--> Hợp đồng hôn nhân 100 ngày - game1s.com

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

quot;

Uất Noãn Tâm nói không lại anh, chỉ có thể nói. "Được rồi!"

"Vừa quay về từ phòng Nam Cung Nghiêu, biết anh ta không cứu em, bị đả kích sao?"

"...........Ừ!" Mặc dù rất mất mặt, nhưng anh trong thoáng chốc đã đoán trúng, cô phủ nhận cũng vô dụng. "Anh có cần hiểu tôi đến vậy không?"

"Đầu óc của em đơn giản, chỉ số thông minh so với heo không hơn không kém, một chút cũng không khó đoán. Có cần tôi tiếp tục đoán xem, hiện tại em đang mặc nội y màu gì không?"

"Anh biến thái!"

"Màu hồng?"

"..........." Trên mặt của Uất Noãn Tâm hiện rõ ba đường gạch màu đen. Ngay cả điều này cũng có thể đoán trúng, anh chỉ cần bày một cái bàn đơn giản cũng có thể xem tướng được rồi!

"Đoán đúng rồi phải không?" Anh đắc ý.

"Không có chuyện gì quan trọng, tôi cúp đây."

"Không muốn nói chuyện với tôi đến vậy sao?"

"Không phải, tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi!"

"Vậy cúp đi, cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là..........chỉ là......." Anh hơi thở dài. "Tôi nhớ em!"

Giọng nói trầm thấp từ tính thì thào, cứ như có một luồng nhiệt nóng, lượn lờ bên tai Uất Noãn Tâm. Hiếm khi nghe thấy anh dùng giọng điệu ấm áp nghiêm túc như vậy để nói chuyện, tim của cô khó ổn định nhảy lên.

Nhưng nghĩ lại, chắc lại là trò đùa quái ác của anh, hoặc đang đùa giỡn, cảm giác tê dại tức khắc tan theo mây khói.

"Ha ha ha!" Cười khan ba tiếng. "Buổi sáng vừa mới nói đùa, bây giờ lại nữa, anh cho rằng tôi sẽ ngu ngốc tin anh sao?"



Chương 115 - Anh động chân tình rồi



"........Bị em đoán trúng rồi, ngủ đi, ngủ ngon nha!" Câu trả lời của Ngũ Liên, hòa lẫn một chút do dự không rõ ràng, còn có chút bất đắc dĩ không nói nên lời.

"Liên, em tắm xong rồi...."

Trong điện thoại truyền đến tiếng người phụ nữ, Uất Noãn Tâm vừa buồn cười vừa tức giận.

Anh vốn là một tên đại sắc quỷ, mỗi giờ mỗi giây không thể tách khỏi phụ nữ. Một đêm xuân cùng với người phụ nữ khác, còn gọi điện thoại nói với cô, anh nhớ cô, có cần cường điệu hơn nữa không? Còn may cô không tin, nếu không lại mất mặt thêm.
"Được rồi, bạn gái của anh đang đợi anh kìa, mau chóng qua đó đi!"

"Ừ! Ngủ ngon!"

Trong phòng của khách sạn, bên ngoài cửa sổ là ánh sáng của màn đêm ở Đài Bắc. Ngũ Liên cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thẫn thờ, đột ngột cuối đầu nở nụ cười mỉa mai.

Nói dối quá nhiều rồi, cho dù có nói thật, cũng không ai muốn tin sao? Có lẽ chính vì nguyên nhân đó, anh còn cố ý dùng giọng điệu nghiêm túc để nói, như vậy cô càng không nghĩ anh đang nghiêm túc.

Anh xem thường Nam Cung Nghiêu không dám đối mặt với chính tình cảm của mình, lựa chọn trốn tránh. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cũng học được cách che giấu cảm xúc thật trong lòng mình.

Anh châm một điếu thuốc, phun ra vòng khói mờ nhạt, làn khói màu xanh che mờ đi tầm mắt của anh, đôi mắt hơi nheo lại.

Ở trước mắt anh, hiện ra nụ cười của Uất Noãn Tâm, bản thân cũng cười theo. Vươn tay ra, muốn vuốt ve cô, lại phát hiện đó chỉ là ảo giác của chính mình, tất cả đều là hư vô.

Vừa mới chia tay, anh lại nhớ cô nhanh đến vậy sao?

Sau lần đó, anh không còn có quan hệ gì với cô, trong lòng luôn cảm thấy trống vắng, giống như thiếu một mảnh nhỏ, lúc nào cũng nhớ đến cô, nhưng vẫn còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng khi gặp lại cô, anh mới phát hiện bản thân nhớ cô nhiều hơn tưởng tượng. Vào giây phút cô gặp nguy hiểm, cũng chính là giây phút anh căng thẳng nhất trong đời, không ngờ đến, sẽ có một người con gái khiến bản thân nhớ nhung, run rẫy vì sợ.

Đây là, thích sao?

Hay chỉ là chưa từng thử qua, cho nên hiểu lầm khẳng định đó là thích sao?

Dù sao từ này cũng không có nghĩa chính xác, đối với anh càng xa lạ, anh không biết cảm giác thích là như thế nào.

"Sao anh lại hút thuốc rồi?" Một người phụ nữ là tẩy sạch lớp trang điểm, từ phía sau anh đi đến. Cô không phải là người phụ nữ có vẻ đẹp đặc biệt tuyệt với, nhưng cũng rất có khí chất thuần khiết.

"Không có gì." Ngũ Liên dập tắt điếu thuốc, nghiêng mặt. "Em tắm xong rồi?"

Người phụ nữ ở phía sau, là tình nhân của anh, Lục Tường. Cũng là người duy trì quan hệ lâu nhất trong suốt một năm. Cô không phải người mẫu hay ngôi sao, mà là một thiên kim tiểu thư, nhưng không có tính tình của đại tiểu thư, cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, khiến anh rất yên tâm, cho nên anh mới để cô bên cạnh lâu đến vậy.

"Vâng! Anh có tâm sự phải không?" Lục Tường chuyển đến trước người anh, nhìn thấy anh lắc đầu, nhón chân hôn anh, lại bị anh né tránh. Cô nhận thức sâu sắc được sự bất thường của anh. "Anh......có người để thích rồi sao? Muốn tâm sự không?"
"Em chắc chắn thích hợp?"

"Chúng ta vẫn là bạn tốt, không phải sao?"

Cô để anh ngồi xuống, bản thân ngồi trước mặt anh. "Cô ấy là người con gái như thế nào? Rất đẹp phải không?"

"Đúng! Rất hấp dẫn." Mặc dù anh đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng vẫn cảm thấy khuôn mặt của cô tinh xảo nhất, không có chỗ nào đặc biệt đẹp tuyệt, nhưng khi kết hợp với nhau, đẹp không thể nói nên lời.

"Anh thích gì ở cô ấy?"

Ngũ Liên rơi vào trầm tư. Câu hỏi này, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ qua. Nghĩ kỹ lại, hình như cô quả thật không có bất kỳ chỗ nào đáng để anh thích.

Nhát gan, nhu nhược, cứng đầu. Ở trước mặt anh, lại là một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt, nói một câu cãi một câu, chỉ thiếu điều chưa cưỡi lên đầu anh, không có chút dịu dàng ngoan ngoãn.

Nhưng ở cùng với cô, lại vui vẻ đến kỳ lạ, bản thân không thể nói rõ lý do tại sao. Mặc dù đấu khẩu, vẫn âm thầm nhìn cô, trong lòng đều cảm thấy ấm áp. Ngày trước ở bên một người phụ nữ chưa đến ba phút, anh đã bắt đầu thấy phiền, muốn nhanh chóng phát tiết rồi bỏ đi. Nhưng ở cùng cô, gần đây anh rất ít khi nghĩ đến mặt đó. Cũng muốn tìm hiểu cô đang nghĩ gì, cô thích cái gì.

Anh không biết điều này có phải thích hay không, tóm lại là quan tâm.

Nhìn thấy anh im lặng quá lâu, lúc thẫn thờ khóe miệng hơi mỉm cười, Lục Tường biết, anh đã động tình rồi, ngay cả bản thân anh cũng không biết.

Cô vẫn luôn ở bên anh, chưa từng chạm đến được tim anh. Mà cô gái kia quen biết anh chưa bao lâu, lại khiến anh để trong tim. Tình cảm là một việc, có lúc thực sự rất tàn nhẫn, cũng rất bất đắc dĩ.

Một lúc sau, anh mới nhàn nhạt mở miệng. "Không biết.....nói không rõ.....có lẽ đó không phải là thích, tự mình tìm phiền phức mà thôi....." Anh trước giờ không thích bản thân phiền não vì những chuyện không xác định được, nhất là vẫn đề về tình cảm, đơn giản không cần nghĩ đến nữa. "Anh về đây, em nghỉ ngơi sớm chút đi!"

Lục Tường tiễn anh ra cửa, vốn định tỏ ra mạnh mẽ nhã nhặn một chút, để anh không cảm thấy cô không giống những người phụ nữ khác. Nhưng vẫn không kiềm chế được, trước khi anh mở cửa cô giữ lấy tay anh. "Hôm nay ở lại đây có được không? Em muốn anh ở bên em....."

Cô đã biết trước, trong lòng người đàn ông này đang muốn gần gũi với người phụ nữ kia, rất nhanh, chính mình sẽ mãi mãi mất đi anh, cô khát vọng giữ lấy một chút ấm áp cuối cùng.

Ánh mắt của cô, không biết vì sao làm cho Ngũ Liên nhớ đến Uất Noãn Tâm, có chút không đành lòng. Muốn đẩy tay cô ra nhưng lại thu hồi trở lại, quay ngược lại xoa đầu cô. "Ngủ đi, anh ở lại!"

.................

Giờ ăn trưa, hai cực trong phòng luật sư đã đạt đến tỉ số năm tám, 'năm' là phe phái của Uất Linh Lung, 'tám' là tổ nhỏ của Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường, vài người tụ lại một chỗ cười đùa nói chuyện, không khí coi như hòa hợp. Tất nhiên, nữ nhiều, bát quát cũng dữ dội như thế.

"Xem xem xem!" Trần Nhiên nháy mắt, Uất Noãn Tâm nhìn qua, là Nam Cung Nghiêu và Hướng Vi.

Trong thoáng chốc bầu không khí trở nên vô cùng áp lực, cúi thấp đầu không nhìn bọn họ, hận không thể biến thành hạt bụi nhỏ.

"Các cô không cảm thấy gần đây tổng tài quá không bình thường sao? Cứ hai ba ngày lại đến ăn cơm ở phòng ăn nhân viên, do đầu bếp nổi tiếng làm đồ ăn không hợp khẩu vị anh ta sao? Rõ ràng không thể nha! Noãn Tâm, anh ta không phải vì cô mới đến đây chứ?"

Tay của cô run rẩy làm đổ canh, cúi đầu càng thấp hơn. "Làm sao có thể chứ.........nói đùa hoài........"



Chương 116 - Ẩn mình chịu ngược đãi



Trần Nhiên giống như một nàng trinh thảm nhỏ, còn nghiêm túc bức hỏi cô. "Lần trước tổng tài gọi đích danh của cô qua đó mà! Cô và tổng tài quen biết nhau? Là quan hệ gì?"

"Chúng, chúng tôi không biết nhau, chỉ là lần trước tôi đưa một tập tài liệu lên văn phòng tổng tài....." Cô không quen nói dối, nói chuyện không được trôi chảy.

"Cô cho chúng tôi là người mù hả, vừa nhìn đã biết không đơn giản như vậy! Chúng ta bây giờ đều là chị em tốt với nhau, nói đi mà.......tôi đảm bảo không nói với ai đâu."

Cái cam đoan của phụ nữ, chính là một giây vừa nói xong 'tôi đảm bảo không nói với ai đâu', thì một giây sau, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết hết. Loại lừa gạt này, Uất Noãn Tâm từ tiểu học đến đại học bị dính vào không ít.

Nhưng đây không phải điều quan trọng, sự thật cô không thể mở lời, cho dù thẳng thắn nói "tôi là tổng tài phu nhân', cũng không có ai tin.

"Đang nói chuyện gì, náo nhiệt vậy?" Lương Cảnh Đường xuất hiện đúng lúc giải cứu cho Uất Noãn Tâm, vội lãng sau vấn đề khác. "Không có gì, giữa phụ nữ với nhau thường hay tán gẫu chuyện bát quát , quần áo, túi sách để giải trí, chứ còn có thể nói gì đây."
"Không phải vậy! Chúng tôi đang đoán tại sao tổng tài lại đến ăn cơm ở nhà ăn nhân viên." Trần Nhiên một khi đã nhắm vào một vấn đề nào, sẽ hỏi cho đến cùng. "Anh là đại luật sư, trực giác nhất định rất chuẩn, anh nói xem tổng tài có phải vì Noãn Tâm mà đến không?"

"Trần Nhiên....." Noãn Tâm ý bảo cô im lặng.

"Tôi thấy không phải! Ăn cơm thôi!" Lương Cảnh Đường mỉm cười ngồi kế bên Uất Noãn Tâm, mở chung canh ra, hương thơm lan tỏa bốn phía.

"Thơm quá đi......do anh tự mình nấu sao?"

"Ưm! Vừa đi hâm lại một chút, nhân lúc còn nóng uống đi!" Lúc anh nói câu này, đều nhìn Uất Noãn Tâm.

"Vậy tôi không khách sáo nha!" Trần Nhiên nhanh chóng vươn móng vuốt quỷ ra, kết quả bị Lâm Lâm dùng một cây đũa đánh nhẹ, chế nhạo. "Cô không có mắt nhìn sao? Canh này là luật sư Lương tự mình nấu cho Noãn Tâm, làm gì có phần cô?"

"Woohoo, luật sư Lương tự tay nấu canh nha.....canh tình yêu....." Các đồng nghiệp nữ buôn lời trêu ghẹo, biểu hiện vô cùng mờ ám.

Tiếng động quà lớn, ngay cả Nam Cung Nghiêu ngồi cách mấy bàn cũng nghe thấy rõ ràng, sắc mặt rất coi hơn.

Cô cũng thật có 'phúc khí', có tình nhân cũ tự tay nấu canh cho cô. Trong lòng cô không vì sự phản bội của chính mình và lừa gạt cảm thấy không yên sao? Vẫn còn có thể uống. Người phụ nữ này, quả nhiên không có tim mà.

Mỗi lần nhìn thấy bọn họ họ ngồi nhau, thân mật đến vậy, lửa giận trong lồng ngực cũng bắt đầu nhen nhóm, khó kìm chế kích động lật bàn. Nhắm mắt làm ngơ để tung lưới là tốt nhất, nhưng như vậy càng làm cho anh nhịn không được nghĩ xem bọn họ đang làm cái gì, điều đó càng khiến anh khó chịu hơn, gần như sắp bị trí tưởng tượng của chính mình bức điên.

Nên mới chọn lựa đi xuống nhà ăn nhân viên, tận mắt nhìn thấy tất cả, cũng là ẩn mình chịu ngược đãi.

Uất Noãn Tâm bị bọn họ nói đến lúng túng, mặt đỏ ửng lên.

"Mọi người xem, ai đó đỏ mặt rồi kìa."

"Làm gì có, luật sư Lương đối với mọi người rất tốt nha, canh cùng nhau uống đi!"

"Bị cảm mang sữa nóng đến, tự tay nấu canh gây sốc, cũng chưa bao giờ thấy luật sư Lương quan tâm chúng tôi đến vậy nha. Người ta tự tay, chuyên môn, đặc biệt nấu canh vì cô, chúng tôi làm gì có cái phúc, ghen tỵ với người kế bên nha....."
"Này.....các cô....." Uất Noãn Tâm vô cùng xấu hổ.

Lương Cảnh Đường ta mặt cứu cô. "Các cô đừng lấy cô ấy ra đùa giỡn nữa."

"Là đùa giỡn hay là nghiêm túc, anh so với chúng tôi không phải càng hiểu rõ sao? Từ thực tế suy ra, có phải anh có ý gì với Noãn Tâm của chúng tôi phải không?"

Lương Cảnh Đường chỉ mỉm cười.

Phản ứng của các đồng nghiệp nữ càng thêm mãnh liệt. "Im lặng là thầm thừa nhận rồi nhá....Noãn Tâm, cô rất hạnh phúc nha!"

"Đúng đó! Đúng đó! Sau này phải gọi cô là bà Lương rồi...."

"Ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ! Người khác còn đang ăn cơm đó! Có tố chất không hả?" Tiếng gào thét của Uất Linh Lung vang đến, vô cùng phá vỡ bầu không khí.

Trần Nhiên bĩu môi. "Liên quan gì đến cô ta, chuyện này cũng muốn quản, đáng ghét!"

Lương Cảnh Đường rót canh giúp Uất Noãn Tâm, dẫn đến hơi thở hơi thổn thức.

Tay của Uất Noãn Tâm không cẩn thận dính dầu. "Tôi vào nhà vệ sinh nha!"

Trần Nhiên vội vàng đứng dậy đi theo. "Tôi cũng đi tôi cũng đi." Đá lông nheo với Lương Cảnh Đường, ý nói bản thân sẽ giúp anh tìm hiểu.

Vừa vào nhà vệ sinh, Trần Nhiên liền bắt đầu bát quái. "Cô và luật sư Lương có quan hệ gì? Thẳng thắn được khoan hồng, phản kháng nghiêm trị."

"Chỉ là bạn bè."

"Làm gì có bạn bè nào quan tâm nhau đến vậy hả? Luật sư Lương có tình cảm với cô, cô hiểu rõ?"

"..........Ừ!"

"Tôi nói mà, mặc dù cô nhìn hơi ngu ngu, nhưng về phần này cũng không chậm tiêu."

Hở.....cái gì gọi là ngu ngu chứ?

"Vậy cô thấy như thế nào? Có định tiếp nhận anh ấy không?"

Uất Noãn Tâm còn chưa kịp trả lời, Trần Nhiên đã nhảy vào khen trước một bước. "Ha ha! Xem tôi kìa hỏi câu gì đâu. Bây giờ người đàn ông vừa có tiền vừa có địa vị lại đẹp trai còn biết quan tâm như Lương Cảnh Đường còn được mấy ai, ngu ngốc mới không chịu đồng ý! Đổi lại là tôi, theo đuổi ngược lại cũng được! Đồng nghiệp trong phòng luật sư ngưỡng mộ cô muốn chết, ngay cả đồng nghiệp nam cũng thích anh ấy!"

".........." Nếu như nói cô không thích, đồng nghĩa tự thừa nhận mình ngu ngốc sao? Chuyện vẫn chưa xác định, Uất Noãn Tâm cũng không tiện phản ứng lại quá nhiều, chỉ nói: "Lúc khác hẳn nói đi!"
Câu nói này đối với người có tính tình nóng nảy như Trần Nhiên nghe vào, so với câu trả lời đồng ý không hơn không kém, ngoài miệng lại nói. "Được được được! Đừng vội mà, từ từ thôi, đợi tin tức tốt của hai người nha!"

Vì thế, trong một buổi trưa ngắn ngủi, tốc độ lan truyền tin tức Uất Noãn Tâm chấp nhận Lương Cảnh Đường đã trải rộng khắp công ty. Một truyền mười, mười truyền trăm, khó tránh khỏi làm méo mó sự thật. Hơn thế nữa, có người cam đoan rằng Uất Noãn Tâm đã đồng ý lời cầu hôn của Lương Cảnh Đường, ngay cả ngày kết hôn cũng đã định.

Các nhân viên nữ ngưỡng mộ ghen tỵ căm hận, nhân viên nam thì mở tiệc chúc mừng. Dù sao, ngoại trừ tổng tài thì Lương Cảnh Đường cũng được coi là viên kim cương có sức hấp dẫn nhất công ty. Sự tồn tại của anh, là một loại uy hiếp đối với tất cả đàn ông nha!

...............

Sắp đến giờ tan ca, Uất Noãn Tâm nhận được lời nhắn trên EMS của Lương Cảnh Đường.

"Buổi tối cùng dùng bữa nhé?"

Cô nghĩ một hồi, vì e ngại, trả lời. "Em muốn về nhà sớm chút, lần sau nhé?"

"Có chuyện sao?"

"Không phải! Muốn về nhà nghỉ ngơi! Anh có chuyện gì sao?"

"Ưm! Có vài lời, muốn nói với em."

Uất Noãn Tâm có ngu ngốc, cũng có thể đoán ra được đại khái anh muốn nói những gì, thoáng chốc vô cùng căng thẳng, không biết phải trả lời như thế nào.

Lương Cảnh Đường đã đi đến trước mặt cô. "Buổi tối cùng dùng bữa, được không?"

Nụ cười của anh quá ấm áp quá đẹp, khiến người khác không thể phản kháng dù chỉ một chút, Uất Noãn Tâm càng khó hơn, chỉ đành gật đầu. "Vâng!"



Chương 117 - Em có bạn trai



Sau khi tan ca, Uất Noãn Tâm cùng Lương Cảnh Đường rời khỏi trong sự bàn tán sầm xì mờ ám của các đồng nghiệp. Nam Cung Nghiêu đứng ở bên cửa sổ trên tầng cao nhất, nhìn thấy chiếc Maybach rời khỏi, đôi lông mày điển trai nhíu lại.

Hướng Vi gõ cửa bước vào. "Tổng tài, cuộc họp sắp bắt đầu rồi."

"Đổi lịch, chúng ta đi ăn cơm!"

"Ăn cơm?" Hướng Vi có chút kỳ lạ, điểm này không giống phong cách của anh. Hơn nữa, cuộc họp này rất quan trọng.

"Đặt chỗ ở nhà hàng Nguyệt Quang."

Đầu của Hướng Vi càng lộn xộn hơn. Nhà hàng Nguyệt Quang có tiếng là nhà hàng tình nhân, các cặp tình nhân sau khi dùng bữa xong, còn có thể ở lại khách sạn, tổng tài tại sao lại chọn nơi đó chứ? Nhưng cô vẫn không nói ra bất kỳ câu hỏi hoài nghi và dị nghị, đối với cấp trên của chính mình, cô có thói quen chấp hành mệnh lệnh, trước giờ không hề nghi ngờ.
Chiếc Maybach dừng lại trước cửa nhà hàng Tây, Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu. Nhà hàng Nguyệt Quang.

Tim đột ngột bóp chặt.

Mặc dù cô từ nhỏ đã trưởng thành trong một thị trấn nhỏ, nhưng cũng từng thấy nhà hàng tình nhân nổi tiếng thế giới này trên tạp chí, đại lý mở rộng khắp nơi trên thế giới. Điều đặc sắc nhất của nhà hàng này là chỉ tiếp đón các cặp tình nhân, còn chuẩn bị phòng 'mật nguyệt' cho các cặp tình nhân. Khách hàng sau khi thưởng thức xong buổi tối, có thể vào thẳng đấy.

Nếu không phải cô tự mình đa tình, vậy Lương Cảnh Đường lựa chọn chổ này, hẳn không có dụng ý khác chứ?

"Đi thôi!" Vẻ mặt của anh trước sau đều dịu dàng, luôn yêu thương và chăm sóc cho cô.

Uất Noãn Tâm miễn cưỡng nở ra một nụ cười, có chút lo lắng sợ hãi theo anh đi vào. Trong đầu tràn ngập ý nghĩ nếu như anh đột nhiên thổ lộ, cô phải làm sao đây?

Phục vụ dẫn hai người đến bàn đã đặt trước, hỏi hai người muốn dùng gì, Lương Cảnh Đường nghĩ một lúc, nói đợi chút. Anh vốn muốn đợi sau khi dùng bữa xong hẳn nói, để tránh bất ngờ. Nhưng khi ở cùng cô, anh phát hiện chờ đợi thêm một giây lại gian nan đến vậy, anh đã đợi quá lâu, đã không thể tiếp tục chờ đợi. Bây giờ anh muốn cô biết, anh có tình cảm với cô.

Không khí trong nhà hàng rất tuyệt, nhất là ánh đèn rất đặc biệt, giống y như ánh sáng của mặt trăng, như rượu trút xuống, làm cho người khác say đắm, rất dễ điên cuồng đắm chìm trong đó.

Nhưng......

Uất Noãn Tâm làm gì có tâm trạng thưởng thức những thứ đó, cả người cô co rúm lại, mỗi giờ mỗi phút cảnh giác Lương Cảnh Đường, sợ anh bất thình lình thổ lộ. Đầu óc như một bộ máy đang hoạt động ở tốc độ cao, không ngừng nghĩ nếu như anh thổ lộ, bản thân nên trả lời như thế nào, phải cự tuyệt như thế nào mới thỏa đáng.

"Tiểu Noãn, anh hỏi em một câu hỏi có chút riêng tư được không?" Ánh mắt sáng ngời của anh nhìn vào mắt của cô, vô cùng dịu dàng.

".......Vâng!"

"Em có bạn trai rồi sao?"

Câu hỏi này..........

Vợ chồng trên danh nghĩa và bạn trai có gì khác nhau không?

"Không có!"

Lương Cảnh Đường kiềm nén vui mừng, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười. "Vậy em đối với anh.....có cảm giác gì không?"
"Ờ.......con người anh rất tốt, đối xử với em cũng rất tốt, rất dịu dàng, còn....."

"Anh không phải hỏi em những điều này." Anh mỉm cười chặn lời cô, ánh mắt tràn đầy mong đợi. "Anh đang hỏi em, cảm giác của một người phụ nữ, đối với một người đàn ông."

Quả nhiên đến rồi....

Làm sao đây làm sao đây?

Mặt Uất Noãn Tâm đỏ đến tận mang tai, đầu óc lộn xộn thành một cuộn dây, các ngón tay tuyệt vọng nắm lấy góc áo, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Lương Cảnh Đường không muốn nhìn cô khó xữ, đổi cách hỏi khác. "Anh có cảm giác với em, hẳn em rất rõ, anh thích em! Hoặc có thể nói, anh yêu em! Anh muốn biết, em nghĩ như thế nào?"

Ngay thấy ba chữ đó, từ một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, hoàn mỹ không khuyết điểm nói ra, đã vậy còn dịu dàng, giọng nói lại chân thành như vậy, có người phụ nữ nào không mê đắm, không thể kiềm chế chình mình. Trong đầu Uất Noãn Tâm cũng có một giây đi lạc đường, suýt chút nữa gật đầu đồng ý. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, bản thân không thể đánh mất lý trí.

Nếu không thể tránh khỏi việc làm tổn thương anh, không bằng sớm thẳng thắn với nhau, không cần tiếp tục lừa gạt, bây giờ là cơ hội tốt nhất.

Uất Noãn Tâm, mày vẫn còn lo lắng gì chứ? Mau chóng nói đi......

"Em biết rõ anh đối với em rất tốt, em cũng rất cảm động, nhưng...."

Lời vẫn chưa nói hết......

"Trùng hợp vậy, hai người cũng đến đây ăn cơm sao? Không ngại ngồi cùng bàn chứ?"

Câu hỏi mang theo hơi thở lạnh băng, lại hơi có ý cười vang lên trên đỉnh đầu.

Uất Noãn Tâm giống như con mèo đột nhiên bị cắn trúng đuôi, giật mình mạnh, ngẩng đầu lên nhìn. Nam Cung Nghiêu nhìn Lương Cảnh Đường, nhưng khóe mắt lại liếc qua nhìn cô, lạnh băng, chế giễu, nguy hiểm, cô không khỏi rùng mình một cái.

Anh đang cố ý sao?

Lại giở chiêu này chơi trò theo dõi sao?

Có cần thiết bức cô đến đường chết không hả?

Lương Cảnh Đường biết rõ sự xuất hiện của anh không phải trùng hợp, nhưng vẫn đồng ý theo cách đàn ông, bảo phục vụ mang thêm hai cái ghế đến.

Hướng Vi tính giang tay ra chào hỏi với Uất Noãn Tâm, trong lòng cũng có chút thất vọng. Mặc dù cô biết Nam Cung Nghiêu đối với cô không có loại tình cảm kia, nhưng vẫn không kiềm được mong đợi anh hẹn cô đến nhà hàng Nguyệt Quang là có nguyên nhân khác. Kết quả, nguyên nhân đặc biệt có, nhưng không phải cô, mà là Uất Noãn Tâm.

Cô quả thật nghĩ không ra, tại sao tổng tài lại vì một người có dáng vẻ bên ngoài không chút gì đặc biệt, thậm chí có chút xấu có chút ngu ngốc như người phụ nữ này mà để trong lòng, làm nhiều chuyện như vậy đều chỉ vì cô ta, hơn nữa cô trong lúc cô ta chỉnh sửa lại quần áo mà biết được bộ mặt thật của cô ta, nhắc nhở nhở cô tình hình hiện tại. Còn có Lương Cảnh Đường, có thể nhìn ra, anh ta rất thích cô ta.

Không khách sáo nói ra một câu, không lẽ đầu óc của đàn ông ngày này đều không bình thường sao? Một chút cô nhìn cũng không hiểu!

"Thư ký Uất hình như đã quên nộp báo cái cho tôi."

Nhìn thấy cô có chút căng thẳng lại có chút ngu ngốc nhìn chính mình, tâm tình anh rất tốt nhắc nhở. "Quy định nhân viên....."

"Điều hai trăm năm mươi sáu quy định, giữa nhân viên với nhau không được yêu đương, nếu không sẽ bị sa thải." Lương Cảnh Đường nói, nhìn thẳng anh, ánh mắt không hề gợn sóng. "Nếu như có một bên không phải là nhân viên của Hoàn Cầu, vậy không tồn tại vấn đề này."

"Xem ra, hai vị đã xác định quan hệ rồi sao?"

Giọng nói của Nam Cung Nghiêu đặc biệt lãnh đạm, nhưng có thể nghe ra được đã bị bức đến giới hạn nhất định, nếu vượt qua, sẽ có nguy hiểm khó có thể tưởng tượng......



Chương 118 - Tức giận và ghen tuông của Nam Cung Nghiêu



Uất Noãn Tâm nóng lòng phủ nhận, Lương Cảnh Đường đã đi trước một bước: "Tôi chỉ trình bày sự thật theo mặt khách quan, nếu như cần thiết, tôi sẽ từ chức."

Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu lạnh lẽo, căng thẳng, âm u. "Luật sư Lương muốn đến là đến, muốn từ chức là từ chức, quả không xem Hoàn Cầu ra gì sao!"

Lương Cảnh Đường bình tĩnh nhã nhặn trả lời: "Tôi chỉ dự theo trình tự từ chức như bình thường, không liên quan gì đến Hoàn Cầu, càng không giống như những gì tổng tài đã nói."

Ánh mắt của hai người giao nhau, Uất Noãn Tâm đã ngửi thấy được mùi thuốc súng nồng nặc, vội vàng đánh trống lãng. "Đói bụng quá, ăn trước đi!"

Lương Cảnh Đường hiểu rõ ý cô, vẻ mặt ôn hòa gọi phục vụ đến, chủ động hỏi cô. "Em muốn gì nào? Nghe nói ở đây có món Lamb Chops rất nổi tiếng." (Lamb Chops: một món làm từ thịt dê/cừu nướng)

Uất Noãn Tâm còn chưa kịp trả lời, Nam Cung Nghiêu đã thay cô từ chối. "Cô ấy bị dị ứng với thịt dê, vẫn là thịt bò đi!"

Người sáng suốt nhìn vào liền biết anh đang chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ 'không chỉ ngồi cùng bàn', hơn nữa còn tuyên bố quyền sở hữu của bản thân ở mức độ nào đó. Thông minh như Lương Cảnh Đường, tự nhiên cũng có thể hiểu ra, không để ý đến anh, chỉ hỏi Uất Noãn Tâm. "Em ăn thịt dê bị dị ứng sao?"
Cô như ngồi trên đống lửa, da đầu dựng lên. "Có chút dị ứng, thực ra cũng có thể ăn được một ít...."

Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu càng u ám hơn, trực tiếp thay cô làm chủ. "Cho vị tiểu thư này một phần beefsteak."

Phục vụ hỏi: "Rượu Vang hay là Champange ạ?"

"Lần trước em nói mùi rượu Vang quá nồng, Champange có vẻ dễ uống hơn đúng không?" Nam Cung Nghiêu nhìn Uất Noãn Tâm hỏi, khóe miệng hơi mỉm cười, ánh mắt lại ngầm chứa đựng mùi nguy hiểm. Giống như nếu cô dám phủ nhận, anh sẽ một nhát chặt đứt cổ cô.

Lương Cảnh Đường càng tỏ ra ga lăng dịu dàng hơn. "Muốn uống gì nào? Không muốn uống rượu, cũng có thể uống nước trái cây."

Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt, tránh khỏi mang đến 'tai họa sát thân', đành phải trả lời. "Cham, Champagne đi!"

Vẻ mặt của Nam Cung Nghiêu lúc này mới dịu lại một chút, hơi tỏ thái độ của kẻ chiến thắng, thách thức liếc Lương Cảnh Đường một cái. Anh mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn nở nụ cười.

Hướng Vi ngồi kế bên càng nhìn càng chán nản, không chỉ vì Nam Cung Nghiêu quan tâm đến Uất Noãn Tâm, mà cô ta càng không xứng với anh.

Trong mắt cô, người đàn ông này luôn tồn tài một tinh thần bình tĩnh, trầm ổn, cao quý, cao ngạo, không để bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì trong mắt mình.

Nhưng lúc nãy, anh biểu hiện như một đứa trẻ, tranh đoạt đồ chơi với người khác, dùng một cách ngây thơ để tuyên bố quyền sở hữu của chình mình.

Cô thực sự không hiểu, Uất Noãn Tâm có chỗ nào đáng để anh làm vậy, tự hạ thấp giá trị của chính mình.

Sau khi các món được mang lên, Uất Noãn Tâm cúi đầu 'chiến đấu hắng hái' không nói chuyện, cầu nguyện sự giày vò này mau chóng kết thúc. Nhưng trong lòng càng gấp gáp, càng cắt không đứt miếng thịt bò, còn vang ra những tiếng rất khó nghe, vội nói xin lỗi. "Ngại quá....."

"Để cho anh!" Lương Cảnh Đường lễ phép hỏi, nhưng Nam Cung Nghiêu đã vươn tay ra lấy cái đĩa của Uất Noãn Tâm đưa qua, giúp cô cắt thịt bò.

Điều này, làm cho mặt của người có tính tình tốt như Lương Cảnh Đường có chút khó coi.

"Chậm tiêu bã đậu, ngay cả cắt thịt bò cũng không biết." Nam Cung Nghiêu chỉ trích, nhưng giọng nói không có chút lạnh lùng, ngược lại còn có chút cưng chiều, trêu chọc làm cho tim người khác có chút tê dại.
Uất Noãn Tâm liền nghĩ đến bản thân, anh không thể, cô hận không thể tìm một cái động chui vào.

Anh như vậy là muốn làm loạn gì nữa đây?

Cô thừa nhận chiêu này của anh rất ác, rất độc, rất tàn nhẫn, nếu đã đạt được mục đích, thì làm ơn buông tha cô không được sao? Không chỉnh cô chết không bỏ qua sao?

Chờ đợi thêm, sợ sẽ phát điên mất. Cô đành phải sử dụng cách trốn tránh duy nhất bản thân hay dùng. "Tôi, tôi đi nhà vệ sinh một chút, mọi người từ từ dùng." Chân như có gió, vội vàng bỏ chạy.

Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu nhìn theo cô, cười lạnh.

Cô cho rằng, như vậy là có thể chạy thoát sao?

Uất Noãn Tâm đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, hứng nước định tạt vào khuôn mặt đang nóng ran. Nhưng đột nhiên nghĩ lại trên mình có lớp trang điểm, để tránh bị lộ, đành phải nhịn xuống. Cả người như con kiến bò trên chảo nóng, cuống cuồng lo lắng.

Đi qua đi lại trong nhà vệ sinh, một lần lại một lần nói với chính mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh......không được căng thẳng.....

Nhưng làm sao có thể không căng thẳng, căng thẳng muốn điên lên được!

Cô đi qua lại mười phút, nghĩ cũng không thể tiếp tục trốn ở đây, đành phải mạnh mẽ giữ bình tĩnh, đi ra ngoài. Kết quả vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, đã nhìn thấy Nam Cung Nghiêu dựa vào tường trên hành lang hút thuốc.

Sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

"Cô còn muốn trốn trong đó bao lâu?"

Cô đứng yên, dợn cả sóng lưng. Làm bộ không nhìn thấy anh, tự mình bỏ đi.

Nam Cung Nghiêu là đặc biệt mất công một chuyến đến tiếp đón cô, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, giang tay ra, dễ dàng nắm lấy cổ tay của cô. Cô giãy dụa vài cái. "Buông ra! Đau quá!"

Anh không buông.

Cô hơi tức giận. "Nam Cung Nghiêu, anh muốn gì đây hả?"

"Không phải cô nói cô và anh ta không có quan hệ sao?"

"...........Chúng, chúng tôi vốn không có quan hệ!"

"Vậy lúc nãy đang làm cái gì hả? Cô cho tôi là kẻ điếc sao?" Nam Cung Nghiêu ghét nhất bộ dạng này của cô, rõ ràng là cô làm sai, nhưng chết vẫn không chịu nhận, cứ như anh đổ oan cho cô. Anh lạnh lùng châm chọc. "Nếu như tôi không đến, có phải cô đã đồng ý rồi phải không? Lúc nãy vui đến phát điên rồi đúng không? Chọn địa điểm cũng rất tuyệt nhỉ, một khi thành công, liền lên lầu đặt phòng phải không?"
Những câu châm chọc của anh mỗi một câu càng lúc càng khó nghe, Uất Noãn Tâm muốn nhịn, nhưng sau đó không thể nhịn được, cũng không muốn e dè bất kỳ điều gì. "Anh nói đúng đó, lúc nãy tôi vui vẻ lắm đó, nếu như không phải anh phá hoại chuyện tốt của tôi, chúng tôi đã sớm....."

"Uất Noãn Tâm!" Nam Cung Nghiêu nổi giận, lớn tiếng trách móc cô. "Cô không biết xấu hổ." Những câu này từ chính miệng của cô nói ra, không khác gì thách thức giới hạn của anh, bức anh phát điên.

Cô lạnh lùng nhìn anh. "Ở trong lòng anh, tôi từ trước đến giờ là một người phụ nữ không hiểu cái gì gọi là 'xấu hổ'!" Chỉ cần có bất kỳ người đàn ông nào hơi gần gũi với cô, đều bị anh nhận định là 'ngoại tình'. Ở trong mắt anh, cô còn có thể lẳng lơ hơn nữa không?

Cổ của Nam Cung Nghiêu nổi đầy gân xanh, huyệt thái dương 'đột ngột' đau đớn. "Cho nên cuối cùng cô cũng thừa nhận giữa hai người có quan hệ sao?"



Chương 119 - Về nhà, lập tức



Uất Noãn Tâm nhìn anh nổi giận đùng đùng, thất vọng lại tuyệt vọng nói: "Thừa nhận hay phủ nhận có gì khác nhau sao? Dù sao anh cũng cho là như vậy, cũng không vì những lời giải thích của tôi mà thay đổi cách nhìn!"

"Nam Cung Nghiêu, anh không cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn rất hoang đường sao? Là tự anh nói, tôi chỉ là công cụ lợi dụng của anh, anh không cho tôi ảo tưởng làm Nam Cung phu nhân mà. Là anh thấy chết không cứu, cho dù tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không cảm thấy áy náy mà. Nếu đã như vậy, có cần thiết để ý tôi và Lương Cảnh Đường có quan hệ gì sao? Anh không cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn sao?"

".........." Nam Cung Nghiêu bị cô hỏi đến một câu cũng không thể nói ra. Đây cũng chính là chỗ gút mắc khiến anh đau đớn nhất, rõ ràng không quan tâm cô, lại không có cách nào tiếp nhận cô gần gũi với người đàn ông khác.

Anh im lặng, đột nhiên kéo cô ép lên tường, tay phải nâng cằm cô lên, khuôn mặt tàn nhẫn khát máu. "Cô ít tự mình cho là đúng, tôi chẳng qua, không muốn một người phụ nữ có quá nhiều chồng."

Lưng của Uất Noãn Tâm bị dán sát vào bức tường lạnh lẽo, cả ngường bị đụng rất đau, khóe miệng buồn bã nhếch lên. "Nam Cung Nghiêu, anh đúng là một người đàn ông ích nhất trên thế giới này!" Đồ vật bản thân không quý trọng, lại không muốn người khác đụng vào, chỉ biết lo cho chính mình.

Sự lên án của cô, sự tuyệt vọng của cô như một góc băng cứa đau trái tim Nam Cung Nghiêu, nụ cười của cô làm cho anh có chút hoảng loạn, anh chán nản buông cô ra. Cô nở nụ cười lạnh, đầu cũng không quay lại đi về phía nhà ăn, lấy túi xách của mình, nói với Lương Cảnh Đường. "Chúng ta đi thôi!"
Lương Cảnh Đường nhìn thấy cô đi ra cùng hướng với Nam Cung Nghiêu, ý thức được vài điều gì đó, nhưng anh không hỏi cô bất kỳ điều gì, rời khỏi cùng với cô.

Nam Cung Nghiêu nhìn thấy bọn họ rời đi, bàn tay nắm chặt lại thành đấm, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy tức giận đến bất lực.

Sự tức giận của anh, sự 'giận dỗi vô cớ' của anh chỉ khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn. Anh có một loại cảm giác, người phụ nữ này, mãi mãi không thuộc về bản thân. Giữa hai người còn lại, chỉ là đau khổ giày vò cùng cãi nhau không dứt.

..............

Trên đường đi, Uất Noãn Tâm dựa người vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ không mở miệng, trong đôi mắt chứa đầy mệt mỏi. Lương Cảnh Đường không muốn quấy rầy cô, mở một bản nhạc nhẹ. Xe chạy thẳng ra bời biển, hai bên quốc lộ là biển lớn và cát trải dài vô tận, gió biển thổi nhè nhẹ, trong không khí tràn đầy mùi thơm tinh khiết của nước biển.

Lương Cảnh Đường dừng xe lại, tắt đèn xe. Xung quanh một màn đen kịt, chỉ còn lại ánh sáng của ngọn hải đăng ngẫu nhiên quét qua, làm cho khuôn mặt của cô sáng tối không rõ.

"Anh muốn hỏi có phải em có quan hệ với Nam Cung Nghiêu phải không?" Sau một lúc, Uất Noãn Tâm mới nhàn nhạt mở miệng. Anh quá để ý, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến cảm nhận của cô trước. Với Nam Cung Nghiêu, là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Nam Cung Nghiêu quá ích kỷ, chỉ biết cho mình là trung tâm, từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý cảm nhận của cô.

"Nếu như em không muốn nói, cũng không sao cả."

"Cám ơn....." Bây giờ cô thực sự rất mệt mỏi. Lúc nãy ở nhà hàng không dễ gì mới có được dũng khí, lại bị Nam Cung Nghiêu cắt đứt. Hiện tại, ngay cả một chút dũng khí cũng không còn nữa, nói không thành lời.

"Lúc nãy, nhất định anh không vui phải không? Xin lỗi nhé."

"Không sao cả, chỉ cần ở cùng em, anh đều vui vẻ."

"..........." Anh càng như vậy, Uất Noãn Tâm càng áy náy, cảm thấy bản thân tội ác tày trời. Ba lần bốn lượt hạ quyết tâm, nhất định phải thẳng thắn với anh, để tránh khỏi gây nên tổn thương càng lớn cho anh.

"Thực ra, em vốn không ở tại khu nhà chung cư kia đúng không? Ba tháng trước, chính phủ đã quyết định quy hoạch rồi."
Anh đã sớm biết, lại không lật tẩy cô sao?

"..............Xin lỗi!"

"Không cần nói xin lỗi, bản thân mỗi người đều có bí mật không muốn để người khác biết, có thể hiểu được!"

"Em......cần phải thẳng thắn với anh một chuyện."

Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, Lương Cảnh Đường không tránh khỏi có chút căng thẳng, ổn định hô hấp. "Em nói đi!"

"Thực ra...........em và Nam Cung Nghiêu.........chúng em là............" 'Vợ chồng' hai chữ này vẫn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị tiếng chuông điện thoại chặn ngang, ba chữ 'Nam Cung Nghiêu' nhấp nháy trên màn hình.

Uất Noãn Tâm cảm thấy phiền phức, cúp thẳng điện thoại.

Nhưng chưa đến hai giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Liên tục không dứt, giống như cô không nhận, sẽ tiếp tục gọi nữa.

"Nhận đi, không sao đâu!"

"Em không muốn nhận!" Uất Noãn Tâm khóa máy. Cứ nhìn thấy tên của anh, cô đều cảm thấy phiền phức, nói chi đến nhận điện thoại của anh.

Tiếp tục lấy hết can đảm.
"Thực ra chúng em là......"

Điện thoại của Lương Cảnh Đường vang lên, vẫn là cuộc gọi của Nam Cung Nghiêu. Anh nghĩ ngợi một hồi, đem điện thoại đưa cho Uất Noãn Tâm. "Tìm em đó! Nhận đi, có lẽ anh ấy có chuyện gì đó quan trọng."

Uất Noãn Tâm không còn cách nào, đành phải xuống xe, mất kiên nhận hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Cô dám ngắt điện thoại của tôi hả? Lá gan lớn nhỉ!"

"Tôi còn có thể to gan hơn nữa, anh muốn thử không?"

"Bây giờ, lập tức, về nhà!"

"Tôi không muốn!"

"Cô muốn ở ngoài qua đêm với người tình cũ sao?"

"Cho dù như vậy, thì sao nào? Không liên quan gì đến anh!"

"Uất Noãn Tâm, cô biết bản thân đang nói chuyện với ai không hả?" Anh nghiến răng uy hiếp cô, giống như một cơn gió lạnh như băng, thổi lạnh cả sống lưng của cô. "Tôi nói lại lần nữa, về nhà ngay!"

".......Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, không muốn!" Cô gào thét trong làn gió đêm.

"Rất tốt! Rất có liêm sĩ!" Anh tức đến nỗi cười rộ lên. "Tôi cho cô một tiếng, nếu như cô không thèm quan tâm như vậy, chờ nhặt xác của cha cô đi!"

Anh cúp điện thoại, Uất Noãn Tâm hoảng sợ cười khổ, khóc không ra nước mắt. Cô một chút năng lực phản kháng lại cũng không có, không phải sao? Giống như một con kiến đáng thương, mạng nhỏ bị anh nắm chặt trong tay, ngay cả nói 'không' cũng không thể.
Khóe mắt không biết từ lúc nào đã có nước mặt, cô vội lau khô, không cho phép bản thân mềm yếu như vậy. Quay về xe, nói với Lương Cảnh Đường: "Phiền anh đưa em về nhà."

Anh cầm lấy tay cô để trên đầu gối, nắm chặt lại, nhiệt độ ấm áp truyền vào cơ thể cô, lời hứa kiên định. "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều ở bên cạnh em. Cần em nói một câu, điều gì anh cũng tình nguyện làm vì em!"

"Cám ơn anh!" Cô đẩy tay anh ra. Cô biết anh quan tâm cô, chính vì điều này, cô không thể để anh dính vào. Có vài chuyện, chỉ có chính mình mới có thể giải quyết, người khác mãi mãi không thể được sự bất đắc dĩ bên trong đó.....



Chương 120 - Thân phận bị phơi bày



Về đến nhà, Uất Noãn Tâm không đi tìm Nam Cung Nghiêu, mà quay trở về phòng của mình. Điều bất ngờ là, đêm nay, anh không hề đến gây phiền phức cho cô. Ngày hôm sau là thứ bảy, nên Uất Noãn Tâm ngủ một mạch đến bốn giờ chiều. Hà quản gia gõ cửa bước vào, còn có một nhà tạo hình đi theo phía sau, nói là buổi tối phải cùng đi dự tiệc với nam Cung Nghiêu, để người khác trang điểm giúp cô.

Cô tắm rửa sạch sẽ, giống như một con búp bê để cho nhà tạo hình giúp cô làm tóc, đổi quần áo, sau đó lặng lẽ ngồi lên xe, vội đi đến buổi tiệc.

Cô vốn không biết chủ nhân của buổi tiệc này là ai, chỉ cảm thấy không giống những bữa tiệc đã từng tham gia. Rất nhiều khách, nhưng ít thấy những thương nhân hay nhà chính trị xuất hiện trên TV, đa số là thanh niên, cũng không đặc biệt long trọng. Còn có vài thứ, cô cảm thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.

Nam Cung Nghiêu đi đến trước mặt cô, ý bảo cô quàng vào cánh tay của mình. Cô không còn cách nào, đành phải cùng anh đi từng bàn một kính rượu. Các đồng nghiệp trong phòng luật sư đều xuất hiện trong tầm mắt cô, cả người cô ngây ngốc, đứng yên tại chỗ.

Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, không tốt lành gì nở một nụ cười với cô. "Quên nói với cô, đây là tiệc kỷ niệm của công ty."

"Anh......." Uất Noãn Tâm tức thành giận, rõ ràng anh đã sắp xếp cái bẫy này, cố ý tính toán với cô. Cô vội vàng muốn chạy, Nam Cung Nghiêu lại đè mạnh bã vai của cô, cô không thể nhúc nhích. Người ngoài nhìn vào, vẻ mặt anh ôn hòa, nụ cười dịu dàng, đối cô chăm sóc đầy đủ. Chỉ có bản thân cô mới biết, anh ôm lấy bả vai của cô dùng biết bao nhiêu sức, gần như muốn chặt đứt cô.

"Sao nào? Sợ tình nhân cũ của cô nhìn thấy sao?" Anh cố ý thách thức cô, vẻ mặt rất đắc ý. "Yên tâm, anh ta không đến."
Anh kéo mạnh cô đến dãy bàn của phòng luật sư. "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là vợ tôi!"

Các nhân viên đều đồng loạt đứng dây, vừa ngạc nhiên vừa cảm thán vẻ đẹp của cô. Uất Noãn Tâm sợ các cô nhận ta, cúi thấp đầu xuống, tránh né ánh mắt của mọi người.

"Cô là thiên kim thị trưởng, tổng tài phu nhân của chúng tôi! Quả nhiên đẹp như lời đồn, không, còn đẹp hơn nữa....." Trần Nhiên ca ngợi thái quá. "Xin chào, tôi là Trần Nhiên của phòng luật sư, rất vinh hạnh được gặp cô."

Để tránh không thất lễ, Uất Noãn Tâm đành ngẩng đầu cười với cô ấy. "Xin, xin chào!"

"Ây, cô nhìn rất giống một người đồng nghiệp của chúng tôi nha...."

Uất Noãn Tâm sợ đến run rẩy, vội rút tay về.

Trần Nhiên cho rằng bản thân nói sai, vội sửa lời. "Ơ, không không không, là đồng nghiệp của chúng tôi nhìn rất giống cô đó! Đương nhiên, cô ấy không đẹp được như cô nha, nhìn kỹ lại, cũng không giống lắm, tôi nhìn nhầm rồi...."

Uất Noãn Tâm mỉm cười rất miễn cưỡng, may mắn bản thân có hóa trang, so với bình thường không giống nhau. Vừa nghĩ thừa lúc Lương Cảnh Đường chưa đến, vội vàng chạy trốn.

Nhưng...........

"Luật sư Lương, anh đến rồi, bên này bên này!"

Tim của Uất Noãn Tâm hoàn toàn dừng lại, vội vàng quay lưng lại, cả người con rúm lại rất chặt.

Trên mặt của Nam Cung Nghiêu mang theo nụ cười, trong mắt viết đầy tính toán, hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo. Cô vẫn muốn chạy phải không? Cô cho rằng cô có thể chạy thoát sao?

"Luật sư Lương. Vị này là tổng tài phu nhân đại danh đỉnh đỉnh đó nha!" Trần Nhiên vội nói.

"Xin chào! Tôi là Lương Cảnh Đường." Anh vươn tay ra, cô lại quay lưng lại với anh.

"Như vậy khó tránh khỏi quá thất lễ đó!" Nam Cung Nghiêu lạnh lùng cười, đi đến bên tai của Uất Noãn Tâm, cố ý lớn tiếng nói. "Còn không chào hỏi với nhân viên đắc lực nhất của công ty chúng ta sao?"

Lương Cảnh Đường cũng có chút kỳ quái, nhưng vẫn luôn nở nu cười, nhẫn nại chờ đợi.

Uất Noãn Tâm gấp đến sắp khóc, chẳng lẽ thực sự phải đi đến bước này sao? Cô đã từng nghĩ sẽ thẳng thắn với anh, nhưng không phải dùng cách này!

Đang gấp không biết nên làm như thế nào mới tốt, đột nhiên bị phục vụ đụng phải, rượu đổ lên người cô, cô theo bản năng lùi lại, theo quán tính xoay người lại.
Cả khuôn mặt liền bày ra trước mặt của Lương Cảnh Đường.

Muốn trốn, đã không còn kịp nữa rồi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô sợ hãi, không biết làm sao.

Ánh mắt của Lương Cảnh Đường từ kinh ngạc biến thành tức giận, cuối cùng trở thành tuyệt vọng. Không dám tin, tổn thương nhìn cô, môi trở nên trắng bệch, cả người không còn sức, giống như bị trống rỗng.

"Luật sư Lương, anh làm sao vậy?" Trần Nhiên bị sắc mặt của anh dọa sợ, lúc nãy không phải vẫn tốt sao?

Sắc mặt của tổng tài phu nhân cũng rất không phù hợp nha!

"Không, không có chuyện gì, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!" Lương Cảnh Đường không biết chính mình còn có thể làm được gì, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.

"Luật sư Lương....."

"Lương....." Uất Noãn Tâm lập tức đuổi theo, bị Nam Cung Nghiêu giữ lại.

Đối với kết quả này, hiển nhiên anh rất mãn nguyện, nụ cười đắc ý, lại như mũi tên băng tuyết lạnh giá. "Bây giờ đuổi theo, còn kịp sao?"

"Không cần anh lo!" Uất Noãn Tâm hạ thấp giọng, giãy khỏi tay anh, đuổi theo.

"Lương Cảnh Đường, anh đợi đã.......đợi đã.....nghe em giải thích........"

"Đừng có đi theo tôi!" Sự dịu dàng của anh phát ra tiếng gào thét đau đớn, đưa lưng về phía cô, như một con thú tức giận vì bị thương nặng, phản kháng sự đến gần của cô. "Coi như tôi cầu xin em, đừng đi theo tôi!"

Anh vốn không biết nên đối mặt với cô như thế nào, bước nhanh rời khỏi, lên thẳng xe, chạy như bay.

".............." Tay của Uất Noãn Tâm rụt về, nắm chặt lại, móng tay đâm vào trong da thịt, ánh mắt chua xót đau đớn, nhưng không đau bằng con tim. Người cô không muốn tổn thương nhất là anh, cố gắng muốn trốn tránh, cuối cùng lại tổn thương anh bằng cách tàn nhẫn nhất, là cô đáng chết!

"Không phải rất quan tâm anh ta sao? Sao không đuổi theo nữa hả?" Giọng chế nhạo của Nam Cung Nghiêu từ phía sau vang lên.

Uất Noãn Tâm tức giận, xông lên phía trước định cho anh một cái tát, nghiến răng nghiến lợi. "Nam Cung Nghiêu, anh là đồ khốn nạn!"

Tay bị anh nắm lại dừng ở trên không trung, anh khinh thường hất ra, lạnh lùng chất vấn cô. "Là tôi khốn nạn, hay là cô không biết xấu hổ hả? Đừng có quên, từ lúc bắt đầu, là cô giấu diếm thân phận với anh ta. Kết cục của ngày hôm nay, đều do cô tạo thành!"

Lời nói tàn nhẫn của anh lăng trì tim của Uất Noãn Tâm, cô không cách nào cãi lại. Anh nói đúng, là cô lừa gạt tổn thương Lương Cảnh Đường, người đáng chết là cô!
"Từ trên mặt ý nghĩa nào đó mà nói, là tôi giúp cô." Anh không e ngại bản thân nói bao nhiên lời tàn nhẫn, chỉ muốn nhục nhã cô. "Cô có thể chờ mà xem, khi anh ta biết cô là phụ nữ có chồng, còn có thể đối với cô thật lòng hay không." Anh kiêu ngạo cười lạnh vài tiếng, bỏ cô cả người đứng yên tại chỗ, ngạo mạn rời khỏi.....



Chương 121 - Nụ hôn sau khi say



Khi Ngũ Liên đến nơi, Uất Noãn Tâm ngồi ở bên đường, ôm lấy đôi chân, mặt chôn chặt vào đầu gối, cơ thể cuộn lại thành một cuộn nhỏ, cả người run lẩy bẩy.

Chân trần, đôi giày cao gót để kế bên, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, đáng thương như vậy. Đi đến gần, anh mới nghe thấy tiếng khóc thút thít nho nhỏ, anh ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài. "Nam Cung Nghiêu lại bắt nạt em nữa rồi hử?"

Uất Noãn Tâm chỉ khóc thút thít, không trả lời.

Anh vỗ vào vai cô. "Được rồi, đừng khóc nữa, nói cho tôi nghe, tôi giúp em dạy dỗ....."

Lời vẫn chưa nói hết, cô đột nhiên lao vào trong lòng anh, suy sụp gào khóc lên. "Lương Cảnh Đường biết thân phận của tôi rồi.......anh ấy sẽ không thèm để ý tôi nữa rồi.........."

"Chuyện là như thế nào? Nói rõ ràng cho tôi nghe, ngoan, tôi ở đây........" Anh nhỏ nhẹ dụ dỗ, Uất Noãn Tâm mới đứt quãng kể cho anh nghe những chuyện vừa mới xảy ra. "Nam Cung Nghiêu là tên cực kỳ khốn nạn, khốn nạn............."

"Thì ra là như vậy, như vậy không phải tốt hay sao? Bản thân em không dám nói, anh ta giúp em nói ra."

"Nhưng tôi không muốn như vậy, không phải để cho Nam Cung Nghiêu dùng cách này nói cho anh ấy biết, như vậy tổn thương đối với anh ấy rất lớn.........."

"Điều thực sự tổn thương anh ta, là sự thật, bất kể em dùng cách nào nói cho anh ta biết, cũng không thay đổi được sự thật em đã gạt anh ta, anh ta đều rất đau đớn....."

"Nhưng mà............tôi thật không nghĩ đến sẽ tạo thành kết cục như thế này............tôi không muốn tổn thương anh ấy......." Cô nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

"Được rồi, tổn thương cũng đã được tạo thành rồi, khóc cũng không có ích, nghĩ xem nên bù đắp như thế nào đi!"

"Bây giờ tôi đi tìm anh ấy?"

"Lúc này là lúc anh ta chịu tổn thương nhất, em đi tìm anh ta, cho dù nói như thế nào, anh ta cũng không nghe vào đâu. Trước hết cho anh ta một ít thời gian, để anh ta bình tĩnh lại chút....." Anh dùng ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt của cô, nở một nụ cười, cố ý cuốn hút cô. "Được rồi, không khóc nữa! Hôm nay khó có dịp không trang điểm thành xấu xí, tốt xấu gì cũng cho tôi nhìn lúc em đẹp nhất chứ, nếu không rất nhanh tôi sẽ quên mất đó....."
"Hiện tại tôi thực sự không có tâm trạng nói đùa đâu....."

"Vậy không nói đùa nữa, tôi đưa em đến một nơi, đảm bảo em sẽ vui vẻ trở lại."

Anh vươn tay kéo cô, cô lại không muốn. "Tôi rất mệt, muốn về nhà........"

"Về nhà tiếp tục đối mặt với tên khốn Nam Cung Nghiêu, hay ở trong phòng khóc lóc một đêm hả? Có cần phải giày vò bản thân như vậy không? Nghe lời tôi, tôi sẽ khiến em vui vẻ trở lại." Nhìn thấy cô vẫn còn do dự, Ngũ Liên dùng cách ôm một cô công chúa ôm chặt lấy cô, nhặt lấy đôi giày của cô, cùng nhau ngồi vào trong xe, nháy mắt với cô. "Yên tâm, tất cả giao cho tôi!"

..............

Một tiếng sau.

Uất Noãn Tâm mới biết cái gọi là 'nơi vui vẻ' thì ra là quán bar, phòng VIP, bị hố một cú lớn, vội vàng bỏ chạy.

Ngũ Liên nắm lấy tay của cô, đợi phục vụ pha chế xong rượu, chỉ vào một ly rượu lớn nói: "Đây là Depth Bomb Cocktail, uống vào, đảm bảo em sẽ quên hết những chuyện không vui!"

"Anh muốn mượn rượu giải sầu, cho dù hôm nay quên đi, ngày mai vẫn nhớ rõ, cơ thể vẫn không dễ chịu được!"

"Em đừng có nhàm chán như vậy có được không? Hôm nay là ngày em đau buồn nhất. Tôi đảm bảo, qua đêm nay, tuyệt đối sẽ tốt hơn rất nhiều!" Anh đem một ly rượu to nhét vào tay cô. "Uống đi, phiền phức gì cũng quên hết."

Uất Noãn Tâm không còn cách nào, do dự nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đổ hết vào trong miệng. Giờ phút này cô quá đau đớn rồi, thậm chí quên đi những rắc rối trong một giây cũng tốt. Đầu cô rất đau, không muốn nghĩ quá nhiều......

...............

Lại qua hết một tiếng đồng hồ, cốc rượu lớn đã trống không hết bốn cốc, Uất Noãn Tâm uống đến đầu óc choáng váng, hai tai đỏ lên, trong lồng ngực như có một luồng khí nóng đánh ập về trước, làm cho máu cô của sôi trào, rất xúc động. Nắm lấy áo của Ngũ Liên, say khướt cười nói: "Nói cho anh một bí mật, thực ra......thực ra tôi là vợ của Nam Cung Nghiêu........." "Ha ha" cười, say đến mắt lờ mờ. "Sao nào? Rất hâm mộ sao? Danh hiệu Nam Cung phu nhân nha......"

Đột nhiên miệng mím lại, khuôn mặt đau khổ. "Nhưng có ai biết, trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ..........Nam Cung Nghiêu là một tên đại khốn khiếp, đại ma vương, anh ta đối với tôi không tốt một chút nào........
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 9531
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN