Những ngày đợi nắng
Kim làm gì vì đó không phải chuyện của cô, nhưng thâm tâm thừa biết Kim đang âm mưu một điều gì đó. Muốn giành lại cơ nghiệp và kế thừa mẹ? Tốt thôi! Chỉ cần thuyết phục được Bạch Hồ, cô sẵn sàng cung kính hai tay dâng toàn bộ sổ sách. Con người ta, bất chấp làm việc, lập gia đình và sẵn sàng chịu đau để sinh con, mục đích cuối cũng cũng chỉ là để tìm kiếm tiếng cười và cảm giác thoải mái thư thái trong cuộc sống. Nào ai muốn chật vật cả một kiếp người rồi nhắm mắt xuôi tay một cách vô nghĩa.
Có những con người quả thật rất linh. Khi vừa nghĩ đến thì chưa kịp chớp mắt đã xuất hiện.
Kim từ bên ngoài đi vào phòng Winner, không buồn gõ cửa.
“Sao chị không ra tham gia tiệc?” - Ngồi xuống bên giường Winner, Kim hỏi nhẹ nhàng. Giọng con bé rất trong, cao vút và thanh tân như tiếng chuông nhà thờ vào những sớm mai.
“Tiệc gia đình em, chị tham gia làm gì.” - Winner miễn cưỡng ngồi dậy, đâu thể nằm dài ra mà tiếp Kim.
“Chị nói gì vậy? Chị cũng là người trong gia đình mà.” - Kim cười tươi.
“Chị là người ngoài thôi. Không phải cứ sống chung một nhà thì sẽ thành người nhà.” - Winner cười nhạt, ánh mắt không muốn nhìn thẳng vào Kim.
Rời khỏi giường, cô đến bên chiếc tủ đồ nghèo nàn vài ba bộ đồ, lấy ra một hộp quà gói giấy hồng.
“Mừng em tốt nghiệp!” - Đưa cho Kim xong, cô lập tức quay ra cửa tránh ánh mắt con bé. Có ai tin được là Winner không sợ trời, không sợ đất lại rất sợ bộc lộ tình cảm.
“Chị mua khi nào vậy?” - Giọng Kim rõ ràng rất ngạc nhiên.
“Từ khi em bắt đầu vào mười hai.” - Vẫn không nhìn Kim, Winner xoa xoa đầu.
“Em mở luôn bây giờ được không?” - Kim thích thú.
“Ừ! Của em mà. Em muốn làm gì thì làm.”
Tiếng giấy sột soạt vang lên. Tuy đứng quay lưng lại nhưng Winner biết thừa Kim đang bóc hộp quà.
“Người mua nó là chị sao?” - Kim gần như hét lên, nâng niu chiếc váy trắng ướm vào người. Chiếc váy do một nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp tự tay may từng đường kim mũi chỉ từng được đấu giá trong một buổi từ thiện. Con bé đã luôn ao ước có được nó. Vì khi đó còn đi học, mẹ không cho quá nhiều tiền để tiêu xài nên nó chỉ biết nuốt nước miếng ngắm nhìn. Kim còn nhớ mình đã khóc nức nở khi chiếc váy bị mua mất.
“Hôm đó chị thay mặt mẹ em tham gia đấu giá từ thiện, nghĩ nó hợp với em nên chị mua.” - Nhất quyết không quay người lại, Winner vừa nói vừa xoa xoa đầu.
Kim thích thú cầm chiếc váy ướm lên người, xoay tròn, lòng ngập tràn niềm vui.
“Vậy em có thể xin chị thêm một món quà nữa không?” - Nén lại niềm vui dâng lên trong lòng, con bé chậm rãi đi đến đứng đối diện Winner.
“Là gì?” - Nhìn vẻ mặt Kim, Winner đột nhiên nảy sinh cảnh giác.
“Rời khỏi nhà và để lại mọi thứ cho em.” - Giọng Kim vẫn luôn trong trẻo như tiếng chuông ngân vang từ ngôi thánh đường trong làng vắng. Vẫn luôn thánh thiện và làm người ta nghe rồi thì cứ muốn nghe mãi. Thế nhưng, giọng nói tuyệt vời ấy vừa nói gì thế kia?
“Chị… không thể!” - Winner có chút bối rối, nhưng thật nhanh, cô nhìn sâu vào mắt Kim từ chối: “Chị không muốn đi khỏi đây. Còn về công việc chị đang làm, chỉ cần em thuyết phục với mẹ em, chị sẵn sàng nhường lại mọi thứ.” - Giọng Winner đột nhiên trở nên trầm hơn mọi khi. Những con người trong ngôi nhà này, ai cũng nghĩ cô sướng điên lên khi được thừa kế công việc của Bạch Hồ. Ai cũng tưởng cuộc đời cô đã một bước lên tiên. Bọn họ làm sao biết rằng cô đang bước từng bậc thang xuống địa ngục không lối thoát.
Tuyệt vọng và bất lực! Biết rõ mọi chuyện đang diễn ra theo hướng nào nhưng chẳng thể làm gì để thay đổi nó. Người ấy, người mà cô yêu thương đến từng tế bào dù có bị tổn thương sâu sắc, cô đã trao cho người đó toàn quyền quyết định cuộc sống của mình. Và khi người ấy còn chưa nhất quyết đuổi cô đi, dù thế nào cô cũng sẽ cố chấp ở lại.
“Biết ngay chị sẽ không chịu mà.” - Kim bĩu môi, giận dữ bỏ ra ngoài nhưng không quên mang theo món quà vừa được nhận.
Phía sau lưng con bé, ánh mắt Winner khắc khoải nhìn theo, nét mặt đầy mệt mỏi và chán nản. Cô biết Kim nghĩ gì. Trong đầu óc non nớt ấy, con bé chỉ đơn thuần hiểu rằng đây là công việc kiếm ra rất nhiều tiền, có nhiều đàn em nên sẽ rất oai. Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Bản tính Kim, Winner hiểu rất rõ. Một khi con bé đã muốn gì, nó sẽ cố chấp có bằng được và chỉ thực sự suy nghĩ nên hay không nên sau khi đã chiến thắng.
***
Những buổi đầu của hôn nhân giống như những sáng bình minh nhẹ nhàng, không khí đủ ấm để sảng khoái, đủ lạnh để có những vòng ôm. Mọi thứ trong trẻo và tươi mới làm người ta cứ mãi muốn tận hưởng thật nhiều.
Trong căn biệt thự trắng nằm ở trung tâm thành phố, có một cặp vợ chồng đang tận hưởng bầu không khí tuyệt vời đó.
Người ta thường nghe tiếng cười từ đó phát ra, người ta thường thấy một đôi vợ chồng trẻ cùng nhau chăm sóc vườn hoa quanh nhà, mùi thức ăn tỏa ra từ căn nhà rất thơm. Ở căn nhà đó, có lẽ lúc nào cũng là bình minh ấm áp và tinh khôi.
Việc phải thức dậy vào sáng sớm để tranh thủ bán hàng sau đó đến trường đối với Nhi từng là những cơn ác mộng kéo dài. Đã có lúc cô mong mỏi mỗi ngày được ngủ thêm mười lăm phút. Nhưng giờ đây, mỗi sáng thức dậy làm bữa sáng cho Vương là niềm hạnh phúc lớn lao không từ ngữ nào có thể miêu tả.
Căn nhà luôn tươi tắn dưới bàn tay Nhi. Bình hoa chẳng bao giờ kịp héo đã được thay mới. Đĩa trái cây lúc nào cũng tươi ngon mỉm cười trên bàn bếp. Cuộc sống hoàn toàn tươm tất và hoàn hảo đến mức Vương tin rằng Nhi sinh ra là để chăm sóc anh và những đứa con của họ sau này.
Công việc của Vương, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều cô gái chân dài trong làng giải trí, và cũng không ít người muốn lôi kéo anh. Thế nhưng đầu óc anh luôn chỉ có người vợ chân không quá dài mà anh sẽ yêu đến cả cuộc đời. Chẳng ai hạnh phúc khi có quá nhiều yêu thương thoáng qua từ vô vàn phía. Chẳng ai lại mong mình sở hữu một bộ sưu tập những tình yêu hờ hững mờ nhạt. Anh đủ thông minh để hiểu đứng núi này trông núi nọ là cách nhanh nhất để bán rẻ yêu thương chạy theo phù phiếm.
Có lúc con người thật quá tham lam khi muốn người mình yêu cũng yêu mình thật nhiều, nhiều đến mức không bao giờ là đủ, nhưng cũng thật biết cách bằng lòng khi chỉ cần một mình người ấy yêu mình mà thôi.
Thế nhưng có những sáng bình minh trời không những chẳng nắng mà còn mưa rất to. Hình như Đà Lạt hôm nay có bão. Ngay từ đêm qua gió đã nặng nề thổi và mưa rả rích.
Ập đến cùng cơn bão là trận ốm của Nhi. Đã mấy ngày nay bao tử cô rất khó chịu, chẳng thể tiêu hóa được gì mà liên tục đẩy thức ăn ra. Cô nôn hết mọi thứ rồi vẫn tiếp tục nôn khan, người mệt nhoài nằm lì trên giường.
Theo lẽ đó, Vương vừa phải chuẩn bị bữa sáng cho mình, vừa chăm chút nấu cháo cho Nhi.
“Hôm nay cho anh nghỉ làm ở nhà với em đi. Lát thời tiết khá hơn anh đưa em đi khám bệnh.” - Bưng tô cháo nghi ngút khói lên phòng cho Nhi, Vương xìu giọng năn nỉ.
“Anh còn phải đi họp và ký hợp đồng nữa mà.” - Nhi vừa dứt lời đã nhăn mặt, ngồi dậy khỏi giường lấy tay bịt miệng. Mùi thức ăn cũng làm cô buồn nôn.
“Mấy cái đó mất cái này còn cái khác. Còn vợ chỉ có một thôi.” - Vương ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt lưng cho Nhi.
“Em không sao đâu. Anh phải chăm chỉ đi làm chứ, công ty mới mở mà.” - Áp một tay lên má Vương, Nhi cười hiền.
“Nhưng anh không yên tâm để em ở nhà. Em như thế này đã mấy ngày rồi, phải đi khám chứ.” - Vương cầm lấy tay Nhi, áp sát hơn vào má mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay nhỏ bé ấy lan tỏa vào tận trái tim. Trời Đà Lạt hôm nay lạnh lắm, nhưng anh luôn có một hòn than nóng sưởi ấm trong lòng.
“Gọi mẹ qua với em được rồi. Anh đừng lo!” - Nhi cười trìu mến. Có thể ban đầu kết hôn với Vương, điều cô nhắm đến không phải là cuộc sống bình lặng thế này. Nhưng giờ đây, sâu thẳm trong cô chỉ mong mỗi ngày đều lặng lẽ trôi qua trong hạnh phúc.
“Vậy để anh qua nhà đón mẹ nha. Mưa như thế này mẹ đi sao được.”
“Anh sẽ bị muộn cuộc họp đó. Mẹ đi taxi qua được mà anh.”
“Vậy đợi mẹ qua rồi anh đi làm.” - Vương quả quyết. Đây đã là thỏa hiệp cuối cùng của anh. Nhi mà không đồng ý thì anh ở nhà luôn.
Không quá yêu đến mức sẵn sàng chết vì Vương, nhưng đã lấy nhau về, đã đầu ấp tay gối, đương nhiên Nhi cũng hiểu phần nào về anh. Cô biết mình đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh rồi. Còn tiếp tục thi xem ai cứng đầu hơn thì anh sẽ không nghe lời cô thêm một câu nào nữa cho xem. Thế nhưng ai bảo ông trời sinh ra con gái đã ban cho đặc quyền được nhõng nhẽo. Cô dù thỏa hiệp vẫn sẽ bắt anh nhượng bộ mình một chút nữa. Để có thể cùng cô đợi mẹ đến, anh phải mang tô cháo xuống nhà bếp, để nó tránh cô càng xa càng tốt.
Theo lẽ mà nói thì Vương sẽ chẳng đồng ý đâu. Nhưng tình hình rõ ràng trước mắt là mùi thức ăn làm tình trạng Nhi càng tệ đi.
Thế là sau khi đôi bên đi đến một sự thống nhất, Vương nhanh chóng đưa tô cháo xuống nhà bếp sau đó trở lại phòng với tốc độ nhanh gấp đôi. Ùa ngay lên giường, anh ôm chầm lấy Nhi, kéo cô vào lòng.
“Anh gọi mẹ chưa vậy?” - Nhi quá biết là Vương chưa gọi nhưng vẫn cố tình hỏi như một sự nhắc nhở.
Vương định giả vờ không nhớ gì, lòng thầm hy vọng Nhi cũng quên luôn để hôm nay anh được nghỉ làm ở nhà với cô, nhưng có vẻ kế hoạch đã phá sản ngay từ khi hình thành trong đầu. Đành vậy, Vương lật đật đi gọi điện thoại cho mẹ vợ.
Nghe con gái ốm, bà Thủy lật đật đến ngay lập tức, đến tóc cũng không kịp chải cho đàng hoàng. Từ hôm Nhi lấy chồng đến giờ bà không gặp lại con gái mình. Nhi đã dặn bà không được đến gặp cô vì cô không muốn ba cô cũng sẽ tìm ra nơi này. Ông ta là cơn ác mộng kinh khủng nhất trong cuộc đời mà cô bằng mọi giá phải xua đuổi.
So với hôm đám cưới, bà gầy đi rất nhiều. Nước da trắng xanh nhợt nhạt, đôi mắt hốc hác sâu hoắm khắc khoải. Bà rất nhớ cô, đêm ngủ nằm mơ cũng gọi tên cô. Mỗi khi chiều tà buông xuống, khi nỗi buồn tràn vào tim không cách nào khống chế, nước mắt bà ướt đẫm gương mặt khi nhớ về con gái. Nhớ đứa con gái tội nghiệp đã mất từ khi vừa lọt lòng và nhớ cả cô con gái hai mươi mấy năm bà tần tảo nuôi nấng để rồi gả đi thì xem như không còn cần đến mẹ.
Bà đã đi qua tuổi thanh xuân, ngậm ngùi nếm trải đủ vị cuộc đời, dày dặn kinh nghiệm với những nỗi nhớ và tổn thương, nhưng nước mắt vẫn chẳng thể cạn khô và hình như nỗi đau chẳng bao giờ là đủ.
Người ta vẫn nói sống lâu thì sẽ thành lão làng. Đi qua những vết thương lòng nhiều đến mức mang đầy kinh nghiệm. Nghe qua cảm thấy rất ngưỡng mộ nhưng ngẫm nghĩ sao mà chua chát quá.
Chương 14:
Trái ngược với vẻ nghiêm trọng trên gương mặt Vương lúc bà Thủy mới đến thăm Nhi, gương mặt bà không chút lo lắng, thậm chí còn thoáng nét cười khi nghe con gái kể về bệnh tình.
“Con trễ bao lâu rồi?” - Ngồi xuống mép giường, đôi mắt bà đầy yêu thương nhìn Nhi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tư thế sẵn sàng lao vào toilet để nôn bất cứ lúc nào.
Nghe mẹ hỏi Nhi mới lật đật đảo mắt, bấm tay đếm ngày. Hóa ra đã lâu như thế. Cuộc sống quá êm ả khiến cô quên mất ngày tháng, hoàn toàn không chú ý đến điểm mấu chốt này.
Mở to mắt nhìn mẹ, Nhi nhận lại nụ cười và cái gật đầu chậm rãi từ bà.
“Con… có em bé thật rồi sao?” - Nhi ngỡ ngàng đến mức không biết nên vui hay nên sợ hãi. Mới đây cô còn là một nữ sinh khoác áo trường Y, chớp mắt lại mặc lên người bộ váy cô dâu lộng lẫy. Giờ đây, cô sắp làm mẹ rồi sao? Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức khiến Nhi hoang mang.
“Còn cần phải kiểm tra lại nhưng khả năng là rất lớn.” - Bà Thủy nhìn con gái, mỉm cười thật hiền. Biểu hiện của cô cũng giống như bà ngày ấy khi biết mình mang thai. Nỗi niềm hạnh phúc dâng lên hòa cùng sự lo lắng sợ hãi. Nhưng nỗi sợ ấy kinh khủng hơn nỗi sợ của Nhi bây giờ nhiều lắm.
“Giờ con phải làm gì?” - Dù là sinh viên trường Y nhưng đối với vấn đề thai nghén và làm mẹ, Nhi hoàn toàn không có chút khái niệm.
“Đầu tiên là phải bình tĩnh và giữ tâm trạng thật thoải mái. Mẹ sẽ đi mua que thử cho con.” - Bà Thủy trước sau vẫn rất dịu dàng.
Chẳng biết nên như thế nào mới phải, Nhi ngây ngốc gật đầu ngoan ngoãn làm theo lời mẹ. Cô từng xem rất nhiều phim có cảnh nhân vật nữ phát hiện mình mang thai. Họ nếu không phải là vì chưa kết hôn nên lo sợ thì sẽ là vẻ mặt hạnh phúc đến viên mãn. Thế nhưng tất cả những điều đó chỉ là gạt người. Dù cô đã kết hôn, đang sống hạnh phúc và chẳng có gì phải lo lắng nhưng cảm giác trong cô lúc này là hoang mang. Bụng cô sẽ to lên và cô sẽ nghén? Cân nặng sẽ tăng vùn vụt? Mất đến chín tháng mười ngày cực khổ và đau đớn sinh con? Làm mẹ là thiên chức thiêng liêng nhất của người phụ nữ. Thế nhưng mang thai và sinh con lại là thử thách gian nan nhất trong đời họ.
Vất vả như thế, đau đớn như thế, mệt mỏi như thế, đáng ra đứa trẻ khi sinh ra sẽ phải được nâng niu bao bọc. Lúc này cô tự hỏi, làm thế nào mẹ ruột của cô có thể đổ sông đổ bể bao nhiêu công sức gian nan, bỏ rơi cô ngay từ khi lọt lòng như thế?
Đôi mắt bị nước nhấn chìm, cái nhìn dần nhòe nhoẹt trong bao nhiêu cay đắng tủi nhục. Phải! Nhi là trẻ mồ côi. Cô không biết ba mẹ ruột của mình là ai.
Nhi đã không hề hay biết điều này, mẹ Thủy cũng không có ý cho cô biết. Thế nhưng chuyện có một đứa bé bị bỏ trước cổng nhà người phụ nữ điên là chủ đề được bàn tán không bao giờ ngừng nghỉ trong xóm nhỏ đó. Và nhờ trí nhớ tốt đến đáng sợ của những người dân nơi ấy, ngay khi Nhi bắt đầu có trí khôn, hiểu được những gì đang diễn ra, họ đã mang toàn bộ sự thật kể cho cô nghe một cách vô tội vạ.
Họ nói rằng cô bị bỏ rơi trước cổng căn nhà đầu xóm trong một ngày mùa đông trời không một ánh sao. Họ nói mẹ nuôi của cô vốn là người điên. Mỗi ngày bà đều chỉ lặp đi lặp lại một câu “Con ơi!” sau đó gào thét, đập phá cho đến khi ngất lịm đi. Chỉ từ khi cô xuất hiện bà mới dần trở lại bình thường.
Bằng sự tàn nhẫn vô ý thức của miệng đời, Nhi biết được sự thật. Đớn đau, tuyệt vọng nhưng rồi cuối cùng cũng chấp nhận.
Dù là mẹ nuôi nhưng mẹ Thủy rất yêu thương cô. Tất cả những gì tốt đẹp nhất bà đều dành cho cô. Nhà không giàu nhưng chẳng để cô đói bữa nào. Quần áo không thể thay liên tục nhưng cũng không bao giờ cô quê mùa trước mặt bạn bè. Tuy không sống trong một thiên đường đầy đủ mọi thứ nhưng cô đã rất bằng lòng với những gì mình có.
Chỉ cho đến khi người đàn ông ấy xuất hiện. Ông ta đến sống cùng, bảo cô gọi bằng ba và với danh nghĩa người cha đánh cô mỗi ngày. Ngoài việc làm khổ vợ con, ông ta chẳng làm gì khác. Nếu ông ta không xuất hiện hoặc là chết đi sớm một chút, cuộc đời cô đã chẳng khổ đến mức vội vã bỏ học đi lấy chồng để thoát khỏi địa ngục.
Tiếng cánh cửa mở đánh thức Nhi ra khỏi tất cả những đau thương. Lau vội nước mắt, cô gượng gạo cười, nhìn về phía cửa vì đoán chắc mẹ đã đi mua que thử thai về.
Thế nhưng nụ cười ấy đã đông cứng trên gương mặt và chuyển dần sang bàng hoàng. Trước mặt là gã cầm thú hành hạ Nhi mỗi ngày mà cô vẫn phải ấm ức gọi một tiếng ba. Làm thế nào ông ta đến được đây? Làm thế nào ông ta tìm ra cô?
Nhi còn chưa kịp tìm ra câu trả lời đã thấy mặt mình bỏng rát. Ông ta lao đến đánh cô ngay lập tức khi vừa nhìn thấy.
“Con khốn! Mày trốn ba mày đi lấy chồng giàu có hả?” - Người đàn ông gầm lên, hơi thở hồng hộc nóng rực phảng phất hơi men. Đôi mắt ông ta trợn to, từng vằn đỏ nổi lên như muốn đứt rời.
Nhi chẳng thể nói được gì, ôm mặt khóc nấc lên thì đã bị đánh tới tấp.
Tiếng khóc nghẹn đắng, tiếng chửi mắng cay nghiệt và cả những tiếng “chan chát” nóng rực, tất cả đều bị mưa vùi lấp. Cơn mưa bên ngoài như cố tình to thêm, ngăn không để ai nghe thấy, ngăn không để ai đến giúp đỡ.
Nếu bà Thủy không trở về kịp có lẽ Nhi đã bị đánh chết. Cũng may bà còn giữ được bình tĩnh, gọi cho công an sau đó mới chạy đến can. Và lẽ dĩ nhiên bà cũng bị đánh tới khi công an đến và lôi cổ gã đàn ông cầm thú kia đi.
Bà Thủy bị đánh không nặng, một số chỗ bầm tím hơi đau nhức, nhưng so với Nhi thì chẳng là gì.
Nhi được đưa đến bệnh viện trong tình trạng mất ý thức, liên tục gào thét và không nhận ra ai. Mọi người đều không thể đến gần cô. Bác sỹ phải rất vất vả trong việc khống chế và đưa cô đến bệnh viện.
Vương được báo tin và đến bệnh viện ngay khi dập máy. Khi anh đến xe cứu thương chở Nhi còn chưa về. Dưới cơn mưa tầm tã, anh đứng ngoài cổng đợi đón Nhi. Anh biết chỉ có anh mới có thể làm cô bình tĩnh lại.
Niềm tin của Vương đã đặt rất đúng chỗ. Ngay khi cửa xe cứu thương mở ra và anh xuất hiện trong tầm nhìn, Nhi lao ngay xuống xe mà ôm và nép vào anh như tìm một sự bao bọc. Cô được đưa đến phòng khám bằng đôi tay của anh vì nhất quyết không chịu nằm lên băng ca.
“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào vậy mẹ?” - Nhi đã được tiêm thuốc an thần và thiếp đi. Mãi đến lúc cô ngủ say Vương mới có thể ra khỏi phòng bệnh và nói chuyện riêng với bà Thủy.
“Ba con bé phát hiện ra nó lấy chồng và tìm đến đánh.” - Nước mắt ướt đẫm gò má sưng vù, bà Thủy nghẹn ngào trong từng lời nói. Là bà đã làm khổ con mình rồi. Tại sao dù là quá khứ hay bao nhiêu năm nữa bà vẫn cứ yêu người đàn ông đó, trao cho ông ta cái quyền làm khổ mình cả đời?
“Đám cưới bí mật với ba ạ?” - Vương ngạc nhiên ra mặt. Hóa ra việc bên nhà Nhi không mời khách cũng không tổ chức tiệc là vì vậy. Thái độ lo lắng trước ngày cưới của Nhi vốn không chỉ là vì lý do sắp về nhà chồng.
“Ừ! Ổng mà biết thì thể nào cũng quậy ầm lên. Nhi nó sợ ổng sẽ tìm con nói này nói nọ đòi tiền.” - Giọng bà Thủy càng lúc càng run lên. Một nỗi đau lớn đến mức bao nhiêu biểu cảm cũng là không đủ.
“Ba cũng đã biết rồi. Ba sẽ tiếp tục quậy mẹ và Nhi khi không có con ở đó. Mẹ đến sống với chúng con luôn đi. Con sẽ thuê vệ sỹ bảo vệ hai người khi con không có nhà.” - Giọng Vương đầy cương quyết. Trái tim anh đang xót xa lắm. Người con gái anh yêu rốt cuộc đã khổ đến mức nào?
“Hãy đưa Nhi và bà thông gia đến nhà chúng ta sống. Cả con trong thời gian này cũng về nhà ở đi.” - Bạch Hồ bất ngờ xuất hiện làm cả Vương và bà Thủy giật mình. Phía sau bà là Winner, gương mặt lạnh lùng hơn so với lần cuối cùng Vương gặp. Cái vẻ ngổ ngáo quay ngang quay dọc không còn nữa. Winner càng lúc càng trầm lặng.
“Dạ?” - Vương không hiểu lắm ý của mẹ mình.
“Mẹ vừa gặp riêng bác sỹ. Nhi có thai rồi. Con bé cần được chăm sóc.” - Bạch Hồ đều giọng giải thích.
“Nhi có thai?” - Giọng Vương vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Sẽ có một đứa bé ra đời, minh chứng cho tình yêu của anh và Nhi? Rồi chẳng đợi ai khẳng định lại, anh lao ngay vào phòng nơi Nhi đang say giấc.
Hành lang chỉ còn lại ba người, Bạch Hồ chậm rãi đến ngồi cạnh bà Thủy.
“Chị đi bôi thuốc đi, cũng bị thương không ít mà.” - Nhìn những vết bầm tím trên mặt bà thông gia, lòng Bạch Hồ dấy lên sự đồng cảm hiếm hoi. Bà cũng từng là người phụ nữ bất hạnh bị chồng đánh mỗi ngày. Cũng từng quen thuộc với những vết bầm tím trên cơ thể.
Không chỉ có Bạch Hồ, trong lòng Winner lúc này cũng đang trào lên cảm giác đồng cảm và cả một chút ám ảnh. Cô cũng như Nhi, bị ba mình mang ra làm bao cát, đánh như thể cô không biết đau. Đã có lúc bị đánh đến ngất đi, tỉnh lại chỉ thấy mình bơ vơ nằm trong góc nhà. Ít ra Nhi vẫn may mắn hơn cô, còn có người ở bên cạnh vào lúc này.
Có lẽ những gì Nhi muốn ở Vương chỉ đơn giản là một chỗ dựa và một cuộc sống bớt cơ cực. Cũng chẳng có gì là quá đáng đối với một người đã dành quá nhiều thời gian trong cuộc đời mình để chịu đựng đau khổ.
Cuộc điện thoại mà Nhi nói chuyện với Hằng, Winner đã vô tình nghe thấy. Nghe rõ nhất câu nói: “Ở Vương có tất cả những gì tao muốn. Vì vậy bằng mọi giá tao phải làm dâu nhà họ Trần.” Chính câu nói đó đã làm cô đề phòng Nhi, hôm diễn ra đám cưới cô còn có mặt rất sớm ở phòng thay đồ cô dâu để cảnh cáo Nhi. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, và cũng có thể chấp nhận lý do của Nhi. Cô không còn ác cảm với Nhi nữa rồi.
Để bắt người ta đối xử tốt với một người chẳng máu mủ cũng không liên quan đến mình là điều quá khó khăn. Nhưng bảo họ đặt mình vào vị trí của người kia để cảm thông thì dễ dàng hơn nhiều. Con người chỉ thật sự gắn kết với nhau khi biết đồng cảm cho những nỗi khổ của nhau.
***
Sau khi xuất viện, Nhi rất mau chóng cùng với mẹ mình và Vương chuyển về sống ở nhà họ Trần. Căn nhà lại đông đúc hơn và có phần thêm sức sống. Thỉnh thoảng Winner cũng ghé qua, đưa cho Nhi chút bánh hay đồ ăn ngon mà cô mua trên đường đi làm về. Cô chẳng biết cần phải mua gì cho bà bầu là tốt, chỉ cảm thấy món nào ngon thì mua. Tuy nhiên, cô trước sau cũng chỉ đến đưa thức ăn rồi rời đi, một câu cũng không nói.
“Tôi thèm me thái.” - Tiếng Nhi nhỏ xíu níu bóng lưng Winner lại khi cô chuẩn bị rời đi sau khi để lên bàn một gói hạt dẻ nướng thơm phức.
Winner không nói gì, chỉ lặng lẽ ra ngoài và đi về phía nhà xe. Cô đang rảnh rỗi, đi mua chút đồ ăn cho Nhi cũng chẳng sao. Nếu đã sống chung một nhà, nên chọn cách nào dễ dàng nhất cho nhau. Nhà là chốn để nghỉ ngơi, cô không muốn ngay cả ở nơi này cũng phải tính toán.
Nhưng suy nghĩ của Winner, Nhi một chút cũng chẳng hiểu, tệ hơn lại hiểu lầm rằng Winner đang lấy lòng mợ chủ. Nhi đang mang trong mình đứa cháu đích tôn nhà họ Trần và vì thế tầm quan trọng của cô cũng tăng lên vài phần. Việc được săn đón và nịnh nọt cũng dễ hiểu thôi.
Chương 15:
Showroom ô tô Hưng Thịnh là một trong những showroom lớn nhất Đà Lạt, thuộc sở hữu của một công tử nhà giàu mê xe. Hưng Thịnh mở ra không chỉ để buôn bán mà còn nhằm trưng bày những siêu xe bạc tỷ đẹp đến từng đường nét.
Được biết đến với đẳng cấp tầm cỡ, Hưng Thịnh là nơi đầu tiên các đại gia nghĩ tới khi cần mua xe.
Một chiều thu trời se lạnh và lộng gió, Hưng Thịnh mở cửa đón một cô gái trông không hề giống người giàu. Cô gái rất trắng, trông vô cùng sạch sẽ tươm tất, nhưng gầy đến mức cảm giác như có thể dễ dàng bẻ gãy từng đốt xương.
Thoạt nhìn, đám nhân viên đều nghĩ chắc lại là người đến mời mua bảo hiểm xe hoặc tiếp thị gì đó. Lúc trước từ chối nhiều quá đến mức bây giờ chẳng ai còn muốn lên tiếng nữa rồi. Vì vậy mà Winner hiển nhiên được lơ đi.
Như vậy càng tốt. Cô không thích đi mua đồ mà người bán kè kè sau lưng, chạm vào cái gì là họ bắt đầu huyên thuyên giới thiệu về cái đó. Quả thật rất đau đầu.
Winner không mở lời, nhân viên cũng không tiện đuổi đi. Thế là cô cứ tự do thong dong đi lại trong showroom mà chẳng bị ai hỏi han. Mãi đến khi sự hiện diện của cô quá lâu, một nhân viên nữ bất đắc dĩ phải đến nói chuyện.
“Chị gì ơi, chúng tôi không mua bảo hiểm xe đâu.” - Quét mắt nhìn Winner một lượt, cô gái cao giọng đuổi khéo.
Winner vốn rất thật thà trong lời nói, cách hiểu ý mọi người cũng vô cùng thật thà. Ở cửa hàng xe mà nhân viên nói không mua bảo hiểm thì có nghĩa là người mua xe phải tự mua rồi. Cũng không vấn đề gì. Mua được cả cái xe thì bảo hiểm có vấn đề gì đâu.
“Vậy tôi tự mua cũng được.” - Winner thoải mái trả lời, hoàn toàn không chút thái độ.
Thế nhưng câu trả lời rõ ràng của cô lại làm cô nhân viên mụ mị đến mức đứng ngẩn ra không hiểu gì.
Đi thêm một vòng, Winner dừng lại trước một chiếc xe màu trắng có kiểu dáng rất đẹp. Không quá góc cạnh nhưng đầy đủ cá tính! Có lẽ nó hợp với Kim. Cô cũng không quan tâm nó nhanh đến mức nào vì chẳng ai trong nhà mong Kim dùng chiếc xe này để đi đua. Vì thế cô chọn mua nó một cách nhanh chóng.
“Làm thủ tục chiếc này cho tôi.” - Tiếng Winner không quá lớn, nhưng vang lên vừa đủ cho tất cả nhân viên nghe được. Có phải không vậy? Đó là chiếc xe đắt nhất trong showroom, không cần hỏi giá mà đã mua sao? Bọn họ thật có mắt để làm cảnh mà. Bỏ qua một khách hàng tiềm năng như vậy. Phải chi ban đầu chào hỏi niềm nở, biết đâu khách mua xe lại không lấy tiền thừa.
Và chiếc Koenigsegg Agera R - món quà sinh nhật mà Bạch Hồ sai Winner đi mua cho Kim - đã được mua theo cách chẳng ai nghĩ đến. Người mua thậm chí còn không biết đó là chiếc xe nằm trong top những siêu xe đắt nhất thế giới và là đối thủ đáng gườm của siêu xe nhanh nhất thế giới. Ôi! Chỉ có thể là Winner!
***
Kim không được sinh ra vào mùa thu, ngày sinh của con bé đã được thay đổi theo ngày đổi tên và đến giờ thì Kim cũng hoàn toàn quên mất ngày sinh thật sự của mình. Tất cả hồi ức về tuổi thơ cùng người cha ruột cũng không còn chút ấn tượng nào trong đầu con bé. Trong trí nhớ của Kim chỉ tồn tại một người cha đã mất. Bản thân Kim chưa hề một lần có suy nghĩ hay băn khoăn về người cha ruột của mình. Ba của Vương rất yêu thương con bé, chăm sóc và nâng niu như con ruột. Vì vậy đối với Kim, con bé chỉ xem mình ông là cha.
Tuy không sinh ra vào mùa thu nhưng vẻ đẹp của Kim lại vừa khớp đại diện cho mùa này. Một sự mong manh nhẹ nhàng, có chút buồn đến mơ mộng. Từng đường nét trên gương mặt đều mềm mại như chiếc lá buông lơi trong chiều gió, đôi mắt ướt long lanh như mặt hồ mùa thu trong vắt. Có thể nói, Kim là cô gái mùa thu!
Mười tám tuổi, cái tuổi không đẹp ngỡ ngàng như trăng tròn mười sáu nhưng đã bắt đầu chuyển mình thành thiếu nữ. Từng đường cong trên cơ thể, gương mặt và chiều cao đều dần hoàn thiện và đang rất tỉ mỉ trưng ra một thiếu nữ đẹp như cô gái trong bức tranh của người họa sĩ tài ba.
Kim rất đẹp, hôm nay lại càng đẹp hơn.
Kim được đưa đến nhà hàng tổ chức tiệc sinh nhật trong bộ váy trắng mà Winner tặng hôm tốt nghiệp. Trông con bé như nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích, thật thuần khiết mà cũng thật kiêu sa lộng lẫy.
Sánh bước bên Kim là chàng bạch mã hoàng tử có mái tóc đen óng như ngọc, nụ cười hút hồn và đôi mắt như dòng nước xoáy làm người khác không thể rút linh hồn lại. Cả hai đi bên nhau, hoàn hảo vẽ lên bức họa tuyệt vời về đôi tình nhân trai tài gái sắc. Cả hai chẳng cần tuyên bố hay quá tỏ ra thân mật, chỉ cần có mắt thì đều sẽ nhận ra họ là một cặp. Từ ánh mắt yêu thương và nụ cười chỉ dành cho đối phương, tất cả những ai đang có ý định tiến gần đến Ngọc hoặc Kim đều biết thân biết phận yên vị.
Bữa tiệc được trang hoàng rất đẹp, nay thêm phần lộng lẫy bởi đủ mọi màu sắc áo váy dạ hội. Phần lớn khách mời đều là bạn làm ăn của Bạch Hồ, vợ và con cái họ, số còn lại là bạn bè của Kim. Ai cũng rất tỉ mỉ chăm chút cho bản thân.
Có lẽ người ăn mặc đơn điệu nhất vẫn cứ là Winner. Cô không luộm thuộm, chẳng màu mè, chỉ đơn giản chiếc áo sơ mi trắng có phần hơi rộng so với cơ thể và chiếc quần jeans đen cùng đôi giày Converse. Dù sao thì nhiệm vụ của cô ở đây cũng chẳng phải là dự tiệc. Cô ở đây để bảo vệ Kim.
Với Winner, điều này chẳng có gì lạ lẫm. Sinh nhật năm nào của Kim cô chẳng lững thững trong cái sảnh rộng lớn để quan sát mọi thứ. Nhờ vậy, cô biết người ta sẽ hát bài “Happy Brithday” trong ngày sinh nhật, sẽ chúc mừng nhau và tặng quà nữa. Nhưng điều duy nhất mà cô không biết đó là ngày sinh của mình. Cô không có sinh nhật, chưa bao giờ có quà và cũng chẳng một lần nghe ai đó hát cho mình bài hát chúc mừng. Tủi thân cũng chẳng thay đổi được gì nên cô đã sớm ngừng làm điều xa xỉ ấy.
Thế nhưng nếu nói cô hoàn toàn thấy bình thường thì quả là nói dối. Trong lòng Winner ít nhiều có chút mờ mịt buồn vương. Theo thói quen bình thường thì chắc chắn cô sẽ hút thuốc. Nhưng hiện tại, cô lại rất ngoan ngoãn đứng dựa tường ăn chíp chíp, làm theo lời Đăng dặn một cách nghiêm túc.
Bữa tiệc bắt đầu bằng những tràng pháo tay giòn giã sau khi lý do được tuyên bố. Mọi người cùng hát mừng sinh nhật Kim và thi nhau chúc đủ điều may mắn, những món quà cứ thế chồng chất lên nhau cho đến khi không còn chỗ để nữa.
Ngày hôm nay Kim cảm thấy rất vui, vui hơn tất cả những sinh nhật từng có. Khi còn là một đứa con nít, ước mơ luôn lảng vảng trong đầu mỗi người là được làm người lớn. Và ngày hôm nay, bước qua tuổi mười tám, con bé tự thấy rằng mình đã trở thành người lớn.
Kim còn quá trẻ để biết rằng ước mơ của tất cả những người lớn là được quay về thời trẻ dại ngu ngơ. Và khi người ta còn thật sự muốn lớn lên thì khi đó vẫn còn là một đứa trẻ.
Mang theo niềm vui rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt, Kim vui vẻ cạn ly với tất cả những người mời rượu, từng ly từng ly, cho đến khi mọi người chẳng còn dám mời vì sợ con bé sẽ say đến mức không còn biết gì.
Tửu lượng của Kim không kém nhưng cũng chưa đến mức bất khuất. Lượng rượu chảy trong người còn nhiều hơn máu chảy trong mạch khiến con bé lảo đảo, mất tỉnh táo. Thấy vậy, Bạch Hồ ra hiệu cho Ngọc đi lấy xe đưa Kim về trước, vì hôm nay bà có mời một vài nhân vật tai to mặt lớn ở Đà Lạt nên không tiện rời khỏi.
Đương nhiên Ngọc làm theo ngay lập tức. Anh không muốn Kim ở lại uống thêm một giọt nào nữa. Giờ là lúc cô cần được nghỉ ngơi và thoát khỏi đôi giày cao gót. Hơn nữa, những ngày cô bé ở nhà anh đã cho anh thấy một cảnh tượng không mấy tươi sáng - Kim khi say sẽ nói rất nhiều.
Gửi Kim cho Winner, Ngọc đi nhanh ra bãi đậu xe của nhà hàng. Thế nhưng vừa ra đến nơi mặt mũi anh đã tối sầm. Hôm nay nhà hàng đông đến nỗi người ta chẳng buồn xếp xe, cứ thế mà dựng chỗ nào còn trống. Và xe anh thì ở mãi bên trong. Giờ làm cách nào lấy ra đây? Tại sao bãi đậu ô tô lại có thể để xe máy đậu chung như thế này?
Ngọc định đi tìm bảo vệ, nhưng nghĩ lại không nỡ bắt bẻ người khác nên đành siêng năng dắt từng chiếc xe đang cản đường xe mình qua một bên.
Nếu Ngọc biết bữa tiệc đang xảy ra chuyện gì, có lẽ anh sẽ chẳng phí thời gian ở đây.
Chính xác thì đang có một vụ lộn xộn trong bữa tiệc. Nguyên nhân là vì có một đám người kéo đến gây sự. Chẳng phải ai xa lạ, là đám nhóc lần trước gây gổ với Kim. Khi đó chúng chẳng thể làm gì, giờ ra trường rồi thù nhất định phải báo. Lũ nhóc ấy nào có biết về gia thế của Kim.
Dẫn theo một đám con trai đầu xanh đầu đỏ, khuyên đeo kín vành tai trông vô cùng hợm hĩnh đến gây rối, bốn đứa con gái tự tin mình đã là kẻ mạnh nhất.
Đúng là hôm nay ở đây chúng là kẻ mạnh nhất, vì kẻ mạnh thật sự đã không ra tay. Cái nhíu mày của Bạch Hồ cho thấy bà không muốn Winner ra mặt. Thân thế của Kim, bà giấu kín không để một ai trong trường biết được. Tất cả thầy cô và học sinh đều nghĩ Kim là con gái một hộ gia đình bận rộn kinh doanh nên phải đi học nội trú. Để bảo vệ con mình khỏi những rắc rối, chính Bạch Hồ đã dàn xếp mọi chuyện.
Hiểu ý Bạch Hồ, Winner im lặng dìu Kim rời đi bằng cửa sau. Con bé đã say khướt, không thể tự mình bước đi nên dựa hẳn vào người cô.
Việc phải giúp một người say mềm đứng vững không hề dễ dàng, giờ còn bị chặn đường ngay ở cửa sau, quả thật là một ngày không mấy tốt lành.
Đây có lẽ là chuyện Winner không tính đến nhất. Trong đầu cô chỉ nghĩ phải bảo vệ Kim khỏi kẻ thù của Bạch Hồ, hoàn toàn không để ý rằng ở trong trường Kim cũng kết không ít oán.
Có chuẩn bị hơn lần trước, đám nhóc đã rất cẩn thận hy sinh một nhóm người ở bên trong bữa tiệc làm loạn để tập trung toàn bộ bảo vệ của nhà hàng vào một chỗ. Nhóm con gái còn lại dự định trước Kim sẽ đi bằng cửa sau nên ở đây đợi sẵn. Lên kế hoạch trước như thế, chắc chắn không dễ để cho Kim yên thân.
Chẳng còn cách nào, Winner đành thở dài bất lực, vừa phải bảo vệ Kim lại vừa không được ra tay đánh lại, quả là không dễ dàng. Tự bản thân cô biết rằng hôm nay mình sẽ bị đánh rất thê thảm. Cũng còn may vì đám con trai sẽ không ra tay đánh con gái nên đều đang ở trong đại sảnh. Đám con gái này sẽ chẳng thể đánh chết được cô đâu.
“Để Kim lại, bọn tôi sẽ để chị yên!” - Một con nhóc chỉ thẳng mặt Winner, nói như ra lệnh.
“Không cần đâu!” - Winner thở dài. Để Kim lại thì chính cô mới là người không yên đấy.
“Nếu chị thích nhiều chuyện thì bọn này không tử tế nữa đâu!” - Con nhóc lại tiếp tục kênh kiệu.
Đáp lại là cái gật đầu như chẳng thèm cãi của Winner.
Bấy nhiêu đó đủ chọc tức một đám nhóc đang tuổi háo thắng. Cả đám lao ngay về phía Kim và Winner. Kim thì say rồi, chẳng còn biết gì, ngồi dựa vào tường ngủ ngon lành. Chỉ còn Winner một mình xoay xở không để đứa nào đến gần con bé.
Bọn nhóc cũng nhận ra nếu đánh Winner thì không có chuyện gì, nhưng chỉ cần tiến một bước đến chỗ Kim thì sẽ bị Winner lôi đầu lại cho vài đòn. Vì thế cả đám bắt đầu tập trung đánh Winner, tính cho đến khi cô ngất rồi sẽ xử Kim.
Đã có lúc Winner tự hỏi, tại sao bản thân phải sống như thế này? Tại sao lại cần người ấy đến mức sẵn sàng chịu đựng mọi thứ dù người ta chẳng thèm ngó ngàng đến mình? Nếu có thể dứt tình bỏ đi, chẳng phải cô sẽ một bước thoát khỏi địa ngục sao? Cũng chẳng cần ở đây vô lý chịu đòn thay cho người khác. Hay là thôi hãy buông tay đi! Dù có cố chấp nắm đến suốt đời thì người ấy cũng vĩnh viễn không quay đầu nhìn cô. Sự tồn tại của cô, không phải người ấy không biết, chỉ là biết mà không công nhận.
Winner cứ mãi quanh quẩn trong những suy nghĩ, những ấm ức và những kìm nén đang mấp mé vượt quá giới hạn. Nhưng trước khi kịp có bất cứ quyết định nào, đôi mắt cô đã nặng trĩu khép xuống sau khi thấy bóng những nhân viên bảo vệ của nhà hàng chạy đến chỗ mình.
Chương 16:
Winner đã đúng, đám nhóc đó chẳng thể đánh chết cô, nhưng đủ làm cô ngất đi gần bốn tiếng đồng hồ. Một phần lý do nữa là vì kiệt sức và suy nhược cơ thể.
Khi mở mắt ra, Winner thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. Bên ngoài không có ánh sáng hắt vào. Trời rất khuya rồi.
Ở trong phòng ngoài cô còn có Đăng đang lặng lẽ ngồi cuối giường, đầu hơi cúi xuống. Có tiếng giấy lật dở. Hình như anh đang đọc sách.
“Sao anh không về ngủ đi!” - Nhìn đồng hồ đeo tay kim ngắn chỉ số ba, Winner có chút xót lòng khi thấy Đăng vẫn còn mệt mỏi thức vì cô.
“Anh không yên tâm về em!” - Giọng Đăng rất nhạt, có chút lạnh lẽo, anh không quay người nhìn cô.
Chỉ cần nghe qua Winner cũng biết anh không vui. Làm gì có ai vui khi giờ này còn phải thức canh bệnh nhân. Mà bệnh nhân của anh hình như luôn là cô.
“Anh giận em à?” - Đột nhiên Winner cảm thấy không khí xung quanh rất nặng nề.
“Ừ!” - Đăng thẳng thắn thừa nhận, vẫn không quay người lại. Anh đã rất giận và cũng vô cùng lo lắng khi nghe được cuộc điện thoại báo cô bị thương. Nhưng giận đến thế nào cũng chẳng thể bỏ mặc không quản. Nếu không phải là anh thì sẽ chẳng ai khác lo cho cô đâu. Winner chỉ có anh mà thôi.
“Em đâu còn cách nào khác.” - Thật ra Winner không bất cần như những gì mọi người thấy ở cô, với những điều cô biết bản thân mình cần, nhất định sẽ chịu tỉ mỉ giải thích và trân trọng.
“Nếu như em hét lên kêu cứu, ít nhất sẽ có người nghe thấy.” - Đến lúc này thì Đăng đã thôi thái độ nhàn nhạt mà quay hẳn người lại nhìn Winner, trong giọng nói có chút gay gắt trách mắng.
Điều này thì anh đúng, cô chẳng thể nói được gì. Nếu cô kêu cứu, chắc chắn sẽ có người đến. Nhà hàng lúc ấy rất đông. Chỉ là chưa bao giờ một lần cô nghĩ rằng mình sẽ cầu cứu ai đó.
“Em cần phải thay đổi. Khi mọi chuyện quá sức, việc em cần làm không phải là cố gắng chịu đựng mà là cầu cứu.” - Đăng thở dài, lời nói vừa như van nài lại vừa có chút bất lực. Liệu cô sẽ nghe anh sao? Để một người luôn một mình gồng gánh mọi thứ mở lòng và chia sẻ quả thật rất khó. Không phải cái gì cũng đầy thì sẽ tràn, có những thứ khi đã bị nén quá chặt thì sẽ chẳng còn muốn chảy ra.
Căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng khi mọi suy nghĩ đều chỉ được giữ cho riêng bản thân mình. Winner không có ý phủ nhận điều Đăng nói, chính bản thân cô cũng biết nó đúng. Khi hét lên, mọi người sẽ lắng nghe, nhưng chính cô cảm thấy rất sợ, sợ nếu đã nói ra mà vẫn bị lơ đi, nếu người ta nghe rồi vẫn giả vờ như không nghe thấy thì sao?
Cô đã khóc hét lên mà gọi mẹ đừng đi, nhưng chẳng phải bà vẫn bỏ ngoài tai mà bỏ đi sao? Cô đã gào đủ lớn để những người ở “đấu trường người” biết là cô không còn muốn chiến đấu, nhưng cô vẫn buộc phải đứng trong vòng tròn đó, lựa chọn hoặc là chiến đấu để sống, hoặc là buông xuôi và chết. Bạch Hồ thừa biết cô không muốn làm công việc này, không muốn thừa kế bất cứ thứ gì từ bà nhưng vẫn bỏ qua suy nghĩ của cô đó thôi. Điều đáng sợ thật sự không phải là không ai biết ta nghĩ gì, mà là biết nhưng xem như không.
***
Do quá mệt mỏi, Winner lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, khi mở mắt ra thì trời đã sáng, Đăng cũng không còn ở đó, thay vào đó là sự xuất hiện của Kim. Con bé đang nhìn chằm chằm Winner và có phần lúng túng khi cô bất ngờ mở mắt ra.
“Chị đau lắm phải không?” - Lấy lại vẻ tự nhiên, Kim hỏi nhẹ nhàng.
“Có!” - Quả thật là rất đau. Có ai bị đánh mà không đau. Winner đến giờ vẫn cứ rất thật thà.
Trong đầu Kim đã nghĩ ra tất cả những gì mình cần nói sau khi Winner nói “chị không đau đâu, em đừng lo”. Nhưng câu trả lời nhận được lại là thế này làm con bé chẳng biết nói gì tiếp theo.
Đứng thừa thãi hồi lâu, nhận ra Winner sắp tiếp tục ngủ, con bé vội vàng đưa cho cô chiếc chìa khóa xe.
Winner chau mày, chìa khóa này mới hôm qua cô còn bỏ vào một cái hộp rất đẹp và đưa cho Bạch Hồ tặng Kim mà.
“Tặng chị! Chị vì em mà bị thế này, em thấy áy náy lắm.”
“Quà sinh nhật của mẹ em mà.” - Winner yếu ớt xua tay, cô đâu có cần chiếc xe đó làm gì.
“Em đã hỏi ý kiến mẹ rồi. Dù sao em cũng chưa biết lái. Mẹ đồng ý để chị chạy, khi nào em cần đi đâu chị sẽ chở em đi.” - Giọng Kim rất nghiêm túc. Thấy câu nói mình hơi kỳ, con bé vội thêm vào: “Ý em là chiếc xe này thuộc quyền sở hữu của chị. Khi nào cần đi đâu em đi nhờ xe chị.”
“Chị có xe rồi.” - Winner chẳng muốn nhận chiếc xe này làm gì. Rất không muốn có thêm chút mắc nợ nào với nhà họ Trần.
“Công việc của chị nguy hiểm như vậy, dù sao đi ô tô vẫn an toàn hơn. Xem như là để em khỏi áy náy chuyện hôm qua. Chị không thể không nhận.” - Kim quả quyết sau đó bỏ lại chiếc chìa khóa, đi vội ra khỏi phòng.
Winner đã quá mệt mỏi để gọi con bé lại, cũng chẳng có ý sẽ đuổi theo. Thôi thì chiếc xe đem phủ mền để đó. Cô sẽ chẳng dùng nó vào việc gì. Cô không còn muốn phải mang ơn để rồi vì sợ làm kẻ vô ơn mà không thể làm theo ý mình. Chuyện vừa rồi chẳng phải là gì quá to tát nhưng bản thân cô chợt càng lúc càng cảm nhận sâu sắc mình ở trong căn nhà này chỉ giống như một tấm khiên, che chắn mọi rắc rối cho mọi người, và khi đã quá cũ kỹ thì sẽ được đem bỏ đi. Cô còn ở đây là vì còn giá trị. Người ấy, quả thật quá tàn nhẫn với cô rồi!
Phòng Winner dạo này đặc biệt đông khách thì phải. Kim vừa rời đi, Vương đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Trông nét mặt anh hôm nay hơi lạ, lạ so với nét mặt mọi khi dùng để tiếp xúc với cô.
“Cô… à... em… thế nào rồi?” - Có vẻ Vương lúng túng khi thay đổi cách xưng hô và thái độ.
Đến Winner cũng bị làm cho giật mình. “Em”? Sao lại có cái kiểu xưng hô kỳ lạ này? Vì quá ngỡ ngàng nên cô không lên tiếng trả lời khiến Vương càng lúng túng hơn.
“Anh… đến để cảm ơn vì đã bảo vệ Kim.” - Có hơi ngượng miệng nhưng Vương quyết bỏ cái kiểu xưng hô mọi khi. Sống chung một nhà, cũng nên dễ chịu với nhau hơn.
“Không có gì.” - Cái ngượng của Vương cũng lây qua cho Winner mất rồi. Cứ như mọi khi, nếu không trừng mắt thì sẽ khinh bỉ chẳng thèm nhìn đến, có lẽ cô sẽ quen hơn. Nhẹ nhàng quá mức làm cô có chút xa lạ.
“Dù sao cũng là người một nhà, từ giờ đừng khó chịu với nhau nữa nhé!” - Để thùng sữa tươi lên bàn, Vương cố không để Winner thấy mặt mình. Khi người ta ngại thì nét mặt sẽ thay đổi liên tục, trông rất buồn cười.
Đến giờ Winner mới để ý đến thùng sữa Vương ôm nãy giờ. Cái đó dành cho cô sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế? Kim mang nguyên chiếc siêu xe bạc tỷ cho cô, giờ Vương còn ân cần mua sữa tươi cho cô. Quả thật làm người ta lạnh người. Những điều tốt đẹp ấy, rốt cuộc có mạng để hưởng hay không?
Ngay khi Winner còn chưa kịp hết ngỡ ngàng, Vương lại làm cô giật mình gấp đôi khi nói thêm: “Lát trưa xuống ăn cơm với mọi người nhé!” - Trước khi đi ra khỏi phòng anh còn kỹ lưỡng dặn dò: “Sữa đó, mỗi ngày uống ba hộp cho khỏe. Hết anh sẽ mua khác.”
Rốt cuộc là thế nào đây? Winner chẳng hề thấy vui, thậm chí còn có chút lạ lẫm. Đây là cách họ công nhận “cống hiến” của cô sao?
Chương 17:
Đương nhiên Winner không dùng bữa trưa với mọi người. Cô rất muốn có một bữa cơm gia đình nhưng không phải là với gia đình nhà người ta. Nơi đó, cô tự hiểu không có chỗ cho mình. Không nên có mặt để làm không khí thêm nặng nề và chiêm nghiệm sâu sắc cái cảm giác lạc lõng. Phần lý do còn lại là vì gần trưa Đăng đã ùa vào phòng, lôi cô ra ngoài chơi. Vẻ không vui của anh lúc cô thức dậy hoàn toàn không còn. Anh vui vẻ chỉ cho cô những điều thú vị và đưa cô đến những quán ăn ngon. Thậm chí hôm nay anh còn cười nhiều hơn mọi khi khiến Winner có chút không yên tâm. Hình như Đăng đang có tâm sự.
“Trứng này! Anh ổn chứ?” - Winner không hay thể hiện sự quan tâm của mình, thế nên vẻ mặt cô lúc này rất giống một đứa trẻ bối rối không biết nên chọn biểu cảm nào cho thích hợp.
Lần đầu tiên thấy Winner trong bộ dạng này, Đăng bật cười thành tiếng, những mệt mỏi ưu phiền đều vơi mất một nửa. Anh đã không ổn vài tiếng trước, nhưng bây giờ thì anh ổn. Ngay khi cảm thấy sắp sửa gục ngã, anh đã nghĩ đến cô. Và cô luôn là liều thuốc an thần cho anh trong mọi trường hợp.
“Giờ thì ổn rồi.” - Đăng thở hắt ra, ánh mắt xa xăm một chút rồi bất ngờ dựa đầu vào vai cô. Cả hai ngồi trong công viên, có rất nhiều cặp tình nhân đang ôm nhau, nhưng chẳng có cặp nào chàng trai lại gục đầu vào vai cô gái như Đăng và Winner.
Trong đầu cô lập tức hình thành một kết luận, anh không hề ổn!
Cô đã đúng. Tâm trạng anh lúc này như một cuộn len bị con mèo nghịch ngợm làm cho rối tung. Nhìn vào rất u ám và phức tạp. “Con mèo” làm rối “cuộn len” chính là ba anh. Đã rất lâu rồi không gặp, gặp lại vẫn cứ quen thuộc cái cảm giác thù hận và căm phẫn. Tại sao ông lại đến Đà Lạt?
Sáng nay khi đang mải mê ngắm Winner ngủ, Đăng bị cuộc điện thoại từ số lạ phá đám. Biết được đầu dây bên kia là ai thì vẻ mặt càng lúc càng u ám hơn.
Ba anh gọi khi ông đã lên đến Đà Lạt và nói muốn gặp mặt. Bản thân anh thì chẳng muốn gặp dù chỉ một chút, nhưng nếu không tự đi đến thì cũng sẽ bị ông bằng cách này hay cách khác buộc anh phải đến. Anh biết rõ ba mình là con người thủ đoạn đến mức nào. Vì vậy Đăng đành rời mắt khỏi Winner mà đi đến quán café Cát Tường.
Quán buổi sáng rất đông, chỗ để xe thậm chí còn phải chen chúc. Mọi người đều thích ngồi một chỗ vừa thưởng thức điểm tâm vừa có thể uống cà phê ngay sau đó. Hơn nữa, ngồi nơi này nhìn ra con đường tấp nập cảm thấy rất thoải mái, cảm giác cuộc sống nhộn nhịp và bản thân muốn cố gắng hơn. Đây cũng là một trong những quán Đăng thường chọn để dùng bữa sáng. Anh còn có ý định sẽ bắt Winner dậy sớm một ngày để đến đây cùng ăn với anh.
Nhưng giờ phút này anh thấy ghét nó ghê gớm. Đông thế này, anh cũng vì thể diện mà chẳng thể đứng lên bỏ đi khi không vừa mắt với ba mình, càng không thể nổi cáu với ông. Chẳng tự nhiên mà chưa gặp anh đã biết trước những gì sẽ xảy ra, từ sâu thẳm trong tim Đăng, cảm giác thù hận đối với ba mình là điều không bao giờ có thể xóa bỏ.
Ba anh ngồi nơi chiếc bàn đón nhiều nắng, gió khẽ thổi làm mái tóc bạc bay bay. So với mười một năm trước thì giờ ông đã gầy đi nhiều lắm, dáng vẻ cũng chẳng còn oai phong bệ vệ, chỉ còn là một ông già cam chịu tác động của thời gian, đôi mắt ngả màu lặng lẽ đếm từng mùa rồi chẳng mấy nữa sẽ về với đất. Lòng Đăng có chút xót xa, dù gì cũng là ba mình, nhưng chút xót xa ấy chẳng thể làm anh tha thứ cho ông.
“Sao ba lại lên đây?” - Ngồi xuống đối diện, Đăng vào thẳng vấn đề. Đã mười một năm không hay biết chút tin tức nhưng một câu hỏi thăm anh cũng chẳng nỡ phí phạm.
“Ba lên tìm con.” - Ông Bách mắt sâu thẳm nhìn con trai mình. Ông vẫn luôn cho người theo sát và chụp hình lại từng hoạt động của anh, thế nhưng vẫn hơi ngỡ ngàng khi trực tiếp đối diện. Ngày ấy học xong cấp hai, Đăng dứt khoát đoạn tuyệt, bỏ nhà lên Đà Lạt tự đi học rồi đi làm, một tiếng “ba” cũng không muốn gọi ông. Thế mà thấm thoát mười một năm, anh đã trở thành một người đàn ông trẻ mất rồi.
Con người ta, sau khi đã bước qua rồi nghĩ lại cảm thấy rất nhanh, thế nhưng nếu nghĩ về những biến cố lần lượt ghi dấu thời gian thì sẽ nhận ra nó lâu đến mức nào. Mười một năm, cả Đăng và ba anh đều cảm giác như chỉ chớp mắt một cái, thế nhưng thời gian đã kịp tô vẽ quá nhiều lên gương mặt và suy nghĩ của hai người. Anh ngày càng trưởng thành hơn thì ông lại ngày càng già đi. Những nếp nhăn thi nhau đổ dài trên gương mặt gầy guộc, đôi mắt lõm sâu và bắt đầu mờ dần. Chẳng ai nghĩ một đại ca xã hội đen oai phong lẫm liệt với hàng trăm ngàn đàn em giờ đây về già chỉ còn là một ông lão bất lực trước sự thách thức của tháng năm.
Lòng Đăng tê buốt, khóe mắt có chút cay cay, nhưng anh không muốn ông nhận thấy. Tránh ánh mắt ba mình, anh lạnh nhạt hỏi: “Để làm gì?”
“Về Sài Gòn với ba đi con!” - Giọng ông Bách như van nài. Đôi bàn tay gầy rất muốn nắm lấy đôi tay con mình đang đặt trên bàn nhưng lại không dám. Ông biết lỗi lầm của mình lớn đến mức nào.
“Ba muốn con về đó làm gì?” - Đăng vẫn cố chấp giữ thái độ lạnh nhạt, đôi mắt phí phạm cái nhìn ra con đường chứ nhất định không nhìn ba mình.
“Ba cần con, các anh em trong tổ chức cũng thế.”
“Ba muốn con gia nhập tổ chức của ba?” - Đăng nhếch môi, vẽ lên gương mặt một nụ cười đầy khinh miệt và cũng thật chua chát. Hóa ra ba anh đến lúc gần đất xa trời vẫn nhất định không tỉnh ngộ.
“Ba không thể tiếp tục làm thủ lĩnh. Con hãy thay ba làm điều đó.” - Nhìn vẻ mặt ông Bách lúc này rất khổ tâm. Nếu Đăng yêu cầu, chắc ông cũng quỳ xuống mà cầu xin.
Thái độ của Đăng và cả nét mặt đều đồng loạt chán ghét. Những tưởng phải miễn cưỡng cùng ba mình uống ly cà phê, ăn bữa sáng, nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi.
Thấy Đăng chuẩn bị đứng lên, ông Bách vội chồm người giữ anh lại, giọng lạc đi vì cảm xúc: “Các anh em theo ba ngần ấy năm, họ sẽ thế nào nếu không còn người đứng đầu? Các băng nhóm khác sẽ giết họ. Xin con hãy cứu lấy những con người đã tận tâm với ba.” - Ông chỉ dừng lại khi Đăng đã chịu ngồi xuống. Hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, ông tiếp lời: “Ba đã… đã là giai đoạn cuối rồi. Ba đến tìm con sau đó sẽ vào bệnh viện nằm đợi ngày ra đi. Làm ơn đừng bỏ mặc mấy trăm con người ấy! Họ được đảm bảo khi đi theo ba, nếu giờ tổ chức tan rã, tất cả bọn họ đều sẽ chết mất.”
Là bác sỹ, điều đầu tiên mà Đăng phải học cách chấp nhận đó chính là con người ai cũng sẽ chết đi. Người trước mặt anh là người anh đã dùng cả cuộc đời để hận. Thế nhưng giờ đây ngoài sự bàng hoàng, trong lòng anh còn có cảm giác nhức nhối. Anh sẽ không còn ba nữa sao? Dù đã chối bỏ ông nhưng anh vẫn thừa nhận anh đến với thế giới này nhờ cha mẹ mình.
“Ba biết con trở thành bác sỹ là để cứu giúp những người cần giúp đỡ. Vậy xin con hãy cứu họ!” - Ông Bách đứng lên khỏi ghế, quỳ xuống trước mặt Đăng trong tiếng bàn tán xôn xao của cả quán. Thứ mà ông dùng cả đời để làm cho hùng mạnh không phải gia tài mà là danh tiếng. Và giờ đây ông bỏ đi tất cả tự tôn mà quỳ trước mặt anh.
“Ba đứng lên đi!” - Đăng lúng túng muốn đỡ ba mình dậy nhưng cơ thể chẳng còn nhớ cách phải cử động như thế nào. Ngần ấy thời gian không gặp, tất cả những cử chỉ đụng chạm đều rất ngượng nghịu.
Cuối cùng, anh đành đóng vai ác: “Nếu ba không đứng lên con sẽ bỏ đi đấy.”
Ông Bách bị lời nói của Đăng làm cho giật mình, vội đứng lên trở lại ghế của mình. Nhưng ở tuổi của ông, có vội vàng đến mấy thì hành động vẫn rất chậm chạp.
“Ba biết là con hận ba. Hận ba gián tiếp gây ra cái chết của mẹ con.” - Ông Bách tiếp lời ngay khi vừa ngồi xuống như sợ Đăng hết kiên nhẫn để nghe.
Mi mắt Đăng khẽ khép lại che đi từng tia máu đang đỏ ngầu. Gián tiếp thôi sao? Trong suy nghĩ của anh, ông chính là người hại chết mẹ.
“Mẹ có kể cho con rằng ba là trẻ mồ côi không? Ba không có gì ngoài tình yêu dành cho mẹ con, nên ông bà ngoại đã kịch liệt phản đối khi ba mẹ đến với nhau. Khi ấy có một đại ca xã hội đen để ý đến ba, hứa hẹn cho ba một mức lương cao. Ba gia nhập xã hội đen là vì thế.”
“Ý ba là vì mẹ?” - Giọng Đăng đầy vẻ giễu cợt.
“Con có thể không tin nhưng đó là sự thật.”
“Thế tại sao sau khi cưới mẹ rồi ba không dừng lại?” - Đăng tiếp tục chất vấn.
“Chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ con nếu ba dừng lại? Có quá nhiều kẻ thù và ngay cả đại ca cũng sẽ không buông tha cho ba.” - Giọng ông Bách khẽ run lên vì những hồi ức đáng sợ. Sống và thấp thỏm bảo vệ người phụ nữ của mình là nỗi ám ảnh lớn nhất cuộc đời ông.
“Gia nhập là vì mẹ, ở lại cũng vì mẹ.” - Đăng phá lên cười, rất muốn giễu cợt nhưng những gì ông Bách nói quá hợp lý để anh phải tin.
“Ba rất yêu mẹ con, và cũng rất yêu con.” - Có lẽ đây là điều ông Bách muốn nói nhất từ ngày Đăng bỏ đi.
Mẹ Đăng từng nói ba rất yêu anh, mang tên mình làm tên đệm cho anh như muốn nói ông luôn ở phía sau dõi theo con trai mình. Thế nhưng anh đã thôi tin những lời nói ấy kể từ khi mẹ mất.
Cái ngày định mệnh mà mẹ anh ngã từ trên cầu thang xuống khi đang mang thai đã làm anh không còn tin vào tình yêu thương ấy nữa. Từ trường tiểu học trở về, Đăng mặt cắt không còn giọt máu khi thấy mẹ mình nằm trong vũng máu.
“Gọi… cho ba… đi con…” - Đó là câu nói cuối cùng mẹ anh dùng hết sức lực để nói trước khi ngất đi.
Anh điên cuồng ấn phím ưu tiên số một gọi cho ba mình, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng “tút… tút…” chậm rãi vang lên.
Đăng khi đó chỉ là một đứa trẻ tiểu học, ngoài khóc và làm theo lời mẹ thì chẳng biết làm gì hơn.
Mãi đến khi tiếng khóc quá lớn và kéo dài khiến hàng xóm chú ý mới có người đến và phát hiện ra mẹ anh đã chết cách đó vài phút. Bà mất ngay trong căn nhà mà bà tỉ mỉ chăm chút, mất trong khi đợi người chồng mà bà dành cả cuộc đời để yêu thương, mất trong sự bất lực của anh. Nếu không phải vì cuộc họp chia địa bàn của các băng nhóm thì ba anh đã không để điện thoại chế độ im lặng, nếu khi đó anh ch