--> Hợp đồng hôn nhân 100 ngày - game1s.com
Disneyland 1972 Love the old s

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

ưng không có nghĩa cô có thể lấy điều này ra châm chọc mỉa mai anh. Trên cái thế giới này, Thiếu Khiêm đối với anh mà nói là rất quan trọng, bất luận anh làm chuyện gì, cũng vì muốn bảo vệ cho em ấy.

Còn cô, lòng đầy mưu mẹo, tàn nhẫn lợi dụng Thiếu Khiêm để báo thù anh, dựa vào cái gì có quyền ưỡn ngực kiêu ngạo chỉ trích anh chứ!

"Nếu như Thiếu Khiêm có chuyện gì, tôi sẽ làm cho cô chết rất khó coi!" Nam Cung Nghiêu đẩy cô ra xa, nếu không anh không dám đảm bảo cô có chết trong tay mình hay không. Bây giờ anh ngay cả nhìn cô thêm một chút cũng cảm thấy ghê tởm, nếu không phải Thiếu Khiêm còn để ý đến cô, anh đã quăng cô ra ngoài từ sớm rồi.

Cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt vậy, Uất Noãn Tâm khó chịu đến mức ho khan. "Khụ khụ....." Cuồng bạo lực, cô nghi ngờ bản thân sớm muộn gì cũng chết trong tay anh.
Nam Cung Nghiêu quay đầu lại không thèm nhìn cô, ngồi bên cạnh Nam Cung Thiếu Khiêm, chăm sóc cậu ấy.

Uất Noãn Tâm thở gấp một trận, không còn cảm thấy khó chịu, cũng ngồi xuống bên kia giường. Ánh mắt của hai người ngẫu nhiên giao lại với nhau, đều tràn đầy mùi thuốc súng. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ không phải hai người oán giận lẫn nhau, mà là đồng thời quan tâm đến một người.

Chăm sóc từ chiều cho đến tận tối, trong lúc đó Hà quản gia có mang cơm lên vài lần, nhưng hai người đều không động. Hơn mười một giờ tối, Nam Cung Nghiêu ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở lại, Uất Noãn Tâm đã gục đầu ở bên giường.

Sắc mặt của cô rất tiều tụy, đôi môi cũng trắng bệch, không có chút huyết sắc, giống như một đóa hoa mới nở bất thình lình trở nên khô héo. Không bao giờ có thể trở lại đoạn thời gian kia, vẻ mặt lúc cô không biết anh đang lợi dụng cô.

Từ sau sự việc kia, hai người một câu cũng không nói với nhau. Thái độ của cô đối với anh, cực kỳ lạnh lùng. Có lúc khiến cho anh vô cùng khó chịu, mấy lần muốn bắt lấy nỗi buồn của cô. Nhưng như vậy, sẽ không một chút nghi ngờ nào lộ rõ sự quan tâm của anh đến cô, điều này tuyệt đối không thể.

Nếu như không xảy ra chuyện hôm nay, anh sẽ suy nghĩ cho cô sống vài ngày tốt đẹp. Bây giờ, không có cửa đâu! Cô cho rằng, cô giả vờ chăm sóc Thiếu Khiêm, có thể chứng minh cô vô tội, khiến anh tin tưởng cô sao?

Nằm mơ!

Đợi Thiếu Khiêm tỉnh lại, sẽ tìm cô tính sổ sau.

Mặc dù anh oán giận nghĩ vậy, Nam Cung Nghiêu vẫn cầm lấy một tấm chăn, đắp lên người cô, sau đó mới rời khỏi phòng.

Trong lúc mơ màng, Uất Noãn Tâm cảm thấy trên mặt lành lạnh, cũng hơi đau. Khó khăn mở mắt ra, mặt của Nam Cung Thiếu Khiêm phóng đại ở trước mắt cô, chỉ là, không giống như lúc trước, có vẻ lạnh lùng đáng sợ.

"Anh tỉnh rồi...." Cô muốn dụi mắt, mới phát hiện tay bị dây thừng trói lại. Nhìn lại, thấy trong tay Nam Cung Thiếu Khiêm đang cầm một con dao găm, ngay lập tức dọa cô sợ đến dựng cả tóc gáy. "Thiếu Khiêm, anh muốn làm gì?"

"Em đã gạt tôi, tôi muốn trừng phạt em...." Giọng điệu của Nam Cung Thiếu Khiêm giống một đứa trẻ nhưng ánh mắt rất đáng sợ. Bất thình lình anh đè mạnh Uất Noãn Tâm lên bàn, bản thân bật ra giường, va chạm đó, không khí trong lồng ngực của Uất Noãn Tâm gần như trào hết ra ngoài.

Trước mắt cô mờ đi, ngay sau đó hô hấp cũng dừng, cả người rất đau, xương sườn bị anh đè gãy.
"Tôi đối với tốt như vậy, tại sao lại gạt tôi chứ?"

Mũi dao băng qua khuôn mặt của cô, Uất Noãn Tâm lo lắng sợ hãi. "Thiếu Khiêm, đừng quậy nữa...........mau..............mau để dao xuống............nguy hiểm!"

Nhưng Nam Cung Thiếu Khiêm đã đánh mất lý trí, làm sao có thể nghe cô nói. Cô càng sợ hãi, càng kích động dục vọng trả thù mạnh mẽ của anh. "Em giống như những người đàn bà đó, đều tàn nhẫn ghét bỏ tôi..............muốn rời khỏi tôi.........đúng không?"

"Em không có!"

"Em gạt người!" Nam Cung Thiếu Khiêm gào thét. "Đã từng có một người con gái nói không ghét bỏ tôi, sẽ cả đời chăm sóc tôi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng rời bỏ tôi. Tôi ở dưới chân cô ấy như một con chó vẩy đuôi, cầu xin cô ấy đừng rời khỏi, nhưng cô ấy vẫn rời bỏ tôi!" Khóe mắt của anh bị nước mắt làm cho đỏ ửng lên.

Không lẽ Nam Cung Nghiêu vì chuyện này mới không cho phép cô đến gần anh, cho nên anh đã nói, cùng một việc, không cho phép xảy ra hai lần sao?

Uất Noãn Tâm vô cùng kinh sợ, cổ tay liều mạng giãy dụa, nhưng anh buột rất chặt, một chút cũng không thể giãy ra.

"Thiếu Khiêm, anh hãy tin em, em sẽ không vứt bỏ anh.............chúng ta là bạn bè tốt mà...........không phải sao?"

"Bạn bè tốt?" Nam Cung Thiếu Khiêm cười to. "Em rõ ràng biết tôi thích em! Nhưng em lại gạt tôi, cùng với anh hai hùa nhau gạt tôi! Đều là lỗi của em!"

Lý trí của anh hoàn toàn bị sự lừa gạt làm cho tức giận nuốt chửng, kéo tóc của Uất Noãn Tâm, một hồi lại một hồi, hung hăn đập trán của cô vào tường, đập đến đầu choáng mắt hoa. Cô dùng hết sức lực vốn có của mình, đá bật chiếc xe lăn, một tiếng nổ 'bùm....' vang lên.

Cách đó vài phòng, Nam Cung Nghiêu cũng nghe được tiếng động đó.

Mới đột nhiên nhớ ra tối hôm qua tinh thần của Nam Cung Thiếu Khiêm không ổn định, điều này cực kỳ nguy hiểm đến người khác!

Đáng chết! Anh làm sao có thể quên, để một mình Uuất Noãn Tâm ở lại đó chứ!

"Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, không bằng, em đi cùng tôi thấy sao? Hử? Chúng ta chết cùng nhau, chết rồi, chúng ta mãi mãi ở cùng nhau, có được không?"



Chương 83 - Anh đã cứu cô



Trong cơn điên cuồng Nam Cung Thiếu Khiêm cố chấp khẳng định, chỉ có chết, Uất Noãn Tâm mới có thể ở cùng với anh.

Con dao găm theo má của cô chạy dọc xuống, một đường đi đến cổ cô. Cổ của cô trắng như vậy, tinh tế như vậy, chỉ cần anh nhẹ nhàng rạch một đường, sẽ tắt thở ngay.

Giết cô xong, anh tự sát, sẽ không ai có thể chia rẽ bọn họ rồi.

Anh giữ đầu cô lại, lãnh đạm cùng dịu dàng dụ dỗ, nói: "Đừng sợ....đừng sợ.....anh sẽ rất nhẹ nhàng.......chỉ đau một tí thôi, chúng ta rất nhanh sẽ được ở cùng nhau......"

"Đừng mà........xin anh..........đừng mà............" Uất Noãn Tâm nhắm chặt mắt lại, không dám thở mạnh, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở. "Thiếu Khiêm, anh bình tĩnh đi....."

"Xuỵt! Đừng lộn xộn, anh sẽ dịu dàng mà!"

Nam Cung Thiếu Khiêm dùng một tay bịt miệng Uất Noãn Tâm, tay còn lại giữ chặt con dao găm, rạch ngang qua cổ cô, lập tức có một dòng máu chảy ra. Cô cho rằng bản thân chắc chắn sẽ chết, thì ngay lúc đó, cửa bị mở tung ra, Nam Cung Nghiêu xông vào. "Thiếu Khiêm, dừng tay!"

Cô không còn biết gì, gào khóc cầu cứu anh. "Cứu tôi....."

"Im miệng! Đừng lộn xộn!" Bởi vì Nam Cung Nghiêu đột ngột bước vào, Nam Cung Thiếu Khiêm chịu kích thích cực lớn, kích động đem Uất Noãn Tâm che chắn ở phía trước bản thân, lưỡi dao đặt ngay cổ cô, thét lớn về phía Nam Cung Nghiêu. "Đừng qua đây!"

"Được, anh không qua đó!" Nam Cung Nghiêu vươn tay ra. "Thiếu Khiêm, em bình tĩnh đi, không phải em nghe lời anh hai nhất sao? Đừng tổn thương cô ấy, từ từ bỏ dao xuống....."

"Anh hai, hừ, tại sao ngay cả anh cũng gạt em chứ?" Nam Cung Thiếu Khiêm kích động lên án. "Tại sao lại đối với em như vậy chứ?"

"Là anh hai không đúng, anh hai xin lỗi em. Nhưng cô ấy vô tội, buông cô ấy ra, được không?"

"Không! Cô ta mới không vô tội đó!

Là cô ta gạt em, cô ta đáng chết!" Nam Cung Thiếu Khiêm sống chết giữ chặt phía sau đầu của Uất Noãn Tâm, da đầu của cô sắp bị anh kéo xuống rồi, chỉ có thể ngưỡng cổ ra, xung quanh chỉ còn lại những giọt nước mắt.

"Dù sao em cũng không muốn sống rồi, để cô ta chôn cùng em đi!" Nam Cung Thiếu Khiêm giữ chặt con dao găm, đưa thẳng về phía bụng của Uất Noãn Tâm.

"Đừng mà....." Nam Cung Nghiêu xông qua đó, trong lúc lưỡi dao sắp sửa đâm vào bụng Uất Noãn Tâm, dùng tay không chụp lấy. Lưỡi dao cứa thật sâu vào bàn tay anh. Anh đau đến mặt mày trắng bệch, thét lớn một tiếng. Máu chảy đỏ con dao, điên cuồng nhỏ xuống đất.

Uất Noãn Tâm kinh ngạc.
Anh cứ vậy.....dùng tay đỡ giúp cô một dao.

Dòng mắt đỏ trước mắt làm cho Nam Cung Thiếu Khiêm đau đớn, cũng làm thức tỉnh lý trí của anh, anh sợ hãi buông con dao găm ra, đồng thời cũng buông Uất Noãn Tâm, như bất thình lình từ trong ác mộng tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn tất cả. "Xảy, xảy ra chuyện gì vậy? Em đã làm gì sao?"

Nam Cung Nghiêu ném con dao ra thật xa, đau đớn mức gân xanh trên trán đều nổi đầy, chịu đựng đau đớn, tháo dây thừng giúp Uất Noãn Tâm.

"Anh hai, anh tại sao bị thương vậy? Là em làm phải không?
Là em sao?"

Nam Cung Nghiêu lắc đầu. "Không liên quan đến em!" Miễn cưỡng nở ra một nụ cười nhàn nhạt. "Em rất ngoan, cái gì cũng không làm!" Đau khổ nhìn mắt Uất Noãn Tâm, cô mở to hai con mắt, vẫn còn chìm trong sự việc lúc nãy chưa phản ứng lại, khóe mắt còn chảy xuống một giọt nước mắt.

.............

Một tiếng sau!

Bác sĩ và Hà quản gia cùng đưa Nam Cung Thiếu Khiêm về phòng, xác định cảm xúc của anh ổn định, Uất Noãn Tâm mới yêu tâm. Trải qua chuyện đáng sợ vầy, chân cô bây giờ vẫn còn run rẩy, trong đầu vốn không còn cách nào nghĩ đến những chuyện khác.

Không hay biết đi đến trước cửa phòng của Nam Cung Nghiêu, người làm nữ đang giúp anh băng bó. Anh cắn chặt răng lại, nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra rất đau, bông gòn trên đất toàn là máu, giống như tất cả máu ở trên người đều chảy ra hết.

Anh vì cứu cô mới bị thương, không cần biết vì lý do gì, cô cũng phải qua đây thăm hỏi một chút.

Cô do dự bước vào. "Thiếu Khiêm đã ngủ rồi!"

Nam Cung Nghiêu chỉ "ừm" một tiếng, bướng bỉnh quay đầu đi, không muốn cho cô thấy bộ dạng lúng túng của bản thân.

"Lúc nãy....cảm ơn anh....."

"Tôi chỉ không muốn Thiếu Khiêm trở thành sát thủ giết người!"

"Không cần biết như thế nào, anh cũng đã cứu tôi!"

"Đổi lại là là người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy!"

"............." Anh chán ghét đến vậy sao? Ngay cả câu cảm ơn của cô cũng chối bỏ sao? Uất Noãn Tâm không muốn cùng anh ở chung một gian phòng, nhưng cuối cùng cũng không rời khỏi. Bất cứ chuyện gì, cô đều phân biệt rõ ràng, không phải là một người phụ nữ vong ân phụ nghĩa.

Người làm dường như từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu đến vậy, cả người đền run lập cập, không cách nào quấn chặt băng gạt. Càng căng thẳng càng sợ hại, càng không làm được.
"Cô xuống dưới trước đi, để tôi!"

"Vâng, thiếu phu nhân!" Người làm cảm kích nở nụ cười, như trút được gánh nặng.

Uất Noãn Tâm ngồi xổm xuống, tỉ mỉ giúp Nam Cung Nghiêu quấn băng gạt.

"Cô không cần giả mèo khóc chuột, ở đây không cần cô!"

"Anh cứ coi như tôi giả mèo khóc chuột đi! Tôi chỉ vì muốn trong lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút thôi."

Nam Cung Nghiêu cứng họng, cô sợ vết thương trên tay anh không đủ nặng sao, muốn anh tức chết hả?

"Tôi thừa nhận, tôi rất hận anh, cũng rất ghét anh, nhưng không thể phủ nhận anh đã cứu tôi! Những chuyện đã qua kết cục đã định rồi, truy cứu thêm có còn có ý nghĩa gì đâu. Chúng ta còn phải buộc chung với nhau rất lâu, giày vò lẫn nhau quá đau khổ. Tôi đã không còn cái gì để cho anh lợi dụng đâu, hy vọng anh có thể chung sống hòa bình, nếu không mọi người chẳng ai vui vẻ!"

"Cô nói chung sống hòa bình, là lợi dụng Thiếu Khiêm trả thù tôi sao?"

"Tôi đã nói, để anh ấy biết quan hệ của chúng ta không phải ý của tôi. Lúc nãy tôi còn cho rằng bản thân sắp chết rồi, coi như chịu trừng phạt!"

"Cô đang đàm phán ngang hàng với tôi sao?"

"Không có! Coi như tôi cầu xin anh buông tha cho tôi đi!" Uất Noãn Tâm đánh một cái kết, đứng dậy. "Nghĩ ngơi cho tốt vào!"

"Đứng lại!"

Uất Noãn Tâm hơi khựng lại, cho rằng anh lại mỉa mai chính mình, nhưng phía sau phát ra giọng nói không tự nhiên của anh. "Cổ của cô cũng bị thương, gọi Hà quản gia giúp cô băng lại đi....."

Hơi lo sợ cô hiểu lầm, lại thêm một câu vào. "Tôi không muốn cô chết trong cái nhà này!"

Uất Noãn Tâm cười nhạt, cô suýt nữa đã hiểu lầm, cho rằng anh quan tâm cô, cô vẫn không tiếp thu được bài học kinh nghiệm!

Nam Cung Nghiêu mệt mỏi vỗ trán. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thất vẻ mặt lạnh lùng kia của cô, anh lại không nhịn được nổi lửa. Lời nói ra, nếu không châm chọc mỉa mai, thì cũng tràn đầy mùi thuốc súng, thực ra đây cũng không phải điều anh muốn. Không có ai thích tức giận, thích ầm ỹ, đặc biệt là anh, nhưng cô trời sinh đã có bản năng khơi dậy tức giận trong con người anh......



Chương 84 - Bằng không tôi theo đuổi em



Qua hai ngày, Uất Noãn Tâm đi thăm Lương Cảnh Đường, sức khỏe của anh đã không có gì đáng ngại, đi ra một đoạn đường ngắn của một con hẻm nhỏ, một chiếc xe thể thao màu bạc đang nghêu ngao chạy trên đường, ngang tàng đậu ngay trước mặt của Uất Noãn Tâm, bên trong thò ra một cánh tay, mở cửa xe, lộ ra bộ mặt yêu nghiệt đang cười của Ngũ Liên. "Người đẹp, lên xe!"
Uất Noãn Tâm nhịn không được bật cười, cũng không hỏi nhiều, liền lên xe anh, để mặc anh chạy ra ngoại ô, đến một không gian độc lập với thế giới bên ngoài, phong cảnh tuyệt đẹp của quán coffee hướng ra biển. Bên ngoài cửa sổ là bầu màu xanh thẩm vô tận của biển, mùi gió biển thơm ngát, bên trong quán lặp đi lặp lại những bản ballad nhẹ nhàng, không thể tả được sự thoải mái này.

Người tiền, quả nhiên biết hưởng thụ.

Uất Noãn Tâm mở miệng trêu chọc trước. "Hôm nay sao lại trùng hợp vậy? Không phải anh theo dõi tôi chứ?"

"Bổn thiếu là loại người đó sao? Đi thăm Lương Cảnh Đường, vừa hay gặp được em.

"Anh không giống người có lòng tốt như vậy!"

"Vậy tôi giống cái gì?"

"Con chồn!"

Đây là lần đầu tiên anh nghe người khác hình dung bản thân, Ngũ Liên cười "He he". "Ở trong mắt em tôi vô cùng giống sao? Này cô gái! Dẫu sao tôi cũng là một thiếu gia con nhà giàu có, đàn bà con gái mê mẫn tôi có thể sắp hàng dài từ Đài Loan đến đại lục đó."

"Tôi biết rõ! Dựa vào khuôn mặt nghênh ngang gạt người này, thực sự đã gạt không ít con gái nha!"

"Tại sao lại biến thành nghênh ngang gạt người rồi? Trong miệng của em không được một chữ tốt hay sao?" Người phụ nữ dám chế giễu như vậy, không hề cho anh chút mặt mũi nào, chỉ có cô là người đầu tiên. Điều kỳ lạ là, khi anh nghe vào lại không thấy chói tai, ngược lại có chút thưởng thức, thích cùng cô đấu võ mồm.

"Được được được! Vẻ đẹp của anh so với Phan An, còn đẹp hơn nhiều có được chưa? (Phan An còn có tên là Phan Nhạc là một nhà văn học của Trung Quốc thời Tây Tấn, được mệnh danh là người đàn ông đẹp của thời cổ đại.)" Uất Noãn Tâm tức cười. Thực ra mắt cô đâu có mù, biết rằng diện mạo của người đàn ông trước mặt vô cùng nổi bật, tỉ mỹ quan sát ngũ quan, so với Nam Cung Nghiêu còn đẹp hơn. Lúc mỉm cười, đặc biệt đẹp, ngay cả khóe mắt cũng nhếch lên theo, cực kỳ tỏa sáng.

"Tôi vẫn thích nghe anh nói móc tôi hơn!"

"Thật khó lấy lòng!"

Hai người tôi một câu anh một câu, lấy bản thân và đối phương mang ra trêu chọc, nhìn nhau cười đùa, không khí hài hòa.

"Nói thật nha, anh làm sao có thể xuất hiện khéo đến vậy chứ?"

"Tôi có linh cảm, hôm qua em đến thăm bệnh, cho nên tôi vẫn một mực ở trước cửa đợi em! Mắt em cứ nhìn về phía trước rồi đi qua, tôi vẫn còn chút đau lòng đó nha!"

"Linh vậy sao? Không đi mua vé số thật quá uổng phí nha!"

"Số tiền trúng vé số nhỏ bé vậy, đáng để Bổn thiếu tốn sức nghĩ đến sao?"

"Cứ cho là anh nói thật đi, anh tìm tôi để làm gì?"

"Tìm em cũng phải có lý do sao? Muốn thấy em không cho sao? Bằng không em cho tôi một cơ hội đi, để tôi theo đuổi em!"

"Tôi tự nhận mình không có sức hấp dẫn đó!"

"Làm sao không chứ? Nếu không phải...." Ngũ Liên không tiếp tục nói. "Tôi có thể sẽ lấy em!"

"Làm gì có 'nếu như không' nhiều vậy, Ngũ gia tuyệt đối không chấp nhận một người phụ nữ đã từng kết hôn, gây tổn hại danh dự."

"Trận thiêu đó đã thiêu em trở nên thông minh rồi đó, lúc trước đầu óc thật ngu ngốc!" Ngũ Liên không muốn cô nghĩ nhiều, chuyển sang đề tài khác. "Hai ngày này sao rồi? Ý tôi là.....em và Nam Cung Nghêu đó."

"Còn như thế nào chứ? Xem như người xa lạ thôi." Uất Noãn Tâm cười khổ.

"Mỗi ngày sáng chiều đều đụng mặt nhau, là một chuyện không hề dễ dàng! Em thực sự vẫn chịu đựng được."

"Không chịu đựng được thì làm sao chứ? Trong cuộc giao dịch này, tôi vĩnh viễn ở trong trạng thái bị động, anh ta không ép buộc tôi đã may rồi! Không nói những chuyện này nữa, hai ngày này lại nhìn thấy tin tức của anh và người mẫu quốc tế hẹn hò trên TV, không ít diễm phúc nha!"

"Là diễm phúc của cô ta không ít đó chứ!Chỉ cần hầu hạ hai đêm, hưởng được mười triệu, cộng thêm hợp đồng ba năm quảng cáo sản phẩm của thương hiệu cao cấp, coi như cô đã cũng đã nhận được!"

"Hai người chia tay rồi sao?"

"Không quen nhau thì lấy đâu chia tay hử? Phải hiểu là 'thuận theo nhu cầu', 'đến trong vui vẻ đi trong hòa bình' có lẽ thích hợp hơn. Thời buổi này, làm gì còn tình yêu chân thật! Đều là gạt con nít thôi! Đàn bà thích tiền của tôi, tôi cần thân thể của họ, giao dịch công bằng, đôi bên đều có lợi, không tốt sao? Nói chuyện yêu đương mệt chết người!"
"Anh hiện tại còn nhàn nhã, đợi khi anh gặp được khắc tinh, sẽ thê thảm cho coi."

"Nói đến khắc tinh, tôi cảm thấy em chính là khắc tinh của tôi! Sao nào? Có muốn vì những người đàn bà bị tôi ức hiếp qua đòi lại công đạo cho bọn họ, khắc tôi không?"

"Tôi làm gì có khả năng đó chứ? Anh không khắc tôi thì đã không tồi rồi!"

"Ai khắc ai vẫn còn rất khó nói." Ngũ Liên nhấp môi một ngụm coffee, ánh mắt nhìn về phía biển xa xăm. Một lúc sau, quay đầu lại, hiếm khi nghiêm túc nói. "Em cũng được coi là người bạn giới nữ đầu tiên của tôi. Ở cùng với em rất thoải mái, muốn nói gì thì nói."

"Điều này là do anh đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Tôi tỏ vẻ lấy làm vinh hạnh!"

"Đồ ngốc...." Ngũ Liên vươn tay ra, yêu thương xoa đầu của cô, có lúc rất muốn ôm cô, yêu thương cô. Nhưng anh biết rõ, hai người họ là không thể. Vì không muốn tổn thương cô, giữ ở khoảng cách bạn bè là tốt nhất rồi. Có lẽ có một ngày, anh có được cô, sẽ phát hiện cô và những người đàn bà khác đều như nhau, không còn trở nên đặc biệt, anh không hy vọng mất đi người bạn nữ giới duy nhất này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ bầu không khí thoải mái, trên màn hình tên của Nam Cung Nghiêu đang nhấp nháy, nụ cười của Uất Noãn Tâm trong chốc lát đông cứng lại.

Thấy cô nửa ngày trời không nhúc nhích, Ngũ Liên chủ động giật lấy. "Không cần nhận điện thoại đâu!"

"Đừng mà!" Uất Noãn Tâm giật lại điện thoại. Tính tình của Nam Cung Nghiêu không tốt, cô không muốn chọc giận anh. Hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại. "Alo!"

"Ở đâu!" Giọng nói của anh bá đạo lạnh băng, cứ như cô là nô lệ của anh.

"Bên ngoài!" Uất Noãn Tâm làm động tác im lặng với Ngũ Liên.

"Chổ nào?"

"Tôi không biết ở đây là đâu, có chuyện gì sao?"

"Cô ở cùng với ai?"

Hô hấp của cô hơi ngừng lại, nén tránh câu trả lời. "Bạn bè."

"Bạn bè nào?"

"Anh không quen biết!" Cô nhìn thấy Ngũ Liên có hơi khinh miệt cô, có chút xấu hổ. Nhưng trước mắt, cô không muốn làm bất kỳ chuyện gì châm ngòi phát nổ quả bom Nam Cung Nghiêu này.

"Buổi tối có một buổi tiệc, tôi đến đón cô?"

"Không cần! Tôi tự mình về!"

"Cô chắc chắn!" Giọng nói của anh có một tia phập phồng, Uất Noãn Tâm ngửi thấy được hơi thở của nguy hiểm, nhưng vẫn cứng đầu nói 'ưm'. Tiếp theo đó, điện thoại bị ngắt máy, cô không khỏi có chút kỳ quái.

Thứ nhất Nam Cung Nghiêu rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho cô, thứ hai anh nhiều lần hỏi tình hình cụ thể, thứ ba chủ động đề nghị đến đón cô, lại càng không bình thường rồi.

Không lẽ, anh ở gần đây sao?



Chương 85 - Không nỡ quay về sao



Uất Noãn Tâm căng thẳng quay đầu nhìn xung quanh, cả căn phòng chỉ có hai người là khách.

Là cô chột dạ, tự mình dọa mình sao? Trên người cô không có mở định vị GPRS. Hơn nữa, Đài Loan lớn như vậy, đâu phải nói muốn gặp là gặp được rồi.

Mặc dù cô tự an ủi mình như vậy, trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ.

Ngũ Liên đùa cợt nở nụ cười trêu chọc cô. "Sao rồi? Ông xã đến đây kiểm tra?"

"Không phải!"

"Xem mặt mũi của em sợ đến trắng bệch kìa, còn không thừa nhận! Uống hết ly nước chanh này, mau mau trở về đi, chồng quản thúc nghiêm thật!"

Uất Noãn Tâm liếc mắt xem thường, đã không còn tâm trạng đánh trả lại anh, không cảm nhận được mùi vị của nước chanh.

Ngũ Liên không lên tiếng nhìn qua, bắt đầu để ý trong ánh sáng ở phía sau quầy bar, phản phất có một bóng người đang ẩn nấp.

Ánh sáng mờ nhạt, có chút không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy một đường dài, đôi môi lạnh, và ánh mắt đang hơi nhấp nháy ánh lửa. Trong tay của người đó, đang nắm thật chặt di động.

Anh càng kiêu ngạo hơn ngồi ở bên phía của Uất Noãn Tâm, đưa lưng về phía anh ta, thờ ơ ôm chặt lấy bả vai cô.

"Được rồi! Đừng lo lắng nữa! Cùng lắm thì em rời khỏi nhà đó, tôi nuôi em!"

"Anh đừng có khua môi múa mép được không!" Uất Noãn Tâm buồn bã, cũng quên mất cả việc đẩy anh ra. Trong tiềm thứ, cô coi Ngũ Liên làm một người vô hại, sẽ không suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ giữa hai người có gì mập mờ hay không.

Nhưng cái người ngoài kia nhìn vào, thì không phải như vậy! Tâm trạng của anh sảng khoái, cùng đối tác thảo luận hợp đồng lúc sáng. Kết quả vừa tiễn họ xong, trở về thay đồ vest, thì nhìn thấy cảnh này.

Bọn họ thật biết chọn địa điểm, không ngờ dám đến đây hẹn hò, sợ không cẩn thận bị anh bắt gặp đây mà!
Nhưng vận khí của cô không tốt, càng muốn tránh né, càng đụng ngay họng súng!

Cô hại Thiếu Khiêm, vậy mà một chút hổ thẹn cũng không có, chưa được hai ngày, đã không kiềm chế nổi, chạy ra ngoài ngoại tình, rõ ràng muốn chết đây mà!

Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng hoảng hốt, vội vàng kéo Ngũ Liên đứng dậy. "Đi thôi! Tôi muốn về nhà!"

"Anh ta cũng không phải đại ma vương, có cần sợ hãi đến vậy không?"

"Anh ta không phải đại ma vương, anh ta so so với đại ma vương càng đáng sợ hơn! Đi thôi đi thôi!" Uất Noãn Tâm giục Ngũ Liên tính tiền, kết quả phục vụ nở nụ cười trả lời: "Nam Cung tổng tài đã thanh toán hết rồi!"

Bên tai của Uất Noãn Tâm vang lên một tiếng "ầm", có cảm giác bị năm loại sét đánh trúng.

Không phải xui xẻo đến vậy chứ, ở đây cũng đụng phải!!!

Khẳng định vừa nãy anh đứng ở phía sau cô gọi điện thoại, cố ý hỏi câu đó, còn cô 'nói dối không chớp mắt'. Dựa theo tính cách của anh, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Cô vừa được yên tĩnh hai ngày, lại phải đối mặt với phong ba bão táp, chẳng muốn về nhà!

"Tên đó từ bao giờ hào phóng đến vậy chứ? Nếu biết trước đã bày cả bàn tôm hùm tổ yến vi cá rồi, thật đáng tiếc! Bằng không chúng ta gọi thêm một bàn, để anh ta ký trả?

Uất Noãn Tâm liếc mắt coi thường, có lúc đối với sự nhởn nhơ của anh không có gì để nói. Cho dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ thản nhiên đắp chăn ngủ ngon lành!

Nói đi cũng phải nói lại, người chịu tôi là cô, anh cũng không có gì đáng lo lắng! Cô vẫn còn nghĩ xem về đến nhà phải nói sao đây, tự chúc mình may mắn vậy!

..............

Vừa về đến nhà, Hà quản gia liền thông báo, nói đại thiếu gia đang đợi cô trong phòng. Uất Noãn Tâm miễn cường lên bước đến cửa phòng, gõ cửa đi vào, trong phòng không có người. Đang lấy làm lạ có phải anh đột xuất ra ngoài không, đằng sau vang lên một giọng nói chế giễu lạnh lùng. "Không nỡ quay về sao?"

Cô sợ đến mức quay mạnh đầu lại, Nam Cung Nghiêu đứng ở bên quầy bar ở phía sau cô, ánh đèn mờ ảo, có chút không rõ ràng, ánh sáng và bóng tối mập mờ. Anh không thay quần áo, trên người vẫn mặc bộ đồ vest, giống như xuất hiện trong công ty, uy nghiêm tôn quý oai phong, và.....nguy hiểm.
Không cần nhìn vẻ mặt của anh, cũng có thể tưởng tượng ra giờ phút này sắc mặt của anh nhất định rất khó coi, tim của cô đập nhanh, không hay biết nắm chặt bàn tay, nhưng ngoài mặt vẫn cố ý tỏ ra bình tĩnh. "Tìm tôi có việc sao?"

"Có phải đã quấy rầy cô và tình nhân cũ........à............không..............tình nhân mới ngoại tình không? Luật sư danh tiếng cũng không đủ thỏa mãn cô, chuyển hướng sang, con cháu của quan chức sao?"

"Chúng tôi chỉ là bạn bè, trên đường tình cờ gặp nhau."

"Phải không? Tôi hoàn toàn không biết, tôi không quen biết người bạn Ngũ Liên này! Cũng không biết, ngoại trừ vụng trộm ngoại tình, còn có lý do gì cần thiết đến cái nơi hẻo lánh đó."

Anh nhìm chằm chằm cô, uống một ngụm rượu. ánh mắt sáng như tia X-quang, đốt cháy cô vô cùng tàn nhẫn. Uất Noãn Tâm có chút tức giận, nhưng nghĩ lại, không cần thiết cùng loại người không cách nào nói chuyện này mà tức giận.

"Nếu anh cho là vậy, thì cứ cho là vậy đi!"

"Đây được coi là cam chịu sao?"

".............."

Tay của Nam Cung Nghiêu nắm chặt ly rượu cao chân, anh chán ghét thái độ lợn chết không sợ nước sôi, không quan tâm của cô. Nhưng anh vẫn đè nén lửa giận bộc phát, để tránh cho cô ảo giác anh đang để ý đến cô, tiếp tục chế giễu. "Cô muốn ngoại tình, cũng nên cút xa một chút, đừng làm chướng mắt tôi."

"Xin lỗi! Tôi không biết anh ở đâu, nếu không tôi nhất định sẽ cút đi càng xa càng tốt! Nếu như không còn chuyện gì, tôi về phòng đây." Uất Noãn Tâm thản nhiên không mở mắt, muốn đi, Nam Cung Nghiêu đột nhiên tiến lên phía trước vài bước, nắm chặt cổ tay của cô. "Tôi chưa cho cô đi!"

"Không lẽ điều này cũng phải được sự cho phép của anh sao?" Uất Noãn Tâm tự nhận tính tình bản thân cũng không được tốt, cũng nổi giận, liều mạng giãy dụa. "Buông tay!"

"Cô là người đàn bà không biết phân biệt tốt xấu!" Nam Cung Nghiêu lôi cô đến sofa, bản thân bày ra bộ mặt đen thui đi đến bàn làm việc. "Tuần sau, đến bộ phận pháp luật của công ty báo danh."

"Tôi không cần!" Cô không cần nghĩ liền từ chối, hoạt động cổ tay đau nhức bị anh nắm, trong bụng đầy tức giận. Không có người nào dám nói lời khiêu khích với anh thêm lần nữa, đặc biệt là cô.

Uất Noãn Tâm không nói chỉ cười lạnh. "Chẳng lẽ anh không còn thủ đoạn nào khác nữa sao?"
"Chiêu này rất hữu dụng, tôi tạm thời không định thay đổi."

"Xin lỗi phải thông báo với anh, không hiệu quả!"

"Phải không? Cứ thử xem!" Ánh mắt giảo hoạt của Nam Cung Nghiêu liếc nhìn Uất Noãn Tâm, nhấn điện thoại bàn. "Là tôi!"



Chương 86 - Uy hiếp cô



Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại lập tức biến thành cung kính và lấy lòng. "Xin chào, Nam Cung tổng tài! Đảng ủy lập tức sẽ công bố quyết định người nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, xin hỏi ý kiến của ngài là....."

Cả người Uất Noãn Tâm không nhúc nhích, da đầu căng lên, có thể cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Nam Cung Nghiêu, cùng với khóe miệng nhếch lên một nụ cười nắm chắc chiến thắng.

Cô ghét bị uy hiếp, ghét anh luôn có thể khống chế cô, ghét bản thân yếu đuối bất lực, ngay cả quyền nói "không" cũng không có. Cô một trăm một ngàn lần không vui vẻ khuất phục.

"Tôi cần một phút suy nghĩ....."

Câu nói này, rõ ràng đang nói cho cô nghe đây mà! Đồ đàn ông đê tiện!

Uất Noãn Tâm nhắm hai mắt lại, trong lòng tràn ngập mâu thuận, chiến đấu khốc liệt.

Cô phải lực chọn như thế nào đây?

Nam Cung Nghiêu nhàn nhã ngồi xuống, nhìn bóng lưng của Uất Noãn Tâm, an tâm đợi câu trả lời của cô. Bởi vì, anh biết rõ cô vốn không có lựa chọn nào khác. Mỗi giây đối với cô mà nói đều là giày vò, còn anh, rất thích nhìn bộ dạng giày vò của cô, ai bảo cô có gan không sợ sệt gì chống đối với anh.

"Mười...........chín..........tám........." Tâm trạng của anh rất tốt còn giúp cô đếm ngược thời gian, khi cô nghe thấy giống như dưới địa ngục đang đến đòi mạng.

Lúc Nam Cung Nghiêu đếm đến ba, Uất Noãn Tâm bất thình lình quay đầu lại, mím môi cười, không quan tâm, bình tĩnh khi mọi khi. "Tôi nghĩ, tôi không có quyền quyết định chức vụ thị trưởng kế nhiệm, cho dù ba tôi không được làm thị trưởng, hẳn ông vẫn còn có nhiều việc khác để làm!"

Kết quả này ngoài dự đoán của Nam Cung Nghiêu, sắc mặt đột nhiên trở nên càng khó coi hơn.

Cô dám.....

Uất Noãn Tâm quyết định bằng bất cứ giá nào, cũng không sợ anh thêm lần nữa. "Tôi về phòng đây, ngủ ngon, có giấc mơ đẹp!" Cô châm chọc nói ra bốn chữ cuối, đầu cũng không quay lại mà đi.
Có giấc mơ đẹp? Hơ, xem ra tối nay có người mất ngủ rồi.

Cô lại có thể ngủ rất ngon.

"Shit!" Nam Cung Nghiêu nghiến răng rủa thầm, nện một đấm xuống bàn làm việc. Người đàn bà đáng chết này, thực sự cái gì cũng không quan tâm sao? Tuy nhiên, nếu cô nghĩ cô đã thắng khi làm như vậy, vậy thì cô quá ngây thơ rồi. Cho cô cơ hội cô không cần, vậy lúc khóc đừng quay về cầu xin anh!

Uất Noãn Tâm biết Nam Cung Nghiêu không phải kẻ lương thiện, tuyệt đối không dễ dàng buông tay, nhưng hai ngày tiếp theo, anh cũng không đến tìm, cô không tránh khỏi có chút bất an. Nhưng cô đã nghĩ thông, bất luận anh uy hiếp cô như thế nào, cô tuyệt đối không lùi bước. Binh đến tướng đỡ, nước đến đất đậy.

Hôm nay cô đang nghiên cứu sách pháp luật, Hà quản gia gõ cửa bước vào, nói nhị thiếu gia mời cô qua đó. Nghĩ đến chuyện hôm đó, trong lòng không tránh khỏi còn chút sợ hãi, nhưng vẫn đồng ý. Đi đến trước cửa, có chút run rẩt nói. "Anh tìm em....."

Quần áo trên người của Nam Cung Thiếu Khiêm đều màu trắng, như thiên sứ thuần khiết, tinh khiết và vô tội, khi cười nhìn rất đẹp. "Đi vào đi!" Nhìn cô có chút do dự, trấn an nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không giống hôm trước đâu, anh bảo đảm!"

Uất Noãn Tâm lúc này mới bước vào, thực ra cô không sợ anh tổn thương cô, chỉ là lời 'thổ lộ' cực đoan ngày hôm đó của anh, làm cho cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Là cô quá 'ngu ngốc' không phát hiện ra tình cảm khác thường của anh, lại coi đó là tình bạn, mới tạo thành nguyên nhân của những chuyện sau này.

"Thực ra, về chuyên ngày hôm đó anh chỉ muốn, nói lời xin lỗi với em. Hy vọng em tha thứ cho anh, chị dâu!"

Uất Noãn Tâm vì hai chữ đó làm cho hợi bị shock.
"Anh gọi em là gì?"

"Chị dâu đó!" Nam Cung Thiếu Khiêm mỉm cười đến độ lượng như ánh sáng mặt trời. "Em là vợ của anh hai anh, anh không nên xưng hô như vậy với em sao?"

"Không phải......em......ý em là..........." Xét cho cùng Uất Noãn Tâm không biết nên nói tiếp như thế nào. "Thực xin lỗi, em đã gạt anh!"

"Lúc đầu, anh xác định anh có chút tức giận. Nhưng sau này nghĩ lại, anh hai làm như vậy, cũng vì không muốn anh chịu tổn thương, mọi người đều biết rõ chuyện sẽ phát triển đến bước này. Không có người nào sai hết, chỉ là cách hiểu của mỗi người khác nhau thôi."

"Cho dù như thế nào, em cũng nợ anh một câu xin lỗi."

"Nếu như em thực sự muốn xin lỗi, có thể đồng ý với anh một chuyện không?"

"Anh nói đi!" Chỉ cần có thể bù đắp lại, chuyện gì cô cũng đồng ý.

"Những chuyện lúc trước, coi như chưa từng xảy ra. Sau này, đừng đến tìm anh nữa!" Nam Cung Thiếu Khiêm vẫn nở nụ cười ấm áp, dường như câu nói này không có chút tàn nhẫn.

Uất Noãn Tâm hoàn toàn ngây dại, hoảng loạn không biết làm sao. "Anh, anh muốn đoạn tuyệt quan hệ sao? Thực xin lỗi, hãy tha thứ cho em, em không muốn...."

"Anh không trách em! Chỉ là, hiện tại anh không thể hoàn toàn từ bỏ cảm giác với em, không biết phải đối mặt với em như thế nào! Coi như, cho anh một thời gian, để bản thân anh có thể điều chỉnh lại."

"Em có thể làm chút gì cho anh không?"

"Em không cần làm gì hết, càng không cần tự trách, thật đó! Nếu như không có em, anh bây giờ vẫn không có can đảm bước ra khỏi cửa phòng, tự oán tự trách mình là quái vật. Bởi vì em, anh quyết định không tiếp tục trốn tránh, thản nhiên đối mặt với tình cảm của chính mình. Sẽ có một ngày, anh sẽ chấp nhận chuyện em trở thành chị dâu của anh.

Nếu anh đã nói như vậy, Uất Noãn tâm cũng không tiếp tục khuyên anh. Đúng thật, có rất nhiều chuyện người khác nói nhiều cũng vô ích, chỉ có chính mình tự điều chỉnh lại tâm lý, mới có thể giải quyết. Cô nên cho anh thêm thời gian, mà không phải áp lực.

"Vậy đợi khi nào anh điều chỉnh xong tâm trạng, nhớ phải đến tìm em!"

"Anh sẽ mà!" Nói xong những lời trong lòng, Nam Cung Thiếu Khiêm thoải mái rất nhiều. "Đúng rồi, em và anh hai không mấy hòa thuận đúng không?"

"Vẫn tốt mà! Chỉ có vậy!"

"Anh hai là như vậy, lạnh lùng như băng. Nhưng xin em hãy tin tưởng, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của anh ất, thực ra trong lòng của anh ấy rất ấm áp rất lương thiện."

Uất Noãn Tâm nhịn không trừng mắt lên, Nam Cung Nghiêu lương thiện? Ấm áp? Những từ này so với con người anh không phải xa một trời một vực sao? Khách quan mà nói, anh quả thật là một người anh trai vô cùng có trách nhiệm, nhưng đối với cô thì thôi đi. Có một ngày anh đối với 'âm áp lượng thiện', cô sẽ lại cảm thấy có âm mưu gì đây.

"Có thể em sẽ cảm thấy anh đang nói tốt cho anh ất, nhưng anh chỉ hy vọng hai người có thể sống với nhau thật tốt."
"Ưm! Em sẽ cố gắng!

Vậy em ra ngoài đây." Uất Noãn Tâm đi đến cửa, lưu luyến nhìn bóng lưng của Nam Cung Thiếu Khiêm, vô số ánh nắng chói chang từ trên người anh chiếu ra, trong ánh sáng mặt trời đẹp đẽ đó, anh tựa như thiên sứ. Mặc dù anh đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, nhưng nội tâm đều trong sạch so với bất cứ ai.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cô sẽ nhớ đến chàng thiên sứ trẻ tuổi này đây!



Chương 87 - Cầu xin anh



Vừa bước ra khỏi cửa, chạm mặt đụng phải Nam Cung Nghiêu mang thuốc bổ đến cho Nam Cung Thiếu Khiêm, anh coi như không nhìn thấy cô, đi ngang qua.

Uất Noãn Tâm do dự mở miệng: "Thiếu Khiêm nói, mấy ngày tới đừng quấy rầy anh ấy, cho anh ấy thời gian tự mình điều chỉnh lại."

"Là em ấy nói, hay cô nói?"

"Anh nhất định phải nghĩ tôi như vậy mới chịu được sao?"

"Chẳng lẽ không phải? Em ấy vì cô phát bệnh chưa quá hai ngày, cô liền vội vàng hẹn hò với Ngũ Liên, cô bảo tôi nghĩ cô như thế nào đây?"

"Xem ra giữa hai chúng ta, không còn cách nào chung sống hòa bình. Làm gián đoạn thời gian của anh, tôi rất xin lỗi!" Nói xong câu đó, Uất Noãn Tâm liền bỏ đi. Cho dù âm mưu anh lợi dụng cô đã làm sáng tỏ, cô vẫn có ý muốn làm cho quan hệ giữa hai người không quá cứng nhắc, nhưng đối với một người cho rằng mình là một kẻ vô cùng dơ bẩn.Trốn trách, là cách tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất của cô.

.................

Mấy ngày yên tĩnh trôi qua được vài ngày, Uất Noãn Tâm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lâm Khiết Hồng, nói bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, muốn gặp cô. Mấy ngày trước Nam Cung Nghiêu mới lấy chuyện này uy hiếp cô, hôm nay bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, khó trách khỏi có chút trùng hợp. Nhưng cô vẫn rất lo lắng, vội vã chạy đến đó.

Uất Linh Lung đứng trực ở trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Uất Noãn Tâm, lập tức nổi giận đùng đùng với cô. "Mày còn có mặt mũi đến đây sao? Nếu như không phải mày vô dụng, không lấy được lòng của Nam Cung Nghiêu, ba cũng đâu tranh cử thất bại, bệnh tim đột ngột tái phát chứ? Bây giờ mày còn giả vờ mèo khóc chuột chạy đến đây làm gì chứ, còn không mau cút đi!"

"Là ba muốn gặp tôi! Chị tránh ra!"
"Người ba bây giờ không muốn gặp nhất là mày đó!Không chỉ đoạt danh phận tổng tài phu nhân của tao, còn hại ba ra nông nỗi này, mày đúng thực là sao chổi, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!"

Uất Noãn Tâm ngay cả một câu cũng không muốn nói với chị ta, xông thẳng vào. Hai người đùng đẩy nhau. "Chị buông tay, tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!" "Cút...."

Lúc này, cửa mở ra, Lâm Khiết Hồng trưng bộ mặt đen thui chạy đến. "Ở trong bệnh viện cãi nhau gì chứ! Không sợ mất mặt sao! Ba con tìm con, mau vào đi!"

"Mẹ...........làm sao có thể cho loại đàn bà này vào chứ, nó sẽ làm cho ba tức chết đó!"

Lâm Khiết Hồng dùng một ánh mắt ngăn cô ta lại, Uất Linh Lung không lay chuyển được, xấu hổ thành tức giận bỏ đi.

Uất Noãn Tâm đẩy cửa bước vào, Uất Kiến Hùng đang nằm trên giường bệnh, trên tay đang truyền dịch, sắc mặt gầy gò tiều tụy, không nhìn thấy được vẻ hăng hái như lúc xưa, chỉ là một lão già bại trận, nhìn thấy mà mũi cô chua xót, nhỏ giọng gọi: "Ba!"

"Con đến rồi...." Uất Kiến Hùng nở nụ cười an ủi. "Ba còn tưởng con hận ba, không muốn đến nhìn ba lần cuối!"

"Ba sẽ không có chuyện gì đâu!"

"Không thể nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, ba cách cái chết cũng không còn xa nữa!" Uất Kiến Hùng đau khổ nói, hai mắt đẫm lệ. "Con nhất định coi thường ba, cảm thấy ba rất tham lam, nhất định phải làm quan. Do đó đã hy sinh mẹ con, lại hy sinh con, rất ích kỷ....nhưng mà.....đã dấn thân vào quan trường, ba cũng không còn cách nào khác! Mất năm nay, ba đã đắc tội với rất nhiều người. Một khi ba rút lui, bọn họ nhất định sẽ hại chết ba. Ba chết cũng không sao, chỉ lo lắng các con phải chịu khổ theo. Ba làm như vậy, cũng chỉ vì bảo vệ cái gia đình này thôi!"

"Tiểu Noãn, ba là bị bức đến đường cùng, mới đem con gả cho Nam Cung Nghiêu. Bây giờ, chỉ có anh ta mới có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, đi cầu xin anh ta đi...."

"Ba, ba đừng nói nữa! Xin ba đừng nói nữa...." Sự cầu xin đau khổ của ba, giống như từng cây kim đâm vào tim cô.

"Ba không thể rút lui, nếu không sẽ chết! Muốn ba quỳ xuống cầu xin con phải không? Hả? Được, ba quỳ xuống cho con....." Uất Kiến Hùng kích động giật kim truyền dịch ra, đòi đứng dậy.

"Ba, ba đừng như vậy." Uất Noãn Tâm không khuyên được ông, vội vàng gọi Lâm Khiết Hồng, khó khăn lắm mới giữ chặt ông lại. Uất Kiến Hùng mệt đến mồ hôi đầm đìa, nước mắt dầm dề.
Lâm Khiết Hồng cũng rơi vài giọt nước mắt. "Tiểu Noãn, ông ấy dù gì cũng là ba con, con nhẫn tâm nhìn ông ấy như vậy sao?"

Uất Noãn Tâm cứng họng nghẹn ngào, nói không thành lời, để lại một câu "chăm sóc ba thật tốt", mở cửa xông ra ngoài.

Cô vừa đi, Lâm Khiết Hồng lập tức đuổi theo.

Uất Kiến Hùng kéo bà lại, ánh mắt liền lóe sáng trở lại. "Không cần đi, nó nhất định sẽ cầu xin Nam Cung Nghiêu! Đứa nhỏ này rất mềm lòng, không nhẫn tâm nhìn tôi như vậy đâu."

Lâm Khiết Hồng quở trách nói: "Khen cho ông nghĩ ra khổ nhục kế này! Không hổ là người hoạt động trong giới chính trị, diễn xuất quá đạt, ngay cả con gái mình cũng bị ông lừa!"

Uất Kiến Hùng khó tránh khỏi có chút áy nói, không vui "hừ" một tiếng. Nếu không phải bị dồn đến chân tường, ông cũng không lừa gạt con gái của chính mình. Ông đối với mẹ của Uất Noãn Tâm, là yêu chân thật. Giờ phút bà tìm thấy ông, ông đã quyết định phải bù đắp thật tốt cho đứa con tội nghiệp này. Nhưng ông trời trêu người, Nam Cung Nghiêu nhìn trúng con bé, ông đành phải làm vậy. Hy vọng mẹ con bé ở trên trời linh thiêng, có thể tha thứ cho ông.

....................

Uất Noãn Tâm không có mục đích đi trên đường suốt một ngày, vẫn không thể trốn tránh được số phận phải về nhà. Đứng lặng yên ở trước cửa phòng của Nam Cung Nghiêu rất lâu, nhiều lần muốn chạy trốn, cuối cùng lại không thể không thúc đẩy lòng dũng cảm gõ cửa phòng anh. "Là tôi!"

Đến khi được cho phép, cô đẩy cửa vào, Nam Cung Nghiêu đang vui đầu vào công việc, chân cô đông cứng lại, muốn rút lui chạy trốn. "Anh đang bận sao?"

Anh mặc kệ cô.

"Nếu như anh có việc, tôi trở về phòng đây, lúc khác hẳn nói."

"Cô có thể đợi, ba cô lại không thể đợi." Mí mắt của Nam Cung Nghiêu vẫn cụp xuống, nói ra những lời so với băng càng tàn nhẫn hơn.

Rõ ràng anh đã đoán từ sớm cô sẽ đến tìm anh, chờ đợi nhục nhã cô đây mà! Trong lòng Uất Noãn Tâm cười khổ, nhưng cô còn cách nào đây? Buông bỏ thái độ nói: "Liên quan đến chuyện đến bộ phận pháp luật của công ty, tôi đồng ý, xin anh hãy cho ba tôi tiếp tục ứng cử."

Nam Cung Nghiêu vẫn bận xử lý công việc, kéo cả buổi trời, mới nói một câu cho có lệ. "Cơ hội sẽ không đợi người, cô cho rằng quay đầu lại, nó vẫn đợi cô sao? Cô cũng không phải con nít ba tuổi, hẳn phải hiểu rõ đạo lý 'tìm trăng dưới nước' chứ!

"..........." Uất Noãn Tâm nhíu mày. Anh có ý gì đây? Cố ý nhục nhã cô? Nắm chặt bàn tay, hít sâu một hơi. "Cứ cho là lúc trước tôi không đúng, tôi không nên chống đối anh. Tôi xin lỗi anh, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ba tôi."

"Phương thức cầu xin của Uất tiểu thư thật đặc biệt, không có một chút thái độ đang cầu xin người khác, ngược lại giống như đang ra lệnh."

"............Vậy anh muốn như thế nào?"

"Lần trước tôi đã cho cô cơ hội, cô rất có liêm sĩ, cự tuyệt thẳng. Bây giờ...." Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu lên, khóe miêng nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, lộ ra một ánh mắt coi thường lạnh băng, rất rõ ràng thốt ra ba chữ. "Không thể được!"

"Anh....." Nhìn anh hạ quyết tâm chà đạp bản thân, Uất Noãn Tâm lại không có chút phản kháng, gần như cần xin nói: "Tôi biết rõ anh có cách, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao? Không lẽ bắt đầu quỳ xuống cầu xin anh sao?"

"Cô có thể thử, có thể tôi sẽ đồng ý!"

Cô giật sững người, kinh ngạc nhìn bộ mặt hơi lộ ra ý cười, trong mắt vẫn là sự lạnh lùng như băng. Mặc dù biết anh vô cùng tàn nhẫn, nhưng như thế nào cũng không dám tin, anh sẽ bắt một người con gái quỳ xuống cầu xin anh. Chuyện như thế này, anh làm sao có thể làm được chứ? Có còn là người không?

"Sao nào? Không phải muốn cầu xin sao? Bản thân không nỡ sao?" Anh cười càng tàn nhẫn hơn, nghiêng đầu nhìn cô bối rối và bất lực.

Uất Noãn Tâm cắn răng. "Nam Cung Nghiêu, anh đừng có quá đáng!"

"Là cô nói muốn quỳ xuống cầu xin tôi, tôi chẳng qua chỉ cho cô cơ hội, cô nên cảm kích tôi mới đúng! Nếu không làm được, bảo ba cô hãy quên đi. Giống như lời cô nói, ngoài chức thị trưởng, ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện có thể làm. Làm công nhân trong sạch, hoặc ăn mày gì đó cũng không tệ! Nếu sức khỏe ông ta tốt, lại có thể chui vào trong hầm mỏ một hai ngày sau đó chết cũng không chừng!"

Anh đang uy hiếp cô sao? Nếu như cô không quỳ xuống, anh sẽ khiến cho ba làm những công việc cực khổ đó, lấy chuyện này giày vò bọn họ sao? Cô tức giận đến toàn thân lạnh run, không cách nào chấp nhận được trên đời này lại có loại người tàn nhẫn vô tình đến như vậy. Nếu như có liêm sĩ, cô liền quay đầu chạy lấy người, nhưng lời cầu xin của ba cứ vang vọng bên tai. "Bây giờ chỉ có anh ta có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đi......"

Nếu như hôm nay cô không quỳ xuống, ba có thể sẽ vì điều này không thiết sống.....

Cô......

Thực ra trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tốt là sẽ bị anh chà đạp, chỉ là không nghĩ đến, sẽ máu lãnh đến bước này, phải bức người khác vào đường cùng mới cam tâm. Cô nhắm mắt lại. "Được, tôi quỳ, cầu xin anh bỏ qua cho ba tôi."

Cô hít một hơi thật sâu, liền quỳ thẳng xuống. Giây phút đó, Nam Cung Nghiêu không nghĩ ngợi gì liền thét lên: "Đủ rồi! Nói với ba cô, ông ta không cần chết!"

Anh muốn làm nhục cô, làm cho cô vì chính sự ngây thơ ngu ngốc của mình phải trả giá. Nhưng lúc cô quỳ xuống trước mặt anh, trong lòng không thể nói được tại sao lại có một trận tức giận vỡ ra, không đành lòng nhìn. "Cô ra ngoài đi!"

Trong mắt đã rưng rưng nước mắt, nhưng cho dù khóe mắt đã đỏ ửng lên, Uất Noãn Tâm cũng không để cho nước mắt chảy xuống. Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn thấp hèn, không muốn ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn, nhỏ giọng thì thầm câu: "Cám ơn...."

Nam Cung Nghiêu châm một điếu thuốc, buồn chán phun khói ra, nhưng dường như cũng không thể xua đi hết phiền não, ngay cả công việc cũng không có tâm trạng làm tiếp. Cô càng ngày càng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, anh phải ngăn chặn lại.

.....................

Uất Noãn Tâm dùng hết một ngày điều chỉnh lại tâm trạng, vào thứ hai của ngày thứ ba, cô phải đến công ty báo danh. Cô được phân đến bộ phận pháp luật, có trách nhiệm xử lý những tranh chấp kinh tế giữa 'Hoàn Cầu' với những công ty tư nhân khác.

Trong bộ phận tổng cộng có mười người, nam nữ ngang nhau. Bản thân là một luật sư, bộ mặt rất quan trọng, đặc biệt là một công ty lớn như Hoàn Cầu, bởi vậy cả một bộ phận đều toàn trai tài gái sắc. Lúc Uất Noãn Tâm đã cải trang bước vào báo danh, giống như một con vịt xấu xí rơi xuống hồ thiên nga, chịu sự khinh miệt.

"Cô là đồng nghiệp mới hả, tôi còn tưởng là một mỹ nữ chứ!" Một nam luật sư trong số đó không hề khách sáo cất tiếng nói.

"Người ta dựa vào năng lực, không dựa vào khuôn mặt!" Nữ luật sư cũng cười "ha ha".

"Các người như vậy là không có đức nha, truyền ra ngoài nói đám luật sư chúng ta thường xuyên ma cũ bắt nạt ma mới....."
Vài người không lo sợ gì châm chọc, nghĩ cũng không có lòng nghe Uất Noãn Tâm giới thiệu, cô chỉ nói đơn giản một cái tên, rồi sửa sang lại bàn làm việc của mình.

Bởi vì cô là người mới, tạp vụ lớn nhỏ trong phòng như quét nhà, mua đồ dùng, trà chiều đều đổ lên vai của cô, cứ như cô là một em gái tạp vụ vậy. Chỉ có buổi tối về nhà, mới được nghỉ ngơi, thức đêm làm quen với những vụ án gần đây của công ty.

Làm việc không đến một tuần, buổi sáng vừa đến công ty, liền nghe đồng nghiệp đồn chuyện bát quái, nói quản lý bị cách chức rồi, một quản lý mới sắp được điều đến, nghe nói là có quan hệ gì đó với quản lý cấp cao của công ty.

Uất Noãn Tâm chỉ nghe, không tham gia bàn luận, dù sao đây cũng không phải là phạm vi cô có thẩm quyền giải quyết, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủ rồi. Nhưng cô không nghĩ đến, quản lý mới và cô rất có quan hệ với nhau, mà còn là quan hệ không thể trốn tránh được!

"Hi, xin chào mọi người, tôi là quản lý mới của mọi người Uất Linh Lung, mọi người có thể gọi tên tiếng anh của tôi là Amanda cũng được." Quần áo đồ dùng mới toanh của hãng Chanel, phong thái xinh đẹp của Uất Linh Lung xuất hiện ở ngay cửa.

Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt ghen ghét của cô ta, nở nụ cười không có ý tốt, da đầu run lên. Nam Cung Nghiêu sợ cô không đủ thê thảm, cố ý muốn chỉnh cô đến chết sao?

"Ủa, cô không phải là...."

"Thiên kim ngài thị trưởng sao?"

Các đồng nghiệp trước hết là kinh ngạc một hồi, sau đó lập tức cũng hiểu được ẩn ý bên trong. Chị vợ của tổng tài, tất nhiên phải 'chiếu cố' rồi, đây cũng là điều hiển nhiên thôi. Phía sau vộ vàng chen chúc chạy lên, tranh giành bợ đít của cô ta.

"Cô so với trên truyền hình còn xinh đẹp hơn nha......."

"Có cô làm quản lý của chúng tôi, thực lấy làm vinh hạnh......."

"Không ngờ cô là luật sư, người ta thường nói tài mạo song toàn nha......."

Uất Lung Linh vốn là một người đàn bà coi trọng hư vinh, những lời này khi cô nghe vào cực kỳ hưởng thụ, ngoài mặt lại tỏ ra rất khiêm tốn. "Làm gì có! Hy vọng mọi người coi quản lý như tôi, như những người khác là được....."

.............

Cả người Uất Noãn Tâm nổi hết da gà, giọng nói của cô ta có cần điệu đà như vậy không? Hoàn toàn không thể liên tưởng tới bộ mặt hung thần độc ác, kiêu ngạo và ngang ngược với nhau, diễn xuất quá tuyệt vời rồi! Điểm này, cô ta và Nam Cung Nghiêu quá hợp rơ với nhau.

Uất Linh Lung từ trong đám người đang tâng bốc, nhàn nhãn đi đến bàn làm việc của mình, rất đắc ý liếc nhìn Uất Noãn Tâm, vô cùng hống hách. "Cô, bước vào đây cho tôi!"



Chương 88 - Rất phiền muộn



Uất Noãn Tâm đã đoán được chuyện đầu tiên cô ta sẽ làm chính là khai đao với mình, nghe lệnh đi theo vào phòng. "Có chuyện gì sao?"

Uất Lung Linh quăng túi xánh hàng hiệu qaua một bên, đặt mông ngồi xuống ghế, rất khinh thường quét mắt nhìn cô. "Đây là thái độ
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 9528
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN