--> Nếu không phải là anh - game1s.com
XtGem Forum catalog

Nếu không phải là anh

ưa đến đâu, Cao Nguyên chợt thấy thật khó chịu trong lòng. Người con gái này, thực chất là cô cần anh, hay là…ngược lại.



CHƯƠNG 5: KẺ ĐÁNG ĐƯỢC YÊU


Tối hôm đó, Gia Nhi và Cao Nguyên như hai vợ chồng đang trong tình trạng chiến tranh lạnh, hai người lặng lẽ việc ai nấy làm.

Gia Nhi chơi đùa cùng Nguyên Dương. Cô bế bé đi vòng vòng quanh nhà, hát cho bé nghe những bài hát trước đây mẹ cô vẫn thường hát cho hai chị em cô nghe. Bé Dương cũng có vẻ đã dần quen thuộc và quý mến người mẹ bất đắc dĩ này, mặc cho Gia Nhi làm đủ trò, bé vẫn tựa vào vai cô cười lộ cả hai nướu răng còn non, sau đó lại còn cắn nhẹ vào vai cô, trông dễ thương đến mức Gia Nhi cứ muốn ôm siết vào lòng. Hình ảnh này người ngoài nhìn thấy sẽ dễ lầm tưởng họ là hai mẹ con thật. Gia Nhi cứ bế bé Dương suốt cho đến khi bé ngủ gục trên vai, cô mới đặt bé xuống nôi và nghỉ ngơi.

Gia Nhi ngồi nhìn Nguyên Dương đã say giấc, cô nhoẻn miệng cười. Trước đây cô cũng chăm sóc cho Gia Tuấn – em trai mình suốt một thời gian dài. Buổi trưa đi học về nhà, cô lại trông em còn người dì đi làm thuê cho một gia đình giàu có ở gần nhà đến chiều, có khi đến gần khuya dì mới về nhà. Dì cũng giống như người mẹ thứ hai của cô. Từ ngày mẹ mất, dì đã lao tâm lao lực chăm sóc cho hai chị em, kiếm được bao nhiêu tiền thì đưa cho cô đóng tiền học phí, lại còn đưa Tuấn đi bệnh viện trị bệnh. Nhưng ngặt một nỗi, tiền ít nhưng bệnh thì càng nặng, uống bao nhiêu thuốc vẫn không chữa được. Đã nhiều lần cô đề nghị với dì nghỉ học để phụ dì làm việc kiếm thêm tiền, nhưng dì nhất quyết không cho, khăng khăng chịu đựng cho cô ăn học. Em trai cô thì tiếp tục sống một cuộc sống không có tương lai, thế mà giờ đây lại mắc thêm căn bệnh này, cô bỗng cảm thấy mình thật có lỗi với mẹ và dì. Cũng vì lẽ này, cô đặc biệt có tình cảm với Nguyên Dương, chỉ không hiểu vì lý do gì bé bị mẹ bỏ rơi khi mới vừa sáu tháng tuổi.

Trong khi đó, Cao Nguyên vẫn ngồi trên sofa ở phòng khách chăm chú đọc báo, đọc chán thì lại xem tivi, dường như anh cũng chẳng có chút tình cảm nào với đứa bé mang họ của anh cả.

“Rè…rè…rè…”

Chiếc điện thoại bỗng rung bần bật trên giường. Gia Nhi với tay lấy, có tin nhắn mới. Cô nhìn vào màn hình, là tin nhắn của Huy.

“Anh muốn gặp em, công viên cũ nhé. Không gặp không về!”

Trên màn hình đồng hồ hiển thị tám giờ mười phút. Gia Nhi sực nhớ, từ lúc gặp anh ở ký túc xá đến nay cô vẫn chưa liên lạc với Huy, cô cũng không biết phải giải thích ra sao cho anh hiểu. Trong lòng cô chợt thổn thức, cô biết tính Huy, anh đã muốn gặp cô thì nhất định phải gặp. Nhưng làm sao cô có thể rời khỏi đây trong khi Cao Nguyên vẫn còn ngồi lì dưới phòng khách. Thôi thì dù sao cũng phải nói rõ ràng với anh ta.

“Anh Nguyên…”

“Hở?”

Cao Nguyên tay bấm remote chuyển kênh liên tục, trả lời nhưng mắt vẫn không nhìn Gia Nhi. Cô tự hỏi, Chủ tịch như anh thật sự không có việc để làm à?

“Tôi muốn ra ngoài một lát, tôi sẽ về ngay.”

“Sao?” Lúc này anh mới chịu tắt tivi, quay sang nhìn cô, nhíu mày. “Ra ngoài làm gì?”

“Tôi…tôi có hẹn với bạn.”

“Bạn nào? Trai hay gái?”

“Đâu có liên quan đến anh?”

“Trả lời rõ ràng tôi sẽ cho cô đi!” Anh nói như ra lệnh.

“Thật ra thì…anh đã gặp rồi.”

“Tôi gặp rồi à?” Anh hỏi ngược lại, rồi ngước nhìn lên trần nhà, tay sờ cằm tỏ vẻ suy nghĩ. “À, là cậu nhóc ở ký túc xá đêm đó ư?”

Gia Nhi gật gật đầu. “Vậy tôi đi nha!”

“Khoan đã!” Cao Nguyên đứng lên, vươn vai như người vừa làm việc mệt mỏi. “Cô không được đi!”

“Tôi đã trả lời rõ ràng rồi cơ mà!” Cô cảm thấy thật khó chịu với cái người đàn ông nói hai lời kia.

“Cậu ta là bạn trai của cô à?”

“…”

“Này, tôi hỏi lần thứ 2 rồi đấy! Lần trước cô cũng im lặng. Im lặng là đồng ý phải không?”

“Tôi chỉ muốn biết tôi có thể đi không?”

“Không! Nhất định là không!”

“Một lần này thôi...tôi…tôi xin anh đấy.”

Chợt Gia Nhi nắm lấy tay áo của Cao Nguyên, mắt long lanh, giọng nói có pha lẫn sự nghẹo ngào. Ở đời, đàn ông con trai sợ nhất là nhìn thấy người con gái của mình rơi lệ. Gia Nhi không phải chính thức là “người con gái của anh”, nhưng mỗi lần gặp tình cảnh này, chẳng hiểu sao anh lại động lòng. Anh thở dài, nghĩ mình cuối cùng cũng đã sập bẫy. Xem như bản thân mình thương hại cô ta.

“Thôi được rồi. Tôi đưa cô đi!”

“Không cần đâu. Tôi tự đi được mà.”

“Tùy cô. Đi rồi thì đừng về đây nữa.” Cao Nguyên đút hai tay vào túi quần, bỏ đi một mạch.

“Được rồi! Được rồi! Anh muốn sao cũng được!” Cô hậm hực đi ra cổng trước chờ anh. Trong khi đó, Cao Nguyên nhếch mép cười đắc thắng, bỗng có chút cảm giác lâng lâng khó tả lan trong lòng mỗi khi anh nhìn thấy cô bực tức nhưng phải cam chịu.

Công viên nơi Huy hẹn gặp cách ký túc xá Gia Nhi ở không xa. Trước đây, sau giờ học, hai người thường cùng nhau đến đây hóng mát, đi dạo, trao đổi chuyện học hành, bên nhau vui vẻ qua từng ngày. Huy cũng biết hoàn cảnh gia đình Nhi không tốt, cô luôn vất vả vì chuyện kiếm tiền chữa bệnh cho em trai và đóng học phí, thế nên, Huy đã nhiều lần đề nghị cùng phụ cô trang trải. Nhưng cô biết, gia đình Huy cũng chẳng khá hơn cô, vả lại, cả hai bên cạnh nhau bình yên là đủ, cô không muốn có ai gánh thêm vất vả vì cô.

Cao Nguyên gửi xe trong một trung tâm thương mại đối diện công viên rồi bảo Gia Nhi trong vòng nửa tiếng phải trở về, anh sẽ đi dạo trong trung tâm chờ cô, tiện thể mua vài món đồ gì đó.

Gia Nhi rảo bước đến chiếc ghế đá đặt trong một góc công viên cả hai thường ngồi, Huy đương nhiên đã có mặt đợi sẵn. Nhìn thấy cô, Huy định bước nhanh đến, nhưng đột nhiên cậu dừng lại, ánh mắt hơi bất ngờ, rồi nói với giọng đầy trách móc.

“Có vẻ như em đã thay đổi.”

Cô hiểu Huy muốn nói gì. “Ngoại hình em tuy thay đổi, nhưng thật sự tình cảm của em không hề thay đổi. Anh hãy tin em.”

“Em có biết những ngày qua tâm trạng của anh như thế nào không?” Huy bước đến gần cô một chút, bất chợt ôm lấy cô, giọng nói có phần chua chát. “Anh cứ nghĩ anh có thể buông tay, chỉ cần không liên lạc, không quan tâm, anh sẽ không nhớ đến em nữa. Nhưng anh không làm được. Anh đã nhiều lần muốn xóa hẳn số điện thoại của em, nhưng thực chất nó đã nằm trong lòng anh, dù cho anh xóa bao nhiêu lần, anh vẫn nhớ rất rõ, nhớ cả những kỷ niệm của chúng ta. Chỉ một năm thôi, anh không nghĩ tình cảm của anh dành cho em sâu nặng đến thế. Em bảo anh tin em, vậy em hãy nói cho anh biết, người đàn ông đó là ai? Có phải là chồng của em không?”

“Phải!” Bỗng từ phía sau có giọng nói vang lên, giọng đàn ông. Huy và Gia Nhi ngoảnh nhìn, Cao Nguyên ngạo nghễ bước đến. Anh tiến về phía Gia Nhi, rồi kéo cô ra khỏi vòng tay của Huy, choàng tay ôm cô vào lòng. “Cô ấy là vợ tôi.” Anh trả lời ngắn gọn.

“Sao anh lại đi theo tôi?” Gia Nhi vùng vằng, nhưng vẫn bị anh giữ chặt.

“Anh là chồng em, anh không thể để cho em ở một mình với người nào khác.”

“Nhi…”

Đứng đối diện nhìn người con gái mình yêu thương đang trong vòng tay của một người khác, nỗi đau này Huy không thể nào diễn tả được bằng lời. Cậu đứng đó, gọi Gia Nhi một cách bất lực, hai tay run run nắm chặt thành nắm đấm, lúc này cậu chỉ muốn vung thật mạnh vào gương mặt cao ngạo của người đàn ông kia.

“Sao vậy? Muốn đánh tôi à?” Cao Nguyên bật cười. “Đáng lý ra cậu ôm vợ tôi, tôi là người đánh cậu mới phải. Nhưng nể mặt cô ấy, tôi không muốn làm lớn chuyện. Vả lại, tôi cũng biết cậu có tình cảm với Gia Nhi, đáng tiếc là, hiện tại cô ấy đã là người của tôi. Tốt nhất từ giờ trở đi, cậu đừng liên lạc hay hẹn gặp cô ấy nữa. Tôi sẽ không bỏ qua như lần này đâu.” Anh vỗ vai Huy, quay sang bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt Gia Nhi đã đỏ hoe vẫn đang nhìn anh chằm chằm. “Gặp nhau thế là đủ rồi. Về thôi!”

“Tôi…tôi vẫn chưa nói xong.”

“Còn gì để nói nữa chứ. Về thôi! Con đang đợi em ở nhà đấy!”

“Anh…”

“Cô về đi! Từ giờ về sau, giữa chúng ta không còn gì nữa.” Huy gằn giọng nói từng chữ như muốn nhấn mạnh mối quan hệ giữa hai người đã thật sự chấm dứt. Sau đó bỏ đi một mạch trong màn đêm tĩnh lặng, bỏ lại Gia Nhi sững sờ trong đau khổ.

“Anh Huy! Anh Huy! Đừng đi mà…” Cô toan chạy theo, nhưng Cao Nguyên đã nhanh chóng nắm chặt tay cô.

“Buông tôi ra!”

“Ok! Ok!” Nhìn thấy Gia Nhi nước mắt ướt đẫm hai bên má, giận dữ vùng vằng, anh vội buông tay.

“Anh hài lòng rồi chứ? Anh giỡn đủ rồi chứ?” Cô hỏi trong cơn ấm ức.

“Tôi chỉ muốn thử xem tình yêu của cậu ta có đủ rộng lượng để tha thứ cho cô không. Thật ra cô chia tay cậu ta cũng tốt, một người không có can đảm giành lại tình yêu, không có niềm tin vào người mình yêu thương, không đáng để cô luyến tiếc.”

“Anh im đi. Thực chất người không đáng được nhận tình yêu là anh. Trong mắt tôi anh chẳng khác một con ác quỷ lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui cho bản thân. Tại sao anh đồng ý cho tôi gặp anh ấy, sau đó lại trêu chọc tôi, thật sự tôi không hiểu anh đang nghĩ gì, anh muốn làm gì? Mọi thứ tôi đã chấp nhận theo ý của anh, tại sao anh không thể cho tôi giải quyết chuyện riêng của mình? Đối với anh, tôi hèn hạ lắm sao? Hành hạ tôi anh vui lắm sao?”

Cao Nguyên chợt chưng hửng vì câu nói cuối cùng của Gia Nhi. Anh thầm nghĩ, cô ấy nói đúng, tại sao anh lại phải quan tâm đến chuyện riêng của cô. Cô ấy và anh chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực, cô đi với ai là chuyện của cô, cô làm gì thì cũng mặc kệ, anh xen vào đời tư của cô ấy làm gì?

Suy nghĩ thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề vì những lời oán trách vô căn cứ đó, Cao Nguyên tức giận nói.

“Phải, tôi xem thường cô, tôi thích nhìn thấy người khác đau khổ trước mặt tôi. Tôi cũng không nghĩ loại “gái bán hoa” như cô lại yêu một người thật lòng. Vả lại, nếu có tình cảm sâu nặng với cậu ta, tại sao cô lại làm cái nghề thấp hèn này chứ? Cô cũng chẳng khác gì tôi, cô không có quyền mắng nhiếc tôi. Nếu không chịu đựng được thì đừng làm nữa!”

Gia Nhi liếc anh bằng ánh mắt đáng sợ nhất mà từ khi gặp đến giờ anh chưa từng thấy. Cô nói từng chữ thật rõ ràng. “Được! Tôi không làm nữa!”.

Cao Nguyên sững sờ, anh mím chặt môi. “Giỏi! Giỏi lắm! Vậy thì đi đi!”

Như chỉ đợi anh nói ra câu này, Gia Nhi bỏ đi liền một mạch. Nhìn dáng cô từ từ khuất xa, phút chốc có gì hụt hẫng trong lòng, anh bực tức đá mạnh lon nước ngọt vô tội đang nằm lăn lóc dưới đất. Lúc này điện thoại lại reo. Số điện thoại nhà nhấp nháy trên màn hình.

“Má Lam à?”

“Cậu Nguyên! Hai người đang ở đâu? Ông bà chủ đã về rồi!” Đầu dây bên kia, giọng nói má Lam mừng rỡ.

“Sao?” Anh thất thần. “Chẳng phải ngày mai mẹ con mới về à?”

“Bà chủ nói bà nôn nóng gặp mặt cháu nên tranh thủ về sớm, tạo sự bất ngờ cho cậu. Cậu và cô Gia Nhi về nhanh nhé!”

“Con sẽ về ngay.”

Anh cúp máy, tâm trạng trở nên rối bời. Trong khoảnh khắc này anh biết việc anh cần làm là tìm lại người con gái kia bằng mọi cách. Ép buộc cũng được, năn nỉ cũng được, chỉ có cô ấy mới có thể giúp được anh.

Cao Nguyên chạy theo hướng của Gia Nhi vừa bỏ đi, nghĩ mình thật sơ suất vì không biết số điện thoại của cô. Anh vừa đi vừa nhìn xung quanh, tìm kiếm hết cả công viên cũng chẳng thấy bóng dáng của cô đâu cả. Đến khi đã thấm mệt, định ngồi xuống thềm nghỉ ngơi một lát, anh chợt nghe tiếng khóc đằng sau bụi hoa bên cạnh. Anh chậm rãi bước đến, Gia Nhi đang ngồi đó, úp mặt vào gối, khóc nức nở như chẳng màng đến xung quanh xảy ra chuyện gì.

“Này…” Anh chạm vào vai cô, vỗ nhẹ. Không có phản ứng. “Gia Nhi!” Lần này anh lay cô mạnh hơn. Bất chợt cô phản ứng, nhích vai mạnh một cái làm anh giật thót.

“Anh đi theo tôi làm gì?” Cô đứng phắt dậy, lấy tay quẹt nước mắt.

“Về với tôi!” Anh vội nắm chặt tay Gia Nhi như sợ cô lại bỏ chạy một lần nữa.

Cô cười khẩy. “Anh nghĩ tôi là gì vậy? Muốn tôi đi thì đi, muốn tôi về thì về.”

“Mẹ tôi đã về.”

Cô nhìn anh, im lặng một hồi. “Vậy thì sao?”

“Xem như lúc nãy là tôi không đúng.” Anh nói thật nhỏ nhẹ.

“Phá hoại tình cảm của tôi, sỉ nhục tôi, anh nghĩ chỉ một câu nói không đúng của anh, tôi sẽ theo anh về à?”

“Vậy cô muốn tôi làm gì cô mới đồng ý theo tôi về?”

“Tôi không muốn về.”

Anh thở dài, buông tay cô ra, vòng đến trước mặt cô, hít một hơi thật sâu rồi nói. “Tôi xin em…” Anh cúi mặt lảng tránh đôi mắt long lanh của Gia Nhi, tiếp tục “xuống nước”. “Em vì Nguyên Dương…ở lại giúp anh nhé.”



CHƯƠNG 6: MẸ CHỒNG


Cao Nguyên phóng xe nhanh về nhà. Trên đường đi, anh không quên nhắc nhở Gia Nhi một vài chuyện trước khi gặp gia đình anh. Cô thở dài ngao ngán vì bị áp đặt trước quá nhiều phiền phức. Cô thầm nghĩ, nếu không vì câu nói cuối cùng của anh, à mà không, phải nói đúng hơn là nếu không vì có tình cảm với Nguyên Dương, không vì đứa em trai đang chờ cô mang tiền về chữa bệnh, cô đã không phải mệt mỏi vì anh như thế này. Vả lại, anh cũng đã đồng ý không xen vào chuyện riêng tư của Gia Nhi nữa, anh hứa sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ gặp Huy giải thích rõ mọi chuyện.

Quãng đường về không xa là mấy, nhưng Gia Nhi có cảm giác như mình đang đi đến một nơi xa xôi nào đó. Từ tối hôm nay, căn biệt thự đó sẽ xuất hiện thêm ba người nữa. Cô sẽ phải đối diện với ba gương mặt khác nhau, ba tính cách khác nhau. Hai ngày qua, cô đã phải chịu đựng một Cao Nguyên “lập dị” chỉ thích cười trên sự đau khổ của người khác, từ giờ đến hai tuần sau đó, cô sẽ phải chịu đựng thêm những gì, liệu vở kịch này có suôn sẻ như Cao Nguyên đã đạo diễn không?

Bỗng nhiên cô cảm thấy tim đập thình thịch như người con dâu chuẩn bị ra mắt gia đình nhà chồng thật, hai tay cô nắm chặt vào nhau, ánh mắt thấp thỏm nhìn ra ngoài đường phố. Chợt có cảm giác ấm ấm trên tay, cô giật thót quay lại, Cao Nguyên một tay lái xe, một tay nắm chặt tay cô. Gia Nhi vội rụt tay lại, gắt gỏng.

“Anh làm gì vậy?”

“Trông em có vẻ lo lắng, tay em lạnh toát rồi.”

“Không cần anh giả vờ quan tâm. Tôi biết mọi chuyện anh làm chỉ vì muốn tôi giúp anh thôi. Tốt hơn hết là đừng chạm vào người tôi, còn cách anh xưng hô nữa, anh khiến tôi sởn gai ốc rồi đấy!”

Anh thở dài. “Phải, là anh cần em giúp, nhưng chẳng phải em cũng có lợi sao? Em không nghĩ rằng đứng trước người nhà anh, chúng ta mang danh là vợ chồng nhưng lại không có cử chỉ nào gần gũi hay xưng hô thân thiết, họ sẽ tin à?”

Gia Nhi bị nói trúng tim đen, đành im lặng. Cao Nguyên biết mình đang chiếm “thế thượng phong”, được đà lấn tới.

“Anh hứa, anh sẽ không có hành động nào quá đáng với em, được chứ?”

Câu hỏi của anh khiến cô bật cười. “Tôi là “gái bán hoa” đấy! Anh không cần phải hứa những điều thừa thải ấy đâu!”

Cao Nguyên như người mộng du sực tỉnh giữa cơn mê muội. Đúng là lời hứa thừa thải. Anh cảm thấy mình dường như ngày càng lấn sâu vào bẫy. Tại sao lại như vậy? Lẽ nào vì tận mắt nhìn thấy tình cảm của Gia Nhi dành cho Huy, anh lại có thể thay đổi thành kiến của mình một cách chóng vánh? Không được, chắc chắn không. Cao Nguyên này, cả trên thương trường lẫn tình trường, là con hổ oai hùng, không thể mắc bẫy một con cáo nhỏ dễ dàng như thế.

Xe vừa về đến trước cửa nhà, má Lam đã mở cửa đợi sẵn. Trong lòng Gia Nhi càng rối bời hơn, tim đập loạn nhịp. Cao Nguyên bước xuống xe trước rồi lịch sự mở cửa xe cho cô. Trước khi vào nhà, anh không quên dặn dò.

“Xưng hô thân mật, cử chỉ tự nhiên, sẽ ổn thôi.” Anh mỉm cười, nắm lấy tay Gia Nhi tiến vào nhà. Không còn tâm trạng để tránh né nữa, cô chỉ cảm nhận được cái siết tay nhẹ của anh giúp tinh thần cô có vẻ ổn hơn.

Phía bên trong, bà Trần Lệ Xuân đang bế Nguyên Dương trên tay, âu yếm dỗ dành đứa cháu. Ông Phan Huy Cường đứng bên cạnh, nở nụ cười hiền hậu. Trên ghế sofa, một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc sành điệu, miệng nhai sing-gum nhóp nhép, chốc chốc chu miệng thổi bong bóng, mắt dán vào cuốn tạp chí.

“Ba! Mẹ!”

Cả ba người cùng ngước nhìn. Bà Lệ Xuân hôn nhẹ vào má Nguyên Dương, rồi đưa bé cho má Lam, bảo má Lam bế về phòng ngủ. Giọng nói của bà nhẹ nhàng nhưng có phần ra lệnh thể hiện ngay khí chất của một người đã từng điều hành một công ty lớn.

Cao Nguyên nhìn thấy ba mẹ đều ngồi xuống ghế, vội vàng dẫn Gia Nhi đi đến trước mặt hai người, anh lại siết chặt tay ra hiệu cho cô.

“Con…con chào ba mẹ!” Gia Nhi lí nhí, cúi gầm mặt.

“Xin lỗi, tôi chỉ có một người con gái.” Giọng bà đanh lại.

“Mẹ…”

“Con có biết con đang làm gì không?” Bà ngắt lời Cao Nguyên. “Chuyện yêu đương nhăng nhít của con đầy rẫy trên báo chí, mẹ đã bỏ qua, lần này bỗng dưng cưới vợ, không báo cho ba mẹ biết, lại còn không tổ chức tiệc tùng, cứ thế mà sống chung như vậy à? Nếu thừa dịp này, báo chí lại đăng tin bừa bãi, con làm sao để giữ vững cái ghế Chủ tịch được nữa? Con có biết các cổ đông trong công ty đều muốn lợi dụng sơ hở của con để tranh giành cái ghế này không?”

“Thật ra thì lần này…con nghĩ để mọi chuyện ổn định sẽ làm đám cưới sau, tiện thể mời ba mẹ về làm chủ hôn. Nhưng con chưa kịp báo tin thì mẹ đã biết rồi.”

Gia Nhi rõ ràng là muốn chết đứng như trời trồng trước tình cảnh này. Thì ra, mẹ của Cao Nguyên không hề đơn giản. Thầm nghĩ về chuỗi ngày u ám sắp đến, cô chợt thấy muốn khóc.

“Cô tên gì?”

Bà Lệ Xuân tiến lại gần Gia Nhi từ lúc nào. Cô lùi lại, đứng sát vào lưng Cao Nguyên, lắp bắp trả lời.

“Gia…Nhi…”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Dạ…20…”

“20 tuổi à?” Một giọng nói the thé cất lên, người con gái trẻ tuổi vẫn ngồi trên sofa, nhếch mép cười. “Chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà muốn làm chị dâu của tôi à?”

“Ngọc Hân!” Lúc này ông Cường mới lên tiếng nhắc nhở, Ngọc Hân im bặt, liếc xéo Gia Nhi rồi lại tiếp tục đọc tạp chí.

“Ba mẹ cô làm nghề gì? Gia đình có bao nhiêu người?” Bà Xuân tiếp tục hỏi như thẩm vấn tội phạm.

“Gia Nhi là con một. Ba mẹ cô ấy đã sang Canada sinh sống, vì việc học còn dang dở nên Nhi ở lại Việt Nam cùng người dì họ.” Cao Nguyên nhanh nhẩu trả lời hộ, vì anh biết người con gái đang đứng sau lưng anh sẽ không thể giữ vững tinh thần để nói mạch lạc những điều này.

Bà Xuân khoanh tay lại, ngồi mạnh xuống ghế. “Bắt đầu từ bây giờ, cô nghỉ học đi. Dù sao gia đình tôi cũng không cần cô phải ra ngoài kiếm tiền, tôi thừa sức nuôi thêm cô.”

“Không được…không được đâu ạ…” Gia Nhi hốt hoảng phản kháng.

“Mẹ tôi đã nói, cô có quyền phản đối à?” Ngọc Hân đặt mạng cuốn táp chí xuống bàn, hất hàm nói.

“Em im lặng đi!”

Cao Nguyên quay sang quát Ngọc Hân, cô ta ấm ức, hậm hực chạy đến bên mẹ, một điển hình của việc được nuông chiều từ nhỏ.

“Mẹ!!!!!!!!!!!”

“Được rồi, được rồi! Đi cả ngày mệt lắm phải không, con lên phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai muốn đi đâu chơi, mẹ cho tiền!”

“Woa! Con cám ơn mẹ! Chỉ có mẹ thương con nhất thôi!” Ngọc Hân hôn “chụt” lên má Lệ Xuân một cái. Trước khi đi, cô ta không quên thè lưỡi chọc tức Cao Nguyên và “hứ” Gia Nhi một tiếng. Nếu không phải có mẹ ở đây, anh đã dạy dỗ Ngọc Hân một bài học.

“Mẹ à, Nhi đang học hành dở dang, không thể bỏ ngang được.”

“Vậy con định khi nào làm đám cưới?”

“Con…chắc là…đợi Nhi học xong…” Anh ấp úng.

“Là khi nào?”

“Khoảng một năm nữa.”

Bà quắc mắt nhìn anh, có vẻ như đã không còn kìm nén được cơn giận. “Đầu óc của con đã bị nó làm mê muội rồi sao?” Bà chỉ chỉ tay vào thái dương của anh.

“Bà à, đừng nóng giận thế chứ! Thời buổi này có đám cưới hay không cũng chẳng còn quan trọng, chỉ cần hai đứa nó làm giấy tờ đăng ký kết hôn là được rồi.” Ông Cường lên tiếng khuyên can.

“Tôi biết chứ! Nhưng vì con trai ông nó đâu phải là người nghiêm túc như người ta, ỷ mình nắm chức Chủ tịch rồi thì lại chẳng thèm quan tâm đến công ty, suốt ngày đem tiền lo cho bọn đàn bà con gái. Con hiểu được nó bao nhiêu? Con có nghĩ nó vào nhà này cũng vì tiền của con không?” Bà chỉ tay thẳng vào mặt Gia Nhi.

“Thôi đủ rồi!” Cao Nguyên giận dữ, nhìn thẳng mặt mẹ mình, nói giọng nghiêm túc. “Chẳng phải suốt mấy năm qua con đã bỏ sức lo cho công ty sao? Nhưng con cũng cần có cuộc sống của riêng con chứ? Tại sao mẹ cứ nghĩ mọi người đều vì tiền của gia đình mình? Gia Nhi là vợ con, là mẹ của Nguyên Dương, con tin tưởng cô ấy. Chuyện đi học của Nhi vẫn tiếp tục, còn đám cưới có tổ chức hay không, con đã lớn rồi, con sẽ quyết định sau.”

“Bốp!”

Cảm thấy bên má đau rát, Cao Nguyên đưa tay sờ mặt. Gia Nhi thất thần nhìn anh, rồi nhìn người phụ nữ đối diện gương mặt đã nổi gân xanh.

“Mẹ…”

“Chưa chính thức cưới hỏi, tôi cấm cô gọi tôi là mẹ!”

“Lên phòng đi em!” Cao Nguyên không nói gì thêm, anh nắm tay Gia Nhi đi lên phòng.

“Ba mẹ đã quyết định về đây ở luôn. Con liệu mà tính toán mọi chuyện đi nhé!” Lệ Xuân nói với theo, ánh mắt vẫn còn hằn học. Ông Cường bên cạnh chỉ biết vỗ vai bà khuyên nhủ.



CHƯƠNG 7: NỤ HÔN


“Trời hiu hiu bấp bênh cánh diều làm dâu mới dăm ba chiều, rồi đêm nay mắt lệ tuôn trào thở than số kiếp làm dâu…”

Bài hát này trước đây Gia Nhi thường được nghe dì hát. Dì kể, ngày xưa mẹ cô rất vất vả vì mẹ chồng. Khi ba mẹ cô còn ở chung với nhau, mẹ thường xuyên bị bà nội mắng nhiếc. Bà nội cô bảo hai người không môn đăng hộ đối. Ba là con trai độc nhất của gia đình, mẹ sinh ra trong gia cảnh khó khăn, lại là chị cả, họ hàng thì đông đúc, bà lo khi ba mẹ cưới nhau ba sẽ phải mang thêm gánh nặng. Thế nhưng, vì ba quyết liệt kết hôn với mẹ, đòi sống đòi chết, bà nội đành miễn cưỡng chấp nhận. Về làm dâu bao năm, mẹ không có được một ngày vui vẻ trọn vẹn, lại thêm việc sinh con gái đầu lòng, thân phận làm dâu của mẹ càng chật vật hơn.

Khoảng thời gian Gia Nhi hai tuổi, mẹ sinh em trai, cứ ngỡ mẹ sẽ được lòng bà nội thì lại là lúc bà mắc căn bệnh đãng trí nặng. Bà không còn đủ minh mẫn nhận ra người thân xung quanh, cũng chẳng còn bận tâm đến việc gì, trí óc và sức khỏe càng ngày càng suy giảm. Thế là, mẹ phải đảm nhận thêm việc chăm sóc từ chuyện ăn uống đến việc vệ sinh hằng ngày của bà. Ròng rã gần hai năm, căn bệnh trở nặng, bà qua đời.

Nhưng dường như Thượng đế đã bỏ quên sự hạnh phúc của mẹ, không lâu sau mẹ phát hiện ra ba đã có người đàn bà khác trong suốt thời gian mẹ vật vã chăm sóc bà, nuôi dạy hai đứa con thơ. Mẹ ngậm ngùi trong đau đớn đưa hai chị em Gia Nhi về quê sống cùng người em họ. Nỗi đau và tủi nhục hóa thành bệnh, mẹ bị chứng trầm uất hành hạ dai dẳng sau một thời gian dài. Đến khi Gia Nhi lên bảy, mẹ cô đã tìm đến con đường quyên sinh. Mẹ chuẩn bị sẵn lò than trong phòng, nhốt cả em trai cô, khi đó may mắn là Gia Nhi đang cùng dì bán rau ngoài chợ. Gia Tuấn may mắn thoát khỏi bàn tay tử thần nhưng cũng vì thế mà ảnh hưởng đến thần kinh, sống trong sự ngớ ngẩn.

Ký ức tuổi thơ của Gia Nhi là những chuỗi ngày bất hạnh. Nhưng hiện tại, cô không nghĩ bản thân mình lại giẫm chân vào bước đường tương tự như mẹ.

Một là im lặng “chịu đấm ăn xôi”, chấp nhận là người con dâu ngoan hiền đứng sau lưng chồng chịu sự đay nghiến của mẹ chồng; hai là chống trả quyết liệt, đứng lên tranh cãi đến cùng để giữ lấy tình yêu. Nghĩ đến đây, Gia Nhi cảm thấy thật nực cười. Mình làm sao có quyền chọn lựa. Huống gì nói đến tình yêu, tình yêu của mình đã tan vỡ vì người chồng hờ kia rồi.

Gia Nhi ngồi co ro trên chiếc giường trong phòng của Cao Nguyên, chìm trong những suy nghĩ mông lung, rồi sẽ ra sao những ngày sắp đến?

“Gia Nhi…” Cao Nguyên ngồi xuống bên cạnh, chạm nhẹ vào vai cô.

“Đừng đụng vào người tôi!” Cô hất tay anh ra, hai tay ôm lấy đầu, mắt nhắm nghiền, có giọt nước mắt khẽ rơi.

“Em không sao chứ?” Anh lo lắng hỏi.

“Không…Tôi chỉ không ngờ là mẹ anh còn đáng sợ hơn cả anh.”

Anh thở dài, tựa đầu vào thành giường, mắt ngước nhìn trần nhà. “Thật ra ngày xưa mẹ anh không như thế đâu. Trong mắt anh, mẹ là người phụ nữ dịu hiền nhất trên đời. Chỉ vì thời gian sau khi ba anh qua đời, gánh thêm trách nhiệm lãnh đạo công ty, em cũng hiểu mà, một người phụ nữ nắm quyền hành cao sẽ không dễ dàng, lần lượt từng người cứ muốn lật đổ mẹ anh, tìm mọi cách, dùng mọi thủ đoạn tranh giành. Khi đó, mẹ đã gặp ba sau này. Ba đã giúp đỡ mẹ vượt qua mọi khó khăn, tấn công ngược lại những âm mưu xấu xa của những cổ đông khác. Đến khi anh thật sự có năng lực, mẹ mới trao cho anh nắm giữ công ty. Anh hiểu tất cả mọi việc mẹ làm đều vì con cái, mẹ chỉ muốn những điều tốt hơn cho anh, muốn anh nên người. Dù sao mẹ cũng không ngăn cản chuyện của anh và em, chỉ là…” Anh ngập ngừng. “Chỉ là mẹ mong hai chúng ta tổ chức đám cưới để danh tiếng của anh không bị mọi người đàm tiếu…”

“Danh tiếng của anh? Vậy anh có nghĩ cho cảm giác của tôi lúc này không? Ngay từ đầu anh chỉ nói thuê tôi trong vòng hai tuần, giờ thì muốn tôi phải làm đám cưới. Không được! Không được! Tôi không ở đây nữa! Tôi phải đi, tôi phải đi!” Gia Nhi xúc động, đứng dậy bước về phía cửa phòng.

“Gia Nhi!” Cao Nguyên vội vàng chạy đến ngăn cản. “Em không thể đi. Em đã hứa sẽ giúp anh mà!”

“Tôi không thể, thật sự không thể! Tôi đã đánh mất đi người tôi yêu thương, vì cái gì chứ? Tôi sẽ tự kiếm tiền bằng cách khác, chứ không phải khổ sở ở đây!”

“Nhưng nếu em bỏ đi, anh sẽ giải thích ra sao với mẹ?”

“Đó là chuyện của anh! Tại sao anh không nói sự thật là anh đã ra ngoài ăn chơi, quen với những loại người không ra gì, hậu quả là phải chịu trách nhiệm nuôi thêm một đứa con. Bà ấy là mẹ anh, nhất định sẽ tha thứ cho anh. Còn tôi, tôi chỉ là một đạo cụ, nếu cứ ở đây, tôi không biết tôi sẽ phải chịu đựng thêm những việc gì.”

“Cộc…cộc…cộc…”

“Nguyên à, có chuyện gì mà om sòm vậy?” Giọng bà Xuân ngoài cửa vọng vào.

“Em bình tĩnh lại, đừng nói lớn như thế. Mẹ anh nghe được là sẽ có chuyện đấy!”

Cao Nguyên cuống quýt nài nỉ, giữ chặt Gia Nhi, trong khi bên ngoài mẹ anh cứ gõ cửa liên hồi.

“Buông tôi ra! Tôi phải đi!”

Gia Nhi vùng vẫy chống cự. Trong khi đó, bà Xuân nóng ruột, liền mở cửa bước vào. Bất chợt bà ngỡ ngàng với cảnh tượng phía trong. Ông Cường và Ngọc Hân đứng phía sau trợn to mắt nhìn.

Cao Nguyên không còn cách nào khác ngăn chặn sự kích động của Gia Nhi, anh đành phải ôm chặt cô, áp môi mình vào môi cô hôn nồng nàn. Khoảng vài chục giây sau đó, anh buông cô ra, gương mặt Gia Nhi thẫn thờ.

“Ơ…ba,mẹ…sao mọi người lại vào đây?” Anh giả vờ ngạc nhiên.

“Chẳng phải hai đứa đang cãi nhau sao?” Bà Xuân ngờ vực hỏi.

“Thật ra chỉ là chuyện vặt vãnh, vợ chồng nào lại không cãi nhau. Con xin lỗi vì đã làm phiền ba mẹ. Ba mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi đi ạ.” Anh choàng tay ôm Gia Nhi thân mật.

“Ừm. Về phòng đi bà. Chuyện vợ chồn của hai đứa để chúng tự lo.” Ông Cường gật gù, kéo bà ra ngoài.

“Hứ! Nổi cả gai ốc!” Ngọc Hân rùng mình, ngoe nguẩy về phòng.

“Anh…anh…”

“Suỵt!”

Gia Nhi vừa mở miệng đã bị Cao Nguyên lấy tay che lại. Anh kéo cô ngồi xuống giường.

“Á!!! Sao lại cắn anh?” Anh giật tay lại, vết cắn hằn rõ trên tay.

“Anh càng lúc càng quá đáng đấy!”

Không biết vì mệt mỏi với sự che giấu và tranh cãi hay vì vết cắn này, anh nhíu mày, thay đổi thái độ. “Chẳng phải cô là gái bán hoa sao? Một nụ hôn có gì quá đáng! Mọi chuyện đều là do cô tự nguyện chấp nhận, giờ lại muốn đổi ý. Tôi đã xuống nước nài nỉ, cô đừng thấy vậy mà được đà lấn tới.” Anh đứng dậy, hai tay lại bỏ vào túi. “Chuyện đám cưới nhất định tôi sẽ giải quyết, tôi không để cô bỏ đi dễ dàng đâu!”

Gia Nhi sững người vì câu nói của anh. Phải rồi, cô quên mất trong mắt anh cô chỉ là đồ rẻ tiền, cô quên mất bản thân mình vì em trai nên mới chấp nhận việc làm này. Dù đã mạnh miệng nói với Cao Nguyên sẽ tự kiếm tiền bằng công việc khác, nhưng sự thật là ngoài việc này, cô có thể tìm được việc nào nhanh chóng có nhiều tiền hơn thế chứ? Suy đi nghĩ lại, là mình đã tự nguyện, đã tự bằng lòng phóng lao phải theo lao, thế thì còn đem lòng tự trọng ra phản kháng làm gì? Đằng này, với Cao Nguyên, cô có còn lòng tự trọng đâu chứ?

Vả lại, có lẽ rời khỏi căn nhà quỷ quái này thật sự không dễ dàng khi người đàn ông kia cứ như quỷ sai gác cửa phòng. Chỉ còn một con đường, Gia Nhi đành dịu giọng.

“Có thật là anh sẽ giải quyết chuyện đám cưới và tôi vẫn sẽ được tiếp tục đi học chứ?”

Cao Nguyên xoa xoa vết cắn, hằn học ngồi xuống giường, nhưng độ nóng đã giảm dần trong câu nói.

“Tôi đã nói thì sẽ làm, em cứ yên tâm hoàn thành trách nhiệm của một người vợ và một người mẹ.”

“Ừm…Vậy tôi về phòng Nguyên Dương.”

“Không được! Tối nay em phải ở lại đây!”

“Lại chuyện gì nữa?” Cô thở dài ngao ngán.

“Em quên là mẹ tôi đang canh chừng hai chúng ta sao? Nếu em qua phòng Nguyên Dương thì chẳng khác nào nói cho mẹ biết giữa tôi và em đang xảy ra vấn đề.”

“Vậy chẳng lẽ tôi với anh…” Cô nói với giọng lo sợ.

Cao Nguyên suy nghĩ một hồi. “Em cứ ở đây, khi nào mọi người ngủ tôi sẽ qua phòng khác, sáng tôi sẽ thức sớm một chút về lại phòng.”

Gia Nhi giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh.

“Nhìn gì ghê thế? Đừng nói là đến bây giờ em mới nhận ra tôi đẹp trai đấy nhé! Ha ha!”

Anh cười một cách thoải mái như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cao Nguyên quả là rất khác thường, suy nghĩ của anh, thái độ của anh thay đổi bất chợt hơn cả thời tiết. Phải chăng thời gian qua chịu đựng trách nhiệm to lớn trên vai đã khiến anh trở thành một con người lãnh đạm với mọi chuyện?

Cô liếc xéo anh một cái. “Anh lúc nào cũng dở dở ương ương như vậy sao?” rồi mỉm cười, lí nhí nói. “Cảm ơn anh đã tôn trọng tôi.”

Cao Nguyên ngưng cười, ánh mắt lộ rõ vẻ ngượng ngùng nhưng vội lảnh tránh, nói nhanh như thể muốn giấu đi tâm trạng thật sự trong lòng.

“Tôn trọng gì chứ? Em nghĩ hơi nhiều rồi đó. Trong lòng tôi, thân phận em là gì tôi vẫn nhớ rất rõ, chẳng qua là…tối nay nhiều chuyện xảy ra, tôi không còn hứng thú với việc gì khác nữa. Mà thật lòng tôi sợ em lại làm ầm ĩ lên rồi đòi bỏ đi, tôi phải miễn cưỡng hôn em nữa sao?” Anh cười khẩy.

Gia Nhi im lặng, cúi gầm mặt như muốn tìm chỗ để trốn khi nghĩ lại về nụ hôn vừa rồi, cảm giác như gương mặt đang nóng bừng bừng.

“Thôi, em ngủ đi. Tôi ra ngoài.”

Ra khỏi phòng, Cao Nguyên đứng hồi lâu. Anh cũng cảm thấy trong lòng có chút bồi hồi lạ kì. Tại sao mình lại chấp nhận nhường phòng cho cô ta? Cô ta làm gì có lòng tự trọng để mình phải tôn trọng chứ? Mình cũng đâu nhất thiết phải suy nghĩ nhiều như thế này vì một người con gái không đàng hoàng kia. Điên rồ! Thật là điên rồ! Anh đưa tay gõ mạnh vào đầu, tự vấn bản thân. “Cao Nguyên này sẽ không bao giờ sập bẫy lần nữa!”

Mười một giờ hơn, Ngọc Hân vẫn không ngủ được. Có lẽ vì giờ giấc và thời tiết thay đổi. Cô lăn qua lăn lại trên giường mãi, cuối cùng ngồi bật dậy, dò dẫm trong bóng tối tìm đường ra ngoài nhà bếp kiếm chút gì để ăn. Cô không muốn bật đèn vì sợ Cao Nguyên sẽ thức giấc. Cả hai mà gặp nhau sẽ như nước với lửa, sẽ thêm phiền phức thôi.

Ngọc Hân từ nhỏ đã cùng ba mẹ sinh sống ở nước ngoài nên tính cách có phần độc lập và phóng khoáng, lại thêm được chiều chuộng nên cô nàng cũng đỏng đảnh không kém. Khi nghe nói cả nhà sẽ về Việt Nam ở, cô đã phản đối kịch liệt, nghĩ rằng đã ăn học ở một đất nước mà ai cũng mơ ước một lần được bước đến, bỗng dưng lại về đây, chuyện ăn học sẽ thêm khó khăn, lại còn phải sống cùng ông anh cùng mẹ khác cha khó tính kia, giờ thêm một người chị dâu trẻ nữa, cô thật sự không can tâm. Chẳng phải vì đã được mẹ hứa hẹn sẽ cho cô vào công ty tập tành chuyện làm ăn, cô đã nhất quyết ở lại Mỹ.

Trong tủ lạnh chẳng có thứ gì có vẻ ăn được, đa số đều là bia và rượu của Cao Nguyên. Ngọc Hân phải lục lọi mãi mới tìm được một bịch sữa tươi duy nhất nằm một xó trong đống bia chất chồng lên, cô còn cẩn thận xem cả hạn sử dụng. Thở dài một cách chán chường, cô cầm lấy bịch sữa quay trở về phòng. Khi đi ngang qua phòng của Cao Nguyên, cô tình cờ nghe được có tiếng thì thầm nói chuyện. Giọng con gái, lại chỉ đối thoại một mình, cô sực hiểu ra là tiếng của Gia Nhi đang nói điện thoại. Cô vội áp sát tai vào cửa, nghe ngóng vài câu.

“Tiền đã có rồi ạ…cuối tháng sẽ về…bệnh tình của Tuấn…”

“Em đang làm gì ở đây vậy?”

Giọng nói của Cao Nguyên thình lình vang lên phía sau khiến Ngọc Hân giật thót, hoảng hốt đánh rơi cả bịnh sữa.

“Anh có biết là anh có thể hù chết em không?” Cô đưa tay vuốt ngực lấy lại bình tĩnh.

“Anh hỏi em đang làm gì ở đây? Giờ này tại sao không đi ngủ?”

“Em ngủ không được, lấy sữa vào phòng uống.”

“Vậy sao không vào phòng mà đứng thập thò trước cửa phòng anh?”

Ngọc Hân chợt nhớ ra, đưa tay suỵt một cái ra hiệu cho Cao Nguyên nhỏ tiếng lại, tai lại áp vào cửa nhưng không còn nghe thấy gì. Có lẽ Gia Nhi biết có người ở ngoài phòng nên đã ngưng cuộc trò chuyện. Ngọc Hân nắm tay Cao Nguyên kéo anh ra ngoài ban công.

“Vợ của anh đang nói chuyện điện thoại với ai trong phòng kìa.”

“Nói chuyện điện thoại thì có vần đề gì à?”

“Nói chuyện điện thoại bình thường thì không có vấn đề. Nhưng em nghe giọng của cô ta có vẻ mờ ám lắm. Tiếc là em chỉ nghe loáng thoáng được vài câu, nào là “đã có tiền rồi, cuối tháng sẽ đi đâu đó”. À, em còn nghe được cô ta nhắc tới bệnh tình gì gì của ai đó nữa.”

Cao Nguyên nghe Ngọc Hân nói phút chốc cũng có phần tò mò. Từ ngày về đây, anh chưa từng nghe Gia Nhi nhắc đến người nhà, anh hỏi cũng lảnh tránh sang việc khác. Anh nhíu mày suy nghĩ.

“Anh cũng thắc mắc như em phải không? Tốt nhất là anh không nên tin tưởng quá nhiều vào cô ta.” Ngọc Hân tỏ vẻ hiểu rõ sự đời.

“Thế thì anh phải tin tưởng em à? Em có biết những người quá tò mò rất dễ gặp tai họa không? Chuyện của Gia Nhi em không có quyền xen vào, về phòng ngủ đi.” Anh hậm hực nhắc nhở.

“Hứ! Em chỉ muốn tốt cho anh thôi!” Ngọc Hân cáu gắt nhìn anh rồi quay lưng bỏ đi, chợt nghĩ ra thêm chuyện gì, quay lại tra hỏi Cao Nguyên. “Mà tại sao anh không ở trong phòng với cô ta mà lại đứng sau lưng canh chừng em vậy? Hay là hai người cãi nhau đến mức anh phải dọn ra phòng khác ngủ?”

Cao Nguyên đã sắp không kiềm chế được nữa. “Phan Ngọc Hân! Em không những tò mò mà còn lắm chuyện, lại suy nghĩ lung tung. Anh không nói nữa, đi ngủ đây! Em thích thì cứ đứng đây mà tưởng tượng!”



CHƯƠNG 8: NHẬT KÍ


Huy sốt ruột nhìn ra ô cửa kính chiếc xe buýt đang chạy bon bon trên đường. Hai tay anh đan chặt vào nhau. Dạo gần đây vì chuyện của Gia Nhi nên tâm trạng Huy không được tốt, thế là ba người bạn thân cùng phòng ra sức lôi kéo Huy tham gia vào câu lạc bộ thể thao của trường, chủ nhật mỗi tuần sẽ tập trung ở sân trường luyện tập.

Sáng nay, vẫn như thường lệ, cả bốn người lại cùng vào trường. Khi huấn luận viên vừa có mặt ở sân thì Huy nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp của bệnh viện tỉnh. Bác sĩ báo tin ba Huy đang trong tình trạng nguy kịch, cậu phải nhanh chóng về quê ngay.

Hành lang của bệnh viện tỉnh đã chật hẹp, nay lại thêm người nhà bệnh nhân ngồi trải dài dọc theo các phòng khiến nơi đây trở nên thật ngột ngạt. Người thì ngồi đờ đẫn chờ người thân trước phòng cấp cứu, nước mắt lưng tròng, chốc chốc trông thấy có bác sĩ nào đó đi ra liền chạy đến hỏi han tình hình; người thì sắc mặt tái xanh cầm hồ sơ bệnh án trên tay; có người thì ánh mắt lộ rõ vẻ lo sợ nhìn vào phòng khi y tá tiêm từng mũi thuốc vào cơ thể người bệnh. Có lẽ đã đi đi lại lại nơi đây nhiều năm, Huy đã quen dần với những hình ảnh này. Nơi đây như một thế giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, đa phần mỗi người vào đây đều gặp phải những hoàn cảnh trớ trêu bất hạnh nên không gian đầy vẻ ảm đạm. Huy nhớ đến lời nói của một bác sĩ thực tập mà cậu đã gặp hai năm trước đây: “Làm nghề như chúng tôi cũng khổ sở lắm, nếu như mọi người đều bình an thì có nghĩa là chúng tôi không có việc để làm, nhưng nếu có quá nhiều việc phải làm suốt ngày thì lại đồng nghĩa với việc có nhiều người xảy ra tai nạn hay bệnh tật. Ngày ngày đối diện với những người khác nhau, những căn bệnh khác nhau, lại phải là người đầu tiên đối diện với người thân của họ tuyên bố rằng họ sẽ sống hay chết, không thể dùng lời nào để diễn tả được cảm xúc.”

Huy bước vào, nhưng phòng bệnh trống trơn, ba không ở trên giường, một cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng. Thường thì ba rất ít khi ra khỏi phòng, mỗi lần cậu về thăm, ông đều ngồi buồn bã trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ có vẻ như rất nhiều tâm sự, nhưng khi gặp Huy ông lại tỏ ra vui mừng, bình thản. Linh tính mách bảo có việc chẳng lành, Huy chạy ra khỏi phòng, tình cờ nhìn thấy người y tá trực ở khoa này, cậu vội hỏi.

“Cho tôi hỏi, cô có thấy ba tôi không?”

“Bệnh nhân trong phòng này là ba của anh à?”

Huy gật đầu.

“Ông ấy vẫn còn ở phòng cấp cứu. Sáng nay bỗng dưng ông ấy bị xuất huyết tiêu hóa nặng, bác sĩ nói có thể sẽ không qua khỏi…”

Cô y tá nhìn vào phòng bệnh nói với giọng buồn bã, quay lại thì đã không thấy Huy đâu.

Cửa phòng cấp cứu vẫn còn đóng kín, Huy căng thẳng tìm chỗ trống ở khe cửa để nhìn vào nhưng vẫn không thấy gì. Đợi đến khoảng mười lăm phút sau mới có bác sĩ từ trong bước ra.

“Bác sĩ, cho tôi hỏi, ba tôi sao rồi ạ?”

“Ba cậu là…” Người bác sĩ thắc mắc.

“Nguyễn Minh An.”

“Thì ra cậu là con trai của ông An à? Sáng nay chính tôi đã nhờ y tá liên lạc với cậu.” Ông nhìn Huy buồn rầu, rồi lắc đầu. “Xin lỗi, cậu hãy vào trong gặp mặt ông ấy lần cuối. Chúng tôi đã làm hết khả năng nhưng ông ấy vẫn không qua khỏi.”

Ông An mắt nhắm nghiềm nằm trên giường, đôi lúc mí mắt giật giật. Mái tóc bạc trắng, gương mặt hốc hác, thân hình gầy trơ xương. Huy bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh ông, nắm lấy cánh tay xương xẩu, đôi mắt đã đỏ hoe.

“Ba…”

Bàn tay ông khẽ nhúc nhích, đôi mắt từ từ mở.

“Huy…ba cứ sợ sẽ không được gặp con nữa…”

“Bác sĩ nói ba không sao cả, ba đừng lo, nghỉ ngơi rồi sẽ khỏe lại thôi.” Huy giả vờ khuyên nhủ ông, cũng là tự an ủi bản thân mình.

“Con đừng nói dối ba…ba biết bệnh tình của ba…Ba không sợ chết, ba chỉ sợ không còn được ở bên cạnh con.” Ông nói giọng nặng nề, khó khăn. Có lẽ trong giây phút giữa sự sống chết, con người đã không còn sợ lưỡi hái tử thần, cũng như ông, chỉ sợ rằng khi nhắm mắt lại đã không còn được nhìn thấy người mình thương yêu.

“Ba đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi ba.” Huy không kiềm nén được cơn xúc động, nước mắt lăn dài trên má.

“Con đừng khóc…ba có chuyện cuối cùng…muốn nói với con.” Ông An như dốc hết mọi sức lực của mình nắm tay Huy thật chặt, giọng nói đã khó nghe dần. Huy phải cúi sát người mới có thể nghe được. “Những năm qua…ba chỉ say mê rượu chè…bỏ bê con cái…khi bệnh tật lại khiến con phải cực khổ chăm sóc…ba cảm thấy thật có lỗi với con...Dưới chiếc gối trên giường bệnh…có một quyển nhật kí…cuộc đời ba…gói gọn trong những dòng chữ đó…hy vọng con sẽ thông cảm cho ba…”

Giọng nói thều thào nhỏ dần, cái siết tay cũng từ từ nới lỏng, một giọt lệ rơi xuống cũng là lúc đôi mắt ông nhắm lại, trút hơi thở cuối cùng. Huy chỉ kịp gọi một tiếng ba lần cuối. Cậu ôm chặt lấy ông, khóc nức nở. Ngoài trời bỗng đổ mưa, dường như cũng muốn khóc thương cho một người về bên kia thế giới.

Ngày 2 tháng 6 năm 1982

Thời gian qua vất vả vì công việc, cuối cùng mình cũng đã thành công, mọi nỗ lực đã được các cổ đông công nhận và bỏ phiếu tán thành việc nhậm chức. Ngày mai sẽ là ngày chính thức trở thành chủ tịch, bắt đầu vào việc cải cách công ty thêm lớn mạnh. Nguyễn Minh An, cố lên!

Trang mở đầu là những dòng chữ ngắn gọn, có lẽ là vừa tập tành chuyện viết nhật kí. Huy lật trang tiếp theo.

Ngày 5 tháng 6 năm 1982

Vừa nhậm chức nên thật bận rộn, phải đi khảo sát những ngành nghề của các cổ đông, lên kế hoạch cho việc mở rộng thêm các cổ phần, thâu tóm thêm nhiều công ty. Lên kế hoạch thì dễ nhưng thực hiện lại quá khó, không biết nên bắt đầu từ đâu, bên cạnh mình lại không có ai giúp đỡ, chắc là phải tìm thêm một trợ lý thôi.

Ngày 12 tháng 6 năm 1982

Hôm nay anh Văn đưa một người đến làm trợ lý. Cô ấy đã có kinh nghiệm làm việc năm năm, vì công ty cũ đã bị thâu tóm, đến giờ vẫn chưa xin được việc làm mới. Anh Văn nói cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của anh nên hoàn toàn tin tưởng. Mình tạm thời đồng ý, dù sao cũng đang cần người gấp.

Ngày 20 tháng 7 năm 1982

Hơn một tháng làm việc cùng người trợ lý, mình bỗng để ý đến cô ấy nhiều hơn. Những ngày mới bắt đầu cùng làm việc, mình có phần lạnh lùng với cô ấy, chỉ tập trung vào sổ sách, có hôm đến tận khuya mình còn ở công ty, cô ấy đã chịu ở lại để giúp đỡ. Mỗi khi nhắc đến cô ấy lòng mình lại có chút bồi hồi, ngay lúc viết những dòng chữ này, không hiểu sao tim mình lại có cảm giác hồi hộp. Chẳng lẽ mình…không…có thể chỉ là ngộ nhận.

Những trang tiếp theo, ông An viết đều đặn hơn, đều là những tình tiết xảy ra giữa ông và người trợ lý đó. Huy đọc theo dòng cảm xúc của ông như lạc vào một bộ phim tình cảm thời xưa. Cậu sực nghĩ, có thể nào người trợ lý đó chính là mẹ của mình? Huy tiếp tục đọc.

Ngày 5 tháng 8 năm 1982

Thật đê tiện! Tối qua mình đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Mình đã hành động hết sức tồi tệ. Tại sao mình lại không kiềm chế bản thân, uống quá nhiều rượu khiến đánh mất cái quý giá nhất của người con gái, lại là người mình vô cùng yêu thương. Cô ấy khóc rất nhiều, ngay lúc ấy mình vô cùng hoảng sợ và lo lắng, mình đã bỏ đi, để mặc cô ấy lẻ loi trong căn phòng ở khách sạn. Mình chẳng khác nào những loại đàn ông chơi bời. Không! Nguyễn Minh An này không phải là người bạc nghĩa, mình phải chịu trách nhiệm!

Ngày 10 tháng 8 năm 1982

Năm ngày rồi cô ấy không đến công ty, mình đã tìm cô ấy mọi nơi, anh Văn đã đi công tác ở tỉnh khác, mình không cách nào liên lạc được. Thật sự trong lòng rất bất an! Lệ Xuân! Em đang ở đâu?

Lệ Xuân? Cuối cùng Huy cũng đã biết tên của người trợ lý ấy.

Ngày 12 tháng 8 năm 1982

Mình đã nhận được thư của cô ấy, bất an trong lòng đã giảm dần. Thì ra cô ấy không hờn trách mình, chỉ là phải về quê nhà đột xuất vì mẹ trở bệnh. Mình phải thu xếp mọi công việc đi tìm cô ấy ngay lập tức.

Giữa hai trang này có kẹp một phong thư, có lẽ là bức thư ông An đã nhắc đến trong nhật kí. Huy mở ra xem.

“Anh An!

Xin lỗi vì những ngày qua em không đến công ty. Bệnh viêm phổi của mẹ em trở nặng, bà phải vào bệnh viện tỉnh cấp cứu nên em phải về ngay. Anh cho em xin nghỉ thêm vài ngày, mẹ em khỏe hơn em sẽ lập tức về công ty. Còn chuyện hôm trước…em không trách anh…chúng ta đã là người trưởng thành và em tin tưởng anh không phải là người bội bạc. Anh nhất định sẽ ở bên cạnh em chứ? Mong thư của anh!

Lệ Xuân”

Nét chữ mềm mại, giọng thư chứa đầy sự dịu dàng và tình cảm. Ba đã có tất cả, tiền tài, sự nghiệp và một tình yêu đẹp như thế, tại sao sau này lại trở nên nhếch nhác, bê tha? Huy thầm nghĩ.

Cậu đóng quyển nhật kí lại, cất vào balo. Mấy ngày hôm nay lo chuyện hậu sự của ba, Huy đã mệt mỏi rã rời. May mà có hàng xóm xung quanh giúp đỡ, ba người bạn thân cũng vất vả từ Sài Gòn về phụ, cậu cũng được an ủi một phần nào. Nhưng trong lòng nỗi cô đơn vẫn cuồn cuộn như sóng biển. Những dòng chữ về tình yêu của ba khiến Huy nhớ đến tình yêu của bản thân mình. Huy lấy điện thoại, bấm đến số máy của Gia Nhi, chợt dừng lại.

“Người ta đã là vợ, là mẹ. Mình gọi điện chỉ thêm phiền phức cho cô ấy.” Huy thở dài, nước mắt lại rơi. “Nhi, anh thật sự rất nhớ em!”

Đầu tuần, Cao Nguyên tiếp tục đi làm, Gia Nhi cũng được đến trường. Mặc dù bà Xuân có hằn học như thế nào, buổi nói chuyện nào cũng đề cập đến vấn đề cưới hỏi của cả hai, Cao Nguyên vẫn khăng khăng gia hạn thời gian, sau đó họ lại tranh cãi, vẫn là Gia Nhi đứng im thin thít sau lưng anh, vẫn là ông Cường đứng cạnh bà vỗ vai vuốt giận, vẫn là Ngọc Hân chốc chốc lại “châm dầu vào lửa”. Quả là giàu hay nghèo, ai cũng có nỗi khổ tâm.

Buổi sáng, Cao Nguyên đưa Gia Nhi đến trường, sau đó mới đến công ty. Cô đã từ chối khi anh đề nghị chuyện này, nhưng khi nghe anh “hù dọa” nếu không đồng ý thì phải ở nhà, cô đành miễn cưỡng chấp nhận. Song, cô nói với anh đậu xe ở cách xa trường một chút.

Đầu học kỳ mới, sân trường cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Tuy thế nhưng Gia Nhi vẫn cảm thấy lạc lõng. Những ngày trước kia, đi đâu cũng có Huy bên cạnh, tuy đa số chỉ thảo luận về việc học tập, nhưng Nhi vẫn thấy vui. Lại thêm thỉnh thoảng ba người bạn thân của Huy nhìn thấy, họ lại trêu chọc, khiến Nhi và Huy chỉ biết cúi đầu đỏ mặt cười lấy lệ.

Gia Nhi mỉm cười nhớ đến những kỉ niệm đó, cô bỗng nhớ Huy cồn cào, lại nhớ ánh mắt căm thù của Huy khi ở công viên, lòng thấy đau nhói. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, đi đến những góc sân nơi cả hai thường ngồi, đến cả phòng học của Huy, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Chẳng lẽ khi đã không còn duyên phận, ngay cả tồn tại cùng một không gian nhỏ như thế này vẫn không thể nào nhìn thấy nhau? Mà liệu khi gặp Huy, cô giải thích tất cả mọi chuyện, Huy sẽ tin chứ? Gia Nhi thở hắt thất vọng, buồn rầu bước đi. Bất chợt từ đằng xa có tiếng gọi.

“Gia Nhi!!!”

Gia Nhi ngẩng nhìn, thì ra là Hoàng. Cô tự trách bản thân mình thật ngu ngốc, bạn của Huy nhiều vô số, lẫn nam và nữ, tại sao lại không nhớ đến chi tiết này chứ? Cũng may cô được gặp ngay một người chuyên nắm rõ mọi tin tức.

“Anh Hoàng!” Cô mừng rỡ như nhặt được vàng, không để Hoàng lên tiếng trước, vào thẳng vấn đề ngay. “Anh có gặp anh Huy không?”

“Trước khi trả lời câu hỏi của em, anh có chuyện muốn hỏi.” Hoàng ra hiệu cho Gia Nhi cùng cậu ngồi xuống chiếc ghế đá trước hành lang các phòng học. Gia Nhi biết Hoàng muốn hỏi gì, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần để trả lời cho những ai thực sự muốn biết.

“Anh muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra giữa em và anh Huy, phải không?”

Hoàng đẩy cặp mắt kiếng lên, gật đầu.

“Đúng là giữa em và Huy đang có chút hiểu lầm, nhưng em không biết phải làm thế nào giải thích cho anh ấy hiểu. Vả lại, chuyện này…em cũng không muốn ai biết. Xin lỗi anh.”

“Anh hiểu mà. Anh chỉ muốn xác minh thực sự giữa hai người có thật là không còn cách cứu vãn không?”

“Anh Huy nói gì với anh à?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Có một đêm, Huy về ký túc xá trong tình trạng thê thảm không thể nào tả được. Đôi mắt sưng húp, quần áo xuềnh xoàng, ánh mắt thì thất thần, những ngày sau đó thì không nói năng gì, cứ lặng lẽ ở trong phòng, bọn anh phải khuyên giải nhiều lắm mới có thể lôi kéo nó bước xuống giường cùng đi luyện tập thể thao. Anh hỏi nó có chuyện gì xảy ra thì chỉ nhận được ba chữ: “Chấm dứt rồi!” Trước đó nữa, nó có đem món quà sinh nhật tặng em, nhưng đi được một lúc thì lại ủ rũ về, bọn anh chỉ nghĩ rằng quen nhau rồi giận nhau là chuyện thường tình, nên cũng không hỏi đến nữa.”

Gia Nhi nghe những lời Hoàng nói mà tim đau thắt. Cô không ngờ mình đã làm Huy tổn thương nặng nề đến thế.

“Vậy hiện giờ anh Huy đang ở đâu? Em đã đến phòng học mà vẫn không thấy anh ấy? Dù sao đi nữa, em vẫn muốn giải thích mọi chuyện với anh Huy.”

“Có thể nó sẽ nghỉ học vài ngày. Tinh thần của nó vừa ổn định hơn một chút thì lại có chuyện xảy ra.” Hoàng ngước nhìn trời, như thể trách móc tại sao mọi chuyện bất hạnh cứ luân phiên kéo đến với người bạn thân của mình. “Em cũng biết tình trạng sức khỏe của bác An phải không? Chủ nhật vừa rồi bác ấy đã qua đời, nó phải về quê để lo chuyện lễ tang. Bọn anh cũng có xuống phụ giúp, trông nó ốm đi hẳn, không còn là “Nam vương” trong mắt các nữ sinh của trường nữa.” Hoàng cười, một nụ cười chua chát.

Gia Nhi bên cạnh cũng đã rơi lệ. Chỉ không gặp Huy một thời gian dài mà đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, trong khi đó cô lại không ở bên cạnh động viên tinh thần cho Huy, bao nhiêu ấm ức cứ như trào ra hết trong những giọt nước mắt.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa! Mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ anh ăn hiếp em đó!” Hoàng cuống quýt vỗ về.

“Em tồi tệ thật! Ngay cả người mình yêu thương gặp khó khăn, em cũng chẳng thể làm gì, chỉ biết ngồi đây mà khóc, lại khiến anh ấy phải chịu tổn thương nặng nề. Em không hiểu nổi bản thân em đang thành ra cái gì nữa!”

“Em đừng tự trách mình, mọi chuyện trên đời không phải do chúng ta quyết định, còn chuyện xảy ra với Huy, chỉ là một trong số những mất mát mà đến lúc nào đó mỗi người trong chúng ta đều phải gánh lấy. Trước mắt em cứ bình tâm lại vào tập trung vào việc học, anh nghĩ Huy cũng không muốn nhìn thấy em vì nó mà học hành sa sút. Nếu em đã nói mọi chuyện của cả hai đều là hiểu lầm, anh tin nhất định Huy sẽ thông cảm cho em. Cứ để nó được yên tĩnh, khi nào nó vào lại Sài Gòn anh sẽ báo cho em biết.”

Gia Nhi lau nước mắt gật đầu, nhìn Hoàng với ánh mắt biết ơn.

Năm giờ chiều, Cao Nguyên đến đón Gia Nhi tan học. Nhìn thấy nét mặt u ám của cô, anh lại tò mò.

“Hôm nay có gặp cậu Huy gì đó không?”

“Không!”

“Thế nên mới buồn đó à?”

“Không!”

“Thế tại sao gương mặt cứ như đưa đám vậy?”

“Mệt thôi!”

“Đi học chẳng phải chỉ ngồi yên trong lớp, nghe thầy cô giảng bài thôi sao? Làm gì nữa mà mệt?”

“Không được khỏe thì mệt!”

“Tại sao lại không được khỏe?”

Gia Nhi liếc mắt nhìn anh, ám chỉ anh còn muốn hỏi tới khi nào nữa.

“Sao không trả lời?”

“Muốn được yên tĩnh.”

Lần này đến lượt Cao Nguyên nhìn cô, cô tựa đầu vào ghế, khép mắt lại.

“Em không nói, tôi sẽ gặp cậu ấy hỏi đấy nhé!”

“Có muốn cũng không gặp được.” Gia Nhi vẫn nhắm mắt, trả lời với giọng bất lực.

Anh “à” lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu ra mọi chuyện. “Rốt cuộc cũng là vì không gặp được tình nhân nên buồn. Chuyện nhỏ thôi mà, nếu em muốn gặp tại sao lại không gọi điện thoại cho cậu ta?”

“Gặp rồi tôi phải nói gì? Anh không nhớ hôm ở công viên, anh ấy đã rất hận tôi sao? Nhìn thấy số điện thoại của tôi, có lẽ anh ấy cũng không muốn nhấc máy.”

Cao Nguyên biết cô đang muốn nhắc lại “tội lỗi” của anh, anh đành im lặng, không dò hỏi tới cùng nữa. Dù sao anh cũng đã hứa sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của cô.

“À, hôm
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3952
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN