--> Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố) - game1s.com
XtGem Forum catalog

Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)



“Nín đi các con! Để mẹ xử mẹ Phụng cho.” – Ân dỗ dành mấy đứa nhỏ. Chúng tương đối nghe lời nên không lâu sau thì ngừng khóc.

Quay sang nhìn Phụng, Ân hít sâu lấy hơi định mắng cho Phụng một trận ra trò thì Linh từ ngoài chạy vô, trên tay cầm một cái hộp gỗ đựng đầy những lọ sơn móng tay.

“Muốn sơn móng tay thì qua đây với mẹ nào!”

Mấy đứa bé gái nghe vậy thì chạy đến chỗ Linh ngay lập tức, còn hai thằng bé vẫn đứng bám tay Ân.

Thấy Linh đã quăng “phao cứu trợ” cho mình, Phụng lập tức lảng sang chuyện khác để nói trước khi Ân kịp cho cô một trận xối xả: “Tối nay có việc phải làm đấy.”

“Để lát nữa nói tiếp.” – Ân nói rồi đá mắt về phía mấy đứa trẻ. Cô không muốn tâm hồn trẻ thơ của chúng bị vẩn đục bởi những chuyện liên quan đến cuộc sống của cô.

“Giờ không nói sợ tí nữa quên.” – Phụng cười cười xoa đầu.

“Đưa đầu mày đây tao đập ra rồi xắp xếp lại cho. Cái gì mà mới tí tuổi đã đãng trí rồi.” – Dù đang sơn móng tay cho mấy đứa bé gái, Linh vẫn tranh thủ bon chen.

Ân nhìn vào đồng hồ trên tay rồi quay sang nhìn Phụng.

“Đúng ra giờ này bọn trẻ phải đi ngủ chứ.”

“Ừ, thì tao kể truyện cho mấy đứa nhỏ dễ ngủ ai ngờ tụi nó khóc ầm lên.” – Phụng cười xun xoe.

“Mày ru ngủ bằng truyện ma à? Hay nhỉ!” – Ân nhìn Phụng kiểu như “không thể tin nổi” nhưng rồi thật nhanh, cô lấy lại vẻ nghiêm túc quay sang nói với Linh: “Đừng sơn nữa, để bọn trẻ đi ngủ trưa đi!”

Nghe Ân nói vậy, Linh đá lông nheo với mấy bé gái đang ngồi xung quanh mình: “Các con, các con thương mẹ Thiên Ân bằng nào?”

“Bằng trời, bằng đất.” – Đã được tập trước và được sử dụng nhiều lần, sáu bé gái đáp trôi chảy.

“Đi ngủ! Chiêu này cũ rồi.” – Ân nghiêm giọng.

“Mẹee… Thiênnn… Ânnn…” – Bọn nhỏ gọi Ân và kéo dài từng chữ làm cô cũng muốn chảy ra thành nước.

“Nửa tiếng thôi đấy.” – Ân nheo mắt.

“Vâng!” – Lũ trẻ đáp vui vẻ.

Hai bé trai bắt đầu chơi kéo co với Ân. Cô ngồi trên ghế và nếu kéo cô té khỏi ghế được thì coi như thắng.

“Phịch!” – Tiếng Ân đổ khỏi ghế và té xuống đất.

“Bo với Bin càng ngày càng khỏe nhỉ? Mẹ thua rồi.”

“Vậy phải để bọn con búng trán.” – Bo nhanh nhẩu.

“Búng nhẹ nhẹ thôi đấy!” – Ân nhăn mặt giả vờ sợ sệt.

Hai thằng bé thích thú lần lượt búng “póc, póc” vào trán cô.

Ôm đầu, Ân làm bộ xuýt xoa: “Vỡ trán mẹ rồi.”

Hai thằng bé nghe vậy tiếng cười càng giòn giã hơn.

Cô nhi viện – Một nơi chẳng đứa trẻ nào muốn đến. Nghe thôi đã cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Nhưng ở cô nhi viện Mái Ấm này thì khác, nó ấm áp và đầy ắp tiếng cười.

Bọn trẻ ở đây đứa nào cũng hay nói hay cười, hoạt bát, đáng yêu. Chúng hoàn toàn chưa đủ tuổi để ý thức được rằng mình là những đứa trẻ bị bỏ rơi, là những đứa trẻ mồ côi. Nhưng có lẽ khi chúng đủ trí khôn để hiểu được mọi chuyện thì cũng sẽ không buồn nhiều vì đã có Ân, Linh và Phụng yêu thương và làm mẹ của chúng.

Mặt khác, chính những đứa trẻ này là nguồn hạnh phúc của ba cô gái. Phụng và Linh cũng là trẻ mồ côi từ nhỏ. Ân tuy không mồ côi từ nhỏ nhưng hiện giờ cũng có thể gọi là mồ côi. Điều gì khiến ba cô gái này luôn mỉm cười và mạnh mẽ đến thế? Chính là được nhìn thấy những đứa trẻ này vui vẻ mỗi ngày.

Bán biệt thự của mẹ để xây cô nhi viện, cả đời Ân sẽ chẳng bao giờ hối hận vì điều này.

Cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa khi ta có một ai đó để yêu thương, có một ai đó để ta sống vì họ và có một ai đó cần đến ta. Trong cái số phận thiệt thòi mà cuộc đời ban cho, ba cô gái đã tìm ra cách để thấy được ý nghĩa của cuộc sống.

Trở thành “lưu manh” để kiếm thật nhiều tiền lo cho lũ nhỏ, Ân chưa bao giờ cho rằng đó là quyết định sai lầm


Chương 5: Đại tỷ Thiên Ân

Bản thân Ân và cả hai người bạn cùng nhà đều có một thời gian tập cho mình thói quen ăn một mình dù họ không thích việc đó. Từ khi sống chung một nhà, chẳng ai nói ai nhưng cả ba thường đợi nhau cùng ăn, cái thói quen một mình cũng dần bị xóa đi.

Trong khi Linh thổi sáo ru bọn trẻ ngủ, Ân làm nóng lại thức ăn rồi dọn ra bàn, còn Phụng chỉ việc ngồi im. Cô bị Ân và Linh cấm lại gần bếp từ sau cái lần cô chiên cá rồi bỏ lên nhà và quên mất. Đến khi nhớ ra thì cá đã cháy thành than còn cái chảo bị lủng một lỗ. Lần đó hàng xóm đã phải gọi cứu hỏa vì họ ngửi thấy mùi khét nồng nặc.

Ba cô gái thường chọn những câu chuyện vui vẻ để tăng khẩu vị cho bữa ăn. Dù sao tâm trạng tốt thì tiêu hóa cũng tốt theo.

“Tối nay tao với Phụng sẽ đi, mày ở nhà với bọn nhỏ nhé!” - Một câu chuyện khôi hài vừa kết thúc, Ân nghiêm túc nói.

“Ừ, nếu đòi được thì tốt nhưng không được thì đừng làm bậy đấy.” - Linh cũng theo cái dáng vẻ nghiêm túc của Ân mà nghiêm giọng dặn dò. Cô vốn là một người cẩn thận và luôn nghĩ đến những trường hợp không khả quan. Vì không có được sự nhanh nhạy ứng phó với mọi hoàn cảnh như Ân nên cô ghét những điều ngoài dự kiến.

“Tao biết rồi.” - Ân lơ đãng trả lời. Cô hiểu Linh là người lo xa nhưng cô nghĩ Linh cũng hiểu cô không phải là người thích động tay chân.

“Tao không nói mày, tao nói con Phụng ấy.” - Linh chau mày rồi đá ánh mắt về phía Phụng.
“Khỏi lo.” - Phụng đưa ngón tay cái quệt mũi, không chút gì phật ý với sự không yên tâm về mình của Linh.

“Chủ nợ bảo lão này lì lắm, nợ mấy năm rồi mà cứ ì ra không chịu trả. Mà lão có tiền chứ đâu phải không có.” - Linh hướng ánh mắt về phía Ân giống như cố tình nói cho cô nghe. Dù sao thì có nói với Phụng cũng như không.

“Định xù nợ đây mà.” - Phụng nhận xét một câu không cần thiết.

“Gia đình lão thế nào?” - Ân hỏi nhưng không có vẻ gì đang quá để tâm vào câu chuyện.

Với thái độ của Ân, nếu là người lạ, chắc chắn sẽ không còn hứng thú để đối đáp nhưng Linh lại chẳng phải là người lạ, vì thế, cô hiểu được cái vẻ thờ ơ của Ân vốn đã được tạc sẵn lên mặt.

“Vì thói cờ bạc và vũ phu nên vợ con lão bỏ đi lâu rồi. Lão chỉ có một thân một mình thôi.” - Linh điềm tĩnh trả lời.

“Nếu đòi được thì chủ nợ sẽ trả chúng ta một nửa số tiền đó. Một khoản không nhỏ đâu.” - Phụng nhanh nhảu.

“Ừ, sẽ đòi được thôi.” - Ân cười tự tin.

“Mày lúc nào cũng tự tin nhỉ!” - Phụng nhận xét.

“Vì tao là Lã Thiên Ân mà.”

“Lại bắt đầu.” - Linh ngán ngẩm.

***

Nắng cuối hè gay gắt ngay cả khi đã quá trưa, tiếng ve sầu kêu râm ran như đang cố níu kéo mùa hè trước khi nó kịp sang thu.

Trời về chiều, nắng ngừng chiếu nhưng nhiệt độ nóng hầm hập từ mặt đường bốc lên còn rất rõ rệt.

Nắng nghiêng độ in bóng cánh cổng cô nhi viện xuống mặt đất đang tỏa nhiệt. Khung cảnh có phần cô tịch và hoang vắng.

Đừng vội để bề ngoài đánh lừa, bên trong cánh cổng, phía sau bức tường kia, bầu không khí đang không hề cô tịch chút nào, trái lại, nó còn rất ồn ào và sôi động.

Cái nơi ồn ào và sôi động đó cụ thể chính là phòng tắm.

Là trẻ con đứa nào cũng thích nghịch nước, mà cơ hội để nghịch ngợm trong ngày chỉ vỏn vẹn trong khoảng thời gian tắm nên bọn trẻ không dễ gì bỏ qua. Bé Nấm - Con bé lùn nhất trong sáu bé gái và cũng là đứa nghịch nhất cho tay bịt vòi nước đang chảy làm nước bắn ra thành tia văng khắp phòng.

Tắm xong cho tám đứa thì ba cô gái cũng ướt sũng.

Dù vất vả nhưng tiếng cười giòn dã của bọn trẻ thì không bao giờ tắt. Vì thế mà ba cô gái vẫn thích khoảng thời gian này nhất.

Những khoảng thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, mới đó mà giờ ăn tối đã đến. Sau khi cho bọn trẻ ăn tối, Ân và Phụng ra ngoài làm việc.

Ngồi ở phía trước, Ân tỏ ra rằng mình đang chăm chú chạy xe trong khi Phụng ngồi phía sau quay ngang quay ngửa nhìn hai bên đường. Xe đã lăn bánh được một lúc lâu nhưng cả hai vẫn im lặng không nói gì. Đèn đường đã lên và dòng người cũng trở nên vội vã hơn. Họ muốn mau trở về bên gia đình để dùng bữa cơm tối ấm cúng. Vào thời khắc này, mạnh mẽ mấy cũng khó mà không chạnh lòng.

Sống là không ngừng đau khổ, người thoát ra được khỏi nỗi đau thì ít, người sống chung được với chúng cũng không nhiều, phần lớn là để cho chúng nuốt chửng mất.

“Mày có bao giờ tủi thân vì không có gia đình không?” - Trong lúc dừng đèn đỏ, Phụng tì cằm vào vai Ân mà hỏi.

“Không.” - Ân trả lời dứt khoát trong khi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Đôi lúc tao thật cảm thấy ngưỡng mộ mày. Mày dựa vào đâu mà luôn cao ngạo và mạnh mẽ như thế.” - Phụng thở dài, gục hẳn đầu vào vai Ân.

“Tao dựa vào chính mình thôi, dựa vào tao là Lã Thiên Ân. Mày còn phải ngưỡng mộ tao dài dài.” - Ân nói nửa đùa, nửa thật. Cô chỉnh kính chiếu hậu để có thể nhìn thấy gương mặt Phụng lúc này.

Đèn đỏ cũng vừa lúc chuyển xanh.

“Sao tao không thể dựa vào chính mình như mày nhỉ? Tao vẫn luôn yếu đuối và thèm muốn một gia đình.” - Đôi mắt Phụng gợn lên những cơn sóng buồn bã. Cô đưa mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị nhìn vào những ngôi nhà sáng điện hai bên đường. Bên trong đó, ắt hẳn là một gia đình hạnh phúc.

“Tao cũng muốn có một gia đình nhưng nếu không thể có thì cũng không việc gì phải tủi thân hay đau khổ. Đừng đày đọa mình vì những điều không phải lỗi của mình!” - Ân nói một cách dứt khoát. Tính đến thời điểm này, cô luôn biết kiểm soát tâm tư tình cảm một cách hoàn hảo. Người ngoài nhìn vô tưởng chừng cô không hề có tâm tư gì.

Phụng còn định nói thêm điều gì nữa nhưng xe đã dừng lại trước một ngôi nhà. Cả hai cùng xuống xe, câu chuyện chấm dứt ở đây.

Bên trong, toàn bộ đèn đều được bật sáng nhưng vẫn không cách nào xua tan vẻ u ám bao trùm căn nhà.

Đằng sau cánh cổng, dù có rất nhiều người mặc đồ đen đi qua đi lại nhưng vẫn không thể làm nhạt đi sự hoang vắng một cách cố ý.

Lần đầu tiên Ân đến đây vào hơn một năm trước cũng không tránh khỏi sự hoang mang trong lòng. Nhưng giờ đây, cái vẻ bí ẩn này đã quá quen thuộc với cô và còn có chút khôi hài.

Cô đi trước, điềm tĩnh tiến vào trong. Phụng theo sau bước chân có phần rụt rè. Do điều hòa bên trong nhà để nhiệt độ thấp hơn bên ngoài nên cả hai lập tức cảm thấy mình bước vào một thế giới lạnh lẽo âm u. Tiếng đế giày của hai cô gái va xuống sàn vang vọng ra hành lang vắng càng làm mọi thứ trở nên lạnh lẽo hơn. Nơi này dễ khiến người ta cảm thấy sợ.

Đây cũng chính là mục đích của nữ chủ nhân ngôi nhà này. Một người phụ nữ thích dọa người khác. Cố tình làm cho ngôi nhà mình âm u, cố tình tỏ ra nham hiểm nhưng thực chất cái đầu cũng không quá khôn ngoan. Cái tên Diều Hâu cũng không ngoài mục đích làm mình trở nên nguy hiểm trong mắt mọi người. Trong trường hợp này, dùng câu “thùng rỗng kêu to” là vừa vặn nhất.

“Hiếm khi khách quý ghé thăm.” - Người phụ nữ có gương mặt góc cạnh và khá hoang dã được gọi là Diều Hâu đang ngồi trên ghế sofa uống rượu. Thấy Ân, bà lập tức cười niềm nở. Chỉ có trước mặt Ân bà mới thôi ra vẻ vì bà biết làm như vậy chẳng khác nào diễn hài cho cô xem.

“Chị cho em mượn ba người nhé!” - Ân nghiêm túc vào thẳng vấn đề.

“Con nhỏ này! Sao lúc nào cũng nghiêm túc như thế? Ngồi xuống đây uống vài ly với chị. Phụng cũng ngồi xuống đi em!” - Diều Hâu cười như không cười, ánh mắt lướt qua phần ghế trống.

Biết không thể từ chối, Ân lặng lẽ ngồi xuống. Phụng thấy vậy cũng làm theo. Người giúp việc mang ra hai cái ly và rót rượu vào đó.

“Công việc ở cô nhi viện thế nào?” - Đợi người giúp việc đi khỏi, Diều Hâu tiếp túc trò chuyện.

“Có Phụng và Linh giúp em nên cũng đỡ vất vả.” - Ân vừa nói vừa bình thản nâng ly rượu lên ngang tầm với mắt. Tiếp theo là đủ tám bước nếm và thử rượu, động tác rất thanh thoát và thuần thục.

“Ai thì chị không biết chứ Phụng, nó không gây phiền phức cho em là mừng rồi. Trong giới này, ai mà không biết bà hoàng đãng trí Mỹ Phụng chứ.”

“Chị đừng chọc em nữa.” - Phụng cười nũng nịu, uống vội một hớp rượu để chữa thẹn. Phụng không những không phải người kiểu cách mà còn vô cùng hấp tấp. Bây giờ hay mười năm nữa cũng chẳng có chuyện cô điềm tĩnh thử rượu và nhâm nhi như cái cách Ân làm.

“Quán bar của chị xây đến đâu rồi?” - Ân không phải là người giỏi tìm chuyện để nói, cũng may cô nhanh trí nhớ ra Diều Hâu đang xây dựng một quán bar gần trung tâm thành phố.

“Bên ngoài thì xong rồi, giờ chỉ cần trang trí bên trong nữa thôi.” - Vừa nói, Diều Hâu vừa chậm rãi mồi một điếu thuốc.

“Vị trí đó rất tốt, sẽ nhanh trở thành một quán bar hàng đâu.” - Ân thành thật nhận xét.

“Em thật sự nghĩ vậy sao?” - Diều Hâu nhả nhanh khói thuốc trong miệng ra, đôi mắt bà sáng lên vẻ kỳ vọng, cứ như Ân nói gì thì điều đó chắc chắn sẽ trở thành sự thật.

“Em chắc chắn.” - Ân cười tự tin.

“Vậy đến lúc đó, em về trông coi quán cho chị nhé!” - Đã muốn đề cập đến vấn đề này từ lâu nhưng sợ bị từ chối nên Diều Hâu còn ngần ngại, nay Ân lại khơi mào trước, chẳng có lý do gì mà bà không “tiện thể”.

“Để khi nào khai trương rồi nói tiếp. Giờ em đi làm việc đã. Em mượn ba người ở chỗ chị nhé!” - Ân cố tình lảng sang chuyện khác, trong lòng phần nào cảm thấy mình không nên hỏi về chuyện quán bar thì hơn nhưng không nên thì cũng đã làm rồi.

Anh hùng là kẻ biết thời thế. Từ giờ đến lúc quán bar xây xong, còn nhiều biến động sẽ xảy ra. Một vài băng nhóm sẽ nổi lên, một số thì bị bóp chẹt. Vì Ân hoạt động hoàn toàn độc lập và cũng không phải là xã hội đen nên cô cần suy xét kĩ khi dính vào một băng nhóm nào để tránh rước họa oan. Có thể cô là người quá tính toán. Tuy nhiên, nếu sống trong thế giới này mà không có cái đầu thì chết trong tay kẻ khác là chuyện không xa.

“Ừ, muốn mang đi bao nhiêu thì mang nhưng phải mang về đủ đấy.” - Không có đầu óc cũng có thể đoán ra Ân cố tình lảng tránh, vì vậy không lí gì Diều Hâu không nhận ra. Nếu đã biết người ta không có ý trả lời, hỏi tiếp cũng chỉ để nghe lời nói dối, hà tất phải cố chấp đến cùng.

“Chị yên tâm!” - Ân nói rồi uống một hơi hết ly rượu và đứng lên đi khỏi. Phụng cũng nhanh nhẹn đi theo, chỉ mong mau chóng ra khỏi nơi lạnh lẽo này.

Bóng hai cô gái đã khuất sau cánh cửa nhưng Diều Hâu vẫn nhìn theo không chớp mắt.

__Một đứa bất trị nhưng có cái đầu. Nếu có thể thu phục và giữ ở bên mình thì thật tốt!__

Ân ra ngoài, chọn trong số đàn em của Diều Hâu ba người con trai cao ráo, mặt mũi có phần hung dữ. Họ cúi đầu chào cô như chào một đàn chị rồi đi lấy ôtô chạy theo sau môtô của cô.

Ngày Ân đến lần đầu tiên, sau khi cô đi khỏi, Diều Hâu đã căn dặn đàn em của mình lần sau gặp cô nhất định phải tỏ ra lễ độ. Khi đó, trong lòng họ vạn lần không phục. Theo Diều Hâu bao năm, họ chưa một lần thấy bà hậu đãi với ai như thế. Nhưng sau vài lần tiếp xúc với Ân, chính cái khí thế bức người của cô khiến họ cung kính từ tận tâm.

Ngồi trong quán café, năm con người dán mắt vào sòng bài đối diện. Đây là nơi con nợ lần này thường xuyên lui tới (Sáu ngày một tuần). Nó thuộc địa bàn của một nhóm xã hội đen rất mạnh, Ân không muốn vào trong làm loạn để tránh xích mích không đáng có.

Sau khi kế hoạch được bàn xong, chiếc bàn họ ngồi gần như lọt thỏm trong không gian ồn ào xung quanh. Nó yên tĩnh đến kì lạ!

Như đã nói, Ân không phải là người biết cách gợi chuyện, ba người con trai kia lại càng không dám mở miệng bắt chuyện với người mà họ xem là đàn chị. Phụng ban đầu còn thở ngắn than dài vì bị bắt phải chờ đợi nhưng đã sớm im lặng sau khi mượn từ chủ quán quyển tạp chí thời trang. Từ bên ngoài nhìn vào, trông họ giống như năm người xa lạ miễn cưỡng ngồi chung một bàn, hoàn toàn không có ý tìm hiểu đối phương.

Gần mười giờ, sòng bài bắt đầu tấp nập người đến chơi. Những người đi ra khỏi đó vào giờ này chỉ có thể là thua sạch sẽ nên phải ra về. May sao con nợ mà Ân đang đợi là một kẻ không có đầu óc vì vậy mà ông ta phải rời khỏi vào giờ bắt đầu đông tay chơi.

Ông ta loạng choạng đi vào một con hẻm vắng nhưng không tối. Không lâu sau, ông ta chạy trở lại đường lớn, nét mặt hoảng loạn, đôi mắt hoang mang sợ hãi.

Phụng đã đứng đợi sẵn ở đầu hẻm. Vừa thấy ông ta, cô lập tức mỉm cười như đã quen biết từ lâu. Từ từ tiến lại gần, cô vẫn giữ nụ cười trên môi, sau đó là một cú đá xoáy làm người đàn ông ngất tại chỗ.

Người đàn ông lờ mờ tỉnh lại và thấy mình đang ở trong một khu nhà kho bỏ hoang, trước mặt ông là hai cô gái vẻ mặt lạnh băng nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.

Không biết nên nói ông ta lạc quan hay ngu ngốc khi thấy gái đẹp là lập tức quên tình hình. Rõ ràng đang bị trói mà vẫn không nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra.

“Ông Phán.” - Thấy con nợ đã tỉnh, Ân gọi tên ông bằng chất giọng ngang phè của mình.

Đợi ánh mắt người đàn ông chiếu vào mình, cô tiếp lời: “Ông nợ bà Nguyễn Minh Hà sáu mươi triệu, số tiền lời bà ấy xem như cho ông. Trả nợ hoặc trả giá.”

“Tôi không có tiền.” - Ông Phán trả lời ngay lập tức, bụng nghĩ thầm hai đứa con gái thì làm gì được ông.

“Vậy sao? Vậy thì…”

Sự xuất hiện của hai người thanh niên mặt mày hung dữ làm gián đoạn câu nói của Ân. Họ chậm rãi đi đến gần cô, trên tay xách một cái vali bằng nhôm.

Mặt ông Phán lúc này đột nhiên tái xanh, cắt không còn một giọt máu. Hai người thanh niên vừa đến ông đã gặp qua, hơn nữa cũng chỉ mới một tiếng trước.

Họ chính là nguyên nhân khiến ông tỉnh cả rượu mà bỏ chạy khỏi con hẻm.

Cảnh tượng khi đó bắt đầu chạy qua đầu ông như một cuốn phim được lập trình sẵn, tua đi tua lại. Đó là cảnh một người con trai bị hai gã côn đồ đòi nợ đánh nằm lê lết dưới đường. Cuối cùng vì không có tiền trả đã bị mổ lấy nội tạng. Tiếng hét thê thảm khi đó, ông thề là cả đời cũng không thể quên.

Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra đầu trán, ông nuốt khan một cái, ánh mắt nhìn trân trối vào hai người con trai trước mặt.

“Đại tỉ, đây là nội tạng của thằng đó.” - Gã đang xách vali hướng về Ân, nói bằng giọng cung kính.

“Ừ, hôm nay vất vả rồi. Còn thằng cha này nữa, giải quyết nốt luôn đi!” - Ân nói rồi hất mặt về phía ông Phán.

“Dạ đại tỉ.” - Hai gã côn đồ nhận lệnh, lập tức lấy trong áo ra con dao ban nãy, trên lưỡi dao vẫn còn dính máu chưa kịp khô.

“Các người… các… người làm… như vậy… là phạm… phạm pháp đấy.” - Thấy hai gã côn đồ tiến về phía mình, ông Phán sợ hãi miệng lắp bắp. Bản năng sinh tồn thúc giục ông bỏ chạy nhưng hai chân hai tay đã bị chói chặt vào ghế, chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng.

“Bọn tao chính là luật pháp đây.” - Gã côn đồ mặc áo da tỏ vẻ giễu cợt.

Trong tích tắc tính từ khi gã côn đồ lại gần và giơ cao con dao lên, ông Phán đã kịp hét lên: “Đừng! Xin tha cho tôi! Tôi trả, tôi sẽ trả!”


Chương 6: Ngày không bình yên

Một buổi sáng uể oải luôn là hệ quả của một đêm mất ngủ. Ân ngồi dậy vươn người, cố giũ sạch cảm giác rã rời đang bám ghì lấy cô nhưng xem ra nó giống như một con đỉa đói. Khi nào hút chưa hết máu thì nhất định không nhả ra.

Đêm qua cô chỉ có thể chợp mắt vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, thời gian còn lại của đêm cô dùng để đấu mắt với trần nhà.

Gặp lại cố nhân, đương nhiên không thể ngủ ngon giấc.

Sự thật là trước khi biết Kiệt là người của bà Mai thì Ân đã có tình cảm với anh. Đây chính là điều không may nhất trong số những điều không may.

Cơ thể mệt mỏi, bữa sáng cũng chẳng thể ngon miệng. Ân nhanh chóng kết thúc nó rồi ra khỏi nhà trong khi Linh và Phụng vẫn còn ngồi tại bàn.

Vừa đi, Ân vừa nghịch ngợm đá những cục đá trên đường. Cô đang xem những buồn phiền trong lòng là những cục đá kia, đá một cái là văng đi, sẽ không quấy nhiễu cô nữa.

Đi được một quãng xa nhà, cô ghé vào tiệm tạp hóa bên đường mua một lon café Birdy. Để tỉnh táo thì cô cần đến nó.

Hôm nay, Ân đi học sớm hơn mọi ngày đến nửa tiếng. Giờ này trường vẫn còn khá vắng và hoàn toàn yên tĩnh.

Giờ để ý cô mới thấy trường mình rất đẹp. Sân trường rộng rãi thoáng đãng với những hàng cây xanh và thảm cỏ mượt mà. Những dãy phòng học đang sáng bừng lên vì ánh nắng sớm chiếu vào những ô cửa kính. Một buổi sáng tinh khôi!

Nhắm mắt lại hít thở thật sâu, cô cảm thấy người mình hoàn toàn thoải mái và nhẹ nhàng. Cứ như có thể bay lên trời xanh, lộn vài vòng rồi nhẹ nhàng tiếp đất.

Với những bước chân có phần rộn ràng, cô tiến về phía sân thượng của dãy lầu nơi cô học. Đứng trên này gió thổi nhè nhè rất dễ chịu!

Chọn khoảng lan can nắng đang chiếu vào, Ân đứng tì tay ngửa mặt lên nhìn trời. Mỗi khi mệt mỏi cô luôn nhìn trời như thế này.

“Trông cậu mệt mỏi quá!” - Một giọng nam trầm bất ngờ vang lên. Nó không làm Ân giật mình nhưng đủ làm cô thôi tận hưởng sự bình yên và đảo mắt tìm người mới đến.

Không phải tìm lâu, người con trai vừa cất tiếng nói đang đứng ngay bên phải cô.

“Liên hay bắt nạt cậu lắm à?” - Không biết mình vừa phá vỡ giây phút thoải mái của Ân, Hy thản nhiên hỏi như hai người đã quen biết từ lâu.

“Sao lại hỏi vậy?” - Ân chau mày.

“Thì hôm qua lúc vào lớp tôi thấy cậu ý đang gây sự với cậu đó thôi.”

“Hôm qua? Có gây sự à? Sao lúc đó tôi hỏi cậu, tôi có bỏ lỡ chuyện gì không thì cậu nói không.”

“Thì thấy chuyện cũng không đáng nói nên không nói.”

Ân gật gù, không nói thêm gì nữa. Trong lòng thầm mong người bên cạnh cũng im lặng vì cô không hề có hứng nói chuyện.

Cả hai đứng im lặng nhìn xuống sân trường đang bắt đầu trở nên đông đúc. Tiếng cười nói của những học sinh được gió cuốn lên thổi đều ra không trung. Bầu không khí đã ồn ào hơn ban nãy rất nhiều.

Góp phần trong những tiếng ồn ấy là bộ ba Thiện - Nhật - Minh. Ba người đang đi ngoài khoảng sân, dọc theo dãy phòng học và trò chuyện rôm rả.

“Ê tụi mày, hôm qua tao đọc truyện cổ tích cho hai nhỏ em nghe, tao phát hiện ra một điều vô lí.” - Nhật nói như sực nhớ ra điều quan trọng.

“Điều gì? Mà mày đọc truyện gì?” - Thiện tò mò ra mặt.

“Cô bé lọ lem.”

“Vậy điều bất hợp lí là gì?” - Thiện tiếp tục hỏi.

“Rõ ràng bà tiên nói mười hai giờ đêm mọi thứ sẽ biến mất. Vậy sao đôi hài thủy tinh lại không biến mất hả mày?” - Nhật chau mày ra chiều ngẫm nghĩ.

“Ừ ha, mày nói tao mới để ý.” - Thiện gật gù.

“Hai thằng tụi mày hết trò rồi đi bắt bẻ những câu truyện cổ tích à? Nếu nói về việc vô lí thì chuyện có bà tiên hiện ra đã là vô lí rồi.” - Minh đóng lại quyển sách đang đọc, chau mày nhìn hai thằng bạn.

“Thì truyện cổ tích thì phải có bà tiên chứ mày.” - Nhật lí sự.

“Thằng này nó không hiểu gì về cổ tích đâu.” - Thiện kết luận.

Cả ba còn đang nhí nhố thì một vật gì đó rơi ngay trước mặt. Thứ nước màu nâu bên trong bắn lên tung tóe làm ống quần cả ba đều bị dơ. Thảm nhất là Thiện, hôm nay cậu mang giày trắng mà giờ thành giày nâu mất rồi.

Ít nhất, trong cái rủi còn có cái may, bước nhanh chút nữa thì một trong ba đã vỡ đầu.

Cả ba quắc mắt nhìn lên thì bắt gặp gương mặt Ân ở trên sân thượng đang nhìn xuống.

Chưa đầy một phút sau, Thiện, Minh và Nhật đã xuất hiện ở cửa sân thượng. Gương mặt không mấy vui vẻ.

“Lon café đó là của anh hay của con nhỏ này?” - Tiến lại gần, Thiện trừng mắt nhìn Ân rồi quay sang nhìn Hy, hỏi như đang lấy khẩu cung.

“Của anh.” - Ân còn chưa kịp lên tiếng thì Hy nhanh nhảu hớt lời cô.

Ân quay sang nhìn Hy ánh mắt khó hiểu. Đáp lại cô là cái nhìn năn nỉ.

“Thật không? Em thấy anh đứng mãi góc bên này cơ mà.” - Thiện vẫn không tin.

“Là của tôi đấy.” - Ân nói, giọng đều đều.

“Tôi đoán không sai mà.” - Thiện cười lạnh, gương mặt trở nên vô cùng đáng sợ. Với một người sạch sẽ như cậu, việc đôi giày trắng bị chuyển màu là điều hoàn toàn có khả năng làm cậu nổi điên. Hơn nữa, qua những lời kể của Đan, cậu vốn đã có thành kiến với Ân.

Không nể nang cô là con gái, cậu lao vụt đến nắm cổ áo cô nhấc lên.

“Chết tiệt! Nhàu hết áo tôi rồi.” - Ân khó chịu hất tay Thiện ra.

“Giày tôi bị cậu làm dơ hết rồi đây.” - Thiện trừng mắt nhìn Ân.

“Tôi có cố ý đâu.”

“Dù cố ý hay không thì cũng đã gây ra tội rồi.”

“Đồ điên!” - Ân buông ra hai tiếng lạnh lẽo rồi bỏ đi.

Đi được vài bước, trời đất trước mắt cô bị xoay nhanh một vòng. Cô thấy mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất và bị vật ngã. Cú va chạm không nhẹ làm cô hơi choáng váng.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Hy, Minh và Nhật không kịp trở tay. Đến khi định thần thì Ân đã nằm dưới mặt đất, nét mặt không mấy tốt đẹp.

“Em làm gì vậy Thiện?” - Hy quát Thiện rồi chạy đến đỡ Ân.

Minh và Nhật thì lao đến kéo Thiện ra. Thiện rất nóng tính nhưng việc đánh con gái thì cả hai mới thấy lần đầu.

“Con nhỏ chết tiệt này làm dơ giày của em còn không xin lỗi, em phải dạy dỗ nó.” - Thiện vừa nói vừa cố sức vùng vẫy thoát khỏi Minh và Nhật.

“Dừng lại đi, dù sao cũng là con gái mà.” - Nhật can.

“Mày đánh người thì giày mày sạch lại à? Về nhà thay giày đi!” - Minh khuyên.

Ân ngồi dậy, lắc đầu để tỉnh táo hơn sau đó gạt bàn tay của Hy đang đỡ mình ra và đứng dậy.

Một Thiên Ân đầu đội trời chân đạp lên nỗi đau thì không cần bất cứ ai dìu hay đỡ.

“Vậy thì đánh một trận đi.” - Ân nghênh mặt nhìn Thiện, dáng vẻ bất cần đầy thách thức. Là một đứa kiêu ngạo đến mức dù mệt mỏi đến mấy cũng luôn tự nhủ mình không bao giờ được gục mặt xuống, thế mà bây giờ bị một tên con trai đánh ngã và nằm gục dưới chân hắn. Lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương ghê gớm.

Thiện hơi ngạc nhiên, cứ nghĩ Ân sẽ khóc bù lu bù loa rồi bỏ chạy hoặc ngồi tại chỗ ăn vạ. Nhưng nhanh thật nhanh, cậu cười lạnh: “Nếu như cậu muốn chết.”

“Bỏ đi Thiện, tao chở mày về thay giày.” - Cảm thấy cả Ân và Thiện đều không có vẻ như đang đùa, Minh nhanh chóng kéo Thiện đi và ra hiệu cho Nhật giúp cậu một tay.

“Hai tụi mày bỏ tao ra coi nào.” - Bị hai thằng bạn lôi đi xềnh xệch, Thiện liên tục vùng vẫy và quát tháo. Ngay cả khi đã bị kéo qua cánh cửa nhưng vẫn còn nghe giọng cậu đầy giận dữ.

“Cậu điên sao mà thách đấu với Thiện.” - Khi sân thượng trở lại với vẻ yên tĩnh, Hy chau mày nhìn Ân lo lắng.

“Có liên quan gì đến cậu sao?”

Nói rồi Ân bỏ đi, bỏ lại Hy đứng ngơ ngác. Người con gái như Ân lần đầu tiên Hy thấy. Những cô gái mà cậu từng gặp thì luôn muốn được bảo vệ và che chở. Nhưng cô gái này thì hoàn toàn ngược lại. Từ chối sự giúp đỡ và phủ nhận nỗ lực che chở của cậu. Có điều cô lại vô tình làm cậu muốn bảo vệ cô hơn.

Hai năm trước, lần đầu tiên cậu gặp cô là cảm giác tò mò. Đến khi gặp lại thì thấy có duyên. Ngày hôm qua cảm thấy có hứng thú và hôm nay đã quyết tâm theo đuổi.

Mang theo tâm trạng không hề thoải mái, Ân xăm xăm đi xuống lớp học, thế mà vừa đến trước cửa lớp đã phải thấy một cảnh chướng tai gai mắt.

“Thầy giáo kiểu này sao?”

Một nỗi bực tức không chủ định dâng lên trong lòng, cô nheo mắt nhìn cảnh đám nữ sinh đang vây quanh Kiệt, cố tình hỏi han một số kiến thức hóa học chỉ để gây sự chú ý với cậu.

Ân đã từng phải đấu tranh rất nhiều với cái suy nghĩ rồi Kiệt sẽ ở bên người con gái khác. Mỗi lúc nghĩ đến, cảm giác ghen tức và mất mát làm cô gần như phát điên. Khi đó, lòng tự trọng đã không cho phép cô chạy đi tìm anh và lòng kiêu hãnh buộc cô phải loại bỏ cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Nhưng bây giờ thấy rành rành trước mắt, liệu có thể tiếp tục dùng lí trí kiểm soát con tim không đây?

Ngồi dựa người vào tường, cô thật sự cảm thấy mình không còn chút sức lực. Điều duy nhất có thể làm được lúc này là nhét vội hai tai phone vào tai.

Mới nghe nhạc được không lâu, cô đã thấy bên tai mình là tiếng ồn của lớp học, giai điệu rock mạnh mẽ đã hoàn toàn biết mất. Cô buộc lòng phải mở mắt ra.

Ở bàn trên, Hy đang ngồi quay lại phía cô, hai mắt ngước nhìn lên trần nhà, hai bên tai là tai phone của cô.
Ân khó chịu giật lại tai phone.

“Nghe nhạc kiểu này coi chừng điếc đấy.” - Hy chau mày.

“Kệ tôi!” - Ân ương bướng.

“Nghe thử cái này đi!”

Ân chưa kịp phản ứng thì Hy đã nhét vào tai cô tai phone từ Mp3 của cậu.

Một giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng chảy vào tai. Nhắm mắt lại, lớp 12A1 hoàn toàn biến mất, cả Ân cũng tan thành không khí. Làng quê mở ra với những mái nhà, con sông, bầy cừu, đồng lúa. Và cứ thế, từng lớp mệt mỏi, bực tức bị bóc đi dần dần, bao phủ lên cô là một cảm giác bình yên.

Bản nhạc kết thúc, Ân mở mắt nhìn Hy thì thấy cậu đang nhìn cô cười thật hiền.

“Nhớ bản nhạc này không?” - Gỡ tai phone ra khỏi tai Ân, Hy hỏi.

“Tôi đã từng nghe nó từ…”

“Từ tôi.” - Ân chưa nói hết câu Hy đã hớt lời cô.

“Không, tôi nghe từ một chàng hát rong.” - Ân lắc đầu.

“Thì đã bảo từ tôi mà lại.” - Hy cười.

Ân nheo mắt nhìn Hy rồi cố nhớ lại hình dáng anh chàng hát rong hai năm trước. Quả thật là lâu quá rồi và khi đó trời cũng tối nên cô không nhìn rõ mặt anh ta. Bây giờ muốn đối chiếu cũng không được.

“Không tin chứ gì? Tôi sẽ chứng minh cho cậu xem.” - Hy nói chắc nịch rồi cười ranh mãnh. Cậu để Mp3 của mình lại bàn Ân, còn Mp3 của cô bỏ, cậu bỏ vào túi áo khoác của mình.

Ân cũng không tỏ ra phiền lòng cho lắm về hành động của Hy, dù sao cô cũng muốn nghe lại bài hát vừa rồi một lần nữa.

Đúng lúc này, Thiện xuất hiện ở cửa lớp. Điều đầu tiên cậu làm là hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía chỗ ngồi của Ân. Cũng vô ích thôi, cô đã sớm tan chảy theo từng nốt nhạc bình yên.

Hận rằng không thể dùng ánh mắt mình bức chết Ân, Thiện gườm gườm tiến về bàn mình, sát khí tỏa ra làm cả lớp lạnh sống lưng.

Minh và Nhật vào lớp không lâu sau đó. Cũng nhìn về phía Ân đầu tiên nhưng biểu cảm không quá gay gắt như Thiện.

***

Chuông tan học vang lên kết thúc một ngày mệt mỏi.

Thay vì đi ra cổng trường, Ân đi vòng ra phía sau dãy phòng học.

“Đi theo tôi làm gì?” - Bất ngờ dừng lại, cô nói mà không quay đầu lại nhìn.

“Thế cậu nghĩ chuyện sáng nay cậu làm bẩn giày tôi, tôi có thể cho qua à?” - Hơi bất ngờ khi bị phát hiện nhưng giọng nói của Thiện vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

“Thế cậu muốn làm gì?” - Quay đầu lại, Ân nghênh mặt nhìn Thiện.

“Chính cậu nói hãy đấu một trận mà.” - Thiện cũng nghênh mặt thách thức.

“Tốt thôi.” - Ân nhún vai.

“Vậy hãy chọn địa điểm và giờ giấc đi!”

“Cho cậu chọn đấy. Ở đâu cũng được và giờ nào cũng được.” - Ân hất mặt vẻ bất cần.

“Tôi sẽ không nhẹ tay đâu dù cậu là con gái.”

“Tốt nhất là cậu nên đấu hết thực lực của mình, nếu để thua một đứa con gái sẽ kì lắm.” - Thấy bóng dáng người đang lại gần, Ân nói rồi bỏ đi trước. Chẳng phải là cô muốn tránh mặt, chỉ là không có hứng nói chuyện.

Thiện còn đang không hiểu gì thì giọng Đan vọng tới: “Anh với chị em có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì đâu.” - Thiện cười hiền.

“Anh mà giấu em quen thêm cô khác thì anh chết với em.” - Đan vừa nói vừa dí dí ngón trỏ vào trán Thiện.

Chộp bàn tay Đan, cậu kéo cô lại và ôm cô vào lòng.

“Anh làm sao dám phản bội em chứ.”

Đúng là có cho thêm tiền Thiện cũng không bao giờ phản bội Đan. Cô là mối tình đầu, là người con gái cậu vừa gặp đã yêu. Trong lòng cậu, cô luôn đứng vị trí đầu tiên. Nhưng cậu không biết rằng trong lòng cô, phải đếm rất lâu thì mới tới vị trí của cậu.

Cũng không thể trách Đan được khi người mẹ “tốt lành” của cô luôn nhồi nhét vào đầu cô rằng “hãy lợi dụng những đứa yêu con chứ đừng đem lòng yêu một trong những đứa con lợi dụng”.

Lại càng không thể nói Thiện không có mắt nhìn người. Làm gì có ai nhìn giống người “có khả năng tổn thương ta”. Sự thật là người có khả năng làm tổn thương ta nhiều nhất là người không bao giờ ta nghĩ sẽ phản bội mình.

Đời vốn trớ trêu và ngược ngạo. Nếu có thể điên khùng một chút, có lẽ sẽ dễ sống hơn!


Chương 7: Cá cược

Một sự tra tấn hoàn hảo khi những gì mình không muốn thấy lại luôn xuất hiện trước mắt như trêu ngươi.

Bước vào nhà ăn, điều đầu tiên đập vào mắt Ân là ở một chiếc bàn không hề khuất, Kiệt đang ngồi giữa một đám nữ sinh.
Nhếch môi cười một cái khinh bỉ, cô đi về phía bàn để khay đựng thức ăn. Thề là cô sẽ chặt luôn cái đầu mình đi nếu nó dám quay lại nhìn Kiệt.

Bưng khay thức ăn trên tay trong khi mắt hướng về phía một cái bàn trống trong góc, Ân xăm xăm tiến về đó và không hề mảy may quan tâm đến những cuộc trò chuyện của đám học sinh đang lạo xạo bên tai.

Thấy Ân đi đến, Liên đang ngồi đầu bàn nháy mắt với mấy nhỏ bạn cùng bàn rồi cười nham hiểm.

Khi Ân đi ngang qua Liên cũng là lúc tiếng khay thức ăn kim loại rơi xuống đất vang lên.

Một vài ánh mắt bắt đầu hướng về phía phát ra tiếng động. Họ thấy một cô gái đứng lên từ dưới đất và đang phủi hai tay vào nhau.

“Cảm giác đo đất thế nào?” - Liên lại gần Ân, đứng chống nạnh, giọng cao vút đầy giễu cợt.

“Muốn biết lắm à?” - Ân nghiêng đầu nhìn Liên rồi nở một nụ cười nửa miệng. Nhanh như cắt, cô đá mạnh vào chân Liên làm cô nàng ngã phịch xuống đất. Trong nhà ăn bắt đầu xuất hiện những tiếng cười khúc khích.

Không may cho Liên là đi kiếm chuyện với Ân lúc tâm trạng cô không được tốt. Hai năm nay, có bao giờ Ân để ý đến những “trò mèo” của Liên. Thấy Ân im lặng, Liên lại nghĩ cô sợ nên càng ngày càng làm tới. Hôm nay bị làm cho bẽ mặt nơi đông người, thật không thể không giận.

Liên đứng dậy, hai mắt trợn ngược, miệng phùng lên chuẩn bị **** rủa xối xả thì Ân quay người bỏ đi làm cô chưng hửng.

“Con kia, mày đứng lại cho tao!” - Liên giận dữ bước theo Ân nhưng vì cô mang giày cao gót nên không cách nào theo kịp những bước chân của Ân.

Ân đến ngồi vào cái bàn trong góc, dựa đầu vào tường một lúc thì Liên mới đi đến.

Nếu có cuộc thi **** người, Liên đứng nhì, bảo đảm sẽ không ai đứng nhất.

Về phần Ân, cô vẫn ung dung dựa đầu vào tường, mắt nhắm lim dim như đang ngủ.

Thấy thái độ của Ân, Liên càng được đà làm tới. Vốn cũng muốn ra oai với mọi người, cô vung cao tay chuẩn bị tát nhưng bị ai đó giữ lại.

Quay đầu lại nhìn kẻ phá đám với ánh mắt không mấy vui vẻ, Liên thấy một nữ sinh vô cùng xinh đẹp. Liếc nhanh xuống phù hiệu - Lã Uyên Đan, 10A1.

“Bỏ tay ra!” - Liên gằn giọng.

“Chị bỏ qua cho chị em đi!” - Đan nói bằng giọng nhẹ nhàng và vô cùng lễ độ.

Nghe thấy giọng nói này, Ân không thể không mở mắt ra.

“Đây là chị gái mày à?” - Liên hỏi, giọng cao vút.

“Phải.” - Đan cương quyết gật đầu.

“Vậy thay chị mày nhận một tát của tao đi rồi tao tha cho.” - Liên lập tức vung cao cánh tay còn lại.

“Aaaa!” - Tiếng kêu vang lên nhưng nó bật ra từ miệng Liên. Cổ tay cô đang bị siết chặt đến nỗi muốn gãy.

“Mày thử đụng vào nó coi.” - Tiếng Ân lạnh đến nỗi đám học sinh thấy rợn người. Trước giờ họ chưa bao giờ thấy Ân như thế. Nhiều khi thấy cô im lặng trước sự quá quắt của Liên, họ nghĩ cô nhu nhược. Đến hôm nay mới biết Ân nổi giận nhìn không khác gì quỷ hút máu. Quả là mở mang tầm mắt!

“Bỏ… bỏ tay tao ra…” - Liên đau đến nỗi co người lại, cố gắng giằng tay ra khỏi tay Ân nhưng vô ích.

“Nó không phải là em tao. Mày muốn chơi thì chơi với tao này.” - Giọng Ân vẫn đều đều, ngữ khí ôn hòa nhưng sát khi lẩn khuất bên trong.

“Tao… biết… rồi…” - Liên rên rỉ.

Ân hất mạnh tay Liên ra làm cô nàng ngã soài ra đất. Thấy vậy, đám bạn Liên vội vàng chạy đến đỡ cô đứng dậy và trở về bàn.

“Mày đừng có xía vào chuyện của tao!” - Quay sang Đan, giọng nói của Ân có vẻ dịu hơn.

Đan còn đang mải mê suy nghĩ xem vì sao Ân lại cứu mình, nhất thời không nghe thấy lời Ân nói.

“Còn không mau đi chỗ khác đi!” - Ân chau mày, giọng nói có vẻ khó chịu.

Đan lúc này mới giật mình, liếc nhanh Ân một cái rồi trở về bàn.

Mọi thứ còn chưa kịp ổn định thì một vị khách khác lại đến viếng bàn Ân.

Đặt khay thức ăn lên bàn, Hy mỉm cười: “Ăn cái này đi! Tôi còn chưa đụng đến đâu.”

Đáp lại nụ cười của Hy, Ân dửng dưng bỏ đi, đến liếc một cái cũng không.

Những tiếng bàn tán trong nhà ăn bắt đầu vang lên không ngớt. Đám công tử thì hả hê vì lần đầu tiên được thấy Hy bị con gái bỏ mặc. Những tiểu thư thì dùng miệng lưỡi sắc như dao của mình mà **** rủa. Một vài học sinh chỉ im lặng nhìn Ân cho đến khi cô khuất khỏi cửa nhà ăn rồi lại quay sang nhìn Hy xem thái độ của cậu thế nào.

Trong vô vàn thanh âm ồn ào, họ thấy Hy đứng bất động nhìn theo bóng Ân.

***

Thời gian ì ạch bước qua, từng tiết học cũng theo đó mà lập lờ trôi qua trong sự nhàm chán, nhạt nhẽo. Kiến thức cũ được nhắc lại một cách tỉ mỉ quá mức cần thiết trong khi giáo viên lại lấy đó làm tự hào khi chứng minh cho đám học sinh thấy nền tảng kiến thức vững chắc của mình.

Tiếng giảng rời rạc và tiếng gõ đều đều của phấn lên mặt bảng là hai âm thanh duy nhất tồn tại trong lớp vào lúc này.
Bên ngoài trời se lạnh, gió hiu hiu gom mây về một góc trời tạo thành những khối bông xốp bồng bềnh. Quả là một sự kết hợp hoàn hảo giữa âm thanh và thời tiết để tạo thành những cơn buồn ngủ khó lòng cưỡng lại!

Đám học sinh không mảy may chống cự mà gục xuống bàn ngủ từ sớm, một số ít lộ liễu hơn thì chống tay lên bàn rồi đặt cằm lên lòng bàn tay mà lim dim. Thỉnh thoảng có một số cũng mở mắt ra nghe được vài câu rồi lại tiếp tục ngủ.

Thấy giáo thấy như thế thì cũng có phần tủi thân nhưng lại chẳng dám nói gì. Đụng đến những cô cậu ấm này thì trừ khi muốn mất việc. Dạy ở trường này lương cao thì cao thật đấy nhưng đến là khổ khi không được nhận sự tôn trọng mà một nhà giáo đáng được nhận.

Điều an ủi lớn nhất là cô học trò ngồi cuối lớp đang chép bài và lắng nghe rất chăm chú. Lấy đó làm động lực, thầy giáo tự nhủ với mình chỉ cần còn người nghe thì sẽ còn giảng bài. Hướng một tia nhìn cảm kích về phía cô học trò ngoan, ông lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Thật sai lầm khi nghĩ về Ân như thế!

Cô chép bài và nghe giảng chẳng qua là vì muốn có thứ gì đó để làm chứ không phải bị cuốn hút bởi những kiến thức đã thuộc lòng kia.

Tiếng chuông cuối cùng - Âm thanh của sự giải thoát cũng vang lên sau một hồi im lìm, mặc kệ đám học sinh trông ngóng.

Cứ nghĩ thế là có thể ra về nhưng khi đám học sinh vừa xuống đến chân cầu thang thì trời đổ mưa. Một cơn mưa tầm tã.
Đứng giữa đám học sinh ồn ào đang trú nơi hành lang, Ân hoàn toàn im lìm như tượng đá. Cơn mưa này với cô như một sự thách thức.

Ngày Ân gặp Kiệt là một ngày trời mưa, một cơn mưa xuân nhè nhẹ rất dễ chịu và có phần lãng mạn. Rồi ngày cả hai chia tay cũng là một ngày trời mưa, một cơn mưa tầm tã với gió lốc thật mạnh như muốn quật ngã cô gái đứng lặng lẽ trong mưa với thân hình đơn độc.

Cô nhớ như in cái cảm giác bất lực mất mát khi đó. Dù người nói chia tay là cô nhưng có gì khác nhau đâu khi người đau lòng cũng chỉ có cô.

Ngày hôm đó, sau khi dầm mưa, cô bị sốt rất cao làm Linh và Phụng lo đến phát khóc. Từ sau chuyện đó, mỗi lần thấy mưa, cô lại cảm thấy tâm trạng hơi nặng nề.

Thế nhưng nếu chịu khuất phục như thế thì cô đã không phải là Thiên Ân cao ngạo. Một nụ cười nửa miệng nở trên đôi môi đỏ không cần dùng son rồi nhanh chóng vụt tắt như chưa hề xuất hiện, cô ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt long lên vẻ thách thức.

Từng chiếc xe hơi sáng bóng lần lượt chạy vào cổng trường. Thêm một chiếc xe đến là đám học sinh đang trú mưa ít đi một người cho đến khi chỉ còn mình Ân đứng dưới mái hiên, đôi mắt nhìn xoáy vào màn mưa như bị thôi miên.

Trời mưa xối xả như muốn nhấn chìm cả ngôi trường. Mưa giăng kín trời đất làm tầm nhìn trở nên khó khăn. Sân trường vắng lặng, ngoài tiếng mưa đang gào thét thì chẳng còn gì cả.

Từ cổng trường còn rộng mở, một chiếc xe hơi màu bạc đang từ từ lăn bánh tiến vào bên trong, dừng lại cách Ân một đoạn không xa. Đôi chân dài ló ra từ cửa xe mang theo một thân hình quyết rũ trong bộ váy màu cà phê sữa. Trên tay cô gái ấy cầm một chiếc ô trong suốt. Hình như cô đang đợi ai đó trong phòng giáo viên.

Không lâu sau, một chiếc ô màu xanh từ phía phòng giáo viên len vào màn mưa, bước chân của người ấy có vẻ rất khẩn trương.

Đến khi hai chiếc ô gặp nhau, chiếc ô màu xanh được cụp lại. Chàng trai đưa cho cô gái cầm cái ô mình vừa đóng lại rồi nhanh nhẹn cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe dần biến mất trong màn mưa nặng nề.

Cuối cùng thì điều luôn giày vò Ân cũng đã xảy ra - Kiệt đã thuộc về người con gái khác. Nhìn thấy cảnh này, những tưởng sẽ rơi nước mắt nhưng Ân lại cười chua chát.

“Nói chuyện một chút đi!” - Giọng nam vang lên phía sau lưng Ân làm cô giật mình.

Đã bất ngờ vì trong trường còn có người khác ngoài mình, cô còn bất ngờ hơn khi người đó là Thiện.

Thay vì ngạc nhiên ra mặt, Ân nhướn mày chờ đợi điều cần nghe.

“Tôi sẽ bỏ qua cho cậu chuyện cậu làm bẩn giày tôi vì hôm nay cậu đã giúp Đan.” - Thiện nói đều đều, hai tay xỏ túi quần, điệu bộ ngạo mạn của kẻ ban ơn.

Thấy Ân nhíu mày như không hiểu mình vừa nói gì, cậu tiếp lời và lần này quyết định sẽ phát âm rành rọt từng từ: “Tôi sẽ không đấu với cậu nữa, tôi bỏ qua cho cậu.”

Ân bật cười nhưng ngay lập tức gương mặt đanh lại không cảm xúc như thể nụ cười một giây trước chỉ là ảo giác.

“Người không bỏ qua là tôi cơ mà.”

Thiện nhất thời không biết phải đối đáp thế nào.

“Người thách đấu là tôi và tôi không hề có ý chịu thua hay xin được bỏ qua vì căn bản là tôi không cần.” - Ném trả lại cử chỉ ban ơn của Thiện dành cho mình, Ân mở to mắt nhìn cậu, điệu bộ khinh khỉnh.

“Muốn giữ cho cậu cái mạng, mà cậu không muốn thì thôi vậy.” - Thiện cuối cùng cũng lấy lại phong độ, rút hai tay trong túi quần ra khoanh trước ngực.

“Đừng có làm chuyện dư thừa.” - Ân đảo mắt ra chiều chán nản.

“Cũng chỉ vì tôi nghĩ cậu là chị của Đan nên mới định bỏ qua. Xem ra không cần rồi.”

“Vì Đan sao?” - Ân nhướn mày, môi kéo xếch lên chế nhạo đối phương.

“Thì sao?” - Thiện trừng mắt.

“Cậu yêu nó quá nhỉ!” - Câu nói của Ân giống một lời mỉa mai hơn là một câu nhận xét công bằng.

“Cô ấy đáng để yêu.” - Giọng nói của Thiện có phần dịu dàng khi nhắc đến Đan. Hướng tầm nhìn qua vai Ân, đôi mắt cậu mơ màng lướt qua màn mưa.

“Thế nó có yêu cậu không?” - Ân nhướn mày, nụ cười nửa miệng lại xuất hiện.

Nghe Ân nói, Thiện thu lại cái nhìn lơ đãng, nhìn cô dò xét, không lâu sau vênh mặt tự tin: “Đương nhiên.”

“Ngu ngốc!” - Cô buông ra câu nhận xét.

“Cậu nói cái gì?” - Thiện trừng mắt, hai tay nắm cổ áo Ân.

“Đừng có làm nhàu áo tôi!” - Ân khó chịu ra mặt, hất hai tay Thiện ra.

“Cậu vừa nói gì? Nhắc lại tôi nghe xem nào?” - Thiện gằn giọng, gương mặt có phần kìm chế.

“Tôi nói cậu ngu ngốc. Vì một đứa không yêu mình mà làm những việc dư thừa.” - Công kích đến cùng, Ân nhấn mạnh từng chữ, nét mặt không hề sợ hãi hay lo lắng.

“Câm miệng! Cậu biết gì mà nói?” - Thiện gằn giọng.

“Thế nào? Có tự tin để xác nhận không?” - Ân nghiêng đầu nhìn Thiện, với vẻ mặt ngây thơ phô ra.

“Xác nhận điều gì?” - Thiện nhìn cô ngờ vực.

“Xác nhận xem Đan yêu cậu hay yêu tiền của cậu.”

“Bằng cách nào?” - Thiện nghiêm giọng, cậu ý thức được rằng lúc này mà nổi nóng thì coi như đã thua một phần.

“Kêu đám bạn bè cậu phao tin Vương Thị phá sản đi!”

Thiện chau mày nhìn Ân, đôi mắt cậu dừng thật lâu nơi đôi mắt cô với hy vọng có thể nhìn ra suy nghĩ của cô qua “cửa sổ tâm hồn”. Tuy nhiên, cánh cửa ấy được che đậy quá khéo léo. Cậu chẳng thế nhìn thấy gì ngoài hình ảnh của chính mình.

“Dám không?” - Thấy Thiện trầm tư, Ân công kích đến cùng.

“Được thôi! Để xem đến lúc xác nhận được rồi cậu sẽ chết trong tay tôi như thế nào?”

“Tự tin quá nhỉ!”

Ân cười nhạt rồi bỏ đi mà không để cho Thiện nói thêm câu nào. Cô ghét đứng nhìn theo lưng người khác, có lẽ vì thế mà cô thường là người kết thúc câu chuyện trước và bỏ đi.

Đang chậm rãi bước đi thì một bàn tay đặt lên vai làm cô giật mình quay người lại. Đôi mắt ánh lên tia đề phòng.

“Về thôi!” - Thấy bộ dáng hoảng sợ của Ân, Hy nói rồi nhoẻn miệng cười như trấn an.

“Trời đang mưa.” - Ân đá mắt ra ngoài trời.

“Thì vì trời mưa nên tôi mới quay lại đón cậu nè.”

Vừa nói Hy vừa kéo tay Ân đi. Hành động hết sức tự nhiên!

Ân đương nhiên giằng tay lại, trên mặt hiện rõ sự đề phòng cảnh giác.

“Cậu muốn gì ở tôi?”

“Sao cậu nói hỏi vậy?” - Hy chau mày nhìn Ân.

“Thay tôi nhận lỗi chuyện lon café, đưa thức ăn cho tôi khi ở canteen, bây giờ là quay lại đón tôi. Rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Cậu lúc nào cũng đề phòng người khác như vậy à?” - Mắt Hy đượm buồn nhìn Ân. Cậu thật sự tự ái khi người khác không tin mình.


Chương 8: Bất ngờ

Ân nằm úp trên giường, tay lật qua lật lại trang sách đang đọc dở nhưng đầu óc chẳng thể tập trung hoàn toàn.

Bên ngoài trời đã tạnh mưa nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt lạnh lẽo. Tiếng dế và ếch nhái kêu vang trời như sợ người khác không biết sự tồn tại của chúng.

Bên tai cô, câu hỏi của Hy vẫn còn văng vẳng.

Cô lúc nào cũng đề phòng người khác?

Suy đi tính lại, cô không thể phủ nhận điều đó. Nhưng là từ khi nào cô lại trở nên cảnh giác với mọi người xung quanh như vậy? Hình như là…


Lật người trở lại, Ân đập mạnh quyển sách vô trán mình.

Đánh chết cô cũng sẽ không chịu thừa nhận mình trở nên như thế này từ sau chuyện của Kiệt.

Còn chưa kịp tự tử bằng sách thì điện thoại Ân đổ chuông.

“Con nghe thầy ơi!”

“Ôi học trò yêu, con đang làm gì vậy?” - Giọng nói của người ở đầu dây bên kia có vẻ phấn khởi.

“Không làm gì cả. Thầy đang làm gì?”

“À, đang nói chuyện điện thoại với con.”

Ân bật cười, thầy của cô luôn hài hước như thế.

“Đệ tử này, ngày mai thầy có một bất ngờ dành cho con đấy.”

“Vậy con sẽ đợi đến ngày mai!”

“Ừ, thôi thầy cúp máy đây!”

“Dạ vâng, con chào thầy!”

Sau khi nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút tút” Ân mới tắt điện thoại.

Cô quyết định tiếp tục đọc sách, thề rằng sẽ chuyên tâm nghiền ngẫm từng từ ngữ. Mang theo tâm trạng chờ đợi ngày mai, cô ngủ quên lúc nào không hay.

Tiếng chim hót chào ngày mới và một bầu trời nhiều nắng ấm, sự khởi đầu cho một buổi sáng sảng khoái. Sau một giấc ngủ không mộng mị, Ân vươn người ngáp dài rồi trèo xuống khỏi giường.

Ở tầng giường của Linh, chăn mền đã được gấp lại ngăn nắp còn người thì không thấy đâu. Chủ nhân của tầng cuối cùng vẫn còn đang ngủ khá say giấc.

Lững thững ra khỏi nhà với cái bụng căng tròn vì bữa ăn sáng của Linh nấu quá ngon, Ân sải bước tiến về trung học Lộ Thiên.

Hôm nay sẽ có bất ngờ.

Đúng vậy! Đúng là bất ngờ làm sao. Cô cứ nghĩ Thiện chỉ đồng ý cho qua chuyện, không ngờ cậu làm thật.

Cả trường đang ầm ĩ chuyện Vương Thị phá sản. Sự vắng mặt của Vương thiếu gia lại càng làm tin tức trở nên đáng tin hơn.

Một đồn mười, mười đồn trăm. Với sức nóng của bản thân cái tin tức ấy và của nhân vật chính, không mất nhiều thời gian để học sinh toàn trường đều nghe được.

Cũng vì cái tin ấy mà từ sáng đến giờ Minh, Nhật và Hy đến khổ với mấy đứa nhiều chuyện. Đám học sinh cứ vây lấy ba cậu mà hỏi tới tấp còn hơn cả cái kiểu chờm hớp của đám nhà báo.

Sau tiếng quát kinh thiên động địa của cả ba chàng, đám đông tản ra không còn một bóng dáng. Dù tò mò đến phát điên nhưng họ không dám chọc giận ba thiếu gia. Nếu còn tiếp tục quấy nhiễu thì không biết chừng trên những trang báo kinh tế ngày mai có cái tên công ty của ba họ đi kèm hai chữ “phá sản”.

Những đứa râu ria đã đi hết rồi. Tiếp theo là sự xuất hiện của nhân vật cần phải xuất hiện - Đan đang đứng thập thò ngoài cửa lớp.

“Thiện nó không đi học.” - Giọng nói không mấy thiện cảm của Minh vang lên từ phía sau làm Đan giật bắn mình quay phắt lại.

“Là thật chứ?” - Sau khi chần chừ hồi lâu, Đan hỏi.

“Chuyện gì?” - Thừa biết cô đang hỏi gì, Minh vẫn nhất định giả ngây giả ngô đến cùng.

“Chuyện Vương Thị phá sản.” - Giọng nói thăm dò và ánh mắt cũng đang dò xét của Đan hướng thẳng về Minh.

“Ừ. Sao?”

“À không, không sao! Em muốn tìm anh Thiện để an ủi. Anh ấy không đi học thì thôi vậy.” - Đan cười gượng rồi bỏ đi thật nhanh.

Ngồi trong lớp và quan sát tất cả, dù không nghe được nội dung cuộc nói chuyện nhưng Ân thừa sức đoán được chủ đề của nó.

Đó là bất ngờ đầu tiên trong ngày. Nói đúng hơn là “tin điện giật”. Nhưng nó không phải là cái bất ngờ mà Ân đang mong đợi.

Sau nguyên ngày được cô mong ngóng, điều bất ngờ cũng nhận ra tầm quan trọng của mình mà chịu xuất hiện trong tiết thứ chín - Tiết thể dục. Nó được mang đến bởi một người đàn ông.

Trong nhà thể dục, học sinh 12A1 đang xếp thành hai hàng ngang, phía trên kia là thầy thể dục mới về trường. Một thầy giáo tầm ngoài bốn mươi, khá lùn và hơi mập. Ông giới thiệu mình là giáo viên thể dục mới, tên Trần Trí Dũng.

Nhìn ông Dũng, Ân không khỏi buồn cười. Bình thường mặc bộ đồ võ sư nhìn đã lùn, bây giờ mặc bộ đồ thể thao nhìn càng lùn hơn.

“Em học sinh kia, cười cái gì?” - Một cách cố tình, ông Dũng chộp ngay nụ cười của Ân mà bắt bẻ.

“Dạ không có.” - Ân nín cười, vừa nói vừa lắc đầu.

“Tôi nhìn thấy em cười rõ ràng mà.”

“Vậy chắc thầy nhìn nhầm rồi đó ạ!”

“Tạm tha cho em lần này.” - Nheo mắt nhìn đứa học trò láu cá, ông Dũng nói.

“Em cảm ơn thầy!” - Ân cười toe.

Sau một tiếng hắng giọng, ông Dũng bắt đầu giới thiệu về nguồn gốc của võ cổ truyền.

Năm nay trung học Lộ Thiên đã quyết định đưa môn võ cổ truyền vào giảng dạy thay cho những bài tập thể dục. Mục đích là giúp các học sinh có sức khỏe dẻo dai, tinh thần học tập thoải mái và để phòng thân.

Nói xong đâu đó, ông cho cả lớp khởi động.

Bài khởi động kết thúc, đám học sinh bắt đầu tập đứng tấn.

Những tiểu thư bình thường mang guốc cao cả tấc bước đi thì muôn phần yểu điệu nay trong tư thế đứng tấn làm đám nam sinh trong lớp không khỏi phì cười. Chính vì thế mà tất cả nam sinh bị phát chạy mười vòng quanh phòng tập. Còn các nữ sinh vì xấu hổ nên chẳng chịu tập mà ngồi phịch xuống
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5066
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN