Thiên thần hai mặt
ng lý ra hắn sẽ phải rất căm hận ông ta, chứ lý nào lại gia nhập vào băng đản xã hội đen, tôn vinh ông ta làm đại ca như thế được?
Nếu như không có Một Mắt chống lưng, anh có lẽ sẽ giết chết tên khốn đó vì đã dám động vào Jessica của anh. Nhưng bây giờ vị trí của hắn ta thật sự không nhỏ bên cạnh Một Mắt, lỡ như làm kinh động đến ông ta, rất có thể chuyện cô đánh tráo ADN sẽ bị bại lộ. Vậy thì cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ, là phải đảm bảo cho cô được an toàn, tuyệt đối không để bất kỳ ai động vào cô dù chỉ là một sợi tóc!
Mọi chuyện còn lại, anh sẽ gánh vác tất cả thay cô!
Nếu như bàn tay anh có nhuốm đầy tội ác, anh cũng mong rằng cô vẫn không bị bất kỳ tổn thương nào!
Chương 20: Lương tâm
“Yêu không phải là cái tội, nhưng cái tội đáng tiếc nhất của đời người, là vì tình yêu mà đánh mất đi chính mình!
Dù bản thân đã dám yêu, dám hận, nhưng cái chủ yếu vẫn không thể giữ lại cho bản thân một khoảng trời riêng. Cũng vì thế mà cuộc sống ngày càng mệt mỏi, trôi đi một cách vô vị, xung quanh chẳng còn ai, chỉ còn một mình với chiếc bóng, lạnh lẽo hiu quạnh…
Tội ác dần lấp đầy đi tâm can con người, biến nó thành một màu đen dài và sâu đến tưởng chừng như không thể nhìn thấy được ánh sáng.
Không chỉ riêng họ, ngay cả tôi cũng thấy ghê tởm chính bản thân mình!”
-Trương Cẩm Tú -
**********
Tại địa bàn của Một Mắt…
Trong không khí ngột ngạt đến khó thở, những tên đàn em của Một Mắt ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, ai cũng vẻ mặt vô cùng căng thẳng, im lặng chờ đợi một lời phán quyết từ phía đại ca của họ.
Một Mắt ngồi yên một chỗ, mắt vẫn dán chặt vào bản hợp đồng về quyền sở hữu mảnh đất ở Quận 7, thỉnh thoảng khóe mép lại co giật như ngụ ý cười:
“Vụ bàn bạc đã xong, mảnh đất này đã thuộc về chúng ta. Phi Vũ, mày liên lạc với địa bàn bên Tên Lửa, dặn dò chúng kỹ càng thứ bảy tuần này 8h tối sẽ có cuộc giao dịch!”
Phi Vũ đút bàn tay bị mất bốn ngón của mình vào trong túi áo, gật đầu nghe lệnh của Một Mắt, tay còn lại chắp ra sau lưng, hết sức gồng chặt rồi lại thả ra, hệt như đang cố sức khắc chế cảm xúc nào đó.
“Dạ, đại ca!”
“Lão Đầu, hàng trắng bên tụi mày thế nào rồi?”
“Đại ca, đã có đầy đủ không thiếu một lô hàng nào!”
Một tên trong số đàn em của Một Mắt, tóc bờm ngựa màu đỏ chói, đeo khuyên một bên mũi, cánh tay trái còn để lộ hình xăm hình chim ưng, nhếch môi đắc thắng”:
“Đại ca thật sáng suốt, lợi dụng miếng đất nhỏ nhoi này để làm thành một lò sản xuất hàng trắng, nơi thông giáp với những du khách nước ngoài, sẽ càng tiện lợi cho chúng ta hơn! Có trách phải trách tên giám đốc ngu ngốc kia đã tự dâng món mồi ngon vào tay đại ca!”
Xung quanh chiếc bàn tròn lại rộ lên những tiếng cười nắc nẻ, bọn đàn em thi nhau xu nịnh, ùa theo đồng tình với cách làm của Một Mắt. Chuyện này đối với bọn chúng thật sự là một chuyện tốt, chỉ cần những lô hàng bán chạy thành công, thì sẽ mở thêm được thế lực của Một Mắt. Đến lúc đó, dù có là mười khách sạn Red cũng không thành vấn đề!!!
Đúng lúc không khí xung quanh đang dần trở nên cao trào, thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Tên Thái – đàn em dưới quyền của Phi Vũ liền bước tới gần nơi Một Mắt ngồi, trịnh trọng nói:
“Đại ca, bên ngoài có thằng tên Vũ Quốc Thịnh muốn gặp mặt đại ca!”
Bên ngoài cửa sổ, gió hiu hắt, ánh nắng chói chang làm sáng bừng cả căn phòng. Trong vài giây sau đó, đáy mắt tên trùm khét tiếng lóe lên một tia sáng khó hiểu, ban đầu là có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền ẩn chứa một sự nham hiểm đến khó lường.
Quốc Thịnh? Người con trai một thời khiến đứa con gái hoang Cẩm Tú của ông yêu đến cuồng dại. Sau hai năm không gặp lại có thể liều lĩnh đến mức tự động nộp mạng vào hang cọp???
**********
Trong một góc khuất của hành lang bệnh viện, Cẩm Tú mồ hôi đầy trán, một tay cầm chắc điện thoại, mắt trợn trừng như đang cố gắng tiếp thu những gì tin tức mình vừa nghe được, cầu mong mọi thứ chỉ là nhầm lẫn.
Sự sợ hãi bao trùm lấy toàn thân, từng giây từng phút trôi qua căng như dây đàn, cô không bỏ sót lấy một chữ từng lời nói của Quốc Hùng, tim dường như chịu phải áp lực quá lớn, khiến cả người run rẩy co thắt lại, sắc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Chuyện đó, cố tình để những tên cai nghiện trốn trại, sao cảnh sát có thể tìm được người nhanh như thế được???
“Cẩm Tú, là cô đã hại tôi. Bây giờ cảnh sát đang đến trại điều tra, cô phải mau chóng giải quyết vụ này đi. Nếu không cả tôi và cô đều không xong đâu!!!”
Mu bàn tay đổ đầy mồ hôi đến mức điện thoại sắp tuột khỏi tay, Cẩm Tú cố gắng hít thở thật sâu đủ năm lần, sau đó mới liếc mắt nhìn về phía giường bệnh bên trong, nơi một cô gái trẻ đang nằm thiêm thiếp với những dây nhựa chằng chịt xung quanh, mắt cô vô thức lộ ra tia nguy hiểm, môi vì thế mà nhếch lên, cô cười lạnh, giọng vẩn đục vang trong không trung:
“Quốc Hùng, anh là một người cha tốt!!! Tôi nghĩ anh cũng hiểu được tình trạng con gái anh bây giờ, đúng không?”
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh rùng rợn, có tiếng va đập, tiếng người hô hoán, và tiếng còi xe vang lên inh ỏi, đủ mọi thứ tạp âm, dường như tên Quốc Hùng đó đang ở ngoài đường, một nơi nào đó. Đợi một lúc sau cũng không có tiếng trả lời. Cô liền cắn răng nói tiếp:
“Thu Dung đang bệnh nặng, ngay cả thở cũng khó khăn. Nếu anh muốn tôi cứu chữa cho con gái của anh thì hãy làm theo lời tôi!!!”
“Trương Cẩm Tú, cô thật đê tiện!!!”
Tiếng Quốc Hùng gay gắt, dường như đang mất bình tĩnh, giọng thốt ra trở nên lạnh như băng:
“Tôi thật hối hận vì đã để cô lợi dụng, nếu như ban đầu tôi không ngu muội tin tưởng cô thì sẽ không có ngày hôm nay. Con gái tôi cũng không trở thành đứa mồ côi cha!!!”
“Đừng kích động như thế, bây giờ anh đã ra nông nỗi này rồi, không còn khả năng ở bên cạnh con gái nữa đâu. Đừng quên, Thu Dung đang ở trong tay tôi, nó có hề hấn gì thì cũng là do quyết định ở anh đấy, Quốc Hùng!”
“Không còn cách nào khác đâu, nên biết Thu Dung cần phẫu thuật gấp để giữ được tính mạng, hiện giờ chỉ có tôi mới giúp được anh thôi. Chỉ cần thừa nhận tất cả âm mưu đều là của mình, thì con gái anh sẽ được sống!”
“Chỉ cần, anh tự giác nói với cảnh sát, tất cả mọi chuyện, đều là một mình anh làm, không có ai khác!!!”
Làn gió lồng lộng, đôi mắt Cẩm Tú sáng ngời, dè chừng lặp lại những lời nói của mình trong điện thoại, tay nắm chặt đến nỗi các khớp tay trắng bệch, vài giây sau liền cúp máy, quay mặt hướng về chiếc giường trắng toát bên trong căn phòng.
Cô cứ đứng yên như thế, mắt đăm đăm nhìn Thu Dung thiêm thiếp trên giường bệnh.
Mười mấy phút trôi qua, như đã suy tính thật kĩ càng, cô mới từ từ bước vào trong, tựa như mọi thứ đã đổi khác, cô mím chặt môi, giọng khẽ khàng như gió:
“Tôi đã chịu thua thiệt quá nhiều, không thể để bản thân chịu cay đắng thêm lần nào nữa. Quốc Hùng, anh đành phải làm vật hy sinh cho tôi thôi! Tôi hứa, sẽ lo cho con anh thật chu đáo!!!”
Dứt lời, Cẩm Tú khoác vội áo khoác, rồi bước thật nhanh khỏi phòng bệnh, mọi thứ xung quanh ngay lập tức chìm trong không khí vắng lặng, u uất, không một tiếng động.
**********
Ba ngày sau…
Phương Nhã ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại, nỗi lo lắng bất an đột nhiên dâng tràn trong lòng, khiến cô không tài nào ngồi yên được một chỗ. Đã hơn một tuần trôi qua, kể từ khi cô bị Kevin bắt ở trong ngôi nhà này, đến giờ cô vẫn chưa gặp được Quốc Thịnh, cũng không thể liên lạc được với anh. Cảm giác này khiến cô rất khó chịu.
Từ khi cô chấp nhận tình yêu của mình và Kevin, cô đã quyết định chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với anh, không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì. Nhưng về mối quan hệ giữa cô và Quốc Thịnh, nhất định phải làm rõ. Suốt mấy ngày nay, cô thật sự rất muốn gặp Quốc Thịnh để nói cho rõ ràng, rằng quá khứ của họ đã qua rồi, tất cả rồi chỉ còn lại những hạt cát bụi mỏng manh tan vào hư không!
Không phải cô phản bội quá khứ của chính mình, phản bội tình yêu say đắm bao nhiêu năm qua… mà là hiện tại, mọi thứ đã đổi khác.
Cô không hề quên đi tình yêu của hai người, càng không thể quên nỗi đau ngày xưa lớn đến chừng nào. Chỉ là trong thời gian ngần ấy năm, con tim ngỡ như đã chai sạn lại có thể nảy mầm thành một tình yêu mới, thật lòng!
Những năm qua, hạnh phúc luôn tuột khỏi tầm tay cô. Nếu như bây giờ bỏ lỡ đi tình yêu hiện tại chỉ bởi vì quá khứ ám ảnh, chẳng phải cô sẽ càng đáng trách hơn sao?
Chính vì vậy, cô mới quyết định gặp Quốc Thịnh, chỉ để nói với anh rằng: cô đã sẵn sàng từ bỏ quá khứ!!!
Có thể anh sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, sẽ hận cô, nhưng như thế sẽ tốt hơn là cả hai cứ mãi vướng vào mối quan hệ luẩn quẩn, không tìm được lối thoát.
Đối với cô, không còn để quá khứ ám ảnh, chính là lối thoát!
“Thảo Nhi, chị ra ngoài một tí!”
Cô ngồi xuống đất xỏ giày vào chân, vọng vào trong nói với Thảo Nhi. Không đợi cô bé kịp phản ứng, cô nhanh chóng chạy như bay ra khỏi nhà, vội đến mức quên luôn đem theo điện thoại.
“Chị Jessica!!!!!”
Thảo Nhi ngay tức thì ló đầu ra khỏi nhà bếp, thì đã không còn thấy bóng dáng Phương Nhã đâu. Ngẩn người vài giây, cuối cùng cô bé mới thốt lên kinh hoàng:
“Trời ơi, chị Jessica ra khỏi nhà rồi. Huhu, lần này chết chắc rồi, giám đốc giết mình mất thôi!!!” – Thảo Nhi ngay lập tức phóng như bay ra cửa, í ới gọi: “Chị Jessica!!!!!”
“Jessica, mau bắt máy ngay! Jessica, mau bắt máy ngay!”
Tiếng nói lạnh băng của Kevin bất chợt vang dội khắp nhà, khiến Thảo Nhi cũng phải giật bắn mình vì sợ hãi. Vài giây định thần lại, cô mới nhận ra tiếng nói của anh phát ra từ chiếc điện thoại của Phương Nhã nằm trên sàn, bèn chần chừ với tay cầm lên rồi bắt máy, giọng rụt rè:
“Giám… giám đốc!”
Đầu dây bên kia chợt nín bặt, vài giây sau liền đáp, giọng trở nên khắt khe:
“Jessica đâu?”
“Huhu, chị… chị Jessica nhân lúc không có ai canh chừng, liền chạy ra khỏi nhà rồi, ngay cả điện thoại cũng không mang theo!!!” – Thảo Nhi nói như mếu, khuôn mặt nhăn nhó thảm thương, răng môi va vào nhau lập cập.
“Cái gì? Lúc nào? Hả?”
Anh gầm lên phẫn nộ, khiến Thảo Nhi sém đánh rớt luôn điện thoại: “Mới… mới ban nãy!”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, cô bé chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ, như đang cố chế ngự cảm xúc của mình. Một lúc lâu sau, không nói không rằng, anh cúp máy.
Thảo Nhi ngẩn người nghe một tràng tút tút, mới biết là đầu dây bên kia đã ngắt máy. Mặt mày cô bé chợt tái mét, cắn răng nói như khóc:
“Chết rồi, giám đốc giận dữ quá rồi. Chị Jessica, lần này chị hại em rồi, huhu!!”
Trong khi Thảo Nhi cắn môi mường tượng ra đủ thứ hình phạt mà Kevin sẽ dành cho mình, thì lúc này anh đang phừng phực lửa và tức giận, cả người lộ sát khí, đôi mắt u ám hệt như đêm đen, xoáy sâu nhìn đăm đăm về phía cửa sổ.
Mấy ngày nay cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, không ra khỏi nhà một bước. Hôm nay lại giở chứng trốn anh bỏ đi không nói một tiếng nào, đã thế còn vứt luôn điện thoại anh mua cho cô cách đây mấy hôm, không thèm mang theo bên người nữa chứ.
“Jessica, em giỏi lắm!!! Để xem anh trừng trị em thế nào!!!”
*********
Mây đen dày đặc, vài hạt mưa nặng hạt nối tiếp nhau rơi xuống đất, loang lỗ trên những vũng bùn. Phương Nhã nhắm mắt, lặng lẽ hứng những giọt nước mưa như tát vào mặt, lòng cảm thấy bồn chồn không yên.
Cô đứng ở trạm điện thoại công cộng, liên tục gọi cho anh nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài. Không biết rằng cô đã gọi bao nhiêu cuộc, chỉ biết rằng bản thân đợi anh rất lâu rồi, lâu đến mức… bầu trời trong xanh cũng chuyển sang u ám mù mịt.
“Quốc Thịnh, anh đang ở đâu?”
Mưa ngày một lớn, sấm giật liên hồi khiến nền đất công viên trở nên láng bóng trơn trượt. Cô vô thức ép sát người gần bốt điện thoại, tim bất giác chùn xuống theo từng tiếng sấm rền vang, đôi mắt ướt nhòe liếc nhìn con đường trước mắt, giọng vang lên khe khẽ:
“Anh thật không đến sao?”
Trước khi đi cô đã nhắn tin cho anh, hẹn gặp tại công viên ngày xưa cả hai đã trao nhau nụ hôn đầu. Nếu như anh có đọc được tin nhắn, nhất định sẽ đến! Nhưng… mấy tiếng đồng hồ trôi qua, dường như cô đã bắt đầu mất bình tĩnh, cảm giác bất an dâng tràn trong lòng, khiến cô không khỏi nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó với anh.
Nhất định là có chuyện rồi!
Thế nhưng trong khoảnh khắc cô vừa nhấc chân ra khỏi trạm định chạy đi, thì tiếng chuông điện thoại công cộng vang lên, khiến cô giật mình ngoảnh đầu lại, tay nhanh chóng bắt máy:
“Quốc Thịnh?”
Áp sát điện thoại vào tai, lòng bàn tay cô lạnh toát. Đợi một hồi cũng không có tiếng đáp trả, cô cau mày hỏi lại:
“Quốc Thịnh!!! Có phải là anh không?”
“Nhã, em lại bốc đồng rồi. Có phải trời nóng quá, nên muốn tắm mưa hay không?”
Bầu trời, mưa gõ như trống điểm.
Cô mất vài giây sau mới định thần lại được, tim bất giác ngừng một nhịp, mắt đảo một vòng xung quanh tìm kiếm. Chẳng lẽ…???
Dưới màn mưa, vạn vật trở nên mơ hồ.
Phương Nhã xoay người lại, liền trông thấy anh đứng đó, cách có một con đường, một tay cầm điện thoại và nhìn cô bằng đôi mắt kì lạ, khó hiểu.
“Quốc Thịnh, anh ở đó từ khi nào?” – Cô ngỡ ngàng nhìn anh, tiếng mưa át luôn cả tiếng nói. – “Anh không sao chứ?”
“Anh không sao. Em cứ ở yên đó, chúng ta nói chuyện qua điện thoại là được rồi!”
Cơn mưa vẫn dai dẳng không dứt, những giọt nước bắn vào mặt cô đến đau rát, mắt vô thức nhắm nghiền, cô hít một hơi thật sâu.
“Em có chuyện muốn nói, là muốn nói trực tiếp với anh. Đừng đi đâu nhé, em sẽ qua chỗ anh ngay!”
“Ở yên đó đi. Anh biết em muốn nói gì mà!”
Giọng Quốc Thịnh khàn khàn, đôi mắt u buồn vội né tránh ánh mắt cô, bất chợt nở một nụ cười lạnh:
“Anh biết, anh biết hết! Nhã, em… đã không còn là của Quốc Thịnh này nữa rồi!”
Cô mở to mắt, sấm chớp đùng đùng liên hồi như gõ nhịp vào tim cô từng giây từng phút, bàn tay cầm điện thoại của cô cũng trở nên lạnh ngắt. Anh đã biết rồi sao?
“Anh!”
Trải qua một khoảng lặng dài đằng đẵng, cô cũng không biết bao lâu sau mới nghe thấy giọng anh vang lên khe khẽ, có lúc đứt quãng, hệt như đang chế ngự cảm xúc nào đó:
“Em có hạnh phúc không?”
Sắc mặt anh nhợt nhạt, ngón tay lạnh buốt. Quốc Thịnh khó nhọc thở dốc, tim co thắt lại vì đau. Anh biết rõ đáp án nhưng vẫn hỏi như thế. Anh quá ngu ngốc rồi!
Lại mấy phút nữa trôi qua…
Phương Nhã như suy nghĩ thật kỹ câu trả lời, sau đó mới khẽ khàng đáp, giọng có chút đứt quãng:
“Em… rất vui, rất hạnh phúc!”
Trong tay Quốc Thịnh, chiếc điện thoại cảm ứng tưởng chừng như sắp nát vụn, những ngón tay anh nắm chặt đến mức trắng bệch, lồng ngực như tắc nghẽn lại, mọi thứ trong đầu dường như trống rỗng, một lúc lâu sau cũng không thể nói thêm được gì.
“Quốc Thịnh, làm sao anh biết? Mấy ngày qua anh đã làm gì, nói em biết đi?”
Sắc mặt anh trắng nhợt, mắt đăm đăm nhìn cô trong màn mưa, bất chợt hình ảnh cô và một người con trai khác quấn quít bên nhau đầy hạnh phúc cứ liên tục hiện về, khiến tim không khỏi nhói đau:
“Nhã! Nếu như trước mắt em thật sự là hạnh phúc, vậy thì anh sẽ toàn tâm toàn ý chúc phúc cho em! Từ giờ trở đi, có người thay anh chăm sóc và yêu thương người con gái này, có lẽ anh sẽ an tâm hơn.”
Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận được nỗi chua xót dâng tràn trong lòng, hơi thở như đặc quánh lại, lặng yên lắng nghe từng động tĩnh của anh, không bỏ sót một chữ nào.
Con đường trơn láng với những hàng cây xanh nối dài, xung quanh không một bóng người.
Hệt như, thế giới chỉ có anh… và cô.
“Hứa với anh, mãi mãi sau này… cũng đừng quên anh – đừng quên một người đã từng rất yêu em, được chứ?”
“Quốc Thịnh!”
Không biết từ lúc nào, những giọt nước mắt vội rơi trên má, mọi thứ trước mắt cô đều trở nên mơ hồ, không còn nhìn rõ được khuôn mặt của anh nữa.
Ánh mắt sầu thảm, anh nhìn cô cầu khẩn:
“Nhã, xoay lưng lại đi, tuyệt đối không được quay đầu lại. Có hiểu không?”
“Quốc Thịnh???” – Lấy cùi tay quẹt nước mắt, cô lắc đầu không hiểu.
“Vứt bỏ quá khứ thì phải dứt khoát, tuyệt đối không được ngoái đầu nhìn lại! Nghe lời anh đi!”
Tiếng mưa dồn dập, hàng mi cong rũ xuống, cô cúi đầu nhìn xuống đất, để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Rất lâu sau, cô mới rời mắt khỏi anh, từ từ quay mặt đi.
Ống nghe vẫn giữ nguyên trên tay, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
Giữa màn mưa đen kịt, bóng áo trắng bị mưa hắt lên, bước chân ngày càng xa dần, đến khi bị cơn mưa cuốn đi, mất hút.
Đến lúc cô bất giác quay đầu lại, thì đã không còn nhìn thấy anh nữa.
Cuộc gọi cũng đã ngắt đi từ lúc nào.
“Ào!!!”
Mưa trút như thác lũ, những giọt nước nặng rả rích tuôn rơi như cuốn trôi đi mối tình đầu, để rồi mọi thứ đều chìm vào quá khứ, vĩnh viễn không quay trở lại.
Cô cứ đứng mãi trong mưa, nhìn mọi thứ xung quanh trong câm lặng mà không khỏi nghẹn ngào, lòng dâng tràn chua xót.
“Quốc Thịnh! Xin lỗi anh!”
Cho dù vạn vật xoay chuyển theo vòng tuần hoàn, trời vẫn chia ra ngày và đêm, trái đất vẫn không ngừng quay, thời gian vẫn luôn trôi đi nhưng… khoảng cách thì lại ngày một xa hơn, cô muốn cũng không thể nào níu giữ lại được khoảnh khắc tươi đẹp của thuở ban đầu!
Vì khoảng cách quá xa nên số phận mỗi người mỗi rẽ!
Chính vì thế, nên chuyện của Quốc Thịnh, cô hoàn toàn không biết!
Không biết rằng vì cô, anh đã vô tình bước chân đến địa bàn của Một Mắt. Chính vì vậy, anh mới biết được mối quan hệ giữa cô và Kevin tình sâu nghĩa nặng đến như thế nào!
Kevin ra mặt cứu cô, và ngay cả cô cũng bất chấp bản thân mà một lần nữa chạy vào địa bàn của Một Mắt. Hành động đó, dù là người mù cũng có thể nhận ra.
Anh từng rất giận, rất khó chịu hay thậm chí là rất ghét khi phải thừa nhận rằng đã có một người thứ ba xen vào cuộc sống của họ, đập tan đi tình cảm bao lâu qua giữa hai người. Vì thế, vị trí quan trọng nhất trong lòng cô bây giờ có lẽ không phải là anh nữa!
Đó là điểm yếu của anh! Là nỗi đau của anh!
Nhưng anh vẫn cố chấp, muốn cho bản thân một tia hi vọng, vẫn muốn tin rằng… tình yêu của họ không hề thay đổi!
Nhưng…
Ba ngày, thời hạn Một Mắt đưa ra, cũng chính là thời gian anh nhìn rõ được… rằng vẻ mặt rạng ngời không hề lo âu, phiền muộn kia là minh chứng cho việc cô đã hạnh phúc như thế nào.
Anh tắt máy, ba ngày liền ở một khách sạn gần đó, không hề liên lạc với bất cứ ai, chỉ lặng lẽ theo dõi nơi Kevin sống qua thông tin mà Một Mắt cung cấp. Chỉ để tìm cho mình đáp án của câu hỏi… cô có hạnh phúc không, có vui vẻ hay không mà thôi.
Giờ anh đã có được đáp án, đã biết được rằng cô hoàn toàn hạnh phúc. Vậy thì anh cũng nên hoàn thành nốt việc còn lại của mình!
Không thể thoát được ngày hôm nay… chí ít, anh có thể an tâm về Phương Nhã!
Còn Cẩm Tú, liệu sau này không có anh, rồi cô sẽ ra sao đây???
“Khụ, khụ!!!”
Cơn ho dữ dội kéo đến, những tia máu đỏ lòm hằn trên đôi mắt, anh đưa tay lên che miệng, xoay người bước đi.
Cơn bão qua đi, mưa lất phất!!!
Những hạt mưa mỏng manh rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ li ti hòa cùng gió. Trái tim của anh cũng không phải làm bằng sắt đá gì cả, chỉ cần một tác động nhỏ hệt như bàn tay ai đó bóp nhẹ, sẽ se sắt đớn đau, lạnh buốt tim gan, không cách nào kiềm chế được.
Anh đã bước chân vào hang cọp rồi, không thể thoát ra được nữa!
Anh biết dù cương hay nhu, một khi đã dính dáng đến Một Mắt thì đừng mong bản thân được toàn mạng. Rất có thể, sau lần này anh sẽ không còn được nhìn thấy ngày mai nữa!!!
Gió đêm hiu hắt lùa theo từng kẽ tóc, từng tế bào trên người khiến lòng anh tràn ngập ưu phiền, đầu óc miên man suy nghĩ đến việc chỉ chốc lát nữa thôi, anh sẽ phải đưa ra quyết định của mình cho Một Mắt!!!
Vài phút sau, khi tâm trạng còn tràn ngập suy tư sầu não, anh không hề hay biết rằng có nguy hiểm đang rình rập trước mắt.
Từ xa, chiếc xe Benz bóng loáng màu bạc lao đến với tốc độ nhanh, càng lúc cự li càng gần nơi anh đứng, tuyệt nhiên không có ý định dừng lại…
Màu chói lóa của đèn pha như chọc thủng giác mạc của con ngươi, đồng tử bất giác co lại, toàn bộ sức lực trong tích tắc bị trút cạn kiệt, cả người cứng đờ nhìn thẳng vào chiếc xe điên sắp sửa tông vào mình. Trong tích tắc, điện thoại anh cầm trên tay bị sự va đập mạnh liền văng ra xa, vỡ tan tành.
Anh khi đó một chút cảm giác đau đớn cũng chưa kịp lan tỏa thì trước mặt đã chỉ còn một màu đen tăm tối…
Giữa đêm khuya u ám, mùi máu thoang thoảng phả ra… chiếc xe hơi điên không mang biển số nhanh chóng lao mất hút giữa con đường vắng không người…
Chương 21: Trả giá
“Sinh ra trong một gia đình tội lỗi, cả người nhuốm đầy mùi tanh của máu, tôi như chết đi sống lại trong tình yêu không hoàn hảo. Dù không có được, tôi vẫn cố chấp muốn có, đến mức sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì trên đời. Chỉ là…
Vốn dĩ không thể nào ngờ, cái giá mà tôi phải trả cho những điều này lại quá đắt!
Quốc Thịnh, em sẽ luôn yêu anh, ngay cả khi em chết!”
- Trương Cẩm Tú –
**********
Trời đêm, không một ánh sao.
Trong căn phòng lạnh lẽo, tiếng chuông điện thoại réo rắt kêu vài tiếng, tên Thái Vũ đứng bên cạnh đã nhanh chóng bắt máy, đôi mắt u ám hệt như đêm đen:
“Biết rồi!”
Cúp máy, hắn lại kề sát tai Một Mắt nói nhỏ điều gì đó. Một lát sau, khóe môi Một Mắt co giật, đôi mắt thâm hiểm lóe sáng, nụ cười hài lòng hiện trên gương mặt:
“Làm tốt lắm!”
**********
Tại một bệnh viện ở Sài Gòn…
0 giờ sáng…
“Tránh ra, tránh ra! Làm ơn tránh ra!!!”
Chiếc băng ca màu trắng như tuyết được khiêng ra. Anh nằm trên đó, mặt mũi đầy máu, đôi mắt mập mờ cố hết sức mở ra nhưng cũng chỉ có thể nhận thức được vài chiếc bóng trắng lập lòe trước mắt, tiếng hét tiếng la vang vọng bên tai ngày càng yếu ớt, nhỏ dần… rồi đến khi không còn nghe được gì nữa.
Miệng anh chụp bình dưỡng khí, máu từ trán liên tục chảy ra không ngừng…
Một cánh tay buông thõng, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy chìm trong vô thức hoàn toàn…
Khi đó, một ngôi sao lập lòe trên bầu trời thoáng chốc vụt tắt.
**********
Mười mấy phút sau khi anh còn đang trong phòng cấp cứu, thấp thoáng từ xa bóng dáng Cẩm Tú hốt hoảng chạy đến, sắc mặt tái mét không còn giọt máu.
“Quốc Thịnh!!!”
Cẩm Tú gào lên như điên loạn nhào về phía phòng cấp cứu, đèn phòng đỏ rực vẫn sáng, cánh cửa im lìm không một tiếng động, chỉ có một cô y tá đi ngang qua trông thấy vẻ kích động của cô thì nhanh chóng cản lại:
“Cô ơi, không vào được đâu!”
Mái tóc dính bệt trên trán vì thấm đẫm mồ hôi, Cẩm Tú nhịn không được liền bật khóc, hai tay run rẩy níu chặt tay áo cô y tá hét lên:
“Cô y tá, cô nói cho tôi biết đi! Anh ấy sẽ không sao đâu, có phải không? Có phải không????”
Cô khóc nức nở, liên tục lắc đầu như người điên, rất đáng thương. Tình cảnh này, những người đi ngang qua nhìn thấy cũng phải động lòng thương cảm. Nhưng vẫn là không có tiếng đáp trả, hoàn toàn không có ai trả lời thay cho cô câu hỏi đó.
Đèn đỏ phòng cấp cứu còn sáng rực, cô ngồi bệt xuống đất, không ngừng cầu nguyện cho anh được bình an, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu không, nếu không cô sẽ không sống nổi.
Nửa tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở, một vị bác sĩ bước ra nhìn cô và nói:
“Cô là người thân bệnh nhân???”
“Bác sĩ, anh ấy không sao đâu phải không? Chồng tôi vẫn khỏe mạnh, tại sao lại ra nông nỗi này chứ?”
Gió lạnh run người, đôi môi Cẩm Tú không chút sắc màu thều thào nói với vị bác sĩ, đôi mắt đỏ hoe như người bị sốt, thể trạng vô cùng bị kích động. Nếu anh có bề gì, nếu như… nếu như…
“Xin lỗi, vụ tai nạn khiến chồng cô bị xuất huyết não gây tử vong. Chúng tôi rất tiếc!
Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng như một thước phim quay chậm, rồi dừng lại giữa không gian.
Như sợi dây kéo căng bị đứt!
Mạch máu sự sống trong người cô cũng ngừng chảy!
“Không!!!” – Cô lắc đầu nguầy nguậy, lập tức lao vào chiếc giường anh đang nằm, cắn môi đến bật cả máu. – “Quốc Thịnh, anh mau tỉnh dậy đi! Đừng dọa em nữa, làm ơn!!!!”
Sắc mặt anh trắng nhợt, hàng mi khép chặt lại trong giấc ngủ vĩnh hằng nhưng một tay vẫn co chặt không buông lỏng… hệt như trong tiềm thức hoàn toàn không muốn buông tay, không muốn từ bỏ thứ gì đó!
Cô rơi nước mắt, nắm lấy hai tay anh chà lên má mình, cứ mãi lắc đầu như người điên, toàn thân lạnh ngắt hệt như đã chết:
“Quốc Thịnh, coi như hãy vì bé Hạo! Xin anh đừng chết, đừng rời xa em và con! Đừng đối xử với em như vậy! Em xin lỗi!!! Huhu!”
Làn hơi từ ngực dâng lên bỗng chốc tắc lại, khiến cô không cách nào thở được nữa. Một tay ôm lấy ngực trái, tay còn lại ôm chầm lấy anh nằm bất động trên giường, vừa cười vừa khóc.
“Anh tỉnh dậy đi, đừng lười biếng nữa. Trời sắp sáng rồi, anh không tỉnh dậy mau là sẽ trễ giờ đi làm đó, có biết không??? Về nhà đi anh, về nhà với em, đi anh!!!” – Cô ráng sức lôi anh dậy, đầu tóc rối bù, tóc tai dính bệt lại vào nhau. – “Được, được!!! Anh muốn cô ta, em sẽ cho cô ta ở cùng với anh! Không bắt hai người xa nhau nữa đâu. Chỉ cần, chỉ cần anh tỉnh dậy. Em chỉ cần anh tỉnh dậy mà thôi, như vậy cũng không được hay sao???”
“Chỉ cần anh tỉnh dậy, em hứa sẽ không bao giờ bắt anh phải rời xa cô ta nữa, sẽ không bao giờ!!!! Không bao giờ!”
Trăng sáng, bầu trời đêm nay vẫn không một ngôi sao.
2 giờ sáng, Vũ Quốc Thịnh lìa khỏi cõi đời!!!
Cũng cùng một bầu trời, cùng một không khí hít thở, và cùng một mặt đất để sống… Phương Nhã lúc này đang ngủ yên giấc trong lòng Kevin, hoàn toàn không hề hay biết gì về sự ra đi của anh – mối tình đầu muôn thuở của mình!
**********
Ba ngày sau kể từ khi kết thúc lễ tang của Quốc Thịnh, Cẩm Tú suốt ngày chỉ như hình với bóng bên chiếc bàn thờ và bức ảnh duy nhất của anh, tươi cười rạng rỡ không ưu phiền, không đau khổ, hệt như thời gian từng bước trở về khoảnh khắc khi anh bắt đầu nảy sinh mối tình với Phương Nhã, khi cuộc sống của họ vẫn chưa bị cô làm đảo lộn.
Cô vì quá đau lòng, nên toàn bộ những vật dụng của anh, những nơi anh đã đi qua, ngay cả căn phòng anh đã ở cũng không có một tí xê dịch nào. Tất cả đều được cô cẩn thận lau chùi, dọn dẹp, mọi thứ đều hoàn toàn sạch sẽ.
Mỗi nơi anh đã đi qua, mỗi vật dụng anh từng động đến hay thậm chí chiếc giường anh hay nằm còn vương vấn hơi ấm sót lại cũng không còn khiến cô rơi nước mắt nữa. Đứng trong phòng làm việc, cô đờ đẫn nhìn một lượt khắp phòng, sau đó bắt đầu làm công việc dọn dẹp mọi thứ xung quanh như một thói quen khó xóa bỏ.
Ánh đèn neon bừng sáng, ở phía cuối phòng, dường như chiếc ga giường màu trắng nơi đầu anh nằm đã bắt đầu ngả vàng.
Cô xoay người lại, mỉm cười nhìn hình ảnh trước mắt. Chỉ mới mấy ngày trước đây thôi, cô đã từng trông thấy anh vui vẻ cười đùa cùng bé Hạo trên chiếc giường đó, cũng chỉ cách đây vài ngày thôi!
Nhìn từ xa, đáy mắt Cẩm Tú sáng bừng, hệt như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rơi nước mắt.
Bước đến bên giường, cô run rẩy cầm lên chiếc gối nằm, phủi phủi vài cái. Cô thật đáng trách quá, bấy lâu nay dường như đã sao lãng việc thay ga giường cho anh thường xuyên, chỉ vì mỗi khi anh thức dậy, khi anh còn ở nơi này thì mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như mới, sạch sẽ không tí bụi. Thế mà chỉ có mấy ngày thôi, chiếc giường này đã bám đầy bụi bẩn rồi!!!
“Cộp!”
Một quyển sổ nhỏ rơi ra từ trong áo gối xuống đất, gió làm tung bay những trang giấy với nét chữ quen thuộc. Cô ngẩn người vài giây, sau cùng khom người xuống nhặt lên vội. Giữa ánh sáng của mặt trời xuyên suốt qua tấm kính cửa sổ, cô ngồi sụp xuống giường, mắt đờ đẫn nhìn vào những dòng nhật kí của Quốc Thịnh, những lời tâm sự của anh trong thời gian qua.
“Tách!”
Giọt nước mắt rơi xuống làm ướt nhòe những dòng chữ viết vội của anh. Đầu óc cô quay cuồng, quyển sổ tuột khỏi tay rơi xuống giường, những trang giấy liên tục tung bay trong gió, rồi dừng lại ngay trang nhật kí anh bắt đầu viết cách đây bốn ngày. Nghĩa là trước đêm anh xảy ra tai nạn.
“Ngày…tháng…năm..
Hôm nay là đêm thứ hai, có lẽ sau này tôi không còn dịp để viết những dòng chữ như thế này nữa. Nếu như thật sự không có ngày mai, vậy thì tôi sẽ không còn được nghe tiếng khóc trẻ thơ của bé Hạo, không còn cảm thấy tức giận mỗi khi Cẩm Tú làm điều gì ác.
Cũng… không còn nhìn thấy được nụ cười của cô ấy nữa!
Thời gian trôi quá nhanh đến mức có thể khiến cho cuộc sống của một người thay đổi. Cách đây mấy ngày, tôi vẫn là Quốc Thịnh của ngày nào nhưng… từ khi bước chân vào địa bàn của Một Mắt, tôi như bị chính sự ích kỉ của mình giày vò, đến mức không còn nhận ra được bản thân nữa!
Tôi không ngờ rằng, Kevin đã đến trước tôi một bước và cứu Nhã khỏi tay ông ta. Ngay lúc đó, tôi dường như thấy rằng khoảng cách giữa hai chúng tôi thật sự quá xa vời, còn hơn cả một vòng trái đất!
Tôi hận bản thân mình đã quá vô dụng, hận vì không thể bảo vệ được cô ấy thoát khỏi những nguy hiểm đang rình rập, không thể chịu thay cô ấy những đớn đau và càng không thể ở bên cạnh khi người con gái tôi yêu cần nhất một bàn tay che chở.
Không gì đau đớn bằng việc đứng yên một chỗ và nhìn một người đàn ông khác kéo cô ấy rời xa khỏi cuộc đời mình!
Tôi đọc được nỗi căm hận trong mắt mình, rằng bản thân là một người đàn ông thất bại.
Cũng vì thế, nên tôi đã bị ông ta dễ dàng nắm được điểm yếu.
Một Mắt biết được công ty của tôi và Kevin là nơi đối tác làm ăn quan trọng, muốn lợi dụng tôi để biết thêm tư liệu về khách sạn Red. Nhưng chấp nhận làm chuyện đó nghĩa là tôi đã bán đứng đi lương tâm của mình, tiết lộ thông tin làm ăn của khách hàng cho bên ngoài là đã tiết lộ cơ mật của công ty. Hành động đó là phạm pháp!
Ông ta đơn thuần chỉ muốn dùng công ty tôi làm bàn đạp để lật đổ sự nghiệp của Kevin. Một khi loại bỏ được một đối thủ khá mạnh như khách sạn Red, thì tiền đồ của ông ta sẽ càng phát triển vượt bậc. Đến khi đó sẽ không còn ai dám đối chọi với người đàn ông đó nữa.
Vào thời khắc đó, trong lòng tôi đột nhiên rất muốn chấp nhận!
Toàn bộ suy nghĩ, toàn bộ lương tâm của tôi thật sự đã bị nuốt chửng!
Ngày trước, tôi không ngừng khó chịu ghê tởm về những điều ác mà Cẩm Tú đã làm. Nhưng hôm nay, tôi lại có những suy nghĩ hèn hạ, rằng nếu tiếp tay cho Một Mắt để lật đổ Kevin thì tôi sẽ loại bỏ được nỗi bất an to lớn của mình. Mọi thứ, rồi sẽ trở lại như thuở ban đầu không có Kevin!
Thế nhưng, tôi khi đó vẫn cần thời gian để thông suốt, để tự hỏi bản thân rằng có phải không hề hối hận???
Ba ngày thời hạn, tôi âm thầm đến nhà Kevin theo nguồn tin của Một Mắt đã đưa. Thật ra, tôi chỉ muốn xác nhận một điều rằng: Có phải cô ấy đang sống hạnh phúc hay không?
Có phải, cô ấy đã quên tôi rồi hay không?
…
Ngày thứ nhất: tôi thấy cô ấy lấp ló đằng sau cánh cửa chính, hệt như muốn trốn ra ngoài nhưng sau đó lại bị Kevin bắt lại. Đứng cách xa một con đường, tôi có thể nghe được tiếng cười giòn tan đầy hạnh phúc đó hoàn toàn không mang một chút u sầu nào khác. Đến khi trời đã xế chiều, tôi mới có thể nhìn thấy cô ấy một lần nữa… khi họ cùng nhau đứng dưới bãi đồi thả diều dưới làn gió lồng lộng.
Ngày thứ hai: lần đầu tên trong đời, tôi phát hiện ra rằng nụ cười của Phương Nhã lại đẹp đến như vậy. Sáng sớm tinh mơ, cô ấy cùng Kevin chạy bộ quanh khách sạn nơi tôi ở, sự hạnh phúc hiện rõ nơi đáy mắt, sáng rực không chút tì vết. Nhìn thấy người con gái đó vui vẻ như vậy, tôi bỗng thấy bản thân mình quá thất bại.
Tôi yêu Nhã năm năm, nhưng chưa lần nào tôi đem lại nụ cười trong sáng đầy hạnh phúc cho cô ấy như Kevin đã làm lúc này. Cái mà tôi đem lại cho cô ấy, chỉ toàn đau khổ mà thôi.
Năm năm của chúng tôi, thật sự không bằng khoảng thời gian hai năm của Kevin bên Hàn Quốc. Không phải cô ấy thay đổi, mà vì những đau đớn mà cô ấy phải chịu đã khiến cho tình yêu giữa chúng tôi không còn nữa.
Có lẽ, Phương Nhã cũng giống như Jessica… sẽ hạnh phúc hơn khi có Kevin bên cạnh!
Tối ngày hôm nay, cũng tức là cách đây vài tiếng đồng hồ, tôi mở nguồn điện thoại và nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ của cô ấy, trong đó có một tin nhắn đính kèm:
“Em có chuyện muốn nói với anh. Quốc Thịnh, nếu như anh nhận được tin nhắn thì hãy gọi cho em nhé!”
Ngay lúc cô ấy nhắn cho tôi tin này, chắc rằng vẫn không hề hay biết tôi chỉ ở cách xa cô ấy một con đường. Cũng hoàn toàn không biết ngày mai tôi sẽ phải đối mặt với điều gì!?
Tôi biết được đáp án, biết được câu trả lời của bản thân là như thế nào. Chính vì vậy, rất có thể tôi sẽ không còn toàn mạng để trở về ngôi nhà của mình nữa.
Nếu như trời cao có mắt, cho dù tôi không còn sống trên đời thì thiên lý bất dung cũng sẽ khiến cho Một Mắt gặp quả báo!”
Những dòng chữ cuối cùng kết thúc. Cẩm Tú đờ đẫn nhìn vào khoảng không, miệng há hốc không thể thở ra hơi. Cuối cùng, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi, tí tách lăn xuống.
Cô há hốc mồm, khuôn ngực phập phồng cơn kích động nhưng mãi cũng không thể thốt ra được bất kỳ âm thanh nào.
Đêm tối yên lặng, những ngón tay của Cẩm Tú dần cử động…
Thì ra là như vậy, cái chết của anh thì ra là dính dáng đến Một Mắt!
Cố gắng giữ lấy một người không yêu mình, cũng giống như hai tay ôm lấy cây xương rồng. Càng ôm chặt thì càng khiến bản thân mang nhiều thương tích. Rồi rốt cuộc khi buông tay, điều bản thân cảm nhận được… là máu!
Cô yêu anh, yêu đến mức bất chấp tất cả. Chỉ cần là thứ gây cản trở đến tình yêu của mình, thì tất cả đều phải loại bỏ! Cô vì anh đã có thể giết chết một mạng người vô tội, kéo theo một nạn nhân hiện đang trong lao tù, ngay cả cô bé yếu ớt đang hôn mê trong bệnh viện cô cũng có thể lợi dụng được thì mọi thứ có đáng là gì. Cho dù có độc ác gấp trăm lần, chỉ cần giữ được chân anh thì Cẩm Tú này bằng lòng chấp nhận!
Cô biết, mình sẽ phải trả giá cho mọi tội lỗi đã gây ra nhưng… không ngờ, cái giá mà cô phải trả chính là gậy ông đập lưng ông. Chính vì cô độc ác nên đã bóp chết sự sống của Quốc Thịnh – người đàn ông cô yêu đến si dại.
Nếu như ngày đó cô không hãm hại Phương Nhã, đưa cô ta cho ba mình xử lý thì sẽ không có chuyện anh đến địa bàn Một Mắt và xảy ra chuyện này. Nếu như không phải vì bản tính độc ác của cô thì anh nhất định sẽ không chết!!!
Nếu như không đến nơi đó thì ba của cô nhất định sẽ không dùng anh để làm bàn đạp, càng sẽ không giết người diệt khẩu!
“Hahaha! Hahaha!”
Cẩm Tú chợt bật cười như điên dại, tiếng cười như mũi dao nhọn cắm thật sâu vào con tim đang rỉ máu…
Cô đã làm biết bao điều ác trái với lương tâm. Rốt cuộc, cái giá phải trả là phải trơ mắt nhìn ba ruột giết chết người đàn ông mà mình cố hết sức để giành lấy.
Cái giá phải trả thật quá đau đớn!!!
Bóng tối tĩnh lặng, u buồn.
Trong thời khắc đó, mọi đau khổ chất chứa như nhấn chìm vạn vật xuống tận cùng của thế giới.
Trước mắt Cẩm Tú, hoàn toàn là một màu đen của chết chóc.
Một ngày mới, nắng ấm tràn về. Đôi mắt Cẩm Tú trống rỗng, tay ôm chặt quyển nhật kí của anh trước ngực, lặng lẽ bước xuống giường.
“Cẩm Tú, con đi đâu vậy??”
Đình Phong và Triệu Ánh hoảng hồn giữ tay con gái của mình lại khi thấy cô đờ đẫn như người mất hồn tính bước ra khỏi nhà. Không khí xung quanh tràn ngập vẻ ảm đạm đau đớn, ánh sáng của căn phòng như xuyên suốt mọi thứ, cô chớp chớp mắt:
“Anh ấy đang gặp nguy hiểm. Con phải đi cứu anh ấy!!!”
Lúc này, giữa ánh đén lắc lư, tất cả mọi người trong ngôi nhà của Quốc Thịnh ngỡ như thời gian đang trôi chậm lại. Đáy mắt của họ tràn đầy thống khổ, bi thương, hệt như đang chìm trong sự tuyệt vọng đến cùng cực:
“Cẩm Tú, đừng làm mẹ sợ! Con đang nói cái gì thế hả???” – Triệu Ánh sắc mặt tái mét, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy đứa con gái yêu quý nhất của mình, nói như sắp khóc.
“Ba, là ba cố tình giết anh ấy! Ba muốn giết anh ấy, con phải ngăn chặn chuyện này lại. Không được, con phải đi, phải cứu anh ấy!!!”
Nói đến đây, Cẩm Tú như phát điên liên tục lấy hai tay mình ra sức đập vào đầu thật mạnh, hành động như trở lên điên cuồng, suy sụp, đôi mắt ứ đầy nước tí tách rơi xuống. Cô vùng vẫy cố thoát khỏi sự kềm chặt của Triệu Ánh và Đình Phong, bất chấp tất cả lao như bay ra đường.
**********
Cẩm Tú bước đi xiêu vẹo trên đường, vô thức nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt ngây dại, mãi cho đến khi đứng trước ngôi nhà của Một Mắt, nơi cô đã từng gây ra biết bao nhiêu tội lỗi.
“Này, này!!! Làm gì thế hả???”
Ngay lúc cô nhấc chân bước vào nhà, thì hai tên côn đồ to con đứng canh cửa đã nhanh chóng cản lại, mặt mũi bặm trợn gằm ghè lên tiếng:
“Cô là ai???”
“Tránh ra, tôi phải gặp ba! Tôi phải gặp ba!!!”
Cô oằn người, gào thét điên dại, liên tục đấm túi bụi lên người tên vừa nói. Ngay lập tức, một cái tát thật mạnh giáng vào một bên má Cẩm Tú khiến cô nổ đom đóm mắt, cả người ngã vật xuống đât.
“Con điên này, mày chán sống rồi à???”
Bàn tay thô ráp hung bạo của tên đó còn giữ yên trên không trung, chuẩn bị giáng xuống một đòn nữa lên người cô thì tên còn lại lúc này mới thốt lên, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ”
“Này, khoan đã!”
Tên thứ hai sấn tới gần Cẩm Tú dò xét một lượt cả người cô, sau đó cười rú lên:
“Hahaha, thì ra là con gái hờ của đại ca. Chả trách nhìn mặt quen như thế. Sao hả, mày còn có gan đến nơi này làm loạn à??? Đây là nơi để thứ rác rưởi như mày đến và đi dễ dàng vậy sao???”
Tên thứ nhất dường như còn chưa kịp phản ứng lại, thì Cẩm Tú đã vội nhảy cẫng lên, ra sức gào thét:
“Tao không phải là con hờ. Tao là con ruột – là Trương Cẩm Tú, là cô chủ của bọn mày có biết không hả??? Tao phải gặp ba. Tao cần phải gặp ba!!!”
Lời nói vừa dứt, hai tên hung tợn kia đã lao vào đấm cô túi bụi, vừa đánh vừa gằn lên giận dữ:
“Chết đi, mày nghĩ mày xứng làm con gái của đại ca sao? Mày xứng sao??? Về nhà mà nằm mơ đi, đồ điên!!!”
Cả hai tên ra sức đánh đấm vào người, vào mặt cô đến mức cả khuôn mặt cô chẳng mấy chốc phồng lên sưng đỏ không còn nhận ra diện mạo nữa, hai mí sưng húp sụp xuống, môi cắn vào nhau đến bật cả máu nhưng vẫn cố gắng hét lên:
“Tao là con ruột của ba, là cô chủ của tụi mày. Tao không phải là con hờ! Không phải! Không phải!!!!!!!!”
Giữa đêm thanh gió buốt, tiếng hét của Cẩm Tú vang vọng, xé toạc bầu không gian vắng lặng đến rợn người. Không một ai nghe, cũng không một ai thấu hiểu được toàn bộ lời nói của cô chính là sự thật!
**********
Bầu trời nhuốm một màu tím của sự ảm đạm, đàn hạc cũng bay về nơi đất tổ, gió đêm buốt lạnh, tiếng chuông điện thoại ngân vang trong căn phòng tràn ngập mùi hương bạc hà mát dịu.
Tiếng chuông nhanh chóng tắt đi, kèm theo đó là giọng nói của Kevin bất ngờ được thốt lên:
“Cái gì??”
Hàng chân mày đậm quyến rũ chợt cau lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng khi nghe được tin thông báo, các ngón tay cứng đờ ra sức nắm chặt lấy điện thoại, trầm giọng nói:
“Canh chừng cô ta, tuyệt đối không được để cô ta làm loạn! Tôi sẽ đến đó ngay!!!”
“Nhưng giám đốc, cô ta… có vẻ không được… bình thường!”
Tiếng nói đầy e ngại của tên vệ sĩ giám sát vang lên bên tai. Anh cau mày vài giây rồi lập tức cúp máy.
Vừa cúp máy, Phương Nhã đứng bên cạnh đã nhanh chóng chộp lấy tay anh, môi mím lại căng thẳng:
“Có chuyện gì vậy?”
Anh nhắm mắt, chân mày thoáng cử động nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình thường, mỉm cười nhìn cô nói:
“Không có gì, công ty có chút chuyện!” – Dừng lại một chút, anh khẽ hôn lên trán cô yêu chiều:- “Anh sẽ về nhanh thôi!”
Nói xong câu cuối cùng, anh xoay người bỏ đi. Nhưng chỉ đi được vài bước thì Phương Nhã đã vội chặn anh lại, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Kevin!!!”- Cô như nghĩ đến điều gì đó liền ngừng lại: - “Có phài, có phài Một Mắt đã làm gì công ty anh rồi không???”
Anh ngẩn người nhìn cô, lòng bỗng dâng tràn chua xót. Một lát sau anh thở dài, nghiêm nghị nhìn cô và nói:
“Jessica, anh sẽ dẫn em đi gặp một người!”
**********
Bầu trời tối mịt, con đường rộng thênh thang phủ đầy những đóa hoa phượng vĩ. Gió như rít bên tai, đâu đó trong không khí vang lên tiếng rên rỉ của một cô gái. Đến khi nhận biết được nơi phát ra tiếng nói, thì chiếc xe Lamborghini màu trắng đã kịp thời xuất hiện, và xung quanh là bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó cung kính cúi đầu chào.
Người vừa bước xuống xe là Kevin và Phương Nhã. Anh thận trọng quàng vai cô, ép cô sát vào ngực mình, khuôn mặt lạnh lùng phát ra tiếng nói:
“Sao rồi?”
Một tên vệ sĩ trong đám e dè lên tiếng, đôi mắt hướng về phía xa – nơi cô gái điên ngồi ôm mặt khóc. Vì khuôn mặt của cô ta bị đôi tay thon dài trắng như ngọc che lại, nên Phương Nhã hoàn toàn không thể nhận ra đó là ai.
Trong một góc khuất của con hẻm, giọng nói của tên vệ sĩ khiến Phương Nhã như bừng tỉnh:
“May là chúng tôi đã kịp thời kéo cô ta rời khỏi nơi đó. Nếu không chuyện của Một Mắt nhất định sẽ bại lộ!” – Ngập ngừng một chút, hắn ta vẻ như hơi bất ngờ, lại lần nữa liếc nhìn cô gái kia: - Giám đốc yên tâm, chúng tôi vẫn đang kiểm soát. Hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là… hình như tâm lý của cô ta lúc này không được bình thường!”
Cái tên Một Mắt bất ngờ được nhắc đến, cô kinh ngạc nhìn anh và tên vệ sĩ, sau đó liền hãi hùng nhìn cô gái đang ngồi khóc kia. Bất chợt, một ý nghĩ hình thành trong đầu theo trực giác. Người con gái đó không phải là…???
“Cẩm Tú!!!”
Xuyên suốt màn đêm, tiếng khóc thê lương của cô ta như rạch một nhát dao vào tim Phương Nhã. Trong bóng tối, gương mặt của người con gái kia từ từ hiện rõ, đập vào mắt cô lúc này là gương mặt của một Cẩm Tú với những vết tích bầm tím do bị đánh đập.
Bàn tay cô bị Kevin siết thật chặt. Khi cô còn chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra thì anh liền nghiêm nghị nói:
“Em đừng lo lắng, có anh ở đây. Anh sẽ không để cô ta động vào em đâu!”
Cô quắc mắt nhìn anh trân trối. Chuyện gì đang xảy ra vậy??? Tại sao… sao Cẩm Tú lại trở thành như thế này???
“Kevin, anh mau giải thích cho em chuyện gì đi!”
Anh cau mày nhìn Cẩm Tú vừa cười vừa khóc từ đằng xa. Ngay cả anh lúc này cũng đang cảm thấy mơ hồ trước sự việc trước mắt. Dường như cô ta rất khác lạ, hoàn toàn không giống như bình thường!
“Hôm nay người của anh vô tình bắt gặp cô ta đang gào thét điên dại trước nhà của Một Mắt, cứ luôn miệng nói rằng muốn gặp ông ta, nói rằng… cô ta chính là con ruột của người đàn ông đó!! Nhưng may mắn là những tên lính của ông ta không hề tin chuyện này nên đã đánh đập Cẩm Tú rất tàn bạo!” – Anh thở dài, nhìn sâu vào mắt cô: - “Nhân lúc mọi chuyện không bị cô ta làm rối lên, người của anh đã kịp thời kéo cô ta tránh xa tầm mắt của Một Mắt và đưa đến đây!”
“Có chuyện như thế sao?” – Cả người Phương Nhã run lên, những suy nghĩ trong đầu còn quá mơ hồ không thể định rõ được gì – “Bấy lâu cô ta không hề đả động gì đến chuyện này, tại sao đến lúc này lại muốn vạch mặt em???”
“Tôi là con của Một Mắt, là cô chủ của các người. Tại sao không cho tôi vào, tại sao không cho tôi cứu Quốc Thịnh. Tại sao chứ? Tại sao???”
Cẩm Tú ra sức đấm mạnh vào ngực mình, khóc thét lên. Đôi mắt hoảng loạn bi thương đến cùng cực, hoàn toàn chỉ còn một màu đen tối không thể nhìn thấy được chút ánh sáng nhỏ nhoi nào.
Điên cuồng gào thét, điên cuồng cào cấu vào ngực, vào da thịt mình như người phát điên, rồi liên tục lắc đầu lẩm bẩm điều gì đó, vốn dĩ không hề hay biết rằng Phương Nhã đang chết trân nhìn mình. Đôi mắt chứa đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.
Những ngón tay lạnh ngắt của Phương Nhã lập tức vùng khỏi bàn tay Kevin, lao đến nắm lấy bả vai Cẩm Tú kêu lên:
“Cô nói cái gì? Quốc Thịnh làm sao hả??”
Cẩm Tú chìm trong sự đau đớn hoang dại, ánh mắt đỏ ngầu bất chợt nhận ra sự xuất hiện của Phương Nhã liền trở lên điên cuồng hơn, một cú tát nảy lửa đột ngột giáng xuống mặt cô, khiến cô nhất thời không kịp phản ứng.
“Chát!”
“Này, cô làm cái gì vậy???”
Tiếng gầm lên đầy giận dữ của Kevin như xé toạc bầu không khí im lặng đầy chết chóc. Anh ra sức nhào tới ôm chầm cô, dùng thân của mình đỡ những đòn “cào cấu” điên loạn của Cẩm Tú, giọng hằn học căm giận:
“Cẩm Tú, cô bị điên rồi sao hả??”
Cẩm Tú lao về phía Phương Nhã, la hét điên cuồng nhưng ngay lập tức đã bị hai tên vệ sĩ của Kevin giữ chặt tay lại. Cô ta giãy giụa như người điên, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn Phương Nhã như hận không thể giết chết được cô:
“Mai Phương Nhã, cả cuộc đời tôi đều thua cô, thua một cách thảm hại. Ngay từ đầu tôi đã không có tư cách tranh giành với cô. Đáng lý ra tôi không nên tạo nghiệt, không nên xuất hiện trước mặt các người mới phải” – Cẩm Tú bắt đầu nói linh tinh, đôi môi không ngừng run rẩy: - “Tôi thật sự rất ghét cô, hận cô vô cùng. Rốt cuộc dù có cố gắng cách mấy vẫn không thể so bì được vị trí của cô trong tim anh ấy. Tại sao chứ??? Tại sao tôi phải chịu quả báo như vậy, chẳng lẽ tôi gây bao nhiêu tội ác là phải trả cái giá là mất đi Quốc Thịnh hay sao? Cô nói đi, cô mau nói đi!!!”
Cẩm Tú càng nói càng phát điên, cả người nhào về phía cô nhưng vẫn nằm trong vòng kiểm soát của Kevin, hoàn toàn không thể chạm được đến người Phương Nhã.
“Cô nói cái gì vậy? Cẩm Tú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả???”
Sắc mặt cô tái đi, mồ hôi lạnh úa ra đầy trán, trong lòng chợt thấy hoang mang. Hai chân run rẩy từng bước tiến về phía Cẩm Tú, giọng nghèn nghẹn:
“Quốc Thịnh đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô nói đi chứ???”
Cơn khó thở bộc phát, đôi môi Cẩm Tú tím đi vì đau đớn, trợn trừng nhìn cô rất lâu, rất lâu sau đó mới bật khóc:
“Tôi xin lỗi, là tôi đã sai. Tôi không nên độc ác như vậy, không nên đối xử với cô như vậy. Nếu như tôi có lương tâm một chút thì sẽ không làm liên lụy anh ấy và khiến anh ấy chết!!!! Là tại tôi, là tôi đã hại chết Quốc Thịnh!!!! Huhuhu!!!”
Sấm chớp bão bùng…
Trái tim cô chết sững…
Xa phía chân trời, một tia chớp lóe lên báo hiệu cơn mưa giông sắp đến!
Sắc mặt cô càng thêm tái mét, dường như mọi sức lực bị trút đi hết, toàn bộ sự sống cạn kiệt, cả người cô đổ ập xuống mặt đường, mọi thứ dường như quay cuồng trước mặt:
“Cô… cô nói cái gì? Quốc Thịnh… anh ấy…???”
Gió đêm lay động, bờ môi Cẩm Tú trắng nhợt run rẩy cố kiềm chế cơn nấc nghẹn. Vài giây sau, cô ta trở nên điên cuồng hơn, lập tức nhào người lao ra đường lớn, liên tục gào thét cuồng loạn. Nhưng chưa kịp chạy được nửa bước thì những người của Kevin đã kịp thời giữ chân cô ta lại. Hai tên vệ sĩ đứng ở hai bên tạo thế kìm kẹp, tuyệt đối không để cho Cẩm Tú một kẽ hở nào để thoát khỏi.
“Buông tôi ra, tôi phải gặp ba của mình!!!! Tôi phải đi gặp Một Mắt!!!!”
Cả cơ thể Phương Nhã cứng đờ, điên cuồng xoay đầu lại nắm lấy vạt áo của Cẩm Tú mà kêu lên. Cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, sốt ruột muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!!!!
“Cẩm Tú, cô mau nói cho tôi biết. Quốc Thịnh anh ấy làm sao rồi???? Anh ấy đã bị gì vậy hả???”
“Jessica, em bình tĩnh lại đi!!!”
Giọng Kevin trầm đục vang lên như nuốt chửng cả đêm đen u tối. Ngoài trời bắt đầu tí tách những hạt mưa nhỏ lất phất, đôi mắt anh đỏ ngầu vì chua xót. Nhìn cô đau đớn vì người con trai khác, nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô lúc này… anh thật không thể chịu đựng nổi.
“Kevin, anh mau nói cho em biết! Anh ấy không bị gì đâu, có phải không??? Cô ta chỉ nói bậy thôi đúng không? Em chỉ mới gặp anh ấy cách đây mấy ngày, khi đó vẫn còn khỏe mạnh như thế. Sao có thể xảy ra chuyện được chứ??? Không thể nào, không thể nào đâu!!!”
Cô sà vào lòng anh khóc tức tưởi, trong lòng vô cùng hoảng loạn mà không hề nhận ra cả người anh cứng đờ, sắc mặt trầm lặng nhưng đầy đau đớn vì câu nói vừa thốt ra. Hai tay anh nắm chặt lại, thì ra là như vậy. Thì ra là ngày đó cô sẵn sàng cãi lệnh anh mà ra ngoài đường tìm gặp Quốc Thịnh. Trong lòng cô thật ra còn vương vấn anh ta đến như vậy sao???
Anh thật sự rất tức giận, nhưng nhìn thấy cả người cô run lên từng hồi vì xúc động thì lại không nỡ trách mắng. Chỉ có thể mím chặt môi ngăn cảm xúc dào dạt trong lòng mình, miệng thì khô khốc nói:
“Đừng khóc, đừng khóc nữa. Anh sẽ sai người tìm hiểu chuyện này cho rõ ràng!”
Trong phút chốc, Cẩm Tú từ lúc nào luôn giãy giụa cố sức thoát khỏi hai tên vệ sĩ của anh, nay đã dần trở nên yếu ớt hơn. Rồi chỉ vài giây sau, cả người cô ta đã nhanh chóng đổ ập xuống mặt đường bất tỉnh.
“Cẩm Tú!!!! Cẩm Tú!!!!”
Đường phố Sài Gòn tấp nập, thân thể yếu mềm của Cẩm Tú chìm trong màn đêm tối lạnh lẽo, hòa theo cùng với âm thanh rả rích tiếng mưa vang bên tai.
Chương 22: Chạy trốn
“Thời gian trôi qua, lúc nhanh lúc chậm. Nhưng mỗi cơn đau luôn lớn gấp bội phần hạnh phúc. Không có điều gì là vĩnh cửu. Chỉ có nước mắt và bi thương là còn mãi trong lòng. Cách tốt nhất để chữa lành chỉ đơn giản là chờ đợi. Chờ một ngày nào đó, nỗi đau sẽ hóa thành cát bụi, chôn theo nỗi nhung nhớ vào tận cùng của trái tim.
Một đêm, mọi trật tự phút chốc bị đảo ngược.
Một đêm, chỉ một đêm thôi mà cả thế giới dường như đều thay đổi!
Nghiệp chướng này, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc?”
**********
11h đêm. Ngoài trời, mưa vẫn không ngớt.
Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng…
Cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt. Thân ảnh cô gái với dáng vẻ tiều tụy kia cũng vừa mới chợp mắt được một lát.
Bốn bề xung quanh im phăng phắc, hoàn toàn không một tiếng động. Dường như, cô đã ngồi ở đây được rất lâu!
Anh ngồi bên cô, không hề nói một câu nào. Đầu dựa vào tường, hai tay đặt lên đùi giữ dáng vẻ lạnh lùng hiếm có. Bây giờ, ngoại trừ im lặng, anh thật không biết phải mở lời với cô thế nào. Mọi chuyện, dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của anh!
Họ nhớ như in khoảnh khắc phát điên khi ở ngoài đường của Cẩm Tú. Nhưng chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ ở bệnh viện thôi, cô ta dường như biến thành một cô bé mang trí óc tám tuổi.
“Có vẻ như trong những ngày qua, bệnh nhân đã trải qua một cú sốc rất lớn. Trong thâm tâm cô ấy không hề muốn chấp nhận sự thật này, nên tiềm thức đã đánh thức bản năng tự bảo vệ, khiến cô ấy chọn cách lãng quên. Và tác động lên hệ thần kinh làm cho cô ấy cứ nghĩ mình là một cô bé tám tuổi không hề lo âu buồn phiền, cũng không hề đau khổ.”
Lời nói của bác sĩ luôn văng vẳng bên tai Phương Nhã và Kevin. Họ thật sự không biết phải làm cách nào để đối mặt, cảm giác trong lòng cũng không rõ có phải hả hê vui sướng hay không? Hơn thế nữa…
Cô liếc nhìn quyển nhật ký của Quốc Thịnh nằm trên ghế, bàn tay run rẩy không dám động đến. Hay nói đúng hơn, cô không có can đảm để biết được nội dung bên trong là gì.
“Em không muốn xem sao?”
Màn đêm lạnh lẽo, âm thanh trầm đục của anh vang lên át cả những tiếng nấc nghẹn của Phương Nhã. Cô lắc đầu, môi mím chặt lại đau khổ. Cô không dám nhìn anh, cũng không còn đủ sức để cầm lên quyển nhật ký đó. Nước mắt cứ vì thế mà thấm trên đầu môi, tí tách chảy xuống.
Khi kịp thời đưa Cẩm Tú vào bệnh viện, cô đã