--> Nếu như yêu - game1s.com
Teya Salat

Nếu như yêu

uống rượu nhiều nên nóng cổ, muốn ăn kem cho mát không được à.
Anh bồi bị cô hỏi như thế thì tắt ngay nụ cười, ấp úng nói:

- Xin lỗi cô, ở đây không có kem.

Kiều Chinh quả là càng nói càng chuốc lấy xấu hổ mà. Cô đang không biết trả lời thế nào thì một tiếng nói đã vang lên bảo - Cho cô ấy một ly coctaik nhẹ đi.

Kiều Chinh và các bạn nghe vậy thì quay đầu nhìn sang người lên tiếng. Ánh mắt của mấy cô gái lập tức bị gương mặt lạnh như băng đó thu hút, cả mấy cô gái xung quanh cũng đưa mắt nhìn về người đó.

Dáng anh cao dõng dạt, chiếc áo sơ mi đen anh mặc khiến anh trở nên bí ẩn, ánh mắt dưới ánh đèn mờ của vũ trường càng sáng tỏ, theo sau là vài người, trông vào giống như là đàn em theo sau đại ca.

Anh chàng đã bật cười kia nháy mắt với cô, Kiều Chinh nhận ra anh là anh chàng đã đưa cô về thay cho Cảnh Phong hôm trước. Cô có chút xấu hổ, hai má đỏ ửng lên. Kiều Chinh bắt gặp ánh mắt của cảnh Phong, cô sụ mặt xuống, cụp mắt lại, vẻ mặt nhăn nhó cực kì.

Người phục vụ nghe vậy thì gật đầu rồi rời đi. Mấy cô bạn của kiều Chinh liền truyền tai nhau nói khẽ:

- Mấy anh này đẹp trai quá…

- Đúng đó, rất có phong cách….

- Anh…- Cẩm Tú quay người nhìn thấy Cảnh Phong, hai mắt sáng lên, vui mừng chạy đến ôm lấy cánh tay của Cảnh Phong nũng nịu.

Mấy cô bạn nghe vậy liền tròn mắt nhìn Cẩm Tú, có người lập tức hỏi:

- Cẩm Tú, người này là anh trai bạn à?

Cẩm Tú liếc nhìn Cảnh Phong rồi định mở miệng đáp thì Cảnh Phong đã lên tiếng trả lời thay:

- Đúng vậy. Anh là anh trai của Cẩm Tú. Các em là bạn cùng trường của Cẩm Tú à?

- Vâng ạ…- Nhưng cái miệng đồng thanh trả lời một cách ngoan ngoãn đến ký lạ. Kiều Chinh xém chút bật cười vì những cô bạn hám trai của mình.

- Vậy thì coi như anh thay mặt Cẩm Tú mời các em, nhờ các em ở trường chăm sóc Cẩm Tú giùm anh, cứ chơi tự nhiên nha – Cảnh Phong cười nhẹ nhàng xoa đầu Cẩm Tú một cái.

Nụ cười của anh khiến mấy cô gái thẹn thùng đỏ cả mặt.

- Anh có việc cần làm, các em cứ chơi vui vẻ nha.

Nói rồi Cảnh Phong bước nhanh đi chỗ khác, ánh mắt anh lướt nhẹ qua Kiều Chinh, cô vẫn cúi đầu xuống không nhìn lên. Đám người theo sau cũng lập tức đi theo. Họ đi đến một góc bàn trống rồi trò chuyện với nhau.

Bây giờ thì ngay cả các bạn nam cũng nhìn đoàn người của họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Vĩ Thanh là người lên tiếng trước:

- Không ngờ em lại có một người anh trai phong độ đến như thế.

Cẩm Tú nghe vậy thì đắc ý, vênh mặt với Vĩ Thanh bảo:

- Tất nhiên rồi. Chứ ai lại như anh, nhỏ mọn hay chấp nhặt với phụ nữ. Hứ….

- Là tại ai hả? Anh thấy anh ấy thật bất hạnh khi có đứa em gái vừa hung dữ, vừa lười như em – Vĩ Thanh bĩu môi trêu chọc lại Cẩm Tú. Cô tức tối, trợn mắt nhìn anh trừng trừng.

Bạn bè thấy hai người này cãi nhau, cũng chẳng buồn ngăn cản nữa, quyết định bỏ đi ra sàn nhảy. Vĩ Thanh và Cẩm Tú đành chấm dứt chiến tranh đi theo ra, hòa mình vào điệu nhạc xập xình của vũ trường. Mặc cẩm Tú lôi kéo, Kiều Chinh nhất quyết lắc đầu từ chối đi ra nhảy cùng mọi người.

Kiều Chinh không có hứng thú với những động tác uốn éo trên sàn nhảy, cô ngồi ở ghế nhìn mọi người vui vẻ cười đùa nhảy nhót. Cẩm Tú đúng là một cô gái sành sõi, những động tác nhảy múa của Cẩm Tú khiến người ta tròn mắt thán phục. Các anh chàng vỗ tay không ngớt, rồi hùa nhau vào nhảy cùng cô, họ uốn éo đứng sát vào nhau để cơ thể va chạm nhau đầu kích thích, càng khiến người bên ngoài hưng phấn vỗ tay ầm ĩ.

Kiều Chinh cảm thấy nơi này thật vô vị và tẻ nhạt, nếu để cô chọn lựa. Cô chẳng thà là ở nhà đọc sách xem tivi hay nghe nhạc còn hơn.

Cũng may lúc đó, anh phục vụ đã đem thức uống đến cho họ. Anh ta đặt biệt đặt trước mặt cô một ly coctai màu xanh nhạt, những viên đá trở nên lóng lánh đẹp mắt, đặt trên đó là một trái cherry màu đỏ cho cảm giác khá ngọt ngào. Chiếc ống hút uống cong hình trái tim đầy thú vị, vừa nhìn vào đã kích thích vị giác của người nhìn.

Cổ họng cũng hơi khô, Kiều Chinh không ngần ngại cầm ly lên và hút. Ly coctaik có vị hơi nồng, nhưng ngọt trôi vào cổ họng khiến cổ họng cảm giác dễ chịu cùng kích thích. Kiều Chinh mau chóng uống hết ly coctaik nhỏ kia. Rồi ngồi nhìn mọi người vẫn nhảy điên cuồng như không biết mệt, cô cảm thấy buồn chán. Cũng muốn thưởng thức lại hương vị loại coctaik ban nãy, nên gọi anh bồi đến hỏi vài câu. Anh bồi có nhã ý dẫn cô đi đến quầy rượu của họ để được trực tiếp nhìn cách pha chế của bartener. Kiều Chinh thấy hứng thú nên bèn gật đầu.

Cô bèn bước đến nói với Vĩ Thanh và cẩm Tú một tiếng. Vĩ Thanh gật đầu rồi bảo.

- Lát nữa em cứ đến phòng karaoke ở phòng 1 lầu 1, anh đã đặt phòng ở đó rồi. Tụi anh nhảy chút nữa sẽ đến đó hát.

Kiều Chinh nhanh chóng gật đầu rồi đi theo anh bồi đi ra thang máy đến quầy rượu của họ. Quầy rượu thật khác xa với vũ trường, yên tĩnh và trầm lặng vô cùng. Cô đi đến và ngồi lên ghế ở quầy, anh bồi nói vài câu với anh chàng barterner, anh chàng baterner liền nhìn cô gật đầu.

Khi anh bồi đi, chỉ còn lại mình cô và anh bartener, hai người bèn chào hỏi nhau vài câu. Sau đó cô được thưởng thức tài pha chế của anh baterner. Nhìn anh ta tung hứng đầy điện nghệ, Kiều Chinh không khỏi hào hứng vỗ tay liên tục, cũng vui vẻ thưởng thức mấy ly coctaik mà anh ta pha chế. Rồi vui vẻ giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh ta.
Cô không biết, ánh mắt, cử chỉ của cô đang được người ta quan sát tỉ mỉ.

- Một con cừu non đáng yêu – Hải nhìn nụ cười thuần khiết của Kiều Chinh khẽ cười bảo.

Cảnh Phong không nói gì, anh im lặng giương mắt nhìn cô một cách lặng lẽ. Mái tóc dài của cô xõa xuống lưng thẳng tắp, xuông mượt, thỉnh thoảng rơi xuống vai trước ngực, được Kiều Chinh hất ra sau, làm lộ hẳng gương mặt đỏ bừng của cô, trông cô lúc này bỗng trở nên quyến rũ vô cùng.


Kiều Chinh ngồi một lúc lâu, cảm thấy dường như trong người máu bắt đầu chạy loạn, khiến đầu óc cô trở nên mơ màng, cô không ngờ chỉ uống có ba ly coctaik thôi mà cũng khiến đầu óc cô trở nên quay cuồng như thế. Cô đành tạm biệt anh chàng baterner rồi đi ra khỏi quầy rượu. Ra bên ngoài thang máy Kiều Chinh bỗng thấy đầu óc mơ hồ. Cô nhớ rõ trên đường đi Vĩ Thanh có giới thiệu, quán này gồm 4 tầng. Một tầng là vũ trường, một tầng là quán rượu, một tầng dành để karaoke, tầng còn lại dành cho khách vip.

Vĩ Thanh đã dặn cô đi đến phòng 1 lầu 1, tầng karaoke, Kiều Chinh nghĩ rằng mọi người chắc cũng đã đến đó nên vào thang máy bấm lầu 1.

Cô vịnh thành tường cố gắng mở mắt tìm phòng số 1, cuối cùng cũng thấy được. Cô mở cửa phòng bước vào, căn phòng trốn trơn, không có ai hết. Kiều Chinh cho rằng mọi người vẫn còn đang nhảy múa bên ngoài. Cho nên đi vào phòng ngã người lên ghế nhắm mắt lại ngủ.

Đang ngủ ngon, Kiều Chinh lại cảm thấy một bàn tay mát lạnh sờ soạng trên người mình. Một bàn tay thô tục, nhốp nháp khiến cô thấy khó chịu vô cùng, Kiều Chinh cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, cố gắng mở mắt ra. Không ngờ trước mặt cô là một gương mặt với bộ râu xồm xoàng đáng sợ, ánh mắt dâm đãng, hắn ta liế, mép nhìn về phía cô thèm thuồng.

Kiều Chinh giật nảy mình, vội vàng dùng tay đẩy mạnh hắn ta ra xa khỏi người mình, sau đó hét lên:

- Ông là ai?

- Em yêu, anh là người sẽ cưng chiều em – Hắn cười cười dâm đãng xoa xoa hai tay vào nhau đáp.

Kiều Chinh nghe xong thì sắc mặt tái mét, cô biết ý hắn ta nói là gì, bèn thu người lại nhìn hắn đầy sợ hãi.

- Ngoan đi cưng, anh thương….- Gã nhích lại gần cô, vươn bàn tay thô kệch của hắn chạm vào người cô lần nữa.

Cô sợ hãi hất tay hắn ra khỏi người mình yếu ớt nói:

- Tôi đi cùng các bạn của tôi, ông đừng có làm bậy, lát nữa các bạn tôi sẽ vào. Họ nhất đinh sẽ không tha cho ông đâu.

- Được, chờ các bạn của em vào, chúng ta chơi tiếp, bây giờ chúng ta bắt đầu trước.

Nói xong hắn ta nắm lấy tay cô kéo lại gần hắn. Cô vội vã hất ngã hắn ta ra ghế, rồi mắng vào mặt hắn:

- Đố khốn, mau tránh xa tôi ra.

- Con điếm này, đã vào đây rồi mà còn bày đặt làm giá à – Hắn ta bị xô ngã đau nên bực tức chửi – Mày cũng chỉ là cái loại để đàn ông bọn ta chơi mà thôi.

Kiều Chinh tức giận vì câu nói của hắn ta cô giang tay tát vào mặt hắn một cái mắng lại:

- Ông mới là cái loại cặn bã thì có.

- Mày! Con điếm này, mày có biết ông đây là ai không hả – Hắn ta tức giận rống lên, trừng mắt nhìn cô đầy đáng sợ.

Kiều Chinh bỗng thấy sợ hãi vô cùng, cô đứng bật dậy quay mặt ra cửa tìm cách tháo chạy, nhưng vừa bước mấy bước đã bị tên khốn đó nắm được tóc cô lôi lại. Cô bị nắm tóc đau đớn nhăn mặt mếu máo khóc, hoảng sợ kêu lên:

- Thả tôi ra, nếu không tôi la lên đó.

- La đi, tao cho mà là đó – Hắn tát vào mặt cô hằm hè nói, tay bắt đầu sục sạo trên người cô.

Kiều Chinh hoảng loạn vừa kêu gào, vừa trốn tránh bàn tay sàm sỡ của hắn ta:

- Cứu tôi với, cứu tôi với….

- Cứu nè…- Hắn vừa nói vừa tát thêm mấy cái vào mặt cô – Cứu nè….

Mặt cô bị hắn tát thì sưng đỏ, miệng cô cũng bật máu, đau đớn không kể siết, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô bị đánh bao giờ, không ngờ nó lại đau đến như thế. Cô bật khóc nửa nở.

Cánh cửa bị đạp tung ra, Cảnh Phong từ bên ngoài lạnh lùng bước vào, ánh mắt của anh chiếu ngay vào hình ảnh bên trong. Gã kia đang lúc hưng phấn thì bị cắt ngang, tức giận lớn tiếng mắng:

- Mày là thằng nào, mau cút ra ngoài cho tao.

Cảnh Phong không nói lời nào, bước thẳng đến bên chỗ hắn, đạp một cước mạnh, tống hắn văng một đoạn đập vào bàn rồi nằm dài dưới đất. Đàn em đi phía sau của anh lập tức bước đến lôi hắn ta dậy kéo ra bên ngoài.

Kiều Chinh vừa nhìn thấy Cảnh Phong, vui mừng vô cùng, cô lồm cồm ngồi dậy lao ngay vào lòng anh. Cô hoảng loạn khóc nức nở trong vòng tay của Cảnh Phong, anh nhẹ nhàng dịu dàng ôm lấy cô vỗ nhẹ trấn an:

- Đừng sợ, không sao rồi.

Để yên cho cô đến khi hết khóc, Cảnh Phong mới buông cô ra rồi hỏi:

- Sao lại vào đây. Con gái vào đây rất dễ bị người ta hiểu lầm.

Giọng Cảnh Phong trầm ấm dịu dàng khác hẳn với vẻ ngoài của anh, sự có mặt của anh vào đúng lúc này khiến Kiều Chinh vô cùng cảm kích, cô nhìn anh với ánh mắt biết ơn vô cùng.

- Cám ơn anh rất nhiều. Em hẹn với các bạn cùng karaoke nên mới đợi ở đây, nhưng không hiểu vì sao tỉnh lại không thấy mọi người mà lại thấy cái tên dê xồm này.

- Đây không phải là phòng karaoke, karaoke ở lầu 1. Ở đây là phòng vip lầu 4 – Cảnh Phong thở dài đáp.

Kiều Chinh nghe Cảnh Phong nói thì khá bất ngờ, cô đưa tay vỗ vỗ đầu cố nhớ lại vì sao mình lại ở đây. Sau đó cô nhận ra, trong lúc mơ mơ màng màng, mình đã nhìn nhầm số 1 và số 4 cho nên ấn nhầm, vì thế mới đi thẳng vào đây để gặp cái tên sở khanh này.

- Được rồi, vậy hãy mau đi xuống dưới đó đi, kẻo bạn bè cô lo lắng – Giọng Cảnh phong bỗng lạnh lùng như phút ban đầu, không còn cảm giác ấm áp yên bình như khi nãy.

Kiều Chinh nhìn lại mình lúc này, hai má đã sưng lên vì bị cái tên kia tát, chiếc váy cũng bị giằng co mà bị rách, nếu bây giờ cơ trưng ra bộ dạng thế này sẽ khiến các bạn mất vui, bèn quay sang tìm kiếm điện thoại của mình. Nó nằm rơi trên ghế lúc nào không biết.

Cô lấy điện thoại lập tức gọi cho Vĩ Thanh:

- Anh, em thấy hơi mệt, em đi về trước, anh với mọi người cứ chơi vui đi nha.

- Em không sao chứ? – Giọng Vĩ Thanh có chút lo lắng.

- Em không sao, chỉ hơi mệt mà thôi – Kiều Chinh trả lời, quả thật mấy ly coctaik kia đã khiến cho cô gần như say rồi.

- Vậy để anh đưa em về – Vĩ Thanh bèn lịch sự đề nghị.

- Không cần đâu, anh cứ ở lại chơi với mọi người. Em tự về một mình được rồi, thay em xin lỗi mọi người nha.

- Cũng được, em về cẩn thân nha, về đến nhà gọi điện cho anh – Vĩ Thanh ân cần dặn.

- Em biết rồi, em sẽ gọi cho anh.

Cúp máy xong, Kiều Chinh quay lại nói với Cảnh Phong vẫn đang chăm chú nhìn cô chờ đợi:

- Làm phiền anh gọi giúp em một chiếc xe được không?

Cảnh Phong không nói gì chỉ hất đầu ý bảo cô theo mình đi ra ngoài, vừa đi anh vừa gọi điện thoại:

- Chuẩn bị cho tôi một chiếc taxi.

Trên đường đi xuống, trong thang máy hai người cứ một trước một sau im lặng, khiến cho không khí trong thang máy chở nên ngột ngạt vô cùng. Kiều Chinh muốn mở lời cám ơn Cảnh Phong vì anh đã giúp đỡ cô thoát khỏi tay tên đó, nhưng thấy vẻ mặt lạnh như tiền của anh, cô lại hốt hoảng không dám mở miệng.

Khi ra thang máy, gần đến cửa bên ngoài, Kiều Chinh hít thở sâu quyết tâm nói lời cám ơn anh. Cô bèn nhìn Cảnh phong từ phía sau và gọi khẽ:

- Cảnh Phong.

Bước chân Cảnh Phong chợt dừng lại, anh chậm rãi quay người, gương mặt anh được nhìn nghiêng, thấy rõ sóng mũi cao ngần của anh, phím môi dày hơi cong đầy thu hút, nhất là ánh mắt anh nhìn cô, cảm giác lạnh lùng như một vì sao sáng. Kiều Chinh bất giác đỏ cả mặt, cô cụp mắt cúi đầu trốn tránh ánh mắt của anh, cô nghe rõ cả nhịp tim đập của mình, vội vàng nói:

- Lúc nãy, cám ơn anh rất nhiều.

Nói xong cô vội vàng vượt qua anh rồi bước ra ngoài cửa. Cảnh Phong bỗng đờ người nhìn theo bóng cô, trong lòng giống như có cơn gió vừa khuấy đảo sự yên tĩnh.

Kiều Chinh bước ra ngoài, có chút xấu hổ khi bị nhiều ánh mắt soi mói nhìn về phía cô. Đúng là với bộ dạng này, không khiến người ta khỏi tò mò được.

Cô liền đưa mắt tìm chiếc taxi mà cảnh Phong đã gọi giúp mong tránh được sự nhiều chuyện của mọi người, nhưng vẫn chẳng thấy chiếc nào cả. Cô chờ mãi vẫn chẳng có một chiếc taxi nào, mà bên ngoài trời bắt đầu lạnh dần. Chẳng còn cách nào khác, Kiều Chinh đành tự mình dùng điện thoại gọi cho tổng đài nhưng hầu như các xe ở gần đây đều đi khách hết, những chiếc xe vắng khách lại đang ở đây khá xa, không thể nào tới kịp.

Nỗi thất vọng dâng cao, chân vừa mỏi, người vừa lạnh, cô ngoảnh đầu nhìn vào bên trong quán, tự hỏi chẳng lẻ bây giờ lại quay vào bên trong tìm mọi người. Cuối cùng Kiều Chinh thở dài, cô quyết định ngồi bên góc ven đường chờ xe. Cô ngồi xuống thềm xi măng xay quanh một cái cây, cảm thấy hơi nóng trong người dường như đang tràn ra đối lập với cái lạnh bên ngoài khiến cô thấy khó chịu vô cùng. Cô gục đầu thu người đầy mệt mõi chờ đợi xe đến.

Nhưng đột nhiên trên người cô được phụ một chiếc áo khoác, chiếc áo vẫn mang theo hơi ấm của người mặc nó, làm cái lạnh bao lấy cơ thể cô nãy giờ bỗng chốc tan biến. Kiều Chinh ngỡ ngàng ngẩn đầu nhỉn lên, cô lại nhìn thấy ánh mắt trầm ấm lo lắng cùng cái nhíu mày của Cảnh Phong, anh nhìn cô hỏi trong kinh ngạc:

- Sao cô vẫn còn ở đây.

- Tôi không đón được xe – Kiều Chinh yếu ớt trả lời, trong giọng nói có chút tuổi thân.

Cảnh Phong liền quay đầu nhìn một tên đàn em lạnh lùng hỏi, mang theo một chút phẫn nộ:

- Chẳng phải bảo cậu chuẩn bị một chiếc taxi hay sao. Sao đến giờ vẫn không thấy .

Tên đàn em đó nghe hỏi thì giật mình, hoảng sợ kính cẩn đáp:

- Anh Phong, em xin lỗi. Em cứ tưởng anh cần xe để đi công việc gấp, vừa hay em nhìn thấy anh Thái lái xe đến. Em tưởng là anh sẽ đi cùng với anh Thái cho nên…..

Tên đàn em cả người run run sau cái trừng mắt của Cảnh Phong, hắn bấn loạn liên tục cúi đầu xin lỗi:

- Anh Phong, em xin lỗi, em xin lỗi, em không biết anh gọi xe là để cho cô gái kia. Em xin lỗi, em lập tức cho người đưa cô ấy về tận nhà.

- Không cần nữa – Cảnh Phong lạnh lùng đáp rồi sau đó ôm lấy Kiều Chinh kéo cô đứng dậy rồi nói:

- Tôi đưa cô về. Mau đứng dậy đi.

Kiều Chinh vốn định từ chối nhưng đứng lên loạng choạng, ngả người vào lòng anh, được Cảnh Phong nhanh chóng bắt lấy giữ lại trước khi cô ngã xuống đất. Kiều Chinh đành thu lại lời từ chối của mình, để mặc anh ôm cô đi đến bên xe, nhét cô ngồi vào trong.

Cảnh Phong đưa cô về đến trước cửa nhà, quay người định bảo cô đến rồi thì thấy cô đã nhắm mắt ngủ say. Cảnh Phong đưa mắt quan sát cô thật lâu. Làn da cô trắng mịn, nhưng đã đỏ hồng vì rượu. Cô nghiêng đầu về phía cửa nên mái tóc lướt qua trán, rủ xuống vai che một phần gương mặt cô. Cảnh Phong bèn đưa tay tém lại mái tóc nằm gọn sau tai cô để lộ ra sóng mũi cao cao, thon nhỏ, đôi mắt nhắm ghiền bị rèm mi cong che phủ. Vẻ mặt cô khi ngủ cực kì bình yên, trong sáng bất giác khiến Vũ Phong nhớ lại đôi mắt của cô, trong sáng long lanh không quẩn chút mây mờ.
Cảnh Phong đưa mắt nhìn ra xung quanh, trước mặt chỉ có những hàng cây cao lớn đang che bớt ánh sáng đèn đường vốn mờ ảo, càng khiến con đường u tối thêm.

Kiều Chinh bỗng cảm thấy lạnh đưa tay ôm lấy chính mình, co người rút vào ghế, Cảnh Phong thở dài cởi áo khoát lên người cô. Sau đó mở cửa đi ra ngoài hút thuốc. Khói thuốc bay lên, xua đi cái lạnh bên ngoài, chỉ có điều không thể xua cái lạnh bên trong của anh.

Cảnh Phong không biết, anh lợi dụng Kiều Chinh là đúng hay là sai nữa.

Cảnh Phong quăng mẫu thuốc hút dỡ xuống đất, dùng chân dụi tắt nó rồi ung dung bước đến trước cổng nhà nhấn chuông cửa. Anh bấm mấy cái liên tiếp rồi đứng chờ thật lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa. Trong lòng có chút bực tức, Cảnh Phong đưa tay lên bấm chuông lần nữa, vẫn không có bất cứ tiếng động nào. Anh bực tức đá một phát váo trước cổng.
Cảnh Phong quay đầu nhìn Kiều Chinh vẫn ngủ ngon lành trong xe của anh, anh thơ dài rút điện thoại gọi cho cẩm Tú, nhưng cô lại không bóc máy, có thể âm nhạc trong đó có quá ầm ĩ, cô không nghe thấy tiếng chuông. Anh buồn bực vô cùng, đưa tay gọi Kiều Chinh như cô ngủ say đến nỗi không nghe thấy, lay mãi mà cô vẫn không tỉnh ngủ.

Cảnh Phong không muốn chờ đợi nữa bèn lên xe lái đi. Anh đưa theo cả Kiều Chinh đi về chỗ mình ở, nhưng vừa đến đầu đường, anh bỗng thắng két lại…..khiến Kiều Chinh giật mình tỉnh giấc. Đầu cô đập mạnh vào thành xe, khiến cô đau nhức nhăn mặt, ôm lấy đầu định kêu lên thì một bàn tay bịt miệng cô lại, sau đó kéo đầu cô nằm dưới đùi anh ta, cô bực tức vùng vẫy...

- Nằm im đi – Tiếng gầm nhỏ bên cạnh vang lên chỉ đủ để cô nghe, khiến Kiều Chinh sợ hãi, cô quay mặt nhìn Cảnh Phong, nét mặt anh lúc này trong vô cùng đáng sợ, ánh mắt rực cháy như một ngọn lửa, mở trừng trừng nhìn về phía trước.

Kiều Chinh tò mò quay đầu nhìn về phía trước, Cảnh Phong đã tắt đèn trong xe, chỉ để ánh đèn bên ngoài, hình bóng của 5 tên to lớn hiện ra trước mắt cô. Bọn chúng lấy xe đứng chặn cả con đường ngăn không cho ai qua lại. Cô bèn quay đầu nhìn về phía sau, cũng có hai chiếc xe đã lao đến chặn đường rút lui của họ. Kiều Chinh sợ hãi vô cùng, cả người run lên, tay cô nhanh chóng đổ đầy mồ hôi. Tuy không phải người giang hồ những với những tình huống thế này cô cũng hiểu là sắp sửa xảy ra chuyện gì. Cô còn đang hoảng hốt chưa biết làm gì để thoát thân thì.

- Cầm lấy cái này – Cảnh Phong nhét cái gì đó vào tay cô, giống như một khẩu súng vậy – Tuyệt đối giữ im lặng không được lên tiếng có biết không?

Kiều Chinh liền gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời. Cô nắm chặt cái thứ Lâm Phong đưa cho mình, cô sờ sờ nó vài cái rồi mò đúng cái cò súng, giật mình vì xém chút nữa cô đã bóp cò, tim cô như muốn bay ra ngoài. Cô đến thở cũng không dám nhìn bọn chúng đang đến ngày càng gần chiếc xe, trên tay chúng là những cây gậy sắc dài và dẹp giống như…giống như mã tấu. Nghĩ đến đây, Kiều Chinh nỗi cả gai óc lên, cổ họng cô thấy khô đắng, hai chân run cầm cập.
Cảnh Phong đột nhiên nắm lấy tay cô siết chặt, khiến cô thấy đau đến tê rần bàn tay rồi từ từ thả lỏng tay cô ra, dường như cảm giác hoảng sợ nãy giờ bị bay biến đi hết rồi.

- Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không được bước ra ngoài có biết hay không , cứ nằm im dưới này – Cảnh Phong căn dặn xong liền mở cửa bước ra ngoài.

Bóng dáng anh một mình đối mặt với 5 tên cao lớn khiến cho Cảnh Phong càng có uy hơn bảo giờ hết. Không chút e sợ nào cả, anh bình tĩnh móc gói thuốc từ túi ra rồi chậm rãi hút một hơi dài mới nhìn một tên trong như chủ mưu hỏi:
- Các người tim tôi có chuyện gì?

- Nếu mày muốn biết, vậy thi tao sẽ cho mày biết, thằng khốn mày dám cướp mối của ông còn đổi thừa ông nữa là sao?

- Buồn cười, tôi chẳng hiểu mấy người muốn nói cái gì cả – Cảnh Phong cười nhạt đáp.

- Còn giả vờ không hiểu à?

- Mày đã…..

Kiều Chinh ngồi trong xe, bên trong tối om, cô lại cúi người nằm xuống, cho nên người bên ngoài chắc chắn không thấy được cô, nhưng cô có thể nghe rất rõ những lời của họ nói với nhau.

- Đâu phải các người không biết, quy luật giang hồ từ trước đến giờ là thằng nào mạnh, thằng đó thắng. Bọn họ thấy ai có đủ khả năng bảo kê cho mình thì họ nhờ cậy thôi, có trách thì trách tùi bây quá yếu kém mà thôi – Cảnh Phong ngạo mãn đáp.

- Thằng chó , mày tưởng mày ngon lắm à. Hôm nay mày lọt vào tay tụi ông, xem như số mày đã tận rồi – Một tên nhìn Cảnh Phong lăm le cây mã tấu trong tay mình đe dọa.

- Tụi bây có ngon thì gặp nhau đấu một trận oanh oanh liệt liệt phân cao thấp đi, hà tất phải làm cái chuyện chặn đường đánh lén xấu hổ này – Cảnh Phong cười nhạt đáp, trong mắt anh chẳng có chút sợ hãi nào cả.

- Tao khinh – Tên đó phun nước miếng xuống sàn nhà đáp – Bày đặt làm quân tử cái chó gì. Tụi tao chỉ cần biết là hạ được mày thì tụi đàn em mày sẽ sợ vỡ mật ra, địa bàn đó sẽ thuộc về tụi tao trở lại.

- Vậy thì để xem tụi bây có cái bản lãnh đó hay không đã – Cảnh Phong siết tay lại, dáng vẻ phòng thủ đáp.

Bọn chúng lập tức nhào vô tấn công anh, Cảnh phong phải thu người tránh né những cây mã tấu sắc bén giơ cao bị ánh đèn phản chiếu rồi dạ lại.

Trong đem tối tiếng dao chém xuống nghe thật rõ ràng, Ngọc Loan cố gắng nằm sát xuống ghế, sợ hãi vô cùng, tim như muốn rớt ra ngoài, cô đã xem nhiều phim hành động mỹ, nhưng đây là lần đầu cô được chứng kiến như thế . Một tên dường như bị đánh gã, hắn ta đè lên trên cánh cửa chỗ Kiều Chinh đang núp khiến cô giật thót người, mặt cắt không còn giọt máu. Cô hít thở thật chậm nhìn máu trên người tên kia đang từ từ chảy xuống mặt kính, cả người cô lặng đi rồi run lẩy bẩy.

Nhưng nghĩ đến Cảnh Phong, cô không biết anh thế nào rồi, anh cố tình tắt đèn trong xe để bọn chúng không nhìn thấy cô, anh đang cố bảo vệ cô. Nhưng cô cảm thấy không thể bỏ mặt sự an toàn của anh, mà lo cho sự an toàn của bản thân được. Mặc dù không hiểu vì sao Cảnh phong lại đưa mình đến nơi này, nhưng ít ra anh cũng từng có ơn với cô, cô không thể phụ ơn nghĩa của anh được.

Nhưng làm sao để cứu anh đây.

Ngọc Loan lén lút nhổm đầu nhìn ra bên ngoài, đúng lúc cô nhìn thấy con dao chém qua vai anh, nếu Cảnh Phong không nhanh chân tránh đi, chắc chắn anh sẽ bị chém lìa cánh tay kia rồi. Cô thấy trên người anh còn có ba bốn vết thương khác nữa, máu từ những nơi đó chảy xuống vạt áo của anh, anh bận một chiếc áo sơ mi, chiếc áo khoát anh đã dùng để khoát lên người cô rồi. Những giọt máu rơi xuống mặt đất, qua sánh đèn mờ ảo có thể thấy được.

Kiều Chinh bụm miệng, ngăn cho tiếng hết sợ hãi của mình vang lên. Hai chân cô run đến nỗi không cử động được. Cô mặc kệ mọi thứ, cô cố lếch lên ghế lái, cố bắt chân mình hoạt động , bắt đầu diều khiển xe cho chạy. Thật may là cô vừa lấy bằng lái xe xong.

Cô măc kệ mọi thứ phóng xe lao về phía trước. Ánh sáng đèn khiến cho bọn họ bị chói mắt. Chúng không ngờ là trên xe còn có người, lại thấy xe lao nhanh về phía chúng mà không có dấu hiệu ngừng thì sợ hãi tránh né. Xe vừa đến chỗ Cảnh Phong, cô liền hét lên:

- Mau lên xe.

Cảnh Phong không nghĩ ngợi nhiều liền mở cửa sau nhảy vào, Kiều Chinh lập tức phóng xa chạy đi, cô lái xe vào khe trống còn lại, mặc kệ xe có thể bị trầy xước, cô chỉ nghĩ đến việc thoát thân mà thôi, bọn chúng muốn ngăn cản cũng không được. Chửi thê vài câu rồi lên xe đuổi theo.

Kiều Chinh lái xe không vững lắm, cô vẫn chưa luyện tập nhiều ở ngoài đường, cho nên khi cô chạy trong cơn hoảng sợ như vậy khiến tay lái không vững vàng. Chiếc xe của cô thay đổi góc chạy liên tục còn va chạm vào mép đường. Mỗi lần va chạm, Kiều Chinh không khỏi sợ hãi mà hét lên, tim cô gần như nhảy vọt ra ngoài. Cô nhìn qua kính chiếu hậu thấy bọn chúng đuổi theo sát phía sau nhưng vẫn chưa vượt qua được vì cô cứ lạng lách tứ hướng khiến cô càng quýnh lên, đạp mạnh chân ga phóng vọt lên phía trước. Hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi xiết chặt vô lăng, mắt cô cứ nhìn về phía trước chỉ sợ một phút sơ ý của mình có thể khiến cả hai xảy ra tai nạn. Cả người cô căng cứng lại, cô không biết mình có thể trụ vững thêm bao lâu nữa. Cô tự hỏi có phải mình quá ngu ngốc hay không, nếu cứ nằm im trong xe, cô đã có thể thoát nạn rồi. Nhưng nghĩ đến Cảnh Phong, cô lập tức xua đi ý nghĩ vừa rồi của mình. Cô đã hành động đúng, cô cần phải cố gắng hơn để hai người thoát nạn.

Nhưng đây là nơi nào bản thân cô còn không biết nữa là, chỉ biết có đường thì chạy, chứ chẳng biết con đường nào có thể chạy ra đường lớn, ra được ngoài đó, cả hai sẽ có cơ hội thoát thân. Nhưng không biết họ có cơ hội đó hay không? Nhưng cũng may trời đã khuya, người ít qua lại, cô chạy xe cũng không sợ phải tông vào người khác.

Một bàn tay ấm áp đặt lên bàn tay đang cầm vô lăng của cô vỗ nhẹ, rồi giọng của Cảnh Phong nhẹ nhàng cất lên xua tan đi nỗi sợ trong lòng của cô.

- Bình tĩnh, thả lỏng người một chút. Cố chạy thêm chút nữa chúng ta đã ra đến đường lớn rồi. Ra đến được ngoài đó sẽ có người tiếp cứu chúng ta.

Kiều Chinh quay đầu nhìn Cảnh phong, truy cô không nhìn được rõ mặt anh, nhưng mùi máu tanh nồng khiến cô biết anh ra máu rất nhiều và rất đau, vậy mà Cảnh Phong không có lấy một tiếng rên nào hết. Nhất là những lúc cô va vào mép đường khiến cơ thể anh va đập, vết thương chắc chắn bị động rất đau. Kiều Chinh xót xa tự nhủ lòng mình cô nhất định phải đưa anh thoát khỏi đây.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít thở thật sâu, cắn răng chạy tiếp. Bọn người đuổi theo kia thấy mãi vẫn không vượt lên được xe cô, bọn chúng quyết định tông từ phía sau.

- Rầm….rầm ….rầm….

Liên tiếp ba cái liền khiến cả người Kiều Chinh bị bật lên rồi đẩy xuống liên tiếp vào thành ghế, cú va đập đau điếng khiến Kiều Chinh suýt chút nữa lạc tay lái rồi.

Cô nghe tiếng Cảnh phong khẽ rên rĩ vì những cú va đập mạnh vào vết thương kia. Kiều Chinh cuống cả lên, cô khẽ gọi:

- Cảnh Phong, anh không sao chứ?

- Không sao – Cảnh Phong bị vết thương làm đau đớn đến vã mồ hôi cố cắn răng nín nhịn, nghe Kiều Chinh hỏi như thế thì dằn lòng lại cố đáp:

- Tôi không sao, cô cố gắng chạy nhanh lên.

Kiều Chinh quay sang nhìn Cảnh phong, đèn bên ngoài hất vào cô nhìn thấy rõ mồ hôi đầy cả ra trên mặt anh, khóe môi trắng bệch, cô cắn răng lần nữa đạp mạnh chân ga, đèn đường càng lúc cáng sáng, chứng tỏ họ sắp đi đến đường lộ rồi. Quả nhiên là như vậy, cô vừa phóng vọt ra thì đã chạy ra đến đường chính. Con đường rộng thênh thang, nhưng cũng có khá nhiều xe cộ qua lại khiến cô không dám phóng nhanh như trước. Cũng chính vì vậy mà xe của họ nhanh chóng bị bao quay ngay lập tức.

Kiều Chinh thấy hai chiếc xe đã dừng lại trước đầu xe của mình thì đành nhắm mắt đạp thắng, chiếc xe kêu lên một âm thanh ầm ĩ rồi mới dừng lại, chỉ cách chiếc xe kia có vài mét.

Bọn chúng nhanh chóng nhào ra xe, mở lấy cửa xe, nắm tóc Kiều Chinh lôi ra ngoài. Kiều Chinh sợ hãi run bắn người, cô nhũn người không dám có lấy một giây phản kháng. Một cái bốp vang lên giáng mạnh lên gương mặt cô cùng một tiếng mắng chửi:

- Con khốn. Dám lấy xe bỏ chạy à?

Kiều Chinh bị hắn đánh ngã nhào ra đất, cô thấy Cảnh Phong tự mình mở cửa bước ra ngoài. Sắc mặt anh đã hoàn toàn tái xanh, nhưng ánh mắt vẫn cương nghị nhìn chúng không khuất phục hét lên:

- Bỏ cô ấy ra. Đối tượng của tụi bây chính là tao. Cứ nhắm vào tao đi.

Bọn người kia đều quay đầu nhìn anh rồi cười phá ra:

- Ồ Cảnh Phong, con nhỏ này không phải là bồ của mày chứ? Tao chưa từng thấy mày vì ai mà mà xin như thế. Trông mày có vẻ đau lòng khi nó bị đánh nhỉ – Cái tên đầu đàn cười với ánh mắt nham hiểm.

Hắn từng bước từng bước tiến tới gần Kiều Chinh, đưa chân dẫm lên bàn tay của cô dậm mạnh.

- Á….- Kiều Chinh đau đớn hét lên muốn rút tay lại nhưng chẳng thể được. Cô dùng bàn tay kia của mình đấm đấm vào chân đang dẫm vào tay cô của hắn, nhưng chẳng ăn thua gì với hắn, nước mắt cô chực trào tuôn ra. Vì đau quá, cô quên cả sợ hại, tay nắm lấy chân hắn ta giữ chặt, sau đó cắn thật mạnh vào bắp chân hắn ta. Hắn ta bị đau, tức giận đá mạnh cô bật ra sau, nhờ vậy, tay cô mới có thể rút ra được. Bị té ngã, Kiều Chinh ôm lấy bàn tay đã sưng đỏ đau rát của mình, hai hốc mắt đỏ thể hiện sự đau đớn rõ rệt.

Cảnh Phong thấy cô như vậy không khỏi tức giận, dù bị thương gần như kiệt sức, nhưng không khỏi phẫn nộ, lao đến đấm vào mạnh tên khốn đó một đấm, thay cô rửa hận.

Tên này bị đấm đau, bất ngờ xoay lưng nên không thấy cú đấm của Cảnh Phong, hắn té xuống đất, máu miệng tóe ra. Hắn nổi điên phun một bãi nước miếng rồi mắng:

- Khốn khiếp, mày dám đánh tao. Hôm nay xem như ngày giỗ mày rồi.

Hắn lập tức lao vào Cảnh Phong, quyết lấy mạng anh cho bằng được. Cảnh Phong dù đuối sức nhưng vẫn nhanh nhẹn lách người tránh mũi dao của hắn ta, còn nhân tiên đá cho hắn một cước ngã nhào. Bọn đàn em thấy thế thì bắt đầu siết chặt dao lao vào.

Nhưng khi bọn chúng định lao vào tấn công thì những tiếng xe vang dội từ xa lao tới khiến chúng giật mình nhìn nhau ngơ ngác. Ngay khi chúng còn đang nhìn nhau, những chiếc xe đã nhanh chóng lao tới và những cánh cửa vật mở, đoàn xe mô tô đá chân chống, rất đông người, trên tay toàn là gạy gộc, mã tấu, chỉ nhìn thôi cũng chết lặng.

Mấy tên kia sợ xanh mặt, không ngờ bọn này lại tới nhanh đến thế, chúng vội tụm lại với nhau , sợ hãi.
Hải cầm trên tay một đoạn cây dài bằng sắt sáng bóng, nhấp nhấp vào tay vài cái rồi nhìn bọn chúng nhếch môi nói:

- Cho tụi bây 5 giây , nếu không đừng trách tụi tao cho tụi bây đi gặp Hà Bá sớm.

Bọn này nhìn ánh mắt Hải quét qua chúng mà không khỏi lạnh lùng. Cả bọn sợ hãi nuốt nước bọt, nhìn nhau rồi chẳng ai bảo ai tự mình quăng vũ khí đầu hàng trước, tên đầu đảng là tên quăng trước tiên.

- Một lũ hèn, chỉ chuyên đi đánh lén là giỏi – Hải nhìn bọn chúng lập tức mắng chửi . Sau đó đi đến đỡ Cảnh Phong nói – Để em đưa anh về nhà, cứ để bọn họ xử bọn chúng.

Cảnh Phong liếc mắt nhìn Kiều Chinh đang co người nhìn quanh dáo dát trong sợ hãi:

- Dìu cô ấy trước đi.

Hải theo hướng ánh mắt của Vũ Phong thấy Kiều Chinh tóc tai rũ rượi, gương mặt tái mét, cả người run lên, có chút tội nghiệp bèn buông cảnh Phong ra rồi đi đến bên Kiều Chinh bế thốc cô lên đi đến xe, mở cửa đặt cô vào bên trong.

Kiều Chinh nhận ra Hải, cho nên cô để yên cho Hải bế mình vào trong xe, khi vào trong, cô đã thấy Cảnh Phong ngồi vào ghế. Hải cũng ngồi vào ghế lái, xe của họ nhanh chóng chạy đi khỏi đám đông tụ tập.

Kiều Chinh chỉ quay đầu nhìn về bọn người đã tập kích họ, thấy bọn chúng sợ hãi vô cùng thì vừa thương hại, nhưng cũng vừa mừng rỡ vì cuối cùng đã thoát khỏi nơi ghê tởm này.

Đêm nay có thể nói là cơn ác mộng của chính cô.

Kiều Chinh định hỏi Cảnh Phong xem anh định xử lý bọn người kia thế nào, cô vừa mới xoay mặt lại thì thấy Cảnh Phong ngã người về phía mình, cả người anh lạnh ngắt. Cô hoảng hốt gọi tên anh:

- Cảnh Phong…Cảnh Phong…

Kiều Chinh ngồi trên ghế sofa, cả người run lên với ý nghĩ, Cảnh Phong sẽ chết.

Cô chưa từng thấy cảnh chém giết quyết liệt như thế, càng chưa từng thấy máu chảy nhiều như thế, nhiều đến nỗi mùi tanh của nó khiến cô buồn nôn vô cùng. Khi anh toàn thân lạnh toát ngã người vào cô, tim cô gần như ngừng đập vì hoảng sợ. Trong nhất thời cô chỉ biết hét toáng lên gọi tên anh, chỉ mong anh tỉnh lại mà thôi.

Hải sau tiếng thét của cô, anh ta chửi thề một cái rồi phóng vọt đi thật nhanh lao thẳng đến bệnh viện. Chiếc xe lao băng băng trên đường lộ vào đêm khuya, mặc kệ đàn đỏ, nó vẫn phóng vù qua không có lấy một giây ngừng lại. Thật may mắn là trời đêm, ít xe cộ qua lại.

Bình thường Kiều Chinh nhất định sẽ rất sợ hãi với lối phóng xe bạt mạng bất chấp luật lệ này, nhưng giờ phút này, cô chỉ cầu mong sao cho chiếc xe lập tức đến bệnh viên ngay để kịp thời cứu chữa cho Cảnh phong.

Tiếng thắng xe xé nát một góc trời êm ả của bệnh viện, các y bác sĩ hảng hốt lao ra bên ngoài xem chuyện gì đã xảy ra.
Kiều Chinh đẩy mạnh cửa hét lờn với đám người ngơ ngác đó:

- Mau đem cán lại đây. Có người bị thương nặng cần cấp cứu gấp.

Cảnh Phong lập tức được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức, Kiều Chinh ngồi xuống ghế chờ đợi trong hơi thở đứt quảng không ngừng cầu mong cho Cảnh Phong không xảy ra chuyện gì. Hải bực tức đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, tâm trạng bồn chồn, nhiều lúc không kìm được, anh ta đấm vào tường mấy cái trút bỏ hết bực tức trong lòng.

Lát sau một đám người kéo tới, ai nấy đều thở hồng hộc như vừa chạy rất gấp vào đây:

- Anh Phong sao rồi? – Thái cố gắng thở nhẹ hỏi Hải.

Hả không quay đầu lại, anh ta tì trán vào tường đáp khẽ:

- Còn đang cấp cứu.

- Bị thương nặng không? – Thái lo lắng hỏi.

- Vết thương không nhẹ đâu – Hải quay người lại dựa lưng vào tường đáp. Hải làm vậy thì lộ ra Kiều Chinh ngồi ở ghế, lúc nãy bị Hải che mất. Nhìn bộ dạng máu me đầy m2nh, tóc tai rũ rượi, lại ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu, Thái bèn hắng giọng hỏi Hải:

- Cô ấy là ai?

- Cô ấy? – Hải đưa mắt nhìn về Kiều Chinh – Bạn của Cẩm Tú.

- Vậy à, còn tưởng đâu là bạn gái của anh Phong chứ? – Thái dường như thở phào nhẹ nhỏm rồi nghiêng đầu căn dặn đám đàn em sau lưng. Bọn chúng liền gật đầu nghe lệnh rồi đi ngay lập tức.

Kiều Chinh cảm nhận được ánh mắt soi mói của Thái nhìn về phía mình, cô bất giác co người lại trong sợ hãi. Anh ta cũng là người trong giang hồ, thì cũng không phải hạng hiền lành gì. Nếu biết đại ca họ vì đưa cô về nhà mà xảy ra chuyện, không biết họ sẽ làm gì cô nữa.

- Này! Đừng làm con người ta sợ như thế chứ – Hải vỗ vai Thái nhắc nhở – Cô ấy dù sao cũng là con gái nhà lành đó.

Thái lặng lẽ gật đầu rồi nhìn Kiều Chinh hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra vậy .

- Chúng tôi đang đi bị bọn họ chặn xe lại, sau đó…sau đó – Kiều Chinh hoảng sợ đưa tay ôm lấy đầu, cô lắc đầu cố xua đi hình ảnh khủng khiếp mà mình nhìn thấy.

Hải thấy vậy bèn nói với Thái:

- Bỏ đi, đừng hỏi cô ấy nữa. Hôm nay là quá đủ với cô ấy rồi.

Thái nhìn bộ dạng đáng thương của Kiều Chinh thì cũng khẽ gật đầu, cậu đứng dựa vào một bên tường chờ đợi.

Không giang xung quanh bỗng chìm vào lạnh lẽo, không khí dường như cô đặc lại. Cho tới khi hai tên đàn em xách trong tay hái túi ni lông đi vào. Hải đón lấy hai chiếc túi, rồi lần lượt lấy đồ trong túi ra, rồi bước đến bên Kiều Chinh, chìa cho cô một chai nước khoáng và một cái khăn ướp lạnh vẫn còn bốc hơi lạnh.

Kiều Chinh ngẩng đầu lên, chậm rãi đón lấy những thứ đó, miệng không khốc, nói không nên lời:

- Cám ơn.

Kiều Chinh cảm thấy khát nước vô cùng, tay cô run run vặn nắp chai nước suối, nhưng loay hoay mãi vẫn không mở được, bàn tay bị tên kia dẫm vào vẫn đau nhức đến giờ. Hải thấy vậy bèn cầm lấy giúp cô mở ra. Kiều Chinh đón lấy chai nước uống liềm một hơi cạn nửa chai, nước vào cuống họng đang khô khốc của cô khiến chúng dịu lại. Cô uống thật nhiều nước để lấy lại bình tĩnh, cuối cùng lại bị ho sặc sụa.

- Từ từ thôi – Hải thở dài giúp cô vỗ lưng rồi xé chiếc khăn lạnh giúp cô lau đi gương mặt đã thấm đẫm nước mắt và dính máu của Cảnh Phong.

Kiều Chinh lúc này như một đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi yên để cho Hải giúp cô lau mặt. Thỉnh thoảng rên khẽ vài tiếng khi Hải chạm vào vết thương trên mặt khi bị tên kia tát vào mặt. Hải thấy vậy lập tức dừng lại, anh nhìn kỹ gương mặt Kiều Chinh thì mới thấy rõ, một bên má của cô đã ửng đỏ lên cả. Hải kiềm nén sự tức giận rồi nhẹ nhàng giúp cô lau sơ qua.

- Cám ơn – Kiều Chinh lần nữa nhìn Hải nói, sau khi anh đã lau xong gương mặt giúp cô. Sau đó cô lại chìm vào im lặng, mắt nhìn về phòng cấp cứu không ngừng cầu khẩn cho Cảnh Phong thoát khỏi nguy hiểm.

Thái liền truyền cho hải một chai nước uống, Hải vừa uống một ngụm thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Cả ba nhất loạt đứng bậy dậy nhìn người bác sĩ đang đi ra ngoài, lập tức hỏi:

- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?

- Yên tâm đi, tuy có nhiều vất thương, nhưng không có vết thương nào nguy hiểm hay chạm vào gân, cho nên anh ấy không sao cả. Chỉ là kiệt sức vì mất máu quá nhiều mà thôi – Người bác sĩ già từ tốn đáp rồi rời đi.

Cả ba người lúc này mới dám thở phào nhẹ nhỏm.

- Phong tỏa tin tức đi, đừng để cảnh sát nhúng tay vào – Hải lập tức nói với Thái.

- Yên tâm, đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi – Giọng Thái lạnh băng đáp rồi đưa ánh mắt hờ hững nhìn Kiều Chinh bảo – Để tôi đưa cô về.

Kiều Chinh quay đầu nhìn mấy người y tá đang đẩy Cảnh Phong đi ra, thấy anh đã ổn định mới gật đầu rồi theo Thái đi ra ngoài. Vừa lúc đó, Cẩm Tú cũng chạy đến, cô hụt hơi nhìn Cảnh phong đầy hoảng sợ rồi nhìn Thái hét lên hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Im lặng đi. Đây là bệnh viện, đừng có ồn ào – Hải chau mày nhìn Cẩm Tú ra lệnh rồi đi theo băng ca đưa Cảnh Phong về phòng bệnh dưỡng sức.

- Mọi chuyện ổn rồi. Hai người mau về nhà đi, có gì ngày mai nói tiếp – Thái nắm tay Cẩm Tú lôi đi, dù cô không muốn, cũng không thoát được nên chỉ nhìn Cảnh Phong một cái đã bị đẩy vào thang máy rồi. Kiều Chinh cũng bước vào bên trong, cô mệt mỏi dựa người vào thành thang máy, bên tai là giọng hỏi lo lắng của Cẩm Tú.

Kiều Chinh cũng không nhớ mình về đến nhà là mấy giờ nữa, cũng may ba mẹ cô đều đi nước ngoài hết nếu không họ nhất định sẽ rất lo lắng cho cô. Cô cũng cho chị bếp nghỉ mấy ngày về thăm con gái, nên nhà chỉ còn mỗi cô và Cẩm Tú mà thôi. Khi về đến nhà, cô mệt mỏi vừa ngã lưng xuống giường là nhắm mắt ngủ ngay.

Nhưng khi cô tỉnh giấc, trời đã quá trưa, không thấy Cẩm Tú ở đâu cả. Cô tưởng rằng Cẩm Tú thấy cô mệt nên một mình đi học trước rồi. Kiều Chinh chẳng biết nấu ăn, toàn là Cẩm Tú nấu ăn thay cô, hôm nay Cẩm Tú đi nhưng vẫn nấu cho cô chút cháo. Kiều Chinh khẽ cười cảm kích cẩm Tú vô cùng, cô ngồi ăn hết cả phần cháo Cẩm Tú đã nấu.

Hôm qua vì kinh hoàng mà cô tỉnh cả người quên mất cơn say, nhưng sáng nay thức giấc lại thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Kiều Chinh muốn ngủ thêm một giấc nữa cho khỏe.

Vừa chợp mắt một lúc điện thoại đã reo lên, là một số điện thoại lạ, Kiều Chinh vừa mở máy đã nghe một giọng trầm ấm hỏi:

- Cô thế nào rồi?

Kiều Chinh ngớ người một lúc mới nhận ra là Cảnh Phong gọi đến, cô không ngờ anh đã tình dậy, càng không ngờ anh lo lắng mà gọi cho cô như thế. cô bèn đáp:

- Tôi ổn, còn anh.

- Tôi không sao. Tối qua cô có sợ không?

- Có…rất sợ….- Kiều Chinh thều thào đáp, giọng cô nghẹn lại khi nhớ đến chuyện đêm qua.

- Vậy nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi – Cảnh Phong nhẹ nhàng khuyên bảo.

- Uhm ….

Bỗng tiếng của Cẩm Tú vang lên trong điện thoại:

- Cảnh Phong! Anh đã ăn cháo chưa, em đã cất công dậy sớm đi chợ nấu cháo còn mang đến cho anh nữa đó.

- Vậy cô cứ nghĩ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa – Cảnh Phong nói thêm một câu rồi tắt máy.

Kiều Chinh tắt máy rồi thì có chút buồn, hóa ra cháo đó không phải nấu cho cô.



Chương 3: Khoảnh khắc


Nhiều lần kiều Chinh muốn hỏi Cẩm Tú xem Cảnh Phong ra sao nhưng lại không biết có nên hỏi hay không? Cẩm Tú trước mặt cô cũng không hề nhắc đến chuyện hôm đó, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Kiều Chinh cũng không muốn nhắc đến cái đêm đáng sợ đó lần nào nữa, cô tự nhủ với lòng là, tránh xa hạng người như Cảnh Phong ra.

Một hôm, Kiều Chinh trên đường đến thư viện để tìm một ít tư liệu, Cẩm Tú nhắn cô chờ cô ấy cùng đi, Cấm tú đang từ bệnh viện đến. Kiều Chinh liền đậu xe một bên đường để chờ Cẩm Tú.

Nắng chiều nhàn nhạt trải rộng con đường đầy xe cộ qua lại, Kiều Chinh đứng sát vào một góc cây bên đường cho mát thì thấy một cô gái hối hả, băng từ phía bên kia đường qua, chạy về phía cô một cách gấp gáp, cô gái vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, dường như có ai đang đuổi theo cô ta, vì không nhìn đường cho nên cô ta va vào Kiều Chinh cái rầm khiến cả hai cùng té nhào xuống đất.

- Ui da….

Bị ngã đau Kiều Chinh không khỏi nhăn mặt kêu lên, còn cô gái kia bị té đè lên người cô lại lồm cồm ngồi dậy, mà dường như tay của cô ta bị trầy xước đến chảy máu, nhưng cô ta không hề chú ý đến vết thương mà lồm cồm ngồi dậy nhặt lấy một cái gói tròn dài được gói chặt còn được quấn keo kỹ lưỡng. Nhặt xong cô ta giữ chặt trong tay rồi cô ta quay đầu nhìn lại phía sau, dường như mấy người đuổi theo cô ta chỉ còn cách một chút nữa là tới rồi, nếu không có dòng xe cộ chạy băng băng đến ngăn cho họ chạy qua thì có lẽ cô ta đã bị họ bắt từ lâu rồi.

Cô gái kia nhíu mày siết chặt một gói tròn dài trên tay mình, mím môi suy nghĩ thật nhanh. Cô ta đột nhiên chồm về phía Kiều Chinh đang lồm cồm ngồi dậy, sau đó nắm lấy tay cô đặt cái gói đó vào tay cô, rồi còn ôm chằm cô một cái ra vẻ thân mật vô cùng. Cô ta quay đầu nhìn lại mấy người kia đã băng qua được con đường và đang tiến về phía họ, lập tức đứng bật dậy rồi vụt chạy.

Kiều Chinh ngơ ngác không hiểu cô ta đang làm gì, cô nhớ đâu có quen biết gì cô ta đâu mà vì sao cô ta lại ôm cô như thể quen biết từ lâu như thế. Còn cái thứ cô ta đưa cho cô là gì? Tại vì sao lại gói chặt đến như thế chứ? Vì sao lại đưa cho cô?

Thấy cô ta đứng dậy bỏ chạy, Kiều Chinh tròn mắt nhìn theo định lên tiếng gọi lại thì thấy cô ta đã chạy vào một con hẻm nhỏ mất dạng rồi. Kiều Chinh thở dài bất lực nhìn cái gói trên tay mình, chẳng biết nên làm gì với nó. Cô đành lồm cồm đứng dậy trước rồi tính tiếp.

Nào ngờ Kiều Chinh vừa đứng dậy, đang phủi bụi trên người thì trước mặt cô xuất hiện một bóng người cùng với những tiếng thở gấp. Một chiếc còng tay hình số tám bấm phập vào tay cầm cái gói kia của cô, cùng một giọng nói lạnh băng vang lên:

- Cô đã bị bắt.

- Anh nói gì? – Kiều Chinh nhìn chiếc còng trên tay mình rồi nhìn cái anh chàng mà theo cô nghĩ là cảnh sát đang mặt thường phục ngơ ngác nói.

- Cô muốn hỏi gì thì cứ về đồn mà hỏi – Giọng lạnh lùng của anh chàng đó lại vang lên, anh ta không thèm nhìn cô một cái mà cứ thế cướp đi vật trên tay mình.

Kiều Chinh giật mình hiểu ra sự việc, cô gái kia chắc chắn là đã làm chuyện phi pháp và anh chàng này là cảnh sát truy bắt cô ta. Và cái vật trên tay cô là vật phi pháp nào đó, có thể là heroin không chừng. Vì cô cầm vật này trong tay cho nên anh ta hiểu lầm cô chính là tội phạm, đồng bọn với cô gái khi nãy. Kiều Chinh hối hả lên tiếng giải thích.

- Không phải. Anh hiểu lầm rồi. Cái này không phải là của tôi đâu, là của cô gái kia vừa đưa cho tôi, tôi còn không biết trong đây là gì mà.

Anh chàng đó nghe cô nói thì cười nhạt rồi lừ mắt nói:

- Nói cho cô biết, tôi tuy là người mới vào ngành, nhưng đối với loại tội phạm như các cô, tôi đã gặp rất nhiều rồi. Ai khi bị bắt quả tang cũng khăng khăng bảo vật đó không phải là của mình cả. Nhưng cho dù cô có cố cãi thế nào thì tang chứng vẫn rành rành ở đây , chính mắt chúng tôi đã thấy đồng bọn của cô đã sang tay cho cô thứ này.

- Cái gì mà đồng bọn chứ? Tôi và cô ta không hề quen biết nhau – Kiều Chinh tức giận nhìn anh chàng kia phản bác lại – Anh đừng có mà vu khống cho người tốt. Mau tháo còng cho tôi.

- Tôi nói rồi, cô có muốn phàn nàn gì thì cứ về đồn rồi phàn nàn. Nhưng mà đồng nghiệp của tôi đang đuổi theo đồng bọn của cô rồi, chỉ cần bắt được cô ta, dù cô muốn chối cũng không chối được đâu – Anh cảnh sát kia vẫn một mực khăng khăng là Kiều Chinh có tội.

- Cái anh này, tôi đã nói rồi, tôi và cô ta hoàn toàn không quen biết nhau, cái thứ kia tôi cũng không biết là cái gì. Vì sao anh cứ một mực khăng khăn là tôi có tội thế hả. Anh đừng cho mình là cảnh sát thì muốn nói gì thì nói nha – Kiều Chinh tức giận vì khi không lại gặp học từ trên trời thế này. Lại gặp một tên cảnh sát chẳng chút lí lẽ nào hết.

- Cô cứ về đồn đi. Chúng tôi sẽ điều tra ngay lập tức, sẽ biết cô có tội hay không thôi – Giọng anh ta lạnh lùng đến nỗi khiến Kiều Chinh chán ghét.

- Được. Đi thì đi. Tôi ngay thẳng thì sợ gì anh chứ. Nếu như chứng minh tôi vô tội, tôi nhất định sẽ bắt anh cuối đầu xin lỗi tôi.

Nói xong Kiều Chinh bỏ mặc chiếc xe tay ga của mình ở đó hậm hực quay lưng leo lên chiếc xe vừa chạy tới, đó là x truy bắt của cảnh sát, trên xe còn có vài người mặc đồng phục màu xanh lá quen mắt. Lên xe, cô không nói không rằng một tiếng nào hết chỉ im lặng mặc cho ánh mắt của những người trên xe nhìn cô. Có lẽ họ cho rằng một cô gái như cô lại lao đầu vào con đường phạm tội như thế. Những ánh mắt tiếc rẻ nhìn cô rồi lắc đầu.

Kiều Chinh dù có muốn bình tĩnh đi chăng nữa, nhưng trước ánh mắt như thế, cô vừa cảm thấy tức giận vừa có chút xấu hổ dù cô không phải là tội phạm.

Kiều Chinh nghiến răng nhìn cái anh chàng đó đang tiến lại gần xe, ánh mắt nhìn anh ta đầy tức giận. Cô quay mặt đi không thèm nhìn anh ta thêm phút nào nữa. Không ngờ anh ta đã chìa tay về phía cô lên tiếng.

- Đưa chìa khóa xe của cô cho tôi. Cô không muốn xe mình bị để ngoài đường cho cướp nó lấy đó chứ?

- Sao anh không nói thẳng là muốn kiểm tra cốp xe của tôi cho rồi đi, cần gì phải màu mè như thế làm chi – Kiều Chinh tức giận lôi chìa khóa trong túi ra quăng vào tay anh ta.

Vẻ mặt lạnh lùng của anh ta vì lời nói và nét mặt của cô mà không khỏi mĩm cười, ánh mắt anh ta nhìn cô đầy sự trêu chọc:

- À, nhờ cô nhắc tôi mới nhớ. Đúng là cốp xe của cô cần kiểm tra lại mới được.

Kiều Chinh nghe anh ta nói thì tức ghẹn lời, chỉ có thể chút tức giận vào môi mình, cô dùng răng cắn môi kiềm nén sự bực dọc trong lòng mình.

Ở trong sở cảnh sát, Kiều Chinh không ngừng bị cái anh chàng cảnh sát trẻ đó vặn hỏi, cô một mực cương quyết phủ nhận, nhiều lúc cô tức đến nỗi bật khóc, cho đến khi những đồng nghiệp tham gia truy bắt cô gái kia trở về, anh ta đứng bật dậy nhìn họ hỏi.

– Thế nào. Có bắt được hay không?

– Không được. Con đường đó có nhiều hẻm lắm. Tụi mình đuổi theo tới nhưng chẳng biết cô ta quẹo vào con hẻm nào. Tụi mình chia nhau đi tìm nhưng vẫn không tìm được cô ta – Một đồng nghiệp thở dài lắc đầu đáp, trên mặt họ đều thể hiện sự mệt mỏi và thất vọng.

– Khốn khiếp – Anh chàng cảnh sát đó nghe vậy thì tức giận buộc miệng chửi thề – Chúng ta theo dõi nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn để cô ta thoát được. Nếu như có thể bắt được cô ta, lần theo manh mối từ cô ta, chúng ta có thể truy ra được đường dây buôn bán của chúng. Vậy mà….

– Còn cô gái kia…cô ta có khai gì hay không? – Đồng nghiệp của anh ta nhìn về phía Kiều Chinh liền hỏi.

– Bọn họ có lẽ không hề quen biết nhau – Anh ta thở dài đáp – Khám xét tất cả mọi thứ trên người cô ấy, chẳng có gì ngoài một thẻ sinh viên, chứng minh nhân dân, bằng lái xe

– Khỉ thật – Anh bạn đồng nghiệp mắng.

Kiều Chinh không biết bọn họ nói gì, nhưng cô bị bắt đi như vậy, vẫn chưa điện thoại cho Cẩm Tú, sợ là Cẩm Tú sẽ lo lắng. Đáng tiếc là cô không mang theo điện thoại, không biết Cẩm Tú có gọi cho cô hay là không nữa. Nhìn bọn họ nhỏ to trao đổi khiến Kiều Chinh sốt ruột, cô bực tức nhìn bõ kêu lớn:

– Này! Các anh đã điều tra xong chưa vậy, mau thả tôi ra đi. Tôi có hẹn với bạn đó.

– Bạn của cô chắc là một cô gái đúng không? – Anh chàng cảnh sát đó bước tới trước mặt cô nheo mắt nhìn.

– Đúng đó, là một cô gái , sao anh lại biết được? – Kiều Chinh biết anh ta đang ám chỉ cô gái kia, nhưng cô bực bội vì anh ta vô cớ bắt giữ cô nên quyết định chọc tức anh ta, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt giễu cợt nói – Chắc không phải là người anh đang tìm chứ. Nếu như anh ra giá hợp lí, tôi biết đâu sẽ nói cho anh biết địa chỉ của cô ấy.

– Cô…- Anh ta tức giận nhìn Kiều Chinh, thật không ngờ lại có một cô gái bị bắt vào đây còn đủ bình tĩnh để trêu chọc anh như thế. Đối với tội phạm, khi đối mặt với các điều tra viên như bọn anh, bọn chúng ít khi nào dám nhìn thẳng mặt vì sợ họ nhìn thấy sự bối rối trong lời nói dối của chúng. Còn đối với người thường, họ rất ngại khi bị dính líu đến công an, thường cố gắng hợp tác để nhanh chóng được ra ngoài. Kiều Chinh từ nãy giờ vẫn điềm tĩnh kể rõ đầu đuôi mọi chuyện một cách rành mạch, bây giờ còn dám nhìn thẳng anh trêu chọc như thế, ánh mắt cô trong veo, mang theo ý cười tinh nghịch trêu anh, quả thực khiến anh ta bối rối vô cùng.

– Nói tóm lại, tôi không làm gì phạm pháp cả, các anh mau thả tôi ra, tôi có hẹn với bạn, bạn tôi đang chờ tôi, nếu không thấy tôi, cô ấy nhất định sẽ rất lo lắng – Kiều Chinh gác lại nụ cười nghiêm túc nói lần nữa.

– Chúng tôi vẫn chưa điều tra xong, đợi điều tra rõ rồi sẽ thả cô ra – Anh ta nhìn Kiều Chinh đáp.

– Vậy chừng nào mới điều tra xong cơ chứ? – Kiều Chinh suốt ruột hỏi.

– Cái đó là chuyện của chúng tôi , cô không có quyền hỏi nhiều – Một người sẵn giọng đáp.

Thấy bọn họ ủy quyền ăn nói ngang ngược, Kiều Chinh biết là khó lòng ra khỏi đây sớm được, cô nín nhịn nói:

– Tôi muốn gọi điện thoại. Ít ra đây là quyền mà tôi có đúng không?

Họ nhìn nhau rồi dò hỏi một cái rồi gật đầu, đẩy điện thoại cho cô, Kiều Chinh lập tức bấm số gọi cho một người quen:

– Chú, hiện tại ba mẹ con không có nhà, nhờ chú giúp con , chuyện là thế này ạ …

Cô thì thầm vài câu qua điện thoại rồi gác máy, ngồi im lặng chờ đợi. Chỉ vài phút sau, một người có quân hàm lớn, sắc mặt nghiêm nghị bước vào nhìn cô một cái rồi hạ lệnh bảo:

– Thả cô ấy ra.

Sau đó quay sang Kiều Chinh bảo:

– Đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, hy vọng cháu bỏ qua, cháu có thể về được rồi.

Kiều Chinh không nói không rằng đứng bật dậy thu gom vật dụng của mình cho vào vị trí cũ rồi khẽ lườm anh chàng cảnh sát bắt mình nói:

– Giờ tôi đi được rồi chứ. Cám ơn về bài học
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5992
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN