Thất tịch không mưa
*Thất tịch: Mùng 7 tháng 7 âm lịch, chính là lễ Valentine của Trung Quốc.
Nhân vật nữ chính của chúng ta sinh ngày Mùng 7 tháng 7.
Từ nhỏ cô đã thầm yêu anh, như số kiếp không thể thay đổi
Tình yêu trong sáng ấy, như lần đầu được nếm mùi vị của quả khế mới chín.
Sau đó cô và anh xa nhau, gặp lại đều cách nhau ba năm.
15 tuổi, anh lên phía bắc học, từ đó mất liên lạc;
18 tuổi, cô nông nổi đi gặp anh, đổi lại là sự đau lòng;
21 tuổi, cuối cùng anh cũng quay về để chịu tang mẹ;
24 tuổi, anh kết hôn, đưa người vợ mới cưới tới tận nơi xa.
Anh từng là thần hộ mệnh của cô, dịu dàng, cẩn thận che chở, bao dung.
Đã từng ngoắc tay với cô, thề sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Cô có thể mất đi tất cả, nhưng không thể không có anh – người hiểu cô nhất.
Ngày 7-7 là ngày gặp mặt của Ngưu Lang Chức Nữ, mưa ngày 7-7 là nước mắt của nỗi nhớ nhung
Vậy, cô 27 tuổi, liệu có thể có một ngày 7-7 không mưa,
Để cô được gặp lại anh một lần nữa...
[Tải ảnh'>
Phần 1:
Tình yêu, giống như lần đầu tiên được nếm thử vị của quả khế mới chín
Chua chua, chát chát, nhưng lại không kìm được vẫn muốn nếm thêm lần nữa.
Trong quả khế chát xanh xanh, nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào của anh, tình đầu trong sáng của em, lặng lẽ nảy mầm.
---------
Chương 1. Thiên Tình
Tôi tên là Thẩm Thiên Tình
Nếu mà nói đến cuộc đời tôi, thật ra chẳng có gì nổi bật cả, sợ mọi người đọc sẽ thấy nặng đầu buồn ngủ, không mở nổi hai mí mắt, nên chỉ chọn một vài trọng điểm để nói.
Cái gọi là [cuộc đời tôi'> thật ra cũng chẳng dài, cho đến bây giờ mới chỉ có 14 năm với 327 ngày 8 giờ 5 giây mà thôi.
Đầu tiên, đều giống như tất cả mọi người, tôi có 2 người cha mẹ rất hiền từ, còn có một người anh rất đẹp trai, rất ưu tú, các nữ sinh nhìn thấy đều sẽ không kiềm chế được mà hét lên.
Còn về tôi, từ nhỏ đến lớn, lời nhận xét của thầy giáo nói chung đều không tách khỏi những tính từ như: cá tính nông nổi, bướng bỉnh khó dạy bảo, thích quản chuyện người khác vân vân các tính từ. Thầy giáo nào tốt một chút sẽ nói tôi hoạt bát hướng ngoại, gặp điều bất bình thích ra tay giúp đỡ.
Có điều, thế thì cũng có khác gì đâu? Chỉ là đổi cách nói dễ nghe mà thôi, vẫn khiến tôi tổn thương.
Cái gì? Không tin tôi giải thích cho mà nghe:
Hoạt bát hướng ngoại - có nghĩa là tôi rất nghịch, tương đối nghịch, nghịch đến mức bị phạt đánh.
Gặp điều bất bình thích ra tay giúp đỡ - nói cách khác chính là tôi hay gây chuyện thị phi, nghịch ngợm phá phách.
Tôi hận nhất là, năm lớp 5 tiểu học cô giáo hướng dẫn còn ghi trong sổ liên lạc với gia đình: ngu xuẩn không thông minh, không tôn trọng bề trên, hành vi hung hăng, không biết hối cải. Mong phụ huynh quản lý nghiêm ngặt, tránh việc gây hại cho nếp sống lương thiện của xã hội.
Trang trọng biến tôi thành con quỷ phá hoại thế giới, đến việc bại hoại nếp sống xã hội, sự khởi sắc hay tụt dốc của nền kinh tế cũng liên quan đến tôi, hơn nữa nói thêm, “xuất sư vị tiệp thân tiên tử”* (chưa kịp thành công đã chết) của Khổng Minh, sự thành bại thịnh suy của Trung Quốc trong 5000 năm tới nay cũng đều trở thành tội của tôi, chỉ thiếu nước chưa bắt tôi mổ bụng tự sát để cảm ơn thế giới.
Tôi chẳng qua chỉ đặt biệt hiệu [Tuyệt chủng sư thái'> sau lưng cho cô giáo già vẫn còn trinh đó, ngoài ra còn cá cược với bạn cùng lớp về màu sắc nội y của cô thôi mà, mọi người cho ý kiến xem như thế được coi là phạm tội chết ngàn lần không?
Mẹ tôi lại phạt tôi quỳ, cái này thì cũng không sao; muốn tôi ngày mai gặp tuyệt chủng…. à, cô giáo Ngô, xin lỗi, tôi cũng có thể chấp nhận; viết giấy ăn năn hối hận đều là chuyện nhỏ, đảm bảo sẽ rất chân thành và đặc sắc gần bằng với “Dư thê quyết biệt thư”; nhưng - điều tôi không thể chấp nhận nhất là mẹ lại không cho phép tôi ăn cơm tối, bữa tối còn nấu món thịt kho tàu hình đầu sư tử mà tôi thích nhất nữa chứ.
Đây đúng là một hình phạt vô nhân đạo nhất trên đời này!
Có điều vẫn còn may, anh trai luôn luôn bảo vệ tôi cho dù bất cứ lúc nào.
Lúc còn nhỏ nhiều lần bị phạt, thường hờn tủi hỏi mẹ: [Mẹ ơi, con không phải con do mẹ sinh ra đúng không?'>
[Đúng rồi đấy, con được móc lên từ cống rãnh hôi thối.'> Thật quá đáng! Lại trả lời dứt khoát như thế, còn có vẻ mặt như [Cả đời con lúc này là thông minh nhất đấy'>.
So sánh với nhau, anh trai tài đức vẹn toàn, rất phù hợp để đem ra làm thiên thần để sùng bái.
Mà tôi quả thật cũng đã làm như vậy rồi.
Lúc đó, điều kiện kinh tế trong nhà không tốt lắm, gia đình làm nghề nông, bố mẹ lúc nào đều rất bận, rất mệt, không thể chăm sóc tôi. Tôi chẳng khác nào do một tay anh trai nuôi lớn, đối với tôi mà nói, anh trai không chỉ là anh trai mà còn là người hiểu tôi nhất trên thế giới này. Không giống như tất cả những người khác phê phán hành vi của tôi, anh trai đối xử với tôi ở một góc độ khác, bao dung tất cả các hành vi của tôi.
Mỗi lần tôi gây chuyện, trong một đống những đôi mắt chau mày nhìn tôi, luôn luôn có một khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự bao dung và thấu hiểu, âm thầm ủng hộ tôi.
Lúc còn rất bé, tôi đã biết, anh trai là một người rất quan trọng, là thần hộ mệnh cũng là nơi lánh nạn của tôi. Mỗi lần chỉ cần có chuyện, người đầu tiên chạy đến bên tôi là anh; gây họa, người đầu tiên tôi muốn tìm, cũng là anh. Từ rất lâu, tôi đã nhận thức được rằng, tôi có thể mất đi tất cả nhưng không thể không có anh trai.
Có một năm cực kỳ buồn chán không có việc gì làm, ngồi ở bên cạnh xem hàng xóm chơi trò cô dâu chú rể, sau khi về nhà, không ngớt miệng kêu gào muốn được gả cho anh trai, trong những năm tháng trẻ thơ mù mờ không biết gì đó, vẫn không hề hiểu rằng [gả'> có ý nghĩa gì, nhưng cậu bạn hàng xóm hơn 2 tuổi - Đại Mao nói với tôi một cách rất người lớn, [gả'> có nghĩa là sống bên người mình thích nhất, mãi mãi không bao giờ phải xa cách.
Người mà mình thích nhất? Đó chẳng phải là anh trai ư?
Cho nên tôi hỏi anh trai có muốn [gả'> cho tôi không.
Anh trai nói không được.
[Tại sao?'>
[Bởi vì anh là con trai, không thể [gả'> cho em được.'>
[Vậy, em gả cho anh là được chứ gì.'>
[Vẫn không được.'>
[Tại sao?'> . Lần đầu tiên tôi cảm thấy anh trai thật lắm chuyện, ra sức lườm anh trai một cái.
Anh cười khẽ, xoa xoa đầu tôi. [Bởi vì chúng ta là anh em.'>
Anh em? Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, bởi vì là anh em nên tôi không thể gả cho người anh trai tôi thích nhất sao?
Năm đó, tôi ba tuổi rưỡi, lần đầu tiên ghét 2 chữ [Anh em'>.
Một buổi đêm sau đó, nửa đêm tôi tỉnh giấc, không thấy anh trai đâu, hốt hoảng xuống giường đi tìm, dựa theo ánh đèn yếu ớt, nhìn thấy anh trai đứng trước cửa phòng bố mẹ, biểu hiện đờ đẫn sững sờ.
[Anh --'>
[Suỵt'> Anh trai đưa ngón tay lên môi ra hiệu bảo tôi yên lặng.
Tôi gật đầu nghe lời đi về phía anh, không tạo ra một tiếng động nào, loáng thoáng nghe được tiếng bố mẹ nói chuyện trong phòng.
Mùa đông năm đó rất lạnh, anh trai cúi đầu thấy tôi không đi giầy liền ôm tôi lên, đưa về phòng.
Tôi rất tò mò hỏi anh: [Anh nghe trộm........'>
[Anh không nghe trộm, anh dậy uống trà, vô tình nghe được.'> Anh đặt tôi lên giường, quỳ xuống phủi bụi bẩn trên chân tôi, đôi chân bé nhỏ của tôi không an phận cứ đung đưa.
[Tình, đừng động đậy!'> Anh lật chăn lên, tìm thấy chiếc tất mà tôi đá đi, đi vào chân cho tôi.
[Hì hì....anh trai, anh trai.....'> tôi nũng nịu nhào lên ôm cổ rồi hôn lên mặt anh để lại một chuỗi nước bọt dính dính trên mặt.
Anh từ trước đến nay không bao giờ chê bẩn, cười cười ấn tôi vào trong chăn rồi nằm xuống bên cạnh.
[Tình, việc tối nay không được nói cho ai biết nhé!'>
[Chuyện anh nghe trộm?'>
[Anh không nghe trộm, vô tình nghe được.'>
[Không nghe trộm .....vô tình?'>
[Đúng, cho nên Tình đừng nói.'>
Tôi nở một nụ cười ra hiệu đã hiểu, ra sức gật đầu.
[Không được nói, anh trai nghe trộm……'> [Anh, Không, Nghe, Trộm!'>
[Vô tình?'>
[Đúng, vô tình.'>
[Vô tình nghe trộm.'>
[.........'> Anh thở dài. “Tiểu Tình, em nhất định chết cũng phải giữ chữ “nghe trộm” sao?'>
Tôi không nói với anh thật ra tôi cũng nghe được rồi.
Cũng giống như anh trai - vô tình, nghe trộm.
Không biết vì sao lại ghi nhớ mấy từ quan trọng đó, mà tôi thậm chí còn không biết cái gì là từ quan trọng nữa.
Nó cứ lởn vởn trong đầu, quấy rầy tôi ngày qua ngày.
Thế là tôi liền hỏi anh trai: [Thế nào là cô nhi?'>
Anh đang tắm cho tôi liền dừng lại, lạ lùng hỏi: [Em nghe được từ đâu?'>
[Tối hôm đó, anh nghe trộm.......'>
[Chẳng phải anh đã bảo em không được nhắc đến chuyện đấy nữa mà?'>
[Vậy thế nào là cô nhi?'>
[Cô nhi chính là.......'> Anh dừng lại một lúc, giúp tôi mặc quần áo, cân nhắc lựa chọn từ ngữ: [Những đứa trẻ không có bố, không có mẹ, cũng không có người thân.......'>
[Mẹ nói em là cô nhi, em không có người thân ư?'>
Vậy, cha không phải của tôi, mẹ cũng không phải của tôi, đến anh trai cũng không phải của tôi, tôi, là cô nhi?!
Anh đột nhiên không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.
Rất lâu, rất lâu sau, tôi mới hiểu được cái ôm đó chính là sự đau lòng.
Dần dần hiểu chuyện, biết được cô nhi thực chất là thế nào, cũng hiểu được sự thương xót trong cái ôm đó, ngược lại chẳng có cảm giác gì nhiều, vì chưa kịp buồn phiền, đã có quá nhiều cảm giác len lỏi trong lòng rồi, đầy đến nỗi không còn chỗ chứa cho cái khác.
Rốt cuộc có đúng là móc lên từ cống rãnh hôi thối hay không, tôi không muốn chứng minh, bởi vì cho dù cái gì cũng không có, tôi vẫn có một người thực sự yêu thương tôi nhất, tôi không bao giờ cô đơn.
Anh trai, thật sự không chỉ là anh trai.
Vậy là cái gì? Tôi vẫn chưa có đáp án, nhưng trước ngày hôm đó, tôi vô thức sưu tầm vô số những bức thư tình mà những người ngưỡng mộ nhờ tôi gửi cho anh trai.
Tiểu học năm lớp 4, bạn thân nhất nói anh rất đẹp trai, toàn mượn cớ đến nhà tôi chơi, thế là trước khi kết thúc học kỳ, tôi và nó cắt đứt quan hệ, tuyệt giao, đồng thời hiểu ra một đạo lý ngàn năm không thay đổi đó là – tình bạn giữa nữ giới tương đối mỏng manh.
Năm thứ nhất trung học, hoa khôi lớp tôi theo đuổi anh trai, tôi quy định khi tan học anh không được đến trường đón tôi nữa, tôi tự về nhà, anh vẫn tưởng tôi không muốn dựa dẫm vào anh nữa, không thể chờ được để muốn thể hiện dáng vẻ “người nhớn”.
Đùa chứ, sao tôi lại muốn người anh trai khôi ngô tuấn tú của mình hàng ngày bị một bầy con gái si tình dùng ánh mắt cưỡng bức?
Anh trai là của tôi, của một mình tôi!
Ham muốn chiếm hữu anh trai của tôi khá cao, điều này tôi chưa từng phủ nhận.
Dần dần, tôi bắt đầu hiểu ra, đằng sau cái tham muốn chiếm hữu mãnh liệt này là gì, chính là thiếu nữ 14 tuổi ôm ấp tình cảm…………….
-------
[1'> Đỗ Phủ điếu tang Gia Cát Lượng có câu: “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”, tạm dịch: Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, khiến người đời sau cũng phải chạnh lòng nước mắt đẫm đầy vạt áo. (Có nghĩa rằng chưa kịp thành công thì người đã chết.)
Chương 2. Hàn Vũ
Tôi tên là Thẩm Hàn Vũ.
Cuộc đời tôi, thực ra cũng chẳng có gì cao trào mang tính kịch hóa xuất hiện nhiều lần cả, trọng tâm duy nhất trong sinh mệnh, toàn bộ đều xoay quanh một cô gái, cô bé tên là Thẩm Thiên Tình.
Cái gọi là [cuộc đời tôi'> thật ra cũng chẳng dài, tính tới trước mắt, mới qua 17 năm 240 ngày 9 giờ 35 phút 9 giây mà thôi.
Từ nhỏ tới lớn, lời nhận xét của thấy giáo nói chung đều không tách mấy từ như: phẩm hạnh tốt đẹp, biểu hiện xuất sắc nhất, ham học có chí tiến thủ. Thực ra, cũng chỉ vì hoàn cảnh gia đình, muốn lĩnh học bổng mà thôi.
Giống như tất cả mọi người, tôi có 2 người cha mẹ tôn trọng lẫn nhau, còn có một cô em gái rất đáng yêu, rất hoạt bát, nhưng cô bé không thích mọi người nói nó đáng yêu, như thế tiêu biểu cho sự non nớt, chưa trưởng thành.
Cũng không thích mọi người nói nó hoạt bát, vì bệnh nghi ngờ của nó rất nặng, cho rằng thế là có ý rõ ràng mắng nó nghịch ngợm.
Cậu con trai lần đầu tiên trong cuộc đời biểu lộ tình cảm với nó, chính là sự hy sinh oanh liệt.
Tình hỏi cậu ta thích cô bé ở điểm gì?
Ai dè cậu con trai lại trả lời câu này: [Cậu rất đáng yêu, rất hoạt bát'>
Không khó tưởng tượng ra người này sẽ chết thảm đến thế nào?
Tình thấy cậu con trai đó thật đáng ghét, dùng cách thức này để châm biếm nó.
Còn tôi lại cảm thấy con bé bị chứng sợ mơ mộng hão huyền.
Lần đầu tiên cô em gái được tỏ tình, kết cục đối phương bị bẹp thành đầu heo, xin hỏi tôi nên có phản ứng gì?
Rất xin lỗi, tối hôm đó, tôi cười tới nỗi cằm sắp trật khớp, không rảnh phát biểu cảm tưởng.
Tình nhà chúng tôi, không giống với đứa trẻ nhà người khác, nó là một cây hoa lạ, từ nhỏ đã sôi…. sôi nổi! (cái này không phạm vào điều kiêng kị của nó nhỉ?) Một đứa trẻ tinh lực dồi dào, ham hoạt động, chẳng khi nào ngồi yên một khắc, vừa biết bò đã chui khắp phòng, sau khi biết đi đừng tưởng con bé ngồi yên một chỗ, trong chớp mắt lại phải đi tìm khắp phòng.
Con bé rất thích chơi trò trốn tìm, chui bên đông chui bên tây bắt người khác tìm, nhưng rất lạ, cho dù nó trốn ở đâu tôi vẫn tìm được nó, người tìm thấy nó đầu tiên luôn là tôi.
Điều khác thường nhất là, có một năm thu hoạch ruộng, cha mẹ không yên tâm để hai đứa trẻ ở nhà, liền đem chúng tôi theo, lúc đó, Tình đã biết bò, đang học đi, cả ngày bò đi bò lại, hãnh diện bày ra thành quả.
Không biết thế nào lại bò lên đống rạ đầy, cuối cùng không xuống được, chẳng ai biết rốt cuộc làm thế nào mà con bé bò lên được, người lớn cũng không biết phải cứu kiểu gì. Nghe nói, độ cao đó mà ngã, dư sức chết một đứa trẻ chưa đầy 2 tuổi không biết trời cao đất dày.
Tuổi thơ của con bé, khắp nơi đều là mạo hiểm và kích động.
Thiên Tình chính là một tay tôi nuôi lớn, có thể nói, nó là người thân thiết nhất của tôi, không ai có thể hiểu con bé hơn tôi, khi nó bi bô tập nói, từ đầu tiên biết gọi không phải cha, cũng không phải mẹ, mà là anh.
Tên đầu tiên con bé nhớ, là Thẩm Hàn Vũ.
Nó đói, mệt, bị thương, té ngã, chịu oan ức, chỉ biết tìm anh.
Còn nhớ có một năm, suýt chút nó trở thành đứa trẻ mất tích, cả nhà lo lắng tới phát điên, ra sức tìm kiếm, sau đó nhận được điện thoại của cục cảnh sát, vội vàng tới nơi, con bé ăn no uống đủ, mệt quá vừa nhìn thấy tôi liền lao vào vòng tay tôi, cười ngô nghê, rồi ngủ ngoan.
Nhân viên cảnh sát kể cho cha mẹ: [Con bé này nói chưa sõi, hỏi nó cái gì cũng không biết, nhà có những ai, chỉ trả lời [anh'>, hỏi nó cha mẹ tên gì cũng không nói được, bản thân tên gì càng không biết, kỳ lạ là tên anh trai lại nhớ rất rõ ràng, cũng may nó nhớ, nếu không chúng tôi cũng thực sự không biết làm thế nào. Cô bé ăn no uống đủ xong liền khóc toáng lên đòi đi tìm anh, khiến mọi người chúng tôi bận rối lên.'>
Sau một phen hú hồn, con bé ngủ ngoan, say giấc nồng trong vòng tay tôi, hoàn toàn không để ý người lớn vì nó mà nhốn nháo, cứ như chỉ cần có tôi ở bên, trời long đất lở cũng chẳng làm nó hốt hoảng.
Con bé là cục cưng của tôi, tôi cũng luôn cho rằng, tôi có thể bảo vệ, yêu thương nó như thế, cho tới rất nhiều năm sau, giao nó vào tay người đàn ông khác, tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ, yêu thương con bé.
Cho tới năm 7 tuổi đó, vô tình nghe thấy bố mẹ nói chuyện, giữa tôi và con bé đã có sự thay đổi, em gái, không còn chỉ là em gái……
Con bé non dại, không hiểu hoàn cảnh đáng thương, nhưng tôi lại đau lòng thay nó, thương đứa bé không có gì cả.
Tôi tự nói với mình, sẽ đối tốt với con bé gấp bội, sẽ bù đắp toàn bộ những thiếu sót của ông trời.
Tình rất vui vẻ, còn vui vẻ hơn cả tôi, tính cách lạc quan cởi mở, khiến con bé lúc nào cũng tràn đầy nụ cười sáng lạn không âu lo, chưa từng thấy nó vì cái gì mà đau lòng tới mức không thể vượt qua.
Dù gây họa bị phạt, dù tất cả mọi người đều không hiểu nó, chỉ cần tôi hiểu là được.
Chỉ cần tôi hiểu, con bé liền cười.
Khi Tình học lớp 5, cô giáo hướng dẫn tố cáo hết trên giấy liên lạc gia đình, mẹ rất tức giận, nhưng tôi biết, Tình không nghịch ngợm như họ nghĩ, nó không phải đứa trẻ vô cớ gây chuyện.
Nhất định có nguyên nhân gì.
Tôi lặng lẽ giúp nó chuẩn bị bữa tối, hỏi nó vì sao dùng kính để soi dưới váy cô hướng dẫn?
Tình nói: [Em ghét cô ấy!'>
[Được, Tình ghét, anh cũng ghét. Nhưng, có thể nói cho anh biết vì sao không?'>
[Cô ấy vu oan cho em!'> Tình nhành miệng, nước mắt dâng lên.
Vu oan? Tôi nhíu mày. [Cô ấy vu oan cho em cái gì?'>
[Cả lớp đều ghét cô ấy, có người cho con gián vào cốc trà của cô ấy, tìm không ra thủ phạm, thì nói là em. Vì em thường hay gây chuyện, cho nên việc xấu gì đều nhất định là em làm ư? Sao có thể như vậy?'>
Giọng nói lộ ra sự tủi thân, non nớt, không thể lý giải, cũng không thể chấp nhận đối xử thiên vị.
[Tình, em dậy đi.'> Hình phạt không đáng chịu, tôi sẽ không để em gái tôi oan ức. [Ăn cơm xong đi tắm rồi ngủ, ngày mai anh đưa em đến trường.'>
[Nhưng mẹ……'>
[Anh sẽ nói với mẹ giúp em. Nhưng cách này không đúng, biết không Tình? Cho dù em ghét giáo viên thế nào, đều không thể làm như vậy, được không?'>
Con bé gật đầu. [Anh sẽ cảm thấy em là đứa trẻ hư chứ?'>
[Đương nhiên không phải!'> Con bé là do tôi trong nom từ nhỏ tới lớn, sao không hiểu, nó chưa bao giờ hư, chỉ là sinh lực gây khó khăn mạo hiểm nhiều hơn người khác, cá tính ngay thẳng, thích, ghét rõ ràng, không giả dối.
Tôi chưa bao giờ cho rằng như thế có gì không tốt, thậm chí hy vọng con bé mãi mãi duy trì sự ngây thơ như vậy.
[Anh trai tốt nhất, người khác đều không hiểu cũng chẳng sao, anh biết là được rồi.'> Con bé thường nói câu này.
Thế là tôi hiểu được, nó coi tôi quan trọng hơn cả cha mẹ, hơn tất cả mọi người, thậm chí là chính bản thân con bé, vì vậy nó có thể bình tĩnh tiếp nhận việc mình là trẻ mồ côi, bởi vì có tôi.
Trong lòng nó, có thể không có cha, không có mẹ, không làm con gái nhà họ Thẩm, nhưng không thể không có tôi.
Điều này đã vượt quá phạm vi anh trai em gái có thể đạt tới, không chỉ là tình anh em đơn thuần nữa, mà còn có càng nhiều ràng buộc, càng nhiều lưu luyến không nỡ rời.
Khi nhìn thấu điểm này, con bé đã là ràng buộc và trách nhiệm không thể từ bỏ cả đời này của tôi, vì ngày hôm đó, tôi đã ngoắc tay với con bé, hứa sẽ mãi mãi bên nhau.
Chương 3. Lời hứa
[Tình!'> Trên đường từ trường trở về, thái độ không thèm để ý của em gái khiến Thẩm Hàn Vũ trong lòng nghi hoặc.
Theo vào phòng, thấy cô bé lấy sách ra, anh quan tâm bước lên phía trước hỏi: [Viết bài à? Có cần anh dạy không?'>
[Không cần, em tự viết, anh đi ra đi!'>
Thẩm Hàn Vũ ngẩn người. Đây là lần đầu tiên, con bé xua đuổi anh. Nó trước nay chỉ biết quấn lấy anh, chưa từng xua đuổi.
Hôm nay rốt cuộc con bé làm sao nhỉ?
[Tình--'>
[Em không rảnh!'> Cô lấy sách nâng cao, che mặt.
[Nhưng --'>
[Đừng làm ồn!'>
[Anh muốn nói là --'>
[Thật phiền, không thấy em đang học à!'> Con bé đặt sách xuống, dùng hết sức hét to.
Anh thở dài. [Anh chỉ muốn nhắc em, cầm ngược sách rồi.'>
Cô cúi đầu nhìn một cái, trợn mắt, phùng má nói không ra câu.
Biểu hiện này khiến anh bật cười.
Tình chỉ cần tức giận, là quai hàm liền đỏ lựng, giống như quả táo đỏ, khiến người ta muốn cắn một cái.
[Cười cười cười! Cười chết anh đi, học sinh gương mẫu mà, gớm à!'> Trong cơn tức giận, quyển sách liền bay vèo ra chỗ anh, khoang mắt đỏ, tủi thân muốn khóc.
Điều này khiến Thẩm Hàn Vũ không cười nổi, hoảng sợ hỏi: [Sao vậy? Nói khóc liền khóc.'>
[Sao em phải nói với anh? Đi ra!'> Đẩy tay vỗ về của anh ra, Thiên Tình hờn dỗi luôn.
Thẩm Hàn Vũ nhìn cái tay bị đẩy ra một cách chăm chú, trong phút chốc phản ứng không kịp.
Xem ra tâm trạng con bé thực sự rất không tốt. Anh cũng không thèm chấp với nó, gật đầu, nhân nhượng nó. [Được rồi, vậy em đọc sách, anh ra ngoài, không làm ồn em nữa.'>
Nhặt quyển sách lên, đặt vào tay con bé, nó ngơ ngẩn nhìn bóng dáng anh dần biến mất sau cửa, kiêng nể không dám quát anh, chỉ có thể chán nản đập mạnh quyển sách vào túi.
[Ngu ngốc! Thẩm Hàn Vũ là đồ đại ngốc--'>
Áp suất thấp như vậy kéo dài cho tới bữa tối, đến cha mẹ cũng cảm thấy điều bất thường của hai đứa.
Thiên Tình bình thường lắm lời, đột nhiên lưỡi như bị mèo ăn trộm mất, lặng lẽ không nói gì, chẳng trách ai tin được chứ?
[Tiểu Tình, hôm nay con thấy khó chịu à?'> Cha mẹ quan tâm hỏi han.
[Không có ạ.'> Cô bé vùi đầu vào cơm.
Có một tia nhìn thân thiết dừng bên cô, cô cảm nhận được nhưng cố chấp không thèm đáp lại.
[Món thịt kho tàu hình đầu sư tử em thích ăn nhất --'> Thẩm Hàn Vũ theo thói quen gắp cho cô.
[Tự em gắp được, không cần anh nhiều chuyện!'> Cô chẳng thèm nhìn, đẩy bát ra.
Đôi đũa giơ ra rồi dừng giữa không trung, anh lúng lúng ngây người.
[Tiểu Tình, sao có thể nói với anh như vậy!'> Mẹ nghiêm mặt quở trách.
[Mẹ, không sao mà --'> Thẩm Hàn Vũ gượng gạo cười, muốn xoa dịu tình hình.
[Cái gì mà không sao, Tiểu Tình, xin lỗi anh con.'>
[Con không muốn!'> Cô giận dỗi cãi lại.
[Mẹ nói xin lỗi, Thẩm Thiên Tình!'>
[Mẹ, thực sự không cần --'>
[Thẩm Hàn Vũ, không cần lòng tốt giả tạo của anh.'>
[Thẩm Hàn Vũ là cho con gọi thế à? Không biết lớn nhỏ, nó là anh con! Không được ỷ mình ít tuổi liền tùy tiện, khi anh trai ở tuổi con, hiểu chuyện hơn con gấp trăm lần!'>
[Tiểu Tình, con xin lỗi đi, lần này là con không đúng.'> Đến người cha luôn ít nói cũng lên tiếng.
Cô uất ức đầy bụng, đặt mạnh đũa xuống, [Con biết anh cái gì cũng đúng, cái gì cũng tốt, con thì việc gì cũng không làm tốt, chỉ để thầy giáo tố cáo, mất mặt bố mẹ, không cần cha mẹ cứ nhắc nhở con. Điểm này, dù sao con cũng là người dư trong cái nhà này, cha mẹ có anh – niềm tự hào như vậy là được rồi!'>
Nói xong, cô đẩy ghế, quay người chạy ra ngoài.
Còn lại ba người ngồi sững sờ bên bàn ăn.
Nói xằng bậy gì vậy? Mẹ nhíu mày, [Đầu con bé này có chỗ nào không đúng rồi?'>
Thẩm Hàn Vũ cắn môi không nói, nhìn theo hướng mất hút dần của cô, nhíu mày suy nghĩ.
Là tài năng của anh quá bộc lộ, làm tổn thương tới lòng tự tôn của con bé chăng?
Nó luôn thể hiện cởi mở, thoải mái như thế, anh chưa từng nghĩ qua sự gây chú ý quá mức của mình có tạo thành áp lực cho con bé không, là ai lấy hai đứa ra so sánh, khiến con bé tổn thương?
[Các con cãi nhau à?'> Cha quan tâm hỏi, có chậm chạp hơn cũng thấy rõ sự khác thường.
Đây quả là một việc kỳ lạ, hai anh em ngày thường chẳng phải tình cảm tốt tới mức khiến người ta ghen tị? Hai đứa cũng có lúc giận dỗi ư?
[Không ạ. Cha đừng lo, con sẽ giải quyết việc này.'>
[Con ý à, đừng có nuông chiều nó quá, con bé này coi trời bằng vung rồi.'> Mẹ lắc đầu thở dài, nói hai câu.
Ánh mắt chuyển sang chỗ ngồi trống bên cạnh, bát cơm trên bàn bỏ lại, chưa ăn được mấy miếng. Anh nói khẽ: [Tình không như vậy.'> Anh biết cô sẽ không, vì anh hiểu cô còn hơn cả bản thân mình.
[Tiểu thư, một mình à? Có cần đi uống cốc trà cùng ta không?'>
Anh dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên giữa cành lá sum suê, một dáng người nhỏ nhắn ngồi ở đó.
Rõ ràng tính khí thận trọng, nhưng vẫn cứ học giọng điệu nói năng tùy tiện của tuổi trẻ, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ bị chọc cho cười, nhưng bây giờ, cô chẳng có tâm trạng đâu mà xem anh đùa.
[Anh đến làm gì!'> Cô trừng mắt nhìn.
[Muộn thế này mà em chưa về, anh có thể không tới sao?'>
Lần sau phải đổi chỗ trốn! Cô thầm nhủ.
[Ai cần anh nhiều chuyện? Em không thích chút nào.'>
[Không phải nhiều chuyện, là quan tâm.'> Anh dịu dàng trả lời, không bị ảnh hưởng với tính nóng của cô. [Em không xuống hả? Vậy anh phải lên đó rồi!'>
[Không cần!'> Cô căng thẳng la to.
Anh nhướng mày, cười nhẹ. Mặc kệ trong lòng cô rất chán ghét, cũng vẫn quan tâm tới anh.
-----
Hồi nhỏ, người lớn đều nói cô giống con sư tử hoang dã, không yên lặng trong giây lát, chẳng như người anh trai trầm lặng hiểu chuyện. Năm đó cô 6 tuổi, tìm thấy niềm hứng thú mới -- trèo cây, kết quả lên được nhưng không xuống được.
Con bé khóc to trên cây gọi anh trai ra cứu.
Lúc đó, anh đang đọc sách dưới cây, căn bản không nghĩ nhiều, lần đầu tiên trong đời trèo cây, để cứu cô.
Kết cục của tình cảm anh em sâu sắc là bị ngã, tay trái trật khớp, chân phải bị gãy, phải nằm trên giường 2 tháng.
Hai tháng đó, hàng ngày cô khóc bên giường, nhấn chìm anh trong nước mắt, đồng thời chỉ lên trời thề, sau này cô sẽ không trèo cây nữa.
Song, sự thật chứng minh, cô hoàn toàn là loại người không có vết thương mới liền quên ngay vết đau cũ, sau khi anh có thể xuống giường đi lại tới bây giờ, cô bé quên hoàn toàn lời thề hào khí ngút mây lúc đó.
Thế là anh trai thức thời đành giúp cô mượn cớ. [Oái, anh muốn ăn khế, Tình giúp anh hái được không?'>
Có thể giúp anh làm chút việc gì, Tình cười rất vui vẻ, cô nhỏ tuổi, không phân biệt được quả nào chín, hái lung tung một đống, anh còn nhớ quả khế đó khiến anh chua tới tận trong xương.
Vẫn phải gượng cười.
Giờ phút ấy, anh lần đầu lĩnh ngộ cái gì gọi là [Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống được'>
-----
Thấy nụ cười nơi khóe miệng anh, Thẩm Thiên Tình cảm thấy mình giống con chuột bị mèo vờn, tức giận thu lại cái chân đang định xuống. [Vì sao em phải nghe anh? Em không xuống được!'>
Anh gật đầu biểu thị đã hiểu, chẳng nói hai lời, xắn tay áo định trèo lên--
[Này, này!'> Cô vội vàng. [Anh đừng lên!'>
[Vậy em xuống đi.'> Dù sao không phải cô xuống thì anh lên, không có thương lượng.
Thẩm Thiên Tình thở hổn hển, nhất thời bị sự tự tôn đáng cười của mình quấn chết, tiến thoái đều không được.
[Tốt nhất em nhanh quyết định đi, nếu anh không nhầm, bên tay trái em, hướng hai giờ đồng hồ, có con sâu với tốc độ 0.1 km/h đang tiến về vị trí em đang ngồi--'>.
Thông báo tỉ mỉ xác thực chưa xong, cô sợ hãi đạp lên không một cái, biểu diễn màn mạo hiểm rơi tự do, lại lần nữa làm bằng chứng cho lực hút của trái đất.
Thẩm Hàn Vũ phản ứng nhanh chóng, hiểu đạo nghĩa mà tự động cứu mỹ nhân.
Chỉ là, anh phải nói thêm một điểm, phim truyền hình nhiều tập lừa người, sau pha lãng mạn không chịu được này, anh hùng cứu mũ nhân chỉ có thể bị đè chết dưới trọng lực cộng thêm tốc độ khi nữ chính nhảy từ trên xuống.
Có lẽ vài năm sau, anh mới có khả năng đỡ được cô, nhưng hiện tại, rất xin lỗi, anh vẫn chưa dũng mãnh như thần.
Hứng không nổi cân nặng của cô, cùng cô té, thật mất hình tượng.
[A--'> anh hít một hơi, hai tay bị cô ép chặt, chà xát vào da, đau âm ỉ, nhưng ít ra cũng bảo vệ chưa để cô bị thương.
Xem đi, hình tượng xấu đến vậy, những biên kịch đó có thể nói cho bạn không?
Anh hùng quả nhiên không phải ai cũng làm được.
[Xin lỗi, năng lực có hạn.'> Anh cười khan, nhặt cỏ ra trên đầu cô.
Thẩm Thiên Tình ngượng ngùng đẩy anh ra, ngồi dậy.
Để ý thấy quả khế cô tiện tay hái trong lúc cấp bách, anh thuận tay ra nhận, chà lên áo hai lần, sau đó cho lên miệng--
Vẫn chua như thế?
Cô vội vàng giơ tay đẩy ra. [Anh đừng ăn! Cái đó chưa chín.'>
Anh cười, ánh mắt nhìn cô chăm chú vô cùng dịu dàng. [Không sao.'>
Vì do cô hái, nên có chua nữa anh cũng vẫn ăn.
[Anh, anh đừng nghĩ nhiều nhá, em không phải quan tâm anh, kệ anh ăn có bị đau bụng không, anh là con trai cưng của cha mẹ, có sơ suất, bị mắng còn chẳng phải em.'> Cô nói ngang.
Anh không cười nữa. [Em rất để tâm à?'>
[Gì cơ?'> Cô vùi mặt trên đầu gối, giọng nói buồn bã.
[Sự tồn tại của anh.'> Anh nhẹ giọng bổ sung. [Có một người anh trai như anh, khiến em rất áp lực, đúng không?'>
Cô ngẩng đầu, mở to mắt.
Đôi mắt của Tình rất đẹp, giống như hai ngôi sao trong đêm mùa hạ, rất sáng, đẹp và có hồn.
[Xin lỗi, là anh không tốt, không lo lắng đến tâm trạng của em.'> Anh xoa nhẹ mái tóc ngắn chưa tới vai của cô, khẽ hỏi: [Tình, em muốn anh làm thế nào?'> Phải làm thế nào, cô mới vui hơn?
[Anh cho rằng em đang ghen tị với anh?'> Cô lên tiếng, nhảy dựng lên như bị sỉ nhục.
[Anh không có ý này--'> Là mắt xích nào có vấn đề? Anh dùng từ không đúng ư? Vì sao có thể khiến cô có cảm giác này?
Cô tức lắm, ra sức đẩy tay vỗ về của anh ra. [Thẩm Hàn Vũ, anh – ngu ngốc nhất thế kỷ, ngốc vô địch thế giới! Em, em sắp bị anh làm cho tức chết rồi!'>
Thẩm Hàn Vũ trợn tròn mắt, ngẩn người nhìn bóng dáng chạy như bay xa dần của cô, chưa kịp hoàn hồn.
Không phải như vậy ư? Vậy, vấn đề cuối cùng là ở đâu?
Anh rơi vào trong đám sương mù, một hồi sau phát hiện ra trái tim con gái quả là khó hiểu.
Nghi ngờ này quấy rầy anh, không tìm ra đáp án, tối nay, anh mất ngủ rồi.
Lật đi lật lại cả một buổi tối trên giường, giấc ngủ mãi chưa tới, anh mở mắt, nhìn chăm chú sang chỗ trống bên cạnh, thở dài.
-----
Hồi nhỏ hoàn cảnh gia đình không được khá giả, anh và Tình ở cùng một phòng, ngủ cùng một giường, trong đêm đông lạnh lẽo, cơ thể bé nhỏ của Tình lại vô cùng ấm áp.
Sau này, cuộc sống cải thiện hơn, khi đó cô vừa lên lớp 1, cha mẹ cho rằng hai đứa lớn rồi, không thích hợp để ngủ cùng, sau khi suy nghĩ qua liền sửa căn phòng cho rộng ra.
Để hai đứa đều có phòng riêng, nhưng Tình lại không quen, mỗi lần mất ngủ, đều ôm gối chạy sang gõ cửa phòng anh, vì cô nói: [Quen có anh trai luôn luôn ở bên cạnh, nửa đêm tỉnh dậy đột nhiên phát hiện anh trai không còn, chỉ còn mình em, em đương nhiên sẽ sợ hãi rồi!'>
Cứ như vậy, người trong nhà cũng không tách ra nữa, lại để cô kéo dài thêm một năm, sau khi lên lớp 2, cô mới từ từ chấp nhận sự thật rằng cô phải ngủ một mình, không còn hơi một tí là ôm gối tìm anh.
Nhưng, thi thoảng chợt có ý nghĩ, vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, xuất hiện trước cửa phòng anh, nũng nịu hỏi: [Anh, tối nay ngủ với anh được không?'>
-----
Nghĩ tới sự bất thường của cô, Thẩm Hàn Vũ ngồi dậy, nhìn bức tường trắng.
Tình hiếm khi khó chịu với anh như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?
Cố gắng nhớ lại, lần bất thường trước hình như là năm 13 tuổi, khi thời kỳ sinh lý đầu tiên đến, cả ngày kỳ quặc, không còn hở ra là ườn trên người anh nữa.
Anh còn tưởng rằng mình có chỗ nào đắc tội cô, mất lúc lâu mới hiểu, là cô bé lớn rồi, biết xấu hổ.
Trận đó, mỗi lần thấy anh, cô đều lúng tùng, không biết phải nói gì, đành thẹn thùng quay người chạy đi.
Vậy còn bây giờ? Không lẽ là thời kỳ mãn kinh? Em gái mới 15 tuổi mà!
Anh cảm thấy buồn cười suy nghĩ của mình, cứ nghĩ tinh linh như vậy nữa, sớm muộn gì anh cũng rối loạn tinh thần!
Anh tung chăn, tới phòng bên cạnh, gõ nhẹ hai cái. [Em gái, em ngủ rồi à?'>
Im ắng một lúc, không có tiếng đáp lại.
Anh xoay núm cửa, chắc chắn cô không đá chăn đi, lại nhìn trên bàn, anh để ý thấy bát cơm anh để phần cô có đụng đến, thu dọn bát trống, nhẹ nhàng đóng cửa.
Khi rửa bát, cha cũng vào bếp rót nước.
[Tiểu Tình ngủ rồi?'>
[Vâng.'>
[Tình cảm bọn con vẫn tốt chứ?'>
Tay đang rửa bát dừng lại một chút . [… Vâng.'>
[Từ nhỏ, con bé này chẳng quấn ai, chỉ quấn con. Mỗi lần khóc, chỉ có con mới dỗ nổi nó, nó luôn chỉ nghe lời con, chịu uất ức, cũng chỉ tìm anh trai khóc lóc kể lể, cha thấy rõ, nó rất ỷ lại vào con, coi trọng con vượt xa bất cứ người nào.'>
[Cha?'> Anh lạ lùng nhìn cha một cái, không hiểu ông vì sao đột nhiên lại nhắc tới cái này.
[Không có gì, cha chỉ muốn con nhớ một điểm, con bé là em gái duy nhất của con, con là người quan trọng nhất trên thế giới này với nó, con phải có trách nhiệm với con bé.'>
[Con biết.'>
[Vậy con phải cam đoan với cha, cả đời này, con sẽ không bỏ nó mà không quản, cho dù bất cứ lúc nào, đều phải bảo vệ, chăm sóc nó.'>
Biết lời cha nói không chỉ là những lời nói phiếm, thái độ của anh thận trọng hơn, nghiêm túc trả lời từ chính con tim mình: [Con sẽ, cha ạ.'>
[Được, vậy cha giao Tiểu Tình cho con, đừng để cha thất vọng.'>
Thẩm Hàn Vũ tắt vòi nước, giật mình quay người.
Điều này… coi như là phó thác ư?
Về vấn đề liên quan tới thân thế, giữa anh và Tình đã là bí mật công khai, chỉ có điều không ai nói thẳng. Đối với anh mà nói, có huyết thống hay không, cô đều là em gái anh yêu thương nhất.
Điều này không ảnh hưởng đến vị trí của cô trong trái tim anh hay trong gia đình này.
Còn cha? Là khi nào phát hiện ra hai đứa sớm đã biết rõ? Thậm chí còn có ý giao phó cả đời Tình cho anh?
Vì sao lúc này, ai cũng đều là lạ?
[Tình:
Tan học đợi anh, anh tới đón em, có chuyện muốn nói.
Ký tên: Anh trai.'>
Tối qua, để lại dòng chữ cho cô, cô đã ra ngoài trước anh một bước, đến phòng cô, nhìn thấy mảnh giấy bị vo tròn, biết cô đã đọc.
Sau khi tan học, đến trường cô cũng là trường cũ anh tốt nghiệp 3 năm trước đợi cô, đợi nửa ngày, trước sau đều không thấy cô.
Thấy giáo viên, học sinh cả trường về gần hết, anh bắt đầu lo lắng, không lẽ cô lại xảy ra chuyện gì, khiến giáo viên phạt bắt ở lại trường?
Sau đó, vài nữ sinh gọi anh học trưởng, tự giới thiệu là bạn học của Tình, quấn quýt lấy anh nói chuyện.
Anh từng là nhân vật quan trọng của trường này, lưu lại chữ viết hoàn hảo trên tài liệu ghi chép của trường, hoàn hảo cả về thể chất, trí tuệ, phẩm hạnh, khiếu thẩm mỹ, quan điểm lao động, coi trọng cả 5 môn: Ngữ văn, triết học, thể dục, khoa học và nghệ thuật, tài hoa phong nhã trời sinh, trên bục trao học bổng không bao giờ thiếu bóng dáng anh.
Cho tới bây giờ, sau 3 năm, rất nhiều thầy cô, học sinh còn bàn tán xôn xao, năm đó Tình vừa mới vào học, vì thân phận [em gái tài tử trường Thẩm Hàn Vũ'> mà thu hút không ít ánh nhìn.
------------
3 năm trước, do thành tích đứng đầu bảng toàn huyện, thi đỗ vào trung học thành phố, khiến cho trường trung học vô danh của một thị trấn nhỏ thêm không ít ánh hào quang, cũng khó trách ngày hôm nay của 3 năm sau, cái tên [Thẩm Hàn Vũ'> vẫn vang dội trong trường.
Cũng vì quá rõ nên không ít người nói những lời như: [Cái gì? Thẩm Hàn Vũ đẹp trai, ưu tú đó là anh cậu? Hai anh em nhà cậu chẳng giống nhau chút nào…'>
Anh lo lắng những lời này sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cô.
Biết từ chỗ bạn bè cô, Thiên Tình đã sớm rời trường, anh vô tâm để lại sự mơ mộng của các các thiếu nữ này, vội vàng về nhà.
Quả nhiên, Tình về nhà từ lâu, yên lặng ngồi học từ vựng tiếng anh.
[Hàn Vũ, hôm nay sao con về muộn thế? Chẳng phải nói đi đón Tiểu Tình à? Tiểu Tình người ta về từ lâu rồi.'>
Anh quay đầu, nhìn thẳng vào Tình. [Dạ… con nói chút chuyện với giáo viên nên bị trễ, sợ Tình đợi lâu, để em về trước.'>
[Vậy ư?'> Mẹ gật đầu, rồi đi vào bếp.
Thấy mẹ đi xa, anh tới trước mặt cô, hỏi khẽ:
[Vì sao không đợi anh?'>
[ Em vốn dĩ không có đồng ý.'>
[Tình, em ngẩng đầu lên, chúng ta nói chuyện.'>
[Ngày mai em có bài kiểm tra tiếng anh.'> Cô cố chấp dừng ánh mắt trên sách.
[Bắt đầu khi nào, em chăm chỉ tới mức đến thời gian nói chuyện với anh cũng không có?'>
[Bây giờ.'>
Thẩm Hàn Vũ hít một hơi. [Ngẩng đầu lên, có gì bất mãn thì nói thẳng với anh, anh không chấp nhận chiến tranh lạnh kiểu trẻ con này.'>
[Không có.'>
[Anh nói ngẩng đầu lên!'> Giọng nói có phần mất bình tĩnh, thu hút ánh mắt của cha từ xa đang đọc báo.
[Sao thế? Hàn Vũ?'>
[Xin lỗi cha, chúng con không sao.'> Anh giơ tay kéo cô vào phòng, đóng cửa. [Hai ngày nay em làm sao? Người mà anh biết không vô cớ gây sự, rốt cuộc em thế nào?'>
Thẩm Thiên Tình định nói gì, lặng lẽ mở mắt, thấy bức thư thoang thoảng mùi thơm trong tay anh, cô cắn môi, tức giận không nói.
Chú ý thấy nơi cô đang nhìn, anh giơ bức thư viết tên anh. [Còn nữa, thư là thế nào? Nghe nói, có không ít bức thư thuộc về anh, nhưng anh không nhìn thấy một nửa, vì chiếu cố đến thể diện của em, anh không vạch trần trước mặt bạn em, nhưng anh nghĩ, em nợ anh một lời giải thích.'>
[Anh quan tâm ư? Có biết bao nữ sinh ngưỡng mộ anh, viết thư tình cho anh, điều này làm thỏa mãn lòng chuộng hư vinh của anh, đúng không?'> Cô cảm thấy tổn thương, anh trai coi trọng thư tình của những nữ sinh không biết tên hơn cả cô, trong lòng thấy chua chát, tựa như có vô số những mũi kim nhỏ châm vào…
[Đó không phải là vấn đề quan tâm hay không, mà là liên quan tới anh, em có nghĩa vụ báo cho biết, còn quan tâm hay không, đó là việc anh quyết định.'>
[Được, em thừa nhận em giấu thư đi, vậy thì làm sao?'>
[Đem ra đây!'>
[Không.'>
[Anh nói em đem ra đây!'>
[Không, không, không!'> Cô bướng bỉnh phản ứng lại, không sợ hãi vênh mặt trợn mắt nhìn anh.
[Thẩm Thiên Tình, em đừng làm anh tức giận.'>
[Anh tức em cũng chẳng có tác dụng gì, những bức thư đó em đều xé hết, đốt hết, vứt đi hết rồi, một bức cũng không tìm lại được, rất tiếc nhỉ? Tất cả anh đều không thấy nữa, trong đó còn có hoa khôi của lớp, hoa khôi của trường, toàn bộ đều xinh đẹp vô cùng, anh mắng em đi, đánh em đi! Dù sao những bức thư đó cũng quan trọng hơn em, anh vì nó mà hung dữ với em…..'>
Thẩm Hàn Vũ nhíu mày. [Anh tùy việc mà xét, nếu em không đồng ý, có thể từ chối, nhận sự giao phó của người ta thì phải làm việc một cách trung thực, đây không phải thái độ làm người nên có, anh vô cùng không thích hành vi này của em.'>
Anh nói anh không thích cô, bây giờ anh đã không thích cô rồi……
Giọt lệ tủi thân đọng lại đáy mắt, cô tức giận chạy ra khỏi phòng, chưa đầy một lúc, lại xuất hiện, ném cả tập thư lên người anh. [Cầm lấy, anh thích thì giữ lấy, không cần giơ ra cái bộ mặt đòi nợ nữa, ai thèm chứ!'>
Thẩm Hàn Vũ sững người, từng bức từng bức như tuyết rơi, khi ngẩng đầu, cô đã mất hút trong tầm mắt anh.
Buổi tối, Thiên Tình không ra ăn cơm, mẹ quan tâm vào phòng một chuyến, cô nói không hứng thú, không muốn ăn.
Mẹ ít nhiều cũng nhìn ra giữa hai đứa đang không vui, khuyên anh hai câu. [Tiểu Tình tính vậy, con làm anh, thì nhường nó chút đi, đừng tính toán với nó nữa.'>
[Mẹ……'> Anh không nói nữa.
Mẹ cười. [Nó chẳng phải tức giận gì con, nhất cử nhất động của con đều có ảnh hưởng rất lớn với nó, nếu con không tha thứ cho nó, nó sẽ để mình chết đói.'>
Vấn đề là, cô ấy có cần sự tha thứ của anh không?
Thẩm Hàn Vũ gắp mấy món ăn cô thích mang vào phòng.
Bên trong tối om, anh bật đèn, thấy cô nằm trên giường, cô vội quay lưng, kéo chăn lên tận đầu, không nhìn anh.
Anh đặt cơm tối lên bàn, ngồi cạnh giường. [Vẫn không vui vì những lời anh nói à?'>
[……'> Trong chăn, lặng im một hồi.
Anh lại mở miệng: [Thực sự giận anh đến thế à, giận tới mức muốn tuỵêt thực phản đối?'>
[……'> Vẫn không nói năng gì.
[Không được như thế nữa, Tình, quay mặt lại đây cho anh.'> Anh dùng tay kéo chăn, lật người cô, bỗng nhiên phát hiện mặt cô đầy nước mắt, gối ướt đẫm một khoảng.
Anh sợ hãi. [Tình, em --'>
[Xin lỗi, em không biết những bức thư đó quan trọng với anh như vậy, sau này em tuyệt đối không giấu thư của anh nữa, anh đừng giận, đừng ghét em……'>
Điều này…. Cái gì với cái gì?
Thân thể bị người ta nhào lên ôm, cô khóc toáng trên ngực anh.
[Tiểu Tình……'>
[Em chỉ sợ… sợ bọn họ lấy đi sự chú ý của anh, sau đó… anh sẽ không còn thương em nữa, không quan tâm em nữa… Em không cố ý làm anh tức giận, em cũng biết như thế không đúng… Nhưng, nhưng…. Em thực không biết như vậy khiến anh càng ghét em…'>
Như vậy ư? Cô chỉ sợ mất đi sự yêu thương của anh, mới giấu thư tình?
Anh dạy dỗ cô theo góc độ về lý mà quên đi suy nghĩ của một cô gái đa cảm tinh tế……
[Đừng khóc, anh không tức giận.'> Anh nhẹ nhàng vỗ về.
[Lừa đảo, rõ ràng anh hung dữ với em.'> Cô thút thít lên án.
[Anh to giọng.'>
[Anh nói em vô cớ gây sự.'>
[Nếu anh nói câu này, ra đường bị sét đánh.'>
[Anh ghét em.'>
[Nói bậy, đó là việc cả đời này không thể nào xảy ra.'>
Cô ngừng khóc. [Thật không?'>
Vẻ mặt thận trọng thề: [Nếu anh lừa em, thì để em cả đời không lấy được chồng, làm bà cô già.'>
[Sao anh thề mà người bị trừng phạt lại là em?'> Cô kêu oai oái, bất mãn phản đổi.
[Đâu có? Đâu có? Nếu em không lấy được chồng, anh phải nuôi em, vậy ai thiệt hơn ai?'>
[Anh… phải nuôi em? Thật không? Cả đời á!'>
[Đương nhiên rồi!'> Chiến thuật ngăn cản nước mắt thành công, anh rút giấy ăn ra lau mũi cho cô. [Em là em gái anh, anh không nuôi em thì nuôi ai? Xì mũi.'>
[Người ta 15 tuổi rồi, anh đừng coi em là trẻ con nữa!'> Nói tới nói lui, vẫn là nghe lời xì mũi.
[Trong mắt anh, em mãi mãi là đứa bé khóc chạy theo đuôi anh.'> Gập đôi giấy, [Lần nữa.'>
Dùng sức xì sạch nước mũi, cô hỏi tiếp: [Em ăn khỏe, có thể sẽ ăn cho anh vỡ nợ. Hơn nữa sau này anh kết hôn, còn phải nuôi vợ, nuôi con, anh nuôi được không?'>
Anh nhún nhún vai, đổ mỳ vằn thắn vừa ra khỏi lò vào thùng rác. [Vậy thì không kết hôn nữa, chuyên tâm nuôi em là được.'> Bưng bát cơm, đặt vào tay cô. [Ăn đi, để anh xem em ăn khỏe tới mức nào.'>
[Được, vậy em cũng không lấy chồng nữa, mãi mãi ở bên cạnh anh.'> Cô vui vẻ tuyên bố.
Anh cười khẽ. [Nói dễ nghe nhỉ, chỉ sợ tới lúc thấy anh chàng đẹp trai, nửa đêm liền gói đồ đi theo người ta, anh trai chỉ là một cái đuôi nhỏ thì tính làm gì!'>
[Sẽ không! Không ai có thể đẹp trai hơn anh.'> Đã không có ai đỉnh hơn, ưu tú hơn anh vậy sao cô phải lấy chồng?
[Hừm, vậy em có thể nói cho ông anh rất đẹp trai, vì sao mấy hôm nay không để ý tới anh?'>
Miếng ớt xanh trong miệng, chưa nuốt xuống.
Thấy sự trầm mặc của cô, anh nhẹ nhàng nói: [Tình, chúng ta chẳng phải nói sẽ không có bí mật ư? Lúc nhỏ, có việc gì em đều kể cho anh, anh thích Tiểu Tình nằm lười trên người anh nói chuyện trên trời dưới đất, không thích dáng vẻ bây giờ, việc gì cũng giấu trong lòng, gặp mặt cứ như người dưng.'>
[Bản thân anh chẳng phải cái gì cũng đều không nói cho em!'> Giọng nói buồn rầu, nhưng nghe thấy.
[Ví dụ?'>
[Việc được cử đi học, vì sao anh không nói với em?'>
Anh hơi ngạc nhiên. [Anh…'>
[Nếu em không phát hiện, có phải anh sẽ một mình chạy trốn đi Đài Bắc học, không cho em biết!'>
[Anh… không phải…'>
Nhất thời, bị á khẩu không nói gì.
Hóa ra mấy ngày nay cô đều khó chịu cái này? Tưởng anh không cần cô nữa?
Cô không phải muốn đối đầu với anh, chỉ là dùng cách này phản đối, thể hiện sự đau lòng và lo sợ bị ruồng bỏ…
Anh không có ý muốn giấu cô, chỉ vì quá biết cô sẽ đau lòng, mỗi lần đối diện cô, chính là không nói ra nỗi, thậm chí anh nghĩ, hay từ bỏ, đổi sang chọn trường phía nam…
Từ nhỏ tới lớn, anh luôn ở chỗ cô có thể nhìn thấy để bảo vệ cô, chưa bao giờ xa nhau quá xa, chưa bao giờ quá lâu, anh sợ nhỡ may cô lại gây chuyện, nhỡ may cô muốn tìm người nói chuyện, nhỡ may nửa đêm cô tỉnh dậy tìm không thấy anh… thì làm thế nào?
Nhưng mẹ nói vài câu. [Có anh em nào không phải rời xa, mỗi người đi con đường riêng? Không phải bây giờ, cũng sẽ là mai sau, vậy con bây giờ cố chấp, điều này có ý nghĩa gì?'>
Anh không trả lời được, không thể nói cho mẹ biết, anh chưa bao giờ nghĩ qua sẽ rời xa Tình, từ trước tới nay, Tình chính là toàn bộ thế giới của anh, thậm chí anh cho rằng là điều đương nhiên, anh sẽ luôn ở bên cô, tới già, khi chết……
[Tình -- không muốn anh đi Đài Bắc à?'>
[……'> Nói vâng thì có phần quá ích kỷ. Trong lòng cô thực ra đều rõ hơn ai hết, tài hoa trời sinh của anh trai cô không che giấu được, anh nổi bật như vậy, bị chôn vùi trong thị trấn nhỏ này, không công bằng đối với anh.
[Em chỉ là… không muốn xa anh…'> Cô lúng túng nói khẽ.
[Vậy, Tình có thể cố gắng hơn, chỉ cần thành tích tốt hơn chút, anh có thể thuyết phục cha mẹ, để em tới Đài Bắc học, làm bạn với anh?'>
[Có thể… như vậy không?'> Chỉ cần thành tích tốt thì không cần xa anh, có phải như vậy?
[Vậy xem em có chịu thua không, cấp 3 công lập có phần của em không!'>
[Vậy nếu… không được?'> Cô không chắc với bản thân mình. Học không nằm trong phạm vi hứng thú của cô, cô luôn chỉ cần đạt là tốt rồi, sẽ không phải suy nghĩ nhiều, bây giờ cố gắng vẫn kịp chứ?
Nếu thực sự như vậy, anh cũng không nhất định phải đi Đài Bắc. [Khi ấy nói sau, việc này, anh sẽ suy nghĩ, được không?'>
[Vậy, anh, sẽ không lén đi chứ?!'>
[Không.'>
[Không được để em không tìm thấy anh nhé!'>
[Không.'>
[Không được không cần em!'>
[Ở đâu ra người nói nhiều thế? Giống như bà già ý!'>
Anh cười trêu chọc.
[Vậy anh có đồng ý không?'>
[Ừ, ừ, ừ, anh sẽ không lén đi, sẽ không để em không tìm thấy anh, sẽ không thể không cần em, anh sẽ để em luôn nhìn thấy, chạm vào được, cho tới khi em nhìn chán phát ói, như vậy em yên tâm rồi chứ?'>
[Ngoắc tay?'>
Đôi mắt anh yêu nhất, sáng ngời rực rỡ liếc nhìn anh, dưới ánh nhìn chăm chú nghiêm túc không gì bằng, anh kiên quyết ngoắc ngón tay với cô.
Trong lòng anh rất rõ, đây không phải trò chơi trẻ con, mà là lời hứa phải dùng cả đời thực hiện.
Chương 4. Bội tín...
Từ khi anh trai đồng ý sẽ không lén đi, nụ cười ngây thơ vô lo lại trở về trên khuôn mặt cô, mỗi ngày cô đều cười rất vui vẻ, dường như trên thế giới không có gì có thể khiến cô ưu phiền.
Cô từng cho rằng, anh trai muốn bỏ cô tự mình rời đi, cô cảm thấy rất sợ hãi, giống như hồi nhỏ đồ chơi yêu thích bị Đại Mao hàng xóm cướp mất, chỉ có thể khóc oa oa thể hiện sự đau lòng.
Lúc đó, cô còn có thể chạy mách anh, nhưng bây giờ, người bị cướp là anh trai, cô không biết tìm ai, người anh trai tốt ấy vô tình vô nghĩa, cái gì cũng đều không nói với cô……
Nhưng bây giờ, cô biết anh trai mãi mãi không thể không để ý đến cô, cho dù anh ở đâu, nhất định cũng sẽ trở về tìm cô, cô yên tâm rồi, không còn hục hặc nữa.
Có lúc cô cảm thấy anh trai rất ngớ ngẩn, lại cho rằng cô ghen tị vì có một người anh giỏi giang.
Ông anh ngốc nghếch, lẽ nào anh không biết, cô rất vui sướng có một người anh giỏi giang, xuất sắc như thế? Mỗi lần bạn nói với cô bằng ngữ khí ngưỡng mộ: [Thiên Tình, anh cậu thật giỏi, cái gì cũng biết, có thể dạy cậu làm bài, chẳng giống anh mình, ngu chết đi được, đi thi bị thầy giáo đánh vào lòng bàn tay, chỉ có thể kéo tóc tớ, cướp đồ ăn của tớ, không giống anh cậu, đối xử tốt với cậu, còn có thể đợi cậu cùng về nhà.'>
Cô cảm thấy rất hãnh diện, vì anh trai cô là độc nhất vô nhị, ai cũng không bằng.
Cô thích anh trai, rất thích, rất thích.
Vì vậy từ bây giờ trở đi, cô phải chăm chỉ học hành, như vậy mới có thể đi Đài Bắc, ở cùng anh.
Cuối cùng, sát ngày thi học kỳ, vì quá căng thẳng, có chút thất thường, anh trai an ủi cô: [Không sao, cố gắng hết sức là được.'>
Kỳ nghỉ hè, trường sắp xếp hoạt động đoàn cứu quốc, cho bọn họ sau khi thi xong có thể hồi phục tâm trạng, cũng để lưu lại ký ức vui vẻ trong kỳ nghỉ cuối cùng.
Cô nói việc này với anh, anh cổ vũ cô đi.
[Nhưng 5 ngày 4 đêm đấy! Cảm giác lâu quá!'> Như vậy 5 ngày 4 đêm cô không được gặp anh rồi……
[Không phải vẫn kêu gào mình lớn rồi ư? Mới rời nhà có 5 ngày 4 đêm đã bỏ cuộc rồi?'> Anh trai cười cười trêu cô.
[Không phải như thế--'>
[Vậy thì thể hiện cho anh xem nào! Thẩm Thiên Tình, cố lên, để anh trai thấy mặt độc lập của em.'>
Định nói nhưng rồi lại nuốt xuống, đổi thành: [Anh, anh còn nhớ ngày 7 tháng 7 là ngày gì không?'>
[Ai đều biết là ngày lễ tình nhân.'>
[Còn nữa?'> Cô chớp mắt, gương mặt tràn đầy hy vọng.
[Uhm……'> Anh nghiêng đầu nghĩ một chút. [Ngày gặp gỡ của Ngưu Lang và Chức Nữ.'>
[Còn nữa?'>
[Còn nữa ư…… anh nghĩ đã, căn cứ theo kinh nghiệm bao năm qua, ngày này hơn phân nửa đều mưa…….'>
[Người ta không phải nói cái đó!'> Cô sốt ruột, khó lòng nói ra.
Anh mắc cười, vuốt vuốt tóc cô. [Ai không hiểu ngày đó là ngày sinh nhật của tiểu công chúa nhà chúng ta, không cần em nhắc, chút ghi nhớ trong lòng không dám quên.'>
[Thật không?'> Cô lại mỉm cười, hai tay giơ ra. [Vậy quà đâu? Anh phải chúc mừng sinh nhật tuổi 15 của em như thế nào?'>
[Bây giờ còn đòi quà, có phần hơi quá sớm rồi.'>
[Vậy bằng không nói trước cho em, quà là gì.'>
[Không được, như vậy thì mất đi cảm giác thần bí của việc mong đợi được nhận quà, dù sao cũng vài ngày nữa, đợi em tham gia hoạt động cứu quốc trở về thì biết ngay.'>
[Vậy sau khi em về, cũng có thể thấy quà của em chứ?'>
[Ừ, em gái thật biết bắt bí, anh không khoanh tay chịu tóm có được không?'> Anh nửa trêu trả lời.[Có điều nói trước, anh rất nghèo, không thể tặng quà gì to đâu.'>
[Không sao.'> Chỉ cần là anh tặng, cô đều sẽ thích.
Ngày hôm đó, tà dương lúc hoàng hôn thật đẹp, nhưng tiếc rằng mưa nhỏ, bọn họ dựa lưng vào nhau, ngồi bên cửa sổ cùng ngắm mưa.
[Ghét quá, lại mưa rồi.'> Hy vọng ngày sinh nhật cô, bầu trời sẽ trong.
[Ừ, trời không biết chiều lòng người, rất đáng ghét!'> Anh cười cười nói.
Hồi nhỏ người lớn nói với hai đứa, thất tịch * (mùng 7 tháng 7) sẽ mưa, bởi vì một năm Ngưu Lang và Chức Nữ chỉ có thể gặp nhau một lần, khi tương phùng liền rơi những giọt lệ nhung nhớ vì xúc động, thành mưa thất tịch.
Cô nhỏ thật biết lựa ngày, chọn ngày này để ra đời, có một năm anh nói với cô, đợi mưa tạnh, muốn dẫn cô ra ngoài thả diều, bắt cá, để cô có một ngày sinh nhật vui vẻ nhất.
Nhưng rất tiếc rằng, vài năm liền, thời tiết không tốt, khiến ngày thực hiện lời hứa của bọn họ cách xa không thời hạn.
[Oái, anh đợi đó, hôm đấy nhất định không mưa, xem anh quỵt nợ như thế nào!'>
[Thật không?'> Anh dùng ánh mắt nghi ngờ, liếc nghiêng xuống cô bé v