--> Đợi chờ ký ức - game1s.com
Disneyland 1972 Love the old s

Đợi chờ ký ức

Cô cảm thấy cái biển tên này có cái gì nghe quen thuộc lắm.
Dường như cô đã từng nghe qua rồi thì phải.

Bước vào bên trong, Hải Quỳnh có cảm giác rất thích thú trước kiểu bài trí của cửa tiệm này.
Hồi trước cả nhóm cô đều có cùng ước mơ là mở ra một cà phê sách , bởi vì ở đây sẽ thu hút được những tầng lớp tri thức, bọn họ có thể quen biết và học hỏi được từ những người thường xuyên lui đến đây.

Nhưng cách bài trí này lại giống y hệt cách bài trí mà cô từng nghĩ. Vì nó khá là trẻ con với hình thỏ Masimaro
Tần Phong dẫn Hải Quỳnh đi thẳng vào bên trong, những người trong quán nhìn anh cung kính. Có điều họ khá bất ngờ theo sau anh là một cô gái. Trên mặt họ là sự thất vọng, vì chưa bao giờ anh dẫn một cô gái nào đến đây.

- Mọi chuyện chuẩn bị xong chưa? – Tần Phong không màng để ý đến mấy cô nhân viên mà quay sang người quản lí hỏi.

- Xong hết rồi, cậu yên tâm – Người đàn ông ăn bận nghiêm túc khẽ gật đầu đáp.

- Tốt lắm – Tần Phong gật đầu rồi quay lại nhìn Hải Quỳnh khẽ bảo:

- Theo anh.

Hải Quỳnh cúi đầu đi theo sau Tần Phong. Phía sau lưng cô khẽ vang lên vài tiếng thì thầm.

- Phải cô ấy không?

- Hình như là cô ấy….đã hơn ba năm rồi…

Hải Quỳnh nghe nhắc đấn mình bèn quay đầu nhìn họ, họ vội vàng lánh đi nơi khác.

Tần Phong dẫn Hải Quỳnh đi lên trên lầu, rồi đi thẳng vào một căn phòng. Đó là một căn phòng được trang trí rất đẹp. Ngoài cửa sổ treo nhiều cái chuông gió âm thanh trong veo đầy quen thuộc khiến cho Hải Quỳnh cảm thấy choáng voáng, trong đầu cứ như có một vật thể xuyên qua gây nhức nhối. Cô lảo đảo ngã xuống nhưng Tần Phong nhanh tay đỡ lấy cô.

- Không sao chứ? – Giọng anh dịu dàng đầy lo lắng hỏi.

- Không sao…- Hải Quỳnh khàn giọng đáp.

Rồi cô cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người của Tần Phong, cảm nhận mùi hương nam tính của anh khiến tim cô đập mạnh. Hải Quỳnh đã đứng vững nhưng Tần Phong vẫn chưa bỏ tay ra khỏi người cô, sự động chạm nhẹ nhàng đó lại khiến toàn thân Hải Quỳnh run lên, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh xem biểu hiện gương mặt của anh trong tình huống này thế nào, ngại ngường nói:

- Tôi không sao rồi, anh có thể bỏ tay ra.

Tần Phong từ từ buông tay ra khỏi người Hải Quỳnh, một cách luyến tiếc. Từ lúc chạm vào cô, những cảm xúc yêu thương không ngừng rung động torng tim anh, Tần Phong chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, chặt thật chặt, muốn để cô và anh hòa làm một để bao cảm xúc nhớ nhung hơn ba năm qua được lấp đầy.

“ Tần Phong, Hải Quỳnh không giống như những cô gái anh gặp. Điều này chắc anh biết rõ. Cô ấy hiện giờ đã quên tất cả mọi thứ về anh, quên sạch sành sanh. Cho nên nếu anh lỗ mãng chỉ khiến Hải Quỳnh hoảng sợ mà càng xa lánh anh. Hãy từng chút từng chút làm cô ấy nhớ lại, hay chí ít hãy làm cô ấy lại yêu anh lần nữa - Tần Phong nhớ lại lời của Minh Trang dặn dò.

( đây chính là seri của Sẽ để em yêu anh lần nữa – Còn một câu chuyện nữa, vẫn là người con trai làm người con gái yêu mình lần nữa, nhưng nội dung kia, người nữ đau khổ, còn hai cái này người nam đau khổ - viết cái này xong sẽ viết cái kia).

Đúng vậy, anh không thể lỗ mãng, bất luận là thế nào, dù Hải Quỳnh có quên anh, hay mãi mãi quên anh, anh vẫn sẽ để cô ấy yêu mình lần nữa.

- Ngồi đi – Tần Phong khẽ kéo ghế theo phép lịch sự mời Hải Quỳnh ngồi xuống.

Cô dè dặt ngồi xuống rồi nói hai tiếng “ cảm ơn”

Tần Phong không đáp ngồi vào ghế bên cạnh.

- Chỗ này ….– Hải Quỳnh ngập ngừng hỏi.

- Tôi vì người con gái mình thích mà mở ra – Tần Phong đáp nhanh.

- Vậy à …- Hải Quỳnh gật đầu nhưng tận sâu trong lòng mon men một nỗi buồn.

- Trước đây vì bận làm đề tài theo nhóm nên anh thường đến hẹn trễ. Mỗi lần đến đều thấy cô ấy đứng đợi dưới cái nắng, liền mắng cô ấy ngốc. Cô ấy cười bảo rằng: Em đọc một quyển sách , một nguời con trai nói với cô gái mình rằng: “Nếu khoảng cách giữa hai chúng ta là 1000 bước, em chỉ cần bước một bước, anh sẽ vì em bước 999 bước còn lại.” Cho nên bây giờ khoảng cách giữa hai đứa mình là 1000 bước, anh chỉ cần bước một bước, em sẽ bước 999 bước còn lại. Em đã đi 999 bước rồi, bước thứ 999 dừng ở đâu thì em đứng ở đó đợi anh – Tần Phong nhìn sâu vào ánh mắt Hải Quỳnh kể.

Trong lòng Hải Quỳnh chợt run lên, tay cô siết chặt lại, cô cúi đầu kìm nén nước mắt, có lẽ là cảm động trước tình cảm của cô gái ấy.

- Cho nên, anh đã vì cô ấy mua lại cửa tiệm này, trang trí theo sở thích của cô ấy. Để mỗi lần hẹn nhau, cô ấy đều ở đây chờ. Có biết tại sao lại có tên là Giọt lệ xanh hay không?- Tần Phong lại tiếp tục nhìn Hải Quỳnh hỏi.

Cái nhìn của anh khiến Hải Quỳnh lúng túng, tim cô như ép chặt trong lòng ngực muốn vỡ ra. Cô cúi đầu xuống che dấu sự xúc động trong lòng mình bằng cái lắc đầu.

- Trong tất cả các nàng công chúa trong truyện cổ tích, cô ấy ghét nhất truyện Nàng tiên cá, bởi vì nàng tiên cá cuối cùng chọ cái chết tan thành bọt biển. Nhưng cô ấy thích nhất đoạn nàng tiên cá trước khi chết rơi một giọt nước mắt, giọt nước mắt hòa tan vào biển, càng làm cho biển có màu xanh trong hơn. Cho nên đã đặt là giọt lệ xanh.

- Anh rất yêu cô ấy có phải không? – Hải Quỳnh chua xót hỏi.

- Phải – Tần Phong nhanh chóng đáp – Mãi mãi chỉ yêu mình cô ấy mà thôi.

- Vậy sao? Cô ấy thật hạnh phúc vì được anh yêu. Vậy giờ cô ấy ở đâu? – Hải Quỳnh nghe tim mình đau nhói, cô kìm nén cảm xúc lên tiếng hỏi.

- Hiện giờ cô ấy đã quên anh rồi, đã rời xa anh hơn 3 năm trời – Tần Phong sầu khổ đáp .

- Anh đã chờ cô ấy hơn ba năm – Hải Quỳnh ngạc nhiên nhìn Tần Phong.

- Anh tình nguyện chờ cô ấy suốt cả cuộc đời này. Cho đến khi nào cô ấy trở về bên anh.

Lời Tần Phong nói ra lại giống như nhát dao đâm vào trái tim Hải Quỳnh, cô không biết cái cảm xúc của mình dành cho người con trai trước mặt thế nào nữa. Đây là cái cảm xúc gì, cô chưa từng có, cho nên càng không rõ phải làm thế nào.

- Cô ấy tên gì? – Cô muốn biết tên người con gái được một người đàn ông yêu thương, nguyện vỉ cô ấy mà chờ đợi cả một đời.

- Cô ấy tên Hải Quỳnh.

- Xin lỗi, em phải đi tolet một chút – Hải Quỳnh đứng bật dậy rồi lao ra khỏi cửa, cô chạy nhanh về hường tolet đóng chặt cửa khóc nức nở.

Cô đã biết, cái cảm xúc nhớ nhung gương mặt lúc nào cũng ẩn hiện trong giấc mơ của cô, cái cảm xúc ngọt ngà khi được anh hôn, cái cảm xúc vừa muốn trốn tránh anh, lại vừa mình gặp anh, cái cảm xúc đau nhói khi anh kể về người con gái anh yêu. Cái cảm xúc mà người đời thường trải qua, cảm xúc của tình yêu. Hóa ra cô yêu anh, yêu anh từ bao giờ đến chính cô cũng không biết. Có lẽ từ lúc cô nhìn thấy ánh mắt trầm buồn của anh nhìn cô khiến cô bị thu hút, cũng có lẽ cái cảm xúc lúc anh mãnh liệt hôn cô….Nhưng mà tất cả những cảm xúc đó lại khiến cho cô đau thắt lòng khi biết hóa ra cô đang yêu đơn phương.

Hóa ra tất cả những lời trách móc, nhưng cái nhìn trìu mến ấm áp, cả nụ hôn nồng nàn kia đều không phải dành cho cô mà dành cho người con gái khác. Hóa ra anh yêu người con gái đó mãnh liệt đến như thế. Nguyện vì cô ấy mà chờ đợi, nguyện vì cô ấy mà xây nên thứ cô ấy thích.

Điều đau khổ hơn là anh vì cô ấy mà yêu tất cả. Ngay cả cái tên của cô ấy cũng khiến cho anh xúc động. Nhưng nũ hôn dành cho cô, những cử chỉ ây yếm, ánh mắt nồng đậm, lời nói dịu dàng chỉ bở cô và cô ấy trùng tên.

Tim Hải Quỳnh như ai bóp chặt, chặt thật chặt, đến nỗi nước mắt của cô không ngừng rơi ra , mặng đắng chất chứa sự đau khổ. Như có ai đó đặt vào người cô một tảng đá nặng khiến cô không tài nào thở được.
Rửa sạch hết nước mắt trên mặt mình, Hải Quỳnh soi mình trong gương. Một gương mặt tái xanh với đôi mắt đỏ hoe phản chiếu trong gương. Là trời trừng phạt cô, trừng phạt sự tham lam của cô. Cô có một người yêu hết mực yêu thương mình, vậy mà cô còn đem lòng tơ tưởng đến người đàn ông khác. Để rồi biết rằng trong trái tim người đó mãi mãi chỉ chứa một bóng hình, mãi mãi sẽ không có cô.

Hải Quỳnh không còn đủ sức để đối mặt với Tần Phong, cô định rời đi khỏi đây mà không thông báo. Cô không muốn để anh phát giác rằng cô yêu anh, cô đau khổ vì người anh yêu không phải là cô.

Nhưng khi cô vừa mở cánh cửa tolet ra, thì thấy Tần Phong đang tực mình bên bức tường bên ngoài, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, trên mặt hiện ra một nỗi buồn. Trên tay anh là điếu thuốc đang cháy dở, tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống nền nhà gạch bông màu xanh sáng, làm hiện rõ tàn thuốc bên trên nó.

Thấy cô bước ra, Tần Phong đứng thẳng dậy hỏi:

- Em không sao chứ?

- Không sao – Cô đáp sau đó cô bèn nói – Em muốn về nhà.

- Đồ ăn đã dọn lên rồi, ăn chút gì rồi hãy về - Tần Phong nhìn cô trầ giọng nói, sau đó quay lưng đi về phòng.

Hải Quỳnh miễn cưỡng đi theo, cô hít thật sâu xua tan đi hết những tảng đá trong lòng. Chỉ hôm nay thôi, sau đó cô sẽ quên anh, cô sẽ trở về bên Khánh Vũ, dồn hết tình yêu cho anh.

Hải Quỳnh miễn cưỡng đi vào căn phòng đó lần nữa, bỗng có cảm giác rất khác. Không khí dường như ấm áp và tĩnh lặng hơn, ánh sáng của căn phòng mờ ảo hơn. Trên bàn ăn đã dọn đầy những thức ăn đẹp mắt, ánh sáng đèn huyền ảo phát ra từ 3 ngọn nến trên bàn tạo cảm giác lãng mạn vô cùng. Trên bàn còn đặt một cái bánh kem nhỏ dành cho hai người .

Những cô gái bước chân vào căn phòng này chắc chắn sẽ thấy hạnh phúc vô cùng nhưng đối với Hải Quỳnh đây chính là sự tuyệt vọng đến bóp nghẹn.

Người con trai đã tạo ra sự lãng mạn này không vì cô mà là vì cô gái anh yêu, cô chỉ giống như một kẻ thế thân, giống như người để anh bày tỏ tình yêu của anh đối với người con gái đó mà thôi.

- Có thích không?- Giọng anh dịu dàng đầy du dương trong không khí lãng mạn này càng làm tăng sự quyết rũ của anh, cả căn phòng tràn ngập hương vị của anh, khiến Hải Quỳnh không ngừng cảm xúc trong lòng.
Cô khẽ gật đầu. Hải Quỳnh từ từ ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào những món ăn thơm ngào ngạt trên bàn. Thật kì lạ là tất cả đều là những món ăn cô thích ăn, cô không biết làm sao anh lại biết. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người đối diện mình, bắt gặp ánh mắt trìu mến mà anh dành cho cô, tim cô khẽ đập mạnh, cô chớp mắt cố lảng tránh ánh mắt của anh.

Nếu như đã không thể thoát khỏi tình cảm này, vậy thì hãy để cô tham lam tận hưởng đến hết hôm nay đi. Hãy để cô quên đi người con gái mà anh yêu, hãy để cô quên đi những người bên cạnh cô, cho cô được ở bên cạnh anh đến hết ngày hôm nay, cho cô có được một ngày sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời này rồi sau đó lãng quên nó. Hãy để cô tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào của niềm hạnh phúc này rồi sau đó có phải đau đớn gấp vạn phần vì mất nó cô cũng cam lòng.

- Có ngon không – Giọng nói êm dịu của Tần Phong lại vang lên khi thấy Hải Quỳnh đưa thức ăn lên miệng thưởng thức.

- Rất ngon – Cô đầu nhìn sâu vào đôi mắt anh mĩm cười đáp.

- Vậy ăn nhiều chút đi – Tần phong khẽ cười giục.

Hải Quỳnh gật đầu, trong đáy mắt long lên niềm hạnh phúc trước sự quan tâm ân cần của Tần Phong dù cô biết tất cả chỉ là giả.

Khi hai cây nến trên bánh được thổi tắt, Tần Phong khẽ hát chô cô nghe bài hát chúc mừng sinh nhật. Trong đầu Hải Quỳnh bỗng xuất hiện một cảnh tượng mờ ảo.

- Anh hát cho em nghe đi – Hải Quỳnh nhìn thấy gương mặt mình đang nũng nịu yêu cầu người con trai bên cạnh cô hát cho cô nghe.

- Anh không thích hát – Người đó lắc đầu nhất mực đáp.

- Đáng ghét – Hải quỳnh nhìn thấy mình giận dỗi quay lưng đi nơi khác.

Người con trai đó bỗng ôm trầm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên tóc cô khẽ cười nhún nhường nói:

- Cùng lắm là mỗi năm anh hát cho em nghe một bài?

- Hử?- Cô quay đầu nhìn người còn trai đó với ánh mắt rạng rỡ.

- Bài chúc mừng sinh nhật – Anh ta khẽ cười gian đáp.

Sự phẫn nộ trong ánh mắt của Hải Quỳnh chưa kịp phát ra thì đã bị ai đó dập tắt bằng một nụ hôn.

Hải Quỳnh cứ cố gắng nhìn gương mặt chàng trai đó, nhưng nó như một trò chơi cút bắt, cô càng cố gắng bắt thì càng thấy nó đã chạy xa.

- Em sao vậy? – Tần Phong thấy Hải Quỳnh bỗng ngồi thừ ra không động đậy bèn lên tiếng hỏi.

- Cô ấy là người như thế nào – Hải Quỳnh vội che giấu cảm xúc bèn quyết định hỏi.

Tần Phong đang định đưa tay đến xem cô có sao không, nghe hỏi bèn buồn bã thu tay về sau đó trầm mặt im lặng, lát sau anh nói:

- Cô ấy là cô gái rất đáng yêu, trong sáng và ngốc nghếch.

“Phải, cô gái nguyện vì anh mà đi 999 bước và chờ anh dưới cái nắng thì đúng là quá ngốc, nếu là cô chưa chắc cô đã làm.”

- Mỗi khi ở bên cô ấy, anh đều cảm thấy hạnh phúc.

“Ai cũng đều cảm thấy hạnh phúc khi ở bên người mình yêu cả”

- Khi nhìn cô ấy cười, anh luôn có cảm giác đây mới chính là cuộc sống mà anh hằng mơ ước.

“ Cô ấy thật hạnh phúc, mình ngưỡng mộ cô ấy”

Hải Quỳnh cứ im lặng nghe Tần Phong kể chuyện. Từng lời, từng lời, ánh mắt anh khi kể đều ẩn chứa sự hạnh phúc khiến cho tim Hải Quỳnh cứ như bị ai dùng kim đâm vào từng nhát, từng nhát đến rớm máu đầy đau đớn. Cô vẫn cố gắng tươi cười đem nước mắt cho chảy ngược vào tim.

- Vì sao cô ấy lại rời xa anh – Hải Quỳnh đột nhiên thốt lên hỏi, cô đã tự nói với lòng là chỉ nên im lặng lắng nghe, nhưng lại không kìm lòng được muốn biết tại sao có một người con gái được yêu thương hết mực như thế lại đành lòng rời bỏ người mình yêu mà ra đi như thế.

- Vì anh là một tên ngốc.

Hải Quỳnh không ngờ Tần Phong đáp lại sự mong chờ đáp án của cô bằng một lời mắng chính bản thân mình. Cô lặng lẽ nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của anh. Bàn tay nhỏ nhắn thon dài của cô nắm lấy bàn tay to lớn nhưng ấm áp của anh cho ra một cảm giác xúc động khó diễn tả. Cô nhẹ nhàng an ủi anh:

- Rồi cô ấy sẽ hiểu và trở về với anh.

Tần Phong không đáp, anh nhìn vào ánh mắt của cô thật sâu, cô giật mình một cái vội vàng muốn rút tay lại quay mặt đi nhưng tay đã bị anh nắm lại. Cô sững sờ nhìn anh, anh khẽ khành đáp:
- Cho anh được mời em một bản nhạc.

Hải Quỳnh thu tay về rồi lắc đầu đáp:

- Em không biết khiêu vũ.

- Anh dìu em – Tần Phong khẽ đáp rồi đứng dậy nắm tay Hải quỳnh kéo cô ra khỏi bàn.

Trong phòng nãy giờ vẫn vang lên những điệu nhạc êm dịu trầm bỗng đầy lãng mạn rồi. tần Phong một tay nắm tay Hải Quỳnh, một tay vòng qua eo cô giữ lấy dìu cô đi theo điệu nhạc êm dịu kia.

Hải Quỳnh xưa nay chưa từng khiêu vũ bao giờ, nhưng đột nhiên lại có thể cùng Tần phong hòa vào từng bước nhảy chưa sai nhịp nào. Là cô đột nhiên biết nhảy hay là vì Tần Phong giỏi dẫn dắt cho cô.

Khi hai người kết thúc điệu nhảy của mình, Hải Quỳnh muốn rời đi nhưng tay lại bị Tần Phong giữ chặt. Hai người cứ thế đứng im lặng , bốn mắt giao nhau đầy nồng đượm không muốn rồi đi. Rồi bàn tay giữ lấy eo của Hải Quỳnh dời lên phía trên , vuốt nhẹ mái tóc của cô. Cử động nhẹ nhàng của Tần Phong khiến Hải Quỳnh run lên, toàn thân mất đi ý chí, trong lòng dâng lên một nỗi khoa khát mãnh liệt. Hơi thở của hai người phủ trùm kín cơ thể của nhau.

Tần Phong vuốt nhẹ gương mặt mịn màng của Hải Quỳnh rồi dừng lại ở bờ môi căng mộng hồng hồng của Hải Quỳnh, cả cơ thể cô mềm nhũn, hơi thở dồn dập, ánh mắt đã mờ đi, cô họng khô khan run run khẽ gọi:

- Tần Phong.

Đáp lại Hải Quỳnh là một nụ hôn đọng ở trên môi, lúc đầu là vờn nhẹ trên vành môi cô, sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ dường như bùng phát hết tất cả những nỗi khao khát của anh. Tần Phong cắn nhẹ bờ môi của Hải quỳnh làm nó hé ra, lưỡi anh dây dưa trên môi và răng cô một chốc rồi nhanh chóng tách hai hàm răng của cô ra mà xâm nhập vào bên trong. Từng chút từng chút chiếm lấy hơi thở thơm nồng của Hải Quỳnh.

Hải Quỳnh đầu óc đã trở nên mụ mẫm hết cả, cô khẽ nhắm mắt đón nhận từng nụ hôn mãnh liệt của Tần Phong. Một tay vòng qua eo cô kéo cô sát lại gần anh hơn, tay kia luồn qua suối tóc đen tuyền mát rượi của cô. Hải Quỳnh choàng hai tay vòng sang cổ Tần Phong giữ cho thân mình không khụy xuống.
Không gian xung quanh vốn tĩnh lặng nay càng tĩnh lặng hơn.

Không khí tràn ngập hơi thở, cùng nụ hôn quấn quít.

Mãi sau cho đến khi Tần Phong cảm nhận được những làn nước mắt nóng hổi của Hải Quỳnh lăn trên má cô từ lúc nào, anh mới dừng lại.

Tần Phong đau lòng đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Hải quỳnh.

- Đừng khóc.

Hải Quỳnh trở về nhà với tâm trạng buồn bã. Cô vùi mình trong chăn, cô không hối hận vì yêu Tần Phong bởi vì cô sẽ quên anh. Hải Quỳnh sẽ vùi chôn kỷ niệm đẹp này vào sâu trong quá khứ, mãi mãi lãng quên. Những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô như chôn vùi một tình yêu vừa mới bắt đầu đã kết thúc.

Cô lặng lẽ ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho Khánh Vũ, đầu dây bên kia vừa bốc máy, Hải Quỳnh liền nói:

- Chúng ta kết hôn đi.


Chương 8: Ghen là cảm xúc lạ.

Lại một buổi tối tự do, mọi người tụ tập cùng nhau chơi.

- Này, cho anh biết dòng họ cà của tụi em bắt nguồn từ đâu – Công nhìn nhóm ngũ long công chúa đang mặc áo đồng phục cà của họ thỉ thắc mắc.

- Hihi…dòng họ cà tụi em bắt nguồn từ đất nước Cu…ba….- Minh Trang cười phá ra đáp cố tình kéo dài hai chữ sau.

- Cu ba…nước Cuba bộ trồng nhiều thứ cà lắm à - Công nhăn trán ngạc nhiên, trước giờ chỉ nghe Cu ba trồng nhiều hoa hồng chứ chưa nghe Cuba trồng nhiều loại cà bao giờ.

Cả nhóm nghe Công nói thì phá ra cười chảy nước mắt, đập chân ôm bụng ngã xuống đất cười bò. Giang nghe xong thì biết bèn lắc đầu nói:

- Thông cảm, anh Công của mấy đứa không có khả năng sinh lí của đàn ông nên không hiểu được xuất xứ của Cuba đâu.

Mọi người nghe xong càng cười không ngừng nghỉ.

Công nghe Giang và mọi người trêu thì trầm mặc suy nghĩ: Cuba…Cu…ba…Một tia sáng lóe qua đầu Công bỗng chốc mặt đỏ rần rần bèn thẹn quá quát lên:

- Mấy cái đứa này, dám trêu anh tụi bây.

Thấy Công nổi giận, Minh Trang bèn nịnh nọt:

- Giỡn chút thôi mà…anh đừng giận, giận quá sẽ bị nỗi mụn mà mất đi vẻ đẹp trai ngời ngời của anh thôi.
Vầy đi ha, để chuộc tội, tụi em sẽ kết nạp anh vào nhóm Cà tụi em, đi đâu cũng không bỏ rơi anh, anh thấy sao.

- Được – Công gật gù vuốt cằm ra chiều đắc ý, đi chung với 5 cô gái dễ thương cũng là một sự hãnh diện khó ai có.

- Ok . Vậy phải tìm cho anh một biệt danh cà mới được – Phương Hồng gật đầu.

- Vậy cho anh làm cà rốt đi – Công bèn đề nghị.

- Không được, cà rốt đã có người làm rồi – Minh Trang bèn phản đối.

- Cà dĩa thì sao – Công suy ngẫm một lát rồi bèn đề nghị.

- Cũng không được, cà dĩa đã có người làm rồi – Lê Phương lên tiếng phản đối.

- Đối với người đàn ông duy nhất trong nhóm cà như anh thì phải đặt một cái tên thật độc, có một không hai trên đời này – Hải Quỳnh mím cười nói, Công không để ý thấy nước mắt Hải Quỳnh đã kéo màn nước vì phải nhịn cười.

- Hải Quỳnh nói đúng, tên của anh phải độc đáo mới được – Công gật gù tán thưởng.

- Em biết rồi, đặt tên là cà ông giặc đi – Ngọc Yến vỗ tay đề nghị.

- Cà ông giặc…có cái tên cà này sao – Công nhíu mày nhìn Giang hỏi.

- Đừng hỏi tui, tụi không rành chuyện chợ búa đâu – Giang phẩy tay đáp.

- Có…tất nhiên là có cà này – Minh Trang bèn lên tiếng xác nhận.

- Quyết định lấy tên này đi, vừa lạ vừa độc, có một không hai trên đời này – Lê Phương bèn hùa thêm một câu.

- Được, vậy thì quyết định lấy tên này đi – Công gật đầu đồng ý.

- Cha mẹ ơi, tao bị nội thương vì nín cười rồi tụi bây ơi – Phương Hồng nước mắt chảy ròng ròng la lên.
Ngay lặp tức cả bọn cùng lúc không nhịn được bèn tiếp tục ôm bụng cười nghiêng ngả. Công biết mình lại tiếp tục bị mắc lừa lần nữa thì tái mặt nhảm lại cái tên “cà ông giặc” kia. Sau đó thì….( bà con cô bác đừng ai cố tìm hiểu cái chữ này làm gì- cái này viết để tụi bạn mình hiểu là được rồi )

Giang vỗ lưng Công một cái thật mạnh cười trêu:

- Cho ông chừa cái tật ham hố đi.

- Anh không thèm chơi với mấy đứa nữa – Công vùng vằng đứng dậy định bỏ đi, cả nhóm bèn níu giữ lại.

- Tụi em sai rồi, không ghẹo anh nữa đâu – Phương Hồng nắm tay Công kéo lại.

- Tại vì chán quá, nên mới ghẹo anh cho vui thôi, đừng giận nữa, tìm cái gì chơi đi – Minh Trang bèn nói.
Công nghe vậy cũng bớt giận bèn ngồi xuống cúi thấp đầu bảo:

- Thật ra anh có đem theo một bộ bài, tụi mình chơi đánh bài đi.

- Được đó – Lê Phương mắt sáng rỡ vội gật đầu đồng ý.

- Chơi ăn gì ? Quẹt lọ ghẹ ha – Minh trang hỏi ngay tắp lự.

- Hay chơi quỳ gối – Phương Hồng bèn đề nghị.

- Tần Phong thì tụi anh lo được. Cái chính là có thầy Vũ ở đây thì khó chơi lắm, cắm cờ bạc mà – Giang cũng chụm đầu vào bảo.

- Vầy đi, người nào đó hy sinh dụ thầy đi nơi khác đi – Công liếm môi nói.

Cả nhóm bèn quay sang nhìn Hải Quỳnh, hải Quỳnh hơi tái mặt khi bị nhìn chằm chằm như vậy.

- Sao lại là mình.

- Bà đâu có biết chơi đánh bài, ngoan đi hy sinh thân mình vì những đứa bẹn thân yêu đi – Minh Trang bèn lên tiếng dụ dỗ.

- Nhưng mà nhưng mà ….mình biết dụ thầy làm sao – Hải Quỳnh sợ sệt hỏi.

- Rủ thầy đi đâu đó đi – Phương Hồng bèn đề nghị.

- Được rồi…cứ đến gặp thầy đi rồi tính – Lê Phương bèn giục.

Vậy là cả nhóm bắt ép Hải Quỳnh đi tìm Khánh Vũ, giả vờ như vô tình đi ngang thì gặp bàn chào:

- Tụi em chào thầy

Khánh Vũ cũng cười chào lại rồi hỏi:

- Mấy em định đi đâu vậy?

- Hải Quỳnh thích đi ngắm sao, nhưng tụi em thì lại không thích ngắm lắm cho nên định đưa Hải Quỳnh ra bờ sông rồi trở về, kẹt nỗi, Hải Quỳnh lại sợ ở một mình – Minh trang chép miệng than thở.

- Thầy ơi, bây giờ Thầy rảnh phải không thầy, thấy dẫn bạn ấy đi ngắm sao nha thầy – Lê Phương bèn nũng nịu năn nỉ.

Khánh Vũ ngước mắt nhìn hải Quỳnh:

- Em muốn đi ngắm sao hả?

Thấy Hải Quỳnh chần chừ thì Phương Hồng bèn huých vào người cô một cái, Hải Quỳnh bèn gật đầu.

- Vậy để thầy dẫn em đi – Khánh Vũ mĩm cười dịu dàng đáp.

- Hoan hô thầy….thầy muôn năm – Cả bọn reo lên mừng rỡ.

- Vậy tụi em giao Hải Quỳnh cho thầy đó nha, tụi em đi đây – Minh Trang bèn đẩy Hải Quỳnh về phía Khánh vũ rồi cười thích chí cùng mấy người kia chạy đi.

- Đi thôi, chúng ta ra bờ sông – Khánh Vũ hất đầu ra hiệu cho hải Quỳnh cùng đi.

Hải Quỳnh bèn im lặng đi theo Khánh Vũ. Chỉ mấy phút hai người đã ra được tới bờ sông, bờ sông ban đêm phản phất ánh trăng huyền ảo rất đẹp, lấp lánh ánh sáng cùng với những chuyển động nhẹ nhàng của mặt hồ khi có gió thổi qua càng khiến cho phong cảnh trở nên thơ mộng hơn.

Bóng hai người im lặng chậm rãi đi bên cạnh nhau thả xuống dòng sông, trông họ cứ như một đôi tình nhân đang tận hưởng cảm giác tình yêu ngọt ngào.

Bất chợt Hải Quỳnh không cẩn thận đạp lên một vật gì đó suýt ngã, Khánh Vũ bèn đỡ lấy cô giữ lại. Tay anh vòng ôm sat bờ eo nhỏ nhắm mềm mại của Hải Quỳnh, tay cô ôm lấy cánh tay của anh, hơi thở cả hai người phả ra trong đêm lạnh ấm áp vô cùng, mùi hương trên mái tóc của cô tỏa ra khiến tim Khánh Vũ đập mạnh.
Hải Quỳnh xấu hổ buông Khánh Vũ ra rồi lí nhí nói:

- Cám ơn thầy.

Khánh vũ cười rồi ngẩng đầu nhìn lên trời:

- Đêm nay sao nhiều quá. Đẹp thật.

- Đúng vậy.

Hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn sao rồi cùng trò chuyện, chủ đề của họ là giáo sư Trình – ba Hải Quỳnh.
Sau đó đề tài chuyển về những trò nghịch ngợm lúc nhỏ của họ, cả hai nhận ra họ có cùng tư duy thở nhỏ như nhau, cảm thấy khoảng cách thầy trò dường như bị thu hẹp lại. Dường như hai người họ có một sự hòa hợp kì lạ.

Mái tóc ngắn của Hải Quỳnh bị gió cuốn phất phơ trước mặt, Khánh Vũ đột nhiên đưa tay tém những lọn tóc tinh nghịch kia về sau mang tai của Hải Quỳnh. Cái chạm nhẹ nhàng, những sự tiếp xúc giữa những làn da ấm áp lại khiến Hải Quỳnh đỏ cả mặt, cả mang tai bị tay Khánh Vũ chạm nhẹ cũng đỏ bừng lên, cũng may là trong đêm tối nên Khánh Vũ không phát hiện ra cảm xúc đó của Hải Quỳnh.

Sau đó hai người cùng ngồi bên cạnh nhau tiếp tục ngắm những vì trên trời, tay vô tình đặt xuống mõm đá chạm nhẹ vào nhau khiến cảm xúc trong lòng hai người lần nữa như sóng dâng trào.

Không gian và thời gian đầy thơ mộng thường là nơi để gắn kết hai trái tim đồng cảm lại với nhau.
Ở phía xa xa , có người nhìn về đôi trai gái với ánh mắt buồn bã, tay nắm chặt và nhổ phăng bụi cỏ lên lúc nào không rõ.

Tần Phong trước giờ luôn là một lãng tử, cặp kè với nhiều cô gái, cùng họ trải qua những nụ hôn trầm bỗng liên tục, nhưng đối với anh, những nụ hôn đó chẳng có chút ý nghĩa nào. Đơn giản chỉ là sự đùa cợt giữa người cho và người nhận.

Đối với cái cô ngốc Hải Quỳnh này cũng như vậy, trong lòng anh chỉ cảm thấy cô là một cô gái có chút phiền phức, cũng có chút thú vị cho nên định bỡn cợt. Vốn tưởng nụ hôn với cô chỉ là sự trêu chọc bình thường giống như bao cô gái khác. Anh không biết tạo sao khi chạm vào làn da mềm mại ở đôi gò má bầu bĩnh kia thì càng muốn chạm nhiều hơn.

Đặc biệt là khi chạm vào làn môi hồng hào kia thì lại càng muốn chiếm lấy, muốn cuốn chặt nó, muốn hòa làm một.

Không biết từ lúc nào gương mặt nhỏ nhắn xinh xinh, ánh mắt đen to tròn lấp lánh kia cứ hiện diện trong đầu của anh. Gương mặt với nụ cười tinh nghịch của cô khi quay đầu lại bảo:”Bắt quả tang anh đang nhìn trộm tôi”, từ bao giờ ánh mắt cầu xin đến tội nghiệp của cô mỗi khi nắm vạt áo sau của anh cứ xuất hiện liên tục trong đầu anh.

Cũng không biết từ khi nào anh có thói quen nhìn trộm cô, nhìn thấy cô cười nói vui vẻ bên mấy người bạn thân lại khiến tần Phong cảm thấy vui vẻ trong lòng. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng cúi đầu của cô lại khiến tim anh đập nhanh.

Tần Phong tâm trí rối loạn, anh không biết tại sao lại có cái cảm xúc này, càng muốn chối bỏ thì nó càng mãnh liệt xuất hiện.

Tần Phong cảm thấy tâm tư hỗn loạn đành bỏ ra bờ hồ dạo chơi, muốn cho tâm tình bình lặng lại. Nhưng điều chán nản nhất là Nguyên Thu lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh, khiến anh cảm thấy thật phiền phức.
Đang định bỏ về đứng dậy bỏ về thì thấy hai bóng người đi ra, qua ánh trăng mờ ảo Tần Phong nhận ra người con gái đó là Hải Quỳnh và ông thầy phụ trách Khánh Vũ.

Trong người anh bỗng nhiên xuất hiện một cảm xúc lạ lẫm vô cùng, một cảm xúc khó diễn tả. Nhất là khi thấy gương mặt thẹn thùng, ngượng ngùng của cô khi nhìn Khánh Vũ. Khi Khánh Vũ ôm lấy cô, vuốt mái tóc của cô, Tần Phong cảm thấy dường như máu trong người mình chạy hỗn loạn không theo một quy luật nào cả, toàn thân dường như muốn bốc hỏa. Tay siết chặt , ánh ắmt đỏ bừa những tia máu.

Nguyên Thu ở bên cạnh cứ nói này nói nọ khiến cho anh càng thấy khó chịu hơn nữa. Tần Phong cuối đầu hôn Nguyên Thu, một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt khiến Nguyên Thu ngây ngất, vòng tay ôm cổ anh hưởng ứng. Khẽ gọi tên anh.

Ở bên đây, Khánh Vũ và Hải Quỳnh nghe tiếng động bèn quay sang thì nhìn thấy Tần Phong và Nguyên Thu đang hôn nhau, cả hai lập tức cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng vô cùng. Khánh Vũ ho vài tiếng rồi kéo tay Hải Quỳnh trở về.

Tần Phong hôn Nguyên Thu vì muốn chứng minh Hải Quỳnh đối với anh cũng như bao người con gái khác, cô hoàn toàn không có ý nghĩ hay ảnh hưởng nào đối với anh. Nhưng những cảm xúc khi Nguyên Thu đáp trả nụ hôn của mình đã khiến Tần Phong nhận ra cảm xúc khi cậu hôn Hải Quỳnh hoàn toàn khác.

Cảm xúc đối với Nguyên Thu là một sự hờ hững, xa cách. Nhưng đối với Hải Quỳnh lại là nỗi khát khao mong chờ, là sự ấm áp len lõi vào tim khiến tim đập mạnh. Là cảm xúc ngọt ngào, dịu mát như được tận hưởng từ dòng suối ngọt.

Tần Phong vội vàng đẩy Nguyên Thu ra khỏi người mình rồi đứng bậy dậy bỏ đi vào bên trong.

Tuổi trẻ nhiều năng lượng, đánh bài một lúc thì đã cãi nhau chí chóe. Mặt mày tèm nhem vì bị quẹt lọ nghẹ trong chẳng khác gì mặt hề, cả bọn đang hăng hái chia phe giao đấu thì bỗng Hải Quỳnh và Khánh vũ đi vào trong. Tang chứng vẫn chưa kịp thu dọn bị Khánh Vũ bắt gặp tại trận, Khánh Vũ nghiêm mặt hỏi:

- Các em đang làm gì.

- Hihi, thầy với Hải Quỳnh đi ngắm sao về sớm vậy thầy, tụi em chỉ đang chơi bói bài thôi thầy – Phương Hồng nhe răng cười rồi lo thu dọn bài lại.

Đột nhiên cả bọn chú mục vào cánh tay đang nắm tay Hải Quỳnh vẫn chưa buông ra.

- Có thu hoạch, có thu hoạch…. – Minh trang cười gian reo lên.

Khánh Vũ chợt nhận ra từ nãy giờ mình nắm tay Hải Quỳnh vẫn chưa buông ra, quay sang nhìn Hải Quỳnh thì thấy gương mặt cô ửng hồng cúi đầu xấu hổ, trong đầu Hải Quỳnh bị cái nắm tay kéo đi của Khánh Vũ làm mất đi lí trí đến nỗi không nhớ mấy đứa bạn đang tụ tập đánh bài. Khánh vũ vội vàng buông tay cô ra rồi giả vờ ho nhẹ một cái nghiêm chỉnh nói:

- Có chơi gì thì cũng không được làm ầm ĩ lên, có biết không?

Nói rồi anh đi nhanh về phòng, những người còn lại liền chú mục về phía Hải Quỳnh bất đầu một màn ép cung khiến Hải Quỳnh không khỏi sợ hãi vội vàng thanh minh:

- Mình với thầy Vũ không có gì hết.

- Tin hông – Minh Trang quay sang Phương Hồng đang đứng gần hỏi.

- Tao thà tin xác chết biết đi còn hơn tin Hải Quỳnh và thầy Vũ không có gì – Phương Hồng bĩu môi đáp.
Tất cả đều nhìn hải Quỳnh lắc đầu biểu thị ý không tin, Hải Quỳnh ấp úng, mắt rưng rưng không biết giải thích làm sao, mới kể lại chuyện nhìn thấy Tần Phong và Nguyên thu hôn nhau mới bị thầy Vũ kéo đi như thế.
- Chán quá, còn tưởng được xem kịch hay – Lê Phương thở dài.

- Nói gì thì nói, anh Tần Phong cũng thật là, loại con trai gì vậy. Lúc đá người ta, lúc lại thân mật với người ta, xem con gái người ta như trò đùa – Ngọc Yến bất bình thay cho Nguyên Thu.

- Phải đó, tùy tiện đem con gái người ta ra đùa cợt, đúng là kẻ xấu mà – Minh Trang gật đầu mắng.
- Cũng không thể trách Tần Phong được, bên tình bên nguyện mà. Tần Phong đâu có ép Nguyên Thu đâu chứ - Công đứng ra bên vực Tần Phong.

- Đúng vậy, con trai mà, không có vài ba mối tình giắt lưng thì đâu phải con trai, thái giám đúng hơn – giang cũng đồng tình.

- Tụi em khinh thường nhất là loại đàn ông như các anh, thà lấy thái giám còn hơn – Minh trang lườm mắt liếc xéo Công và Giang mắng.

Nói xong cả nhóm ném lại cho Công và Giang mấy ánh mắt khinh bỉ rồi kéo nhau về phòng.

Chỉ có Hải Quỳnh là tâm trạng nặng nề. Nụ hôn của Tần Phong vẫn còn ghi khắc trong ký ức cô. Nụ hôn đầu luôn mang theo cảm xúc rung động.

Cô nhớ lại cảnh tần Phong và Nguyên Thu hôn nhau thì trong lòng nghe nhức nhói. Cô không biết cảm giác này là gì, tâm trạng cảm thấy sợ hãi vội vàng xua đi hình ảnh đó. Bất giác nhớ tới ánh mắt trìu mến của Khánh Vũ khi tém tóc cô mà không khỏi đỏ mặt. tâm trạng của cô gái mới lớn lần đầu tiếp xúc va chạm với nam giới khiến Hải Quỳnh muốn phát điên lên, cô mình vào trong chăn, mặc cho cái nòng hầm hập đang xông đến.

Trái tim thiếu nữ mới lớn lần đầu tiên loạn nhịp nhưng lại không biết vì người con trai nào.

Công việc của nhóm ngũ long công chúa hàng ngày là nấu cơm cho nên hằng ngày họ phải thức dậy sớm hơn mọi người, chuẩn bị đồ ăn sáng. Sau đó là rửa chén và đi chợ, lại tiếp tục nấu cơm… Chỉ được mấy ngày mà tiếng ca thán của họ cao đến ngất trời.

Sáng đó Hải Quỳnh thức dậy bỗng cảm thấy toàn thân nhức nhối mệt mỏi vô cùng, bụng quặn thắt. Đang dọn bữa cơm trưa cho mọi người thì sắc mặt tái xanh dù vậy cô vẫn cố gắng cùng các bạn làm việc cho xong. Nhưng cuối cùng cô lại ngất xỉu khiến mọi người phát hoảng.

Tới khi Hải Quỳnh mở mắt tỉnh lại thì nghe tiếng cải vả ầm ĩ. Hé mắt nhìn quanh thì thấy mình nằm ở bệnh xá của trường.

- Nếu chị không bắt bọn tôi phải làm nhiều như vậy thì Hải Quỳnh đâu có vì làm việc quá sức mà ngất đi như thế - Minh Trang giận dữ hét vào mặt Nguyên Thu.

- Nấu cơm thì có gì mà vất vả chứ - Nguyên thu cũng không chịu thiệt bèn cãi lại.

- Vậy sao chị không nấu đi – Phương Hồng cũng quát lên.

- Chị có biết là bọn tôi phải bỏ tiền túi ra để đi chợ cho mọi người hay không hả, chị có giỏi thì cầm số tiền đó đi chợ thử xem – Lê Phương cũng căm phẫn mà gào lên.

- Chị thử ở lại ngồi giữa trời nắng rửa chén trong khi tất cả mọi người đã đi nghĩ hết rồi xem. Ở nhà bọn tôi còn không đọng đến cái móng tay nữa, vậy mà ở đây bị chị coi như osin sai bảo. Chị tưởng chị là ai chứ - Ngọc yến cũng không thể nén giận mà mắng ****.

Nguyên Thu tái mặt khi nghe bốn người họ gào thét nhất là có mặt của thầy Khánh Vũ và Tần Phong.

- Em chỉ đưa cho họ 5 trăm ngàn tiền chợ mỗi ngày thôi sao. Tôi nhớ quỹ đoàn chi nhiều hơn cho đợt tình nguyện này mà – Khánh Vũ kinh ngạc nhìn Nguyên Thu.

- Chẳng phải đã bảo công việc luân phiên nhau làm hay sao – Tần Phong cũng tức giận quay sang dặn hỏi.
Nguyên Thu bị hỏi thì sợ hãi ấp úng nói:

- Em…

Hải Quỳnh không muốn thấy vì mình mà mọi người ầm ĩ lên như vậy bèn quyết định lên tiếng, cô gọi:

- Hồng..

Mọi người nghe tiếng cô gọi bèn quay đầu lại, ánh mắt lo lắng nhìn cô hỏi thăm:

- Sao rồi, thấy trong nười thế nào, đi bệnh viện nha – Lê Phương lo lắng hỏi.

Hải Quỳnh ôm lậy bụng cố gắng ngồi dậy, cô cảm thấy bị mọi người nhìn lúc mình nằm thì xấu hổ chết đi được rồi lắc đầu nói:

- Em không sao hết, không phải lỗi chị Nguyên Thu đâu.

- Em cứ nói ra cho mọi người biết đi, nếu như là do làm việc nặng mà ngất đi thì phải truy cứu trách nhiệm đối với người phân công – Khánh vũ nhìn Hải Quỳnh lo lắng, ánh mắt thể hiện rõ sự đau xót truo17c cơn đau của Hải Quỳnh.

Nguyên thu nghe Khánh Vũ nói vậy thì tái cả mặt sợ hãi, vội nắm tay áo Tần Phong lắc lắc, nhưng Tần Phong lạnh lùng hất tay cô ra.

Sắc mặt Hải Quỳnh tái nhợt, cơn đau ầm ĩ ở bụng khiến cô nhăn mặt khó chịu, giọng nói gần như không còn sức, cô phải dựa vào người Phương Hồng mới không bị ngã, nuốt khan nước bọt thều thào nói:

- Em thật sự không sao, là do sức khỏe em trước giờ yếu thôi .

- Yếu cái gì mà yếu, trước giờ bà có lần nào ngất đi đâu – Minh Trang tức giận ngắt lời.

Trước khi đi, anh Hiểu Huy đã dặn dò hết lần này đến lần khác là phải chăm sóc cho Hải Quỳnh, cô đã hứa đi hứa lại nhiều lần như đinh đóng cột, không ngờ lần này đóng vào cây cột mục rồi, thể nào về nhà cũng bị anh Hiểu Huy ký đầu tới lũng sọ luôn quá. Từ nhỏ đến lớn, cả nhóm bị anh Hiểu Huy ký đầu không biết bao nhiêu mà nói, khóc thảm thành sông luôn rồi. (Nói tới cái này thì thảm ghê, anh Huy bình thường thì dịu dàng ghê, vậy mà khi xoắn tay áo dạy học thì trở thành ác quỷ mà, sai một từ tiếng anh, ổng ký đầu một cái, cũng may những ngày tháng địa ngục cũng đã qua rồi TT_TT)

Hải Quỳnh bấu nhẹ vào tay Minh Trang tỏ ý đừng làm lớn chuyện. Minh Trang thấy vậy thì đành im lặng.
- Thật đó, không phải lỗi của chị Thu đâu,em nằm nghỉ một lát sẽ hết thôi, mọi người mau đi ăm cơm đi, đừng vì em mà lỡ bữa xơm – Hải Quỳnh nhìn đồng hồ bèn giục.

- Thôi được rồi, em nằm nghỉ đi, thầy và mọi người đi ăn cơm xong sẽ quay lại thăm em, các em hôm nay cứ để người khác làm, các em ở lại chăm sóc Hải Quỳnh đi – Khánh Vũ ân cần nói rồi xua tay bảo mọi người đi ra ngoài.

Mọi người dặn dò vài câu rồi cùng nhau đi ra ngoài. Tần Phong xoay người bước ra, anh mắt vô tình chạm mắt Hải Quỳnh, tim thoáng đập nhanh, từ tối hôm qua, tâm trạng anh cứ bị xáo trộn không thôi, anh vội vàng bước nhanh ra ngoài.

Nguyên Thu đi sau lưng Tần Phong nhìn 5 người bọn họ với ánh mắt oán giận. Không ngờ việc chèn ép 5 người bọn họ lại thành ra sự việc này, rồi đây thầy phụ trách sẽ nghiêm khắc cảnh cáo cô là điều khó tránh khỏi.

Phương Hồng, Ngọc Yến bĩu môi chế giễu lại sự tức giận của Nguyên Thu. Đợi mọi người đi hết, Minh Trang sốt sắng hỏi dồn:

- Nói xem…rốt cuộc là bị đau ra sao mà ngất đi như thế .

- Thật ra…- Hải Quỳnh thoáng đỏ mặt xấu hổ lí nhí đáp, cũng may mọi người đã ra ngoài hết.

- Bà cô áo đỏ đúng là đáng chết mà, lần nào đến cũng hành hạ người – Ngọc Yến ảo não nói.

- Lần này tới sớm nên mới mệt như thế - Hải Quỳnh phiền não than.

- Mấy ngày này đừng có vận động mạnh, chắc là rinh đồ nặng quá nên mới thế, biết vậy cho cái mụ Nguyên Thu bị kỷ luật cho rồi đi – Phương Hồng ghiến răng nói.

- Thôi đi chuyện này, nói ra xấu hổ chết , mình gnhi4 một chút sẽ khỏe thôi, đi ăn cơm cùng mọi người đi – Hải Quỳnh vội can gián.

- Thôi vậy thì nằm nghĩ đi, tụi mình đi ăn xong thì nấu chút cháo cho ăn – Lê Phương bèn đứng dậy nói.
Hải Quỳnh gật đầu rồi nằm xuống, cả người oằn lại vì cơn đau vẫn không dứt.

Sau khi các bạn đi ra ngoài, Hải Quỳnh vì cơn đau ghiến răng chịu đựng cuối cùng cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Trong cơn đau, cô nhớ lại những lúc ở nhà, anh Hiểu Huy lần nào cũng giúp cô xoa bụng để bớt đau, lần nào cũng có thể nhõng nhẽo bắt anh Hiểu Huy xoa bụng đế mỏi nhừ cả tay, cho đến khi cô hết đau bụng thì thôi.
Trong cơn mơ hồ giữa cái đau, khóe mắt ươn ướt, Hải Quỳnh thấy nhớ anh Hiểu Huy, bất giác nói trong cơn mê:

- Anh hai, em đau bụng quá, mau xoa bụng cho em đi.

Sau khi cô nói mê thì một bàn tay đặt nhẹ trên bụng cô, ấn nhẹ một chút rồi xoa xoa đều phần bụng cho cô. Bàn tay to lớn và ấm áp vô cùng, cơn đau dần dần được xoa dịu, gương mặt đau đến toát mồ hôi trắng bệch đã từ từ hồng hào lại, cơ mặt nhăn nhó vì đau đớn cũng giãn ra. Hải Quỳnh thoải mái chìm vào giấc ngủ, khóe môi mĩm cười nhẹ.

Một bàn tay khác lau nhẹ những giọt mồ hôi trên mặt cô rồi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang phất phơ trên mặt cô, khẽ cuối xuống hôn nhẹ đôi môi hồng xinh của cô.

Khi Hải Quỳnh thức dậy, cái cảm giác bình an mà đôi bàn tay ấm áp kia mang lại vẫn còn vương lại. Trong đôi mắt còn mơ hồ, có bóng người ngồi trước mặt mình, dáng cao lớn chứ không nhỏ nhắn như các bạn mình, giật mình cô bật người ngồi dậy, mở to mắt nhìn người đó.

- Thầy…

- Em thấy sao rồi – Khánh Vũ cười nhẹ, nụ cười ấm áp quan tâm hỏi.

Hải Quỳnh xấu hổ, hai má đỏ bừng lí nhí đáp:

- Em khỏe rồi, cám ơn thầy.

Rồi nhớ lại bàn tay to lớn giúp mình xoa bụng, cô lén lúc nhìn Khánh Vũ, bị Khánh Vũ bắt gặp cái nhìn đó bèn cười hỏi:

- Em muốn hỏi gì sao?

- Thầy ngồi trông em từ nãy giờ sao? – Mặt Hải Quỳnh đỏ như quả cà chua, xấu hổ hỏi.

- Ừhm….- Khánh Vũ gật đầu đáp – Thầy để các bạn em đi nghỉ ngơi, lại sợ em lại bị đau nên mới ngồi ở đây trông em.

“Vậy người xoa bụng giúp mình là thầy rồi” – Hải Quỳnh thầm nghĩ. Trong lòng cảm thấy ấm áp, nhớ lại những cử chỉ ân cần giảng bài giúp cô, nhớ lại bàn tay đỡ cô khi cô trượt ngã, trong lòng rộn ràng, cô cúi đầu e thẹn nói:

- Em cám ơn thầy.

- Em đói bụng chưa? – Khánh Vũ kéo một bình ủ nhiệt trên mặt bàn lại gần mình, trên bàn còn có một cái tô và một cái muỗng đặt sẵn – Ăn chút cháo đi, là Phương Hồng nấu cho em.

- Dạ em đói bụng rồi – Hải Quỳnh lí nhí đáp, định bước xuống giường.

- Em còn chưa khỏe lắm đây, sắc mặt không tốt, cứ ngồi trên giường mà ăn, thầy đem lại giúp em – Khánh Vũ bèn ngăn lại, rồi anh từ tốn mở nắp bình ủ nhiệt ra, cẩn thận đỗ cháo vào tô, cháo vẫn còn nóng, khói bốc lên thơm lừng.

Khánh Vũ bê tô cháo đền gần giường, Hải Quỳnh định đưa tay đón lấy nhưng Khánh Vũ đã ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng thổi giúp cô từng muỗng cháo nóng.

Hải Quỳnh sau giây phút ngỡ ngàng quan tâm của Khánh Vũ thì xúc động vô cùng. Cử chỉ nhẹ nhàng quan tâm của Khánh Vũ giống như anh trai Hiểu Huy của cô. Từng hành động của Khánh Vũ, y hệt như của anh trai cô, vẻ chững trạc nghiêm nghị, gương mặt điển trai với nụ cười dịu dàng, luôn biết quan tâm và yêu thương.

Hải Quỳnh đã từng nghĩ sẽ tìm một người trai giống như anh Hiểu Huy, luôn tạo cho cô một sự an tâm tin tưởng. Người con trai đó, đang ở trước mặt cô, Hải Quỳnh thấy tim mình đập mạnh, đỏ bừng với suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Có lẽ…có lẽ…cô đã yêu rồi.

Hải Quỳnh ngoan ngoãn ăn hết tô cháo mà Khánh Vũ đút cho, sau đó uống thuốc rồi nằm nghĩ. Đợi Khánh Vũ đi ra ngoài, Hải Quỳnh mới kéo chăn che mặt tự mĩm cười, hóc ra khi phát hiện ra mình thích một ai đó lại khiến lòng cảm thấy vui sướng như thế. Mặt Hải Quỳnh đỏ bừng lên khi nghĩ đến Khánh Vũ, nếu như…nếu như…cô có thể được Khánh Vũ chấp thuận thì hạnh phúc biết bao.

Trong lúc Hải Quỳnh còn đang chìm trong sự hỗn loạn của cảm xúc thì các bạn bước vào.

- Để anh đút cháo cha em ăn nha – Minh Trang vờ cầm tô cháo ngồi bên giường cạnh Lê Phương.

- Em không ăn đâu, cháo nóng lắm – Lê Phương vờ lắc đầu nhõng nhẽo nói.

- Anh thổi giúp em – Minh Trang cười nói.

Hải Quỳnh nghe vậy bèn lật chăn ra nhìn bốn đứa bạn đang cười trêu mình thì xấu hổ, nói:

- Người ta đâu có nói vậy đâu!

Bốn người này vì lo cho bạn nên chạy đến thăm, không ngờ chứng kiến được một cảnh tượng nên thơ nên mộng như thế, không bỡ lỡ phút giây nào cả, bèn trêu.

- Mà có đúng là thầy Vũ đút cháo cho bà ăn không? – Ngọc yến bước tới ngăn chặn sự phủ quyết của Hải Quỳnh.

Hải Quỳnh cứng người đành bặm môi cúi đầu xấu hổ, mếu máo nói:

- Tại tao bệnh chứ bộ.

- Ây da… tao bệnh rồi, tụi bây mau kêu thầy Vũ đút cháo cho tao đi – Phương Hồng bèn nằm xuống giường giả vờ bệnh.

- Xì…thầy chỉ đút cho Hải Quỳnh thôi, bà thì còn lâu nha – Ngọc yến trề môi nói.

- Tụi bây ghẹo tao, tao nghỉ chơi tụi bây – Hải Quỳnh xấu hổ, nổi giận đùng đùng mắng.

- Tụi bây đừng chọc bé Quỳnh nữa, kẻo thầy Vũ biết là đứng hòng qua khỏi mấy môn thầy dạy nha – Minh Trang gian xảo châm chọc.

- Mấy người, lỡ thầy nghe được thì sao hả? Xấu hổ chết mất thôi – Hải Quỳnh cáu lên lớn tiếng la.

- Yên tâm đi, mọi người ngủ hết rồi, không ai nghe đâu. Mà có nghe được thì càng hay nha, vậy thì tình chàng ý thiếp rõ cả đôi đường – Minh Trang cười nháy mắt đáp.

- Đồ quỷ - Hải Quỳnh giận dỗi đánh Minh Trang một cái.

- Nói thiệt là lúc thầy nhận lời đi cùng Hải Quỳnh ngắm sao thì đã nghe ngờ rồi, mấy chị lớp trên rũ mà thầy có đi đâu, đã vậy còn bị bắt được gian tình là nắm tay nhau nữa chứ. Hôm nay còn tinh nguyện ngồi chăm sóc bà cả buổi, nói xem, không phải có ý thì là gì nào? – Lê Phương bèn đưa ra minh chứng.

- Thầy cũng là một người con trai rất được nha, nếu bà và thầy mà thành một cặp thì lợi nhiều hơn hại nha – Phương Hồng bèn dụ dỗ.

- Phải đó, vậy thì hehe đi thi không sợ bị rớt. Vì tụi bạn thân yêu của mình, bà chịu thiệt chút đi nha – Minh Trang đá chân mày gật gù tán thưởng ý kiến của Phương Hồng.

- Nhưng mà người ta đâu biết ý thầy thế nào đâu – Hải Quỳnh thẹn thùng cúi mặt xấu hổ nói.

- Thử thì biết thôi? – Ngọc Yến bèn cười gian nói.

Cả nhóm nhìn nhau, họ lại có trò chơi mới để tiêu khiển rồi.

- Thầy…hôm nay thầy cùng tụi em tham gia trò chơi cho vui nha thầy - Minh Trang chạy tới rủ rê Khánh Vũ cùng tham gia trò chơi của họ.

- Thôi! Mấy em chơi đi, thầy không chơi đâu – Khánh Vũ từ chối.

- Mau rũ thầy chơi đi – Phương Hồng huýt tay Hải Quỳnh giục.

Hải Quỳnh lắc e ngại. Phương Hồng bèn uy hiếp:

- Nếu không thử thì làm sao biết ý thầy. Hai để mình đến hỏi thẳng thầy nha.

Hải Quỳnh vội vàng ngăn:

- Để mình rũ.

Nói rồi chậm rãi bước đến bên Khánh Vũ ấp úng nói:

- Thầy chơi chung với tụi em đi thầy. Cần đủ nam đủ nữ để chơi cho nên…

Khánh Vũ nhìn gương mặt đỏ bừng bừng với một chút xấu hổ của Hải Quỳnh thì thấy tim đập nhanh đầy rộn rã, khẽ nhún vai nhìn hết lượt những con mắt mong đợi của cả nhóm bèn gật đầu đồng ý:
- Thôi được rồi, thầy tham gia cùng các em vậy.

- Thấy chưa , đã bảo mà…– Lê Phương reo lên sung sướng.

Khánh Vũ nghiêng đầu nhìn Lê Phương tỏ vẻ nghi ngờ, Hải Quỳnh thì trừng mắt cảnh cáo, Lê Phương vội vàng tìm cớ nói dối:

- Ý em là, thầy nhất định sẽ đồng ý chơi cùng tụi em.

- Thôi, chúng ta đến chơi thôi – Ngọc Yến hứng khởi đi ra sân.

Ở bên ngoài, Công và Giang cũng đã lôi kéo thêm hai người nữa, một là Tần Phong, hai là Đức Anh. Hải Quỳnh không ngờ Tần Phong cũng tham gia trò chơi này, bất giác thấy bối rối vô cùng, quay đầu nhìn nơi khác.

Tần phong vẻ mặt như bị bắt buộc tham gia trò chơi, nên có vẻ hơi lơ đãng, Minh Trang chạy đến cười bảo:

- Anh, hai anh em mình cùng làm một cặp đi.

Từ dạo Tần Phong cứu Hải Quỳnh, Minh Trang rất ngưỡng mộ khả năng đánh đấm không chê vào đâu được của Tần Phong bèn chạy đến kết giao, hay cùng Tần Phong luyện thử vài đường, cho nên có thể nói cũng khá thân.

Tần Phong gật đầu miễn cưỡng.

- Đủ 10 người rồi, chúng ta bắt đầu chơi thôi – Minh Trang hắng giọng nói – Trò chơi có tên là:” Chai –Chanh – Nói thật – Làm thật”. Quy tắc trò chơi như sau: Nam thì cầm một cái chai không, nữ thì cầm một trái chanh. Người nam sẽ quay chai trước, mũi chai quay về phía người nữ nào thì coi như duyên nợ. Người nam hãy quyết định có đưa cho người nữ cái chai đó hay không? Nếu không thì xoay tiếp một vòng nữa. Nếu đưa thì hãy đánh vần cái chai, người nữ nếu đồng ý thì đưa cho người nam trái chanh đó, nếu không thì hãy thả trái chanh xuống đất, rơi vào chân người nam nào thì tới lượt người nam đó. Nhưng …không đưa chai, không đưa chanh thì phải chọn nói thật hay làm thật do mọi người yêu cầu. Mọi người rõ hết chưa.

- Ok. Rõ rồi.

Công là người bắt đầu trước, cái chai quay về phía Ngọc Yến, Công cười gian đưa cái chai chó Ngọc Yến rồi đánh vần:” Chờ ….ai”

Ngọc Yến cũng cười e thẹn đưa lại cho Công trái chanh:” Chờ ….anh”.

Vậy là hai người đó đã thành một cặp, đứng dạt sang một bên chờ “Nói thật – Làm thật”

Tới lượt Giang quay chai, chai quay sang Lê Phương, Lê Phương liền cung tay thành nấm đấm đe dọa nếu Giang đưa chai cho mình, bởi vì người mê trai như điếu đỗ như cô nàng đang ngấm đến Tần Phong.
Giang biết ý thở dài nói:

- Thôi coi như anh kém duyên vô phận vậy. Anh chọn nói thật.

Vậy là hàng loạt câu hỏi như mối tình đầu tiên là lúc nào, đã từng ngủ cùng nhau chưa…., khi hôn cảm thấy ra sao, áo ngực bạn gái thích là màu gì…

Mặt công từ hồng hào sang trắng bệch rồi tái xanh cuối cùng là tím tái, toát hết mồ hôi hộp bởi những câu chuyện giết người không tên, xấu hổ đến độ không biết phải làm sao để mà giấu, nhưng vì chọn nói thật nên đành khia hết, trả lời đại cho yên chuyện, nhưng như vậy càng khiến mọi người trêu chọc ầm ĩ. Một phen cười nghiêng ngã ra nước mắt của mọi người khi hỏi Giang.

Lượt quay về tay Khánh Vũ, anh quay đúng ngay Hải Quỳnh. Bốn cô nàng kia thích chí cười lớn, cú huých nhanh đầy ngụ ý.

- Là duyên nợ. Mau đưa chai đi thầy, nếu không phải chọn “Nói thật – Làm thật” đó thầy – Minh trang bèn giục.

Khánh Vũ cười hiền một cái rồi đưa cái chai cho Hải Quỳnh. Đánh vần từng chữ:” Chờ…ai”

Hải Quỳnh đỏ cả mặt, bừng bừng như một trái cà chua đỏ, cúi đầu giang tay đưa trái chanh cho Khánh Vũ, miệng đánh vần :”Chờ …anh”

Nhưng khi bàn tay đang cầm trái chanh định đưa cho Khánh Vũ thì hai làn da tiếp xúc nhau, Hải Quỳnh giật bắn người mắc cỡ nên trái chanh vừa để lại thì thả ra ngay, khiến Khánh Vũ chưa kịp nắm chặt trái chanh thì nó đã lăn tròn ra khỏi bàn tay anh. Sau đó lăng mấy vòng rơi xuống chỗ Tần Phong.

- Vậy giờ sao – Lê Phương nhìn trái chanh lăng dưới đất hỏi.

- Luật là luật rồi ,chanh rơi, duyên nợ hỏng – Phương Hồng cắt ngang – Hải Quỳnh, mau chọn đi, nói thật hay làm thật.

Hải Quỳnh có chút thất vọng, tự mắng mình không cẩn thận để chanh rơi mất, buồn bã cúi đầu, nghe Phương Hồng hỏi bèn ngẩng đầu nói:

- Làm thật.

Rút king nghiệm từ việc nói thật của Giang, cô chọn làm thật cho chắc ăn. Nào ngờ Ngọc Yến lóe lên cái nhìn ranh ma nhướn mày ra hiệu cùng tụi bạn, rồi nói:

- Vậy hãy mau đến tỏ tình với thầy Khánh Vũ đi.

Hải Quỳnh kinh hãi trừng mắt nhìn Ngọc Yến, nhưng Ngọc Yến cười bảo:

- Mau lên, quy tắc trò chơi đó, đã chơi thì phải chịu nha.

- Phải đó, mau tỏ tình đi – Cả ba người kia lập tức hùa theo vỗ tay cỗ vũ.

Mấy anh chàng kia cũng cùng nhau vỗ tay hô:

- Tỏ tình đi…tỏ tình đi….

Chỉ có Tần phong im lặng ngắm nhìn gương mặt e thẹn của Hải Quỳnh, hai cái lúm đồng tiền trên đôi má bầu bĩnh của cô lúm sâu vào theo cái bặm môi xấu hổ của cô càng dễ thương lạ lùng, bất giác ngay người nhìn không chớp mắt.

Hải Quỳnh bị ép tỏ tình đàng lén lút đến trước mặt Khánh Vũ, mặt anh cũng đỏ bừng lên trước sự trêu chọc này, và im lặng chờ đợi.

Cuối cùng Hải Quỳnh cũng hít một hơi thật sâu lấy hết mọi khí sực còn tồn động của mình nói ra câu:

- Thầy ơi, em thích thầy.

Khánh Vũ vừa nghe xong lời tỏ tình thì nóng rang lên, giọng nói từ đôi môi mà anh yêu thích, nghe sao thật mượt mà và êm dịu, bàn tay đưa lên trước mặt muốn vuốt ve gương mặt cô, ôm cô vào lòng thật chặt rồi đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm. Nhưng ở đây đông người chứng kiến, anh lại là thân phận thầy giáo nên dằn lòng kịp thời, bàn tay đưa ra phía trước co lại thành nắm đấm ho nhẹ vài cái rồi cười nhẹ nhàng đáp:

- Thầy cũng thích em.

- Woa…một màng tỏ tình công khai nha – Mọi người òa reo lên.

- Tỏ tình rồi vậy hôn đi thôi – Giang cười lớn cố tình nói.

Hải Quỳnh xấu hổ đỏ mặt tía tai, quay qua nhìn sự trêu chọc của mọi người. Sau đó bậm môi giậm chân nói:
- Mọi người thật đáng ghét, mình không chơi nữa đâu .

Nói rồi Hải Quỳnh quay đầu bỏ chạy một mạch không dám nhìn lại. Lúc này đây, mặt cô đỏ quá, cả người cũng nóng rang lên, tim đập dữ dội vô cùng, nếu không đi khỏi đó, cô sợ không thể kiềm được nhịp đập của trái tim mình. Nhất là khi nghe Khánh Vũ cũng nói thích cô, dù cô không biết là sự thật hay là sự phối hợp trò chơi, nhưng chữ thích ấy lại quá đỗi ngọt ngào. Khiến cho cô tình nguyện chìm vào nó mãi mãi.

Thấy Hải Quỳnh xấu hổ bỏ chạy, mọi người cười mãi không thôi. Khánh Vũ cũng xấu hổ vội lấy vẻ nghiêm nghị bảo:

- Thôi! Đó chỉ là sự phối hợp trò chơi thôi, các em đừng trêu bạn mãi nữa. Trời cũng khuya rồi, mau về phòng đi.

Nói rồi Khánh Vũ quay vào phòng của mình. Mọi người cũng nhanh chóng giải tán,
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7660
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN