--> Nếu như yêu - game1s.com
Polaroid

Nếu như yêu

nh, lập tức đứng dậy tránh xa cô ở khoảng cách nhất định, tiếp tục bổn phận của một anh chàng vệ sĩ. Kiều Chinh hơi thất vọng một chút, ngay thời điểm cô ước mơ vậy mà lại nhanh chóng vụt tắt như thế.
Có chút không cam lòng, nhưng Kiều Chinh vẫn tôn trọng ý của Cảnh Phong, anh không muốn ba cô biết mối quan hệ của hai người.
Cô chán nản tiếp tục dạo những phím nhạc không còn chút hứng thu nào cả.
Hoàng Sĩ Nghiêm chỉ sau vài phút tiếp theo đã đẩy cửa bước vào nhà, ông có vóc dáng lịch lãm đi kèm bộ vest màu xám, khiến người ta cho thấy sự thành đạt của ông. Tuy nhiên, ánh mắt thâm trầm, cao thâm khó lường khiến người trước mặt lúng túng không thể đoán được suy nghĩ của ông là như thế nào để đề phòng.
Ông bước vào, Cảnh Phong liền quay người hướng ông cúi đầu chào định mở miệng gọi hai tiếng “ông chủ”, nhưng Hoàng Sĩ Nghiêm đã khoát tay ra hiệu anh im lặng. Ông chầm chậm bước về phía Kiều Chinh, im lặng lắng gnhe điệu đàn của cô.
- Sao vậy? Con gái ba hôm nay có chuyện gì buồn à?
Ông khẽ cười lên tiếng rồi bước đến gần Kiều Chinh, cô quay sang ông vòng tay quanh eo ông nhõng nhẽo gọi nhỏ:
- Ba….
- Có chuyện gì à, ai làm con gái ba giận và buồn đến mất cả hứng đánh đàn thế kia. Nói cho ba biết đi, ba sẽ giúp con trừng phạt người đó – Hoàng Sĩ Nghiêm cười khà khà dỗ dành cô.
- Có đó, có một người đang làm con phiền lòng lắm – Kiều Chinh đáp lời ông, ánh mắt nhìn qua thân người ông Hoàng Sĩ Nghiêm nhìn về phía Cảnh Phong. Cảnh Phong cũng nhìn cô, môi anh khẽ bậm lại lắc đầu ra hiệu cô đừng nói bậy, nhưng ánh mắt và đầy sự yêu thương . Kiều Chinh hĩnh mũi chọn cách phớt lờ anh, cô ngẩng đầu nhìn ba nũng nịu nói – Ba à, con hỏi ba chuyện này nha.
- Được rồi, là chuyện gì, con nói đi – Hoàng Sĩ Nghiêm bật cười âu yếm vỗ vai Kiều Chinh đầy yêu thương. Đứa con gái duy nhất này của ông chẳng khác nào là báu vật khiến ông cưng chiều vô cùng. Chưa có mong ước nào của Kiều Chinh mà ông không thực hiện cả.
- Nếu như sau này con yêu một người, mà anh ý thì nghèo, vậy ba có phản đối tụi con hay không? – Kiều Chinh giương đôi mắt long lanh nhìn ông đưa ra câu hỏi.
- Chỉ cần cậu ta thật lòng yêu con và làm con gái ba vui và hạnh phúc, ba tuyệt nhiên sẽ không phản đối . Ba chỉ có mình con là con, sau này ba có chết thì tất cả mọi tài sản của ba đều thuộc về con, đủ để hai vợ chồng có thể sống cả đời
- Vậy nếu vì hoàn cảnh, anh ấy buộc phải làm chuyện xấu thì sao hả ba. Dĩ nhiên là anh ấy phải là người rất tốt, bởi vì như thế nên con mới yêu anh ấy. Liệu ba có vì điều đó mà phản đổi hay không? – Kiều chinh hấp tấp hỏi tiếp điều mà cô muốn hỏi nhất.
- Ba tin vào sự lựa chọn của con gái, con nói cậu ta là người tốt thì là người tốt. Sau này, cứ dẫn về gặp mặt ba, ba sẽ xem xét – Hoàng Sĩ Nghiêm cười xoa đầu cô , ánh mắt nhìn cô đầy tò mò thích thú – Có phải con đang yêu hya không?
- Đâu có, con chỉ tò mò nên hỏi thế thôi – Kiều Chinh đỏ mặt khẽ liếc nhìn Cảnh Phong rồi lắc đầu đỏ mặt đáp.
Hoàng Sĩ Nghiêm cũng đưa mắt nhìn về phía Cảnh Phong, ánh mắt ông ta sắc bén nhưng sắc mặt chẳng hề thay đổi, chẳng để cho ai đoán được ông đang nghĩ điều gì.
Cảnh Phong trong lòng em ngại những vẫn tõ ra bình thản cúi đầu, ánh mắt chẳng chút để lộ sự lo ngại của mình.
Ánh mắt sắc bén của Hoàng Sĩ Nghiêm nhanh chóng trở lại bình thường, ông khẽ liếc mắt lạnh lùng nhìn về phía Cảnh Phong, lớn giọng của một ông chủ ra lệnh.
- Lát nữa cậu lên phòng làm việc , tôi có chuyện cần bàn.
Kiều Chinh cảm thấy trong gi5ng nói của ba có chút gì đó lạnh nhạt, cô hơi sợ chuyện của cô và Cảnh Phong bị ba phát giác, cô liền sà vào lòng ông nũng nịu nói:
- Ba, ba đánh đánh con nghe đi. Lâu rồi ba không đánh đàn cho con hát.
- Ba già rồi, tay đã cứng không còn linh hoạt như xưa nữa đâu. Chỉ sợ làm hỏng bài hát của con – Hoàng Sĩ Nghiêm cười khà khà từ chối yêu cầu của con gái.
- Con không chịu đâu. Con muốn gnhe ba đánh đàn hà – Kiều Chinh nhất quyết nghe ông đánh cho bằng được.
- Con gái ngoan, ba có chút chuyện cần nói với Cảnh Phong, con cứ ở đây đánh đàn đi, lát ba ra mình cùng đi đón mẹ con rồi cả nhà mình đi ăn.
Hoàng Sĩ Nghiêm nói xong thì xoa đầu Kiều Chinh đứng lên, ông đưa mắt ra hiệu cho Cảnh Phong đi theo mình rồi cứ thể đi thẳng đến phòng làm việc trên lầu.
Cảnh Phong lập tức gật đầu xoay người đi theo Hoàng Sĩ Nghiêm.
Kiều Chinh lo lắng nhìn Cảnh Phong, tự nhiên hôm nay ba cô lại gọi Cảnh Phong theo mình vào phòng làm việc, trong lòng không khỏi lo lắng. Mặt hơi tái đưa mắt lo lắng nhìn cảnh Phong, nhưng anh khẽ lắc đầu mĩm cười trấn an cô.
Kiều Chinh nhìn theo bóng Cảnh Phong và ba mình, trong lòng thấp thỏm không yên, không còn tâm trí đánh đàn nữa.

Buổi chiều, Cảnh Phong theo Kiều Chinh đi dạo phố, cả hai tay trong tay rất vui vẻ, Kiều Chinh cười rất ngọt ngào khi được tay trong tay với Cảnh Phong.
Cô nhớ đến truyện hồi sáng, ba cô cho gọi Cảnh Phong, bèn quay lại hỏi:
- Cảnh Phong, hồi sáng ba em gọi anh có chuyện gì không? Không phải chuyện của chúng ta bị lộ rồi chứ? Ba em có làm khó anh không?
Cảnh Phong cười xòa, đưa tay vuốt mũi cô dịu dàng nói:
- Không phải đâu. Nếu ba em phát hiện ra thì anh còn có thể đứng đây với em nữa sao. Em đừng lo nữa.
- Vậy là chuyện gì? – Kiều Chinh phụng phịu chớp chớp mắt khó hiểu hỏi.
Cảnh Phong tiến sát vào bên tai của Kiều Chinh, gương mặt điển trai của anh áp sát gương mặt cô, hơi thở của anh phủ nóng vành tai cô, mặt Kiều Chinh nhanh chóng đỏ bừng lên theo nhịp tim đập mạnh, hô hấp của cô trở nên rối loạn.
- Không nói cho em biết .
Nói xong, Cảnh Phong cười lớn rồi lui lại mấy bước về phía sau, Kiều Chinh biết mình bị anh trêu chọc, cô tức giận đuổi theo anh. Cảnh Phong cũng trêu đùa cùng cô rượt bắt, anh chẳng chạy nhanh, nhưng cô chẳng thể nào bắt được, còn bị anh cười trêu chọc.
Chạy một lát, người cũng thấm mệt, Kiều Chinh vẫn không tài nào bắt được Cảnh Phong, cô xụ mặt hét lên:
- Anh xấu lắm. Em ghét anh.
Sau đó cô tỏ vẻ giận dỗi ngồi xuống thanh gạch của một gốc cây bên đường, quay mặt đi không thèm nhìn anh.
- Nhìn ai đó giận trông rất dễ thương – Cảnh Phong cười cười buông ra một câutinh nghịch.
Một lời nịnh hót như thế thật khiến bất kì cô gái nào cũng phải xiêu lòng, tim nhảy nhót hạnh phúc nhưng Kiều Chinh vẫn hất mặt :”Hứ”
- Càng nhìn càng thấy yêu, thật là muốn hôn một cái bây giờ - Cảnh Phong tựa như đang nói một mình.
Kiều Chinh phải cố gắng lắm mới giấu được vẻ then thùng lẫn hạnh phúc của mình.
- Ở đây đông người qua lại, không biết hôn hay là không nên hôn nhỉ? – Cảnh Phong ca thán một câu khiến Kiều Chinh không nhịn được cười, cô quay sang Cảnh Phong chụp lấy tay anh cắn một cái. Cảnh Phong bị cắn đau cũng chỉ nhíu mày một cái nhưng không vùng vẫy cứ để yên cho cô cắn.
Khi đã cắn hả giận rồi, Kiều Chinh mới chịu thả tay Cảnh Phong ra, anh nhìn cô cười cười:
- Em cắn lộn chỗ rồi, phải là ở đây mới đúng.
Ngón tay Cảnh Phong nhịp nhịp trên bờ môi gợi cảm của mình khiến Kiều Chinh nhìn thấy mặt đã nhánh chóng đỏ bừng lên. Cô phụng phịu đưa tay đấm ngực anh một cái mắng:
- Đáng ghét.
Cảnh Phong chộp lấy tay cô đưa lên môi mình hôn nhẹ một cái , nụ hôn phảng phất nhưng lại ấm áp tận trái tim.
Cảnh Phong nắm tay Kiều Chinh kéo cô đi chơi, từng ngón tay đan thật chặt vào bàn tay cô, ấm áp, vững chắc….
Kiều Chinh từng bước đi theo phía sau Cảnh Phong, nhìn bóng lưng cao lớn vững trãi của anh, thật khiến người ta vừa thấy an lòng vừa hạnh phúc.
“ Cảnh Phong, đời này kiếp này, em chỉ yêu mình anh”
Hai người đi ngang qua một khu hội chợ trò chơi, Kiều Chinh cũng từng thấy nơi này nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ đi vào. Hôm nay đi ngang qua, cô bỗng muốn chơi thử những trò chơi ở đây, cô đưa tay nếu áo Cảnh Phong.
Anh quay đầu nhìn cô dò hỏi, Kiều Chinh bèn đưa mắt chỉ vào khu trò chơi, ánh mắt cô đầy cầu mong, cô biết mấy trò chơi nhạt nhẽo này, chắc chắn Cảnh Phong không thích chơi, càng không thích những nơi ồn ào như thế này.
- Được rồi – Cảnh Phong nhìn vào trong đó lưỡng lựu một chút rồi gật đầu.
Kiều Chinh vui mừng nhoẻn miệng cười tươi, cô vòng tay ôm lấy cánh tay Cảnh Phong, cả hai tình tứ đi vào trong khu trò chơi.
Khu trò chơi rất rộng lớn, đầy rẫy những giang hàng trò chơi, với đủ mọi loại hình thức chơi: ném bóng, bắn súng, phóng phi tiêu, ném vòng…..Mà giang hàng nào cũng đều có quà thưởng dành tặng cho người chiến thắng khiến người chơi càng thêm hào hứng.
- Em muốn chơi trò nào? – Cảnh Phong quan sát mấy gian hàng một lúc rồi lên tiếng hỏi.
Kiều Chinh lần đầu tiên được đến đây chơi, cho nên cô cực kì háo hức, nghe Cảnh phong hỏi, cô bèn đáp:
- Tất cả.
15 phút sau đó….
- Trúng rồi….- Giọng Kiều Chinh reo lên vui mừng, tay của cô xách đầy những quà thưởng mà Cảnh Phong đã chiến thắng.
Từ trò phóng phi tiêu, thảy vòng, bắn súng….Dường như Cảnh Phong đều trúng cả.
Kiều Chinh rinh quà mỏi cả tay, tuy những thứ đó cô đều chẳng cần, nhưng bây giờ cô mới cảm nhận được thú vui của đời qua những món quà như thế này.
Giống như bạn lạc vào một vườn trái cây sum xuê, mặc dù bạn đã ăn no đến nỗi không còn chỗ chứ, thế nhưng bạn vẫn muốn hái trái xuống. Đó chính là một sự say mê kì lạ.
- Còn muốn chơi nữa không? – Cảnh Phong sau khi bắn trúng lần nữa trò chơi bắn súng đổi quà, anh hạ súng xuống quay đầu hỏi Kiều Chinh.
Kiều Chinh liếc mắt nhìn vẻ không được vui của chủ gian hàng, cô mím môi lắc đầu. Cảnh Phong bật cười trước vẻ buồn xo của Kiều Chinh, anh quay lại nói chuyện với chủ gian hàng vài câu gì đó, sau đó với tay lấy hết mấy phần quà trúng được trên tay của Kiều Chinh đưa cho chủ gian hàng.
Kiều Chinh tròn mắt nhìn Cảnh Phong đầy ngạc nhiên, anh đã giơ ra một nấm đạn vừa đồi vời chủ rạp trước mặt Kiều Chinh.
Nhanh chóng cho đạn vào súng, Cảnh Phong đưa bàng súng về phía Kiều Chinh:
- Em thử bắn xem.
Kiều Chinh tròn mắt nhìn cây súng rồi nhìn Cảnh Phong, cô e dè cầm cây súng trên tay mình. Cảnh Phong đã vòng ra sau cô nắm lấy tay cầm súng của cô hướng dẫn.
Cảm giác khi viên đạn bắn ra kèm theo tiếng nổ của quả bong bóng có chút làm người khác giật mình, nhưng chính mình là người làm nổ quả bóng đó thì cảm giác lại rất tuyệt, thích thú trong chiến thắng.
- Thấy thế nào – Giọng Cảnh Phong vọng bên tai cô.
Kiều Chinh vui vẻ, quay lại ôm chầm lấy Cảnh Phong thật chặt, mặt hớn hở kêu lên:
- Em bắn trúng rồi.
- Được rồi, chúng ta về thôi – Cảnh Phong cũng cười hạnh phúc nói.
Thỏa mãn với cuộc chơi, Kiều Chinh cũng đồng ý đi về, nhưng đi ngang qua một gian hàng, Kiều Chinh nhìn thấy một cặp ly sứ rất đẹp, vừa nhìn đã thích. Kiều chinh lại nắm ái Cảnh Phong nói:
- Em thích cái kia.
- Được - Cảnh Phong nhìn hai cái ly sứ một hồi liền đáp.
Anh đi đến bên lạnh lùng hỏi chủ sạp:
- Tôi muốn lấy hai cái ly kia, làm thế nào để lấy
- Phóng dao trúng vòng quay này trong 10 giây – Chủ rạp mĩm cười nói. Ông đưa tay xoay mạnh cái vòng gỗ bên trong rạp, vòng gỗ lập tức xoay vòng tròn thật nhanh, thật khó để xác định vị trí điểm cần phóng – Giá cược rất lớn, một lần phóng là 40.
- Đưa tôi ba con dao – Cảnh Phong rút tiền ra đặt mạnh lên bàn cao ngạo nhìn ông chủ sạp.
Nhnh chóng nhận ba con dao trong tay của ông chủ, Cảnh Phong bước đến phía trước cái vòng xoay nhìn chằm chằm vào vị trí mình cần phóng trúng - Một quả bóng to bằng nắm tay em bé được đặt cố định trên cái vòng xoay kia.
Vòng tròn được xoay mạnh khi Cảnh Phong giơ con dao lên nhắm.
9 giây sau đó.
- Phập.
Kiều Chinh cắn môi hồi hộp nhìn con dao trong tay Cảnh Phong bay tới cái vòng xoay đó. Đáng tiếc là con dao chỉ xoẹt ngang rồi phóng vào vách tường gỗ phía sau.
Vòng xoay thứ hai được bắt đầu, sau 5 giây con dao sáng bén của Cảnh Phong đã sượt qua được trái bóng bằng mũ đó, chỉ tiếc là chỉ xẹt ngang qua.
- Không tính, phải gim vào trong trái banh mới được tính – Ông chủ sạp từ nãy giờ vẫn tự tin với nụ cười cao ngạo trên nét mặt, giờ thì nụ cười đã không còn nữa. Ông ta hít một hơi, nhìn Cảnh Phong lo lắng chuẩn bị vòng quay tiếp theo.
Kiều Chinh có thể thấy được mấy giọt mồ hôi túa ra từ vầng trán của ông ta. Ông ta đúng là một tên gian thương, so với mấy người chủ sạp trò chơi khác, đồ vật của ông ta đắt tiền gấp mấy mươi lần, cho nên trò chơi của ông ta chỉ có thua chứ không có thắng. Ông ta nghiễm nhiêm ăn tiền của mọi người mà không thương tiếc. Dường như chưa có ai từng thắng trong trò chơi này.
Vòng xoay thứ ba được bắt đầu nhanh hơn, và dường như ông ta lấy hết sức mình để xoay vòng xoay. Nó quay nhanh đến chóng mặt, cứ như chong chóng màu trong gió khó phân biệt được màu sắc.
Sau 3 giây, con dao trong tay Cảnh Phong lao nhanh về phái trước.
Chuyện gì sẽ xảy ra ^^

Kiều Chinh chấp hai tay thầm cầu mong cho con lần thứ 3 này Cảnh Phong ném trúng, cô không biết có ai đã từng thắng trò chơi này hay không? Nhưng cô tin Cảnh Phong sẽ làm được, vẻ tự tin của anh và lần thứ 2 xuýt tí nữa là thành công, cô tin rằng lần thứ 3 này Cảnh Phong sẽ làm được.
Cô bỗng thấy Cảnh Phong xoay người lại, nét mặt đanh lại đầy sự giận giữ, ngay sau đó con dao trong tay anh lao về phía cô với tốc độ rất nhanh.
Kiều Chinh thậm chí chỉ thấy con dao rời khỏi tay Cảnh Phong về phía mình mà chẳng kịp phản ứng gì.
Chỉ vài giây tích tắc mà thôi.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên sau lưng Kiều Chinh, khiến cả người cô lạnh buốt. Kiều Chinh vẫn chưa thích ứng được với những sự việc vừa xảy ra, cô đứng ngây người như phỗng, tim như ngừng đập.
Mãi cho đến khi Cảnh Phong kéo cô về phía anh, Kiều Chinh mới nhận thức được mọi chuyện. Hóa ra Cảnh Phong đã nhìn thấy một kẻ đứng sau lưng Kiều Chinh từ nãy giờ, anh nghi ngờ hắn có ý đồ xấu với cô, cho nên vừa thấy hắn định giở trò với cô, anh liền phóng dao về phía hắn.
Con dao xượt ngang qua cánh tay hắn ta, một vệt máu liền xuất hiện, hắn ta ôm chặt lấy cánh tay của mình rồi gầm nhẹ. Ánh mắt hắn nhìn về phái Cảnh Phong đầy đe dọa, hắn gào lên:
- Thằng khốn. Mày dám làm tao chảy máu.
Mọi người xung quanh nghe hắn gào lên cũng đồng loạt quay lại nhìn bọn họ tìm hiểu sự tình. Kiều chinh cũng không rõ vì lí do gì mà Cảnh Phong lại hành động như thế, cô nhìn cái tên đang đứng trước mặt mình với vẻ tức tối mắng Cảnh Phong.
Cảnh Phong lạnh lùng ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt anh sắc nhọn đến mức hắn ta nhìn thấy phải phát run. Kiều Chinh thấy rõ hắn nuốt bọt cái ực, môi mím chặt chằm chằm nhìn Cảnh Phong. Nhưng sau đó hắn hít một hơi thật dài nhìn Cảnh Phong nói:
- Hôm nay tao không đánh mày là không được.
Nói xong hắn ta cung tay lên lao về phía Cảnh Phong chuẩn bị tung cú đấm của mình.
Kiều Chinh thấy vậy thì hơi sợ hãi giật lùi lại phía sau, Cảnh Phong đã nắm tay kéo cô ra sau lưng của mình. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn về tên đó đầy vẻ khinh thường, chẳng có bất cứ điều gì gọi là phòng thủ trước thế tấn công của tên kia cả.
Bàn tay to bè của hắn chưa kịp chạm vào Cảnh Phong, anh đã giơ chân đạp một cước thật mạnh vào ngay bụng của hắn ta, tên kia bị đạp vào bụng thì cúi gập người xuống, mặt mày nhăn nhó, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe. Lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước.
- Lần sau nếu để tao bắt gặp mày định giở trò sàm sỡ lần nữa thì không chỉ là cú đá này thôi đâu, tao sẽ bẻ gãy tay của mày. Tránh xa cô ấy ra nếu không muốn trở thành người tàn phế.
Kiều Chinh và vài người đều đưa mắt nhìn tên đó, hóa ra là hắn định giở trò sàm sở với cô, bị Cảnh Phong liếc mắt nhìn thấy cho nên mới phóng dao về phía hắn. Kiều Chinh bực tức ném cái nhìn khinh bỉ về phía tên kia, thật may mắn là Cảnh Phong phát hiện kịp thời nếu không cô đã chịu thiệt thòi rồi.
- Chúng ta đi thôi – Cảnh Phong quay người nói với Kiều Chinh, anh muốn cả hai rời đi khỏi nơi này, chẳng muốn đối diện với tên khốn đó chút nào nữa.
Kiều Chinh gật đầu, thu lại ánh mắt khinh bỉ của mình, cô khoát tay Cảnh Phong định quay bước rời đi, dù sao họ cũng định về nhà, ở đây chỉ thêm tức giận mà thôi.
- Tao đang nghĩ bạn gái mày khi khỏa thân sẽ như thế nào? – Tên kia bỗng cười lớn lên rồi nói, giọng nói đầy dâm đãng của hắn khiến người ta nghe thấy chói tai vô cùng – Nếu làm tình với cô ấy thì thật là tuyệt.
Kiều Chinh với mấy lời này vô cùng giận, nhưng cô vẫn cố nhịn, thấy tay Cảnh phong khẽ động đậy, cô liền giữ chặt rồi lắc đầu nói:
- Kệ xác hắn ta đi.
Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh hít thật sâu rồi tống ra mới chịu gật đầu bỏ đi. Nhưng hai người vừa đi được hai bước thì:
- Tao nghĩ đến việc bạn gái mày nằm dưới người tao rên rỉ thật là sung sướng.
Kiều Chinh nghe thấy thì khắp người nóng lên, bừng bừng tức giận, cô dừng bước chân, định quay lại mắng hắn ta. Cô thật muốn tát vào cái bản mặt vô sỉ của hắn. Cô vừa định buôn tay Cảnh Phong ra thì….
Tay Cảnh Phong đã nhanh chóng rời khỏi tay cô, anh quay ngưới cực nhanh, bước hai bước dài, vung tay đấm vào mặt tên khốn đó.
Lần này hắn ta không gượng được nữa, ngã quỵ xuống mặt đất, khó mũi hắn ta chảy một vệt máu đỏ thẩm.
Tuy sắc mặt hắn tái xanh bởi vì hắn đang cố nhẫn nhịn cơn đau đứng thẳng dậy, lồng ngực hắn ta phập phồng vì tức giận, cánh mũi của hắn cũng liên tục thay đổi vị trí. Hắn trừng trừng mắt nhìn Cảnh Phong, đưa tay quệt máu mũi.
Chẳng có thêm bất cứ lời nào, hắn ta lao vào đánh Cảnh Phong một cách quyết liệt, gần như dùng toàn lực, là liều mạng để đối đầu với Cảnh Phong.
- Cảnh Phong – Kiều Chinh sợ hãi kêu nhỏ.
Nhưng Cảnh Phong không nghe lời kêu của cô, anh mãi tập trung nhìn về đối thủ, vừa khinh bạc vừa né tránh không để hắn chạm được đến mình. Sau đó ra đòn đánh cho tên này phải ngã lên ngã xuống.
Nhưng tên này khá là lì lợm, hắn bị đanh đau ngã xuống đất nhưng nhanh chóng đứng bật dậy để tiếp tục lao vào Cảnh Phong nhằm hạ gục anh.
Sự việc nhanh chóng thu hút sự hiếu kỳ của mọi người, chẳng mấy chốc chỗ đánh nhau đã đầy nghẹt người. Mọi người gần như tạo thành một vòng tròn bao lấy Cảnh Phong và tên đó.
Tên này tuy chẳng chạm được một cái vào người Cảnh Phong, nhưng dường như hắn đã chọc giận anh, anh không một đấm hạ gục hắn ta, mà hành hạ hắn ta một cách từ từ , xem hắn ta như một cái bao cát để anh luyện tập, sự lì lợm của hắn ta càng khiêu khích hứng thú của anh.
Hai người cứ xoay vòng như thể mèo vờn chuột.
Cảnh Phong tung một cước thốc vào bụng hắn ta, hắn ta bị lùi về phía Kiều Chinh rồi ngã xuống, mọi người ai cũng sợ hắn ta ngã lên mình, vội vàng bước lùi về sau tránh né. Kiều Chinh cũng bị đẩy lùi ra phía sau , chân cô còn bị ai đó giẫm phải đến đau điếng. Cô kêu lên một tiếng nhưng đám đông đang ồn ào theo dõi Cảnh Phong và tên kia đánh nhau, chẳng ai buồn chú ý đến cô.
Đã thế, Kiều Chinh càng lúc càng bị đẩy về phía sau, cô muốn nhìn vào bên trong nhưng không thể được. Đang trong lúc tìm cách chen vào vòng tròn đó, từ phía sau của cô, một bàn tay cầm chiếc khăn trắng ập đến chụp lên mặt cô.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người khi Cảnh Phong đánh tên kia bầm dập ngã lăn quay ra đất thở hồng hộc dường như không còn sức gượng dậy được nữa thì tiếng một em bé kêu lên với mẹ mình:
- Mẹ ơi! Chị ấy bị làm sao mà mấy người kia lại vác đi như vậy. Có phải chị ấy bị bệnh rồi không mẹ?
Mẹ đứa bé quay lưng lại nhìn theo hướng tay chỉ của con mình. Vài người nghe thấy hiếu kì cũng quay đầu nhìn theo.
Trong lòng Cảnh Phong như có một linh tính mách bảo, anh lập tức quay đầu tìm Kiều Chinh, nhưng không hề thấy bóng dáng cô ở chỗ cũ. Cảnh Phong liền lao đến chỗ khi nãy Kiều Chinh đứng, anh dạt mọi người qua ngó nghiêng tìm cô. Hòan toàn không thấy bóng Kiều Chinh đâu cả.
Chưa bao giờ Cảnh Phong thấy hoang mang lo lắng như thế, anh lao đến chụp lấy hai vai đứa bé:
- Nói cho chú biết, mấy người kia bắt chị gái đi hướng nào?
Đứa bé bị Cảnh Phong dọa sợ hãi, thay vì trả lời anh, nó lại khóc thét lên. Mẹ đứa bé không trách Cảnh Phong còn đưa tay chỉ cho anh hướng mà bà vừa nhìn thấy bọn bắt cóc bắt Kiều Chinh đi.
Cảnh Phong nhìn theo hướng bà mẹ chỉ, không nói không rằng, anh vội vàng buông đứa bé ra sau đó lao về hướng đó với tốc độ nhanh nhất có thở, mặc kệ việc mình đã va vào không ít người đi trên đường và nhận nhiều cái trách mắng của họ.
Nhưng đáng tiếc là khi Cảnh Phong sắp ra đến cổng thì anh nhìn thấy bọn chúng đưa Kiều Chinh vào trong xe rồi nhanh chóng phóng đi, nhanh đến mức không kịp nhìn cả biển số xe.
Trong đầu anh thoáng nhận ra mình vừa mắc một cái bẫy, anh vội vã quay trở về chỗ cũ tìm cái tên khốn kia. Chắc chắn hắn ta chính là mồi để đánh lạc hướng của anh, làm di dời sự chú ý của anh với Kiều Chinh, đáng lý anh phải nhận ra những lời cố ý khiêu khích của tên khốn đó, vậy mà ….
Cảnh Phong đứng bất động , sắc mặt đanh lại, ánh mắt bừng lên một ngọn lửa. Cái tên khốn vừa ãy gần như không gượng dậy được nằm bẹp dí dưới đất đã biến mất tiêu rồi.
Cảnh Phong biết mình đã chậm trễ một bước rồi. Anh hối hả lôi điện thoại trong túi của mình ra, vừa gọi điện vừa đi ra hướng nhà xe.
Tiếng điện thoại vang lên bên kia đầu dây càng khiến ruột gan anh nóng lên như bị lửa đốt, giờ khắc này anh chỉ mong người bên kia nhanh chóng bắt máy mà thôi.
Ở một góc quán nước, bốn con mắt cùng chiếu về phái Cảnh Phong với cái nhìn vui vẻ và thỏa mãn:
- Nhìn xem vẻ mặt tái xanh của nó kìa. Đúng là khiến người ta thấy vui vẻ vô cùng – Hưng đại bàng nhếch miệng cười hướng mắt về phái Cảnh Phong nói.
- Cẩn thận một chút, đừng làm quá. Ông chủ mà biết dược thì chỉ có chết mà thôi, lần này chưa chắc ông chủ chịu bỏ qua như lần trước đâu – Một lời cảnh cáo vang lên.
- Em biết rồi anh, em sẽ xử lý tốt mà – Hưng đại bàng dẹp bỏ nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Tại bãi gửi xe, Cảnh Phong vừa mới vào trong xe và nổ máy thì đầu dây bên kia nhận điện thoại, Cảnh Phong lập tức lên tiếng:
- Cậu đang ở đâu?
- Em đang ở club, có gì sao anh? – Hải nhận ra giọng nói có gì đó không ổn của Cảnh Phong bèn hỏi.
- Có phải cậu làm không?
- Anh là đang nói đến chuyện gì vậy? – Hải không hiểu Cảnh Phong đang nói gì.
- Kiều Chinh bị bắt cóc rồi – Cảnh Phong giải thích rồi ra lệnh – Cậu ở đó chờ đi, anh lập tức tới ngay.
Đóng điện thoại lại, Cảnh Phong chạy rất nhanh, chỉ vỏn vẹn có 10 phút, anh đã đến nơi. Xuống xe, anh đóng sầm cửa lại rất mạnh, rồi đi nhanh đến chỗ Hải đang ngồi đợi. Cảnh Phong tông cửa vào rất mạnh đến mức Hải cũng phải giật cả mình, anh lao vào nắm lấy cổ áo của Hải, gần như gầm lên hỏi:
- Nói! Có phải cậu đã cho người bắt cóc Kiều Chinh hay không?
- Cảnh Phong! Anh bình tĩnh đi – Hải nhẹ nhàng gở tay Cảnh Phong ra khỏi cổ áo mình, rồi khuyên nhủ.
Cảnh phong hơi thở rất gấp gáp từ từ dịu lại, anh buông tay ra khỏi cổ áo của Hải, rồi ngồi phịch xuống ghế, với tay lấy chai rượu, tu liền một hơi.
- Vậy là cuối cùng Kiều Chinh bị bắt cóc rồi? – Hải với tay lấy thêm một ly rượu rồi đặt ly rượu lên bài cho Cảnh Phong – Anh cho là tụi em đã làm?
Cảnh Phong không đáp, anh lấy chai rượu đổ vào trong ly mà hải vừa đặt xuống trước mặt mình, sau đó cầm ly lên uống. Anh hỏi cũng chỉ là hỏi thế thôi, thật ra nah biết nếu chưa có lệnh của anh thì Hải và Thái sẽ không làm.
- Theo kế hoạch, tụi em sẽ bắt cóc Kiều Chinh ở nơi đông người để tránh mọi nghi ngờ về phía anh. Hơn nữa đó là khi lão già kia chuẩn bị lô hàng mới và chúng ta sẽ dùng Kiều Chinh để trao đổi lô hàng đó. Theo kế hoạch, anh sẽ cứu được Kiều Chinh trước thời điểm hắn ta chấp nhận trao đổi để lấy niềm tin của lão. Cho anh dễ dàng tiếp cận lão hơn. Nhưng hiện tại, lô hàng đó vẫn chưa được chuyển về thì Kiều Chinh lại bị bắt cóc, xem ra kế hoạch của chúng ta bị cản trở vì một kẻ khác rồi. Anh nói xem, kẻ đó là ai.
- Bất luận kẻ đó là ai, chúng ta cũng phải giải cứu Kiều Chinh càng sớm càng tốt. Hoàng Sĩ Nghiêm vừa gặp riêng anh, dường như ông ta có chút tin tưởng anh từ vụ việc lần trước, cho nên ông ta hỏi anh đã chán công việc vệ sĩ này chưa? Ông ta sẽ sắp xếp cho anh công việc tốt hơn. Và anh đã từ chối. Anh nói với ông ta:” Bảo vệ Kiều Chinh được an toàn là nhiệm vụ mà tôi phải làm, tôi không có ý thay đổi nào cả. Chị cần được phục vụ cho ông chủ là tốt rồi” Tuy ông ta không nói gì thêm nữa, nhưng anh tin chắc, ông ta đã tin tưởng anh thêm một chút rồi. KHó có ai dại dột bỏ qua cơ hội tốt như thế, vậy mà anh lại chấp nhận từ bỏ.
- Cảnh Phong, chúng ta không cần chờ lô hàng đó nữa, đây chính là cơ hội tốt cho chúng ta. Chỉ cần chúng ta cứu được Kiều Chinh ra, thì Hoàng Sĩ Nghiêm chắc chắn sẽ tin tưởng anh rất nhiều – Ánh mắt Hải vụt sáng nhìn Cảnh Phong.
- Làm sao truy ra ai bắt được Kiều Chinh mới là vấn đề - Cảnh phong trầm giọng nói.
- Vấn đề này rất đơn giản – Một người bước vào nhìn Cảnh Phong cười khà khà nói.

- Ông chủ - Hải giật mình nhìn ra cửa rồi kêu lên trông kinh ngạc – Sao ông chủ lại đến đây?
Cảnh Phong cũng đưa ánh mắt nhìn ôn chủ Thạch đang chống gậy bước vào trong phòng, ông quay người ra lệnh cho bọn đàn em:
- Đóng cửa lại, canh gác bên ngoài, không có lệnh của tao, không cho ai đến gần căn phòng này biết chưa!
Một tên đàn em theo sau nghe thế lập tức gật đầu , nhanh chóng đóng chặt cửa lại sau lưng của ông chủ Thạch. Ông chụ Thạch mới chống gậy từ từ bước đến ghế sofa.
Hải và Cảnh Phong lập tức đứng dậy bước vội đến đỡ ông chủ Thạch. Cả hai đều kêu lên với thái độ kính trọng vô cùng.
- Ông chủ.
- Ba….
- Được rồi, ta chưa đến nỗi tàn phế để hai đứa phài dìu đi như thế đâu – Ông chủ Thạch đưa tay ngăn hai người lại.
Cảnh Phong và hải bèn khựng lại, hai người im lặng nhìn ông chủ Thạch từng bước từng bước đi đến ghế ngồi. Khi ông chủ Thạch ngồi xuống rồi thì Cảnh Phong và Hải mới dám ngồi xuống ghế của mình.
- Ba, chân của ba không sao chứ? – Cảnh Phong lên tiếng quan tâm đến việc đi lại khó khăn của ông chủ Thạch – Con xin lỗi, những lúc thế này đáng lí con phải ở bên cạnh ba vậy mà.
Ông chủ Thạch nắm tay Cảnh Phong, cả người dựa vào thành ghế, thư thái vỗ tay Cảnh Phong một cái rồi mới nói :
- Con trai ngoan, ba biết con rất lo lắng cho ba. Ba già rồi, cho nên những chuyện này là không tránh khỏi. Nhưng chỉ một thời gian là nó khỏi thôi. Con đừng lo lắng gì cho ba hết, cứ chuyên tâm vào kế hoạch của con thôi.
Cảnh Phong nhìn ông chủ Thạch với vẻ mặt cực kì áy náy lẫn đau đớn. Trước giờ, anh luôn là cánh tay phải của ông, mọi chuyện làm ăn, anh luôn là người phụ trách, Hải là cánh tay trái, luôn theo hỗ trợ Cảnh Phong trong các thương vụ làm ăn. Nhưng lần này, vì kế hoạc tiếp cận Hoàng Sĩ Nghiêm, Cảnh Phong phải giả vờ trở mặt với ông chủ Thạch, người mà anh luôn xem như ba của mình.
Ông quả thật là già rồi, chuyến giao dịch lần này, vì không có Cảnh Phong nên ông phải đích thân ra mặt, không ngờ lần này bọn chúng trở mặt không giao hàng, cho nên hai bên đã xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt. Chân của ông chủ Thạch vì thế mà bị thương.
Nếu là trước đây thì….
Trước mắt Cảnh Phong là những hình ảnh trẻ trung phong độ của ông chụ Thạch trong lần đầu tiên mà anh gặp ông ta. Đó là những ngày tháng đáng hận nhất trong cuộc đời của Cảnh Phong, là những ngày tháng khổ sở nhất, vất vả nhất cùng đau đớn nhất.
Ngày hôm đó, Cảnh Phong không bao giờ quên, khi cảnh sát gọi đến nhà cũng là lúc mẹ anh đang chuẩn bị đồ đạc để vào thăm ba. Cảnh Phong cứ một mực đòi mẹ cho đi theo:
“ Mẹ, cho con đi theo với mẹ, con cũng muốn vào thăm ba”
“ Cảnh Phong, con ngoan đi, ở nhà giúp mẹ coi em, mẹ vào thăm ba một tí rồi về ngay. Mẹ gửi hai đứa cho cô Bình, hai đứa phải nghe lời cô Bình có biết không?”
Cảnh Phong lúc đó cũng đã hiểu mọi chuyện đang xảy ra, hàng xóm cứ người một câu nói ra nói vào xầm xì về việc ba của anh ở tù. Mẹ anh, bà Vân Anh, vì không muốn con cái nghi ngờ ba mình, cho nên mới kể hết mọi chuyện với Cảnh Phong. Từ lúc đó, anh đã hận Hoàng Sĩ Nghiêm vô cùng. Hận một kẻ đạo đức giả, nhẫn tâm lừa gạt ba anh để ông phải lâm vào con đường tù tội. Khiến gia cảnh anh tan nát, nhà cửa bị tịch thu, ba mẹ con phải đi thuê nhà trọ sống, hai anh em ngày ngày bị mọi người chỉ trích là con của tội phạm.
“ Mẹ nói với ba, con và em nhớ ba lắm, con và em sẽ chờ ba về với tụi con” – Cảnh Phong đành chấp nhận ở nhà chăm em cho mẹ, nhưng vẫn bùi ngùi căn dặn mẹ gửi lời nhắn đến ba mình “ Nói với ba, con và em tin là ba vô tội”
Bà Vân Anh nhìn đứa con trai bé bỏng của mình xúc động, bà giang tay ôm chặt con vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, tuy cố gắng dằn lòng để không khóc, thế nhưng vẫn không ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào.
“ Con ngoan lắm”
Hai mẹ con đang ôm nhau thì một người hàng xóm ở nhà cũ đã ào đến phòng trọ của ba mẹ con họ thét thất thanh:
“ Cảnh Phong! Cảnh Phong! Ba của mày đã tự sát trong tù rồi”
Hai mẹ con Cảnh Phong sững sờ buông nhau ra rồi đồng loạt quay đầu nhìn về người hàng xóm đến báo tin kia, người đó thấy hai mẹ con họ nhìn mình thì nước nước bọt, cố gắng nói trong hơi thở một lần nữa, nhưng lần này nói chậm rãi hơn từng câu từng chữ:
“ Lúc nãy, Cảnh sát gọi đến hỏi có biết ba mẹ con chị dọn đi đâu không? Họ nói anh ý đã tự sát trong tù rồi, bảo mọi người đến…..”
Người đó còn chưa nói hết lời thì Cảnh Phong thấy thân hình gầy rọp đi của mẹ mình đang đứng bên cạnh đã lã dần đi từ từ ngã xuống đất.
Cảnh Phong và người hàng xóm kinh hãi vội vàng lao đến đỡ.
- Mẹ, mẹ sao vậy.
- Chị ơi chị….

Ngày đám tang ba của anh, nhưng người công nhân từng dưới quyền ba anh lần lượt đều có mặt, mỗi người đều gon góp những số tiền ít ỏi của họ để ba anh có được nấm mồ đẹp. Từ trước đến giờ ba của anh đều rất tốt với công nhân, cho nên họ cũng rất thương ba anh, ai cũng xót thương và nuối tiếc cho sự ra đi của ông, họ càng không tin ông làm chuyện phạm pháp.
Họ động viên ba mẹ con rất nhiều, an ủi Cảnh Phong và Như Ngọc,
Tuy nhiên, chẳng có ai, chẳng có ai đủ giàu có mà cưu mang ba mẹ con họ cả. Để rồi, nhưng đau đớn vẫn tiếp tục xảy ra.
Đó là nỗi đau vô bờ bến, một sự tuyệt vọng cùng bất lực khi mà em gái anh sau chén cơm rau đạm bạc và nhạt thếch than đau đầu bị mệt, Như Ngọc bắt đầu sốt cao và buồn nôn khiến bà Vân Anh hoảng hốt, đưa Như Ngọc đi bệnh viện.
Nhà không có tiền, Như Ngọc lại qua cái tuổi có bảo hiểm nhi đồng, bệnh viện cũng chẳng thể lưu con bé lại lâu hơn, bệnh tình thì chẳng hề giảm chút nào.
Cảnh Phong nhìn mẹ mình chạy vạy khắp nơi vay nợ kiếm tiền mua thuốc cho con. Cảm giác đau đớn vô cùng, vừa thương em vừa thương mẹ, nhưng anh lại không thể khóc, không thể khóc….
Bởi vì, anh là đứa con trai duy nhất trong cái nhà này, Cảnh Phong nghĩ mình cần phải mạnh mẽ lên, vì mẹ, vì em. Hai bàn tay trống rỗng bất lực xiết chặt lại, tự trách bạn thân vô dụng, thật sự quá vô dụng.
Cảnh Phong chỉ có thể ngày ngày bên cạnh đứa em ốm yếu mặt tái nhợt của mình, nắm chặt tay Như Ngọc cố gượng cười trấn an bằng những lời hứa dối trá “ Vài bữa nữa, em sẽ khỏi thôi”
Chỉ có điều vài bữa nữa đó đành đổi bằng cả một vòm trời đen tối.

Ngày đám tang ba của anh, nhưng người công nhân từng dưới quyền ba anh lần lượt đều có mặt, mỗi người đều gon góp những số tiền ít ỏi của họ để ba anh có được nấm mồ đẹp. Từ trước đến giờ ba của anh đều rất tốt với công nhân, cho nên họ cũng rất thương ba anh, ai cũng xót thương và nuối tiếc cho sự ra đi của ông, họ càng không tin ông làm chuyện phạm pháp.
Họ động viên ba mẹ con rất nhiều, an ủi Cảnh Phong và Như Ngọc,
Tuy nhiên, chẳng có ai, chẳng có ai đủ giàu có mà cưu mang ba mẹ con họ cả. Để rồi, nhưng đau đớn vẫn tiếp tục xảy ra.
Đó là nỗi đau vô bờ bến, một sự tuyệt vọng cùng bất lực khi mà em gái anh sau chén cơm rau đạm bạc và nhạt thếch than đau đầu bị mệt, Như Ngọc bắt đầu sốt cao và buồn nôn khiến bà Vân Anh hoảng hốt, đưa Như Ngọc đi bệnh viện.
Nhà không có tiền, Như Ngọc lại qua cái tuổi có bảo hiểm nhi đồng, bệnh viện cũng chẳng thể lưu con bé lại lâu hơn, bệnh tình thì chẳng hề giảm chút nào.
Cảnh Phong nhìn mẹ mình chạy vạy khắp nơi vay nợ kiếm tiền mua thuốc cho con. Cảm giác đau đớn vô cùng, vừa thương em vừa thương mẹ, nhưng anh lại không thể khóc, không thể khóc….
Bởi vì, anh là đứa con trai duy nhất trong cái nhà này, Cảnh Phong nghĩ mình cần phải mạnh mẽ lên, vì mẹ, vì em. Hai bàn tay trống rỗng bất lực xiết chặt lại, tự trách bạn thân vô dụng, thật sự quá vô dụng.
Cảnh Phong chỉ có thể ngày ngày bên cạnh đứa em ốm yếu mặt tái nhợt của mình, nắm chặt tay Như Ngọc cố gượng cười trấn an bằng những lời hứa dối trá “ Vài bữa nữa, em sẽ khỏi thôi”
Chỉ có điều vài bữa nữa đó đành đổi bằng cả một vòm trời đen tối.
Điều tàn nhẫn tiếp theo cuối cùng cũng đến,

Trên một cái giường nhỏ chỉ được lót một tấm chiếu củ trong một căn phòng trọ thuê nhỏ hẹp, một căn phòng trọ rẻ tiền nhất, u tối nhất của cả dãy nhà trọ, nơi chẳng có ánh sáng, cũng chẳng có được một bóng đèn dài. Chỉ là một bóng đèn tiết kiệm nhỏ xíu, ánh sáng chẳng soi tỏ được bao nhiêu.
- Anh Hai, ba có về nữa không? – Như Ngọc nét mặt tái xanh nắm lấy tay Cảnh Phong, những ngón tay nhỏ bé đáng yêu nhưng run run siết chặt tay Cảnh Phong như sợ tay anh rời đi.
- Khi nào em hết bệnh, ba sẽ trở về - Cảnh Phong muốn an ủi em gái nên nói dối, Như Ngọc vẫn chưa hiểu rằng ba đã rời xa ba mẹ con mãi mãi.
- Anh Hai, khi nào em hết bệnh? – Nét mặt Như Ngọc rầu rĩ nhìn Cảnh Phong lên tiếng hỏi.
- Em ngoan uống thuốc đều đặn thì sẽ mau hết bệnh – Cảnh Phong cố gắng cười, anh đưa tay vuốt ve mái tóc của em gái đầy yêu thương.
- Nhưng thuốc đắng lắm – Như Ngọc phụng phịu nói.
- Đắng mới mau lành bệnh được, Ngọc cũng muốn ba mau trở về đúng không? – Cảnh Phong ra sức dỗ dành em gái của mình.
Như Ngọc chớp chớp đôi mắt tròn xoe của cô bé, liếc nhìn ly thuốc trên tay Cảnh Phong một cái rồi mím môi hít thở sâu, cuối cùng cô bé gật gật đầu đồng ý uống thuốc. Cảnh Phong nhoẻn miệng cười rạng rỡ, anh xoa đầu em gái rồi nhanh tay giúp em gái ngồi dậy uống hết ly thuốc.
Như Ngọc uống hết thuốc, Cảnh Phong lại đỡ em gái xuống nằm xuống, Cảnh Phong yêu thương vuốt lại mái tóc để Như Ngọc có thể dễ chịu hơn. Như Ngọc nhìn anh hai chăm sóc mình, cô bé cảm thấy hạnh phúc lắm, đưa hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, Như Ngọc nhìn lên nóc căn nhà trọ lên tiếng:
- Anh Hai, đến khi ba về, nhà mình sẽ không sống ở đây nữa đúng không. Ba sẽ đưa chúng ta về lại nhà có đúng không?
Giọng của Như Ngọc đầy hứng khởi khiến Cảnh Phong đau lòng, anh quay mặt đi che giấu nổi xúc động đang dần nổi lên khiến đôi mắt trào trực khóc của anh đỏ hoe. Cảnh Phong cố gằn nỗi đau trong lòng, anh biết ba mình vĩnh viễn không bao giờ trở về, nhưng thật lòng Cảnh Phong chẳng nhẫn tâm nói ra điều đó với đứa em gái nhỏ của mình. Khi Cảnh Phong quay lại nhìn Như Ngọc trên gương mặt Cảnh phong là một nụ cười thật tươi cùng cái gật đầu đầy quả quyết, giống như những điều Như Ngọc vừa nói chắc chắn sẽ xảy ra.
Nhưng chỉ có Cảnh Phong biết là đằng sau nụ cười nó là cả một dòng nước mắt cay đắng, dua đớn đến mức như dao cắt từng thớ thịt trên người.
- Anh hai, anh còn nhớ ba đã hứa dẫn hai anh em mình đi ngắm hoa sưa nở hay không?
- Nhớ.
- Anh hai, Em muốn đi ngắm hoa sưa , chắc giờ này hoa đã nở rồi – Như Ngọc bổng nhìn Cảnh Phong yêu cầu.
- Được, đợi em khỏi bệnh đi rồi anh sẽ đưa em đi ngắm hoa sưa nở - Cảnh Phong cười nhẹ nhàng hứa với em gái.
- Nhưng em sợ em chưa hết bệnh mà hoa sưa đã tàn rồi – Như Ngọc đầy vẻ buâng khuâng nói.
Cảnh Phong ngây người nhìn em gái, lòng đau đớn khi nghĩ đến ước mơ nhỏ bé của em mình, vậy mà chẳng lẽ lại không được. Anh nắm tay với như Ngọc rồi bảo:
- Được, vậy anh đưa em đi ngắm hoa.
Để lại một mảnh giấy với vài dòng chữ ngắn ngủi cho mẹ để thông báo việc hai anh em đi đâu. Cảnh Phong mang theo một bình nước, khoát áo khoát cho Như Ngọc, sau đó Cảnh Phong dìu em gái bệnh tật của mình từng bước từng bước đi đến nơi mà gia đình anh vẫn hay đến để ngắm hoa sưa. Cũng may nơi đó cũng không xa nơi ở trọ lắm, và cũng thật may là Cảnh Phong vẫn nhớ con đường đến đó.
- Anh hai, em mệt quá – Như Ngọc đi được một đoạn thì sức khỏe đã giảm đi rất nhiều, cô bé thở dốc lên tiếng.
- Anh hai cõng em – Cảnh Phong ngồi xuống trước mặt Như Ngọc kéo tay cô bé choàng qua cổ mình, nhẹ một cái nâng người Như Ngọc lên lưng mình.
- Anh hai, em thích được anh cõng thế này, lưng anh rất ấm – Như Ngọc vòng tay ôm cổ Cảnh Phong, má áp vào lưng anh mơ màng nói.
Cảnh Phong xiết chặt tay hơn cố đi thật nhanh để Như Ngọc có thể nhìn thấy hoa sưa, trong lòng anh chất chứa nỗi sợ hãi mơ hồ. Hơi thờ của Như Ngọc càng lúc càng yếu dần, Cảnh Phong cắn chặt răng, kiềm nén nước mắt, anh xốc Như Ngọc lên lưng mình, bước chân thật nhanh đi về phái trước. Như Ngọc đã mơ màng chìm vào giấc ngủ trên lưng của Cảnh Phong.
Trên còn đường nhỏ, có một hàng cây trải dài với những thân gầy và khô với rất nhiều cành nhỏ, và trên đầu cành là một màu trắng tuyệt đep như mây, như bông rất đẹp không dày một cục như hoa đào. Những cây sưa gầy và nhẹ nhàng pha chút e lệ bí ẩn.
Cảnh Phong nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp trước mặt mình thì mừng khấp khởi, cái mặt cùng mồ hôi của anh như bay biến mất hết, anh cố quay đầu gọi khẽ:
- Như Ngọc, dây đi, mau dậy đi. Em xem, hoa sưa nở đầy trên cây rất đẹp và rất thơm.
Như Ngọc mơ hồ mở mắt khi nghe tiếng gọi của anh trai, cô bé lập tức tuột xuống khỏi lưng của Cảnh Phong , cô bé xoay tròn thân người ngẩng đầu nhìn những cành cây đầy hoa sưa trắng nõn tuyệt đẹp kia, miệng há ra réo lên niềm phấn khích.
- Anh hai, em muốn có thật nhiều hoa sưa – Như Ngọc giang tay đón một bông hoa sưa bị gió làm rơi xuống, những cánh hoa nhỏ trắng rất đẹp rơi vào lòng bàn tay cô bé.
- Em ngồi dưới đây đi, anh đi hái hoa sưa về cho em – Cảnh Phong dìu em ngồi xuống bên một gốc cây sạch sẽ rồi nhanh chóng trèo lên những cây sưa cao gầy kia, cố gắng bẻ những cành gần xuống cho Như Ngọc. Thật may, những cây hoa sưa ở đây vẫn chưa trưởng thành nhiều nên không cao lắm, nếu không thật khó trèo trên những thân cây khẳng khiu gầy ốm như thế.
Một ôm thật to đầy những cành hoa sưa với những bông hoa trắng rất đẹp, Cảnh Phong hào hứng lao nhanh đến bên Như Ngọc. Cô bé đã dựa hẳn người vào một góc cây, mắt nhắm ghiền lại. Một sự sợ hãi khiến toàn thân lạnh toát, Cảnh Phong hốt hoảng gào lên:
- Như Ngọc, Như Ngọc….
Như Ngọc chậm rãi mở mắt ra, Cảnh Phong mĩm cười nhẹ nhỏm. Anh đưa những cành hoa sưa mình vừa hái được đến trước mặt Như Ngọc
- Em xem, anh đã hái rất nhiều cho em.
Như Ngọc đưa tay ôm những cành hoa sưa vào lòng mân mê những nụ hoa trắng tinh khiết đó thật lâu, thật chậm rãi. Một cơn gió thổi khiến những bông hoa sưa rung rinh theo gió, Như Ngọc bỗng rùng mình .
Cảnh Phong lập tức lê người ngồi sát vào Như Ngọc, chòang tay ôm lấy em gái nói:
- Em lạnh lắm sao.
- Anh hai, anh ấm lắm – Sắc mặt như Ngọc đã tái xanh, đôi môi đã tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi – Anh hai, em buồn ngủ quá.
- Vậy em ngủ đi – Cảnh Phong hạ người Như Ngọc xuống chân anh, để đầu cô bé gối lên chân mình. Như Ngọc ngoan ngoãn tựa đầu vào chân anh trai và nhắm mắt, nụ cười vẫn nở trên miệng của Như Ngọc.
Thật lâu, thật lâu…Cảnh Phong gần như không còn cảm nhận thấy hô hấp của Như Ngọc, gió lạnh khiến thân hình cô bé lạnh toát, hoa sưa trắng nõn bị gió làm rơi rất nhiều, một cảnh tượng rất đẹp, nhưng lại buồn vô cùng.
- Như Ngọc, dậy thôi. Về nhà thôi kẻo mẹ lo.
Nhưng cô bé không trả lời.
- Như Ngọc….
Cảnh Phong ra sức lay người Như Ngọc, nhưng cô bé vẫn cứ bất động.
Cảnh Phong run sợ vô cùng, dù vẫn chưa thật sự trưởng thành, nhưng là một Cảnh Phong khi ấy là một cậu bé thông mình và hiểu chuyện. Nhìn gương mặt đáng yêu của em gái, Cảnh Phong đau đớn gào théo gọi tên em trong tiếng gió thổi.
Hoa sưa buồn bã rơi càng nhiều hơn, giống như một vũ điệu bi thảm, một vũ điệu đưa tiễn một thiên sứ lại về với trời.

Hai bức di ảnh trên bàn thờ, ba nén nhang tỏa khói đầy tang thương.
Căn phòng trọ nhỏ vốn mang đầy không khí mệt mỏi, giờ thì bầu không khí càng ít dần khiến người ta gần như nghẹt thở. Căn phòng im lặng vô cùng dù rằng trong đó vẫn còn có 3 con người đang tồn tại.
Cảnh Phong đưa mắt nhìn mẹ mình, bà Vân Anh đang ngồi thẩn thờ ngước đầu nhìn lên bàn thờ, nơi vừa đặt thêm bức hình em gái Như Ngọc, gương mặt cô bé trông hình cười rất tươi.
Là một nụ cười rất tươi kiểu trẻ con, ngây ngô và hạnh phúc. Chứ không phải là một bức hình nghiêm nghị như người lớn. Bởi vì không ai nghỉ cô bé lại qua đời khi còn rất nhỏ như thế, một cái tuổi vừa nãy mầm lại bị gãy ngang, khiến cho ai cũng thương tiếc vô cùng.
Cảnh Phong dù rất đau buồn, nhưng vẫn hiểu mình cần phải mạnh mẽ, gạt bỏ nỗi buồn để an ủi mẹ. Anh giúp mẹ nấu cơm, dù chỉ là những món ăn đạm bạt dễ làm, Cảnh Phong dọn cơm trên cái bàn nhỏ dùng để học thường ngày của mình. Cảnh Phong bước đến bên mẹ, mái tóc bà rối tung lòa xòa trước trán trông bà đáng thương vô cùng, tay bà vẫn ôm chặt con gấu bông mà Như Ngọc rất thích. Lúc đó anh cũng là một cậu nhóc cao lớn, bóng dáng cũng đã có thể phú hết thân hình ngồi bất động của mẹ, Cảnh Phong đưa tay lay mẹ gọi:
- Mẹ! Con nấu cơm rồi, mẹ ăn cơm đi.
Ánh mắt bà Vân Anh quay lại nhìn Cảnh Phong gần như dại đi, bà mở miệng hỏi anh:
- Thế còn em con đâu? Hai đứa bảo đi ngắm hoa sưa mà.
Cảnh Phong giật mình, bàn tay đang để trên vai bà Vân Anh rơi xuống trong sự mất bình tĩnh của anh. Anh kinh hoàng trố mắt nhìn mẹ, lấp bấp hỏi:
- Mẹ, mẹ vừa nói gi vậy?
- Mẹ hỏi, em con, Như Ngọc đâu rồi? – Bà Vân Anh ngơ ngác lập lại câu hỏi.
Cảnh Phong hốt hoảng giang tay lay người mẹ mình gào lên:
- Mẹ, mẹ …mẹ nhìn con đi. Mẹ đừng làm con sợ. Như Ngọc em con đã chết rồi.
- Bốp….
Bà Vân Anh tát mạnh lên gương mặt của Cảnh Phong, ánh mắt bà chuyển từ trạng thái ngây daiu5 sang tức giận đùng đùng, bà lớn tiếng mắng:
- Sao con dám trù ẻo em con như thế. Mẹ dạy con thế nào, phải suy nghĩ trước khi nói, không được nói bừa. Em con chỉ bị bệnh một chút mà con dám bảo con bé chết là sao hả? Con không thương em con nữa phải không?
- Mẹ…- Đôi mắt Cảnh Phong đã đỏ lên như sắp khóc, phải khó khắn lắm mới ngăn được những giọt nước mắt đau đớn trong lòng mình, nhưng cũng không thể nào nói tiếp được ngoài tiếng gọi đau đớn kia.
- Như Ngọc đâu? Con đưa em con đi đâu rồi. mau đưa con bé về cho mẹ. …Mẹ phải đi tìm em con, con bé đang bệnh, phải mua thuốc cho con bé uống….
Nói xong bà Vân Anh cứ thế lao ra bên ngoài, bà còn xô ngã cảnh Phong qua một bên, Cảnh Phong nhìn theo bóng mẹ than khóc.
- Mẹ…..
Tiếng gọi xé lòng người, đau đớn và bất lực.

Bên mái hiên của một ngôi miếu, trời mưa rả rích, từng cơn gió lạnh ùa về.
“Ầu ơ ...Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi, khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, ầu ơ, con đi trường học mẹ đi trường đời. Gió mùa thu mẹ ru (mà) con ngủ năm canh chày, năm canh chày thức đủ vừa năm hỡi chàng, chàng ơi hỡi người người ơi, em nhớ tới chàng, em nhớ tới chàng. Hãy nín nín đi con, hãy ngủ ngủ đi con. Con hời (mà) con hỡi, hỡi con hỡi con hời con hỡi con hời. Hỡi con!!!!”
Giọng một người phụ nữ đầu tóc rũ rợi ôm con gấu bông lớn trong lòng thật chặt, giống như sợ chỉ cần bà hơi buông lỏng, con gấu sẽ biến mất. Bàn tay bà dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng con gấu bông, nâng niu như vỗ một đứa trẻ, giống một người mẹ đang ru con ngủ. Giọng hát của bà giữa cơn mưa rả rít nghe thật buồn.
Một cậu bé trai người mảnh khảnh chạy ù vào trong ngôi miếu, người cởi trần, cậu bé dùng áo của mình cuộn tròn cái gì đó như sợ mưa làm ướt. Vào được trong miếu, cậu mừng rỡ đưa tay gạt đi những giọt nước mưa khiến thân người cậu bé ướt nhẹp nhìn người đàn bà kia nói:
- Mẹ xem nè, con mua cho mẹ một ổ bánh mì nè, mẹ ăn đi kẻo nó nguội cứng hết ngon.
- Suỵt…- Người phụ nữ đưa tay ra hiệu và nói rất khẽ - Phong, con nói nhỏ thôi, em con vừa mới ngủ. Trời mưa sấm sét nhiều lắm, em con rất sợ sấm, cứ để em con ngủ đi.
Cảnh Phong chính là cậu bé đó, cố gắng nở nụ cười nói khẽ:
- Con biết , mẹ mau ăn bánh mì đi.
Bà Vân Anh nhìn thấy ổ bánh mì trên tay Cảnh Phong thì mừng rỡ cầm lấy ổ bánh mì, vui vẻ nói:
- Bánh mì! Lâu lắm rồi mẹ không được ăn bánh mì.
Nhưng thay vì ăn ngay lập tức, bà bẻ ổ bánh mì ra làm hai, Cảnh Phong thấy vậy bèn hỏi:
- Mẹ, sao mẹ lại bẻ bánh mì ra làm gì.
- Mẹ để dành cho em con, kẻo lát nữa con bé thức dậy con bé đói lại khóc cho mà xem.
Sóng mũi Cảnh phong thấy cay cay, nhưng Cảnh Phong cố dằn nó xuống và nói với bà Vân Anh:
- Con để dành phần cho em ấy rồi. Mẹ cứ ăn đi. Bánh mì này cay lắm, em con không ăn được đâu.
- Ừ, vậy thì mẹ ăn đây – Bà Vân Anh gật gật đầu, mái tóc rối tung của bà xuề xòa trước mặt trong bà nhếch nhác đến đáng thương.
Cảnh Phong nhìn thấy bộ dạng của mẹ như thế thì cảm thấy đau lòng vô cùng. Cảnh Phong khẽ liếc nhìn xuống hai bàn tay chai sạn đầy bỏng rát của mình, cố gắng để cơn đau từ từ lắng dịu. Nhưng ngón tay tê dại đến nỗi anh cầm ổ bánh mì mà còn thấy đau đớn.
Cũng may xin được một chân khuân vác ở chợ đầu mối, nếu không thì không biết hai mẹ con anh sẽ thế nào. Công việc tuy vất vả, nhưng tiền công cũng không tệ, hai mẹ con đùm bọc chắc chiu cũng đỡ, chỉ có điều….
Ở nơi đó cũng có khá nhiều đứa trẻ như Cảnh Phong, vì miếng cơm manh áo phải đi làm phu khuân vác cho người ta. Nhưng vì chợ là nơi rối loạn nhất, người bán thì muốn hàng của mình được làm xong sớm nên bỏ tiền thuê, nhưng phu khuân vác cũng giống như một buổi đấu giá, ai chịu giá rẻ, chấp nhận bán sức lao động của mình với giá rẻ hơn thì những người chủ hàng sẽ thuê người đó.
Bà Vân Anh cứ mãi ngơ ngẩn mà không hề biết rằng để đổi lấy miếng ăn cho bà, Cảnh Phong đã chịu đau đớn và vất vả thế nào. Nếu như cùng giá cả, thì đương nhiên chủ hàng sẽ chọn mấy đứa có tướng tá to con khỏe mạnh hơn, chẳng ai chịu mướn một đứa mảnh khảnh như Cảnh Phong bao giờ. Vì muốn kiếm miếng ăn, Cảnh Phong phải chấp nhận lấy giá rẻ hơn, mà phải làm công việc nhiều hơn biết bao nhiêu lần. Đã vậy, Cảnh Phong còn bị lũ khuân vác đánh một trận bởi vì dám đến tranh địa bàn kiếm ăn với chúng, mà còn dám hạ giá làm công thấp như vậy.
Cảnh Phong đánh không lại bọn chúng, bọn chúng khuân vác đã quen, tướng tá cao to, người khỏe mạnh lại đông cho nên Cảnh Phong bị đánh rất thê thảm chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi. Cũng may là ban quản lí trợ đã kịp thời can ngăn, nếu không Cảnh Phong không biết mình có còn đứng dậy nổi để bề đến miếu hay không nữa.
Bá Vân Anh vẫn vô tư không hiểu được nổi khổ tâm của con trai, bà đã trở thành một người điên trong mắt mọi người. Không còn tiền bạc, bà Vân Anh lại điên, chủ phòng trọ liền đuổi hai mẹ con ra ngoài, Cảnh Phòng đành dìu mẹ lang thang rồi tá túc ở ngôi miếu này, lòng luôn lo sợ sẽ bị chủ miếu đuổi đi.
Bà Vân Anh ăn xong , Cảnh Phong liền rót cho bà miếng nước, anh cố gắng cầm thật chặt để sự đau rát không làm đánh rơi ly nước xuống. Bà Vân Anh vô tình chạm vào tay Cảnh Phong, khiến tay Cảnh Phong đau nhức vô cùng nhưng anh cắn răng chịu đựng không dám lên tiếng.
Bà Vân Anh uống nước xong thì bế con gấu bông kia lên lại tiếp tục hát ru:
“ Gió mùa thu mẹ ru mà con ngủ năm canh chày, là năm canh chày thức đủ vừa năm hỡi chàng chàng ơi, hỡi người người ơi em nhớ tơi chàng em nhớ tơi chàng. Hãy nín nín đi con hãy ngủ ngủ đi con con hời mà con hỡi con hỡi con hời hỡi con.
Chí làm trai say mê mà yêu nước. Em nỡ dạ nào, em nỡ dạ nào,trách mối tình ơi, hỡi chàng là chàng ơi, hỡi người là người ơi. Em nhớ tới chàng,em nhớ tới chàng.Hãy nín nín đi con hãy ngủ ngủ đi con con hời mà con hỡi con hỡi con hời hỡi con.
Đên mùa xuân trong cơn gió thắm cha con về là cha con về con mắm tay cha hỡi ngừơi người ơi hỡi chàng chàng ơi em nhớ tới chàng em nhớ tới chàng. hãy nín nín đi con hãy ngủ ngủ đi con con hời con hỡi con hỡi con hời hỡi con.”
Cảnh Phong nhìn mẹ, rồi quay đầu nhìn những giọt mưa bên ngoài, lòng dấy lên một nỗi căm hận vô cùng, anh hận Hoàng Sĩ Nghiêm, chính ông ta đã dựng nên cảnh này.
Thỏ đến đường cùng cũng phản kháng lại, vẫn tiếp tục bị bọn kia bao quây đánh, Cảnh Phong quyết liều mạng đánh nhau với chúng để tự bảo vệ mình. Sau cuộc sống khốn khó, anh đã hiểu ra một điều là “ cầu người chi bằng cầu mình”, nếu như năm xưa ba anh không cầu Hoàng Sĩ Nghiêm thì đâu ra nông nỗi này, cho nên vì bản thân mình, Cảnh Phong dùng hết sức mình đánh nhau với chúng. Dù bị chúng đánh tơi tả, anh vẫn đứng lên và quyết chống trả lại. Ánh mắt anh lúc đó là một màu đỏ gạch, thái độ không khuất phục, liều mạng đến cùng, đánh một lần để bọn chúng thấy rằng anh không dễ bị ăn hiếp.
Chính vì lần đánh nhau đó mà cuộc đời anh bước sang một bước ngoặc mới.
Một chiếc xe màu đen sang trọng đang đứng đậu chờ đèn xanh nổi lên, bên cạnh con đường đó là một trận hỗn chiến vô cùng quyết liệt. Người đàn ông trong xe vô tình lướt qua đám đánh nhau, ông ta khẽ cười khinh bỉ cho bọn trẻ trâu đánh nhau một cách ngốc nghếch. Nhưng đứa con trai bị bọn kia bao quay đánh lại khiến ông chú ý đến, hễ bị đánh ngã là nó lập tức đứng lên, gan lì vô cùng.
Và chính ánh mắt của Cảnh Phong thu hút ông ta:
- Dừng xe. Tụi bây xuống mang thằng nhỏ bị đánh đến đây cho tao.
Và người đàn ông ra lệnh đó chính là ông chủ Thạch bây giờ.

Trong căn biệt thư được trang hoàng rất đẹp, nhưng không khí lại gần như trái ngược với vẻ đẹp của căn biệt thự. Một bầu không khí âu sầu chết chóc đáng sợ.
Trên bộ ghế sofa có hai người ngồi, một người mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh chấm bi, trên lưng ông ta có một vết chém sâu và dài, máu chảy từ vết thương đó nhuộm đỏ màu xanh của chiếc áo, trên nét mặt của người đàn ông đã không còn một chút máu, thế nhưng ông ta không hề buông một tiếng rên rỉ nào. Ông ta ngồi quay lưng lại với một người đàn ông, tay bệnh chặt vào thành ghế.
Bác sĩ ngồi sau lưng ông ta hốt hoảng mở hộp dụng cụ hành nghề của mình ra, sau đó dùng kéo cắt đứt cái áo sơ mi nhuốm máu của ông ta ra làm hai mảnh, để lộ vết thương rộng toát đầy máu.
Mấy tên đàn em bu xung quanh ông ta đang trừng trừng mắt nhìn về một thằng nhóc cao lớn, mặt nó cũng tái mét không còn giọt máu, đứng lặng nhìn vị bác sĩ chữa trị cho người đàn ông kia.
- Lại đây thằng nhóc – Người đàn ông kia quắc tay gọi thằng nhóc đến bên cạnh mình.
- Ông chủ Thạch, xin đừng động đậy, tôi đang sát trùng vết thương. Vết thương khá là sâu, cần phải khâu lại – Vị bác sĩ thấy ông chủ đung đưa tay khiến thân mình cũng đung
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5970
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN