--> Động phòng hoa trúc cách vách - game1s.com
The Soda Pop

Động phòng hoa trúc cách vách

“Động phòng hoa chúc cách vách” là một tiểu thuyết mang những nét đặc trưng trong văn phong của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm: một đôi kim đồng ngọc nữ, một tình yêu đẹp như mơ, những mâu thuẫn phức tạp đan xen nhiều tình tiết éo le. Bạc Băng, như bao nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, là một cô gái sống rất giản đơn, có tâm hồn trong sáng.

Diệp Chính Thần, anh có vẻ ngoài đầy khí chất của một “soái ca”, nội tâm phức tạp và một đời tư rất bí ẩn. Chuyện tình của họ bắt nguồn ở thành phố Osaka của xứ sở hoa anh đào. Ở nơi đất khách quê người, cuộc sống gắn liền với phòng thí nghiệm đầy mùi thuốc khử trùng, hai người đồng hương sống sát vách nhau ở phòng trọ nhanh chóng kết thành sư huynh – sư muội.

Và rồi, tình cảm huynh muội trong sáng nhanh chóng trở thành một mối tình khó quên trong cuộc đời của hai người. Bạc Băng, cô yêu Diệp Chính Thần bằng cả con tim, và cô cũng tin là anh đã trao trọn tình cảm cho mình. Nhưng con người anh có quá nhiều bí mật: hôm nay bỗng nhiên biến mất, ngày sau lại có một cô gái mang danh “hôn thê” xuất hiện. Không chịu được cảm giác bị lừa dối, Bạc Băng đã quyết định rời bỏ anh. Ba năm cách trở, nhìn thấy người con gái mình yêu trong bộ váy cưới, Diệp Chính Thần có đành lòng quên cô? Bí mật của anh là gì? Bạc Băng, cô sẽ lựa chọn ra sao?


[Tải ảnh'>

Mở đầu

Khi có người đưa cho tôi chiếc thẻ phòng VIP tổng thống của khách sạn Quốc tế, dường như tôi không dám tin vào điều đó. Tôi chỉ có ý định tới để hỏi về cáo trạng, cứu vị hôn phu của tôi đang bị cách ly thẩm tra. Một việc quang minh chính đại như vậy, sao lại diễn ra ở nơi mờ ám như phòng của tổng thống?

Nhưng nghĩ đến việc Ấn Chung Thiên bặt vô âm tín không biết đang phải chịu cực khổ như thế nào, rồi lời nhắc nhở rất trịnh trọng của người môi giới: “Chuyện thành hay không chỉ cần xem anh ta có chịu giúp cô không thôi. Đây là cơ hội duy nhất của cô.”, và nhan sắc không đáng nhắc đến của mình, tôi không còn cảm thấy do dự nữa, lập tức thay một bộ trang phục màu xanh, trang điểm qua quýt để che bớt vẻ tiều tụy, vội vã đến nơi hẹn.

Đặt chân lên nền đá hoa, bước tới trước cửa phòng số 2319, tôi sửa sang lại những tư liệu trong chiếc cặp tài liệu, để chắc chắn rằng những thứ cần mang đều đã mang đủ, rồi hít một hơi thật sâu, đưa thẻ lên nhập mật mã vào phòng. Cánh cửa phòng tự động mở ra, tôi cố bước thật khẽ, đi vào bên trong.

Căn phòng toát lên vẻ xa hoa và yên tĩnh, chiếc rèm cửa khép kín, không để lọt một chút ánh sáng. Bên cửa sổ là bóng người cao lớn chìm trong bóng tối, cái kiểu đứng thẳng ấy là của quân nhân, ngạo nghễ và hiên ngang.

Tôi đóng cửa lại, bước về phía trước hai bước.

“Chào ông!”

Tôi lờ mờ nhận ra người ấy thoáng giật mình, sau đó từ từ quay người lại. Khi nhìn thấy khuôn mặt với vẻ đẹp lạnh lùng ấy, tôi giật mình, vội lùi về sau, lưng dựa vào cánh cửa, đôi chân dường như không đứng vững được nữa.

Diệp... Chính... Thần!

Vì sao lại là anh? Người đàn ông tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại, lại xuất hiện đúng lúc tôi đang cần đến sự giúp đỡ, đây là điều may mắn hay rủi ro?

Không, không phải là điều may mắn. Gã cầm thú này từ trước tới nay chưa bao giờ mang lại cho tôi điều tốt đẹp. Anh chỉ mang tới cho tôi hết tai họa này đến tai họa khác.

Diệp Chính Thần đi về phía tôi, giống như con sói hoang tiến về phía con mồi. Anh cứ tiến thêm một bước là hơi thở của tôi thêm dồn dập, cho đến khi tôi sắp ngạt thở thì anh dừng lại, cách tôi có một bước chân, đứng yên lặng.

“Cô bé...”

Lại là tiếng gọi tôi thường nghe thấy trong những cơn ác mộng. Tôi bịt chặt tai, quay người định bỏ chạy nhưng Diệp Chính Thần đã nhanh tay đóng chặt cửa phòng.

“Cô bé, chúng ta nói chuyện nhé...” “Tôi không có điều gì để nói với anh!” “Nhưng anh thì có, anh...”

“Anh thôi đi, dù anh có nói gì, tôi cũng sẽ không tin!” Tôi đẩy mạnh anh ra, định mở chốt cửa thì nghe thấy

giọng nói rất bình thản của anh: “Em không định cứu vị hôn phu của mình sao?”

Nghe câu nói ấy, tôi đứng im như bị điểm huyệt. Nếu không phải vì lời nhắc nhở ấy thì có lẽ tôi đã quên mất mục đích của chuyến đi này.

“Anh có thể cứu được anh ấy?” Tôi cố kìm nén cơn hoảng hốt, quay người lại, giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, biết rõ là không có tác dụng nhưng vẫn không muốn từ bỏ niềm hy vọng cuối cùng.

Anh cầm chiếc điều khiển trên bàn lên, chĩa về phía tấm màn hình tinh thể lỏng treo trên tường, nhấn một nút rồi tiếp tục nhấn nút mở. Trên màn hình lập tức hiện lên khuôn mặt của Ấn Chung Thiên. Anh đang ngồi trong một căn phòng chật hẹp, hai bàn tay đan vào nhau, đặt trên bàn, hai mắt đỏ mọng, trông rất mệt mỏi và tiều tụy.

“Tôi muốn uống nước...” Giọng nói khàn đặc phát ra từ đôi môi khô nứt của anh chứa đựng vẻ van nài.

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Nói hết những điều anh biết thì sẽ được ra khỏi đây.”

“Tôi...”

Những hình ảnh trên màn hình dừng lại. Vẻ mặt cuối cùng của Ấn Chung Thiên lưu lại mãi trên đó. Anh luồn hai bàn tay vào tóc, vẻ mặt hoảng sợ và mâu thuẫn như đang cầu xin tôi cứu anh.

Đây là người đàn ông cách đây không lâu đã cầm chiếc nhẫn kim cương và nói rằng sẽ ở bên tôi suốt đời ư? Mới mấy ngày không gặp mà anh đã trở nên vô cùng tiều tụy. Bất giác tôi đưa ngón tay đeo nhẫn lên môi, cắn cho tới khi rớm máu. Nghe nói ở ngón tay ấy có một sợi dây thần kinh chạy đến tim nên rất đau nhưng tôi không hề cảm thấy thế, mà cứ nhìn vào đôi mắt như hai chiếc hố sâu của Ấn Chung Thiên. Tôi biết anh đang chờ tôi giúp anh thoát khỏi nỗi giày vò, đau khổ, thế mà tôi lại chẳng có cách nào.

Diệp Chính Thần túm lấy cổ tay tôi, kéo ngón tay bị tôi cắn đến tứa máu. Anh nhìn những vết răng màu đỏ trên ngón tay tôi, rồi lại nhìn viên kim cương lấp lánh, khẽ nhếch mép: “Bây giờ thì có chuyện để nói với anh rồi, đúng không?”

“Anh ấy bị người khác hãm hại, anh ấy chỉ là một thư ký quèn, là Phó thị trưởng Lưu...”

“Có bị người khác hãm hại hay không, không thể cứ nghe lời em là được, cũng không phải anh nói là được, tổ chuyên án cần có bằng chứng...” Diệp Chính Thần không nói tiếp, nhưng tôi hiểu ý anh.

“Anh muốn tôi làm gì?”

“Em biết là anh muốn điều gì nhất rồi còn gì.”

Anh cười. Tôi không sao chịu đựng được nụ cười ấy, chỉ thấy cơn thèm muốn trong đôi mắt đang rực lên như nham thạch của anh.

Tôi giữ chặt chiếc nhẫn trên tay: “Tôi sắp kết hôn rồi...” “Em là của anh.” Anh ngắt lời tôi, giống như đang nói về một sự thật không cần tranh cãi. Anh không hề thay đổichút nào, muốn có gì là phải giành lấy bằng được, còn tôi thì đã mất quyền lựa chọn.

“Anh thực sự cứu được anh ấy?”

“Ngoài anh ra, không ai có thể cứu được anh ta.”

Nhìn lại một lần nữa hình ảnh dừng trên màn hình, tôi chợt nhớ đến lời của luật sư: “Xét xử xong, Ấn Chung Thiên không bị xử tử hình thì cũng tù chung thân. So với sự sống thì sự nhục nhã chẳng đáng gì.”

Tôi đưa tay cởi khuy áo trên cổ: “Chỉ lần này thôi.” Anh túm lấy tay tôi, ngăn tôi lại: “Anh muốn em trở về bên anh.”

“Không thể được.”

“Nếu anh cứ muốn như vậy?”

“Đừng hòng!” Tôi kiên quyết không nhượng bộ. Tôi quá hiểu Diệp Chính Thần. Nếu tôi nhượng bộ, chắc chắn sẽ bị anh dồn đến đường cùng. “Nếu buộc tôi phải trở về bên anh thì tôi thà chết cùng Chung Thiên.”

Tôi quay người bước đi, tỏ ra rất dứt khoát. Nhưng đúng lúc tôi kéo cửa ra, định nhấc chân lên thì Diệp Chính Thần nói: “Chờ chút.” Bàn tay tôi hơi run, tay nắm cửa từ từ rời khỏi lòng bàn tay, cánh cửa màu thẫm từ từ khép lại.

“Được, anh đồng ý.” Cuối cùng thì anh cũng nhượng bộ. Tôi bỗng cảm thấy căn phòng VIP xa hoa này chẳng khác gì một chiếc lồng vàng, nhốt tôi và một tên cầm thú lại với nhau, điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là lùi dần về phía sau để cánh cửa lồng tự động đóng lại, bắt đầu cho một việc làm xấu xa.

Trước ánh nhìn chăm chú của Diệp Chính Thần, tôi cởi từng chiếc khuy áo rồi đến váy, tất, từng thứ một rời khỏi người tôi, từng tấc da thịt lộ dần trước mắt anh. Cho tới khi trên người chỉ còn lại chiếc áo và chiếc quần nhỏ che đi những bộ phận nhạy cảm thì tôi không còn dũng khí tiếp tục nữa, cảm giác cay đắng, chua xót dâng lên. Tôi đưa hai tay lên ngực, ánh mắt xấu hổ nhìn đi nơi khác.

Hình ảnh trên màn hình vẫn dừng lại, vẻ thiểu não trên gương mặt vị hôn phu của tôi được phóng to hết cỡ. Tôi không biết làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, cũng không dám nghĩ sau này Ấn Chung Thiên biết chuyện xảy ra ngày hôm nay thì sẽ thế nào. Liệu anh có cảm ơn việc làm vì anh hôm nay của tôi? Hay sẽ buồn và căm phẫn tới mức không còn sáng suốt, tát cho tôi một cái thật mạnh, mắng tôi là đồ đê tiện.

Tôi nghĩ, nếu là tôi thì nhiều khả năng sẽ là lựa chọn thứ hai. Vì đối với một người đàn ông, việc vị hôn phu của mình lên giường với người đàn ông khác là nỗi nhục nhã lớn nhất.

Nhưng tôi không thể nghĩ được nhiều như thế, đây là con đường duy nhất của tôi lúc này.

“Cô bé...” Lại là tiếng gọi quen thuộc, Diệp Chính Thần kéo tôi vào vòng tay ấm áp của anh, rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn thật khẽ. “Có nhớ anh không?”

“Có!” Làm sao không nhớ được? Mỗi ngày tôi đều nhớ đến anh, và mỗi lần như vậy, lục phủ ngũ tạng đều quặn đau.

“Có hận anh không?” “Có!” Tất nhiên là tôi hận anh, nếu không thì sao mỗi lần nhớ đến anh, tôi đều thầm nguyền rủa anh là “đồ khốn”?

“Có thể tha thứ cho anh được không?” Diệp Chính Thần nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối diện với “bức tranh thịt” dường như rất hoàn mỹ ấy, nhưng có ai biết, dưới cái vẻ ngoài khiến biết bao cô gái ngất ngây kia lại ẩn giấu một linh hồn đê tiện.

“Có thể...” Tôi ngẩng lên, khẽ mỉm cười. “Cho tới khi anh chết.”

Anh cười, vẻ lạnh lùng như băng giá tan ra, bất giác tôi lại như nhìn thấy anh hồi đầu mới gặp, đó là Diệp Chính Thần với nụ cười khiến người khác không sao hiểu được.

“Được thôi, thế thì anh có thể sống mà làm tất cả những gì mình muốn.”

“Anh...” Tôi chưa kịp phản bác thì đôi môi của anh đã áp xuống, rồi lập tức bập chặt như thể muốn hút hết máu từ đôi môi tôi. Tôi kêu lên đau đớn, nhưng tiếng kêu bị chìm đi. Đôi môi anh nóng rực, đốt cháy mọi ngóc ngách trong trái tim tôi, lúc đó tôi chợt hiểu ra rằng, điều mà anh muốn không phải là sự trao đổi giữa quyền lực và sắc đẹp, mà là xác định xem tình yêu của tôi dành cho anh còn lại bao nhiêu.

“Không... Đừng!” Tôi ra sức giãy giụa, sợ rằng một khi mình từ bỏ ý định chống cự thì sẽ bị tan chảy trong ngọn lửa rừng rực tỏa ra từ người anh.

“Bây giờ còn nói đừng, em không cảm thấy rằng đã quá muộn hay sao?”

Anh bế tôi lên, ném xuống giường, sau đó cởi từng chiếc khuy áo của mình. Khi chiếc sơ mi được cởi một nửa, để lộ vầng ngực rắn chắc, tôi rất muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay đã bị anh tóm chặt đưa lên đầu, người cũng bị anh đè lên.

Sau khi lột bỏ hết những thứ còn lại trên người tôi, nhìn thấy làn da trắng như tuyết, đôi mắt anh ánh lên vẻ sững sờ: “Khi cởi bỏ hết quần áo, em vẫn rất quyến rũ.”

“Khi cởi bỏ hết quần áo, anh vẫn rất cầm thú!”

“Em chẳng hề thay đổi.” Anh nhướn mày, cúi đầu xuống ngực tôi. Tôi nghiến chặt răng, cố nén tiếng kêu.

Nhưng anh đã thay đổi, thay đổi đến mức tôi hoàn toàn không nhận ra nữa.

Trên giường, quần áo vứt bừa bộn, hai thân hình quấn chặt lấy nhau, không thể phân biệt được đó là lôi kéo, giằng giật, hay khao khát...

Môi, lưỡi, hai bàn tay anh thỏa sức hưởng thụ những gì anh muốn, còn tôi không thể ngăn cản được. Khi anh kéo chân tôi ra, rồi tiến vào và rên lên sung sướng, nụ cười như những cánh hoa anh đào rơi xuống trong giấc mộng.

Tôi nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ra. Đau khổ nhưng hoàn toàn không phải vì sự sỉ nhục của anh mà là vì tôi cảm thấy hận mình đã nhanh chóng bị thuần phục dưới thân hình của anh, khao khát muốn được kết hợp với anh như vậy đến suốt đời, không xa rời...

Đã biết rằng phải trải qua rất nhiều sự giành giật, mâu thuẫn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn cứ vượt qua hàng rào đó và cùng anh mê muội trên giường. Vậy thì lúc đầu vì sao lại buộc mình và anh phải buông tay?

“Có thích không? Chẳng phải em thích nhất tư thế đó sao?”

Tôi nghiến răng, phản bác: “Đây rõ ràng là tư thế anh thích.” “Thì ra em vẫn nhớ.”

“Anh...!” Tôi không còn biết nói gì và cũng không thể nói. Anh đã hôn bạo liệt, ghì chặt một cách điên cuồng và chiếm hữu một cách gian ác. Những động tác kích thích được thực hiện hết lần này đến lần khác. Dưới thân hình của anh, tôi như trở thành một dòng suối nóng, quên hết tất cả, phối hợp cùng anh.

Không biết là bao lâu, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc. Anh ôm người tôi giờ đây như đã trở thành một cái vỏ tê dại vì hoan lạc vào lòng, dịu dàng hôn tôi, vuốt ve mái tóc tôi, hít sâu mùi hương trên cơ thể tôi với vẻ vô cùng quyến luyến.

Mồ hôi và sức nóng của da thịt hòa quyện tạo nên cảm giác rất khó chịu, nhưng tôi không còn sức lực để vùng ra, vì thế tôi để mặc cho anh bế vào phòng tắm. Sau khi rửa sạch những tội ác để lại trên người tôi, anh bế tôi trở lại giường, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi đã quá mệt mỏi, chỉ muốn lần nữa được ngủ trên cơ thể đã cách xa lâu ngày này, nhất định sẽ không còn cảm giác đau lòng như trong những giấc mơ. Nhưng khi nhắm mắt, tôi lại nghĩ tới Ấn Chung Thiên, nghĩ tới Dụ Nhân, nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ...

Cố gắng nhấc thân hình đau ê ẩm để ngồi dậy, tôi nhặt từng chiếc váy áo, mặc lên người, rồi chải đầu, vỗ vỗ vào đôi má trắng bệch. Đúng lúc tôi định xuống giường thì Diệp Chính Thần giữ lấy cổ tay tôi, chặt tới mức tôi không thể vùng ra.

“Những thứ anh muốn, tôi đều đã cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?” Tôi hỏi.

“Hãy rời bỏ anh ta!”

Bốp! Tôi giáng một cái tát vào má trái của anh, đó là câu trả lời của tôi.

Anh hơi nghiêng mặt, cười nói: “Nếu biết vị hôn thê đã cứu mình bằng cách nào, không biết anh ta sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”

Tôi cúi người, ghé sát vào anh, mũi chạm vào vành tai anh, mỉm cười, khẽ nói: “Nếu để cho bạn bè thân thiết và đồng nghiệp của anh biết được anh đã ép tôi phải làm chuyện gì thì không hiểu họ sẽ nghĩ gì nhỉ?”

Anh khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy nhạo báng, không biết là cười nhạo tôi hay cười nhạo chính mình.

“Diệp Chính Thần, anh đừng ép tôi nữa! Kết quả của việc ngọc và đá cùng bị thiêu đốt chắc anh cũng không mong muốn nhìn thấy như tôi.”

Khi cánh cửa khép lại phía sau lưng, tôi nghe thấy anh nói một câu rất khẽ: “Anh phải làm gì với em đây...”

Bàng hoàng trở về nhà nghỉ nhỏ, nơi tôi tạm trú ở Bắc Kinh, tôi đã kỳ cọ không biết bao nhiêu lần trong phòng tắm, dấu hôn chi chít trên người kỳ mãi vẫn không hết, xối bao nhiêu lần nước mà mùi hương của anh vẫn không tan, cả câu nói sau cùng của anh nữa, nó cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi nhắm mắt, bịt tai, nhưng trong đầu vẫn hiện lên cảnh tượng chúng tôi trên giường cùng nhau, từng tư thế, từng chi tiết, thậm chí từng vẻ mặt của anh.

Không biết tôi đã tắm bao lâu, cho tới khi điện thoại đổ chuông, tưởng có tin tức của Ấn Chung Thiên, tôi vội chộp lấy điện thoại, nhưng chỉ là mẩu tin nhắn của một số máy lạ: “Đói quá, rất muốn ăn một bát mỳ em nấu.”

Tôi nhìn vào mẩu tin nhắn, rất lâu. Tôi lại nhớ đến những cây anh đào nở rộ năm ấy. Chúng ở ngoài cửa sổ phòng Diệp Chính Thần và cũng ở ngoài cửa sổ phòng tôi vì phòng chúng tôi cách nhau một bức tường hoàn toàn không cách âm.

Cùng là những kẻ sống nơi đất khách quê người, lại là hàng xóm, vì thế chúng tôi trở thành bạn của nhau rất tự nhiên. Chuyện gì anh cũng quan tâm đến tôi, tôi cũng thường xuyên chuẩn bị một số món ăn, mời Diệp Chính Thần tới ăn cùng, lâu dần, việc anh sang chỗ tôi ăn cơm đã trở thành một thói quen.

Có lần, anh từ bệnh viện trở về, đến thẳng phòng tôi, gõ cửa: “Cô bé, anh đói lắm, nấu cho anh một bát mỳ đi.”

Tôi mơ màng tỉnh dậy, mở cửa, đứng dụi mắt: “Anh

chàng đẹp trai, đã mấy giờ rồi mà anh còn đến dựng con gái nhà người ta dậy thế?!”

Diệp Chính Thần nhìn bộ đồ ngủ mỏng tang trên người tôi: “Anh muốn dựng em dậy như là dựng vợ dậy, em có bằng lòng không?”

Tôi lườm anh một cái, vừa nấu mỳ vừa cằn nhằn: “Ai muốn làm vợ anh chứ. Nếu vậy thì cuộc đời này coi như đi đứt!” Tuy nhiên cuộc đời đi đứt đâu chỉ có những người làm vợ của anh.

Tôi đặt điện thoại xuống, một lúc sau lại cầm lên, rồi chậm rãi soạn một câu: “Về nhà bảo vợ anh nấu cho mà ăn.”

Bàn tay đã để ở nút gửi tin nhắn, nhưng tôi không gửi đi mà xóa sạch mẩu tin đã soạn, từng chữ, từng chữ một, rồi khoác thêm áo, bước tới bên cửa sổ, vém tấm rèm cửa. Ở dưới mé đường, không xa lắm, có cây du già, lá đã vàng úa, ánh trăng rọi trên phiến lá phát ra ánh sáng lấp lánh. Dưới gốc cây du là một chiếc xe Hummer, màu đen của chiếc xe càng làm nổi rõ góc cạnh của nó. Tôi đoán người thích chiếc xe ấy hẳn là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất. Tôi không sao nhìn rõ được trong xe có người hay không, vì bên trong xe tối om, làn khói mỏng từ ống xả bay ra, lập tức chìm trong màn đêm đen tối.

Làn gió lạnh lướt qua mái tóc chưa khô khiến tôi lạnh run, cơn đau rát trên cổ, trên bờ vai, trên ngực lúc trước được cơn gió xua tan. Tôi ngẩng đầu, nhớ lúc còn nhỏ, phía ngoài sân nhà tôi cũng có một cây du già như vậy, cứ đến mùa hạ là lại tỏa bóng sum sê.



Chương 1:



Ký ức của con người giống như một bộ phim cũ, cho dù đã phai màu, mờ tiếng nhưng một số tình tiết thì mãi mãi in sâu trong trí óc.

Tôi và Ấn Chung Thiên quen nhau từ hồi còn rất nhỏ, vì cha tôi và cha anh cùng làm việc trong một bệnh viện, là đồng sự, bạn bè nhiều năm, vì thế mối quan hệ giữa hai gia đình rất thân thiết. Trong ký ức ấu thơ của tôi, Ấn Chung Thiên hơn tôi bốn tuổi, luôn là một người nho nhã, ôn tồn. Ánh nắng xuyên qua những chiếc lá du rơi xuống mặt anh, phản chiếu một nụ cười điềm tĩnh, sâu lắng.

Không ngờ, trước hôm tôi tốt nghiệp đại học, Ấn Chung Thiên lại hẹn tôi tới quán cà phê nhỏ nhất của thành phố Nam Châu. Trong không gian lãng mạn, Ấn Chung Thiên trong bộ com lê phẳng phiu bỗng trở nên trầm mặc, tôi cúi đầu nhìn cốc cà phê latte đắng ngắt và suy nghĩ vì sao người ta lại không cho thêm một chút sữa hoặc đường.

Rồi Ấn Chung Thiên đột nhiên nói anh thích tôi từ lâu rồi.

Tôi cười, ngẩng lên, vừa định khen anh sao bỗng dưng lại trở nên hài hước như vậy thì thấy anh cầm chiếc thìa inox khuấy cà phê, vẻ mặt không có chút gì là đùa cợt.

Sau một hồi sửng sốt, tôi lắc đầu quầy quậy: “Đừng đùa nữa!”

Là người điềm tĩnh, nhưng lúc đó Ấn Chung Thiên không khỏi bối rối, nhìn biểu hiện thì đoán ngay ra ý của tôi: “Em không thích anh à?”

“Không phải vậy, em rất thích anh, giống như thích một người anh trai.”

Nói thật lòng, Ấn Chung Thiên là một người chồng lý tưởng kiểu truyền thống, dáng vẻ nghiêm nghị, nho nhã, có học thức, có ý chí. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã thi tuyển vào làm viên chức nhà nước và được phân về làm việc trong cơ quan chính quyền thành phố, tương lai tươi sáng. Nhưng tôi lại là người bị đầu độc quá nhiều bởi những tiểu thuyết tình yêu, luôn cho rằng cảm giác muốn xua đuổi cũng không sao xua đuổi được mới là tình yêu.

Ngày ngày tôi cứ ngóng chờ một người đàn ông khiến tôi vừa nhìn thấy đã xiêu lòng, sau đó toàn tâm toàn ý vì người ấy, dù phải chết cũng không hối hận, kêu than. Thế nhưng bốn năm đại học qua đi, những cánh đào vụn đã chất thành đống lớn, thế mà chàng hoàng tử của tôi vẫn không thấy xuất hiện, tuổi thanh xuân của tôi đã trôi qua một cách phí hoài.

“Tiểu Băng này, một chàng trai tốt như Ấn Chung Thiêm mà con còn chê, vậy con định tìm một người như thế nào?... Một đứa đẹp trai ư? Liệu có mài được ra mà ăn được không? Hay là công tử nhà giàu? Ngữ ấy không đáng tin cậy đâu. Chung Thiên...” Kể từ khi tôi từ chối Ấn Chung Thiên, một thời gian dài sau đó, hễ nhìn thấy tôi là mẹ lại ca cẩm.

Nghe ca cẩm tới mức không chịu được nữa, cuối cùng tôi đành nói rõ với mẹ tiêu chuẩn người tình trong mộng của mình: “Con muốn tìm một người là quân nhân.”

“Là quân nhân ư?!” Nghe nói vậy, mẹ tôi lắc đầu quầy quậy. “Người trong quân đội thì đến tự do cá nhân cũng không có, làm gì có thời gian chăm sóc con? Chưa biết chừng lại còn mỗi đứa một nơi...”

Tiếp theo là một lô một lốc những lý luận để tôi thấy những điều không hay của quân nhân.

Cho dù quân nhân có nhiều khuyết điểm thế nào, tôi vẫn thích. Vừa nghĩ tới bộ quân phục màu xanh thẫm, tư thế nghiêm nghị, rồi cả khả năng kiềm chế những ham muốn mạnh mẽ của họ, tôi đã thấy lòng xốn xang.

Nghe mẹ ca cẩm suốt mấy tháng liền, tôi thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Để bảo vệ màng nhĩ và tránh trở thành một người điếc khi một trăm tuổi, nhận được giấy triệu tập của trường Đại học Osaka, tôi đã nghiến răng quyết định một mình sang Nhật Bản.

Tôi đã nói với cha lý do hết sức đẹp đẽ, đó là tôi sang Nhật học để cứu vãn một nền y học đang trượt dốc. Người cha là bác sĩ của tôi đã rất cảm động, đem hết số tiền tiết kiệm hai mươi mấy năm trời cho tôi và nói: “Đi đi, sang bên đó hãy chăm sóc mình thật tốt.”

Tôi ôm lấy cổ cha, nói: “Cha, cha đúng là cha của con!” Thế là tôi gặp được người mà số phận sắp đặt với một ý nguyện trong sáng và tốt đẹp nhất, cùng trải qua một tình yêu muốn quên lãng nhưng không thể.

Thủ tục ra nước ngoài học tập được hoàn thành rất nhanh chóng. Ba tháng sau, tôi đã đặt chân lên quốc đảo trong truyền thuyết. Ngày thứ hai sau khi tới Nhật Bản, một sư huynh đã dẫn tôi tới gặp giáo sư của trường Y khoa, Đại học Osaka. Vừa gặp mặt, tôi chưa kịp nói xong mấy câu bằng cả tiếng Nhật lẫn tiếng Anh thì ông đã lập tức tới phòng làm việc của khoa, làm thủ tục giúp tôi, như thể muốn đẩy tôi vào phòng thí nghiệm ngay vì sợ tôi bỏ chạy.

“Giáo sư...” Tôi thăm dò. “Có lẽ em chưa thể qua được kỳ thi nhập học cuối năm nay. Nếu vậy thì làm thế nào?”

Vị giáo sư một mực nói với tôi: “Không sao, không sao... Tôi sẽ cố gắng giới thiệu em, nhất định sẽ qua.”

Tôi lật giở bản sơ yếu lý lịch của mình vẻ không hiểu, chẳng có gì đặc biệt, thành tích học tập ở mức khá, kết quả TOEFL và GRE cũng tương đối, thư giới thiệu của thầy giáo đánh giá về tôi có phần ưu ái, sao vị giáo sư này lại muốn giúp đỡ tôi như vậy, không lẽ ông ấy có cảm tình với tôi? Chợt nhớ đến một số bộ phim Nhật Bản, tôi toát mồ hôi.

Phấp phỏng lo âu suốt một thời gian tôi mới biết, ở Nhật Bản bác sĩ là một nguồn tài nguyên khan hiếm. Các sinh viên vừa tốt nghiệp trường Y khoa lập tức đi tìm việc làm khiến nhiều vị giáo sư trong trường Y khoa đau đầu vì không chiêu được nghiên cứu sinh. Để đảm bảo về nguồn học viên, tỷ lệ qua kỳ thi nhập học nghiên cứu sinh của trường Y khoa, Đại học Osaka buộc phải nâng lên một trăm phần trăm. Vì thế, dù bạn có muốn không qua thì nhà trường và giáo sư cũng không đồng ý.

Sau khi tới Nhật Bản được một tuần, tôi quen với Tần Tuyết của trường Kinh tế trong buổi tọa đàm lưu học sinh trường Đại học Osaka. Có thể nói, Tần Tuyết là người đẹp điển hình của Giang Nam, làn da trắng mịn, tính tình dịu dàng, trầm tĩnh, nói năng nhỏ nhẹ. Nghe nói cô ấy biết khiêu vũ, chỉ cần một vài động tác, cô ấy đã khiến biết bao chàng trai hồn xiêu phách lạc. Tôi và Tần Tuyết vừa gặp nhau đã lập tức trở nên thân thiết, nhanh chóng trở thành bạn thân.

Nhờ có sự giúp đỡ của Tần Tuyết, tôi xin được vào ở ký túc xá của học viên. Đó là khu nhà được xây đã lâu, qua nhiều lần sửa chữa, những dấu vết của thời gian còn in rõ trên nền nhà và tường, nhưng vẫn gọn gàng, sạch sẽ. Trước khu nhà là hồ nước không sâu, xanh biếc, giữa hồ có một hòn đá lớn, buổi trưa mùa hè, những chú rùa thường lên đó tìm chỗ mát. Phía sau khu nhà là một rừng cây, đến đầu mùa xuân, những cây anh đào nở hoa rực rỡ.

Phòng của tôi nằm ở cuối tầng ba, nơi cách xa hành lang ngoài trời nhất. Đứng trước cửa, tôi vô tình nhìn lên cánh cửa phòng bên cạnh, trên đó viết ba chữ với những nét rất rắn rỏi: Diệp Chính Thần. Vừa nhìn đã biết đó là tên của người Trung Quốc.

Tôi quay lại, định hỏi Tần Tuyết xem có quen người đó không thì bắt gặp cô ấy đang nhìn lên hàng chữ ấy, thẫn thờ hồi lâu.

“Tiểu Tuyết!”

Tần Tuyết giật mình, quay lại nhìn tôi, cười ngượng nghịu: “Vào nhà đi.”

Tần Tuyết đưa tôi vào trong nhà. Căn phòng rộng hai mươi mét vuông được bài trí rất đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, bàn ghế, một chiếc giường đôi, ti vi, tủ lạnh, máy giặt, lò vi sóng,... rất xứng với số tiền thuê nhà mỗi tháng mấy chục nghìn yên.

Đi chân trần vào trong nhà, tôi mở toang cửa sổ, một làn gió mát lạnh mang theo hương thơm của cây cỏ ùa vào. Trong giây phút ấy, tôi thấy yêu ngay nơi này - ngôi nhà đầu tiên của tôi. Không phải nghe những lời cằn nhằn của mẹ, không phải chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt của cha, chỉ còn lại thế giới thuộc về tôi, nơi cất giữ những bí mật tuổi xuân của tôi...

Ngày đầu tiên chuyển vào ký túc, tôi làm quen với hầu hết những học viên là người Trung Quốc xung quanh, chỉ duy nhất Diệp Chính Thần mãi không thấy về. Mấy ngày sau cũng vậy, tôi nghĩ có lẽ anh ta đã chuyển nhà.

Tôi hỏi Tần Tuyết. Vừa nghe đến cái tên đó, Tần Tuyết đã quay mặt đi, cúi xuống. Nhớ tới thái độ của Tần Tuyết hôm đầu tiên tôi chuyển tới, tôi lờ mờ hiểu được đôi chút, nhưng không tiện hỏi.

Mấy ngày sau, anh chị Phùng ở tầng năm mời hàng xóm đến ăn bánh chẻo, nói là để đón mừng những học viên mới gia nhập tập thể. Mọi người cùng nhau làm bánh, vừa làm vừa nói chuyện rất vui vẻ.

“Nghe nói trong tòa nhà của chúng ta có một anh chàng rất đẹp trai, đúng không nhỉ?” Khi các cô gái ngồi nói chuyện với nhau thì không thể không nói về các chủ đề như thế này.

“Cậu muốn nói tới Diệp Chính Thần chứ gì? Anh ta không phải là đẹp trai mà là rất, rất đẹp trai...” Một cô gái lên tiếng khiến những người ngồi nghe phải ngây người, vì chẳng có từ miêu tả về vẻ đẹp trai nào mà cô ấy lại không dùng, tôi cũng há miệng, mở to mắt nghe.

Tiểu Lộ, một cô gái xinh đẹp và đáng yêu vừa vê bánh vừa tấm tắc: “Anh ấy không những đẹp trai mà y thuật cũng rất giỏi, thầy hướng dẫn rất thích anh ấy, có ý định giữ anh ấy ở lại trường Đại học Osaka.”

Mấy cô gái nghe nói thế, mắt sáng bừng: “Thật thế à?! Nhật Bản rất hạn chế việc giữ các học viên là người nước ngoài, nhất là một nơi tốt hơn bệnh viện Đại học Osaka.”

“Đúng vậy, làm bác sĩ ở Nhật Bản rất có tiền đồ, các cậu nhìn mà xem, các bác sĩ trẻ ở bệnh viện Đại học Osaka có ai không đi xe Porsche, Ferrari đâu, còn cả đống con gái theo nữa chứ.”

Trước khi tới Nhật Bản, thầy giáo dạy tiếng Nhật đã giới thiệu cho chúng tôi một số nét về văn hóa Nhật Bản. Ở Nhật Bản, chỉ có các giáo sư, bác sĩ và luật sư mới được gọi là tiên sinh. Họ không chỉ có thu nhập, địa vị cao mà cảnh sát, các quan chức, thương nhân giàu có khi gặp họ cũng cúi người chào để bày tỏ sự tôn trọng, như vậy cũng đủ thấy bác sĩ ở Nhật Bản là một nghề rất vinh dự.

“Nhưng Diệp Chính Thần đã từ chối lời đề nghị của thầy hướng dẫn”, Tiểu Lộ tiếp tục.

“Có đúng thế không?” “Vì sao vậy?”

“Ai mà biết được.”

Một lát sau, có người lại khơi chuyện: “Tớ nghe nói anh ta rất chơi bời, chưa bao giờ chịu thất bại trước con gái...”

“Thôi đi, kiểu đàn ông như thế cần gì phải bao con gái, có mà con gái tự theo anh ta thì có”, Tiểu Lộ vội phản bác. Xem ra cô ấy rất chú ý tới người này.

“Đúng vậy...”

Chị Phùng, một người hay cười hay nói cũng xen vào câu chuyện của chúng tôi, nhân lúc Tần Tuyết chưa tới, chị thì thào hỏi: “Diệp Chính Thần còn qua lại với Tần Tuyết không?”

“Thật à?” Tôi sửng sốt, bất giác nhớ đến vẻ mặt của Tần Tuyết khi nhìn tên Diệp Chính Thần.

“Hai người đó giận dỗi nhau cũng không phải là một, hai ngày”, Tiểu Lộ nói. “Rốt cuộc là chuyện gì, ai mà biết được.”

“Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.” Đúng lúc đó anh Phùng tới lấy bánh, nghe vậy liền lên tiếng dập tắt sự đoán già đoán non của chúng tôi. “Diệp Chính Thần chẳng có chuyện gì với Tần Tuyết đâu.”

“Anh Phùng, mấy hôm nay Diệp Chính Thần đi đâu vậy, sao chẳng thấy bóng dáng anh ta?” Một người hỏi.

“Hôm nay anh ta có tới không?”

“Cậu ấy tới Tokyo dự hội thảo rồi, có lẽ vài ngày nữa sẽ về.”

Tôi đã hiểu ra. Thực tế chứng minh, sau này muốn tìm hiểu sự việc gì, hỏi đàn ông thì tỷ lệ chính xác sẽ cao hơn.

Vì đã nghe quá nhiều lời đồn đại, tôi càng thấy hiếu kỳ về Diệp Chính Thần. Ngày nào tôi cũng tới gõ cửa phòng đối diện vào buổi sáng và buổi tối, lòng đầy hy vọng nhưng đáng tiếc vẫn chẳng có tiếng trả lời, mảnh giấy tôi cài trên cửa vẫn còn nguyên đó. Tôi thầm thốt lên: Ôi, anh chàng đẹp trai, anh về sớm một chút có được không? Nếu không có mạng thì tôi làm sao mà sống được!

Một ngày nghỉ hiếm hoi, tôi lại đến gõ cửa phòng Diệp Chính Thần, vẫn không có tiếng trả lời, bèn quyết định trước hết phải giải quyết vấn đề về thực phẩm và quần áo, rồi sẽ trở về tiếp tục chờ đợi. Thế là cầm chiếc bản đồ được vẽ bằng tay tại phòng thí nghiệm mà Asan người Ấn Độ vẽ giúp, tôi đi tìm siêu thị giá rẻ theo lời đồn của bà con trong ký túc.

Asan nói, siêu thị đó rất gần, chỉ cần đi đường tắt khoảng nửa tiếng là tới, nhưng tôi đã đi cả tiếng đồng hồ mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Tôi đứng ở ngã tư, nhìn đường phố và dòng người xa lạ ngược xuôi, thầm thở dài, biết thế này thì ngày trước học môn địa lý thế giới thật tử tế!

Osaka tháng Mười đã chớm đông, mây mù bao phủ. Tôi chỉ mặc chiếc váy ngắn đến đầu gối, mỗi khi gió thổi tới, cảm giác cái lạnh thấm sâu vào cơ thể. Tôi cuộn mình trong chiếc áo choàng, cúi người, xoa xoa hai đầu gối lạnh buốt, thề từ nay về sau sẽ không bao giờ vì làm đẹp mà phải chịu lạnh một cách ngốc nghếch như thế này nữa.

Đúng lúc tôi đang hoang mang thì một chiếc xe bóng loáng dừng lại bên cạnh. Cửa xe bật mở, tôi nhìn thấy một khuôn mặt còn hào nhoáng hơn cả chiếc xe, đôi mày xếch, chiếc mũi thẳng, khuôn mặt góc cạnh lộ rõ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt nhỏ thì lại toát ra vẻ ôn tồn, khiêm tốn. Tôi ngây người nhìn, quên mất là mình đang ở đâu.

“Có cần giúp gì không?” Người con trai đó hỏi tôi bằng thứ tiếng Nhật rất chuẩn. Chợt nhớ tới lời Tần Tuyết, người Nhật có thói quen thích giúp đỡ người khác, nhất là việc chỉ đường, tôi vội đưa tấm bản đồ ra, chỉ vào tên phố, rồi nói bằng một thứ tiếng Nhật rất không chuẩn: “Muốn đến siêu thị này thì đi như thế nào?”

Anh chàng đó xì xồ một tràng tiếng Nhật, rất nhanh. Kỹ năng nghe tiếng Nhật của tôi không tốt nên tôi chẳng hiểu gì. Để chữa thẹn trước mặt người ấy, tôi chuyển sang nói thứ tiếng Anh mà tôi tự cho là khá hơn: “Xin lỗi, anh có thể nói bằng tiếng Anh được không?”

Anh chàng đó nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt chăm chú hơn hẳn. Xem ra anh ta không biết nói tiếng Anh rồi, nghĩ vậy tôi thấy rất thất vọng, đang định chìa tay ra lấy lại tấm bản đồ đang nằm trong tay anh ta thì lập tức nghe thấy anh ta nói bằng thứ tiếng phổ thông rất chuẩn xác: “Lên xe đi, tôi sẽ đưa cô đi.”

Thì ra là người Trung Quốc. Tôi thấy rất mừng vì đã gặp được đồng hương nơi đất khách quê người, bèn cười, nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!”

Thấy tôi đã ngồi vào xe, người ấy nhắc tôi vẻ cẩn thận: “Thắt dây an toàn vào.”

“Vâng!” Tôi vừa thắt dây an toàn thì người ấy nhấn ga, chiếc xe lao vút về phía trước.

“Cô tới Nhật Bản bao lâu rồi?” Anh ta hỏi.

“Được hai tuần, còn anh?” “Cũng gần hai năm rồi.”

Không khí tạm lắng xuống, lát sau người ấy lại hỏi: “Cô tới Nhật Bản làm gì?”

“Đi học.”

“Thế sao?” Anh ta quay sang, nhìn tôi một cái. “Cô học trường nào?”

“Đại học Osaka, trường Y khoa.”

“Y khoa?!” Vẻ mặt anh ta trở nên thân thiết hơn. “Tôi cũng là học viên trường Y khoa của Đại học Osaka.”

“Ôi, thật là trùng hợp!” Vừa nghe nói tôi và anh ta học cùng trường, tôi cảm thấy rất phấn chấn. “Anh ở phòng nghiên cứu nào?”

“Phòng nghiên cứu Tanaka.”

“Phòng nghiên cứu Tanaka? Tôi ở phòng nghiên cứu Fujii, hình như phòng chúng tôi ở dưới chân cầu thang của phòng các anh.”

Anh ta nhìn tôi một cái, ánh mắt sâu thẳm như xuyên thấu người tôi. Tôi cảm thấy hơi bối rối nên mỉm cười, khom người nói: “Sư huynh, sau này mong được anh quan tâm, giúp đỡ!”

“Đừng khách sáo. Tôi tên là Diệp Chính Thần, còn cô?” Diệp Chính Thần?! Vừa nghe thấy ba từ đó, tôi giật mình sửng sốt, bất giác đưa mắt nhìn kỹ người hàng xóm từ đầu đến chân. Chắc anh ta vừa đi dự hội thảo về nên vẫn mặc bộ com lê màu đen rất vừa vặn, bên trong là chiếc sơ mi màu trắng, trông rất đĩnh đạc, nam tính. Thêm vào đó là độ xa xỉ của chiếc xe, có thể thấy anh ta xuất thân không tầm thường, nếu không phải là con nhà giàu thì cũng là con nhà cán bộ cấp cao. Chả trách nhiều cô gái đã không chống chọi nổi trước sự quyến rũ của anh ta, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, có học thức, đúng là mẫu hình lý tưởng của các nhân vật nam trong tiểu thuyết tình yêu.

“Chào anh, tôi là Bạc Băng”, tôi nói.

“Bạc Băng, cái tên rất hay.” Nhìn thái độ bình thản của anh ta, tôi đoán anh ta vẫn chưa biết mẩu giấy tôi để lại cho anh ta trên cửa.

Tôi định nói thì Diệp Chính Thần dừng xe, chỉ vào tấm biển của siêu thị: “Kia là siêu thị mà cô cần tới.”

Tôi nhìn chăm chú vào tấm bản đồ, chẳng trách tôi tìm không ra, thì ra Asan vẽ sai phương hướng.

“Ồ, vâng... Xin hỏi, bây giờ anh đi đâu?” Tôi hỏi một cách khéo léo, hy vọng anh ta sẽ về nhà, như thế tôi lại có thể đi nhờ xe. Anh ta có vẻ không hiểu câu hỏi của tôi, nhưng không thể hiện ra mặt, mà trả lời rất lịch sự: “Về phòng của tôi.” Tôi hỏi vẻ thăm dò: “Anh có vội lắm không? Anh chờ tôi ba phút được không?”

Diệp Chính Thần hơi nheo mắt, nụ cười trên môi rất kỳ lạ, dưới ánh nắng mặt trời lộ rõ vẻ bất cần: “Nếu cô muốn tới phòng tôi thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.”

Chà, có vẻ là công tử chơi bời đây! Tôi bỗng cảm thấy người hàng xóm mới rất thú vị nên định trêu anh ta: “Được thôi.”

Câu trả lời dứt khoát của tôi khiến Diệp Chính Thần hơi ngây người, anh ta nhìn theo tôi đi vào trong siêu thị với ánh mắt nghi hoặc.

Có anh chàng đẹp trai chờ ngoài cửa, tôi không dám chậm trễ dù chỉ là một tích tắc, tôi chỉ mua một ít mỳ Ramen và trứng gà, khi ra tới cửa vừa đúng ba phút, quả nhiên anh ta vẫn đợi tôi. Chỉ có điều, ánh mắt không còn bình thản mà có vẻ đăm chiêu.

Tôi ngồi vào xe, anh ta không hỏi gì mà đi thẳng về phía ký túc xá. Chỉ mười phút sau, chúng tôi đã về tới nơi, đúng là cái giá của chiếc xe hơi sang trọng, đắt tiền rất hợp lý.

Khi anh ta bước xuống xe, tôi mới phát hiện anh ta rất cao, bộ com lê màu đen vừa vặn ấy càng tôn lên dáng người cao thẳng của anh ta. Ánh nắng cuối ngày yếu ớt chiếu trên người anh ta nhưng khuôn mặt anh ta vẫn rạng rỡ.

Tôi cảm thấy hơi hoảng hốt, đi theo Diệp Chính Thần lên gác mà không nói câu nào, đến khi tới trước cửa phòng, Diệp Chính Thần ngoảnh lại nhìn tôi, ánh mắt hơi do dự, hình như anh ta định nói điều gì đó.

Tôi mỉm cười, đưa tay khẽ chỉ về phía cánh cửa phòng anh ta. Diệp Chính Thần nhìn theo tay tôi, thấy một mảnh giấy, trên đó có viết:

Chào anh, tôi là Bạc Băng, ở sát vách phòng anh. Phải mất một thời gian thì tôi mới xin nối được mạng internet, từ nay đến lúc ấy liệu có thể dùng chung với anh được không?

P/S: Liên hệ với tôi theo: ******

Xin cảm ơn!

Kèm theo những dòng chữ đó là hình mặt cười rất đáng yêu.

Diệp Chính Thần đọc xong, nhìn tôi rồi cười. Tôi không thể không thừa nhận, nụ cười của anh ta rất quyến rũ, khóe môi nhếch lên, ẩn chứa một vẻ mà tôi không sao hiểu được.

“Cô bé, định đùa tôi à?”

Tôi đáp lại bằng nụ cười thật đáng yêu: “Tôi thực sự muốn vào phòng anh để... nối mạng.”

Anh ta cười to hơn, rồi mở cửa giúp tôi với vẻ lịch lãm: “Mời vào.”

Vừa bước vào phòng anh ta, khung cảnh trước mắt tôi như bừng sáng. Một chiếc rèm cửa sổ màu xanh nhạt rủ xuống tận sàn nhà, che khuất khung cửa sổ lớn, ánh mặt trời xuyên qua khiến cả căn phòng nhuốm một màu xanh dịu. Bộ chăn đệm cũng có màu xanh nhạt, chiếc chăn chưa gấp, phủ lên toàn bộ chiếc giường, không thấy một vết nhăn hay vết bẩn nào.

Trên bàn của anh ta, ngoài một chiếc máy tính xách tay hiệu Apple và mấy cuốn sách về y học, không còn vật gì khác. Tôi liếc qua phòng tắm, đồ dùng cá nhân của Diệp Chính Thần đặt ngay ngắn bên cạnh bồn rửa.

Tôi biết, những người học ngành y thường có thói quen sạch sẽ, nhưng người đàn ông có thói quen ngăn nắp như vậy không nhiều lắm, vì thế bất giác tôi đưa mắt nhìn kỹ người đang ở trước mặt. Diệp Chính Thần cởi bộ com lê, treo trong tủ, rồi cởi bớt hai khuy của chiếc sơ mi, xắn tay áo lên đến khuỷu, trông rất thoải mái. Diệp Chính Thần lấy một tờ giấy ghi chép và chiếc bút máy, viết rất nhanh số tài khoản và mật khẩu: “Đây là số tài khoản và mật khẩu mạng không dây, cô không cần phải làm đơn xin nối mạng đâu, dùng tài khoản này là được...” Nói rồi, hình như anh ta bỗng nhớ ra điều gì đó: “À, phải rồi, cô có biết cài đặt không?”

Tôi nghĩ nối mạng là được rồi, cần gì phải phức tạp như vậy: “Cài đặt gì cơ?”

Nghe tôi hỏi như vậy, Diệp Chính Thần biết ngay tôi là người mù máy tính, nên không dài dòng nữa mà nói luôn: “Để tôi làm giúp cô.”

“Thế thì phiền anh quá, sư huynh.” Tôi vừa quay người định đi ra phía cửa thì nhìn thấy bóng của Tần Tuyết. Tôi quay lại, nhìn về phía Diệp Chính Thần, dường như anh ta đang nghĩ ngợi gì đó, bèn nói với vẻ rất hiểu ý: “Tôi không vội đâu, chờ khi nào anh có thời gian giúp tôi cũng được.”

“Được, thế thì tôi sẽ sang sau”, Diệp Chính Thần vừa nói vừa tiễn tôi ra cửa. Đúng lúc đó Tần Tuyết cũng đang định nhấn chuông, thấy tôi từ trong phòng bước ra, cô ấy nhìn Diệp Chính Thần với vẻ rất ngạc nhiên.

Để không làm ảnh hưởng tới cuộc gặp mặt sau không ít ngày xa cách của hai người đó, tôi trao đổi một vài câu với Tần Tuyết rồi trở về phòng.

Về đến phòng, tôi vừa đóng cửa lại thì đột nhiên nghe thấy giọng chất vấn của Tần Tuyết từ bên đó vọng sang: “Diệp Chính Thần, anh làm như vậy là có ý gì?!”

Giọng của Tần Tuyết không to, tiếng rít qua kẽ răng nghe rõ. Tòa nhà này của Nhật Bản được xây từ lâu, để hạn chế thương vong mỗi khi động đất, họ đã lựa chọn những vật liệu nhẹ nhất có thể để làm vách ngăn tường, vì vậy tính năng cách âm tương đối kém.

“Rõ ràng là anh đang né tránh em.” Tần Tuyết cao giọng.

“...” Tôi không nghe thấy tiếng trả lời của Diệp Chính Thần, đoán rằng thái độ của anh ta vẫn ổn.

“Anh không gặp em, đến cả điện thoại của em cũng không nghe...”

“Anh tưởng rằng em không biết à? Anh về từ tối qua, và về cùng với con gái của Giáo sư Tanaka. Tối qua anh đã ở cùng cô ấy, đúng thế không?”

Nghe những lời đó, tôi suýt ngạt thở. Bạn trai lăng nhăng bên ngoài, bị bạn gái bắt được. Chà, đúng là bi kịch!

Tính tò mò nổi lên, tôi vào phòng tắm để nghe rõ hơn.

Cuối cùng thì tôi cũng đã nghe được câu trả lời của Diệp Chính Thần, giọng nói trầm và rất tuyệt tình: “Đúng! Tối qua tôi đã ở cùng cô ấy. Mấy ngày ở Tokyo, ngày nào tôi cũng ngủ chung giường với cô ấy. Cô đã vừa lòng chưa?”

“Anh!... Anh...”

“Cô muốn cùng tôi, thế thì tối nay có thể chuyển đến, không có vấn đề gì.”

“Đồ vô sỉ!” Giọng nói của Tần Tuyết xen lẫn tiếng nức nở.

“Bây giờ cô biết cũng chưa muộn đâu.”

Nhìn qua tấm kính cửa sổ phòng tắm, tôi thấy Tần Tuyết vừa khóc vừa chạy ra ngoài, rồi bóng cô ấy nhanh chóng khuất dần phía cuối cầu thang. Những giọt nước mắt của cô ấy giống như hổ phách kết lại từ ngàn năm, rơi lã chã mang theo cả nỗi buồn thương.

Đó là ngày đầu tiên tôi quen Diệp Chính Thần, ấn tượng mà anh ta để lại cho tôi đó là một chàng công tử ăn chơi điển hình. Có thể tối hôm trước anh ta rất dịu dàng, tình tứ với bạn, nhưng hôm sau đã có thể lên giường với một cô gái khác. Bạn không cần phải oán, phải hận, bởi vì anh ta chưa bao giờ che đậy sự tồi tệ của mình, và cũng rất rõ ràng, điều mà anh ta có thể cho bạn chỉ là ngày hôm nay, không có tương lai hay lời hẹn ước. Lựa chọn anh ta, bạn cần phải biết kết cục cuối cùng.

Buồn thay cho Tần Tuyết. Một lúc sau bụng tôi sôi ùng ục vì đói. Đúng là không thể coi anh chàng đẹp trai là cơm mà ăn, tôi đem chỗ thịt gà còn lại trong tủ lạnh ra hâm nóng, rồi nấu một bát mỳ. Tôi vừa ăn được hai miếng thì tiếng chuông cửa vang lên, chỉ có đúng một tiếng và người nhấn chuông đứng chờ, đó là một người có giáo dục và biết kiên nhẫn.

Tôi mở cửa thì thấy Diệp Chính Thần đứng ngoài, dáng vẻ rất lịch sự, trong tay cầm một hộp sô cô la rất đẹp: “Chào cô. Tôi không làm phiền cô chứ?”

“Không đâu.” Tôi vội lau miệng, thực ra trước khi ra mở cửa tôi cũng lau một lần rồi, nhưng lúc này bất giác lại đưa tay lên lau lần nữa.

Diệp Chính Thần đặt hộp sô cô la vào tay tôi, nói rằng đã mua nó khi dự hội thảo ở Tokyo và muốn tặng tôi. Tôi biết đây là một phong tục của địa phương, những người đi xa bao giờ cũng mang về một món ngon mời mọi người cùng thưởng thức để bày tỏ rằng họ vẫn nhớ tới người ở nhà. Chỉ có điều, tôi không biết món quà này anh ta vốn định tặng ai.

Vừa vào cửa, Diệp Chính Thần bèn nhìn vào món gà và bát mỳ tôi vừa nấu xong: “Thơm quá. Cô là người Tứ Xuyên à?”

“Vâng, ở Nam Châu, Tứ Xuyên. Chắc là anh chưa ăn cơm? Hay ngồi xuống cùng ăn một chút nhé!”

Thấy tôi lấy ra một chiếc bát và đôi đũa, Diệp Chính Thần không khách sáo, ngồi ngay xuống chỗ đối diện tôi: “Tôi rất thích các món ăn của Tứ Xuyên, nhưng tiếc là người Nhật Bản sợ cay, vì vậy mà hầu như không được thưởng thức món ăn của Tứ Xuyên ở đây. Mỗi lần về nước, tôi phải ăn mấy ngày liền các món ăn đó cho thật đã rồi mới về.”

“Bạn tôi cũng nói với tôi như vậy. Vì thế trước khi đi tôi đã chuẩn bị mấy thùng gia vị. Tôi còn mang theo những nguyên liệu làm món lẩu nữa, đợi hôm nào có thời gian, tôi sẽ mời anh món lẩu cay.”

Diệp Chính Thần lập tức ngẩng lên: “Cuối tuần sau tôi rỗi.”

Nhìn vẻ háo hức như một đứa trẻ của anh ta, tôi không nín được cười: “Cuối tuần sau thì tôi bận mất rồi, tôi phải tới phòng thí nghiệm cấy tế bào...”

Tôi cố tình dừng lại một lúc. Thấy vẻ hy vọng dần lụi tắt trong ánh mắt của anh ta, tôi cười nói: “Tối mai tôi không bận, mấy giờ thì anh về tới nhà?”

“Bảy giờ, để tôi đi mua rau.”

“Tôi chờ anh, chúng ta cùng đi.” Đã nói là mời người ta ăn cơm mà lại để họ đi mua thức ăn thì thật không phải.

Ăn cơm tối xong, tôi thu dọn bát đũa, Diệp Chính Thần nối mạng giúp tôi, rồi thử kiểm tra xem đường truyền có ổn định không.

“Sư huynh, anh có muốn uống cà phê không?” Tôi hỏi theo phép lịch sự.

Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ, mặt chiếc đồng hồ bằng kim cương nhìn lóa cả mắt, không biết đeo lâu có ảnh hưởng tới thị lực không nhỉ?!

“Hôm nay cũng muộn rồi, để hôm khác vậy.”

“Vâng.” Đúng là đã muộn thật, tôi không giữ khách theo kiểu giả dối. “Để tôi tiễn anh.”

Tiễn Diệp Chính Thần ra ngoài cửa, tôi định đóng cửa lại thì đột nhiên anh ta lên tiếng: “Cảm ơn cô về bữa tối.”

“Không có gì, chỉ là bữa cơm bình thường thôi mà.” “Tôi có thể đưa ra một đề nghị được không?” Diệp

Chính Thần nói với vẻ rất nghiêm túc.

“Anh nói đi.” Tôi hồi hộp lắng nghe.

“Lần sau nấu mỳ thì nấu nhiều hơn một chút.”

Tôi không thể không ôm bụng, cúi người xuống: “Bỏ qua cho sự dốt nát của tôi, câu nói đó của anh là phê bình hay khen tôi đấy?”

“Đây là câu nói thực lòng nhất trong những lời khen của tôi đấy.”

“Cảm ơn!”

Sau khi Diệp Chính Thần ra về, tôi vừa nói chuyện với mẹ qua internet vừa nhấm nháp sô cô la tươi hiệu Leonidas của Bỉ, vừa ngọt vừa ngậy lại không béo, vừa vào đến miệng đã tan, thấm qua lưỡi rồi lan vào cơ thể.

Mẹ tôi hỏi: “Có chuyện gì mà con cười vui thế?” Tôi đã cười sao? Có lẽ vậy.

“Vì sô cô la mà bạn tặng rất ngon ạ!”

“Bạn à? Bạn trai hay bạn gái?” Mẹ tôi bắt đầu tò mò.

“Mẹ đừng có suy đoán lung tung, người ấy là hàng xóm của con.”

“Mẹ nghe dì Lý của con nói, quan niệm của nước ngoài rất thoáng, rất nhiều học viên đã chịu ảnh hưởng, cứ tưởng ở nước ngoài thì làm việc gì cũng không ai biết, thích ở chung là ở chung, thích chia tay là chia tay, chẳng hề có chút quan niệm đạo đức và trách nhiệm gì cả... Lại còn có những người, trong nước đã có gia đình rồi mà vẫn lăng nhăng, con chớ để bị lừa đấy.”

“Mẹ yên tâm, con không lừa người ta thì thôi.” “Con bé này, Chung Thiên...”

Lại sắp bắt đầu rồi đấy, tôi tìm cách ngăn những lời kể lể phía sau của mẹ, tiếp tục nhấp nháp sô cô la. Ăn đến thanh cuối cùng, nhìn vào chiếc hộp trống không mà vẫn nuốt nước miếng...

Thì ra, có những thứ đã nếm thử rồi thì sẽ thành nghiện.



Chương 2:



Vừa vào đến phòng thí nghiệm, mọi thứ đều lạ lẫm, Giáo sư Fujii thì suốt ngày không thấy mặt, phó giáo sư cũng không giao cho tôi thí nghiệm chính thức, chỉ bảo tôi quan sát trước một chút về tế bào ác tính và hình thái của một số vi khuẩn, làm quen trước với đề tài, chứ không hề quản lý tôi. Trong phòng thí nghiệm, ngoài tôi, tất cả đều là người Nhật Bản, thân thiện nhưng xa cách là truyền thống văn hóa của họ. Vì thế, trong phòng nghiên cứu rộng lớn này, tôi không cảm nhận được sự ấm áp của tình người mà chỉ thấy mùi thuốc sát trùng bám riết.

Sau cả buổi sáng quan sát sự phát triển của tế bào ung thư phổi và ghi chép lại, tôi mệt tới rã rời, bèn đứng dậy, đấm lưng, bóp vai, ra hành lang hít thở không khí trong lành. Bất giác, ánh mắt tôi dừng lại ở đầu kia hành lang.

Đầu kia hành lang là phòng thí nghiệm vô trùng, qua tấm kính, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo choàng trắng, đeo khẩu trang, đang khâu vết thương cho một con chuột trắng. Người ấy hơi nghiêng người, chiếc kim được bàn tay linh hoạt đưa đi thoăn thoắt.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Một không gian màu trắng yên tĩnh, sự điềm tĩnh đến lạ thường cùng vẻ nghiêm trang không gì có thể xâm phạm. Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào như thế, đó là ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng và xót thương trước một mạng sống, một sự nghiêm túc và cẩn trọng trước mọi vật. Mỗi cơn co giật theo phản xạ có điều kiện của con chuột đều khiến người ấy hơi cau mày, dường như dưới bàn tay người ấy không phải là một con chuột trắng nhỏ bé mà là người thân yêu nhất.

Đứng ngây một lúc lâu, chợt nhớ đến Tần Tuyết, tôi lùi ra xa một chút, rồi gọi cho cô ấy, hẹn cô ấy cùng tới nhà ăn.

Một hồi lâu, Tần Tuyết mới nhận điện thoại, rồi trả lời bằng giọng khàn khàn: “Hôm nay mình hơi khó chịu, không thể đến trường được.”

“Cậu có sao không? Liệu có phải là bị cảm không? Có sốt không?” Tôi lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, tại tối qua mình không ngủ được nên hơi đau đầu...” Nghe Tần Tuyết nói, tôi chợt nhớ đến cặp mày chau lại và đôi mắt ngấn lệ của cô ấy, bất giác thấy nhói lòng. Tôi cảm thấy đau lòng thay cho cô ấy.

“Vậy thì cậu ăn chút gì đó rồi uống thuốc giảm đau và ngủ một giấc là dễ chịu ngay thôi. Buổi tối mình sẽ sang thăm cậu.”

“Ừ, mình biết rồi, tạm biệt.”

“Tiểu Tuyết, chờ chút...” Tôi biết chuyện tình cảm thì người ngoài không nên nhiều lời, nhưng vẫn nói: “Có những nỗi đau khi đến rất dữ dội, nhưng cũng sẽ nhanh chóng qua thôi... Cố gắng lên...”

“Cảm ơn!” Không nói thêm câu nào và cũng không để tôi nói thêm lời nào, Tần Tuyết cúp máy.

Có lẽ cô ấy đã không hiểu ý tôi, cũng có thể cô ấy trách tôi nhiều chuyện, nhưng cô ấy là người bạn đầu tiên của tôi nơi đất khách quê người, tôi thực sự thấy thương cô ấy.

Tôi thở dài, cảm thấy bất lực.

“Cô là bạn của Tần Tuyết à?” Tôi giật nảy mình, không phải vì lời nói vang lên đột ngột, mà vì đó là một câu nói tiếng Trung.

Tôi quay đầu lại, thấy vị bác sĩ ở phòng thí nghiệm vô trùng đang đứng sau lưng tôi. Anh ta cởi chiếc găng tay cao su một cách rất thuần thục rồi tháo khẩu trang.

Một khuôn mặt hơi nghiêng, một cái nhướn mày rất khẽ, một cái ngước mắt... suýt làm tôi giật mình.

“Diệp...” Tôi vô cùng sửng sốt, suýt gọi cả họ tên anh ta, may mà kịp thời sửa lại: “Sư huynh.”

Anh ta hơi nghếch cằm, chờ câu trả lời của tôi. Bỗng tôi phát hiện, khi mặc chiếc áo choàng blouse, trông anh ta hoàn toàn khác, vẻ mặt rất nghiêm túc, không còn thấy nụ cười khinh mạn đầy ẩn ý.

“Vâng...” Tôi suy nghĩ một chút rồi quyết định nói đúng sự thật: “Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, khi tôi vừa tới đây, Tần Tuyết đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Thế à? Thế thì phiền cô khuyên cô ấy giúp, chứng đau đầu của cô ấy là do thần kinh, thuốc giảm đau chỉ có thể cắt cơn đau tạm thời, không thể trị tận gốc.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Diệp Chính Thần có vẻ không tin: “Cô hiểu rõ thật rồi chứ?”

“Anh định nói với cô ấy, đối với kiểu đau đầu do thần kinh, cần chấm dứt việc dựa dẫm vào thuốc men, phải điều chỉnh bằng cảm xúc, tinh thần.” Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thà đau một lần thôi, đúng thế không?”

“Ừ, còn nữa...” Diệp Chính Thần bổ sung một câu: “Đừng nói là tôi nói đấy nhé!”

“Tôi hiểu.” Không yêu mà lại cho họ chút hy vọng thì thật tàn nhẫn.

Tôi đang định quay vào phòng thí nghiệm thì đột nhiên Diệp Chính Thần gọi lại: “Bạc Băng, sáu giờ tôi về nhà, trên đường về đi qua Carrefour, cô có muốn đi cùng tôi không?”

Tôi kiểm tra kỹ kế hoạch thí nghiệm buổi chiều, thấy còn có thời gian nên đáp: “Được, tôi...”

Tôi định hỏi xem sẽ liên lạc với anh ta bằng cách nào thì cánh cửa thang máy bật mở, một ông già từ trong đó bước ra, nhìn thấy Diệp Chính Thần, lập tức mỉm cười rất khiêm tốn, rồi chủ động lên tiếng: “Xin chào!”

Diệp Chính Thần hơi nghiêng người, rồi đáp lại bằng tiếng Anh: “Chào Giáo sư Tanaka!”

Giáo sư Tanaka gật đầu, nhìn về phía tôi, tôi vừa cúi người chín mươi độ vừa thầm chửi thói quen phiền phức này của Nhật Bản.

Tôi còn chưa kịp ngẩng lên thì nghe thấy Diệp Chính Thần nói một câu tiếng Anh rất chuẩn với vẻ tưng tửng: “Đây là bạn gái của tôi, cô ấy họ Bạc.”

Sao cơ?! Từ bạn gái trong tiếng Anh có rất nhiều nghĩa, nh
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6453
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN