Em vẫn chờ anh
được mấy ngày của hai mẹ con. Người bán hàng xỏ dây rồi đeo viên đã mặt trăng lên cổ thằng bé.
Họ lại đi dạo khắp con đường, ngang qua những hàng bày bán tạp phẩm rồi bánh trái. Rồi những hàng đồ chơi kì thú, tranh tự vẽ, nặn tượng, v.v...
Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn, vừa già cỗi vừa bí ẩn vang lên: “Cô gái! Ta xem cho cô một quẻ nhé!”
Na nhìn sang bên thì ra là một ông già viết thư pháp, trên mặt đất bày la liệt những tờ giấy trắng có những con chữ ngoằn ngoèo bay bướm. Một bộ dụng cụ bói quẻ âm dương đặt ngay cạnh bên thân hình lọm khọm.
Cô lại quay nhìn trước sau xem còn ai khác ngoài mình không. “Ông hỏi cháu à? Cám ơn ông nhưng cháu không xem gì đâu.” Na vốn không tin những trò bói toán thế này.
Nhưng mắc kệ lời cô nói, ông già vẫn cầm hộp quẻ xóc xóc những đồng tiền xu bên trong. Ba đồng tiền rơi ra, ông già khom lưng lần sờ lên những vạch chạm khắc trên đồng tiền. Rồi tay bấm bấm, miệng lẩm nhẩm những quẻ Can, Khôn (trời đất, cha mẹ); Hàm, Hằng (tình ái, phu thê)... sau đó phán lên mấy câu Hán Việt mà Lệ Na chẳng hiểu gì. Biết cô không hiểu được những lời ẩn ý, ông già liền nói tiếp:
“Bể khổ hận sân, ái tình, bi lụy không khỏi tự nhiên. Bên hiếu bên tình nặng nhẹ tại tâm. Hợp hợp, tan tan bề sầu còn muôn nẻo trùng trùng. Thân tâm, ý niệm, sầu thương đều quy về một chữ chân tình.”
Lệ Na lặng nghe những lời phán của ông thầy bói, cô thấy ông lại xé đôi một mảnh giấy và bắt đầu viết lên đó bằng chiếc bút lông một từ chữ Nôm. “Tôi tặng cô một chữ chân này. Chân trong chân thành - khai thành tương kiến (đối xử thực lòng). Ghép lại được hay không hẵng chờ duyên phận.
Na cầm lấy manh giấy có chữ “chân” này, lòng bùi ngùi cô rút ít tiền lẻ đặt lên mặt đĩa hình nửa trắng nửa đen: “Con gửi ông một chút gọi là.”
Ông già đây đẩy chối từ nhất định không nhận, ông nói chỉ xem giúp cô vì thấy mặt hoa da phấn mà nét mày lại hằn sầu bi.
***
Xe chạy êm trên con đường cao tốc vắng vẻ, cảnh vật hai bên đường càng lúc càng xanh màu đồng nội. Vĩnh Uy đi tìm hai người quan trọng nhất của đời mình, anh chẳng biết rõ địa điểm nơi cô sẽ dừng chân. Vú Lan chỉ biết Lệ Na dự định đi theo hướng nào chứ chẳng rõ cụ thể sẽ đến những đâu. Vậy thì anh đành lao vào màn sương mờ phía trước, tìm kiếm bằng trực giác trái tim vậy. Vĩnh Uy không thể chờ đợi, từng phút từng giây phải đợi chờ sẽ đốt cháy lòng anh mất. Mỹ Hà sẽ báo lại nếu Lệ Na trở về.
Dừng nơi phố huyện đang những ngày phiên chợ sầm uất. Anh bước dọc theo dãy chợ hoa đủ màu sắc rực rỡ các loại: hồng đỏ, hồng phớt, lan chuông, đỗ quyên... Hương thơm ngan ngát quánh đặc cả không gian. Anh đi tiếp theo còn đường ngoằn ngoèo qua những hàng quán bắt mắt. Chợt Vĩnh Uy dừng lại trước ô ngồi của ông lão bán chữ, có vài người đang nhờ ông viết những câu đối chúc thọ hay những câu châm ngôn dành treo trước cửa.
Anh đứng chờ cho vãn bớt người mới tiến lại hỏi thăm ông lão, anh quan tâm xem những ngày như này có nhiều người đến mua chữ không. Ông lão ngước nhìn lên thấy một người đàn ông còn trẻ, tướng mạo nét mặt đều ngời ngời sắc nét. Ông lão ngắm nhìn người khách thật lâu rồi khò khè hỏi anh ta có muốn mua chữ không.
Vĩnh Uy trả lời nhã nhặn rằng anh cũng muốn một chữ, nhưng cũng chưa biết bảo ông viết cho chữ gì.
“Tôi sẽ tặng cậu một chữ duy nhất. Nhưng hãy nghĩ xem chữ gì thì thích hợp với cậu. Nhẫn, tâm, hay đức...”
“Tình.” Anh bật ra câu nói không suy nghĩ, hơi thấy đỏ mặt khi mình lại nghĩ ra một con chữ tầm thường đến vậy. Lẽ ra nên nghĩ đến một con chữ sâu xa, vọng trọng hơn mới phải.
Nhưng ông lão chẳng nói gì, cầm lên chiếc bút lông và bắt đầu những nét đầu tiên. Anh thấy lạ khi ông ấy không dùng một tờ giấy mà lôi ra một tờ giấy đã bị xé làm đôi.
“Của cậu đây! Tình trong tình không và tâm trầm (yêu trong sáng, đắm say)
Vĩnh Uy cầm lấy tờ giấy gấp lại cẩn thận, anh rút ra tờ tiền mệnh giá lớn. Ông lão nhất định không cầm nhưng anh vẫn đặt lại đó rồi chào và bước đi.
Ông già còn nhìn theo bóng anh mãi đến khi khuất hẳn, đôi mắt già nua ánh lên những tia lấp lánh.
Vĩnh Uy tiếp tục thả bộ qua những gian hàng ngập đầy màu sắc tươi vui. Tiếng một người bán hàng chào mời anh mua những mặt đá hình thù đẹp mắt. Uy dừng lại ngắm nghía, cuối cùng anh bỏ ra số tiền chẳng đáng bao nhiêu mua hai chiếc mặt đá hình mặt trăng sáng lóa trong suốt. Cậu thanh niên bán hàng trầm trồ mãi về sự hào phòng của anh khi trả thừa cho cậu ta khá nhiều tiền mà không cần thối lại. Ôi nhưng người giàu, có là gì một khi người ta đã thích.
Mùi thơm lừng từ quán phở trước mặt khiến anh thấy cồn cào gan ruột. Phở Suối Nắng. Một cái tên thật ấm áp mang lại những điều may mắn.
~~
Lệ Na chậm rãi đặt từng bước chân xuống mặt đất gai góc, lởm chởm sỏi đá bên dưới. Qua những đoạn mấp mô trơn trượt cô lại phải bám vịn vào những tàng cây lá um tùm mọc là là mặt đất. Đôi chỗ còn sụt lún do mưa xối lâu ngày. Lệ Na phải dò trước những đoạn nguy hiểm bằng chiếc gậy cầm trên tay, tay liên tiếp vuốt mồ hôi trên trán. Bé Bin ngồi trên lưng mẹ chốc chốc lại thắc mắc sao lâu đến thế mẹ.
Sau chặng đường dài vất vả với bao lần phải nghỉ chân giữa đường cuối cùng cũng thấy xa xa triền dốc thoai thoải hướng xuống. Đứng từ đây nhìn xuống đã thấy quang cảnh um tùm ngút ngàn, dòng suối lượn lờ như một dải lụa bạc len lỏi giữa những chạc cây. Các khóm hoa sặc sỡ đủ màu sắc nằm ven suối trải rộng nổi bật trên bãi cỏ xanh ngắt.
Tâm trạng trở nên hứng khởi sau bao nhiêu những nhọc nhằn đã được đền đáp. Khung cảnh thật tươi đẹp như thơ đúng như những lời kể. Bước chân gấp gáp nhanh nhẹn hơn, đường xuống dưới không quá dốc nhưng cũng găm đầy đá dăm. Sau nhiều lần bò bám và đôi lần suýt hụt chân, hai mẹ con cũng đặt chân xuống được bãi cỏ tươi mát dưới thung sâu. Nụ cười hạnh phúc dâng ngập khi được mơn tay lên những cánh hoa mỏng manh mà yêu kiều. Và nước suối dưới ánh mặt trời giữa trưa thì thật tuyệt vời, lấp lánh, lấp lánh đến chói cả mắt, nước trong veo nhìn sâu tận đáy. Những viên sỏi dưới đáy suối được ánh mặt trời chiếu rọi cũng trở thành màu ngũ sắc.
Lệ Na chụm hai tay hớt nước cho hai mẹ con cùng uống, dòng nước mát lạnh chảy đến đâu khiến tâm thân dễ chịu đến đó. Sau khi đã thỏa thuê tận hưởng cảnh sắc tươi đẹp họ nằm xuống bãi cỏ, lim dim mắt mơ màng lắng nghe tiếng chim hót líu lo. Quãng thời gian êm ả lướt trôi, nắng đã nhẹ nhàng hơn, mây bông xốp lang thang đây đó. Na mở bừng mắt bật ngồi dậy, bé Bin không nằm cạnh cô mà đang nghịch ngợm với đống sỏi cách đó một quãng. Lệ Na tiến đến phủi phủi bụi bặm trên quần áo thằng bé. “Con làm mẹ sợ hết hồn. Thôi, muộn rồi chúng ta đi thôi.”
“Ứ đâu! Con thích ở đây cơ.”
“Không được. Nếu đến tối sẽ không đi được con đường xấu kia đâu. Không chơi nữa!” Vừa nói Na vừa gạt đống sỏi đá thằng bé đang xếp ra.
“Aaaaaaaa. Mẹ làm hỏng hết rồi.”
Hai mẹ con lại bắt đầu một cuộc chiến giằng co; tiếng hét, tiếng quát, tiếng kêu la làm náo loạn cả khu rừng tĩnh mịch.
“Đừng có bướng. Mẹ để con một mình ở đây nhé, đêm đến ma quỷ sẽ bắt con để ăn thịt!” Vừa nói Na vừa quay mình bước đi nhưng thằng nhóc mặc kệ, nó cứ mải mê với đống đồ chơi thiên nhiên. Được một quãng cô đành quay lại.
Mặc những lời nịnh nọt, dọa nạt của mẹ thằng nhóc con vẫn ương bướng không nghe lời. Na định túm lấy nó thì thằng bé chạy, hai mẹ con đuổi bắt vòng quanh. Bé Bin thích chí cười khanh khách với trò đuổi bắt này, còn Na thì mệt đứt hơi đành đứng lại thở dốc. Thằng bé vẫn tít mắt chạy, vòng lại liền bị mẹ nó đón đầu tóm được.
“A! Bắt được rồi nhé...” Lệ Na hai tay giữ chặt nó mà cũng không nổi, thằng nhóc khỏe gớm. Nó bám tay mẹ đu mạnh người lên khiến người cô chao đảo. Lệ Na không nhịn được bật ngửa đầu lên cười lớn.
Nhưng chợt nụ cười đông cứng trên khóe môi. Bàn tay buông thõng bé Bin xuống. Ánh mắt đóng băng trước thân hình cao lớn của người đàn ông mặc áo khoác trắng bám đầy bụi, chiếc quần jean làm nổi bật đôi chân dài. Anh ta cũng lặng im như hóa tượng nơi cuối con dốc, sâu trong đáy mắt như có ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Chương 20. Chiều dịu ngọt.
Đất trời trong phút chốc như ngừng quay, thời gian đã cô đọng trong một khoảnh khắc dài vô tận. Tâm trí tròng trành, ngả nghiêng. Tia mắt giao nhau như sợi tơ xoắn xuýt thít chặt.
Nỗi nhớ ùa về thét gào điên đảo, trái tim bị quăng quật đến thổn thức ngã lòng. Gặp rồi mới thấy nhớ nhau đến dường nào. Bao lâu rồi chúng ta không gặp? Một tháng, một năm hay hàng thế kỷ rồi? Xa cách mới đây mà như trùng trùng muôn kiếp.
Từng nét ngài, bờ mi, đôi môi. Vầng trán, góc hàm. Từng phân vuông cơ thể lay động trước gió như in hằn khắc sâu tâm hồn.
Nếu không có tiếng hét vang trời của nhóc Bin thức tỉnh có lẽ họ nhìn nhau cho đến hết cuộc đời. Giọng nói trẻ thơ vang vọng gọi chú ơi, đôi tay dang rộng chạy ùa lại nhanh như một con sóc.
Vĩnh Uy cũng dang tay nhấc bổng thằng bé lên xoay vòng. Hai cha con hú hét ầm vang cả thung lũng trống vắng. Lệ na quay lưng lại hai người đó, cô trầm tư nhìn xuống dòng suối đang róc rách chảy.
Anh liếc mắt nhìn về phía cô rồi lôi mấy món đồ chơi mua từ khu chợ cho thằng bé chơi. Thì thầm bảo nó chơi ngoan, chú nói chuyện với mẹ một chút.
Vĩnh Uy tiến lại từ phía sau, anh rất muốn ôm chặt lấy cô trong vòng tay. Lệ Na cất lời trước: “Sao anh biết mà đến đây?”
“Anh đi tìm em và con. Anh chẳng biết tìm nơi đâu cả. Nhưng quả là định mệnh luôn đem chúng ta lại gần nhau. Anh không ngờ lại sớm tìm được em như vậy.”
“Tại sao phải nhọc lòng đến thế?”
“Chỉ đơn giản em là tất cả của anh, anh không thể xa em được.”
Lệ Na thấy xao lòng, vậy là được rồi, sau bao tháng năm mòn mỏi yêu cũng nhận lại được sự đền đáp xứng đáng. Chỉ vậy là được rồi. “Cảm ơn anh, vì tất cả. Nhưng chúng ta chấm dứt ở đây thôi. Em muốn linh hồn cha em được yên nghỉ.”
“Lệ Na!” Anh chạm tay lên vai kéo cô quay lại đối mặt với mình. “Em nghe này! Anh biết tội lỗi của anh rất lớn. Nhưng hãy để anh chuộc lại lỗi lầm với cha em được không? Bằng cách... trao lại linh hồn của mình cho đứa con gái mà ông thương yêu, mang lại hạnh phúc suốt đời cho đứa con gái mà ông thương yêu. Không, không chỉ vậy. Tất cả, tất cả sự sống này trong anh... thuộc về em. Em hiểu ý anh chứ?”
Nước mắt tuôn thành dòng, cô thấy lòng xáo động ghê gớm nhưng vẫn không dám chấp nhận: “Không được đâu!”
“Ba em sẽ không yên lòng nơi an nghỉ nếu em cứ sống trong dằn vặt, đau khổ. Nếu không hãy coi như vì con chúng ta đi! Em không thể để thằng bé chịu thiệt thòi hơn nữa. Vì con và... vì anh.” Uy nắm chặt vai cô, giọng tràn ngập cảm xúc chân thành từ tận đáy lòng.
Lệ Na bật lên tiếng thổn thức lớn hơn, cô khóc như một đứa trẻ, khóc cho thỏa thuê, vơi bớt nỗi niềm.
Vĩnh Uy ôm chặt lấy Lệ Na, anh đưa tay vuốt lên tóc cô thì thầm: “Anh sẽ không để em phải rơi nước mắt nữa!”
Tiếng nức nở nghẹn trong lồng nực mạnh mẽ, giọt nước mắt mặn chát thấm xuyên qua lớp áo ngấm thẳng vào trái tim anh. Vĩnh Uy càng vòng tay ôm cô chặt hơn nữa, như sợ chưa đủ sức mạnh để thể hiện che chở và yêu thương.
***
Ánh đèn chăng dọc con đường từ cổng lớn đến bậc thềm ngôi biệt thự. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần suốt bao ngày qua vậy mà Lệ Na vẫn không ngừng lo âu, hồi hộp. Vĩnh Uy nắm nhẹ tay, mỉm cười trấn an vậy mà cô vẫn thấy run. Đương nhiên là bất cứ cô gái nào khi ra mắt gia đình nhà chồng tương lai như cô cũng có tâm trạng như vậy cả. Lệ Na hít sâu hơi thở đều để điều hòa tâm lý. Chỉ có bé Bin là vô tư, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cu cậu thấy một ngôi nhà to lớn đẹp đẽ thế này nên cô cùng vui sướng.
Tâm trạng bà Ngọc Kim cũng không khá hơn, những ngày qua bà đã âu sầu héo hon biết bao nhiêu vì thằng con ngỗ ngược không vâng theo ý bà. Nó đã khiến bà phải cam chịu trong sự không đồng tình. Bà Ngọc Kim định bụng sẽ tỏ rõ cho cô gái kia biết thái độ của bà. Không phải cứ muốn bước chân vào gia đình này là được. Lại còn thằng nhóc nữa. Không biết nó ra sao nhưng cũng vì nó mà bà phải khuất phục thế này đây.
Con bé giúp việc vừa chạy vào báo cậu đã đưa khách về. Bà Ngọc Kim chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, ngồi nhấp nhổm như có lửa đốt. Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không theo những gì bà đã mường tượng, những câu nói thực hành từ trước chẳng có cơ hội để đem ra tỏ rõ vị thế.
Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch từ bậc thềm lên đến tiền sảnh, rồi tiếng léo nhéo, tiếng quát gọi. Và sau đó hiện diện trước cửa phòng khách lớn là hình dáng một đứa bé miệng há ra, mắt mở to nhìn quanh quất trong phòng rồi quay nhìn chăm chú vào bà đang ngồi thẳng lưng trên ghế sa lông. Bà cũng bất ngờ không kém thằng nhóc.
Bé Bin chạy ù lại bên bà như cơn lốc tí hon, nó nhảy tót lên sa lông, chạm đôi tay nhỏ xinh lên mặt dây chuyền mà bà đang đeo trên cổ. “A cháu cũng có viên đá giống bà đấy!”
Bà Ngọc Kim ngạc nhiên ngắm nghía thằng bé, ôi dường như bà đang quay trở lại thời trẻ năm xưa khi thằng Uy còn bé, kìa khuôn mặt thon dài, đôi lông mày rậm trên sống mũi thẳng, môi hơi cong cong thì thoảng nhếch lên.
Liền ngay sau đó mẹ thằng bé cũng chạy vào, hai bàn tay vẫn đang cầm túi quà nghiến nổi cả gân guốc lên. “Nè! Con không có phép tắc gì cả!”
Chợt Na khựng lại, cô rối rít xin lỗi bà Ngọc Kim, hai tay khép xép, chiếc nhẫn kim cương lấp lóa trên ngón tay áp út, đầu hơi cúi vì ngượng. “Cháu chào bác! Cháu rất xin lỗi ạ! Bác thông cảm, thằng bé không hiểu chuyện.” Cô khẽ đưa tay vẫy vẫy, miệng thì thầm: “Con lại đây nhanh lên!”
“Không sao!” Bà Ngọc Kim ngắm Lệ Na từ đầu đến chân, trông cũng khá đấy, xinh tươi trẻ trung. Phải tội hơi gầy. Lại quay nhìn thằng bé con. “Đây là con trai cô?”
Lệ Na dạ khẽ. Ngay khi đó Vĩnh Uy bước vào, anh bật cười thích thú, thằng nhóc này quả là đặc biệt, bất cứ hoàn cảnh nào nó cũng thích nghi ngay lập tức.
“Con trai! Đây là bà nội con đấy. Mau chào bà đi!” Vĩnh Uy nói.
“Bà nội!”
Tiếng gọi bà nội nghe mới thân thương tình cảm làm sao, bà Ngọc Kim thấy bồi hồi xúc động, đã từ lâu rồi bà mong có được đứa cháu để yêu thương chăm bẵm biết bao. Vậy mà giờ đây điều đó đã trở thành sự thật rồi sao? Đưa tay xoa má thằng bé bà mỉm cười: “Ngoan lắm!”
Vĩnh Uy hỏi: “Ba con đâu hả mẹ?”
“Ông ấy còn trong phòng làm việc đó.”
“Vậy con dẫn Lệ Na lên chào ba đã.”
“Ừm, thằng bé cứ để đây mẹ trông. Nhanh còn xuống ăn, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi!” Dặn con xong bà lại quay sang trò chuyện với thằng bé.
Ông Vĩnh Thụy ngả đầu lim dim trên chiếc ghế da to trong phòng làm việc khi tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Vào đi!”
Vĩnh Uy mở cửa, tay trong tay với người con gái đang e lệ bước vào. “Ba! Con đã về. Con đưa cô ấy về rồi đây. Đây là Lệ Na thưa ba!” Anh quay sang nhìn cô trìu mến: “Em! Đây là ba anh.”
Lệ Na cất tiếng dịu dàng chào ông Thụy.
Trong khoảnh khắc mà khuôn mặt cô lọt qua vòm nhãn của ông thì đất trời như sụp lún quay cuồng, trái tim đã chết bấy lâu bỗng nảy mạnh một nhịp tê dại. Hình bóng diễm lệ, yêu kiều xưa cũ nay ùa về tái sinh trong thân hình mảnh mai đứng trước mặt ông kia. Bao nhiêu ngọt ngào, cay đắng, bao nhớ nhung dằn vặt cùng hòa lẫn trong sự xốn xang.
Ông Vĩnh Thụy đứng bật dậy, tấm thân luôn vững chãi điềm nhiên nay bỗng run rẩy khó kìm nén.
Vĩnh Uy và Lệ Na ngạc nhiên trước biểu hiện kì lạ của ông. Nhưng rồi ông Thụy lắc mạnh đầu tĩnh trí lại, không phải, không phải là người con gái ấy. Cô gái này chỉ hao hao giống mà thôi. Trên đời này việc người với người giống nhau cũng không quá lạ. Nghĩ vậy ông lấy vẻ điềm tĩnh ngồi xuống.
“À không sao ta chỉ đau đầu một chút thôi! Được rồi, hai đứa cứ xuống trước đi, ta sẽ xuống sau!”
“Ba không sao chứ ạ?” Vĩnh Uy hỏi đầy quan tâm.
Ông Vĩnh Thụy gật đầu để con yên tâm, ông thực sự muốn một mình để có thể bình tâm lại.
Lệ Na chào ông rồi theo anh bước ra, biết ông Thụy là nguyên nhân chính khiến ba cô phải nuốt hận mà chết vậy mà sao khi nhìn thấy dáng vẻ già cỗi tiều tụy của ông ấy khi nãy cô lại không thể giận nổi. Dáng vẻ trầm ngâm cô độc mà day dứt ám ảnh ấy khiến cô thấy bùi ngùi cảm giác xót thương.
Họ ngồi quây quần vui vẻ trong phòng ăn sang trọng sáng rực rỡ, không gian tràn ngập một màu vàng óng thanh lịch. Chiếc bàn dài bằng gỗ quý cẩm lai màu nâu hồng được bày biện đẹp mắt các món ăn tinh tế, dọc giữa bàn là các giá nến lung linh chiếu rọi, những đĩa hoa tươi bày xen kẽ tạo cảm giác dễ chịu.
Vĩnh Uy, Lệ Na và bé Bin ngồi một bên, bà Ngọc Kim ngồi đối diện còn ông Thụy thì ngồi chính giữa đầu bàn.
Thấy ông Thụy chẳng ăn gì mấy, Vinh Uy với âu xúp gà múc cho ba rồi rắc thêm nhiều tiêu. Bé Bin thấy vậy đứng hẳn lên ghế, miệng bô bô: “Ba ơi chúng ta không ăn tiêu cơ mà?”
Lệ Na giật áo con, rít lên: “Ngồi xuống ngay, sao con vô lễ thế!”
Uy bật cười: “Ba lấy cho ông. Ông có thể ăn nhiều tiêu con ạ.”
“Ồ! Thằng bé cũng không ăn được tiêu sao? Ta cũng vậy.” Bà Ngọc Kim nói giọng phấn khởi.
Lệ Na trả lời: “Nhóc con có rất nhiều thứ không ăn được ạ. Cháu đến mệt vì tính khảnh ăn của nó.” Cô kể ra hàng tràng những món ăn mà thằng bé không thích hoặc không thể ăn.
Bà Ngọc Kim lại ồ lên lần nữa: “Khẩu vị y chang Vĩnh Uy và ta. Bin, cháu sang đây ngồi với bà.”
Thằng bé chạy tót sang ngồi bên cạnh bà.
Vĩnh Uy lại tiếp thêm hai món cho mẹ rồi quay sang Lệ Na anh xúc món bít tết bò hầm cốt dừa cho cô: “Món ưa thích của em đây!”
Lệ Na thì thầm nhỏ nhẹ: “Anh kệ em!”
Anh cười cười nói với ba mẹ: “Cô ấy rất thích những gì liên quan đến sữa dừa.”
Ông Thụy ngạc nhiên nhìn Lệ Na.
Bà Ngọc Kim nhìn chồng rồi nhìn Lệ Na. “Kì lạ thật. Bác trai cũng rất thích cái món sữa dừa ấy. Lại còn các loại đậu nữa.”
Lệ Na cũng ngạc nhiên không kém, các món đậu luôn là sở thích của cô.
Mọi người đều trầm trồ về sự giống nhau giữa những người ngồi đây. Cuộc nói chuyện rôm rả hướng về chuyện khẩu vị và ẩm thực. Trong bữa ăn bà Ngọc Kim có hỏi về chuyện gia đình của cô, Lệ Na thành thực trả lời tất cả. Vĩnh Thụy chỉ trầm ngâm lắng nghe mọi người, đôi lúc hưởng ứng bằng tiếng cười nhỏ nhẹ giống như tiếng thở hắt hơn. Bé Bin thì giờ đã chuyển lên ngồi cạnh ông ở đầu bàn, thằng nhỏ là trung tâm của tiếng cười vui vẻ.
Khi Vĩnh Uy đã đưa hai mẹ con Lệ Na ra về còn lại ông Vĩnh Thụy và bà Ngọc Kim. Mỗi người một tâm trạng. Lệ Na thấy thật nhẹ nhõm khi mọi chuyện đều vui vẻ thoải mái, cô không ngờ cha mẹ anh lại dễ chịu đến vậy. Trước khi gặp họ cô cứ tưởng đâu họ rất bề trên và khó gần, nhưng tiếp xúc rồi cô lại thấy như người thân của mình.
Bà Ngọc Kim cảm thấy khá hài lòng, thằng bé đích thực là thằng cháu đích tôn mà bà mong muốn. Cô con dâu tương lai có vẻ còn trẻ dại xốc nổi nhưng không sao, bà sẽ bảo ban dần dần. Điều quan trọng nữa mà bà nhận thấy, đó là từ bé đến giờ chưa khi nào bà thấy con trai cười nhiều như hôm nay. Nhìn nó rất hạnh phúc. Bà cũng chỉ mong cho con điều đó thôi.
Ông Thụy lại xao xuyến theo một tâm trạng khác, cô giá trẻ này càng nhìn càng giống người cũ của ông quá đỗi, dù chuyện quá khứ đã trôi qua lâu rồi nhưng vẫn không khỏi ngậm ngùi. Nhưng có một điều chắc chắn đó là ông thấy rất có thiện cảm với cô bé này. Nhìn dáng gầy mong manh của nó ông cũng thấy xót thương như thương con mình vậy. Dù sao thì cũng chính ông đã gây nên phần nào nỗi khổ cho nó. Thôi thì để con ông nó bù đắp vậy.
***
Chiều dịu ngọt. Anh và cô. Lưng dựa lưng, vai dựa vai. Cùng tận hưởng quãng thời gian êm ả bên nhau. Vĩnh Uy ghi chép một số văn bản liên quan đến công việc, còn Na thì lập kế hoạch cho các sản phẩm mới, cặp nhẫn cưới trên hai bàn tay lay lắc chuyển động theo cây viết. Đĩa bánh sữa to sụ để bên cạnh hai người.
“A.. A.” Lệ Na nhón lấy một chiếc bánh với tay ra sau, đưa sát tận miệng anh.
Vĩnh Uy “a” một tiếng cô liền nhét nguyên chiếc bánh cho anh, Lệ Na thích chí: “Hi hi. Giờ anh thấy bánh có cảm xúc gì?”
Miệng ngồm ngoàm anh nói: “Vẫn... thế.”
“Thế là sao?”
“Thì là vẫn hí hởn như thế.”
Lệ Na phụng phịu: “Sao cái nào cũng thế. Khi làm bánh em có rất nhiều cảm xúc mà?”
“Đáng nhẽ anh không nên nói cho em biết. Để giờ anh khổ sở thế này đây!”
“Hứ. Ăn bánh do em làm lại là cực hình ư? Anh thật đáng ghét! Thế anh có biết, cứ bắt em nghe hoài, nghe lại tiếng đàn của anh cũng cực lắm không?”
“Anh không thể làm được việc là vì em đấy!”
“Anh thì lúc nào cũng công việc, công việc. Thảo nào mà khô khan, thiếu lãng mạn thế.”
Vĩnh Uy đáp trả: “Anh chỉ có thể lãng mạn với những cô gái ngọt ngào thôi.”
“Em không ngọt?”
“Không! Em rất chua.”
Lệ Na giận dỗi thở hắt một tiếng, không thèm nói thêm tiếng nào cố bật mình dậy ngồi quay mặt ra phía hồ.
Anh liếc nhìn cô cười mỉm.
“Cười gì mà cười.” Cô nói với vẻ mặt hằm hằm giận dỗi.
Vĩnh Uy càng hinh hích cười to hơn: “Anh cười vì trông em rất ngố.”
Đến lượt Lệ Na bật cười lớn, cười đến rũ người: “Ha ha. Anh nghĩ lại xem ai mới ngốc. Nếu không có người nói hộ chắc đến ngày tận thế anh cũng không nhận ra con trai mình.”
“Đơn giản thôi. Anh không nhận ra con trai mình, nghĩa là không nhận ra khuôn mặt chính mình. Bởi anh đâu có suốt ngày soi gương tự mãn như em.”
Lệ Na mím môi phồng má: “Á! Anh thật là... Duy Khang nói không sai tí nào. Anh vừa xấu tính vừa kém lịch thiệp mà.”
Đến Vĩnh Uy thấy tức tối: “Sao em lúc nào cũng Duy Khang, Duy Khang thế? Có cho cậu ta bắt chước cả đời cũng không theo kịp anh được.”
Lệ Na le lưỡi làm mặt xấu: “Xí. Ai mới tự mãn đây. Nói cho anh biết Duy Khang quả là một chính nhân quân tử, rất rất hoàn hảo.”
“Con mắt nhìn người của em chỉ đến thế mà thôi. Thế nào mà em cho là hoàn hảo. Nông cạn.”
“Này!!! Anh vừa phải thôi nhé. Sao cứ nói em thế này thế nọ.”
“Thì tại ai?”
Tiếng đáp qua đáp lại cuốn trôi theo cả một buổi chiều dài.
Chương 21. Những món quà tuyệt diệu.
Sắc diện mờ nhạt, ánh mắt mơ màng bao phủ một lớp băng giá nhưng Kiều Diễm vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Bác à? Lẽ nào anh ấy đã vậy bác lại cũng mất lý trí theo.”
Bà Ngọc Kim vẫn dịu hiền nắm chặt lấy tay cô: “Bác biết con rất buồn, bác cũng vậy. Không có diễm phúc có con làm con dâu bác cũng đau lòng lắm. Nhưng biết sao được, sự đã như vậy thì bác cũng đành chịu.”
Một phút im lặng, những lời nói của bà như lưỡi dao thọc tận đáy tim cô, nét mặt càng lúc càng hằn sâu nỗi bi phẫn.
Bà lại cười nói tiếp: “Không biết cháu đã nhìn thấy thằng bé chưa nhỉ? Nó giống y chang thằng Uy hồi bé.”
Đến đây thì Kiều Diễm không thể chịu đựng thêm được nữa, nỗi căm giận ghê gớm như sắp bùng nổ. Cô ta muốn hét lên thật lớn, muốn rủa xả người đàn bà trước mặt vì theo như ý cô ta thì đó là sự phản trắc đáng ghê tởm nhất của bà. Cô ta muốn lao vào cấu xé để xả hết nỗi phẫn nộ. Toàn bộ tâm trí và thể xác cũng quay cuồng đảo điên.
Nhưng rồi cô ta kìm nén, ém chặt mọi cảm xúc lại. Chỉ giật nhẹ bàn tay của mình về. Đứng lên lấy chiếc túi xách. Trước khi rời đi còn buông một câu nói nghe vô cùng ớn lạnh:
“Bác sẽ phải hối hận về những quyết định của mình!”
***
Chiếc xe Limousine đen bóng thân dài sang trọng đỗ xịch ngay trước quán An An, người tài xế vội vàng xuống mở cửa xe. Ông Thụy bước xuống, chỉnh trang lại vạt áo rồi bước theo sau người lái xe đã tiến lên trước mở cửa quán.
Lệ Na rất bất ngờ và bối rồi khi thấy ông Thụy đến tận đây, vội vàng chạy lại chào hỏi nhưng vẫn luống cuống chân tay mãi hồi lâu mới sực tỉnh mời ông đến ngồi vị trí trang trọng bên hồ.
Yên vị bên chiếc ghế bông tròn êm ái, ông cười nhẹ trấn an: “Không phải căng thẳng. Ta đi ngang qua đây tiện rẽ vào. Dù sao chúng ta cũng sắp là người một nhà, quan tâm cũng là việc đương nhiên.”
Na cười bẽn lẽn. “Dạ. Thời tiết có vẻ bức bối, cháu pha cho bác một cốc Mojito nhé!”
“Được!” Ông gật đầu.
Chốc sau Lệ Na bưng ra một ly cocktail với màu trắng ánh xanh của những lát chanh, cô nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt ông rồi khép nép đứng bên. Ông Thụy nói cô hãy ngồi xuống, Lệ Na mới dám ngồi xuống đối diện với ông.
Một hương vị đậm chất Cu Ba, mát lạnh của chanh tươi với chút the nồng của bạc hà tạo cảm giác vô cùng dễ chịu và một chút gay gắt khe khé khi trôi qua cuống họng nằm lắng dịu trong thực quản. Nhìn cô gái ngồi trước mắt ông lại càng thấy nhiều điểm giống với người xưa, từ đôi tay vặn xoắn khi bối rối đến nét mặt tươi trẻ trong sáng.
Ông Thụy rất quan tâm đến cuộc sống của cô trước kia. Na cũng mở lòng tâm tình, cô như nhìn thấy lại người cha của mình với những sợi tóc đốm bạc vì những mưu sinh bộn bề. Cô thấy một tình cảm thân thương trìu mến với người cha chồng tương lai này như đối với người cha đã khuất. Dù ông đã làm sai những gì, đã mang lại thương tổn cho cha cô như thế nào thì cô vẫn nguyện sau này sẽ chăm sóc ông chu đáo. Bởi cô tin rồi ông cũng chẳng sung sướng gì với những việc mình đã làm.
Cuộc chuyện nào rồi cũng đến hồi vãn, ông Thụy càng lúc càng thấy cô bé này có nhiều điểm chung với mình, họ cảm thông và rất hợp chuyện mặc dù cách nhau cả một thế hệ. Từ chuyện chăm lo, dạy bảo con cái đến những lo toan trong các mối quan hệ xã hội. Hay đặc biệt như cả cô và ông đều thích cái cảm giác cân bằng trạng thái, không ưu tư, không suy nghĩ, chỉ đơn giản là thả hồn tự do. Nhưng thời gian không cho phép, giờ ông phải đi rồi.
Lệ Na theo tiễn ông. “Thưa bác. Khi nào rảnh bác nhớ ghé chơi. Tiếc quá bác phải đi vội, nếu biết bác đến chắc bé Bin rất vui.”
Ông Thụy đứng trước cửa xe đang mở sẵn, nói: “Ừm. Mai nhớ cho thằng bé về. Bà ấy cũng rất nhớ nó.”
“Dạ!”
Vừa khi đó một người phụ nữ trung tuổi, dáng vẻ đẫy đà, tay xách nách mang đủ thứ tiến gần lại nhìn ngắm xung quanh.
Na hỏi khẽ: “Chào bác! Bác hỏi gì ạ?”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm cô không rời, có vẻ ngạc nhiên lắm, tiếp đó quay sang nhìn ông Thụy thì càng sửng sốt, ôi một tiếng, đánh rơi túi đồ.
Trong khi Lệ Na và ông Thụy còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy Mỹ Hà ào ra từ quán, cô hét thật lớn: “Mẹ. Ôi mẹ của con!”
“A! Con gái của mẹ!” Hai thân hình núc ních của hai mẹ con ôm chầm lấy nhau xoay vòng, nỗi mừng rỡ ửng hồng lên trên nét mặt cả hai.
Ông Vĩnh Thụy khẽ hắng giọng định bước lên xe thì mẹ Mỹ Hà gọi giật lại:
“Khoan đã. Ông gì ơi! Mạn phép cho tôi hỏi có phải là ngài chủ tịch Cao Vĩnh Thụy đấy không ạ?”
Ông Vĩnh Thụy khá bất ngờ, nhìn lại thì thấy người phụ nữ này ông chưa từng quen biết cũng như có bất cứ liên quan gì.
Mẹ Hà nói tiếp: “Ngài còn nhớ cô Minh Thủy không ạ?”
Cả Lệ Na và Mỹ Hà đều thấy cái tên chẳng có chút gợi mở gì cả. Nhưng ông Vĩnh Thụy thì sững sờ, mọi cử động của ông đều ngưng bặt. Đôi mắt mở lớn rồi mất đi vẻ tĩnh tại hằng ngày, nhìn chòng chọc vào người đàn bà vừa nhắc đến cái tên đấy.
Ông Vĩnh Thụy và bà Mỹ Dung ngồi trong một quán café khác. Bà Dung cố thu nhỏ lại thân hình của mình chừng nào tốt chừng ấy, đối diện với người đàn ông uy nghiêm quý phải này, bà thấy mình vừa kém cỏi vừa thấp hèn.
Bà Dung cười thiện cảm: “Dạ, chắc ngài rất thắc mắc vì sao mà bao năm rồi tôi vẫn nhận ra ngài khi mà chúng ta chưa gặp nhau bao giờ. Vì hồi đó cô ấy lúc nào cũng kề cận bên mình tấm ảnh của ngài. Cứ ngắm hoài, ngắm hoài nên đâm ra tôi cũng quen mắt lúc nào không hay.”
Ông Thụy chợt thấy nhói tim khi nghe những lời kể của bà Dung, cố lắng mình vào câu nói ít liên quan hơn: “Bà cứ xưng hô tự nhiên!”
Nhưng làm sao bà Dung có thể xưng hô khác đi khi bà thấy người đàn ông này quá đỗi thanh cao. Gần 60 rồi mà trông ông ấy vẫn rất phong độ, thảo nào mà người bạn thân thiết cùng trọ của bà năm xưa cứ mê mẩn đến điên dại.
“Dạ, ngài cứ để tôi tự nhiên. Khi nãy cũng vì trông cô gái đứng cạnh ngài giống Minh Thủy quá, ký ức tràn về nên mới nhận ra ngài nhanh đến vậy.”
Ông Thụy gật gù: “Phải. Quả là rất giống. Cô ấy sắp trở thành con dâu của tôi.”
“Ơ vậy sao? Nhưng nhìn cô ấy giống Minh Thủy quá, tôi cứ liên tưởng...”
“Thật ra thì... chuyện này cô ấy đã giấu kín, chỉ rất ít người biết...” bà Dung trước còn ngần ngại. “Thôi thì chuyện cũng qua lâu rồi, để tôi nói cho ngài biết vậy.”
Ông Vĩnh Thụy đan hai tay vào nhau chờ nghe.
“Một tháng sau khi bỏ làm chỗ ngài cô ấy mới biết mình mang thai. Đứa con là của ngài. Tôi khuyên nhủ mãi, bảo là nhất định phải nói ra nhưng cô ấy không chịu, nói là không thể làm ảnh hưởng đến ngài thêm nữa, cô ấy sẽ nuôi con một mình. Ngài cũng biết tính Minh Thủy rồi đó...”
Cơn đau bất ngờ lan mạnh và bóp nghẹt lấy lồng ngực ông. Nỗi xót thương, buồn khổ dâng ngập làm tái tê cả cõi lòng.
Bà Dung nói tiếp: “Một hôm cô ấy đột ngột rời đi, tôi cũng chẳng biết đi đâu. Bẵng một thời gian mới nhận được thư của cô ấy, trong thư cô ấy nói sẽ lấy chồng, người đàn ông đó cũng chấp nhận đứa con không phải của anh ta. Minh Thủy nói rằng cô ấy cắt liên lạc vì muốn xóa bỏ hết chuyện quá khứ để sống một cuộc đời mới. Tôi cũng tôn trọng quyết định của cô ấy, theo như ý tôi thì cũng chỉ vì đứa con, chứ cô ấy không khi nào có thể quên ngài được. Bản thân tôi thì lúc nào cũng nhớ đến Minh Thủy, đẹp người, đẹp nết mà lại bạc phận.” Ngừng lời, bà thấm thấm giọt nước rỉ ra nơi khóe mắt.
Bàn tay thuôn dài với những nếp nhăn đã ngày một nhiều theo năm tháng đông cứng lại, gân tay nổi côm lên trên nền da ngả màu. Đưa tay với lấy tách café nhưng rồi ông lại buông ra, rụt tay về bởi những ngón tay chợt run mạnh.
Ông Thụy buông tiếng thở dài kèm theo câu nói khàn đặc: “Tôi thật có lỗi với Minh Thủy. Từ sau ngày đó bà không có tin tức gì của cô ấy nữa sao? Trong thư cô ấy có viết bất cứ thứ gì có thể gợi mở không?
“Không ạ! Lá thư đó tôi vẫn giữ, lâu lâu cũng lôi ra đọc nhưng không thấy có điều gì có thể tìm ra nơi cô ấy sống cả. Nhưng vừa nãy...”
Ông Thụy hiểu câu ám chỉ này, một nỗi lo sợ mơ hồ khiến mồ hôi rịn trán nhưng ông gạt đi ngay, không thể nào... “Không phải đâu. Chỉ là người giống người mà thôi. Tôi đã điều tra rất kỹ về Lệ Na rồi. Ba là Thái Ngọc Hòa mẹ là Phạm Lệ Dương, người tên Lệ Dương đã mất rất lâu rồi, có điều là không hề giống với nhân thân của người chúng ta quen.”
“Lẽ nào ngài cũng từng tỏ ý nghi ngờ?”
Ông cười khan một tiếng. “Tính tôi là vậy, người sắp trở thành con dâu, người sẽ bước chân vào gia đình tôi thì tôi cần phải biết cặn kẽ nhân thân của người ấy.”
Sau cùng mọi chuyện đành gác lại tại đó, trước khi đi ông Thụy có sai người lái xe chuẩn bị cho bà một chút quà gọi là cám ơn những quan tâm của bà dành cho Minh Thủy và cả ông. Họ chia đôi hai hướng đi và mang theo nhiều tâm trạng, bà Dung thì cứ mãi phân vân về cô gái Lệ Na liệu có liên quan đến Minh Thủy không.
Ông Vĩnh Thụy thì chìm trong tuyệt vọng với dĩ vãng đã trôi xa.
***
Sinh nhật Lệ Na.
Chỉ là bữa tiệc nhỏ đơn giản với những người thân thiết nhưng không khí rất đầm ấm và vui vẻ.
Vú Lan tay bưng chiếc bánh sinh nhật cỡ đại, miệng hét vang tránh đường. Bà đặt khay bánh xuống mặt bàn, vênh mặt nghe mọi người trầm trồ tán dương tài nghệ của bà càng ngày càng tăng. Chiếc bánh trắng thơm ngậy mùi sữa với lớp socola phủ xen kẽ, hàng chữ Chúc mừng sinh nhật Lệ Na tròn 21 tuổi được viết bằng kem dâu ngọt sánh mịn.
Bé Bin vỗ tay bôm bốp, nó muốn được nếm ngay miếng bánh gato bông xốp trộn đầy hạnh nhân kia nhưng mọi người đều nói không được, hôm nay mẹ mời là nhân vật chính, thằng bé hơi phụng phịu một chút nhưng rồi nó cũng nghĩ thôi được nhường mẹ một lần vậy.
Duy Khang giúp Lệ Na cắm đủ 21 cây nến xung quanh chiếc bánh. Xong xuôi Mỹ Hà chạy lại tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh nến lung linh ẩn hiện lay động trên những khuôn mặt tưng bừng quây xung quanh. Mỹ Hà bắt nhịp để mọi người cất tiếng hát bài sinh nhật độc nhất vô nhị suốt bao thế kỷ nay Happy birthday to you, Happy birthday to you...
Khuôn mặt Lệ Na ửng hồng trong ánh nến, môi nở nụ cười hạnh phúc cùng hát bài chúc mừng sinh nhật mình. Cô thấy rất cảm động, đã lâu rồi mới lại có một ngày sinh nhật tuyệt với như hôm nay. Bài hát kết thúc, mọi người yêu cầu cô hãy ước và thổi nến đi.
Lệ Na chắp hai tay, mắt lim dim lẩm nhẩm cầu nguyện, sau đó đặt tay giữ chiếc váy xanh lơ cúi mình thổi phù từng ngọn nến một.
Ánh đèn được bật lại sáng trưng, tất cả vỗ tay rần rần và bắt đầu thay nhau gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất. Bắt đầu từ mẹ con Mỹ Hà, vú Lan, rồi đến Duy Khang, bé Bin, Vĩnh Uy đứng sát bên Lệ Na thay lời chúc bằng nụ hôn vào má khiến cô đỏ bừng mặt lườm anh một cái. Tiếng cười vang lên giòn giã.
“Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người!” Lệ Na luôn miệng nói cám ơn.
Họ cùng chạm ly uống mừng và chúc sức khỏe lẫn nhau, sau đó mỗi người một cặp trò chuyện. Bà Dung và vú Lan như gặp bạn tri kỉ lâu ngày luôn miệng kể những chuyện ngày xửa ngày xưa. Lệ Na và Mỹ Hà thì thầm với nhau chuyện của riêng những cô thiếu nữ mà thôi. Vĩnh Uy và Duy Khang vẫn vậy, chọc ngoáy, đả kích và trêu ngươi lẫn nhau. Chỉ có riêng bé Bin là một mình với đống đồ ăn to sụ.
Sau cùng đến phần trao quà, mọi người tập trung lại. Bé Bin đòi phải mở quà của nó trước tiên.
“Được, để mẹ xem bé Bin tặng mẹ thứ gì nào.” Lệ Na bóc lớp giấy lục hoa mịn bên ngoài, bên trong là hộp chữ nhật dẹt, đựng trong đó là một tập tranh. Bé Bin ưỡn ngực tự hào vì tất cả đều là do nó tự vẽ.
“Oa! Con mẹ giỏi quá đi. Để mẹ xem nào...” những bức tranh với màu sắc loang lổ không rõ, những hình người xiên vẹo, hòa với phong cảnh lờ mờ tạo thành một mớ hỗn độn nghịch mắt (rất rễ nhầm lẫn với tranh trừu tượng). Lệ Na cố lắm mới không ôm bụng cười bò. Ôm chầm lấy con trai thơm mạnh lên hai má nó. “Cảm ơn con yêu của mẹ! Ý nghĩa quá đi mất.”
“Thấy chưa con trai. Nếu không nhờ ba sửa giùm thì mẹ con sẽ khóc thét vì những bức tranh quái đản của con mất.”
Lệ Na miệng vẫn cười nhưng mắt sắc như một lưỡi dao. “A hóa ra có cả công sức của anh nữa cơ đấy. Em sẽ cảm ơn anh sau.”
Nói rồi quay phắt lại, cô với lấy chiếc hộp nhỏ nhắn xinh xắn, chùm nơ to choán hết phân nửa. Màu sắc chiếc hộp tinh tế mà nhẹ nhàng. Na đoán ngay đó là quà của Duy Khang. Rút chiếc nơ và nhấc nắp hộp ra, hiện lên bên trong là đôi khuyên hình lá non màu xanh đậm bằng ngọc Olivin - là loại đá quý biểu tượng cho lòng nhiệt tình, tiếng tăm và sự thanh cao của phẩm giá - được thiết kế cực kì tinh xảo nổi bật trên nền lót nhung màu trắng.
Mọi người đều lóa mắt trước vẻ đẹp duyên dáng của món đồ. Là con gái ai mà không say mê những thứ trang sức long lanh và bắt mắt thế này, hơn nữa đôi khuyên còn như gây cho người nhìn nó một sức cuốn hút lạ kì, giọng nói của Na đượm vui thích: “Cảm ơn anh. Em rất thích. Đẹp lắm!”
Duy Khang cũng thấy vui. “Em thích là anh vui rồi. Loại ngọc này có khả năng cân bằng cảm xúc, chữa lành những tổn thương tâm hồn. Đeo nó bên mình, em sẽ luôn cảm thấy thoải mái.”
Vĩnh Uy bật hỏi: “Cậu tặng khuyên tai cho vợ tôi là ý gì vậy?”
“Theo cậu thì là ý gì?”
Lệ Na can: “Kệ anh ấy đi ạ. Dù anh tặng thứ gì anh ấy cũng không vừa lòng đâu!”
Đôi môi hơi trề ra, Vĩnh Uy lẩm bẩm những lời nghe có gì ghê gớm đâu, bình thường thôi.
Tiếp đến là mòn quà to đại choác một người ôm còn thấy nặng. Mỹ Hà hồ hởi: “Đây là quà của mẹ con tớ. Tớ chẳng có châu báu gì cao sang đâu.”
“Tớ biết mà. Quà của cậu chắc chắn rất hợp ý tớ.” Vừa nói Na vừa bóc nhanh lớp giấy bóng, Mỹ Hà cũng phụ cô một tay. Lớp vỏ đều được gỡ bỏ hết xong xuôi, đập vào trước mắt mọi người là hai chú gấu bông mũm mĩm ngồi dựa vai nhau, con mập hơn có đề tên Mỹ Hà trước ngực, con còn lại nhỏ hơn chút xíu đương nhiên là Lệ Na.
Lệ Na cảm động rơm rớm nước mắt ôm chặt lấy thân hình mập mạp của bạn. “Cảm ơn cậu!”
Vĩnh Uy không tin nổi: “Cái gì thế này? 21 tuổi đầu rồi mà cô còn tặng gấu bông à?”
Bé Bin được thể lanh chanh: “Cô mua đồ chơi cho trẻ em sao không mua máy bay hay xe đua, cháu mới chơi giúp được chứ.”
Mỹ Hà lúng tùng, cô không ngờ món quà của mình lại bị phản ứng dữ vậy: “Ơ... ơ thì. Thì tôi mua để Lệ Na ôm lúc ngủ cho đỡ trống trải không được sao?”
“Trống trải? Thế tôi để làm cái quái gì mà cô ấy phải đi ôm gấu bông? Hay cô nghĩ tôi thân gỗ hả đồ mập kia?” Vĩnh Uy làm mặt giận nhưng cũng không khỏi phải cười.
Mọi người cười ồ lên khiến Lệ Na đỏ bừng mặt xấu hổ. “Mấy người có thôi đi không... Mỹ Hà, tớ rất thích. Thật đấy.” Cô quay ngay sang món quà của vú Lan để mọi người thôi không cười đùa mình nữa.
Vú Lan tặng Na một chiếc khăn lụa mỏng và mát lạnh như được làm từ sợi nước, màu xanh suôn chảy bồng bềnh giống y một làn suối. Trên đó hiển hiện những đường thêu tỉ mỉ, sinh động do chính bà làm. Một điểm đặc biệt nữa dó là dưới ánh sáng càng tối tấm khăn lại càng trở nên sáng hơn. Lệ Na cũng ôm và dựa đầu lên vai vú, thì thầm những lời chỉ hai vú con nghe được.
Lệ Na ngẩng lên cười rạng rỡ, mắt vẫn long lanh ướt mi. Vú Lan cũng xúc động chấm chấm nước mắt, đứa con tuy bà không sinh ra nhưng đã nuôi từ lúc lọt lòng giờ đã lớn thế này rồi đây. Chỉ cần nhìn thấy nó hạnh phúc thì bà có chết cũng mãn nguyện.
Lệ Na xếp lại các món quà cẩn thận, còn một hộp lớn quà lớn của ông bà Thụy - Kim thì cô đã xem qua rồi, một bộ váy thực sự lộng lẫy. Vẫn còn một người nữa chưa thấy động tĩnh gì. Cô đưa mắt nhìn anh ra ý chờ đợi, tất cả những tia mắt còn lại cùng dồn về phía Vĩnh Uy.
Anh vẫn cười cười nhìn quanh rồi chiếu thẳng tia nhìn hấp háy về phía cô. “Sao em?”
“Sao trăng gì. Anh mau mang ra đây!” Lệ Na giơ một bàn tay về phía anh.
Vĩnh Uy vẫn vờ vịt không hiểu: “Mang gì cơ?”
Lệ Na tức mình giậm chân, mọi người thấy vậy thay cô nhao nhao hỏi quà đâu.
Anh đáp gọn lỏn: “Không có!”
“Gì cơ? Anh đùa hay thật vậy?” Na không tin được, cô nghĩ anh đang đùa.
“Anh nghĩ anh chính là món quà lớn nhất của em rồi còn gì?”
Đến đây thì Lệ Na thực sự tức điên, tất cả những người quan tâm yêu mến cô đều dành thời gian công sức để thể hiện tấm lòng của họ, còn anh thì sao, sắp là chồng cô rồi mà lại vô tâm thế. Uất ức, giận dỗi nên không thèm nhìn anh nữa mà quay sang tự cắt một miếng bánh thật lớn để ăn cho hả cơn giận.
Duy Khang và Mỹ Hà được thể chê bai cười cợt Vĩnh Uy thiếu lịch sự, thiếu ga lăng, lại thiếu quan tâm đến người thương yêu và thật nhiều nhiều những gì mà một người đàn ông phong độ nên làm. Nhưng Vĩnh Uy mặc kệ họ, anh chỉ cười cười nhìn Lệ Na đang chọc chiếc dĩa xuống miếng bánh. Tiệc bắt đầu tàn, mỗi người đều ngáp ngắn thở dài chuẩn bị thu dọn.
Lúc ấy Vĩnh Uy mới tiến lại giằng chiếc dĩa trên tay Lệ Na cắm phập vào miếng bánh bỏ vào miệng. “Nhìn em hành hạ miếng bánh anh thấy tội nghiệp nên giải thoát cho nó.”
Lệ Na hứ một tiếng chẳng nói chẳng rằng, ngồi nhích ra xa anh một chút.
“Thôi được, không ngờ em tham vật chất vậy, anh sẽ chiều theo ý mà tặng quà cho em. Được chưa?”
“Xí. Ai thèm. Làm như em hám quà của anh lắm. Thôi khỏi.”
“Dỗi thật rồi. Thôi rồi, món quà của mình to như vậy mà không được tiếp nhận. Đáng tiếc.”
Lệ Na quay sang nhìn anh. “Ý anh là... anh đã chuẩn bị quà rồi?” Cô đấm mạnh tay lên ngực anh. “Vậy mà dám đùa em à, anh thật là xấu.”
Cô đứng hẳn lên lần sờ tìm kiếm khắp người anh. “Anh để đâu hả? Mang đây mau!”
Vĩnh Uy bật cười ha hả. “Em làm anh nhột!” Nắm chặt lấy tay cô anh nói: “Không có ở đây.”
“Vậy ở đâu?”
“Ngoài cảng!”
Tất cả mọi người đều tò mò xen một chút hứng thú rộn rạo trong người, ngoài cảng ư? Họ mơ màng nghĩ đến một thứ tuyệt diệu đang hiện hình trong đầu mình.
Vĩnh Uy nói tiếp: “Phải! Quà của em ngoài bến cảng. Muốn nhìn thì theo anh ra đó.”
Chương 22: Khởi điểm tan vỡ
Anh nắm tay cô bước trên lớp ván gỗ lót dọc bến tàu, tay còn lại ôm chặt bé Bin đang ngủ gục trên vai. Thằng nhỏ tuyên bố nó phải được chiêm ngưỡng món quà trước tiên nhưng đã say ngủ lúc nào không hay.
Vĩnh Uy dừng lại. Nổi bật một mình trong làn nước xanh biếc là một chiếc du thuyền cực sang, những chiếc tàu thuyền phía xa đều trở nên nhạt nhòa thiếu sức sống. Lệ Na há hốc miệng nhìn lớp sơn trắng bóng mới tinh, thân hình thuôn dài kiêu kì, tráng lệ. Những ô kính thẫm màu đều sáng bừng ánh đèn từ bên trong các khoang. Trên thân du thuyền nổi dập dềnh ngang mặt nước dòng chữ ánh xanh nước biển Lệ Na. Cô chưa từng thấy một chiếc du thuyền nào lộng lẫy đến vậy, từ lớp thân bóng lộn được tạo hình thuôn nhọn về đằng mũi đến những lớp bọc ngoài đen nhánh trên các gờ của đường tầng xếp nối đằng đuôi. Tất cả đều vô cùng quyến rũ.
Anh thì thầm: “Nó là của em!”
Lệ Na ôm chẹn lấy ngực ngăn một tiếng thét vui sướng: “Ôi! Tuyệt quá!” Cô rướn người, vòng tay qua cổ ôm chầm lấy anh nhưng vì vướng bé Bin nên vòng ôm không được thoải mái lắm.
Vĩnh Uy bật cười: “Em còn chưa thấy bên trong. Theo anh nào!”
Anh kéo cô bước lên tấm ván bắc với thân thuyền. Họ đặt chân lên boong trước được lát bằng những thớ gỗ mịn như thảm, những chiếc ghế tắm nắng đước xếp dọc theo hình vòng cung, không hề tạo cảm giác chật chội. Bước xuống cầu thang uốn lượn hình xoắn ốc là tầng áp, choáng ngợp trước mắt là căn phòng chính giữa, đây là sảnh nghỉ và tiếp khách được bài trí xa hoa với đồ nội thất cao cấp. Bộ sa lông quây tròn màu vàng đồng hài hòa với bức tường xen kẽ những tấm gỗ nâu trơn láng và kính đen loáng bóng. Bình cây xanh cao lưng chừng được đặt ngay dưới ô thoáng thông với khí trời luôn tạo cho không khí vẻ tươi mát.
Lệ Na lay con dậy: “Bé yêu! Dậy mau.”
“Cứ để cho con ngủ. Thời gian còn nhiều mà.Ngày mai chúng ta ra đảo nhé?”
Na chẳng để ý lời anh nói, cô tiếp tục thăm thú khắp mọi ngóc ngách hào nhoáng của chiếc du thuyền. Nối liền sảnh nghỉ là căn bếp sang bóng có đầy đủ dụng cụ làm bếp, tủ lạnh chất đầy ắp thực phẩm, ngay bên là một cầu thang xoắn ốc nữa hướng thẳng lên bàn ăn lộ thiên trên boong sau - gần ngay bàn ăn bằng đá trắng muốt là một quầy bar nhỏ với đủ loại thức uống - Còn dọc theo hành lang trái bước từ sảnh nghỉ là phòng điều khiển có đầy đủ tiện nghi bên trong.
Tầng cuối có ba phòng ngủ.Phòng ngủ lớn nhất, chính giữ là chiếc giường bề thế phủ đậm màu boóc đô.Tấm gương lớn cao từ trần xuống nền được ốp liền tường phía cuối phòng. Bàn trang điểm rộng gần bằng hai sải tay trông thật duyên dáng. Lệ Na ngồi ngay xuống ngắm mình trong chiếc gương được uốn cầu kì.“Mình sống luôn ở đây cũng được đấy anh!”
Anh chỉ tủm tỉm không nói gì, tiến đến chạm tay lên lớp gỗ ốp tường, đẩy nhẹ một chút, tấm gỗ dịch chuyển hiện lên bên trong là hàng tá bộ áo xống, váy díp được treo móc gọn gàng. Cô lại đưa tay lên che miệng, nén một tiếng hét vui sướng.
Hai phòng bên nhỏ hơn một chút nhưng đều có đủ phòng vệ sinh cá nhân riêng.
Trang thiết bị điện tử như màn hình siêu phẳng, máy chơi game tốc độ cao… tất cả không thiếu một thứ gì. Lượn theo hình nửa vòng cung bên cánh trái là bể tắm lớn, nước xanh ngắt đậm màu, từ những vòi phun bên thành bể xối ra hàng chùm nước sôi sục ngầu bọt bong bóng. Đường viền bao bọc quanh bể được rải đầy sỏi, thêm mấy hàng non bộ và cây cảnh khiến nơi đây không khác chi một thiên nhiên thực thụ…
Tất cả phòng ốc đều được bố trí hài hòa, đẹp đẽ không hề có một lỗi dư hay sự thiếu hụt, cảm giác chiếc du thuyền như một căn nhà ấm cúng mà bất cứ ai chỉ cần đặt chân đến cũng không muốn rời đi.
Họ trở lên boong trước. Bé Bin đã được đặt nằm ngay ngắn trên chiếc giường êm ái, xung quanh bày toàn thứ đồ chơi dã chiến dành cho những em bé hiếu động.
Vĩnh Uy mang ra một khay chất đầy hoa quả, rượu bánh cùng hai chiếc ly, một tiệc rượu nho nhỏ chỉ dành riêng cho hai người.Anh dưỡn người ngồi thoải mái bên cạnh cô cùng tận hưởng khí trời.Ghế xếp đầy xung quanh nhưng họ thích ngồi bệt trên boong hơn.Anh đưa cô một ly vơi thứ Champagne ngọt dịu.
Lệ Na cạch chiếc ly chạm nhẹ với anh, uống mừng về tất cả những điều tốt đẹp cùng đến với họ.Cô tựa đầu lên vai anh ngắm trời đêm đầy sao.“Ngày hôm nay em rất hạnh phúc.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng ngẩng nhìn anh, đáy mắt sóng sánh lay động phản chiếu lấp lánh những vì sao chan chứa ngập đầy vị tình.Vĩnh Uy cúi tìm môi cô, Lệ Na cũng đáp lại mọi chuyển động của anh. Hai đôi môi quyện vào nhau say đắm.
Một nụ hôn chất đầy vị ngọt lịm như mật ong và cay nồng như rượu, một nụ hôn chao đảo. Quên cả trời đất, mây gió, trăng sao, sông nước…
Thể xác và tâm hồn cùng hòa tan trong biển tình mênh mông.
Thời gian nối tiếp trong những niềm vui bất tận, cuộc sống êm ả lướt quá mau khiến đôi khi chợt thấy nuối tiếc những gì đã qua, sợ rằng ngày mai hạnh phúc sẽ không trọn đầy như hôm nay.Ngày cưới đã gần kề trong sự chuẩn bị háo hức của tất cả mọi người.
Lệ Na bỗng thấy bồi hồi xốn xang, ngày mai là ngày thử váy cưới rồi, cứ nghĩ đến cảm giác được mặc trên mình bộ váy cưới trắng tinh, sánh bước cùng anh cô lại không tin nổi là thực hay mơ nữa. Đôi lúc tâm trí cứ lang thang vẩn vơ khiến Mỹ Hà nghĩ cô có vấn đề về thần kinh.
Người đàn ông tóc bạc vội đứng lên khỏi chỗ ngồi khi thấy Vĩnh Uy bước lại, ông ta cúi mình chìa tay ra bắt. Anh cũng lịch sự đưa tay ra ngồi xuống chiếc ghế đối diện và vào ngay công việc sau khi ra hiệu mang đến một cốc café.
Người phục vụ đặt tách café xuống rồi lui ra nhưng cô ta không quay lại công việc của mình mà len lén nhìn trước ngó sau rồi lẻn ra cửa hông…
Anh vừa nhấp thức uống quen thuộc vừa lắng nghe đối tác giải trình kế hoạch. Mười lăm phút sau, quyết định cuối cùng được thông qua. Cũng đã khá muộn nên việc ký kết đều nhanh gọn, chóng vánh.Nét mặt tươi cười vì công việc tốt đẹp, người đàn ông đút tập hồ sơ lại cặp da.
Vĩnh Uy nói: “Vậy đã nhé! Tôi đi trước.” Nhưng vừa đứng lên anh đã thấy đầu óc quay cuồng, váng vất một cảm giác khó chịu lan tỏa khăp cơ thể. Anh vịn đôi tay xuống cạnh bàn, đầu cúi gằm lắc mạnh xua đi sự choáng váng. Mình bị gì thế này…
Vị đối tác hỏi thăm xem anh có sao không, Vĩnh Uy lắc đầu xua tay ra ý không sao rồi cứ thế quay mình bước đi trong ánh mắt ngạc nhiên của ông ta. Vừa đi vừa nới chiếc cà vạt, càng lúc anh càng thấy cơ thể nóng bức, ngột ngạt quá thể.
Khí trời thoáng đãng cũng không thể làm dịu mà còn khiến cơ thể buồn bực, khó chịu hơn.Chiếc cà vạt được rút hẳn. Bật tung hai chiếc cúc áo ngực cho dễ thở anh đứng dựa vào bức tường ngoài quán. Kiều Diễm từ xa tiến lại gần, cô ta làm như tình cờ chạm mặt anh ở đây.
“Anh không sao chứ?Hình như anh sốt rồi!” Cô ta đưa bàn tay mát lạnh chạm lên má anh.
Cơn ớn lạnh rùng mình chạy dọc toàn thân.“Tránh ra!” Da mặt se lại, Vĩnh Uy sợ hãi gạt mạnh tay cô ta ra. Anh bước nhanh về phía xe mình. Kiều Diễm lao theo trên đôi chân gấp gáp.
Diễm với tay vuốt lên sống lưng cứng đờ phía trước. Vĩnh Uy dừng phắt lại, tay cô ta như một con rắn độc gớm ghiếc đang trườn mình, anh bật người quay lại, giọng gào lên khản đặc: “Làm gì thế…”
Nhưng miệng đã bị khóa chặt bởi một nụ hôn dồn dập. Kiều Diễm rướn mạnh người hơn và vòng tay thít chặt lấy cổ anh. Lí trí còn sót lại khiến anh cố gắng vực mình tỉnh táo lại nhưng cô ta như một con đỉa bám chặt anh không rời. Đầu đau nhức như muốn nổ tung, cả một biển lửa ngùn ngụt thiêu đốt nhấn chìm anh trong sự điên loạn…
Thứ ánh sang nhờ nhờ của ngày mới lay động rèm mi, Vĩnh Uy cảm thấy toàn thân bải hoải, rã rời. Anh không muốn thức dậy mà muốn uể oải lún sâu hơn vào lớp nệm êm ái. Nhưng rồi ý thức dần trở lại, hàng lớp lớp sóng diễn biển từng chút ùa về trộn lẫn với những mơ mơ ảo ảo quăng mạnh vào khiến trái tim như nghẹn thở. Thân hình bên cựa quậy dán sát lại gần hơn.Da chạm da nghe như có một luồng điện giật mạnh.
Vĩnh Uy mở bừng mắt, đập ngay vào nhãn quang còn mù mờ là trần nhà trắng muốt đến nhức mắt.Anh bật ngồi dậy, mồ hôi bỗng tuôn như tắm, nét mặt tái đi khi ghé mắt nhìn lại thân hình ưỡn ẹo cạnh bên.
Kiều Diễm nhìn anh lả lướt, miệng cười tình vẻ thỏa mãn.“Anh ngủ tiếp đi.Dậy sớm làm gì!” Bàn tay với móng tay sắc nhọn miết lên tấm lưng trần của anh.
Vĩnh Uy giật mạnh tay cô ta ra, đôi mắt vằn lên đáng sợ. Anh hất chăn sang bên, túm lấy quần áo và mặc nhanh nhất có thể.
“Anh định đối xử với em thế à?”
Trước khi rời khỏi căn hộ riêng của Kiều Diễm, anh buông lại một câu: “Nếu để cô ấy biết tôi sẽ không tha cho cô. Nhớ lấy! Đừng chống lại lời tôi nói.Nếu không cô sẽ phải hối hận.”
Mái đầu khẽ ghé lên cánh tay chống lên thành ghế sofa, Vĩnh Uy trầm tư trong u uất, anh không hiểu nổi chính mình nữa. Ánh mắt thẫn thờ, chân gác một bên, cử chỉ bề ngoài trông hết sức nhàn nhã, phóng túng.Mấy nhân viên nữ của tiệm áo cưới mỗi lần chạy qua chạy lại để chăm sóc cho cô dâu đều liếc nhìn anh với sự ngưỡng mộ tột cùng.
Tiêu Vũ Bội tươi cười bước ra nói đã xong, anh sẽ được chiêm ngưỡng một tuyệt tác. Ngoài tiệm salon của mình Vũ Bội còn chung vốn với nhiều tiệm áo cưới, trang điểm… khác và cũng là một chuyên gia rất giỏi trong lĩnh vực này. Cô kéo tấm rèm sang một bên. Tấm rèm chuyển động hé mở dần.
Lệ Na đứng đó, khuôn mặt ửng hồng e ấp, mái tóc vấn cao được gắn một miện ngọc nhỏ nhắn và lấp lánh vô cùng. Cô đứng trên bệ cao, chiếc váy cưới trắng tinh khiết ôm sát thân trên và tuôn xuống bồng bềnh cùng hàng châu ngọc óng ánh được trang trí trên mỗi nếp gấp, lớp ren ngoài lay động nhẹ nhàng theo mỗi cử động. Cổ cao trắng ngần đeo một sợi dây chuyền mảnh. Đôi tay nuột nà đang nắm nhẹ lấy nhau kia được phủ bằng lớp găng ren kì công.
Hàng mi cong vút đánh phấn hồng khẽ chớp chớp nhìn anh ra ý hỏi.Vĩnh Uy vẫn sững người lặng im nhìn cô chăm chú. Đẹp quá! Em có phải nàng tiên?Cô dâu của anh diễm lệ vậy sao.Hạnh phúc này có thật không? Nhưng tại sao anh lại có thể, lại có thể…
Lệ Na huơ huơ tay qua lại: “Anh… sao vậy?”
Vĩnh Uy nhấc mình đứng dậy tiến đến bên cạnh cô, anh đứng trên bậc thấp hơn nhưng vẫn cao hơn cô. Anh thì thầm dịu dàng: “Em đẹp lắm. Thật đấy.Rất đẹp!”
Na nhoẻn cười sung sướng, mắt sáng bừng long lanh.
Anh vòng tay ôm lấy cô, một cái ôm nhẹ nhàng ngập tràn yêu thương, mặc những ánh nhìn kế bên. Lệ Na cũng thấy trái tim đong đầy cảm xúc, cô ôm siết lấy bờ vai anh. Bờ vai rộng vững chãi sẽ theo cô suốt cuộc đời.
Họ ăn trưa ở nhà hàng Nhật, không khí trầm lắng như chỉ có mình và cô đang tận hưởng những giờ phút vui sướng bên nhau.
“Tại sao chúng ta không về nhà ăn nhỉ, đồ ăn ở đây mắc lắm anh.” Cô trầm ngâm suy tính: “Xem nào. Từ hôm chuẩn bị đám cưới đến giờ anh phải chi mất bao nhiêu là thứ.Em phải chịu một nửa tiền áo cưới mới được!”
Vĩnh Uy đang trộn đều món Oden đậm chất Kansai ra đĩa, anh đẩy về phía cô rồi vừa ngắm Na ăn vừa nói: “Em đừng có tính toán mấy chuyện đó. Anh sẽ lo hết.”
“Đâu có được, em cũng phải đóng góp công sức xây dựng tổ ấm của mình chứ!”
“Thôi được chuyện đó nói sau, em ăn đi đã!”
Lệ Na để ý anh chỉ tiếp đồ ăn cho cô còn mình chẳng chịu ăn thứ gì, chỉ thi thoảng nhấp một chút Maccha Latte, thức uống nồng nàn kết hợp trà xanh và sữa.
C