-->
Chương 1: Chương 1
Chương 1
“Cần tuyển học sinh vừa làm vừa học.
Tháng nghỉ bốn ngày, lương tám mươi tệ.
Kí tên: Bạch tiểu thư.”
Khi hắn nhìn thấy tờ giấy tuyển người màu hồng kia, đã là hai giờ sáng. Tờ giấy hồng dán ở trên cây lớn, đằng sau cây là ngôi nhà có chiếc cửa cuốn đã sớm kéo xuống, nhưng bên trong cửa tiệm cà phê vẫn sáng đèn. Trên thực tế, không chỉ sáng đèn, còn có mùi cà phê với đồ ăn.
Tuy rằng hắn biết hiện tại là nửa đêm, nhưng hắn thật sự là chết đói, thời tiết lại lạnh như đòi mạng, cho nên hắn căn bản không hề lo lắng, tay ngay lập tức bấm trực tiếp chuông cửa tiệm. Tiếng chuông không thể nào chói tai hơn, xuyên thấu qua khung kính thủy tinh cùng lớp cửa sắt đi vào bên trong, hắn vẫn không buông tay, làm cho chiếc chuông kia vẫn tiếp tục diễn tấu. Sau nhiều lần, tiếng bước chân truyền đến, cửa sổ rốt cuộc cũng đã có người mở ra.
Hắn nheo nheo đôi mắt nhìn. “Bạch tiểu thư?”
“Chuyện gì?” Thanh âm của nàng thật êm tai, không phải là mềm mại, nhưng thập phần dễ nghe.
“Tôi đến xin việc làm.” Hắn giơ tờ giấy tuyển người trong tay.
Hắn nhìn ra được nàng sửng sốt một chút, đôi mắt kia nhìn vào tờ giấy màu hồng, chớp chớp, rồi mới chậm rãi nâng ánh mắt lên, trừng hắn.
“Hiện tại là hai giờ sáng.” Nàng nói.
“Tôi biết.” Hắn kéo kéo khóe miệng.
“Đã khuya.” Lúc này nàng nói chậm như giải thích, chỉ sợ hắn không hiểu được.
“Tôi hiểu được.” Hắn cười khổ.
Thấy hắn vẫn đứng ở tại chỗ, không có ý định từ bỏ, đôi mắt kia lại nheo lần nữa, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Một đôi giầy vải, một cái quần bò màu trắng, cùng một cái áo phông màu trắng, tầm mắt của nàng nhìn lên đến yết hầu, rồi mới tạm dừng ở bộ râu của hắn.
“Tôi muốn tìm học sinh muốn tìm việc làm” Nàng một lần nữa lại nhìn vào mắt hắn.
“Có phải cô cần một người… nhân viên cửa hàng…” Răng hắn đánh cầm cập vào nhau, tuy rằng không nghĩ mình có vẻ thật vô dụng, nhưng chiếc áo ngắn tay thật sự không ngăn cản được những cơn gió lạnh.
“Bên ngoài rất lạnh, chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện không?” Hắn cắn răng chịu đựng cơn lạnh, cố gắng tươi cười hỏi.
Hôm nay xác thực rất lạnh, trên thực tế tin tức tuyên bố nhiệt độ sẽ còn thấp hơn, nàng hoài nghi người này đầu có vấn đề, mới có thể vào nửa đêm ăn mặc như vậy chạy ra đường, cho dù hắn có một thân cơ bắp, loại hành vi này vẫn là của một người điên, hoặc… kẻ lang thang? Có điều nàng hoài nghi hắn – kẻ lang thang này có thân hình cơ bắp. Tầm mắt chỉ nhìn vào chiếc áo ngắn tay trên người hắn, nàng nghĩ “đừng để ý tới hắn”, nhưng trên cánh tay hắn lại có chỗ nổi da gà, làm cho nàng không thể không nhớ tới tin tức lần trước có người chết vì bị lạnh.
Hắn lại run lên vì lạnh, tiếp theo lại là âm thanh từ bụng hắn. Nàng không thể sai khi nhận thức đó là cái gì, nàng một lần nữa giương mắt, khuôn mặt thoạt nhìn vạn phần vô tội.
“Thật có lỗi, bữa tối tôi còn chưa ăn”
Như là muốn chứng minh hắn đáng thương, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên. Âm thanh lớn nha. Cặp mắt kia lại trừng lớn hơn nữa, hắn tự giễu kéo kéo khóe miệng. Nàng lại lần nữa nhìn vào mắt hắn, hắn đoán nàng đang suy nghĩ cái gì. Gió lạnh lại đứng ngay đầu đường, cửa sổ đóng lại một tiếng, cặp mắt xinh đẹp kia cũng biến mất sau cánh cửa. Quả nhiên là chuyện không dễ dàng như vậy.
Vô lực cười hai tiếng, hắn vò vò tóc, đang muốn xoay người đi tìm một một nơi khác có được chỗ ăn chỗ ngủ, thì đột nhiên lại vang lên tiếng của chiếc cửa cuốn, theo đó là tiếng cửa được cuốn lên hoàn toàn. Cửa mở. Hắn sửng sốt.
Cô gái, đi đôi giầy xăng đan, mặc quần bò, cùng áo lông màu trắng rộng thùng thình, tóc dài buộc đơn giản lại đằng sau, khuôn mặt trong sáng thuần khiết không trang điểm, vẫn là cặp mắt xinh đẹp kia, xinh đẹp mà cảnh giác. Nàng đứng bên cạnh hảo nhỏ, chỉ cao tới ngực hắn mà thôi. Hắn cổ họng căng thẳng, đột nhiên xuất hiện ý muốn bảo vệ mãnh liệt.
“Trời, sao nàng dám mở cửa?” Tuy rằng biết không có đạo lý, hắn vẫn cảm thấy tức giận.
“Tất cả đều là dùng chung” Nàng nhìn hắn nói.
Cố gắng áp chế mâu thuẫn mang tên tức giận kia trong lòng, hắn muốn bật thốt lên tiếng nhưng lại sợ nguy hại đến chính mình, chỉ gật đầu rất nhanh.
Nàng nhất định là điên rồi. Trừng cái người đàn ông khôi ngô lại cao lớn, trong lòng Bạch Vân không khỏi nghi ngờ lý trí của mình rốt cuộc chạy đi đâu. Thiếu cánh cửa cuốn ngăn trở, hắn xem ra càng dễ uy hiếp hơn. Tuy rằng cảnh sát vẫn thường xuyên tuần tra lúc hai giờ sáng, tuy rằng ánh mắt hắn lại càng trong suốt như vô hại, nhưng nàng làm vậy vẫn là rất không sáng suốt, có lẽ nàng không nên mở cửa, người đàn ông này chỉ cần tát một cái là đánh bay nàng! Nàng sai nàng sai…
Trời ạ, hắn thật là đói bụng. Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, nàng chợt nghe thấy chính mình nói câu: “Vào đi.” Đáng chết, một ngày nào đó nàng sẽ vì xen vào chuyện của người khác mà bỏ mạng.
Hơi nhíu đôi mày thanh tú, nàng nhếch môi, âm thầm thở dài trong lòng, nhận mệnh xoay người đi vào. Hắn khom người theo vào, mở cánh cửa ra, lập tức ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm với bánh ngọt, cảm giác đói khát trong hắn trỗi dậy ngay. Cô gái kia tiến đến quầy, bên trong đặt các loại bánh ngọt, thật sự là đẹp, đặc biệt là khi bây giờ hắn có thể nuốt được cả voi.
“Ăn đi.” Nàng đưa cho hắn một cái dĩa.
Thấy hắn trừng mắt nhìn bánh ngọt, một dáng vẻ miệng sắp chảy nước miếng, nàng thật sự có điểm không nhìn được.
Hắn nhướng mày, có chút kinh ngạc. Nàng cười nhẹ, “Dù sao cũng là làm thử.”
“Cảm ơn” Miệng hắn bất giác giơ lên, tiếp nhận dĩa từ người mà hắn xem là bé bỏng kia, không chút khách khí mà đến bàn gần nhất để tiến công.
Giúp hắn pha cốc cà phê, nàng hai tay khoanh trước ngực nhìn người ăn như hổ đói, nghi ngờ hắn không chỉ chưa ăn một bữa cơm.
Nâng cà phê uống một ngụm, hắn có vẻ có chút kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái. Cà phê này… uống rất ngon.
“Tôi phải làm gì? Nếu có thể tôi muốn được phân việc làm.” Tốt xấu gì hắn cũng lấy lý do này lừa gạt ăn ngủ, trong lòng đắc ý mở miệng.
Nàng đột nhiên đứng lên như là nghĩ rằng hắn thật sự muốn làm công việc này, cho nên hơi hơi sửng sốt một chút, rồi mới có phản ứng lại, chần chừ nhìn hắn nói: “Cái gì cũng có, quét rác, làm đồ ăn, nấu cà phê, lau đồ thủy tinh, rửa chén linh tinh.”
Hắn cho một miếng bánh ngọt sô cô la vào miệng, hai mắt cảm thấy hứng thú nhìn nàng, “Còn thời gian làm việc.”
Nàng nhíu đôi mày thanh tú, lặp lại lời nói trước, “Tôi là tìm học sinh có thể vừa học vừa làm”.
Như vậy là cô gái này không có ý dùng đến hắn, làm khơi mào thói hư tật xấu ngoan cố của hắn, không khỏi bắt đầu thuyết phục nàng: “Cái cô cần là người có thể hỗ trợ.” Hắn cầm tờ giấy hồng được dán ở ngoài, quơ quơ nói: “Tháng nghỉ bốn ngày, lương tám mươi tệ.”
“Anh sẽ không làm công việc này.”
“Cô không phải là tôi.” Hắn buông tờ giấy hồng, nhanh chóng giải quyết một cái bánh ngọt khác.
Nàng mím môi, trầm mặc nhìn hắn một hồi lâu. Hắn nói cũng đúng, nàng không phải hắn, không ai quy định một người đàn ông không thể tìm đến cửa hàng nhỏ làm loại công tác chạy vặt này.
“Huống chi, tôi thấy cô cần không chỉ là học sinh cần việc, mà còn cần người sửa chữa điện nước.”
Bạch Vân nhướng mày, “Có ý gì?”
Hắn dùng dĩa ăn chỉa chỉa vào vòi nước vẫn đang thong thả chảy từng giọt một, lại chỉa chỉa trần nhà nơi có bóng đèn chập chờn, cuối cùng dĩa trên tay hắn chỉa chỉa sàn nhà đã tróc ra.
“Cô khỏi phải nói, tôi sẽ làm.” Hắn nhìn nàng nói, hai mắt trong suốt sáng ngời.
Đau đầu nhìn hắn nhất nhất vạch ra vấn đề, nàng không khỏi lại nhíu mày. Đúng vậy, nàng thật sự tìm học sinh làm thêm việc đã ba tháng, nàng xem tám chín mười phần cũng là nữ, không cần nói thì cô gái trẻ cùng làm được việc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng không giải quyết được vấn đề phiền toái, cho dù thay đổi một chàng trai, nàng nghi ngờ hiện tại chàng trai trẻ còn không hiểu biết bằng các cô gái.Huống hồ hắn cố chấp ngoài ý muốn, cũng làm cho nàng nhớ tới một sự kiện khác, hiện tại kinh tế đình trệ, có lẽ hắn thật cần có công việc này. Không nói đến… Liếc mắt đã thấy hẳn là dùng được… Nếu là hắn, có thể tiết kiệm được không ít chi phí sửa chữa. Nha, ông trời, không phải lo lắng cho nàng mà để tên râu xồm này đến đây đi.
“Anh là thợ mộc?” Nàng nghe thấy chính mình mở miệng, muốn cắn đầu lưỡi.
“Có học qua.” Hắn tác động đến khóe miệng.
“Tiền lương ở đây không nhiều.” Trời ạ, tình huống không khống chế được, nàng hiểu được, nhưng không cách nào ngăn cản.
“Tôi chỉ cần có ăn là được” Hắn vừa nói vừa nhét vào miệng một mẩu dâu tây.
“Trong cửa hàng không được lười biếng.”
“Yên tâm.”
“Thời gian đi làm không được uống rượu.”
“Không thành vấn đề.”
“Còn có…”
Hắn chờ. Nàng thử tìm ra lý do khác để làm hắn mất đi ý định, lại chỉ có thể trừng mắt nhìn đôi mắt như vô tội kia.
Leng keng leng keng – Chuông cửa đột nhiên vang lên, có người đẩy cửa vào. Bạch Vân quay đầu, thấy cảnh sát đi đến.
“Tôi thấy đèn nhà cô vẫn còn sáng.” Cảnh sát Lâm cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ ngồi ở quầy bar, sau đó mới nhìn Bạch Vân hỏi: “Hẳn là không có việc gì chứ?”
Bạch Vân chần chừ một chút, mới lắc đầu.
Tay đặt trên côn vẫn không buông, cảnh sát Lâm đi lên phía trước, mỉm cười nói: “Cô cũng chưa đóng cửa, có thể có được ly cà phê.”
“Đương nhiên.” Bạch Vân mỉm cười, xoay người đứng lên.
Cảnh sát Lâm ngồi vào chiếc ghế khác trên quầy bar, mở miệng nói với người đàn ông khôi ngô cao lớn kia, “Hi.”
“Hi.” Hắn cầm dĩa bánh ngọt đưa qua, “Muốn một cái?”
“Cảm ơn.” Cảnh sát Lâm đưa tay nhận, nhìn như thả lỏng kì thực cảnh giác hỏi: “Tôi hình như chưa từng gặp qua anh ở đây?”
“Chưa, hôm nay mới gặp.” Hắn vươn bàn tay lớn, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Khấu Thiên Ngang.”
“Lâm Kiến Đường.” Cảnh sát Lâm lễ phép định vươn tay.
Bạch Vân đặt cà phê xuống trước mặt cảnh sát Lâm, “Cà phê của anh.”
“Cám ơn.” Cảnh sát Lâm nhìn Bạch Vân nở nụ cười, quay đầu tiếp tục ra câu hỏi với tên kia: “Làm việc ở đâu?”
Khấu Thiên Ngang không trả lời cảnh sát Lâm, lại nhìn về phía Bạch Vân mỉm cười nói: “Cô nói xem là ở đâu?”
Bạch Vân nhíu mày, hắn cũng nhíu mày, miệng cười không giảm.
Cảnh sát Lâm vẻ mặt hồ nghi, cần đặt câu hỏi, đã thấy Bạch Vân hướng Khấu Thiên Ngang giơ tay, “Giấy chứng minh thư.”
Hắn lấy từ ví da đưa cho nàng. Bạch Vân mở ra, chỉ thấy bên trong giấy chứng minh, hộ chiếu, đầy đủ mọi thứ phức tạp.
Nàng rút giấy chứng minh ra, đối chiếu một chút với khuôn mặt hắn kia, “Không có râu a?”
Khấu Thiên Ngang đưa tay sờ sờ râu, “Để từ vài năm trước.”
“Ba mươi lăm tuổi?”
“Như trong đã đề cập.”
“Oa, lão huynh, nhìn anh thật già.” hiển nhiên là nhìn ra chút manh mối, cảnh sát Lâm trêu chọc nói.
Hắn nhếch miệng cười, nhún vai, “Không còn cách nào, tôi số khổ.”
“Anh chắc chắn muốn làm công việc này.” Bạch Vân xác nhận một lần cuối cùng.
“Đúng vậy.” Hắn cười đáp.
“Được, chúng ta bán hàng từ mười giờ sáng đến mười hai rưỡi, nhưng thời gian làm việc từ chín rưỡi đến rạng sáng một chút, lương tám mươi, tháng nghỉ bốn ngày, nhưng ban ngày không được nghỉ. Có vấn đề gì không?”
“Cô nói thế nào tôi làm như thế, bà chủ.” Hắn nói giỡn, hướng nàng làm một cái lễ.
Bạch Vân đem giấy chứng minh cho vào bóp da trả lại cho hắn. “Ngày mai bắt đầu đi làm, không được đi muộn.”
“Ok.” Khấu Thiên Ngang cười cười, nhận bóp da để lại trong túi tiền. Nói thực ra, hắn thật sự rất may mắn khi mình chạy đi vẫn còn nhớ mang theo chứng minh thư.
“Xem ra, sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều.” Cảnh sát Lâm uống một ngụm cà phê đứng lên.
“Đúng là như vậy.”
Bạch Vân thấy cảnh sát Lâm làm bộ muốn trả tiền, vội nói: “Không cần, ly cà phê này tôi tính.”
Cảnh sát Lâm sửng sốt một chút, dừng lại động tác, cười nói: “Vậy xin cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Nàng cười nói: “Có rảnh thì lại đến.”
“Tôi sẽ.” Cảnh sát Lâm xoay người, lại dừng lại, quay đầu nhìn Khấu Thiên Ngang nói: “Anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”
“Ach… cái này…” Khấu Thiên Ngang nhìn Bạch Vân.
Cảnh sát Lâm nhìn hắn chần chừ, buồn cười nói: “Không phải chuyện này lại hỏi Bạch tiểu thư chứ?”
“Trên thực tế, tôi chưa tìm được chỗ ở.”
Hắn nói những lời này làm cho Bạch Vân và cảnh sát Lâm nghe thấy trợn tròn mắt.
“Đêm nay tôi mới đến nơi này.” Hắn nói dối nhưng thần sắc tự nhiên, thái độ thoải mái, “Mới bắt đầu tìm phòng nhưng nhìn thấy tờ giấy tuyển người kia.”
“Cái này…” Cảnh sát Lâm nhìn về phía Bạch Vân.
Bạch Vân nhanh chóng nhíu mày, nhịn xuống xúc động xoa xoa thái dương.
“Đằng sau cửa hàng có phòng nhỏ có thể ở, nếu anh không ngại, có thể ngủ nơi đó.” Nàng ra khỏi quầy bar, đi đến cửa đằng sau cửa hàng, mở ra cho hắn xem.
Khấu Thiên Ngang đi theo phía sau nàng, cảnh sát Lâm cũng nhanh chóng đi theo.
Phòng thật là nhỏ, chỉ có hai bình bên trái bên phải, có điều bên trong có giường xếp cùng một cái thảm, góc tường lại có một vài thùng, trong thùng còn chất đống tiểu thuyết.
Phát hiện tầm mắt hắn dừng lại chỗ đống tiểu thuyết, nàng cầm lấy tiểu thuyết, xoay người nhìn hắn, “Ngày mai anh có thể đi thuê nhà.”
“Nơi này không tệ.” Hắn cúi đầu đi vào trong phòng, bên trong trần nhà không hề trang hoàng, nóc nhà so với cửa hàng còn có vẻ cao hơn.
Nàng sửng sốt một chút, nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Thu hồi tầm mắt đánh giá phòng nhỏ, Khấu Thiên Ngang thanh thản tự đắc đi đến giường ngồi xuống, nhìn nàng nói: “Như vậy đi, tôi và cô cùng thuê nơi này, tiền thuê nhà trừ vào tiền lương, năm ngàn nguyên, thế nào?”
Bạch Vân lúc này thật đúng là ngây người. Năm ngàn? Nàng chưa từng nghĩ tới phòng nhỏ này lại có thể cho thuê.
“Nơi này không lớn.” Nàng nhìn hắn nói.
Cho dù hiện tại hắn đang ngồi, cơ hồ hắn cũng vẫn cao bằng nàng, hắn như vậy có thể chen chúc tại phòng nhỏ này sao?
“Có thể ngủ là tốt rồi.” Hắn dương dương tự đắc nhếch khóe miệng.
Nàng ngậm miệng, sau một lúc lâu nói không ra lời. Người này thật sự là… quái lạ.
“Công việc của tôi buổi sáng đi làm vào chín giờ, mãi cho đến rạng sáng một chút mới tan tầm, ở đây gần như thế này có vẻ tiện lợi hơn.”
Nàng biết hắn nói như vậy cũng đúng, làm như vậy tiết kiệm được tiền đi lại, lại còn giảm được tiền nàng giao cho hắn, đối với cả hai bên đều có lợi, làm cho nàng có chút không cao hứng, là người đàn ông này còn có nhiều chuyện lắm.
Sự tình tựa hồ là hắn không hề có nơi ở, nàng thấy trường hợp này thực không hay xảy ra, đặc biệt là ở trên người nàng.
“Thế nào?” Thấy nàng không phản ứng, hắn mở miệng hỏi lại.
Nàng không thích hành động theo cảm tình, tuy rằng nàng có loại cảm giác hắn chính là điều phiền toái.
“Nếu anh cảm thấy ngủ nơi này có thể, tôi không có ý kiến.” Nàng đạm mạc nói xong, cầm tiểu thuyết rồi đi ra ngoài.
Khấu Thiên Ngang theo ra, cảnh sát Lâm tò mò hỏi: “Anh không thấy là phòng rất nhỏ?”
“Tôi từng ở nơi còn nhỏ hơn.”
“Không phải là nhà tù chứ?” Cảnh sát Lâm hay nói giỡn hỏi.
Khấu Thiên Ngang cười to ra tiếng, quàng tay qua vai Lâm cảnh sát. Bạch Vân để ý thấy hắn cũng không hề phủ nhận, suy nghĩ này làm cho nàng có chút run lên.
Nàng nhất định là điên rồi! Âm thanh này quanh quẩn trong đáy long, Bạch Vân thử không để ý tới nó, nhưng mãi cho đến khi nàng tiễn bước cảnh sát Lâm, chuyện đã làm cũng đã làm, rồi kéo cửa cuốn xuống, nó vẫn quanh quẩn không đi.
Trên giường, ở phòng tắm khi đối diện gương mặt mình đang đánh răng, nàng nhìn chính mình chỉ hy vọng ngày mai khi nàng mở tiệm, cửa hàng của nàng hoàn hảo vô khuyết, không bị người ta làm hỏng.
Phun ra ngụm nước súc miệng cuối cùng, nàng lại nhìn chính mình một cái. Tuyệt đối là điên rồi!
Không ngu ngốc. Nàng tuyệt đối không ngu ngốc.
Nằm trên giường xếp có vẻ nhỏ, hắn đặt chân lên trên hai thùng, hai tay gối đằng sau đầu. Hắn hiển nhiên nhớ tới bà chủ nhỏ, khi nàng mở cánh cửa ra, trừ bỏ nhẹ nhàng thở ra ở ngoài, hắn lại còn cảm thấy trong lòng có sự căm tức, đặc biệt là khi phát hiện trong tiệm chỉ có một cô gái là nàng, lại vẫn dám nửa đêm mở cửa cho người đàn ông xa lạ vào.
Có điều khi thấy vị cảnh sát kia, hắn liền xác định cô gái này không phải chỉ là vận khí tốt mà còn có sự gan dạ, sáng suốt cùng thông minh. Khi hắn chờ vị cảnh sát Lâm kia ra khỏi cửa, phát hiện anh ta còn đứng ở cửa chờ nàng ký tên, hắn phát hiện nàng hiển nhiên là có suy tính.
Nàng sớm biết rằng cảnh sát sẽ đến, cho nên mới dám mở cửa cho hắn. Hắn dám đánh cược, vị cảnh sát kia chắc chắn sẽ về tra xem hắn có ở trong hồ sơ nào không.
Không tiếng động nhếch miệng cười, tuy rằng xin công việc này cũng không phải là dự định của hắn, nhưng hiện tại bên ngoài trời giá rét đông lạnh, nơi này có ăn lại có ngủ, hơn nữa hắn cũng không hề có kế hoạch đặc biệt gì, ở đây nghỉ ngơi một thời gian cũng không tệ.
Hắn sung sướng nhắm mắt lại, cặp mắt xinh đẹp nhưng lại cảnh giác kia hiện lên. Trong bóng đêm, hắn mơ hồ ngửi được ở đây có mùi giống trên người nàng, một loại mùi như có như không. Huân y thảo, hắn đoán.
Rồi hắn mới biết, nàng nhất định thường ngủ trên giường xếp này.
Chăm chỉ. Cô gái chăm chỉ lại thông minh. Hắn thích.
Trên mặt tươi cười mở rộng, hắn tưởng đã có lúc gọi là khoái trá, thì ít nhất bây giờ so ra còn khoái trá hơn nhiều.
Chương 2: Chương 2
Chương 2
Tuy rằng không ngừng nói cho chính mình phải tin tưởng vào cái gọi là nhân tính, có điều Bạch Vân vẫn tỉnh giấc lúc trời vừa sáng.
Vì sợ hắn nghĩ lầm nàng không tin hắn, nàng ở nhà đông sờ tây sờ, thuyết phục chính mình không có việc gì, kỳ thật muốn lập tức đi vào trong thăm dò xem, thật vất vả mà mãi mới có tám giờ, nàng lập tức lao xuống chỗ bãi đỗ xe.
Thời tiết lạnh, nàng tra chìa vào khoá, chiếc xe liền bắt đầu nổ máy. Nàng biết mình nên đổi xe từ sớm, nhưng nàng thật sự thích hình dáng này của nó, cho nên năm đó khi cha mất đã để lại cho nàng chiếc xe, tuy rằng nó đã sắp không dùng được, nàng vẫn đi làm lấy tiền sửa chữa cho nó, mới làm cho nó chết đi sống lại.
Trời tháng hai, bên ngoài một mảng mông lung. Cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm hai má đông lạnh của nàng đỏ lên một chút. Nàng thích loại cảm giác này, làm cho nàng thanh tỉnh rất nhiều.
Khu trung tâm thành phố tắc xe theo một đường, rồi chuyển qua ngã tư cuối cùng, nàng nhớ lại mình vất vả nhiều năm trong việc kinh doanh cà phê. Chỉ trong nháy mắt, cả người nàng không tự giác căng thẳng. Cửa sắt bị mở ra…
Đằng kia người râu xồm đứng trước cửa tiệm, mọi người rất khó bỏ qua sự tồn tại của vóc dáng cao lớn, đặc biệt hắn không chỉ cao, còn thực cường tráng. Làm nàng chạy xe lại càng lúc càng gần, mới phát giác hắn không chỉ đứng ở trước cửa tiệm, trong tay còn cầm báo với đồ lau thuỷ tinh. Hắn đang lau cửa sổ.
Nàng có chút phản ứng, thân thể tự động lái xe đỗ tại vị trí cũ, hai mắt cũng không tự chủ cứ nhìn. Lối đi bộ thường có lá rụng cũng đã sạch sẽ, tiệm cà phê như toả sáng dưới phiến lá trên phố, biểu hiện của hắn cũng thật xuất sắc, cửa sổ thuỷ tinh sạch sẽ không dính một hại bụt, mà cửa sổ cạnh nơi hắn đang đứng lại có chút bẩn.
Rồi, một con mèo nhỏ đi đến bên chân hắn, tò mò ngửa đầu nhìn hắn. Hắn phát hiện nó, ngồi xổm xuống vươn bàn tay to đặt trước mũi nó. Con mèo nhỏ đầu tiên là né tránh, sau đó nhìn thấy bàn tay to của hắn bất động, quyết định tin hắn, lại ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, sờ sờ đầu của nó, lại gãi gãi cằm nó. Không đến hai ba phút, con mèo kia liền nằm xuống dưới đất cho hắn vuốt ve, thần phục hoàn toàn dưới mị lực của hắn.
“Anh dậy thật sớm.”
Nghe được âm thanh của nàng, Khấu Thiên Ngang ngẩng đầu, tâm tình có vẻ tương đương với sung sướng. “Vốn là thói quen của tôi.”
Con mèo nhỏ phát hiện sự xuất hiện của nàng, rất nhanh tiến đến bên chân nàng cọ xát.
“Có biết?”
Không biết là hắn hỏi nàng hay hỏi nó, Bạch Vân khom người vươn đôi bàn tay không lớn hơn con mèo nhỏ là mấy, ôm lấy nó, trả lời vấn đề của hắn, “Lầu hai nuôi.”
Con mèo nhỏ kêu meo meo meo meo vài tiếng, vươn móng vuốt cào cào đồng hồ trên tay nàng, nàng lấy điện thoại từ trong túi, bấm một dãy số.
“Alô, Ninh Ninh?” Nàng lui lại mấy bước, nhìn lầu hai, “Mèo của cậu lại chạy ra ngoài.”
Khấu Thiên Ngang đứng lên, tò mò đứng bên cạnh nàng, cũng ngẩng đầu nhìn hướng lầu hai. Lầu hai đột nhiên có người ló đầu ra cửa sổ, rồi có một cái giỏ được buộc dây thừng thả xuống.
Bạch Vân đem con mèo nhỏ bỏ vào giỏ, ghé miệng vào di động hỏi: “Cậu có muốn xuống dưới này ăn sáng?”
Chiếc giỏ được kéo lên chậm rãi, rồi sau đó là đôi bàn tay vươn ra khỏi cửa sổ, đem giỏ cùng dây thừng mang vào bên trong.
“Giữa trưa? Ok, tớ sẽ chuyển bị tốt.” Nàng ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, thấy Khấu Thiên Ngang vẫn đang trừng mắt nhìn cửa sổ.
“Nó sẽ không rơi ra chứ?”
“Không biết, tôi chưa từng thấy việc đấy.” Bạch Vân đưa điện thoại di động trở lại trong túi, không nhìn hắn thêm một cái, chỉ đẩy cửa đi vào trong tiệm.
Chuông gió ở trước cửa tiệm rung động lên tiếng, hắn cầm báo cùng dụng cụ vệ sinh theo nàng vào trong.
Khi Bạch Vân đến quầy, phát hiện hắn đã làm cơm cùng cà phê với hồng trà xong, bất giác lại sửng sốt.
Thủy tinh hắn lau sạch, làm cơm đồ uống hắn nấu ngon, đồ đạc bàn ghế hắn cũng chuyển dọn, báo chí hôm nay hắn cũng cất đúng nơi. Trên thực tế, công việc chuẩn bị trong cửa tiệm, mười thì hắn đã làm tám chín phần.
“Trước kia anh đã làm trong tiệm cà phê?” Nàng thấy hắn đến gần quầy không nhịn được mở miệng.
“Vấn đề này hẳn là cô nên hỏi ngày hôm qua?” Hắn nói đùa, vừa cất dọn dụng cụ vệ sinh, vừa nói: “Trước kia có đến tiệm cà phê học tập qua.”
“Cả việc nấu cà phê luôn?”
“Ừ.”
“Còn về điểm tâm?”
Khóe môi hắn nhếch lên một chút cười, “Hình như cũng không tệ lắm.”
Nàng nhướn mi, lấy ví tiền từ trong túi, rút nguyên tờ tiền mặt một ngàn đưa cho hắn. “Đi đến đèn xanh đèn đỏ phía trước quẹo trái một trăm mét có cái siêu thị, anh đi mua đồ nguyên liệu nấu ăn.”
“Đồ Trung Quốc hay đồ Tây?” Hắn nhận tờ tiền có giá trị.
“Thế nào cũng được, làm theo sở trường của anh.”
“Ok.” Hắn cười cười, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng cầm lấy điện thoại, vừa gọi điện thoại cho người giao cà phê, vừa nghi ngờ hắn có mang theo tờ tiền có giá trị lớn chạy trốn không.
Mười giờ đúng.
Chậm rãi đưa nước canh sườn vào trong miệng, Bạch Vân ăn chậm từng chút một, đôi mắt nhịn không được liếc người đàn ông bên cạnh.
“Thế nào?” Hắn khoanh hai tay trước ngực, khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Nàng không hề trả lời, chỉ nhìn hắn.
Khi hắn nói hắn nấu cũng không tệ, nàng cũng không hề ôm hy vọng quá lớn, ai biết được hắn chỉ nấu món đơn giản, nhưng quả thực có thể so sánh với đầu bếp khách sạn năm sao.
“Anh học ở đâu?”
“Có người bạn là đầu bếp, cũng học từ hắn một ít.” Hắn cười cười trả lời.
“Anh mua nguyên liệu đủ cho bao nhiêu khách?”
“Hẳn là đủ mười phần.”
Nàng buông dao nĩa, mỉm cười, “Vậy anh bắt đầu làm cơm đi.”
“Được.” Hắn đứng dậy, đi đến phòng bếp lại quay đầu lại, nhìn nàng hỏi: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết.”
“Chưa biết cái gì?” Nàng sửng sốt một chút.
“Tên của cô.”
Nàng kinh ngạc bật cười, nhìn hắn nói: “Bạch Vân.”
“Bạch Vân? Là cái ở trên trời kia?”
“Là cái trên cao kia.” Nàng trêu ghẹo nói.
“Nha, vậy cô hôm nay trông thật “bụi”” Hắn trêu chọc nói.
“Thật có lỗi, lần sau sẽ thay đổi.” Nàng cười khẽ ra tiếng.
“Tôi bỏ qua lần này.” Hắn cười, quay lưng đi vào bếp.
Bạch Vân cầm dao nĩa, tiếp tục ăn cơm, mắt nhịn không được nhìn về hướng phòng bếp. Nhìn hắn thân hình cao lớn, rất khó tưởng tượng là có thể làm ra món ăn tinh xảo, tầm mắt quay lại phía bàn, nàng dùng dĩa chọc vào củ cải có khắc hình hoa kia để ăn.
Còn khắc hoa nữa. Môi hồng nhạt của nàng khẽ nhếch. Xem ra thuê hắn là nàng nhặt được của trời cho không chừng.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong tiệm. Thừa dịp khách hàng dùng cơm ra về, người đàn ông lại lau lau cái bàn, đổi đồ mới.
Bạch Vân ngồi ở quầy thu ngân tính toán một chút, đôi mắt lại không ngừng hướng tới phía hắn. Không có cách nào, muốn nàng không chú ý hắn thật sự rất khó, đặc biệt là khi hắn chiếm gần như toàn bộ không gian quầy.
Thời gian dùng để ăn trưa gần hết, nước canh sườn của hắn cũng hết rồi, nàng tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, điều này cũng là hiển nhiên. Lại nữa, cứ như sử dụng ma thuật, hắn lấy ra cái bóng đèn, thay cái đèn chập chờn chiếu sáng, sau đó lại sửa vòi nước.
Nàng không hề hỏi hắn làm thế nào lại tìm thấy được vì dù sao chính nàng cũng không biết dụng cụ để ở đâu, chính là nhìn hắn rất quen thuộc với công việc kia, rồi mới bắt đầu nghi ngờ có phải trước đây hắn làm thợ điện nước, hoặc là… lại có một người bạn làm về điện nước?
Hắn đột nhiên xoay người lấy cái cờ lê được đặt ở một bên, phát hiện nàng nhìn chăm chú.
“Có gì không đúng?”
“Không hề.” Có chút hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân hơi hơi nóng lên, thu hồi tầm mắt còn lại nhìn đi nơi khác.
Khóe miệng hắn bất giác giơ lên không tiếng động, nhưng không nói gì, chỉ tiếp công việc của mình.
Điện thoại vang lên, Bạch Vân đi ra nghe điện thoại.
“Alô, tôi là Bạch Vân của tiệm cà phê.”
Nghe thấy tiếng của đối phương khiến nàng sửng sốt một chút. “Hạo Đình, sao vậy?”
Hắn thu thập dụng cụ, tuy rằng không hề xoay người, hai tai lại không nhịn được mà dỏng lên nghe.
Như là nghe thấy tin tức đáng sợ, nàng vội vàng đứng bật dậy, biến sắc nói: “Nói địa chỉ đi.”
Nàng cầm lấy bút, viết lại địa chỉ, rồi đọc lại lần nữa địa chỉ cho đối phương, rồi lại viết viết cái gì vào tờ giấy địa chỉ. “Ok, tôi đến ngay đây.”
Sau khi dập điện thoại, nàng lập tức thu thập một số thứ trên bàn.
“Có chuyện gì sao?” Hắn tò mò hỏi.
“Bạn tôi có chuyện, tôi ra ngoài một chút.” Bạch Vân cầm lấy chìa khóa cùng ví da, rồi nhanh tay viết một số điện thoại lên giấy. “Tối nay sẽ có người mang cà phê đến, anh kiểm tra kĩ. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho số điện thoại này. Nếu có người đến tìm tôi, hỏi rõ ràng đối phương là ai, có chuyện gì? Đừng tùy tiện đưa số điện thoại của tôi cho người ta.”
Nàng nói xong vội vàng đi ra khỏi quầy, vừa ra đến trước cửa lại quay đầu nói: “Chờ lát nữa nếu không có khách anh có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng 4 giờ phải nhớ mở cửa, còn có, gọi điện gọi người đến sửa băng cơ, số điện thoại ở tờ giấy đặt cạnh laptop. Còn nữa, anh đừng pha cà phê, nếu có khách đến uống, cứ nói đã bán hết rồi.”
“Ok, biết rồi.”
“Cám ơn.” Nàng mỉm cười, xoay người rồi đi ra ngoài.
Tiếng chuông gió vang lên rồi ngừng lại, thân ảnh của nàng biến mất vào trong xe.
Trong tiệm chỉ còn hai người khách, nhạc nhẹ du dương quanh quẩn trong không khí. Việc cần làm cũng đã làm, gọi điện thoại cũng đã gọi, còn lại hai vị khách cũng sớm tính tiền rồi ra về. Nói thực, rất lâu rồi hắn không nhàn nhã ngồi xuống nghỉ ngơi như vậy, nhưng cái tiệm này thật sự là có mị lực khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh.
Trong tiệm mọi thứ cơ hồ đều làm bằng gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, trong không khí trừ hương cà phê còn có mùi gỗ thoang thoảng. Phía trước cửa tiệm tản nhạt mờ ảo một ánh đèn, đèn tuy không đủ sáng nhưng lại phát ra một loại ánh sáng ấm áp. Ở mỗi bàn nàng đều đặt lên một chiếc đèn nhỏ, giúp mọi người có thể đọc sách cũng như viết lách.
Trên tường nàng cũng không trang trí gì nhiều, chỉ treo một bức ảnh đen trắng mộc mạc, trong đó có một con chó đang ngủ, còn có một ông già với khuôn mặt đã có những nếp nhăn, xung quanh là rừng cây phong diệp, cuối cùng là chiếc đầu tàu với khói đen nghi ngút. Hắn thích cảm giác ưu nhàn này, hắn nghĩ khi đi qua tiệm này, khách cũng là bị không khí ấm áp này hấp dẫn vào.
Lấy sách báo từ chỗ để sách báo, hắn ngồi ở trên quầy, theo thói quen lại bắt đầu lật xem tin tức ngày hôm nay. Đằng sau quầy đồng hồ đã vang lên mười tiếng. Hắn quay đầu liếc cái đồng hồ kia một cái, rồi mới nhìn về phía con đường ngoài cửa. Trên đường, không thấy bóng dáng chiếc xe như rùa vàng kia, hắn bắt đầu có chút lo lắng đứng lên.
Lúc năm giờ, nàng có gọi điện nói nàng có thể về buổi tối, nhưng hiện tại đã sắp mười giờ, đây cũng không thể nói là chỉ chậm một chút.
Buổi tối đông khách hắn cũng đã đoán được, mặc dù có chút bận, có điều cũng nằm trong phạm vi hắn có thể ứng phó; nhưng thật ra hắn chưa từng nghĩ có được bà chủ lại tin như vậy. Khách hàng nơi này đa số đều là khách quen, cả một ngày, hắn cơ hồ đều là giải thích thân phận mới của chính mình, còn có chủ quán cũng không hề đổi người, chỉ đi có việc. Hắn nói cái này thành quen, rồi phát hiện nàng rất có duyên, nhưng ngoài viêc biết nàng vẫn độc thân, vẻ ngoài cùng cá tính tốt, nhưng tựa hồ không có ai hiểu biết nàng nhiều.
Nàng là có đam mê, chứ không chỉ đơn thuần là chủ tiệm cà phê. Lại lần nữa liếc mắt ra đường ngoài cửa sổ, nàng đã mở cửa xe xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn nhẹ nhàng thở ra, khi nàng đẩy cửa vào lại phát hiện, thần sắc có chút mệt mỏi.
“Có khỏe không?” Hai người cơ hồ trăm miệng một lời, hắn cùng nàng song song một chút, lại cùng mở miệng: “Tốt.”
Hắn cười cười, rót ly nước đưa cho nàng.
Bạch Vân mỉm cười nhẹ, đến ngồi ở quầy. “Buổi tối trong tiệm thế nào?”
“Bình thường.”
Nàng uống ngụm nước, có chút ngại ngùng nói: “Thật có lỗi, lần đầu tiên anh đi làm lại để anh một mình làm việc ở nơi này.”
“Không sao, tôi vẫn có thể làm được.” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, hắn nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi có người bạn mang thai chẳng may ngã
từ cầu thang lầu trên xuống, làm chồng cô ấy cùng mọi người sợ hãi.”
“Cô ấy có khỏe không?”
“Ừm.” Bạch Vân thở nhẹ ra một hơi, “Không có gì trở ngại, chỉ là phải nằm viện vài ngày để an thai.”
“Tình cảm hai người hẳn là tốt lắm.”
Nàng thưởng thức màu xanh lam của chén thủy tinh, gật đầu, “Chúng tôi có vài cái giao tình tốt lắm.”
“Vài cái?” Hắn tò mò.
Bạch Vân nhìn hắn một cái, thản nhiên cười cười, “Sau này anh sẽ gặp, các cô ấy thường xuyên đến đây.”
Có người khách đến quầy tính tiền, sau khi tính tiền hắn quay người lại, phát hiện Bạch Vân tự thu dọn chén bát trên bàn. Hắn cũng không hề nói gì, chỉ đơn giản đi đến phòng bếp lấy cơm cho nàng.
“Cô hẳn là vẫn chưa ăn?” Hắn nói, một bên lại tiếp lấy chén bát vừa tay nàng.
Nàng sửng sốt một chút, cũng không hề kháng cự, chỉ thuận theo lấy cơm, tìm vị trí để ngồi xuống ăn cơm.
Canh nóng, mà đồ ăn cũng nóng. Nàng biết
đây là hắn để lại cho nàng, bởi vì hiện tại đã qua thời gian dùng bữa từ lâu. Vụng trộm nhìn thoáng qua người đàn ông đang rửa chén ở quầy, nàng thật sự càng ngày càng cảm thấy vận may đến với mình.
Sau khi nàng phát hiện hắn sửa lại sàn nhà tốt lắm, lại càng thêm xác định. Qua vài ngày, mọi việc càng thuận lợi hơn.
Hắn hoàn toàn không hề có gì bất lương, Bạch Vân bắt đầu cảm thấy trước kia kì lạ vì sao mình không lo tìm nhân viên chính thức cho tiệm, mà kiên trì muốn tìm học sinh vừa học vừa làm. Mỗi ngày người đàn ông này đều ở trong căn phòng nhỏ, hơn nữa hắn hiển nhiên lại thích ở trong đó.
Nàng càng ngày càng có thói quen đến tiệm sớm, nhìn hắn luôn luôn đứng lau cửa thuỷ tinh, cũng bắt đầu có thói quen nhìn thân hình cao lớn của hắn ở quầy làm việc. Mới đầu nàng còn lo lắng thân hình to lớn vạm vỡ của hắn sẽ làm vỡ bát đũa, nhưng sự thật chứng minh đó chỉ là lo nghĩ viển vông, hắn so với đa số học sinh vừa làm vừa học kia thì linh hoạt hơn nhiều, hơn nữa càng ngày càng tốt.
Có điều, người đàn ông này cũng có thói quen, như là mỗi ngày nhất định phải đọc báo. Mới nhìn nàng còn tưởng hắn còn đi tìm việc làm, mãi đến sau này nhìn hắn vẫn tiếp tục đọc báo, cũng không phải chọn chuyên mục mà xem, mà là xem tất cả các tin tức, từ quốc tế, xã hội, tài chính và kinh tế, thể dục, giải trí, thậm chí quảng cáo và tìm người, thông báo tin buồn, hắn một cái cũng không buông tha.
Hắn còn có một thói quen xấu là hút thuốc, nhưng lại nhắc nhở khách không được hút thuốc!
“Tiên sinh, ở đây cấm hút thuốc.”
“Nhưng anh…”
“Chính là không được.” Hắn cười khoe hàm răng trắng noãn, hàm răng kia không hề bị vàng, cười đến khủng bố, “Tôi đang cai thuốc.”
Sau khi người khách sẵn sàng từ bỏ điếu thuốc, nàng cảm thấy hắn vừa tươi cười, vừa như hùng hổ khủng bố người khác. Vốn nàng tưởng đấy chỉ là phương pháp hắn nói với khách hàng, về sau mới biết là hắn thực sự cai thuốc, bởi vì hắn ngắm nhìn cái bật lửa, rồi khi nàng nhớ hắn có nói hắn muốn cai thuốc, rồi sau đó lại thấy hắn cho bật lửa vào ngăn bàn.
Hắn cũng thích nhìn người khác, cũng giống như nàng, chỉ là hắn so với nàng càng nhìn không có dấu vết, càng thêm cẩn thận.
Khi trong tiệm có người, hắn nhìn người trong tiệm, khi trong tiệm không có người, hắn lại nhìn người ở ngoài đường. Có lúc, hắn nghĩ nàng không phát hiện ra, hắn lại nhìn nàng, tựa như khi nàng nhìn hắn.
Nàng không hiểu được nguyên nhân nàng tới đây, nhưng nàng đối với hắn cũng tạm thời có kết luận. Hắn, không phải kẻ lang thang, không phải kẻ điên, đang cai thuốc, yêu thích sách báo… Chỉ là có râu xồm kỳ quái!
Ý tưởng này làm nàng nhếch lên khoé miệng, làm ấn nhầm phím lên bàn phím máy tính. Thở dài, nàng tính sai số, lại gõ lại máy tính, kiểm tra lại chi tiêu tháng này.
“Chào mừng quý khách.”
Một người khách đẩy cửa vào, gọi cà phê Brazil, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Hắn đổ hai thìa cà phê, mài nhỏ thành bột rồi đổ vào ly thuỷ tinh. Đổ nước, bột cà phê bay lên theo làn nước trong ly thuỷ tinh, hắn quấy một chút, hoà chung cà phê trong làn nước, động tác tương đối thuần thục. Xác định hắn có thể làm được, Bạch Vân tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau, một đĩa pizza nhỏ xuất hiện.
“Ha ha, thử xem sao.” Hắn nhìn nàng nói, “Là tôi làm thử.”
Nàng nhìn hắn một cái, tay liền cầm lấy một miếng, cắn một ngụm.
“Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Hắn nở nụ cười, khoé miệng cứ thế mà dần dần nhếch lên.
Hắn luôn hỏi những vấn đề tương tự, nàng cũng luôn trả lời giống nhau, rồi ngày hôm sau đồ ăn đó lại xuất hiện thêm ở trong tiệm.
Một ly cà phê không thêm đường đưa đến trước mắt nàng, nàng theo thói quen đưa tay nhận lấy, phối hợp với hương vị của pizza, một lần nữa lại đem sự chú ý chuyển sang sổ sách. Hắn đứng một bên lau cái ly, khi có khách đến tính tiền, ngẫu nhiên lại là khách quen, Bạch Vân mới ngẩng đầu nói với người ta vài câu. Đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất, sau khi hắn đến đây, nàng trở nên nhàn nhã hẳn lên.
Nàng lấy tiểu thuyết ra đọc, hắn cũng lật báo cùng tạp chí buôn bán. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ ăn bữa trưa, hai người lại lần nữa công việc lu bù cả lên, mãi đến sau tám, chín giờ, mới có thể trở nên thoải mái một chút, lại thêm năm ba người khách đến muốn uống cà phê, có người đọc sách, có người nói chuyện phiếm, mãi cho đến hơn rạng sáng một chút.
Sau khi đóng tiệm, hắn sửa sang lại tiệm, nàng thì tính toán lại tiền chi tiêu. Mọi chuyện trong tiệm đều đã xong, hắn nhìn nàng lên xe, mới kéo hạ cửa sắt.
Một ngày, cứ như vậy đi qua. Mấy năm trôi qua, lần đầu tiên nàng có cảm giác không khí thoáng đãng. Sau khi lái xe về nhà, nàng thậm chí còn có sức nằm trong bồn tắm hưởng thụ dòng nước ấm, mà không phải là buồn ngủ tắm rửa qua loa, ngay cả tóc cũng không sấy mà lăn lên giường nằm chết luôn ở đấy.
Sau khi rửa mặt, nàng không nhịn được trừng chính mình trong gương. Không biết là hắn cảm thấy nàng như thế nào? Nàng biết vẻ ngoàicủa mình không kiều diễm như La Lan, không hề đáng yêu như A Phương, không hề ngọt ngào như Nông Nông, cũng không như Uy Uy có cái lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Khi học trung học, nàng ở trong nhóm năm người, bề ngoài bình thường, cá tính cũng không hề có gì đặc sắc, nàng thủy chung là không có gì như bốn người kia, mọi người luôn nhìn đến bốn, rồi mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nói thực ra, như vậy cũng không có gì không tốt, bởi vậy làm nàng có thời gian đi quan sát ngời khác, hơn nữa học được rất nhiều, cũng thấy rõ không ít chuyện. Nàng thích nhìn người, cho nên sau này mới mở tiệm cà phê…
Đưa bàn tay lên chạm gương mặt chính mình, nàng sờ khắp khuôn mặt, đánh giá. Đây là lần đầu tiên, có người cùng thói quen với nàng. Hắn nhìn thấy gì đây? Ở trong mắt hắn, nàng là dáng vẻ gì? Bà chủ tiệm cà phê? Cô gái ba mươi tuổi vẫn độc thân? Cô gái có diện mạo bình thường?
Tự cười giễu bản thân, Bạch Vân lấy khăn mặt lau tóc rồi đi ra khỏi nhà tắm. Lên lầu, nàng ngồi trước bàn trang điểm để sấy tóc, sau khi tắt đi cái đèn sáng, bật đèn ngủ, cầm lấy quyển tiểu thuyết sáng chưa đọc hết mang lên chiếc giường ấm ấp, chọn lấy vị trí thoải mái, tiếp tục đọc chương tiếp theo, thẳng đến khi ngủ.
Chương 3: Chương 3
Chương 3
“Đây là Mocha, Mocha loại bỏ túi, khi uống có cảm giác nhẹ dịu, hương giống như hương rượu.”
Sau khi hắn thích ứng với việc của cửa tiệm, thừa lúc ít khách, Bạch Vân bắt đầu dạy hắn nhận biết cà phê.
“Cái này thì sao?”
“Đó là Sidamo, sản phẩm của Ethiopia.” Nàng đứng lên trên ghế nhỏ, nghĩ sẽ lấy được loại cà phê kia.
“Để tôi” Hắn đưa tay ra lấy xuống dưới.
Bạch Vân nhún vai, không hề miễn cưỡng. “Lấy luôn một loại khác đến đây đi. Anh có thể mở ra để xem, khi nào rảnh thì có thể nấu lên uống. Mỗi một loại loại cà phê đều có hương và vị khác biệt, Sidamo là cà phê cao nguyên, cà phê Độ hồng trung kia, có chứa mùi hoa, nồng độ và độ mịn cũng vừa vặn.”
Hắn nghe lời vươn tay ra lấy, cầm loại cà phê nghe được, cảm thấy các loại cũng không khác nhau lắm.
Thấy hắn đứng chau mày, nàng cười cười, “Lâu dần anh sẽ phân biệt được. Cà phê cũng giống như trà, lúc đầu nhìn thấy rất giống, sau dần cũng không thấy khác nhiều lắm, nhưng trên thực tế thì khác hoàn toàn.”
“Đứng thứ ba là Sulawesi, nó là loại cà phê nổi tiếng bàn châu trân quí, khi uống cũng giống như cà phê Indonesia, cà phê Sulawesi có được tính đa dạng, nồng đậm, hương nhẹ nhàng thâm trầm, nồng độ cực thấp, ôn nhu thông thuận, hơi có ngọt vị.” Nàng dừng một chút, lấy ra từ ngăn kéo một chiếc sổ tay ghi chép. “Cà phê có rất nhiều loại, mỗi loại tôi đều có ghi chép lại, trong quyển sổ ghi chép này ghi chú rõ đặc tính cơ bản cùng chỗ để của chúng.”
Khấu Thiên Ngang nhận lấy quyển sổ ghi chép, khi mở ra thì thấy, khắp quyển sổ đều dày đặn chi tiết về cà phê cùng tính chất cơ bản của chúng.
Đi đến quầy, Bạch Vân sờ sờ đầu tiếp tục nói: “Trong tiệm chúng ta phương thức pha cà phê còn phân loại theo Espresso, Latte, Cappucino, Mocha. Espresso là loại cà phê pha theo phương pháp cao áp. Loại cà phê Espresso này theo phương pháp của Italia, bởi vì cao áp làm thúc đẩy thành phần ở trong cà phê, bởi vậy khi pha cà phê phát hiện ra chất lỏng màu nâu là điều đặc biệt của cà phê.”
“Thế còn Latte?”
“Latte chính là Latte, ở Italy nghĩa của Latte chính là sữa. Cà phê Latte chính là hai phần sữa, một phần Espresso tỉ lệ trộn lại vào nhau thành một loại cà phê. Loại này là vị Latte, là hương vị người Italia yêu chuộng nhất. Cũng cùng cách nói như thế, ở Pháp Quốc, Cafeaulait chính là theo nghĩa cà phê sữa.”
“Cappuccino tôi biết, Cappuccino đúng không?” hắn cười nói.
“Ừm.” Nàng gật đầu, nhìn hắn giở đến tờ Cappuccino, giải thích nói: “Cappuccino là một vị thầy tu Pháp phát minh, tiếng Trung có nghĩa là hoà với bọt sữa. Một phần Espresso là hơn một nửa pha với sữa với bọt biển, cuối cùng pha chung với bột nhục quế và bột sôcôla, chính là một ly cappuccino. Nó hơi có chút bất đồng với cà phê, Cappuccino trước đó để đường ở trong ly, rồi sau đó có thêm Espresso, sữa cùng bọt biển.”
“Lại nói đến Mocha, một phần espresso, một phần là sôcôla, hơn nửa là sữa, nên vì thế gọi là cà phê Mocha! Khi nhấm nháp Mocha, anh có thể theo ý thích của mọi người mà cho phân lượng đường, đặc điểm chủ yếu của cà phê Mocha là việc nhấm nháp cà phê cùng vị sôcôla.”
“Oa nha.” Hắn nhướn mi dương dương tự đắc, “Tôi không biết cà phê lại còn có nhiều kiến thức như vậy.”
Hắn biết cách nấu cà phê, cũng không hiểu được còn chia ra làm nhiều loại như vậy, nàng nói là nàng chỉ viết những thứ chung chung mà thôi.
Nàng cười khẽ ra tiếng, “Kiến thức nào có nhiều đâu, ngoài phương pháp nấu cà phê, còn có phương pháp nghiền nhỏ, nghiền nhỏ còn chia ra làm nghiền nhỏ thô, nghiền nhỏ vừa, nghiền nhỏ, nghiền rất nhỏ còn có bốn loại, các loại lớn nhỏ đều không hề chung phương pháp nấu, sử dụng các dụng cụ hỗ trợ cũng không giống nhau, như là cà phê nghiền nhỏ dùng sàng lọc, nghiền nhỏ vừa dùng giấy lọc, nghiền rất nhỏ dùng phương pháp áp suất, nghiền rất nhỏ thực ra là làm mất đi vị của nó. Hạt nghiền không thể nghiền đều đều, liên quan đến mỹ vị cà phê, phẩm chất bất đồng hoàn toàn làm khác đi hương vị của nó, cho nên phải ổn định tốc độ cùng chuyển động.” Bạch Vân xoay người, chỉ vào máy xay cà phê nói: “Có điều là chúng ta dùng máy móc, cho nên không cần lo lắng vấn đề đều đều, phải chú ý là khách cần gì, rồi mới quyết định phẩm chất và phương pháp pha.”
Hắn nghe mà cảm thấy sửng sốt, thế này mới hiểu được tại sao khi đó nàng nói hắn đừng nấu cà phê mà cứ nói là hết rồi, thì ra là vì cà phê nho nhỏ cũng có học vấn to lớn.
Lật xem sổ ghi chép tràn ngập chữ, hắn cười nói: “Cô có đại hoàn đan không?”
“Cái gì?” Bạch Vân sửng sốt một chút.
“Cái này giống như bí kíp võ công, hơn nữa giống như ăn được đại hoàn đơn vậy, cái gì cũng biết.” Hắn nhếch miệng.
Giật mình một chút, nàng buồn cười nói: “Thiên hạ không hề có chuyện không hề bỏ công sức mà có thành quả, tôi đều viết mọi thứ biết được trong sổ ghi chép, anh không cần lập tức học toàn bộ, có rảnh thì lại nhìn, không hiểu thì mở miệng hỏi, tôi không mắng chửi người khác.”
“Yes sir!” Hắn nâng tay hành lễ với nàng, nhìn nàng cười hỏi: “Cô có muốn xuất bản nó không?”
Bạch Vân hai tay ôm ngực, ngọt ngào cười, “Có phải như thế là làm lực tiến công cho đại hoàn đan không?”
“Như thế thì đương nhiên là tốt nhất.” Hắn nhe răng cười.
Bạch Vân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn, “Miễn, cám ơn đề nghị của anh, tôi không có thời gian rỗi, hơn nữa cũng phải xem có nơi nào đồng ý xuất bản hay không?”
“Nếu tôi tìm được nơi nào đồng ý xuất bản thì sao?” Hắn cười cười hỏi.
“Như vậy liền theo ý anh.” Không để ý đến hắn nữa, Bạch Vân thuận miệng bỏ lại một câu, ngay khi điện thoại vang lên, nàng quay ra tiếp.
Nhìn thân ảnh nàng nhỏ xinh, Khấu Thiên Ngang lại liếc mắt nhìn sổ ghi chép tràn ngập chữ viết, hắn thật sự cảm thấy nàng viết rất khá, không chỉ có trật tự, hơn nữa còn dễ đọc dễ hiểu, theo phân loại cà phê, nơi sản sinh, nghiền nhỏ, cho đến đủ loại kiểu sáng khác nhau, phương pháp pha cùng dụng cụ sử dụng, đều viết rành mạch. Tùy hắn sao?
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hắn nghĩ hắn biết ai muốn có bản kí kíp võ công này.
Leng keng leng keng –
Chuông gió trên cửa rung động, một cô gái đẩy cửa vào, phía sau có một bé trai theo sau.
“Hoan nghênh qúy khách.” Khấu Thiên Ngang đang pha cà phê ở quầy liền ngẩng đầu, lộ ra thói quen mỉm cười.
Cô gái chân đi giày cao gót, mặc chiếc váy ngắn màu trắng hở ngực siêu mê người, mái tóc xoăn xoã tung bồng bềnh trên bờ vai. Chỉ thấy nàng vừa vào cửa lại đứng ngay tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt mê người hơi hơi trợn to, đôi môi đỏ au muốn nói lại thôi, thoạt nhìn như là Marilyn Monroe chạy đi sai chỗ đến Trung Quốc, chỉ là quần áo của nàng táo bạo hơn.
“Xin hỏi cô cần gì sao?”
Lời nói của hắn làm cho nàng giật mình sực tỉnh, nàng hơi nhíu mày, rồi mới xoay người nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn tên cửa hàng ở bên ngoài, rồi lại vội vàng tiêu sái tiến vào, thẳng tắp đi đến trước mặt hắn. “Anh là ai?”
Hắn nhìn phản ứng thú vị của nàng, thuận theo trả lời: “Nhân viên cửa hàng.”
Nàng nhướn mi, ngừng hai giây mới hỏi: “Bạch Vân đâu?”
“Đến lầu hai đưa cơm.”
Hắn về sau mới biết, cô gái nuôi mèo ở trên lầu tên là Âu Dương Ninh Ninh, nghề nghiệp không rõ, nghỉ ngơi không xác định, trên thực tế, nàng ngay cả ăn cơm cũng thường thường muốn Bạch Vân nhắc nhở, hắn đến đây nhiều ngày như vậy, chỉ có mỗi một buổi chiều thấy nàng đi xuống ăn… bữa sáng.
Lúc ba giờ chiều lại xuống ăn bữa sáng, cũng thật sự là đủ kỳ quái, càng quái là Bạch Vân luôn làm chân giò hun khói cùng sandwich cho nàng; hắn thấy Bạch Vân mỗi ngày đều mang đồ ăn lên cho nàng ta.
Bà chủ kỳ quái, khách kỳ quái, hắn nghĩ hắn thấy nơi này càng có thêm nhiều người kỳ quái.
“Cho ly Cappuccino.” Mỹ nữ chọn ghế ở quầy để ngồi, từ túi xách lấy ra quyển sách giáo khoa cho bé trai nói: “Cho nó một ly Côca.”
Khấu Thiên Ngang pha cà phê với động tác thuần thục, đầu tiên đưa cho người khách ly cà phê, sau đó mới đưa cốc Côca cho bé trai, lại giúp nàng làm cà phê.
Cô gái kia vắt chéo hai chân dài lại, những ngón tay thon dài gõ trên mặt quầy, đôi mắt kia như làn sương mù dày, hiện tại lại lợi hại vô cùng, không e dè đánh giá hắn từ đầu đến chân.
“Anh tên gì?”
“Khấu Thiên Ngang.” Thấy nhưng không thể trách, hắn bình thản ung dung trả lời.
“La Lan.” Nàng tự nói họ tên, một đôi mắt đẹp vẫn trừng kỹ nhìn hắn.
“Xin chào.” Hắn thần sắc tự tại mặc cho nàng đánh giá, động tác trong tay vẫn không ngừng.
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi lăm.”
“Tới nơi này làm bao lâu?”
“Hai tuần lễ.”
“Có bạn gái không?”
Nàng làm như là điều tra hộ khẩu, hắn tò mò vì sao nàng làm như vậy, có điều vẫn trả lời vấn đề của nàng:
“Không hề.”
“Vợ?”
Hắn lắc đầu, như là nghĩ tới chuyện gì đó, có chút dương dương tự đắc cười tự giễu.
Nàng ngừng những đầu ngón tay đang gõ trên mặt bàn, môi đỏ mọng đột nhiên mở rộng, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng ngược cả lên.
“Có hay không có hứng thú…”
Nàng còn chưa nói hết, cửa tiệm lại bị người đẩy ra, Bạch Vân đi đến ngắt lời của nàng, “A Lan, đừng đặt ý lên người hắn.”
“Vì sao?” La Lan xoay người, nhíu mày xnhing nàng, “Cậu là có gì đối với hắn?”
“Đúng thì thế nào?” Bạch Vân buồn cười nhìn bạn tốt, nói giỡn.
Hắn nhìn ra được, cô gái yêu kiều kia hoảng sợ, hiển nhiên là không nghĩ đến chuyện đấy. Tuy rằng biết Bạch Vân không phải có ý này, có điều đối thoại của hai nàng vẫn làm hắn cảm thấy vui vẻ mà nhếch miệng cười.
“Thật hay giả?” La Lan trừng lớn mắt, “Cậu nuôi tiểu bạch kiểm?”
Trời ạ, thật sự là ăn xong nàng! Bạch Vân tiến đến quầy, nhịn xuống việc phụt cười tại chỗ, nhìn La Lan nói: “Hắn sao giống tiểu bạch kiểm?”
“Ách…” La Lan nhìn nhìn lại người đàn ông cao tráng kia, nhất thời có chút ngậm miệng.
Hắn xác thực một chút cũng không giống tiểu bạch kiểm, trên thực tế màu da của hắn vẫn là màu da khỏe mạnh, màu đồng, khôi ngô cùng dáng vóc cao ráo đứng với Bạch Vân chỉ có một mét năm thì lại càng có vẻ cao lớn hơn, mặt đầy râu chỉ làm hắn có thêm vẻ uy hiếp mà thôi. Không, hắn một chút cũng không giống tiểu bạch kiểm, nói là giống hải tặc cũng không kém nhiều lắm.
“Cà phê của cô.” Khấu Thiên Ngang đổ cà phê vào ly, tuy rằng bị người ta nói thành tiểu bạch kiểm, hắn vẫn thần sắc tự nhiên đưa cà phê tới trước mặt La Lan.
Nhìn đáy mắt của Khấu Thiên Ngang mang ý cười, La Lan mặt cười không khó che được nét đỏ.
Bạch Vân cười khẽ ra tiếng, nói sang chuyện khác: “Hôm nay rảnh thế nào lại đến được đây, Triệu Tử Long đâu?”
“Hắn ở nhà dọn dẹp, tớ đón tiểu quỷ tan học, tiện đường đi qua, muốn nói thật lâu không gặp, muốn ăn một phần, thuận tiện mang về cho Tử Long.” La Lan dựa vào quầy, lật xem menu, hỏi: “Hôm nay cơm có cái gì?”
Bạch Vân nhìn Khấu Thiên Ngang liếc mắt một cái, hắn cười cười mở miệng: “Mướp đắng ngư nạm bảo.”
“Mướp đắng? Ách… tôi không cần!” Bé trai ở bên luôn giữ vẻ trầm mặc liền phá vỡ sự yên lặng, vẻ mặt chán ghét làm ra bộ dạng nôn mửa.
“Triệu Tử Lân! Ăn dần rồi quen, còn dám kén chọn!” La Lan xoa đầu, trừng mắt nhìn nó rồi mới quay đầu nhìn Khấu Thiên Ngang nói: “Đừng để ý tiểu quỷ này. Cho hai phần, một phần nữa mang về?”
Triệu Tử Lân không dám phản đối, có điều vẫn không nhịn được mếu máo.
“Sẽ không đắng.” Bạch Vân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, an ủi nó.
“Đã gọi là mướp đắng làm sao mà không đắng.” Nó cúi đầu, âm thanh lẩm bẩm từ quầy đến bàn gỗ; đến khi đưa đồ ăn lên miệng, nó vẫn ngoan ngoãn ăn, rồi kinh ngạc phát hiện, mướp đắng thật không quá đắng.
“Không đắng chứ?” Bạch Vân cười hỏi.
Nó chần chờ một chút, mới thẹn thùng gật gật đầu.
“Thật nha.” La Lan ăn một miếng, tò mò hỏi: “Cậu làm như thế nào?”
“Không phải là tớ làm.” – Bạch Vân cười cười, chỉa chỉa Khấu Thiên Ngang, “Là do hắn nấu.”
La Lan sửng sốt một chút, “Hắn…”
“Con gấu kia?” Triệu Tử Lân khả ái gọi.
“Phốc… oa ha ha ha…” La Lan phun cười ra tiếng.
Bạch Vân cười có điểm thanh tú, vì bận tâm mặt mũi của Khấu Thiên Ngang, chỉ là che miệng quay mặt đi, lại còn nghe được La Lan vừa cười vừa giáo huấn tiểm bất điểm. “Chậc, không lễ phép, sao có thể nói người ta là gấu. Tuy rằng bộ dạng hắn xác thực rất giống, con cũng không thể trước mặt người ta nói người ta là gấu, biết không?”
Nghe vậy, Bạch Vân nhịn không được liếc Khấu Thiên Ngang một cái, chỉ thấy hắn vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn nàng.
Nhìn hắn đáng thương, nàng bất giác đưa tay vỗ vỗ cánh tay hắn, mở miệng nói: “Hãy nén bi thương.”
Hắn biểu tình quái dị, cười khổ ra tiếng, “Cám ơn…. cô đã… ách… là an ủi của cô.”
Dáng vẻ vô tội của hắn làm cho nàng cuối cùng không nhịn được cùng La Lan và Triệu Tử Lân cười đến ôm chặt thắt lưng.
Nhìn bọn họ cười đến ngã trái ngã phải, Khấu Thiên Ngang sờ sờ râu, nghi ngờ chính mình có phải nhìn thật sự giống như gấu không.
La Lan thật vất vả để nhịn cười, vẻ mặt thậ