-->
Cuối cùng chẳng còn một tí sức lực nào nữa, Gia Hàng ôm quả bóng, cả người ướt sũng như vừa dầm trong nước, chầm chậm đi về phía khan đài.
Một bóng đen tiến về phía cô.
Cô chớp mắt, ngẩng đầu lên.
- Đến rồi à! – Cô thở hổn hển.
- Lần này định phạt gì đây? – Chu Văn Cẩn rút khăn tay ra đưa cho cô. Trước đây, khi họ hẹn nhau, ai đến muộn sẽ chủ động nhận phạt, một chầu phim hay một bát mì thịt bò.
Gia Hàng lắc đầu, gió lạnh thổi qua khiến mồ hôi khô rất nhanh. Cô lấy tay áo chùi qua quýt rồi ngồi phệt xuống bậc thang:
- Là em đến sớm.
Chu Văn Cẩn cúi xuống nhìn một lát, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lấy quả bóng trong tay cô nghịch nghịch.
- Ở chỗ này, em cũng thua anh không ít đâu. – Anh hất hàm về phía sân bóng.
- Em cũng có lúc thắng đấy chứ. – Gia Hàng nhướn mày kiêu ngạo.
- Ừ, thắng một lần là quẫy đuôi lên tận trời xanh, rú lên cho cả trường đều biết.
- Bởi vì chẳng dễ dàng gì! – Dù thế nào thì thể lực nam nữ cũng vẫn khác biệt.
- Heo. – Chu Văn Cẩn quay sang nhìn cô. – Tại sao hôm nay lại hẹn anh ra đây?
Cô trầm ngâm:
- Chu sư huynh, anh đã từng hối hận bao giờ chưa?
- Trong thế giới của đàn ông không có từ hối hận. Cho dù là sai lắm, cũng phải chấp nhận hậu quả. – Anh nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất, khoác lên người cô. – Còn em?
- Em cũng không hối hận, hiệu thuốc đâu có bán thuốc hối hận đâu.
- Heo. – Giọng Chu Văn Cẩn bỗng nhỏ đi, nhỏ tới mức có thể bị gió thổi bay. – Về bên anh đi.
Mắt Gia Hàng đau nhức, cô cúi xuống cởi rồi lại thắt dây giày:
- Về thế nào?
Quay ngược thời gian, trở về năm thứ hai, sau đó bắt đầu lại từ đầu?
- Em… ly hôn, anh chia tay với Diêu Viễn. Anh có thể từ bỏ công việc hiện tại, hai chúng ta ra nước ngoài, hoặc tới Thượng Hải, Quảng Châu, tìm một công việc là rất dễ dàng.
Gia Hàng ôm ngực, nhịp tim đã trở lại bình thường:
- Chu sư huynh, em không làm tiểu lục đâu.
- Tiểu lục? – Chu Văn Cẩn chau mày.
- Hai lần tiểu tam[2'> chẳng phải là tiểu lục sao? – Gia Hàng cười tự giễu. Hơn nữa quân đội có lẽ không phải là nơi muốn từ chức là từ chức được, Chu sư huynh anh bị ấm đầu rồi.
[2'> Từ lóng chỉ kẻ thứ ba xen vào tình cảm người khác.
- Em để ý sao?
- Em để ý.
- Em lấy anh ta là vì em yêu anh ta sao?
Gia Hàng đứng dậy, đưa tay về phía anh:
- Chu sư huynh, chơi với em một trận bóng đi, lần cuối cùng, hãy để tình huynh muội của chúng ta đặt dấu chấm hết ở đây.
- Heo, em tới tìm anh kỳ thực là vì chuyện hoa diên vĩ xanh đúng không? – Chu Văn Cẩn có phần giận dữ, – Em đang sợ.
- Có chơi không? – Gia Hàng giành lấy quả bóng.
Chu Văn Cẩn bỗng dùng hai tay xoay người cô lại:
- Heo, em không hiểu ý nghĩa việc làm của anh sao? Anh không để bụng chuyện em là hacker, anh sẽ mở rộng vòng tay chờ đợi em, nhưng người khác không làm được. Anh sẽ chứng minh cho em thấy, ai yêu em hơn!
- Diêu Viễn thì sao?
- Anh chưa từng yêu cô ấy.
- Không yêu mà lại ở bên cô ấy?
- Đó chỉ là…
- Hai người học cùng nhau ba năm, cũng phải có chút tình nghĩa chứ, anh cũng biết được tình cảm cô ấy dành cho anh, cho nên tại sao không phải là người khác, mà là Diêu Viễn. Vì Diêu Viễn đặc biệt.
- Từ trước tới nay em chưa từng tin vào tình cảm của anh dành cho em, ba năm trước đã vậy, ba năm sau vẫn vậy. Heo, những gì anh làm có quá đáng bằng những gì em đã làm không?
Gia Hàng tung quả bóng lên trên cao, sắc trời tối sầm, không nhìn rõ được, quả bóng không rơi lại vào tay mà lăn ra xa, cô chạy đuổi theo.
Khi ôm quả bóng quay lại, Chu Văn Cẩn đang cài lại những chiếc cúc áo đã mở ra.
Tim Gia Hàng thắt lại, như bị một sợi dây thừng siết lấy, đau tới mức không tài nào thở được.
- Nếu em chưa sắp xếp xong trái tim mình thì đừng tùy tiện gọi điện thoại cho anh. Anh nói lại một lần nữa ở đây, chuyện hoa diên vĩ xanh, anh sẽ không bỏ qua, tuyệt đối không.
- Chu sư huynh, anh đã thua rồi, nếu tiếp tục, anh sẽ thua không ngẩng đầu lên được.
Chu Văn Cẩn cười lạnh:
- Vậy sao? Cứ đợi mà xem.
Anh ta xoay người bỏ đi.
Gia Hàng đập bóng, tăng tốc độ rồi nhảy lên ném bóng vào rổ, một cú ném ba điểm đẹp tuyệt.
Lượt chạy sau, cô lại nhảy lên, không biết là do không kiểm soát lực tốt hay là vì hai đầu gối rủn ra, cô dúi về phía trước, cả người ngã nhào xuống đất.
Miệng là nơi cảm nhận được vị tanh tanh ngòn ngọt đầu tiên, tiếp đó là lòng bàn tay và đầu gối đau nhức, trong mũi có chất lỏng trào ra ngoài, toàn thân như đang thoát xác, trôi nổi trong không gian vô hạn, lúc gấp rút, lúc chậm rãi.
Cô bật cười khanh khách, cười đến mức hai má co rút.
Cô chật vật lật người lại, nhìn bầu trời sao xa xăm, cười mãi không ngừng.
Có tiếng bước chân vội vã hoảng loạn vang lên bên ngoài sân bóng, ai vậy nhỉ? Bảo vệ hay là Chu sư huynh.
- Gia Hàng? – Giọng nói dè dặt, như đang đè nén vô vàn cảm xúc.
Trước mắt cô có thêm một gương mặt, là thủ trưởng. Chuyện gì vậy, anh cũng chơi bóng sao? Đầu anh ướt sũng mồ hôi, môi run rẩy, ngực phập phồng, tóc rối bù như tổ quạ, chiếc móc gài trên bộ quân phục cũng đã tung ra.
- Tự đứng dậy đi. – Anh lấy mu bàn tay lau mũi và miệng cho cô, nhưng không đỡ cô dậy.
- Em muốn nghỉ thêm một lát. – Cô hất tay anh ra.
- Nếu em không dậy được thì anh sẽ bế em. – Anh túm cánh tay cô.
Cô cười, chỉ vào anh:
- Thủ trưởng, anh đúng là một thầy giáo, kế khích tướng này rất công hiệu.
Cô co chân lên, chống tay xuống đất. Đau, chỗ nào cũng như bị kim châm, bị gọt rũa.
Cô nhếch nhếch miệng, nhưng vẫn bò dậy được, quả bóng, rừng cây và nhà thể dục phía xa đều đang lắc lư, cô nhắm mắt lại.
- Trên chiến trường, binh lính bị thương hoặc sẽ được cáng hoặc sẽ được cõng, em chọn cách nào? – Anh cắn môi kìm nén, không nhìn vào gương mặt bê bết máu của cô.
Cô là kẻ thức thời, dang hai tay ra, anh xoay người lại, cõng cô trên lưng.
Lúc cõng cô lên, anh mới thầm thở hắt ra một hơi. Sau đó, anh cảm thấy một chất lỏng nóng hổi trượt qua cổ anh, hòa với mồ hôi anh rơi xuống không tiếng động.
Anh xốc hai chân cô bước về phía trước, không lên tiếng, để cô được khóc cho thỏa.
Xe đỗ bên ngoài phòng bảo vệ, lúc bước vào, cô nghẹn ngào bảo anh nói với bác bảo vệ, bóng để quên ở sân bóng rồi, phải tới đó lấy về.
Với bất kỳ người nào, cô cũng chưa từng nuốt lời.
Anh thở dài, nhấc hai chân cô đặt vào chỗ ngồi, rồi chèn một tấm đệm ở phía sau, đóng cửa xe lại, chạy vào phòng bảo vệ chào một câu.
Trên đường đi, anh không hỏi cô tại sao lại ở Bắc Hàng, cô cũng không hỏi anh sao lại tìm được tới đây. Anh chăm chú lái xe, cô chăm chú khóc.
Tứ hợp viện tĩnh lặng như tờ.
Anh bế cô vào căn phòng dành cho khách, không bật đèn trần mà chỉ vặn một ngọn đèn bàn lờ mờ.
Trong phòng làm việc có hộp cứu thương, anh mang tới, bảo cô nằm xuống. Mũi và khóe miệng đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn rất sưng, lòng bàn tay trông rất khủng kiếp. Anh xoa đầu cô, bê một chậu nước nóng trong nhà tắm ra, rửa sạch mặt cho cô, rồi lại cẩn thận lau tay cho cô.
Cô hết sức im lặng, cũng hết sức hợp tác. Khi bôi thuốc, anh nghe thấy cô hít sâu từng hơi.
- Đau lắm à? – Anh ngước mắt lên.
Cô quay đầu đi:
- Thủ trưởng, chúng ta… bây giờ tính là vai vế gì đây?
Anh thổi khẽ vào vết thương ở lòng bàn tay:
- Chắc vẫn là bằng vai phải lứa.
- Nếu Tào Tuyết Cần ở dưới âm phủ biết được, nhất định sẽ kiện chúng ta tội đạo văn[3'>. – Tuy là anh em họ gượng ép, ha…
[3'> Ý nói họ là anh em họ mà lại lấy nhau, giống như những nhân vật trong tác phẩm Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần.
- Thân càng thêm thân, có gì không tốt? – Anh nhìn chiếc quần dài lấm lem vết máu, không biết đầu gối bị thương đến mức nào.
Anh đặt lọ thuốc lên tủ đầu giường, xốc eo cô dậy, cởi cúc quần.
Lòng bàn tay vừa mới bôi thuốc, cô đành phải dùng mu bàn tay ngăn anh lại.
Mắt anh sâu thẳm:
- Ngoan, sẽ không đau lắm đâu.
Cô chầm chậm lắc đầu:
- Thủ trưởng, để kệ nó đi.
Anh im lặng.
Cô cắn môi cay đắng, sau đó khẽ mỉm cười:
- Thủ trưởng, chúng ta không thể tiếp tục được nữa.
Trác Thiệu Hoa chầm chậm nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, tựa như đang nghiền ngẫm ý tứ câu nói ấy.
Dưới ánh mắt ấy, Gia Hàng không thể nhìn thẳng vào anh, cô cụp mắt lại quay sang hướng khác.
- Anh đã làm sai điều gì sao? – Cô nghe thấy anh hỏi.
Cô khó nhọc lắc đầu.
- Khi bọn họ quen nhau, anh vẫn còn bé tí, em còn chưa ra đời. Khúc mắt giữa họ do họ tự giải quyết, em không thể đem những chuyện đó đổ lên đầu anh. Vì cớ gì anh phải mất vợ? Vì cớ gì Phàm Phàm phải mất mẹ? – Anh dùng giọng điệu nghiêm túc nhất từ trước tới giờ hỏi cô.
- Xuất phát điểm cuộc hôn nhân của chúng ta không phải là vì tình yêu, Phàm Phàm cũng không phải do em… – Nước mắt không kìm được nữa, cô ra sức dùng mu bàn tay để lau đi. Anh hy vọng một ngày nào đó nó cũng sẽ giống em, đột nhiên phát hiện ra người mẹ đã nuôi dưỡng mình hơn hai mươi năm là giả sao… điều này rất tàn nhẫn, anh có hiểu không?
Đôi mắt anh bỗng thăm thẳm như đại dương tĩnh lặng, anh đỡ cô ngồi dậy:
- Đúng thế, cuộc hôn nhân của chúng ta lúc đầu quả thực là do bất đắc dĩ, nhưng bây giờ em có thể phủ nhận chúng ta không yêu nhau không?
Cô không thể, cho nên khi nghĩ tới việc phải chia tay với thủ trưởng, tim cô đau nghẹn lại. Nhưng họ sao có thể ở bên nhau? Thân thế phức tạp kia của cô, làm sao có thể đối diện?
- Còn Phàm Phàm, ngay từ đầu anh đã luôn nói với em rằng, đó là con của chúng ta. Chúng ta… là anh và em, không có người thứ ba. – Anh từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy thật sự khó mở lời. Khi anh biết được sự thật, cũng đã vô cùng sửng sốt.
Gia Hàng bàng hoàng, không tin vào tai mình:
- Sao có thể thế được? Rõ ràng là em mang thai hộ hai người.
- Giai Tịch không chỉ đơn thuần là không dễ mang thai, mà trứng của cô ấy và tinh trùng của anh căn bản không thể kết hợp được. Nhưng cô ấy quá khao khát có một đứa con, luôn mang tâm lý ăn may. Lần phẫu thuật đầu tiên, quả thực đã dùng trứng của cô ấy, nhưng thất bại, Cô ấy chấp nhận hiện thực, tính sang phương án thứ hai, chỉ cần một đứa con của anh là được. Cô ấy… giấu em, lấy trứng của em.
Ồ, thảo nào yêu cầu chất lượng người mang thai hộ phải cao.
- Em vì tình nghĩa mà mang thai giúp cô ấy, nhưng em tuyệt đối sẽ không bán trứng của mình, cô ấy không dám nói thẳng với em.
Gia Hàng há hốc mồm, hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường.
- Có phải rất ghét cô ấy không? – Trác Thiệu Hoa cười khổ, nếu không phải vì Giai Tịch, cuộc sống của cô nhóc này đã cực kỳ xán lạn.
- Ngay từ đầu anh đã biết rồi, tại sao không nói cho em biết? – Cô máy móc hỏi anh.
- Anh không dám chắc em sẽ yêu anh, nếu nói cho em biết sự thật, sẽ ràng buộc em. Nếu em không có tình cảm với anh, chỉ coi mình là một người mang thai hộ, một khi đã ra đi, em chắc chắn sẽ không muốn có bất kỳ liên hệ gì với bọn anh nữa. Hà cớ gì phải nói?
- Anh sẽ để em ra đi sao? – Nước mắt cô ngân ngấn trên mi.
- Mới đầu có lẽ sẽ nhịn đau để buông tay, bây giờ anh không làm được. – Đôi mắt đen láy thẫm đẫm nét dịu dàng.
Anh kiên quyết nói với cô:
- Gia Hàng, em không cần phải nghĩ ai là bố em, ai là mẹ em, chỉ cần nhớ Trác Thiệu Hoa là chồng của em, Phàm Phàm là con trai em, tất cả mọi chuyện cứ vứt hết cho anh là được.
- Nhưng em đã bỏ lỡ quá nhiều! – Ngày hôm nay, có quá nhiều sự thật được phơi bày, cô không thể nào tiêu hóa hết. Trong cữ, cô chưa từng bế Phàm Phàm, chưa từng cho nó bú một giọt sữa, sau đó lại bỏ đi không chỉ một lần. Phàm Phàm chỉ gọi cô là Heo, chứ không phải là mẹ.
- Đâu có, em chẳng bỏ lỡ gì hết, em tuyệt đối là một người mẹ tròn trách nhiệm. – Anh thương xót đặt từng nụ hôn lên gò má nhỏ nhắn của cô. – Tên Phàm Phàm là do em đặt, tấm ảnh cả gia đình chụp
chung khi đầy tháng, em bế con, cười ngọt ngào; mũi tiêm phòng đầu tiên của Phàm Phàm, em có mặt; Phàm Phàm bị sốt, em túc trực cả đêm bên con, uống thuốc cũng do em mớm; em tắm cùng con, chơi với con, dạy con chơi bóng, dạy con cách sống… Em nói xem có điều gì em làm không tốt không?
Cô như một đứa trẻ yếu ớt, dựa vào lòng anh:
- Đâu đâu cũng là lừa dối…
Anh xót xa ôm lấy cô:
- Gia Hàng, anh yêu em!
Sợ cô nghe không rõ, anh lại lặp lại một lần. Anh yêu cô, là sự thật, Phàm Phàm cũng thật sự là con trai của cô.
Người cô run lên như ngọn nến trước gió, tâm trạng cô cũng dao động không ngừng. Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ vì khóc, nhưng vẫn ánh lên nỗi đau đớn khôn cùng. Cô lấy mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt anh, chậm rãi, dịu dàng.
- Vì anh, vì Phàm Phàm, kiên cường lên nhé, được không?
Cô không biết mình có thể làm được không, cô chỉ có thể im lặng.
Anh lại cởi cúc quần cô ra một lần nữa, lấy nước nóng tỉ mỉ lau người cho cô, bôi thuốc lên đầu gối. Anh tìm quần áo lót, ân cần thay cho cô.
- Ngoan, ngủ đi!
Anh giở chăn ra, cùng cô nằm xuống.
- Khi tỉnh lại, em sẽ phát hiện ra ngày mai không đáng sợ đến thế đâu.
Cô nhắm mắt lại, ngỡ rằng đầu óc mình sẽ nghĩ quẩn quanh mãi, không ngờ lại nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Cô mặc cho bàn tay đặt nơi éo siết chặt, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô nghe thấy hình như anh đang gọi điện cho ai.
- Dạ vâng, chị hai, Hàng Hàng đang ở nhà, mọi việc đều ổn cả.
Chương 26: Chim tung cánh, cá vượt ao
Trác Thiệu Hoa lại không ngủ được, anh đưa tay vuốt dọc từ xương quai xanh của Gia Hàng tới eo cô, không mang theo bất kỳ chút dục tính nào, dường như anh vẫn chưa dám tin, cô thật sự đang nằm trong lòng anh sao? Anh thậm chí còn kiểm tra hơi thở của cô, rất đều đặn, giống Phàm Phàm, mũi hơi ngèn nghẹt.
Từ chiều tới giờ, sáu bảy tiếng đồng hồ này, anh không biết mình đã trải qua như thế nào. Đứng giữa dòng người mênh mông, không tìm thấy hình bóng của cô, anh thật muốn gầm lên với ông Trời. Nếu không phải anh vẫn giữ được tỉnh táo, anh thật sự muốn tới cầu cứu cha anh để huy động quân đội đóng ở Bắc Kinh, anh rất sợ, chỉ muộn một giây, anh sẽ vuột mất cô nhóc này.
Anh tới trường Bắc Hàng khi trời vừa nhập nhoạng, đi một vòng quanh sân trường. Anh đã kiểm tra từng quán net một quanh trường, khiến mấy ông chủ quán đầu óc căng thẳng, tưởng bị kiểm tra đột xuất.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Anh còn tới tiệm Xanh Thẫm, cô nhóc này đã từng làm thêm ở đó.
Cũng không biết là niềm tin ở đâu ra, cuối cùng
anh lại quay lại Bắc Hàng một lần nữa. Trong bóng đêm, anh nhìn thấy Chu Văn Cẩn mặt mày u ám vội vã bỏ đi, trái tim anh bỗng bình tĩnh kỳ lạ.
Gia Hàng không ngủ yên, vết thương bị nóng nên hơi ngứa, cô không nhịn được cứ cọ tới cọ lui trong chăn. Anh vội túm hai tay cô, không cho cô ngọ nguậy nữa, tránh đụng vào vết thương.
Gia Hàng chê tư thế này không thoải mái, xoay phắt người lại, đối mặt với anh.
Anh hôn lên tóc cô, mặc cô dùng khuỷu tay huých vào người, dùng chân đá anh.
- Thủ trưởng… – Cô bỗng rên lên.
- Ừ! – Anh dịu dàng đáp lại.
Rất lâu sau không có tiếng trả lời, thì ra là đang mơ.
Gia Hàng, trong giấc mơ của em, anh là người thế nào? Trái tim anh bất giác run lên, anh ngậm cánh môi cô, khẽ cắn một cái.
- Thủ trưởng…
Lần này cô đã thật sự tỉnh lại, hàng mi dài lướt qua bộ ngực trần của anh, hơi ngứa.
Anh thở dài, mới ngủ được một lúc thôi mà.
- Đừng nói gì, ngủ đi. – Anh thì thầm vào tai cô.
Gia Hàng mở to mắt trong bóng đêm, vừa rồi, cô đã nằm mơ. Cô dừng bên dòng Đà Giang, bóng chiều ngày một sẫm lại, cô nhìn về phía trước, rồi quay đầu nhìn lại, bỗng không tìm được đường về nhà, giật mình tỉnh dậy.
Giọng nói trầm ấm của anh khiến cô bình tĩnh lại.
- Em… không phải là không thể chấp nhận sự thật rằng chị hai là mẹ em, nếu vậy, em hy vọng bố em là anh rể, chứ không phải là người kia. Khi học cấp ba, có lần em tới Thiên Tân tham dự cuộc thi lập trình. Chị hai phải đi tập huấn, không rảnh để đi cùng nên anh rể đi cùng em. Khi vòng loại vừa kết thúc, nữa đêm em đau bụng lăn lộn trong phòng, anh rể cõng em chạy thẳng tới bệnh viện. Lúc đó là đầu mùa hạ, trời đã rất nóng rồi, anh rể suýt chút nữa thì bị cảm. Em bị viêm ruột thừa cấp tính, phải mổ luôn tối hôm đó nên không thể dự thi được. Anh rể nói với cậu bạn được giải nhất, giải này của cậu là Hàng Hàng nhà tôi nhường cho cậu đấy, không thì chẳng có phần của cậu đâu. Khi đó cảm thấy anh rể rất mất mặt, chẳng biết ăn nói, nhưng sau nghĩ lại lại thấy rất tự hào. Trong một năm, một nửa thời gian là em ở nhà chị hai, chị hai giống một bà mẹ nghiêm khắc, còn anh rể là ông bố hiền từ. Muốn xin thêm tiền tiêu vặt hay xin mua đồ gì, đều len lén xin anh rể. Gây ra họa cũng báo cáo với anh rể trước, như thế khi chị hai tức giận, em mới có chỗ núp. Tại sao mọi việc lại không như mong muốn chứ? Em không phải do anh rể sinh ra, một nửa sinh mệnh của em là do môt người khác mang lại. Người đó với em lại là cái gì?
Cô hơi run lên, như một con thú nhỏ đang hoảng hốt không yên.
- Em chỉ mới nghe kết quả, chứ chưa biết đến quá trình. Có lẽ sau khi biết quá trình, có thể em sẽ thông cảm cho họ. Trên thế giới này, những người đàn ông hạnh phúc như anh, những đứa trẻ hạnh phúc như Phàm Phàm không nhiều đâu.
- Thật sao? – Gia Hàng cắn môi, cười chua chát. Khi cười, khóe miệng cử động và hít hà vì đau.
- Trông anh có giống người nói dối không?
- Thủ trưởng, anh không thấy phiền não sao? – Cô nghi hoặc hỏi anh. Ông Án Nam Phi là dượng ruột của anh, chuyện này chẳng khác nào một quả ngư lôi ném thẳng vào gia đình anh.
- Phiền não điều gì? Vợ anh vẫn là Gia Hàng, con anh vẫn là Trác Dật Phàm, anh không thăng quan cũng chẳng bị giáng chức, cuộc sống của anh có gì thay đổi đâu.
Cô ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Ngoài cửa sổ, có tiếng cành lá lao xao rì rào, Trác Thiệu Hoa nghiêng tai lắng nghe, nói có lẽ tuyết đã rơi rồi.
Đêm tuyết rơi, lắng nghe từng nhịp tim thủ trưởng, cuộn tròn trong lòng anh, Gia Hàng lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra một lần nữa, căn phòng đã bừng sáng, Trác Thiệu Hoa đã không còn ở bên cạnh cô.
Cô chớp mắt thích ứng ánh sáng trong phòng, sau đó lại nhắm mắt lại.
- Hàng Hàng tỉnh chưa? – Ngoài cửa có người hỏi nhỏ.
- Gần sáng mới ngủ, giờ này chắc vẫn đang ngủ.
- Thiệu Hoa, em… mở cửa ra đi, chị chỉ nhìn nó một cái thôi. – Giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Một luồng gió lạnh ừa vào qua khe cửa, Gia Hàng rùng mình, vội rúc vào trong chăn, quay lưng ra ngoài.
- Hàng Hàng… – Giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng cô.
Cô không ngoảnh lại, không muốn đối diện với người chị kính yêu của mình.
- Em tỉnh rồi phải không? – Gia Doanh chớp mắt cho tan làn sương mù ẩm ướt trong mắt. – Tối qua, bố mẹ, chị và Gia Lương cả đêm không ngủ. Chuyện này mọi người không đúng, không nên giấu em, vào ngày em trưởng thành, em có quyền được biết tất cả.
Anh rể cũng biết? Lông măng trên người cô dựng đứng lên.
- Để em phải đột ngột đối diện với chuyện này, em muốn oán muốn hận chị đều được, nhưng… tuyệt đối không thể làm tổn thương bản thân mình. Hàng Hàng, chị… muốn nói với em, khi đó, chị không phải là một cô gái sa chân lỡ bước, không phải bị người ta lừa gạt. Khi đó, chị và ông ta cũng… thật lòng yêu thương nhau. Vì yêu, nên mới có em. Dũng cảm sinh em ra đời, cũng vẫn vì tình yêu, không phải là bất đắc dĩ, chị có quyền lựa chọn mà. Chị muốn có kết tinh tình yêu của bọn chị. Sai lầm là ở chỗ, chị không nghĩ rằng cả hai đều còn quá trẻ, vẫn còn chưa đủ sức mạnh để gánh vác những trọng trách của cuộc đời. Chị có thể tự hào mà nói với mọi người rằng, Hàng Hàng là con gái của chị, nhưng người đời rất đáng sợ, miệng lưỡi con người rất đáng sợ. Để em trở thành con gái của bố mẹ, là sự bảo vệ của bố mẹ dành cho hai chúng ta, như thế chị có thể học tiếp, Hàng Hàng có thể lớn lên trong vui vẻ. Có lẽ em cũng biết, vì chúng ta, bố mẹ đều bị cơ quan đuổi việc, đến nhà cũng không còn. Nhưng bao năm nay, chúng ta đều sống rất tốt. Hàng Hàng, bố mẹ yêu em, chị yêu em. Em không thể chỉ vì một chút mê muội nhất thời mà trở nên nghi ngờ tất cả, như thế không công bằng.
Gia Doanh ôm mặt khóc nấc.
Gia Hàng cũng giàn giụa nước mắt. Cô phải cắn môi đến bật máu mới có thể không khóc thành tiếng.
- Hàng Hàng, em quay lại đi, để chị nhìn em. – Gia Doanh nài nỉ.
Gia Hàng lắc đầu.
- Chị không ép em, chị biết trong lòng em còn vướng mắc. Khi nào nghĩ thông suốt thì gọi điện cho chị, chị sẽ đón em về nhà. Em không cần lo lắng cho bố mẹ, chị sẽ an ủi họ. Còn về những chuyện khác, em không cần sợ, sẽ có cách giải quyết.
Gia Hàng khóc tới mức không thở nổi.
Gia Doanh không nỡ nhìn thêm, quay đầu bỏ đi.
Chị chưa từng tới tứ hợp viện, không biết làm thế nào tìm tới được, chị về bằng xe buýt hay đi tàu điện ngầm, trên phố đông người như vậy, chị đi làm sao? Gia Hàng nhét nắm tay vào mồm, cố ép mình không được quay đầu lại.
Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ còn mình cô đang khóc.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Bên ngoài, thím Đường và dì Lữ đang nói chuyện về thực đơn cho ngày giao thừa. Tết này họ sẽ ở Bắc Kinh, đợi xuân ấm, hoa nở, họ mới nghỉ phép về quê, vì Phàm Phàm còn nhỏ quá.
Tiểu Dụ cũng ở trong tứ hợp viện, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười hồn hậu.
Dường như hôm nay thật sự là một ngày bình lặng, không khác gì với mọi ngày.
Khó khăn lắm Gia Hàng mới kìm được nước mắt, cô chầm chậm xoay người lại, nước mắt nước mũi còn chưa kịp lau đi, cô đã bắt gặp ngay một đôi mắt to đen lay láy, đang hấp háy nhìn cô.
Ai đã bế Tiểu Phàm Phàm vào đây?
Bộ dạng Gia Hàng trông hơi thê thảm, mồm và mũi sưng vù, mắt đỏ hoe, mặt ướt đẫm, Tiểu Phàm Phàm nghiêm túc nhìn đi nhìn lại, xác nhận cô đúng là Heo, đôi tay kích động khua khoắng.
Gia Hàng không đưa tay ra bế. Cậu nhóc thật sự là của cô sao?
Cậu nhóc cố gắng nhoài tới, nhưng quần áo nhiều quá, căn bản không lật sang được, hai cái chân cuống quýt giãy đành đạch, mặt đỏ bừng bừng, thét lên một tiếng thấu trời xanh.
Gia Hàng thở dài, ngồi dậy bế cậu nhóc vào lòng.
Cu cậu nở nụ cười nịnh nọt, lắc đầu lắc đuôi. Khóe miệng Gia Hàng sưng đỏ lên, cu cậu không biết đó là trò chơi gì, tò mò đưa tay lên chọc một cái, Gia Hàng kêu đau ầm ĩ.
Ha ha, Phàm Phàm khoái chí, lại chọc, Gia Hàng càng kêu to hơn. Cậu lại chọc, Gia Hàng xị mặt xuống tránh đi, nhưng cậu vẫn chọc được.
Đúng thế, cậu nhóc này chắc chắn là con của cô. Bởi vì một sự xác định không gì sánh được, mới không kiêng nể gì mà quấn cô, đòi hỏi tình yêu của cô.
- Nhóc thối, còn nghịch nữa là mẹ mặc kệ con đấy! – Gia Hàng gầm gừ.
Cậu nhóc ngoác miệng ra, để lộ cái lưỡi hồng bé xíu, nước dãi văng tung tóe vào người Gia Hàng. Dù chưa biết nói, nhưng cậu đã biết thừa Gia Hàng chỉ là một con hổ giấy.
Cu cậu chu mỏ lên thổi phì phì, mắt cong thành một vầng trăng nhỏ. Gia Hàng không biết cậu nhóc định làm gì, nhịn mãi hồi lâu, tim cô bỗng thót lại.
- Là Eo Eo phải không? – Eo Eo… Heo Heo.
Tiểu Phàm Phàm nhảy cẫng lên trong lòng cô.
- Nhóc thối, con biết gọi tên mẹ rồi phải không?
Không phải chứ, Gia Hàng sung sướng ôm chầm lấy cậu nhóc, vừa siết vừa thơm.
Nhân cơ hội này, Tiểu Phàm Phàm lại lấy tay chọc chọc vào chỗ đỏ đỏ kia, bật cười khanh khách.
- Nhóc thối, sau này phải gọi Heo là mẹ, nhé? – Gia Hàng túm lấy bàn tay đang khua khoắng không ngừng của cậu nhóc.
Phàm Phàm lại dẩu mỏ lên, đòi cô thơm.
Cô bật cười, véo cái mũi xinh:
- Mẹ hơi ghét con rồi đấy nhé!
- Anh thì không chỉ là hơi đâu, hừm! – Trác Thiệu Hoa đẩy cửa bước vào.
Gia Hàng nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài sân, những bong tuyết bay bay trong gió, trời đất tối sầm lại.
Anh ngồi xuống mép giường, ôm lấy Tiểu Phàm Phàm, nghiêng đầu hôn Gia Hàng một cái thật nồng nàn.
- Dậy đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong, chúng ta xuất phát.
- Đi đâu ạ?
- Đưa thằng nhóc thối này đi nghỉ tuần trăng mật muộn của bố mẹ.
Gia Hàng ngẩn người, không từ chối.
Không đi xa, chỉ là một sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô Bắc Kinh. Có lẽ thủ trưởng cũng biết hiện giờ cô đang chịu sự giám sát của Bộ Công nghệ Thông tin, không thể ra khỏi Bắc Kinh.
Nhưng ở đây đã là tốt lắm rồi, ít nhất tạm thời không cần phải đối diện với những người, những chuyện khiến cô phiền muộn.
Thả bước đi dạo trong sơn trang, thật sự không thể hình dung nổi bây giờ là mùa đông, cây cỏ xanh tươi mơn mởn, hoa trái nở rộ. Ở đầu cầu thang có một chậu sơn trà, những đóa hoa màu hồng phấn và trắng tinh khôi xen lẫn vào nhau, bừng nở chi chít trên cành.
Trác Thiệu Hoa đặt một căn phòng riêng, khách sạn chu đáo bố trí cả một chiếc xe đẩy em bé.
Có lẽ biết cái xe đó là dành riêng cho mình, Tiểu Phàm Phàm phấn khích đòi Gia Hàng bế tới đó. Đẩy hai vòng trong phòng là cu cậu chán, dang tay ra, được Gia Hàng bế vẫn thoải mái hơn.
Trác Thiệu Hoa cởi áo khoác ra, đón lấy Tiểu Phàm Phàm rồi nói với Gia Hàng:
- Em sắp xếp hành lý đi, anh đi gọi điện thoại.
Hành lý sắp xếp khác đơn giản, kem đánh răng bàn chải để vào nhà vệ sinh, áo khoác treo vào trong tủ là xong.
- Bố, mẹ, chị hai, bọn con tới rồi. Dạ, đi đường thuận lợi ạ. Phàm Phàm rất vui, Hàng Hàng cũng thế… Con biết rồi, vâng ạ!
- Sao không gọi điện cho đại thủ trưởng? – Gia Hàng không bỏ qua nội dung một cuộc điện thoại nào của anh. Có người nhà của cô, có công việc, có bạn bè, thậm chí còn gọi cả cho ông Án Nam Phi, nhưng không có đại thủ trưởng.
Trác Thiệu Hoa dịch Tiểu Phàm Phàm sang chân bên kia, vỗ vỗ:
- Nào, ngồi xuống đây.
Gia Hàng suýt nữa ngã lăn ra đất, cử chỉ thân mật này của thủ trưởng sao giống hệt như nam chính trong phim truyền hình hạng ba vậy.
- Em đứng nghe…
Trác Thiệu Hoa nhướn mày, đưa tay ra kéo, cô ngã thẳng vào lòng anh.
Tiểu Phàm Phàm cười ngặt ngẽo trước bộ dạng thảm hại của cô.
- Nhà anh không có truyền thống đoàn viên đêm giao thừa, lúc này, bố đã đến khắp các quân khu thăm hỏi binh sĩ rồi, phải đón Tết với các chiến sĩ, mẹ anh cũng tham gia đủ các loại hoạt động công ích. Trước đây thì anh sẽ ở trong doanh trại.
Gia Hàng tròn mắt, ý thủ trưởng là đây là lần đầu tiên anh đón Tết bên gia đình sao? Vậy còn Giai Tịch?
Trác Thiệu Hoa nhìn ra được sự hoài nghi trong mắt cô, bình thản giễu mình:
- Giai Tịch ở nhà bố mẹ cô ấy, mùng Năm tết, anh sẽ tới nhà họ ăn cơm. Anh… không phải là một người chồng chu đáo.
Cô đã quen ăn Tết cùng với bố mẹ và chị hai, chỉ là…
- Gia Hàng, anh đã nói chúng ta đến đây để làm gì chưa nhỉ? – Không cho phép tâm hồn cô treo ngược cành cây, anh nâng cằm cô lên, anh mắt ngời sáng,
- Đi… trăng mật! – Trí nhớ cô rất tốt.
Anh cười, tặng cô một nụ hôn khích lệ:
- Anh biết anh rất ngốc, phải cho anh cơ hội học hỏi, nhé? Nếu đã là trăng mật, vậy thì nên ngọt ngào như mật.
Cô nghĩ, vậy thì sẽ ngấy chết.
Đến sơn trang suối nước nóng, đương nhiên là phải tắm nước nóng. Vết thương trên tay và trên đầu gối cô còn chưa lên sẹo, không được đụng vào nước. Vì thế, Trác Thiệu Hoa cho Tiểu Phàm Phàm theo cùng, còn cô ngồi bên cạnh làm osin.
Hồ tắm xây bằng đá, khói bốc nghi ngút, ba người cùng tắm cũng vừa. Cạnh hồ có một cái tràng kỷ nhỏ, trên đó đặt một chai cham-pagne và một giỏ dâu tươi rói.
Gia Hàng không thể không thừa nhận, nơi này quả thực rất thích hợp để hướng tuần trăng mật.
Đối diện với hai người đàn ông khỏa thân, chỉ một lúc sau Gia Hàng đã cảm thấy không khí như ít đi, hít thở thật khó khăn.
Phàm Phàm ôm cái phao con vịt hào hứng bơi tung tăng, thỉnh thoảng lại vỗ ngực, vỗ đùi Trác Thiệu Hoa, trong lúc đắc ý còn tranh thủ đòi cô thơm, ý muốn cô công nhận sự thể hiện của mình. Còn thủ trưởng hả, nằm ngả ra, chẳng hề kiêng kị mà để lộ ra những cơ bắp cường tráng của mình. Mắt anh khóa chặt lấy bóng hình cô, bùng lên những ánh lửa không che giấu.
Một quả dâu tây, cô phải vân vê hết mấy lần mới nhét vào trong miệng.
- Sao lại ăn mảnh như thế được nhỉ? – Anh bỗng nhoài người ra kéo cô, dùng lưỡi cướp mất quả dâu chỉ còn lại một nửa trong miệng cô.
Cô đờ người ra ngượng ngùng, hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn.
Phàm Phàm ở bên cạnh há hốc mồm ra vì thèm. Trác Thiệu Hoa vứt một hộp xà phòng ra để đánh lạc hướng sự chú ý của cu cậu.
- Đã nhớ kỹ quan hệ giữa chúng ta là gì chưa?
Hơi nước mù mịt bốc lên tận trần nhà, người cô mềm nhũn, yếu ớt dựa vào lòng anh, nhớ rõ chỉ có yêu, mới có thể làm ra những chuyện âu yếm như vậy. Bởi vì trong tình cảm, cô và thủ trưởng đều là những người biết tiết chế.
Bữa tối là món Hồ Nam, tương ớt trên đĩa lấp lánh dưới ánh đèn.
- Ngày mai là giao thừa, chúng ta ăn món Bắc Kinh. Em là dâu Bắc Kinh thì phải nhập gia tùy tục. – Trác Thiệu Hoa không ăn cay, chỉ đụng đũa vào những món thanh đạm hơn một chút.
Gia Hàng vùi đầu ăn uống, nhớ tới những đồ ăn ê hề mà anh rể đã chuẩn bị để đón Tết. Năm nay không có cô, có phải mọi người sẽ thấy rất thiếu vắng không?
Cô nuốt chửng một miếng ớt to tướng, cay tới mức nước mắt giàn giụa.
Giường trong phòng là giường kiểu gia đình, phải rộng đến hai mét, ba người ngủ vẫn rộng rãi.
Trác Thiệu Hoa không xem tài liệu, Gia Hàng không động vào máy tính, Tiểu Phàm Phàm không nghịch ngợm, ba người ngồi trước tivi, mặc cho thời gian bình lặng trôi. Ti vi đang chiếu gì, không ai để ý.
Tiểu Phàm Phàm lăn ra ngủ trước. Mười giờ, Trác Thiệu Hoa xuống giường tắt ti vi, kéo rèm cửa ra, nói với Gia Hàng ngoài trời đang tuyết rơi.
- Ngủ ngon! – Anh nhoài người sang, đắp lại chăn cho cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
Đêm đó, Gia Hàng không nằm mơ. Khi tỉnh lại, chăn vẫn y nguyên như lúc Trác Thiệu Hoa đắp cho cô.
Ngày giao thừa, trời hửng lên sau trận tuyết, Gia Hàng không ra ngoài, bế Phàm Phàm đứng trước cánh cửa kính ngắm hai đứa trẻ nước ngoài đang đắp người tuyết. Tụi nhóc lấy một củ cà rốt làm mũi, đội cho người tuyết một chiếc mũ nồi, trông điệu bộ khù khờ rất đáng yêu.
Tiểu Phàm Phàm cũng kích động, húc đầu vào cửa kính không chỉ một lần, chỉ hận không thể ra chơi cùng.
Lúc Phàm Phàm ngủ trưa, Trác Thiệu Hoa nói muốn đi bơi, Gia Hàng ở lại trong phòng với Phàm Phàm, tiện thể lên mạng.
Kỳ lạ, tất cả các topic về hoa diên vĩ xanh trên mạng đều biến mất. Diễn đàn mà cô từng tham gia cũng không ai nhắc tới chuyện này.
Gia Hàng nhíu mày, hỏi thăm một người bạn trên mạng.
- Trang web chính thức của mấy ngân hàng lớn đó đã ổn định rồi, là do phần tử phi pháp giở trò, đã bắt về thụ án. Giờ là lúc nào rồi, làm gì còn ai canh cánh trong lòng những chuyện kiểu này chứ?
Những lời Chu Văn Cẩn nói hôm trước vẫn còn văng vẳng bên tai, lòng Gia Hàng dấy lên một nỗi ngờ vực.
Phàm Phàm vừa tỉnh đã không chịu ở trong phòng, ê a huơ tay chỉ ra cửa.
- Được rồi, đi xem bố có cưa cẩm cô nào không nào!
Gia Hàng chỉ tiện mồm nói đùa thôi, không ngờ vừa tới hồ bơi, lại thật sự nhìn thấy một cô em thân hình bốc lửa đang xấn đến trước mặt thủ trưởng, cười tươi như hoa.
Mặt thủ trưởng lạnh như nham thạch, cô em kia rõ dũng cảm, chẳng biết sợ là gì. Không biết nói gì mà cô nàng còn dang tay để lộ vùng nách mỹ miều, áo tắm lại là kiểu hai mảnh, nhìn từ phía sau, chỉ thấy hai cái dây bé xíu. Gia Hàng rất lo ngại nước sẽ đánh trôi hai cái dây đó, nhưng có khi người ta chỉ mong có thể!
Hai đỉnh núi ngạo nghễ nha!
Hai cánh tay người đẹp tao nhã vung lên trong không trung, đậu đúng xuống hai vai Trác Thiệu Hoa. Trác Thiệu Hoa gần như hất cô ta ra một cách vô lễ, vẻ mặt đã tỏ ra giận dữ. Nhác thấy một bóng dáng mảnh mai đứng bên hồ, anh băng ngang qua, bơi một mạch tới nói.
- Vui thế cơ à? – Cô nhóc này khoái chí tới nỗi tí cả mắt mũi lại.
Đương nhiên là vui rồi, hiếm khi nhìn thấy thủ trưởng bị trêu ghẹo, trước giờ toàn là anh trêu ghẹo cô.
Trác Thiệu Hoa ra vẻ cương trực lườm cô một cái sắc lẻm, rồi bỗng vẫy tay. Cô quỳ xuống, anh bỗng nhổm lên hôn chụt một cái, đồng thời cũng không quên chia sẻ với Tiểu Phàm Phàm.
- Anh đi thay đồ rồi quay lại ngay.
Gia Hàng chỉ gật đầu, cảm thấy cô nàng kia vẫn đang nhìn chằm chằm về phía này, hình như vẫn chưa từ bỏ ý định.
Quả thật, cô nàng đã bơi lại phía này.
Tiểu Phàm Phàm cứ ngó ngoáy mãi, đây là dấu hiệu cu cậu muốn đi tè. Gia Hàng nhìn quanh quất, cởi bỉm của Phàm Phàm ra, xi vào hồ nước ‘xì….”.
Hồ bơi nước nóng, phía trên đều mờ mịt hơi nước, từ xa không nhìn rõ được gì.
Cô nàng kia bơi một mạch lại đây, gỡ kính bơi xuống, vừa vặn hứng trọn tia nước của Tiểu Phàm Phàm.
- Á, xin lỗi, tôi không nhìn thấy có người. – Gia Hàng cuống quýt khéo chặt hai chân Tiểu Phàm Phàm lại, không cho sắc nữ nhìn trộm.
Hai chân cậu nhóc lập tức căng ra thẳng cứng.
Cô nàng kia khóc dở mếu dở, thổi phì phì mấy ngụm nước, làu bàu không ngớt:
- Cô không nhìn thấy ai thì cũng không thể ị đái bừa bãi như thế chứ.
- Điều này tôi biết, nhưng với trẻ con thì không thể yêu cầu nhiều quá. Phàm Phàm, xin lỗi dì đi con. – Gia Hàng cười hì hì, xin lỗi mà chả tỏ vẻ thành ý gì.
Phàm Phàm mím chặt môi, miễn cưỡng tỏ vẻ nhận lỗi.
- Dì cái gì mà dì, tôi mới hai mươi ba tuổi thôi. – Cô nàng ngùn ngụt lửa giận.
- Thế gọi là cô nhé? – Gia Hàng chớp mắt.
Cô nàng kia thẹn quá hóa giận, quẫy nước bắn tung tóe, vài giọt bắn cả vào miệng. Sực nhớ ra thằng nhóc kia vừa tè vào đó, cô ta hét lên thất thanh.
- Gia Hàng, chúng ta đi thôi. – Thay quần áo xong, Trác Thiệu Hoa gọi cô, tóc vẫn còn ướt sũng.
Cô nàng há hốc mồm nhìn theo bóng hai người, vừa rồi cô ta định hỏi gì đó, giờ thì quên tiệt cả.
Trời vừa tối, sơn trang liền đốt pháo hoa. Vì ở nơi thôn dã, núi rừng mênh mông, pháo hoa rực rỡ hắt trên nền tuyết trắng đẹp lịm người, từng đóa hoa nở rộ trên bầu trời, muôn hình muôn dạng, rực rõ đủ màu.
Trong nhà ăn, người quen biết và cả những người không quen biết, nhìn thấy nhau liền nói chúc mừng năm mới. Có mấy đứa trẻ nô đùa chạy nhảy, còn tặng cho Phàm Phàm một quả bóng bay to đỏ rực. Suốt buổi tối, Tiểu Phàm Phàm không để ý đến một thứ gì khác, mắt chỉ dính chặt vào quả bóng.
Điện thoại của Trác Thiệu Hoa reo.
Anh cầm lên, nhìn số máy gọi đến, có lẽ thấy hơi ồn nên anh rời khỏi bàn ăn, ra ngoài hành lang để nghe.
Nhân viên phục vụ bê vịt quay Bắc Kinh lên, người phụ nữ bàn bên tốt bụng bế Phàm Phàm hộ Gia Hàng để cô ăn cơm. Tiểu Phàm Phàm rất ra dáng quý ông, ngồi yên trong lòng người ta, không hề ngoạy ngọ.
Gia Hàng gắp một gắp hành lớn, đang định cuốn bánh tráng thì Trác Thiệu Hoa đứng ngoài cửa nhà ăn vẫy tay với cô.
Cô bước tới.
- Gia Hàng. – Trác Thiệu Hoa bịt ống nghe. – Dù trong lòng em đang cảm thấy như thế nào, nhưng tối nay không thể bướng bỉnh được. Nếu không, sau này nhất định sẽ hối hận, tới lúc đó thời gian không thể quay ngược lại được đâu.
Gia Hàng bị anh nói cho gai cả người:
- Điện thoại của ai thế ạ?
Trác Thiệu Hoa cung kính nói vào điện thoại:
- Mẹ, Gia Hàng đây ạ.
Anh đưa điện thoại vào tai Gia Hàng.
- Hàng Hàng. – Là tiếng bà Gia, hình như bà đang cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói run run. – Con có lạnh không?
Tim Gia Hàng thắt lại, một cảm giác xót xa lan ra khắp người.
- Không lạnh ạ. – Cô muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng không hiểu sao lại không thể thốt ra lời. – Ở đây… rất ấm, có cả pháo hoa nữa, Phàm Phàm đang xem ạ.
- Đã ăn cơm tất niên chưa? – Điện thoại bị ông Gia giật lấy.
- Đang ăn ạ.
- Mấy giờ về? Anh rể con gói sủi cảo, còn đang để trong ngăn đá, loại nhân con thích ăn đấy.
- Dạ… mọi người đã ăn cơm tất niên chưa ạ?
Ông Gia còn chưa kịp trả lời, giọng Tử Nhiên đã bất thình lình vang lên:
- Dì, mẹ nói dì thực ra không phải là gì, mà là chị của cháu. Ha ha, cháu khoái quá, phen này nhóc Phàm Phàm phải gọi cháu là cậu rồi, cháu to hơn nó một bậc, sau này có thể dạy bảo nó rồi đúng không ạ?
Gia Hàng vốn đang buồn bã, Tử Nhiên hỏi như vậy khiến cô phải lau mồ hôi trên trán, nín thinh.
Đứng trên những góc đồ khác nhau thì cách nhìn nhận sự việc của những người khác nhau quả là khác biệt một trời một vực.
- Hàng Hàng. – Người nói sau cùng là Lạc Gia Lương. – Doanh Doanh đã chuẩn bị bao lì xì rồi, em đã làm mẹ nên năm nay không có phần, Phàm Phàm thì được hai phần, một phần là của Tử Nhiên nhường cho, hiếm khi thằng nhóc được lên chức, cho nên ra dáng lắm.
Nói chuyện lâu quá, điện thoại nóng rực lên, Gia Hàng chầm chậm cụp máy lại. Cô muốn nghe giọng chị hai, nhưng Gia Doanh mãi không lên tiếng.
Gia Hàng mỉm cười với Trác Thiệu Hoa:
- Vịt quay nguội mất rồi, vào đi thôi!
Mấy ngày nay cô nhóc như đã trưởng thành rồi, tâm sự không còn bộc lộ ra ngoài mà đã biết cách giấu ở trong lòng. Anh cảm thấy không biết nên vui mừng, hay nên nuối tiếc.
- Có cần chúc mừng năm mới đại thủ trưởng không? – Gia Hàng vờ hờ hững hỏi.
Mọi động tĩnh bên gia đình cô, cô đều nắm rõ, nhưng nhà họ Trác hình như hơi quá yên tĩnh, khá lạ thường.
- Bố đang ở Lan Châu, buổi trưa anh đã gọi điện cho thư ký của bố rồi. Mẹ đang đi thăm hỏi ở Tứ Xuyên. Có lẽ khoảng mùng Sáu bố mẹ sẽ về Bắc Kinh, tới lúc đó chúng ta cùng tới.
Gia Hàng ngoảnh lại nhìn anh, anh ngước mắt dịu dàng, như đã trả lời xong.
Ông Án Nam Phi thì sao? Bà Trác Dương thì sao? Anh không nhắc tới một chữ.
Bên ngoài, pháo hoa nở rộ từng chùm, mọi người náo nức hò reo.
Sáng mùng Một, Trác Thiệu Hoa ngủ nướng.
- Mình nằm thêm một lát nữa nhé? – Thực ra kẻ ngủ nướng không chỉ có một mình anh, Phàm Phàm hai chân gác lên chăn, tay khua khoắng, đang nằm bên cạnh anh.
Gia Hàng trợn tròn mắt, đầu óc không nghe theo chỉ đạo, hơi ngạc nhiên vì thủ trưởng mà cũng lại lười biếng như vậy, hình như lại còn đang nũng nịu với cô nữa.
- Thế… bữa sáng thì sao?
- Phàm Phàm bảo, để mẹ ra nhà ăn lấy về. Mùng Một tết, đừng gọi người ta phục vụ.
- Sao lại là em? – Gia Hàng cụp mắt xuống, thủ trưởng như thế này sẽ khiến người ta bị điện giật mất.
- Em là bà chủ gia đình. – Nói xong, anh nằm xuống đầy vẻ quang minh chính đại, châu đầu vào với Tiểu Phàm Phàm.
Gia Hàng nhìn cả hai, sờ lên mũi, tuân lệnh đi xuống lầu.
Khách khứa trong nhà ăn rất ít, tối qua mọi người đều đón giao thừa, giờ này chắc vẫn còn đang ngủ. Gia Hàng cầm đĩa, đang định chọn đồ ăn thì nghe thấy tiếng kéo va li loẹt xoẹt vang lên trên sàn nhà, cô vô thức quay lại nhìn, ngẩng cả người.
Thành Công cũng ngẩn ra, sau đó toét miệng cười, vứt va li hành lý sang một bên, dang rộng hai tay:
- Heo, nào, ôm tôi một cái thân thiện đi!
Gia Hàng sầm mặt lại không chút khách khí:
- Anh đến đây làm gì?
Thành Công ôm ngực, tỏ vẻ bị tổn thương:
- Cô đối xử với tôi như vậy sao? Đêm giao thừa tôi phải làm hai ca phẫu thuật, chưa kịp chợp mắt mà vì cô, sáng ngày ra đã vượt ngàn dặm để chạy tới đây đấy.
- Vượt ngàn mét thì có! – Bắc Kinh cách nơi này bao xa chứ, Gia Hàng trợn mắt, nhưng vẫn đặt đĩa xuống, múc cho anh ta một bát cháo đặc sánh, rồi chọn thêm một đĩa đồ điểm tâm.
- Mặc kệ xa bao nhiêu, dù sao tôi đây cũng đến vì cô. – Thành Công kéo ghế, chẳng sợ nóng mà húp cháo xì xụp. Đôi mắt biết phóng điện hằn đầy tia máu, dáng vẻ rã rời, không giống như nói dối.
Gia Hàng bê một ly sữa ngồi đối diện với anh ta, quyết định mình cũng ăn xong rồi mới lên lầu, để thủ trưởng và nhóc thối ngủ thêm một lát.
Cô đương nhiên không tin lời Thành Công, chỉ băn khoăn Tết nhất thế này sao Thành Công không về đón Tết với người nhà. Lại nghĩ, bố Thành Công cũng là sếp lớn, có khi lại cũng giống bố mẹ thủ trưởng, đất nước mới là nhà.
Cô cảm thông gắp cho Thành Công một gắp rau, những kẻ con ông cháu cha tội nghiệp, ngoài mặt thì vẻ vang, sau lưng lại là những nỗi niềm chua chát không thể nói ra.
Thành Công đã múc đến bát cháo thứ hai, phát hiện ra mắt con heo kia đang sáng rực, long lanh, ngắm nghía anh ta như đang ngắm một con chó rét cóng lang thang đầu đường xó chợ.
Anh ta thấp thỏm, lông mày hơi nhíu lại:
- Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?
Cô nhếch môi cười ha ha, thu tầm mắt lại, đứng dậy:
- Anh ăn từ từ nhé, trên lầu còn có hai kẻ một to một nhỏ đang kêu gào đòi phục vụ kia kìa!
- Phục vụ như thế nào? – Thành Công ném một cái nhìn mờ ám vào ngực Gia Hàng, bĩu môi, tỏ vẻ không đồng tình.
- Đồ Thành lưu manh! – Gia Hàng muốn tỏ ra nho nhã một chút, nhưng kẻ nào đó thật sự không chịu phối hợp.
Cô bê đĩa thức ăn đi một mạch lên trên lầu, không thèm ngoái đầu lại, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười giòn giã của Thành Công, tiếng cười ấy không giống như đang đắc ý, ngược lại có phần hụt hẫng.
Trác Thiệu Hoa biếng nhác dựa vào thành giường vờ ngủ, Tiểu Phàm Phàm ăn mặc chỉnh tề ngồi trên đầu gối anh, nghịch những sợi râu lởm chởm nơi cằm anh.
Cả hai ăn sáng trên giường.
- Bác sĩ Thành đang ở dưới lầu. – Gia Hàng bế Tiểu Phàm Phàm để Trác Thiệu Hoa ăn sáng được yên.
- Ừ! – Anh chẳng hề ngạc nhiên.
- Hai anh… hồi trước thường hay tới đây đón Tết à?
Trác Thiệu Hoa ngước lên, mỉm cười lắc đầu:
- Đâu dám tán gia bại sản như vậy, phòng ở đây không rẻ chút nào đâu. Lần sau chúng ta hẹn là kỷ niệm mười năm ngày cưới nhé. Bình thường thì tiết kiệm một chút.
Gia Hàng khụt khịt mũi, quá độ nhanh thật đấy. Kỷ niệm mười năm? Cô chưa nghĩ xa xôi tới vậy, thậm chí chuyện của ngày mai, ngày kia, cô cũng không nghĩ tới.
Bữa trưa, Thành
Công lại xuất hiện, mặt mũi tươi tỉnh, áo sơ mi mở hờ hai cúc, khiến cô em bàn bên cứ liếc mắt đá lông nheo mãi.
- Trác Dật Phàm, cười với chú cái coi. Nói cho con biết nhé, khi đến thế giới này, người đầu tiên con nhìn thấy là chú đấy. – Thành Công véo Phàm Phàm một cái để trêu cu cậu.
Đôi lông mày nhạt như dãy núi xe xăm của Tiểu Phàm Phàm xoắn tít lại, khó chịu quay đầu sang một bên, rúc vào lòng Trác Thiệu Hoa.
- Giống hệt ai đó, vong ân phụ nghĩa. – Thành Công liếc Gia Hàng đầy ẩn ý. – Ăn xong là về Bắc Kinh hả?
Đang ăn cơm, Gia Hàng ngẩng đầu lên.
- Ừ! – Người trả lời là Trác Thiệu Hoa, nhưng mắt anh lại dán chặt vào Gia Hàng. – Có mấy chuyện cần xử lý gấp, xong việc anh sẽ tới đón em.
Gia Hàng gật đầu, chuyện gấp của thủ trưởng chắc chắn là bí mật quân sự, không thể hỏi nhiều, phục tùng vô điều kiện.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
- Yên tâm, cô sẽ không cô đơn đâu, đã có tôi đây. – Thành Công giơ tay định vỗ Gia Hàng, nhìn thấy đôi mắt nheo lại của Trác Thiệu Hoa thì cười khan hai tiếng, đặt tay lên mặt bàn.
- Tôi không giao trứng cho ác đấy chứ? – Trác Thiệu Hoa thong thả hỏi.
Thành Công nghiêm túc trả lời:
- Không, tuyệt đối không.
Bữa trưa vừa kết thúc, xe Tiểu Dụ đã tới nơi.
Trác Thiệu Hoa không mang gì theo, đi thẳng lên xe. Nhìn chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ tí xíu trên tuyết, Tiểu Phàm Phàm cuống quýt gọi Gia Hàng.
Sợ cậu nhóc bị lạnh, Gia Hàng vội đi vào trong.
Thành Công chỉ vào chiếc sofa cạnh cửa kính, bên ngoài có mấy đứa trẻ con đang chơi đánh trận bằng tuyết, có thể giúp Tiểu Phàm Phàm giết thời gian.
- Không cần lo, Thiệu Hoa sẽ có cách với mẹ cậu ấy.
- Mẹ anh ấy đang ở Bắc Kinh à? – Gia Hàng buột miệng hỏi.
Thành Công sững người, lập tức vỗ vào miệng:
- Thôi xong, tôi bán đứng Thiệu Hoa rồi. Ha ha, nhưng con heo cô cũng nên nghĩ lạc quan một chút, Thiệu Hoa giấu cô như vậy, chính là không muốn cô phải phiền não. Cô cứ coi như không biết gì, mấy chuyện kia, người nhà cậu ấy sẽ giải quyết.
- Anh cũng là anh ấy kéo đến à? – Óc Gia Hàng đột nhiên lóe sáng.
Gia Hàng lườm cô:
- Chỉ cậu ta thôi thì kéo sao nổi tôi, chủ yếu là tôi nhớ cô.
Gia Hàng lườm lại:
- Anh… cũng biết hết mấy chuyện này hả?
- Tôi cũng biết chút chút, trưa ngày giao thừa, cô của Thiệu Hoa đã uống không biết bao nhiêu viên thuốc ngủ, cũng may dượng cậu ấy phát hiện sớm, cấp cứu kịp thời. Bà Âu nổi trận lôi đình, lại không dám kinh động đến đại thủ trưởng, bèn lệnh cho Thiệu Hoa trở về. Thế nên Thiệu Hoa bèn gọi tôi đến đây với cô vài hôm, đợi sự việc ổn thỏa thì cô mới trở về.
Chương 27: Đường về mưa tuyết ào ào tung bay
Trác Thiệu Hoa đi thăm ông Án Nam Phi trước. Anh biết bà Âu Xán chắc chắn sẽ sắp xếp cho cô Trác Dương thỏa đáng.
Ông đợi anh trong đại sảnh của một khách sạn. Mắt ông đỏ mọng, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, có lẽ đã mấy đêm liền không chợp mắt.
- Trác Dương căn bản không cho dượng cơ hội để nói, cô ấy cứ khóc, cứ chửi mãi, trong nhà cái gì có thể đập được đều đập nát hết. Để cô ấy có thể bình tĩnh lại, dượng bèn ra ngoài. Dượng đi thuê khách sạn, muốn nghỉ ngơi một lát. Vừa nằm xuống thì nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói muốn dượng cả đời này sống trong ân hận. Dượng cảm thấy không ổn, lập tức trở về nhà. Cô ấy… đã uống thuốc ngủ.
Ông bóp trán, nét mặt đau đớn, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn.
- Lúc cô ấy cấp cứu, dượng cũng ngất xỉu. Khi tỉnh lại, mẹ cháu đứng bên giường dượng. Mẹ cháu tưởng dượng lập mưu để Gia Hàng tiếp cận cháu, mê hoặc cháu ngoại
tình. Dượng không thể thanh minh, thực ra cho dù dượng giải thích, mẹ cháu cũng không chịu nghe. Những chuyện này đối với dượng không sao hết, chỉ sợ Hàng Hàng sẽ phải chịu ấm ức thôi.
Chăm chú lắng nghe từ đầu tới giờ, Trác Thiệu Hoa lên tiếng:
- Phía Gia Hàng dượng không cần lo, cháu sẽ giải thích rõ ràng cho bố mẹ cháu.
- Thiệu Hoa, cháu có yêu Gia Hàng không?
Trác Thiệu Hoa trả lời ông bằng ánh mắt kiên định.
Ông khẽ cười mừng rỡ:
- Dượng lo lắng là thừa rồi, nhưng dượng vẫn muốn nói một câu, tình yêu thật sự là đóa hoa trong lồng kính, không chịu nổi sự giày vò hết lần này đến lần khác của mưa gió bão bùng. Thân phận của cháu đặc biệt, gia cảnh đặc biệt, đôi khi không thể tự mình làm chủ hoàn toàn. Dượng nói xin lỗi, thực ra cũng chẳng giúp được gì. Thiệu Hoa, cháu quyết định như thế nào, dượng đều có thể hiểu được. nếu như thật sự đã đi tới bước này, cho dù Hàng Hàng có hận dượng tới mức nào, dượng cũng sẽ thuyết phục Gia Doanh, để cô ấy đồng ý cho dượng đưa Hàng Hàng ra nước ngoài, dượng nhất định sẽ chăm sóc nó cho thật tốt.
- Dượng, dượng đi tắm nước ấm rồi ngủ đi một lát! – Trác Thiệu Hoa nói.
- Bố cháu đã rút ngắn lịch trình, tối mùng Ba sẽ về Bắc Kinh.
- Cháu đã biết.
- Hàng Hàng… bao giờ nó với Phàm Phàm trở về?
- Mùng Bốn. – Anh thoáng trầm ngâm. – Dượng có muốn cùng cháu tới bệnh viện không?
Ông lắc đầu chua chát.
- Trác Dương không muốn nhìn mặt dượng. Số mệnh của con người đã sớm định sẵn trong sách trời, xảy ra chuyện gì, gặp những ai, chúng ta đều không biết được. Nếu biết trước cả đời này ta sẽ cùng ai trải qua, vậy thì hà tất phải trông đông ngóng tây, cứ bước thẳng tới là được rồi. Như vậy, không có tiếc nuối, cũng không có tổn thương. Những việc trước đây của dượng, thật sự không có mặt mũi nào để đối diện. Nhưng là chồng cô ấy, dượng tự thấy lương tâm không hổ thẹn, dù cô ấy có tin hay không. Cô ấy không thể chấp nhận quá khứ của dượng, dượng không ép. Cô ấy muốn dùng cách tuyệt tình này để trừng phạt cái mà cô ấy gọi là sự phản bội của dượng, lần này dượng cứu được cô ấy, nhưng còn lần sau? Cô ấy muốn thế nào thì tùy, cùng lắm là lấy mạng đổi mạng mà thôi. Cháu và Hàng Hàng thật lòng yêu thương nhau, điều gì cũng không thể ngăn cản được, dượng cũng không sợ. Còn dượng và cô ấy, đã hiểu lầm nhau, duyên phận đã cạn, dượng cố ở lại thì mỗi người đều khó xử, cho nên, dượng định ly hôn với Trác Dương.
- Dượng, chuyện này phải cân nhắc kỹ lưỡng. – Trác Thiệu Hoa cảm thấy lòng thật nặng nề, nhưng từ trước tới giờ anh luôn tôn trọng bậc cha chú, nên không nói nhiều. Bà Trác Dương từ nhỏ đã được người nhà cưng chiều, gần như là muốn gì được nấy, rất nhiều thứ chỉ cần nhấc tay là có, duy chỉ có tình yêu là tự mình cố gắng.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Ông Án Nam Phi đột nhiên có một đứa con gái, có lẽ là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời bà.
- Dượng đã già rồi, biết được mất đi điều gì thì sẽ không còn cơ hội quay đầu lại nữa. Đây có lẽ là cách tốt nhất. – Ông thở dài bi ai.
- Vậy dượng nghỉ đi, cháu tới bệnh viện.
- Trác Thiệu Hoa, xin lỗi. – Ông vỗ vai anh.
Trước khi đẩy cửa phòng bệnh, Trác Thiệu Hoa nhắm chặt mắt lại, như thể đang đứng trước một trận đại chiến, anh hít sâu một hơi theo thói quen.
- Bọn chúng thắng rồi. – Nhìn thấy anh, mắt bà trừng lên, bất động, khóe mắt vẫn còn vết nước mắt chưa khô.
- Hôm đó, cũng trong phòng bệnh này, Gia Hàng tới thăm ông ta, cô đi làm thủ tục nhập viện, không biết họ đã nói với nhau những gì. Cô đã nghi ngờ, thật đấy, nhưng ông ta bảo cô bị thần kinh. Thiệu Hoa, tất cả chúng ta đều bị lừa. Cô đã mất đi tự tôn, hôn nhân và hạnh phúc, cháu nhất định không được sa lầy. Hai ả đàn bà đó thật đáng sợ.
Bà ta xua tay, ngăn không cho anh lên tiếng:
- Cô biết bây giờ chắc cháu đã tin lời cô nói, không sao, sự thực sẽ lột trần chân tướng.
Cho tới khi bà không nói nổi nữa, bảo anh ra về, Trác Thiệu Hoa vẫn không xen vào một câu.
Anh đi tìm bác sĩ điều trị, bác sĩ nói bệnh nhân vừa mới trở về từ Quỷ môn quan, tâm trạng chưa được ổn định, đang đâm đầu vào một ngõ cụt. Trừ phi bà tự mình bước ra, nếu không người khác có ép cũng không có tác dụng gì. Bây giờ thực sự không ổn, bác sĩ đề xuất tới khám bác sĩ tâm lý.
Ánh nắng chiều hờ hững, không mang theo chút hơi ấm nào, gió cuốn bụi bay mù mịt, không khí nồng nặc mùi thuốc súng, dó là mùi thuốc pháo đêm qua còn chưa tan hết.
Cánh cổng sơn đỏ khép hờ, cậu lính cần vụ xách cặp lồng giữ nhiệt trong tay, đứng dạt sang một bên để