Bí Mật Người Yêu Cũ
khiến cô cứ bị ám ảnh. Mọi chuyện trở nên bế tắc như chưa bao giờ bị bế tắc.
Sáng.
Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Giang Thanh không về chung cư mà chạy thẳng về nhà mẹ. Cô nhớ mẹ và muốn được tâm sự sẻ chia.
Căn nhà nhỏ chào đón Giang Thanh với những chùm hoa mọc li ti đầy quyến rũ, cô mở cổng rồi dắt xe vào sân. Sisi nghe tiếng ga xe máy thì chạy ùa ra. Trên tay vẫn cầm lọ màu nước quen thuộc.
- A! Chị Thanh về! Mẹ ơi chị Thanh về!
Nở một nụ cười đầy hiền từ, Giang Thanh ôm chầm lấy đứa trẻ bé bỏng mà từ lâu đã quan trọng hơn cả sinh mạng của cô.
- Sao tự nhiên lại về thế?
Trong chiếc tạp dề rộng lùng thùng, mẹ Giang Thanh bước ra với nét mặt vui tươi. Hơn ai hết bà rất thương cô con gái nhỏ bé của mình, thương cho cả những đau khổ mà nó đã phải trả qua khi còn quá nhỏ.
- Mẹ không muốn con gái về nhà chơi à? Sao lại hỏi kỳ cục thế?
Chạy lại ôm chầm mẹ một cái thật chặt, Giang Thanh thấy ấm lòng hơn hẳn. Mùi thơm của những món ăn vừa chín tới khiến mũi cô như được nở rộ lên.
Bữa cơm trưa diễn ra rất vui vẻ, đa phần đều vì tiếng nói cười nhí nhảnh của Sisi. Cô nhóc dạo này có rất nhiều chuyện để kể cho mọi người nghe. Giang Thanh ngồi nhìn con bé mà lòng bỗng nghẹn đắng.
- Con không ăn sao mà cứ nhìn nhỏ Si hoài thế?
Bà Thư ngạc nhiên khi thấy thái độ không bình thường của Thanh, linh tính một người mẹ mách bảo bà rằng có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra.
Khi Sisi đã ngủ khì trên giường sau cả một buổi sáng nhảy nhót tung tăng thì Giang Thanh mới kéo mẹ vào phòng, ngồi thụp xuống với đôi mắt sầu buồn. Tâm trí cô đang quá rồi bời để có thể một mình giải quyết tất cả.
- Sao? Con nói gì? Thằng Nhật trở về Việt Nam và ở chung một nơi với con sao?
Giang Thanh gật đầu đầy trầm tư. Chính cô cũng không biết mình nên làm gì trong lúc này nữa. Tình cảm với Quang Nhật thì vẫn còn, nhưng cô không hề muốn phản bội Hoàng Phong.
- Mẹ biết trước cũng sẽ có ngày này mà… Nhưng… có đúng là thằng Phong đòi cưới con không?
- Vâng ạ. Anh ấy có vẻ rất dứt khoát.
Cho tới thời điểm này cũng phải hơn một tuần Thanh không gặp Quang Nhật lẫn Hoàng Phong. Nếu không đi thi thì cô sẽ ở nhà và khóa chặt cửa lại. Cứ hễ gặp Quang Nhật là đầu óc cô lại rối bời. Những hình ảnh về đôi mắt đầy lửa hận của Minh Nhi sẽ ám ảnh cô. Còn Hoàng Phong, cô không có chút can đảm nào để đối diện với anh, cũng không đủ tự tin để đưa ra một sự lựa chọn cuối cùng nào nên cũng đành cắt liên lạc.
- Con tính sao? Mẹ thấy Hoàng Phong rất tốt. Con cũng 22 rồi. Lấy chồng tuy có hơi sớm nhưng cũng không đến mức là không thể.
Mẹ Giang Thanh vuốt tóc con gái và nói lên những suy nghĩ của bản thân. Những ký ức quá tồi tệ về Quang Nhật cũng như bà Kim – mẹ của anh chàng đã khiến bà Thư không thể có ấn tượng tốt về con người đó.
- Nhưng anh ấy đã nhìn thấy con và Quang Nhật hôn nhau. Anh ấy cũng biết hai chúng con từng là người yêu cũ của nhau. Con sợ Hoàng Phong sẽ không tha thứ mẹ à…
Những lời nói đầu nghẹn ngào của Giang Thanh làm bầu không khí trở nên trầm buồn. Cả hai cứ ngồi yên và trôi theo những cảm xúc lẫn lộn của quá khứ…
Những tháng ngày đen tối của năm 2007…
- Sao? Em mới nói… nói cái gì?
Đáp lại câu hỏi đầy hoảng loạn của Quang Nhật chỉ là những tiếng khóc thút thít của Giang Thanh. Bản thân cô bé cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
- Mình phải làm sao đây anh? Mẹ sẽ giết em chết mất!
Giang Thanh níu lấy vạt áo sơ mi trắng của Quang Nhật với thái độ sợ hãi vô cùng. Cô quá nhỏ để lường trước được hậu quả xảy ra ngày hôm nay.
- Anh không biết… Anh… không biết…
Không còn chút bình tĩnh nào trong người, Quang Nhật hét toáng lên rồi chạy vụt đi, bỏ lại Giang Thanh với khuôn mặt ướt nhẹp vì nước mắt. Cô bé chới với nhìn theo bóng của người bạn trai đã khuất dần trên con đường mờ sương. Cảm giác vô vọng tuyệt đối. Có nằm mơ Giang Thanh cũng không nghĩ rằng mình đã mang thai khi chỉ mười sáu tuổi.
Phải mất hai ngày mẹ của Giang Thanh mới có thể lấy lại chút tỉnh táo để giải quyết sự vụng dại của con gái mình. Là một người phụ nữ nuôi con một mình, hơn ai hết, bà Thư hiểu rõ việc không có chồng mà có con thì sẽ như thế nào. Bà không thể để con gái bà phải sống những tháng ngày bị người đời dèm pha chửi bới. Đang giữa lúc nước sôi lửa bỏng, chưa tìm ra được phương cách gì thì mẹ của Quang Nhật đã lù lù xuất hiện trước cổng, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười mỉm quen thuộc.
- Bà tới đây làm gì?
- Sao bà lại nóng giận thế? Chuyện đâu còn có đó! Tôi vào nhà được chứ?
Không cần đến lời mời, bà Kim tự động bước vào và ngồi chễm chệ trên ghế. Dù đang cực kỳ tức giận nhưng mẹ Giang Thanh vẫn cố gắng nuốt cảm xúc vào trong.
- Có chuyện gì thì bà nói nhanh đi. Tôi không muốn nhìn thấy bà trong ngôi nhà của tôi!
- Yên tâm. Tôi cũng chỉ ngắn gọn thôi. À! Thanh! Tới đây ngồi luôn đi!
Vì quá tò mò nên Giang Thanh mở hé cửa phòng nhìn, không ngờ bị bà Kim bắt gặp. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt người phụ nữ ấy là tim Thanh thắt lại vì sợ.
Sau khi Thanh rụt rè chạy tới ngồi bên cạnh mẹ, bà Kim mới bắt đầu nội dung mà mình muốn nói. Không khí ngôi nhà trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
- Thế này nhé. Việc bọn trẻ làm ra chuyện tày đình này một phần cũng là lỗi của bậc làm cha làm mẹ như chúng ta. Để tròn trách nhiệm, tôi sẽ dẫn cháu Thanh tới bệnh viện và giải quyết cái thai, bên cạnh đó sẽ đưa cho chị và cháu một khoảng tiền coi là tiền bù đắp.
- Gì cơ? Phá… phá… thai à?
Giang Thanh thốt lên, đôi môi nứt nẻ há hốc như không tin vào những gì vừa được nghe. Một sinh linh vô tội sẽ bị giết sao?Không thể! Không thể nào!
- Bà nói cái gì thế hả? Bà nghĩ bà là ai mà có tư cách nói với chúng tôi như thế? Là con trai bà gây ra chuyện này chứ có phải lỗi của cái Thanh nhà tôi đâu. Đáng lẽ bà phải nói tới chuyện tổ chức đám cưới cho tụi nó chứ!
Bà Thư giận dữ, gương mặt hoàn toàn biến sắc. Đứa con gái vàng ngọc của bà đang bị một người phụ nữ xấu xa chà đạp. Bà không thể để chuyến đó xảy ra.
- Đám cưới ư? Chị nghĩ có thể sao? Làm ơn tỉnh táo dùm đi. Bọn trẻ chỉ mới là học sinh cấp 3, đủ điều kiện đâu mà làm hôn thú? Chắc chị giận quá mất khôn rồi.
Mặc kệ thái độ vừa sợ hãi vừa giận dữ của mẹ con Giang Thanh, bà Kim cất giọng cười khanh khách kèm một chút gì đó như dè bỉu. Chưa khi nào Thanh thấy ghét người phụ nữ này đến thế.
- Thôi nào! Cả hai bình tĩnh đi. Thanh vào thay áo quần đi cháu! Cô sẽ chở cháu tới bệnh viện tốt nhất để làm. Nào. Đi thôi…
Giọng nói nhẹ nhàng thốt ra từ đôi môi được to son đỏ đậm thật khiến người ta phải ái ngại biết bao. Quá hoảng loạn, Thanh ôm chầm lấy mẹ. Đầu không ngừng lắc:
- Không mẹ ơi! Con sợ lắm!
Vỗ về đứa con gái tội nghiệp trong lòng, bà Thư gào lên với tất cả sự uất ức. Bản năng của một người mẹ là bảo vệ con mình. Bà không cho phép ai được đụng vào Giang Thanh, đụng vào cuộc sống của bà.
- Bà đi đi! Cút khỏi nhà tôi ngay. Chúng tôi không cần kiểu trách nhiệm đó.
Như đã hoàn thành công việc, bà Kim lai nở một nụ cười mỉm, đứng dậy và bước đi, không quên để lại một vài câu mang tính sát thương cao độ.
- Vậy là chính chị và con gái chị đã từ chối lòng thành của tôi nhé. Sau này nếu có chuyện gì thì đừng trách chúng tôi vô tình. Tôi biết thế nào cũng có ngày hôm nay nên ngay từ đầu đã dặn con gái chị đừng có chơi với con trai tôi nữa. Chung quy lại cũng chỉ tại con gái chị không biết điều. Giờ thì coi như tàn cả một đời rồi. Thôi. Tôi về nhé. Chào chị.
Người phụ nữ với vẻ ngoài rực rỡ hòa nhoáng trong phút chốc như biến thành một con quỷ dữ, reo rắt những gì đau khổ nhất cho hai mẹ con Giang Thanh. Cô không biết làm gì ngoài việc khóc và khóc. Nước mắt không kịp tuôn trào cùng những tiếc nấc chua cay.
- À. Còn một điều này nữa.
Như sực nhớ ra điều gì, bà Kim quay lưng lại, khuôn mặt không chút biến sắc dù trước mắt là hình ảnh hai mẹ con tội nghiệp đang bị dồn đến bước đường cùng.
- Tầm một tiếng nữa thì thằng Nhật sẽ đặt chân lên đất Mỹ. Nó đã nghe lời tôi, thoát khỏi cái mảnh đất nhỏ bé chật chội này để xây dựng tương lai ở một nơi tuyệt vời. Hai người sẽ không bao giờ thấy nó nữa. Chúng tôi sẽ định cư bên đó luôn. Chính thức chào tạm biệt cháu Thanh và chị… à… vĩnh biệt mới đúng.
Khi bóng người đàn bà đáng sợ đã hoàn toàn mất hút trong màn đêm dày đặc cũng là lúc Giang Thanh gục hẳn xuống sàn. Người cô bé không còn một chút sức sống nào nữa.
- Sao số con gái tôi lại khổ thế này! Thanh ơi! Con ơi! Tỉnh lại đi!
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt người mẹ già đi vì sóng gió thời gian, Thanh cũng sụt sùi. Cô luôn cảm thấy có lỗi khi đã khiến mẹ buồn tủi nhiều như thế.
- Nếu ngày đó con không uống bia theo lời xúi giục của tụi bạn thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Mỗi lần nhớ lại là con lại muốn đập đầu vào tưởng để chết quách đi. Một đứa con gái hư hỏng như con thì lấy tư cách gì mà sống chứ. Con đã làm khổ mẹ biết nhường nào.
Thanh tự đánh vào người mình, vết thương lòng cứ ngỡ đã nhòa đi nhưng vẫn còn y nguyên ở đó.
- Chuyện cũng qua rồi. Con đừng như thế nữa. Âu cũng là cái số con à. Cũng nhờ có Sisi mà mẹ thấy đời mình đẹp hơn. Con cũng thế mà…
- Nhưng có nên để con bé biết cha nó là ai không mẹ? Nhiều lần nó cứ hỏi về bố mà con không biết phải trả lời thế nào cả.
- Mẹ cũng không biết nữa. Nhưng chính họ đã từ bỏ Sisi trước…
- Vâng…
Tiếng thở dài xuyên qua tiết trời giá rét làm lạnh thêm cái gọi là tình người. Đôi khi, con người ta sẵn sàng vứt bỏ cái gọi là tình ruột thịt chỉ để chạy theo những phù phiếm mơ hồ.
Ở lại với mẹ thêm một vài ngày để tĩnh tâm, Giang Thanh lên thành phố khi đã có cho riêng mình sự lựa chọn.
o0o
Người đầu tiên Giang Thanh gặp ở chung cư không phải là Quang Nhật mà là Minh Nhi. Cô nàng trông tiều tụy hẳn với đôi mắt thâm quần, bờ môi nhợt nhạt và mái tóc xơ rối. Không nở nụ cười tươi tắn như mọi lần, Minh Nhi nhìn Thanh với một thái độ đầy khó hiểu.
Hít thở một hơi thật dài, Thanh bước tới. Trong cô đã chuẩn bị sẵn tư tưởng để ăn một cú tát hay đại loại là một thứ gì đó trừng phạt từ cô bạn thân.
Nhưng Minh Nhi chẳng làm gì cả, cô chỉ nhìn, đôi mắt vô hồn lặng lẽ:
- Chúng ta nói chuyện nhé.
Quán cà phê Rose ấm cúng cùng tiềng đàn violin du dương lãng mạn, Giang Thanh im lặng, bối rối đưa ly nước trà lên môi.
- Mày sẽ bỏ cuộc chứ?
Câu hỏi đột ngột của Minh Nhi khiến Thanh ngạc nhiên.
- Đừng nhìn tao bằng ánh mắt ngây thơ vờ vỉn đó nữa. Tao chán ngấy tới tận cổ rồi. Mày trả lời đi. Mày có buông tha cho anh Nhật không?
Những câu nói đầy lạnh lùng và đáng sợ của Minh Nhi khiến Giang Thanh rùng mình. Cảm giác xót xa ùa đến. Không ngờ tình bạn thân thiết bao lâu nay đã vỡ tan thành trăm mảnh chỉ trong tích tắc.
- Tao chưa bao giờ có ý tranh giành anh ta với mày.
Bằng ánh mắt chân thành nhất có thể, Giang Thanh nhìn Minh Nhi và nói nhẹ nhàng. Cô hiểu Minh Nhi đang trong tình trạng tồi tệ như thế nào.
- Mày nói dối! – Minh Nhi hét to lên – Nếu mày không muốn cướp anh ấy từ tay tao thì tại sao lại để tao chứng kiến cảnh đó hả? Tại sao?
Cơn thịnh nộ của Minh Nhi nhanh chóng trở thành tiêu điểm của mọi người có mặt trong quán. Thanh đơ người, khuôn mặt tái hẳn đi. Đây đâu còn là Minh Nhi mà cô quen nữa.
- Tao xin lỗi! Thực sự xin lỗi mày! Đúng là tao không còn mặt mũi nào để có thể cầu xin sự tha thứ từ mày. Nhưng mà, tao không hề muốn điều đó xảy ra. Chẳng qua vì…
Hoàn cảnh tình ngay lý gian đã làm Thanh không tài giải thích được. Cô thấy vừa giận vừa thương cho chính bản thân mình.
- Thôi. Stop. Tao không muốn đôi co với mày nữa. Bây giờ tao chỉ muốn mày trả lời tao là mày có chịu buông tha chồng chưa cưới của tao không?
Ba từ “chồng chưa cưới” được Minh Nhi nhấn mạnh như biểu thị thái độ chủ quyền của cô. Giang Thanh mệt mỏi tột độ, cô không muốn phải đối diện với những chuyện đáng sợ này nữa.
- Tao sẽ cưới Hoàng Phong. Trong tuần này.
Câu trả lời ngắn gọn của Giang Thanh khiến đôi mắt đang long lên sòng sọc của Minh Nhi dịu hẳn. Cô nàng nuốt nước bọt và từ từ ngồi xuống. Thái độ ngạc nhiên như không tin vào những gì vừa nghe thấy.
- Mày nói gì? Trong tuần này mày sẽ làm đám cưới với Hoàng Phong?
- Ừ. Nếu mày biết được những gì mà tao đã trải qua trong quá khứ thì mày sẽ hiểu tao không bao giờ giành lấy Quang Nhật của mày đâu. Tao về đây. Vài ngày nữa sẽ đưa thiệp cưới cho mày.
Để mặc Minh Nhi đang ngồi ngẩn ngơ với lời tuyên bố nhanh gọn của mình, Giang Thanh đứng dậy và bỏ về trước. Cuộc sống chưa bao giờ khiến cô thấy chán nản như thế.
o0o
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, dọn dẹp nhà cửa thì Giang Thanh mới cầm điện thoại và gọi cho Hoàng Phong. Chắc anh chàng đang mong tin của cô lắm.
Nhưng những gì cô nghe thấy chỉ là giọng nói quen thuộc của cô tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Vừa lúc đó thì chuông cửa reo vang, một sự vui mừng nho nhỏ trào dâng, Giang Thanh chạy ào ra và mở khóa. Cô đinh ninh đằng sau cánh cửa chính là anh người yêu lắm điều quen thuộc.
- Ơ. Chị Hoa…
- Em à! Mấy hôm em đi khỏi thằng Phong có tới nhờ chị đưa cho em cái hộp này. Gớm. Em có thằng người yêu tốt khỏi chê luôn.
- Anh Phong gửi cho em à?
- Uh. Thôi chị đi đã nha. Muộn giờ đón cu Bin rồi.
- Dạ. Em cám ơn chị.
Nhìn theo bóng chị hàng xóm khuất sau hành lang, Thanh ôm hộp quà vào trong với đầy những thắc mắc trong đầu.
Chiếc hộp quà được bọc gói cẩn thận, đúng với tính cách của Hoàng Phong. Một lá thư nhỏ rơi ra ngoài sau khi tháo bỏ lớp bìa giấy làm Thanh khựng lại. Cô cầm lên với một cảm giác rất khỏ tả trong lòng.
“Gửi em…
Dù không phải là người tự tin nhưng anh biết em sẽ trở về và đồng ý lấy anh. Em không yêu anh nhưng em cần anh. Phải không? Ấy thế mà… Anh lại thấy không vui em à. Anh sợ mình sẽ làm tổn thương em vì anh không phải là một người rộng lượng. Trong những phút giây nào đó, chắc chắn anh sẽ nghĩ về sự phản bội của em và sẽ hành hạ trách mắng em. Anh không hề muốn điều đó. Vì trên tất cả, anh chỉ mong em được hạnh phúc mà thôi.
Anh đi. Rời khỏi em. Anh muốn được thanh thản tâm hồn một thời gian. Có thể là một tháng, một năm hoặc là một đời người nữa em sẽ chẳng gặp anh đâu. Hãy sống tốt và mạnh mẽ lên em nhé.
Người yêu ngu ngốc của em.
Hoàng Phong”
Mắt Thanh nhòe đi, cổ họng đã nghẹn đắng lại. Cô không biết mình đã gây ra một cái tội lớn đến mức nào. Sao cô có thể làm tổn thương một người đàn ông tốt như vậy chứ? Trong lòng Giang Thanh lúc nào cũng tự bào chữa rằng mình chưa làm gì sai kể từ khi Quang Nhật xuất hiện, mọi sự chỉ là do tình cờ và tình cờ mà thôi. Nhưng giờ, khi bị mất đi người bạn thân và người yêu thương cô nhất thì Thanh mới thấy mình đáng chết ngàn lần. Không có lửa thì làm sao có khói, nếu cô không vững tâm thì làm sao những cảm xúc chết tiệt ấy lại có thể xâm chiếm một cách mạnh mẽ như thế. Càng nghĩ cô càng thấy giận bản thân kinh khủng, nước mắt cứ tràn ra…
Nằm dài trên giường với nỗi khổ tâm day dứt, Giang Thanh thấy người mình không còn chút sức sống nào nữa. Cứ nghĩ đến từ nay sẽ không còn gặp được Hoàng Phong, không được anh nấu ăn, giặt áo quần và dẫn đi chơi, không được lấy anh ra làm bao cát để trút mọi buồn phiền là lòng Thanh quặn lại. Cô chưa từng tốt với Hoàng Phong lấy một lần…
Người ta chỉ biết quý trọng những thứ bên cạnh mình khi đã thực sự mất nó. Điều này quả không sai chút nào…
Đêm.
Tiếng chuông cửa inh ỏi làm Thanh bừng tỉnh sau một giấc ngủ chập chờn đầy ám ảnh. Định bụng không ra mở cửa vì đã quá mệt mỏi, với lại giờ này thì ai còn tới phá đám làm gì. Nhưng rồi cô cũng phải nhổm dậy, đưa đôi chân trần xỏ vào đôi dép bông đã sờn cũ rồi chậm chạp bước ra. Chắc là bác trưởng chung cư tới thu tiền hằng tháng.
- Sao em lại đồng ý cưới Hoàng Phong?
Câu nói của Quang Nhật cùng gương mặt đỏ bừng của anh khiến Thanh giật mình. Hôm nay đúng là một ngày của sự ngạc nhiên.
- Anh đi đi. Tôi không muốn nói chuyện với anh.
Cất giọng lạnh lùng, Thanh đưa tay đẩy cửa lại, nhưng Quang Nhật đã kịp ngăn cản. Có vẻ anh chàng đang thực sự tức giận và sẽ làm bất cứ điều gì nếu không nghe được câu trả lời từ phía Giang Thanh.
- Anh không về. Em nói đi. Vì sao em lại hành động như thế khi anh đã quyết định từ bỏ tất cả vì em?
Câu nói “từ bỏ tất cả vì em” phát ra từ miệng anh chàng khiến cô nổi da gà. Bi kịch quá khứ lại tràn về trong đầu Thanh khiến cô thấy đau tê tái.
- Gì? Anh từ bỏ tất cả vì tôi à? Giá mà bảy năm trước anh làm điều này thì tôi đã cảm kích anh lắm. Nhưng trong mắt tôi bây giờ, anh vẫn chỉ là một đứa con trai bám váy mẹ, sợ mẹ đến mức từ bỏ đứa con ruột của mình. Anh đi đi! Tôi đã sai khi nghĩ sẽ tha thứ cho anh. Anh không đáng. Anh không đáng!
Như một con mèo ngoan bị tiêm thuốc,Giang Thanh hét lên, đôi mắt chất chứa căm hận. Mỗi khi nhớ lại sự vô trách nhiệm của Quang Nhật cùng sự tàn nhẫn của mẹ anh chàng thì cô chỉ muốn nhào vào mà sống chết với họ. Vì hai con người đó mà cô đã phải bỏ học một năm, chuyển đi nơi khác sống và sinh con trong tủi nhục. Cũng may mẹ Thanh đã giả vờ mang thai ngay thời điểm cô sắp vượt cạn để đứng ra làm mẹ đứa trẻ, tránh ánh mắt thị phi của bà con hàng xóm.
- Anh đã rất hối hận. Anh biết lúc đó mình rất nhu nhược. Nhưng… Nhưng chúng ta khi ấy còn quá trẻ. Em cần phải hiểu điều đó chứ?
Quang Nhật cố gắng giải thích cho sự yếu đuối thời non trẻ của mình. Chính bản thân anh chàng cũng ngàn lần tự đánh mình mỗi khi nhớ lại khuôn mặt đẫm nước mắt của Giang Thanh trong bộ quần áo nữ sinh ngày ấy. Uy lực của người mẹ cùng nỗi sợ hãi đã khiến Quang Nhật trốn chạy một cách đáng xấu hổ.
- Anh im đi. Tôi giờ đây không muốn nghe gì nữa. Hãy về với Minh Nhi đi. Hãy chuyển đi nơi khác đi. Cho tôi được yên. Tôi cần một người đàn ông cho tôi cảm giác an toàn chứ không phải một tên công tử bột núp sau ánh hào quang của mẹ. Anh đi đi!
Giang Thanh hét lên trong cuồng dại rồi đóng sầm cửa lại. Chưa bao giờ cô thấy mình bất mãn và giận dữ như thế. Có lẽ sự ra đi của Hoàng Phong cùng cái kết đau buồn của tình bạn thân thiết với Minh Nhi đã đẩy mọi cảm xúc của Thanh lên đỉnh điểm. Sự xuất hiện của Quang Nhật kéo theo quá khứ đau buồn như giọt nước làm tràn ly.
Cuộc sống chưa bao giờ bế tắc như thế…
o0o
Bẵng đi một tuần gậm nhấm sự cô đơn khi không còn bạn bè người yêu bên cạnh, Giang Thanh cứ như con chim non bị nhốt trong lồng, phờ phạc và đầy u ám. Nghe đâu Quang Nhật cũng đã chuyển đi. Mọi thứ trở về lại ban đầu với những vết thủng khó mà hàn gắn lại.
Đang thu xếp áo quần để về nhà chơi ít hôm, bỗng Thanh thấy ruột gan nóng bừng. Một cảm giác báo hiệu điều gì đó không lành sắp đến.
Và đúng là như thế thật!
- Con ơi! Về mau đi! Sisi… Sisi bị bắt đi rồi!
Cuộc điện thoại vội vã của bà Thư kèm theo lời thông báo đầy hoảng hốt khiến Thanh đánh rơi chiếc vali xuống nền nhà. Mặc kệ bộ quần áo ngủ trên người, mặc kệ đầu tóc đang rối bù như một con ngố, cô phóng thẳng xuống dưới, tra khóa vào xe máy và rú ga thật mạnh. Bảy năm nay Thanh thường xuyên mơ một giấc mơ lạ, đó là đứa con gái bé bỏng bị một bóng đen cướp đi mất trước mắt mình. Không ngờ cơn ác mộng cuối cùng đã thành sự thật.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ cùng nét mặt lo lắng của anh trai khi vừa chạy tới sân nhà, lòng Thanh lại thêm rối bời.
- Chuyện là thế nào? Sao Sisi lại bị bắt đi?
- Huhu…Mẹ không biết con ơi. Cách đi một tiếng mẹ đi chợ nên để con nhỏ ở nhà với cái Diễm. Nhưng khi về thì không thấy nó đâu nữa. Mẹ tìm quanh rồi mà vẫn không thấy. Chắc chắn là do lũ người đó bắt đi.
Mẹ Giang Thanh vừa khóc vừa nói nghẹn ngào, những nếp nhăn thêm hằn sâu vì sự lo lắng.
- Lũ người đó? Lũ người nào hả mẹ?
Như không kìm chế được mình, Giang Thanh cầm chặt tay mẹ lay lay. Cứ nghĩ đến đứa con bé bỏng đang bị một đám người xa lạ bắt đi, chịu đau đớn hành hạ là có thấy bản thân mình như chết đi ngàn lần.
- Thật ra khoảng một tháng trở lại đây, mẹ thấy có một đám người cứ lởn vởn quanh nhà mình. Có lần Sisi chạy vào mách với mẹ là thấy chúng vẫy vẫy con bé tới gần rồi đưa máy ảnh lên chụp tía lịa.
- Nhưng sao mẹ không nói cho con biết?
- Tại con đang ôn thi nên mẹ không muốn làm con lo lắng. Với lại mẹ cứ nghĩ không có gì nghiêm trọng. Ai ngờ…
Giang Thanh khuỵu xuống nền sân với đôi mắt vô hồn sau khi nghe những lời mẹ nói. Cô thực sự thấy sợ. Rất sợ. Đứa con gái bé bỏng của cô… Ôi không!
Khi không khí gia đình đang rơi vào trạng thái hỗn loạn nhất có thể, khi đôi mắt Thanh đã nhòe đi vì nỗi hoang mang tột độ thì một câu nói mang tính phát hiện của bà chị dâu Kiều Diễm khiến tất cả giật mình.
- Ủa? Sao lại có vết màu nước kéo dài thế này nhỉ?
Nhanh như cắt, Thanh chạy lại nhìn, những vệt màu loang lổ bắn xuống nền sân và kéo dài từ bậc thềm ra ngoài cổng. Bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu, Giang Thanh hét lên:
- Là Sisi! Con bé đã để lại dấu vết cho chúng ta. Mẹ ơi! Mau đi thôi! Con thường dặn Sisi là nếu bị ai bắt cóc thì phải giấu lọ mực màu trong người rồi rải đi làm tín hiệu. Con bé đã nghe lời.
Nụ cười hạnh phúc xen lẫn xúc động của Giang Thanh làm mẹ cô cũng thấy có hy vọng. Vì những cơn ác mộng cứ xuất hiện thường xuyên nên mỗi lần về nhà, Giang Thanh vẫn luôn dặn dò Sisi phải làm như thế nếu bị người xấu bắt đi. Cô nhóc rất thông minh và tinh khôn nên chắc đã vâng lời chị mà làm theo.
Đi bộ theo dấu mực màu một đoạn rất dài, đôi chân Giang Thanh tuy đã mỏi và tê cứng lại vì lạnh nhưng cô không hề cảm nhận được điều đó. Gương mặt cùng tiếng khóc cầu cứu của Sisi cứ hiện lên trong đầu Giang Thanh làm cô bước càng nhanh hơn.
“Con ơi! Đợi mẹ nhé! Mẹ sẽ cứu con!”
o0o
Ngồi trên taxi, lòng Thanh nóng như lửa đốt. Chưa bao giờ cô thấy mình run rẩy và sợ hãi như thế. Những giấc mơ chập chờn lại hiện lên trong mắt Thanh. Cô nghe thấy Sisi đang khóc. Con bé đang thét lên mong được thấy mẹ mình tới đón về...
- Bình tĩnh đi con. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cầm lấy đôi bàn tay đang run như đặt trên máy sấy của Giang Thanh, bà Thư ngấn lệ. Đứa con gái đáng thương của bà đang ở trong giai đoạn hết sức khó khăn.
Những vệt màu trải dài trên con đường xa tít tắp dẫn Giang Thanh tới một quả đồi nằm cách xa thành phố. Nơi đây nổi tiếng với những dinh thự ở đẳng cấp sang trọng bậc nhất của giới quý tộc trong vùng. Một linh cảm kỳ lạ khiến lòng Thanh không những nóng hơn mà còn thắt quánh lại. Có cái gì đó vừa rất thân quen vừa vô cùng đáng sợ đang chờ đón cô phía trước.
Giang Mân dừng chiếc xe máy đã sắp bung lốp vì chạy một quãng đường quá dài. Chiếc taxi theo đó cũng đi chậm lại và đứng hẳn. Đáng lẽ Thanh sẽ đi bộ theo dấu của vệt màu nước nhưng vì cô đã quá mệt nên mọi người quyết định để anh trai Giang Mân đi xe máy dẫn đường và taxi chở hai mẹ con Giang Thanh sẽ theo sau. Một cách vội vã nhất, Thanh mở cửa xe chạy ra. Cô tiến lại phía anh trai bằng gương mặt không còn chút thần sắc nào cả.
- Có vẻ con bé đang ở trong kia...
Thanh nhìn theo hướng mà anh trai đang chỉ. Vệt màu đứt quãng kéo dài tới ngôi biệt thự trắng muốt trước mặt. Đúng hơn thì đó là một toà lâu đài thu nhỏ thường được miêu tả trong truyện cổ tích. Không chút do dự, Thanh chạy lại thật nhanh. Sisi đang đợi cô. Con bé đang khóc.
Bỗng âm thanh ồn ào của động cơ xe làm Thanh khựng lại. Một chú Audi mới cóng đang từ từ tiến lại chiếc cổng cao ngất ngưởng mà cô đang nhấn chuông. Cánh cửa xe từ từ mở ra từ hai phía. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu đó không phải là Quang Nhật và Minh Nhi. Sự lo lắng của Giang Thanh nhanh chóng tiến tới đỉnh điểm khi cô lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
- Sao anh lại ở đây?
Giang Thanh vội vàng tiến về phía Quang Nhật và hỏi lớn, trong khi đó anh chàng vẫn đứng như trời trồng vì chưa kịp lý giải được việc ai đang đứng trước mặt mình.
- Trả lời đi. Tại sao anh lại ở đây?
Như không thể kìm chế được nữa, Giang Thanh hét lớn. Minh Nhi sau một hồi im lặng thì vội vã tiến lại, đưa đôi mắt đầy vẻ thù hận nhìn người mà chỉ ngày hôm qua thôi vẫn còn là tri kỷ của mình.
- Mày bị điên à? Để yên cho chồng tao. Biến đi ngay.
Chưa đầy hai giây sau câu nói đó, Minh Nhi đã được hưởng một cái tát. Rất nhanh và rất mạnh. Cứ ngỡ như tình bạn suốt bao năm đã hoàn toàn đứt lìa sau một nhát cắt không nhuốm màu hối tiếc của Giang Thanh. Minh Nhi đã biến thành một con người khác, và lúc này đây, Giang Thanh cũng khác. Mọi thứ dường như đã đổi thay.
Khi tất cả vẫn chưa kịp bình tĩnh trước những gì đang xảy ra, cánh cổng từ từ mở một cách chậm chạp và lạnh lùng. Sự xuất hiện của ai đó đằng sau lưng của Giang Thanh khiến bà Thư phải trợn tròn đôi mắt.
Phải! Đó không ai khác mà chính người phụ nữ đã làm cuộc đời của hai mẹ con Giang Thanh rơi vào ngõ cụt...
- Mẹ! Chị Thanh! Anh Mân!
Tiếng kêu lảnh lót của Sisi kèm theo sau làm Giang Thanh giật bắn mình và quay lại nhìn. Mọi cảm xúc dường như vỡ oà ngay tại thời điểm đó. Bằng tất cả những gì đang có, Thanh vộ vàng ôm chầm lấy đứa con bé nhỏ của mình, nước mắt trào ra như mưa trong ngày bão. Cô đã nghĩ tới việc sẽ không bao giờ được nhìn thấy Sisi nữa.
Khi nhìn thấy đứa con cũng là đứa cháu bé bỏng đã an toàn trong vòng tay mẹ nó, bà Thư mới bước từng bước nặng nhọc tiến tới phía người phụ nữ sắc sảo đang ngồi một cách đầy đáng thương trên chiếc xe lăn, đầu tóc đã rụng gần hết được che bởi chiếc mũ len màu xám tro gần như bao trọn khuôn mặt. Bà Thư không còn tâm trạng để thắc mắc vì sao con người ấy lại trở thành như thế. Trong mắt mẹ Giang Thanh bây giờ, chỉ còn những cơn giận dữ đã được dìm xuống tận đáy lòng trong ngót nghét bảy năm trời mà thôi.
- Hoá ra là bà. Sao ngần ấy năm trôi qua mà bà vẫn muốn hành hạ con gái của tôi thế hả? Bà đúng là độc ác quá mà!
Kèm theo những lời nói như nghiến chặt cả hàm răng ấy là hành động mà chỉ những ai đã bị mất hết lý trí mới thực hiện. Hai tay bà Thư bóp chặt lấy cổ mẹ Quang Nhật, khuôn mặt đỏ phừng lên như đã đánh mất đi cả tâm hồn. Phải khó khăn lắm Quang Nhật và Minh Nhi mới có thể kéo mẹ của Giang Thanh ra khi đôi tay bà đã làm người đối diện không thể nào thở được nữa. Những uất ức suốt bao năm đã che mờ hết tất cả sự nhân hậu của một bà mẹ vĩ đại, người bỏ qua điều tiếng miệng đời để nhận đứa cháu ngoại làm con.
Không khí bây giờ có lẽ là không khí của ngày tận thế...
Sự im lặng trong chốc lát đã vỗ về xoa dịu được cơn thịnh nộ của những con người tội nghiệp. Sau vài phút đứng như trời trồng vì những sự việc quá kỳ lạ đang diễn ra, Quang Nhật mới đủ sức để thốt lên một câu hỏi quen thuộc.
- Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế?
Bà Kim, người phụ nữ sắc lạnh một thời, giờ đã không còn cái vẻ ngạo mạn như ngày xưa nữa, nghẹn ngào nói trong nước mắt. Có lẽ trải qua gần hết đời người, bà mới nhận ra mình đã sai nhiều như thế nào.
- Tôi... tôi xin lỗi... Tôi chỉ muốn gặp cháu gái của mình trước lúc ra đi thôi. Tôi... tôi không có ý làm hại con bé.
Đến lúc này, Giang Thanh mới ngước nhìn mẹ của Quang Nhật. Đôi mắt cô như sâu hoắm và lạnh lùng chẳng khác lưỡi dao găm.
- Bà không có quyền. Đến chết cũng không có quyền. Chính bà đã từ bỏ máu mủ của mình. Chính bà đã khiến cuộc đời chúng tôi trở thành bi kịch. Vì thế, đừng bao giờ đòi hỏi một cách ghê tởm như thế. Bà và anh ta, chỉ là những kẻ giết người vô trách nhiệm mà thôi.
Ngón tay trỏ đầy run rẩy của Giang Thanh chỉ thẳng về phía Quang Nhật khiến trái tim anh hoàn toàn vụn vỡ. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà anh chàng đã phải biết quá nhiều sự thật tàn khốc. Bấy lâu nay vì tin lời của mẹ rằng Giang Thanh đã đi phá thai mà Quang Nhật bỏ lơ hoàn toàn trách nhiệm của mình, anh luôn bao biện cho bản thân rằng đó là lầm lỗi của tuổi trẻ và cần được xí xoá. Vậy mà ở đây, ngay tại giây phút này, anh mới chợt nhận ra mình là một thằng đàn ông khốn nạn đến mức nào. Nhìn xuống đôi mắt ngây thơ vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra của bé Sisi, nỗi đau càng dâng lên đè nát trái tim Quang Nhật một cách dữ dội. Thế gian này còn người cha nào đáng khinh bỉ hơn anh nữa đây...
- Đứng dậy và về thôi em. Họ không đáng để chúng ta phải nói chuyện. Hãy mặc kệ cho cuộc đời trừng phạt họ đi. Về thôi.
Là người giữ được bình tĩnh nhất tại thời điểm này, Giang Mân tiến lại dìu đứa em gái đáng thương đứng dậy và nói đầy chậm rãi. Trách nhiệm của một người anh, một người con trưởng giúp Giang Mân có đủ sức mạnh và tỉnh táo để đưa mẹ cùng em gái thoát khỏi nỗi đau chồng chất đang vây quanh. Anh ý thức được rằng, mọi chuyện cần thời gian để giải quyết, còn kẻ gieo thống khổ cho người khác thì ắt phải nhận lấy đau đớn tới cuối đời.
Trong giây lát, cả bà Thư lẫn Giang Thanh đã lả đi vì hàng ngàn cơn cuồng nộ đang thống trị. Tất thảy đang căng thẳng, căng thẳng đến mức chỉ cần nhích thêm một chút thôi thì mọi thứ sẽ vỡ tung thành trăm mảnh, bôi xóa giữa hiện tại và quá khứ bởi những vệt xám dài nhem nhuốc. Ngay cả bé Sisi, một trái tim đầy ngây thơ và trong trẻo cũng dần xụ mặt lại khi thấy những giọt nước mắt tất tưởi trên gương mặt mẹ và chị, cả người phụ nữ lạ hoắc vừa nãy cho cô bé ăn kẹo cùng ông anh đẹp trai đã từng bế mình trên tay dẫn tới gặp chị Giang Thanh cũng thế. Sisi không hiểu vì sao họ lại khóc. Hay chăng bản thân cô bé đã làm điều gì sai?
- Sao chị cứ khóc mãi thế? Si biết lỗi rồi. Đáng lẽ Si không nên chơi với bác ấy. Vì Si thấy bác ấy rất buồn…
Câu hỏi ngờ nghệch cùng lời nhận tội đầy đáng yêu của cô nhóc bảy tuổi như liều thuốc giải cuối cùng cho mọi cung bậc phẫn nộ đang xâm chiếm tim gan của Giang Thanh và bà Thư. Vội vàng vuốt sạch nước mắt, Giang Thanh đứng hẳn dậy, bế Sisi trên tay rồi quay lưng đi. Không lý gì để khóc cho một quá khứ đã cướp đi cả cuộc đời tươi đẹp của cô nữa cả. Bảy năm trôi qua rồi, Giang Thanh hôm nay cần phải mạnh mẽ hơn Giang Thanh hôm qua.
- Khoan. Cho anh… cho anh… ôm con một chút có được không?
Câu nói đầy run rẩy được Quang Nhật thốt lên bằng tất cả sự hối hận xen lẫn xấu hổ. Anh biết mình không có tư cách để đòi hỏi bất kỳ điều gì ở đây, nhưng, bản năng của một người cha khiến Quang Nhật không kiềm chế được khát khao được ôm đứa con gái đáng thương. Cho dù chỉ một lần mà thôi. Bản thân Quang Nhật từng vô cùng ngạc nhiên khi ngay từ lần đầu gặp Sisi, anh đã thấy có một mối giao kết kỳ lạ. Nhìn vào mắt con bé, Quang Nhật như nhìn vào chính mình vậy. Và trên thực tế, khó có ai phủ nhận được rằng Sisi và cha của cô nhóc quá giống nhau, từ chân mày cho đến khóe miệng. Quả là không có gì che đậy được huyết thống, bất chấp lỗi lầm, bất chấp thời gian.
- Không đời nào. Anh không xứng đáng.
Giang Thanh hét lên. Cô vẫn chưa thoát khỏi được cái cảm giác sợ hãi ai đó cướp mất đứa con bé bỏng của mình.
Nhưng rồi tiếng động cơ ì ầm đã chặn ngang chuỗi tức giận trong lòng Giang Thanh. Dưới màu hoàng hôn đã dần chuyển sang sắc đen huyền bí, ánh đèn pha từ chiếc ô tô nãy giờ im lặng rọi thẳng vào mắt sáu con người đang đừng trong vòng vây của quá khứ làm tất cả phải ngoái lại nhìn. Sáu người đó tất nhiên không bao gồm Minh Nhi, vì cô chính là nhân vật đang ngồi trong xe, đạp manh chân ga và hướng đôi mắt hoàn toàn bị che phủ bởi oán giận về phía Giang Thanh – người mà trong mắt Minh Nhi bây giờ chẳng khác nào một ác quỷ phá hoại mọi thứ mà cô khó khăn lắm mới đạt được.
Chắc sẽ không ai hiểu được tình yêu của Minh Nhi dành cho Quang Nhật mãnh liệt đến mức nào, khao khát có được trái tim Quang Nhật cháy bỏng đến mức nào…cho đến lúc này, khi cô sắp biến mình trở thành một kẻ sát nhân, bị ma quỷ đưa đường chỉ lối tới đáy cùng của tội lỗi…
- Không! Không!
Tiếng hét vang trời của Giang Thanh cùng những bước chạy dồn dập về phía trước làm cả ngọn đồi rung động. Chiếc xe lăn bánh tiến thẳng về phía Giang Thanh cùng đứa trẻ mà cô đang bế trên tay với tốc độ quá nhanh, quá nguy hiểm. Quang Nhật sau một giây đứng ngơ người vội chạy theo níu lấy cánh cửa xe, không ngừng la hét và đập vào cửa kính những mong Minh Nhi lấy lại chút bình tĩnh.
- Dừng lại đi em! Dừng lại! Đừng làm như thế!
Lái xe với tâm lý cuồng loạn, Minh Nhi không kiểm soát được tay ga và tay phanh, chiếc xe cứ phóng ào lên, rồi thụt lùi xuống, bào nát cả con đường nhựa vốn dĩ đẹp như tranh. Bằng cách nào đó, Quang Nhật mở được cửa xe vào chui vào trong. Cảm giác lo lắng xen lẫn hồi hộp dường như đang bóp nghẹt trái tim của người đàn ông tội nghiệp.
Giằng co một hồi lâu, Quang Nhật lấy lại được tay lái, anh nhướn người điều khiển vô lăng để thay đổi hướng chạy của xe, bàn chân Quang Nhật nhấn và đạp phanh liên hồi. Nhưng có điều gì đó không ổn đã xảy ra.
- Xe đã đứt phanh rồi…
Câu nói thốt lên trên gương mặt đã không còn chút hy vọng nào của Quang Nhật, lúc này đây, Minh Nhi mới dần lấy lại chút bình tĩnh của một con người. Cô hoảng loạn tột độ. Đôi mắt trợn tròn đầy kinh hãi. Bản năng sinh tồn khiến Minh Nhi hét lên, đôi tay bấu chặt lấy vai của người bên cạnh.
- Anh! Cứu em! Em không muốn chết!
Đoạn đường đổ dốc làm chiếc xe tăng tốc nhanh hơn, căng mắt nhìn về phía trước, Quang Nhật đã không còn nhìn thấy Giang Thanh và Sisi nữa. Cả hai dường như đã thoát khỏi sự nguy hiểm. Bây giờ chỉ còn có anh và Minh Nhi đang đối diện với cái gọi là ranh giới của sống còn.
- Mở cửa ra! Nhảy ra ngoài đi! Nhanh lên!
Quang Nhật vừa ghì chặt vô lăng vừa nhìn Minh Nhi quát lớn. Phía trước mặt là vực thẳm, bên cạnh là dốc núi dựng đứng, không còn lối thoát nào khác ngoài việc nhảy ra khỏi xe.
Mọi thứ bây giờ chỉ còn được đong đếm bằng giây, như một chiếc máy đến hồi hư hỏng, Minh Nhi run lẩy bẩy cuống quýt tìm đường mở cửa xe. Nỗi sợ hãi đỉnh điểm khiến cô gái như không còn biết mình là ai nữa. Chỉ biết rằng cần phải thoát khỏi chiếc xe đang nóng dần lên với những tiếng nổ tí tách từ gầm xe.
Tách! Cửa xe phía Minh Nhi đã mở ra. Cô nàng chực nhảy khỏi xe nhưng vẫn kịp ngoái đầu nhìn Quang Nhật. Một tay vừa cầm vô lăng, một tay tìm cách mở cửa, có vẻ Quang Nhật chưa thể khiến chiếc cửa xe thoát khỏi móc cài.
- Anh sao thế? Sao chưa mở cửa?
Trong giây phút nằm giữa sự sống và cái chết, đôi mắt Quang Nhật rực sáng, chưa bao giờ anh thấy mình tỉnh táo như lúc này, khi ý thức được rằng, mọi thứ đã quá muộn. Khi chiếc xe chỉ còn cách bở vực vài mét, Quang Nhật vội đẩy mạnh khiến Minh Nhi ngã lăn ra khỏi xe. Vài chục giây sau, người ta chỉ kịp nghe thấy tiếng nổ đầy đáng sợ phát ra từ dưới vực thẳm, nơi ngày ngày sóng biển vẫn đánh từng lớp bọt vào vách núi hoang sơ. Chiếc xe rực sáng cả một vùng, và rồi tắt dần đi, chỉ còn những làn khói nồng nặc đầy chua chát.
Trên bờ, cả sáu con người, lặng đi, và gục ngã…
Tất cả đã kết thúc.
o0o
- Dậy ăn gì đi con. Cả tháng nay mày đã nằm một chỗ không ăn uống gì rồi. Sisi nó thấy mày như thế nó cũng không buồn ăn luôn đấy.
Bưng tô cháo nóng hổi đặt trên bàn, bà Thư cố gắng lôi đứa con gái đã không còn chút sức sống nào ngồi dậy để đưa chút gì đó vào miệng. Nhưng vẫn không khá khẩm gì hơn, Giang Thanh vẫn im lặng và nằm lỳ một chỗ, đôi mắt sưng húp và nước mắt đã cạn dòng.
Biết không thể thay đổi được tình hình, bà Thư sụt sùi đứng dậy và bỏ đi, để lại tô cháo đang bốc khói cùng tiếng thở dài như hằng trăm thế kỷ.
- Mẹ mặc kệ mày đấy. Muốn làm gì thì làm. Giờ lại phải chạy qua bà Kim để cho bà ăn nữa này. Thật là. Không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như thế này nữa.
Đợi mẹ đi hẳn, Giang Thanh mới dám trở mình. Hai má cô lại đỏ lên, sống mũi cay xè. Dường như việc khóc cả tháng trời vẫn không đủ cho những đau đớn mà Thanh đang phải trải qua. Bất giác cô nghĩ tới mẹ Quang Nhật, chắc đó là người đau đớn nhất. Việc mất đi đứa con trai duy nhất dường như khiến sức khỏe của bà xuống dốc không phanh. Nhưng vì chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng mà bà Kim vẫn cố sống. Dù cho ai có nói gì đi chăng nữa thì bà vẫn tin Quang Nhật vẫn chưa chết và sẽ trở về.
Còn Minh Nhi, cô giờ đã là bệnh nhân, sống trong những mảng ký ức xô lệch. Chứng kiến Quang Nhật vì sự ngu dại của mình mà phải chôn thân dưới vực thẳm đã khiến Minh Nhi hoàn toàn gục ngã. Cảm giác đau đớn xen lẫn tội lỗi vượt khỏi giới hạn đã cướp đi sự tỉnh táo của cô gái chỉ mới tròn 23 tuổi. Giờ đây, Minh Nhi đang cười, đang nói, đang khóc trong vô thức, ngày ngày được rất nhiều bác sĩ tâm thần điều trị nhưng vẫn không tài nào lấy lại được cuộc đời ngày xưa.
Mọi thù hận của quá khứ giờ đã hoàn toàn biến mất, cái tồn tại lúc này đây là nỗi đau chồng chất của sự ra đi…
Khi giọt nước mắt nóng hổi chưa kịp chạm xuống gối, Giang Thanh vội vã bật dậy khi vô tình nhìn thấy cái gì đó trước mặt. Không thèm chải lại đầu tóc rối bời, không thèm khoác chiếc áo mặc dù nhiệt độ ngoài trời đang ở đỉnh điểm giá lạnh của năm, Giang Thanh chạy ào đi, đôi chân như quýnh lại.
Nơi cô đến chính là bờ vực mà cách đây một tháng Quang Nhật cùng chiếc xe đã lao xuống, chìm nghỉm giữa sóng biển bao la. Khuỵu gối xuống nền đường lạnh giá, tay cầm chặt lấy khung ảnh đã mòn đi vì bụi và thời gian, đôi mắt Thanh phóng ra phía biển, từng lớp sóng vỗ ào ạt như đang hòa mình vào tiếng lòng khắc khổ của bà mẹ trẻ đáng thương. Hôm nay chính là kỷ niệm tròn bảy năm Giang Thanh và Quang Nhật gặp nhau. Cái ngày dù không bao giờ muốn nhớ nhưng luôn khiến Thanh phải nhớ, phải day dứt trong suốt những tháng ngày đã qua.
- Anh à. Giờ anh đang ở đâu? Em vẫn ngày ngày đi tìm anh. Tìm trong vô vọng. Em không còn trách anh nữa. Em đã tha thứ tất cả cho anh. Vì thế, xin đừng tránh em nữa. Hãy về đi. Sisi cần có bố. Và em, em cũng cần có anh… Để sống… Anh ơi…
Tình yêu, không đơn giản chỉ là hai người gặp nhau, cầm tay nhau và nói chuyện. Tình yêu là sự hòa quyện, sự thấu hiểu và sẻ chia. Không có bất kỳ phân biệt nào cho một tình yêu tuổi 16 và một tình yêu tuổi 20. Vì một khi đã khắc ghi nhau, chẳng một lý lẽ nào phủ nhận sự chân thành của tình yêu giữa nam và nữ. Điều quan trọng nhất là lòng dũng cảm. Dũng cảm yêu, dũng cảm đối diện, và cũng dũng cảm hy sinh. Hai nhân vật của tôi, Giang Thanh và Quang Nhật, họ yêu nhau bồng bột nhưng đó không phải là một tình yêu lầm lạc. Tôi đã rất muốn để họ được hạnh phúc, nhưng, tôi không thể nói dối thực tế. Quá khứ gọi tên hai người đó vì họ đã không dũng cảm đối diện với lỗi sai của mình. Giá như một trong hai dũng cảm hơn một chút, có lẽ sẽ không xảy ra cái gọi là chia ly. Tuy nhiên, mọi thứ chỉ mới tạm dừng. Tôi chưa hề muốn kết thúc. Chỉ là, một đoạn đường khá dài đã đi, cần phải được nghỉ ngơi để có thêm sức mạnh. Câu chuyện của đôi tình nhân này sẽ được tiếp tục. Nhưng không phải là bây giờ, mà sẽ là tương lai. Nơi con người ta lớn hơn, trưởng thành hơn, và dũng cảm hơn.
ĐÓN ĐỌC PHẦN II: "HẸN GẶP GIỮA MÙA YÊU" - TẠI TRASUA.MOBI