Thất tịch không mưa
ất ngờ hôn cô, sau sự việc ấy lại trở nên xa lạ, không đưa ra lời giải thích hợp lý, chỉ nói một câu làm tổn thương người: [Xin lỗi!'>
Hành vi của anh rất khó hiểu, cô lại chưa từng trách anh.
Tình cảm của cô đối với anh sâu nặng bao nhiêu, không ai có thể rõ hơn anh, thực ra cô chưa từng nghĩ phải đạt được cái gì khi bên anh, chỉ cần có thể thấy anh, làm chút gì cho anh, biết anh sống tốt, cô đã rất vui vẻ yên tâm rồi.
Tề Quang Ngạn nói, anh giẫm đúng phân chó may mắn mới có thể gặp được một người con gái tốt như vậy, quyết một lòng yêu anh, nếu không biết trân trọng, thế thật ngu hết thuốc chữa!
Điểm này không cần bất kỳ ai nói anh cũng biết. Vì cô quá tốt, anh mới không thể làm theo ý muốn, thà qua lại với bất kỳ người con gái nào, chính là không thể dừng lại bên cạnh cô.
Anh không muốn làm cô tổn thương.
Nghĩ tới thư cô nói, anh chống người rời khỏi giường, cầm chồng thư xem một lượt, trừ hóa đơn thanh toán điện nước, thư quảng cáo, mắt anh dừng lại trên bức thư có địa chỉ quen thuộc, không hề động đậy.
Bao lâu rồi? Địa danh xa xôi này dường như đã quên hẳn, Bính Đông……
Anh nhắm mắt, nặng nề thở ra một hơi.
Đáng cười quá? Nói phải quên nhưng đến việc nhìn thấy địa chỉ cũng hít thở khó khăn, còn nói sớm đã không quan trọng, rốt cuộc anh đang lừa ai?
Cố gắng khống chế đôi tay run rẩy bóc thư --
Hàn Vũ:
Mẹ bệnh khó qua khỏi, tự biết thời gian không nhiều, đầu óc mơ hồ hỗn độn mấy năm rồi, trước khi đi đến điểm cuối cùng của đời người thì lại tỉnh táo lạ thường, rất nhiều việc cố chấp câu nệ trước kia trong phút chốc đều trở nên rất mơ hồ, bé nhỏ, có vài lời nếu bây giờ không nói, sợ rằng không còn cơ hội.
Gần đây, thường nghĩ tới rất nhiều việc trước kia, trong đầu hay hiện ra dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Tình hồi bé, gương mặt nhỏ thích cười, giống như trên thế giới này không có gì phiền não có thể quấy rầy con bé, cho tới tận bây giờ, mẹ đều vẫn nhớ nó nói chưa sõi, gọi tiếng mẹ, vẻ nũng nịu giơ tay muốn ôm mẹ, không phải là con gái ruột thì làm sao chứ? Mẹ chẳng phải cũng thương yêu nó bao năm, nó cũng gọi mẹ là mẹ, vì sao phải để huyết thống thay đổi tất cả, quên rằng nó từng là đứa con gái mẹ yêu thương nhất? Tất cả từ trước đến nay không phải nó có thể quyết định, nhưng mẹ lại tàn nhẫn đay nghiến những việc nó không thể làm chủ, trút oán hận của mẹ lên người con bé, có lúc thấy nó rớt nước mắt, gương mặt tràn ngập sự vô tội gọi mẹ, mẹ cảm thấy… bản thân thật đáng sợ, con bé căn bản không biết nó làm sai cái gì…
Sau khi sinh bệnh, Tiểu Tinh không hề trách mẹ đối xử tệ với nó, chăm sóc mẹ không một lời oán hận, một vai gánh vác mọi việc, mặc kệ mẹ đánh mắng chế giễu, vẫn cố chấp ở bên mẹ, mẹ mới đột nhiên tỉnh ra, bản thân rốt cuộc làm sai cái gì! Nhìn con bé ban ngày kiên cường đối diện với mọi thứ, xử lý tất cả mọi việc, tới tối liền trốn trong phòng trước đây của con, nhìn ảnh bọn con chụp chung nói: [Anh, em rất dũng cảm, rất dũng cảm, anh không cần lo, em sẽ chăm sóc mẹ, sẽ xử lý việc nhà, sẽ làm tốt tất cả mọi việc…'>
Mẹ tự hào biết bao, có một đứa con gái như vậy. Hàn Vũ, mẹ làm sai rất nhiều việc, nhưng, mẹ đã không bù đắp kịp cho con bé rồi, ngày hôm đó, mẹ ôm nó, hối hận khóc nức nở, sau khi mẹ đi, người mẹ không yên tâm nhất là nó, nó luôn khóc: [Mẹ, đừng đi, con chỉ còn mẹ, đừng để con lại một mình…'> Nhưng mẹ biết, con bé sẽ không một mình, vì nó còn có con.
Hàn Vũ, nếu con đọc được bức thư này thì nhanh trở về nhé, thay mẹ ở bên nó, bây giờ nó vô cùng cần con, mẹ biết, yêu cầu này gây khó khăn cho con nhưng mẹ thà coi như con đã không còn vướng bận, so với nỗi khổ mà Tiểu Tình chịu đựng, chúng ta đã là gì? Đây là mẹ nợ con bé, cũng là con nợ nó, Hàn Vũ, con có thể đồng ý với mẹ không?
Mẹ
Đọc thư xong, anh không thể động đậy nổi, cứng người, sững sờ rất lâu, xem lại lá thư lần nữa, khẳng định không đọc nhầm từng chữ, anh nắm chặt thư, bất lực rơi xuống ghế, suy nghĩ mơ hồ, vừa rõ vừa loạn --
**
Rời sân ga, tâm tình Thẩm Hàn Vũ phức tạp không nói ra được.
Sau khi rời đi năm đó, trong 6 năm, anh chưa từng bước chân về lại nơi này, nơi này thay đổi nhiều quá, từ nhỏ tới lớn con đường nhỏ ngoài đồng đi qua vô số lần, mỗi một cây Tình trèo qua, con rạch nhỏ anh tóm được con cá bụng to đổi lấy là nụ cười rạng rỡ của Tình… đều khác rồi, đến thím hàng xóm từng sống cạnh anh, cũng không còn nhận ra anh nữa.
Một mạch hướng về nhà, hai chữ rõ ràng trước cửa đập vào mắt -- [kỵ trung'> * (nhà có tang)
Anh sợ hãi, chạy như bay.
Trong phòng yên tĩnh lặng lẽ, linh đường bày biện trước sảnh, khiến đôi chân anh dường như mất đi sức lực, không thể lấy nổi can đảm bước lên trước, anh -- vẫn chậm một bước!
Cắn răng nén đau thương, anh thắp 3 nén nhang, quỳ trước linh đường, sám hối trước mẹ.
Có con như anh thật uổng, 6 năm nay, chưa tận hiếu đạo, đến lần gặp cha mẹ cuối cùng cũng không được……
Lại bái 3 lạy, một tay thắp lên bát hương, anh lau nước mắt bên má, nhìn xung quanh, tìm bóng dáng Tình.
Cửa lớn mở ra, cô nên ở nhà mới phải. Thẩm Hàn Vũ đi tới bếp không thấy người, đột nhiên nghĩ ra, đi thẳng tới phòng anh, mở cửa, trước mắt là bóng hình muốn gặp, khiến anh không nén được cay cay sống mũi.
Hoàng hôn chiều muộn soi căn phòng không đủ sáng, cô thu lu trong góc tối, ôm khung ảnh trong lòng, ánh mắt trống rỗng tìm không thấy tiêu cự.
Anh bước nhẹ, ngồi trước mặt cô, gọi khẽ: [Tình?'>
Cô ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt khô khốc, chậm rãi ngừng lại nơi hình bóng. [… Anh?'>
[Đúng, là anh. Anh về rồi.'>
Cô hít hơi, lẩm bẩm nói: [Em… không khóc, anh, em rất ngoan…'>
Thẩm Hàn Vũ không thể chịu hơn được nữa, khoang mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: [Không sao, anh trai đã về rồi, em có thể khóc trong lòng anh.'>
[Anh --'> Tiếng nghẹn ngào thoát ra khỏi bờ môi, Thẩm Thiên Tình nhào vào anh, khóc nức nở không thành tiếng. [Mẹ chết rồi……'>
[Anh biết!'> Thẩm Hàn Vũ hít hơi, chớp đi ánh lệ.
[Anh không biết! Em cứ gọi mẹ, nhưng mẹ không để ý tới em, cha chết, mẹ chết, anh cũng đi, còn lại mình em, không ai cần, căn phòng này chỉ còn lại em, tới tối, vừa tối vừa yên tĩnh, trống rỗng một cách đáng sợ, em muốn tìm người nói chuyện, nhưng…. nhưng…'>
Trái tim Thẩm Hàn Vũ bị nhéo tới nỗi không còn cảm giác, ôm chặt cô, lặng lẽ khóc cùng cô.
Thời gian trôi đi rất lâu, anh không để ý, mí mắt vừa cay vừa chát, ngực ướt đẫm một khoảng, cảm thấy cô thở chầm chậm, anh cúi đầu, phát hiện cô khóc mệt quá ngủ mất rồi.
Rất lâu cô chưa có giấc ngủ ngon thì phải? Quầng đen nhàn nhạt dưới mắt khiến anh thấy đau lòng.
Anh cẩn thận ôm cô, đặt lên giường, kéo chăn. Anh đoán, mỗi tối chắc cô đều ngủ ở phòng anh, chăn, giường, gối đều đủ cả, giống như anh chưa từng rời căn phòng này……
Cô ngủ rất say, anh không quấy rầy cô, lặng lẽ rời khỏi phòng. Gió nhẹ trước mặt thổi tới không giống sự chen chúc người xe trong thành phố lớn, hương thơm của đất và cỏ xanh xen lẫn nhau trong không khí, trước cửa nhà vài cây quanh năm đều xanh lá, mùi thơm ngào ngạt của cây húng quế sực nức mũi, anh thuận tay hái vài lá khô, cầm cái chổi ở góc quét sạch hết những lá rụng.
Một quả xanh chạm vào đỉnh đầu, anh ngẩng mặt thấy cây khế.
Cây khế này, là một trong những ký ức tươi sáng hồi nhỏ, mỗi lần quả sai trĩu, Tình muốn ăn, thường cởi giày vứt lên, đập khế rớt xuống; sau này, tuổi tác lớn hơn, kỹ năng trèo cây càng ngày càng lợi hại, sẽ trực tiếp trèo lên cây hái, muốn anh ở dưới giúp cô hứng quả, còn không cho phép hứng trượt.
Mỗi lần đi qua nơi này, thường đặc biệt lưu ý không để khế rơi xuống bị chấn động não, cha từng nói phải chặt nó, nhưng anh và Tình đều không đồng ý, chỉ vì đây là hồi ức ngọt ngào nhất của bọn họ thời niên thiếu, mùa hè anh quen ngồi dưới cây đọc sách, còn Tình ngủ giấc trưa trong lòng anh….
Anh nghĩ, đây chắc cũng là nguyên nhân Tình thích trèo cây khế, anh thường có thể tìm thấy cô ở dưới mỗi cây khế, mười lần chẳng sai.
Quét lá gọn vào một góc, người phụ nữ bên cạnh mua nước tương về, trước khi vào phòng nhìn anh nhiều lần, cuối cùng quyết định dừng bước, đi về phía anh hỏi không dám chắc chắn: [Cháu – là Vũ?'>
Anh ngước mắt, nhẹ gật đầu. [Cô!'>
[Ôi! Cái thằng này, nghe nói tới Đài Bắc học, đúng không? Bao năm không gặp, sắp không nhận ra rồi!'> Thím làm hàng xóm với cha mẹ anh mấy chục năm, có thể thấy anh trưởng thành, coi anh như con cháu trong nhà, vỗ vỗ ngực anh, đánh giá trên dưới. [Không tệ, ngực dầy, vai rộng, ra dáng đàn ông, có thể gánh vác trách nhiệm rồi, lần này cháu về, phải chăm sóc tốt em gái nhé, đừng bỏ nó lại, đứa con gái này rất đáng thương, cô nhìn cũng đau lòng……'>
Thẩm Hàn Vũ im lặng, cụp mắt không nói.
Thím thấy anh trầm mặc cũng không thể hiện gì, không nén được lên tiếng trách mắng: [Cháu ấy, chẳng phải cô muốn nói cháu, tiền đồ quan trọng vẫn quan trọng, cũng không thể bỏ mặc không chăm lo gia đình, đến cha mẹ bệnh nặng cũng không về thăm, để gánh nặng đều đưa Tiểu Tình gánh vác, nó là một đứa trẻ, sao mà ứng phó được nhiều đến vậy, xảy ra việc nó phải tìm ai bàn bạc chứ! Trước đây cháu không như thế, cháu luôn là đứa bé rất có trách nhiệm….'>
Thẩm Hàn Vũ lặng lẽ nghe thím trách mắng, không cãi lại. [Cô à, Tình – cô ấy vẫn ổn chứ?'>
[Ổn sao được! Sau khi cháu đi, mẹ cháu cũng không biết phát bệnh gì, tâm lý và tính tình trở nên không ổn định, chỉ cần không vừa ý liền đánh Tiểu Tình trút giận, ban đầu cha cháu còn có thể bảo vệ nó, sau này cha cháu chết, đến chỗ dựa cuối cùng nó cũng không còn. Đại khái là cái chết của cha cháu mang đến cho bà cú đánh quá lớn, mẹ cháu như phát điên, đầu óc mơ mơ hồ hồ, có lúc còn gọi Tiểu Tình là hồ ly tinh gì đó, nắm tóc nó vừa đánh vừa chửi, nói những câu người khác không hiểu, có một lần còn nói: [Đầu tiên mày cướp chồng tao, rồi còn ép con tao đi, rốt cuộc tao nợ mày cái gì, mày phải đối với tao như vậy …'> Cháu không nhìn thấy, mẹ cháu rất hung dữ, ánh mắt nhìn Tiểu Tình oán hận biết bao, nhìn tới nỗi chúng tôi nổi da gà, không biết bà ấy bị trúng tà gì, chẳng trách Tiểu Tình cảm thấy cha chết, anh trai đi đều là lỗi của nó, ngơ ngẩn mặc kệ mẹ cháu trút giận, cũng không biết phải trốn đi, nếu không phải hàng xóm bọn cô bên cạnh đến giúp, Tiểu Tình bị đánh chết từ lâu rồi!'>
[Còn nữa, 2, 3 năm trước, chẳng phải nó lên Đài Bắc tìm cháu ư? Mẹ cháu giận chết đi, nói với nó, nếu nó dám đi thì đừng quay về, trở về bà tuyệt đối đánh gãy chân nó! Nhưng nó khóc nói rất nhớ anh trai, cô cho rằng cháu sẽ giải quyết được việc này, không ngờ cháu lại vứt nó một mình lẻ loi trở về, Vũ à, tim cháu khi nào đã trở nên tàn nhẫn vậy, một chút cũng không quan tâm đến sự sống chết của em gái, lần đó Tiểu Tình rất thê thảm, cháu có biết không? Đến cô nhìn thấy cũng không đành lòng, sao cháu có thể làm được? Thực sự là, thực sự là không biết phải nói thế nào với cháu!'>
Hóa ra… sau khi anh đi, Tình sống những ngày tháng như vậy? Nhưng gặp mặt rồi, vì sao cô không nói? Nếu anh biết sớm…
Thẩm Hàn Vũ nắm chặt tay, đột nhiên đau đớn nhớ ra, khi đó anh không cho cô cơ hội, hay không phải anh không biết mà là trong tiềm thức không dám biết, như vậy anh sẽ không bị khó xử, sẽ không đau lòng… Anh thực sự ích kỉ một cách đáng chết!
Cô cho rằng anh trai sẽ bảo vệ cô vì vậy không màng tất cả chạy đến, nhưng anh lại làm gì rồi?
Anh không dám tưởng tượng trước khi lên tàu Tình không thấy anh sẽ oán hận anh biết bao – –
Thím hàng xóm vỗ vỗ vai anh. [Tự cháu nghĩ kỹ một chút đi nhé, Tiểu Tình dù sao cũng là em gái cháu yêu thương từ nhỏ tới lớn, nên làm thế nào, tự cháu biết.'>
Thẩm Hàn Vũ không lên tiếng, ngơ ngẩn đứng nguyên chỗ cũ.
------------
Thời gian qua đi bao lâu, anh không để ý, cuối cùng ánh tà dương hòa vào đường chân trời, bốn phía vắng lặng, chỉ còn tiếng thở của anh, nhẹ tới mức không còn nhẹ hơn được nữa.
[Anh?'> Tiếng gọi nhỏ pha lẫn sự bất an vang lên đằng sau, anh quay người, một thân hình nhỏ nhắn lao vào, anh chưa đứng vững, lùi lại mấy bước, chống lên thân cây mới có lực trụ vững.
Anh ôm cô, nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống gương mặt đầy sự sợ hãi của cô. [Tình, sao thế? Không phải em đang ngủ à? Ra đây làm gì?'> Đến giày cũng không mang, mắt cá chân trắng như tuyết giẫm lên đám lá.
[Em… tỉnh dậy không thấy anh… tưởng…. không gặp… anh nữa…'> Thân hình nhỏ nhắn run rẩy, ôm chặt anh, ngăn không nổi nỗi sợ hãi.
Thẩm Hàn Vũ đau lòng một hồi.
Cô tưởng rằng anh lại im hơi lặng tiếng biến mất giống như 6 năm trước? Vì vậy mới sợ tới nỗi đến giày cũng chưa đi, tìm anh khắp nhà?
Lúc đầu… cô cũng tìm anh như vậy ư?
Anh dùng hết sức ôm chặt, khàn khàn hứa: [Đừng sợ, Tình, nếu anh muốn đi, sẽ cho em biết.'>
[Lần trước anh cũng nói như vậy…'> Cô vùi mặt vào ngực anh, buồn rầu nói.
Nói người đầu tiên cô nhìn thấy khi trở về là anh, nhưng anh lại để cô tìm kiếm tròn 6 năm.
[Lần này sẽ không, anh thề!'>
Thẩm Thiên Tình ngẩng đầu, nhìn anh không chắc chắn.
Thẩm Hàn Vũ yêu thương vuốt vuốt tóc cô. [Đói không? Có muốn ăn chút gì không?'>
Cô nghĩ một chút. [Anh muốn ăn gì?'>
[Anh nhớ ra ngoài đầu ngõ, góc rẽ có một quán bán thịt vịt, trước đây chúng ta thường ăn, lâu rồi không đi, không biết bây giờ còn mở không?'>
Cô gật đầu. [Vẫn còn mở.'>
[Vậy chúng ta đi ăn. Em vào mang giày, anh đợi em ở đây.'>
Cô do dự một lúc, hai tay lần nữa không muốn buông anh ra, không dám chắc có phải anh lại mượn cớ rời bỏ cô không?
Thẩm Hàn Vũ nhìn thấu suy nghĩ của cô, dứt khoát vào nhà cùng, mang giày, lấy áo khoác mỏng ngoài đưa cô, đóng cửa, quay đầu nắm tay cô rồi đi bộ.
Ăn xong bữa tối, trên đường tản bộ về tới trước cửa nhà, cô nhìn tường vây cao chưa tới một người, đột nhiên nói: [Lúc trước ra ngoài, quên không mang chìa khóa, anh có thể vượt tường vào, sau đó lại mở cửa giúp em.'>
Thẩm Hàn Vũ liếc xéo cô một cái. [Em quên mang chìa khóa?'>
Cô không trả lời, Thẩm Hàn Vũ xắn tay áo, lấy một hơi, dựa vào lực cánh tay nhảy lên đỉnh tường, một mặt gọn gàng nhảy qua tường, rồi mở cửa sắt bên trong cho cô vào.
Anh đứng trong sân, đang nghĩ cửa phía nào không khóa, có thể để anh dễ dàng vào trong phòng, ai biết cô ung dung lấy chìa khóa ra, mở cửa… Anh trợn tròn mắt. Con bé này – –
Tắm xong, anh muốn cô đi ngủ, anh đi túc trực bên linh cữu, nhưng chưa được bao lâu, anh lại thấy cô mặc bộ đồ ngủ đi ra.
[Anh, em không thể ngủ được.'> Lúc nào cũng lo lắng, vừa nhắm mắt anh liền đi mất, một đống giấc mơ kỳ quái cứ quấy rầy, cô vô cùng sợ hãi, liên tục khóc trong mơ, anh lại không thèm quay đầu, dứt khoát ra đi….
Thẩm Hàn Vũ ngồi dựa bên tường, nghĩ một chút nói: [Vào trong lấy cái chăn mỏng, tới chỗ anh, anh ôm em ngủ.'>
[Được ạ!'> Rất nhanh cô lấy chăn, cuộn tròn cạnh anh, Thẩm Hàn Vũ giúp cô đắp chăn, ôm cô vỗ về. [Ngủ đi, có anh ở đây, cái gì em cũng không cần lo lắng nữa.'>
Tuy nền nhà lạnh giá không thoải mái bằng giường, nhưng vì có anh bên cạnh, cơ thể ấm áp của anh khiến cô yên tâm, xung quanh tĩnh lặng, cô chìm trong giấc ngủ – –
[Tình, em ngủ rồi à?'> Một lúc lâu anh lên tiếng gọi cô.
[Vẫn chưa.'> Cô trả lời khẽ.
[Vậy em nghe anh nói, anh không thể ở đây quá lâu – –'> Cảm thấy cơ thể cô nhanh chóng cứng đờ, bàn tay anh vỗ về xoa lưng cô.
[Giải quyết xong việc hậu sự của mẹ, em và anh cùng đi Đài Bắc.'>
Thẩm Thiên Tình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh chăm chú.[Anh – anh nói gì?'> Anh muốn cô đi cùng anh? Cô có nghe nhầm không?
[Bây giờ em chỉ còn anh là người thân, anh đương nhiên phải chăm sóc em.'>
[Nhưng --'> Cô hoài nghi không chắc, rủ mắt sợ hãi: [Anh bây giờ có gánh nỗi gánh nặng là em không?'>
Thẩm Hàn Vũ sững người, lập tức đau lòng tới mức không thốt lên được.
Anh không ngờ, cô luôn ghi tạc những lời anh nói trong tim, coi bản thân là một sự phiền toái, một gánh nặng!
Anh thật sự muốn một dao chém chết mình!
[Tình không phải là gánh nặng! Em đối với anh mà nói rất quan trọng!'>
[Nhưng, như vậy anh sẽ rất mệt…'> Tuy cô rất muốn ở cùng anh, nghĩ tới tim rất đau rất đau, nhưng anh gánh vác nỗi không?
Cô cần gì phải hiểu anh mệt hay không? Điều này vốn dĩ là anh nên làm mà!
[Bây giờ anh ở một mình, sẽ không bất tiện như trước đây, hơn nữa cũng đang là bác sỹ thực tập, tuy thu nhập không cao, nhưng cũng không khó khăn để duy trì cuộc sống, em không cần phiền não cái gì cả, chỉ cần qua ở cùng anh là được rồi, những thứ khác anh sẽ sắp xếp.'>
[Thật không… Có thể như vậy ư?'> Điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, cô còn tưởng, phải đợi lâu hơn…
[Ừ. Nhưng phải thiệt thòi cho em, không thể sống tốt hơn được, có điều qua 1 năm nữa, đợi anh cầm bằng bác sỹ, tình hình chắc sẽ khá hơn.'>
[Không sao.'> Chỉ cần ở cùng anh trai, cái gì cô cũng không sợ.
Cô yên tâm cuộn trong lòng anh, Thẩm Hàn Vũ kéo cao chăn, phủ quấn hai người một cách thân mật, cằm dựa lên đỉnh đầu cô. [Tình, em hận anh không?'>
[Hận anh? Vì sao?'> Cô kề mặt lên cổ anh, ấm áp tới nỗi muốn ngủ.
[Anh biết, mẹ đối với em không tốt, nhưng, anh lại vứt bỏ em khi đó, không bảo vệ em kịp thời…'>
[Không sao, em biết anh không cố ý, anh trai cũng rất khó xử, nếu có cách, anh sẽ không thể không quan tâm tới em, từ nhỏ, anh trai đã rất thông minh, mỗi lần người làm sai đều là em, vì vậy em tin mỗi một quyết định anh đưa ra nhất định đều đúng.'>
Đúng ư? Trời biết!
Cô luôn tràn đầy lòng tin với anh, chưa từng nghi ngờ qua, nhưng trên thực tế, anh sai một cách vô cùng không hợp thói thường!
Nếu cô biết, khi cô thuyết phục bản thân phải hiểu chuyện, phải thông cảm cho anh, nhưng anh chỉ vì suy nghĩ đê hèn, vì băn khoăn khó hiểu mà khoanh tay đứng nhìn, để mặc cô chịu khổ, sợ hãi, cô sẽ hận chết anh chứ?
Chương 7. Trái tim nghi ngờ
Giải quyết xong hậu sự của mẹ, Thẩm Hàn Vũ đưa em gái cùng đi Đài Bắc, khi trở về chỗ ở đã lúc chiều tối.
[Em đi tắm trước, đợi chút anh đưa em đi ăn tối, tiện thể mua thêm ít đồ dùng hàng ngày.'> Anh lấy khăn lông, bàn chải mới, chỉ chỉ vào góc. [Phòng tắm ở kia, có vấn đề thì gọi anh.'>
Cô mới vừa quay người vào nhà tắm, điện thoại liền reo lên.
[Thẩm Hàn Vũ, cuối cùng cậu cũng ở nhà rồi! Mấy ngày nay cậu chết ở đâu? Đều không nghe điện thoại!'> Vừa nhận điện thoại, đầu kia giọng Tề Quang Ngạn liền ầm ầm tới.
Anh đặt ống nghe cách ra một chút, tránh bị điếc tai.
[Này? Này? Thẩm Hàn Vũ, cậu còn sống không?'>
[Cảm ơn miệng quạ của cậu!'> Anh khó chịu. [Nhà có chút việc, tôi về Bính Đông một chuyến, cậu tìm tôi có việc gì?'>
[Chính là muốn hỏi cậu, đi đâu cũng không nhắn lại một tiếng, Tâm Bình người ta tìm không được cậu, lo lắng sắp chết rồi, chạy tới hỏi tôi, muốn tôi hỏi thăm một chút.'>
Thẩm Hàn Vũ nhìn chăm chú xuống nền nhà, nói khẽ: [Tôi và cô ấy chẳng có gì, sao phải nhắn cho cô ấy?'>
[Thẩm Hàn Vũ! Cậu nói đây là lời người à? Tâm Bình đối với cậu tốt biết bao, chỉ cần không phải tên ngốc cũng nhìn ra.'>
[Tôi không cần cô ấy tốt với tôi.'>
[Cậu --'> Tề Quang Ngạn hết sức hít vài hơi. [Tâm Bình cần khuôn mặt có khuôn mặt, cần thân hình có thân hình, cần tính cách có tính cách, cái khó kiếm nhất là mấy năm nay cô ấy trước sau đều đối với cậu một lòng, chỉ cần là đàn ông đều nên cảm động mà dập đầu tạ ơn, rốt cuộc cậu có cái gì không vừa lòng?'>
[Mình không phải không vừa lòng, chỉ là…'> Anh thở dài. [Cậu không hiểu đâu.'>
Bỏ đi! Chẳng buồn nhiều lời với cậu ta. Tề Quang Ngạn đổi chủ đề: [Hôm nay là sinh nhật Tâm Bình, hẹn Hoa Thái, Phổ Tường, Bội Như, Tư Doanh, Uyển Huyên đi Tiền Cự chúc mừng sinh nhật cô ấy, có muốn đi cùng không?'>
[Không, dù sao mọi người đông rồi, chẳng qua chỉ thiếu mình tôi thôi mà.'>
[Người đông không quan trọng, cậu mới là người mà cô ấy muốn gặp nhất.'>
Thẩm Hàn Vũ lại không nói gì…
[Một câu, rốt cuộc đến hay không?'> Thái độ nói rõ này cậu ta dám nói không, sẽ có người đích thân tới nhà cậu ta áp tải ra khỏi cửa.
[Thực sự không được, em gái tôi ở đây, tôi không thể để cô ấy lại.'>
[Oa, hóa ra tiểu mỹ nhân tới rồi!'> Tính Trư Bát Giới* (háo sắc) Tề Quang Ngạn lập tức lộ ra.
[Vậy có vấn đề gì, đưa cô ấy tới! Lâu lắm rồi tôi chưa gặp cô ấy, nhất định còn xinh đẹp hơn 3 năm trước nhỉ?'>
[Không được, Tình không quen mấy người đó, cô ấy sẽ không tự nhiên.'> Anh lắc đầu. [Còn nữa, em gái tôi xinh hay không xinh không liên quan tới cậu, thu lại nước miếng của cậu đi.'>
Tề Quang Ngạn lẩm bẩm khẽ, còn hy vọng vào anh ta. [Thực sự không đến à?'>
[Việc tôi quyết định đã khi nào sai lời chưa?'> Cúp máy, quay đầu phát hiện Thẩm Thiên Tình đứng đằng sau. [Sao thế? Còn thiếu gì à?'>
Cô lắc đầu. [Anh có việc thì đi đi, em không sao đâu.'>
[Không có gì, em nghĩ nhiều quá rồi.'> Cầm máy sấy tóc, ngoắc đầu ngón tay hướng về phía cô. [Qua đây, anh trai giúp em sấy tóc.'>
Cô chậm rì bước lên phía trước, nói khẽ: [Em có thể tự sấy…'>
[Được, vậy em tự làm, anh đi tắm, đúng 10 phút sau ra ngoài.'>
[Anh…'>
Anh quay đầu ở trước cửa phòng tắm, thấy cô định nói gì rồi thôi. [Sao vậy?'>
[Em tới đây… có quấy rầy cuộc sống ban đầu của anh không?'>
Thẩm Hàn Vũ dừng lại một chút, nhìn thấu nỗi sợ hãi trong sâu thẳm trái tim cô, sửa lại sắc mặt, nói với cô: [Tình, anh hy vọng em nhớ một điều, trên thế giới này, em chỉ còn lại anh, người thân duy nhất có thể dựa dẫm, với anh mà nói, chẳng phải cũng như vậy ư? Chúng ta là anh em, là hai người thân thiết nhất trên thế giới này, không có bất cứ người nào có thể thay đổi sự thật, anh đã đồng ý với cha, chỉ cần anh còn một hơi thở thì sẽ chăm sóc em, cho tới khi em không cần anh nữa, em hiểu không?'>
[Vâng.'> Cô cười, ra sức gật đầu.
Thẩm Hàn Vũ lập tức dọn dẹp tổng thể thư phòng một lượt, lục ra một cái chăn để cô dùng tạm, sau này rảnh thì bố trí lại, nhờ Tề Quang Ngạn luôn luôn mặt dày mày dạn tới quấy rầy nên cái cần đều không thiếu.
Sau 12h, Thẩm Hàn Vũ vẫn chưa buồn ngủ chút nào, trở mình, nhìn chăm chú lên đồng hồ báo thức sáng như đom đóm trên bàn.
[Anh --'> Tiếng gọi khe khẽ vang lên.
Thẩm Hàn Vũ ngồi dậy. [Sao vẫn chưa ngủ, lại lạ giường à?'> Tình từ nhỏ đã như vậy, lần đầu tới nơi lạ sẽ có cảm giác không an toàn.
Cửa hé mở, Thẩm Thiên Tình ôm chăn đứng ở cửa. [Anh, em có thể qua đây ngủ với anh không?'>
Anh không đáp lời, trực tiếp giơ tay ra với cô, cô thở phào một cái, bay nhanh lên giường, hai tay ôm chặt anh, náu vào trong lòng anh, yên tâm nhắm mắt.
[Em đấy, lớn thế này rồi, còn không sửa được tật đó đi, thế phải thay đổi môi trường, chẳng phải cả đêm em không ngủ được à?'>
[Có vấn đề gì? Trước đây anh đều sẽ ôm em ngủ…'>
[Vấn đề là bây giờ em lớn rồi!'>
[Lớn hơn cũng vẫn là em gái anh mà!'> Cô nói một cách đương nhiên.
Anh cười, [Đúng, lớn hơn nữa cũng vẫn là em gái của anh.'> Anh em bọn họ luôn giúp đỡ lẫn nhau, không rời xa, đây là lời anh đã đồng ý với cha.
Thẩm Hàn Vũ ôm cô vỗ về, che chở cô vào giấc ngủ.
Đợi bao năm rồi, cuối cùng cô lại được trở về bên anh một lần nữa – Thẩm Thiên Tình mãn nguyện thở dài trong lòng.
Cho dù chỉ làm anh em cũng được, ít nhất cô nhìn thấy anh, chạm vào anh, không cần mỗi đêm mơ về anh mà không thể đến gần, sau khi tỉnh giấc chỉ còn tràn ngập cảm giác sợ hãi, không yên…
Trước khi đi vào giấc ngủ, cô vô thức hỏi khẽ: [Anh, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, đúng không?'>
[Ừ, không bao giờ xa nhau nữa…'> Anh thở dài, nhìn chăm chú gương mặt buồn ngủ ngọt ngào ngây thơ khẽ cười, trong ngực vừa chua vừa ngọt, gần như cảm giác hạnh phúc của nỗi đau…
Anh sẽ dùng toàn bộ sức lực bảo vệ cô, không bao giờ để cô chịu một chút khổ nào, chỉ có điều, cả đời này anh sẽ mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh với thân phận người anh trai.
Mãi mãi.
Thẩm Hàn Vũ đánh chùm chìa khóa khác cho cô, nói qua những chỗ gần nhà, sau khi thu xếp ổn thỏa, dặn cô có việc đợi anh tan làm rồi nói.
Cô biết, trước khi đi làm anh sẽ không đi nỗi vì lo lắng cô sống không quen…
Thực ra anh quá lo rồi, mấy năm nay không có anh ở bên, cô trưởng thành rất nhiều, cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, việc anh bận rộn với công việc đã rất vất vả, cô sẽ cho anh thấy sự trưởng thành của cô, không cần anh phân tâm lo lắng.
Vì vậy, cô dùng thời gian anh không ở nhà, không chỉ giặt quần áo, quét nhà, lau cửa sổ, sắp xếp căn phòng, còn tìm được chợ, mua đồ ăn về nhà, chuẩn bị làm cho anh một bữa tối thơm phức, coi như đền đáp một ngày lao động vất vả của anh.
Trưa, anh không yên tâm về cô, vội tranh thủ thời gian gọi điện về hỏi cô ăn cơm chưa? Có gặp vấn đề gì không?
Còn cho cô biết, muộn chút sẽ về đưa cô ra ngoài ăn tối, muốn cô nghĩ trước sẽ ăn gì…
Cô nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, mỉm cười mãn nguyện.
Tuy chỉ có 2, 3 món ăn gia đình thường ngày, một chút cũng không hấp dẫn, nhưng anh nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui, vì đó là bữa cơm đầu tiên cô làm cho anh.
Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cô nhảy lên, vui vẻ chạy ra cửa đón.
[Anh, hoan nghênh về nhà.'> Cô cười ngọt ngào, chào đón anh trở về.
Thẩm Hàn Vũ đón nhận nghi thức ôm nồng nhiệt hoan nghênh anh, cười nói: [Hôm nay vẫn ổn chứ?'>
[Rất tốt ạ! Em giặt quần áo, lau bàn, quét nhà, sắp xếp phòng khách, còn giúp anh khâu cúc áo!'> Cô ngẩng đầu, giơ ngón tay ra – đếm tỉ mỉ.
[Giỏi thế cơ à? '> Vẻ mặt anh tò mò. [Vậy mùi thơm anh đang ngửi thấy?'>
[Đó là cơm tối em làm, anh đi rửa tay rồi có thể ăn!'>
[Chẳng trách người ta đói bụng rồi, đến đây, để anh xem em nấu những món gì.'> Thẩm Hàn Vũ ôm vai cô bước vào bếp.
[Chỉ vài món đơn giản thường ngày, không có gì đặc biệt cả, hai chúng ta thôi mà, tha hồ ăn.'> Cô thêm cơm đưa anh.
Thẩm Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Chẳng qua vài động tác cực kỳ đơn giản, vài món ăn cực kỳ bình thường, nhưng lại khiến anh có cảm giác khó nói lên lời…
Vì có cô, lại một lần nữa khiến anh cảm nhận được cảm giác có gia đình, và ấm áp vì có người chờ đợi, trái tim tĩnh lặng từ lâu sống lại trong lồng ngực, ấm áp.
Bưng bát lên định ăn, chuông cửa reo, bọn họ nhìn nhau.
[Em ăn trước đi, anh đi xem là ai.'>
Anh buông bát đũa đứng dậy, cửa vừa mở, Tề Quang Ngạn lập tức nhảy ra. [Ông già Noel mang quà tới nè!'>
Thẩm Hàn Vũ trợn mắt nhìn anh. [Thần kinh!'> Còn lâu mới tới Noel.
Lưu Tâm Bình đằng sau giơ hộp thức ăn trong tay, dịu dàng giải thích: [Hôm qua nghe Tề Quang Ngạn nói em gái anh đến rồi, bình thường anh không chú trọng ba bữa, chắc cũng bắt Thiên Tình ăn linh tinh với anh, vì vậy cùng Quang Ngạn mua chút đồ quà.'>
[Không cần, Tình nấu rồi.'> Anh lạnh nhạt nói, quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Lưu Tâm Bình lúng túng cứng người tại chỗ, nhất thời không biết làm thế nào, Thẩm Thiên Tình nghe thấy, vội vàng ra mặt hóa giải sự lúng túng này, cầm vài cái đĩa: [Vừa may thêm thức ăn cho bọn em, nếu không lưu tâm, cùng ăn nhé!'>
[Vẫn là tiểu mỹ nhân của chúng ta khá hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không giống người nào đó --'> Tề Quang Ngạn dừng lại đúng lúc, liếc sáng hướng nào đó, ý rất rõ ràng.
Thẩm Hàn Vũ vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn làm lơ.
Cả một buổi tối, anh dường như chỉ ăn thức ăn Thẩm Thiên Tình làm, nếu không phải Thiên Tình chủ động gắp vào bát anh, chỉ sợ thức ăn khác, đến đụng anh cũng không đụng vào.
Sau bữa cơm, Thẩm Thiên Tình rửa bát trong bếp, Tề Quang Ngạn buột miệng hỏi: [ Lần này, cậu định giữ cô ấy bao lâu?'>
[Không biết.'>
[Không biết?'> Lưu Tâm Bình không hiểu.
[Chính là không có thời hạn nhất định.'> Thẩm Hàn Vũ đáp một cách đương nhiên, thuận tay lật đống báo chí xếp gọn gàng bên cạnh.
[Thật hay giả?'> Phân vân ký ức lần trước, đối với các biểu hiện tình cảm của hai anh em này khiến người khác khó lý giải, Tề Quang Ngạn chẳng nằm ngoài hy vọng.
[Cô ấy muốn đi cũng không có chỗ đi.'> Thẩm Hàn Vũ nói rõ hơn.
[Hóa ra như vậy, chẳng trách cậu sẽ giữ cô ấy lại.'>
Thẩm Hàn Vũ nhíu mày. [Tôi không phải không đuổi được cô ấy mới giữ lại, cậu đừng nói những lời thừa thãi với Tình.'>
Ôi, bây giờ lại là cục cưng rồi? Sao bọn họ nhìn thấy lại không phải như vậy?
Tề Quang Ngạn nhướng mày. [Vậy lần trước là ai không quan tâm, đóng gói cô ấy vứt lên tàu?'>
[Tôi --'> Đang định nói gì, ánh mắt liếc thấy gạch bút trên tờ báo, thay đổi sự chú ý của anh, nhìn chăm chú nội dung tìm việc.
Lưu Tâm Bình tò mò sát lên trước.[Ớ, Thiên Tình muốn tìm việc à? Việc gì phải phiền phức đi đọc báo, xem cô ấy muốn tìm công việc gì, em quen rất nhiều người, giúp cô ấy thu xếp cũng không thành vấn đề?'>
[Ô ô! Không bằng phòng hành chính chỗ chúng tôi có thể sắp xếp vị trí cho cô ấy, bây giờ cạm bẫy tìm việc nhiều đến thế, một cô bé xinh đẹp non nớt như Tình, chưa bao giờ sống ở thành phố, rất dễ bị lừa, cậu làm anh phải lưu ý hơn một chút…'>
Lời vẫn chưa nói xong, Thẩm Hàn Vũ một tay rút báo, bước vào bếp.
[Tình, cái gì đây?'>
Thẩm Thiên Tình ngạc nhiên nhìn thứ anh giơ lên một cái. [Báo ạ!'>
[Anh muốn nói nội dung trong đó! Chuyện em muốn tìm công việc, vì sao không bàn bạc với anh trước?'>
[Cần không? Em muốn nói, nếu em ra ngoài làm việc, có thể giảm nhẹ gánh nặng cho anh...'> Đây là điều đương nhiên, cô không hiểu vì sao anh phải tức giận.
[Ai cần em giảm nhẹ gánh nặng của anh? Anh đã nói, em chỉ cần yên tâm ở đây là được, những thứ khác anh sẽ giải quyết, sao em không tin anh?'>
[Thiên Tình cũng là ý tốt, anh đừng gắt cô ấy, bình tĩnh trước đã.'>
Thấy tình cảnh căng thẳng, Lưu Tâm Bình vội vàng lên trước xoa dịu tinh thần anh.
[Em không phải không tin anh, em chỉ không muốn anh quá mệt, hơn nữa cả ngày ở nhà em cũng không có việc gì làm…'>
[Ai nói em không có việc gì làm? Anh đã lên kế hoạch ổn cả rồi, em chăm chỉ học cho anh, năm sau tham dự kỳ thi, tiếp tục học cao lên.'>
[Em không muốn! Anh biết em từ nhỏ đã không thích học, học nhiều vậy đối với em cũng vô dụng mà!'>
[Em không thích học? Thực là như vậy không? Thẩm Thiên Tình, em lừa ai cũng được, nhưng đừng nghĩ lừa được anh, em tưởng anh sẽ không biết, thực ra em chỉ vì hoàn cảnh gia đình mới muốn bố mẹ toàn tâm vun trồng cho anh, vì thế không bao giờ để tâm vào việc học hành?'>
[Không phải như vậy --'> Cô lên tiếng thanh minh.
[Có phải hay không trong lòng anh biết rõ! Tình, em gọi anh tiếng anh trai bao nhiêu năm rồi? Đây không hề phí sức gọi, anh hiểu em, hiểu bản thân em hơn cả em rất nhiều, sự thông minh của em không thua kém anh, anh có thể học tới đại học, vì sao em không thể? Cho dù em không thích học, vậy hội họa? Từ nhỏ em thích viết nguệch ngoạc, khi anh tức giận còn có thể vẽ tranh chọc anh cười, đây lẽ nào không phải khát vọng của em ư? Nghe lời anh, thi khoa mỹ thuật, có thể để em vẽ thỏa thuê.'>
[Em không muốn! Đó là anh cho rằng như vậy, em lại chưa từng đồng ý, em ngốc như thế, nhất định thi không đỗ, anh đừng lãng phí tâm trí, em ghét học!'> Muốn nghe lời anh đi học, vậy học phí làm thế nào? Tuy anh trai nói rất nhẹ nhàng, nhưng cô sẽ không thể vô tri đến mức không biết đây là gánh vác rất nặng nề, cô không muốn anh vì cô mà mệt mỏi.
[Em ép anh nặng lời có phải không? Thẩm Thiên Tình, em có biết có một đứa em gái học cao đẳng rất mất mặt không? Nếu em thi không đỗ, ra ngoài đừng nói anh là anh trai em, rất mất thể diện!'>
[Hàn Vũ!'>
[Thẩm Hàn Vũ!!'> Hai giọng cùng lúc lên tiếng can ngăn, lời này thực sự làm người khác tổn thương đến mức đánh đòn.
Thẩm Thiên Tình cắn môi, trong lòng đau đớn, nhưng không dám khóc thành tiếng.
Anh trai nói… ghét bỏ cô…
Không khí ngưng đọng 3 phút, hai anh em trừng mắt nhìn nhau, không ai thỏa hiệp – –
Như vậy có thể thuyết phục được cô ấy không? Con bé cố chấp này – –
Thẩm Hàn Vũ thở dài, đầu hàng.
Anh bước lên trước, ôm cô vào lòng, cuối cùng nói ra những lời thật lòng. [Xin lỗi, anh không phải cố ý nói những lời tệ hại đó, làm tổn thương tới em, anh xin lỗi. Anh biết em đang nghĩ cho anh, nhưng Tình à, em có từng nghĩ tới tâm trạng anh chưa? Vì không thể kịp thời phát hiện ra cảnh ngộ của em, khiến em 6 năm sống vất vả, anh đã rất tức giận với bản thân, vì vậy anh hy vọng cố hết sức có thể khiến em vui vẻ, làm những việc bản thân em muốn làm, nếu đến ở bên cạnh anh cũng khiến em thiệt thòi, anh sẽ không thể nào tha thứ cho mình, em hiểu không? Nếu em thực sự vì anh, thì nghe lời anh, được không?'>
[Nhưng --'> Cô lưỡng lự. Đồng ý, sẽ khiến anh vui hơn ư?
Cô ngước mắt lên nhìn anh. [Vậy không bằng chúng ta mỗi người lùi một bước, nếu em thi đỗ, không ảnh hưởng tới tình hình học hành, anh cho em đi làm thêm --'>
Anh vừa định mở miệng, cô lập tức tiếp tục: [Coi như là kinh nghiệm cuộc sống học tập, như vậy cũng không có gì không tốt.'>
Lưu Tâm Bình nắm đúng thời cơ giảng hòa. [Được rồi, Hàn Vũ, em thấy quyết định như vậy đi, chuyện công việc không có gì to tát ấy để em thu xếp, em sẽ giúp anh trông em gái, một cọng lông cũng không thiếu, như vậy anh có thể yên tâm rồi chứ?'>
Thẩm Hàn Vũ nhíu mày nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói: [Vậy em phải bảo đảm, có vấn đề gì nhất định phải nói cho anh ngay lập tức, không được giấu diếm.'>
[Em bảo đảm!'> Thẩm Thiên Tình giơ ba ngón tay ra thề.
Thẩm Hàn Vũ nắm chặt tay cô. [Anh tin em.'>
[Vậy tốt rồi, nếu cần học, vấn đề sách vở phải nghĩ cách. Em nhớ em có một người bạn, em gái cô ấy năm ngoái thi xong, sách cấp 3 chắc vẫn chưa vứt đi, em đi hỏi xem có thể lấy vài quyển về không.'>
Lưu Tâm Bình nghiêng đầu bắt đầu suy nghĩ.
[Như vậy sẽ không làm phiền chị Lưu chứ?'>
[Không đâu!'> Lưu Tâm Bình cười cười xua tay. [Em là em gái của Hàn Vũ, chị cũng coi như em gái mình, em có vấn đề gì cứ việc đến tìm chị, đừng khách sáo.'>
Thẩm Thiên Tình ngước mắt nhìn anh, Thẩm Hàn Vũ thanh lọc cổ họng, không nhìn. [Tình, em đi tắm trước đi, những thứ khác sau khi bọn anh thảo luận xong sẽ cho em biết.'>
Cô gật đầu, ngoan ngoãn vào bếp. Lưu Tâm Bình theo sau cũng muốn đi ra, anh đột nhiên gọi cô – –
[Tâm Bình, cảm ơn em.'>
Không đợi cô hồi đáp, anh đi lên trước, còn người được cảm ơn phía sau vẫn sững sờ chưa hoàn hồn lại.
Tình cảm sâu nặng cô dành cho anh, bao việc cô làm cho anh, anh chưa từng nói qua lời cảm ơn, nhưng bây giờ, cô chỉ giúp em gái anh có chút việc mà thôi, anh lại dễ dàng mở miệng thể hiện sự cảm ơn?
Lẽ nào nói – – Em gái đối với anh mà nói, còn quan trọng hơn cả bản thân anh rất nhiều?
Tề Quang Ngạn vỗ vỗ vai cô. [Quen thì tốt!'> Sức ảnh hưởng của Thiên Tình đối với Thẩm Hàn Vũ rất lớn, 3 năm trước anh từng thấy qua.
--------------
Thẩm Thiên Tình tắm xong, ngồi cạnh Thẩm Hàn Vũ, tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, anh nhìn cô một cái. [Mặc thêm quần áo, tránh bị cảm.'>
[Không sao!'> Cô ngại đứng lên, trực tiếp dựa vào anh, Thẩm Hàn Vũ một tay ôm cô để truyền hơi ấm, đưa bảng tiến độ vừa dự tính ra trước mặt cô. [Anh nghĩ rồi, em tốt nghiệp cũng được một thời gian, muốn tự mình ôn lại cũng khá vất vả, anh bận việc, không thể bao đồng tất cả, Tiểu Tề và Tâm Bình đồng ý nhiệm vụ gia sư, Tiểu Tề tuy nhìn có vẻ lưu manh, nhưng lĩnh vực sử địa khá mạnh, văn thì đi hỏi Tâm Bình, anh phụ trách lĩnh vực toán lý.'>
Thẩm Thiên Tình cẩn thận cầm bảng tiến độ. [Cảm ơn mọi người!'>
[Khách khí gì chứ! Anh đang nghĩ, em đã muốn ở lâu dài, hôm nào anh đưa em đi dạo, thuận tiện giới thiệu vài người bạn cho em làm quen, anh trai em bận việc của mình, cũng không thể việc gì cũng dựa vào cậu ấy, em cũng có cuộc sống của mình.'> Tề Quang Ngạn cướp lời.
Thẩm Thiên Tình ngẩng đầu nhìn anh trai, trưng cầu ý kiến anh.
Thẩm Hàn Vũ nghĩ một chút, gật đầu. [Quen thêm vài người bạn, mở mang tầm nhìn cũng tốt.'> Con người sống trong môi trường xa lạ, ngoài anh ra, không có ai có thể nói chuyện với cô ấy, khó trách cô đơn, để Tề Quang Ngạn giải quyết vấn đề này là được rồi. Tuy hình tượng con người này rất cầm thú, nhưng về cơ bản, anh tin tưởng nhân cách phẩm hạnh, nếu không cũng sẽ không trở thành bạn thân với cậu ta. Giao Tình cho cậu ta, anh không lo lắng gì.
[Những người bạn đó, anh cũng quen à?'> Cô tò mò hỏi.
[Quen, bạn thời đại học chiếm đa số, có người còn từng qua lại với anh trai em, đến bây giờ vẫn còn khó quên tình cũ với cậu ta nữa đấy!'>
[Thật ư?'> Cô nghiêng đầu tìm chứng thực, Thẩm Hàn Vũ nhắm mắt không tự nhiên.
[Em nghe cậu ta đang nói xằng.'>
[Tôi nói xằng? Cậu mới nên dựa vào lương tâm mà nói, Gia Nghi chẳng phải từng qua lại với cậu ư? Vận Như là bạn gái cũ thứ mấy của cậu? Còn nữa, lần trước gặp Uyển Huyên, cô ấy nói bây giờ nghĩ tới cậu vẫn đau lòng, từng yêu đương với cậu thì rất khó rung động với người đàn ông khác? Đổi người yêu so với ai cũng nhanh hơn cả, hơn nữa mỗi một người con gái cậu từng qua lại, mãi mãi chỉ có nhớ nhung mà không có oán hận với cậu?'>
Thẩm Hàn Vũ ho sặc. [Cậu nhất định phải nói những lời này trước mặt em gái mình hả?'>
Kỳ thật, vì sao mỗi lần chỉ cần nhắc tới tình sử phong lưu của cậu ta trước mặt Thiên Tình, cậu ta liền có dáng vẻ đứng ngồi không yên? Nói biểu hiện không tự nhiên bao nhiêu thì có bấy nhiêu không tự nhiên…
[Đi không ngay thẳng, ngồi không đoan chính còn sợ người khác nói? Thiên Tình, anh nói cho em biết, tuy nhìn anh có bộ dạng rất ăn chơi, thực ra bên trong tình cảm thuần khiết tận xương tủy, nào giống anh trai em, bề ngoài chính nhân quân tử, nhưng sâu thẳm chơi còn dữ hơn bất kỳ ai, đây gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!'>
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tề Quang Ngạn đã tử trận rồi!
Không bịt được cái miệng này, anh thay đổi chủ đề: [Thời gian không còn sớm nữa, Tình, chẳng phải em nên ngủ rồi ư?'>
[Em muốn nghe thêm chút chuyện của anh, vẫn chưa muốn ngủ.'>
[Những lời phát ra từ miệng tên này chẳng có gì bổ béo, không nghe cũng được.'>
[Vậy em nghe chị Lưu nói --'>
[Tình! Nghe lời!'>
Thẩm Thiên Tình cam chịu ngậm miệng, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn anh.
[Muốn ngủ phòng anh không?'> Anh hỏi.
Cô gật đầu. [Có được không?'>
[Ngủ phía trong, nếu không em sẽ rớt xuống giường.'>
[Cảm ơn anh!'>
Đợi cô biến mất sau cánh cửa, Thẩm Hàn Vũ quay đầu, bắt gặp hai gương mặt kinh ngạc.
[Hai người - - không phải ngủ chung đấy chứ?'> Tề Quang Ngạn lắp ba lắp bắp, nói lắp nghiêm trọng.
[Bọn tôi ngủ chung từ nhỏ, tôi còn giúp cô ấy tắm, thay bỉm.'>
[Nhưng đó là hồi nhỏ mà, bây giờ cô ấy lớn như vậy…'> Lưu Tâm Bình định nói nhưng thôi.
Thẩm Hàn Vũ liếc bọn họ một cái, lạnh nhạt nói: [Lớn hơn cũng vẫn là em gái tôi, cô ấy vừa tới một nơi xa lạ, tôi ở bên cô ấy có gì không đúng?'>
[Nhưng…'> Tình cảm anh em dù có tốt hơn nữa cũng có giới hạn, bọn họ như vậy chẳng phải… thân mật quá mức ư?
Tề Quang Ngạn nuốt nước bọt. [Điều đó… các người… có thật là anh em ruột không?'>
Nhìn thấu sắc xuân ngập đầu óc cậu ta, Thẩm Hàn Vũ cuộn tròn tờ báo, trực tiếp đập.
Lưu Tâm Bình trầm mặc không nói, nhìn anh chăm chú như có điều suy nghĩ, đồng thời không bỏ qua khóe miệng mím chặt của anh, vẻ đau khổ không dễ gì nhận biết…
Tiễn khách, Thẩm Hàn Vũ vào phòng xem xét, thấy vẻ mặt ngủ say của cô, đắp chăn cho cô, bước ra bên cửa sổ châm điếu thuốc, từ từ nuốt vào nhả ra.
Lâu lắm không hút thuốc, trước đây khi áp lực học hành và áp lực cuộc sống quá lớn, đều ít khi đụng tới, anh không biết những người khác vì sao hút thuốc, nhưng đối với anh mà nói, hút thuốc có thể khiến anh cảm thấy tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
[Anh--'>
[Mùi thuốc làm em tỉnh à?'> Anh vội vàng dập ánh lửa yếu ớt duy nhất trong bóng tối, mở cửa sổ hết cỡ, để gió đêm thổi bay mùi thuốc lá còn lại trong phòng.
Cô lắc đầu. [Anh, sao anh muốn hút thuốc?'>
[Thấy bạn bè bên cạnh hút, tự nhiên biết, đó chỉ là một cách giải tỏa tâm lý, em yên tâm, anh hiếm khi hút.'>
[Bây giờ tâm trạng anh không tốt à?'>
[Không có, em ngủ đi!'> Thẩm Hàn Vũ vứt đầu thuốc lá đi, cầm bộ đồ vào phòng tắm.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn, vị trí cạnh cô trên giường hơi lún xuống, mùi thơm nam tính sau khi tắm xong vấn vít bên mũi.
Sau khi im lặng một hồi, cô nhẹ nhàng nói: [Anh thực sự -- qua lại với rất nhiều bạn gái ư?'>
[Ừ.'>
[Vì sao?'>
[Vì cô đơn, vì muốn có người ở bên.'> Vì sợ – cảm giác bị thế giới vứt bỏ.
[Vậy tình yêu? Anh từng yêu bọn họ không?'>
Yêu? Anh bị hỏi đến nỗi ngớ ra.
[Anh không biết.'> Anh thực sự không biết đó có phải là yêu không, anh chỉ cần có người có thể ôm anh, lấy nhiệt độ cơ thể của loài người nguyên thủy an ủi lẫn nhau, xua đuổi cả một khoảng lớn lạnh lẽo cô độc tới phát hoảng trong nội tâm – –
Cô không nói gì nữa.
Thẩm Hàn Vũ nhắm mắt, lồng ngực đau thắt. [Tình có cảm thấy anh rất thối rữa không?'> Đừng nói cô, đến anh cũng phỉ nhổ hành vi lăng nhăng của mình!
Cô đột nhiên quay người sang, ôm chặt anh. [Em cứ tưởng người bị vứt bỏ là em, bây giờ mới biết, hóa ra anh trai cũng bị vứt bỏ --'>
Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Thẩm Hàn Vũ sững người, lập tức đau lòng ôm chặt cô.
Cô hiểu… vậy mà cô hiểu.
6 năm vứt bỏ cô, đồng thời anh cũng vứt bỏ bản thân, lưu đày trái tim trong sự cô đơn và giày vò ác độc, đây là trừng phạt, anh chưa hề sống tốt hơn cô.
[Chị Tâm Bình – khác – à?'> Một câu nói không ngờ, làm anh sững sờ.
Anh lơi tay. [Sao có thể nói vậy?'>
[Em cảm thấy được, anh đối với chị Tâm Bình không phải hoàn toàn không quan tâm, vậy tại sao anh có thể qua lại với nhiều cô gái thế, đối với chị Tâm Bình lại không thể tùy ý ham muốn? Với cá tính của anh, càng là người hay việc anh quan tâm, càng giấu trong lòng, suy tính quá nhiều, ngược lại không dám dễ dàng đi giành lấy, em đoán đúng không?'> Tim nhâm nhẩm đau. Sáu năm, có thể thay đổi bao nhiêu? Có phải anh trai sớm đã không còn là của cô nữa?
Anh nín lặng, một câu cũng không đáp nổi.
Rất lâu, rất lâu sau, cô khẽ giọng nói – [Anh, trong lòng anh rốt cuộc yêu ai?'>
Trong lòng anh rốt cuộc yêu ai?
Câu hỏi yếu ớt nhợt nhạt đưa ra trong màn đêm, lay động nội tâm bị chấn động, quanh quẩn nhiều lần.
Chương 8. Chờ đợi
Tề Quang Ngạn trở thành khách thường xuyên của Thẩm gia, không ngày nào không siêng năng giẫm lên bậc thềm, Thiên Tình tự nhiên cũng dần quen thuộc với anh, thân phận ban đầu [bạn của anh trai'>, thăng tiến tới cấp độ người quen có thể tán gẫu.
Tề Quang Ngạn là nhân vật tiêu biểu của phái hành động, nói muốn giúp Thiên Tình làm quen môi trường, liền đưa ra một bảng kế hoạch, làm theo bảng biểu, tiếp xúc lâu, cô cũng dần dần biết Tề Quang Ngạn sau một năm tốt nghiệp, tiết kiệm chút tiền, cũng tạo chút danh hiệu, liền tích cực cùng bạn bè hợp tác mở một văn phòng luật sư, kinh doanh cũng rất tốt, chẳng trách anh có thể nói giúp cô sắp xếp công việc chẳng phải việc khó.
Xét từ tiêu chuẩn đời thường, điều kiện của anh đã là lựa chọn nhất thời, tiền đồ tương lai sẽ không có điểm dừng, có một lần còn nửa đùa với cô rằng: [Bây giờ phát hiện anh trai Tề em là mẫu đàn ông tốt, phóng khoáng, tình cảm thuần khiết, chất lượng tốt của thế kỷ vẫn chưa muộn, xem ra em là em gái của bạn thân anh, lại xinh đẹp ngọt ngào rung động lòng người, cho em được hưởng quyền ưu tiên, cần không? Cần không? Đàn ông đỉnh như thế này, không quyết định sớm là tổn hại của em, muốn hẹn sẵn thì mời sớm!'>
Cô chỉ cười, bị động tác anh trêu chọc khiến cô thoải mái.
Ngoài chị Tâm Bình, sau này cô còn quen vài người nữa, bao gồm cả Uyển Huyên - bạn gái cũ của anh trai.
Đó là loại phụ nữ có trực giác đặc biệt, nhìn thấu trong tim chị Uyển Huyên vẫn chưa thể buông anh, hỏi chị vì sao đồng ý chia tay, chị nói – [Chia tay là chị nói ra.'>
[Cái gì?'>
[Chị không phủ nhận, đến giờ chị vẫn rất yêu anh ấy, nhưng nếu lại một lần nữa, chị vẫn sẽ làm như vậy.'>
[Anh em làm gì rồi? Khiến chị…'>
[Không có, cái gì anh ấy cũng không làm. Tất cả mọi người đều nói anh ấy đào hoa, sau khi kết thúc một cuộc tình, thường rất nhanh chóng bắt đầu cuộc tình khác, nhưng trong khi qua lại, anh chưa bao giờ đặt hai chân lên hai con thuyền* (bắt cá hai tay), hơn nữa đối với bạn gái tuyệt đối dịu dàng chu đáo, tốt tới nỗi không thể soi mói.'>
[Em không hiểu…'> Nếu anh đã tốt như thế, chị ấy lại yêu sâu đậm, vì sao còn muốn rời xa?
Lâm Uyển Huyên cười. [Cho dù có yêu anh ấy nữa cũng chỉ có sự tôn nghiêm cơ bản, sâu thẳm trái tim anh ấy cất giấu một người, có lẽ đến bản thân anh ấy cũng chưa phát hiện ra, vì anh ấy giấu rất kín, rất tốt, nhưng một người con gái dùng trái tim để cảm nhận anh ấy, sẽ nhìn thấy hết tất cả, chị không rõ người con gái này là ai, càng không hiểu anh đã yêu sâu đậm đến thế, vì sao không dám đi tìm cô ấy, ngược lại còn qua lại với hết người con gái này tới người con gái khác mà anh ấy thực sự không hề thật lòng, chị chỉ biết rõ, thể xác anh ấy bên mình, nhưng linh hồn thì ở mãi nơi xa, thậm chí chị cảm thấy anh ấy đang nhìn qua chị để nhớ nhung ai đó, chị không muốn thế thân.'>
[Em tin không? Khi nói chia tay, chị rơi nước mắt không phải vì thương tiếc cho bản thân mình mà là đau lòng vì anh ấy, trong lòng anh ấy rất đau khổ, thậm chí chị lo lắng, sau khi chị đi, đến một nơi để ký gửi tâm tình anh ấy cũng không có thì làm thế nào? Có lúc nhìn đôi mắt hoang vắng mênh mang của anh ấy, cảm thấy anh ấy giống như người rơi xuống biển lớn, nhìn thấy cọc gỗ có thể vịn vào, cho dù đó có phải là anh ấy cần hay không… anh ấy trước giờ đều vô tâm làm tổn thương người khác, nhưng không được giúp đỡ, trái tim hoảng loạn chỉ có thể tóm chặt bất cứ một người con gái nào có thể cho anh ấy sự ấm áp, không để bản thân bị chìm ngập trong sự cô đơn lạnh giá hoang vắng…'>
[Vậy ư?'> Tim cô đập nhanh, nghĩ tới đối thoại của họ tối đó… [Nếu là em, tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy.'> Cô không nỡ.
Lâm Uyển Huyên lắc đầu cười đau khổ. [Em tuổi còn nhỏ, sẽ không hiểu, yêu một người mãi mãi không thể yêu bản thân mình, là một việc rất đau khổ.'>
[Em hiểu! Vì có thể ở bên cạnh người mình yêu thương, là một việc rất khó, có vài người đến lập trường chờ đợi cũng không có, nhung nhớ trở thành một loại ước mơ xa vời, thực ra chỉ cần có thể thấy anh ấy, biết anh ấy sống như thế nào, chẳng phải là một loại hạnh phúc ư?'>
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lâm Uyển Huyên nghe xong sững người, bắt đầu dùng con mắt mới nhìn cô chăm chút.
[ Trong lòng – em có người rồi à?'> Vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt cố chấp đó… đây không phải là lời của một thiếu nữ không hiểu phải trái có thể nói ra.
Cô mím môi, trả lời: [Từ nhỏ tới lớn, bên cạnh em chỉ có anh trai, chưa từng quen người khác giới nào tới mức thân tình.'>
Thực sự như vậy ư? Nhưng, một thiếu nữ không biết mùi vị của tình yêu, sao có thể phát ra ánh sáng rực rỡ như vậy? Đó là một loại cố chấp đến bùng cháy…
Đã là em gái của Thẩm Hàn Vũ, quả nhiên không thua kém chỗ nào, Thẩm Thiên Tình – cô ấy là một người con gái đặc biệt, tế nhị.
Ngoài Lâm Uyển Huyên ra, cô còn quen rất nhiều bạn mới, nam có, nữ có, đại đa số là người Thẩm Hàn Vũ quen, mọi người cũng đều coi cô ấy là em gái yêu quý của mình, trừ nhân tố Thẩm Hàn Vũ ra, đương nhiên cũng vì cô thông minh nhanh nhẹn, tự nhiên có thể thu hút người khác tới gần.
Cô thích gần gũi bọn họ, vì họ đại diện cho cuộc sống 6 năm của anh trai, bên họ, cô có thể hiểu từng chút những năm đó của anh, cảm giác như tiến gần thêm một bước lớn, bù cho khoảng không 6 năm.
Cô sẽ từng chút từng ít từ từ tìm lại những ngày tháng bọn họ đã mất, cô tin chỉ cần cô đủ cố gắng, có thể tìm lại được thời gian trước đây, bao gồm người anh trai cô thương nhớ nhất trong ký ức, cùng với – sự qua lại của hai trái tim hiểu nhau.
Năm đó, Thẩm Hàn Vũ tốt nghiệp, đồng thời suôn sẻ thi lấy bằng bác sỹ, còn cô cũng không phụ hy vọng của mọi người, thi đỗ đại học như ý nguyện, đỗ khoa mỹ thuật như cô hằng mong.
Anh nói không sai. Từ nhỏ cô đã hứng thú với hội họa, khi chưa hiểu chuyện, không an phận viết nguệch ngoạc linh tinh lên vở bài tập của anh, hại anh phải viết lại mấy lần, lại giơ nụ cười vô tội đầy nước miếng ra vẻ không chịu, sau này hiểu chuyện rồi, người khác dùng chữ viết nhật ký, cô lại dùng tranh ghi lại tâm tình.
Sự kiên trì của anh làm tròn ước mơ của cô.
Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, khi trở thành sinh viên đại học, cô cũng tuyên bố một cách hào hùng: Cô muốn tự mình làm thêm kiếm tiền trả học phí!
Cuộc sống như vậy rất phong phú, tĩnh lặng, cô thậm chí còn hy vọng, có thể cùng anh nương tựa lẫn nhau cả đời, không có sóng to gió lớn, bình thường, thành thật, như vậy chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc?
Buổi tối gần 11h trước khi ngủ, cô vào bếp rót nước, thấy cửa phòng vẫn sáng đèn, cô gõ hai cái, thò đầu vào [Anh, còn bận à?'>
Thẩm Hàn Vũ vùi đầu vào trước bàn máy tính, mười ngón đang bận gõ trên bàn phím, liếc cô nửa giây, mắt lại dán vào màn hình. [Vào đi!'>
Cô bước vào, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu thưởng thức khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chú tâm làm việc của anh, nhưng vẫn không quên hỏi: [Em ở đây có quấy rầy đến anh không?'>
[Không.'> Vừa trả lời, ngón tay vừa gõ ra một chuỗi tiếng Anh cô hoàn toàn không hiểu.
Hôm nay tham dự một ca phẫu thuật thay tim, do ba vị bác sỹ hợp tác cầm dao, hai vị kia đều là bác sỹ uy tín của bệnh viện, nhưng không ngờ ca phẫu thuật lớn, quan trọng như vậy, lý lịch còn mờ nhạt như anh cũng là một trong số đó, cơ hội hiếm có để tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, đến anh cũng được ưu ái mà lo sợ.
Ý bồi dưỡng trong đó quá rõ ràng, các bác sỹ cùng thời kỳ thầm ngưỡng mộ lại ghen tị, nói tiền đồ của anh rất tốt.
[