--> Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm - game1s.com

Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm

Chương 1: Lạp Diễm Thấu Hương Môn Đồ Xúc Đại Giới Sám Sát Hối Quá Lão Hiệp Động Từ Tâm

Thiên Nam, Trấn Ba huyện vốn là một tòa tiểu thành nằm giữa vùng núi non.

Cảnh vật phong thổ không khác gì vùng Xuyên Bắc nhưng tính tình người dân hung hãn hoang dã. Giữa đời Thanh đại loạn khắp nơi, thảo khấu, sơn tặc thường đánh cướp thương khách nên đường thông thường rất là gian nan. Người đi ra ngoài nếu bản thân không biết võ nghệ tất phải nhờ bảo tiêu bảo vệ, không thì đi một bước cũng gặp nguy hiểm nên lúc đó việc làm ăn của tiêu điếm rất thịnh vượng mà người học võ cũng tăng nhiều.

Ngoài thành Trấn Ba có một lão quyền sư tên Bào Chấn Phi danh xưng Bào Côn Lôn vì lão quen sử dụng một thanh Côn Lôn đao. Hình thức đao này không khác với đao bình thường. Chỉ có sức nặng đặc biệt trầm trọng và đao pháp của lão cũng khác với mọi người, thời thiếu niên lão từng gia nhập quân ngũ lập được quân công. Thời trung niên dựa vào bảo tiêu làm sự nghiệp, mở mười mấy tiêu điếm ở các vùng Thiểm Nam, Xuyên Bắc. Trong tiêu điếm có các tiêu đầu nổi tiếng, phần lớn là hậu sinh vãn bối của lão. Sau đó đến tuổi sáu mươi kiếm được gia sản đã nhiều, liền giao tiêu điếm cho nhi tử và bọn đồ đệ của lão kinh doanh, lão trở về gia trang hưởng phúc.

Lúc này, Bào Chấn Phi đã sáu mươi tư, râu tóc đã bạc nhiều, thân thể mỗi ngày một mập thêm, lão sợ rằng sự to béo đó đến mức đáng sợ dễ bị phong hàn bệnh tật, bèn không dám lơ là luyện tập. Mỗi buổi sáng đều múa mấy đường đao, đánh mấy bài quyền.

Lúc hoàng hôn cưỡi ngựa chạy vài vòng trước sau thôn làng.

Thôn gia lão cư trú tên gọi Bào Gia thôn. Phía trước là một dãy núi xanh biếc, phía đông là một con sông nhỏ, phía tây là sơn dã, phía bắc là Trấn Ba huyện thành phong cảnh tráng lệ như vùng Giang Nam nhưng ẩn tàng vẻ hung hãn.

Bào Chấn Phi tuy là người nổi tiếng khắp thôn nhưng điền trạch của lão không lớn.

Trong nhà cũng không có người hầu kẻ hạ. Làm việc cho lão toàn bộ là bọn đồ đệ.

Đồ đệ Bào Chấn Phi tổng cộng có hơn ba mươi người. Phần đông chia nhau cư trú ở các nơi. Hiện giờ tùy tùng cho lão chỉ có sáu người. Sáu người này và con thứ của lão giúp lão mọi việc kinh doanh và gia vụ như trông trọt, gặt hái, nuôi trâu ngựa … lão không cần thuê người ngoài.

Người học võ với lão bất tất đưa lễ vật gì. Chỉ cần mỗi ngày đều phải đến luyện, sau năm năm nhất định đầy người võ công, nhưng giới điều Bào Chấn Phi lập ra cho môn đồ vô cùng nghiêm ngặt. Tổng cộng có sáu điều:

thứ nhất không được sát thương người vô tội, điều hai không được háo sắc tham dâm, điều ba không được trộm cắp tài vật, điều bốn không được áp bức người cô quả, điều năm không được miệt thị sư môn, điều sáu không được bội nghĩa phản đạo nghĩa. Trong đó, nặng nhất là tội gian dâm. Vì Bào lão tin câu nói “vạn ác dâm vi thủ” (vạn tội ác, tội dâm đứng đầu). Lão hành tẩu giang hồ hơn bốn mươi năm, giết hơn ba mươi mạng người đều là bọn gian phu dâm phụ không phải là kẻ vô tội.

Đại đệ tử của lão là Thường Chí Cao vì luyến ái một phụ nhân giang hồ mãi võ, bị lão biết lập tức buộc Thường Chí Cao tự đoạn một cánh tay, tứ đệ tử Tưởng Chí Diệu lúc xem kịch trêu ghẹo một phụ nữ, lão gặp được lập tức móc một mắt. Đệ tử thứ hai mươi ba Hồ Chí Khai tư thông với chị dâu, lão hay được cho người đưa một phong thư, trên thư không có một chữ chỉ có dấu tay của lão để lên. Hồ Chí Khai biết sư phụ muốn lấy mạng gã bèn tự sát mạng vong.

Vì lão quyền sư đối với bọn môn đồ tàn khốc như vậy nên môn đồ luôn nghiêm nghiêm cẩn cẩn, ra cúi đầu vào cúi đầu, trên đường gặp phải phụ nữ chạm ngay mắt cũng không dám nhìn, bọn họ còn hơn cả một đệ tử Phật gia.

Hôm nay, tháng hai bầu trời mùa xuân tùng liễu chung quanh thôn xã đều xanh tươi, cây cỏ đã lộ mầm non, lúa mạch đã cao gần nửa thước, tiếng chim hót ríu rít, bầy ngựa như phát cuồng ngày đêm luôn hí vang như tìm kiếm bạn đời.

Sáng sớm, Bào lão sư thức dậy. Phương đông đã đỏ rực ánh thái dương nhưng trú phòng của Bào Chi Lâm nhị nhi tử của lão vẫn còn chưa mở cửa. Bào lão sư bực bội vì tức phụ mà nhị nhi tử vừa cưới vào nhà không đến hai tháng vậy mà đã hủy đi một nam nhân hùng tráng. Đến giờ này hắn còn không thức dậy. Lẽ nào võ công tu luyện ba, bốn năm hắn ném bỏ đi.

Bào lão sư tức tối nghĩ như vậy, rồi đằng hắng lớn mấy tiếng để nhị nhi tử trong phòng nghe thấy, rồi lão đi đến khoảng đất bằng phẳng trước cửa, thấy sáu đồ đệ đang múa quyền, khua đao, vũ côn.

Lão quyền sư chấp tay sau lưng bước đến. Đầu tiên đến trước mặt Trần Chí Tuấn, môn đồ thứ hai mươi chín. Trần Chí Tuấn đang đánh Thông Bối quyền, đánh đến chiêu cuối cùng là Lưỡng Xí Dao.

Bào lão sư khoát tay lộ vẻ tức giận nói:

- Không đúng.

Rồi tự lão làm động tác hai tay dang ra, chân xuống tấn, hai quyền từ từ thu về trước ngực rồi tay phải tạt ngang thẳng như cánh chim rồi từ từ thu về trước ngực đồng thời tay trái tung ra, liên tiếp luyện hai lần.

Bào lão sư đã bớt tức giận, chậm rãi đứng sang một bên, bảo Trần Chí Tuấn luyện thử.

Chí Tuấn theo tư thế của sư phụ, luyện lại bốn năm lần. Bào lão sư mới gật đầu rồi quay người đến xem Lỗ Chí Trung, đệ tử thứ mười bốn và Thái Chí Bảo là đệ tử thứ hai mươi lăm đang đối đao.

Lỗ Chí Trung là môn đồ đắc ý của Bào lão sư, đao pháp của hắn không chút sai sót, còn đao pháp của Thái Chí Bảo thật là không xong.

Bào lão sư đứng xem không đến năm phút, Thái Chí Bảo đã lộ ra đến sáu, bảy sơ hở mà sư phụ càng đứng xem, hắn càng cảm thấy chân tay luống cuống. Bào lão sư nổi giận, bước tới đá một cước. “Keng” cương đao trong tay Chí Bảo bị đá rơi xuống đất. Chí Bảo mặt đỏ bừng, tay phải tê chồn, đành xòe tay trái khom người lượm cương đao đưa đến cho lão sư. Lão sư không nhìn đến gã mà bắt đầu đối đao với Lỗ Chí Trung. Vì tuổi hạc đã cao đao quang của lão sư tuy không được linh hoạt nhưng đao pháp không chút sơ hở. Qua lại hơn hai mươi hiệp. Lỗ Chí Trung sợ sức lực sư phụ yếu mệt bèn thu đao nhảy sang một bên.

Bào lão sư ném đao vào Chí Bảo nói:

- Đao pháp vừa rồi của ngươi, trên giang hồ chỉ cần gặp bọn võ lâm mạt học cũng đủ bỏ mạng.

Chí Bảo cúi gầm mặt xuống hổ thẹn không nói được một câu. Bào lão sư đi khỏi, định đến xem Mã Chí Hiền đệ tử thứ hai mươi mốt đang luyện song câu thì nhị nhi tử của lão Bào Chí Lâm được mệnh danh Tiểu Côn Lôn từ trong cửa bước ra.

Bào lão sư vừa thấy nhị nhi tử sắc mặt vàng vọt ốm yếu, tinh thần bạc nhược, lão càng giận dữ, không thèm nhìn hắn một cái, bước đến chỉ điểm Mã Chí Hiền sử dụng song câu.

Bào Chí Lâm ra vẻ thản nhiên bước ra đánh mấy bài quyền rồi đứng qua một bên nghỉ mệt. Lão sư cũng không lý đến hắn, quay người đến xem Giang Chí Thăng sử dụng bao kiếm.

Giang Chí Thăng là đệ tử thứ ba mươi, học võ chưa được ba năm nhưng võ nghệ của hắn đã vượt qua tất cả sư huynh. Múa xong một bài kiếm, hắn đến giá binh khí cầm lấy cương đao rồi đi hai bài đao. Thân nhẹ, đao nhanh không những không chút sai sót mà tư thế còn rất phong lưu.

Lão sư nhìn thấy thầm gật đầu, đồng thời lòng có chút đố kỵ, nếu ta có đứa con như vậy thì dù có chết cũng yên lòng nhắm mắt, bí quyết bốn mươi thế Côn Lôn đao của ta không đến nỗi không có chỗ không dùng. Lại thấy Giang Chí Thăng mặc áo tơ xanh, quần lục trắng bím tóc đen nhánh vấn lên đầu, gương mặt trong trẻo mi thanh mục tú như một thiếu phụ xinh đẹp.

Bào lão sư thấy dáng dấp như vậy thì cảm thấy không mấy thích thú, lão chắp tay sau lưng quay người đến trước mặt nhi tử. Bào Chí Lâm cố ý tung quyền cước hai, ba cái.

Sau đó vọt người lên cao một thước ra vẻ đã luyện tập đến cao điểm khiến Bào lão sư giận đến nỗi định giằng lấy cương đao trong tay Giang Chí Thăng chém con lão mấy nhát.

Đột nhiên, một câu chuyện có cách đây ba mươi năm hiện lên trong trí. Lão lại không nén được gấp rút quay người đến xem đệ tử thứ hai mươi Lưu Chí Viễn sử dụng thương pháp, rồi lão vào trong nhà.

Lão sư vừa khuất cửa, bọn đồ đệ bên ngoài liền buông tay, Lưu Chí Viễn ném thương, tháo con tuấn mã cột dưới gốc hạnh phi về hướng nam để du ngoạn.

Giang Chí Thăng đặt đao lên giá binh khí rồi nói chuyện phiếm với Trần Chí Tuấn, Bào Chí Lâm kéo Mã Chí Hiền cười cợt chuyện trò với nhau.

Thái Chí Bảo đứng bên cạnh giờ vẫn còn đỏ mặt chợt nói:

- Sư phụ ra kìa!

Lời gã vừa phát ra, bọn người lập tức đều ngừng chuyện phiếm, kẻ thì an tọa dưới đất điều tức, kẻ thì cầm đao, cầm thương, múa kiếm.

Chí Lâm thấy phụ thân một tay cầm tẩu thuốc dài, một tay dẫn tiểu tôn nữ mới mười một tuổi trong cửa bước ra. Lão sư đưa mắt bồi hồi nhìn ra ngoài cửa. Tiểu cô nương trong miệng hát nhỏ bài sơn ca. Vừa đi, vừa đưa cặp mắt thơ ngây trong sáng nhìn lão tổ phụ.

Chợt lão sư dừng bước gọi:

- Chí Trung!

Chí Trung vội buông đao chạy tới đứng trước mặt lão sư cung kính hỏi:

- Sư phụ, có gì dặn dò?

Lão sư nói:

- Ta muốn bảo ngươi ngày mai đi Hán Trung thăm đại ca ngươi vì lần trước Lục sư huynh đến nói chân đau của đại sư ca đã bộc phát, không biết giờ đã lành chưa?

Chí Trung gật đầu nói:

- Ngày mai đồ đệ lên đường. Đồ đệ nghĩ chân đau của đại ca không đến nỗi nặng đâu.

Lão sư gật đầu nói:

- Được. Đừng vòng vo quá, ngày mai cứ lên đường.

Dứt lời, lão quay người trở vào trong sân, tiểu tôn nữ nheo mắt nhìn Chí Thăng cười cười, vì mọi ngày hắn rất thích vui đùa với cô bé. Một lát, lão sư dắt tiểu tôn nữ vào trong cửa. Bọn môn đồ cũng cất binh khí cùng khiêng giá binh khí vào trong cửa.

Chí Tuấn và Chí Hiền quét sân. Chí Viễn cho ngựa ăn, Chí Thăng dọn dẹp chung quanh rồi vào nhà. Chí Lâm ngồi xổm dưới đất một hồi rồi vào cửa trở về phòng. Chí Trung lại chỗ sư phụ để nghe lão sư dặn dò.

Bào lão sư ở phòng phía bắc có ba gian sáng sủa. Lão sư cùng tiểu tôn nữ đang dùng điểm tâm. Trưởng tử của lão tên Bào Chí Vân giờ đã bốn mươi, cưới Khương Phương thị giờ cũng tứ tuần, chỉ sinh một nữ nhi tên gọi A Loan. Đây là tiểu tôn nữ mà lão sư yêu thương nhất.

Hiện giờ Bào Chí Vân đang mở một phiêu điếm ở Hán Trung làm ăn phát đạt. Vì ba năm trước Bào Chí Vân bảo tiêu ngang Tần Lĩnh gặp phải bọn sơn tặc muốn cướp hàng. Lúc đó, dưới tay Chí Vân có hai tiêu đầu, ba người chiến đấu với bọn sơn tặc. Kết quả ba người đều bị ngân châm đả thương. Xe hàng cũng bị đánh cướp. Chí Vân phải bồi thường trên một ngàn lượng. Vết ngân châm đả thương trên đùi tuy đã trị lành nhưng mỗi lần tiết trời lạnh lẽo vết thương lại tái phát. Mấy ngày trước, có người mang thư tới bảo với lão sư, vết thương Chí Vân bộc phát không thể xuống giường nên lão sư mới phái Chí Trung đi thăm hỏi.

Bào lão sư giao cho Chí Trung mấy nén vàng làm lộ phí còn Phương thị đưa ra một bọc bạch dược Vân Nam chuyên trị vết thương, giao cho Chí Trung mang đến cho trượng phu của mình.

A Loan kéo tay Chí Trung nói:

- Lỗ sư thúc, người đem tiểu nhi đi thăm phụ thân với.

Chí Trung nhìn thấy A Loan đưa cặp mắt đen nhánh nhìn mình nhăn nhăn mũi.

Chí Trung cười cười.

Lão sư nói với tôn nữ:

- Phụ thân con thương thế đang tái phát, nhất định đau đến nỗi không quan tâm đến gì khác, đâu thể vui chơi với tiểu nhi.

Còn A Loan không ngớt gọi Chí Trung đưa đi.

Bào lão sư sầm mặt lộ sát khí, dặn dò Chí Trung:

- Ngươi bảo bọn họ đi thám thính xem bọn sơn tặc bây giờ ở đâu để bọn ta báo thù.

Thêm nữa, lần trước có người nói, hành vi của Viên Chí Nghĩa có điều bất chính, bảo đại ca ngươi cẩn thận một chút, không chừng vài hôm ta sẽ đến Hán Trung.

Chí Trung liên tiếp đáp “Vâng”. Nhận hành lý và ngân lượng rồi đi ra.

Nhà Chí Trung ở trong thành, gia trung có một hiền thê với hai con gái, gia cảnh bần hàn.

Dựa vào võ công của gã, có thể làm tiêu đầu hộ tống hàng nhưng lão sư cảm thấy hắn làm việc đáng tin, bèn lưu hắn lại trong nhà. Vì thế đã cản trở tiền đồ của hắn. Hắn thường nghĩ đến việc đi bảo tiêu và nhờ vào bọn sư huynh giúp đỡ nhưng không xong nên hắn thấy chỉ còn cách ra ngoài tìm cơ hội.

Mới ra khỏi cửa phòng gặp một người đi vào. Thì ra là sư đệ Giang Chí Thăng.

Hắn bước lên nói:

- Sư đệ, đến tiễn huynh đó sao? Ngày mai huynh mới đi.

Gương mặt trắng của Chí Thăng mang nét cười nói:

- Đệ biết ngày mai sư huynh mới đi. Đệ đến gửi huynh mang giùm chút đồ.

Chí Trung nhường cho Chí Thăng bước vào trong phòng. Chí Thăng làm lễ với sư tẩu, Chí Trung hỏi:

- Sư đệ ngồi xuống. Đệ muốn huynh mang giúp vật gì?

Chí Thăng cười đáp:

- Không có đồ vật gì khẩn yếu.

Bèn lấy ra hai lượng vàng và một tấm giấy trên đó viết những món cần mua:

tơ hồng mười thước, phấn hồng bốn hộp, son hai mươi thỏi thêm mấy món trang điểm.

Tiền và giấy giao vào tay Chí Trung, Chí Thăng nói:

- Sư ca có thể tùy tiện thêm bớt, tiền dư mua nhiều một chút, tiền thiếu thì mua ít nhưng son phấn phải mua đủ vì loại đó ở đây không tốt, còn ở Hán Trung rất nổi tiếng.

Chí Trung cầm lấy tờ giấy xem rồi chau mày nói:

- Sư đệ, cần phải học tính thật thà một chút. Đệ không biết sư phụ hận nhất mấy việc này.

Chí Thăng vội khoát tay nói:

- Sư ca, đừng đa nghi. Những việc bậy bạ bên ngoài, một chút đệ cũng không có.

Đây đều là đệ muội của huynh muốn mua.

Chí Trung cười nhạt nói:

- Đệ muội là người thế nào huynh không biết sao. Đã có hai con rồi lẽ nào dùng loại son phấn này.

Chí Thăng nghiêm giọng nói:

- Sư ca không tin có thể đến nhà đệ hỏi nàng xem.

Chí Trung nhận lấy ngân lượng và tờ giấy, khoát tay nói:

- Được rồi, huynh mua cho đệ, nhưng ta khuyên đệ hãy thực thà một chút vì người trẻ tuổi tuấn tú như đệ rất dễ trộm hoa hái liễu. Mấy sư huynh đệ của chúng ta ai cũng có lòng xấu, có một chút chuyện bọn chúng đều đi cáo mật. Sư phụ chỉ cần nghe đồ đệ có việc bậy bạ lập tức coi đó là thú nhân, một chút cũng chẳng dung tình.

Chí Thăng gật đầu nói:

- Đệ biết, sư ca an tâm. Đệ sống chung một thôn với sư phụ, lẽ nào không biết tính tình người cổ quái huống hồ đệ đã có thê tử, giờ cũng sắp ba mươi rồi, sao có thể làm việc gian dối bên ngoài?

Dứt lời, cười cười cáo từ đi ra. Vừa ra khỏi cửa lòng rất khó chịu, thầm nghĩ:

“Rõ ràng son phấn thê tử muốn mua. Chí Trung lại nghi ngờ ta dan díu với nữ nhân bên ngoài. Cho dù ta thật quen biết nữ nhân khác, ai có thể xen vào được. Sư phụ dù là phụ thân ta cũng không thể quản thúc được. Ta học võ với lão chứ không theo học làm hòa thượng, làm thái giám”.

Chí Thăng hậm hực bỏ đi đến một ngã tư, chợt nghe có người cao giọng gọi:

- Giang đại gia! Giang đại gia.

Chí Thăng nhìn thấy thì ra là Đỗ Tam.

Đỗ Tam là người cùng thôn, trong nhà nuôi một con lừa nhỏ hồng hồng, bụng màu trắng. Gã chuyên dắt lừa này đi ăn cỏ. Mọi người đều gọi hắn là Đỗ đà tử.

Lúc đó, Đỗ Tam tay dắt lừa bước đến hỏi:

- Giang đại gia, hôm nay sao nhàn hạ vậy? Vào trong thành à? Không đến nhà Bào lão đầu học võ sao?

Chí Thăng nói:

- Đi chứ. Không đi không được. Ai bảo ta nhận làm đệ tử của sư phụ cổ quái này.

Đỗ đà tử mỉm cười nói:

- Đại gia tự chuốc khổ. Nhận sư phụ như vậy không bằng đi tìm một nhà đại tài chủ làm sai dịch cho họ còn hơn. Đại gia là người đọc sách làm sao hiểu được bọn họ.

Lời nói này khiến lòng Chí Thăng buồn bực, bèn hỏi:

- Ngươi đi làm gì vậy? Ở đây đợi chủ sao?

Đỗ Tam cười nhạt:

- Không phải! Tiểu nhân đến phía đông tiếp đón một người.

Giang Chí Thăng buột miệng hỏi:

- Đón ai vậy?

- Phía đông có nhà một quả phụ. Năm ngoái đã lập gia đình cho nhi tử, chính là khuê nữ của Củng ngốc tử Củng gia trang. Năm nay mới mười tám tuổi. Người xinh đẹp cực kỳ nhưng vào nhà không đến mười ngày, hán tử đã lên Hưng An phủ học nghề mua bán, dứt bỏ tiểu tức phụ tuổi trẻ, xinh đẹp ở nhà. Mẹ chồng nàng dâu lại bất hòa. Quả phụ này thật lợi hại còn tiểu tức phụ cũng không phải tay vừa. Thường thường trở về nhà cha mẹ. Ngày mười bảy tiểu nhân mới đón về hôm nay không đến hai mươi đã bảo đưa đi về nhà cha mẹ, mỗi lần về chí ít cũng hơn nửa tháng.

Chí Thăng cười nói:

- Ngươi đưa đi đón về hoài như vậy, tương lai không chừng dẫn tức phụ người ta đi luôn.

Đỗ Tam nhăn mũi nói:

- Dù tiểu nhân mong muốn người ta, người ta cũng không chịu chạy theo tiểu nhân.

Nếu đổi được gương mặt tuấn tú của đại gia thì xong rồi.

Chí Thăng cười nói:

- Ngươi mau đi đón người. Đừng để người ta chờ đợi lo lắng.

Dứt lời, Chí Thăng quay người đi. Đỗ Tam lại kéo lừa chạy theo gọi:

- Giang đại gia.

Chí Thăng dừng chân ngoảnh đầu lại hỏi:

- Việc gì?

Đỗ Tam nói nhỏ:

- Qua hai ngày xin đại gia cho tiểu nhân mượn mấy đồng.

Chí Thăng trợn mắt nói:

- Việc làm ăn của ngươi tốt như vậy, tại sao lại muốn mượn tiền?

Đỗ Tam nói:

- Ây dà! Việc trong nhà tiểu nhân, đại gia không biết sao? Phụ thân tiểu nhân đã hơn tám mươi, còn lão nương, đã hơn bảy mươi, đều dựa vào con lừa này mà sống. Mỗi ngày kiếm được mấy chục hào, chỉ đủ ăn. Cái manh áo rách bên ngoài tiểu nhân còn chưa lo được. Hai ngày sau Giang đại gia cho tiểu nhân mượn mấy đồng để mua một chiếc áo ngắn.

Chí Thăng nói:

- Hai ngày nữa hãy tính.

Dứt lời, ngoảnh đầu đi. Qua mấy con hẻm nhỏ, đi đến nhà một người bạn cũ.

Bằng hữu đồng song này tên gọi Phạm Điền Lang. Trước đây hàn vi cùng học với Chí Thăng. Chí Thăng ngay cả một tú tài cũng không đậu. Còn người này ngay mùa thu năm trước đã trúng cử nhân. Chí Thăng đến đấy định bái kiến Thái phu nhân, không ngờ chỉ gặp lão nô nói là thiếu gia đã được phân về Hà Nam cùng rước phu nhân đi hưởng phúc.

Chí Thăng lòng càng thêm buồn thầm nghĩ mình đã đi sai đường rồi. Hơn hai năm nay, nếu không học võ với Bào lão đầu, hiện giờ cũng trúng được cử nhân, làm được tri châu. Nay đã lỡ rồi, nhiều lắm chỉ là một tiêu đầu ở tiêu điếm. Một đời lưu lạc giang hồ.

Vì thế, định thoát ly quan hệ sư đồ với Bào Chấn Phi, vứt đi đao kiếm, hạ quyết tâm khổ luyện văn chương. Năm, ba năm sau tìm được công danh làm sao không có vinh quang.

Rời khỏi cửa Phạm gia vừa đi, vừa nghĩ, vô tình ra khỏi cửa thành, thuận theo đường đi, về phía nam định trở về nhà. Đi không đến nửa dặm, chợt nghe sau lưng có tiếng Đỗ Tam kêu lên:

- Giang đại gia.

Chí Thăng ngoảnh đầu lại, thấy Đỗ Tam đang dắt lừa. Trên lưng chở tiểu tức phụ.

Tiểu tức phụ thật là xinh đẹp, mặc áo lụa màu hồng, mang hài thêu đỏ, trên tóc vấn khăn lụa xanh. Tuy không nhìn rõ nhưng có thể biết mái tóc mượt mà. Trên mặt đánh son phấn diễm lệ. Đặc biệt là đôi môi như cành hoa đào mới nở.

Chí Thăng vừa thấy đã tiêu hồn lạc phách. Bình thường trên đường có lúc gặp phụ nữ, hắn luôn cố ý đưa mắt nhìn nơi khác mà hôm nay không được. Hắn muốn quay đầu lại mà không nhúc nhích được, hai mắt cứ đăm đắm nhìn tiểu tức phụ.

Thiếu phụ không chút bối rối, đôi mắt mê hồn nhìn Chí Thăng mấy lượt.

Lúc này, Đỗ Tam đã dắt lừa bước đến cười nói:

- Giang đại gia, còn chưa dùng điểm tâm sao?

Chí Thăng nói:

- Ta dùng rồi mới đi vào thành.

Đỗ Tam nói:

- Giang đại tẩu nhanh nhẹn, một mình săn sóc hai hài nhi còn lo cho trượng phu chỉnh tề như vậy.

Chí Thăng cười cười không nói gì, lại nhìn thiếu phụ trên đường. Đỗ Tam lại nói:

- Hảo cô nương đắc phối hảo nam nhâm. Giang đại gia văn võ song toàn, phong lưu tuấn tú, tính tình hiền hậu. Trong đám nam nhân thật trăm người có một, không trách Giang đại tẩu cả ngày đều vui vẻ.

Chí Thăng nghe nói rất đắc ý, đưa mắt nhìn thiếu phụ, miệng thì nói:

- Nàng ta vui vẻ, còn ta không vui sao? Nhưng nói thực ta không được hài lòng cho lắm!

Dứt lời, còn nói thêm mấy câu chuyện phiếm với Đỗ Tam, đi mấy bước thiếu phụ nhìn Chí Thăng cười:

- Vị này phải Giang đại gia ở Đông thôn?

Chí Thăng ngạc nhiên đồng thời càng cảm thấy hấp dẫn, còn chưa hồi đáp, Đỗ Tam phía sau đã đáp thế:

- Đây không phải là Giang đại gia ở thôn Đông mà là Giang đại gia ở Bào Gia thôn.

Thiếu phụ mỉm cười gật đầu.

Chí Thăng vội tiếp lời:

- Muội tẩu, bên trượng phu của tẩu ta không được biết chứ còn phụ mẫu của tẩu thì ta biết, có một người bị đau chân …

Thiếu phụ không chờ nói hết đã ngắt lời:

- Đó là phụ thân của tiểu nữ.

Chí Thăng nói:

- Lúc trước, lão nhân gia có mở điếm phổ trong thành ta thường đến quầy ngồi chơi.

Thiếu phụ cầm khăn lụa hồng che miệng nói:

- Vậy thì sai rồi! Đó là Lý ngốc tử trong thôn tiểu nữ. Phụ thân không ngốc như lão đó đâu.

Dứt lời, hơi nghiêng mặt không ngưng cười. Lâu lâu nhìn trộm Chí Thăng.

Chí Thăng thấy mình đoán sai, bất giác đỏ mặt.

Còn Đỗ Tam nói:

- Chu vi ba mươi dặm Trấn Ba huyện của chúng ta nhắc đến không phải là thân, không phải thâm giao cũng cố tri.

Thiếu phụ cười nói:

- Không sai! Giang đại gia có thời gian xin đến nhà tiểu nữ dùng trà. Nhà tiểu nữ dưới chân Nam Sơn, bên trong có cây hồng đang nở thắm đỏ.

Chí Thăng cười nói:

- Được, được. Hai ngày sau ta nhất định đến thăm phụ mẫu của tẩu.

Vừa nói vừa đi, trước mắt đã thấy sắp đến Bào Gia thôn. Thiếu phụ lại mỉm miệng cười rồi mới phân đường mà đi.

Đỗ Tam đi sau lưng lừa ngoảnh đầu, nheo mắt với Chí Thăng.

Chí Thăng đứng ngẩn ngơ ở đó đăm đăm nhìn theo bóng hồng thiếu nữ càng lúc càng xa dần khuất đến tận thảm cỏ xanh vô bờ bến. Chí Thăng chợt nghĩ đến một câu thơ đủ để hình dung cảnh tượng trước mắt.

- Vạn lục tùng trung nhất điểm hồng.

Hắn đứng đó hồi lâu mới chậm rãi bước vào trong thôn. Lần vào thành, hắn dường như mất đi vật gì, tinh thần hoang mang đến nỗi không nhận ra cửa nhà mình, rồi cũng chẳng hiểu cách nào mà vào được cửa nhà. Mới bước hai bước, chợt thấy trước mặt bóng trắng thoáng qua, định thần nhìn xem thì ra là Giang Tiểu Nhạn là nhi tử của gã, năm nay mới mười hai, tay đang cầm thanh cương đao của hắn, múa may khắp nhà. Hắn vội ngăn lại nói:

- Ấy ấy, không được, không được. Rút đao ra coi chừng bị thương. Nếu con thích đao ngày mai phụ thân sẽ dùng trúc làm thanh đao cho con.

Giang Tiểu Nhạn hai tay cầm chặt cán đao nói:

- Con không cần đao trúc, con muốn đao thật. Nếu xảy ra việc gì, hài nhi nhất định vì phụ thân mà đánh, không ai đánh lại hài nhi đâu.

Câu nói khiến Chí Thăng mỉm cười.

Lúc này thê tử Hoàng thị của hắn, đang bế một hài tử vừa đầy tháng là Tiểu Lộc chạy ra, Tiểu Nhạn vẫn đang cầm thanh cương đao múa may. Chí Thăng vội bước đến lấy thanh đao lại, dọa nạt một hồi rồi vào phòng lấy ra một cây côn đổi cho Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn lại cầm côn múa may quay cuồng trong phòng. Chí Thăng thì theo thê tử vào trong phòng.

Hoàng thị hỏi:

- Phu quân vào thành có gặp Lỗ sư ca không? Có gửi người mua đồ không?

Chí Thăng chỉ gật đầu phảng phất không còn chút tinh thần. Bình thường, thê tử trong mắt hắn là một mỹ nhân. Ngày nay thì không phải rồi, đã có mỹ nhân khác chiếm cứ trong lòng hắn. Hắn cảm thấy linh hồn hắn đã theo bóng hồng của mỹ nhân theo đó mà đi xa, tâm thần mê muội.

Buổi tối, Đỗ Tam lại tìm đến. Hắn cho Đỗ Tam mượn một lượng bạc rồi cùng Đỗ Tam bí mật đùa cợt một hồi, Đỗ Tam mới ra về.

Chí Thăng lại ngơ ngẩn trầm tư, Hoàng thị bận rộn làm cơm, cho con ăn, may vá quần áo, nàng không phát giác tinh thần trượng phu có điều gì khác lạ.

Ngày hôm sau, Chí Thăng thức dậy rất trễ, không còn tỉnh táo mệt mỏi mà đến nhà Bào lão sư.

Lúc này Chí Tuấn, Chí Hiền, Chí Bảo, Chí Viễn và Bào Chí Lâm, toàn bộ đã tụ hội để tập luyện.

Bào lão sư chắp tay sau lưng tới lui quan sát. Vừa thấy Chí Thăng đến liền nghiêm khắc nói:

- Hôm nay sao ngươi đến trễ vậy?

Chí Thăng đáp:

- Đồ đệ mang bệnh, đầu nhức tay chân mệt mỏi.

Lão sư nói:

- Vậy thì hôm nay ngươi không cần tập luyện. Cho mấy con ngựa ăn xong thì về.

Chí Thăng đáp “vâng” rồi lừ đừ đi cho ngựa ăn. Tuy không dám kháng cự lời sư phụ dặn nhưng lòng rất buồn bực. Đồng thời, nhìn thấy bọn sư huynh đệ chốc chốc nhìn lén hắn. Chí Viễn lại cười với hắn. Chí Thăng có chút sợ hãi, lòng thầm nghĩ:

“Việc hôm qua, có lẽ họ đã trông thấy. Họ không thể đoán bậy bạ được. Nếu sư phụ biết thật không phải chuyện đùa”.

Hắn nghĩ vậy lòng càng thêm run sợ nhưng trong lúc cho ngựa ăn hắn không thể quên được thiếu phụ hồng y hôm qua, người đâu mà phong lưu, ôn nhu, uyển chuyển làm sao.

Ngựa ăn xong hắn đứng bên cạnh nhìn bọn sư huynh đệ luyện tập. Bọn này đều luyện tập hơn hắn nhiều ngày nhưng trong mắt hắn không ai đáng kể, ngay cả lão sư cũng vậy. Tuy võ công lão cao siêu nhưng đã già rồi, sức lực không còn. Hơn nữa, thân thể lại mập như vậy khiến Chí Thăng có phần xem thường nghĩ thầm:

“Ai quản thúc được ta, sư phụ cũng quản thúc không được ta. Ta yêu ai mặc ta, nhiều lắm Bào lão đầu không nhận ta làm đồ đệ, cũng tốt. Ta lại đọc sách, tiến trường khảo thí, tương lai trúng cử nhân, tức phụ nhà họ Lư chính thức làm phu nhân của ta”.

Lúc này, lão sư đã vào trong cửa, Chí Thăng giũ tay áo bước đi. Chí Viễn và Chí Lâm đuổi theo hỏi:

- Ây! Tại sao mới đến đã đi rồi? Việc sư phụ bảo làm đã làm xong chưa?

Chí Viễn hỏi:

- Thiếu phụ hôm qua cười nói với ngươi là ai vậy?

Chí Thăng đáp:

- Là muội muội của ta. Hôm qua nàng trở về nhà phụ mẫu, ngươi nói hồ đồ không được đâu. Ta giờ đang bệnh, vừa rồi ta đã xin phép sư phụ nghỉ ngơi. Ngựa đã cho ăn rồi, ta về nhà đây.

Dứt lời, hắn quay người đi. Chí Lâm chạy theo ngăn lại, giận mắng:

- Tiểu tử, ngươi phải lưu tâm chú ý, phụ thân ta ghét nhất tà dâm. Ngươi nếu đùa cợt phụ nữ, bị phụ thân biết được, người lập tức lấy mạng ngươi.

Chí Thăng nghe nói, nổi giận đáp:

- Hồ đồ, ngươi nói ta đùa cợt phụ nữ có bằng chứng không?

Dứt lời, đẩy tay khiến Chí Lâm cơ hồ té ngã. Chí Lâm phải thoái lui ba bước, giận đến muốn vỡ ngực, muốn bước lên chụp lấy Chí Thăng.

Chí Hiền đứng bên cạnh ném song câu chạy đến kéo Chí Lâm khuyên giải hồi lâu.

Chí Lâm vẫn còn giậm chân lải nhải hồi lâu mới tha cho Chí Thăng ra về.

Chí Thăng rất phẫn nộ quyết định đoạn tuyệt sư môn, từ ngày mai mình sẽ không đến đây học võ nữa, bất kể mình làm việc gì họ cũng không can dự vào được, vừa đi vừa tức giận nghĩ.

Về đến cửa nhà, chợt thấy gốc cây trước cửa cột con lừa nhỏ, Đỗ Tam ngồi xổm ở góc tường mà nhìn trời nhìn đất, vừa thấy Chí Thăng trở về, hắn đứng dậy ngửa mặt cười nói:

- Giang đại gia đã về rồi à? Tiểu nhân chờ ở đây đã nửa ngày rồi.

Chí Thăng bước lên hỏi nhỏ:

- Thế nào?

Đỗ Tam ngửa mặt, mỉm cười, tháo con lừa nhỏ rồi nói:

- Giang đại ca đi sớm một chút đừng để người ta chờ đợi.

Chí Thăng cười gật đầu, bước vào trong và bảo thê tử làm cơm nhanh rồi mở rương lấy một bộ y phục mới rồi nói với thê tử:

- Dùng cơm xong ta phải đi rước một sư huynh từ Tây An phủ đến. Sau đó, bọn ta sẽ vào thành uống rượu.

Hoàng thị hỏi:

- Phu quân theo bọn sư huynh vào thành uống rượu sao còn hối thúc thiếp làm cơm sớm.

Chí Thăng bất giác đỏ mặt nói:

- Uống rượu là vào buổi tối, còn bây giờ đi vào thành vì có một ban kịch mới đến, nghe nói rất hay. Bọn ta còn đi xem kịch nữa.

Hoàng thị nghe trượng phu nói vậy không hỏi tỉ mỉ mà vội đi làm cơm. Chí Thăng vào trong thay đổi y phục. Thân khoác áo lụa xanh, thắt lưng lụa, mang hài đều màu xanh.

Đổi y phục, dùng cơm xong, nhi tử Giang Tiểu Nhạn nhìn thấy phụ thân mặc đồ mới cũng cảm thấy lạ bèn nói:

- Phụ thân muốn đi đâu vậy? Đi chơi với người ta à?

Chí Thăng khoát tay nói:

- Con đừng lắm lời thế.

Dứt lời nói với thê tử:

- Có thể chưa đến tối ta đã trở về.

Rồi vui vẻ ra đi. Hoàng thị vẫn làm việc bình thường. Việc thay đổi y phục đi chơi của trượng phu nàng không chút đa nghi.

Tiểu Nhạn vẫn cầm thanh côn múa may trong phòng, trời khoảng xế chiều, chợt nghe có người gõ cửa. Tiểu Nhạn chạy ra ngoài hỏi:

- Tìm ai đó?

Bên ngoài nói:

- Mở cửa, ta tìm phụ thân con.

Tiểu Nhạn mở cửa thì ra đó là Mã Chí Hiền, di phụ của nó, bèn nói:

- Phụ thân cháu đi rồi, lại đổi y phục mới mà đón tiếp người ta.

Mã Chí Hiền nghe nói giật mình vội kêu lên:

- Chí Thăng!

Rồi đi vào trong.

Thì ra thê tử của Chí Thăng chính là biểu muội của họ Mã. Lúc Chí Hiền bước vào trong nhà hỏi Hoàng thị:

- Chí Thăng đi đâu rồi?

Hoàng thị đáp:

- Biểu ca, không biết sao phu quân muội nói đi rước một sư huynh từ Tây An phủ đến. Các huynh mời người đó trước là xem kịch buổi tối thì đi uống rượu.

Chí Hiền ngạc nhiên hỏi:

- Việc này ở đâu mà đến?

Nói ra câu này lại cảm thấy hối hận. Mình và Chí Thăng thân thích, nói ra việc mật của hắn khiến phu thê hắn bất hòa thật không tốt. Thế nên, đổi lời nói:

- Huynh không biết có người từ Tây An phủ đến, có thể họ không mời ta. Chí Thăng đi từ lúc nào? Hắn nói chừng nào mới về?

Hoàng thị đáp:

- Chàng từ chỗ sư phụ về bảo muội làm cơm gấp. Dùng cơm xong, đổi y phục rồi đi ngay, nói uống rượu tối xong mới về. Nhưng lúc phu quân sắp đi lại nói có thể về trễ một chút.

Chí Hiền đứng ngơ ngẩn một hồi mới nói:

- Một lát huynh sẽ trở lại. Vì có mấy câu muốn nói với hắn.

Dứt lời, Chí Hiền ra về.

Chí Hiền sống ở trong thành nên trở về thành tìm kiếm một hồi rồi cũng không gặp.

Đến tối, Chí Thăng mới trở về nét mặt hân hoan, vào trong phòng gặp thê tử ánh mắt láo liên.

Hoàng thị hỏi hắn đã ăn cơm tối chưa. Chí Thăng lắc đầu nói:

- Chưa.

Dứt lời, hắn ngồi trên ghế, đôi mắt mơ màng, không ngừng chớp mắt, ngay miếng lụa xanh cột tóc cũng không tháo ra. Hoàng thị nói:

- Phu quân thay đổi y phục đi, đồ dơ bẩn rồi còn mặc làm gì?

Chí Thăng cười nói:

- Y phục kể làm gì? Mặc bẩn thì giặt lại.

Hoàng thị thấy trượng phu tinh thần đột nhiên thay đổi, tuy không biết duyên cớ gì nhưng trong lòng không vui, bèn đem cơm tối đến. Thấy trượng phu vừa ăn vừa nghĩ ngợi, nàng định chờ trượng phu ăn xong sẽ hỏi kỹ. Vì sao tinh thần lại thay đổi đột ngột.

Lúc này bên ngoài lại có người gõ cửa. Hoàng thị nói:

- Nhất định là Chí Hiền sư ca đến. Hôm nay, sau khi phu quân đi người có tìm đến nói có việc cần bàn, thiếp quên nói lại với phu quân.

Dứt lời, Hoàng thị bước ra khỏi phòng. Tiểu Nhạn đang múa côn trong nhà đã mở cửa cho Chí Hiền đi vào. Chí Hiền vừa vào nhìn Chí Thăng nói:

- Đệ về rồi sao?

Chí Thăng vội mời ngồi, lại bảo thê tử đốt đèn. Lúc này hắn mới gỡ miếng khăn cột tóc, nói:

- Sư ca tìm đệ có việc gì?

Chí Hiền vì có Hoàng thị kế bên, có nhiều lời khó nói, chỉ cười cười nói:

- Không có gì, chỉ là ngày nay … Ây! Trông đệ cũng là người sáng suốt, hiểu rõ tính tình của sư phụ rất kỳ lạ, chọc giận là lão không dung tình. Bọn ta vốn thân quen lại là sư huynh đệ, huynh mới báo cho đệ, thật sự đệ không biết sao. Huynh vì đệ mà lo lắn

lắng cả ngày nay.

Chí Thăng tay cầm chén cơm, cố ý ra vẻ vô sự, cười nhạt nói:

- Thật là kỳ lạ, có việc gì đệ đắc tội với sư phụ chứ.

Chí Hiền vội khoát tay nói:

- Thật ra huynh có thể không biết nhưng sáng hôm nay bọn Chí Viễn nói hôm qua đệ …

Chí Thăng sợ Chí Hiền đem việc đó nói ra sẽ khiến thê tử giận dỗi, chậm rãi thu đũa lại, bực bội nói:

- Bọn họ vu oan đệ điều gì. Ngày mai đệ đi hỏi chúng.

Chí Hiền khoát tay nói:

- Đệ bất tất hỏi họ, chỉ cần hành vi của đệ quang minh chính đại là được rồi. Sư phụ đã già rồi, tính khí càng lúc càng cổ quái, hơn nữa đại nhi tử người đang thọ thương, nhị nhi tử lại không khẳng khái gì nên sư phụ rất dễ nổi giận. Sự việc nếu đến tai sư phụ thì không phải chuyện đùa.

Hoàng thị đứng bên cạnh chen lời hỏi:

- Là việc gì Mã ca mau nói cho muội nghe.

Chí Hiền khoát tay nói:

- Biểu muội, đừng nghe ngóng. Không có việc gì khẩn yếu đâu.

Chí Thăng hậm hực nói với thê tử:

- Việc này không có liên can với phụ nữ. Ta có bất hòa với họ chúng mới nói bậy bạ trước mặt sư phụ. Họ đố kỵ vì ta luyện võ không lâu đã cao cường hơn họ. Đám nhiều chuyện đó nhất là Lỗ Chí Trung ai mà không biết, còn Bào lão đầu ta đâu có sợ. Lão không cần ta càng tốt. Giang đại gia đây đang không muốn luyện võ nữa, lẽ nào tương lai ta lại ăn chén cơm giang hồ của họ.

Dứt lời, đẩy chén cơm ra, đứng bật lên. Tiểu Nhạn đứng bên cạnh cầm côn nói:

- Ai áp bức phụ thân, là lão sư à? Hài nhi đi tỉ võ với lão.

Nói xong, hài tử này giơ cao đoản côn hầm hầm đi ra ngoài, bị mẫu thân nó đánh cho một cái, kéo trở vào.

Chí Hiền đứng bần thần bên trong, thở dài nói:

- Chí Thăng, đệ ngạo mạn quá. Đừng nói người là sư phụ chúng ta. Sư phụ là bậc tôn trưởng, không nên đắc tội với người, dù người không phải là sư phụ chúng ta, ta cũng không nên chuốc oán với người. Đệ nghĩ tính tình lão như vậy, võ công lại đầy người, bao nhiêu đồ đệ như vậy thì ai hơn được lão. Thật ra, lão định hại chết hai mạng người cũng là việc dễ dàng.

Hoàng thị nghe Chí Hiền nói đến hai mạng người, nàng càng không biết việc gì mà ghê gớm đến như vậy, kinh hoàng nói với trượng phu:

- Phu quân ngàn lần không được làm sư phụ phẫn nộ. Lão có thể giết người đó.

Chí Thăng cười nói:

- Ta không có thâm thù đại hận gì với lão, sao vì một việc nhỏ mà giết ta, các người đừng quá lo.

Dứt lời, trên mặt càng lộ vẻ thản nhiên.

Chí Hiền vì sợ cửa thành đóng không về được nên vội cáo từ. Chí Thăng đưa Chí Hiền ra cửa, vào phòng không ngừng giật mình. Hắn nghĩ đến thanh Côn Lôn đao của sư phụ khiến người ta kinh sợ.

Hôm nay hắn được Đỗ Tam dẫn dắt đến tương hội với thiếu phụ họ Lư khiến gã tiêu hồn lạc phách, không tránh khỏi động tâm, về nhà gặp phải buồn bực bèn đi vào phòng ngủ sớm.

Sáng hôm sau, hắn đến nhà Bào lão sư, chăm chú luyện công, làm việc hết lòng.

Tuy Chí Viễn thỉnh thoảng nhìn hắn cười, Chí Lâm trợn mắt ganh tị nhìn hắn nhưng hắn không để ý đến, dường như tâm hồn đã đi đâu, mà lúc Bào lão sư bước đến gần, hắn bất giác kinh tâm giật nảy người nhìn thân thể mập mạp khôi vĩ và gương mặt đỏ trầm trầm của sư phụ, thấy quá sợ hãi như lão sư thật có thể giết mình, lòng nghĩ:

“Việc đó đừng có lan truyền, nếu thật để lão biết, lão dám lấy tính mạng ta lắm”.

Luyện võ, làm việc xong, hắn không nói chuyện phiếm với bọn sư huynh như thường ngày, vội vã ra về.

Vừa rời khỏi Bào gia, lại nghĩ đến mỹ nhân đa tình đa ý đó. Mới đến trước cửa nhà, lại thấy Đỗ Tam dắt lừa chờ ở đó, Chí Thăng như bị ma bắt, cái gì cũng không tự chủ được, nói nho nhỏ với Đỗ Tam mấy câu, cửa không vào, cơm không ăn, áo không đổi nhảy lên lưng lừa đi đến Nam Sơn, đêm đó đến tối hắn mới về.

Về gặp thê tử hắn không nói câu nào. Cơm xong, vội đi ngủ.

Như vậy liên tiếp bốn năm ngày. Phong thanh đã đến tai Bào lão sư.

Sớm hôm sau, Chí Thăng cáo bệnh không đến. Bọn Chí Hiền năm người luyện võ và làm gia vụ xong, lão sư nghiêm khắc nói với mọi người:

- Nghe nói Chí Thăng quen biết một phụ nhân ở Nam Sơn, có việc này không?

Các người không được giấu ta.

Câu hỏi vừa nói ra mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, hơn cả là Mã Chí Hiền, là biểu huynh của thê tử Chí Thăng đổ mồ hôi lạnh.

Bào Chí Lâm đẩy Chí Viễn một cái nói:

- Ngươi nói đi, không phải toàn bộ ngươi biết cả sao.

Chí Viễn sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch. Hắn không dám giấu giếm mà nói:

- Đệ tử cũng nghe người ta nói quan hệ giữa Giang Chí Thăng và tiểu tức phụ họ Lư trong thành không rõ ràng. Thiếu phụ họ Lư mấy hôm trước về nhà phụ mẫu không đến hai ngày đã đi khỏi rồi đến nhà của Quách bà tử, giờ phụ mẫu bảo nàng trở về nhà chồng, nàng không về, mẹ chồng cũng tìm không gặp. Nghe nói Quách lão bà là người thân của Đỗ Tam. hắn ngày ngày dắt lừa đón Chí Thăng đến nhà Quách lão bà tương hội với thiếu phụ.

Bào lão sư vừa nghe giận đến nỗi mặt mày tím ngắt, giận dữ nói:

- Đây là việc gì? Đồ đệ của ta úy kỵ nhất là gian dâm háo sắc, nó biết mà cố ý phạm vào. Hơn nữa, còn quyến rũ phụ nữ nhà lương thiện, làm bại hoại thanh danh Côn Lôn phái. Các người đi bắt Giang Chí Thăng về đây.

Lão quyền sư vừa hạ lệnh, lòng mọi người tuy băn khoăn nhưng không dám chậm trễ cũng không có người dám khuyên ngăn, lúc này Bào Chí Lâm dẫn đầu. Hắn cầm lấy khẩu đơn đao cười nói:

- Mọi người đều phải mang theo binh khí.

Thế là mọi người kẻ cầm đao, người cầm côn đi về phía bắc. Chí Lâm dẫn đầu, Chí Viễn, Chí Bảo, Chí Tuấn, Chí Hiền cùng đi phía sau. Mấy người đi đầu khí thế hung hăng, tuy phụng lệnh sư phụ nhưng xem ra họ cũng chẳng niệm tình sư huynh đệ.

Lòng Chí Hiền vô cùng khó xử và rất lo lắng. Hắn bước lên khuyên ngăn Chí Lâm:

- Sư đệ, tuy sư phụ nổi giận nhưng chúng ta chỉ cần bắt hắn đem về gặp sư phụ là được rồi. Đừng nên đả thương hắn.

Chí Viễn cũng nói:

- Việc này là do ta nói ra nếu các ngươi đả thương hắn, hắn sẽ căm hận ta. Tâm địa hắn nhỏ mọn nhất định về sau sẽ tìm ta trả thù.

Chí Lâm cười nhạt nói với Chí Viễn:

- Huynh sợ cái gì? Phụ thân thu đồ đệ có quy định phạm vào gian dâm không chết không được. Chí Khai tại sao mà chết? Chí Cao tại sao bị đoạn một tay? Chí Diệu tại sao bị mất một mắt?

Chí Hiền vội nài nỉ:

- Sư đệ, việc này chỉ cậy vào đệ nói chút tình. Nhờ đệ nói sư phụ trừng phạt hắn cũng được, đừng nên đả thương hắn, niệm tình hắn nhỏ tuổi vô tri.

Chí Lâm mặc nhiên cười nhạt, nói:

- Huynh đừng vì sự thân thiết với hắn mà bảo hộ. Việc này hết cách! Nếu phụ thân tha cho hắn, các sư huynh khác lại trừng trị, vậy sao còn công đạo.

Trong lúc nói chuyện, đã đến trước cửa nhà Chí Thăng.

Chí Hiền đổ mồ hôi hột, Chí Lâm bước lên gõ cửa. Chờ một lát, Hoàng thị ra mở cửa.

Nàng thấy mọi người cầm binh khí, sợ hãi tứ chi run rẩy, gấp rút hỏi:

- Việc gì? Các sư ca có việc gì?

Chí Tuấn và Chí Bảo đồng thanh nói:

- Bọn ta tìm Chí Thăng. Sư phụ có việc muốn nói với hắn?

Hoàng thị run lẩy bẩy nói:

- Chí Thăng đi từ sớm rồi, đến nhà sư phụ luyện võ đến giờ còn chưa trở về.

Chí Bảo nói:

- Hôm nay hắn không có đến.

Chí Lâm nói:

- Phí lời làm gì, bọn ta lục xét. Hắn nhất định đang ẩn nấp đâu đây không dám gặp chúng ta.

Rồi Chí Lâm dẫn đầu xông vào tìm kiếm.

Chí Hiền khẩn trương ngầm đạp lên chân Hoàng thị. Hoàng thị cũng sợ đến đỗi mặt mày trắng bệch.

Chí Lâm lục xét hết nhà, ngay cả gầm giường cũng kiếm. Quả thực không có tung tích của Chí Thăng, bèn nói với Chí Viễn:

- Hắn quyết là đã đến nhà thiếu phụ ở Nam Sơn. Chúng ta mau đi bắt hắn. Bắt gian dâm phải bắt cả đôi.

Dứt lời, dẫn đám người chạy ra khỏi cửa.

Chợt thấy đại nhi tử của Chí Thăng tay cầm côn từ ngoài chạy vào. Nó cũng không biết đám đông đến nhà nó làm gì, chỉ thấy họ cầm đao côn rất là náo nhiệt. Nó bèn múa côn chạy tới cao giọng gọi:

- Các người dám tỉ võ với ta không?

Không ai để ý đến nó, cùng theo Chí Lâm đi về phía nam.

Từ Bào Gia thôn đến Nam Sơn bảy, tám dặm đường. Ven đường đều là ruộng lúa, có một con sông nhỏ, có cây cầu gỗ bắc ngang, có người dẫn nước vào trong ruộng trồng vài loại cải.

Năm người hăng hái đi về phía trước, càng đi càng gần chân núi, thoáng chốc đã đến nơi.

Phía tây có khoảng bốn mươi nóc nhà gọi là Nam Sơn thôn.

Lúc này do Chí Viễn dẫn đường đi vào trong thôn. Trước tiên, hắn tìm một nhà thân thích là Trương lão đại.

Trương lão đại là người bán hài cỏ. Việc của Chí Thăng và thiếu phụ họ Lư đều do lão nói lại với Chí Viễn.

Trương lão đại chỉ cửa nhà Quách lão bà.

Chí Lâm đẩy Chí Viễn nói:

- Huynh kêu cửa đi.

Chí Viễn có chút lo ngại nhưng dựa vào người đông, mạnh dạn bước lên, gõ cửa mấy cái. Chờ một lát, cửa mở ra.

Bước ra là một lão bà.

Chí Lâm đứng sau lưng Chí Viễn, lớn tiếng hỏi:

- Giang Chí Thăng có ở trong đó không?

Lão bà vừa thấy trong tay mọi người đều lăm lăm binh khí, sợ quá khoát tay lia lịa không nói được câu nào.

Chí Lâm đẩy đồng bọn nhất tề xông vào, bên trong chỉ có hai phòng tranh. Một gian là phòng của Quánh lão bà cùng nhi tử, còn một gian để thiếu phụ họ Lư trú ngụ.

Lúc này Chí Thăng đang ở trong phòng, nghe bên ngoài có âm thanh hỗn loạn, thất kinh đẩy cửa nhìn xem. Thiếu phụ họ Lư cũng chồm nửa người nhìn ra.

Chí Lâm giơ đao cười nhạt nói:

- Ha … ha … Giờ thì ngươi còn dối gạt được không? Sư phụ bảo ta bắt ngươi về. Đi!

Theo chúng ta về gặp sư phụ.

Chí Thăng sắc mặt trắng bệch. Tuy lòng hắn kinh hãi nhưng không để mất oai phong trước mặt tình nhân, bèn giả dạng không hiểu hỏi:

- Có việc gì mà sư phụ bảo các ngươi tìm ta?

Chí Lâm giận dữ nói:

- Việc ngươi làm ngươi không biết sao? Ngươi phạm vào môn quy quyến rũ phụ nữ có chồng. Ngươi có biết phạm tội này là cắt đầu móc mắt đó.

Thiếu phụ họ Lư đứng sau lưng Chí Thăng, vừa nghe lời này kinh sợ á lên một tiếng, rồi kéo lưng Chí Thăng không buông cho hắn đi cùng bọn này.

Chí Thăng đẩy tình nhân ra, khoát tay cười nhạt nói:

- Nàng đừng sợ, đừng lo.

Đoạn thong thả cười nói với Chí Lâm:

- Không sai. Nữ tử này là thê tử mới của ta nhưng không phải là tư thông. Toàn bộ phụ thân và nhà chồng nàng đều biết. Ta cũng nói với bên chồng nàng rồi. Hai ngày sau ta sẽ bồi thường họ ba mươi ngân lượng, họ sẽ thoái hôn, còn ta rước tân nương về nhà.

Việc này không ai ngăn được. Ngay cả huyện quan cũng không thể quản thúc đừng nói chi đến sư phụ. Họ Giang ta đâu có dụ dỗ tức phụ nhà họ Bào.

Chí Lâm vừa nghe giận quá mắng lớn:

- Được, ngươi dám nói lời này. Ngươi mắng sư phụ cũng như mắng ta, mắng thê tử ta, có bản lĩnh thì theo bọn ta.

Chí Thăng cười nhạt hỏi:

- Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta đi?

Chí Lâm lập tức giơ đao chém xuống Chí Thăng.

Chí Tuấn, Chí Viễn, Chí Bảo thấy Chí Thăng mắng sư phụ quá phẫn nộ, muốn bước qua bắt hắn. Chí Hiền giơ đao ngăn mọi người rồi khuyên giải:

- Bất luận thế nào mình là sư huynh đệ. Hắn theo sư phụ học võ ba năm mà giờ lại mắng sư phụ. Cứ bắt hắn để sư phụ xử lý là được rồi, chúng ta bất tất phải đánh nhau.

Rồi khuyên Chí Thăng:

- Chí Thăng, đệ đừng như vậy. Theo bọn ta gặp sư phụ. Bọn ta nhất định van cầu cho đệ.

Chí Thăng mặt trắng càng trắng hơn, một tiếng không nói. Bất ngờ tước cây đao của Chí Hiền hét to một tiếng:

- Mã sư huynh tránh qua một bên.

Rồi ưỡn ngực nói với Chí Lâm:

- Họ Giang ta không cần người khác van cầu giùm. Còn sư phụ không quản thúc được việc này của ta. Ta lại không phạm pháp, ai dám sát hại ta thì ta thanh toán kẻ đó.

Chí Bảo giận quá giơ đao xông lên:

- Được, ngươi nói như vậy là không nhận sư phụ phải không?

Dứt lời, một đao bổ xuống Chí Thăng.

Chí Thăng vội tránh một bên.

Chí Lâm lại giơ đao xông lên mắng lớn:

- Ngươi mắng phụ thân ta, ta giết ngươi.

Lúc này, Chí Thăng đã xung động nên không coi ai ra gì, thi triển đao pháp chống ngăn hai người.

Thiếu phụ họ Lư ở trong phòng la lớn:

- Quách đại nương, Quách đại nương. Mau kêu thôn trưởng đến. Mấy tên cường tặc này muốn sát hại Giang đại gia.

Chí Lâm bỏ qua Chí Thăng, cầm đao vọt vào trong phòng, căm tức nói:

- Ta phải giết đứa tặc nương này.

Chí Thăng lộn người, một đao bổ vào Chí Lâm.

“Á” cương đao chém xuống vai phải Chí Lâm, máu tuôn xối xả. Chí Lâm té nhào xuống đất.

Chí Hiền sợ Chí Thăng chém thêm một đao nữa. Hắn tay không chạy đến.

Chí Thăng lại quay người đối đao với Chí Viễn, Chí Tuấn, Chí Bảo. Vừa đánh vừa chạy ra cửa.

Ra đến ngoài sân, đao pháp Chí Thăng càng thi triển như bay.

Tuy bọn Chí Viễn đều là sư ca của hắn, học võ lâu ngày hơn nhưng bản lãnh còn kém xa, đặc biệt là Chí Bảo vừa đỡ một đao tay chân đã luống cuống. Chí Thăng phấn khích tinh thần, một đao loang loáng chống trước đỡ sau, dùng toàn thủ đoạn hiểm độc đâm chém vào đối phương.

Đánh mới mấy hiệp, lại nghe một tiếng kêu thảm. Cánh tay Chí Bảo lại ăn một đao, máu tươi tuôn trào, chạy tạt sang bên.

Chí Thăng lại bức đến Chí Viễn, chỉ vài đao ngang dọc, Chí Viễn đã ngăn đỡ không nổi.

Lúc này Chí Hiền cầm thanh đao của Chí Lâm chạy đến đỡ lấy thế đao của Chí Thăng, rồi khoát tay nói với Chí Viễn, Chí Tuấn:

- Đừng động thủ nữa! Đồ đệ Bào Côn Lôn chúng ta chưa từng quyết đấu với nhau.

Rồi nhìn Chí Thăng hỏi:

- Chí Thăng, đệ thật quá đáng. Việc này vốn dễ xử mà giờ đệ làm ra đến nỗi không còn cứu vãn.

Chí Thăng cảm thấy võ nghệ mình thật cao cường nào còn chịu nghe lời trách cứ của Chí Hiền. Hắn cười nhạt ưỡn ngực nói:

- Có gì mà khó xử. Nếu Bào lão không phục bảo lão đến đây tìm ta. Từ nay, Giang Chí Thăng này đoạn tuyệt tình sư đồ với lão. Nói lão đừng chen vào việc của ta.

Chí Viễn và Chí Tuấn nhất tề thu binh khí lại liên tiếp nói:

- Được rồi, được rồi. Chỉ cần lời nói này của ngươi, bọn ta không lý đến ngươi nữa mà trở về báo với sư phụ.

Nói dứt, hai người đỡ Chí Lâm và Chí Bảo đã bị thương cùng ra về.

Bên trong Chí Thăng trợn mắt căm tức nhìn theo bốn người không thèm thu đao lại.

Chí Hiền lo lắng nói:

- Chí Thăng, ta không ngờ ngươi là hạng người này. Ngươi đã làm ra những việc như vậy, ta làm sao bảo hộ cho được. Ta khuyên ngươi hãy mau chạy đi. Tốt nhất rời khỏi nơi đây đến Quang Trung ẩn náu vài năm. Nếu không cứ ở đây tất gặp họa sát thân.

Chí Thăng không những không nghe trái lại còn giận dữ nói:

- Ngươi không cần lo cho ta. Việc ta làm ta chịu. Không phải huyện môn tróc nã ta, ta chạy làm gì. Bào Chấn Phi nếu tìm đến ta, lão không niệm tình sư đồ ta cũng không khách sáo với lão.

Chí Hiền thấy Chí Thăng càng nói càng ngang tàng, gã cũng nổi giận nói:

- Ta đã tận tâm vì đệ, chúng ta là người thân thích, không nhẫn tâm nhìn đệ bị truy sát nhưng giờ hết cách rồi, thôi ta đành phải về theo huynh đệ.

Dứt lời, Chí Hiền không ngừng than thở mà đi. Còn Chí Thăng vào trong an ủi Quách lão bà không cần phải sợ, rồi vào trong nội phòng vỗ về tình nhân:

- Đừng lo, đừng lo. Bọn họ lại bị ta đánh chạy cả rồi. Ta nghĩ họ không dám đến nữa đâu.

Thiếu phụ họ Lư dựa người Chí Thăng khóc nức nở, bảo Chí Thăng mau đưa ra ba mươi ngân lượng giao cho họ Lư bảo họ thoái hôn, còn nàng sẽ cùng Chí Thăng kết thành phu phụ.

Chí Thăng luôn miệng đáp:

- Nàng yên tâm, trong vòng hai ngày ta sẽ lo chu toàn!

Ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng hắn, không ngừng ưu tư lo lắng, nộ khí vừa rồi tiêu tan, dũng khí cũng theo nộ khí dần dần biến mất. Hắn nghĩ:

“Ta học võ ba năm, tuy bọn sư huynh đệ không bằng ta nhưng ta không phải là đối thủ của Bào lão đầu, chỉ một Lỗ Chí Trung đến ta cũng tiêu vong”.

Hắn lại nghĩ đến ba mươi lượng phải giao cho họ Lư và mười lượng đền đáp Đỗ Tam với Quách lão bà. Nhà mình hàn vi, chỉ có mười mẫu đất cho người ta trồng trọt, mỗi năm thu được chỉ đủ độ nhật. Bình nhật, phu thê ta tằn tiện chỉ vừa đủ ăn. Bốn mươi ngân lượng này chẳng lẽ phải bán đất sao. Ngày tháng về sau còn dài, thê tử của ta cũng không phải yếu nhược, nếu nàng biết việc này quyết chắc sẽ nổi phong ba.

Chí Thăng càng nghĩ càng buồn nhưng tình nhân bên cạnh đã mê hoặc hắn khiến hắn một cái chau mày cũng không có. Hắn không nghĩ ra phương pháp thoát khỏi sự rối ren này, muốn về nhà xem thử nhưng lại sợ trên đường gặp phải Bào lão sư.

Hắn âm thầm buồn bã một hồi, chợt nghe có người bên ngoài cất giọng già lão nhưng nghiêm khắc nói:

- Chí Thăng, mau ra đây!

Chí Thăng trong phòng giật mình, chộp lấy cương đao, tình nhân vội kéo lưng hắn lại, kinh sợ hỏi:

- Lại là người nào tìm chàng đây.

Chí Thăng đẩy nhân tình ra nói:

- Nàng không cần lo.

Hai tay cầm đao của hắn có hơi run rẩy sắc mặt sợ hãi trắng bệch.

Bước ra khỏi giường thì thấy đứng giữa nhà chính là dáng dấp mập mạp, hùng tráng của Bào lão sư như một tòa tháp sắt, năm chòm râu bạc phất phơ, đỏ mặt tía tai, đằng đằng sát khí.

Sau lưng là Chí Hiền, Chí Viễn, Chí Tuấn. Trong tay lão sư chính là thanh Côn Lôn đao lừng lẫy, Bào lão sư lúc này phẫn nội nói:

- Ngươi còn nhận ra ta không?

Thanh âm như tiếng sét trên đầu. Chí Thăng toàn thân phát run nhưng lòng nghĩ chỉ còn cách tuyệt lộ cầu sinh bèn cầm đao cung kính nói:

- Đồ đệ sao dám không biết sư phụ.

Bào lão sư gật đầu nói:

- Ngươi đã nhận ra ta, vậy là tốt. Đi theo ta.

Chí Thăng miễn cưỡng gật đầu. Bào lão sư quay người bước ra cửa. Bọn đồ đệ canh giữ Chí Thăng cùng bước theo.

Bước ra khỏi thôn đến khoảng đất rộng dưới chân núi, lão sư dừng chân, hua Côn Lôn đao trong tay nói với Chí Thăng:

- Vừa rồi ngươi đả thương Chí Bảo và nói muốn đoạn tuyệt tình sư môn với ta và còn muốn thanh toán ta, điều này có không?

Chí Thăng lắc đầu nói:

- Đồ nhi không nói lời này. Sư phụ nghĩ đồ đệ dám nói vậy sao? Còn Bào sư ca và Thái sư ca, họ muốn giết đồ đệ, nhất thời khẩn trương mới đánh cùng họ, lỡ tay đả thương.

Chí Tuấn và Chí Viễn đứng bên cạnh nhất tề nói:

- Sư phụ đừng nghe lời ngụy biện của hắn.

Lão sư khoát tay nói:

- Các ngươi không cần nhiều lời.

Rồi cười nhạt nói với Chí Thăng:

- Ngươi không cần sợ. Ngươi đả thương hai sư ca. Từ đây đủ thấy võ công ngươi cao cường. Ta bình sinh yêu mến người võ nghệ cao cường. Còn ngươi nói muốn thanh toán với ta, điều này cũng không sao, ba mươi năm nay, trên giang hồ không có người dám giao thủ cùng ta, tay chân ta cảm thấy mệt mỏi, giờ có đồ đệ của ta tỏ ý muốn cùng ta tranh tài cao thấp đây là một đại hỉ sự! Ngươi có thể đến đây, ta không cần người khác giúp đỡ. Chúng ta đao đối đao, giao thủ mười hiệp. Không cần ngươi thắng, chỉ cần đỡ được mười chiêu là đủ bảo toàn tính mạng, còn ta tự hủy một cánh tay, vĩnh viễn không thu đồ đệ.

Lão sư nói lời này Chí Thăng nào dám ra tay, răng chạm vào nhau cồm cộm, nói:

- Đồ đệ không dám so tài với sư phụ. Đồ đệ không có nói những lời đó.

[
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 12849
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN