--> Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm - game1s.com
Old school Easter eggs.

Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 1

Chạy! Liều mình chạy!

Vì bảo vệ cho trinh tiết “mặt sau” của hắn, Giang Hạo Thừa thừa dịp khi đầu đêm bán đấu giá chính thức bắt đầu, cầm lấy bình hoa đánh bất tỉnh lão huynh trông coi hắn, lột quần áo của hắn, lén lút ẩn mình trong đám người, chạy nhanh chạy ra tiểu quan quán.

Nga, lúc này nhất định phải nói rõ một chút, vì sao hắn lại biến thành hoa khôi trong tiểu quan quán.

Nguyên nhân rất đơn giản — rủi ro máy bay, ha ha…… Đủ cẩu huyết* đi? Kịch tính cẩu huyết nhất chính là hắn rút được giải thưởng lớn đi du lịch tại Paris, mang theo chị cả, cùng người bạn thân của chị mình ngồi trên máy bay

(*tình tiết hoang đường)

Một khắc của cuộc tại nạn kia, chị cả giận đến nắm lấy cổ của hắn, lên giọng mắng hắn.

Làm ơn! Máy bay rơi là nguyện ý của hắn sao? Hắn cũng thực quý trọng mạng nhỏ chính mình được không?

Nhưng mà hắn cũng không đem loại lời này nói ra miệng, dù sao đều đã chết đến nơi, nói nhiều cũng vô dụng, gặp phải sống chết trước mắt, Giang Hạo Thừa thực rộng rãi nhận lấy.

Ai biết hắn không chết, tỉnh lại bị đưa đến nơi xa lạ, biến thành một “kỹ nam” nhu nhược, cho dù bản chất rộng rãi, trong khoảng thời gian ngắn Giang Hạo Thừa vẫn là choáng váng.

Hơn nữa bên cạnh còn có lão gà mái đang sủa——

Người kia ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trên khuôn mặt trét đầy phấn như một bức tường kiên cố dù lấy ta lau cũng không sạch, đối với tiếng sủa của lão gà mái, nói cái gì đừng tưởng rằng có thể thắt cổ tự sát thì nàng sẽ sợ, nàng không thu đủ số tiền đã chi tiêu ở trên người hắn, cho dù hắn đến trước mặt Diêm Vương, nàng cũng sẽ đem hắn kéo trở về!

Lão gà mái nói gì, Giang Hạo Thừa hoàn toàn nghe không hiểu, chính là nhìn đến mặt lão gà mái mặt, ngây ngốc nghĩ: Phấn dày như vậy, không sợ bị rách ra sao?

Tới gần đây, từ trong miệng gã sai vặt, hắn mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

Chủ nhân của khối thân thể tên Hạo Nguyệt, năm nay mười tám tuổi, mười tuổi khi bị bán vào tiểu quan quán, chủ chứa — chính là lão gà mái kia — gặp Hạo Nguyệt bộ dạng tuấn tú khó gặp, tương lai nhất định là cái cây rụng tiền, liền dùng rất nhiều tiền bồi dưỡng Hạo Nguyệt, cho sư phó dạy Hạo Nguyệt cầm kì thi họa, khi Hạo Nguyệt mười bốn tuổi liền cho Hạo Nguyệt ở trong quán lộ diện hành nghề, một tháng ngắn ngủn, Hạo Nguyệt liền đăng lên hoa khôi trong quán, bao nhiêu nhân sĩ quyền quý đều dùng ngân lượng muốn gặp hắn một mặt, cũng có rất nhiều người muốn mua đêm đầu tiên của hắn.

Lão gà mái sớm tính toán tỉ mỉ quyết định sinh nhật mười tám tuổi của Hạo Nguyệt tổ chức hội đấu giá, vì hắn khai bao(*)

(*) là bán đêm đầu tiên ý

Mà Hạo Nguyệt này tựa hồ không nghĩ tiếp nhận, nhiều lần phản kháng không thành, cuối cùng là thắt cổ tự sát, sau đó Giang Hạo Thừa đã xuất hiện trên người hắn.

Cái quỷ gì thế này? Xuyên qua có nhiều loại như vậy, có người mặc thành hoàng đế, có người mặc thành đại hiệp, hắn vì sao mặc thành cái tiểu quan? (Tức là mỗ nam xuyên qua làm trai bao ='>'>)

Hơn nữa, còn là cái tiểu quan sắp khó giữ được trinh tiết, hắn bất qua chỉ rút trúng giải thưởng lớn, không cẩn thận đưa lão tỷ cùng Đỗ Diệu Phù không hay ho kia làm quỷ cùng chết mà thôi, có cần thiết phải đối với hắn như vậy không?

Nghĩ đến vụ rớt máy bay, lão tỷ bóp cổ hắn rống: “Giang Hạo Thừa, lão nương nguyền rủa ngươi, ta chết cũng sẽ không buông tha ngươi ——”

Giang Hạo Thừa không khỏi run lên, vốn là cùng một gốc, lão tỷ ngươi này nguyền rủa có thể hay không hơi quá đáng?

Làm cho hắn biến thành một cái tiểu thụ yếu ớt —– hơn nữa mặt của tiểu thụ này mĩ đến làm cho hắn thực động tâm —– lão tỷ này nguyền rủa như vậy không làm thất vọng liệt tổ liệt tông Giang gia sao?

Ở Giang Hạo Thừa phát hiện chính mình xuyên qua biến thành một người yếu ớt, đối mặt với chuyện thật đau kịch liệt này, hắn thật đau khổ nha!

Thiên là muốn hắn bị diệt sao? Có cần thiết phải chỉnh hắn như vậy không? Hắn chẳng qua là hại lão tỷ bị rớt máy bay mà thôi, lão tỷ có cần thiết phải nguyền rủa hắn như vậy?

Đáng giận! Nếu gặp được lão tỷ, hắn tuyệt đối muốn huyết lệ lên án —– Giang Hạo Thừa hoàn toàn không nghĩ tới chính mình cùng lão tỷ có thể không bao giờ gặp lại nữa, lấy đầu óc đơn giản thẳng thắn lạc quan tự hỏi, nếu hắn cẩu huyết xuyên qua, lão tỷ cùng họ Đỗ không hay ho kia nhất định cũng có thể đã xuyên qua!

Cho nên thương tâm khổ sở là không có, cả đầu hắn chỉ có chính mình bị biến thành người yếu ớt như vậy, còn có tiểu cúc hoa sắp khó giữ được kinh hách.

Hắn làm sao có thể làm cho chính mình bị người áp đi, muốn áp cũng là hắn áp…… Phi phi phi! Hắn Giang Hạo Thừa chỉ yêu nữ nhân, đối với những nam nhân kia một chút hứng thú cũng không có.

Sauk hi Giang Hạo Thừa biết chính mình gặp phải cái tình huống gì, cho dù đối với cái địa phương kêu Thịnh Nguyên vương triều quỷ quái này một chút khái niệm đều không có —– hắn phải có khái niệm như thế nào? Hắn nghe qua Nguyên Triều, nghe qua Đường triều, nghe qua đời Thanh, chính là chưa từng nghe qua cái gì Thịnh Nguyên vương triều!

Nhưng mà quản nó cái gì triều, giờ này khắc này, bảo vệ trinh tiết phía sau của hắn mới là quan trọng nhất.

Trốn! Đương nhiên phải chạy trốn!

Nhưng là từ khi Hạo Nguyệt thắt cổ tự sát sau, lão gà mái đã đem hắn nhìn lom lom, mặc kệ đến chỗ nào đều có người trông coi hắn, ngay cả gã sai vặt hầu hạ hắn cũng đều ở giám thị hắn.

Hơn nữa này thân mình vừa thấy chỉ biết là tay trói gà không chặt, bảo tiêu trông coi của hắn đều gấp hắn tráng kiện hai lần, cho dù hắn là Giang lão đại đánh đến thiên hạ vô dịch thủ, nhìn lại chính mình hiện tại giống như chân gà cổ tay mảnh khảnh, có thể lấy thư, có thể bắt bướm, có thể đánh đàn, đánh người? Coi như hết!

Lại không não, đối mặt với trạng thái nguy cơ này, Giang lão đại vẫn là rất tự mình hiểu lấy. (TiểuMT: sao tả anh Hạo thảm như thế?)

Muốn chạy trốn, hắn chỉ có thể thừa dịp thời điểm buổi tối tiểu quan quán đề phòng lơi lỏng, như vậy…… Thời cơ tốt nhất chính là hội khai bao bắt đầu rao hàng.

Hắn ở phòng phát ra tiếng thét chói tai, thừa dịp bảo tiêu vọt vào cửa, cầm lấy bình hoa hướng đầu bảo tiêu dùng sức nện đi xuống.

Ai! Đường đường nam tử hán thế nhưng lại dùng động tác công kích như loại nữ nhân mới có thể làm ra, quả thật đau khổ nha!

Cởi quần áo của bảo tiêu, lại đem bảo tiêu cột chắc, lấy này nọ nhét vào miệng của bảo tiêu, rồi mặc vào quần áo rộng thùng thình, vốn dĩ tóc dài đến thắt lưng bị hắn một đao cắt ngắn.

Hắc! Đừng xem thường hắn, hắn chính là nhà thiết kế tóc nổi tiếng, ở Newyork bao nhiêu phụ nữ quý tộc, ngôi sao đều xếp hàng hẹn trước hắn, có khi hắn còn phải giúp những người mẫu sửa sang lại kiểu tóc trước khi ra trình diễn, hắn ở thượng lưu giới là rất nổi danh.

Tuy rằng chỉ dùng thời gian10 phút, bất quá hắn vẫn là thay Hạo Nguyệt cắt tốt kiểu tóc, tóc ngắn gọn gàng càng hiện ra sự tuấn tú của Hạo Nguyệt, giống cái mĩ thiếu niên tuấn tú, cuối cùng rút đi bộ dáng ẻo lả.

Hắn lại lấy vụng trộm lấy than đen đem bôi đen mặt, tùy tiện lấy cái mũ đội, liền cúi đầu đi ra cửa phòng, tránh đi đám người, từ cửa sau chuồn ra.

Vừa mới chạy đến cửa sau, hắn chợt nghe đến trong quán có người rống lớn, sau đó là một đoàn thanh âm hỗn loạn, Giang Hạo Thừa biết bị phát hiện.

Dang ra hai chân, hắn liều mình chạy, nhưng lại riêng chọn địa phương nhiều người chạy, ý đồ làm cho đám đông che khuất hắn, sau khi nghe được tiếng kêu la ở phía sau, tâm Giang Hạo Thừa càng sợ, hai chân này cũng quá ngắn đi? Hơn nữa hắn chạy trốn đến thở dốc, đây là cái thân thể yếu ớt gì đây!

Giang Hạo Thừa chạy trốn đến khí trên không nhận ra khí dưới, hai chân đều nhũn ra, nhưng hắn lại không dám dừng lại, vòng vào ngõ nhỏ, hắn đông rẽ tây chạy, sau đó hắn mới phát hiện…… ╳! Hắn lạc đường!

Nhìn đến ngõ cụt phía trước, Giang Hạo Thừa khom người xuống, hai tay chống đầu gối, càng không ngừng há mồm thở dốc, dừng lại xuống dưới, chân của hắn đều đang run lên.

Tim đập kịch liệt giống muốn theo ngực nhảy ra, hắn dùng lực nuốt nuốt nước miếng, dựa lưng vào tường, càng không ngừng bật hơi hô hấp, tim bằng phẳng dồn dập đập.

Cái này tốt lắm, nhìn hai chân run, Giang Hạo Thừa khẳng định chính mình chạy không được nữa, đối với cơ thể yếu ớt này hắn đã không nghĩ nói cái gì.

Chuyện đau khổ nhất là hắn đang lạc đường, này thực sự không thể trách hắn, hắn đối nơi này lại không quen, vừa lại hoảng vì đường quá lớn, thầm nghĩ bỏ rơi mấy người trong tiểu quan quán.

Hắn có thể khẳng định bọn họ không phát hiện đến hắn, nhưng là hắn cũng không thể vẫn ở trong này, những người đó lại rành đường, sớm muộn gì cũng sẽ lục soát nơi này đến, hắn phải chạy ra thành này mới được.

Nhưng là…… “Nơi này, rốt cuộc là nơi nào nha?” Giang Hạo Thừa nhìn bốn phía xem một cái, ngõ nhỏ âm u không thấy một tia ánh sáng, hắn cũng đã quên chính mình là từ đâu chạy vào.

Cái này làm sao bây giờ? Hắn phải chạy đi để tự tìm lấy vận khí sao?

Giang Hạo Thừa chần chờ, hắn sợ chính mình xui xẻo lại gặp đến người đuổi bắt, lấy vận may giống như trước đây của hắn, này không phải không có khả năng phát sinh.

Mới nghĩ, chợt nghe đến bên trái truyền đến thanh âm.

“Uy, nơi này tìm xem xem, có thể là chạy tiến vào nơi này”

Kháo! Như thế nào nhanh như vậy? Người nơi này có cái mũi chó hay sao?

Nhìn đến ánh lửa ở trên mặt tường, Giang Hạo Thừa gấp đến độ trái nhìn phải nhìn, nhưng tìm không thấy một con đường có thể trốn, lại nghe đến tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn chỉ phải hướng góc trốn.

Cái này làm sao bây giờ? Nhất định sẽ bị phát hiện!

Giang Hạo Thừa trừng mắt nhìn đầu hẻm, bước chân càng ngày lùi lại, đột nhiên cảm thấy là lạ, dưới chân mềm mềm, giống như đạp dưới chân không phải là mặt đất.

╳!Hắn sẽ không như vậy xui đi?

Nhắm mắt lại, Giang Hạo Thừa dùng sức hít sâu, hắn đã không muốn nói cái gì hết, ngay cả tâm tình mắng trách cũng không.

“Ngươi đạp trúng ta.”

“A?” Vàng cũng biết nói chuyện? Thế này có thể hay không rất thần kỳ? Giang Hạo Thừa tò mò cúi đầu, muốn nhìn xem vàng dài ra sao, ai ngờ lại trông thấy một đôi xanh lá lấp lánh.

Ngõ nhỏ u ám không người, màu xanh lá nguy hiểm, ngữ điệu âm trầm lạnh như băng….tâm Giang Thừa Hạo bắt đầu thấy lạnh, hồi lâu ——

“Oa…… Ma nha!”

Chương 2

Gặm nhấm thịt khô cứng, nàng nghe được tiếng bước chân ồ ồ, sau đó, một chút thân ảnh xông vào địa phương của cô, khom người phun ra thở dốc hỗn độn.

Hắn không phát hiện nàng ngồi ở góc, nàng lại thấy hắn thật rõ ràng, ngõ nhỏ âm u một chút cũng không ảnh hưởng thị lực của nàng.

Xem cước bộ kia đã biết người này không có tính uy hiếp, than đen che mặt che lấp tướng mạo, nhưng đôi mắt hẹp dài lại cực xinh đẹp, thân mình thon dài mảnh khảng, ở trong mắt nàng, thiếu niên này yếu ớt đến không chịu nổi một kích, yếu đến không đáng để nàng chú ý.

Cắn thịt khô cứng, nàng hẳn là cúi ánh mắt xuống, đối mặt với không cần thiết gì đó, nàng cũng lười xem….Nhưng là, nàng lại vẫn tiếp tục nhìn hắn.

Đôi mắt xưa nay bình tĩnh vô ba lần đầu nổi lên một chút nghi hoặc, có lẽ, còn trộn lẫn với một chút tò mò.

Lần đầu tiên mặt nàng nhìn người lại có nhiều biểu tình như vậy, một chút nhíu mày, một chút cắn răng, trong mắt hàm chứa một chút thủy quang…… Hắn muốn khóc sao?

“Kháo! Này rốt cuộc là làm sao a?”

Hắn không khóc, ngược lại nghiến răng nghiến lợi nhìn bốn phía, sau đó nàng nghe được càng nhiều tiếng bước chân tới gần, trong chốc lát, hắn cũng phát hiện, nàng nhìn thấy hắn trở nên khẩn trương.

Những người đó đang đuổi theo hắn sao?

Hắn bắt đầu đi chuyển về phương hướng của nàng, nàng vẫn bất động, lẳng lặng nhìn hắn, bước chân của đám người kia càng tới gần, nàng liền cảm giác được tinh thần của hắn càng buộc chặt.

Sau đó, hắn đập đến tay nàng.

Nàng không hé răng, ngay cả mày cũng không mặt nhăn, nhưng thật ra hắn vẻ mặt bi thống (bi quan+thống khổ) ngửa đầu nhắm mắt…… Giống như mau khóc đi ra.

“Ngươi đập đến ta.” Nghe được thanh âm chính mình, nàng mới phát giác ra tiếng chính mình, nàng không khỏi kinh ngạc, lập tức nghe đến tiếng kinh hô của hắn.

“Oa…… Ma nha!”

Không chút nào ngoài ý muốn nghe được tiếng kêu sợ hãi, vẻ mặt của nàng vẫn là lãnh đạm, không dậy nổi một tia gợn sóng, mặt không chút thay đổi nhìn hắn bay nhanh nhảy dựng lên, lưng kề sát tường, vẻ mặt hoảng sợ đẩu môi trừng mắt nàng.

Giang Hạo Thừa nhẹ kêu đưa tới người lùng bắt hắn, vài người cầm đèn lồng chạy đến miệng ngõ nhỏ, ngọn đèn chiếu sáng ngõ nhỏ âm u, ánh sáng đột nhiên tới làm cho hắn chói mắt đến hí mắt.

Nhưng mà, cho dù ánh mắt đau đớn, nhưng Giang Hạo Thừa vẫn là nhanh trừng mắt mặt ma ở trước, sau đó…… Một đôi mắt chậm rãi trợn tròn.

Con ma này…… Là con lai sao?

Ngũ quan của nàng sâu hơn so với người Đông Phương, làn da cũng trắng hơn so với người Đông Phương, lại có một đôi mắt màu ngọc lục bảo, tóc dài đen đáy thẳng tắp đi xuống, hơn nữa…… Bộ dạng cũng không tệ lắm.

Không phải mỹ nhân làm cho người ta kinh diễm —– mà nói, Giang lão đại đối với tiêu chuẩn mỹ nữ còn rất khắc nghiệt, không có biện pháp, lão mẹ qua đời là cái mỹ nhân, lão tỷ bạo lực lại là hé ra mặt tình phụ, hơn nữa khách hàng của hắn, mười người cũng có tám người là mỹ nữ, sau đó, bộ dạng Hạo Nguyệt lại yêu nghiệt như vậy, trái lại, con ma này tuy rằng là con lai, so với khuôn mặt hiện tại của chính mình, thật đúng là bình thường a!

Giang lão đại không hiểu đắc chí đứng lên, tuy rằng là chỉ là con gà yếu ớt (tiểu quan trong mắt Giang Hạo Thừa là gà T.T), nhưng mà khuôn mặt này của Hạo Nguyệt thật đúng là đẹp mắt nha!

Giang Hạo Thừa tự kỷ sờ sờ mặt, đầu ngu ngốc hoàn toàn không tự hỏi đến bây giờ là tình hình gì, nhưng bảo tiêu trong tiểu quan quán cũng không cho phép mình bỏ qua hắn.

“Tiểu tử, tìm được ngươi rồi! Lão Tử xem ngươi còn có thể chạy!” Một gã đại hán mặt ngang cắn răng vuốt cái gáy của mình. “Dám đạp đầu Lão Tử, cẩu nương, xem Lão Tử giáo huấn ngươi như thế nào!”

Bọn họ hoàn toàn không nhìn nữ nhân sáng sủa ngồi trong một góc, nàng cũng gục đầu xuống, há mồm tiếp tục cắn thịt khô cứng trong tay, bảo tiêu đuổi theo cũng không chú ý tới ánh mắt của nàng khác hẳn với người dân bình thường.

Ách…… Xong đời!

Giang Hạo Thừa sáng tỏ chính mình gặp phải khốn cảnh, phía sau là ngõ cụt, hắn cũng không nghĩ đến chính mình có thể tránh được ba gã đại hán tráng kiện giống gấu kia, lại nhìn đến tên kia bị chính dùng bình hoa đập vào đầu mà hôn mê, thấy bộ dáng hắn âm ngoan trừng mắt chính mình, Giang lão đại biết nếu chính mình bị bắt lại nhất định sẽ chết.

Cái này làm sao bây giờ?

Nhìn bọn họ từng bước tới gần, Giang Hạo Thừa cúi đầu nhìn khảnh cổ tay mảnh khảng của chính mình, xem ra chỉ có thể buông tay đầu hàng thôi!

Cắn răng, hắn ngẩng đầu, hốc mắt nhanh chóng rưng rưng, thân mình gầy yếu không ngừng phát run. “Không cần…… Van cầu các ngươi buông tha ta…… Ta theo các ngươi trở về…… Không cần đánh ta……” Giang Hạo Thừa a Giang Hạo Thừa, ngươi liền rưng rưng bày ra bộ dáng cẩu hùng đi!

Co rúm vai, hắn yếu đuối đi hướng bảo tiêu.

Thấy hắn khuất phục, bảo tiêu hừ lạnh. “Tính ngươi thức thời!”

Ở khi Giang Hạo Thừa đến gần, hắn thô lỗ bắt lấy cánh tay Giang Hạo Thừa, ai ngờ Giang Hạo Thừa lại chính mình bắt lấy cổ tay hắn, bảo tiêu sửng sốt, lập tức một cỗ đau đớn làm cho hắn khóc thét một tiếng, đau đến hắn khom người xuống.

Giang Hạo Thừa nhanh chóng nhấc chân, mau ngoan chuẩn (ngoan trong ngoan độc, chuẩn trong chuẩn xác), không lưu tình chút nào sử ra lực lượng lớn nhất hướng hạ khố bảo tiêu công kích.

Hừ, hắn là nhu nhược vô lực, nhưng mà chỉ cần không chế trụ huyệt đạo, vẫn là sẽ làm cho người đau.

“Oa……” Bảo tiêu ngã xuống đất, đau khổ ôm hạ thể.

Đột nhiên tới biến hóa làm cho hai gã bảo tiêu ngốc lăng, thừa dịp thời điểm bọn họ ngây người, Giang Hạo Thừa bắt được khe hở, thừa cơ muốn chạy ra ngõ nhỏ.

Nhưng hai chân hắn sớm vô lực, hơn nữa vừa mới một đá đã làm hắn hao phí toàn bộ khí lực, mới chạy không vài bước, hai gã bảo tiêu hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo.

“Tiểu tử thúi!” Đối phương bắt lấy quần áo của hắn, đưa hắn dùng sức sau này đá.

“A!” Giang Hạo Thừa chật vật đánh lên tường, hắn thét lớn một tiếng, thân thể gầy yếu lui xuống, chịu đựng phía sau lưng đau.

“Mẹ ngươi dám đá Lão Tử! Muốn chết!” Đại hán bị công kích hạ thể tức giận đến đứng lên, nhấc chân hướng trên người hắn đá.

Giang Hạo Thừa ôm lấy đầu, quen thuộc bảo vệ thân thể, chuẩn bị nghênh đón đau đớn.

“A a a –”

Chất lỏng ấm áp đột nhiên phun đến trên người hắn, sau đó là tiếng kêu thảm thiết, lập tức là mùi máu tươi nồng đậm.

Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, đã thấy nam nhân nằm trên đất, đùi phải của hắn đã bị đứt đìa, máu tươi không ngừng phun ra, hai gã bảo tiêu khác cũng đứng ở một bên.

Trong nháy mắt Giang Hạo Thừa nhìn đến một đôi chân đứng ở trước người, hắn chậm rãi giơ lên đầu.

Lúc này mặt trăng bị mây đen che khuất cũng lặng lẽ mặt mày rạng rỡ, chiếu rọi lên một thân ảnh đỏ tươi.

Da thịt tuyết trắng, hé ra mắt ngọc lục bảo lạnh như băng, cánh môi nhợt nhạt không có một tia thâm trầm, ngũ quan hờ hững không hiện một tia cảm xúc, tóc thẳng cơ hồ là rủ xuống đất, quần áo hồng phấn theo gió nhẹ bay, ngón tay mang theo một mang theo một thanh lưỡi bạc trắng gần như trong suốt

Hai gã bảo tiêu nhìn đôi mắt khác hẳn với những người thường, lại nhìn đến ngũ quan hiếm thấy, sợ tới mức lui ra sau. “Ma, ma……”

Bọn họ xem liếc mắt một cái, bất chấp bạn mình gãy chân khóc thét, sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

Đại hán gãy chân cũng nhìn đến bộ dáng kỳ lạ của nữ nhân, hơn nữa đau đớn vì gãy chân, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cứng rắn mà ngất đi.

Không để ý tới bọn họ, nàng cúi đầu nhìn về phía Giang Hạo Thừa, tựa hồ không hiểu chính mình vì sao cứu hắn, nhìn đến hắn ôm lấy đầu, khuôn mặt kia cũng không gặp một chút sợ hãi, nàng còn nghe được hắn cúi đầu lên tiếng mắng.

“╳! Lần này chết chắc rồi, gà yếu ớt…… Ta hận ngươi!”

Nàng không hiểu hắn đang mắng cái gì, chính là khi nhìn đến chân đại hán muốn đá đến hắn, tay nàng liền động, tự động đứng ở trước người hắn, bảo vệ hắn.

Giang Hạo Thừa ánh mắt dại ra, si ngốc mở lớn miệng, giống cái đứa ngốc lăng lăng nhìn nàng.

Trời, trời ơi! Rất, rất, rất đẹp trai nga! (Tiểu MT: Phun ra máu tươi, ngất)

Tâm của hắn toát ra vô số bong bóng tình yêu, kháo! Hắn muốn thu hồi lời nói mới vừa rồi, nàng làm sao bình thường?

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn đến nữ nhân đẹp trai như vậy, ngực thẳng thắn đập thật mạnh.

Nghĩ đến hắn là bị tướng mạo dọa của nàng, nàng thu hồi ánh mắt, mặt trắng nõn vẫn đang lãnh đạm, chỗ nghỉ ngơi yên tĩnh đã bị phá hư, nàng tính đến địa phương yên tĩnh khác.

Đang chuẩn bị rời đi, chân của nàng lại bị ôm lấy, nàng giật mình, cúi đầu chống lại khuôn mặt hé ra tươi cười lấy lòng.

Giang Hạo Thừa đối nàng cười, kỳ thật hắn là muốn khóc, ôm đùi nữ nhân, này vẫn là nam nhân sao? Nhưng, nhưng là…… ╳! Chân hắn mềm nhũn, đứng không lên nha!

“Ách…… Cám ơn ngươi cứu ta.” Hắn cười, đem chân của nàng ôm càng nhanh, quyết định chết cũng không buông nàng rời đi, nhìn ánh mắt của nàng lòe lòe tỏa sáng. “Ta gọi là Giang Hạo Thừa, bảo ta A Hạo là được rồi, còn ngươi? Tên gọi là gì?”

Theo dõi hắn tươi cười, nàng hơi hơi nghi hoặc. “Ngươi không sợ ta?” Nhưng hắn vừa mới không phải rất sợ sao?

“Có cái gì phải sợ……” Ách, Giang lão đại cuối cùng nhớ tới chính mình vừa mới không lễ phép gọi người ta là ma, cái này cười đến xấu hổ.

“Ách…… Vừa mới…… Ta không phải cố ý, nơi này quá tối, không cẩn thận nhìn đến ánh mắt của ngươi, ta liền hiểu lầm.” Hắn Giang lão đại trời không sợ, đất không sợ, trừ bỏ lão tỷ bạo lực ra, chỉ sợ……cái thứ kia.

Nhưng là, đây là có nguyên nhân — thời điểm hắn tám tuổi cả nhà đang đến công viên giải trí, lão tỷ kéo hắn vào ngôi nhà ma, vốn hai người dắt tay nhau, sau lại không biết vì sao chỉ còn mình hắn, kết quả hắn chính mình ở ngôi nhà ma đợi hơn một giờ, rồi khóc đến làm cho nhân viên khiên đi ra ngoài, từ nay về sau sau tâm linh hắn vẫn còn có bóng ma.

“Thật có lỗi, ngươi đừng tức giận.” Gãi gãi mũi, Giang Hạo Thừa vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ sợ nàng hiểu lầm, tức giận lỗ mãng hắn.

Không được! Hắn muốn cuốn lấy nàng!

Vì sao? Bởi vì…… Nàng rất đẹp trai nga! Rống! Ngực thẳng thắn nhảy, đóa hoa trong tâm Giang lão đại từ từ hé mở, tâm linh nho nhỏ của mãnh nam ngây thơ sắp nổ tung.

Hắn, luyến, ái! (Giang lão đại nhà ta đã biết yêu ='>'>)

“Ngươi còn chưa nói tên của ngươi.” Không thèm để ý người ta mặt lạnh, Giang Hạo Thừa tiếp tục da mặt dày ôm đùi cười hỏi.

Thấy hắn chờ mong nhìn nàng, chờ đợi nàng mở miệng, đôi ngươi ngọc lục bảo không khỏi nổi lên nghi hoặc, hắn không chỉ không sợ nàng, thậm chí còn hướng nàng xin lỗi, người này thật là kỳ quái!

Hơn nữa, biết nàng tên làm cái gì? Nàng không nghĩ đến cùng hắn sẽ có bất kỳ cái gì quan hệ nữa, cứu hắn đã là ngoài ý muốn, xem như đó là hành động hiếm thấy của nàng.

“Cơ Đan Ngưng.” Nhưng là, nàng lại mở miệng, trong lòng không khỏi nổi lên kinh ngạc, nhưng làm cho nàng càng kinh ngạc là…… “Bọn họ đều bảo ta A Cửu.”

Nàng ở trong sư huynh muội đứng hàng thứ chín, chỉ có người quen biết nàng mới kêu nàng A Cửu, nhưng là, nàng lại nói cho hắn nghe.

Cơ Đan Ngưng vì hành động chính mình nghi hoặc, chính là khuôn mặt trắng nõn lại vẫn là một bộ thanh lãnh, chỉ có trong lòng lặng lẽ tạo nên một tia sóng gợn.

Bọn họ? Hẳn là chỉ người nhà của nàng đi? Được đến trả lời, Giang Hạo Thừa vui vẻ cực kỳ, mắt phượng xinh đẹp cười loan.

“Ta đây gọi nàng Tiểu Cửu.” Hắn mới không cần cùng những người khác giống nhau đâu!

Đối hắn xưng hô vô cùng thân thiết, nàng không có gì đáp lại, hướng đến đôi ngươi màu lục bảo thanh lãnh lại hơi hơi chấn động, theo dõi hắn đẹp mặt tươi cười, nàng dời mắt.

“Buông ra.” thanh âm của nàng vẫn là lãnh đạm, không chứa chút cảm xúc.

“Nga!” Có điểm khí lực, Giang Hạo Thừa buông tay ra, chân có điểm như nhũn ra đứng lên, đứng ở bên người nàng, vừa mới cao hơn nàng nửa cái đầu —— phát hiện này làm cho Giang lão đại rất cảm động, hoàn hảo không so với Tiểu Cửu thấp, bằng không hắn thực sự không cần sống! May mắn Hạo Nguyệt này mới mười tám tuổi, còn có cơ hội cao nữa.

Giang Hạo Thừa vuốt ngực an ủi, quyết định rèn luyện tốt thân thể này, mãnh nam hắn không dám trông cậy vào, nhưng ít nhất muốn thoát ly thân thể yếu ớt này!

“Ai, Tiểu Cửu nàng muốn đi đâu nha?” Phát hiện thân ái tiểu Ngưng Ngưng phải rời khỏi, Giang Hạo Thừa chạy nhanh bắt lấy ống tay áo của nàng, mở to mắt đẹp, giống con chó nhỏ xem xét nàng.

Cơ Đan Ngưng cúi con ngươi nhìn bị tay áo bị nắm lấy, nàng có thể dễ dàng tránh đi, nhưng nàng không có, không có phòng bị mặc hắn bắt lấy.

Mi thanh nhã không thể nhận ra nhẹ khép, nàng không thể lý giải, lại nhìn bộ dáng hắn đáng thương hề hề, mắt phượng hẹp dài tựa hồ ẩn ẩn hiện lên một tầng thủy quang.

“Ta với ngươi cùng nhau đi được không?” Giang Hạo Thừa bày ra tư thái đáng thương, biết bộ dáng yêu nghiệt của Hạo Nguyệt thực thích hợp loại vẻ mặt này. Nếu muốn quấn người, đương nhiên phải trang đến thật đáng thương nha! “Bằng không ta sợ bọn họ lại sẽ đến bắt ta.”

Ngắm chết ngất lão huynh ở một bên liếc mắt một cái, Giang Hạo Thừa hợp thời run lên một chút, kỳ thật hắn rất muốn đạp gã vài cái, bất quá gã đã mất máu nhiều như vậy, muốn làm không tốt người này sống không được, hắn liền đại nhân đại lượng quên đi.

“Cầu ngươi, không cần bỏ lại ta một người.” Vẻ mặt đau khổ, Giang Hạo Thừa cố gắng tiết ra giọt nước mắt, về phần khí khái nam nhân của hắn, khư! Theo đuổi lão bà muốn nam nhân khí khái cái gì? Đương nhiên là đem người bắt đến tay mới là quan trọng!

Đây chính là tổ huấn Giang gia, theo đuổi lão bà phải mau ngoan chuẩn, cộng thêm không biết xấu hổ. (Lêu, da mặt dày ='>'>)

Theo dõi nước mắt ở khóe mắt hắn, Cơ Đan Ngưng vẫn không nói một câu, chính là nhìn hắn, tựa hồ tò mò hắn còn có chiêu thức nào mới nữa.

Gặp Tiểu Cửu thân ái vẫn là không nói lời nào, hắn quyết định sử xuất đại tuyệt chiêu không biết xấu hổ, ôm lấy nàng cầu xin nói: “Tiểu Cửu…… Cầu xin nàng!” Nga, thơm quá hảo mềm, ngao ô…… Thật thỏa mãn.

Sau đó, người không biết xấu hổ lại bị đánh lên tường, hơn nữa chỗ bị đụng trúng cũng bị thương rất nặng, đau đến người nào đó khóe miệng nhe răng, khuôn mặt tuấn tú mặt xinh đẹp nhăn thành một đoàn.

Quả nhiên, đậu hủ ăn quá nhiều là phải trả ra cái giá lớn.

Chương 3

Cuối cùng, Giang lão huynh có hay không quấn lên người không?

Này…… Tính quấn lên một nửa đi?

Giang Hạo Thừa nhịn xuống hai chân đau đớn, không thể vứt bỏ chí khí của nam nhân, cho dù hai chân sớm đau đến đi không nổi nữa, hắn vẫn là cắn răng nhịn đau, từng bước một chậm rãi đi tới.

Phía trước, thân ảnh màu hồng phấn, phiêu nhiên như tự, không giống cho cước bộ chậm rãi của hắn, Cơ Đan Ngưng đi lại nhẹ nhàng, mũi chân như không chạm đất, cùng Giang Hạo Thừa duy trì khoảng cách không xa không gần.

Nàng không để ý tới hắn, lại không thể bỏ rơi hắn, mặc hắn đi theo phía sau, mặc kệ hắn làm sao bắt chuyện cùng nàng, nàng chính là không để ý không đáp lại, đây chính là một nửa nguyên nhân mà hắn quấn lên người nàng.

Nhưng mà Giang Hạo Thừa cũng hiểu được, Tiểu Cửu thân ái nếu muốn bỏ rơi hắn, hắn là có theo cũng không kịp, chuyện xảy ra trong ngõ nhỏ, hắn đã biết thân thủ Tiểu Cửu bất phàm.

Chậc chậc, không nghĩ tới cái đại hiệp trong võ hiệp tiểu thuyết đi tới đi lui lại bị hắn gặp trúng, nhưng mà lại là nữ hiệp võ nghệ cao cường, hơn nữa là cái con lai. Là nói, hắn đã mặc thành bộ dáng yêu nghiệt này, hỗn huyết nữ hiệp(*) cũng không tính là cái gì.

(*) tức là con lai

Giang Hạo Thừa liếm liếm môi khô, hắn đã theo nàng hai ngày, sớm thì đã ra khỏi thành, người trong tiểu quan quán cũng không đuổi theo, không biết là hết hy vọng, hay là tìm không thấy hắn?

Hẳn là cái nguyên nhân thứ hai, hai ngày qua, hắn cũng chưa nhìn đến nửa cái bóng người, Tiểu Cửu đều chọn đường mòn hẻo lánh đi, lúc này, bọn họ bước đi trong rừng cây hoang vắng không bóng người.

Chuyên chọn đường nhỏ hoang vắng đi, tránh đụng mặt với người đi đường, hẳn là bởi vì diện mạo của nàng đi? Giang Hạo Thừa nghĩ đến khi ba cái bảo tiêu nhìn đến Tiểu Cửu vẻ mặt trở nên sợ hãi, xem ra con lai ở chỗ này tựa hồ rất ít gặp, hơn nữa đôi mắt màu ngọc bích của Tiểu Cửu, hắn xem đến xinh đẹp giống như thủy tinh, nhưng mà hắn đã xem nhiều rồi, không thấy kỳ quái chút nào, về phần những người ở nơi này thì rất khó nói.

Bị e ngại, bị nói là ma, thần sắc Tiểu Cửu không thay đổi, ngược lại là phát hiện hắn không sợ nàng, làm cho nàng nghi hoặc, hắn có thể tưởng tượng nàng trước kia trải qua qua cái gì.

Là nói, lấy thân thủ Tiểu Cửu, cho dù nàng hướng đến địa phương người ở mà đi, muốn không bị người phát hiện hẳn là cũng không phải việc khó; Cho nên a, mấu chốt nguyên nhân chính là bởi vì hắn.

Bởi vì hắn theo đuôi, cho nên nàng liền cùng hắn chậm rãi đi, tuy rằng không để ý tới hắn, nhưng là, cũng không bỏ rơi hắn.

Tiểu Cửu của hắn thật là người tốt, nhưng mà…… Có thể hay không tốt thêm một chút? Hắn đã sắp đi không nổi.

Giang Hạo Thừa cúi đầu, nâng lên bước chân nặng nề như áo giáp sắt, chân hắn đi đến đều run lên, lại càng không nói đến hai chân có bao nhiêu đau.

Mỗi bước đi đều rất nặng, ngay từ đầu, hắn còn có khí lực nói chuyện, cho dù nàng không để ý tới, hắn còn có thể tự thưởng thức bản thân (tự kỷ – ing), có thể đi đến cuối cùng, không cần nói nói chuyện, hắn ngay cả khí lực nuốt nước miếng cũng không có.

Hơn nữa…… Vuốt bụng, trống rỗng nga! Hắn đã hai ngày chưa ăn rồi.

Vừa đói lại mệt…… Nàng cũng không mệt sao? Hơn nữa cũng không cần ăn cái gì sao?

Giang Hạo Thừa cảm thấy trước mắt một mảnh màu đen, hắn mau hôn mê……

Bóng người phía trước đột nhiên dừng lại, Giang Hạo Thừa nghe được tiếng nước, vừa nhấc đầu, bên trái có một dòng nước suối trong suốt ngay phía trước.

Cơ Đan Ngưng tìm tảng đá ngồi xuống, vẻ mặt vẫn đang lãnh đạm, nàng không nhìn hắn, chẳng qua là chớp mắt.

Nàng tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà Giang Hạo Thừa lại cảm thấy nàng dừng lại là vì hắn, không nhìn hắn nhất định là bởi vì thẹn thùng, nga…… Tiểu Cửu của hắn thật đáng yêu. (Tự mình đa tình ='>'>)

Giang Hạo Thừa cảm động đến không được, nháy mắt đôi mắt phượng ngập nước thẳng thắn xem xét Cơ Đan Ngưng, nếu không phải sợ bị đá bay, hắn muốn ôm lấy thân nàng.

Nhưng mà thân thể hiện tại của hắn rất yếu ớt, đá đánh không nổi, bụng đói kêu lên, không khí lực, miệng cũng khát, chân cũng rất mỏi……

Nhìn chằm chằm dòng suối phía trước, Giang Hạo Thừa cảm động vội chạy đi qua, cũng không quan tâm đến nước có sạch sẽ, liền uống mấy ngụm, hắt lên mặt một chút, thoải mái ngồi dưới đất, cởi lấy hài ra.

Quả nhiên, nổi bọt nước! (Đi nhiều quá nên chân nổi bọt nước, thông thường người da mỏng hay ít vận động tay chân sẽ như vậy, or mấy người mang giày cao gót, mà sau khi nước bể ra, hoặc lành lại, thì sẽ để lại sẹo, hay vết chai, còn hay gọi là mụn nước thì phải???)

Giang Hạo Thừa thở dài, không thể không nói Hạo Nguyệt này thật đúng là nuông chiều từ bé, khó trách lão gà mái chết cũng không thả hắn rời đi, xem trắng nõn không tỳ vết da thịt này, cũng biết lão gà mái ở trên người Hạo Nguyệt bỏ ra bao nhiêu tiền.

Tay múc lên nước, hắn tẩy rửa chân một chút, bọt nước sưng đỏ đụng tới nước, truyền đến từng trận đau đớn, mệt mỏi hai chân cũng theo mà biến thành bủn rủn, hắn duỗi thẳng chân, vô lực nằm ở trên cỏ, xác định chính mình hoàn toàn không khí lực, quan trọng nhất là bụng hắn rất đói.

Ôm cái

bụng đói, hắn quay đầu xem suối nước, chẳng lẽ muốn hắn uống nước uống đến no bụng sao?

Oa? Mắt phượng đột nhiên trừng thẳng, hắn nhìn đến trong sông có cái gì, “Cá? Có cá nha!” Trời ơi, hắn có hay không nhìn lầm?

Giang Hạo Thừa nâng người dậy, sợ chính mình đói quá sinh ra ảo giác, hắn bình tĩnh nhìn dòng suối nhỏ, xác định thực sự có cá, tuy rằng không lớn, nhưng cũng là cá.

Hắn cảm động đến mau phun lệ. “Tiểu Cửu, có cá nha!” Hắn hưng phấn mà nói, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng cá nhỏ bơi qua bơi lại.

Đối mặt hưng phấn của hắn, thái độ Cơ Đan Ngưng vẫn là đạm mạc, chính là đôi ngươi ngọc lục bảo lại nhìn hắn, trong mau có nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu.

Nàng làm cho hắn đi theo phía sau, rõ ràng có thể dễ dà

dàng bỏ rơi hắn, nhưng nàng không có, nói không nên nguyên nhân gì cả, nàng khiến hắn đi theo nàng.

Hai ngày này, nàng rất ít dừng lại cước bộ, trừ bỏ ban đêm nghỉ ngơi, tỉnh lại chính là hành tẩu, đi bộ như vậy, không phải người thường chịu được, huống chi là yếu đến không chịu nổi như hắn.

Nhưng là, hắn lại vẫn kiên trì đi theo phía sau, không có một tia kháng nghị hoặc cầu xin, cũng không có buông tha, xem ra thể lực của hắn đã đến cực hạn, nhưng là, hắn vẫn là trầm mặc theo.

Điều này làm cho nàng kinh ngạc, không biết hắn vì cái gì chấp nhất theo nàng như thế, chỉ cảm thấy người này thật là kỳ quái, không chỉ không sợ nàng, lại nói rất nhiều.

Mặc dù sau đó, hắn mệt đến ngay cả nói cũng không có khí lực nói, nhưng là hiện tại, mới nghỉ ngơi một chút, lời nói của hắn lại tới nữa.

Nàng xem Giang Hạo Thừa kéo lên ống quần cố định một chỗ, lại cởi ngoại sam, nửa người trên trần trụi, màu da của hắn thực trắng, tứ chi lộ ra thiếu niên tinh tế, ánh mặt trời dừng ở trong ngực, nhu nhuận không thấy vân da tráng kiện, cũng là thuộc loại mĩ ôn nhã.

“Tiểu Cửu, nàng chờ, ta bắt ca cho nàng ăn” Giang Hạo Thừa quay đầu, hướng nàng lộ ra tươi cười, mắt phượng chớp chớp, tươi cười tuấn tú mê người mà chói mắt.

Mâu hơi co lại, người sáng lạn mà vô phòng bị cười. Lần đầu tiên có người đối nàng cười như thế, nàng không khỏi giật mình lên.

Cho dù hai chân vô lực, bất quá nhìn đến có cá, khí lực Giang Hạo Thừa tràn đầy, khởi động chân mềm nhũn, hắn bước vào dòng suối nhỏ, khom người cúi đầu, nhắm ngay cá đang bơi lội, hai tay nhắm ngay một bắt –

Kháo, không bắt đến. (Ta đã hỏi một người bạn tên sì líp bên TLST kháo là gì, nàng ý bảo là câu chửi thề của người TQ, dịch ra là đụ má mày ='>'>)

Trừng mắt cá trượt ra khỏi tay, hắn không tin, lại bắt, giống nhau thất bại, vài lần vồ hụt sau, Giang lão đại nổi giận.

“Cá chết tiệt, Lão Tử đấu với ngươi!” Mở ra bàn tay, hắn hướng thẳng tới cá trước mặt, hai tay vững vàng bắt lấy thân cá trơn trượt, “Ha ha, Lão Tử cũng không tin bắt…… Oa!”

Cái gọi là vui quá hóa buồn chính là như vậy, cá trong tay dùng sức giãy dụa, đột nhiên nhảy ra trong lòng bàn tay, Giang Hạo Thừa chạy nhanh đi phía trước muốn bắt lại, dưới chân lại dẫm đến rêu xanh trong suối, cả người vồ vào trong sông.

“Shit!” Giang Hạo Thừa theo trong nước bò lên, lau đi bọt nước trên mặt, quần dưới thân ẩm ướt, cá cũng chạy.

Kháo, có hay không xui xẻo như thế!

Hắn trừng mắt, hơn nữa nhìn đến mấy con cá còn tại bơi bên người hắn, cảm giác giống ở cười nhạo hắn, tức giận lên. “Lão Tử cũng không tin……”

Hắn nói còn chưa xong, một tay áo đỏ đột nhiên rơi vào dòng suối, lại nhanh chóng vừa kéo, có vài con cá bay ra không trung, ba ba ba rớt ở trên cỏ.

Cơ Đan Ngưng liền đứng ở bên bờ, tay phải đặt xuống lại, sổ cá ở trên cỏ giãy dụa nhảy bắn lên, mặt nàng không chút thay đổi nhìn Giang Hạo Thừa.

Giang Hạo Thừa lăng lăng trừng mắt trên cá cỏ, lại ngẩng đầu nhìn hướng Cơ Đan Ngưng, tay phải vuốt ngực, khuôn mặt tuấn tú rối rắm.

Làm sao đây? Hắn có loại cảm giác bị thương……(='>'>)

Hắn bắt cả buổi, ngay cả một cái cũng không bắt đến, còn thành chó rơi xuống nước, kết quả người ta lấy miếng vải hất một chút, cá liền toàn bộ lên bờ.

Nam nhân tâm của hắn, tự tôn của hắn…… Sao khi xuyên qua ở nơi này, toàn bộ liền biến mất?

“Ngươi không vui?” Hắn không phải muốn ăn cá sao? Hiện tại cá ở trên bờ, vì sao hắn không vui? Cơ Đan Ngưng không hiểu, nàng nghĩ đến hắn sẽ đối nàng cười. (='>'>)

Cúi đầu nhìn cá dưới đất, nếu hắn không vui, vậy thì những con cá cũng không cần thiết! Nàng cử tay áo, chuẩn bị đem cá quăng xuống suối.

Khó được Tiểu Cửu mở miệng nói chuyện, Giang Hạo Thừa kinh ngạc một chút, lập tức thu thập tâm bị thương (tổn thương ý), vui vẻ mở ra tươi cười. “Không có, ta nào có không vui?”

Phải không? Cơ Đan Ngưng dừng lại động tác, nâng mâu nhìn hắn, đôi mâu u lãnh trong suốt không tỳ vết, sạch sẽ không có một tia tạp chất.

Bị như vậy xem, Giang Hạo Thừa có loại cảm giác không chỗ nào che giấu, hắn không khỏi chột dạ một chút, sờ sờ cái mũi, thẹn thùng thừa nhận.

“Ta chỉ là có điểm uể oải mà thôi.” Ai, nam nhân bị tổn thương lòng tự tôn nặng a!

Uể oải? Vì cái gì?

Cơ Đan Ngưng không có hỏi ra miệng, Giang Hạo Thừa lại nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, hắn không khỏi nở nụ cười, uể oải trong lòng đột nhiên biến mất.

“Tiểu Cửu, nàng thật đáng yêu.” Thoạt nhìn lạnh băng băng, khó tiếp cận, nhưng kỳ thật Tiểu Cửu của hắn đơn thuần giống như cái tiểu cô nương.

Đáng yêu? Con ngươi màu lục bảo lẩn tránh, nàng lần đầu tiên nghe thấy có người nói nàng như thế, nhìn chằm chằm khuôn mặt cười meo meo kia, Cơ Đan Ngưng lại cảm thấy người này rất quái lạ.

Nhưng là…… Nàng cũng không bài xích. (Ghét bỏ)

Giang Hạo Thừa đi lên bờ, khom người tùy tiện đem nước ở quần vắt ra, lại nói: “Nàng đói bụng đi? Ta đi tìm nhánh cây, nhóm lửa nướng cá cho nàng ăn.”

Nhìn hai chân hắn phát run, hắn rõ ràng đi còn không nổi, còn có thể tìm nhánh cây? Cơ Đan Ngưng không hiểu hắn suy nghĩ cái gì, hơn nữa nàng cũng không đói. Nàng rất ít cảm thấy đói, khi tự mình một người, một ngày một cơm, hoặc là hai ngày một cơm, đối nàng mà nói thực bình thường. (TiểuMT: Woa, cái này gọi là super girl rồi ='>'>)

Nàng biết hắn rất đói bụng, khi đi đường, nàng vẫn nghe được cái bụng hắn truyền đến tiếng kêu, bất quá lương khô trên người nàng đã hết, đến thành kế tiếp ít nhất còn phải đi một ngày, nàng không nghĩ đến lấy thân thể yếu ớt như hắn có thể chống đỡ một ngày.

Chiếu theo trí nhớ, nàng nhớ rõ trong rừng cây này có một con suối, khi mặt trời đi xuống liền đến được dòng suối, quả nhiên dưới nước có cá.

Có cá ăn, hắn sẽ có thể lực đi?

“Giang Hạo Thừa.”

“Ừ?” Hắn ngẩng đầu, bọt nước trong suốt theo sợi tóc đi xuống chảy tới khuôn mặt, ánh chiều tà vừa xuống, tươi cười của hắn thực chói mắt.

Rõ ràng mỏi mệt không chịu nổi, hắn lại vẫn là cười, người kỳ quái!

Nhưng mà…… Tươi cười của hắn xem cũng rất đẹp.

Chương 4

Lại qua một ngày, trước khi mặt trời xuống núi, hai người rốt cục đi đến thành trấn.

Nhìn đến cửa thành, Giang Hạo Thừa rất cảm động, hắn rốt cục có thể tắm rửa rồi, cũng có thể ngủ trên giường, không cần tiếp tục phải ở vùng hoang vu đóng quân dã ngoại.

Nhưng Cơ Đan Ngưng lại vòng qua cửa thành, tránh đi đám người, đi đến bên ngoài ngoại ô.

“Nàng muốn đi đâu?” Bọn họ không vào thành sao?

Cơ Đan Ngưng dừng lại cước bộ, xoay người cầm tay hắn, con ngươi màu lục bảo yên lặng nhìn hắn.

Thình thịch! Trái tim Giang Hạo Thừa rất nhanh rạo rực, Tiểu Cửu như thế nào đột nhiên cầm tay hắn, còn thâm tình nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ……

Hắn thực thẹn thùng lại thực chờ mong, con ngươi màu đỏ lòe lòe sáng lên, giống đứa bé đang chờ mong kẹo, chờ đợi chủ nhân cho hắn kẹo đường để ăn.

Nhưng đợi không được vài giây, hắn lại khẩn cấp, “Tiểu…… A!” lời nói muốn ra khỏi miệng lại hóa thành thét chói tai, hắn bị nàng kéo hướng lên trên, cả người bay lên không, trong nháy mắt liền lướt qua tường thành, phi vào trong thành.

Vừa rơi xuống đất, chân của hắn liền mềm.

Kia nói tường ít nhất cao tận ba tầng lầu, nàng cứ như vậy lôi kéo hắn bay qua, khi bay đến trời cao, hắn còn nhìn xuống xem một cái……Yêu! Hắn có chứng sợ độ cao !

Hắn không rơi nước mắt, chính là sắc mặt nháy mắt trắng bệch, hiện tại tay hắn còn run, chân run rẩy đi không nổi.

“Vì, vì cái gì không đi cửa thành vào?” Đẩu môi, Giang Hạo Thừa cơ hồ là rưng rưng lên án trừng mắt Cơ Đan Ngưng, nghĩ đến chính mình vừa mới còn kinh hoảng thét chói tai, hắn toàn bộ rất muốn khóc.

Khí khái nam tử của hắn nha……

“Phiền toái.” Nhìn đến nàng, những người đó cũng chỉ sẽ sợ hãi, bằng không chính là đối với nàng chỉ trỏ, tình huống như vậy nàng sớm thành thói quen, cũng không có cảm giác gì, chính là đơn thuần cảm thấy phiền toái, cho nên tránh đi vẫn hơn.

Nàng thói quen độc lai độc vãng(*), mỗi khi đến thành, nàng đều là tìm cái ngõ nhỏ u ám vượt qua một ngày. Đói bụng, sẽ liền tìm cái tiểu bán hàng rong mua chút đồ ăn, trả xong bạc liền rời đi, thân thủ của nàng, không có người sẽ nhìn đến nàng.

(*) một thân một mình

“Ngươi xảy ra chuyện gì?” Nhìn hắn, Cơ Đan Ngưng không hiểu hắn vì sao hướng nàng bày ra biểu tình lên án, nàng có đối hắn làm cái gì sao?

“……” Chẳng lẽ hắn muốn nói thực ra hắn sợ cao sao? Không! Hắn nói không nên lời! Sự tình liên quan mặt mũi nam nhân của hắn, Giang Hạo Thừa chỉ có thể rưng rưng nuốt vào ủy khuất, thực miễn cưỡng hướng nàng gợi lên tươi cười.

“Không có gì.” Ô……

Vẻ mặt của hắn tuyệt không giống không có gì, Cơ Đan Ngưng đánh giá hắn, nhìn hắn vừa mới an vị trên mặt đất…… Nàng ngẩng đầu nhìn tường thành một cái, lại nghĩ đến hắn vừa mới cất lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.

“Ngươi sợ cao?” Ngữ khí nhẹ mang theo một tia không thể tin.

“……” Sỉ nhục, đây là sỉ nhục! Ô…… Giang Hạo Thừa xấu hổ và giận dữ không nghĩ trả lời, nhung biểu tình rối rắm của hắnđã nói ra hết thảy.

Cơ Đan Ngưng không cười hắn, chính là cảm thấy người này so với nàng nghĩ còn yếu, độ cao như thế cũng sợ, nàng không nói cái gì nữa, theo tự nhiên xuất ra một túi ngân lượng.

“Cầm.” Đem túi tiền quăng đến trong tay hắn, nàng liền tự oa ở góc.

Giang Hạo Thừa cúi đầu nhìn túi tiền trên tay, nặng trịch, phỏng chừng không hề thiếu ngân lượng, kỳ thật hắn trên người cũng có bạc, đó là khi cởi quần áo bảo tiêu thuận tiện sờ đến. (TiểuMT: Chôm lun thì có)

Hắn không thật thà như vậy, khi chạy trốn trên người không mang theo tiền, kia hắn nhất định sẽ đói chết! Ai biết, cho dù trên người có tiền, hắn vẫn là hai ngày đều đói bụng.

Kỳ thật hắn hiện tại cũng rất đói bụng, đi rồi một ngày, cái gì cũng chưa ăn, bụng của hắn rất đói, sớm vang rất nhiều lần, hơn nữa vừa mới bị dọa như vậy, càng đói bụng.

Nhưng mà Tiểu Cửu cho hắn tiền làm cái gì?

Giang Hạo Thừa gãi gãi đầu, nhíu mày. “Nàng lấy tiền cho ta làm cái gì?” Chẳng lẽ nàng muốn lấy túi bạc này đuổi hắn đi?

“Ngươi đi mua thức ăn, tìm khách sạn ở.” Dựa vào tường, một tay đặt ở trên đầu gối phải, Cơ Đan Ngưng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thư giản.

Thì ra không phải muốn bỏ rơi hắn, Giang Hạo Thừa nhả ra khí. “Vậy còn nàng?” Không cùng hắn cùng đi sao?

Cơ Đan Ngưng không đáp lại, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, Giang Hạo Thừa nhất thời hiểu được nàng vì sao không vào bằng cửa thành, mà là theo tường thành phi vào trong thành.

Ngõ nhỏ u ám hẻo lánh này, rất giống cái ngõ nhỏ mà bọn họ gặp mặt đầu tiên, nàng là không nghĩ sẽ gặp được người, tính cứ như vậy ở trong thành vượt qua một đêm.

Chẳng lẽ mỗi khi đến một cái thành, nàng đều vượt qua như vậy sao?

Bởi vì bề ngoài khác thường, Cơ Đan Ngưng nhất định bị không ít khổ, Giang Hạo Thừa không khỏi đau lòng, hắn xúc động xông về phía nàng, hai tay mở ra đem nàng dùng sức ôm lấy.

“Không quan hệ, Tiểu Cửu, nàng không cần để ý những người không có kiến thức này, nàng có ta, nàng mới không đáng sợ, nàng rõ ràng đáng yêu muốn chết.” Nga, ôm lấy Tiểu Cửu vẫn là mềm mại như thế, thơm như thế, đầu nhịn không được cọ cọ mùi hương sau cổ. (TiểuMT: Rồi, Gang lão đại của chúng ta lại k biết chết =)) )

Kỳ thật hắn rất muốn ôm lấy eo của nàng, đem mặt vùi vào bộ ngực sữa, nhưng vì mạng nhỏ suy nghĩ, hắn không dám! Không sao cả, có ôm là tốt rồi.

Giang Hạo Thừa lại cọ, trong lòng không khỏi tiếc nuối, ai, sớm biết rằng tối hôm qua khi Tiểu Cửu tắm, hắn nên thử buông bỏ lòng tự trọng

Đêm qua hai người ăn xong, Cơ Đan Ngưng đột nhiên lấy một miếng khăn cho hắn, bảo hắn đem ánh mắt che lại. Vô duyên vô cớ gọi hắn che ánh mắt, bên cạnh lại có dòng suối nhỏ, lập tức ngực của hắn thẳng thắn đập, đầu hạ lưu tràn ngập phế liệu màu vàng sớm nghĩ đến tiểu Ngưng Ngưng của hắn muốn làm gì.

Nhưng là, khi nhìn đến đôi mắt ngọc lục bảo thanh lãnh kia, trong lòng hắn giật mình, nghĩ đến kiếm trên tay của Cơ Đan Ngưng, lập tức không dám do dự, lập tức dùng khăn bịt kín mắt, còn nhấc tay thề, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lén.

Hối hận sao? Hắn đương nhiên hối hận.

Khi đó hắn nghĩ sẽ nhìn lén nha! Tiếng nước rầm rầm…… Ngao ô — làm cho người mơ màng đến hình ảnh kia nha! Nhưng hắn ngay cả dâm ý cũng không dám, hắn sợ cổ hắn gặp máu kiến nha!

Nhưng hiện tại ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của Tiểu Cửu, Giang Hạo Thừa rất hối hận, tối hôm qua hẳn nên cố lấy hùng tâm tráng chí rình coi!

Ở Giang Hạo Thừa ôm nàng, Cơ Đan Ngưng lập tức vươn ngón trỏ chuẩn bị đánh bay hắn, nàng không thói quen cùng người vô cùng thân thiết như thế, hơn nữa nàng có khiết phích(*), tuy rằng trên người hắn chưa từng có mùi mồ hôi nặng, nhưng trời sinh nàng chán ghét dính mùi của người khác lên mình.

(*) bệnh ở sạch sẽ

Nhưng là…… Hắn còn nói nàng đáng yêu…… Cánh môi nho nhỏ khẽ mím, buông ngón tay ngưng tụ nội lực, nàng ngược lại tò mò lời của hắn. (TiểuMT: ôi người đâu mà đáng yêu như thế?)

“Để ý?” Cơ Đan Ngưng lập lại từ ngữ kỳ quái này, khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại một bên, con ngươi màu lục bảo có chút khó hiểu. “Vì cái gì lại phải để ý?

Người không quen biết có cái gì phải để ý?

“A?” Giang Hạo Thừa ngẩng đầu, nguyên tưởng rằng nàng là ra vẻ kiên cường, nhưng xem vẻ mặt của nàng lại không giống, do dự một hồi, hắn không nghĩ sẽ rời khỏi thân thể mềm mại, ôm Tiểu Cửu thật lâu hắn sẽ hoài nghi hắn đang sỗ sàng, hắn dò xét sắc mặt của Tiểu Cửu.

Ừ…… Bình thường, tốt lắm, nàng không hoài nghi.

Nga nha! Ăn vụng đậu hủ thành công, oa ha ha……

Không biết chính mình tránh được một kiếp Giang lão đại thực thỏa mãn, bất quá vẫn là không quên đưa ra nghi vấn, ngẩng đầu, hắn hỏi thật cẩn thận. “Bằng không…… Nàng phải tránh đi đám người?”

“Phiền toái.” Cơ Đan Ngưng trả lời rất đơn giản, nàng không thích những nơi nhiều người, nói tốt hơn là một người rất thanh tịnh.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, Giang Hạo Thừa đột nhiên có điểm hiểu được, Tiểu Cửu của hắn căn bản là không thèm để ý bị nói là quỷ, bởi vì nàng căn bản không đem những người đó để vào mắt, tránh đi, chính là đơn thuần cảm thấy những người đó rất ầm ỹ.

Cảm giác này quả thật nói không ra lời……, tâm Giang Hạo Thừa lại dùng lực nhảy vài cái, làm sao đây? Hắn cảm thấy Tiểu Cửu của hắn càng lúc càng mê người, so sánh lại, chỉ muốn ăn đậu hủ như hắn thật đáng xấu hổ.

Giang Hạo Thừa vì hạ lưu chính mình sám hối, một đôi mắt thẳng xem xét Cơ Đan Ngưng, chỉ kém không toát ra hai trái tim tình yêu, “Tiểu Cửu, nàng giỏi quá.”

Nàng không hiểu ý tứ của hắn, chính là tránh đi ánh mắt của hắn, yên lặng giấu ánh mắt.

A! Tiểu Cửu của hắn lại thẹn thùng.

Giang Hạo Thừa cười đến cong mắt, hắn đứng lên, tuy rằng hai chân còn có điểm mềm nhũn, nhưng mà hắn muốn theo đuổi lão bà, hắn làm sao có thể thua như vậy đâu?

“Đến.” Hắn bắt lấy tay nàng, muốn nàng đứng dậy cùng hắn, cùng nhau đi. “Đừng ngủ ở nơi này, chúng ta cùng đi khách sạn ở, ăn một bữa cơm ngon.”

Cơ Đan Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, mày không thể nhận ra khẽ nhíu, nàng nên cự tuyệt, hơn nữa nàng không đói bụng, cũng không nghĩ muốn ở khách sạn, nhưng đối mặt tươi cười của hắn, nàng lại do dự.

Không cho nàng cơ hội cự tuyệt, Giang Hạo Thừa một phen kéo nàng, nắm chặt tay nàng, đối nàng liếc mắt đưa tình.

“Yên tâm, có ta ở đây, bọn họ sẽ không chú ý ngươi.”

Mặc dù đã vào đêm, đèn đuốc trong thành vẫn là sáng trưng, đèn lồng hoa lệ cao cao lộ ra tinh xảo.

Hôm nay là tết nguyên tiêu(*), trên tay những đứa bé đều dẫn theo đèn lồng nhỏ, tiểu thương quầy hàng rong cao giọng rao hàng, chợ ban đêm phi thường náo nhiệt, ngay cả trà lâu đều ngồi đầy khách nhân.

(*)http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%BFt_Nguy%C3%AAn_ti%C3%AAu

Khi nhìn đến thiếu niên đi tới, bọn họ toàn bộ đều không có lên tiếng, dừng lại động tác, cơ hồ là há hốc mồm nhìn hắn.

Truyền thống của Thịnh Nguyên vương triều, nữ tử sau cập kê không rơi tóc, tóc nam tử dài đến eo, nhưng thiếu niên trước mắt là một đầu tóc ngắn, điều này làm cho bọn họ kinh ngạc, nhưng không phải nguyên nhân này làm bọn họ nhìn chằm chằm thiếu niên.

Đồng tử xinh đẹp, mắt trong suốt như thu thủy nạp đầy đào hoa, khuôn mặt tuấn tú xuất trần không thấy một tia tỳ vết nào, tóc ngắn càng khiến cho thiếu niên tuấn tú, quần áo vải thô không tổn hao gì hào quang của hắn, cánh môi nhợt nhạt cầm mỉm cười, người chống lại ánh mắt thiếu niên, không khỏi mặt đỏ tim đập, tướng mạo xuất sắc nghi nam nghi nữ, không chỉ là nữ tử, ngay cả một bên nam nhân đều xem thẳng mắt.

Có người cũng chú ý tới trong tay thiếu niên nắm một cô nương áo hồng, màu da quá mức trắng nõn, bất đồng cho người thường, hình dáng thâm thúy, còn có cặp mắt ngọc lục bảo hiếm thấy, bọn họ hẳn là sợ hãi, nhưng là trải qua sắc đẹp rung động của thiếu niên, đột nhiên lại cảm thấy cô nương này tựa hồ không dọa người như vậy.

Phản ứng lặng ngắt như tờ làm cho Giang Hạo Thừa thực vừa lòng, khuôn mặt này của Hạo Nguyệt thật đúng là tuyệt thế yêu nghiệt a! Dùng thực tốt!

Nhưng lại có thể cầm đến tay nhỏ bé của Tiểu Cửu, tay nàng cũng không mềm mại, lòng bàn tay thậm chí có vết chai, tay Hạo Nguyệt còn so với tay nàng mềm mại đầy đặn hơn, nhưng Giang Hạo Thừa vẫn đang nắm thật sự vui vẻ.

Hắn quay đầu, đối Cơ Đan Ngưng cười trong nháy mắt. Xem đi, có hắn trương mặt yêu nghiệt này ở phía trước, không có người sẽ để ý bộ dáng của nàng.

Thấy hắn đắc ý cười, mâu lục bảo nhẹ tránh, Cơ Đan Ngưng nhìn phản ứng của bốn phía, bọn họ toàn theo dõi hắn, mâu lục bảo chuyển thâm, ẩn ẩn nổi lên ánh sáng lạnh.

Nàng không thích bọn họ nhìn hắn như thế, ánh mắt si mê gây xích mích cảm xúc của nàng, làm cho nàng muốn đào ánh mắt của bọn họ ra, không cho phép lại nhìn hắn.

Tay nàng rục rịch, kim châm theo cổ tay áo trượt ra, nắm trong lòng bàn tay.

Hai người đứng ở cửa tửu lâu, không phát hiện cảm xúc của nàng, Giang Hạo Thừa xoay người đối nàng cười. “Tiểu Cửu, chúng ta đêm nay ở nơi này được không?”

Cơ Đan Ngưng không nói chuyện, gần là nhìn hắn.

“Xảy ra chuyện gì?” Giang Hạo Thừa lúc này mới phát giác thần sắc của nàng không đúng, mắt phượng nổi lên lo lắng, hắn nhẹ lay động tay đang nắm tay của nàng. “Nàng mệt lắm rồi sao?”

Nhìn chăm chú của hắn làm cho nỗi lòng phiền chán khôi phục bình thản, Cơ Đan Ngưng cúi đầu, lặng yên thu hồi kim châm. “Đi vào thôi!”

“Nga!” Xem xét sắc mặt của Cơ Đan Ngưng, cảm giác tâm tình của nàng giống như lại biến tốt lắm, là hắn suy nghĩ nhiều quá sao? Giang Hạo Thừa nhíu nhíu mày, nhưng mà hắn cũng không lo lắng nghĩ nhiều cho lắm, dù sao Tiểu Cửu không có việc gì là tốt rồi.

Chương 5

Hắn vui vẻ nắm tay nàng bước vào tửu lâu, Cơ Đan Ngưng mặc hắn nắm, nhìn chằm chằm hai người cùng nắm tay, cánh môi nhẹ mím.

Giang Hạo Thừa vừa tiến vào, tửu lâu huyên náo lập tức yên tĩnh xuống dưới, mọi người toàn kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng thói quen, mở miệng gọi tiểu nhị.

Ngay cả kêu hai tiếng, tiểu nhị vẫn là ngốc, hắn nhíu mày, thanh âm biến lớn. “Này, tiểu nhị!”

“Nga, vâng, khách quan” Tiểu nhị hoàn hồn, nhanh chóng tiến lên, một đôi mắt vẫn thẳng nhìn chằm chằm Giang Hạo Thừa, “Khách quan ngài là muốn dùng bữa hay là muốn dừng chân nha?”

“Đều phải, cho ta hai gian phòng thật tốt, giúp ta chuẩn bị dục dũng(*).” Giang Hạo Thừa xu

Thông Tin
Lượt Xem : 2203
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN