-->
Tôi gắng nhủ mình phải bình tĩnh, bó hoa cưới bị những ngón tay vô tình siết chặt. Quyên Tử đứng bên cạnh, lấy danh nghĩa người phía bên nhà gái đi cùng, tôi bỗng thấy nhớ mẹ.
Bố qua đời từ rất sớm, nên tôi không còn có ấn tượng gì nữa, chỉ biết có mình mẹ nuôi tôi lớn lên. Hôm nay, nếu đây là đám cưới thật, mẹ trông thấy sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Thấy chú rể không phải là Vân Dịch, liệu mẹ có ngạc nhiên sửng sốt không? Biết tôi quyết định như vậy, liệu mẹ có trách? Tôi và Vân Dịch đi đến bước này, mẹ có buồn mà than thở không?
Ninh Thanh mỉm cười đứng ở phía trước, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt, hệt như đây là đám cưới thật, và tôi đúng là cô dâu của anh vậy. Tôi bỗng cảm thấy mình tàn nhẫn vô cùng. Biết rõ anh yêu mình, biết rõ ở bên cạnh anh nhưng lại không có tình cảm chính là một hình thức làm tổn thương anh. Tôi vì bản thân mà đã thật sự làm ra chuyện này. Anh muốn có hai năm, nhưng e rằng tôi không thể cho anh dù chỉ một ngày.
Ninh Thanh vén khăn che mặt cho tôi trong tiếng vỗ tay của mọi người. Tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo từ bốn phía nổi lên không dứt. Ninh Thanh ngẩn ngơ mất một lúc rồi mới mỉm cười: “Tử Kỳ, anh không có lời nào để khen được sắc đẹp của em”, nói xong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Tôi thật lòng thật dạ cúi lạy, dâng trà cho bố mẹ Ninh Thanh. Không phải vì điều gì khác, mà chính là vì họ đã coi tôi như con gái ruột của mình. Tôi thầm nói với hai người, xin hãy tha thứ cho con.
Hôn lễ diễn ra hết sức thuận lợi. Vân Dịch đã không xuất hiện. Từ trong đáy lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng có một chút cảm giác mất mát. Anh không thể không biết, dù mọi chuyện có chóng vánh hơn nữa, anh cũng sẽ biết. Hôn nay anh không đến, nhưng sớm muộn tôi cũng sẽ phải đối diện với anh. Không biết đến lúc đó, đứng trước tôi trong tư cách là Ninh phu nhân, anh sẽ có thái độ như thế nào.
Tôi rất sợ phải thấy nỗi đau trong mắt Vân Dịch. Thật ra tôi không đành lòng rời xa anh.
Lúc còn nhỏ, khi anh vừa đến ở nhà tôi, trong mắt anh đã có nỗi đau buồn không thể nào che giấu nổi. Tôi dốc hết tâm sức chọc cho anh vui, nhường tất cả đồ chơi cho anh, đưa anh đến “hang ổ” bí mật của mình, dẫn anh lên núi hái cho anh thứ quả dại ngọt ngào nhất. Tôi còn xuống sông mò trai về nuôi trong hộp, khi Vân Dịch nhìn con trai chầm chậm đùn ra cái lưỡi màu trắng ngần, mắt anh ánh lên vẻ ngạc nhiên. Tôi vật nài mẹ thêu quần áo hoa cho
cho anh, quấn khăn đội đầu cho anh. Tôi cũng mặc áo hoa, rồi bảo anh: “Vân Dịch, chúng mình là người một nhà rồi”.
Trong mắt Vân Dịch dần dần xuất hiện vẻ ấm áp. Tôi nói với anh: “Vân Dịch, em thích nhất lúc anh cười, lúc cười anh là chàng trai đẹp nhất thị trấn này”.
Nhưng mà, bắt đầu từ lúc nào, tôi không còn khiến anh vui nữa, không còn cho anh nụ cười nữa? Bắt đầu từ lúc nào, tôi chỉ biết làm anh tức giận?
Tôi ngồi trong phòng cô dâu, lòng buồn vô hạn.
Đại Hải bước vào. Cậu ta nhìn tôi rất lâu, rồi nói một cách nghiêm túc: “Tử Kỳ, vì sao lại thay đổi nhanh như vậy? Chị có thể yêu Ninh Thanh không? Tôi muốn chị đảm bảo không làm tổn thương nhà họ Ninh”.
Đại Hải chưa bao giờ nghiêm túc với tôi như vậy. Tôi thở dài, chỉ có thể trả lời một cách thành thật: “Đại Hải, tôi sẽ cố hết sức, được không? Có thể tôi không yêu Ninh Thanh, nhưng tôi sẽ cố gắng”.
Đại Hải cười: “Tử Kỳ à, nghe nói chị muốn lấy Ninh Thanh, hơn nữa còn tổ chức lễ cưới nhanh như vậy, trái tim nhỏ bé của tôi hoảng đến nỗi đập thình thịch. Chị đúng là một con yêu tinh, còn khiến tôi kinh hồn bạt vía hơn nhiều so với lúc xông ra khỏi vòng vây ở thành phố B. Tôi thật sự sợ hôm nay sẽ xảy ra chuyện ‘máu nhuộm lễ đường”. Nếu có áo chống đạn, nhất định tôi sẽ mặc.”
Tôi phì cười: “Người cần mặc là Ninh Thanh, cậu mặc vào làm gì?”.
Đại Hải nói: “Tất nhiên là có tác dụng, ngộ nhỡ có tình huống tôi lao ra che cho Ninh Thanh, Tiểu Nhược lại không đội ơn tôi chắc?”.
Tôi sầm mặt, bảo cậu ta: “Người cậu cần lấy lòng bây giờ là tôi! Muốn lấy em chồng tôi, còn không mau nịnh bợ bà chị dâu này đi?”.
Đại Hải bực tức đáp: “Tôi biết chẳn thể kiếm được chút lợi lộc nào từ chị mà, thật lòng nói cho chị biết, Triển Vân Dịch không đến, nhưng quà đã đến rồi”.
Tôi nhảy dựng lên: “Quà gì? Anh ấy đưa cái gì đến?”.
Đại Hải tự vả vào miệng mình, nói: “Xem cái miệng của tôi này, Ninh Thanh đã dặn không cho chị biết rồi”.
Tôi làm sao còn tâm trí để ý đến điều đó, tôi chỉ muốn xem Vân Dịch đưa thứ gì đến, vì thế cứ đứng ngồi không yên. Nhìn dáng vẻ sốt ruột của tôi, Đại Hải vội đi gọi Ninh Thanh. Đừng bao giờ là thứ gì đầm đìa máu khiến người ta chết khiếp nhé, tôi suy nghĩ lung tung. Xem phim xã hội đen, phim khủng bố nhiều quá rồi. Hình ảnh ngang ngược của Triển Vân Dịch lại hiển hiện trước mắt. Tính cách của anh, thái độ cứng rắn của anh đều bảo cho tôi biết, hôn lễ tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Ninh Thanh cầm một chiếc hộp bước vào. Hộp không dán kín, anh đã xem qua, ít nhất cũng không phải là tứ làm cho người ta sợ. Tôi nhẹ nhàng mở nắp hộp. Lập tức như bị sét đánh, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Bên trong là một bộ quần áo hoa, quần áo hoa do chính tay mẹ thêu. Trên nền vải thêu dày đặc hoa và chim, cổ áo tay áo đều là những hoa văn rất đẹp. Đây là bộ quần áo hoa độc nhất vô nhị. Dường như nó được làm từ rất nhiều bông hoa và những con chim. Nghê thường (2) trong truyền thuyết cũng không thể nào rực rỡ bằng nó.
Đường chỉ ngũ sắc đều được nhuộm từ những hòn đá tôi và Vân Dịch nhặt trên núi về.
Mẹ thêu bộ quần áo này mất hơn một năm. Mẹ là thợ thêu nổi tiếng trong thị trấn. Rất nhiều gia đình khi có con gái đi lấy chồng hoặc có công việc gì lớn cũng đều đến nhờ mẹ thêu trang phục. Mẹ bảo: “Sau này con gái phải đi học đại học, mẹ thêu bộ quần áo đẹp nhất này cho con. Về sau lúc con gái lấy chồng mẹ lại thêu một bộ quần áo đẹp hơn nữa cho con làm áo cưới.”
Đến thành phố B tôi chưa một lần mặc bộ quần áo này, mặc vào đúng là quá gây sự chú ý. Tôi luôn cất nó tận dưới đáy hòm. Luôn luôn giấu các bạn cùng học vuốt ve nó, ngắm nó, giống hệt như là trông thấy mẹ.
Nhưng mẹ đã không còn nữa rồi. Mẹ không có thời gian thêu áo cưới cho tôi, mẹ không đợi được đến lúc trang điểm cho con gái rồi đưa nó về nhà chồng. Mẹ không thể biết đứa con gái bà bế ẵm trong lòng lại có thể tổ chức một đám cưới như thế này.
Tôi ôm bộ quần áo nghẹn ngào, Ninh Thanh và Đại Hải ngơ ngác nhìn nhau. Họ không thể biết được bộ quần áo này có ý nghĩa với tôi như thế nào, không thể biết được tuy là đám cưới giả nhưng tôi suýt chút nữa đã có cảm giác là thật. Không thể biết được, tôi nhớ mẹ biết bao nhiêu.
Một mình tôi chạy đến thành phố C, rời bỏ người tôi quen thuộc nhất, yêu thương nhất, đi tìm cuộc sống phất lên nhanh chóng sau những vất cả, gian nan. Từ trước đến giờ tôi luôn nghĩ, mẹ chỉ mong tôi có được cuộc sống vui vẻ, vì thế tôi đã sống rất sôi nổi nhiệt tình. Từ trước đến giờ tôi luôn nghĩ, mẹ ở trên trời sẽ biết tất cả, tôi đi đến đâu mẹ cũng đều đi theo, vì thế tôi không cô đơn. Lúc rời khỏi thành phố B tôi không đem bộ quần áo này đi theo được. Tôi luôn nghĩ để bộ quần áo này lại chỗ Vân Dịch sẽ giống như trái tim tôi vẫn đang còn ở đấy.
Bộ quần áo thêu này chính là áo cưới của tôi, Vân Dịch biết vậy. Lúc đó tôi ngày đêm mong ngóng anh trở về. Tôi nói với anh: “Em không cần mặc váy cưới, em muốn mặc bộ quần áo hoa mẹ thêu để về với anh”.
Anh cười khen hay.
Bây giờ anh đưa bộ quần áo này đến đây. Anh cắt đứt tất cả mọi thứ với tôi rồi sao? Anh muốn bảo tôi rằng, kể từ bây giờ, tôi và anh không còn là người thân nữa sao? Anh muốn bảo tôi rằng, kể từ bây giờ, tôi thật sự chỉ còn lại một mình? Anh lại có thể đưa bộ quần áo thêu hoa đến chúc mừng đám cưới của tôi! Tôi có làm chuyện gì khiến anh đau lòng đến mấy cũng không bằng sự tàn nhẫn của anh. Tôi chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình đối với anh. Anh biết rõ là trên thế gian này tôi không còn bất kỳ người thân nào, anh biết rõ tình cảm tôi dành cho mẹ, anh biết rõ là tôi bị anh ép đến nỗi phải tổ chức đám cưới này, anh biết rõ ý nghĩa của bộ quần áo thêu hoa này đối với cả tôi và anh!
Lòng tôi như dao cắt.
Đợi đến giây phút trong lòng, mọi thứ như đã tan vỡ, tôi mới biết mình yêu anh biết bao. Cho dù không thể ở bên anh, tôi cũng chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy. Cho dù cách xa chân trời góc biển, anh vẫn giữ áo hoa thì vẫn là đang giữ trái tim tôi.
Vân Dịch, anh tàn nhẫn, anh đúng là tàn nhẫn. Anh hiểu rõ mọi thứ, biết rõ mọi thứ. Anh dùng sự tàn nhẫn này để trả thù việc em lấy người khác sao? Anh thừa hiểu giết người không cần dao là thế nào, không lấy đi mạng sống của người ấy, nhưng lại khiến người ấy đau đớn hơn rất nhiều so với lấy đi tính mạng!
Nhưng mà, chẳng phải tất cả những điều này là do bản thân tự gây ra sao? Mày lựa chọn lấy Ninh Thanh, anh ấy trả lại áo hoa cho mày thì có gì sai nào? Mày không thể mong đợi mày đi lấy người khác mà anh ấy lại không chút động lòng. Cuối cùng, chẳng phải anh ấy cũng cho mày thỏa mãn rồi đấy thôi.
Tôi lặng yên để nước mắt rơi, sự thay đổi trong đời người không phải lúc nào cũng như mình mong muốn. Rốt cuộc tôi mong muốn Triển Vân Dịch như thế nào? Tôi chính là đang đòi hỏi anh, đòi hỏi anh phải suy nghĩ trên lập trường của tôi bằng tư duy của tôi, quen với thói quen của tôi. Hai bên đều không muốn nhượng bộ, chỉ có thể rời nhau thật xa. Suy nghĩ theo một lối khác, tôi không còn trách Vân Dịch nữa.
Tôi không thể trách anh, tôi chỉ có thể nói rằng, chúng tôi không hợp nhau. Tình yêu, không phải là tất cả cuộc sống.
Vân Dịch bảo tôi luôn có một thứ dũng khí, rõ ràng mềm yếu đến cực độ nhưng lại có thể sinh ra dũng khí. Chẳng phải ở đây vẫn còn có nhà họ Ninh sao? Tôi đã đồng ý với Đại Hải cố gắng hết sức không làm họ tổn thương. Cho dù là hôn nhân hợp đồng, tôi cũng phải làm cho tốt hơn nữa.
Tôi lau khô nước mắt, tự sửa lại lớp trang điểm, quay ra cười: “Ninh Thanh, vẫn phải làm sao cho hôn lễ kết thúc tốt đẹp phải không?”
Đại Hải và Ninh Thanh đưa mắt nhìn nhau. Ninh Thanh mỉm cười bảo: “Đương nhiên rồi”.
Chú thích:
(1) Tam Tiên: Nghĩa là “ba tươi”, nói đến món mỳ sợi được nấu kèm với nhiều loại thực phẩm tươi ngon, trong đó có thịt chân giò hun khói, dăm bông, thịt gà, nấm, hành tây, măng…
(2) Nghê thường: Xiêm y có nhiều màu sắc như cầu vòng.
Chương 7
Trước khi đi, tôi trở về nhà một lần nữa, thu dọn đồ đạc. Vân Dịch, em phải đi rồi, sau này không quay lại nữa. Nơi này, cứ coi như anh chưa từng ở. Em chưa bao giờ quen anh.
Tôi và Ninh Thanh không có tuần trăng mật. Gần đến cuối năm, anh rất bận. Tôi không muốn quanh quẩn ở nhà họ Ninh, không muốn nhàn rỗi, nhưng nếu ngay ngày đầu tiên sau lễ cưới mà đã đến công ty làm việc, thì sẽ khiến xuất hiện đủ loại đề tài không có cơ sở. Tôi nói qua với Ninh Thanh một tiếng, rồi cùng Quyên Tử trở về Tô Hà.
Thị trấn Tô Hà ba mặt là núi, mặt còn lại là nước. Trong thị trấn có một con phố, nhà cửa mọc lên san sát, uốn lượn, tựa lưng vào núi và men theo sông. Tôi đứng trên sườn núi, vừa nhìn đã nhận ra căn gác gỗ nhà mình. Ngói đen, tường nâu.
Tôi đã có một thời gian rất dài không trở lại. Lúc sắp tốt nghiệp đại học, tôi cùng Vân Dịch đem tro cốt của mẹ về, đau lòng thương khóc một hồi. Bốn năm trước, khi rời khỏi thành phố B, có trở về đây, cũng đau lòng thương khóc một hồi. Cả hai lần đều không ở lại lâu, vội vã trở về, vội vã ra đi. Bây giờ về lại, cũng vẫn đau lòng. Nơi đã sinh ra tôi và nuôi tôi lớn lên này, trở về một lần thì thương cảm một lần, e rằng đúng là không thể ở lại lâu được nữa rồi. Tôi bảo Quyên Tử: “Thị trấn thay đổi nhiều quá”.
Quyên Tử cười bảo: “Đúng thế, rất nhiều gia đình đã xây nhà gạch”.
Tôi vẫn thích thị trấn nhỏ trước kia hơn. Những ngôi nhà gạch này xen giữa những căn gác gỗ trông chẳng ra sao cả. Những chỗ vỡ hỏng của con đường đá cũ nay đã được vá lại bằng xi măng. Vật đổi sao dời, đến cảnh vật còn đổi khác, huống hồ là con người.
Quyên Tử vô cùng hào hứng nói: “Thị trấn đã xây dựng xưởng sản xuất giấy, xưởng mây tre thủ công mỹ nghệ, mình là việc ở xưởng thủ công, sản phẩm của chúng mình tiêu thụ rất tốt, có điều xương nhỏ, sản lượng cũng thấp.
Những người ở thị trấn Tô Hà có đôi tay khéo léo, tất cả phụ nữ đều giỏi thêu thùa, đàn ông biết đan lát các loại đồ dùng gia đình. Trong núi rất nhiều tre trúc, lại có nước nữa, mở xưởng như thế này cũng là một hướng hay.
Nhà tôi ở gần nhà Quyên Tử, chỉ cách vài nhà hàng xóm. Trong nhà có lẽ bụi đã dày đến hàng tấc, không thể ở được rồi. Quyên Tử nhìn thấu được suy nghĩ của tôi: “Lần này trở về, đến nhà mình ở đi. Bố mẹ mình vẫn luôn nhắc cậu đấy.”
Tôi gật đầu đồng ý, bảo Quyên Tử: “Mình vẫn muốn về qua nhà trước đã.”
Trước đây nhà cửa luôn được dọn dẹp sạch bóng, nếu mẹ biết được nhà cửa đã tan hoang thế này thì không biết sẽ đau lòng đến thế nào.Tôi thật bất hiếu. Đi đến gần, tôi trông thấy khoảnh sân nhỏ bên trong bức tường thấp vẫn sạch sẽ, chắc hẳn do Quyên Tử thường xuyên đến quét dọn, tôi cảm động nhìn bạn.
Quyên Tử nhếch miệng cười: “Tử Kỳ, vào nhà đi”.
Quyên Tử mở cửa, tôi không khỏi đỏ hoe mắt: “Quyên Tử, cảm ơn cậu”. Trong nhà rất sạch, Quyên Tử cũng còn quan tâm dọn dẹp cả ở đây nữa.
Tôi đứng ở gian nhà giữa, tất cả đều không thay đổi gì, giỏ kim chỉ đặt trên ghế vẫn ở nguyên chỗ cũ. Mẹ có thói quen ngồi thêu ở đây, mẹ bảo ở đây ánh sáng tốt, ngoài ra còn có thể trông thấy tôi tan học về nhà. Lần nào cũng vậy, tôi cứ vừa bước vào cổng, là mẹ liền đặt kim xuống, mặc tạp dề vào bếp. Bởi vì chỉ cần bước chân đến cửa là tôi đã hét lên: “Mẹ ơi, con đói rồi!”.
Tôi đi quanh trong nhà trong trạng thái như đang mơ.
Đây là phòng của tôi, trên chiếc bàn kê sát cửa sổ có đặt chú chó bông, còn có ve sầu, châu chấu, đó là của Vân Dịch kết, chúng đã khô vàng từ lâu. Ống trúc trên bàn trống rỗng, trước đây luôn có hoa cắm trong đó. Lúc Vân Dịch còn ở đây, cứ cách dăm ba ngày anh lại mang về một bó hoa.
Trên giường trống trơn, chỉ có ván giường, chắc là Quyên Tử sợ bụi bám nên cất chăn vào trong tủ rồi.
Tôi mở tủ gỗ. Mùi long não bốc ra. Tôi lần tìm trong góc, sờ thấy một cái hộp nhỏ. Không cần mở ra, tôi cũng biết, bên trong trống không, trước đây, trong đó để đầy những thứ đồ chơi nhỏ tôi tặng anh, lúc đi anh mang tất cả theo. Những bức ảnh của tôi ép phía dưới tấm kính, có một số chỗ chừa lại ô trống, Vân Dịch đã mang đi mấy bức. Tôi nhấc kính lấy ra một bức quan sát, nhìn kỹ mình ngày xưa. Trong bức ảnh, tôi nhếch mép cười, để lộ hàm răng, con ngươi đen láy, ánh nhìn giản đơn. Phía sau bức ảnh có chữ, của Vân Dịch viết: “Con cáo nhỏ của anh”.
Tôi cười, vừa cười nước mắt vừa tuôn rơi. Giá không quen anh thì tốt biết mấy, thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết mấy. Tôi bỗng nhiên cảm thấy phải chăng mình đã sai, phải chăng sự khăng khăng cố chấp của mình là sai rồi?
“Đi thôi, bố mẹ đang chờ chúng mình về ăn cơm đấy”.
Hôm sau, Quyên Tử xin nghỉ làm, mua hương nến, tiền giấy cùng tôi đi thăm mẹ. Xem ra mộ mẹ vẫn thường xuyên có người đến chăm sóc. Quyên Tử bảo: “Triển Vân Dịch cứ nhất định đưa tiền cho nhà mình, nói là để những lúc rảnh rỗi đến đây trông nom giúp. Anh ấy rất trọng tình nghĩa”.
Tôi quỳ trước mộ khóc. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, có rất nhiều ấm ức muốn giãy bày. Nếu thời gian quay trở lại, tôi thà rằng không thi đỗ đại học, tìm việc làm trong thị trấn giống như Quyên Tử, hằng ngày trở về nhà ở bên mẹ. Triển Vân Dịch còn hiếu thảo hơn tôi. Tôi đã không về đây trong một thời gian rất dài, rất dài.
“Mẹ ơi, mẹ có tha thứ cho con không? Con không về ở bên mẹ, con sợ trông thấy mẹ ở đây, con sợ lắm, mẹ ở cách xa con như vậy, con không nhìn thấy mẹ được. Con không được ăn thức ăn mẹ nấu, không được nghe mẹ gọi. Mẹ ơi, con chỉ có mỗi một mình, sao mẹ lại bỏ con một mình”. Nước mắt tôi tuôn trào.
Quyên Tử đến đỡ tôi: “Tử Kỳ, cậu lấy chồng rồi, có gia đình rồi, mẹ cậu sẽ biết, bà sẽ rộng lòng mà”.
Tôi lấy chồng rồi ư? Tôi cất tiếng khóc òa, tôi lấy người ta rồi, đó chỉ là giả thôi, đó chỉ là lấy cho Triển Vân Dịch xem mà thôi. Sao tôi lại độc ác như vậy, nhất định phải đoạn tuyệt, một đường lui cũng không để lại? Ngay cả một cơ hội để xoay chuyển tôi cũng không chừa ra.
Giây phút này tôi không biết mình là đúng hay sai, cho dù sai, cũng chỉ còn biết đã sai thì sai đến cùng. Tất cả, tôi đều phải tự gánh lấy, đã đưa ra quyết định thì phải chấp nhận mọi hậu quả. Trước kia tôi còn có thể nói tất cả mọi chuyện với Quyên Tử, nhưng giờ đây, tôi lại không thể cho cô ấy biết chuyện này. Hóa ra khi con người ta có bí mật, có bí mật không thể nói ra thì sẽ đau khổ như thế đấy!
Tôi không thể nói với mẹ, tôi không còn áo hoa, tôi không thể mặc tấm áo mẹ thêu trong ngày cưới được rồi. Ở đây, trong núi này, bên sông này, tất cả mọi thứ, đều khiến tôi trông cảnh mà nhớ đến người. Có lẽ, cứ nên ở lại đây, có mẹ, có sự quan tâm của Vân Dịch, dứt khoát không về thành phố C nữa, không nhớ lại những chuyện đã xảy ra nữa, để thời gian quay trở về khi tôi trong sáng và ngây thơ nhất.
Tôi muốn quay trở về những ngày ấy biết bao!
Khi đó Triển Vân Dịch vẫn còn là một thành niên măng tơ, cũng ngây thơ trong sáng như tôi, anh không có vẻ thâm trầm như sau khi trở về nhà họ Triển, chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì với tôi. Tất cả đều hết sức tự nhiên, mặc tôi chơi, mặc tôi quậy, anh chỉ tán thưởng.
Đã thay đổi từ lúc nào vậy nhỉ? Là từ lúc anh từ Anh trở về, sáu năm sau khi chúng tôi xa cách nhau phải không? Anh mang suy nghĩ của anh về nhào nặn tôi, nhất định đòi cải tạo một con bé miền núi thành tiểu thư khuê các. Tôi khăng khăng cho rằng mình cũng lễ độ và hiền thục không kém, mà những thứ này trong mắt anh lại luôn chẳng đủ.
Sau khi mẹ qua đời, tôi dựa vào anh, tin tưởng anh. Trong lòng tôi, anh không chỉ là người thân còn là người lớn trong gia đình. Sao anh lại không hiểu?
Là tôi không hiểu anh, hay vì anh cho rằng cái gì tôi cũng không biết, cần phải có anh trù định? Tôi không rõ nữa.
Không thể quay đầu lại nữa rồi. Anh đã từ bỏ mà tác thành cho tôi, còn tôi chọn cách rời xa anh. Nếu trước đây chưa từng kề bên, chưa từng quyến luyến thì bây giờ, khi cả hai biến thành hai cuộc đời xa lạ, tôi đã không đau lòng đến thế.
Tôi cởi bỏ bộ đồ mặc trong thành phố, thay bằng quần áo vải. Quyên Tử cười bảo: “Trong thị trấn rất ít phụ nữ mặc thế này, Tử Kỳ, cậu chẳng giống một phụ nữ hai mươi bảy tuổi tí nào, vẫn không khác gì trước kia”.
Tôi cười đáp: “Sau này có người hỏi mình vì sao trẻ lâu, mình sẽ trả lời rằng ngày nào cũng uống một cốc nước suối trên núi của trấn Tô Hà, như vậy hẳn bán nước sẽ rất phát đạt”.
Đúng rồi, thay đổi trang phục, là có thể quay về trước kia. Người thành phố lớn mãi mãi không bao giờ có được sự thuần phác của người sống ở thị trấn nhỏ trên núi, mãi mãi không thể hiểu được chỉ cần ít tiền như thế cũng có thể sống rất vui vẻ.
Người trong thị trấn đối với thành phố lớn cũng đầy rẫy hiếu kỳ và ngưỡng vọng, trẻ con vùng núi vào thành phố, trở về mang theo mơ ước, muốn học cách ăn mặc trang điểm của người thành phố, học lối sống thời thượng, học chơi bời. Họ không biết rằng, thứ họ ngưỡng mộ chẳng qua chỉ là bề ngoài, còn phong cách sống và thái độ sống khác nhau thì không thể nào miễn cưỡng được.
Tôi về đây ở đã được một tuần, ngày ngày đi làm với Quyên Tử, học cách đan giỏ, các bạn thuở nhỏ nhiệt tình mời tôi về nhà ăn cơm, thi nhau mang quà đến nhà Quyên Tử.
Bà cụ Tô ở phố trên nghe nói tôi đã lấy chồng, còn mang đến tặng một đôi vỏ gối thêu hình Hỷ thước liên chi (1). Bà cụ bảo: “Con gái có tương lai rồi, lấy được người tốt, mẹ cháu sẽ rất vui đấy”.
Nếu tôi lấy Vân Dịch, mẹ có cười không? Tôi không biết Vân Dịch hứa gì với mẹ, lúc ra đi mẹ rất yên tâm giao tôi cho anh. Nếu mẹ biết Vân Dịch trả lại áo hoa, mẹ có thất vọng không? Có đau lòng không?
Tôi bị người thị trấn bao vây với những lời chúc mừng đám cưới, nên chỉ biết cười miễn cưỡng.
Lối suy nghĩ của người thị trấn đơn giản hơn người thành phố nhiều. Có điều tôi cứ ở mãi đây, mà lại không thấy Ninh Thanh đâu, họ cũng sẽ nghi ngờ. Bố mẹ Quyên Tử hỏi Quyên Tử thế này: “Sao lại có thể để con dâu mới về nhà mẹ đẻ một mình như vậy”.
Cuối cùng tôi không thể tiếp tục ở đây được nữa rồi. Khi ngồi ăn cơm với người nhà Quyên Tử, bố Quyên Tử do dự hồi lâu mới bảo: “Tử Kỳ à, căn nhà gỗ của cháu đã có người đến nghe ngóng, muốn biết cháu có bán hay không. Cứ để không mãi, chắc cháu cũng không về ở nữa”.
Tôi sững sờ, bán ư? Sau này, ở đây sẽ không còn nhà của tôi nữa. Nhưng mà, giữ lại, mẹ cũng sẽ không về được nữa rồi, Vân Dịch cũng không ở đây nữa, mỗi lần nhìn là mỗi lần đau lòng. Suy nghĩ hồi lâu, tôi cười bảo: “Thưa chú, cháu không bán, cháu tặng nó cho Quyên Tử”.
Quyên Tử kinh ngạc nhìn tôi: “Như thế không được, không thể được. Cậu phải bán, có thể giữ lại một ít tiền phòng thân, còn nếu không muốn bán thì cứ để trống, giữ cho cậu”.
Tôi cười bảo: “Không, tặng cậu đấy, sau này, mình trở về sẽ ở đây, nhà cậu cũng như nhà mẹ mình”. Nói xong, mắt đã đỏ hoe, tôi chớp chớp mắt: “Thưa chú, cháu sắp về thành phố C rồi, chú xem như vậy có được không, đó cũng là ý nguyện của cháu”.
Quyên Tử lấy chồng đã mấy năm, nhà chồng đông người, kinh tế cũng khó khăn, hai vợ chồng vẫn cứ phải ở nhà vợ. Quyên Tử luôn muốn có một ngôi nhà riêng, làm như vậy, tôi nghĩ là tốt nhất.
Bố Quyên Tử thở dài bảo: “Tử Kỳ à, nếu cháu đồng ý, thì làm con gái chú, dù sao chú cũng nhìn cháu lớn lên từ bé, đây cũng là nhà của cháu”.
Trước khi đi, tôi trở về nhà một lần nữa, thu dọn đồ đạc. Vân Dịch, em phải đi rồi, sau này không quay lại nữa. Nơi này, cứ coi như anh chưa từng ở. Em chưa bao giờ quen anh.
Mẹ ơi, con đi đây, hằng năm đến tết Thanh minh con sẽ về thăm mẹ, con tặng ngôi nhà cho Quyên Tử rồi, có cô ấy trông nom, có lẽ tốt hơn so với một gia đình lạ lẫm đến ở. Quyên Tử cũng là con gái của mẹ, phải không mẹ?
Tôi quyết định trở về thành phố C, ở một thời gian, hoặc có thể lại ra đi, đến một thành phố lớn ồn ào náo nhiệt, tìm một công việc, quên hết những chuyện đã qua. Điểm tốt duy nhất của thành phố lớn là khoảng cách giữa người với người, không có chuyện nhà chuyện cửa, không ai quen biết ai, không ai hiểu ai. Hàng xóm láng giềng không la cà ngồi lê đôi mách, không chủ động hỏi thăm nhau. Sự lạnh nhạt như vậy trước đây tôi ghét cay ghét đắng, cực kỳ không quen, nhưng bây giờ, có lẽ là thích hợp nhất đối với tôi.
Có thể, vẫn còn gặp được một người không hề biết quá khứ của mình, và làm lại từ đầu.
Có điều, với Ninh Thanh, tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi. Tôi thậm chí lo lắng lại phải sắm vai là vợ anh, thời gian ở bên cạnh anh càng dài, tôi càng thêm ái náy, đến lúc đó, ngay cả lời xin lỗi cũng không dễ gì nói ra được.
Vẫn cần phải ở thành phố C một thời gian nữa. Không thể chỉ mấy ngày sau hôn lễ đã đặt gia đình họ Ninh vào búa rìu dư luận, khiến cho mọi người lại chỉ chỉ trỏ trỏ Ninh Thanh.
Chúng ta gặp nhau là duyên phận, mỗi người đều chỉ là khách qua đường trong cuộc sống của một người khác. Duyên phận sâu nặng thì có thể đi cùng nhau đoạn đường dài, duyên phận hời hợt thì sau khi gặp rồi lại đường ai nấy đi, cuối cùng là chia tay. Cho dù mang theo buốn phiền, mang theo hồi ức, mang theo nuối tiếc, mang theo mong nhớ, cũng không thể nào đi được đến cuối con đường.
Cũng giống như tôi và Vân Dịch. Từ khi mười sáu tuổi cho đến tận bây giờ, đã mười một năm rồi, quấn quấn quýt quýt, yêu ghét xa cách, dù yêu sâu nặng đến mấy, cuối cùng cũng có lúc chia cắt máu xương, cuối cùng mỗi người đều trở về với thế giới của riêng mình.
Giọt nước mắt tựa son, cùng ở thì cùng say, hỏi bao giờ gặp lại, từ đây kiếp người mãi hận, nước sao cứ chảy về đông (2).
Nghĩ thông suốt rồi, tôi cười, Đường Tử Kỳ vẫn còn cuộc sống dài phía trước, không thể trải qua nó trong nước mắt được.
Tôi xuất hiện trước mặt Ninh Thanh với tinh thần và diện mạo trước đây chưa từng có. Trở về nhà họ Ninh, tôi đem đủ loại đặc sản của Tô Hà chia cho mọi người. Tôi mua cho ông Ninh chai rượu ngâm đặc sản của Tô Hà, mua cho bà Ninh chiếc vòng bạc chế tác thủ công, mua cho Ninh Nhược chiếc túi xách thêu tay, còn của Ninh Thanh là cái chặn giấy bằng tre điêu khắc. Tôi nói: “Tô Hà là nơi nhỏ hẹp, những thứ này đều không đáng bao nhiêu tiền, nhưng là tấm lòng của Tử Kỳ, mọi người nhất định phải thích đấy”.
Bố mẹ Ninh Thanh rất vui mừng, vui đến nỗi cười không ngớt, bà Ninh bảo: “Thích chứ, sao lại không thích được. Vòng bạc tốt lắm, có thể trị phong thấp”.
Ninh Thanh tủm tỉm cười nhìn tôi chia quà, đưa tay ôm eo tôi nói: “Lần sau chúng mình đi bù tuần trăng mật, anh sẽ đưa em về Tô Hà”.
Tôi khéo léo tìm cách rời khỏi bàn tay anh, hỏi Ninh Nhược: “Đại Hải đâu? Chị cũng mua quà cho cậu ấy, em đưa hộ chị, hay là để chị mang đến công ty?”.
Tôi không dám quay lại nhìn Ninh Thanh, nghĩ bụng dù mình có che giấu tốt thế nào, anh cũng vẫn cảm nhận được. Tôi biết khi anh trông thấy cả gia đình xum họp vui vẻ, tình cảm sẽ tự nhiên dâng trào. Như mà, cứ tiếp tục thế này… tôi làm sao có thể vì anh mà cứ tiếp tục thế này được?
Tiểu Nhược vui vẻ nói: “Hay là chị mang đến cho anh ấy đi, Đại Hải đã mấy lần bảo em, thiếu chị ở công ty, chẳng có ai đấu khẩu cả.”
Tôi về phòng, nói với Ninh Thanh: “Chúc ngủ ngon, Ninh Thanh”.
Anh đứng ở cửa không chịu đi: “Tử Kỳ, về Tô Hà vui không?”
Tôi quay lại cười: “Rất vui, gặp được rất nhiều người quen trước kia, lại còn đi thăm mộ mẹ. À, phải rồi, Ninh Thanh, em tặng ngôi nhà cho Quyên Tử rồi, sau này, em nghĩ mình sẽ không trở lại đó nữa.”
Ninh Thanh hiểu nhầm ý của tôi, anh có phần hơi kích động: “Tử Kỳ, em muốn quên tất cả quá khứ sao?”.
Tôi thật sự mệ mỏi. Trong lòng tôi rất áy náy, vốn cho rằng dù không yêu anh cũng vẫn có thể sống qua ngày đoạn tháng, biết đâu hai năm chung sống tôi sẽ quen được. Nhưng tôi không lừa được bản thân mình, làm sao tôi có thể thân mật với anh, trong khi lại đang nghĩ về một người con trai khác?
Tôi cười bảo Ninh Thanh: “Đúng vậy, đã qua rồi, hãy để nó qua đi, em cũng phải sống vui vẻ, phải không?”. Tôi nhìn Ninh Thanh, trong lòng thầm xin lỗi, hít một hơi thật sâu rồi mới nói ra được: “Sau này có thể việc công ty sẽ bận hơn, thời gian ở nhà chắc không quá nhiều được”.
Tôi chẳng thể nói thẳng với Ninh Thanh, nhưng tôi nghĩ anh hiểu được ý tứ của tôi. Sau này, tôi nhất quyết không được giống như bây giờ, đem đến cho anh ảo tưởng nữa. Vậy nên tôi chọn giải pháp dồn hết thời gian cho công việc.
Ninh Thanh đã trở lại với vẻ bình thản của mình: “Được, anh biết rồi, đừng để quá mệt, chúc ngủ ngon”.
“Em xin lỗi, Ninh Thanh”.
Anh ngây người cười gượng: “Anh chỉ là trông chờ kỳ tích, anh không trách em”.
Vừa bước vào công ty, tất cả đồng nghiệp đã vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi tôi qua tuần trăng mật thế nào, bảo tôi béo ra chút ít, sau đó tranh nhau giật quà. Đại Hải nói: “Lấy chồng rồi có khác, trông rõ hớn hở”.
Tôi dí dỏm bảo cậu ta: “Đúng rồi, lúc nào cậu làm đám cưới với Tiểu Nhược đấy?”.
Đại Hải nói: “Sang năm, sang năm nhất định mời mọi người uống rượu mừng”.
Đang nói thì Tổng giám đốc gọi tôi: “Tử Kỳ, cô vào phòng tôi một lát”.
Tôi vâng một tiếng, cầm quà mua cho Tổng giám đốc và bước vào phòng: “Tổng giám đốc, đây là chút quà mọn, cũng chưa nói hết được lòng kính trọng”.
Tổng giám đốc cười bảo: “Năm nay đúng là nhiều chuyện vui. Tử Kỳ à, sau này những công việc liên quan đến Ninh Thị, cô cùng Đại Hải đi liên hệ nhé”.
Tôi lắc đầu: “Chuyện này không được, việc công việc tư phân minh, nếu lẫn lộn với nhau, sẽ khó giải quyết, có điều”, tôi tâng bốc “Tôi tin Ninh Thị luôn vui vẻ hợp tác với công ty ta”.
Tổng giám đốc cười bảo: “Điều này là đương nhiên, chúng ta luôn đối xử với Ninh Thị rất tử tế. Phải rồi, nhà họ Ninh đồng ý cho cô tiếp tục ra ngoài làm việc sau khi kết hôn xong à?”.
Tôi cố làm ra vẻ khổ sở bảo: “Thưa Tổng giám đốc, chẳng phải số tôi cực khổ hay sao, cứ ngồi ở nhà sẽ sinh bệnh mất”.
Tổng giám đốc tiện đà nói tới: “Thế à, vậy mà tôi cứ lo mất đi một đại tướng. Không phải sao, đến cuối năm, các loại hoạt động đều nhiều hơn, bận rộn là tốt, bận rộn sẽ có tiền, công ty không bận, mọi người ăn Tết sẽ không vui. Tử Kỳ, Vân Thiên kết liên minh với chúng ta, họ yêu cầu báo phương án kế hoạch cho họ ngay trước Tết, cô đi thành phố B chuyến nữa được không?”. Nói xong, Tổng giám đốc nhìn tôi vẻ dè dặt.
Vừa nghe nói đến Vân Thiên tôi liền thấy đó là vấn đề rất nhạy cảm, vội vàng từ chối: “Tổng giám đốc, đây là việc của phòng Kế hoạch, hơn nữa, cuối năm Ninh gia cũng nhiều việc, không phải cái gì cũng đổ lên đầu tôi chứ?”.
Tổng giám đốc suy nghĩ hồi lâu, chắc là cảm thấy yêu cầu này hơi quá, dù sao đi nữa, tôi cũng “mới kết hôn”. Tổng giám đốc gật đầu: “Cái chính là Đại Trương của phòng kế hoạch bị ốm xin nghỉ rồi. Thôi được, để tôi tìm người khác”.
Thì ra là Đại Trương bị ốm xin nghỉ, tôi yên tâm trở lại. Chỉ sợ do Triển Vân Dịch chỉ đích danh yêu cầu tôi đến “yết kiến”. Lấy lại tinh thần rồi không có nghĩa là tôi có thể thản
nhiên đối mặt một cách nhẹ nhõm. Tôi vẫn sợ gặp anh. Tuy anh gửi áo thêu hoa đến, hôn lễ cũng diễn ra bình thường, nhưng sự buông bỏ của anh không có nghĩa là từ đây, nếu có gặp nhau, chúng tôi sẽ thực sự có thể bình tĩnh hòa nhã được.
Nếu gặp anh, tôi vẫn không biết phải nói gì cho phải, cũng không biết anh có nổi giận với mình hay không. Vậy nên không gặp thì tốt hơn.
Tôi cũng không muốn hết giờ làm về nhà họ Ninh sớm, mỗi lần đều ở trong phòng Chế tác chờ ra phim đến rất muộn, rồi cùng các đồng nghiệp làm chương trình. Chỉ cần bản thân tôi muốn làm việc, lo gì công ty không đáp ứng?
Ninh Thanh có vẻ còn bận rộn hơn. Đến cuối năm, không hội họp thế này thì hội họp thế khác, sau đó là những buổi tiệc tùng tụ tập không đếm xuể, buổi tối về đến nhà thì tôi đã ngủ say. Tôi mơ màng nghe tiếng kẹt cửa biết là anh đã về. Tôi và anh gặp mặt nhau nhiều nhất chỉ vào lúc ăn sáng, sau đó anh đưa tôi đi làm.
Đồng nghiệp trong công ty mỗi lần trông thấy Ninh Thanh đưa tôi đi làm đều xúc động bảo anh đúng là người chồng tốt. Cũng có lúc anh đến đón tôi giờ tan tầm. Những lúc đó, dường như tôi nhìn thấy trên người anh viết rõ hai chữ “Mệt mỏi” và liền khuyên anh không cần đến đón. Ninh Thanh chỉ cười: “Tư Kỳ, anh muốn đến đón em. Chúng ta sẽ về nhà cùng nhau”.
Tôi không nói gì.
Ninh Thanh luôn cho tôi cơ hội, những ngày tháng như vậy dường như có thể tiếp nối nhau mãi.
Tựa như cuộc sống sẽ cứ vậy, bình thản lặng lẽ trôi đi, bình yên là phúc, bình thường cũng là phúc. Nhưng vì sao trong lòng tôi ngược lại ngày càng cảm thấy không yên? Tôi không biết nữa.
Sắp đến Tết rồi. Tổng giám đốc lại gọi tôi vào phòng làm việc: “Theo tôi lần này cô phải đi thành phố B rồi. Cô đưa trợ lý Tiểu Vương cùng đi, Vân Thiên rất không vừa ý với kế hoạch của chúng ta. Tuy là việc của phòng Kế hoạch, nhưng cuối cùng vẫn phải do phòng Chế tác các cô thực hiện, cô đi thỏa thuận với họ một chuyến, như vậy hiệu quả công việc sẽ cao hơn. Đại Trương của phòng Kế hoạch ốm vẫn chưa khỏi”.
Tổng giám đốc nhíu mày, không nói cũng biết, chắc hẳn đã va phải bức tường ở Vân Thiên rồi.
Thời gian dần dần cho tôi hiểu ra rất nhiều điều. Tôi vốn không muốn gặp lại Triển Văn Dịch, nhưng qua những ngày này, suy nghĩ lại thay đổi. Nếu tôi thật sự không thể sống cùng anh, tôi hy vọng anh được hạnh phúc.
Có rất nhiều chuyện không thể nào trốn tránh mãi được, cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt. Tôi thậm chí mong chờ gặp anh sớm hơn, nhanh chóng thanh toán hết nợ nần, để khỏi phải suốt ngày ghi nhớ vấn vương. Có thể, hiểu thông được rồi, sau này sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Có thể, sau bao nhiêu năm nữa, khi chúng tôi nhìn lại, sẽ cười vui trong lòng, vì đều đã tìm thấy hạnh phúc thuộc về riêng mình trong thế giới của mỗi người.
Khi nói chuyện này với Ninh Thanh, tôi vẫn rất cẩn trọng: “Ninh Thanh, em phải đi thành phố B một chuyến lo việc của công ty, nhất định sẽ nhanh chóng về ăn Tết”.
Ninh Thanh chau mày: “Tử Kỳ, không phải là Triển Vân Dịch giở trò đấy chứ?”.
Tôi nói: “Dù có như vậy cũng không sợ, bây giờ em đã là Ninh phu nhân rồi”, nói xong nhăn mặt làm trò.
Ninh Thanh cười, thấp giọng: “Không được ăn vụng đâu đấy”.
Tôi sững sờ, sau đó bật cười: “Mỗi tối em sẽ nhắn tin, gọi điện báo bình an cho anh”.
Ninh Thanh trịnh trọng bảo: “Em bình an thì tốt, cả nhà chờ em về ăn Tết. Tết đến anh đưa em đi đốt pháo hoa”.
“Ninh Thanh, nếu như em vẫn không thể…, anh có oán có hận em không? Chúng ta vẫn có thể là bạn của nhau chứ?”, tôi bỗng nhiên hỏi Ninh Thanh.
“Tử Kỳ, đừng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ như thế này, anh rất vui rồi.”
Ngay sau đó tôi thu xếp hành lý cùng Tiểu Vương đi thành phố
B. Trên máy bay, tôi sờ lên ngón tay, trước lúc đi, Ninh Thanh đột nhiên nhắc tôi phải nhớ đeo nhẫn cưới. Đám cưới xong tôi liền vứt ngay thứ đó vào ngăn kéo không thèm để ý đến, nhưng Ninh Thanh lại vẫn nhớ. Ninh Thanh, đúng là anh đang gắng sức nuôi dưỡng “tình cảm vợ chồng”, gắng sức muốn lo liệu trọn vẹn cuộc hôn nhân này.
Tôi biết, trong lòng anh hẳn luôn hy vọng rằng, sẽ có một ngày tôi trở thành Ninh phu nhân đích thực. Nếu không có chuyến đi thành phố B lần trước, nếu không có cuộc gặp lại Triển Vân Dịch sau bốn năm, nếu không có đủ mọi chuyện đến sau đó nữa, để tôi phải lấy Ninh Thanh như thế, thì cũng không phải là không có khả năng.
Vì sao sau này tôi cứ phải tìm một người hoàn toàn xa lạ để chung sống mà lại không phải là Ninh Thanh? Tôi nghĩ tôi thực sự không thể chịu được khi sống với một người biết chuyện của mình trước kia, biết rõ về Triển Vân Dịch. Như thế, tôi sẽ không có cách nào khiến tình cảm dành cho Vân Dịch trở thành nhỏ như hạt cát, chôn chặt ở nơi sâu thẳm nhất của lòng mình. Mà anh sẽ luôn xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Tôi hy vọng bắt đầu từ tờ giấy trắng tinh, chứ không phải là trên tờ giấy đã vẽ một vệt đen thẫm, sau đó lại thử dùng đủ loại màu sắc để che đậy. Dù thế nào, cũng không thể khiến nó mất đi.
Chương 8
Có những lúc con người ta không thể bước sai, sai rồi sẽ không thể hối hận, không thể làm lại được. Những việc bản thân tôi làm, quyết định tôi đưa ra, đã định trước rằng tôi mãi mãi mất anh rồi.
Đặt hẹn xong với phòng Marketing của Vân Thiên, đây là lần đầu tiên tôi bước vào trụ sở chính của tập đoàn này. Thế nhưng, người của phòng Marketing Vân Thiên bước vào phòng khách lại là người tôi không thể quen biết hơn.
Là lúng túng? Là ngạc nhiên? Là thắc mắc? Tôi thực sự sững sờ. Miệng lắp bắp hỏi: “Úc Nhi? Cậu ở Vân Thiên à? Phòng Marketing?”.
Tôi không nhịn được cười, cố gắng nhịn nhưng không được. Tại sao Triển Vân Dịch biết tôi ở thành phố C, tại sao khi lần đầu tiên gặp lai tôi trong buổi mời cơm vì chuyện của Mai Tử, anh không có chút gì ngạc nhiên. Tôi còn cho rằng anh giấu tình cảm sâu thật, không như tôi vui giận biểu hiện cả ra ngoài. Hóa ra anh đã biết rõ từ trước, tôi vừa đến thành phố B là anh liền biết ngay.
Úc Nhi luôn giữ liên lạc với tôi, cứ dăm ba tháng lại gọi điện một lần, hỏi xem có bình yên không và tình hình gần đây ra sao, tôi thường nói nhiều, hỏi ít. Tôi không quen dò hỏi chuyện của người khác. Úc Nhi nói thì tôi nghe, không nói thì tôi nói, ríu ra ríu rít đủ chuyện không kể lớn bé, ngay từ lúc nhận điện là đã bắt đầu báo cáo. Chả trách, lần trước đến, cô ấy định nói gì nhưng lại thôi, cô ấy khuyên tôi quay về bên Triển Vân Dịch.
Vẻ mặt tôi chắc hẳn vô cùng khó coi.
Úc Nhi vội vàng giải thích: “Tử Kỳ, mình không biết Triển Vân Dịch ở Vân Thiên, lúc đến dự tuyển mình hoàn toàn không biết, mãi sau này mới phát hiện ra. Tử Kỳ, cậu đừng như vậy”.
Tôi nổi giận: “Về sau cậu biết rồi sao không nói? Lần trước mình đến đây sao cậu không nói? Úc Nhi, mình tin tưởng cậu như vậy…”. Tôi khó chịu, thật sự khó chịu.
Úc Nhi cắn chặt môi không biện hộ nữa.
Tôi trấn tĩnh lại, nói chuyện công việc: “Lần này mình đến đây là vì đề án kế hoạch của công ty mình với Vân Thiên, Vân Thiên luôn không vừa ý, mình muốn biết là có vấn đề ở chỗ nào, chúng ta cùng nhau sửa cho tốt”.
Úc Nhi chầm chậm ngồi xuống, mở tập văn kiện bắt đầu cùng tôi thảo luận về đề án kế hoạch, giống hệt như lúc còn đi học chúng tôi ôn bài tranh luận với nhau. Có lẽ bây giờ chỉ có nói chuyện công việc mới có thể hóa giải sự bối rối giữa hai chúng tôi.
Cơ bản đã hiểu được ý tứ của Vân Thiên, tôi ra hiệu cho trợ lý đang không dám ho he kia chỉnh sửa xong bản ghi chép rồi ra về. Lúc vừa bước ra khỏi cửa chính, Úc Nhi nói: “Tử Kỳ, tối nay hai chúng ta gặp nhau, mình có điều muốn nói với cậu”.
Tôi thở dài, mềm lòng, quay nhìn bạn: “Úc Nhi, mình có thể hiểu được, cậu không phải áy náy làm gì, chung quy vẫn là chuyện của mình với Triển Vân Dịch, không liên quan đến cậu, mình đã quá kích động. Mình không giận đâu, thật đấy. Tối nay mình còn phải gửi fax về công ty, đợi đến khi làm xong kế hoạch này, chúng ta gặp nhau, được không?”.
Úc Nhi gật đầu, buồn buồn nhìn tôi. Tôi thở dài, cười an ủi bạn: “Thôi mà, đừng làm ra vẻ giống như vợ lẽ bị ức hiếp nữa, người nên khóc là mình cơ”.
Thấy tôi nói vậy, Úc Nhi mới vui vẻ trở lại, bĩu môi bảo: “Tử Kỳ, người ta sợ cậu giận thật mà”.
Tôi cười gượng: “Mình còn không hiểu hay sao? Chen chân vào chốn chức quyền không phải chuyện dễ dàng, nghĩ lại Triển Vân Dịch cũng đã rất chiếu cố cậu, vì thế, chuyện đó cũng là bình thường, cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho mình. Được rồi, mai mình lại đến.”
Tôi không hỏi về Triển Vân Dịch. Chuyện gì cần đến thì tất sẽ đến, không phải vậy sao? Nhưng lần này, điều đến với tôi lại là một chuyện ngoài ý muốn.
Tôi nghĩ Úc Nhi sẽ không cố tình làm khó tôi, tôi thật sự đã nhẫn nại đến mức độ cao nhất rồi. Một bản kế hoạch viết rồi sửa rồi lại viết, làm đi làm lại đến bảy tám lần, Úc Nhi vẫn nhìn tôi khó xử: “Tử Kỳ, phương án này… điều này… Bên mình muốn hiệu quả truyền đạt phải đạt tới mức người qua đường cũng phải kinh ngạc. Phương án này e rằng không được, có thể làm lại không?”.
Trời ạ, người qua đường mà nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này, chắc chắn sẽ phải kinh ngạc, không, phải là vô cùng kinh sợ! Tôi đã làm tới mức gần như không kịp thở, Lỗ Tấn bảo con bò thật đáng thương, ăn vào là cỏ mà cho ra là sữa. Tôi nghĩ mình còn đáng thương hơn cả bò, ăn vào chẳng qua chỉ là mấy thứ ngũ cốc rau rợ, mà phải nhả ra cả vàng.
Tôi gọi điện về công ty kêu khổ, Tổng giám đốc hết an ủi thế này lại an ủi thế khác, tôi liền nói: “Tổng giám đốc à, là vàng thì mới phát sáng được, tôi làm việc thâu đêm đến hai mắt đỏ hoe, tăm tối đến mức mắt con cá chết cũng còn sáng hơn tôi, tôi không phải là người làm kế hoạch, ông có thể đóng gói Đại Trương gửi đến thành phố B được không?”.
Tổng giám đốc luôn mang vẻ hào sảng mà lời nói ra lại thật đáng ghét: “Quản lý Trương không đi được, cậu ấy vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kìa, tôi bảo Đại Hải đi một chuyến, bất kể thế nào, đến Tết cũng nhất định phải làm xong, liên quan đến chuyện sắp xếp công việc sang năm của công ty, kéo dài thêm nữa sẽ gay go lắm đấy.”
Nói nhảm, ai chả biết nếu còn kéo dài thêm nữa thì sẽ dẫn đến vấn đề mang tính hệ thống, ảnh hưởng tới cả tổ ngoại cảnh hay đoàn phim. Tôi thấy có một điểm rõ nhất trong lời nói của Tổng giám đốc là: Nếu không làm xong thì đừng có về ăn Tết. Kỳ đầu tiên này, theo kế hoạch của Vân Thiên, công ty chúng tôi sẽ liên tiếp nhận được đến mấy đơn đặt hàng, cứ theo cách làm đưa ra hết quy định chi tiết này đến quy định chi tiết kia như Úc Nhi, thì đừng nói là ăn Tết, đến Rằm tháng Giêng cũng chưa biết có xong được hay không.
Tôi rất nghi ngờ đây là ý của Triển Vân Dịch, thế nhưng tất cả mọi điểm mà Úc Nhi chỉ ra, đều không thể phản bác được. Vốn dĩ chúng tôi sửa chữa cũng có thể cho là khá ổn, nhưng người ta lại muốn làm sao cho toàn vẹn không có kẽ hở! Vân Thiên muốn biên bản kế hoạch này thành sách giáo khoa chắc. Tổng giám đốc lại cho rằng cơ quan thực hiện cuối cùng vẫn là phòng Chế tác, tôi cầu trời khấn đất mong cho Đại Hải sớm đưa cái tay Trương lẻo mép kia đến đây, để cho anh ta suốt ngày gọi bà chị thế này bà chị thế kia, rồi làm mê muội Úc Nhi yêu tinh này!
Tôi thực sự muốn Triển Vân Dịch sớm xuất hiện. Tất cả những phiền phức này do anh mà ra. Đang đầy một bụng tức giận muốn tìm chỗ trút, anh mà xuất hiện, tôi không mắng anh thì mắng ai? Nhưng Úc Nhi lại luôn tỏ vẻ đoan chính, công ra công, tư ra tư, tôi vô cùng tò mò muốn biết vì sao trong suốt bốn năm ở cùng nhau trên giường tầng chưa bao giờ thấy cô bạn làm việc nghiêm túc như vậy.
Hôm sau Đại Hải bay đến. Vừa trông thấy cậu ta tôi liền nhào tới, nưóc mắt nước mũi ròng ròng.
Đại Hải tức cười, vỗ vai tôi: “Tử Kỳ, chị không thấy lạ nhưng tôi thấy lạ. Tôi đã nghiên cứu kỹ bản kế hoạch của chúng ta rồi, hoàn toàn đạt trình độ hạng nhất, Vân Thiên đơn thuần chỉ là bới lông tìm vết. Không phải là họ nói không đúng, mà là không nhất thiết phải như vậy. Bởi vì cứ theo ý muốn của họ, giá thành sẽ phải tăng lên rất nhiều, xét về hành vi thương mại, là điều không nên có. Chị nghĩ xem, có phải do Triển Vân Dịch không muốn để chị về nhà ăn Tết không?”.
Tôi bừng tỉnh. Đúng rồi, anh không xuất hiện không có nghĩa là anh không nhúng tay vào chuyện này. Tôi suy đi nghĩ lại rồi hỏi Đại Hải: “Vậy phải làm thế nào?”.
Đại Hải cười với vẻ rất kỳ lạ: “Hì hì, nếu ngày kia chúng ta vẫn chưa làm xong, Tiểu Nhược và Ninh Thanh sẽ đến thành phố B. Tới lúc đó, bốn ngườí chúng ta sẽ ăn Tết ở đây. Tôi muốn xem Triển Vân Dịch trông thấy Ninh Thanh đưa chị đi dạo ở thành phố này, liệu có còn tâm trạng giữ chị lại trước mắt để bị kích động hay không”.
“Nhưng Triển Vân Dịch đã nói rõ anh ấy sẽ không liên lạc với tôi nữa, hơn nữa Ninh Thanh có đi được không? Cuối năm anh ấy cũng nhiều việc.”
Đại Hải vừa cười vừa nói: “Tử Kỳ, có lúc tôi thấy chị ngốc lắm, theo như mấy lần gặp Triển Vân Dịch, tôi cảm thấy anh ta dù có buông tay, cũng không dễ dàng cho chị và Ninh Thanh được yên ổn đâu. Về Ninh Thanh, chị không phải bận tâm, thực ra anh ấy đã muốn đến đây với chị từ trước rồi, vì anh ấy sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó. Trong mấy ngày này, Ninh Thị không có anh ấy cũng không thể phát sinh điều gì. Nếu hai ngày tới làm xong kế hoạch thì đương nhiên mọi chuyện sẽ êm xuôi, chúng ta luôn phải chuẩn bị cả hai phương án, đúng không?”.
Tôi tươi cười hớn hở: “Đại Hải, cậu đúng là một bông hoa giải ngữ(1)!”. Rồi tôi đem chuyện Úc Nhi kể lại cho cậu ta nghe.
Mắt Đại Hải chợt sáng lên: “Hay, hay, hay lắm, tối nay mời chị Úc đi ăn cơm”.
Tôi không hiểu, Đại Hải đúng là quân sư quạt mo, lại phân tích cho tôi: “Rất nhiều thông tin Triển Vân Dịch biết được đều xuất phát từ miệng chị Úc, chúng ta sẽ lợi dung chị ta truyền tin Ninh Thanh sắp đến thành phố B để cùng chị hưởng tuần trăng mật. Nếu việc gây khó dễ cho bản kế hoạch là ý của Triển Vân Dịch, anh ta hẳn sẽ chỉ đạo bật đèn xanh cho đi”.
Tối hôm đó, chúng tôi mời Úc Nhi ăn cơm. Nhân tiện nói cho cô bạn biết chồng tôi như thế như thế. Đại Hải ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, nói Ninh Thanh chăm sóc tôi tốt như thế nào, dù sao thì đề án kế hoạch cũng còn nhiều chổ phải sửa chữa, nên Ninh Thanh chắc chắn đến thành phố B giúp tôi làm việc, nhân tiện nghỉ tuần trăng mật, vân vân…
Viên đá thử vàng(2) Úc Nhi này vừa thử là có hiệu quả ngay, hôm sau, toàn bộ kế hoạch đã được thông qua.
Cùng Đại Hải bước ra khỏi Vân Thiên, bên ngoài đầy trời bông tuyết bay. Đại Hải xoa xoa tay bảo tôi và Tiểu Vương: “Đi, ăn lẩu dê!”.
Còn nhớ lần đầu tiên ăn lẩu dê phương Bắc, tôi vô cùng ngạc nhiên, chỉ có một nồi nước sôi, cho vào hai lát gừng, mấy cọng hành, một cây nấm hương, mấy con tôm khô? Tôi than thở người phương Bắc ăn uống qua quýt không tinh tế gì cả. Lại từng nghe nói kiểu ăn của người Mãn và người Hán thịnh soạn như thế nào, trông những chiếc bát chất đầy rau đã thấy no, đúng là hai thái cực khác nhau.
Tiểu Vương lần đầu tiên ăn lẩu dê, nhìn cái bát đầy tương vừng mà chau mày, khoa chân múa tay ra hiệu một hồi lâu, chủ quán mới hiểu là cậu ta yêu cầu một đĩa dầu vừng. Tôi và Đại Hải nhịn cười không lên tiếng, lát sau, chủ quán mang lên dầu pha ớt của phương Bắc, Tiểu Vương ngơ ngác nhìn.
Tôi và Đại Hải bấy giờ mới cười phá lên. Đại Hải vừa cười vừa bảo: “Chúng tôi lần đầu tiên đến phương Bắc đều không tránh khỏi tình trạng này, không sao, quen là được thôi mà”.
Nâng chén chúc mừng thắng lợi. Ba chúng tôi nói nói cười cười trở về khách sạn. Vừa bước lên bậc thềm, thì nghe thấy tiếng Vân Dịch gọi mình, tôi quay đầu lại.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện.
Đại Hải bước đến trước mặt, có ý bảo vệ tôi.
Vân Dịch cười, hai tay biếng nhác đút vào túi quần bình thản như thường: “Tử Kỳ, anh vẫn có thể coi là người thân của em chứ? Anh đến đây chúc mừng em đã lấy chồng. Có vui long nói chuyện với anh một chút không?”.
Đại Hải tiếp lời: “Không có gì để nói cả, Tử Kỳ, chúng ta về thôi”.
Thần sắc Vân Dịch không hề thay đổi: “Tử Kỳ, mấy năm nay em thay đổi rất nhiều, đã lớn rồi, có chủ kiến của mình rồi, anh rất yên tâm. Không nói chuyện thì thôi, sau này cơ hội gặp nhau còn nhiều, Thiên Địa và công ty anh là đối tác đúng không nào?”.
Tôi không biết phải nói sao. Hôm nay Vân Dịch quá ôn hòa, tôi có chút không quen. Nói chuyện cuãng được, anh nói đúng, sau này cơ hội gặp nhau chắc chắn còn nhiều. Tôi bảo: “Vào quầy cà phê của khách sạn ngồi đợi một lát được không?”.
Tôi chọn chỗ này là vì trong long vẫn thiếu tự tin, nếu có chuyện gì xảy ra, Đại Hải luôn có thể mau chóng đến giúp.
“Tử Kỳ, lấy chồng tốt chứ?”, Vân Dịch cười hỏi tôi.
Tôi thấp thỏm: “Không tồi, Ninh Thanh rất tốt, người nhà họ Ninh đối xử với em cũng tốt”.
Vân Dịch, vì sao anh không nổi nóng> Không nghiêm mặt lại? Anh càng cười bình tĩnh, em càng thấy không yên. Tôi khuấy cà phê trong ly, đầu càng lúc càng cúi thấp.
“Em cúi đầu làm gì vậy? Đang lo à? Hay sợ hãi?”, Vân Dịch hỏi.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cười của anh, nói với vẻ ấm ức: “Còn không phải là sợ anh sao? Anh luôn độc đoán, muốn em thế này muốn em thế kia, không thể chịu nổi”.
Vân Dịch thở dài một tiếng: “Anh gây áp lực cho em phải không? Từ Kỳ. Anh đã gây áp lực cho bản thân, không nhịn được cũng gây áp lực cho em. Anh luôn nghĩ, là anh sai rồi, tại sao anh có thể không cho em tự do? Em là con chim trên núi, bị nhốt vào long liền không còn sinh khí. Em đi rồi anh nghĩ sau này sẽ để em được sống những ngày em muốn, dốc sức xử lý cho tốt chuyện của gia tộc, dành cho em một môi trường thoải mái. Vì thế bốn năm nay anh không đến tìm em, anh cho rằng thời gian bốn năm cũng là đủ. Khi gặp lạ, em tự tin đến quyến rũ, anh sợ nếu buông tay một lần nữa, em sẽ không còn là của anh. Anh không khỏi muốn em quay về, anh nghĩ em cũng nên quay về rồi. Nhưng mà, vừa tìm được em, em liền đi lấy người khác. Em sợ anh đến thế sao? Em không muốn ở bên anh đến thế sao? Em thậm chí không sợ những lời anh dọa nạt, bảo lấy chồng là lấy ngay”.
(1): Chính là tên gọi khác của hoa hải đường.
(2): Một loại đá màu đen, rất cứng.Chỉ cần dùng đá thử vàng vạch một đường lên đồ dùng được làm bằng vàng thì có thể nhìn ra tỷ lệ vàng của thứ đồ đó.
Giọng Vân Dịch đều đều, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được anh đang đau. Chỉ khi đau đớn tột cùng, tâm trạng mới có thể bình lặng đến vậy.
Bắt đầu từ lúc nào, Vân Dịch biết cho rằng mình sai? Sự độc đoán và cương quyết của anh trong giây phút này đã hoàn toàn biến mất. Vân Dịch như vậy, đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy. Trong lúc hoảng hốt anh vẫn dành cho tôi toàn những lời nhẹ nhàng và ngọt ngào. Tôi không nhớ nổi những lần anh nổi giận, không nhớ nổi những lần chúng tôi cãi nhau, không nhớ nổi những nỗi đau đã từng đến. Trước mắt là Vân Dịch yêu tha thiết, là Vân Dịch yêu tôi.
Tôi khẽ nói: “Em xin lỗi, Vân Dịch, em không cố ý làm anh đau lòng. Không phải em không muốn ở bên anh, nếu anh với em như thế này sớm hơn, em đã không ra đi, không rời xa anh”.
Tôi trông thấy mắt Vân Dịch sáng lên, không kìm lòng được, chỉ muốn nói cho anh biết cuộc hôn nhân này vốn là giả. Nhưng mà, nghĩ đến Ninh Thanh, tôi sợ rằng mình vừa nói ra, Vân Dịch sẽ lập tức bắt tôi phải quay trở về bên anh, tôi làm sao ăn nói được với nhà họ Ninh đây? Kết hôn chưa được một tháng, con dâu đã bỏ đi rồi.
Trong lòng tôi đang thầm bảo, Vân Dịch, anh đừng ép em, chúng mình cứ làm sao cho thoải mái đi, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian mà. Đợi em giải quyết xong mối quan hệ với Ninh Thanh, em nhất định về tìm anh, nhất định. Lòng tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng, thì ra tôi quyến luyến không nỡ rời xa anh như vậy, anh còn chưa ngoắc đầu ngón tay, chỉ cười dịu dàng, tôi đã lập tức chạy lại phía anh rồi. Lúc này trên mặt tôi chắc hẳn đang mang một nụ cười hạnh phúc.
“Tử Kỳ, em yêu Ninh Thanh thật rồi à? Em cười vui như vậy?”, Vân Dịch nói chậm rãi.
Tôi phải trả lời thế nào đây? Tôi đang tính toán xem nên nói với anh thế nào cho phải. Giọng nói của Vân Dịch trở nên lạnh lùng, tựa như băng: “Anh muốn giữ em ở lại đón Tết, em lại kéo Ninh Thanh đến hưởng tuần trăng mật. Muốn ở đây, cho anh xem tuần trăng mật của em thế nào? Mới hôm trước vừa thề thốt đảm bảo rằng không lấy người khác, vậy mà anh chưa đi khỏi đã lập tức tổ chức lễ cưới, em bảo anh làm sao tin em được? Hả?”.
Tôi mở miệng định giải thích. Vân Dịch lắc đầu: “Những gì anh nói, em quên hết rồi, quên hết rồi phải không? Anh thật sự không muốn nổi nóng với em lần nào nữa, anh không muốn thấy em khóc. Tử Kỳ, thứ anh không muốn nhìn thấy nhất là nước mắt của em”.
“Anh nghe em nói…”.
Vân Dịch chậm rãi đứng dậy, bước đến cạnh tôi: ”Tử Kỳ, anh xưa nay càng gặp khó thì lại càng cứng rắn kiên trì, không kìm nén