Thế gian này từng chút đều là Anh
Cuộc đời Minh An trong tích tắc đảo lộn khi một lượt biến cố đổ xuống. Ba bị bắt và chết trong tù, mẹ kế ôm tài sản bỏ đi, và thanh mai trúc mã của cô chợt nhận ra lâu nay ở bên cô chỉ là vì thói quen, tình cảm thật sự của anh ta dành cho một cô gái khác.
Lúc An gặp Ngạo Quân, cô mang cho riêng mình một trái tim vụn vỡ, còn anh đang bận sắm vai một anh chàng điển trai có gương mặt lạnh lùng và tính cách khó nắm bắt.
Trong một lần dự tiệc cưới, Minh An gặp lại người mẹ kế đã cướp hết tài sản của mình và hiện là mẹ kế của Ngạo Quân.
Minh An không phải cô gái đanh đá và ghê gớm, nhưng dứt khoát không phải kiểu con gái lương thiện. Thù vặt, nhớ dai là bản tính của cô, và những ai đã từng tệ bạc với mình, cô nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.
Ôm trong lòng một sự căm phẫn, mang trên mình một lời nói dối, An chính thức bước chân vào gia đình Ngạo Quân.
Nhưng mọi trật tự trong thế giới của cô lại đảo lộn một lần nữa khi để bản thân nảy sinh tình cảm với Ngạo Quân - con chồng của người phụ nữ đã bỏ mặc bố con cô lúc hai người rơi vào tuyệt vọng.
Tổn thương, vụn vỡ, lừa dối, vứt bỏ…
Khổng Tử nói: “Trước khi bắt đầu hành trình trả thù, hãy đào sẵn hai cái huyệt.”
Nguồn truyện: Wattpad.Com - Trích dẫn: Tiki.vn
[Tải ảnh'>
Chương 1:
Có rất nhiều lí do để tôi thích trường trung học Đông Anh. Thứ nhất vì đây là một trong số ít trường cấp ba có ký túc xá ở Đà Lạt. Thứ hai có lẽ vì trường được xây khá cao nên có một sân thượng đón nắng và gió. Đặc biệt, trường có rất nhiều học bổng. Chính vì vậy, tôi đã chọn chuyển đến đây.
Trung học Đông Anh không hề giống những ngôi trường cấp ba bình thường khác. Muốn theo học ở đây, thành tích suất sắc thì không nói, đến cả ngoại hình cũng phải đạt tiêu chuẩn, hơn nữa còn phải trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát. Có thể nói, đây là nơi tập trung của những tinh anh thông minh, xinh đẹp và khỏe mạnh.
Đông Anh tuy không phải là một ngôi trường quý tộc hay dòng dõi con ông cháu cha, nhưng học sinh ở đây đều mang một khí chất cao ngạo như những quý tộc thực thụ. Nếu trong trường xuất hiện một người bạn đồng trang lứa, trên người không mặc áo đồng phục trường, thì đừng mong có thể nói chuyện với ai. Cả đến nhìn đám học sinh ấy cũng không buồn soi mắt. Mà cái đứa đang bị lơ đi kia chính là tôi.
Tôi đến ngôi trường này, mục đích chính cũng không phải là để tìm bạn hay gia nhập một hội nhóm cao cấp nào, vì vậy bọn họ không để mắt đến càng làm tôi cảm thấy thoải mái hơn. Lướt nhanh bước chân, ngẩng cao đầu, tay chắp sau lưng, tôi tiến thẳng về sân thượng dãy nhà chính giữa.
Ở đây đẹp quá! Nhìn phía trước là sân trường rộng lớn cùng những bồn hoa đủ mọi màu sắc, quay đầu nhìn phía sau là một khuôn viên xanh mát, lác đác ghế đá. Tôi kỳ thực rất thích đứng trên cao nhìn mọi thứ. Trường cũ của tôi không xây lầu, các dãy nhà rộng lớn thênh thang thông với nhau bằng nhiều hành lang. Cũng là một dạng kiến trúc độc đáo, nhưng tôi thích những nơi cao hơn.
Tôi phân vân đi lững thững cả sân thượng, không biết nên ngắm nhìn phía trước hay phía sau, một mặt lại muốn nằm xuống sưởi nắng đón gió một chút. Sân thượng mà coi bộ rất sạch sẽ, cứ như được lau dọn mỗi ngày.
Ở một nơi thênh thang và thoáng đãng thế này, tâm tình người ta sẽ vô thức trở nên tốt hơn rất nhiều. Tôi xém chút còn muốn ngân nga hát vài câu, nhưng nghĩ lại thì không nên tự làm khổ chính mình. Tôi hát dở đến nỗi cả bản thân nghe cũng không nổi. Thôi thì huýt sáo vậy.
Tiếng huýt sáo của tôi cứ thế trong trẻo ngân lên, nhịp nhàng theo giai điệu ca khúc Betrayal, vang vọng trong gió, cho đến khi tôi nhận ra nơi này không chỉ có mình.
Đối diện tôi, mỹ nam mang vẻ đẹp lạnh lẽo nheo nheo mắt hồ ly nhỏ dài, tia nhìn ánh lên vẻ nguy hiểm đe dọa. Trong nắng sớm, chiếc áo trắng đồng phục sáng chói như thiên sứ từ trời xuống, gió thổi làm mái tóc lãng tử bay tự do, chiếc caravat thắt hờ hững mạnh mẽ lay động.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà kia hướng thẳng phía tôi, môi mỏng cam nhạt mím lại, cánh mũi thẳng tắp phập phồng như đang kiềm chế cơn giận. Một giây sau, mỹ nam lạnh lùng một tay xỏ túi quần, một tay miễn cưỡng chỉ về phía cửa, hành động như muốn ra lệnh cho tôi biến khỏi đây.
Đối với thái độ này, tôi không ngạc nhiên mà còn nhớ ra một điều. Truyền kỳ trong đám học sinh kể rằng, trung học Đông Anh có ba mỹ nam được mệnh danh là hoàng tử. Một trong số đó được đặt cho cái tên “hoàng tử gió”. Theo như truyền kỳ thần thánh ấy thì vị hoàng tử này thuộc dạng được tạc trên một tảng băng trắng muốt, từng đường nét đều tinh tế vạn người mê, hơn nữa dung mạo cũng như tính cách mang đúng tính chất của băng tuyết, rất lạnh. Con người này đặc biệt ghét người khác đến gần mình, lại thích sân thượng của trường, ngay từ khi vào học liền độc chiếm như lãnh thổ riêng, dùng gương mặt nguy hiểm và ánh mắt lạnh lùng cấm tất cả học sinh không được bén mảng đến. Lướt mắt nhìn qua mỹ nam lạnh lùng kia, khí chất đó, dung mạo đó, nếu tôi đoán không lầm thì đây chính là Ngạo Quân - hoàng tử gió trong truyền thuyết.
Tôi vào trường này không phải để gây sự, nhưng tôi vào trường này một phần vì sân thượng, quyết không thể bị tước quyền ngắm mọi thứ từ trên cao. Đương nhiên tôi sẽ không chống tay tru tréo chửi hay gân cổ nói lí lẽ với hắn, cũng không định rảnh rỗi bày ra một lời thách đố nào đó. Sân thượng của trường rất rộng, nếu tôi đi đến tận đầu bên kia thì đứng bên này nhìn chỉ còn là một vệt nhỏ không rõ dung mạo.
Bỏ lại Ngạo Quân đứng nheo mắt nhìn, tôi đưa hai tay về trước, lòng bàn tay hướng hắn như muốn nói “bình tĩnh”, sau đó lùi từng bước. Thêm một bước bóng Ngạo Quân lại nhỏ dần và mờ đi, cho đến khi lưng tôi đụng vào lan can. Ở chỗ này, tôi tuyệt nhiên không thể quấy rầy hắn trừ khi hét lên, hơn nữa cũng rất xa để được tính là tới gần.
Đúng như tôi nghĩ, ở phía xa Ngạo Quân đang quay mặt, thẳng lưng đi về phía đầu kia của sân thượng. Hắn là kẻ lạnh lùng, chắc chắn sẽ không đôi co phí lời với tôi.
***
Lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi đang mơ màng ngủ trên sân thượng. Nhìn về phía đầu kia, Ngạo Quân đã biến mất, như vậy tôi có thể thảnh thơi đi xuống dưới.
Đã được thông báo từ trước, tôi một mạch đi tìm lớp 12E, trên tay lăm lăm tờ giấy xin vào lớp có chữ ký của hiệu trưởng.
Vừa đến cửa lớp thì gặp được ngay giáo viên chủ nhiệm đang đi vào. Có lẽ cũng đã được báo lớp sẽ có học sinh mới nên cô ấy đứng im đợi tôi lên tiếng. Thật ra thì tôi không có gì để nói, chỉ cúi đầu chào, đưa giấy xin vào lớp về phía cô ấy.
- Bàn cuối cùng. - Liếc mắt nhìn tôi một cái không rõ ý, cô chủ nhiệm chỉ tay về chiếc bàn cuối lớp. Lúc này cả lớp cũng bắt đầu hướng ánh mắt ra cửa nhìn tôi.
- Vâng ạ. - Trả lời cô xong, tôi lẳng lặng đi vào chiếc bàn cuối cùng dành cho mình. Ban đầu còn thắc mắc vị trí này đáng ra phải nhiều người giành nhau, sao lớp này lại còn trống, đến khi lại gần mới hiểu ra, vì bên cạnh nó là cái góc để sọt rác. Rác học đường chỉ có giấy cùng với vỏ bánh kẹo hoặc vỏ sữa, đương nhiên không có gì để bốc mùi khó chịu, nhưng cũng không ai thích ngồi cạnh đống rác làm gì.
Lớp học ở Đông Anh chỉ tầm khoảng ba mươi học sinh, bàn học đơn kê làm hai dãy, mỗi bàn cách nhau trước sau trái phải vừa đủ để không có khả năng nói chuyện trong lớp. Giáo viên không yêu cầu giới thiệu, tôi cảm kích bước vào tiết học đầu tiên.
Thay đổi không khí và những điều quá quen thuộc đến nhàm chán làm con người ta cảm thấy phấn khởi và hào hứng hơn rất nhiều. Hai tiết học trôi qua, tôi gần như ghi nhớ hoàn toàn những gì được giảng dạy, tập trung tối đa để không mất thời gian học bài ở nhà.
Giờ ra chơi, bạn nữ ngồi bàn phía trên tôi quay đầu bắt chuyện, giọng nói mang theo trong trẻo và trẻ trung:
- Này! Tên gì vậy? - Quả nhiên trung học Đông Anh có khác, nhìn đâu cũng thấy người đẹp. Bạn nữ này phải nói vô cùng xinh đẹp.
- Minh An. - Tôi chậm rãi trả lời.
- An chuyển từ trường nào đến? - Nữ sinh xinh đẹp tiếp tục hỏi.
- Trung Anh. - Tôi vẫn không nhanh không chậm trả lời, trong lòng thầm chờ đợi phản ứng. Quả nhiên nét cười trong mắt cùng trên môi nữ sinh xinh đẹp giảm đi không ít, nhanh chóng quay lên như một sự chấm dứt đối thoại. Biết làm sao được, Trung Anh là kẻ thù truyền kiếp của Đông Anh mà. Xét về chất lượng giảng dạy cũng như thành tích thì hai bên đều ngang ngửa, bề ngoài tay bắt mặt mừng kết nghĩa anh em nhưng trong lòng cả giáo viên và học sinh hai bên đều ngấm ngầm thù ghét. Bên nào cũng muốn mình hơn, để thỏa mãn liền tự ý hạ thấp đối phương bằng mọi cách. Thân là cựu học sinh Trung Anh, tôi dự cảm mình sẽ bị ghét không ít trong ngôi trường này. Nhưng biết làm sao được, việc tôi đến từ đâu là chuyện không thể thay đổi cũng như giấu giếm.
Thật ra tôi không mong có bạn, nhưng cũng chẳng thấy dễ chịu khi bị ghét. Nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo, tôi ngán ngẩm thở dài. Đưa mắt nhìn ra cửa rầu rĩ, liền thấy ngay Ngạo Quân tiến vào cùng với hai nam sinh tuấn tú khác. Nghe nói bộ ba hoàng tử học cùng một lớp. Có lẽ chính là ba con người này? Từ lúc vào lớp, tôi quyết không dòm đông ngó tây, vì vậy đến giờ mới biết học cùng lớp với những nhân vật nổi tiếng.
Nếu tôi nhìn không lầm, khi về chỗ, Ngạo Quân có liếc qua tôi, đáy mắt mang theo tia hàn băng mạnh mẽ phóng đến, sau đó dửng dưng đi đến chiếc bàn cuối lớp dãy bên kia. Hai cậu bạn đi cùng lần lượt ngồi vào hai chiếc bàn bên trên.
***
Kết thúc buổi học vào lúc gần trưa, tôi gấp gáp lên phòng giám thị đo đạc để may đồng phục, đồng thời đăng ký thủ tục ký túc xá, nhận chìa khóa phòng, kèm theo còn có một cuốn sách mỏng nội quy trường và ký túc xá.
Vừa tiến về phòng mình, tôi vừa tranh thủ liếc qua sách nội quy, đập vào mắt một dòng ngao ngán “Không ở ngoài trường sau chín giờ tối.” Nơi tôi làm việc mười một giờ mới tan. Tôi cần chỗ ở nên không thể không đến ký túc xá. Tôi lại cũng cần tiền xài nên không thể không làm việc. Vì vậy, chỉ có thể chọn cách trèo tường.
Một phòng ký túc xá dành cho hai người ở, bạn cùng phòng của tôi tên là Bích Ngọc, cái tên rất cao quý và thanh khiết. Khi còn ở Trung Anh, tôi cũng có quen biết một người bạn trùng tên. Chúng tôi cùng ở trong đội tuyển học sinh giao lưu, sau đó bạn ấy thi thắng điểm tôi và được chọn gửi qua trường khác, hình như ngôi trường được gửi đến là...
- Minh An? Sao lại ở đây? - Bích Ngọc mở cửa phòng sau khi tôi gõ, sững sờ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Đúng rồi! Trường cậu ấy được gửi đến làm học sinh giao lưu là Đông Anh.
- Chuyển trường. - Tôi cười cười xoa đầu, không cần mời, tự ý tiến vào trong. Tôi với cô bạn này không phải thân nhau như tỷ muội, nhưng chẳng còn lạ gì nhau nữa.
- Vậy An là người bạn đến ở cùng phòng với Ngọc á hả? - Ngọc nheo mắt, ngón tay chỉ vào tôi.
Tôi gật gù, đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Khá rộng rãi và ngăn nắp! Một giường tầng, hai bàn học có kệ sách liền, một tủ đôi, phòng tắm và không có bếp. Nội quy không được nấu nướng trong ký túc xá. Nhưng chắc có thể nấu mì bằng ấm điện.
- Vậy cái vụ đám học sinh trường mình đồn ầm ĩ lên là thật hả? - Ngọc nghi ngại nhìn tôi, trong mắt toát ra vẻ không thể tin nổi.
Tôi lại gật gù thay cho lời xác nhận.
- Như vậy cũng tốt! Qua đây làm bạn với Ngọc. Ở bên này không ai chơi với học sinh Trung Anh. - Giọng Ngọc rầu rĩ, ánh mắt nhìn tôi lại rất hy vọng.
Tôi lơ đãng gật gũ, mắt nhìn vào chiếc giường thầm đánh giá. Tầng dưới có một cuốn sách trên đầu giường, phần nệm nhè nhẹ trũng xuống. Xem ra Ngọc ngủ tầng dưới. Vậy tôi sẽ ở tầng trên. Tôi cần ngủ một lát rồi về phòng trọ dọn đồ, tiếp theo sẽ là làm mỳ ăn tối sau đó đi làm.
- Đừng làm ồn nhé! - Lên xong kế hoạch trong đầu, tôi để cặp trên chiếc bàn trống, sau đó một mạch trèo lên tầng giường trên, đặt lưng xuống đã thấy mình mơ màng chìm vào giấc ngủ.
***
Tôi thức dậy đã là hai giờ chiều. Ngọc không có trong phòng, để lại một mẩu giấy trên bàn báo là đi xem phim. Có lẽ cô bạn này sợ đột nhiên biến mất tôi sẽ lo lắng. Người ta sao thì tôi vậy, xé một tờ giấy ghi chú, tôi nguệch ngoạc viết nhanh dòng chữ: “An về phòng trọ lấy đồ”, sau đó dán vào bên cạnh tờ giấy Ngọc để lại.
Phòng trọ của tôi nằm trong khu biệt lập trên một ngọn đồi được gọi là đồi Ông Sư. Điểm nổi bật ở nơi này là có một tượng Phật Bà rất lớn mà người dân Đà Lạt nào cũng biết. Nơi này rất yên tĩnh và vắng vẻ, chính vì vậy được gọi là khu biệt lập. Gần đây thì nó không yên tĩnh lắm, nguyên nhân là do tôi. Tôi đóng tiền phòng trễ nên bà chủ tru tréo chửi bới bảo tìm chỗ khác mà ở. Kể ra cũng thật là ngại! Một mình tôi mà có thể kích động “cái loa” là bà chủ khiến cả khu không ai yên thân.
Đồ đạc của tôi không nhiều bởi tất cả đồ dùng đều là có sẵn khi thuê phòng, vỏn vẹn chỉ một vài bộ đồ cùng với sách vở, vài ba món đồ lưu niệm nhỏ xinh mà tôi định tặng lại cho đám trẻ ở đây.
Xong xuôi tất cả, tôi đi lên phòng bà chủ, từ tốn gõ cửa. Vừa thấy tôi đứng bên ngoài bà đã khó chịu ra mặt, nhưng nhìn ba lô cùng thùng sách tôi ôm thì hiểu tôi đến để trả chìa khóa phòng.
- Đã tìm được chỗ khác rồi à? - Nhận lại chiếc chìa khóa phòng trong tay, bà miễn cưỡng hỏi tôi như chút lịch sự cuối cùng.
- Dạ! - Tôi một tay ôm thùng sách cho vững, tay kia tìm trong túi áo số tiền đã để sẵn:
- Cháu gửi cô tiền phòng tháng trước và năm ngày tháng này.
Trong đáy mắt bà ấy, tôi có thể nhìn thấy sự thương hại. Trong khu này, mọi người đều nhìn tôi như thế. Không ai muốn bị người khác thương hại, nhưng tôi không thể gào lên với bọn họ là đừng có nhìn tôi kiểu đó, chỉ còn biết xem như không hay biết mà thôi.
- Không cần đâu! Chỉ có năm ngày thôi mà. - Bà chủ nhà từ chối số tiền tôi đưa.
- Những năm ngày đấy ạ. - Tôi cười, nhét tiền vào tay bà ấy rồi quay lưng bỏ đi. Năm ngày chính là số ngày tôi trễ tiền phòng tháng trước. Và “những năm ngày” là câu bà ấy từng trách móc. Tôi thừa nhận mình không những hẹp hòi, để bụng, mà còn rất thù vặt nhớ dai. Ai cho tôi cái gì, tôi nếu có thể sẽ đền đáp gấp mười. Nhưng ai nợ tôi cái gì, tôi nhất định đòi lại một trăm.
Trên chuyến xe bus trở về trường, tôi dõi mắt ra ngoài cửa sổ, quan sát mọi thứ một lần nữa. Hình như cửa sổ xe bus luôn làm lòng người ta chững lại, suy nghĩ nhiều hơn. Từ nay chắc không còn việc gì để đi qua con đường này, cũng sẽ không ngồi tuyến xe bus này nữa. Tôi ra đi, mọi thứ sẽ bỏ lại phía sau.
Khi tôi về đến trường, Ngọc chưa về tới, cả căn phòng chỉ có yên lặng cùng vắng vẻ. Sau khi sắp xếp mọi thứ, tôi đi xuống nhà ăn tìm kiếm gì đó bỏ bụng. Ý tôi là tìm một loại mỳ nào đó. Vừa hay nhà ăn rất biết cách làm cho mọi thứ tiện lợi, toàn bộ mỳ bày bán đều là mỳ ly, mua một hũ được khuyến mãi đôi đũa tre dùng một lần.
Chế nước sôi xong, tôi ôm ly mỳ cẩn thận đi về phía chiếc bàn gần nhất, kiên nhẫn đợi ba phút như hướng dẫn. Nhà ăn giờ này chỉ có mình tôi cùng với một vài cô bán hàng nhàm chán chống cằm. Ấy thế mà khi mỳ vừa chín thì một chuỗi ồn ào cũng từ ngoài cửa tiến vô. Là đội bóng rổ của trường vừa mới luyện tập xong, có lẽ đến mua nước uống. Dẫn đầu là nam sinh ban sáng đi cùng với Ngạo Quân. Nếu quả thực nằm trong bộ ba hoàng tử thì đây rõ ràng là “hoàng tử thể thao” Anh Khoa. Tôi biết được điều này đương nhiên cũng từ truyền kỳ thần thánh của đám học sinh. Ba cậu bạn này không phải minh tinh gì, cũng không từng xuất hiện trên báo, tuy nhiên tên tuổi rất lẫy lừng trong làng “học đường”.
Nói gì thì nói, dù nổi tiếng đến đâu thì ba hoàng tử thần thông quảng đại kia cũng không có cách làm mỳ ngon lại nếu nó đã lỡ nở ra quá mức. Vì vậy tôi liền chuyển sự chú ý vào ly mỳ của mình, quyết tâm ăn thật ngon.
- Này! Cậu là học sinh mới chuyển vào lớp hôm nay đúng không? - Khi tôi còn đang đều đặn nhai nuốt, Anh Khoa xuất hiện và bắt chuyện. Được biết hoàng tử thể thao rất thân thiện, hoạt bát và hòa đồng, trong bộ ba thì đây là người dễ tiếp cận nhất.
Tiếp tục từ tốn nhai, tôi gật đầu. Làm ơn biến giùm đi! Tôi đang ăn.
- Cậu tên gì? Chuyển từ trường nào đến? - Xem ra cũng cùng câu hỏi với nữ sinh xinh đẹp ban sáng, chỉ khác là hỏi một lần.
Tôi nuốt mỳ trong miệng, miễn cưỡng trả lời:
- Minh An, đến từ Trung Anh. - Tốt nhất là nên kỳ thị Trung Anh như mấy học sinh khác, sau đó quay mặt lướt nhanh về chỗ và để yên cho tôi ăn.
- Trung Anh thì sẽ phải chịu kiếp cô đơn trong ngôi trường này đấy. - Khoa xoa cằm nhận xét, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt anh đào câu hồn nhìn tôi ái ngại.
Tôi rất muốn lạnh lùng yêu cầu người đối diện nói cái gì mà mình chưa biết, nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu. Dù sao cũng không nên gây chú ý. Tôi đến đây không phải để tìm rắc rối. Vào trường là để học mà. Hơn nữa Anh Khoa là con trai của hiệu trưởng, tuyệt đối có rảnh rỗi sinh nông nổi cũng đừng nên đắc tội.
- Thôi để tớ làm bạn cậu vậy. - Khoa suy nghĩ không lâu, miệng nở một nụ cười làm người khác đông cứng vì bị thu hút. Mẹ ơi! Người gì đâu cười đẹp đến thế? Mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp! Có để yên cho người ta ăn không thì bảo?
Tôi làm vẻ mặt khó xử, mắt tiếc nuối nhìn ly mỳ đang ngày một nở ra:
- Tớ có thể nhờ cậu một chuyện không?
- Cậu nói đi! - Khoa chăm chú lắng nghe, không hề có thái độ khó chịu khi mới quen biết đã nhờ vả.
- Cậu có thể trở về với đồng đội của mình và để yên cho tớ ăn mỳ không? - Tôi trước sau vô cùng nhỏ nhẹ, mang theo một chút ngại ngùng cùng cầu khẩn.
Khoa mất một giây nhìn tôi khó hiểu sau đó phá lên cười. Có cái gì để cười? Cười tôi tham ăn hay là cười chữa thẹn?
- Được được! Nếu cậu muốn ăn thêm có thể kêu, tính vào hóa đơn của tớ luôn. - Khoa rốt cuộc cũng rời đi, mang theo nụ cười vui vẻ trên môi.
Được trả về với sự yên tĩnh, tôi rất phấn khởi ăn hết ly mỳ đã lỡ nở hơn mức bình thường.
Ăn no, tôi tự lấy cho mình một ly nước ở bình nước nóng lạnh, ngửa cổ uống cạn sau đó khoan khoái rời khỏi.
- Này, An! - Tiếng Khoa ở phía sau gọi tôi. Lại cái gì nữa đây? Tôi phải về phòng tranh thủ làm bài tập rồi chuẩn bị đi làm.
- Cho tớ số của cậu đi! - Khoa cầm sẵn điện thoại trong tay.
Đủ điều kiện vào Đông Anh, tôi biết mình cũng có chút nhan sắc, nhưng mang so với rừng hoa trong trường này thì chỉ có thể len lén nở ở một góc xa xôi. Điều gì kiến chàng hoàng tử này muốn làm quen với tôi nhỉ?
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, có chút bực bội dâng lên trong lòng, mau mắn đọc mười con số để tiết kiệm thời gian.
Bàn tay Khoa thoăn thoắt bấm trên điện thoại, để chắc chắn còn gọi qua kiểm tra, cho đến khi bài nhạc chuông Betrayal vang lên mới tin tưởng cúp máy.
- Để tớ lưu. - Khoa vừa nói vừa thao tác trên điện thoại.
- Vậy cậu từ từ lưu nhé! Tớ đi trước có việc. - Tôi dứt lời lập tức co chân chạy lấy người.
Ở phía sau Khoa lớn tiếng với theo:
- Tớ tên là Anh Khoa. Nhớ lưu số nhé!
Tôi không đứng lại, cũng không quay đầu, tay đưa lên vẫy vẫy ra hiệu mình đã nghe thấy, chân vẫn cật lực chạy về ký túc xá.
Chương 2:
Những ngày đầu ở Đông Anh bình lặng trôi qua không có gì đáng nói, tôi đến lớp trong sự kỳ thị của bạn học, lặng lẽ nghe giảng cùng chép bài, rảnh rỗi thì lên sân thượng đón nắng, lâu lâu có nhìn thấy bóng Ngạo Quân cô độc ở phía bên kia. Về phần Anh Khoa, tối nào cũng nhất quyết nhắn tin làm phiền nhưng trên lớp tuyệt đối không bắt chuyện. Tôi đi làm đương nhiên không thể trả lời, chỉ khi về đến phòng mới mệt mỏi nhắn lại một hai tin sau đó chúc ngủ ngon rồi chìm vào mộng mị. Mọi thứ bình lặng trôi qua chớp mắt đã mười bốn ngày, tôi cũng thuận lợi đi học cùng trèo tường được hai tuần. Đến ngày thứ mười lăm, những điều không hay bắt đầu tìm đến.
Khi đi vào lớp, tôi đón nhận đủ mọi ánh mắt đánh giá, dè chừng và coi thường, cùng với hàng loạt tiếng xì xèo bàn tán. Nhân vật tôm tép như tôi rốt cuộc làm gì để được cả lớp để tâm thế này?
Vừa ngồi vào chỗ, điện thoại tôi rung lên trong túi quần, báo có tin nhắn, là từ Anh Khoa. Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhắn tin vào ban ngày cho tôi. Có lẽ vì nổi hứng đột xuất hên nội dung cũng điên không kém: Này! Cậu cũng dữ dằn quá ha!
Tôi trong lòng không thắc mắc vẫn nhắn lại một dấu chấm hỏi.
- Cậu bị đuổi khỏi Trung Anh đúng không? - Tin nhắn đến khiến các khớp tay của tôi cứng đờ. Xem ra tin tức đã được mọi người biết đến. Đúng là tôi bị đuổi cổ khỏi Trung Anh.
Không chối cãi, tôi thành thật trả lời:
- Ừ.
- Là đánh giáo viên nên bị đuổi? - Khoa không buông tha.
- Ừ. - Lần này tôi có chút mệt mỏi khi phải nhắc đến. Cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, chỉ là tôi không thích hoài niệm, càng không thích bị ai đó làm cho phải hoài niệm. Trong trí nhớ mỗi người đều lưu giữ một mảnh ký ức không muốn ai đụng đến kể cả chính mình.
Nhắn tin với Khoa một thời gian, tôi nhận ra cậu ấy rất hay hỏi, cũng rất thẳng tính, nhưng lại luôn biết dừng đúng lúc. Lần này cũng vậy, cậu ấy không tra hỏi nữa, chỉ gửi lại một cái biểu tượng cười lăn lộn. Tôi nhận thấy không cần trả lời tin nhắn này nên cất điện thoại đi.
Điện thoại vừa cất đi đã có một nữ sinh ngồi gần cao giọng mỉa mai:
- Trung Anh đúng là Trung Anh, sản sinh ra toàn loại học trò đầu gấu. - Nếu tôi nhớ không lầm cô bạn này tên là Nguyệt.
- Đầu gấu, lại còn vô lễ nữa. Đánh nhau đã là không chấp nhận được, đằng này còn đánh giáo viên. - Cô bạn tên Ly đang ngồi cùng Nguyệt tiếp lời.
Hai bạn nữ này cũng thật tài tình, nói vừa đủ cho cả lớp nghe thấy, mọi người đồng loạt đều nhìn về phía tôi. Tôi ngoài mặt làm như không hay biết, trong bụng âm thầm cười thành tiếng. Hiện tại chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, chiếc váy xanh đen viền trắng, chiếc cặp đen và huy hiệu gắn trên áo tôi, từ đầu đến cuối đều là của Đông Anh. Tôi là học sinh Đông Anh.
Nói tới nói lui cũng chỉ dừng lại ở việc móc xa mỉa gần, không ai đủ rảnh rỗi đến trước mặt mà ném cho tôi lời khinh miệt nào. Bọn họ chỉ kỳ thị, tôi biết không có ý đuổi tôi ra khỏi ngôi trường này. Không có tôi thì lấy ai cho bọn họ tỏ ra cao quý?
Buổi học lại bắt đầu như mọi ngày và kết thúc trong bình lặng, tôi trước sau ngồi lỳ trong lớp, tranh thủ lúc năm phút chuyển tiết và giờ ra chơi để làm bài tập. Xung quanh không ít ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía này, tôi biết cũng làm như không, cặm cụi hoàn thành bài về nhà của môn Giải tích.
Còn đang mải miết làm bài, một vật gì đó va vào đầu làm tôi giật mình, nhìn lại liền phát hiện ra là vỏ hộp sữa.
- Trời! Nguyệt xin lỗi nha An! Nguyệt muốn ném vào sọt rác bên cạnh, không ngờ lại trúng đầu bạn. - Lại là Nguyệt. Hình như con nhãi này đặc biết ghét tôi một cách toàn tâm toàn ý.
Tôi mỉm cười hết sức ôn nhu, cầm chiếc vỏ hộp thẳng tay ném lại, đáp trúng đầu Nguyệt một cái nhẹ nhàng:
- Không sao. Trả cho cậu nè. - Tôi lại cười, cười đến híp mắt lại, nhưng trong lòng không hề cười. Thật ra tôi là đứa rất đanh đá. Nói chung nếu rảnh rỗi muốn tìm người gây sự, tốt nhất đừng tìm tôi, bởi vì dù không thích đụng chạm nhưng tôi đặc biệt không sợ một thứ gì.
Tôi biết là Nguyệt rất tức giận, cũng rất muốn quát thẳng vào mặt tôi, nhưng mà là cậu ta ném trúng trước nên không thể nói năng gì. Một lần cho nhớ nhé, tốt nhất đừng có đụng vào tôi làm gì, vì tôi sẽ làm lại y như vậy hoặc tệ hơn là gấp trăm lần.
Chấm dứt suy nghĩ về Nguyệt khi chuông vào học vang lên, tôi tiếp tục công việc thường ngày là chăm chú nghe giảng, đến khi tiếng chuông cuối cùng vang lên thì lại lặng lẽ về phòng.
- Cả trường đang nói về An. - Vừa đóng cánh cửa lại đã nghe tiếng Ngọc sau lưng.
- Ừ. - Tôi không nặng không nhẹ trả lời. Bọn họ nói là quyền của bọn họ, liên quan gì đến tôi?
- Chuyện An đánh thầy Thế Anh là thật hả? - Ngọc hoài nghi.
- Ừ. - Tôi không phủ nhận, đi đến bên bàn học soạn sách vở cho bốn tiết buổi chiều. Hôm nay học phụ đạo Toán và Anh.
- Không thể tin nổi! Hồi đó trường mình ai cũng biết cậu thích thầy Thế Anh mà. - Giọng Ngọc cao vút ra chiều bất ngờ cùng ngỡ ngàng.
Tôi không trả lời, tập trung tìm vở phụ đạo. Thích thì thế nào? Hôm nay thích không có nghĩa là ngày mai cũng vậy. Tình cảm vốn là thứ không thể định hình, vì vậy rất dễ đổi thay. Tôi bây giờ đã không còn thích hay nghĩ về con người mang tên Thế Anh đó nữa rồi.
- Kể cho Ngọc nghe chuyện xảy ra ở trường đi! - Ngồi xuống bên bàn, Ngọc níu lấy cánh tay tôi mà năn nỉ. Khi còn ở Trung Anh, Ngọc là đối thủ duy nhất của tôi, nhưng là một đối thủ tốt bụng và ngay thẳng. Tất cả những gì thắng tôi đều do tự mình cố gắng, một chút thủ đoạn cũng không dùng. Như vậy nên ít nhiều tôi cũng không hề ác cảm hay xa cách.
- An muốn chuyển khỏi Trung Anh. - Tôi nhìn Ngọc, giọng nói có chút nhạt nhẽo.
- Làm thế nào mà các thầy cô lại để cho An đi thế? An là người có thành tích cao nhất Trung Anh mà. - Ngọc chau mày nhận xét.
- Chính vì vậy nên phải tìm cách để bị đuổi. - Tôi nhún vai. Khi đó các thầy cô đều lần lượt khuyên nhủ cùng định hướng để tôi ở lại Trung Anh. Từ chối thì ngại vì tôi rất vụng về trong việc nói chuyện với người lớn. Chính vì vậy, buộc phải làm cho mình bị đuổi. Vô lễ với giáo viên là tội dễ bị đuổi học nhất.
- Nhưng vì sao lại là thầy Thế Anh mà không phải giáo viên khác? An rất quý thầy ấy mà? - Ngọc càng nghe càng không hiểu gì, vẻ ngờ nghệch hiện rõ trên gương mặt.
- Tại vì thầy Thế Anh hiền. - Tôi nói rồi bật cười, nhưng quả thật trong lòng không cười. Tôi không thích ai nhắc đến cái tên ấy, càng không thích chính miệng mình nói ra.
Đã biết được đầu đuôi câu chuyện, Ngọc buông tha cánh tay tôi:
- Đi ăn trưa!
- Ừ. - Tôi cũng vừa soạn xong sách vở, vui vẻ theo Ngọc ra khỏi phòng, tiến thẳng xuống nhà ăn.
Hôm nay khối mười hai học phụ đạo buổi chiều nên đa số các học sinh không về mà ăn trưa ở trường rồi tiếp tục học. Chính vì vậy mà nhà ăn khá đông.
Tôi và Ngọc tìm được một chiếc bàn trống, thỏa mãn ngồi dối diện nhau.
- Này! Lại mỳ gói hả? - Ngọc nhăn mặt nhìn tôi.
- Mỳ ly. - Tôi chỉnh lại. Dù gì nó cũng cao cấp hơn mỳ gói.
- An ăn mỳ hai tuần rồi đấy. - Ngọc nhìn tôi như kiểu nhìn một sự việc siêu nhiên khó tin nào đó. Đúng là ít ai ăn mỳ ba bữa suốt hai tuần như tôi. Nhưng biết làm sao được. Lương tháng này hai tuần nữa mới có, tháng trước đóng tiền nhà xong chỉ còn lại một ít.
Thế rồi Ngọc ăn cơm gà, tôi vẫn trung thành với mỳ ly. Không sao, qua tháng có lương tôi sẽ ăn uống bù lại. Còn có thể ngồi trong nhà ăn của một ngôi trường khang trang, ăn một ly mỳ thơm phức nóng hổi thì vẫn là may mắn. So với những số phận không được đến trường thì tôi vẫn tốt số hơn rất nhiều.
***
Tôi làm nhân viên phục vụ trong một phòng trà tên là Hoàng Gia. Hằng ngày công việc là oder thức uống rồi mang đến phòng pha chế, sau đó đứng đợi mang lên cho khách. Sau khi khách rời khỏi thì dọn dẹp bàn, lau sạch sẽ rồi kê lại ghế cho ngay ngắn.
Ở đây rất náo nhiệt, đa số khách đều đã đứng tuổi. Hai, tư, sáu có hát cho nhau nghe. Ba, năm, bảy thì khiêu vũ. Chủ nhật thường tổ chức các cuộc thi hát hò nhảy múa. Nói chung là một bầu không khí náo nhiệt.
Tôi mới chỉ làm được tháng thứ hai, nhưng công việc không khó nên cũng đã trở nên thông thạo. Ông chủ có vẻ không đặc biệt nâng đỡ, cũng chẳng dìm một nhân viên nhỏ bé như tôi. Vì vậy ngày qua ngày tôi đi làm rồi về trường, đi làm rồi lãnh lương một cách yên bình, hoàn toàn không có sóng gió.
Hôm nay phòng trà có chút sự kiện đặc biệt, ông chủ tổ chức sinh nhật cho vợ nên không cho khách vào, chỉ những ai có thiệp mới có thể tham gia. Phần tôi thì không có thiệp, nhưng vẫn có mặt ở đây để phục vụ. Ngoài tôi ra còn có ba cậu bạn làm cùng và chị pha chế, thêm vào đó là nhân viên của bên dịch vụ nấu ăn. Chúng tôi được phát cho những chiếc áo khoác đồng phục màu trắng, cúc cài hai hàng phía trước, mục đích là để những khách mời biết ai là phục vụ cho tiện sai bảo.
Tám giờ tối, phòng trà đầy ắp những chiếc váy dạ hội lướt qua, bên cạnh mỗi quý bà là một quý ông mặc vest lịch lãm. Mọi người uống vang Pháp, khiêu vũ trên nền nhạc do những nghệ sĩ violon chơi. Bầu không khí rất quý phái và trang trọng!
Tôi được giao nhiệm vụ khi tiếng đàn bài Happy Birthday vang lên thì sẽ đẩy chiếc bánh kem ba tầng cầu kỳ ra sân khấu. Vì vậy, để đảm bảo mọi việc theo đúng kế hoạch, ba cậu bạn làm cùng và chị pha chế yêu cầu tôi đứng im bên chiếc bánh kem, trước mắt không cần chạy ra chạy vào phục vụ rượu và thức ăn.
Khi tiếng violon vang lên cùng tiếng hát, tôi đẩy chiếc bánh kem đi ra đúng như yêu cầu, lúc này mới nhận ra khách đã đông hơn ban nãy rất nhiều. Người đang đánh đàn là nam sinh hay đi cùng Khoa và Quân. Nếu đúng như tôi nghĩ thì chính là “hoàng tử âm nhạc” Đình Văn. Cậu bạn này được nhắc đến như một thiên tài, có khả năng cảm thụ và tiếp thu cực nhanh. Chỉ cần nghe qua một lần có thể chơi lại bản nhạc ấy một cách thành thạo. Theo như truyền kỳ nghe được trong nhóm học sinh thì Đình Văn rất ít nói, gần như là sợ người lạ.
Tôi đẩy chiếc bánh kem ra là hết việc, mau chóng rời khỏi sân khấu. Trước khi quay đi, tôi thấy Văn kết thúc bài nhạc và ôm lấy người phụ nữ mặc váy đen sang trọng đứng bên cạnh, giọng nói ấm áp:
- Mẹ! Chúc mừng sinh nhật!
Sống lưng tôi lập tức cứng đờ. Cậu ta là con của ông chủ sao? Nếu biết tôi làm việc ở đây, biết tôi mười một giờ mới về, biết tôi sống trong ký túc xá, thì sẽ không cáo tội tôi đấy chứ? Lạy Chúa! Trái đất quả nhiên tròn.
Tôi vừa rời khỏi sân khấu, đi vào đám đông để phục vụ thì đã thấy ngay Ngạo Quân đứng cạnh Anh Khoa. Tôi một lần nữa gào lên trong lòng. Mẹ kiếp! Trái đất tròn! Nhìn vào tình hình có thể hiểu rằng hôm nay sinh nhật mẹ Văn, và cậu ta mời hai người bạn thân.
Bọn họ cũng thấy tôi, nhưng đương nhiên sẽ không vẫy tay chào hay mỉm cười. Tôi với họ thân quen gì đâu. Khoa thì tôi nghĩ cậu ấy không muốn mọi người biết bọn tôi có chút quan hệ, nếu không trên lớp đã chẳng diễn bài lạnh nhạt không quen biết.
Tôi cũng không có ý đứng lại nhìn bọn họ, quay đầu đi qua phía khác và làm công việc của mình. Dù gì cũng bị phát hiện rồi. Cái gì đến sẽ đến, suy nghĩ không thể làm cho mọi thứ khác đi.
Vì hôm nay có tiệc, nên khi khách về hết, chúng tôi còn phải lau sàn nhà và kê lại bàn, xếp lại ghế. Là vì tiệc đứng nên từ sớm ghế đã được mang toàn bộ ra ngoài. Xong xuôi tất cả ngó lại đã mười hai giờ.
Từ Hoàng Gia, lên một con dốc, rẽ phải, sau đó xuống một con dốc, đi qua một ngã tư, là đến Đông Anh. Đi bộ mất khoảng hai chục phút. Hằng ngày tôi vẫn dùng chân để đi về hai địa điểm này.
Đường mười hai giờ so với lúc mười một giờ không khác nhau là mấy, đều vắng vẻ và nhòe nhoẹt trong ánh đèn vàng vọt. Đà Lạt là một thành phố, nhưng mọi người không có thói quen sống về đêm nhiều. Chính vì vậy, giờ này nhà nhà đều đã đóng cửa yên giấc.
Tôi lặng lẽ đi trên lề đường, hai tay chắp sau lưng. Đi một mình vào giờ này sẽ có rất nhiều điều phải sợ hãi, nhưng tôi thì không. Đã nói từ trước, tôi không hề sợ điều gì hết.
Bóng trường Đông Anh hiện ra trong màn sương đêm và ánh đèn đường lay lắt. Tôi tiến xa vài bước lấy đà, chạy đến đạp chân lên tường, bắt đầu lưu loát trèo lên. Hai tuần lặp đi lặp lại hành động này làm tôi có chút kinh nghiệm.
Không mất nhiều thời gian, tôi an toàn vượt qua bức tường, chễm chệ đứng bên trong trường. Nội quy không cấm ra khỏi phòng và đi trong trường vào giờ này, một khi đã ở bên trong, tôi hoàn toàn không sợ bị ai nhìn thấy.
Đang định ung dung đi về phòng, một cánh tay bất ngờ ôm tôi từ phía sau, kéo cả cơ thể ép sát vào người đó.
- Tiệc tan từ lúc mười một giờ hơn, tại sao giờ này cậu mới về? - Vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng Khoa có vẻ không vui.
Tôi không nói, tập trung gỡ cánh tay đang ôm ngang eo ra khỏi người mình. Từ lúc nào mà tôi và thằng nhãi này có thể thân thiết đến mức dám ôm tôi thế này?
Khoa không những không buông tay còn mạnh mẽ xoay tôi lại, ép mạnh vào bức tường, hai tay chống hai bên giam giữ.
- Cậu đi chơi với ai à? - Nhìn vào mắt tôi, Khoa lạnh lùng hỏi. Cậu ta lúc này hoàn toàn không giống vẻ cười nói năng động thường ngày. Cái nhìn ấy đầy ghen tức và độc chiếm.
- Không. - Tôi miễn cưỡng trả lời, dùng lực đẩy Khoa ra. Nhưng rõ ràng sức của tôi không thể bì được với dân thể thao.
- Vậy cậu đi đâu? - Khoa tiếp tục tra khảo.
- Dọn dẹp, lau sàn, kê lại bàn ghế. - Tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi phải trả lời, trong lòng không hiểu cậu ta dựa vào cái gì mà hành động thế này.
Nhận được câu trả lời của tôi, nét giận dữ trên gương mặt Khoa giảm đi không ít, tuy nhiên vẫn không để tôi thoát khỏi vị trí giữa bức tường và cậu ta.
Cả thân người Khoa đứng trong bóng tối, chỉ có gương mặt sáng tối lập lòe do ánh đèn đường hắt vào, nổi nên những đường nét mạnh mẽ cùng mê hoặc. Đôi môi đỏ dẫn dụ bất ngờ tiến sát, khi tôi còn chưa kịp hiểu ra đã thấy môi mình bị nó chạm vào.
Khoa hôn tôi một cách mạnh bạo, điên cuồng, một tay giữ chặt gương mặt làm tôi không thể quay đi đâu được, một tay ghì siết vòng eo tôi.
Tôi dùng hết sức lực đẩy Khoa ra, thoát được bờ môi cậu ta, lại bị giam trong vòng ôm rắn chắc.
- Tớ thích cậu! - Vùi mặt vào hõm cổ tôi, Khoa thì thầm.
Vốn dĩ trước đến giờ tôi cũng không nghĩ mình phải cùng một người trải qua bao nhiêu trục trặc và biến cố, sau đó mới nảy sinh tình cảm, như trong những bộ phim. Thực chất, bộ não con người chỉ mất hai mươi phút để quyết định có thích một người hay không. Cho là lời Khoa nói là thật, cho là tôi tin cậu ấy, thì cũng chẳng đi đến đâu. Vấn đề mấu chốt là tôi không thích Khoa.
Tôi im lặng không nói, cũng không phí sức đẩy Khoa ra nữa, chỉ trơ ra như cái ôm và lời tỏ tình này không có thật. Cuối cùng cậu ta cũng phải buông tôi ra. Nhìn sâu vào mắt tôi như đang cố tìm kiếm điều gì đó, Khoa chau mày kiếm:
- Tại sao cậu không có thái độ gì?
- Tớ không thích cậu! - Lời nói thật có thể tổn thương người khác thì đã sao? Nói dối mãi mãi là điều không tốt.
- Chỉ cần cậu làm bạn gái tớ, tớ sẽ từ từ làm cho cậu thích tớ. - Khoa khẳng định, cánh môi đẹp đẽ vẽ lên một nụ cười ấm áp, trong đôi mắt anh đào câu dẫn hồn người là một tia sáng tự tin.
- Không! - Tôi không nghĩ mình cần bạn trai. Người ta làm gì cũng phải có một mục đích rõ ràng. Tôi nghĩ không ra mục đích của việc có bạn trai là để làm gì.
- Cậu vừa mới trèo tường vào trường vì đã quá giờ giới nghiêm. - Khoa vẫn giữ nụ cười trên môi, nhướn mắt nhìn tôi qua hai hàng mi. Muốn uy hiếp tôi sao?
- Ừ. - Tôi thừa nhận, trong lòng thầm chờ đợi Khoa nói gì tiếp theo.
- Nếu việc này bị phát hiện, cậu sẽ bị đuổi học. - Chuyện này tôi biết rồi. Có thể ngừng nói những điều mà tôi đã biết hay không?
- Cho nên? - Tôi nhướn mày, có thể nghe rõ giọng mình trở nên lạnh lùng.
- Tớ sẽ giữ bí mật nếu cậu làm bạn gái tớ. - Khoa cuối cùng cũng làm đúng như tôi đoán. Uy hiếp rất triệt để!
Tôi tự thấy mình không có gì để người khác lợi dụng. Hơn nữa con gái vây quanh Khoa trăm hương ngàn sắc, kẻ tình nguyện chết vì cậu hoàng tử này chắc chắn không thiếu, không có lý do phải phí sức ở đây tốn công với tôi. Vậy đây chính là kiểu tình yêu dùng mọi thủ đoạn để có được như trong tiểu thuyết sao?
Tôi nhướn mày, nhìn Khoa tìm kiếm chút biểu hiện của một lời nói đùa, nhưng gương mặt tuấn tú đang ẩn hiện sáng tối rất nghiêm túc, đáy mắt như có lửa thiêu đốt.
- Cậu thắng! - Tôi thở dài, mệt mỏi chịu thua. Ngôi trường này có đầy đủ những thứ tôi cần, chỗ ở và học bổng. Còn công việc ấy cũng rất quan trọng vì tôi phải sống. Thôi thì làm bạn gái Khoa cũng chẳng mất gì, cậu ta sẽ mau chóng chán thôi. Tình yêu ở tuổi này vốn chỉ là chút ngông cuồng nhất thời, sẽ sớm thay đổi suy nghĩ khi lớn thêm chút nữa.
- Để đảm bảo cho cậu không bị đám con gái nhiều chuyện gây sự, chúng ta sẽ giữ bí mật. - Khoa ôm tôi vào lòng.
- Được! - Rất đúng ý tôi. Sẽ rất phiền phức nếu để mọi người biết. Vẻ đẹp cũng như gia thế của Khoa đều không phải tầm thường, những kẻ si mê đến mù quáng không thiếu. Tôi sẽ rước họa vào thân nếu chuyện này để ai đó biết được.
Tôi trở về ký túc xá trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì buồn ngủ và mụ mị đầu óc. Hoàng tử thể thao thích tôi? Cậu ta vừa mới tỏ tình với tôi? Cậu ta dùng mọi cách để tôi trở thành bạn gái? Quá thật, mọi chuyện như một giấc mơ.
Chương 3:
Sau khi trở thành bạn gái bí mật của Khoa, mọi chuyện cũng không có gì khác trước, tôi tiếp tục đi học rồi đi làm, phần cậu ta và hai người bạn cùng nhóm thì tiếp tục sống trong con mắt ngưỡng mộ và sự si mê của đám con gái. Nếu để ý một chút có thể nhìn thấy rất nhiều nữ sinh lén để thư vào hộc bàn ba cậu bạn này, trong lớp còn cố tình viết giấy chuyền tay. Khoa và Văn đều nhã nhặn trả lời lại đôi ba câu, riêng Quân thì rất thản nhiên vo tròn, câu một đường cong hoàn hảo qua đầu tôi, ném thẳng vào sọt rác.
Tôi đối với Khoa vốn không có cảm giác, vì vậy việc cậu ta viết giấy với ai, trò chuyện, chụp hình cùng nữ sinh nào, vốn không có gì đáng để chú ý. Hiện tại tôi đang dốc tâm tư của mình vào kỳ thi cuối tuần này. Ba tháng một lần, Đông Anh tổ chức một kỳ thi gồm ba môn Anh, Văn, Toán, để các học sinh tranh đua học bổng. Phần thưởng có đến mười suất.
Để chuẩn bị cho kỳ thi, một ngày tôi chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ, thời gian còn lại ngoài đi học trên trường và đi làm thì đều dùng để ôn tập. Cùng với tôi, còn có Ngọc rất chăm chỉ học hành. Chúng tôi soạn đề cho nhau rồi trao đổi làm, sau đó đổi lại chấm điểm, mỗi môn đều phải đạt tiêu chuẩn mười đề liên tiếp đạt điểm cao nhất thì mới dừng lại. Ngoài ra, còn cùng nhau học công thức, rồi khảo qua lại. Khi rảnh rỗi, tôi và Ngọc viết câu hỏi của ba môn, cả lý thuyết lẫn thực hành vào giấy, sau đó cắt ra, gấp lại và chơi bốc thăm, trả lời ngẫu nhiên. Bọn tôi lỗ lực như vậy là bởi vì ngôi trường này hội tụ toàn tinh anh. Cái Việt Nam không thiếu nhất chính là người tài mà.
Thứ bảy đến trong sự mong đợi, tôi thưởng cho mình một phần cơm gà vào buổi trưa, sau đó sốt sắng bước vào kỳ thi buổi chiều. Chiều nay sẽ thi Anh, ngày mai sáng thi Toán, chiều thi Văn.
Đề Anh chia làm hai phần, trắc nghiệm và tự luận, tất cả các kỹ năng nghe, nói, đọc, viết đều được kiểm tra. Vì là đề ra cho các học sinh ưu tú nên không hề dễ dàng. Những gì mà tôi và Ngọc ôn tập chỉ chiếm khoảng tám mươi phần trăm, hai mươi còn lại đành phải lục tìm trong trí nhớ từ các bài giảng cũ.
Tôi vốn có bệnh đau bao tử từ bé, mỗi khi lo lắng quá mức sẽ tự nhiên đau đớn. Lúc này, tôi đang vừa làm bài kiểm tra vừa ôm bụng. Cơn đau càng lúc càng tăng lên, có thể cảm thấy những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Đau đến mức bàn tay cầm bút của tôi run lên từng hồi.
Nếu không đạt được học bổng, tôi không thể tiếp tục học ở đây, vì học phí không hề ít. Nếu học ở trường khác thì tôi lại phải thuê phòng trọ. Chính vì vậy, kỳ thi lần này nhất định không được thất bại.
Tôi một tay ôm bụng, tay còn lại ghì chặt lấy cây bút, cố gắng tập trung làm bài đến cùng.
Cơn đau kéo dài khiến hai tai của tôi lùng bùng, đến phần nghe gần như chỉ có thể đoán từ theo mạch văn cùng với khẩu hình miệng của giáo viên. Bài thi lần này tôi không có chút tự tin nào.
Rời khỏi phòng thi, tôi thấy rõ hai mắt mình hoa lên, bước đi càng lúc càng không vững. Trước khi trở về phòng, tôi đi xuống phòng y tế xin thuốc đau bao tử, dùng luôn cho ngày mai. Buổi thi ngày mai cần phải làm tốt hơn để kéo điểm môn Anh lên.
Trong phòng y tế không chỉ có mình tôi, Ngạo Quân cũng đang ở đó tự mình băng bó bàn tay. Ban sáng tôi thấy cậu ta vào lớp với một bên tay băng bó trắng xóa.
Tôi đi vào trong im lặng, không làm ồn, ngồi xuống chiếc ghế nhựa đợi y tá.
Ngồi trên giường, Ngạo Quân cũng im lặng, càng loay hoay càng làm cho mớ băng gạc rối tung lên do chỉ dùng một tay để quấn.
Tôi thở dài, không phải chuyện của mình nên cũng không định giúp. Cậu ta vốn không thích người khác đến gần, tôi không muốn tìm rắc rối.
- Giúp tôi! - Ngạo Quân bất ngờ lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo hơi lạnh.
Trong phòng chỉ có hai đứa, tôi đương nhiên biết cậu ta đang yêu cầu mình. Đã mở miệng nhờ vả thì tôi sẽ giúp.
Tôi mang theo chiếc ghế đi đến ngồi bên cạnh giường, cẩn thận gỡ rối, sau đó băng bó lại cho cậu ta. Cơn đau từ bụng bất ngờ vùng vẫy làm tôi hơi khom người lại, cắn môi như một cách chịu đựng.
- Bị gì? - Ngạo Quân hỏi, giọng nói vẫn trước sau không cảm xúc, xa xôi và lạnh lẽo.
- Đau bao tử. - Tôi khó nhọc trả lời. Tại sao lại đau hơn lúc nãy thế này?
- Cái hộp màu trắng vàng. - Ngạo Quân đưa ngón tay thon dài chỉ về phía tủ thuốc. Cái ngón tay này quả thật làm con gái cũng phải ghen tị. Tại sao có thể thon thả và trắng muốt như thế?
Tôi không đáp, tiếp tục băng bó cho cậu ta, xong mới đi về phía kệ thuốc. Cái hộp mà cậu ta nói bên trong là thuốc đau bao tử, dân gian gọi là thuốc sữa. Tôi lấy liền một gói, ngửa cổ uống hết.
Vì cậu ta đã hỏi thăm tôi trước, nên có lẽ tôi cũng nên làm lại như vậy:
- Cậu... bị gì? - Chẳng hiểu sao tôi lại thấy lúng túng.
Ngạo Quân không trả lời tôi, đưa bàn tay xinh đẹp còn lành lặn chụp lên cái ly nhựa trên chiếc bàn con gần đó, sau đó nâng lên và mô phỏng động tác đập ly xuống bàn. Hiểu rồi, bàn tay cậu ta là do chụp lên miệng một chiếc ly thủy tinh rồi đập xuống bàn mà không rút tay về. Ngu ngốc!
Tôi gật gù, đương nhiên không nói vào mặt cậu ta rằng đó là hành động ngu ngốc. Nói để làm gì khi điều này chẳng liên quan gì đến tôi. Lấy thêm hai gói thuốc sữa nữa, tôi tự thấy mình nên rời khỏi đây:
- Tớ đi trước.
- Ừ. - Cánh môi cam nhạt khẽ mấp máy, gương mặt hơi ngẩng lên nhìn tôi khiến cả một mảng lạnh lẽo hung hăng lao đến. Nét mặt đó, đôi mắt đó, không phải cố tình tỏ ra lạnh lùng, mà là tự bản chất đã lạnh.
Tôi kiềm chế cơn rùng mình, quay đầu đi khỏi phòng y tế, trong đầu còn ám ảnh vẻ đẹp của Ngạo Quân. Một dáng vẻ uể oải cùng cuốn hút!
***
Hôm nay là cuối tuần, Hoàng Gia đặc biệt đông khách, trong số đó còn có cả Khoa, Quân và Văn. Ba người bọn họ ngồi ở chiếc bàn chính giữa, cũng chính là trung tâm của những cô gái trẻ hiện diện trong quán. Phần tôi, vì sự có mặt này mà đặc biệt không muốn lượn ra phục vụ chút nào.
- Con ông chủ và bạn của cậu ấy thật sự đẹp đến chết mất! - Chị pha chế cảm thán, ánh mắt hiện rõ vẻ si mê cùng ngưỡng mộ. Nãy giờ chị ấy thập thò ngoài cửa nhòm ngó không ít lần nhưng vì pha chế không được rời phòng nên buộc phải ở lại.
- Chị Hiền, em nói này! - Tôi đột nhiên nghĩ ra một điều.
- Gì em? - Chị Hiền rời mắt khỏi chiếc máy xay sinh tố mà nhìn tôi.
- Chị có muốn ra ngoài bưng bê một bữa không? - Tôi xoa đầu, ra vẻ ngần ngại đề nghị.
Đúng như dự đoán, mắt chị Hiền sáng lên vẻ vui thích. Làm phục vụ lúc không phải làm gì có thể ở bên ngoài lượn qua lượn lại xem khách cần gì, còn có thể đứng xem người ta nhảy múa hát hò, hơn nữa hôm nay còn có thể ngắm mỹ nam. Sau sinh nhật vợ, ông chủ cùng bà ấy đi du lịch châu Âu hai tuần mới về, không có ai quản lý nên hoàn toàn có thể tự do đổi việc cho nhau.
- Nhưng nếu khách gọi đồ uống thì sao em? - Chị Hiền có vẻ đắn đo.
Tôi ra chiều ngẫm nghĩ rồi búng tay như vừa nghiệm ra kế sách hay:
- Gọi nước ngọt thì em lấy cho chị bưng, còn sinh tố hay rượu thì chị lại vô pha. Như vậy được mà.
Chị Hiền mắt lại sáng lên, nhìn tôi đầy ý cảm kích, rồi liền một mạch chạy ra ngoài, để tôi lại trong phòng pha chế.
Còn lại một mình, tôi tranh thủ lấy sách Toán nâng cao ra xem. Buổi chiều vì nghĩ có thể xem trên con đường đến chỗ làm và khi về nên tôi mang theo. Môn Anh hôm nay, tôi ước chừng được khoảng bảy đến tám điểm, Toán ngày mai buộc phải được điểm tuyệt đối để kéo lên. Về phần Văn thì chuyện được điểm tuyệt đối là không thể, vì phần tập làm văn không có thang điểm tuyệt đối để đánh giá, phân tích đúng ý đương nhiên sẽ được điểm, nhưng còn phải xem giáo viên chấm thi có thích văn phong của mình hay không.
Vì là cuối tuần nên khách đến từ rất sớm, qua chín giờ thì không còn ai đến nữa, cho nên không ai gọi thêm đồ uống. Tôi cắm cúi đọc sách nên không để ý thời gian, mãi đến khi chị Hiền trở lại mới phát hiện đã mười một giờ.
Tôi chào mọi người, mau chóng ra về.
Đứng đợi tôi bên ngoài cửa là Khoa. Nhìn thấy tôi, cậu ấy mỉm cười thật hiền, hai tay bỏ túi quần, nhẹ nhàng đẩy người rời khỏi cột đèn đang dựa mà bước đến.
- Mình đưa cậu về. - Giọng Khoa hôm nay có chút buồn bã, ánh mắt không còn linh hoạt và tràn đầy sức sống, gương mặt tuấn tú bị một màn sương u sầu vây quanh nên mềm mại hơn, cũng hút hồn theo một cách khác ngày thường.
- Ừ. - Tôi cười, sau đó nhắm hướng Đông Anh mà đi.
Ở bên cạnh, Khoa đang điều chỉnh bước chân cho trùng với tôi.
- Hôm nay cậu làm bài được không? - Khoa hỏi, giọng nói vẫn không thể vui lên, dường như trong lòng chất chứa một bầu tâm sự rất lớn.
- Không được tốt lắm. Còn cậu? - Nghĩ đến bài thi Anh là tôi lại lo.
- Tớ bỏ không làm. Dù sao cũng không bắt buộc. - Khoa cười yếu ớt, đôi mắt anh đào câu dẫn hồn người đượm buồn cùng với băn khoăn.
Hai chúng tôi lại chìm vào im lặng. Tôi tranh thủ lẩm nhẩm lại những công thức Toán trong đầu. Ánh đèn đường chiếu xuống vàng vọt, hai chiếc bóng chúng tôi đổ dài nghiêng ngả. Đã lâu rồi, bên cạnh chiếc bóng của tôi mới có thêm một cái khác.
Cánh tay chắp sau lưng của tôi bất ngờ bị Khoa kéo, sau đó bàn tay bị nắm lấy, mười đầu ngón tay đan lại. Bàn tay tôi bị siết không chặt nhưng không thể rút ra, sau đó cùng với tay Khoa chui vào túi áo cậu ấy.
Khoa cứ thế nắm tay tôi đi trong im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Phần tôi, bàn tay ở trong túi áo khoác Khoa cảm thấy rất ấm. Hơi ấm khiến cho đoạn hồi ức mà tôi chán ghét cựa mình.
Trong trí nhớ của tôi lưu giữ một khoảnh khắc, khi đó có người hỏi tôi: “Không lạnh hả em?” sau đó chỉ chỉ tay vô túi áo mình. Tôi hiểu câu hỏi ấy nghĩa là lời trách yêu: “Sao anh không thấy tay em trong túi áo anh?” Chính vì vậy, khi đó, tôi mau mắn nhét tay mình vào trong túi áo khoác của anh, cùng với bàn tay kia đan lại, dựa vào hơi ấm ấy đi qua mùa đông.
Tôi vừa làm một việc mà mình tương đối thù ghét chính là hồi tưởng. Ký ức nằm ở sau lưng, kết cấu cơ thể con người vốn chỉ nhìn được phía trước, thế nhưng vẫn không ít lần cố chấp ngoái lại đằng sau. Sâu thẳm trong tim mỗi người đều lưu trữ những vết thương nông, sâu, lồi, lõm, mâng mủ hay đã lành, lên da non hay thành sẹo, nhưng dù ở trạng thái nào thì nó vẫn luôn hiện hữu trong tim. Người ta không cúi đầu nhìn vào tim, nhưng khi ngoái lại nhìn những hồi ức, họ sẽ thấy vết thương của chính mình.
Có người đi bên cạnh, tôi cảm giác đoạn đường trở nên ngắn đi, rất nhanh bóng Đông Anh đã hiện ra trong ánh đèn.
- Cậu gọi taxi về đi! - Tôi lịch sự muốn nhìn bóng Khoa rời khỏi rồi mới trèo tường vào.
- Tớ tiễn cậu vào đến ký túc xá. - Khoa vẫn giữ lại nỗi buồn trong giọng nói, gương mặt rất mệt mỏi và tuyệt vọng, đôi mắt không đáy cuộn trào những băn khoăn.
Tôi không nói gì, định rút tay ra để chuẩn bị trèo tường thì Khoa lấy ra một chùm chìa khóa. Phải rồi, cậu ấy là con hiệu trưởng.
Khoa mở khóa cổng bằng một tay rất dễ dàng, tiếp tục nắm tay tôi đi về phía ký túc xá nữ. Buổi tối, các nam sinh không được đến đây, nhưng đi đến chân cầu thang thì được.
Tiễn gần tiễn xa thì cũng đến lúc phải từ biệt, chúng tôi rốt cuộc cũng chạm chân đến cầu thang dẫn lên ký túc xá nữ. Đến lúc này Khoa vẫn lưu luyến không muốn buông tay tôi ra.
- Hôm nay cậu có tâm sự đúng không? - Nỗi buồn trên gương mặt đẹp đẽ kia quá rõ ràng, tôi không thể làm như không thấy nữa.
- Cậu đã thích tớ chút nào chưa? - Thay vì trả lời tôi, Khoa lại hỏi về một vấn đề khác.
Tôi im lặng, bất giác cắn cắn môi. Quả thật tôi vẫn không có cảm giác với cậu ấy. Chúng tôi vốn chỉ nói chuyện với nhau qua điện thoại, lại không đặc biệt có kỷ niệm gì, quả thật ngay cả nhớ đến cậu ấy vào một lúc bất chợt nào đó tôi cũng chưa từng.
Khoa bất ngờ đưa tay vén vài sợi tóc trước mặt tôi, nhẹ nhàng mắc vào mang tai, sau đó bàn tay ấm áp xoa nhẹ má tôi. Một giây sau, đôi môi cậu ấy nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, ở lại một lúc khá lâu.
Tôi đứng im cho Khoa đặt môi trên trán mình. Dù gì cũng là bạn gái cậu ấy. Cả hai lại tiếp tục chìm vào im lặng.
Cho đến khi cơ thể tôi bắt đầu thấy mỏi, Khoa luôn biết dừng lại đúng lúc, rời môi đi, bàn tay lưu luyến trên gò má tôi, giọng nói buồn bã cùng ánh mắt ủ rũ hướng tôi dịu dàng:
- Cậu lên đi!
- Cậu gọi taxi về nhé. - Giờ này mà lang thang một mình ngoài đường thì không nên chút nào.
- Tớ lên phòng ký túc xá nam ngủ lại. Quân và Văn cũng đang trên đó. - Khoa mỉm cười, nét buồn vương lại trong mắt, trên môi, làm cho gương mặt trở nên lôi cuốn hơn bao giờ hết.
- Vậy cũng được. - Tôi tán thành ý kiến này, sau đó xoay người đi lên cầu thang, bàn tay cũng theo đó rời khỏi túi áo khoác của Khoa.
Ở ký túc xá nam có một phòng, mà nói đúng hơn là một căn nhà được xây riêng cho bộ ba hoàng tử. Đây vốn là trường tư do gia đình Khoa xây dựng mà, bọn họ được hưởng ưu đãi là hoàn toàn dễ hiểu.
***
Khi còn ở Trung Anh, tôi chưa bao giờ không được nhận học bổng. Khác với Đông Anh, Trung Anh chỉ có hai kỳ thi vào đầu mỗi học kỳ, học bổng cũng chỉ có ba suất cho ba người điểm cao nhất. Tôi và Ngọc thì luôn luôn là hai trong ba, người còn lại là ai hình như tôi chưa bao giờ để ý, vì qua mỗi kỳ đều có sự thay đổi.
Vì luôn chiến thắng nên khi bước vào kỳ thi này tôi khá tự tin, thế nhưng môn thi đầu tiên ngày hôm qua đã đánh bật sự tự tin trong lòng. Rất may sáng nay đề Toán tôi đã làm một cách trọn vẹn, sau đó kiểm tra đi kiểm tra lại khoảng