--> Vẽ em bằng màu nỗi nhớ - game1s.com
Polly po-cket

Vẽ em bằng màu nỗi nhớ

ng bận rộn hằng ngày, và mong ai đó cũng như vậy, cũng tiếp tục sống tốt và xem người ra đi này như một phần kỷ niệm đẹp hồn nhiên của tuổi học trò.

.....Phi trường quốc tế Tân Sơn Nhất, một ngày lạnh lẽo không nắng ấm của tháng 12.....

Ôm từ biệt những người thân yêu nhất của tôi một lần cuối, tôi quay mặt đi thật nhanh vào khu vực cách ly. Tôi không dám quay lại nhìn họ thêm một lần nào nữa, tôi rất sợ nhìn thấy những khuôn mặt thân thương ấy rời nước mắt vì mình.

Tôi mơ màng thiếp ngủ khi chờ máy bay cất cánh. Bỗng nhiên, giật mình tỉnh giấc, tôi tìm điện thoại di động của mình. Tôi sực nhớ ra là hôm nay quên nhắc em uống thuốc, nhưng tìm mãi mà không thấy điện thoại đâu. Nhìn xung quanh thì tôi mới quay lại với thực tế, tôi đang ngồi trên máy bay chứ không phải đang ở nhà như mọi ngày. Điện thoại của tôi đã để lại cho dì rồi thì tìm làm gì nữa. Và kể từ hôm này tôi phải quên đi một thói quen, đó sự lo lắng và quan tâm em……….Đôi dòng lệ lại rơi, có lẽ đó là những giọt nước mắt sau cuối tôi dành cho em.
Máy bay bắt đầu lăn bánh, tiếng động cơ ngày càng to dần như xé tan cõi lòng. Thoáng chốc mà cái đất nước hình chữ S ấy đã hoàn toàn ở lại sau lưng tôi, nó nhỏ dần và nhỏ dần. Đến một lúc thì nó hoàn toàn mất hút giữa những đám mây trắng xóa...

Và tôi đã ra đi như vậy đấy.....


CHƯƠNG 21:


Mới đó mà đã 6 năm trôi qua, mọi chuyện cứ ngỡ như ngày hôm qua. Nghĩ lại cảnh máy bay cất cánh, đôi khi lại thấy nghẹn. Em chỉ tay về phía cái ghế đá và hỏi tôi.

- Nhớ chứ, nụ hôn đầu của mình ở đó mà. _ Tôi trả lời.

- Hì…. _ Em cười tít mắt.

- Không biết bây giờ thằng X sao rồi anh nhỉ? Lầu rồi em không gặp nó.

- Thằng X nào em?

- Thằng nhóc mà đi đưa thư cho anh đó. ( P/s: Thằng X là thằng đang ngày đêm viết lại tập hồi ký của anh Khanh thành truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ cho các bạn đọc đây ^^)

- À, lâu rồi anh không gặp nó. Tính ra bây giờ nó cũng 17-18 rồi nhỉ?

- Nhớ ngày xưa, em hành thằng nhỏ thấy thương. Đọc xong thư là em kêu nó dẫn em đi tìm anh liền, mà nó cũng ú ớ không biết gì.

- Vậy hả? Hồi đó nó cứ bám lấy anh, bắt anh dạy nó chơi guitar. Mà nó cũng lười lắm, học được hai ba hôm lại nghỉ. Vài hôm nữa mình đi thăm nó nhe.

- Dạ!

- Hưng bây giờ sao rồi em?

- Lâu rồi em không gặp. Từ ngày anh đi, em cũng ngừng mối quan hệ với ảnh. Em nhận ra người mình yêu thật sự là ai. Tình yêu nó khó hiểu thật anh à! Em yêu anh lúc nào mà em cũng không nhận ra. Đến lúc mất anh rồi thì em mới biết. Cuộc sống em thay đổi nhiều lắm khi không có anh. Nó như một căn nhà sụp đổ vì mất hết nền móng vậy. _ Em nói trong nghẹn ngào.Thật sự tôi cũng hiểu được điều này, dù ngày xưa tôi có chuẩn bị nhiều thứ cho em cuộc sống không có tôi, nhưng sẽ khó mà đủ được.

- Thôi mà! Chuyện qua lâu rồi, nói tới lại khóc nữa bây giờ Linh xinh. Khóc là không thương nữa nhe. _ Khi nghe tôi nói hết câu thì em nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cũng cảm thấy kì kì, tự nhiên rớt từ miệng ra chữ thương.

- Anh có thương em hả?

- Không, ghét lắm! _ Tôi cười. Mặt em nụ một cục.

- Sao vậy? Giận rồi hả? 24 tuổi rồi nhe cô nương, không phải cái thời bận đồng phục Lê Quý Đôn ngày nào đâu mà nhõng nhẻo.

- Anh chê em già hả?

- Không, ý anh là em lớn rồi, không còn con nít nữa đâu. _ Tôi thấy em đẹp hơn xưa nhiều, nhưng cái nét đẹp học trò ngày xưa mới là cái để lại ấn tượng của em trong tôi nhiều nhất. Con người thay đổi qua từng ngày, có lẽ sẽ không bao giờ được thấy em của ngày nào nữa, nó sẽ là kỷ niệm đẹp nhất về em.

- Anh anh! Chút mình đi ăn kem ở hồ Con Rùa nhe, ăn lẫu dê nữa, ăn ốc nữa………..!

- Bộ nhịn đói nhiều ngày rồi hả? _ Tôi trố mắt nhìn em.

- Em muốn ở gần anh lâu hơn. _ Em ôm lấy cánh tay tôi.

- Em nhớ mãi câu hỏi mà anh hay hỏi em ngày xưa, nhớ đến tận bây giờ. Và em sẽ chờ cho đến khi nào anh hỏi em câu đó một lần nữa. Em đã có câu trả lời rồi, em muốn được trả lời nó ngay tức khắc chứ không im lặng như xưa nữa. _ Em nói và ôm chặt cánh tay tôi hơn.

- Ăn vừa vừa thôi, dạo này trông cô cũng ú ú rồi đó. _ Tôi chọc em để không khí thoải mái hơn.

- Anh chê em mập hả?

- Lại nữa rồi, thôi đi ăn thôi cô. Đói bụng lắm rồi đó.

Tôi chở em lượn bở hồ, dạo sông Sài Gòn, la cà ăn vặt như hồi còn học sinh, em cười nhiều lắm. Cười như 6 năm qua chưa bao giờ được cười, lòng lại thấy vui và thoải mái hơn.Đi cho đến gần 11 giờ thì tôi chở em về nhà mẹ.Tôi vào chào mẹ rồi về.

- Chào cô, con mới đưa em nó đi ăn về. _ Mẹ đang ngồi trong nhà xem tivi.

- Cái thằng này, gọi mẹ đi! Gọi cô mẹ không quen tí nào. _ Mẹ cười và nói.

- Dạ….vậy con gọi mẹ….. _ Thật sự tôi cũng thấy cứng miệng, dù không còn là gì của em. Nhưng tôi vẫn luôn xem cô là mẹ của mình.

- Mẹ có nấu mấy món con thích nè, mang về ăn nhe!

- Dạ! Con cảm ơn. _ Mẹ chu đáo quá, vẫn như ngày nào.

- Ngày mai qua đây chơi nhe Khanh! Mẹ làm thêm nhiều món nữa cho con ăn. _ Nhìn vẻ mặt Linh rất vui khi nghe mẹ nói vậy.

- Dạ để còn xem coi mai có làm việc gì không. _ Tôi không chắc là ngày mai sẽ rảnh.

- Thôi qua đi mà! Con không qua có đứa buồn suốt ngày đó. _ Mẹ vừa nói vừa nhìn Linh cười.

- Dạ! Vậy mai con qua sớm.

Tôi xin phép mẹ ra về, cũng trễ quá rồi. Đường Sài Gòn bắt đầu vắng xe, khí trời hơi se lạnh. Không biết bây giờ tiệc ở nhà đã tàn chưa.Chắc về là phải dọn nữa đây. Về đến nhà, tôi dẫn xe vào thì không như những gì mình nghĩ,nhà cửa đã được dọn ngăn nấp.Vào phóng thì đã nghe tiếng ngáy của ông Đen vang dội, thằng Huy thì cũng chả thua kém. Hai an hem đang ôm nhau ngủ như chết, lâu lâu ông Đen lại nói mớ chửi thề như ngày nào.
Tôi vào phòng tôi thì thấy nhóc Ly đang nằm có rút trong chăn. Con nhóc nằm sát mép giường, lăn nhẹ qua một cái nữa là rớt đất ngay. Tôi vội vàng lại đẩy con nhóc vào giữa, rồi kéo chăn đắp cho nó. “Anh về rồi hả?”Nó mơ màng hỏi mấy câu rồi lại ngủ tiếp, con nhóc buồn cười thật.

Có tiếng nước chảy sau bếp, và tôi biết chắc là ai đang ở sau đó rồi. Tôi nhẹ nhàng bước vào bếp để xem nhỏ Miu đang làm gì, nhỏ đang rửa chén ly cho cái bãi chiến trường trước đó đây mà. Đi nhẹ nhàng lại sau lưng của nhỏ, định hù nhỏ một cái cho vui.

- Về rồi đó hả? _ Chưa kịp hù thì nhỏ đã hỏi tôi trong tình trạng không quay lưng lại, cuối cùng thì tôi mới là người bị giật mình.

- Uh.

- Bạn anh bị thế nào?

- Uh, cũng không sao. Tụi nó giỡn thôi chứ không bị gì hết.

- Vui quá hé, đi đến bây giờ mới chịu về? _ Nhỏ quay lưng lại nhìn tôi và hỏi.

- À…ờ… _ Tôi cười trừ.

- Vậy ăn uống gì chưa? _ Nhỏ hỏi.

- Anh ăn rồi.

- Tốn công tui nấu cơm cho mấy người. _ Nhỏ có vẻ giận, rửa chén bác phát ra tiếng động to hơn như đang bực dọc.

- Đồ ăn thơm quá. _ Tôi chạy lại bàn, ngồi vào ăn lấy ăn để, ráng ăn để nhỏ khỏi buồn.

- Khỏi cần, đi chơi với người yêu vui vẻ, ăn uống no say rồi giờ còn bày đặt. Đừng có ráng ăn, một hồi bể bụng bậy giờ. _ Nhỏ nói

- Đâu có, anh ăn được nhiều lắm. Với lại em nấu ăn ngon mà, nấu toàn món anh thích ăn.

- Xía….khỏi nịn.

- Em để đó tí anh rửa cho, qua đây ngồi ăn chung cho vui.

- Dụ tui ăn khuya cho mập ú hả? Đừng hòng…. _ Em nói rồi cũng chùi tay và lại ngồi vào bàn.

- Ăn tí có sao đâu, em phải lên thêm 5 kg nữa mới chuẩn.

- Chuẩn gì? Chuẩn heo á? _ Nhỏ lè lưỡi, nhưng cũng bắt đầu gấp thức ăn.

- Mà đô em cũng mạnh quá hé! Mọi người say như chết, em còn ngồi ở đây dọn dẹp, nấu cơm, rửa chén.

- Tui có uống đâu mà đô cao đô thấp. Tui không biết nhậu, với lại không tốt cho sức khỏe.

- Ủa, bảo không ăn mà sao nãy giờ gấp đồ ăn liên tục vậy gái? _ Nó hơi ngượng và rút đũa lại.

- Chiều giờ có ăn gì đâu, toàn ngồi nhìn người ta nhậu thôi. _ Nhỏ giải thích.

Ăn một lúc thì đến công đoạn rửa chén, hồi nãy có hứa là rửa những giờ thấy lười thật. Nhỏ đứng dậy rồi đi ra ngoài phòng khách.

- Ủa vậy là để anh rửa đóng chén này thật hả? _ Tôi hỏi nhỏ.

- Chứ sao? Hồi nãy ai mạnh miệng? _ Tôi đành đi rửa chén thôi.

- Thôi đi ra ngoài đi, tui rửa cho. Tay mấy người còn chưa lành mà, đừng có bày đặt hứa này hứa nọ nữa nhe.
_ Đến giờ nhỏ vẫn còn nhớ đến việc tôi bị đứt tay lúc trưa. Được thế tôi chay ra ngay để nhỏ rửa.

Ra phòng khách, ngồi vào bàn, tôi lấy cuốn hồi ký ra và viết vài dòng……..

Ngày...Tháng...Năm...
...............
..........
....

Viết một lúc thì ngừng, quay lưng lại thì thấy nhỏ vẫn chưa ngủ. Đang ngồi ăn snack và xem phim.

- Sao thức khuya vậy? _ Tôi hỏi.

- Anh cũng vậy mà.

- Chút nữa em cứ vào phòng anh ngủ với Ly, anh qua phòng anh Đen ngủ được rồi.

- Nãy giờ anh viết viết cái gì đó?

- Ừ, viết một dạng như nhật ký thôi em.

- Thiệt hả? Tui không nghĩ người như anh cũng viết ba cái thứ đó.

- Là sao? Sến lắm hả em?

- Không biết, chỉ ít thấy con trai viết mấy loại đó lắm.

- Uhm.

- Miu nè…… ! _ Tôi gọi và nhìn thẳng vào mắt em.

- Cả ngày hôm nay anh quan sát em kỹ lắm, anh cảm thấy ngôi nhà này rất quen thuộc với em. Em biết mọi thứ đồ dùng nằm ở đâu mà không cần phải hỏi anh. Cho anh biết lý do được không? _ Tôi vẫn nhìn em không rời.

- Em…..em…….. _ Nhỏ bắt đầu ấp a ấp úng...


CHƯƠNG 22:


- Em…..em….. _ Nhỏ bắt đầu ấp úng nhìn vào mắt tôi. Tôi được nước lấn tới, càng tỏ ra nghiêm trọng hơn.

- À….ừ…thì tui từng ở đây trước khi anh đến. _ Nhỏ quay mặt sang hướng khác và nói.

- Là sao?

- Là lúc trước có vài lần tui phải đến đây ở tạm, chỉ vậy thôi…. _ Đôi mắt nhỏ lại nói cho tôi biết còn nhiều thứ uẩn khúc khác nữa.

- Em là gì của anh Đen mà được ở nhờ?

- Anh đang điều tra tui hả? Có thẻ hình sự không? _ Lúc này mặt nhỏ lại trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Tôi lại trở thành người bối rối, quơ đại bịt snack của nhỏ ăn cho qua chuyện. Ăn được vài miếng thì phun ra vì lạt bách mà rất khó ăn. Tôi đứng dậy đi vào trong.

- Uh, thế thôi! Anh vào ngủ trước đây. Em nhớ tí nữa vào phòng anh ngủ với Ly nhe.

Bước vào phòng anh Đen, hai anh em ổng nằm mà tay chân đâm chọt loạn cả lên, không còn chỗ nào tôi có thể chui vào nên đành nằm đất. Ngã lưng ra một cái thật thoải mái, ngày hôm nay dài thật, có nhiều thứ phải lo nghĩ quá, thế là tôi chìm sâu vào giấc ngủ.

Tờ mờ sáng tôi đã giật mình thức dậy vì âm thanh của tivi ngoài phòng khách. Vệ sinh cá nhân xong tôi đi ra ngoài xem tại sao tivi vẫn mở. Nhỏ Miu đang nằm ngủ trên ghế sofa, tay vẫn cầm remote. Chắc là con nhỏ nằm ngủ quên cả đêm ở đây rồi. Cửa sổ nhà thì không đóng, nửa đêm gió lùa vào chắc lạnh lắm. Nhỏ nằm co rút thật tội nghiệp. Tôi vào phòng lấy ra một cái chăn để đắp cho nhỏ. Tôi phủ chăn rồi khẽ kéo nhẹ lên qua vai của nhỏ.

Cái nét lạnh lùng mọi ngày đã tan biến đâu mất. Con người nhỏ dễ gần nhất có lẽ là khi nhỏ ngủ, thấy nhỏ rất là ngoan và hiền. Ở cùng lứa tuổi của Ly, nhưng nhỏ giỏi hơn con em tôi nhiều. Biết nấu nướng, chịu khó làm việc nhà lại quan tâm người khác dù bề ngoài luôn tỏ ra lạnh nhạt khó gần. Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ, chạm nhẹ vào gò má trắng hồng phúng phính của nhỏ. Không hiểu sao lại làm vậy, không thể điều khiển được hành động của mình.

Bất giác nhỏ cựa quậy và lờ mờ mở mắt.

- Anh Khanh…..sao anh thức sớm vậy?_ Mắt nhỏ vẫn lờ mờ như đang nói mớ, không biết nhỏ hoàn toàn tỉnh chưa mà giọng nói sao nhẹ nhàng quá.

- À..ừ…còn sớm lắm, em ngủ tiếp đi! _ Tôi trả lời hơi bối rối.

- Dạ! _ Nhỏ dạ nhỏ nhẹ rồi cười mĩm rất đang yêu, nhỏ nắm lấy tay tôi đang để trên mặt nhỏ và kéo lại nằm lên tiếp tục rút đầu vào giấc ngủ. Chuyện gì thế này, hôm nay cọn dạ lễ phép nữa. Hành động lạ thường khác với mọi ngày, có lẽ chỉ xảy ra khi mớ ngủ.

Được một lúc khi nhỏ đã quay trở lại giấc ngủ thì tôi từ từ rút tay tôi ra, kéo chăn lại cho nhỏ rồi tôi đi bộ ra đầu hẻm mua đồ ăn sáng cho mọi người. Khi quay lại thì cả nhà vẫn chưa ai thức dậy, tôi để đồ ăn trên bàn rồi đẩy xe chạy qua nhà Linh như đã hứa với mẹ.

Trên đường đi tôi cứ nghĩ đến những hành động khó hiểu của nhỏ Miu. Ở nhỏ hình như là hiện diện của 2 con người khác nhau. Đâu đó trong con người nhỏ tồn tại một hình ảnh thân quen với tôi. Hình ảnh thân quen ấy xuất hiện chỉ thoáng qua trong những lần nhỏ lo lắng khi tôi bị đứt tay, nhỏ ấp a ấp úng đêm qua và lúc vừa nãy nữa. Cứ như nhỏ đang tự dựng lên một bức màng che đậy con người thật của mình, và khi vô tình hay vô thức lúc ngủ mà lớp vỏ bọc ấy lại được kéo xuống trở về đúng bản chất con người nhỏ.Em có phải là……không? Nếu thật sự là em thì tại sao em phải như vậy? Em vẫn chưa quên được ngày đó sao? Có lẽ không phải, tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dòng suy nghĩ cứ loạn xạ lên và khi quay lại với thực tai, tôi phát hiện mình đã vượt đèn đỏ. Vội vàng bóp thắng hết lực để dừng lại thì cũng chạy qua vạch đi bộ được một khoảng. Tôi dùng chân để đẩy xe lùi lại bằng với hàng xe đang dừng đèn đỏ. Hú hồn vì bên phía bên kia 2 chiếc bồ câu trắng đang đậu nhưng có lẽ không nhìn thấy tôi. Khi lùi xe lại đúng vạch dừng với mọi người thì bên cạnh có một em gái đi xe đạp điện cứ lấy tay che miệng cười, có cảm giác như em đang cười tôi, xấu hổ thật! Đèn giao thông đã chuyển sang xanh thì tôi cũng chạy theo mọi người qua ngã tư, đang chay thì nghe tiếng huýt còi, đồng chí ấy đang chỉ tay thẳng về phía tôi, lại phiền phức đây.

- Cho tôi xem giấy tờ bằng lái xe! _ Anh ta đi lại chào tôi rồi nói. Phiền rồi, bằng lái xe tôi vẫn còn để trong vali ở dưới quê, lúc đi vội quá nên quên mang theo. Giờ không biết tính sao, chắc phải gọi anh Đen, hy vọng ổng quen địa bàn này.

- Ủa? Khanh phải không? _ Tôi nghe một tiếng nói khá quen phát ra từ một hướng khác. Quay sang nhìn thì thấy thằng Phước, thằng bạn thân cùng quê thuở nhỏ. Nó đang mặc quần áo cảnh sát hình sự.

- Người quen, em dẫn xe lên lề giúp anh! _ Nó nói với người đồng nghiệp rồi dẫn tôi vào quán café lề đường gần đó.

- Mày thiệt đó hả Phước?

- Tao nè chứ ai, nhìn khác lắm hả?

- Uh, nhìn mày ra dáng hơn xưa nhiều đó.

- Vậy là cũng 10 năm rồi không gặp nhau, kể từ ngày mày chuyển về thành phố học, rồi sau đó gia đình mày di dân luôn.

- Hì…Uh!..không ngờ cũng có ngày gặp mày trong tình huống này! Không có mày tao cũng không biết làm sao!

- Không có tạo thì còn anh Đen, ổng quen rộng lắm.

- Mày vẫn còn liên lạc với ổng hả?

- Tất nhiên rồi, không có ổng thì tao không có vị trí này đâu.

- Nghĩ cũng buồn cười, ngày xưa cũng côn đồ đánh lộn suốt mà giờ làm hình sự.

- Ờ…..thời trẻ trâu qua rồi mà…._ Nó cười và vỗ vai tôi.

- Thôi giờ tao phải đi làm việc rồi, hôm nào rảnh thì anh em mình lai rai sau. Có khó khăn gì thì cứ gọi cho tao.

- Uh! Vậy mày đi làm đi.

Tôi tạm biệt nó và tiếp tục chay về quận 3. Chạy mãi mà vẫn chưa đến, đường bây giờ sao dài thật. Ngày xưa dù có mưa bão, tối trời, chạy tích tắc là đến. Trên đường tôi ghé vào một tiệm hoành thánh ngày xưa hay mua cho mẹ và Linh ăn, mua 2 tô mang đi. Quán nhìn khang trang hơn xưa nhiều, nhưng bác gái già nấu ngày xưa đã mất, giờ truyền lại cho người con trai.

Chạy đến nhà thì thấy mẹ đang tưới cây, tôi đẩy xe vào rồi ra làm phụ mẹ.

- Con có mua hoành thánh mà 2 mẹ con thích ăn nè.

- Uh, mẹ cảm ơn!

- Có gì đâu mẹ, Linh ngủ chưa dậy hả mẹ?

- Uh, hôm nay nó được nghỉ làm nên chắc đang ngủ nướng đó. Con lên kêu nó dậy rồi xuống ăn sáng nhe!

- Dạ!

Bước lên phòng em, từng bậc cầu thang một. Mỗi một bước lại gợi nhớ cho tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm ngày xưa. Không biết cứ chạy lên chạy xuống cái cầu thang này bao nhiêu lần, đến nỗi thuộc luôn số bậc. Tôi gõ cửa phòng em.

- Mẹ vào đi, cửa không khóa. _ Vẫn câu trả lời ngày nào.

Từ từ bước vào căn phòng ngày xưa, hồi hợp vì không biết nó thay đổi như thế nào rồi.Cửa từ từ mở ra, căn phòng vẫn như ngày nào, cách bày trí vẫn trẻ con dù em đã lớn. Vẫn chiếc bàn học đó, vẫn tủ sách đó. Trên kệ vẫn còn để hình 2 đứa tôi chụp chung khi cầm 2 cây kem ngồi ăn ở hồ Con Rùa. Trên bàn của em thì đặt đứng một tấm hình tôi đang ngồi đàn hát gần nhà thờ Đức Bà.

Thở dài một cái khi nghĩ đến quá khứ, tôi bước ra ban công để ngắm nhìn thành phố Sài Gòn. Đây là góc nhìn Sài Gòn mà tôi ưa thích nhất, ngày xưa mỗi lần qua đây chơi, tôi đều ra đây đứng.

- Anh…. qua hồi nào mà không kêu em. _ Một đôi tay ôm lấy tôi từ đằng sau.

- Mới dậy đó hả? Vẫn ngủ nướng như xưa nhỉ?

- Không có….em dậy rồi nè. _ Em cười tít mắt.

- Chưa súc miệng phải không? _ Tôi chọc em. Em nhéo tôi một cái rồi chạy vào trong.

Điện thoại báo anh Đen gọi.

- Đi đâu sớm vậy mạy?

- Em đi qua nhà bạn chút? Có gì không anh?

- Uh, tranh thủ về sớm dọn vali. Mai cả bọn đi Vũng Tàu nhậu…ui da….à ừ…đi Vũng Tàu tắm biển. _ Bên đầu dây bên kia hình như ổng bị ai đánh khi nói đến từ nhậu.

- Sao gấp vậy anh? Nói là đi liền vậy hả?

- Uh, tụi này toàn dân chơi, nói là làm liền. Không nói nhiều, tao cúp máy đây.

Tôi đi vào nhắc Linh làm vệ sinh nhanh nhanh rồi xuống ăn sáng, tôi đi xuống nhà trước.

- Mẹ nghỉ dạy ở trường lâu chưa? _ Tôi ngồi vào bàn ăn nói chuyện với mẹ.

- Cũng gần đây thôi con, lâu lâu dạy thêm cho đỡ nhớ nghề. Linh nó cũng đi làm nên giờ ở nhà dưỡng già nè. _ Mẹ cười nói.

- Linh giờ giỏi quá mẹ nhỉ? Có công ăn việc làm ổn định rồi.

- Giỏi gì con ơi, nó cũng tiểu thư lắm. Đi làm mà bị sếp chửi tí là không nhịn được, nuông chìu rồi riết quen. Nói chung thời gian đầu cũng trầy trật lắm.

- Thì ai lần đầu đi làm cũng vậy mà mẹ.

- Khanh nè……Linh nó còn yêu con lắm, có bao giờ con nghĩ đến cho nó cơ hội không con? _ Mẹ nhìn tôi nghiêm túc.

- Dạ…dạ…._ Tôi hơi ấp úng.

- Từ ngày con đi đến giờ, nó sống khép kín lắm. Đây là thời gian mà mẹ thấy nó cười nhiều như vậy đó. Mẹ khổ tâm lắm, cha mẹ sinh con trời sinh tánh. Nhìn con mình lúc trước thấy nó buồn bã, thui thủi một mình mẹ đau lắm. _ Tôi vẫn im lặng lắng nghe.

- Mẹ hy vọng thời gian sau, con cho nó cơ hội, mẹ quý con lắm. _ Mẹ cầm lấy tay tôi và nói.

- Hai người đang nói xấu gì con đó. _ Em hí hửng từ trên lầu chạy xuống.

- Thôi lại ăn sáng nhe mẹ. _ Tôi trả lời lãng qua vấn đề khác.

Cả ngày hôm đò tôi ở nhà Linh chơi, nói chuyện với mẹ và Linh rất nhiều. Buổi trưa thì phụ mẹ nấu cơm và làm món ăn Âu mà tôi học được thời gian sống ở nước ngoài cho mẹ và Linh ăn.

Đến chiều thì tôi xin phép ra về để chuẩn bị đồ đi Vũng Tàu chơi với đám lâu la cộng với một ông già rồi mà còn xì teen. Trên đường về có chạy ngang qua nhà ông Hưng, không biết có khi nào chạy đến đó thì gặp ổng không nhỉ?

- Khanh…..phải Khanh không? _ Một tiếng gọi từ trong quán café phát ra. Tôi nhìn lại thì y như rằng mình nghĩ. Đúng là ông Hưng, nhìn bộ dạng bây giờ thấy hết hồn………………


CHƯƠNG 23:


Tôi quay lại nhìn thì thấy ông Hưng, nhìn bộ dạng của ổng mà thấy hết hồn.Mặc quần đùi đang ngồi trong quán café, một tay thì bế một đứa nhóc, tay thì cầm bình sữa cho nó bú.

- Lâu quá không gặp. _ Ỗng nói khi tôi bước vào quán và ngồi vào bàn.

- Ừ! Con ông đó hả?

- Ừ! Thằng nhóc thứ 2 đó. _ Vừa nói vừa cho thằng nhỏ bú sữa.

- Ông cưới vợ hồi nào vậy? Vợ đâu mà để ông làm việc này.

- Từ ngày cậu đi, Linh đã chia tay tôi. Vài năm sau thì tôi cũng lập gia đình luôn. Hôm nay bà xã bận nên giúp bả cho con bú thôi. Mà Linh chia tay tôi chứ tôi không có bỏ Linh nhe, đừng tìm tôi tính sổ. _ Ổng nói và cười.

- Biết rồi, chuyện đó qua lâu rồi nhắc lại làm gì. _ Tôi cũng cười lại xã giao.

- Nghĩ lại hồi xưa còn trẻ, ăn chơi quá. Rồi làm nhiều điều không phải, ảnh hưởng đến tình cảm của cậu và Linh. _ Ỗng bắt đầu trầm tư.

- Được cái này thì mất cái kia thôi. Nếu không có ông xen vào thì chắc gì tôi có được cái bằng kỹ sư của Mỹ như bây giờ.

- À…ờ. _ Ổng hơi bối rối, chắc đang thắc mắc không biết tôi đang nói thiệt hay trách ổng.

- Thôi chuyện cũng đã rồi, giờ mọi người có cuộc sống yên ổn là tốt rồi.

Nói chuyện một hồi thì tôi chào ổng ra về, cơ bản thì giữa hai người cũng không có chuyện gì nhiều để nói.Tôi chạy một mạch về tới nhà thì cũng vào giờ chiều. Về tới nhà thì trước cửa có thêm một đôi giày lạ của ai đó. Tôi đẩy xe vào thì thấy một thằng nhóc đang ngôi phè phỡn gác chân lên bàn xem tivi, tay thì cầm remote bấm bấm, tay thì bóc snack ăn. Tôi vừa dẫn xe vào vừa nhìn nó, thấy quen quen.

- Nhìn gì dữ vậy cha. _ Nó thấy tôi nhìn nó và nói.

- Chú mày là ai vậy? Nhìn quen quen.

- Em là X nè, mới đi có mấy năm mà quên rồi hả?

- Ủa, mày đó hả? _ Giờ nó lớn quá, nhìn khác xưa nhiều lắm.

- Mày bao nhiêu tuổi rồi? _ Tôi lại ngồi gần nó, khoác vai nó.

- Em 18 tuổi, nhỏ hơn thằng Huy với con Ly 1 tuổi.

- Khỏe không mạy?

- Ừ, từ ngày thoát khỏi bà Linh thì cuộc sống của em tốt hơn trước nhiều. _ Nó nói giọng trách móc.

- Là sao nhóc?

- Nghĩ sao vậy cha? Kêu một thằng nhóc 12 tuổi đi đưa thư từ biết cho bồ, mà không kể cho nó biết cái gì hết.

Rồi đi đâu mất tích luôn, bà Linh cứ tìm em riết, bắt em phải nói cho bả biết anh ở đâu._ Nó bắt đầu kể lể.

- Thôi anh xin lỗi! Tội nghiệp chú em quá! _ Tôi xoa đầu nó và nói.

- Mà anh ngu lắm, có bồ đẹp không biết hưởng, bày đặt giận bỏ đi làm gì không biết. Nếu ngày xưa em lớn lớn tí là em cua bả rồi. _ Nó nói và cười gian.

- Nó làm gì liếc em ghê vậy anh? _ Thằng X hỏi tôi. Hai anh em ngồi nói chuyện, không để ý đến nhỏ Miu đang tìm đồ gì đó. Nhỏ đi vào bếp, vừa đi vừa liếc thằng X như khó chịu về những gì thằng X vừa nói.

- Anh đâu có biết, thôi chuyện qua lâu rồi, bỏ qua cho anh đi. Sao hôm này qua đây chơi vậy?

- Đại ca Đen rủ mai đi Vũng Tàu chơi, nên em gói gém đồ qua đây nè.

- Mai mới đi mà qua chi sớm vậy?

- Em nôn.

Để nó xem tivi tôi vào bếp xem nhỏ Miu làm gì. Ly với Huy thì đi học hết, ông Đen cũng đi làm, nhà còn có 3 đứa. Bước vào bếp đã nghe mùi thơm của cánh gà chiên nước mắm.

- Quà….thơm qua, hôm nay tiểu thư Miu cho cả nhà ăn món gì đây? Cánh gà, chắc là ngon lắm.

- Có ngu không? _ Nhỏ hỏi tôi.

- Ngu gì em? _ Chột dạ, tự nhiên nhỏ hỏi vậy?

- Ngu như thằng X nói ấy? _ À, thì ra là chuyện với Linh.

- Không, sao hết đứa này đến đứa khác nói anh ngu vậy? _ Nhìn mặt nhỏ hơi buồn.

- Đi cả ngày về, được ăn cơm Miu nấu thì còn gì bằng. _ Nịn nhỏ chút cho nhỏ vui.

- Đúng rồi, đi chơi với gái cả ngày,xong về có cơm ăn thì sướng quá rồi. _ Tôi cứng họng luôn.

Lúc này thằng Huy chở nhóc Ly đi học về, hai đứa nghe mùi là xông ngay vào bếp.

- Thơm quá, thơm quá. _ NhócLy hít hà.

- Ngon quá, ngon quá. _ Thằng Huy chùi nước miếng.

- Hai đứa bây xê ra, chờ anh Đen về rồi cả nhà ăn luôn. _ Miu mắng 2 đứa nó.

- Cho Ly một miếng thôi, trưa giờ chưa ăn gì hết, hu hu. _ NhócLy nhõng nhẽo.

- Đừng thèm của nó cưng, ra ngoài anh lấy snack của thằng X cho em ăn. _ Thằng Huy nói với nhóc Ly.

- Cưng cái đầu Huy á! _ Nhóc Ly ký đầu nó một cái cốc.

Tôi chịu thua cái đám lâu la này, già hết rồi mà như con nít. Đành đi ra ngoài ngồi với thằng X, Huy và nhóc Ly cũng đi theo.

- Mày làm gì vậy X? _ Thằng Huy hỏi thằng X. Khi ba người vừa ra thì thấy nó ăn ngốn ăn nghiến bịt snack của nó.

- Tao đang ăn ngon lành, tự nhiên nghe thằng nào nói lấy snack của tao ăn như sét đánh ngang tai, tao phải giải quyết lẹ bịt snack này. _ Thằng X vừa kể vừa ăn không ngừng.Thằng này xưa giờ nổi tiếng háo ăn.

- Thằng háo ăn, thằng ít kỷ. _ Nhóc Ly với thằng Huy bu lại đè nó xuống đánh.

Lúc này thì tiếng xe anh Đen đã về, cả nhà chở ông đói rã ruột. Cuối cùng thì mọi người người cũng được ngồi vào bàn ăn.Ổng đứng lên tuyên bố.

- Lâu rồi chúng ta mới có dịp ăn cơm chung đông đủ như vậy, các đệ ở nhà chở huynh về ăn làm huynh đây cảm kích vô cùng. Không biết cái nghĩa này phải trả sao cho hết. _ Ổng bắt đầu sến rồi đây. Thằng X ngồi bụm miệng cười, thằng Huy thì chăm chú nghe anh Đen nói mà mặt đơ ra.

- Thôi thì anh đây xin mang một chai rượu quý ông cố anh để lại cũng có tuổi thọ gần 100 năm ra tiếp đãi mọi người. _ Ổng lấy trong cái bịt vừa mang về ra chai rượu.

- Hài…….._ Cả bàn ăn thở dài như hiểu chuyện, nhậu thì nói đại nhậu đi, còn lắm lời.

- Đại Huynh đã có lòng thì bọn đệ phải nhận thôi, mà huynh điêu quá cỡ, rượu này chuối hột mùa của bà tư đầu hẻm, 10k một xị thôi huynh ơi. _ Thằng X lên tiếng.

- Mày láo , mày láo…._ Ổng vừa chửi vừa ký đầu nó.

- Thôi ông ơi, ngày mai ông lái xe mà uống gì. _ Tôi nói rồi cất chai rượu vào. Vậy là mọi người bắt đầu ăn cơm, ai cũng tắm tắt khen ngọn.

- Chà, có con em như con Miu chắc nuôi cực lắm đây! _ Anh Đen lắc đầu nói.

- Sao anh? _ Tôi hỏi ổng.

- Nãy giờ thì nó toàn ăn cánh gà, không ăn cơm. _ Ổng nói tôi mới để ý, hôm trước ngồi ăn chung cũng vậy, nhỏ toàn ăn thịt gà, thịt bò.

- Ê nhỏ, đang bắt chước sống kiểu tây, không ăn cơm hả? _ Ông Đen hỏi.

- Kệ em. _ Nhỏ Miu trả lời và tiếp tục ăn.

Sáng hôm sau thì chúng tôi quyết định đi buổi chiều, ra đó đi dạo thành phố Vũng Tàu rồi ngủ một đêm. Ban đầu định đi đường phà Cát Lái nhưng nghe mọi người nói đường đó tuy nhanh nhưng nguy hiểm do có nhiều xe container chạy ẩu. Chúng tôi chọn đi theo Quốc Lộ 51 chạy thẳng về ngã ba Vũng Tàu luôn.

Trên đường đi thì mọi người cười nói rơm rả, cả đám ngồi trên xe đánh bài.

- Anh Đen, em mắt ái quá. _ Thằng X ngồi ghế trước với anh Đen, khều khều ổng.

- Ái ái cái đầu mày, hồi nãy dừng xe sao không đi, giờ đòi. _ Ông Đen la.

- Kiếm bụi nào lẹ lẹ đi anh, chịu hết nỗi rồi. _ Nó nhăn mặt.

Ông Đen chạy một hồi thì tấp vào một bãi đất trống, có mấy cái bụi rậm. Vậy là ổng với thằng Huy, thằng X xả vào bụi. Tôi và 2 đứa kia thì ngồi đợi. Có 2 thím kia chạy xe từ trong hẻm nhỏ ra, nhìn thấy anh Đen, 2 thím ấy ngượng đỏ mặt. Thằng Huy với thằng X thấy vậy cũng quay đi chỗ khác, nép sát vào bụi. Còn ông Đen thì vẫn thoải mái, huýt sáo như không có gì.

- Nhìn gì vậy 2 thím? _ Ông hỏi với vẻ mặt vô cùng đểu. 2 bà ấy nghe và quay mặt đi chỗ khác, chạy thật nhanh qua.

Tiếp tục hành trình, lúc này thì mọi người cũng bắt đâu thấy đói. Ông Đen lấy mấy ổ bánh mì thịt mua dọc đường phát ra cho từng người ăn.

- Nè, thằng Huy một ổ, Ly một ổ, Khanh một ổ…..v….v… _ Ông Đen chia bánh mì, mọi người ăn ngon lành vì quá đói.

- Thôi anh đưa thằng X đi, em không đói. _ Tôi đưa lại bánh cho anh Đen.

- Thằng X một ổ.

- Thôi em cảm ơn. _ Thằng X không ăn, chuyện lạ vô cùng.

- Sao vậy X? Mệt hả? _ Tôi hỏi nó.

Nó mới quay đầu ra sau nhìn mọi người ăn rồi nói.

- Hồi trưa em ăn cơm……_ Vừa nói nó vừa nhìn mọi người ăn. Nói chuyện chậm rãi.

- Có gì mày nói nhanh đi. _ Thằng Huy dục nó.

- Ăn cơm ngon lắm….. rồi chiều có ăn thêm ly chè. _ Nó lại nói chậm rãi và nhìn mọi người ăn.

- Nhưng giờ em vẫn thấy đói mà không thể ăn bánh mì này được. _ Nó nói với tôi.

- Sao vậy? _ Tôi hỏi.

- Tại đại ca Đen vừa cầm bánh mì phát cho mọi người, mà hồi nãy ổng làm cái gì đó trong bụi, rồi tay ổng cầm cái gì đó mà em nghĩ là ổng chưa rửa tay đâu. _ Nó cười lớn khoái chí.

- Hai con nhỏ vừa nghe nó nói hết câu, mở kính xe phung bánh mì xối xả ra đường. Uống nước sút miệng liên tục rồi chửi thằng X quá trời.

- Mấy người làm quá, ra đường ăn còn bẩn hơn nhiều. _ Thằng Huy nói và ăn nốt phần bánh mì còn lại.

- Chỉ có Huy là hiểu cho anh thôi, tốt lắm em. _ Ông Đen nói.

- Thế mày biết ổng cầm cái gì hồi nãy không? _ Thằng X mới quay xuống hỏi?

- Thì cầm tiền, cầm vô lăng thôi chứ gì đâu. _ Thằng Huy trả lời tỉnh bơ.

- Đúng rồi, cộng với cái mà trong bụi mày với tao cũng cầm đó con.

Một vài giây sau, như hiểu vấn đề, nước mắt nước mũi thằng Huy bắt đầu chảy. Bắt đầu muốn buồn nôn, rồi nó trúng gió luôn hết dọc đường đi. Thằng X và anh Đen thì cười khoái chí bên trên.

Đến thành phố Vũng Tàu thì trời cũng tối. Sau khi tìm được phòng thì chúng tôi đi dạo phố ăn uống, ghé vào một quán café khá đẹp với tiếng nhạc du dương. Chọn một góc lý tưởng và ngồi xuống lắng nghe tiếng đàn hát êm dịu.Tôi để ý thấy nhỏ Miu lấy từ trong túi xách nhỏ ra một bịt gì đó rồi cho vào đồ uống, cũng chả biết đó là gì.Chắc một loại thuốc bổ, tôi cũng chả hỏi nữa.

Nói chuyện một hồi thì nghe tiếng nhỏ Miu phát ra từ sân khấu nhỏ của quán. Nhỏ đang đứng đó cầm mic và nói.

- Bài hát này xin tặng cho một người….một người đã lâu không gặp.

Nhỏ bắt đầu ngân nga tiếng hát, nhỏ hát rất hay. Mấy gã khác thì nhìn nhỏ không rời mắt, có lẽ vì nhỏ quá rạng ngời với chiếc váy trắng và giọng hát truyền cảm của nhỏ.

Nghe bài Miu từng hát và ngắm nhìn thành phố biễn Vũng Tàu bằng link bên dưới:

http://youtu.be/s7AYwEh--PU

Dứt bài hát thì mọi người vỗ tay rất nhiều, yêu cầu hát tiếp nhưng nhỏ xin phép quay lại bàn. Mọi ánh mắt đều đỗ về bàn của tôi. Lúc này con Ly hơi buồn.

- Sao vậy nhóc? _ Tôi hỏi Ly.

- Em nhớ đến cuộc thi hát ở trường em, tuần tới là em phải hát rồi.

- Thì sao? _ Chuyện nhóc Ly hay đi thi văn ghệ thì tôi quá rõ, ngày xưa nó thích hát lắm.

- Con nhỏ đối thủ của em, em ghét nó lắm! Bây giờ nó có người đánh guitar cho tiết mục của nó, thế nào nó cũng thắng em. Em không muốn thua nó, thế nào nó cũng lên mặt cho xem.

- Thì em cũng tìm người đánh guitar cho em.

- Em có quen ai chơi guitar đâu?

- Ha ha ha….._ Thằng X mới bật cười.

- Cười gì thằng kia? _ Con Ly hỏi.

- Guitar một cây chà bá ngồi đây mà bảo không quen ai. _ Thằng X ám chỉ tôi, cũng phải thôi, ngày xưa có bao giờ chơi guitar khi ở dưới quê đâu. Nhóc Ly không biết là phải.

- Cây guitar nào thằng kia? Đang nói anh Khanh đó hả? _ Con Ly tròn xoe mắt nhìn tôi.

- Ông này mà đánh được cái gì. _ Nhỏ Miu tỏ vẻ không tin.

- Cũng chơi được vài bài mèo thôi. _ Nghe nhỏ Miu nói hơi tự ái, nhưng vẫn giữ thái độ bình thường.

- Còn không lên làm một bài cho tụi nó xem đi sư phụ. _ Thằng X kéo tôi dậy.


CHƯƠNG 24:


Tôi đứng dậy và tiến về sân khấu, phải nói là cây đàn guitar không phải vấn đề e ngại đối với tôi, mà cái quan trọng là đám đông. Dù chỉ là một sân khấu nhỏ, nhưng tôi chưa bao giờ chơi đàn trước nhiều người như vậy.

- Hát bài gì đây chú em? _ Một ông nhạc công hỏi tôi khi tôi vừa đến.

- Anh cho em mượn đàn được không?

- Tất nhiên. _ Ổng nói xong thì kéo ghế ra gần mic, đưa đàn cho tôi ngồi xuống. Ổng hạ mic thấp xuống ngang tầm với miệng tôi.

Lên lại dây đàn, hít một hơi thật sâu và tôi bắt đầu bài hát.

Trong lúc hát tôi có liếc về phía bàn của tôi, nhóc Ly với nhỏ Miu ngồi nhìn tròn xoe mắt ngạc nhiên. Kết thúc bài hát, mọi người vỗ tay ủng hộ khá nhiều nhưng không bằng nhỏ Miu lúc nãy. Cũng phải thôi, hot girl thì làm gì cũng khiến người ta thích mà. Tôi quay trở lại bàn.

- Hay quá! Không hổ danh là anh của em. _ Nhóc Ly ôm lấy tay tôi nịnh bợ.

- Được không mọi người? _ Tôi hỏi và nhìn nhỏ Miu, nhỏ hơi bối rối và cuối đầu xuống.

- Hay lắm anh! _ Thằng X với thằng Huy khen.

Trên đường về khách sạn, cả đám có ghé một quán nhậu để mua chút đồ ăn về ăn khuya và lai rai. Về tới cửa khách sạn, ông đen kéo tôi lại.

- Ê, đi chơi vơi tao chút rồi về. _ Ổng xì xầm to nhỏ với tôi.

- Tụi bây về phòng trước đi, tao với thằng Khanh đi công chuyện tí. _ Ổng nói với mọi người.

- Cho tụi em đi với. _ Thằng X và thằng Huy đồi theo.

- Không! Chuyện người lớn, tụi bây ở nhà. _ Ổng mắng.

- Làm gì mà người lớn? _ Nhóc Ly hỏi, nhỏ Miu thì lườm ông Đen.

- Tụi bây lộn xộn quá! Về phòng chuẩn bị đồ nhậu trước đi.

Ổng kéo tôi ra khỏi khách sạn. Dẫn tôi đi bộ thêm vài chục mét nữa thì dừng trước một tiệm massage.

- Ổng nói đi cái này đó hả? _ Tôi hỏi.

- Ừ, hồi nãy chạy ngang tao để ý thấy chổ này cũng được. Vào thôi. _ Ổng kéo tôi vào.

- Vào đó làm gì?

- Thằng ngu, vào đi, vui lắm!

Ngày xưa tôi rời Việt Nam khi còn khá trẻ, lúc mới lên thành phố thì hai lúa lắm, chả bao giờ biết mấy chỗ này. Rôi đến khi qua Mỹ thì lại càng mù tịt. Đây là lần đầu tiên vô đây, hơi hồi hợp vì không biết vào đây sẽ làm gì.

- Đào đâu rồi? Kêu ra anh lựa được không? _ Ông đen nói với nhỏ quản lý.

- Chỗ em không có lựa anh ơi, có phòng thường với phòng vip. Anh đi phòng vip đảm bảo các em trẻ đẹp, không cần phải lo.

Vậy là ổng mua 2 vé vip rồi chúng tôi được một thằng nhân viên dẫn lên lầu. Tiệm khá to với hai hay ba lầu, chúng tôi được dẫn lên lầu hai và ở hai phòng kế nhau.

- Kiếm cho thằng em của anh con nhỏ hot nhất chỗ này, làm tốt thì chút nữa anh cho thêm. _ Ông Đen nhét tiền vào túi thằng nhân viên và nói, thằng nhân viên khoái chi cười ríu rít.

- Giờ sao nữa đây? _ Tôi hỏi ổng.

- Thì mày về phòng mày, mạnh ai nấy lo đi.

- Nhưng em không rành.

- Vào đi, mày sẽ tự biết phải làm gì thôi. _ Ổng cười đểu.

- Thôi để tao vào chơi với mày tí, xông hơi chung cũng được. _ Ổng nói thêm.

Chúng tôi vào phòng thì phòng xông hơi đã sẵn sàng, tôi và ổng vào phòng xông hơi chung. Bây giờ trên người chỉ quấn mỗi cái khắn trắng. Lúc đang xông hơi thì cửa mở, bóng dáng một đứa con gái bước vào, nhìn cô ấy qua những làn khói có thể nhận thấy là khá xinh.

- Hai người gay quá nhe. _ Cô ấy ở ngoài nói vào, phòng xông hơi chắn bằng kính trong suốt. Ở ngoài có thể nhìn thấy bên trong.

- Gay hay không thì tí nữa em biết. _ Ông Đen đáp.

- Thôi, tao về phòng, ở lại vui vẻ nhe. _ Ổng nói với tôi. Tự nhiên giờ ở lại một mình với cô ấy, cảm thấy hơi ngại ngại.

Xông hơi được một tí thì tôi bước ra ngoài, lúc này có thể nhìn rõ cô ấy hơn, cô ấy trang điệm hơi đậm nhưng nhìn chung là còn trẻ và khá xinh, có thể nhỏ tuổi hơn tôi.

- Anh vào bồn em tắm cho nhe. _ Cô ấy nói và cười tươi với tôi.

- Em tắm cho anh hả?

- Chứ ai nữa?

- Ý ý…sao không tháo khăn ra? _ Tôi bước vào bồn tắm thì cô ấy hỏi.

- Không mặc gì luôn đó hả? _ Tôi hơi ngượng và hỏi.

- Anh muốn mặc cũng được, có quần ở đằng tủ kìa. _ Tôi đi lại tủ và lấy quần thay.

- Em quay chỗ khác anh thay quần được không? Làm gì mà nhìn hoài vậy? _ Con nhỏ bật cười.

- Dạ! _ Nó quay đi chỗ khác. Tôi vội vàng thay quần rồi đi lại bồn tắm.

- Làm cứ như trai tơ, mới lần đầu vào đây vậy. _ Cô ấy tán vào mông tôi một cái và nói.

- Anh lần đầu vào đây mà.

- Xạo quá đi ông ơi, em không tin đâu.

Tắm xong thì bắt đầu nằm ra cho cô ấy massage. Trong lúc đó có tâm sự vài câu, cô ấy tên Hương, 20 tuổi, quê ở miền Tây.

- Anh có muốn thư giãn không? _ Xoa bớp được một hồi thì cô ấy hỏi.

- Thư giãn là gì vậy em? _ Tôi chả hiểu cô ấy nói gì.

- Anh mới đi lần đầu thiệt đó hả? _ Cô ấy ngạc nhiên hỏi tôi.

- Thiệt mà!

- Em bắt đầu thấy yêu anh rồi đó. Là chuyện người lớn đó cưng. _ Tôi cũng bắt đầu hiểu vấn đề.

- Thôi được rồi em, hôm nay vậy là được rồi. _ Tôi hơi bối rối.

- Thiệt không đó? Không làm nhưng cũng bo em nhe!

- Ừ!

Tôi tắm lại lần nữa rồi ra đại sảnh ngồi đợi ông Đen, 15 phút sau thì ổng ra với gường mặt thỏa mãn.

- Sao? Vui không? _ Ổng hỏi tôi.

- Cũng được. _ Tôi trả lời đại.

Hai anh em đi bộ về khách sạn thì thấy tụi nhỏ đã chuẩn bị đồ ăn thức uống sẵn sàng. Thằng X với thằng Huy thì ngồi xem tivi, nhóc Ly và nhỏ Miu thì nằm chơi game trên giường.

- Nhập tiệc thôi các đệ. _ Ổng đen nói.

Cả đám chụm đầu vào ăn và uống, tán dốc được một hồi thì bìa cũng bắt đầu thấm. Mặt của 2 con nhỏ bắt đầu ửng đỏ, thằng Huy thì mắt lim dim. Thằng X thì nãy giờ phá mồi hơi nhiều, uống không bao nhiêu mà gấp đồ ăn liên tục.

- Miu lại bàn lấy dùm anh gói thuốc 3 số. _ Ông đen kêu nhỏ Miu. Nhỏ đừng dậy lại bàn tìm tìm một hồi thì hình như nhỏ thấy cái gì đó rơi ra từ bớp tiền của tôi để trên bàn.

Mặt nhỏ bắt đầu nóng giận, hầm hầm cầm cái gì đó đi về phía chúng tôi.

- Cái phiếu massage này của ai? _ Nhỏ tức giận quăng xuống đất và hỏi. Tiêu rồi, tự nhiên tôi giữ lại cái đó chi không biết nữa.

- Cái phiếu massage chứ gì em gái? _ Ông Đen hơi ngà ngà say và nói.

- Hồi nãy ông rủ rê anh Khanh đi cái này đó hả? _ Nhỏ vừa nói vừa đánh chát chát ông Đen.

- Khanh, ăn sao không chùi mép mậy? _ Ổng nói bỡn cợt.

Nhỏ Miu nhìn tôi với vẻ tức giận, đứng dậy đi ra ngoài, đập cửa một cái rầm.Mọi người cũng đã gật gù hết rồi, chỉ còn tôi hơi tỉnh nên chay theo xem nhỏ thể nào. Nhỏ cũng đang có men, ra đường giờ này không tốt.

Tôi chạy ra khỏi khách sạn nhưng không thấy nhỏ đâu, lòng bắt đầu thấy lo lắng vô cùng. Chạy một đoạn hết đường Lý Tự Trọng ra đến Khu Tam Giác bãi trước thì thấy nhỏ đang ngồi dưới gốc cây.

- Sao vậy Miu? _ Tôi tiến lại gần hỏi.

- Ghét ông Đen quá! Toàn dạy hư anh. _ Mặt nhỏ giận cũng xinh xắn nữa.

- Có gì hư đâu em, vào đó xoa bớp thôi mà. _ Tôi giải bày.

- Anh còn nói nữa? _ Nhỏ khoanh tay bực tức nhìn tôi.

- Thiệt mà em, massage cũng là một nghề mà, đâu phải ai làm massage cũng làm những chuyện bậy bạ đâu. _ Tôi ngồi xuống cạnh em và nói.

- Anh vào đó làm gì rồi? _ Nhỏ nhìn thẳng vào mắt tôi, như dò xét xem có bất cứ lời nối dối nào không.

- Anh nói rồi mà, chỉ vào cho người ta xoa bóp…..những chỗ nhức mỏi, vậy thôi.

- Thiệt không?

- Thiệt mà. Nhưng thật sự nếu có cái gì khác thì làm gì em khó chịu dữ vậy? _ Tôi cười và nói.

Nhỏ nghe xong, nụ mặt đứng dậy bỏ đi. Tôi lại đuổi theo nhỏ, tối nắm lấy tay nhỏ và kéo lại.

- Thôi em, khuya rồi, về thôi!

- Anh về trước đi, quan tâm tui làm gì? _ Nhỏ hất tay tôi ra và tiếp tục đi dọc đường Lê Lợi.

Tôi cũng mon men đi theo sau lưng nhỏ, sẵn dịp hóng gió luôn. Khu vực bải trước này khá đẹp, đèn nhiều màu sắc. Rối có thể ngắm nhìn biển đêm nữa, đi một chút lại thấy các cặp ngồi ở các hàng cây ghê đá tâm sự, đúng là một nơi thơ mộng cho tình yêu.

Con nhỏ xinh xắn, đi đến đâu thì trai liếc đến ấy. Những có lẽ thấy tôi đi phía sau nên tụi nó cũng không dám hó hé gì. Biển đêm nổi gió, trời cũng bắt đầu se lạnh. Nhỏ mặc váy mỏng te, đi một hối thấy có vẻ bắt đầu run vì lạnh. Tôi cởi áo khoác ra rồi tiến lại gần khoác cho nhỏ. Nhỏ quay lại nhìn tôi ngạc nhiên.

- Nãy giờ anh vẫn đi theo tui hả?

- Tất nhiên rồi cô bé, làm sao anh an tâm để em đi một mình lúc này được. Bao nhiều gã đàn ông quanh đây đang tăm tia em kìa.

- Kệ tui, anh quan tâm làm gì.

- Anh đói bụng quá, mình ăn khô mực đi. _ Tôi kéo nhỏ lại một cái xe đẩy của một cô lớn tuổi để ủng hộ. Tôi nghĩ con gái thường cho ăn là rất dễ dụ.

- Cô ơi nướng cho con mấy con khô này đi. _ Tôi nói với cô bán khô.

- Hai đứa con là khách du lịch hả? _ Cô vừa làm vừa nói chuyện.

- Dạ! Tụi còn từ Sài Gòn mới ra hôm này. _ Tôi trả lời.

- Hai đứa nhìn đẹp đôi quá, con nhỏ xinh quá trời! Ước gì cô có đứa con gái như vậy! _ Cô cười và khen Miu. _Nhỏ tỏ ra ngượng ngùng.

- Bạn gái con đang giận nên hết xinh rồi cô ơi, cô năn nỉ giúp con nhe. _ Tôi chọc Miu.

- Xía…ai làm bạn gái anh. _ Nhỏ bỉu môi.

- Thôi đừng giận nó tội nghiệp con ơi, hai đứa vui vẻ ăn ủng hộ cô nhiều nhiều nhe.

- Dạ! _ Cuối cùng nhỏ Miu cũng cười với cô, nhưng khi quay sang nhìn tôi thì lại nụ mặt.

- Cho con nhiều nhiều tương đen tương đỏ nhe cô! _ Tôi xin cô.

Hai đừa mua xong thì tiếp tục đi một đoạn và ngồi xuống một chỗ đất trống, ngắm nhìn biển đêm.

- Nè, ăn khô thì cho thêm tương vào mới ngon. _ Tôi gớp ý với nhỏ.

- Không ăn đâu, không thích. _ Nhỏ nói.

- Nghe lời đi, ăn không chán lắm. _ Tôi định đổ tương lên con khô nhỏ đang cầm.

- Không ăn mà…_ Nhỏ đẩy ra, vô tinh tổi đổ một ít tương nhầm lên cổ tay của nhỏ.

- Á….._ Nhó la lên một tiếng.

- Thấy chưa, tại anh không đó…chùi mau. _ Nhỏ nhăn mặt nói.

- Có khăn giấy đâu mà chùi.

- Chùi cho tui mau lên, tui lấy áo anh chùi bây giờ.

Nghe xong tôi hết hồn, vội vàng chụp lấy tay nhỏ kề sát vào miệng tôi, lím nhẹ một cái cho sạch phần tương đi. Môi tôi vẫn ịn lên cổ tay nhỏ chưa rời, 4 mắt nhìn nhau.


CHƯƠNG 25:


Bốn mắt nhìn nhau được một lúc thì nhỏ vội vàng rút tay lại, mặt tôi cũng đơ luôn vì không hiểu sao lại làm như vậy. Có lẽ vì tình thế cấp bách do nhỏ dọa rằng sẽ chùi tương vào áo tôi.

- Anh dơ quá à! _ Nhỏ nhăn mặt bật lên một tiếng phá tan không khí bối rối nãy giờ của 2 đứa.

- Hì hì. _ Tôi không thể nhịn cười, nhìn mặt nhỏ dễ thương, buồn cười lắm.

- Công nhận ăn tương kiểu này thấy ngon hơn bình thường. _ Tôi chọc nhỏ.

- Dơ quá đi!

Nhỏ chùi lại vết tương đó thật kỹ một lần nữa, hình như có một ít dính trên chiếc lắc bạc nhỏ đang đeo. Để ý kỹ thì thấy nhỏ có đôi tay đẹp lắm, làng da mịn màng và thơm phức mùi nước hoa mà tôi ngửi được lúc này. Con gái đúng là con gái, lúc nào cũng có một mùi thơm phảng phất dù ở bất cứ đâu, làm việc gì.Ngồi đước chút bỗng trời đỗ mưa, tôi với nhỏ chạy thật nhanh vào một mái che gần đó trú.

- Hài…phiền rồi! Không biết mưa bao giờ mới dứt? Tại em mà mình không về khách sạn được đó!

- Sao tại tui? Ai mượn anh đi theo làm gì?

- Vậy trả áo anh về! _ Tôi chọc nhỏ.

- Nè, không thèm. _ Nhỏ quăng áo khoác vào người tôi.

- Anh đùa mà, thôi mặc vào đi cho đỡ lạnh! _ Tôi khoác lại cho nhỏ.

- Không! Nhỏ hất áo ra.

Hài…… Tôi thờ dài. Tôi nghĩ nhỏ người lớn hơn nhóc Ly nhiều nhưng đôi lúc nhỏ cũng bướng bỉnh, trẻ con không kém. Cũng phải thôi, ở độ tuổi của nhỏ thì cũng chỉ mới chập chững vào đời thôi.

- Miu nè! Em thích mưa hay thích tuyết? _ Tôi nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách ngoài hiên và hỏi nhỏ.

- Tui thích tuyết, ghét mứa lắm.

- Sao lại ghét mưa?

- Ừ, thích ghét thì ghét thôi.

- Vậy sao em lại thích tuyết?

- Tuyết đẹp!Tui muốn một lần được chạm lấy nó. _ Nhỏ xoa xoa bàn tay của mình vì lạnh.

- Tuyệt đẹp thật! Nhưng khung cảnh mà nó mang lại thì rất buồn. Nó cũng rất lạnh nữa!

- Lạnh lắm hả anh? _ Nhỏ quay sang nhìn tôi tròn xoe mắt.

- Ừ, lạnh lắm và cũng buồn nữa! _ Vì cơ bản từ ngày tôi đi đến vùng đất giá lạnh ấy, tôi chưa tìm thấy được một niềm vui thật sự. Cái lạnh nứt cả da thịt khi mùa đông về. Tôi thường chỉ đi một mình dưới tuyết, không biết đó là cái lạnh của thời tiết hay cái lạnh của sự cô đơn bao năm qua nữa.

- Anh thích mưa hơn, nó mang lại cho anh nhiều kỷ niệm vui buồn. _ Tôi nói với nhỏ.

- Tốt nhất anh chỉ nên nhớ về những kỷ niệm vui. _ Mặt nhỏ có vẻ trầm lắng lại.

- Đã là kỷ niệm thì dù vui hay buồn anh đều nhớ cả.

- Kỷ niệm buồn có gì hay đâu mà anh phải nhớ? _ Nhỏ hỏi.

- Kỷ niệm buồn chì là buồn trong quá khứ, thời gian lâu dài sau này nó lại trở thành một trải nghiệm, một bài học cho mỗi con người. Phải nhớ nó thì con người ta mới trưởng thành được chứ. _ Tôi nói thì quay sang đã thấy mắt nhỏ lờ đờ ngủ.

Nhỏ từ từ nghiêng đầu và tựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Những cơn gió lại lùa qua mái hiên làm nhỏ run người và co lại vì lạnh.Tôi khẽ kéo nhỏ sát lại gần hơn, đặt đầu nhỏ lên đùi tôi và cho nhỏ nằm ra ghế. Đôi chân nhỏ co rút lại vì mặc váy ngắn. Tôi lấy áo khoác của tôi đấp lên phần thân dưới của nhỏ, cố phủ hết đôi chân nhưng không thể vì nó khá dài. Khổ thật! Mặc váy chi không biết. Giờ thì cho nhỏ biết mùi lạnh.Phần thân trên thì tôi kéo sát nhỏ vào gần tôi, hy vọng cho nhỏ một chút ấm áp.

Nhỏ không phải thuộc dạng nhỏ con gì, nhưng khi nằm trong lòng tôi, nhỏ chỉ là một con mèo bé nhỏ. Hình như tôi có đôi chút thích thích nhỏ, cũng không rõ là cảm giác gì nữa, tự nhiên lại muốn làm một mái nhà để che chở cho con mèo nhỏ này qua cái lạnh đêm nay. Có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi, chắc chỉ là cảm giác của đêm này thôi, ngày mai thì đâu lại vào đó. Nhìn về biển đêm, tôi lại thấy tương lai của mình đâu đó, rất tối tăm và mờ mít, đang cố gắng kiếm tìm những tia nắng của buổi sớm bình minh. Dặn lòng rằng còn nhiều thứ phải lo, không nên nảy sinh tình cảm lúc này. Thôi thì chỉ một đêm này thôi, tôi sẽ sống với cảm xúc thật của mình đêm này. Tôi ôm lấy nhỏ thật chặt mỗi khi nhỏ run lên vì những cơn gió vô tình thổi ngang qua.

Những hạt mưa đã dần tạnh, nhưng sóng biển thì vẫn vỗ về không ngừng. Biển đêm mạng lại cho con người ta một cảm giác lạ thường, nó không mang nhiều hy vọng như ánh bình mình, càng không bình yên như những buổi chiều hoàng hôn. Nó mang lại cho tôi sự cô đơn quen thuộc của nhiều năm nay. Ai lại thích sự cô đơn? Nhưng không hiểu sao tôi lại thích sự cô đơn của biển đêm hôm này, có lẽ nó đã trở thành một thói quen.

Âm thanh phát ra của tiếng sống vỗ vào ghềnh đá vẫn không thể xóa tan được màn đêm tĩnh lặng. Mùi của muối biển không thể lẫn vào đâu được, tôi như cảm thấy vị mặn của nó đọng ngay trên môi. Một tiếng trôi qua, liếc nhìn xuống thì nhỏ vẫn ngủ ngon như không có chuyện gì. Đùi tôi đã bắt đầu ê, lưng bắt đầu mỏi vì không có gì để tửa vào. Không dám động đây mạnh sợ nhỏ thức, lâu lâu nhỏ lại bậm môi một cại. Bỗng điện thoại tôi rung lên, thằng X đang gọi.

- Hai người đi đâu khuya vậy? Cò về ngủ không?

- Có chứ, sắp về rồi nhóc.

- Người ta đóng cửa rồi nè, khi nào anh về tới thì gọi em xuống mở cho.

Cuộc nói chuyện cũng đã đánh thức nhỏ Miu, nhỏ lờ mờ mở mắt ra.

- Anh Khanh….._ Nhỏ gọi tôi nhỏ nhẹ.

- Sao em?

- Em ngủ lâu chưa? _ Giọng nhỏ nhẽo nhẹo say ngủ.

- Cũng được hơn 1 tiếng rồi đó, mình về nhà nhe.

- Cho em nằm tí nữa_ Nhỏ nhõng nhẽo rồi nép sát vào người tôi hơn.

Bất giác nhỏ nhận ra điều gì, lật đật ngồi dậy, đẩy tôi ra một cách phũ phàng như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra.

- Sao vậy em?

- Không có gì, mình về thôi. Nhỏ kẹp lại tóc, kéo lại váy, phũi một ít cát rồi đứng dậy.

- Sao nữa? _ Đi vài bước thấy nhỏ vẫn đứng trong mái che tìm tìm cái gì đó.

- Không thấy dép đâu hết. _ Nhỏ nói.

- Dép em như thế nào?

- Không biết, không phải dép tui. Hồi nãy đi vội quá, xọt luôn đôi dép lào màu trắng của ai trước cửa phòng ấy.

- À, hay là hồi nãy mưa, chạy vào đây trú không mang theo rồi. _ Tôi nói rồi chạy ra lại chỗ cũ để tìm nhưng vẫn không có.Tôi quay lại mái che.

Vậy là nhỏ đành đi chân không về, đường hơi nhiều sỏi đá, đi được một chút nhỏ lại dừng lại nhăn nhó vì đau. Nhìn đôi chân tiểu thư không nứt gót, trắng không tì vết ấy mà thấy xót. Nhiều lần tôi bảo nhỏ mang giày của tôi thì nhỏ không chịu, mặc dù hơi rộng nhưng ít ra không đau như thế này.

- Thôi leo lên anh cõng về! Đi kiểu này có mà tới sáng. _ Tôi chạy ra phía trước nhỏ, rồi cúi thấp người xuống nói.

- Không cần đâu.

- Ngại gì nữa? Lẹ đi em.

- Nặng lắm đó.

- Gần đến khách sạn rồi, anh cõng nỗi mà. Em nặng cỡ Ly thôi chứ gì?

- Anh hay cõng nó lắm hả?

- Ừ! Anh mới về nước nó cứ bắt anh cõng mỗi ngày mà. _ Vừa nói dứt câu thì nhỏ phi cái vèo lên người tôi luôn.

- Lấy cái tay ra. _ Nhỏ đánh vào tay tôi, nhỏ nhảy quá bất ngờ nên tay tôi chụp luôn vào mông nhỏ.

- Hài….ai biểu em lên lẹ quá, anh sợ em rớt nên chụp đại mà. _ Tôi nói và cười.

- Lấy ra mau lên.

- Thì từ từ anh kéo ra rồi nè, làm thấy ghê. _ Tôi chọc nhỏ.

- Ui da! Ui da! _ Nhỏ cắn thật mạnh vào vai tôi.

Đi được 100 mét thì mồ hôi bắt đầu đổ, con nhỏ này cũng năng không kém con heo Ly ở nhà là bao. Nhiều lúc muống đứng lại cho nhỏ xuống nghỉ mệt mà không dám, vì cũng hơi sĩ diện đàn ông. Ráng hết sức bình sinh thì cũng lê lết được về tới cổng khách sạn, thấy thằng X đang đừng ngáp gật gù đợi cổng mà tội nghiệp.

- Hai anh chị cũng quỡn quá nhỉ? _ Vừa thấy tôi nó đã hỏi, rồi mở cổng cho chúng tôi.

- Xin lỗi nhóc, phiền chú mày quá. _ Thấy tội lỗi với nó quá.

- Thôi em lên ngủ đây, mà giờ khuya rồi, không hiểu sao phim Hàn Xèng vẫn chiếu? _ Nó nói xong thở dài, lắc đầu rồi quay đít đi.

Nhỏ Miu cũng nhận ra được ý nghĩa câu nói của thằng X, nhỏ nhảy tọt xuống khỏi người tôi, rồi bước vội về phòng.

- Ngủ ngon nhe em.

- Anh cũng vậy. _ Nhỏ đi một mạch về phòng luôn.

Về đến phòng thì thằng X đã trùm mền ngủ lúc nào, tôi lấy quyển nhật ký trong ba lô ra. Ngồi xuống và ghi.

Ngày...Tháng...Năm

………………………………………………

……………………………

Sáng hôm sau, mọi người đều thức dậy thì cũng 8 giờ sáng. Bọn tôi thuê 3 chiếc xe máy để tiện đi chơi. Chúng tôi ghé vào một quán ăn sáng và uống café sáng.

- Sao nhìn mặt mày táo bón vậy X? _ Thằng Huy vừa ăn vừa hỏi thằng X.

- Huy nói chuyện vô duyên quá nhe!Mọi người đang ăn mà. _ Nhóc Ly mắng.

- Buồn hết sức, khách sạn nhìn sang vậy mà không biết thằng nhân viên nào tia mất đôi dép lào mới mua để đi biển của tao. _ Thằng X nói với thằng Huy với khuôn mặt sầu đời.

- Mày nhỏ hơn nó mà cứ xưng mày tao vậy X? Đôi dép mày bao nhiêu tiền? Tao mua cho đôi khác, có gì mà tiếc? _ Anh Đen mắng thằng X.

- 16 nghìn rưỡi một đôi. Vấn đề không phải tiền đại ca à! Vấn đề là em lựa lâu lắm mới được đôi thích hợp như vậy. Hài…..bọn “chà đồ nhôm” chết tiệt!

Lúc này tôi với con Miu chỉ biết nhìn nhau rồi cười không thành tiếng, nhưng lòng cũng thấy tội lỗi với nó. Bắt nó thức khuya rồi lại làm mất đôi dép lào trắng 16 nghìn rưỡi của nó nữa. Mặt nó lúc này sâu đời vô cùng, như cuộc đời của nó vừa trải qua một cơn sống gió gì ghê gớm lắm ấy.

Ăn xong thì bọn tôi lấy xe ra khỏi bãi đậu. Tôi, Miu, ông Đen và thằng X lấy xe ra trước và đứng đợi bên ngoài chờ thằng Huy với nhóc Ly. Lúc nãy thằng Huy gửi xe khá sâu phía trong nên khó lấy ra
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5585
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN