--> Vẫn mơ về em - game1s.com
Teya Salat

Vẫn mơ về em

inh một lát!"

Ninh Hiên cũng đi ra cùng tôi.

Tôi nói: "Cậu ra đây với tôi làm gì? Cậu bị ám ảnh quá mức với nhà vệ sinh nữ thật đấy à!"

Ninh Hiên nhướn mày nói: "Em có tiền án rồi nên anh phải đi coi chừng, không khéo em lại chui vào phòng vệ sinh nam giở thủ đoạn lưu manh nữa thì sao!"

Tôi nhào đến cấu hắn một cái: "Cậu mới giở thủ đoạn lưu manh! Rõ ràng tôi bị cậu lừa mà!"

Ninh Hiên vừa né vừa cười: "Tô Nhã, anh muốn hỏi em một chuyện. Em nói đi, sao tiếng hát của em kinh khủng vậy!" Nói xong, hắn không cách nào nhịn được lại há miệng quang quác cười sặc sụa.

Tôi ức chế: "Cậu làm đại diện quảng cáo cho hãng trứng gà GeGeDa[Trứng gà nhân xanh, rất nổi tiếng ở Trung Quốc'> đấy à? Tiếng cười thật khủng khiếp! Khà khà với chả há há! Không được cười nữa!"

Ninh Hiên không cười nữa thật, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi nhìn theo, cũng ngẩn người ra.

Không ngờ lại gặp Trác Hạo ở đây.



Chương 23 - Chỉ được thích anh



Thật không ngờ lại tình cờ gặp Trác Hạo ở đây.

Anh ta đang đi cạnh một người đàn ông trung niên, thái độ có vẻ khá khách khí. Họ đang đi về phía tôi và Ninh Hiên.

Tôi quay lại hỏi Ninh Hiên: "Làm thế nào? Chạy không kịp rồi!"

Ninh Hiên chẳng nói chẳng rằng, xoay người đẩy tôi nép vào giữa hắn và bức tường, lấy thân hình to lớn của mình che chắn cho tôi. Sau đó hắn cúi đầu xuống khẽ khàng hôn tôi.

Khi Trác Hạo và người kia đi ngang qua, họ chỉ nhìn lướt qua chúng tôi rồi ngoảnh mặt quay đi ngay. Hình như còn nghe người trung niên đó loáng thoáng nhận xét: "Thanh niên thời nay đáng sợ thật, chậc chậc..."

Đợi đến lúc họ đi khuất hẳn, Ninh Hiên buông tôi ra, lấy ngón tay quệt lên môi tôi, đáy mắt như dày đặc sương mù, nói: "Vẫn chưa hôn đủ!"

Tôi nóng mặt, giữ tay hắn lại: "Thế cũng không được hôn ở đây nữa! Không thấy người ta vừa cười à!"

Ninh Hiên không thèm để tâm hừ một tiếng: "Đứng đắn còn đến chỗ này làm gì?"

Tôi thắc mắc: "Hả? Đến đây là không đứng đắn à? Tôi phải làm sao đây? Tôi vốn là người đàng hoàng đứng đắn lắm mà!"

Ninh Hiên nhoẻn miệng cười: "Chúng ta đương nhiên đứng đắn rồi. Nhưng trong phòng mấy tay thương nhân đó, ngoài cái micro để hát ra còn có những gì nữa ai mà biết được!"

Câu này rõ thật thâm sâu khó hiểu. Có vẻ ý hắn muốn nói là ở đây có một số thứ không phù hợp đẳng cấp. Tôi kéo Ninh Hiên lại nói: "Cậu vừa mới thấy Trác Hạo đã phản ứng còn dữ dội hơn cả tôi đấy!"

Ninh Hiên nhướn mày: "Đương nhiên. Hắn là tình địch của anh mà."

Tôi bĩu môi nói: "Không còn gì nữa rồi, được chưa?" rồi hỏi thêm: "Còn cậu? Cậu định xử lý tình địch của tôi thế nào?" Tôi đang nhắc đến Điền Uyển Nhi.

Ninh Hiên nói: "Tặng một món quà, cảm ơn sự giúp đỡ của cô ấy."

Tôi trợn mắt líu lưỡi: "Thế là xong à?"

Ninh Hiên chẳng ừ hử gì nhìn tôi: "Không thì còn thế nào nữa? Chẳng lẽ lấy thân ra báo đáp? Nếu em đồng ý thì anh cũng sẵn sàng thôi!"

Hắn quả không phải là kẻ vô lương tâm lòng dạ sắt đá ở mức bình thường!

Nghĩ đến thái độ Ninh Hiên đối xử với món quà sinh nhật Điền Uyển Nhi tặng hắn, tôi bùi ngùi: "Cậu đã không có tình cảm với cô gái nào thì đối xử với người ta tàn nhẫn thật đấy!"Nói xong tôi lại không nén nổi chút hoang mang: "Cũng may, tôi thích cậu cậu cũng thích tôi. Chứ nếu mà như Điền Uyển Nhi, tôi thích cậu, cậu lại chẳng thích tôi, chỉ nghĩ đến lúc cậu không buồn nhìn tôi lấy một cái thôi cũng đau lòng muốn chết rồi!"

Ninh Hiên nắm tay tôi: "Không đâu! Anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy." Sau đó hắn nâng niu khuôn mặt tôi nói tiếp: "Anh đã không thích Điền Uyển Nhi, thì thà cứ lầm lì lạnh nhạt ngay từ đầu, còn hơn quan tâm nhiều quá khiến cô ấy tưởng mình còn hy vọng."

Tôi không thể đồng tình với cách nghĩ của hắn được: "Ninh lão gia, cậu đã lợi dụng tình cảm cô ấy dành cho mình để theo đuổi một cô gái khác đấy! Như thế cũng được coi là muốn tốt cho cô ấy à?" Phải gọi là quá tàn nhẫn mới đúng!

Ninh Hiên thản nhiên bĩu môi: "Có phải anh nhờ cô ấy đâu, là cô ấy chủ động tìm đến bảo muốn giúp anh đấy chứ. Không cần cô ấy anh cũng tìm được đầy người khác sẵn sàng hợp tác. Vì thế không thể coi anh lợi dụng tình cảm của ai được."

Dù có vậy nhưng sao tôi vẫn thấy nhẫn tâm quá?... Cơ mà trong bụng tôi cũng ngấm ngầm hỉ hả. Đối với các cô gái khác, đặc biệt là các cô tuyệt sắc giai nhân, hắn càng tàn nhẫn bao nhiêu chẳng phải càng chứng tỏ hắn si mê tôi bấy nhiêu sao?

Không nén nổi cảm giác lâng lâng, tôi kéo tay hắn nũng nịu hỏi: "Ninh Hiên, cậu nói xem, rốt cuộc cậu thích gì ở tôi?"

Hắn thản nhiên nói: "Vì em ngốc!"

Mặt mày tôi lại cứng đơ, tím tái biến sắc, tôi bực mình vặc lại: "Cậu ngốc thì có!"

Ninh Hiên cúi đầu kề sát tai tôi khẽ nói: "Ngốc ơi, đáng yêu quá đi mất!"

!!!

Hắn lại nã đạn vào tim tôi rồi! Một lần nữa, dưới đòn công kích của hắn, cơn giận dữ trong tôi tan biến sạch, lòng tôi như nở hoa, hai chân tê dại! Và thế rồi không kiểm soát nổi mình, tôi nũng nịu giậm chân, ngại ngùng mắng yêu hắn: "Đáng ghét!"

Tôi lại có thể làm được cái trò giậm chân buồn nôn chết người thế này sao!

Nhất định là bị mấy nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Đài Loan nhập hồn rồi!

Ninh Hiên ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: "Còn em, em thích gì ở anh?"

Cuối cùng tôi cũng tóm được cơ hội phản công: "Úi giời! Không biết xấu hổ! Ai thích cậu chứ!"

Kết quả là tôi đã đánh giá quá cao năng lực phản kháng của mình và khả năng chịu trận của Ninh Hiên. Hắn nghe tôi trả miếng như vậy, không nói không rằng lại cúi đầu xông đến hôn quyết liệt một phen.

Tôi vội vàng ú ớ xin hắn tha tội. Hắn thả tôi ra nhưng vẫn hung hăng cố chấp hỏi: "Nói! Em thích gì ở anh?"

Tôi hèn nhát lập tức khuất phục trước uy quyền của hắn: "Thích cậu... vì cậu rất đẹp trai..."

Câu trả lời này không nghi ngờ gì đã lại chọc giận đại thiếu gia Ninh Hiên, kẻ vô cùng mong đợi một câu trả lời theo kiểu lãng mạn trong các tiểu thuyết tình yêu như: "Chỉ cần một giây để rung động, tình yêu không cần lý do." Không dài dòng văn tự nữa, sau câu trả lời qua quýt lần thứ hai của tôi, hắn lại không do dự cúi xuống hôn tôi điên cuồng.

Lần này nụ hôn của hắn chẳng nhẹ nhàng dịu dàng chút nào, dường như hắn đang gặm nhấm, cắn xé khiến môi tôi vừa tê vừa đau.

Đến lúc hắn nhả ra, tôi nghĩ trông mình chắc cực kỳ giống ông anh họ Âu Dươngdo Lương Triều Vỹ đóng trong Đông thành Tây tựu, trên miệng treo hai miếng lạp xưởng to tướng.

Ninh Hiên nhìn xoáy vào mắt tôi, hung tợn nói: "Tô Nhã, em không được thích người nào khác, cả đời này chỉ được yêu mình anh thôi!"

AAAAA!

Sự ngọt ngào của một kẻ độc tài chuyên chế! Uy hiếp người ta đến hồn bay phách lạc! Lại một loại đạn bọc đường nữa! Ninh lão gia, cậu định làm bại liệt hết các tế bào não của tôi phải không!

Tôi thẹn thùng vùi mặt vào ngực Ninh Hiên, ỏn ẻn bằng thứ giọng đến gỗ đá cũng phải buồn nôn: "Ừ!"

Tôi và Ninh Hiên lại tay trong tay quay về phòng hát. Bọn quỷ sứ mượn cớ chúng tôi ra ngoài lâu quá, nổi loạn nhất định đòi phạt rượu. Thôi Dương lấy cớ "mừng thọ" ép người, buộc tôi và Ninh Hiên đành nâng ly.

Nhưng hai chúng tôi còn chưa kịp uống chúng đã lại nhao nhao: "Vòng tay giao bôi! Giao bôi đi!"

Tôi nhăn mày, tự cảm thấy lúc này mình thật thê thảm! Ninh Hiên thì vô cùng điềm tĩnh cầm ly rượu vòng qua tay tôi, nói nhỏ: "Vừa hay anh cũng muốn giao." Tôi làm theo lời hắn, cùng uống cạn ly rượu.

Ninh Hiên đặt ly xuống, không ngại ngần vòng tay ra sau lưng ôm tôi, kề sát đôi môi mềm mại ươn ướt của hắn lên tai tôi, làm tôi bại liệt mất nửa người. Hắn thì thào: "Biết uống xong rượu giao bôi này thì phải làm gì không? Tiếp theo, chính là vào động phòng!"

Tai tôi nổ đoàng một tiếng sét!

Nhóc con đáng chết, dám trắng trợn trêu chọc chị thế à!

Một luồng hơi nóng lan nhanh từ má lên não rồi từ não đến tai tôi. Ninh Hiên cảm nhận được tai tôi có biến đổi, khẽ cất tiếng cười nham hiểm, ra vẻ khoái trá lắm!

Bỗng nghe Thôi Dương ngồi bên thốt lên mấy câu kỳ quái: "Chậc chậc, hỏi thế gian sến súa là chi mà nhìn đôi lứa trước mắt, cả nhà chỉ muốn nôn mửa!"

Tôi nhìn cậu ta, nói bốn chữ: "Ninh Hiên, đánh đi!"

Thôi Dương lập tức biến thành con cừu non: "Đừng cô Tô ơi! Em xin rút lại lời vừa nói được không!" Cậu ta nức nở lắc đầu: "Chà chà, xem ra lần này đại ca nghiêm túc thật rồi, còn bị cô Tô thao túng nữa!"

Nhân câu nói mập mờ này tôi liền tiến sâu thăm dò: "Ninh Hiên đã vui vẻ với nhiều bạn gái lắm rồi phải không?"

Cả lũ nam sinh cười gian xảo nói: "Ôi! Nhiều lắm rồi ạ!"

Tôi suýt chút nữa sa sầm mặt xuống, Ninh Hiên ngồi bên gầm lên: "Câm miệng! Còn nói linh tinh nữa tôi cho cả đám một trận đấy!"

Bọn chúng vội vàng đổi giọng nịnh nọt tôi: "Không có không có, đám ấy chỉ là mây khói thoảng qua thôi! Hơn nữa toàn là người ta tự tương tư, đơn phương thích đại ca chúng em đấy chứ! Đại ca quá lắm chỉ chơi bời thôi, không hề coi là thật, không hề coi là thật đâu ạ!"

...

Lời giải thích này, sao càng nghe càng tồi tệ vậy? Thật khiến người ta không khỏi sôi máu!

Ninh Hiên thấy cả bọn đã say, ăn nói càng lúc càng bừa bãi, bèn đùa đùa mắng chúng một câu rồi kéo tôi đi về trước.

Ra khỏi Golden Melody, Ninh Hiên kéo tôi đến một chỗ khuất không có người, chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống hôn tôi. Hôn một hồi thật lâu xong hắn mới nói: "Đừng nghe chúng nói bừa."

Tôi nói: "Nhưng nhìn cậu hình như cũng từng trải tình trường lắm rồi, đúng là trăng hoa ong bướm."

Ninh Hiên nghiêm mặt nhìn tôi: "Anh không trăng hoa. Chỉ là khi đó chưa tìm được người anh yêu, lại thấy không nhất thiết phải ghét bỏ những người yêu mình nên anh mới không cự tuyệt, chứ thực ra cũng không thật lòng tiếp nhận họ. Nhưng bất kể nói thế nào, thì đó vẫn là chuyện lăng nhăng mập mờ không minh bạch. Về chuyện này anh biết mình có lỗi. Nhưng em yên tâm, về sau anh sẽ chỉ yêu mình em, nhất định không nhập nhằng với bất kỳ ai nữa!"

Sự chân thành của hắn khiến tôi thực sự cảm động. Tôi nói: "Nhưng bây giờ cậu còn ít tuổi, vẫn chưa xác định rõ được tính chất vấn đề. Sau này đến lúc cậu trưởng thành có khi nào thay lòng đổi dạ không? Đến lúc tôi già rồi mà như vậy thì phải làm sao đây!"

Ninh Hiên cúi đầu cắn tôi một cái: "Lại nói lăng nhăng rồi, xem anh xử lý em thế nào! Anh đã lớn rồi! Đã xác định rõ ràng mọi vấn đề! Nhất định anh sẽ không thay lòng đổi dạ. Bất kể mười năm, hai mươi năm, bao nhiêu năm về sau đi nữa, anh vẫn sẽ như bây giờ, chỉ yêu một mình em thôi, anh đã xác định rõ ràng, là em, Tô Nhã!"

Tôi chẳng còn bình tĩnh nổi nữa, xúc động như vừa được ai tưới đẫm sức xuân lên người, vòng tay ôm chặt lấy hắn.

Ninh Hiên thấy tôi xúc động, cũng trở nên kích động vô cùng. Chúng tôi quấn lấy nhau hôn nhau rất lâu. Hơi rượu thoang thoảng chầm chậm lưu chuyển trong hai khoang miệng, chuốc say thần trí phiêu diêu như đang rơi vào chốn mộng cảnh, khiến tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh thật huyền ảo.

Đột nhiên, người tôi cứng đờ! Bàn tay Ninh Hiên đang lần vào áo tôi, dừng lại trên ngực tôi.

Theo bản năng, tôi né tránh và đẩy hắn ra: "Đừng! Đừng chạm vào đấy!" Khắp người thẹn thùng vô cùng!

Ninh Hiên tì vào trán tôi, sâu lắng thì thầm trong chất giọng gợi cảm: "Nhã Nhã, đừng lẩn tránh anh được không! Anh chỉ muốn cảm nhận được em thôi!"

Khi kích động, hắn gọi tôi là Nhã Nhã. Chỉ cần hắn gọi hai tiếng Nhã Nhã thôi, là tôi không kiềm chế nổi, bị hắn kích thích ngay lập tức.

Vì thế mới nói, cái tên của tôi, kỳ thực chính là một câu thần chú để kích thích một bộ phận nhân loại đấy...

Tôi thấy mặt mình nóng ran, tim đập cực nhanh, nghe những lời lẽ như chuốc say người ta của hắn lại càng dễ dàng bị mê hoặc. Thế là tôi bắt đầu không tránh và cũng không đẩy hắn ra nữa, lặng lẽ đứng trong bóng tối với nỗi sượng sùng chấp nhận sự thâm nhập của hắn.

Bàn tay hắn vụng về chui vào trong lớp áo ngực của tôi. Tôi run run hỏi hắn: "Có phải là... có phải là... ờ... là hơi nhỏ không..."

Ninh Hiên khẽ bật cười trong bóng tối, khuôn mặt đẹp đến chết người: "Anh thích chúng!" Tôi cảm thấy bàn tay hắn bắt đầu hơi vân vê. Đột nhiên một cảm giác tê dại, bứt rứt như kim châm chạy tán loạn từ dưới lòng bàn tay hắn lên tận da đầu tôi!

Tôi không nén được những tiếng rên rỉ, không làm thế nào để chân cẳng không mềm nhũn ra, không thể ngăn được nhịp thở càng lúc càng hổn hển.

Tôi dựa vào người hắn, hắn ôm chặt tôi, ghé sát miệng vào tai tôi nói: "Tin anh đi, nhất định anh sẽ làm chúng lớn hơn!"

Vừa nói hắn vừa thay đổi cường độ lực tác động của bàn tay. Tôi lại bất lực chịu đựng sự kích thích tình dục lạ lẫm này, trở thành một đống mềm nhũn trong lòng hắn. Trong bóng tối, tôi rên rỉ như đang khóc theo mỗi cử động của bàn tay hắn.

Ninh Hiên cúi đầu xuống, tìm đến môi tôi, hôn quyết liệt như muốn nuốt chửng tôi vậy.

Tôi cảm thấy mình tan dần tan dần. Tan dưới lòng bàn tay hắn, tan trên đầu lưỡi hắn, tan trong tình cảm nồng cháy của hắn.

Tôi của lúc này, không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong được ở bên con người này không chia không tách, trọn đời mãi bên nhau.

Chỉ một mong muốn thế thôi.

Ngày hôm sau, lúc gặp riêng Ninh Hiên, nghĩ lại chuyện động trời tối qua, tôi không kiềm chế nổi lại trách hắn: "Cậu đúng là đồ háo sắc! Có phải cậu mới mười tám tuổi không đấy? Sao thuộc chuyện đêm khuya của người lớn thế? Sao cậu lại biết... ờ... biết đi sờ... ờ... ngực con gái hả? Thật là không trong sáng chút nào!"

Ninh Hiên nhướn mày nói: "Em cũng biết chuyện đêm khuya của người lớn cơ à? Sau này không được lên mạng xem linh tinh nữa!" Hắn hằm hè mấy câu rồi lại nói: "Em biết bây giờ có bao nhiêu thằng nhóc mới mười lăm tuổi đầu đã cho bạn gái lên chức mẹ còn mình lên chức bố rồi không? Anh mới chỉ sờ vào chỗ đấy của bạn gái một lát thôi đã là cổ hủ lắm rồi đấy!"

Tôi tuyệt đối không thể tán đồng thái độ cưỡng từ đoạt lý, nói bậy xằng xiên này của hắn được, "Này, sao cậu không so với các cụ thời xưa luôn đi! Các cụ mười hai tuổi đã có thể kết hôn sinh con đẻ cái rồi! Lại đi so sánh với mấy đứa thiếu niên lầm lỡ thì nhục lắm!"

Trông bộ mặt khinh khỉnh và tranh đấu quyết liệt của tôi, Ninh Hiên bỗng ôm tôi lại: "Nhã Nhã, em biết không, ở bên người mình yêu việc khó kiểm soát nhất chính là muốn... muốn làm chuyện đó đấy!" Thoắt cái, mặt mũi tôi dường như biến thành cái nồi hấp!

Hắn tiếp tục đầu độc tôi: "Anh làm thế, chẳng lẽ em không thấy thích à?"

Tôi cảm thấy khói đen bốc nghi ngút trên đầu mình! Đẩy hắn ra, vứt lại cho hắn hai tiếng rồi lúng túng bỏ chạy cấp tốc.

Tôi đã gầm lên với hắn: Chết đi!

Bố mẹ tôi đợt này bận bịu hơn trước, nhất là bố. Ông không những bận rộn mà hình như còn đang phiền muộn điều gì. Mấy hôm nay ông hút thuốc rất nhiều. Chuyện công việc của bố mẹ tôi không hiểu, chỉ có thể giúp hai người bằng cách sưởi ấm tinh thần được thôi. Tôi nói với bố: "Bố ơi, con muốn nói ba câu. Thứ nhất, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Thứ hai, người ta vẫn bảo dẫu trời có sập xuống thì cũng sẽ có kẻ to xác đỡ cho. Thứ ba, bố của con đã có một cô con gái như hoa như ngọc lớn tướng rồi mà sao vẫn trẻ trung phong độ ngời ngời thế này!"

Màn pha trò của tôi cuối cùng cũng làm bố phải bật cười.

Quan tâm đến phụ huynh rồi, tôi nghĩ cũng nên quan tâm đến con bạn độc địa Tiêu Tiêu một chút. Dạo này bận chuyện yêu đương với Ninh Hiên, hình như đã lâu lắm rồi tôi không ngồi tán chuyện với nó.

Tôi gọi cho Tiêu Tiêu. Nó bắt máy trong tình trạng ngái ngủ, ấm ức vì bị làm phiền: "A lô, ai đấy?" Cô nàng này rõ ràng còn không thèm mở mắt nhìn cái điện thoại. Tôi nổi lòng tà ác, liền bịt mũi nói: "Chào chị, cho hỏi chị có cần mua bằng không? Cấp bốn sáu trăm tệ, cấp sáu tám trăm, học vị một ngàn, nếu làm cả ba chúng tôi tặng miễn phí một chứng chỉ máy tính cấp ba quốc gia."

Tiêu Tiêu gào lên trong điện thoại: "Làm cái đầu cậu ấy! Tô Nhã, đồ thất đức!"

Tôi ở bên này không nhịn được, cười sằng sặc.

Tiêu Tiêu điên tiết cho tôi một bài: "Tô Nhã, cậu không hát như bò rống thì nửa đêm nửa hôm lại đi quấy rối người khác, còn làm bằng làm bèo cái gì không biết. Nói xem thứ nước cậu uống được sản xuất ở đâu đấy? Sao lại độc thế!"

Tôi vội cầu hòa: "Bà Tiêu Tiêu ơi, cháu sai rồi được chưa!" Tiêu Tiêu hết kiên nhẫn nói: "Tớ còn phải đi ngủ, có chuyện gì mau nói đi!"

Tôi vòng vo mấy câu, ấp úng nói: "Tiêu Tiêu, à ờ, là thế này, chuyện là, ờ, tớ chia tay Trác Hạo rồi. Sau đó thì, thì tớ lại có bạn trai khác rồi!"

Đầu dây bên kia Tiêu Tiêu lập tức tỉnh như sáo: "Úi cha! Tô Nhã, cậu được lắm! Phong lưu hào hoa quá! Bạn trai mới của cậu như thế nào?"

Tôi ấp úng nói: "Ờ, là người, là người trước kia tớ đã kể với cậu rồi đấy, là..."

Tiêu Tiêu lại gào lên lần nữa: "Cậu đừng nói với tớ là thằng nhóc choai choai đó nhé!"

Tôi rụt rè đáp: "... Chính là hắn..."

Tiêu Tiêu kích động không để đâu cho hết: "Tô Nhã, không phải chứ, cậu cũng chạy theo xu hướng tình yêu chị em đấy à!"

Tôi nói: "... Thực ra không chỉ là chị em yêu nhau... thế này cơ... hai bọn tớ còn là cô trò yêu nhau... hắn là học sinh trong lớp tớ dạy..."

Tiêu Tiêu bị tin sét đánh của tôi giáng cho choáng váng mãi không nói được câu nào. Đến khi mồm miệng hoạt động lại, nó cực kỳ nghiêm túc nói với tôi: "Tô Nhã, chuyện này quá hoang đường! Nếu bố mẹ cậu và bạn bè, đồng nghiệp của họ mà biết thì cậu sẽ tạo cho hai bác một áp lực dư luận rất lớn đấy!"

Tôi khẽ nói: "Nhưng, tớ thực sự rất thích hắn!"

Tiêu Tiêu nói: "Thích không phải là cơm! Nếu chỉ thích mà không ăn uống gì thì vẫn chết như thường! Tớ hỏi cậu, bây giờ cậu và hắn có thể tách nhau ra được không?"

Tôi nói: "Không được! Hai chúng tớ đã không thể tách rời được nữa!"

Tôi và Ninh Hiên, cả hai đều đã sa lưới rồi, không ai xa nổi ai, cũng không ai thoát ra được nữa!

Sáng hôm sau, nhân lúc nghỉ giữa giờ, tôi nhắn tin cho Ninh Hiên hỏi hắn buổi tối có thời gian không. Hắn hỏi tôi làm gì, tôi đánh liều nhắn lại bảo: "Đồng chí cùng chiến tuyến Tiêu Tiêu của tôi yêu cầu được chiêm ngưỡng cậu!"

Ninh Hiên gọi lại cho tôi ngay, tôi phải chạy ra ngoài hành lang nghe máy. Hắn nói: "Chiều nay anh bùng một tiết học, em trốn một giờ dạy."

Tôi hơi ngượng ngùng trách hắn: "Làm gì? Lại định ra công viên à? Một ngày tạm dừng cũng không được à!"Ninh Hiên cười chế nhạo tôi: "Nghĩ cái gì đấy! Anh muốn em đi mua ít đồ với anh. Đồng chí của em tới chiêm ngưỡng anh, anh phải ra dáng người lớn chứ. Chẳng lẽ để người ta nhìn anh ăn mặc như một thằng học sinh sau đó lại quay ra phản đối chúng ta à? Thế nào, hay là bùng hai tiết, một tiết đến công viên hôn nhau, một tiết đi mua sắm?"

...

Giời ạ, lại bị hắn xỏ rồi! Thiên hạ bao nhiêu trai trẻ sao mỗi tôi gặp phải con người này, chành chọc với hắn toàn thua thôi.

Tôi lên giọng nói: "Hơ, ai thích hôn cậu chứ! Tưởng bở..." Không đợi tôi nói nốt hắn đã ngắt lời: "Nhã Nhã, anh nhớ em!"

Vừa nghe câu này của hắn, người tôi lập tức rũ ra, khí thế hùng hổ lập tức bốc hơi hết sạch, con cừu non lại thì thào: "Đã thế, hay là chúng mình trốn hai tiết nhé..."

Tô Nhã là kẻ hèn kém nhất thiên hạ! Tôi coi thường bản thân!

Cả buổi tối tôi chỉ nhớ được cách viết của hai chữ "hôn mê". Tất cả những thứ khác đều như mây gió thoảng qua, như bụi đất dưới chân, hoàn toàn chẳng đọng lại gì trong tôi.

Từ khu rừng nhỏ trong công viên đi ra, sau khi đã bị Ninh Hiên hôn đến đầu óc mơ màng, chân cẳng lâng lâng, phần lớn thời gian tôi chỉ cười ngơ ngẩn nhớ lại những dư vị ngọt ngào vừa qua, phần thời gian ít ỏi còn lại được dành để đối đáp với Ninh Hiên. Hắn bảo tôi: "Đồ ngốc!" Tôi đáp trả: "Cậu mới ngốc!" Cả quãng đường, chúng tôi cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến tận cửa hàng thời trang.

Vốn dĩ tôi còn giữ lại được một chút lý trí minh mẫn, nhưng khi Ninh Hiên bước ra từ phòng thử đồ thì tôi lập tức rơi vào trạng thái hôn mê toàn tập! Như bị trăm ngàn con ma siêu háo sắc nhập hồn, tôi giàn giụa nước dãi trước tên mỹ nam trước mắt!

Mẹ ơi! Tên tiểu tử này trời sinh đã là cái mắc áo à? Bộ u phục có vẻ cổ lỗ đó khoác lên người hắn lại tôn hắn lên thành một bậc quốc sắc thiên hương!

Cô nàng nhân viên mê dại nhìn Ninh Hiên nịnh nọt: "Anh mặc bộ này của chúng tôi lên, phải nói là không còn gì để nói! Quá đẹp trai!"

Tôi bực rồi đấy! Sao cô nàng này lại có thể háo sắc hơn cả tôi nữa! Cô ta bị vạn con ma háo sắc nhập hồn chắc?

Ninh Hiên điềm nhiên đưa mắt nhìn cô ta, nói: "Muốn nghe bạn gái tôi nhận xét thế nào không?" Hắn đưa mắt ra hiệu. Tôi đến bên cạnh hắn, dường như bị sắc đẹp của hắn làm cho mờ mắt: "Tiên sinh, bộ đồ này của các cô ấy mặc lên người anh, phải nói là không còn gì để nói! Quá đẹp!"

Ninh Hiên toét miệng cười. Nhìn sang, thấy cô nhân viên đang lúng túng, mặt mũi tối sầm, tôi liền vờ tử tế nói: "Không sao! Cô là nhân viên bán hàng, tất nhiên cô ca ngợi bộ đồ của các cô là chuyện không có gì đáng chê trách cả; tôi là bạn gái cậu ấy cho nên trong mắt tôi cậu ấy có mặc đồ tốt đến mấy cũng giống như không mặc gì, tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy thôi!"

Tôi nói xong, nghe Ninh Hiên ho mấy tiếng khùng khục đằng sau. Còn cô nhân viên dường như đã bị chôn vùi trong nỗi u ám, sa sầm mặt mày...



Chương 24 - Nhận định của Tiêu Tiêu



Vừa bước ra khỏi hiệu thời trang, Ninh Hiên liền vòng tay ôm eo tôi, nhìn tôi nghiêm túc nói: "Hóa ra em đang khát khao nhục thể thật!"

...

Lần này thì đến lượt tôi sa sầm mặt mày!

Hắn nhướn chân mày, nháy mắt châm chọc tôi, siết chặt hơn cánh tay đang ôm eo tôi, rồi ghé sát miệng đến bên tai tôi, phả ra luồng hơi nóng: "Có phải đang rất muốn nuốt chửng anh không?"

Trong đầu tôi lại vang lên tiếng nổ đùng đoàng, bao nhiêu máu trong người và nhiệt độ cơ thể dồn hết lên hai má! Vừa làm bộ đẩy hắn ra tôi vừa già mồm trách móc: "Đồ đáng ghét! Nói linh tinh!"

Hắn tủm tỉm cười cấu vào eo tôi một cái làm tôi giật nẩy người.

Ninh Hiên nhướn mày nhăn nhỏ cười: "Đồ ngốc!"

Tôi không cam lòng, giật tay hắn cãi lại: "Cậu mới là đồ ngốc!"

Hắn cười, điệu cười cưng nựng... yêu chiều...

Cưng nựng... yêu chiều...

Tôi lại bị sét đánh trúng rồi!

Trời xanh ơi! Tôi đây đường đường là một nhà giáo nhân dân hai mươi mốt tuổi đầu lại để một tên học sinh mười tám tuổi yêu chiều cưng nựng trên phố, trước mặt bàn dân thiên hạ! Đúng là quá... bẽ mặt!

Tôi còn đang ngậm ngùi ai oán than thân trách phận thì một nỗi ai oán mới đã lừ lừ xuất hiện trước mặt.

Màn nhõng nhẽo vô sỉ của tôi, từ đầu đến cuối không sót đoạn nào đều đã đập hết vào mắt bà già Tiêu Tiêu rồi! Đây mới gọi là bẽ mặt chính hiệu!

Tiêu Tiêu mang bộ mặt khinh bỉ thậm tệ bước lại bên tôi, nhăn nhó càu nhàu: "Trông duyên chưa kìa! Mất mặt quá đấy!" Rồi nó quay sang nhìn Ninh Hiên, sau một hồi chết lặng, thần sắc thay đổi hẳn, nó toét miệng cười rạng rỡ hơn cả hoa đào nở rộ hỏi Ninh Hiên: "Cậu có còn anh chị em nào nữa không, hay là con một?"

Lần này đến lượt tôi vênh mặt lên khinh bỉ! Nắm được thóp nó rồi, tôi cũng lập tức nhăn nhó càu nhàu: "Cậu có não không đấy hả! Hỏi anh em trai là được rồi còn hỏi thêm chị em gái làm gì? Cậu đồng tính à mà định tán tỉnh cả con gái nhà người ta?"

Tôi và Tiêu Tiêu bắt đầu trận đấu khẩu. Có lúc tôi lén nhìn sang Ninh Hiên. Hắn đang yên lặng đứng một bên quan sát, lắng nghe diễn biến cuộc chiến, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười ấm áp. Thấy tôi nhìn, hắn cũng nhìn tôi, từ sâu đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng chói lóa. Ánh sáng đó bao trùm lấy tôi, ngăn cách tôi khỏi cõi bụi trần huyên náo, trong lòng tôi trước mắt tôi chẳng còn thứ gì khác ngoài chàng trai đang mỉm cười rạng ngời kia.

Bỗng tôi đột nhiên chao đảo, định thần lại mới phát hiện ra Tiêu Tiêu vừa hung hăng huých mình một cái. Nó mặc sức cười nhạo: "Háo sắc! Nhìn bạn trai của chính mình mà còn ngẩn ra như thế!"

Tôi lại nóng bừng mặt, khủng hoảng hoàn toàn, Ninh Hiên bước lại nắm tay tôi, thản nhiên nói rành mạch từng chữ: "Thực ra, tôi còn háo cô ấy hơn cả cô ấy háo tôi cơ!"

Xong rồi, xong rồi! Tim tôi tan thành nước rồi...

Buổi tối về đến nhà, tôi và Tiêu Tiêu bắt đầu ninh cháo điện thoại.

Tôi nói: "Thế nào thế nào! Mau nói xem cậu thấy thế nào?"

Tiêu Tiêu thở dài: "Hừm! Yêu nghiệt! Yêu nghiệt khủng khiếp quá!"

Tôi hỏi: "Tớ hay hắn?"

Tiêu Tiêu khinh khỉnh đáp lại: "Gì cơ, cậu á? Muốn là yêu nghiệt à, nằm mơ đi! Cậu chỉ là một con ngốc háo sắc thôi! Tớ nói Ninh Hiên, Ninh Hiên ấy. Tên Ninh Hiên này đúng là yêu nghiệt!"

Tôi hỏi: "Thế là thế nào?"

Tiêu Tiêu nói: "Tên này, đẹp trai cũng không có gì đáng sợ, không sao cả; quá đẹp trai cũng hơi sờ sợ nhưng cũng không sao cả; đáng sợ nhất là ngoài đẹp trai dã man tàn bạo, hắn còn yêu cậu chân thành tha thiết! Tô Nhã ạ, tên yêu nghiệt này mà bám lấy ai thì người đó chắc chắn không thể chống cự nổi đâu, kể cả mấy bà chị tiết hạnh nhất cũng thế thôi chứ đừng nói là cậu!"

Thế mới nói tôi không có gì phải hổ thẹn vì cái bệnh háo sắc của mình cả, vì hắn có thể biến một bà cô tiết hạnh nhất thành kẻ háo sắc cơ mà. Tôi lại hỏi: "Tiêu Tiêu bà bà, thế bà thấy hai đứa chúng con có đẹp đôi không?"

Tiêu Tiêu ác ôn đáp lại: "Hừ! Tớ băn khoăn nhất chính là chỗ này! Một kẻ rõ ràng là tên oắt con thì tỏ ra trải đời, lão luyện phát khiếp; một kẻ rõ ràng là chị gái già lại non nớt còn hơn chim non! Ngồi trước mặt hai người mà tớ chỉ muốn khóc! Lớn không ra đằng lớn, nhỏ cũng chẳng ra đằng nhỏ! Thế gian này sao lại méo mó đến thế!"

Tiêu Tiêu lải nhải tuôn ra một tràng làm tôi chóng hết mặt, váng hết đầu! Đến lúc vất vả lắm mới hiểu được ý nó thì khắp người tôi lại thấy rạo rực như vừa uống mấy bát tiết gà.

Tôi sung sướng nói: "Nói như thế tức là bọn tớ xứng đôi chứ gì! Ha ha ha!" Tôi thực sự không kiềm chế nổi, cười toáng lên đắc ý.

Bên kia ống nghe, Tiêu Tiêu gọi tôi: "Tô Nhã." Giọng nó tự nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Dù chuyện của hai cậu có vẻ điên rồ nhưng sau khi gặp hắn tối nay, tớ có thể cảm thấy, hạnh phúc đời cậu đã tới rồi. Cậu nhớ phải giữ cho chặt, đừng có buông lỏng tay đấy!"

Lòng tôi dạt dào cảm động. Đây mới là bạn bè chứ! Khi bạn bất định thì lo lắng quan tâm, đến khi bạn xác định được rồi lại giúp bạn kiên định giữ vững lập trường.

Tôi bùi ngùi nói: "Tiêu Tiêu ngoan, không uổng công chị yêu thương em bấy lâu nay!"

Tiêu Tiêu lại gầm lên: "Biến! Chị em gì với tôi, cậu còn non hơn Tiêu Tiêu này nhiều!"

Hôm sau, trong lúc ăn sáng tôi vẫn còn đê mê chìm đắm trong dư vị hạnh phúc của cuộc điện thoại với Tiêu Tiêu tối qua.

Bỗng tôi nghe tiếng bố nói chuyện với mẹ: "Nghe nói chủ tịch tỉnh mới đã bầu xong rồi, là nguyên phó chủ tịch Trình Viễn Thiên."

Mẹ nghe xong có vẻ rất bùi ngùi: "Không ngờ ông ta thăng tiến nhanh thế, mới có mấy năm đã vào được tỉnh ủy, bây giờ còn leo đến chủ tịch tỉnh rồi. Ông ạ, mình phải xử lý mọi việc cho chắc chắn, không có quan mới lên giương uy, nhỡ may lại chọn phóng hỏa ngay trước cổng nhà mình thì lúc đấy có làm gì cũng vô ích!"

Bố trầm ngâm gật gù đồng ý.

Tôi cảm thấy rõ ràng bầu không khí có gì đó không bình thường, liền hỏi mẹ xem có chuyện gì. Bà chỉ nói: "Là chuyện về nhiệm kỳ mới, không liên quan đến con, con không cần bận tâm mấy chuyện đại sự của giới chính trị làm gì, cứ vô tư sống vui vẻ là được rồi!"

Kể ra cũng đúng, bố mẹ vật lộn trong cơ quan chính quyền bao năm như vậy rồi, có chông gai nào mà chưa trải qua? Từ một gia đình trung nông nghèo, dần dần phấn đấu lên được bậc trung lưu như ngày nay, bố mẹ cần gì một con bé trói gà không chặt như tôi đứng bên lo bò trắng răng.

Vì thế tôi cũng chẳng bận tâm đến công việc của hai cụ nữa, tiếp tục quay trở về với Ninh Hiên, niềm hạnh phúc vô bờ bến của tôi.

Buổi chiều, nhân lúc tôi trống giờ, còn Ninh Hiên chỉ có một tiết tự học, hai kẻ bất lương chúng tôi lại trơ tráo bùng học và trốn làm, cặp kè đói khát mò vào khu rừng nhỏ trong công viên.

Sau một hồi hôn hít nóng bỏng miên man trong rừng cây, tôi dựa vào ngực hắn nói: "Tiêu Tiêu nói, cậu chính là hạnh phúc của tôi, bảo tôi nhất định phải giữ chặt!"

Ninh Hiên vuốt nhẹ mái tóc tôi, bàn tay dịu dàng không tả nổi làm tôi ngất ngây. Cảm giác êm đềm và dễ chịu đến mức tôi muốn ngủ thiếp đi.

Hắn ghé sát tai tôi thầm thì: "Em cũng là hạnh phúc của anh! Anh sẽ trói chặt em cả cuộc đời này!"

Tôi bật cười, hương vị ngọt ngào lại lênh láng trong trái tim. Tôi hỏi: "Ninh Hiên, sau này cậu định làm gì? Định thi vào trường nào?"

Ninh Hiên hôn nhẹ lên trán tôi, nói: "Thực ra anh muốn trở thành một nhà thiết kế đồ trang sức nổi tiếng. Trong nước vẫn chưa có trường đại học nào đào tạo chuyên sâu về lĩnh vực này, trang thiết bị lẫn kỹ thuật giảng dạy đều rất ít ỏi, không thể tiên tiến, hiện đại, phong phú như ở nước ngoài; nhưng nhất định anh sẽ thi vào một trường trong nước. Vì anh không muốn xa em chút nào!"

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhà thiết kế đồ trang sức? Một chí hướng thật khác người đấy! Sao cậu lại thích thú với lĩnh vực này?"

Ninh Hiên nói: "Khi còn trẻ, mẹ anh đã là một nhà thiết kế đồ trang sức tài năng, nếu bà theo đuổi đến cùng chí hướng của mình, ở lại nước ngoài để học tập, nghiên cứu chuyên sâu, nhất định sẽ trở thành bậc thầy hàng đầu thế giới. Nhưng sau đó, mẹ gặp bố anh, rồi yêu ông. Vì tình yêu, bà đã không hề tiếc nuối vứt bỏ toàn bộ tiền đồ và sự nghiệp trước mắt, theo ông về nước kết hôn, sinh con, cuối cùng mắc bệnh rồi qua đời."

Đây là lần đầu tiên Ninh Hiên kể với tôi về mẹ hắn. Nghe giọng bùi ngùi đầy thương cảm của hắn, tôi cũng thấy buồn buồn. Tôi nhớ lại lần gặp hắn trong bữa tiệc nọ, hắn vừa nhìn đã nhận ra sợi dây chuyền tôi đeo là đồ giả, quả nhiên, đúng là nhờ có năng khiếu thẩm định đồ trang sức hắn được kế thừa từ mẹ.

Tôi hỏi: "Có phải vì cậu cũng đã nghiên cứu về mấy thứ như kim cương với trang sức gì gì đó rồi nên trong buổi tiệc lần trước vừa nhìn cậu đã nhận ngay ra sợi dây tôi đeo là đồ giả không?"

Hắn cười híp mắt nhìn tôi nói: "Có lúc em cũng không ngu đến hết thuốc chữa!"

Tôi không cam chịu giơ tay đấm yêu mấy cái vào ngực hắn mắng: "Cậu mới ngu! Dù sao tôi cũng là sinh viên rồi nhé! Còn cậu mới chuẩn bị nhận bằng cấp Ba thôi, thế mà cũng đòi lên mặt với tôi à!"

Hắn giữ tay tôi lại, hỏi: "Tô Nhã, có phải em đi học sớm không? Bọn mình chỉ cách nhau có ba tuổi mà em đã học xong bốn năm đại học rồi."

Lại một lần nữa tôi bị hắn lái sang hướng khác: "Ừ, đúng thế!" Tôi gật đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Lúc nhỏ công việc của bố mẹ tôi rất bận, không ai coi sóc được tôi nên hai cụ quyết định cho tôi đi học tiểu học sớm một năm. Sao, tự nhiên thấy ngưỡng mộ tôi rồi phải không?"

Ninh Hiên lắc đầu, nét mặt tỏ vẻ oán thán mà ánh mắt vẫn cứ long lanh đến nôn nao chết người: "Anh đang nghĩ, nếu em không đi học sớm một năm, nếu em được đi học đúng tuổi như bao đứa trẻ bình thường khác chẳng hạn như anh đây, thì không biết đến bây giờ chỉ số IQ gì đó của em, có lẽ sẽ cao hơn được một chút đấy."

Ôi ức quá! Không cần biết hắn lắt léo bao nhiêu khúc, cuối cùng vẫn chỉ quy về một ý: Hắn vẫn đang nói tôi là đồ ngốc!



Chương 25 - Bố mẹ phát hiện



Lửa giận bốc lên nghi ngút, trong phút chốc tôi không nghĩ nổi nên bật lại hắn thế nào, chỉ biết há to miệng theo bản năng cắn một miếng thật đau vào ngực hắn!

Ninh Hiên hét lên: "Tô Nhã, định mưu sát phu quân à!"

Nhả miệng ra tôi nói: "Sao? Sợ chưa! Phải để cậu sau này hễ thấy tôi là lập cập, chỉ muốn bỏ chạy thật xa cho khuất mắt mới được!"

Ninh Hiên xoa xoa ngực trầm ngâm nhìn tôi: "Em cắn anh chết cũng được, đau thế này nhằm nhò gì. Chứ để anh không được trông thấy em nữa mới gọi là đau không muốn sống!"

Trái tim tôi lại bị hắn làm cho run rẩy. Nhóc con, sao mồm miệng ngọt hơn cả mật thế chứ! Không ngày nào tôi không bị hắn làm cho mê man choáng váng!

Nghĩ đến ước mơ trở thành một nhà thiết kế đồ trang sức của hắn, tôi thấy phiền lòng không yên. Tôi hỏi: "Ninh Hiên, có phải nếu như không vì tôi thì sau khi tốt nghiệp phổ thông, cậu dự định sẽ đi du học đúng không?" Hắn đã nói trong nước không đào tạo chuyên sâu ngành này mà.

Ninh Hiên bẹo má tôi, nói: "Đồ ngốc, sao mặt mũi lại thành quả mướp đắng thế này. Ừ, đúng là trước kia anh định du học vì khi đó thứ anh yêu thích nhất chính là thiết kế trang sức. Nhưng sau đó gặp em, được ở bên em thì thiết kế trang sức chỉ xếp thứ hai thôi. Bây giờ anh chỉ muốn ngày ngày được ở bên người mình yêu, những thứ khác đều không quan trọng!"

Những lời lẽ ngọt ngào này làm tôi xúc động đến mức chỉ muốn ngã ngất luôn vào lòng hắn thôi! Vì tôi mà hắn có thể hy sinh như vậy, chẳng lẽ tôi lại không thể làm được chút gì cho hắn ư! Nghĩ ngợi một lúc, tôi nói: "Ninh Hiên, cậu xem thế này có hay hơn không? Cậu cứ chuẩn bị cho việc du học. Còn tôi sẽ tập trung ôn tiếng Anh thật tốt để thi cái gì mà TOEFL với IELTS. Đợi cậu tốt nghiệp trung học xong, cả hai chúng ta sẽ cùng ra nước ngoài!"

Hai mắt Ninh Hiên lóe sáng, giọng hắn không giấu nổi niềm hân hoan vui sướng: "Ừ nhỉ! Chúng mình có thể cùng ra ngước ngoài! Sao anh chỉ nghĩ đến việc ở lại mà không nghĩ ra sẽ đưa em theo nhỉ! Như thế chúng ta cũng sẽ không phải xa nhau!"

Vội vàng nắm lấy cơ hội hiếm hoi có thể hạ nhục hắn, tôi hất hàm nói: "Sao, trí tuệ của chị vẫn cao hơn một bậc chứ còn gì nữa!"

Ninh Hiên trừng mắt, không nói gì chỉ cúi xuống hôn tôi. Hôn nhau một lúc, đến khi cả hai đã cùng hổn hển, trống ngực đập thình thịch, mặt mũi đỏ bừng bừng, hắn mới buông tôi ra, tì trán vào trán tôi, thì thầm: "Sau này nhất định anh sẽ thành nhà thiết kế trang sức giỏi nhất thế giới! Anh muốn thiết kế cho người anh yêu một chiếc nhẫn đẹp nhất trên đời, dùng chiếc nhẫn đó cầu hôn cô ấy!"

Mặt lại nóng bừng lên, tôi không nén nổi tiếng cười ngu ngốc: "Ha ha! Hê hê! Ka ka! Oa oa! Đừng khách sáo thế! Không cần tặng tôi chiếc nhẫn đẹp nhất trên đời đâu, chỉ cần là thứ tuyệt đỉnh hảo hạng là được rồi!"

Đến lượt Ninh Hiên nhướn mày, ác độc nhìn tôi giả vờ nghiêm túc nói: "Anh đã nói là cầu hôn ai đâu? Sao em tưởng bở thế?"

Mất một lúc ngẩn người, tôi mới tức mình bậu môi nói: "Xí! Có gì ghê gớm chứ, cậu có tặng tôi thật tôi cũng chẳng thèm!"

Ninh Hiên bật cười ha hả, nhìn tôi nói: "Đồ ngốc! Anh đùa đấy!" Hắn véo mũi tôi một cái rồi cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi và môi tôi, khẽ nói: "Chắc chắn phải tặng em rồi! Sau này anh sẽ thiết kế thật nhiều đồ trang sức đẹp nhất, rực rỡ nhất trần đời, rồi tặng hết cho em! Đời này kiếp này, ngoài em ra không ai có thể là chủ nhân của chúng được!"

Lại một lần nữa tôi để Ninh Hiên hạ gục mình dễ dàng như trở bàn tay, tương lai tôi rót đầy những lời thủ thỉ thâm tình của hắn, toàn thân như lâng lâng bay bổng.

Buổi tối về nhà, tôi nhận được điện thoại của Trác Hạo.

Anh ta hỏi tôi: "Dạo này em thế nào?"

Tôi đáp lại khách sáo: "Vâng, vẫn tốt!"

Hơi ngập ngừng, anh ta nói với tôi: "Nhã Nhã... Tô Nhã, thời gian tới công ty anh có thể sẽ chuyển đến nơi khác"

Tôi nói: "Ồ! Thế tức là quy mô công ty đang mở rộng phải không? Đây là chuyện tốt mà, chúc mừng anh!"

Anh cười rồi nói: "Không cần biết chuyển đi đâu à?"

Tôi cũng cười, đáp lại: "Không cần biết chuyển đi đâu, em tin là với bản lĩnh của anh nhất định công ty sẽ ngày càng lớn mạnh!"

Hình như Trác Hạo vốn định nói chuyện gì đó, nhưng nghe tôi đáp như vậy lại không nói nữa. Chúng tôi hỏi han nhau mấy câu xã giao rồi cúp máy.

Sau đó tôi cứ ngẫm nghĩ không hiểu lần này anh ta gọi điện cho tôi chủ yếu nhằm mục đích gì? Không phải vẫn còn vương vấn chưa thể dứt tình cảm với tôi đấy chứ?

Khả năng này quá rợn, tôi nghĩ mà rùng cả mình.

Hay anh ta muốn xem tôi còn chút tình cảm nào với mình không? Ờ, khả năng này xem ra hợp lý hơn chút.

Nhưng, đồng chí Tô Nhã vô liêm sỉ vừa rơi vào là sắp chết chìm trong biển tình cảm đầy hạnh phúc ngọt ngào, đã làm anh người yêu cũ đa tình thất vọng thật rồi...

Thực ra tôi đã muốn nói sớm với bố mẹ về chuyện chia tay với Trác Hạo, nhưng dạo này hai cụ bận việc liên miên nên tôi không đành để bố mẹ phải phiền lòng.

Tôi vốn chỉ định giấu bố mẹ cho qua đợt bầu cử nhiệm kỳ mới căng thẳng thôi, nào ngờ, không chờ tôi nói ra, bà mẹ thần thông quảng đại của tôi đã kịp khám phá ra trước rồi!

Dạo này hai cụ bận đi đông về tây, thường về nhà rất muộn. Tối nay, dù cũng đã muộn, vừa về đến nhà, cả hai đã đằng đằng sát khí xông thẳng vào phòng tôi.

Mẹ thì mặt mày hằm hằm, bố thì thở vắn than dài.

Mẹ giận dữ tra hỏi: "Tô Nhã, con với Trác Hạo đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi biết, một khi mẹ đã nổi giận thì không thể chối bay chối biến hay dối gạt bà được nữa, đành ngoan ngoãn thành khẩn trả lời: "Bọn con chia tay rồi!"

Mẹ nom đau đớn tột cùng: "Con nói xem con đã ngần này tuổi đầu rồi! Đã vào đời, đi làm rồi, sao vẫn coi chuyện tình cảm như trò trẻ con thế hả? Nói chia tay là chia tay! Có phải con định làm bố mẹ tức chết không? Con thấy dạo này bố mẹ buồn phiền chưa đủ à!"

Quả nhiên dự đoán của tôi không sai chút nào. Biết tôi và Trác Hạo chia tay, y như rằng mẹ đã đổ riệt cho tôi là coi chuyện tình cảm như trò trẻ con!

Đối mặt với cơn sục sôi của mẹ, tôi bình tĩnh hỏi lại: "Mẹ, sao mẹ biết con và Trác Hạo chia tay? Chỉ vì con sợ bố mẹ mà biết chuyện này sẽ càng thêm phiền lòng nên mới chưa dám nói ra thôi."

Cơn giận của mẹ vẫn không hề nguôi. "Đây mà gọi là lý do à! Thế mà gọi là lý do được à! Vậy bây giờ tôi và bố cô đều biết rồi, chúng tôi không phải phiền lòng nữa hả? Nếu hôm nay tôi không gọi điện cho Trác Hạo, nó nói công ty sắp mở rộng, chuyển địa điểm đến nơi khác, vốn phải quay vòng, không thể rút tiền mặt được, tôi mới thấy kỳ lạ nên hỏi han nó thêm mấy câu, nếu không thì giờ này tôi với bố cô vẫn đang bị cô che mắt đấy! Con bé này, mày bảo mẹ phải nói thế nào với mày mới được đây!"

Tôi không kìm nổi thầm chửi Trác Hạo một câu khốn khiếp! Chẳng trách anh ta không dưng lại gọi điện cho tôi, chắc thấy tôi không dám nói với bố mẹ chuyện chia tay lại tưởng tôi còn vương vấn không đành lòng dứt tình, vẫn nuôi hy vọng có một ngày lại ngã vào lòng anh ta lần nữa đây mà!

Thằng cha này chỉ giỏi làm nhà người ta loạn thêm thôi, đúng là... đúng là loại khốn kiếp!

Trước tiên tôi cố gắng làm mẹ trấn tĩnh, để có thể lắng nghe những gì tôi muốn nói. Sau đó tôi kể hết mọi chuyện giữa tôi và Trác Hạo.

Bố mẹ nghe tôi giải thích xong, lặng cả người mãi hồi lâu mới dần dần lấy lại được tinh thần, sắc mặt đã hốc hác càng thêm tiều tụy. Nhìn hai người thành ra như vậy, nước mắt tôi chỉ chực trào ra!

Chắc chắng bố mẹ đang đau lòng, thương tôi gặp phải kẻ không ra gì. Tôi rất muốn nói với hai cụ rằng không cần lo lắng gì cho tôi, tôi đã tìm được người chân mệnh thiên tử yêu thương tôi thật lòng rồi. Nhưng tôi nghĩ lại, nếu để lộ ra chuyện Ninh Hiên, chắc bố mẹ không chỉ hốc hác tiều tụy thế này đâu, có khi cả hai sẽ nhảy lầu, mổ bụng, cứa tay, uống thuốc độc tự tử để chuộc lại trọng tội vô liêm sỉ loạn luân thường đạo lý của tôi mất!

Vì thế tôi đành sụt sịt hai lỗ mũi, kiên quyết kìm lại không nói gì.

Một lúc sau, mẹ bắt đầu lên tiếng. Câu đầu tiên lại là an ủi tôi: "Nhã Nhã, con còn trẻ, không có gì phải buồn phiền cả. Sau này con sẽ gặp được người tốt hơn!"

Cảm giác vừa êm đềm vừa ấm áp dâng lên, tôi cũng vỗ về mẹ: "Vâng! Mẹ cũng đừng giận! Giận là nhanh già lắm!"

Lúc sau bố thở dài: "Đúng là họa vô đơn chí!"

Câu nói bất ngờ trầm ngâm của bố làm tôi thót tim.

Đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì có thể khiến ông bố kiên cường đầy bản lĩnh của tôi trở nên chán nản, sa sút tinh thần thế này?

Tôi chợt nhớ lại câu mẹ vừa nói hồi nãy.

"Nếu hôm nay tôi không gọi điện cho Trác Hạo, nó nói công ty sắp mở rộng chuyển đến nơi khác, vốn phải quay vòng không thể rút tiền mặt được." Câu này nghĩa là gì? Chẳng lẽ bố mẹ định vay tiền Trác Hạo? Chẳng lẽ, lần bầu cử nhiệm kỳ mới này lại học theo sự tư tưởng tư bản chủ nghĩa, muốn thăng tiến phải dùng tiền để đổi lấy phiếu bầu à?

Tôi không hiểu nhưng cũng không muốn hỏi. Bố mẹ đã phiền lòng mệt mỏi lắm rồi, tôi mà đi hỏi những chuyện hai người không muốn nói ra thì đúng là quá vô ý.

Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bớt kiếm chuyện để bố mẹ không phải bận lòng nữa.

Tôi và Ninh Hiên ngồi trong khu rừng nhỏ trong công viên, hôn qua hôn lại không biết chán. Nghỉ giữa hiệp, tôi dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn trời.

Ninh Hiên thơm nhẹ lên giữa trán tôi, nói: "Sao hôm nay trông em không vui thế?"

Tôi nói: "Tôi đang ước mình có thể biến thành một người trong bộ máy lãnh đạo nhà nước, như thế chỉ cần tôi chỉ tay nói bừa một câu cũng có thể giúp bố mẹ giải quyết hết mọi phiền não trong công việc rồi!"

Ninh Hiên cười nói: "Nghĩ viển vông. Đúng là đồ ngốc!" Nói rồi hắn lại cúi đầu thơm chụt một cái lên má tôi.

Lòng tôi lại dạt dào dâng lên làn sóng hạnh phúc vì được cưng nựng, chiều chuộng.

Tôi chỉ vào một tòa nhà nhỏ bên ngoài công viên nói: "Ninh Hiên, nhìn kìa, mới có mấy ngày đã khai trương một quán cà phê mới rồi! Trông sang trọng ra phết!"

Ninh Hiên ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại cúi xuống hỏi tôi: "Muốn đến đấy ngồi không!"

Tôi lắc đầu: "Bây giờ tôi phải tập trung sống tiết kiệm, nhất định không vào những chỗ xa xỉ."

Ninh Hiên nhướn mày hỏi tôi: "Sao phải tiết kiệm?"

Tôi nói: "Hình như gia đình tôi đang gặp khủng hoảng tài chính. Dù tôi đã đi làm nhưng bản chất vẫn là đứa ăn bám, làm ra thì ít tiêu thì nhiều. Tôi phải tiết kiệm hơn một chút, làm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu thôi, tốt nhất là dành ra được một khoản nho nhỏ, không làm tăng thêm gánh nặng cho bố mẹ nữa mới được!"

Ninh Hiên nhìn tôi thương cảm nói: "Bà xã, em không cần tiết kiệm, muốn tiêu gì thì cứ tiêu, sau này anh sẽ kiếm tiền nuôi em! Anh không cần em tiết kiệm, anh sẽ ra sức kiếm tiền vì em, em cũng phải ra sức giúp anh tiêu tiền thì anh mới vui được. Em không cần lo lắng gì hết, sau này anh sẽ lo mọi thứ, em chỉ cần làm bà xã ngoan hiền của anh, yêu anh cả đời thôi!"

Tôi lại bị Ninh Hiên làm cho cảm động điên đảo! Tại sao ngày nào hắn cũng có những lời đường mật chẳng giống nhau để rót vào tai tôi thế này?

Hắn lại cúi xuống hôn tôi, tôi cuồng nhiệt đến bất thường đón nhận nụ hôn của hắn. Nhận ra sự đáp lại của tôi, nụ hôn ban đầu phơn phớt của hắn liền nóng lên miên man đến tỉ độ.



Chương 26 - Tin đồn



Cánh tay hắn ôm lấy tôi càng lúc càng siết chặt. Nhịp thở cũng càng lúc càng gấp gáp nặng nề.

Bàn tay hắn bắt đầu lần mò trong vạt áo tôi, tôi vừa luống cuống ngăn cản vừa lẩy bẩy cầu xin: "Ninh Hiên! Không được, mau dừng lại! Thực sự là không được đâu!"Ninh Hiên hổn hển, nhướn cao đôi lông mày trên bộ mặt đang rất tha thiết, khàn giọng hỏi tôi: "Tại sao không được!"

Tôi sắp không ngăn nổi bàn tay của hắn nữa, cuống quá, tôi không kiềm chế được bật khóc: "Cậu...cậu còn quá nhỏ!"

Hắn ngậm lấy vành tai tôi, thì thào: "Nhã Nhã đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng lắm! Anh không làm nữa!" Quả nhiên cánh tay đang lần mò dưới áo tôi dừng lại. "Nhưng Nhã, anh khó chịu lắm!" Nghe giọng hắn đầy đau khổ, tim tôi bất giác cũng quặn lên nhói đau.

Tôi khẽ hỏi: "Vậy... vậy phải làm thế nào cậu mới không khó chịu!"

Hắn kề sát môi lên tai tôi phóng hỏa: "Em giúp anh được không? Dùng tay thôi!"

Tôi thấy toàn mình đang bốc cháy còn trong tai thì ào ào tiếng bão đổ về. Trông bộ dạng hắn quả thực đang rất khó chịu, tôi đờ đẫn mềm lòng, gật đầu đồng ý!

Cả ngày hôm đó tôi không làm được việc gì, chỉ ngồi thừ người trong văn phòng, mắt trân trân nhìn đôi tay mình. Nó đã... không còn trong sạch nữa rồi...

Cô giáo họ Vưu ngồi bên cạnh không chịu nổi sự im ắng trong văn phòng, hiếu kỳ hỏi tôi: "Tô Nhã! Làm gì mà nhìn chằm chằm vào hai bàn tay ghê thế, đau chỗ nào à?"

Tôi vội vàng thu tay, điềm tĩnh cười đáp: "Em đang đếm ngón tay để tính xem bao giờ có lương ấy mà!"

Cô Vưu ái ngại nhìn tôi cười, vẻ mặt vẫn thấp thoáng nỗi băn khoăn, dường như định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không muốn nói ra. Cứ tiếp tục im lặng như thế e là cô Vưu sẽ mắc bệnh trầm uất mất, tôi chủ động đóng vai một đồng nghiệp hiền lành và tinh tế bắt đầu khơi chuyện: "Chị Vưu này, chị đang có chuyện gì muốn nói với em phải không?"

Vẻ mặt cô Vưu lại càng ám muội hơn, cô nheo mắt nhin tôi nói: "Tô Nhã, em đúng là rất có bản lĩnh. Lớp e dạy nổi tiếng là khó trị nhất trường, thế mà nghe nói dạo này cứ đến giờ của em dù cả bầy ma vương quỷ sứ đó đứa nào đứa này đều trở nên ngoan ngoãn như mèo con!"

Tôi lờ mờ cảm thấy đây chưa phải là chủ đề chính của câu chuyện, nghe quá vô thưởng vô phạt. Tôi không tỏ thái độ gì, thuận miệng đáp lại lời khen ngợi của cô: "Có gì đâu, có thể chúng thấy em còn trẻ nên cũng ngại làm loạn."

Câu trả lời của tôi dường như trúng ý cô Vưu. Nghe xong, hai mắt sáng rực lên, cô nhìn tôi nói: "Đúng thế, đúng thế! Đúng là em còn rất trẻ! Em trẻ thế này, đứng cùng đám học sinh còn không phân biệt được đâu là cô đâu là trò ấy chứ!" Nói xong cô bỗng cười phá lên, chuyển sang ý khác: "Nhưng Tô Nhã này, em ít tuổi như thế này cũng không chắc đã là chuyện tốt đâu. Ví như dạo này, không biết ai dám mạnh miệng nói em và một cậu học sinh lớp 12 số 5... Ninh Hiên, hai người rất ám muội."

Có tiếng sấm nổ rền vang trong đầu tôi!

Quả nhiên trên thế gian này không có bức vách nào là không thể xuyên thủng! Trong cuộc đời này quả nhiên không có mối gian tình nào không bị bàn ra tán vào! Chuyện tày đình của tôi và Ninh Hiên xem ra không thể giấu nổi nữa rồi!

Tôi cố tỏ ra điềm tĩnh: "Hơ, bây giờ có lắm người thích bịa chuyện rồi phao tin đồn nhảm thế. Mấy hôm trước còn đồn ầm lên là Ninh Hiên với cô bạn lớp bên cạnh Điền Uyển Nhi thế nào thế nào cơ mà, sao mới có mấy hôm đã chuyển sang em thế này. Em đoán mấy hôm nữa có khi lại gán ghép cậu ta với ai khác cũng nên."

Ninh Hiên bé nhỏ của tôi, xin lỗi cậu nhiều lắm, tôi vừa ăn nói không phải với cậu rồi! Không phải tôi muốn đá cậu ra đâu nhưng đúng là tình thế ép người quá đáng! Đừng trách tôi!

Vẻ mặt cô Vưu lập tức thay đổi, cô phấn khích tuôn ra một tràng những lời ấp ủ: "Tô Nhã ơi, chẳng lẽ em không biết học sinh cả trường đang truyền tai nhau chuyện gì? Chúng nó nói có một cô giáo trẻ mới về trường đã để ý ngay đến một học sinh tướng mạo xuất chúng, gia thế hiển hách. Nhưng cậu học sinh này trước đó đã có bạn gái rồi, thế là cô giáo ra tay đánh đồn có địch, cậu học sinh bị gạ gục trước tình yêu mới, còn cô bạn gái rơi vào cảnh bi thảm và bị phụ tình!"

Trời ơi! Tổ tiên cụ kỵ nhà tôi ơi! Cái kịch bản này do ai đạo diễn mà còn lằng nhằng, rối rắm hơn cả mấy phim truyền hình dài tập? Tôi đã trở thành bà giáo thủ đoạn vô liêm sỉ! Chỉ vì thèm muốn gia thế và nhan sắc của cậu học sinh bé nhỏ mà giơ móng vuốt ma quỷ làm cho cô bạn gái đầu tiên của cậu ta đau khổ như rơi xuống địa ngục.

Chuyện này là thế nào đây!

Còn bảo tôi cướp bạn trai của một nữ sinh nữa, buồn nôn! Lúc tôi trở thành mối tình đầu của Ninh Hiên, Điền Uyển Nhi còn đang ngồi trong nhà vệ sinh chờ bạn trai tôi mang giấy đến cứu trợ cơ đấy. Thế quái nào trong nháy mắt tôi biến thành kẻ thứ ba rồi?

Tôi nói: "Tin đồn này hoàn toàn sai sự thật! Không chính xác! Tuyệt đối không chính xác" Nghĩ thế nào nói vậy hơi giống kiểu không đáng đã khai, tôi bèn vội vàng lấp liếm: "Không! Phải là không đúng! Hoàn toàn không đúng!"

Cô Vưu nhìn tôi rồi buông một câu: "Tô Nhã ạ, em còn trẻ, tương lai rực rỡ còn ở phía trước, đừng để tin đồn thất thiệt này hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của mình. Mấy chuyện không rõ ràng không minh bạch này... Thôi, thực ra xung quanh người ta có đàm tiếu ra sao đều không hề gì, chỉ cần em tự biết giải quyết ổn thỏa là được!&
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6215
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN