--> Hoa hồng giấy - game1s.com

Hoa hồng giấy

thì nhất định phải cảm ơn cho thật đàng hoàng. Lúc tôi ở Dư Châu, thị trưởng Lục quan tâm tới cô ấy, chuyện của tôi cũng giúp đỡ tận tình. Tôi bảo nếu nói lời cảm ơn với thị trưởng Lục thì chẳng khác nào xúc phạm thành ý của anh ấy. Anh ấy giúp anh như vậy, chính là vì muốn cùng anh đứng một chỗ để thể hiện sự giỏi giang và xuất chúng của anh ấy. Thiếu mất một đối thủ như anh, anh ấy sẽ rất cô đơn. Anh đã thua trên mặt trận này rồi, đành phải đi tìm mặt trận khác thôi.

Làn da màu đồng hun của Lục Địch Phi co giật một cách mất tự nhiên, thoáng chút tức giận:

- Cậu có dám chắc lần sau cậu sẽ thắng?

- Nói thật là không. – Khang Kiếm cười – Nhưng chỉ cần cơ hội vào tay, tôi sẽ gắng giành chiến thắng. Địch Phi, anh đừng mất cảnh giác đó!

- Kết quả cuộc chiến mà cậu muốn là phụ nữ, hay vị trí? – Lục Địch Phi hỏi.

- Không đánh thì thôi, đã đánh thì tôi muốn cả hai. – Khang Kiếm ngước mắt lên, hai mắt sáng rực rồi hạ giọng: – Nhưng tôi cho rằng, tốt nhất kết quả trận chiến giữa chúng ta chỉ nên dừng lại ở vị trí. Không lâu nữa, tôi và Bạch Nhạn sẽ tái hôn.

Lục Địch Phi trợn tròn mắt:

- Không thể có chuyện đó được.

- Chúng tôi yêu nhau, tái hôn là chuyện bình thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. – Khang Kiếm mỉm cười nhẹ như gió – Anh làm việc đi, tôi tới văn phòng của bí thư Tùng đây.

Lục Địch Phi rút điện thoại ra gọi ngay cho Bạch Nhạn. Cô nhóc này mấy ngày nay biểu hiện hơi kỳ lạ, ngoài một tin nhắn chúc mừng năm mới ra thì chẳng có tin tức gì.

Không ai nghe máy. Chẳng lẽ đang trong phòng mổ? Một tầng sương mỏng phủ lên mặt Lục Địch Phi, anh ta không ngờ Khang Kiếm lại ra chiêu này. Anh ta vốn định đề nghị ông Tùng Trọng Sơn để Khang Kiếm làm trợ lý cho anh ta, vì trước đây Khang Kiếm đã quản lý việc xây dựng thành phố. Anh ta muốn thấy Khang Kiếm phải làm trợ lý cho mình thì còn vênh vang được nữa không!

Tốt rồi, Khang Kiếm lấy lùi làm tiến, di chuyển trận địa, khiến anh ta trở tay không kịp.

Hiện giờ, Lục Địch Phi không thể xác định nổi, trong cuộc chiến giành chức thị trưởng xây dựng này, ai mới thực sự là người chiến thắng.

- Đồng chí Khang Kiếm, cậu đang giở tính trẻ con với tôi sao? – Ông Tùng Trọng Sơn cầm tờ đơn đập rầm xuống bàn, tức giận quát lớn – Cậu bị song quy là do Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Viện Kiểm sát tỉnh nhúng tay vào, không phải là tôi không muốn giúp cậu, mà là năng lực của tôi có hạn. Cậu là cấp dưới của tôi, nhìn cậu như vậy tôi cũng đau lòng chứ. Bây giờ mọi việc đã qua, cậu nên phấn chấn lên mà tích cực làm việc. Nhưng cậu lại nói muốn được điều chuyển công tác đến huyện Vân, làm người ai chẳng vươn tới chỗ cao, chỉ có nước chảy chỗ trũng, cậu không hiểu cái tri thức cơ bản này sao? Đừng có làm loạn, về làm việc ngay cho tôi!

Khang Kiếm khẽ cười, không hề căng thẳng.

- Bí thư Tùng, không phải tôi giận dỗi đâu. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định như vậy. Thực ra nếu thực sự muốn làm điều gì đó cho nhân dân, không nhất định phải có một chức vụ nào đó.

- Chẳng lẽ cái chức trợ lý thị trưởng không thể làm chuyện gì thực tế à? – Ông Tùng Trọng Sơn cau mày nhìn Khang Kiếm qua hàng mi – Cậu là người có học, chưa từng tới cấp cơ sở thấp nhất, công việc ở không đơn giản như cậu tưởng đâu.

- Tôi cảm thấy làm việc ở cơ sở cũng giống như một anh công nhân đi thực tập, tuy rằng xa lạ nhưng dần dần sẽ quen. Sau một thời gian rèn luyện sẽ đảm nhận được những cương vị quan trọng.

Ông Tùng Trọng Sơn nhìn anh hồi lâu, không nói gì.

- Đồng chí Khang Kiếm, đây không phải là chuyện đùa đâu.

Khang Kiếm nhắm mắt lại:

- Tôi biết!

Ông Tùng Trọng Sơn vò đầu, xua tay:

- Cậu ra ngoài trước đi! Để tôi suy nghĩ thêm.

Khang Kiếm bước ra ngoài rồi quay về văn phòng, Giản Đơn chạy tới, vẻ mặt căng thẳng:

- Sếp Khang, anh thật sự muốn chuyển đi sao?

- Tin tức lan nhanh thật. – Khang Kiếm cười – Đúng là có chuyện này.

- Vậy để em sắp xếp công việc của mấy hôm tới.

- Cậu sắp xếp làm gì? Công việc của cậu sẽ không vì tôi mà có sự thay đổi gì đâu.

- Sếp Khang, anh không cần thư ký nữa sao?

- Cần chứ! Nhưng cậu đang làm tốt ở đây, không cần phải theo tôi đi xa như vậy.

- Không, em cảm thấy bây giờ mình vẫn còn trẻ, ở mãi trong cơ quan sẽ không có ý chí phấn đấu. Em cũng muốn xuống dưới đánh bóng tên tuổi đặng sau này kiếm một chức quan nhỏ. – Giản Đơn gãi đầu xấu hổ – Sếp Khang, anh có thể giúp em, cho em đi cùng được không?

Khang Kiếm không nhịn được cười:

- Nếu cậu cứ kiên quyết thì tôi sẽ cố xem sao!

Giản Đơn vui mừng hớn hở, vừa ra khỏi văn phòng đã vội lôi điện thoại ra gọi.

Nhìn biểu tượng kết nối trên màn hình, anh hít sâu một hơi rồi hạ giọng:

- Liễu Tinh, về Tân Giang chưa? Ừ, tối nay có rỗi thì cùng đi ăn cơm, nếu không sau này muốn gặp nhau chẳng biết đến bao giờ.

Hôm qua Liễu Tinh và Lý Trạch Hạo cùng về Tân Giang. Kỳ nghỉ đông của Lý Trạch Hạo vẫn còn mấy ngày nữa, nhưng bố mẹ Liễu Tinh nói con gái đi xe một mình không an toàn nên bảo anh ta đi cùng cô.

Liễu Tinh trợn mắt lườm bố mẹ, quan tâm lúc này có phải hơi muộn quá rồi không. Nhớ năm đó, khi học trường y tá ở Tân Giang, cô mới chỉ là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, lần nào mà chẳng một mình vác theo một cái túi to ngồi xe suốt năm, sáu tiếng đồng hồ. Lúc đó thì không quan tâm, bây giờ cô đã hai mươi lăm thì tự dưng lại quan tâm, chẳng phải khiến người ta cười cho thối mũi sao.

Bố mẹ bày mưu tính kế gì, Liễu Tinh đã quá rõ, đành bất lực than thầm trong bụng. Kỳ nghỉ này, ngoài đêm giao thừa là ở nhà mình ra, toàn bộ thời gian còn lại Lý Trạch Hạo đều ở nhà cô. Cô đối xử lạnh nhạt với anh ta, anh ta nói gì cô đều không đáp, trời đẹp thì ra ngoài chơi với bạn bè tới tận nửa đêm mới về.

Không thể không thừa nhận, lần này Lý Trạch Hạo rất thành khẩn và nhẫn nại. Bất luận cô tỏ thái độ gì, ngày nào anh ta cũng vẫn mang theo bộ mặt hớn hở tới điểm danh đúng giờ, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng nồng đậm.

Liễu Tinh bực muốn phát điên, nhưng sự bực bội này không thể xả ra được, như một sợi dây thừng buộc chặt khiến cô ngạt thở.

Cô không vạch trần lời nói dối của bố mẹ, một chiếc xe ba bốn chục chỗ ngồi, cứ bỏ tiền là ai cũng có quyền lên xe.

Lý Trạch Hạo rất tự nhiên ngồi bên cạnh cô, lúc thì gọt táo, lúc thì lấy đồ ăn vặt cho cô, còn mang theo bản thiết kế nội thất căn hộ để hỏi ý kiến cô.

Từ đầu tới cuối Liễu Tinh không nói lời nào, lòng chua chát. Trước đây khi họ cùng đi một chuyến xe, vừa lên xe là Lý Trạch Hạo đã lăn ra ngủ, còn cô thì trông hành lý. Xe vào trạm nghỉ thì cô xuống mua đồ uống và điểm tâm cho anh ta.

Giờ đây, vai trò của họ đã thay đổi.

Đây có được coi là khổ tận cam lai không?

Những gì cần trân trọng, tại sao cứ phải trải qua nỗi đau đớn như cắt da cắt thịt mới có thể hiểu ra được?

Liễu Tinh nhắm mắt lại, cố đè nén cảm giác cay xè nơi khóe mắt.

Xe tới Tân Giang, Lý Trạch Hạo giành xách hành lý và gọi xe đưa cô về chỗ trọ.

- Không cần đâu. – Giọng Liễu Tinh hơi khàn, thái độ kiên quyết.

Lý Trạch Hạo thu tay lại với vẻ hụt hẫng, thầm lẩm bẩm tên cô như đang niệm chú:

- Tinh Tinh...

Dặn lòng kiên quyết, Liễu Tinh không ngẩng đầu lên, một mình xách hành lý lên xe buýt. Khi xe chạy, cô ngoảnh đầu nhìn Lý Trạch Hạo vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ.

Nếu anh ta không từng làm cô tổn thương đến tận xương tủy, sao cô nỡ đối xử với anh như vậy?

Mười bốn năm, nếu tính theo ngày thì sẽ là một con số cực lớn, nhưng lại không địch nổi vài giây say nắng.

Tình yêu, thật sự không phải là một bài toán, không người nào có thể quả quyết ai sẽ cùng ta đi tới cuối cuộc đời.

Liễu Tinh mang cho Bạch Nhạn mấy món đặc sản ở quê, lúc đi làm bèn mang đi cho cô.

Năm ngoái, khi gặp nhau sau Tết, tuy Bạch Nhạn vẫn thản nhiên, điềm tĩnh, nhưng Liễu Tinh vẫn có thể tinh tế phát hiện ra nỗi cô đơn và buồn bã trong mắt cô. Năm nay, mỗi ánh mắt của Bạch Nhạn đều rạng ngời vẻ hạnh phúc của một cô gái trẻ.

Nghe kể về màn tình cảm ướt át đêm giao thừa của sếp Khang và Bạch Nhạn, Liễu Tinh thật lòng thấy mừng cho cô.

Giờ nghỉ trưa, họ trốn trong phòng tài liệu của phòng phẫu thuật nói chuyện rất lâu.

Phần lớn thời gian đều là Liễu Tinh than phiền kể khổ, còn Bạch Nhạn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng bình luận một câu, nói tới cuối cùng vẫn chưa đưa ra được kết luận. Bạch Nhạn nói chuyện tình cảm người khác không thể giúp được, tiến vào hay ra khỏi vòng vây, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Liễu Tinh thở dài, thừa nhận sự thật đúng là như thế.

Nói một hồi, chẳng hiểu sao họ lại nói tới Lãnh Phong. Lúc đó mới phát hiện ra hôm nay anh không đi làm.

Bạch Nhạn gọi điện cho một bác sĩ khác ở khoa Tiết niệu để hỏi tình hình, người đó nói Lãnh Phong xin nghỉ thêm để về đơn vị cũ thăm chiến hữu.

- Hê, dạo này tình bạn của anh ấy phát thật! Lúc thì họp lớp, lúc thì tụ tập chiến hữu, bận tít mù nhỉ. – Bạch Nhạn cười.

- Dò hỏi xem có thật thế không, hay là mượn cớ đi thăm chiến hữu để lén theo đuổi em nào? – Liễu Tinh vừa cười vừa huých Bạch Nhạn.

Bạch Nhạn cười lấy điện thoại ra gọi.

- Bạch Nhạn?

Có lẽ sóng điện thoại giữa Tân Giang và Thành Đô yếu quá, giọng Lãnh Phong nghe rất xa xăm, thoáng chút mệt mỏi và hoảng hốt.

- Em đây, người ta thì vui quên đường về quê mẹ, anh thì vui quên cả về Tân Giang. Lúc nào anh mới về Tân Giang đây?

Rất lâu sau, Lãnh Phong mới trả lời:

- Anh... mấy hôm nữa sẽ về. Bạch Nhạn, em ổn chứ?

Môi Bạch Nhạn dẩu lên:

- Anh nghe giọng em có giống không ổn không? Về mau, Liễu Tinh nhớ anh rồi nè.

- Rõ ràng là cậu nhớ chứ – Liễu Tinh trợn mắt nhéo Bạch Nhạn.

Lãnh Phong không cười:

- Bạch Nhạn, đợi anh về rồi mình nói chuyện, bây giờ anh cúp máy đây.

- Vâng! – Bạch Nhạn chớp mắt, cảm thấy dường như Lãnh Phong đã gặp phải chuyện gì.

Chẳng lẽ Liễu Tinh đã đoán đúng. Lãnh Phong đã trúng mũi tên của thần Ái tình rồi sao?

Liễu Tinh không nói với Giản Đơn khi nào cô sẽ trở lại Tân Giang, sau khi quay lại cũng không chủ động liên lạc. Khi nhận được điện thoại của anh, tim cô chùng xuống, nghĩ đến hết câu thì trái tim cô trở nên mất phương hướng.

Buổi tối, họ hẹn nhau đi ăn món cá cay ở một nhà hàng nhỏ mà trước kia họ thường lui tới. Nhà hàng này mở cửa hôm mùng Sáu tết, mới qua năm mới nên việc kinh doanh còn chưa nhộn nhịp lắm. Thấy khách quan, nhà hàng bèn vội bố trí cho bọn họ căn phòng tốt nhất.

Họ ngồi đối diện nhau.

Giản Đơn đưa mắt nhìn Liễu Tinh, nói cô gầy đi, rồi đưa tay lên sờ mặt mình:

- Nhìn anh mà xem?

Liễu Tinh cũng mang cho Giản Đơn một phần quà đặc sản quê mình.

- Mặt mũi tươi hơn hớn, khí sắc rất tốt! – Liễu Tinh đưa quà cho anh – Tặng anh đây. Gặp bạn gái chưa?

Giản Đơn là người Tân Giang chính gốc, bạn gái anh cũng vậy, Tết đến, Liễu Tinh nghĩ bọn họ nhất định đã gặp nhau.

Giản Đơn cũng chẳng cảm ơn, sung sướng nhận quà rồi đứng dậy rót trà cho Liễu Tinh:

- Rồi, cũng đi uống cà phê.

Liễu Tinh nhếch mép, cô ghét nhất là cà phê, đắng ngắt như uống thuốc.

- Chỉ nói chuyện vu vơ thôi, mùng Năm tết cô ấy đã quay về Thượng Hải rồi. Làm việc ở công ty nước ngoài không giống làm việc tại đơn vị hành chính sự nghiệp, vất vả lắm.

Liễu Tinh bưng ly trà lên cho ấm, mắt liếc ngang liếc dọc, nhưng không chịu nhìn Giản Đơn.

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên. Họ đều là người thực tế, chỉ gọi ba món ăn, một món canh.

- Còn chưa tới tết Nguyên tiêu, bây giờ vẫn là Tết nhỉ, chúng ta uống chút rượu nhé! – Giản Đơn đề nghị.

Liễu Tinh gật đầu:

- Được thôi!

Giản Đơn ra ngoài mang vào một chai Ngũ Lương Xuân 25 độ:

- Rượu này của Nghi Tân, Tứ Xuyên, rất thơm, uống rất thích.

Tửu lượng của Liễu Tinh không tồi, nhưng không kén rượu. Cô cảm thấy rượu nào uống vào miệng cũng chỉ một vị, không tê thì cay, uống nhiều sẽ thấy ngọt.

Giản Đơn lấy hai tách trà làm ly rượu rồi cười hiền lành:

- Chỉ có hai chúng ta thôi, không cần phải chuốc qua chuốc lại.

Liễu Tinh ngẩn tò te nhìn hai cốc trà đầy ắp rượu rồi lại nhìn chai rượu đã sắp cạn tới đáy, ly rượu này không được 250ml thì cũng phải đến 225ml.

- Không phải bảo em uống cạn một hơi, chúng ta cứ bình tĩnh ăn uống. – Nhìn thấu suy nghĩ của cô, Giản Đơn bèn an ủi.

Trên tường phòng ăn treo một cái tivi, người làm nhà nước sợ nhất là bị lạc hậu nên lúc nào cũng thích xem tivi. Giản Đơn cầm điều khiển bật kênh quân đội.

- Anh thích xem cái này, rất kích thích.

Giản Đơn vừa cười vừa gắp một miếng cá to ngập trong nước sốt đỏ tươi vào bát Liễu Tinh:

- Ăn chút gì cho chắc dạ rồi hãy uống rượu cho đỡ đau dạ dày.

Liễu Tinh nhún vai nhìn anh dùng đôi đũa vừa gắp thức ăn cho cô gắp thịt xào đưa vào miệng, sau đó anh ngước lên thấy cô chưa ăn miếng cá nào lại vội vàng gắp thịt cho cô. Còn chưa uống rượu mà mặt Liễu Tinh đã đỏ bừng.

- Ăn đi! – Giản Đơn vừa liếc tivi vừa giục.

Liễu Tinh cắm mặt vào bát cơm, vành tai nóng bừng như phải bỏng.

- Theo tin của đài chúng tôi, trong cuộc phối diễn tập chống khủng bố mang tên Sứ mệnh hòa bình của hai nước Nga và Trung Quốc tại Mông Cổ, trong quá trình diễn tập tấn công mục tiêu mặt đất, một chiếc máy bay tiêm kích của quân đội Trung Quốc đã gặp sự cố ở độ cao 200 mét và rơi xuống sa mạc, hai phi công trên máy bay đã tử nạn. Theo phán đoán ban đầu, sự cố xảy ra do động cơ gặp trục trặc ngoài ý muốn. Chiếc máy bay tiêm kích này là do nước ta tự nghiên cứu chế tạo, được mệnh danh là Sát thủ hàng không mẫu hạm, khả năng tấn công rất mạnh, có khả năng trang bị vũ khí siêu trường, siêu trọng...

- Trời ạ, không phải chứ! – Nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, Giản Đơn không ngừng tặc lưỡi – Phi công lái máy bay tiêm kích đều là nhân tài cấp quốc gia, một lúc mất hai mạng người, tổn thất quá lớn.

Liễu Tinh ngẩng đầu lên nhìn, màn hình đã chuyển sang tin tức tiếp theo.

- Bạch Nhạn có một người hàng xóm cũng là phi công, em đã gặp rồi, đẹp trai ngời ngời. – Cô buột miệng.

Giản Đơn thu ánh mắt lại:

- Em thích kiểu người như thế à?

- Sao, không được à? – Liễu Tinh cụp mắt xuống, bưng ly rượu lên uống một ngụm lớn, trong lòng dâng lên một nỗi bực bội không tên.

- Được chứ! – Giản Đơn cười, nâng ly lên cụng ly với cô – Sở thích của em rất rộng, thích thư sinh rồi lại thích quân nhân, vậy em ghét kiểu người nào?

- Người như anh. – Liễu Tinh buột miệng.

Giản Đơn chớp mắt vô tội:

- Anh cư xử chính trực, làm việc nghiêm túc, không trộm không cắp, không cờ bạc gái gú, thanh niên xã hội loại một đấy, em chẳng có lý do gì để ghét anh cả!

- Ghét mà cần lý do à, nhìn anh ngứa mắt là được rồi. Bao giờ anh đi?

- Sao thế, không nỡ xa anh hả?

- Xí, anh đi càng sớm càng tốt, đỡ phải suốt ngày quấy rầy em, phiền chết đi được.

Vừa dứt lời, Liễu Tinh đã hối hận, len lén nhìn sang phía Giản Đơn. Quả nhiên vẻ mặt anh đầy ngỡ ngàng như bị tổn thương, miệng há ra định nói gì đó nhưng lại chẳng nói gì, nâng ly rượu lên ngửa cổ uống ừng ực. Ai dè uống nhanh quá nên bị sặc, ho chảy nước mắt nước mũi.

Liễu Tinh áy náy vỗ lưng, rót trà rồi lại đưa khăn giấy cho anh.

Khó khăn lắm Giản Đơn mới thở lại bình thường, mặt đỏ phừng phừng, nhìn cô trách móc:

- Anh tưởng em là bạn nên mới đối xử với em như thế, nếu biết em nghĩ như vậy, anh... mẹ kiếp, anh sẽ chẳng hèn hạ như thế đâu.

Thư ký Giản nho nhã mà biết nói tục! Liễu Tinh sửng sốt tới mức quên cả trả lời.

Càng nghĩ Giản Đơn càng tức, lại bê ly rượu lên định đổ vào miệng, Liễu Tinh vội túm tay anh lại, yếu ớt nuốt nước bọt:

- Xin lỗi, em nói mà không nghĩ, anh đừng để bụng.

- Sao anh lại không để bụng chứ? – Giản Đơn vỗ ngực – Em làm tổn thương người ta quá, anh sắp đi rồi, em không thể lưu lại ấn tượng tốt cho anh hay sao mà cứ phải nói những lời tàn nhẫn như vậy?

Liễu Tinh cắn môi, cuống quýt gật đầu:

- Vâng, tại em không tốt. Em xin lỗi, em ngồi với anh là được chứ gì?

- Thế em còn ghét anh không?

- Không ghét.

- Được, chúng ta uống rượu. – Giản Đơn nâng ly.

- Vâng, uống rượu, uống từ từ thôi nhé? – Liễu Tinh cố gắng nói thật khẽ, sợ lại làm người nào đó tức tối nhảy dựng lên.

- Được! – Giản Đơn gật đầu.

Thế là hai người bọn họ cứ chén tạc chén thù, thức ăn trên bàn không hề động đến. Rượu nhanh chóng cạn đáy, Giản Đơn chê uống chưa đã, lại ra ngoài lấy thêm một chai 250ml nữa.

Liễu Tinh cũng không ngăn cản, Giản Đơn bảo uống thì cô tiếp. Đúng như Giản Đơn đã nói, lần chia tay này cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại.

Không thể không thừa nhận, Giản Đơn quả thực là một người bạn rất tốt. Anh rất hài hước, lúc nào cũng có thể chọc cô cười đau cả bụng, hơn nữa anh lại rất cẩn thận, chu đáo. Khi sếp Khang bị song quy, người khác đều vội tránh xa, chỉ có anh kiên trì chạy tới chạy lui để nghe ngóng tình hình. Từ đó có thể thấy được anh là người sống rất chân thành. Bây giờ nghĩ kỹ lại, họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều buổi tối vui vẻ. Khi ở bên anh, cô sẽ không nhớ tới Lý Trạch Hạo nữa. Không nhớ tới thì tim không đau, cứ nhìn anh thôi là tốt rồi.

Giờ đây anh phải đi rồi. Không phải là cô không buồn.

Chỉ cần Giản Đơn vui, cô sẽ dốc hết sức mình để cùng anh uống cho thật đã.

Kết quả của việc dốc hết sức mình là, chỉ một lát sau Liễu Tinh đã say mềm. Nhưng cô say rất ngoan, không điên cuồng nhảy nhót mà chỉ nhìn Giản Đơn cười ngô nghê, cứ luôn mồm nói em không ghét anh đâu, thật không ghét anh mà.

- Biết rồi, biết rồi, – Tai Giản Đơn bùng nhùng, anh vẫn còn một chút tỉnh táo, đeo túi của cô trên vai rồi cố dìu cô ra quầy thanh toán.

Ông chủ nhiệt tình tính giá ưu đãi cho họ, trả lại một đống tiền lẻ. Giản Đơn cẩn thận bỏ từng đồng tiền lẻ vào ví, cả hai loạng choạng đi ra cửa rồi vẫy một chiếc taxi trên đường.

Liễu Tinh nhoài người lên lèm bèm đọc địa chỉ của mình cho tài xế rồi lại rúc vào ghế sau, nắm chặt lấy tay Giản Đơn:

- Em không ghét anh, thật không ghét anh đâu.

Bác tài mím môi cười thầm.

Giản Đơn bịt miệng Liễu Tinh:

- Ừ ừ, anh biết rồi.

Liễu Tinh cười hi hi gạt tay anh ra, rồi bỗng nói một câu khác:

- Anh có biết tại sao em không ghét anh không?

Giản Đơn quay sang nhìn cô.

Cô lắc đầu thật mạnh, huơ tay lên:

- Anh cố chấp trong tình cảm, không lăng nhăng, đây là ưu điểm, ưu điểm rất lớn. Nhưng mà, người anh cố chấp không phải là em, vì thế nên em hơi ghét anh.

Không nhịn được nữa, bác tài bật cười thành tiếng.

- Cô ấy uống hơi nhiều, hơi quá chén. – Giản Đơn nhìn tay Liễu Tinh huơ lên huơ xuống mà thấy đau cả đầu, nhưng thần trí lại càng lúc càng tỉnh táo.

Chỉ một lát sau, xe đã dừng lại trước cửa chung cư của Liễu Tinh.

Giản Đơn trả tiền rồi đỡ cô xuống xe, thành thạo lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, không bật đèn mà vứt túi xách trên đất rồi ôm Liễu Tinh ép vào tường.

- Nếu anh làm bạn trai của em, thật em sẽ không ghét anh nữa? – Giản Đơn hỏi rõ từng chữ.

Liễu Tinh nhếch miệng, giơ tay lên sờ mặt anh, cười tít mắt:

- Bạn trai là để yêu thương, làm sao ghét được?

- Em nói thật chứ?

- Em thề với Phật tổ, thề với Thượng đế. – Người Liễu Tinh mềm nhũn ra rồi từ từ trượt xuống dưới.

Giản Đơn hừ một tiếng rồi ôm cô vào lòng:

- Được, anh tin em lần này. – Anh cắn nhẹ vào tai cô.

- Nhột! – Liễu Tinh cười khúc khích rồi rúc vào lòng anh.

Giản Đơn bế bổng cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Làm thế nào để gạo nấu thành cơm?

Câu trả lời là: Dùng rượu đốt.

Liễu Tinh ôm cái đầu đau như búa bổ sau cơn say rượu nhìn đống quần lót, áo lót, áo len xếp ngay ngắn cạnh giường, rồi lại nhìn người đàn ông mặt mày nghiêm túc, y phục chỉnh tề đang ngồi nghiêm chỉnh ở đầu giường mà muốn chết quách cho xong.

Làm ơn đổi mới đi một chút có được không, cùng một sai lầm sao có thể tái phạm lần thứ hai chứ? Lần này lại không may mắn bằng lần trước, nhìn tấm thân lõa lồ trong chăn và hộp bao cao su đã xé rách phía đầu giường, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Mình đúng là đồ con gái háo sắc.

Tại sao lần này người đàn ông này lại điềm tĩnh như vậy? Gặp nhiều thành quen à?

Liễu Tinh nhắm mắt lại giả chết, thực ra là chẳng còn mặt mũi nào nhìn các cụ ở quê, lòng thầm cầu xin ông Trời mau làm cho người đàn ông này biến mất! Để cô một mình ngồi liếm láp vết thương lòng.

- Bố anh là kỹ sư ở Viện Thủy lợi Tân Giang, mẹ anh làm kế toán ở siêu thị Carre four, gia cảnh cũng tạm ổn, bố mẹ đã mua cho anh một căn hộ 120m2 ở tiểu khu Thường Lạc, tháng sau giao chìa khóa. Bây giờ lương của anh là bốn ngàn tệ một tháng, không có thú vui gì xấu, làm việc được bốn năm, có một khoản tiết kiệm nho nhỏ. Anh quen với một cô gái được hai năm, vì tính cách và suy nghĩ không hợp nên đã chia tay được hai tháng.

Hai tai Liễu Tinh dỏng lên, từng câu từng chữ mà Giản Đơn nói, cô đều nghe hết sức rõ ràng.

Sau đó thì sao?

Giản Đơn bỗng không nói tiếng nào nữa.

Cô đợi một lát, căn phòng im ắng lạ thường..

- Anh không phải là người đàn ông tùy tiện lên giường với người khác.

Cô hé mắt, thấy Giản Đơn đang nhìn mình bằng vẻ oai phong lẫm liệt.

Liễu Tinh bỗng trợn trừng mắt:

- Anh tưởng em thì tùy tiện hay sao?

Điên mất thôi, đầu đau như búa bổ. Đây không phải tùy tiện, đây là mượn rượu làm càn. Nhưng mà, tại sao cả hai lần uống say mà đối tượng làm càn lại cùng là một người cơ chứ?

- Cho nên chúng ta phải nhìn nhận chuyện này một cách nghiêm túc – Giản Đơn nghiêm nghị nói.

Để cô bốc hơi hoặc xuyên không quách cho xong, nếu không trước đôi mắt sắc bén và trong sáng này, cô thật sự không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống nữa.

Chuyện này sẽ phải nhìn nhận nghiêm túc kiểu gì? Thông thường người ta đều giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì để bỏ qua.

- Anh muốn em phải bồi thường tổn thất cho anh như thế nào đây?

- Anh quên đi cô bạn gái cũ, em cũng cắt đứt triệt để với vị hôn phu cũ đi, chúng ta chính thức qua lại.

Hàng mi dài giữ im, một lát sau mới chớp một cái, rồi hai cái, rồi cứ chớp mãi chớp mãi. "Gì cơ?", Liễu Tinh nhảy dựng lên, chiếc chăn rơi xuống, để lộ hết bộ ngực trần.

- Á!

Cô cuống quýt giữ chăn lại, vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ cả lên.

- Đừng... lạnh đấy.

Mặt Giản Đơn đỏ bừng, run run đưa tay ra đệm lại chăn cho cô rồi ấp úng:

- Sau khi chúng ta đã hẹn với nhau, anh đi công tác ở nơi khác, em ở nhà phải ngoan ngoãn, không được lằng nhằng dây dưa với tay thầy giáo kia. Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ anh để em dọn đến nhà anh ở. Sau đó, mùng 1-5 được nghỉ dài ngày, anh sẽ cùng em về quê một chuyến để ra mắt bố mẹ em.

- Anh... nói chậm lại một chút có được không? – Bộ óc đáng thương của Liễu Tinh nhất thời không thể tiếp nhận được quá nhiều thông tin một lúc.

Giản Đơn gật đầu:

- Em đừng kiếm cớ với anh, chúng ta đã lên giường rồi, không còn sự lựa chọn nào khác đâu.

- Anh... thích em thật sao? – Liễu Tinh hỏi mà không dám khẳng định.

Vành tai Giản Đơn đỏ rực lên:

- Sao nào, không được sao?

Trong mắt Liễu Tinh dâng lên một lớp sương mờ ẩm ướt, nước mắt ngân ngấn:

- Từ bao giờ?

- Khi em nói em sẽ đi Thẩm Quyến với tay thầy giáo kia, anh đã hơi hiểu ra, đến khi ngồi uống cà phê với cô bạn gái cũ, từ đầu đến cuối anh chẳng thèm hỏi han cô ấy sống ra sao mà chỉ toàn nói về em, cô ấy bảo anh đã thay lòng đổi dạ, anh mới tỉnh ngộ ra. Ê, không được cười, anh thừa nhận anh hơi ngốc trong chuyện tình cảm, em cũng có kém gì anh!

- Em không cười, không cười... – Nước mắt không kìm được trào ra, lau mãi không hết.

- Em đó, sau này đừng nhắc tới mười ba mười bốn năm gì đó được không, anh cho em bốn mươi, năm mươi năm, không thiệt đâu!

- Không, không thiệt tí nào, em lãi to! – Liễu Tinh lén véo chân mình trong chăn, đau quá, đây là thật, không phải là mơ.

- Đây – Giản Đơn đưa điện thoại cho cô – Sáng nay em không phải đi làm, anh cũng xin nghỉ nửa ngày phép, em gọi điện hẹn với tay thầy giáo kia, chúng ta cùng tới đó nói rõ với hắn, để hắn ta bỏ cuộc, nếu không anh đi làm xa cũng không yên tâm.

- Vâng ạ! – Liễu Tinh ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa tay ra lấy điện thoại, không, là giang hai tay ra ôm chầm lấy người đàn ông điệu bộ nghiêm chỉnh kia.

- Lộ hết ra rồi kìa! – Giản Đơn xót xa nhắc nhở cô, bên ngoài lạnh tới âm năm sáu độ, anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô rồi ôm cô vào lòng.

- Lộ thì lộ, anh nhìn hết rồi còn gì!

- Không xấu hổ à? – Anh dịu dàng hôn cô, mỉm cười trêu chọc.

- Người ta vốn háo sắc mà. – Từng giọt nước mắt rơi trên áo anh.

Anh ngẩn người, ánh mắt xa xăm, ngoảnh nhìn vầng sáng mờ mờ ngoài cửa sổ. Còn rất sớm, nói chuyện chẳng cần bao nhiêu thời gian, vậy thì, vẫn còn có thể tranh thủ làm chuyện khác.

Anh đè cô xuống giường rồi cắn dọc theo vành tai, cằm, cổ... của cô, càng lúc càng nồng nàn.

Buổi sáng mùa đông, trong phòng cảnh xuân vô hạn.

Sau khi thông qua ý kiến tập thể, đơn xin thuyên chuyển công tác xuống cơ sở của Khang Kiếm đã được phê duyệt. Phòng Tổ chức của Thành ủy thông báo cho anh biết, hai tuần sau anh sẽ tới huyện Vân đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện, coi như ngang bằng với cấp phó sở. Thể theo đề nghị của Khang Kiếm, Giản Đơn cũng được điều đi làm thư ký của anh.

Hai tuần không dài, công việc của Khang Kiếm đã được Lục Địch Phi tiếp quản, bây giờ phần lớn thời gian của anh đều ở Sở Thống kê để tìm hiểu và phân tích các vấn đề tổng giá trị sản lượng, nông nghiệp, công nghiệp, thuế má... của huyện Vân, thời gian rỗi còn lại thì ở bên bà xã.

Khi họ yêu nhau cũng chẳng dính nhau như thế, triệt để tận dụng mọi thời gian để gửi cho nhau những tin nhắn sến nổi da gà, còn thỉnh thoảng tay trong tay đi xem phim, mua sắm, dạo công viên, đánh bóng mặt đường... nồng thắm tới mức đâu đâu ở Tân Giang cũng nhìn thấy bóng dáng họ.

Giữa lúc bận rộn, Bạch Nhạn còn phải tranh thủ thời gian để đi xem nhà. Sếp Khang chỉ đưa ra phương hướng và đường lối, còn tình hình cụ thể thì cô phải đi tìm hiểu. Cô biết rằng tới huyện Vân, sếp Khang có áp lực rất lớn, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, cô không thể làm vướng chân anh.

Đây là một gia đình đích thực, Bạch Nhạn vô cùng hưng phấn, tưởng tượng ra cuộc sống tương lai, chạy tới chạy lui bên khu thành cũ của Tân Giang mà chân bồng bềnh như bước trên mây. Mỗi lần xem xong một căn nhà, cô đều miêu tả chi tiết lại cho sếp Khang nghe.

Lau những giọt mồ hôi đọng trên cánh mũi cô, nhìn đôi mắt lấp lánh như sao của cô, sếp Khang cảm thấy cuộc đời chưa bao giờ tươi đẹp như bây giờ.

Hôm nay, tan làm xong Bạch Nhạn lại đi xem một căn hộ ven sông. Cô đứng trên ban công của một đơn nguyên, gió sông lồng lộng mang theo hơi thở mùa xuân ùa đến, cô vuốt tóc tì vào lan can, lòng dạt dào tâm trạng, cô cảm thấy đây chính là ngôi nhà mà cô mong muốn.

Căn hộ không tệ, giá cả cũng không đắt. Cô nhẩm tính trong đầu, cảm thấy có thể chấp nhận được bèn lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho sếp Khang thì điện thoại đã đổ chuông.

Là Lục Địch Phi gọi tới.

- Anh đang ở quán cà phê đối diện với khách sạn Hoa Hưng, anh muốn gặp em.

Cô ngẩn người:

- Em đang ở bên ngoài.

- Anh đợi em, không cần phải vội. – Lục Địch Phi cúp máy, tỏ ý sẽ không có bất kỳ sự thương lượng nào ở đây.

Bạch Nhạn chần chừ một lát rồi xuống lầu, bắt xe tới đó.

Quán cà phê này cô rất quen thuộc, chính tại đây, Lục Địch Phi đã tặng cô hai con gấu Teddy được bán với số lượng có hạn.

Bước vào trong, Bạch Nhạn nhìn thấy ngay Lục Địch Phi đang ngồi trong màn khói thuốc mờ mịt. Cô tới đó ngồi xuống, chỉ gọi một cốc nước khoáng.

- Thị trưởng Lục, anh tìm em có chuyện gì không?

Lục Địch Phi dụi điếu thuốc hút gần hết vào trong gạt tàn rồi nhìn cô, lông mày khẽ cau lại nhưng rất khó nhận biết:

- Trông em rất ổn!

Bạch Nhạn vuốt tóc:

- Cũng tạm ạ, chỉ hơi bận thôi. Còn anh thì sao?

Lục Địch Phi nửa cười nửa không, thoáng chút tự giễu:

- Em cho rằng anh có ổn hay không?

Mười ngón tay của Bạch Nhạn xoắn vào nhau:

- Anh Lục, em biết tự lượng sức mình. Em không phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, cũng không phải là thiên kim tiểu thư gia thế lẫy lừng, học lực không cao, gia cảnh không tốt. Khang Kiếm đã đi rồi, anh đừng đem em ra làm trò cười nữa.

Lục Địch Phi nhìn vào một khoảng không không xa, lại rút một điếu thuốc ra, không hỏi ý Bạch Nhạn đã châm lửa rồi hít sâu một hơi. Khói thuốc bảng lảng giữa hai người:

- Em là điển hình của việc qua cầu rút ván.

Bàn tay Bạch Nhạn không tự chủ được bỗng túm lấy góc áo dưới gầm bàn:

- Anh Lục, em không...

- Anh là kẻ bất cần đời, trước giờ chưa từng để tâm đến ánh mắt của người khác. Anh không hợp với con đường chính trị, nhưng giờ anh đã leo lên lưng hổ, khó có thể xuống được. Thực ra, nếu không đi theo chính trị thì anh cũng bắt buộc phải theo nghề kinh doanh. Chính khách hay thương nhân anh đều chán ghét. Nếu so ra thì làm một chính khách còn đơn giản hơn làm thương nhân. Hiện giờ hình như anh cũng đã có chút thành tích. Nhưng thế thì còn có ý nghĩa gì chứ? Làm tốt đến mấy anh cũng chỉ có một mình, không có lấy một người thấu hiểu hay tán dương mình. Xã giao tiệc tùng xong trở về nhà, một mình ngồi trên bậu cửa hút thuốc, nhìn ánh đèn trong mỗi căn nhà phía ngoài, anh bỗng thấy mình thật đáng thương. Anh như vậy, còn có ý nghĩa gì chứ?

Bạch Nhạn đăm chiêu nhìn Lục Địch Phi hờ hững vẩy tàn thuốc đi.

- Anh mới là kẻ thua cuộc thực sự. Lúc nhỏ, bơi không lại với cậu ta, đánh bóng cũng thua cậu ta. Học đại học không giỏi bằng cậu ta, công việc cũng không xuất sắc bằng cậu ta, ngay cả... người con gái cậu ta yêu, anh cũng lại động lòng. Em nói xem, sao có thể không ghen tị chứ?

- Anh đừng nói vậy – Bạch Nhạn buột miệng, vẻ hơi căng thẳng, ngay sau đó lại cố gắng nói thật bình tĩnh – Thực ra anh mới là người khiến bọn em ngưỡng mộ, gia đình anh rất vẹn toàn...

- Vẹn toàn? – Lục Địch Phi cười chua chát – Em tưởng bố anh ở ngoài không có nhân tình sao? Em sai rồi, ông ấy có, mà không chỉ có một người đâu, bây giờ ông ấy đang cưng chiều nhất là một cô tiếp viên hai mươi mốt tuổi. Ông ấy mua nhà, mua xe cho cô ta, hận không thể dâng cho cô ta cả bầu trời. Mẹ anh là người phụ nữ mạnh mẽ thích theo đuổi sự nghiệp, trên thì nói bà ấy suy nghĩ toàn diện, dưới thì nói bà ấy máu lạnh. Bà ấy chỉ cần bố anh giữ được sự hòa thuận bề ngoài, còn lại mặc cho ông ấy chơi bời đàng điếm. Có chơi chán chơi chê rồi ông ấy cũng về nhà thôi, chẳng phải sao? Hơn nữa, với chức tước ấy, ông ấy cũng không dám chơi quá giới hạn.

Bạch Nhạn lập tức không có gì để nói.

- Anh ghét nhất là cái kiểu ấm cúng giả tạo bằng mặt mà không bằng lòng. Cả ngày họ nói với anh về thể diện, muốn anh phải tìm con gái nhà môn đăng hộ đối, muốn anh kìm chế lại để sống cho tốt. Anh nghe mà thấy nực cười. Trên đời này có được mấy cuộc hôn nhân vì tình yêu?

- Đừng nói nữa, anh Lục. – Bạch Nhạn cố gắng bình tĩnh lại, an ủi anh mà mặt cô tái nhợt – Có lẽ duyên phận còn chưa tới?

- Trong cái vòng xoáy chốn quan trường này, làm bất kỳ điều gì thì người ta cũng đều đã quen giữ vẻ lạnh lùng, không mang theo tình cảm, không nói lời ngay thật. Vì thế anh phục Khang Kiếm, thật sự phục cậu ta.

- Anh không hiểu bọn em đã trải qua những gì đâu. – Bạch Nhạn cười khổ – Nếu cho anh chọn, anh sẽ không đi con đường này đâu.

- Em không phải là anh, sao lại biết anh sẽ không làm thế? – Giọng Lục Địch Phi thoáng chút chế giễu.

Bạch Nhạn buồn bã đặt ly nước trong tay xuống:

- Bởi vì con đường này thật sự không thể dùng hai chữ "hạnh phúc"để miêu tả. Người ta nói hôn nhân không phải là một bộ phim tình cảm, mà là phim hành động. Em cảm thấy cuộc hôn nhân của em và Khang Kiếm là một bộ phim kinh dị, mạo hiểm, không thể nhớ lại quãng đường đã qua, không dám nghĩ nhiều tới con đường phía trước, chỉ có thể thận trọng tiến từng bước một. Cảm ơn anh luôn yêu thương và giúp đỡ em, em là một cô gái trẻ, làm nhiều chuyện còn ích kỷ, em không thể đem lòng biết ơn biến thành tình yêu, như vậy sẽ bất công với anh, và cũng là xem thường bản thân em.

Lục Địch Phi cười:

- Anh hiểu ý em, yên tâm đi, sau này anh sẽ không quấy rầy em nữa. Nhưng anh vẫn sẽ tuyên chiến với Khang Kiếm, nếu không cuộc đời này sẽ chẳng còn chút thú vị gì nữa.

- Đó là chuyện giữa hai người, không liên quan đến em. – Bạch Nhạn nhún vai, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Về tới nhà đã là chín giờ tối, sếp Khang đã về nhà, nghe tiếng bước chân của cô trên cầu thang liền chạy vội ra mở cửa. Bạch Nhạn vừa bước qua chiếu nghỉ, ngẩng đầu lên đã thấy Khang Kiếm chau mày đứng trước cửa, nhìn cô đầy lo lắng.

- Sao không nghe điện thoại của anh?

Vịn tay vào cầu thang, cô dùng một ánh mắt kỹ càng nhìn anh lại một lượt. Buổi tối nói chuyện với Lục Địch Phi xong, bỗng cảm thấy những con ông cháu cha vẻ ngoài sáng láng này phía sau cũng chất chứa muôn ngàn nỗi khổ sở không thể nói thành lời. Thực ra, trong số bọn họ cũng không thiếu người tài năng ưu tú, nhưng những vòng hào quang bên ngoài đã khiến người khác xem nhẹ bên trong của họ. Nếu không hà cớ gì sếp Khang phải tự lưu đày tới huyện Vân xa xôi để chứng tỏ chính mình!

Bạch Nhạn chạy thật nhanh tới rúc vào lòng Khang Kiếm, ôm lấy anh rồi cọ mặt vào ngực anh:

- Em đi trên phố không nghe thấy.

Vừa ôm Bạch Nhạn vào trong nhà, Khang Kiếm vừa thở dài bất lực:

- Em không chịu xem mấy giờ rồi, muốn đi dạo phố thì gọi điện bảo với anh một câu, nếu không anh sẽ lo lắng biết bao.

Mặc kệ anh, Bạch Nhạn vẫn ôm chặt không buông. Khang Kiếm phải mất bao công sức mới đóng được cửa, vào nhà rồi anh cúi đầu nhìn Bạch Nhạn, nâng cằm cô lên hỏi:

- Ăn cơm chưa?

Bạch Nhạn nhắm mắt lại ậm ừ:

- Khang Kiếm, bốn ngày nữa là em lại chỉ còn một mình rồi.

Khang Kiếm vỗ về cô:

- Em cũng biết là chỉ còn bốn ngày thì sao không về sớm với anh!

Bây giờ anh đã từ chối hết mọi cuộc nhậu nhẹt xã giao, cứ tan làm là về thẳng nhà, hệt như một người đàn ông mẫu mực.

- Khang Kiếm, anh muốn em ở bên anh như thế nào? – Bạch Nhạn mở mắt nhìn anh. Người đàn ông tuấn tú như vậy một khi đã dịu dàng thì thật sự vô cùng quyến rũ, một cảm giác cuồng dại bỗng trào dâng trong tim.

Khang Kiếm ngắm nhìn Bạch Nhạn, chẳng nói chẳng rằng mà bế thốc cô lên đi vào nhà tắm. Bạch Nhạn ôm cổ anh, áp sát má vào anh rồi hôn lên tai cô như chú mèo đang liếm láp.

- Khang Kiếm, chúng ta bây giờ đang là sống chung bất hợp pháp đấy!

Cô nhìn Khang Kiếm kéo rèm tắm, mở đèn sưởi, nước nóng phụt ra từ vòi hoa sen, chỉ một lát sau, nhà tắm đã mịt mù hơi nước.

- Nói linh tinh, rõ ràng chúng ta là đôi vợ chồng cùng chí hướng thật lòng yêu thương nhau. Cởi quần áo ra tắm nước nóng cho đỡ mệt. – Khang Kiếm dịch người cô lên trên rồi cởi quần áo ra giúp cô, cẩn thận treo lên trên mắc để không bị ướt...

Bạch Nhạn nở một nụ cười ma mãnh, đôi lúm đồng tiền lấp ló, nhân lúc Khang Kiếm không chú ý, cô cũng thò tay ra cởi một cúc áo của anh, rồi lại một cúc nữa...

Cho đến khi tay bị Khang Kiếm nắm lấy, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi đồng tử đen thẫm như màn đêm.

- Bà xã...

Không đợi anh nói hết câu, Bạch Nhạn đã kiễng chân hôn anh, nuốt trọn lời anh định nói.

Chẳng lẽ lên giường cứ nhất định là phải lên giường? Cổ nhân đã dạy rồi: Thực sắc, tính dã[2'>.

[2'> Thực sắc, tính dã: Việc ăn uống và chuyện tình dục là bản tính của con người

Lòng rung động, tình đã nồng say, mỹ nhân trong tay, có thời gian, có không gian, cớ chi phải kìm nén?

Một dòng máu nóng từ gót chân dâng lên đỉnh đầu rồi tập trung lại ở một nơi nào đó trên cơ thể, sếp Khang thỏa mãn rên lên, bên nhau như vậy cũng không tồi chút nào.

Trong khoảnh khắc đó, anh nhớ lại đêm giáng sinh năm ngoái, cũng lạnh tê tái như hôm nay, bốn tháng sau khi họ hết hôn, ba tháng sau khi họ ly hôn, cuối cùng cũng có được một đêm động phòng đúng nghĩa. Anh hận không thể khắc sâu cô vào cơ thể mình, vĩnh viễn không xa rời.

Anh không kìm chế được hổn hển thở dốc, một giây sau, anh dùng sức rất mạnh tiến vào. Từng mạch máu nhỏ li ti trong đầu như muốn vỡ tung, từng sợi từng sợi đang bùng cháy, bùng cháy dữ dội.

Sau cơn ân ái, họ cùng tắm nước nóng rồi lười biếng chui vào trong chăn, hai cơ thể kề sát, chân cô quấn quýt lấy anh.

- Hôm nay em ngắm được một căn nhà rất đẹp. – Mệt tới nỗi không mở nổi mắt, nhưng Bạch Nhạn vẫn không quên báo cáo với sếp Khang.

- Đặt cọc chưa?

- Đang định mai đi đặt. Nhà hoàn thiện, đặt xong là có thể lấy được chìa khóa ngay.

Khang Kiếm gật đầu:

- Bây giờ là đầu tháng Hai, trang trí nội thất phải mất ít nhất là ba tháng, thêm vài tháng nữa, Bạch Nhạn, tháng Mười một mình cưới nhé?

- Còn phải tổ chức lễ cưới sao?

- Đương nhiên, có điều lần này chúng ta tổ chức ở Bắc Kinh, chỉ có họ hàng thôi. Nơi đó tính ra cũng là một nửa quê hương anh, anh cũng sẽ đưa em đi xem những nơi anh đã sống và những ngôi trường anh đã học.

Bạch Nhạn thở dài:

- Nếu bố mẹ anh vẫn phản đối thì sao? Chúng ta tái kết hôn rồi kết cục lại vẫn giống như trước kia.

- Cô bé ngốc này – Khang Kiếm vò đầu cô rồi khẽ cắn lên khuôn mặt ửng hồng như hoa đào dưới ánh đèn – Em chỉ cần dồn hết tâm tư lên người anh, những việc khác cứ để anh lo.

- Xí, trong tim em còn ai nữa chứ? – Bạch Nhạn chớp mắt.

Khang Kiếm cười cười không nói. Thực ra anh muốn hỏi, trong lòng cô, anh hay Thương Minh Thiên quan trọng hơn. Nhưng cảnh đêm đẹp đẽ mà nói những điều này thì thật là mất hứng.

Có lẽ cũng không cần phải hỏi, Thương Minh Thiên chỉ là một người bạn cũ của Bạch Nhạn, có một chút thiện cảm mơ hồ, đó không phải là tình yêu thực sự.

Tình yêu thật sự, không chỉ là tình cảm mà còn bao gồm cả sự kết hợp về thể xác. Nếu nhìn từ góc độ này, anh đã có được toàn bộ con người Bạch Nhạn.

Đêm dần về khuya.

Khang Kiếm đã ngủ say, nhưng Bạch Nhạn vẫn còn thức.

Đương nhiên là cô đoán được Khang Kiếm định nói gì.

Cô chưa từng bận tâm về nỗi nhớ dành cho Minh Thiên. Giống như người cận thị cứ mỗi sáng mở mắt ra là lại với lấy kính đeo vào theo bản năng, cô đối với Minh Thiên cũng vậy. Cô chưa từng cảm thấy sự xa cách về không gian hay sự vụt trôi của thời gian sẽ làm thay đổi điều gì giữa cô và anh. Khi buồn cũng như khi vui, khi cô đơn một mình, cô đều cảm thấy Minh Thiên đang đứng bên cạnh nhìn cô, mỉm cười cổ vũ cô.

Cho nên cô phải làm một con gián đánh mãi không chết.

Cô hạnh phúc thì Minh Thiên cũng sẽ vui vẻ.

Minh Thiên vui vẻ thì cô sẽ hạnh phúc.

Trong lòng cô, Khang Kiếm và Minh Thiên ai quan trọng hơn, Bạch Nhạn cảm thấy không cần phải so sánh. Minh Thiên là Minh Thiên, Khang Kiếm là Khang Kiếm.

Khang Kiếm là người cô yêu, người nắm tay cô đi suốt cuộc đời.

Còn Minh Thiên là chỗ dựa vững chắc trong trái tim cô, là điểm tựa tinh thần của cô.

Bốn ngày trôi qua rất nhanh, sếp Khang lên đường tới huyện Vân nhậm chức.

Bạch Nhạn lại quay về với cuộc sống độc thân, cũng may đã kịp nhận nhà mới nên ngày nào cô cũng tất bật lượn lờ ở chợ vật liệu xây dựng, nếu không thì biết làm gì cho qua ngày bây giờ! Nhưng dù sao Bạch Nhạn cũng không có kinh nghiệm về trang trí nội thất, có một số việc không thể tự quyết định được nên muốn kéo Liễu Tinh theo để tham khảo ý kiến.

Bố của Liễu Tinh là chủ thầu chuyên trang trí nội thất, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cô nàng cũng có chút hiểu biết.

Lúc ăn cơm, Bạch Nhạn bảo Liễu Tinh sau giờ làm đi cùng cô tới chợ vật liệu để chọn gạch, Liễu Tinh ngậm cơm trong miệng, mãi không nói gì.

- Đừng có bảo mình là bây giờ cậu căn bản chạy đi xem mặt khắp nơi đấy nhé? – Bạch Nhạn nói.

Liễu Tinh nuốt chửng miếng cơm rồi ấp úng nửa ngày mới thành thật khai báo:

- Bây giờ hễ tan ca là mình phải về trình diện mẹ chồng tương lai, hơi muộn một tí là bà ấy sẽ gọi điện báo cho... Giản Đơn, để rồi sau đó mình sẽ bị anh ấy cằn nhằn cho tới tận nửa đêm.

- Gì cơ? Gì cơ? – Bạch Nhạn chớp mắt. – Cậu nói gì thế, mình chả hiểu gì cả?

Liễu Tinh cười méo xệch:

- Trong mắt cậu chỉ có sếp Khang thôi, đâu có chú ý gì tới mình. Mình... đã dọn đến ở nhà Giản Đơn được một tuần rồi.

- Á! – Bạch Nhạn vội đỡ cằm như sợ nó rớt xuống dưới. – Mau khai thật ra, không được để sót một tình tiết nhỏ nào.

Liễu Tinh lườm cô nàng:

- Chẳng có tình tiết nào cả, chỉ có sự thật thôi. Mình và Lý Trạch Hạo đã hoàn toàn chấm dứt, bây giờ mình và Giản Đơn chính thức lấy hôn nhân làm tiền đề cho việc qua lại.

- Oa... tốc độ ánh sáng đó nha! Hai người dám lén lút hoạt động bí mật dưới mắt tôi. Thầy Lý đáng kính có khóc không thế? – Bạch Nhạn hỏi với vẻ rất không tử tế.

Liễu Tinh gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát:

- Khóc thì không, nhưng có lẽ đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta,

Nghĩ tới hôm nói lời chia tay với Lý Trạch Hạo, lòng Liễu Tinh không khỏi thoáng chút xót xa.

Nhận được điện thoại của cô, Lý Trạch Hạo hớn hở ra mặt. Địa điểm gặp nhau là một quán trà gần đường Nhất Trung, Giản Đơn ngồi ở một chiếc bàn cách chỗ họ không xa.

Lý Trạch Hạo ngồi trước mặt cô cười ngô nghê, kể với cô chuyện mấy đứa trẻ mà anh ta dạy thêm trong kỳ nghỉ đáng yêu và giỏi giang ra sao.

Cô bưng ly cà phê, im lặng lắng nghe.

- Tinh Tinh, sao em không nói gì? – Lý Trạch Hạo nói một thôi một hồi rồi mới phát hiện ra sự im lặng của cô.

Cô ngẩng đầu lên:

- Trạch Hạo, em... có bạn rồi.

Lý Trạch Hạo há hốc mồm nhìn cô chăm chăm.

Ánh mắt ấy khiến Liễu Tinh muốn khóc, cô nhớ lại cái nắm tay đầu tiên trong phòng cô, nụ hôn đầu tiên trong công viên, lần ân ái đầu tiên trong ký túc xá của anh... trong suốt mười bốn năm, từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô.

Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu một người đàn ông khác.

Những chuyện tình cảm, nói thay đổi là thay đổi liền.

Bây giờ cô đang để ý tới người đàn ông ngồi cách cô mấy dãy bàn, người cô cần trân trọng là anh ấy.

Cô ngoảnh đầu nhìn sang, Giản Đơn cũng nhìn cô cười dịu dàng.

- Em nghĩ sau này chúng ta không thể trở thành bạn bè được, em cũng không muốn bạn trai em phải lo lắng vì em. Đừng liên lạc với em nữa. – Cô nói liền một hơi hết những lời chất chứa trong lòng.

- Tinh Tinh, em đang giận dỗi. – Lý Trạch Hạo hoảng hốt túm lấy cánh tay cô – Anh biết lỗi rồi, anh cũng đang sửa đổi. Vì ở Tân Giang em có nhiều bạn bè nên anh thậm chí đã rút lại đề nghị đi Thẩm Quyến. Anh đã chuẩn bị trang trí nhà cửa, chuẩn bị cùng em kết hôn. Em còn không tin anh sao? Anh thật lòng mà.

Liễu Tinh lắc đầu, rụt tay về:

- Không phải là do thái độ của anh, mà là em đã không còn yêu anh nữa. Em đã yêu người khác rồi.

- Không thể nào. – Lý Trạch Hạo dù chết cũng không chịu tin – Lúc đón Tết ở nhà, chúng ta vẫn còn đang tốt đẹp.

- Lẽ ra anh còn phải hiểu hơn em, rằng chỉ cần một tích tắc cũng đủ để thay lòng đổi dạ. Tình cảm ba mươi năm không địch lại nổi cơn rung động ba mươi giây. – Liễu Tinh cười mỉa mai.

Mặt Lý Trạch Hạo thoáng trắng bệch:

- Em vẫn không thể quên được việc làm ngu xuẩn của anh. Tinh Tinh, nhưng cơn say nắng ba tháng không thể thắng nổi tình cảm mười bốn năm, anh đã quay lại rồi.

- Em đã không còn ở đó nữa. – Liễu Tinh đứng dậy.

Giản Đơn đi tới ôm eo cô, lạnh nhạt gật đầu với Lý Trạch Hạo.

- Chúng ta về nhà thôi. – Anh dịu giọng.

Lý Trạch Hạo như hóa đá.

- Dạ! – Liễu Tinh trả lời rồi nắm tay anh, không nói lời tạm biệt với Lý Trạch Hạo. Cô tin rằng bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Lúc đứng bên đường đợi xe, liếc mắt thấy Lý Trạch Hạo vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt và tư thế khi nãy.

Nhìn thấy rồi bỏ qua, cô không còn rảnh rỗi để tâm đến anh nữa.

Những ngày tháng đau khổ rơi lệ thâu đêm suốt sáng đã dần dần vùi lấp tình cảm của họ.

- Em yêu ơi, lên xe thôi. – Giản Đơn nói.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười rạng rỡ như hoa.

Xe từ từ rời bến, qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy Lý Trạch Hạo chạy như điên ra khỏi quán cà phê để đuổi theo xe buýt.

Tim Liễu Tinh khẽ nhói lên một cái, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

- Có điều, mình nghĩ anh ta sẽ nhanh chóng lấy lại được tự tin thôi. – Liễu Tinh cắn môi, mỉm cười tự an ủi – Ở trường lúc nào cũng có nữ giáo viên để mắt tới anh ta.

- Ê, đừng nói giọng chua xót như vậy. Cậu đã quyết định ở bên Giản Đơn rồi thì phải một lòng một dạ đi, giờ anh ta chỉ là người qua đường thôi, chẳng liên quan gì đến cậu cả. – Bạch Nhạn nháy mắt trêu chọc.

Liễu Tinh cười cười huých Bạch Nhạn một cái rồi cất giọng trách yêu đầy ngọt ngào:

- Giờ mình có muốn nghĩ cũng chẳng có cơ hội, anh Giản Đơn đã bài bố thiên la địa võng rồi.

- Thôi, đừng tỏ vẻ nữa, biết cậu có người thương rồi.

Bạch Nhạn thật sự thấy ngưỡng mộ Liễu Tinh, không những có bố mẹ cưng chiều, bây giờ lại được bố mẹ chồng cũng thương như vậy, quả thực là bao nhiêu yêu thương đều dồn hết cho cô nàng.

Nhìn lại mình, thật là khác nhau một trời một vực.

- Ê, bác sĩ Lãnh về rồi kìa! – Liễu Tinh bỗng trợn tròn mắt chỉ ra ngoài – Đi sau anh ấy là ai thế nhỉ, nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ.

Bạch Nhạn ngoái lại nhìn, ánh mặt trời chói chang giữa trưa hắt lên tuyết trắng thật nhức mắt, khiến cô không nhìn rõ được cảnh bên ngoài.

Đợi tới khi họ đi tới gần, Bạch Nhạn mới nhìn thấy đúng thực là Lãnh Phong đã trở về rồi.

Đúng là một cơn hàn lưu Siberia chính tông, vừa gặp đã thấy một luồng khí lạnh ập đến.

- Bạch Nhạn – Lãnh Phong khẽ gọi cô, giọng rất nhẹ, như thể sợ làm cô sợ.

- Dạ! Anh về rồi. – Nụ cười của Bạch Nhạn khẽ run lên vì lạnh.

Lãnh Phong dịch người sang một bên:

- Minh Tinh tới thăm em đây.

Nhìn mái tóc mới mọc được một hai phân của Thương Minh Tinh, Bạch Nhạn mỉm cười:

- Vậy... cũng ngồi ăn cơm luôn!

Thương Minh Tinh để đầu húi cua như con trai, gầy hơn so với lần trước khi Bạch Nhạn gặp chị ta rất nhiều, tóc lởm chởm, môi nhợt nhạt, ánh mắt vô hồn, khoác một cái áo khoác màu đen, ánh mắt nặng trĩu, bên trong vằn tia đỏ.

- Tôi ăn rồi. – Chị ta lên tiếng, giọng khàn như tiếng cành trúc khọt khẹt trong gió.

- Vậy chúng ta đi uống trà.

Bạch Nhạn thấy chị ta ôm chặt một cái túi trong tay, hình như có điều gì muốn nói với cô. Trong nhà ăn có vẻ không tiện, ở phòng phẫu thuật cô lại không có phòng riêng.

- Tới căn hộ của anh đi! – Lãnh Phong nói rồi ngoảnh đầu nhìn Liễu Tinh – Cô tới phòng phẫu thuật báo với y tá trưởng rằng tôi mượn Bạch Nhạn nửa ngày.

Liễu Tinh ngạc nhiên nhìn Lãnh Phong rồi lại nhìn Bạch Nhạn, sau đó khẽ gật đầu:

- Vâng.

Lúc đi, cô khẽ huých Bạch Nhạn:

- Có chuyện gì thì gọi điện cho mình, hôm nay mình trực ca tối, lúc nào cũng ở đây.

Mắt Bạch Nhạn nhìn thẳng, không biết là đang nhìn về chỗ nào.

- Ừ!

Họ nối đuôi nhau ra khỏi nhà ăn, lúc đi qua cửa, hình như Bạch Nhạn không để ý nên va vào bậc thềm nên bị khuỵu chân xuống, nhanh tới mức Lãnh Phong không kịp đỡ cô.

Hai lòng bàn tay cô xước xát rớm máu.

Lãnh Phong cau mày xót xa, cầm tay cô kéo tới phòng cấp cứu.

Bạch Nhạn giãy ra:

- Không sao, lát nữa em tự xử lý. Đừng để Minh Tinh phải đợi.

- Chỉ một lát thôi, chẳng chậm trễ gì hết. – Lãnh Phong cau mày.

- Không được. – Bạch Nhạn hết sức kiên quyết, không chút nhượng bộ.

Lãnh Phong sầm mặt xuống, bất lực nhìn cô.

Dường như Thương Minh Tinh không nhìn thấy gì hết, cứ cúi gằm xuống đất bằng vẻ mặt không chút cảm xúc, như thể nơi đó có thứ gì rất kỳ lạ.

Căn hộ của Lãnh Phong nằm trong khu nhà dành cho chuyên gia phía sau bệnh viên, cũng không rộng rãi lắm. Anh đi lâu rồi nên trên sàn nhà, trên bàn và tủ kệ đều phủ một lớp bụi mờ.

Anh phủi qua loa, rồi cả ba ngồi vào ba phía quanh bàn. Thương Minh Tinh chầm chậm ngẩng đầu lên, đặt chiếc túi vẫn ôm trong ngực lên bàn, lấy từ trong đó ra bốn năm quyển nhật ký và một quyển album ảnh. Nhật ký và album đều cũ quăn cả mép, có lẽ là thường được giở ra.

- Cho cô! – Chị ta đẩy mấy quyển nhật ký và album về phía Bạch Nhạn.

Lãnh Phong nín thở, nhìn Bạch Nhạn bằng vẻ mặt căng thẳng.

Tay Bạch Nhạn đặt dưới gầm bàn không kìm chế được khẽ run lên. Dường như sức lực toàn thân cô đã bị rút cạn, cô không thể nhấc cánh tay lên được.

- Đây là cái gì? – Cô hỏi Thương Minh Tinh.

Thương Minh Tinh lại cúi gằm mặt xuống, Bạch Nhạn nhìn thấy từng giọt nước mắt rơi tí tách xuống mặt bàn rồi đọng lại thành một vũng nhỏ.

- Cô tự đi mà xem.

- Một tập nhật ký và album cũ nát, tôi không thèm xem. – Bạch Nhạn rúm người lùi về phía sau, lắc đầu nguầy nguậy.

- Cũ nát? – Thương Minh Tinh bỗng nhảy dựng lên, mở phăng cuốn nhật ký và album ra – Cô nhìn đi, trong album này là ảnh ai, quyển nhật ký này viết về ai?

- Tôi không xem, tôi không xem... – Bạch Nhạn nhắm chặt mắt, cô không nhìn thấy hình ảnh cô đang tươi cười rạng rỡ đứng dưới gốc cây phượng, cô không nhìn thấy những chữ "Bạch Nhạn"chi chít trong quyển nhật ký.

- Không kịp nữa rồi, tôi đi làm đây. – Cô đẩy ghế chạy ra ngoài cửa.

- Bạch Nhạn, đồ tiểu hồ ly tinh, sau này cô sẽ không mê hoặc được anh trai tôi nữa. Anh tôi cũng không thèm quan tâm tới cô nữa. – Thương Minh Tinh mất kiểm soát chỉ vào cô gào lên, nước mắt đầm đìa
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7471
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN