--> Điều Bí Mật - game1s.com

Điều Bí Mật

nh, sau đó gằn giọng.

- Hi vọng anh giữ lời.

- Nếu Alex an toàn thì tôi chẳng có lý do gì để làm vậy cả – Phong lạnh lùng.

- Hà Phương, tại sao cô lại làm vậy với con tôi? Cô cũng có con cơ mà, sao cô có thể đối xử với con người khác như thế? – Linh sững sờ nhìn Hà Phương, đến giờ cô vẫn không tin rằng chính Hà Phương lại có liên quan tới việc kinh khủng này.

- Vì sao ư? Vì lẽ gì mà con cô có thể ở bên mẹ nó còn con tôi thì không? Anh ta đã cướp đi đứa con máu mủ của tôi thì tôi cũng sẽ cướp đi đứa con mà anh ta yêu thương nhất – Hà Phương hét lên, định lao về phía Linh, Đại đã lập tức bước lên chắn trước mặt cô đề phòng có chuyện xảy tới.

Nhưng hai cán bộ công an áp giải đã không cho cô ta được như ý, lập tức giữ chặt lấy Hà Phương đang nổi điên lên như con thú bị thương.

- Chúng tôi muốn đi theo tới chỗ tên bắt cóc – Phong đề nghị.

- Như vậy sẽ rất nguy hiểm, có khi lại cản trở chúng tôi tác chiến.

- Chúng tôi nhất định sẽ không gây phiền hà gì – Phong cam đoan. Trung sĩ Việt ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:

- Tôi sẽ nói với lãnh đạo, các anh chị nên chuẩn bị đi, xe của chúng tôi sẽ lập tức chuyển bánh ngay sau khi có lệnh.

Ba người nhìn nhau, lập tức gật đầu và vội vàng đi ra xe.

Linh được Đại dìu đi, vẫn không quên nhìn lại phía Hà Phương đang được dẫn về phòng tạm giam. Cô thấy thông cảm và đáng thương thay cho tình cảnh của người phụ nữ này hơn là oán giận cô ta.



Chương 90: Trò chơi của trẻ con



Đúng như đội phá án nhanh dự đoán, địa chỉ nhà trọ của tên bắt cóc từ trong lời khai của Hà Phương chỉ cách địa điểm hắn bỏ lại chiếc taxi và người tài xế trong tình trạng hôn mê vài km. Tên bắt cóc này dường như không muốn giết người nên mới đánh thuốc mê người lái xe và để ông ta lại trong xe. Còn Hà Phương, để đánh đổi lấy sự giúp sức của gã này, cô ta đã mất một đêm với gã bắt cóc ngay tại nhà trọ lụp xụp của hắn, kèm theo đó là một số tiền rất lớn.

Từ lời khai của Hà Phương, ban chuyên án đã xác định được danh tính hung thủ. Hắn là một tên xã hội đen đã rửa tay gác kiếm hai năm. Nếu không phải Hà Phương là người tình hắn từng một thời quan hệ gần gũi, lại thêm một khoản tiền lớn cô ta đưa đủ để hắn mờ mắt, thì hắn đã không ra tay như vậy.

Khi lực lượng công an tới được nhà trọ của hắn thì chỉ thấy cửa đã khóa. Số thuê bao hắn dùng để liên lạc với Hà Phương đã không dùng nữa, hiển nhiên là hắn muốn cắt đứt toàn bộ liên hệ với người phụ nữ này. Trung sĩ Việt cùng anh em phá cửa vào nhà nhưng ngôi nhà trống không, ngoài mấy mẩu bánh mì còn sót lại trên sàn thì không có một chút dấu vết gì khác nữa.

Mọi người thất vọng đang muốn rút về để thực hiện phương án tác chiến tiếp theo thì chợt một chiến sĩ công an dùng đèn pin phát hiện ra những mảnh hình ghép rời rạc rơi ở ngay mép bậc tam cấp đi xuống sân.

Trung sĩ Việt cầm lấy mấy mảnh ghép hình xem xét. Linh đứng ở cách anh không xa, lập tức tái mặt. Cả Đại và Phong cũng lập tức nhận ra, mặc dù không chắc chắn lắm nhưng nhìn phản ứng của Linh thì cũng đoán ra mười mươi những mảnh ghép này là của Alex.

- Đây là đồ chơi của Alex – Phong tiến lên, nói với Việt.

- Anh chắc chứ?

- Alex đi học đều mang theo hai bộ ghép hình nhỏ tới lớp, đây là trò chơi nó thích nhất – Linh tiến lên xác nhận – Anh cho em xem, em có thể nhận ra đó có phải của con trai mình hay không?

Việt nhìn Linh, sau đó đặt vào tay cô mấy mảnh ghép đó. Linh lật từng mảnh nhỏ lên xem xét, lập tức nhận ra là bức ghép hình vua sư tử mà thằng bé rất thích.

- Đúng là của thằng bé. Việt gật đầu nói:

- Có lẽ tên bắt cóc đã đánh hơi được nguy hiểm nên đã rời khỏi đây trước khi chúng ta đến. Chúng ta sẽ quay về cơ quan, sau đó triển khai phương án tiếp theo – Việt gật đầu, không có ý định sẽ lấy lại mấy mảnh ghép hình kia.

Nhưng anh vừa quay người, lại nghe thấy giọng Linh run run:

- Kho… khoan… khoan đã – Tiếng sau cùng cô nói to thất thanh làm Việt cũng phải giật mình quay lại.

Linh nhìn chăm chú vào mấy mảnh ghép hình trên tay, sau đó vội vàng chạy tới chỗ bậc thềm nơi tìm ra mấy mảnh ghép, dùng ánh sáng mờ mờ trên màn hình điện thoại soi xuống như tìm kiếm điều gì đó.

Việt thấy lạ, cũng lập tức cầm đèn pin tới chiếu cho cô. Chỉ thấy Linh đang cố gắng nhặt hết các mảnh ghép vào. Có tới gần hai chục mảnh ghép còn rơi lại ở đó. Sau khi nhặt hết những mảnh ghép lên, Linh nhìn về phía Đại và Phong nói:

- Hai anh… mau ghép những miếng hình này lại.

Việt cau mày, nhưng anh hiểu không phải tự dưng mà người phụ nữ này lại đánh mất thời gian chỉ để chơi trò ghép hình nên cũng yên lặng. Đại và Phong đều ngồi xuống, bốn người bắt đầu nhanh chóng ghép bức tranh vua sư tử chỉ to bằng bàn tay người lớn lại. Linh, Đại và Phong đều thường xuyên chơi trò này cùng Alex nên chỉ hai phút sau, họ đã ghép được bức tranh một cách hoàn hảo.

Linh mừng rỡ, cô nhẹ nhàng lật bức tranh lên, để lộ ra phần mặt sau của tấm hình.

Ba người đàn ông lập tức há mồm, trợn to mắt nhìn.

- Cái gì vậy – Phong lên tiếng sau khi nhìn thấy những nét bút chì nguệch ngoạc trên mặt sau của tấm hình.

Nhưng rõ ràng, đó là một dãy kí hiệu được vẽ rất thẳng hàng, được vẽ có

mục đích chứ không phải trẻ con nghịch ngợm gì. Các kí hiệu bao gồm các thanh ngang, thanh dọc ghép lại với nhau, hầu hết là các hình vuông khuyết cạnh, hoặc hình vuông, hoặc góc nhọn quay sang phải hoặc sang trái. Trong các hình này đều có một dấu chấm tròn.

- Mật mã… – Linh cười mừng rỡ.

Lần đầu tiên sau hơn mười tiếng căng thẳng cô mới nở một nụ cười.

- Mật mã? – Việt kinh ngạc hỏi lại.

- Phải – Linh chậm rãi giải thích. – Tôi thường dùng cách này để dạy Alex học chữ. Đây là loại mật mã dễ nhất và thằng bé thích nhất. Tên của nó là mật mã chuồng bò, hay còn gọi là góc vuông góc nhọn. Tôi không có thời gian để giải thích cách chơi trò này bây giờ, nhưng theo quy luật của góc nhọn mà chúng tôi thường chơi thì chữ này là…

Linh suy nghĩ một chút, sau đó bật thốt ra hai tiếng:

- Thanh Thủy.

- Cửa khẩu Thanh Thủy – Việt cau mày – Ý chị là cháu bé cố ý để lại thông tin này cho chúng ta?

- Tôi nghĩ vậy. Có thể nó đã nghe tên bắt cóc nhắc tới nơi này, nên cố ý muốn báo cho chúng ta.

- Là thật sao? – Việt vỗ vỗ trán có vẻ khó tin – Nó mới chỉ là một thằng bé năm tuổi.

- Mặc dù nó mới năm tuổi nhưng nó có thể nói tới bốn thứ tiếng thông dụng và đã từng đặt chân tới gần 20 quốc gia trong vòng năm năm qua – Phong lạnh lùng nói.

- Sáng nay khi tôi chuẩn bị đồ đi học cho con, rõ ràng chưa có những hình này. Alex cũng chưa bao giờ chơi trò này trên lớp với các bạn, hơn nữa những từ mà chúng tôi thường chơi với nhau đều thuộc một chủ đề nhất định nào đó.

“Thanh Thủy” là một khái niệm tương đối lớn so với tầm nhìn của thằng bé – Linh khẳng định nói.

- Tôi sẽ báo cáo lại với lãnh đạo. Chúng tôi sẽ lập tức gửi ảnh của cháu bé và thủ phạm lên các cửa khẩu ở Hà Giang, đặc biệt tập trung lực lượng ở cửa khẩu Thanh Thủy.

- Cũng không nên ngoại trừ các cửa khẩu ở những nơi khác nữa – Phong vẫn dặn dò thêm.

- Điều đó là tất nhiên rồi – Việt gật đầu.

- Đi, chúng ta cũng đi thôi – Đại đỡ Linh dậy – Chúng ta lập tức xuất phát đi cửa khẩu Thanh Thủy.

- Đã gần ba giờ sáng rồi. Các anh chị nên nghỉ ngơi một chút, đợi trời sáng rồi hãy đi. Chúng tôi sẽ liên hệ với công an tỉnh bạn và công an ở các cửa khẩu, chuẩn bị đón lõng hắn và sẽ bắt nếu hắn xuất hiện – Việt khuyên.

- Không cần đâu. Chúng tôi sẽ lên đường – Phong lắc đầu, sau đó cùng Đại và Linh đi ra xe riêng của anh.

Anh đưa hai người về nhà Linh trước, sau đó gọi điện cho lái xe của mình để anh ta chuẩn bị. Cuối cùng, chỉ sau đó một giờ đồng hồ, chiếc xe đã tiến thẳng về Hà Giang.

Phong ngồi ở ghế trước, tranh thủ chợp mắt một chút. Vì chiếc xe sẽ đi liên tục không nghỉ nên mọi người phải thường xuyên đổi lái cho nhau, vì thế ai cũng cần nghỉ ngơi. Đại và Linh ngồi ở ghế sau. Linh không còn giữ được tỉnh táo nữa, vừa lên xe là cô đã chìm vào giấc ngủ. Đại ngồi sát về phía cửa, ôm lấy cô, cho cô ngả đầu gối lên đùi mình, lấy áo bông đắp lên người cô. Anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Linh không biết mình đã ngủ được bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi thì trời bên ngoài đã tang tảng sáng, sương mù mờ mịt giăng trắng đường đi. Những chiếc xe khách đi ngược chiều lao qua vun vút, ánh đèn rọi sáng trưng. Cô nhổm người dậy khỏi lòng Đại làm cho anh cũng thức giấc theo. Anh vuốt má cô, khẽ giục:

- Kệ nó, cứ ngủ thêm chút nữa đi. Chúng ta mới tới Tuyên Quang thôi.

Nếu là bên công an gọi thì chắc chắn sẽ gọi cho Phong chứ không phải gọi cho cô. Giờ phút này không còn điều gì quan trọng hơn việc đi tìm Alex nữa nên Đại cũng không ngần ngại mà ngăn cản cô nghe máy.

Cuộc gọi đổ chuông một hồi rồi kết thúc. Sau đó lại tiếp tục đổ chuông lần thứ hai. Là từ quản lý của Cường. Nếu không phải có việc quan trọng thì nhất định anh ta sẽ không gọi sớm thế này. Trong đầu Linh xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ hãi hùng, cô bắt máy.

- Em Linh đây ạ! Có việc gì gấp thế anh?

- Cô đã tìm thấy Alex chưa?

- Bọn em đang đi Hà Giang tìm thằng bé.

- Cô… có thể trở về Hà Nội ngay không? – Do dự một chút, người trợ lý e dè đề nghị.

Nghe giọng anh ta khang khác, Linh cảm thấy dự cảm của mình đã đúng. Cô cắn răng, lắc đầu:

- Bọn em sẽ quay về sớm thôi.

- Cậu ấy… chủ tịch…

- Anh ấy làm sao? – Linh lo lắng hỏi khiến cho cả Đại ngồi bên cạnh và Phong vừa tỉnh giấc cũng phải quay lại nhìn.

- Bác sĩ nói… chủ tịch sẽ không qua khỏi hôm nay – Nói tới đây, viên trợ lý nghẹn lại không nói được gì nữa.

- Cái gì? Anh nói là không qua khỏi là sao? Tại sao lại như thế được?

- Tối qua cậu ấy có tỉnh lại một chút. Sau đó biết tin bé Alex bị bắt cóc, cậu ấy lập tức lên cơn co giật, khó thở. Bác sĩ phải cấp cứu cậu ấy mới qua được cơn nguy kịch… Bác sĩ nói gan cậu ấy đã yếu lắm rồi, lại thêm cú sốc làm nhồi máu cơ tim…

Hai bên đều im lặng. Vài giây sau, người trợ lý như đã lấy được hơi nên tiếp tục nói:

- Cậu ấy vừa mới lại tỉnh lại. Cậu ấy rất muốn gặp cô và Alex, nhưng tôi không chắc cậu ấy có thể đợi được qua hết hôm nay. Nếu có thể, tôi xin cô hãy quay về gặp cậu ấy. Tôi xin cô đấy. Ước nguyện cùng của chủ tịch là có cô ở bên khi cậu ấy ra đi…

Giọng người đàn ông ở bên kia đầu dây khàn dần đi, sau đó là tiếng nấc cụt. Rõ ràng là anh ta đã không giữ được bình tĩnh khi nói ra những lời van nài này nữa. Linh buông thõng tay xuống, chiếc điện thoại cũng rơi cạch xuống chân. Cuộc gọi bị ngắt.

- Em… em… phải làm gì bây giờ? – Linh hoang mang, nước mắt lại một lần nữa tràn ra.

Suy nghĩ rằng Cường đã sắp rời xa thế giới này làm cô sợ hãi tới phát khóc. Đại nắm lấy hai tay cô, muốn ôm cô vào lòng, chỉ thấy hai tay cô run rẩy, lạnh ngắt. Ở trên, Phong cũng vừa nhận được một cuộc gọi. Sau khi bình tĩnh cúp máy, Phong quay lại nhìn cô, quả quyết nói:

- Nếu em tin tưởng bọn anh thì cứ để bọn anh đón Alex. Còn em quay về Hà Nội đi.

- Em…

- Ừ, em hãy về đi. Bọn anh sẽ thuê xe ở thành phố Tuyên Quang và đi tiếp. Bọn anh sẽ đưa con về cho em – Đại vỗ nhè nhẹ lên tay cô – Về với cậu ấy, một lần cuối cùng thôi. Nếu không, sau này em sẽ rất hối hận.

Chiếc xe dừng lại ở thành phố Tuyên Quang, thả hai người đàn ông xuống, sau đó nó lại quay về con đường cũ, trở lại Hà Nội với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đi.



Chương 91: Đau thương tới tột cùng



Linh về tới Hà Nội, mệt nhoài nhưng cô không muốn ăn sáng theo lời dặn của Đại mà đi thẳng vào bệnh viện. Khi cô tới phòng bệnh của Cường thì gặp người quản lý đang ngồi ở hành lang. Linh giật mình khi thấy mắt anh ta thâm đen, hằn những tia máu đỏ, rõ ràng là đã lâu rồi anh ta không ngủ một chút nào. Bà Phượng đang gục đầu tựa vào vai một người phụ nữ khác, có lẽ là họ hàng của bà mà khóc. Nghe tiếng khóc của bà Phượng, Linh có cảm giác tim mình cũng như muốn ngừng đập, hai nắm tay cô dần dần siết chặt lại. Viên quản lý nhìn cô, thở dài một tiếng. Bà Phượng chậm rãi ngẩng đầu và quay lại nhìn. Thấy Linh, trong mắt bà Phượng xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhưng rồi bà như chợt nhớ lại điều gì đó, ánh mặt bà lại cụp xuống, tiếp tục khóc. Chiếc khăn tay đã bị bà vo nhàu nhĩ thành một nhúm rồi.

- Anh Cường thế nào rồi, anh ấy… – Linh ngập ngừng hỏi.

- Bác sĩ đang cấp cứu – Người quản lý lắc đầu vô vọng.

Bà Phượng dù trong lòng rất muốn lập tức đuổi cô con dâu cũ này đi khỏi đây, nhưng cuộc nói chuyện với con trai trước đó của bà đã khiến bà hiểu rằng, nếu Cường không được gặp vợ cũ của mình, nó sẽ không cảm thấy yên lòng. Rồi bà chợt nhớ đến những gì mình mới nghe được từ thám tử thân tín của mình báo rằng mẹ đẻ của Gia Hân hiện đang bị tạm giam và chính cô ta là người bày ra việc bắt cóc Gia Bảo. Trong lòng bà thở dài một tiếng, cũng muốn cất tiếng hỏi Linh về tình hình của Gia Bảo, nhưng những khúc mắc vẫn chưa thể tan đi ngay được. Vì thế sau khi liếc nhìn Linh một cái lạnh lùng, bà cũng không nói gì nữa.

Linh đứng sững lại một chút, sau đó ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo bên cạnh viên quản lý. Cứ thế, Linh chìm vào kí ức của những tháng ngày cô hạnh phúc nhất bên Cường.

Anh là mối tình đầu của cô, là người đầu tiên đưa cô đi vào những giấc mộng ái tình nhiều sắc màu nhất. Lần đầu tiên cô gặp anh là khi anh tới nhà hàng nơi cô làm việc để xin làm người đi giao hàng. Anh không nói nhiều về bản thân mình, sau này cô mới biết anh là một nghiên cứu sinh mới từ Việt Nam sang. Từ nhân viên giao hàng, anh được chuyển lên làm nhân viên chạy bàn, sau đó là tới phụ bếp cho cô. Cuối cùng, anh và An đều được coi là “học trò” của cô. Sau ba tháng quen nhau, anh tỏ tình với cô. Anh cho cô một chỗ dựa vững vàng đủ để cô không còn cảm giác cô đơn nơi xứ lạ nữa. Anh yêu thương và tôn trọng cô thực sự, anh nói rằng cô quá nhỏ bé khiến anh luôn có suy nghĩ muốn bảo vệ, che chở, không muốn làm cô bị tổn thương.

Nếu ngay từ đầu anh không tiếp cận cô vì mục đích khác, có lẽ dù cô có trở lại Việt Nam vì chuyện của Nhật Lệ thì chắc chắn tình cảm của hai người cũng không hoàn toàn chấm hết. Nếu mẹ anh và bố cô chỉ là hai người xa lạ, có lẽ cô và anh đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, dù từ đầu cuộc hôn nhân ấy có sự gượng ép từ phía cô. Mối quan hệ định mệnh giữa anh và cô không biết là duyên hay nợ, chỉ biết rằng cho tới lúc này, sự ràng buộc giữa hai người không chỉ là đứa con bé bỏng, mà còn là một thứ tình cảm khó lý giải khác. Cũng giống như trước đây, khi cô ở bên Cường, cô nhận ra rằng cô yêu cả Đại. Còn bây giờ, trong lòng đã xác định tình cảm hoàn toàn dành cho Đại nhưng Cường vẫn luôn là một vướng bận khó gỡ trong lòng cô. Cuộc đời này, cô dường như không thể thoát được mối quan hệ tình cảm rắc rối với hai người đàn ông ấy, kể cả bây giờ khi Cường sắp không còn tồn tại trên thế gian này. Có lẽ kể cả khi anh chết đi rồi, cô vẫn sẽ nhớ anh.

Tiếng mở cửa phòng làm Linh giật mình bừng tỉnh. Vài người mặc blouse trắng bước ra, vẻ mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng. Bà Phượng lập tức bật dậy, nhào tới, túm lấy cánh tay vị bác sĩ đi đầu, hoảng hốt hỏi:

- Con tôi, nó làm sao rồi, bác sĩ?

Ông bác sĩ già đưa mắt nhìn gương mặt tèm lem nước mắt của bà Phượng, sau đó thở dài nói:

- Gia đình vào nói chuyện với cậu ấy lần cuối đi.

Linh lảo đảo người suýt ngã. Nếu không có bà Phượng ở đây, chắc chắn cô sẽ lập tức lao vào trong căn phòng kia. Nhưng cô biết, lúc này cô không có quyền tước đoạt đi những giây phút gần gũi cuối cùng của mẹ con bà Phượng. Quả nhiên, đoàn bác sĩ cấp cứu vừa rời đi, bà Phượng đã lập tức chạy vào trong phòng. Viên quản lý đưa mắt nhìn Linh vẫn còn chôn chân một cách sững sờ, khẽ nhắc:

- Cô cũng vào đi, người anh ấy mong gặp nhất là cô.

Linh siêt chăt tay, sau đo cung bươc vao theo. Ba Phương đa ngôi ơ bên canh giương bênh cua Cương, hai tay năm chăt lây tay con trai, khoc rong, noi không thanh tiêng. Linh đưa măt nhin Cương, không ngơ anh đa nhin minh tư bao giơ, giông như anh luôn đưa măt tim kiêm cô ngay sau môi lân tinh giâc. Trên măt anh xuât hiên môt nu cươi yêu ơt, nhưng vân tran đây âm ap như môi lân anh cươi vơi cô. Cương luôn thê, du trươc đây cô co choc giân anh cơ nao thi anh vân luôn nhin cô băng anh măt yêu thương va vi tha như luc nay. Du cô vi anh như Măt Trăng quay quanh minh, nhưng anh lai luôn âm ap như Măt Trơi, không luc nao đê cho cô co thơi gian cam thây cô đơn.

Nu cươi ây hôm nay chi lam Linh thây nhoi ơ trong long.

Cô co thê cam nhân đươc hơi thơ mong manh cua Cương. Cô cung muôn vươn tay, năm lây ban tay gây cua anh.

- Em tơi rôi sao? – Anh cât tiêng hoi cô.

Linh gât đâu, bươc tơi bên kia giương cua anh.

- Con đâu rôi? No an toan không? Linh lăc đâu, sau đo thơ dai đap:

- Anh Đai va anh Phong đi đon thăng be rôi, no se sơm tơi đây thăm anh.

- Thât may măn – Cương không nhin cô nưa ma đưa măt nhin thăng lên trân nha, giong anh thi thao như noi vơi chinh minh.

Thây cô lăng yên, anh lai noi tiêp:

- Anh đung la vô dung qua!

Sau đo, anh quay sang nhin me minh. Tư sau khi ba biêt anh măc bênh, ba đa không con giư đươc nhưng net tre trung nưa, thay vao đo la ve gia nua, tiêu tuy. Mai toc ba đa bac trăng gân hêt, nhưng nêp nhăn cung hăn ro hơn.

- Me, con xin lôi me. Con luôn la môt đưa con không nghe lơi, khiên me luôn tưc giân. Bây giơ con lai cang bât hiêu khi không thê phung dương me đươc nưa.

- Con nhât đinh se khoe ma. Bac si noi con se khoe – Ba Phương lăc đâu, ba không muôn tương tương tơi viên canh không con đưa con nay bên canh nưa.

Đo la nôi đau tôt cung cua ngươi lam cha, lam me.

Tư khi đươc sinh ra, Cương luôn chi co tinh thương yêu va sư chăm soc cua ba. Chông ba la ngươi trăng hoa, ngay ca khi ba bung mang da chưa, ông ta đa lâp tưc co thêm nhưng ngươi đan ba khac. Đên tân bây giơ, khi con hâp hôi bên giương bênh, ông ta vân đang mai mê ơ bên ngươi vơ tre trung chi băng tuôi con trai minh, không hê đoai hoai gi tơi đưa con nay.

- Me, mây hôm nay Gia Hân đi hoc co ngoan không? Con be không bi viêm hong hay bo bưa chư?

- Ư… no rât ngoan. No bao tôi nay tan hoc se vao thăm con, khoe vơi con bưc tranh no mơi ve nưa – Ba Phương gât đâu.

Măc du ngoai măt Cương to ra lanh lung va luôn khăc nghiêt vơi Gia Hân, nhưng anh vân luôn âm thâm chu y tơi nhưng sinh hoat du la nho nhăt nhât cua con be. Con be không đươc ơ canh me con anh thi chăng sông đươc bao lâu, vi vây Cương đinh dung cach tan nhân nhât đê day con manh me hơn. Anh không muôn no phai nhơ thương môt ngươi cha tôi như minh, ngươi cha ma ngay tư đâu đa không mong muôn no co măt trên coi đơi nay. Vơi Gia Hân, anh luôn cam thây day dưt nên anh kho long co thê đôi măt vơi no.

- Me hay giup con nuôi nâng va chăm soc cho Gia Hân. Me hay cho con be găp me cua no. Cô ây thưc ra cung ra đang thương… Ngay ây con không muôn lây cô ây la vi không muôn cô ây phai chôn vui hanh phuc ơ bên môt ngươi như con. La con cô châp nên Gia Hân mơi không co me… Nêu Gia Hân đươc sông vơi me, giông như Gia Bao, chăc chăn no se la môt đưa tre ngoan va đang yêu như Gia Bao.

Ba Phương khoc nâc lên. Em gai cua ba ơ phia sau cung bât khoc. Ngươi quan ly cui găm măt xuông đât như cô che đây cơn xuc đông cua minh. Con Linh, măt cô cung đa đo hoe.

- Con chuyên nay nưa, thưc ra con đa biêt chuyên giưa me va bô vơ cua con trươc đây tư lâu rôi. Gia đinh chung ta thât sư măc nơ gia đinh Linh rât nhiêu. Me đưng giân cô ây nưa, lôi la cua chung ta, cô ây không co lôi gi trong chuyên nay. Me cung phai hưa vơi con không đươc ôm, không đươc đau buôn, nêu không con se không thê yên long ra đi đươc.

- Ư, me hưa… me hưa ma – Ba Phương vưa lau nươc măt, vưa liên tuc gât đâu.

Cương mim cươi yêu ơt, sau đo đưa măt tim trơ ly cua minh goi:

- Anh Quang…

- Chu tich – Viên trơ ly ngẩng đâu nhin anh, manh me ap chê nhưng giot nươc măt chay ngươc vao trong long khiên cho gương măt anh cang thêm meo mo tơi khô sơ.

- Đên giơ nay anh vân con goi tôi la Chu tich sao? Thât vui vi luc nay tôi con co môt ngươi anh em tôt như anh ơ bên.

- Chu tich… – Quang nhin anh, chi noi đươc hai tiêng môt cach thang thôt sau đo im băt.

- Nhưng gi cân noi vơi anh tôi cung đa noi rôi. Tôi chi muôn lân cuôi cam ơn vi đa ơ bên tôi tơi tân luc nay. Anh ay giup tôi đưa me tôi va di tôi ra ngoai, tôi co chuyên riêng muôn noi vơi Linh.

- Không, me muôn ơ bên con. Cho me đươc ơ bên con – Ba Phương lăc đâu nguây nguây, không đanh long rơi xa giương bênh cua con trai môt chut nao.

- Me, cho phep con đươc bương binh lân cuôi. Con chi muôn đươc ơ riêng vơi cô ây môt luc, mong me đông y.

- Cô Phương, chung ta đi – Quang bươc lên mây bươc, tơi gân ba Phương, dưt khoat diu ba đưng dây, măc cho ba gao khoc vât va đoi ơ lai.

Môt phut sau, căn phong đươc tra lai sư yên tinh. Chi co tiêng nâc cua Linh nhân chim tât ca tiêng thơ yêu ơt cua Cương lân tiêng may moc rung nhe nhe. Cương mim cươi vơi cô:

- Em ngôi xuông đi. Ngôi xuông canh anh.

Linh lam theo lơi anh như môt cai may. Cương vươn tay, Linh hiêu y năm lây tay anh, chi cam thây ban tay cua Cương lanh ngăt, nhưng ngon tay siêt nhe lây tay cô. Linh không kiêm chê đươc, môt tay con lai bưng miêng đê không bât ra thanh tiêng nưc nơ.

- Đưng khoc nưa. Tay anh không con kha năng vươn tơi đê lau nươc măt cho em đâu. Nhin anh va đưng khoc nưa, đươc chư? – Cương thi thao, dương như anh cung không con nhiêu sưc đê noi to hơn đươc nưa.

Linh đưa măt nhin anh, khe gât đâu, nhưng giot nươc măt cung ngưng chay, chi thinh thoang vân con vang lên tiêng nâc không sao kiêm chê đươc ma thôi.

- Anh rât muôn đươc găp con.

- Con săp vê tơi nơi rôi – Linh cô găng an ui anh, nhưng cô biêt ro, nêu anh không qua khoi hôm nay thi cơ hôi anh găp đươc con la rât nho.

- Anh mưng la no vui ve vơi Đai, va câu ây cung rât yêu quy no. Linh yên lăng không noi.

- Con thich mon qua Giang sinh chư?

- Vâng…

- Vây la tôt rôi. Anh chi sơ thăng be không thich mon qua ây.

- No vân nghi răng đo la do Ba chua Tuyêt nao đo gưi tăng – Linh thơ dai. Cương cươi:

- Linh… Cam ơn em đa sinh Gia Bao cho anh. Cam ơn em đa nuôi con khôn lơn…

- Đo la nghia vu cua em, anh không cân phai noi như vây.

- Không, anh vân phai noi, đo la nhưng lơi tư lâu anh rât muôn noi vơi em. Ngoai trư nhưng ngay thang chung ta con ơ bên My cung nhau, thi nhưng ngay ơ bên con la nhưng ngay anh cam thây hanh phuc nhât. No chinh la minh chưng tinh yêu cua chung ta... Anh... anh co môt lơi thinh câu nay...

- Anh cư noi đi, nêu em co thê nhân lơi, chăc chăn em se không tư chôi...

- Anh mong em hay tha thư cho me. Anh biêt nhưng tôn thương ba ây đa gây ra cho gia đinh em la rât lơn, nhưng anh mong em nê tinh anh, nê tinh Gia Bao la con chung ta, mong em tha thư cho me. Em hay cho me đươc nhân Gia Bao. Khi anh không con nưa, em hay cho Gia Bao đươc tơi chơi vơi ba nôi, đươc không? Linh, anh câu xin em... – Vưa noi, nhưng ngon tay xương xâu cua Cương như cang siêt chăt hơn lây tay cô.

- Anh không cân phai noi nưa... – Linh lăc đâu – Em hiêu y anh. Em se suy nghi chuyên nay...

- Ư... – Cương gât đâu, cung không cô găng nai ep cô nưa – Con nưa... ngôi nha đo, anh đê lai cho em va con.

- Ngôi nha?

- Ư, la ngôi nha em đa tưng bo ra cai gia rât cao đê mua ma anh không ban. Trươc đây khi anh mua no, anh cung chi biêt đo la ngôi nha ma me anh đa lây tư tay môt ngươi đan ông, anh mua lai vi muôn tim hiêu vê ngươi đan ông đo. Không ngơ no lai chinh la ngôi nha cu cua gia đinh em. Anh không đê lai cho con va em tai san gi ngoai ngôi nha đo.

- Em va con không cân tai san cua anh.

- Vi thê em mơi kiên quyêt bo tiên ra mua no phai không? Em biêt, du ca tâp đoan cua anh, tât ca tai san cua anh, thâm chi ca tinh mang cua anh, chi cân em noi la em muôn co, anh săn sang đưa cho em vô điêu kiên ma. Sao luc nao em cung phai bương binh va to ra không cân dưa dâm vao ai như thê?

Linh im lăng, cô găng kiêm chê cơn xuc đông đang muôn trao ra. Cương môt lân nưa lai năm chăt lây tay cô, giông như anh đang cô găng môt lân cuôi tim lây hơi âm tư ban tay manh de mêm mai nay.


- Em băt tay vơi Phong, anh cung biêt. Em tưng bươc ep sat, bưc bach anh phai ban lai Winter anh cung biêt... Nhưng sao em cư phai gông minh lên như vây? Sao em cư phai cô châp như thê?

- Anh biêt hêt ư? – Linh cươi chua chat, nươc măt môt lân nưa không thê kiêm chê đươc ma cư thê trao ra.

Ngay tư đâu anh đa biêt, vây ma anh căn răng nhân nhin, căn răng nhương bô cô. Anh thât ngôc!

- Anh yêu em. Ngay trươc cung vây, bây giơ cung vây, va sau nay cung vây. Cô băt đâu khoc to hơn.

- Anh ươc gi kiêp sau, chung ta se tiêp tuc găp nhau, nhât đinh anh se không buông tay em ra, đê em chay trôn khoi anh, không cho phep đươc ơ bên bât ky ngươi đan ông nao khac ngoai anh. Nêu co kiêp sau, anh nhât đinh se lam môt ngươi chông tôt…

- Gia Bao, noi vơi con răng… anh rât yêu no…

- Sông vơi câu ây, chăc chăn em se đươc hanh phuc… Em phai hanh phuc đây.

Tưng giây tưng phut châm châm trôi qua trong căn phong thoang thoang mui nươc hoa oai hương. Môt luc sau, nhưng ngươi đi lai ngoai hanh lang co thê nghe thây ro môt tiêng het thương tâm phat ra tư môt căn phong khep kin. Nhưng ngươi đang sôt ruôt đưng bên ngoai xô cưa chay vao. Trên chiêc giương trai ga va chăn bông trăng muôt, Cương đa nhăm nghiên măt, tim đa hoan toan ngưng đâp, môt nu cươi vinh viên in hăn trên gương măt thanh than va hanh phuc cua anh.



Chương 92: Trở về



Cung buôi sang ngay hôm ây, vao khoang chin giơ, tai bên xe thanh phô Ha Giang, trong môt quan phơ binh dân co môt ngươi đan ông chưng năm mươi tuôi đang ngôi châm rai đôt thuôc. Ngôi đôi diên hăn la môt thăng nhoc vai đeo ba lô hinh con gâu, măt cui găm xuông đât, thinh thoang lai đưa ban tay nho xinh di di lên trên ban. Bat phơ đăt trươc mặt no đa nguôi ngăt tư khi nao, măc du rât đoi nhưng no kiên quyêt không đông đua.


Ga đan ông va đưa be chinh la ke băt coc va Alex. Thăng nhoc không ngơ sau khi tinh dây thi đa ơ môt nơi xa la như thê nay khiên cho cai tinh gan ly cua no cung không thê at nôi sư sơ hai nưa. Đo la ly do tai sao tơi luc nay no vân không chiu ăn sang.

- May không ăn sao? Hay quen co ngươi vưa dô vưa đut cho ăn rôi? – Ga đan ông lanh lung hoi.

Măc du to ra như thê, nhưng hăn ta hoan toan bi chinh phuc bơi đưa be siêu câp đang yêu nay. Khi hăn bê thăng nho ơ trên xe, măc du thăng be bi hăn cho hit thuôc mê va ngu say như chêt, nhưng nhưng ngươi đi cung chuyên xe vơi hăn lai không ngưng tâm tăc khen thăng nho nay xinh xăn, đang yêu. Khi đo trong long hăn đa co chut không nơ ban thăng nho nay đi, ba phen bôn bân đa đinh xuông xe, nhưng sau đo lai thôi. Lên đên đây thi thăng nhoc cung tinh lai, no không gao kho gi, lai gan ly không ăn sang, chi môt mưc cui đâu, thinh thoang hâm hưc nhin hăn.

- Chau không ăn. Chu la ngươi noi dôi. Chu noi se đưa chau vê vơi me cơ ma – Thăng nhoc li nhi đap.

Hăn lăng le thơ dai. Tư xưa tơi nay tât ca moi ngươi đêu măng hăn la “ngươi xâu”, “ngươi đêu” chư chưa bao giơ co ngươi măng hăn la “ngươi noi dôi” ca. Thăng nhoc nay chăng le ngôc nghêch đên mưc không biêt la minh săp bi ban đi hay sao? Nhưng hăn thây no không hê giông môt thăng be không thông minh.

- Thê may muôn gi? – Hăn nhêch mep cươi.

- Chau muôn vê nha – Thăng be kiên quyêt noi.

- Thi phai co xe tao mơi đưa may vê nha đươc chư? May co thây chiêc xe Ha Nôi – Ha Giang kia không? Phai môt luc nưa no mơi chay, chưng đo tao đưa may lên xe cho may vê Ha Nôi la đươc chư gi – Hăn noi băng môt ve rât không đông y răng minh la ngươi noi dôi.

- Chu noi thât? – Thăng nhoc nhin vê phia hăn chi, qua nhiên co môt chiêc xe giương năm mau đo đang đô ơ đây.

Ma đung laahăn cung không hoan toan noi dôi, trong đâu hăn đang co y đinh quay vê Ha Nôi, sau đo mang thăng nhoc nay trôn vao Nam, lên Tây Nguyên kiêm môt manh nương rây đê lam, sau đo tim cach đon vơ vao. Như thê hai vơ chông hăn đa co môt đưa con xinh xăn rôi. Chinh vi thê nên sau khi tơi đây hăn mơi đanh thưc thăng nhoc dây, nêu không thi hăn tiêp tuc đanh thêm thuôc mê cho no ngu đên tân luc giao dich la xong cho đơ phiên ha.

- Tao không phai la ngươi noi dôi. Nêu may không muôn bi đoi thi mau ăn cho xong đi. Tao đơi may hơi lâu rôi đây. Nêu may con lam tao bưc minh, tao đem may ban quach cho xong.

Alex nhân đươc câu tra lơi thi hơn hơ gât đâu, sau đo băt đâu châm rai nhăt tưng sơi phơ đa trương lên tư lâu, châm rai ăn.

Thê nhưng long tôt cua ông “ba bi” vưa thưc tinh, con chưa kip nghi lam ngươi tôt thi hăn đa bi lưc lương công an tom gon khi đang hi hưng dân thăng be đi lang thang tim môt quan nươc ơ gân bên xe. Đên tân khi bi băt, hăn vân hoan toan không biêt răng thăng nhoc đa đanh thưc lương tri trong hăn cung chinh la ngươi đa đây hăn vao thât bai tham hai như thê nay, chi băng mây manh ghep cua tro chơi xêp hinh.

Mươi hai giơ trưa, cuôi cung Đai va Phong cung găp đươc Alex ơ tru sơ công an thanh phô Ha Giang. Tên băt coc đa đươc lam thu tuc lây lơi khai va đưa vê Ha Nôi trươc, chi con trung si Viêt ơ lai đây cung Alex, chơ hai ngươi lên. Khi hai ngươi tơi nơi, Alex đang hôn nhiên chơi tro mât ma chuông bo, chinh la loai mât ma ma Alex đa đê lai trong bưc ghep hinh dươi Ha Nôi. Đên tân khi chơi cung thăng nhoc rôi, trung si Viêt mơi châp nhân sư thât la chinh thăng nhoc năm tuôi văt mui chưa sach nay la tac gia cua bưc mât thư đơn gia nhưng đây hiêu qua kia.

Vưa thây Đai va Phong, thăng nhoc đa chay ao tơi ôm lây cô Đai, bô lô ba la noi đu thư. Phong theo Viêt đi lam môt sô thu tuc điêu tra cuôi cung. Hai ngươi đinh đi taxi vê nhưng cuôi cung lai đươc theo xe công an vê vơi Viêt. Không ai tư chôi ca, bơi trên đương lên đây, ca hai đêu đa nhân đươc tin bao Cương qua đơi.



Chương 93: Be bang



Đai vưa châm rai nha khoi thuôc vưa nghi tơi nhưng chuyên đa xay ra trong thơi gian qua. Trươc đây Đai đa co môt thơi gian bo thuôc la, nhưng rôi nhưng đêm dai chin trong công viêc đa keo anh quay lai vơi no. Anh không hut nhiêu, không hut ơ nha hay trươc măt Như Y, chi khi nao qua căng thăng anh mơi lai cam thây them vi thuôc la, them đươc thây nhưng vong khoi thuôc quân quanh trên măt, them thư co thê lam cho cai đâu nong cua anh nguôi lanh lai.

Đa môt tuân qua đi kê tư sau đam tang đâm nươc măt cua Cương. Đai không muôn nhơ lai nhưng canh đau long đo, nhưng cang cô quên thi no lai cang hiên hiên ro rang hơn, nhât la nhưng khi anh không con bân rôn trong công viêc nưa va đâu oc trơ nên thanh thơi môt cach kho chiu. Đai không nghi sư ra đi cua Cương lai lam anh buôn đên thê. Du trong long đa xac đinh răng sơm muôn se co ngay đo, nhưng khi tân măt chưng kiên no, trong long anh lai ngâp tran môt nôi buôn không thê ly giai nôi. Sư ra đi cua Cương đa đê lai trong long nhưng ngươi ơ lai môt khoang trông mênh mang không ai co thê bu đăp nôi, vơi me con Linh cung thê, vơi anh cung thê, ma ngay ca vơi ngươi anh em cung cha khac me luôn đôi đâu vơi Cương va Phong cung thê. Chơi thân vơi nhau suôt quang đơi hoc sinh rôi sinh viên, đôi choi vơi nhau suôt nhưng năm đâu vao đơi, cung yêu thương điên cuông môt ngươi phu nư, rồi đến khi nhận ra sự mệt mỏi của tranh đấu, muốn dừng lại thì cũng là lúc người dương kẻ âm.

Ngay sau đám tang của Cường, Đại phải đi công tác bốn ngày. Khi anh trở lại Hà Nội thì mẹ con Linh lại vừa về quê nghỉ ngơi, thế nên cho tới hôm nay anh vẫn chưa gặp lại hai người, không biết hiện giờ họ thế nào? Anh có gọi điện cho Linh vài lần nhưng cũng chỉ được vài câu hỏi thăm là dường như hai bên cũng chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Cô tỏ ra hoàn toàn xa lạ và hờ hững với anh kể từ sau ngày Cường mất. Anh biết, cô cần có thời gian để vượt qua khoảng thời gian chênh vênh này, vì Linh luôn là người sống rất có tình.

Phương Đông đã trở lại trong tay anh và anh sẽ phải rất bận rộn để đưa nó về với quỹ đạo mà nó từng có trước đây, để nó trở thành nhà hàng đỉnh cao của món ăn dân tộc một lần nữa. Anh muốn nhanh chóng ổn định cuộc sống gia đình để có thể toàn tâm toàn ý gây dựng lại Phương Đông.

Những suy nghĩ tiêu cực lúc đầu đã hoàn toàn bay biến trong trí óc Đại. Anh không còn giận cô vì trước đây đã rời bỏ anh để đến với Cường. Anh cũng không còn giận cô đi một mạch sáu năm liền mà không một lần hỏi thăm đến Như Ý. Hai người đã đủ từng trải, đủ trưởng thành để bỏ qua cho nhau những chuyện trong quá khứ.

Anh muốn cưới Linh.

Anh thực sự khao khát được hợp pháp hóa hôn nhân với cô, để anh có thể đường đường chính chính là chồng cô, là bố của Alex, là người sẽ che chở, chăm lo cho hai mẹ con cô cả đời này. Anh chưa bao giờ quên rằng chính anh đã từng nói với cô, mẹ của các con anh chỉ có thể là cô mà thôi.

Cửa phòng tắm xịch mở, mùi thơm của sữa tắm lập tức tràn ngập căn phòng. Đại ngẩng đầu, buộc mình rời khỏi những suy tư của bản thân, ngước nhìn người vừa bước ra từ nhà tắm. Sáu năm qua, Tường Vi giống như một nụ hoa còn e ấp lúc này đã nở bừng rực rỡ cả về tài năng lẫn ngoại hình. Cô không còn là cô văn sĩ thích lang thang mới bước vào đời như khi hai người mới gặp nhau nữa, giờ đây Tường Vi đã có một chỗ đứng tương đối. Cô được nhiều người biết tới hơn, được tham gia nhiều chương trình lớn về Văn học, đặc biệt còn là khách mời thường xuyên của các chương trình giao lưu trên truyền hình. Cô trở thành thần tượng của vô số những tác giả trẻ mới chập chững bước vào con đường viết lách.

Là người có nhiều trải nghiệm với cây bút, nhưng trong tình cảm, Tường Vi lại là người vô cùng cố chấp, cố chấp tới mù quáng. Cô từ chối tất cả những người đàn ông đến với mình, chỉ giữ cho tình cảm của mình hướng về một người duy nhất là Đại. Nhưng dù cô có yêu anh bao nhiêu thì anh cũng không thể cho cô một danh phận, bởi cô là người duy nhất anh không thể và không muốn làm tổn thương. Giá như anh có thể vô tình với cô như bao người đã đi qua cuộc đời mình thì anh sẽ dứt khoát hơn. Tường Vi là một cái gì đó hoàn toàn khác, ngay từ đầu anh đã coi cô như tri kỷ của cuộc đời mình. Hồng nhan dễ gặp, tri kỷ khó tìm. Có những người một lúc có thể có vô số hồng nhan, nhưng đi cả cuộc đời họ vẫn không tìm được cho mình một người tri kỷ. Chính vì coi cô là tri kỷ nên anh không thể để mất cô. Dù anh có cố gắng đáp trả lại tình cảm của cô hay rời bỏ cô thì nó đều dẫn đến việc anh sẽ đánh mất cô, thế nên cho tới giờ, những gì cô muốn anh đều nhượng bộ. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên một người phụ nữ mà mình không yêu lâu đến vậy. Hai người không ràng buộc nhau với thể xác, cũng không ràng buộc nhau về tinh thần, họ không bao giờ gặp nhau tại một điểm, nhưng cũng không bao giờ chịu đi một mình. Họ đi song hành cùng với nhau, người này giúp cho người kia không cảm thấy cô đơn và tịch mịch trên chặng đường của mình.

- Anh lại hút thuốc? – Tường Vi rũ cái khăn bông ra, bắt đầu lau tóc cho ráo nước.

- Ừ… – Đại khẽ đáp lại, sau đó dụi dụi đầu thuốc lá đang cháy dở vào cái gạt tàn bằng thủy tinh. Anh nhớ lần cuối cùng anh tới và ở lại căn phòng này là hai tháng trước, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi cả.

- Hôm nay đúng là mệt thiệt. Gặp mấy ông nhà báo nửa mùa, bị vặn vẹo những cái không đâu. Lại có tay nhà báo còn muốn đến tận nhà để chụp không gian sống riêng gì gì đó… Hôm qua em đặt được vé máy bay rồi, hên quá. Tưởng năm nay không về nhà nghỉ Tết luôn ấy chứ.

Tường Vi nói một thôi một hồi, thấy Đại trầm lặng hơn thường lệ thì ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn. Hai tháng vừa qua, cô cũng chỉ gặp và đi ăn tối với anh được ba lần, còn lại anh đều báo bận, còn tới phòng cô thì không một lần nào cả, khác xa với trước đây. Nhưng Tường Vi chưa bao giờ đòi hỏi, hay nói đúng hơn hơn là cô không dám đòi hỏi. Sáu năm qua, cô cố gắng giải mã trái tim anh, nhưng những gì cô nhận được chỉ là một ngăn trái tim nho nhỏ, nhỏ đến mức không đủ để cô níu giữ chân anh sau những ái ân. Cô biết anh không hề lợi dụng cô như những người bạn thân từng nhận xét, tất cả đến như bây giờ đều là cô muốn như thế. Anh muốn dừng lại, nhưng cô thì không, cô vẫn ôm một chút mong mỏi rằng rồi sẽ có một ngày anh nhận ra đâu mới là chân tình. Chân tình của anh không dành cho cô, nhưng chân tình của cô lại hướng về anh, cô không tin anh là người sắt đá tới mức ấy. Cô không muốn như Huyền, trói buộc anh bằng một cái thai, cô muốn đợi đến ngày anh ngỏ lời cưới cô, ngỏ lời muốn được ở bên cô cả đời.

Tường Vi biết Linh đã quay về, một lần Như Ý đã buột mồm nói ra như thế. Ban đầu cô thấy anh vẫn không khác gì lúc trước, nhưng dần dà, anh thay đổi. Cái thay đổi lớn nhất đó là anh không còn tới với cô thường xuyên nữa. Cô chỉ có thể gặp anh qua những lần ăn tối chóng vánh, hoặc nghe tin về anh qua những lần tới chơi với Như Ý tại Cung thiếu nhi, nơi con bé đang học lớp khiêu vũ mà thôi. Cho đến hôm nay, khi hai người đi ăn tối với nhau và anh đưa cô về đây, cô đã biết anh hoàn toàn thay đổi rồi. Nhất là ánh mắt của anh, nó không còn trống trải và giá lạnh như trước đây nữa. Dù cô cố gắng không tin vào điều đó, nhưng tới giờ, khi nhận ra vẻ lơ đãng của anh và gương mặt như trầm lặng hơn kia, cô lại dự cảm thấy một điều không hay sắp xảy ra với mình.

- Như Ý đã khỏi ho chưa? Tuần trước em thấy con bé bị ho dữ lắm – Cô dừng động tác, ngồi xuống giường nhìn về phía anh.

- Khỏe rồi. Sáng nào vợ Lâm cũng hấp lá hẹ với mật ong cho nó uống – Đại gật đầu, sau khi rời điếu thuốc thì anh bắt đầu chơi với cái điện thoại của mình.

Tường Vi biết, anh đang muốn nói gì đó nhưng lại chưa tìm ra cách nào để nói cả.

- Vợ anh Lâm thế nào?

- Có bầu ba tháng rồi, bây giờ ở nhà thôi. Anh đang định cho hai vợ chồng một cửa hàng để làm ăn riêng.

- Thế bố con anh vẫn định ở đó sao? Rồi còn anh Minh nữa, em thấy hơi phức tạp.

- Chắc anh và Như Ý sẽ ra ngoài sống. Ngôi nhà đó cả nhà đều thống nhất sẽ cho Lâm đứng tên.

- Nhưng hai bố con sống riêng liệu có ổn không? Anh quá bận… – Tường Vi băn khoăn.

Đại ngẩng đầu nhìn cô. Anh hiểu ý cô. Không dưới mười lần trong sáu năm qua Tường Vi nhắc khéo với anh chuyện anh cần có một người phụ nữ ở bên để chăm lo cho Như Ý.

Tường Vi thấy anh nhìn mình thì suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, đi tới và ngồi xuống lên thành ghế salon mà anh đang ngồi, sau đó cô vươn tay ôm lấy cổ anh, dứt khoát nói ra điều mà mình vẫn mong muốn trong suốt thời gian qua:

- Mình cưới nhau đi.

Đại nén một tiếng thở dài, vẫn để mặc cô ôm lấy mình, khẽ đáp:

- Anh xin lỗi.

- Anh đã quyết định rồi sao? – Tường Vi không muốn buông tay, càng ghì anh chặt hơn.

Cô đã nhận ra, cô sắp không còn được ôm người đàn ông này thoải mái như vậy nữa.

- Ừ. Đã.

- Tại sao? – Cả người Tường Vi chợt run nhẹ.

- Anh cần cô ấy.

- Hơn cả em ư? – Tiếng thút thít ngày càng lớn hơn, cuối cùng Đại thấy cả người Tường Vi run bần bật.

Đại không trả lời. Anh kéo tay Tường Vi ra, thoát khỏi cái ôm của cô, sao đó đứng dậy, đỡ cô ngồi xuống ghế. Để mặc cô khóc, anh đi lấy cho cô một cốc nước ấm, cố gắng để cô không nhận ra nước mắt của cô làm anh đau thế nào. Anh có tình cảm với cô, thậm chí tình cảm ấy còn rất đặc thù mà không một người nào khác có thể thay thế được, nhưng đó không phải là thứ có thể đưa hai người đi tới hôn nhân.

- Chẳng lẽ bảy năm qua em ở bên anh lại không thể bằng vài tháng cô ấy ở bên anh hay sao? – Tường Vi nhìn anh khẩn khoản – Chẳng lẽ bảy năm không đủ để chứng minh em thích hợp hơn người đó hay sao?

- Cô ấy chỉ ở bên anh vài tháng, nhưng anh đã nhớ cô ấy suốt sáu năm. Sáu năm trước anh đã quyết định sẽ cưới cô ấy. Bây giờ anh vẫn nghĩ rằng anh nhất định phải cưới cô ấy. Anh không thể chấp nhận chung sống với một người phụ nữ nào khác, ngoài cô ấy – Đại ngồi xuống trước mặt cô, đặt một tay lên thành ghế, một tay đưa lên cố gắng lau nước mắt cho Tường Vi.

Nhưng anh càng làm điều đó, cô càng khóc nhiều hơn. Nước mắt của sáu năm chờ đợi, sáu năm kiên trì, sáu năm si tình…

- Anh có thể nói điều đó trước mặt em dễ dàng vậy sao? Khi anh chưa kết hôn, em luôn nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội để chung sống với anh dưới một mái nhà. Em đã chuyển hẳn ra Bắc sống cũng chỉ vì anh. Em đã nghĩ gặp được anh là điều may mắn nhất của em. Rồi anh lấy vợ, anh nói anh sẽ không tới chỗ em nữa. Anh không yêu vợ mình nhưng sẽ không phản bội vợ. Lúc ấy em đã rất tuyệt vọng. Em đã muốn quay lại Sài Gòn của em, thế nhưng… thế nhưng sau đó anh lại dội vào lòng em một hi vọng khác. Em lại mạnh mẽ tin rằng em sẽ được ở bên anh. Đến giờ em vẫn cứ tin là như vậy…

Đại nhìn cô, anh biết dù mình có nói gì với cô lúc này thì cũng chỉ càng làm cho cô cảm thấy đau đớn và giống như được thương hại mà thôi.

- Trái tim anh… trái tim anh nó làm bằng gì vậy? Anh cho em một ngăn của trái tim anh ư, em chỉ cảm thấy mình như được ban phát vậy, mà lại là được ban phát một căn phòng bằng băng. Sáu năm em chờ đợi anh, em chưa bao giờ ngừng nuôi hi vọng rằng chúng ta sẽ được ở bên nhau.

Tường Vi ôm mặt khóc. Những lời cuối cùng của cô mang đầy sự bẽ bàng và chua chát khiến Đại định ôm cô dỗ dành cũng phải suy nghĩ lại. Có lẽ anh nên im lặng là hơn. Những tổn thương về tinh thần do anh gây ra cho cô không thể bù đắp bằng một cái ôm được. Giá như trước đây anh đừng quá đa tình, có lẽ giờ đây anh đã không phải nhìn thấy những giọt nước mắt này. Trước đây, anh chưa từng cho rằng những người con gái quanh mình đối với mình thật lòng, và điều đó đã được chứng minh khi anh lâm vào hoàn cảnh sa sút. Duy chỉ có Tường Vi là không giống như thế. Anh cảm thấy giận mình, giá như bản thân anh không quá cố chấp trong tình yêu thì có lẽ anh sớm mở lòng được với cô, sớm chấp nhận cô bước vào đời mình.

Đại thở dài, đứng thẳng dậy khẽ nói:

- Lúc nào em bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện. Anh phải về đây. Em ngủ sớm đi.

Nhưng anh vừa quay người, định bước đi thì đã bị Tường Vi ôm lấy từ phía sau. Cô dụi mặt vào tấm lưng rắn chắc của anh, nói yếu ớt như van nài:

- Anh đừng đi. Em xin anh đừng đi.

Đại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng giữ cho mình không yếu lòng mà chấp nhận yêu cầu của cô. Anh giữ lấy hai tay cô đáp:

- Chúng ta đã đi quá xa rồi. Nên dừng lại thôi.

- Em không cần danh phận gì cả, xin anh cho em được ở bên anh. Em chỉ cần được ở bên anh – Tường Vi thấy anh định kéo tay mình ra thì càng ôm chặt hơn, kiên quyết nói.

- Anh không muốn phiêu lưu nữa. Em còn trẻ, đừng vì anh mà vùi lấp tuổi thanh xuân của mình.

- Em không cần ai hết. Em chỉ cần anh.

- Nhưng anh thì đã mệt mỏi rồi, anh muốn ở bên cô ấy, chỉ vậy thôi.

Đại mạnh mẽ gạt tay Tường Vi ra. Cô sụp xuống sàn nhà như không còn sức lực. Đại đau lòng nhưng vẫn kiên quyết không ngoảnh lại, bước ra cửa. Tường Vi thấy anh toan bước đi thì lại ôm lấy chân anh, đau đớn van nài:

- Anh không yêu em cũng được. Anh không ở bên em nữa cũng được. Em không cần nữa. Em cũng không muốn lấy ai. Em chỉ cần anh cho em xin một đứa con thôi. Hãy cho em một đứa con của anh, rồi em sẽ vào lại Sài Gòn, sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của anh. Cho em một đứa con của anh đi.

Đại cảm thấy rệu rã đến tột cùng. Anh quay lại, cúi xuống, hai tay túm chặt lấy hai vai của Tường Vi, đỡ thân hình mềm oặt của cô ngồi thẳng dậy, sau đó quát lên:

- Em có bị điên không vậy? Tỉnh lại đi. Em muốn có con của tôi ư? Em nghĩ tôi là con gà trống sao? Tôi là người, tôi không phải súc sinh, tôi là kẻ chẳng ra gì nhưng cũng có sự tự tôn của tôi. Em nghĩ nếu em có con của tôi rồi, tôi sẽ cho em rời khỏi cái thành phố này, rời khỏi tôi sao? Em là tri kỷ của tôi, nhưng em có thật sự hiểu tôi không vậy?

- Em nhất định sẽ không làm phiền cuộc sống của anh – Tường Vi nhăn nhó khi bị anh siết chặt vai, nhưng vẫn nói như mê sảng.

Đại nhìn gương mặt đờ đẫn của cô, không nhịn được ôm cô vào lòng, gằn giọng:

- Em nghe cho rõ đây, mẹ của các con tôi, chỉ có thể là cô ấy. Tôi có thể bị trả giá vì cách đối xử với em ngày hôm nay, nhưng tôi thà nhận lấy hậu quả chứ hoàn toàn không muốn thấy cô ấy và em, hay những đứa trẻ phải chịu đau khổ.

Đại không nói thêm gì nữa. Anh ôm Tường Vi, đặt cô lên giường, kéo chăn bông đắp cho cô, sau đó tắt điện và rời khỏi phòng. Trong căn phòng nhỏ gọn gàng, ánh đèn ngủ le lói hắt lên thân hình cuộn tròn trong chăn, đôi lúc lại vang lên tiếng nấc nhè nhẹ như bị đè lại của Tường Vi.



Chương 94: Kế hoạch bí mật



“Anh Đại

Em xin lỗi vì ra đi mà không báo trước cho anh một lời nào. Có lẽ đối mặt với anh thực sự là một điều vô cùng khó khăn với em lúc này, vì thế em phải đi đâu đó để bình tâm lại. Có thể là Mông Cổ, cũng có thể là Ai Cập, hoặc xa hơn nữa, tới tận Nam Mỹ,… đó là những nơi từ lâu em vẫn muốn đến nhưng lại cố trì hoãn khi không muốn xa anh. Bây giờ thì em có đủ quyết tâm để làm những điều đó rồi.

Em đã suy nghĩ thật kỹ về những chuyện của chúng ta và em nhận ra mình thật ngu ngốc nếu như cứ để trái tim dẫn dắt lý trí như trước đây. Em đã quá si mê vào trò chơi tình yêu của chúng ta mà bỏ qua rất nhiều thứ, rất nhiều cơ hội của cuộc đời em. Em biết rồi em sẽ còn nhớ anh rất nhiều, và còn mất nhiều thời gian hơn để chấp nhận một người đàn ông khác, nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ gục ngã nếu không có anh. Em vẫn luôn là một người mạnh mẽ! Cảm ơn anh vì đã giúp em nhận ra điều đó.

Em xin trả lại cho anh ngăn trái tim mà anh đã dành cho em. Em không còn lý do gì để tiếp tục chiếm hữu nó nữa. Nếu em cứ cố chấp giữ khư khư lấy nó, thì trái tim anh mãi mãi chỉ là một trái tim bị tàn khuyết.

Một trái tim bị tàn khuyết sẽ không bao giờ yêu thương trọn vẹn người khác được, cũng sẽ không bao giờ nhận được đủ đầy yêu thương từ người khác. Điều em muốn nhìn thấy là người đàn ông em yêu phải được hạnh phúc, và em sẽ rất hãnh diện nếu anh có thể làm cho người mà anh yêu được hạnh phúc.

Vậy nên, từ lúc này, em ra đi mà không còn vướng bận gì nữa. Còn anh sẽ có lại được trái tim nguyên vẹn của mình, nguyên vẹn để yêu thương và nhận lại tình yêu.

Em luôn tin rằng chúng ta là những người rất có duyên. Vì thế em tin rằng chúng ta sẽ vẫn gặp lại nhau. Lúc ấy, hãy cho em thấy anh hạnh phúc thế nào trên con đường anh đã chọn nhé!

Tường Vi”

Đại gập lá thư, đứng dậy, đi tới giá sách, kẹp nó vào một quyển album sau đó đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa cho nắng hắt vào. Gió xuân lạnh lẽo theo đó lùa vào, vuốt ve trên gương mặt anh, thổi tung những sợi tóc rối, khúc khích trêu đùa những làn khói bay ra từ đầu điếu thuốc đang cháy dở kẹp trên tay anh. Tối nay, khi anh tới thăm Tường Vi thì cô đã trả phòng trọ và rời đi. Người chủ nhà trọ đưa cho anh lá thư mà cô gửi lại kèm theo một cái nhìn tiếc nuối. Dường như bà chủ trọ đã rất hi vọng rằng anh và cô nhà văn trẻ này sẽ là một đôi.

Hôm nay là cuối tuần, Như Ý đã tới nhà Linh từ sáng sớm. Hai mẹ con Alex đã trở lại Hà Nội được mấy ngày, và cả hai đều rất bận rộn. Alex đi học, Linh cũng tới Winter cả ngày. Trụ sở của tập đoàn Greenmark đã chuyển hoàn toàn ra Hà Nội và đặt ngay tại Winter. Linh đang làm ở đó với cương vị bếp trưởng giống trước đây. Cô nhận ra mình không hợp với vai trò quản lý, hơn nữa nếu cô tiếp nhận một trong những vị trí quản lý quan trọng của tập đoàn thì bản thân cô lại không còn thời gian chăm lo cho Alex nữa. Bây giờ Alex chỉ có cô, cô không muốn con mình phải thiếu thốn tình thương của mẹ.

Sự gượng gạo của Linh với anh cũng đã giảm đi chút ít, nhưng cô vẫn không dám một mình đối mặt với anh nữa. Cô thường cố gắng kéo lũ trẻ vào mỗi khi hai người gặp nhau. Đại hiểu và không gượng ép. Bây giờ anh không còn vướng bận điều gì, chỉ cần được thấy cô và những đứa trẻ sống vui vẻ, bình yên, như vậy là đủ rồi.

Đại cúi nhìn đồng hồ, đã muộn, có lẽ anh không nên đến nhà cô vào giờ này nữa. Đằng nào anh cũng đã hẹn sáng mai sẽ đưa hai đứa tới Fairy Tail chơi, lần này cô cũng sẽ đi cùng hai đứa trẻ, vậy nên lúc này anh chẳng cần phải vội vã chạy tới gặp cô làm gì. Đại ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu vạch kế hoạch đi chơi ngày mai, thỉnh thoảng lại cười một mình. Tâm trạng này giống như trước đây, khi lần đầu tiên anh chính thức hẹn hò với cô.

***

Đại hài lòng đưa mắt nhìn phòng khách bừa bộn, ngổn ngang vỏ kẹo, giấy vẽ, vỏ lon nước ngọt. Nhìn vào bếp chỉ thấy trong bồn rửa bát, bát và xoong nồi chất cao thành núi, không biết đã để đó từ bao giờ. Lọ hoa héo quắt lại cũng chẳng có người đổ đi. Bệ bếp gas dính đầy dầu mỡ thành cáu bẩn.

Đại bước vào phòng ngủ của mình, giũ đống quần áo cũ thay ra chưa giặt ở trong giỏ, sau đó bắt đầu rải đầy nền nhà, giường, thành ghế, mắc treo. Anh còn nhét nguyên đôi tất bẩn của mình vào ngăn bàn và đứng cười một mình. Sau đó Đại bước ra ngoài phòng khách, cất cao giọng gọi:

- Như Ý, con xong chưa vậy?

- Dạ? – Như Ý đáp lại từ phòng ngủ của mình bằng giọng mệt mỏi – Sắp… xong rồi… papa.

- Nhớ là không được để sách vở lẫn lộn, bị ném đi là mệt đấy, chỉ xả rác ra thôi.

Như Ý không đáp lại. Vài phút sau, Đại đang ngồi vắt vẻo trên ghế salon giữa một đống rác, bên cạnh anh là Tuyết với bộ lông trắng muốt, béo ục ịch đang lười nhác nằm ngủ. Như Ý bước ra, trên đầu vẫn buộc chiếc khăn màu hồng gấp chéo, nhìn vô cùng xinh xắn. Như Ý vừa bước ra khỏi phòng đã há hốc miệng, sau đó tò mò đi tới trước mặt đại, nhìn anh đầy vẻ hối hận:

- Papa, chúng ta có hơi… hơi quá tay không?

- Có gì mà quá tay? – Đại bật cười – Con thấy công phu bày bừa của bố thế nào?

- Dì Linh chắc sẽ tức điên lên mất. Tuần nào cũng thế này… – Như Ý rụt cổ nhìn ra phía cửa, sợ sệt nói – Dì giận lên sẽ rất kinh khủng, đến papa còn sợ cơ mà.
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7795
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN