--> Hương Vị Đồng Xanh - game1s.com
XtGem Forum catalog

Hương Vị Đồng Xanh

Việt Phương an toàn vào bờ như thế.

Việt Phương nhìn Thiên Phong mím môi không nói gì khi được cậu bé cứu, lưỡng lự một chút, Việt Phương chìa tay ra trước mặt Thiên Phong, trên tay cô bé vẫn còn bức tranh mà Thiên Phong vừa vẽ. Bức tranh đã nhòe nhoẹt không ra hình thù gì nữa. So với bức tranh bị châu chấu làm hư còn tệ hại hơn, một góc chỗ Việt Phương cầm chặt đã rách một phần.

Thiên Phong nhìn bàn tay nhỏ xíu đang nắm lấy bức tranh của mình, cậu bé hiểu ra, Việt Phương vì muốn vớt bức tranh nên mới bị té xuống nước. Bức tranh vốn dĩ không cần lấy nữa nhưng Thiên Phong lại không muốn phụ lòng Việt Phương nên đưa tay cầm lấy rồi khẽ cười nói:

- Cám ơn!

Việt Phương chớp chớp mắt có chút ngạc nhiên, rõ ràng người cần nói lời cám ơn là cô bé, cô bé còn ngại mở miệng thì Thiên Phong đã cám ơn trước. Chị Nga thấy gió thổi lên mạnh hơn sợ Việt Phương cảm lạnh thì vội vàng bế Việt Phương vào nhà để Thiên Phong ở lại một mình.

Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi ngủ trưa dậy, đám trẻ vốn háo hức vì những trò chơi mà chúng đã sắp đặt định trêu chọc lẫn trả thù Thiên Phong vì tội đuổi Việt Phương ra khỏi nhà, chỉ chờ tập trung đầy đủ là bắt đầu.

- Nhìn xem, đây là trứng hột gà ung mà tao lấy trong ổ gà nhà tao, tao con chôm một ít mắm nêm bán bún rêu của má nè. Đem trộn hai cái mùi này lại rồi cho lên người thằng đó thì tuần lễ mới hết mùi. - Thằng Nam cười ranh ma giơ hai hiện vật bốc mùi trên tay nó lên.

- Eo ơi, thúi quá đi mất! - Nhỏ Thắm bịt mũi đứng tránh xa thằng Nam ra.

- Thúi vậy mới khiến thằng đó chết không bằng sống chứ. - Thằng Hải cười ha ha đáp.

- Ừ hen. - Con Thắm gật đầu đồng ý.

Thấy Việt Phương đi từ xa đến, thằng Nam háo hức khoe kế hoạch của mình nhưng Việt Phương lắc đầu bảo:

- Bỏ đi, tao không muốn trả thù thằng đó nữa!

- Sao vậy? - Bọn trẻ nhìn Việt Phương với ánh mắt tò mò lẫn kinh ngạc.

- Thằng đó hồi trưa cứu tao khỏi chết đuối.

- Sao mày lại chết đuối? Chẳng phải mày rất ghét đến gần mép sông hay sao, mày toàn đứng trên bờ nhìn tụi tao tắm có đến gần đâu, bộ đi vấp cục đá nào rồi rớt xuống hồ à? - Con Thảo tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

Con Thảo hỏi làm Việt Phương nhớ đến lời hứa mua viết màu tranh vẽ cho mình của ba mà buồn. Tuy chỉ cần Việt Phương nói ra, chú Nhân sẽ đi mua cho cô bé, nhưng quà ba mẹ mua cho vẫn hơn nhiều. Việt Phương chẳng muốn nghĩ tới nữa bèn nói:

- Đừng nói chuyện đó nữa. Tìm cái gì chơi đi, buồn quá.

- Không phá thằng đó nữa á? - Thằng Nam kêu lên luyến tiếc. - Vì để chơi trò này, nó làm đổ mắm tôm ra nhà tùm lum khiến má nó nổi giận mắng một trận.

- Ừ, dù sao cũng thúi gần chết, mày trộn rồi lỡ nó dính vào người mày thúi hoắc đừng có đến gần tụi tao nữa. - Con Thắm gật đầu nhăn mặt đáp, quả thật cái mùi trứng thúi khiến nó không chịu nổi luôn.

Tuy có tiếc nhưng thằng Nam cũng đành bỏ mấy thứ đó mà theo tụi bạn đi chơi.

Bọn trẻ chơi đùa khá vui vẻ trên cánh đồng của làng, nơi có những đồng lúa xanh rì rào.

Thiên Phong nhìn thấy cảnh vật bên ngoài thì thích lắm, dù hồi trưa xảy ra chuyện không vui nhưng nghĩ đến Việt Phương vì bức tranh của mình mà rơi xuống nước, cậu bé thấy đám trẻ quê cũng không xấu lắm. Nhưng để tránh đụng độ, Thiên Phong hỏi đường chị Nga đi đến chỗ xa hơn để vẽ tranh. Nơi cậu bé đến là một khoảng đất trống, nơi giáp ranh giữa làng này với làng kia.

Ở đây tuy không đẹp được như chỗ làng nhà nhưng vẫn mang cái hồn quê thơ mộng. Thiên Phong hài lòng mỉm cười bắt đầu những nét vẽ của mình.

Cả buổi ngồi vẽ, cuối cùng Thiên Phong cũng hoàn thành được bức vẽ của mình; lần này cậu cẩn thận hơn, cho bức vẽ vào trong ống đựng bản vẽ rồi lần đường trở về nhà. Đi được một đoạn, Thiên Phong nhìn thấy hai thằng bé đang đánh nhau rất dữ dội. Một thằng lớn mập mạp đang đè thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mình lại gầy gò ốm yếu ra đánh. Thằng nhóc kia vừa muốn vùng thoát vừa khóc ròng rã.

- Nè! Buông thằng nhỏ ra! Lớn ăn hiếp nhỏ mà không xấu hổ sao? - Thiên Phong thấy vậy thì chạy đến quát lớn.

Thằng mập kia nghe quát thì dừng tay, nó ngóc đầu nhìn lên Thiên Phong rồi quẹt mũi đứng dậy chỉ tay vào mặt Thiên Phong hỏi:

- Liên quan gì đến mày mà mày xen vào hả? Mày có biết tao là ai không hả? Khôn hồn thì cút đi!

Nó giương nắm đấm về phía Thiên Phong, đầy hàm ý đe dọa. Nhưng Thiên Phong không sợ vẫn cứ nói:

- Chẳng liên quan, nhưng tao thấy chuyện bất bình nên mới xen vào. Mày lớn vậy mà ăn hiếp một đứa nhỏ đúng là nhục, sao không giỏi đi ăn hiếp những thằng bằng mày ấy.

Thằng nhóc kia thấy Thiên Phong giúp mình thì mếu máo kể:

- Em đang đi câu cá, nó lại chạy đến cướp cá của em, em không chịu thì nó đánh em.

Thằng mập thấy thằng nhóc vạch tội mình, thấy Thiên Phong nhìn mình bằng ánh mắt xem thường thì nóng máu, tức giận nói:

- Tao thích bắt nạt nó đó, vậy thì sao hả? Cả mày tao cũng đánh luôn.

Nói xong thằng mập buông hẳn thằng nhóc kia ra rồi lao đến Thiên Phong định đánh. Thiên Phong đang đeo cái ống đựng tranh, liền cầm lấy ống giơ về phía thằng mập thủ thế. Thiên Phong tuy không biết đánh nhau nhưng cậu bé cũng cao lớn khỏe mạnh, tuy so với thằng mập thì đúng là một trời một vực, nhưng mà cậu cũng vẫn không sợ, quyết trí đấu tranh cho chính nghĩa.

Thằng mập vốn định tay không đánh nhau với Thiên Phong, bỗng thấy trên tay Thiên Phong cầm một cái cây màu đen dài thì có chút e ngại nên khựng chân đứng lại. Nó gườm mắt nhìn Thiên Phong đánh giá. Thấy ánh mắt quật cường, cùng với thứ vũ khí trên tay cậu bé; thằng mập bỗng đâm ra e ngại, nó chẳng ngu dại gì mà chịu thiệt vào thân. Nó hậm hực tức giận phun một bãi nước miếng xuống đất, mắng:

- Tụi bây giỏi lắm, coi chừng tao đó!

Nói rồi nó bỏ đi. Thằng nhóc kia vui mừng đến cảm ơn Thiên Phong sau đó thu dọn cần câu chuẩn bị đi về nhà. Thiên Phong cũng về. Trên đường đi cả hai vừa đi vừa trò chuyện mới biết là cùng làng, nhà cậu nhóc này cách nhà Thiên Phong chỉ vài căn mà thôi.

Thiên Phong về nhà thì trời đã tối, sau khi chờ cậu bé tắm rửa ăn cơm xong thì chị Nga cũng đến lúc về nhà. Nhìn thấy một cậu nhóc mới mười mấy tuổi lủi thủi trong căn biệt thự to lớn có một mình mà không hề phiền hà một chút nào giống như đã quá quen với cuộc sống thui thủi một mình này, chị Nga cũng thấy thương xót bèn hỏi:

- Ở thành phố, em sống với ai?

Thiên Phong đang ngồi chỉnh sửa lại bức tranh của mình cho đẹp hơn thì khựng tay lại, cậu bé cúi mặt im lặng vài giây rồi khe khẽ đáp:

- Người giúp việc.

Dù trong lòng chị Nga đã đoán trước được sự việc, nhưng khi nghe từ giọng nghèn nghẹn của Thiên Phong thì cảm thấy rất thương. Chị Nga thấy cảnh ngộ của Thiên Phong và Việt Phương khá giống nhau, cả hai đứa đều có ba mẹ nhưng lại phải sống xa cách. Chị nhớ Việt Phương đôi khi thui thủi chạy vào lòng chú mình khi nhìn thấy tụi bạn bè trong xóm quấn quýt ba mẹ tụi nó mà mè nheo; cô bé không nhắc đến chuyện muốn gặp ba mẹ, nhưng người lớn đều hiểu, trẻ con luôn cần ba mẹ bên cạnh. Chị Nga bất giác thở dài:

- Em và con bé Phương, hai đứa thật giống nhau. Ba mẹ đều không có ở gần nên thiếu thốn tình thương.

Chị Nga thấy ánh mắt cười buồn của Thiên Phong thì biết mình không nên nhắc lại chuyện đau lòng của thằng bé, chị bèn cười rồi nhìn bức tranh của Thiên Phong chuyển chủ đề câu chuyện:

- Bức tranh đẹp quá! Nếu không nhìn từ tranh của em, chị không biết cảnh này lại đẹp đến như thế.

- Tại chị nhìn nó nhiều nên quen thuộc rồi, không cảm thấy nó đẹp bằng người lần đầu nhìn như em. Em thấy tất cả mọi cảnh vật ở đây đều đẹp hết. - Thiên Phong cười cười, nụ cười và ánh mắt của cậu bé vụt sáng lên khi nhắc đến cảnh vật tuyệt đẹp nơi đồng quê mà cậu được chiêm ngưỡng.

- Chị không biết vì sao có nhiều người ở quê lên thành phố, một đi không trở lại. Riêng chị, chị thích cảnh yên bình ở quê hơn. Chị cũng từng lên thành phố chơi nhiều lần nhưng chán ngán cái cảnh ồn ào nhức cả đầu. Nhất là về đêm, nhà nào nhà nấy đóng cửa im lìm, chẳng ai quan tâm đến ai, những lúc ốm đau bệnh tật cũng chẳng biết phải nhờ ai. Còn với thôn quê của mình, tuy có vẻ yên bình nhưng xóm giềng tối lửa đốt đèn có nhau. Đi ra ruộng cũng đầy tiếng nói cười vui vẻ; mọi người cùng đổ mồ hôi trên đồng, được làm cùng nhau, trò chuyện thẳng thắn, chứ không có kiểu đấu đá tranh giành hãm hại nhau như trên thành phố. Vui nhất là những ngày lễ, bà con tụ tập quây quần bên nhau cùng gói bánh làm cỗ.

Thiên Phong tuy chưa từng trải qua nhưng cậu nghe chị Nga nói cũng có thể liên tưởng ra từng hành động ấm áp của người thôn quê.

Chị Nga thấy Thiên Phong im lặng, cho rằng mình nói nhiều quá nên bảo:

- Thôi, tối rồi, chị về đây. Em làm gì thì làm nhưng nhớ là phải đi ngủ sớm biết chưa? Chị khóa cửa nhà xong thì sẽ về.

- Chị! - Thiên Phong đang cảm nhận hương vị đồng quê mà chị Nga vừa vẽ lên thì chị Nga lại ngừng nên cảm thấy hụt hẫng, cậu bé luyến tiếc bèn gọi khẽ, gương mặt Thiên Phong có chút đỏ vì ái ngại, lần đầu tiên cậu bé đưa ra yêu cầu với người xa lạ. - Chị có thể ở lại kể tiếp cho em nghe chuyện ở đây không?

Chị Nga khá bất ngờ trước lời đề nghị của Thiên Phong, chị cứ nghĩ Thiên Phong chán ngán không muốn nghe chuyện chị kể, nào ngờ cậu bé lại đề nghị chị kể tiếp như thế. Chị Nga vui vẻ gật đầu đáp:

- Được chứ, chỉ sợ em nghe phát chán thôi.

- Không có chuyện đó đâu. - Thiên Phong lắc đầu phủ nhận, có người để trò chuyện dù sao vẫn còn hơn một mình buồn chán trong căn nhà quạnh quẽ thế này.

Hai người liền ngồi xuống ghế bắt đầu những câu chuyện thú vị nghịch ngợm của chị Nga thời trẻ con. Thiên Phong như mở ra trong mắt mình cuộc sống sôi động thú vị. Hai người say sưa đến nỗi trời đã bắt đầu vào khuya chị Nga mới kết thúc câu chuyện kể của mình. Chị Nga rất vui vì có người nghe chị kể về quê hương của mình nên chị rất tự hào mà kể không ngừng nghỉ; sau đó chị nhìn Thiên Phong xoa đầu cậu nhóc, yêu thương nói:

- Những điều này là cần phải trải nghiệm mới thú vị. Nếu có dịp thì theo bọn nhóc trong xóm đi đó đi đây, đừng cứ ở trong nhà mãi như thế.

Thiên Phong cười xòa không đáp, cậu bé đã làm bọn nhóc trong xóm ghét bỏ rồi, làm gì có cơ hội được kết bạn với chúng chứ.

Thiên Phong men theo con đường cũ ra bãi đất giáp ranh giữa hai xóm ngày hôm qua, tiếp tục một góc cảnh mới, lưu giữ trên nét vẽ của mình. Cảnh vật vùng quê lúc nào cũng lay chuyển sinh động, chẳng bù với những tòa nhà bất động chán phèo nhạt nhẽo. Chỉ thay đổi một khoảng thời gian, sẽ thu lại được những khung cảnh tuyệt đẹp khác nhau.

Hôm nay cậu bé đi vẽ vào buổi sáng sớm, ánh bình minh chiếu sáng mọi vật trở nên sinh động rực rỡ tuyệt đẹp. Thiên Phong say mê ngồi vẽ cho đến khi trời nắng lên cao. Nhìn đồng hồ, mới hơn 8 giờ nhưng cũng đành gác lại trong luyến tiếc, để ngày mai lại tiếp tục hoàn thành bức vẽ cảnh bình minh.

Thiên Phong vừa đi được nửa đường thì bị một đám nhóc quây quanh. Cầm đầu đám nhóc đó chính là thằng mập ăn hiếp thằng nhóc nhỏ ngày hôm qua. Hôm qua, nó thấy Thiên Phong cầm cây thủ thế, lại thấy Thiên Phong cao hơn mình cho nên có chút e ngại; nhưng hôm nay thì khác, nó đã có trợ thủ, đám nhóc bạn nó sẽ giúp nó. Hơn nữa, lần này tụi nó đều cầm trên tay một cái cây. Thằng mập bước đến trước mặt Thiên Phong hất gương mặt béo tròn nung núc của nó bảo:

- Ê cái thằng kia, mày còn nhớ tao chứ.

Thiên Phong nhìn nó nhíu mày, tất nhiên cậu bé vẫn còn nhớ ra nó, chuyện chỉ mới hôm qua mà thôi. Thiên Phong nhìn cả đám như một lũ đầu gấu nguy hiểm cảnh giác hỏi:

- Tụi bây muốn gì?

- Muốn trả thù vụ ngày hôm qua. - Thằng mập đáp ngay lập tức, vẻ mặt đầy căm tức.

- Hôm qua tao có làm gì mày đâu. - Thiên Phong hừ mũi đáp. - Hơn nữa người sai là mày.

- Tao có sai hay không, ai mượn mày đến dạy đời tao hả? Nói tóm lại, ngày hôm qua mày làm tao mất mặt, hôm nay tao nhất định đòi lại. - Nó nhìn ba thằng bạn của mình rồi cười.

- Có ngon thì đánh tay đôi với tao, đừng có bày đặt ỷ đông hiếp yếu. - Thiên Phong hừ mũi nhìn thằng Mập đầy khinh bỉ.

- Tụi tao thích ỷ đông hiếp yếu đó. Vậy thì sao hả? - Thằng mập ngang ngược đáp.

Thiên Phong e ngại lùi lại vài bước, chộp lấy ống vẽ lần nữa thủ thế nhìn bọn trẻ hung hăng trước mặt mình. Cậu bé biết, khó lòng mà thoát được tụi trẻ ở đây, nhưng quyết không khiếp sợ tụi nó.

- Nhào vô đập nó cho tao tụi bây! - Thằng mập hô lớn.

Đám trẻ liền nhào vô dùng cây đánh Thiên Phong, nhưng một tiếng kêu to phía sau vang lên:

- Bảo ơi, ở chỗ này nè!

Đám trẻ đang hung hăng lao đến nghe vậy thì khựng lại. Quay phắt nhìn ra nơi phát ra tiếng kêu kia.

Việt Phương và đám bạn của mình đang lục tục kéo đến ở phía sau, vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều ngạo nghễ đắc ý cười khi thấy đám trẻ xóm bên cạnh có vẻ e sợ. Trong đám còn có thằng nhóc gầy gò ngày hôm qua, xem chừng cả đám kéo đến chỉ để trả thù thay cho thằng nhóc bị ức hiếp.

- Mập, mày lại qua xóm tao gây sự nữa à? - Thằng Hiển ngọng nghịu cười lớn hỏi. - Xem ra lần trước mày bị đánh vẫn chưa chừa thì phải, lần này dám qua đây đánh em trai tao.

- Tao đánh em trai mày đó thì sao? Ai bảo nó dám câu cá trên phần đất xóm tao làm chi! - Thằng Mập nhìn thấy mấy đám nhóc tụi nó thì trấn tĩnh lại.

- Nằm trên phần đất của xóm mày chứ có phải của mày đâu. Huống gì cái hồ đó là của chung, không của riêng ai hết. - Con Thắm bực tức nói.

Cái hồ đó vốn nằm giữa lằn ranh hai xóm, mà cũng chẳng có ai phân chia lằn ranh gì hết, chỉ đơn giản là vì ở đó có trồng một cây bạch đàn lớn. Đám trẻ hai xóm tự cho cây bạch đàn đó là lằn ranh giữa hai xóm mà thôi. Cái hồ cũng nằm trên lằn ranh đó, nhưng bên phần đất xóm thằng mập nhiều hơn nên tụi nó cứ mặc định là của tụi nó.

- Tao nói của tao là của tao. Ở đây tao lớn nhất, tụi bây phải nghe tao! - Thằng mập vỗ ngực bảo. Thằng mập nói hoàn toàn đúng, so về tuổi tác, nó mười 13 tuổi, lại mập mạp to lớn; trong khi xóm toàn những đứa trẻ gầy còm nên nhiều đứa con nít đều sợ nó.

- Tụi tao không nghe đó thì sao? Tụi tao cứ câu cá ở đây, mày dám làm gì tụi tao? - Thằng Nam cộc lốc nói.

- Tụi bây đừng ỷ vào thằng Bảo thì tụi tao sợ. Hôm nay nó không có ở đây, để xem tụi tao xử tụi bây thế nào! - Một thằng nhóc đàn em của thằng mập bước ra hùng hổ bảo. - Tao chấp hết cả đám bảy đứa tụi bây, bốn thằng tao xử đẹp hết.

- Vậy thì nhào vô đây! - Thằng Hải nóng máu đáp.

Tụi thằng mập vừa nghe xong là lập tức nhào đến ngay; trên tay tụi nó là những cây gậy gỗ. Tụi thằng Hiển, thằng Hải, con Thắm đứa nào đứa nấy cũng đưa tay vào túi sẵn sàng chờ đợi. Khi tụi thằng mập sắp đến gần thì Việt Phương lên tiếng ngăn lại:

- Khoan đã!

- Gì? Không phải tụi bây sợ rồi chứ? Sợ rồi quỳ xuống xin mấy anh tụi mày tha cho đi! - Thằng mập cùng đám bạn đứng lại bắt đầu cười nhạo đám trẻ.

- Ai thèm sợ tụi mày chứ. - Thằng Hải vênh mặt đáp lời.

- Sợ chó sợ mèo chứ không thèm sợ tụi bây đâu. - Con Thắm bĩu môi chế giễu.

- Vậy tụi bây kêu khoan là khoan cái gì?

Đám trẻ đồng loạt quay đầu nhìn về người kêu dừng lại là Việt Phương. Việt Phương bây giờ bước lên ung dung nói:

- Tao muốn chơi công bằng.

- Công bằng... hahaha... công bằng cái con khỉ mốc. Đời này làm gì có hai chữ công bằng mà tụi bây bày đặt đòi. Nhưng nói xem, tụi bây muốn công bằng thế nào!?

- Chơi quân tử đi! Tụi bây lớn lại mạnh khỏe cho nên bốn thằng tụi bây đánh nhau với bảy đứa nhóc tụi tao, nhưng chơi tay không. Có sức chơi có sức chịu. Đau thì ráng chịu, cấm không khóc! - Việt Phương nhìn bốn đứa bọn kia đáp.

- Ý tụi mày là bảo tụi tao quăng mấy cái cây này đi chứ gì? - Thằng mập cầm cái cây vỗ vỗ vào tay trái của mình đắc ý hỏi lại.

- Đúng vậy.

- Mày nghĩ tụi tao là đồ ngu à? Nói cho tụi bây biết, dù tụi bây muốn hay không muốn cũng phải đánh nhau với tụi tao phen này, còn tụi tao sẽ không để tụi bây yên lành ra khỏi nơi này đâu.

- Thắm ơi! Tao sợ quá, cái cây đó đánh đau lắm! - Nhỏ Thảo co người nắm lấy vạt áo của con Thắm run run nói.

- Tao cũng sợ. Hay tụi mình về thôi! - Con Thắm cũng tỏ vẻ sợ sệt đáp.

- Tao cũng sợ quá tụi bây! - Thằng Hiển cũng nhăn nhó nói.

- Sợ rồi à, hóa ra tụi bây không có thằng Bảo ở đây đều là một lũ chết nhát cả. - Thằng mập nghe thế thì đắc ý cười. - Được thôi, lạy anh mày ba lạy, anh mày tha cho, từ nay cứ nghe lời anh mày sai bảo là được.

- Ai nói là tụi tao sợ mày, không có thằng Bảo ở đây, cũng không có nghĩa là tụi mày có thể thắng tụi tao đâu. - Thằng Nam vênh mặt, làn da rám nắng của nó lúc này cùng cái đầu cháy khét trông chẳng khác nào một cây cỏ cháy ngoài đồng.

- Tụi bây định lừa tao à?

Tụi nhóc chẳng ai thèm nghe lời thằng mập nói cả, tụi nó nhìn nhau bắt đầu cảm thán.

- Ai thèm lừa mấy cái thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển như tụi bây. Tao cũng sợ, nhưng là sợ bốn thằng bây chết. - Thằng Hải lắc đầu nhăn răng le lưỡi giễu.

- Ừ, tao sợ má nó nhìn nó hổng ra quá. - Việt Phương mỉa mai nói.

Nói xong cả đám tụi nó nhìn nhau phá ra cười khiến thằng mập đang đắc ý thì tái mặt, nó giận dữ gầm lên:

- Không thèm nói với tụi bây nữa. Đánh thôi!

Nói xong nó ra lệnh đàn em xúm lại đánh. Thiên Phong thấy đánh nhau thì sợ hãi, cậu bé lo lắng mấy đứa con nít này sẽ bị nhừ tử cho xem. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lầm lì của tụi nhỏ, Thiên Phong biết khó lòng mà ngăn cản. Chỉ biết gào lên:

- Đừng đánh mà! Mấy đứa không sợ về nhà ba mẹ la hay sao?

Bốn thằng kia chẳng khác nào bão dữ đối với mấy đứa trẻ còm nhom. Thiên Phong bất chấp tất cả liều mạng ra kéo tụi trẻ lại.

Nhưng mặc kệ Thiên Phong, đám trẻ giờ đâu mà thèm để ý, tụi nó đứa nào đứa nấy thọc tay vào túi của mình rồi nhanh chóng rút ra, quăng vào mặt của bốn cái thằng đang lao đến như bốn con sài lang hổ báo kia; sau đó nhanh chóng bước thụt lùi lại ra sau.

Thiên Phong không biết đám nhóc ném cái gì, cậu bé chỉ thấy như có bụi rơi trong không khí bám vào mặt của mấy thằng nhóc kia, sau đó bốn thằng bỗng la lên oai oái:

- Cay mắt quá tụi bây ơi, cứu tao với...

- Tao cũng bị cay...

- Tụi nó quăng bột ớt!

- Cay quá đi mất... huhu...

- Tao bị quăng tiêu! Có mùi tiêu trong mũi tao!

- Tụi tao đâu có ngu mà đối chọi tay đôi với tụi bây! - Thằng Hiển thích thú reo lên.

- Tất cả là do tụi bây, tụi tao đã bảo đấu công bằng mà tụi bây không chịu. - Con Thắm phủi phủi tay đắc ý bảo.

- Ông nội tao đã dạy, chớ nên làm châu chấu đá xe, lấy đá chọi trứng chỉ thiệt về mình. Người khôn lanh phải dùng mưu lược, tụi mày nghĩ tụi tao không chuẩn bị gì mà đến đây tìm tụi bây đòi công đạo sao? - Việt Phương nhìn bốn cái thằng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, đang cố gắng lau chùi, phun nước bọt đầy rẫy trước mặt mình cười gian nói.

Cả đám nhỏ nhìn nhau phá ra cười lớn. Thiên Phong nhìn thế trận dường như thay đổi quá ư đột ngột thì thộn cả mặt đứng im há hốc miệng, bộ dạng của cậu lúc này vô cùng thú vị. Không ngờ đám nhóc quê này lại thông minh như thế, tuy thủ đoạn có chút quá đáng nhưng mà cái bọn kia cũng xem như đáng đời.

Thằng nhóc bị đánh ngày hôm qua, nhân cơ hội tụi nó vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, luồn ra sau lưng, đạp cho thằng mập một cái chúi nhủi về phía trước trả thù cho việc bị đánh ngày hôm qua.

Thằng mập bị té, nó vội lồm cồm ngồi dậy, quơ quào cái cây khắp nơi để đánh tụi nhỏ. Tụi nhỏ vừa né tránh vừa đánh du kích bốn thắng lớn đầu kia. Thằng Nam không xáp vào như tụi bạn, nó đứng bên ngoài lề nheo mắt nhìn, trong tay nó là một cây ná. Nó nheo mắt giương ná, trong ná là một viên sỏi; nó bắn về phía sau lưng tụi kia, cho tụi kia quay đầu nhìn lại, bọn nhóc nhân dịp tung cước chân hạ tay đấm bọn kia.

- Bên này, tao ở bên này! - Tụi nhóc thi nhau hò hét trêu chọc bốn thằng kia.

Băng thằng mập bị đám nhóc chơi thảm thương, mình mẩy thương tích, tụi nó tức khí, phẫn nộ hét lên:

- Tao liều mạng với tụi bây!

Nó cùng đường nên dùng hết sức quơ cây vào không trung mong là trúng bọn trẻ. Đám trẻ cũng bắt đầu thấm mệt nên ra hiệu cho nhau rút lui.

- Chạy thôi tụi bây!

Cả bọn nháo nhào bỏ chạy trong lúc tụi kia nổi điên liều mạng. Thiên Phong phản ứng chậm chạp nên vẫn đứng yên giậm chân tại chỗ. Việt Phương thấy vậy mới quay lại nắm tay cậu lôi đi.

- Mau chạy đi, lát nữa nó nổi điên, nó đánh chết bây giờ!

Cả bọn chạy thật nhanh. Cuối cùng lẩn trốn vào trong hàng mì của nhà thằng Nam, bắt đầu ngồi xuống thở dốc rồi cười vui vẻ.

Tụi nó đã chiến thắng một cách oanh oanh liệt liệt mà không cần có thằng Bảo. Ông nội Việt Phương nói đúng: ”Kẻ sĩ dùng mưu chứ không dùng sức!“

Hàng mì cao hơn đầu tụi nó rất nhiều, từng tán lá lợp mềm mại tỏa ra che phủ bầu trời trên đầu chúng, ngăn chặn những ánh nắng chói chang đang chiếu rọi vào. Cả bọn vừa thở dốc vừa cười ha ha đầy vui vẻ.

- Nếu tụi mình mà dùng bột ớt thật, chứ không dùng bột ngâm trong nước ớt thì đâu cần sợ tụi nó mà chạy tóe khói như vầy nữa. - Thằng Hải có chút đắc ý cũng có chút tiếc nói. Bởi vì bột ớt và bột nước ướt khác nhau xa lắm; trúng bột ớt thì tụi nó bị cay ít nhất một ngày chứ chẳng bù như bột nước ớt, chỉ chốc lát chảy hết nước mắt là xong ngay. Báo hại đánh bọn kia chưa đã tay. Sợ tụi nó nhanh chóng hết bị đau mắt nên tụi nó chỉ tranh thủ nện mấy cái sướng tay thì lập tức bỏ chạy, chứ đứng lại lơ ngơ là tụi nó đánh chết.

- Dẹp tụi bây đi! Lỡ mắt tụi nó có việc gì, tụi bây đền nổi không? - Việt Phương nạt ngang.

- Đúng đó, ba mẹ tụi mình mà biết được, không đánh tụi mình tét mông thì cũng không mong sống được đâu. - Con Thảo gật đầu đồng ý lời Việt Phương nói.

- Coi như để đức cho sau này đi! Ông nội tao nói: ”Gieo nhân nào gặp quả đó!” Tụi mình mà ở ác, mai mốt xuống địa phủ sẽ bị nhúng vạc dầu sôi đó nha, còn nếu nói dối thì bị cắt lưỡi. Tao còn nghe nói cái gì mà 18 tầng địa ngục, mỗi tầng địa ngục có một hình phạt tàn khốc, đáng sợ lắm! - Thằng Hiển ngọng nghịu le lưỡi làm động tác sợ hãi khi nói.

- Eo ơi, tụi mình lúc nãy có bị cho là làm điều ác hay không vậy ta? Có khi nào bị đày xuống địa ngục hay không? - Con Thắm mặt mày tái mét hỏi. - Nghe nói ở dưới đó toàn ma không hà, mình sợ ma lắm. Hic!

Việt Phương định nói trên đời này không có ma. Thật ra chính bản thân nó cũng không tin vào ma cỏ cho lắm nhưng mà bà nội cô bé thường bảo: “Thánh thần, ma quỷ thà tin là có chứ đừng nghĩ là không,” nhiều lúc bản thân cô bé cũng rất sợ hãi. Tụi bạn nghe lời Việt Phương nên mới như thế, cô bé thấy mình cần an ủi bạn. Nào ngờ chưa kịp lên tiếng thì Thiên Phong đã thay cô bé trả lời:

- Không có đâu. Khoa học đã chứng minh, trên đời này không có ma đâu.

Bọn trẻ giờ mới phát hiện ra sự có mặt của Thiên Phong, từ nãy giờ, cậu bé vẫn im hơi lặng tiếng.

- Có thật trên đời này không có ma không? - Bọn nhóc nhao nhao hỏi.

Thiên Phong thấy vậy bèn hắng giọng giải thích cho chúng nghe:

- Ma là một khái niệm trừu tượng, một phần phi vật chất của một người đã chết.

Theo quan niệm của một số tôn giáo và nền văn hóa, con người gồm thể xác (mang tính chất vật chất) và linh hồn (mang tính chất phi vật chất). Khi thể xác chết, linh hồn xuất khỏi thể xác. Nếu linh hồn đó không có cơ hội đầu thai hoặc nơi trú ngụ chung với các linh hồn khác mà tương tác với cõi thực có con người sẽ gọi là "ma", "hồn ma", "quỷ"; nhưng nếu các phần phi vật chất đó tương tác với cõi thực của con người theo tình cảm, theo trách nhiệm được giao của các tôn giáo thì lại gọi là "hồn", "linh hồn", "thánh", "thần", "thiên sứ". Phật giáo gọi linh hồn người mới mất là hương linh.

Thực tế thì khi nói đến ma người ta chỉ nghĩ đến những vật thể phi hình dáng, khó làm hại người; nhưng khi nói đến "quỷ" thì đó là một khái niệm đáng sợ. Trong truyện kể dân gian các nước thường lưu truyền những câu chuyện về quỷ từng giết và ăn thịt người rất hãi hùng dễ sợ, ma quỷ có thể nhập vào người sống...

Theo tín ngưỡng Việt Nam, trong con người có cái vật chất và tinh thần. Cái tinh thần trừu tượng, khó nắm bắt, nên người xưa đã thần thánh hóa nó thành khái niệm linh hồn, và linh hồn theo người Việt Nam và các nước Đông Nam Á tách ra làm hai phần: hồn và vía. Người Việt cho rằng con người có 3 hồn, nhưng vía thì nam có 7 còn nữ có 9. Như vậy khái niệm ma, đơn giản chính là hồn và vía của con người.

Cả đám nhóc tròn xoe mắt ngồi nghe Thiên Phong giảng về ma, trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ cái anh thành phố này vô cùng. Mặc dù chúng cũng không hiểu cho lắm những lời cậu bé nói nhưng trong lòng cũng hình thành được chút khái niệm về ma.

- Vậy có nghĩa là chúng ta khi chết đi sẽ bị biến thành ma đúng không? - Thằng Hải rùng mình, nhưng nó cũng bớt sợ hãi khi nhắc đến ma.

- Nói vậy, khi có ma xuất hiện ở nhà mình, tức là ông bà hay ai đó là người thân của mình đã chết về nhà thôi đúng không? - Con Thảo bâng khuâng hỏi.

- Có thể nói là như vậy. - Thiên Phong gật gù.

- Nhưng mà sao bà nội tao lại nói, nếu tao không ngoan, thì bà nội để cho ma bắt tao đi? - Thằng Nam cau mày, gãi đầu ngẫm nghĩ hỏi tụi nhỏ. - Chẳng lẽ bà nội tao nói láo? Nếu ma là người thân của tao sao lại bắt tao đi chứ.

- Không phải. Ông bà đã khuất của chúng ta sở dĩ hay hiện hồn trở về nhà là vì muốn xem chúng ta có ngoan hay không? Nếu bé nào không ngoan thì sẽ bị bắt đi để dạy dỗ thôi. - Vốn dĩ người lớn nói những lời này ra là để hù dọa khiến bọn nhỏ sợ hãi mà ngoan ngoãn hơn. Thiên Phong cũng không muốn sự việc ma cỏ này lại trở thành lời nói dối của người lớn trong mắt bọn trẻ nên mới nói thế.

- À, thì ra là vậy! Tao nghe nói người thành phố học rất giỏi, quả thật là đúng mà. - Thằng Hải vỗ tay khen ngợi Thiên Phong.

- Chính anh này ngày hôm qua đã cứu em đó mấy anh chị. - Em thằng Hiển chỉ tay vào Thiên Phong nói.

- Ồ! Hóa ra là anh đã cứu em trai em. Em thay mặt em trai cám ơn anh! - Thằng Hiển nhìn Thiên Phong lễ phép nói.

- Chỉ vì anh thấy cái thằng đó ỷ lớn ăn hiếp nhỏ nên mới giúp thôi. - Thiên Phong xua tay mỉm cười đáp.

- Lúc nãy tao đánh tụi nó mỗi thằng mấy chục cái thật là khoái trá. - Thằng Nam đắc ý bảo.

- Tao cũng đánh tụi nó sướng cả tay. - Thằng Hiển gật gù vui sướng.

- Thằng mập chắc chắn không bỏ qua như vậy đâu. - Con Thắm e ngại nhìn bọn trẻ nói.

- Sợ gì, tụi mình cứ đi chung với nhau xem tụi nó dám đánh không, mà đánh không lại tụi nó thì bỏ chạy. Cùng lắm là chờ thằng Bảo đến thì đi trả thù là được. - Việt Phương nhướng mày tỏ vẻ không sợ gì cái bọn kia đáp. - Sau này cứ tụ tập đông đủ thì đi ra đó chơi, không thì chơi trong đình trong miếu là được rồi.

- Ừ, tụi mình cứ đi chung với nhau, đố tụi nó đứa nào dám gây sự. - Thằng Nam gật đầu tán thành ý của Việt Phương.

- Nhưng còn anh ấy thì sao, tụi nó sẽ không tha cho anh ấy đâu. - Con Thảo nhìn Thiên Phong đầy thiện cảm rồi hướng tụi bạn hỏi. - Anh ấy vì giúp thằng Hiên mà gây thù với tụi nó rồi. Không có tụi mình, anh ấy thế nào cũng bị đánh cho xem.

- Vậy cho anh ấy gia nhập băng tụi mình đi! - Thằng Nam đề nghị.

- Tao tán thành, anh ấy cứu em trai tao cho nên tao cũng không muốn anh ấy vì vậy mà bị đánh. - Thằng Hiển đứng lên gật đầu. Bọn trẻ quên mất mối thù của Việt Phương và Thiên Phong.

- Nhưng mà chẳng phải anh ấy làm cho con Phương bị mẹ đánh hay sao? - Con Thắm đột nhiên nhớ ra việc đó bèn nhắc nhở.

Tụi nhỏ bỗng nghẹn lời khi nhớ lại sự việc, lập tức trở nên mâu thuẫn vô cùng. Cả bọn liếc mắt nhìn về Việt Phương, cứ sợ Việt Phương giận tụi nó.

Việt Phương biết tụi bạn e ngại mình. Thật ra sau sự việc cứu cô bé dưới nước, Việt Phương cũng không còn ghét Thiên Phong nữa, nhưng không phải vì vậy mà bỏ qua nên nói:

- Muốn nhập băng cũng được, trải qua thử thách đi!



Chương 3: Đồng xanh vẫy gọi



Đám trẻ sau khi Thiên Phong nhận lời liền đưa cậu bé đi đến một cái hồ. Bọn trẻ nhìn mấy con vịt đang bơi lội tung tăng dưới hồ thì nhếch môi cười nhìn Thiên Phong, hất mặt bảo:

- Thử thách đầu tiên của anh là làm sao bắt được một con vịt dưới hồ kia.

- Bắt vịt sao? Làm sao bắt? - Thiên Phong nhìn mấy con vịt dưới hồ kia thì cảm thấy muôn vàn khó khăn trước mắt.

- Chỉ là bắt mấy con vịt thôi mà, đơn giản cực, lội xuống đó bắt. Chẳng phải anh biết bơi hay sao? - Việt Phương nhếch khóe môi tỏ ý chê cười nhìn Thiên Phong nói.

- Đúng vậy, không khó quá đâu. - Thằng Nam chế nhạo nói thêm vào. - Đến một đứa nhỏ tuổi hơn như tụi này còn bắt được, chẳng lẽ anh lại chẳng bắt được? - Thằng Nam cố ý khiêu khích Thiên Phong.

Thiên Phong bị mấy đứa trẻ khiêu khích như vậy thì đành gật đầu. Cậu định cởi áo nhảy xuống hồ thì nghe tiếng cười khúc khích sau lưng mình, Thiên Phong ngẩn người rồi quay lại nhìn bọn trẻ. Chúng thấy cậu bé nhìn thì vội vàng im lặng, nhướn mày nhìn Thiên Phong thúc giục:

- Làm đi chứ! Nhanh lên...

Thiên Phong bị giục, cũng muốn mau chóng nhảy xuống nhưng sau đó cậu thấy nụ cười bí hiểm của đám trẻ, đoán chắc là bọn trẻ không thể nào ra thử thách dễ dàng cho mình. Thiên Phong nhìn đám vịt đang bơi lội kia. Vịt thì cậu cũng thấy nhiều rồi nhưng thường là thông qua tivi nhiều hơn. Thiên Phong nhìn đàn vịt thật lâu mặc kệ bọn trẻ đang lên tiếng thúc giục, cuối cùng cậu bé cúi người xuống nhặt một hòn đá quăng mạnh xuống hồ nơi đàn vịt đang bơi lội tung tăng kia.

Quả nhiên khi hòn đá rơi xuống mặt nước tạo ra một tiếng “tủm” vang vọng mặt hồ, nước trong hồ ngay chỗ viên đá rơi xuống văng lên tung tóe, mấy con vịt bị nước văng lên thì đập cánh mấy cái nhưng vẫn ung dung bơi tiếp. Thiên Phong liền lập tức nhặt tiếp mấy hòn sỏi ném về phía bầy vịt trên hồ. Bầy vịt cuối cùng cũng phản ứng lại với hành động của Thiên Phong, chúng lần lượt vỗ cánh bay lên trời cao.

Bọn nhóc khi bị Thiên Phong khám phá ra trò lừa đảo của mình, chẳng những không sợ mà còn cười vui vẻ. Thiên Phong xụ mặt xuống trước sự trêu đùa của bọn trẻ, giận dỗi nói:

- Vịt trời làm sao mà bắt.

- Ai nói không bắt được. - Thằng Nam lập tức nói, trên tay nó là cây giàn ná hồi nãy dùng để đối phó với tụi thằng mập, giàn ná đã nạp sẵn một viên sỏi to giơ lên trên trời nhắm bắn. - Xem nè!

Vừa nói dứt lời thì hòn đá trên cây giàn ná của nó bay vù vù trên không nhắm hướng mấy con vịt trời đang hí hửng tung cánh lên không trung kia. Con vật đáng thương gần nhất bị trúng viên sỏi, lực đập quá mạnh, con vịt trời đau quá nên loạng chọang rơi xuống nước ngay lập tức.

Tiếng tủm ngay tiếp sau đó. Thiên Phong giật mình quay sang hồ nước thì thấy thằng Hiển đã như cá trạch lao xuống hồ và chẳng mấy hơi đã túm được con vịt bị thương kia, nó giơ cao con vịt bằng một tay về phía bọn trẻ tỏ ý reo mừng. Bọn con gái thích chí vỗ tay vang dội.

Thằng Hiển từ từ bơi vào trong bờ, bọn con gái vội vàng chạy tới giúp nó giữ con vịt vẫn còn sống, đang cố vùng thoát.

Thiên Phong thấy con vịt vùng vẫy, trên người mang một vết thương đã nhanh chóng đỏ bầm thì thương xót cho con vật nhỏ bé. Cậu nhìn bọn trẻ lắc đầu nói:

- Tàn nhẫn quá!

Việt Phương nghe cậu bé nói thì bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ Thiên Phong thương xót một cách vô ích. Trừ khi cậu bé không ăn thịt, chứ đừng bày đặt tỏ vẻ từ bi như thế sau khi vẫn nuốt thể xác chúng vào trong bụng.

- Lấy dây cột nó lại! - Việt Phương hất đầu bảo thằng Nam đang lôi một sợi dây vốn dùng để câu cá của nó ra. Thằng Nam liền cột dây ngay lập tức, con vịt bị trói chân, muốn vùng thoát là điều không thể.

- Đem về nhà thằng Bảo đi! - Con Thắm chỉ tay vào thằng Hiên em trai thằng Hiển ra lệnh.

Thằng Hiên bước đến khệ nệ xách con vịt đi. Vịt trời bẩm sinh được trời nuôi nên khá mập, cũng phải nói là khó bắt vô cùng. Nếu không phải đám trẻ thường nghĩ kế bắt chúng, và cái hồ trước nhà Việt Phương khá nhiều cá thì cũng khó lòng dụ dỗ chúng đến và để bị bắt, bởi loài vịt trời rất khôn ngoan. Nhưng cũng kể đến tài năng bắn giàn ná có nghề của thằng Nam và vua bơi lội vùng quê là thằng Hiển, không khó lòng bắt được.

- Vậy giờ anh ấy tụi bây xử thế nào? - Thằng Hải nhìn Thiên Phong đang đứng đực mặt nhìn hành động mau lẹ của đám nhóc hỏi tụi bạn.

- Coi như anh ấy có công làm tụi vịt bay lên đi! - Con Thảo bèn nhún người nói, nó nhìn Thiên Phong bằng ánh mắt hấp háy cười. - Cố lên, coi như vòng này em cho anh đậu.

Thiên Phong tuy trong lòng có thương xót con vịt nhưng dù sao vẫn chỉ là một con vịt, so với đám trẻ đầy sự thú vị thì tất nhiên bọn trẻ vẫn hơn. Cậu bé nhìn con Thảo mỉm cười gật đầu.

- Vậy em dẫn anh đi làm thử thách tiếp theo nhé! - Con Thảo tươi cười bảo Thiên Phong. Đám trẻ cũng rảo bước đi theo.

Con Thảo dẫn Thiên Phong và đám trẻ đi đến vườn tiêu nhà mình. Với tay hái một chùm tiêu xanh rồi lấy vài trái cho lên miệng nhai ngon lành. Nó nhìn Thiên Phong bảo:

- Ăn cái này đi, ngon lắm á! Ăn xong em dẫn anh đi làm thử thách tiếp theo.

Thiên Phong chẳng biết cái chùm cây cuốn quanh cây trụ kia là gì nhưng cậu thấy con Thảo bỏ miệng nhai ngon lành thì cho rằng đó là trái dại gì đó, không ngần ngại đón lấy chùm tiêu xanh trên tay con Thảo. Cậu bắt chước tuốt nó ra phủi sạch rồi cho vào bụng hết tất cả.

Bắt đầu nhai những trái màu xanh nhỏ xíu xiu đó, để con Thảo dẫn cậu đi làm cuộc thử thách tiếp theo.

Bọn trẻ cố gắng nhịn cười trố mắt nhìn trân trân về Thiên Phong.

1 giây... 2 giây... 3 giây...

Phụt...

Thiên Phong hốt hoảng nhổ hết những trái màu xanh nhỏ xíu mà cậu không biết là trái gì kia ra khỏi miệng, mong sao vị nồng cay của nó có thể theo nước bọt mà ra hết bên ngoài. Nhưng đáng tiếc, sự nồng cay của hạt tiêu nhỏ bé quá lợi hại, dù Thiên Phong có cố gắng thế nào cũng không thể đẩy nó ra khỏi miệng mình được.

Hai mắt cậu đỏ lừ, sóng mũi cũng đỏ ửng, cậu hốt hoảng nhìn bọn trẻ hỏi:

- Trái đó là trái gì vậy?

- Chỉ là hạt tiêu thôi mà, đừng lo, anh sẽ không chết đâu. - Việt Phương thích chí cười trước sự khổ sở của Thiên Phong. Cái nóng gần như đang xé rát cuống họng cậu.

- Không xong rồi, anh ấy không quen cho nên mặt đỏ nhừ rồi. Mau đưa anh ấy đi ăn quả say đi để giải nóng! - Con Thảo nhìn Thiên Phong như thế bèn thương cảm nói.

- Có rồi đây. - Thằng Hải chẳng biết từ nơi đâu xuất hiện với một đống quả màu tím đen đựng trong áo .

Thiên Phong ngần ngừ không biết có nên ăn hay không nhưng cái nóng gay gắt khiến cậu khó chịu vô cùng bèn lấy một trái lên miệng ăn thử. Có vị ngọt nồng nồng, làm cái nóng dễ chịu hơn chút. Thiên Phong lập tức nhặt lên bỏ miệng liền một cụm, cố nhai nhai nuốt nuốt rồi bỏ hạt. Cái nóng cuối cùng cũng giảm được, nhưng sau đó Thiên Phong cảm thấy đầu óc quay cuồng, cậu nhớ đến lời con Thảo nói: ”Trái say... say... say...”

Cuối cùng đã hiểu vì sao gọi nó là trái say.

Thiên Phong khẽ chớp mắt rồi ngã cái rầm xuống mặt đất.

Khi Thiên Phong tỉnh lại, cậu bé thấy mình đang nằm soãi dưới mái hiên của một ngôi miếu. Đám trẻ thì đang chơi trò chơi tạt lon ở dưới cây đa già cổ kính, xòe ra những tán lá cây che bóng mát rượi.

Thiên Phong thấy Việt Phương chơi tạt lon rất cừ, cô bé cầm chiếc dép nhắm vào cái lon ở trước mặt, cách cô bé khoảng 5 mét, sau đó nghiêng người ném chiếc dép về phía cái lon. Một cú ném hoàn hảo, chiếc lon bị dép tạt vào thân mình rồi văng ra khỏi vòng tròn. Đám con gái vui mừng nhảy lên vỗ tay reo hò chiến thắng.

Tất nhiên bọn con trai cũng không chịu kém cạnh gì, tụi nó nhanh chóng dựng lon rồi bắt đầu ném dép của mình. Thiên Phong từ từ ngồi dậy, cậu tò mò bước đến chỗ đám trẻ đang chơi nhìn ngó, chưa bao giờ cậu thấy dân thành phố chơi trò này.

- Anh ấy tỉnh rồi! - Con Thảo nhìn thấy Thiên Phong đứng sau lưng thằng Nam thì kêu lên.

- Tỉnh nhanh thật, lúc tao ăn, ngủ cả một ngày ý chứ. - Thằng Hiển cũng quay qua nhìn Thiên Phong gật gù bảo.

- Xạo đi mày! Mày buồn ngủ thì cứ nói đại đi, còn giả vờ ăn trái say để có cớ đi ngủ thì có. - Thằng Nam bĩu môi bóc mẽ thằng bạn nối khố của mình.

Thằng Hiển bị lột trần chẳng những không thấy quê hay tức giận mà còn cười:

- Ai bảo má tao bắt tao đi về ngoại làm chi. Về ngoại tao chán ngắt.

- Nè, anh có muốn tiếp tục hay không? - Việt Phương hất mặt nhìn Thiên Phong hỏi.

Thiên Phong tuy cũng có chút sợ khi bị tụi trẻ chơi như thế nhưng dù sao cũng đã liều rồi nên cứ tiếp tục theo thôi. Cậu nhóc gật đầu tỏ rõ thái độ tiếp tục.

Việt Phương nhìn vậy thì nhún vai quay đầu đi. Đám trẻ cười hi hi đi theo sau.

Chúng dẫn Thiên Phong đi đến một vườn chuối, vườn chuối của nhà con Thắm. Con Thắm chỉ tay lên buồng chuối cao gấp hai lần Thiên Phong nói:

- Nếu anh leo lên hái được cho em một quả chuối trên đó là qua ải.

- Leo như thế này nè. - Thằng Hải làm một động tác leo lên thân cây chuối hướng dẫn cho Thiên Phong, leo được một chút nó đã nhảy xuống phủi tay bảo Thiên Phong leo lên.

Thiên Phong chưa từng leo cây, nhưng leo trèo thì cậu nhóc cũng biết chút đỉnh. Thiên Phong nghĩ cái cây cũng không quá cao, có thể thực hiện được. Cậu nhóc lập tức bện thân cây leo lên. Nhưng leo được một chút, cũng bị tuột xuống đất, thân cây quá trơn. Dù vậy Thiên Phong vẫn kiên quyết leo cho bằng được. Bọn trẻ mỗi khi thấy cậu nhóc bị tụt xuống đất thì cười nghiêng ngả.

- Được rồi, đừng leo nữa, coi như cho anh qua ải! - Con Thắm sợ mình cười nhiều quá mà đứt ruột chết mất, lại thấy Thiên Phong vã mồ hôi đầy trán thật tội nghiệp bèn tha cho cậu.

- Vậy giờ tới tao ra đề hen tụi bây! - Thằng Hải cũng bon chen kêu lên.

Vậy là thằng Hải ra đề.

Ở một góc cây, ba đứa con gái bĩu môi nhìn đám con trai cực kì khinh bỉ mắng không ngừng.

- Thô tục!

- Mất nết!

- Vô duyên!

Bốn thằng con trai đang đứng quay người sang một mảnh đất bằng phẳng trên đường ruộng để thi... tiểu.

Con trai dùng vốn trời cho để so tài, ai có khả năng tiểu xa hơn thì thắng. Bốn thằng con trai cùng rủ nhau đi uống nước thật nhiều để đặng mà... tiểu. Sau khi uống nước no nê rồi thì bốn thằng bắt đầu vén quần xuống mà thi tài.

Bọn con gái tức giận vì thằng Hải đưa ra thử thách cực kì mất vệ sinh như thế; mà bọn con gái lại không thể tham gia, đành phải đứng sang một bên quay mặt đi, không thể nhìn, không dám nhìn, bởi vì... ông bà nó bảo sẽ bị đui mắt.

Kết quả cuối cùng...

- Chờ em lớn một chút nữa, em nhất định sẽ thắng anh! - Thằng Hải tức tối nói.

- Tức quá đi, chỉ chút nữa là thắng rồi! - Thằng Hiển nhảy tưng tưng tỏ vẻ tiếc rẻ, nó xém chút là thắng rồi.

- Thôi, coi như anh ấy qua cửa đi! - Thằng Nam vỗ tay khen ngợi.

- Phương! Tới mày ra đề cho anh ấy kìa. - Con Thảo nhìn Việt Phương bảo. - Qua được cửa ải này thì chúng ta là một nhóm.

Việt Phương nghe kêu thì ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cô bé nhìn Thiên Phong và nói:

- Anh biết vẽ mà, vậy thì hãy vẽ một bức tranh mà em thấy hài lòng nhất.

Thiên Phong về nhà ngồi trước khung tranh vẽ, cậu nhóc có vẻ trầm tư suy nghĩ. Thiên Phong nhớ lời bọn trẻ đã căn dặn mình: “Anh muốn được chấp nhận, tuyệt đối đừng vẽ tranh gia đình.”

Thiên Phong cảm thấy rất lạ, bởi vì hầu như những đứa trẻ tầm tuổi Việt Phương thường thích vẽ tranh gia đình nhiều hơn. Cuối cùng Thiên Phong quyết định vẽ tranh phong cảnh, một bức tranh phong cảnh miền quê đầy thơ mộng, rất đẹp với nhiều màu sắc và có hình ảnh đám nhóc đang nô đùa vui vẻ. Thiên Phong vẽ xong cảm thấy rất hài lòng, vui vẻ cầm bức tranh đến tìm Việt Phương. Nhưng đáp lại nụ cười hớn hở của Thiên Phong là ánh mắt chán ghét của Việt Phương, cô bé thẳng tay xé nát bức tranh rồi ném lại một câu: ”Không thích!”

Thiên Phong nhíu mày, cậu nhóc không biết phải làm thế nào để khiến Việt Phương hài lòng. Thiên Phong luôn cảm thấy ánh mắt của cô bé mang sự cô đơn mặc dù miệng vẫn tươi cười vui vẻ. Thiên Phong quyết định quay về hỏi thăm chị Nga về Việt Phương.

“Con bé tội nghiệp lắm, mẹ nó bỏ lại nó ở đây vì không thể chăm sóc hai đứa con cùng lúc được...” Nghe chị Nga kể, Thiên Phong cũng hiểu được hoàn cảnh của việt Phương, cũng hiểu vì sao một cô bé gái như Việt Phương lại hoàn toàn không có được vẻ trong sáng như những cô bạn chơi cùng mà lại mang nỗi buồn như thế.

“Tâm hồn của một con người đều do hoàn cảnh tạo nên.” - Đột nhiên Thiên Phong cảm thấy câu nói này rất đúng.

Cậu nhóc quyết định vẽ một bức tranh gia đình nhưng lại ẩn chứa một bí mật bên trong.

Nhưng Thiên Phong đến Việt Phương lại không có ở nhà. Cậu nhóc gửi bức tranh cho thằng Hiển để nó đưa cho Việt Phương. Thiên Phong còn cẩn thận đặt bức tranh vào trong một khung tranh cẩn thận.

Việt Phương đón nhận bức tranh của Thiên Phong vẽ, đó là bức tranh gia đình, Việt Phương dễ dàng nhận ra những người trong bức tranh đó dù hình dáng trong tranh và người bên ngoài hoàn toàn khác biệt. Trong tranh là chú Nhân, rồi ông nội, bà nội đến Việt Phương; dường như bàn tay nhỏ bé của Việt Phương đang giơ về phía bên kia, mắt cũng nhìn về đó, dường như có một nụ cười hiển hiện trên môi của cô bé. Nhưng bên phải Việt Phương chỉ là một màu trắng hoàn toàn không có ai cả. Bức tranh được viền rất đẹp, màu sắc tươi tắn ấm áp vô cùng, nhưng trong bức tranh không hề có hình ảnh ba mẹ hay chị gái Việt Tình.

Đây là một bức tranh mà Việt Phương chẳng thích tí nào hết. Cô bé nhìn sơ qua càng thấy ghét nhiều hơn, chẳng chút suy nghĩ, Việt Phương thẳng tay ném bức tranh ra sân. Khung tranh vỡ ra, để lộ bức tranh ra ngoài, đồng thời cũng để lộ điều bí mật mà Thiên Phong đã cố gắng vẽ.

Việt Phương hơi ngỡ ngàng nhìn chằm chằm bức tranh đang nằm chỏng chơ dưới đất bên ngoài sân. Cô bé từng bước từng bước chậm rãi đi ra ngoài sân, mắt không rời khỏi bức tranh.

Một mảnh giấy mỏng phất phơ trong gió để lộ ra một hình ảnh khác.

Đó là một bức tranh hai lớp.

Lớp bên ngoài là để một khoảng trắng với hình ảnh khớp với hình ảnh của lớp hiện bên ngoài, nhưng thật chất, lớp bên trong mới là hình ảnh hoàn thiện.

Việt Phương ngây người nhìn bức tranh, trái tim nhỏ bé thoáng run run, đôi môi nhỏ hé mở; cô bé cúi xuống nhặt bức tranh lên một cách cẩn thận, khung tranh bị vỡ theo cái với tay nhặt lên của Việt Phương mà không ngừng rơi xuống những mảnh kính to nhỏ.

Một chiếc bánh sinh nhật. Một bé gái có gương mặt giống Việt Phương tay cầm một chiếc bánh kem, phía sau cô bé là hai vợ chồng, tuy rằng không giống ba mẹ Việt Phương cho lắm nhưng cô bé vẫn nhận ra được. Ba người họ đang đồng loạt chúc mừng sinh nhật Việt Phương.

Giờ Việt Phương đã hiểu, vì sao Thiên Phong lại vẽ mình quay đầu về bên đó và mỉm cười.

Nơi đó là hạnh phúc mà cô bé mong có.

Việt Phương xúc động rơi nước mắt, cô bé lặng lẽ lấy tay lau đi. Hít hơi thật sâu kìm nén nước mắt, Việt Phương tháo khung hình bị vỡ ra, lấy bức tranh ra một cách cẩn thận. Một mảnh kính sượt qua tay, máu lập tức trào ra; nhưng Việt Phương không để ý đến vết thương trên tay mình, cô bé chỉ lo máu làm lem bức tranh đi mà thôi. Đưa miệng mút lấy vết máu thật lâu rồi nhanh chóng đem bức tranh ra, Việt Phương ôm bức tranh vào lòng như một báu vật vô giá của mình.

Con Thắm từ đâu thò đầu ra nhìn Việt Phương hỏi:

- Sao rồi, tao nghe nói anh ý đã đem bức tranh đưa cho mày rồi, mày xem chưa? Có được không?

- Tùy tụi bây. - Việt Phương đáp gỏn lọn rồi siết chặt bức tranh trong lòng, dường như không muốn để con Thắm nhìn thấy.

Con Thắm nghe vậy thì vui mừng, nó cũng chẳng buồn để ý đến cái thái độ che che giấu giấu của Việt Phương, nhún nhảy bảo:

- Tao đi báo tụi nó biết!

Nói xong nó chạy biến đi tìm tụi bạn, quyết định kết nạp Thiên Phong vào trong nhóm của tụi nó. Trong băng mà có một anh chàng thành phố thì cung hãnh diện lắm chứ bộ.

Việt Phương nhìn con Thắm hí hửng rời đi, cô bé khẽ cười, đưa bức tranh nhìn ngắm lần nữa; một bức tranh đơn thuần nhưng lại là món quá quý giá hơn bất kì món quà nào trong cuộc sống. Dù rằng đây là thử thách cô bé dành cho Thiên Phong đi chăng nữa.

Ngày hôm sau, Thiên Phong còn đang buồn chán ngồi xem tivi ở trong nhà thì bọn trẻ đã ở bên ngoài réo gọi cậu nhóc rồi.

Thiên Phong mở cửa sổ ló đầu nhìn ra bên ngoài xem.

- Mau xuống đây đi! - Thằng Hải quắc tay réo gọi Thiên Phong đi xuống.

- Mau xuống đi, chúng ta ăn mừng nào! - Thằng Hiển hú lên đầy vui vẻ.

- Đợi tí. - Thiên Phong hớn hở nói vọng xuống rồi nhanh chóng thụt đầu vào chạy vội xuống mở cửa.

Đóng cửa lại cẩn thận theo lời dặn của chị Nga, sau đó cậu nhóc theo bọn nhỏ rời đi.

Đến bây giờ Thiên Phong mới biết thì ra ở dưới quê không chỉ có khung cảnh đẹp, yên bình thơ mộng. Mà những trò chơi nhân gian cũng đầy vui nhộn. So với những món đồ chơi mắc tiền vô bổ lại làm hư hại đầu óc thì những trò chơi như bắn bi, thảy bông vụ, trốn tìm, tạt lon... đầy thú vị và là trò chơi vận động, rất có lợi cho sức khỏe. Bây giờ Thiên Phong đã biết, vì sao đám trẻ dưới quê lại khỏe đến thế. Nhìn bộ dạng của chúng tuy ốm nhom, lại đen đúa nhưng nhanh nhẹn khỏe mạnh vô cùng. Theo chúng có mấy ngày thôi mà Thiên Phong bắt đầu đen đi, nhưng lại có nhiều cảm giác đầy thú vị. Chúng còn bắt châu chấu voi chơi trò kéo xe, bắt chuồn chuồn cắn rốn để biết bơi, bắt cào cào cho giã gạo và bắt dế chọi để chơi trò chọi dế.

Thiên Phong theo chúng đi bắt dế. Bắt dế ở những đường bờ ngoài ruộng, mò mẫm theo tiếng gáy rồi lùng hang.

Thằng Hải tỏ vẻ hiểu biết, vừa mò bắt dế vừa nói cho Thiên Phong biết:

- Dế chọi không to bằng dế mèn, dế mèn lúc trưởng thành to bằng ngón tay cái người lớn. Dế chọi nhỏ hơn, thân đen bóng hoặc nâu sẫm, đầu cánh có một chấm vàng. Thường chỉ có dế đực mới thích chọi và chỉ chọi lúc đã trưởng thành. Con dế chọi tốt là con dế đực nhanh nhẹn đầu to, vai rộng, bụng nhỏ, chân cao, càng mập, râu dài mướt, cánh nổi rõ từng đường vân.

Thiên Phong gật đầu, nuốt từng lời của thằng Hải vào bụng, cậu nhóc ghi nhớ rồi tìm cho mình một con dế màu nâu sẫm. Xong bắt chước thằng Nam, xin nhỏ Thắm một sợi tóc rồi cuốn vào mấy cái chân nhỏ của con dế lửa sau đó quay vòng vòng cho con dế sung lên để có thể ứng chiến kịp thời.

Bọn trẻ thích trò chọi dế thường họp nhau thành từng nhóm dăm ba đứa, chúng bắt dế đấu với nhau rồi chọn ra những con dế thật hay để đem chọi thi với những nhóm khác. Thường là dế lớp này chọi với dế lớp kia, dế phố này chọi với dế phố khác. Con dế nào thắng thì cả nhóm cùng sướng, cùng hãnh diện.

Tiếng la hét hò reo khi hai con dế chọi nhau vang một góc trời, Thiên Phong cũng hào hứng hò hét. Chưa bao giờ cậu lại cảm thấy vui sướng như thế.

Chán chơi chọi dế, cả bọn lại ra đồng bắt những chú nhái con để câu cá. Cần câu của bọn nhóc rất đơn giản, chỉ là một nhánh cây tầm vông hay cây trúc nhỏ; buộc một sợi dây và cột con nhái con vào làm mồi. Câu cá đòi hỏi sự kiên nhẫn lớn. Thằng Hải và thằng Nam chẳng có tí kiên nhẫn nào, bọn chúng câu được tí thì bực mình quăng cây cần câu đi, nó lội thẳng xuống ruộng rồi ngồi bắt cá một cách thoải mái. Hai thằng tìm những lùm nước còn xót lại trong đám ruộng, thể nào cũng có đầy cá mà bắt. Thiên Phong cũng thích chí quăng cần, theo hai thằng nhảy xuống ruộng bắt.

- Bà Năm ơi, có đứa phá ruộng bà nè! - Thằng Hiển trên bờ câu, nhìn ba thằng chụm đầu bắt cá cho vào rọ thì hét toáng lên.

Ba thằng nghe hét thì xanh cả mặt, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trừng mắt nhìn thằng Hiển, sau đó nghiến răng nghiến lợi lên bờ đuổi theo thằng Hiển. Thằng Hiển thấy nguy liền bỏ chạy, chẳng dè, cái quần nó hơi rộng dây thun, chạy được một tí, cái quần bắt đầu tuột xuống dưới mông; nó hoảng quá, vừa chạy vừa nắm quần. Bọn con gái nhìn theo ôm bụng cười đau cả ruột.

- Nè, mớ cá này tụi mày định thế nào? - Sau khi lăn lộn dưới ruộng mình mẩy đầy bùn sình bắt được cả một xô cá rô to tròn đã mắt, tụi nhỏ ngồi nghỉ dưới gốc tre già nhìn mớ cá, thằng Hải bèn hỏi.

Tuy là bắt được nhiều cá thật nhưng bắt thì thấy thích, chứ ăn thì lại không. Tụi nó ăn cá nhiều đến phát ngán luôn, muốn ăn cứ ra ao hồ nhà mình mà bắt, huống hồ mấy con cá rô này mình toàn xương, ăn không khéo lại hóc xương thì khổ; chẳng đứa nào hào hứng đem về nhà cho ba mẹ hết.

- Hỏi bằng thừa à? Tất nhiên là đem mớ cá đó cho thằng Bảo rồi. - Thằng Hiển quẹt mũi đáp.

- Giờ thằng Bảo làm gì ta? Chắc nó lại đi phụ khuân đồ cho người ta rồi. - Con Thắm chặc lưỡi nói với giọng thương xót thằng bạn cùng tuổi nhưng chẳng được sống sung sướng như tụi nó.

- Giờ này chắc là nó sắp về nhà rồi. Chiều nó còn đi học nữa mà. - Việt Phương phủi tay đứng dậy đáp. - Đem tới nhà cho nó luôn đi!

- Nhiều như vậy làm sao nó với bà nội nó ăn hết được? - Nhỏ Thảo nhìn tụi nó e ngại.

- Mày khùng quá, tất nhiên là để nó đem bán kiếm ít tiền rồi. - Thằng Nam gõ đầu con Thảo mắng. - Cá ngoài ruộng không thiếu gì nhưng thiếu người bắt, đem bán kiếm ít tiền coi vậy mà hay nha.

- Cứ đưa cho thằng Bảo, nó tự khắc biết đem đi đâu để bán. - Việt Phương đáp luôn rồi bước đi thẳng đến nhà thằng Bảo. Đám trẻ lục tục theo, Thiên Phong cũng vội vàng bước theo sau. Cậu nhóc nghe mấy đứa bé nhắc đến tên thằng Bảo hoài, nhưng vẫn chưa biết rõ về thằng nhóc này là bao. Tụi thằng mập có vẻ e sợ với nhóc Bảo, điều này làm Thiên Phong khá tò mò.

Chẳng mấy chốc, cả đám tới được nhà thằng Bảo rồi. Thằng Hiển miệng oang oang réo gọi:

- Bảo ơi, mau ra đây, xem tụi tao đem gì cho mày nè!

Căn nhà thằng Bảo chỉ đơn thuần là một căn nhà rách nát lợp lá mà thôi, đã vậy cây cột bằng tầm vông còn xiên xẹo như muốn sập đến nơi, thậm chí nhà nó còn không có lấy cả một cánh cửa. Lần đầu tiên Thiên Phong mới thấy một căn nhà như thế. Trong suy nghĩ của cậu nhóc, con người làm sao có thể sống trong một căn nhà như thế.

Chỉ vài giây sau, thằng Bảo đã ló đầu ra khỏi nhà, n
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7256
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN