--> Chết! Sập bẫy rồi - game1s.com
Old school Easter eggs.

Chết! Sập bẫy rồi

sinh phải ngó nghiêng mãi mới dám vào, buổi tối đi ngủ còn phải kéo hai cái ghế ra chặn cửa, đặt thêm một chậu nước lên ­trên ghế, chỉ sợ mình không để ý một cái thì hắn bỗng nhiên trồi lên đứng cạnh. Rõ ràng ở ngay nhà mình, thế mà còn phải đề phòng gi­an khổ hơn cả phòng trộm cướp.

Không thể chối, cái này là do tôi tự làm tự chịu.

Nhưng con gà tức nhau tiếng gáy, còn nước còn tát.

Cứ tát như thế được vài ngày, ngày nào cũng phải nhìn thấy mặt hắn, đến khi dây thần kinh tôi căng ra hết cỡ, cảm giác như sắp đứt phựt tới nơi thì dì Tiểu Lý bên đằng ngoại gọi điện tới vớt tôi ra trong ­biển lửa.

Con gái dì sắp cưới, muốn tôi qua làm phù dâu, mẹ tôi đi tiễn khách.

Nói cách khác, trọn một ngày tôi không phải nhìn cái mặt kia nữa, tôi sung sướng hỉ hả, còn hỉ hả hơn cả cô dâu. Hôm đó tôi chạy qua n­hà dì Lý thật sớm, đi làm tóc trang điểm với cô dâu. Không đi thì không biết, suýt chút nữa bị dọa nhảy dựng lên. Hoa cài đầu năm mươi tệ. Kem lót trang điểm năm mươi tệ, một cặp lông mi giả năm mươi tệ, ngay đôi găng tay cô dâu cũng tới hai trăm tệ. Vẻ mặt của tôi từ kinh ngạc, ngạc nhiên, bực mình tới cuối cùng là hoàn toàn x­uôi xị, mẹ tôi đứng sau khẽ giọng mắng: "Ngày cưới của người ta mà cái mặt mày như đi đưa đám là sao hả?".

Tôi uể oải dựa đầu lên vai mẹ, thì thào: Mẹ này, sợ là mẹ phải nuôi­ con cả đời rồi.

Mẹ tôi giật mình: "Mẹ lớn tuổi rồi, mày đừng làm mẹ sợ.".

Tôi tấm tức khóc: "Con vốn dĩ không dễ kiếm, giờ trang điểm thế mà cũng tiêu một đống tiền, lại càng chẳng có ai tốn tiền cưới con đâu.".

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi: Yên tâm, chỉ cần mày có thể vơ được một thằng, tiền trang điểm mẹ cho.

Tôi chộp ngay lấy cơ hội, đứng thẳng lên: "Ầy, mẹ nói đấy nhé!".

Mẹ dịu dàng nhìn tôi, giọng như đùa: "Ai bảo mẹ là mẹ chứ.". Tôi đang muốn lăn vào lòng mẹ lần nữa thì chợt nghe tiếng thì thầm của bà: "Dù sao thì lông dê lấy từ người dê, hôm nay về mình xén tiếp.".

Cô dâu trang điểm xong rất nhanh, lúng túng ngượng ngùng đứng lên nhìn chúng tôi, bộ váy lụa trắng làm tôn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn, thực là xinh đẹp. Hai mẹ con tôi đồng lòng nhất trí xuýt xoa khen em họ mới bớt căng thẳng, chúng tôi quay lại nhà dì chờ.

Chừng chín giờ hơn, chú rể tới, trong tiếng pháo nổ râm ran, ồn ã, tiến vào nhà. Chú rể thực sự không đẹp trai lắm, bộ lễ phục làm nền cho nụ cười vừa ngượng vừa tự hào hạnh phúc, nhìn cũng rất được mắt. Lại thêm một lần từ chối, cuối cùng cô dâu bị chú rể ẵm lên, ôm vào xe hoa.

Đi được vài vòng thì tới khách sạn, lễ cưới vô cùng bình thường, nhưng khi thấy cô dâu nghẹn ngào cảm ơn bố mẹ, tôi không kìm được, mắt cũng ươn ướt. Lại sang mẹ, bà đang quay đầu nhìn lên sân khấu, tuy làm vẻ chăm chú bình tĩnh, nhưng không giấu nổi nếp nhăn nơi khóe mắt ánh lên dưới ánh sáng ngọn đèn chùm.

Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi, không muốn để mẹ biết tôi đang nhìn bà.

Phụ nữ tới tuổi này là như thế đó, trong lòng chúng tôi ít nhiều cũng ngượng ngập, trước tình cảm quá sâu đậm lại xuất hiện khoảng cách.

Đôi vợ chồng trẻ vừa làm nghi lễ lạy cha mẹ xong chủ hôn liền trao­ cho hai người, mỗi người một tờ giấy màu đỏ.

Tôi cảm thán: "Chậc chậc, một tờ giấy đỏ đem thân đi bán."

Bên cạnh có người nói tiếp câu của tôi: "Em cũng bán cho anh đi."

Tôi vừa quay lại nhìn đã thấy kinh hãi! Là cái gã pho­to­shop hôm trước! Gã ngồi ngay cạnh tôi, đang vọc tay vào bốc hạt dưa trong đĩa.

Tôi ngơ ngơ: "Sao anh lại ở đây?".

Gã chỉ lên dì Lý đang ngồi ở trên sân khấu: "Đó là bác anh.".

Giờ tôi mới nghĩ ra, người này là do dì Lý giới thiệu, phía sau ảnh chụp còn đính kèm lai lịch của gã, nhưng hội trường tiệc cưới này ít ra cũng có tới bốn mươi cái bàn, sao số tôi đen lại đụng phải gã ta chứ? Gã còn vừa cắn hạt dưa, vừa hỏi tôi: "Anh nhắn tin cho em, sao em không nhắn lại?".

Người này đúng là chẳng hiểu cái gì gọi là ngôn ngữ gi­ao tiếp rồi, nhưng tôi cũng không khiến người ta không xuống thang được, bèn thảy một cái thang qua: "À, dạo này em cũng hơi bận.".

Gã còn chưa chịu buông tha: "Thế à?".

Tôi nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Trạch nữ bận rộn nhiều chuyện lắm!".

Gã quay đi cắn hạt dưa, không đáp.

Tôi cúi đầu uống ngụm trà cúc thì gã ta quay lại nói tiếp: "Chuyện lúc nãy anh nói, thấy sao?".

Tôi ngơ ngơ: "Chuyện gì?".

Gã nhắc nhở: "Là chuyện kết hôn đó.".

Thiếu chút nữa là ngụm trà cúc bị phun ra ngoài, nhưng phản ứng lại là không thể không đắc ý về sức quyến rũ của mình: "Chúng ta mới gặp có một lần, anh đã quyết ý yêu em từ cái nhìn đầu tiên thế sao?".

Gã thật thà trả lời: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em là người thích hợp để lấy làm vợ.".

Câu này nếu không phải vì nhan sắc quá kinh dị của gã, tôi đã nhào qua đó hôn cho gã hai cái rồi, tôi che miệng khẽ cười, rất e thẹn: "Đừng khen em quá thế, dù anh có lấy lời khen làm vé, em cũng không lên cái thuyền nát nhà anh đâu.".

Gã vẫn tự lảm nhảm: Tính chất công việc của anh là hay phải đi công tác, nên muốn tìm một người vợ hiền lành biết giữ khuôn­ phép.

Tôi vẫn tiếp tục che miệng khiêm tốn: Thực ra em cũng không được hiền lành như anh đã nghĩ đâu.

Gã không thèm tiếp nhận sự khiêm tốn của tôi: Sao lại thế chứ, anh n­hìn chuẩn lắm. Em như thế này, không những hiền lành mà còn biết tiết kiệm, cho dù em có tính lăng nhăng thì cũng chẳng có ai thèm ­ngó tới, cho nên anh rất yên tâm về em, muốn lấy người như em.

Tôi vẫn lấy tay che miệng, nhưng lần này khóe miệng không phải nhếch lên mà là hạ xuống.

Gã đả kích tôi, gã nghiêm túc đả kích tôi, gã nghiêm túc đả kích n­han sắc của một thiếu nữ tuổi thanh xuân là tôi! Tôi muốn khóc vì mẩu đối thoại đầy nghiêm túc với gã.

Thực ra tôi cũng được coi là một mầm non anh dũng, nếu có người tận lực chửi mắng nói xấu tôi, tôi sẽ không thèm liếc tới tên đó tới nửa con mắt. Nhưng nếu có ngày, có một người đặc biệt công bằng, công khai, công chính chất vấn tôi, tôi sẽ lập tức gi­ao nộp vũ khí, nhào vào lòng mẹ tôi.

May là mẹ đang ngồi cạnh tôi, tôi nhào vào lòng bà, không muốn nhìn cái mặt trơ trơ của gã pho­to­shop kia lần nữa! Mẹ vừa vuốt lưng tôi, vừa tò mò hỏi: Làm sao thế con?

Có lẽ tiệc cưới ồn ào quá, nên bà không nghe thấy mẩu đối thoại đã được tôi và gã ta hạ thấp âm lượng xuống. Tôi rúc vào lòng mẹ, giọng nặng âm mũi: Mẹ, mẹ mau đuổi cái người ngồi cạnh con đi! Đời này kiếp này con cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa!.

Tiếng mẹ tôi từ bên trên truyền tới: Đây là cháu trai của dì Lý, chỉ hơn con có mấy tuổi thôi. Ở bàn này có mỗi con với cậu ta là xêm xêm tuổi nhau, sao lại vô ý thế hả.

Tôi lắc mạnh đầu trong lòng bà: "Không được, có anh ta thì không có con, có con thì không có anh ta!".

Gã kia cũng cuống lên, giọng cao lên mấy bậc: Em làm sao thế? Lúc nãy anh cũng đã nói gì đâu, dù chúng ta đã cùng đi xem mặt, anh lại cầu hôn với em, nhưng em cũng đừng vì vui quá mà khóc thế chứ?

Vốn dĩ tôi có khóc đâu, nhưng nghe gã nói xong, tôi lại muốn khóc thật.


Chương 41. Đăng ký


Đương lúc nước mắt sắp trào ra thì một giọng nói lạnh lùng dưới ba mươi bảy phẩy sáu độ C vang lên: "Đi xem mặt?".

Giọng nói quen thuộc khiến người ta sợ hãi, tôi cứng cả người lại, chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy Tống Tử Ngôn đang đứng cạnh đó, cười rất dịu dàng, vô cùng dịu dàng, tới mức không thể dịu dàng hơn được nữa.

Chỉ liếc qua mặt hắn một cái thôi, tôi đã phải vội vàng cúi đầu... Quá quá quá quá quá đáng sợ! Lại chui vào lòng mẹ lần nữa, mẹ, đêm nay­ con phải ngủ với mẹ, không thì chắc chắn con gặp ác mộng mất! Mẹ tôi còn ngây thơ vui vẻ hỏi: "Tiểu Tống, sao cháu lại tới đây?".

Tống Tử Ngôn đáp: "Cháu với chú phải ra ngoài, phát hiện ra hai người quên không đem theo chìa khóa nên mới đưa qua đây cho cô. Cũng may là cháu nhận lời đem chìa khóa qua đây, không thì sao có thể nghe được chuyện hay tới thế. Đi xem mặt, cầu hôn, anh có nên chúc mừng em không nhỉ, Tần Khanh."

Mấy từ cuối cùng, giọng của hắn mềm đi tới ba độ, nhưng tôi cảm thấy nhiệt độ sau lưng phải giảm tới ba mươi độ, băng đá kết lại ầm ầm, tôi gục trên đùi mẹ tôi, run hết cả người.

Cuối cùng mẹ tôi cũng nhận ra tình thế bây giờ là gì, liền giải thích: "Cháu đừng hiểu lầm, Tiểu Tống ạ, Tần Khanh nó có đi xem mặt lúc ­cháu đã tới đâu, ngay sau hôm nó về nhà là đi đấy chứ."

Hu hu, mẹ, xưa mẹ toàn làm người áp bức, nay đừng làm người trung gi­an chứ, thế này không phải là càng nói càng chết sao? Quả nhiên, Tống Tử Ngôn vừa nghe thấy xong thì giọng cũng nhão­ ra tới mức vắt ra được nước: "Hôm sau? À, Tần Khanh, anh có nên khen em hành động nhanh không nhỉ?"

Mẹ tôi vẫn chưa thèm nhận ra tình hình bây giờ, còn xen vào giải thích: "Cái này cũng không thể trách nó được, lúc ấy nó còn nghĩ chia tay hẳn với cháu, cả đời này không gặp lại nhau nữa cơ mà."

Mẹ! Mẹ hối hận năm ấy đẻ ra con nên giờ muốn mượn tay Tống Tử Ngôn giết chết con sao!!! "Cả đời này không gặp lại nhau?". Tống Tử Ngôn nhắc lại lần nữa, mỉm cười! Hắn nở nụ cười kinh dị, "Rất tốt.".

Tôi vội vàng bịt tai lại, quá quá quá quá quá quá đáng sợ! Mẹ, sau này con phải ngủ với mẹ mới được! Không thì không cần gặp ác mộng, chỉ cần thoáng nghe thấy hai chữ này thôi cũng đủ dọa con sợ chết khiếp rồi!!! Cuối cùng mẹ tôi mới nhận ra thực chất mình càng giúp càng phá, im ­luôn.

Tống Tử Ngôn lễ phép hỏi: "Cô, cháu có chuyện muốn nói với Tần Khanh, có tiện không ạ?".

Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn mẹ, giọng run rẩy: "Mẹ, con là cục thịt hơn hai mươi năm trước mẹ đẻ ra đây mà...".

Mẹ nhìn tôi, rồi nhìn sang Tống Tử Ngôn, cuối cùng cười cười, nói với hắn: "Cứ tự nhiên".

Tôi thực không thể tin được, bà mẹ chuyên ngược đãi tôi đứng trước sự ngược đãi càng lúc càng nặng nề của Tống Tử Ngôn lại có thể bán con gái cầu vinh! Tống Tử Ngôn đưa tay kéo tôi đi, tôi kéo kéo áo mẹ như trẻ con, "Mẹ! Mẹ không thể đối xử với con như thế được! Con là con gái duy nhất của mẹ, là áo bông nhỏ thân thiết của mẹ đó!!!".

Mẹ tôi thoáng sững người, quả nhiên không đành lòng mở to mắt nhìn con gái bị người ta kéo đi, mẹ tôi quay mặt sang chỗ khác... Tôi như người chết đuối vơ bừa lấy một cọng rơm, quay sang cầu xin gã pho­to­shop cứu mạng. Chẳng biết là muốn lấy tôi làm vợ thật, hay là muốn thể hiện phong độ đàn ông, gã ta không phụ lòng mong đợi của quần chúng, đứng bật dậy: "Chờ một lát!".

Sắc mặt Tống Tử Ngôn càng khó coi hơn, lạnh lùng liếc một cái: "Có chuyện gì?".

Khí thế bật người đứng dậy của gã đột nhiên nhũn xuống, vẻ mặt hùng hổ ban nãy vèo cái chuyển thành cười nịnh nọt, lắp bắp nói: "N... Nếu đã tới rồi, thì uống chén rượu mừng... rồi hãy đi".

Xem ra không phải chỉ mình tôi là kẻ xu nịnh, mà là khí thế của Tống Tử Ngôn quá ép người, ai ở trước mặt hắn cũng tự động chuyển sang chế độ nịnh nọt! Tôi bị kéo đi xềnh xệch, ra khỏi khách sạn thì dừng lại.

Đang trưa, ngoài trời nắng rất gắt, khiến người ta không mở mắt ra nổi. Tống Tử Ngôn đứng trước mặt tôi, quay lưng lại với hướng nắng, tôi nheo mắt vì chói, chỉ nhìn thấy đường viền mặt hắn... Thật kinh dị! Hắn ta còn bình tĩnh nói: "Chúng ta mang hết chuyện cũ ra xét lại lần nữa".

Tôi cười giả lả, vội vàng quan tâm: "Không cần phiền phức thế đâu,đời người có rất nhiều chuyện đầy ý nghĩa còn chờ chúng ta".

Từ "làm" còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị tiếng cười nham hiểm của hắn dọa cho chết khiếp, nuốt ngay vào bụng.

Hắn chậm rãi nói: "Lúc đầu em chỉ nghe người ngoài nói lung tung đã tạt nước vào mặt anh, ném nhẫn anh tặng đi, rồi chạy về nhà".

Tôi cúi đầu.

Hắn lại kể tiếp: "Ngày hôm sau, lúc anh còn phải sắp xếp chuyện công ty để chạy tới đây thì em đã nhanh chân đi xem mặt".

Tôi cúi đầu xuống còn thấp hơn cả ngực.

Hắn vẫn chưa chịu tha cho tôi: "Lúc anh tới thì em tìm đủ cách làm khó anh, làm sao cũng không chịu quay lại".

Thực sự là tôi đã sắp quỳ xuống rồi.

Hắn cười nhạt, "Hóa ra đã tìm được người cầu hôn rồi, thảo nào sáng nay vui thế, bừng bừng khí thế ra khỏi nhà".

Tôi gần như quỳ rạp dưới đất... Còn chưa đè nát hoa cỏ dưới chân đã bị hắn xách cổ lên, kéo ra phía cổng khách sạn.

Tôi hoảng hốt: "Gì đó?".

Hắn không thèm quay đầu lại: "Không phải em muốn kết hôn à? Anh đáp ứng ngay cho em". Tôi đơ người, hắn quay lại cười mờ ám: "Không muốn à?".

Đương nhiên là không rồi! Nhưng dựa vào công phu hiện giờ của tôi, đương nhiên là đành vuốt xuôi: "Không phải, không phải, chỉ là tuy bố mẹ em đã gặp anh rồi, nhưng bên nhà anh, em còn chưa qua đó bao giờ mà".

Hắn thản nhiên ngắt lời tôi: "Không cần lo, đã gặp qua hết người trong nhà rồi".

Tôi nghĩ ngợi, ông bà nội hắn, bố mẹ hắn đúng là tôi đã vô tình gặp hết, nhìn lại bộ dạng thản nhiên, nắm chắc mọi chuyện trong tay của hắn, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ: Không phải hắn đã có dự định trói người sớm tới thế chứ? Ngồi trước bàn tiếp dân màu đỏ ở phòng dân chính, tôi càng thấm thía, càng giác ngộ. Nhìn tờ giấy trước mặt, tôi khóc, nhân lúc tôi chạy trốn hắn đã mang hết cả hộ khẩu với chứng minh thư tôi bỏ quên ở nhà hắn đến đây, có lẽ hôm nay tôi không thoát được số kiếp phải chuyển từ hoang dã sang bị nuôi rồi! Vừa nghĩ thế đã không kìm được niệm một ngàn lần câu, trên đời n­ày chẳng có gì vui.

Bà cô ngồi ở bàn tiếp dân đối chiếu chứng minh thư, hộ khẩu, lại xác nhận hai người trong ảnh, rồi nhìn lại giấy tờ đã điền xong xuôi, cầm dấu định đóng xuống, rồi lại nghi ngờ nhìn tôi đang nhăn nhó mặt mày, "Cháu gái này, cháu... là tự nguyện phải không?".

Tống Tử Ngôn cất giọng lạnh như băng đáp: "Cô ấy tự nguyện".

Tôi mếu máo không dám phản đối.

Bà cô đúng là có chút nhiệt tình của người đầy tớ nhân dân, đặt con dấu xuống, nghiêm túc nhìn tôi: "Nếu cháu không muốn thì cứ nói thẳng ra, không phải chịu sự uy hiếp của bất cứ ai cả, đã có pháp luật bảo vệ".

Tay Tống Tử Ngôn nhẹ nhàng đặt lên tay tôi, cười đến là dịu dàng: "Nói cô ấy nghe, em tự nguyện".

Tôi run run, vội vàng gật đầu.

Bà cô kia chăm chú nhìn tôi, thở dài một cái, rồi lại cầm lấy con dấu.

Nhìn con dấu cách tờ chứng nhận càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, tới khi con dấu sắp chạm vào mặt giấy, tôi quyết vùng lên chống lại vì nửa đời còn lại của mình, hô to: "Cháu không kết hôn!".

Bà cô kia ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt phụ nữ nhân dân được giải phóng.

Tống Tử Ngôn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt nếu không dọa chết tôi sẽ đền mạng liền.

Im lặng một lúc lâu, mặt hắn cứng đờ, hỏi: "Em không muốn kết hôn, hay là không muốn kết hôn với anh?".

Tôi cúi đầu lắp bắp: "Em chỉ là không muốn kết hôn bây giờ thôi."

Cơ mặt hắn giãn ra, nhưng ánh mắt vẫn trói chặt tôi: "Là vì còn trẻ quá sao?".

Tôi lắc đầu.

Hắn lại hỏi: "Là vì không được chơi nữa?".

Tôi lại lắc đầu.

Bà cô kia cũng hỏi: "Hay là không nỡ rời xa bố mẹ?".

Tôi vẫn lắc đầu.

Bọn họ cứ hỏi mà chẳng câu nào đúng, tới cả lý do luyến tiếc thành phố cũng đem ra, tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng Tống Tử Ngôn không nhịn được: "Thế cuối cùng là vì cái gì?".

Tôi chọc chọc hai ngón tay vào nhau, phụng phịu: "Cô dâu hôm nay ăn mặc rất đẹp".

"Thì sao?". Hai người kia cùng hỏi.

Tôi ai oán: "Giờ em béo thế này, mặc áo cưới vào chắc chắn là nhục lắm, hay chờ em giảm béo rồi hẵng kết hôn nhé?".

Nói xong, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn mong chờ thì thấy vẻ mặt hai người kia đã hoàn toàn thay đổi, mấy cái sọc đen cứ chảy dài trên mặt. Thật lâu sau, bà cô kia mới bình thường trở lại, nhưng ánh mắt nhìn Tống Tử Ngôn từ đề phòng chuyển thành cảm thương sâu sắc, cũng chẳng thèm nhìn tôi, lập tức mở tờ đăng ký ra, cộp cộp hai cái, đóng dấu chứng nhận lên luôn... Đầy tớ của nhân dân đã chà đạp lên ước mơ của nhân dân lao động là tôi đây, cầm được chín tệ hối lộ của lũ tư bản, rồi dùng hai tờ giấy đỏ bán tôi đi!!! Tôi gửi gắm toàn bộ hy vọng vào bố ruột, mẹ ruột của tôi, dù sao họ cũng sẽ không chịu nhìn đứa con gái đã cực khổ sinh ra thành vợ người khác như thế đâu. Tôi nham hiểm nghĩ tới bộ dạng của Tống Tử Ngôn khi bị vạch trần chân tướng, bị mẹ tôi đuổi thẳng ra khỏi n­hà.

Nhưng về tới nhà, hắn chẳng nói tiếng nào. Hắn không nhắc tới chuyện gì thì tôi biết nói ra sao đây, cũng không thể nói huỵch toẹt ra với mẹ, rằng hôm nay sau khi chia tay mẹ được bốn mươi lăm phút ba mươi bảy giây thì con gái mẹ đã kết hôn rồi. Thế nên, tôi chỉ có thể im lặng là vàng.

Nhìn Tống Tử Ngôn vẫn quyết ngậm miệng, bố mẹ vẫn bị che mắt, thấy sóng to mà chẳng sợ hãi, tôi không khỏi tự cảm thán. Trình tự khác không đúng thì bỏ đi, không ngờ ngay cả kết hôn mà cũng phải lén lút như thế này!!! Tôi mang bộ mặt ai oán đi nấu cơm tối, ngồi vào bàn chậm rãi ăn từng miếng, từng miếng một. Mẹ tôi vẫn sắm vai thiên vị như trước, gắp thức ăn cho Tống Tử Ngôn. Tống Tử Ngôn vẫn lễ phép như cũ đáp lại: "Cảm ơn mẹ".

"Cạch!". Động tác thu đũa của mẹ tôi bị lỗi, tay bà trống trơn, đôi đũa lăn tròn trên bàn rồi rơi xuống đất. Tiếng vang đủ đánh thức mẹ tôi đang trong tình trạng hóa đá bình thường trở lại, bà chớp mắt mấy cái, lắc lắc đầu rồi mới run rẩy hỏi Tống Tử Ngôn: "Cậu cậu vừa gọi tôi là gì?".

Tống Tử Ngôn vẫn bình tĩnh, bình tĩnh uống một ngụm nước, bìn­h tĩnh nhìn ba người chúng tôi, cuối cùng bình tĩnh tuyên bố: "Con và Tần Khanh, chiều nay đã kết hôn rồi".

Mặt nước lặng sóng đột nhiên nổi trận phong ba, mẹ trợn tròn mắt nhìn tôi vẻ không tin nổi: "Con gái à! Xã hội trung thực, mẹ mày cũng rất đáng tin nha. Con chỉ vì mấy tệ tiền trang điểm mà bất chấp tất cả sao?".

Tôi bị ánh mắt đau khổ và câu hỏi đau đớn của mẹ hạ gục! Sao mẹ tôi có thể rút ra kết luận hùng hồn thế kia chứ? Mãi tới khi tôi đã lấy lại được tinh thần thì bố mẹ đã bắt đầu hăng hái thảo luận với Tống Tử Ngôn cả đống việc, ví dụ như tiệc cưới, khách mời, nghi lễ.

Chẳng có tí tức giận vì con gái mình bị dụ dỗ cả! Thậm chí ngay cả đứa con gái bị dụ dỗ của mình tức giận cũng làm như không thấy! Sau N lần phản đối yếu ớt không thành công, nhìn cảnh bọn họ bỏ lơ đương sự, tự tiến hành đàm phán ba bên, tôi không khỏi cảm thán Hóa ra tôi ở nhà lại không được yêu thương đến thế, cái re­cy­clebin Tống Tử Ngôn vừa xuất hiện một cái, bố mẹ đã thẳng tay nhan­h chóng delete tôi rồi.

Trải qua ba ngày thương lượng, vi tính của tôi và re­cy­cle bin cũng ký được thỏa thuận với nhau.

Nghi thức cưới được bên nhà trai tổ chức, còn ảnh cưới do bên nhà gái chụp. Mẹ tôi nói hồi trước chỗ ấy là nơi chụp bức ảnh chung đầu tiên của ông bà ngoại, bức ảnh cưới đen trắng hồi đó của bố mẹ cũng chụp ở đó, cứ cho là một di sản văn hóa tinh thần không thể quên­ hoặc thiếu của gia đình chúng tôi đi.

Hôm sau tới đó mới phát hiện, cửa hàng chụp ảnh bé tẹo ngày xưa giờ đã thành ảnh viện lớn, chọn được kiểu dáng váy áo ưng ý, chúng tôi mới bắt đầu chụp. Phần hậu kỳ có thể pho­to­shop ảnh, thế nên không cần lo cho cái eo bánh mì của tôi, còn có mấy bộ váy rõ đẹp, tôi đành từ bỏ sự ấm ức không cam lòng qua một bên, lại thêm Tống Tử Ngôn chịu phối hợp trước ống kính, tôi chụp ảnh cũng khá là hap­py.

Từ trong nhà tới ngoài trời, chụp hết ba ngày, khi tấm ảnh cuối cùng đã chụp xong, khi tôi vào phòng thay đồ thì bà chủ ảnh viện cũng đi theo. Nghĩ tới mấy con số long lanh trên bảng giá, tôi hùng hổ liếc bà­ ta một cái đầy oán giận, sao bà không đi ăn cướp. Không ngờ bà ta n­hìn thấy, còn đi lại chỗ tôi.

Tôi toát mồ hôi hột, không lẽ bà ta định làm khó dễ cho phần chỉnh sửa hậu kỳ ảnh của tôi? Nhưng bà ta còn tươi cười vui vẻ, tay cầm mấy tờ giấy, bắt chuyện với tôi: "Cô Tống".

Kiểu xưng hô này có chút gượng gạo, tôi gật đầu cười.

Bà ta nói: "Chuyện là thế này, ảnh cưới của cậu Tống chụp nhìn rất đẹp, sắp tới ảnh viện chúng tôi định làm một bộ ảnh cưới mới, cho nên muốn".

Câu đầu tiên khiến tính tự mãn của tôi bay cao bay xa, không kìm được sung sướng: "Nên muốn mời chúng tôi làm người mẫu, chụp thêm một bộ nữa phải không?".

Bà chủ nhìn tôi, mắt lóe lên, nói: "Phải, chúng tôi nhất định sẽ trả tiền thù lao".

Vừa có ảnh cầm tay, lại có tiền bỏ vào túi, quá tốt, tôi vội vàng gật đầu: "Được".

Bà ta hơi ngập ngừng: "Chúng tôi đã hỏi qua cậu Tống, nhưng cậu ấy không đồng ý".

Tôi ưỡn ngực, dõng dạc: "Tôi quyết là được".

Bà chủ lắc đầu: "Cái này cần chữ ký của đương sự".

Không phải tôi cũng là một trong hai đương sự sao? Ánh mắt bà ta lại lóe lên một chút, đắn đo: "À cái chính là cậu Tống đồng ý cơ".

Tôi cầm tờ hợp đồng trong tay bà ta, vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm, cứ để đó cho tôi".

Vào phòng chờ, tôi đặt tờ hợp đồng xuống trước mặt Tống Tử Ngôn,ngọt nhạt nói kiểu như dỗ trẻ con: "Ký đi, ký đi".

Hắn cau mày: "Mấy người ấy tìm em à?".

Tôi khoe khoang: "Đó là chuyện đương nhiên, ảnh của em độc đáo­ tuyệt đẹp khiến bọn họ đã nhìn qua ngàn người mà vẫn động lòng,cứ năm lần bảy lượt mời em làm người mẫu, tốn biết bao nước bọt em mới miễn cưỡng đồng ý đó".

Hắn liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: "Có phải em hiểu nhầm gì không?".

Tôi trừng mắt nhìn hắn:" Em hiểu nhầm cái gì? Anh coi đây là chuyện tốt đi, chúng ta chụp ảnh, người ta lại trả tiền, em đang nghĩ cho anh đấy".

Hắn hờ hững: "Không cần".

Bực quá đi mất, tôi kéo tuột mặt nạ vợ hiền xuống, bày tỏ trắng trợn mong muốn của bản thân: "Bộ ảnh của bọn mình em mới được mặc có mấy bộ thôi, mà váy cưới trong đây nhiều thế này, bộ nào em cũng ­muốn mặc hết, em cũng đâu ép anh phải chụp với em đâu. Giờ vừa hay có cơ hội này, anh chiều em chút đi".

Phản ứng của hắn trước giọng nũng nịu và ánh mắt chờ mong của tôi là đứng bật dậy, nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Cũng muộn rồi, về sớm đi".

Tôi bĩu môi, vươn tay định cầm túi, nhưng ánh mắt lại rơi trên những bộ váy cưới dưới ánh đèn rực rỡ mình còn chưa kịp mặc, nào đỏ, nào trắng, nào hồng. Chân tôi bước đi không nổi, lại ngồi xuống, lẩm bẩm như ma nữ: "Có người suýt chút nữa đã kết hôn một lần rồi, ảnh cưới cũng được chụp rồi, giờ sao lại là trong trắng kia chứ, làm ­sao hiểu được người cả đời chỉ kết hôn một lần duy nhất. Trước đây người ta đã chụp một lần rồi, giờ lại chụp lần nữa, làm sao đảm bảo được sau này không chụp lần thứ ba, thứ tư kia chứ, lễ phục cứ thay hết bộ này tới bộ kia, đương nhiên không chịu tốn công sức chỉ vì một lần này rồi, ừm, mình có thể hiểu mà, mình hiểu hết rồi..."

Tống Tử Ngôn quay lại, giọng hơi mất tự nhiên: "Em lại nói vớ vẩn cái gì đó?".

Tôi không nhìn hắn, giọng yếu ớt như u hồn quỷ nữ: "Đây chỉ là lo lắng khi kết hôn lần đầu thôi, nếu em có thể giống như người ta, coi kết hôn như trò chơi, cùng lắm là chơi lại từ đầu, thế thì đã không phải tính toán chi li chỉ vì mấy bộ váy rồi, dù sao cũng đâu phải chỉ chụp một lần".

Hắn lại ngồi xuống, nghiến răng trèo trẹo: "Không phải anh đã nói­ cho em hiểu hết rồi à".

Tôi gật đầu: "Thì hiểu rồi đó, nhưng anh cũng biết mà, em là điển hình cho những con người nhỏ nhen khó chữa. Khó đảm bảo hôm­ nào đó sẽ không giở lại chuyện cũ, anh đừng để tâm, cứ để một mìn­h em từ từ mục nát trong góc tối đi".

Hắn hung hăng trợn mắt nhìn tôi, tôi giả bộ như không thấy, tiếp tục quyết chí làm ma nữ chập chờn. Cuối cùng, hắn thở dài, cầm lấy hợp đồng, đọc qua mấy lần, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng trở nên­ tính toán: "Anh ký, nhưng sau này em đừng nhắc lại những chuyện này nữa".

Tôi giả ngơ: "Cái nào?".

Mặt hắn xị xuống.

Tôi cuống quýt gật đầu: "Được, được, được".

Tuy bị mất đi một điểm để có thể uy hiếp hắn, nhưng có thể chụp được ảnh đẹp, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Tôi mặc lại bộ váy cưới ban nãy ngồi yên chờ, cả đống người trong­ phòng hóa trang đều vây quanh một cô người mẫu, chẳng ai thèm quan tâm tới tôi. Lát sau, có người đi vào kêu cô người mẫu kia ra chụp ảnh, tôi cũng tò mò chạy theo coi thì thấy Tống Tử Ngôn cùng cô ta đi vào chỗ chụp. Tôi kéo một người bên cạnh lại, hỏi: "Có... có phải nhầm rồi không? Người mẫu nam có phải là người đó không?".

Người kia lơ đãng đáp: "Cậu Tống đó không phải người mẫu bên chúng ta mới mời sao, tuy chỉ là khách thôi nhưng khí chất đúng là không tệ chút nào. Nhưng vợ anh ta cũng rộng lượng thật, chỉ vì tí tiền thôi mà để cho chồng mình chụp ảnh cưới với người khác".

Tôi hóa đá, mãi sau mới hiểu, chẳng trách ánh mắt bà chủ kia cứ lóe lên như thế, hóa ra bà ta chỉ muốn mời một mình Tống Tử Ngôn làm­ người mẫu, căn bản là tôi chẳng có miếng nào! Nhìn về chỗ chụp ảnh, cô người mẫu kia đang tựa vào người Tống Tử Ngôn, còn đặt một tay lên vai hắn nữa chứ. Tôi hừ một tiếng, chạy vọt vào, đẩy cô­ ta ra, bám lấy Tống Tử Ngôn như gà mẹ: "Không được chụp!".

Cả đám người dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên, chỉ có Tống Tử Ngôn là trưng bộ mặt sẽ biết tôi như thế này, cười khẽ với tôi. Phó nháy từ trong tấm vải đen ló đầu ra: "Cô là ai hả? Đừng có gây rối ở đây".

Tôi dang hai tay cố sức che lấy Tống Tử Ngôn, tuyên bố chiếm hữu: "Tôi là ai à? Tôi là vợ anh ta!".

Mắt Tống Tử Ngôn cong lên, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay tôi còn bám trên cánh tay hắn. Được tiếp thêm sức mạnh, tôi chất vấn: "Có người như các người sao? Tôi còn mặc váy cưới mà các người đã tóm lấy chồng tôi ghép đôi với người khác rồi!".

Phó nháy chẳng biết trả lời sao, tôi kéo tay Tống Tử Ngôn đi ra n­goài, chưa ra tới cửa, bà chủ đã đi tới, câu đầu tiên đã khiến tôi phải khựng lại: "Hai người không thể đi, hợp đồng đã ký rồi".

Đó là vì tôi bị mấy lời nhập nhèm của bà ta lừa, tôi nổi giận: "Phá hợp đồng thì làm sao?".

Bà ta thả lại hai từ: "Đền tiền".

Chỉ hai từ này thôi đã kéo tôi vào biển lửa ngùn ngụt ngay lập tức, hình ảnh cao lớn của tôi cứ từ từ co lại, co lại, co lại, thành một chấm đen. Tống Tử Ngôn bước lên trước, kéo tôi ra đằng sau, nói đều đều: "Tiền phá hợp đồng với tiền chụp ảnh thanh toán cả thể đi".



Chương 42. Chết! Sập bẫy rồi! (Chương cuối)

Lúc ra khỏi ảnh viện, tôi ầng ậng nước mắt, nghĩ tới mớ tiền phải bỏ ra đó, tôi e dè hỏi hắn: "Tống Tử Ngôn, anh không trách em chứ".

Hắn lắc đầu, chỉ nhắc nhở: "Sau này làm chuyện gì thì cẩn thận một chút".

Hắn vừa nói tôi liền nhớ ra, tôi lơ mơ không đọc hợp đồng, nhưng hắn thì đọc mà, kẻ cáo già như hắn sao có thể tùy tiện ký được, tôi hỏi lại: "Có phải ngay từ đầu anh đã biết sẽ như thế không?".

Dưới ánh mắt hồ nghi của tôi, hắn thản nhiên gật đầu, chẳng trách­ sao hắn lại nghe lời tới thế, còn hại tôi nghĩ mưu đồ của mình thành công, hóa ra là bị người ta tính kế giăng bẫy, mất mặt thì không nói làm gì, còn hai tay dâng nhược điểm để hắn có thể nắm thóp. Nhìn Tống Tử Ngôn cứ nhơn nhơn, tôi thương cảm vô ngần, dựa vào chuyện chiều nay thì tới ngày nào, tháng nào, năm nào tôi mới có ngày lật ngược tình thế cơ chứ! Lúc về nhà, tôi cúi đầu suy nghĩ, đi thẳng vào phòng, mẹ tôi cũng đi theo, câu hỏi đầu tiên là: "Lại bị mắc bẫy hả?".

Tôi sụt sùi: "Mẹ, mẹ chắc chắn không định giữ con thêm hai năm để nâng cao đẳng cấp của con một chút à? Giờ mà gả con đi, con chắc chắn là tới khúc xương mẩu da cũng chẳng còn đâu".

Mẹ tôi than thở: "Mẹ với bố mày chẳng phải cũng sợ đêm dài lắm mộng sao".

Tôi không hiểu: "Giờ ly hôn dễ thế, chỉ cần hắn có ý gì khác thì có kết hôn hay không cũng có khác gì đâu".

Mẹ gõ đầu tôi: "Mẹ không lo Tiểu Tống, chủ yếu là địa vị của mày thôi".

Nhắc đến địa vị, tôi chỉ hận không thể ngồi thu lu trong góc mà vẽ vòng tròn: "Mẹ nghĩ giờ con có địa vị sao?".

Nhìn đôi mắt thất thần của tôi, mẹ cũng im lặng.

Chỉ còn một luồng gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng, báo rằng đã tới mùa hoa tàn lạnh lẽo Một lát sau, mẹ tôi mới nói: "Dù có là thủ hạ của địa chủ thì người hầu với tá điền cũng khác nhau, tuy số phận bị áp bức là không tránh khỏi, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ cách nâng địa vị của con lên cao một chút".

Bà hỏi: "Tỉ lệ sau này con có thể tóm được nhược điểm của cậu ta là bao nhiêu?".

Tôi nhe răng: "Không".

Bà lại hỏi: "Tỉ lệ sau này con không sợ chết, cứ chạy về đây như lần này, lại còn làm khó cậu ta là bao nhiêu?".

Tôi nhếch mép: "Không".

Mẹ xoa xoa đầu tôi: "Cho nên nói giờ là đỉnh cao nhất trong lịch sử của con rồi, giờ mà kết hôn thì còn có thể trá hình tá điền, để lâu thêm chút nữa thì chắc con biến thành người ở rồi".

Tôi ngẫm nghĩ, quả nhiên là thế, lập tức vứt bỏ luôn thành kiến vốn có với mẹ già, nhìn bà vô cùng sùng bái: "Mẹ, mẹ nghĩ xa thật đó".

Mẹ cười: "Ai cũng bảo đàn ông là cổ phiếu, nhưng thực ra phụ nữmới là cổ phiếu. Làm một người phụ nữ hiểu người đương nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải hiểu rõ mình, hiểu được k­hi nào giá trị mình lên cao nhất để tung ra".

Đợi tới khi ảnh chụp đã được rửa ra, chọn tấm ưng ý rồi gửi lại cho bên kia, cổ phiếu là tôi đây cam tâm tình nguyện theo cổ đông quay về. Ngày trở về, Tống Tử Ngôn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, tôi vội vàng đi giảm cân, quyết tâm nhịn ăn thành một thục nữ yểu điệu trước lễ cưới. Hôm nay, đương lúc ngồi ôm bụng đói sôi sùng sục ở nhà coi ti vi thì di động đổ chuông, tôi lơ đễnh nhận điện thoại, bên kia là giọng nói của Tóc Vàng đã lâu không gặp: "Tần Khanh, tôi nghe nói cô đã về rồi, phải không?".

Vừa nghe đã thấy bực mình, tôi gom chút sức lực còn lại hét lên: "Này, cậu đúng là đồ xấu xa, hôm đó tôi hỏi cậu đã ly hôn chưa, cậu cứ nói chưa kết hôn thì không được à, hại tôi bây giờ từ thiếu nữ tuổi thanh xuân biến thành thiếu phụ, cậu phải chịu trách nhiệm đó! Tôi tin tưởng cậu thế, sao cậu lại đào hố cho tôi nhảy vào chứ?".

Điều đáng thương là, cuối cùng Tống Tử Ngôn đã lấp đất.

Im lặng một hồi lâu, cậu ta mới nói, nhưng cũng không phải câu trả lời: "Tôi gọi tới để tạm biệt cô".

Tôi sửng sốt: "Cậu muốn đi đâu?".

Dường như cậu cười khổ, tiếng thở rất nhẹ vang lên: "Về Mỹ, có lẽ sau này không quay lại đây nữa".

Đầu óc tôi chao đảo, vội vàng hỏi lại: "Khi nào bay?".

Cậu ta nói: "Ba rưỡi chiều nay".

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng mười phút nữa thôi,tôi sốt ruột: "Sao giờ cậu mới gọi điện chứ?"

Tóc Vàng cười: "Sợ cô đi tiễn tôi".

Tôi hét vào điện thoại: "Sợ cái đầu cậu ấy, cậu cứ chờ ở đó đi, giờ tôi phải đi đánh cho cậu một trận".

Vội vàng cúp máy, đi xuống lầu.

Ở sân bay không chỉ gặp Tóc Vàng, mà còn gặp cả Triển Lộ, làm tôi hơi mất tự nhiên. Trong suy nghĩ của Tống Tử Ngôn, họ đã chia tay rồi cũng không thể coi là bạn bè, hắn cũng sẽ không chủ động liên lạc với đối phương. Nhưng nếu có ngày đối phương có việc muốn nhờ giúp đỡ, nếu khả năng cho phép, không phiền hà thì chắc chắn hắn sẽ giơ tay cứu giúp.

Không thân thiện, nhưng cũng không thất lễ, đây là phong cách hành sự nhất quán của Tống Tử Ngôn. Nếu không phải những người mà Triển Lộ quen biết sau khi về nước không nhiều lắm mới tới tìm hắn thì có lẽ hắn chẳng thể nhớ ra cô ta.

Tuy cũng biết là thế, nhưng với Triển Lộ, tôi vẫn thấy khó chịu, vẫn có vọng tưởng cô ta sẽ biến mất tăm trong phút chốc. Thế nên chỉ cứng đơ chào hỏi một câu đơn giản. Tuy mắt cô ta to hơn tôi, nhưng lòng dạ cũng hẹp hòi như tôi, chỉ cười đáp lại rồi nói với Tóc Vàng: "Hai người nói chuyện đi, chị đi trước".

Tóc Vàng gật đầu, cô ta mỉm cười với tôi, ra hiệu chút nữa thì tới chỗ cửa đăng ký.

Cô ta vừa đi, tôi liền trừng mắt nhìn chiếc ba lô to trên lưng Tóc Vàng: "Sao cậu đi mà không nói trước một tiếng hả?".

Cậu ta chỉ cười, không đáp.

Tôi cũng không hỏi tiếp, bóng lưng chập chờn của Triển Lộ cứ ẩn hiện, nhớ tới chuyện Tống Tử Ngôn từng nói Tóc Vàng hơi có xu hướng thích chị gái, tôi càng lo lắng hơn: "Không thì đừng về đó nữa, chị cậu là người thân, còn ở đây cậu cứ coi tôi là người thân cũng được mà".

Cậu ta nhìn tôi một lát, cúi đầu: "Không giống đâu".

Tôi nhìn cậu ta cúi gằm mặt, mắt cụp xuống, đôi môi đỏ hồng, đây là khuôn mặt trẻ con tôi đã bắt nạt biết bao lần. Từ lúc tôi mới vào công ty tới nay, thực ra lúc nào cậu ta cũng ở bên tôi, từ bữa tiệc đón nhân viên mới dở khóc dở cười tới tận giờ phút này. Nghĩ kỹ lại, mỗi lần tôi ấm ức khổ sở, cậu ta đều ở bên tôi, từ lúc hung hăng bày tỏ ở bữa tiệc, tới lần gặp lại Tô Á Văn trong bệnh viện, cả lúc thảm hại chạy về từ Thanh Đảo và trong bữa tiệc rượu xa hoa cuối cùng.

Mỗi khi tôi khổ sở thảm hại, cậu ta đều ở bên, giơ khuôn mặt trẻ con chịu ức hiếp chà đạp. Cậu ta là người bạn đầu tiên khi tôi vào công ty, mắt tôi bỗng nhiên hơi ươn ướt, "Không đi được không? Sau này tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa?".

Bỗng nhiên cậu ta nở nụ cười: "Tần Khanh, sao cô lại dễ bị lừa quá vậy chứ?".

Tôi tròn mắt nhìn cậu ta.

Dường như cậu ta rất vui: "Cô bắt nạt tôi ấy à? Tới giờ mà cô vẫn còn nghĩ mình bắt nạt tôi sao? Nói cho cô hay, là tôi lừa cô đó, mấy kiểu ngây thơ vô tội dễ bắt nạt là tôi giả bộ để lừa cô đó, tôi vẫn muốn thử xem người khiến Tống Tử Ngôn bỏ rơi chị tôi là người như thế nào. Cho dù cô không biết, nhưng cuối cùng tôi đã lừa cô, nói Tống Tử Ngôn là anh rể tôi, hại cô tức tới mức đó, cô không nhớ ra sao?".

Tôi nhìn cậu ta, chẳng biết phải làm thế nào. Gương mặt châm chọc thẳng thắn của cậu chẳng còn chút xíu thuần khiết vô hại ngày nào.

Thấy tôi đờ người ra, cậu ta còn cố ý véo mặt tôi, kết luận: "Cô ngốc quá, ngay cả người lừa cô như tôi cũng chả thấy thỏa mãn chút nào, thế mới nói tôi ghét nhất là quen với người ngốc".

Người trước mặt, khuôn mặt quen thuộc, nhưng tính cách xa lạ biết bao, tôi không biết phải nói gì. Giọng nữ ngọt ngào giục người đăng ký vang lên trong sân bay, chúng tôi đều ngẩng đầu nhìn hàng chữ đang chạy liên tục trên bảng điện tử.

Đó là chuyến bay của cậu ta.

Nếu như bình thường, nếu khí thế cậu ta yếu ớt, tôi sẽ đánh cậu ta, nếu khí thế cậu ta mạnh, tôi sẽ thầm đánh cậu ta trong đầu, nhưng ­giờ đã sắp tới lúc chia tay, trong lòng tôi chỉ còn đầy thương cảm, nhìn qua bảng điện tử rồi dặn dò như trẻ con: "Không quan tâm, tới nơi rồi nhớ phải chăm sóc mình thật tốt nhé".

Cậu ta im lặng, chỉ cúi đầu khẽ thở dài, lát sau đột nhiên ngẩng đầu n­hìn ra sau lưng tôi, sửng sốt kêu lên: "Tổng giám đốc?".

Tôi vội vàng quay người ra sau nhìn, bỗng nhiên tóc bị cậu ta kéo, đau, toàn thân ngã về phía trước, trên môi ấm áp. Đầu óc trống rỗng, tới lúc có phản ứng thì tên thủ phạm đã khoác ba lô đi tới cửa soát vé. Tôi nhìn theo ba lô của cậu ta lẫn vào trong đám người nhốn nháo, rất muốn nói lời tạm biệt, nhưng chẳng hiểu sao không thể cất nên lời.

Mãi tới khi cậu ta rẽ vào góc khuất, không còn nhìn thấy bóng, tôi mới quay người, chậm rãi đi về.

Lúc ngồi trên xe taxi, di động trong túi tôi rung lên, hóa ra là tin nhắn của Tóc Vàng.

Có một câu nói thật chưa kịp nói cho cô biết.

Dù không xem phim kinh dị, tôi vẫn luôn muốn nắm tay cô.

Tạm biệt.

Suy nghĩ rối bời, không dám nghĩ tiếp, nhưng nước mắt đã rơi.

Lúc về nhà, Tống Tử Ngôn đã về, hỏi: "Đi đâu thế?".

Tôi thả túi xuống, nói: "Đi tiễn Tóc Vàng, hôm nay cậu ấy ra nước n­goài".

Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, không hỏi nhiều, chỉ "ừ" một tiếng, rồi vào phòng ngủ. Trong lòng tôi bỗng xúc động, vội đi nhanh vào, ôm lấy hắn từ phía sau. Hắn không nhúc nhích, chỉ hỏi: "Làm sao thế?".

Tôi khịt mũi: "Không sao, chỉ muốn ôm anh một cái, thấy hạnh phúc lắm".

Hắn không nói, chỉ đặt tay lên bàn tay tôi đang ở bên hông hắn, từ từ siết chặt.

Tôi cúi đầu nhìn bóng hai chúng tôi ôm nhau trên sàn nhà, cảm động biết bao.

Khi tôi đã đến bước này, mới phát hiện hóa ra anh vẫn ở nơi đây.

Khi anh vô tình chờ tới ngày này, mới thấy tôi đã bước tới đó rồi.

Không sớm chẳng muộn, không tương lai chẳng quá khứ, cứ đi thẳng đến đó, đúng vào thời khắc tuyệt đẹp nhất.

May mắn biết bao, chúng ta kịp gặp nhau; khó khăn biết bao nhiêu,chúng ta đã kịp học được phải quý trọng, không để vuột mất.

Còn chuyện tổ chức hôn lễ ra sao, lần đầu tiên giữa tôi với Tống Tử Ngôn bùng nổ chiến tranh gia đình.

Theo chủ nghĩa thực dụng của hắn mà nói, ngày ấy là cho bản thân, chẳng cần cho ai coi cả.

Theo tư tưởng lãng mạn của tôi mà nghĩ, kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, cho dù làm xiếc khỉ, tôi đều hận một nỗi không thể khiến cho cả ngàn người đều đổ ra đường.

Tống Tử Ngôn chẳng chút mảy may đếm xỉa tới tâm tình của tôi, nhưng lúc ở nhà tôi, còn nể bố mẹ nên quyết định cử hành hôn lễ đơn giản. Cứ theo hiểu biết của tôi về hắn, cái đơn giản đó tuyệt đối là tiêu chuẩn thấp nhất, vì thế, tôi bèn ra đòn sát thủ, hôm­ nào đó làm bộ vô tình gọi điện cho ông nội hắn. Hiệu quả ngay tức thì, ba tiếng sau, hai chiếc xe dừng ở dưới lầu, bốn vị phụ huynh hai đời nhà họ Tống cùng lên sân khấu, mưu sự bí mật trong phòng với Tống Tử Ngôn hồi lâu, ba tiếng sau mới ké o nhau đi ra. Khuôn mặt không giấu nổi niềm vui, ông nội quay sang hứa hẹn với tôi: "Tiểu Liên, hôn lễ của cháu cứ giao cho ông, đảm bảo là cháu sẽ không quên được".

Nhìn sang khuôn mặt u ám của Tống Tử Ngôn bên cạnh, tôi còn giả bộ chớp mắt ngây thơ: "Sao thế?".

Hề hề, gần mực thì đen, giờ đầu tôi quả nhiên cũng toàn ý nghĩ xấu xa.

Tống Tử Ngôn nhìn ông nội đang vui vẻ mặt mày rạng rỡ, nhìn tôi rồi lắc đầu tỏ vẻ thông cảm: "Em sẽ hối hận đó".

Tôi tiếp tục chớp mắt giả vờ vô tội: "Anh đang nói gì?".

Tống Tử Ngôn vỗ vỗ đầu tôi, rất thương xót: "Có câu, tự gây oan­ nghiệt không thể sống".

Mãi tới ngày tổ chức hôn lễ, tôi mới hiểu được tại sao hắn lại cảm thông như vậy, tại sao hắn lại nói ra câu ấy.

Nhìn bốn vị phù dâu như hoa bên cạnh, tôi đâu chỉ hối hận không th­ôi! Tôi hận không thể lao ra tóm lấy cái nơ ông cụ đeo, liều mạng hét to: "Cùng lắm là cưới nhau thôi mà, sao ông phải tìm tới bốn phù dâu, bốn phù rể hả? Nhiều người thế không tính, tuy cháu có nói phù dâu không thể cao hơn cháu, không thể gầy hơn cháu, không thể kiêu hơn cháu, mắt không thể to hơn cháu, môi không thể hồng hơn cháu, tóc không thể dài hơn cháu nhưng ông có cần phải tìm tới bốn người xinh đẹp như hoa thế không hả?".

Tiếc là tôi không có dũng khí ấy, càng không có sức lực, bởi để giữ cho bụng trong ngày hôm nay phẳng lì, tôi đã nhịn ăn ba ngày rồi... Cái này gọi là không nỗ lực giảm béo, hôn lễ sẽ bi thương.

Giờ tôi đã đói tới mức tay chân mềm nhũn, mắt thấy sao bay Thế nên lúc ông nội Tống Tử Ngôn bày ra đủ cách xuất hiện trên­ sân khấu như xuống từ khinh khí cầu, bay ra với cái xích đu..., tôi chỉ có thể cụp đôi mắt thất thần để ông cụ thấy khó mà lui, trong lòng thầm khóc lóc thảm thiết. Gia Cát Lượng vĩ đại không nghe lời hoàng thúc, hậu quả là Nhai Bình đại bại, Tống Tử Ngôn ơi, câu châm ngôn kia của anh thật đúng, tự gây oan nghiệt, không thể sống!!!

May là cuối cùng ông cụ cũng lược bỏ những tưởng tượng phim ảnh ấy, tôi lập tức kéo tay bố đi lên thảm đỏ. Nhưng chẳng có chút lãng mạn nào, vì cả người tôi đang dựa hẳn vào người bố, để ông kéo tôi đi. Tới trước bàn làm lễ, bố tôi làm xong nghi thức bàn gi­ao cho Tống Tử Ngôn, tôi ngã thẳng vào lòng Tống Tử Ngôn, thực hiện triệt để tại gia dựa cha, xuất giá dựa chồng.

Người dẫn chương trình quả nhiên là do ông nội mời tới, cũng lải nhải như lên cơn, thấy tôi đang đói tới sắp chết, còn đề nghị muốn chơi mấy trò gì mà cắn táo ăn mì. Giữa tiếng người ồn ã, Tống Tử Ngôn cũng chẳng phản đối, chỉ nhìn anh ta mỉm cười nhẹ nhàng, tao n­hã. Hắn cứ điềm đạm, nhẹ nhàng cười như thế một lát, người dẫn chương trình lau mồ hôi, tuyên bố: "Giờ tôi xin được tuyên bố, hôn lễ bắt đầu".

Lần này anh ta không dám nói nhiều nữa, chỉ hai ba câu đã vào đề,tôi toàn thân bủn rủn, đầu óc trống rỗng, chỉ cầu cho lễ cưới như hành hình này kết thúc nhanh chóng. Một chị phù dâu như hoa ở đằng sau biết điều đi qua, khéo léo đẩy đẩy, nói vào tai tôi: "Tới lượt cô phát biểu kìa".

Tôi nhìn lướt qua, thấy mẹ đang ngồi đối diện với mình nắm tay lại thì tỉnh táo ngay lập tức! Hôm qua, hai mẹ con ngủ cùng với nhau đêm cuối cùng. Mẹ tôi ân cần dạy bảo, lễ cưới lần này nhiều nhân vật nổi tiếng có mặt, muốn tôi nhất định phải nắm lấy thời cơ, nâng địa vị của mình lên một bậc.

Mà biện pháp đơn giản nhất chính là tới lượt cô dâu phát biểu thì kể lại chuyện chú rể theo đuổi mãnh liệt làm rung động trái tim thiếu nữ ra sao, tôi cảm động trước tấm chân tình mới bằng lòng lấy anh ấy. Như vậy sẽ hạ uy chú rể, nâng uy cô dâu, là đòn phủ đầu thứ nhất sau lễ cưới của mỗi cô dâu! Lần tâm sự ấy khiến con nòng nọc bé nhỏ là tôi đây như tìm được cuốn bí kíp võ công, nhanh chóng trở thành một con cóc to, bỗng thấy hưng phấn trong lòng, cùng mẹ già nghiên cứu cả đêm mới viết ra được mấy trăm từ giải phóng con người tôi.

Tôi vội vàng đứng thẳng, ưỡn ngực ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, mắt sáng như sao nhìn Tống Tử Ngôn và khách mời phía dưới, hắng­ giọng bắt đầu đọc thuộc lòng: "Tôi và Tống Tử Ngôn gặp nhau ở trường đại học, nhưng anh ấy là giáo viên, tôi là sinh viên". Khách khứa ngồi dưới bắt đầu xì xào, dù sao chuyện tình thầy trò cũng hơi hiếm, mà thầy giáo như Tống Tử Ngôn lại càng đáng phải lên án.

Nhưng Tống Tử Ngôn chỉ hơi kinh ngạc, rồi sau đó cứ tủm tỉm cười.

Tôi nói tiếp: "Sau đó Tống Tử Ngôn, lúc đó là thầy Tống hẹn tôi ra n­goài ăn, đi xem phim, còn lợi dụng thân phận của mình ép tôi sáng nào cũng phải dậy sớm đi gặp anh ấy (chạy bộ)".

Tiếng xì xào bên dưới càng lúc càng to, ngay cả thị trưởng Tống cũng cau mày nhìn Tống Tử Ngôn bằng ánh mắt không đồng tình, còn hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nghe rất chăm chú.

Được bố chồng quan lớn ủng hộ, tôi sĩ khí ngất trời, tiếp tục tố cáo: "Sau này vào công ty, anh ấy lại lợi dụng quyền lợi của tổng giám đốc, ngày nào cũng sai tôi tới nhà rửa bát nấu cơm, còn tạo cơ hội cùng đi du lịch. Lúc tôi tạm nghỉ việc còn nhất quyết đi tìm, bắt tôi­ quay lại, còn dùng thủ đoạn ác độc ép tôi ở chung nhà. Tuy rõ ràng là anh giăng bẫy tôi, nhưng nhìn tấm chân tình thắm thiết nồng nàn không thể sống thiếu tôi của anh ấy, cuối cùng tôi cũng rung động, cứ để cho anh ấy bẫy".

Trước hàng loạt ánh mắt nhất trí hóa ra anh là cầm thú của quần chúng phóng vèo vèo về phía chủ bẫy, Tống Tử Ngôn vẫn không đổi sắc mặt, nụ cười vẫn dịu dàng, chỉ hỏi tôi: "Nói xong chưa?".

Tôi gật đầu: "Xong rồi".

"Rất tốt". Nụ cười trên môi hắn kéo rộng ra, "Đến lượt anh hỏi em vài chuyện".

Tôi nhìn hắn đề phòng, thầm nhủ những chuyện mình nói là sự thực, cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Được". Ánh mắt hắn như thầm bảo em là đồ không biết tự lượng sức: "Ở trường đại học, có phải em tỏ tình với anh trước không?".

Tôi phân bua: "Đó cũng vì bất đắc dĩ".

Hắn ngắt lời tôi: "Lúc vào công ty, có phải em ăn quá nhiều dọa đối tượng xem mặt của anh chạy mất không?".

"Em ăn nhiều. Cũng do bị anh ép..." Hắn không cho tôi nói hết câu: "Lúc anh bệnh, có phải em là người duy nhất ở công ty chạy tới thăm anh, còn cố ý xuống bếp nấu cho anh ăn không?".

"Cơm em nấu, nhưng là nấu cho em ăn cơ."

"Lúc vào phòng cấp cứu, có phải em thấy bệnh anh nghiêm trọng mà­ suýt khóc đúng không?"

"Em sợ anh sẽ truy cứu tội bỏ đầy ớt của em."

"Trước khi công ty đi du lịch, có phải em ủ rũ nói anh không đi thì em sẽ tiếc cả một đời không?"

"Có nói câu đó , nhưng đó là nịnh nọt mà."

"Lúc đi du lịch, có phải em còn dành cả tháng lương mua áo sơ mi tặng anh không? Ừm, đúng rồi, còn có một cặp đồng hồ tình nhân nữa."

"Áo sơ mi với đồng hồ là em mua , nhưng không phải tặng, mà bịanh cướp lấy..."

Hắn liên tục ngắt lời, lần này cũng không là ngoại lệ, nhưng ánh mắtlóe lên vẻ thâm trầm: Ở khách sạn Thanh Đảo, có phải em là người cởi áo anh trước không?

Những người phía dưới hít vào một hơi, mặt tôi đỏ bừng bừng, giậtmình thon thót.

Vừa hoàn hồn, liếc mắt xuống dưới thì thấy những ánh mắt khiển trách đã chuyển từ người Tống Tử Ngôn sang tôi.

Tôi căm giận nhìn Tống Tử Ngôn, bóp méo sự thực, đúng là bóp méo sự thực! Tôi là người đàng hoàng, thế mà bị đá tới tận đảo Gia-va. Không phải anh sống ở nước ngoài suốt sao, sao lại học được lối đoạn chương thủ nghĩa của tiếng Trung thế hả? Không để ý tới ánh mắt giết người của tôi, hắn tiếp tục trình bày: "Em viết kịch bản chuyện tình Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ, sau lại còn thừa nhận anh là Hoàng Thế Nhân trong lòng em".

Ngừng lại một chút, miệng giãn ra, hắn tổng kết: "Cho nên, từ đại học tới công ty, vẫn là em muốn bẫy anh. Còn anh chỉ là cho em cơ hội này thôi".

Tôi không thể tin được, há hốc mồm nhìn gương mặt đại từ đại bi của hắn, sốc tới nỗi nói không nên lời.

Mà quần chúng không rõ chân tướng lại nhìn tôi bằng ánh mắt trang nghiêm, im lặng, khiến tay chân tôi cứng đờ, tra vào chiếc còng đạo đức.

Toàn hiện trường yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Im lặng thật lâu, gã dẫn chương trình dở hơi cũng tỉnh tỉnh ra, đằng hắng giảng hòa: "Dù là chú rể bẫy cô dâu hay cô dâu bẫy chú rể cũng được, càng bẫy càng khỏe, chúng ta hãy chúc phúc cho đôi vợ chồng này bẫy nhau mãi, bẫy đẹp như gấm, sức bẫy vô biên, càng bẫy càng say mê, bẫy tới đầu bạc răng long, mọi người có đồng ý không?".

Phía dưới hưởng ứng rầm rầm, nâng chén chúc mừng.

Tôi nhìn Tống Tử Ngôn, ánh sáng của chùm đèn phủ lên khuôn mặt như làn sương sớm mai, có cảm giác không chân thực. Lòng tôi thoáng rung động, chỉ cảm thấy rất quen, trong phút chốc bỗng ngh­i nghi hoặc hoặc như Giả Bảo Ngọc: "Không biết đã gặp nhau ở đâu rồi? Ở thời điểm nào đó mà tôi đã quên, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra".

Thấy tôi cau mày ngẫm nghĩ, hắn cúi đầu hỏi: "Sao thế?".

Rất muốn hỏi có phải vì cô ấy? Trước đây của trước đây, có phải chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng lời tới miệng lại lười hỏi, nếu là tình sâu nghĩa nặng thì cần gì phải tính lần gặp gỡ ngày ấy, dù sao thì kết quả cũng ngay trước mắt rồi, chung quy chỉ có mấy từ long trời lở đất: Chết! Sập bẫy rồi!


Ngoại truyện 1. Con trai


Hơn chín giờ tối, khi Tống Tử Ngôn chậm rãi lật xem tạp chí thì tôi giả bộ chăm chú xem TV, thực ra là lén liếc mắt ngắm hắn mấy cái, tới tận hơn mười giờ, hắn vẫn chả có động tĩnh gì, tôi thấy chán.

Đằng hắng giả vờ thản nhiên thông báo: "À... từ tuần này trở đi, chiều nào em cũng phải ra ngoài."

Hắn không thèm chớp mắt, thuận miệng hỏi lại: "Làm gì?"

Tôi nóng máu: "Em đăng ký một lớp rồi, giảm cân!"

Cuối cùng hắn cũng chịu nhìn tới tôi: "Giảm cân?"

Tôi khóc: "Giờ em càng ngày càng béo, bụng càng lúc càng to, bị anh ghét rồi."

Hắn cau mày: "Ai ghét?"

Tôi lườm: "Ai đó đấy." Còn không phải người nào đó vì dáng người đây biến đổi mà chẳng thèm động vào đây tới những nửa tháng à.

Hắn im lặng một lát, ánh mắt mang theo ý cười: "Không cần giảm."

Tôi hầm hừ: "Tại sao?!" Không lẽ hắn có người khác rồi?!

Hắn không đáp, chỉ đứng dậy mở ngăn kéo cạnh giường, đưa một tờ giấy cho tôi coi.

Hóa ra là kết quả kiểm tra của tôi ở bệnh viện, vì ông nội Tống Tử Ngôn rất quan tâm tới sức khỏe riêng của hai cháu nên cứ yêu cầu hai đứa phải tới bệnh viện khám định kỳ ba tháng một lần, sau này tôi lười coi kết quả kiểm tra, không ngờ hắn lại mang nó ra. Tôi cẩn thận chăm chú ngó ngó nét chữ rồng bay phượng múa của bác sĩ, rồi đưa lại cho hắn, mặt rất là thành thật: "Chả hiểu gì cả."

Hắn cầm lấy rồi thả vào ngăn kéo, chậm rãi giải thích: "Em không béo, chỉ đang mang thai thôi."

Tôi còn chưa hồi phục trước tin mình không béo thì đã bị cái tin tiếp theo bắn phá cho không còn mẩu thịt.

"Em...em...sao em lại mang thai được chứ?!" Tôi không tin!

Hắn thản nhiên nhìn tôi, còn tốt bụng nhắc: "Đại khái là vì em làm vài chuyện có thể dẫn tới việc mang thai chứ sao."

Tôi khóc, im lặng nhìn hắn: "Anh biết từ khi nào?"

Hắn ngẫm nghĩ một lát: "Hai tuần trước."

Ra là thế, chẳng trách nửa tháng liền hắn biến thành Liễu Hạ Huệ... [1'>

Tôi ủ rũ: "Nhưng rõ ràng là chúng ta có phòng mà, sao có chuyện trúng thưởng được chứ..." Hắn ho khù khụ, bộ dạng hơi lúng túng, đầu óc tôi quay mòng mòn
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6744
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN