp nhận nhưng giọng nói mang đầy ý mỉa mai:

- Cũng đúng, chúng ta hiện giờ đã là anh em với nhau rồi. Đáng tiếc, dòng máu của chúng ta không có chút nào liên quan nhau.

Bảo chấn động toàn thân, cả người gần như bất động, ánh mắt tối sầm lại. Nếu như câu hỏi trước, anh còn mơ hồ nghi vấn về suy nghĩ vừa rồi của mình nhưng giờ thì anh đã có thể khẳng định Thiên Phong đã lấy lại ký ức bị đánh mất. Bảo nhất thời kinh ngạc mà kêu lên:

- Jonny! Anh...

Nhưng giọng nói của Bảo bị nghẹn lại ngay chỗ đó, ánh mắt bị ánh mắt của Thiên Phong làm e dè.

- Cậu muốn nói là sao tôi lại có thể nhận ra được sư ngu ngốc của mình để người khác lừa gạt bấy nhiêu năm đúng không?

Bảo nhất thời không thể phản ứng lại được Thiên Phong lời nào. Dù không phải ý mình, nhưng Bảo cũng không phản đối việc lừa dối Thiên Phong trong bao nhiêu năm nay.

Việt Tình nãy giờ đứng im lặng, cũng cảm thấy tay chân rụng rời, hơi thở bất giác dồn dập, lo lắng và sợ hãi. Gương mặt cô xanh xao nhìn sự chất vấn của Bảo và Thiên Phong.

Thiên Phong nghe thấy hơi thở nặng nề của Việt Tình, anh khẽ nói:

- Em về nhà đi, bây giờ anh chưa muốn nói chuyện với em!

- Em... - Việt Tình mở miệng muốn nói nhưng Thiên Phong đã quay mặt đi bày tỏ thái độ không muốn nghe của mình. Việt Tình á khẩu không thể nói tiếp.

Bảo thấy vậy liền nói với Việt Tình:

- Cô về nhà trước đi, tôi cần có chuyện giải quyết với Jonny, chuyện của hai người giải quyết sau đi!

Việt Tình nhìn Bảo rồi quay sang Thiên Phong, mặt anh đầy lạnh lùng băng giá. Việt Tình muốn khóc, gật gật đầu rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Cánh cửa vừa khép lại Bảo đã lên tiếng gọi:

- Jonny...

- Thiên Phong! Anh thích được gọi bằng cái tên này. - Sự căng thẳng của Thiên Phong cũng trở nên dịu bớt, nhất là khi những kỷ niệm ấu thơ ùa về trong tâm trí anh.

- Tôi biết, cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa, anh cũng không nghe lọt tai. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi thích Việt Phương, bao nhiêu năm nay tôi đều thích cô ấy, chờ đợi cô ấy, làm mọi điều cho cô ấy. Còn anh, trong những năm đó, ký ức anh không hề có cô ấy, cho nên bất luận là bây giờ anh đối với cô ấy như thế nào thì cũng không có tư cách để nói yêu cô ấy. - Bảo lập tức lên tiếng để nói rõ hết tất cả ý nghĩ của mình.

- Có tư cách hay không đó là do Việt Phương nói chứ không phải em, hơn nữa bao lâu nay trong lòng anh không phải là không có cô ấy mà là anh không nhớ được cô bé trong bức tranh là ai. Nếu nói lý do, anh chắc em là người rõ hơn ai hết.

- Đúng vậy. Năm đó là vì đuổi theo tôi cho nên anh mới bị tai nạn và mất trí nhớ, nhưng như vậy thì sao chứ? Tôi không hề bảo anh đuổi theo tôi, cũng không phải tôi là người gây tai nạn cho anh. Tất cả đều là anh tự làm tự chịu. - Bảo cao giọng nói.

- Em... - Thiên Phong khó chịu nhìn Bảo.

- Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho các người. Người tôi hận nhất chính là bà ta, người thứ hai tôi hận chính là cha con anh. Chính hai người đã cướp đi người mẹ của tôi, làm tan nát gia đình tôi. Từ nhỏ tôi đã phải sống vất vả, khổ cực, muốn một miếng cơm ngon cũng không có. Còn anh và ba anh, lại được bà ta hầu hạ ngày đêm thật sung sướng. Tôi càng không cần các người từ bi nuôi tôi. Tại sao? Tại sao người phá nát gia đình tôi lại là anh chứ? Nhiều đêm tôi nhắm mắt hy vọng khi mở mắt, một gương mặt khác chứ không phải là anh trong ngôi nhà đó. Nếu vậy thì nỗi hận của tôi cũng không lớn đến như vậy. Vì sao anh khiến tôi yêu mến anh, xem trọng anh như một người anh trai, rồi lại nhẫn tâm bóp nát nó như thế chứ? - Bảo giận dữ gào lên.

- Em tưởng anh sung sướng lắm hay sao? Năm xưa anh cũng chẳng chút vui vẻ gì khi có người phụ nữ khác chen vào gia đình anh. Gia đình anh cũng chính vì mẹ em mà tan nát. Mẹ anh mất, anh phải sống cuộc sống lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà của mình. Em nghĩ anh không đau buồn hay sao? - Thiên Phong đau lòng nhìn Bảo nói.

- Haha... người đàn bà đó xem ra cũng thật đáng thương. Bà ta bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông đó, ngày ngày giặt giũ nấu cơm cung phụng cha con anh, đổi lại là sự oán ghét của anh mà thôi. - Bảo ngửa đầu bật cười lớn nói ra những lời chế giễu. - Đáng tiếc thật, bà ta xem anh như con trai ruột, yêu thương anh còn hơn cả tôi, đứa con ruột này. Giờ thì sao? Anh đã nhớ ra, bà ta từ nay đã chẳng còn đủ tư cách làm mẹ anh nữa rồi.

Thiên Phong trầm mặc cúi đầu thở dài. Người đàn bà đó, đúng là đã làm gia đình anh tan nát, anh cũng từng rất chán ghét bà. Nhưng khi bị mất trí nhớ, tình cảm của bà đối với anh như con ruột và anh cũng tin rằng bà là mẹ của mình, bây giờ dù có nhớ lại tất cả, tình mẫu tử với bà vẫn không thay đổi.

Hít thật sâu, Thiên Phong từ từ ngẩng đầu đưa mắt trầm buồn nhìn Bảo nói:

- Lúc anh bị tai nạn, mẹ hết lòng chăm sóc cho anh. Trong thâm tâm anh, bà mãi mãi là mẹ anh. Những hận thù năm xưa, cứ để nó trôi qua. Em hãy hiểu một điều rằng năm xưa anh không hề lừa dối em, không phải vì bà ấy mà anh giúp đỡ em. Dạy em học vì anh xem em là em trai mà thôi.

- Nhưng tôi thì lại không. Trước đây tôi luôn xem anh là một người anh trai, tôn thờ anh, thậm chí ganh tị anh nhưng lại muốn nỗ lực để được như anh. Thế nhưng giây phút tôi nhìn thấy anh cùng người đàn ông đó đứng trong ngôi nhà mà tôi căm ghét, tôi đã không còn cách nào để xem anh như người anh trai được nữa rồi.

- Bảo...

- Đừng gọi tên tôi! - Bảo lạnh lùng gạt ngang. - Thiên Phong! Tôi không được như anh. Dù từ nhỏ anh có nỗi khổ gì đi chăng nữa, nhưng cuộc sống của anh vẫn tốt hơn tôi gấp trăm lần. Cho nên anh dễ dàng tha thứ, bỏ qua hết những kẻ đã gây ra nỗi đau cho mình. Còn tôi thì ngược lại, từng ngày tháng vất vả khổ sở đã ghi khắc nỗi hận vào tim tôi cho nên tôi không thể tha thứ cho bà ta được, càng không thể coi anh như anh trai. Trên thế gian này, tôi chỉ có một mình mà thôi. Ngoại trừ Việt Phương, tôi chẳng muốn thứ gì cả. Cô ấy đối với tôi là tất cả, cô ấy là làn gió mới trong trái tim lạnh lẽo của tôi, là nguồn nước mát tưới lên sự khô cằn cuộc đời tôi. Ngay từ nhỏ tôi đã thích cô ấy rồi. Bây giờ, tình cảm đó chỉ có tăng chứ không hề phai nhạt. Cho nên tôi ích kỷ, dù biết anh là Thiên Phong, người bạn mà Việt Phương vẫn nhớ mãi, mà tôi vẫn cứ im lặng không nói ra. Bởi vì tôi sợ, tôi sợ cô ấy sẽ lần nữa như người đàn bà kia ngã vào lòng anh, còn bản thân tôi lại lần nữa mất đi thứ mình yêu quý.

Bảo nói xong những lời này thì im lặng, mắt khẽ nhắm lại che giấu nỗi buồn phảng phất đang trào dâng của mình.

Thiên Phong cũng chết lặng, nỗi đau của Bảo anh không thể hiểu hết, nhưng nỗi buồn của Bảo anh có thể cảm nhận được. Anh lặng lẽ thở dài.

- Thiên Phong! Xin anh, anh hãy chỉ là một Jonny trong mắt Việt Phương có được không? Xin anh hãy chôn vùi cái tên Thiên Phong vào trong quá khứ có được không? Xem như tôi cầu xin anh! - Bảo nhìn Thiên Phong lên tiếng cầu xin, anh bất chấp sĩ diện của bản thân khẩn cầu Thiên Phong nhường lại Việt Phương cho mình. - Tôi không muốn mất Việt Phương.

Thiên Phong lặng yên không lên tiếng.

- Xem như anh trả ơn bao nhiêu năm nay bà ta chăm sóc cho anh còn hơn con đẻ của mình có được không? - Bảo lên tiếng yêu cầu một cuộc trao đổi.

Thiên Phong đưa mắt kinh ngạc nhìn Bảo, anh không nói nên lời.

- Bà ta nợ tôi một cuộc đời, anh nợ bà ta ơn chăm sóc dưỡng nuôi. Anh để tôi toại nguyện, tôi sẽ tha thứ cho bà ta. Chẳng phải lâu nay anh muốn tôi đừng làm bà ta đau lòng hay sao? Chỉ cần anh hứa với tôi, không để Việt Phương biết rằng anh là Thiên Phong, tôi sẽ không đối nghịch với bà ấy nữa.

Thiên Phong nhìn Bảo, anh không ngờ Bảo lại đưa ra yêu cầu này với anh, một yêu cầu vô lý nhưng anh không thể không nhận lời. Bởi vì Bảo nói đúng, anh nợ ơn chăm sóc của bà ấy.

- Tôi cho anh thời gian suy nghĩ, suy nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời. Dù ý định của anh là gì đi chăng nữa, tôi tuyệt đối không buông tay Việt Phương ra đâu.

Bảo nói xong thì quay lưng bỏ đi.

Tiếng cửa đóng sầm lại khiến Thiên Phong lặng người, anh mệt mỏi bước đến sofa ngã phịch xuống, đầu ngẩng lên nhìn trần nhà, đầu óc trở nên hỗn loạn.

Bảo đi ra ngoài, anh không ngờ Việt Tình vẫn ngồi co ro ở bên ngoài như thế, trông bộ dạng mất hồn của cô thật thê thảm. Bảo khẽ liếc Việt Tình một cái rồi nói:

- Dù thế nào tôi cũng sẽ không để hai người đó ở gần bên nhau đâu. Cô cứ lo trói chặt Thiên Phong vào đi. Có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho tôi. Từ nay, xem như tôi với cô là đồng minh.

Bảo nói rồi lạnh lùng lấy xe bước đi bỏ lại một mình Việt Tình ngồi bi thương trên bậc thềm trước nhà.

Việt Tình chống tay đứng dậy, ánh mắt cô hướng về cánh cửa nhà, bên trong Thiên Phong đang âu sầu lặng lẽ suy ngẫm những điều Bảo nói.

Việt Tình đưa tay mở cửa bước vào nhà, cô tiến thẳng đến bên Thiên Phong, nhìn anh khẽ gọi:

- Jonny!

Thiên Phong đưa mắt nhìn Việt Tình, anh lên tiếng:

- Angela, chúng ta chia tay đi!

- Chia tay. Anh nói nghe thật dễ dàng. - Việt Tình não nề nói, ánh mắt nhìn Thiên Phong vừa đau buồn vừa tức giận. - Jonny! Là anh tự đồng ý nhận lời làm bạn trai em, em không hề ép buộc anh. Là anh hiểu lầm em là Việt Phương, chứ không phải em tự nhận mình là em ấy. Cho nên em không có lỗi.

Thiên Phong đanh mặt nhìn sắc mặt đầy lửa giận của Việt Tình, anh biết mình sai rồi, nhất thời cũng không biết nói gì, lặng lẽ thở dài, cuối cùng cũng quyết định nói:

- Nhưng người anh thích là Việt Phương, không phải em.

- Đó chỉ là mối tình thời trẻ con, chẳng qua anh vừa gặp lại Việt Phương nên cảm xúc nhất thời kích động mà thôi. - Việt Tình cố gắng làm Thiên Phong nhận ra anh đang sai lầm.

- Không phải. Anh thích cô ấy trước khi anh phục hồi trí nhớ. - Thiên Phong lắc đầu phủ nhận lời Việt Tình nói.

- Em đã làm gì sai chứ? - Những giọt nước mắt bất giác lăn giàn trên mặt Việt Tình. - Việt Phương có biết tình cảm này của anh hay không? Em ấy chẳng qua chỉ xem anh là một gười bạn lúc nhỏ mà thôi, chứ không hề xem anh là một người bạn trai. So với anh, Bảo mới là bạn trai của cô ấy. Còn em, lâu nay vẫn yêu anh, em chưa làm gì có lỗi với anh. Anh có biết, anh nói chia tay đã làm tổn thương đến em như thế nào không? Anh nghĩ, anh chia tay với em, anh có thể vui vẻ ở bên em ấy sao? Việt Phương liệu có chấp nhận anh hay không còn chưa biết nhưng em sẽ hận anh, hận em ấy. Có phải anh muốn chứng kiến cảnh hai chị em của em bất hòa thì anh mới cam tâm phải không? - Việt Tình đưa ra những lời đe dọa với Thiên Phong.

Thiên Phong tái mặt, anh không nghĩ Việt Tình lại phản ứng gay gắt đến thế. Anh không nghĩ khi anh chia tay, Việt Tình lại hận Việt Phương, bởi vì trong sự việc này, Việt Phương không hề có lỗi gì cả.

Việt Tình trong lúc Thiên Phong bần thần, cô sà vào lòng anh nức nở:

- Jonny! Cho em cơ hội đi! Em sẽ chứng minh em hợp với anh hơn Việt Phương, em sẽ chứng minh em yêu anh nhiều Việt Phương.

Việt Tình không ngừng khóc lóc cầu xin khiến tâm trí Thiên Phong càng hỗn loạn. Bảo ép anh, Việt Tình cầu xin anh.

Anh biết phải làm gì đây? Mối tình cảm oan trái này rồi sẽ đi về đâu. Tim Thiên Phong quặn thắt đau đớn, anh phải làm sao, làm sao để có được hạnh phúc thật sự đây?

Sau khi Bảo đưa Việt Phương về nhà, anh đã nói:

- Bây giờ Phương không cần qua đó nấu cơm nữa đâu, mình sẽ nấu cho. Lâu rồi không nấu, mình cũng muốn thử xem tay nghề nấu ăn của mình còn tốt hay không?

Việt Phương cười không đáp, nước hồ buổi sáng khá lạnh, lại bị gió lạnh thổi qua khiến mặt cô hơi tái. Bảo vội vàng giục cô đi vào thay quần áo, còn mình thì quay về nhà.

Khi Việt Phương thay quần áo xong, cô thấy bà nội đang loay hoay sau bếp, bà nội cô vẫn giữ thói quen nấu cơm bằng bếp củi. Bà bảo, cơm nấu củi ngon hơn là nấu điện, bà không thích dùng bếp ga. Thường ngày chỉ có có cô và thím út, tức là chị Nga vợ chú Nhân mới dùng mà thôi, cho nên chú Nhân xây cho nội một nơi để bếp riêng.

- Nội đang nấu gì vậy nội? - Việt Phương bước xuống bếp nhìn nội đang nêm nếm lại gì đó trên bếp lò, mùi hương thoang thoảng của thịt gà bay khắp bếp.

- Nội mới bắt con gà đem nấu cháo. Chị hai con thích ăn cháo gà nội nấu lắm. - Bà nội cô cười đáp, cái miệng móm của bà càng khiến bà duyên hơn. Việt Phương thích nhìn nội cô cười, một nụ cười hiền hậu ấm áp. Việt Tình về, bà rất vui, cho nên sáng sớm đã dậy bắt gà làm thịt. - Hôm nay con bé dậy sớm thật, chẳng bằng hồi đó, cứ ngủ trưa trờ trưa trật mới dậy, đúng là con gái lớn có khác.

Việt Phương khẽ cười đáp:

- Để con giúp nội xé gà cho!

- Thôi để cho nội xé cho vừa miếng, chị con không thích ăn thịt xé to quá. Ra ngoài vườn hái ít rau răm vào, gỏi gà mà không có rau răm thì không ngon! - Bà nội liền sai Việt Phương ra vườn.

- Dạ! - Việt Phương cười buồn rồi đi ra ngoài lặng lẽ thở dài. Cô không buồn vì việc nội thương Việt Tình đến mức tự tay làm như thế. Cô biết bà nội còn thương cô nhiều hơn, chỉ là cô buồn cho tấm lòng của bà nội bao la như thế, Việt Tình không biết có cảm nhận được không?

Trước đây, Việt Tình thường ngủ dậy trễ, bây giờ lại dậy sớm và đi tìm Jonny như thế, xem ra sẽ không về ăn sáng. Nồi cháo của bà nội vất vả nấu, chỉ e là đã uổng công. Cô thật sự không nhẫn tâm nhìn sự thất vọng và buồn bã của bà nội cô chút nào.

Việt Phương nhanh chóng hái ít cọng rau răm xanh mởn đem vào rửa sạch. Nhìn bà nội lui cui làm gỏi, cô lặng lẽ rời khỏi bếp, lấy điện thoại gọi trực tiếp cho Jonny.

Việt Tình nước mắt ngắn dài ôm Thiên Phong khóc lóc thì chuông điện thoại reo lên, Thiên Phong thở dài đẩy Việt Tình ra nói khẽ:

- Anh phải nghe điện thoại đã.

Việt Tình dằn những giọt nước mắt của mình lại ngồi xuống sofa, nhưng trong lòng run sợ, khi thấy Thiên Phong đứng lên, cô đưa tay nắm tay anh giữ lại. Thiên Phong lạnh nhạt đưa tay gạt tay Việt Tình ra, anh mệt mỏi nói:

- Anh nghe điện thoại xong, chúng ta nói tiếp.

Việt Tình đành buông tay anh ra, cô thẫn thờ nhìn theo bóng của Thiên Phong đang đi đến cầm điện thoại lên nghe.

Thiên Phong không nhìn số điện thoại, anh chỉ muốn nhanh chóng trò chuyện vài câu rồi tắt máy, không ngờ giọng nói bên kia truyền đến lại là giọng của Việt Phương.

“Jonny.”

Giọng nói cô rất nhẹ, cũng rất quen thuộc, thế nhưng lại gây trong lòng Thiên Phong một sự chấn động không ngừng. Tim anh từ giây phút nghe thấy giọng của cô bỗng ngừng đập vài giây, tiếp sau đó là đập dồn dập không ngừng đến mức cả người anh run nhẹ.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc anh nhớ lại, giọng nói của cô so với lúc bé đã thay đổi, nhỏ nhẹ hơn, trong trẻo hơn. Thế nhưng anh lại thấy thân thương gần gũi hơn rất nhiều. Đây là giọng nói mà trong những giấc mơ anh muốn nghe thấy.

Giọng nói ở xa vọng vào tai anh, nghe thật gần gũi, cứ như thể cô đang ở trước mặt anh. Bất giác muốn đưa tay chạm vào cô, muốn ôm cô vào trong vòng tay mình, cảm nhận hơi thở quen thuộc và cơ thể mềm mại của cô. Muốn được vuốt ve mái tóc dài đen mượt của cô, và anh muốn nhìn thấy nụ cười e ấp dịu dàng của cô.

Cô khác xa với hình ảnh cô bé trầm lặng nhưng đầy ương bướng năm xưa. Cô dịu dàng, xinh đẹp và khiến người ta rung động nhiều hơn.

Những ký ức vui vẻ của hai người năm ấy lần lượt hiện về trong suy nghĩ của anh, khiến trái tim anh cảm thấy ngọt ngào biết bao nhiêu.

“Jonny?” - Thấy Thiên Phong bắt máy mà không lên tiếng, Việt Phương ái ngại gọi tên anh lần nữa.

Thiên Phong bỗng giật mình tỉnh trí, những hình ảnh lúc xưa như bị cơn lốc cuốn vào trong ký ức trở lại. Anh không muốn cô gọi anh là Jonny, anh thèm được nghe cô gọi anh bằng cái tên Thiên Phong, cái tên đầy quen thuộc cùng giọng gọi yêu thương năm nào.

“Uhm!” - Anh chỉ khẽ ừ chứ không nói nhiều, bởi anh muốn giọng nói của cô đọng lại trong anh.

“Có thể nào...” - Việt Phương hơi ngập ngừng một chút mới nói tiếp: “Bà nội em đã nấu cháo gà cho Việt Tình, anh có thể nào bảo chị ấy về hay không? Em không muốn bà nội buồn, sáng sớm bà đã dậy làm gà rồi. Anh hãy cùng chị ấy về đây ăn sáng luôn đi. Dù sao anh cũng là bạn trai của chị ấy, trước sau gì cũng sẽ gặp, hay là...” - Đột nhiên Việt Phương cảm thấy tim đau nhói, khiến cô không thể nào nói tiếp được nữa.

Mỗi lời nói của cô lại khiến Thiên Phong rơi vào một hố đen đến choáng váng, giống như mình vừa bị một cái búa giáng vào đau đớn đến khủng khiếp, gần như không thở được. Lời nói của cô như vừa nhắc anh, nhắc anh lời ép buộc của Bảo, lời cầu xin của Việt Tình. Lời cô giống như đang nhắc nhở anh, cô và anh khó lòng đến được bên nhau, bởi vì đạo lý luân thường sẽ khó lòng chấp nhận cô đến bên anh khi anh rời bỏ Việt Tình, chị gái của cô. Dù cô có đáp trả tình cảm của anh, cả hai người cũng không thể nào đạp lên nỗi đau của Việt Tình mà sống tiếp, mà có cuộc sống vui vẻ bên nhau.

“Được, lát nữa anh sẽ đưa cô ấy về.” - Những lời nói ra khiến tim Thiên Phong rỉ máu, anh đang chấm dứt quan hệ giữa hai người.

Cháo cuối cùng cũng nấu xong, thịt gà được xé nhỏ bóp với chuối thêm ít rau răm thật thơm ngon. Việt Phương phụ bà nội dọn dẹp bàn ăn. Thím út cũng vừa quét dọn xong sân nhà, đang vệ sinh cho nhóc Minh.

Bà nội ghé mắt vào phòng nhìn, quay qua hỏi Việt Phương:

- Chi hai con đâu?

- Sáng sớm tôi thấy nó mở cổng đi ra ngoài rồi. - Ông nội vừa rửa mặt xong đi vào nghe thấy thì bảo.

- Nó đi đâu? Ông có hỏi nó hay không? - Bà nội ngạc nhiên nhìn ông nội cô hỏi.

- Tui có kịp hỏi nó đâu. - Ông nội lắc đầu đáp.

- Chị ấy đi dạo sáng một chút thôi nội á, chút nữa sẽ về ngay. - Việt Phương bèn lấp liếm đáp.

- Đi tìm gọi chị con về! Cháo nóng ăn mới ngon. - Bà nội vội vàng giục Việt Phương đi tìm Việt Tình.

Việt Phương thở dài, đành đi đến nhà Thiên Phong tìm Việt Tình. Nhưng khi cô chỉ mới vừa mở cửa đi ra ngoài thì đã gặp Việt Tình và Thiên Phong đi đến. Việt Tình đang nắm chặt tay Thiên Phong, tuy ánh mắt có chút hoe hoe đỏ nhưng miệng nở nụ cười cực kì thoải mái.

Vừa nhìn thấy Việt Phương mở cửa đi ra ngoài, Việt Tình đã lên tiếng hỏi:

- Em đi đâu vậy?

- Em đi tìm chị. Nội nấu cháo gà nên giục em đi tìm chị, mọi người đang chờ chị trong nhà. - Việt Phương nhìn Thiên Phong một cái rồi nhìn tay hai người bọn họ, cố cười đáp.

- Vậy chúng ta vào nhà thôi! Lâu rồi em không được ăn cháo gà do bà nội nấu. - Việt Tình liền quay sang Thiên Phong cười giục.

Việt Tình vừa định nắm tay Thiên Phong kéo vào bên trong thì anh đã khựng lại, vuột tay mình ra khỏi tay Việt Tình. Thiên Phong lạnh lùng nhìn Việt Tình bảo:

- Em vào nhà trước đi! Anh đưa đồ cho Việt Phương rồi vào ngay.

Việt Tình nhìn Thiên Phong rồi nhìn tập bản thảo trong tay anh, cô lưỡng lự một chút rồi gật đầu xoay người đi vào trong nhà. Việt Tình vừa đi vài bước thì Thiên Phong đã đưa tay trước mặt Việt Phương, trên tay anh là tập bản thảo quen thuộc. Giọng anh trầm ấm, ánh mắt anh nhìn Việt Phương đầy dịu dàng. Tuy rằng, anh nhìn Việt Phương qua đôi kính của mình, thế nhưng Việt Phương vẫn cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.

- Trả lại cho em.

- Anh cứ giữ đi, chẳng phải anh nói muốn tìm ký ức qua nó hay sao? - Việt Phương đưa đôi mắt đen trong suốt của mình nhìn anh lắc đầu nói. - Chỉ cần anh bảo quản nó cho tốt là được.

- Đã không cần nữa rồi. Những thứ đã mất đi, đôi khi không cần phải tìm lại, bởi vì... - Lời nói sau cùng anh đành nuốt vào trong lòng, mãi mãi không thể nói ra. Bởi vì, càng tìm lại chỉ càng khiến anh thấy nhung nhớ nhiều hơn, như vậy chỉ càng khiến anh đau đớn nhiều hơn mà thôi.

Việt Phương thoáng buồn, cô đưa tay nhận lại tập bản thảo. Rõ ràng có thể cầm được tập bản thảo mà mình yêu quý, lại chẳng hề cảm giác vui sướng gì.

- Vào nhà thôi! - Thiên Phong lạnh nhạt nói một câu, rồi bước thẳng qua Việt Phương mà đi vào nhà.

Việt Phương khép cửa lại, bước theo bóng Thiên Phong đi vào nhà. Cô cảm thấy hụt hẫng, có một điều gì đó trong lòng buồn da diết.[
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7273
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN