Khoá tâm
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
"Anh thấy em nhớ dai thù lâu chưa, sau này đừng gây thù chuốc oán với người như em nhé.."
***
Trẻ con khi bị một trận đòn thật đau, sẽ ghi nhớ một cách sợ sệt rằng nếu không nghe lời, chúng sẽ bị đòn nữa. Nhưng đến một lúc, chúng biết rằng khi chúng khóc, những nhát roi vụt xuống sẽ khẽ thật khẽ. Rằng đến đêm, người lớn sẽ nhẹ nhàng xem xét tỉ mẩn chỗ chúng bị ăn roi, và xót xa thở dài. Chúng sẽ bớt sợ sệt, và lại hồn nhiên nô đùa.
Người lớn, khi bị một người khác đâm cho một vết thương bằng con dao vô hình nào đó, sẽ ghi nhớ một cách đáng thương rằng, nếu tiếp tục cả tin và trao hết bản thân mình, thì sẽ lại đau đớn như thế.
Không giống như vết roi đòn trên da thịt khi còn bé, được bàn tay mát dịu của mẹ hay bố xoa dịu, vết cứa bằng con dao vô hình ăn thật sâu, lâu khép miệng. Kể cả có liền miệng, vẫn sẽ để lại một vết sẹo sù sì, xấu xí, mà mỗi lần chạm vào nó, dù vô tình hay cố ý, thì người lớn cũng sẽ chỉ biết thở dài và nuốt một thứ chất lỏng mặn chát chực rơi xuống từ khóe mắt, vào trong lòng.
Đã là một nỗi đau vô hình, một nỗi sợ vô hình, thì người ta càng thêm đau và thêm sợ hãi. Đau vì không biết cách nào chữa khỏi. Sợ vì không biết cách nào thoát ra. Nó cứ tạo thành một vòng tròn u ám, giam người lớn – bị – thương trong đó.
***
Sms từ anh.
Viết sai chính tả tùm lum. Lại say rồi.
"Em không bỏ bữa tối, đã ăn rồi. Anh ngủ đi, say rồi."
Cô reply gần như ngay lập tức. Những ngày nghỉ lễ còn kéo dài, anh sẽ còn say nữa.
Đột ngột, điện thoại đổ chuông...
"...a..anh tỉnh mà à,...anh khô..hông có say. Hic"
Cô nén cười, nhìn đồng hồ, rồi nhăn mặt.
"Giờ này anh mới về hả?"
"Hic...ừ ừ, anh về được lúc rồi."
"Anh tự đi, hay bạn đưa về. Đã an tọa trên giường cẩn thận chưa, không đêm lại có con gấu nó đạp anh xuống đất". Cô trêu chọc.
Cô biết những lúc say đến sắp gục, lết được thân xác lên phòng mình là ngủ luôn...mà không biết ngủ đâu. Sáng thức dậy dưới nền nhà, tay vẫn cầm túi xách, chân vẫn đi giày cao gót, đầu nặng trĩu như bị buộc vài cục đá vào tóc. Những đêm như vậy, chắc chắn anh cũng từng nếm qua vị đắng của nó.
Cười, mà như không cười.
Tiếng anh cười ngốc trong điện thoại. "Anh trên giường rồi, hôm nay ...gấu nằm dưới đất. Ngày nay uống ..hức.. ba tăng nhé, mà anh...anh vẫn tỉnh nhất đám".
"Vầng, tự hào gớm."
"hahaha...thấy chưa...hức..anh bảo anh vẫn tỉnh mà. Anh tỉnh lắm. haha...tối nay em làm gì?"
"Không có gì đặc biệt. Ngồi xem Tom và Jerry cùng cháu gái."
"Lại xem phim ...hic...mèo với chuột đó hả?"
"Uhmm. Và thấy con mèo thật ngu!"
...Im lặng năm giây, bỗng anh cười phá lên sảng khoái.
"Hahahaha, em là mèo còn gì. Em tự nói em ngu kìa...hưc...hahaha"
Cô cũng bật cười. Hình như đúng là cô đang bị ngốc. Nửa đêm đi tiếp chuyện một người say.
"Không, mèo này hóa cáo rồi anh ơi"
"Ề..., đâu có đâu, em...huc..chỉ thỉnh thoảng là cáo thôi...ừ đúng rồi, thỉnh thoảng. Còn em vẫn là mèo mà...haha, mèo nhố...à nhầm, mèo ngố."
Cô chịu thua. Người say mà. Cho anh thắng một hôm.
Cô dỗ anh ngủ như ru đứa cháu gái ba tuổi rưỡi. Nhưng rất lâu sau, hơi thở đều đều của anh mới thế chỗ cho nhưng lời lảm nhảm. Như thường lệ, anh lại nhắc về cô ấy.
Cúp máy rồi, cô lại thành người trằn trọc không ngủ được.
Thì ra, đây là cảm giác khó chịu khi có người kể lể về quá khứ với mình. Cô sẽ rút kinh nghiệm nhiều hơn nữa, không hé răng nửa lời với ai cả.
Cũng không rõ vì sao mà khó chịu nữa...chỉ là...thật khó chịu quá đi.
Gì đó như là...ghen?
***
Cô và anh tình cờ gặp nhau trong một chuyến công tác tập huấn của công ty. Anh ở chi nhánh Đà Nẵng, cô ở chi nhánh Hà Nội. Tính ra, anh chỉ hơn cô có 1 tháng tuổi. Cô sinh tháng 1, anh sinh tháng 12 của năm trước. Nghiễm nhiên, cô được làm "đàn em".
Anh nhiệt tình, ga lăng, làm lãnh đạo trong công việc và trên bàn rượu đều giỏi như nhau.
...
Cô đẹp. Cái đẹp của mùa đông Hà Nội mà các cô gái miền Nam không có. Vẻ đẹp kì lạ mà cũng thật quen. Đã lâu anh không thấy.
Như sức hút tự nhiên nhất của từ trường cực âm với từ trường cực dương, hai người thân thiết và trở thành bạn.
Cũng được một thời gian rồi.
...
Cô tỉnh dậy.
Thấy sms của anh, nói xin lỗi vì hôm qua say quá, đêm khuya còn gọi cho cô.
Bất giác mỉm cười.
Rồi bất giác giật mình.
Dạo này...cứ có một cái gì đó làm cô cười mỉm không thôi khi nghĩ về nó.
Từ bao giờ, cô nghĩ đến anh nhiều như thế?
Lắc mạnh đầu. Cô bước xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình.
***
Sau tết, công việc trở lại một cách chậm chạp.
Thói quen của người Việt vẫn thế. Sau Tết, mọi người con bận rộn lên kế hoạch đi du xuân, đi lễ chùa...làm việc cả năm, đâu chỉ một hai ngày.
Nhưng sau "một hai ngày" đó, các cô sẽ phải vắt chân lên cổ mà chạy.
Cô cười tươi đón li rượu từ tay sếp. Suy tư gì thì cũng để trong ruột thôi, hé miệng ra kêu thì khác nào tự đẩy phận tôm tép lại gần miệng mèo hơn.
Bữa khai xuân diễn ra ồn ào. Ai ai cũng vui vẻ chúc tụng nhau những lời đẹp nhất.
Rồi công ty đã vui càng thêm vui khi anh trưởng phòng thông báo sẽ sớm có đám hỷ với chị thư kí của giám đốc.
Mọi người lại càng được đà cùng uống, cùng cười, cùng trêu chọc đôi uyên ương...cũng không còn trẻ nữa ấy.
Quán karaoke ồn ào, và mờ ảo.
Cô ngồi lặng trong góc phòng, nhìn mọi người hò hét với ánh mắt ấm áp và nụ cười luôn nở trên môi.
Không ai thấy sâu trong tròng mắt nâu sẫm ấy có bao xốn xang.
...
Đêm.
Cô lạch cạch mở cửa nhà, lê lết lên phòng một cách nhẹ nhàng nhất để khỏi đánh thức anh chị cùng cháu gái.
Khó chịu trong người.
Cái cảm giác nửa say nửa tỉnh này còn khiến người ta bực bội hơn gấp trăm lần lúc người ta say hẳn không biết gì nữa....thì còn biết gì nữa để mà khó chịu, haha.
Đá giày. Quăng túi sách. Đưa tay cởi nút áo...rồi bứt tung chúng ra. Thật vướng víu. Thật bí bách. Căn phòng của cô sao bỗng nhiên ngột ngạt vậy?
Cô hết chịu nổi rồi.
Cô cầm điện thoại, tìm khắp lượt danh bạ. Cô muốn nói, cô muốn ai đó nghe cô nói.
Buông tay.
Đã rất lâu rồi, cô không có tâm sự với bạn bè. Cô ghét cái suy nghĩ rằng cô đem lại phiền phức cho bạn mình. Nói một lần người ta sẽ cùng chia sẻ cảm xúc với mình. Nói lần hai, người ta vẫn sẽ vui buồn cùng mình. Nói đến lần thứ ba, người ta chỉ còn thương hại mình ngốc nghếch. Còn đến lần thứ tư, chắc chắn ai cũng sẽ phiền.
Nên chỉ cần dừng lại ở lần thứ nhất là đủ.
Bất giác, cô gọi cho anh.
Anh nghe máy, giọng có chút ngạc nhiên. Phải rồi, là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.
Cô cười, cô nói, cô kể.
Cô bắt anh ngồi nghe về anh ấy, như đền bù lại cho khoảng thời gian anh kể cho cô nghe về cô ấy, một cách vô tình vô ý.
...Anh ấy là mối tình đại học của cô. Nó ngọt cái ngọt của trái cây vừa độ chín. Nó đã qua cái thời vụng dại và hay hờn dỗi vu vơ, đỏ mặt tía tai khi một nụ hôn chạm nhẹ lên má. Nhưng nó chưa bị quàng lên lớp sương mù của những tính toán cơm áo gạo tiền, những lo lắng về tương lai.
Những năm đại học của cô gắn bó với người đó, người con trai đầy hoài bão, hơn cô một cái đầu, cả về chiều cao lẫn sự trải nghiệm cuộc sống.
Không hiểu sao cô yêu người cuồng dại. Yêu vì đó là mối tình đầu của cô. Yêu vì đó là nhiệt huyết tuổi thanh xuân của cô. Cô yêu cái cách anh ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô và giục cô nấu cơm nhanh lên, vì mùi thức ăn làm anh đói đến nỗi muốn nuốt cả cô vào bụng. Cô yêu cái cách anh giới thiệu cô với bạn bè của anh, cách anh nhẹ nhàng đón những cốc bia lạnh uống thay cô, cái cách anh im lặng khi bạn bè trêu rằng anh "sợ vợ".
Cô yêu cái suy nghĩ hai người sẽ nhẹ nhàng ở bên nhau như thế.
Rồi anh đi làm. Thời gian được san sẻ ra, và phần dành cho cô càng ngày càng ít.
Rồi bạn bè, đồng nghiệp mới, và những chuyến công tác xa dài ngày, vất vả, dành cho những nhân viên trẻ mới vào nghề.
Có một khoảng cách mơ hồ len lỏi vào mối quan hệ của hai người. Nhưng những cái lắc đầu mạnh tự nhủ của cô đuổi chúng đi, và những nụ cười khích lệ của cô giữ cho mối quan hệ của hai người vững như kiềng ba chân.
...
Bố cô bị đột quỵ, qua đời. Cú sốc ấy làm ba mẹ con cô gục xuống, phải cùng bám vào nhau để đứng dậy.
Người trụ cột trong nhà không còn, gánh nặng ăn học của cô đặt cả lên vai mẹ. Chị gái vì tang bố, phải hoãn đám cưới lại ba năm.
Anh đi công tác về, quyết định thay cô: hai người sẽ sống cùng nhau, từ nay anh sẽ lo cho cô.
Cô gái được cưng chiều từ bé là cô, trưa quen nghĩ sâu sắc. Chắc chắn sau này cuộc sống của cô sẽ có anh chung đôi, cô đồng ý. Khi sống chung, cô phải chấp nhận một khái niệm mới mẻ hơn, rằng tình yêu khi đến độ chín, sẽ chạm đến ngưỡng của tình dục.
...
Anh vẫn đi công tác thật xa, và thật lâu...
Một đêm giông mùa hè, anh trở về nhà trong tiếng sấm rền trời.
Cô đang co người trong chăn, đôi vai gầy rung lên từng đợt.
Cô nhớ bố. Nhớ mỗi cơn mưa giông mùa hè đầy sấm chớp. Cô ghét mưa, ghét sấm. Bố cô thường ôm chặt cô vào lòng, che chở và vỗ về, khi ánh chớp xé dọc bầu trời và sấm rền vang.
Cô ôm chặt lấy anh, dù người anh đang ướt sũng. Cô làm ướt thêm áo anh bằng nước mắt của mình. Cô chỉ muốn tìm chút hơi ấm, để tự an ủi rằng người đàn ông đang ôm cô cũng sẽ che chở cho cô như người bố đã mất của cô. Cô muốn được đôi tay ấm vỗ nhẹ nhẹ vào lưng, và sẽ được an tâm ngủ trong vòng tay ấy.
Nhưng anh không để cô ngủ ngoan...
Trong những đêm mưa mùa hạ ấy, bỗng nhiên bên cạnh nỗi sợ mưa đêm và sấm sét, cô sợ cả ánh mắt anh nhìn mình.
Sau mỗi lần thỏa mãn, anh là người ngủ say bên cô, còn cô là người thao thức bên anh, giật mình thon thót đếm tiếng mưa.
Sự khác biệt giữa cô và anh tăng dần theo từng ngày.
Rồi đến cuối cùng, cô cũng không hiểu vì sao nữa, cô là người đã quay đi.
Cô yêu anh và muốn ở bên anh, một cách yên bình và êm ấm. Cô không mong anh sẽ đem về cho cô thật nhiều nhiều tiền, hay sẽ làm ông nọ bà kia. Tình yêu của cô yên bình như mặt hồ mùa thu trong lòng núi kín, không có gió làm hồ gợn sóng, nhưng nước thì quanh năm như một, trong vắt và mát lành.
Cô chỉ khao khát được ngủ một giấc thật ngoan bên anh, được che chở bởi bờ vai vững chắc ấy.
Có lẽ cô khao khát điều quá lớn lao. Hoặc giả, cô quên mất quy luật rằng có đi có lại, đôi bên cùng có lợi, người nào thông minh hơn được lợi nhiều hơn. Cô muốn điều gì, thì phải trả giá cho điều đó trước.
Anh vô tình quăng một tảng băng xuống mặt hồ, không những làm nó xáo động, mà còn làm nó trở lên lạnh lẽo vô hạn.
...
Cô trưởng thành, và bị cuốn vào vòng quay khắc nghiệt của cuộc sống.
Không muốn làm gánh nặng cho mẹ và chị thêm nữa, cô tự nhủ rằng bất cứ đâu nhận cô làm việc cô cũng sẽ đồng ý, không đòi hỏi. Trong thời đại này, đòi hỏi về công việc không dành cho những sinh viên mới ra trường như cô. Một là làm việc, hai là thất nghiệp, đơn giản vậy thôi.
Có điều...con Tạo buồn cười và thích trêu ngươi người khác.
Công ty duy nhất nhận cô vào làm, có anh trong đó.
Anh đã lên đến chức trưởng phòng kế hoạch đầu tư. Tuổi trẻ tài cao, quan lộ mở rộng.
Cô suy nghĩ một đêm dài, rồi đến công ty sau thông báo trung tuyển. Cô đi làm. Chạy trốn lúc này thật buồn cười. Đã là quá khứ rồi, và cô cần công việc này.
... cô cứ thế kiêu hãnh đứng trước mặt anh, làm tốt mọi công việc được giao, đến sớm về muộn, và đem lại không khí thoải mái cho văn phòng bằng nụ cười luôn thường trực trên môi.
Cô đã vững vàng như thế...nhưng sao mọi tường thành lại sụp xuống khi biết anh cùng chị thư kí yêu nhau ba năm liền, và thông báo kết hôn.
Ba năm.
Bằng quãng thời gian cô chia tay anh.
...
Sau một hồi trút hết những tâm sự trong lòng, cô im lặng
Rồi cô bật cười.
"Anh thấy em nhớ dai thù lâu chưa, sau này đừng gây thù chuốc oán với người như em nhé.."
Đầu dây bên kia cũng im lặng. Anh không biết nói gì cả. Thì ra, cô cũng như anh, cũng từng yêu sâu đậm và đổ vỡ tan tành. Thì ra, cái vẻ đẹp như mùa đông Hà Nội ấy không phải ngẫu nhiên mà có. Mọi người trong chuyến tập huấn đều nói cô giống một đứa nhỏ hoạt bát và vui vẻ, như nắng đầu hè, sao chỉ có anh nhìn ra cô giống mùa đông ?
"...Em không có oán giận gì anh ấy cả. Chuyện của chúng em đã qua rồi, đáng lẽ nên chúc phúc cho anh ấy...nhưng mà em ích kỉ quá ha. ...haha..."
"...Ai cũng như vậy cả mà, em không làm gì sai hết. Đang buồn thì cứ nói là buồn thôi.."
"...ờ nhỉ. Buông lỏng bản thân một chút có phải tốt hơn không...haha, em chẳng thích công việc này gì cả. Em chán ghét mấy người việc không chịu làm chỉ ngồi lê đôi mách...vậy mà vẫn cứ phải đi làm đó, để mà có tiền....hic...ngày ngày đối mặt với anh ấy, em khó chịu lắm anh có biết không..."
"...uh..."
"...em thấy chán ghét bản thân mình quá. Hèn..."
"Không được ghét. Khi không có ai ở bên cạnh thì càng phải yêu bản thân mình chứ sao lại ghét..."
...kiệt sức.
Cô ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, co gối, vòng tay tự ôm lấy mình, và khóc.
Cô kịp tỉnh táo để tắt điện thoại trước khi tiếng nấc đầu tiên bật ra.
Cô khóc, như đêm đầu tiên rời xa anh. Nhưng xen lẫn vào đó là sự chua xót cho chính bản thân mình. Còn trẻ, sao cô cứ tự làm mình mệt mỏi như thế. Người con gái đầy khát vọng khi ngồi trên giảng đường đâu rồi? Cô định sống như thế này cả đời sao? Chấp nhận một công việc tẻ nhạt, sống giả tạo với chính mình mãi?
...hình như đã lâu rồi, không có ai nói với cô rằng, cần yêu bản thân mình một chút. Ai cũng bị nụ cười của cô đánh lừa, sao anh thì không?
***
Anh quyết định sẽ bay ra Hà Nội một chuyến.
Không hiểu sao, cô nhóc "mùa đông" đó cứ ám ảnh anh mãi. Khi anh uống say và nhớ về hình bóng cũ, cũng một cô gái Hà thành, thì cô lại chen ngang vào đó, nói mấy câu nửa đùa nửa thật, rằng anh mà còn uống rượu như nước thế, sẽ không sống được đến năm 40 tuổi.
Rồi anh lại chần chừ.
Con gái Hà thành thất thường lắm, như một năm ngoài đó có bốn mùa, lòng người cũng thay đổi như vậy đó. Anh không chiều được. Đàn ông con trai, công việc là nhất, đàn bà chỉ giỏi làm nhiễu sóng.
...
Thế mà anh lại đang ở thủ đô. Vì lí do công việc thôi. Nhưng sao anh lại đổi tấm vé đi Thái Lan cho cấp dưới mà lấy tấm vé ra Bắc này. Mọi người trầm trồ thán phục rằng anh không tiếc tạo điều kiện cho đàn em học hỏi phát triển...còn anh thì cũng trầm trồ rằng sao mình điên quá.
Anh gọi cô ra gặp mặt, như hai người bạn cũ lâu năm mới có tin tức của nhau.
Thì vì từ sau đêm cô say xỉn đó, cô bặt vô âm tín. Anh sợ cô xấu hổ, cũng thôi.
Giữ lời đã hứa từ lần đầu gặp, hai người đi uống một bữa thật đã, không biết để thi tửu lượng hay để mừng ngày gặp lại nữa.
Uống đến khi quán đã vãn khách, uống đến khi trời ngả từ đen kịt của đêm sang xam xám của gà gáy canh hai.
...
Cô tỉnh dậy khi ánh sáng rọi thẳng vào mắt. Đầu đau như búa bổ.
"Không biết ai là người say trước?". Cô nhoẻn miệng cười nhớ đến đêm kinh hoàng vừa qua.
Mở to mắt.
Thế cô đang ở đâu?
Cô nằm trong góc giường, một cái giường xa lạ trải grap trắng tinh.
Nhìn xuống...rồi, còn nguyên bộ quần áo tối qua, thậm chí là cả áo khoác, giày cao gót, túi xách.
Có tiếng ngáy nhè nhẹ đâu đó.
Cô rút một chiếc giày, cầm lên trong tư thế phòng thủ rồi chuẩn bị vồ mồi của con mèo già.
Ngó xuống đất...cô đứng hình.
Anh nằm đó, người đàn ông vừa lạ vừa quen, ngủ ngon lành như đứa trẻ chạy nhảy cả một ngày dài, mệt nhoài. Gương mặt nhìn hiền khô...có chút ngố ngố.
Không kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra, cô cẩn thận chạy trốn khỏi căn phòng lạ sau khi đã kịp trùm cho anh tấm chăn lên người, đề phòng cảm lạnh.
Ra khỏi nhà nghỉ, trở về nhà rồi cô vẫn không thôi tự sỉ vả mình.
Rồi tự động thở phào, rằng may mà cả hai người đều say đến không biết gì hết. Vì...không biết gì hết sẽ không có chuyện gì được hết.
***
Chuyến công tác của anh kéo dài một tháng.
Vì lí do công việc, hai người bắt buộc phải gặp nhau. Cô khéo léo gạt phăng buổi tối xấu hổ đó ra khỏi không gian công việc giữa hai người.
Hà Nội giao mùa, thời tiết đỏng đảnh khủng khiếp.
Cứ ngỡ rằng anh lạ đất lạ nước, cần giữ sức khỏe lắm. Ai ngờ người ốm là cô.
Cô sụt sịt mãi, rồi ho khụ khụ, như một con mèo hen ốm yếu, làm anh thấy vừa thương thương vừa buồn cười.
Ra, con gái Hà Thành cũng mỏng manh gớm.
...
Tối cuối cùng ở Hà Nội, anh một mình đi dạo lên cầu Long Biên.
Nơi này không biết có gì kì diệu, mà hàng trăm đôi uyên ương tới đây, cầm tay nhau, cùng khóa một chiếc khóa vào cầu rồi ném chìa khóa xuống sông. Thật vô lí hết sức. Ừ thì chiếc khóa vẫn sẽ ở đó, không bị mở ra hay lấy đi đâu, nhưng nó đâu có làm chứng rằng tình cảm sẽ tồn tại mãi mãi.
Nhỡ như...có người cưa khóa đem bán đồng nát, hay rồi mưa xối gió xả, cái khóa bị gỉ sét thì sao. Lúc đó hai người vẫn còn yêu nhau thì hết yêu nữa chăng? Hay hai người chia tay rồi khóa vẫn còn thì sao, nó có kéo hai người về với nhau được phỏng?
Anh cười ngốc. Gì chứ, anh với cô gái Hà thành ngày xưa ấy cũng đã khóa một cái khóa trên cây cầu này. Giờ, khéo cô ấy chồng con đề huề rồi.
Anh men theo thành cầu, không rõ là đang tìm chiếc khóa ngày xưa hay chỉ là đi như thế.
...
Cô đột nhiên muốn đi dạo.
Cô đi lên cây cầu có chiếc ổ khóa tình yêu của cô và anh ấy. Cầu vẫn thế, khóa vẫn vậy, mà nhanh thật, con người ta đã không còn là của nhau nữa. Chỉ còn những kỉ niệm và thứ gì đó, như là một vết cứa vô hình, còn tồn tại mãi.
Không quên, không có nghĩa là còn yêu.
Cô không còn yêu anh nữa, chỉ là đã rất lâu rồi không biết đến cảm giác yêu đương là gì, vì cứ ôm mãi những kỉ niệm đẹp, rồi tỉnh lại với những nhận định đau xót.
Cứ mỗi khi nhớ về anh ấy, cô lại xây thêm tấm rào dây thép gai xung quanh mình. Là tự cô sợ hãi không muốn thử yêu thêm một ai khác, là tự cô gò ép mình làm điều mình không thích....nhưng lại không có can đảm để yêu thêm, cũng như không có can đảm để tìm một công việc khác.
Cô đi men theo thành cầu, không rõ là đang tìm chiếc khóa ngày xưa hay chỉ là đi như thế.
...
Ở thành phố rộng lớn với hơn bảy triệu người, tình cờ họ gặp nhau trên cây cầu chứa đầy kỉ niệm cũ của riêng hai người.
Có cái gì như vỡ òa trong anh.
Anh biết nếu để cái bà cô "mùa đông" hay tự kiềm chế mình này đi ngang qua anh, thì sẽ không còn cơ hội túm lấy vai cô mà lắc, mà la lên rằng cô hãy nuông chiều bản thân mình một chút đi, một ngày thôi. Hãy sống thật với lòng mình đi.
...
Cô nhớ lại cảm giác đôi tay thô ráp mà ấm áp của anh ấn đầu cô ngồi xuống ghế, bắt ăn bát cháo giải cảm và nhìn chăm chăm chờ cô uống thuốc. Rồi lời xin lỗi ngượng nghịu khi anh nói vì đoàn công tác của bọn anh ra đúng dịp văn phòng bên cô nhiều việc, khiến cô bận túi bụi theo bọn anh mà vẫn phải lo việc công ty nên bị ốm.
Cô biết rằng nếu để người đàn ông này đi qua cô, cô sẽ lại hèn nhát tự gò mình vào cái khuôn của văn phòng nhàm chán đó...và anh sẽ lại tiếp tục làm con sâu ngâm mình trong hũ rượu.
Hai người đều đã từng đi qua thương nhớ, sẽ là sự an ủi cho nhau đúng không?
...
Họ mỉm cười chào nhau, rồi nhẹ nhàng lướt qua vai nhau.
Hai người đi về hai nửa cuối con đường, không ngoảnh mặt lại lần nào.
***
Ai đã từng bị một con dao vô hình làm bị thương, họ sẽ trở nên vô cùng cô đơn.
Không biết là họ sẽ thoát ra khỏi nỗi cô đơn ấy như thế nào...
Cô đơn thực ra cũng không phải thứ cao siêu lắm. Đó chính là cảm giác từ chối đón nhận và không thể mở lòng...và bất lực khi không thể thoát ra khỏi cảm giác đó.
Họ đều là nhưng người lớn sợ đau. Còn nhát hơn trẻ con sợ đòn.
Tự họ phải lớn lên thôi.
Nhưng, bao giờ?
Thanh Thuý