Thiên thần bóng tối (Black
ười của ta vào! - Băng lên tiếng, giải thích ngắn gọn.
- Ta cũng định làm thế! - Lâm Chấn Đông nhìn Băng với ánh mắt ưng ý.
Xe hàng vẫn an toàn. Khang liếc nhìn Băng, cậu chẳng dễ chịu gì khi bị một đứa con gái ra lệnh như đấng bề trên như vậy. Khang khẽ chau mày. Băng vừa vuốt tóc, cô có vẻ rất tập trung vào màn hình dù chẳng phải người điều khiển.
30 phút sau.
- Ra tới trạm hải quan! - Khang thông báo
- Cẩn thận đấy - Lâm Chấn Đông lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Kiên nhẫn chờ chúng kiểm tra giấy tờ và hàng! - Khang ra lệnh cho tên cận vệ chở hàng.
Không khí trong phòng họp khá căng thẳng. Mọi con mắt đều hướng lên màn hình lớn. Sáu tên ở trạm hải quan sẽ kiểm tra hàng trước khi đưa lên contener chuyển lên tàu vận chuyển. Băng tỏ ra đang tiếp nhận thông tin về xe hàng nhưng thực ra bộ não cô đang phân tích những dãy thông tin phức tạp hơn nhiều.
- Tốt lắm! Người trên tàu đang đợi. Nhớ xử lí sạch sẽ mấy kẻ không phận sự!
- Thuận lợi ngoài sức tưởng tượng. Chấn Khang khá hài lòng.
Lũ hải quan cho qua! Có lẽ chúng ngại việc bồi thường cho vũ hội truyền thống khi giữ xe hàng thủy tinh. Hàng đang đưa lên contener!
- Dễ dàng tới vậy sao? - Lâm Chấn Đông nghi hoặc - Lũ cảnh sát đâu chỉ là bù nhìn. Còn John Han nữa. Hắn chết ở đâu rồi???
- Sao cha lại nghi ngờ khi mọi việc tiến triển thuận lợi chứ?
- Thuận lợi sao? - Băng lên tiếng, mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình lớn- Hai viên cảnh sát vừa tiến vào trạm kìa!
…
- Cậu chủ! Lũ cớm yêu cầu dỡ contener chuyển hàng xuống kiểm tra.
- Khốn kiếp! - Khang điên tiết - Nói với chúng nếu trước 12 giờ trưa không chuyển được hàng tới đảo thì chúng sẽ phải bồi thường.
- Em giải thích rồi. Chúng bảo chỉ mất một tiếng và đây là lệnh của cấp trên.
Lâm Chấn Đông lập tức ra lệnh:
- Nối máy với chính quyền đảo Wayton!
Tut… Tut…
- Alo?
- Chào ngài. Tôi là giám đốc công ty cung cấp thủy tinh cho vũ hội truyền thống đêm nay. Không biết vũ hội có thể lùi lại vài tiếng được không?
- Lùi vài tiếng? Đây là lễ hội truyền thống lớn nhất trong năm của người dân đảo Wayton. Sao có thể nói lùi là lùi được?
- Cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Người của tôi đang gặp vấn đề ở trạm hải quan Disny. Cảnh sát muốn giữ mấy thùng hàng thủy tinh lại để kiểm tra.
- Trạm hải quan Disny? Được, tôi sẽ lập tức liên lạc với bên đó. Sẽ không lâu đâu!
Lâm Chấn Đông hạ máy.
- Phía chính quyền sẽ ép bên cảnh sát.
- Chúng vừa cho contener đáp đất. - Khang thông báo tiếp - Sao cha không gọi thẳng đến cục? Mấy tên cảnh sát không biết điều này chỉ là một lũ vô dụng.
- Gọi tới cục không phải sẽ dùng tới danh nghĩa của chúng ta sao? Đánh rắn động cỏ!
Mỗi phút trôi đi, không khí trong phòng ngày càng căng thẳng hơn. Không một lời nói, không một tiếng động, mọi người đều nín thở chờ kết quả.
- Được rồi!!! Chúng đã chấp nhận thông qua! - Khang nhẹ nhõm thông báo.
- Chúng sẽ không để yên đâu! - Lâm Chấn Đông hạ giọng, ông tiếp tục bấm số.
- Vâng, thưa ông chủ?
- Cho tàu xuất phát đi! Bất kì chiếc thuyền, xuồng hay cano nào đuổi theo thì xử gọn!
- Vâng!
Tàu chở hàng bắt đầu di chuyển trên vịnh. Đã ra tới biển thì có thể nói sẽ an toàn vì thiết bị định vị sẽ phát hiện kẻ bám đuôi từ rất xa.
- Alo?
- Các ngài đã tới nơi chưa? Chúng tôi đang di chuyển trong vịnh.
- Một giờ nữa người của tôi sẽ tới địa điểm giao hàng. Tàu chở hàng khi nào đến?
- Khoảng một giờ chiều tàu sẽ cập bến. Các ngài định lấy hàng bằng cách nào?
- Máy bay tàng hình. Sau khi nhận hàng, chúng tôi sẽ lập tức gửi tiền tới tài khoản. Tôi hy vọng vụ giao dịch này sẽ thành công.
- Tôi cũng hy vọng mọi việc thuận lợi. Chào ngài!
Tàu chở hàng vẫn di chuyển trong vịnh, chưa có gì bất thường xảy ra. Phòng họp không một tiếng động càng trở nên căng thẳng. Chấn Khang và Lâm Chấn Đông vẫn chăm chú theo dõi thiết bị định vị. Còn Băng, cô vẫn ngồi yên một chỗ, mắt chú mục vào màn hình máy
Hai giờ trôi qua, không có gì bất ổn. Không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt làm mọi tiếng động trở nên sắc nét, rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Cạch!”
Lâm Chấn Đông nhíu mày, liếc mắt về phía phát ra tiếng động. Là chỗ của Băng! Chắc chắn có thứ gì đó vừa rơi xuống. Lâm Chấn Đông dò xét trên khuôn mặt Băng dù nó vẫn lạnh tanh.
- Có chuyện gì vậy con?
- Không có gì!
- Nhưng đôi mắt nhanh nhạy của Lâm Chấn Đông không bỏ qua chi tiết nào.
- Zan, nhặt thứ vừa rơi lên!
Băng nuốt khan, Zan nhìn cô trong tích tắc rồi cúi xuống. Lâm Chấn Đông vẫn chờ. Các mạch máu trong người Băng như co hết lại, máu chảy nhanh hơn và tim bắt đầu đập mạnh. Zan đứng thẳng dậy, gương mặt hắn cũng có chút căng thẳng.
- Không có gì, ông chủ. Là tôi đánh rơi chiếc bật lửa - Hắn giơ chiếc bật lửa lên - Tôi xin lỗi!
- Thôi được. Chú ý vào đi! - Lâm Chấn Đông tạm thời bỏ qua.
Các cơ trên mặt Băng dãn ra, cô khẽ thở một hơi dài. Trong bàn tay kia của Zan là một chiếc… USB Datatraveler!
“Phụt!”
- Chuyện quái gì thế? - Khang nhảy dựng lên. Màn hình lớn đã chuyển sang đen ngòm! - Thiết bị định vị bị ngắt kết nối rồi.
- Sao có thể? Thử kết nối lại đi!!
- Cha, không được. Hoàn toàn mất tín hiệu.
Lập tức Lâm Chấn Đông nghĩ đến Chấn Phong.
- Zan, đi gọi thằng Hai đến đây!
- Vâng, ông chủ!
- Để tôi đi, ông chủ. - Wind lên tiếng.
- Không, ngươi ở lại! - Lâm Chấn Đông lập tức phản đối. Dù Wind có trung thành tới đâu, ông ta vẫn tin tưởng cận vệ của mình hơn - Không ai được rời khỏi căn phòng này nếu không có sự cho phép của ta.
Chấn Khang vẫn giữ liên lạc với kẻ dưới thông qua thiết bị nghe nhưng không có thiết bị định vị nên không điều khiển được hướng đi.
- Chúng mày tìm thấy đảo chưa?
- Rồi, cậu chủ. Ba mươi phút nữa sẽ cập bến.
- Cha, không có thiết bị định vị sẽ không đảm bảo được sự an toàn cho lô hàng. Hay dừng tàu lại đã?
Lâm Chấn Đông nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ trưa.
- Không, tiếp tục đi đi. Thằng Hai sẽ kết nối lại thiết bị định vị nhanh thôi. Chậm trễ sẽ làm đối tác khó chịu.
Lâm Chấn Đông chợt liếc sang Băng:
- Con làm được không?
- Không! Tôi không rành về máy tính! - Băng trả lời thẳng thừng.
Mười phút trôi qua, Zan vẫn chưa quay trở lại. Lâm Chấn Đông bắt đầu cảm thấy bất an.
- Chấn Khang, con thử kết nối sang máy tính thằng Hai đi.
- Cha, máy tính của nó không nhận kết nối từ máy khác.
Khang chỉnh lại thiết bị nghe.
- Sao rồi?
- Chúng em đang cho thuyền vào đảo thám thính trước.
- Nhanh lên!
Wind tiếp tục lên tiếng:
- Có thể Zan sẽ khó khăn trong việc đưa cậu Hai tới. Hay để tôi…
- Không cần. Zan về rồi!
Zan chạy vào, mặt hắn có vẻ căng thẳng.
- Không thấy cậu Hai, ông chủ!
- Không thấy?
- Tôi đã cho người tìm, không thấy. Quan trọng là mấy tay canh cửa đã bất tỉnh.
Lâm Chấn Đông đứng bật dậy. Ông không dám tin vào ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình. Rút di động ra, ông nhanh chóng bấm số.
“Tài khoản quý khách đã bị khóa!”
- Khốn kiếp! Nó khóa tài khoản rồi!
- Ông chủ, hay cho người ra ngoài tìm…
- Chúng mày nghĩ có thể tìm được nó à?
- Cha! Không ổn rồi! - Giọng Chấn Khang vang lên - Người bên đối tác không ở trên đảo.
- Gì cơ? Không thể!!
Lâm Chấn Đông lập tức gọi điện cho bên đối tác…
“Tut… Tut… Tut…”
- Không liên lạc được? Họ đang bày trò gì vậy??? Chấn Khang… khoan đã! Vào hệ thống an ninh cài đặt bức xạ bảo vệ, nhanh đi!
- Vâng!
Bức xạ bảo vệ được cài đặt tự động, đồng nghĩa với việc bất kì kẻ nào hoặc vật nào muốn xâm nhập vào khu biệt thự đều sẽ bị thiêu rụi bởi điện và phóng xạ, không cần sự cho phép của phòng điều khiển an ninh. Căn phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt đến khó thở. Thần kinh ai nấy đều căng ra như dây đàn. Chỉ có Băng, cô vẫn thản nhiên tập trung vào màn hình máy tính.
- Được rồi, cha!
- Cậu chủ!!! Chúng em dò thấy tín hiệu của máy bay. Thấy rồi… Là… Là cảnh sát cơ động, cậu chủ!!!
- Gì???? - Khang đứng bật dậy. Không có máy định vị, cậu không thể chỉ đường cho tàu hàng trốn chạy.
- Chúng mày vào đảo chưa?
- Chuẩn bị cập bến rồi… Không phải một mà là ba! Ba chiếc cơ động, cậu chủ!
- Chuyện gì vậy, Chấn Khang?
Khang nuốt khan. Cậu rối đến mức không suy nghĩ thêm được điều gì.
- Cha, lũ cớm mò ra tàu hàng rồi!
Tròng mắt Lâm Chấn Đông dãn ra… Ông hiểu, kế hoạch đã thất bại. Chắc chắn John Han đã bày ra một kế hoạch hoàn hảo! Cảnh sát sẽ tìm đến khu biệt thự này nhanh thôi.
- Ta phải rời khỏi đây! - Lâm Chấn Đông bước ra khỏi bàn.
- Cha định đi đâu?
- Kein! Acrob! Chuẩn bị xe ra sân bay!
Lâm Chấn Đông đã đặt trước vé đề phòng rủi ro.
- Cha! Cha không thể đi như thế!
- Vậy mày muốn tao và mày cùng ngồi tù à?
Lâm Chấn Đông rảo bước, ông chỉ biết ông phải thoát khỏi đây. Băng hít một hơi dài. Không khí căng thẳng tột độ nhưng dường như cô thấy rất dễ chịu. Cô lẩm nhẩm… 3…2…1!
Reng…. Reng…ggg…
Lâm Chấn Đông sững lại. Tất cả mọi người trong phòng họp đều sửng sốt. Tiếng chuông báo khẩn cấp vang lên dồn dập.
- Chuyện… chuyện gì thế hả?
- Ông chủ - Giọng Wind thất thần - Sắp có động đất!
Khuôn mặt Lâm Chấn Đông biến sắc.
- Động đất???
- Cha… nếu không bảo đảm an toàn cho lò phản ứng, khu biệt thự có thể nổ tung!
- Khốn kiếp… Tại sao lại động đất vào đúng lúc này? Chấn Khang, con xuống tầng hầm xử lí đi.
- Đây không phải chuyên ngành của con!
- Đầu tiên, cậu chủ phải tắt hệ thống bức xạ đi. - Wind lên tiếng.
- Tắt đi? Chúng ta có thể bị tấn công bất cứ lúc nào!
- Cậu chủ, tôi đã thấy cậu Hai xử lí như vậy ở lần động đất trước. - Một tên đàn em xen vào.
- Wind! - Lâm Chấn Đông ra lệnh - Ngươi đi cùng Chấn Khang giải quyết vấn đề đi!
Lâm Chấn Đông ngồi phịch xuống ghế, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Có động đất nên chắc lũ cớm cũng sẽ không manh động. Sau động đất chúng ta sẽ đi!
- Nhưng giao thông có thể bị đình trệ, ông chủ. Chưa chắc chuyến bay…
- Vậy thì dùng trực thăng chuyên dụng!
Từng giây trôi qua, Lâm Chấn Đông thấy nặng nề như ngàn thế kỉ. Ông bắt đầu suy tính đến những nơi có thể trú ẩn tạm thời, về cách thức liên lạc với các đối tác quen nhờ giúp đỡ.
Ông chủ, hơn tám phút rồi. Hy vọng cậu chủ xử lý kịp trước khi động đất xảy ra!
…
- Mười phút! - Tên cận vệ thông báo, một nét hoảng loạn hiện lên trên gương mặt hắn.
- Sao mặt đất vẫn chưa rung chuyển????
Sầm!!!
Một tên đàn em xô cửa, vội vã chạy vào.
- Ông… ông chủ… Chúng ta đã bị lừa!!!
- Ngươi nói gì???
- Không hề có động đất. Chúng ta đã bị lừa!!!!!!!!!!
Mắt Lâm Chấn Đông mở to… Mạch máu trên gương mặt ông nổi rõ… Cơ mặt giật giật… Mắt ông đỏ ngầu như con mãnh thú say mồi.
Rầm!!!! Ông đấm tay xuống bàn, nghiến chặt răng:
- S.H.I.T!!! - Lâm Chấn Đông gầm lên - Kẻ nào….???? Kẻ nào đã làm???
- Ông chủ, không còn thời gian đâu, chúng ta phải rời khỏi đây!
…
Lâm Chấn Đông và người của ông ta rời khỏi phòng họp, sát khí vẫn còn vảng vất phía sau. Zan không đi theo mà đứng nguyên tại chỗ. Trông hắn thất thần và đầy tội lỗi. Hai tay hắn nắm chặt.
Lúc này, Băng mới chống tay đứng dậy. Cô vén một bên tóc lên, tháo thiết bị cô gắn trên tai ra. Là một con chip! Con chip có thể bắt sóng và trao đổi thông tin với bất kì bộ não hay thiết bị nào trùng tần số.
Băng dừng lại ngay cạnh Zan, ngón tay cô khẽ chạm vào bàn tay đang siết chặt của hắn. Nó lập tức mở hờ ra.
- Đừng lo lắng nữa, cậu sẽ được tự do!
Dứt lời, Băng quay người bước về phía cửa
...........
Lâm Chấn Đông bước đi cùng hai tên cận vệ trung thành. Ra tới phòng khách rộng, bỗng một tên đàn em tức tốc chạy tới.
-Ông chủ, không thể ra ngoài! Xe cảnh sát đang tới!!
Mắt ông trùm mafia trợn trừng, hai hàm răng nghiến lại.
- Quỷ tha ma bắt! - Ông quay sang ra lệnh cho một tên cận vệ - Tìm thằng Cả, bảo nó nhanh chóng bật lại hệ thống bức xạ!
- Vâng!
Rồi ông ra lệnh tiếp cho tên còn lại:
- Khởi động trực thăng, đáp trên mái khu biệt thự. Nếu cấp bách, ta sẽ dùng nó trốn chạy!
Chỉ còn mình Lâm Chấn Đông giữa phòng khách sang trọng. Dù đang trong tình huống nguy cấp, ông vẫn giữ được vẻ uy nghiêm và cầm quyền. Tuy nhiên, ông cũng chưa từng nghĩ mình sẽ phải gặp chuyện bất lợi thế này.
Thật không hổ là Lâm Chấn Đông! Sắp bị tròng tay đến nơi mà vẫn bình tĩnh vậy!
Lâm Chấn Đông chau mày, rồi từ từ quay lại. Ông đã đoán được giọng nói ấy là của ai!
- Tất cả là do con sắp xếp sao?
Đối diện với Lâm Chấn Đông, một cô gái mảnh mai, vẻ như yếu đuối, nhưng gương mặt rạng ngời tự tin.
- Tôi tưởng ông đã phải biết rồi? Ngay từ đêm mưa ấy, ông đưa tôi về khu biệt thự này, tất cả đã nằm trong kế hoạch!
- Nhưng ta là cha ruột con! Là người thân duy nhất của con trên đời này! - Lâm Chấn Đông bắt đầu phẫn nộ
- Cha ư? Người thân duy nhất ư? Hay là loài ác thú đã giết hại cả gia đình tôi??
- Hân Đồng sẽ vô cùng tức giận khi biết con làm ra những điều này với chính cha mình!
- Im đi! Mẹ tôi hận ông tận xương tủy!
- Con nghĩ ta sẽ tha thứ khi con gây ra tất cả những việc này?
- Tha thứ hay trừng phạt tôi, ông không có tư cách! Và ông cần phải biết điều này! Để không còn ảo tưởng nữa!
Cơ mặt Lâm Chấn Đông se lại, như chờ một điều ông chưa thể đoán ra.
- Tôi! - Tay Băng đưa lên mắt, và từ từ tháo lớp kính áp tròng - Không phải con gái ông!
Con mắt đen sẫm tháo bỏ lớp kính đã trở lại là con mắt nâu khói trong veo. Ngày hôm ấy, Băng đã không tháo lớp kính áp tròng như kẻ khác nghĩ! Mà thực chất là cô đeo một lớp áp tròng vào mắt mình!
- 13 năm trước, khi ông suýt lấy mạng tôi ở gần khu công viên Ruby, thật trùng hợp! Mẹ tôi đã muốn tôi dùng kính áp tròng để không ai để ý đôi mắt màu đặc biệt của tôi! Và trong lúc không còn gì để mất, bà đã nói tôi là con ông, để bảo vệ tôi! Ông bị lừa lần nữa!
- Ngươi… - Giọng Lâm Chấn Đông rít lên, ông chưa thể chấp nhận nổi sự thực này! Ông đã bị lừa! Một cú lừa hoàn hảo và ngoạn mục!
Xạch! Xạch!
Khẩu súng trên tay Lâm Chấn Đông (một lần nữa) chĩa về phía Băng.
- Ngươi sẽ phải bỏ mạng vì điều ngu xuẩn này!
- Quả thật… là em không hề chung huyết thống với ta!
Từ phía cửa dẫn ra hành lang, Chấn Khang đang bước vào…
Băng đưa ánh nhìn lạnh lẽo về phía cậu.
- Quả thật… em làm mọi điều chỉ để trả thù!
- Đến bây giờ anh mới biết, đã quá muộn rồi, Lâm Chấn Khang!
- Chấn Khang! Giết con bé!
- Cha! Dừng lại đi! Chúng ta sẽ không thoát được đâu!
- Con im đi! Lũ cảnh sát sẽ không thể làm được gì!
- CIA đã vây quanh khu biệt thự này rồi. Chúng ta không còn đường thoát đâu!
- Con điên rồi, Chấn Khang! Con muốn vị trí của ta! Con muốn địa vị và lên nắm quyền! Hãy giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, vị trí của ta sẽ là của con!
- Đủ rồi! Con không muốn trở thành người như cha nữa! Vì cha mà mẹ con đã chết! Con đã nghĩ đó là điều đương nhiên, vì để có được quyền lực phải tàn nhẫn, phải bất chấp tất cả! Nhưng con sai rồi! - Khang quay ra nhìn Băng, ánh mắt cậu tràn ngập sự nuối tiếc - Con sai rồi! Sau tất cả, tiền, quyền và địa vị, có được thì con được gì? Mà con.. phải rời bỏ người con gái con yêu…
- Chấn Khang! Mày điên thật rồi! Mày không làm, tao cũng sẽ không bỏ qua đâu!
Họng súng của Lâm Chấn Đông chĩa thẳng vào ngực trái của Băng! Và ông bóp cò!!!
- Không! Ch…a…a..a!
Pằng…
Viên đạn đã bay ra, không một phép thuật nào có thể ngừng nó lại. Như con người đã sa vào vũng lầy của tội lỗi, của tham vọng thì không bao giờ còn cơ hội thoát ra…
Lâm Chấn Đông sững sờ…
Đôi đồng tử của Băng giãn rộng… Cô thấy tim nhói lên!
Đau!
Nhưng!
Người đang từ từ… từ từ… trượt xuống … là Chấn Khang!
Từ ngực trái cậu, máu đang túa ra, rất nhiều!
Tay Khang giữ chặt lấy vết đạn, máu nhanh chóng nhầy nhụa bàn tay cậu. Từ miệng Khang, máu hộc lên, trào ra ngoài…
Băng không còn tin vào đôi mắt mình, hai bàn tay cô buông thõng.
Giọng nói người con trai ấy vang lên, lần đầu tiên dịu dàng đến vậy…
- Ta yêu em… Ta thật sự… rất yêu em! Ta biết… em hận ta. Nhưng thời gian ở bên em… ta đã thật sự… thấy hạnh phúc.
Khang ngừng lại, vì máu lại hộc lên, mắt cậu nhắm nghiền để chịu đựng cơn đau.
- Ta… chỉ muốn hỏi em một điều… Điều cuối cùng! Em…đã bao giờ, … dù chỉ một lần, một giây, một khắc…. yêu ta chưa…
Máu đã chảy quá nhiều, Khang không còn thời gian nữa! Cậu chỉ chờ cậu trả lời của người con gái ấy! Đôi mắt cậu nhìn cô, chờ đợi, … chờ đợi…
- Chưa!
Và Khang nhận được câu trả lời. Giọng nói của người con gái ấy, vẫn vậy, trong trẻo và dễ chịu như lần đầu cậu nghe, nhưng sao lúc này… thật băng lãnh, và tàn nhẫn.
Đôi mắt Khang rất buồn. Nó từ từ … từ từ… khép lại.
Nhịp tim cuối cùng, trong tâm trí Khang, vẫn chỉ dành để nghĩ về người con gái ấy, để nhớ mãi khuôn mặt ấy, giọng nói ấy…
Khang đã chết! Tử Thần đã đem cậu đi! Tới một thế giới mới, chắc chắn nơi ấy không có quyền lực, tiền bạc và những tham vọng…
Lâm Chấn Đông vẫn đứng đó, như chôn chân xuống đất! Lần thứ hai, chính tay ông giết con trai mình! Không có cảm giác gì ư? Không thể! Khi sinh ra, con người không bao giờ là loài máu lạnh!
Xạch! Xạch! Xạch!
Những họng súng từ phía cửa lớn chĩa vào Lâm Chấn Đông, nhưng ông dường như đã chẳng còn nhận ra nữa.
- Lâm Chấn Đông! Ông bị bắt về tội phản động! - Giọng Băng lạnh tanh.
- Nhưng ông cần biết một điều nữa. Một điều dẫn tới sai lầm này. Tôi tới để trả thù! Nhưng tôi… không phải người của CIA!
Băng quay người, bước về phía cửa… Cô bước ngang qua một người đàn ông cao to, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
- Lâm Chấn Đông! Để một người điều tra về chính mình, thực sự là nực cười!
16/11. 16 giờ 40 phút… Cầu Yu Heda!
Cây cầu đã ngừng hoạt động từ ba ngày trước, để chuẩn bị tân trang. Đường cầu dài và rộng, nhưng không một bóng người, bóng xe cộ đi lại.
Gió! Rất nhiều gió!
Một người con gái đứng trên cầu, tay dựa thành cầu ngắm nhìn dòng sông Yu Heda xanh biếc và yên bình... Mái tóc dài bay trong gió, hay gió đang vờn trên những lọn tóc êm mượt. Chiếc váy trắng mỏng manh cũng phập phồng, vạt váy bay bay.
Đôi mắt người con gái ấy, đôi mắt hai màu đương nhìn đi đâu đó, không điểm dừng, xa xăm, như kiếm tìm nơi tận cùng của chân trời…
“Đi cùng tôi nhé... tới nơi cùng trời…”
Đã gần 10 năm rồi, lòng Băng chẳng lúc nào ngủ yên. Hận thù. Phẫn nộ. Cảm giác ấy chỉ như muốn thiêu đốt con người, như muốn nhấn chìm con người xuống vực thẳm.
Lúc này, cô đã mệt, đã muốn lòng lắng xuống. Mục đích đã đạt được, dẫu không hoàn toàn như ban đầu cô nghĩ, vì đã có sự thay đổi trong cô. Con người luôn luôn thay đổi, và sự thay đổi lớn nhất là bởi tình yêu.
Băng đang chờ người con trai ấy. Là lần đầu tiên cô phải chờ! Nhưng cô chấp nhận vì có người còn muốn chờ cô cả cuộc đời.
Có thể Phong sẽ không tới. Có thể lần cuối cùng hai người nhận ra trái tim nhau đập cùng một nhịp, cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau. Có thể họ sẽ lại xa nhau… Hai con người ở hai thế giới, giống như lúc họ sinh ra. Nhưng cách biệt, thời gian đã chẳng còn là gì nữa, vì họ đã biết rằng… họ yêu nhau.
16 giờ 50 phút.
Gió đã nhẹ dần. Để lại giữa không trung một khoảng lặng.
Vẫn người con gái ấy, đứng đó, trên cây cầu. Vẫn không gian rộng lớn và hun hút như ôm lấy, như nuốt dần cơ thể bé nhỏ. Vẫn thời gian. Vô hình. Và cứ trôi đi…
17 giờ.
Gió ngừng!
Mây trời đã leo lắt những sợi nắng cuối ngày. Hoàng hôn đang buông xuống…
Mặt sông Yu Heda phẳng lặng như tờ, như lòng người khi đã nghiệm ra cuộc đời.
Có thể đã muộn. Nhưng Băng không hối hận. Không hề hối hận!
Cô muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi!
“ Đừng khóc… khi không có tôi ở bên…”
Băng bước lùi, lùi dần… Cô phải đi trước khi hoàng hôn tắt nắng. Cô phải đi để quên đi kí ức nơi đây. Cô phải đi để tất cả… trôi vào dĩ vãng..
Dẫu cho… người con trai ấy, sẽ không bao giờ cô có thể quên….
Chân Băng bước đi, nắng nhạt chảy dài trên đường cầu, len theo từng bước chân cô…
-Em định... rời khỏi tôi lần nữa sao?
Tim Băng sững lại.
Ào…
Gió ập tới, ù hai bên tai cô, thổi tung mái tóc dài. Là gió, hay là giọng nói ai làm đôi mắt cô cay xè… Băng từ từ quay lại…
Ảo ảnh? Phải chăng là ảo ảnh? Người con trai ấy đang nhìn cô, ánh nhìn rất dịu dàng.
Băng vươn tay ôm chầm lấy Phong. Không! Không phải ảo ảnh!!
Băng ôm rất chặt, như sẽ không để Phong rời khỏi cô lần nữa…
Bàn tay Phong vuốt nhẹ những lọn tóc dài, rồi khẽ đẩy Băng ra. Mắt cô nhòe ướt, lại bàn tay ấy lau đi nước mắt. Mặn. Trọng veo. Nước mắt của hạnh phúc.
- Tôi ở đây rồi, sao em khóc?
Băng lắc đầu.
- Tôi đã nghĩ sẽ không qua nổi, sẽ phải đi cùng Tử Thần. Nhưng tôi nhớ em, nhớ rất nhiều. Tôi còn một điều chưa thực hiện được … Đó là… một lần được thấy em cười!
Đôi mắt Băng ngước lên, long lanh và trong trẻo. Một khoảnh khắc, dù rất nhẹ, môi cô… đã nở nụ cười… Nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu thù hận, toan tính và nỗi đau.
Phong cũng mỉm cười đáp trả. Cậu sẽ không bao giờ để người con gái ấy rời xa cậu lần nữa… Không bao giờ!
Tay Phong siết chặt tay Băng, cậu kéo cô đi…
Dù phía trước là một con đường dài thì chỉ thế này, cũng quá đủ.
- Hai người định rời khỏi đây sao?
Băng sững lại. Cả cô và Phong cùng quay đầu.
- Là quản lý Wind!
Nhìn thấy Phong, Wind khẽ cúi đầu.
- Mọi chuyện đã kết thúc rồi - Băng lên tiếng - Điệp viên John Han!
Phong không hề bất ngờ, như cậu đã biết từ lâu rồi vậy.
Trông Wind lúc này hoàn toàn khác. Tóc đã bạc phân nửa, khuôn mặt nhiều nếp nhăn của tuổi tác. Bộ comple đĩnh đạc càng tôn lên vẻ nghiêm nghị.
- Sự thực thì bác bao nhiêu tuổi rồi, bác John Han?
- Kém Hunter vài tuổi thôi, cô bé! Ta không định làm phiền, nhưng có lẽ cháu phải gặp người này…
Wind quay đầu, nhìn ra chiếc ô tô đen của mình đậu gần đó. Từ trong xe, một cô gái bước ra.
Cô gái rất trẻ, tóc cột cao, bộ quần áo đen bóng bó người và đôi bót cao trông cô càng hiện đại và thông minh. Cô gái rất xinh và trên môi đang nở nụ cười…
Cả Băng và Phong, không hề ngạc nhiên!
- Xin lỗi vì đã để em ở lại nơi ấy. Nhưng chị không làm khác được, vì đó là lệnh của tổ chức!
Thụy An tiến lại và đứng ngay cạnh Wind.
- Không sao! - Băng tiếp lời - Khi nhìn thấy chiếc nhẫn chị đeo, em cũng đoán ra phần nào. Nhưng sự thật nó là thứ gì thế?
An giơ bàn tay lên, cô vẫn đeo chiếc nhẫn ấy.
Khi về khu biệt thự, Lâm Chấn Đông đã tặng chị. Nếu không có bác John Han, chị đã nghĩ ông ta là ân nhân của mình hơn 10 năm qua đấy! Ông ta muốn chị phục tùng ông ta, nhưng lại sợ một ngày chị nhớ ra mọi chuyện nên mới tặng chị chiếc nhẫn này. Nó gắn máy thu âm bên trong, 24/24 chị bị ông ta theo dõi!
- Vậy nên mới buộc phải nói những lời tàn độc ấy với em?
- Chị xin lỗi, đây cũng là lệnh của tổ chức. Bác John Han muốn chị không có một sơ xuất nào. Và thực ra, lần chị hợp tác với bác ấy đưa em vào tròng, cũng là một bài kiểm tra áp lực của bác ấy thôi!
An liếc nhìn Wind, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười.
- Ta không chắc cháu có thực sự là con Hunter, nên muốn kiểm tra chất xám. Không ngờ vẫn bị cháu lừa!
- Nhưng lần chạm mặt trước cửa phòng chứa hàng, bác đã nhường cháu rồi!
- Bác John Han giỏi lắm, may mà chị gặp được bác ấy. Bác là đồng nghiệp với cha ngày trước, đã cùng cha điều tra nhưng không lộ diện. Sau khi cha mất, bác đã lập tức vạch ra kế hoạch, trà trộn vào khu biệt thự. 10 năm là quá dài cho sự trách nhiệm và đam mê nghề của bác ấy.
- Nhưng dùng hooc-mon kích thích tế bào để trẻ lại thật sự không tốt đâu! - Băng nhìn Wind.
- Ta hiểu mà. Nhưng xong vụ này ta đã đủ thỏa mãn rồi. Đường dây phản động xuyên quốc gia sẽ nhanh chóng bị phá bỏ!
- Băng à, chị đã nhận bác John Han là cha nuôi, chị sẽ giúp cha hoàn thành nốt sự nghiệp.
- Tốt quá!
- Nhưng… chị có một thắc mắc - An liếc ra sau nhìn Phong - Anh ấy… đã biết em không phải con Lâm Chấn Đông sao?
- Chị quên là đôi mắt của em và anh ấy đã hoán đổi à?
- Ừ! …- An chợt cười - Hai người sẽ đi phải không? Chúc hai người hạnh phúc nhé!
- Em cảm ơn!
Băng liếc nhìn Wind, hai cái gật đầu nhẹ thay cho lời chào.
- Chị không định nói, nhưng có lẽ nên nói thật lòng mình phút cuối. Băng ạ, người chị thật sự “đổ” ngay từ lần đầu tiên gặp là…. - An lại liếc về phía sau Băng, như ám chỉ.
Bất giác, Băng bỗng thấy thật khó xử.
- Nhưng hai người yêu nhau thì chị chúc phúc thật lòng đấy! - An tiến lên ôm lấy Băng, ôm rất chặt.
- Tạm biệt em nhé! Hẹn ngày sum họp…
Băng khẽ gật rồi quay người bước theo Phong.
Wind và An đứng đó, nhìn theo hai người cùng sánh bước…
Phong liếc về phía sau, bước không nói lời nào... Còn Băng, cô vẫn còn mải nghĩ đến lời An, không chỉ khó xử mà còn có gì đó không dễ chịu.
- Em sao vậy?
- Không!
Phong khẽ cười, hơi xoay người cúi xuống, thầm thì…
- Em… ghen…
Huých! Băng đánh Phong một cú khá mạnh.
- Đáng ghét!
Phong vẫn cười, đưa tay siết lấy bàn tay Băng, và kéo cô đi…
Phạch … Phạch… Phạch…
Bỗng. Có tiếng động cơ và tiếng gió lớn rít trên cao. Băng ngước mắt… phải đến 5, 6 chiếc trực thăng cơ động, có lẽ là CIA!
Rồi tiếng còi xe cảnh sát réo rắt đằng sau… Băng và Phong cùng quay người.
Từ trong xe cảnh sát, một tay CIA bước xuống, tháo kính đen. Đằng sau, vài xe cảnh sát cũng vừa dừng lại.
- Tôi là điều tra viên từ CIA! - Hắn giơ tấm thẻ và bước lại trước Băng.
- Tôi nhận truy nã tội phạm của một đường dây phản động. Tôi cần bắt cậu ta về cục! - Hắn chỉ vào Phong.
- Tội danh phản động sao? - Băng cao giọng.
- Phải! Nếu không hợp tác, hai người sẽ thêm tội ngăn cản người thi hành công vụ!
- Có chứng cớ chưa?
- Về cục, chứng cớ sẽ phục vụ thẩm vấn cậu ta! Nhưng, cấp trên có lệnh đặc ân. Nếu hai người cùng trở về cục, giúp chúng tôi điều tra tận gốc vụ phản động này, và sau đó tiếp tục phục vụ cho CIA, cậu ta sẽ được miễn tội!
- Rốt cuộc là muốn chúng tôi phục vụ CIA?
- Đó là một đặc ân lớn. Nếu không chấp nhận, tôi nghĩ chàng trai này sẽ hưởng một mức án không dễ chịu!
- Giấy bắt người đâu?
- Về cục sẽ có!
Băng khẽ mỉm cười, liếc về phía Phong.
- Nếu chưa có lệnh bắt người, tôi e ngài không thể đưa anh ấy đi! Chúng tôi sẽ không phục vụ CIA! Và nếu các người muốn truy nã chúng tôi sau đó thì…
- Một lời đe dọa sao?
- Không phải đe dọa! Cứ thử làm đi rồi các người sẽ rõ! Chúng tôi sẽ chạy trốn và sẽ có một cuộc bạo động trên tất thảy hệ thống an ninh mạng xuyên quốc gia đấy!
Tay điều tra viên sững người.
- Nếu không tin, các người cứ việc!
Dứt lời, Băng quay người…
Bàn tay Phong vẫn siết chặt bàn tay cô, và hai người cùng bước …
Cầu Yu Heda.
Trực thăng vẫn lượn trên bầu trời, những chiếc xe cảnh sát vẫn réo còi inh ỏi. Tay điều tra viên vẫn đứng đó… Nhưng tất cả không thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn hai con người ấy cùng bước đi…
Cầu Yu Heda.
Hoàng hôn sắp tắt những tia nắng cuối ngày…
Trên cầu… Một người con trai cao, chỉ đơn giản với mũ lưỡi trai đen, sơ mi trắng, quần jean, giầy thể thao. Một người con gái mảnh mai, váy trắng và mái tóc dài bay trong gió. Người con trai đang nắm tay người con gái... cùng chạy….
Họ cùng chạy… về phía biển…..
HẾT
Ngoại truyện
Mưa trắng xóa.
Nhuộm cả đất trời trong màu nước mỏng như voan.
Lại một ngày biển động. Sóng ào ạt vỗ vào bờ như hàng ngàn đợt sóng âm dữ dội. Hết lớp này đến lớp khác, nhấn chìm hàng hà sa số những giọt nước mưa trong veo xuống lòng đại dương bình lặng, và thẫm xanh.
Đời người có chăng cũng thế? Giông tố lên, tan mình trong biển gian nan. Giông tố qua, chốn dưới lòng sâu đại dương kia, liệu có nắng vàng rạng rỡ?
- Mình chia tay đi!
- Lí do là gì?
- EM muốn một lí do thế nào? Em thừa hiểu trái tim anh đã có người khác.
- Anh từng nói… mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi…
- Đừng có khóc! Nước mắt chỉ làm anh thương hại em thôi.
- Anh từng nói… thế gian này, anh yêu em hơn bất cứ ai, hơn chính bản thân mình…
- Em tin những lời đó sao? Phụ nữa thật lố bịch. Khi yêu, mọi thằng đàn ông đều nói thế,
- Anh… anh đừng bỏ em.
- Cô điên rồi! Để tôi yên!
Rầm!
Choang…
Một chuỗi âm thanh hỗn loạn và nhức tai vang lên, đập vào những chiếc chử kính khiến mặt kính phẳng hơi dao động. Rời mắt khỏi màn hình laptop, chàng trai với chiếc quần jean và đang cở trần định thần, chút nữa đã phóc dậy và lao ra ngoài. Nhưng chiếc váy trắng satin đã hộc tốc bước vào, bàn chân trần di chuyển rất nhanh. Chưa kịp để chàng trai lên tiếng, một giọng nói đầy phẫn uất vang lên:
- Lâm Chấn Phong! Đàn ông các anh là đồ khốn!!
Bộp!
Bằng một lực mạnh, Băng giơ tay ném thẳng cuốn truyện tranh vào đầu Phong. Băng vẫn nhìn cậu ánh nhìn giận giữ.
Phong xoa nhẹ tay lên đầu, chỗ đau nhức. Giờ cậu đã hiểu có chuyện gì vừa diễn ra rồi. Các dây thần kinh của cậu căng lên như dây đàn mỗi lần phải thức xuyên đêm để làm việc. Nhưng thảng khi mấy chuyện thế này xảy ra, làm cậu chỉ muốn nổ tung bộ óc ngổn ngang. Phong đóng máy tính, đứng dậy va tiến lại chỗ Băng. Bằng giọng dịu dàng nhất có thể, cậu cất lời:
- Làm ơn đi, vợ anh!
- Đàn ông các anh nên chết hết đi cho rồi. Chết, chết đi!
- Được rồi. Nói anh nghe lần này là gì, thằng khốn bỏ người yêu hay bắt cá hai tay?
- Bỏ người yêu! Hắn yêu đứa con gái khác!
- Nếu em muốn thì vứt cuốn truyện vào thùng rác, trừng phạt tên khốn ấy.
- Nhưng hắn nói tất cả những gì anh từng nói với em!
- Điều đó chứng tỏ được gì? Anh không như thế!
Phong biết cần chuyển chủ đề để Băng không phát cáu lên lần nữa. Cậu đưa tay vuốt nhẹ tóc mái vắt lên vành tai Băng.
- Mà mấy giờ rồi nhỉ?
- 12.
- Có gì ăn chưa?
- Cả tuần ăn mì rồi, em không ăn mì nữa!
- Câu đấy phải để anh nói. Toàn anh ăn mì, em ăn đồ gọi từ nhà hàng mà.
- Nhưng hôm nay mưa to thế này, đường dây điện thoại không gọi được đâu.
- Để xem tủ lạnh còn gì không.
Dứt lời, Phong sải bước ra khỏi phòng ngủ.
- Đau không? Đầu anh?
- Đau!- Phong dừng chân ở cửa- Nhưng không ai đánh người rồi lại hỏi có đau không đâu!
- Nhẽ ra anh nên tự tránh đi, anh cứ để cả quyển sách bay vào đầu thế mà được à?
- Ừ, lần sau anh sẽ cố- Phong quen với mấy lí lẽ …không đỡ nổi của Băng rồi.
Phong đã đi khuất, ánh nhìn của Băng hướng vể phía cửa sổ kính, nơi hàng triệ giọt nước mưa đang nhảy nhót tựa như dệt nên màn sương mù giăng kín.
- Kẻ ngốc, còn muốn có lần sau sao? –Băng lẩm bẩm một mình. Cô chẳng hề muốn “ra tay” rồi lại thấy chút ân hận như lúc này. Cô biết Chấn Phong phải chịu áp lực, không ai chịu đựng nổi sống với người vợ nhàn dỗi và thi thoảng làm ầm lên chuyện không đâu như thế. Nhưng sự thật Băng không thể tiết chế được cảm xúc của mình. Cô không biết đã có chuyện gì với chính bản thân nữa.
Mưa. Đã hơn một tuần mưa rả rích. Ngôi nhà gỗ trắng gần biển vắng càng thấm hơi lạnh của gió biển, của mưa đầu đông.
King koong…
- Chấn Phong, chuông cửa kìa.
- Ừ!- Phong nói vọng ra và từ phòng bếp cậu ra ngoài phòng khách. Cậu đang dọn đống đổ nát Băng gây ra khi xô đổ bàn ăn gỗ.
Tạch. Cửa mở, một cô gái đứng ngoài cửa cầm chiếc ô lớn, tay kia ôm một hộp thức ăn nhanh. Phong nhận ra đó là cô gái ở cửa hàng Fast foot trong thị trấn. Cô đang cười rạng rỡ, mặt lem nhem nước nhưng hai má vẫn hằn hai chiếc lúm xinh xinh.
- Hi vọng anh còn nhớ em? Em nghĩ trời mưa mấy ngày rồi, chắc anh không ra siêu thị được nên mang suất ăn đến.
Giọng điệu quan tâm của cô gái không làm Phong mảy may suy nghĩ, dẫu sao cậu cũng đang tính đội mưa vào thị trấn để mua đồ ăn, nhà chẳng còn gì ăn được.
- Em không thể vào nhà sao?
Phong nhận lấy hộp giấy cứng và đang rút ví trả tiền. Cậu không để ý thấy mặt cô gái vừa ửng lên vì nhận ra cậu đang ở trần. ngay trước mặt cô là bộ ngực vạm vỡ. Cô cố tình liếc mắt vào bên trong phòng khách, cơ hồ định sẽ bước vào.
- Em cũng không tin đàn ông có thể sống một mình ở nơi thế này đâu
- Tôi không sống một mình.
- Dạ?- Cùng lúc đó, cô gái giao hàng thấy Băng lướt qua.
- Thì ra anh ở cùng em gái? – Cô gái có vẻ thích thú khi nghĩ đến cuộc sống riêng của chàng trai cuốn hút thi thoảng xuất hiện trong thị trấn. Cô toan bước vào. Nhưng lập tức, Phong đã chặn lại:
- Không phải em gái. Là vợ tôi!
Nét sững sờ hiện rõ trên gương mặt, cô gái nghẹn họng
- Cảm ơn đã mang đồ đến. Cô nên về.
Phong bước lùi vaò nhà và đóng cửa lại. Có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết được có người đứng đơ hình ngoài cửa nhà mình, đội mưa đến 30 phút.
Phong đứng khựng lại, trước Băng. Trông cô có vẻ dò doán và khó chịu.
- Anh đã gọi đồ được?
- Không, người ta tự mang đến.
- Tự- mang- đến? – Băng lặp lại chậm rãi- Kẻ điên cũng chẳng đi mưa 2km từ thị trấn tới đây chỉ để bán một suất hàng.
- Ý em là gì?
- Là gì?- Giọng Băng bắt đầu cao lên- Anh đừng có nói chưa từng quen cô gái giao hàng ấy/
- Anh gặp vài lần ở tiệm ăn nhanh.
- Quan hệ của hai người tốt nhỉ?
Phong nuốt khan. Sự thật thì nỗi ức chế và chịu đựng bấy lâu nay của cậu đang lớn dần lên như quả cầu khí. Sẽ có ngày nó phải nổ khi quá căng.
- Dừng chuyện này đi. Em ăn trưa đi không đói.
Băng giật lấy hộp giấy cứng nhưng vẫn không chịu tha cho Phong
- Chạy theo đưa người ta về đi, không lại xót!
- Băng, đủ rồi!
- Đừng có làm như anh bị vu khống thế! Nếu em không ở nhà, cô gái ấy vào đây thì không biết giờ hai người đang làm gì!
- Em quá đáng rồi đấy!- Phong dằn giọng, cậu vẫn đang nén khối giận dữ xuống
- Sao anh dám to tiếng với em!- Băng hét lên và chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa
- Anh…- Phong sững người, thở hắt ra.
“Mình có quá đáng không nhỉ?” – Băng mở hộp, vừa lấy ra chiếc đùi gà chiên ăn, vừa tự ngẫm nghĩ. Như đã nói, cô không thể điều tiết được cảm xúc bộc phát. Giờ thì cô thấy mình đã quá lời nhưng không hề có ý định xin lỗi. Bỗng, cô khựng người, từ dưới dạ dày có gì đó muốn trào lên và tràn ra ngoài…
Băng mở cửa, chạy vù ra phòng vệ sinh. Cô nôn thốc nôn tháo.
- Em sao vậy?- Phong đã lập tức ở ngay bên, vô cùng lo lắng, tay cậu vỗ lưng Băng
- Kinh quá! Mùi gà chiên!- Băng ho sặc sụa, cô thấy ghê tởm thứ còn trong khoang miệng mình
- Bình thường em thích ăn gà chiên mà?
- Không biết! Anh tránh ra!- Băng xô Phong rất mạnh. Cô đứng lên mở vòi và uống từng ngụm nước xuống họng.
- Em cần đi kiểm tra!
- Đi mà ăn hết món gà chiên chết tiệt của anh! Biến đi!
- Băng!
Mình Phong trơ trọi giữa phòng. Cậu ngày càng không biết phải cư xử ra sao. Cậu và Băng đã gặp vấn đề từ khi nào? Thời gian này Băng luôn thất thường và dễ nổi cáu. Cậu tự hỏi đã làm sai điều gì? Phong yêu Băng, điều đó hoàn toàn không đổi khác. Nhưng cậu cảm thấy dường như mối quan hệ của hai người đang lỏng ra, không rõ nguyên do…
Có thể hai người còn rất yêu nhau. Nhưng khi đã là một gia đình, đã bị ràng buộc về pháp lý, “yêu” thường không còn nguyên vẹn như ban đầu. Cuộc sống không dễ dàng như ta vẫn tưởng.
Mưa. Trời vẫn mưa, ngoài kia.
…
Chập choạng tối. Mưa đã dứt cơn. Biển đã lặng sóng. Chỉ còn tiếng gió thong dong trên gác mái và rít nhè nhẹ ngoài cửa kính.
- Em đói không?
Trong phòng ngủ, Băng đang cuộn tròn trong trăn trên giường. Nghe giọng Phong, nhưng cô bỏ ngoài tai
- Em muốn ăn gì, anh sẽ đi mua.
Băng trở người, quay hẳn vào trong tường. Phong đành im lặng. Cậu rút xăng tuy vắt lên ghế rồi cũng trèo lên giường
- Xin lỗi vì lúc trưa anh nặng lời.
- Em ngủ rồi.
- Lạnh quá. Anh muốn.
- Em không muốn! Đừng có chạm vào em!
- Nói cho anh biết đã có chuyện gì được không? Chuyện gì làm em khó chịu như vậy?
- Tại anh, tại anh hết!
- Ừ, tại anh.
Phong cũng quay người ra ngoài. Cậu mệt mỏi thực sự, đã hai đêm cậu thức để xây dựng xong hệ thống an ninh bán cho một tổ chức phi chính phủ. Giờ thì cậu cần nghỉ ngơi, đủ rồi.
… Băng cựa mình, trở qua trở lại. Cô không thể ngủ một giấc sâu, bụng cô cồn cào và miệng thèm vô cùng vị gà hầm. Rốt cuộc, cô bật dậy, ngoài khoảng không vàng dịu sắc đèn ngủ, xung quanh phòng tối om, im ắng. Bụng Băng lại sôi lên.
- Chấn Phong.
Phong ngủ khá say nên vẫn bất động như tượng.
- Chấn Phong!- Băng cất tiếng gọi lại. Phong cựa người, he hé mắt nhìn, rồi lại chìm vào giấc ngủ dưới lòng đại dương
- Lâm Chấn Phong!- Lần này thì Băng gọi to hơn như cô không chịu nổi nữa. Phong bừng tỉnh, ngoi lên khỏi mặt nước từ dưới đáy sâu giấc ngủ. Cậu nhổm người dậy và nheo mắt nhìn
- Em sao vậy?
- Em đói. Thèm cháo gà hầm.
Phong ngồi hẳn dậy, với đồng hồ. Đã hơn 1h sáng. Ngoài trời chắc rất lạnh va có lẽ còn mưa lất phất.
- Chắc trong thị trấn có cháo đêm. Để anh đi mua
Phong xuống giường, lấy áo mặc vào
- em không muốn ở nhà một mình.
- Anh sẽ đi nhanh thôi.
- Không. Em đi cùng.
- Ngoài trời rất lạnh. Em sẽ ốm đấy.
Những ngón tay Phong vuốt nhẹ má Băng, đôi má đang xịu xuống. Phong định đi nhưng Băng đã giữ lấy tay cậu
- Em sợ. Em đi cùng.
…
Biển tối đen như khối mực. Chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ rì rào, hồn lên bờ cát mịn. Tiếng sóng và tiếng gió hòa cùng như bản nhạc piano du dương lạ.
Trên bờ cát, người con trai đang cõng người con gái trên lưng. Băng khoác chiếc choàng lên to sụ, đôi tay ghì chặt lấy cổ Phong. Lạnh! Làn hơi lạnh thấm vào tận từng thớ thịt, ngọt và gai người.
Bao trùm là lạnh. Bủa vây là bóng tối. Nhưng bước chân vững chãi của người con trai vẫn đi…
- Em lạnh không?
Băng vùi mặt vào vai Phong, ngắm nghiền mắt
- Anh sẽ cõng em 2km cơ đấy.
- Biết vậy mà em vẫn đòi đi?
- Em sợ xa anh…
Khoảng lặng. Sóng vẫn rì rầm những nốt nhạc xô lệch.
- Em có hối hận… vì đã lấy anh không?
- Anh là kẻ tồi!
- Một kẻ tồi yêu em vô cùng!
- Em mệt, Chấn Phong.
- Anh yêu em…
Băng đã chìm vào giấc ngủ rất nhẹ trong khu rừng sâu thẳm. Giấc ngủ an toàn và tin cậy trên vai Phong . Ù ù bên tai cô, là tiếng gió, tiếng sóng, tiếng ai cứ lặp lại câu nói ấy, ấm áp và yêu thương:
- Anh yêu em… Anh yêu em…
… Đầu thị trấn, vài cửa hàng vẫn sáng đèn.
- Chàng trai trẻ, cần gì?
- Ở đây còn cháo gà hầm?
- Tầm 20 phút nữa mới có – Bác gái bán hàng ân cần
- Tôi sẽ chờ!
- Cậu nên đặt cô bé xuống. Đây này, gần bếp lò sẽ ấm đấy.
- Cảm ơn
Nhìn cách chàng trai trẻ đặt cô gái xuống, nhẹ nhàng để cô không tỉnh giấc rồi kéo cô dựa vào mình, bác chủ cửa hàng khẽ mỉm cười
- Cậu yêu cô bé rất nhiều.
- Là vợ tôi!
- Trông cô bé rất yếu. Cậu không nên đưa cô bé ra ngoài lúc nửa đêm thế này
- Cô ấy muốn đi, tôi không cản được
- Cả ngày nay mưa, cô bé đã ăn gì?
- Không gì cả. Cô ấy nôn hết số gà chiên, món cô ấy vẫn rất thích.
Bác gái nhìn trân trân Băng
- Cô bé rất dễ thương
Phong khẽ thở dài
- Cô ấy thay đổi. Tôi không biết đã làm sai gì. Cô ấy trở nên nổi giận và cáu gắt vô cớ.
- Những người trẻ như cậu bây giờ thật ngốc nghếch. Cậu sắp được làm bố rồi!
Tim Phong sững lại, đầu cậu váng vất.
- Sao cơ?
- Cậu không nhận ra thật sao? Cô bé bị nghén. Cô bé đang mang thai…
Giữa trời đất này, hạnh phúc là gì? Người ta đi kiếm tìm hạnh phúc. Hạnh phúc ở đâu? Ai từng yêu và đang yêu đều hiểu, yêu thương là hạnh phúc.
Cảm xúc trong Phong dâng lên như đợt thủy triều, cồn cào như sóng biển. Cảm xúc khó diễn tả thành lời. Cảm xúc làm người ta lâng lâng và chếnh choáng lạ…
Vì tinh tú đẹp nhất kết tinh từ tình yêu hai người.. Trong giây phúc, trái đất như ngừng quay, chỉ còn vì tinh tú lấp lánh như viên kim cương cuối trời xa…
Và mai sẽ là một ngày nắng ấm…
6 năm sau
Một ngày nắng.
Biển thì thầm giọng hát êm dịu. Mặt sóng phản chiếu sắc xanh lơ dịu dàng của mây trời, trải mãi, mênh mông mãi. Vài cánh hải âu vút qua, chở trên lưng đầy những gió.
Một vệt mây lãng đãng v
ắt ngang giữa trời trong. Một sợi nắng trườn dài trên mặt cửa kính ngôi nhà gỗ trắng, lim dim mắt nhìn. Bình yên lạ.
Ánh sáng ngập tràn căn phòng tĩnh lặng. Nắng đưa vào những nốt nhạc vi vu biển ngân nga. Nắng khẽ khàng đậu trên hàng mi rậm. Chàng trai nheo mắt, tỉnh dậy sau giấc ngủ yên lành trong khu rừng sâu thẳm.
Điều đầu tiên Phong thường làm khi thức dậy là đưa mắt tìm kiếm một người. Bên cạnh cậu trống không. Phong bật dậy, bước xuống giường, mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ.
Ra khỏi phòng ngủ, Phong chợt khựng lại. Có tiếng nhạc game huyên nào và kích thích phát ra từ đâu đó, laptop hoặc điện thoại, có lẽ. Phong bước thẳng tới cửa phòng bếp, theo thanh âm ồn ào. Và cậu nhận ra ở bậc cửa dẫn xuống khu bếp, một cậu bé đang ngồi khoanh chân, chăm chú vào màn hình chiếc Smartphone 4, ngón tay di di trên màn hình cảm ứng, vẻ mặt vô cùng phấn khích và tập trung
Phong tiến lại, ngồi xuống, khoanh hai tay lên đầu gối
- Gì thế nhóc?
Chấn Thiên không ngẩng đầu mà vẫn hoàn toàn chú tâm vào cuộc chơi
- Dota, ba kính mến.
- Nạp thẻ game chưa?
- Chiều vào thị trấn con mới mua- Giọng cậu nhóc lơ đễnh, đôi mắt đen sẫm màu café và ngời sáng vẫn chú mục vào màn hình máy tính bảng
Phong đứng dậy, tay gãi gãi đầu nhìn quanh. Cậu bước một đoạn rồi dừng lại
- Ê nhóc, thấy vợ ba đâu không?
Mặt Chấn Thiên nhăn lại, miệng xì một tiếng rõ dài, chắc vừa thua một trận quyết liệt. Cậu nhóc ngẩng mặt lên, đem cả tâm trạng bực tức vào lời nói
- Vợ ba chứ vợ con à? Sao hôm nào ba cũng hỏi con thế?
-Biết vậy thì tối nay đừng có chui vào giường ba mà ngủ nữa nhá!
Cậu nhóc lẽ lưỡi:
- Ba không được ôm mẹ nên tức chứ gì. Đã thế tối nào con cũng vào!- Nói xong, cậu nhóc bật dậy, phóng đi ngay
- Thằng nhóc này!
Phong lập tức đuổi theo, định bụng tóm được gáy tên hỗn xược sẽ cho một trận nhừ thành thịt kho… Nhưng cậu dừng lại ở cửa dẫn ra khu vườn sau. Thằng nhóc hỗn xược đang bám lấy thành cửa, ló mặt ra ngoài nhìn gì đó. Phong lại gần và cũng ló mắt ra ngoài
Khu vườn sau rợp trong bóng hàng cây xanh non dịu mát. Vài tiếng chim véo von chốc chốc vang lên, ngân và bay vào không gian trong veo buổi sáng sớm. Men theo lối đi lát những viên gạch đỏ chênh nhau và quanh co, có một chiếc ghế đu trắng, im lìm dưới vòm cây xanh màu ngọc bích. Có một nàng công chúa đang ngủ. Đôi chân thon đặt dưới đất thảng khi đu đưa nhè nhẹ. Vạt váy từ trên mặt ghế rơi xuống. Vài lọn tóc dài cũng rơi xuống, chạm vào những cỏ non rì. Đôi hàng mi cong rợp đang khép, trên đôi môi nàng hiện một nụ cười nhẹ, hồng và ươn ướt.
Đẹp lạ lùng.
- Mẹ đẹp ba nhỉ?
- Miễn bàn!- Phong trả lời bằng giọng lãng đãng
- Làm sao mà ngày trước ba cưa được mẹ thế?
- Trả giá đắt đấy nhóc ạ!
Cậu nhóc chẹp miệng, khẽ lắc đầu
- Con nói ba nghe này. Con sẽ yêu tất cả phụ nữ đẹp trên thế gian này, nhưng khi lấy vợ, con sẽ lấy một người bình thường thôi nhưng đảm và siêng.
- Lí do?
- Chậc chậc. Ba thật ngố. Lấy một người như mẹ về chỉ để đấy mà ngắm thôi. Đời ba sẽ còn khổ dài,
- Ê nhóc, ba thấy mặt trời trước nhóc 23 năm đấy!
- Tuổi tác không thành vấn đề đâu ba ạ!
Nói đoạn, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy men theo lối đi lát gạch. Tiến thẳng tới chỗ ghế đu, cậu nhóc nhón chân, rón rén bước lại. Vịn xuống thành ghế, cậu trân trân nhìn Hải Băng ở khoảng cách rất gần. Một chốc, cậu dướn người thơm lên trán Băng một cái. Chưa thỏa mãn, cậu lần xuống định hôn lên đôi môi mềm ướt. Nhưng, ý đinh bất thành! Chấn Thiên bị một bàn tay bạo lực tóm lấy gáy áo, kéo ra
- Ba chơi xấu! Đàn ông không đánh lén!
- Chỉnh lại! Đàn ông không được đụng chạm vợ của người khác!
Tức giận ngùn ngụt, nhưng cậu nhóc ranh mãnh không thể làm hơn. Lí luận về đàn ông của ba cậu luôn đúng
Phong vuốt những lọn tóc dài vắt lên, những ngón tay cậu mơn nhẹ trên gò má ửng hồng. Băng cựa người, lim dim mắt nhìn. Phong cúi xuống, đặt môi lên làn môi mềm. Nụ hôn ngọt và nhẹ như sương,
- Em ngủ tiếp đi.
- Cha con nhà anh ồn ào quá!- Tay Băng vươn lên áp vào bên má Phong- Em muốn vào nhà
Phong cúi thấp hơn và bế Băng lên. Đôi chân cậu quay trở lại con đường dải sỏi. Cậu nhóc Chấn Thiên đã biến đi đâu đó, cậu thường có đủ thứ việc để nghịch.
- Anh có nghĩ sẽ cho thằng bé vào lớp 1 năm tới không?
Những sợi nắng mảnh len qua kẽ lá, chiếu xuống đôi mắt nâu. Băng dịu mặt vào ngực Phong, cảm giác vẫn vậy, an toàn và tin cậy
- Nó đã đọc viết tốt, tính toán thành thạo trên tất cả tập hợp số và học xong hình học phẳng chương trình tiểu học. Anh không nghĩ trường tiểu học nào sẽ dạy dỗ được thằng nhóc đâu.
- Nhưng xin cho thằng bé vượt cấp sẽ làm nhiều người chú ý
-Điều đó tốt hơn việc nó ngồi một lớp mà cô giáo dạy đánh vần chữ “cái bàn”, còn nó đọc to là “table”!
Băng lắc đầu nhè nhẹ
- Em đầu hàng con trai anh. Anh đi tẩy não cho nó đi
- Nhưng điều anh lo không hẳn là vì nó vượt trội về trí óc. Đáng lo hơn là nó sẽ làm các bé gái ở trường điêu đứng (Mối lo bắt nguồn từ việc mỗi lần vào thị trấn là ngay hôm sau Chấn Thiên sẽ kéo về một nàng baby xinh xinh, và cậu nhóc có thói quen không đưa người về lần hai!)
- Nhà anh có gen di truyền chơi gái đấy à?
- Đừng lôi anh vào, anh vô can!
…
Ném chiếc sơ mi vào phòng tắm, Phong bước ra ngoài bếp khi luồn vào người chiếc phông trắng.
Chấn thiên đang lấy từ tủ lạnh mấy hộp pate và đĩa bánh mì. Cậu nhóc bê hộp sữa lớn đổ vào hai chiếc cốc
- Mẹ đâu ba?
- Vợ ba đang tắm, lát sẽ ra ăn
- Ba không cần phải hoạch rõ mối quan hệ trong cả lời nói như thế. Làm như không nói thì vợ ba sẽ biến mất đấy
- 12,34 nhân 6 bằng?
- 74,04 , thưa ba!
Sau bài tập kiểm tra thường nhật trước bữa sáng, Chấn Phong và Chấn Thiên cùng dướn người lấy mỗi người cốc sữa, cùng uống hết trong một hơi. Chấn Thiên chẹp miệng, vươn tay lấy lát bánh mì, rồi lại đổ sữa ra cốc
- Chiều ba đi cùng con ra thị trấn không?
- Làm gì?
- Chắc cô nàng ở tiệm Fast foot nhớ ba lắm đấy!
- Khẽ miệng thôi nhóc!
- Hê hê, ba yên tâm, con sẽ không hé nửa lời với mẹ đâu
- Ăn đi, đừng có luyên thuyên nữa!
- Cô nàng đấy cũng xinh phết ba ạ. Nhưng nàng tiếp tân ở siêu thị trông chất hơn.
- Im lặng và ăn đi!
Chấn Thiên không chịu dừng lại, cậu nhóc ghé sát Chấn Phong
- Ba à, con vẫn thích nàng tiếp tân hơn. Nàng ở tiệm ăn nhanh vòng một: 96, con cá là bơm ngực!
Mặt Phong sầm xuống, cậu định tóm gáy áo thằng con cho một trận, nhưng cậu chợt nhận ra có người đã đứng cạnh hồi lâu
- Lần này nhóc tiêu rồi!
- Dạ?
- Lâm –Chấn –Thiên!!!!
- Mẹ! mẹ! Con không có ý đó! Con thề! Con thề!!!!
…
Chiều. Trong thị trấn.
Siêu thị huyên náo với đủ thứ thanh âm hỗn tạp, quyện thành những làn sóng âm mạnh mẽ. Đâu đó, từ gian hàng thời trang trẻ, tiếng nhạc vui thú sập sình.
Phong đẩy giỏ hàng qua những gian hàng đồ công nghệ. Bỗng từ đâu, Chấn Thiên chạy đến
- Ba, mẹ đâu rồi?
- Chắc là qua khu thời trang. Làm gì thế nhóc?
Thiên khẽ thở phào, rồi nhanh tay nhét mấy cuốn tạp chí xuống phía dưới giỏ hàng. Phong tiện tay lôi nó lên xem. Vài cuốn “người đẹp” và “Thế giới người mẫu”.
- Nhóc!!
- Suỵt! Giúp con đi ba! Mẹ sẽ không biết đâu mà – Nói đoạn, cậu nhóc lại chạy vù đi
[Đề nghị ai đó khuyên CP đi xét nghiệm AND với thằng con trai ^^'>
…30 phút sau, ở quầy thanh toán
Chấn Thiên ngồi trên chiếc ghế cao, đung đưa chân, vài lọn tóc rõ xuống trán khẽ bay bay
- Anh ra chỗ thanh toán rồi, em đang ở đâu?
-…
- Ừ, vậy chờ em ở đây.
Phong tắt máy, quay lại nói vài câu với người thanh toán.
Chấn Thiên lơ đãng nhìn quanh quanh. Bất chợt. cậu nhóc khựng người. Đôi mắt giữ nguyên không chớp. Cậu đang chú mục vào một cô bé mới bước vào siêu thị từ cửa chính
Cô bé với bím tóc xinh xinh và gương mặt thanh tú. Đôi mắt trong veo, ngời sáng tinh nghịch. Cô bé mặc chiếc chân váy đỏ và áo kiểu sơ mi, dường như là đồng phục trường. Chuẩn xác! Trên cánh tay áo phải có in logo trường vô cùng sang trọng.
Cô bé cười. Một nụ cười thiên thần. Trong giây phút, đầu óc Chấn Thiên váng vất. Mặt cậu nhóc ngây ra và cứ nhìn theo dáng cô bé kia xa dần…
- Ê nhóc, sao thế?
- Ba! Con muốn vào học trường quốc tế A.M!
- Sao tự nhiên đòi vào trường đó?
Đôi mắt Chấn Thiên đột nhiên sắt lại, giọng cậu nhóc đầy quyền lực
- Ba à! Con bé ấy phải thuộc về con!
…
-Nhanh lên Yến Nhi. Ta còn 30 phút, ba sẽ chờ chúng ta ở sân bay đấy
- Ba có việc ở vùng này à mẹ?
-Việc đột xuất con ạ. Nhưng chúng ta cần bay sớm để con kịp nhập học, Qua khu bên kia đi con!
- Dạ!... Mẹ ơi, ở trường mới có nhiều bạn trai tử tế không mẹ nhỉ?
-Mẹ hi vọng là nhiều. Con gái xinh thế này, các bạn sẽ rất yêu quí con.
- Hi…
- Chờ mẹ chút, mẹ có điện thoại.
- …
- Vâng? Cô muốn xác nhận vé máy bay ạ? … Tôi tên Hoàng Yến Chi.
***
11 năm sau. 11h đêm. Thành phố XP-L.
Đường quốc lộ chạy thẳng tắp, bị nhấn chìm bởi màn đêm trở thành một khối đen đặc quánh, mịt mù, vô định, sâu hun hút. Hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió rít lên từng hồi tựa như những lời nguyền rủa đầy kinh hãi. Vỉa hè hai bên đường, những ngọn đèn buông xuống thứ ánh sáng trắng mờ đục, nhập nhoạng trong sương đêm.
Một cô gái dáng đi thất thểu tiếp tục bước những bước mỏi mệt. Hai tay cô buông thõng, chốc chốc lại lấy chiếc Iphone trong túi xách đeo chéo vai để bật nguồn, nhưng đèn màn hình vẫn tối. Cô bị lạc, điện thoại hết pin đúng lúc nguy cấp.Giờ này thì xe bus đã ngừng chạy, chỉ hi vọng có chiếc taxi nào chạy qua.
Bỗng, đôi mắt đang chăm chăm nhìn xuống vỉa hè thấy hai chiếc bóng dài đổ dài trên mặt đất, đang từ từ tiến lại. Trong đầu le lói chút hi vọng, Yến Nhi ngẩng đầu định hỏi xin sự giúp đỡ. Nhưng ngay lập tức cơ thể cô giật lùi lại. Hai gã đàn ông cao lớn, to khỏe đang tiến đến với nụ cười nham hiểm trên gương mặt đóng khung bởi kiểu tóc nhuộm xanh và đỏ kì dị. Một tên liếm mép, cười khùng khục trong cổ họng.
- Hàng ngon! -Tên còn lại nhếch mày, nhếch mép tạo thành những đường nét quái đản trên khuôn mặt.
- Đĩa bay kìa! – Nhi tròn mắt chỉ tay lên trời. Hai gã to đầu ngu xuẩn cùng ngước lên. Chỉ chờ vậy, Nhi quay đầu, chạy thục mạng. Dù chân đã mỏi dã dời nhưng đứng trước nguy hiểm, sức mạnh con người thường phát huy tối đa.
Một cuộc rượt đuổi chớp nhoáng. Những tiếng hô hò, chửi thề vọng lên rồi rơi tõm vào màn đêm. Trên đường quốc lộ việc chốn chạy bất thành! Nhi bỗng vấp, ngã chúi xuống đất. Hai gã khổng lồ tức thì chạy đến nơi. Chúng dừng chân thở hổn hển.
- Con ranh! – Một gã tiến tới rít lên trong họng
- Không nốc rượu mời anh cho mày nốc rượi đòn! – Gã kia lầm bầm rồi tiến lại xách cổ cô gái nhỏ bé lên. Chi tóm lấy cánh tay hắn và ngoặm một miếng ~ Hắn hét toáng lên, đẩy cô ra, cả thân hắn người đứng khự