Ngược Chiều Kim Đồng Hồ
sao lại phải trả Moon về cho cô bé chứ?
Chris quay ngoắt lại, em đi về bóng tối. Một sự đố kị len lỏi trong lòng, mặc kệ, bỏ ngoài tai, và em sẽ đem Moon xuống nấm mồ của mình. Trước đây đúng là em quá hiền lành nên mới ngu ngốc bị bắt nạt, hãy thử một lần vô tình cướp đi cái tên của người khác để làm một điều tốt nhất cho con tim mình lúc này...
Có biết hay không, Luci vẫn sống tốt? Vậy thì làm ơn cho em thuê “Moon” cả đời!
Em không dằn vặt nữa, cũng chẳng quan tâm sẽ có ai bắt đền việc đánh cắp Moon của người khác, chỉ qua đêm nay thôi... mọi thứ sẽ trở về con số 0. Em sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại! Nếu ai đó có hận em đến tận xương tủy, thì âu cũng là ý trời...
Món quà quý giá nhất sẽ giữ lấy bên cạnh phải... là Moon!
Em đã gột sạch bụi bặm trên cơ thể, khoác lên mình bộ trang phục mới, rải cẩn thận lại chiếu, đặt mình xuống cùng 50 viên thuốc ngủ...
Bầu trời hôm nay trăng vẫn sáng, nhưng từ sau nửa đêm, mây đã che kín đặc, không còn mảnh trăng tròn... những ánh đèn dần dần tắt. Lại thêm một lần nữa ông trời trêu ngươi con người bé nhỏ, ông ta không cho cô bé ấy được toại nguyện.
Chris nôn hết số thuốc ra, em không tài nào nuốt nổi dù đã chia nhỏ để uống. Cả đêm quằn quại đau khổ và cuối cùng thì vẫn phải sống. Nhưng sống làm sao khi trong tay không còn một giá trị vật chất nào nữa...
z
Ken ngồi thừ như bức tượng khá lâu, hắn thờ ơ mọi quan chức trong buổi họp. Arrow đưa ra bản thiết kế của những con tem giả để đánh lừa con mắt hải quan Pháp, đến lượt Ken tiếp tục.
-Eagle! - Arrow dùng tiếng Anh để gọi Ken, nhưng đã mấy lời vẫn không thể “hút” Ken trở về thực tại. Không thể hiểu Ken đang nghĩ gì mà tập trung hơn cả công việc, trường hợp này có thể để Mes đứng lên thuyết trình thay Sếp vì anh đã được trọng dụng, là thân tín số một của Ken, tuy nhiên hôm nay cả Mes hay Wind đều không có mặt.
Trước một cuộc họp khá quan trọng, với những quan chức cấp cao từ các nước phát triển và cơ quan đầu não của DEVILS, Arrow không cho phép Sếp lớn cứ ỳ ra thế, quyết định hắn đánh động cho Ken bằng cách huých tay nhẹ.
-BINH!!! - Ngay sau khi có tín hiệu bên ngoài động vào cơ thể, Ken như một con sư tử hau háu điên cuồng không làm chủ được hành vi, hắn ném mạnh xấp tài liệu vào đúng chỗ ghế trống mà Mes thường ngồi. Tập tài liệu không bị tung ra vì được để cẩn thận trong bì inox ghim chặt, tuy nhiên sức mạnh của lực ném cộng thêm miếng kim loại sắt đá va vào khiến cái ghế cứng cáp phải chào thua, nó gãy mất cột chống, quay vòng vòng chệch khỏi phom bàn.
Hơn năm mươi con người ở đây không thể tưởng nổi hành động điên rồ xuất phát từ một người cẩn tính như Ken. Sững sờ họ đứng dậy, đồng thời không khí trong phòng lạc hẳn đi, không còn trang nghiêm theo kiểu chú trọng vào công việc, mà nỗi sợ hãi căng tràn trong lồng ngực khi nhìn vào khuôn mặt đỏ gắt của Ken. Ruby có mặt ở cuộc họp, cô được ưu ái làm thư kí của Ken, cùng với một thư kí nữ chính nữa. Cả hai sáng nay đều làm việc với Ken đâu có thấy biểu hiện gì khác lạ, Sếp chuẩn bị rất kĩ cho kế hoạch thâu tóm thị trường tại hai mươi trung tâm giải trí châu Âu và dự định sẽ thuyết trình gần một tiếng. Nhưng trạng thái lúc này của Sếp giống như đánh trận hơn là làm những việc “trí óc”.
-PHỊCH! - Ken nóng hừng hực, hắn vội vàng tháo cà vạt, kéo mạnh nó ra và vất luôn cả cái áo Vest thừa thãi trên người, đập một nhát xuống bàn làm nước trong các ly sóng sánh, rung mạnh và vỡ tung, mấy cái ở xa thì nước bắn tóe tung vào áo của người đứng gần. Ken giật phắt đường cúc trên chiếc áo sơ mi, hắn thấy mọi thứ đều trở nên thừa thãi. Mọi người không lường được những hành động quái quỷ này, tuy vậy vẫn mong chờ sự bình tĩnh từ phía Sếp. Đâu có một ai hiểu tại sao từ một con người lịch lãm lại trở nên “hoang dã” tới thế? Máu trong người lồng lên cuồn cuộn, từng huyết mạch căng tràn mãnh lực không thể kiểm soát, người hắn lúc nóng lúc lạnh từng đợt. Hắn đang ĐIÊN!!!
-UỲNH!!! - Thêm một tiếng động nữa, Ken đạp thẳng vào bàn hội nghị một cách thản nhiên, chiếc giầy in một nét sâu vào cái bàn được đóng cố định với sàn, may là thế chứ không những người đối diện với hắn ngã rụp và nôn mửa ra hết. Dù cái bàn chắc chắn, kiên cố và dày đặc cũng không làm chân hắn hề hấn. Ken tiếp tục đạp thêm một lần nữa cho thỏa nhưng Arrow và một vài người xung quanh đã kịp ngăn cản.
-BUÔNG TAO RA! - Ken hét lên, hắn mất bình tĩnh khi xưng hô thiếu tế nhị bằng từ “Tao” trước đông đảo tầng lớp thượng lưu, và đặc biệt là người đồng cấp - Arrow.
Arrow giữ chặt ngực của hắn bằng cánh tay chắc khỏe ôm từ đằng sau lưng, hai tên vệ sĩ còn lại ghìm tay.
-XÉO! - Ken bực mình vươn vai gồng lên, hất cẳng đám râu ria đang kiểm soát mình. Sức mạnh của hắn lúc này nhân lên ba bốn lần lúc bình thường, như thể được tiêm thuốc tăng lực. Quá bất ngờ, mấy gã thanh nên cũng không làm gì được, không khí căng thẳng bao trùm giống như đang xảy ra chiến sự.
Không một ai dám động vào hắn thêm nữa, cẩn thận mất mạng như chơi. Arrow hướng mắt sang Ruby nhưng cô nàng từ chối ngay, hiểu Arrow đang nghĩ gì, hắn muốn nhờ cô ả làm Ken bình tĩnh lại vì theo mọi người cô có uy tín nhất trong đám phụ nữ bên cạnh.
Ken nhìn chẳng khác sát thủ, đôi mắt sắc lạnh và vô hồn. Hắn đi lui tới ghế của Mes. Dù có mấy tên vệ sĩ người Tây cao lớn hơn cũng chẳng thể chắn đường, nhìn hắn còn kinh hoàng dữ tợn hơn thần chết.
-Giữ Sếp lại! - Arrow ra tay, xắn tay áo và khống chế Ken bằng biện pháp mạnh. Đương nhiên một mình Arrow chẳng thể làm gì Ken khi mà hắn đang điên cuồng, theo sau Arrow là sáu tên đô to cao khỏe.
-CHÚNG MÀY MUỐN BỊ SA THẢI HẾT HẢ?! - Ken không chịu, hắn tìm mọi cách thoát khỏi mười mấy cánh tay lực lưỡng.
-Các ngươi làm theo lệnh của ta! Không sao cả!- Arrow ra giọng đầy hiệu lực, lúc này cần đặt thể diện của chính Ken và DEVILS lên trên thay vì so đo ai là Sếp lớn.
-BỎ RA! CHÚNG MÀY CÚT HẾT ĐI! - Nói đến đây hắn im bặt, dường như từ “Cút” có giá trị riêng của nó, chế ngự tư tưởng Ken.
Vậy là sáu người phải cố gắng đưa Ken đi, Arrow ở lại chỉ đạo cuộc họp cùng với hai thư kí của Ken.
Lí do khiến Ken điên loạn đến thế chỉ có một, hắn đang ghen! Vì sao ư? Mes đã vắng mặt mấy hôm nay rồi, kể cả Wine nữa, trùng hợp với ngày mà người con gái đó bỏ đi!
Hiện tại bộ phận y tế tiêm cho hắn một ít thuốc an thần. Cần phải giữ lại để kiểm tra thêm một chút nữa, họ không thấy dấu hiệu khác thường sau khi chụp xung thần kinh của Sếp, có lẽ Sếp đang bị một cú sốc gì đó điều khiển. Chẳng ai biết được nguyên nhân trừ hắn! Ken đợi chờ thời cơ, hắn chẳng còn giống một người Sếp nữa, mọi hoạt động đều bị kiểm soát như tù nhân.
-Được rồi đó! Thả ta ra! - Hắn tỏ ra bình tĩnh, chấn chỉnh trang phục, cài thêm hai cúc áo, cúc tay và cà vạt. Mấy bác sĩ cũng đã an tâm khi nhịp tim hắn trở về trạng thái ổn định, mặt khác, họ chẳng có đủ thẩm quyền để giữ chân lại, mỗi giây phút của hắn vô cùng giá trị, không thể lãng phí ở đây. Vậy nên họ đành phải để Sếp đi, theo sau vẫn có mấy tên vệ sĩ.
-Chúng bay định theo ta về nhà à? - Ken lừ mắt, không chấp nhận bị giám sát.
-Dạ không, nhưng chúng tôi được lệnh hộ tống Ngài!- Tên vệ sĩ mặc đồ đen cúi người trước hắn.
-Khỏi!
-Dạ, nhưng…
-IM ! Lệnh của ta còn dám cãi? - Ken cầm lấy chìa khóa ô tô.
-Không được đâu, Ngài Arrow và Ngài Rồng Đen yêu cầu…
-Các ngươi coi ta là cái gì? - Ken dừng lại đột ngột, cho năm giây để mấy tên này biến, bọn chúng e dè trước quyền lực của hắn nên đành tạm thời rút lui. Thực chất, Arrow lo cho sự an toàn của Ken nên mới bắt buộc phải giam lỏng theo cách này.
Ngay sau đó 2s, Ken chạy như bay. Hắn biết mình cần phải đi đâu! Cầu thang máy sẽ tiết kiệm thời gian và sức lực cũng không phải mất công chờ đợi vì dành riêng cho Sếp, tuy nhiên Ken chẳng ngại mà nháo nhào phi cầu thang bộ. Qua mỗi tầng, hắn chỉ mất vài ba bước sải chân là xuống, Ken đang nóng và xả stress theo cách vận động này, 12 tầng, hắn vẫn đủ sức để băng qua bãi để xe.
-Vèo! - Vừa tra chìa khóa, hắn đã nhấn ga cho tốc độ đạt tối đa. Trong vòng 4s, vận tốc lên tới đỉnh điểm là 100 km/s, mồ hôi tuôn ra khi đi thang bộ khô kiệt ngay tức khắc, tốc độ tiếp tục tăng chóng mặt. Lũ vệ sĩ bám theo nhưng không tài nào đuổi kịp, Ken lao vun vút, những sợi tóc phấp phới và một số đồ vật trong xe bị quán tính rơi tứ tá.
Bất kể phương tiện nào trên con đường từ DEVILS tới khuân viên của Ken đều choáng váng, hoang mang khi đằng xa có một “xe điên” lao tới. Ken vẫn bình tĩnh mà né để về nhà sớm nhất có thể.
- Két!!!!!! - thắng gấp, hắn không muốn mất thời gian cho việc từ từ dừng lại mà đến đúng gara mới phanh. Nhảy lên, hắn ra khỏi xe.
Ken vồn vã đi qua mấy dãy hành lang, nóng lòng để chờ đợi một người nào đó. Cho đến ngày hôm nay thì không thể chịu nỗi nữa rồi! Vệ sĩ chỉ thể tiến tới cổng, chúng không có mã ID để theo Sếp vào nhà, Ken tự do.
- CHRIS! - Ken hét lên trong căn nhà vắng tanh, đèn chưa kịp bật. Hắn làm chủ được ngôn ngữ khi không dùng từ “MOON”.
-CHRIS!!!!! - lùng sục tất cả các phòng, qua gian bếp, không có ai, phòng ngủ, hai cái giường một màu đen một màu trắng trơ chọi, ngay cả nhà tắm hắn cũng xông vào. Chỉ một mình hắn là ở đây!
Ken tìm lại một lần nữa, hắn vẫn không ngừng gọi tên người con gái ấy, ngu ngốc tới mức mở tất cả những tủ áo, ngăn kéo hay cái gì đó để tìm. Kết quả chỉ là chữ “K” cô độc đã được đặt cẩn thận trong bàn trang điểm, chiếc điện thoại màu trắng và một vài vật dụng không phải của hắn.
Người ấy đi mất rồi! Ken thất thần ngồi phịch xuống sàn, tay ôm lấy đầu nhức nhối. Hắn rất mệt, quãng đường từ DEVILS về đây, hùng hục đi tìm trả lại hắn một nỗi đau xuyên thủng tâm can. Môi nhợt hẳn, tóc tai rối bù, áo quần xộc xệch, mũi giầy mòn hẳn đi còn con tim vẫn không ngừng gào thét.
Đột nhiên sáng nay, sau khi kết thúc việc soạn thảo kế hoạch với hai nhân viên, Ken hẫng hụt không hiểu nổi mình đang làm những thứ này để làm gì, tiền tài, danh vọng, có để được gì? Tự nhiên hắn vào ngõ cụt!
Hắn chợt nhận ra mất lí tưởng sống, những ngày trước, mỗi lần làm việc đều mong chờ đến tối về sẽ có một mái ấm yêu thương, sẽ có một ai đó ngồi đợi bên bàn ăn, trằn trọc đếm thời gian ngóng đợi. Rồi nhìn vào đôi mắt thánh thiện ấy, mọi oan trái ích kỉ tan biến, hắn trở nên hiền lành và được nghỉ ngơi, thư giãn cười đùa với người đó… Thế rồi lúc này, những việc ra sức làm, cày ngày cày đêm, lao tâm khổ tứ vì công việc mà tìm hoài không cho hắn cơ hội thanh thản. Ngày lại ngày, hắn chỉ biết trông chờ vào sự thay đổi của con tim từ Ruby hay những người đàn bà khác, giầy vò họ để tự làm đau chính mình, vùi chôn những tình yêu trong sáng xuất phát từ tận sâu thẳm trái tim. Tan biến, hắn đã tưởng mình lạnh lùng, chỉ khao khát cái đẹp mà mù quáng không biết mình cần gì, giờ muộn mất rồi…
Hắn đã, đang và sẽ phải trải qua cơn mộng mị khốc liệt nhất, ngày hôm qua, hôm nay, rồi mai nữa, cuộc sống bó hẹp trong một căn hầm không có lấy chút ánh sáng, kẻ tù tội đã lỡ vứt bỏ cơ hội tìm lại Mặt Trời thì đâu thể quay đầu lại. Hơn nữa, mỗi giây phút trôi qua, bốn bức tường càng tiến lại gần hơn, tù túng, ngột ngạt,… đến thời điểm này thì đè bẹp hắn, không cho được sống nữa.
Người con gái ấy đã đem lại sắc màu cho cuộc đời, khiến hắn từ một kẻ mù màu biết tới sắc đỏ của cuộc sống, màu hồng của mơ mộng, và màu xanh hoa lá... Em cho hắn những ghen tuông - biết rung động. Hắn đã từng ghét em, ghét vì muốn được làm anh trai của em, ghét vì muốn bổ óc em ra để chèn hình ảnh của mình vào...
Hắn được nếm trải cảm giác lo sợ mỗi khi em biến mất, khi em trong tay Yun, hay một người khác, dù tình cảm của em với họ có kiểm soát. Em có biết hắn sợ hãi tới mức nào trong đêm tiệc mà em để Arrow ôm em đó, lại còn khoác lên mình chiếc váy không phải hắn tặng. Ánh mắt em nhìn Arrow lúc ấy làm hắn lo lắng tới xanh mặt, không thể ngồi yên được. Và hắn chấp nhận hạ thấp danh dự để “chiếm đoạt” em từ người anh em thân thiết.
Em làm hắn điên cuồng, dồ dại, mỗi khi đi cùng với một phụ nữ nào khác, chỉ là nhân viên của mình thôi, dẫu đang làm việc nghiêm túc mà hắn cũng lo gay gáy nhỡ em hiểu lầm…
Tất cả con người hắn thuộc về em hết, hắn làm gì, hắn ở đâu hay hắn có ngủ mê cũng chỉ ôm lấy bóng hình em, tưởng như một bộ đồ chơi xếp hình có hàng tỷ mảnh ghép, thì hắn cũng vẫn ghép lại đúng khuôn hình em, không thể nào sai vì em không thoát khỏi trí óc được. Hắn dằn vặt kinh khủng!
Mấy tháng qua hắn đều phải sử dụng toàn bộ hệ thống thần kinh, kiểu như nhấn chìm hình ảnh em vào két sắt và chìa khóa thì vất bỏ xuống biển khơi, lao tâm khổ tứ nhập cuộc những thú vui giải trí, đắm mình trong chuỗi ngày mông lung... Không thể tưởng nổi, có vui vẻ bên những nàng kiều hay lách cách máy tính, các dây thần kinh của hắn phải lừa dối con tim bằng cái giá rất đắt, chính là lúc này đây, hắn gục ngã mất rồi, không còn tiếp tục đóng kịch được nữa,...
Bỏ rơi em, làm những điều mà trước đây vẫn hay làm - không có sự tồn tại của em, là dễ dàng? Hắn dặn lòng phải như thế, đúng là hắn đã không nghĩ tới em trong suốt thời gian qua, cứ thế bẵng đi và vô tình nghĩ mình làm được, những buổi sáng với đầu óc trống rỗng, những cử chỉ vuốt ve người đàn bà khác mà mất cảm giác, hắn như một cái máy không hơn. Những tín hiệu của năm giác quan không còn làm đúng trách nhiệm nữa, thiếu em, hắn mất hết cả tình cảm. Vui? Buồn? Giận dữ? Hạnh Phúc? Đau khổ? Có những lần hắn câu được cho DEVILS hơn năm chục tỉ đô mà không thể ngượng cười, rồi khi con Frang sinh ra một đàn chó con mà hắn không buồn quan tâm, đặt tên cho chó con... Thế ra cuộc đời trước kia của hắn cũng như vầy, không có chỗ cho niềm vui, đơn giản tới nhàm chán, mỗi sáng đi làm và kết thúc một ngày với những người xa lạ, hắn đã hiểu tại sao mình độc ác đến thế... Có ai chỉ cho hắn biết cách sống thế nào đâu? Ngoài em! Một bàn tiệc thịnh soạn mà không có gia vị, nhạt nhẽo chính là cuộc sống của hắn.
Việc Mes hay Wine bỏ đi không lí do, hai người đó đi đâu hay làm gì cũng đều làm hắn liên tưởng đến em. Hắn đã từng chấp nhận họ trong cuộc đời em với tư cách hai người anh trai, nhưng sự thật đã rõ rồi, dù sao đi nữa, dù tình cảm của cả ba vẫn y như thế, nhưng hắn không thể chịu được. Chỉ hắn mới có quyền được che chở cho em thôi!
Hắn cũng biết việc làm dại dột thời thơ ấu, hai quả bom ngày nào đã đánh mất gia đình em là một bức rào cản không bao giờ sụp đổ trên con đường của em và hắn. Giống như tuyến đường dành cho người đi xe đạp và mô tô, song song, đồng hành nhưng không cho phép được “lấn sân”, em không thể tha thứ cho hắn dù tấm lòng em cao cả như một đứa trẻ sơ sinh... Là bế tắc... nhưng nếu hắn mất em... hắn sẽ không còn được thở luồng không khí này nữa...
Ken co thắt, con tim muốn nổ tung, người lạnh toát. Hắn lao vào tầng hầm và nốc vội vàng rượu - chí ít rượu sẽ giúp con người ta tạm thời chìm lắng. Hắn không thể cầm cự được nữa, mỗi giây thiếu vắng em như bị ném xuống dòng nước băng lạnh giá, cần rượu để đốt cháy bản thân. Ken tu ừng ực, rượu còn không kịp chảy vào cuống họng, những tiếng chan chát mỗi khi hắn uống xong một chai và đánh rơi xuống sàn vang lên đều đặn. Hắn quay cuồng, đôi chân đảo bước, chao đảo và ngã nhào xuống, những vệt máu bắt đầu chảy mà đâu hay mình đau...
Không như thế, dù men rượu ngấm vào cơ thể, mùi rượu nồng nàn say khướt vẫn len lỏi hình bóng người con gái ấy. Hắn nhớ quá đi thôi, một con nhóc dám nổ súng vào hắn, rồi cười thánh thiện để đi vào cõi chết khi cố gắng tự tử, cả khuôn mặt ngô ngố không hiểu chuyện, và lúc em ngủ say trong vòng tay hắn... Hắn chịu hết nổi rồi, làm ơn mang người con gái đó về bên hắn đi... nếu được phải quỳ xuống van xin hắn cũng làm...
Ken hốt hoảng ra khỏi nhà, đi còn không nổi nhưng vẫn cố gắng mò mẫm từng bước, hắn đặt niềm tin ở đôi chân mình, cần phải tìm được em!
- Sếp! Sếp bị chảy máu! - Mấy tên vệ sĩ vẫn chờ ngoài cổng, khi trông thấy Ken, họ kinh hoàng khi người hắn toàn máu.
- Để ta yên! Ta phải đi tìm người! - Ken vẫn nói dù giọng phát ra quá nhỏ. Hắn ước mình đủ minh mẫn để đi.
- Sếp bị làm sao vậy? - Ken chẳng còn sức lực khi chúng giữ chặt lấy người và sơ cứu. Hắn bị trầy xước khá nhiều, một phần do cơ xương mỏi mệt, hơn nữa lại vị mấy mảnh sành cắm thủng da thịt.
- Ta không còn thời gian đâu, cho ta đi đi! - Hắn cầu khiến người khác, không ngờ có lúc cũng phải hạ mình vì mấy tên tứ chi phát triển kia.
- Sếp yếu lắm! - Họ nhận định quả không sai, Ken không ngừng nôn ra nước, chính là rượu, mặt mày tái nhợt, cơ thể nóng lạnh hòa trộn. Mùi rượu nồng nặc ô nhiễm khiến hắn thở khó.
- Ta phải đi tìm Chris...!
- Vâng! Sếp cần nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ tìm kiếm người có tên là “Chris”! - Trên quả đất này có biết bao nhiêu Chris, ở châu Á, Châu Âu, Châu Mĩ, Châu Phi,... biết tìm thế nào khi chỉ biết mỗi cái tên nhưng họ trung thành với chủ.
- Không! Ta tự đi tìm! - Hắn vừa nói hết câu đã chìm nghỉm, một tên vệ sĩ nhấn huyệt đạo làm Ken rơi vào trạng thái bất động. Chỉ khi nào hắn bình thường mới ra ngoài được thôi, còn lúc này, có lẽ một con kiến cũng không giết nổi!
…
Ken nằm trong giường bệnh, hắn mặc bộ đồ dành cho người ốm với những đường kẻ dọc màu sáng, trông hắn gầy đi hẳn, khuôn mặt đứng tuổi vì râu ria mọc lên không cạo gọn. Đêm qua hắn mê muội gọi tên người con gái đó đến khản cổ. Có những lúc vẫn ngỡ là Moon mà gào lên, rồi bình tĩnh hơn thổn thức gọi Chris, hắn đã từng nói “Dù thế nào chăng nữa em vẫn là của ta!”, sự thật em có phải một người nào khác đi chăng nữa thì Ken vẫn là của em! Hắn vừa tỉnh đã nằng nặc đòi đi ra ngoài. Bác sĩ không cho phép vì sợ hắn đang ốm sẽ trúng gió, nhưng nhìn hắn đau đớn thế kia họ cũng đành buông tha.
Thân tín số hai của hắn - F. đến kịp lúc, tên đó cầm theo một xấp ảnh, có lẽ sau khi nghe thấy từ “Moon” đã cất công tìm kiếm. Theo F. chỉ cần tìm ra người con gái tên Moon rồi sẽ điều tra ra Chris, việc nhận diện Moon không khó với tên này, vì F. từng được nhìn thấy mấy lần, tuy nhiên việc tìm kiếm rất mất công. Huy động hơn 100 điệp viên làm việc bí mật mà không có chút tung tích nào, nỗ lực được đền đáp sau hơn mươi giờ cất công rồi cũng mang về cho Sếp mấy bức hình giá trị. Sau khi Ken cầm ảnh trên tay, hắn vò nát ngay lập tức, lúc này hắn không phân biệt mấy tờ giấy đó là tim mình hay không, mà xé toạc nó ra, tan nát.
- Tôi sẽ lái xe! - F. lên tiếng, hiểu rằng Ken đang mất bình tĩnh. Tên này bảo vệ Sếp đến mức mua chuộc tất tần tật những người có thông tin về cô gái này, để không một ai ngoài Sếp biết được. Nghe đâu Mes và tay sai của Sếp nhỏ đang ngấm ngầm tìm “cô em gái” ấy, nhưng F. đã đi trước một bước.
- Không! Ta tự đi! - Ken đứng dậy, người chao đảo vì đã nằm mệt quá lâu, hắn tra dép mà còn ngược đôi nhưng vẫn chứng minh mình đã bình phục.
- Tôi biết lối đi tắt sẽ nhanh hơn! - F. đưa cho Ken trang phục và cả dao cạo, chu đáo đợi chờ Sếp từ ngoài cổng. Tất cả đều không muốn cô gái ấy đến được với Sếp, nhưng riêng tên F. này lại suy nghĩ khác, Sếp có thể làm việc đạt chất lượng gấp ba lần khi ở bên cô gái đó, F. đã để ý khá nhiều lần khi chốt lại. Vậy là hơn hẳn sức của Ruby rồi còn gì...!
Lạ thay Ken ngoan ngoãn nghe theo cấp dưới, hắn không nói gì thêm. Và chiếc xe lăn bánh trong một ngày trời thu có nắng.
Ken nóng lòng đến nỗi nếu chân mình chạy nhanh hơn con xe thì cũng sẵn sàng nhảy ra mà tới nơi. May thay F. đã điều tổ dẹp đường trước đó nên chỉ mất chừng một tiếng đi xe là họ tới. Trong thời gian đó, Ken không ngừng hỏi sắp đến nơi chưa, lúc thì hắn soi mình trước gương lo lắng vì mình có khác trước, lo em không nhận ra mình mất. Hắn chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, kiểm tra trang phục, thêm nữa hắn mang theo một chiếc khăn tay để trước ngực áo vest.
Xe dừng lại, F. nhìn Ken một hồi, hắn không biết là đã đến nơi chưa hay không dám vào mà người ngồi thừ nín thở. Thoáng có chút lo sợ, ngộ nhỡ em đuổi mình đi thì sao? Ken ậm ờ, hoang mang, đôi chân run lại và không thể bước ra khỏi xe... Em có còn nhớ đến hắn nữa không?
Rồi hắn liều lĩnh bước xuống, lấy hết can đảm của một người đàn ông mà đi. Con đường nhỏ không đủ cho ô tô tiến vào, hắn đi một đoạn dài. Bùn đất bắn lên chiếc quần tây và giầy đen, hắn đau xót chỉ vì cái từ “Cút” đáng chết đưa đẩy em tới cái xó xỉnh này.
Một chiếc xe ngoại nhập gây không ít chú ý cho người dân làng vốn lạc hậu này. Mỗi khi nghe thấy tiếng máy nổ là họ đổ ra đường nhìn ngắm, và lần này họ choáng ngợp trước sự kiêu sa ngạo nghễ của cái thứ còn hơn cả xe hơi kia. Chàng thanh niên bước ra cũng là đề tài đáng để bàn tán, nhìn anh ta có nét gì đó tàn ác, mà lại phiền muội, xen lẫn ăn năn. Anh ta đến từ đâu? Đến đây để làm gì? Gặp ai? Ai là người có vinh hạnh được gặp?, là những câu hỏi không còn dừng lại trong đầu họ, cố tình nói to để Ken nghe thấy mà tự trả lời, nhưng không, hắn vẫn lạnh như băng, chỉ riêng có một người mới làm hắn thay đổi.
Ken không phải là điềm tĩnh mà không thể đi nhanh hơn được. Càng tiến lại gần, tim hắn đập mạnh hơn. Hắn quá quen với những lời ca tụng của người khác về vẻ bề ngoài lãng tử nên mặc xác họ, nhìn những người dân há hốc mồm dõi theo, các thiếu nữ quê mùa đăm chiêu mơ mộng... nếu như trước đây, hắn sẽ khinh khỉnh và coi chúng là lũ cỏ dại thì giờ lại khác, vì ai mà hắn bớt khó tính với họ hơn, dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng hắn chẳng có tý miệt thị nào? Rồi cũng vì ai mà hắn nghĩ tới những người đã chà đạp lên họ, chân hắn khựng lại, Ruby và những phụ nữ đã vì hắn mà tổn thương...?
Ken không còn khép trái tim như trước nữa, vì người con gái đó hắn biết đến nỗi khổ của người khác, biết đặt mình vào họ... Rồi tự nhiên hắn thấy mình tội lỗi vì đã đánh cắp trái tim của những người mà hắn không thể yêu để rồi bỏ mặc, nếu... mở cánh cửa cuối đường kia, hắn sẽ giả em một món nợ, nhưng còn bao nhiêu người nữa thì sao? Tại sao không nghĩ tới tình cảm của người khác mà lại chiếm đoạt và lợi dụng..., làm họ đớn đau?
Em làm hắn khác trước rồi, vì yêu em, yêu con tim ấy mà chính hắn tự mình chỉnh lại góc kính của con mắt. Hắn nợ quá nhiều người... Không, dứt khoát là một giải pháp, hắn sẽ dứt khoát với mọi nạn nhân và bù đắp cho họ bằng nhiều cách có thể, chỉ như vậy con người kia mới bớt hận hắn hơn... Và hắn sẽ dứt khoát với tình cảm của mình, dứt khoát yêu em trọn đời!
- Hình như anh ta tìm con bé bị bệnh đó!
- Nó mà cũng có người hỏi thăm ư?
- Dạo gần đây không thấy cửa mở, có khi nó nghẻo rồi ấy chứ? Nghe nó ho mà phát tởm!
- Không, nếu chết thì cũng phải bảo người ta một tiếng để khênh xác đi chứ!
- ...
Những tiếng rầm rì không quá nhỏ với cái tai thính của Ken, hắn sững sờ, hẳn là họ không nói sai được đâu vì có gì phải dối trá. Ken quay người lại nhìn họ một lượt, những ánh mắt kia ái ngại, có người còn mạnh dạn khuyên hắn trước khi vào cần phải kiếm khẩu trang.
- IM HẾT ĐI!!! - Ken trở nên hung dữ, hắn nắm chặt tay để tiếng xương răng rắc trong gió, trách bản thân mình. Ken không ngừng lại được nữa, hắn chạy một mạch tới căn nhà đó.
Một ngôi nhà mốc meo, nấm hoang mọc đầy. Cửa sổ đóng chặt và cửa chính cũng vậy. Bên ngoài có dây treo một chiếc áo đã lâu, vì trông nó hơi bụi. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả gió cũng phải dừng lại không dám thổi nữa. Ken im lìm đứng trước ngôi nhà có thể tạm gọi là hoang. Hắn không muốn sẽ vô vọng,...
Những tiếng bàn tán vẫn tiếp tục, nỗi đau này có bao giờ hắn hiểu được, nhưng rỉ máu khi họ nói về em như thế... Mồ hôi tay ra nhiều, run rẩy và sợ hãi, ngộ nhỡ điều đang nghĩ là sự thật thì... sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân!
- UỲNH!!! - Ken đạp chân vào cửa, hắn chỉ nghĩ được cách đó để vào nhà. Cánh cửa bị tung bản lề và cũng chẻ đôi, hắn xông vào lập tức.
F. đứng bên ngoài, tên này ra sức kéo sự chú ý của người dân về phía mình, quả là một người trung thành.
Chris bật dậy.
Ken nhìn đảo qua căn phòng. Nếu không có ánh sáng ngoài kia nhờ cú đạp cửa vừa rồi thì tối om, một thứ mùi tanh xông lên mũi. Nhìn cái gì cũng cũ kĩ, từ cốc uống nước tới thứ giá trị nhất là cái bếp, giống như đồ cổ từ thập niên chín mấy. Tường trần mạng nhện chi chít, dộp thủng vá lỗ chỗ, còn không bằng chuồng chó của hắn. Và người quan trọng nhất, hắn đã nhìn thấy.
Chris hoảng sợ, em đang chìm dần vào giấc ngủ, một tiếng động quá mạnh cùng với bóng đen ngòm lao vào nhà làm em thóp tim. Em rất đói, rất thiếu năng lượng nên nếu kẻ đó có đến giết thì cũng không thể chống cự. Em không nhìn rõ hắn là ai.
Ken hứng ánh sáng, hắn có thể nhìn vào trong nhưng lại bị che khuất nếu như người bên trong nhà muốn nhìn ra, kể cả đôi mắt bình thường cũng khó mà tường tận khuôn mặt hắn, huống chi là em. Ken nhận ra em đang co rúm. Trời ơi! Có thể tin được không đấy là em, hắn hốt hoảng nhìn xuống sàn, phải tới mấy chục viên thuốc bị chảy nước xen lẫn máu khô - chính là căn nguyên của mùi tanh. Khuôn mặt hốc hác, môi trắng bợt và ủ rũ, không còn chút sinh khí. Chiếc áo em mặc ố vàng và máu đóng két, không có xà phòng giặt và sức lực để em vệ sinh. Nơi em ở là thế này ư? Không được tiếp cận bất kì một tiêu chuẩn sống tối thiểu nào.
Ken có thể đoán, không, mà là chắc chắn rằng em cố gắng tự tử bằng những viên thuốc màu trắng kia nhưng không thành. Và giờ đang nằm đợi thần chết đưa đi, hắn thật vô duyên khi trái lệnh cả vị thần đó để cướp lấy em. Tuy nhiên nhìn đôi mắt xa lạ của em làm hắn sợ hãi vô cùng, đôi mắt hắn vẫn soi mình như làn nước trong suốt ấy giờ liệu còn có muốn cho hắn được dựa vào?
Ken không suy nghĩ, hắn lao tới và ôm chầm lấy em không cần biết thế nào chăng nữa. Đôi tay cố gắng truyền hơi ấm cho em mà sao khó quá, thân xác tong teo khó để có thể ôm trọn. Một cô gái khỏe mạnh ngày nào đâu mất rồi, chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt như thế này? Ken không biết, hắn lấy hết bản năng mà ôm em, che chở cho, hắn sợ em không nhận ra làn hơi ấm của mình nên cố gắng hết sức mà ẩn em vào sâu trong người mình hơn, hôn lên mái tóc thắm thiết.
- Em đã khổ lắm phải không? Tôi xin lỗi. Xin lỗi em vì tất cả! - Đôi mắt hắn cũng đã hoa lên, mười đầu ngón tay giữ chặt lấy bờ vai. Em xơ xác quá, hắn còn nghe thấy tiếng trống rỗng trong khoang bụng, em là đói lắm. Hắn hôn lên gò má, muốn chứng minh rằng hắn cần tất cả những gì của em dù em có không gì cả. Con tim Ken mỗi lúc một căng thẳng, nó mệt mỏi quá rồi, suốt mấy tháng chỉ được đập để sống và vô cảm với mọi thứ, sau đó lại rung lên liên hồi để kêu cứu khi ngập trong nỗi đau vì mất em... đến lúc này nó không còn chịu nổi thêm những biến cố nào nữa đâu. Dù là tim hắn, nhưng nó đã thuộc về người con gái này từ lâu lắm rồi, đâu còn biết nghĩ cho chủ nhân, lúc nào cũng chỉ đập vì em thôi.
Em chẳng còn sức nữa, chìm trong vòng tay hắn và tiếp tục ngủ, như thế cũng là tốt lắm rồi, Ken có thể ở bên em mà trân trọng giây phút này mãi mãi. Hắn vô thức yêu em, và vô thức nhận ra rằng: Hắn không thể sống nếu em không tồn tại!
- Tôi xin lỗi em, xin lỗi em muôn vàn lần! - vứt bỏ cái tôi, đối với hắn em đã ngự trị hoàn toàn và hắn cầu xin được làm nô lệ của em. Nếu em cho phép, ngày nào hắn cũng sẽ nói xin lỗi em để tới khi đầu bạc những lỗi lầm gây ra sẽ nguôi ngoai chút ít.
Mím chặt môi, đến bật cả máu, Ken muốn được biết cảm giác đau đớn của em, muốn đánh cắp nó để em đỡ khổ và chấp nhận gánh hết, nếu để em mòn mỏi thế này thà bắt hắn chịu đựng gấp trăm nghìn lần như thế còn hơn, em đã yếu mà bắt nhịn ăn đói khổ tột cùng sao không ép hắn tự xẻo da thịt mình ra, em bị ra máu sao không để hắn vắt hết sinh lực của mình đi. Hắn không đáng mặt đàn ông, tự thừa nhận, không thể chấp nhận để người con gái mình yêu khổ sở trong khi hắn vẫn đang sống trong lụa là, sung sướng. Ken hèn nhát khi không dám đối mặt với sự thật, hắn chạy trốn những tháng ngày mất em trong cái vỏ đủ đầy, mãi tới khi nhận ra không thể giả tạo được thêm nữa rồi mới kiếm tìm, hắn không chấp nhận được bản thân mình. Nếu như em có thể đánh hắn thật đau, nói hắn thậm tệ thì hắn sẽ cho em làm thỏa thích, nhưng em ngủ mất rồi...
Ken lấy chiếc khăn trong người ra ủ ấm, lau đi những vệt nước mắt và máu khô của em dù biết chẳng thể nào sạch. Khoác lên người em chiếc áo của mình, bao bọc trong làn hơi thở ấm áp, đây là cơ hội cuối cùng để được yêu em. Rồi lại đưa em về với DEVILS!
F. chưa bao giờ thấy Sếp nhìn mình bằng ánh mắt cảm ơn như thế, không phải trước kia hắn không ra sức giúp đỡ Sếp trong những việc đời tư hay phấn đấu hết mình vì công việc, mà đã cố gắng cực kì nhưng không được Sếp trọng dụng hơn Mes. Dù sao Mes cũng chỉ là con của một điệp viên cấp III, lại mang tì vết của người mẹ, hắn tin chắc là xét về đẳng cấp và tuyệt kĩ thì Mes thua xa, vậy mà không chỉ Mes, còn có người em trai đều được cả hai Sếp trọng dụng. Rồi thì hắn cũng đã tìm được mấu chốt vấn đề, quả thực bất ngờ khi lí do lại là vì một cô gái, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, một người băng giá như Sếp nhỏ và cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với cô gái này lại... cũng như Sếp mình đây. Việc Mes và Wine lên như diều gặp gió mà thực lực chưa thật sự xuất sắc có thể vì hai Sếp muốn “nịnh” cô gái này chăng?, F. bác bỏ ý kiến đó, suy nghĩ logic và hiểu được rằng, muốn đưa cô gái này “lên cao” cần phải có ô dù, và hai người anh trai may mắn được tham gia vào “âm mưu” của Sếp. Không hiểu được Sếp đang nghĩ gì nữa, hắn không thấy cô gái này có gì đặc biệt, vậy là vì Sếp đặc biệt nên mới yêu cô gái ấy chăng? F. cười mỉm, dù sao cũng mang ơn cô ta một lần, ...
Hắn nhớ hồi nhỏ, khi mới lần đầu tiên gặp Sếp, nhìn Sếp bắt nạt một đứa trẻ con mà thấy tội nghiệp nó. Làm việc với Sếp được một thời gian ngắn, khi ấy hắn 15 còn Sếp 18, trong một lần vô tình làm đổ vỡ cái gương bằng ngọc mà Sếp tặng cho Ropez, tại cô người mẫu để trên đống tài liệu cao vời vợi, hắn với mãi không tới. Vì sợ Sếp sẽ trừ lương và cấp bậc, cô người tình Ropez kia sẽ “chú ý”, nên hắn ỉm đi. Kết quả là đứa trẻ đó - chính là cô gái này đây bị Ropez hành hạ nhục nhã còn hơn một con vật.
Ngẫm lại mới thấy mình đã xử sự không bằng một đứa bé, hèn nhát, F. cần phải làm gì đó để “bồi thường” danh dự cho cô gái này và hắn hy vọng mình đã không làm sai.
- Ring! Ring! Ring! - tiếng chuông điện thoại đổ, F. lưỡng lự không biết có nên nhấc máy?
Ken ngồi ở hàng ghế sau, hắn tìm mọi cách để em có thể ngủ thật thoải mái trong vòng tay mình, cố thở thật nhẹ để không ảnh hưởng đến giấc ngủ mệt nhoài, thi thoảng lại lấy khăn lau mồ hôi cho em. Giai điệu của tiếng chuông được vặn nhỏ ngay khi cất lên đủ cho hắn biết người gọi là Mes, mắt hắn mở to ra và nhịp tim đập dồn dập. Nét hoang mang không giấu được trên khuôn mặt, tại sao lại phải sợ nhân viên của mình đến thế này? Hắn lo lắng Mes sẽ đến đòi em đi mất, nếu biết mình đã để em ra nông nỗi này thì dù có phải là một người anh ruột hay không hẳn Mes bằng mọi giá cũng phải mang em đi, còn em sẽ sẵn sàng nắm lấy tay anh mình. Ken hoảng quá, ngộ nhỡ Mes không cho hắn được gặp em nữa thì chết mất. Vẫn là hắn có quyền hành cao nhất, nhưng con tim thật sự rất yếu đuối, hắn sợ Mes!
Không chỉ thế, Ken còn sợ tất cả những người yêu mến em, sợ rằng họ biết: hắn không đủ tư cách để bảo vệ người con gái này. Chưa nỗi đau nào hành hạ em như thế này phải không?, Ken ôm em chặt hơn, hắn có rất nhiều điều muốn nói, đôi tay mềm nhũn ra nhưng gắng ghì em thật sát để không tuột mất tình yêu. Hắn thở đều đều lên làn tóc em mà mong muốn em cũng phải thở đều như thế, nhịp tim của em chậm lắm, chắc sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng em có biết hắn cũng không thể chịu được thêm nữa nếu cứ tiếp diễn những tháng ngày thiếu em không, bất kể người con gái nào đi ngang qua cũng làm hắn mường tượng ra em, em có mặt ở mọi nơi hắn tới, không buông tha cho trái tim đang cố gắng đóng băng lại, hắn càng tỏ ra thân thiết với người nào khác thì lại càng mơ tưởng em đang ở đó để buồn rười rượi trước những hành động của một vở kịch mà hắn chỉ là diễn viên nghiệp dư. Em có ngờ hắn điên dại vì em như thế nào không, hắn mù quáng mà nghĩ em đang bên cạnh hắn mà hôn lấy hôn để những người đàn bà thậm chí còn không biết là ai, hắn làm thể chỉ để… kiềm chế những xúc cảm khi ở bên em, ngay cả lúc này… Ngu ngốc, hắn muốn để em ghen với những cử chỉ âu yếm không dành cho em hay đang tự chĩa súng vào lồng ngực?
Thực sự nếu thời gian có thể quay lại, hắn không muốn gặp em một chút nào, thà rằng cứ sống trong cuộc đời giàu sang vô vị còn hơn là yêu em điên cuồng tới thế. Nhưng hắn đã lỡ rồi, đã yêu em hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này thì sao có thể quay đầu lại được, chỉ còn cách tiếp tục yêu em hơn thế nữa. Mỗi ngày hắn lại nhận ra một sự thật, rằng hắn càng yêu em hơn, ngày hôm nay nhiều hơn hôm qua, và ngày mai là vô tận… Hắn chỉ mong tình yêu này có thể chữa lành phần nào nỗi đau em phải chịu.
Ken không để ý F. đang trả lời điện thoại, nhưng người thuộc hạ này tránh để cô gái kia tỉnh giấc, sử dụng tai nghe và bộ đàm thoại mini. Cuộc nói chuyện xoay quanh công việc, Mes gửi lời xin lỗi Sếp vì đã bỏ bê kế hoạch tầm cỡ chiến lược của DEVILS, đồng thời xin nghỉ phép thêm một vài ngày, F. cố tình hỏi lí do dù đã đoán được, nhưng Mes không có nhiệm vụ phải giải thích với cấp dưới nên anh cụp máy luôn. Thông thường sự thiếu trách nhiệm đó sẽ buộc Mes phải thôi việc, nhưng anh đã sẵn sàng từ bỏ vì người em ấy, giờ thì anh mới biết em quan trọng tới mức nào…
F. chau mày, cứ ngỡ DEVILS không có một điểm yếu nào thì hóa ra cô gái trong xe chính là nhược điểm không thể khắc phục. Hy vọng không ai khác nắm được khuyết điểm của Sếp.
Chiếc xe dừng lại ở dinh lớn, Ken không ngần ngại bế bổng Chris lên và đi trên nền gạch đỏ. Hắn mặc kệ mọi ánh nhìn của lũ cáo già, hay cả cha mẹ mình, đằng nào em cũng sẽ có một danh phận thì việc gì phải giấu giếm mà đi lối cửa phụ. Bất kể người nào mà dám ngăn cản em trở thành nữ hoàng của DEVILS, hắn sẽ bắn bỏ không thương tiếc, hắn xin thề là thế!
Ken sải chân dài, hắn để khuôn mặt em dựa vào cằm mình, cứ đi một đoạn lại hôn lên trán để chắc rằng em vẫn ổn, trong lòng buồn vui lẫn lộn, hắn mong rằng sẽ được bao bọc em mãi mãi. Đi tới ngã rẽ trái của khu nhà cao tầng, Ken đổi hướng ngay khi nhìn thấy Arrow. Có lẽ trong tình yêu cần những ích kỉ để giữ lấy người mình yêu thương nhất!
Nhưng qua hệ thống camera, chẳng lâu sau thì Mes hay Wine cũng biết!
Ken mang em về lại ngôi biệt thự quen thuộc mà hắn đã coi là nhà bấy lâu nay, đặt từ từ xuống giường mình, hắn tung cái chăn màu đen tuyền ra và thay vào bằng tấm chăn màu trắng thanh tao, em là một màu trắng tinh khiết, thứ màu đen vẩn đục không được dành cho em. Ken yêu cầu các chuyên gia y tế bậc thầy trực tiếp tới khám, hắn sợ những y bác sĩ trong nước không đủ trình độ dù nghĩ em chắc chỉ bị thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài. Nhìn em ngủ mà hai má hốc hác, hắn thương lắm. Ngày nào đôi má phúng phính và đôi môi đỏ chúm chím làm hắn chỉ muốn chạm mãi không buông đâu mất rồi, em lúc này gầy rụp, nếu như đứng trên một chiếc bập bênh, hắn chỉ cần nhún mình là ở đầu bên kia em sẽ bật tung lên.
Chốc chốc hắn lại chỉnh mền, mong em không bị mỏi vì nằm quá lâu một chỗ. Đứng ngồi không yên, Ken không thể chợp mắt một phút nào, ngộ nhỡ em tỉnh mà hắn ngủ quên mất thì ân hận lắm, vì hắn cần được ngắm nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của em.
-Cô ấy cần được bồi bổ nhiều loại thực phẩm chức năng để bổ sung cho phần dinh dưỡng thiếu hụt trong nhiều ngày qua. Hiện thời chúng tôi vẫn đang theo dõi chuyển biến trạng thái sức khỏe, và tình trạng bệnh lí của cô ấy…
-Bệnh? Bệnh gì? - Ken xốt xắng, giọng nói vọng cả hành lang, nghe rất lo sợ.
-Không nghiêm trọng qúa đâu! Cô ấy đơn giản chỉ bị rối loạn đường tiêu hóa, chắc do hồi nhỏ ăn uống không chú trọng, nên khi được chăm sóc cẩn thận với các thức ăn thượng hạng, ruột non không quen thức ăn lạ nên bị dị ứng. Chúng tôi sẽ đưa ra thực đơn đầy đủ dưỡng chất và thích hợp nhất cho quý cô, Ngài hãy cứ yên tâm!
Ken mở cửa, hắn đem vào một bát cháo chai, từ một người không bao giờ quan tâm đến bếp núc, hắn ngượng ngùng đặt trước giường ngủ và biết em đã tỉnh.
-Ăn cháo đi em! - Ken ngồi lên đệm, lau mồ hôi cho, không giấu được nụ cười tươi rói, nâng em ngả vào lòng mình.
Em ngoan ngoãn nghe theo, để hắn bón cho mà không biểu lộ cảm xúc, hắn tự cười một mình, độc thoại hay nhịp tim có dồn dập thế nào chăng nữa cũng không màng, rồi lại ngủ tiếp. Những mũi tiêm và mấy chai nước truyền có tác dụng chậm nên vẫn mệt mỏi để có thể gắng nói lên lời.
Ken vui lắm, cứ cười hoài. Thấy em ăn hết bát cháo, hắn sung sướng tột cùng, đối với hắn được chăm sóc người mình yêu thế này thì còn gì bằng, rồi vài ngày nữa là em sẽ lại khỏe và toe toét cười. Chắc chắn sẽ như thế và hắn sẽ không ngại ngần gì mà đáp lại bằng một nụ cười tỏa nắng.
Chương 13: Trả thù
Đến lúc này thì Mes không nép vế, anh đòi hỏi quyền lợi của một người anh trai. Mes vội vã đi tìm Sếp, dù có thế nào đi chăng nữa phải gặp bằng được “Moon”. Anh sẽ cho phép em có được cái tên đó vĩnh viễn.
Ken chậm rãi trên hành lang rộng thênh thang, hắn nhận được lời mời gặp của Mes, và hiểu ngay vấn đề. Nếu như càng trốn tránh thì cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng đối mặt. Và giữa hai người đàn ông chẳng cần phải nhiều lời vì họ đều nắm được cảm xúc của nhau, Ken lùi xuống và nhường Mes một bước, anh cũng không đắn đo bước lên trên, như vậy có nghĩa là Ken muốn hai anh em họ được gặp nhau. Yêu là phải biết mang đến hạnh phúc cho nửa kia, Ken chẳng bận tâm khi để một người quá đỗi trung thành với DEVILS tiến đến khu dinh thự với các mật mã bảo vệ. Hắn muốn em hưởng hạnh phúc từ gia đình của cô gái có tên Moon, để những niềm ước ao về một mái ấm mà em đã từng ở vị trí của cô gái đó mơ về vẫn có cơ hội trở thành hiện thực.
Về phần Mes, anh đã học được cách để lí trí quyết định tình cảm, nhưng với người em gái này nên phạm luật. Từ chính sự khác nhau căn bản nhất để chứng minh hai người không ruột thịt đã khiến anh thay đổi. Anh yêu em vì không chung dòng máu, yêu em vì em đã thay máu mủ của anh sống một cuộc đời của đứa trẻ bị đầy đọa, nếu không, chắc Luci đã không sống nổi đến ngày hôm nay. Anh biết em không yếu đuối như vẻ bề ngoài kia đâu, anh hiểu vì em là đứa em gái mà anh yêu thương nhất.
Mes đứng trước nắm cửa hít một hơi dài trước khi gọi từ “Moon” lên thành tiếng. Ngay khi nhỏ, mỗi lần hỏi mẹ về cái tên của em mình mắt anh long lên những sắc màu ấm áp, mà nghe hoài lí do vẫn muốn mẹ nói lại. Anh thích chữ “M” trong tên em, vì nó ở trong tên anh, vì anh muốn che chở cho người em mình mãi mãi. Thế nên anh sẽ không còn để em cô đơn nữa. Anh hứa sẽ bảo vệ em hết sức có thể, và bất kì người nào làm em đau khổ, anh cũng sẽ đòi lại công bằng bằng mọi giá, dù người đó có mạnh tới cỡ nào chăng nữa.
Ken đứng ngoài để giây phút hai anh em họ tái ngộ không bị gián đoạn, cũng không phải dè chừng vì người Sếp này. Đúng, hắn ghen, hắn khó chịu nhiều lắm, nhưng vì tình yêu này, hắn sẽ chia sẻ một tình yêu khác.
z
-Tôi không quan tâm tới quá khứ, nhưng nếu anh để tôi biết được anh là một thằng đàn ông tồi thì nên nhớ rằng anh sẽ không yên với tôi đâu! - Arrow nói giọng rắn chắc, mỗi câu chữ toát lên vẻ dũng mãnh của một con báo đứng ngoài dõi theo chứ chưa từng cuộc. Tại sao lại nói thế, lí do là trong chuyện tình cảm ấy, hắn chưa bắt đầu nên sẽ chỉ chờ đợi dẫu trong vô vọng.
-… Cảm ơn! - Đã bao lần Arrow phải nhún nhường Ken rồi, một con thú chiếm lĩnh giang sơn dưới mặt đất và một con Đại Bàng sải cánh to rộng, chưa bao giờ Ken màng tới những hy sinh lớn lao của hắn, và cũng chưa từng cảm ơn lấy một lần. Thế mà giờ lạ thay, lại được nghe từ cảm ơn từ con Đại Bàng kiêu ngạo kia. Chỉ vì một cô gái. Hắn biết để nói một từ cảm ơn quả thật khó với anh mình, cũng như chính hắn mà thôi, nhưng Arrow không hài lòng vì ngữ điệu run run của Ken. Hắn muốn âm thanh chắc nịch từ cuống họng anh ta, muốn anh ta phải nhìn xoáy vào mắt mình để khẳng khái hứa rằng sẽ chỉ được phép làm người con gái đó hạnh phúc.
Arrow quay lưng đi, tấm lưng lúc này đã ướt đẫm mồ hôi rồi,… Chính hắn là người có lỗi vì đã để em đi qua cuộc đời mình, vậy nên hắn sẽ không tìm cách lấy lại nữa. Việc Arrow cần làm lúc này đây là muốn trả ơn người phụ nữ Renny đó, nhưng hắn gây ra quá nhiều tội lỗi cho con gái cô nên cũng chỉ biết buông tha là cách tốt nhất.
Ken nhìn bóng người em trai đã khuất, lần đầu tiên cảm xúc khó tả tới thế, tâm trạng lẫn lộn, hắn thấy cay cay sống mũi kèm theo luồng khí nóng. Rồi mãi một lúc sau nữa mới thốt lên từ “Arrow” - cách hắn nói lên lời khó khăn nhưng giàu nghĩa tình. Một câu trả lời mà suốt mười mấy năm qua kiếm tìm nay được hay, hắn không hiểu vì sao em lại yêu anh trai mình tới thế, nhờ Arrow hắn hiểu được giá trị của tình anh em là thế nào.
Arrow đi xa rồi, Ken biết nhưng hắn vẫn gật đầu chào. Hắn tôn trọng Arrow và sẽ không để sự hy sinh của người anh em vô giá trị.
Ken chậm rãi bước chân về nhà, chắc rồi em với Mes vui lắm. Hắn sẽ để cho hai anh em được thường xuyên gặp mặt. Đứng ở ngoài, Ken đẩy nhẹ cửa để nhìn vào trong phòng, em sẽ cười với Mes chứ?
Không như dự đoán, căn phòng im ắng quá, qua khe cửa, Ken nhận thấy một không khí ảm đạm từ phía em. Giống quá, nhìn cách hành động của Mes chẳng khác gì mình, cánh tay trở nên thừa thãi, rồi ngượng ngùng đưa tay lau mồ hôi cho em, khi thì cất lên câu cảm thán nào đó và cũng như thế, em không đáp lại. Hắn ngỡ tưởng vì chỉ giận mình nên em không muốn nói chuyện nhưng ngay cả đối với Mes, em cũng không biểu hiện một sự yêu ghét nào.
Em không nói gì, để yên cho Mes vuốt tóc. Đôi mắt đượm buồn nhìn xa xăm, thi thoảng lại nhắm vào để anh biết mình muốn ngủ và cần được yên tĩnh. Nếu như là trước đây, em tìm mọi cách để gặp được anh, ấy thế mà sao giờ này chẳng còn giá trị nào thỏa đáng. Anh đã làm sai để em giận ư? Hay em đã không còn muốn là Moon?
Tim Ken đau nhói, vì sự vô tình của mình đã làm con tim em đóng băng ngay cả với anh trai. Phải thôi, tháng ngày qua đâu có ai biết được em không còn ở chỗ hắn mà đi tìm, tại hắn đuổi em đi mà những người thương yêu em không thể biết,… tại hắn mà em phải cơ cực.
…
Những ngày sau đó, Ken không rời nhà. Bữa ăn của em đền do hắn trực tiếp bưng lên và bón mớn. Thi thoảng thì cho phép Mes đến thăm, dùng mọi sự ân cần để sưởi ấm tâm hồn khô lạnh kia, nhưng đã quá muộn.
Em chẳng cần gì nữa rồi…
Vẫn không từ bỏ, Ken tạo mọi điều kiện để các anh trai tiếp cận. Chỉ cần làm em cười thôi, hắn sẽ kìm nén những suy tư của mình. Mong rằng với Wine, người chấp nhận em ngay từ đầu sẽ đủ khả năng mang đến niềm vui. Nhưng không, Ken có cảm giác như, em đã coi tất cả là người dưng.
z
Ruby điều tra về một số người tình của Ken, cô ta thấy tất cả họ đặc biệt đều được chuyển khoản phí rất lớn vào thẻ ATM và thăng chức nhanh chóng, y như mình. Dù mức độ “bồi thường” của Ruby cao nhất, nhưng đối với một phụ nữ có chí lớn và sự tham lam vô bờ, cô ả không chấp nhận điều đó. Ngay từ khi được lên chức chỉ huy chi nhánh ở các nước phía Đông Nam của DEVILS, cô đã nghi ngờ. Cộng thêm việc Sếp lớn thường xuyên vắng mặt tại các cuộc họp và từ chối gặp, cô ta đã biết tới sự trở về của con bé tóc đen. Ả cứ nghĩ em không phải một đối thủ đáng gờm, đơn thuần chỉ là sợi chỉ giật mạnh sẽ đứt thì ra lại là cục nam châm hút kim loại sắt, rồi thì đập mãi không vỡ, nhẽ nào thắng được cô trên con đường đời này ư? Thật nực cười, cô ta không chấp nhận một con tép trong bàn tiệc toàn những món hải sản cao cấp, vậy nên cần phải vứt nó vào sọt.
Một kế hoạch đã được Ruby sắp sẵn, chi tiết, tuyệt đối đúng đắn để không phạm sai lầm: “Nếu con Đại Bàng muốn bỏ ta xuống khi mà đã bay lên cao thì cũng hãy đón lấy sự nổi giận của ta!”.
z
Ken không muốn thấy em phải miễn cưỡng như thế, miễn cưỡng sống, miễn cưỡng để hắn chăm sóc, miễn cưỡng chấp nhận cuộc đời mình chấm dứt ở đây. Hắn biết mình sai, để rồi cuộc tình trôi đi vào lầm lỡ. Thực sự hắn đâu biết em yêu mình tới mức nào. Kể từ ngày em nói thích, hắn đã yêu em điên loạn rồi. Nếu giờ em vất bỏ mọi xúc cảm đã trải qua thì hắn sẽ ra sao? Em có thể chết để bỏ lại, em đâu có bị ràng buộc bởi điều gì nên ra đi sẽ nhẹ nhàng lắm, còn lại mình hắn sẽ sống ra sao đây? Những tháng ngày dài sẽ dài mãi, những nỗi nhớ sẽ da diết siết lấy màn đêm, cơn ác mộng thường trực không chỉ trong giấc ngủ mà ngay khi có ý thức, con tim mãi không thể tìm được một ngày yên bình, đôi bàn tay này sẽ vĩnh viễn mất đi những cảm giác yêu thương. Nhưng biết làm thế nào bây giờ, hắn càng cố gắng chứng minh lỗi lầm, lại càng bị em ruồng bỏ. Hắn vẫn hay luồn vào bàn tay mỗi khi em ngủ, nắm chặt và thầm mong em sớm khỏe lại, vẫn dịu dàng ngắm nhìn đôi mắt nâu và sẵn sàng đợi em lên tiếng. Được bên em là ước muốn khi hắn mất em, nhưng khi đã có được rồi, hắn lại muốn phải được yêu thương của em.
- Em... - Ken không nói lên lời, hắn mím chặt môi. Dù vậy nhưng em vẫn chăm chú nhìn vào phiếu thông báo trạng thái bệnh tình, đôi mắt long lên tia hy vọng. Ken biết em đang vờ hắn, em đang cố hạnh phúc với kết luận của bác sĩ về tình trạng sức khỏe. Hôm trước hắn đã cố tình dựng một vở kịch với mấy người y sĩ để em chẳng may nghe thấy, vì muốn dối em bệnh ung thư mà yêu cầu toàn bộ bác sĩ phải sửa bệnh án. Em thừa hiểu điều đó, kế hoạch của hắn vốn quá hoàn hảo, nhưng việc đưa cho em tờ bệnh án đã làm sụp đổ, chẳng có người bác sĩ nào lại khoe ra tờ khám trước mặt bệnh nhân cả. Vì hắn yêu em quá nên mới nhầm lẫn rồi chăng? Ken thở dài, ngoài trời mưa phùn rơi mang một màu ảm đạm.
- Thực ra... em bị ung thư máu... - Ken cũng dám nói lên lời. Ngay cả căn bệnh này cũng là hắn gây ra cho em. Cha và mẹ của Chris đều là người khỏe mạnh, không mang gen xấu của căn bệnh, em đáng lẽ cũng phải căng tràn sức sống,... chỉ tại hắn đã từng đánh em, đã từng để những giọt máu của em rơi,... rồi lại xoa dịu thể xác bằng cách truyền nhóm máu của người khác cùng mẫu. Nhiều lần như thế, lâu dần sức đề kháng của em giảm hẳn và lượng máu được truyền vào đôi lúc lại không thực sự phù hợp, dẫn đến các quá trình đào thải và tế bào ung thư có cơ hội nhen nhóm.
- ... - Em không nói, chỉ cười rất nhạt. Em biết rồi hắn cũng nói ra sự thật này thôi.
- Nhưng mới chỉ ở giai đoạn hai - Ken nắm lấy bờ vai để truyền nghị lực - Ghép tủy sống là...
- Tủy của AI? - Em xen ngang, nhưng cách nói chậm rãi, đôi mắt đã không thể dừng lệ.
- Của anh, của Mes, của Wine hay bất kì người nào phù hợp... kể cả là người ruột thịt chưa chắc đã phù hợp mà em - Nói đến đây hắn chạm vào nỗi đau của em mất rồi. Thông thường tỉ lệ chấp nhận của cơ quan nội tạng trong người con khi nhận được từ cha là rất cao, mà cha em lại bị hắn làm biến mất rồi...
- Sẽ được chứ? - Lần duy nhất em khinh khỉnh nói với hắn, trong câu nói mang nỗi tuyệt vọng vì em biết mình chẳng may mắn để có cơ hội tìm được người nào đáp ứng cơ thể yếu mềm này.
- Tại sao không chứ em, bác sĩ đang xét nghiệm và sẽ tìm ra người thích hợp đó thôi. Em cứ yên tâm! - Ken cười đầy nỗi niềm.
- Tìm được thì giết người đó để lấy tủy à? - Ken kinh ngạc khi em nhìn mình vô hồn đến thế. Hắn hiểu em đang nói về cha mẹ mình, hiểu em biết hắn độc ác tới cỡ nào, câu hỏi mang đầy tâm nghĩa. Chỉ cần đạt được mục đích sẵn sàng trừ khử người ban ơn. Ken không thể nói được nữa, hắn đã bị cấm khẩu. Đôi mắt trùng xuống và cánh tay ướt mèm, mọi thứ nóng ran lên. Mòng mòng. Quay cuồng. Bế tắc.
Mes là người thỏa đáng, kết quả này hết sức bất ngờ đối với anh. Một cơ hội hiếm hoi để anh đem tới cho em hạnh phúc. Anh chạy như bay tới nhà Sếp, chẳng quan tâm sẽ làm Sếp phật ý, hồ hởi mà hét lên từ ngoài của rằng:
- Em ơi! Chúng ta sẽ cùng làm phẫu thuật!
Ken xoay người lại, hắn đón nhận niềm vui từ Mes, hy vọng lại lóe lên.
- Ghép tủy sẽ rất mệt! - Em nói và không hề vui.
- Ngốc! Mệt thì làm sao? Anh sẽ chỉ mất chừng một tháng hai tháng là sẽ sản xuất ra các tế bào khác bù đắp vào chỗ trao cho em, như thế lại còn được nghỉ ngơi dưỡng sức ấy chứ...
- Phải đấy em, anh sẽ cho Mes nghỉ dài ngày! - Ken gạt đi câu nói đau nhói vừa rồi của em, với công nghệ của DEVILS thì một trăm phần trăm em sẽ kéo dài sự sống hơn năm chục năm nữa.
- ĐỂ LÀM GÌ? - em vấn lại hai người kia, sự vui mừng của họ là gì, và niềm vui của em là gì, là một con số còn bé nhỏ hơn số không.
Sau câu nói đó nụ cười tắt ngấm, em lạnh lùng với họ một cách quá đáng.
- Em... chúng ta sẽ được là anh em theo đúng nghĩa! - Mes hy vọng nhiều lắm đấy em.
- Chỉ có em là thế thôi, còn anh thì không! - Em lại nói để xé toạc tim mình. “Em” và “Anh” chỉ là cách xưng hô của một người bề dưới trước người hơn mình những mấy tuổi chứ không mặn mà cảm xúc. Anh cho và em nhận, chứ có gì thuộc về em là ở trong người anh đâu, vậy thì em đâu thể là người em gái của anh được.
- Nhưng ... ANH YÊU EM! - Mes hét lên bực tức, anh đã thề trước mộ người mẹ của mình như thế đấy!
Mes khó chịu vì em cứ mãi như thế, thời gian nào để cho con người ta phung phí tiêu pha, anh đã bỏ rơi em suốt những tháng năm trước, anh hối hận và không muốn em như thế. Anh bắt em phải nói ra hết những khó chịu cũng như tình cảm chân thực của mình.
- Nghe anh nói đây! Anh và em đã mất quá nhiều thời gian để tìm nhau, suốt mười tám năm qua dù không thể hiện những chưa bao giờ anh không ngừng tìm kiếm Moon cả. Vậy nên đừng bắt anh phải khốn khổ thế này chỉ vì sự thật chúng ta không phải anh em. Nếu không phải thì đã sao chứ, chẳng lẽ anh không được coi em là em gái hay sao, người dưng không có quyền yếu quý người khác được ư? Anh biết nếu chấp nhận em, tức là người em gái thực sự sẽ rất hận anh, nhưng nó có cuộc sống của nó, nó đi theo một con đường trái ngược anh, nếu bắt anh nhận thì thật sự khó xử vì nó là kẻ thù của DEVILS.