--> Đợi chờ ký ức - game1s.com

Đợi chờ ký ức

thắc mắc.

- Tui hỏi rồi, trong khi tụi mình nấu cơm, bọn họ đã dắt nhau ra bờ suối tắm cho nên mới đi vào thay đồ cùng lúc như thế - Ngọc Yến bèn trả lời thắc mắc của Hải quỳnh.

- Cô ta biết vậy nên mới cố tình giấu ba lô của bà. Đúng là thâm hiểm mà. Cũng may mấy anh ấy cũng mắc cỡ nên không rêu rao chọc ghẹo nhiều – Phương Hồng liếc Nguyên thu lần nữa nói.

- Bỏ đi, lần sau cẩn thận là được rồi. Nể mặt chị ta là con gái tao không tính toán với chị ta lần nữa. Nếu chị ta dám giở trò lần nữa thì tao sẽ dùng chiêu trả chiêu, lấy độc trị độc với chị ta – Minh Trang thì thầm.

- Ừ…cứ vậy đi – Cả nhóm gật đầu nháy mắt với nhau.


Thời gian buổi tối là khoảng thời gian tự do của tất cả mọi người. Mọi người cùng đốt lửa quay quần chơi trò chơi. Nhóm 5 người cùng vài đàn anh khóa trên vui tính trong đó có hai người đã quen là Công và Giang họp lại cùng chơi trò. Qui tắc cuộc chơi rất đơn giản : oẳn tù tì, nhóm nào thua thì phải chịu bị ký đầu gõ tránh vuốt lỗ mũi, búng lỗ tai….

Chơi được một lúc thì chán, Công bèn lên tiếng:

- Chơi như vầy thì không vui, anh đề nghị chúng ta viết những yêu cầu của mình ra giấy. Người thua sẽ bốc thăm và thực hiện yêu cầu đó.

- Yêu cầu gì ?- Hải Quỳnh nghi ngại hỏi lại, cô biết tính đàn anh này rất là ba lơn không thể không để phòng.

- Chỉ cần không giết người cướp của, ảnh hưởng danh tiếng giang hồ của bọn em là được rồi? – Công cười đáp.

- Xì…ở đây là thời hiện đại, anh về quá khứ mà ra giang hồ đi – Lê Phương bĩu môi nói.

- Được rồi, chơi không? – Giang liền giục.

- Chơi thì chơi – cả nhóm đồng loạt gật đầu sau khi đưa mắt hội ý nhau.

Trò chơi bắt đầu, nhóm con gái chiến thắng và Công đã bóc một lá thăm có điều kiện oái oăm nhất cho Công là phải đi đến bất ngờ vỗ vào mông của Nguyên Thu.

- Xì…tưởng chuyện gì chứ chuyện đó là chuyện nhỏ, coi anh mày chọc cho cô ta tức chết luôn nè – Công vỗ ngực đứng dậy hiên ngang đi ra sau lưng của Nguyên Thu đang đứng nói chuyện với mấy cô bạn của mình. Sau đó phun nước miếng vào tay, xoa xoa hai bàn tay giá giá vài cái rồi mới giang tay lên cao, sau đó vỗ một cái vào đôi mông tròn của Nguyên Thu.

- Bốp….

- Haha….cả nhóm 5 người nín thờ chờ đợi rồi không nhịn được phá ra cười .

Cô nàng giận dữ quay người nhìn Công như muốn ăn thịt, trong khi chàng Công thì cười xòa xòa nói ba chữ:”Giỡn chút thôi”. Nhưng khi cô ta nghe tiếng cười thì chuyển mục tiêu căm giận nhìn về phía 5 cô gái quậy phá kia.

Minh Trang nhún vai cười, Phương Hồng nhếch môi cười quay mặt đi. Lê Phương hất tóc làm như không có chuyện gì. Ngọc yến cười rũ rượi rồi nhìn Nguyên thu cố tình nói hai tiếng:” Sorry “ trêu tức.

Hải quỳnh thì dùng tay bụm miệng cười, hơn ai hết cô biết cái điều kiện đó là trả thù dùm cô.

Công sau khi hứng một cú đá của Nguyên Thu và một cái tát xoay ăng ten đủ đài cho trò đùa dại của mình thì đã vui vẻ trở lại chỗ bọn họ.

- Anh đúng là number one …- Minh trang đưa tay lên khen ngợi.

- Đúng, anh Công tuyệt vời quá – Lê Phương cũng hùa vào khen một câu.

- Anh mà…mấy đứa cứ quá khen, khiến anh mắc cỡ quá – Công vênh mặt tự hào.

- Anh Công – Minh trang bỗng ngó lên trời hét gọi, tay vẫy vẫy – Xuống đây mau đi, trèo lên trên cao quá té đó.

Mọi người lại phá ra cười nắc nẻ, Công thì ký đầu Minh Trang một cái vì tội dám trêu chọc đàn anh.
Trò chơi tiếp tục, vẫn là nhóm 5 người bọn họ chiến thắng, lần này yêu cầu là: Ra cột điện bấm số điện thoại của chỗ rút hầm cầu mà kêu lên rằng:” Làm ơn đến rút ra giùm tôi, tôi nhịn hết nỗi rồi, bụng tôi đầy quá”.
Giang là người thực hiện cuộc gọi kinh hoàng đó. Sau đó nhận được một tràng mắng kinh hồn được sử dụng loa ngoài cả bọn lại phá ra cười chảy nước mắt. Cuộc chơi tiếp tục, lần này dòng họ cà thua. Và họ bắt được một lá thăm …

- Hãy hôn trộm một người khác giới – Công tằng hắng rồi đọc tờ giấy vẻ trịnh trọng.

- Gì….Không được, tụi em là con gái mà - Cả nhóm đồng loạt hô lên phản đối.

- Này…có sức chơi có sức chịu, nãy giờ tụi anh thức hiện nghiêm chỉnh lắm nha – Giang lên tiếng phá giải sự phản đối của họ.

- Phải đó, anh còn nhận được cái tát xoay ăngten đủ đài như thế - Công cũng bất bình phản đối.

- Được…Chơi thì chơi…- Minh trang gật đầu rồi bỗng chỉ tay lên trời hô – Cái gì kìa.

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng đó, Trang bất ngờ hôn vào má của Công một cái rồi thẳng tay quẹt mỏ đáp:

- Hôn lén lút một người nam không ra nam, nữ không ra nữ như anh cũng không thiệt thòi mấy. Với lại cũng đỡ thẹn hơn.

- Con nhỏ này, anh mày đường đường là một đấng nam nhi vậy mà dám bảo anh mày nam không ra nam nữ không ra nữ à – Công tức giận mắng.

- Dạ, đường đường cũng một đống (phân ), lõng lõng cũng một ki – Minh Trang bèn đáp lại khiến cho Công ghẹn luôn không dám nói tiếp.

- Mấy đứa để anh mày sống với đời chứ. Sĩ diện anh bị mấy đứa thay nhau vùi dập hết rồi – Công mếu máo nói.

- Được rồi, ông cũng lời được một nụ hôn rồi còn gì. Bốn đứa kia mau thực hiện đi – Giang vội thúc giục.
Số lượng nam sinh là 17 người tính luôn cả Khánh Vũ. Mà ở đây hết 10 người chơi. Còn lại mấy ngồi rãi rác gần đó. Lê Phương và Ngọc yến nhanh chóng tìm được hai bạn nam để hôn trộm. Còn lại Khánh Vũ đang ngồi trong góc trò chuyện với các bạn nữ khác. Còn tần Phong ngồi lặng lẽ một mình nghe nhạc.

Phương Hồng nhanh chóng chạy đến bên Khánh Vũ hét lên một câu:

- Thầy cho em hôn trộm thầy một cái.

Nhanh chóng hôn Khánh Vũ rồi chạy trở về đập tay với mọi người, chỉ còn lại mỗi Hải Quỳnh không biết nên hôn ai.

- Em lại hôn trộm Tần Phong đi, cậu ấy đang nghe nhạc sẽ dễ dàng hơn – Giang ranh mà giục.

Hải Quỳnh lo lắng quay đầu nhìn lại mọi người một cái rồi sau đó miễn cưỡng từ từ tiến lại chỗ Tần Phong đang ngồi nhắm mắt nghe nhạc.

Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi, thấy hải Quỳnh vẫn còn lưỡng lự, mọi người bèn thúc giục, vỗ tay cỗ vũ. Rồi có người còn huýt sao vang rền.

Tần Phong nghe tiếng huýt sáo cộng thêm tiếng vỗ tay thì mở mắt quay đầu nhìn lại nhưng nào ngờ Hải Quỳnh lúc đó đang cúi đầu khom lưng chuẩn bị hôn trộm lên mà tần Phong. Thành ra từ một cái hôn trộm vào mà mà trở thành một cú hôn môi sau cái quay đầu của tần Phong.

- Đùng…

Hải Quỳnh cứng đờ cả người, mắt trợn tròn nhìn Tần Phong ngỡ ngàng không chớp mắt . tần Phong cũng bất ngờ đến đờ người khi hai bờ môi ấm nóng chạm nhẹ vào nhau nhưng lại mang đến một sự tê dại đến êm ái ngọt ngào.

Tất cả mọi người có mặt trong sân đều nhìn thấy nụ hôn bất ngờ của bọn họ đều há hốc cả miệng.
Hải Quỳnh đỏ bừng cả mặt vội vàng thu người đứng thẳng dậy sau đó luống cuống một hồi mếu máo nói:

- Em không cố ý đâu.

Sau đó quay đầu bỏ chạy một mạch. Mọi người thì hò hét trêu chọc không ngừng phía sau.

- Được rồi, tối rồi, các em đi ngủ đi, không chơi nữa – Khánh Vũ vội đứng lên nghiêm sắc mặt nói.
Mọi người vì vậy mà lục đục trở về phòng nghỉ của mình.

Cũng có vài bạn nữ và mấy chị đàn trên vui tính trêu ghẹo Hải Quỳnh nhưng sau đó bắt gặp cái nhìn khó chịu của Nguyên Thu thì im lặng vào chỗ nằm.

- Tiêu em rồi cưng ơi, nụ hôn đầu tiên vậy là không cánh mà bây – Minh Trang nhìn gương mặt đỏ bừng của Hải Quỳnh mà trêu chọc.


- Tiêu rồi, thất tiết là chuyện nhỏ, mất nụ hôn đầu là chuyện lớn đó – Công đi ngang nghe được thì bèn ló đầu vào trêu ghẹo Hải Quỳnh.

Hải Quỳnh quay mặt ra nhìn định mắng Công nào ngờ ngay lúc đó tần Phong cũng đi ngang qua, cô đỏ bừng mặt vội chui vào đắp chăn che kín người.

- Này, coi chừng không chết vì nụ hôn đầu mà chết vì ngột thở đó – Giang cũng thò đầu vào trêu Hải Quỳnh.

Công sau đó cặp cổ tần Phong hỏi:

- Này mau phát biểu cảm tưởng của ông sau nụ hôn vừa rồi đi.

- Có phải hôn lần đầu đâu mà có cảm giác gì – Tần Phong lãnh đạm đáp rồi hất tay Công ra đi về chỗ ngủ.


Vì có tới 12 nữ sinh chen chúc trong một căn phòng thiếu tiện nghi nên khí hậu trong phòng khá nóng bức. Có nhiều bạn vừa bị nóng vừa lạ chỗ, lăng qua lăng lại mãi vẫn không ngủ được. Hải Quỳnh cũng không ngủ được nhất là khi nụ hôn lúc nãy cứ ám ảnh tâm trí cô.

Khẽ đưa tay chạm nhẹ vào môi nơi đó vẫn còn lưu lại một cảm giác ấm áp ẩm ướt, tim hải Quỳnh khẽ run lên nhưng giai điệu kì lạ, Cô vội vàng xua đi những hình ảnh kia, không để nó ám ảnh tâm trí mình nữa. Hải Quỳnh tự nhủ, đó cũng như nụ hôn của cô và con cún con của mình, không có gì cả. Chỉ như một nụ hôn với cún con mà thôi.

Nhưng lăng mãi mà cô vẫn không tài nào ngủ được, trời lại quá nóng nên cứ ngồi dậy uống nước liên tục. Cô đưa mắt nhìn mọi người dùng nhiều công cụ để quạt mát dỗ giấc ngủ của mình. Hải Quỳnh quyết định đi ra ngoài dạo cho mát mẻ.

Nhưng bên ngoài vì để tiết kiệm điện nên đèn đã tắt hết trơn, bên ngoài là một màu tối thui đáng sợ. Hải Quỳnh đi được mấy bước thì bỗng thấy được tác dụng giải độc chất của nước đành khổ sở tìm đường ra tolet. Trời tối như mực, trăng lại chìm vào trong màn mây. Hải Quỳnh cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhất là lúc nãy họ có đi ngang qua một nghĩa trang lạnh lẽo. Nghĩ tới nghĩa trang Hải quỳnh không khỏi rợn người. Cô không mê tín dị đoan nhưng những câu chuyện ma luôn khiến cô có cảm giác bị ám ảnh. Đột nhiên từ xa, có ánh sáng tròn cứ như lửa ma chơi đang tiến dần lại gần Hải Quỳnh. Cô một phen kinh hãi, chân không nhúc nhích được một bước nào cứ như thể cô vừa đeo chì vào chân . Thần hồn nát thần tín Hải Quỳnh sợ quá nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm:” Xin đừng ăn thịt con”

- Sao lại đứng đây – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên giữa bầu không khí mờ ảo này đúng là khiến người ta càng rụng rời hơn. Nhưng Hải Quỳnh nhận ra đó là tiếng của Tần Phong thì mừng rỡ mở mắt ra ấp úng nói:

- Em muốn đi tolet.

Tần Phong ho khụ khụ vài tiếng rồi bèn trao cái đèn pin trong tay mình của Hải Quỳnh nói với giọng quan tâm:

- Cầm cái này đi, ngoài đó tối lắm.

- cám ơn anh – Hải Quỳnh tươi cười đón nhận.

Nhưng khi Tần Phong định đi thì lại bị túm lấy vạt áo từ phía sau. Anh khẽ nhăn mày thầm nghĩ:” Cô nàng này đúng là thích túm lấy vạt áo sau của anh ghê.

- Có chuyện gì – Tần Phong quay đầu hở hững hỏi.

- Anh…anh có thể đi với em ra ngoài đó được không – Hải Quỳnh mím môi xấu hổ cùng cực mới có thể nói ra lời.

Tần Phong nhìu mày nhìn Hải Quỳnh thì thấy môi cô đang bị răng cô cắn chặt đến muốn đỗ máu, nhìn vẻ xấu hổ và sợ hãi của cô tội nghiệp vô cùng, anh khẽ tằng hắng một cái rồi gật đầu.

- Cám ơn anh – Hải Quỳnh mừng rỡ reo lên, đôi mắt long lanh nhìn Tần Phong một cách cảm kích.

Sau đó cô lẽo đão theo sau Tần Phong đi ra nhà vệ sinh. Vào trong nhà vệ sinh còn tối hơn mực, cô càng thấy sợ hơn nữa bèn khẽ lên tiếng gọi:

- Tần Phong…

- Ừ…- Tần Phong đáp khẽ.

Tần Phong chờ đến 10 phút vẫn chưa thấy Hải Quỳnh bước ra, nóng ruột liền lên tiếng hỏi.

- Này…xong chưa.

Hải Quỳnh bèn bước ra với vẻ mặt nhăn nhó rồi lắc đầu. Tần Phong nhìn cô đầy tức giận, anh phải chờ cô 10 phút mà cô vẫn chưa chịu đi.

- Tại sao.

- Em sợ ma ….- Hải Quỳnh thút thít nói.

Tần Phong khẽ thở dài bất lực, chưa bao giờ anh phải sống trong tình cảnh này. Đường đường là một nam nhi lại đi canh gác cửa tolet nữ.

- Vậy bây giờ em muốn sao đây – Anh bực tức gắt lên.

- Trong đó tối quá, em sợ….

- Vậy thì khỏi đi – Tần Phong bực bội quay lưng định bỏ đi.

Hải Quỳnh vội nắm tay Tần Phong lại, anh trợn mắt nhìn cô gắt:

- Chẳng lẽ em muốn tôi đứng đây suốt đêm với em à.

- Hay là anh hát đi…- Hải Quỳnh cười ngượng đề nghị.

Tần Phong lừ mắt nhìn cô một cái rồi dựa lưng vào tường. Hải Quỳnh không hiểu ý anh là sao nên cứ đứng đó nhìn, Tần Phong thấy vậy liền mắng:

- Còn không mau vào.

- Vâng…- Hải Quỳnh vội vã đi vào.

Vừa vào tới nơi, thì Hải Quỳnh đã nghe một giai điệu mượt mà


On a dark desert highway
Cool wind in my hair
Warm smell of colitas
Rising up through the air
Up ahead in the distance
I saw a shimmering light
My head grew heavy, and my sight grew dim
I had to stop for the night
There she stood in the doorway
I heard the mission bell
And I was thinking to myself
This could be Heaven or this could be Hell
Then she lit up a candle
And she showed me the way
There were voices down the corridor
I thought I heard them say

Welcome to the Hotel California
Such a lovely place
Such a lovely place (background)
Such a lovely face
Plenty of room at the Hotel California
Any time of year
Any time of year (background)
You can find it here
You can find it here

Her mind is Tiffany twisted
She's got the Mercedes bends
She's got a lot of pretty, pretty boys
That she calls friends
How they dance in the courtyard
Sweet summer sweat
Some dance to remember
Some dance to forget
So I called up the Captain
Please bring me my wine
He said
We haven't had that spirit here since 1969
And still those voices are calling from far away
Wake you up in the middle of the night
Just to hear them say

Welcome to the

Hotel California

Such a lovely Place
Such a lovely Place (background)
Such a lovely face
They're livin' it up at the Hotel California
What a nice surprise
What a nice surprise (background)
Bring your alibies

Mirrors
on the ceiling
Pink

champagne
on ice
And she said
We are all just prisoners here
Of our own device
And in the

master's
chambers
They gathered for the feast
They stab it with their steely knives
But they just can't kill the beast
Last thing I remember
I was running for the door
I had to find the passage back to the place I was before
Relax said the nightman
We are programed to recieve
You can check out any time you like
But you can never leave


Trên xa lộ sa mạc u tối, gió mát tung tóc tôi
xông nồng lên mùi nụ cỏ, bốc lên cao suốt không trung
Xa xa ngay ở phía trước, tôi đã thấy ánh sáng lung linh
Đầu tôi thấy nằng nặng và đường xá lờ mờ
Tôi phải dừng lại ở qua đêm
Cô gái kia đã đứng ở ngưỡng cửa;
Tôi nghe tiếng chuông nhà thờ
nên tôi trầm ngâm và tự nhủ
Nơi đây có thể là _ thiên đường hay ngục địa
Rồi nàng thắp cây đèn cầy đó
và chỉ đường cho tôi vào
Tiếng xì xào nghe dọc theo hành lang đó,
Hình như họ có ra tiếng…


Chào mừng, mời vào Khách sạn _ California
Một nơi thật dễ thương
Gương mặt thật dễ yêu
Có rất nhiều phòng ở Khách sạn _California
Suốt tháng quanh năm, cần phòng sẽ có ngay

Tâm trí chứa đời sống xa hoa,
và có xe Mercedes Bends

Nàng có nhiều cậu ai cũng bảnh bao đẹp trai,
gọi là các bạn mình
Họ khiêu vũ ở sân trong,
mồ hôi chín mùi
Có đứa nhảy để mường tượng, hay là để quên đi Thế rồi tôi gọi anh trực tầng
“Xin cho một ly riệu”
“Ở đây chưa từng có tâm hồn đó _từ hồi năm sáu mươi chín”
Và mấy lời xì xào kia vẫn còn kêu gọi _ từ xa
Làm ai cũng giật mình dậy vào giữa đêm khuya
Chỉ để nghe họ nói…

Chào mừng bạn đến Khách sạn California
Một nơi thật dễ yêu
Gương mặt thật dễ thương
Họ sống thật xa hoa ở Khách sạn California
Thật ngạc nhiên đáng mừng, đem theo cớ ngoại phạm

Nhiều tấm gương trên trần nhà,
Champagne hường trên nước đá
Nàng nói: “Chúng ta ai cũng là tù nhân đây,
của điều mình làm ra”
Và trong các phòng của chủ nhân
Họ họp lại dự yến tiệc
Họ đâm nó với mấy con dao thép
Nhưng họ không giết được con thú

Điều chót mà tôi nhớ lại, tôi đang
chạy nhanh ra tới cửa
Tôi phải đi tìm cho ra ngõ về
đi tới chỗ tôi ở lúc trước
“Đừng lo,” ông gát cổng nói
Sứ mệnh chúng tôi là tiếp nhận.
Ai ghi tên ra về lúc nào cũng được
Nhưng không thể rời khỏi đây


Tần Phong hát rất hay bài hát trữ tình này khiến Hải Quỳnh nghe xong xúc động vô cùng, dường như trong lòng đã không còn sự sợ hãi nữa.

Khi cô bước ra ngoài, trong người thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn rất nhiều nhưng sự xấu hổ khiến cô không biết nên cảm ơn Tần Phong như thế nào. Tần Phong không nói gì chỉ ngẩng đầu lên hỏi khẽ:

- Xong rồi chứ.

Hải Quỳnh cắn môi cúi mặt gật đầu. Tần Phong không hỏi gì thêm xoay người nhẹ bước đi (phong độ quá đi mất). Hải Quỳnh đành lẽo đão theo sau anh. Tần Phong đưa Hải Quỳnh tới cửa phòng thì quay người bỏ đi không nói thêm câu gì.

Hải Quỳnh muốn gọi với theo nói một câu cảm ơn nhưng chợt nghĩ bây giờ đã là nữa đêm yên tĩnh không nên làm ồn. Lại thấy Tần Phong không trở về phòng ngủ mà đi hướng ngược lại thì trong lòng hơi thắc mắc, sẵn dịp cô tĩnh ngủ nên quyết định đi theo sau Tần Phong để nói tiếng cám ơn.


Tần Phong đi ra chỗ đốt lửa ban nãy nhóm lên một ngọn lửa sưởi ấm. Lát sau, Hải Quỳnh mò mẫm cũng lấ được mấy cũ khoai ở trong bếp gần đó đưa đến trước mặt Tần Phong, cười bảo:

- Lúc này mà ăn khoai lang nướng thì không còn gì bằng.

Tần Phong không nói gì cứ để mặt Hải Quỳnh ngồi bên cạnh vùi hai củ khoai vào trong đống lửa đang cháy bừng. Lát sau, Tần Phong mới lên tiếng hỏi:

- Sao không chịu ngủ.

- Em không ngủ được…khoai chín rồi – Hải Quỳnh vội dùng cây khều hai củ khoai đã chín thơm ngát kia ra, rồi giục…- Mau ăn đi, kẻo nguội hết ngon.

Cô vội vàng cầm củ khoai lên nhưng nóng quá đành thả lăn xuống rồi đưa hai bàn tay nắm chặt lỗ tai mình.
- Đồ ngốc…- Tần Phong khẽ cười nhìn bộ dạng háo hức của Hải Quỳnh mắng yêu .

Hai người cầm cũ khoai thảy qua thảy lại rồi thổi thổi cho bớt nóng cuối cùng không chịu nổi đàng thả xuống nhưng Hải Quỳnh không đưa tay vào lỗ tai mình mà đưa vào nắm lấy hai lỗ tai của tần Phong. Tần Phong cũng bắt chước nắm lấy lỗ tai cô. Cả hai nhìn bộ dạng của nhau thì bật cười vui vẻ.

Sau đó họ vừa ăn vừa nói rất nhiều chuyện thú vị, vô tình nhắc đến cuộc thi lúc nãy và nhớ lại nụ hôn vô tình, cả hai ngượng ngùng im lặng quay mặt đi. Hải Quỳnh bèn cười phá ra giả lả nói để phá vỡ sự ngượng ngập này:

- Thật ra em quên chuyện lúc nãy rồi, ở nhà em cũng hôn con chó con của em như vậy mà.

Tần Phong không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Hải Quỳnh, cô xấu hổ cúi mặt tránh đi nơi khác. Tần Phong bất giác đưa tay chùi vết lọ trên mặt cô. Hải Quỳnh cũng ngượng ngạo nói:

- Cám ơn.

- Có biết thế nào là nụ hôn thật sự không? – Tần Phong khẽ hỏi , bàn tay vẫn chạm trên gương mặt Hải Quỳnh .

Sau đó không đợi Hải Quỳnh đáp, bàn tay chạm vào mặt của Hải Quỳnh đưa ra sau gáy cô luồng vào trong mái tóc cô. Tần Phong khẽ nghiêng mặt , ngay sau đó là một bờ môi ấm áp và mạnh mẽ xâm chiếm bờ môi mịn màng ngọt ngào của Hải Quỳnh. Môi Tần Phong không gấp gáp mà nhẹ nhàng vờn xung quanh môi Hải Quỳnh, cả người cô cứng đờ, mắt không chớp nổi một cái. Tim như muốn thoát ra khỏi lồng ngực của cô, máu cô như tụ lại hết trên gương mặt đỏ phừng phừng của cô. Đầu Hải Quỳnh như muốn nổ tung ra sau những nụ hôn của Tần Phong.

Cô thở hắt ra, miệng há hốc vì sự đập mạnh của tim. Thừa cơ hội đó, lưỡi Tần Phong bắt đầu xâm chiếm lãnh địa bên trong. Cả người Hải Quỳnh không còn chút sức nào sau khi xâm chiếm, toàn thân nhũn ra ngã vào lòng Tần Phong.

Mắt cô vẫn mở ra có thể quan sát được vẻ mặt của Tần Phong lúc này. Anh đang nhắm mắt, hàng long mi dài thẳng tắp khép hờ đôi mắt trong quyến rũ cực kì, cái mũi thẳng tắp của cậu chạm nhẹ vào mũi cô nhồn nhột. Đang gần như muốn không thở nổi thì đột ngột Tần Phong buông Hải Quỳnh ra rồi đứng phắt dậy nói:

- Cái này là trừng phạt em dám bắt tôi canh cửa tolet và so sánh tôi với con chó con.

Nói rồi Tần Phong bỏ đi, để lại Hải Quỳnh vẫn còn đang ngây người choáng voáng sau nụ hôn.

Ở một góc khác có người quay lưng bỏ đi, có người bẽ gãy cành cây tức giận.

Sau khi được nghỉ ngơi một đêm để lấy lại sức thì mọi người bắt đầu lao vào hoạt động tình nguyện vốn định truớc của mình.

Nơi họ đến là một trại mồ côi nghèo, mọi người nương tựa với nhau vào sự trợ cấp ít ỏi và khả năng tự cung tự cấp của mình. Tự trồng rau quả để ăn.

Hàng ngày mấy em nhỏ phụ giúp các cô việc trồng những luống rau nhỏ, và nhiệm vụ của họ trong đợt tình nguyện này cũng vậy, phụ giúp trồng trọt. Nam sinh thì phụ giúp lợp lại những mái lá đã bị mục nát, gây dột vào mùa mưa và phụ trách xách nước từ bờ sông đem về. Nữ sinh thì giúp trồng rau, bắt sâu, và kèm các em nhỏ học trong thời gian tình nguyện.

Những em bé trong trại trẻ này đều có số phận hẩm hiu giống nhau, chúng đều bị bỏ rơi hoặc cha mẹ chết, được gom về sống ở đây. Vì vậy, chúng khá rụt rè trong giao tiếp nhưng lại rất biết nghe lời khiến mấy cô gái yêu mến chúng.


Nhưng thực chất sự bắt đầu của nhóm là việc ngủ dậy muộn. Trong khi mọi người đã tập trung ăn sáng thì 5 cô nàng mới đủng đỉnh bước vào, mặt dày cười hihi chào hỏi mọi người mà không biết xấu hổ. Nhưng thấy ánh mắt nghiêm khắc của Nguyên Thu thì khựng lại, nuốt nước bọt mà cũng thấy đắng họng.

- Ánh mắt của chị ta đúng là chết người mà – Minh Trang nép sau lưng Phương Hồng thì thầm.

- Hơi đâu chấp nhất những người bị đá chứ - Phương Hồng cười khuẩy đáp.

- Thất tình tự tử trên cây điện, điện giật tưng tưng chết từ từ ….hahaha – Minh Trang bèn buông ra câu trêu chọc rồi cười phá ra.

Ba người kia nghe xong cũng phá ra cười. Mọi người đều nghiêng đầu nhìn họ, không biết họ nhìn cái gì. Nguyên Thu nghiêm sắc mặt nhìn bọn họ đang ngồi xuống bàn ăn nói:

- Các cô không thấy xấu hổ khi đến muộn hay sao mà còn cười hả.

- Xấu hổ…xấu hổ là gì vậy chị? – Hải Quỳnh chớp chớp mắt giả vờ hỏi.

- Bà ngu quá, xấu hổ mà cũng không biết nữa. Xấu hổ là con hổ xấu xí đó – Minh trang vờ mắng rồi giải nghĩa.

- Tui thấy tụi mình cũng xinh đẹp lắm mà, đâu đến nỗi nào đâu, ít ra cũng làm được mỹ nữ rừng xanh – Phương Hồng phụ họa.

- Hổng phải đâu, tui thấy tụi mình ngoài việc không nhiều lông như hổ, chứ xét về mặt dày thì hổ thua xa đó – Ngọc yến cười nói, sau đó quay sang Nguyên Thu bảo - Tụi em mặt dày quá nên hổng biết xấu hổ ra sao hết đó chị ơi – Lê Phương cười trêu tức nói.

Mọi người trong phòng phá ra cười nghe họ nói. Thiệt là mỗi lần nghe họ nói thì không thể nhịn được cười.
Khánh Vũ vội vàng nín cười đứng lên khuyên can:

- Thôi bỏ qua đi. Có lẽ đây là lần đầu nên họ chưa quen, lạ chỗ nên khó ngủ mới dậy muộn, với lại hôm qua đi đường dài còn mệt mỏi mà.

- Phải đó thầy ơi, ở đây vừa nóng vừa nhiều muỗi. Em chưa bao giờ ra nhiều mồ hôi như hôm qua – Phương Hồng liền thừa thời cơ than vãn.

- Hôm qua muỗi đốt em còn nhiều hơn là mười mấy năm em sống nữa – Lê Phương cũng thút thít nói.

- Sao tao hổng thấy gì hết dạ - Minh Trang nhíu mày nhìn bọn bạn thắc mắc.

- Mày là sâu ngủ mà, ngủ như chết thì biết gì nữa đâu – Phương Hồng chỉ tay vào trán Minh Trang xỉa một cái.

- Sao lại là sâu ngủ, anh thấy nên gọi là heo ngủ mới đúng – Công chen vào trêu chọc.

- Có anh mới là heo thì có – Minh Trang tức giận đạp vào vai Công một cái rồi mắng – Em là sâu ngủ, sâu ủ kén ngủ cho tới khi thành bướm thì thôi, có hiểu không hả, đừng có hủy hoại hình ảnh xinh đẹp của em. Coi chừng em cho anh lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân luôn.

- Né Quân tử động khẩu chứ không động tay chân nha – Công vừa né đòn tấn công của Minh Trang vừa rên rỉ nói .

- Thật ngại quá, em đây không phải nam nhi thì cần chi hai từ quân tử chứ - Minh trang cười hì hì tiếp tục động tay chân trên vai Công vài đấm.

- Con gái như em thì sau này ai dám lấy, phải hiền lành như Hải Quỳnh kìa, nãy giờ im lặng ngoan ngoãn ghê hông – Công ghiến răng chịu đựng cái nhéo đau điếng của Minh Trang.

Mọi người đều quay đầu nhìn Hải Quỳnh, đúng là hôm nay cô hơi khác lạ, cứ cúi đầu mãi, không cười nói như mọi người. Vẻ mặt cô thất thần ngẩn ngơ cứ lấy đũa châm châm vào chén cơm nhưng mãi vẫn chưa ăn hạt nào cả.

- Bà sao vậy, không khỏe à – Phương Hồng rờ trán Hải Quỳnh lo lắng hỏi.

Nghe hỏi Hải Quỳnh giật mình, vội lắc đầu nói:

- Mình không sao cả, chắc là tại vì hôm qua ngủ không gnon nên hơi mệt trong người thôi. Ngồi nghỉ một tí là hết thôi, mau ăn cơm đi, đừng giỡn nữa.

Hải Quỳnh nói xong thì đỏ cả mặt vội cúi đầu vơ đũa lùa cơm thật nhanh, cô sợ mọi người phát hiện ra gương mặt đỏ bừng của mình. Nãy giờ cứ nghĩ đến nụ hôn tối qua đến đờ cả người ra, nếu mà bị họ phát hiện thì xấu hổ chết đi được. Nhưng do vội vã ăn để che dấu sắc mặt của mình khiến cô bị sặc cơm rồi ho sặc sụa. Cô xấu hổ che miệng ngẩng đầu cười hối lỗi với mọi người, nào ngờ bắt gặp ánh mắt Tần Phong đang lướt qua mình, cơn sặc càng dữ dội hơn khiến cô xấu hổ không dám ngẩng đầu thêm lần nào nữa, chẳng những mặt mà toàn thân cô như bốc cháy.


Ăn cơm xong, 5 người họ bị Nguyên Thu gọi ở lại bàn giao công việc.

- Nhiêu đây tiền chợ à. Chị định bảo tụi tôi mua cái gì chứ - Lê Phương tức giận cầm số tiền ít ỏi trong lòng bàn tay siết chặt. 500 trăm ngàn tiền chợ cho gần 30 người trong đoàn và mấy cô giáo cùng mười mấy em nhỏ trong trại.

- Đúng vậy. Phải mua thức ăn có đầy đủ chất dinh dưỡng cho mọi người ăn. Nếu mọi người không được bồi bổ đầy đủ thì không đủ sức khỏe làm việc. Khi đó các cô đừng mong tốt nghiệp được nếu không điểm quân sự - Nguyên Thu nhếch môi cười rồi buông ra một câu đe dọa.

- Vậy thì tụi em muốn đổi công việc. Chứ bao nhiêu đây tiền thì xin lỗi cũng chỉ bằng tiền ăn trong một ngày của mấy người nhà em. Cho nên xin lỗi em thấy mình không đủ khả năng lo cho từng đó người – Phương Hồng tức giận nói, cô hất mặt thách thức Nguyên Thu sau khi rút tiền từ tay Lê Phương đặt xuống bàn.

- Công việc đã được phân chia hết rồi, ai bảo các cô tới trễ làm chi. Ở đây đã có sẵn gạo và rau, vậy thì nhiêu đây sao lại không đủ. Tiền tôi cứ để đó, các cô có làm hay không làm thì tùy các cô. Kinh phí dự trù mỗi ngày chỉ có bao nhiêu thôi, tôi không thể đưa hơn cho các cô được. Nếu tới giờ mà mọi người vẫn chưa có cơm ăn thì các cô cứ tự liệu hồn.

- Nếu tụi tôi không biết nấu cơm thì sao hả. Vậy thì chị sai bảo ai đây – Ngọc yến tức giận ghiến răng nhìn Nguyên Thu vặn hỏi.

- Nếu các cô không biết nấu cơm thì chỉ có thể trách mẹ các cô không biết dạy – Nguyên Thu châm biếm nói, cô ta rõ ràng cố tình nói như vậy để chọc giận và xỉ nhục chẳng những là nhóm họ mà còn có ba mẹ của họ nữa. Nói xong quay người bỏ đi cười đắc ý.

- Chị…- Phương Hồng tức giận định nhào vô đánh Nguyên thu trước sự sỉ nhục của cô ta. Nhưng Minh Trang và Hải Quỳnh là hai người nãy giờ vẫn im lặng không nói gì thấy vậy bèn kéo Phương Hồng lại.

- Buông tay ra, tui phải đánh cho chị tao một trận mới được – Phương Hồng vùng người ra khỏi hai người bạn, quyết không thể bỏ qua cho Nguyên Thu.

- Thôi đi, người mà cần phải đánh chị ta là tui với nhỏ Trang kìa. Hai đứa tui đúng là không được mẹ dạy nấu ăn tử tế cho nên đến giờ vẫn chưa nấu được bữa cơm nào ra hồn. Nhưng mà đừng vì chuyện này mà gây ra ầm ỉ. Ở đây không chỉ có sinh viên tụi mình mà còn có các cô và các em nhỏ, đừng làm xấu hình tượng tụi mình trong mắt họ - Hải Quỳnh vội vàng khuyên nhủ.

- Chẳng lẽ bỏ qua cho chị ta vậy sao – lê Phương bực tức hỏi.

- Quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà, mày có thấy tao để yên cho đứa nào ăn hiếp mình chưa. Nếu vậy thì uổng công mười năm học võ của tao quá – Minh Trang cười cười đáp, nhưng ánh mắt đầy phẫn nộ – Huống hồ lần này, chị ta mắc sai lầm lớn nhất à sỉ nhục má tụi mình.

- Được, tao nghe lời tụi mày – Phương Hồng hít thật sâu để lấn áp cơn giận trong lòng.

- Bây giờ phải đi chợ mới được. Vấn đề là phải mua gì với số tiền ít ỏi này – Ngọc Yến than thở.

- Yên tâm đi, tao không học được khả năng nấu ăn, nhưng mánh khóe ngã giá khôn lõi tao cũng học được không ít – Minh Trang hất chân mày cười ranh ma nói.

5 người phải ì ạch đèo nhau chạy xe đạp mất mười phút mới tới được cánh cửa chợ.

- Mệt chết được, cái thời đạp xe giữ eo của tao đã qua rồi – Minh trang than thở khi đặt chân xuống cửa chợ. Cô được giao nhiệm vụ chở Hải Quỳnh.

- Đừng nói là bà, tụi đạp xe một mình mà còn thấy mệt nữa là – Phương Hồng cũng vừa thở vừa nói.

- Lâu rồi không đạp xe , không ngờ lại mệt giữ vậy – Ngọc yến xua xua tay mệt nhọc nói.

- Đó là tại vì bình thường tụi bây lười tập thể dục quá đó. Chứ tập hàng ngày như tao thì đâu có chết – Lê Phương cười trêu tụi bạn. trong cả nhóm chỉ có cô và Hải Quỳnh là sắc mặt vẫn tươi rói rói.

- Haiz! Đến xe đạp tao còn hổng biết đi nữa là …- Hải Quỳnh cười than. Từ nhỏ đến lớn đều là anh hai cô chở đi học, sau này là Minh Trang và Phương Hồng.

Vào chợ hỏi giá cả một vòng chợ, cả 5 người đều xanh cả mặt.

- Chết tiệt, đành bỏ tiền túi ra mua cho đủ thôi – Phương Hồng tức giận **** thề.

- Không ngờ cái xã nhỏ như vầy mà giá cả cũng chẳng rẻ hơn chỗ tụi mình là bao. Đồ ăn lên giá quá mà – Lê Phương lắc đầu nói.

- Giở công phu ngã giá của bà ra đi Trang – Ngọc Yến bất lực kêu.

- Lâu rồi tao không có đi chợ, không ngờ cái gì cũng lên giá chóng mặt quá. Công phu của tao cũng chỉ bớt được vài ngàn mà thôi. Kì kèo nhiều quá không khéo dân hàng thịt nó vác dao chém, dân hàng rau chọi rau thúi vào mặt cho coi – Minh Trang cũng lắc đầu khi biết được giá của 1 ký thịt là bao nhiêu.

- Chết thì chết, đến nước này thì đành liều vậy. Bớt được tý nào hay tý đó vậy – Phương Hồng quả quyết lên tiếng.


Minh Trang và Phương Hồng chạy đền ngay hàng thịt của một chú có cái vòng eo phì nhiêu bự bằng vòng ngực và vòng mông cộng lại. Minh Trang chỉ chỉ trỏ trỏ hỏi hết giá thịt này đến giá thịt khác đến độ ông bán thịt muốn hết kiên nhẫn luôn. Lượn một vòng sau đó, cô quyết định nói:

- Chú ơi, con nghe mọi người khen là người tốt bụng nhất ở đây, là người phóng khoáng và vui tính, lại có lòng thương người nữa. Thịt của chú là thịt chất lượng hảo hạng không đâu sánh bằng, vừa rẻ vừa ngon. Được mua từ heo nhà chứ không phải là heo công nghiệp cho nên độ an toàn cao hơn, không sợ dịch bệnh, không sợ thuốc tăng trọng, đúng không chú.

Nghe lời khen ngợi không ngớt, chú bán thịt heo vội vã gật đầu thừa nhận, cười hớn hở nói:

- Con nói đúng đó, chú sống ở đây từ nhỏ đến lớn, người ra kẻ vào trong chợ đều là người quen cho nên chú thường chọn loại heo tốt nhất để bán cho mọi người kẻo ảnh hưởng danh tiếng. Mà heo này là do gia đình chú đích thân nuôi nên rất đảm bảo.

- Ồ…chú giỏi quá. Cháu ngưỡng mộ chú vô cùng – Phương Hồng nghe vậy cũng vội hùa vào khen.

- Mà mấy đứa ở đâu mới tới à, sao chú ít thấy mấy đứa quá vậy – Ông chú hàng thịt heo thắc mắc hỏi.

- Dạ, tụi cháu đều là sinh viên “nghèo”… - Minh Trang chớp lấy thời cơ đáp, rồi nhấn mạnh chữ “nghèo” - …tham gia chiến dịch tình nguyện làm công tác đoàn. Tụi cháu ở chỗ cái trại trẻ mồ côi mé bờ sông đó chú.

- Ờ..ờ…chú có biết cái trại trẻ đó. Lâu lâu mọi người trong chợ cũng góp một ít để giúp các cô trên đó nuôi bọn nhỏ - Chú bán thịt cũng thật thà nói.

- Quả đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, chú thiệt là người tốt bụng mà – Minh Trang reo lên tán thưởng khiến chú bán thịt nở mũi đỏ hết lên.

Thấy chú bán thịt có vẻ xuôi lòng, Minh Trang bèn hắng giọng giả vờ thở dài nói:
- Thật ra tụi cháu được sai đi chở mua thức ăn, nhưng chú cũng biết đó, ở đó ai cũng nghèo hết. Cho nên ăn uống thường không đủ chất. Mà giá đồ ăn đồ uống bây giờ lại rất đắc, tiền đưa cháu đi chợ ít quá, cháu đang không biết mua gì để cho 50 miệng ăn đây. Mua rau không thì không có đủ dinh dưỡng, mà mua thịt thì….haiz…mắc quá.

- Tụi cháu chỉ có 500 ngàn cho một ngày ăn thôi. Tính ra thì một người chỉ có 10 ngàn tiền chợ thôi – Phương Hồng giơ tờ 500 ngàn vờ khổ sở nói.

- Chắc là chú không bán được cho tụi con nhiều đâu haiz…, tụi con không làm phiền chú nữa, để con tìm chỗ nào đó, bán thịt dở dở mua tạm vậy – Minh Trang thở ra một cái rồi kéo Phương Hồng bỏ đi.
Vừa bước đi vừa đếm …1…2…3

Hai người bước đi qua mấy hàng bán mà vẫn chưa thấy chú bán thịt kêu lại thì mặt nhăn nhó đầy đau khổ khi biết rằng kế hoạch nịnh nọt để giảm giá của mình bị phá sản. Lén quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Hải Quỳnh và Ngọc Yến đang tới lựa mua.

- Bớt chút nữa được không chú – Hải Quỳnh giương đôi mắt tròn xoe giọng hiền lành năn nỉ chú bán thịt.

- Bớt nữa thì chú lấy gì mà ăn hả cháu – Chú bán thịt gườm gườm nhìn Hải Quỳnh đáp.

- Qua bên kia đi, bên kia hình như thịt ngon hơn bên này mà giá cũng bằng nhau – Ngọc Yến nhón nhón chân nhìn qua quầy thịt kế bên gật gật đầu tán thưởng.

- Nhưng mình thấy chú này nhìn có vẻ thật thà tốt bụng mà – Hải Quỳnh mắt ươn ướt nhìn chú bán thịt – Mua của chú ấy tốt hơn.

- Nhưng chú ấy không chịu bớt thêm nữa, mà tụi mình thì làm gì có đủ tiền – Ngọc Yến hít một hơi nói – Thôi qua bên kia đi.

- Chú ơi, chú bớt thêm chút nữa nha chú. Con nấu được món ngon con sẽ nói với mọi người là do món thịt của nhà chú bán vừa ngon vừa rẻ nên mới được như thế. Nha chú …- Hải Quỳnh lại nhìn chú bán thịt với đôi mắt trong veo khiến người khác nhìn vào không nỡ từ chối.

- Đi mau….kẻo trưa rồi – Ngọc yến bèn nắm tay Hải Quỳnh đi nơi khác.

Quả nhiên chú bán thịt tuy có bề ngoài xấu xí nhưng lòng dạ lại tốt vô cùng. Thấy hai đứa tiu nghỉ bỏ đi thì kêu lại:

- Hai đứa uốn mua cái gì, nói cho chú xem để chú coi bớt được cái nào thì bớt cho – Nhưng sau đó, chú cúi người xuống nói nhỏ - Nhưng không được nói với ai đâu nha.

Hai đứa liền hớn hở gật đầu, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ mua được với gần như giá rẻ bất ngờ lại còn được tặng thêm phần xương vụn, còn hẹn lần sau đến sẽ giảm cho. Minh Trang và Phương Hồng trố mắt nhìn nhau một hồi như không thể tin được.

- Để tui lấy cho bà cục đá – Phương Hồng vừa nói vừa nhìn dáo dát xung quanh.

- Chi vậy – Minh trang quay đầu chau mày nhìn bạn mình nghi ngờ.

- Để bà đập vào chân mình chứ chi – Phương Hồng đáp tỉnh rụi.

- Tui nói cho bà biết, trăm sai ngàn sai, nịnh nọt không bao giờ sai – Minh Trang nhất quyết khẳng định lập trường của mình.

- Vậy sao nịnh khô nước miếng luôn mà cái ông chú béo ị đó không động lòng chứ - Phương Hồng cười trêu trọc.

- Đừng hỏi tui, hỏi ổng đi – Minh Trang quê quá bực bội gắt.


Sau khi cơm nước xong, Lê Phương bèn thì thầm bên tai của mấy đứa bạn.

- Tới giờ xã stress rồi – Nói xong huýt sáo đi thẳng.

Ra đến ngoài cô chạy đi tìm Tần Phong.

- Anh Phong, cho em mượn điện thoại anh tí nha, điện thoại em hết tiền rồi – Minh trang cười hì hì nhìn Tần Phong vẻ chờ đợi.

Tần Phong bèn lấy điện thoại trong túi đưa cho cô, cô vội vàng cầm lấy rồi vẩy tay tạm biệt sau khi nói:

- Cho em mượn dùng nha, dùng xong em trả anh.

Nói rồi, Minh Trang chạy biến đi tới chỗ của tụi bạn.

- Mượn được chưa? – Phương Hồng nôn nóng hỏi.

Minh Trang không trả lời cô cười hì hì giơ cái điện thoại ra sau đó đá đá chân mày để vài cái với vẻ mặt gian vô cùng.

Bốn người kia, không ai bảo ai cười thầm trong bụng. Sau đó họ liền nhắn một tin nhắn rồi nhanh chóng gửi đi.

- Hehe…đi chợ về là tao thấy ngay cái ổ này – Lê Phương nhìn cái tổ kiến trên cái cây tràm trước cổng.

- Mà hồi nãy bà nhắn gì vậy – Hải Quỳnh hỏi.

- Anh chờ em ở cây tràm ngoài cổng – Phương Hồng cười gian nói – Thế nào chị ấy cũng r cho mà xem.
Quả nhiên, Phương Hồng vừa nói xong thì thấy Nguyên thu xuất hiện, cả nhóm vội vã núp vào bên kia hàng rào.

- Qua chút nữa đi – Ngọc Yến reo thầm khi thấy Nguyên Thu đứng không đúng vị trí mong muốn của họ.

- Kệ đi, cứ bắn đi – Phương Hồng mong muốn coi trò vui nên thúc giục.

- Từ từ để tao lấy hơi một cái đã – Minh trang vội đáp rồi hít một hơi thật sâu rút cái giàn ná ra luồn viên sỏi nhỏ vào dây ná rồi bắt đầu nhắm. Mục tiêu là cái ổ kiến ở phía trên. Nhưng Minh Trang lại bắn hụt và viên đá rơi ngay trùng đầu Nguyên Thu.

- Ui da – Nguyên Thu nhăn nhó rên rồi đưa mắt tìm xung quanh. Cả nhóm vội vàng núp vào, cắn chặt môi im lặng, tim đập thình thịch căng thẳng sợ Nguyên Thu phát hiện.

- Sao bà bảo xưa nay bá bắn bách phát bách trúng mà – Phương Hồng đập vào vai Minh trang một cái hỏi.

- Hồi trước tao đi ăn cắp ở vườn cây nhà người ta. Lấy đá bắn đuổi chó chưa bao giờ trật, lâu rồi không bắn nên mới lụt nghề như thế. Nhất định lần này sẽ thành công – Minh Trang gườm mục tiêu lần nữa rồi hạ quyết tâm bắn trúng.

Họ lén lút nhìn Nguyên Thu và điều đáng nói là cô ta sau cú đạn vừa rồi đã đứng ngay chỗ họ muốn.

- Cố lên, tao tin tưởng mày – Lê Phương cỗ vũ.

Minh nắm chặt cây dàn ná, nhìn chăm chú cái tổ kiến to đùng đang được lá bao bọc tròn vo trên đỉnh đầu Nguyên Thu, nuốt nước miếng cái ọt rồi thả tay. Viên đá bay khỏi giàn ná với tốc độ nhanh nhất có thể và đập đúng ngay chính giữa của cái bọc tổ kiến kia. Vì tổ kiến được làm bằng mấy sợi tơ trắng mỏng manh đính những chiếc lá lại với nhau cho nên bị một lực va mạnh thì ngay lập tức vỡ tan ra và hàng ngàn con kiến rơi xuống đỏ nghẹt.

Và người đứng bên dưới là Nguyên Thu lãnh hết gần như trọn vẹn cái tổ kiến lửa đỏ rực rỡ kia, chỉ một giây sau đó là tiếng hét thất thanh của Nguyên Thu sau đó là cảnh tưởng Nguyên Thu vừa nhún nhảy vừa phủi kiến trên người khiến cho đầu tóc rũ rượi cả lên đến buồn cười. Cả nhóm nhìn thấy cảnh tượng đó thì mím chặt môi cười đến nội thương vì không dám cười lớn.

Sau khi Nguyên Thu đã bỏ chạy đi xa thì cả nhóm mới phá ra cười nắc nẻ, cười rung cả cái cây họ đang dựa sau lưng. Kết quả là đã động vào một tổ ong trên cây. Những con ong bị quấy rầy cảm thấy tức giận bắt đầu vỗ cánh tạo âm thanh lớn.

Phương Hồng phát giác ngay bèn hô to:” Có ong ong, mau chạy đi”

Cả nhóm thất kinh vội vã chạy bạt mạng tìm đường thoát thân. Rõ ràng là hại người nên bị trời hại lại.

Cuối cùng cũng chạy được vào dãy nhà tránh được lũ ong rồi mới đứng lại thở hồng hộc, nhưng họ thấy vui vì chơi khâm được Nguyên Thu.

- Làm vậy có hơi ác – Hải Quỳnh nhìn thấy cảnh đó thì trong lòng hơi áy náy.

- Quên đi, hãy nghĩ đến việc, chúng ta bị chị ấy hành thì sẽ thấy vui thôi – Phương Hồng lên tiếng gạt đi.

- Được rồi, dù sao cũng đã phá chị ta rồi, nói gì cũng vậy thôi , về đánh một giấc đi – Minh trang liền đứng thẳng người bảo.

Tất cả đều tán thành, Hải Quỳnh quay người đi trước, không ngờ vừa đi qua khúc quẹo đã chạm ngay Tần Phong. Vốn làm chuyện xấu xong lại đang lẩn tránh Tần Phong vì nụ hôn đếm trước nên thấy Tần Phong, Hải Quỳnh bối rối lúng túng định thụt lùi lại, ai ngờ lại bá vào Ngọc Yến đang đi tới, liền bị hất mạnh về phía trước bổ nhào vào Tần Phong không kịp phòng bị nên cả hai đều ngã xuống.

Tay Hải Quỳnh đặt trên hai vai của Tần Phong, hai tay anh vòng ôm lấy eo cô, hai thân người sát vào nhau. Điều đáng nói là môi cô đập vào môi Tần Phong, nếu cảnh tưởng này trên giường, bảo đảm người ta sẽ hiểu lầm ngay rằng hai người bọn họ có giang tình với nhau.

Hải Quỳnh thừa nhận cô không có kinh nghiệm với những tình huống bất ngờ ngượng ngùng này, chỉ có thể đơ người kinh hoàng nhìn người nằm dưới mình với gương mặt từ từ đỏ bừng lên đến tận mang tai.Cả người cô như có nguồn điện chạy qua, nhất là khi cô cảm nhận được hơi thở đầy quyến rũ của anh đang phả ra, môi cô chạm vào môi anh lại có hương vị ngọt ngào không thể diễn tả được.

- Hai người không sao chứ? – Minh Trang lên tiếng hỏi phá tan không khí ngượng ngùng của hai người.

Giật mình, Hải Quỳnh vội vã ngồi dậy khỏi người Tần Phong. Tần Phong cũng từ từ ngồi dậy, bình thản phủi bụi trên người xem như không có chuyện gì xảy ra cả.

- Này Hải Quỳnh à, không ngờ em tấn công quyết liệt quá đó nha. Hôm qua lén lút hôn người ta, hôm nay lại tiếp tục hôn bất ngờ. Có phải em thích Tần Phong rồi không. Nói đi, anh đây làm mai cho hai người – Công đang đi phía sau Tần Phong nhìn thấy tất cả những vẫn mở miệng treo ghẹo.

Nghe Công trêu ghẹo thì Hải Quỳnh càng thấy xấu hổ đến đỏ mặt, cô hết nhìn Tần Phong đang nghiêm sắc mặt đến nhìn Công đang cười giễu thì mắt rưng rưng mếu máo:

- Em không có mà, chỉ là vô tình va trúng thôi.

Hải Quỳnh sợ Tần Phong hiểu lầm vội vàng phủ nhận, sau đó mếu mào chạy đi.

- Này! Anh giỡn thôi mà – Công thấy Hải Quỳnh chạy đi thì nói theo nhưng Hải Quỳnh vẫn cứ tiếp tục chạy.

- Này! Hàng Việt Nam chất lượng kém, em thấy hàng của anh kém đến nỗ biến thành bà cô già nhiều chuyện rồi đó – Minh Trang nổi cáu mắng sau đó nhét điện thoại vào tay Tần Phong nói - Trả anh.

- Đồ bà tám – Phương Hồng, Lê Phương và Ngọc Yến bèn lên tiếng mắng rồi sau đó vội vàng chạy theo Hải Quỳnh.

- Sao kì vậy, đúng là đồ con gái mà, tụi nó chọc mình, mình cũng có nói gì đâu, cậu nói xem, tụi con gái có khó chìu hay không? – Công nhín theo bốn người bọn họ thì ngơ ngác nói.

- Đồ nhiều chuyện – Tần Phong cũng buông một câu rồi bỏ đi.

- Sao khó hiểu vậy, đàn ông và đàn bà đều khó hiểu cả. Chẳng lẽ mình đúng là thuộc thế giới thứ ba nên không hiểu sao trời – Công nhìn theo tự hỏi.



Chương 7: Anh trong mắt em.

Từ lúc biết Hải Quỳnh nói dối, trong lòng Khánh Vũ lúc nào cũng đầy những ý nghĩ lo lắng và sợ hãi. Quen Hải Quỳnh đã 3 năm rồi, cho nên anh biết rõ những biểu hiện khác thường của Hải Quỳnh dạo gần đây. Cô hay ngồi ngẩn ngơ im lặng như người mất hồn, có đôi lúc cô lại lén lút nhìn anh như muốn nói điều gì đó, trong đôi mắt lộ rõ vẻ sợ sệt nhưng cuối cùng cô lại chọn lựa biện pháp im lặng khiến cho lòng Khánh Vũ càng như cô ngọn lửa tàn phá thêu rụi ý trí còn sót lại trong lòng anh.

Mặc dù anh bảo Nguyên Thu là hiện giờ Hải Quỳnh mất trí nhớ sẽ không thể nào nhớ ra Tần Phong là ai ngoại trừ việc anh ta là tổng giám đốc của cô, còn Tần Phong lại không biết Hải Quỳnh bị mất trí nhớ, chỉ có thể nhận được sự hờ hững xa cách trong tiếp xúc với cô mà thôi. Nhưng mà trong thâm tâm Khánh Vũ luôn lo sợ …lo sợ một ngày nào đó Hải Quỳnh sẽ nhớ ra mọi chuyện, hay Tần Phong biết được việc Hải Quỳnh đã quên anh. Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, Khánh Vũ không dám nghĩ.

Chuyện năm xưa, nếu không phải tại anh và Nguyên Thu thì chắc chắn Hải Quỳnh và Tần Phong sẽ không xa nhau. Nếu như Hải Quỳnh biết được sự thật, chắc chắn cô sẽ hận anh. Nghĩ đến cái nhìn chán ghét và oán hận của Hải Quỳnh dành cho mình thì Khánh Vũ thấy tim đau nhói đầy sợ hãi. “Không được, bằng mọi giá, anh cũng không để cô nhớ lại” – Khánh Vũ tự nhủ rồi cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Phương Hồng.

- Lâu quá rồi tụi mình mới có dịp đi mua sắm với nhau – Phương Hồng cười hớn hở lựa hết chỗ quần áo này đến chỗ quần áo kia cùng bốn người bạn thân.

- Ừhm…dạo này tụi mình ít gặp nhau – Minh Trang gật gật đầu tán đồng.

Hải Quỳnh không có hứng thú mua sắm, cô chỉ đi theo mấy đứa bạn cho vui, nhìn tụi bạn say mê chọn đồ cô thấy hơi buồn nên lang thang qua những hàng trang sức nhìn ngắm.

Cô nhìn thấy một chiếc nhẫn rất đẹp, không cầu kỳ nhưng lại có sức hút, cô chỉ tay vào mặt kính cười nói với cô nhân viên bán hàng:

- Cho em xem chiếc nhẫn này một chút.

Cô nhân viên vui vẻ mở tủ lấy ra đặt trước mặt Hải Quỳnh , còn không quên giới thiệu một câu:

- Em thật có mắt, đây là thiết kế được yêu chuộng nhất hiện nay. Công ty chị nhập về có 5 chiếc thôi .
Hãi Quỳnh cười nhẹ ướm thử chiếc nhẫn vào trong ngón tay giữa của mình. Bàn tay nuột nà thon nhỏ lại trắng hồng của cô khi ướm chiếc nhẫn vào càng thêm xinh đẹp.

- Em đeo chiếc nhẫn này rất hợp, càng làm nổi bật bàn tay xinh đẹp của em – Cô bán hàng hết lời khen ngợi.

Hải Quỳnh khẽ cười trước lời khen kiểu nịnh bợ để cô đồng ý mua chiếc nhẫn nhưng càng nhìn Hải Quỳnh cũng cảm thấy rất thích, cô nhìn ngắm chiếc nhẫn một chút rồi định hỏi giá nào ngờ từ sau lưng có tiếng nói:

- Đúng là rất hợp.

Hải Quỳnh giật mình quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, cô nhân viên bán hàng cũng ngẩng đầu nhỉn lên rồi tròn mắt suýt xoa, không ngờ chàng trai trước mặt hai người lại đẹp trai và phong độ vô cùng. Nhưng ngay sau đó cô nhân viên có vẻ hơi thất vọng khi mà bên cạnh chàng trai lại có một cô gái xinh đẹp đi bên cạnh, cô gái còn khoát tay chàng trai trông vô cùng thân mật chứng tỏ hai người họ vốn là tình nhân của nhau.

- Tổng giám đốc – Hải Quỳnh lúng túng khi nhìn vào mắt Tần Phong, cô thấy ánh mắt anh chiếu vào người mình, một đôi mắt sâu ẩn chứa cái nhìn thiết tha đến cháy bỏng khiến cô bối rối vội vã cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn lần thứ hai.

- Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền – Nguyên Thu nhìn thấy ánh mắt Tần Phong cứ nhìn theo Hải Quỳnh thì trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô nhân viên nghe xong thì thoáng bối rối vô cùng, cô nhìn Hải Quỳnh rồi nhìn Nguyên Thu thở dài nói:
- Xin lỗi chị, chiếc nhẫn này ở đây chỉ còn một chiếc thôi.

- Cô nghĩ là cô ấy có đủ tiền mua chiếc nhẫn này hay sao – Nguyên Thu lớn tiếng lên giọng hách dịch nói.
Cô nhân viên ngơ ngác nhìn Hải Quỳnh thầm đánh giá. Hải Quỳnh thở dài một cái rồi tháo chiếc nhẫn trong tay ra. Đúng là chiếc nhẫn này dù cô chưa biết giá nhưng xét về độ tinh xảo của nó thì chắc là khá đắt.
Nhưng giọng nói khinh thường người khác của cô gái trước mặt khiến cô cảm thấy vô cùng giận, dù là người hiền lành nhưng cô cũng không thể không có một chút nổi giận nào. Hải Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thu định nói rằng: “ Chiếc nhẫn này đúng là rất đắt nhưng tôi cũng không nghèo đến nỗi không thể mua một chiếc nhẫn. Còn một người giàu như cô vì cớ gì mà phải tranh mua nhẫn với một người bình thường như tôi”
Nhưng không ngờ cô vừa mới ngẩng mặt lên lời vẫn chưa kịp nói thì Tần Phong đã lên tiếng trước, giọng anh khi nổi giận trông thật đáng sợ:

- Đủ rồi, trước mặt anh, xin em hãy ăn nói tôn trọng người khác một chút.

Nguyên Thu tái cả mặt lại, mím môi quắt mắt nhìn Hải Quỳnh đầy căm ghét. Hải Quỳnh phớt lờ ánh mắt của cô ta quay sang nhìn Tần Phong nói:

- Không sao đâu tổng giám đốc. Đừng vì tôi mà làm mất hòa khí giữa hai người, dù sao cô ấy cũng là bạn gái của anh.

Lần này người nhìn Hải Quỳnh với cặp mắt đầy oán giận là Tần Phong, anh lạnh lùng hất tay đang bám chặt lấy tay anh của Nguyên Thu ra. Hải Quỳnh có chút chột dạ, cô không biết là mình đã nói sai điều gì khiến Tần Phong nhìn mình đầy giận dữ như thế, cô cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi mỗi khi đối diện với Tần Phong.

Cô quyết định tháo chiếc nhẫn ra đặt trên bàn rồi nhìn cô bán hàng nói:

- Xin lỗi chị, em nghĩ chiếc nhẫn này không hợp với em. Em nghĩ cần một chiếc nhẫn khác tốt hơn mới xứng với mình, chiếc này cứ nhường lại cho chị ấy đi.

- Cô…- Nguyên Thu tức giận trừng mắt nhìn Hải Quỳnh, cô không ngờ Hải Quỳnh lại dùng lời nói biểu thị sự khinh thường cô đến vậy. Chiếc nhẫn không xứng đáng với Hải Quỳnh mà xứng đáng với cô, tức là đang hạ thấp con người cô. Nguyên Thu cảm thấy tức nhưng lại không thể làm gì Hải Quỳnh đành hậm hực nhìn cô không chớp mắt.

Hải Quỳnh cười nhẹ trước sự tức giận của Nguyên Thu rồi nói:

- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi có việc phải đi trước .

Nói rồi cô quay lưng bỏ đi một mạch đến quầy quần áo tìm bốn đứa bạn.

- Vậy tôi gói chiếc nhẫn này lại cho chị nha – Cô nhân viên e dè nhìn Nguyên Thu hỏi.

- Gói gì mà gói, chiếc nhẫn tầm thường này mà xứng với tôi sao – Nguyên Thu bức tức quát.

Cô nhân viên cả kinh khi bị mắng đành cúi đầu chịu đựng nhưng trong lòng một bụng mắng **** Nguyên Thu.

- Chúng ta đi chỗ khác đi anh – Nguyên Thu bám lấy cánh tay Tần Phong định kéo anh khỏi nơi này. Cô thầm mắng mình tại sao hôm nay lại muốn đi đến nơi này làm gì để rồi đụng độ Hải Quỳnh. Cô càng cảm thấy bực bội hơn khi mà vẻ chán nản của Tần Phong khi đi cùng cô lại trở nên phấn khởi khi nhìn thấy Hải Quỳnh. Cho đến khi cô đến quầy trang sức thì Tần Phong không thể kiềm lòng mà bước lại gần càng khiến cô nổi giận trong lòng quyết phải sỉ nhục Hải Quỳnh một phen cho hả giận nào ngờ lại phản tác dụng về phía mình.
Tần Phong lành lùng ngỡ tay Nguyên Thu ra khỏi tay mình, anh đanh mặt nhìn cô nói:

- Anh thấy mệt lắm không muốn đi nữa, nếu em muốn mua gì thì cứ việc mua, anh sẽ thanh toán hết cho em. Mau trả sợi dây lại cho anh.

- Em nói rồi, nếu anh làm em vui thì em mới trả - Nguyên Thu cong môi vờ nhỏng nhẽo đáp rồi bám lấy tay Tần Phong lần nữa định kéo anh đi.

Không ngờ sắc mặt của Tần Phong càng lạnh lùng hơn, anh hất thẳng tay Nguyên Thu ra không một chút nể nang gì nhìn cô trừng trừng cảnh cáo:

Em dám lợi dụng lúc anh ngủ say mà lấy cắp sợi dây truyền của anh, anh có thể kiện em về việc này. Anh đã nhượng bộ đưa em đến đây rồi thì em cũng nên biết điều mà trả cho anh, nếu không anh không khách sáo đâu.

Mặt Nguyên Thu tái lại không phải vì sợ mà vì giận. Cô không ngờ trong ba năm qua, không ngày nào mà cô không tìm cách lấy lòng anh, không ngày nào mà cô không ở bên cạnh anh. Vậy mà anh chẳng màng đến cô dù chỉ một chút. Tất cả đều tại Hải Quỳnh.

Cô hậm hực mở túi lôi ra sợi dây truyền màu trắng sáng lấp lánh rồi thẳng tay quăng mạnh xuống dưới sảnh. Tần Phong tức giận ném cho cô ánh mắt cảnh cáo rồi quay đi nhặt sợi dây truyền lên vuốt ve một cách cẩn thận và cảm thấy nhẹ nhỏm vì sợi dây không bị hư tổn gì sau cú quăng mạnh của Nguyên Thu. Nguyên thu nhìn thấy cảnh đó thì đau lòng mắt rưng rưng nói:

- Tại sao anh lúc nào cũng hờ hững đối với em vậy chứ. Em lúc nào cũng vì anh, làm gì nghĩ gì cũng đều là anh. Còn cô ta thì sao, cô ta thản nhiên đùa cợt, bắt cá hai tay, rồi biến mất để lại cho anh vết thương lòng. Sau đó lại xuất hiện làm như không có gì tiếp tục đùa cợt với anh. Vậy mà anh lại nâng niu cái vậy của cô ta để lại như là báu vật, anh có biết anh khiến em đau lòng lắm không.

- Đó là chuyện của anh – Tần Phong hờ h
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7648
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN