Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
đối với cấp trên của cô sao?"
"Vậy cô hy vọng thái độ của tôi sẽ như thế nào?"
"Trông khuôn mặt của cô, tôi nhìn thật ghê tởm! Trang điểm thành bộ dạng quỷ đó, là muốn người khác đồng tình sao? Nhưng không ngờ rằng, càng khiến người khác chán ghét. Tôi rất muốn biết, tâm trạng hiện giờ của cô là như thế nào? Ghen tị? Không cam lòng? Tức giận? Cô ở bên cạnh Nghiêu lâu như vậy, kết quả chỉ có thể làm một luật sư nhỏ bé, còn tôi vừa đến thì đã có thể thành cấp trên của cô. Uất Noãn Tâm, cô là người đàn bà vô dụng nhất mà tôi từng thấy qua, không xứng mang họ Uất."
Uất Linh Lung càng nói càng hưng phấn, lửa trong mắt hừng hừng bốc cháy lên, đuôi hồ ly đắc ý đến mức sắp bay lên tới trời xanh.
Thật đáng tiếc, đối với một người không để tâm về bản thân, Uất Noãn Tâm không đem những lời cô ta nói đi vào lỗ tai, nhất là đang gây sư vô lý như Uất Linh Lung. Cô rất bình tĩnh nghe cô ta mỉa mai cho hết, mới nhàn nhạt đáp trả lại. "Xin hỏi, quản lý đã nói xong chưa ạ? Tôi còn có việc phải làm."
"Còn cứng họng, trong lòng đang tức điên lên rồi! Đồng nghiệp chán ghét cô, người khác chán ghét cô, chồng chán ghét cô, tôi không nghĩ ra cô còn có lý do gì sống trên thế giới này đó."
"Đó là chuyện của tôi, không cần cô bận tâm, tôi tạm thời không có lý do không sống nổi."
"Cô......" Uất Linh Lung không có cách nào làm cho cô tức giận, lời nói cũng không chiếm được ưu thế, nhất thời tức giận. "Cô là một đứa con hoang đáng ghét, chả trách Nghiêu không vừa mắt cô. Anh ấy còn đặc biệt căn dặn tôi, phái 'chiếu cố' cô thật tốt nha!"
"Vậy tôi cảm ơn trước sự 'chiếu cố' của tổng tài và quản lý, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có thời gian đứng tán gẫu, tôi ra ngoài trước." Uất Noãn Tâm không muốn nói tiếp với cô ta, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Uất Linh Lung hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lập tức an ủi mình, bản thân không cần vì một kẻ bại trận mà tức giận. Cô ta bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, trong lòng càng tức giận, tốt nhất tức chết cô ta! Dù sao, cô ta bây giờ là cấp dưới của cô, cô còn rất nhiều thời gian để giày vò cô ta, bắt cô ta phải quỳ xuống cầu xin.
Mặc dù cố gắng không để ý quan hệ nhân thân, nhưng vừa nghĩ đến Uất Linh Lung là cấp trên của mình, nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn cách giày vò cô, đầu của Uất Noãn Tâm muốn nổ tung. Người đáng hận nhất là Nam Cung Nghiêu, làm ra những chuyện như thế này, muốn chơi cô tới chết đây mà! Nếu cô chủ động biểu hiện tốt, anh có thể thủ hạ lưu tình không, thu hồi yêu tinh Uất Linh Lung trở lại không?
Nằm mơ giữa ban ngày! Anh nhất định sẽ giày vò cô thêm.
A! Phiền quá phiền quá đi! Những ngày tháng này, đến bao giờ mới kết thúc đây.
..............
Vừa vào công ty, Uất Linh Lung bắt đầu lối kéo nhân viên cấp dưới, mỗi ngày mời bọn họ đi ăn uống hát Karaoke, chỉ duy nhất Uất Noãn Tâm không được mời. Có khi ra về sớm, còn mang tất cả những công việc của người khác giao cho cô, cô không thể không ở công ty làm đến mười hai giờ đêm.
Nhưng điều này đối với cô mà nói không phải là một chuyện xấu, dù sao về nhà cũng chạm phải gương mặt lạnh băng của ma vương Nam Cung Nghiêu. Chỉ cần không cần cùng anh nhắc đến quan hệ của hai người, càng bận càng mệt, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Rất nhanh, những luật sư khác đều nhận ra Uất Linh Lung có thành kiến với Uất Noãn Tâm, đều chén ép cô, chuyện gì bẩn hay mệt đến bán sống bán chết cũng giao cho cô, thậm chí ngay cả chà rửa tolet hay sửa điện thoại cũng bắt cô làm, không coi cô là người. Mỗi ngày về nhà, xương cốt trên người đều rã rời. Có một trái tim mạnh mẽ, nhưng cơ thể cũng không thể chịu đựng những dằn vặt này được.
Uất Linh Lung gọi Uất Noãn Tâm vào phòng làm việc, lấy một phần tài liệu quăng trước mặt cô. "Đưa đến cho tổng tài, tận tay giao cho anh ấy!"
"Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có tư cách gặp tổng tài, xin cô hãy giao cho người thích hợp đi! Hơn nữa, không phải cô cũng muốn sao!"
"Kêu cô đi thì cô phải đi, ở đâu ra mà nhiều lời vậy." Bởi vì Nam Cung Nghiêu chỉ định Uất Noãn Tâm làm cho Uất Linh Lung cảm thấy rất khó chịu, lại bị cô đùa cợt mấy câu, trong lòng càng bực bội hơn.
Nhưng vấn đề là, Uất Noãn Tâm cũng không vui vẻ nha!
Thầm than oán Nam Cung Nghiêu lại giở trò quỷ, còn sợ mâu thuẫn giữa hai người chưa đủ sâu sao, không khiến bọn họ đánh nhau ở phòng làm việc thì không chịu được mà!
Không tình nguyện nhận tài liệu, đi đến phòng làm việc tổng tài. Mắt nhìn thấy thang máy đang đóng lại, cho rằng không đuổi kịp, không ngờ thang máy đột nhiên dừng lại. Bên trong có một người đẹp siêu cấp giỏi giang gật đều với cô. "Đi vào thôi!"
"Cám ơn!" Uất Noãn Tâm cảm thấy cô ấy rất quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã thấy ở đâu, chắc chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở công ty. Cô muốn nhấn nút tầng cao nhất, phát hiện đèn đã sáng. "Chúng ta lên cùng một tầng."
"Ưm!" Người đẹp không tiếp tục nói chuyện, Uất Noãn Tâm cũng không mở miệng. Cứ như vậy im lặng đến khi lên đến nơi, cô ra trước, tìm đến thư ký. "Xin chào, tôi có một phần tài liệu cần giao cho tổng tài."
"Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?"
"Bộ phận trong công ty giao tài liệu cũng phải hẹn trước sao?" Chỉ đành phải báo tên và chức danh của mình.
Thư ký gật đầu kiểm tra. "Xin lỗi, cô không có hẹn trước!"
"Nhưng mà, là tổng tài bảo tôi mang lên đây, còn phải tận tay giao cho anh ấy! Phiền cô hãy gọi một cuộc điện thoại."
"Tổng tài đã căn dặn, nếu như không phải khách hàng quan trọng, bình thường không được gọi điện thoại. " Nhìn bộ dạng của cô, đần độn, cũng không giống người có khả năng xử lý chuyện quan trọng."
"Có thể làm phiền cô....."
"Cô ấy có hẹn với tôi, cho cô ấy vào!"
Uất Noãn Tâm quay đầu lại, là người đẹp vừa gặp trong thang máy lúc nãy, nói cảm ơn không ngớt.
"Là, trợ lý Hướng! Xin mời theo tôi vào."
"Ưm!" Uất Noãn Tâm cảm động nhìn cô ấy vài lần, mới đuổi theo thư ký, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy là trợ lý của tổng tài sao?"
"Đúng vậy! Hướng Vi tiểu thư trong công ty rất có tiếng, làm sao cô chưa nghe đến chứ, mới đến sao?"
"Ưm!" Uất Noãn Tâm ngượng ngùng gật đầu. Vài giây sau, cô mới đột nhiên nghĩ đến bản thân từng gặp qua cô ấy, với Nam Cung Nghiêu ở cùng với nhau. Lúc đó còn cho rằng cô ấy là tình nhân hay bạn gái nhỏ của anh, không ngờ là trợ lý đặc biệt. Nhất thời cảm thấy bản thân thật thua kém. Cô ấy có năng lực có đầu óc có sắc đẹp, tấm lòng lại tốt như vậy. So với cô, bản thân quá nhu nhược!
Nhưng mà, cô tại sao phải so sánh với cô ấy chứ? Bởi vì Nam Cung Nghiêu? Thật xa xỉ mà! Người phụ nữ như thế nào có thể xứng với anh, đối với cô một chút cũng không có liên quan
Chương 89 - Chỉnh cô vui lắm sao?
Thư ký gõ cửa. "Tổng tài, Uất tiểu thư có tài liệu muốn giao ạ!"
"Cho cô ta vào!" Cách một cánh cửa truyền đến giọng uy nghiêm.
Uất Noãn Tâm gật đầu tỏ ý cảm ơn, mở cửa đi vào. Lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Nghiêu ở công ty, cảm thấy cực kỳ oai phong, rất có phong cách của một nhà lãnh đạo. Có năng lực, giản dị, bình tĩnh, tập hợp tất cả những ưu điểm của đàn ông, không tránh khỏi có chút ngây người.
"Cô đến giao tài liệu, hay đến nhìn tôi?" Giọng điệu không trầm cũng không bỗng, truyền đến.
"......" Như vậy cũng bị phát hiện, trên đầu của anh mọc thêm một bộ não sao? Uất Noãn Tâm thành thật lấy tài liệu giao ra. "Tổng tài, đây là tài liệu của anh!"
"Công việc như thế nào?" Anh hỏi, hoàn toàn biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
"Cám ơn anh đã sắp xếp cho tôi một công việc tốt như vậy, cấp trên cũng.......vô cùng tốt." Uất Noãn Tâm thành thật nói, trong lòng tất nhiên nghĩ theo một hướng khác.
Vì muốn gây khó dễ cho cô, anh cố ý đem một người phụ nữ hoàn toàn không biết gì về pháp luật, thậm chí trong đầu chỉ toàn là cỏ thăng chức làm quản lý, cũng thật khó xử cho anh nha! Đầu của anh gần đây không được bình thường sao? Loại trò chơi của con nít này cũng biết thưởng thức nhỉ.
Nam Cung Nghiêu cũng long trọng ném ra một câu trả lời chính thức. "Không cần khách sáo, xử lý quan hệ quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, cũng là một trong những trách nhiệm của tổng tài!"
Uất Noãn Tâm lười tức giận với anh. "Tài liệu đã đưa đến rồi, tôi quay trở vể làm việc đây."
"Đợi đã!" Nam Cung Nghiêu mở ra lật qua vài tờ, quăng trở về cho cô. "Đây không phải tài liều tôi cần."
"Không sai mà! Quản lý giao cho tôi là bộ này mà."
"Đây là vấn đề của các cô, cái tôi cần, là tài liệu về vụ tranh chấp tám năm trước với công ty Kim Long. Đi tìm đi!"
Uất Noãn Tâm nghĩ anh ta cũng không rãnh rỗi đến mức đùa giỡn với cô, hẳn là đã lấy sai rồi, liền xuống dưới tìm Uất Linh Lung. Cô ta đang bận sơn móng tay, nâng tầm mắt lên. "Phải không? Tại sao tôi không biết chứ."
"Tổng tài còn đang đợi, xin cô hãy đưa cho tôi!"
"Bổn tiểu thư mới làm việc được một tuần, làm sao biết nó để đâu chứ? Tự mình đến bàn tìm đi."
Uất Noãn Tâm liếc mắt xem thường, muốn dựa vào cô ta không bằng dựa vào chính mình, liền nghiêm túc tìm. Tìm hơn nửa ngày, mới tìm được một phần tài liệu liên quan đến vụ tranh chấp của công ty Kim Long, mang đến giao cho Nam Cung Nghiêu.
Kết quả....
"Tôi muốn là bản gốc, không phải bản sao chép."
"Anh cũng không nói là bản gốc...."
"Cô có hỏi tôi sao?" Nam Cung Nghiêu trả lời như đó là chuyện hiển nhiên, cứ như sai lầm hoàn toàn ở cô.
"Vậy phiền anh đợi một chút, tôi đi tìm bản gốc." Uất Noãn Tâm đành phải lăn trở lại phòng làm việc, cô vào làm chưa lâu, không biết những tài liệu đó để ở đâu, hỏi những đồng nghiệp khác, cũng không thèm nhìn đến cô, nói không biết, để cô tự mình tìm.
Cuối cùng một cô lao công nhìn không vừa mắt, lén nói cho cô biết, cho nên những tài liệu bản gốc đều ở trong kho lưu trữ. Cô cảm động sắp rơi nước mắt, vội vàng chạy đến kho lưu trữ, trên năm cái kệ chất đầy tài liệu, mỗi cái kệ rộng hai ba met, cao bốn met, phải bắt thang lên.
Tệ hơn nữa là, không hề sắp xếp theo thời gian. Muốn từ trong mấy ngàn bộ tài liệu tìm ra một bộ tài liệu, không khác gì mò kim dưới đáy biển.
Ngoài trừ tìm ra, cô không còn cách nào khác, chỉ có vùi đầu cực khổ tìm, mới có thể giao tài liệu này đúng hạn, cũng tiện cho những đồng nghiệp khác sau này tìm tài liệu.
Từ sáng tìm cho đến chiều, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, đói đến nỗi bụng cũng khua chiêng gõ trống, đầu chóng váng, chân mềm nhũn ra.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng tìm thấy, vui đến mức sắp rơi nước mắt, mang những tài liệu còn lại phân loại ra, chạy nhanh như thỏ ra ngoài cửa, muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ăn cơm sớm một chút, lại bị kịch phát hiện....
Cửa đã bị khóa rồi!
Kéo như thế nào cũng không ra.
Cô gấp đến nỗi đổ đầy mồ hôi, gõ cửa thật mạnh. "Có ai không? Làm phiền mở cửa dùm, tôi bị nhốt trong này.......có ai không....."
Cô la đến khát khô của họng, cũng không ai đến giúp, trong lòng nghĩ nơi này đặt ở vị trí hẻo lánh, hẳn không có ai đi qua đây. Cũng loại trừ có người đi ngang qua đây, có khả năng đã vô tình khó cửa. Tức là, có người cô ý chỉnh cô.
Uất Noãn Tâm nghĩ cũng không cần nghĩ, liền chắc chắn khẳng định đó là Uất Linh Lung và đám đầu trâu mặt ngựa của cô ta. Xem ra, trừ khi cô ta chủ động thả cô ra, nếu không cho dù cô hét bể cả họng cũng vô ích.
Chịu đựng cái bụng đói đang kêu réo, tiếp tục sắp xếp các tài liệu, thời gian trôi qua rất lâu, cô gần như đói đến sắp hôn mê, mới có người mở cửa ra, đứng ở cửa là bộ dạng đắc ý của Uất Linh Lung, không kiên nhẫn nổi giận. "Tìm có bộ tài liệu cũng lâu như vậy sao? Tổng tài đang hối thúc đó!" Nếu không phải như vậy, rất muốn nhốt cô ta ở đây mấy ngày mấy đêm, cho đến khi đói chết.
Uất Noãn Tâm ngay cả đáp trả cũng không có sức, đối với một người đàn bà coi công việc như là trò chơi ở nhà trẻ, để ý cô ta chỉ làm cho bản thân cảm thấy đần độn. Cứ như âm hồn bay đi, lên tầng cao nhất. "Tổng tài, đây là tài liệu anh cần!"
Nam Cung Nghiêu lộ ra vẻ không vui. "Làm gì mà đi lâu vậy hả?"
Cô có thể nói cô bị nhốt trong đó ba tiếng đồng hồ, hơn nữa xét đến cùng là bởi vì anh sao? Không thể! Cho nên, cô lựa chọn im lặng.
"Tôi đã tìm được trong kho lưu trữ trong máy vi tính rồi, không cần tài liệu này!"
"........." Uất Noãn Tâm rất muốn phát điên lên. Anh nhất định đã sớm biết trong kho lưu trữ có, thậm chí cái gọi là tài liệu kia chẳng qua chỉ là cái cớ muốn đày đọa cô mà thôi.
Trêu đùa người khác rất thú vị, rất vui sao?
Cô nhẫn nhịn cơn xúc động sắp nỗi bão, nghiêm túc nói: "Tổng tài, tôi còn công việc của mình!"
"Công việc của cô, là vì tôi bán mạng!" Anh nói chuyện như điều đó là điều hiển nhiên, thái độ kiêu ngạo.
"Vậy xin anh hãy trân trọng thành quả lao động bán mạng của nhân viên đi!" Cô cực khổ tìm rất lâu, một câu không cần của anh liền chối bỏ sao? Đổi lại là bản thân anh, anh sẽ nghĩ sao đây.
"Xem a, cô rất cần làm quen một chút với quy định của nhân viên, hành vi của cô đã phạm vào những điều khoản trong đó."
"Tôi sẽ!" Đối với loại người gây sự vô cớ này, Uất Noãn Tâm ngay cả một câu nói cũng lười nói. "Tôi ra ngoài trước đây!"
"Theo tôi ăn một bữa cơm." Nam Cung Nghiêu không thèm hỏi thêm, đứng dậy chỉnh lại bộ vest, rồi ra ngoài, nhìn thấy Uất Noãn Tâm vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nhíu mày. "Có vấn đề gì sao?"
Chương 90 - Muốn yêu không thể yêu
"Tôi đã tan ca rồi." Hàm ý sâu xa là, sắp đến giờ ăn cơm rồi, phải mau đi ăn cơm!
"Vậy thì tăng ca! Tiền tăng ca đến phòng tài vụ lãnh."
".............."Uất Noãn Tâm có trăm ngàn lời nói, lại không thể nói ra. Đã chấp nhận vào làm, đồng nghĩa với việc ký hợp đồng bán thân. Tổng tài đã nói ra miệng, cô còn có thể làm gì đây? Đành phải đi theo.
Hướng Vi vừa bước ra, nhìn thấy Uất Noãn Tâm vẫn còn đó, không khỏi có chút bất ngờ, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, vẫn dáng vẻ tao nhãn bình tĩnh cất tiếng nói: "Tổng tài, thời gian cũng không còn sớm, phải đi thôi!"
"Ưm!" Anh liếc nhìn Uất Noãn Tâm, ý nói, còn không mau đi theo hả? Đành phải nghe theo như một con côn trùng bám đuôi.
Nhìn thấy Uất Noãn Tâm cùng bọn họ bước vào thang máy, Hướng Vi không nhịn được: "Vị tiểu thư này cũng đi cùng sao?"
"Ưm! Cô ấy bên bộ phận pháp luật, thêm một luật sư lúc đàm phán cũng có lợi hơn." Nam Cung Nghiêu tùy tiện trả lời, thực ra không biết tại sao việc trêu đùa cô lại trở thành nghiện. Cô càng gấp gáp chạy trốn, anh càng muốn buộc chặt cô bên người mình. Nhìn thấy bộ dạng khốn khổ lại không dám đấu tranh của cô, cực kỳ thú vị, một biện pháp giải trí sau những giờ làm việc nhàm chán.
"Em biết rồi!" Hướng Vi nở nụ cười với Uất Noãn Tâm. Cô đối với cô ấy không hề có ý thù địch, bởi vì, vẻ ngoài của cô ấy không đủ uy hiếp đến cô. Hơn nữa, cô hiểu biết tài chính và pháp luật, một mình cô, cũng có thể chống đỡ với vài người. Đàm phán quan trọng hay khó khăn mấy, tổng tài cũng chỉ mang theo một mình cô. Lần này chẳng qua chỉ là một bữa cơm nho nhỏ, có cần thiết mang thêm 'người ngoài' sao? Không tránh khỏi làm cho cô nghĩ sâu xa.
Nguyên cả bữa ăn, Uất Noãn Tâm chỉ ngồi một bên làm khán giả, chứng kiến thủ đoạn của Nam Cung Nghiêu cao thâm như thế nào, vừa đấm vừa xoa, giết đối phương đến một mảnh giáp cũng không còn, tuyệt đối, lấy ưu thế áp đảo, ký tên vào bản hợp đồng hợp tác. Về phần cô, một chút tác dụng cũng không có, giống như một kẻ ngu ngốc.
Đáng ghét nhất là, không có cơm ăn!!!
Bữa ăn kéo dài đến tận mười giờ đêm mới kết thúc, đưa Hướng Vi về trước, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ. uất Noãn Tâm đói đến mức ngực sắp dán sát vào lưng, cảm thấy dạ dày như bị teo lại, ngay cả ý nghĩ muốn khóc trong đầu cũng không có. Trên thương trường cái gọi là dùng cơm, chẳng qua chỉ là một bên uống rượu một bên đàm phán. Cao lương mỹ vị một miếng hầu như không động đến, thật lãng phí mà!
Nam Cung Nghiêu ngược lại, tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, tiếp tục vùi đầu vào trong công việc. Có lúc rất hoài nghi, có phải anh ăn pin không, thể lực và tinh thần khiến người khác thật kinh ngạc.
Dạ dày trải qua cơn đó, cực đói, thành không thấy đói, bắt đầu có chứng nôn mửa, giống như đang trong cái máy giặt xoay với tốc độ cao, Uất Noãn Tâm cảm thấy tim gan phèo phổi đều đau, sắp trào hết ra ngoài. Thực sự quá khó chịu, chịu không nổi nói: "Tôi đau dạ dày."
Nam Cung Nghiêu không nghe thấy, hoặc, giả vờ không nghe thấy.
Uất Noãn Tâm lại yếu ớt lẩm bẩm câu: "Tôi đau dạ dày!"
"Nguyên nhân!"
Đau dạ dày còn có nguyên nhân sao? Cũng không phải đang bàn công việc! Anh ít lý trí một chút thì chết sao!
Cô có chút tức giận: "Từ trưa đến giờ tôi chưa ăn cơm, còn bị người khác nốt trong kho lưu trữ ba tiếng đồng hồ!"
"Lúc nãy không phải đi ăn cơm sao?"
"Đó vốn không được gọi là ăn cơm! Các người chỉ uống rượu, tôi làm sao dám động đũa chứ!"
"Đó là vấn đề của cô!"
"Này....." Cô đang là suy nghĩ thay cho công ty không đúng sao? Hơn nữa nói như thế nào, cô cũng là người của 'Hoàn Cầu', không thể làm mất mặt của công ty.
Có lòng tốt không được báo đáp! Sớm biết như vậy cô không cần giữ hình tượng làm gì, một cơn gió thoảng mây bay, tướng ăn muốn xấu bao nhiêu có xấu bấy nhiêu.
Một cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ xẹt ngang qua kính xe, Uất Noãn Tâm vội vàng hô lên: "Dừng xe! Dừng xe! Tôi phải xuống dưới mua chút đồ ăn!"
Có cái gật đầu đồng ý của Nam Cung Nghiêu, tài xe mới dám dừng xe bên đường.
Uất Noãn Tâm vội vàng như quỷ đói mới đầu thai vậy, dùng tốc độ nhanh của mấy trăm met thẳng tiến đến đến cửa hàng tiện lợi, gọi hai phần cari trứng cá. Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nghĩ đến hình như Nam Cung Nghiêu cũng chưa ăn cái gì, còn uống rượu, hẳn là đói rồi. Do dự có cần mua cho anh hai phần hay không.
Thôi đi! Là anh hại cô thê thảm đến vậy, cô mới không thèm quan tâm anh ta. Hơn nữa, anh là nhân vật thần thông như vậy, xem chừng cũng không đụng vào 'thực phẩm không tốt' này đâu, ngược lại cô còn tự tìm xấu hổ.
Nghĩ như vậy, Uất Noãn Tâm đi được vài bước, vẫn quay trở lại, kêu thêm hai phần trứng cá.
Nam Cung Nghiêu cũng xuống xe, đứng tựa người vào xe, cũng không biết đang nhìn về chỗ nào.
"Anh không cần xuống xe đợi tôi!" Uất Noãn Tâm nói.
"Tôi không đợi cô, tôi chỉ không thích trong xe có mùi!"
Hơ..........được rồi! Cô nhất định đói đến sắp ngất rồi, mới nghĩ anh tốt đến vậy! Xác suất anh có lòng tốt đợi cô, còn thấp hơn sao hỏa rơi xuống Trái đất.
Cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, lấy trứng cá đưa đến trước mặt anh. "Tôi mua cho anh hai phần cari trứng cá, anh muốn ăn không?"
Cari trứng cá? Dây thần kinh nào đó của Nam Cung Nghiêu bị xúc động.
Cô, cũng rất thích ăn cari trứng cá!
Ngày trước, anh ngại không sạch sẽ, mỗi lần đều không cho cô ấy ăn, nhưng cô cố ý làm trái ý anh, có lần thậm chí nửa đêm ba giờ sáng còn tự mình lái xe chuồn đi, chỉ vì mua hai phần cari trứng cá. Bị anh tóm được, liền lè lưỡi ra làm nũng, ép anh không có cách nào tức giận, chỉ có thể dịu dàng cảnh cáo, lần sao không được ăn! Cô liên tục nói được, nhưng làm sao có thể không ăn chứ!
Nghĩ đến dáng vẻ cười khẽ của cô ấy, khóe miệng của Nam Cung Nghiêu có một ý cười dịu dàng. Ánh mắt bị ánh sáng của ánh đèn làm cho sáng ngời, thâm thúy, ôn hòa.
"Làm soa vậy? Cari trứng cá buồn cười đến vậy sao?"
"Không có gì! Cô ăn đi, tôi không muốn ăn!"
Mặc dù từ chối, nhưng Uất Noãn Tâm cảm thấy giọng nói của anh đột nhiên trở nên rất dịu dàng, giống như nam châm vậy, cô kiềm không được một trận tê dại. "Ò" một tiếng, cuối đầu ăn.
Còn anh châm một điếu thuốc, nhả khói bay ra, sương khói lượn lờ, hai mắt của anh hơi nheo lại, ngày càng thần bí gợi cảm, có một chút u buồn, đặc biệt hấp dẫn người khác.
Cô há to mồm nuốt một miếng trứng cá lớn, mập mờ không rõ ràng hỏi: "Tâm trạng của anh không tốt sao?"
"Lo ăn đi, đừng đoán mò!"
"Ò....." Thực ra cô cũng không cố ý muốn đoán lòng của anh, chỉ là tỏ ra lễ phép, tùy tiện hỏi thôi. Quên mất anh rất khó lấy lòng, hơn nữa còn thích xuyên tạc ý tốt của người khác.
Nam Cung Nghiêu im lặng rất lâu, đột nhiên mở miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, hỏi: "Cô đã từng muốn yêu người nào lại không thể yêu chưa?"
Chương 91 - Không trêu chọc cô không thoải mái
Một miếng trứng cá nghẹn lại trong cổ họng của cô, có chút ngu ngơ nhìn anh. Đây là loại câu hỏi gì đây?
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cô nghĩ, hẳn cho là có đi! Anh đã từng, làm cho cô động lòng, cảm động, biết rõ hai người không thể đến với nhau, vẫn chìm sâu trong đó, kết quả làm cho bản thân đầy thương tích.
Nhưng mà, loại câu hỏi này xuất phát từ miệng của anh, cảm thấy rất lạ lùng nha! Một khi đã đưa ra loại câu hỏi này, chứng tỏ anh cũng từng trải qua, mà còn rất sâu đậm. Cô hỏi ngược lại: "Anh có không?"
Cô hỏi ngược lại như vậy, lại làm cho Nam Cung Nghiêu tỉnh ra, ngạc nhiên về bản thân lại để lộ kỷ niệm ở sâu trong đáy lòng, còn ở trước mặt của cô, có lẽ vừa nãy bị xúc động quá rồi! Anh không muốn bị người khác thăm dò được bí mật chôn sâu nhất trong đáy lòng, đặc biệt là cô, gương mặt của Nam Cung Nghiêu trở lại lạnh như băng, dùng một chân tắt thuốc. "Nhanh ăn cho xong rồi lên xe!"
"Ò....." Uất Noãn Tâm than thở. Lúc nãy còn bày ra dáng vẻ thâm sâu, khuôn mặt trong chốc lát lại lạnh như tiền, anh không có chút thay đổi nào sao?
Song, lúc anh nói ra câu hỏi đó, cô cũng có thể cảm thấy được sự bất đắc dĩ và đau đớn của anh, rất sâu. Vẫn là người con gái đó trong lòng anh sao? Muốn yêu lại không thể yêu, rất đau khổ, lại ghi khắc sâu trong lòng. Trong tim anh, địa vị của cô ấy, chắc hẳn sẽ không có người nào có thể thay thế, mãi mãi là người anh yêu nhất.
Tuy cô lấy góc độ là một người ngoài xem xét vấn đề này, nhưng vẫn không kiềm được có chút buồn bã. Không biết là vì anh, hay vì chính mình, không rõ nguyên nhân.
.................
Từ khi Uất Linh Lung làm quản lý, văn phòng luật sư trở thành một chiến trường vui chơi, còn Uất Noãn Tâm như một món đồ chơi bị đùa giỡn vòng vòng. Mỗi người đều có cách ức hiếp cô, lấy lòng Uất Linh Lung, cô chỉ đành cắn răng chịu đựng. Ngoài công việc ra, cô không có bất kỳ qua lại gì với bọn họ.
Giờ cơm trưa, ở nhà ăn nhân viên.
Cả bàn luật sư, do Uất Linh Lung dẫn đầu, thành viên có mười người, cũng là cả bộ phận.
Uất Noãn Tâm ngồi một bàn, do cô dẫn đầu, thành viên bằng không.
Người sáng suốt vừa nhìn vào, liền biết cô bị xa lánh, đều dành ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô, có cả cười nhạo. Cô cũng không thèm để ý, cuối đầu ăn cơm. Giờ cơm trưa là thời gian thoải mái nhất của cô, một người làm công việc của mấy người, tiêu hao rất nhiều sức lực, tự nhiên ăn cũng nhiều hơn thôi.
Cô đang mải mê gặm chân gà, phía sau truyền đến một trận xôn xao.
"Nhìn kìa! Tổng tài!"
"Qua! Đúng nha! Anh làm sao lại đến nhà ăn nhân viên chứ? Ngoài sức tưởng tượng nha! Mau lấy di động ra chụp hình thôi. Khoảng cách như vậy, có thể chụp được ảnh đẹp không?"
"Còn có trợ lý Hướng, rất đẹp nha.....dáng người như người mẫu vậy."
"Cô đừng có nghĩ lung tung, tôi dám đánh cược, cô ấy và tổng tài nhất định có gì đó với nhau."
................
Uất Noãn Tâm quay đầu lại nhìn, đúng là Nam Cung Nghiêu và Hướng Vi. Cả người sang trọng quý phái của Nam Cung Nghiêu mặc một bộ vest được cắt may, dáng người cao ráo, cực kỳ chói mắt, chỉ trong chốc lát đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh như băng đó, mắt nhìn không chớp, không để bất kỳ người nào trong mắt.
Uất Linh Lung nhìn thấy Nam Cung Nghiêu, vô cùng vui mừng, vội vàng chỉnh sửa lại đầu tóc muốn bước lên chào hỏi, lại nhìn thấy ở phía sau anh có một người con gái, mặt trong chốc lát đen thui. "Cô ấy là ai?"
"Trợ lý đặc biệt của tổng tài, Hướng Vi, cô không biết sao? Anh của cô ấy là Hướng Lăng Phong, tổng giám đốc tiền nhiệm, hai anh em nhà đó rất lợi hại đó!"
"Cô ấy đã ở bên cạnh tổng tài tám năm rồi, cùng với anh trai cô ấy là cánh tay đắc lực của tổng tài, cũng là người đứng đầu thứ hai thứ ba trong công ty."
"Cô ấy có song song hai bằng thạc sĩ pháp luật và tài chính của Harvard, thông thạo tám ngoại ngữ, tài sắc song toàn, đúng là một nữa thần mà....."
"Nữ thần gì chứ! Tôi thấy dáng vẻ cũng bình thường thôi, chỉ được công phu trên giường lợi hại thôi!" Uất Linh Lung ghen tị nói.
Đám nhân viên liền nháy mắt với nhau, vội vàng sửa miệng. "Đúng vậy! Làm sao có thể bằng thiên kim thị trưởng của chúng ta, cô mới là số một ở Đài Loan này."
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu quét qua, Uất Noãn Tâm vội vàng quay đầu lại, mặt cuối thấp hơn, chỉ thiếu chút nữa là dán sát vào. Trong lòng thầm nghĩ tại sao anh lại đến đây, thật mất khẩu vị!
Nhưng Nam Cung Nghiêu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái bài trơ trọi kia, bóng người cô đơn của một người con gái, bàn cách đó đồng nghiệp của cô ngồi đầy. Hiển nhiên, Uất Linh Lung thật biết cách lãnh đạo, mới có vài ngày, đã có thể cô lập cô hoàn toàn. Hướng Vi đi gọi đồ ăn, anh tìm một chổ để ngồi, nở nụ cười có hàm ý. Giọng nói trầm ổn lạnh lẽo phá tan bầu không khí yên tĩnh, vang vọng khắp nhà ăn. "Luật sư Uất, làm phiền cô qua đây một chút."
"Uất Linh Lung, có phải đang gọi chị không?" Đám nhân viên đẩy Uất Linh Lung, cô đắc ý đứng dậy. Nhưng Nam Cung Nghiêu vốn không thèm nhìn cô, mà cứ nhìn chằm chằm vào Uất Noãn Tâm đang quay lưng với anh. Cất giọng cao hơn, gọi đúng tên họ. "Luật sư Uất Noãn Tâm!"
Đáng chết! Anh cứ vậy mà tìm cô ta? Cô bị mất mặt, nhưng không thể làm loạn, căm phẫn ngồi xuống.
Lúc Nam Cung Nghiêu gọi rõ ràng ba chữ 'Uất Noãn Tâm', ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn lên người cô, giống như hàng ngàn mũi tên, trong chốc lát đâm vào cô thành con nhím.
Cô có thể giả vờ, cô không phải Uất Noãn Tâm không?
Nhưng bởi vì chuyện bị xa lánh, cho nên mọi người đều biết đến cô? Ánh mắt có cần độc ác đến vậy không?
Uất Noãn Tâm tự biết mình khó trốn thoát, đành phải căng cứng da đầu, cuối đầu thấp xuống, nhìn mũi chân của mình từ từ bước qua, yếu ớt hỏi: "Tổng tài, anh tìm tôi?"
"Cô để quên phần ăn."
"Nhưng.......tôi, tôi vẫn chưa ăn xong......đợi lát nữa trở về ăn tiếp."
"Ngồi ngay trước mặt tôi ăn đi!"
Áp lực đến từ các đồng nghiệp nữ càng lớn hơn!
"Như vậy không tốt lắm đâu, anh là tổng tài...."
"Bưng qua đây!" Nam Cung Nghiêu không muốn nhiều lời với cô, trực tiếp hạ lệnh.
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải nghe lời bưng phần ăn qua, đầu vẫn cuối vô cùng thấp. Một Uất Linh Lung vẫn chưa đủ sao, anh còn cố ý khiến cho tất cả nhân viên trong công ty công kích cô sao? Có cần ác đến mức đó không?
"Cô có thói quen dám mặt sát vào phầm cơm trưa sao?" Nam Cung Nghiêu trêu chọc, khóe môi hơi cười nhếch lên, làm cho đám nhân viên nữ say mê điên đảo.
"Như, như vậy sẽ nhìn rõ hơn."
"Ngẩng đầu lên đi!"
"Tối hôm qua tôi bị trẹo cổ, không thể ngẩng đầu lên."
Vì tình thế bức bách, Uất Noãn Tâm mếu máo miệng, chỉ đành ngẩng đầu, 'hai mắt lưng tròng' nhìn anh.
Nam Cung Nghiêu suýt chút bị cô chọc cười, vì nhẫn nhịn, lông mày nhíu lại càng chặt hơn, nhìn vào có vẻ không vui.
Ngồi ăn cơm cùng bàn với anh thôi mà, cũng không phải chưa từng trải qua, uất ức đến vậy sao?
Nhưng mà, cô trưng ra bộ mặt đáng thương như chó con đó, là do không xác định được mục đích chuyến đi đến nhà ăn nhân viên của anh sao?
Tại sao trước giờ anh chưa từng phát hiện, cô có nhiều vẻ mặt đến vậy chứ. Lúc nhàm chán trêu chọc cô, cũng là một cách giải trí. Hơn nữa, còn bị nghiện. Bây giờ, một ngày không trêu chọc cô, cả người anh liền cảm thấy khó chịu.
Uất Noãn Tâm cảm thấy rất chán nản. "Tổng tài không phải anh có nhà ăn riêng, còn mời cả đầu bếp Itali sao? Có cần thiết xuống đây cùng ăn với những nhân viên nhỏ bé như chúng tôi không?"
"Xem ra cô rất hiểu rõ về tôi, tốn không ít công sức tìm hiểu nha?"
"Không có!" Chỉ cần mỗi ngày nghe vô số chuyện bát quát của đồng nghiệp "Tổng tài đẹp như thế nào", "có tiền ra sao", lại có scandal gì mới, làm sao không thể không nhớ một ít chứ? Còn có chuyện nhàm chán hơn, là lấy ngày sinh tháng đẻ của anh đi đối chiếu, xem thử xem có số mệnh trở thành tổng tài phu nhân hay không.
"Bản thân là một tổng tài, tất nhiên phải thông cảm với nhân viên, xem thử chất lương cơm như thế nào." Anh liếc mắt về phía đĩa rau xanh của cô. "Xem ra thức ăn của công ty phải được cải thiện rồi, để nhân viên đói đến mức vàng vọt xanh xao."
Vàng vọt xanh xao? Cô có sao? Cũng đúng thôi, gần đây công việc quá nhiều, người cũng gầy đi một vòng rồi.
Ra vẻ đạo đức, ném đá giấu tay, nếu như thu hồi yêu quái Uất Linh Lung kia, cô đảm bảo ngày mai bản thân sẽ vui vẻ chạy nhảy.
Cô lấy giọng điệu quan chức trả lời: "Cảm ơn tổng tài quan tâm, thức ăn của nhân viên công ty rất ngoan, chứa đầy dinh dưỡng, đồ ăn phong phú, rất hợp khẩu vị. Bản thân là một nhân viên, tôi cảm thấy rất hạnh phúc."
"vậy sao? Thái độ của cô lại không nói như vậy."
"Đó là do ánh mắt của tổng tài quá chói mắt, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Cho nên, có thể tỉnh bước anh đến chổ khác được không, để tôi yên tâm ăn cơm?"
Nam Cung Nghiêu nhìn cô một trận, rất bình tĩnh thốt ra hai chữ. "Không thể!"
Uất Noãn Tâm suýt chút té lăn xuống đất. Làm ơn đi! Nếu không thể thương lượng, cũng nên giả vờ suy nghĩ một chút chứ, cho cô ảo tưởng anh dự định dời đi chổ khác cũng không được sao? Thật chẳng có nhân phẩm!
Nghĩ không thể đuổi được 'ruồi bọ', Uất Noãn Tâm đành phải dùng chiêu khác – ăn điên cuồng! Vội vàng giải quyết xong mớ đồ ăn rồi chạy lấy người!
"Cô rất đói sao? Có cần thêm một phần nữa không?" Nam Cung Nghiêu nhìn ra được ý đồ của cô, cố ý trêu chọc cô.
Uất Noãn Tâm coi như chưa nghe thấy, tiếp tục ăn cơm. Đối với anh chán ghét vẫn chán ghét, nhưng thức ăn không thể lãng phí. Hơn nữa, cô còn chưa ăn no!
Hướng Vi đã mua xong phần cơm nhân viên, nhìn thấy người ngồi đối diện là Uất Noãn Tâm, không tránh khỏi có chút bất ngờ, sững người một lúc. Gần đây tần suất xuất hiện của cô ấy, hơi quá cao rồi. Không lẽ, tổng tài đột nhiên đề nghị đến nhà ăn công ty, có liên quan đến cô ấy sao?
Bởi vì cô ấy đã giúp cô hai lần, Uất Noãn Tâm thân thiện chào hỏi với cô. "Xin chào!"
"Xin chào! Lần trước quên giới thiệu với cô, tôi là trợ lý đặc biệt của tồng tài, Hướng Vi."
"Tôi là nhân viên bộ phận pháp luật, Uất Noãn Tâm."
Hướng Vi có chút bất ngờ. Uất Noãn Tâm? Hình như giống tên của tổng tài phu nhân. Nhưng nghe nói tổng tài phu nhân rất đẹp, nhưng người ở trước mặt cô, có chút xấu còn có chút đần độn, chắc hẳn là trùng tên với nhau?
"Luật sư Uất nhất định học ở một trường nổi tiếng?"
"Hở......Tôi hiện tại là sinh viên năm tư của trường đại học Bắc Đại, còn một tháng mới tốt nghiệp."
Hướng Vi phỏng đoán, cô không học ở trường đại học danh tiếng, còn chưa tốt nghiệp, theo lý mà nói không thể được vào làm việc ở một công ty lớn như Hoàn Cầu. Không lẽ công việc cô, là do tổng tài sắp xềp sao? Giữa hai người rốt cuộc có quan hệ gì?
Uất Noãn Tâm dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong bữa ăn trưa, vội vàng nói. "Tổng tài, trợ lý Hướng, tôi ăn xong rồi, hai người từ từ dùng!" Vừa quay đầu, liền đụng phải Uất Linh Lung, trên tay cô ta cầm một chán canh hất vào người cô, lúng túng để canh chảy xuống.
"A...." Uất Linh Lung che môi, cố ý kinh ngạc. "Xin lỗi nha, tôi không phải cô ý...."
Cô ta thực sự không cố ý......mới lạ!
Uất Noãn Tâm đối với diễn xuất tài tình và hành động chua ngoa này của cô ta cảm thấy rất phản cảm, nhưng ở trước mặt nhiều người, cô không thể nổi giận đùng đùng với cấp trên của mình! Kiềm nén không vui trong lòng xuống, miễn cưỡng nở nụ cười. "Không sao, tôi sẽ tự mình giải quyết."
"Tôi đưa cô vào nhà vệ sinh rửa sạch nha!"
"Không cần, tôi có thể...."
"Cần mà! Cần mà!" Uất Linh Lung vô cùng ân cần, như muốn bắt ép Uất Noãn Tâm phải đi.
Suốt cả quá trình Nam Cung Nghiêu không nói một câu, kỹ xảo Uất Linh Lung, anh luôn coi thường. Nhưng dù sao cô ta cũng là lãnh đạo của Uất Noãn Tâm do anh đưa lên, vốn không thể giúp đỡ Uất Noãn Tâm. Anh cũng muốn xem thử, người đàn bà này, có thể nhẫn nhịn đến bao lâu? Khi cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn, sẽ phản kháng lại bằng cách nào đây.
Uất Noãn Tâm bị Uất Linh Lung kéo thẳng đến nhà vệ sinh, vừa bước vào, liền đẩy cô ta ra. "Cô gây sự đủ chưa!"
Chương 92 - Cô ấy là người phụ nữ xấu sao
Uất Linh Lung không nhìn ra Uất Noãn Tâm đang giở thủ đoạn gì, ngày càng bực tức, chỉ có thể mắng chửi cô. "Đồ đàn bà không biết xấu hổ, đê tiện, hồ ly tinh!"
Uất Noãn Tâm chăm chú lau sạch quần áo, chỉ xem như chó điên đang sủa bậy. Đợi cô ta chửi mệt, mới lạnh nhạt nói một câu. "Xin hỏi quản lý hết hứng chưa? Có cần ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng, cô có bao nhiêu lợi hại không?"
"Cô..........."
"Cô nói không sai, tôi có bản lĩnh nên Nam Cung Nghiêu mới quay quanh tôi, khiến anh ta chủ động nói chuyện với tôi. Còn cô, cái gì cũng không có!" Cô chỉ muốn lấy những lời nhục mạ của Uất Linh Lung đánh trả lại, trong lòng vốn không nghĩ vậy, lại không nghĩ đến Hướng Vi đứng ở ngoài cửa, tự nhiên sẽ có thêm một hiểu lầm khác.
Vì thế, sau khi bữa tiệc kết thúc, lúc ăn cơm cùng nhau, Hướng Vi hoài nghi hỏi: "Tổng tài, anh và Uất tiểu thư có quan hệ gì?"
Nam Cung Nghiêu trả lời đại: "Quan hệ bình thường, sao vậy?"
"Anh có hiểu biết gì về Uất tiểu thư không?"
Nam Cung Nghiêu dừng lại một hồi, câu hỏi này, anh thực sự không biết trả lời như thế nào. Anh cho rằng anh hiểu rõ cô, dịu dàng lương thiện chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của cô, thực ra trong lòng vô cùng tham lam, giống y như cha cô, chỉ có diễn là giỏi. Nhưng mấy ngày làm việc với nhau, anh có thêm một chút hiểu biết mới về cô. Ít nhất theo góc độ cấp trên mà nói, cô là một người rất cố gắng cũng là một nhân viên tốt vì công ty mà bán mạng.
Anh không biết nên trả lời ra sao, hỏi ngược lại: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Em chỉ cảm thấy Uất tiểu thư không đơn giản như vẻ bề ngoài nhìn thấy...." Đây hoàn toàn là kết luận mà Hướng Vi đứng ở góc độ khách quan mà ra. Cô thừa nhân bản thân có ý nghĩ khác với Nam Cung Nghiêu , nhìn thấy anh để ý người con gái khác, có chút ghen tị. Nhưng lúc trước đối với Uất Noãn Tân cũng có ấn tượng rất tốt, mặc dù cảm thấy cô có chút hồ đồ, nhưng con người ít ra cũng đơn thuần. Cho đến khi......nghe thấy những lời cô nói với Uất Linh Lung trong nhà vệ sinh.
Nam Cung Nghiêu không lên tiếng. Anh rất chắc chắn, Hướng Vi chưa bao giờ thích bàn tán những chuyện thị phi, đổ oan cho người khác. Cô nói ra những lời này, nhất định có lý do của cô, hơn nữa còn là vì anh mà nghĩ.
Xem ra, nếu không phải anh cố chấp cho rằng Uất Noãn Tâm là một người phụ nữ còn có một bộ mặt khác ở phía sau bộ mặt thật, cô quả thực có điểm đáng nghi.
...................
Cuộc đối đầu gay gắt trong nhà vệ sinh không làm cho cô bị đuổi việc như cô mong muốn, Uất Linh Lung càng chèn ép cô hơn, lại không cho cô một nhát ra đi vui vẻ. Cô hết cách, đành phải tiếp tục cần cù làm việc ở Hoàn Cầu, vì bộ phận luật sư bán mạng. Hôm nay, đang bận đến trời long đất lỡ, Lương Cảnh Đường gọi điện đến, quan tâm hỏi thăm tình hình gần đây của cô.
Lúc trước cô từ chức ở văn phòng luật sư, nhảy qua Hoàn Cầu, anh không những không tức giận, còn ủng hộ cô làm vậy, làm cho cô rất cảm động. Chỉ là một tháng gần đây, công việc quá bận rộn, rất ít khi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh. Ngược lại còn để anh chủ động gọi qua, khiến cô cảm thấy ấy náy.
Nói chuyện một lúc, Lương Cảnh Đường hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh không, muốn mời cô dùng cơm. Uất Noãn Tâm còn cầm trên tay một đống tài liệu chưa xử lý xong, không thể phân thân, nhưng không đành từ chối. Nhìn thời gian trước mắt, ba giờ, nếu như gia tăng hiệu suất, hẳn có thể làm xong, liền hẹn buổi tối tám giờ.
Kết quả bận một hồi, mang chuyện đó hoàn toàn bỏ ra đằng sau. Cho đến khi bóng dáng Lương Cảnh Đường xuất hiện ở trước cửa văn phòng, mới giật mình nhớ đến. "Sao anh lại đến đây?"
"Anh ở nhà hàng đợi một lúc, không thấy em, lo lắng em có chuyện, nên đến công ty xem sao."
"Tại sao anh không gọi điện thoại cho em?"
"Tắt máy rồi!"
Uất Noãn Tâm lấy ra xem, mới biết hết pin rồi, chán nản vỗ trán của mình. "Em thật lú lẫn mà! Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Mười giờ."
"Mười giờ?"Uất Noãn Tâm kinh ngạc hét lên. "Vậy không phải anh đã đợi em hai tiếng rồi sao? Xin lỗi, xin lỗi nha! Em mời anh ăn cơm, coi như xin lỗi được không nào?"
"Không sao cả, dù sao anh cũng không bận chuyện gì khác." Lương Cảnh Đường vẫn dịu dàng, hiểu ý người khác như vậy. Bất kể nơi nào có anh xuất hiện, đều mang đến cảm giác tựa như gió xuân. "Việc ở công ty giải quyết hết chưa? Hay anh đứng ở đây đợi em nha."
"Không cần không cần đâu.............còn một chút thôi, em mang về nhà giải quyết một lát là xong ngay!"
Uất Noãn Tâm ba chôn bốn cẳng thu dọn tài liệu, giấy tờ suýt chút rơi xuống đất, điện thoại di động suýt chút rơi vào thùng rác. Lương Cảnh Đường bất đắc dĩ được lắc đầu, tự mình ra tay cứu vớt vật nhỏ đáng thương này.
"Em vẫn y như lúc trước! Liều mạng làm việc, ngay cả cơm cũng quên ăn! Lúc căng thẳng, không làm rơi cái này, cũng làm đổ cái kia." Anh không có vẻ trách móc, giọng nói tràn đầy thương xót và cưng chiều.
Uất Noãn Tâm lè lưỡi. "Em là một người có đầu óc tốt! Nhưng cũng không có nghĩa một luật sư tốt nha!"
"Em không những là một luật sư tốt, còn là một người tốt bụng và hiền lành!" Lương Cảnh Đường bày ra bộ dạng hiểu rõ về cô, đắc ý nhặt lại tài liệu, trên góc có ghi tên của những nhân viên khác." Những tài liệu này đều thuộc trách nhiệm của người khác sao? Em ôm hết toàn bộ hử?"
"Chuyện này..............em không biết nên giải thích với anh như thế nào, dù sao em cũng không muốn vậy!" Mặc dù cô rất nhiệt tình và thích công việc luật sư ở bộ phận này, nhưng đâu có ai muốn làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, còn bị người khác chiếm hết, làm nghĩa vụ lao động miễn phí.
"Nếu như công việc quá cực khổ, vậy suy nghĩ trở về văn phòng luật sư đi."
"Em cũng muốn, nhưng....." Lời vừa thốt ra, Uất Noãn Tâm liền ý thức được bản thân nói sai rồi. Lúc trước khi cô nói từ chức với Lương Cảnh Đường, là nói bản thân muốn vào làm việc ở Hoàn Cầu, bây giờ nói như vậy chẳng khác giấu đầu lòi đuôi.
Vội vàng xua tay. "Không có gì đâu! Làm công việc chính mình thích, cực khổ một tí, cũng đáng mà."
"Ưm! Em cảm thấy đáng là được." Lương Cảnh Đường mỉm cười, tỏ ý thông cảm.
Kỳ thực anh làm sao không nhìn ra chứ, cô đột nhiên từ chức nhất định có ẩn tình nào đó. Bất cứ người nào làm bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, anh không muốn can thiệp quá nhiều, đặc biệt là cô. Anh tôn trọng quyết định của cô, chỉ sợ không nhìn thấy cô, anh sẽ cảm thấy rất thất vọng.
"Mọi thứ thu xếp xong hết rồi, chúng ta đi thôi! Bụng đói quá trời!"
"Đi thôi đi thôi đi thôi........ăn một bữa thật hoành tráng....." Uất Noãn Tâm kéo Lương Cảnh Đường ra khỏi văn phòng, hai người bước vào thang máy, thang máy tổng tài phía bên kia mở ra, Nam Cung Nghiêu bước ra. Ba người quay lưng với nhau, không nhìn thấy nhau.......
Chương 93 - Hôn trộm
Từ sau khi Uất Noãn Tâm bước vào Hòan Cầu, Nam Cung Nghiêu phát hiện bản thân đã có một thói quen không tốt. Mỗi lần tan ca, đều tự động đi đến cửa phòng làm việc nhìn cô, lại không muốn bị cô phát hiện. Có lúc cảm thấy bản thân thật nực cười, rõ ràng đây là công ty cũa anh, tại sao phải lén lút, y như ăn trộm.
Cô là một nhân viên rất chăm chỉ, mỗi ngày đều tăng ca đến mười giờ đêm. Mặc dù có Uất Linh Lung ác ý chỉnh cô, cũng không thể bỏ qua sự cố gắng của bản thân cô. Về điểm này, hoàn toàn làm cho anh phải khen ngợi.
Nghĩ muốn lập tức nhìn thấy cô, anh vui mừng vô cớ, bước chân tự động cũng gia tăng tốc độ. Nhưng lần này, anh không nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ ngồi ở bên bàn làm việc của cô như mọi khi. Cả căn phòng đều tối đen.
Cô về rồi sao?
Đôi mắt sáng mang theo buồn bã, nhưng anh không để lộ vẻ thất vọng ra ngoài, quay người rời khỏi.
Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường bước ra khỏi thang máy, vừa đi ra hướng bãi đổ xe vừa cười nói với nhau, thảo luận nên dùng bữa ở đâu, có cái gì ngon. "Giờ này, cũng không có nhiều nhà hàng mở cửa, chúng ta đi ăn ở tiệm nha?"
"Được thôi!"
"Umm......gần đây đều là xây dựng cao ốc, hình như cũng không có quán ăn nhỏ nào cả, không bằng đến quán ăn ven đường ở phố Tây đi. Ở đó có món tôm hùm cay rất nổi tiếng, rất lâu rồi không được ăn...."
"Ưm!"
"Tính tình của anh rất dễ chịu nha, nói cái gì anh cũng đồng ý."
Lương Cảnh Đường nở nụ cười với cô. Chỉ cần ở cùng với cô, ăn cái gì quan trọng sao? Anh dừng lại bên chiếc Maybach. "Lên xe thôi!"
Uất Noãn Tâm mở trừng mắt ra với chiếc xe vừa đẹp vừa sang trọng này. "Anh đổi xe rồi sao? Chiếc Audi lúc trước không phải vẫn còn mới sao? Mấy ngày trước em vừa thấy qua trên TV, chiếc xe này số lượng có hạn trên thế giới, hình như phải trên dưới mấy trăm triệu nha! Mặc dù nói anh là luật sư danh tiếng, cũng không cần chút xa xỉ đến vậy!
"Vậy sao? Anh không biết đó nha!" Lương Cảnh Đường nhún vai, nhẹ nhàng cho qua. Với gia cảnh nhà anh, chiếc xe này cũng không đáng kể gì, không đáng để cô kinh ngạc dữ vậy đâu.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, rất nhiều người phụ nữ ở bên cạnh anh chỉ vì tiền. Nếu như trong mắt của cô, anh chỉ là một luật sư, đã có thể loại trừ khả năng này rồi! Đương nhiên, từ trước đến giờ anh cũng không xem cô là loại phụ nữ ham tiền. Với anh mà nói, cô rất đặc biệt.
Cái thế giới này quá tàn khốc quá dơ bẩn, cô như hoa sen trong ao xanh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Anh muốn bảo vệ sự thơ ngây, sự lương thiện của cô.
Nam Cung Nghiêu đi vào bãi đổ xe, liền nhìn thấy Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường đùa giỡn với nhau rồi lên xe. Ở trước mặt anh, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy, cả người giống như một đóa hoa đang run động. Anh nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt thâm sâu lạnh băng.
Hẹn hò với tình nhân mới chưa đủ, ngay cả tình nhân cũ cũng 'chiếu cố' sao? Cô quả thực là một người đàn bà lợi hại, hôm nay đối phó người này, ngày mai lại chăm sóc người kia. Không có đàn ông, cô sẽ chết sao?
Xem ra, anh cho cô 'áp lực' vẫn không đủ, đến nỗi cô còn có tâm trạng hẹn hò với tình nhân.
Với cô, anh tuyệt đối không tiếp tục nhân từ!
............
Uất Noãn Tâm dẫn đường, đưa Lương Cảnh Đường đến khu ẩm thực náo nhiệt ở phố Tây điên cuồng một trận. Đương nhiên, cuối cùng vẫn do Lương Cảnh Đường trả. Anh thường không có thói quen để phụ nữ trả tiền, nhưng cô lại là người đầu tiên giành trả tiền với anh, làm cho anh dở khóc dở cười.
Chiếc Maybach từ từ ngừng lại phía trước khu chung cư, Lương Cảnh Đường quay đầu nhìn Uất Noãn Tâm, phát hiện cô đang ngủ say. Khoảng thời gian này, cô mệt lừ rồi, ở dưới mắt đã có thể nhìn thấy hai vết thâm màu đen, gương mặt dường như có vẻ hốc hác. Một bàn tay lớn vuốt ve gương mặt nhỏ bé ẩn trong mái tóc xõa tung của cô, nhìn có vẻ mỏng manh đáng thương.
Cô rất lâu rồi không được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, thoải mái như một đứa trẻ, ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn. Gần như làm tan chảy tim của anh, rất muốn ôm cô vào lòng, che chở cẩn thận.
Anh biết rõ tình hình hiện tại của bản thân, vốn không thích hợp nói chuyện yêu đương. Vài năm qua đi, anh quả thật chưa từng chính thức quen một người bạn gái nào. Có nhu cầu sinh lý, cũng giải quyết bằng cách khác.
Anh cho rằng, bản thân đối với phụ nữ đã không còn cảm thấy hứng thú. Khi đến lúc, nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cùng với một người phụ nữ tính tình thích hợp, gia cảnh tương đương kết hôn với nhau. Thì ra, không phải không có hứng thú, chỉ là chưa gặp đúng người khiến bản thân cảm thấy hứng thú.
Từ khi cô xuất hiện trong thế giới của anh, thất kinh bát mạch bị phong tỏa của anh cứ vậy bất thình lình được đả thông, bắt đầu có nhiều cảm giác. Làm cho niềm vui của anh không chỉ có thành công trong công việc, còn có cô. Thậm chí, cô so với công việc càng làm cho anh vui vẻ hơn.
Có lẽ, tình yêu thực sự bắt đầu từ cảm giác. Quả thật sẽ có một người, khiến cho bạn có cảm giác hoàn toàn khác. Cho dù không cần nói chuyện cười đùa, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, đã cảm thấy rất vui vẻ. Và sự vui vẻ đó, không phải vì cô ấy có đẹp bao nhiêu, vóc dáng bốc lửa bao nhiêu, hoặc xuất sắc bao nhiêu. Chỉ bởi vì, sự chờ đợi trong tim, nảy mầm.
Càng nhìn cô, Lương Cảnh Đường càng cảm thấy bản thân đối với cô tràn ngập ấn tượng tốt và không muốn rời xa, không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô.
Mặt của cô rất lán, da vẻ noãn nà, chạm vào rất tuyệt, làm cho anh yêu thích không nỡ dứt ra. Đó là một loại yêu thích không thể nói nên lời, có cảm giác hận không thể kéo cả người cô nhập vào cơ thể mình, yêu thương cưng chiều.
Tình yêu là một loại mầm một khi đã nảy nở, sẽ điên cuồng phát triển. Chỉ vuốt ve hai má của cô, cũng không cách nào thỏa mãn khát vọng đang dậy sóng mãnh liệt trong lòng Lương Cảnh Đường. Nhìn cô mềm yếu như hoa. hai cánh môi mở ra, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, không biết bản thân đang làm gì, cứ vậy mà hôn lên.
Cổ họng khô khốc, ngón tay giữ chặt ghế ngồi, cả người run rẩy mãnh liệt.
Anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy, tim giống như từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Bùm bụp......bùm bụp.....
Một lát thêm một lát, nhịp đập tăng nhanh!
Trái tim sắp sửa không đủ khả năng chịu đựng gần như tiêu mất rồi!
Nhưng lúc anh định hôn lên cánh môi của cô, đối diện độ nhiên lóe lên hia luồng sáng chói mắt, chiếu thẳng vào xe anh.
Ánh sáng kia chói lọi, sáng đến chói mắt. Lương Cảnh Đường giang tay ra che lại, loáng thoáng nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông ngồi trong xe. Anh ta lạnh lùng nhìn anh, để hả giận một phen, bấm còi inh ỏi.
"Bin bin....bin bin...."
Giống như đang cố ý khiêu khích!
Nhưng anh không thể nhìn rõ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy một cảm giác uy hiếp mãnh liệt xuyên qua anh.
Có lẽ chỉ là ảo giác của anh thôi?
Chương 94 - Lời giải thích của cô nghe chán rồi
Uất Noãn Tâm bị tiếng còi xe làm tỉnh giấc, lông mày nhíu lại mở trừng hai mắt, tim của Lương Cảnh Đường chậm một nhịp, vội vàng ngồi về chỗ của mình, trên trán đổ đầy mồ hôi. Lần đầu tiên làm trộm, lúng túng đến nỗi áo sơmi ướt nhẹp.
"Ồn quá...." Cô tức giận lẩm bẩm. "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô vừa hỏi xong, chiếc xe phía trước liền tắt đèn xe, tiếng còi cũng ngừng lại.
"Không có gì, đến nhà em rồi!" Lương Cảnh Đường cố hết sức ổn định hơi thở, nhưng vẫn lộ ra chút căng thẳng.
Uất Noãn Tâm nhìn thấy cơ thể của Lương Cảnh Đường cứng nhắc, vẻ mặt xấu hổ, không dám quay đầu lại nhìn cô, có chút kỳ lạ. "Anh làm sao vậy? Mặt đổ đầy mồ hôi kìa." Cô cũng không nghĩ quá nhiều, lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp anh, không nghĩ là đang châm dầu vào lửa, mặt của Lương Cảnh Đường đỏ đến tận mang tai, vội vàng giật lấy khăn giấy của cô, vội vàng nói. "Để anh tự mình làm được rồi......"
"Vâng....." Sao ngay cả anh cũng quái lạ.
Nhìn xung quanh, mới phát hiện đã về đến 'nhà' rồi.
"Cám ơn bữa tối của anh, em vào nhà đây, lần sau nhất định phải để em mời đó!" Cô cười khẽ, Lương Cảnh Đường không tránh khỏi có chút ngơ ngác. "Ừ! Đi đường cẩn thận nha!"
................
Uất Noãn Tâm vẫy tay chào tạm biệt Lương Cảnh Đường, nhẹ nhàng thở một hơi. Vừa cuối đầu tìm bóp tiền trong túi xách, coi có đủ tiền gọi xe, vừa đi đến trạm xe buýt, đột nhiên đụng phải một