--> Gái già xì tin - game1s.com
Old school Easter eggs.

Gái già xì tin

br'>Giọng run rẩy không tin nổi của Quân khiến lòng Định đắng ngắt. Anh chậm chạp bước lại phía Quân, chạm lên vai cậu.

“Quân… bình tĩnh đã!”

Quân gạt phát ra, gào lên.

“Cháu không cần bình tĩnh. Cháu chỉ muốn sự thật.”

Giọng ông Vũ vẫn lạnh lùng.

“Muốn sự thật à? Được. Ngồi xuống.”


Chương 22.1 : Trong đêm mưa gió ấy, cô lần đầu được nghe về bí mật cuộc đời của cả Định và Quân


Lâu rồi trời mới mưa một trận to thế. Sấm sét giật đùng đùng. Dương lo ngại khi thấy Định vẫn chưa về. Điện thoại không liên lạc được khiến Dương lo lắng không thôi. Từ lúc xem ti vi, thấy Quân thắng trong một giải đấu bi - a chuyên nghiệp toàn quốc, Dương đã sững sờ tới mức không tin vào mắt mình. Quân về Việt Nam từ lúc nào, sao không hề có tin tức gì thế?

Từ ngày Quân đi đến nay, thỉnh thoảng cậu ta vẫn gọi điện cho Định, rồi nhân đó nói chuyện trêu chọc cô. Nhưng dần dần, những cuộc gọi thưa thớt hơn, lâu lâu cậu ta nhắn cho Định một cái tin, bảo rằng đang đi với em châu Âu này, đang thích gái châu Mỹ nọ… Có vẻ cuộc sống không bị kiểm soát ở bên đó khiến Quân như chim sổ lồng.

Thế nào mà “con chim” đó tự dưng bay vù về Việt Nam, không kèn không trống là sao???

Vừa thắc mắc vừa ngỡ ngàng, Dương cầm điện thoại để báo ngay cho Định. Nhưng điện thoại của anh lại không liên lạc được khiến Dương lúc đầu thì bực bội, sau chuyển dần sang lo lắng.

Trời mưa mỗi lúc một to, sấm chớp đùng đoàng, Dương loanh quanh đi lại mãi nhưng Định vẫn chưa về. Đêm, Dương đi ngủ trong nỗi bất an. Lăn qua lộn lại một hồi, đến khi Dương chập chờn chìm vào giấc ngủ, thì có tiếng đập cửa rầm rầm, rồi tiếng của Định hối hả.

“Dương! Dương!”

Dương lơ mơ một lúc rồi bật dậy. Lạ thật, Định có chìa khóa nhà cô cơ mà. Lò dò khoác thêm chiếc áo mỏng đi ra cửa, Dương mở khóa. Định lao vào, cả người ướt sũng.

“Dương! Quân có tìm em không?”

Dương ngơ ngác lắc đầu.

“Không… Mà anh biết Quân về rồi à?”

Định đứng ngơ ra, không nghe đến câu hỏi của Dương, anh lặng cả đi.

“Vậy là nó không tìm em à! Thế nó ở đâu?”

Dương nhìn vẻ mặt thất thần của Định, hoang mang.

“Chuyện gì thế anh?”

Định ngồi phịch xuống ghế, vò đầu.

“Anh chỉ sợ nó làm gì dại dột! Nhưng đi tìm khắp nơi rồi…”

Dương ngồi xuống cạnh Định, chạm vào tay anh. Tay anh lạnh cóng, run lên từng chặp. Nhưng anh không run lên vì lạnh. Anh run vì sợ hãi.

Dương đi pha một cốc trà gừng, lấy khăn khô lau cho Định.

“Chắc không sao đâu anh. Quân đâu phải là trẻ con!”

“Nó biết hết rồi! Biết hết rồi!”

Người Định run lên từng hồi. Qua những câu ngắt quãng, mất bình tĩnh của Định, trong đêm mưa gió ấy, cô lần đầu được nghe về bí mật cuộc đời của cả Định và Quân.

Anh trai Định là Luân, một chàng trai tuấn tú, cực kỳ vui vẻ và được rất nhiều người yêu mến. Năm mười chín, hai mươi tuổi, Luân làm quen với một cô gái nổi tiếng xinh đẹp, Hoàng Diễm. Cả hai nhanh chóng phải lòng nhau, thậm chí Luân còn nằng nặc đòi làm đám cưới sớm. Nhưng ông Vũ phản đối, vì cho rằng, Hoàng Diễm, vốn xuất thân từ một gia đình giang hồ thì không xứng đáng với gia thế nhà mình.

Nhưng một thời gian sau, ông Vũ nhận ra thế lực của gia đình Hoàng Diễm không hề đơn giản. Có rất nhiều vụ làm ăn đều bị đại gia đình trọc phú này bảo kê khiến những công trình của ông không sao thương thảo được, đành giậm chân tại chỗ. Tỉnh táo, ông Vũ chấp nhận bắt tay với bố Hoàng Diễm, để có thể thỏa sức tung hoành trong những dự án của mình.

Luân và Diễm được tổ chức đính hôn khi tuổi đời rất trẻ. Trong buổi lễ, Luân và cả ông Vũ đều bị chuốc say. Mỗi người đều được đưa về một phòng nghỉ trong tòa nhà mà ông Vũ và ông bố Hoàng Diễm vừa chung sức khánh thành.

Hoàng Diễm, vốn bị một ấn tượng là “bố chồng” không ưa mình, nên cố gắng ra vẻ đoan trang, tới phòng hỏi han tình hình cơ sự. Nhưng lúc đó, ông Vũ bị men say làm cho mờ mắt, nhìn cô gái mờ ảo ghé sát mình hỏi han, ông chẳng còn phân biệt gì, túm chặt cô mà ghì xuống…

Ngày đó, Hoàng Diễm là cô gái mới mười chín tuổi, dù có là con của một tay giang hồ đi nữa, thì vẫn vô cùng non nớt. Sự kiện kia làm cho cô hoảng loạn một thời gian, cô kinh hoàng không dám gặp ông Vũ, thậm chí còn không dám gặp cả Luân. Luân thì không biết vì sao Hoàng Diễm né tránh mình. Anh nghĩ vì do hôm đám hỏi anh say nên cô mới giận dữ. Luân tìm cách làm lành, cùng rủ Hoàng Diễm đi chơi xa một chuyến. Hai người có thời gian quấn quýt với nhau ở vùng biển Quy Nhơn. Khi trở lại Hà Nội, Hoàng Diễm nhận được lời cảnh cáo của ông Vũ, hãy để tất cả mọi thứ chỉ là một bí mật sống để bụng, chết chôn theo.

Rồi Hoàng Diễm phát hiện ra mình có thai khi cái thai đã gần bốn tháng tuổi. Cô hoảng loạn trong khi Luân thì vô cùng sung sướng, nghĩ đó là kết quả tình yêu của những ngày trên bãi biển miền Trung đó. Anh hối hả gấp gáp đòi một đám cưới. Và rồi, Quân ra đời…

Hoàng Diễm hạnh phúc với tình yêu nồng nhiệt của Luân, nhưng cô ta luôn kinh sợ và hận thù ông Vũ, nhất là những khi ông tỏ ra ngạo mạn. Lúc này, quyền lực của ông Vũ càng lúc càng được mở rộng, nên ông cũng chẳng cần nể mặt thông gia quá nhiều. Có một phi vụ, ông Vũ nẫng tay trên của bố Hoàng Diễm một khu đất lớn, Hoàng Diễm đã điên lên ra mặt chống đối ông ta. Hai người có một cuộc cãi cọ lớn. Ông Vũ thậm chí đã đe dọa Hoàng Diễm, nếu cô không im mồm, ông sẽ kể bí mật với Luân. Bị dồn vào đường cùng, Hoàng Diễm nói, nếu thế cô sẽ tự đi nói với Luân, để xem ai sống ai chết. Nhưng không ngờ, Luân, bà Yên và cả Định, khi đó là một cậu bé đã đứng ở đó, lắng nghe tất cả. Luân chết lặng cả người… Mặc cho bà Yên van nài Luân bình tĩnh, mặc cho Định hối hả chạy theo, Luân điên cuồng lao ra ngoài đường, vô tình va phải một chiếc xe tải.

Người lái xe khăng khăng nói, không phải anh ta bất cẩn, mà vì Luân đã cố đâm đầu vào.

Bà Yên, sau cái chết của Luân thì như bị điên, mỗi lần nhìn thấy Hoàng Diễm và ông Vũ đều nôn thốc nôn tháo. Sau, bà mất vì uống quá nhiều thuốc ngủ.

Định đã sống những ngày như thế, trực tiếp chứng kiến cái chết của mẹ, của anh trai. Cuộc sống của anh tối đen. Nhưng, anh còn có Quân. Có một thời gian, anh sợ nhìn Quân, nghĩ tới sự ra đời của cậu ta đã làm cho bao nhiêu con người khốn khổ. Nên dù Quân bám anh thế nào, Định cũng cố tình hắt hủi, ruồng rẫy nó. Nhưng, khi có ý thức, Định hiểu ra, đó là ruột rà của mình, là người cuối cùng thân thiết của anh. Nhất là mỗi khi nhìn Quân, thấy nó không khác gì một bản sao của Luân, khiến đôi khi Định vẫn tự nhủ mình, có thể Quân thực sự là thằng cháu của mình thật…

Lớn lên đôi chút, Định rời nhà, đi lang thang. Ông Vũ bao nhiêu lần muốn anh trở lại, nhưng anh không thể nhìn khuôn mặt đó mà không nhớ đến cái chết của hai người mà anh thương yêu nhất.

Năm mười ba tuổi, anh đã nói, anh hận ông ta, căm thù ông ta.

Năm mười lăm tuổi, anh từng tuyên bố: Nếu thay máu mà khiến mình có thể đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, anh cũng làm.

Thứ anh yêu cầu duy nhất đối với ông ta và với cả Hoàng Diễm là tuyệt đối không để cho Quân biết. Hoàng Diễm bấy nhiêu năm vẫn không chịu tái giá, ở vậy nuôi Quân. Bà có cổ phần lớn nhất trong công ty Luân Vũ, nhưng vẫn luôn chống đối ông Vũ. Tính giang hồ từ gia đình của Hoàng Diễm dần dần phát huy, cũng vì vậy mà sau bao nhiêu năm, ông Vũ cũng dần hiểu ra Hoàng Diễm không phải tay vừa. Ngôi nhà xưa kia của đại gia đình Định, ông Vũ vẫn ở. Còn Hoàng Diễm và Quân thì sang một ngôi biệt thự khác. Hai người gặp nhau, không tranh cãi thì tranh chấp tài sản. Hoàng Diễm cũng không ưa gì Định, bà ta luôn nghĩ, nếu Định trở về, phần tài sản mà bà đấu tranh gìn giữ cho thằng con trai mình, sẽ bị chia năm xẻ bảy… Đó là lý do cho những câu chuyện sau này…

Dương nghe xong câu chuyện mà lạnh hết cả người. Ở bên cạnh, Định cầm cốc trà gừng trong tay, mà vẫn lạnh run.

Ngoài trời vẫn mưa. Trời cũng rất lạnh.

Cả Dương và Định đều biết, có một người, đêm nay, tâm hồn không chỉ lạnh giá.

Mà còn tan vỡ.


Chương 22.2 : Bây giờ, giấc mơ đó trở lại, hãi hùng và đáng sợ hơn bao giờ hết


Mấy ngày nay, Định lao đi tìm Quân khắp nơi khắp chốn nhưng không thấy. Cả ông Vũ, Hoàng Diễm cũng huy động lực lượng để tìm Quân nhưng cậu ta như bốc hơi hỏi Hà Nội vậy. Có lúc Dương ngẩn ngơ tự hỏi, có khi nào Quân trở về Mỹ rồi không? Nhưng rồi, sự xuất hiện của người đàn ông - chủ ngôi nhà vườn mà có lần Định đưa Dương tới xem trận bi - a của Quân xuất hiện, đã đập tan nghi ngờ đó.

Hóa ra, ông ta chính là người đài thọ vé máy bay cho Quân trở về để tham dự giải đấu chuyên nghiệp hàng đầu quốc gia. Dẫu thất vọng về thất bại của Quân hồi đó, nhưng ông ta vẫn tin Quân và muốn hướng cậu ta theo con đường chuyên nghiệp. Sau vài lần thuyết phục, ông cũng đã dụ được Quân về Việt Nam, ký vào bản hợp đồng đầu quan cho ông ta. Vừa ra mắt giải chính thức đầu tiên, Quân đã giành huy chương vàng khiến ông này nở mày nở mặt. Nhưng ông rất hoang mang khi Quân vừa giật giải xong, không để bảo chí phỏng vấn mà đã lặn mất tăm mất tích, không thể nào liên lạc được. Quá sốt ruột nên ông mới tìm tới gia đình Quân để hỏi han.

Sự xuất hiện của ông bầu này càng làm cho sự lo lắng của mọi người lên đến đỉnh điểm. Tất cả họ đã lục tung Hà Nội lên rồi. Cả đến người hét ra lửa như ông Vũ cũng bạc mặt ra vì lo lắng. Còn Hoàng Diễm, như một người điên, khóc lóc ồn ào cho đến khi kiệt sức ngất đi. Vừa mở mắt tỉnh lại, bà đã hỏi Quân. Rồi lại một màn khóc lóc, nguyền rủa, hết ông Vũ rồi đến Định.

Dương nghĩ dù sao sự lo sợ phát tiết được ra ngoài như Hoàng Diễm còn đỡ hơn là Định. Anh câm nín một cách khốn khổ. Dù cố trấn tĩnh thế nào anh cũng không giấu được sự bất an dữ dội trong lòng.

Định vẫn nhớ đến cái chết kinh hoàng của Luân. Nhớ khoảnh khắc Luân nát ra dưới gầm xe tải. Bao nhiêu giấc mơ thơ ấu của anh đã bị ám ảnh bởi màu đỏ đáng sợ ấy. Bây giờ, giấc mơ đó trở lại, hãi hùng và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Vừa tự trách chính bản thân đã làm lộ ra bí mật, vừa lo lắng cho tình hình của Quân, Định bơ phờ hốc hác khiến Dương xót ruột. Nhưng cô không biết an ủi Định thế nào khi Quân vẫn bặt vô âm tín, không sủi một bọt tăm.

Định thêm một lần tuyệt vọng khi cả công ty thám tử mà ông Vũ thuê cũng không đem lại tin tức gì khả dĩ hơn. Bà Hoàng Diễm ngồi nghe tay thám tử nói báo cáo đã lùng sục khắp các câu lạc bộ bi - a ở Hà Nội, nhưng vẫn không có dấu tích nào cả bằng vẻ mặt thất thần. Giờ đây, không còn sức lực để hò hét, ngay cả nước mắt cũng không còn, Hoàng Diễm phẩy tay ra hiệu mấy tay thám tử lui ra. Bà ngước lên nhìn Định, cái nhìn khiến bao nhiêu căm ghét của Định với bà ta trước nay, chợt trôi đi mất.

“Có khi nào, nó…”

Câu nói bị bỏ lửng, nhưng Định hiểu bà ta muốn nói đến điều gì. Anh im lặng, không bình luận, cũng chẳng trấn an. Anh đứng dậy, chẳng buồn nhìn đến cảnh Hoàng Diễm thẫn thờ, nhìn từng tấm ảnh mà những tay vệ sĩ đã chụp trong những lần theo dõi Quân. Trên những bức hình khổ lớn, Quân khi thì với nụ cười toe toét, khi thì đang bĩu môi, khi đang khua khoắng gì đó. Những hình ảnh trẻ trung, đầy sức sống. Ngón tay Hoàng Diễm sờ lên từng nét mặt của Quân, khổ sở. Nếu như Quân có làm sao… Hoàng Diễm vội lắc đầu, như xua đi những suy nghĩ khủng hoảng. Việc cử động mạnh khiến loạt ảnh rơi soạt xuống, đúng lúc bước chân Định đi ngang qua. Anh khựng lại, rồi nhặt vài tấm ảnh lên.

Một hình ảnh đập vào mắt anh. Quân và Dương đang tranh cãi nhau quyết liệt. Ban đầu Định lật lật vài tấm, nhìn lướt qua, nhưng như có gì đó đặc biệt đang lưu ý khiến anh sững người, lật lại tấm ảnh đó. Định nhíu mày nhìn. Nơi Dương và Quân có tấm biển đề to tướng Phòng khám sản phụ khoa.

Một ảnh khác, cũng xê ri đó, Dương đang điên cuồng đấm vào ngực Quân. Còn có tấm, Quân đuổi theo Dương, kéo tay cô lại…

Định xem hết tấm này đến tấm khác. Lúc sau thì đờ ra, như một bức tượng vô hồn. Trong đầu anh, vỉ thuốc tránh thai ngày nào tìm thấy ở phòng của Dương, lại hiện về.

Tay Định buông rời. Những tấm hình một lần nữa rơi lả tả xuống đất. Anh thất thần đi ra ngoài. Anh từng nghĩ, nếu như Dương dùng thuốc tránh thai, thì có hai khả năng. Với anh, hoặc với người khác. Định cay đắng nghĩ “người khác” ở đây, có khi nào là người đã tranh cãi với cô ngay trước Phòng khám sản phụ khoa không? Mà đến đó thì để làm gì ngoài việc…

Mỗi suy nghĩ ập đến là một lần cơn ớn lạnh chạy khắp người anh.

Anh từng nghĩ mình đã cất giấu với Quân một bí mật lớn. Anh từng nghĩ mình cất giấu với Dương một quãng đời đã qua.

Nhưng anh chưa từng nghĩ, Quân và Dương có cùng chung bí mật.

Sắc mặt thiếu tự nhiên của Dương khi anh nhìn vỉ thuốc lại chợt hiện về. Cả hành động vội vàng cất giấu của cô, trở lại trong đầu anh. Giày vò. Nhức nhối.

Định lao ra khỏi cửa. Đang là một ngày nắng, mà sao anh thấy quanh anh tăm tối lạ lùng.


Chương 22.3: Cần tôi đi, một chút thôi cũng được…


Cắm mặt biên tập chỉnh sửa một bài về phượt Hà Giang của cộng tác viên, Dương thở dài, biên tập thế này thà cô viết lại luôn cho rồi. Chán nản, Dương đi pha cốc cà phê cho tỉnh táo. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại reo. Là số lạ. Người gọi sau khi nghe Dương a lô vẫn cứ im lìm, trực giác đột nhiên mách bảo khiến Dương thở dồn.

“Quân! Là cậu? Phải không??? Cậu đang ở đâu thế?”

Đầu dây không nói gì thêm. Dương càng hoảng sợ.

“Quân, đừng cúp máy. Nói xem cậu đang ở đâu… Quân…”

Đầu dây vẫn cứ im lặng, rồi cúp máy. Lẫn trong tiếng máy dập, Dương nghe một tiếng “choác” mạnh.

Âm thanh đó rất quen thuộc. Dương nhét điện thoại vào túi, hối hả chạy một mạch ra khỏi tòa soạn.

Cô đã biết Quân ở đâu rồi.

Vừa phóng xe tít mù trên đường Âu Cơ, Dương vừa móc điện thoại bấm số của Định. Rất lâu mới có tiếng nghe máy của anh. Hình như vì gió, vì xe cộ ồn ào, mà Dương nghe giọng Định khô khốc.

“Chuyện gì?”

Dương hối hả. “Anh! Quân đang ở hẻm Mái, đường Âu Cơ. Ở dãy nhà sang trọng phía sau cùng. Anh tới luôn nhé.”

“Ừ.”

Dương nói xong liền cúp máy. Cô mím môi, rồ ga phóng nhanh hơn.

***

Dễ hiểu vì sao mấy tay thám tử và vệ sĩ của bà Hoàng Diễm không tìm được quán bi - a này, vì ít ai nghĩ rằng nằm cuối một con hẻm dài loằng ngoằng khó kiếm, lại là một khu chơi bi - a đẹp mắt và chuyên nghiệp đến thế. Định nhìn thấy xe của Dương đỗ ngoài sân thì thở nhẹ một tiếng.

Anh bước vào, quyết tâm gạt mọi thứ rối rắm trong lòng sang một bên. Trước mắt, thấy Quân an toàn đã, anh mới yên lòng.

Định rảo bước đi vào, thì thấy một nhân viên tiến lại. “Anh có đặt bàn trước không ạ?”
Định lắc đầu.

“Không, tôi đến tìm Quân.”

Vẻ mặt người nhân viên như đã hiểu ra, cậu chỉ về phía căn phòng cuối cùng. “Phòng 103 đó anh. Có anh tới rồi, may quá! Bọn em đang không biết làm thế nào với anh ấy đây!”

Định bước thẳng tới phòng 103, bước chân hối hả, cập rập. Gần đến cửa, anh nghe tiếng khóc, tiếng nức nở nhừa nhựa của người đã say mèm.

“Nói tôi nghe, Nhái Bén. Còn có cái gì để tin ở cuộc đời này… Nói! Có nói không???”

Tiếng Dương có vẻ như vô cùng khổ sở.

“Cậu bỏ tay tôi ra.”

Tiếng lè nhè ấy nghẹn đi một thoáng.

“Đừng bỏ tôi! Đến Nhái Bén mà cũng bỏ tôi thì tôi còn gì nữa…”

“Đồ điên! Không còn gì mà cả nhà cậu cả tuần nay sống dở chết dở à! Bỏ ra…”

Định chậm chạp bước tới. Đó là căn phòng rộng với hai bàn bi - a xếp ngay ngắn. Dưới chân bàn bi - a phía ngoài, Quân, đầu tóc râu ria rũ rượi, mắt đỏ quạch, xung quanh là những vỏ bia, rượu đủ loại vứt lăn lóc. Bàn tay cậu đang túm chặt lấy ống quân Dương, mặc cô rút ra. Giọng cô vừa cáu kỉnh vừa bất lực.

“Có bỏ ra không?! Quân!!!”

Quân ngước lên, đôi mắt lờ đờ vì rượu và vì nước mắt.

“Giữ lấy tôi được không, Nhái Bén? Tôi sinh ra để gây tai họa, tôi chẳng cần cho ai. Cần tôi đi, một chút thôi cũng được.”

Dương khựng lại, nhìn đôi mắt khẩn cầu kia. Giọng nói phả đầy hơi rượu, bàn tay nắm chặt quần cô không buông, khuôn mặt trẻ trung bị mớ râu tóc làm cho già đi vài tuổi khiến Dương xót thương nghẹn cả lời. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Quân.

“Yên nào! Yên nào!”

Quân đột nhiên ngả đầu vào chân cô, dựa dẫm. Lúc sau, cậu ta thì thào: “Nhái Bén, nếu có ngày, cô phát hiện ông cô thật ra là bố cô, chú cô thật ra là anh cô, cô là đứa trẻ lạc loài, thì nhớ đến tìm tôi. Tôi sẽ ở bên cô, yêu cô suốt đời.”

Ở ngoài cửa, Định đứng chết trân. Nhìn cảnh Dương cúi xuống vỗ vỗ lên đầu Quân, đầy trìu mến và thương cảm, Định cảm nhận nỗi chua xót dội lên một lần nữa. Anh lẳng lặng quay ra, lẳng lặng dắt xe đi.
Trong lòng anh, có rất nhiều thứ đã lụi tàn.

***

Đầu gối Dương nặng đi vì Quân cứ gục vào đó. Cũng không còn tiếng lè nhè, chỉ còn tiếng thở mạnh nhưng đều, rồi vòng tay ôm lấy chân cô cũng lỏng dần. Dương thở phào nhẹ nhõm, có vẻ cậu ta đã ngủ rồi. Dương cố đứng im một lúc, đợi cho Quân ngủ sâu hơn, rồi đỡ cậu ta dựa vào tường trong tư thế dễ chịu nhất. Xong xuôi, Dương nhìn đồng hồ. Lạ thật, sao giờ này mà Định còn chưa đến nhỉ? Cô đã nhắn tin địa chỉ cụ thể cho anh rồi mà.

Đúng lúc đó, Dương nghe tiếng bước chân. Cô mừng rỡ quay ra, nhưng người bước vào lại là bà Hoàng Diễm và ông Vũ.

Hoàng Diễm vừa thấy Quân thì đã chuẩn bị khóc, nhưng Dương đã suỵt khẽ.

“Cậu ấy vừa ngủ.”

Bà đành im lặng trong nghẹn ngào. Ông Vũ cũng nhẹ nhõm thấy rõ. Đến lúc này, ông ta mới quay ra nhìn Dương. Trước ánh nhìn lạnh nhạt mà uy quyền của ông, Dương lúng túng nói khẽ: “Phiền ông bà đưa Quân về! Tôi có việc về trước.”

Rồi cô hấp tấp chạy ra ngoài. Vừa đi, Dương vừa móc điện thoại gọi cho Định, nhưng chuông reo từng hồi dài, vẫn không có người bắt máy.


Chương 23.1: Làm đàn ông, đừng để bị đánh gục bởi bất cứ thứ gì kể cả… sự thật!


Quân được đưa về nhà. Cơn say khiến giấc ngủ của cậu kéo dài đến tận tối mịt. Khi tỉnh dậy, nhìn thấy xung quanh là ông Vũ, bà Hoàng Diễm, Quân lặng ngắt, không nói không rằng.

Hoàng Diễm ngồi đó, nước mắt rơi trên gò má không phấn son, nắm chặt tay Quân, thì thầm: “Quân! Mẹ xin lỗi…”.

Quân để yên, không có ý an ủi. Cậu chỉ ngồi trơ ra đó, suy nghĩ như chìm tới tận đâu. Nhưng tầm mắt của cậu đột nhiên bị chặn lại bởi một người đàn ông. Vẻ mặt ông ta có chút mệt mỏi nhưng vẫn bình thản đến khó tin.

“Làm đàn ông, đừng để bị đánh gục bởi bất cứ thứ gì, kể cả… sự thật!”

Quân đột ngột nhếch môi.

“Chú Định nói đúng. Ông không xứng là bố của tất cả chúng tôi.”

Ngày hôm sau, Quân lôi hết tủ rượu quý của ông Vũ ra, mở nắp hàng loạt. Khi bà Diễm phát hiện ra thì Quân đã lại say mèm. Cậu đập phá, rồi đấm vào tường như điên khiến bàn tay tứa máu. Bà sợ hãi vội vã gọi điện cho Định.

Khi Định tới, anh nhìn thấy cảnh Quân vùng vẫy giữa ba vệ sĩ, cả phòng sực lên mùi rượu bị đổ ra sàn. Định bước vào, cố giữ lấy Quân, giọng anh rắn lại.

“Quân! Quân!”

Quân ngước đôi mắt lờ đờ say rượu ngẩng lên, rồi cười. “A, là chú à! Chú cũng hùa vào với bọn họ, lừa tôi.”

Định ra hiệu cho ba tay vệ sĩ ra ngoài. Quân vừa được buông lỏng thì nhào đến chai rượu, nhưng men say làm cậu loạng choạng rồi ngã sấp xuống.

Định chưa kịp đỡ cậu lên thì trong cơn mơ màng, Quân đã thì thào.

“Nhái Bén, đỡ tôi dậy đi chứ?”

Cánh tay Định khựng lại. Anh nhìn thân hình cao lớn lăn quay giữa sàn, mớ râu ria mọc ra bờm xờm trên khuôn mặt trẻ trung, lòng thắt lại. Lúc lâu sau, anh ngồi xuống, cố xốc Quân lên. Vẻ như ngấm rượu, người Quân mềm nhũn, không xê dịch khi Định cố đỡ cậu lên.

Chật vật, Định cũng đẩy được Quân vào giường. Trên gò má Quân, vệt nước mắt chảy ra từ lúc nào không rõ. Cậu thở sâu, chìm vào giấc ngủ, miệng còn lảm nhảm.

“Nhái Bén, chờ tôi…”

Trái tim Định buốt đến tận bên trong, anh ngồi xuống bên giường, chạm vào vệt nước mắt kia, thẫn thờ.
“Được rồi. Cô ấy sẽ chờ em! Anh hứa đấy…”

***

Buổi tối, khi Dương mệt mỏi về đến nhà, cô ngạc nhiên khi cửa nhà đã mở sẵn. Cô vào thì thấy Định ngồi ở salon, dáng vẻ trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó rất căng thẳng.

“Anh đã gặp Quân chưa?”

Định ngước lên nhìn Dương, ảm đạm.

“Nó đang ở nhà rồi. Em đừng lo.”

Dương nhìn anh trách móc. “Sao hôm qua anh không tới quán đó? Em cứ tưởng là anh lo lắng muốn tìm Quân lắm cơ!”

Định im lặng một thoáng.

“Thế em có lo lắng cho nó không?!”

“Anh hỏi gì thế? Tất nhiên là có chứ.”

Định ngồi thừ ra, không nói. Dương ngồi xuống cạnh anh.

“Anh sao vậy? Có chuyện gì à?”

Định chợt ngước nhìn Dương, nói bình thản.

“Dương này, việc về gặp gia đình em chắc không thực hiện được rồi.”

Dương giật mình. “Sao cơ ạ?”

Định nhìn Dương, nói nhẹ nhàng: “Anh vừa nhận lời làm dự án thủy điện ở bên Lào.”

Dương bàng hoàng lo lắng. “Tận bên Lào á? Sao phải sang bên ấy?”

Định im lặng không đáp.

“Mà anh đi bao lâu? Thật ra sớm muộn một vài tháng cũng không sao đâu, em sẽ giải thích với mẹ.”

Định nhìn cô, cái nhìn trực diệnm nhưng ánh mắt đen thẳm như vực sâu không đáy, khiến Dương đột nhiên lo sợ. Giọng cô lạc đi. “Sao anh nhìn em thế???”

Định nói bình thản: “Anh sẽ đi ít nhất năm năm…”

Năm năm. Khi đó Dương đã ba mươi ba tuổi. Năm năm, biết anh về với cô được mấy lần. Năm năm… Gần hai nghìn ngày!

Dương đờ đẫn một lúc, sau đó mới nghẹn lời.

“Được! Vậy thì mình cưới luôn đi. Rồi anh đi cũng được.”

Định vẫn im lặng, khiến Dương cắn chặt môi.

“Việt Nam với Lào đâu có xa. Em sẽ qua thăm anh! Em đi Lào mấy lần rồi.”

“Dương!!”

Định cắt ngang khiến Dương ngừng bặt. Cô cố căng mắt ra nhìn Định, linh cảm anh sắp nói một lời khiến cô rơi nước mắt.

“Dương, mình chia tay đi.”

Dương đứng sững một lúc, rồi nụ cười nở trên môi như thể cô chưa từng nghe thấy lời tuyên bố sấm sét ấy.

“À, em cũng có thể sang bên đó cùng anh. Em làm mảng du lịch quen rồi, giờ Lào cũng phát triển rất mạnh. Hôm trước bạn em cũng đang cần tìm một đại diện ở Luang Prabang! Để em liên hệ lại với nó…”

Dương vừa nói, vừa quay vào trong phòng, làm động tác như thể tìm điện thoại. Nhưng tiếng Định vẫn như thế, vang lên rành rọt.

“Dương, mình chia tay đi.”

Bờ vai Dương cứng lại. Cô gồng đến đờ người, nếu không thì chính cô sẽ quỵ mất. Sau cả phút bất động, cô từ từ quay lại phía anh.

“Cho em một lý do!”

“Anh sắp đi. Em không còn trẻ để đợi anh.”

“Em cần lý do thật sự, để em cam lòng.”

Định im lặng thật lâu. Cuối cùng, anh nói như giải thích. “Nếu anh còn ở Việt Nam, thể nào bố anh cũng sẽ tìm cách chi phối, mà anh thì không thể ở cùng ông ta được. Thời gian qua có nhiều việc khiến anh mệt mỏi. Công trình ở bên Lào là công trình lớn, anh thấy hứng thú với nó. Anh đã nhận lời rồi.”

“Đừng dối em. Anh nói đi.”

Định lắc đầu. “Chẳng có gì cả!”

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên má Dương. Cô lấy tay quệt đi, cố nén tiếng nấc nghẹn ngào.

Định đứng dậy đi ra cửa. “Giờ em không bình tĩnh. Để lúc khác mình nói chuyện.”

Dương nhìn theo từng sải chân cương quyết của Định, nói thất thần.

“Là vì Quân sao?”

Định quay lại nhìn Dương, nói nhẹ: “Là vì anh. Hóa ra anh không yêu em như anh vẫn tưởng.”

Rồi để Dương đứng như hóa đá, anh về nhà mình.

Đêm đó, trong khu chung cư, có hai căn phòng để đèn đến sáng.


Chương 23.2: Chẳng có nước mắt nào nói hết nỗi tan vỡ trong lòng cô…


Dương đến cơ quan, mắt sưng đỏ khiến anh chàng Dinh cò lả trợn mắt. “Sao thế cưng? Đứa nào bắt nạt em à?”

Dương gạt phắt anh chàng này sang một bên, đi về chỗ ngồi. Anh chàng này vẫn bám theo lèo nhèo. “Ui giời ơi, làm sao, chuyện gì thì tâm sự với anh cái đê, ô hay…”

Dương gắt lên: “Anh biến đi.”

“Sao thế? Mới sáng thằng người yêu nó bỏ của chạy lấy người sao mà phát điên lên thế?”

Dương đập bàn cái rầm. “Đã bảo là anh thôi đi.”

Dinh bị cái đập bàn của cô dọa cho chết khiếp, lại nhìn khóe mắt đỏ hoe, giọng anh có chút hối hận.
“Anh trêu lầm chỗ hả!? Anh không cố ý. Sorry, anh lượn ngay đây.”

Rồi Dinh lặn mất tăm. Còn lại mình Dương với cái máy tính trước mặt, màu xanh vốn rất dịu mát trên desktop đột nhiên nhức mắt đến lạ kỳ, khiến cô thấy choáng váng. Khiến cô thấy… muốn khóc.

Sáng nay, khi Dương mở cửa ra ngoài đi làm thì gặp Định. Hai người nhìn nhau. Thà cứ lặng im. Thà cứ chào nhau như người dưng nước lã. Nhưng nhìn thấy Dương, Định cười gượng rồi trở vào trong nhà.

Hành động kiểu như “không muốn nhìn mặt nhau” đó khiến cô khốn khổ. Khiến cô muốn lao vào phòng hỏi anh một lần nữa cho ra đầu ra đũa. Nhưng rồi cô không làm gì cả, chỉ đứng ở đó, cho đến khi Định lại đi ra. Anh bình thản gỡ trong chùm chìa khóa to đùng, chiếc chìa khóa nhà Dương rồi chìa về phía cô.

“Gửi lại em!”

Dương đã nhìn anh như thể anh là gã cầu bơ cầu bất nào đó chứ không phải là anh chàng Định, người đã mua cho cô ly trà gừng khi cô đói lả, người đã băng cho cô miếng urgo khi tay cô bị thương, người đã nói rằng muốn cưới cô làm vợ.

Chiếc chìa khóa trong tay lạnh đến mức Dương nắm chặt nó, đến khi đầu nhọn đâm vào tay phát đau. Cái đau làm cô tỉnh tảo hỏi lại anh.

“Em có phải trả chìa khóa lại cho anh không?”

Định im lặng, lúc sau gật đầu. “Cũng được.”

Bằng những ngón tay cứng đờ, đau đớn, Dương gỡ khỏi chùm chiếc chìa khóa nhà Định. Đánh vật một lúc mới gỡ xong, Dương ấn vào tay Định rồi lao xuống cầu thang.

Đến lúc này, cô mới cho phép mình rơi nước mắt. Cô không hiểu, thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô chỉ biết, lòng mình tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Buổi chiều. Điện thoại của Dương vang lên. Là bác Thụ. Giọng bác cỏ vẻ lo lắng. “Dương! Cháu với thằng Định có chuyện gì thế?”

Dương lặng đi nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. “Sao vậy bác?”

Giọng ông Thụ nặng nề. “Sáng nay thằng Định qua chỗ bác, xin lỗi bác vì không thể tiếp tục với cháu, nó nói những cái gì cái gì… Nhưng mà bác không tin. Bác muốn hỏi là có chuyện gì…”

Dương nghẹn lại. “Cháu cũng không biết bác ạ! Anh ấy muốn chia tay.”

Ông Thụ chép miệng. “Bác không hiểu nổi tụi mày. Có phải trẻ con đâu, trưởng thành cả rồi, yêu đương giận dỗi gì lại đùng đùng đòi chia tay, đùng đùng đòi đi Lào. Sáng nay bác phân tích cho nó rồi đấy, nhưng chả biết nó có nghe không…”

Dương lặng đi, cô ấp úng nói vài câu với ông rồi cúp máy.

Anh đã quyết liệt đến vậy sao? Anh đã nói với bác Thụ, nghĩa là cô chẳng có cơ hội nào nữa.

Cảm thấy không làm nổi việc, Dương đi lang thang cả một buổi chiều. Đường đông, phố xã ồn ã, bụi mờ mịt, Dương đi hết đường này đường nọ. Đến khi cô bị một anh công an vẫy lại vì đi vào đường một chiều Dương mới ngơ ngác dừng lại. Chẳng dúi tiền, chẳng năn nỉ, Dương chấp nhận đến ngân hàng nộp tiền phạt.
Khi đừa tiền, nhân viên thu phí nhìn Dương, chép miệng. “Lần sau chú ý. Gớm, xót tiền hay sao mà mặt xám ngoét thế kia…”

Buổi tối, sau khi đã nghĩ đến bù đầu, loạn óc, Dương vẫn thấy không thể nào cam tâm. Cô muốn nói chuyện rõ ràng với Định một lần nữa. Nhưng tối khuya đó, anh không về.

Đến tận ba hôm sau, anh cũng không về.

Điện thoại Dương gọi, chỉ lần đâu tiên anh nói đang bận, không tiền nghe máy. Những lần sau, anh không bắt máy nữa.

Dương cảm thấy tuyệt vọng. Đến một tối khuya, Dương nghe tiếng bước chân của Định, cô vội vàng lao ra. Bao nhiêu nhung nhớ, hờn giận, khốn khổ khiến cô không kiềm chế được, lao vào ôm chặt lấy anh.

“Em không đồng ý chia tay. Dù thế nào cũng không đồng ý.”

Định hơi cứng người lại, một lúc sau, anh gỡ từng ngón tay Dương ra. Anh nhìn cô, ánh mắt chỉ có sự lạnh lùng.

“Đừng làm anh khó xử, Dương.”

Câu nói đánh bật Dương, khiến cô bất giác lùi lại, cô nhìn anh, nói mà thấy giọng mình lạ hoắc.

“Có thật anh không còn yêu em không?”

“Thật.”

“Anh chắc chứ?”

“Chắc.”

Dương gật đầu, cười gượng.

“Vậy bao giờ anh đi?”

“Cuối tuần này.”

Thấy đôi vai Dương rũ xuống, nhưng đôi mắt kiên quyết không khóc, Định hắng giọng.

“Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em… Em là cô gái tốt.” Dương không ngờ mình có thể cười.

“Anh định nói tiếp là ‘Em xứng đáng có người tốt hơn anh một nghìn lần yêu em’ chứ gì! Vâng, em hiểu rồi, em cảm ơn.”

Dương định đi thẳng vào trong nhà, nhưng Định đã tần ngần gọi lại.

“Dương, đợi đã!”

Dương nín thở, đợi Định nói một điều gì đó, một điều gì đó để nỗi thất vọng của cô đừng quá mênh mang thế này. Do dự một lúc, Định mới cất lời.

“Thật ra… anh nghĩ, em và Quân rất… ờ… rất hợp nhau. Bây giờ, nó cũng rất cần em.”

Dương quay phắt lại, trừng trừng nhìn Định, như không tin nổi người thốt ra câu nói đó là anh. Cả người cô run lên, bằng hết sức mạnh gom góp được, cô nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

“À, ra là tình chú duyên cháu sao? Hay đấy! Em sẽ tích cực nghe lời khuyên của anh.”

Dương quay người định đi vào nhà, nhưng nghĩ thế nào cô dừng lại, nói một mạch.

“Trước đây, em từng thề với hai cô bạn, sau này em sẽ tát một cái thật mạnh với thằng chồng em vì anh ta để em chờ đợi lâu đến vậy. Em cứ tưởng anh là người sẽ nhận được cái tát đấy. Nhưng giờ em mới biết, ngay cả với cái tát ấy và với bất cứ cái tát nào khác, anh cũng chẳng còn xứng đáng.”

Rồi cô đi thẳng vào nhà, cài chặt cánh cửa. Chẳng có nước mắt nào nói hết nỗi tan vỡ trong lòng cô.


Chương 23.3: Cuộc chia tay này không có lời tạm biệt.


Những ngày sau, Dương không thấy Định. Có lẽ vì thuộc lòng giờ giấc của cô, nên việc anh tránh né đụng mặt là điều đơn giản. Dương đi về lầm lũi, trong ánh nhìn ngơ ngác của Dinh, trong cái vỗ vai động viên của Tân và trong những trìu mến đầy thận trọng của bạn bè. Họ đều sợ sẽ vô tình làm tổn thương cô vào lúc này.

Ngày ngày, Dương vẫn nấu mỳ cà chua trứng cho mình ăn, nhưng quen nấu cho hai người nên lần nào cũng rửa quá nhiều mỳ. Đêm đêm, nghe tiếng xe FX chạy về, cô vẫn bật dậy. Nhưng rồi lại nhắc mình không được bước ra.

Đêm nay, không ngủ nổi, Dương ngồi trước ti vi, bật hết kênh này đến kênh khác, nhưng hình và tiếng đều trôi vùn vụt qua đầu không ý nghĩa. Chỉ đến khi đột nhiên có tiếng hú còi lớn khiến Dương giật mình. Hóa ra, trên ti vi là chương trình Camera giấu kín, một chương trình truyền hình thực tế số đặc biệt được truyền hình trực tiếp. Cảnh sát đang ập vào một quán bar và khống chế tất cả những nam thanh nữ tú trong căn phòng mờ mịt đó. Những người đang nhảy lắc điên cuồng ngơ ra rồi tán loạn bỏ trốn.

Một thanh niên bị cảnh sát túm ngược lại đã vung tay phản ứng. Nhưng anh ta bị cảnh sát dùng dùi cui khống chế. Dương cứ nhìn chiếc sơ mi trắng của người thanh niên đó một cách ngờ vực. Cho đến khi, góc máy cận cảnh vào gương mặt, Dương mới bàng hoàng nhận ra, linh cảm của mình đúng. Đó chính là Quân.

Dương gọi cho Định, nhưng điện thoại không kết nối được. Cô vội vã gọi cho Duyên già, nhờ vài mối quan hệ với giới báo chí của cô bạn vàng, Dương mới tới được chỗ của Quân và bọn thanh niên đang bị tạm giam. Thấy bảo, họ đang thử nước tiểu để xem phản ứng với ma túy thế nào.

Dương nghe xong, lặng người. Ma túy sao? Quân dính tới ma túy???

Ngay khi cô còn đứng ở đó, thì Định và ông Vũ hối hả đi tới. Quan hệ của ông Vũ tất nhiên tốt hơn Dương rất nhiều. Không lâu sau, chắc được ông Vũ bảo lãnh, Quân đã đi ra.

Khi nhìn thấy Định, ông Vũ và cả Dương đứng đó, Quân lờ đi, không nói không rằng, bước thẳng một mạch.
Ông Vũ dằn giọng: “Quân! Đứng lại đã!”

Quân quay lại, cười nhạt nhẽo. “Tôi không cần các người bảo lãnh. Nên tôi không có nghĩa vụ phải cảm ơn!”
Cậu vẫy một chiếc taxi, nói một cách ngạo nghễ: “Tới quán bar nào gần nhất.”

Mặc cho phía sau, cả Định cùng ông Vũ tái mặt, cánh cửa taxi đã đóng sầm lại. Rồi chiếc xe lao đi.

Định lúc này mới nhìn sang Dương. Cô đứng đó, ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Một lúc sau mới chậm chạp quay người bỏ đi.

Định ngần ngừ rồi bước theo cô. Anh không hỏi vì sao cô có mặt ở đây, chỉ nói đơn giản.

“Muộn rồi. Anh đưa em về.”

Dương đột nhiên nhìn anh, cười lặng lẽ. “Rồi sau này còn nhiều đêm muộn như thế lắm. Anh chẳng đi cùng em được, thì đưa em về có ý nghĩa gì.”

Nói xong, Dương quay người đi nhanh.

Bỗng nhiên, lúc này, cô cũng muốn tới một quán bar nào đó. Uống thật nhiều rượu, hút thật nhiều thuốc. Lắc thật mạnh cho đến khi thân thể rã rời.

Có một chiếc taxi tới, Dương bất giác lặp lại đúng như lời của Quân: “Đến quán bar nào gần nhất.”

Sự am hiểu đường sá và chỗ tụ tập ăn chơi của cánh taxi quả là giống nhau. Bởi vì hai ông lái taxi đã cùng đưa Quân và Dương tới một chỗ. Lúc thấy Dương cũng bước xuống xe, Quân đứng đần mặt.

“Sao ở đây?”

Dương mỉm cười. “Đi nào, tôi vào với cậu.”

Quán bar giờ cao điểm. Tiếng nhạc đập mạnh, Shisha thơm phức lan khắp phòng quyện trong mùi khói thuốc. Dương gọi một ly cocktail, đứng dựa tường nhìn đám thanh niên đang quay cuồng trước mặt. Quân đứng cạnh cô, ghé sát.

“Cô không hợp với chỗ này.”

“Thì phải thử mới biết có hợp không chứ. Tôi thấy chỗ này cũng hay hay!”

Thứ ánh sáng chớp giật ban đầu khiến Dương hơi nhức mắt, nhưng về sao sự biến ảo liên tục của nó lại khiến cô bị kích động. Tay DJ đã có một đêm xuất thần, khiến cả căn phòng nhảy nhót đầy hưng phấn. Dương cũng bị cuốn vào không khí đó, cô nhảy, lắc, cảm nhận sự tự do trong thân thể vây giờ mới được thả lỏng.
Quân vẫn chỉ nhún nhún chân, không uống nhiều, cậu ta nhìn vẻ nhiệt tình của Dương đầy cảnh giác. Khi ánh sáng xanh tím bất ngờ rọi thẳng đến gò má của Dương, Quân nhận ra, một vệt nước chạy dài xuống tận cổ.
Quân vẫy phục vụ, trả tiền, rồi kéo Dương len qua đám người, đi về phía cửa, mặc cho cô vùng vẫy. Ra đến ngoài, không gian im lặng đột ngột khiến Dương ngẩn ra một lúc mới kịp thích nghi. Cô nhìn Quân tức giận.

“Tôi còn muốn nhảy. Tôi còn muốn uống.”

Quân nhún vai. “Không ai vừa khóc vừa nhảy cả.”

Dương gân cổ lên. “Tôi khóc bao giờ? Tôi mà thèm khóc à???”

Quân túm tay cô lại, khiến cô bổ nhào về phía cậu ta. Bàn tay Quân quệt lên má cô, rồi chìa ra trước mặt cô dưới ánh điện.

“Chẳng lẽ đây là rượu à???”

Dương đứng thất thần hồi lâu, không nói. Lúc sau, Quân thở dài.

“Đi về thôi, Nhái Bén.”

Đêm hôm ấy, trên con đường dài, ánh đèn vàng hắt bóng, có hai người đi chầm chậm bên nhau. Mỗi người một nỗi hoang mang. Mỗi người một niềm trống trải.

Quân cầm tay Dương, không thấy cô rút ra. Chỉ thấy ngón tay cô lạnh buốt. Cậu nắm mãi mà bàn tay đó vẫn chẳng thể nào ấm lên.

Dưới sân chung cư nhà Dương, buổi sáng tinh mơ hôm đó, Quân cúi xuống, hôn thật chậm lên trán cô gái có khuôn mặt trắng xanh sau một đêm vật vờ.

“Cám ơn đã dành buổi tối cuối cùng cho tôi.”

Dương cười cười nhìn cậu ta, linh cảm được sự ra đi của Quân, nhưng cô chỉ nói đơn giản. “Bảo trọng.”

Quân mỉm cười quay đi. Cuộc chia tay này, không có lời tạm biệt.

Khi Dương chầm chậm bước lên cầu thang, cảm giác thật sự muốn nằm ngả lưng và ngủ một giấc dài. Hóa ra, đôi khi mệt mỏi quá độ cũng tốt. Dễ khiến người ta chìm đi.

Nhưng khi vừa bước lên cửa nhà, Dương đã khựng lại. Định đứng giữa hai chiếc va li lớn, đang loay hoay khóa cửa. Khi quay ra, anh mới phát hiện Dương đứng đó từ bao giờ. Ánh mắt cô vẫn dán vào hai chiếc va li.

“Giờ anh đi à?”

Định gật đầu. “Ừ, bảy giờ là bay, anh đi sớm một chút.”

Dương cắn chặt môi, mỉm cười.

“Chúc anh thượng lộ bình an.”

Dương rút chìa khóa nhà mình ra mở. May sao, lần này cái khóa không làm khó cô, nó mở ra thật nhanh, khi những giọt nước mắt Dương chưa kịp rơi xuống.

Cô đi vào nhà trong tiếng với theo của Định.

“Dương! Giữ sức khỏe.”

Dương bước vào phòng, thả cả người xuống đệm. Đợi chờ giấc ngủ.

Nhưng cả sáng rồi chiều hôm đó, giấc ngủ không đến.

Dương cứ nằm trên giường. Lạ lùng. Không có nước mắt. Không có tiếng nức nở. Cô nằm đó, ngỡ mình đang chết dần đi.

Trong cơn mơ màng, một ý nghĩ lướt qua đầu Dương.

Cô muốn về nhà.

Nhưng Dương chưa kịp về thì mẹ cô đã lên. Hoảng hốt nhìn Dương nằm li bì trên giường, bà phải lay cật lực Dương mới tỉnh dậy.

“Dương, làm sao thế?”

Cảm giác đói sau hơn một ngày không ăn không uống làm Dương nhớ ra, cô vẫn còn chưa chết. Dương thều thào. “Mẹ, mẹ ơi!”

Mẹ Dương thở ra sốt ruột. “Làm sao? Nói mẹ nghe xem nào!”

“Con… con muốn ăn cháo.”

Mẹ cô lao vào bếp, đun đun nấu nấu. Dương vẫn ngồi trên giường, ngửi mùi thơm gạo nấu và biết rằng, mình cần phải tiếp tục sống. Không vì mình thì cũng là vì người đang lụi hụi nấu cháo cho mình kia.

Dương khó nhọc trở dậy, đánh răng, rửa mặt, nhìn cái người bơ phờ trong gương, hiểu ra vì sao mẹ phát hoảng lên như vậy. Buộc túm lại mớ tóc cho gọn gàng, Dương đi ra, thấy mẹ đã đặt bát cháo lên bàn.

Dương ngồi ăn từng muỗng nhỏ. Mẹ cô nấu cháo rất ngon. Nhưng hôm nay sao lại khó nuốt thế này. Dương không hề biết là mình khóc, cho đến khi có giọt nước rơi tí tách vào bát cháo.

Mẹ Dương nhìn cô vừa ăn vừa khóc, thở hắt ra. “Chả làm sao hết! Không việc gì phải khóc cả!”

Dương ngẩng lên nhìn mẹ, cố mỉm cười. “Ngay cả khi mẹ vừa mất một thằng con rể hả mẹ???”

Mẹ cô phẩy tay. “Mất cái gì. Đứa nào không biết giá trị của con gái mẹ, mất cũng chẳng thèm tiếc.”

Rồi nhìn khuôn mặt sững ra của cô, bà chép miệng. “Bác Thụ nói mẹ nghe hết rồi. Không việc gì phải khóc. Đời còn dài, giai còn nhiều.”

Câu nói này phát ra từ một cô gái trẻ thì chẳng sao, nhưng từ một người trung niên như mẹ cô thì thật tức cười. Nhưng Dương không sao cười nổi. Đột nhiên, cô nhìn mẹ, nói đầy quyết tâm: “Mẹ! Giờ mẹ cứ mai mối đi. Con sẽ không từ chối đám nào hết!”

Trước giờ, mẹ luôn trách Dương không hiểu lòng bà, nên cứ phản đối mấy chuyện mối mai. Dương những tưởng cô nói xong câu đó, mẹ cô sẽ cười đánh đét, bảo được được, mẹ sẽ kiếm ngay cho mày một lô, tha hồ mà chọn.
Nhưng bà lại nhìn cô đầy xót thương, rồi kéo đầu cô vào ngực mình. “Ôi con bé này, sắp ba chục tuổi đầu, sao mà ngốc thế hả con…”


Chương 24.1: Nhưng cái duyên cái số nhất định không thèm “vồ” lấy Dương thì phải, nên cô vẫn một mình.


Điệu nhạc Trung Đông réo rắt. Ánh đèn mờ ảo. Trên sân khấu vừa phải của nhà thi đấu quận Cầu Giấy, năm cô gái mặc đồ mỏng manh, váy cạp trễ hở ra cả khoảng eo trần đang lắc tưng bừng trong tiếng nhạc đang dần vào phút cuối.

Ngay khi cả chân và người đang xoay quay cuồng thì trong đầu Dương vẫn có cái gì đó đứng yên, tự hỏi quái lạ sao mình lại đứng đây nhỉ, sao cô lại bị lôi kéo đến tận đây cơ chứ? Chẳng là Dương chỉ định học múa bụng cho vui, nhưng các bà các mẹ ở câu lạc bộ lại cứ ham hố muốn đi biểu diễn rồi dụ dỗ cô đi cho bằng được. Cô đã phản kháng đầy quyết liệt và kiên trung đến mức kết quả là cô đã… đứng đây!

Tiếng vỗ tay rào rào, tiếng huýt sáo từ dưới sân khấu đã kéo Dương về thực tại. Cô nắm tay mấy cô bạn trong câu lạc bộ múa bụng, cúi đầu chào.

Tiếng vỗ tay đã ngớt. Năm người vừa lục tục lùi vào cánh gà thì từ phía dưới, có tiếng trẻ con… gào lên. “Dì Dương thối.”

Dương quay phắt lại, tự tố cáo với cả… đàn người dưới kia mình là người vừa được xướng danh và mình lại còn… thối! Tên nhóc con bị mẹ bịt miệng, vẫn vùng vẫy gào lên câu nữa. “Dì Dương xấu gái. Lấy chồng đi.”
Cả hội trường cười ầm lên. Dương không biết làm thế nào, chạy tọt vào trong, còn đang vừa xấu hổ vừa buồn cười thì đột nhiên thấy tay mình bị ấn vào một bó hoa. “Tặng em.”

Cánh gà quá chật hẹp và các cô gái đang loạn lên để thay đồ, vì lẽ đó, cái anh chàng có khuôn mặt tròn tròn đó đã vội vã chạy đi. Dương nhìn bó hoa, ngẩn ngơ. Vui vui một chút, nhưng Dương cũng nhanh chóng quên mất vì mải tìm đồ. Tối nay, tiết mục của cô đã hết, đợi ráo mồ hôi một chút thì thay đồ là vừa.

Nhưng Dương chưa kịp làm gì thì đã thấy thủ phạm nhí vừa gào tên mình chạy ào tới ôm chân, giọng vô cùng nịnh nọt. “Dì Dương xinh gái! Dì Dương đưa Nghé đi ăn ‘Ca ếp xê’ đi dì!!!”

Dương bế Nghé lên, hôn vào cái má phúng phính, tiện thể véo luôn cái miệng chuyên gia làm mình… nhục nhã. Lam và Duyên lon ton chạy vào, nhìn Dương đang trừng mắt dọa nạt.

“Thế ai vừa bảo dì Dương thối? Dì Dương xấu gái hả?”

Nghé trỏ thẳng tay sang Duyên. “Là dì Duyên già kẹt xỉ ăn tham.”

Cả ba lăn ra cười. Từ đợt Nghé bập bẹ tập nói, Dương và Duyên suốt ngày quấn quýt, hí hửng đợi lúc mát trời chàng ta sẽ gọi tên mình với vẻ yêu thương. Nhưng kiên nhẫn nhất là Duyên, cô nàng chuyên ngồi dạy thằng bé những từ bậy bạ, rồi nhìn thằng bé thực hiện với sự hỉ hả không giới hạn.

Để chiều lòng ông Trời con đang lèo nhèo đòi ăn KFC, Dương vội vã thay đồ rồi cùng hai cô bạn đến quán KFC ngay gần đó. Cả ba chém gió thả phanh, lại cười như pháo nổ rộn hết cả một góc quán.

Lam hất hàm, “Này, đừng tưởng có thể ỉm đi! Ai tặng hoa mày?”

Dương nhún vai, “Biết được. Tự dưng thấy dúi vào tay rồi chạy mất!”

Duyên uống hớp coca, chép miệng, “Cái con ngố tàu ngố tịt này, sao lại để sổng hả? Thời buổi giá cả leo thang, có thằng điên nào bỏ ra cả trăm nghìn mua bó hoa, vào tận cánh gà mà tặng, lại không muốn cái con được tặng không biết tên mình không? Mày anh ơi anh à một tí thì chết à???”

“Xùy, đông như quân Nguyên! Biết ai vào với ai đâu!”

Duyên quay sang Nghé đang ngồi gặm đùi gà, hất hàm. “Nghé, nói sao nhỉ?”

Nghé ngẩng lên, vẫn chưa nhớ ra phải nói gì. Duyên đằng hắng. “Hồi tối dì mới dạy, rồi cho Nghé cái thạch rau câu ấy.”

Nghé nhớ ra, quay phắt sang Dương, dõng dạc. “Đấy, bảo sao dì Dương vẫn ế!!!”

Nói xong cu cậu thản nhiên gặm đùi gà tiếp, mặc Dương gào lên phẫn nộ. “Nghé, sao toàn học mấy câu láo toét thế hả???”

Cả ba cùng phá lên cười.

Đêm khuya, Dương bước lên cầu thang, người bây giờ mới thấm mệt vì cả buổi tối xoay như chong chóng. Thấy ban tổ chức báo là quyên được những gần hai chục triệu khiến Dương vui vui. Ừ, mặc dù cô không thích cái màn khoe… rốn trước toàn thiên hạ cho lắm, nhưng được kha khá tiền để ủng hộ trại trẻ mồ côi Sơn Tây thì cũng tốt.

Lúi húi mở cửa, như hàng nghìn lần trước, Dương vẫn không kìm được, ngước sang nhà bên cạnh. Cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Nó đã im lìm hơn một năm nay…

Dương nuốt tiếng thở dài, đi vào trong nhà, đặt bó hoa lên đầu tủ, rồi bước vào toilet tẩy trang. Lớp son phấn trôi đi, khi Dương nhìn lại mình trong gương thì chỉ thấy một khuôn mặt đẫm nước… Khóe mắt đã có thêm vài nếp nhăn, những vệt tàn nhang xuất hiện ngày một dày đặc hơn. Lại phải an ủi mình. Ừ, không phải mình ba mươi tuổi. Chỉ là mình sắp mười lăm tuổi lần thứ hai mà thôi!

Nhiều lúc Dương hay thở than ầm ĩ, rằng thời gian như chó chạy ngoài đồng, chẳng có ai chặn lại được. Mọi người thấy cô kêu la ỏm tỏi thì lại nghĩ, những đứa bô bô ra miệng chắc chẳng nghĩ ngợi gì. Ừ, giá mà như thế, cô lại chẳng… bô bô cả ngày lẫn đêm!!!

Hơn một năm qua là khoảng thời gian mà theo như lũ bạn vàng đã gọi, cô không phải là gái già xì tin nữa mà thành gái già… hồi tin. Dương dành mọi thời gian để chăm sóc, chiều chuộng bản thân. Lịch của cô kín mít các kế hoạch “văn thể mỹ”, nào bơi lội, nào Belly Dance, nào học nấu ăn, nào học pha chế, nào học trang điểm, thậm chí, phởn lên cô đăng ký cả lái xe ô tô, dù chắc tổng tài sản của cô cũng chỉ mua được một cái… bánh xe là cùng.

Cái ngưỡng cửa ba mươi tuổi thật lạ lùng, như một lằn ranh phân khúc rất rõ ràng. Ví dụ như trước đây, gia đình họ hàng giục loạn lên chuyện chồng con, gặp đâu cũng hỏi, thì giờ họ dần chuyển sang trạng thái ái ngại cho Dương. Thậm chí, nhiều khi có cô ở đó, mọi người còn tỏ ra giữ ý, không muốn nói về đám hỏi của cô em này, về đám cưới của cô em nọ…

Nhưng chuyện mai mối thì không ít đi chút nào. Một năm qua, Dương đi xem mặt tổng cộng mười lăm người, đủ mọi thành phần, nghề nghiệp, đủ mọi gia cảnh khác nhau. Đối tượng của cô giờ còn lan dần ra những anh chàng góa vợ hoặc đã ly dị vợ và thậm chí cả những anh chàng choai choai chưa lớn hết một ngày bỗng… mọc ra ý nghĩ muốn lập gia đình. Bác Thụ, rồi Tân, như áy náy vì đã đem lại buồn khổ cho cô, suốt ngày đau đầu tìm cho Dương những mối mới. Rồi Duyên, Lam, Giáng Châu, ai cũng phải có một bảng danh sách những đối tượng dành cho Dương, mà theo thời gian, tiêu chuẩn về những đối tượng đó mỗi lúc lại phải hạ dần đi.

Nhưng cái duyên cái số nhất định không thèm “vồ” lấy Dương thì phải, nên cô vẫn một mình.

Duy nhất có một người, trước đây lúc nào cũng sôi sục với chuyện mai mối, với chuyện gả chồng của cô thì giờ đây lại lặng ngắt. Đó là mẹ Dương. Bà không hề đả động gì khiến đôi khi Dương ước là mẹ mình cứ sồn sồn lên như trước đây, cô còn đỡ nghĩ ngợi hơn. Bởi vì cô biết, không phải vì mẹ chán chuyện mối mai. Chỉ là bà, sau khi chứng kiến một tuần ốm đau đến kiệt sức của Dương, đã hiểu rằng, đứa con gái của mình không cần thêm một gánh nặng nào nữa.

Ý nghĩ đó nhiều lần khiến Dương muốn khóc.

Ý nghĩ đó khiến Dương mỗi lần được ai mai mối, lại hăm hở lên đường, với quyết tâm rừng rực sẽ bắt được một rể hiền cho bà. Nhưng mỗi lần trở về lại thấy đầy thất vọng, đầy nỗi trống rỗng. Họ không mặc sơ mi đen. Họ không đi xe FX, họ nói quá nhiều. Họ không có cái nhìn tin cậy ấy… Dù Dương vẫn biết mình thật ấu trĩ, thật điên rồ, nhưng cô không sao tránh được một sự so sánh, mỗi khi tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào đó.

Ngôi nhà bên đã khóa cửa một năm nay. Định không trở lại, cũng không chút tin tức. Dường như Lào là một đất nước nào đó nằm ở tận cùng thế giới, chứ không phải sát cạnh Việt Nam, đi nửa ngày ô tô là có thể sang tới nơi rồi.

Thời gian biến nỗi đau ồn ào buổi đầu trở nên lắng dịu hơn, nhất là khi cô đã cố gắng dồn nó xuống tận đáy với đủ những hoạt động mà cô có thể kham nổi trong quỹ thời gian của mình. Nhưng vẫn có những phút giây không kiểm soát, như khi đi trên đường bất ngờ nghe tiếng xe FX, như khi cô đau bụng lại thèm một cốc trà gừng… Và những buổi chiều đi làm về nhìn những lứa đôi ấm áp bên nhau cô vẫn thấy nhớ vòng tay của anh, nhớ cảm giác khi những ngón tay của anh siết chặt. Chiếc sơ mi trắng cô tặng anh vẫn để lại trong nhà cô. Anh chưa thực sự mặc nó một lần nào. Thỉnh thoảng vào những hôm tâm trạng bất thường, Dương lôi ra mặc. Chiếc áo rộng dài khiến cô mặc vào như váy ngủ. Sau bao lần muốn ném đi, cuối cùng cô vẫn giữ lại, như lưu luyến một kỷ niệm buồn.

Thỉnh thoảng, những lúc dập dềnh giữa làn nước hay quay cuồng trong điệu nhạc múa bụng sexy, hoặc mạnh tay vào số xe, Dương cũng nhớ đến Quân. Sau nụ hôn ban sáng trên trán cô hôm đó, cậu ta hoàn toàn biến mất. Không một cuộc điện thoại, cũng không có bất kỳ một hình thức liên lạc nào khác. Thỉnh thoảng, trên những tin vắn thể thao về một giải bi - a chuyên nghiệp nào đó trên thế giới, cô lại thấy gương mặt cậu ta thấp thoáng. Khuôn mặt ấy đã bớt đi nét trẻ con, nhưng sự tinh quái thì vẫn còn đó. Có vẻ như, sau khi rời khỏi nơi này, rời khỏi cái bí mật mà cậu ta khó tiêu hóa nổi, Quân đã sống một cuộc đời tốt đẹp.

Dương ít lượn lờ đến những quán bi - a. Vì một điều đơn giản, cô bạn Giáng Châu thường chơi bi - a với cô vừa có bầu được ít tháng. Cuộc sống của mấy đứa bạn mỗi lúc một ổn định. Hết lấy chồng thì sinh con, sau khi sinh con thì sinh thêm đứa nữa. Sau đó thì nào xây nhà, nào tậu xe… Những lộ trình đơn giản mà êm ấm. Còn cô là một “thanh niên sống lâu năn” đơn độc, tự do và ngẫu hứng. Lâu lâu, cô lại nhét quần áo máy ảnh vào ba lô, đến một vùng đất mới, tìm kiếm những cảm giác mới mẻ và cũng để mình đừng quá già cỗi với cuộc đời này.

Du lịch một mình, khám phá một mình cũng là một cảm giác rất thú vị. Chỉ là đôi khi, chỉ đôi khi thôi, Dương vẫn nhớ tới cảm giác có một người đồng hành. Hay nhìn một cảnh sắc quá chừng đẹp mắt, cô vẫn luôn nghĩ, giá có thể gọi cho ai đó, chia sẻ về cảm giác tuyệt diệu lúc này.


Chương 24.2: Cô có còn gì đâu mà chờ đợi, mà hy vọng


Buổi tối nay, Dương đang ngồi ăn mì thì nhận được tin nhắn của Duyên hẹn đi trà đá. Dương hớn hở phi vèo con vịt béo mới được sơn lại bằng màu chocolate thẳng đến trà chanh Cát Linh. Trời mùa hè, thanh niên đổ ra đường kín chỗ. Duyên, Lam, Dương ngồi ở một góc vỉa hè, vừa ăn củ đậu vừa cắn hạt dưa, chém đủ thứ chuyện chẳng liên quan, từ vụ Nghé đột nhiên táo bón đến chuyện giá vàng thấp cao. Giữa những câu chuyện đó, đột nhiên, Duyên già cười mờ ám. “Ê Dương! Tao có một vụ rất hay ho con gà to cho mày!”

Dương liếm liếm môi. “Ừ, nghe mày nói tự dưng tao thèm thịt gà xào nấm thế chứ!”

Duyên gắt lên: “Con dở người! Tao đang bảo là có một vụ ngon lành cành đào cho mày!”

Lam lại ngồi tủm tỉm. “Cẩn thận Duyên ơi, không Dương nó lại đòi ăn đào!”

Dương cười khì khì, cầm miếng củ đậu lên cắn nhẹ một cái.

“Rồi, vụ gì thì buôn đi. Gớm, lòng vòng mãi. Lại làm mai cho tao à???”

“Trí khôn mày trở về đúng lúc rồi đấy. Nhưng vụ này không hẳn là làm mai!!!”

Dương vẫn đánh chén chẳng thèm ngẩng đầu lên.

“Không làm mai thì lại làm… mối chứ gì?”

Duyên cười cười. “Vụ này rất buồn cười nhé. Tuần trước tao đi họp báo, đang ngồi đợi họp chả biết làm gì thì mới lôi máy tính ra xem hình của bọn mình hồi đi Cát Bà ấy. Tóm lại, trong lố ảnh đấy, tao với Lam diễn điên cuồng, còn cái Dương thì chỉ cắm mặt vào ăn. Ảnh nào cũng chỉ thấy ăn, hết ngô rồi đến khoai, hết bánh đa rồi lại lẩu, hết mít lại trứng vịt lộn, hết sinh tố lại nước dừa. Mặt cái con Dương trông ngẫn cực kỳ ấy… Có cái ảnh nó còn mút ngón tay mới mất vệ sinh chứ!”

Dương trợn mắt, cố hồi tưởng lại bộ ảnh hồi đó thế nào, nhưng vẫn chỉ nhớ láng máng. Hồi đó Lam sắp lấy chồng nên mấy đứa rủ nhau đi một mẻ, chỉ nhớ là ăn chơi rách giời. Mà cái tật ham ăn của cô thì không thể nào chối cãi.

“Tao vừa xem vừa cười như điên. Chắc thấy tao cười ác quá, có ông phóng viên của bảo Tuổi Trẻ mớ
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5269
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN