Em vẫn chờ anh
chạy rần khắp huyết quản. Lệ Na nuốt khan, cô không tin những gì vừa nghe được từ lời anh nói.
“Ý anh là…”
Vĩnh Uy bật cười: “Ha. Nghĩa là em chính là người phụ nữ của đời anh, rõ chưa?”
Vừa nói anh vừa rút trong túi quần ra sợi lắc bạch kim của cô, kéo bàn tay cô lại phía mình và nhẹ nhàng đeo lại nó vào cổ tay Na.
Na bất ngờ vui sướng khi chiếc lắc không mất, quả là anh đã giữ nó. Ngắm nhìn sợi lắc tay điểm xuyết vô vàn những ánh sáng lấp lánh, Na không tin rằng mình đang ngồi đây lắng nghe những lời chân tình đáng mơ ước từ anh. Trước đây cô đã ước mong biết bao cái giây phút này, liệu rằng giờ đây có phải chỉ là cơn mơ thôi không? Niềm hạnh phúc thực sự có thể trở về sao?
Cố nén hơi thở dồn dập, Na thắc mắc: “Nhưng còn vợ chưa cưới của anh?”
“Vợ chưa cưới nào?”
“Là Kiều Diễm đó.”
“Ai nói với em vậy?”
“Anh Duy Khang. Cả chị ấy cũng nói vậy.”
Vĩnh Uy ngán ngẩm lắc đầu. “Em thật dễ bị gạt.”
Lệ Na cảm nhận càng lúc nỗi nhẹ nhõm càng lấn sâu vào tâm hồn cô. “Nghĩa là họ nói dối ư? Anh thật sự…”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm yêu thương, đưa những ngón tay dài mân lên bờ mi dày cong cong của cô. “Em tin anh chứ?”
Vĩnh Uy kéo cô dựa lên vai mình, cánh tay anh ôm gọn lấy bờ vai gầy.
Lệ Na tựa đầu lên bờ vai ấm áp và vững chãi của anh, mọi nỗi buồn tủi mệt nhọc, mọi nhớ mong da diết, mọi chờ đợi hắt hiu dường như tan biến hết. Cô nói trong mơ màng: “Còn một điều nữa…”
“Em cứ thắc mắc hết đi!”
“Bé Bin thì sao?”
“Anh coi thằng bé như con trai mình. Coi con em cũng là con của anh, anh sẽ yêu thương thằng bé hết lòng. Em đừng lo điều đó.”
Lệ Na chưa muốn nói cho anh rõ sự thật, cô thích cái cảm giác này, cô muốn tận hưởng nó thật lâu. Cảm giác vô cùng hạnh phúc khi anh yêu và chấp nhận cô bất chấp đứa con của cô có phải của anh hay không.
Một sáng trời tím không mây, bên đầm nước trong veo rí rách chảy quanh, lần đầu tiên họ thực sự thuộc về nhau.
***
Có những hạnh phúc thật giản đơn nhưng lại chất chứa bao ngọt nào, nồng thắm. Một ánh cười, một cử chỉ thân mật, những quan tâm chia sẻ, những hờn giận vu vơ… Họ đã sống những ngày như thế, yêu thương đong đầy trong đáy mắt và nụ cười.
~~
Nhưng nếu có những người được sống trong niềm vui sướng, hạnh phúc thì đổi lại sẽ có người phải sống trong giày vò, đau đớn.
Giống như Kiều Diễm vậy, nỗi uất nghẹn căm giận như giày xéo tâm can cô khi anh công khai với người đàn bà khác. Cô không thể tin được rằng có lúc mình lại khổ sở vì nỗi lo mất anh đến vậy. Trước đây không một người phụ nữ nào khiến cô phải để mắt vì anh nhưng giờ đây dường như mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa. Cô chưa khi nào thấy anh mê muội như vậy.
Chiếc xe mui trần vẫn vun vút lao đi với tốc độ quá giới hạn cho phép, những làn gió thốc ào ào khiến khuôn mặt trắng bệch của cô càng thêm tê rát. Cặp kính nâu sành điệu che đi đôi mắt vằn đỏ.
Gần đến biệt thự họ Cao cô giảm tốc độ lại. Cánh cổng lớn đồ sộ tự động mở khi bắt được tín hiệu khách quen. Kiều Diễm dừng xe ở bãi đậu trước ngôi biệt thự, cô bước xuống, giẫm đôi giày cao gót đỏ chót trên nền cỏ mềm tiến thẳng vào gian nhà chính.
Cả hai ông bà Cao đều có mặt tại phòng khách lớn khi Kiều Diễm bước vào. Căn phòng rộng lớn với mặt sàn bằng đá sapphire xanh lục ẩn hiện dưới lớp kính mỏng lát bên trên, vòm trần được tạo hình hết sức phức tạp với hình dạng bầu trời và những đám mây. Phía tây căn phòng còn mở hướng ra khi vườn tiên cảnh đẹp tuyệt có thác nước rì rào và các khóm cây, bụi hoa lạ mắt.
Ông Thụy đặt tờ báo xuống, còn bà Ngọc Kim thì đứng hẳn dậy vồn vã chào đón. Kiều Diễm tỏ ra vô cùng dịu dàng chào hỏi những lời thân mật với hai ông bà.
Ông Thụy vẫn ngồi ở chiếc ghế chính giữa lớn nhất trong bộ sa lông đồ sộ làm bằng da báo, Diễm và bà Ngọc Kim ngồi cạnh nhau nắm tay tâm tình. Nói chuyện về thời tiết, sức khỏe… nhưng cứ đôi lúc Kiều Diễm lại thở dài, mắt chớp chớp nằng nặng ướt.
Bà Ngọc Kim quan tâm: “Kìa Diễm! Có chuyện gì với con vậy? Nói bác nghe!”
“Dạ không có gì đâu bác.” Kiều Diễm đưa tay khẽ chấm khóe mắt.
“Có gì nói mau đi, đừng giấu bác điều gì. Nếu còn tỏ ra khách khí nữa, bác sẽ giận đó.”
Ông Thụy cũng rời mắt khỏi tờ báo liếc nhìn cô. Khi ấy Kiều Diễm mới thì thào với giọng nghèn nghẹn: “Là anh Vĩnh Uy. Anh khiến cháu rất buồn.”
Bà Kim vội hốt hoảng: “Thằng Uy nhà bác làm sao? Nó lại làm gì có lỗi với con ư?”
“Anh ấy giờ ngang nhiên yêu đương với một cô gái,” sợ hai người nghĩ mình nhỏ nhen, Kiều Diễm vội nói thêm: “Điều quan trọng là… cô ta có con rồi. Hai bác có nhớ hôm dự tiệc, Duy Khang có đưa về ra mắt bố mẹ anh ấy một người con gái? Chính là cô ta. Hôm ấy cô ta suýt bị đèn chùm rơi trúng người, may mắn không sao cả nhưng lại làm ra vẻ bị thương nặng khiến Uy phải vội vàng đưa cô ta đến bệnh viện. Có lẽ thấy Vĩnh Uy có tiềm lực hơn nên cô ta chuyển hướng.”
Ông Vĩnh Thụy trầm ngâm lắng nghe, ánh mắt thi thoảng nháy lên những tia sáng nhỏ, còn vợ ông thì sốc nặng khi nghe được tin này: “Ôi! Con nói sao hả?”
“Bác không sao chứ ạ?” Cô đưa tay vuốt lên ngực bà Kim. “Thật ra, nếu anh ấy chọn một cô gái khuê các có danh giá hẳn hoi thì cháu cũng không đến nỗi giận như vậy. Nhưng cô ta thực sự là người…”
Kiều Diễm cười thầm đắc ý, cô tin mình đã đánh đòn tâm lý khá mạnh với hai người sinh thành ra anh. Khi cô bắt đầu giơ lên móng vuốt sắc nhọn của mình thì cũng là lúc cuộc chiến thực sự bắt đầu…
~~
Duy Khang cố gượng cười nhưng nụ cười của anh trông thật não nề, nỗi buồn cô đọng trên từng nét mày. Niềm tiếc nuối như vỡ òa khi cô đã vuột xa tầm với, chưa người con gái nào lại khiến anh xao xuyến mỗi giây, mỗi phút như cô ấy… Nhưng giờ đây có lẽ anh đang từ bỏ cô thật rồi…
“Em thực sự rất xin lỗi!”
“Đừng chỉ nói xin lỗi anh hoài, em đâu có lỗi gì. Là do anh cứ ngày đêm mộng tưởng thôi!” Giọng nói của anh thật buồn, thật hiền.
Lệ Na trầm ngâm không biết nói sao, cô thật có lỗi với anh. Duy Khang đối với cô nặng nhiều ân tình đến vậy, chỉ hy vọng anh ấy sẽ tìm được cho mình một người phụ nữ thật tốt.
“Cậu ấy đối với em rất quan trọng đúng không?”
Na mỉm cười gật nhẹ đầu. “Vâng! Anh ấy là tất cả của em.”
Hiểu rồi. Duy Khang chấp nhận kết thúc cuộc chơi tình ái này trong sự nhẹ nhõm, thanh thản khi hiểu rằng anh chỉ là người thứ ba. Không phải là không cố níu, mà chỉ là chấp nhận thất bại sớm hơn để chịu tổn thương ít hơn.
“Có một điều nữa anh muốn hỏi em, bé Bin… có phải là… con cậu ta?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Tại sao… anh biết?”
Duy Khang lại khẽ cười: “Anh nhận ra điều đó từ lâu rồi, chỉ là không muốn chấp nhận sự thật. Vì sao em không nói cho cậu ta biết?”
“Ưm… nhiều lần em cũng định nói nhưng rồi cơ hội lại trôi qua, khi đó thì em đắn đo rất nhiều, em không muốn cản bước anh ấy. Hơn nữa, em muốn chờ anh ấy tự nhận ra.”
“Ha ha cậu ta thật ngốc phải không?”
Lệ Na cũng hòa cùng tiếng cười của anh, chuyện kết thúc trong êm đẹp và điều tuyệt với nhất là họ vẫn có thể làm bạn của nhau.
***
Na rất bất ngờ khi những người mặc đồ công sở đến yêu cầu được gặp chủ quán. Họ giới thiệu là những người ở sở quy hoạch và xây dựng thành phố.
“Sở đã quyết định quy hoạch khu đất này để xây dựng công trình lịch sử. Chúng tôi muốn gặp chủ sở hữu của căn nhà này để bàn về vấn đề giải tỏa và đền bù.”
Lệ Na thấy choáng váng. “Sao cơ? Giải tỏa?” Cái tin bất ngờ này khiến cô không biết phải nghĩ sao. Chần chừ một thoáng Na nói tiếp: “Người chủ của lô đất này hiện ở bên Mỹ. Tôi là người thuê lại cửa hàng này và đang trả góp tiền để ông ấy nhượng lại toàn bộ.”
“Vậy cô hãy liên lạc với ông ấy trong thời gian sớm nhất để đến gặp chúng tôi tại văn phòng và bàn về các quy định lẫn lợi ích bồi hoàn. Xin phép!”
Họ đã đi từ lâu mà Lệ Na vẫn thừ người, ngập trong những cảm xúc rối bời. Bao nhiêu cố gắng của cô lẽ nào đều đổ sông đổ bể hết sao. Chẳng phải ông chú ấy đã nói khi đất này hoàn toàn chính chủ và không hề nằm trong quy hoạch? Giờ phải làm sao?
Lệ Na nghĩ đến Vĩnh Uy, anh ấy làm về địa ốc chắc chắn sẽ rõ về những vấn đề này, nghĩ vậy cô liền gọi cho anh. Thật may khi lúc khó khăn thế này lại có anh ở bên.
Vĩnh Uy nói anh sẽ giải quyết việc này, Na đừng lo lắng gì cả.
Chương 16. Lướt qua nhau trong vô tình.
Vĩnh Uy về nhà tìm gặp ba, khi đó ông Thụy đang ngồi thư giãn trong vườn cây ăn trái rộng hàng chục hecta trong trang viên biệt thự. Anh bước lại gần ba mình khi ông đang nhắm mắt dựa lưng trên chiếc ghế đá, thả hồn theo nhịp thở hài hòa giữa không khí thanh bình và hơi gió mang mùi ẩm ướt từ hồ nước nóng kế bên. Tách trà trên bàn vẫn nghi ngút khói.
Vĩnh Uy đánh động bằng câu vào đề ngay không chút khách khí: “Ba lại muốn gì đây? Có phải lại chính ba can thiệp vào chuyện quy hoạch kia đúng không?”
Ông Thụy cũng trả lời không hề vòng vo: “Sao nữa? Đúng là ba đứng sau việc này. Tại sao con lại phải can thiệp?”
“Vì sao lại phải gây khó dễ cho một cô gái? Cửa tiệm đó là tất cả tâm huyết và sự nghiệp của cô ấy đó ba. Ba làm ơn để người ta yên đi!”
“Theo những gì ta đã tìm hiểu thì chủ sở hữu của căn tiệm đó chính là con?”
Vĩnh Uy hiểu rằng ba anh đã biết tất cả những gì ông muốn biết. “Đúng vậy ạ.”
“Lòng tốt của con lại đi quá giới hạn rồi.”
“Không đâu, ba nhầm rồi, không phải là lòng tốt hay thương hại. Con yêu cô ấy. Con đã tìm được người phụ nữ của đời mình và ba nên chúc mừng con vì điều đó.”
“Ồ đúng vậy đáng ra ba phải chúc mừng về việc con đã kiếm được cho mình một người phụ nữ công thêm cả đứa con ngoài giá thú của cô ta nữa.”
Đôi mắt anh đục mờ lạnh giá, bàn tay nắm chặt khiến các khớp xương kêu răng rắc. “Con coi thằng bé như con trai mình, điều đó sẽ không thay đổi. Và con nhất định sẽ kết hôn với cô ấy. Ba mẹ hãy chờ ngày con đưa cô ấy về ra mắt nhé!”
Nói rồi anh quay ngay bước đi nhưng được vài bước chợt dừng lại nói với ra sau: “Ba còn nhớ năm năm trước con đã nói điều gì không? Đó là, con sẽ không để ai can thiệp vào quyết định của mình một lần nữa.”
Vĩnh Uy tiếp bước nhưng chạm mặt mẹ anh ở lối vào, nhìn dáng hình tiều tụy lo nghĩ của bà anh cũng thấy rất xót xa, nhưng không thể làm khác. Đặt tay lên vai mẹ Vĩnh Uy thì thầm: “Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Con đi đây!”
“Uy! Con…” Mặc cho bà Ngọc Kim gọi theo với giọng xúc động nghẹn ngào nhưng anh vẫn không hề dừng bước.
***
Phố sầm uất, người người qua lại trong không khí tươi mới tràn đầy sức sống. Lệ Na ngang qua một cửa hiệu thời trang nam, cô chợt mỉm cười khi nghĩ đến Vĩnh Uy. Mọi chuyện khó khăn dường như đã lắng dịu, cô lại được sống những ngày thanh thản, tất cả là nhờ anh.
Cửa hiệu với không gian bóng lộn và màu xanh dương chủ đạo rất nam tính, các kệ giá gọn nhẹ bày biện đồ phụ kiện trông khá trang nhã.
Na lần tìm, xem xét từng chiếc cà vạt một. Cô thử tưởng tượng xem anh sẽ hợp với màu gì ngoài màu trắng xám trông rất lạnh.
Gần ngay cạnh có một người đàn ông trung tuổi cũng đang lựa màu ca vát phù hợp. Na liếc nhìn anh ta một cái, người đàn ông cũng nhìn lại cô. Khi Na quay lại với việc của mình thì hình như anh ta vẫn nhìn cô với vẻ phân vân suy nghĩ.
Khi đã chọn được màu ưng ý Na mang ra quầy thu ngân và yêu cầu gói lại thì người đàn ông ấy cũng theo cô. Anh ta đặt vài chiếc ca vát lên để tính tiền, rồi quay sang hỏi cô: “Xin lỗi! Cô là cô Lệ Na phải không?”
Lệ Na ngạc nhiên nhìn người này, giờ nhìn kỹ cũng thấy anh ta trông khá quen.
Anh ta nói: “Cô không nhớ tôi à? Tôi trước là lái xe riêng cho tổng giám đốc Hòa, ba cô.”
“Đúng rồi. Thảo nào tôi thấy anh rất quen.”
Họ hỏi thăm tình hình sức khỏe và cuộc sống của nhau rồi cùng đến một quán café ngay gần đó để trò chuyện. Na thấy rất mừng khi gặp lại một người đã từng hết lòng tận tụy và luôn nhớ đến cha cô.
Người lái xe nhấp nhẹ ngụm café rồi đặt cốc xuống, anh hỏi đầy quan tâm: “Chắc thời gian qua cô sống rất vất vả? Trông cô gầy hơn và khác xưa quá khiến suýt nữa tôi không nhận ra. Hà, cô biết không, hồi xưa chắc cô không bao giờ để ý tới mấy thằng làm công như chúng tôi đâu nhưng chúng tôi thì thán phục cô lắm. Cô y như một vị công chúa kiêu kì vậy đó.”
Na cười bẽn lẽn: “A. Ngại quá. Anh thông cảm, hồi đó tôi còn trẻ dại nên không hiểu chuyện.”
“Không sao. Như vậy mới cá tính. Hôm nào tôi sẽ đưa các cháu đến quán cô.”
“Rất hoan nghênh ạ! Thế còn anh, sau khi không làm cho ba tôi nữa anh đi làm ở đâu? Công việc vẫn ổn định chứ?”
“Hiện giờ tôi đang lái xe cho một doanh nghiệp tư nhân, cuộc sống cũng tạm ổn.” Anh trầm ngâm: “Nhưng dù có làm cho bất cứ ai tôi cũng không thấy ai tốt như tổng giám đốc Hòa. Ông là một người tốt bụng, luôn quan tâm đến cấp dưới.”
Nhắc đến cha Na cũng cảm thấy trong lòng xúc động vô cùng.
Người lái xe nói tiếp: “Ba cô thương cô lắm, ông lúc nào cũng nhắc đến cô.”
Na nói nghẹn ngào, cô cố xua đi nỗi trống vắng, tiếc thương người cha đã khuất: “Vâng! Chỉ có tôi luôn làm ba buồn lòng.”
Anh ta cảm thán: “Chỉ trách số trời đã khiến ba cô không gặp được người tốt. Cuộc đời thật đáng buồn, có những người chỉ vì đồng tiền mà trở nên máu lạnh không một chút tình người.”
“Tôi cũng nghe qua việc bên đầu tư nhất định từ chối hợp tác nên công ty nhà tôi mới không tránh khỏi phá sản.”
“Vâng. Kể ra thì dự án đó đúng là hơi mạo hiểm, nhưng họ cũng tuyệt tình quá, khi mà ba cô đã cầu xin hết lời. Hơn nữa tôi tin tưởng ở tổng giám đốc. Ông nhất định sẽ không để bên họ phải chịu thiệt thòi.” Người lái xe vẫn liến thoắng, đã bao năm rồi nhưng anh ta vẫn cảm thấy nỗi bức xúc như mới ngày nào. “Bên Cao Kiến mạnh như vậy, đối với họ thì số tiền đầu tư chỉ như mắt muỗi. Nhưng với công ty chúng ta lúc đó thì sẽ như một cứu cánh trời ban.”
Lệ Na giật mình: “Anh nói Cao Kiến?”
“Đúng vậy, cô có biết tập đoàn địa ốc nổi tiếng Cao Kiến không? Nói chính xác ra khi đó ông chủ làm việc với tên giám đốc trẻ tên Cao Vĩnh Uy gì gì đó. Hắn thật hống hách và tàn nhẫn.”
Lệ Na thấy khó thở, cô phải uống một ngụm nước. “Anh có nhầm không, sao lại là Cao Vĩnh Uy?”
“Nhầm là sao được, cô không biết chứ hồi ấy hắn rất nổi tiếng. Nổi tiếng máu lạnh. Cứ nghĩ đến việc ông chủ phải chịu ấm ức thế nào tôi lại sôi máu lên. Hừ để tôi gặp mặt hắn xem, nhất định phải tống cho hắn vài quả, muốn ra sao thì ra.”
“Ba tôi… ông phải chịu ấm ức lắm sao?”
“Cô biết đấy, tuy tôi không trực tiếp lo chuyện công ty nhưng ông chủ rất tin tưởng và hay tâm sự mọi chuyện với tôi. Có một việc thế này tôi không biết có nên nói ra không…” Anh ta ngần ngừ.
“Anh đừng giấu tôi gì cả, dù sao việc xảy ra cũng qua lâu rồi, tôi sẽ không sao đâu.”
“Tôi không được chứng kiến bất kì sự việc gì cả, chỉ nghe ba cô kể lại. Tối hôm đó ông rời khỏi tập đoàn Cao Kiến rất muộn – trông ông lúc đó thiểu não lắm – và rủ tôi đi làm vài chén. Trong cơn say ông cứ dốc hết nỗi niềm với tôi.” Người lái xe lắc đầu giọng chùng xuống: “Ông đã phải quỳ gối trước hắn ta để cầu xin, đã gạt hết thể diện mà hạ thấp mình trước một người đáng tuổi con ông như thế…”
“Vì lúc ấy quả thật đã không còn lối thoát nữa rồi. Cũng chỉ vì bao nhiêu các công nhân viên mà ông phải làm như thế thôi cô ạ.”
Ngừng một lát để nén nỗi xúc động lại, anh tiếp lời: “Ông nói sống năm chục tuổi đầu rồi, vậy mà vẫn phải chịu nỗi đắng cay, tủi hổ như vậy. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có thể khiến người ta chịu giúp thì có phải quỳ xin trước người bằng tuổi con cháu hàng trăm lần nữa ông cũng chấp nhận… Tuy nhiên sự việc không như mong muốn, cô cũng biết rồi đó.”
Lệ Na lặng câm như hóa đá, mặt trắng bệch rồi tái nhợt. Trái tim cô giờ đây như bị ai xéo lên hàng trăm lần. Tâm tư phủ kín nỗi đau thương quặn thắt; những lời người đối diện vừa nói cứ vang vọng, áp đảo trong cô.
Thật nực cười, hay ho biết bao. Hai cha con cô đã cùng quỳ gối cầu xin một người. Lệ Na cứ tự giày vò trong sự căm phẫn và cười nhạo chính mình.
~~
Kiều Diễm đóng sập mui xe, thả chiếc kìm vào lại hộp đồ trên xe. Vậy là xong. Cô quệt giọt mồ hôi trên trán. Sau đó bắt đầu đi bộ một đoạn đến chiếc xe mui trần màu xám cực sang.
Vừa lúc Vĩnh Uy bước ra từ cửa hiệu trang sức đá quý. Nhìn thấy Diễm anh hơi không thoải mái. Sức bám của cô nàng quả rất dai.
Kiều Diễm vờ làm mặt nhăn nhó. “Nhìn từ xa em nhận ra xe anh. Anh đi đâu đây?” Liếc nhìn vào cửa hiệu đá quý cô khẽ cắm móng tay sắc nhọn của mình vào sâu trong lòng bàn tay.
Thấy anh không nói gì Diễm tiếp lời: “Xe em bỗng nhiên bị chết máy giữa đường. Anh xem giúp em với. Nếu không đành nhờ anh cho quá giang một đoạn nhé!”
Anh tiến lại chiếc xe của Diễm, mở mui trước kiểm tra thì thấy dây cao áp đã bị đứt rồi. Nhìn qua cũng biết có người động tay mới hư hại nặng như vậy. Vì anh sao? Chỉ vì anh mà cô ta phải giở trò này thật không đáng. Vĩnh Uy không giận, anh chỉ cảm thấy cảm thông cho cô ta. Dù sao hai người cũng lớn lên bên nhau, thấy cô khổ sở vì mình như vậy anh thật không nỡ.
Kiều Diễm len lén nhìn biểu hiện trên mặt Vĩnh Uy, liệu anh có tin không? “Hôm trước em phanh xe khá mạnh, có lẽ ảnh hưởng chăng?”
Anh đóng sập mui lại, buông một câu gọn lỏn: “Gọi trung tâm kéo xe đi!”
“Vậy anh không phiền nếu em đi nhờ xe chứ?” Kiều Diễm khấp khởi mừng thầm.
Vĩnh Uy không nói gì và quay lại chỗ xe anh đậu. Kiều Diễm bước theo, với cô anh im lặng nghĩa là đồng ý.
Họ vụt đi êm ru trên con đường rộng tấp nập, Vĩnh Uy đi sát làn đường dành cho người đi bộ. Tiếng Kiều Diễm lanh lảnh nói cười cạnh bên, còn anh vẫn trầm tư với suy nghĩ làm sao nói để cô hiểu rằng đừng hy vọng ở anh nữa.
Mặt đường bên trái với những hàng cây thấp thoáng ken dày trên vỉa hè, hình bóng Lệ Na lững thứng bước đi như vô hồn lọt vào tầm mắt qua chiếc kính nâu vuông của anh nhanh tựa một cái chớp mắt. Cô bỗng nhiên cũng nhìn sang, hình ảnh anh và Kiều Diễm đập vào mắt. Nhưng với Na giờ đây, điều đó cũng đơn giản như một cái lướt qua nhau trong vô tình giống như họ lúc này.
Hai người, hai hướng vuột qua nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà dường như bất tận đến ám ảnh.
~~
Tiếng chuông réo rắt liên hồi mà Lệ Na vẫn không buồn nhấc máy, anh tự nhủ có lẽ nàng giận thật rồi. Nhịp nhịp ngón tay xuống mặt bàn, Uy kiên nhẫn chờ đợi đầu bên kia trả lời, anh không tin cô vẫn không nghe máy nếu anh còn gọi lần thứ n.
Và cuối cùng những tiếng chuông vô vọng cũng ngừng, Lệ Na đã mở máy, giọng cô lạnh băng: “Chuyện gì?”
“Kiểu hờn dỗi này của em rất đáng yêu đấy!”
“Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy đây. Đừng gọi và cũng đừng đến gặp tôi nữa!”
“Đừng nghĩ sai…” anh chậm rãi giải thích cho cô lý do, sau cùng anh nói giọng nửa đùa nửa thật: “Trước giờ anh chưa bao giờ giải thích điều gì với ai cả. Nhưng em khiến anh phải làm khác với bản tính của anh. Em nên thấy hạnh phúc vì điều đó.”
Lệ Na vẫn không thay đổi thái độ, giọng cô nghe trầm buồn u uất lạ kỳ, Vĩnh Uy cảm nhận rõ điều đó. “Tôi không quan tâm.”
Có vẻ như cô đã giận thật rồi, anh nói dịu dàng: “Tối nay chúng ta gặp nhau nhé! Em hãy đến khu rừng cảnh Lăng Du, anh có điều bất ngờ dành cho em.”
“Không. Tôi sẽ không đến đâu.”
Anh không để tâm lời cô nói. “Nhớ 7 giờ tối! Em mặc đẹp vào. Không gặp không về. Tạm biệt!” Nói rồi anh tắt máy.
Vĩnh Uy cầm lên hộp nữ trang có đựng chiếc nhẫn kim cương sáng lóa, anh cứ bật ra bật vào chiếc nắp, nhìm chăm chú những vệt sáng ẩn hiện. Ừ cho em giận, nốt đêm nay nhé. Ngày mai anh sẽ xóa nhòa những giọt lệ vu vơ của em.
Chương 17. Khúc mắc ngăn trở.
Khu rừng kỳ ảo với làn sương lãng vãng mờ mờ, ánh trăng chênh chếch dát thứ ánh sáng bàng bạc xuống khung cảnh vốn đã huyền ảo lại càng thêm phần phiêu diêu mơ màng.
Những thân cây cao chót vót ken dày tạo nên một bức tường chắn hữu hình mà ẩn hiện, khiến tâm tư cũng như hòa theo nhịp điệu mộng mơ của thiên nhiên. Giờ thì anh đã hiểu cái tên người ta đặt cho nơi này. Họ tạo nên khu rừng với mong muốn thu hút thật nhiều khách tham quan, thư giãn. Nhưng dần dần nơi đây ngày một trở nên thật hơn, giống như một khu rừng rậm nơi hoang dã. Và càng thật bao nhiêu lại càng nhiều những kẻ lãng mạn lắm tiền muốn viễn du tại đây bấy nhiêu.
Hôm nay anh đã bao trọn khu này, quả thực không phải là người lãng mạn nhưng anh muốn cô được vui lòng nhất có thể. Vĩnh Uy đã suy nghĩ nhiều về cách thức cầu hôn nhưng anh chỉ chọn được cách đơn giản nhất. Hy vọng cô sẽ hiểu những lời chân thành từ anh.
Nhìn lại mọi thứ được sắp đặt, bàn tiệc đặt ở bìa rừng, bãi có bên cạnh trải đầy hoa hồng đến tận lối vào, cộng với những ánh nến lung linh giăng khắp mọi nơi khiến khung cảnh đẹp đến mê hồn. Góc xa là dàn nhạc đang chờ để tấu lên những khúc nhạc du dương nhất.
Trên bàn đã bày sẵn hai chiếc ly cao với chai rượu vang lâu năm. Các món sẽ được gọi khi cần. Chùm nến đặt giữa bàn, cạnh bên là một giỏ hoa nhiều màu sắc. Chỉ một cành hồng duy nhất, trong cùng những lớp cánh xếp chồng của bông hoa độc nhất ấy có đặt chiếc nhẫn kim cương đắt giá, đắt giá không chỉ ở giá trị vật chất mà còn bởi nó trọn vẹn cả tâm ý của anh. Khi giờ phút quan trọng nhất đến anh sẽ trao cô cành hồng này. Vĩnh Uy bật cười, càng lúc anh càng thấy mình vẽ chuyện. Nhưng quả thực được chuẩn bị tất cả những điều này cũng rất thú vị.
Đan những ngón tay dài mảnh vào nhau, anh ngước lên nhìn bầu trời đêm cao vời vợi. Đêm nay trăng lúc tỏ lúc mờ, những ánh sao cứ nối đuôi nhau trải rộng nhấp nháy nổi bật trên nền trời xanh thẳm.
Một khoảng lặng thật lâu trôi qua, Vĩnh Uy nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ một chút thôi. Phụ nữ luôn lề mề, anh không cần sốt ruột. Nghĩ vậy anh lại thả hồn cảm xúc theo những ý nghĩ vẩn vơ. Tiết trời hôm nay thật đẹp như chiều lòng người, gió vờn nhẹ vòng quanh, trời quang đãng ít mây nên chắc chắn sẽ không mưa.
Thêm nhiều khoảng nữa đến rồi đi, thời gian chẳng đợi ai cả. Đã gần 8 giờ rưỡi. Vĩnh Uy rút điện thoại gọi Lệ Na nhưng cô không nhấc máy, vì nghĩ rằng cô vẫn còn giận chuyện đó nên anh đành gửi một tin nhắn nói cô hãy đến đã, đến rồi nói chuyện.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi còn người thì mãi chẳng thấy đâu, mấy người nhạc công ngồi lặng thinh chán nản, những người phục vụ đứng khuất cũng chôn chân trong sự sốt ruột khi nữ chủ nhân của buổi tối hôm nay vẫn chưa xuất hiện.
Vĩnh Uy cũng bồn chồn không kém, anh gửi đi nhiều tin nhắn nhưng nhận lại chỉ là sự câm lặng vô tình. 10 giờ anh gọi tiếp mới biết Na đã tắt điện thoại. Nhưng dù vậy anh vẫn chờ, đợi chờ trong hy vọng rằng cô sẽ nghĩ lại, sẽ không để anh phải cô quạnh trong vô vọng thế này. Anh đã nói là không gặp không về, em có nhớ không? Anh đã nói là sẽ làm, nếu sớm từ bỏ thì đâu đủ thành ý.
11 rồi đến 12 giờ đêm. Mùi cỏ ngai ngái đẫm hơi đêm phảng phất trộn với mùi nhựa cây khiến não bộ ngập ngụa trong thứ hương mê man đến nao lòng.
Người quản lý lại đến hỏi anh giờ tính sao? Vĩnh Uy lạnh lùng nhìn ánh nến chập chờn, cô sẽ không đến thật rồi. Anh đẩy ghế đứng dậy đáp gọn vài câu rồi rút chiếc nhẫn từ bông hoa hồng. Bước thẳng không ngoái lại nhìn một lần những thứ mà bao nhiêu tâm tư tình cảm mình đã gửi gắm.
Anh lao mình trong đêm khuya đến tìm cô. Giờ này Lệ Na vẫn trằn trọc, những ý nghĩ rối mòng cứ quay quất, nén chặt khiến thân tâm rã rời, bải hoải.
Khi tiếng đập cửa ầm ầm của anh vang lên, cơn nhức buốt càng ghê gớm, vì sao không chịu buông tha cho cô, cô đã không muốn gặp mặt…
Cuối cùng để không ảnh hưởng đến mọi người Na đành ra gặp anh, họ đứng bên bờ hồ cách xa quán. Gió đêm hiu hắt thổi tới tấp, không gian đặc quánh một màu đen tĩnh lặng.
“Em khiến anh giống như một thằng ngốc.” Lời nói của anh cũng lạnh như băng và đang cố kìm lại cơn bùng nổ.
“Tôi đã nói là sẽ không đến.” Vẻ lạnh lùng hờ hững của cô khiến anh thấy sợ.
“Sao em không tin lời anh nói? Anh đã nói là không có chuyện gì. Em chỉ hiểu lầm thôi.”
“Anh nhầm rồi. Tôi không quan tâm đến chuyện của anh.”
Vĩnh Uy kêu lên: “Vậy thì tại sao? Tại sao? Tại sao hả?”
Ánh mắt cô vẫn lặng và lãnh đạm như nước hồ ban đêm, bật cười mỉa vang lên trong khuya vắng nghe thật thê lương. “Anh giận đến vậy sao? Chỉ là chờ đợi thôi mà. Người ta phải quỳ xin anh thì sao? Anh có động lòng không?”
Vĩnh Uy lặng sững người nhìn cô, hình dáng mong manh cứ lay lắt, ánh mắt không cảm xúc, giống như một hố sâu hun hút đã chết mất sức sống.
“Là vì chuyện hồi ấy sao? Anh tưởng rằng em không để tâm chuyện cũ nữa. Nếu là vậy thì anh đã sai được chưa?”
Cơn gió mạnh lướt qua, thân hình nhỏ bé của Na rùng mình ớn lạnh. Mái đầu lắc chậm nhưng rất cương quyết.
“Em lạnh rồi.” Vĩnh Uy sát lại đưa tay định ôm lấy vai cô nhưng Na gạt ra. Cô kêu lên tiếng được tiếng mất rồi chạy lao đi, tay gạt mạnh nước mắt thả vào hơi thở của gió.
Còn lại Vĩnh Uy, đôi tay anh vẫn đưa ra trơ khấc, nỗi bàng hoàng lấn át mọi suy nghĩ, bóng đen chiếm trọn, bao phủ và đè nặng lên thân hình cô độc này.
~~
Cũng trong đêm, hai bóng đen chết chóc đứng đối diện giữa bãi hoang ven sông tựa như hai u linh đến từ địa ngục, đang ngùn ngụt tỏa ra những ý niệm hiểm độc.
Giọng già nua cất lên: “Hãy tạm lắng mọi kế hoạch lại đi!”
“Tôi có trò này hấp dẫn hơn,” người trẻ hơn nhe miệng cười lộ ra những chiếc răng trắng nhởn ma quái, “cũng là muốn kiểm chứng một việc…”
***
Vĩnh Uy thực vẫn chưa hiểu nổi cơn cớ gì cô lại đối xử với anh như vậy, anh không được chỉ vị chuyện năm xưa sao? Anh rất cần một lý do xác đáng cho tất cả chuyện này nhưng Lệ Na vẫn trốn tránh, cô không hề muốn gặp mặt anh. Tim nhói đau khi nhớ lại những gì cô ấy nói, hãy tránh xa nếu không muốn cô quỵ ngã. Thực sự không muốn nhìn mặt anh nữa sao?
Anh đành chờ đợi đến khi Na bình tĩnh lại, để có thể đối mặt, để ngày ngày không phải dõi theo cô từ xa thế này. Hôm nay người ra thu dọn và cất tấm biển sáng ngoài hiên là Mỹ Hà, họ cứ tùy thời điểm mà thay nhau, những hôm nhìn thấy bóng dáng Lệ Na trái tim anh lại đập mạnh hơn bao giờ hết, có vẻ như nỗi nhớ cũng được ban tưới một chút ướt hy vọng để trái tim khỏi khô héo. Quán đã tắt hết đèn, tất cả lại chìm sâu vào đêm đen cô mịch. Vĩnh Uy thở dài, anh khởi động và quay xe đi.
Vì nhớ bé Bin chiều nào anh cũng đến lớp mẫu giáo chơi với thằng bé một chốc rồi lại đi mặc cho nó đòi theo anh, bởi anh không muốn mẹ bé phải bận lòng thêm nữa.
Hôm nay cũng vậy, anh mua một bịch lớn đồ ăn cho bọn trẻ rồi ghé qua lớp của Bin, nhưng cô giáo nói người nhà đã đón bé về được một lúc rồi. Nghe vậy anh chán nản rời đi, lòng cũng gợn chút thắc mắc vì sao hôm nay cô lại đón con sớm hơn mọi khi.
Tầm quá giờ tan lớp một chút, Lệ Na mới đến. Cô cũng được chị giáo viên trẻ cho biết bé được đưa về từ lâu, họ nói là người thân của cháu bé. Na chợt có cảm giác mơ hồ lo sợ, cô hỏi kỹ xem ai là người đón con cô đi. Cô giáo trả lời là một người đàn ông cao lớn, còn người mà thường xuyên đến đây thì đến sau một chút.
Càng nghe Lệ Na càng toát mồ hôi lo sợ nhưng cô vẫn hy vọng chỉ là Vĩnh Uy thôi, có thể anh ta đã đưa Bin về nhà rồi.
~~
Tách trà đặt trên bàn đã nguội lạnh từ lâu mà Vĩnh Uy vẫn thần người, giờ đây anh chẳng có bất cứ suy nghĩ gì cả, chỉ là nỗi buồn cứ ngập chìm và đánh tan mọi lẽ sống trong anh. Nếu như mình phải sống suốt đời trong cảnh cô quạnh và trống vắng thế này thì sao nhỉ? Ừ thì sẽ sống như một cái xác vô hồn vậy thôi. Với tay cầm lấy cuốn sách mở dở trên bàn, Uy nhìn những dòng chữ đều tăm tắp trong thứ ánh sáng hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào phòng qua khung cửa sổ mở rộng. Trong cảnh tranh tối tranh sáng ấy, những ngôn từ, diễn biến từ trang sách mới thật vô nghĩa làm sao.
Chiếc điện thoại siêu mỏng vang lên tiếng chuông báo, có một đoạn video vừa được gửi đến. Vĩnh Uy mở ra xem. Sửng sốt. Tiếng thở hắt ra, tim đập loạn. Anh đứng bật dậy, quyển sách rơi xoẹt xuống nền gỗ lạnh.
Đoạn phim quay hình bé Bin bị một tên áo đen ôm chặt, nó giãy giụa gào khóc, bên cạnh là mặt mũi mấy tên cũng áo đen trông rất hung bạo.
Liền ngay sau đó một số máy lạ gọi đến. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khản đặc:
“Thế nào? Mày xem đoạn video tao gửi tới rồi chứ? Khôn hồn thì một mình mày dẫn xác đến đây! Nếu không tao xé xác thằng con mày ra!”
Uy cố gắng trấn tĩnh, đối phó với hạng người này không nên manh động. “Mày muốn gì? Tao nói cho biết, mày đã bắt nhầm đối tượng rồi. Thằng bé đó không phải con tao!”
Hắn bật cười thô lỗ: “Không phải con mày ư? Khặc khặc… nhưng tao lại thấy cái mặt thằng ranh này rất giống mày đấy.” Qua tiếng cười khằng khặc bỉ ổi của hắn vang lên tiếng hét choi tai của thằng bé khi bị hắn nhéo má.
Anh hét lên: “Đừng có giở trò.”
“Có vẻ mày chưa thực sự hiểu, nghe đây chúng tao đi tìm hiểu kỹ rồi, không thể sai đâu. Nếu không tin hãy hỏi con bồ mày đi. Thằng ngu ạ. Ha ha! Muốn nó không sao thì mày phải làm theo lời tao. Nghe kỹ đây, tao đã fax đến phòng ban của mày số giấy tờ liên quan đến hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Mày ký và đóng dấu hợp lệ rồi đem đến đây cho tao!”
Thật ra hắn chỉ mạnh miệng, những ngày qua bọn hắn đã theo dọi rất lâu và được mật báo thằng nhỏ kia chính là con của kẻ thù hắn, khi nhìn tận mắt thì hắn càng đoán chắc. Nhưng nếu Vĩnh Uy tiếp tục phủ nhận hắn cũng chưa biết tính sao.
Nhưng Uy không còn giữ được bình tĩnh, anh hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự thật đang hé mở.
Tên bắt cóc cảm thấy anh đã bị tác động liền chốt ngay câu cuối, hắn nói địa điểm trao đổi tại một nơi thôn dã tỉnh lỵ. Và nếu báo cảnh sát thì hãy chờ nhặt xác con.
Đầu bên đã dập máy, Vĩnh Uy buông thõng tay xuống, những lời nói của tên bắt cóc vẫn vang vọng và va đập mạnh bạo, thả người xuống ghế anh cúi gằm ôm chặt lấy đầu. Rồi… những ký ức ùa về như tua lại một cuốn phim. Hình dáng Lệ Na nhạt nhòa trước mắt van xin anh hãy tin đứa con là của anh… vú Lan với những lời bóng gió đầy mỉa mai nhưng chỉ với mong muốn duy nhất là anh biết sự thật… quán trà ngày gặp lại, Na bỏ đi trong cơn xúc động đau thương… Và thật nhiều những mảnh ghép khác như còn thiếu để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh, tất cả cùng tràn về và khép lại vừa khít hơn bao giờ hết.
Là anh. Là anh chứ không ai, người cô luôn chờ đợi dù vật đổi sao rời, là người cô luôn nhớ nhung khôn xiết. Vĩnh Uy vỡ òa trong cảm xúc nghẹn ngào, cả đau đớn và ân hận.
Hắn nói đúng, anh quả là một tên đại ngu ngốc, quãng thời gian lâu như vậy mà sao không nhận ra thằng bé là con mình. Tại sao chưa một lần nghĩ đến. Anh tự trách mình thật tồi tệ.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang dòng uy nghĩ. Là Lệ Na. Cô đã gọi đến mấy lần mà máy báo bận.
Phải rồi, Lệ Na. Chắc em đang rất lo lắng. Anh nén nỗi xúc động lại.
Tiếng Lệ Na vang lên gấp gáp: “Con tôi đâu?”
“Nó ở với anh, em đừng lo!”
Cô quát lên, tiếng nói sũng nước nghẹn ngào: “Mang con tôi về cho tôi ngay!”
“Ngày mai anh sẽ đưa con về.” Nói rồi anh ngắt máy ngay vì sợ cô sẽ phát hiện ra.
Rồi anh bật dậy, lao nhanh ra khỏi nhà.
Đến công ty anh kiểm tra mọi văn bản mà tên bắt cóc yêu cầu. Ra là liên quan đến công ty Đồng An, thời gian trước công ty này cũng nằm trong chiến lược thâu tóm các công ty con của anh, giờ thì mọi chuyện đã xong xuôi… Tập hợp đồng gồm nhiều phần, nào quyết định sang nhượng cổ phần, giấy bãi miễn chi trả ngân sách mà tập đoàn Cao Kiến đã rót vào trong thời gian qua, giấy chứng nhận pháp lý..v..vv…
Uy làm mọi thủ tục hợp thức hóa ngay trong đêm, không điều gì quan trọng hơn con trai anh lúc này. Nhất định anh phải đưa thằng bé an toàn trở về, nếu nó có mệnh hệ gì anh sẽ không tha thứ cho mình.
Vĩnh Uy rạp mình trên chiếc xe mô tô phân khối lớn mượn của một người bạn. Lao mình xuyên đêm trên con đường quốc lộ vắng vẻ với tốc độ kinh hoàng gần kịch ngưỡng tối đa. Gió thốc ào ào như vũ bão, không chỉ ép chặc buồng phổi qua làn áo da. Nếu có bất kì vật cản hay một sự cố gì đó thì rất dễ tiêu đời. Nhưng anh mặc kệ tất cả, chỉ hi vọng cứu được con nhanh nhất có thể.
Chương 18. Một thân giao chiến – hỗn loạn.
Tảng sáng, chân trời phía xa vẫn rực hồng. Cảnh vật hai bền đường hoang sơ, Vĩnh Uy giảm tốc độ lại, đã gần đến nơi bọn chúng nói đến. Anh rẽ vào một khu đồng trống với các nhà xưởng bỏ hoang lâu ngày.
Nhìn thấy từ xa căn xưởng hoang với mái tôn đã gỉ sét gần hết, ngay trước cửa là cây phong du khẳng khiu thưa thớt lá rủ bóng xuống mặt giếng đá bên dưới. Vĩnh Uy dừng xe lại. Anh tháo chiếc mũ bảo hiểm kín mít ra rồi bước lại nơi đó. Hai tên đô con bặm trợn đứng gác trước lối vào, thấy anh tiến lại chúng di chân lên mẩu thuốc là vừa vứt xuống.
Vĩnh Uy bình tĩnh tiến lại với bước chân vững chãi, anh đã ổn định tâm lý nên xác định rõ mình phải làm gì. Hai tên tay sai định túm lấy anh để áp giải vào trong nhưng Vĩnh Uy nhanh như chớp dồn sức mạnh và cơn điên giận vào nắm đấm vung mạnh. Tiếng gió rít lên theo chuyển động của cánh tay và tiếng chạm xương hàm nghe khô khốc. Thấy tên đồng bọn ngã quỵ tên còn lại định lao vào nhưng đã bị Vĩnh Uy đạp ngay một cú trúng hạ bộ.
Bước qua hai thân hình nằm lăn lộn dưới đất anh tiến vào trong ngôi nhà xưởng. Bên trong chất dầy những thân gỗ cao ngất. Bọn chúng một lũ lâu la hung tợn dàn hàng chật kín xung quanh, tay tên nào cũng lăm lăm cây gậy bằng gỗ hoặc sắt và cả côn, chùy trông rợn người.
Tiếng một tên cao lớn, râu xồm xoàng oang oang từ cuối hàng người dày đặc: “Mẹ kiếp! Thằng chó! Mày biết mày đang ở tình thế nào không mà dám lên mặt nghênh ngang hả?” Hắn đưa mắt ra hiệu cho đàn em.
Lập tức cả bọn hét lên, tay giơ cao gậy và các vũ khí khác xông vào Uy. Anh túm mạnh một đầu gậy đang bổ xuống mình rồi thúc một cú vào bụng một tên, liền đó cầm cây gậy vừa giật được phang tới tấp vào những tên khác. Tiếng đánh nhau, tiếng va chạm gậy gộc, côn sắt nghe chát chúa. Tiếng thở, tiếng kêu… tất cả tạo thành một tạp âm hỗn loạn…
Tên râu xồm thấy đồng bọn yếu thế, điên tiết, hắn ra hiệu cho tên đàn em đứng sau đang bế bé Bin. Tên này liền nhéo mạnh tai thằng bé khiến nó hét ầm lên.
Vĩnh Uy khựng lại, ngay lập tức một chiếc gậy vút gió lao tới đập thẳng lên lưng anh, cơn đau xuyên thấu tê dại lan tỏa, Uy khuỵu xuống. Một tên tranh thủ cơ hội táng cho anh một cú đấm trời giáng, máu bật ngay ra khóe miệng. Cứ thế chúng xúm vào đấm, đá rồi phang. Anh chống đỡ không lại khi đã bị đẩy vào thế yếu, bèn gào lên: “Chúng mày! Chẳng phải muốn tao tới đây để trao đổi sao?”
“Đủ rồi!” Một giọng lạ hơi khàn cất lên, ngay sau tiếng nói một người từ góc xa có hai tên cận vệ đi kèm xuất hiện bên cạnh tên râu xồm, da mặt hắn vàng bủng và chảy xệ.
Tên râu xồm giơ một bàn tay ý cho thuộc hạ ngừng lại rồi kêu anh mau lết lại đây.
Vĩnh Uy nén cơn đau lại, một tay ôm mạng sườn, lê chân một cách chậm chạp lại gần mấy tên đầu sỏ đang dùng con anh làm con tin.
Đứng đối mặt cách bọn chúng một khoảng với thân hình tàn tạ nhưng anh vẫn cố ngẩng cao đầu. Bé Bin gọi: “Chú ơi!”
Anh nhìn thằng bé gật nhẹ đầu để nó yên tâm.
Tên râu xồm nói: “Chúng tao phải dạy cho mày một bài học vì thói hống hách, ngạo mạn của mày.”
Tên mặt vàng đứng trên tên râu xồm một chút, sì sụt vào chiếc khăn tay trắng rồi cất lời, giọng hắn nghe ẽo ợt phát lợm: “Đừng có trách tao độc ác nếu cha con mày phải bỏ mạng nơi đây. Hãy tự trách mày không chút nhân tính khi ép ba tao vào đường cùng.”
Anh nhìn chăm chú vào hắn, khuôn mặt này y đúc người đứng đầu Đồng An.
“Mày không hiểu là công ty của ba mày đã thối nát đến cỡ nào ư? Mày không tin là để một tập đoàn có năng lực điều hành sẽ tốt hơn?” Vĩnh Uy nói khó khăn với khóe miệng rách tím bầm.
“Câm mồm!” Hắn gầm lên. “Mày đã hủy hoại ba tao khiến ông ấy sống dở chết dở. Mày đáng bị băm vằm cũng với thằng oắt này, đó là quả báo. Hừ, nhưng dù sao tao cũng đã cho mày cơ hội rồi... Mày làm theo đúng những gì tao yêu cầu chưa?”
“Còn hơn thế nữa. Ha ha, nhưng tao vẫn không ngờ mày lại ấu trĩ như thế. Tao tưởng mày sẽ yêu cầu việc gì mang tính tầm cỡ hơn cơ.” Vĩnh Uy nhún vai, miệng nhếch lên mỉa mai, anh rút từ trong lớp áo da tập hợp đồng có đầy đủ hiệu lực.
Cả bọn đều trợn mắt ngạc nhiên và có chút điên tiết với vẻ lên mặt của anh. Chúng không hiểu vì sao anh lại dễ thỏa hiệp như vậy.
Vĩnh Uy nói tiếp: “Mày định giao dịch thế nào đây?”
“Tao sẽ kiểm tra, nếu ok mày có thể mang thằng nhóc đi.” Tên mặt bủng hất hàm thằng bên cạnh, nó bước đến định giật lấy tập giấy tờ nhưng Vĩnh Uy nhanh chóng giơ tay cao quá đầu và lùi lại.
“Mày nghĩ hơi đơn giản quá đấy. Sẽ không chuyện mày có được thứ gì nếu tao chưa chắc chắn thằng bé được an toàn đâu.”
Tên râu xồm nghiến răng: “A mày dám thách thức bọn ông?” Hắn lại hất mặt cho tên đàn em đứng sau lưng giữ chặt bé Bin, tên này liền ép mạnh con dao hơn nữa vào cổ thằng bé.
Vĩnh Uy lo phát sốt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tao khuyên chúng mày đừng nên làm trầm trọng thêm tình hình. Gây thêm khó dễ cho tao chẳng ích gì cả, nên nhớ chính mày đã nói tao là một thằng không có nhân tính. Với tao cuộc chơi nào cũng phải 50/50. Sao hả?”
Tên mặt bủng trầm ngâm suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu. “Thôi được! Tao sẽ cử một thằng giao con cho mày đồng với lúc mày giao tập hợp đồng đã ký cho thằng đó. Tiền chao cháo múc. Ok?”
“Đại ca...” Tên râu xồm khẽ kêu nhưng tên mặt bủng gạt đi. Theo suy nghĩ của hắn thì Vĩnh Uy và thằng nhỏ sẽ không đời nào thoát được khỏi đây. Chỉ cần hắn nắm chắc trong tay số cổ phần được chuyển nhượng đó thì mọi việc còn lại giải quyết cũng đơn giản.
Vĩnh Uy đồng ý với điều kiện của hắn. lùi lại cách xa bọn chúng thêm một chút. Mấy tên lâu la cũng rùng rình chuyển động theo nhưng đại ca của chúng phẩy tay ngăn lại.
Tên đô con bặm trợn nhất trong số chúng được cử đứng ra trao đổi. Hắn ôm chặt thằng bé con, tay lăm lăm con dao sắc nhọn sáng lóa. Bé Bin cũng biết tình hình căng thẳng nên không dám kêu tiếng nào.
Hắn dừng lại cách Vĩnh Uy hơn một sải tay, đôi lông mày xếch ngược lên ra ý chờ đợi.
Anh giơ tập giấy về phía tên đô con trước mặt, một tay vẫy vẫy ra hiệu cho hắn mang bé Bin đây. Tên ấy nhìn anh bằng cặp mắt dữ tợn, môi mím chặt căng thẳng, hắn từng bước gần lại. Một tay cũng giơ ra, tay còn lại nới lỏng vòng ôm thằng bé hơn.
Hai bên gần sát lại nhau, bé Bin với hai tay về phía anh. Tất cả bọn chúng đều quan sát với sự căng thẳng tột độ, không gian im phăng phắc chỉ còn lại tiếng thở.
Khi anh đã nắm hờ được áo thằng bé, còn tên kia cũng chạm tay vào tập giấy tờ. Vĩnh Uy liền dồn hết sức mạnh vào cẳng chân... tay ném mạnh tập giấy tờ khiến nó vãi tung lên mặt tên đô con, hắn hoàn toàn bất ngờ... tay còn lại anh giật mạnh thằng bé về phía mình. Đồng thời tung cú đã dồn hết sức đạp thẳng vào bụng hắn.
Vĩnh Uy ôm chặt con lùi nhanh lại, cả bọn nổi lên tiếng rống, phẫn nộ... Nhưng cũng ngay khi đó tiếng còi rú rít, tiếng hô ngừng tay của cảnh sát vang lên, cùng lúc hàng chục bóng áo xanh xông vào, tay giơ cao súng, miệng hét tất cả ngừng tay.
Trong một thoáng tất cả đều hỗn loạn, kẻ thì chạy chối chết, tên thì quá bất ngờ chết đứng. Tên mặt vàng không hiểu nổi, rõ ràng hắn đã cho người theo sát thằng khốn kia từ lúc hắn lao đến đây, hoàn toàn không có một bóng cảnh sát bám theo. Vậy mà...
Trong cơn điên cuồng không còn lối thoát, hắn cầm một khúc côn bằng sải tay, gào lên một tiếng bi phẫn lao thẳng đến chỗ Vĩnh Uy đang ôm thằng bé trong tay.
Anh dồn chút sức lực cuối cùng để bảo vệ con, nép đầu thằng bé trong lòng, cánh tay giơ lên bắt lấy sức mạnh vùn vụt từ chiếc côn. Hai bên giằng co quyết liệt, bàn tay đỏ lừ rớm máu. Anh cứ từng chút một cuốn lấy từng khúc, từng khúc về phía mình. Và cuối cùng giằng mạnh khỏi tay hắn. Tên mặt bủng thấy không còn vũ khí liền lao thân hình phì nộn của hắn lại, gầm lên như một con thú.
Vĩnh Uy lại tung thêm một cú cước ngang mặt hắn, tên mặt bủng ngã lăn ra đất.
Mấy người cảnh sát bước đến còng tay hắn lại. Mọi chuyện đã kết thúc.
Anh ôm chặt thằng bé, thì thầm vào tai nó: “Không sao rồi, không sao rồi! Bé con đừng sợ. Qua rồi.”
***
Vĩnh Uy mang con về cho Lệ Na, thằng bé áp đầu lên vai anh ngủ ngon lành, bao nhiêu những điều đáng sợ, bao nhiêu khuôn mặt của những kẻ xấu đều tan biến hết.
Người anh bê bết đầy máu, quần áo rách nát, chân tập tễnh. Khi anh bước vào tất cả mọi người đều nhìn bằng con mắt mở to sửng sốt. Vĩnh Uy đưa bé Bin cho Na, cô đỡ lấy thằng bé và nhìn anh thảng thốt, vội đưa một ngón tay chạm lên vết thương trên khóe môi anh. “Chuyện gì vậy?”
Nhưng rồi Lệ Na lùi lại ngay, khuôn mặt hằn sâu tâm trạng khổ sở.
Anh nhìn cô đăm đăm, khẽ nói cô hãy cho bé Bin đi nghỉ, thằng bé đã rất mệt mỏi rồi. Còn lại mình Uy, anh sụp ngồi xuống chiếc ghế băng đặt trên hành lang nối sảnh ngoài và dãy phòng bên trong. Những căng thẳng, mệt mỏi, lo lắng như cùng lúc đổ sập xuống cộng với nhức nhối từ những vết thương bên ngoài.
Lệ Na bước ra, trên tay ôm một bọc bông gạc và thuốc sát trùng. Thả vào tay anh và nói: “Hãy tự chăm sóc vết thương cho mình!” Cô quay đi nhưng Vĩnh Uy giữ tay lại.
“Em! Tại sao lại không nói cho anh biết?”
Na nhìn anh bằng ánh mắt không hiểu.
“Em định giấu anh đến bao giờ?” Ngước lên nhìn sâu vào mắt cô, anh nói tiếp: “Lẽ nào em định không bao giờ cho anh được nhận con mình?
Lệ Na kinh ngạc: “Sao... anh biết?”
“Anh biết anh quả là một tên ngu ngốc khi suốt thời gian qua không nhận ra con trai mình. Nhưng vì sao chứ, sao không cho anh biết sự thật?”
Lệ lại dâng ngập khóe mi, Na khóc cho bao tủi hờn xót thương chợt vỡ òa khi những trăn trở bấy lâu đã trở nên sáng tỏ. Khóc cho những ấm ức được vỡ tung để bớt đi bao chất chứa đè nặng tâm hồn.
Vĩnh Uy đứng dậy, anh hiểu cảm giác của cô lúc này, đưa tay lau nước mắt trên má cô anh khẽ nói: “Anh sẽ bù đắp tất cả.”
Lệ Na đẩy anh ra, cô càng khóc dữ hơn. “Muộn rồi, đã quá muộn rồi... bao nhiêu năm rồi, tôi đã chờ đợi, đã hy vọng. Có những khi tôi tuyệt vọng và muốn quên tất cả nhưng thật ra chỉ là dối lòng, tôi vẫn luôn mong chờ... một ngày lại được bên anh...” những lời nói thấm đẫm thổn thức, uất nghẹn tuôn trào, “nhưng giờ thì hết thật rồi. Kết thúc rồi.”
“Anh không hiểu...”
Giọng cô như lạc đi khi nói tiếp: “Ba tôi... ba tôi. Sao anh không cho ông ấy một cơ hội... tự tử, tự tử... sao anh nỡ... Tại sao chứ? Ba tôi... ba đi rồi... quỳ xuống cầu xin... nắng nhức mắt quá... rơi...” Lệ Na choáng váng, những hình ảnh cứ mập mờ, ẩn hiện trong tâm thức. Nhức buốt, hỗn loạn... tất cả giống như một cơn ác mộng cứ day dứt, ám ảnh mãi...
Vĩnh Uy bàng hoàng, nhưng anh còn kịp đỡ lấy thân hình đang lịm đi của cô
***
Bóng chiều bảng lảng nhiều nét ảm đạm, Vĩnh Uy cứ nhìn mông lung ra những đường dài tăm tắp và các mái nhà ngút tầm mắt ngoài kia. Chẳng phải chính tại nơi đây, căn phòng này, trước khung cửa sổ này đã chứng kiến bao nỗi bi lụy, thương tâm hay sao.
Hình ảnh người đàn ông trung niên năm nào cứ dội về trong anh. Số phận thật nghiệt ngã khi cứ xếp đặt những tang thương trùng lặp. Thật đáng hổ hẹn, chính mày đã khiến em phải chịu giày vò, khổ sở trong khi đang mang trong bụng đứa con của mày. Anh tự trách mình thật tồi tệ, đốn mạt. Đôi mắt nhắm nghiền kìm giữ cơn chấn động...
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng uy nghĩ, anh mở mắt nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. “Vào đi!”
Ông Thiêm bước vào, chậm rãi tiếng đến gần và cùng đứng nhìn ra bóng chiều đỏ ửng đang nhuộm màu lên cảnh vật. Cuộc sống luôn cần thật nhiều những khoảng lặng như thế này. Thế cuộc đảo điên, hỗn mang rốt cuộc chỉ nhận lại một chữ hoải, bước chân mòn mỏi tham tàn cuối cùng cũng trở về với hư vô, cát bụi. Biết vậy nhưng sao cứ mãi quẩn quanh với những ảo vọng. Con người thật lạ.
“Chắc cậu đang rất nhiều tâm sự?”
Nét cười bị thương hằn sâu trên những nét góc cạnh, anh trả lời: “Mấy ai mà không phải trả giá những sai lầm trong quá khứ. Và tôi đang hứng trọn lấy điều đó. Cuộc đời thật công bằng.”
“Tôi không hiểu...”
“Người con gái tôi yêu. Ông biết chứ? Đó là người mà ba tôi và ông cũng phải hao tâm tốn sức nhiều rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Năm năm trước... ông còn nhớ người đàn ông năm năm trước không? Người đã phải quỳ xuống cầu xin tôi. Nhưng tôi lại chẳng giúp gì được ông ta cả.” Anh lại chìm sâu hơn vào tâm tư hỗn độn.
“Ý cậu nói...”
“Phải. Tổng giám đốc công ty xây dựng An Bình. Chính tôi đã hủy hoại sự nghiệp và cuộc sống của ông ấy. Và hại cả con gái ông ấy, người phụ nữ mà tôi yêu.”
Trầm ngâm một lúc thật lâu. Không khí như chùng thêm sức nặng, ông Thiêm bận sắp xếp lại ý nghĩ và những mảnh rời rạc từ câu chuyện. rồi ông cất tiếng: “Tôi biết cậu trách tôi. Nhưng tôi chỉ làm tất cả những gì phải làm vì Cao Kiến và vì cậu mà thôi.”
“Tôi hiểu. Từ lâu rồi tôi không còn trách ông nữa. Tôi chỉ tự trách bản thân.”
Và họ lặng im nhấn chìm trong nỗi niềm riêng. Bầu trời sụp tối nhanh, ngoài kia những ánh đèn lung linh huyền ảo về đêm đã bắt dầu trở nên rực sáng hơn.
Chương 19. Suối nắng.
Lệ Na đã quyết định sẽ cùng bé Bin đến một vùng quê để nghỉ ngơi một thời gian, cô tin rằng không khí trong lành, thanh bình sẽ giúp cô bình tâm lại.
Công việc kinh doanh đành nhờ vú Lan và Mỹ Hà quản lý giúp. Na đã tìm thêm người phụ việc, hôm trước họ đến thử việc và bắt đầu làm việc ngay. Cô thấy rất yên tâm.
Xếp vài ba bộ quần áo gọn nhé, thêm hai bộ váy voan mỏng vào chiếc túi du lịch; quần áo của bé Bin thì được xếp gọn gàng vào ba lô mini kèm theo. Bàn chải, khăn bông... đều có chỗ riêng biệt ngay ngắn. Sau đó Na kéo khóa đóng lại.
Hai mẹ con sẽ đi chuyến xe gần trưa. Sau khi chào từ biệt mọi người, Na một tay dắt thằng bé một tay xách túi đội mũ bê-rê lệch. Chưa đặt chân qua ngưỡng cửa đã chạm trán ngay ông trợ lý kiêm cố vấn cấp cao của tập đoàn Cao Kiến - ông Thiêm. Ông muốn cô dành cho ông chút thời gian.
***
Họ ngôi trên chiếc ghế đá dài trước cửa quán một đoạn. Lệ Na cúi nhìn đôi tay nắm chặt, chờ nghe điều muốn nói từ ông Thiêm.
“Tôi cũng không dài dòng làm gì. Hôm nay tôi đến chỉ muốn nói với cô một số chuyện...” ông ngừng một hơi đoạn nói tiếp: “Chuyện trong quá khứ xảy đến với cha cô là do tôi. Cô đừng hiểu nhầm cậu Uy. Năm đó chính cậu ấy đã tìm mọi cách giúp cha cô nhưng tôi đã ngăn chặn điều đó.”
“Vĩnh Uy bảo ông đến nói với tôi những lời này sao?”
“Không! Cậu ấy chẳng bảo tôi phải làm sao cả. Chỉ là tôi không muốn cậu ấy cứ mãi tự giày vò bản thân.”
Lệ Na không nói gì, cô còn mải ưu tư trong nỗi xót xa, tiếc thương đau đáu với người cha đã khuất.
“Người cô nên hận là tôi. Nhưng dù thế nào tôi cũng không bao giờ hối hận về những gì mình đã làm...”
Lệ Na cắt ngang: “Ông hay anh ta hay bất cứ ai cũng không cần phải giải thích cho tôi bất cứ điều gì. Mọi chuyện đã chấm hết rồi, tôi sẽ không quan tâm điều đó nữa.”
Ông Thiêm đứng dậy, chỉnh lại vạt áo comple. “Tôi không quan tâm cô tin hay không, tôi đã làm việc nên làm vậy thôi. Và còn điều cuối cùng tôi muốn nói mà cô chưa nghe. Tôi đã làm một điều đúng đắn khi ngăn cậu ấy giúp ba cô. Bởi vì nếu không thì điều đó sẽ hủy hoại chính uy tín, danh dự và sự nghiệp tương lai của cậu ấy. Chào cô!”
Nước mắt tuôn xối xả, Lệ Na nấc lên đầy thương tổn. Vì sao cứ phải nói những lời làm cô thấy chua xót thế này. Hãy để cho cô yên đi, không được sao.
Cuối cùng sau khi đã nguôi ngoai, Lệ Na vẫn đi. Dù thế nào chăng nữa cô vẫn quyết định sẽ rời xa anh, cô phải làm điều đó để tỏ lòng tôn kính với linh hồn cha nơi chín suối. Người cha đã sinh thành nuôi dưỡng cô với hết mực thương yêu, hãy giữ lại cho ông sự tôn nghiêm mà ông đáng phải nhận.
~~
Cảnh vật bên ngoài với hàng cây và những ngôi nhà vùn vụt chạy lùi lại phía sau. Đây là lần đầu tiên bé Bin được đi tàu hỏa nên nó rất vui. Cu cậu cứ nhấp nhổm thân mình ngó ra cửa sổ, thích thú chỉ trỏ những khung cảnh lạ lẫm ven đường.
Lệ Na hai tay lăm lăm giữ ghằng bé, sợ nó lộn nhào ra ngoài. Bé Bin cứ liến thoắng hỏi cái gì đây, cái gì kia, mẹ nó ậm ừ trả lời thì nó liền giận dỗi nói chú Uy cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết. Nhắc đến anh Na lại thấy lòng bâng khuâng quá đỗi.
Thị trấn với những ngôi nhà san sát và các phố chợ dần lùi xa, quang cảnh hoang vắng hơn, những cánh đồng lúa chín vàng trải dài mênh mông. Qua hết khung cảnh này lại hiện lên một khung cảnh khác, xa lạ nhưng yên bình. Những đồi cao ngập mía, lại những thị trấn với những mái nhà tranh đơn sơ.
Họ xuống một ga nhộn nhịp kề ngay khu chợ đông đúc. Dòng người tấp nập trước sân ga. Lệ Na ôm con thả bước trên con đường ngoằn ngoèo với những hàng quán san sát. Mùi phở, mùi bánh thơm lừng nghi ngút khói. Từ lúc ăn trưa đến giờ đã gần ba tiếng đồng hồ, hai mẹ con khá đói bụng nên rẽ vào một quán ăn ngoài trời có treo tấm biển Phở Suối Nắng, một cái tên nghe thật lạ.
Miếng phở thơm dẻo được trộn đều với hương vị ngọt lịm của trứng, thịt và rau bên trong tạo nên vị ngon tuyệt vời. Nhưng quan trọng nhất là thứ nước dùng trong vắt mang hơi ấm mặt trời khiến người thưởng thức như chưa từng được hưởng niềm hạnh phúc nào trọn vẹn hơn thế. Mùi ngầy ngậy của tinh dầu chuối, và nồng nàn của quế cứ váng vất mãi theo hơi thở. Lệ Na hỏi bà chủ quán vì sao lại có cái tên kì lạ như vậy và mùi vị cũng rất đặc biệt.
“Phở của tôi được làm từ nước gạn trong vắt của nhánh sông được mệnh danh là Suối Nắng. Gần thượng nguồn con sông quê tôi có một nhánh nhỏ đổ vào thung sâu, được bao bọc bởi hàng nghìn cây cổ thụ lâu đời cách đây vài dặm nhưng đường đến đó hiểm trở lắm. Hoa ở đó đua nhau nở, nước suối thì trở nên trong veo không một gợn đục. Truyền thuyết kể rằng ai mà được uống nước suối vào đúng khoảnh khắc chính ngọ thì quãng đời sau này luôn được sống trong hạnh phúc.”
Lệ Na thấy rất tò mò về nơi tiên cảnh ấy, có lẽ sáng mai cô cũng sẽ tìm đường đến đó. Từ biệt bà chủ quán hai mẹ con lại tiếp tục thăm thú khu chợ. Tiếng một người bán hàng í ới rao bán. Bé Bin lay mẹ đòi lại đó. Hóa ra là một chú bán những chiếc vòng, mảnh ngọc, những viên đá hình thù kì dị được treo mắc trên cái giá gỗ, và bày la liệt dưới tấm vải bạt.
Bé Bin chỉ một mặt đá hình nửa vầng trăng trong suốt. Na hỏi giá thì người bán hàng nói lên con số vài trăm nghìn. Đắt quá, Na lắc đầu tính đi tiếp nhưng thằng bé kêu ầm lên. Nó thích hình mặt trăng đó.
“Cô ơi! Tôi bán thế là giá hời rồi. Chẳng tìm được ở đâu viên đá đẹp thế này đâu. Nó không những mang lại bình yên cho người đeo mà ban đêm còn phát sáng nữa đấy!”
Thấy mẹ nó vẫn chần chừ, thằng nhóc đưa mắt lườm, môi dẩu ra lẩm bẩm: “Nếu là chú...”
Lệ Na gạt ngang: “Thôi được rồi! Đừng có mà chú này chú nọ. Mẹ mua cho con. Nhưng từ giờ cấm chỉ nhắc đến tên chú ấy nữa. Nghe chưa?”
Cô đành thắt ruột xì ra số tiền có thể ăn