--> Điều Bí Mật - game1s.com
XtGem Forum catalog

Điều Bí Mật

n nóng hổi.

Linh tháo tạp dề và cũng kéo ghế ngồi xuống, nhìn hai đứa trẻ ăn. Đại thấy cô cứ mãi lo cho hai đứa thì giục:

- Em cũng mau ăn đi. Cái này ăn nóng mới ngon.

Linh lờ anh đi, quay trở về với tô súp nóng của mình. Một thoáng bốn người đã chén sạch sẽ đồ ăn trên bàn. Linh dọn dẹp bếp, còn Đại thì đưa hai đứa trở lại phòng, hay nói đúng hơn là dẫn Alex đi ngủ. Chưa bao giờ thằng nhóc lại thức khuya như hôm nay, thế nên Đại vừa vào được một lúc đã trở ra. Linh pha cho anh một chén trà xanh, vừa lau dọn bếp vừa hỏi:

- Như Ý cũng ngủ luôn rồi sao?

- Ừ – Tiếng Đại đáp lại.

Cô cũng không ngoảnh đầu, vẫn tiếp tục công việc của mình.

- Vậy thì anh cứ để con bé ngủ ở đây, mai sang đón sớm đưa con bé đi học là được.

Linh không nghe tiếng anh trả lời. Nhưng chỉ vài giây sau, cô có cảm giác cổ mình bị một hơi thở nóng rực phả lên, cô giật mình quay lại thì thấy Đại đã đứng ngay phía sau mình từ bao giờ. Đại không để cho cô có cơ hội phản kháng, lập tức anh tiến tới, áp sát lấy cô, hai tay ôm gọn lấy thân hình mảnh mai của Linh, sau đó anh áp đôi môi mỏng lạnh lẽo lên môi cô. Linh vừa định nói câu gì đã lập tức bị nụ hôn bất ngờ này chặn lại, đam mê lập tức bao phủ lấy cô. Cô có cảm giác mình như trở về với lần đầu tiên khi hai người hôn nhau, cũng một nụ hôn mạnh mẽ và bất ngờ như thế này. Lúc ấy, cô cảm thấy hương rượu nóng bỏng trong hơi thở của anh, còn lần này, nụ hôn mang vị trà thơm ngát.

Chút lý trí còn sót lại của Linh mách bảo rằng cô phải lập tức thoát khỏi anh. Nhưng cô càng giãy, Đại càng siết chặt hơn. Bờ môi lạnh lẽo của anh tham lam trượt trên môi cô, lưỡi anh sục sạo tìm tình nhân của nó, một nụ hôn tựa như muốn nuốt chửng lấy cô, để cô mãi mãi không thoát khỏi anh nữa.

Mãi cho đến khi Linh cảm thấy lồng ngực như muốn vỡ tung ra vì thiếu không khí, cô mới cắn mạnh vào lưỡi anh khiến cho Đại “a” lên một tiếng, lập tức rời khỏi môi cô.

- Em không nên cắn như thế, có thể chết người đấy – Đại giận dỗi kêu lên vì bị cô cắt đứt cảm xúc một cách phũ phàng như thế.

“Bốp”. Một cái tát bỏng rát từ Linh dán lên má anh, âm thanh vang tới nỗi chính Linh sau khi làm ra hành động này cũng cảm thấy hơi hối hận vì đã quá tay. Cô vừa thẹn vừa giận lại vừa thương, đỏ mặt quát khẽ:

- Anh muốn chết à?

- Phải, anh đang muốn chết đây.

Nói rồi, Đại một lần nữa nhào tới ôm lấy cô, mặc cho má rát, lưỡi vẫn còn đau, anh lại một lần nữa tham lam ngốn lấy đôi môi đỏ mọng đầy khiêu khích của cô. Anh ép cô tựa sát vào bệ bếp, một tay ghì chặt lấy cô, tay còn lại nhanh chóng luồn qua lớp áo ngủ ấm áp, đặt lên lưng cô. Cái lạnh lẽo từ bàn tay anh truyền tới da thịt khiến cô rùng mình. Nhưng khi anh bắt đầu tiến lên trên, cô lại cảm thấy càng lúc càng nóng lên. Một nửa cô muốn đẩy anh ra, nhưng một nửa lại chần chừ.

- Buông em ra mau – Cô vừa thở hổn hển vừa nhắc khi Đại rời khỏi môi cô, bắt đầu hôn lên má, lên cổ cô.

- Không đời nào – Đại kiên quyết đáp, bàn tay miết nhẹ lên lưng cô. Linh run rẩy cả người. Cô thì thầm như van nài:

- Em xin anh, mau bỏ em ra. Chúng ta không thể...

- Quên đi, đừng bao giờ bắt anh buông em một lần nữa – Đại lại trở về với đôi môi cô.

- Không được. Ở đây là nhà bếp, lũ trẻ sẽ...

- Vậy ý em là chúng ta vào phòng ngủ? – Đại sững lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô đầy vẻ không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

- Em không... – Linh phản kháng.

Nhưng đã quá muộn. Đại lập tức bế bổng cô lên và đi về phía phòng ngủ, để mặc căn bếp vẫn còn sáng đèn với những bừa bộn chưa kịp lau dọn.



Chương 86: Buổi sáng



Linh giật mình tỉnh giấc, định vùng dậy nhưng đột nhiên thấy ngực nằng nặng. Cô vén chăn cúi nhìn, một cánh tay đang vắt ngang trên ngực cô, còn cố ghì cô xuống. Linh xoay người nhìn người đàn ông phía sau, chỉ thấy anh đang chống một tay dưới đầu, mở mắt ngắm nhìn cô đầy si dại. Thấy cô nhìn mình, Đại mỉm cười:

- Em dậy rồi sao? Mệt lắm à?

Linh nhớ lại chuyện mới xảy ra đêm qua. Hai người bị cuốn vào một cơn bão cảm xúc dồn dập không ngừng nghỉ. Mãi cho đến ba giờ sáng Đại mới chịu cho cô đi ngủ, thế mà sáng lại còn dậy trước cả cô. Cô giận dỗi hất cánh tay anh ra gắt nhẹ:

- Dậy rồi còn không mau mặc quần áo đi. Bọn trẻ mà dậy trước thì xấu hổ chết. Hai đứa cũng sắp muộn giờ học rồi.

- Sáng nay Như Ý được nghỉ mà – Đại lười nhác nằm ra giường, tỏ vẻ không muốn dậy.

- Em còn phải làm đồ ăn sáng nữa. Còn phải đi làm, trời ạ!

Nhưng cô vừa vùng dậy đã thấy mặt mũi tối sầm lại. Đại bất ngờ lật người đè lên cô, hai người cách nhau một lớp chăn bông. Anh ghé sát mặt cô thì thầm:

- Em đừng manh động, anh lại sắp hứng lên rồi đấy.

- A... – Cô kêu lên sợ hãi – Thôi tha cho em đi, em mệt gần chết rồi đây.

Đại thích thú ngắm nhìn gương mặt đầy vẻ mỏi mệt nhưng vẫn phủ một tầng ửng hồng của cô, chỉ thấy cô nghiêng đầu, mắt nhắm chặt lại vẻ phản đối. Anh bật cười, sau đó cúi xuống hôn lên má cô:

- Được rồi, chúng ta còn nhiều thời gian để hưởng thụ mà. Giờ thì mau dậy thôi nào, vợ yêu.

- Ai là vợ anh? – Linh trừng mắt nhìn anh.

- Mẹ của con trai anh thì tất nhiên là vợ anh rồi – Đại nghiêng người với tay nhặt chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ ở dưới sán nhà và khoát lên mình.

Sau khi mặc quần áo xong, thấy Linh vẫn ngồi ngây ra trên giường. Anh cất tiếng hỏi:

- Sao không dậy mặc đồ đi, hay muốn anh mặc giúp luôn?

- Anh ra ngoài trước đi.

- Sao, em còn ngại ngùng cái gì, sờ thì cũng đã sờ rồi, nhìn thêm chút cũng có sao? – Đại nhìn cô cười một cách nham hiểm, đưa tay bẹo lên má cô, định cúi đầu hôn một cái nhưng Linh đã nghiêng người tránh đi làm anh hôn trượt lên tai. Đại bật cười trước phản ứng bướng bỉnh đáng yêu của cô, sau đó thì thầm vào tai cô – Được, anh là người cởi nên anh sẽ mặc lên cho em... Một chiếc áo cưới nhé?

Không biết do những lời nói của Đại hay hơi thở nóng ấm của anh mà tai Linh đỏ ửng cả lên. Đại không trêu ghẹo cô nữa, anh đứng dậy mặc lại quần áo rồi sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Linh ngẩn ngơ nhìn theo anh, những lời vừa rồi của anh vẫn còn vẳng bên tai cô. Cô thật sự có thể một lần nữa tìm được hạnh phúc sao?

Khi hai đứa trẻ mắt nhắm mắt mở đi ra thì đã hơn tám giờ sáng. Lúc này Linh vẫn đang nấu ăn trong bếp, còn Đại thì lười nhác nằm trên ghế sofa xem chương trình buổi sáng. Như Ý sà vào lòng bố nó, cất tiếng chào trước:

- Bố, quà Noel của con đâu?

- Đêm qua các con ngủ say quá nên ông già Noel đến không có ai ra mở cửa cả. Ông nói sẽ gửi chuyển phát qua bưu điện cho các con.

- Mẹ không mở cửa sao? – Alex dụi mắt, ngây ngô hỏi.

“Xoảng”, chiếc vung nồi trên tay Linh rơi xuống nền nhà tạo thành một tiếng vang lớn làm cho cả hai đứa nhỏ giật mình.

Đại tủm tỉm cười liếc nhìn phản ứng của Linh. Xem ra anh sẽ có thêm hai đồng minh lớn, cô sẽ thoát khỏi tay anh thế nào?

- Hôm qua mẹ các con giận vì không có quà Noel nên không ra mở cửa cho ông ấy.

- A, mẹ thật là... – Alex ngáp dài một cái, sau đó ngả đầu vào ngực Đại như muốn ngủ tiếp.

- Hai chị em vào đánh răng rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn sáng. Con còn phải tới lớp nữa đấy, Alex – Giọng nói nghiêm khắc của Linh vang lên trong bếp.

Hai đứa vội chạy vào nhà vệ sinh, cười rúc rích với nhau trong đó một hồi lâu mới chịu mò ra. Khi trở ra, hai đứa cũng đã tỉnh táo hơn. Alex chạy xồng xộc vào trong phòng ngủ, sau đó lại vọt từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách. Nó đặt đôi giày patin Igor xuống sàn, loay hoay xỏ vào.

- Chú Đại, bà chúa Tuyết đúng là người tốt bụng phải không?

- Hả? Hôm qua đã thống nhất sẽ xưng hô khác cơ mà. Con gọi lại một lần xem nào, gọi không đúng là sẽ bị phát đó – Đại tỏ vẻ không hài lòng với cách xưng hô của thằng nhóc.

Alex tròn mắt nhìn anh, sau đó lại liếc nhìn mẹ đang xào xào nấu nấu đầy bận rộn trong bếp vẻ chần chừ.

- Cháu có thể gọi chú là bố sao?

- Hôm qua cháu chẳng gọi còn gì? Chẳng lẽ chú làm bố cháu không được sao?

- Tất nhiên là được ạ! Nhưng mà mẹ...

- Chú sẽ thuyết phục mẹ cháu – Đại nháy mắt động viên.

Alex vẫn không dám tin, nó lại đưa mắt nhìn sang Như Ý. Như Ý là đứa bé nhanh nhẹn, nó lập tức gật đầu:

- Chúng ta trao đổi là được. Em gọi papa là bố, vậy thì chị gọi dì là mẹ là được rồi.

Alex chưa bao giờ muốn chia sẻ mẹ cho một ai khác. Nhưng lúc này nó đang vô cùng lưỡng lự. Nếu nó không cho chị Như Ý chung mẹ thì chị Như Ý nhất định không cho nó chung bố nữa.

- Bố.

Cuối cùng, nó dứt khoát nói ra cái từ mà trong lòng nó vẫn luôn khao khát bấy lâu nay. Có lẽ ông già Noel đã thực sự giữ lời hứa với nó rồi, nếu không làm sao sáng nay nó lại lập tức có ngay bố như thế?

- Haha... – Đại túm lấy thằng nhóc, đặt nó ngồi lên đùi mình, cười vang – Như Ý, vậy là sau này con sẽ có một em trai rồi đấy.

- Vậy là con sẽ được ở với em ấy mỗi ngày?

- Ừ, có thể lắm – Đại xoa xoa cái má trắng trẻo mịn màng của con bé và gật đầu như khẳng định với nó.

- Alex... – Linh lên tiếng, cô đã tháo tạp dề và đi ra phòng khách. Dường như cô đang rất khó chịu vì không thể ngăn cuộc nói chuyện này.

Ba người, một lớn hai bé, cứ thế từng bước đẩy cô vào cái sự đã rồi, khiến cô có muốn phản kháng cũng không còn khả năng nữa.

- Này, không phải em muốn bắt nạt con trai anh đấy chứ? – Đại mặc kệ vẻ mặt không hài lòng của cô, trêu chọc.

- Alex, con ngồi lại đây, mẹ có chuyện muốn hỏi – Cô nghiêm túc nhìn con trai.

Linh ngồi xuống ghế, ánh mắt phức tạp nhìn con trai đang rụt rè ngồi xuống bên cạnh. Thằng nhóc cúi đầu, thấy cô không nói gì thỉnh thoảng lại đưa mắt len lén nhìn mẹ. Thằng nhóc biết mẹ đã nổi giận rồi.

- Alex, mẹ dạy con nói dối như thế từ bao giờ? – Cuối cùng, Linh cất tiếng hỏi.

Alex cúi gằm đầu không nói.

- Mẹ đã dạy con, nói dối là rất xấu. Tại sao tối qua con lại nói dối các bạn? Các bạn sẽ không bao giờ chơi cùng một đứa bé nói dối, con biết chứ?

- Nhưng giờ chú đã là bố con rồi mà – Alex bướng bỉnh cãi lại.

Câu trả lời như lửa đổ thêm dầu, càng làm Linh tức điên lên. Cô túm lấy thằng nhóc, nhấc nó đặt lên đùi mình, tiện tay phát lên mông nó mấy cái, cả giận mắng:

- Mẹ dạy con cãi lại mẹ như thế sao?

Đại giật mình trước cơn giận bất ngờ của cô, còn Như Ý cũng sợ tới xanh cả mặt, vội vàng rúc vào người bố. Alex bị mẹ phát cho mấy cái, mặc dù đã mặc quần dày nên cũng không cảm thấy quá đau, nhưng nó hậm hực vì mẹ đột nhiên đánh mình nên khóc toáng lên.

- Con còn khóc nữa à? Nín ngay cho mẹ – Linh quát.

- Này, em có giận anh thì trút hết lên người anh, sao lại đánh thằng bé? Nó còn nhỏ thế kia, sao em có thể nuôi con như thế được? – Đại vọt tới giằng lấy Alex ra khỏi Linh, ôm nó vào lòng và vỗ về nó – Em đừng lúc nào cũng bướng bỉnh và vô lý như thế có được không? Dùng đòn roi đánh con không phải là cách giáo dục hay đâu.

- Anh im đi – Linh càng bực bội, tiến lên định giành lấy Alex. Thằng nhóc bị giằng co giữa hai người lớn thì khóc ré lên.

- Nếu em không muốn nuôi con thì để anh nuôi tất. Em đã từng bỏ Như Ý đi được, giờ có bỏ thêm một đứa nữa chắc em cũng chẳng thấy tệ đâu – Đại quát.

- Anh... – Linh bất lực muốn khóc. Cô bỏ về phòng.

Đại quay đầu nhìn cánh cửa vừa đóng rầm lại, khẽ thở dài một tiếng rồi nói với Như Ý:

- Con vào an ủi dì Linh đi.

Như Ý vẫn còn sợ thái độ nóng giận vừa rồi của Linh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó thấy bố nó cãi nhau với một ai đó, nhất là người ấy lại chính là dì của mình. Nhưng Như Ý chưa cất bước đi thì Alex đã lau nước mắt, vừa nấc vừa nói:

- Chú để... hức... cháu xuống. Cháu... hức... muốn đi xin lỗi... mẹ.

- Con lại gọi sai rồi, gọi lại đi – Đại cau mày. Alex lắc đầu:

- Mẹ sẽ giận. Mẹ... không thích thế. Cháu không muốn mẹ giận.

Đại thở dài, anh đặt thằng nhóc xuống, nhìn theo nó, anh cũng cảm thấy ân hận vì vừa rồi đã lỡ lời với Linh. Nếu anh cứ để mặc cô đánh Alex vài cái xong rồi sẽ nguôi giận, bây giờ thì tình thế càng khó xử hơn cho anh và cô. Đại không nghĩ mọi chuyện sáng ra lại tệ hại tới thế này.

Lúc này, Alex đã đi vào phòng. Nó nhìn thấy mẹ ngồi ở mép giường đang khóc. Thấy nó đi vào, Linh lau vội nước mắt rồi quay đi như không thấy con. Alex sà vào lòng cô, ôm lấy và đột nhiên khóc tu tu lên:

- Mẹ, con xin lỗi. Con xin lỗi mẹ. Con sẽ không bao giờ cãi lại mẹ nữa. Con cũng sẽ không bao giờ nói dối mẹ nữa. Mẹ đừng đuổi con đi. Mẹ cứ đánh con thế nào cũng được, con không đau đâu.

Những lời của thằng nhóc năm tuổi làm lòng cô như tan nát.

Con có biết con là tất cả của mẹ trong cuộc đời này không? Con có biết mẹ đánh con mà lòng mẹ, tim mẹ như bị xát muối hay không? Mẹ làm sao có thể sống thiếu con được.

Hai hàng nước mắt của Linh lại tiếp tục chảy ra. Cô thút thít khóc. Alex run rẩy gào to hơn:

- Hu hu... mẹ đừng khóc nữa... Con biết con sai rồi mà... Con sẽ không đòi bố nữa... Tại bạn Bảo Ngọc bảo rằng con thực sự giống chú Đại... bạn ấy... hức... khen gia đình chúng ta rất hạnh phúc. Con cũng muốn chú ấy làm bố con... Con... hức... cũng muốn đi đâu cũng có bố mẹ dẫn đi cùng. Nên con mới... con mới... ước với ông già Noel... con muốn chú ấy là bố con... Con sai rồi, mẹ cứ đánh con đi, mẹ đừng đuổi con ra khỏi nhà. Con muốn ở với mẹ...

Linh càng không dừng được nước mắt trước tiếng khóc thương tâm của con. Cô ôm con vào lòng, hôn lên đôi má đầy nước mắt của con, nức nở khóc:

- Con ngốc... Mẹ yêu con còn không hết, làm sao mẹ đành lòng đánh con. Vừa rồi mẹ đánh con có đau không? Mau để mẹ xem nào. Mẹ xin lỗi, là mẹ giận quá... Đáng ra mẹ không nên đánh con.

- Con không đau đâu mẹ. Mẹ không giận con thật sao? – Alex ngẩng đầu nhìn mẹ, đôi mắt ầng ậc nước nhưng lại ánh lên sự vui vẻ không thể kiềm chế được.

Trẻ con là thế, mau khóc mau cười. Nụ cười của con làm tâm tình của Linh cũng tốt hơn. Hai mẹ con rủ rỉ rù rì trò chuyện một chút, sau đó dắt nhau ra ngoài. Nhưng vừa đi ra tới cửa, Alex đã kéo tay cô lại, chần chừ một chút rồi hỏi:

- Mẹ... vậy con... con... con có thể gọi chú Đại là... bố tiếp được không?

Linh nhíu mày, Alex sợ sệt xua xua tay:

- À, không, không, không cần đâu ạ. Con không gọi thế đâu. Linh thở dài:

- Nếu chú đã đồng ý thì con có thể gọi cũng không sao.

- Thật ạ? – Alex reo lên.

Đợi mẹ gật đầu xác nhận xong, thằng nhóc hớn hở chạy ngay ra ngoài.

Bên ngoài, Đại và Như Ý không ngờ đã nấu xong bữa sáng còn dở dang mà Linh chưa làm xong, thậm chí còn bày biện ra bàn rất đẹp nữa. Thấy thằng nhóc hớn hở chạy ra trước, Linh bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tranh thủ khi Linh không có mặt, Đại thì thầm với thằng nhóc:

- Mẹ cháu hết giận chưa?

- A, bố nói sai rồi, bố đáng bị phạt – Thằng nhóc nói với Như Ý, trông cực kì vui vẻ.

- Đúng rồi, bố chịu phạt đi – Như Ý cũng đồng tình nói.

Đại cười khổ. Anh còn quên chưa bỏ tạp dề ra, nhưng lúc này cũng chẳng cần thiết nữa. Linh đã nguôi giận và Alex đã vui vẻ trở lại là anh yên tâm rồi. Trước đó anh còn đau đầu không biết làm sao để làm cho Linh nguôi giận, nhưng Alex đúng là một viên ngọc mát lành, có thể làm dịu đi những cơn nóng nảy khủng khiếp nhất của cô.

Bữa sáng muộn cứ thế diễn ra êm đềm trong những câu chuyện của Đại và tiếng cười thích thú của hai đứa trẻ.



Chương 87: Vụ bắt cóc



Linh nhìn bầu trời ảm đạm, thê lương qua khung cửa kính của cửa hàng. Mấy ngày nay, trời liên tục mưa phùn, chỉ thỉnh thoảng mới tạnh ráo đôi chút khiến mùa đông càng thêm lạnh lẽo. Mọi vật co lại trong gió rét. Sắc trời u ám như muốn báo trước một điều gì đó rõ ràng không vui vẻ làm cho tâm trạng hân hoan của Linh cũng nhạt dần đi.

Từ lúc tới cửa hàng tới giờ, cô không thể tập trung làm bất cứ việc gì được, cô đã không ngừng suy nghĩ về những chuyện xảy ra từ đêm qua cho tới sáng nay. Đó là điều mà ngay cả mơ cô cũng không dám. Cô có thể một lần ngủ say trong vòng tay Đại. Con cô hồn nhiên gọi anh là bố, không, phải nói là nó tha thiết muốn gọi anh là bố. Trong tâm hồn non nớt và ngốc nghếch của con cô, chỉ cần một người đàn ông khiến nó tự hào và kiêu hãnh là nó sẵn sàng chấp nhận thay thế cho vị trí của Cường. Với Alex, nó muốn nhiều người yêu thương nó hơn là chỉ một người, và nó cũng sẵn sàng mở lòng ra với nhiều người hơn. Trước đây, khi hai mẹ con cô sống ở nước ngoài, cuộc sống vô cùng thoải mái, thậm chí là thừa thãi, nhưng hai mẹ con lại thiếu nhất là tình yêu thương. Không người thân quen, không bạn bè, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau nơi đất khách quê người. Cũng bởi vậy mà sau khi trở lại Việt Nam, thấy con trai vui vẻ và yêu đời hơn khi gặp được nhiều người thân yêu của nó, cô đã quyết định sẽ ở lại.

Cuộc sống của hai mẹ con đã dần đi vào quỹ đạo tại thành phố này, cô cũng không muốn thay đổi nữa.

Đặt quá nhiều suy nghĩ vào những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua nên Linh không hề biết rằng cả ngày hôm nay có một đôi mắt luôn lén nhìn cô với vẻ hằn học, căm tức. Sau khi biết Linh là vợ trước của Cường, Hà Phương càng ngày càng không ăn ngon ngủ yên, lúc nào cũng suy nghĩ xem phải làm thế nào để con gái cô giành được quyền thừa kế? Những suy nghĩ độc ác và đáng sợ cũng dần dần nảy sinh trong đầu người phụ nữ này.

Cô ta muốn Alex biến mất trong cuộc sống của Cường.

Đó là cách duy nhất để Gia Hân có thể hưởng trọn gia tài của bố nó. Thời gian của Cường không còn nhiều, cô ta muốn hành động trước khi quá muộn.

Chỉ trong hai ngày qua, nhờ vào công việc cũ ở quán bar của mình, cô ta tìm được vài thành phần bất hảo, là dân anh chị trong giang hồ, cô ta muốn mượn tay bọn người này để trừ đi cái họa trong lòng mình. Bây giờ chỉ còn chờ thời cơ nữa là xong. Lúc này đây, cơn ghen với người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở đằng kia đã làm cho Hà Phương mờ mắt, chỉ muốn lập tức nhổ ngay cái gai trong mắt này.

Đột nhiên, Hà Phương thấy Linh nhận một cuộc gọi. Sau đó Linh cuống cuồng khoác thêm áo dạ, quàng khăn lên cổ và đi ra phía cửa. Lúc ra tới cửa, như sực nhớ ra, Linh còn dặn hai cô thu ngân ngồi gần đó:

- Nếu con trai tôi tới mà tôi chưa về thì cứ bảo thằng bé đợi tôi ở đây nhé! Tôi sẽ về ngay.

- Có việc gì mà chị gấp thế? – Một cô thu ngân ngạc nhiên hỏi.

- Tôi tới bệnh viện một lát.

Trả lời vội một câu, sau đó cô tra chìa khóa vào xe máy và đi thẳng tới bệnh viện. Hai cô thu ngân ngồi đối diện đưa mắt nhìn nhau, một cô chép miệng:

- Hình như chị ấy có người nhà nằm viện hay sao ấy, dạo này thấy vào bệnh viện suốt.

- Chắc thế.

Chỉ riêng Hà Phương không chú ý gì tới cuộc trò chuyện của hai cô thu ngân kia, bởi cô vừa phát hiện ra một thời cơ tốt để có thể thực hiện hành động của mình.

Quả nhiên, Linh vừa đi được hơn hai mươi phút thì xe mẫu giáo chở Alex cũng về tới đây. Hà Phương hăng hái đi ra đón thằng nhóc và đưa nó vào trong cửa hàng. Vì bây giờ là cuối ngày nên cửa hàng bắt đầu đông khách mua lẻ hơn, các nhân viên đều bận túi bụi. Hà Phương kéo thằng nhóc về phía bàn làm việc của Linh, sau đó bắt đầu trò chuyện với nó.

Alex ngồi chơi ghép hình được một chốc, thấy mẹ vẫn chưa về, nó ngẩng đầu hỏi Hà Phương:

- Chừng nào mẹ cháu về hả cô?

- Muộn đấy, mẹ cháu tới bệnh viện rồi. Hay là để cô đưa cháu tới đó nhé! Alex ngẫm nghĩ một chút sau đó gật đầu đồng ý. Ở đây nó thật sự cảm thấy rất chán. Hà Phương mỉm cười, giúp nó đeo ba lô lên, mở điện thoại gọi taxi sau đó dắt nó ra cửa, không quên nói với hai người thu ngân:

- Alex muốn tới chỗ chị Linh, chị đưa nó tới đó rồi sẽ quay về.

Chẳng biết hai cô thu ngân bận bịu có nghe hay không, Hà Phương dắt Alex đi thẳng ra cửa. Một chiếc taxi đỗ xịch ngay trước mặt hai người. Hà Phương mở cửa sau, dắt Alex lên sau đó cũng ngồi vào cạnh nó. Nhưng vừa đóng cửa lại, cô ta giả vờ như nhớ ra, nói với người lái xe:

- Xin lỗi, chờ tôi một chút, tôi để quên điện thoại trong cửa hàng rồi.

***

Linh không ngờ chỉ sau một ngày không gặp, tình trạng sức khỏe của Cường lại xấu đi đến thế. Hai ngày trước, Cường còn thông báo sắp được ra viện, thế mà chiều nay cô lại nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Cường báo rằng anh lại bắt đầu hôn mê sâu. Nếu như quả thật Cường đã tới lễ hội Giáng sinh của trường mầm non nơi Alex đang học vào tối qua, thì rất có thể đó là nguyên nhân làm cho sức khỏe của anh kém đi.

Vẫn chỉ có người trợ lý của anh ở đó. Người trợ lý này đã theo Cường từ những ngày anh mới về nước, tình cảm giữa họ thân thiết hơn cả anh em. Những ngày Cường ở trong bệnh viện, ngoại trừ mẹ anh và hai mẹ con Linh thì người trợ lý này là người ở bên cạnh anh nhiều nhất.

- Tôi tưởng sức khỏe anh ấy đang tốt lên chứ? – Linh lo lắng hỏi anh ta. Người trợ lý nhìn cô một hồi, sau đó thở dài:

- Bác sĩ nói cậu ấy bị nhiễm lạnh, do sức khỏe không tốt nên phổi cũng bị ảnh hưởng rất xấu.

- Nhiễm lạnh? Tại sao? Viên trợ lý lắc đầu.

- Cậu ấy không cho tôi nói.

- Có phải tối qua anh ấy đã tới Winter để gặp Alex? – Linh lập tức đưa ra lời phỏng đoán của mình.

Viên trợ lý nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng thầm lưỡng lự, sau đó mới nói:

- Cậu ấy thật là một người cố chấp.

- Tại sao anh không ngăn cản anh ấy lại?

- Chị nghĩ tôi có thể ngăn cản được sao? – Anh ta nhếch mép cười – Cậu ấy nói rằng muốn một lần nữa được đứng thẳng trước mặt con trai, được dạy dỗ con, được trò chuyện với con như một người cha khỏe mạnh. Cậu ấy đã rất cố gắng để giữ cho mình không gục ngã trước cơn đau. Mặc dù phải trải qua một đêm Noel đau đớn và cô đơn trong bệnh viện, nhưng tôi thấy cậu ấy cười mãn nguyện và hạnh phúc.

Linh ngồi phịch xuống ghế. Những giọt nước mắt yếu đuối lại trào ra không ngừng. Cường thật sự vẫn là người đàn ông ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, hay nói đúng hơn là anh luôn rất yếu đuối mỗi khi đối mặt với vấn đề này. Trong công việc, anh có thể là một người rất đáng sợ, nhưng trong tình cảm lại hoàn toàn ngược lại. Nếu có điều gì đó ngăn trở Linh có ý định tái hôn thì chắc chắn đó chính là Cường. Cô cảm thấy có lỗi, nhất là khi anh đang trong tình trạng sức khỏe thế này. Những ngày qua khi cô và Alex tới với anh, anh vui vẻ lên nhiều, sức khỏe cũng dần tốt lên. Cô không chắc nếu cô tìm cho Alex một người cha khác thì Cường sẽ không suy sụp hay đau buồn hơn. Làm gì có ai dễ dàng mỉm cười khi thấy đứa con máu mủ của mình nhận một người khác làm cha chứ?

Nhưng anh thật sự là quá ngốc nghếch, chỉ vì không muốn con thất vọng mà lại liều lĩnh trốn khỏi bệnh viện tới thăm nó trong tình trạng sức khỏe không cho phép. Trong lòng Linh lúc này chỉ còn nỗi hoang mang và lo lắng. Quên đi Đại, quên đi buổi sáng hạnh phúc ngắn ngủi, trong đầu cô chỉ còn chập chờn hình ảnh gầy guộc thảm thương của Cường.

- Bác sĩ nói thế nào? – Linh lau đi nước mắt, cố gắng cất giọng khàn khàn hỏi người trợ lý của Cường.

Viên trợ lý lắc đầu thay cho câu trả lời.

- Bao… bao lâu…? – Môi run run, cô cố gắng để giọng nói được bật ra một cách bình thường nhất.

Lại một cái lắc đầu nữa thay cho câu trả lời.

Cái lắc đầu này làm Linh sụp đổ hoàn toàn. Cô lặng lẽ quay sang nhìn anh, đôi mắt nhắm nghiền, đang một mình vật lộn trên lằn ranh sống chết, giữa những dây nhợ, máy móc. Cô như nghe được tiếng thở nhọc nhằn của anh, tiếng tim anh đập.

Viên quản lý ngồi ở phía sau, lặng lẽ nhìn Linh, thấy cô đang nắm lấy tay Cường thì trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh có cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ người phụ nữ này. Một thời gian dài khi chứng kiến Cường vật vã với chuyện tình cảm, rồi uống rượu gần như mỗi ngày, anh cảm thấy rất căm ghét người đàn bà đã làm cho vị chủ tịch trẻ của mình phải ra nông nỗi ấy. Người đàn ông trẻ và tài năng chưa một lần gục ngã trên thương trường, mạnh mẽ vùi dập tất cả những đối thủ khó nhằn nhất bằng những đòn tấn công khủng khiếp nhất, ấy vậy mà cuối cùng lại bị thất bại thảm hại trên tình trường. Anh từng đổ lỗi cho Linh vì tất cả. Nhưng nhiều ngày qua, khi tiếp xúc với cô, đặc biệt được nghe Cường kể lại những chuyện năm xưa, anh biết cô gái này đã sống không dễ dàng gì. Phải dũng cảm thế nào mới có thể một thân một mình sang đất khách học hành và lập nghiệp, rồi phải dũng cảm thế nào để từ bỏ một tương lai trải thảm hoa để quay về Việt Nam, vì đứa cháu côi cút mà chấp nhận đi làm người ở cho gia đình khác, và phải dũng cảm thế nào mới có thể chối bỏ người đàn ông yêu thương mình để tác thành cho anh ta với người đàn bà khác. Nếu không dũng cảm, chưa chắc một người đàn bà chỉ vì những oán hận của đời trước mà dám từ bỏ cuộc sống giàu sang, phú quý cùng với một người đàn ông thực sự yêu thương mình. Có lẽ cô ra đi cũng không dễ dàng gì?

Tiếng chuông điện thoại làm cắt ngang suy nghĩ của hai người. Linh nhìn màn hình điện thoại như người mất hồn, nhưng cuối cùng cô vẫn bắt máy:

- Có chuyện gì không anh? – Cô hờ hững hỏi. Người gọi là Phong.

- Alex tới chỗ em chưa?

Câu hỏi đầy lo lắng của Phong làm Linh giật bắn người, lập tức tỉnh táo trở lại.

- Em bảo nhân viên ở cửa hàng trông chừng thằng bé rồi mà. Em đang ở bệnh viện, anh Cường…

- Vậy là nó chưa đến sao? Nhân viên cửa hàng bảo nó đòi tới chỗ em nên cô ấy đã bắt taxi để đưa nó đi. Nhưng sau đó cô ấy quên điện thoại và vào lấy, lúc đi ra thì đã không thấy chiếc taxi đâu cả. Cô ấy còn tưởng thằng bé tới chỗ em trước rồi nên nhờ anh gọi hỏi em.

- Không… nó chưa tới… nó đi lâu chưa? Với lại nó làm gì có tiền, chẳng có tài xế taxi nào đồng ý chở nó đi nếu không có người lớn đâu – Mặt Linh tái đi, dường như linh cảm chẳng lành của cô từ chiều đã bắt đầu rõ ràng hơn, tới nỗi cô không khỏi run rẩy khi nghĩ tới tình huống xấu nhất.

- Cô nhân viên kia nói cũng được bốn lăm phút rồi.

- Từ cửa hàng tới bệnh viện cũng chỉ chừng hai mươi phút thôi. Trời ơi, nó liệu có bị sao không?

- Em cứ bình tĩnh, lúc này phải bình tĩnh, chờ ở đấy thêm chút nữa đi. Gọi điện cho vài người quen như chỗ ông ngoại, chỗ bà Ngân xem nó có tới đó chơi không? Cả Đại nữa… Anh sẽ đi báo công an ngay lập tức. Anh cũng cảm thấy có chuyện không hay rồi – Phong dặn dò sau đó lập tức cúp máy.

Mấy nhân viên cửa hàng nghe thấy cuộc nói chuyện của Phong cũng trở nên run rẩy. Dù sao trước khi ra ngoài, Linh cũng dặn dò họ phải trông chừng thằng bé, không ngờ lại để xảy ra chuyện này. Mọi người len lén đưa mắt nhìn Hà Phương, cũng chỉ thấy mặt cô ta như sắp khóc, có lẽ là lo lắng cho Alex hơn cả. Dù sao thì chuyện này cũng trực tiếp liên quan tới cô ấy.

- Cô đi với tôi – Phong nhìn Hà Phương nói ra lệnh.

- Đi đâu ạ? – Hà Phương run run hỏi.

- Tới đồn cảnh sát. Cô là người duy nhất nhìn thấy chiếc taxi đó – Phong đáp sau đó dứt khoát kéo Hà Phương đi theo mình ra ô tô, dù sao chuyện này cô ta có không muốn hợp tác cũng không thể được.

Hà Phương bị ấn ngồi vào trong xe. Trong lúc Phong cố gắng tập trung nhìn đường và đi thật nhanh thì Hà Phương ngồi bên cạnh lại mang một vẻ mặt hoàn toàn khác.

“Muốn cứu con các người ư? Nằm mơ đi”.



Chương 88: Kẻ bắt cóc



Hai tiếng sau, trong khi mọi người đang náo loạn lên vì việc Alex mất tích thì lúc này, trong một căn phòng trọ lụp xụp ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, một người đàn ông đang điềm nhiên hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn thằng nhóc trắng trẻo xinh xắn đang ngồi co ro ôm cái ba lô hình con gấu của nó ở một góc phòng, mắt trợn trừng nhìn hắn. Từ lúc bị hắn bắt, thằng nhóc gào thét liên tục. Đến bây giờ thì nó thôi không khóc nữa, chắc đã mệt. Nó cứ lầm lì nhìn chằm chằm vào hắn, một lời cũng không nói, chẳng giống mấy đứa trẻ đã từng bị hắn bắt cứ liên tục lải nhải khóc gọi mẹ khiến hắn đau hết cả đầu. Nếu không phải là Hà Phương chịu bỏ ra một cái giá cao thì hắn đã chẳng làm việc này. Từ lâu lắm rồi hắn đã không hành nghề buôn bán người nữa, vừa nguy hiểm lại quá thất đức. Vợ hắn thường vin vào đó mà chì chiết rằng đó là lý do tại sao hai chục năm vợ chồng hắn không đẻ được mụn con nào.

Hắn định quát thằng nhóc nhưng lại thôi. Nếu nó ăn vạ tiếp thì hắn cũng mệt. Hắn đánh giá lại nó một chút. Đã bắt mối buôn bán được không ít trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một thằng nhóc xinh xắn và lanh lợi như thế, trong lòng thầm thắc mắc không biết bố mẹ thằng nhóc đã đắc tội gì với Hà Phương mà khiến cô ta phải đối phó với họ bằng cách này? Con quỷ cái đó, ngoài chuyện liên quan tới tiền bạc, chắc chẳng còn lý do nào khác để ả có thể làm một việc như vậy. Vợ chồng hắn cũng từng ước ao có những đứa con. Trong đầu hắn chợt nảy ra ý nghĩ, nếu thằng nhóc này nhỏ một chút, chưa biết gì, có khi hắn cũng mang về cho vợ nuôi, làm con mình. Dù sao hắn cũng đã có tiền từ Hà Phương, bán nó đi cũng chỉ là một khoản tiền kiếm thêm mà thôi. Thằng nhóc dù nhìn đáng yêu nhưng nó đã lớn, bán cũng không được giá lắm. Nếu bán cho một gia đình hiếm con thì không sao, nhưng cứ nghĩ đến việc thằng bé bị bán vào một nhà thổ nam nào đó, hoặc bị đưa đi đào tạo thành tội phạm, hay đen hơn nữa là bị nuôi để lấy nội tạng thì đúng là quá đáng tiếc.

Chết tiệt, từ bao giờ hắn lại nảy sinh lòng thương người thế này?

Hắn di di điếu thuốc đã cháy gần hết xuống sàn, sau đó đứng dậy, khoác cái áo đã sờn rách lên người, hất hàm nói với thằng nhóc:

- Tao đi mua bánh mì, mày liệu hồn thì ngồi im ở đó. Đừng nghĩ kêu lên sẽ có người tới đón. Trong cái xóm này toàn tội phạm như tao, chúng nó mà đánh hơi được mày thì nó giết đấy.

Thằng nhóc không hề bị những lời dọa dẫm của hắn làm cho sợ sệt. Nó chỉ khẽ lắc đầu:

- Cháu sẽ không kêu. Nhưng chừng nào thì bố mẹ cháu mang tiền tới đón cháu?

Hắn định nói với thằng bé: “Mày đừng mơ gặp lại bố mẹ mày nữa”, nhưng lại thấy thật thừa thãi nên chỉ hừ giọng và đi ra cửa.

- Cháu có thể chơi ghép hình trong khi chờ chú được chứ? – Alex lại hỏi.

Hắn quay lại nhìn, thấy thằng nhóc lấy từ trong túi ra một bộ ghép hình mini thì tùy tiện đáp:

- Tùy mày.

Lúc trước hắn đã kiểm tra rồi, trong ba lô đó ngoài một chiếc khăn quàng cổ, một hộp sữa ra thì chỉ có mấy đồ chơi nho nhỏ yêu thích của một thằng nhóc mà thôi.

Người đàn ông khóa cửa và đi, Alex ôm bộ ghép hình bắt đầu loay hoay tự chơi một mình. Nó không phải không sợ, nó rất nhớ mẹ, rất nhớ bố Đại, bố Cường, rất nhớ bác Phong, nhớ chị Như Ý, nó muốn được gặp họ, nhưng nó biết người đàn ông này rất đáng sợ. Trước đây mẹ đã từng nói với nó, nếu một ngày nó bị một người lạ nào đó bắt đi thì trước tiên không được khóc lóc, nếu không rất có thể sẽ chọc tức kẻ bắt cóc và bị chúng giết cũng không biết chừng. Vì thế mà sau khi khóc chán chê trên ô tô rồi sau đó nó không hiểu tại sao mình ngủ quên mất, khi mở mắt ra thì đã thấy về đến đây rồi, nó không khóc nữa, nó tin mọi người nhất định sẽ tìm ra nó, nó nhất định sẽ được về với mẹ.

Một lúc sau, khi nó vừa ghép xong một hình thì nghe tiếng người đàn ông ở ngoài cửa, hình như đang nói chuyện với ai đó.

- Ừ, bảo nó đợi tao bên này cửa khẩu Thanh Thủy, nhớ mang theo năm mươi triệu, lần này tao có hàng ngon.



- Con trai, tầm bốn tuổi, xinh xắn và rất ngoan.



- Tao vừa liên hệ xe, chín giờ tối nay lên xe, trưa mai sẽ tới nơi.



Ngừng một lát, lại nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với một người khác:

- Tao đi Hà Giang mấy ngày đây, ở nhà có việc gì thì gọi.



- Việc của đàn ông, đàn bà đừng lắm chuyện. Xong việc tao dẫn mày đi xin đứa con nuôi, được chưa?

Rồi có tiếng lách cách mở cửa. Gã đàn ông bước vào, trên tay là một túi bánh mì. Hắn nhìn thằng nhóc, thấy nó vẫn đang mải chơi với đống đồ chơi của nó thì rất hài lòng. Đúng là một thằng nhóc ngoan, hắn bắt đầu thích nó rồi. Hắn đi tới bên chiếc phản xập xệ chỗ thằng nhóc ngồi, đưa cho thằng nhóc một cái bánh mì nóng:

- Ăn đi không đói.

- Cháu cảm ơn chú – Alex cầm lấy bánh mì, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt đánh giá.

Kẻ bắt cóc trẻ em trong trí tưởng tượng của nó trong những lời mẹ nó kể kinh khủng lắm, hay đánh đập và bỏ đói trẻ con chứ đâu có tốt bụng thế này, còn mua bánh mì cho nó ăn nữa. Không hiểu sao khi đối mặt với cái nhìn ngây thơ của thằng nhóc thì hắn lại bối rối và cảm thấy hơi có lỗi. Vì hắn mà có lẽ cuộc đời của thằng nhóc này sẽ hoàn toàn thay đổi, xấu hay tốt thì còn tùy vào duyên phận của nó vậy.

Hắn hừ một cái rồi đi ra ghế ngồi, Alex quăng bộ ghép hình sang một bên, sau đó cũng chậm rãi ăn bánh mì, thỉnh thoảng lại len lén ngẩng đầu nhìn gã đàn ông tướng mạo hung dữ ngồi đằng kia.

- Ăn cho no đi, mày thiếu lạng nào là tao thiệt nhiều ngần ấy – Hắn trừng mắt quát.

Alex lại cúi đầu vội vã ngoạm một miếng bánh mì lớn. Nó móc hộp sữa từ trong ba lô ra, cắm ống hút vào, sau đó giơ về phía người đàn ông hỏi:

- Chú muốn uống sữa không?

- Tao có phải trẻ con như mày đâu mà cần uống sữa – Hắn gườm gườm nhìn nó, cố gắng tỏ ra hung tợn nhất.

Không hiểu sao khi thấy thằng nhóc không có vẻ nào sợ mình hắn lại cảm thấy rất không khoái.

Alex rụt tay lại, không có ý định mời hắn nữa. Thằng nhóc chậm rãi ăn hết nửa cái bánh mì và uống hết hộp sữa thì no bụng. Nó nhìn nửa cái bánh mì còn lại, không biết làm thế nào, cuối cùng quyết định nhét cả nó vào ba lô. Thấy thằng nhóc làm thế thì hắn cau mày hỏi:

- Sao không ăn đi, để dành à?

- Cháu no rồi. Mẹ cháu nói không được lãng phí thức ăn nên phải cất đi, lúc nào đói thì ăn tiếp.

Hắn kì quái nhìn thằng nhóc. Đúng là trong đời hắn chưa từng gặp đứa trẻ nào giống thằng nhóc này, khiến cho hắn không chỉ một lần hối tiếc vì đã ra tay bắt cóc nó. Hắn hắng giọng, uống một ngụm nước lạnh lẽo, sau đó nhìn nó, tò mò:

- Bố mẹ mày làm gì, nhóc? Alex hồn nhiên đáp:

- Mẹ cháu nấu ăn.

Hắn lập tức nghĩ tới mẹ thằng nhóc là một người ở nhà nội trợ. Nhưng như vậy tại sao thằng nhóc lại ở chỗ Hà Phương? Theo như hắn suy xét thì rất có thể bố mẹ nó và Hà Phương có mâu thuẫn không thể giải quyết, nếu không Hà Phương cũng không làm điều độc ác này. Nhưng nếu như thế thì bố mẹ nào lại cho con cái ở chung với một chỗ với người có mâu thuẫn gay gắt với mình như thế?

Chẳng lẽ là một vụ đánh ghen? Vì bố thằng nhóc này?

- Thế còn bố mày? – Hắn suy nghĩ thế, hất hàm hỏi tiếp.

- Chú hỏi bố nào ạ? – Thằng nhóc ngây thơ hỏi.

- Hả, mày nhiều bố thế à?

- Không, chỉ có hai thôi ạ! Bố Cường cháu đang ở bệnh viện, còn bố Đại thì làm ở Công viên giải trí Fairy Tail.

- Tao hỏi bố đẻ của mày ấy.

- Bố Cường là bố đẻ của cháu.

Hắn cố gắng chắp nối những suy diễn về câu chuyện gia đình thằng nhóc này. Có lẽ mẹ thằng nhóc có hai đời chồng, ông bố đẻ là bác sĩ trong bệnh viện, còn ông bố Đại nào đó chính là bố dượng của nó. Còn Hà Phương sẽ liên quan tới một trong hai ông bố này, phần nhiều theo hắn dự đoán là liên quan tới ông bố dượng kia. Nếu không phải bởi đàn ông, không phải bởi ghen, đàn bà rất ít khi hành động mù quáng và độc ác thế này lắm.

Hắn đã ngốn xong hai cái bánh mì từ bao giờ, lập tức đứng dậy nói với Alex:

- Nếu mày đã ăn no rồi thì cất đồ chơi đi rồi đi.

- Đi đâu ạ? Có phải đi gặp bố mẹ cháu không? - Alex bật dậy, hớn hở hỏi.

- Ừ… – Hắn gật đầu, không giải thích gì nhiều.

Chỉ có điều, hắn không biết những lời nói trong điện thoại của hắn khi nãy đã lọt vào tai thằng nhóc. Thằng nhóc lờ mờ biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó. Alex là đứa thông mình, nó đã đi xa và tới nhiều nơi hơn bất kì đứa trẻ nào, những kỹ năng vụn vặt của nó cực kỳ phong phú, đó cũng là lý do tại sao nó không sợ người lạ như hắn nghĩ.

Alex vội vàng cất đồ chơi vào ba lô, khoác chiếc áo của mình. Gã đàn ông nhìn thằng nhóc tự động làm một loạt những việc như mặc áo, quàng khăn vô cùng thành thục, hắn lại cảm thấy yêu thích đứa bé này nhiều hơn, trong đầu không ngừng đấu tranh, liệu hắn nên đem bán thằng bé hay đem nó về nhà nuôi. Hai vợ chồng sẽ dọn tới một nơi thật xa, để không ai tìm hiểu được thân thế của thằng nhóc này nữa. Nhưng nghĩ lại thì thấy như vậy quá mạo hiểm, hắn lại gạt bỏ đi ý tưởng này. Thằng nhóc đeo ba lô lên vai, sau đó chạy tới chỗ hắn:

- Cháu xong rồi, đi thôi chú.

Hắn thầm thở dài, cảm thấy tiếc cho thằng nhóc ngây thơ và dễ tin người này. Dù sao thì chút nữa hắn vẫn phải dùng tới thuốc mê cho thằng nhóc ngủ say để dễ dàng hành động, nhất là khi hắn giả làm bố thằng nhóc và bịa ra câu chuyện hai bố con lên Hà Giang thăm người thân.

Hắn bước ra ngoài trước, Alex hăng hái bước theo sau. Trước khi đi, nó không quên tranh thủ trời tối móc từ trong túi áo khoác ngoài ra một nắm gì đó, rồi nhanh nhẹn ném xuống trước cửa. Nếu gã bắt cóc này đa nghi hơn và không để bị vẻ ngây thơ của Alex đánh lừa, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra điều này. Nhưng bi kịch của hắn chính là quá tự tin rằng mình thông mình hơn một đứa trẻ con còn đang học mẫu giáo.



Chương 89: Tìm kiếm



Cho đến nhiều năm sau, đại tá Việt vẫn nhớ rõ vụ bắt cóc ngày đó. Ngày ấy anh còn là một trung sĩ công an trẻ, chưa có gia đình, vì thế anh thường xuyên trực giúp các anh em khác khi họ bận việc. Hôm ấy là một buổi chiều nhập nhoạng, vào đúng ngày Noel, một người đàn ông cùng một người phụ nữ tới báo tìm trẻ lạc, có nghi vấn đó là một vụ bắt cóc. Trung sĩ Việt lập tức tiếp họ và lấy lời khai từ người phụ nữ. Người phụ nữ ấy tên là Phương, sau này phải đứng trước nguy cơ đối mặt với tội chủ mưu bắt cóc ng đã được chính bên bị hại xin bảo lãnh. Người phụ nữ xinh đẹp ấy đã phải khiến cơ quan điều tra mất hết gần hai tiếng đấu tranh tư tưởng, dùng mọi đòn cân não, dùng mọi cách nói từ thuyết phục tới cảnh cáo để bắt cô ta khai ra mọi việc.

Ban đầu, Việt cũng không hề nghi ngờ gì khi lập biên bản lấy lời khai của Hà Phương. Anh hỏi về chiếc taxi và người tài xế thì chỉ nhận được câu trả lời không nhớ, không biết. Cô ta giải thích rằng đó chỉ là một chiếc taxi dù cô vô tình vẫy vào, không thể nhớ hãng xe, biển số hay loại xe. Thứ cô ta nhớ được duy nhất là màu xe, màu bạc, giống hằng hà sa số những chiếc taxi dù chạy ngoài đường khác.

Đây cũng là một tâm lý tương đối chung của mọi người, nếu không phải những hãng taxi nổi tiếng thì ít người có thể nhớ được hay chú ý ghi nhớ chiếc xe taxi mà mình đã đi. Cái người ta chú ý duy nhất chỉ có bảng đồng hồ tính tiền.

Các phương án tìm kiếm tung tích đứa bé và kẻ bắt cóc bắt đầu được triển khai ngay lập tức. Một tổ điều tra được phân công nhiệm vụ. Người nhà đứa bé thì liên hệ với Đài truyền hình và báo chí để đăng tin tìm trẻ lạc. Ba tiếng sau khi người nhà nạn nhân tới báo án, trung sĩ Việt đã có một bản khái quát tình hình người thân trong gia đình của đứa bé bị bắt cóc này.

Theo điều tra, đứa trẻ hiện tại đang sống cùng với mẹ ruột là một đầu bếp, đồng thời là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Greenmark. Lai lịch của người phụ nữ này tương đối trong sạch, lại nhiều năm sống ở nước ngoài nên cuộc sống ở Việt Nam của cô khép kín, ít mối quan hệ. Cô là một trong những người nổi tiếng nhất và cũng bí ẩn nhất của giới ẩm thực Việt Nam, ít khi lộ diện nhưng cũng một thời làm tốn giấy tốn mực của biết bao nhiêu tạp chí. Trung sĩ Việt nhanh chóng xác định các mối quan hệ hiện nay của Linh hoàn toàn bình thường, không có người nào đáng khả nghi cả.

Bố đẻ của thằng nhóc là một doanh nhân, hiện tại đang nằm viện vì bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Các mối nghi vấn đều dồn vào mối quan hệ trong làm ăn của người đàn ông này. Theo điều tra, đây là một doanh nhân trẻ nhưng sát phạt quyết đoán, đã hạ gục không ít đối thủ, những tranh chấp kéo theo sự xuất hiện của vô số những đối thủ luôn nhăm nhe tìm cách hạ bệ người đàn ông được mệnh danh là “ông vua không ngai” của ngành kinh doanh dịch vụ khách sạn, du lịch này. Mối quan hệ rắc rối và từng đối chọi gay gắt của Cường cùng với hai người đàn ông khác cũng được đề cập tới, nhưng lập tức bị gạt đi. Bởi lẽ, một người là người tới đây báo án, là anh trai cùng cha khác mẹ với bố đứa trẻ, nói cách khác chính là bác ruột của thằng nhóc. Người đàn ông này đã từng nhiều năm sống ở nước ngoài, gần như là người thân thuộc với thằng nhóc nhất trừ mẹ của nó. Người thứ hai, từng là bạn thân, rồi đối tác, cuối cùng là đối thủ trong làm ăn của Cường. Nhưng người đàn ông ấy đã cùng đi với mẹ thằng bé tới ngay sau đó, thậm chí còn nhận thằng bé là con trai mình. Hai người này đều coi thằng bé như là con, dù có khúc mắc với bố của chúng thì cũng không có lý do gì để hại thằng bé cả.

Tất cả các mối quan hệ trong làm ăn đều được đưa ra xem xét ngay lập tức. Đối với trung sĩ Việt, anh cảm thấy mọi chuyện đều còn tương đối mù mờ, từ động cơ gây án tới tung tích của kẻ phạm tội. Vẫn chưa xác định được mục đích của kẻ gây án là tống tiền hay để trả thù. Nếu đây là một vụ bắt cóc vì làm ăn thì hẳn hung thủ phải điều tra rất rõ về lịch trình sinh hoạt của hai mẹ con người đầu bếp này. Kể cả là một vụ bắt cóc thì cũng phải được điều tra, sắp đặt tương đối cẩn thận. Còn giả thiết tình cờ bắt cóc ngay lập tức bị gạt đi. Từ đó, trung sĩ Việt lập tức nghĩ tới một vấn đề: việc chiếc taxi ghé vào đón là được sắp xếp từ trước, và rõ ràng hung thủ biết được việc họ sẽ gọi taxi. Nhưng theo lời khai của Hà Phương, sau khi Gia Bảo đòi tới chỗ mẹ, cô ta không gọi taxi mà khi ra ngoài đã trực tiếp vẫy một chiếc taxi bất kỳ.

- Vậy thì rất có thể, người có vấn đề chính là Hà Phương.

Việt chốt lại một câu, lập tức xin lệnh triệu tập nhân chứng về trụ sở điều tra ngay đêm khuya. Nhưng tất cả những nghi vấn anh đưa ra đều bị người phụ nữ này kiên quyết bác bỏ. Đằng sau vẻ xinh đẹp của một người phụ nữ độc thân trẻ tuổi là sự dày dạn đến khó tin. Không hề có cảm giác run sợ khi đối mặt với những câu hỏi thẩm vấn của công an điều tra. Trong khi Việt còn đang đau đầu vắt óc nghĩ cách để người phụ nữ xảo quyệt này phải nhả ra một chút thông tin thì đồng nghiệp của anh lại tới thông báo về một vụ khác liên quan tới vụ cướp taxi, được nghi là rất có thể liên quan tới vụ bắt cóc này. Việt lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn.

Vừa ra tới cửa phòng đã gặp người nhà của thằng bé Gia Bảo, bao gồm cả mẹ nó và hai người đàn ông không phải cha mà yêu nó như con kia. Ai nấy đều phờ phạc và lo lắng. Mắt Linh đỏ sọng, môi khô khốc, giọng đã khàn đi, dường như trong mấy tiếng qua, nếu không nhờ tính cách quật cường của mình, có lẽ cô đã gục ngã mấy lần rồi. Lúc này cô đang dựa vào người Đại nghỉ ngơi một chút.

- Cô ta không khai sao? – Phong nhìn Việt, lo lắng hỏi. Trung sĩ Việt lắc đầu, lên tiếng trấn an:

- Chúng tôi nhất định sẽ tìm ra cháu bé. Anh chị cứ về nhà nghỉ ngơi đi.

- Đến giờ bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện, rõ ràng không phải là một vụ bắt cóc tống tiền như thông thường – Phong nói ra suy nghĩ của mình – Cậu cho tôi gặp người phụ nữ kia đi, tôi nhất định sẽ có cách bắt cô ta khai ra.

Việt lắc đầu, nghiêm túc đáp:

- Không đươc, chúng tôi không thể để người khác xen vào công tác điều tra, như vậy là vi phạm nguyên tắc làm việc.

- Tôi chỉ nói với cô ta vài câu thôi – Phong cố gắng nài nỉ.

- Tuyệt đối không được – Trung sĩ Việt vẫn kiên trì từ chối.

- Vậy cậu có thể chuyển giúp tôi vài lời nhắn cho cô ta được chứ? Trung sĩ Việt suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu:

- Nếu chuyện đó không vi phạm tới nguyên tắc làm việc của chúng tôi.

- Cậu hãy chuyển lời của tôi tới cô ta thế này: “Tôi là Phong. Tôi không muốn em trai tôi tuyệt hậu”.

Việt rướn mày nhìn Phong, anh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, để lại ba người ngồi ở dãy ghế chờ.

Một lát sau, một đội điều tra lập tức được điều tới địa điểm mà chiếc taxi và người tài xế bị bỏ lại, còn trung sĩ Việt lại trở về với nghi phạm của mình – Hà Phương.

- Nếu anh không tìm ra bằng chứng buộc tội tôi thì hãy để tôi về. Nếu không tôi sẽ kiện các anh vì tội bắt người vô cớ đấy – Hà Phương lập tức đánh đòn phủ đầu.

Việt bình tĩnh ngồi xuống đối diện cô ta, nhìn thẳng, chậm rãi nói:

- Vừa rồi có một tài xế taxi tới đây báo án. Anh ta nói đã bị một khách hàng đánh ngất, nhét vào cốp xe sau đó gã khách hàng dùng chiếc xe đó để bắt cóc một đứa trẻ. Anh ta có nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ ở băng ghế sau. Cô có quyền giữ im lặng, nhưng khi chúng tôi bắt được hung thủ, nếu hắn khai ra cô có liên quan tới chuyện này, chắc chắn trách nhiệm hình sự của cô sẽ tăng lên một bậc.

Việt ngừng lời, tinh tế nhìn phản ứng của Hà Phương, thấy đôi mắt cô ta xẹt qua một chút lo lắng, nhưng sau đó lập tức trở lại bình thường. Việt hơi nhếch môi cười hài lòng với phản ứng đó, điều ấy cho thấy phán đoán của anh là đúng. Người phụ nữ này nhất định che giấu điều gì đó.

- Có một người đàn ông ngoài kia, người đã đưa cô tới đây hồi chiều và là bác của đứa bé có nhờ tôi gửi cho cô một lời nhắn – Việt nói thêm.

Sau đó anh rành rọt nhắc lại từng từ mà Phong đã nói với mình khi nãy cho cô gái này nghe. Ngoài dự đoán của anh, sau khi nghe xong, cả người Hà Phương run bắn lên.

Hà Phương hiểu rõ nhất, hiểu tận gốc rễ ý nghĩa của câu nói tưởng như bình thường này. “Không muốn em trai tuyệt hậu”. Vậy chẳng phải có nghĩa là anh ta đang ngấm ngầm nói với cô: nếu Alex không còn gì Gia Hân cũng sẽ phải đi theo anh trai nó sao?

Từ lâu, Hà Phương cũng biết rằng Cường có một người anh trai, và người anh trai đó thậm chí còn đáng sợ hơn em trai của anh ta nhiều. Nhưng cô ta không ngờ người đó chính là người bấy lâu nay mình vẫn tưởng là chồng của Linh, là cha của Alex. Anh ta không ngờ đã tường tận mọi bí mật của cô, thậm chí còn ngang nhiên đe dọa tính mạng của Gia Hân.

Chỉ nghĩ tới việc con gái mình sẽ không được yên ổn thôi là Hà Phương đã run rẩy toàn thân, một cơn ớn lạnh chạy suốt từ chân lên đầu. Linh tính báo cho cô ta biết rằng người đàn ông này không nói đùa.

- Tôi… tôi…

Hai người mặc cảnh phục khác đi vào phòng, mang theo một tờ lệnh. Việt đọc lướt qua rồi nhìn Hà Phương, nói tiếp:

- Chúng tôi cũng đã xin được lệnh kiểm tra cuộc gọi cá nhân từ thuê bao của cô. Bất cứ sự đáng ngờ nào cũng có thể là bằng chứng buộc tội cô.

- Là hắn ép tôi… Tôi không biết gì hết.

- Hắn là ai?

- Tôi không biết hắn. Hắn gọi điện cho tôi nếu tôi không giúp hắn thì hắn sẽ tiết lộ chuyện quá khứ của tôi, lúc đó tôi sẽ bị đuổi việc, sẽ không thể xin được việc ở bất kỳ đâu nữa. Tôi… tôi đã từng làm tiếp viên trong quán bar.

- Tôi nghĩ cô biết nhiều hơn. Cô có biết đưa ra lời khai giả tội còn nặng hơn không khai gì hay không? – Việt nghiêm mặt nói, rõ ràng anh không tin những lời người này nói nên hạ chốt một câu, cảm thấy mình đã gần chiến thắng đến nơi rồi.

Ở ngoài hành lang, trên ghế chờ, Linh cựa mình tỉnh giấc, chiếc áo khoác của Đại đang đắp trên vai cô trượt xuống ghế. Đại ngoảnh sang nhìn cô hỏi:

- Em nghỉ thêm chút nữa đi. Hay anh gọi người đưa em về nghỉ nhé, có anh với Phong ở đây là được rồi mà. Nếu có tin gì của Alex, anh sẽ gọi em.

- Không, không, em muốn ở đây – Linh ngồi thẳng dậy, rùng mình một cái. Đại khoác lại cái áo ấm lên người cô, thở dài, không có ý can ngăn cô nữa.

- Họ vẫn không điều tra ra tin tức sao? – Linh lo lắng hỏi Phong ngồi cách mình một ghế.

- Hình như đã có một chút đầu mối. Nghe nói có tài xế taxi tới báo án, hình như anh ta đã bị cướp taxi và là nhân chứng cho một vụ bắt cóc trẻ em. Có lẽ chính là chiếc xe đã chở Alex đi. Bên công an điều tra đã cho người tới hiện trường chiếc taxi và người tài xế bị bỏ lại rồi. Người tài xế không sao, anh ta có thể nhận dạng được gã đàn ông.

- Vậy thì tốt quá! – Linh chắp tay lên trước ngực như cầu khấn – Cầu trời thằng bé không sao. Trời lạnh thế này, không biết nó đã được ăn chưa? Không biết nó có mặc ấm không?

- Được rồi, không sao đâu – Đại vỗ vỗ lên vai cô, anh cũng chẳng biết làm gì để cô cảm thấy khá hơn.

- Còn nữa, vừa rồi Hà Phương đã một lần nữa bị triệu tập lên để lấy lại lời khai – Phong tiếp tục thông báo.

- Vậy sao? Cô ta đâu rồi? Lời khai ban đầu có vấn đề gì sao?

- Linh… – Phong nhìn cô, cảm thấy thật sự thương cô – Anh nghi ngờ rằng chuyện lần này là cô ta giở trò và có lẽ đúng là thế thật?

- Cái gì? – Linh giật mình nhìn anh – Chẳng lẽ chỉ vì chuyện em sa thải mấy nhân viên ở đó mà cô ta phải làm thế sao? Họ gian lận tiền của siêu thị, em làm thế có gì là sai sao?

- Không phải chuyện đó đâu – Phong lắc đầu, nhìn cô thật sâu, sau đó chậm rãi nói tiếp – Linh, có chuyện này anh nghĩ em cũng nên biết. Hà Phương chính là mẹ của Gia Hân.

Trong mắt Linh tràn đầy vẻ không thể tin được, trong vòng vài chục giây, trong đầu cô hoàn toàn quên đi chuyện đứa con trai đang bị bắt cóc, tất cả chỉ còn lại sự hỗn loạn.

Cường chưa bao giờ nghiêm túc nói về mẹ của Gia Hân, thậm chí ngay cả con bé anh cũng rất ít khi nói tới trước mặt cô. Linh chỉ biết rằng mẹ Gia Hân là cô gái mà Cường đã qua đêm cùng trong một lần say rượu. Sau đó cô gái ấy đã bỏ lại Gia Hân cho anh nuôi, đến nay thì hai bên hoàn toàn không có liên lạc gì nữa.

Đúng lúc này trung sĩ Việt bước ra, theo sau là hai cán bộ kia, họ đang áp giải Hà Phương đã bị còng tay, dáng vẻ thất thểu và phờ phạc, khác hoàn toàn so với phong thái tự tin trước đó. Nếu có điều gì có thể phá vỡ thế phòng ngự kiên cố của Hà Phương thì đó chỉ có thể là chuyện liên quan tới con gái cô ta mà thôi.

Thấy bốn người đi ra, ba người bên ngoài như hoàn toàn tỉnh táo lại. Người đầu tiên bật dậy là Linh, cô vội vàng chạy tới trước mặt Việt, lo lắng hỏi:

- Anh ơi, đã có tin tức gì của con em chưa?

Việt nhìn người phụ nữ đẹp trước mặt, mặc dù gương mặt cô đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ kiên cường. Đôi mắt đỏ sọng nhìn anh chất chứa niềm hi vọng, chờ đợi một câu trả lời.

- Chúng tôi đang tập hợp lực lượng để tới chỗ ở của tên bắt cóc ngay khi có thể.

- Vậy là cô đã chịu khai? – Phong liếc nhìn Hà Phương lạnh lùng hỏi. Hà Phương nhìn về phía a
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7794
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN