Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
ịch nổi hắn, chỉ còn biết trơ mắt nhìn hắn lấy trái tim thiên sứ trong túi tôi ra.
Tôi tuyệt vọng nhìn Kim Nguyệt Dạ xa lạ trước mắt, rồi hét lên: ''Tại sao... tại sao cậu lại làm thế?''
Tại sao một Kim Nguyệt Dạ vừa sát cánh cùng Lý Triết Vũ và chúng tôi, thế mà bây giờ lại lập tức biến thành một người hoàn toàn khác.
''Dạ, đừng...'' Lý Triết Vũ cố gượng nói, nhưng muộn mất rồi.
''Hơ hơ hơ...'' Kim Nguyêt Dạ dường như cũng kiệt sức, hắn cười rồi nói, ''Từ trước đến giờ... tôi chỉ cần kho báu thôi! Khụ Khụ...''
''Kim Nguyệt Dạ... cậu đang nói gì thế?''Tôi không dám tin vào tai mình nữa, lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn, nhưng đầu tôi đau như muốn vỡ ra.
Tôi không tin, tôi không tin hắn lại là người như thế? Tại sao sự thật lại phũ phàng thế này?
''Dạ, cậu! Khụ khụ...'' Lý Triết Vũ cũng ngạc nhiên về hành động bất ngờ của Kim Nguyệt Dạ, cậu ấy muốn nói gì đó nhưng chưa nói hết đã ho sặc sụa từng cơn.
''Hơ hơ hơ, cảm ơn nhé... Vũ, Hựu Tuê!''
Kim Nguyệt Dạ từ từ đứng dậy, kết từng bước khó nhọc về phía cửa.
Đột nhiên ở phía cửa vọng lại những tiến gõ cộc cộc cộc. Có người đến
''Không!''
Dường như tôi đã tỉnh lại, gồng hết sức đứng dậy, xông về phía Kim Nguyệt Dạ. Tôi muốn cướp lại trái tim thiên sứ từ tay Kim Nguyệt Dạ, nhưng Kim Nguyệt Dạ đã đề phòng từ trước, hắn khẽ nghiên người, tôi mất đà lao vào tường.
''Đừng... đừng lám hại cô ấy...'' Lý Triết Vũ cố hết sức đứng dậy, nhưng vừa đứng lên thì lại ngã xuống đất, ''Dạ... đừng làm thế!''
Tôi không nhìn thấy nết mặt của Kim Nguyệt Dạ lúc này, những giọt nước mắt tuyệt vọng cứ lã chã tuôn rơi...
FOUR
Uỳnh Uỳnh!
Một âm thanh lớn vang lên cùng với ánh sáng chói, chiếc cửa đá ban nãy bị đóng chặt bây giờ đã mơ toang ra.
‘’Dạ, chúc mừng cậu.’’ Một giọng nói quen quen vang lên, tôi chẳng còn dũng khí để nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình, ‘’Vừa nãy ở bên ngoài tôi đã nghe thấy hết mọi chuyên rồi! Cậu làm tốt lắm! Tôi thực sự tin tưởng cậu rồi đấy!’’
‘’Trong căn phòn đầy khí độc này, dù là tình bạn hay tình yêu cũng chẳng là gì cả! Ha ha.. Tô Hựu Tuệ, Lý Triết Vũ, đây có phả là sự chế diễu đau đớn nhất không?’’
Giọng nói của Sun như những mũi dao nhọn đâm vào vết thương trong sâu thẳm trái tim tôi. Tô Hựu Tuệ, mày không được khóc, không được…
‘’Sun, mày là đồ tiểu nhân đê tiện!’’ Giọng nói đầy căm phẫn của Lý Triết Vũ vang lên, dường nhu6 cậu ấy đã dùng hết sức lực của mình mới có thể thốt ra mấy từ đó.
‘’Đê tiện ư? Nói hay lắm! Ha ha…’’ Sun không hề tức giận, trái lại còn tỏ ra tự hào, ‘’Lý Triết Vũ, tao không phải thiếu gia con nhà giàu như mày, nên đương nhiên không thể sống cao thượng như mày rồi, nhưng có một thứ tao hơn mày đó là tao hiểu người anh em tốt của mày hơn mày đấy, nó với tao giống nhau cả thôi! Ha ha ha!’’
Cả căn phòng vang lên tiếng cười ngạo mạn của Sun, ước gì lúc này tai tôi đặc lại để không còn nghe thấy tiến cười đó thêm một giây nào nữa.
‘’Dạ, tái tim thiên sứ đâu rồi?’’
Dường như sự đắc ý đó với Sun còn chưa đủ, hắn quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ.
‘’Đừng đưa cho hắn!’’
‘’Dạ, đừng đưa!’’
Tay Kim Nguyệt Dạ có vẻ run run, nhưn cuối cùng hắn vẫn quyết định đưa ho Sun.
‘’Kim nguyệt Dạ, tại sao vừa nãy cậu cứu tôi mà bây giờ lại đổi mặt?’’ Tôi không thể kiềm chế được nữa.
‘’Cô đừng hiểu nhầm…’’ Tay Kim Nguyệt Dạ run lên rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt, ‘’Vừa nãy… tôi chỉ… muốn bảo vệ báu vật thôi…’’
‘’Dạ, đừng tiếp tục như vậy nữa! Nếu cậu đưa nó cho Sun, chúng ta… chúng ta chỉ có thể lả kẻ thù của nhau!’’ Giọng Lý Triết Vũ cũng run lên, cậu ấy tuyệt vọng nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Nhưng… Kim Nguyệt Dạ liếc nhìn Lý Triết Vũ rồi cuối cùng bỏ tay ra…
Trái tim thiên sứ cuối cùng đã nằm gọn trong tay Sun.
‘’ Kim Nguyệt Dạ, cảm ơn cậu nhé!’’ Giọng nói xảo quyệt của Sun lại vang lên, ‘’Không hổ danh là thằng bạn tốt nhất của tôi! Ha ha ha, cậu yên tâm, tôi sẽ không quên lời hứa với cậu đâu.’’
Giọng nói của Sun vang bên tai tôi.. Tôi tuyệt vọng nhắn mắt lại, sao lúc này lòng tôi lại chua xót quá…
‘’Hà hà hà…’’ Sun giơ trái tim thiên sứ lên, nhìn quanh một lượt mấy người chúng tôi đang nằm nghiêng ngả dưới đất, giông hắn đáng sợ vô cùng, ‘’Tao đã lấy được thứ tao cần rồi, sứ mệnh vinh quang của chúng mày cũng kết thúc ở đây là vừa…’’
Nói rồi hắn quay ra ra hiệu với một tên mặc đồ đen, tên đólập tức ghé sát tai lắng nghe Sun dặn dò.
‘’Sun, lấy được rồi thì mau đi thôi!’’ Tên đỉnh đầu tôi vang lên giông nói của Kim Nguyệt Dạ, từng câu từng chữ như mũi dao nhọn đâm vào tim tôi, ‘’ Kái độc ở đây càng ngày càng mồng nặc, chúng ta mau đi thôi, kệ chúng nó đi…’’
Tôi ngẩng đầu lên, căm phẫn nhìn Kim Nguyệt Dạ. Không ngờ Kim Nguyệt Dạ lại có thể nói những câu tuyệt tình như thế!
Sun nhìn Kim Nguyệt Dạ rồi quay sang nhìn tôi, cuối cùng hắn đưa mắt nhìn mấy người đang ngã dưới đất.
‘’Được! Kim Nguyệt Dạ, để cảm ơn cậu đã giúp tôi lấy được trái tim thiên sứ, tôi sẽ làm theo ý cậu, chúng ta đi thôi!’’ Sun nói rồi vẫy tay cùng toán người mặc đồ đen bỏ đi.
Kim Nguyệt Dạ đi sau hắn.
Khi đến cửa hang, tôi thấy Kim Nguyệt Dạ dừng lại một lúc, tim tôi dường như cũng dừng theo bước chân của hắn.
Kim Nguyệt Dạ, đối với cậu, báu vật quan trọng vậy sao, cậu có thể hy sinh tình bạn để đánh đổi nó ư?
Tôi lặng người nhìn những tên mặc đồ đen đang theo Kim Nguyệt Dạ và Sun ra khỏi hang, đầu óc tôi trống rỗng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa…
‘’Dạ! Chúng ta… sau này sẽ là kẻ thù của nhau…’’
‘’…’’
Kim Nguyệt Dạ không quay đầu lại nhìn mà chỉ bước theo Sun ra ngoài…
Từ khi Kim Nguyệt Dạ bước ra khỏi hang, trái tim tôi đã vỡ ra thành từng mảng…
Cánh tay yếu ớt càu Lý Triết Vũ dần dần hạ xuống, cậu ấy đấm mạnh xuống nền đất dầy bụi…
‘’Lý Triết Vũ…’’
Mặc cho tôi có gào thét thế nào đi nữa, tấ cả vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ!
--- Hết tập 11 ---
BÍ MẬT TÌNH YÊU PHỐ ANGEL TẬP 12
Tóm tắt nội dung:
Sau khi lấy được trái tim thiên sứ, Kim Nguyệt Dạ và Sun đã biến mất một cách bí ẩn. Vũ đưa Tô Hựu Tuệ đến khu biệt thự riêng của mình và bày tỏ tình cảm chân thành với cô. Sau đó, Hựu Tuệ tình cờ đọc được cuốn nhật kí của Dạ và biết được toàn bộ sự thật... Vì để bảo vệ cô, Lý Triết Vũ và các bạn mà Dạ phải bắt tay với Sun. Hựu Tuệ từ chối lời cầu hôn của Lý Triết Vũ để đến thị trấn biển, nơi hoàng tử Sùng Dương đang bị bệnh tật hành hạ...
----------
Chương 01: NƯỚC MẮT PHA LÊ CỦA CÔNG CHÚA MILAN
Địa điểm:
Bệnh viện
Nhà Tô Hựu Tuệ
Khu biệt thự số 23 phố Angel
Nhân vật:
Tô Hựu Thuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp II Minh Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp II Minh Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp II Minh Dương
Lý Chấn Dực: Nam sinh lớp 11 trường cấp II Minh Dương
Sun: Thần tượng tuổi teen
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ
Thôi Khởi Thánh: Hiệu trưởng trường Sùng Dương cũ
ONE
“Kim Nguyệt Dạ, mau đưa trái tim thiên sứ cho tôi!’’
“Tô Hựu Tuệ, các người thua hoàn toàn rồi, từ bây giờ trở đi trái tim thiên sứ là của tôi!’’
‘’Ha ha ha…’’
Khuôn mặt Suntrông rất dữ tợn, tiếng cười thành tràng đanh lại như tiếng thét.
Đột nhiên xuất hiện một người mặc áo đen dúng sừng sững như một tòa tháp, hai tay giơ một khẩu súng đen sì và lạnh như băng lên.
Người áo đen thất thần nhìn tôi nột lúc , sau đó từ từ đư khẩu súng sang ngang…
Ông ta hướn đầu súng về phía Lý Trết Vũ…
‘’Không!’’
Đoàng!
…
‘’Không!’’
Tôi gần như hét lên trong tuyệt vọng, sau đó dột nhiên mở mắt ra, nhưng chỉ thấy cái trần nhà trắng toát.
‘’Chị Hựu Tuệ, chị Hựu Tuệ! Chị tỉnh rồi à?’’
Hả? Tiểu…Tiểu Dực?
Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiểu Dực. Đột nhiên phata1 hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường màu trắng.
Tôi lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, thở nặng nề nhìn xung quanh: Khăn trải giường màu trắn, bình oxy treo trên cao, một loạt các thiết bị y tế lớn nhỏ, một chiếc ti vi hiện đại, bốn bức tường quét sơn trắng toát…
Ủa? Chắc đây là trong phòng bệnh! Nhưng… nhưng tại sa tôi lại ở đây? Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền đâu? Họ đi đâu cả rồi?
‘’Chị Hựu Tuệ, chị thấy thế nào?’’ Thấy tôi dáo dác nhìn xung quanh, Tiểu Dực vội vã hỏi, ‘’Chị đang lo cho anh Vũ ư?’’
Tôi định thần lại, nắm chặt bàn tay của Tiểu Dực rồi sốt ruột gặng hỏi: “Tiểu Dực, Lý Triết Vũ và nhón Tô Cơ đang ở đâu?’’
‘’Chị Hựu Tuệ, đừng quá lo lắng!’’ Tiểu Dực nói và vội vàng xua tay, ‘’Họ chỉ trúng độc nhẹ, không sao cả. anh Vũ vừa tỉnh giậy, bây giờ mọi người đang ở phòng anh ấy.’’
Lạy chúa! Mọi người không sao cả!
Lúc đó tôi mới dần dần bình tĩnh lại, bồi hồi nhớ lại mọi chuyện xảy ra:
Đem đó… Sun đi khỏi, Kim Nguyệt Dạ cũng đi khỏi, cả nhón người áo đen đó nữa, họ đều đi hết… họ bỏ mặc chúng tôi trong hang… và sau đó…
Phù, không có súng! Đó chỉ là giấc mơ của tôi thôi. Thật may vì đó chỉ là một giấc mơ!
Thấy tôi có vẽ đã hoàn hồn, Tiểu Dực nói và thở dài nhẹ nhõm: ‘’Chị Hựu Tuệ, chị đã hôn mê suốt mọt ngày một đêm, tình trạng sức khỏe nguy kịch lắm. May mà hôm đó người gác đêm nhận được điện thoại của một người tốt bụng giấu mặt nói rằng cá anh chi đang gặp nguy hiểm, nếu không thì mọi người đã… Mà thôi, để em đi thông báo chị đã tỉnh lại. Em sẽ quay lại ngay!’’
Nhười gác đêm ư? Nhận được điện thoại của một người tốt bụng ư? Chuyện này là sao nhỉ?
‘’Tiểu Dực, đợi đã! Tôi muốn hỏi…’’
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, Tiểu Dực đã vui vẻ vẫy tay với tôi, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Tôi miễn cưỡng mỉm cười, quay người chỉnh lại cái gối để tì lưng vào.
Tất cả đều kết thúc rồi! Mặc dù chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc nhưng trong lòng tôi vẫn thấy nặng trĩu…
Cứ nghĩ đến việc bị Kim Nhuyệt Dạ và Sun cuỗm mất trái tim thiên sứ, tôi lạị nắm tay thật chặt thành nắm đấm. Ưóc gì tôi có thể quay ngược trở lại thời gian, đánh cho hai tên xấu xa ấy bò lăn bò toài trên đất.
‘’Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!’’
Cửa phòng đột nhiên mở toang, Tô Cơ, Hiểu Ảnh và Tiểu Dực bước nhanh vào phòng. Đi sau là cô Bạch Ngưng với khuôn mặt nghiên nghị và thầy Thôi với ánh mắt quan tâm.
Hả? Sao cả hai thầy cô đều đến nhỉ?
‘’Hựu Tuệ, mama tôi và thầy Thôi đến thăm chúng ta đấy!’’ Thấy tôi tỉnh dậy, Tô Cơ rảo chạy đến rồi dột nhiên géh miệng sát tai tôi, ‘’ Lý Triết Vũ đã giải thích rõ rành mọi chuyện rồi. Cậu ấy rất lanh trí, lúc đi đến khu biệt thự số 23 đã mang theo máy ghi âm, ghi lại lời của tên Sun và Kim Nguyệt Dạ, lần này hai tên đó khó mà thoát được.’’
Tôi ngạc nhiên nhìn Tô Cơ, Mặt Hiểu Ảnh tuy trắng bệch nhưng có vẻ như đã lấy lại được tinh thần.
Lý Triết Vũ tường trình mọi việc với thầy Thôi ư? Còn trái tim thiên sứ thì sao? Nhay cả khi có trong tay bằng chứng buộc tọi Sun và Kim Nguyệt Dạ, thì trái tim thiên sứ cũng bị họ lấy đi rôi mà.
Không biết tại sao, sau khi nghe Tô Cơ nói vậy, tim tôi bỗng nặng trĩu. Hình ảnh của Kim Nguyệt Dạ cứ ám ảnh trong tấm trí tôi không thể xóa nhòa được…
‘’Tô Hựu Tuệ, em đã đỡ hơn chưa?’’ Thấy tôi có vẻ đăm chiêu, thầy Thôi và cô Bạch đấn bên giường ân cần hỏi han.
‘’Cảm ơn thầy cô ạ, em đã đỡ nhiều rồi.’’ Tôi gật đầu đáp lại lịch sự, sau đó ngồi thẳng giậy trên giường, ‘’Thưa thầy, lần này do lỗi của em nên trái tim thiên sứ mới bị Sun lấy lấy đi, xin thầy đừng trách mọi người. Em sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.’’
‘’ Tô Hựu Tuệ, thầy cô đã biết đầu đuôi mọi chuyện rồi, thầy cô rất vui vì em đã quyết tâm bảo vệ kho báu trong biệt thư cổ số 23 đến cùng.’’ Cô Bạnh Ngưng đua tay vuốt những sợi tóc rối cho tôi, ‘’Còn về chuyện trái tim thiên sứ, cô đã gọi điện cho ngài chủ tịch, thầy ấy nhờ cô nhắn lại với em là :Trái tim thiên sứ không phải là vật quý giá nhất.’’
Trái tim thiên sứ không phải là thứ quý giá nhất? Lẽ nào viên kim cương mà Sun lao tâm khổ tứ đế lấy về là giả mạo? Những người khác trong phòng cũng ngây người ra khi nghe thấy tin đó.
‘’Thưa thầy Thôi, cô Bạch!’’
Tôi chưa kịp cất lời thì cánh cửa phòng mở toang ra, Lăng Thần Huyền đỡ Lý Triết Vũ ôm cái chân bó bột chậm chạp bước vào phòng.
‘’Anh Vũ, anh sao thế? Chân của anh…?’’ Tiểu Dực nhanh nhẹn chạy ra đón, Lý Triết Vũ gắng gượng mỉm cười.
‘’Anh không sao!’’ Lý Triết Vũ mỉm cười với tấ cả mọi người, rồi quay lại nhìn thầy Thôi và cô Bạch, ‘’Thưa cô Bạch, vừa nãy đứng ngoài cửa, em đã nghe hết những lời cô nói, nhưng em vẫn chưa hiểu lắm… Lẽ nào trái tim thiên sứ là giả?’’
Lý Triết Vũ nói ra khúc mắc của tấ cả mọi người. Tất cả đều háo hức nhìn thầy Thôi và cô Bạch, hi vọng họ có thể trả lời điều mà mọi người thắc mắc.
‘’Trái tim thiên sứ không phải lả giả!’’ Thầy Thôi lên tiếng phá tan sự im lặng trongphong2, ‘’Viên kim cương ấy được ghi chép lại trong cuốn sách lịch sử về trường, nghe nói do người sáng lập ra trường Minh Dương để lại. Viên kim cương đó chứa đựng một bí mật vô cùng quan trọng, nhưng cụ thể là gì thì không ai biết rõ.’’
Chứa đựng bí mật quan trong ư? Chiếc máy chiếu cũ và đoạn phim đang chiếu dở…
‘’Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, việc kỉ luật Kim Nguyệt Dạ thế nào, thầy cô sẽ trình lên cho hội đồng nhà trường. Nếu được chấp thuận, Kim Nguyệt Dạ sẽ bị trục xuất khỏi trường Minh Dương, và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.’’
Lời tuyên bố đột ngột cùa cô Bạch khiến mọi người đều cúi đầu im lặng, ngay cả cô Bạch cũng chợt nhận ra không nên nhắc tới cái tên ấy nên đành thở dài.
Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dường như một vết sẹo trong trái tim tôi lại bắt đầu ứa máu…
TWO
Một tuần mới đã đến, tôi ở nhà và nghỉ ngơi một vài ngày. Hôm nay tôi mới có thể trở lại trường học bình thường, nhưng vừa bước vào cổng trường, tôi đã tròn mắt kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt.
Poster Kim Nguyêt Dạ được dán khắp nơi trong trường, tất cả học sinh bàn tán ra vào:
“Kim Nguyệt Dạ sao lạ là một người như thế chứ? Không ngờ cậu ta lừa dối chúng ta bao lâu nay. Cậu ta chẳng phải bạch mã hoàng tử gì mà chỉ là một đứa con hoang bị vứt bỏ.’’
‘’Cậu ta làm biết bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ, lại còn lừa mọi người ủng hộ tháo dỡ khu biệt thự cổ số 23.’’
‘’Cậu ta còn quay mặt lại với Tô Hựu Tuệ và Lý Triết Vũ, định hãm hại họ để có được kho báu.’’
Kim Nguyệt Dạ là đứa con hoang, Kim Nguyệt Dạ lừa dối mọi người, thậm chí hãm hại cả bàn bè chí cốt của mình, Kim Nguyệt Dạ chỉ vì kho báu mà không từ mọi thủ đoạn…
Tại sao những lời bàn tán này lại xuất hiện trong trường? Tôi nghe thấy một nhóm học sinh đang sôi nổi bàn tán ‘’chủ đề’’ Kim Nguyệt Dạ. Tôi cũng tò mò cầm lấy một tờ rơi...
Đứa con hoang nham hiểm, chỉ vì kho báu mà phản bội bạn bè…
Trên tờ rơi in hình Kim Nguyệt Dạ làm them ở phố Bảo Thạch, tìm kiếm kho báu trong khu biệt thự cổ số 23…
Tất cả các bằng chứng đều vô cùng đanh thép!
Khuôn viên trường không còn yên ắng như xưa nữa, đi đâu cũng thấy phát tờ rơi bêu rếu Kim Nguyệt Dạ. Mọi người đều bàn tán xôn xao về Kim Nguyệt Dạ, và đương nhiên đó đều là những thông tin tiêu cực…
‘’Ủa? Kia không phải là Tô Hựu Tuệ sao? Chắc cậu ấy biết rõ chuyện này, hỏi cậu ấy xem Kim Nguyệt Dạ là người như thế nào là rõ ngay ấy mà!’’
‘’Tô Hựu Tuệ, có phải Kim Nguyệt Dạ chỉ vì kho báu mà không màng đến sống chết của cậu?’’
‘’Có phải tin đồn là đúng sự thật, Kim Nguyệt Dạ gia cảnh bần hàn, cậu ta tim kho báu là vì tiền?’’
Tất cả mọi người vây xung quanh tôi, mỗi người một câu khine61 tâm trí tôi chỉ là một mớ hỗn độn.
Đừng hỏi nữa! Tôi không muốn nhớ đến những kí ức đáng sợ ấy nữa.
‘’Đừng hỏi cô ấy!’’
Cuối cùng, mọi going nói ấm áp vang lên khiến mọi thứ xung quang yên tĩnh trở lại, tôi nhìn lên và thấy một khuôn mặt quen thuộc.
‘’Được rồi, Hựu Tuệ…’’ Lý Triết Vũ nở một nụ cười dịu dàng với tôi, rồi ôm tôi vào lòng, tôi cảm thấy như trút bỏ bược tất cả rắc rối.
Tôi nép vào Lý Triết Vũ, Cậu ấy dung tay bịt tai tôi lại, dau đó nhanh chóng đưa tôi ra khỏi đám đông, nhưng tôi vẫn nghe những tiếng xì xèo xung quanh.
‘’Hình như là thật đấy. Kim Nguyệt Dạ nhất định đã hãm hại Tô Hựu Tuệ.’’
‘’Nhưng may mà có Lý Triết Vũ ở bên cạnh giúp đỡ, hoàng tử Vũ vẫn là số một.’’
‘’Hừ, đừng để tôi nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ, nếu không tôi sẽ ném trứng thối vô người hắn!’’
Liên tiếp rất nhiều ngày sau, chủ đề bàn tán xoay quanh Kim Nguyệt Dạ tiếp tục lan rộng ra khắp trường, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng hơn, ngay cả phía hội đồng nhà trường cũng không ngăn chặn nồi.
Kim Nguyệt Dạ là tên lừa đảo!
Kim Nguyệt Dạ là con ngoài giá thú!
Kim Nguyệt Dạ lừa dố tất cả mọi người hòng chiếm đoạt kho báu!
Kim Nguyệt Dạ vì tiền có thề không từ bất cứ thủ đoạn nào…
Một loạt cá tin đồn bất lợi cho Kim Nguyệt Dạ đã lan truyền khắp trường, còn nhân vật chính của câu chuyện - Kim Nguyệt Dạ, dường như bị bốc hơi, không thấy xuất hiện trong trường nữa, cũng chẳng có một lời giải thích nào được đưa ra.
Các fan trung thành nhất của Kim Nguyệt Dạ cuối cùng cũng không thể tìm được bất cứ lí do gì để bênh vực Kim Nguyệt Dạ nữa đều từ bỏ. Một số fan thì nghiến răng ken két, hận là không thể bới ba tấc đất lên tìm bằng được Dạ, bất hắn phải trả lại những tình cảm và niềm tin của họ dành cho hắn bao lâu qua.
Ban lãnh đạo nhà trường cuối cùng cũng dán thông báo chính thức công bố: Kim Nguyệt Dạ đã vi phạm nghiêm trọng nọi quy nhà trường Minh Dương, lấy trộm báu vật trong biệt thự số 23 nên bị đuổi học.
Cuối cùng hình ảnh Kim Nguyệt Dạ-chàng hoàng tử số một Sùng Dương từng hô mưa gọi gió, tỏa ánh hào quang sáng chói khắp nơi đã bị sụp đổ hoàn toàn trong mắt của tấ cả mọi người.
THREE
Mọi thứ dường như đã trôi qua…Kim Nguyệt Dạ và Sun đã có được những gì họ muố, có lẽ họ sẽ không bao giờ quay trở lại…
Và ngày mai… ngày mai là ngày mà căn nhà cổ trong khu biệt thự số 23 sẽ bị phá bỏ. Nó sẽ bị san bằng thành nền dất, mọi kỉ niệm cũng sẽ tan biến…
Tôi thẫn thờ ấn ngón tay vào công tắc đèn bàn điều chỉnh độ sáng sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hả? Bên dưới mé đường có một người đang đứng!
Đột nhiên, mắt tôi dường như bị bóng người đứng dưới cây đèn đường đó thu hút. Càng nhìn tôi càng thấy dáng vẻ cô độc đó rất đỗi quen thuộc…
Tôi khẽ ấn nút điều chỉnh độ sáng cho đèn bàn mờ đi, rồi nhoài người ra nhìn xuống dưới cửa sổ. Dưới ánh đèn đường leo lét, người đó cẩn thận buộc thứ gì đó lên cột đèn, sau khi ngập ngừng một lúc cuối cùng cũng buộc xong. Xong xuôi, người đó chầm chậm ngước đầu nhìn lên, ánh sáng từ cây dne92 đường chiếu thẳng vào mặt người đó.
Xẹt!
Ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt của người đó. Tôi đột nhiên thấy đầu mình bỗng ong lên, cái bút tôi đang cầm trong tay rơi xuống bàn…
Cậu ấy, đúng là cậu ấy! Kim Nguyệt Dạ, là Kim Nguyệt Dạ! Nhưng… nhưng… làm thế nào mà…
Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, thậm chí ngay cả dép cũng không kịp xỏ, lao như tên bắn ra khỏi phòng. Bỏ mặc tiếng gọi kinh ngạc của bố mẹ, tôi cứ chân trần chạy xuống dưới nhà.
Nhanh lên! Nhanh lên nào! Nếu không… Dạ sẽ đi mất…
Tôi nín thở, chạy như bay xuống cầu thang, rồi lao thẳng xuống phố, chạy về phía Kim Nguyệt Dạ đứng.
Nhưng… Kim Nguyệt Dạ đâu rồi?
Hộc hộc hộc hộc!
Tôi thở hổn hển, mắt nhìn về chỗ Kim Nguyệt Dạ đứng, nhưng chẳng thấy ai cả, không có bóng dáng một ai hết…
Lẽ nào tôi bị hoa mắt chăng? Không.. không, tôi không hề nhìn nhầm, người đó chính là Kim Nguyệt Dạ!
Nhưng… nhưng hắn đến đây dể làm gì?
Đáng ghét… Tại sao đến bây giờ tôi vẫn quan tâm đến hắn chứ? Nhưng… nhưng tôi chẳng thể khống chế được bản thân mình. Mỗi lần nghĩ đến Kim Nguyệt Dạ, tim tôi lại nhói đau…
Tôi hít một hơi dài, từ từ bước đến chỗ cây đèn đường. Tôi nhìn thấy một bó hoa được cột ở đó, trên bó hoa có để một vỏ sò màu tím.
Tại sai lại thế?... Vỏ sò này không phải là đã bị vỡ rồi sao? Tại sao lại còn nguyên vẹn thế này? Sau khi nhìn kĩ, tôi phát hiện các vết nứt trên vỏ sò và những vệt keo nhở, tim tôi bỗng nhói đau. Lẽ nào Kim Nguyệt Dạ lấy keo dính lại vỏ sò đã vỡ…
Hay tay tôi rum rum cầm vỏ sò lên, đặt nó trong lòng bày tay, một giọt nước mắt lăn trên má tôi rồi nhỏ vào vỏ sò tím…
Kim Nguyệt Dạ… Nếu cậu thấy hối tiếc thì tại sao lúc đó lại lạnh lùng ném vỏ sò đi? Cậu biết không, dù cậu cố gắng phục chế thế nào thì vỏ sò vẫn nhìn thấy những vết nứt, không thể trở lại như cũ…
Kim Nguyệt Dạ… Cậu là tên ngốc nhất quả đất…
Kim Nguyệt Dạ Cậu đang ở đâu?
Lại một đêm nữa tôi mất ngủ.
Ngày hôm sau, người ta sẽ phá ngôi biệt thự số 23 nên tôi đến sớm hơn mọi khi, hi vọng sẽ được nhìn thấy khu biệt thự lần cuối.
Một lát sau, rất nhiều người khác kéo đến xem, có lẽ họ cũng như tôi, không nỡ rời xa khu biệt thự số 23. Mọi người tập trung trước đống gạch vụn của biệt thự. Một chiếc máy ủi lớn đang từ từ tiến lại căn nhà cổ.
Lý Triết Vũ, Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Tiểu Dực và cả Lăng Thần Huyền đứng bên cạnh tôi, lặng lẽ ngắm khu biệt thự đổ nát. Tôi đã từng sống ở đây một thời gian dài, những kỉ niệm của tôi với nơi này sắp bị chôn vùi cùng với đống đổ nát.
Tất cả đã biến mất cùng với căn biệt thự bị sụp đổ… Tất cả mọi thứ thực sự đã kết thúc rồi…
Sự tiếc nuối khôn nguôi như xâm chiếm toàn bộ tâm trí tôi, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má, tay và chân tôi lạnh ngắt như người chết…
“Tôi sẽ bảo vệ khu biệt thự số 23!”
Câu nói đó như một lời tuyên thệ ghi âm trong tâm trí tôi, nhưng tôi đã không thực hiện được lời hứa của mình.
Rầm rầm rầm rầm!
Xe ủi bắt đầu làm việc, cánh tay khổng lồ giống như móng vuốt từ từ vương về phía căn nhà cổ, tôi thấy cả căn nhà chấn động, trái tim tôi cũng như run lên theo.
‘’Đừng!”
Tiếng kêu khản đặc từ trong miệng tôi thốt ra lẫn vào tiếng động cơ ầm ầm của xe ủi. Mọi con mắt đầu tập trung vào tôi, tôi không hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này nữa, tôi chỉ hi vọng máy ủi sẽ không tiến tới căn nhà cổ…
‘’Hựu Tuệ, đừng làm thế!’’ Tôi định lao ra thì bị một cánh tay kéo chặt lại. Tôi ngước đầu lên nhìn thấy tròng mắt màu cà phê…
Là Lý Triết Vũ.
‘’Hựu Tuệ…’’ Tiếng nói của Lý Triết Vũ bỗng trở nên xa xăm, cậu ấy khẽ đỡ lấy cơ thể sắp suy sụp đến nơi của tôi, rồi kiên định nhìn sâu vào mắt tôi, ‘’Nếu như không thể ngăn chặn người ta phá nó thì hãy đặt niềm tin vào tương lai, chng1 ta sẽ được nhìn thấy một khu biệt thự số 23 mang dáng vẻ hoàn toàn mới!’’
‘’Tương lai ư?...’’
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi…
Khu biệt thự số 23 phố Angel.. Căn biệt thự đầy ắp những kỉ niệm của tôi sẽ mãi mãi biến mất sao?
Hãy tin vào tương lai ư? Nhưng tại sao trong mắt tôi chỉ có đống đổ nát, không nhìn thấy tương lai đâu hết. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ nhạng bịt chặt lấy mắt tôi.
‘’Đúng vậy, hãy tin vào tương lai… Hựu Tuệ, em hãy tin tôi, khu biệt thự số 23 sẽ có một tương lai tươi đẹp.’’
Tương lai tươi đẹp sao?
Lời nói của Lý Triết Vũ như một chiếc lông vũ muột mà khẽ vuốt ve an ủi tôi. Đột nhiên tôi nhìn thấy một tia sáng hi vọng le lói.
Rầm rầm uỳnh uỳnh…
Máy xúc bắt đầu làm việc, đập lia lịa lên mái căn nhà cổ. Tất cả học sinh đều kêu thất thanh, còn tôi không đủ can đảm để nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đúng lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy tay mình bị nắm chật!
Mộ, hai, ba, bốn…
Đó là tay của Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền và Tiểu Dực. Họ đứng bên cạnh tôi, truyền cho tôi thêm sức mạnh.
Tôi nắm chặt bàn tay của họ.
Mặc dù xung quanh toàn tiến động cô ầm ầm, nhưng bầy giờ tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa, hơi ấm từ bàn tay của mọi người như truyền cho tôi nột thông điệp, đó là tương lai của số 23 phố Angel.
Đúng vậy, căn biệt thự sẽ không bao giờ biến mất, bởi vì mỗi giây chúng ta bên nhau sẽ trở thành những kí ức tươi đẹp…
Chương 02: SUỐI NƯỚC NÓNG LÃNG MẠN
Địa diểm:
Khu biệt thự nhà họ Lý
Suối nước nóng
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 12 trường cấp III Minh Dương.
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 12 trường cấp III Minh Dương.
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 12 trường cấp III Minh Dương.
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 12 trường cấp II Minh Dương.
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 12 trường cấp II Minh Dương.
Lý Chấn Dực: Nam sinh lớp 12 trường cấp II Minh Dương.
ONE
Nửa năm sau…
‘’Ôi đẹp quá! Đúng là Lý Triết Vũ mời có khác, mùa đông này đáng nhẽ tôi bị mama nhốt ở nhà, không ngờ được đến khu biệt thự nhà họ Lý chơi, lại còn được ở trong phòng nghỉ sang trọng nữa chứ. Hà hà hà, sinh ra trên đời này thật hạnh phúc biết bao!’’
‘’Hay lắm! Tiểu Huyền Huyền và Tiểu Dực cũng đến đây, Hiểu Ảnh có thể nặn người tuyết với họ rồi. Ha ha ha!’’
‘’Hai bà đừng có mừng vội. Bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi đâu. Sáu tháng nữa sẽ thi đại học đó. Kết quả học tập đợt vừa rồi của hai bà kém thế lại còn dám lấy tôi ra làm bình phong đểđến đây nghỉ đông. Hai bà là học sinh cuối cấp rồi mà chẳng có chút giác ngộ nào hết. Hai bà không sợ nếu kì thi đầu năm mà kém thì sẽ bị chuyển lớp sao?’’ Tôi đặt va li vào giá đỡ hành lí, thả mình xuống giường, lấy tay xoa huyệt thái dương.
‘’Không sao đâu, Hựu Tuệ! Đằng nào bây giờ Hiểu Ảnh cũng học lớp E, lớp chót bảng rồi.’’ Hiểu Ảnh ngóc miệng ra cười tươi, hai chữ ‘’may mắn’’ hiện rõ trên mặt nhỏ ta. Còn Tô Cơ thì gật đầu hưởng ứng.
Hừm… đúng là bó tay với hai con nhỏ này. Chẳng có chút tự giác nào cả…
Đưa mắt nhìn căn phòng sang trọng và hai bà bạn đang phấn khích đến nỗi hươ chân múa tay, tôi đàng từ bỏ kế hoạch ‘’giáo huấn’’ hai bà bạn chí cốt. Tôi đứng một mình trước cửa kính trong suốt, mải mê ngắm phong cảnh.
Đây là thành phố Tinh Hoa. Nơi này nổi tiếng với tên gọi ‘’quê hương của suối nước nóng’’. Ở đây bốn mùa xanh tươi, suối nước nóng có công hiệu thần kì điều trị báh bệnh.
Riêng căn biệt thự tráng lệ của nhà Lý Triết Vũ nằm ngay trong khu só suối nước nóng lớn nhất, giống hệt như khách sạn năm sao.
Nhưng… phong cảnh ở đây đẹp thật…
Núi tuyết ở phía xa xa đầy quyến rũ, từng mảng tuyến phủ màu trắng tinh khôi trông rất ngoạn mục và kì vĩ. Cây cối ở gần đó cũng bị tuyết phủ trắng xóa, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nơi nảy chẳng khác nào một thế giới long lanh của đá ngọc. Tôi muốn ngồi yên lặng, đắm mình trong miền tuyết tinh khiết ấy.
Những bông tuyết trắng rơi xuống từ bầu trời cao rồi bay bay theo gió.
Dòng suy nghĩ mông lung của tôi theo những bông tuyết ấy bay ra xa, rất xa…
Dòng thời gian vô tình lướt qua, thoắt một cái, chúng tôi đã là học sinh cuối cấp.
Nhay từ học kỳ đầu tiên, các thầy cô đã bắt chúng tôi học như nhồi gà, cuộc sống hằng ngày chỉ gắn với ‘’núi sách’’ và ‘’biển dề bà’’.
Tất nhiên, công chúa Tô Hựu Tuệ này sẽ không bao giờ chịu thua bất kỳ ai. Tôi học hơn mười bốn tiếng mỗi ngày, mỗi tháng lảm hơn mười cuốn bài tập thêm… Hơ hơ hơ! Trường Minh Dương làm gì có ai xứng là đối thủ của tôi?
Chỉ có hai con nhỏ đầu đất Tô Cơ và Hiểu Ảnh là không cảm nhận được áp lực của kì thi. Vừa mới thi giữa kì xong hai con nhỏ đã kéo toi ra khỏi đống bài tập, giục giã tôi đi tới khu nghỉ dưỡng.
Tôi ban đầu dự định mang đống từ vựng tiến Anh theo để tập viết lại một lần nữa, nhưng bây giờ…
Nghĩ đến đây, tôi tiếc nuối thở dài, mắt bỗng đăm đăm nhìn vào sân của ngôi biệt thự.
Ồ, khắp sân đều trồng hoa mai. Ừm, cũng chẳng có gì lạ vì bây giờ là mùa hoa mai. Trong không khí tĩnh lặng thoang thoảng mùi hoa mai, như thể nói với tôi: ‘’Thư giãn… thư giãn đi nào…’’
Cốc cốc cốc!
‘’Để Hiểu Ảnh mở cửa!’’ Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hiểu Ảnh đang nghịch ngợm bỗng nhảy phốc lên, lon ton chạy đến mở cửa.
‘’Hiểu Ảnh, Tô Cơ! Hóa ra hai cô ở chỗ Hựu Tuệ.’’ Lý triết Vũ đứng ở ngưỡng cửa mỉm cười xoa đầu Hiểu Ảnh, ‘’Tốt quá! Thế thì tôi không cần phải đi thông báo riêng cho từng người nữa. Tiểu Dực và Tiểu Huyền Huyền đã ở suối nuốc nóng rồi, mọi người cũng đến nhanh nhé.’’
‘’A, Tiểu Dực và Tiểu Huyền Huyền đều ở đó à? Hiểu Ảnh đấn ngay lập tức đây!’’
‘’Oái! Hiểu Ảnh.. Chờ! Chờ tôi đã! Chúng ta cùng đi!’’
Tô Cơ không thể chờ thêm một phút nào nữa, vội vàng theo sau Hiểu Ảnh lao ra khỏi phòng. Lúc hai nhỏ ta ra khỏi phòng còn nháy mắt với tôi.
Hai con nhỏ ma mãnh này thật tình… Tôi muốn hai nhỏ ta đợi mình, nhưng chưa gì hai đứa nó đã chạy mất hút, còn nhanh hơn cả tàu siêu tốc. Trên đường đi đến suối nước nóng, tôi và Lý triết Vũ đ song song cạnh hau.
‘’Lâu rồi không có thời gian nghỉ ngơi thế này!’’ Lý triết Vũ hít một hơi thật sâu, như thể hít thở không khí ngọt ngào nhất thế giới, tôi bỗng bật cười vì bộ dạng nom đáng yêu của Lý triết Vũ.
Nhớ lại sáu tháng qua, dù trong thư viện, lớp học hoặc trên đường về nhà…, Lý triết Vũ luôn luôn như thế này, nhẹ nhàng đi bên cạnh tôi. Tuy cậu ấy không nói lời nào, nhưng lại khiến tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Chúng tôi chia sẻ với nhau những niềm vui và nỗi buồn trong học tập lẫn cuộc sống. Trong những thời khắc quan trọng nhất, Lý triết Vũ luôn giúp đỡ, khuyến khích và cỗ vũ tôi. Nếu không có Lý triết Vũ ở bên thì tôi sẽ ra sao, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết nữa…
‘’Đang nghĩ ngợi gì vậy? Nghĩ gì mà vui thế?’’ Lý triết Vũ bất chợt nhìn sang và thấy nu6 cười tươi tắn trên khuôn mặt tôi.
‘’Ơ.. Chẳng có gì đâu!’’ Tôi sợ cậu ấy biết những gì mình đang nghĩ nên chột dạ, lắc đầu nguầy nguậy, ‘’Đi mau thôi! Chắc họ đợi sốt ruột lắm rồi!’’
Lý triết Vũ mỉm cười với tôi, sau đó không nói thêm lời nào mà cùng tôi rảo bước nhanh về phía trước.
Tôi, Lý triết Vũ, Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền và Tiểu Dực đã trải qua những năm tháng cấp ba yên ổn như vậy đó…
TWO
‘’Hựu Tuệ, chúng tôi ở đây.’’
Tôi đi theo sau Lý Triết Vũ vào trong khu nước nóng. Khi nhìn thấy quang cảnh phía trước, tôi bỗng lặng người đi, đột nhiên hai má đỏ bừng lên vì phấn khích!
Woa… Phong cảnh ở đây đẹp hơn nhiều khi ngắm gần!
Khu nước nóng tuy không lớn, nhưng được thiết kế rất hợp lý. Ở giữa sân là một dải suối nước nóng bốc hơi hừng hực, bên cạnh được tô điểm vằng hòn giả sơn tuyệt đẹp. Cũng giống như xung quanh căn biệt thự, khu nước nóng trồng rất nhiều hoa mai. Những bông hoa mai thanh toát cùng với hơi nước nóng như tan ra trong không gian, khiến mọi người thấy nhẹ nhõm hơn.
To Cơ, Hiểu Ảnh, Tiểu Dực và Lăng Thần Huyền đang mặc áo choàng sa đặc biệt, ngâm nửa người trong suối nước nóng. Một chiếc bàn tre dài đặc đầy bánh ngọt và đố uống nổi ổ giữa suối nóng.
‘’Hựu Tuệ! Lý Triết Vũ! Nhanh lên! Đợi hai người lâu quá!’’ Nhìn thấy tôi và Lý Triết Vũ, Tô Cơ quay đầu lại hào hứng vẫy tay với chúng tôi.
‘’Đến đây nhanh đi! Hiểu Ảnh đã sẵn sang biểu diễn trò ú òa đấy!’’ Hiểu Ảnh ngước khôn mặt đỏ hồng lên, hào hứng kéo tôi xuống suối nước nóng.
Trò ú òa ư? Mọi người xung quanh đều ngán ngẩn nhìn Hiểu Ảnh.
‘’Ồ, nào, nào! Ục ục ục..’’ Hiểu Ảnh đột nhiên mở mắt tròn xoe, phồng má lên, dung hai tay kéo miệng ngoác ra. Chỉ trong chớp mắt, nhỏ ta đã biến thành một con…
‘’Ha ha ha! Hiểu Ảnh, trông cô y như con ếch ộp cỡ đại ấy.’’ Chúng tôi đờ người ra, chỉ có Tiểu Dực cúi người cười nghiêng ngả, vừa cười vừa lấy tay chỉ vào mặt Hiểu Ảnh.
‘’Đúng thế! Hiểu Ảnh đóng giả ếch ộp mà.’’ Hiểu Ảnh thấy Tô Cơ đứng đờ người ra, vỗ tay đắc thắng, ‘’Tuyệt vời không? Là Dạ dạy Hiểu Ảnh đó. Hiểu Ảnh học cả nửa tiếng đồng hồ mới làm được.’’
Bốp!
Câu nói của Hiểu Ảnh như một cái búa khẽ gõ vào trái tim yếu ớt của tôi. Mặc dù chỉ gõ nhẹ nhưng rất đau…
Kim Nguyệt Dạ …
Ba từ cấm kị đó khiến cho mọi người đang cười hớn hở bỗng im bặt, ai cũng rơi vào tình trạng khó xử.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mắt tôi nhìn chăm chăm vào những bông hoa mai đang rớt xuống bên hồ. Có lẽ những bông mai đó bùng nở mãnh liệt quá nên cây mai không còn đủ sức nuôi nó nữa.
Tôi chăm chú nhìn cây mai, trước mắt hiên ra hồi ức quá khứ, tôi đã từng cùng Kim Nguyệt Dạ ngắm trận tuyết hoa mai đêm Giáng sinh… Kim Nguyệt Dạ hôm đó đứng bên cạnh tôi, miệng hắn nở nụ cười ngạo nghễ… Dường như tất cả chỉ mới là ngày hôm qua…
‘’Đúng rồi, mọi người có biết tại sao nơi này được gọi là suối nguồn mai hồng không?’’ Lúc tôi đang đờ người ra, Lý Triết Vũ đưa tách trà lên miệng nhâm nhi một cách quý tộc.
Tôi bỗng hốt hoảng trở về với thực tại, nhưng tâm trạng vẫn còn xao xuyến.
‘’Suối nguồn mai hồng ư? Để Hiểu Ảnh đoán nhé! Là vì bên suối có trồng mai hồng?’’ Hiểu Ảnh cắn một miếng bánh gạo rồi tò mò đoán.
‘’Ha ha ha, Hiểu Ảnh rất thông minh.’’ Đôi mắt màu cà phê của Lý Triết Vũ giống như dòng nước ấm áp, ‘’Suối nguồn mai hồng bắt nguồn từ một truyền thuyết rất bi thương. Trước đây rất lâu, có một tiên nữ và một tiên đồng trên thiên đình trót yêu nhau nên phạm phải thiên quy. Vương Mẫu nương nương trong lúc tức giận đã giáng họ xuống trần, bắt họ phải chịu nỗi đau chia li và luân hồi. Tiên nữ và tiên đồng sống trên trần rất đau khổ, nhưng họ vẵn yêu nhau tha thiết, chung thủy vô cùng. Sau quãng thời gian hạnh phúc bên nhau, khi về gì, sắp phải đối mặt với cái chết, họ biết đã đến lúc phải xa nhau. Để thoát khỏi lời nguyền của Vương Mẫu nương nương, tiên nữ hóa than thành hoa mai, tiên đồng hóa than thành suối nước nóng, tiếp tục mãi mãi ở bên nhau…’’
‘’Chính vì truyền thuyết này mà gia đình họ Lý có một truyền thống: Tất cả thành viên trong gia đình vào đêm trước khi kết hôn, sẽ đưa một nửa của mình đến đấy tắm nguồn mai hồng.’’ Tiểu Dực tiếp lời Lý Triết Vũ, sau đó hào hứng nói, ‘’Bởi vì truyền thuyết nói, nếu nhâm mình trong nguồn suối mai hồng, thì cặp đôi đó trong tương lai sẽ sống hạnh phúc, không bao giờ chia lìa!’’
Tôi nhìn xung quanh, những cánh hoa mai hơi run rẩy giống như những con bướm màu hồng dập cánh nhè nhẹ trong làn sương khói mờ ảo. Trái tim tôi không hề có cảm giác ấm áp khi nghe truyền thuyết tình yêu ấy, trong lòng chỉ có cảm giác trống rỗng…
‘’Woa, một câu truyện tình đẹp hết biết!’’ Nghe Lý Triết Vũ và Tiểu Dực nói thế, Tô Cơ mắt sang như sao, mặt đỏ ửng, ‘’Nghe hai người nói vậy, tôi cũng muốn đi với một người nào đó tới suối nước nóng này để thử.’’
‘’Một nguồi nào đó của Tô Cơ á? Là ai nhỉ?’’ Hiểu Ảnh mắt chớp chớp, tò mò nhìn Tô Tơ.
Tô Cơ lặng người đi, mặt đột nhiên đỏ rực.
‘’Là… là một ai đó! Tất nhiên… tất nhiên người đó sẽ là Hựu Tuệ! Ha ha ha!’’
Toàn nói nhảm, mắt Tô Cơ cứ nhìn cề phía Lăng Thần Huyền, ngay cả một đứa ngốc cũng biết nhỏ ta đang nghĩ gì. Thực ra mỗi lần gặp chuyện khó xử, nhỏ ta đều lấy tôi ra làm bia đỡ đạn…
‘’Đừng có nhìn tôi chòng chọc như thế!’’ Tên Lăng Thần Huyền đang ngồi uể oải bên cạnh bàn, tự nhiên liếc về phía Tô Cơ, ‘’Nếu không mọi người lại nghĩ rằng cô muốn ngâm suối nước nóng với tôi đấy.’’
’Hừ! Gì cơ?’’Bị mọi người nhìn thấu tâm gan, nhỏ ta mặt đỏ như Quan Công, tức đến nỗi đầu xì khói, ‘’Lăng Thần Huyền, cậu đừng tự cho mình là chúa! Làm gì có đoạn Tô Cơ này muốn ngâm suối nước nóng với cậu? Tôi chỉ nghỉ ngâm mình một lúc lâu trong suối nước nóng liệu có trở nên xinh đẹp hơn không thôi. Cậu đừng có tưởng bở!’’
‘’Thật thế hả? Nếu đúng như vậy thì may mắn quá!’’ Lăng Thần Huyền liếc nhìn, Rồi lẩm bẩm một mình, ‘’Nhưng xí gái thì vẫn là xí gái, có ngâm suối nước nóng cả đời cũng không thành tiên nữ được.’’
‘’Lăng Thần Huyền, cậu thật quá đáng!’’ Tô Cơ cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, nhỏ ta nhãy cẩng lên, quay người định bỏ đi. Hiểu Ảnh kéo tay Tô Cơ, làm vẻ mặt tôi nghiệp nhìn nhỏ ta.
‘’Tô Cơ, đừng đi mà! Đừng cãi nhau với Tiểu Huyền Huyền nữa, tụi mình khó khăn lắm mới có cơ hội đi ra ngoài chơi thế này…’’
‘’Bỏ tôi ra, Hiểu Ảnh. Tôi thấy hơi mệt nên về phòng trước đây.’’ Tô Cơ cố nén uất ức, chu môi lên, bộ dạng như thể ‘’một đi không trở lại’’.
Tôi ngao ngán nhìn Lý Triết Vũ. Cậu ấy vẫn mỉm cười dịu dàng, dường như mọi thứ đầu không làm ảnh hưởng đến tâm trạng cậu ấy.
Không khí trở nên trầm uất, suối nước nóng không còn đẹp như ban nãy.
Đột nhiên, mặt Hiểu Ảnh sáng lên, nắm lấy tay Tô Cơ rời đi về góc khuất của suối nước nóng.
‘’Đúng rồi, Tô Cơ, nếu bà khó chịu, thì ngâm mình vào suối nước nòng cùng với Hiểu Ảnh. Mama nói với Hiểu Ảnh, ngâm mình trong suối nước nóng có thể điều trị bách bệnh mà. Hi hi hi!’’
‘’Oái đợi đã… Hiểu Ảnh! Tôi bây giờ không còn tâm trang nào để ngâm suối nước nóng nữa.’’
‘’Không sao đâu mà Tô Cơ. Tiểu Hy Hy từng nói với Hiểu Ảnh, anh hung không chấp vặt! Chúng ta đi nào Ha ha!’’
Tiểu Hy Hy? Hiểu Ảnh đang nói về con nhỏ coi trời bằng vung học chung với tụi tôi hồi cấp hai tên là Dịch Lâm Hy sao? Đến giờ Hiểu Ảnh vẫn còn qua lại với con nhỏ đó à?
‘’Hiểu Ảnh, đừng kéo tôi. Tôi không muốn đi!’’
Hiểu Ảnh hết sức kéo Tô Cơ vào ngâm nước nóng nhưng Tô Cơ hoảng sợ giằng tay ra. Vì Bất ngờ quá nên Hiểu Ảnh bị mất thăng bằng, đổ cả người về phía trước.
‘’Hiểu Ảnh!’’ Tô Cơ lao về phía trước, muốn kéo Hiểu Ảnh lại, nhưng chân bị trượt, cùng rơi xuống suối nước nóng với Hiểu Ảnh.
‘’Tô Cơ! Hiểu Ảnh!’’ Tôi vội nhảy ra khỏi chỗ ngồi rồi lao về phía hai nhỏ bạn nhưng tên Huyền đã đến trước tôi.
‘’Hựu Tuệ, đừng lo!’’ Lý Triết Vũ vẫn ngời điềm tĩnh uống trà, mỉm cười nhẹ nhành với tôi, ‘’Suối nước nóng rất nông, họ sẽ không sao đâu, xuống đó một lát biết đâu đầu óc lại minh mẫn hơn.’’
‘’ Lý Triết Vũ…’’
Rào rào…
Lý Triết Vũ vừa dứt câu, Tô Cơ và Hiểu Ảnh ngóc cái đầu ướt như chuột lột khỏi mặt nước, sau đó lắc mạnh làm nước tung tóe khắp nơi.
‘’Woa! Nước suối thật ấm! Đã quá! Ha ha ha!’’
Hiểu Ảnh giống như đang nô đùa trong hồ bơi, vui vẻ vỗ nước. Nhưng đột nhiên nhỏ ta cau mày, môi mím chặt đau đớn, ‘’Hiểu Ảnh…’’
‘’Oái, chân tôi!’’ Hiểu Ảnh chưa nói hết câu thì Tô Cơ đã ngã nhào xuống nước lần hai, mặt có vẻ rất đau đớn, ‘’Hựu Tuệ, chân tôi bị trật khớp rồi.’’
‘’Tô Cơ,không sao chứ!’’ Tôi lo lắng lại gần và kéo Tô Cơ lên. Nhưng tôi kéo đến tê cả tay mà không thể kéo nổi nhỏ ta lên được.
‘’Tôi đến đây.’’ Huyền chạy đến bên tôi, thay tôi kéo tay Tô Cơ, Khuôn mặt hắn hơi khó hiểu.
Vừa nhìn thấy Tiểu Huyền Huyền, Tô Cơ cũng muốn làm cao một chút, nhưng Lăng Thần Huyền lại im lặng không nói lời nào khiến nhỏ ta cứng họng, đàng mặc cho Lăng Thần Huyền kéo nhỏ ta lên khỏi suối nước nóng và ôm vào lòng.
‘’Hiểu Ảnh, sao bà chưa lên?’’ Thấy Hiểu Ảnh vẫn đứng ngây người ra, tôi sốt ruột hỏi.
Nghe tôi nói vậy, Tiểu Huyền Huyền đang bế Tô Cơ đi bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Hiểu Ảnh.
‘’A, Hiểu Ảnh không sao!’’ Hiểu Ảnh đứng trong suối nước nóng, đưa tay ra sau lưng, nhếch miệng cườ, ‘’Tiểu Huyền Huyền, phải chăm sóc tốt cho Tô Cơ đấy. Tô Cơ bình thường hay sợ đau nên bôi thước nhẹ tay chút nhé!’’
‘’…’’ Lăng Thần Huyền mắt sang long lanh nhìn Hiểu Ảnh, sau đó nhẹ gật đầu, ‘’Tôi biết rồi, không phải nhắc đâu.’’
Hiểu Ảnh mỉm cười, ngiêng đầu nhìn theo Lăn Thần Huyền cho đến khi hắn đã đi vào phòng spa.
Tôi quay đầu lại thì thấy Hiểu Ảnh đang mím chặt môi, rơm rớm nước mắt, dường như rất đau đớn. Tay Hiểu Ảnh còn nắm chặt lấy chân.
‘’Hiểu Ảnh, chân của bà…’’
‘’Không sao… không sao…’’ Hiểu Ảnh lẩm bẩm, nháy mắt ra hiệu với tôi không dượng nói nữa.
‘’Chân của bà bị thương, sao bà…’’ Tôi cúi xuống nắm lấy bàn chân Hiểu Ảnh, nhưng Hiểu Ảnh đẩy tôi ra, rưng rưng nước mắt, lát sau mới nhẹ nhàng rỉ tai tôi nói:
‘’Bởi vì Hiểu Ảnh thấy Tiểu Huyền Huyền và Tô Cơ dạo này toàn cãi nhau nên muốn họ hòa thuận chút! Hiểu Ảnh bết, người Tô Cơ thích nhất là Huyền Huyền, người mà Tiểu Huyền Huyền thích cũng là Tô Cơ. Nhưng sao họ luôn cãi nhau?’’
‘’Hiểu Ảnh…’’ Tôi xoa đầu Hiểu Ảnh tôi nghiệp, cẩn thận kéo nhỏ ta lên, nhưng trái tim tôi như bị đè nặng, khó thở vô cùng.
Thân thế của Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền vẫn còn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp. Tôi đã nhiều lần ám chì với cô Bạch và thầy Thôi, nhưng ha thầy cô rất kín tiếng, không chịu tiết lộ bất cứ thứ gì.
Chắc vì lo sợ chuyện đó nên Lăng Thần Huyền mới lạnh nhạt với Tô Cơ. Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải là một cách hay, vì tôi biết tính tình Tô Cơ rất ngang bướng và cứng đầu. Nếu một ngày nào đó, nhỏ ta biết Lăng Thần Huyền là… Ôi không, tôi không dám tưởng tượng thêm nữa…
‘’Hựu Tuệ, đừng lo lắng…’’ Thấy Tiểu Dực đỡ Hiểu Ảnh rời khỏi suối nước nóng rồi lấy thuốc đắp cho nhỏ ta, Lý Triết Vũ nhìn tôi và mỉm cười, ‘’Sớm muộn gì sự thật cũng phải phơi bày, có lẽ không đến nỗi tệ như chúng ta nghĩ đâu.’’
‘’Ừ… Hi vọng là vậy…’’
THREE
Haiz... Lại là một đêm yên tĩnh, mọi chuyện xảy ra ban sáng đã ổn thỏa cả rồi. Tôi đến phòng Tô Cơ để xem vết thương của nhỏ ta thế nào. Nhỏ ta nằm cuộn mình trong chăn, hai má đỏ hồng, như thể đang mơ mộng viễn vông gì đó.
Hiểu Ảnh và Tô Cơ đều bị thương ở chân, xem ra tối nay tôi phải tự mình giết thời gian thôi.
Đúng rồi! Tốt nhất là đi ngâm mình trong suối nước nóng cho sảng khoái! Nhân lúc hai bà bạn rắc rối không có ở đây, tôi phải tranh thủ thường thức nguồn mai hồng thôi. Được thôi, cứ quyết định vậy đi!
Tôi đi về phía khu suối nước nóng. Ánh trăng dường như bị hơi nước của suối che phủ nên có cảm giác mơ hồ.
"Anh Vũ à, anh có tin vào truyền thuyết suối nguồn mai hồng không?"
Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả.
"Tiểu Dực, sao đột nhiên em lại hỏi anh thế?"Lý Triết Vũ nói điềm đạm. Tôi nghe thấy tiếng đặt cốc trên bàn gỗ,"Câu chuyện đó rất cảm động,nhưng ở bên nhau chỉ có thể là hi vọng mà thôi"
"Chỉ có thể là hi vọng mà thôi á? Có nghĩa là sao?"Tiểu Dực tò mò, "Em tưởng anh đưa chị Hựu Tuệ đến suối nước nóng để thực hiện điều giống trong truyền thuyết?"
Tôi thở dốc. Lý Triết Vũ đưa tôi đến đây là để thực hiện lời nguyền trong truyền thuyết sao? Nhưng tại sao tôi không nghe thấy cậu ấy nhắc đến nhỉ. Tôi căng tai lắng nghe,cả khu suối nước nóng như chìm trong im lặng.
"Tại sao anh không ngỏ lời với chị Hựu Tuệ? Sao anh không nói thẳng với chị ấy là anh thích chị ấy?" Tiểu Dực tò mò như một đứa trẻ, hỏi dồn dập, không để cho Lý Triết Vũ kịp trả lời,"Hay là...hay là chị ấy không nhận lời?"
"Tiểu Dực,không phải như em nghĩ đâu..."Tiếng Lý Triết Vũ vẫn điềm tĩnh nhưng thoáng có chút buồn rầu.
"Anh Vũ,chị Hựu Tuệ thích anh mà!" Tiểu Dực đột nhiên khẳng định một cách quả quyết, khiến tôi chỉ muốn nện cho thằng nhóc ấy một trận, "Anh Vũ, anh biết không, lúc anh mất tích, chị Hựu Tuệ giống như một kẻ mất trí vậy! Thậm chí vì anh mà chị ấy còn tuyệt giao với Kim Nguyệt Dạ. Sau khi anh trở lại, cả hai đã có những quãng thời gian vui vẻ. Em nghĩ anh chị rất xứng đôi."
"..."
"Anh Vũ à, anh nên tận dụng cơ hội này để ngỏ lời với chị Hựu Tuệ. Học kì sau em sẽ chuyển trường không học ở trường Minh Dương nữa. Em rất mong trước khi em chuyển trường, anh sẽ ngỏ lời với chị ấy."
Ngỏ lời... ngỏ lời với tôi ư?
Nghe thấy Tiểu Dực nói thế, trong lòng tôi thấy rối bời. Đầu tôi choáng váng đến mức đờ người ra.
"Tiểu Dực, thực ra... anh đang phân vân..." Lý Triết Vũ dừng lại, giọng nói như bị làn hơi nước mờ ảo bủa vây, "Hai lần đối mặt với sự sống và cái chết, anh đã biết vị trí vị trí của Hựu Tuệ trong trái tim anh, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt bối rối, thất thần của cô ấy, anh lại trở nên do dự, không muốn trở thành gánh nặng của cô ấy..."
Không muốn trở thành gánh nặng của tôi ư? Tôi thấy đầu óc trống rỗng.
"Gánh nặng là sao?" Tiểu Dực ngạc nhiên hỏi, nói lên chính mối nghi hoặc trong lòng tôi.
Lý Triết Vũ hít một hơi sâu, tiếng nói trơn tru nhưng nhẹ nhàng.
"Mặc dù Dạ đã mất tích nửa năm qua, nhưng vết thương trong lòng Hựu Tuệ vẫn chưa lành. Nếu bây giờ anh ngỏ lời với Hựu Tuệ, thì e là sẽ không công bằng với Hựu Tuệ, với Dạ và với bản thân anh nữa..."
Kim Nguyệt Dạ...
Nghe thấy cái tên này, đầu tôi như bị búa nện vào đau điếng. Tâm trí tôi bỗng hỗn độn như một mớ bòng bong.
"Nhưng... Anh Vũ..."
"Tiểu Dực!" Lý Triết Vũ cắt ngang lời Tiểu Dực, "Bọn anh cần thời gian... Hơn nữa, bọn anh đều là học sinh cuối cấp rồi, việc học hành vẫn là quan trọng nhất! Nếu năm nay tại anh mà Hựu Tuệ không được đứng đầu bảng đỏ, có khi cô ấy lại đưa cho anh một tấm thẻ PK đen cũng nên! Ha ha ha ha!"
Làm gì có chuyện đó...
"Ủa? Tô Hựu Tuệ, sao cô lại đứng ở đây? Mau vào đi!" Đúng lúc tâm trí tôi đang rối bời thì Lăng Thần Huyền đột nhiên xuất hiện phía sau lưng, trợn hỏa mắt lên nhìn tôi.
"Ơ, không có gì, tôi chợt nhớ...tôi chợt nhớ ra mình có chút việc..." Tôi giật bắn mình, đứng ngây ra như phỗng, đôi mắt hoảng hốt không biết nhìn đi đâu.
"Tôi... tôi đi đây..." Tôi luống cuống đến mức quên béng cả kiểu đi diều bay ó lượn của mình, lúng túng quay người đi về hướng ngược lại.
"Lạ thật..." Lăng Thần Huyền nói rồi mở cửa khu suối nước nóng ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tim tôi đập mạnh, vội vã rảo bước nhanh ra khỏi hành lang dẫn đến khu suối nước nóng, rồi đi ra ngoài.
Ôi... Bên ngoài lạnh quá, nhưng đầu óc tôi tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi kéo kín chiếc áo khoác trên người mình, rồi đi đến một cây mai mọc bên cạnh ngôi biệt thự và khẽ thở dài.
Lời nói của Lý Triết Vũ như một dải lụa vô hình bó chặt lấy trái tim tôi, khiến tôi cảm thấy quặn đau...
"Hựu Tuệ, ở ngoài này lạnh lắm, đứng ở đây lâu sẽ bị cảm lạnh đấy. " Đột nhiên, tôi cảm thấy vai mình nặng xuống, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng.
"Lý... Lý Triết Vũ... " Tôi quay lại và thấy hoang mang khi nhìn Lý Triết Vũ, nhưng sau đó tôi tự nhủ, tìm được người hiểu tôi như cậu ấy thì có gì mà phải né tránh?
Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc áo mà Lý Triết Vũ vừa choàng lên cho tôi, sau đó nhìn xuống mặt đất, "Cảm ơn cậu... Tôi chỉ muốn đi tản bộ nên..."
"Hựu Tuệ, tôi hiểu mà..." Lý Triết Vũ mỉm cười dịu dàng với tôi, "Huyền nói với tôi, ban nãy em đứng ngoài cửa..."
"..." Tôi cúi đầu xuống, một lúc sau mới gật đầu, "Xin lỗi... Tôi không cố ý nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, tôi chỉ muốn đi ngâm suối nước nóng..."
"Không sao!" Lý Triết Vũ đưa mắt nhìn về phía suối nước nóng rồi nói, "Thực ra tôi muốn đưa em đến đây lâu rồi."
Tôi cũng nhìn theo Vũ, dường như một dòng nước ấm áp đang chảy trong trái tim tôi. Hai tay tôi thọc vào túi, mắt nhìn xa xăm: "Ở đây... ở đây đẹp quá!"
"Ừ, giống y như truyền thuyết đó. "Lý Triết Vũ gật đầu, nhìn lên bầu trời màu xám với những làn sương trăng trắng, "Thực ra, tôi giống như em, không biết làm thế nào. Hay là..."
Hả? Lý Triết Vũ... muốn làm gì?
Lý Triết Vũ đi tới gần cây mai, nhìn lên cành mai, rồi quay sang dịu dàng nhìn tôi.
"Hựu Tuệ, dù gì em cũng đã nghe thấy hết rồi, vậy thì em hãy tự mình lựa chọn đi... Nếu em cầm vào cành mai có hoa, tôi sẽ nói những lời tận đáy lòng mình ra. Còn nếu như em nắm vào cành mai không có hoa, thì... tôi sẽ tiếp tục đợi, đợi đến bao giờ em bằng lòng."
"Tôi..." Đầu tôi đột nhiên trở nên trống rỗng, trắng xóa như tuyết. Tuy Lý Triết Vũ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng khuôn mặt cậu ấy lại có vẻ hơi căng thẳng.
Tôi hoàn toàn không giám nghĩ chính miệng Lý Triết Vũ lại nói ra câu ấy, toàn thân tôi run lên bần bật. Nhìn cây mai tỏa ra nhiều nhánh, tôi không biết nên làm thế nào bây giờ, tôi bất giác đưa tay ra nắm lấy một càng cây mai như để giữ thăng bằng cho cơ thể. Cảm xúc xáo trộn khiến trái tim tôi như bị mây mưa bao phủ...
"Hựu Tuệ!"
Thấy tôi đờ đẫn chìa tay ra, Lý Triết Vũ đột nhiên gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng của Lý Triết Vũ.
Vũ vẫn mỉm cười ấm áp, nhưng nụ cười đó dường như pha chút cay đắng: "Xin lỗi em, Hựu Tuệ! Sao tôi lại ích kỉ bắt em phải lựa chọn như thế?... Tôi... tôi đã chờ đợi bao nhiêu lâu rồi, vậy mà bây giờ lại hồ đồ như vậy..."
"Lý Triết Vũ, tôi..." Tôi ngây người ra nhìn biểu hiện của Lý Triết Vũ, trái tim đầy mâu thuẫn.
"Hựu Tuệ, tôi sẽ tiếp tục đợi em, cho dù một, hai, hoặc ba năm, hoặc lâu hơn nữa... Tôi sẽ mãi mãi đợi em, đợi cho đến khi nào tôi hoàn toàn có thể chữa lành vết thương trong trái tim em."
"Lý Triết Vũ..." Tôi khe khẽ gọi tên cậu ấy, sau đó chợt phát hiện ra bàn tay mình đã với lấy một nhánh cây.
Tôi bối rối rụt tay lại, mới phát hiện ra rằng tôi đã vô tình nắm lấy một nhành cây không có hoa. Nhành cây trần trụi, màu nâu u ám...
Tôi quay đầu lại, thấy Lý Triết Vũ vẫn mỉm cười với tôi.
Cậu ấy lúc nào cũng thế, tròng mắt màu cà phê luôn tràn đầy sự thấu hiểu và khoan dung. Sự khó xử và lúng túng của tôi dường như bị tan chảy trong ánh mắt ấy. Nụ cười của cậu ấy như