Điều Bí Mật
- Vậy con có muốn về ở cùng dì Linh và Alex không? – Đại trừng mắt nhìn cô con gái.
- Chẳng phải papa còn mong hơn con sao? – Như Ý bĩu môi, nói giọng như một bà cụ non.
- Chúng ta phải thật bừa bộn, như thế dì Linh mới thương tình mà cho chúng ta về ở chung chứ – Đại nháy mắt nhìn con bé – Được rồi, nếu dì Linh có hỏi chúng ta ăn gì, con pải nhớ nói là ăn mì gói đấy.
- Chứ không phải ngày nào cũng đi ăn nhà hàng sao?
- Nhưng chúng ta phải giả nghèo giả khổ một chút, nếu không dì Linh sẽ không thương đâu. Con cũng muốn ăn đồ ăn dì Linh nấu còn gì? Con không muốn sáng sáng đi xe đạp quanh bờ Hồ với Alex à?
- Có chứ – Như Ý lập tức gật đầu.
- Ok, lady, vậy thì chúng ta nhất định phải làm cho thật tốt. Phải bày bừa thật… hăng, thật hoành tráng. Càng bừa bộn càng tốt. Đến lúc dì Linh không chịu nổi nữa thì chúng ta sẽ nài nỉ dì Linh cho chúng ta về ở cùng.
- Thôi được… – Như Ý lấy tay chống nạnh, hung hăng nhìn anh, trợn mắt đe dọa – Nhưng mà papa phải mua cho con cái máy tính bảng, nếu không, hừ hừ, con sẽ mách dì Linh là papa xúi con bày bừa. Đến lúc đó xem dì Linh sẽ xử lý papa thế nào.
- Con đe dọa papa ư? – Đại trừng mắt – Con có phải là con của bố không vậy? Dám bán đứng bố? Lại đây, để bố cho con biết thế nào là lễ độ.
Nói rồi Đại nhổm phắt dậy, túm lấy Như Ý, đặt con bé lên đùi và bắt đầu cù vào nách khiến cho bé cười ré lên không ngừng.
- A… papa, con đầu hàng… ha ha… ha ha, tha cho con đi…
- Còn dám uy hiếp papa nữa không?
- Papa mà còn cù con nữa, nhất định con sẽ méch dì… Ha ha… thôi, con chừa rồi… con chừa… ôi…
Đúng lúc này, cả hai bố con nghe thấy tiếng chuông cửa. Đại lập tức thả Như Ý ra, sau đó nói với con bé:
- Dì Linh tới rồi, con nhớ những gì papa dặn chưa?
- Con nhớ rồi mà – Như Ý gật gù ra vẻ bí hiểm.
- Ngoan lắm. Vậy papa vào phòng ngủ đây – Đại nói sau đó lập tức đi nhanh về phòng ngủ của mình.
Như Ý thấy bố khép cửa phòng lại rồi mới tụt xuống đất, xỏ chân vào đôi dép bông đi trong nhà, sau đó lon ton chạy ra mở cửa.
- Con chào dì – Vừa thấy Linh và Alex đứng sau cánh cửa, con bé đã vui vẻ cất tiếng chào.
- Con ăn sáng chưa? Bố con vẫn chưa dậy được à? – Linh lo lắng hỏi.
- Dạ chưa dì ạ – Như Ý phụng phịu nói – Hôm qua bố con về tới nhà là kêu mệt, muốn đi nằm, đến giờ chưa dậy nữa. Chắc bố con ốm rồi.
- Ừ… dì có mang bánh mì đến đây, hai chị em ăn đi. Để dì xem bố con ốm thế nào?
Linh gật đầu cười và bước vào nhà. Vừa nhìn quang cảnh trong phòng khách và căn bếp, nụ cười trên môi cô đã chợt tắt. Mặt cô tối đen lại, không tìm thấy chút ánh sáng nào nữa.
- A… – Alex vừa tháo giày cũng phải giật mình thốt lên – Chị và papa lại chơi bóng trong nhà sao?
- Không… là tại… Tuyết đấy… – Như Ý rón rén đưa mắt về phía con chó, tìm cách đổ vấy tội cho nó – Chắc nó đói quá nên lục tìm đồ ăn.
Tuyết đang nằm trên ghế, mặc kệ mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn nó, nó vẫn chỉ vẫy đuôi một cách lười nhác, giống như nói rằng ta đây đã đói nên không thể tung tăng chạy nhảy được nữa.
- Tuần nào cũng thế này, thật không thể chịu nổi – Linh cảm thấy không thở nổi trong cái căn phòng không khác gì bãi rác này nữa.
Cô đi lại phía bàn, gạt bỏ tất cả đống vỏ kẹo, vỏ lon xuống sàn, mang đống cốc thủy tinh bẩn vào bếp. Vừa thấy đống bát đĩa ngập trong bồn rửa bát, Linh đã muốn ngất xỉu tại chỗ. Thùng rác dưới chân đầy ứ những vỏ mì ăn liền. Cô quay ra nhìn Như Ý, mặt tối sầm, nghiêm khắc hỏi:
- Như Ý, mấy ngày nay con ăn gì?
- Dạ, mì gói ạ – Như Ý sợ sệt nhìn cô.
- Cái gì? – Linh trừng mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ đang khép chặt của Đại, muốn lập tức đạp cửa xông vào hỏi tội anh.
Nhưng nghĩ tới việc anh đang ốm, Linh nhìn hai đứa trẻ, dịu giọng:
- Các con lấy bánh mì và pate ra ăn đi. Ăn xong xuống sân chung cư chơi để dì dọn nhà. Dọn xong dì sẽ đưa hai đứa đi siêu thị.
Hai đứa trẻ nháy mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu lấy đồ ra ăn. Linh nhắm mắt đeo cái tạp dề hôi hám và mốc meo vào, sau đó bắt đầu dọn dẹp.
Nếu đây là lần đầu tiên thì Linh cũng chẳng đến nỗi giận dữ như thế.
Nhưng thực tế, trong vòng ba tháng kể từ sau khi hai bố con dọn tới chung cư cho thuê này, cô tới thăm hai bố con bảy lần thì cả bảy lần đều phải chứng kiến cảnh bừa bộn, bẩn thỉu không thể tả nổi. Cách ăn ở luộm thuộm của người đàn ông không vợ và cô con gái tám tuổi khiến Linh lần nào cũng tức muốn hộc máu. Và lần nào cô cũng cặm cụi dọn dẹp, lau chùi cho đến khi mọi thứ như lau như ly mới vừa ý.
Dọn bếp xong, cô dọn tới phòng khách, rồi tới phòng Như Ý. Hai bố con nhà này dường như chỉ có thói quen bày bừa chứ không có thói quen dọn dẹp nên ở đâu cũng thấy rác. Quần áo của Như Ý chật đầy một cái tủ con, vậy mà lúc này chỉ còn non nửa, già nửa đang nằm chồng chất trong chiếc giở đựng quần áo bẩn ở góc nhà. Cô dọn dẹp sau đó ôm đống quần áo bẩn tống hết vào máy giặt. Sau khi phòng khách và nhà bếp gọn gàng sáng bừng lên trong ánh nắng cuối xuân ấm áp, Linh mới mở cửa bước vào phòng Đại.
Vừa nhìn vào căn phòng sáng mờ mờ, cô không nhịn được mà thét lên giận dữ:
- Thật là tức chết mất.
Chương 95: Cầu hôn
Linh bước vào phòng, cố tránh để không dẫm lên quần áo rơi lả tả đầy trên sàn, tới cạnh giường của Đại. Anh trùm chăn kín đầu, cô kéo ra, sờ một tay lên trán anh, thấy anh hoàn toàn không giống đang bị ốm thì càng nổi điên lên. Cô lập tức tát nhẹ hai cái lên má anh, gằn giọng:
- Đồ lười nhác, dậy cho em.
Đại khó nhọc mở mắt, giả vờ ngái ngủ một chút, sau đó cất giọng kinh ngạc:
- A... em tới khi nào vậy? Mấy giờ rồi? Mấy hôm nay anh mệt quá, không ngờ ngủ không biết gì nữa.
- Anh dậy mà xem anh làm gì với căn nhà này đi. Không thèm dọn dẹp, bát không rửa, quần áo không giặt, đến con cái ăn gì uống gì cũng chẳng thèm quan tâm. Ngày trước anh đâu có sống bừa bộn thế này. Nếu đã không tự chăm sóc mình được thì đừng ra ở riêng nữa – Linh kéo rèm cửa sang một bên cho ánh sáng chiếu vào, sau đó mở bung cửa sổ để cái mùi nước hoa ngào ngạt lẫn với mùi hôi của quần áo tản bớt ra ngoài.
- Anh mệt lắm, cho anh ngủ thêm chút đi – Đại lười nhác cuộn chăn lại, vẫn không có ý định rời giường.
- Anh thuê người giúp việc đi, hoặc lấy vợ đi, thế nào cũng được. Nếu không tôi sẽ tự mang Như Ý về nuôi đấy, cho anh thích sống thế nào thì sống.
– Linh quay lại, chống nạnh nhìn anh, sau đó tiếp tục kéo chăn ra khỏi người Đại.
- A, lạnh quá! – Đại rên lên một tiếng khi Linh kéo bật cái chăn ra.
Linh trợn trừng mắt, gương mặt hơi đỏ lên, thì ra Đại đi ngủ mà không mặc gì ngoài một chiếc quần con.
- Em muốn ăn thịt anh thì cũng đâu cần phải mạnh mẽ như thế. Em chỉ cần nói một câu là anh tự chín rồi dâng lên tận miệng em cơ mà – Đại càu nhàu nói, lại giật cái chăn quấn vào người, mặt đỏ tía lia giống như con gái mới lớn lần đầu bị người khác giới nắm tay vậy.
- Anh... – Linh giận tới cứng họng.
- Được rồi. Anh biết em có uy của một bà vợ lắm. Nhưng em thấy đấy, anh gà trống nuôi con thế này làm sao có thể chăm lo chu toàn mọi thứ được. Vừa lo đi làm, lại phải đưa đón con đi học, rồi lo cho nó bữa tối nữa...
- Vậy thì anh lấy vợ đi. Tôi thấy có nhiều cô gái muốn nâng khăn sửa ví cho anh lắm đấy – Linh cau có đáp, không ngừng nhặt nhạnh quần áo rơi trên sàn nhét vào giỏ.
Đại mỉm cười nhìn cô đang lúi húi dọn phòng, nhưng thấy cô nhìn mình thì anh lại nhăn nhó, tiếp tục than thở:
- Ai nào? Làm gì có ai? Em đừng có suy bụng ta ra bụng người.
- Anh nói cái gì? – Linh trợn mắt – Ai nói tôi muốn làm vợ anh?
- Ừ, ai nói nhỉ? Anh không nói. Là em tự nói đấy thôi – Đại giả ngu đáp. Nhưng anh chưa kịp cười thì đã ăn trọn một đống quần áo bẩn của mình vào mặt. Rõ ràng anh đã chọc cho Linh tức đến nỗi muốn động tay động chân rồi.
- Cút ra khỏi giường để tôi còn dọn – Linh hét lên.
- Sao, giận anh à? – Đại nhìn cô cười một cách xấu xa và nham hiểm.
- Anh cút hay tôi cút? – Linh trừng mắt hỏi lại.
- Được, được, anh ra ngoài là được chứ gì, nhưng em phải lấy quần áo cho anh đã, lạnh chết đi được.
Linh giận dữ nhìn anh, sau đó cũng mở tủ, lấy ra một bộ quần áo thể thao cho Đại.
- Đây. Đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới sân khu chung cư trông con đi.
- Rõ, bà xã.
Linh quay mặt đi trong khi Đại vui vẻ mặc quần áo. Cô lại bàn làm việc của anh, lôi mấy đôi tất nhét ở trong ngăn bàn ra, nhăn mũi vất chúng vào giỏ. Còn đang hí hoáy dọn đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, đột nhiên cô thấy một cái bóng trùm lên mình, sau đó một cánh tay từ phía sau vươn tới ôm lấy cô và mạnh mẽ nhấc cô lên, đặt cô nằm lên giường.
- A... anh...
Linh kinh hãi hét lên, nhưng lập tức tiếng của cô đã tắt ngúm vì đôi môi của
Đại đã khóa chặt lấy môi cô. Linh vùng vẫy, nhưng lại bị sức nặng của cơ thể anh đè tới nỗi không cựa quậy được một chút nào. Một nụ hôn táo tợn và mạnh mẽ khiến Linh không tài nào thở nổi. Cho đến khi mặt cô chuyển từ đỏ sang trắng rồi anh mới chịu buông tha cho đôi môi cô. Linh tham lam hít vào một ngụm không khí, sau đó trừng mắt nhìn anh:
- Anh muốn chết sao?
- Ừ... – Đại hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi chút nào, câu này anh đã nghe quen tai rồi.
- Anh...
- Làm vợ anh nhé! – Đại nhìn vào đôi mắt giận dữ của cô, đột nhiên cười và đề nghị.
- Đừng có đùa, mau xuống tìm bọn trẻ đi.
- Em lại lảng tránh vấn đề rồi – Đại lắc đầu, dứt khoát không muốn buông tha cô – Anh thực sự nghiêm túc muốn cưới em đấy.
- Không muốn – Linh đáp không do dự.
- Tại sao? – Đại nhìn cô nghi hoặc.
- Không muốn là không muốn – Linh đẩy Đại ra khỏi người mình.
Đang định chồm dậy, cô lại lập tức bị anh dùng thân thể mình đè xuống một lần nữa.
- Hôm nay em không đồng ý thì đừng hòng thoát khỏi anh.
- Anh định làm gì chứ?
- Anh chỉ muốn nói lời cầu hôn em – Đại nhìn vào mắt cô, thành thực nói.
- Vậy thì câu trả lời anh cũng có rồi còn gì.
- Anh muốn nghe em nói: “Em đồng ý”.
- Nằm mơ đi.
- Được, vậy chúng ta tiếp tục.
Đại cúi xuống định hôn cô nhưng Linh đã lập tức nghiêng đầu, để anh hôn trượt lên cổ mình. Đại không bận tâm, anh đưa môi hôn lên tai cô, sau đó cắn nhẹ vào dái tai cô một cái, cất giọng thì thào:
- Anh sẽ làm cho tới khi em nói đồng ý thì thôi.
Linh rùng mình khi anh bắt đầu luồn tay vào áo cô. Cô giãy lên, hét lớn:
- Đồ vô lại, buông ra mau...
- Sáu năm trước, là anh kém cỏi, không đủ sức để bao bọc cho em, vai anh không đủ chắc để cho em dựa vào, tay anh không đủ vững để giữ em ở lại. Anh đã một lần ngu ngốc để mất em, đó là điều làm anh hối hận nhất trong sáu năm qua, nhưng lần này thì không. Anh nhất định phải cưới được em. Linh, em phải làm vợ anh!
- Không... anh... – Linh rùng mình khi bàn tay lạnh như băng của anh chạm vào da thịt mình. Cô cong người cố đẩy anh ra, nhưng Đại hoàn toàn không có ý nhượng bộ – Đến giờ anh vẫn còn đổ lỗi tại tôi, anh tưởng là tôi muốn như thế lắm sao? Tôi trở thành người phản bội anh trong mắt người nhà anh, trong mắt bạn bè tôi, anh tưởng tôi dễ chịu lắm sao? Đồ ngu ngốc này, anh nói anh yêu tôi, anh muốn cưới tôi, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu nhận lỗi về mình. Anh có đáng để tôi tin tưởng không?
Tiếng hét giận dữ của Linh chuyển thành tiếng khóc bất lực khiến Đại giật mình, lập tức đình chỉ mọi động tác. Anh kinh ngạc nhìn cô, mãi không nói thành lời. Đại rút tay ra khỏi người cô, đưa hai tay ôm lấy mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình, khiếp sợ hỏi:
- Em khóc ư? Anh xin lỗi, anh đang làm gì thế này? Anh...
- Anh tưởng rằng sáu năm qua tôi sống thoải mái lắm sao? Đến ngủ tôi cũng không thể quên cái cách tôi bị anh đẩy ra khỏi cuộc sống của anh. Rõ ràng là anh sai, vậy mà anh còn đổ lỗi tại tôi, rằng tôi thay lòng đổi dạ, tôi thích trèo cao, tôi ham giàu khinh nghèo... Anh có bao giờ nghĩ những lời của anh làm tôi thương tâm tới mức nào không?
- Linh, em nói gì vậy? Anh chưa từng nói như thế! – Đại bối rối ngồi dậy giải thích, còn cố ôm cô vào lòng vỗ về.
- Nhưng anh đã nghĩ như thế. Trong mắt anh tràn đầy sự khinh ghét tôi – Cô cố đẩy anh ra, càng khóc to hơn – Tôi vì không muốn đứa con của anh bị chối bỏ giống như Như Ý nên mới quyết định rời khỏi anh, tôi tác thành cho anh và chị ta, vậy mà cuối cùng anh vẫn nghĩ tôi như vậy...
- Em nói sao? Em biết Huyền mang thai, vì thế mới quyết định rời khỏi anh ư?
- Khi Huyền gặp riêng tôi và nói với tôi về cái thai đó, tôi đã vô cùng đau khổ. Tôi không nghĩ rằng số phận của tôi lại bạc bẽo tới mức ấy. Nhưng tôi có lựa chọn nào khác sao? Tôi không muốn như chị Lệ, chỉ biết im lặng ngồi im chờ nghe quyết định của người khác. Cuộc đời của tôi sẽ do tôi tự quyết định.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi, Linh. Anh sai rồi. Anh thực sự sai rồi – Mặc cho Linh giãy giụa, Đại kiên quyết ôm cô vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm – Anh đã thấy em ôm Cường khóc và anh đã nghĩ rằng em đến với anh chỉ vì thương hại anh. Anh đã quá ngu ngốc khi không tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Linh càng khóc to hơn khiến Đại càng bối rối, không biết phải làm gì và nói gì để giúp cô nguôi ngoai. Rõ ràng trong sáu năm qua, cô đã luôn để trong lòng những suy nghĩ đầy ấm ức này, vậy mà anh lại chẳng hề hay biết. Anh vẫn cứ kiêu căng cho rằng mình luôn hành động đúng, chưa từng có lỗi với cô, nhưng xem ra anh đã quá ngu ngốc khi tin vào điều đó rồi.
Đại thầm thở phào trong lòng. Khúc mắc cuối cùng trong lòng hai người cũng đã được giải khai. Tấm chắn vô hình này được gỡ bỏ cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ dễ dàng bước vào cuộc đời cô hơn.
- Cưới anh nhé! Để anh được bù đắp cho em. Chúng ta vì hiểu lầm mà đã đánh mất nhau trong một quãng thời gian quá dài rồi – Đến khi cô ngừng khóc, Đại mới vụng về nâng cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô đề nghị.
- Tại sao anh nhất định cứ muốn kết hôn? – Linh cau mày hỏi.
- Alex cần có bố, Như Ý cũng rất muốn có mẹ. Chúng ta ở bên nhau sẽ dễ dàng chăm sóc hai đứa trẻ hơn.
Đại suy nghĩ một chút rồi đáp. Anh cho rằng bọn trẻ vẫn là điểm yếu nhất của Linh, chỉ cần anh lấy chúng ra làm lý do thì nhất định cô sẽ không thể chối từ. Nhưng...
- Vậy thì anh đi lấy một người đàn bà khác là Như Ý sẽ có mẹ rồi. Còn Alex, nó không nhất định cần một người bố tới mức ấy đâu – Linh đẩy anh ra, sau đó đứng bật dậy đáp.
Đại kì quái trước thái độ thay đổi đột ngột của cô, không hiểu tại sao vừa rồi cô còn như con mèo nhỏ nằm ngoan ngoãn trong ngực anh, đến bây giờ lại thành ra như thế này?
- Nhưng chúng ta ở với nhau nhất định sẽ làm bọn trẻ vui vẻ hơn – Đại ngây ngô giải thích.
- Quên đi – Linh đi về phía giỏ quần áo, nhấc chúng lên, trước khi bước ra khỏi cửa thì nhìn anh nhắc nhở – Trong khi em phơi đồ và dọn dẹp cả cái nhà này thì anh nên xuống trông bọn trẻ đi.
Rồi cứ thế cô đi ra khỏi phòng, để mặc Đại ngồi ngây ra như phỗng, mặt ngơ ngác vẫn còn đang tự hỏi tại sao mọi hiểu lầm đã được gỡ rồi mà thái độ của cô dường như còn lạnh lùng hơn ban đầu.
Linh bước tới bên máy giặt, gương mặt lạnh lùng hoàn toàn biến mất, một nụ cười nở nhẹ trên môi. Rồi cô lại cau mày, dậm chân một cái, thở dài rồi nói thầm:
- Đồ ngốc!
Chương 96: Mảnh ghép cuối cùng
- A, papa đi công tác về rồi – Alex chạy ra mở cửa sau đó hét lên vui vẻ. Đại cúi đầu, vươn tay xoa lên mái tóc tơ của thằng nhóc, mỉm cười hỏi:
- Hai chị em ở nhà ngoan chứ? Có nhớ bố không?
- Con nhớ bố nhất – Alex gật đầu cười toe toét, sau đó nó khệ nệ kéo lê cái vali của Đại vào nhà.
- Papa có nhớ mua quà cho con không vậy? – Như Ý đang ngồi học bài ở bàn ngoài, ngoảnh cổ lại hỏi.
- Hai chị em có đủ cả – Đại cười – Mẹ đâu?
- Mẹ đi nghỉ rồi – Alex nhanh nhảu đáp.
- Mẹ mệt sao? – Đại ngạc nhiên hỏi, bình thường giờ này Linh chưa bao giờ đi ngủ.
- Vâng... papa đi tắm đi, con dọn cơm cho – Như Ý rời khỏi ghế, ra vẻ người lớn nói.
- Học bài đi, cơm nước chút nữa bố sẽ tự lấy ra được. Bố xem mẹ thế nào. Đại nói với hai đứa trẻ rồi đi về phía phòng ngủ.
Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được cảnh cuối tuần lại phải sang dọn dẹp cho bố con Đại, thương Như Ý không được chăm sóc cẩn thận, Linh đồng ý cho hai bố con dọn về ở chung với hai mẹ con cô. Dù vậy, mặc cho Đại năn nỉ thế nào, cô nhất định không chịu đi đăng ký kết hôn với anh, chỉ muốn hai người sống theo kiểu góp gạo thổi cơm chung, cùng có chung những đứa con để chăm sóc mà thôi.
Từ lúc chuyển về đây sống chung với hai mẹ con Linh, Đại cảm thấy hạnh phúc hẳn. Anh thực sự được sống trong một gia đình mà mình từng mơ ước. Sáng dậy anh đưa hai đứa nhóc đi học, đưa cô tới chỗ làm. Chiều anh đón cả ba mẹ con về. Cô nấu cơm chiều, anh tắm cho lũ trẻ và chơi với chúng, rồi dạy chúng học. Gần đây, vì Phương Đông chuẩn bị khai trương nên Đại bận rộn hơn, có khi phải làm tới tận khuya, nhưng trong lòng thì không cần phải lo lắng chuyện con cái ở nhà nữa. Cô cho anh có cảm giác an toàn của một hậu phương vững chắc.
Đại bước vào phòng, Linh đang nằm ngủ trên giường. Anh tháo tất, nhét nó vào giầy, sau đó nằm dài xuống cạnh Linh. Thấy cô vẫn có vẻ không chịu thức dậy đón anh trở về, Đại đặt một tay lên tóc cô, vuốt những sợi tóc ở trên má sang một bên, sau đó in lên má cô một cái hôn.
- Anh về rồi à? – Linh mở mắt ra, mệt mỏi hỏi – Ăn gì chưa? Em có để phần thức ăn đấy. Ăn đi rồi cho bọn trẻ ngủ nhé!
- Còn sớm. Mình tranh thủ chút đi... – Anh kéo chăn chui vào nằm cạnh cô, tay bắt đầu sờ soạng.
Linh gạt tay anh ra, khó chịu nói:
- Em mệt lắm. Đừng đụng vào em.
- Vợ... Anh đi công tác mười ngày, em có biết anh nhớ em thế nào không? Anh thèm muốn chết rồi đây.
- Anh tự đi ra hay để em đạp anh xuống giường – Lịnh trừng mắt nhìn anh, dường như cô thực sự khó chịu khi bị đánh thức giữa chừng thế này.
- A, thôi được, nể tình em không khỏe nên anh tha cho em. Nhưng ngày mai em sẽ biết tay anh – Đại tỏ vẻ giận dỗi, sau đó cố tình hôn cô một cái nữa anh mới chịu bước ra ngoài.
Hai đứa trẻ đang tranh nhau xem phim hoạt hình trên tivi, chí chóe đến nhức cả óc. Đại nghiêm khắc nhìn hai đứa con, sau đó nói:
- Mẹ đang mệt, các con yên lặng học bài rồi đi ngủ sớm.
- Dạ... – Hai đứa thấy anh tỏ ra nghiêm nghị thì lập tức ngoan ngoãn chấp hành.
- Mà mẹ ốm lâu chưa? Có uống thuốc hay gọi bác sĩ không? Sao lúc bố gọi điện về không đứa nào bảo bố?
- Từ hôm papa đi mẹ ốm suốt, ăn cái gì là nôn ra cái đấy. Lúc nào cũng ôm khư khư cái nhà vệ sinh. Bác Phong đến thăm, có nói đưa mẹ đi khám mà mẹ bảo không cần – Alex nhảy vào lòng anh ngồi, thật thà kể.
- Sao? Sao mẹ lại không đi – Đại lo lắng hỏi.
- Mẹ nói mẹ không bệnh nên không cần phải đi – Alex lắc đầu.
- Không phải đâu. Mẹ ốm thật mà. Bà Ngân bảo chắc mẹ bị ốm nghén. Ốm nghén là gì vậy papa? – Như Ý đang ngồi học bài cũng xem vào câu chuyện của hai bố con.
- Cái gì? – Đại trợn mắt – Bà Ngân bảo như vậy thật sao?
- Vâng. Hôm qua bà và bác Kiên có tới thăm mẹ, con nghe bà bảo bác Kiên như thế – Như Ý ngây thơ gật đầu.
Ốm nghén?
Đại có cảm giác như mơ. Anh đã muốn cứ sống thế này, chiều theo ý cô thêm một thời gian nữa, nhưng không ngờ trời lại giúp anh sớm như thế. Nếu chuyện này là thật thì dù có phải cưỡng ép, anh cũng bắt cô phải ký vào đơn đăng ký kết hôn bằng được. Đại lập tức đặt Alex đang ngồi trong lòng mình xuống ghế, sau đó chạy xộc vào phòng ngủ lần nữa.
- Linh, em còn mệt lắm không? – Anh lay cô một lần nữa.
- Anh phiền chết đi được. Không mệt thì em nằm đây ăn vạ à? – Linh cau có đáp.
- Em... em có bầu phải không? – Anh cúi xuống, dịu dàng xoa lên mặt cô, cố gắng không bật cười trước vẻ ngái ngủ của cô.
- Hả? Ai bảo với anh thế? – Linh mở trừng mắt, sau đó bối rối hỏi lại.
- Em đừng giấu anh. Anh biết hết rồi. Em đã đi khám chưa? Được mấy tháng rồi? – Đại không nhịn được hỏi liền mấy câu.
Mặc dù đã là bố của hai đứa trẻ, nhưng chúng đều không phải là giọt máu của anh. Tính ra thì cái thai trong bụng Linh mới chính là con đầu lòng của anh. Thế nên làm sao anh có thể không vui sướng đến phát điên được khi biết mình sắp có con cơ chứ?
Linh nhìn anh đang cười ngốc nghếch trước mặt mình, cô lập tức chặn lại ngay ý định muốn nói dối anh.
- Hai tháng, em nghĩ thế.
- Em ăn không vào sao? Phải cố gắng ăn chứ, nếu không con làm sao mà khỏe lại được. Không được, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn lập tức mới được – Đại quả quyết nói.
- Không... Cứ thế này cũng được.
- Em nói ngốc gì vậy? Nếu không đăng ký thì làm sao có thể làm giấy khai sinh cho con? – Đại nghiêm nghị nhìn cô – Lần này em phải làm theo lời anh. Vì con, chúng ta nhất định phải làm như thế.
- Chỉ vì con thôi sao? – Linh đưa mắt nhìn anh hỏi.
- Vậy em còn muốn gì nữa? Em không nghĩ tới mình thì cũng phải nghĩ tới con chứ? – Đại cau mày tỏ ý không hiểu.
Linh mím môi, sau đó cô lười nhác nằm xuống giường, lạnh nhạt đáp:
- Em ngủ đây. Hôm nay anh sang ngủ với bọn trẻ.
- Em... – Đại trợn mắt giận dữ, nhưng anh thừa hiểu là bản thân lúc này đang ở thế cầm dao bằng lưỡi nên không dám đôi co căng thẳng với cô nữa.
Anh nghĩ chỉ cần có đứa con này, chỉ cần anh từ từ thuyết phục, rồi sẽ có lúc cô hồi tâm chuyển ý mà nhận lời lấy anh
***
- Ha...ha... – Minh cười lớn một trận sau khi nghe ông anh trai xả nỗi bực tức ra.
Đã hai tuần kể từ sau khi Đại biết tin Linh mang thai, nhưng anh lại không có cách nào để bắt người phụ nữ cứng đầu đó đi đăng ký kết hôn với mình được. Anh không thể hiểu nổi trong đầu cô nghĩ gì nữa, tại sao cô phải cố chấp tới mức ấy? Hôm nay là ngày Phương Đông tổ chức tiệc khai tương, Minh cũng từ đơn vị về nghỉ phép ít ngày. Cách đây nửa tháng, vợ Lâm đã sinh hạ được một bé gái khỏe mạnh. Đứa bé ấy lập tức được đặt tên là Cát Tường.
Lúc này, Minh đang ở trong phòng làm việc của anh trai tại Phương Đông. Chỉ không đầy hai tiếng nữa là bữa tiệc khai trương được mở màn. Minh nghe Đại kể chuyện của Linh, cuối cùng mới không nhịn được mà cười lên một tràng như thế.
- Có gì hay ho sao mà chú cười? – Đại cau có nhìn cậu em trai.
- Anh thông minh cả đời, thế mà trong chuyện tình cảm lại như kẻ ngốc vậy – Minh lắc đầu nhìn anh, buông một câu nhận xét không thương tiếc.
- Anh kể với chú để chú bày cách cho anh đấy, đừng có ở đó xỏ xiên nhau nữa – Đại nghiêm giọng.
- Anh muốn kết hôn với cô ấy là vì bọn trẻ thật sao?
- Chẳng lẽ như thế là không đúng?
- Không đúng. Trăm phần trăm là không đúng – Minh lắc đầu – Còn lý do nào nữa không?
Đại suy nghĩ một chút, sau đó chầm chậm lắc đầu.
- Anh không muốn sống với cô ấy?
- Hỏi thừa, ngu ngốc. Không muốn sống chung thì anh hỏi ý kiến chú làm cái gì? – Đại tức tới xì khói.
- Vậy sao anh không nói là vì anh muốn sống với cô ấy?
- Chuyện hiển nhiên đó mà cũng cần nói sao?
- Hừ... Nếu anh là cô ấy, khi anh nghe một người khác nói rằng anh ta muốn kết hôn với mình vì những đứa con thì sẽ vui hơn, hay vì yêu mình thì sẽ tốt hơn? – Minh bĩu môi.
- Ý chú là...?
- Ba chữ thôi, nói được thì anh sẽ cưới được cô ấy.
- Có nhất định phải thế không? Ngần này tuổi rồi, chỉ cần hiểu là được mà... – Đại gãi đầu, đúng là anh chưa từng nói với cô rằng anh muốn lấy cô vì anh yêu cô chứ không phải vì bất kỳ lý do nào khác.
- Nhất định phải thế... – Minh nhấn mạnh từng chứ – Em chỉ gợi ý thế thôi, anh làm được đến đâu thì làm. Em đi tìm hai đứa nhóc chơi đây. Chúc may mắn.
Minh rời khỏi phòng rồi, Đại vẫn còn đang nhăn trán suy nghĩ. Cuối cùng, như quyết định trong lòng, anh rời khỏi phòng và đi về phía phòng tiệc.
***
- Woah, nhìn papa thật đẹp trai – Như Ý xúng xính trong bộ váy công chúa màu hồng, tóc thả ngang vai, mang nơ cài tóc cũng màu hồng, nhìn y chang một nàng công chúa nhỏ. Lúc này nó đang ngồi tại một bàn tiệc, ngay bên cạnh là Alex và đứa con lớn của Kiên.
Ông Phương, Lâm, Minh, bà Ngân cùng Linh, và gia đình Kiên ngồi chung một bàn. Lúc này bữa tiệc đã bắt đầu. Đại bận rộn đi tới các bàn nhận lời chúc mừng. Hôm nay Linh không muốn tới nhưng cuối cùng vẫn bị Đại và hai đứa nhóc điệu đi bằng được. Cô mặc một bộ váy xanh cổ tim có đính đá ở trước ngực, tóc búi cao, vẻ đẹp mặn mà của gái một con phô ra trên từng đường nét cơ thể. Không ít người đàn ông đưa mắt nhìn về phía cô, cũng có không ít người nhận ra người phụ nữ này từng một thời rất nổi danh này, họ lập tức tiến lại chào hỏi và làm quen. Hiện nay, Linh không chỉ là bếp trưởng của Winter mà cô còn là phó chủ tịch tập đoàn, mặc dù người ta không biết tới vị trí đó của cô, nhưng danh tiếng trong quá khứ của Linh cũng quá đủ để kéo một cơ số người rời khỏi ghế và tiến tới chào hỏi. Phong và ông Cương cũng tới, ngồi ở một bàn khác, lúc này họ đang cùng Đại nói chuyện gì đó, xem ra là một chuyện rất vui vẻ.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì tới chương trình phát biểu khai trương. Sau khi các cổ đông lớn nhất của nhà hàng lên nhận hoa và phát biểu, Đại là người lên tiếng cuối cùng. Anh cầm lấy mic, đưa mắt nhìn khắp phòng tiệc, bỏ qua vô số ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, anh dừng lại ở một vóc dáng mê người ở phía xa, người mà anh chưa từng rời tầm mắt trong suốt bữa tiệc. Anh hắng giọng một chút, sau đó chậm rãi nói:
- Tôi thực sự hạnh phúc khi có thể đưa Phương Đông trở lại. Sáu năm qua, động lực lớn nhất để tôi cố gắng có được ngày hôm nay chính là một câu hứa của tôi ngày trước. Khi tôi phá sản, phải bắt đầu lại từ vạch xuất phát, đã có một người con gái ở bên tôi, không ngừng động viên và cổ vũ tôi, để tôi có thể kiên trì phấn đấu tới ngày hôm nay.
Cả phòng tiệc ồ lên khi nghe Đại nói tới đây. Ông chủ của Vietfood và công việc giải trí Fairy Tail chưa từng bộc bạch về đời tư lần nào, không ngờ hôm nay lại được nghe chính miệng anh kể về đời sống tình cảm của mình.
- Khi ấy, tôi đã nói với cô ấy một câu rằng: “Hôm nay anh chỉ có thể mở cho em một hàng ăn nhỏ, nhưng nhất định sau này anh sẽ cho em làm bà chủ của một nhà hàng lớn”.
Đại đưa mắt nhìn Linh, thấy cô cũng đang nhìn mình kinh ngạc. Anh khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục nói:
- Đó là mục đích duy nhất để tôi phấn đấu đến tận bây giờ. Hôm nay, tôi muốn tất cả các vị ở đây làm chứng cho tôi, tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng: Tôi thực sự yêu cô ấy, trước đây, hiện tại và cả sau này nữa. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng muốn được ở bên cô ấy, được cùng chung sống với cô ấy, được chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với cô ấy.
Đại ngưng lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Linh, chỉ thấy cô bối rối quay đi, không dám nhìn anh. Đại hít vào một hơi, sau đó mạnh dạn nói đầy dõng dạc:
- Linh, anh yêu em, vì thế, hãy làm vợ anh nhé!
Không biết tiếng vỗ tay bắt đầu từ đâu, sau đó cả phòng tiệc như vỡ òa trong tiếng cổ vũ của mọi người. Những người không biết cô thì đưa mắt tìm người phụ nữ may mắn kia, còn người biết cô thì đưa mắt nhìn cô và họ đều mỉm cười. Linh đỏ ửng mặt, không nghĩ Đại lại làm việc này trước mặt bao nhiêu người như thế, kể cả báo giới. Trong lúc cô còn đang chần chừ thì Minh đã nháy mắt cho hai đứa nhóc. Hai đứa trẻ nhìn nhau cười khì khì, sau đó chúng tụt xuống ghế, mỗi đứa nắm lấy một tay của Linh, kéo cô về phía Đại. Linh thốt lên hốt hoảng, nhưng hai đứa nhóc nhất quyết không chịu buông tay ra nếu không kéo cô đi được. Cuối cùng, trong tiếng vỗ tay reo hò của mọi người, Linh cất bước đi về phía Đại.
- Papa, mẹ đây rồi – Alex dõng dạc nói lớn.
Như Ý không nói gì, chỉ nháy mắt với anh, giống như nhắc nhở anh về thỏa thuận ngầm giữa anh và nó lúc ba bố con thì thào bàn bạc với nhau trước bữa tiệc.
Đại xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó đưa mắt nhìn thẳng vào cô, mỉm cười.
Linh càng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đại lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ màu đỏ, sau đó trước ánh mắt chứng kiến của mọi người, anh chậm rãi quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn đính kim cương lấp loáng dưới ánh điện. Anh nhìn cô, nhắc lại một lần nữa.
- Làm mẹ của các con anh nhé!
Đã từng xuất hiện tại những sự kiện ẩm thực hoành tráng nhất thế giới nhưng chưa khi nào Linh lại thấy run như lần này. Có lẽ cô run vì hạnh phúc hơn là vì hồi hộp, lo lắng. Ngay khi Linh định mở lời thì hai đứa trẻ thình lình đáp:
- Con đồng ý.
- Con cũng đồng ý.
Cả phòng tiệc cười ồ lên. Hai nhân vật chính cũng cười đầy ngượng ngập. Đại rút chiếc nhẫn ra, đeo vào tay cô, sau đó trước sự thúc ép cổ vũ của mọi người, anh hôn nhẹ lên trán cô một nụ hôn hạnh phúc.
Đêm ấy, trong vòng tay nóng rực của anh, Linh khẽ thì thầm vào tai người đàn ông mà cô yêu nhất một câu thật khẽ: “Em đồng ý!”.
Chương 97: Những mầm sống
Linh hướng nhìn di ảnh người chồng cũ, lặng lẽ vái ba vái rồi cắm hương lên bàn thờ. Xong đâu đấy cô mới quay về bàn uống nước, nơi cả bà Phượng, Đại và Alex đang ngồi. Cả ba đều ngẩng đầu nhìn theo cô cho tới tận khi cô quay trở lại bàn uống nước. Alex ngồi trong lòng bà nội, nó dường như đã không còn chút bài xích nào với bà nữa.
Vụ bắt cóc Alex đã được giải quyết trong êm đẹp. Sau sự ra đi của Cường,
Linh cũng không muốn Gia Hân phải thiếu cả sự chăm sóc của mẹ nữa. Hà Phương đáng giận nhưng vẫn đáng được tha thứ, cả người đàn ông bắt cóc Alex nữa, không hiểu sao thằng nhóc lại rất có cảm tình với người đàn ông đó, một mực bênh ông ta chằm chặp. Thế là cuối cùng vụ án không được đưa ra khởi tố, hung thủ gây án đến khi được thả ra rồi vẫn còn bàng hoàng không tin nổi là mình được tha. Từ sau hôm đó, Linh không gặp lại Hà Phương.
- Vậy là hai đứa sẽ kết hôn?
Bà Phượng rót nước đưa cho cả hai, sau đó cất giọng hỏi. Từ sau cái chết của con trai, bà già nua hẳn đi, dáng vẻ đạo mạo quý phái hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt buồn rầu và có phần hơi u uất. Bà cũng không còn hăng hái tham gia vào chuyện thương trường như trước đây nữa mà hoàn toàn khép kín cuộc sống lại, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà hoang lạnh mà con trai bà đã từng sống.
Sau sự ra đi của Cường, những khúc mắc trong lòng Linh và bà Phượng cũng được đả thông hoàn toàn. Linh vẫn chưa thể thật sự nhìn nhận bà Phượng như mẹ chồng cũ của mình, nhưng cô đã có thể mỉm cười mà đối diện với bà. Cứ hai tuần một lần cô đều đưa Alex tới chơi với bà, cho bà bớt cô quạnh. Bà Phượng cũng đã cho phép Hà Phương gặp Gia Hân, thậm chí còn đề nghị cô tới ở với hai bà cháu, thậm chí còn tìm cho cô một công việc yên ổn ngay tại công ty của gia đình. Hôm nay, khi Đại đưa hai mẹ con Linh tới chơi thì Hà Phương đã đưa con đi mua sắm từ sớm.
- Chúng cháu đã định ngày cưới rồi. Cháu mong cô có thể tới dự, chia vui cùng chúng cháu – Đại cười.
- Nhìn con có bụng, đang mang bầu phải không? - Bà Phượng gật đầu, lại nhìn sang Linh hỏi.
Linh gật đầu đáp:
- Vâng.
- Thời kỳ đầu mang thai cần phải chú ý nhiều. Con đã từng mang thai một lần chắc cũng đã có kinh nghiệm rồi. Quần áo sơ sinh của Gia Hân còn rất nhiều, để hôm nào mẹ sắp ra rồi gửi cho con. Trẻ con mới sinh da còn non, nên mặc quần áo cũ, vải nó mềm hơn quần áo mới.
Lối xưng hô của bà Phượng làm Linh lúng túng. Trong suốt thời gian khi cô và Cường mới kết hôn, bà Phượng cũng chưa từng một lần chủ động xưng “mẹ” gọi “con” với cô như thế này. Không để ý tới dáng vẻ của cô, bà Phượng lại cúi nhìn đứa cháu trai, đưa tay vuốt cái má phúng phính của nó, cưng nựng:
- Gia Bảo, mẹ con sắp có em bé rồi, hay là con ở đây luôn với bà nhé!
Linh đưa mắt nhìn Đại, chỉ thấy anh mỉm cười không nói gì. Alex ngước nhìn bà nó, sau đó lắc đầu:
- Con muốn ở với em bé. Khó khăn lắm con mới được làm anh mà...
Linh thở phào, thằng nhóc này càng lớn càng thông minh và đối đáp đâu ra đấy. Chưa đầy một tháng nữa là Alex sẽ vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh!
Trong khi Đại đưa hai mẹ con Linh tới chơi với bà Phượng, lúc này, bên gốc cây tường vi nở hoa rực rỡ trong khu vườn của ngôi biệt thự cũ với những mảng tường rêu, có hai người đang đứng. Một già, một trẻ, cả hai đều giống nhau bởi bộ quân phục trên người, dáng ngồi thẳng tắp và ánh mắt nghiêm trang.
- Con thật sự muốn đi?
Ông Phương lẳng lặng nhìn con trai út của mình, cố gắng tìm ra một nét yếu đuối nào đó trên sắc thái gương mặt của con, nhưng cuối cùng ông vẫn chỉ thấy vẻ kiên cường tới cố chấp giống hệt mình năm xưa. Ngày trước, ông luôn muốn có một đứa con nối nghiệp mình, nhưng không ngờ lại là đứa út vốn được nuông chiều từ nhỏ, ngang ngạnh và ương bướng nhất trong nhà. Với tấm bằng kiến trúc sư trong tay, Minh hoàn toàn có thể tìm được một công việc ổn định với mức lương khá khẩm trong thành phố, nhưng cuối cùng anh lại lựa chọn làm lại từ đầu với nghiệp quân nhân. Và ở đây anh đã tìm được lý tưởng phấn đấu của cuộc đời mình.
- Vâng, con đã đăng ký với Bộ tư lệnh rồi. Lần nghỉ phép này của con cũng là muốn thông báo cho cả nhà biết. Năm ngày sau con sẽ lên đường.
- Không đợi qua được ngày giỗ mẹ con sao? – Ông Phương quay vào tiếp tục cắt tỉa những cành lá sâu, miệng lại hỏi.
- Việc của đoàn thể, không thể vì mình con mà trì hoãn được – Minh lắc đầu không một chút do dự.
- Bố biết, cũng chỉ thuận tiện hỏi như vậy thôi. Sau đó ông Phương lại thở dài một hơi:
- Con cũng ba mươi tuổi rồi, giá mà con lấy trước khi đi thì tốt. Đi làm nhiệm vụ ở ngoài đó cũng phải vài năm, biết bao giờ mới được về nhà?
- Chị Tâm, anh Đại và anh Lâm đều đã có gia đình yên ổn, bố còn có các cháu nữa. Việc riêng của con, con xin hứa với bố khi nào trở lại đất liền nhất định sẽ hoàn thành.
Minh cười, nếu có điều gì có thể làm cho anh cảm thấy yên lòng nhất lúc này, đó là chứng kiến cô có được hạnh phúc trọn vẹn. Bảy năm, kể từ lần đầu tiên gặp cô, hình bóng ấy chưa một lần phai nhạt trong tâm trí anh. Đó là thứ tình yêu bền bỉ, dai dẳng đến khó lý giải, dù không được nhìn thấy cô, không được chạm vào cô, không được cô nhìn nhận tình cảm của mình, anh vẫn cảm thấy ấm áp mỗi lúc trong lòng hiện lên hình bóng của cô. Nếu anh vẫn còn ở Hà Nội này, vẫn đi qua những góc phố anh đã từng chở cô đi qua, anh sẽ vẫn còn thấy cô trong những giấc mơ của mình. Trường Sa, đó sẽ là nơi trui rèn lý tưởng của anh, sẽ là nơi giúp anh biến tình yêu của mình thành một thứ cao cả hơn, bền vững hơn, thiêng liêng hơn. Đó là nơi anh sẽ đẩy hình bóng cô vào trong mênh mông biển cả, biến nỗi nhớ cô thành nỗi nhớ quê hương, bến bờ, gia đình, tri kỷ...
Ông Phương dừng tay, quay lại nhìn con trai, thấy được trong mắt con một ý chí kiên định không gì có thể xoay chuyển nổi. Hình ảnh những người đồng đội cũ, kẻ ngã xuống, người bị thương nơi chiến trường khói lửa cứ thế vùn vụt qua tâm trí ông, rồi chợt một giọt nước mắt chảy dài trên gò má già nua. Ông nhìn con trai, sau đó đặt một tay lên bờ vai vững vàng, chắc nịch của con, vừa gật đầu vừa run rẩy nói, giọng ông trầm vang giống như một ngày xa xưa khi ông đặt tay lên vai những người lính của mình:
- Bố tự hào về con.
Minh không hiểu sao ông khóc, đời lính của anh chẳng phải trải qua những ngày đấu tranh cam go, giành giật từng mạng sống ấy, nhưng những lời của ông làm cho anh cũng run nhè nhẹ. Anh ôm lấy ông, vỗ nhẹ lên lưng ông, khẽ nói:
- Con cũng rất tự hào về bố.
***
Nắng mùa thu nhè nhẹ hắt trên con đường rợp bóng cây, len lỏi qua tầng tầng tán tán lá xanh, in xuống mặt đường những bông hoa nắng. Cây bằng lăng trước cổng đã qua không biết bao nhiêu mùa thay lá, lúc này hoa đã tím ngợp một góc đường.
Trong sân nhà, trên chiếc xích đu sơn màu trắng, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa với nhau. Một thằng nhóc chừng chín tuổi, cao lêu nghêu, gầy nhom, mắt đeo kính cận đang ngồi vẽ trên xích đu. Cạnh nó là một thằng nhóc khác, hơn sau tuổi, trắng trẻo, má phính, môi hồng, mái tóc tơ có màu hơi nâu thỉnh thoảng bay phất phơ theo từng cơn gió thổi qua. Thằng nhóc này đang chơi với khối rubik đủ các sắc màu. Ở dưới sân, ngồi bệt trên gờ đá cao uốn quanh ngõ, một cô nhóc đang ngồi tết một chiếc vòng hoa bằng những bông hoa thủy tiên màu hồng phấn. Tết xong, cô bé đội lên đầu rồi quay sang hỏi hai đứa trẻ còn lại:
- Anh Tin, Alex, xem này.
- Anh lớn rồi, em phải gọi anh là anh Tùng chứ – Cu Tin ngày nào mới chập chững học đi, không ngờ bây giờ đã vào lớp năm.
- Chị hái hoa của ông nội, em sẽ mách ông – Alex ngẩng đầu nhìn sau đó buông một câu, lại tiếp tục quay trở lại với trò chơi yêu thích của nó.
- Chơi với con trai thật chán – Như Ý dậm chân phụng phịu.
- Được rồi, nếu chị xếp được một mặt của khối rubik này thì em sẽ giúp chị tết một cái vòng hoa đẹp hơn – Alex vươn tay, chìa khối rubik ra trước mặt chị mình.
Như Ý nhăn mặt, rõ ràng đây không phải trò yêu thích của nó. Nhưng nghĩ tới mấy cái vòng làm bằng hoa tường vi và hoa bằng lăng vô cùng đẹp mắt mà Alex từng làm cho nó xem, nó lại không cưỡng lại được lời cám dỗ từ lời hứa đó của thằng nhóc, lập tức cầm lấy khối rubik và bắt đầu xoay vặn điên cuồng. Alex ngồi nhìn chị gái nó xoay khối rubik với tốc độ chóng mặt, mặt nó nhìn theo cũng đảo như rang lạc.
Lúc này, trong nhà bếp, có ba người phụ nữ vừa nhặt rau, vừa trò chuyện vui vẻ. Một người đang cắm những bông hoa cúc vào hai lọ hoa là chị Tâm, con gái cả của gia đình. Một người phụ nữ khác đang nhặt từng cọng rau non vào rổ, đó là Yến, vợ của Lâm. Còn Linh thì mang tạp dề đứng nấu ăn. Ba chị em vừa làm việc của mình vừa không quên tám chuyện rôm rả.
Mâm cơm cúng được mang lên, ba người đàn ông trong phòng khách đã ăn mặc gọn gàng, lập tức đứng lên, đi tới bàn thờ. Hôm nay là ngày giỗ của bà Nguyệt, trừ Minh đã lên đường ra Trường Sa và chồng Tâm đi công tác không về kịp, còn lại tất cả con cháu trong gia đình đều quây quần đông đủ cả. Lâm đặt mâm cơm cúng lên bàn thờ. Đại châm ba nén hương, cắm lên bát hương, sau đó đứng trở về đứng bên cạnh vợ mình. Ông Phương đứng trên cùng, nhìn vào di ảnh của vợ, chắp tay thì thào nói:
- Hôm nay là ngày giỗ của bà, bố con, ông cháu chúng tôi có làm mâm cơm mời bà về ăn cùng gia đình. Được bà phù hộ, năm nay nhà mình có nhiều tin vui. Thằng Đại cuối cùng cũng đã lấy vợ rồi, vợ nó còn đang mang thai, ra Tết sẽ sinh. Thằng Lâm cũng đã có con đầu lòng, tên cháu là Cát Tường. Các cháu Tùng, Như Ý, Gia Bảo đều đã đi học, rất ngoan ngoãn. Chỉ có thằng Minh là không về được ngày hôm nay. Con nó đã ra Trường Sa được mười ngày. Bà hãy phù hộ cho con nó đi xa chân cứng đá mềm, sớm ngày hoàn thành nghĩa vụ với đất nước...
Một trận gió nhè nhẹ lướt qua làm khói của những cây hương quyện lại với nhau, mang theo hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp căn phòng.
Ngoài hiên nhà, hai đứa trẻ của Đại đang cùng tranh cãi về đứa em sắp chào đời của chúng.
- Chị thích em gái, chị muốn đặt tên là Nguyệt Anh – Như Ý khởi xướng đầu tiên.
- Em thích em trai hơn, như thế em sẽ có người chơi ghép hình và rubik cùng rồi. Em sẽ đặt tên em bé là Nhật Anh – Alex lập tức hùa theo.
- Không, em gái cơ. Em ấy có thể chơi búp bê cùng với chị – Như Ý giãy nảy.
- Thôi thế này đi, chúng ta sẽ bảo bố mẹ sinh hai em bé, một em gái cho chị, một em trai cho em, thế nào? – Alex thở dài như ông cụ non và lên tiếng quyết định.
- Hay đấy. Tốt nhất là chúng ta nên có hai em bé, như vậy sẽ dễ dàng chia đồ chơi hơn – Như Ý hoàn toàn đồng tình với cách giải quyết của em trai.
Những lời của hai đứa trẻ lọt tới tai của Đại. Chỉ thấy anh khẽ siết lấy tay Linh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng khẽ mỉm cười. Linh chợt có cảm giác hai đứa trẻ đang từng ngày lớn dần lên trong bụng cô vừa khẽ động, như muốn nói rằng chúng thật sự thích hai cái tên mà anh chị chúng vừa quyết định cho mình.
Chiều buông dần, rơi rớt lại trên bậc thềm những vạt nắng xô nghiêng.
-- HẾT --