--> Anh Hận Anh Yêu Em - game1s.com
Duck hunt

Anh Hận Anh Yêu Em

mặt khó coi của em khi nhìn thấy cô bạn cùng lớp xuất hiện trước cửa nhà mình, em lấy tư cách gì mà kiêu với anh chứ? Chậc chậc, ái chà chà!

Hình Khải khệnh khạng bước ra cầu thang, dương dương tự đắc nói: “Em gái ơi… tối nay anh mời một cô bạn gái tới nhà mình ăn cơm, em làm thêm mấy món ngon ngon nhé!”

Sống lưng Hình Dục như khựng lại, bàn tay đang cầm bát dừng trước vòi nước chảy, sau đó cô trả lời: “Vâng, được!”

Hình Khải bước tới đứng bên cạnh cô, bắt đầu cười đầy bí hiểm: “Ái chà chà, em nói xem tại sao anh trai em lại sát gái đến như thế chứ? Lúc nào cũng có đàn bà con gái dâng tới tận miệng.”

Hình Dục vẩy vẩy nước bám trên đũa, không nói lời nào.

Nếu Hình Khải không nhìn nhầm thì hình như Hình Dục chẳng hề có biểu hiện gì đặc biệt, có lẽ vẫn chưa đủ độ! Nhưng suy nghĩ lại thì có vẻ như anh đang hành động thừa thãi, Hình Dục và anh có quan hệ gì? Vốn chẳng có quan hệ gì cả, sao bản thân anh lại ấu trĩ như mấy diễn viên trên ti vi thế này? Nhưng chuyện đã tới bước này rồi, cũng không nỡ để con gái nhà người ta leo cây.

“Khà khà, mau thu dọn đám quần áo lót phơi ngoài ban công vào đi, đừng để bạn gái anh nhìn thấy lại không vui.”

“Vâng!” Động tác rửa bát của Hình Dục nhanh hơn.

Hình Khải nhìn cô đi lên tầng, không hề có vẻ gì là oán trách, ấm ức..
Anh đi ra sân chơi với Đại Dục, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía ban công, Hình Dục thoăn thoắt rút hết quần áo phơi trên đó xuống, rất nhanh ban công lại thênh thang như thường.

Hình Khải vuốt vuốt bộ lông trơn trượt của Đại Dục, vừa gọi tên nó vừa buồn bực. Hình Dục… không giận ư? Thôi, quan tâm làm gì chuyện cô ấy giận hay không?

Đại Dục thè cái lưỡi to bè của mình ra liếm liếm vào tay Hình Khải, nó đói rồi.

Hình Khải lấy từ trên giá cao xuống một nắm thức ăn dành cho chó. Chú chó con nhỏ xíu năm đó giờ đã thành một chú chó to lớn dài hơn một mét, Đại Dục đang trong thời kỳ động dục nên gặp ai cũng chồm lên ôm đùi để… làm tình, khiến mấy anh lính cần vụ cũng không dám ho he bén mảng qua khu này.

Lúc này, Đại Dục vòng hai chân trước ôm lấy đùi Hình Khải bắt đầu cọ cọ.

“Hey! Con chó nhát chết này, có giỏi thì đi mà cọ cọ Hình Dục, sao cứ tìm cách… với tao là sao?” Hình Khải nhận thấy Đại Dục rất sợ Hình Dục, thà ôm đàn ông chứ không dám lại gần Hình Dục.

Đại Dục lười biếng nhướn mắt lên, cọ càng nhanh hơn.

7 giờ 30 tối.

An Dao đúng giờ tới điểm hẹn, vừa bước vào sân Đại Dục lập tức bỏ rơi Hình Khải, sung sướng điên cuồng nhảy bổ về phía mỹ nữ…

“Á…”

An Dao sợ hãi hét tướng lên, Hình Khải vội vàng đứng dậy ngăn cú phi người của Đại Dục, An Dao vì sợ mà nấp ngay sau lưng anh, theo bản năng vòng hai tay ôm chặt eo anh.

Sống lưng Hình Khải cứng lại, phụ nữ nấp sau lưng đàn ông là vì muốn tìm kiếm sự che chở? Đấy mới chính là việc mà phụ nữ nên làm!

Hình Dục nghe thấy tiếng động lao ra cửa, nhìn cảnh hai người họ ôm chặt nhau từ sau lưng, đầu tiên cô kéo Đại Dục ra, cúi gằm đầu xuống, quên cả chào hỏi khách, quay người bỏ đi.
Hình Khải thấy Hình Dục vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như thường ngày, thuận tay vòng qua vai An Dao rồi đặt dưới nách cô, An Dao không ngờ Hình Khải lại chủ động như thế, đứng chôn chân tại chỗ, mặt đỏ bừng.

Đặng Dương Minh nghe thấy tiếng hét cũng chạy ra ban công ngó xuống, nhìn thế “chân kiềng” kỳ quái dưới sân, bị sự tò mò thôi thúc, anh cũng muốn biết Hình Dục sẽ tỏ thái độ như thế nào.

Đương nhiên, thần sắc Hình Dục cũng bắt đầu có chút không tự nhiên nhưng lại nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, cô quay người đi vào trong nhà, như có ý dành cho họ khoảng không gian riêng ở bên nhau.

Đúng lúc Hình Dục quay vào nhà, cánh tay anh đang ôm An Dao cũng buông thõng xuống, anh chau mày, không hiểu không hiểu.

“Con chó đó là Đại Dục ạ?” An Dao sợ hãi nép vào người Hình Khải.

“Ừ… nó đấy.” Hình Khải bừng tỉnh, cười nói: “Không phải sợ, vì nó thích em nên mới lao ra như thế.”

An Dao lẳng lặng gật đầu, khi cô mỉm cười trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền xinh xinh rất đáng yêu.

“Xin lỗi, vừa rồi anh…” Hình Khải cảm thấy áy náy trước hành động ôm ấp đường đột của mình.

An Dao lắc lắc đầu, đôi mắt mở to long lanh của cô phản chiếu khuôn mặt anh tuấn điển trai của Hình Khải.

Đầu óc Hình Khải trống rỗng ít nhất là mất ba giây, vô thức bị thu hút bởi nụ cười ngọt ngào của An Dao.

Còn An Dao lại dùng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn anh chằm chằm, điều đó khiến tâm lý của anh được thỏa mãn. Nông cạn lắm chứ gì? Đàn ông đều thế cả mà!

An Dao thấy Hình Khải nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, ngại ngùng cụp mắt xuống: “Cả khu nhà này đều là của nhà anh à?”

“Ừ, cả khu chẳng qua cũng chỉ ba tầng thôi.” Hình Khải tùy tiện đưa tay chỉ, liền phát hiện Đặng Dương Minh đang nhìn sang, anh khựng người lại, nói cách khác anh cũng có chút gượng gạo, đành dùng sự nhiệt tình để che đi tâm trạng thật: “Dương Minh! Sang đây cùng ăn cơm!”

An Dao nhìn theo hướng anh gọi, cô và Đặng Dương Minh có duyên gặp mặt một lần, vì vậy cô nhìn về phía anh gật đầu chào.

Đặng Dương Minh lại tỏ vẻ khinh khỉnh, quay người đi vào phòng, chẳng phong độ gì cả.

An Dao nhìn thấy thế không biết mình đã sai ở đâu. Cô luôn cho rằng trong con mắt của đám con ông cháu cha chẳng có ai, đương nhiên, sự thật chứng minh, quả nhiên là rất ngạo mạn.

Hình Khải đứng nguyên tại chỗ đợi Đặng Dương Minh, nhưng rồi anh phát hiện ra cậu ta không có ý định sang nhà mình cùng ăn cơm. Anh cười khan hai tiếng: “Vào nhà thôi.”

An Dao kín đáo vâng một tiếng, rồi nói: “Thì ra nhà hai anh ở gần nhau như thế.”

“Ừ, Đặng Dương Minh là bạn thân từ nhỏ của anh. Em vào nhà trước đi, anh sang gọi cậu ấy.”

An Dao không tiếp lời anh, cô có cảm giác Đặng Dương Minh không thiện cảm với mình.

***

Biệt thự nhà họ Đặng.

Đặng Dương Minh nằm trong phòng ngủ đọc tiểu thuyết, hoàn toàn phớt lờ tiếng bước chân của Hình Khải lúc này đang tự ý đi lên cầu thang.

“Cậu làm gì thế hả, mỹ nữ mình đã gọi tới cho cậu rồi, mau xuống nhà đánh răng rửa mặt đi.”
“Mình còn muốn hỏi cậu đang làm trò gì đây? Cậu gọi bạn học của Tiểu Dục đến nhà để làm gì?” Đặng Dương Minh khẽ nhướn mắt lên nhìn Hình Khải.

Hình Khải châm một điếu thuốc, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế xoay: “Đừng vờ nữa, trước kia cậu khen cô bé này xinh mà, từ nhỏ tới lớn mình chưa từng thấy cậu khen ai bao giờ, không thú vị mới lạ. Cậu nói đi, người anh em này giúp cậu như thế còn chưa đủ sao?” Anh cười đắc ý.

Đặng Dương Minh sững lại, nhớ lại hôm đó, trong đầu anh chỉ có hình ảnh Hình Dục. Anh bất giác thấy buồn phiền, thì ra mầm họa là từ anh, anh thể hiện sai cách còn Hình Khải lại hiểu nhầm ý.

Hình Khải thấy Đặng Dương Minh không ứ chẳng hừ, cười híc híc, tiện tay cầm quyển tạp chí đập vào đầu bạn: “Nói đúng rồi chứ người anh em, ai chẳng yêu cái đẹp, đây cũng có phải là chuyện gì mất mặt đâu?”

Đặng Dương Minh đương nhiên không thể để Hình Khải biết khi ấy người anh muốn khen là Hình Dục, nhún nhún vai cười thản nhiên: “Đáng tiếc quá, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người mà bạn Hình Dục thích lại không phải là mình.”

“Hả, thế cô ta tới đây làm gì? Không phải vì cậu thì chẳng lẽ lại là vì mình?” Hình Khải thờ ơ trả lời bạn, đột nhiên, nụ cười của anh cứng lại, vô thức đưa tay lên vò vò tóc, nhờ sự nhắc nhở của Đặng Dương Minh, lẽ nào An Dao có ý với anh thật sao?

“Cậu đừng hiểu nhầm, vừa rồi mình ôm An Dao không phải là giở trò lưu manh gì đâu!” Hình Khải vội vàng giải thích, trong lòng anh lúc này tạm thời không thể đón nhận bất cứ một người con gái nào, ngoài những lúc anh thỉnh thoảng cảm thấy việc lấy Hình Dục làm vợ cũng không tồi..
Thế cũng không phải là đã để tâm tới Hình Dục sao? Anh đâu có thích cô thật.

Đặng Dương Minh vươn vai, điềm tĩnh nói: “Được rồi được rồi, kêu oan gì chứ, tế bào lưu manh sớm đã ăn sâu bám rễ trong đầu cậu rồi, có cô bé nào trong đại viện này chưa từng bị cậu sờ tay nắn chân đâu?”

Người anh em suốt hai mươi năm trời, thậm chí trên người có bao nhiêu cọng lông họ cũng đều biết rất rõ, giữa họ chẳng có bí mật gì đáng nói. Nghe Đặng Dương Minh nhắc lại những chuyện hồi nhỏ, Hình Khải bỗng cảm thấy rất đắc ý.

Anh ngẩng đầu nhả ra mấy vòng khói, nhớ lại những chuyện hồi bé, phì cười: “Đúng rồi, cậu còn nhớ con gái nhà chú Trần không?”

Nhắc lại chuyện này Đặng Dương Minh sầm mặt xuống: “Có thể không nhớ sao? Cậu vì muốn con gái chú ấy chủ động lao vào lòng, bảo mình trèo lên cây ném sâu xuống, trên cây không có sâu róm, cậu lại lấy trộm từ trong nhà bếp ra một con rắn, mình còn chưa ném thì đã bị rắn cắn rồi. Cũng may đấy không phải là rắn độc, nếu không, mẹ kiếp, giờ này con ma là mình đây quyết không tha cho cậu.”

Hình Khải vỗ đùi cười lớn: “Sau đó cậu kêu lên một tiếng thảm thiết, cô bé thấy từ trên cây tự nhiên rơi xuống một người, thế là vẫn lao vào lòng mình, ha ha ha!”

Đặng Dương Minh bất lực mỉm cười, khi họ ở cùng nhau đã làm không ít chuyện xấu, cả ngày trêu chó ghẹo mèo bắt nạt các cô bé trong khu, dù sao rảnh rỗi thì phải tìm trò mà chơi chứ.

Nhưng giờ đây đã trở thành người lớn cả rồi, có những chuyện không thể hồ đồ thêm nữa, đặc biệt là chuyện tình cảm.

Là bạn thân của Hình Khải, Đặng Dương Minh có nghĩa vụ nhắc nhở bạn: “Nếu cậu thật sự thích Hình Dục thì đừng dính vào An Dao, mặc dù nói Hình Dục chắc chắn sẽ là người của cậu, nhưng cô ấy nhìn thấy cậu ôm ôm ấp ấp một người con gái khác chắc chắn cũng không vui.”

Khóe miệng Hình Khải nhếch lên, nói thẳng: “Ai bảo mình thích cô ta? Đừng nhắc đến nha đầu thối ấy nữa, trước khi gọi An Dao đến, mình hỏi Hình Dục về chuyện kết hôn, đại thiếu gia mình đây không chê cô ta mà phải hạ mình hỏi thế rồi, cô ta lại còn chê kết hôn sớm quá, thế nào gọi là sớm quá? Thà nói thẳng ra là không thích, vì vậy…”

Đặng Dương Minh tiếp lời Hình Khải: “Vì vậy cậu định giở trò vịt chết không sợ nước sôi, rõ ràng là thích Hình Dục nhưng lại lấy cớ là tìm đối tượng cho mình rồi gọi An Dao đến để chọc tức cô ấy, không ngờ trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc, Hình Dục chẳng thèm phản ứng, cậu còn lọt vào tầm ngắm của An Dao nữa.”

“Mình thèm vào! Sao mình có thể thích một người con gái không hiểu nhân tình thế thái như Hình Dục chứ!” Âm lượng của Hình Khải bất giác lên cao, ngay sau đó anh lại sờ sờ cằm, bộ dạng rất hào hứng, nói: “Có điều, nếu không phải do cậu nhắc nhở, thì mình đúng là không nghĩ tới việc cô bé An Dao đó có tình cảm với mình.”

Nói thật thì, anh cũng không biết tình cảm của mình dành cho Hình Dục là thích hay không thích, dù sao từ “thích” đó chẳng ai có thể đưa ra được định nghĩa chính xác về nó.

“Này, đi ăn cơm thôi, nếu không cô bé đó lại càng hiểu lầm thêm.” Cho dù có thích hay không thích Hình Dục, tóm lại phải giải quyết rắc rối trước mắt cho xong đã.

“Không ăn đâu. Yêu ma quỷ quái cậu mời đến cậu tự đi mà diệt trừ.” Lần này Đặng Dương Minh quyết không giúp anh giải vây, cho nhớ đời một lần.

Hình Khải vò đầu bứt tai, được rồi được rồi, coi như mời mỹ nữ ăn bữa cơm chứ gì!

Khi anh về tới nhà, Hình Dục đang bận rộn trong bếp, An Dao lại ngồi trong phòng khách đợi Hình Khải.

“Về rồi à? Nhà anh thật phong cách quá!”

An Dao cười hỏi, lần đầu tiên được nhìn thấy nhà của một cán bộ cao cấp, phong cách trang trí cổ xưa, nội thất, tranh chữ… tất cả xem ra đều vô giá, ngoài ra những thiết bị điện tử cao cấp cũng được lắp đặt đầy đủ, khiến ngôi nhà toát ra được sự kết hợp đặc sắc giữa Trung Quốc và phương Tây.

“Chiếc ghế mà em ngồi được làm bằng gỗ Lê cuối đời Thanh.” Hình Khải thấy bối rối, anh cố tình nói lảng sang chuyện khác.

An Dao đứng bật dậy: “Cổ vật hơn một trăm tuổi rồi sao? Thôi để em ngồi ghế sô pha.”

Hình Khải cười cười, không biết nên nói gì. Anh len lén khom người nhìn vào bếp, Hình Dục đang bận rộn mồ hôi mồ kê mướt mát, anh cảm thấy hơi hoảng, vội gọi: “Hình Dục, đừng làm nữa, ra nói chuyện với bạn em đi!”

Không biết Hình Dục không nghe thấy hay là cố ý không trả lời, tóm lại chẳng thấy động tĩnh gì.

Hình Khải định đi vào bếp thì An Dao đã vội đứng dậy trước: “Anh cứ kệ đi, để em vào giúp Tiểu Dục.” Nói rồi cô nhanh nhẹn đi vào bếp.

Hình Khải thở dài, cô gái này thật thấu hiểu lòng người.

Trong bếp.

An Dao rửa rau, Hình Dục cắt rau, phối hợp rất ăn ý.

“Tiểu Dục, anh trai cậu tại sao lại mời mình tới nhà ăn cơm?” An Dao không kìm được tò mò muốn thăm dò ý của Hình Dục.

“Sao cậu không hỏi thẳng anh ấy?” Hình Dục không quay đầu lại.

An Dao xấu hổ mím môi: “Mình sao có thể làm thế, mặc dù cũng đã nghĩ đến, nhưng không nên thể hiện chủ động quá…”

Hình Dục không nói gì, đưa cho An Dao một chai nước uống, tiếp tục xào rau.

Đúng lúc An Dao đang khát, ngửa cổ uống một hơi, đôi mắt cô mơ màng bắt đầu tưởng tượng, gia đình cán bộ cao cấp danh tiếng lẫy lừng, địa vị cao quý, cuộc sống giàu sang, bạn trai anh tuấn, tất cả đều khiến cô hài lòng như đang nằm mơ.

Cô nghĩ, nếu Hình Khải tỏ tình với cô, cô sẽ tìm mọi cách để trói buộc trái tim anh



Chương 19: Đêm đó


Ngồi trước bàn ăn, Hình Khải cắm cúi và cơm, Hình Dục vẫn kiệm lời như trước, người khuấy động không khí không ai khác ngoài An Dao.

“Hàng ngày chỉ có hai anh em cậu ở căn nhà lớn thế này à? Quét dọn chắc cũng mệt lắm nhỉ?” An Dao hoàn toàn không cảm thấy hai anh em họ đáng thương, ngược lại cô còn tỏ ra ngưỡng mộ.

“Cũng bình thường. Bên hậu cần có người tới quét dọn định kỳ.” Hình Khải thấy Hình Dục im lặng đành lên tiếng trả lời.

An Dao thầm tán thưởng rồi thở hắt ra, đây chính là cuộc sống của một thiếu phu nhân mà cô hằng mơ ước.

Hình Khải liếc mắt nhìn về phía Hình Dục, hành động im lặng của cô đã chứng tỏ là cô không vui rồi. Xì! Xem nha đầu thối cô lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh còn chịu đựng được bao lâu.
An Dao gắp vài sợi khoai tây bóp giấm xào bỏ vào bát Hình Khải: “Anh nếm thử xem, món này em xào đấy.”

Hình Khải ừ một tiếng, chẳng có gì đặc biệt cả, vẫn là khoai tây thái chỉ mà thôi.
An Dao thấy Hình Khải không nói gì, bĩu môi, phụng phịu: “Em vì anh nên mới xuống bếp, ngon hay không cũng phải nói cho em biết chứ!”

Hình Khải cười khan hai tiếng: “Độ chua ngọt rất vừa, ngon lắm!”

An Dao mím mím môi, cười thỏa mãn, cầm bát lên tiếp tục ăn cơm.

Hình Khải thấy An Dao liên tục ngầm thể hiện tình cảm với mình, nhưng vở kịch này diễn biến nhanh tới mức anh không còn kiểm soát được nữa, vì vậy anh vội vàng và nốt chỗ cơm trong bát vào miệng, đang định đứng dậy rời khỏi bàn ăn thì Hình Dục đã nhanh hơn anh một bước, đứng dậy trước nói: “Anh ngồi nói chuyện với An Dao một lát, em có việc phải ra ngoài, bát đũa để đấy lát về em rửa.” Nói xong cô đi ra cửa thay giày. Lúc này Hình Khải mới để ý thấy, Hình Dục đã nhanh chóng thay xong áo khoác để đi ra ngoài.

“Em định đi đâu?”

“Việc riêng.”

“Việc riêng gì?” Hình Khải hỏi dồn.

Hình Dục không trả lời, đóng cửa đi luôn. An Dao lại hiểu lầm là Hình Dục đi gặp Đặng Dương Minh, nghiêng đầu cười: “Con gái thường có những bí mật nhỏ không muốn chia sẻ với người thân, anh đừng mãi coi em gái mình như đứa trẻ con thế nữa. Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì cũng không sao, cứ coi như em không tồn tại là được.”

Hình Khải nhìn về khoảng không trống rỗng phía cửa, từ từ nắm chặt tay lại.

***

Và lần này, Hình Dục đi một mạch tới tận 3 giờ sáng mới về nhà.

Cô rón rén mở cửa, không bật đèn ngay vì trong phòng khách tối đen như mực vang lên hơi thở nhè nhẹ đều đặn.

Cô lần tìm trong bóng tối chiếc áo khoác lớn, nhẹ nhàng đi đến cạnh ghế sô pha, đắp chiếc áo lên người Hình Khải.

Đột nhiên, đèn bật sáng, ánh sáng nhanh chóng rọi thẳng vào mặt Hình Dục…

Hình Dục lấy tay che mắt, rồi khẽ chớp chớp: “An Dao về rồi à?”

“Không về thì ngủ lại đây chắc?” Hình Khải day day huyệt thái dương, giáng một quả đấm đầy bạo lực vào thành ghế sô pha “Em biết rõ là cô ấy có cảm tình với tôi, mẹ kiếp, thế mà em còn cố ý tạo cơ hội cho bọn tôi được ở riêng với nhau?! Tôi hỏi em, xin hỏi em, em đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi hay là em quá tự tin vào bản thân mình?”

Hình Dục nhướn mày, bất lực đáp: “Kỳ lạ thật! An Dao vốn là khách do anh mời tới.”

“Em!…” Hình Khải đứng bật dậy, nắm đấm vung lên sém chút nữa giáng thẳng vào mặt Hình Dục.

Thái độ của Hình Dục chẳng tỏ vẻ gì là khiếp sợ, cô vừa đi về phía phòng ngủ vừa cởi khăn và găng tay ra.

Đúng lúc cô định đóng cửa phòng lại, cánh cửa bị Hình Khải đạp mạnh bật ra, do lực đạp quá lớn, cánh cửa đập vào sống lưng cô, đẩy cô ngã xuống nền.

Hình Khải thấy vậy hít một hơi thật sâu, rồi vội vàng chạy tới đỡ Hình Dục dậy.

Hình Dục không nói gì, chỉ xoa xoa lưng, sau đó đứng dậy đi về phía giường.

“Này!” Trong giọng nói vừa có sự ngượng ngùng lại vừa có ý tức giận. Anh đuổi theo cô, cơn giận trong lòng sớm đã bị sự lỗ mãng của chính bản thân dập tắt.

Hình Dục nhìn anh cười: “Không sao, thật đấy, anh đi ngủ đi.”

Mặc dù trong lòng vẫn thấy ngượng nhưng Hình Khải không từ bỏ câu hỏi vừa rồi của mình: “Này, đừng nói lảng sang chuyện khác, vừa rồi em đi đâu?”

“Đầu tiên là đến thư viện, thư viện đóng cửa, em ra chợ đêm, ăn xong, em đi xem một bộ phim.” Vẻ mặt Hình Dục mệt mỏi, cô từ từ khép mắt lại.

“Ồ, vậy sao?” Giọng anh rõ ràng là không tin: “Tôi cảnh cáo em, em là người vợ mà bố tìm về cho tôi, em phải biết bổn phận của mình, bên ngoài bao nhiêu người nhìn vào…”

“Đúng, là bố đã cho em một gia đình. Có điều, em cũng là người, cũng có áp lực, một người thay bạn gái nhanh hơn thay áo như anh có tư cách để nói với em những lời đó không?” Hình Dục đột nhiên cũng cao giọng, ngắt lời Hình Khải.

Lần đầu tiên, Hình Dục nói ra những suy nghĩ trong lòng, mà lại là những lời chỉ trích anh, Hình Khải biết, đây gọi là một câu đánh thức người trong mộng.

Từ năm mười lăm tuổi khi Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, cô chỉ nhìn thấy cảnh anh thay bạn gái liên tục, giờ nếu nói anh muốn dừng chân, không chỉ Hình Dục không tin mà chính bản thân anh cũng thấy kinh ngạc.

Hình Dục nhìn Hình Khải nói: “Hình Khải, em muốn cuộc sống của mình giống như những người bình thường khác, nhưng lại sống trong một gia đình bị mọi người quá chú ý, em thường xuyên cảm thấy áp lực rất lớn…”

“Áp lực? Ai tạo áp lực cho em?”

“Những người xung quanh, bọn họ theo dõi cuộc sống của em, hàng ngày tính toán lộ trình em đi về, nếu em về muộn mà không báo cáo, mấy anh lính sẽ lập tức xuất hiện ở cổng trường. Đồ em mua từ ngoài mang về sẽ bị hệ thống kiểm tra, đến băng vệ sinh cũng bị kiểm tra. Em giặt quần áo lót họ cũng “nhiệt tình” giúp đỡ, em…”

“Đừng nói nữa!” Hình Khải ngắt lời cô. Hình Khải vẫn luôn nghĩ chỉ có một mình anh là cảm thấy sự áp lực kỳ lạ đó, thì ra Hình Dục cũng không chịu được. Nhưng, thân là con trai con gái của một cán bộ cao cấp, đây là cách sống mà họ không thể thay đổi được. Nếu như muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, chỉ còn cách lựa chọn từ bỏ quan hệ hoặc là chết..
Từ giây phút mà Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, mặc dù những người khác không có quyền hỏi về thân phận của cô, nhưng trong mắt người khác, cô mặc nhiên được coi là con dâu của thượng tướng lục quân Hình Phục Quốc. Vì vậy, thuộc hạ các cấp đương nhiên có trách nhiệm quan tâm chăm sóc tới nhất cử nhất động của cô. Họ quan tâm không chỉ tới sự an toàn của bản thân cô, mà còn cả những vấn đề trong cuộc sống riêng của cô nữa. Nói thẳng ra, cô căn bản không có cơ hội “hồng hạnh vượt tường”. Đồng thời, Hình Phục Quốc lại giao nhiệm vụ chăm sóc Hình Khải cho Hình Dục. Hình Dục làm thay chức trách của những binh sỹ cấp dưới, cô tuyệt đối không theo sát Hình Khải từng giây từng phút để tiến hành giáo dục về mặt tư tưởng, ngược lại cô còn trở thành túi trút giận, tiểu bảo mẫu của Hình Khải. Vì vậy, trong cuộc sống, Hình Khải đương nhiên có được nhiều tự do hơn.

Nghĩ đến đây, Hình Khải cụp mắt xuống vì cảm giác ăn năn hối hận, anh chỉ luôn nghĩ đến mình, chưa bao giờ nghĩ cô lại sống mệt mỏi đến thế.

“Giờ anh trở về rồi, bọn họ sẽ “yên tâm” hơn về em…” Hình Dục nhếch mép nói, quay người lại, rõ ràng cảm nhận được sự ăn năn của anh, ngay sau đó cười nói tiếp: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý định oán trách ai hết. Ngược lại, em còn phải cảm ơn tất cả những thứ mà nhà họ Hình đã cho em, bố anh đồng ý nhận nuôi em, cho em một cuộc sống không phải lo tới cơm ăn áo mặc, lại còn tạo cho em một môi trường học tập tốt nhất, giúp em có thể thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Chỉ là lúc này tâm trạng của em không tốt lắm, em muốn giải tỏa mà thôi.”

Hình Khải thật sự không biết nên nói gì với cô, nếu anh có khả năng thay đổi cuộc sống hiện tại, anh đã không phải khổ sở thế này. Đương nhiên, anh cũng có thể thay đổi, nhưng cần có thời gian để tích lũy vốn liếng cho một gia đình độc lập, từng bước từng bước, bước ra khỏi vòng hào quang dành cho đám con cháu của cán bộ cao cấp nhà họ Hình.

“Haizz, em nói đúng.” Hình Khải thừa nhận những gì cô nói đều đúng, anh không phải người đàn ông né tránh trách nhiệm: “Khi nào mệt có thể nói với anh, anh sẽ có trách nhiệm đưa em ra ngoài chơi, dù không thể tránh cả đời nhưng cũng có thể tránh được một giờ, thực ra em có thể dựa vào anh.”

“Em có thể tin anh không?” Hình Dục chầm chậm ngẩng đầu lên.

“Đương nhiên.”

“Thật không?”

“Em nói vậy là có ý gì?” Hình Khải bắt đầu chau mày.

“Anh thật sự muốn nghe em nói?” Hình Dục ngồi thẳng dậy.

“Ừ!” Hình Khải bắt đầu cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng.

Hình Dục bình tĩnh đứng dậy, trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Em không muốn bị buộc cái danh tiếng tôn quý là con dâu của thượng tướng lục quân và ủy viên ban chấp hành trung ương để rồi bị người ta soi mói nữa. ở trong gia đình này, em… chúng ta chỉ đơn thuần là anh em thôi có được không?”

Miệng Hình Khải hé mở, chớp mắt như một con rối, anh không biết tâm trạng, vẻ mặt của mình như thế nào nữa, có lẽ là rất méo mó.

Cố nén cơn giận trong lòng, anh hỏi: “Từ khi bước chân vào nhà họ Hình em đã nghĩ thế rồi? Hay là do nhân tố bên ngoài tác động?”

Hình Dục trầm mặc hồi lâu, từ từ nhìn sang chỗ khác: “Cho dù là vì cái gì thì anh cũng không có ý định lấy em, thậm chí còn nghĩ ra đủ mọi cách để đuổi em ra khỏi nhà họ Hình, không phải thế ư? Sao anh không chịu nhìn thẳng vào sự thật? Anh cần sự chăm sóc của em, trong mắt anh em chẳng khác gì một cô bảo mẫu gọi đến thì đến bảo đi thì đi.”

Một câu nói đủ khiến Hình Khải nghẹt thở, thời gian đầu đúng là anh rất chán ghét cô, chỉ ước cô lập tức biến mất. Nhưng bây giờ thì sao?

Khi anh chuyển từ hận sang quan tâm, anh cũng chưa đặc biệt thông báo với cô lần nào.
Còn lúc này, đầu óc Hình Khải hỗn loạn, huống hồ anh không cách nào trả lời được những chất vấn của cô. Cô đã phải kìm nén bao lâu như thế, rút cuộc hôm nay cũng có thể nói hết ra rồi?

***

Hình Khải chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đúng, chính là cảm giác bất lực. Dần dần, anh buông thõng hai tay, lê chân bước ra khỏi phòng…

Bí mật bao nhiêu năm chôn chặt trong lòng giờ đã được hóa giải, thay vào đó là sự thật vô tình, giờ anh rất hối hận vì đã hết lần này tới lần khác ép cô, ép tới mức cô không còn đường thoát đành phải nói ra sự thật. Anh rất hối hận, vô cùng hối hận.

***

Tối hôm đó, Hình Khải uống say lướt khướt trong quán bar, anh thật sự hy vọng khi mình tỉnh dậy, trên thế giới này không còn tồn tại người con gái có tên Hình Dục nữa, thích yêu đương thì yêu đương, thích làm gì thì làm nấy.

Trước khi say tới lịm đi, điện thoại lại đổ chuông.

Anh không nhìn rõ là ai gọi đến, nhưng trong lòng vẫn mong đấy là Hình Dục, liền hào hứng bắt máy.

“Hình Khải, anh đang ở đâu, xung quanh ồn lắm…”

Nụ cười trên môi Hình Khải vụt tắt, đấy không phải giọng của Hình Dục. Anh thật sự muốn tự cho mình một cái bạt tai, sau khi nói những lời đó, sao Hình Dục có thể gọi cho anh chứ? Sao có thể?

“Cô là ai?”

“Em là An Dao”

“Có chuyện gì?” Hình Khải mệt mỏi mấp máy môi.

“Xin lỗi, làm phiền anh phải không? Em muốn nhờ anh giúp một việc, giờ có tiện không?”
“Nói đi.”

“Em họ em chưa tròn mười tám tuổi lại lái xe nên bị cảnh sát giao thông bắt, thằng bé đó tuổi còn trẻ nên hung hăng, sau khi lời qua tiếng lại với cảnh sát đã ra tay đánh người, giờ đang bị cảnh sát bắt giữ, cả nhà em đang loạn hết lên. Vì vậy em đành gọi điện hỏi anh, có thể giúp em tìm cách thả người ra không?”

Về cơ bản thì Hình Khải chẳng nghe thấy cô nói gì, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng anh đã nhận lời. An Dao nghe thấy vậy biết là có hy vọng, nói muốn gặp Hình Khải ngay, Hình Khải chỉ là tùy tiện bước vào quán bar này mà thôi, có quỷ mới biết nơi này là nơi nào.

Lúc này, nhân viên phục vụ lại đi ngang qua anh, anh tiện tay ném di động vào khay bê đồ của nhân viên đó.

Anh phục vụ thấy màn hình di động vẫn sáng, rõ ràng chẳng còn lạ gì cảnh này, liền nói chính xác địa chỉ rồi đặt di động xuống bên tay Hình Khải.

Cùng lúc ấy.

Hình Dục ngồi trên chiếc ghế đá đối diện quán bar, nhìn chằm chằm vào Hình Khải lúc này đã say tới mềm nhũn cả người. Mặc dù là buổi tối nhưng vẫn còn rất nóng, cô nóng tới mức mồ hôi ròng ròng, không ngừng dùng tay để quạt.

Đợi cho đến khi anh ra khỏi quán bar, cô sẽ đưa anh về nhà.

Nhưng khi cô đợi anh ra khỏi quán bar lại nhìn thấy cảnh An Dao đang dìu anh.

Hình Dục nhìn bóng hai người họ ngồi vào taxi, cô đứng dậy chạy về phía đường đối diện, không ngờ một chiếc xe khác lại lao ngang qua mặt cô, cô đành phải dừng lại.

Chiếc xe kia đi qua thì chiếc taxi chở Hình Khải cũng đã đi xa… Vẻ mặt Hình Dục chẳng buồn bã mà cũng không có nước mắt, cô nhìn chằm chằm về nơi xa kia một lúc, cúi đầu, cô độc bước về nhà.



Chương 20: Quá trớn


Ba ngày nay, Hình Khải không nói với Hình Dục câu nào, Hình Dục lại bận rộn thi cử. Đang lúc ngủ say, di động của anh đổ chuông, nhìn số máy lạ, Hình Khải miễn cưỡng nhấc máy.

Người ở đầu dây bên kia nhiệt tình hăng hái nói lời cảm ơn, còn mời Hình Khải nhất định phải nể mặt đi dùng cơm cùng ông ta.

“Chú An, chú khách sáo quá, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Đối với bậc trưởng bối, Hình Khải là một đứa trẻ lễ phép. Anh chỉ giúp An Dao một việc nhỏ, đưa cậu em họ đang bị tạm giam của cô ra khỏi sở cảnh sát, thế mà nhà họ An liên tục gọi điện thoại tới nói lời cảm ơn, chỉ trong vòng ba ngày, Hình Khải gần như đã nhận hết điện thoại của cô dì chú bác An Dao.
An Dao đón lấy di động từ tay bố: “Hình Khải, anh hãy đồng ý đi, nếu không cả nhà em sẽ thấp thỏm không yên.”

Hình Khải không nhớ nổi những gì mình đã nói với An Dao vào buổi tối say khướt ấy, nhưng khi anh tỉnh lại thấy mình nằm trên giường An Dao, anh kinh ngạc, có điều quần áo vẫn còn chỉnh tề mặc nguyên trên người.

Nhưng, rõ ràng anh đã nói với An Dao rằng quan hệ giữa anh và Hình Dục không phải là quan hệ anh em đơn thuần, có điều An Dao nghe thì có nghe nhưng không hiểu, hay tối hôm đó anh đã nói những điều không nên nói?

“Hình Khải, anh còn ở đó không?”

Hình Khải nhìn đồng hồ, hay là nhân tiện hôm nay nói cho rõ ràng mọi chuyện: “Còn, em đang ở trường à?”

“Vâng, buổi chiều hôm nay không có tiết, anh… đến đón em nhé?”

“Hình Dục, Hình Dục có đi học không?” Hình Khải lúng túng hỏi.

An Dao ngập ngừng, tỏ vẻ quan tâm: “Có ạ, anh muốn nói chuyện với cô ấy không, cô ấy đang đứng ở cửa lớp. Anh đợi chút…”

“Không cần!” Hình Khải giật giọng ngăn lại, rồi dịu dàng nói tiếp: “Anh đến đón em, em ở trường đợi anh.”

Sau khi cúp máy, Hình Khải hít một hơi thật sâu, mấy hôm nay anh đã nghĩ rất nhiều rồi. Đàn ông nên có khí khái của người đàn ông, cần phải học cách cầm lên được thì cũng đặt xuống được, quyết không để Hình Dục cười vào mũi.

***

Bên ngoài cổng trường Đại học Y.

Vào thời buổi xã hội đang phát triển như hiện nay, người đàn ông ngồi sau vô lăng một chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền sẽ trở thành tiêu điểm trong những cuộc trò chuyện của đám nữ sinh, huống hồ đây lại là một chàng trai trẻ vẫn còn độc thân. Hình Khải lại là người chiếm được cả hai ưu thế này.

Anh lái một chiếc xe đua màu đỏ chói mắt, ánh mặt trời phản chiếu lên lớp sơn xe bóng loáng, nhức nhối tới mức khiến người ta ghen tị. Ngay từ thời còn học ở Học viện Quân sự, anh đã nhờ thư ký của bố đặt mua kiểu xe này từ nước ngoài, đợi gần nửa năm, sáng hôm nay cuối cùng cũng nhận được chìa khóa của chiếc xe mới. Hình Khải biết mình phô trương hơi quá, nhưng anh hoàn toàn không tán đồng việc coi hành động này là biểu hiện của sự ngạo mạn, thỉnh thoảng cũng phải nâng mình lên một tí, chính là vì để mình không có đường mà lùi.

Hình Khải nhìn đám nữ sinh xung quanh qua cặp kính râm, xinh đẹp có, duyên dáng có, đáng yêu có, khí chất có… Đột nhiên, anh giật mình tỉnh ngộ, anh vừa tròn hai mươi mốt tuổi, chẳng có gì là không thể được, bao gồm cả tình yêu.

Nghĩ tới đây, hơi thở anh nhẹ nhàng hơn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

***

An Dao còn chưa ra khỏi cổng trường đã nghe thấy đám con gái bàn tán xôn xao về anh chàng đẹp trai ngoài cổng, mồm năm miệng mười nhao nhao đoán xem cô gái nào may mắn được ngồi lên xe của anh. Khi An Dao tò mò chạy ra ngoài cổng trường để xem, khi cô nhìn rõ người ngồi trong xe là ai, vào giây phút ấy cô xác định chắc chắn mình đã yêu Hình Khải mất rồi.

Cùng lúc ấy, anh cũng nhìn thấy Hình Dục. Xe hôm nay mới được đưa tới nhà anh, hiển nhiên, Hình Dục vô duyên vô cớ trở thành người ngồi thử xe đầu tiên.

Đương nhiên, Hình Dục cũng chẳng suy nghĩ vẩn vơ tới mức cho rằng Hình Khải tới đón mình, cô quay người bỏ đi, càng lúc càng xa.

An Dao nhìn bóng lưng xa dần của Hình Dục, từ sau khi cô biết quan hệ giữa Hình Khải và Hình Dục không phải là quan hệ anh em, cô cố gắng hạn chế đi cùng Hình Dục, Hình Dục cũng chẳng tới rủ cô cùng đến nhà ăn, không biết do Hình Dục quá lý trí hay là cô ấy khinh thường không thèm coi mình là kẻ địch. Tóm lại thì Hình Dục chưa thấy có dấu hiệu khiêu chiến.

Hình Khải thấy An Dao vẫn đứng im tại chỗ, liền bấm hai hồi còi.

Thế là, trước bao con mắt đổ dồn về phía mình, An Dao đi thẳng tới chỗ Hình Khải, mỗi bước đi, cô đều tự cổ vũ mình: “Cố lên An Dao! Mày nhất định sẽ nắm giữ được trái tim của người con trai này.”

Hình Dục không đợi xe đưa đón tới, tự mình chen lên một chiếc xe buýt chật như nêm, cô nắm lấy tay vịn, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo bóng chiếc xe màu đỏ rực ấy. Chẳng ai muốn phải chen chúc trên xe buýt chật chội nóng bức, nhưng, đây mới chính là cuộc sống của cô.

Gần tối, Hình Khải cho xe dừng lại bên hồ, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. An Dao không làm phiền anh, ngoan ngoãn ngồi cách anh khoảng hai mét, yên lặng như không khí.

Cho đến khi màn đêm sập xuống, khi Hình Khải đứng dậy định đi, An Dao mới khẽ gọi anh từ phía sau, cười ngọt ngào, đưa cho anh một chai nước suối.

Nói thật, trái tim anh bỗng mềm nhũn, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi trước hành động chẳng lấy làm phong độ của mình.

Còn An Dao, cứ như cô nhìn thấu tâm can anh, cô thẳng thắn thản nhiên nói với Hình Khải rằng, vừa gặp là cô đã yêu anh rồi, cô không quan tâm trong lòng Hình Khải đang có ai, đang nghĩ gì, cô chỉ muốn nói rõ tình cảm của mình mà thôi.

Hình Khải không ngạc nhiên lắm, nếu An Dao không có cảm giác gì với anh thì sẽ không ở bên anh từ sáng tới tối muộn thế này. Đối với một người đàn ông cô đơn đã lâu như anh, nói không cảm động là nói dối.

An Dao thấy anh ngập ngừng mãi không nói gì, lại hỏi: “Hình Khải, anh có thích Hình Dục không?”

Hình Khải không trả lời, thích? Anh còn không biết cảm giác thích là như thế nào.

Ngay sau đó, câu hỏi sắc sảo của An Dao đã chạm thẳng vào trái tim anh: “Hình Dục có thích anh không? Nếu cô ấy thích anh, tại sao em lại hiểu nhầm cô ấy là em gái anh, sự rung động giữa những người đang yêu ở đâu? Có thể, cô ấy chỉ là đang trả ơn nuôi dưỡng của nhà họ Hình mà thôi.”

Hình Khải thở dài, An Dao nói rất đúng, nếu Hình Dục có một chút, dù chỉ một chút thích anh, thì cô sẽ không để hết người này tới người khác, hết lần này tới lần khác bị hiểu nhầm là em gái anh.

“Hình Khải, em không cần anh phải lập tức trả lời em, nhưng em cần phải nói rõ ràng với anh rằng, trong khi anh không hề để lại cho em dù chỉ là một tia hy vọng, em vẫn si tình đợi anh hơn một năm, chính là vì… em không quên được anh.”

An Dao thẳng thắn tỏ tình, khiến Hình Khải xúc động.

Rõ ràng An Dao đã có sự chuẩn bị trước, cô chủ động hôn lên môi anh. Hơi thở nóng ấm vương vấn quanh môi anh, khiến Hình Khải đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, An Dao chính là kiểu con gái anh thích, cô bạo dạn, nhiệt tình, lại nặng tình với anh, có một người bạn gái như thế ở bên cạnh thì có gì không tốt? Anh quyết định nhận lời An Dao, yêu đương một thời gian xem sao, nếu cô có thể chịu được tính khí thất thường của anh..

Nếu không hợp, chẳng qua anh lại thêm một lần nữa như Hình Dục từng nói, danh bất hư truyền trong việc thay bạn gái. Chỉ là Hình Khải không ngờ rằng, chuyện bắt đầu vượt xa khỏi dự tính ban đầu của anh.

An Dao từ sau khi trở thành bạn gái của Hình Khải, tần suất ra vào nhà họ Hình ngày một nhiều, chỉ là cố gắng hạn chế gặp mặt Hình Dục. Hôm nay, nhân lúc Hình Khải đang tắm cho Đại Dục ngoài vườn, cô tới gõ cửa phòng ngủ Hình Dục.

Từ sau khi chính thức quan hệ yêu đương với Hình Khải, việc đầu tiên là cô đổi lịch học của mình. Cho dù ra vào nhà họ Hình, cô cũng cố gắng chọn đúng thời điểm Hình Dục đi học.

“Hình Dục, bố lệnh cho mình chuyển sang Khoa Nội, lâu lắm rồi bọn mình không gặp nhau.” An Dao tỏ vẻ thản nhiên, bố cô là phó hiệu trưởng của trường Đại học Y, chuyển khoa không phải việc gì khó.

Hình Dục ừ một tiếng, gấp sách lại.

Sau khi Hình Dục biết Hình Khải và An Dao có quan hệ với nhau, đã rất lâu rồi cô không gặp An Dao, cô biết An Dao có ý tránh mình, cô cũng chỉ coi như là An Dao không muốn hai người lâm vào tình thế gượng gạo.

An Dao thấy Hình Dục không có vẻ gì coi mình là tình địch, cô tự ý đi vào phòng, ngồi xuống cạnh Hình Dục, bộ dạng như muốn tâm sự chuyện gì đó.

“Tiểu Dục, mình xin lỗi, mình biết cậu vốn là hôn thê của Hình Khải… nhưng tình cảm mình dành cho Hình Khải là thật, nếu mình có thể khống chế nó, mình quyết không để cậu phải cảm thấy khó xử, cậu đánh mình mắng mình đi, mình là một cô gái tham lam, tình bạn tình yêu thứ gì cũng muốn có cả, xin cậu đừng giận, tha thứ cho mình được không?”

An Dao cầm tay Hình Dục lên, ra sức lấy tay cô vả vào mặt mình.

Hình Dục phản ứng nhanh, vội vàng rút tay về.

“Cậu không làm sai điều gì cả, mình cũng chẳng có tư cách để nói tha thứ hay không tha thứ.”

“Không không, Hình Dục, cậu đừng bao giờ nói như thế.” Nói thì nói vậy, nhưng khi An Dao nghe thấy những lời hết sức lý trí đó của Hình Dục, cô không nhịn được mỉm cười. Có điều, không lâu sau An Dao lại buồn bã: “Có những chuyện mình không biết phải nói thế nào, nhưng cứ chịu đựng thì thật khó chịu, vì vậy đành phải vác cái mặt dày này tới đây tìm cậu, nếu mình nói sai chỗ nào, cậu cứ coi như mình đang lên cơn thần kinh nhé!”

“Cậu nói đi.”

“Hình Khải mặt nào cũng tốt, đi ăn uống, đi shopping, làm chẳng thiếu chuyện gì, chỉ có duy nhất một thiếu sót là, anh ấy thật sự quá… nho nhã, cậu hiểu chứ, chẳng chủ động chút nào cả… hay do biểu hiện của mình có vấn đề? Hay là, anh ấy với cậu vẫn còn chưa dứt khoát hẳn?”

Hình Dục cơ bản đã đoán được An Dao đang muốn hỏi điều gì, cười nói: “Chưa bắt đầu thì sao có kết thúc? Mình coi như cậu đang lên cơn thần kinh.”

An Dao khựng lại, cười khan hai tiếng, đột nhiên cầm lấy cổ tay Hình Dục, nũng nịu nói: “Hi hi, là mình mạo muội rồi, tại mình đa nghi quá, xin lỗi cậu, sai lầm vớ vẩn này mình chắc chắn sẽ không tái phạm lần hai đâu, chúng ta vẫn là bạn tốt.”

“An Dao, chuyện tình cảm giữa hai người chẳng liên quan gì tới mình cả.” Hình Dục không hề nể mặt giằng tay khỏi tay An Dao, mở sách ra, không có ý định nói chuyện tiếp nữa.

An Dao đang định nói thêm điều gì đó thì nghe tiếng Hình Khải gọi vọng vào từ ngoài vườn.

“Hình Dục, mau mang khăn tắm lớn ra đây.” Anh ôm con chó Đại Dục, ngăn cho nó cuồng chân chạy loạn.

Hình Dục vội vàng buông sách xuống, lấy một chiếc khăn tắm lớn trong tủ đựng đồ ở phòng khách ra, thấy An Dao than ngắn thở dài, cô dừng chân lại: “Đừng buồn nữa, mang khăn tắm ra, rồi nói chuyện với anh mình đi.”

Nghe từ “anh ,” An Dao bỗng thấy nhẹ nhõm đi nhiều, thì ra hai người bọn họ đã xưng anh gọi em rồi, có phải cô đã lo lắng quá không?

An Dao không muốn để Hình Dục nhìn ra sự nhỏ nhen của mình, vì vậy cô vội xua xua tay: “Mình không đi đâu, Đại Dục người ướt nhẹp như thế, nhất định sẽ làm bẩn bộ quần áo mới mua của mình.”

Hình Dục ừ một tiếng, ôm chiếc khăn tắm đi ra vườn, nhìn thấy Đại Dục nghịch ngợm đang giũ giũ lông, khiến nước bắn tung tóe lên người Hình Khải.

Hình Khải lau lau mặt, cầm lấy chiếc khăn tắm phủ lên người Đại Dục, Đại Dục lại giũ giũ bộ lông dài chạy nhảy khắp vườn, sung sướng vui vẻ.

Hình Khải bên này bận rộn tới mức mồ hôi đầm đìa, Hình Dục lại chỉ đứng bên nhìn, hoàn toàn không có ý giúp đỡ anh.

“Đừng đứng xem biểu diễn nữa! Trời lạnh thế này, mau lau khô cho nó đi!” Hình Khải vòng tay ôm chặt con chó lại, thật sự không rút được tay ra để lau cho Đại Dục. Nếu Hình Dục đồng ý cho nó vào nhà cho ấm, anh cũng không đến nỗi biến mình trở nên nhếch nhác thế này.

Hình Dục đi lại gần với vẻ mặt bất mãn, vừa lau vừa nói: “Còn không mang cho đi.”

“Này! Anh đang tự hỏi, Đại Dục đã làm gì mà em đối xử với nó như thế? Chó cũng có lòng tự trọng đấy, nó biết em không thích nó, nhìn thấy chưa, em vừa đi ra nó lập tức đứng im.”

Nói cũng phải, Đại Dục ra sức áp sát người vào Hình Khải, như đứa bé đáng yêu.

Hình Dục không cho là thế, vô thức ngước mắt lên nhìn, thấy Hình Khải toàn thân ướt sũng, cô sợ anh cảm, thế là, vô tình giơ cao chiếc khăn vừa lau cho Đại Dục lên, giúp Hình Khải lau đầu.

Hình Khải cảm thấy có mấy sợi lông chó bay vào mũi mình, bất giác hắt xì hơi hai cái, anh với tay túm chặt lấy gáy Hình Dục, gí sát cái đầu ướt rượt vẫn còn “mùi của chó” vào mũi cô.

Hình Dục cười vui vẻ, cố gắng đẩy anh ra, nhưng trong lúc giằng co, cô không cẩn thận trượt chân ngã phịch xuống nền, thế là Hình Khải và Đại Dục cùng lao tới, đầu tiên, Hình Khải giữ chặt hai vai cô, khiến cô không thể cử động được. Có Hình Khải chống lưng, Đại Dục lấy hết dũng khí, thè chiếc lưỡi dài ra liếm mặt cô. Khắp mặt Hình Dục toàn nước dãi chó, cô ra sức đạp chân để giãy giụa, Hình Khải lại dùng đầu gối giữ chặt hai chân cô, phá lên cười lớn.
An Dao nghe thấy tiếng huyên náo ngoài vườn, đi ra cửa nhìn, kinh ngạc khi thấy Hình Khải đang “bạo hành” em gái, cô xấu hổ vô cùng. Cô rất muốn ra giúp Hình Dục, nhưng lại sợ Đại Dục, đành đứng ở cửa khuyên giải: “Hình Khải, mau thả Tiểu Dục ra…”

Hình Khải quay sang nhìn cô cười: “Không sao đâu, em mau vào nhà đi, hôm nay anh phải khiến Tiểu Dục xin tha mới thôi.”

An Dao vặn vặn cánh tay, lại thấy Đại Dục trừng mắt nhìn mình, cô lập tức đóng cửa lại. An Dao vừa quay vào ngồi trước ti vi vừa lắc đầu, Hình Khải bình thường nho nhã lịch sự thế mà lại thích trừng trị em gái. Hình Dục, mình rất thông cảm với cậu!

Trong vườn, dưới sự xúi bẩy của Hình Khải, Đại Dục điên cuồng liếm khắp mặt cô rồi liếm xuống dưới cổ, cuối cùng dừng lại ở phần ngực và liếm điên cuồng.

“Hình Khải… kéo nó ra… nó đang cắn em…” Hình Dục đau đớn nhắm chặt mắt lại.
“Đại Dục dám cắn em?!” Hình Khải vừa nghe thấy vậy vội kéo đầu con chó ra, quả nhiên phần ngực Hình Dục ướt sũng, cả khuôn ngực phập phồng của cô đang bày ra ngay trước mắt anh.

Rầm! Hình Khải cảm thấy đầu mình như bốc khói, thấy chưa, đùa quá trớn rồi.

Hình Dục thấy vậy vội vàng ngồi bật dậy, ôm chặt chiếc khăn tắm che trước ngực, kéo tay nắm cửa xông vào phòng tắm, Hình Khải chẳng nghĩ được gì nữa, cũng đi theo cô vào trong.
Đại Dục chẳng hiểu chuyện gì, vẫy đuôi rối rít lần đầu tiên chạy vào phòng khách, dù là chó hay người, cũng đều phớt lờ An Dao lúc này đang ngồi xem ti vi ở ghế sô pha..
An Dao kinh ngạc khi nhìn thấy Đại Dục đi vào phòng khách, cô kêu ré lên một tiếng rồi chạy thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai, vừa chạy vừa nhìn Hình Khải cầu cứu.

“Binh”, cửa phòng tắm bị sập lại, mũi Đại Dục sém chút nữa thì đập thẳng vào cánh cửa.
Đại Dục rên lên khe khẽ, nằm trước cửa phòng tắm hít hít qua khe cửa.

“Anh vào đây làm gì?”

Hình Dục đứng quay lưng lại, một tay chống trên bồn rửa mặt, một tay giơ ra đẩy Hình Khải.
Hơi thở Hình Khải gấp gáp, anh phớt lờ sự cản trở của Hình Dục, bước lên trước áp sát người cô: “Em nói xem anh vào đây làm gì?”

Hình Dục khó khăn lắm mới lách ra được một chút, tiện tay mở vòi hoa sen, trong nháy mắt, nước nóng từ trên cao xả xuống, cả phòng tắm bốc hơi mờ mịt, tiếng nước chảy giúp họ che giấu nội dung của cuộc đối thoại.

Họ nhìn nhau, ngàn vạn lời muốn nói như mắc nghẹn nơi cổ họng Hình Khải, mỗi lần hai người bọn họ có cơ hội tiếp xúc, anh luôn muốn có được nhiều hơn thế, còn hành động lẩn tránh tự vệ của cô khiến người ta bốc hỏa!

Anh tức giận dang tay giáng thẳng vào tấm gương, mạnh tới mức khiến tấm gương vỡ loảng xoảng, cùng lúc đó bàn tay bị những mảnh vỡ cứa vào truyền tới cảm giác đau đớn tới toàn thân.
Hình Dục thấy anh bị thương, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, Đại Dục vẫy vẫy đuôi đi theo cô, chạy vào phòng đọc sách lấy túi thuốc.

“Tiểu Dục, xảy ra chuyện gì thế?” An Dao thấy Hình Dục thần sắc hoảng hốt.

“Tay anh ấy bị mảnh gương vỡ cứa vào.”

“Nghiêm trọng không?” An Dao khẽ than lên, nhưng lại vướng Đại Dục còn đang loanh quanh trong phòng, cô đành phải đứng từ xa cầu phúc cho anh.

“Không nặng lắm, mình giúp anh ấy xử lý một chút là xong thôi.” Nói rồi Hình Dục chạy vào phòng tắm.

Chuyên ngành mà Hình Dục học là hộ lý cấp cứu, xử lý vết thương rất bài bản.

Cô kéo tay Hình Khải, Hình Khải hất tay cô ra, thấy anh quay người định đi, cô nhanh như mũi tên chạy tới chặn trước mặt anh, rầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại, ngay sau đó cưỡng ép kéo anh quay lại trước chậu rửa mặt.

“Mặc kệ anh! Đừng có lo cho anh nữa được không?”

“Em không lo cho anh thì ai lo cho anh, đưa tay đây!”

Hình Khải im lặng, cho dù là bị cảm, bị sốt hay anh chạy ra ngoài đánh nhau gây gổ, chỉ cần anh về nhà với những vết thương trên người, Hình Dục luôn lặng lẽ như thế giúp anh xử lý chúng, không bao giờ kêu ca dù chỉ một lời.

“Á!”

Hình Dục ra tay khá mạnh, đầu tiên cô đổ một lượng cồn lớn lên miệng vết thương để khử trùng, sau đó dùng kìm nhặt từng mảnh vỡ trong đó ra, dính băng dính khắp tay Hình Khải rồi giật ra, làm đi làm lại như thế, mặc dù phương pháp này có phần tàn nhẫn, nhưng lại giúp nhặt sạch bụi thủy tinh hay dị vật dính trên tay ra.

Hình Khải đau tới muốn dựng ngược tóc gáy, mặc dù mỗi lần bị thương anh đều phải để Hình Dục “hành hạ” một phen, có điều anh là kiểu người vết thương khỏi thì cũng quên đau, không nhớ lâu thù dai.

“Em hãy nói thật đi, em học hộ lý cấp cứu một phần nguyên nhân là vì anh đúng không?”
“Vâng!” Hình Dục cũng không phủ nhận.

Hình Khải cũng chẳng có gì đáng để vui mừng, anh mệt mỏi ngồi dựa vào tường, để mặc Hình Dục xử lý vết thương giúp mình. Anh không thích sự quan tâm của Hình Dục, anh luôn có cảm giác như mình đang nợ cô thứ gì đó, lòng thoáng chua xót, có thứ gì đó dường như chỉ chịu một chút kích thích là đã tự vỡ vụn ra, sau đó không thể nhặt lại được nữa.

Hình Khải hoàn toàn không hiểu biểu hiện của cô là đang muốn diễn đạt điều gì, anh định giải tỏa thắc mắc thì ngay lúc ấy có tiếng An Dao hét lên từ hành lang tầng hai.

“Hình Dục, tay Hình Khải sao rồi? Mau đưa Đại Dục ra ngoài đi, mình muốn xem vết thương cho Hình Khải.”

Hình Dục cứ như gặp được cứu tinh vội vàng đáp lại lời của An Dao, sau đó đẩy Hình Khải ra, chạy khỏi phòng tắm. Hình Khải không ngờ cô lại mạnh tay như thế, loạng choạng hai bước rồi vấp vào thành bồn tắm.

Hình Dục chạy về phòng ngủ, chưa đến hai phút sau, cô thay một bộ quần áo mới đi ra, làm như chưa từng có chuyện gì cả, đầu tiên là tống cổ Đại Dục ra khỏi phòng khách, sau đó quay lại vẫy vẫy tay gọi An Dao lúc này đang đứng trên hành lang tầng hai.

“An toàn rồi, xuống đây đi.”

An Dao vỗ vỗ ngực, cô biết Đại Dục thuộc loại chó lớn nhưng thuần chủng, có điều cô vẫn thấy sợ, nói cách khác là cô không muốn lại gần loài động vật lông vừa dài lại vừa rớt dãi ròng ròng như nó.
An Dao giờ chẳng còn tâm trạng đâu mà hỏi nhiều, cô vội vàng chạy xuống, đi lướt qua người Hình Dục. Giờ cô chỉ quan tâm tới tình hình vết thương của Hình Khải, trong lòng có chút không thoải mái, vốn đây là lúc thân làm bạn gái như cô ra tay thể hiện, thế mà lại bị nha đầu đó cướp mất, thật bực mình.



Chương 21: Thì ra, Hình Dục không phải là vị hôn thê gì cả


Chớp mắt, mấy tháng đã trôi qua.

Trong những ngày tháng cô đơn đó, sự quan tâm chăm sóc chu đáo của An Dao đã lấp đầy tâm hồn trống rỗng của Hình Khải. Anh nghĩ, trong con người mình chắc chắn có một con người khác bi quan, con người đó sợ sự cô độc, sợ bị bỏ rơi, sợ mất đi dũng khí để tiếp tục sống.
Anh vẫn thường tự hỏi mình là, một người có đầy đủ tiền bạc, xe hơi, nhà đẹp, tình yêu như anh, rút cuộc còn cần thứ gì nữa?

***

Đêm Giao thừa, Hình Phục Quốc về nhà thăm con trai. Khi xung quanh nhà nào cũng rộn ràng đốt pháo đón xuân, Hình Khải lại mang tâm trạng nặng nề, ngồi nói chuyện với bố trong không khí vô cùng nghiêm túc.
“Bố, con có thể làm tất cả những gì bố muốn, con sẽ nỗ lực không ngừng để đi theo con đường chính trị, bố bảo con vào Đảng con sẽ vào Đảng, bố bảo con vào quân đội con sẽ vào quân đội, bố muốn con đi đào tạo học thêm ở đâu cũng được. Chỉ là… bố đừng ép con phải lấy Hình Dục. Hy vọng bố sẽ tôn trọng ý kiến của con.” Lần đầu tiên Hình Khải hút thuốc trước mặt bố, anh đã chịu đựng đủ rồi, thỉnh thoảng lại có người nhắc nhở anh rằng Hình Dục là vị hôn thê của anh, còn nữa… Hình Dục tránh anh như tránh mãnh thú.
Hình Phục Quốc không trách móc con trai, mặc dù ông không hiểu Hình Dục có điểm nào không tốt.
Thời gian đầu khi Hình Phục Quốc đưa Hình Dục về nhà nuôi dưỡng, hoàn toàn là vì muốn tìm một người bạn có thể trò chuyện với con trai mình, nhờ đó anh sẽ không chạy đi gây chuyện khắp nơi nữa. Nhưng bây giờ, con trai ông xuất sắc ưu tú về mọi mặt, thậm chí trong một thời gian ngắn đã tinh thông mấy ngoại ngữ, từ một đứa trẻ hư hỏng lông bông trở thành tấm gương sáng được đồng nghiệp và hàng xóm ca ngợi hết lời. Con trai đã giỏi giang như vậy, ông cũng được thơm lây, coi như đã đạt được mục đích chính, chỉ là ông không biết phải nói thế nào với Hình Dục bây giờ?
Hình Phục Quốc khẽ thở dài, nói: “Tình yêu không thể ép buộc được, dù sao cũng phải sống với nhau cả đời, bố có thể hiểu được những gì con đang nghĩ. Chuyện này con đừng lo nữa, bố sẽ gặp Hình Dục nói chuyện, chỉ sợ con bé sốc quá, mặc dù thời gian đầu Tiểu Dục không phải…”
Hình Khải nói xen vào ngắt lời bố: “Về điểm này thì bố không cần phải lo, những gì con nói cũng là điều mà cô ấy muốn.”
Hình Phục Quốc sững lại: “Tiểu Dục nói nó không muốn lấy con chứ không phải con không muốn lấy nó?”
“Cô ấy không muốn lấy con mà con cũng không muốn cưới cô ấy, bọn con đều cho rằng làm người nhà của nhau tốt hơn là làm vợ chồng…” Hình Khải không muốn thừa nhận, anh cố gắng nhếch môi lên nở một nụ cười, hỏi: “Bố, tại sao ngày xưa bố lại lấy mẹ?”
Nhớ đến người vợ đã mất mười mấy năm của mình, Hình Phục Quốc vẫn thấy xót xa, khi mẹ Hình Khải mất, Hình Khải chưa được ba tuổi, vì con ông cũng từng nghĩ tới chuyện tái hôn. Nhưng ông không tìm được người phụ nữ nào có thể thay thế vị trí của người vợ đã khuất.
“Mẹ con là một người phụ nữ ít nói, dịu dàng, giỏi giang, lương thiện, xinh đẹp. Có thể lấy được một người phụ nữ như mẹ con làm vợ thật sự là hạnh phúc lớn nhất đời bố. Nhưng, sau khi mang thai con, mẹ con mới biết mình bị mắc bệnh tim nặng, khi đó y học còn chưa phát triển lắm, bác sỹ khuyên mẹ bỏ con, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bố cũng khuyên mẹ con đừng sinh nữa, nhưng mẹ con không nghe, nhất định đòi sinh con, vì bố là con một, mẹ con cho rằng đã lấy bố thì phải có nghĩa vụ duy trì nòi giống cho nhà họ Hình, bố nói thế nào mẹ con cũng không nghe… Ôi! Bố cũng chẳng còn cách nào, đành ép mẹ con phải phá thai. Mẹ con khóc lóc gào thét, như một người điên đẩy các y bác sỹ ra, quỳ trước mặt bố, cầu khẩn bố, xin bố để mẹ sinh con ra…”
Hình Phục Quốc đưa tay lên ôm mắt, người đàn ông dù mạnh mẽ tới đâu cũng có điểm yếu không thể chạm tới, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng đó, ông đau đớn khôn nguôi.
Hình Khải hoàn toàn không biết để mình được có mặt trên cuộc đời này mẹ đã phải lấy tính mạng ra để đổi.
Anh đưa cho bố một điếu thuốc, vỗ vỗ vào lưng ông như muốn an ủi. Hình Phục Quốc bình tĩnh lại, châm thuốc, nở một nụ cười như muốn nói với con trai rằng ông không sao, nói: “Khi bố nghe thấy bốn từ “mẹ con bình an”, bố đã khóc, tiếng khóc ông ổng đó khiến các y bác sỹ sợ tới mức họ tưởng bố bị trúng tà… Ha ha!”
“Dù mẹ con đã sinh ra con một cách thuận lợi, nhưng mẹ con vẫn cảm thấy có lỗi với bố, vì mẹ con biết chắc rằng bà sẽ ra đi trước bố, vì vậy bà bắt đầu học cách chờ đợi, cho dù bố có về nhà muộn tới mấy mẹ con cũng chờ, nấu cho bố một bát mỳ vằn thắn nóng hổi, ngồi bên cạnh nhìn bố ăn, nụ cười luôn nở trên môi… thời đấy bố mẹ khá bảo thủ, không giống như các con bây giờ cứ mở miệng ra là nói yêu. Nhưng điều mà bố muốn nói với con là, mặc d
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4561
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN