--> Thế gian này từng chút đều là Anh - game1s.com
watch sexy videos at nza-vids!

Thế gian này từng chút đều là Anh

chục lần, có thể tự tin lĩnh điểm tối đa. Vì vậy mà bước vào môn Văn, tâm trạng căng thẳng của tôi giảm đi một chút.

Đối với giáo viên Văn, ngoài văn phong súc tích mượt mà, còn cần phải rất tinh tế và phân tích một cách chính xác, thêm vào đó là việc trình bày đẹp mắt. Tôi hiểu điều này nên dốc toàn lực nắn nót viết và làm bài của mình sạch sẽ, không tẩy xóa nhất có thể. Chữ sai chính tả được gạch ngang gọn gàng, không bút xóa lem nhem, cũng không bôi đen để người ta chú ý đến cái lỗi của mình.

Môn thi thứ ba kết thúc, sự thấp thỏm trong lòng tôi cũng phần nào bớt đi, nhưng còn chưa công bố kết quả thì chưa yên ổn.



Chương 4:



Một tuần đợi kết quả thi với tôi không hề dễ chịu. Dù biết việc lo lắng không thể làm cho bài thi tốt lên, nhưng vẫn không cách nào ngừng lại. Chính vì thế, bao tử ngày nào cũng hằn học đau đớn khiến tôi phải uống thuốc liên tục.

Thời gian dễ chịu nhất trong ngày chỉ có buổi tối, sau khi đi làm về. Từ sau đêm thứ bảy tuần trước, ngày nào Khoa cũng đến đợi ở chỗ làm khi tan ca, nắm tay tôi đi hết đoạn đường vắng vẻ. Việc có một người chờ đợi khiến người ta tự động sản sinh cảm giác tích cực cùng mong ngóng. Tôi nhanh nhẹn hơn khi làm việc, đồng thời cũng hay nhìn đồng hồ hơn, trông cho đến giờ về.

Hôm nay là ngày công bố điểm thi, bầu trời không biết vì cớ gì sụt sùi từ lúc gần sáng. Vì hồi hộp, cả đêm tôi không thể ngủ, nằm nghe tiếng mưa và suy nghĩ vẩn vơ. Ngày xưa khi còn bé, tôi vốn rất thích trời mưa, bởi vì rúc vào chăn và ngủ sẽ rất tuyệt. Đến bây giờ lớn thì không được thích lắm, vì nó làm cho việc đi lại khó khăn, làm cho không khí ẩm ướt, và làm cho lòng người bâng khuâng. Thực chất mưa thì vẫn là mưa, vẫn ru ngủ rất hoàn hảo, thứ thay đổi chính là tôi. Vì khi còn bé vô âu vô lo, nhìn thấy mưa chỉ nghĩ đến chiếc giường êm ái và chăm bông ấm áp. Bây giờ lớn lên, nhìn thấy mưa, tự nhiên sẽ buồn bã bởi những ngổn ngang trong lòng.

Từ ký túc xá qua dãy phòng học có một khoảng không có mái che, chính vì vậy tôi ít nhiều dính nước mưa lấm tấm. Co chân lao thật nhanh xuyên qua màn mưa, tôi chạy lên hành lang dãy phòng học, thẳng hướng về phía bảng thông báo trường.

Điểm đã được dán lên, vì còn sớm nên cũng không nhiều học sinh vây quanh. Tôi không tìm tên mình theo chữ cái, chỉ nhìn top mười người trên cùng. Mười người đạt điểm cao nhất sẽ được xếp bên trên, thứ tự theo hạng điểm, những người còn lại thì theo thứ tự chữ cái.

Ba cái tên đứng đầu lạ lẫm, tôi lướt qua không buồn nhớ. Đến hạng thứ tư, tôi thấy tên mình với số điểm hai mươi sáu. Tiếp đến thứ năm là Lê Nguyễn Bích Ngọc. Tạ ơn Chúa! Tôi không đứng nhất nhưng cũng đã đạt được học bổng. Kỳ thi sau nhất định sẽ cướp ngôi quán quân và đạt điểm tối đa.

Tôi mĩ mãn đi về lớp, lấy điện thoại nhắn tin chúc mừng Ngọc.

- An bao nhiêu điểm? - Ngọc nhắn lại cho tôi.

- Hạng thứ tư. - Tôi từ chối trả lời điểm số, chỉ nhắn lại xếp hạng.

- Lúc trước An luôn đứng nhất. Kỳ thi sau hãy lấy lại điều đó! - Điều Ngọc nói quả đúng ý tôi. Nhất định tôi sẽ lại đứng nhất. Ngọc nói với tôi điều này thực chất là vì kỳ thi vào ba tháng tới sẽ không còn cậu ấy tham gia. Học sinh giao lưu chỉ học ở trường bạn ba tháng, sau đó sẽ lại quay về trường mình. Ngọc đến đây đã hơn một tháng rồi.

Đã có kết quả, tôi trút được nỗi lo trong lòng, nhẹ nhõm bước vào buổi học. Nhưng trải qua hai tiết học đầu, tôi thấy cả cơ thể mình dần chìm vào mệt mỏi, đầu nặng nề, đau buốt, hai mắt nóng ran, lòng bàn tay bàn chân bừng bừng như có lửa. Không phải mới dính một vài hạt nước mưa tôi đã đổ bệnh đấy chứ?

Tự động viên mình cố gắng lên, ngày mai là chủ nhật, tôi có thể nằm ở phòng ngủ cả ngày. Hôm qua Ngọc nói với tôi hôm nay có anh trai ở Sài Gòn ghé lên thăm, hy vọng tôi có thể đừng về phòng vào buổi chiều. Đối với vị anh trai làm tôi có phòng không thể về này, kỳ thực tôi không tò mò lắm, không hỏi thêm câu nào, liền đồng ý với Ngọc.

Buổi học kết thúc, tất cả những gì tôi muốn là nằm xuống và chìm vào giấc ngủ. Không may, phòng y tế vì chiều nay không lớp nào có tiết và mai là chủ nhật nên đã khóa cửa. Trời mưa lắc rắc thế này, thiết nghĩ không thể điên rồ nằm ra sân thượng mà ngủ.

Tôi lê từng bước chân mệt mỏi chuếnh choáng tiến về nhà kho của trường. Nó để chứa những băng rôn khẩu hiệu, những vật dụng dùng trong ngày có sự kiện, còn có bàn ghế thừa không dùng đến và những nhạc cụ, loa thùng, dành cho lễ hội.

Gọi là nhà kho nhưng bên trong rất sạch sẽ. Mọi thứ không ngăn nắp nhưng hoàn toàn không đóng bụi. Tôi chọn cho mình một góc phía sau những chiếc loa, trải một miếng vải màn dành cho sự kiện xuống đất để nằm, gấp số lớn băng rôn lại làm gối đầu, thiết nghĩ có gì đó để đắp nữa thì hoàn hảo.

Tôi vừa nằm xuống đã cảm thấy cả người vô lực cùng nóng ran, hai mắt cay rát, dù nhắm vào hay mở ra cũng thật khó chịu. Sức khỏe của tôi vốn rất tốt, không hay cảm cúm hoặc viêm họng gì. Có lẽ vì gần đây ăn uống không đầy đủ, lại lo lắng đến mất ngủ, mới làm cho bản thân vừa nhiễm vài giọt nước mưa đã đổ bệnh.

Tôi củng cố tinh thần, quyết nhắm mắt ngủ. Ngủ một giấc tỉnh lại chắc sẽ khỏe hơn. Tối nay tôi còn phải đi làm mà tình trạng này thì không ổn.

Còn chưa kịp yên giấc thì cửa nhà kho có tiếng mở ra, sau đó mạnh mẽ đóng vào rồi chốt luôn từ bên trong, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, hơi thở cùng với giọng cười lả lướt. Từ chỗ tôi nằm có thể nhìn thấy có tổng cộng bốn bàn chân của hai con người một nam một nữ. Cô gái từ từ ngả đầu ra khiến tôi có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt cùng cơ thể, đó là Nguyệt của lớp tôi. Chàng trai cũng không phải ai xa lạ, là Ngạo Quân.

Từ chỗ tôi có thể nhìn rõ ánh mắt Quân tà ác đến lạnh lẽo, đôi môi cam đẹp đẽ nhấm nháp cổ Nguyệt, khiến cô bạn khe khẽ thở ra tiếng, đôi tay trắng muốt như đậu hũ non chậm rãi ghì lấy Nguyệt một cách thành thạo.

Tại sao đến việc ngủ tôi cũng không yên thân thế này? Muốn tìm một chỗ để đặt lưng, không ngờ lại chứng kiến cảnh nóng bỏng mắt. Hai đứa nhãi này cũng thật là! Đối với vấn đề nhạy cảm này, tôi không khích lệ, chẳng phê phán. Ông bà ngày xưa mười ba mười bốn tuổi đã có con thì việc đám trẻ bây giờ mười tám đôi mươi không thể coi là “yêu” sớm. Có điều đây là trường học mà, đâu có phải chỗ âu yếm.

Tiếng Nguyệt rên lên gay gắt hơn làm kẻ đã đánh mắt nhìn đi chỗ khác là tôi cũng phải nhìn lại. Nhìn Nguyệt lúc này, có thể nó là đê mê cùng mờ mịt, thế nhưng con người đang làm ra điều đó là Ngạo Quân hai mắt vẫn mở rất tỉnh táo, ánh nhìn lạnh lùng như chẳng chút hứng thú. Dù đang làm ra một việc mờ ám cùng gây nên ngượng ngùng, nhưng nét mặt kia hoàn toàn phẳng lặng như nước, mang hơi hớm của sương, động tác đẹp mắt một cách kỳ lạ.

Ngay khi môi Quân từ từ chuyển xuống ngực, Nguyệt bất ngờ kéo gương mặt cậu ta lên, đặt một nụ hôn nồng cháy vào đôi môi cam nhạt đẹp một cách bí ẩn. Ngay một giây sau, Quân mang cả thân mình rời khỏi người Nguyệt.

Đến lúc này tôi không còn nhìn thấy gương mặt cậu ấy nữa.

- Em... em xin lỗi! - Nguyệt cũng đứng lên ngay sau đó, giọng nói mang đầy run rẩy sợ hãi cùng lúng túng.

Giờ tôi lại chỉ có thể thấy bốn cái chân mang giày.

- Cút đi! - Đến tôi đang nằm ở đây cũng bất giác run lên vì giọng nói lạnh lùng của Quân. Trong đầu tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt cậu ta lúc này. Ánh nhìn quỷ dị lạnh lùng cùng mái tóc đen cắt tỉa đẹp đẽ vương vãi trên trán, gương mặt trắng như đậu hũ non không cảm xúc khiến người khác vừa mê đắm, vừa sợ hãi.

- Em... - Có tiếng nấc cùng thút thít của Nguyệt.

- Ba... hai...

Khi Quân chưa kết thúc đếm ngược, tôi nghe tiếng cửa bị mở vội cùng tiếng bước chân dồn dập xa dần. Theo tính toán của tôi thì Nguyệt không có thời gian để chỉnh lại áo. Rốt cuộc là điều gì làm thằng nhãi này đang mờ mờ ám ám lại đuổi con gái người ta bỏ chạy thế nhỉ?

Nguyệt chạy khỏi không lâu, Ngạo Quân cũng rời đi, để lại căn phòng chỉ còn mình tôi. Lúc này mới có thể bật ra cơn ho nãy giờ đang nén trong lồng ngực, cảm giác nhẹ nhõm và dễ chịu hơn hẳn.

Bên ngoài kia, cơn mưa bắt đầu trở nên nặng hạt khiến tôi cảm thấy hơi lạnh. Đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra một lần nữa. Có tiếng bước chân tiến càng lúc càng gần về phía mình. Nhận ra đôi giày của Ngạo Quân, tôi vội vàng nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ, cả người căng cứng như mình làm chuyện xấu bị bắt gặp. Có một vật ấm áp bao phủ lên tôi, cảm giác mềm mại và mùi thơm rất dễ chịu. Tôi không rõ Quân có biết tôi giả vờ ngủ hay không, chỉ biết cậu ta rời khỏi ngay lập tức, để lại tôi cùng chiếc chăn bông ấm áp.

Tôi thỏa mãn cuộn tròn người trong chăn, mệt mỏi không muốn nghĩ vì sao Ngạo Quân biết tôi ở đây, và vì sao cậu ta lại làm như vậy, từ từ chìm vào giấc ngủ, cảm nhận cả cơ thể ngày một nóng bừng.

***

Sang ngày chủ nhật, tôi thật sự đã nằm liệt giường, cả người nóng ran và cổ họng bỏng rát, đầu óc nặng trĩu, đau đến ong ong.

Hôm nay Ngọc cùng với “anh trai” đi chơi trước khi người anh ấy trở lại Sài Gòn. Buổi sáng, phát hiện tôi ốm, cậu ấy còn có ý ở lại chăm sóc, nhưng đã bị tôi nhất quyết đuổi ra ngoài. Ấy thế mà đi rồi vẫn không để cho tôi yên, hiện tại đang là nguyên nhân khiến chiếc điện thoại reo ầm ỹ.

- An nghe. - Tôi mệt mỏi bắt máy, cổ họng đau rát nên nói chuyện cũng khó khăn.

- Đã ăn gì chưa An? - Ngọc gấp gáp hỏi.

- Chưa. - Tôi không nghĩ mình đủ sức đi xuống nhà ăn.

- Không ăn làm sao uống thuốc? Không uống thuốc làm sao mà khỏi được? - Ngọc như bà cụ non, càu nhàu giọng nghiêm khắc.

- An ngủ một lát, khá hơn sẽ ăn rồi uống thuốc. Ngọc đi chơi đi! - Tôi rất muốn nói thêm rằng đừng làm phiền nữa, nhưng thiết nghĩ như vậy thì tệ quá. Dù sao cũng là lo lắng cho tôi nên mới gọi.

- Ngọc sẽ về sớm với An. - Ngọc hứa.

- Không cần phải như vậy đâu. Cứ đi chơi thoải mái đi. Thế nhé! - Tôi nặng nhọc nói, cảm thấy rất mệt khi phải hoàn thành một câu dài, vội vàng cúp máy.

Cả người càng lúc càng nóng và hai mắt nặng trĩu, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ mê man, cho đến khi chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là Khoa gọi.

- Mở cửa cho tớ! - Tôi vừa nghe máy Khoa đã nói nhanh.

Chuyện gì đây? Đang ở trước cửa phòng sao?

Tôi lật đật ngồi dậy khỏi giường. Rất may ban sáng vì Ngọc lo tôi mệt, trèo lên trèo xuống không tiện, nên bảo tôi nằm xuống tầng dưới, nếu không lúc này không biết làm thế nào xuống giường mà mở cửa cho Khoa.

Bước từng bước khó nhọc đến bên cửa, cả cơ thể tôi mềm nhũn vô lực, mắt gần như tối sầm không nhìn rõ phía trước.

Cánh cửa vừa mở ra, tôi lờ mờ nhìn thấy gương mặt Khoa cũng là lúc hai mắt nặng trĩu khép lại. Tôi nghĩ tôi đã đổ hẳn cơ thể vào người cậu ấy.

***

Khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi tính đến thời điểm này là khi còn bé. Xóm của tôi từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một đứa bé gái, chính là tôi đây, vì không có bạn để cùng chơi búp bê hay bán đồ hàng nên tôi theo mấy đứa bé trai đi quậy phá đủ mọi thứ. Khi đó rất vui, tắm suối cùng hái trộm trái cây, trò nào tôi cũng có mặt.

Nếu thiên nhiên có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, thì xóm tôi lại chia ra từng mùa cho các món đồ chơi như quay, kiếm, diều, bi, hình. Cũng không rõ ai đề ra điều này, chỉ biết mỗi cái đều có mùa của nó, sau đó tuần hoàn từ năm này đến năm khác, không lúc thiếu thú vui.

Đến mùa quay cùng kiếm, gỗ trở nên vô cùng quý giá với bọn trẻ chúng tôi. Tôi theo đám con trai cùng tập tành cầm dao đẽo quay, đẽo kiếm, bị đứt tay không ít lần, cuối cùng có thể làm ra một con quay. Có điều, nó không chịu quay mà chỉ lắc đầu nguầy nguậy rồi nằm im tại chỗ. So ra thì đẽo kiếm có vẻ khá khẩm hơn vì nó chỉ để cầm trên tay. Đến mùa diều, tôi lại biết thêm một môn nghệ thuật mang tên làm diều, có điều diều của tôi không bay lên, suốt ngày nhằm mặt đất mà cắm đầu xuống, nếu không cũng đảo tròn đến chóng mặt, tiếp theo vẫn là cắm đầu xuống đất. Mùa diều qua đi mùa bi ùa về, đứa con gái là tôi được trao cho nhiệm vụ thiêng liêng nhất đó là làm cái lỗ bắn bi. Sở dĩ tôi chỉ có thể làm lỗ mà không được bắn bởi vì tay tôi không hiểu kiểu gì bắn ra bi không đi xiên thì cũng đi lùi một cách thảm hại, vì thế chỉ có thể ngồi xem mấy đứa trẻ kia vừa bắn vừa cãi nhau ầm ĩ, khi không thể tìm ra ai đúng ai sai sẽ hỏi tôi như một trọng tài. Mùa hình là lúc tôi được chơi nhiều nhất, tạt hình, khẩy hình, về món này tôi không thua một đứa con trai nào.

Sau này khi lớn lên, tôi càng lúc càng tiếc nuối những ngày thơ bé. Lớn rồi, muốn chơi lại những trò đó cũng không phải không thể, có điều không có người cùng chơi nên cảm thấy buồn bã và tiếc nuối hơn nữa.

Khi người ta thật sự lớn khôn, họ sẽ muốn bé lại. Đây là một biểu hiện của trưởng thành và ích kỷ. Con nít vô âu vô lo cùng vui đùa thỏa thích là vì sự nuông chiều của người lớn. Chính vì sung sướng như thế nên mới muốn lại được bé lại, được nuông chiều và chăm sóc. Thế nhưng ai cũng muốn bé lại, không ai muốn làm người lớn. Vì vậy việc khao khát bé lại, muốn những người bên cạnh lại nuông chiều mình lần nữa thực chất là suy nghĩ ích kỷ. Thượng đế không bao giờ ủng hộ nhân loại ích kỷ, cho nên không chấp nhận quay ngược thời gian. Bởi nếu có thì ai cũng sẽ làm như vậy, cả thế giới đều là trẻ con sẽ rất loạn và nhức đầu. Vì thế, tôi khẳng định là mình đang mơ cho nên mới thấy bản thân là một đứa trẻ, đang cười nói bên binh đoàn nhỏ của mình.

Hôm nay chúng tôi tổ chức đua xe, mỗi tay xế đều dắt theo chiếc xe đạp mini có hai bánh phụ.

Tôi chạy về nhà, lấy sáu chiếc caravat của ba, thắt lại rồi cột lên làm băng rôn về đích. Trên cổ còn đeo chiếc còi trúng được từ quay kẹo kéo.

Tôi mặt mũi nghiêm nghị, hai mày chau lại đầy kịch tính, đưa còi lên miệng thổi một tiếng dài. Bốn cậu bạn nghe được hiệu lệnh đồng thời lấy sức đạp mạnh cho xe tiến về phía trước, rất quyết tâm giành chiến thắng trong giải đua này. Cả bốn có thân hình ngang nhau nên gần như ngang tài ngang sức. Đích đến không còn bao xa, tôi âm thầm dự đoán năm nay sẽ có đến bốn nhà quán quân đồng giải nhất vì cả bốn đang chạy bằng nhau. Thế nhưng, không hề có ai giành chiến thắng, cả bốn vừa chạm vào băng rôn về đích đã ngã lăn ra đất, khóc hét lên, ầm ĩ một mảng. Lý do là tôi cột băng rôn quá chặt, nó không tự rơi xuống như trong TV, thứ rơi xuống là bốn cậu bạn của tôi kia. Sau “giải” đua lần đó, tôi bị phạt quỳ nửa tiếng vì dám lấy caravat của ba ra nghịch, còn bị bốn thằng nhóc kia giận cho một ngày. Mặc dù kết quả không mấy hay ho, nhưng đó là một ký ức rất đẹp mà sau này nghĩ lại, tôi vừa bật cười vì sự ngốc nghếch khi ấy, lại vừa muốn bật khóc vì nuối tiếc.

***

Tôi từ từ mở mắt ra, cảm thấy mình rất chính xác khi đoán vừa rồi là một giấc mơ. Ở hiện tại, tôi đang nằm tại giường, trên trán là cái gì đó mát lạnh mà tôi đoán là miếng dán hạ sốt. Tôi thấy Khoa ngồi ở cuối giường, mắt đang nhìn mình chăm chú.

- Đừng cử động! - Khoa can ngăn vội khi tôi định ngồi dậy. Nhìn kỹ một chút mới biết tôi đang được truyền nước biển.

- Bệnh sao không nói cho tớ biết? Cậu có xem tớ là bạn trai không vậy? - Đúng là không biết thương xót người bệnh. Tôi thế này mà còn nổi giận với tôi.

- Dù sao cậu cũng biết rồi mà. - Tôi cười yếu ớt, chẳng còn sức mà dài dòng.

- Tớ với Văn và Quân đi xem phim, vô tình đi ngang qua bạn cùng phòng của cậu, nghe được cuộc điện thoại nên mới biết. - Nét mặt Khoa rất rõ ràng giận dỗi cùng trách móc.

Tôi im lặng, không giải thích, không xin lỗi, càng không dỗ dành. Tôi không muốn tiếp tục thói quen đụng việc gì cũng gọi người giúp đỡ hoặc than thở với ai đó. Điều này đâu có ích lợi gì, chỉ làm mình càng vô dụng hơn khi không còn ai bên cạnh.

- Tớ hỏi này. - Khoa đột nhiên đến gần tôi hơn.

Mệt quá, hỏi luôn đi, đừng có bắt tôi phải trả lời nữa! Tôi rất mệt và buồn ngủ.

- Cậu đã từng yêu ai chưa? - Thấy tôi im lặng, Khoa rốt cuộc cũng phải vào thẳng vấn đề.

Loại câu hỏi gì thế này? Đúng là các chàng trai luôn muốn biết về quá khứ của cô gái họ thích.

- Có lẽ rồi. - Tôi bình thản trả lời, chẳng thấy có gì phải giấu giếm. Nếu tôi có làm gì sai lầm trong quá khứ thì người duy nhất tôi có lỗi là chính bản thân mình.

- Cậu từng bị phản bội chưa? - Khoa tiếp tục hỏi.

- Rồi. - Nếu có thể dối lòng, tôi tình nguyện nói dối. Nhưng nếu trong lòng biết rõ đâu là sự thật thì có cần thiết không việc nói dối người khác?

- Cậu có ám ảnh điều đó không? - Khoa không buông tha.

- Có. - Tôi từ chối những bài nhạc buồn, phim tình cảm, tiểu thuyết và cả truyện tranh. Tất cả những gì khiến bản thân gợi nhớ đều bị loại bỏ. Đây chính là ám ảnh tận xương tủy.

- Vì vậy mà cậu không thích tớ? - Khoa ngồi lại gần tôi hơn.

- Tớ không biết. - Thất bại một lần không có nghĩa cả đời tôi sẽ từ chối yêu thêm. Có điều tôi nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Hơn nữa, bị rắn cắn một lần, về sau thấy dây thừng cũng sẽ sợ. Lòng tin của tôi không thể nào còn nguyên vẹn như ngày xưa.

- Nhìn tớ giống người sẽ làm cậu tổn thương lắm sao? - Ánh mắt Khoa rất buồn, nhìn tôi đầy vẻ cầu khẩn, giống như đã rất tuyệt vọng và mệt mỏi.

- Không! - Đúng là cậu ấy không giống chút nào.

- Vậy nên hãy tin tớ! - Giọng Khoa trầm thấp, ánh mắt nhìn tôi rất kiên định.

Một tay vén nhẹ mấy sợi tóc đang dính trên gương mặt ướt mồ hôi của tôi, Khoa từ tốn cúi xuống, đem cánh môi mềm mại ép lên môi tôi, từng chút nhấm nháp ẩm ướt. Nụ hôn chỉ dừng lại ở môi, chiếc lưỡi ngoan ngoãn không quấy phá. Tôi vì mệt và vì một lý do nào đó không đẩy cậu ấy ra, chỉ im lặng tiếp nhận, cũng không hưởng ứng.



Chương 5:



Tuần mới được mở đầu bằng giờ chào cờ, thông báo xếp hạng nề nếp của các lớp, một vài định hướng của thầy hiệu trưởng, sau đó là tiết mục tôi chờ đợi.

Mười học sinh có điểm số cao nhất trong kỳ thi vừa rồi được đọc tên, lần lượt đi lên. Khi ba hoàng tử thay mặt thầy cô lên trao phần thưởng là lúc ồn ào nhất. Có lẽ việc gặp hằng ngày làm đám nữ sinh không còn gào thét kích động khi nhìn thấy họ, nhưng vẻ mê mẩn cùng sùng bái trong ánh mắt thì không gì có thể che đậy.

Đứng trên cột cờ, tôi nhận ra mọi ánh nhìn chỉ chăm chăm vào ba tên con trai đẹp đến tổn thương lòng tự trong của con gái kia. Cái đẹp quả nhiên làm người ta không thể chối từ. Để ý mà xem, trên các trang Facebook cũng vậy, người tài giỏi có lượt like hoặc theo dõi chưa chắc bằng người có dung mạo xinh đẹp nhưng chẳng có tài cán gì.

Học bổng ba tháng là chín triệu đồng, tôi cầm đi thẳng lên văn phòng đóng học phí. Phần Ngọc thì không phải đóng tiền học vì là học sinh giao lưu, thế nên cô bạn dùng số tiền đó để mua sách cùng mua sắm, còn rất tốt bụng mua cho tôi một cái ấm điện để nấu nước ăn mỳ. Như vậy có thể không cần xuống nhà ăn.

Nói về món quà này thì tôi rất thích nhưng không còn quá cần đến nữa. Nguyên nhân là vì Khoa. Buổi sáng cậu ấy thuê người dưới nhà bếp mang điểm tâm lên phòng cho tôi từ sớm. Ăn xong sau đó đi học. Kết thúc giờ học vào buổi trưa, tôi buộc phải xuống nhà ăn để lấy phần ăn trưa, tuyệt đối không được bỏ bữa nào, đương nhiên hóa đơn sẽ tính cho cậu ấy. Đến chiều, tôi cũng phải có mặt và ăn uống đàng hoàng, đủ bữa, sau đó đợi cậu ấy đến chở đi làm. Đi làm về đương nhiên cũng là cậu ấy đón tôi. Riêng về món mỳ ly, một tháng chỉ được ăn tối đa năm ly, nếu tôi ăn nhiều hơn thì theo đúng lời đe dọa của Khoa là sẽ cấm bán mỳ trong nhà ăn. Đương nhiên chuyện này chỉ có tôi, Khoa cùng với người trong nhà ăn biết.

Thật ra trái tim con người rất dễ trở nên mềm lòng. Chỉ cần những quan tâm nhỏ nhặt nhưng chân thành thì sẽ lay động được lòng người. Ngày qua ngày có Khoa bên cạnh chăm sóc như thế, tôi làm sao có thể nói rằng mình không động lòng. Thỉnh thoảng trong giấc ngủ, tôi có mơ về cậu ấy, có đôi lúc đang học bài bất chợt nhớ đến, cũng đã bắt đầu chủ động nhắn tin trước hoặc thỉnh thoảng gọi điện kể cho cậu ấy nghe những chuyện nhỏ nhặt. Tôi thừa nhận, Khoa đã là một phần cuộc sống của tôi mất rồi.

- Cuối tuần này đi đám cưới với tớ nhé! - Khoa nói lúc chúng tôi đứng dưới chân cầu thang ký túc xá nữ sau khi từ chỗ làm của tôi về.

- Đám cưới ai vậy? - Trong lòng tôi, ít nhiều đã thay đổi suy nghĩ, bắt đầu muốn sánh bước cùng Khoa bất cứ đâu.

- Ba của Quân. - Khoa thở dài.

Gần đây Ngạo Quân hay đánh nhau, thường xuyên phải lên phòng y tế, nét mặt như quỷ hút máu sẵn sàng giết người. Là không vui vì điều này sao? Thằng nhãi này cũng thật ích kỷ! Ba hắn cũng phải có quyền hạnh phúc chứ. Tại sao ba kết hôn lại tỏ thái độ như thế?

- Như vậy có tiện không? - Tôi không nghĩ mình nên có mặt trong đám cưới này. Nếu đi chắc chắn sẽ ngồi cùng bàn với Quân. Cái nét mặt khủng bố ấy khiến tôi hít thở không thông.

- Đi với tớ! - Khoa không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ cầm lấy tay tôi đặt lên vị trí tim cậu ấy.

- Ừ. - Bàn tay tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập vững chãi bên trong lồng ngực kia. Từng nhịp, từng nhịp, rất bình yên.

Khoa nhìn tôi, ánh mắt là cả một trời ấm áp yêu thương, bàn tay nhẹ xoa gò má tôi rồi từ từ đưa bờ môi ngọt ngào lại gần.

Đối với nụ hôn của Khoa, tôi đã bắt đầu tiếp nhận, bắt đầu đáp lại.

Nhận được sự hưởng ứng của tôi, Khoa vòng tay ra sau eo, kéo sát tôi vào người cậu ấy, nụ hôn càng lúc càng sâu, chiếc lưỡi ấm nóng cuốn quýt dây dưa, triền miên không dứt.

Dưỡng khí của tôi càng lúc càng ít khiến cơ thể vô lực. Cả người bị Khoa đẩy ép sát vào bức tường trong góc bên dưới gầm cầu thang. Bên trong rất tối, chỉ loang loáng vài vệt sáng do ánh điện ngoài hành lang hắt vào.

Bờ môi Khoa bất ngờ rời đi, tôi lập tức cố hít thật nhiều không khí vào phổi mình.

Một cơn tê rần ngột ngạt truyền đến, ở bên tai tôi là hơi thở ấm nóng cùng chiếc lưỡi ướt át của cậu ấy vờn quanh trêu đùa.

Tôi ngứa ngáy cố tránh Khoa, cậu ấy liền dừng lại ở chiếc tai tôi, dần xuống cổ, hơi thở càng lúc càng gấp gáp và nặng nhọc.

- Dừng lại Khoa! - Tôi cảm thấy mọi chuyện có vẻ sắp đi xa khỏi tầm kiểm soát.

Tôi biết cậu ấy nghe thấy lời mình nói, có điều vẫn làm như không biết, tiếp tục nhấm nháp chiếc cổ tôi.

- Dừng lại đi! - Tôi mạnh mẽ đẩy Khoa ra, đi thật nhanh ra khỏi gầm cầu thang.

Từ phía sau, một vòng tay ôm đến giữ tôi lại. Khoa vùi mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở nặng nhọc đang từ từ chậm lại.

- Tớ xin lỗi! Nhưng hãy tin tớ! - Giọng Khoa khàn đặc những mụ mị chưa dứt hẳn.

- Ừ. - Tôi đương nhiên tin cậu ấy, nhưng không phải ở đây, như thế này. Tôi có thể thông cảm cho Khoa. Con trai bước vào tuổi này, nếu không phải điên cuồng tò mò muốn khám phá con gái thì tức là đã khám phá trước đó rồi.

Lúc này đây, đột nhiên những hình ảnh của Quân và Nguyệt lại tràn về trong đầu tôi. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười tà ác cùng ngạo mạn ấy, không hề có chút yêu thương nào bên trong. Cậu ta làm điều đó như để buông thả bản thân, để phủ nhận một sự yếu đuối trong lòng.

***

Sáng thứ bảy, tôi xin nghỉ học và được cô chủ nhiệm đồng ý ngay lập tức vì trước đó Khoa đã nói với cô. Tám giờ sáng, tôi được cậu ấy đón trước cổng trường.

Hôm nay thời tiết không mấy tốt, bầu trời từ sớm đã ủ rũ một màu xám, nắng chẳng buồn sưởi làm tôi có chút lạnh lẽo.

Nơi Khoa đưa tôi đến là một studio chuyên make up và bán trang phục dạ hội khá lớn, vô cùng sang trọng. Những nơi như thế này, tôi tự thấy cả đời chẳng có việc gì cần phải đến.

Đón chúng tôi là một người con trai có thân mình mỏng manh khá lả lướt, mái tóc vàng vuốt keo kỹ lưỡng đẹp mắt, ánh mắt nhìn tôi đánh giá tường tận.

- Người đây hả Khoa? - Sẵn trên tay cây thước, anh ta chỉ vào tôi từ trên xuống dưới. Giọng nói và cử chỉ này có phần không giống con trai cho lắm.

- Vâng. Chiếc váy em đặt chị đã làm xong chưa? - Khoa dứt lời là lúc tôi lập tức hiểu ra. Người con trai trước mặt tôi là một chàng gay.

- Xong rồi cưng ạ. Đẹp vô cùng! - Chàng trai tóc vàng khi được hỏi đến lập tức đảo mắt vòng tròn, hai tay vung vẩy như để diễn tả vẻ đẹp của chiếc váy nào đó.

- Vậy làm phiền giúp em nhé! - Khoa cười rạng rỡ, bàn tay vòng ra sau lưng tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi về phía trước.

- Rồi rồi. Ngồi đợi đi nhóc đẹp trai! - Chàng trai tóc vàng nháy mắt với Khoa, cười duyên dáng, sau đó đi vào bên trong. Thấy tôi còn đang ngờ nghệch đứng đó, anh ta lại chỉ thước vào tôi mà nói:

- Theo chị cưng! Em sẽ lột xác từ vịt thành thiên nga.

Tôi gật gật đầu rồi ngây ngốc đi theo. Cái gì mà vịt hóa thiên nga? Tôi cũng có chút nhan sắc đấy chứ. Mắt tôi rất to, có người từng bảo điều đó làm cái nhìn cứ như đang thách thức. Ba bảo tôi giống mẹ, mí mắt lớn, đuôi mắt lại có con tằm. Lúc mới sinh, ba tôi nghe mọi người mách nên dùng kéo cắt trụi lông mi, vì thế bây giờ nó rậm đen cùng dài và cong. Mũi tôi không cao lắm, gương mặt không có nét Tây, có điều nó không hề tẹt. Mặt tôi không góc cạnh, gò má không nhô quá cao, xương quai hàm khá gọn, cho nên rất cân đối. Môi không đỏ mọng, có chút bạc màu, nhưng mọi người hay nói nhìn nó mỏng mỏng rất có duyên. Nói về hàm răng, tất nhiên đều tăm tắp và sáng bóng. Tôi vịt ở cái chỗ nào hả? Ít nhiều cũng cao hơn mét sáu đến ba phân, không phải có vóc dáng người mẫu nhưng như thế đâu phải là lùn. Có lẽ là vì khi còn bé thường leo trèo và chạy nhảy nhiều, bởi vì tôi còn cao hơn ba mình. Ba tôi nhỏ người lắm, trông không cao to vạm vỡ, nhưng nhìn rất thông minh.

Tôi được “tóc vàng hoe” đưa cho một bộ váy trắng, sau đó bị đẩy vô phòng thay đồ, một mình loay hoay tự mặc vào. Chiếc váy rất vừa vặn với cơ thể. Phần thân trên ôm sát người, hai quai váy thiết kế hờ hững nằm dưới vai, chân váy được may bằng vải hơi cứng, nhúng bèo công phu làm nó mềm mại từng gợn, che đến đùi. Nhìn qua có thể thấy ngay chiếc váy này không phải hàng chợ, từng đường kim mũi chỉ cùng với thiết kế rất tinh tế.

Ra khỏi phòng thay đồ, tôi thấy một đôi giày trắng quai trong để phía trước. Đoán nó dành cho mình, tôi tự giác mang vào. Giày rất vừa chân, cao khoảng mười phân, quai mềm mại, rất đẹp mắt.

Tóc vàng hoe lại dẫn tôi đi vào một căn phòng có những tấm gương rất lớn, bảo tôi ngồi lên ghế, dùng một miếng vải trắng phủ từ cổ đến chân tôi, sau đó bắt đầu trang điểm cho tôi.

- Em là gì của Khoa? - Vừa làm việc anh ta vừa hỏi.

- Dạ... bạn gái. - Lần đầu tiên tôi thật sự thừa nhận với người ngoài.

- À, em là Diệu My đó hả?

Diệu My? Nghe đến cái tên này, lập tức sống lưng tôi cứng đờ, cả người lạnh toát.

- Em... - Tôi lúng túng vì anh ta đã dừng hẳn công việc lại để nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Tôi nên như thế nào đây? Diệu My là trùng tên hay là lại cái định lý khốn kiếp trái đất tròn?

- Em là Minh An. - Tốt nhất hãy luôn nói thật. Một lời nói thật dù mất lòng có thể chấm dứt mọi chuyện ngay lúc đó. Còn một lời nói dối sẽ luôn mở ra những rắc rối tiếp theo.

- Ôi! Chị xin lỗi! Chị nhớ nhầm tên em. - Chàng trai tóc vàng hoe phá lên cười, lấp liếm vẻ gượng gạo, bàn tay lại tiếp tục công việc với gương mặt tôi.

Xem ra có gì đó về Khoa mà tôi không biết. Chết tiệt! Sao tôi lại quên, Diệu My mà tôi biết vốn là học sinh của Đông Anh cử đến làm học sinh giao lưu ở Trung Anh. Xem ra, đúng là cùng một người rồi.

Cả hai chúng tôi đều im lặng cho đến khi hoàn thành, đến lúc này anh chàng tóc vàng hoe mới tránh ra một bên, ngừng che tầm nhìn của tôi vào gương.

- Gương mặt của em vốn có nét rồi, với lại ban ngày nên chỉ trang điểm nhẹ cho nổi bật một chút thôi. - Thấy tôi không nói gì, anh ta vội giải thích.

Tôi mỉm cười, so với lúc chưa trang điểm thì không khác là mấy, chỉ có điều ngũ quan trên mặt trở nên rõ ràng sắc nét hơn, môi cũng đậm màu hơn, má hồng làm gương mặt tôi bớt nhợt nhạt.

“Tóc vàng hoe” khoanh tay nhìn tôi mất ba giây, gật gù vừa ý, sau đó tiếp tục kéo tôi đến bàn làm tóc.

Tóc tôi vốn đen tự nhiên, không duỗi cũng không uốn, nên có thể xem là khá khỏe mạnh, bóng mượt. Đầu tiên anh ta dùng máy sấy làm cho phần mái của tôi trở nên bồng bềnh, sau đó chia tóc thành từng cụm, uốn xoăn phần đuôi thành ống tròn, trông như những búp măng xinh xắn.

Cuối cùng, tôi hoàn thành cái gọi là “lột xác”, trông bộ dáng lúc này rất giống một con búp bê. Đối với ngoại hình này, tôi nhìn vào cảm thấy không chút cảm xúc. Nếu tôi nhớ không lầm, ngày đầu tiên Diệu My đến ra mắt Trung Anh, chiếc váy ấy, mái tóc ấy, đôi giày ấy, giống hệt tôi lúc này.

Tôi đi ra ngoài trong sự trầm trồ của Khoa và “tóc vàng hoe”, cảm nhận nét mặt mình càng lúc càng lạnh đi.

Lên xe, tôi và Khoa hai mặt nhìn về hai phía cửa sổ, tài xế ở bên trong im lặng lái. Trong tôi lúc này là một cảm giác nặng nề cùng chán ghét, dự cảm không lành lởn vởn làm lòng bất an.

- Cậu ổn không? - Có lẽ sắc mặt tôi rất tệ nên Khoa phải lên tiếng hỏi.

- Ổn. - Tôi nghe giọng mình lạnh băng. Trong lòng lúc này, tình cảm dành cho Khoa trở nên rất mong manh, ngay cả lòng tin mà tôi nghĩ là đúng đắn cũng bắt đầu ngọ nguậy.

***

Tiệc cưới của ba Quân được tổ chức rất hoành tráng tại nhà hàng - khách sạn sang trọng nhất Đà Lạt. Khi tôi đến, hàng loạt những chiếc xe con đắt tiền đang nằm trong bãi đậu.

Tôi miễn cưỡng khoác tay Khoa, cả hai cùng tiến vào sảnh lớn. Bên trong đã đông khách, những bộ váy sang trọng cùng vest lịch lãm sánh vai với nhau đầy quý phái.

Tiệc cưới khoảng hai trăm bàn, toàn bộ trải khăn trắng muốt tinh khôi, bộ đồ ăn sáng chói cao cấp, những chiếc ly pha lê đẹp mê mẩn. Hai bên lối đi được kết rất nhiều hoa hồng trắng, làm cho không gian càng thanh tao thoát tục. Nếu tôi nhớ không lầm, hồng trắng có nghĩa là sự sở hữu. Tức là ngoài em ra chẳng ai có thể xứng đáng đi bên tôi và cũng không ai đủ tư cách bên em ngoài tôi. Xem ra đám cưới này tốn không ít tiền của và công sức.

Tôi cùng Khoa đi thẳng đến chỗ Ngạo Quân cùng Đình Văn đang ngồi. Bộ ba này hình như có xu hướng mặc đồ trùng nhau. Chiếc jean đen và áo sơmi trắng đóng thùng tầm thường khoác lên người họ lại mang một sắc thái hoàn toàn khác. Đối với Khoa, chiếc áo sơmi trắng làm nổi hẳn lên những cơ bắp của dân chơi thể thao, trông vô cùng khỏe khoắn và rắn chắc. Phần Đình Văn nhìn qua đã thấy một trời lãng tử mơ màng. Riêng Ngạo Quân, vốn cao hơn hai người bạn mình một chút, dáng người gọn, thon dài, nước da trắng như đậu hũ non thoạt nhìn rất thư sinh. Thế nhưng đôi mắt kia hình như lúc nào cũng mang theo tia nhìn nguy hiểm lạnh lẽo, mái tóc bồng bềnh vài sợi rơi rớt làm ánh mắt lúc ẩn lúc hiện khó đoán, nét mặt trong trẻo lại rất hờ hững giống như kẻ làm chủ mọi thứ. Cậu ta thư sinh nhưng không phải là mọt sách dễ bắt nạt.

Sự xuất hiện của tôi đối với hai chàng trai đẹp đẽ kia không có chút ngạc nhiên. Riêng Ngạo Quân, hình như có đặt mắt qua tôi một chút. Còn Đình Văn, trước sau chìm trong âm nhạc từ chiếc tai phone, không buồn ngó ngàng xung quanh như thế nào.

Tôi được xếp ngôi cạnh Quân và Khoa, bị kẹp giữa một bên lạnh toát như hàn băng, còn một bên thì tươi trẻ sống động tựa ánh nắng.

Khách khứa bắt đầu đến đông dần, nhân viên nhà hàng giúp họ tìm chỗ ngồi, tuyệt nhiên không thêm ai vào chiếc bàn của chúng tôi.

Ngồi cạnh Quân, tôi cảm nhận rõ hàn khí của cậu ta tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ, rất lạnh lẽo cùng âm lãnh. Có vẻ như đám cưới này là điều cậu ta không chào đón.

Bốn người chúng tôi hoàn toàn chìm trong im lặng. Văn nghe nhạc, tôi mải suy nghĩ về Khoa và My, Khoa đang nhắn tin với ai đó, còn Quân vốn trước sau vẫn luôn ít nói, chỉ lặng lẽ uống bia một cách từ tốn, nhưng uống không hề ít.

Tiệc cưới bắt đầu, cô dâu chú rể được mời lên sân khấu, tôi dõi mắt nhìn theo. Có một dòng điện chạy dọc sống lưng, cả người tôi đột nhiên lạnh toát, phần gáy đau buốt. Người phụ nữ được gọi là cô dâu trong ngày hôm nay tôi không những biết mà còn từng sống cùng một nhà. Tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của mình bắt đầu nhanh hơn, nhịp tim cũng không còn bình thường. Sau tất cả những gì gây ra, giờ bà ta đang làm đám cưới và chuẩn bị sống hạnh phúc, sau đó lại lợi dụng thời cơ để tiếp tục lừa gạt sao?

Tiệc cưới bắt đầu, bốn người chúng tôi hầu như chỉ uống, Khoa kể một vài câu chuyện vu vơ, thỉnh thoảng gắp thức ăn vào chén tôi. Ở trên kia, cô dâu chú rể đang dắt tay nhau đi mời rượu từng bàn, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến chỗ chúng tôi.

- Cậu ăn một chút đi chứ! - Thấy tôi không đụng đũa, Khoa nhắc nhở.

- Không. - Tôi cũng giật mình vì giọng nói của mình. Nó khô khốc và lạnh đến tàn nhẫn. Cả Ngạo Quân đang trầm tư gì đó cũng phải quay qua nhìn tôi một cái.

Ngay lúc này, bóng hai nhân vật chính của bữa tiệc đã xuất hiện ngay bên bàn tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn cô dâu rồi nhếch môi cười. Bà ta cũng nhìn thấy tôi ngay khi vừa đến bàn. Nét mặt kia đang cười rạng rỡ lập tức đông cứng, đôi mắt tối sầm, sắc mặt nhợt nhạt đến vài phần.

- Thằng nhóc này, hôm nay ba mẹ phải mời rượu con thế này đây. - Không hề hay biết về sự thay đổi nét mặt của vợ mới cưới, ba Quân đưa ly bia ra mời cả bàn.

Cả bốn chúng tôi nâng ly, cụng với hai nhân vật chính, sau đó cả tôi và Quân đều đồng loạt uống cạn.

Tôi nhìn người phụ nữ khốn kiếp trước mặt, môi nhếch lên cười đầy khinh miệt. Một giây sau, tôi đứng lên, thẳng hướng toilet mà đi.

Tôi rất muốn vốc nước tạt lên mặt, nhưng lớp make up sẽ bị loang lổ. Đành vậy, tôi đứng dựa người vào thành bồn rửa tay, hay tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào. Quả nhiên bà ta theo tôi vào đây. Vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng đi đến.

- Minh An! - Lời vừa dứt, tôi thấy tay mình tê rần, còn gương mặt người phụ nữ quay ngoắt hẳn đi. Cái tát của tôi không hề nhẹ, để lại trên giương mặt kia năm dấu ngón tay đỏ bừng.

- Mẹ...

Cái tát thứ hai tôi không ngần ngại giáng xuống. Bà ta còn dám xưng hô với tôi như thế?

- Đừng đánh nữa! - Bà ta nói vội, sau đó hai tay đưa lên che mặt.

- Bà xong với tôi rồi. - Tôi cũng vui lòng không đánh nữa, mang hai tay chắp lại sau lưng.

- Làm ơn tha thứ cho mẹ! - Víu lấy vai tôi, bà ta khẩn khoản.

- Bà câm miệng đi! Bà sinh ra tôi đâu mà nhận là mẹ? - Đúng vậy. Năm tôi mười hai tuổi, ba cưới bà ta về làm vợ. Đây không phải mẹ ruột của tôi.

- Con và ba con làm ơn hãy tha thứ cho dì. Dì sẽ trả lại tất cả. - Đôi mắt kia nhìn tôi ngân ngấn nước. Nếu không phải đang mặc váy cưới, tôi nghĩ bà ta sẽ quỳ xuống.

Tôi nhếch môi cười, chiếc gương phản chiếu một gương mặt chua chát cùng cay đắng:

- Ông ấy mất rồi.

Người phụ nữ sững sờ nhìn tôi, con ngươi dần bị nước mắt nhấn chìm.

- Ba... ba tháng trước chẳng phải còn... - Tôi biết bà ta muốn nói gì. Ba tháng trước chẳng phải vẫn còn sống sao? Phải! Ba tháng trước ba tôi vẫn sống... trong tù. Nhưng mà cách đây hơn một tháng đã mất vì viêm phổi.

Người phụ nữ trước mặt tôi diễn cũng đạt quá rồi, còn ra vẻ đau đớn cùng nghẹn ngào.

- Dì xin lỗi! Dì sẽ trả lại mọi thứ. Mà không, dì sẽ chăm sóc con. Về sống với dì! - Không ngần ngại làm bẩn chiếc váy trắng đang mặc trên người, bà ta quỳ hẳn xuống:

- Dì xin con! Làm ơn đừng nói ra! - Liền sau khi quỳ xuống, bà ta liên tục dập đầu cúi lạy.

Thật ra tôi là đứa rất khó nảy sinh lòng thương cảm với ai, cũng không phải người tốt bụng gì. Đối với nước mắt và những lời van xin này, tôi một chút động lòng cũng không có.

Để lại người phụ nữ tiếp tục khóc lóc cùng vái lạy, tôi lạnh lùng bỏ ra ngoài. Nhưng đi chưa được mấy bước chân đã bị ôm lại.

- Dì sẽ lo cho con ăn học, sau này du học hay bất cứ ngôi trường nào con chọn cũng được. Rồi nhà cửa, đất đai tất cả đều sẽ mua trả lại cho con. - Bà ta nói nhanh, ngay cả khóc cũng không dám tiếp tục.

- Tôi có thể tin bà sao? - Tôi cúi xuống, tiếp tục tặng bà ta một nụ cười mỉa mai cùng khinh miệt.

- Dì sẽ làm cho con tin. Đi theo dì! - Rất nhanh, bà ta đứng dậy, kéo tay tôi ra khỏi toilet, tiếp đó đi đến phòng thay đồ cô dâu.

Tôi trước sau không nói thêm lời nào, ngồi trên ghế khoanh tay đợi bà ta gọi điện thoại cho ai đó.

Chờ khoảng hai phút sau, Ngạo Quân cùng ba cậu ta xuất hiện ở cửa.

- Anh Hùng. - Người phụ nữ vừa thấy chồng đã lao ngay tới. À quên, bà ta lên là Hạnh. Quả thật đức hạnh chết người!

- Em sao thế? Sao gương mặt em lại thế này? - Thấy lớp make up đã loang lổ, ông Hùng lo lắng xoa mặt vợ mình.

- Em... em xúc động quá. Em rốt cuộc đã tìm thấy đứa con gái bị thất lạc. - Lời vừa dứt, cả ba người trong phòng đều nhìn về phía tôi, đến tôi cũng muốn tự cúi đầu nhìn mình. Ai? Con gái thất lạc? Tôi á?

- Em chắc không? - Ông Hùng nghi hoặc nhìn tôi. Nghi ngờ là đúng rồi. Tôi và bà ta có điểm nào giống nhau.

- Bản năng làm mẹ nói cho em biết điều đó. Hơn nữa, con gái em ở trước ngực có một vết bớt, em đã kiểm tra rồi. - Đúng là thiên hạ đệ nhất nói dối. Bà ta nói mà đến tôi cũng tự nhiên muốn tin.

- Thử ADN đã em. - Ông Hùng vẫn nheo mắt nhìn tôi.

- Em đã không ở bên chăm sóc con, giờ anh lại buộc em làm điều này sao? Làm sao con tha thứ cho em? - Bà Hạnh khóc òa lên, cả người rũ rượi muốn khụy xuống, làm ông Hùng phải dùng sức đỡ lấy.

- Bình tĩnh nào em! - Lúc lau nước mắt cho vợ mình, trông ông ấy có vẻ rất xót xa.

- Anh bảo em làm sao bình tĩnh được? - Bà Hạnh vùng khỏi tay chồng, đi vội đến chỗ tôi, ôm chầm lấy, làm tôi suýt chút theo phản xạ mà đẩy ra: Mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Mẹ sẽ bù đắp tất cả. - Nước mắt bà ta sao có thể sẵn đến thế? Làm mái tóc tôi bị ướt một mảng.

Khóc lóc thảm thiết xong, bà tay quay sang phía ông Hùng cùng với Ngạo Quân nãy giờ hai tay bỏ túi quần im lặng.

- Em không dám bắt anh phải chấp nhận con bé, thôi thì em sẽ ra đi. Em xin lỗi! Nhưng em không thể mất con một lần nữa. - Xem đấy! Lời thoại này quả thật như trong phim. Bà ta nếu đi làm diễn viên có lẽ sẽ rất thành công. Đến tôi cũng bắt đầu thầm nể phục trong lòng. Chẳng thế mà có thể lừa được ba tôi.

Dứt lời, bà Hạnh quỳ hẳn xuống, lại tiếp tục vái lạy cũng khóc lóc. Tôi chán ghét dõi mắt nhìn theo, thật muốn đứng lên bỏ ra khỏi phòng.

- Kìa em! Em nói gì vậy? - Ông Hùng vội vã lao đến đỡ vợ mình lên, sau đó nhìn qua phía tôi, ánh mắt đã thôi dò xét: Con gái! Từ giờ con cũng là con của ba. Về sống với ba mẹ nha con!

Mẹ kiếp! Tôi chỉ có một người ba thôi. Đừng mong tôi mở miệng gọi ai một tiếng như thế.

- Cháu... - Vạch mặt bà ta, tôi không được gì, ba tôi cũng không sống lại. Nếu tiếp tục diễn, tôi có cơ hội đi học ở những trường cao cấp sau khi tốt nghiệp cấp ba. Còn có thể lấy lại nhà và đất. Như vậy, có lẽ tôi nên chọn con đường có lợi cho mình: Vâng. - Tôi nghe chính mình chấp nhận vụ lừa đảo này.

- Lại đây Quân! - Ông Hùng vẫy con trai nãy giờ vẫn im lặng đứng dựa tường theo dõi.

Trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, tôi có thể nhìn thấy sự chán ghét, thế nhưng cậu ta vẫn lững thững đi đến.

- Hãy chăm sóc em gái con nhé! - Rút một cánh tay Quân đang để trong túi quần, ông Hùng mang nó đặt lên vai tôi.

Tôi ngẩng đầu, không nhận thấy tia nhìn giận dữ hay khó chịu nào của Quân chụp lên người mình. Nếu tôi nhìn không lầm, đáy mắt kia có chút bớt lạnh, lại có gì đó như bi thương. Cái gì đây? Thương hại tôi hả? Là vì nghĩ tôi không có mẹ cho nên đang xót giùm đó hả? Xin lỗi! Tôi không cần!

Cậu ta nên tự thương xót mình trước thì hơn. Với bà Hạnh, tôi có chút nguôi giận, nhưng sự căm thù trong lòng không thể dùng một ngày để tiêu tan. Mang tôi về đó, để xem bà ta có làm chủ được tình hình hay không. Tôi thật muốn biết cùng với sự căm phẫn, bản thân có thể gây ra những gì.



Chương 6:



Mọi chuyện giống như một giấc mơ, tất cả xảy ra quá nhanh làm tôi không kịp suy nghĩ cũng như kiểm soát. Ngay ngày hôm sau, người của ba Quân đến ký túc xá dọn dẹp đồ đạc của tôi.

- An đi đâu vậy? - Ngọc lưu luyến nắm lấy cánh tay tôi.

- À... khó giải thích quá! Nhưng mà chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. - Tôi nghĩ càng ít người biết chuyện này càng tốt.

- Còn hai tuần nữa là Ngọc trở về Trung Anh rồi. - Xem ra thời gian sống cùng làm cô bạn này nảy sinh tình cảm bạn bè sâu đậm mất rồi. Tôi chỉ chuyển ra ngoài sống mà đã nước mắt ngắn nước mắt dài.

- Còn sống cùng một đất Đà Lạt mà. - Tôi đưa tay lau nước mắt cho Ngọc, mỉm cười tươi tắn. Chúng tôi đâu phải không còn cơ hội gặp lại nhau. Nhưng lời Ngọc nói nhắc cho tôi một điều. Hai tuần nữa Diệu My sẽ trở về Đông Anh.

Tôi mau chóng tạm biệt Ngọc. Đồ đạc không nhiều nên dọn chỉ mất mười lăm phút. Người của ba Quân lái xe đưa tôi tiến về nhà mới.

Nhà Quân nằm trong một khu đất rộng lớn đến mấy ngàn hecta. Ở đây còn có ba căn biệt thự khác. Khu đất này giống như một lãnh địa riêng biệt của quý tộc ngày xưa, một đất nước thu nhỏ. Bên trong có hồ bơi, sân thể thao, khu bắn súng. Tóm lại là một quần thể kiến trúc hoành tráng mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến.

Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự màu trắng ba lầu, ước chừng rộng khoảng một ngàn mét vuông. Đứng đón tôi trước cửa là ông Hùng, bà Hạnh, cùng với Ngạo Quân, phía sau còn có rất nhiều gia nhân mặc váy đồng phục đen.

Tôi xuống xe, lạ lẫm tiến lại gần phía họ, suýt bị làm cho giật mình khi các gia nhân cúi đầu:

- Chào cô chủ!

Tôi lúc này thật giống nhân vật chính trong những bộ phim thần tượng, một bước đã trở nên giàu sang và sống trong cảnh nhung lụa, xung quanh là kẻ hầu người hạ.

- Mừng con về nhà! - Ông Hùng tiến lại gần, ôm chầm lấy tôi như thân quen lắm, bà Hạnh cũng góp phần vào cái ôm ấy.

Tôi nhìn Ngạo Quân vẫn đang đứng tại chỗ, hai tay bỏ túi quần. Cậu tốt nhất đứng im đó cho tôi. Đừng có làm tôi chết cóng bằng vòng ôm của mình.

Sau màn chào hỏi ngoài sức tưởng tượng, tôi được một gia nhân dẫn đến căn phòng nằm ở tầng trệt. Căn nhà này quả thật rộng quá mức cần thiết. Xây lớn như vậy làm gì? Đi cảm thấy rất mỏi chân.

Phòng của tôi rộng như một căn nhà, chiếc giường lớn quá khổ cho một người ngủ, bộ ghế sofa sang trọng, tủ áo phải nói là khổng lồ, còn có một chiếc dương cầm nằm mà theo tôi nghĩ là để trang trí. Tôi đâu có biết đánh đàn. Ở cạnh bàn học, một kệ sách chứa rất nhiều đầu sách hay cùng với dàn máy tính bàn cao cấp, bên cạnh lại còn có một chiếc laptop. Đối với những thứ này, tôi không cần. Tôi còn không có thời gian ngủ đủ tám tiếng thì lấy đâu ra thì giờ dùng máy tính?

Đang loay hoay cùng với lạ lẫm trong căn phòng của mình, tôi nghe có tiếng cửa mở sau lưng. Xoay người lại, bà Hạnh liền xuất hiện trong tầm mắt.

- Dì không lừa con đúng không? - Bà ta nhìn tôi, nét mặt mỉm cười mĩ mãn.

- Sau này còn chưa biết. - Ai biết được bà ta lật mặt lúc nào. Riêng tôi thì sẵn sàng đáp trả với mọi ác ý.

- Thời gian sẽ cho con câu trả lời. - Bà Hạnh điềm tĩnh cười, vẻ hốt hoảng lạy van hôm qua biến mất không còn dấu vết. So với khi còn sống cùng ba con tôi, bà ta đẹp ra nhiều, cao sang quý phái hơn hẳn.

- Ra ngoài đi! - Tôi xua xua tay, thẳng thừng đuổi. Tôi cần ngủ một giấc sau đó học bài, tối còn đi làm.

Bà Hạnh đối với thái độ của tôi vẫn mỉm cười ôn nhu, quay người đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.

Còn lại một mình, tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Có thật là sau này tôi sẽ sống ở đây? Sẽ không cần phải lo từng đồng, cũng không cần phải sợ hãi khi nghĩ về tương lai? Hy vọng là sau khi nhắm mắt ngủ, tỉnh dậy tôi không thấy là mình vừa mơ.

***

Sống ở nhà Quân một tuần, tôi biết được rằng khu đất này thuộc sở hữu chung của nhà Quân, Khoa và Nhật. Những ngôi biệt thự còn lại chính là nhà họ. Ba mẹ họ vốn là bạn thân từ khi còn nhỏ, cùng học với nhau suốt mười hai năm, rồi cả đại học, sau đó lại cùng làm ăn và rồi cùng mua đất xây nhà. Quả thật tình bạn như vậy rất hiếm có. Đến giờ họ đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là những người bạn thân thiết.

Một tuần trôi qua, tôi đã bắt đầu tin mình đến sống cùng nhà với Ngạo Quân mà không phải là mơ. Tin rằng mình một bước giống như Lọ Lem nghèo khổ trở thành công chúa. Tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục làm việc ở Hoàng Gia. Người đàn bà đó không biết khi nào sẽ trở mặt, tôi phải luôn sẵn sàng tự lo cho chính mình.

Đối với chuyện “tìm được mẹ ruột”, tôi giấu mọi người, nhưng với Khoa thì không. Nghe tôi nói mình tìm thấy mẹ, cậu ấy chỉ ậm ừ, không hỏi thêm gì. Gần đây Khoa khá lơ là với tôi. Vì mọi chuyện thay đổi nên việc mang thức ăn sáng hay chăm lo cho tôi từng bữa ăn không còn nữa, đưa rước tôi đi làm cũng không. Những tin nhắn của chúng tôi ngày một ít đi rồi mất hút. Tôi có thể cảm nhận được, Khoa đang muốn tránh tôi.

Chủ nhật rảnh rỗi, tôi chủ động hẹn Khoa cùng đi xem phim, sau đó ra hồ Xuân Hương đạp vịt. Qua điện thoại, cậu ấy có vẻ ngẫm nghĩ, sau đó cũng đồng ý.

Chín giờ sáng, Khoa đón tôi, sau đó cùng nhau đi xem phim. Ngày cuối tuần nên rạp phim rất đông người. Khoa lạnh nhạt đi trước, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn tôi phía sau, chúng tôi không nắm tay nhau cùng đi nữa.

Nhìn bóng lưng Khoa, tôi cảm thấy tim mình chùng xuống. Có một lần tôi từng hỏi cậu ấy: “Có khi nào đến một lúc nào đó cậu không còn thích tớ nữa không?” Khi ấy, Khoa mỉm cười rất hiền, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, rồi chóp mũi, sau đó phớt qua môi, giọng nói đầy chân thành nói với tôi rằng: “Mỗi ngày trôi qua tình cảm gom góp lại phải nhiều lên chứ làm sao ít đi được?” Lời Khoa nói khi ấy, tôi hoàn toàn tin tưởng, trong lòng âm thầm mỉm cười hạnh phúc.

Khoa à, cậu biết không, tình cảm của cậu dành cho tớ lúc này có lẽ đã sắp về không mất rồi.

Tôi và Khoa cùng xem một bộ phim hoạt hình vui nhộn, thế nhưng từ đầu đến cuối cả hai không cười chút nào. Trong lòng tôi không rõ là vui hay buồn, chỉ thấy một mảng nặng nề và bất an. Tôi biết tình cảm học trò rất khó thành đôi, bởi vì qua lứa tuổi khác chúng tôi sẽ suy nghĩ khác, nhìn nhận khác. Thế nhưng những hành động của Khoa tạo cho tôi một lòng tin rằng cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Có lẽ, trong chuyện này là tôi tự huyễn hoặc mình quá nhiều. Con gái vẫn thường như thế, có đôi lúc hành động của chàng trai chỉ là vô ý, thế nhưng lại từ đó tự suy diễn ra rồi nghĩ rằng mình đang được yêu thương thật nhiều. Thực chất đối với đám con trai, cái bọn họ cần là bạn gái, sau đó mới là tình yêu.

Bộ phim kết thúc lúc nào tôi cũng không hay biết, chỉ đến khi mọi người lục tục ra về, Khoa nhẹ nhàng lay vai nhắc nhở, tôi mới bừng tỉnh khỏi dòng suy tư của riêng mình. Theo đúng kế hoạch đã vạch ra, chúng tôi đến hồ Xuân Hương để đạp vịt.

Người chơi trò này đa số là các cặp đôi, không phải là yêu sông nước hay thích thể thao, thực chất chỉ là muốn tìm kiếm lãng mạn và có thể ở riêng với nhau mà thôi.

Tôi và Khoa cùng đạp ra giữa hồ, trên đường đi bắt gặp rất nhiều cặp tình nhân đang ôm hôn nhau. Trước đây, khi ở cạnh, Khoa cũng luôn muốn hôn lên môi tôi mọi lúc có thể. Thế nhưng bây giờ cả hai chỉ ngồi im, để ở giữa là chiếc áo khoác của Khoa.

Điện thoại của Khoa bất ngờ reo lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Cậu ấy nhìn màn hình, sau đó đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu cho tôi im lặng.

- Alô. - Giọng Khoa nói chuyện rất hiền, giống như những ngày đầu nói chuyện điện thoại với tôi.

- ...

- Đang ở nhà chứ có đi đâu đâu. - Lần đầu tôi thấy Khoa nói dối. Trong ký ức mà tôi nhớ, cậu ấy luôn rất thành thật. Đối với cảm xúc trong lòng đều nói cho tôi biết. Còn rất hay hỏi tôi đang nghĩ gì.

- ...

- Bạn gái đâu mà bạn gái? Đang ở nhà mà.

Tôi tự cảm thấy mình không nên nghe cuộc điện thoại này. Lấy tai phone trong túi áo khoác, tôi cắm vô điện thoại, mở bài nhạc duy nhất trong máy. Tôi từ lâu đã nói không với âm nhạc, bởi vì đa số nó đều rất buồn, những mất mát cùng chia ly ướp đẫm ca từ. Betrayal là bản nhạc duy nhất có trong máy, vì tôi dùng nó làm nhạc chuông. Và nó cũng rất buồn.

Khoa mải miết nói chuyện điện thoại. Tôi tự một mình đạp cho con vịt chạy về bờ cũ. Đến khi cập bến, tôi mồ hôi nhễ nhại, còn Khoa vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong.

Tự biết bản thân ở đây đã trở nên vô hình và thừa thãi, tôi đi vào bờ trước. Khoa lúc này mới nhìn tôi, ánh mắt tội lỗi, áy náy cùng thắc mắc, cái nhìn vô cùng phức tạp. Tôi mỉm cười, chỉ tay về phía con đường, ý nói mình đi về trước, sau đó tự ý quay đầu bỏ đi. Có một câu nói rất đúng: “Khi người ta thờ ơ lạnh nhạt với mình, là lúc họ đang có một người khác để quan tâm.”

Khoa à, đây là lấn cuối cùng chúng ta còn đi chơi với nhau, cũng là ngày cuối cùng tớ là bạn gái cậu.

Tôi giữ nguyên bản nhạc bên tai, bước chân thẳng hướng trạm xe bus mà đến. Trong lòng tôi giờ đây rất hụt hẫng, có cả buồn bã và mất mát. Đối với Khoa, tôi đã có tình cảm mất rồi.

***

Lúc yêu đương, thề non hẹn biển cùng chăm sóc quan tâm là thói quen của các cặp đôi. Sau đó khi chia tay sẽ liền ngoảnh mặt, xa lạ, thờ ơ. Thế mới nói, tình cảm làm con người ta trở nên phũ phàng với nhau.

Điều tôi đang nói chính là từ trường hợp của mình. Đương nhiên tôi không trông mong Khoa đối với mình tỏ ra cắn rứt hay thương hại mà dây dưa, thế nhưng thái độ tránh mặt và xem như không quen biết ấy dù ít hay nhiều cũng làm tôi hụt hẫng.

Vì cùng một lớp, không cố tình cũng vẫn có lúc chẳng may chạm mặt. Chẳng thà ngay từ đầu là người dưng. Nếu đã đi qua một đoạn tình cảm rồi lại về mốc người dưng thì sẽ rất khó đối diện với nhau. Loại người dưng quen thuộc này, không thể vô tâm như không quen biết, cũng không thể hỏi thăm như muốn làm quen.

Nhưng phải nói, đối với hành động tuyệt tình của Khoa, trong lòng tôi cũng buồn, nhưng hoàn toàn tán thành. Chia tay rồi, tốt nhất nên phũ đến cùng, không ngó ngàng cũng đừng bận tâm. Không nên vì vớt vát chút đạo đức mà làm người ta ngộ nhận, hy vọng, để rồi lãnh thêm một lần tổn thương. Hai người chúng tôi, không ai nói tiếng đoạn tuyệt hay trách móc, chính là bởi vì không còn gì để nói với nhau.

Sau khi chia tay, có đôi khi người ta không phải nhớ người đã bước đi, mà là nhớ những kỷ niệm cũng như thói quen khi còn bên cạnh nhau. Như tôi
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5792
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN