Ký Ức Yêu
Trời chuyển sang thu đem theo chút gió mát, rồi mùa đông sẽ ùa về trong giây lát khi những chiếc lá vàng cuối cùng rời khỏi ngọn cây, mọi thứ sẽ qua đi theo mùa lá rụng, chỉ còn tình yêu ở lại với nắng ấm, gió lạnh và hoa tuyết huy hoàng. Tặng bạn fiction mới của Kawi: Ký Ức Yêu, để ôm ấp tình yêu trong ngọn nguồn nỗi nhớ, để biết yêu là khờ dại và cũng là sâu sắc đến nghẹn lòng...
[Tải ảnh'>
PHẦN 1: DUYÊN NỢ CỦA NHỮNG NỖI ĐAU
Đó là một cô gái có cái tên đẹp: Bình Tâm. Nhìn vào con chữ, nhìn vào âm thanh khi đọc lên, cái tên ấy làm ta thấy nhẹ nhỏm an lành. Nhưng không phải lúc nào cái tên cũng đi liền với số phận…
Mùa đông tràn về, mọi thứ như đóng băng trong cái lạnh tê tái. Chẳng ai muốn ra đường để phải đối diện với từng đợt gió rét buốt quất thẳng vào người. Nhưng Bình Tâm thì khác, cô muốn đi thật lâu, thật lâu để không phải quay trở lại ngôi nhà đó nữa. Đối với cô, sự hà khắc của thiên nhiên không là gì so với cái ghẻ lạnh khắc khe của lòng người. Bình Tâm sợ những gương mặt ấy, những dáng người ấy. Cô sợ những cơn thịnh nộ vô cớ ngày ngày bám lấy mình. Cứ thế cô gái tội nghiệp chậm chậm đi, lấy hai tay dang ra để đón gió đông ùa vào người, để thấy là mình vẫn còn có cảm xúc, vẫn còn biết lạnh giá, vẫn còn biết đến sự tồn tại của mọi thứ xung quanh.
Nhưng sự thanh thản ngắn ngủi ấy đã bị cướp đi bằng tiếng chuông đồng hồ vang lên đầy ám ảnh. Đã sáu giờ, và cô không được phép đi chậm thêm một phút nào nữa. Cô cần phải chạy thật nhanh, mang theo đống thức ăn đang treo lủng lẳng trước bụng về lại căn nhà đó. Căn nhà chẳng bao giờ cho cô một phút giây yên ổn.
Bình Tâm bặm môi đầy lo lắng, đôi tay gầy guộc khẽ đưa lên nút bấm và ấn nhẹ. Tiếng chuông cửa rinh rang. Cánh cổng được mở ra một cách vô tình. Cô bước vào, hai mắt rủ xuống vì đói và mệt.
- Sao giờ này mới về?
- Dạ…cửa hàng đông quá dì ạ.
Cô không dám ngước mắt nhìn thẳng vào dì Mai. Đối với cô ánh mắt của dì Mai chẳng khác gì con dao sắt bén trong bếp, chỉ cần nhìn vào thì có thể bị đau và chảy máu ngay lập tức. Tiếng thở mạnh của dì làm Bình Tâm rần rần cả người. Cô biết rằng mình sắp phải hứng chịu một điều gì đó.
- Lam Thy, tới lấy bì thức ăn rồi đem vào bếp!
Dì Mai hét to. Ngay lập tức đứa con gái đầu của dì – Lam Thy chạy từ trong phòng ra, tiến lại phía Bình Tâm, bằng một hành động thô bạo đã lôi đống thức ăn từ cổ cô, trêu cô bằng một cái lè lưỡi và rồi biến vào trong bếp.
Hai tay Bình Tâm run bần bật…
Bằng một cách khó khăn, cô ngẩng đầu lên và gắng thốt ra một điều gì đó…
BỐP!
Một cái tát như trời giáng làm cô ngã dụi vào giá để giày dép phía sau. Chưa kịp định hình lại thì đầu tóc của cô đã bị dì Mai túm chặt và kéo đi xềnh xệnh. Bình Tâm không dám khóc, không dám kêu la mặc dù cảm thấy rất đau đớn. Chốc chốc cô chỉ dám nấc một vài tiếng vì không thể chịu nổi được những cái đánh thô bạo bằng chiếc roi da của người dì đáng sợ. Chẳng ai trong nhà phản ứng lại trước cảnh tượng ấy. Bao gồm cả bố của Bình Tâm. Ông chỉ đứng lại vài giây khi nhìn thấy cô bị dì ghẻ lôi đi và rồi lại im lặng trở về phòng với những công trình nghiên cứu khoa học mà cái nào cũng còn dang dở.
Trận đòn roi kết thúc khi Bình Tâm đã bầm tím hết cả người và nằm rũ ra dưới sàn. Dì Mai quăng chiếc roi da vào góc bếp và bỏ đi. Mọi thứ trở lại không khí im ắng khi không còn tiếng vùn vụt của chiếc roi lao trong gió. Bình Tâm cứ nằm như thế, nước mắt lại chảy, những vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đau và rát. Nhưng cô cũng đã quen. Ít ra là thân xác cô đã không còn nhạy cảm với sự đau đớn nhiều như lúc trước.
Một cách khó khăn, cô trở về phòng với sự cố gắng của đôi chân đã không thể đứng vững. Nói là phòng cho oai chứ thực ra chỉ là một góc nhỏ trong bếp được ngăn ra bởi tấm gỗ đã mục nát. Cô thấy mẹ đang ngồi nhìn mình, mỉm cười đầy đôn hậu. Bỗng chốc nước mắt Bình Tâm lại chảy, những giọt nóng hổi làm tê tái cả con tim trong cái lạnh cắt da của mùa đông.
“Mẹ à, bao giờ mẹ mới bước ra từ khung ảnh đó để về với con. Mẹ hứa mẹ sẽ tới đón con cơ mà…Mẹ ơi…”
Và rồi những âm thanh du dương của một bản nhạc nào đó bên nhà hàng xóm len vào đôi tai lùng bùng vì đau đớn của Bình Tâm, vỗ về từng thớ thịt đang căng lên vì sưng tấy và đưa cô vào giấc ngủ ngắn ngủi. Một giấc ngủ chí ít cũng giúp cô đủ can đảm để sống tiếp khi mở mắt ra…
***
Hôm nay Bình Tâm cảm thấy tâm hồn thanh thản hơn những ngày khác. Đó là vì mọi người trong nhà đã đi hết và chỉ còn cô ở nhà. Bố dẫn dì Mai và hai đứa con của dì đi picnic với cơ quan, đến chiều tối mới về. Đối với cô khoảng thời gian không có họ đúng thật là quãng thời gian hạnh phúc. Cô không cần đi chơi, không cần được ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần được yên tĩnh và sống trọn vẹn một ngày mà không bị những tiếng chửi mắng và những trận đòn roi.
Bình Tâm dọn dẹp nhà cửa thật sớm và nhanh chóng, tự thưởng cho mình một bữa sáng đúng nghĩa với bánh mỳ và sữa, sau rồi chạy vào phòng bố bật nhạc và chống cằm lên cửa sổ nhìn ngắm vạn vật ngoài kia. Mùa đông thật đẹp. Mọi thứ đều là gam màu trung tính, không chói mắt và cũng không buồn bã. Những cơn gió đông tuy lạnh nhưng lại giúp ta cảm nhận sự quý giá của cảm giác ấm áp. Lúc nhỏ Bình Tâm vẫn thích ngẩng mặt cho gió luồn vào người và rồi trùm chiếc khăn len lên để cái ấm dần dần làm tan đi cái lạnh. Mẹ đứng bên cạnh chẳng nói gì, chỉ cười hiền và xoa đầu bảo rằng: “Con nghịch quá!”. Nhưng giờ đó chỉ là ngày xưa thôi…
Thời gian vùn vụt trôi qua làm Bình Tâm hụt hẫng. Mới đó mà trời đã nhá nhem tối. Mãi vui với cuộc sống không bị áp bức khiến cô quên đi mình chưa làm một việc quan trọng. Thở dài một cái, Bình Tâm chạy vào phòng Lam Thu, đứa con gái thứ hai của dì Mai để đem chăn bông của con bé đi giặt. Con nhỏ dù đã lớn nhưng vẫn bị chứng tè dầm nên ngày nào Bình Tâm cũng phải giặt chăn và ga giường cho nó.
Khi chiếc chuông cửa reo inh ỏi cũng là lúc Bình Tâm phơi xong chiếc chăn bông lên kệ. Thở phào đầy nhẹ nhỏm, cô chạy ra nhấn nút mở cửa và đứng ngay ngắn một bên để chào mọi người trở về. Có vẻ chuyến đi khá vui vẻ vì ai cũng tươi cười. Như thế cũng tốt. Ít ra cô sẽ không bị đem ra làm thứ để trút giận cho một điều gì đó.
- Nè! Thức ăn của tao đó! Đem cất vào tủ lạnh và đừng có sớ rớ nghe chưa!
Lam Thy đưa cho cô một túi thức ăn đầy ắp và lên giọng ra lệnh mặc dù con bé thua cô đến năm tuổi. Bình Tâm vội vàng nhận lấy rồi đi vào bếp. Họ đang vui, và cô không cho phép bản thân mắc một sai lầm nào để phải bị la mắng trong tối hôm nay nữa.
Mùi thức ăn thơm phức làm Bình Tâm phải nuốt nước bọt. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn một bữa ăn ngon đúng nghĩa. Lúc nào cô cũng phải là người ăn sau cùng, và tất nhiên thức ăn còn lại cho cô chỉ là cơm thừa canh cặn. Nhưng kìm được lòng mình, Bình Tâm mở tủ lạnh và nhét thẳng vào trong. Thức ăn bây giờ không là nghĩa lý gì so với sự yên ổn.
Bỗng tiếng hét động trời của Lam Thu làm cô giật bắn mình. Hộc tốc chạy ra, Bình Tâm sững sờ khi thấy con bé đứng trong phòng và khóc um sùm lên. Mọi người trong nhà cũng ùa lại xem.
- Chuyện gì thế con?
Dì Mai hốt hoảng hỏi.
- Có chuyện gì mà em hét toáng lên thế? Gặp gián à?
Lam Thy hờ hửng hỏi khi trên tay vẫn đang nhắn tin liên hồi.
- Đang đêm mà cứ thích hét thế con?
Bố của Bình Tâm thì cau có hỏi, tay vẫn còn cầm mấy cuốn sách nghiên cứu.
Con nhỏ dần dần ngưng khóc rồi chỉ tay vào mặt Bình Tâm và rít lên đanh đá:
- Con quỷ kia! Mày làm gì trong phòng tao mà để cho Lyly đáng yêu của tao phải bị ngã xuống đất hả???????
Bình Tâm ngớ người nhìn xuống, vài giây sau thì giật mình khi hiểu ra cơ sự. Có lẽ là lúc nãy vì vội vàng kéo chăn bông ra khỏi giường nên cô đã làm cho con gấu bông trên thành giường của Lam Thu bị rơi xuống đất. Nắm chặt hai tay, Bình Tâm cố gắng nói trong sợ hãi:
- Chị…chị…xin lỗi! Chắc vì chị kéo chăn bông ra để đem đi giặt, không chú ý nên mới khiến Lyly của em bị rơi. Nhưng nhà chị lau sạch lắm rồi. Lyly của em không bị bẩn đâu. Chị…chị xin lỗi!
Cô nói líu ríu như một kẻ mang tội tày đình mặc dù chuyện thực tế cũng không có gì nghiêm trọng.
Những ánh mắt đầy giận dữ của Lam Thu, Lam Thy và dì Mai làm cô thấy mặt đất như đang nứt nẻ. Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này cơ chứ? Cô đã muốn được yên ổn một ngày mà sao lại khó khăn như vậy???
Chưa kịp nói thêm lời nào thì Bình Tâm đã thấy Lam Thu chạy vào phòng mình, ít giây sau thì cầm ra khung ảnh của mẹ cô. Hoảng sợ thực sự, cô chạy lại và nói lớn:
- Em định làm gì thế? Trả cho chị! Đừng đụng vào nó!!!
Một cú đánh mạnh sau đầu làm cô chới với. Quay lại nhìn. Đôi mắt cô khựng lại khi thấy bố. Là bố đã đánh cô!
- Mày làm gì mà hét với em khi em nó đang giận dữ hả? Không biết nhường nhịn là gì à?
- Nhưng đó là thứ quan trọng nhất của con!!!
Bình Tâm nói nghẹn ngào. Cô vẫn không tin được rằng bố vừa đánh mình. Ngay xưa dù là một cái tạt nhẹ bố cũng không bao giờ làm với cô.
- Này thì quan trọng!!!
Lam Thu chì chiết và ném khung ảnh xuống đất. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên gương mặt đang mỉm cười của mẹ Bình Tâm. Cô hét lên đầy kinh hoàng và quỳ xuống để nhặt khung ảnh lên. Mẹ cô xinh đẹp là thế, nụ cười của mẹ hạnh phúc là thế mà sao lại nỡ làm thế với mẹ cô cơ chứ???
- Mày vẫn tin đó là mẹ mày à? Một người phụ nữ xinh đẹp như thế thì làm sao lại sinh ra một đứa con xấu xí như mày? Chẳng lẽ đến bây giờ mày vẫn không biết mày là ai à? Mày chỉ là một đứa trẻ không gốc gác tới đây ăn nhờ ở đậu nhà tao thôi. Bố tụi tao nhận ra mày không phải con của bố nên mới đối xử như thế với mày đấy! Đồ con quỷ xấu xí! Mày xấu nên mày phải làm người ở cho bọn tao! Mày hiểu chưa????
Những lời nói tàn nhẫn của Lam Thy như những mũi dao nhọn hoắt đâm vào trái tim đã quá mệt mỏi của Bình Tâm. Đúng là ngày trước nhiều người thắc mắc vì sao bố và mẹ của cô đẹp như thế mà lại sinh ra cô với diện mạo không hề mỹ miều, thậm chí là rất khó coi. Nhưng lúc ấy bố vẫn mỉm cười xoa đầu cô và nói với tất cả mọi người là đối với ông cô luôn là một nàng công chúa xinh đẹp. Còn mẹ thì lúc nào cũng cùng cô soi gương và bảo rằng: “Con thấy không? Mẹ con mình giống nhau lắm đó! Đừng nghe lời họ, họ đang ghen tỵ thôi con à!”.
Nhưng rồi vào một ngày đông, mẹ cô đột ngột bỏ đi với một người đàn ông lạ, trước khi rời khỏi nhà bà chỉ kịp nói với cô là hãy ở nhà và đợi bà tới đón. Và cô đã đợi trong căn nhà kinh khủng này ngót nghét năm năm với đủ đắng cay tuổi nhục khi bố đùng đùng đem về một người phụ nữ đáng sợ và những đứa trẻ đáng sợ.
- Em nói dối! Đây là mẹ chị! Đó là bố chị! Chị không phải đứa mồ côi!!!
Bình Tâm vừa khóc vừa ôm tấm ảnh mẹ vào lòng và ngước nhìn lên bố. Cô cầu mong bố sẽ dang tay và bảo vệ cô, khẳng định với họ rằng cô là con của bố.
Nhưng ông không nói gì. Chỉ nhíu mày lại và bỏ vào phòng. Bình Tâm cảm thấy như có tảng đá nào lớn lắm đè lên đầu mình, đập tan cái mong muốn nhỏ nhoi mà cô đang cầu nguyện. Bố đã không còn như trước nữa, bố đã bỏ rơi cô ngay tại chính ngôi nhà mà cô đã lớn lên và được bố yêu thương. Bố cưng chiều những đứa con của người khác và thờ ơ với đứa trẻ đã bên cạnh ông suốt hai mươi năm trời. Bây giờ, mọi thứ dường như đều là ngõ cụt đối với Bình Tâm. Không còn bố, không còn mẹ, chỉ có những con người độc ác đang lăm le nhảy vào và hành hạ cô.
- Mày dám mắng con tao à? Gan to quá rồi đấy!
Ngay khi bố Bình Tâm bước vào phòng và đóng sầm cửa lại, dì Mai rít lên đầy giận dữ và kéo mạnh tay cô ra. Chiếc khung ảnh một lần nữa rơi xuống, những mảnh kính vương vãi khắp sàn nhà, bức ảnh của mẹ cô nằm rời ra đầy tội nghiệp. Bình Tâm đã cố để nhặt bức ảnh lên, nhưng Lam Thu đã nhanh tay chụp mất. Lam Thy và dì Mai thì cố gắng vừa đánh vừa ghì người Bình Tâm lại. Bây giờ cô không thấy đau đớn là gì, chỉ thấy sợ. Cô sợ Lam Thu sẽ làm điều gì đó với bức ảnh trên tay.
Và rồi điều cô lo sợ đã đến, Lam Thu với nụ cười đầy nguy hiểm đưa bức ảnh lên trước mặt và chuẩn bị xé đôi.
- Không! Đừng! Đừng! Đừng làm mẹ chị đau!!!
Bình Tâm hét lên đầy bế tắc. Sức mạnh giúp cô vượt qua những tháng ngày khó khăn vừa qua chính là mẹ. Bây giờ không có mẹ thì làm sao mà cô sống nỗi??? Cứ thế Bình Tâm vừa cố thoát khỏi sự kìm hãm của Lam Thy và dì Mai, vừa cố với tay chụp lấy bức ảnh. Mọi thứ dường như đều nằm ngoài tầm với.
- Xé đi! Xé đi!
Khi cô đang khóc ngất đi thì hai con người độc ác đó lại cười hồ hởi và giục Lam Thu nhanh xé đi bức ảnh. Không khí ngột ngạt đến điên người.
Nỗi đau và sự uất ức lên đến đỉnh điểm, lý trí đã không còn chế ngự được cơn tức giận trong người, Bình Tâm vùng mạnh thoát ra, chụp lấy mảnh thủy tinh to nhất dưới sàn nhà và lia một đường dài vào người của cả Lam Thy, Lam Thu và bà dì ghẻ ác độc. Cả ba giật mình vì đau và sợ. Họ không tin được Bình Tâm lại có thể hành động như thế. Con nhỏ Lam Thu hét lên và thả bức ảnh xuống đất. Nhanh như cắt, cô chụp lấy và chạy ra cửa. Trước khi bỏ đi, cô nhìn thấy ông bố vô tình vội vàng mở cửa phòng bước ra sau khi nghe tiếng hét dữ dội phía trong bếp. Mảnh thủy tinh giúp cô lấy lại bức ảnh và làm đau những người đã hành hạ cô, nhưng cũng khiến đôi bàn tay gầy guộc của cô chảy máu. Những dòng máy chảy xuống nhuộm đỏ cả mảnh thủy tinh. Bố Bình Tâm đứng sững lại khi nhìn thấy đôi mắt đã hoàn toàn mất đi vẻ hiền hậu và nhút nhát của cô. Tức nước ắt sẽ vỡ bờ. Mọi thứ lâu nay cô ấp ủ bây giờ đã đè nát trái tim nhỏ bé của cô, khiến nó vỡ tan và không thể nào liền lại được.
Một giọt nước mắt chảy xuống gò má, mặt Bình Tâm đanh lại, cô thả mảnh thủy tinh xuống đất, đưa đôi bàn tay đang rướm máu chà một đường dài trên bức tường gần cửa phòng của bố. Cô muốn ông biết rằng tình yêu cô dành cho ông giờ đã biến thành máu đỏ. Cô không phải là thần thánh và cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Bình Tâm bước ra khỏi cổng và chạy thật nhanh, tay vẫn áp chặt bức ảnh mẹ vào tim. Dù ai có nói gì đi nữa thì cô vẫn tin rằng mình là con của mẹ. Mãi mãi là con của mẹ…
Năm năm sống trong cay đắng đã bị Bình Tâm bỏ lại sau lưng. Bỗng chốc cô thấy nhẹ lòng vì lần này có thể bước đi mà không cần trở lại nữa. Không có họ sẽ không còn ai hành hạ cô, không ai chì chiết và xúc phạm tới cô. Còn bố, người bố ngày xưa đã chết trong tâm tưởng của Bình Tâm. Bố của cô đã trở thành bố của kẻ khác. Và ông đã ném cô ra khỏi vòng tay của chính mình.
Trời càng về đêm càng rét. Co ro giữa con đường vắng vẻ, cô thấy đôi chân mình đường như đã rời ra, những dây thần kinh đã bị tê liệt vì cái lạnh thấu xương. Trong bộ quần áo mỏng manh, Bình Tâm không biết làm cách nào để chống chọi được với mùa đông khi không còn ai ở bên cạnh.
Quá lạnh buốt, cô dừng lại giữa con đường rộng lớn. Cứ đứng thế và nhìn về phía trước. Đầu tóc rối xù tung bay mỗi khi có đợt gió thổi qua. Một vài người đi ngang nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp và hiếu kỳ. Nhưng không ai đến gần và cho cô chút gì để sưởi ấm. Họ dừng lại một phút giây ngắn ngủi và bước đi vội vã. Có vẻ như cái lạnh của thiên nhiên đã khiến trái tim con người băng giá đi mất rồi…
“Mẹ à…Con nên đi đâu bây giờ?…”
Bình Tâm cầm bức ảnh lên nhìn, những hơi thở trắng xóa tỏa ra, người cô run lên vì đói và lạnh. Những vết thương trên người lại được thể hoành hành. Hít mạnh một hơi, cô nhấc chân và tiếp tục đi. Ngày trước mỗi khi đọc truyện hạt giống tâm hồn cho cô nghe, mẹ vẫn thường dặn cô rằng: “Sau này, nếu con có gặp bất cứ khó khăn nào, hãy dừng lại nhưng đừng dừng quá lâu, sau đó phải bước tiếp, tương lai sẽ cho con sức mạnh, tương lai không vùi dập ai bao giờ. Nếu con dừng quá lâu thì tương lai sẽ bỏ rơi con đấy!” Nghĩ đến những lời đó Bình Tâm như có thêm động lực để chiến đấu với mùa đông và chiến đấu với nỗi cô đơn đang bủa vây cuộc đời mình.
Cô không đi thì đời sẽ bỏ cô ở lại…
Phải đi thôi!
***
Bước lên chiếc cầu đẹp nhất thành phố, cô ngẩn ngơ trước ánh sáng lung linh của dàn đèn hai bên cầu và của những chiếc xe lớn nhỏ nối đuôi nhau chạy. Mọi thứ thật đẹp và thật sôi động biết bao. Không nhàm chán như ở nhà, trong căn phòng nhỏ bé ngày ngày lũ chuột gián vẫn chạy ngang qua.
Khẽ siết chiếc áo đã rách tươm vì cũ kỹ, Bình Tâm thu người lại và tiếp tục bước đi từng bước nặng nề. Bỗng cô khựng lại khi thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang đứng yên tại vị trí giao nhau giữa lề và lòng đường của cầu.
“Có lẽ ông ấy đang buồn…”
Bình Tâm nghĩ vậy rồi thở dài đi tiếp. Ở đời, người buồn có khi lại nhiều hơn người vui. Vì buồn thì dễ mà vui thì khó lắm. Người ta thường bảo cuộc vui nào cũng có lúc tàn chứ có bao giờ bảo nỗi buồn nào cũng có lúc phai đâu. Và rồi những điệu nhạc đầy tâm trạng của bản The song of Secret Garden lại vang lên trong đầu cô. Đầy sầu đau và thảm thiết, nhưng lại da diết đến lắng lòng. Những tiếng còi xe nhưng hòa vào bản nhạc đang cất lên trong tâm tưởng, làm buồn thêm cho trái tim của một cô gái chỉ mới tròn hai mươi tuổi.
Người đàn ông ấy vẫn đứng yên đó, mỗi bước tới gần Bình Tâm lại được nhìn rõ ông ấy hơn. Và cô giật mình khi thấy người đàn ông trước mặt mình đang khóc…
Vài giây sau, ánh đèn sáng choang của chiếc xe tải đang chạy ào trên cầu làm mắt cô phải nhíu lại vì chói. Nhưng trong khoảnh khắc nheo mắt lại, cô hoảng hồn khi thấy người đang ông đang đi ra phía lòng cầu. Dường như chiếc xe tải là điều mà ông ấy chờ đợi…
- KHÔNG!!!
Cô hét lên và chạy lại ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt.
Và đó là phút giây mà cô gái tội nghiệp đã tự thay đổi cuộc đời của mình…
PHẦN HAI: MÓN QUÀ TỪ MỘT TRÁI TIM ĐAU
Đó là một nơi an lành. Bình Tâm cảm nhận được điều đó khi ngửi thấy mùi thơm dịu dịu của những chùm hoa oải hương và chút gì đó thanh cao nhẹ nhàng của mùi nắng sớm. Nhẹ nhàng mở mắt, cô thấy thân thể mình như vừa được trải qua một giấc ngủ diệu kỳ. Một giấc ngủ mà ở đó tâm hồn cô thực sự được thanh thản. Tấm lưng suốt năm năm qua lúc nào cũng phải còng xuống để né những trận roi của bà dì ghẻ bây giờ đã được duỗi thẳng một cách đầy thoải mái. Dù không nhìn thấy nhưng Bình Tâm tin chắc rằng mình đang được nằm trên một chiếc nệm êm ái tuyệt vời. Những ngón tay gầy guộc của cô theo phản xạ mò mẩm trên giường để tìm thấy thứ gì đó giải thích cho việc mình đang ở đâu. Nhưng âm thanh của tiếng bước chân trên sàn gỗ làm cô dừng hẳn mọi hành động và lắng yên nghe ngóng.
- Cô tỉnh rồi phải không?
Một giọng nói lạ nhưng vô cùng ấm áp vang lên.
- Ưm ưm…
Bình Tâm bối rối không biết trả lời như thế nào, chỉ ưm ưm giọng báo hiệu.
- Đừng nói gì cả. Hãy nằm yên như thế và chờ đợi một thời gian. Cố gắng chịu đựng và cô sẽ có một cuộc đời hoàn toàn mới…
Bình Tâm dù trong lòng đầy thắc mắc nhưng vẫn lặng lẽ nghe lời. Cô cảm giác mình vừa trải qua một cuộc hành trình giữa sự sống và cái chết. Và có lẽ cô đã được giữ lại trên cõi đời này trong gang tấc. Những hình ảnh về người đàn ông buồn, về chiếc xe tải lao vút trên cầu và vẽ sự va đập đầy kinh hoàng của cô khi cố gắng cứu người đàn ông ấy lần lượt hiện về trong trí óc Bình Tâm. Cô rùng mình. Khẽ bấu nhẹ tay vào hông, cô thở phào khi nhận ra đúng là mình còn sống thật.
Mọi thứ thật kinh hoàng và cũng thật diệu kỳ…
Và rồi cả ngày hôm đó, Bình Tâm nằm yên trên giường và ngồi nhìn người đàn ông đã cứu sống mình. Mắt cô vẫn còn đau và mờ lắm nên không nhìn rõ được. Chỉ biết người ấy dáng cao, mảnh khảnh và có một bộ râu như ông cụ tám mươi. Và cô chọn cho mình cách im lặng lắng nghe những gì đang diễn ra xung quanh. Tiếng tí tách của những giọt cà phê đặc quánh, tiếng trầm bổng của những ngón tay lướt trên phím đàn piano, tiếng xì xịch của chiếc khăn mềm cạ trên những khung hình vướng bụi, mọi âm thanh trôi vào tai Bình Tâm một cách đầy nhẹ nhàng và ngọt ngào. Người đàn ông ấy có một cuộc sống thật trầm và hoài cổ. Nhưng thanh thản và bình tâm biết bao nhiêu…
Bỗng như nhớ ra điều gì đó, Bình Tâm cựa mình hoảng hốt. Người đàn ông dường như hiểu ra bèn vội vàng tiến lại nơi cô nằm và khẽ đặt lên bên cạnh cô bức ảnh của mẹ.
- Cô đừng lo. Bức ảnh vẫn còn. Nó bị rách một chút nhưng tôi đã dán lại. Mẹ cô vẫn rất xinh đẹp.
Bất giác cô muốn khóc thật to. Hóa ra ngoài mẹ, trên đời này vẫn còn có người quan tâm đến những điều quý giá mà cô nâng niu trân trọng. Trong một bầu trời tối, chí ít sẽ có một ngôi sao sáng giúp ta soi đường. Bình Tâm cầm lấy bức ảnh và đặt lên tim. Thỏ thẻ trong tâm tưởng:
“Mẹ à…Hình như con đã gặp thiên thần…”
Nằm trên giường suốt một ngày liên mặc dù đã tỉnh hẳn, Bình Tâm không nhận ra rằng khuôn mặt của mình đã bị bao phủ bởi lớp băng trắng tinh quấn quanh cho đến khi cô khẽ chạm tay vào mặt.
Một sự thảng thốt và cựa quậy. Có điều gì đã xảy ra với gương mặt của cô?
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Bình Tâm, người đàn ông với bộ râu xồm xoàm lặng lẽ tiến lại gần và ngồi xuống.
- Tôi xin lỗi…
Một không khí nặng nề bắt đầu bao trùm. Bình Tâm không hiểu gì cả và chỉ biết đưa mắt nhìn.
- Ba hôm trước cô đã cứu tôi thoát khỏi chiếc xe tải. Tôi thì không sao nhưng khuôn mặt cô…
Lời nói có vẻ ngắt quãng của ông ấy làm lòng cô thắt lại. Đúng là lúc đó cô cảm thấy rất đau. Nhưng cơn đau đó nhanh chóng qua đi và mọi thứ dần dần chìm vào giấc ngủ. Và bây giờ khi cô tỉnh dậy thì tất cả đều hoàn toàn mới mẻ và lạ lẫm không ngờ.
- Tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ đây có lẽ lại là một việc tốt đối với cô. Khuôn mặt của cô bây giờ là tất cả kiến thức và kỹ năng của tôi có được cho tới thời điểm này. Tôi hy vọng nó sẽ là một tuyệt phẩm chứ không phải là sản phẩm hỏng.
Bình Tâm ngơ ngẩn trước những lời nói của người đàn ông ấy. Nhưng cô lại có thể nhìn ngắm kỹ hơn khuôn mặt của người này. Một sự ngạc nhiên lớn. Ngoài bộ râu dài ngoằng và rậm rạp thì không một dấu hiệu gì trên khuôn mặt và cơ thể của ông ấy chứng minh đây đã là một người già, hay ít nhất là trung niên.
Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì người ấy đã đứng dậy và bước đi. Tuy cách nói chuyện khá là khô cứng nhưng không hiểu sao Bình Tâm lại thấy nhẹ lòng khi nghe giọng nói của ông ta. Nhưng giờ thì không biết đó có phải là “ông” không nữa…
Một khuôn mặt xấu xí thì thật ra cũng không tiếc nuối gì khi nó có thêm vài vết sẹo. Nhưng Bình Tâm vẫn thấy buồn khôn tả. Dù không hiểu lắm những lời nói của người đàn ông ấy nhưng cô thoáng biết rằng khuôn mặt của mình đã không còn như trước nữa. Ba mẹ đã cho cô hình hài như thế này, dù nó có không như ý muốn thì làm tổn hại đến thân thể mà ba mẹ ban cho cũng là một cái tội. Nhưng biết sao bây giờ, mọi thứ đã xảy ra rồi.
Hy sinh một điều gì đó để người khác được sống thì cũng không phải là một sự bất công…Cô nghĩ vậy và rồi tự đưa mình vào giấc ngủ. Những tháng ngày bị hành hạ đã cướp mất của Bình Tâm quá nhiều phút giây yên bình với những giấc mơ của tuổi thanh xuân tươi trẻ. Sự thanh thản đối với cô bây giờ quan trọng hơn tất cả. Cô muốn được sống một cuộc sống đúng nghĩa mà ngay từ khi biết nhận thức cô đã thầm dự định.
***
Buổi sáng của ngày thứ hai mươi lăm bắt đầu với những tiếng hót lảnh lót trong veo của những chú chim đậu trên cành cây ngay sát bậu cửa sổ. Ánh nắng hiếm hoi của mùa đông tràn vào phòng và nhảy múa trên đôi mắt của cô gái mang cái tên bình yên và có một cuộc đời đầy sóng gió. Như những ngày vừa rồi, cô vẫn nằm yên và lắng nghe mọi thứ, nhíu nhíu mày chào đón ánh ban mai. Cô là một đứa trẻ ngoan, rất ngoan. Ngay từ nhỏ bố mẹ đã luôn tự hào vì điều đó. Cô ngoan tới mức người đàn ông lạ lẫm ấy bảo cô nằm yên trên giường trong suốt cả tháng trời cô vẫn nghe lời và không hề phạm lỗi. Cuộc sống khốn khó với người mẹ ghẻ đã tạo cho cô một suy nghĩ rằng phải cố gắng đừng mắc lỗi để không phải chịu hậu quả nặng nề.
- Cô đúng là một con người kỳ lạ. Nào! Ngồi dậy đi! Tôi nghĩ cô sắp nhận được món quà lớn nhất của cuộc đời rồi đấy!
Người đàn ông vẫn nói với vẻ lạnh lùng nhưng tràn đầy sự ấm áp tiến lại gần Bình Tâm và đỡ cô ngồi dậy. Nằm trên giường quá lâu khiến các khớp xương của cô như cứng đơ, Bình Tâm nghe rõ tiếng kêu rắc rắc của những đốt xương sống khi chúng được hoạt động trở lại.
- Cô thấy như thế nào? Cứ trả lời đi. Lần này cô đã được nói chuyện.
Người đàn ông vừa hỏi vừa đưa tay mở cái gì đó sau đầu của cô.
- Hơi chóng mặt ạ.
Bình Tâm thốt ra một cách khó khăn khi đã im lặng trong một thời gian dài.
- Chỉ vài phút nữa thôi là mọi thứ sẽ tốt đẹp. Hãy nhìn vào gương nhé!
Một cách ngoan ngoãn, cô chăm chú nhìn vào chiếc gương được đặt ngay ngắn trước mặt mình. Từng lớp băng được người đàn ông tháo ra…
Một vòng…
Hai vòng…
Ba vòng…
Khuôn mặt cô đã dần dần lộ diện.
Đầu tiên là đôi mắt, sau đó là sống mũi, tiếp đến là hai gò má…lần lượt từng bộ phận trên gương mặt của Bình Tâm xuất hiện trong gương.
Khi mảnh băng cuối cùng được tháo ra khỏi khuôn mặt cũng là lúc Bình Tâm cảm thấy mọi thứ xung quanh nhạt nhòa đi. Cô không tin được mình đang nhìn thấy cái gì nữa.
Đưa đôi tay gầy guộc ôm chặt hai bên má, cô không biết làm gì ngoài việc há hốc mồm với đôi mắt tròn xoe. Bình Tâm không biết đấy có phải là mắt mình không nữa khi mà trông nó quá khác. Đôi mắt húp một mí ngày xưa giờ đã trở thành đôi mắt to tròn với hai mí đầy quyến rũ. Còn chiếc mũi thấp gãy đã được thay thế bằng một chiếc mũi dọc dừa thanh tú. Khuôn miệng rộng với đôi môi lật đã bị đuổi đi, thay vào đó là một cặp môi mọng xinh hình trái tim chuẩn mực. Cứ thế Bình Tâm bám víu lấy chiếc gương và nhìn không chớp mắt. Những sự ngạc nhiên nhất đang lộ rõ mồn một trên toàn cơ thể cô với những cái run bần bật.
- Nó là một tuyệt phẩm! Thật may mắn!
Giọng nói ấm áp lại vang lên, len vào tai Bình Tâm và như một chiếc búa đóng chắc nịch khẳng định rằng mọi thứ cô đang nhìn thấy là sự thật. Một sự thật đầy diệu kỳ!
- Là tôi đây ư?
Cô rời chiếc gương và ngẩng mặt nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy kinh ngạc và bối rối.
- Đúng! Là cô với một cuộc đời mới!
Bình Tâm thấy tim mình như ngừng đập, cô run rẩy quay lại với chiếc gương trên tay và đưa sát nó vào mặt mình. Một cảm giác không thể nào tuyệt vời hơn. Thêm lần nữa chạm tay vào mặt, cô thấy tất cả những dây thần kinh trong người lên căng ra vì quá ngỡ ngàng. Bất giác Bình Tâm mỉm cười. Nụ cười tuyệt đẹp của một gương mặt hoàn hảo.
“Mẹ ơi…con đã thành thiên thần rồi đấy…”
PHẦN 03
Phải mất vài ngày sau đó Bình Tâm mới có thể chấp nhận được khuôn mặt mới của mình. Mỗi lúc đứng trước gương, cô luôn nghĩ rằng đó là một người quen. Thật khó để thay đổi tiềm thức của bản thân về chính mình. Và càng khó hơn khi bản thân mới khác hoàn toàn bản thân cũ.
Những ngày tháng mới của một cuộc đời mới diễn ra đối với cô gái nhỏ thật êm đềm và lặng lẽ. Không ồn ào, không náo nhiệt, chỉ có những nỗi vui âm thầm của Bình Tâm mỗi lần nhìn thấy gương mặt mới của mình. Nhưng đôi khi cô cũng có đôi chút sợ hãi. Đó là vì những cảnh tượng khá kỳ lạ mà cô đã vô tình được nhìn thấy, qua một khe cửa nhỏ…
Gần một tháng nay, hầu như đêm nào Bình Tâm cũng nghe thấy những âm thanh xạo xạc của những vật dụng va vào nhau, tình cờ một lần đi ngang qua phòng của người đàn ông, cô khựng người khi nhận ra những tiếng động mình vừa nghe có chiều hướng phát ra từ căn phòng đó. Tò mò, Bình Tâm tiến lại gần. Một cái nheo mắt đầy ngây thơ để vừa đủ lọt tầm nhìn qua khe cửa bé xíu đã làm cô suýt ngã lăn ra vì sợ và bất ngờ. Cô nhìn thấy người đàn ông đang khóc, rất mãnh liệt, nhưng lại chẳng phát ra một âm thanh nào. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt không thể phân định tuổi, lan xuống bộ râu có phần rậm rạp và khá là xấu xí hoang sơ. Chốc chốc, người đàn ông lại lấy tay quơ toàn bộ những thứ vật dụng có trên sàn để chúng lăn lóc và cuộn tròn trên nền gỗ bóng mượt, tạo nên những âm thanh kỳ lạ và đáng sợ mà mấy ngày qua lúc nào cũng ám ảnh cô. Điều khiến Bình Tâm chú ý hơn cả là thứ mà người đàn ông luôn cầm trên tay và ghì sát vào phần ngực trái. Một khung ảnh. Chính xác là một khung ảnh. Bỗng chốc cô thấy lòng mình đau nhói. Sao nhìn người đàn ông ấy lại giống Bình Tâm vậy chứ? Cứ mỗi lúc đau khổ và tổn thương, cô chẳng còn biết nương tựa vào ai ngoài việc tìm đến bức ảnh duy nhất về mẹ mà cô còn giữ. Dù Bình Tâm không biết trong khung ảnh mà người đàn ông cầm trên tay là hình của ai, nhưng cô nghĩ đó ắt hẳn phải là người vô cùng quan trọng với ông ấy, cũng giống như mẹ của cô vậy. Đối với cô, mẹ vẫn ở bên cạnh, nằm gọn trong trái tim, trong trí óc và là nguồn ánh sáng cho cô thêm niềm tin để sống tiếp trên cuộc đời. Cụp đôi mắt tròn to với hàng mi cong vút, Bình Tâm lén thở dài rồi bước đi. Ai cũng có một nỗi đau nào đó trong đời. Đôi khi bản thân cứ luôn nghĩ rằng mình là người khổ sở nhất, bất hạnh nhất nhưng thực tế còn có bao nhiêu người còn có những nỗi đau lớn hơn và âm ĩ hơn. Vì vậy, bằng cách này hay cách khác, con người nên cùng giúp nhau vượt qua những khó khăn và phải nhìn về phía trước. Chỉ có hướng về phía trước mới không thấy bóng đen lan tỏa trên đôi chân mềm…
***
- Chú là bác sĩ thẩm mỹ?
Bình Tâm rụt rè hỏi khi đang chuẩn bị bữa tối.
- Uh.
Người đàn ông mà cô vừa gọi trả lời hờ hững, mắt vẫn dán vào cuốn sổ tay đã gần như rách nát vì bụi bặm.
Định hỏi thêm nhưng rồi Bình Tâm lại thôi, có cái gì ở con người ấy khiến cô thấy sợ.
Bữa tối diễn ra trong không khí vô cùng im lặng. Cô khẽ khàng gắp từng miếng thức ăn, mắt cứ dán xuống bát cơm chứ không dám nhìn lên người đối diện.
- Cô nấu ăn ngon.
Người đàn ông nhận xét một câu ngắn cũn và tiếp tục và thức ăn vào miệng. Bình Tâm nhận ra người này hình như không ăn cơm một thời gian khá lâu.
- Dạ cháu cám ơn…
Lời khen làm cô nở một nụ cười nhẹ. Dù sao thì vẫn là một sự ấm áp kỳ lạ. Con người yêu thương nhau không nhất thiết phải thể hiện ra, đôi khi chỉ cần những sự cảm nhận chân thành. Vô tình nhìn vào đôi mắt của người ấy, dù chỉ trong vài giây nhưng Bình Tâm vẫn kịp nhận ra đôi mắt đó đã khóc trong một thời gian rất lâu, rất lâu rồi.
Bữa cơm kết thúc với sự sạch sẽ đến mức không tưởng của toàn bộ cơm và thức ăn. Cô không nghĩ là món ăn của mình lại được yêu thích đến thế. Từ trước đến nay chưa bao giờ Bình Tâm nhìn thấy ai ăn một lúc mà đến mười bát cơm. Thật là một kỳ tích.
Kỳ cọ những chiếc bát ăn, Bình Tâm cất giọng hát vu vơ mấy câu trong bài hát mà cô và mẹ cùng yêu thích. Cuộc sống bây giờ đối với Bình Tâm thật là êm ả nhẹ nhàng và đầy sức mạnh. Có lẽ cô là trường hợp hiếm hoi khi bỏ nhà ra đi mà cảm thấy hạnh phúc như thế. Bình Tâm cố gắng không nhớ lại quá khứ, không nhớ lại những gì đã trải qua, cô cũng không nhớ bố, lòng Bình Tâm bây giờ chỉ muốn vất bỏ mọi thứ, tìm lại mẹ và làm lại cuộc sống cho chính mình.
- Cô có giọng đấy!
Câu nói đột ngột của người đàn ông làm cô giật mình quay lại, hai mắt mở to.
- Cô có muốn đi học không?
Câu hỏi làm Bình Tâm tần ngần vài giây, sau đó cô vội vàng mỉm cười trả lời.
- Dạ có!
- Uh. Tôi sẽ cho cô đi học.
Thế là từ một vài câu hát vu vơ bật lên trong lúc làm việc nhà, Bình Tâm bỗng được đi học. Sau vài ngày chuẩn bị giấy tờ, người đàn ông gọi Bình Tâm ra phòng khách và nói nghiêm túc với cô:
- Từ mai cô sẽ là học viên của Học viện Nghệ Thuật thành phố, khoa thanh nhạc.
- Dạ?
Bình Tâm ngỡ ngàng trước những gì vừa nghe thấy. Cô cảm giác như mình đang mơ vậy.
- Tất nhiên cô cũng biết là cô không thể lấy tên thật và lý lịch thật của mình để đi học.
- Vâng…
Lời thông báo làm cô trở về với thực tại.
- Tôi đã làm lại hồ sơ cho cô, từ nay, dù không muốn nhưng cô phải tạm quên cái tên cha sinh mẹ đẻ và làm quen với tên mới, cũng như làm quen với một lý lịch mới. Chỉ có như thế thì cô mới không gặp rắc rối. Dù sao thì khuôn mặt ngày xưa của cô cũng đã không còn…
- Cháu biết ạ…
- Hoàng Kim. Từ bây giờ đó sẽ là tên cô.
- Hoàng Kim?
***
Kể từ giây phút đó, Bình Tâm ngày xưa đã bị cất đi vào quá khứ . Một Hoàng Kim ra đời. Cái tên thay đổi cả cuộc đời con người. Và cái tên cũng bắt đầu cho một chuyến hành trình mới, với rất nhiều người lạ và những mối quan hệ đan xen…
PHẦN 4: NHỮNG SỰ TÌNH CỜ
Buổi sáng đầu tiên của tháng đông cuối cùng, trong bộ quần áo khá đơn giản nhưng cá tính, Hoàng Kim ngồi ngay ngắn trước cửa phòng và đợi người đàn ông chở tới trường làm thủ tục nhập học. Sau ít phút im lặng, cô nhìn thấy người ấy bước ra từ cánh cửa phòng với một bộ đồ vest khá là kỳ cục.
- Sao thế?
Người đàn ông ngạc nhiên khi thấy nét mặt không mấy bình thường của Kim.
- Cũng không có gì ạ. Nhưng cháu chưa thấy ai ở độ tuổi của chú mà mặc bộ vest như vậy.
Cô rụt rè nêu ý kiến.
- Thế nó hợp với người bao nhiêu tuổi?
Người đàn ông hơi khớp, ít giây sau thì nghiêm túc hỏi lại Kim.
- Cháu nghĩ là ba mươi…
Cô trả lời với vẻ mặt rất chân thành. Bố Hoàng Kim là một người rất thích mặc vest nên ngay từ nhỏ cô đã rất có ấn tượng với loại trang phục này.
- Ồ! Thế thì cô đã lo xa rồi. Tôi vẫn còn trẻ so với nó.
Người đàn ông thoáng mỉm cười sau câu nói của Kim. Trong khi đó cô lại ngồi thần ra, những dấu hỏi to đùng hiện lên trên khuôn mặt hoàn hảo của một thiếu nữ độ xuân thì.
- Ý chú là chú chưa tới ba mươi tuổi ạ???
Cô đứng phắt dậy và tiến về phía người đàn ông, hai mắt vẫn mở to đầy kinh ngạc.
- Tôi là Kiên, đúng hôm nay là tôi tròn hai mươi chín tuổi. Cô có thể gọi tôi là Karo, nhưng đừng gọi tôi bằng chú. Tôi không quen.
Hoàng Kim vỡ òa vì những gì vừa nghe thấy. Cô không thể tưởng tượng rằng người đàn ông mà cô vẫn luôn gọi bằng chú lại trẻ đến thế. Một bác sĩ chưa tròn ba mươi mà đã có thể tạo cho cô một khuôn mặt hoàn hảo như vậy thì quả là khó tin.
- Chú đang đùa cháu phải không ạ?
Cô hỏi lại một cách đầy ngớ ngẩn.
- Đã bảo đừng gọi tôi bằng chú!
Sự gằn giọng tỏ thái độ bất bình của Karo làm Kim giật mình. Dù chỉ mới gặp người này một thời gian ngắn nhưng qua thái độ và cách nói chuyện thì cô nghĩ những điều mình vừa nghe…có vẻ là sự thật. Nếu thế thì đúng là cuộc sống có quá nhiều sự bất ngờ!
Im lặng thêm một vài giây để chỉnh đốn lại tất cả những suy nghĩ trong đầu, cô đứng thẳng người và nở một nụ cười đầy nhí nhảnh:
- Vậy…anh Karo…
- Sao?
Karo nghiêng người trước thái độ của cô gái đứng trước mặt.
- Em cạo râu cho anh nha!
Và thế là chỉ trong vòng hai mươi phút, Kim đã làm một lúc rất nhiều công việc liên quan đến bộ râu. Đầu tiên, cô chạy ra tiệm tạp hóa gần nhà mua về một cây dạo cạo và kem cạo râu, xong đâu đấy, cô cầm tay Karo và kéo vào phòng tắm. Bước cuối cùng là đưa những lát cạo nhẹ nhàng cắt đứt chùm râu như rễ tre trên khuôn mặt vốn vô cùng trẻ trung của người đàn ông thích già trước tuổi. Trong lúc đó thì Karo phản đối rất kịch liệt nhưng vẫn không ngăn được ước muốn trẻ hóa của cô gái nhỏ bé. Và thành quả sau gần nửa tiếng đồng hồ chính là…
- Nhìn đi! Trẻ đẹp thế này mà sao lại tự làm xấu mình vậy chứ!
Hoàng Kim thích thú ngắm nhìn gương mặt mới của Karo trong gương.
- Sao cô dám!
Đối ngược với thái độ vui tươi của Kim, Karo tỏ ra vô cùng bực mình và tức tối. Tuy nhiên từ sâu trong tâm thức, anh vẫn thấy ngạc nhiên khi nhìn lại chính mình sau năm năm tự chôn vùi bản thân trong nỗi đau ký ức. Kim đã không biết rằng từ lâu lắm rồi người đàn ông đứng bên cạnh mình không ăn cơm, không nhìn vào gương và cũng không bước ra khỏi nhà trừ những lúc muốn kết liễu cuộc sống của chính mình.
- Tự làm xấu mình là một cái tội đấy! Phải biết trân trọng bản thân thì mới trân trọng được người khác và được người khác trân trọng…
Kim vừa rửa chiếc dao cạo vừa nói nhẹ nhàng. Hơn ai hết cô thấm cái đau cái khổ khi bị người khác khinh thường và ghét bỏ chỉ vì diện mạo xấu xí. Suốt những năm học phổ thông, Kim không có nỗi một người bạn thân vì bị các thành viên trong lớp cô lập. Mọi người đều đem cô ra làm trò đùa, chẳng ai dám chơi với Kim vì sợ bị ghét lây. Cái nhìn thiển cận về vẻ đẹp bên trong và bên ngoài đã khiến con người bỗng dưng trở thành những kẻ độc ác. Kim là một nạn nhân tội nghiệp của sự thiển cận đó.
Mọi thủ tục nhập học của Hoàng Kim được tiến hành khá suông sẻ, cô không nghĩ người đàn ông trầm tính và có hơi hưởng tự kỷ này lại là một người rất giỏi trong giao tiếp. Cách nói chuyện của Karo thể hiện một sự bản lĩnh và kinh nghiệm như là một nhà đàm phán chuyên nghiệp. Đó cũng là lý do vì sao chỉ cần vài chục phút làm việc với ban giám hiệu học viện thì Kim đã được nhận vào học mặc dù cô nhập học khá trễ.
- Chú… à không…anh!
Kim e dè hỏi khi ngồi trong xe cùng Karo về nhà.
- Gì thế?
Vẫn đôi mắt đầy lơ đễnh, Karo cất giọng phản hồi.
- Sao lúc nãy anh khác với lúc ở nhà thế?
Cô cào đầu, hỏi với thái độ chân chất.
- Tùy môi trường mà thể hiện.
- Là sao ạ?
- Không phải môi trường nào cũng cho phép mình được sống đúng với con người mình đâu.
- Vậy đâu mới là con người thật của anh?
- Cái đó thì cô chưa cần biết…
Cuộc trò chuyện kết thúc với một cái méo miệng đầy chán nản của Kim. Chẳng khi nào cô và Karo có được một đoạn hội thoại dài trên một trang giấy cả, và tất nhiên Karo luôn là người chấm dứt trước và bỏ lại Kim với vẻ mặt ngây ngô chẳng biết gì.
Tuy nhiên chưa bao giờ Kim có ý nghĩ hờn giận hay trách cứ gì Karo, vì đối với cô, Karo chẳng khác nào người sinh ra cô lần thứ hai trên cuộc đời này. Thật không ngoa khi nói anh chính là người đã cho cô cuộc sống mới, một cuộc sống mà cô chỉ dám nghĩ đến trong những giấc mơ vội vã lúc đêm về. Với gương mặt mới, cái tên mới và một lý lịch mới, Kim tự thấy bản thân như một con vịt xấu xí được bà Tiên hóa phép thành thiên nga kiều diễm, được sống trong nhung gấm lụa là và được người người chiêm ngưỡng.
Đến bây giờ Kim vẫn còn nhớ như in cái lần đi siêu thị cách đây một tuần, cô đã tự hào đến mức nào, sung sướng đến mức nào khi được vô vàn những ánh mắt ngây ngất ngưỡng mộ của tất cả mọi người, nhất là những chàng trai khi nhìn thấy mình. Một cảm giác hoàn toàn đối lập với những gì mà cô nhận được trước đây. Ngày trước có thể không ai thèm ngoái lại nhìn một Bình Tâm xấu xí, nhưng bây giờ thì khó ai có thể không quay lại để nhìn Hoàng Kim diễm lệ. Những điều mới mẻ mà khuôn mặt mới đem lại đã thay đổi cách suy nghĩ của Hoàng Kim rất nhiều, rất nhiều, đến mức chính cô cũng không nhận ra…
***
Buổi tối trước ngày đi học đầu tiên, Kim không ngủ được. Cô tự thả mình trong những sự tưởng tượng về thái độ mà các học viên trong trường sẽ dành cho mình. Ắt hẳn đó sẽ là một sự ngưỡng mộ. Kim nghĩ vậy. Một khuôn mặt hoàn hảo như thế này thì làm sao lại không được mọi người yêu mến và quý trọng chứ!!! Kim tự nhìn mình trong gương rồi mỉm cười sung sướng. Một món quà đặc biệt, món quà mà chưa bao giờ cô mơ tới bỗng dưng rơi xuống đầu cô và làm thay đổi toàn bộ mọi thứ. Chẳng mấy chốc mà Kim đã quên đi mình của ngày xưa, quên như những sự ghẻ lạnh, những trận đòn roi và những nỗi đau mà Bình Tâm đã phải gánh chịu. Có thể đó là một điều tốt. Sống mà nghĩ đến quá khứ quá nhiều, nhất là quá khứ đó là một quá khứ hãi hùng thì chỉ khiến con người thêm tổn thương mà thôi…
Dừng lại vài giây trước cửa phòng Kim, Karo khẽ cười nhẹ. Sự sung sướng hạnh phúc của cô gái nhỏ, một người con gái xa lạ bỗng dưng nhảy ập của cuộc đời anh khiến Karo thấy tim mình đỡ phần nào đau đớn. Nét ngây ngô và chân thành của Kim làm sống lại trong anh những phút giây của thưở trước, một giai đoạn, một thời kỳ huy hoàng mà theo anh đã mãi mãi chìm vào lãng quên.
Sáng!
Trong một bộ váy khá trau chuốt, Kim đứng ngay ngắn bên cạnh chiếc xe ô tô của Karo và chờ đợi anh đưa đến trường. Nhưng mọi thứ có vẻ không như Kim nghĩ khi Karo lửng thửng bước ra với bộ quần áo nhàu nhĩ và chẳng có dấu hiệu nào là muốn lên xe và chở cô đi học.
- Sao còn đứng đó làm gì? Trễ rồi.
Kim trố mắt nhìn, đầu óc vẫn ngơ ngác không hiểu anh chàng đứng trước mặt mình đang nói gì.
- Tôi không chở cô đi học đâu. Cô đâu phải vợ tôi, càng không phải là con tôi. Cô cũng đã lớn thì cần phải biết tự lập.
Kim ngơ ngác tập hai. Cô chỉ mới tới đây ở chưa đầy hai tháng, cuộc sống mới cô còn chưa kịp thích nghi, đường xá cô cũng không rành thì làm cách nào mà tự đến trường được.
- Đừng tròn mắt như thế. Đi bộ ra ngoài kia khoảng ba mươi mét là trạm xe buýt. Đúng sáu giờ hai mươi là xe đến. Cô lên và ngồi yên cho đến khi xe dừng lại ở trạm thứ hai. Đến lúc ấy cô xuống xe, rẽ phải đi thêm vài mét thì sẽ tới trường. Đơn giản thế thôi.
Vẫn giữ thái độ ngờ ngẫn, Kim đứng bất động. Có một sự sụp đổ nhè nhẹ trong Kim. Chí ít thì ngày đầu tiên đi học thì cô cũng được nên đưa đến trường để lấy không khí chứ!
- Còn đứng đó à! Năm phút nữa là xe đến đấy! Buổi đầu tiên trễ học thì sẽ không hay đâu!
Karo nói lớn với thái độ nghiêm túc. Kim bắt đầu thấy rùng rùng người khi nhận ra là anh đang nói thật!
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Cô vội vã quay gót và co giò chạy. Thật không ngờ là Karo cho cô đi xe buýt thật. Nếu thế thì đáng lẽ trước đó anh đừng nên chở cô bằng cái thứ bốn bánh ấy để cô không phải hoang tưởng tới mức này.
Như vội nhớ ra điều gì đó, Karo gọi với lại.
- Này! Mệnh lệnh! Mệnh lệnh!
Có thể các bạn chưa biết, nhưng ngày đầu tiên Kim bước ra đường với gương mặt mới, Karo đã bắt Kim phải thực thi một mệnh lệnh. Đó là khi ở ngoài đường, Kim bắt buộc phải đeo khẩu trang. Ban đầu cô cũng khá ngạc nhiên trước mệnh lệnh kỳ cục này, nhưng sau đó thì cũng phải cố gắng chấp nhận vì như đã chia sẻ, đối với Kim, Karo chẳng khác nào một ân nhân cứu mạng, chính xác hơn là cứu cả cuộc đời của cô, vì thế anh ta có nói gì thì cô cũng đều nghe theo hết.
***
Hiện tại, Hoàng Kim đang là một trong số rất nhiều người đứng chen chúc nhau trên chiếc xe buýt màu đỏ đông nghịt. Vì tới muộn nên không còn ghế cho Kim ngồi, và cô đành phải đứng với chiếc váy ngắn ngang đầu gối, xung quanh toàn những người đàn ông mà theo cô là vô cùng xa lạ và đáng sợ.
Đoạn đường đến trường có vẻ không được êm ái. Chiếc xe chạy khá xóc và luôn bị nhấp nhô. Vốn là người không miễn dịch được với các căn bệnh liên quan đến đi tàu xe nên Kim rất khó khăn khi cố gắng vượt qua sự khó chịu từ cái dạ dày đỏng đảnh của mình.
Đang tính moi móc trong cặp một thứ gì có thể giải quyết được tình trạng chuẩn bị nôn ói của mình, Kim khựng lại khi thấy người đàn ông lùn tịt đứng trước mặt đang đưa tay tiến gần vị trí nhạy cảm phía trên của cô gái với mái tóc xoăn dài bên cạnh. Có lần coi phim, Kim đã thấy người ta đóng cảnh này. Một cách hoảng hốt, cô vội vàng nhích lại để báo cho cô gái đó biết tình hình. Khổ nỗi xe buýt quá đông người, ai cũng lo làm việc của mình và không có thái độ nhường đường nên Kim không tài nào bước nhanh được. Mồ hôi của cô bắt đầu tuôn ra, một phần vì nóng chật, phần còn lại vì bàn tay của gã đàn ông bệnh hoạn ấy đã tiến rất sát người của cô gái tóc xoăn khiến Kim lo lắng. Xe buýt quá đông nên có vẻ như cô gái đó không cảm nhận được mình đang sắp gặp nguy hiểm!
Thật may khi tay Kim đã chạm được vào mái tóc của cô gái, thu hết sức lực, cô hét lớn:
- Tránh ra đi!!!!!!!!!!!
Kèm theo đó là một cái nắm tóc thật chặt để kéo cô gái sang một bên.
Vài giây sau, xe buýt nhốn nháo cả lên. Tài xế suýt nữa thì loạng choạng tay lái khi xe lắc lư quá mạnh. Tất cả những điều đó là “nhờ” cả vào Hoàng Kim!
- Gì thế hả? Tao làm gì mày mà mày giật tóc tao hả???
Tiếng quát đanh đá đến chát tai của cô gái tóc xoăn khiến cho toàn bộ mọi người dựng tóc gáy. Cũng không trách được cô ta khi mà một cơ số tóc trên đầu cô nàng đã nằm gọn trong tay Kim. Còn Kim thì vẫn đứng ngơ ngác trước cái nhìn của hàng trăm con mắt xung quanh mình.
Hành động nghĩa hiệp của Kim nếu xét về động cơ thì rất đáng khích lệ. Tuy nhiên vì đặt trong bối cảnh khá éo le nên nó đã đem lại một hệ quả khôn lường. Ngay khi Kim nắm chặt tóc của cô gái và kéo sang một bên, đối với Kim đó đơn thuần chỉ là một phản xạ để đẩy một thứ gì đó ra khỏi nguy hiểm. Nhưng cô lại quên mất rằng mình đang nắm đầu tóc của người ta chứ không phải là tay hay chân của họ nên việc kéo mạnh như thế là rất rất phản tác dụng. Vì chiếc xe quá xóc và theo quán tính của con người nên sau khi bị Kim kéo như vậy thì cô gái bị ngã nhoài sang một bên, đập vào cột sắt và va chạm với những người đang ngồi trên ghế. Tuy nhiên chừng ấy vẫn không thấm tháp gì so với nỗi đau đứt phăng từng sợi tóc mà Kim đã gây ra cho cô nàng.
Và bây giờ thì Kim đang gặp phải cảnh tình ngay lý gian…
- Mày nói đi! Hà cớ gì mà mày lại túm tóc tao rồi kéo đi như thế hả??? Nói!!!
Với gương mặt đỏ phừng, cô gái cứ thế hét dựng lên làm tất thảy mọi người trên xe thu người lại vì sợ hãi.
- Không…không…tôi chỉ là…
Lần đầu tiên gặp phải tình huống trớ trêu này nên Kim không biết phải làm thế nào cả. Chỉ biết đứng trân ra và nói lắp bắp.
- Chỉ là cái gì??? Nói nhanh! Nói!!! Hay mày muốn tao túm tóc mày rồi kéo sang một bên giống như mày đã làm với tao???
Cô nàng hùng hổ tiến lại gần Kim với ánh mắt chứa đầy thù hận.
- Tôi…tôi chỉ muốn giúp chị…Tôi…tôi thấy anh kia định giở trò sàm sỡ chị nên…nên…
Kim run rẩy vừa nói vừa chỉ tay về phía gã đàn ông lùn tịt nãy giờ vẫn đứng trơ như trời trồng.
Cô gái tóc xoăn nhìn sang kẻ đang đứng trước mặt mình, sau tích tắc, cô nàng tiếp tục hét lên:
- Trời ơi mày bị điên à!!! Đây là anh trai tao đó! Mắt mày bị vấn đề gì mà đi bảo anh tao sàm sỡ tao hả con ngốc kia!!!! Riêng việc mày đeo khẩu trang kín mít như con khùng cũng đủ biết mày thuộc thể loại nào rồi! Muốn gì đây hả???
Kim tá hỏa. Cô không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng này. Chưa kịp định hình hoàn toàn, cô cùng mọi người trong xe hoảng hốt khi nhìn thấy cô gái tóc xoăn tiến sát trước mặt Kim và đưa tay lên cao chuẩn bị giáng cho Kim mấy cái tát trả đũa.
- Thôi em! Con nhỏ này chắc không cố ý đâu! Lúc nãy đúng là anh định đưa tay để che lại vết rách trên nách áo của em. Có lẽ con nhỏ nhìn thấy, không biết anh là anh em nên nó hiểu nhầm. Đang chỗ đông người, em đừng làm to chuyện!
Thật bất ngờ khi chính anh trai của cô nàng đó lại đứng ra bảo vệ Kim. Mọi người trong xe ai cũng hùa theo để nói hộ cho Kim. Có lẽ thái độ sợ hãi và sự run rẩy lập bập của cô khiến ai cũng tin là cô không cố ý.
Cô gái dù rất muốn ra tay nhưng trước sự ngăn cản của mọi người đành phải xuống nước. Ngoa nguýt thêm vài cái để đỡ tức, cô nàng trở về chỗ và không quên trách cứ ông anh trai vì cái tội vô duyên khi dám nói việc cô bị rách áo cho mọi người nghe. Những người xung quanh cũng che miệng cười trước hành động của hai anh em kỳ quặc.
Riêng Kim, cô rối rít xin lỗi và cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ. Một bài học nhớ đời về việc hành động vội vàng dành cho Kim. Cũng may tình hình chưa đến mức quá tệ, nếu không ngày đầu tiên đi học có lẽ sẽ trở thành ngày đáng sợ nhất trong chuỗi ngày tiếp theo của cô nàng.
Đến trạm dừng đầu tiên, Kim nhìn thấy anh trai của cô gái tóc xoăn đã xuống xe. Không hiểu sao Kim cảm thấy vô cùng có lỗi với người đàn ông ấy. Thật may đó là một người tốt và hiểu chuyện, nếu không chắc cô sẽ chịu bầm dập trước cơn thịnh nộ của em gái anh ta.
Cuối cùng thì trạm xuống của Kim cũng đến, cô vội vã xuống xe và bước đi thật nhanh. Bây giờ Kim mới thấy biết ơn chiếc khẩu trang mà mình đang đeo. Nhờ nó mà không ai nhận ra cô cho dù cô vừa gây nên một chuyến khá là động trời…
Thở mạnh vài cái lấy tinh thần, Kim chạy thật nhanh tới Học viện. Mọi sự hướng dẫn của Karo đều chính xác thì phải. Vì ngay khi xuống xe và rẽ tay phải thì chỉ khoảng mấy bước chân là Kim đã nhìn thấy cổng trường.
“Đẹp và to thật!!!”
Kim thầm nghĩ trong đầu và mỉm cười. Lúc học lớp mười hai, cô đã có mơ ước được trở thành ca sĩ, đứng trên sân khấu đầy màu sắc và hát những bài hát thật hay cho mọi người nghe. Mẹ Kim hát rất tuyệt, và Kim muốn trở thành ca sĩ cũng vì mẹ chứ không phải vì đam mê. Cô muốn hát cho mẹ nghe và để mẹ tự hào vì sự lung linh và tỏa sáng của cô dưới ánh đèn nghệ thuật. Khi bị dì Mai bắt thôi học sau khi tốt nghiệp cấp ba, Kim đã uất ức một thời gian dài và cứ ngỡ cuộc đời mình đến đây là chẳng còn tia sáng nào nữa. Thật không ngờ hôm nay cô lại được đứng trước cổng của Học viện và được làm học viên chính thức của Khoa thanh nhạc. Càng nghĩ Kim càng thấy hạnh phúc biết bao…
Karo!…
Đó là người mà Kim nhớ đến nhất trong lúc này. Nếu không có anh, nếu không có buổi tối định mệnh ấy thì có lẽ cuộc đời cô sẽ không tươi sáng được như bây giờ. Thật bật ngờ và khó lý giải…
Mãi suy nghĩ vẩn vơ, Kim không để ý rằng mình đang được chú ý bởi rất nhiều học viên xung quanh. Họ dừng lại nhìn Kim vài giây rồi bước đi, tranh thủ cùng nhau cười một nụ cười đầy trêu chọc. Ngơ ngẩn một hồi, cô mới nhận ra nguyên nhân của điều đó. Phải. Đó chính là chiếc khẩu trang.
Mọi thứ bỗng chốc khác hẳn khi gương mặt Hoàng Kim được tỏa sáng dưới ánh nắng. Ít nhất cũng phải có đến mười chàng trai xung quanh đó đứng ngẩn tò te khi nhìn thấy cô. Tuy nhiên họ cũng chỉ nhìn một vài giây rồi đi tiếp. Kim ngơ ngẩn tập hai. Cất vội chiếc khẩu trang vào cặp, cô nhẹ nhàng bước vào Học viện. Một cảm giác thật không ổn chút nào. Kim không nghĩ sự xuất hiện của mình lại chỉ có vậy. Nó không giống những gì cô tưởng tượng vào tối hôm qua…
Và rồi Kim nhận ra vì sao mình lại bị thất vọng như thế. Trong một thế giới toàn người đẹp như thế này thì cô bỗng chốc trở nên bình thường. Trước mặt Kim bây giờ là nhiều, không, rất nhiều học viên nữ xinh đẹp xuất hiện. Họ có những gương mặt xinh xắn và những bộ đồ sành điệu đắt tiền. Kim dù đẹp hoàn hảo nhưng so tổng thể bề ngoài lại chẳng