-->
Không hiểu vì sao, tâm trạng lo lắng bồn chồn ấy bất giác tan biến hết sau
sự xen vào của chi tiết nho nhỏ ấy. Tô Ngu bặm môi, cười, rồi nói:
- Tôi, sợ, thầy Chung, hỏi, là ai, thiết kế.
- Thì nói rằng, vào website của “Viên ngọc hi vọng”, thấy nó đặc biệt, vì thế,
nhờ thấy xem cho về công nghệ – Diệp Nhất đã giải quyết một cách rất đơn giản vấn đề khó khăn bám riết lấy cô suốt cả một buổi tối – Yên tâm đi. Cậu muốn học hỏi thầy ấy, thầy ấy vui mừng còn chưa hết, còn thời gian đâu mà nghi ngờ. Không phải là tôi coi thường thầy Chung, mà là vì thầy Chung không có cái kiểu ấy.
Diệp Nhất khiến Tô Ngu thấy buồn cười.
Nhưng đến khi gặp Chung Bài Bài thì cô không còn cười như thế được nữa.
- Không làm được.
Chung Bài Bài vừa nhìn một cái, đã lập tức đưa ra lời phán quyết.
Toàn thân Tô Ngu run lên, như thể vừa bị giội một chậu nước lạnh.
Diệp Nhất lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô.
Bàn tay của Diệp Nhất rất ấm. Tô Ngu cảm thấy sống mũi cay cay, ngước
đôi mắt cầu cứu lên nhìn cậu, thì thấy Diệp Nhất nói với Chung Bài Bài:
- Đừng vội khẳng định như vậy. Chắc chắn thầy có cách, thưa thầy, thầy là là thiên tài về mặt này cơ mà.
Chung Bài Bài nghe thấy hai từ “thiên tài”, có vẻ hơi lung lay, nhưng sau
khi nhìn lại bản thiết kế một lần nữa, vẫn lắc đầu:
- Cho dù là tài giỏi đến mức nào, nhưng không làm được là không làm được.
Tô Ngu không nén được, hỏi:
- Vì, sao?
Chung Bài Bài quay sang cô, thở dài:
- Cô em gái của tôi, không lẽ em chưa học trong sách giáo khoa à? Hổ
phách là nhựa của các loài cây họ tùng bách và họ đậu vùi dưới đất sâu sau
nhiều năm hóa thạch mà thành. Thông thường tuổi đời của nó là bao nhiêu?
Tô Ngu trả lời:
- Một trăm năm mươi nghìn năm.
- Chính xác. Vậy em nghĩ xem, một trăm năm mươi nghìn năm mới được
như vậy, rất khó, và thiết kế này nhất định phải đục lỗ. Hổ phách lại là chất xốp và giòn, chỉ cần dùng sức hơi mạnh là nó biến thành bột, hơn nữa nó không chịu nhiệt, không để được dưới ánh mặt trời, dễ bị mất nước và tan chảy. Huống chi lại còn phải đục một cái lỗ và nạm kim cương vào đó. Vì vậy
không thể được. Trừ khi – Đột nhiên Chung Bài Bài dừng lại.
Tô Ngu thấy có hi vọng, bèn hỏi:
- Trừ phi, gì cơ?
Chung Bài Bài trầm ngâm một lúc mới trả lời:
- Nghe nói có một loại hổ phách có tên là “Khu rừng trong mơ”, chất lượng
rất đặc biệt, rất cứng, và có thể thử một chút Có điều, loại hổ phách ấy chỉ được biết đến chứ không kiếm được, chắc hẳn giá rất cao và không thể mua được. Vẫn nên thôi, thôi đi – Nói rồi, Chung Bài Bài chuyển chủ đề câu chuyện – Này, người đẹp đi đâu rồi? Vừa mới nhìn thấy đây, thế mà thoắt một
cái đã không thấy đâu nữa? Để gặp được cô ấy, hôm nay tôi đã phải
Chung Bài Bài quay người lại, định đi tìm Tạ Thanh Hoan.
Tô Ngu đứng lặng im tại chỗ, trong lòng rất thất vọng.
Diệp Nhất đảo mắt, rồi đột nhiên nói bằng giọng rất thư thái:
- Quả nhiên anh họ đoán đúng
Bước chân của Chung Bài Bài hơi khựng lại, quay đầu lại hỏi:
- Gì cơ?
- Trước khi đi, em cũng có hỏi anh họ em câu hỏi này, anh ấy cũng nói,
không có cách giải quyết được. Nhưng em không tin, bèn nói, cho dù tất cả mọi người nói rằng không có cách nào, thì nếu đến hỏi thầy Chung, chắc chắn thầy ấy sẽ tạo ra điều kì diệu.
Đôi mắt của Chung Bài Bài lập tức sáng bừng:
- Thật không? Thật không? Ha ha ha
- Nhưng anh họ em, đã cười lạnh lùng và nói – Không thể phủ nhận Diệp
Nhất bắt chước Ôn Nhan Khanh rất giống, từ ánh mắt đến tư thế – Cậu nói tới
Đại Chung ư? Anh ta bắt chước những người đi trước làm chút gì đó về cơ khí
thì còn tạm được, nhưng nếu bảo anh ta sáng tạo thì
Sắc mặt Chung Bài Bài lập tức thay đổi, anh giậm chân
chân, tức giận nói:
- Tiểu Nhan Nhan vẫn coi thường người khác như vậy! Vì thế mới nói S.S
gì đó là đáng ghét nhất!
Diệp Nhất giả bộ thở dài:
- Cứ tưởng rằng anh họ mời thầy làm giáo viên cho chúng em vì đánh giá
cao khả năng của thầy, không ngờ, thì ra chỉ coi thầy là một lao công miễn phí, có mất tiền đâu, nên tội gì.
- Hả?! cậu ta nghĩ thế thật à? – Chung Bài Bài bắt đầu nổi đóa – Chẳng qua người ta nể chuyện hàng tháng S.S đặt rất nhiều đơn hàng cho ông già nên mới lên lớp miễn phí cho các cậu, không ngờ lại bị coi là lao công miễn phí!
Bọn tư bản quả đúng là hiểm độc!
- Thầy Chung – Diệp Nhất bước hai bước rồi nắm lấy tay của Chung Bài Bài với vẻ rất nghiêm túc – Chúng em đã học giờ của thầy, đều đã thấy được tài hoa của thầy, cho nên sẽ không bị dao động trước những lời phiến diện của anh họ đâu! Nếu là thầy Chung, em tin nhất định sẽ giải quyết được vấn đề
đục lỗ trên hổ phách!
Nói rồi, kéo tay Tô Ngu lúc đó đang vô cùng thất vọng ở bên cạnh, rồi nháy
mắt với cô:
- Đúng thế không, Tiểu Ngu? Nếu là thầy Chung, một tài năng như vậy, thì
nhất định sẽ có thể
Mặc dù Tô Ngu không nhìn thấy những lời Diệp Nhất vừa nói với Chung Bài Bài, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi nhìn Chung Bài Bài với ánh mắt đầy tin tưởng.
Chung Bài Bài nắm bàn tay lại, nói:
- Các em cứ yên tâm! Chẳng qua cũng chỉ là đục lỗ trên hổ phách chứ có gì
đâu? Chuyện nhỏ! Cứ để đấy cho tôi! Tôi sẽ cho mọi người biết, cho dù không có những thứ giấy chứng nhận quái quỷ, cho dù chỉ là giáo viên miễn phí của các em, cho dù không có loại hổ phách quý hiếm “Khu rừng trong mơ”, nhưng thiên tài vẫn cứ là thiên tài, chẳng ai có thể phủ nhận được điều đó! – Nói rồi, Chung Bài Bài quay về phía Tô Ngu, nắm bàn tay cô, nói một cách trịnh trọng – Cô em bé nhỏ, cứ yên tâm! Cho tôi mười ngày, vấn đề này, nhất định, tôi sẽ
giải quyết cho em!
Tô Ngu vẫn còn chưa biết nên phản ứng như thế nào thì Diệp Nhất đột ngột xen ngang vào, nắm lấy bàn tay của Chung Bài Bài, nói rành rọt từng
tiếng:
- Cảm ơn thầy giáo!
- Ấy đau, đau, đau quá! – Chung Bài Bài vội rút tay về, nhìn Diệp Nhất, rồi
lại nhìn Diệp Nhất, rồi lại nhìn Tô Ngu, sau đó nhìn bàn tay mình, và tỏ ra vẻ đã hiểu rõ sự việc.
Diệp Nhất nhướn mày lên với Chung Bài Bài.
Chung Bài Bài lập tức đập tay lên đầu:
- Ôi, tôi phải đi bây giờ đây, hãy chờ tin tốt lành của tôi nhé! – Nói xong,
quay người bước đi một cách vội vàng.
Tô Ngu đưa mắt nhìn theo bóng Chung Bài Bài, rồi quay lại nhìn Diệp Nhất
và nói với vẻ cảm kích:
- Cậu, thật là, giỏi. Đến cả, thầy Chung, cũng bị, thuyết phục.
- Tất nhiên rồi. Tôi là ai nào? Diệp Nhất không có gì là không làm được. Và
cũng là, Diệp Nhất đáng tin cậy nhất của cậu – Khi nói tới nửa câu sau, Diệp Nhất nói chậm hẳn lại.
Tim của Tô Ngu đập rất nhanh, cô khẽ cắn môi, nói:
- Cảm ơn
- Đừng có mà cảm ơn sớm như vậy. Mặc dù đã thuyết phục thành công
Chung Bài Bài, nhưng thầy ấy có tạo ra được kỳ tích hay không, thì vẫn còn chưa biết được! – Thấy nét mặt của Tô Ngu thay đổi, Diệp Nhất lại nhướn mày và cười – Phải nghĩ thoáng lên một chút, cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là một cuộc thi thôi mà, làm ra vật thật không phải là mục tiêu cuối cùng, điều mà họ coi trọng là tài năng. Vì thế, cậu rất có hi vọng. Nếu thực sự không được nữa, tôi sẽ tìm cách đi cửa sau cho cậu.
- Gì cơ?
- Tôi sẽ đi hỏi xem, ai là người chấm, rồi sắp xếp cho cậu ở vị trí đầu.
- Không cần! – Tô Ngu lắc đầu dứt khoát.
- Vậy bây giờ mới vừa sang tháng Mười, cuộc thi kéo dài đến ngày ba
mươi mốt, cậu vẫn có thể thiết kế một mẫu mới. Dù sao cuộc thi cũng đâu có quy định là một người thì không được gửi hai bài.
Tô Ngu nhìn Diệp Nhất với vẻ buồn bã, nói:
- Cậu, hình như, thầy Chung, nhất định, thất bại.
- Ha ha. Thôi nào, thôi nào. Không trêu cậu nữa, tại cái miệng như miệng
quạ của tôi đây mà. Bây giờ thấy nhẹ nhõm hơn rồi chứ? Nhìn xem này, thời tiết đẹp như thế này, chúng ta đi chơi trò gì đi Vừa nói đến đây, vẻ mặt của Diệp Nhất đột nhiên thay đổi, phải mấy giây sau mới trở lại bình thường, cười
nói – Phải rồi, tôi nhớ ra là phải đi mua truyện tranh. Tôi phải về trước đây.
- Ừ, được! – Tô Ngu không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn rời đi.
Chờ khi Tô Ngu đi khuất hẳn, Diệp Nhất mới quay sang một bên, khẽ nói:
- Ra đi.
Từ phía sau một cỗ mày, một bóng người khẽ động đậy rồi bước ra.
Mái tóc dài uốn lượn như làn sóng, thân hình yểu điệu, không phải ai khác
mà chính là Tạ Thanh Hoan – người Chung Bài Bài đang đi tìm.
Diệp Nhất nhìn cô nửa cười nửa không:
- Cho dù là trốn sói già háo sắc thì cũng không cần phải trốn vào đây. Nghe
trộm là một việc rất vô đạo đức đấy.
- Nghe trộm thường phát hiện ra những chuyện rất thú vị, câu danh ngôn
này của Rhett Butler , cậu chưa nghe nói tới bao giờ à? – Tạ Thanh Hoan nhìn [1'>
lại với đôi mắt rực sáng, không hề nao núng.
[1'> Rhett Butler: Một trong những nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió của tác giả Margaret Mitchell.
- OK, vậy thì nữ thuyền trưởng Rhett Butler, thế nào, cô có được những thu
hoạch gì rồi?
- Thu hoạch rất nhiều. Thì ra, nhà thiết kế của sản phẩm số 291 của cuộc thi “Viên ngọc hi vọng” là Tô Ngu, mà tôi thì nhớ rằng, học sinh của trường S.S không được phép tham gia cuộc thi này.
Đồng tử của Diệp Nhất nhíu lại, nhưng mặt vẫn giữ vẻ vui vẻ, thậm chí là cả nụ cười rất đáng yêu nữa.
- Vậy, cô – người đã phát hiện ra bí mật này định làm gì vậy?
Tạ Thanh Hoa cụp mắt xuống, im lặng trong mấy giây.
Trong lòng Diệp Nhất có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, khi Tạ Thanh Hoan ngước mắt lên, ánh mắt liền trở nên châm
biếm, chế nhạo:
- Là một học sinh ngoan của thầy Ôn, làm sao tôi có thể để việc trái lời thầy
ấy xảy ra được?
- Thế mà tôi đã không nhận ra lòng trung thành như một con chó của cô
đấy! – Diệp Nhất nói với vẻ khinh mạn, cố tình chọc tức Tạ Thanh Hoan.
Nhưng Tạ Thanh Hoan không mắc lừa, vẫn cười lạnh lùng nói:
- Trong S.S, mọi người là bạn học và cũng là đối thủ cạnh tranh, tôi không
mấy quan tâm đến việc lúc này vẫn đang ở giai đoạn manh nha, mà sẽ loại trừ ngay một đối thủ trong tương lai.
Diệp Nhất cụp mắt xuống, nhếch môi cười:
- Vậy thì, cô còn chờ gì nữa? Mau đi nói đi. Mau đi gặp anh họ tôi và thể
hiện lòng trung thành của mình đi!
Tạ Thanh Hoan nghe trộm được mà vẫn chưa có hành động gì, hắn phải có mưu đồ gì đó. Diệp Nhất đoán, cô ta sẽ không manh động tới tố cáo Ôn Nhan Khanh, vì thế nên mới dám cố tình chọc cho cô ta tức giận.
Nhưng trong lòng Diệp Nhất lại rất thắc mắc: Vì sao sau khi biết được bí mật lớn ấy mà Tạ Thanh Hoan lại không đi ngay? Ngược lại, còn cố đánh động để cho Diệp Nhất biết sự có mặt của mình? Cô ta hoàn toàn có thể lặng lẽ đi tố cáo, khiến không ai hay biết gì về sự việc đã xảy ra, nhưng vì sao cô ta lại ra
mặt để rồi đắc tội với cậu và Tô Ngu?
Trong lúc Diệp Nhất vẫn còn đang suy nghĩ, thì Tạ Thanh Hoan đột ngột
bước lên mấy bước tới trước mặt của Diệp Nhất, hỏi:
- Diệp Nhất, cậu có mong tôi nói chuyện này với thầy Ôn không?
Diệp Nhất cười khẩy, đáp án chẳng phải rất rõ ràng sao? Mặc dù nếu bị anh
họ biết thật thì rất phiền phức, nhưng cậu cũng không muốn bị người khác khống chế, bị người khác dắt mũi. Nếu Tạ Thanh Hoan định dùng điều này để gây áp lực đối với cậu, thì cô ta đã nhầm to.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt của Tạ Thanh Hoan mang một vẻ đẹp
khiến lòng người xao động. Đôi mắt sâu như mắt người phương Tây, chiếc mũi
cao, đôi môi đỏ mọng, không có nét nào là không cho thấy vẻ đẹp của một thiếu nữ lai rất đặc biệt.
Còn Tạ Thanh Hoan thì nhìn Diệp Nhất chăm chăm bằng đôi mắt như mắt trẻ thơ, rồi nói ra tám từ.
Những tiếng ồn của máy móc trong phân xưởng dường như tạm thời ngừng lại.
Hơi thở của Diệp Nhất cũng ngưng lại.
Cả thế giới trong chốc lát bỗng rơi vào trạng thái tĩnh lặng im ắng vì tám
chữ ấy của Tạ Thanh Hoan.
Diệp Nhất đứng ngây tại chỗ, cậu sửng sốt xen lẫn đôi chút bàng hoàng, và
cả một chút bối rối:
- Cô… nói gì?
- Tôi nói là – Tạ Thanh Hoan hít một hơi thở sâu, rồi nhắc lại một lần nữa –
Diệp Nhất, hãy hẹn hò với tôi nhé!
Cả thế giới dường như ngưng lại trong một giây.
Sau đó, Diệp Nhất nhếch môi, đôi mắt đen láy sáng bừng, cậu đáp:
- Được thôi.
Lần này thì đến lượt Tạ Thanh Hoan sửng sốt:
- Thật không?
Diệp Nhất cười ha ha:
- Chẳng có lý do gì để từ chối lời mời ấy của một người đẹp. Có điều, hành
trình phải do tôi sắp đặt.
- Được.
Thế là, Diệp Nhất và Tạ Thanh Hoan hẹn hò với nhau. Địa điểm là: Cửa
hàng truyện tranh Chu Biên.
Mặc dù đã bỏ kính, lấy lại vẻ đẹp trai vốn có, nhưng với chiếc sơ mi giản dị như mọi khi, khi bước vào cửa hàng truyện tranh Chu Biên, Diệp Nhất vẫn giữ được vẻ tự nhiên giống như khi có hẹn với người bạn cũ, trong khi ấy thì Tạ Thanh Hoan lại không như vậy. Chiếc váy màu đỏ sáng hợp thời trang, thân hình cao ráo mềm mại như một người mẫu, mái tóc dài lượn sóng đầy sức cuốn hút, tất cả mọi thứ trên con người cô hoàn toàn lạc lõng so với cửa hàng truyện tranh Chu Biên và các tín đồ nam nữ của truyện tranh đang có mặt ở đây. Vì thế, khi cô bước chân vào, trông chẳng khác gì một con công đi giữa bầy gà. Hơn nữa, đó còn là một đàn gà rất không thân thiện.
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát cô. Những ánh mắt chứa đựng vẻ ngạc nhiên, nghi ngờ, phản đối, và từ chối, thậm chí còn căm ghét.
Tạ Thanh Hoan cắn môi, đi theo sát Diệp Nhất, rồi khẽ hỏi:
- Chúng ta đến đây làm gì?
Diệp Nhất cười hì hì, nói ra ba từ với vẻ tưng tửng:
- Đọc truyện tranh.
Sau đó cầm lên một cuốn rồi bước tới ghế sa lông ở trong góc và ngồi
xuống xem.
Tạ Thanh Hoan đứng ngây tại chỗ, đắn đo một hồi, thấy tình hình muốn rời đi cũng rất khó, đành liều ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhất. Cô nhìn và thấy Diệp Nhất đang xem cuốn Liar Game, nội dung của truyện không cần đọc cũng biết, nhưng chỉ riêng việc xem tranh cũng đã khiến cô phải chau mày vì khó
hiểu. Cô chờ một lúc, sau đó lên tiếng hỏi:
- Cậu định xem trong bao lâu?
- À – Diệp Nhất lật một trang sách, rồi đáp – Khoảng năm tiếng đồng hồ
gì đấy.
- Cậu! – Tạ Thanh Hoan tức giận đứng dậy – Cậu cố tình chọc tức tôi à?
Giọng cô rất cao, sau câu nói đó, tất cả mọi người trong cửa hàng đều
ngẩng đầu lên nhìn cô. Tạ Thanh Hoan biết rằng hành động đó của mình có
phần khiếm nhã, nên sau khi hít một hơi thở sâu, khẽ nói:
- Nếu cậu không muốn thì hoàn toàn có thể từ chối, vì sao đã nhận lời rồi lại
còn cố ý làm cho tôi khó xử như vậy?
Diệp Nhất bật cười:
- Cố ý làm cho cô khó xử? Có chuyện đó sao?
- Không có sao?
Diệp Nhất gập sách lại, rồi nhìn Tạ Thanh Hoan với vẻ vô cùng nghiêm túc,
khẽ hỏi:
- Tạ Thanh Hoan, cô vì sao cô lại muốn hẹn hò với tôi?
Tạ Thanh Hoan ngây người ra.
- Kể từ buổi đầu
tiên chúng ta quen nhau, cô đều tỏ ra rất khó chịu và
khinh bỉ cách ăn mặc, lời nói và cử chỉ của tôi. Ở một góc độ nào đó, thì chúng ta là hai người của hai thế giới khác nhau. Vậy thì, vì sao một người xuất thân từ xã hội thượng lưu, phẩm giá, khí chất cao quý như cô lại muốn hẹn hò với tôi? – Nói đến đây Diệp Nhất lại nhếch môi cười, đôi mắt như tranh vẽ, đôi môi đỏ để lộ hàm răng trắng, trông vô cùng đẹp trai – Có phải chỉ là vì khi tôi bỏ
kính ra, cô đã phát hiện ra rằng tôi cũng không đến nỗi nào?
- Như như thế vẫn chưa đủ sao? – Tạ Thanh Hoan ngẩng đầu lên, trả lời
với vẻ thiếu tự nhiên – Tôi, vốn dĩ tôi thích những chàng trai đep trai.
- Ồ! – Diệp Nhất kéo dài giọng, đôi con ngươi trong như gương phản chiếu khuôn mặt của Tạ Thanh Hoan, dường như tất cả mọi bí mật đều không thể nào che giấu được.
Trước cái nhìn chăm chú như xuyên thấu ấy, Tạ Thanh Hoan quay mặt đi với vẻ bối rối.
- Tóm lại, thì là, là như thế.
- Vậy thì biết làm thế nào bây giờ? – Giọng của Diệp Nhất mềm ngọt, giống
hệt một thiếu nhiên điệu đà, vừa có vẻ bất lực, vừa có vẻ nũng nịu.
Thế là, Tạ Thanh Hoan bất giác quay lại nhìn cậu:
- Cái gì mà làm thế nào?
Diệp Nhất thở dài:
- Thực ra, tôi cũng rất thích cô.
Tạ Thanh Hoan đỏ bừng mặt.
- Vì, cô vừa xinh đẹp lại vừa tài hoa, nhưng
Tạ Thanh Hoan hồi hộp:
- Nhưng cái gì?
- Nhưng tôi là một người ngu ngơ – Diệp Nhất hơi cau mày, tỏ vẻ rất khổ sở
- Đối với tôi thì tất cả những chuyện đi dạo phố, chơi bời, shopping đều rất vô vị. Những khi không lên lớp tôi chỉ muốn đọc truyện tranh, xem cho tới khi nào đói thì mới chịu về nhà ăn cơm. Vì thế, muốn hẹn hò với tôi thì phải đọc truyện tranh cùng tôi.
Khi nghe xong câu nói đó, vẻ mặt của Tạ Thanh Hoan giống như của người
bị sét đánh trúng, ánh nhìn cũng liên tục thay đổi, cô đứng ngây người hàng
chục phút, cuối cùng nghiến răng nói:
- Được! Tôi sẽ cùng đọc truyện tranh với cậu! – Nói rồi cô bước tới trước giá sách, vơ bừa một tập, chẳng cần biết đến thể loại, số tập, rồi mang đến đặt phịch xuống bàn, ngồi xuống, cầm lên một cuốn và mở ra.
Đôi mắt Diệp Nhất ánh lên nụ cười, cậu không nói gì, tiếp tục vùi đầu vào cuốn Liar Game.
Ánh nắng sau buổi trưa chiều qua lớp kính cửa sổ khiến cho cả sàn nhà như được rải lên một lớp màu vàng.
Một cô gái xinh đẹp và một chàng trai tuấn tú ngồi quay đầu lại với nhau, đọc truyện tranh.
Chàng trai đọc rất chăm chú, nghiêm túc, thích thú, còn cô gái thì vừa đọc vừa nghiến răng, chau mày và trung bình cứ hai phút lại thay một quyển Những người khác trong cửa hàng đều lén nhìn họ và thì thầm bàn tán, còn hai người thì dường như không biết đến điều đó hoặc giả câm giả điếc, tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình.
Chương 12
Đối với nàng tiên cá, tình yêu của hoàng tử, có lẽ chẳng qua cũng chỉ là một thứ lệ thuộc của linh hồn bất diệt.
Nàng đã trao đi tiếng nói để đổi lấy đôi chân đến với đất liền. Cũng chính
bởi vì linh hồn, chứ không phải vì tình yêu chăng?
***
Buổi chiều thứ ba, có hai người ngồi xem truyện tranh với những tâm trạng
khác nhau trong cửa hàng truyện tranh, và có hai người khác thì ăn cơm trong
trạng thái buồn phiền, căng thẳng.
Chuyện là thế này. Sau khi về nhà ôn bài xong, năm giờ chiều, Tô Ngu nhận được một tin nhắn của Tô Hòa.
“Tiểu Ngu, bữa tối chúng ta không ăn ở nhà. Em đến tòa soạn gặp chị. Chị vừa nhận được tiền lương, chị sẽ mời em ăn một bữa ngon. Chị em mình gặp nhau vào thời gian và địa điểm như cũ”.
Thế là, sau khi thu dọn sơ qua, Tô Ngu đến ngay tòa soạn Tạp chí Bách Bảo Tương.
Bữa ăn ngon mà Tô Hòa nói chẳng phải là những món sơn hào hải vị gì, mà chỉ là món mì bò của một quán ven đường mà hai chị em tình cờ phát hiện ra trong một lần đi dạo phố. Mì của quán này ăn rất ngon, nhưng tốc độ làm thì rất chậm, khiến cho khách hàng nhiều khi ngờ rằng mì dùng để chế biến hình như là được cán tươi ngay tại chỗ. Hai chị em thỉnh thoảng lại tới đó ăn một lần.
Khi Tô Ngu đến tòa soạn Tạp chí Bách Bảo Tương cũng là lúc Tô Hòa vừa hết giờ làm việc và rời khỏi tòa nhà văn phòng. Bổng nhiên một chiếc xe từ từ chạy tới, ngăn cách giữa hai chị em.
Tô Hòa nghĩ, thằng cha này không có mắt hay sao mà lại dám chen ngang đúng lúc hai chị em gặp nhau, nhưng chiếc xe đó trông quen quen, nhìn lại lần nữa thì thấy kính cửa xe hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt mà cô rất không muốn gặp nhưng lại thường xuyên nghĩ tới.
Ở bên này đường, Tô Ngu giật mình sửng sốt. Thầy Ôn? Hôm nay là thứ ba,
sao thầy ấy lại ở trong nước?
Ôn Nhan Khanh ngồi ở ghế lái, hơi ngước mắt lên, ánh mắt vừa như nước, lại vừa như có luồng điện rực sáng. Sau đó, anh nói với giọng rất tự nhiên và
lưu loát như một người bạn cũ:
- Đi đâu thế?
Trống ngực Tô Hòa đập dồn dập, cô trả lời bừa:
- À đi ăn cơm tối với Tiểu Ngu.
- Tôi cũng đi. Lên xe đi! – Vừa dứt lời thì cánh cửa xe ở phía sau đã tự động
mở ra.
Rõ thật là, đến cả một cơ hội từ chối cũng không cho người ta Tô Hòa nghĩ thầm rồi đưa mắt nhìn về Tô Ngu với vẻ bất lực. Đối với Tô Ngu thì Ôn Nhan Khanh là thầy giáo liên quan nhiều nhất tới việc học hành của cô, vì vậy cô càng không thể phản đối, nên đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Thấy vậy, Tô Hòa cũng ngồi vào theo như cái máy:
Ôn Nhan Khanh hỏi:
- Đường đi như thế nào?
- À, đó là vâng ở ngõ Đông Quả, phố xiên – Tô Hòa tưởng tượng ra cảnh
người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng toát ngồi ăn mì bò trong quán nhỏ chật chội và hỗn tạp, mà không khỏi thấy rùng mình. Nhưng sự thật còn vượt xa những gì mà cô tưởng tượng. Mười lăm phút sau, tới nơi, Ôn Nhan Khanh xuống xe và theo hai chị em đi vào trong quán.
Chẳng khác nào một con hạc đi giữa bầy gà.
Mặc dù anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần Âu rất bình
thường, nhưng mái tóc dài để ngang vai, cặp kính gọng viền vàng, thân hình cao dỏng như người mẫu và khuôn mặt điển trai với những đường nét như vẽ đã đủ khiến cho cả người anh toát lên một vẻ vừa lạnh lùng mà người thường cảm giác rất khó gần, vừa có một sức hấp dẫn vô cùng.
Người nọ nhìn anh, người kia nhìn anh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn anh.
Điều khác với Tạ Thanh Hoan là, trong ánh mắt của đám đông những người
bình thường kia, rõ ràng là ít sự ghen ghét mà thay vào đó phần nhiều là sự ngạc nhiên. Thậm chí, đến cả ông chủ quán mì – vốn từ trước đến nay không mấy để ý xung quanh – cũng bước tới hỏi với vẻ ân cần chưa từng thấy bao giờ.
- Ba vị dùng gì?
Này, ông chủ, ông là đàn ông cơ mà! Chớ có mê mẩn đến mức ấy!!! Tô Hòa
thầm kêu lên trong lòng.
- Có những món gì?
- Mì bò và mì cà chua trứng gà – Ông chủ cười tít mắt.
Ôn Nhan Khanh nhướn mày:
- Chỉ có hai món ấy thôi à?
Tô Hòa nghe thấy thế mà toát mồ hôi. Cô cũng đã từng hỏi ông chủ quán
này như vậy, và lúc đó ông ta đã trả lời bằng một câu rất ngang rằng: “Không thích ăn mì bò thì chọn mì cà chua trứng gà, không thích mì cà chua trứng gà thì chọn mì bò”. Câu trả lời đó rõ ràng là đuổi khách. Vì vậy, cô rất lo lắng không biết Ôn Nhan Khanh có chấp nhận nổi điều đó không. Kết quả, ông chủ
quán hỏi:
- Anh muốn ăn gì?
Ôn Nhan Khanh nghĩ một chút, rồi đáp:
- Mì trộn tương.
- Không vấn đề gì! – Ông chủ quán bật ngón tay đánh tách một cái, rồi vui
vẻ quay người đi vào bếp.
Tô Hòa há mồm trợn mắt. Này, sao lại đối xử phân biệt như thế chứ. Ôi, ôi, ôi! Dựa vào đâu mà cái người này lại muốn ăn gì được nấy, hả, hả, hả? Điều
quan trọng nhất là, ông chủ không hỏi cô và Tô Ngu ăn mì gì!!! Ôi, cố nhịn cho
qua vậy. Thế rồi Tô Hòa nói vọng vào phía sau bức rèm:
- Và hai bát mì bò nữa, đừng quên đấy!
- Vâng! – Từ phía sau bức rèm vọng ra tiếng đáp qua quýt.
Tô Hòa đấm xuống bàn. Cú đấm ấy khiến co phát hiện ra một số vấn đề mà
trước đây không chú ý, ví dụ như: Vì sao những chiếc đĩa đựng gia vị ở đây đều sứt miệng? Vì sao những đôi đũa dùng một lần ở đây lại thô ráp đến vậy? Vì sao những chiếc bàn trông bẩn thỉu thế và lại khập khểnh, không đều nhau? Vì sao tất cả những thứ rất đỗi bình thường trong cuộc sống của cô, khi có sự xuất hiện của Ôn Nhan Khanh lại bỗng nhiên trở nên khiếm khuyết một cách lộ liễu đến thế? Và lần đầu tiên cô nhận ra rằng, cô và người đàn ông đang ngồi đối diện kia không thuộc về cùng một thế giới.
Tô Hòa ngước mắt lên nhìn Ôn Nhan Khanh, bỗng nhiên một ý nghĩ le lói trong đầu: Người này có tồn tại thật không nhỉ? Có thật anh ta đang ngồi đây không? Có thật anh ta đang xen vào cuộc sống của cô từng chút, từng chút
một?
Trong lúc Tô Hòa đang nghĩ ngợi linh tinh, thì ông chủ bê ba bát mì ra, trong đó có một bát sứ hoa màu đen tinh xảo bên trong là những sợi mì bóng mượt, bên cạnh còn có tám chiếc đĩa với đủ các loại gia vị. Hai bát còn lại là loại bát sứ thô, bên trong là món mì bò chỉ có lèo tèo ít sợi mì, đem so sánh với bát mì kia mới thấy chúng thảm hại đến mức nào.
Chuyện này mà có thể bỏ qua thì không hiểu chuyện gì là không thể bỏ
qua! Tô Hòa đập bàn đứng dậy:
- Ông chủ, vì sao bát mì của anh ấy nhiều như vậy, còn bát mì của chúng
tôi lại ít như vậy?
Ông chủ quán nhìn với ánh mắt coi thường, đáp lại giọng lạnh tanh:
- Vì bát của anh ấy là mì trộn tương, còn của các cô là mì bò.
- Vậy thì tôi cũng ăn mì trộn tương!
- Xin lỗi, quán này không có mì trộn tương.
Tô Hòa cảm thấy càng tức giận hơn, ở đâu ra cái loại người nói bừa mà
không thấy ngượng như vậy:
- Vậy thì sao lại có cho anh ấy?
- Đó là trường hợp đặc biệt.
-Vậy tôi cũng muốn một bát mì được làm đặc biệt.
- Xin lỗi, nếu đã là trường hợp đặc biệt thì chỉ dành cho người đặc biệt mà
thôi.
Nói xong câu này, chủ quán vắt chiếc khăn mặt lên vai, rồi quay bước đi vào trong bếp. Tô Hòa nhìn bát mì bò rồi lại nhìn bát mì trộn đẹp đẽ và khác biệt hẳn với tất cả mọi thứ trong quán, nhìn mình rồi lại Ôn Nhan Khanh đẹp
đẽ khác hẳn với tất cả mọi người trong quán, đặt đũa xuống. Cố nhịn vậy!
Xem ra, ông chủ quán này cũng là một người chuộng hình thức! Hừ, “Ôn đại biến thái” đúng là có khả năng thu hút những người đồng tính. Không thèm tranh hơn với anh ta nữa, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Dù sao thì mì bò cũng rất ngon. Tự an ủi như vậy, Tô Hòa cầm lọ gia vị ở bên cạnh, cho thêm rất nhiều tương ớt vào bát, rồi sau đó và những miếng mì rất lớn vào miệng để trút bỏ cơn tức giận trong lòng.
Mới ăn được vài miếng thì thấy có một chiếc bát được đẩy đến trước mặt cô. Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ôn Nhan Khanh ngồi đối diện
đang nhìn cô bằng đôi mắt đen thẳm:
- Cho cô đấy! – Anh đã cho cô bát mì trộn tương của mình.
Tô Ngu ngồi bên cạnh cúi đầu, cắm cúi vào bát mì của mình, coi như không
nhìn thấy gì.
Ôn Nhan Khanh kéo bát mì bò cay sè vì cho quá nhiều tương ớt từ phía Tô
Hòa lại và chậm rãi ăn trong sự ngạc nhiên của Tô Hòa.
“Cạch!” đôi đũa của Tô Hòa rơi xuống bàn. Cô nhớ rõ, bát mì ấy đã được cho thêm ít nhất là mười thìa tương ớt, hơn nữa, cô đã ăn hai miếng – cũng có nghĩa là, không những Ôn Nhan Khanh không sợ cay, mà còn điềm nhiên ăn cả những đồ mà cô đã ăn.
Trong chốc lát, Tô Hòa cảm thấy đầu như ù đi, chân tay nóng bừng lên, tim cũng đập loạn lên. Ôi, người cha ở dưới suối vàng của con ơi, cha có thể nói
cho con biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra không?
Thực ra, cô cũng đã lờ mờ biết được đáp án, nhưng cô cố lờ nó đi mà không dám để lộ ra.
Một hồi lâu sau Tô Hòa vẫn không cầm đũa lên, còn Ôn Nhan Khanh thì đã ăn hết bát mì, đến cả nước cũng húp hết, cuối cùng đặt đũa xuống, rồi lau
miệng một cách lịch sự và nhận xét:
- Rất ngon.
Tô Hòa thấy đầu nóng ran lên, nghĩ đến độ cay của bát mì, trong lòng rất
lấy làm áy náy, cô đưa mắt nhìn anh, rồi khẽ nói:
- Không ngờ
- Sao? – Ôn Nhan Khanh nhướn mày.
- Anh cũng ăn cay rất giỏi.
Ôn Nhan Khanh chăm chú nhìn cô mấy giây, đang định nói câu gì đó thì
mắt bỗng nhiên sáng bừng, thái độ thay đổi hẳn. Tô Ngu từ đầu đến giờ lặng lẽ tập trung vào bát mì, đang định lấy tờ giấy ăn, kết quả, vừa ngẩng đầu lên
thì
Bất ngờ nhìn thấy Diệp Nhất.
Diệp Nhất đang ở phía bên kia đường, chậm rãi tản bộ trong điệu bộ lười
biếng. Ánh nắng buổi hoàng hôn màu vàng rực khiến cho con đường lát những phiến đá cũng mang một màu vàng ấm áp đầy cổ kính. Hình như Diệp Nhất đi đến đâu, thì nơi ấy bỗng giống như một bức tranh sơn dầu.
Tô Ngu chớp mắt, sao Diệp Nhất lại xuất hiện ở đây? Là tới để mua truyện
tranh à?
Đúng lúc ấy, Tô Hòa cũng nhìn thấy Diệp Nhất:
- Này, kia chẳng phải là cậu ấm nhà anh đấy sao? Sao bây giờ cậu ấy lại
được đi khắp nơi như thế?
Ôn Nhan Khanh nheo mắt, không nói gì. Tô Hòa quan sát một chút rồi nói:
- Hay là để tôi gọi cậu ấy lại cùng ăn nhé?
Cô vừa định đứng dậy gọi, thì nhìn thấy bóng một người đột nhiên bước ra
từ một cửa hiệu nào đó, chạy vội đuổi theo Diệp Nhất, khoác tay cậu, nói với cậu câu gì đó. Mái tóc dài lượn sóng càng trở nên đen mượt dưới ánh mặt trời, chiếc váy liền thân màu đỏ, rực lên như một đám lửa, đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh.
Ánh mắt của Tô Ngu hơi ngây ra.
Tạ Thanh Hoan sao cô ta lại cùng
Với Diệp Nhất
Ý nghĩ ấy cứ đứt quãng, chia tách thành mấy phần, rồi mới dần dần hợp lại
với nhau trong đầu cô. Và đến khi cô hoàn toàn hiểu được rằng mình đã nhìn thấy gì, thì đôi đũa trong tay đã không sao cầm vững được nữa, tuột ra khỏi tay rơi xuống bên cạnh.
- Tiểu Ngu? – Tô Hòa quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Tô Ngu, bèn nhìn sang Diệp Nhất ở phía đối diện, rồi dùng tay ra hiệu hỏi: “Cô gái kia là ai?”.
Tô Ngu cúi đầu, đáp:
- Bạn, học.
Tô Hòa “ồ” một tiếng, quay sang nhìn Ôn Nhan Khanh. Ôn Nhan Khanh tỏ
vẻ không chút hứng thú với mọi chuyện đang diễn ra. Xem ra, muốn biết được chút gì bí mật từ anh là điều không thể. Vì thế, cô ho lên vài tiếng, cười và
nắm lấy bàn tay Tô Ngu để Tô Ngu nhìn mình, rồi nói:
- Cũng chẳng ra sao cả! Người gì mà như cây sào ấy, cái tỉ lệ 9: 1 ấy nhìn trong phim hoạt hình thì còn được, nhưng nhìn ngoài đời thì thật đáng sợ,
đúng không?
Mí mắt của Tô Ngu hơi rung lên.
Ôn Nhan Khanh nhìn xéo sang phía Tô Ngu một cái. Ồ, người thấp bé chưa
đầy một mét sáu, có lẽ chỉ đạt tỉ lệ 7: 1.
Tô Hòa lại nói:
- Vừa nhìn đã biết ngay đó là con nhà tiêu tiền như rác. Chiếc túi của cô ta
nghe nói giá tiền phải tới sáu con số đấy!
Ôn Nhan Khanh lại nhìn Tô Ngu: Sơ mi đen, váy trắng giản dị, tổng cộng giá tiền chắc không quá một trăm đồng.
- Ôi, ôi, ôi, không thể chịu đựng được nữa! Cô ta còn đeo cả chiếc vòng ấy nữa!!! – Tô Hòa đập bàn với vẻ kích động – Tiểu Ngu, đó là chiếc vòng mà
thần tượng Hạ Ly của em thiết kế đấy!
Thực ra, không cần đợi Tô Hòa nói, Tô Ngu cũng đã nhìn thấy chiếc vòng phỉ thúy hình chim anh vũ trên cổ tay Tạ Thanh Hoan từ trước rồi. Đó là vật trang sức bằng đá phỉ thúy duy nhất mà Hạ Ly thiết kế tính đến thời điểm này: Tạo hình kéo dài thân mình con chim anh vũ, làm cho chiếc đuôi và cánh hình lượn sóng cùng chiếc mỏ nối liền lại với nhau tạo thành một chiếc vòng hoàn chỉnh. Thân của chiếc vòng là màu xanh tinh xảo, chỉ duy nhất chiếc mỏ là
màu đỏ nhưng đã làm thành một nét điểm xuyết rất tinh tế, nổi bật trên cổ tay
trắng nõn nà của Tạ Thanh Hoan.
Rất chói mắt.
Vô cùng chói mắt
Vô cùng, vô cùng chói mắt.
Vì sao chiếc vòng Hạ Ly thiết kế lại đeo trên tay của Tạ Thanh Hoan?
Có điều, so với chuyện này thì chuyện vì sao cô ta lại đi cùng với Diệp Nhất
quan trọng hơn.
Ở bên kia đường, Diệp Nhất trả lời bằng một câu gì đó, Tạ Thanh Hoan ngẩng đầu, mắt dường như sáng lên, đôi môi nở nụ cười.
Cô ta là bạn học của Tô Ngu.
Cô ta luôn tỏ ra cao ngạo, chưa bao giờ thấy cô ta cười.
Nhưng lúc này, Tạ Thanh Hoan ở bên cạnh Diệp Nhất, đôi mắt lá răm có
phần hơi ngây thơ, hơi thẹn thùng, khiến cho cô hoàn toàn không còn giống với Tạ Thanh Hoan mọi khi nữa.
Sau đó, Diệp Nhất vào một cửa hiệu nhỏ bên cạnh đường mua hai chiếc kem Wall’s, rồi bước ra đưa cho Tạ Thanh Hoan một cái.
Trên đoạn phố có những ngọn đèn vừa được thắp sáng rực rỡ.
Một chàng trai tuấn tú.
Một thiếu nữ xinh đẹp.
Vai kề vai, cùng ăn kem.
Rõ ràng là một cảnh kinh điển trong các bộ phim về tình yêu, nhưng sao
trong mắt của Tô Ngu, nó lại khó chấp nhận tới mức ngạt thở như vậy?
Cũng có thể đó là vì cảnh tượng ấy quá đẹp và quá sáng chói, khiến cô không thể mở mắt ra được.
Cô chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Có bóng gì đó lay động trên sàn nhà, Tô Ngu ngẩng lên theo phản ứng, thì
ra Ôn Nhan Khanh đã đứng dậy, đi về phía Diệp Nhất. Diệp Nhất phát hiện ra Ôn Nhan Khanh, nhưng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, mà cười nhăn nhở và nói với anh câu gì đó, rồi nhìn vào quán mì bên này đường.
Tô Ngu chợt cảm thấy hơi căng thẳng, một ý nghĩ lóe trong đầu: Bị nhìn
thấy rồi
Có nên hỏi không? Vì sao Diệp Nhất và Tạ Thanh Hoan lại ở cùng nhau?
Họ đã bắt đầu từ khi nào?
Rất muốn hỏi nhưng. nhưng
Trong lúc lòng cô đang rối ren, thì Diệp Nhất đã nhìn thấy cô, mắt cụp
xuống, cười lộ cả hàm răng trắng, rồi chạy sang, mang theo nụ cười như một chùm ánh sáng rạng rỡ, ào một cái đứng trước mặt cô.
Tô Ngu ngước lên nhìn cậu, trong phút chốc, trong đôi mắt của cô tràn ngập hình bóng của Diệp Nhất.
Diệp Nhất ngoẹo đầu:
- Thì ra, cậu thích ăn mì bò.
Đầu tiên thì Tô Ngu ngớ ra, sau đó thì gật đầu.
- Ngon không?
Tô Ngu lại gật đầu như một cái máy.
- Quá đáng thật đấy, món ngon như vậy mà chỉ đưa anh họ tôi đi, không
chịu đưa tôi đi cùng nhé.
- Tôi – Cô mở to mắt, vừa khó xử, vừa bối rối.
Tô Hòa đứng bên thấy thế có vẻ không ổn, bèn đặt đũa xuống, nói chen
vào:
- Nếu đã đến đây, cần gì phải chọn ngày khác, cùng ăn đi.
Tô Ngu lại thấy căng thẳng. Diệp Nhất liệu có ngồi xuống ăn cùng không?
- Không được rồi – Diệp Nhất chỉ về phía Tạ Thanh Hoan – Tôi đã hẹn đi ăn
cơm với bạn rồi.
Tô Hòa lại đặt đũa xuống, chất vấn:
- Bạn gái à?
Tô Ngu vội đưa tay xuống gầm bàn kéo vạt áo của Tô Hòa, ra hiệu cho cô
đừng có tò mò như vậy, nhưng Tô Hòa đã nắm chặt lấy tay cô khiến cô không
động đậy được nữa. Diệp Nhất cười khẽ:
- Chị cũng đang đi ăn với anh họ tôi, đó là bạn trai của chị à?
- Gì cơ? – Tô Hòa run lên, đỏ rần người từ đầu đến chân. Còn Ôn Nhan
Khanh thì không nói gì, tỏ vẻ như người ngoài cuộc.
- Cái gì, chỉ là, chỉ là, ăn cơm
Tô Hòa vẫn còn đang vắt óc nghĩ cách để giải thích thì Diệp Nhất đã xua
tay, nói:
- Lần sau có cơ hội sẽ cùng ăn cơm. Tôi đi đây! – Nói rồi quay người bước đi nhanh giống như lúc đến.
Đôi mắt của Tô Ngu đã tràn ngập một màu đen thăm thẳm, không còn thấy
bóng hình của Diệp Nhất đâu nữa.
Tô Hòa há miệng, định nói câu gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nữa.
Tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn, đã tan biến hoàn toàn theo bước
chân của Diệp Nhất, đèn đường đã bật sáng, những bóng đen đan vào nhau trên đường phố ồn ào, đông đúc.
- Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về nhà – Tô Hòa xuống xe, cảm ơn Ôn Nhan Khanh.
Ôn Nhan Khanh gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Tô Ngu đang lặng lẽ đi về
phía ngõ, Tô Hòa vội nói:
- Yên tâm đi, nó sẽ không sao đâu.
Ôn Nhan Khanh “ừ” một tiếng, dừng một chút rồi mới nói:
- Mặc dù nhà trường không cấm yêu
sớm, nhưng tôi cũng không muốn
trong lớp xảy ra chuyện vì ghen tuông mà chểnh mảng học hành.
Anh nói thẳng thắn quá chăng? Tô Hòa thấy lửa bốc lên đầu:
- Em gái tôi rất biết bổn phận của mình, anh hãy lo quản lý cậu em quỷ
quái hay sinh chuyện của anh đi! – Nói rồi cô đóng cửa xe đánh “sầm” một tiếng rồi quay người đi về nhà.
Tô Hòa dồn bước đuổi theo Tô Ngu lúc đó đã vào trong cabin thang máy,
nắm lấy cánh tay em, nói:
- Này, em vẫn ổn đấy chứ?
Tô Ngu ngước đôi mắt to long lanh như có ngấn nước, nhìn Tô Hòa với vẻ
ngạc nhiên. Tô Hòa vò đầu:
- À, cái cậu, chị muốn nói là, Diệp Nhất
Tô Ngu nhếch môi cười:
- Chị, hiểu lầm rồi.
- Gì cơ? – Tô Ngu cụp mắt xuống, dáng điệu hơi u buồn, nhưng khi ngẩng
đầu lên, đôi mắt cô sáng long lanh, trong đó là vẻ kiên định và bình thản:
- Em, rất, ngưỡng mộ, Diệp Nhất. Cậu ấy, thông minh, chu đáo, đối xử, rất tốt, với, mọi người. Em, rất vui, vì có, người bạn, như thế. Vì thế, cậu ấy, sống, vui vẻ, thì em, cũng mừng,cho, cậu ấy.
- Ra là vậy – Tô Hòa tiếp tục vò đầu.
- Em – Ánh mắt của Tô Ngu nhìn vào chiếc gương trong thang máy, trong
gương là một cô gái tóc đen, da trắng bạch, rõ ràng là có vẻ yếu ớt hơn bất cứ ai, nhưng lại cũng kiên cường hơn bất cứ ai – Bây giờ, em chỉ, nghĩ đến, một chuyện, đó là, tốt nghiệp, một cách, thuận lợi, trở thành, nhà, thiết kế, xuất sắc nhất. Những chuyện khác, em không có, thời gian, và cũng, không có, tâm trạng, quan tâm.
Yêu thích ai đó, những chuyện xa xỉ ấy, để sau này hãy tính.
Bây giờ, điều mà Tô Ngu cần nhất là cố gắng trưởng thành, để còn bảo vệ
cha mẹ.
Đúng vậy, Diệp Nhất cùng với ai thì cũng chẳng liên quan gì đến cô, huống chi Diệp Nhất Tô Ngu cụp mắt xuống, rõ ràng là làm ra vẻ chẳng có gì, rõ ràng là đã nhắc nhở mình phải kiên cường, nhưng đôi mắt không biết cách che giấu cảm xúc của một người hãy còn rất trẻ như cô đã cho thấy nỗi buồn trong đó.
Mặc dù Diệp Nhất đối với cô rất, rất tốt, nhưng nhưng chưa bao giờ nói rằng thích cô.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ.
Tô Hòa đi đi lại lại trong phòng.
Qua khe hở của bức vách ngăn, cô nhìn thấy Tô Ngu một lần nữa ngồi
xuống trước máy tính, bắt đầu vẽ, mặc dù vẻ ngoài và cử chỉ của Tô Ngu vẫn như mọi khi, những không hiểu sao cô lại cảm thấy có điều gì đó không bình t h ườn g .
Mặc dù là người ồn ào nhưng cô cũng đã nhìn thấy giữa cô em họ và Diệp Nhất có điều gì đó không bình thường, vì vậy, khi ở quán mì cô mới cố ý hỏi Diệp Nhất rằng cô gái kia có phải. Là bạn gái của cậu ta không. Lúc đó cô nghĩ rằng, em mình là người có lòng tự trọng không tiện hỏi, vậy thì cô sẽ hỏi giúp cho em. Kết quả là, anh chàng Diệp Nhất láu lỉnh lại giở chiêu trò cũ đối đáp lấp liếm cho xong chuyện, vì thế mà không có được đáp án chính thức.
Ngay từ hôm đầu thi vào trường S.S cậu ta đã báo hại cô phải đền tiền sửa xe cho Ôn Nhan Khanh, từ lúc ấy cô đã nhận thấy Diệp Nhất không phải là
người dễ bị bắt thóp. Đến bây giờ, cậu ta lại còn chọc giận cả Tiểu Ngu nữa!
Tô Hòa nhìn lưng của Tô Ngu, trong lòng cảm thấy buồn. Mặc dù Tô Ngu nhấn mạnh mấy lần rằng cô không sao, hơn nữa vào thời điểm này không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm. Nhưng, chưa biết chừng, rất có thể đó là một
bằng chứng cho sự bị tổn thương?
Anh chàng Diệp Nhất rõ ràng đã nói ra câu “lấy tấm thân này để đảm bảo” trước mặt mọi người, câu nói hệ trọng tới chuyện tình cảm như vậy mà cũng có thể nói ra tùy tiện được sao? Thật đáng ghét! Cậu ta và người anh họ của
mình đều đáng ghét như nhau!
Nghĩ đến anh họ của Diệp Nhất, cảnh tượng Ôn Nhan Khanh đưa bát mì trộn tương cho cô rồi sau đó ăn phần còn lại của bát mì bò lại hiện lên trong tâm trí cô, Tô Hòa bỗng cảm thấy trong lòng rất xao xuyến.
Cô cứ đi từ đầu này tới đầu kia trong căn phòng.
Rồi lại từ đầu kia tới đầu này.Hồi 12.2
Con Giao Tử nằm vắt vẻo trên chiếc ghế nan nhìn cô.
Tô Hòa quay đầu lại nhìn thấy nó, cô buớc tới bế nó lên và vuốt ve một hồi.
Giao Tử cắn một cái vào tay cô tỏ ý bất mãn.
Bị cắn đau, Tô Hòa buông con Giao Tử ra, đồng thời quyết định một việc. Cô nhắc điện thoại lên, gọi đến số máy đã rất quen thuộc.
Tút, tút, tút.
Sau ba tiếng chuông, người ở đầu dây bên kia nhấc máy lên:
- Ừ – Một giọng mũi mềm mại và vẻ thanh nhã rất riêng, khác hẳn với giọng
trầm ấm mọi ngày truyền đến tai cô.
Trống ngực của Tô Hòa lập tức đập dồn dập.
Cô cố gắng trấn tĩnh, cấu vào tay mình một cái, rồi sau đó quyết định hỏi
bằng một câu dứt khoát:
- Ôn Nhan Khanh, có đúng là anh thích tôi không?
Vì thế mới hôn cô.
Vì thế mới đến cứu cô khi cô gặp nguy hiểm.
Vì thế đã đưa cô về nhà và tự tay làm bữa sáng cho cô.
Anh chắc chắn đã thích cô rồi?
Ở đầu dây bên này, Tô Hòa nín thở chờ đợi. Ở đầu dây bên kia, im ắng
không một tiếng động.
Tô Hòa cắn môi, trong lòng thầm kêu lên: Ôn Nhan Khanh, anh mau trả lời đi! Anh không được im lặng. Anh không được học cậu em không biết thế nào là xấu hổ, không rõ ràng trong tình cảm của anh. Cô không phải là kiểu người ôn tồn, biết che giấu, chịu đựng, chuyện gì cũng để lại trong lòng như Tô Ngu.
Có chuyện gì nghi ngờ là cô nhất định phải hỏi cho bằng được, để có được
một câu trả lời rõ ràng, rồi từ đó quyết định dứt khoát.
Trong điện thoại vẫn là một sự im lặng tưởng chừng dài bằng cả một thế kỉ,
rồi sau đó
Giọng nói rất êm tai, mang một sức hút kì lạ của Ôn Nhan Khanh cuối cùng
vang lên:
- Em đang ở nhà à?
- Vâng! – Hỏi mới thừa làm sao, chẳng phải anh vừa đưa cô về đến nơi rồi
nhìn cô đi lên nhà hay sao?
- Vậy thì hãy xuống dưới đi.
- Sao cơ?
- Anh đang ở bên rặng cây xanh dưới nhà.
Tạ Hòa cầm chiếc điện thoại đứng ngây ra, phen này, đúng là chuyện động
trời thật rồi.
Tô Hòa khó khăn lắm mới hết thảng thốt, cô lập tức mở vội cửa lao xuống dưới, chạy ngay ra rặng cây xanh của tiểu khu.
Quả nhiên, chiếc xe Volkswagen Phaeton lặng lẽ đỗ phía sau một bụi cậy được cắt tỉa công phu. Cánh cửa xe phía trước hạ xuống một nữa, Ôn Nhan Khanh đặt một khuỷu tay lên đó, mắt nhìn về phía xa, vừa như anh đang suy nghĩ điều gì đó, lại vừa như chỉ đơn giản là đang chờ đợi.
Tô Hòa dụi mắt, định thần nhìn lại một lần nữa – Đúng là Ôn Nhan Khanh.
Ánh đèn và ánh trăng đan vào nhau, phủ một bóng tối dịu dàng trên gương
mặt anh, nhìn bên ngoài dường như anh có điều gì đó khác với ngày thường, vừa ưu tư, vừa lặng lẽ, lại vừa rất dịu dàng. Nhưng vẫn đẹp tới mức khó tưởng t ượn g .
Anh ấy, vẫn chưa đi
Vì sao lại chưa đi?
Không lẽ anh đoán chắc được rằng cô sẽ gọi điện cho anh?
Tô Hòa dần tiến tới từng bước với tâm trạng hoài nghi, khi tới gần bên, cô
đang định lên tiếng hỏi thì Ôn Nhan Khanh đột nhiên mở cửa xe ra, túm lấy tay cô và kéo vào trong.
“Sầm” – cánh cửa xe đóng lại.
- Anh làm – Từ “gì thế” vẫn chưa kịp thốt ra thì Tô Hòa đã ngã ra ghế
phụ, đồng thời bị Ôn Nhan Khanh đè nửa người lên.
- Này! – Cô sợ hãi giảy giụa.
Ai ngờ, Ôn Nhan Khanh “suỵt” một tiếng, rồi ấn vai cô xuống, khẽ nói:
- Hãy phối hợp một chút đi!
Tô Hòa ngây người ra.
Ôn Nhan Khanh vòng một tay ra phía sau đầu cô, nhìn thì như đang ôm cô,
nhưng thực ra là để kéo đầu cô lên:
- Nhìn thấy chưa?
- Gì cơ? – Tô Hòa ngơ ngác.
- Bên trái, phía ngoài cửa sổ, sau cái cây.
Tô Hòa nhìn qua vai anh, thì thấy ở phía sau gốc cây to cách đó chừng
mười mét, thấp thoáng có một bóng đen, rồi thoắt cái nấp vào chỗ kín. Tim cô
thót lại:
- Là ai? Có phải là tên biến thái đã bám theo tôi trước đây không?
- Ừ. Anh vừa định đi thì thấy có người thò đầu ra nhìn từ phía sau gốc cây.
Thì ra Ôn Nhan Khanh chưa đi là vì lí do này?
- Vậy – Tô Hòa khẽ hỏi, giọng run rẩy – Có phải báo cảnh sát không?
- Chờ thêm đã, xem rốt cuộc là hắn muốn làm gì! – Ôn Nhan Khanh ôm cô
chặt hơn.
Mặc dù Tô Hòa cảm thấy tư thế đó rất không dễ chịu, nhưng vì sợ nên đành cố chịu. Vừa nghĩ đến chuyện nếu không có Ôn Nhan Khanh, theo lệ thường vào giờ này cô sẽ xuống dưới đi mua đồ uống hoặc giấy ăn gì đó, và như vậy, rất có thể đã bị kẻ bám đuôi này XXX rồi. Nghĩ vậy, cô bất giác ôm Ôn Nhan Khanh càng chặt hơn và thu mình lại trong lòng anh.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu.
Tô Hòa khẽ hỏi:
- Tên ấy tên ấy đã đi chưa?
- Vẫn còn ở đó.
Tô Hòa chỉ còn biết tiếp tục nhẫn nại.
Lại một lúc rất lâu sau. Cô hỏi lại:
- Vẫn chưa đi ư?
- Ừ.
- Ồ – Cô đáp lại một tiếng, rồi thò đầu nhìn ra ngoài, bóng cây đan vào
nhau, trời tối không nhìn thấy gì. Cô nghĩ một chút rồi đưa tay đẩy Ôn Nhan Khanh ra.
Ôn Nhan Khanh nhướn mày lên.
Tô Hòa vừa đẩy Ôn Nhan Khanh ra vừa nói:
- Tôi sẽ xuống xe, tới hỏi hắn ta, vì sao lại bám theo tôi. Tôi không thể cứ
chờ đợi mãi như thế này, lúc nào cũng cứ nơm nớp sợ hãi, chi bằng giải quyết một lần cho xong! – Nói rồi cô ngồi phắt dậy, mở cửa xe, bước ra ngoài.
Ôn Nhan Khanh tỏ vẻ mặt rất kì lạ, nhưng không nói gì và cũng bước ra ngoài theo.
Tô Hòa dốc hết can đảm, thận trọng tiến lại gần gốc cây lớn, vừa đi vừa khích lệ mình: Rất tốt, như thế, ở ngoài cửa của tiểu khu có bảo vệ, phía sau đã có Ôn Nhan Khanh, cho dù kẻ đó có biến thái đến đâu thì cũng chẳng làm gì được mình, đừng sợ, Tô Hòa, tiến lên đi, để cho kẻ điên cuồng bám theo ấy
phải lộ nguyên hình!
- Vì sao anh lại bám theo tôi thế? – Cô gầm lên, xông tới phía sau gốc cây.
Cành cây lay động, bóng cây lắc lư, thảm cỏ dưới đất dường như cũng cười
nhạo theo.
Trống không,
làm gì có ai?
Phản ứng đầu tiên của Tô Hòa là quay lại trừng mắt nhìn Ôn Nhan Khanh.
Ôn Nhan Khanh ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, nhìn lên ánh
vầng trăng trên trời, nói:
- Ồ, ánh trăng đêm nay đẹp quá nhỉ.
“Chát, chát!” – Tô Hòa đã kết thúc cuộc lừa gạt bằng hai cú đạp vào chiếc
xe, rồi quay người tức giận bỏ đi.
Ôn Nhan Khanh nhìn chiếc xe yêu quý.
Trên cửa xe, có hai dấu chân in hằn rất rõ, trông như chiếc miệng mở hoác
ra, tủi thân khóc với chủ nhân – “Rõ ràng người đắc tội với cô ta là anh, vậy
sao cô ta lại đá tôi? Hu, hu, hu”.
Ôn Nhan Khanh cười với vẻ dịu dàng, rồi sau đó quay người lại, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, nặng trịch như cũ, anh nói
rành rẽ từng chữ:
- Ra đi. Tôi biết là ông.
Từ phía sau bức tượng sau gốc cây, một bóng người chậm chạp bước ra,
vẻ nem nép.
Ánh mắt của Ôn Nhan Khanh thoáng một chút thay đổi.
- Quả nhiên là ông – Anh nói.
Tô Hòa lại tiếp đi từ đầu này tới đầu kia của căn phòng, rồi lại đi từ đầu kia
tới đầu này.
Con Giao Tử đang ngủ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên với vẻ cảnh giác, nhìn thấy thái độ của chủ nhân vẫn bồn chồn như cũ, sợ cô lại ve vuốt mình như lúc trước, nên lập tức cụp đuôi nhảy khỏi ghế, trốn vào trong góc nhà.
Tô Hòa thấy đến con mèo cũng không muốn gần mình, càng cảm thấy
buồn bã, bất giác nắm tay lại, đấm xuống đệm ghế:
- Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Ôi, ôi, ôi
Đại lừa đảo!
Dám lừa cô xuống gác, lừa cô là có kẻ xấu, lừa cô nấp trong xe
Còn cô, rõ ràng là lúc trước cũng đã không ít lần bị “lỗ vốn”, nhưng không
chịu ghi nhớ, để mình tiếp tục rơi vào bẫy một lần nữa.
Điều đáng ghét nhất là: Anh ta vẫn chưa trả lời lấy một từ trước câu hỏi đó
của cô!
Tô Hòa nắm tay lại, nắm tay lại, nắm tay lại, đấm, rồi đấm và đấm. Đúng
lúc đó thì điện thoại di động đổ chuông. Cô mở máy nghe với vẻ uể oải:
- Chuyện gì?
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi sau đó là tiếng cười ngòn ngọt vang
lên:
- Chị họ, uống phải thuốc pháo à?
Mặc dù dùng từ “ngòn ngọt” để hình dung về giọng nói của cậu thiếu niên
ấy sẽ khiến người ta cảm thấy rất kì cục, nhưng giọng của Diệp Nhất qua điện thoại đúng là rất trong và ngọt ngào, đặc biệt là khi cười, khiến người ta có cảm giác, ở đầu đây bên kia có một còn mèo không có thiện chí.
Tô Hòa càng tức giận:
- Đừng phí lời, gọi điện cho tôi có việc gì?
- Là thế này, em gửi tin nhắn cho Tô Ngu, nhưng hình như cô ấy không để
ý. Chị nhắc cô ấy giúp em với, bảo rằng em có việc muốn gặp cô ấy, bảo cô ấy lên QQ.
À à, lại còn coi mình là cái máy truyền tin nữa cơ đấy!
Tô Hòa bước mấy bước tới phòng của Tô Ngu, nhưng chợt nghĩ đến câu nói
của Tô Ngu lúc ở trong cầu thang máy, nên dừng bước.
Ở đầu dây bên kia, Diệp Nhất lập tức cảm thấy điều khác thường, hỏi:
- Sao thế?
- Diệp Nhất – Tô Hòa hít một hơi thở sâu, cố nén sự nôn nóng – Có một số
điều, tôi biết mình đi quá giới hạn, nhưng vì chú và thím tôi đã giao Tô Ngu
cho tôi, nên tôi phải có trách nhiệm với nó, vì thế tôi không thể không nói.
- Vâng. Chị họ muốn nói chuyện gì cơ?
- Bây giờ là thời điểm rất quan trọng đối với Tiểu Ngu, nó luôn nghĩ rằng
mình đã làm hỏng tương lai của mẹ nên rất áy náy, vì thế một lòng muốn vượt qua người khác, để thím tôi có thể tự hào vì nó. Nó rất muốn tham gia cuộc thi
viên ngọc gì đó, chuyện này cậu cũng đã biết
- Vâng, thì sao ạ?
- Vì thế, tôi hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì khiến nó phân tâm, khiến nó
không vui, giận dữ hay đau lòng
- Khoan đã, chị họ – Diệp Nhất ngắt lời Tô Hòa – Chị nói những chuyện
khác, là có ý gì?
Tiểu Ngu rất trong sáng và cũng rất nhạy cảm, rất dễ bị sốc, dễ sa vào trạng thái nghĩ ngợi, tôi hi vọng cậu không phải là người ném đá làm xao động mặt hồ.
Tô Hòa cố gắng chọn những từ ngữ có ý tứ sâu xa, nhưng Diệp Nhất vừa nghe đã lập tức cười ha hả.
- Cậu cười gì?
- Chị họ, trong sáng, nhạy cảm, dễ bị lừa, tất cả những từ này em thấy
dùng với chị cũng khá phù hợp đó!
Quả quắt thật, cô đang khuyên bảo với ý tốt, ấy thế mà kết quả lại bị cười nhạo thế này.
- Diệp Nhất! Cậu đừng có quá đáng
- Chị họ, Tiểu Ngu cảm thấy bất an à? Buồn à? Ghen à? Bất lực à? Vì sao?
Vì nhìn thấy em hẹn hò với cô gái khác ư?
- Chuyện này
Trong lúc Tô Hòa vẫn đang cố để trả lời rằng có phải hay không, thì Diệp
Nhất đã nói bằng một câu nhẹ bẫng:
- Được rồi. Em biết rồi. Đã làm phiền chị, chào chị.
- Khoan đã, chẳng phải là cậu muốn bảo Tiểu Ngu lên QQ sao?
- Bây giờ thì không cần nữa – Diệp Nhất còn cố bồi thêm một câu – Cảm
ơn !
- Khoan đã, cậu cảm ơn vì điều gì – Ở đầu dây bên kia, vọng lại tiếng tút t út .
Gì thế nhỉ? Vừa rồi, mình hình như đã nói câu gì đó sai chăng? Có phải là
vì không cẩn thận nê