Nếu như yêu
đưa theo hốt hoảng kêu lên.
Nhưng ông chủ Thạch vẫn mặc kệ, ông đưa tay về phía thằng nhóc tiếp tục gọi:
- Thằng nhóc lại đây.
Mấy tên đàn em thấy vậy liền trừng mắt với thằng nhóc và đẩy mạnh nó về phái sofa. Ông chủ Thạch nhanh chóng kéo tay thằng nhóc ngồi xuống sofa cùng mình, ông chủ Thạch cười haha, vỗ tay thằng nhóc nói:
- Có biết vì sao ta thu nhận nhóc hay không? Bởi vì nhóc dù bị đánh cỡ nào cũng không khóc. Ta thích tính gan lì của nhóc.
- Cảnh Phong, con tên Cảnh Phong – Thằng nhóc nhìn ông chủ Thạch bằng ánh mắt nghiêm trang lên tiếng, từ lúc được ông chủ Thạch bao bọc, Cảnh Phong vẫn im lặng không nói điều gì về tên và gia đình mình, ông chủ Thạch cũng không ép Cảnh Phong phải nói ra. Cảnh Phong bắt đầu theo ông chủ Thạch, ở bên ông, Cảnh Phong có thể lo cho mẹ, còn có cơm ăn và không sợ bị ức hiếp, nhưng bù lại, phải dùng mạng mình ra đánh đổi.
Hôm nay, Cảnh Phong theo ông chủ Thạch đi làm một chuyến giao dịch với bọn họp tác làm ăn. Nhưng không ngờ giao địch không thành dẫn đến ẩu đã, Cảnh Phong còn chưa có kinh nghiệm đánh đấm nhiều dù được huấn luyện võ thuật, đây lại là lần đầu tiên Cảnh Phong thấy cảnh người ta cầm dao chém nhau đỗ máu khủng khiếp như thế. Cuối cùng thì một tên cầm cây mã tấu sắc bén và dài vung đến chém anh, nhất thời kinh hãi mà quên mất tránh né, cũng may ông chủ Thạch đã lao đến đậy Cảnh Phong lùi lại né được cái chết trong gang tấc, thế nhưng ông chủ Thạch lãi lãnh chọn vết chém vào lưng.
Nếu người bị chém là cảnh Phong, có lẽ anh sẽ cắn chặt răng để không khóc, thế nhưng người bị chém lại là ông chụ Thạch, ông là vì anh mà bị chém. Lần đầu tiên có người vì anh mà liều mạng sống của mình như thế, Cảnh Phong rất xúc động.
Cảnh Phong ngước mắt nhìn ông chủ Thạch nói:
- Từ nay về sau, con là người của ông chủ, mãi mãi là người của ông chủ.
- Tốt lắm, con trai à. Con chính là con trai của ta, ta rất thích con – Ông chụ Thạch vỗ vai Cảnh Phong cười khà khà nói.
Sau đó là Hải và Thái cũng lần lượt được ông chủ Thạch vào trong băng, cũng được huấn luyện tốt, nhưng Cảnh Phong là người có tư chất nhất, cũng là người lập được chiến công nhiều nhất. Ông chủ Thạch xem Cảnh Phong như con trai của mình, anh cũng xem ông như cha mẹ của mình.
Giờ đây ông đã già rồi, gần như giao lại mọi thứ cho Cảnh Phong, ông tin tưởng Cảnh Phong r6a1t mực và cũng dốc sức giúp cho kế hoạch trả thù của Cảnh Phong thành công.
Kiều Chinh bị bắt, ông chủ Thạch lại nhanh chóng nắm được thông tin, Cảnh Phong nheo mắt nhìn ông dọ ý:
- Ba, ba có đầu mối gì rồi?
- Haha, lần này Hoàng Sĩ Nghiêm đúng là bị đâm sau lưng thật rồi – Ông chủ Thạch phá ra cười lớn đáp – Hắn ta sẽ không ngờ người bắt cóc con gái hắn lại là bọn đàn em của hắn.
Ông chủ Thạch chỉ nói như thế, Cảnh Phong đã lập tức hiểu ra mọi chuyện. Bọn khốn này muốn anh trước mặt Hoàng Sĩ Nghiêm bị hạ nhục, bảo vệ con gái ông ta mà anh cũng không làm sao, vậy thì những chuyện sau này càng không cần tính tới, tuy ông ta giao cho anh quản lý những địa bàn tốt, thì sau này cũng vì chuyện này mà thu lại địa bàn thôi. Bọn chúng đúng là tính toán quá thâm hiểm, muốn lợi dụng chuyện này để hất chân anh ra khỏi băng của chúng.
Cảnh Phong cũng nhanh chóng đoán ra ai là người đứng sau vụ dàn dựng này, chắc chắn kẻ đó chính là Hưng đại bàng.
- Ba có biết họ bắt Kiều Chinh nhốt ở đâu không?
- Biết….- Ông chụ Thạch nhếch môi cười đáp.
Cảnh Phong đưa mắt nhìn ông chờ đợi.
- Ở khu ngoại ô phía Tây.
Cảnh Phong lập tức đứng bật dậy ngay lập tức, ông phải cứu Kiều Chinh về càng sớm càng tốt, không thể để Hoàng Sĩ Nghiêm nhìn anh bằng con mắt khác được.
Phải khó khăn vất vả lắm anh mới có được ngày hôm nay, chỉ cần thêm một ít thời gian nữa, anh sẽ được ông ta hoàn toàn tin tưởng và như thế kế hoạch trả thù của anh mới thật sự được thuận lợi.
Cho nên bây giờ, Cảnh Phong phải đưa Kiều Chinh về nhà ngay trong hôm nay, anh ra lệnh cho Hải.
- Tập trung người tìm kiếm lại, phải tìm ra chỗ chúng nhốt Kiều Chinh.
Hải cũng đứng dậy định bước theo chân Cảnh Phong nhưng lại bắt gặp ánh mắt trừng trừng của ông chủ Thạch, ông nện mạnh cây gậy xuống sàn nhà. Anh chột dạ vội vàng dừng bước chân rồi khẽ liếc về phái Cảnh Phong, không hiểu ý của ông chủ Thạch là thế nào.
Cảnh Phong vừa định đưa tay chạm vào nấm cửa thì nghe tiếng gậy nện rất mạnh, anh lập tức quay đầu nhìn ông chủ Thạch. Dường như là ông cố ý làm vậy để ngăn bước chân của anh.
Ông chủ Thạch chống gậy đứng lên , chậm rãi quay mặt lạnh nhìn Cảnh Phong, ông nhìn Cảnh Phong với ánh mắt khiển trách:
- Cảnh Phong, con làm sao vậy. Đầu óc đã để ở đâu?
Cảnh Phong giật mình, anh nhìn ánh mắt ông chủ Thạch, đột nhiên anh hiểu ra được ẩn ý trong suy nghĩa và lời nói của ông ta.
Vụ thư đe dọa bắt cóc gởi đến Hoàng Sĩ Nghiêm, vốn chỉ là một màn kịch, một màn kịch do Cảnh Phong dựng ra để tiếp cân Hoàng Sĩ Nghiêm mà thôi. Cho nên Cảnh Phong không hề có sự phòng bị nào cả, anh cứ thoải mái bên cạnh cô như một cặp tình nhân mà thôi. Vì vậy khi phát hiện Kiều Chinh bị bắt cóc và không phải do bên anh thực hiện, Cảnh Phong thấy lo lắng vô cùng.
Một phần lo sợ kế hoạch của mình bị phá vỡ, một phần lo lắng cho Kiều Chinh, cho nên khi biết được địa điểm bắt cóc anh vội vã đi ngay không kịp suy nghĩ.
- Con có biết vì sao ba biết được tin tức này nhanh như thế không? – Ông chủ Thạch từ từ ngồi xuống ghế, chậm rãi hỏi Cảnh Phong.
- Là người của ba cài bên đó thông báo cho ba – Cảnh Phong quyết định quay trở lại đối mặt với ông chủ Thạch để hiểu rõ hơn ý định của ba nuôi mình.
Ông chủ Thạch gật đầu, ông với tay ra, Thái hiểu ý, lập tức với tay lấy ra một điếu thuốc đưa cho ông chủ Thạch. Chờ ông chụ Thạch đưa thuốc lên miệng là ngay lập tức bật lửa châm mồi thuốc.
Cảnh Phong đã đi đến bên sofa và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông chủ Thạch, anh ngồi nhìn ông trong im lặng, chờ đợi ông ta hưởng thụ hương vị thuốc xong .
Ông chủ Thạch rít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhã từng đợt khói, vẻ mặt lẫn tinh thần ông ta đầy sảng khoái. Cuối cùng ông ta quăng bỏ cái gậy trong tay mình qua một bên, ánh mắt sắc bén nhìn Cảnh Phong, lạnh lùng lên tiếng:
- Con có biết ta tốn bao nhiêu lâu mới có thể sắp đặt người ở bên cạnh Hoàng Sĩ Nghiêm hay không?
Cảnh Phong trầm ngâm lắc đầu. Trong giới này, quả thật rất khó tin tưởng người khác, ngoại trừ người dám bán mạng vì mình. Mà một khi đã được tin tưởng, đồng nghĩa với việc địa vị của mình ở trong băng cực kì cao, cho nên cho dù là một tên gián điệp, chắc chắn cũng sẽ chọn ở nơi mình đang được trọng dụng hơn là nơi mình chỉ là một tên tay sai, trừ khi kẻ đó thật sự trung thành với ông chủ Thạch.
Nhưng ngoại trừ Cảnh Phong, Thái và Hải, những tay chân khác của ông chủ Thạch đều không ở thành phố này. Vậy thì người mà ông chủ Thạch cài vào bên trong tiếp cận Hoàng Sĩ Nghiêm chỉ là một tên đàn em bình thường mà thôi. Và để có được thông tin nhanh như thế, thì chắc chắn hắn phải mất thời gian khá lâu để tiếp cận được với người của Hoàng Sĩ Nghiêm.
- Ba năm, ta đã mất ba năm để tên đàn em của ta có thể ở bên cạnh người thân tín nhất của Hoàng Sĩ Nghiêm. Chuyện lần này, nếu con ra mặt nhanh chóng, chúng sẽ biết bên cạnh mình có gián điệp và sẽ truy ra nganh chóng. Vậy thì 3 năm nuôi dưỡng của ta đã phía hoài.
- Nhưng nếu anh Cảnh Phong không đưa Kiều Chinh về ngay, để Hoàng Sĩ Nghiêm biết anh ấy tất trách không làm tròn nhiệm vụ bảo vệ con gái ông ta, vậy làm sao ông ta dám tin tưởng giao cho anh Phong những chuyện làm ăn của hắn ta chứ - Thái cảm thấy khó hiểu lên tiếng ngay lập tức.
- Thái! Chọn nặng và nhẹ, để Hoàng Sĩ Nghiêm biết Kiều Chinh đã bị bắt cóc sẽ nhẹ hơn. Nếu chúng ta cứ thế cứu người ra. Bọn chúng sẽ nghi ngờ thân phận của Cảnh Phong ngay. Làm sao anh ấy có thể đoán biết là chúng nhanh như vậy và đến cứu Kiều Chinh kịp thời như thế. Chỉ cần một phút bồng bột thôi thỉ cả thân phận của tên gián điệp và anh Cảnh Phong sẽ bị lộ ngay – Hải bình tĩnh phân tích những điều mà ông chủ Thạch muốn ngụ ý.
- Chúng ta biết cài người vào bên đó, con cáo già nhiều thâm niên như Hoàng Sĩ Nghiêm, chắc chắn cũng sẽ cài người vào chúng ta – Cảnh Phong im lẵng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng nói.
Thái giật mình ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong, cả người căng cứng giống như bị bất ngờ, sau đó phản ứng mau lẹ đứng bật dậy nói:
- Em lập tức đi tra xét, để xem tên khốn nào là nội gián bên đó, em nhất định để tên khốn đó không có cuộc sống yên ổn.
- Thái! Không cần đâu. Hắn chính là con cờ để chúng ta lợi dụng đấy – Ông chủ Thạch xua tay ngăn chặn Thái bước đi.
- Ông chủ ! – Thái cảm thấy thật khó hiểu, anh quay lại nhìn ông chủ Thạch khẽ kêu lên.
- Cậu nghĩ Hoàng Sĩ Nghiêm dễ dàng chấp nhận Cảnh Phong như vậy sao – Ông chủ Thạch nói tiếp với vẻ mặt đắc ý khi đã làm một quả lừa lớn đối với con cáo già Hoàng Sĩ Nghiêm – Ta đã tung một tin đồn ghét bỏ Cảnh Phong từ trước để tên đó báo cáo lại Hoàng Sĩ Nghiêm nghe, sau đó diễn thêm một màn kịch mới làm con cáo già kia tin tưởng hoàn toàn. Cho nên tên này vẫn còn giá trị lợi dụng cho chúng ta, đợi đến khi nào chúng ta loại trừ được Hoàng Sĩ Nghiêm thì lúc đó mới xử lý tên nội gián đó sau.
Thái nghe ông chủ Thạch nói xong, mắt của anh sáng rỡ, nụ cười nở đến tận mang tai trước kế hoạch hoàn hảo này.
- Con cáo già Hoàng Sĩ Nghiêm kia chắc chắn sẽ không ngờ là hắn ta lại bị chết bởi nội gián của mình.
Ông chủ Thạch vừa nói xong, tất cả mọi người đều nở nụ cười sảng khoái, kế hoạch trả thù lẫn hất đỗ Hoàng Sĩ Nghiêm của họ bắt đầu thuận lợi rồi.
- Vậy bây giờ con sẽ đến đồn công an để báo cáo, cứ để công an họ vào cuộc truy tìm – Cảnh Phong nhìn ông chủ Thạch rồi lên tiếng hỏi ý.
- Không.
Ông chủ Thạch phản đối, ánh mắt ông ta trở nên gian xảo vô cùng, khiến Cảnh Phong, Hải và Thái đều tập trung nhìn ông chờ đợi.
- Bây giờ con hãy chạy ngay đến tìm bà Kim Xuân, kể cho bà ta nghe mọi việc, nhớ gợi ý cho bà ta việc báo cảnh sát để họ điều tra. Còn ngoài ra không nên nói thêm bất cứ thứ gì nữa cho đến khi Hoàng Sĩ Nghiêm ra lệnh cho con. Chuyện báo cảnh sát, sẽ có người làm thay con.
Khi Kiều Chinh tỉnh giấc, cô thấy mình nằm trong một căn phòng khá rộng lớn nhưng trống trãi vô cùng, thậm chí còn có mùi sơn rất mới. Giống như vừa được xây dựng không bao lâu, thế nhưng chắc chắn là rất ít người qua lại nên chúng mới nhốt cô ở đây một mình như thế mà không hề có hành động ngăn chặn sự kêu cứu nào của cô.
Kiều Chinh đứng bậy dậy nhìn ra cửa sổ, quả nhiên giống như suy nghĩ của cô, bên dưới vắng hoe.
Kiều Chinh bỗng nghe bên ngoài rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng bọn chúng gọi nhau ầm ĩ , dường như bên ngoài có biến, cô hoảng sợ thu người vào trong một góc phòng.
Cô nghe như bọn chúng đang cuốn quýt đem những thùng hàng trong căn phòng bên cạnh đi nơi khác khá gấp gáp. Tiếng kéo lê, tiếng khuân vác....
- Cẩn thận! Nhẹ tay kẻo bể - Tiếng quát tháo rất lớn vang lên ẩn chứa đầy sự đe dọa khiến Kiều Chinh hoảng sợ, cô thụp người ngồi xuống , co chặt thân người lại muốn trốn tránh.
Bọn người này nhất định là đang buôn bán hàng lậu, mà thứ dễ vỡ đến thế có lẽ là đồ cổ. Không biết chuyện gì khiến chúng lo lắng đến như thế.
Mấy giây sau đó cô dường như nghe có tiếng súng nổ lớn, cả người Kiều Chinh rúng động, bất giác thu người càng chặt hơn vào vách tường.
Tiếng gào thét, tiếng la mắng, còn có tiếng chửi thề vang dội vào trong bầu không khí ồn ào đó. Kiều Chinh chẳng thể nào nghe ra là đang có chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Cô hy vọng đây không phải là một cuộc đánh nhau tranh giành địa bàn hay mấy món đồ vật đang được chúng khiên đi kia.
Kiều Chinh không biết rồi đây cô sẽ ra sao, hy vọng cô có thể thoát khỏi cảnh này. Cô nghĩ đến Cảnh phong, cô tin tưởng anh sẽ tìm cách cứu cô ra. Kiều Chinh rưng rưng nước mắt gọi tên Cảnh Phong trong sợ hãi.
- Rầm....
Cánh cửa phòng bật mở, Hưng đại bàng lao vào phòng nhìn cô với gương mặt đằng đằng sát khí, hắn hất đầu ra lệnh cho tên đàn em ở phái sau:
- Dẫn cô ấy đi mau.
Nghe hắn bảo bắt mình đi theo, Kiều Chinh bất giác co người rồi hét lên:
- Tôi không đi, tôi không muốn đi theo mấy gười.
Kiều Chinh vùng vẫy muốn giằng thoát khỏi tay tên đàn em, cô còn vô tình càm trầy mặt tên đó, bị cô cào trúng, tên này nhìn cô với ánh mắt tóe lửa như muốn giết người.
Kiều Chinh run bắn cả người , lại tiếp tục co người vào trong tường sợ hãi. Gương mặt cô tái mét không còn giọt máu mở to đôi mắt đầy hoảng hốt nhìn hắn ta, cô thấy hắn ghiến răng mắng:
- Con quỷ cái - Tay hắn ta giơ cao chuẩn bị đánh cô thì người hắn bị ai đó đạp mạnh ngã sang một bên.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hưng đại bàng chiếu lên người Kiều Chinh rồi nhanh chóng quay sang tên đàn em nói:
- Mặc kệ cô ấy, mau đi thôi.
Nói xong, Hưng đại bàng hấp tấp rời khỏi căn phòng, tên đàng em cũng đứng bật dậy chạy theo hắn ta, bỏ lại một ình Kiều Chinh ở lại đó.
Thấy bọn chúng đi hết, Kiều Chinh lúc này mới dám thở dốc, cô soải hết tay chân về phía trước để cơ thể không bị chèn ép nữa, cả người dựa vào tường cố gắng trút bớt hoảng sợ trong lòng mình ra.
Bên ngoài dường như vẫn còn huyên náo, cô thậm chí còn không dám đứng lên đến gần cửa sổ để quan sát. Cô biết lúc này tốt nhất là cứ ở đây chờ cho mọi chuyện yên ắng rồi hãy ra.
Thật lâu sau đó, bên ngoài gần như không còn động tĩnh gì nữa, Kiều Chịnh mới bệnh vào tường cố gắng đứng dậy rồi lần mò ra cửa.
Cô lén lút thò đầu ra cửa nhìn ra bên ngoài, căn nhà không còn bóng người, Kiều Chinh vui mừng, cô vội vàng đi nhanh ra ngoài, cô chẳng buồn ngó nghiêng, vội vàng lao về hướng cầu thang. Nhưng....
- Đứng im, giơ tay lên - Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô.
Kiều Chinh như chết lặng khi cảm thấy một đầu vật gì đó tròn tròn chĩa thẳng vào sau lưng của cô, tuy cách lớp áo, thế nhưng cô vẫn cảm giác được sự lạnh lẽo từ đầu vật đó. Lúc nãy cô nghe tiếng súng nổ, vậy thì không khó khăn để suy đoán ra cái thử đang chĩa vào người cô là cái gì. Kiều Chinh cắn chặt môi kiềm sự hoảng sợ của mình, run rẩy giơ hay tay của mình lên cao qua đầu như lời ra lệnh.
Một lực đẩy mạnh hất cô ngã áp vào tường, mặt cô đập mạnh vào vách tường không được bằng phẳng lắm, Kiều Chinh cảm thấy đau rát mặt, cô thật sự muốn khóc, nhưng cô biết dù cô có khóc cũng vô ích mà thôi.
Cô cắn răng chịu đựng bàn tay đang sờ mò khắp người của cô như dò xét, từ trên xuống dưới, chỉ có điều bàn tay và giọng nói đó là của một người nữ, cho nên Kiều Chinh cũng cảm thấy đỡ lo lắng nhiều hơn.
Đến khi dò xét xong, bàn tay kia ngừng lại và giọng nói đó lại ra lệnh:
- Quay mặt lại.
Kiều Chinh nghe lời từ từ quay mặt lại, lúc này cô mới nhận rõ người đứng trước mặt mình là một nữ cảnh sát mặc quân pục rõ ràng, ánh mắt nữ cảnh sát đó đầy nghiêm nghị nhìn cô. Kiều Chinh vui mừng thở phào một cái nhìn người nữ cảnh sát đó. Nữ cảnh sát đó thấy Kiều Chinh nhìn mình mĩm cười thì lấy làm khó hiểu, cô ta cau mày nhìn Kiều Chinh rồi nói qua bộ đàm:
- Trên đây có một người phụ nữ. Đã kiểm tra rồi.
Ngay sau đó là tiếng bước chân bước vội lên cầu thang, Kiều Chinh và nữ cảnh sát đó đều quay đầu nhìn xuống cầu thang. Một nam cảnh sát mặc quân phục đang bước lên trên, cả Kiều Chinh và nam cảnh sát điều mở mắt nhìn nhau kinh ngạc.
Nhưng người cảnh sát đó nhanh miệng lên tiếng kếu kinh ngạc:
- Kiều Chinh! Sao em lại ở đây.
Kiều Chinh lúc này mới mếu máo lao đến ôm lấy Long Sơn khóc òa lên:
- Em bị mấy người đó bắt cóc đến đây. Huhu...
Người nữ cảnh sát có chút ngạc nhiên nhưng cũng hiểu chuyện liền thu súng của mình lại đứng im nhìn Long Sơn dỗ Kiều Chinh.
Đến khi có thêm mấy người đi lên, Kiều CHinh mới thút thít buông Long Sơn ra, cô thấy mọi người đi vào phòng bên cạnh căn phòng cô bị giam khi nãy rinh ra mấy thùng hàng.
Kiều Chinh đứng nép một bên nhìn một đồng chí cảnh sát dùng sà beng nạy nắp thùng lên. Nắp thùng mở ra, bên trong là hai cái bình hoa rất đẹp. Ở nhà, Hoàng Sĩ Nghiêm cũng trưng bày rất nhiều đồ cổ cho nên Kiều Chinh nhìn vào cũng có thể đánh giá được hai cái bình này tiền tỷ mới mua được. Đặc biệt, trong thùng có rất nhiều cây lục bình bị khô. Mà theo sự hiểu biết của Kiều Chinh, lục bình khô có thể tránh va chạm mạnh, xem ra bọn người buôn bán đồ cổ ra nước ngoài rồi.
- Tịch thu hết mấy cái thùng này đem về sở - Long Sơn nghiêm nét mặt ra lệnh cho mấy đồng nghiệp dưới quyền.
Sau đó anh quay lại nhìn Kiều Chinh ân cần nói:
- Anh sẽ chở em về sở lấy lời khai.
Kiều Chinh hiểu ý bèn gật đầu đồng ý.
Nhìn từng dòng xe cảnh sát lần lượt rời đi hết kèm theo những tên đàn em bị bắt và những thùng hàng vừa thu được, Hải bực dọc nói:
- Tức thật! vậy mà cũng để thằng Hưng đại bàng trốn được.
- Kệ nó đi. Bọn đàn em này thế nào cũng khai tên nó ra, bảo đảm kì này Hưng đại bàng sẽ bị truy nã. Hắn bây giờ chắc chắn là trốn đi xa chờ một thời gian nữa mới quay lại - Thái búng tay vui vẻ đáp.
- Kế hoạch của ông chủ quả thật là tuyệt hảo, một tên trúng hai đích. Lần này thì Hoàng Sĩ Nghiêm mất đi một cánh tay, hắn ta sẽ bắt đầu thử thách anh Phong để bổ xung vào cánh tay đả mất của mình - Hãi gật đầu cũng vui vẻ nói.
- Đừng chủ quan. Hoàng Sĩ nghiêm vẫn còn nhiều đàn em khắp cả nước, chỉ sợ hắn ta kêu gọi bọn chúng trở về mà không dùng Cảnh Phong - Ông chủ Thạch lúc này mới lên tiếng sau khi quan sát mọi động tĩnh bên ngoài khẽ nhắc nhỏ, sau đó ông quay sang cảnh phong lên tiếng - Lần này, cứ đến nhận lỗi với hắn ta.
Cảnh phong nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn về phía cảnh sát, trong mắt anh, hình bóng Kiều Chinh đứng lo lắng ở bên xe cảnh sát khiến anh xót xa, nghe ông chủ Thạch nói, anh lơ đãng đáp:
- Con biết rồi.
- Có lời khai của con bé kia, bọn chúng chắc chắn sẽ không thoát tội được đâu. Hoàng Sĩ Nghiêm sẽ không ngờ rằng, chính tay con gái hắn lại làm vỡ hết mọi chuyện làm ăn của hắn - Ông chủ thạch đắc ý cười vang.
Cảnh phong thật sự không cảm thấy vui khi kế hoạch mình sắp đặt diễn ra tốt đẹp, anh lợi dũng sự lo lắng của bà Kim Xuân dành cho con gái , dù Hoàng Sĩ Nghiêm phản đối, nhưng bà vẫn cứ một mực báo cảnh sát. Người của Cảnh Phong sẽ bí mật đưa tin tình báo cho bên cảnh sát, để hốt chọn ổ vụ làm ăn lẫn giải cứu Kiều Chinh. Chỉ trách tên Hưng đại bàng quá ngu ngốc, lại đi bắt Kiều Chinh nhốt chung với lô hàng đang chuẩn bị chuyển đi kia.
Hoàng Sĩ Nghiêm lần này bị lỗ nặng, thế nào hắn cũng sẽ điên cuồng tìm mọi cách thu hồi vốn.
Truyện đang được Update...