Nhẹ bước vào tim anh
nhất cô tiếp thu được qua suốt buổi học đó là chỗ ngồi này rất tiện !
Suốt cả tuần đó, không khí trường học vẫn luôn sôi nổi bởi mỗi sáng, Duy Phong luôn đích thân bế Vy Anh vào lớp, trưa hoặc chiều lại thấy anh đến đón cô !
Rồi hôm thứ 7, người ta thấy chiếc xe đua màu đen không còn lao vào trường nữa …chỉ thấy Vy Anh từ xe bước xuống, tự đi vào lớp.
Cả trường như rơi vào địa ngục, vừa tiếc nuối vừa hụt hẫng
…
Người thì bặm môi nhìn Vy Anh, người thì chạy tới quăng cho cô câu hỏi quan tâm kiểu như tại sao lại để chân hết đau thế, người thì tìm cách làm cho Vy Anh đau trở lại …nhưng vẫn là không ai dám manh động !
Còn Vy Anh, cô bỗng nhiên trở nên trầm tính hơn, đầu óc thường để quên ở đâu đó, sắc mặt lúc nào cũng tái đi và người thêm gầy.
Nhưng bên cạnh đó, sức học của cô nhảy vọt, điểm lúc nào cũng đạt tuyệt đối …
***
- Không ăn tối ?
- Em không. - Vy Anh cắn bút , cắm mặt vào ôn bài, tuần sau đợt thi cuối kì sẽ chính thức bắt đầu.
Duy Phong đứng ngay sau cô, nhìn cô với vẻ mặt trầm ngâm.
- Vy Anh, lát học ! Đi ra ăn đi !
Vy Anh cau mày, vừa lật giở sách vừa trả lời qua quýt :
- Em ăn mới nãy rồi. Không đói đâu. Anh đi ra ăn với mọi người đi !
Duy Phong đột nhiên cúi thấp người , hôn nhẹ lên môi Vy Anh rồi nhíu mày :
- Đừng ăn kem !
Vy Anh xấu hổ cầm sách che mặt lại :
- Kệ em ! Anh làm ơn để yên cho em học bài !
Duy Phong giật sách ra, không đủ kiên nhẫn để chiều cô thêm một lần nào nữa , anh trầm giọng hạ lệnh :
- Ăn !
- Em không muốn mà !
Duy Phong ngấc người ngang bướng kia lên, vẻ mặt tối hẳn đi nhưng lại nhẹ giọng có ý dỗ dành :
- Em đã rất gầy đi rồi. Ăn với anh một chút, được không ?
Vy Anh lắc mạnh đầu, tay bấu víu mép bàn không muốn rời đi.
Không phải cô giận dỗi , bỏ ăn như trẻ con mà cô cảm thấy thật sự chán chường, ăn không nổi và tốt nhất là giấu nhẹm đi sự tồn tại của mình trong mắt người lớn.
Duy Phong đành thả cô xuống, anh đi thẳng về phía cửa không nói với cô thêm một lời.
Vy Anh cũng ủ rũ lên giường nằm đọc sách.
Cô cẩn thận đặt báo thức lúc một giờ sáng để tránh tình trạng ngủ quên đến tận hôm sau.
Phải học, phải nỗ lực hết mình !
Chưa đọc hết trang thì có tiếng gõ cửa vọng vào.
Cô căng thẳng, đợi chờ động tĩnh từ ai đó …
Tiếng gõ cửa đều đều phát ra nhưng Vy Anh lại không hề nghe thấy người nào lên tiếng.
- Ai …ai đấy ạ ?
Vy Anh mất bình tĩnh hỏi, cô …sợ ma đấy nhé !
- Con dâu à, mẹ đây mà ! Xuống ăn tối đi con !
Nghe giọng nói dịu dàng của bà Hoàng , Vy Anh thở phào nhẹ nhõm, cô nói to nhưng rất lễ phép :
- Cháu ăn rồi ạ ! Mọi người ăn tối vui vẻ !
Tiếng thở dài đáp lại cô rồi …cửa phòng bị mở toang :
- Bác …anh, anh sao thế !
Vy Anh giật mình đánh rơi sách, một bàn tay lạnh lẽo nhặt lên ném thẳng về một phía.
Cuốn sách đáng thương đáp lên mặt bàn...
Duy Phong dí vào tay cô tô cháo nóng :
- Mẹ Diệp mới nấu. Em ăn đi !
Vy Anh nhè nhe lắc đầu , mắt nhìn chằm chằm tô cháo.
- Em muốn thế nào ?
Duy Phong nhìn sâu vào mắt cô, gằn cơn đau lên từng chữ, từng chữ …
Ăn ngủ thất thường đã hơn tuần qua rồi, người Vy Anh bây giờ mỏng manh đến nỗi có thể bị cuốn theo gió bất cứ lúc nào. Nếu cứ thế này nữa, liệu Vy Anh duy trì được bao lâu …
Vy Anh cúi mặt , lí nhí đáp :
- Em không muốn ăn thôi mà …
- Đây không phải việc em muốn thì được ! Vy Anh, tôi chiều em như thế đủ rồi ! Ngay bây giờ, em ăn đi !
Nhận ra được sự tức giận của anh , Vy Anh e dè đặt tô cháo gần đó rồi trốn vào chăn, mũi cô nghẹt lại :
- Em …không đói. Anh Duy Phong này,anh …quên em chưa ? Làm ơn, quên em đi.
Không gian thoáng cái đã trở nên tĩnh lặng đến nỗi tiếng gió vờn rèm cửa cũng nghe được rất rõ ràng.
Hơi thể lạnh lẽo xâm chiếm lấy căn phòng tươi sáng, những ngón tay khẽ siết lại …
Choang !
Dưới sàn nhà, từng mảnh sứ vỡ nát bét vương quanh nhau, lẫn trong cháo trắng , dậy lên mùi thơm ngòn ngọt.
Vy Anh im thin thít,sợ đến nỗi ngay cả mồ hôi lạnh cũng không thể toát ra.
Chân tay cô bủn rủn, thùy não căng ra hết cỡ …
- Đừng đi quá giới hạn tôi cho phép !
Những âm sắc lạnh theo nhịp thở nhẹ bẫng của anh thoát ra thật nặng nề, Duy Phong hướng ánh mắt đang bị bóng đêm chế ngự lên chiếc chăn màu mè…, bàn tay anh thêm siết chặt :
- Hoàng Vy Anh ! Nếu em còn hỏi tôi câu đó, thứ em phải nhận sẽ là sự trừng phạt lớn nhất từ tôi !
Duy Phong dẫm mạnh lên những mảnh vỡ bỏ đi, chân đá sầm vào cửa …
Vy Anh khóc, nước mắt cay xè thi nhau ứa ra, từng đợt một đem theo sức lực của cô trút bỏ.
Cả người cô mềm nhũn, thân xác tê dại tựa như đã mất đi hết mọi cảm giác.
Cô khó khăn ngồi dậy, ngây người nhìn dấu vết tanh banh của của tô sứ dưới sàn …
Mắt cô lại ướt, cô không biết nên làm gì mới phải …
Những hành động đều được điều khiển bởi suy nghĩ, trong đầu cô bây giờ chất đầy đống nhập nhằng và hơn cả là cô đang bị ám ảnh …
" Bà ta cũng giỏi thật, quyến rũ được cả kỹ sư Hoàng Anh Nhật ! Mày nghĩ Hoàng Anh Nhật là bố đẻ của mày à ? Năm xưa, người mẹ tốt đẹp của mày dụ dỗ bố tao ! "
Cô không tin lời chị ta, nhưng rõ ràng là trong chuyện này ẩn chứa điều gì đó !
Nếu không, tại sao mọi người đều giấu cô và phớt lờ tất cả như thế !
Hoàng Duy Thức biến mất …
Hoàng Anh Nhật xuất hiện bên cạnh cô …
Rồi cùng lúc, hai người ấy hoá thành một …vậy cô nên xem vai trò của người ấy bây giờ là thế nào đây ?
- Chuyện gì vậy Vy Anh ?
- Con gái,sao thế này !
- Ôi …
Hoàng Duy Khánh cùng Hoàng Duy Thức đưa mắt nhìn cảnh tượng đổ vỡ rồi lại nhìn nhau …
Bà Hoàng sững sờ một lát rồi chạy tới ôm Vy Anh đầy sốt sắng :
- Con không sao chứ ? Không bị gì ở đâu chứ ? Duy Phong đã làm gì con ?
Vy Anh lắc đầu liên tục thay cho lời đáp án của hàng tá câu hỏi mang tính nghiêm trọng và dồn dập ấy.
Bà Hoàng xoa đầu Vy Anh với vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng điệu khác hẳn hàng ngày :
- Duy Phong đúng là bất trị ! Làm con sợ rồi phải không ?
Đây là lần đầu tiên bà mắng con trai của mình mặc dù bà hiểu rất rõ tính khí ngang tàn của Duy Phong !
Bà liếc sơ qua nền nhà còn vương vã.i, hẳn là Duy Phong đã rất tức giận đây …
Từ khi Vy Anh biết chuyện thì luôn nhốt mình trong phòng , hạn chế tiếp xúc với mọi người …trừ Duy Phong .
Nhưng mỗi lần anh từ phòng Vy Anh bước ra thì đều có thứ đổ vỡ …nếu không dùng chân đá thì anh lại thẳng tay quăng ,ném …
Riêng điện thoại , chưa biết anh đã phá bao nhiêu cái , đến nỗi Duy Phong có luôn chiếc tủ đôi, bên trái chứa hàng đống di động màu đen kiểu dáng y hệt nhau, bên phải là màu trắng …
Phá hoại !
Vy Anh nghe bà thở dài thì cúi gằm mặt rồi ngồi xuống thu dọn đống vỡ nát.
- Đứng dậy !
Vy Anh giật mình bởi tiếng gắt lên của bà Diệp, cô trượt tay làm một mẩu sứ sắc nhọn vô tình đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Cô nắm chặt tay lại, sợ sệt nhìn bà Diệp...
Dáng vẻ hung dữ của mẹ , cô đã được từng thấy qua.
Năm cô lên chín tuổi, được bố mẹ đưa đến cô nhi chơi. Vy Anh rất thích, ngày ngày quấn lấy lũ nhóc ở đó. Rồi không chịu về thành phố, bố Nhật lúc ấy chiều cô, gián đoạn công việc để ở lại. Mẹ tuy không hài lòng nhưng thấy cô vui cũng không nói gì.
Về tới thành phố, Vy Anh suốt ngày nằng nặc đòi có em để chơi.
Bố Nhật chỉ mỉm cười lắc đầu :
- Vy Anh à, không được rồi ! Có em thì bố mẹ phải chăm em lớn để em chơi với con. Vậy bố mẹ bận rồi thì con sẽ chơi với ai ?
- Con chơi với Trúc Vũ ! Bố , con muốn có em !
Bố cô lúc đó đuối lí rồi lảng tờ trước yêu cầu của cô.
Suốt vài ngày liền, Vy Anh khóc lóc xin em cho bằng được, bỏ ăn bỏ uống.
Cô bướng bỉnh như thế khiến bố Nhật hoảng hốt, tìm đủ cách dỗ dành cô nhưng không thay đổi được gì.
Còn mẹ, mẹ đã mắng cô tơi bời …nhất là thái độ của mẹ rất dữ tợn …
- A, mẹ …mẹ à !
Vy Anh cuống quít kêu lên khi tay cô bị bà Diệp giằng mạnh.
- Em làm gì con thế Diệp !
Hoàng Duy Thức giữ Vy Anh lại, không để cô bị lôi đi.
- Anh đừng bênh nó ! - Bà Diệp tức giận đến nỗi mắt đã hiện vằn đỏ, bà lôi Vy Anh ra,đi về phía cửa.
Vy Anh không chống đối, cô vô thức quên hẳn đi tay còn đang tướt máu, cô sợ hãi mấp máy môi :
- Mẹ …mẹ à …mẹ muốn con đi đâu vậy ?
Bà Diệp bóp chặt tay cô, hét lên :
- Đi khỏi nơi này !
Thấy Vy Anh khựng người lại …bà Diệp càng lớn tiếng quát hơn :
- Không phải con rất muốn đi à ? Mẹ cùng con đi, vừa lòng chứ !
- Mẹ …con …
- Con sao ? Ngang bướng và ích kỉ ! - Bà Diệp thả Vy Anh ra, giọng nghẹn đi - Tại sao con không nghĩ đến mọi người thế hả ? Con cho rằng chúng ta đang lừa con à ? Con không phải là trẻ con nữa, vậy thì phải biết nghĩ đi chứ ! Vì sợ con buồn nên bố mẹ mới giấu, nhưng chuyện này thì làm sao hả ? Con mất bố từ nhỏ, bố Thức nhận nuôi con là sai phải không ? Còn hai bác Hoàng, nhận con làm dâu cũng sai hả ? Mẹ này, mẹ để con sống vui vẻ , những vấn kia, mẹ xem như không có,mẹ cũng sai. Đối với con, chúng ta đều sai hết rồi chứ gì ?
Vy Anh chầm chậm lắc đầu, khoảng nước đan dày trong mắt cô đã trào ra một cách điên cuồng.
- Thôi Diệp , Vy Anh buồn cũng phải mà ! Để con nó bình tâm lại rồi sẽ ổn thôi !
Bà Hoàng lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt.
- Chỉ biết khóc lóc và đòi hỏi từ người khác những điều vô lí ! Con thử xem đi, có ai bằng con không ? Hay là thấy ai cũng nuông chiều , cưng nựng nên con không xem ai ra gì nữa rồi ! - Giọng bà Diệp bớt dữ dằn hơn nhưng vẫn đặc những âm gay gắt - Con có buồn khi bố Thức không phải bố ruột cũng được, chúng ta thông cảm , cho con thời gian nhìn nhận và suy xét chứ không phải cho con cái quyền làm trời làm đất như thế !
Hoàng Duy Thức ôm Vy Anh vỗ về :
- Thôi nào, em đừng nạt con nữa !
- Không phải …mẹ … con xin lỗi !
Vy Anh nhìn bà Diệp đầy rụt rè, giọng nói vừa nhỏ vừa tắc nghẹn :
- Con biết mọi người rất thương con, vì muốn tốt cho con nên mới làm vậy. Con xin lỗi !
Vy Anh hướng ông bà Hoàng , nhỏ giọng lặp lại :
- Cháu xin lỗi !
Hoàng Duy Khánh giữ im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên mỉm cười :
- Con gái à, Duy Thức có là ai thì đối với Duy Thức, con vẫn là nhất mà ! Từ từ , con sẽ hiểu !
Vy Anh cắn môi, cúi mặt đi tới chỗ bà Diệp, cô run run ôm bà :
- Mẹ Diệp, tha lỗi cho con. Mẹ đừng lớn tiếng với con nhé, con sợ …Mẹ rất buồn phải không, ngày bố ra đi ấy ! Mẹ Diệp , con …
Bà Diệp lặng người rồi kéo Vy Anh ra :
- Lớn rồi phải biết suy xét mọi thứ đi !
Vy Anh im lặng trong từng tràng nấc, thật ra cô rất thương bố mẹ …
Như Hoàng Duy Thức, đã là bố Nhật thì thân phận thật cao quí kia cũng không còn !
Cô là ai, mà khiến người ta phải hi sinh như thế …
Giờ còn muốn gì …
Mẹ nữa, cô không biết mẹ quen bố khi nào, nhưng có lẽ mẹ cũng đã phải rơi nước mắt rất nhiều …
Còn anh …có phải là cô đã cướp đi người chú của anh không …
- Mẹ , mẹ đánh con đi. Con ích kỉ, ngang bướng, mẹ đánh con đi ! - Vy Anh nghiêm túc nói,cơ thể mềm ra vì khóc quá nhiều.
- Vy Anh, con cũng không sai mà ! - Bà Hoàng vẫn bênh vực Vy Anh.
- Mẹ, đánh con đi ! Là con sai !
Cô đối xử với anh như thế … rõ ràng là chú của anh, vậy mà lại bỏ đi , sống bên cô.
Anh đã như thế nào …
Khi cô vui vẻ bên bố thì anh đã như thế nào …
Anh từng nghĩ cô là con gái ruột của chú anh, anh đã như thế nào …
Khi cô hết lần này lượt khác nói những lời khó nghe, anh đã như thế nào …
Tại sao, đến bây giờ, cô mới nghĩ được thế !
- Con sai gì thì để Duy Phong xử nhé ! Con là của Duy Phong rồi, đâu ai dám động vào đâu - Hoàng Duy Khức cười đùa để giải toả không khí căng thẳng.
Vy Anh hít thở sâu rồi định chạy đi nhưng bị gọi giật lại :
- Duy Phong đi đua xe rồi !
- Đua xe ạ ? - Vy Anh dừng đứng người lại, mắt mở to đầy ngạc nhiên và cả hoảng hốt.
Hoàng Duy Thức mỉm cười gật đầu , thấy Vy Anh mất bình tĩnh thì lấy giọng ấm áp để trấn an :
- Đừng lo ! Duy Phong đua xe còn giỏi hơn làm kinh tế !
***
- Chết tiệt ! Lại cái tên Bùi Quang chết tiệt !
Những tiếng chử.i thề được văng ra từ một đám thanh niên đang cưỡi trên môtô phân khối lớn, mắt họ hướng về chiếc siêu xe màu đen đã lấn vạch đích.
Gần đó là hai cô gái có thân hình nóng bỏng, giương dải lụa đỏ ra vẫy vẫy rồi tiến về người thắng cuộc …
Có tiếng huýt sáo dài đệm theo ! Hai cô gái kia chính là giải thưởng !
Họ đưa mắt liếc lả lơi, bước lả lướt đến gần người đó định kéo anh xuống xe thì …mặt họ trắng bệch …
Bàn tay mang găng đen đang chĩa thẳng họng súng lên trán cô gái đang chạm vào người anh.
Bầu không khí cuồng nhiệt vừa nãy chỉ trong nháy mắt đã biến mất , cũng đột ngột như lúc chiếc siêu xe hoà vào đoàn đua.
- Biến ! - Một giọng nói lạnh lẽo vang lên pha kèm âm trầm đáng sợ như lấy đi mọi nhịp thở.
Hai cô gái kinh hoảng , bủn rủn lùi người ra xa, cùng lúc ấy, khẩu súng đen bị ném mạnh xuống mặt đất …
Tất cả những người có mặt lúc này đều nhìn nhau đầy khó hiểu sau đó đồng thanh thốt lên :
- Không phải là Bùi Quang !
Chuyện này thật khó lí giải nổi ! Rõ ràng là Bùi Quang đã bỏ xa bọn họ rồi cơ mà …thế bây giờ cậu ta ở đâu ? Người lạ mang dáng vẻ uy quyền và huyền bí kia là ai ?
Một chàng trai từ trong số bọn họ bước xuống xe, anh chẳng hề ngần ngại mà tiến thẳng tới chiếc xe đen, giữa ánh đèn đường, mái tóc vàng và chiếc khuyên tai nhỏ đều lấp lánh.
- Bùi Quang ! Cậu ta kìa !
Nhóm thanh niên bị dẫn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nên nhất thời chỉ biết chờ xem diễn biến tiếp theo …
Rồi họ tắt máy xe, có vẻ hiếu kì và mong đợi khi Bùi Quang đã đứng phía đối diện người lạ ấy !
Kể đến đua xe, chưa bao giờ cậu ta thua cả, lần này bị cướp vị trí đầu như vậy, với tính khí nóng nảy của Bùi Quang thì sẽ dùng tới bạo lực đây !
Đi ngược với suy đoán của bọn họ, Bùi Quang chiếu ánh mắt phức tạp lên người ấy rồi cất lời một cách lịch sự :
- Anh có thể cho tôi biết, anh là ai không ?
Là người nào mà có thể vượt qua anh đầy thản nhiên và dễ dàng như thế.
Siêu mô tô phóng đi như vũ bão và ngay trong tích tắc sau, anh đã chỉ còn thấy một chấm nhỏ màu đen.
Năm năm trước, cảnh tượng này cũng đã từng xảy ra.
Chính xác là vào cái đêm anh rẽ vào quán Mun !
Trong cuộc đua hôm đó, cũng từng xuất hiện chiếc xe chớp nhoáng kia …
Bùi Quang có linh cảm rằng, đây chính là người hôm ấy !
Anh bất mãn, không muốn thua cuộc nhưng vẫn không thể phủ nhận được sự thán phục của mình !
Bùi Quang nhìn thật kĩ người ấy,chiếc kính đen che đi phần lớn diện mạo của anh nhưng vẻ mặt lạnh lẽo, vô tình này …hình như rất giống với một người …
- Hoàng Duy Phong !
Bùi Quang kinh ngạc , không thể tin nổi ngay cả khi đáp án này đã có sẵn trong đầu anh.
Thì ra là Duy Phong bất bại !
Hành động tàn bạo của anh vừa rồi làm Bùi Quang nhớ đến lúc ở trường, Duy Phong đã ném mạnh quả bóng vào mặt Nguyễn Phương !
Bùi Quang phải thừa nhận là so với Duy Phong thì độ ngang tàn của anh còn thua xa !
Dù hôm ấy, anh cũng đã đánh Nguyễn Phương tơi bời nhưng hắn ta lại không hoảng sợ như khi đối mặt với Duy Phong .
- Anh đua xe thế này, Vy Anh không biết chứ ?
Bùi Quang đang toan tính một số thứ …
Duy Phong nén ngỡ ngàng trong một khắc, anh rời khỏi xe, dựa người vào đó,cười nửa miệng :
- Sao ? Cậu muốn cho Vy Anh biết ?
Bùi Quang cười gượng khi âm mưu của mình đã bị anh gọi thẳng tên !
Bùi Quang cũng không biết sao lại nghĩ đến điều này và anh lạnh người khi nhận ra mình đang trẻ con tới mức đi mách tội …
- Vy Anh sẽ rất lo nếu biết anh tham gia vào trò nguy hiểm này .
- Không sao !
Duy Phong đáp một tiếng cho có rồi lướt nhìn đồng hồ xám bạc trên tay,vẻ mặt anh mang nét trầm tư .
- Anh không để ý tới cảm nhận của Vy Anh sao ?
Bùi Quang thấy hơi bực mình với thái độ thờ ơ của Duy Phong !
Thời gian này, Vy Anh luôn là chủ đề được cả trường bàn ra tán vào.
Cô như một linh hồn lạc đến thế gian này với thể xác tàn tạ và tinh thần bất ổn.
Lúc nào anh gặp Vy Anh cũng thấy cô mắt đỏ hoe, gương mặt xanh xao thả hồn đi nơi khác, nói chuyện thì qua loa đại khái vài câu rồi úp mặt vào bàn.
Cô suy sụp từng ngày nhưng anh lại không thể làm gì khác ngoài thăm dò vấn đề cô đang mắc phải , cuối cùng là đều vô ích …ngay cả Trúc Vũ , Minh Thư còn không biết thì làm sao đây !
Nhưng anh chắc chắn chuyện này có liên quan tới Duy Phong bởi Vy Anh trở nên như thế từ khi trên tay cô xuất hiện chiếc nhẫn đó.
Duy Phong không đáp lời Bùi Quang,dáng vẻ hờ hững nhưng hơi thở anh đã trở nên lạnh lẽo hơn.
- Anh yêu cô ấy mà, tại sao lại để cô ấy chịu đựng như thế ? Vy Anh đang chết đi từng ngày, anh không biết sao ?
Vy Anh đang chết đi từng ngày …
Dáng người cao lớn của Duy Phong khựng lại, đôi mắt âm u hằn lên những tia sắc bén .
- Nếu anh không mang lại được hạnh phúc cho Vy Anh thì hãy buông cô ấy ra.
Bùi Quang nói thật rõ ràng từng chữ, trong giọng điệu kèm theo sự phẫn nộ !
Hàng ngày , Duy Phong đều đưa đón Vy Anh tới trường,dù là quan tâm nhưng theo cách độc chiếm và trói buộc.
Vy Anh yêu anh ta thật nhưng không có nghĩa là để anh ta chiếm hữu như thế !
- Buông ? - Âm trầm bổng được thoát ra với chất giọng lạnh lùng, nét cười nửa miệng đầy ma quỉ thấp thoáng trên gương mặt không cảm xúc, Duy Phong bình thản đáp - Không đời nào !
- Tôi sẽ cướp lại cô ấy từ tay anh !
Bùi Quang hướng Duy Phong buông lời thách thức, chiếc khuyên tai nhỏ bên trái khẽ lấp lánh.
Ngày ấy, anh để Vy Anh đi dễ dàng như thế là vì khi bên Duy Phong , Vy Anh đã tựa như một thiên sứ nhỏ luôn cười, luôn vui vẻ.
Nhưng bây giờ thì sao ?
Anh sẽ không đứng im , sẽ không lặng lẽ theo dõi Vy Anh nữa …
Những tia sáng mạnh mẽ nơi đáy mắt Duy Phong vụt tắt, mùi vị lạnh lẽo từ anh lan toả và chiếm ngự lấy bầu không gian tĩnh lặng.
Duy Phong nhếch miệng cười, ngữ khí mang hơi hướm cảnh cáo :
- Cứ thử đi !
- Chắc chắn là như thế ! Anh không thể thì hãy để tôi ! Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy !
Đứng đối mặt với Duy Phong , Bùi Quang tỏ ra không chút nhún nhường và kém cạnh.
Có nhịp thở thoáng ngưng lại, sắc mặt Duy Phong tối hẳn đi …
Một cảm giác khó chịu đang dâng lên như khích thêm vào cơn điên của anh.
Cậu ta có thể đem lại hạnh phúc cho Vy Anh ?
Giọng nói lạnh đãm vang lên sặc mùi chết chóc :
- Từ bỏ ý định đó đi !
- Nếu không ?
Bùi Quang có phần khiêu khích Duy Phong, anh thật sự muốn chiếm lại Vy Anh và cũng một phần muốn biết …Duy Phong đáng sợ tới mức nào.
Duy Phong cười lạnh một tiếng …
Bốp !
Hai cú đạp mạnh giáng thẳng vào người Bùi Quang khiến anh loạng choạng thụt lùi, chưa kịp chống đỡ thì đã lại bị Duy Phong nhè mặt đấm một cách hung bạo.
Bùi Quang ngã nhào dưới đất, anh căn bản là không thể tránh né hay phản kháng.
Khoảng vườn ba lá mang hương thơm nhè nhẹ lan toả khắp căn biệt thự.
Vy Anh ngồi trên chiếc xích đu gỗ, mắt đờ đẫn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, vẻ mặt bồn chồn không yên.
Đã thật lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cao ngạo ấy ở đâu cả, cô có cảm giác thật lạc lõng.
Vy Anh gục mặt xuống chân khóc, cô ích kỉ, ngang bướng !
Nếu để so bì thì cô không hề hơn bất kì ai cả nhưng cô lại may mắn hơn tất cả.
Trúc Vũ, Vũ mất bố từ nhỏ , còn cô, bỗng được Hoàng Duy Thức cưng nựng như công chúa nhỏ, cô còn đòi gì nữa đây !
Rồi những đứa trẻ ở cô nhi viện … Sao cô lại có thể ngu ngốc và điên rồ như thế !
Mắt Vy Anh nhoè đi …Cô nằm dài trên đám cỏ ươn ướt …
Đôi mắt gắn chặt vào bầu trời rải đầy sao lấp lánh .
“ God, con ước người mang anh ấy trở về . ”
***
Bốp ! Bốp …
Những tiếng động mạnh mẽ không ngừng phát ra.
Đám thanh niên bàng hoàng nhìn Bùi Quang đang bị người lạ kia đánh một cách thô bạo.
- Mau cứu cậu ta !
Cả đám hoảng hốt hét lên rồi nhanh chóng xông đến.
- Anh là ai ? Dừng tay lại ngay !
Duy Phong đạp mạnh vào chân Bùi Quang rồi bình thản lướt nhìn đám thanh niên một lượt , nhếch miệng đầy xem thường :
- Gọi thêm người đi !
- …
Không phải chứ ! Hơn mười người rồi, còn muốn kêu thêm để làm gì ?
Thật biết đùa, dám ngang nhiên khiêu khích bọn họ như thế !
Họ hung hãn lao tới người áo đen …
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, hàng loạt tràng thanh âm bạo lực đến ghê sợ vang khắp con đường vắng vẻ.
Hai cô gái có mặt duy nhất lúc đó trốn một góc gọi cảnh sát.
Họ hoảng loạn tới mức đã quên mất rằng đây là cuộc đua xe trái phép .
Bùi Quang choáng váng ho ra máu, anh nằm dài dưới đất , xương cốt như vỡ vụn, da thịt bầm tím đầy những vết tích tàn bạo. Anh lờ mờ nhìn thấy Duy Phong đang lôi đầu một tên chập mạnh vào thành xe …
Bùi Quang thở yếu ớt không ra hơi. Chọc điên người máu lạnh này là muốn kết thúc đời mình rồi…
Chợt có ánh sáng trắng loá dõi thẵng vào mắt anh. Không hay rồi !
Bùi Quang cố gắng gượn thân tàn tạ dậy, dùng hết sức lực còn lại hô to :
- Cảnh sát tới ! Anh mau đi khỏi đây !
Rầm !
Chiếc xe bị Duy Phong đá đổ, đè lên một tên đang nằm sóng soài.
Anh phủi phủi tay một cách thờ ơ rồi ném thẳng vào người Bùi Quang một thứ.
Bùi Quang nheo mắt nhìn. Là chiếc khuy hiệu gồm hai kí tự B.C đầy huyền bí …
Có tiếng gió xé toạc không khí, khi Bùi Quang ngẩng đầu lên thì chiếc siêu xe đã biến mất giữa tiếng còi hú inh ỏi.
Cảnh sát đã đến …
Ngay cùng lúc đó, một đoàn người áo đen thình lình xuất hiện, họ đem đám thanh niên ấn vào xe trước khi cảnh sát tiến vào hiện trường vụ ẩu đả.
Bùi Quang cũng không ngoại lệ nhưng anh được ngồi xe riêng cùng với một người.
Người ấy mang trang phục màu đen, trên ngực áo là chiếc khuy hiệu bạc y hệt chiếc trong tay anh, miệng anh ta nhai cao su, lắc đầu thở dài nhìn cảnh bê bối đầy máu và xe dăng khắp đường.
Anh ta tháo kính đen, đôi mắt tinh ranh nhìn thẳng vào Bùi Quang, mỉm cười :
- Chào mừng cậu gia nhập Black Company !
***
Dần về khuya, sắc trời thêm tối mịt, bầu không khí thêm lạnh lẽo
.
Chiếc áo khoác mỏng tanh không che được Vy Anh khỏi lạnh, cô ngơ ngẩn nằm trên cỏ ướt đẫm sương, mỗi tích tắc dần trôi qua, tâm trí cô càng thêm tê dại .
Sương ngấm dần vào cơ thể khiến đầu óc Vy Anh dần mơ hồ …
Đúng lúc cô sắp ngất đi thì một chiếc xe đen lao vút qua.
Vy Anh choàng tỉnh, cô bám víu lấy xích đu để làm điểm tựa cho đôi chân mềm nhũn của mình.
Cô e dè bước tới đứng sau lưng anh,nhìn khắp người anh thật kĩ xem anh có bị hề hấn gì không rồi khe khẽ mở miệng :
- Anh …- cổ họng cô bị nhiễm lạnh nên đau rát, cô kìm cơn ho lại, tiếp lời - Anh về rồi à.
Duy Phong ném phăng chiếc găng tay , lạnh nhạt ừ một tiếng, không thèm nhìn cô mà bước thẳng lên tầng.
Vy Anh ngơ ngác …cảm giác tủi thân đè nặng lấy khiến cô mím chặt môi.
Cô hụt hẫng nhìn theo cho đến khi anh khuất khỏi tầm mắt rồi mới cúi người nhặt đôi găng tay da lên.
Mới thế này đã thấy khó thở rồi, vậy những lúc cô đánh mắng, dùng lời lẽ tổn thương với anh thì sao …
***
Căn phòng xám rộng lớn không một bóng người, yên tĩnh tuyệt đối chỉ phát ra tiếng nước chảy.
Vy Anh sững sờ nhìn nền nhà chất đầy những mảnh vỡ .
Chiếc laptop bị đập nát tươm, điện thoại từng mảnh từng mảnh rời nhau …
Vy Anh nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đóng chặt rồi ngồi xuống, từ từ thu dọn .
Tốc độ của cô rất chậm bởi tay cô đang đau rát, mẹ vì giận nên cũng không đoái hoài đến cô, Vy Anh đành tự mình làm, nhưng chả biết cô băng thế nào mà miệng vết thương lại bị siết chặt hơn,máu tướt ra, Vy Anh loay hoay mãi mà vẫn không thể gỡ băng được nên để vậy.
Cửa phòng tắm mở ra, Duy Phong mang theo vẻ mặt không cảm xúc nhìn Vy Anh đang dọn đống đổ nát mà anh gây ra :
- Thôi ! Về phòng em đi ! Tôi muốn ngủ !
Vy Anh ngoan ngoãn đứng dậy, mặt cúi gằm nhìn mũi chân đầy căng thẳng .
- Em …- Vy Anh cắn cắn môi, nhẹ nhàng đặt đôi găng tay lên mặt bàn rồi lại cúi đầu - Vậy …anh ngủ ngon.
Duy Phong không đáp lời, anh ném mình xuống giường, nghiêng người về phía cô.
Vy Anh lúng túng …anh ghét cô thật rồi. Cô tắt bóng rồi đi ra khỏi phòng.
Vì không để ý nên chân dẫm phải nên chân dẫm phải mảnh vỡ nhọn, cô bịt miệng ngăn tiếng hét đang sắp phát ra một cách kịp thời.
Đi ra đến cửa , cô hít thở sâu một hơi, giọng nói thật nhỏ :
- Em xin lỗi ! Từ nay em sẽ không để anh mệt mỏi vì em nữa ! Em cũng sẽ không làm phiền tới anh nữa !
- Vy Anh !
Chưa kịp tiến thêm nửa bước, một giọng trầm đã cất lên …
- Em lại đây !
Vy Anh im lặng, trong bóng đêm , cô nín thở , nhón chật thật êm di chuyển về phía anh.
Qua ánh trăng được hắt vào từ cửa sổ, cô thấy anh đang ngồi trên giường, đôi mắt tĩnh lặng dõi theo từng chuyện động của cô.
- Em xin lỗi !
Vy Anh lặp lại khi cô đứng trước anh rồi bị anh kéo xuống.
- Sao lạnh thế ? - Duy Phong ôm Vy Anh, khẽ nhíu mày.
- Em… không biết - người Vy Anh cứng đờ, cô cứ tưởng anh sẽ lạnh nhạt với cô thêm một thời gian dài nữa. Nhưng anh bây giờ lại rất dịu dàng. Cô không thích ứng kịp.
Duy Phong chạm vào chiếc áo đậm sương của Vy Anh, anh khẽ thở ra :
- Có sao không ?
- Em …
- Dép đâu ? Sao không đi vào ?
- Em …quên .
Duy Phong kéo chân cô giấu vào chăn, anh im lặng lắng nghe nhịp tim hỗn loạn của ai đó.
Dù anh đang rất tức giận nhưng vẫn không thể phớt lờ được Vy Anh.
Dù Vy Anh đã ương bướng như thế nào !
Vy Anh đột nhiên khóc , giọng nghẹn lại :
- Anh không ghét em à ? Em …có lỗi với anh,em không nên vô lí như thế. Em sai rồi ! Anh, em sai rồi !
Anh bỏ qua thế này khiến cô càng thêm day dứt và đau lòng.
- Suỵt ! - Duy Phong ra dấu cho cô im lặng, anh lau sạch nước mắt vương quanh gương mặt xanh xao - Sao hay khóc thế ?
- Em …không rõ nữa. Em buồn. - Vy Anh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo đầy nét suy tư của anh - Anh thật sự không giận em chút nào à ?
- Anh đã phát điên. - Duy Phong bình tĩnh đáp rồi nhìn sâu vào mắt cô ,tay anh giữ chặt vai cô, ánh mắt anh trầm lắng , từng chữ thoát ra thật nhẹ nhàng nhưng vô cùng sắc bén - Vy Anh ! Một là em ngoan ngoãn ở bên anh ! Hai là em vĩnh viễn rời xa anh ! Không được phép xuất hiện trước mặt anh !
Vy Anh cắn chặt môi, người run lên nhè nhẹ theo hơi thở của anh.
- Đáp án ? - Duy Phong vô thức ôm chặt cô hơn với vòng tay mạnh mẽ.
Vy Anh ho dữ dội, rồi nhân lúc anh nới lỏng tay liền nhướn người, hôn mạnh lên môi anh :
- Em cũng không muốn ly thân , nên em sẽ ở bên anh !
Duy Phong cười nhẹ rồi ấn Vy Anh xuống giường, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của cô.
Từ bao giờ, Vy Anh đã tinh quái thế này rồi !
- Anh Duy Phong, em thật sự rất nhớ anh !
Vy Anh trượt tay lên vai anh, chủ động hôn anh thật dịu dàng.
- Em sẽ bù lại tất cả những ngày tháng mà anh đã phải đơn độc. Em …
Vy Anh còn chưa dứt lời thì đã bị Duy Phong chặn lại bằng đôi môi lạnh lẽo của anh.
Nụ hôn của anh vô cùng quyết liệt và mang tính chất dạy bảo.
Vy Anh không thở kịp nên cuống quít đẩy anh ra để rồi tay cô bị anh nắm chặt.
Vy Anh đau đến phát khóc , cô nhắm nghiền mắt , chịu đựng cơn tê buốt đang truyền thẳng lên tận đỉnh đầu.
Phải rất lâu sau, tựa như cả thế kỉ đã trôi qua, Duy Phong mới chịu buông cô ra …
Thấy cô đang tái người hẳn đi, anh khẽ hỏi :
- Sao thế ?
Vy Anh khổ sở thều thào :
- Đau… Em chết mất .
Duy Phong bây giờ mới phát hiện ra tay mình bị dính một chất nhờn nhờn, anh sững người .
Vy Anh xây xẩm đầu óc rút tay về, cô ngần ngại lên tiếng :
- Em về phòng ngủ nhé. Khuya rồi !
***
- Vy Anh, sao em không cẩn thận như thế !
Duy Phong nạt nhẹ Vy Anh, anh đang cầm tay cô lên, quấn từng đường băng trắng lên đấy.
- Mẹ …đã mắng em đấy.
- Tại sao ?
- Do em hư . - Vy Anh đột nhiên bật cười .
Duy Phong khó hiểu nhìn cô ,cẩn thận kiểm tra lại tay cô :
- Nếu em không nghịch ngợm nữa thì ngay ngày mai, tay sẽ khỏi.
- Anh nói thật chứ ?
- Ừ.
Vy Anh ôm gối bông nhìn anh :
- Anh lúc nãy đi đua xe thế nào ? Em không muốn anh đua xe.
Duy Phong nhướn mày :
- Đua xe ?
Vy Anh chớp chớp mắt, kể tội :
- Vâng ! Bố nói anh đi đua xe đấy !
Duy Phong lắc đầu, thản nhiên đáp :
- Không ! Anh là khám phá đường phố thôi.
Vy Anh nhìn anh ngơ ngác rồi phá lên cười :
- Em biết mà. Duy Phong của em sẽ không tham gia mấy trò đó đâu.
Duy Phong đón nhận cái ôm từ Vy Anh, ừ hử một tiếng.
- Em ngủ đây với anh nhé.
Duy Phong không đáp lời, anh cùng cô nằm xuống nhưng anh cách cô một khoảng bởi sợ sẽ động vào tay đau của cô.
Thời gian không ngừng trôi đi.
Không gian tĩnh lặng chỉ phát ra hơi thở nhè nhẹ …
Vy Anh đột nhiên choàng tỉnh, cô lờ mờ nhìn lên đồng hồ : một giờ sáng !
Thật bực mình mà, ngày nào cũng dậy vào tầm này quen rồi nên dù không có báo thức, Vy Anh vẫn tỉnh vào đúng giờ này !
Cô thở dài, , bỗng có ánh sáng xanh phát ra từ một vật ngay gần kề giường.
Vy Anh nhìn kĩ thì phát hiện ra đây là chiếc điện thoại đen của anh !
Đang có cuộc gọi đến, vì để chế độ im lặng nên không có chuông phát ra.
Duy Phong vẫn đang ngủ say nên Vy Anh đành cầm lấy điện thoại nghe máy .
Cô chưa biết nên chào hỏi thế nào thì đã có một giọng nam vang lên một cách khô khốc :
- Thủ lĩnh, ngày mai sẽ tử hình Phạm Trường Doãn !
Vy Anh chết lặng , đầu cô truyền đến một cơn đau buốt, cô hoảng loạn hét lên :
- Không được !
- Sao vậy ? - Duy Phong nghiêng người lấy đi chiếc máy đen từ tay Vy Anh.
- Em …- Vy Anh ngơ ngác, cô không hiểu tại sao mình lại như thế. Chỉ có cảm giác Phạm Trường Doãn kia rất quen thuộc với cô. Vẻ mặt Vy Anh bỗnh trở nên trắng bệch, cô sợ hãi chui vào chăn ôm chầm lấy anh.
Duy Phong ôm lại cô để trấn an.
Nhịp thở Vy Anh dần đều đặn hơn, cô e dè lên tiếng :
- Anh …tại sao phải tử hình người ta ?
- Gì cơ ? - Duy Phong nhíu mày rồi à lên một tiếng. - Người đó đáng bị như thế !
- Người đó làm gì à - Vy Anh có chút lạnh người, cô đang run rẩy.
- Sợ anh ? - Duy Phong siết chặt eo cô với đôi mắt tĩnh lặng . - Hoàng Vy Anh ! Anh có làm bất kì điều gì cũng sẽ không chạm vào em.
Vy Anh căng thẳng , không nhìn anh :
- Em biết. Nhưng mà …nhất định phải tử hình à ?
Duy Phong gật đầu, ánh mắt đầy kiên định.
- Anh Duy Phong, em sợ thật đấy. - Vy Anh hôn lên má anh - Anh đừng như thế ! Có gì bỏ qua được không ? Em không muốn anh tàn nhẫn đâu Duy Phong bất trị ạ !
Duy Phong cười nhẹ, tựa đầu lên mái tóc mềm của cô :
- Vy Anh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh.
- Nhưng …anh như thế …em …sợ đấy.
- Xin lỗi em. - Duy Phong ngồi dậy mở cửa sổ rồi ném thẳng điện thoại đen ra ngoài , nhìn cô - Chuyện này kết thúc nhé !
- Có phải anh có rất nhiều bí mật không ? - Vy Anh ôm anh từ phía sau - Em hình như biết rất ít về anh ! Có thể nói cho em một chút không ?
- Được.
- Black Company làm gì vậy ?
- Em thấy họ chưa ?
- Thấy mỗi anh ! - Vy Anh ôm anh rất chặt - À, còn lần ở siêu thị ! Cao ráo này ,à hình như đẹp trai lắm ! Rất giống siêu sao ! Trang phục của họ là màu đen từ đầu đến cuối !
Duy Phong quay người lại cắn lấy môi cô :
- B.C là những người cuồng màu đen.
- Anh …không gạt em chứ ? - Vy Anh nhìn anh không chớp mắt.
- Ừ. Gạt em đấy ! - Duy Phong phá lên cười.
- Hoàng Duy Phong ! Anh có chịu nghiêm túc không ! Em thật sự rất muốn biết !
- Được rồi ! - Duy Phong kéo tay cô áp vào má mình - B.C anh lập ra để bảo vệ gia đình anh. Và bây giờ là bảo vệ cưng !
Vy Anh rùng mình, cô ngay lập tức nằm xuống giường, vùi mặt vào gối như chưa nghe thấy gì cả !
- Anh Duy Phong, anh có …đánh nhau không ? - Vy Anh hỏi như vậy là vì anh có đôi lúc trông như muốn …giết người !
- Không ! - Duy Phong thản nhiên đáp .
Vy Anh Vy Anh thở ra đầy nhẹ nhõm . Duy Phong của cô không dính tới bạo lực !
- Thế anh có bị ai đánh chưa ?
- Nhiều rồi .
Vy Anh lập tức bật ngay dây, lay mạnh anh :
- Ai dám đánh anh hả !Tại sao anh có B.C còn để người ta đánh hả ? Anh có đau không ? Quá đáng ! Người nào mà láo như thế !
- Em đấy. - Ánh mắt Duy Phong đầy ma mãnh.
Vy Anh nín bặt một lúc rồi lay tay anh :
- Người đó là nông nổi ! Anh hãy tha thứ cho người đó nhé ! Nhé Hoàng Duy Phong vĩ đại !
Duy Phong ừ hử một tiếng rồi đột nhiên cúi đầu sát với cô và nhắm mắt lại :
- Người đó bồi thường nhé !
Vy Anh nhăn mặt rồi cắn mạnh lên môi anh, sau đó trốn vào chăn.
- Em ngủ nhé ! Mệt thật đấy !
- Ừ, ngủ ngon !
- Anh …Phạm Trường Doãn …
- Sẽ không tử hình. - Duy Phong kéo cô ra , cắn lại cô - Yêu em !
- Em cũng …này, anh …anh đang làm gì vậy ! - Vy Anh hoảng hốt khi tay anh đang cởi áo khoác của cô ra.
**
Anh làm gì hả ? - Vy Anh hét ầm lên, cô đẩy Duy Phong ra.
- Đừng ồn ! - Anh vứt hẳn chiếc áo khoác mỏng xuống sàn rồi nhìn cô …cười quỉ mị.
Vy Anh hoảng hốt lấy tay che ngực, nói năng không rõ ràng :
- Anh …anh định làm …gì gì đó với em hả ! Em cấm anh !
Duy Phong nhướn mày rồi tay anh vuốt nhẹ má cô :
- Tại sao cấm ?
Vy Anh nín thở, cầm gối ném vào người anh :
- Đồ sở khanh !
Duy Phong tiến sát lại gần cô, gương mặt điển trai của anh mang theo sự mờ ám cận kề với môi cô, anh lại cười , thì thầm :
- Thế có phải là anh nên làm gì gì đó với em không ?
Vy Anh như sắp khóc, cô căng thẳng đến mức bấu lấy ga giường nhưng vẫn cao giọng :
- Em …không sợ đâu ! Em sẽ…giết anh nếu anh làm thế với em !
Duy Phong nhét cô vào chăn :
- Em lạnh thật ! - Rồi anh nheo mắt - Nếu em thích thì cứ làm gì gì đó với anh. - Một nụ hôn đặt lên chóp mũi cô,anh thì thầm - Anh tự nguyện.
Vy Anh muốn cắn lưỡi, cô đập mặt vào gối giả vờ ngủ vùi rồi …ngủ thật.
Duy Phong lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Vy Anh kê đầu lên tay anh, rất thích dụi dụi vào ngực anh và ôm anh thật chặt . Duy Phong cẩn thận lấy ra chiếc điện thoại đen còn nằm dưới gối , từng âm sắc lạnh vang lên :
- Đưa ông ta về trụ sở !
***
Vy Anh tỉnh dậy khi cô lăn khỏi giường và đáp người trên mặt sàn, với vẻ mặt ngái ngủ, cô lồm cồm bò dậy và bước vào nhà tắm.
Nhưng ngay khi cửa nhà tắm được mở ra, cô đã phải hét lên.
- Em dậy rồi à ? - Duy Phong lại gần cô, anh đưa tay về phía cô :
- Giúp anh gài vào !
Vy Anh ngơ ngác làm theo, gài xong tay áo sơmi cho anh, cô ngẩn người rồi mới nhận ra mình đang đứng trong phòng tắm của anh. Cô đỏ mặt vì sự tùy tiện của mình.
Duy Phong đặt một chiếc bót đánh răng và khăn mới ở gần đó, rồi đột ngột nhấc cô lên và thả xuống bồn nước ấm.
- Tắm , ăn sáng.
Vy Anh nghệt mặt nhìn cánh cửa đã bị sập lại, mãi một lúc lâu sau cô mới hiểu ra là anh bảo cô tắm rồi ra ăn sáng !!!
Vy Anh tức giận đạp vào thành bồn tắm, ai cho người kia quản việc riêng của cô chứ !
Đang rất bực mình thì cửa nhà tắm mở ra, có thứ bay vào và đáp trên máy giặt.
Vy Anh ngượng đến nỗi bật khóc, kia là …váy và …quần áo con của cô !
Sau gần một tiếng đồng hồ, Vy Anh từ từ mở cửa nhà tắm rồi hé mắt nhìn quanh. Hay quá ! Người kia không có ở đây !
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng anh và quyết định trốn ! Thế là lén lút xuống tầng và chạy một mạch ra ngoài vườn.
Rầm !
Vì cỏ mới được phun nước nên rất trơn, Vy Anh lại mang dép trong nhà thành ra ngã ngay xuống cỏ.
- Hahaha ! Haha ! - Hoàng Duy Khánh cười lớn và đỡ cô dậy.
Vy Anh gượng gạo lên tiếng :
- Cháu …muốn nằm ngủ.
Hoàng Duy Khánh nín cười giả vờ nghiêm túc :
- Đừng ngủ trên cỏ. Cảm lạnh đấy. - ông xoa đầu cô - Hôm nay bố sang Đức . Có muốn bố mang quà gì về cho không ?
Vy Anh le lưỡi :
- Gấu bông ạ.
Ông mỉm cười rồi kéo cô lại, tỏ ra rất thần bí :
- Con được tự do ra vào phòng Duy Phong chứ ?
Vy Anh gật đầu, sao nghe như nơi đó là lãnh địa cấm vậy !
Hoàng Duy Khánh cười gian xảo :
- Thế con có thấy gì kì lạ không ? - không để Vy Anh lắc hay gật đầu, ông đã nói trước - Để bố dặn này, trong đấy, Duy Phong có một bức ảnh treo gần cửa sổ.
Vy Anh xấu hổ đáp :
- Bức ảnh đó là lúc cháu …cắn anh ấy.
- Ta biết. Nhưng con không rõ đằng sau bức ảnh ấy là gì đâu ! - Hoàng Duy Khánh bắt hai tay sau lưng, nhìn quanh không thấy ai rồi mới tiết lộ - Con gỡ tấm ảnh đó ra đi, đằng sau là mối tình đầu của Duy Phong đấy !
Vy Anh mở to mắt , ấp úng :
- Mối tình đầu của anh ấy là con mà !
Hoàng Duy Thức lắc lắc đầu:
- Con không biết rồi, Duy Phong yêu từ năm 10 tuổi kìa. Ta cũng không biết đó là ai, con xem rồi chỉ cho ta.
Vy Anh lập tức lao lên tầng, cô lấm lét thăm dò rồi chạy vào căn phòng xám. Vy Anh nhún chân tháo tấm ảnh đó ra, quả thật bên trong còn là một khung hình khác.
Một cô bé mặc chiếc váy xanh dương đang ngồi trên xích đu gỗ, cô bé ấy cúi đầu nên không thể thấy được khuôn mặt như thế nào.
Vy Anh đột nhiên hoảng hốt, cô lùi ra sau và cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ.
Một dáng người nhỏ nhắn nép vào góc giường, đôi tay ôm lấy hai chân khẳng khiu, Vy Anh ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt cô không biểu hiện điều gì , chỉ có đôi mắt to tròn đưa ánh nhìn trống rỗng vào một điểm duy nhất là chiếc xích đu gỗ.
- Vy Anh rất thích gà rán đúng không nào ?
Hoàng Duy Thức cẩn thận cắt chiếc đùi gà vàng ươm ra từng miếng nhỏ, ông lấy thìa đưa một chút cơm và gà tới miệng Vy Anh :
- Con gái ăn nhé ! Mẹ Diệp chỉ nấu riêng cho con thôi đấy !
Vy Anh không có phản ứng nào, ánh mắt của cô vẫn không di dịch. Đối với cô, sự tồn tại của những người xung quanh chỉ là không khí.
Bà Diệp rơi nước mắt, kể từ hôm Vy Anh nhớ lại thì cô luôn thất thần và mất đi hết mọi cảm xúc.
Cô cứ ngơ ngẩn suốt hàng tiếng đồng hồ, không ăn cũng không ngủ.
Cơ thể mỏng manh và trong suốt như gió …có thể tan biến bất cứ lúc nào.
- Vy Anh, bố xin con, ăn một chút thôi nhé.
Hoàng Duy Thức ấn thìa vào miệng Vy Anh nhưng cô cắn chặt răng.
Bà Diệp rơi nước mắt, con gái bà bây giờ không khác gì người thực vật cả !
Vy Anh ngủ nhờ những lúc cô mê lịm đi, chất dinh dưỡng sẽ được truyền vào người cô.
Duy Phong lặng lẽ ôm Vy Anh với dáng vẻ đau đớn. Vẻ mặt anh trầm mặc,đỡ lấy chiếc bát từ tay chú Duy Thức, anh nhẹ nhàng đút chiếc thìa con vào miệng Vy Anh , nhẹ giọng :
- Ăn nhé ! Nếu em không ăn thì mọi người rất buồn đấy. Em không muốn ai buồn vì em mà, không đúng sao ?
Hoàng Duy Thức thở dài nhìn Duy Phong đang kiên nhẫn dỗ dành Vy Anh. Chưa bao giờ thấy từ anh sự dịu dàng hết mực như thế …
Những ngày này, Duy Phong luôn ở bên Vy Anh, không rời đi lấy nửa bước.
Anh ôm cô, cùng cô nhìn ra bên ngoài. Lúc cô ngủ, anh lặng lẽ gương mặt gầy của cô.
Bóng dáng cao ngạo của anh ngày thêm cô độc …
Hai người thở dài rồi đi khỏi phòng.
- Em thật sự sẽ không ăn ? Kể cả khi anh cầu xin em ?
Duy Phong cất chiếc bát ra xa, anh ôm Vy Anh, giọng trầm có phần âm u :
- Được rồi ! Không ép em nữa, em hư lắm.
Lùa qua chiếc rèm cửa xanh dương, từng cơn gió hè đem hương cỏ thoang thoảng bay khắp căn phòng.
- Vy Anh, nhớ em .
Duy Phong xoay người Vy Anh đốt với mình, ánh mắt sâu lắng của anh chạm vào đôi mắt vô hồn :
- Đừng như thế này nữa ! Anh thật sự không chịu được !
Vy Anh ngơ ngác, cô không hiểu những gì anh đang nói.
Duy Phong nhắm mắt lại để kìm cơn đau đớn,anh nói như rên rỉ :
- Trở lại là em đi được không !
Vy Anh vẫn mang vẻ mặt ngô nghê nhìn anh, dường như anh rất xa lạ với cô .
Duy Phong bế cô vào lòng, nỗi đau trong mắt anh hiện rõ đến nỗi Vy Anh cứ ngẩng đầu nhìn anh.
- Vy Anh, yêu em !
Anh cười nhẹ một tiếng rồi cùng cô ngắm những vạt nắng trong veo.
***
Minh Thư ngồi cạnh giường bệnh Bùi Quang vừa gọt táo vừa lớn tiếng :
- Anh điên à ! Đua xe kiểu gì lại để tai nạn nặng như thế ! Nằm viện nửa tháng nữa thì còn ôn thi đại học kiểu gì ! Học đã dốt lại còn lười nhác và hay gây chuyện ! Anh …
- Im miệng lại ! - Bùi Quang bị bó bột gần như là khắp người, tâm trạng anh vốn đã rất xấu, bức bối suốt mấy tuần nay ! Minh Thư ngày nào cũng đến thăm nhưng cứ lải nhải mãi mấy câu khiến anh phải hét lớn !
Minh Thư trừng mắt, hắn ta bây giờ nằm một chỗ mà còn hung hăng như thế đấy !
- Đồ chết bầm ! Tôi đến chăm anh, không cảm ơn thì thôi lại còn có thái độ như thế à ! Đồ khó ưa ! Chả trách anh sắp chết mà không ai thèm đến !
- Ngu ngốc ! Im ngay ! - Bùi Quang gào to át tiếng Minh Thư. Anh là cấm không cho ai bén mạng tới !
- Đồ chết bầm ! Anh dám mắng tôi à ! Đã thế tôi để anh chết dí ở đây luôn !
Bùi Quang liếc nhìn bộ dạng dữ dằn của Minh Thư, hừ lạnh :
- Đúng thế ! Cô đi đi ! Phiền phức !
Minh Thư đứng bật dậy :
- Anh dám đuổi tôi ! - cô cười nhạt - Đúng rồi ! Anh chỉ muốn Vy Anh tới thăm, còn người khác anh đều cho là ngứa mắt chứ gì !
Bùi Quang như không nghe thấy, chiếc khuyên tai bên trái nằm im lìm.
- Nói cho anh hay , Vy Anh bây giờ không biết anh là ai đâu.
Minh Thư vừa dứt lời, không gian liền trở nên kì dị.
- Cô vừa nói gì ? Vy Anh không nhận ra tôi là thế nào ?
Minh Thư lảng tránh ánh mắt truy bức của Bùi Quang, cô vì quá tức giận mà đã vô tình nói ra điều cấm kị kia.
- Nói mau ! Vy Anh làm sao hả !
Bùi Quang luôn có một dự cảm xấu mấy hôm nay, chắc chắc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì đó !
- Tôi không biết ! Tự anh đi mà tìm hiểu !
Minh Thư ném vỏ táo vào người Bùi Quang rồi chạy biến.
***
- Bố, bố ơi !
Cô bé có đôi mắt to tròn mừng quýnh bám vào chân người đàn ông nhưng bị ông ta hất ra, ông xô cô bé :
- Tao không phải bố mày, rõ chưa !
Cô bé ngã xuống nền gỗ, mắt ngập nước nhìn ông trân trối.
- Mày thấy không hả ! Mẹ con mày là đồ bỏ đi. - Một người phụ nữ mắt một mí cười sặc sụa, gần đó là cô nhóc có khuôn mặt hao hao giống bà, cô hung hăng đánh tới tấp lên người Vy Anh :
- Chết đi này ! Dám gọi bố tao này ! Dám cướp anh Duy Phong này ! Chết đi !
Vy Anh không khóc, cô cắn chặt môi chịu đòn.
Quanh đó, Trường Doãn, Hoài Thanh và Hoài Mai thích thú nhìn cô.
- Lũ khốn ! Không được đánh con tôi !
Ở trong góc căn nhà gỗ, bà Diệp hét lên. Bà mới tỉnh lại sau trận đánh nhừ tử của đám du côn.
Bà kinh hãi khi thấy Vy Anh dù bị đánh đập thế nào vẫn không khóc hay kêu la .
Có phải do đã quá quen với việc này rồi không ? Tim bà thắt lại, bà vừa giằng tay ra khỏi dây thừng vừa hét :
- Lũ mất nhân tính. Bọn mày đối xử với đứa con nít như thế à ? Chúng mày là đồ ******** !
Chát !
Một cái tát giáng thẳng vào mặt bà.
- Câm miệng ! Đây là cái giá mày phải trả cho việc cướp chồng tao.
Bà Diệp nhìn Hoài Thanh đầy căm phẫn. Chính bà ta là nguyên nhân gây nên bi kịch này !
Rồi bà nhìn người đàn ông đứng cạnh Hoài Thanh.
Trường Doãn thoáng ngần ngại liếc qua Hoài Thanh rồi cũng lớn tiếng mắng **** bà
Hoài Mai, em bà ta cũng xông đến cho bà vài bạt tai :
- Đồ đàn bà hư hỏng ! Mày là đồ vô liêm sỉ.
Bà Diệp vẫn không hiểu tại sao người đàn bà này đối với bà rất tàn nhẫn. Bà ta chỉ nhằm vào bà mà bạo hành!
Giữa những đợt đòn trút lên người xối xả, bà nghe thấy tiếng khóc thét vang khắp căn nhà gỗ.
Vy Anh chạy tới, dang hai tay chấn ngang che cho bà.
- Không được đánh mẹ tôi ! Không được đánh mẹ ,người xấu !
- Cút ra mau, oắt con !
- Con ranh này, mày chán sống à !
Bà Diệp thất kinh khi thấy bọn chúng nhè Vy Anh đánh đập dã man, khuôn mặt bầm dập đầy thương tích, máu bắt đầu rỉ ra.
Vy Anh vẫn kiên quyết che cho bà, miệng lẩm nhẩm điều gì đó rất khẽ …rất khẽ …
***
- Anh Duy Phong ! Mau cứu em ! Anh Duy Phong !
- Đừng sợ ! Là anh đây ! - Duy Phong đánh thức Vy Anh khỏi cơn ác mộng, anh ôm cơ thể đang run rẩy . Vy Anh khóc, kho ảng nước nóng hổi từ mắt cô điên cuồng trào ra thấm đẫm ngực áo anh . Cô khóc nhiều đến nỗi thể xác mệt nhoài tựa hẳn vào anh.
Duy Phong đau đớn khi những giọt khóc đang đem theo từng chút chất sống của cô trút bỏ.
- Là anh ! Bé con, là anh !
Vy Anh vẫn không ngừng khóc, cô cắn ghì môi dưới, nước mắt tưởng như không bao giờ cạn kiệt còn cô đã như tan ra.
Duy Phong đỡ Vy Anh nằm xuống khi cô đã lịm đi, anh lặng lẽ lau mặt cho cô rồi đến bàn tay nhỏ nhắn.
Chiếc nhẫn kim cương ấy vẫn sáng lên trên ngón tay nhợt nhạt của cô, Duy Phong chợt khựng người lại …Có phải anh đang trói buộc cô không ?
Biết Vy Anh nhớ ra sẽ rất nghiêm trọng, anh vẫn cố chấp mang cô về cạnh mình …
Nhưng dù để anh lựa chọn một lần nữa, vẫn là như vậy.Bởi mỗi tích tắc trôi qua, anh đều muốn nhìn thấy cô.
Duy Phong cởi giày, leo lên giường nằm cạnh Vy Anh.
Nắng dịu nhẹ hắt lên gương mặt lạnh lẽo của anh, nơi đáy mắt anh chứa một nỗi đau thâm trầm.
Vy Anh ngủ thật ngoan, người áp sát vào anh nũng nịu. Giây phút bình yên hiếm hoi này khiến tim anh càng thêm thắt lại.
Anh đặt nụ hôn lên trán cô :
- Bé con, cần em.
***
- Trong một khu rừng nọ, có cáo và thỏ con cùng sống chung. Thỏ con rất dễ thương, được mọi loài cưng chiều. Còn cáo, là kẻ thống trị khu rừng đó, ừm, cáo rất đẹp trai nhé ! Thỏ con của chúng ta lại mê trai nên thỏ đã yêu cáo ! Vậy là thỏ quyết định theo đuổi cáo ! Cáo không có tế bào cảm xúc nên không để ý tới thỏ . Thỏ rất buồn, khó c lóc, vật vã và đau khổ đến nỗi ăn sạch cỏ khu rừng đó ! Cáo tức giận nên lôi thỏ con về hang để trừng trị. Rồi dần dần, cáo cũng đã yêu thỏ con.
Trúc Vũ cười , mỗi ngày cô đều đem một chuyện kể cho Vy Anh nghe.
- Happy end ! Cậu có thấy hay không ?
Vẻ mặt Vy Anh vẫn đờ đẫn, cô nhìn chằm chằm vào Trúc Vũ với đôi mắt trống rỗng.
- Vy Anh, cậu làm ơn , đừng như thế này nữa ! - Trúc Vũ nức nở, lay mạnh người Vy Anh - Cậu có biết mọi người đều đang rất đau khổ vì cậu không ? Vy Anh à, chuyện 10 năm trước đã qua rồi mà ! Cậu bây giờ có tất cả ! Cậu hãy tỉnh lại đi Vy Anh ! Tớ xin cậu , cầu xin cậu.
Mạnh Vũ ôm Trúc Vũ đang bị kích động ra khỏi Vy Anh.
Nguyễn Huy thở dài đặt vào tay Mun chiếc khăn giấy :
- Đợi Vy Anh khỏi rồi mình làm đám cưới nhé ?
Mun gật đầu với khuôn mặt buồn rười rượi.
Rồi chợt gian phòng nặng nề vang lên tiếng nói khẽ .
Vy Anh cười, cô nhìn ra chiếc xích đu với ánh mắt ấm áp, vui vẻ nói :
- Anh Duy Phong, anh hôm nay thế nào ? Có nhớ em không ?
***
- Tôi muốn thấy cô ấy trở lại bình thường ! - Duy Phong mệt mỏi dựa người trên sofa, anh nhắm mắt lại , dáng người cao lớn đã gầy hẳn đi.
Vy Anh đã như thế suốt một tháng rồi ! Bệnh tình ngày một trầm trọng hơn !
Vy Anh bây giờ rất hay nói một mình, tất cả đều là những điều mà bé con nói. Cô không còn ngủ yên được nữa, kể cả khi ngất lịm đi thì nước mắt vẫn không ngừng trào ra.
Cô gầy đến mức khi bế cô, anh không có cảm giác là cô đang nằm trong tay mình !
Sự đau đớn khiến tay anh siết mạnh lại.
Người bác sĩ nhìn anh rồi e dè lên tiếng :
- Cậu chủ . Tôi đã thử hết tất cả phương pháp điều trị tâm lí rồi !
Sống lưng Duy Phong cứng đờ, anh rơi vào trầm mặc, giọng nói đầy tuyệt vọng :
- Không còn cách nào ?
Người bác sĩ không dám nhìn anh, ông khó khăn đưa ra câu trả lời :
- Tôi nghĩ nên đưa cô chủ vào viện tâm thần. Ở đó …
- Im miệng ! - Duy Phong rít lên, tay anh lật mạnh chiếc bàn thủy tinh.
Người bác sĩ nín thở cho đến khi anh tức giận rời khỏi phòng khách.
Có tiếng thở dài phát ra.
- Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác à ? - Hoàng Duy Khánh trầm ngâm.
- Cách đó cũng chưa chắc là thành công thưa ông chủ !- Người bác sĩ khẽ lắc đầu - Cứ thế này tôi e cô chủ sẽ chết mất !
- Im miệng ! - Lần này, đến lượt Hoàng Duy Thức hét lên.
Trên bãi cát mịn và êm, Duy Phong cõng trên lưng Vy Anh đi dọc theo bờ biển .
Nắng lung linh vờn theo từng ngọn sóng, tiếng cười đùa râm ran của những đám đông vang theo gió.
Duy Phong lặng lẽ trải áo khoác của mình trên cát rồi đặt cô xuống đấy,anh ngồi cạnh bên đưa ánh mắt anh sâu thẳm hướng về bãi biển.
- Vy Anh, em thật sự rất hư - Sự đau đớn kéo nét cười của anh trở nên thật nhạt - Em là người duy nhất dám đánh anh, mắng anh, cắn anh và thậm chí em rất láo với anh.
Gió lùa vào mang theo vị mặn của biển cả, Vy Anh khẽ run lên và được anh kéo vào lòng.
- Em là người dám nói không với anh ! Dám trốn anh, dám rời khỏi anh !
Vy Anh tựa đầu lên vai anh, cô ngơ ngác nhìn anh đang đau đớn và ho dữ dội.
- Em là người duy nhất anh yêu !
Tiếng sóng đập mạnh vào bờ át đi một phần chất giọng trầm của anh :
- Vậy, anh xin em, hãy trở về bên anh , được không ?
Tay anh dang ra si