Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
i ngủ dậy nhưng đầu óc tôi vẫn còn minh mẫn lắm, ngay lập tức nghiến răng ken két mà thu nắm tay lại, gằn giọng nói :
- Đệch…. em yêu của tao mà tụi mày đòi giới thiệu hả ?
- Em yêu nào ? Tao tưởng mày… với Trúc Mai mà ? – Thằng Luân chưng hửng.
- Trời đất, thằng này bắt cá hai tay ! – Sơn đen ôm mặt rú lên.
- Ủa ? Ơ… tụi mày hỏi nhỏ nào ? – Tôi đần mặt ra.
- Con nhỏ răng khểnh mặc áo thun trắng ấy, đang nấu ăn kìa ! – Dũng xoắn lay vai tôi liên tục.
- Á…à…. là Trân, học trò tao ! – Tôi ngớ người nhớ ra là dưới bếp còn có bé Trân, thế mà ngủ xong một giấc tỉnh dậy lại quên mất, cứ đinh ninh rằng sau nhà ăn chỉ có mỗi Tiểu Mai.
- Học trò ? Mày là thầy à ? – Thằng Luân ngạc nhiên.
- Ừ, hồi trước tao có dạy kèm cho con nhỏ ! – Tôi trả lời.
- Nó dễ thương quá, tí nói giúp tao vài câu đi ! – Sơn đen thỉnh cầu.
- Không, tao còn độc thân mà, nhường tao đi ! – Dũng xoắn nói xen vào.
- Chớ mày tưởng tao có vợ rồi chắc ? – Tuấn rách quắc mắt sừng sộ.
Mặc kệ cả ba thằng dại gái đang giành nhau tán tỉnh bé Trân chí choé, tôi đứng dậy rồi lững thững đi ra nhà sau, chưa kịp hỏi Tiểu Mai nhà tắm chỗ nào để rửa mặt thì đã thấy tụi thằng Chiến ngồi chễm chệ tại bàn ăn :
- Mai à, phải nói là trong lớp mình rất phục bạn, phục sát đất, vừa đẹp lại vừa giỏi, nấu ăn ngon hết xẩy bà bảy ! – Thằng Chiến búng tay cái chóc.
- Chuẩn, thơm nức nở, nghe mùi là biết ngon rồi ! – Khang mập nghệch mặt ra mà hít hà.
- Hì, gần xong rồi ! – Tiểu Mai mỉm cười, đưa tay đậy nắp xoong trên lò gaz lại.
- À… bé kia nấu ăn cũng giỏi đấy chứ, em học trường gì vậy ? – Thằng Quý tranh thủ cơ hội, quyết định phỗng tay trên ba thằng còn đang cãi nhau ỏm tỏi trên nhà.
- Em học trường anh luôn đấy, khối buổi chiều ! – Trân thản nhiên trả lời.
- Ừ, em học lớp nào, nhà ở đâu ? Mà… đã có bạn trai chưa ? – Thằng Quý tuôn một tràng liên tu bất tận.
- Anh đi mà hỏi cảnh sát hộ tịch ấy ! – Dè đâu Trân nhún vai đáp rồi quay đi, bỏ mặc thằng Quý đang há hốc mồm vì bị kê tủ đứng vào miệng.
Tôi thừ người ra trước cảnh tượng đông đúc trước mắt, trong bếp lúc này là Tiểu Mai đang loay hoay với các món ăn, bé Trân thì đi qua lại tới lui bày biện bàn ăn các thứ, hương thơm nứt mũi lan toả khắp nhà, thằng Khang mập cứ ngồi vểnh mũi lên mà hít như chưa từng được hít, thằng Chiến xuýt xoa khen Tiểu Mai suốt, riêng thằng Quý thì nhìn Trân một cách mê mẩn. Đặc biệt hơn cả là một thùng nước ngọt cùng… một chai rượu trắng được để thẳng luôn trên bàn, đây chắc là của bọn Khang mập đem tới.
- Tụi mày định bữa nay say xỉn ở đây à ? – Tôi lắc đầu lên tiếng.
- Á ù, dậy rồi kìa ! – Khang mập đứng bật dậy.
- Ăn mừng là phải có rượu khai cuộc mày ơi ! – Thằng Chiến khoát tay.
Tôi thở hắt ra không nói gì, bước đến gần Tiểu Mai nói khẽ :
- Tụi nó… đem rượu kìa, ổn không em ?
- Không sao, nhưng có gì thì anh tự dọn ! – Nàng thì thầm … rất ư là lạnh như băng.
- Uầy…… ! – Tôi thè lưỡi ngao ngán.
- Rửa mặt rồi gọi mọi người xuống đi, thức ăn gần xong rồi ! – Tiểu Mai tiếp lời.
Đi ngang qua Trân, tôi tự dưng thấy con bé đang tủm tỉm nhìn mình, cười không ra cười mà nói cũng không ra nói :
- Gì ? – Tôi ngạc nhiên.
- Ngủ ngày, bleu ! – Con bé nháy mắt trêu.
- Ra phụ chị đi, chọc chọc khỏi mua truyện bây giờ ! – Tôi làu bàu rồi bỏ đi.
Chốc sau khi đã mặt mày sáng láng thơm tho, tôi bước ra ngoài vào tới nhà bếp thì đã thấy toàn bộ hội bàn tròn và thêm cả Sơn đen đang ngồi ngay tại bàn ăn :
- Vào nhanh lên thánh, khai tiệc đi, đói rồi ! – Dũng xoắn nhanh nhảu ngoắc tôi lại.
- Để tao khui chai rượu, hề hề ! – Tuấn rách chồm dậy.
Trước mắt tôi không còn là bàn ăn nữa, mà gọi là bàn tiệc đúng hơn, vì nào là súp khai vị, tôm luộc cả mấy dĩa, vỉ nướng ở giữa bên trên có đặt các que xiên gà Yakitori đang cháy xèo xèo, mỡ bốc khói thơm lừng, rồi lại còn các món bò hầm xào hấp đủ kiểu, thêm cả cái lẩu nhúng to đùng ở giữa rau quả trái cây được bày biện cực kì bắt mắt cả ra bàn ăn, trông mà phát thèm.
- Vô đi, 5 giờ rồi, đọc diễn văn xong ăn lẹ đi ! – Khang mập sốt ruột giục.
- Hì, xong rồi mà ! – Tiểu Mai mỉm cười rồi cũng ngồi vào bàn theo.
Tôi kéo ghế ra ngồi cạnh Tiểu Mai, gọi là chọn chỗ thì cũng không phải, bởi ngay từ lúc tôi bước ra thì chỗ ngồi đã được xếp sẵn rồi, tôi ngồi ở… giữa Tiểu Mai và bé Trân, và ngay ghế chủ toạ đằng mũi bàn tròn, rồi còn lại tụi Khang mập chia nhau ra.
- Hây ra, chi mà gấp gáp, cứ từ từ, anh em đông đủ hết chưa ? – Tôi húng hắng giọng.
- Đủ sạch sẽ, bắt đầu báo danh, tao đây ! – Khang mập vỗ ngực hùng hồn.
- Có tao ! – Luân khùng đứng phắt dậy.
- Đây, nhân vật chính đây ! – Tuấn rách xách chai rượu đến đặt vào bàn.
- Em nữa nè thánh, em đó, chính là em ! – Dũng xoắn cười hềnh hệch chơi đểu tôi.
- Ăn lẹ đi, nói hoài ! – Hai thằng Chiến và Quý cằn nhằn.
- Cứ để nó nói, tí nữa giành ăn, he he ! – Thằng Xung ra vẻ bình thản.
Và cuối cùng là quân sư Sơn đen, thằng này không nói không rằng, chỉ lặng lẽ đứng dậy rồi lê thân đi qua chỗ thằng Xung đang ngồi :
- Đứng dậy, mày ! – Nó hất hàm.
- Gì ? – Thằng Xung sửng sốt.
- Qua chỗ tao ngồi kìa ! – Sơn đen lạnh lùng nói.
- Ơ hay….. ! – Thằng Xung làu bàu nhưng cũng đứng dậy qua chỗ trước đó của thằng Sơn.
- E hèm, chào em !
- Dạ… chào anh ! – Bé Trân ấp úng nói.
Vâng, Sơn đen quả đúng là quân sư, nó chơi ngay chiêu hiểm là nhân lúc mọi người không để ý bèn đá đầu thằng Xung đi để giành chỗ ngồi gần bé Trân, tiện bề tiếp cận tìm kiếm cơ hội làm quen. Mặc kệ ánh nhìn toé lửa của tụi Tuấn rách, thằng Sơn cứ thản nhiên ngồi nhấn nhá cười đểu bên cạnh Trân.
Thấy tình hình dầu sôi lửa bỏng, tôi vội điều đình ngay tắp lự :
- Thế là đông đủ, chỉ thiếu mỗi A Lý là nó về Phan Rang ăn Tết nên thôi, anh em chúng ta hẹn gặp nó vào dịp khác !
- A Lý cùng quê nội với anh à ? – Tiểu Mai kéo áo tôi khẽ hỏi.
- Ừ, nó giỏi võ lắm, anh kể rồi mà ! – Tôi cũng thì thầm trả lời.
- Xong chưa ? Hai vợ chồng nhỏ to gì rứa ? – Khang mập bặm môi.
- Rồi, đây ! – Tôi đứng dậy trở lại.
Nhìn quanh bàn hết một lượt, toét miệng cười một tràng sằng sặc cho thật thống khoái, giống hệt như Lệnh Hồ Xung :
- Ah ha ha ha … ha ha…. !
- Nó bị điên rồi ! – Bọn Khang mập lắc đầu.
Rồi tôi mới cất giọng oanh vàng phát biểu :
- E hèm, tình hình là tui, rất ư là vui vì mọi người đã đến chung vui trong bữa tiệc hôm nay, lí do thì khỏi phải nói…. !
- Lí do gì, anh ? – Bé Trân cắt lời tôi.
- À…. thì….. ! – Tôi lúng búng vì bị ngắt mạch chuyện bất tử.
Thế nhưng khỏi cần tôi nói, băng bọn bàn tròn đã thay phiên nhau lên tiếng giùm :
- Dứt điểm thằng Minh Huy ngon lành cành đào !
- Giành lại quyền kiểm soát A1 !
- Tác hợp mối lương duyên cho đôi bạn trẻ !
- Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc !
Tôi đần mặt ra ngay tắp lự :
- Ớ……. !
Tiểu Mai cũng đỏ bừng mặt ở cạnh bên, nàng vội nhìn sang chỗ khác, vờ mân mê đôi đũa trên bàn.
Kế ngay sau đó, Tuấn rách chồm dậy đưa tay rót rượu vào cái tách nhỏ rồi dúi vào tay tôi :
- Đây, chủ xị khai tiệc là phải dùng rượu, vậy nó mới oách !
Thế là rượu mới phải uống chứ không thôi kẻo uống rượu phạt, tôi bất đắc dĩ đành phải phì cười đợi thằng Tuấn rót rượu ra thêm mấy cái tách nữa rồi mới nâng ly chúc mừng :
- Hai…ba…. Dzô !
Và lại :
- Hai… ba….Uống.. !
Đúng 5 giờ chiều cao điểm, tiệc mừng công của hội bàn tròn tại nhà Tiểu Mai chính thức bắt đầu !
Chapter 266 :
Không khí bàn tiệc rộn ràng và đầy ắp tiếng cười từ hết thảy mọi người, tiếng chén đũa ly tách va vào nhau leng keng tạo thành một nét rất riêng của những buổi tiệc. Khang mập thì hết chồm qua bên này gắp lại xọ đũa sang bên kia :
- Ngon !
- Quá xá ngon, món này phải nói là độc nhất vô nhị !
- Ê…trả lại tao….. !
Thằng mập sau khi giật được que gà xiên từ chén Dũng xoắn thì vội vã gân cổ đòi lại con tôm luộc trong chén nó vừa bị thằng Chiến hốt tay trên.
Trong khi đó, Tuấn rách cứ liên tục nốc rượu, hết ly này đến ly khác, đã thế nó lại còn quay sang mời Luân khùng :
- Thôi, ba cái thứ này hại người lắm ! – Thằng Luân lại giở mửng cũ.
- Uầy… làm một ly cho đời nó thêm tươi ! – Tuấn rách gật gù.
- Dẹp mày đi, tao bỏ rượu rồi ! – Luân khùng nhăn mặt đẩy ly rượu ra rồi vờ cắm cúi vào dĩa thịt bò trước mặt nó.
- Nhục quá con trai, đàn ông mà như thế thì gái nó xem ra gì …ực…. ! – Thằng Tuấn khích tướng rồi cười hề hề, nốc thêm ly nữa.
Tuyệt chiêu khích tướng của Tuấn rách quả là lợi hại, khi mà bé Trân vô tình nghe được hai ông nát rượu này đang bơm đểu nhau chí choé bèn đưa mắt nhìn Luân khùng. Thằng Luân tưởng bé Trân cũng thích nó uống rượu, tưởng rằng trong mắt Trân những thằng con trai nào không biết uống rượu thì không phải là con trai, chính vì vậy mà Luân “ anh khùng “ nay đã biến hoá thành Luân “ anh hùng “, nó giật lấy chai rượu rồi nốc ừng ực cả mấy hơi liên tiếp :
- Dzô mày….khà….. !
- Được… tao tiếp mày ! – Tuấn rách khoái chí vỗ đùi đánh đét một cái.
Riêng thằng Quý với thằng Xung thì đang thi nhau xem đứa nào ăn được nhiều hơn, tụi nó liên tục đấu “ đũa “ với nhau tanh tách.
- Mày bỏ ra, miếng này của tao !
- Hê hê, bên kia còn một dĩa kìa, sao phải xoắn !
Chỉ mỗi Sơn đen là sướng nhất, khi mà nó đang ngồi cạnh bé Trân và tha hồ mặc sức buông lời ong bướm hòng tán tỉnh người đẹp cạnh bên :
- Sao em ăn ít vậy ?
- Giữ dáng anh ơi ! – Trân nhún vai đáp.
- Hèn gì em dễ thương quá chừng, đã có bạn trai chưa ? – Sơn đen hỏi tiếp.
- Thế theo anh, thì em đã có chưa ? – Bé Trân cũng không vừa, đáp trả ngay.
- Chắc là chưa rồi, em đợi anh mà ! – Thằng Sơn cười đê tiện.
- Còn lâu à nha ! – Trân bĩu môi nói.
- Thì lâu lắm rồi mà, hì hì ! – Sơn đen vờ gãi đầu cười.
- ………. ! – Đến đây thì Trân đỏ bừng mặt.
- Anh giỡn đó, em đừng để ý ! – Thằng Sơn lại rào trước đón sau.
Tôi lúc này cứ gọi là trố mắt ra nhìn thằng Sơn đang thể hiện trình tán gái bậc thầy của nó, thường ngày trông nó ù lì chỉ biết cắm mặt vào game online với đá banh suốt ngày, tôi cứ tưởng nó cũng nhát gái y chang tôi chứ. Ấy thế mà giờ đây nó gặp gái như cá gặp nước, mồm mép trơn như bôi mỡ, đến cả bé Trân lanh lẹ là thế mà cũng chịu thua trước những lời ong bướm của thằng “ thương binh “ này.
- Anh ăn thêm đi ! – Tiểu Mai nói khẽ rồi gắp thức ăn vào chén tôi.
- Ừ… thằng Sơn ghê quá, nó chém gió thành thần rồi ! – Tôi gật đầu đáp.
- Hi, phải có người này người kia chứ ! – Nàng lắc đầu cười.
Đúng là có người này người kia thật, thằng Sơn ở bên này tán gái thì Dũng xoắn ở đầu bàn bên kia đang mặc sức… chém bão :
- Ngay lúc thằng Bon nó tung cước thì tao vội gập người né liền !
- Ồ….ghê ! – Tụi Khang mập trầm trồ.
- Rồi tụi mày biết sao nữa không ? – Dũng xoắn hỏi.
- Sao nữa ? – Cả bọn nhao nhao lên, bắt đầu bị thu hút vào chuyện đời chinh chiến của thằng Dũng.
Được lời như cởi tấm lòng, Dũng xoắn đứng bật dậy giữa bàn ăn rồi quơ tay múa chân, bắt đầu kể lại trận thư hùng hôm trước :
- Thằng Bon đá hụt, thế là tao tranh thủ cơ hội tung một cú giò lái ngay mặt, thằng đó lặt lè ngay !
- Quá dữ luôn ! – Thằng Xung xuýt xoa.
- Chưa hết, khi mà thằng A Lý sắp bị thằng Beo đánh lén thì tao liền vận công, sử ra ngay chiêu Kim Cang Bất Hoại Thân mà đỡ giùm cho A Lý một bàn thua trông thấy đấy nhé !
- Mày láo, đỡ đòn cho A Lý là tao ! – Thằng Chiến đập bàn.
- Đúng rồi, thế nhưng lúc thằng Chiến đỡ đòn cho A Lý thì nó cũng bị thằng Bin đánh lén, cho nên tao đành phải vì nghĩa diệt thân mà ra tay cứu giúp, ngay lập tức xoay người trọn một vòng lên không mà tung cước, đạp vỡ mặt đối phương liền ! – Đến lượt thằng Quý chém gió.
- Khà… tụi mày quên tao à, tao chiến cũng dữ lắm nhá, đáng lí ra… ấc…..tao là thằng… ấc…. đập chết thằng Beo nhá, chẳng qua tao….. ! – Tuấn rách vừa nấc cụt vừa nói.
- Dẹp hết, bữa đó không nhờ tao thông minh tuyệt đỉnh nghĩ ra kế sách kháng địch thì tụi mày làm gì có cửa ! – Sơn đen khoát tay nhằm ra oai với bé Trân.
- Ha ha, mày là thằng bị đánh nằm bẹp ở nhà, nghĩ cái đầu mày ấy ! – Tuấn rách phá ra cười sằng sặc trong khi Sơn đen đỏ mặt tía tai kế bên.
- Tao hiểu mà Sơn, hê hê ! – Luân khùng vỗ vai thằng Sơn mà cười đểu cáng.
- Nghĩ ra kế là thánh Nam, phải gọi là thiên tài có một không hai…ấc…. tình huống nguy cấp vậy mà vẫn bình tĩnh… ấc….. thánh… cho em kính thánh một ly….. ! – Tuấn rách đưa cái ly rượu của nó về phía tôi.
- Mày uống nhiều rồi đấy ! – Tôi khẽ nhăn mặt.
- Như dzậy nó mới sốc ! – Tuấn rách hất hàm.
- Tao không uống đâu, say xỉn mệt lắm ! – Tôi lắc đầu.
- Uống đi….uống…. ! – Nó lè nhè bên tai, phà hơi rượu vào mặt tôi.
Ở phía bên kia, Dũng xoắn đang hùng hồn tiếp tục kể chuyện trong ánh mắt theo dõi đầy thích thú của bé Trân :
- Rồi ngay sau đó thì sao ? Nam sư phụ tung một đòn Nhất Ký Triều Thiên Cước đốn ngã thằng Huy, nó lăn quay ra đất xụi lơ cả hai càng !
- Bậy, thằng Nam lúc đó né đòn gần chết, cước gì mà cước !
- Mày ngu, Nam sư phụ thần thông cái thế, lại có kim cương hộ thể thì né đòn làm quái gì, bữa đó ấy…. thằng Nam nó đưa mặt ra đỡ đòn như vầy nè… bốp bốp… !
- Láo, tao không có ! – Tôi sừng sộ cắt ngang.
- Thánh cứ để em kể, dìm hàng trước rồi mới nâng lên sau, mà em đã nâng là nâng thánh lên mây luôn ! – Dũng xoắn tảng lờ đi rồi tiếp tục ba hoa.
- Lúc đó, thánh Nam sau khi bị trúng đòn của thằng Huy xong là lại lãnh thêm hai đấm của thằng Beo đánh lén nữa, mà cũng chưa hết đâu !
- Sao nữa ? Uống hớp nước đi cho thông cổ !
- Ực… kế sau đó, thánh Nam nhà ta lại ăn một bạt tai của thằng Bon, rồi lại dính ngay một cùi chỏ vào bụng của thằng Huy, ấy thế mà vẫn còn gượng đứng được, thế là thằng Huy giáng cho thằng Nam một đấm nữa vô mặt, thằng Nam xỉu luôn tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
- Xạo mày, vậy ai đánh thằng Huy ?
- Tao chứ ai, thực ra tao là cao thủ võ lâm, tao chỉ quan chiến thôi, nhưng mà tình thế cấp bách quá đành phải đại hiển thần thông, tao phất tay một cái là thằng Huy nằm phè ra !
- Dóc tổ, bữa đó mày bị tụi kia nó đập hội đồng, tụi tao không can ra là giờ này mày ngồi đây ăn được à !
- Tụi mày ngu, thực ra… tao làm nhiệm vụ… thu hút sự chú ý của quân địch để thằng Nam rảnh tay hồi sức đó chứ !
- Là sao ?
- Mày không nhớ thằng Nam đang xỉu à, tao phải… hút hết quân địch về phía tao, vậy cho nên nó mới có thời gian hồi sức, mới đánh được thằng Huy chớ mậy !
- Quá dữ, mày kể nghe quá phê !
- Thật à anh ? – Tiểu Mai khúc khích quay sang nhìn tôi.
- Bậy… nó láo đó ! – Tôi nhăn nhó cười khổ.
- Nhưng thật sự là anh bị thương khắp người mà ? – Nàng hỏi tiếp.
- Thì… cũng đúng một phần ! – Tôi gượng gạo đáp.
Sở dĩ tôi bảo đúng một phần là để cho thằng Dũng tiếp tục kể chuyện, hi vọng đúng như lời nó nói là sau khi dìm hàng sẽ tâng bốc tôi lên tận mây xanh, ấy thế mà hình như thằng này nó quá hứng thú với công việc “ dìm hàng “ nên chẳng còn mảy may để tâm gì đến vai trò “ tâng bốc “ nữa.
- Tao là tao nói cho tụi mày biết nhá, thằng Nam bữa đó nó sắp thua đến nơi rồi, may mà tao đứng từ xa trừng mắt một cái là thằng Huy sợ vãi cả ra quần, thế nên mất hết ý chí chiến đấu ! – Dũng xoắn vẫn mải mê chém gió.
- Thì sao ? – Tụi Khang mập hỏi dồn.
- Thì thằng Nam tranh thủ lúc đó mà… đá vô chỗ hiểm hai chân thằng Huy, thế là thằng Nam chiến thắng cực kì dễ dàng, hê hê ! – Dũng xoắn nói xong là ngay lập tức cả bàn ăn phá ra cười sằng sặc.
- Dẹp… dẹp mày đi ! – Tôi đỏ mặt tía tai.
- Ờ, hề hề ! – Thằng Dũng ngồi xuống, khoái chí nốc cạn ly nước ngọt.
Thế nhưng vừa dẹp yên xong thằng Dũng là lại đến lượt thằng Sơn :
- Em biết không Trân ? Thằng Nam nó đến nhà anh, năn nỉ gần hết buổi chiều thì anh mới đồng ý âm thầm theo dõi bảo vệ em đó !
- Anh theo bảo vệ em làm gì ? – Trân ngơ ngác.
- Bởi vì….anh đây rất quan tâm đến em, thân gái liễu yếu đào tơ, nhỡ có gì thì khốn ! – Sơn đen giả giọng đường mật.
- Bleu, em chẳng tin ! – Bé Trân lắc đầu nguầy nguậy.
- Ừ, mày láo hả, thằng Rế mới là đứa bảo vệ Trân, mày đâu phải ! – Tôi gân cổ cãi lại.
- Nhìn vậy mà không phải vậy đâu con trai, thật ra tao cho tiền thằng Rế đi chơi, còn tao thì đi theo bảo vệ Trân đó ! – Thằng Sơn nói dối một cách trắng trợn.
Tôi thì biết thừa là Sơn đen đang dóc tổ, bởi vì ngay từ đầu nó đã gạt đi khi tôi nhờ nó ngầm theo dõi Trân để tránh tụi Minh Huy làm hại con bé, thế nhưng thằng Sơn đời nào chịu bám đuôi một đứa con gái, thế là thằng Rế phải lãnh trách nhiệm. Vậy mà hôm nay được gặp tận mắt đối tượng theo dõi ngày trước là mắt nó sáng rỡ lên như đèn pha ô tô mà dành hết công lao về phần mình.
Đến đây thì tôi bắt đầu cãi nhau chí choé với Sơn đen, bên phía Tuấn rách với Luân khùng thì hai thằng này liên tục thách nhau so tửu lượng, tụi Khang mập vẫn đang hóng theo buổi “ kể chuyện em nghe “ của Dũng xoắn, đến cả bé Trân cũng say sưa theo dõi, chỉ mỗi Tiểu Mai là lẳng lặng ngồi tại bàn, thỉnh thoảng nàng có tủm tỉm cười hay đưa tay rót nước vào ly mọi người.
Giỡn nhau rồi chém gió chí choé đến gần hơn 9 giờ đêm thì tiệc mừng chiến thắng mới tàn, bọn Khang mập ai về nhà nấy, riêng Tuấn rách với Luân khùng thì được đặc cách qua nhà thằng Chiến ngủ tạm bởi hai đứa nó sau cuộc đấu tửu lượng vô tiền khoáng hậu giờ đã xỉn quắc cần câu, mặt mũi nhìn đần thối ra.
- Ớ…uống tiếp… ớ… ! – Tuấn rách đang gục mặt hẳn vào lưng Dũng xoắn.
- Dzô…đê…. ! – Luân khùng thì ôm chặt lấy thằng Chiến mà lè phè.
- Thế về đây, cảm ơn Trúc Mai nha, thằng Nam tí về nhà đi mày, ngủ lại là chết đấy, hề hề ! – Đám Khang mập chào hỏi xã giao rồi phóng xe tan cuộc.
- Vậy em về trước nhé, tại mẹ không cho đi khuya ! – Bé Trân dắt xe ra ngoài sân.
- Ừa, cảm ơn em nhé ! – Tiểu Mai gật đầu.
- Hì, có gì đâu chị, em về nhé thầy ! – Trân tủm tỉm.
- Ờ… ! – Tôi trả lời bâng quơ.
Và y như rằng Sơn đen dắt xe ra sau cùng, nó cười cầu tài nhìn Trân :
- Để anh về cùng em, hình như nhà tụi mình gần nhau đó !
- Hứ… anh mồm mép lắm ! – Trân bĩu môi rồi đạp xe đi trước.
- Ế….đợi anh… ! – Thằng Sơn nháo nhào đạp ngay theo sau, quên cả chào tạm biệt tôi.
Đợi cho mọi người khuất sau hết con đường rồi thì tôi và Tiểu Mai mới đóng cổng quay trở vào trong nhà :
- Anh cũng về đi, hơn 9 giờ tối rồi ! – Nàng nhìn đồng hồ.
- Được mà, anh phụ em dọn dẹp rồi về, mình em sao làm nổi ! – Tôi nhún vai đáp.
Và đúng là một mình Tiểu Mai thì chẳng thể nào dọn hết cả bàn tiệc giờ đã thành bãi chiến trường tan hoang này được, vì tính thêm cả tôi là tay rửa chén chuyên nghiệp lăng xăng vào phụ, Tiểu Mai thu xếp gọn ghẽ các thứ, tôi thì đứng rửa chén mà cũng gần nửa tiếng sau, cả hai đứa mới gọi là đã dọn dẹp lau chùi sạch sẽ nhà bếp.
- Uầy… đuối quá ! – Tôi úp nốt mấy cái dĩa lên trên tủ.
- Hì, nhưng mà vui ! – Tiểu Mai mỉm cười, nàng đưa tay lau lại phần gạch men gần lò gaz.
- Ừ, tụi nó giỡn mà cười đau cả ruột, nhất là cái thằng Dũng, chậc… ! – Tôi tặc lưỡi đáp.
- Anh để giúp em giỏ hoa lên trên đầu tủ đi ! – Nàng bước lại gần tôi đưa giỏ hoa trang trí.
Thế nhưng khi tôi cũng vừa bước tới, còn chưa kịp nhận lấy giỏ hoa từ tay Tiểu Mai thì nàng đã đứng sững lại tầm một giây rồi buông thõng người, giỏ hoa rơi phịch xuống nền nhà :
- Sao vậy ? – Tôi ngạc nhiên bước lại gần nàng.
Tiểu Mai không trả lời, nàng chỉ khẽ thả người tựa hẳn vào vai tôi, đôi làn tóc mai che rủ lên hàng mi dài đang khép lại, hương hoa thanh khiết lại nhẹ lan ra….
- ………. !
- Sao… thế…. ?
- Em hơi mệt… anh cứ đứng đấy, tựa một chút thôi !
- Ừm…. em vất vả cả ngày nay rồi đấy !
- ……….. !
- ……………… !
- Này…. !
- Sao em ?
- Hứa với em… sau này có gì khó khăn thì nói với em nhé, mình cùng giải quyết, đừng như vừa rồi mà liên luỵ bạn bè !
- Ừ…. !
- Hứa đi ! – Tiểu Mai nhướn mắt lên nhìn tôi, phụng phịu nói.
Tôi mỉm cười rồi ôm nàng vào lòng, khẽ đưa tay vuốt tóc mai thanh mảnh, thì thầm vào tai nàng :
- Ừm… anh hứa !
- Phải giữ lời nha… em buồn lâu lắm rồi, chỉ mới vui được mấy ngày thôi đấy !
- Yên tâm, dù có phải thành thằng hề thì anh cũng mong chỉ được làm em cười là đủ rồi !
- Hôm nay sao giỏi ăn nói quá vậy, chàng ?
- Bộ em không để ý là… lúc chỉ có hai đứa, anh luôn là người nói trước sao ?
- Hi, con trai thì phải mở lời trước chứ !
- Chỉ khi nào thích hợp thôi !
- Là khi nào ?
- ….Yêu… ?!
- ………… !
- …………………… !
Tiểu Mai tựa đầu vào vai tôi, nàng không nói thêm gì nữa, và tôi cũng không cần thiết phải nói gì thêm, vì cả hai đứa đều biết khoảng lặng của lúc này đây, là khoảng lặng của hai con tim đang cùng chung nhịp đập, tâm ý tương thông, đồng chung cảm xúc.
Có những lời nói, không nhất thiết phải nói ra, cũng có những phút giây, sẽ nằm ngoài quy luật của thời gian, vì chúng là mãi mãi.
Hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn như thế, một chút thanh bình và yên tĩnh !
Đắm say… đầy dịu ngọt !
Chapter 267 :
Ngày trước, cứ khoảng hơn 10 giờ tối là tôi chễm chệ trên giường nằm xem tivi đến tận gần khuya mới đi ngủ, ngày nào cũng như ngày nào, và nhất là vào những kỳ nghỉ thì tôi có khi xem tivi đến gần sáng mới lăn đùng ra mà say giấc nồng. Thế nhưng bây giờ thời thế đổi khác, tôi không còn ham hố gì xem truyền hình nữa mà chuyển sang một thú vui tao nhã hơn, đó là… nấu cháo điện thoại.
- Sáng nay anh đi lựa mai với ba, toàn mấy cây rụng búp hay ít búp, đi mãi mà chẳng chọn được cây nào để chơi Tết ! – Tôi hí hửng kể lại.
- Lạ nhỉ, không có cây này phải có cây kia chứ ! – Tiểu Mai nói ở đầu dây bên kia.
- Ừ, vấn đề là mấy cây nhiều búp quá thì lại đắt tiền, mà chỉ chơi xong rồi bỏ thì phí quá, nên nhà anh định mua hẳn một cây mai thật ngon lành về chơi cho oách, hết Tết thì gửi nhờ ai đó làm nông để họ dưỡng mai giùm, năm sau chơi tiếp ! – Tôi ôm luôn cái điện thoại lên giường.
- Vậy cũng được, người có chuyên môn thì dưỡng cây tốt hơn mình rồi ! – Nàng trả lời.
- À, mà Tết tới thì ở nhà em có chuẩn bị gì không ?
- Nhà ở Nhật ấy hở ?
- Không, nhà em ở Phan Thiết ấy !
- Ưm… cũng không nhiều, làm cây thông nhỏ trang trí trước nhà, rồi trúc, rồi dây nơ !
- Ủa ? Tết chứ bộ Noel sao mà làm cây thông ?
- Hi, thì phong tục thôi, giống như nhà anh trang trí mai vàng vậy đó !
- Rồi còn gì nữa ? Mấy ngày Tết làm gì ?
- Không… những ngày Tết không làm gì cả, phái nữ bọn em được quyền không nấu nướng vào ba ngày đầu năm !
- Ớ… thế mấy ngày đó cạp đất mà ăn à ?
- Anh vô duyên nhỉ, hỏi vớ vẩn !
- Thì……. !
- Em sẽ nấu Osechi Ryouri vào những ngày giáp Tết, để mấy ngày sau là lấy ra ăn dần thôi !
- Cái gì… Ose….gì ?
- Là những món ăn truyền thống, gọi chung là Osechi Ryouri, sau khi nấu xong thì em cho vào những hộp Juubako !
- Ừm, rắc rối nhỉ !
- Có mà anh không biết tiếng Nhật nên mới rắc rối, cũng như phong tục Việt Nam là kho măng hay thịt trứng vậy đó !
- Èo… à mà ba em chừng nào về ?
- Ngày mốt đó anh !
- Tức là… hôm nay 26 Tết, ngày mốt là 28 Tết, vậy chúc mừng em ha !
- Hi, hay Tết anh qua nhà em chơi đi, em giới thiệu anh với ba cho !
- Uầy, lúc trước ba em sửa cái lưng cho anh rồi, còn giới thiệu gì nữa !
- Ngốc, giờ là giới thiệu với tư cách khác chứ !
- Tư cách gì ?
- Thì… là bạn trai của em ! – Tiểu Mai có lẽ thoáng ngượng ngập ở phía bên kia.
- À, hì hì, mà nếu vậy thì ba em… có nói gì anh không ? – Tôi hỏi.
- Còn tuỳ biểu hiện của anh thế nào ! – Nàng trả lời.
- Anh… chưa ra mắt nhà em, thấy ghê quá ! – Tôi ái ngại nói.
- Không sao đâu, ba em vui tính lắm, anh cứ như mọi khi là được rồi !
- Không dễ đâu, con gái mình nuôi gần mười mấy năm trời, giờ tự dưng có thằng ất ơ nào đó tới rước đi thì bậc phụ huynh nào mà chẳng lo lắng !
- Ghê hôn, tính gì mà xa dữ vậy !
- Ừ, anh phải rước nàng về dinh chứ !
- Thôi đi ông, còn là học sinh mà nói chuyện như thanh niên trưởng thành ấy !
- Anh lớn trước tuổi mà, em không thấy sao, lúc nào anh cũng là chỉ huy thiên hạ nhé !
- Kiêu căng vừa thôi, có ngày hại thân bây giờ !
- Anh giỏi thì anh được quyền kiêu căng, hê hê !
- ………… !
Sau chủ đề ngày Tết là đến chủ đề… tính chuyện tương lai, và kế đó hai đứa lại nói sang chuyện khác, cứ như có thể nói chuyện với nhau đến sáng luôn cũng được.
- Hôm giờ gần Tết nên buổi sáng trời lạnh, anh ra ngoài nhớ giữ ấm nhé !
- Em yên tâm, anh toàn ngủ tới trưa mà, nằm trong chăn ấm vô cùng tận, hê hê !
- Đồ lười, dậy tập thể dục hay phụ giúp gia đình đi chứ, anh như vậy thể nào bác gái cũng la cho mà xem !
- Ở đó mà la, anh là con út cưng đấy !
- Không dám đâu, làm như em không biết là cứ sau khi ăn anh lại phải rửa chén vậy, tay rửa chén chuyên nghiệp chứ gì !
- Này… anh kể ra là không phải để em “ chạm vào nỗi đau “ đâu nhé !
- Kệ, ai bảo lười, cô nào sau này vô phúc lấy phải ông chồng như anh thì chắc làm suốt ngày luôn mất !
- Không đâu, ai lấy anh thì có phúc lắm đấy, anh chiều vợ vô cùng !
- Chắc không ?
- Chắc như bắp Mĩ !
- Vậy ngày mai qua đưa em đi chơi nhé !
- Ngày mai….á ?
- Ừa, sao đấy ? Chứ ai vừa bảo là chiều vợ lắm mà !
- Hế hế, em đã là vợ anh đâu mà bắt anh chiều, mai cứ nằm nhà ngủ đấy, làm gì nhau !
- Ngủ hoài, hai ngày nay em toàn ở nhà nè !
- Hớ hớ, thích ngủ đấy, em ở nhà tiếp bữa nữa đi !
- Tút….tút…tút .. !
- Ớ….này…. !
Vừa mới giỡn dại một câu mà Tiểu Mai đã dỗi rồi cúp luôn điện thoại, tôi nháo nhào cả lên mà bấm số gọi lại ngay :
- ………. ! – Chuông đổ một hồi dài nhưng không có phản hồi.
- Nghe máy đi mà…nghe đi… ! – Tôi hoảng hồn cầu trời khấn phật.
- ……….. ! – Tiểu Mai nhấc máy nhưng không nói gì.
- Thôi mờ… giỡn chút làm gì ghê vậy ! – Tôi một phen hú vía, vội giở giọng nài nỉ.
- Ai biết anh giỡn hay là làm thật, hứ ! – Nàng trả lời bằng giọng giận dỗi mà nghe dễ thương phết.
- Không, giỡn mà ! – Tôi vội đính chính ngay.
- Em không biết nhé, anh làm sao thì làm, bận gì thì cố giải quyết trong ngày để khoảng 6 giờ chiều qua nhà em là vừa !
- Chà, có gì quan trọng à ?
- Tự hiểu đi, đúng giờ đấy nha, muộn thì tôi… treo cổ !
- Em.. sao khoái doạ treo cổ người ta thế ?
- Em không có doạ người ta, mà là em nói với anh đó, người ta nào ở đây !
- Rồi, chiều mai đúng 6 giờ có mặt trước nhà, được chưa tiểu thư ?
- Hì, yêu ghê, vậy anh ngủ ngon nhé, em thức không nổi nữa rồi !
- Ừm, ai bảo em gọi điện làm gì !
- Thì… em gọi hỏi thăm bạn trai cũng không được à ?
- Quá được là đằng khác !
- Ồ ha, vậy 6 giờ chiều mai nhé, chàng !
- Duyệt, em ngủ ngon, nằm mơ thấy anh nhá !
- Em sợ ác mộng lắm, hì hì !
- Thế ngày mai ác mộng sẽ viếng thăm em, he he, thôi ngủ !
- ………….. !
- ……………….. !
- ……….. !
- Sao còn chưa cúp máy ?
- Hì….cộp….tút …tút…tút…. !
Đợi Tiểu Mai gác máy trước rồi thì tôi mới yên tâm cúp theo, bao giờ cũng vậy, tôi luôn muốn là người sau cùng gác máy, vì tôi nghĩ phải nghe tiếng chuông cúp đường dây bao giờ cũng để lại một cảm giác như trơ trọi và có chút gì đó hụt hẫng, hay giả chăng cảm giác của người ở lại là không dễ chịu chút nào cả, thế nên tôi chỉ luôn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể cho Tiểu Mai mà thôi.
Đặt lưng xuống giường nhưng chưa ngủ vội, nằm ngẫm nghĩ lại những khoảng thời gian cùng với nhiều chuyện trải qua, tôi lại càng thêm bồi hồi. Quả thật là suốt hơn một năm vừa qua, tôi nợ Tiểu Mai quá nhiều, và nàng cũng vì tôi mà buồn không biết bao nhiêu lần. Chính vì vậy, bây giờ khi hai đứa đã chính thức yêu nhau rồi, khi tôi đã cảm nhận được hơi ấm và sức nặng của cái tựa đầu vào vai mình thì tôi lại càng biết được hạnh phúc nào cũng có giá của nó, đó là phải đánh đổi, phải trải qua nhiều chuyện thì mới có được hạnh phúc thực sự. Và trong niềm vui vô giá đó, việc giữ được hạnh phúc là một việc vừa vui, cũng vừa không dễ dàng chút nào.
Với tôi, không cần phải làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn, mà chỉ đơn giản rằng tôi sẽ làm mọi thứ tốt nhất dành cho Tiểu Mai, không phải là để đền đáp, mà là đã đến lúc tôi mang lại hạnh phúc cho nàng. Có lẽ yêu nhau ở lứa tuổi này theo một số người là hãy còn sớm, thế nhưng tình yêu thì làm gì có giới hạn tuổi tác, chỉ là vào một ngày tình yêu đến gõ cửa, và bạn là một người chủ nhà hiếu khách không thể từ chối lại sức hấp dẫn của thần tình ái mà thôi.
Vì vậy, dù ngoài miệng luôn tỏ ra tếu táo và vô lo nhưng tôi vẫn biết mình phải thay đổi bản thân, không thể như trước được. Tôi có thể đùa giỡn với bạn bè, nhưng nhất định phải đứng đắn đường hoàng khi bên cạnh Tiểu Mai, phải là chỗ dựa vững chắc của nàng.
Sáng hôm sau, ngày 27 giáp Tết, tôi dậy thật sớm để tập thể dục, cảm giác biết được rằng giờ này người mình yêu hãy còn đang say ngủ luôn làm tôi thấy ấm áp hơn khi đứng trên sân thượng giữa tiết trời se lạnh cuối đông.
- Chà, thằng Nam dậy sớm, có chuyện lạ rồi ! – Mẹ tôi ngạc nhiên khi thấy tôi mò xuống bếp.
- Hehe, có gì ăn không mẹ, con đói ! – Tôi cười khoái chí.
- Ra ngoài ăn sáng kìa, đã nấu gì đâu ! – Mẹ tôi trả lời.
- À… dạ… ! – Tôi gật đầu đáp, có hơi hụt hẫng.
Rồi đợi đến khoảng 8 giờ sáng, tôi lại lên phòng nhấc máy điện thoại gọi sang nhà Tiểu Mai :
- ………. ! – Chuông đổ một hồi dài.
- Tôi nghe đây ! – Giọng của Tiểu Mai ở phía bên kia.
- Chào buổi sáng tiểu thư, hì hì ! – Tôi cười.
- Woa, dậy sớm vậy chàng ! – Nàng cũng ngạc nhiên hệt như mẹ tôi.
- Uầy, anh dậy từ hồi 6 giờ kìa ! – Tôi gãi đầu đáp.
- Hơ, được nghỉ sao không ngủ đến 7 giờ chứ ? – Nàng thắc mắc.
- Tập thể dục cho khoẻ người, rồi còn gọi sang chào buổi sáng tiểu thư chứ !
- Bleu, em cũng dậy lúc 6 giờ, anh chào muộn rồi, hì hì !
- Em làm gì mà dậy sớm vậy ? Mệt thì nằm nghỉ cho khoẻ !
- Hết mệt rồi, dậy chuẩn bị trước chứ !
- Chuẩn bị gì ?
- Bí mật, tối nay anh sẽ biết !
- Quà tặng anh hả ? Có ngon không ?
- Hứ, mở miệng ra là ăn, mà ngày gì đâu em phải tặng quà cho anh chứ ?
- À… ngày anh dậy sớm !
- Vậy hoá ra hôm giờ toàn ngủ nướng, được bữa nay tốt ngày nên dậy sớm được một bữa, phải không chàng ?
- Bậy… bữa giờ cũng dậy sớm, nhưng bữa nay… dậy sớm hơn !
- Hi, được rồi, vụng chèo khéo chống !
- Mà bí mật gì vậy ? Nói anh biết đi, sớm muộn gì tối cũng biết thôi mà !
- Không !
- Gì ghê vậy….. ?
- Vì bí mật làm nên sự quyến rũ của phái nữ, hi !
- Em… đủ quyến rũ rồi, còn đòi thêm gì nữa… !
- Là anh khen đấy nhé, em chưa bao giờ tự nhận nha !
- Uầy…. !
- Thôi, giờ em bận chút, chiều đúng 6 giờ nhé anh !
- Ừa, anh nhớ rồi !
Cúp máy rồi mà tôi vẫn cứ tủm tỉm cười phơi phới trên mặt, bởi cảm giác mới sáng ra đã được nói chuyện với bạn gái thật là khoái chí quá chừng, đã vậy lại còn tối gặp lại nữa chứ, cuộc sống này ưu ái tôi nhiều thật. Mà Tiểu Mai định cho tôi biết bí mật gì vậy nhỉ ? Hôm nay chẳng phải sinh nhật tôi, cũng không phải sinh nhật nàng, vậy là nàng định làm gì đây ta ?!
- Hiền đệ, đói bụng không ? Đi ăn với huynh ! – Ông anh tôi lò dò trên cầu thang bước xuống.
- Em ăn từ sáng rồi huynh ơi ! – Tôi cười nhăn nhở.
- Đệch, sao không chờ tao ? - Ổng ôm mặt rống lên.
- Uầy, thấy huynh ngủ ngon quá nên không muốn phá đám ! – Tôi gãi đầu.
- Mày ôm quần áo dọn ra khỏi nhà ở luôn với gái đi cho rồi, anh em trước gái sau mà nó thế đấy !
- Bậy huynh !
- Chứ không phải hôm qua mày tán chuyện cả đêm với cái a lô à ?
- Ấy…nhỏ thôi, mẹ biết bây giờ !
- Tao rống lên cho cả nhà nghe đây này…. !
- Đừng, để em mua đồ ăn sáng cho huynh !
- Hiền đệ ngoan, huynh ăn phở bò tái bằm, mua giúp nhá ! - Ổng đổi thái độ ngay tắp lự, vỗ vai tôi cười hoà nhã.
Thế là vừa sáng ra đã lại làm chân sai vặt, tôi đành phải lọ mọ chạy ra đầu ngõ mua giùm lão anh tô phở để lão không hé ra cho mẹ tôi biết là… có lẽ cuối tháng này tiền cước điện thoại ở nhà sẽ tăng vọt vượt mức mọi tháng trước.
Buổi sáng tôi làm chân sai vặt, buổi chiều tôi làm… Việt kiều bảnh bao về nước kiếm vợ, chỉ mới 5 giờ 30 là đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, đầu tóc sáng lán rồi dắt xe ra ngoài.
- A u, đi đâu mà sửa soạn thế mày ? – Ông anh tôi chặn cửa.
- Đi…chơi…. ! – Tôi cứng đờ cả người.
- Ừm, đi vui vẻ, huynh hiểu mà, hê hê ! – Hổng dè ổng lại chịu buông tha dễ dàng cho tôi, đứng nhích sang bên để tôi dắt xe.
Chốc sau, khi đã đạp xe bon bon trên đường rồi mà tôi vẫn không thể hiểu tại sao hôm nay ông anh tôi lại tốt bụng đột xuất mà chịu cho tôi qua ải dễ như vậy, chứ bình thường là ổng nhầy ghê lắm. Hay là do tô phở đặc biệt lúc sáng nhỉ ? Thế nhưng lúc nãy theo lời ổng nói thì là ổng hiểu gì vậy kìa ? Sao lúc này tôi mới có cảm giác ngờ ngợ là mình đang quên một điều gì đó thì phải ?
Ngoài đường phố hôm nay, tuy chỉ mới đầu giờ tối thế nhưng tôi trông lượng nam thanh nữ tú nắm tay nhau ra ngoài dạo chơi hình như nhiều hơn ngày thườn, mà ai nấy trong cũng rất vui vẻ đầy hớn hở.
- Chậc, chắc là Tết tới nên mọi người phởn theo đây mà ! – Tôi tặc lưỡi lẩm bẩm.
Đúng 6 giờ chiều, tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai, nhớ lại lần trước nên lần này tôi chỉ đưa tay nhấn đúng một hồi chuông.
- Kính…coong…. !
Tôi không phải đợi lâu, vài giây sau đã có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà vọng đến, và… Tiểu Mai của tôi bước ra mở cổng.
- Hi, đúng giờ ghê ha !
- ……….. !
Tôi lúc này chỉ biết gọi là há hốc mồm, mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàn thiện nhất của những chuẩn mực chọn bạn gái qua ngoại hình trong cả cuộc đời tôi, và cả trong giấc mơ. Tiểu Mai hôm nay xinh đẹp quá thể, nàng đẹp một cách khác hẳn những ngày thường, vẫn là kẹp mái màu bạc trên mái tóc dài đen tuyền óng ả, áo pull trắng ôm dáng với váy hồng rạng rỡ, gương mặt được trang điểm nhẹ cùng làn môi hồng như mọng lên dưới ánh đèn, nhìn vào chỉ muốn… cắn. Không, không phải là tôi có ý đồ tà đạo gì cả, thế nhưng trông thấy nét môi như kẹo ngọt, tưởng chừng chỉ cần chạm vào là tan ra thành những gì mềm mại êm đềm nhất thế gian thì tôi lại muốn… chạm môi nàng thật.
- Sao thế…. ? – Tiểu Mai nhìn tôi thắc mắc.
- Bữa nay… em đẹp quá… ! – Tôi lắp bắp.
- Nịnh hở ? Hì hì ! – Nàng đập vai tôi.
- Không, thật đó ! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy được rồi, đợi em khoá cổng ha ! – Nàng bước vào nhà lấy áo khoác cùng túi đeo tay ra rồi quay lưng đóng cửa nhà lại.
Gió nhẹ đưa hương thơm thanh khiết như ngày nào lan qua khướu giác tôi, kể cả nhìn từ đằng sau thì quả thật hôm nay, Tiểu Mai… rất đẹp, … cực kì đẹp !
Lạy trời, bữa nay là ngày gì vậy ?
Chapter 268 :
Tiểu Mai ngồi lên sau xe tôi, nàng hỏi :
- Anh chở em đến nhà thờ trước được không ?
- Ừ, dĩ nhiên ! – Tôi gật đầu.
Bữa nay Tiểu Mai đến nhà thờ làm gì nhỉ ? Dù thắc mắc từ nãy đến giờ về tất cả mọi điều lạ lùng, từ việc ông anh buông tha qua ải dễ dàng, đến lượng cặp đôi ra ngoài chơi tăng đột biến, giờ thì Tiểu Mai đẹp hơn mọi ngày, lúc này thì bảo đến nhà thờ. Là ngày gì có liên quan vậy ta ? Bữa nay mới 27 Tết mà, cúng ông Táo cũng qua rồi, đâu có lễ lộc gì đâu !
Ôm một bụng đầy thắc mắc khôn tả, tôi đạp xe thẳng đường Thủ Khoa Huân để đến nhà thờ theo hướng dẫn của Tiểu Mai :
- Bữa nay… thấy em là lạ !
- Hở, lạ sao ? – Nàng ngạc nhiên hỏi.
- Mà gì cũng lạ hết, anh thấy… cứ sao sao ấy ! – Tôi nhíu mày suy nghĩ.
- Hi, anh không nhớ thì thôi, để lát nữa em nhắc rồi sẽ nhớ ! – Tiểu Mai khúc khích cười, nàng đưa tay khẽ vịn hông tôi từ đằng sau.
Vào đến khuôn viên nhà thờ, tôi bước xuống dắt xe dẫn bộ, hôm nay nhà thờ khá vắng người, chỉ có lác đác vài vị mục sư và nữ tu đang đi dọc theo các hành lang.
- “ Vậy là cũng không phải ngày lễ Thiên Chúa Giáo gì ? Thế là ngày gì ta ? “ – Tôi vẫn còn suy nghĩ đến nát óc.
- Anh vào cùng em đi ! – Tiểu Mai kéo tay tôi.
- Nhưng… anh có biết gì đâu ! – Tôi ngập ngừng.
- Không sao, cầu nguyện thì không phân biệt ai cả, hì ! – Nàng cười như hoa như ngọc.
Hai đứa đi xuyên qua hành lang sảnh lớn, rồi bước thẳng vào thánh điện, vào đến nơi thì Tiểu Mai để túi xách lên dãy bàn đầu tiên, rồi nàng bước đến trước tượng chúa Jesus, chắp hai tay lại vào nhau rồi nhắm mắt lại, khẽ mấp máy môi thành khẩn.
Tôi không biết Tiểu Mai cầu nguyện điều gì cả, mà nàng lại nhất thiết bảo tôi phải đứng sát cạnh bên, thế là tôi cũng bắt chước nàng, chắp tay lại mà… khấn theo.
- “ Cầu đức chúa Jesus, xin Người … phù hộ cho người con gái đang đứng cạnh bên con đây, đừng bao giờ phải buồn khổ nữa… nếu có thể… xin người hãy lấy tất cả những may mắn của con để dành tặng cho cô ấy… con cầu xin Người, bằng tất cả lòng thành ! “
Cầu nguyện xong xuôi, tôi mở mắt ra, thề có trời có đất là khoảnh khắc ấy tôi cảm giác như mình vừa làm một điều gì đó rất thiêng liêng, và đầy… hạnh phúc. Nhìn sang bên thì Tiểu Mai hãy còn đang cầu khẩn, thế là tôi lùi lại vài bước rồi đến ghế ngồi.
Lát sau, khi tôi đang chăm chú ngắm nhìn những bức phù điêu được khắc theo lối mỹ thuật Phục Hưng trên vách thì Tiểu Mai bước lại gần :
- Hi, xong rồi, về thôi anh !
- Ừm ! – Tôi chồm người đứng dậy.
- À… lúc nãy anh có cầu nguyện gì không đó ? – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
- Có chứ ! – Tôi đáp.
- Gì vậy ? Cho em biết đi ! – Nàng ôm tay tôi cười tươi.
- Thế em nói trước là em cầu gì đi, rồi anh nói ! – Tôi làm bộ mặt tỉnh rụi.
- Thôi… ai lại hỏi vậy ! – Nàng bĩu môi.
- Chứ em cũng vừa hỏi vậy thôi mà ! – Tôi phản pháo.
- Em.. khác… ! – Tiểu Mai thoáng ngập ngừng.
- Hì, đi chơi thôi, ngày đặc biệt của em mà, đúng không ? – Tôi khoát tay bước trở ra ngoài.
- Cũng là của anh nữa… ! – Nàng phụng phịu dỗi.
- Hả ? Không lẽ… kỉ niệm… 1 tuần yêu nhau ? – Tôi đần mặt ra.
- Ngốc, không cho anh hỏi nữa ! – Nàng đập tay tôi trách khẽ.
Tiểu Mai không cho tôi quyền hỏi, nhưng tôi lại được quyền tự mình thắc mắc đây là dịp gì đây, và nhất là tôi lại càng thêm phần thắc mắc hơn nữa, khi mà vừa dắt xe ra ngoài là hai đứa tôi đều thấy ở bên kia đường, là… Vũ đang chở Khả Vy cũng hệt như những cặp đôi khác từ nãy đến giờ.
Thấy tôi đần mặt ra vì ngơ ngác, Tiểu Mai thoáng không vừa ý, nàng véo nhẹ vào lưng tôi :
- Anh… nhìn gì đấy ?
- Không, anh… vừa biết bữa nay ngày gì rồi !
- Là ngày gì ?
- Ngày… toàn dân đưa nhau đi chơi !
- Vớ vẩn, anh chỉ giỏi linh tinh !
- Hì hì, thôi không đoán nữa, giờ đi ăn nhé !
- Ừm… đồ ham ăn !
- Anh mà đói là không có sức chở em đâu, người gì nặng quá chừng !
- Vô duyên, em vậy là nhẹ lắm rồi !
- Ờ, em không hiểu đâu, đây gọi là sức nặng của….. !
- Của gì ?
Tôi ngớ người định nói là của “ hạnh phúc “, thế nhưng lại cứ thấy ngường ngượng sao đó, thế là đành nói trớ qua chuyện khác :
- Sức nặng của… cả hai đứa, hề hề !
- Vậy cũng nói được ! – Tiểu Mai lại véo vào tôi, lần này là véo thật.
- Au…da….. ! – Tôi điếng hồn đau giật bắn cả người.
- Hứ ! – Nàng quay ngoắt đi không nhìn tôi.
- Thôi mà, giỡn đó, đi ăn nha, sau đó tính tiếp, chứ anh đói thật mà ! – Tôi quay lại cười cầu hoà, nài nỉ bằng một giọng thành khẩn hết mức có thể.
Trông thấy bộ dạng nhăn như khỉ ăn ớt vừa than thở vừa xoa bụng của tôi, chắc có lẽ là hài quá nên Tiểu Mai dù đang dỗi cũng phải phì cười gật đầu :
- Ừa, tuỳ anh, đồ ham ăn !
Thế là tôi chở Tiểu Mai dạo qua cung đường rộng nhất và đẹp nhất thành phố, ngang qua cây cầu Trần Hưng Đạo đang cờ hoa lộng lẫy chuẩn bị mừng xuân, dọc xuống phố Lạc Đạo rồi tấp xe vào một quán bò bít tết ven đường. Quả thật là hôm nay có nhiều chuyện lạ nối tiếp chuyện lạ, vì quán bít tết này thường ngày lượng khách tuy có đông thật nhưng lúc nào trong quán cũng vẫn có bàn trống, thế nhưng hôm nay là.. nghẹt bàn. Cứ như lúc nãy tôi nói đùa rằng “ ngày toàn dân đưa nhau đi chơi “ là đã thành sự thật rồi vậy, nhà nào hình như cũng kéo cả gia đình mà ra ngoài ăn.
Thế nhưng tôi không sợ hết chỗ ngồi, bởi người chủ quán là người quen của gia đình tôi, thế nên sẽ lại như mọi khi, tôi bước vào quán là sẽ lại có chỗ ngồi ngay thôi.
Tôi đã lầm, không phải gì lầm to, chỗ ngồi vẫn có, chỉ là… thái độ của mọi người trong quán lúc hai đứa tôi bước vào. Vì hầu hết mọi ánh mắt của hầu hết những người có mặt lúc này đều đổ dồn về phía Tiểu Mai, sau đó là họ quay sang nhìn tôi như bình phẩm, đánh giá. Nếu mô tả như trong phim ảnh, thì lúc này cứ gọi là đang có tiên nữ hạ phàm vậy.
- Ngồi đi em ! – Tôi phớt lờ tất cả, kéo ghế ra.
- Ừm… ! – Tiểu Mai thoáng ngại ngần ngồi xuống.
- Kệ họ ! – Tôi trấn an nàng, thầm hối hận rằng sao mình không chọn một quán nào đó vắng hơn.
- Đây là lí do em không thích nơi đông người…. ! – Tiểu Mai khẽ thì thầm.
- Cũng không sao đâu, họ nhìn chút rồi lại thôi ngay ! – Tôi nhún vai đáp rồi ngạc nhiên. - Ủa mà… anh tưởng em quen như thế này rồi chứ ?
- Quen gì ? – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
- Thì… em như vầy… đi đâu mà người ta chẳng nhìn chứ ! – Tôi trả lời.
- Không… hồi ở Nhật em cứ học xong là về nhà, cũng ít ra ngoài lắm ! – Nàng lắc đầu đáp.
- Vậy à ?
- Ừa… em hơi khó chịu khi bị nhiều người nhìn như vậy !
- Nhưng… hồi cấp 2, em học ở trường thì mấy đứa con trai chắc cũng nhìn em vậy thôi mà ? Có khi lại còn nhiều hơn gấp mấy chục lần cái quán này ấy chứ !
- Cấp 2 em học trường nữ mà !
- Là… trường toàn nữ sinh không ấy à ?
- Ừa, nên đâu có tên con trai nào chứ !
- Chà… anh mà được vô đó học là sẽ thành… hàng hiếm, hê hê !
Ngay lập tức, Tiểu Mai trừng mắt nhìn tôi :
- Anh nghĩ bậy bạ gì đấy ?
- Không… đâu có… ! – Tôi hoảng vía chối đây đẩy.
- Chứ sao vừa nói……. ! – Tiểu Mai định chất vấn tôi tiếp.
May thay trong lúc tôi sẽ có khả năng phải vất vả chống đỡ trước cuộc hỏi cung sắp diễn ra thì người phục vụ đã bước đến và đặt dĩa bít tết lên bàn, mỡ bắn xèo xèo nghe lách tách rất ư là vui tai… nhưng cũng hơi nguy hiểm.
- Tách…. ! – Mỡ trong cái dĩa bằng gang bắn ra.
- Oái… ! – Tôi lách người né ngay.
- Đây… đâu phải bít tết ! – Tiểu Mai ngạc nhiên.
- Ở đây toàn gọi là bít tết, sao em ? – Tôi cũng thắc mắc.
- Bít tết là phải miếng thịt bò dày và nguyên kìa, chứ… thế này giống bò xào hơn ! – Nàng nhìn tôi trả lời.
- Uầy… vậy à, thực ra nó còn có tên khác là.. bò né ! – Tôi thở hắt ra.
- Bò né ? – Tiểu Mai nhíu mày vẻ không hiểu.
- Ừ, bộ lúc người ta để dĩa bò xuống bàn, em không né tránh dầu bắn ra hay sao ? Hì hì ! – Tôi cười rung cả người.
- Ồ ha, cũng hay ghê ! – Nàng phì cười.
Ăn uống xong xuôi, như không cần thoả thuận trước, tôi lại đạp xe đưa Tiểu Mai trở lại cung đường biển thanh bình và yên tĩnh. Rồi theo lời nàng, tôi gửi xe tại nhà nàng rồi hai đứa cùng đi dạo bộ trên lối đi được lát đá hoa cương của ngày nào tôi còn hay theo đuổi nàng. Trời đêm thoáng mát, những làn gió đưa cành lá rì rào bên tai hai đứa, tạo thành một thanh âm đầy cung bậc nhưng cũng rất đỗi vui tươi.
- Hì, nhớ hồi đó mắc cười thật ! – Tôi gãi đầu.
- Sao vậy ? – Tiểu Mai hỏi.
- Thì cái hồi anh ngày nào buổi tối cũng đi dạo với em ở đây nè, em thì đi trước, anh thì tò tò sau lưng như bị em dắt mũi ấy !
- Hi, ai bảo chọc em giận !
- Mà lúc đó em giận thật à ? Anh là bất đắc dĩ thôi !
- Xạo, bất đắc dĩ mà lúc em giúp anh học bài lại đi mắng người, rồi còn đuổi về, ôi…. !
- Thì… đang bực thằng Huy, nên vậy… !
- Anh là có tật xấu hay giận cá chém thớt nghen, giận ai là giận lây luôn sang em !
- Không… thôi mà, xin lỗi, hứa là không có lần sau !
- Nhớ nhé, giữ lời đấy !
Tôi mỉm cười :
- Ừ, với anh, lời hứa nặng tựa tính mạng mà !
Tiểu Mai thoáng sửng sốt rồi nàng nhẹ cười, ôm lấy một bên tay tôi và khoác vào, đi sát cạnh bên tôi hơn :
- Hi, vậy mới là bạn trai em chứ !
Tôi lúc nào cũng vậy, luôn ngất ngây mê mẩn trước những hành động tưởng chừng như rất đỗi bình thường của Tiểu Mai mà lại đầy sức quyến rũ, và cũng… rất dễ thương, dù chỉ là một cái khoác tay. Có những lúc, tôi tưởng như Tiểu Mai rất người lớn, nhưng cũng có lúc tôi lại thấy nàng như trẻ con, cũng biết giận dỗi, cũng cần được yêu chiều.
- Mình tới quán café hôm bữa đi anh !
- Quán nào ?
- Hát Với Nhau ấy, em muốn tặng anh một bài hát !
- Ừ…mà bài gì vậy ?
- Bài mà một năm em chỉ hát một lần, và chỉ tặng… cho anh !
Ít phút sau, dù lòng đầy thắc mắc và chờ đón một cảm giác thú vị rằng bài hát Tiểu Mai sẽ tặng cho mình là bài nào, nhưng tôi vẫn cố kiên nhẫn ngồi đợi, nhất là khi thấy nàng bước lên sân khấu rồi ngồi cạnh chiếc đàn Organ. Quán café này bữa nay, dường như cũng đông hơn bình thường, và nhiều cặp đôi nam nữ hơn.
Tiểu Mai đưa mắt nhìn tôi, nàng nói qua micro :
- Bài hát này, mình… hát cho mọi người nghe, nhưng chỉ là… tặng cho một người, hì.. !
Tôi phì cười trước cách giới thiệu đầy bất ngờ của nàng, quả là có một không hai, đều khiến đám đông bên dưới phải ồ lên thích thú.
Nàng đưa tay chạm phím đàn, và lại nhìn tôi, mỉm cười một lần nữa rồi mới khẽ khàng dạo nhạc. Ngay khi Tiểu Mai dạo những nốt đầu tiên, tôi đã biết ngay đây là bài hát mà hãng sữa Yomost rất hay dùng làm nhạc nền quảng cáo, nhưng tôi chỉ biết như vậy.
- From the moment I catch your eyes…. My life would seem so bring… Loneliness’s gone, and standing far away….. !
Giọng hát nàng trong trẻo như suối chảy róc rách, lúc trầm lúc bổng theo giai điệu Organ thánh thót du dương :
- Hand’s in hand we feel so right, love has seen the light….. !
- Giống như những cơn gió biển vậy, tình yêu này sẽ bay cùng em và anh… mãi mãi… anh sẽ nhìn thấy……ta ở bên nhau…… !
Tôi đắm say, ngẩn ngơ trước hình ảnh mà cả đời này mình sẽ chẳng thể nào quên được, vì việc yêu Tiểu Mai, cứ như một giấc mơ vậy, nhưng nó giờ đây lại là sự thật, đang là sự thật không thể chối cãi….. !
- Forever I will try…. To be by your side…….. !
Bản nhạc kết thúc, hết thảy mọi người trong quán đều đứng dậy vỗ tay, và sau khi biết được người may mắn được Tiểu Mai tặng riêng bài hát này, hầu như họ đều cảm thấy như có chút gì đó ghen tị và ngưỡng mộ.
Tôi nắm tay Tiểu Mai, hai đứa lững thững đi dạo trên con đường về nhà, bầu trời đầy sao rộng giữa tầng không, gió đưa hương hoa sữa nhẹ nhàng lan toả.
- Cảm ơn em… hát hay lắm !
- Hi !
- Bài gì vậy em ?
- The first moment, chỉ hát cho dịp đặc biệt thôi nhé !
- Dịp… gì vậy ? Cho anh biết được không !
Tiểu Mai dừng lại trước cổng nhà, nàng khẽ mỉm cười rồi lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp màu đen được gói nơ hồng :
- Mừng Valentine ! – Nàng nghiêng mái đầu nhìn tôi.
- Valentine….. ? – Tôi ngớ người, giờ phút này mới nhận ra rằng hôm nay là… ngày 14 tháng 2, ngày Lễ tình nhân, và đúng là bản nhạc khi nãy Tiểu Mai vừa hát, là bản nhạc mà Yomost thường chọn quảng cáo vào dịp lễ tình yêu.
- Ừa ! – Tiểu Mai nhẹ gật đầu.
- Chết… anh quên…. ! – Tôi giật bắn người, quả tình là hôm giờ vì cứ nghĩ đến Tết, nên tôi toàn đếm ngay theo âm lịch, tức là hôm nay… 27 Tết chứ không tính ngày dương lịch, hôm nay là 14 tháng 2 nên hèn gì đôi lứa đều đi chơi cùng nhau, và suốt cả ngày nay tôi quên mất luôn chuyện mua socola và hoa tặng nàng.
Nhưng Tiểu Mai chỉ đặt một ngón tay vào môi tôi ra dấu im lặng, rồi nàng nói :
- Ngốc ơi, của anh là ngày này tháng sau mà !
- Là… sao ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Là Valentine trắng, và hoa hồng trắng, nhớ nhé ! – Nàng hấp háy mắt.
- Ừ… ừ…. ! – Tôi gật đầu ấp úng.
Và Tiểu Mai nhẹ nhón chân, nàng khẽ hôn vào má tôi, rồi thẹn thùng mỉm cười hạnh phúc :
- Em yêu anh !
- ……… !
- Anh ngủ ngon nhé, Tết lại sang nhà em chơi !
- Ừ…ừ….. !
- Hì, trông mặt kìa, em vào nhà đây !
- ……. Em….ngủ ngon…. !
- Ừa, ngốc ạ !
Rồi nàng quay bước vào nhà, để tôi tần ngần đứng mãi trước cổng, trên tay vẫn còn cầm hộp socola quà tặng ngày Lễ tình nhân.
Đến giờ này, khi viết những dòng này, tôi vẫn không tài nào diễn tả được trọn vẹn cảm xúc của khoảnh khắc ngày hôm ấy, chỉ biết rằng đó là thời khắc mà tôi tưởng như trên thế giới chỉ có tôi và Tiểu Mai, và tôi đoán rằng cả đời này mình cũng không thể dùng bút mực nào mà tả lại được cảm giác ngày ấy bằng những áng văn chương thông thường.
Chỉ biết, đó là khoảnh khắc của niềm hạnh phúc trường tồn, như suối nguồn tuôn trào bất tận, và sẽ còn mãi cho đến về sau, vẫn trọn vẹn một cảm giác như ngày ban đầu, như … khoảnh khắc đầu tiên…. The first moment !
Chapter 269 :
Suốt mấy ngày sau lễ Valentine, tôi cứ luôn bị ông anh cằn nhằn mãi vì cái tội ích kỉ không cho ổng ăn socola chung. Thế nhưng làm sao mà tôi chia phần cho ổng được, bởi đây là socola chính tay Tiểu Mai làm, và nàng tặng cho bạn trai là tôi, chứ đâu phải là… ông anh.
- Mày nhớ nha con, anh em trước gái sau mà mày vậy, nhớ cái mặt tao he ! - Ổng gằn giọng khi vừa nhác thấy mặt tôi.
- Uầy, em ăn hết rồi huynh à, có cằn nhằn nữa cũng vậy thôi mà ! – Tôi gãi đầu cười khì.
- Mày ngon… ! – Rồi ổng giơ tay định cốc đầu tôi.
Thế nhưng đã quá quen với vụ này, tôi vội lỉnh người nhảy lùi mấy bước ra sau rồi bỏ chạy mất xác. Quả thật là ông anh ghen với tôi cũng phải, bởi giống như tôi khoái khẩu khô bò, thì ông anh này cực thích socola, bất kể loại nào, chỉ cần socola là ổng chơi tuốt. Tôi nhớ có lần bác tôi bên Mĩ gọi điện về hỏi :
- Hai đứa thích ăn gì không, bác gửi về ?
- Khô bò đi bác ! – Tôi nhanh nhảu.
Ấy vậy mà lão anh tôi chỉ nhất quyết khăng khăng chọn mỗi món socola, thế là bác tôi cũng chiều ý, bảo tôi rằng khô bò mua ở Việt Nam ngon hơn :
- Vậy con thích ăn socola loại gì ? – Bác tôi hỏi.
- Loại M&M ấy, không có đậu phộng nha bác ! – Anh tôi cười toe.
- Ai lại đi ăn M&M chứ ! – Bác tôi ngạc nhiên.
- Trời, socola M&M ngon bá cháy đó bác, ở đây bán mắc lắm !
Vậy là bác tôi phì cười, giải thích rằng ở Mĩ thì socola M&M là loại rẻ nhất rồi, ông anh tôi đần mặt ra ngơ ngác