--> Thê Tử Bỏ Trốn - game1s.com
Ring ring

Thê Tử Bỏ Trốn

Chương 1

Dưới cái nắng gay gắt ở khách điếm sát biên giới Thổ quốc và Triệu Quốc. Trong căn phòng thượng hạng có hai cặp vợ chồng nông phụ, sát khí bừng bừng, hằm hằm nhìn đối phương. Hai nam nhân, một người Yêu nghiệt, họa thủy với chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn hắn giống với người Thổ quốc. Còn người kia Ngũ quan đoan chính, khuôn mặt hiện rõ những góc cạnh, mang đậm khí chất nam nhân hình như chính là người nước Triệu. Hai nam nhân này dù họ mặc trên người đều là quần áo vải thô sơ, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý mà khó tìm được ở những người dân đen tầm thường.

Nói về hai nữ nhân kia của bọn họ. Hai nàng có hai khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước, là mĩ nhân có vẻ đẹp có thể khiến khẻ khác phải nín thở, trầm trồ không thôi. Một trong hai nàng mở miệng, phá vỡ không khí trầm mặc, nguy hiển trong phòng lúc này.

- Muội muội, muội và Trầm tướng quân chắc là đang nói đùa phải không…. ?Mộng Nhật cố gắng hỏi lại một lần nữa.

- Vương phi nghĩ chúng ta rảnh rỗi đến vậy sao ? Gọi hai vị đến đây chỉ đang đùa giỡn ? Trầm Thiên vẻ mặt nghiên túc nói.

- Tỷ Tỷ…muội xin lỗi…muội cũng không muốn…..Mộng Nguyệt lệ lại rơi, sắc mặt trở nên nhợt nhạt yếu ớt, khiến Trầm Thiên ở một bên đau lòng vì thê tử, đôi mày hắn nhíu chặt lại.

- Không tin chúng ta thì thôi…Nguyệt nhi…chúng ta tự tìm cách vậy. Sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta sao không nói trước. Hắn không kiên nhẫn kéo thê tử vào lòng, giận dữ đá cửa phòng ra, bỏ về. Tử Khương cũng tức giận không kém, giận dữ phất tay áo rời đi.

Chẳng ai biết bọn họ đã bàn những gì… thế nhưng lần gặp gỡ đó, cả hai cự nhau ra mặt. Khắp Triệu quốc và Thổ quốc đều biết, hai nhà thường xuyên qua lại với nhau nay lại chẳng thèm nhìn nhau lấy một lần nào nữa.

Năm năm sau.

Trong Thọ Vĩnh vương phủ của Thổ quốc tiểu cô nương chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mở to đôi mắt, miệng há to không thể khép lại được khi nghe mẫu thân nói.

- Tử Linh con nhất định phải diễn thật tốt vai con gái của di nương con, nhớ lấy, nhất thiết không thể để bất ký ai nhận ra. Mộng Nhật dặn đi dặn lại con bé.

- Con hiểu rồi…nhưng làm thế nào để muội muội chịu đổi với con. Tử Linh vẫn không hiểu.

- Mẫu thân và phụ thân sẽ có cách. Chỉ cần con giả làm Nguyệt Phù là được rồi….Mộng Nhật không kiên nhẫn nói. Cũng thật may, hai đứa trẻ này cũng thật giống nhau, đến mức khiến nàng đôi lúc phải nhìn kỹ mới nhận ra con mình.

- Nhưng vì sao phải đổi….Tử Linh càng không hiểu nổi…Vì sao nàng phải giả trang Nguyệt phù muội muội cơ chứ.

- Chẳng phải ta nói rồi hay sao…Nếu con là con gái của Trần tướng quân, thì Ngũ hành trận pháp đương nhiên sẽ phải truyền cho con rồi. Không phải con luôn muốn học sao ? Học xong chúng ta sẽ đổi lại, nên con phải hết sức cẩn thận, biết chưa hả. Con bé đã nhiều lần đến xin được làm đồ nhi của hắn nhưng luôn bị đuổi về.

- Dạ, nữ nhi biết rồi….học xong con sẽ trở về. Nàng quàng tay qua cổ mẫu thân ôm lấy bà, lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Ừm nương nói cũng đúng, ai kêu Trầm Thiên thúc không chịu nhận nàng là đồ đệ..nên đành phải thế thôi.Nàng sẽ học thật tốt rồi trở về.

Hai chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đến từ một hướng khác nhau , một chiếc trước, một chiếc sau, dừng lại bên một quán trọ nhỏ. Họ cùng dừng lại nghỉ chân tại một khách điếm. Hai tiểu cô nương đi trên chiếc xe ngựa đó có khuôn mặt cũng dường như tương tự nhau, chỉ có điều tiểu cô nương vào trước mặc chiếc áo màu tím nhạt, sắc mặt nhợt nhạt như bị ốm lâu ngày. Tiểu cô nương đến sau mặc chiếc váy hồng, nàng ta có khuôn mặt trắng hồng tràn đầy sắc khí.

Bọn cùng thuê phòng nghỉ trọ tại đây một đêm. Chưởng quầy hết sức kinh ngạc, ngay sau đó lão lại nghĩ, có lẽ họ là chị em song sinh. Nhưng họ không mướn cùng một phòng, thậm chí còn chẳng hề gặp đối phương.

Sáng hôm sau rời đi, sắc mặt của tiểu cô nương mặc chiếc váy hồng lại tái nhợt giống hệt tiểu cô nương áo tím. Nếu không phải sau đó tiểu cô nương áo tím kia cũng trả phòng, sắc mặt vẫn tái xanh không chút huyết sắc thì lão đã nghi ngờ, họ đã đổi y phục cho nhau.

Hai chiếc xe ngựa quay đầu trở lại con đường cũ đã đưa nó đến với quán trọ. Nhưng nay tiểu chủ tử ngồi bên trong xe lại là một người khác. Tử Linh vỗ về lọ dược trong túi. Nàng cần dùng chúng để giả bệnh, như thế nàng trông sẽ giống với Nguyệt phù muội muội hơn.

Chương 2: Học lỏm- Bày trận

Trên một ngọn cây cao vót, một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi ,ngó nghiên nhìn xung quanh. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn , bộ y phục của một nha hoàn sai vặt gọn gàng. Hai búi tóc bới cao, lộ ra khuôn mặt mĩ mạo động lòng người. Thiếu nữ trên cây khẽ cau mày, hiện giờ với thân phận đại tiểu thư tướng quân phủ, ốm yếu, bệnh tật, thật sự rất khó trốn ra ngoài như thế này. Giờ thì nàng biết thế nào gọi là nhám chán, trước kia, cuộc sống của nàng chưa từng nhàm chán đến thế.

Khi nghe nàng nói muốn học kỳ môn độn giáp, Trầm Thiên…à không, phải gọi là ” phụ thân ” mới đúng. Ông ấy hiện giờ là phụ thân nàng, nàng phải luôn ghi nhớ điều đó mới được. Ông ta chỉ quăng cho nàng một đống sách, kêu đọc, rồi bỏ đi mất. Nếu không phải nàng chắc chắn không bị bại lộ thân phận, thì sẽ cho rằng ông ta cố ý muốn làm khó nàng. Với đống sách đó, đừng nói đến bày trận, đến hiểu nàng còn không thể hiểu nổi nữa là.

Hiểu Nguyệt Phù ngồi vắt vẻo trên một cành cây khá cao. Phải rồi, nàng chính là Thát Tử Linh cô bé được đưa đến tráo đổi với đại tiểu thư tướng quân phủ một năm trước. Trong một năm nay, Tử Linh cố gắng quên tên mình. Nàng chính là Hiểu Nguyệt Phù, nàng cố gắng bắt buộc bản thân nhớ kỹ điều này. Bởi vì muốn lừa ai đó, trước tiên phải lừa chính bản thân mình trước. Một năm nay nàng là Hiểu Nguyệt Phù và bây giờ cho đến khi rời khỏi đây nàng vẫn chính là nàng ấy.

Trên cành cây, Nguyệt Phù cố gắng đưa mắt nhìn cách kẻ kia bày trận, nàng không biết đó là trận pháp gì, vì không thể tiếp cận đối phương, nàng chỉ có thể đứng phía xa học lén. Ngày nào nàng cũng chui qua lỗ chó, trốn ra đây, leo lên ngọn cây này nhìn hắn bày trận và ghi nhớ.

- Tiểu thư, đến giờ về rồi….Tiểu Ngọc ở phía dưới gọi với lên trong lo lắng.

Tiểu Ngọc chừng mười bốn mười lăm tuổi, cùng độ tuồi với Hiểu nguyệt , là nô tỳ cận thân của Hiểu Nguyệt.Nàng rất sợ bị phát hiện, nếu bị phát hiện thì hẳn nàng sẽ bị phạt đòn. Nguyệt Phù tuột xuống phía dưới, sửa sang lại trang phục, xem qua hết một lần, mới cùng tiểu Ngọc trở về.

- Tiểu thư, nhanh lên thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị,hôm nay phải đi lễ ở miếu…nếu chúng ta đến trễ, nô tỳ sẽ bị rầy. Tiểu Ngọc lẩm bẩm vừa lôi kéo tiểu thư nhà mình, vừa lo sẽ tới trễ.

Nàng thực sự cảm thấy sẽ có ngày, mình sẽ vì tiểu thư mà bị đánh chết. Tiểu thư rõ ràng không bị bệnh như người trong phủ nói, mà ngược lại rất khỏe mạnh và còn tinh quái, hiếu động. Một năm trước, lần đầu được sai đến hầu hạ tiểu thư, nàng đã bị tiểu thư tấn vào tường uy hiếp.

“- Em có hai lựa chọn. Một là nói với mọi người trong phủ, là ta không có bệnh . Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa em chống lại ta. Dĩ nhiên ta sẽ làm mọi khả năng để mọi người không tin em, và đuổi em ra khỏi phủ. Em biết đó, nếu ta đã có thể lừa được trên dưới cả phủ này, em nghĩ xem, họ sẽ tin ai ?

- Còn lựa chọn thứ hai ? Tiểu Ngọc run run hỏi.

- Làm nô tỳ trung thành với ta, giúp ta che dấu bí mật này. Tiểu thư mỉm cười giảo hoạt nhìn nàng. ” Lựa chọn thứ hai có vẻ dễ hơn lựa chọn đầu tiên, thế nên nàng dĩ nhiên sẽ không ngốc mà làm khó bản thân mình.

- Tiểu Ngọc, Lát nữa chúng ta lại như lần trước, đổi thân phận cho nhau một lát nhé.Nguyệt Phù gian xảo nhìn Tiểu Ngọc.

- Tiểu thư…lần trước em suýt chút bị cô hại chết, nếu không phải cô trở về kịp lúc thì em tiêu rồi….Tiểu Ngọc nhăn nhó.

- Ba canh giờ thôi lần này ta cần em kéo dài ba canh giờ…Mộng nguyệt đưa ngón tay ra nói.

- Một thôi, lần trước cũng chỉ hơn một canh giờ. Tiểu Ngọc chắc giá.

- Hai, lần này ta định bày trận. Khi về sẽ thêm tiền tiêu vặt cho em tháng này.

- Thêm 1 ngày nghỉ phép….Tiểu Ngọc cũng không chịu thiệt, muốn tranh thủ.

- Được….thành giao. ….Nguyệt Phù sau khi đến thái miếu thì kêu mệt, xin vào phòng nghỉ, sau đó nàng thay đổi y phục với Tiểu Ngọc trốn ra theo lối cửa sổ.

Hiện giờ mặt trời ngày một lên cao hơn, nắng bắt đầu trở nên gay gắn hơn. Hiểu Nguyệt nhìn quanh, tìm một khoảng đất trống,thưa tớt cây để dễ dàng cho việc bày trận. Đi mãi một lúc lâu nàng mới tìm được một nơi vừa ý. Nơi này cây cối khá thưa nhau, thế nhưng cây nào cũng đều là những đại thụ vững chắc . Tuy thưa cây nhưng những táng lá xòe rộng khiến cho dù đang ở giữa trưa nắng nhưng nơi này vẫn mát. Điều khiến Hiểu nguyệt vừa ý nhất chính là hồ nước tại nơi này. Nó cho nàng cái cảm giác mát mẻ, dễ chịu.

Nàng đến cánh rừng nhỏ sau núi, nơi này địa thế rất thích hợp bày trận. Lúc trước đến đây, nàng đã tìm ra nơi này. Nhớ lại trong đầu những gì đã thấy qua, nàng bắt đầu sắp đặt những phiếm đá. Một trận pháp nhanh chóng mở ra, giờ chỉ chờ có người bước vào khởi động trận pháp. Học lỏm lâu rồi, thế nhưng nàng cũng chỉ mới bày những trận nhỏ trong phòng vây Tiểu Ngọc, chưa một lần bày trận thực sự. Đang vui vẻ bước lui khỏi trận, bỗng nhiên nàng động phải phiếm đá trong trận, khởi động trận pháp vây hãm chính mình trong đó.

Nguyệt Phù kinh hoảng nhìn trận pháp xoay chuyển. Nàng học lỏm bày trận, nhưng chưa từng học cách phá giải chúng. Có phải nếu không có ai phát hiện ra, nàng sẽ chết trong trận pháp chính mình bày ra?

Đang kinh hoảng thì nàng nghe thấy tiếng ngáp dài của một người. Hắn nằm trên một nhánh cây gần đó và nhánh cây kia cũng nắm trong trận pháp của nàng.

Trên nhánh cây cao rậm rạp, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, một thân hắc bào ngũ quan tuấn tinh tế, hoàn hảo đến mức mê hoặc lòng người. Nàng chưa từng gặp qua một người nào có khuôn mặt hoàn hảo như hắn. Khuôn mặt hắn góc cạnh đậm khí chất nam nhân. Cái mũi cao thẳng tắp, đôi mắt phượng sâu hút hồn người, bờ môi với những đường nét mê hồn. Toàn thân toát ra vẻ phong trần quyến rũ. Nếu một người có khuôn mặt yêu nghiệt, thường sẽ thiếu đi một chút nam tính trong vẻ đẹp yêu nghiệt đó. Còn những người khuôn mặt góc cạnh, nam tính thường chỉ mang đậm nét phong trần. Ở hắn, rõ ràng toát lên vẻ phong trần, nam tính. Thế nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác, bởi mĩ mạo quá sức hoàn hảo đến mê người của mình. Hắn vươn vai mệt mỏi nhìn xuống trận pháp phía dưới.

- Ôi trời, chỉ ngủ quên một lát, lại bị tên rảnh rỗi chết tiệt nào bày trận nhốt lại thế này ? Vừa nói hắn vừa đưa mắt hướng về phía Nguyệt Phù vẫn còn kinh ngạc.

- Ồ, tiểu cô nương, nàng cũng thật không may giống ta nhỉ….Vừa nói hắn vừa nghiến chặt hàm răng khó nghe ra vui buồn trong lời nói.

Chương 3: Bị nhốt vào trận….

Chàng thanh niên trên cây khẽ lắc mình đã đến bên cạnh thiếu nữ kia, hắn thú vị nhìn vẻ mặt trợn to mắt, há to miệng, kinh ngạc của nàng. Nhìn vẻ kinh ngạc kia của nàng hắn thầm nghĩ , nàng hẳn không thể ngờ hắn cũng ở trong trận nên mới kinh ngạc đến vậy. Nhìn trang phục trên người nàng, hắn khẽ nhíu mày, nheo đôi mắt phượng lại , mỉm cười nhìn nàng :

- Nàng là nha hoàn tướng quân phủ ? Nguyệt Phù nghe hắn hỏi mới giật mình hoảng hốt, thoát khỏi ngơ ngẩn nãy giờ,bởi dung nhan mĩ mạo kia đột nhiên tiến sát đến nàng. Nàng lùi lại sau vài bước, cố dời tầm mắt mình ra khỏi mĩ mạo kia của hắn lắp bắp trả lời.(akiaki : mê trai thấy ớn).

- Ta…ta…ta vì sao phải nói cho ngươi biết chứ. Nàng không phủ nhận, nhưng cũng không muốn trả lời câu hỏi kia của hắn.Trang phục trên người nàng thực sự là trang phục nha hoàn của tướng quân phủ. Trong vòng mười dặm quanh đây hầu như ai cũng có thể nhận ra. Họ nhận ra cũng không lấy làm gì lạ, bởi Trầm Thiên là một tướng quân được muôn dân kính nể. Nàng cũng vì nể phục ông mới mạo danh con gái ông vào phủ học lén trận pháp. Bản thân nàng cũng không rõ vì sao không muốn dối gạt kẻ đang đứng trước mặt mình. Thật kỳ lạ, nàng từ khi nào lại chột dạ vì nói dối kia chứ. Cuộc sống hiện tại của nàng, chẳng phải chính là một giả dối lớn nhất đó sao ?

- Không muốn nói cho ta biết sao ? Tiểu cô nương, chúng ta cùng xui xẻo như vậy bị nhốt vào trận, nói không chừng sẽ chết trong này…. Hắn vừa cười vừa nói, trong giọng nói không mang theo sự nghiêm túc nào, cứ như hắn đang trêu đùa nàng. Nhưng Nguyệt Phù không chút tức giận, nàng chỉ nghiêm túc nhìn sâu vào mắt hắn hỏi :

- Ngươi không sợ sao ? Nguyệt Phù muốn nhìn rõ biểu tình kia của hắn có tia run sợ nào hay chăng, run sợ trước cái chết.

- Sợ gì cơ ? Hắn lại nghiêng đầu nhìn nàng, trước nay hắn chưa từng sợ hãi qua.

- Chết ấy…Ngươi nói đến cái chết cứ như thể là việc của người khác ấy.

Là con người ai chẳng sợ chết kia chứ. Đến nàng, một kẻ luôn bắt bản thân phải bình tĩnh trước mọi tình huống, thế nhưng vẫn không tự chủ được run rẩy, sợ hãi trước cái chết.

- Làm người, ai mà không phải chết cơ chứ….? Vì sao phải sợ ? Mà dù sao, nếu có chết ở đây, ta cũng sẽ có nàng theo cùng, cũng không tính là lỗ vốn. Hắn lại tiếp tục vẻ mặt không chút nghiêm túc kia, vừa cười vừa nói. Khi thấy nàng bày trận, hắn nén khí vào chiếc lá, đánh nhẹ một phiếm đá gần chân đang bước lùi lại của nàng, khởi động trận pháp kia, nhốt cả nàng vào trận.

Vốn tưởng trận pháp nàng bày ra, nàng sẽ dễ dàng phá bỏ. Nhưng qua nửa canh giờ nàng vẫn cứ lay loay, khiến hắn nhận ra, nàng chỉ biết bày trận mà không biết phá giải trận pháp. Ban đầu, hắn không nhận ra, nàng không biết phá trận pháp này. Bởi vẻ mặt kiên định, biểu cảm tự tin, dù rằng đang làm bừa. Mọi cách thức nàng dùng để phá trận, chỉ làm trận pháp thêm phần biến hóa phức tạp hơn, khó phá giải hơn. Thế nhưng,vẻ mặt nàng vẫn hết sức trấn định, vậy mà thân mình nàng khẽ run rẩy. Lúc này, hắn mới dám chắc rằng, nàng không biết phá trận.

- Ai sẽ chết cùng ngươi….ta sẽ ra khỏi trận pháp này…

Nguyệt Phù kiên định nói, nàng là kẻ tham sống….có thể hắn nói đúng, làm người, ai mà không có lúc phải chết, thế nhưng dù cơ hội chỉ rất mỏng manh, nàng vẫn muốn sống.

- Vậy nàng biết phá trận không ? Trận pháp, chẳng phải nếu phá bừa, sẽ càng dễ mất mạng hơn hay sao ? Hắn buồn cười vẻ kiên định kia của nàng, dù nàng đã làm cho trận pháp kia trở nên lung tung, lộn xộn. Cũng muốn nhắc nhở nàng, không biết thì chớ làm loạn.

- Vậy phải ngồi đây đợi đến khi chết hay sao ?Ngươi biết phá trận sao ? Hừm, hắn nói cứ như nắm rõ trận pháp lắm không bằng ấy….

- Ta biết….thế nhưng….

- Nhưng sao ? Nguyệt Phù vội vàng hỏi, thì ra hắn thực sự biết phá trận nha….vậy thì thật may mắn….

- Nhưng hiện giờ ta còn ngủ chưa đủ giấc, không có tâm trạng phá trận…..Hắn mệt mỏi ngáp dài,thực ra hắn đang định đi ngủ. Nhưng vừa tìm được một tán cây vừa ý, địh đánh một giấc ngủ trưa. Vậy mà nàng từ đâu chạy đến, lại muốn nhốt hắn vào trận pháp. Dĩ nhiên bản thân gặp họa, phải kéo luôn kẻ khác xuống nước với mình. Nên hắn lẳng lặng khởi động trận pháp, kéo nàng cùng hắn vào trận.

- Này…Ngươi….Nguyệt Phù trợn to mắt, há to mồm tức giận đến nghẹn họng, nhìn kẻ kia quay trở lại tán cây mà lúc trước hắn xuất hiện kia, tiếp tục nhàn hạ thảnh thơi thưởng thức giấc ngủ trưa.

Chương 4: Phá Trận

Thời gian trôi qua, khi mặt trời bắt đầu đỡ gay gắt hơn Nguyệt Phù nhìn trời thầm tính toán. Đã hơn hai canh giờ rồi, thế nào nha đầu Tiểu Ngọc sẽ lại lải nhải cho xem. Sau này, muốn nha đầu kia bao che , để trốn ra ngoài, hẳn rằng sẽ không dễ nữa.

- Này…, này….ngươi ngủ đủ chưa hả ? Mau dậy phá trận đi… xem như ta năn nỉ ngươi đó, làm ơn đi…. Nguyệt Phù ngày càng gấp hơn nữa, muốn nhanh chóng thoát khỏi trận. Nếu lần trốn ra ngoài này bại lộ, hẳn sẽ bại lộ luôn cả thân phận.

Nghe giọng nàng gấp đến độ như người ngồi trên lửa, khóe miệng Thương Vũ khẽ nhếch. Hắn lúc này mới mở mắt, vươn vai thoắt cái đã ở bên cạnh nàng từ lúc nào.

- Nàng đã từng phá trận chưa ? Hắn quay sang nghiêm túc hỏi Nguyệt Phù, trận pháp biến hóa đã đến độ khó giải. Nếu nàng từng biết qua chút phá trận thì ắt hẳn sẽ dễ cho bọn họ hơn. Nhưng nhận lại câu trả lời chỉ là gương mặt nhuốm đỏ lắc lắc liên tục trong bối rối.

- Tên ta là Thương Vũ…Nha Thương Vũ…tên nàng là gì ? Có thể ta và nàng sẽ cùng chôn xác tại đây hôm nay, ít ra ta cũng phải biết ta sẽ chôn cùng ai chứ. ?

- Tử Linh…tên ta là Thát Tử Linh. Hắn có lẽ nói đúng, thế trận bày ra hết sức phức tạp, dù không rõ cách phá giải nhưng nàng biết cách trận vây khốn.

Tử Thạch trận là một trận pháp dễ bày, khó phá, hung hiểm đến mức chỉ cần một chút sơ sảy, cũng khiến cho kẻ điều trận lẫn kẻ phá trận mất mạng trong đó. Bọn họ may mắn chính là không có kẻ điều trận,nhưng cũng vì thế mà trận xoay chuyển khó kiểm soát hơn.

- Dù ta chưa từng phá trận, nhưng ta sẽ hỗ trợ huynh toàn lực. Đừng nhìn ta là nữ nhi mà khinh thường nhé, ta có thể làm mọi việc. Tử Linh nhìn Thương Vũ nói một cách nghiêm túc, nàng cũng không phải kẻ vô dụng, vướng tay vướng chân kẻ khác.

- Nàng xác định sẽ theo cùng ta phá trận sao ? Hắn dùng ánh mắt thân trầm nhìn nàng, trước cái nhìn của hắn, Tử Linh dường như bi hắn nhìn thấu tâm tư. Nói nàng muốn theo hắn phá trận, không bằng nói nàng muốn học cách phá giải trận pháp, nghe có vẻ đúng hơn.

- Phải, ta thừa nhận, ta có ý định học cách phá giải trận pháp. Nhưng ta hứa sẽ làm hết sức hỗ trợ huynh, sẽ không vướng tay, vướng chân huynh, không trở thành gánh nặng. Nàng là một gười nhanh nhẹn, tháo vát, dù không quá giỏi giang, nhưng ít ra không đến nỗi vướng chân kẻ khác.

- Ta không sợ nàng làm vướng chân ta, cũng không sợ nàng học cách phá giải trận pháp. Chỉ là…. phá trận cùng ta sẽ nguy hiểm vô cùng…có thể mất mạng…, nàng vẫn muốn phá trận sao ? Đôi mắt hắn ánh lên sự dịu dàng, lo lắng, quan tâm. Hắn thực sự không sợ nàng học lỏm phá trận, chỉ sợ trận pháp sẽ làm tổn thương nàng.

- Ta không sợ, thật ra….thật ra… trận pháp này… do ta bày ra…Nàng ấp úng, giọng nói ngày một nhỏ , sợ hắn sẽ tức giận khi nghe thú nhận của nàng.

- Ta biết, chính ta đã cố ý nhốt nàng vào trận cùng với ta…..Thương Vũ thở dài, hắn không định nói ra. Nhưng đối diện với thành thật của nàng hắn cũng không thể không thừa nhận.

- Huynh….Hừm…sao huynh có thể…ta nhốt huynh trong trận là vô ý, còn huynh nhốt ta vào trận là cố tình….có thể đem ra nói được hay sao ?

- Ta chẳng qua chỉ nghĩ, trận pháp nàng bày ra,nàng sẽ phá giải được, nhốt nàng vào trận cùng, ta không cần phí sức phá trận. Nhưng….xem ra ta lầm mất rồi….

- Thực xin lỗi…..ủa…mà ai quy định biết bày trận là phải biết phá trận chứ…. Tử Linh giận dữ nhìn Thương Vũ, hắn đúng là….

- Cô nương lại sai rồi, người ta nói. Kẻ phá trận có thể không cần biết bày trận. Nhưng kẻ bày trận phải biết phá trận. Vì nếu không, trận pháp bày ra, với người đó chính là Tử Lộ. Hắn chậm rãi nói, không biết nàng học bày trận từ đâu, mà điều căn bản này lại không biết.

- Xin lỗi….chẳng hiểu vì sao, nàng cứ phải liên tục xin lỗi hắn kia chứ.

- Thôi bỏ đi, cô nương không biết phá trận, nhưng biết ngũ hành chứ ? Nếu nàng đã biết bày trận thì dạy nàng phá trận hẳn là không khó.

- Biết…Nàng vốn mê Ngũ hành thuật số nên mới mê kỳ môn độn giáp này….

- Phá trận cũng như lúc bày trận, cũng dựa vào ngũ hành bát quái. Còn phải biết kết hợp âm dương….. Nếu trận pháp là âm chúng ta sẽ dùng dương phá giải. Nếu trận pháp là dương phải dùng âm để tìm đường lui….

- À cái này thì ta biết….ta đã từng đọc qua chúng…. Thì ra những cuốn sách Trầm tướng quân…à mà phải là phụ thân mới đúng, hiện giờ nàng đang sống với thân phận nữ nhi của ngài ấy……thì ra, những thứ ông ta bắt nàng đọc, đều là căn bản của phá giải những trận pháp.

- Tử Thạch trận là là âm trận…vì đá vốn tính hàn…. nên chúng ta phải dùng thứ có tính dương tương đương để phá giải….Quanh đây….Tử Linh nhìn ngó xung quanh, cố tìm kiếm thứ thuộc tính dương để phá trận.

- Quanh đây không thể tìm ra thứ gì có dương khí ngang với thạch trận này đâu……..hắn đã thử tìm ngay khi nàng vừa bày trận rồi, nhưng ngoài hắn ra thì chẳng có thứ gì mang dương tính để phá trận.

- Thật xin lỗi….Tử Linh cúi gắm mặt xuống, cảm thấy thật có lỗi. Không phải nàng cố ý…

- Tiểu cô nương, không cần cảm thấy có lỗi đâu….cũng may thứ nàng bày là Tử Thạch trận. Thạch trận không đơn giản mang hàn tính thuộc âm mà còn mang hỏa tính thuộc dương. Chỉ cần chùng ta phá trận khi nó đang mang tính hỏa là được thôi…

- Đó là lý do huynh có ý đợi qua giờ giờ ngọ…là muốn dùng sức nóng của mặt trời cho thạch trận hấp thu chuyển tử hàn tính sang hỏa tính ?

- Nàng nói thử xem ? Thương Vũ nhìn nàng mỉm cười. Nụ cười của hắn, làm Tử Linh ngơ ngẩn cả người.

- Huynh là tình đến dùng đầm nước này phá trận ? Nhưng dùng đến thủy phá hỏa trận huynh phải hội tụ hỏa về, chúng ta lấy gì tụ hỏa…..

- nàng nói xem…Hắn lại mỉm cười như không có việc gì lớn….

- Không được…quá nguy hiểm sẽ mất mạng….Tử Linh hiểu ra ý của hắn hoảng sợ kêu gào to nhưng đã không còn kịp, hắn đã đẩy nàng vào đầm nước. Còn bản thân thì áp sát thân mình vào tảng đá nóng đến phát bỏng ở phía cạnh đầm….Trận pháp khẽ xoay chuyển…chỉ thoáng chốc Thương Vũ bị những thạch trận kia nuốt gọn vào trận.

Tử Linh đứng đó trong bàng hoàng, lệ rơi đầy trên khuôn mặt nàng. Hắn vì sao chưa bàn kỹ với nàng đã tự ý hành động. Nói là cùng phá trận, thế nhưng vì sao chỉ một mình tự quyết. Nếu như…nếu như hắn không ra được khỏi đó… Nếu….Lệ bất giác lại tuôn rơi, không hắn nhất định sẽ không sao sẽ không có gì….hắn sẽ không chết….Chỉ một lúc sau thế trận bắt đầu xoay tròn. Tử Linh vừa hất nước trong đầm lên những phiếm đá trong thạch trận, vừa cố tìm kiếm hình bóng quen trong đám thạch nóng đang bốc khói kia. Đến khi phiếm đá cuối cùng bốc hơi rơi xuống mở ra trận pháp. Tử Linh cũng nhìn thấy Thương Vũ nằm bất động trên đất, quần áo cháy xém, thân thể bỏng nặng đến mức, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Hắn nằm trên đất hơi thở mong manh suy yếu, các vết bỏng kia còn bị nước đầm làm nhiễm bẩn, khiến chúng càng tệ hơn. Có vẻ như hắn đã bị vấy bẩn nước đầm ngay từ lúc đầu. Sở dĩ Tử Linh không thấy được, vì bị thạch trận che mắt nàng. Thế nên những vết bỏng bị nhiễm bẩn kia bắt đầu sưng lên, thật đáng sợ.

Nhìn thân thể đầy thương tích, cùng những vết bỏng của hắn….lệ nàng lại rơi…sao hắn lại ngu ngốc như vậy…vì sao lại đẩy mình vào nguy hiểm như thế….Nhưng nước mắt nàng rơi không chỉ vì đau lòng mà còn bởi vì vui mừng…Mừng vì hắn vẫn còn hơi thở cho dù mong manh, mừng vì hắn đã cố sống ra khỏi thạch trận cùng nàng.

Chương 5: Tiểu thư tướng quân phủ

Dù rất muốn trở lại miếu, nhưng Tử Linh không thể bỏ mặc Thương Vũ ở lại nơi này chờ chết. Nói cho cùng thì hắn cũng xem như cứu nàng ra khỏi trận. Tử Linh nàng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, thế nên dù biết sẽ đem phiền phức đến cho mình.

Thát Tử Linh cũng buộc hắn vào hai khúc cây khô, kéo về phía sau Tướng quân phủ. Dĩ nhiên không phải đi cửa sau mà đến đó, nói gì thì nói ở phủ tướng quân cửa sau cũng có lính gác. Nàng đường đường đi ra cửa chính dâng hương, nay sao có thể len lút trở về từ cửa sau. Sở dĩ kéo ra phía sau phủ tướng quân, vì ở đó có một cái lỗ chó, nơi mà nàng hay dùng để trốn ra phủ, học trộm trận pháp. Theo đường cũ nàng thuận lợi đưa hắn về phòng của mình. Vừa vào trong phòng Tử Linh gặp Tiểu Ngọc, chẳng biết nha đầu kia dùng cách gì mà có thể thoát khỏi mọi người trở về phủ an toàn.

Nhưng hiện nay nàng đâu còn tâm trạng mà nghĩ đến việc đó nữa. Hiện giờ điều nàng bận tâm chính là sinh mạng của hắn.

- Tiểu thư…sao cô về trễ vậy…cô làm em lo chết được . Người này…người này là ai…vì sao lại đem về đây…. ??Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình thì hớn hở chạy lại, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện ra một nam nhân lạ bị thương, được tiểu thư kéo về.

- Tiểu Ngọc…em có thể khoan hỏi, lại đây phụ ta kéo hắn vào trong phòng hay không…. ?Vừa mệt vừa bực mình Tử linh thở hổn hển trả lời nàng.

Hai chủ tớ cùng nhau kéo Thương Vũ vào phòng đặt hắn lên giường bên trong phòng. Căn phòng khá đơn giản nhưng gọn gàng, gian ngoài có một cái kệ dựa sát tường chứa dầy sách, một chiếc bàn nhỏ đặt thư áng, gian phía trong khá nhỏ, chỉ kê vừa chiếc giường.

- Đi mời đại phu…nhớ phải thật cẩn thận kẻo cha nương ta biết….Tử Linh quay sang phân phó Tiểu Ngọc.

- Tiểu thư….việc này…để nam nhân lại khuê phòng thanh danh sẽ bị hủy hoại….lão gia mà biết, sẽ giết nô tỳ mất….không thể được đâu….Tiểu Ngọc ở một bên kêu lên

- Ta không thể lo nhiều như thế…em đi nhanh lên…thương thế hắn rất nặng, trước mắt phải giữ được mạng cho hắn đã…những việc khác tính sau đi….

Một lúc sau lão quân y cũng được bí mật đưa đến, lão gạt mồ hôi trên trán sau khi chẩn bệnh :

- Tiểu thư, ta thực không có cách nào bảo đảm được mệnh cho hắn…chỉ có thể làm hết sức mình thôi….sống được hay không còn xem vào vận mệnh của hắn. nói rồi lão ngồi xuống băng bó vết thương cho kẻ trên giường viết ra một đơn thuốc rồi vội vã ra về.

Tại cổng sau của phủ tướng quân, lão quân y đang báo lại những gì lão biết cho một nam nhân đứng tuổi. Nam nhân kia chỉ khẽ gật đầu cho phép lão rời đi, rồi như một bóng ma, hắn lắc người một cái, xuất hiện trong phòng của Đại tiểu thư tướng quân phủ. Nhìn thanh niên nắm trên giường, đôi mày hắn khẽ nhíu lại.

- Là tiểu tử này ? Vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền trấn định lại. Lấy ra một lọ hộ mệnh đơn trân quý, nhét dược vào miệng tiểu tử kia. Sau khi xác định tên kia đã nuốt xuống, hắn mới lặng lẽ rời đi. Khi đến, khi đi không lưu lại dấu vết gì, cứ như hắn chưa từng xuất hiện trong căn phòng đó.

Mặt trời chiếu những ta nắng chói chang theo khe cửa sổ chui vào phòng. Trên chiếc giường nhỏ Thương Vũ lặng lẽ mở mắt. Hắn đưa mắt nhìn căn phòng xa lạ, lại nhìn xuống tiểu cô nương đang ngồi ngủ gục bên cạnh hắn.

Thực ra với hắn, thương tích kia không quá nghiêm trọng. Nhiều năm đi lại trên giang hồ, đối mặt với sinh tử là việc hắn thường xuyên gặp phải. Có những thời khác hắn đứng trước tử môn quan còn gần hơn so với hôm qua. Chiều qua dù nàng có bỏ mặc hắn lại cánh rừng đó, hắn vẫn không việc gì. Bởi hắn tự phong bế cơ thể lại để chữa thương nên hơi giống kẻ đang hấp hối.

Nàng dùng đôi tay nhỏ bé, kéo hắn từ trên núi về Tướng quân phủ có bao nhiêu vất vả, hắn đều biết cả. Hắn chỉ không thể cử động thân mình, nhưng ý thức hắn thì biết rõ hết thảy mọi thứ đang diễn ra. Tiểu cô nương kia gọi nàng là tiểu thư, thì ra nàng chính là con gái của tướng quân Trầm Thiên. Nhưng Trầm tướng quân có đến hai nhi nữ, nàng là Hiểu Nguyệt Phù hay Trầm Nhã Nhi. Thương Vũ đưa tay điểm huyệt ngủ Tử Linh rồi đưa mắt nhìn thuộc hạ đang quỳ gối phía dưới kia nhận mệnh của hắn.

- Trở về nói lại với phụ thân ta…hôn sự với nhà Trầm tướng quân ta sẽ không phản đối nữa

Kẻ kia chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi. Đến lúc này hắn mới đưa tay giải huyệt ngủ cho tiểu cô nương bên cạnh. Cựa mình một cái, nàng mơ màng mở mắt, thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng khiến nàng hết sức ngượng ngùng. Nàng cư nhiên ngủ quên, còn ngủ ngon lành trước mặt hắn, không biết nàng có ngáy hay không nữa….

- Ta…ta…không có ngáy chứ ? Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi hắn.

- Có, còn chảy nước miếng nữa….Thương vũ buồn cười nói, một tiểu thư tướng phủ như nàng quả là rất dễ thương.

- Ta…ta…mặt nàng đỏ lừ, hơi thở đứt quãng khó khăn,sắc mặt tái nhợt khiến Thương Vũ đang cười nhạo cũng sợ hãi.

- Nàng không sao chứ ? Hắn lo lắng cầm tay nàng lên bắt mạch. Mạch tượng suy yếu mỏng manh khiến hắn hoảng sợ.

- Là bệnh cũ…Nàng mỉm cười trấn an hắn… Viên thuốc giả bệnh chết tiệt này mỗi khi uống nó cơ thể nàng luôn trong tình trạng chỉ còn nửa cái mạng….

- Hôm qua còn khỏe như vậy…Hắn vừa nói vừa truyền chân khí sang người nàng khiến Nguyệt Phù cảm thấy dễ chịu hơn.

- Huynh vừa bị thương, lại hao tổn chân khí vì ta thật sự không hay đâu…căn bệnh này theo ta lâu rồi…thỉnh thoảng củng có đôi khi khỏe lai nhưng chỉ thỉnh thảng thôi…Nàng mỉm cười giải thích, mong rằng hắn sẽ tin vào giải thích này của nàng.

- Con là nữ tử chưa chồng mà sáng sớm ra lại ngồi trên cùng một chiếc giường với một nam nhân xa lạ mới thực sự là chuyện không hay đó. Vừa vào phòng Trầm Thiên nghiêm mặt nói tỏ ra hết sức tức giận
Chương 6: Ép Hôn.

Thương Vũ cúi xuống nhìn tình trạng quần áo hắn vì băng bó mà không chút chỉnh tề nào định mở miệng thì bị Trầm Thiên cướp lời. Lão không để hắn có cơ hội mỏ miệng giải thích gì.

- Không cần viện bất cứ lý do gì. Ngươi chỉ cần trả lời ta có phụ trách với nữ nhi nhà ta hay không thôi.

- Cha, hắn thật ra hắn….không phải do lỗi của hắn….Nguyệt Phù ở một bên lúng túng không biết phải nói gì, Nàng phải giả thích thế nào đây…nói rõ ra đồng nghĩa với bại lộ thân phận nàng….Nhưng không nói ra hắn sẽ bị Trầm Tướng quân, phụ thân hiện tại của thân phận này làm khó.

- Ồ vậy mọi việc đều do con gây ra sao ? Vậy cũng không sao, vậy con tốt hơn hết nên chuẩn bị im lặng mà lên kiệu hoa của mình thôi.

- Cha ép huynh ấy lấy con sao ? không thể được…huynh ấy không làm gì sai…Nguyệt Phù Hoảng sợ trợn tròn mắt nói. Nàng dù thế thân sống tại đây, có thể làm bộ quên thân phận thật của bản thân. Làm bộ sống thế Nguyệt Phù nhưng sao có thể gả thay nàng ấy….sau này phải đổi lại thì phải thế nào…

- Phu quân của con dĩ nhiên phải là hôn phu được hỉ phúc di hôn với con rồi. Ta có nói bắt hắn chịu trách nhiệm lấy con đâu ? Trần Thiên nhíu mày nhìn Nguyệt Phù thở hổn hển vì tức giận nói. Ngồi một bên nãy giờ Thương Vũ mới lên tiếng….

- Ta sẽ chịu trách nhiệm….Ta đã nghỉ lại trong phòng vị cô nương đây, nếu gả nàng cho hôn phu chỉ phúc vi hôn để họ biết việc này….sẽ có chuyện….Thương Vũ vội vàng lên tiếng ….

Dù hắn biết bản thân mình có hôn ước với Trầm gia, nhưng

hôn thê của hắn là ai trong hai vị tiểu thư của tướng phủ hắn lại không nắm rõ. Hắn chỉ lờ mờ biết được cả hai vị tiểu thư tướng phủ đều được định sẵn hôn ước. Lần này đến tướng phủ vốn định từ hôn, nhưng trên đường gặp phải nàng khiến hắn đổi ý. Hắn không rõ, nàng là đại tiểu thư Hiểu Nguyệt Phù hay nhị tiểu thư Trầm Nhã Nhi. Nếu hôn thê của hắn không phải là nàng mà là tỷ muội của nàng thì thật thảm.

Tử Linh giật mình, nàng không phải thích hắn rồi chứ ?Sao lại sợ hắn lấy Nguyệt Phù muội muội cơ chứ ? Nàng và hắn chỉ gặp nhau c

có một lần. À hai lần….mà cũng không hẳn hai lần…. Suốt đêm qua nàng đã thức cùng hắn suốt đêm. Vì hắn mà thay thuốc, vì hắn mà lo lắng.

Được rồi, nàng thừa nhận hắn có sức hấp dẫn lạ thường. Còn cứu nàng thoát khỏi trận pháp, lúc nãy còn vì nàng giả bệnh mà vận khí trợ mệnh cho nàng. Nàng là Người Thổ quốc, luôn sống thật với lòng mình. Nàng thừa nhận, nàng bị hắn mê hoặc mất rồi, dù chỉ vừa mới gặp hôm qua thôi. Thế nhưng nàng và hắn cũng có thể tính là cùng trải qua sinh tử, cùng chung hoạn nạn.

- Con…Tử Linh chưa kịp lên tiếng phản đối thì đã bị Trầm Thiên điểm hiệt câm cùng bất động.

- Giờ phút này con là kẻ không có quyền ý kiến nhất có biết hay không ? Lão trừng mắt nhìn biểu hiện không chút tình nguyện của nữ nhi, rồi quay sag tươi cười nói với Thương Vũ.

- Chàng trai trẻ, nếu cậu không phiền chúng ta tổ chức hôn sự luôn hôm nay cho khỏe, cậu thông cảm nhé, ta là kẻ không thích việc gì chưa nắm chắc.

- Việc này, như thế liệu có gấp quá chăng ? Hôn sự là việc trọng đại, nếu như gấp gáp thì sẽ không thể chuẩn bị chu đáo. Thương Vũ tỏ ra khá lúng túng, hắn dù không muốn nàng lấy kẻ khác, nhưng hắn còn nhiều việc phải lo với thân hận Ảnh vương mới nhận trên giang hồ chưa muốn vướng bận gia thất.

-Nếu ngươi không muốn cưới cũng không sao, ta có thể đổi lại gọi hôn phu của Nguyệt phù đến bàn với hắn cũng được. Vừa nói Trầm Thiên vừa bước vội ra cửa tỏ ý muốn đi. Hừm muốn trả giá với lão hả, không có cửa đâu nhóc.

- Không,ta lấy. Thương Vũ vội vàng ngăn ông lại, hắn đành thỏa hiệp với hôn sự gấp gáp này.

Trầm Thiên mỉm cười hài lòng bước ra khỏi phòng, để lại đôi trẻ còn trong trạng thái ngơ ngẩn vì quyết định quá ư là bất ngờ kia. Nguyệt Phù như kẻ lơ lửng trên mây, không thể tin vào sự thật đang điễn ra trước mắt. Chỉ trốn ra khỏi phủ một buổi chiều, chỉ cố sống cố chết cứu về một người. Thế mà nay kẻ nàng cứu lại biến thành Phu quân tương lai mà lát nữa đây nàng phải bái đường.

Thương Vũ nhìn vị hôn thê bất đắc dĩ, phải hắn thích nàng, cũng không coi là bị ép hôn. Nhưng hôn sự gấp gáp như vậy, khiến hắn có chút không yên lòng. Vương hiệu Ảnh vương kia hắn còn chưa ngồi vững, lấy nàng hắn liệu có đủ khả năng bảo vệ nàng khỏi những kẻ muốn truy sát hắn hay chăng? Hai người nhìn nhau, mỗi người có tâm tư riêng, thế nhưng cả hai cùng chung một mỗi lo lắng, hoang mang bởi hôn sự bất ngờ này.

Aki: chúc mọi người giáng sinh vui vẻ……..mai ta thi, đáng lẽ ra ta tình để thứ 6 thi xong sẽ post truyện cho các tình iu……nhưng mờ giáng sinh….coi như quà….

Đi kèm quà là thông báo có chút buồn: ta sẽ nghỉ post truyện 1 thời gian chừng hơn 2 tuần gì đó…. ……vì thi môn khó……nuốt…..

nên tình iu nào đang dõi theo truyện nhà ta đừng ném đá ta…. ……sau khi thi xong môn đó ta sẽ quay lại và sẽ tận lực bù lại cho các tình iu…. ……thế nên đừng ném đá ta mà tội nghịp….he….he….

Chương 7: Hôn Sự.

Như lời Trầm Thiên nói hỉ đường được dựng lên rất nhanh, cũng chẳng biết ông ta đã thông báo với phụ mẫu Thương Vũ lúc nào mà chỉ nội trong một canh giờ, kiệu hoa đã đến tướng quân phủ rước cả tân lang và tân nương về.

Khi hỷ sự diễn ra, toàn dân chúng Tại Sa Hà Trấn đều tỏ ra hết sức kinh ngạc. Dù việc hai vị tiểu thư nhà Trầm tướng quân có hôn phu, ai ai cũng biết. Thế nhưng họ chưa từng nghe nói đến hỷ sự này, có vẻ như hỷ sự này, chỉ được quyết định sau một đêm. Thế nhưng, dù hôn sự đột ngột, gấp gáp, vẫn rất náo nhiệt, và không kém phần long trọng. Sáng Tướng phủ treo đèn lồng đỏ, trưa sính lễ được nhà trai đưa đến, chiều quan khách tề tựu chúc mùng Trầm tướng gả con, kiệu hoa cũng đến cửa rước tân nương về phủ. Mọi việc diễn ra cứ như là đã được chuẩn bị rất kỹ từ trước, chẳng giống một hôn sự vừa được quyết định trong thoáng chốc một chút nào.Nhưng buồn cười nhất chính là, tân nương tử bị phụ thân nàng trói lại, ném lên kiệu hoa. Thậm chí, Trầm tướng quân còn đích thân áp giải nàng đến tận lễ đường bên nhà trai.

Suốt dọc đường đi Nguyệt Phù giở mọi thủ đoạn để hòng được mở trói. nhưng nói thế nào Trần Thiên vẫn không chút bận lòng.

Đoàn rước dâu cùng nhau ngồi nghỉ ngơi tại một bóng cái cây to nơi ven đường một cách mệt mỏi, Nguyệt Phù nhìn Trầm Thiên nhăn mặt mếu máo than:

- Phụ thân người thật độc ác, ôi con cảm thấy khó thở quá, nới giây trói ra giúp con dễ thở một chút đi. Cơ thể con yếu thế này, lại mang bệnh sao có thể chạy được.Nguyệt Phù làm bộ thều thào như người sắp chết.

Nàng đã uống tục thiên mệnh hiện giờ thân thể nàng thực sự yếu ớt. Vì Trầm Thiên rất rành y thuật, trước mặt hắn nàng không thể không uống thuốc giả bệnh. Nhưng nàng đã chuẩn bị thuốc giải ở đây, chỉ cần hắn mở trói nàng sẽ lén uống thuốc giải rồi bỏ chạy.

- Nhạc Phụ… Thương Vũ nhìn Trầm Thiên nhỏ giọng xin thay cho Nguyệt Phù. Thấy nàng bị bệnh cũ hành hạ,lại bị trói thế kia khiến hắn đau lòng.

- Thôi được…Trầm Thiên thở dài bước đến gần bên Nguyệt Phù đưa tay tháo sợi dây trói. Nguyệt Phù hí hửng trong lòng mà không hề nhận ra, trong không khí có một hương thơm thoang thoảng mà dịu nhẹ, đang ngấm dần vào thân thể nàng.

Ngay khi vừa được cởi trói, nàng lén nuốt viên giải dược chuẩn bị sẵn từ tay áo. Khi nàng cảm thấy sức lực trở lại, thì cơ thể đột nhiên trở nên đông cứng, không thể cử động được.

-Là Băng Hương….phụ thân người có cần phải hạ băng hương lên con hay không…thật là quá đáng !! Tử Linh tức giận kêu lên, nàng biết Trầm Thiên có thể đoán trước tương lai, nhưng cũng không cần dùng Thấu Tâm Thuật đối phó với nàng chứ.

- Phù Nhi, con tức giận gì chứ….con không phải than cơ thể yếu ớt, khó chịu sao….. Băng Hương này sẽ khiến con giảm tải mọi hoạt động, sẽ không cần tốn sức nữa, càng tốt hơn cho cơ thể mà thôi. Hừm muốn trốn sao, đâu có dễ như vậy, nếu để con bé trốn trước mắt mình, danh tiếng kia của hắn hẳn là đem vứt luôn cho rồi.

Đi hết nửa ngày, cuối cùng đoàn rước dâu cũng đến Diêm la cốc. Diêm la cốc nằm sát đáy vực diêm la, nhìn thoáng qua chỉ là một cánh rừng rậm âm u, nhưng thật ra bên trong lại có một tòa thành kiên cố. Nơi này lúc trước chính là nơi ông ngoại hắn ẩn thân trốn khỏi truy bắt của triều đình. Phụ Thân hắn rất ghét nơi này, ông nói ông suýt chút nữa đánh mất mẫu thân hắn ở đây, nên Diêm cốc của hắn khiến ông không thích chút nào.

Bên cạnh cốc còn có trận pháp hoa đào, nơi ở lúc trước của Yên Phi, thê tử yêu của thúc phụ hắn, cũng chính là hoàng đế Triệu quốc này. Cũng may ông ta tìm được thê tử, nếu không e rằng ngai vị kia lại bắt hắn thừa kế, thế thì thật không ổn chút nào.

Nhạc phụ này của hắn quá giỏi đi thôi, ông ta thực sự đã khiến phụ mẫu hắn đến Diêm cốc chủ trì cho hôn sự này. Từ ngày Thương Vũ rời bỏ ngôi vị tiểu vương gia, lưu lạc giang hồ rồi tự lập lên Diêm La Cốc, phụ mẫu hắn luôn phản đối. Thế nên dù hắn có dùng cách gì mời họ ghé Diêm cốc, họ cũng chẳng thèm ngó đến một lần. Thế mà nay không những đến cốc, phụ mẫu hắn còn thực sự lấy quyền trưởng bối, chuẩn bị hỷ sự long trọng đón đôi tân nhân.

Cả đường rước dâu Nguyệt Phù đều lớn tiếng phản đối hôn sự này. Nhưng sau đó chẳng biết Trầm Thiên nói gì với nàng khiến Nguyệt Phù ngoan ngoãn cùng Thương Vũ bái đường thành thân.

Ngồi Trong Hỷ Phòng, Nguyệt Phù trầm tư suy nghĩ. Trầm Thiên nói với nàng sẽ cho nàng quyển sách dạy bày và phá trận làm của hồi môn nếu nàng chịu bái đường. Ông còn nói nơi này là Diêm La cốc, vậy phu quân nàng chính là Nha Vô Ảnh nổi danh trên giang hồ là kẻ có ngàn khuôn mặt.

Nàng còn nghe nói hắn cũng chính là cao thủ bày trận. Nàng không muốn dùng thân phận biểu muội gả cho hắn, bởi nàng không muốn rõ ràng là phu quân của nàng nhưng lại mang danh nghĩa biểu muội. Nếu sau này phải đổi lại thân phận thì phải thế nào. Nhưng của hồi môn kia quả nhiên hấp dẫn, thôi thì cứ lấy được sách, sao chép lại nó rồi nghĩ cách giải quyết rắc rối này sau vậy.

Chương 8: Hôn Sự(2)

Hỷ Phòng được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, các khung cửa toàn bộ được sơn màu đỏ, chữ Hỷ vàng kim tinh tế dán trên các khung cửa một cách cẩn thận, khiến căn phòng nhìn hết sức bắt mắt. Ánh sáng từ đôi nến long phụng tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ khiến người ta vô cùng thoải mái. Trong gian phòng có một bộ bàn ghế, trên bàn là hai chung rượu gia bôi của tân lang và tân nương. Tân nương ngồi gật gù trên Giường hỷ, thỉnh thoảng giật mình mở mắt vì bị nha hoàn bồi giá Tiểu Ngọc khẽ gọi. Cả một ngày dài mệt mỏi Tử Linh chẳng biết mình đã thiếp đi từ khi nào. Khi nàng mở mắt cũng là lúc Thương Vũ đang nhẹ nhàng tháo mũ phượng nặng trịch trên đầu nàng khiến Tử Linh bị giật mình một chút. Chẳng biết hắn vào phòng từ lúc nào, chẳng thấy tiểu Ngọc đâu nữa . Trong Hỷ Phòng hiện giờ chỉ còn lại Tử Linh đang và Thương Vũ. Thấy nàng mơ màng mở mắt, hắn nhẹ nhàng cười nói :

- Nàng cứ ngủ tiếp đi, hẳn là nàng mệt lắm rồi, đi một quãng đường xa như vậy kia mà…Hắn dịu dàng kéo chăn đắp cho tiểu nương tử đáng yêu của mình, sau khi trút bỏ hỷ phục nặng nề hắn cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, sợ hành động của mình khiến nàng hoảng sợ. Tử Linh đang trong mơ màng vội vàng ngồi bật dậy kêu to :

- Hôn sự….chúng ta còn chưa xong mà….

-Sao ? Thương Vũ có chút buồn cười,tiểu nương tử của hắn, nàng không phải là mớ ngủ chứ ?

- Còn phải uống rượu giao bôi…còn…cò phải động phòng….Mặt Tử Linh ửng đỏ khi nàng nói đến động phòng.

Cả buổi tối nay, khi Tử Linh một mình ngồi trong hỷ phòng, nàng đã nghĩ rất kỹ. Nàng thích hắn, rất rất thích hắn, nhưng dù nàng có thực sự cùng bái đường, hắn vẫn là phu quân của biểu muội Nguyệt Phù. Chỉ có cùng hắn thực sự có vợ chồng chi thân, hắn mới xác thực là phu quân của nàng. Khi hắn đã là phu quân của nàng rồi, thì việc phải làm còn lại chính là đi tìm biểu muội, bắt muội ấy viết giấy hưu phu. Sau khi hắn bị thê tử hưu, thì nàng sẽ tóm lấy hắn, bắt hắn chịu trách nhiệm cùng nàng.

Nghĩ ra liền thực hiện, Thát Tử Linh phóng vèo đến cái bàn.Cầm hai ly rượu giao bôi trên bàn, nàng đưa một ly cho Thương Vũ, nàng cùng hắn hoàn thành nốt nghi lễ cuối cùng của hôn sự. Sau khi cùng hắn uống xong rượu giao bôi, Tử Linh bước đến bên Thương Vũ, bàn tay nhỏ bé khẽ run, nàng chẳng qua chỉ nghe nói, chứ thật ra chẳng có chút kinh nghiệm nào cho chuyện này.

Nhìn bàn tay run run của tiểu thê tử đang luống cuống chẳng biết tiếp theo nên làm gì khiến Thương Vũ có chút buồn cười.

- Chàng chính là Nha Vô Ảnh Ảnh vương mà giang hồ hay đồn đại ? Tử Linh vừa tìm cánh tháo thắt lưng trên y phục hắn vừa hỏi. Thương Vũ cũng khá kinh ngạc vì hành vi lớn mật này của nàng. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một độ cong khó nhận ra, nàng quả nhiên rất thú vị. Hắn không làm gì khác, chỉ bất động ngồi đó, chờ xem hành động tiếp theo của nàng.

- Phải….Đó chẳng qua chỉ là bạn bè trên giang hồ có chút nể nang thôi , nương tử sao lại hỏi việc này ? Nàng có bất mãn gì với danh hiệu đó của vi phu sao ? Hắn có chút buồn cười hỏi.

- Cũng không phải bất mãn gì, chỉ là muốn hỏi chàng, chàng đi lại trên giang hồ nhiều chắc là biết cách động phòng chứ…ta..ta…chỉ ở trong nhà…mấy việc này chỉ nghe nương nói qua có một lần…việc này đáng ra chàng phải là người chủ động, ở đâu ra cái kiểu bất động thế kia …Tử Linh Tức giận đến mức luống cuống cả lên, nàng tháo mãi không được dây lưng của hắn chỉ muốn cắt luôn nó ra cho khỏe.

- Ha..ha…Vi Phu dù đi lại trên giang hồ đã lâu nhưng cưới vợ là lần đầu, làm thế nào mà biết động phòng thế nào được….Thấy nàng lập cập tay chân đến mức đang yêu Thương Vũ có chút buồn cười.

- Vậy ….đông cung đồ chắc là chàng có thứ đó chứ ? Nàng đỏ mặt hỏi…không biết có thể học, nàng cũng không biết, hắn cũng không biết thế thì phải cùng nhau học hỏi rồi.

- Cái này….Thương Vũ quay sang, nhìn ra phía cửa, chỉ một lúc nơi đó xuất hiện một bóng người.

- Ảo Ngươi tìm về đây 1 cuốn đi…

- Dạ….Rất nhanh bóng đen phía ngoài cửa vụt biến mất, chỉ một lát sau hắn quay trở lại với thứ chủ nhân yêu cầu.

Thế là trong tân phòng xuất hiện một cảnh tượng xưa nay chưa hề có, tân lang cùng tân nương ngồi nghiên cứu xem động phòng như thế nào, chuyện này mà đồn ra ngoài không biết giang hồ sẽ nghĩ sao về Ảnh vương, Nha Vô Ảnh… Người ở ngoài thỉnh thoảng nghe được những tiếng cười ngượng nghịu, những tiếng tranh cãi lắp bắp hết sức đáng yêu của họ… Đêm càng về khuya, vầng trăng cũng xấu hổ núp vào đám mây khi nghe thấy những âm thanh từ trong tân phòng vọng ra…

Chương 9: Thê Tử Bỏ Trốn

Ngoài trời vẫn còn nhập nhèm tối, không khí yên ắng đến mức tiếng côn trùng kêu rả rít ngài hè cũng có thể nghe rất rõ.Tử Linh ngồi trước giường, ngắm kỹ khuôn mặt đang say ngủ của Vũ Tường. Mọi chuyện diễn ra cứ như trong mơ ấy. Nàng thực sự đã cùng hắn bái đường, còn thật sự trở thành thê tử của hắn. Nàng không nằm mơ, nàng thực sự đã gả cho Ảnh Vương mà nàng thường hay ngưỡng mộ. Nàng không muốn hôn sự này chỉ là một giấc mộng, nàng muốn nắm lấy nó, muốn hắn thực sự làm phu quân của nàng. Mà muốn làm được điều đó, trước tiên nàng phải tìm biểu muội, bắt muội ấy viết thư hưu phu sau đó mới đổi lại thân phận với muội ấy. Chuyến này không lấy được hưu thư nàng sẽ không quay về.

Từ Linh cầm chắc tay nải trong tay bước từng bước ra cửa, nàng lưu luyến ngoái lại nhìn Vũ Tường trên giường trằn trọc khổ sở. Hắn đã trúng phải Băng Hương do nàng hạ nhưng Thống khổ kia vẫn hiện trên khuôn mặt hắn, hẳn là hắn đang gặp ác mộng khủng khiếp. Nàng rất muốn chạy đến dỗ dành hắn, nhưng nếu không đi nhanh, sẽ không đủ thời gian để nàng rời Diêm La Cốc, đên lúc đó muốn đi, e rằng không dễ chút nào.

Bước ra khỏi cửa, nhìn trên một nhánh cây gần hỷ phòng, Tử Linh nhìn Thấy Ảo, thuộc hạ của Vũ Tường, Hắn ta trừng mắt giận dữ nhìn nàng. Hắn đã ở đây suốt sao ? Vậy….vậy đêm động phòng của nàng, chẳng phải hắn đều biết cả sao ? Tử Linh đỏ mặt xấu hổ cố đi nhanh hơn, trốn khỏi đôi mắt tức giận như muốn bắn ra lửa kia của Ảo.

Trong Hỷ Phòng, Thương Vũ cố vùng vẫy thoát khỏi Dược lực của Băng Hương. Thấy Tiểu thê tử rời đi trước mắt, nhưng bản thân thậm chí còn không thể động, khiến hắn giận dữ vô cùng.

Sau khi Tử Linh rời khỏi Diêm La cốc, một canh giờ sau Băng Hương mới được giải.Thương Vũ giận dữ nhìn Ảo quỳ phía dưới vì tất trách. Hắn thân làm Hộ vệ mà lại rơi vào tình trạng không thể kiểm soát được sự việc diễn ra.

- Khởi động Đào Trận dười chân cốc….Không vây được thiếu phu nhân trong Đào Hoa trận ngươi biết hậu quả thế nào chứ ? Hắn hằn giọng phân phó, tức giận này hắn thực sự nuốt không trôi mà….

- Rõ. Ảo rất nhanh cũng biến mất tăm, đuổi theo Thiếu phu nhân dưới chân cốc, nếu hắn bỏ lỡ cơ hội lần này, cơ hội chuộc lỗi sẽ không đến nữa.

Dưới chân cốc Diêm La, Trong một rừng đào xinh đẹp mà hữu tình, Tử Linh gạt mồ hôi trên trán. Hiện giờ cảnh sắc có đẹp đến thế nào, có thơ mộng ra sao nàng cũng không còn tâm trạng mà nhận ra điều đó, bởi nàng biết, đào hoa trận vừa được khởi động. Nhìn qua rừng đào khi vừa bước vào, nàng liền biết nó là một trận ngũ hành. Cứ tưởng sẽ an toàn rời khỏi, ai ngờ Trận pháp lại được khởi động ngay khi nàng chỉ còn thiếu một bước chân nữa là ra khỏi rừng đào này.

Đào hoa trận không hề mang tính âm hay dương mà nó thuộc cả hai thái cực, không thể giải bằng thuyết âm dương. Ngồi xuống một gốc cây đào to nhất, Tử Linh mở cuốn sách Trầm Thiên cho nàng ra tìm hiểu về Đào Hoa Trận. Sao hắn không bày Thạch trận ở đây có phải tốt hơn không mà lại là Đào trận kia chứ, dù sao Tử Thạch trận nàng cũng đã từng phá trận.

” Đào Hoa trận là trận pháp vây khốn, không có tính công kích, chỉ dùng để giữ chân kẻ địch. Kẻ bị Đào hoa trận vây khốn sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là không thể chạy thoát khỏi trận nếu không tìm ra cốt lộ trong trận pháp…. Về Cốt Lộ, có 339 loại cốt lộ cho từng loại Trận Đào hoa…Cốt Lộ sẽ xoay chuyển theo Phong, Vân, cốt khí của cây hoa Đào” Vậy theo những gì sách ghi chép, chẳng phải nàng sẽ không thể phá trận nếu không biết hắn dùng Cốt lộ nào cho trận pháp này sao ? Tử Linh bực mình đóng sách lại, ngửa mặt lên trời quát to :

- Nha Thương Vũ….chàng thật là xảo quyệt….

- Ồ cám ơn nương tử đã quá khen….Vi phu quả thật không dám nhận…. Thương Vũ buồn cười bước đến, khuôn mặt hắn vẫn đượm ý cười. Nàng muốn đấu với hắn sao ? vẫn còn phải học nhiều lắm.

- Chàng….ta chẳng qua chỉ muốn xuống núi ngắm phong cảnh nơi này…chàng có cần vây ta vào trận hay không ? Thấy phu quân, Tử Linh lập tức đổi giọng, chuyển sang nũng nịu nói.

- Nương tử quả nhiên là người yêu phong cảnh đẹp.Nàng thậm chí còn sợ vi phu làm mất nhã hứng ngắm cảnh,còn hạ cả Băng Hương với vi phu khiến vi phu mất nửa ngày mói tim ra nàng.

- Tướng công sao ta có thể để chàng nhọc lòng vì ta mà hao tổn sức lực hộ tống ta đi ngắm cảnh kia chứ, chàng còn chưa khỏe hẳn sau lần phá Tử Thạch trận… ta chỉ cảm thấy nên để chàng lại nghỉ ngơi thêm một lát. Chẳng phải chàng cũng đến rồi hay sao ? Tử Linh mỉm cười nói, thật hay chỉ cần hắn dẫn nàng ra khỏi trận nàng sẽ nhớ rõ Cốt lộ này, lo gì lần sau không thể đi được kia chứ…

- Ồ vậy ra vi phu đã hiểu lầm nương tử sao, thật là có lỗi quá, được rồi, nếu nàng muốn ngắm khung cảnh đẹp nhất của Diêm La cốc, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm Diệp Linh lung, ta đảm bảo với nàng đó sẽ là thứ đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy.

- Là Diệp Lung Linh thứ tạo ra Diệp Lang Tâm sao…ta không đi….phu quân à…thiếp sai rồi…lần sau thiếp không dám nữa….hu..hu…Thát Tử Linh hoảng sợ gào to, Tử Linh từng nghe nói, Diệp Lung Linh là loại độc dược vô cùng nghi hiểm, nàng chỉ muốn bỏ trốn thôi. Không nghiêm trọng đến mức phải đi trình diện diêm vương chứ …..

Chương 10: Diệp Lung Linh.

Ngay phía dưới rừng Hoa Đào có một căn hầm nhỏ, cuối đường hấm dẫn đến một thung lũng. Trong Thung lũng tràn ngập những ánh sáng lung linh huyền ảo giống như một bầu trời đầy sao ở ngay trước mắt.Tử Linh say mê ngắm khung cảnh trước mắt, những đốm sáng lập lòe như ngàn ngôi sao nhỏ.

- Đẹp quá….chúng là đom đóm sao ? Tử Linh vừa hỏi vừa đưa tay ra khẽ chạm vào một con đang bay đến gần.

- Phải, ta nuôi chúng bằng Hoa Tử Diệp nên bọn chúng chính là Diệp Lung Linh mà giang hồ hay đồn thổi. Thương Vũ thản nhiên trả lời nàng, câu trả lời của hắn khiến bàn tay đang giơ ra bắt lấy sinh vật xinh đẹp kia bỗng khựng lại.

- Ta xem đủ rồi…chúng ta đi thôi…Nàng kéo kéo ống tay áo hắn, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

- Không vội, cửa động này được thiết kế theo trận pháp Tử Thạch trận ngoài kia, nên khi trận xoay chuyển chúng ta mới đi được. Hắn nói một cách bình thản không nghe ra vui buồn hờn giận trong lời nói….

- Tử Thạch Trận…sao lần trước tiếp không nhìn ra…. Nếu nàng không lầm thì lần trước vào rừng đào này chỉ là một Đào Hoa trận hết sức đơn thuần thôi kia mà. Từ lúc nào mọc thêm ra một Tử Thạch trận nữa thế kia.

- Dĩ nhiên nàng không thể nhận ra vì ta đã phong ấn Thạch trận ấy, nếu Thạch trận dược phong ấn thì rừng đào chỉ còn mỗi Đào Hoa trận thôi. Thương Vũ mỉm cười nói, hắn chẳng qua chỉ muốn giữ chân nàng, sao có thể nỡ đưa nàng vào nguy khốn.

- Trận lồng trận là rất khó…chàng có thể làm được sao ? thật là giỏi quá…. chắc phá trận không dễ dàng chút nào….Đến phá đào Hoa trận thiếp còn không là được vậy đừng mong phá được hai trận pháp lồng nhau này rồi….Tử Linh thở dài với giọng điệu thất vọng vô cùng nói.

- Nếu nàng thích, ta có thể dạy nàng phá trận….Thương Vũ mỉm cười an ủi. Nhìn vẻ thất vọng kia của nàng khiến hắn có chút không đành lòng. Dù biết rõ mục đích nàng muốn học phá trận, khôn

Thông Tin
Lượt Xem : 2565
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN