Nợ em một đời hạnh phúc
h, chưa bao giờ anh khóc thảm thiết đến vậy. Trong cơn mưa, những ánh đèn pha ô tô chói lóa đi ngược lại phía anh, còn anh trong một khoảng khắc chỉ muốn lao thẳng vào ánh đèn chói lóa đó, để cho tan xương nát thịt, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hồi còn ở Mỹ, thậm chí Nhiếp Vũ Thịnh đã phải đi khám bác sĩ tâm lý, trong một thời gian rất dài anh phải nhờ đến sự hỗ trợ của thuốc. Cả quá trình trị liệu kéo dài đến ba năm, cuối cùng, anh cũng không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa. Bác sĩ tâm lý ân cần nhắc nhở anh, đây không có nghĩa là anh đã khỏi bệnh, mà chỉ là tạm thời gác lại nỗi đau trong tim mình, hay nói cách khác, anh có thể tự lừa dối mình rằng chuyện gây tổn thương sâu sắc cho anh ngày xưa chưa từng xảy ra. Những trường hợp như thế này rất hay gặp ở lâm sàng, ví dụ như người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thường hay ngoan cố phủ nhận chuyện con cái đã chết, ví dụ như người phụ nữ bị hiếp dâm, thường hay lựa chọn quên đi những gì diễn ra tối hôm đó. Điều này còn tệ hại hơn là mơ thấy ác mộng, bởi triệu chứng bên ngoài đã chuyển thành triệu chứng bên trong, tâm lý của anh trong một số tr đặc biệt nào đó sẽ càng không ổn định hơn.
"Anh không hề lựa chọn quên nó đi, mà anh lựa chọn tạm gác nó lại thôi."
Lời nói của bác sĩ tâm lý vẫn còn văng vẳng bên tai, anh cũng biết vấn đề của mình nằm ở đâu, nhưng mấy năm nay cảm xúc của anh chưa bao giờ vượt quá phạm vi bản thân có thể khống chế, cho đến khi anh gặp lại cô.
Cô đã bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời mới từ lâu, còn anh cũng nên chấm dứt nỗi vương vấn phi thực tế và vô vọng vĩnh viễn này thôi.
Anh nên lựa chọn lãng quên thật sự.
Khi Đàm Tĩnh đi đến bến xe buýt, cô bỗng thấy rất mệt. Trong túi cô vẫn còn hơn năm nghìn tệ, chiều nay, cô đã mang chiếc ghim cài áo đi bán. Ngày xưa, trong khi khó khăn nhất, cô cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện bán chiếc ghim ấy, vì đó là món quà đầu tiên mà Nhiếp Vũ Thịnh tặng cô. Nhưng chiều nay cô ra tiệm cầm đồ, giá bạch kim mấy năm gần đây đã tăng gấp mấy lần, vì thế cô không ngờ chỉ riêng bạch kim đã trị giá hơn năm nghìn tệ, còn kim cương vụn lại không được bao nhiêu, họ tổng cộng trả cho cô năm nghìn sáu trăm tệ, cô đút váo túi rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Khi y tá nói với cô rằng Nhiếp Vũ Thịnh không có ở đây, cô còn tưởng anh cố tình tránh mặt mình, cô đứng ngoài hành lang, lòng thấy lạnh lẽo vô cùng. Kể từ sau khi đòi anh tiền lần trước, ngay bản thân cô cũng thấy rằng mình không còn mặt mũi nào gặp lại anh cả.
Nếu như cứng rắn hơn một chút, cô nên trả lại anh số tiền năm nghìn sáu trăm tệ này, nhưng cô không thể làm thế được. Tôn Chí Quân cần tiền, tuy cô không kiếm được đủ hai vạn, thì cũng phài đưa cho anh ta vài nghìn, nếu không, không chừng anh ta sẽ làm ra những chuyện đáng sợ gì đó.
Ký ức cứ bị gặm nhắm từng chút một như thế, chút kỷ niệm cuối cùng cũng bị cô quy đổi thành tiền. Cô cười tự giễu, vì tiền, mình còn có gì không làm được nữa chứ?
Xe buýt đã đến, người lên xe ở trước cổng bệnh viện rất đông, cô chen xuống phía trước, phát hiện ra còn một chỗ trống, liền ngồi xuống, ôm lấy túi rồi mơ màng ngủ một lúc. Bây giờ tối nào cô cũng đón con về nhà. Tôn Bình không giống như những đứa trẻ bình thường khác, buổi tối cần phải đặc biệt chú ý, đề phòng cậu bé bị tắc thở khi ngủ do thiếu máu lên tim. Vì thế buổi tối cô toàn phải tỉnh dậy ba, bốn lần, xem con trai ngủ thế nào. Công việc hành chính phức tạp hơn rất nhiều so với công việc thu ngân, những cái cô cần học quá nhiều, ngày nào cũng bắt buộc phải nắm rõ rất nhiều kiến thức mới, tám tiếng mỗi ngày đối với cô quả là rất hạn hẹp.
Cô chỉ chợp mắt một lát, mở mắt ra đã phát hiện có gì đó bất thường, khóa của chiếc túi trong lòng cô bị kéo ra. Cô lập tức kiểm tra đồ, mới phát hiện hơn năm nghìn tệ để trong túi đã không cánh mà bay.
Đàm Tĩnh vội vàng đứng phắt dậy, cô chỉ mới chợp mắt một lát thội, sao tiền đã biến mất rồi?
"Này anh ơi! Tiền của tôi bị lấy cắp rồi!"
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nói không rằng.
"Anh ơi, phiền anh lái xe đến đồn công an, tôi chỉ mới chợp mắt một lát thôi, còn chưa đến ba bến mà."
Mọi người trên xe lập tức phản đối: "Từ đây đến đồn công an xa lắm!"
"Có rách việc không cơ chứ!"
"Tôi còn vội phải về nhà đây này!"
"Đã dừng đến hai bến rồi, kẻ trộm không chừng đã xuống từ lâu rồi!"
"Đúng thế đấy.... Tên trộm chắc chắn là chuồn từ lâu rồi, còn ở trên xe để chờ cô bắt à?"
"Đến đồn công an cái gì, đi là phải mất vài tiếng đồng hồ, cơm tối còn chưa ăn đây này..."
Đàm Tĩnh rưng rưng nước mắt, lần nào mang theo tiền ra ngoài cô đều rất lo lắng, rất cẩn thận, cũng may mà cô rất ít khi đem tiền theo người, ấy vậy mà hôm nay cô lại để mất tiền "Làm phiền mọi người... hơn năm nghìn tệ... tôi phải bán đi một món đồ quý báu nhất mới có được...tôi còn có con trai bị bệnh tim... tôi không có tiền mổ cho nó..."
Cô khóc không ra tiếng, nói đứt quãng, nhưng mọi người trên xe đã lặng hẳn đi. Tài xế quay vô lăng, lái xe đến đồn công an.
Khi xe dừng lại trước cửa đồn công an, Đàm Tĩnh cảm ơn từng hành khách một: "Làm phiền các anh các chị rồi!"
Hầu hết mọi người đều tốt bụng, gật đầu với cô, chỉ có một số ít người lầm bầm kêu cô làm mất thời gian của họ.
Loanh quanh ở đồn công an mấy tiếng đồng hồ, cũng không tìm thấy tiền. Anh cảnh sát tiếp nhận vụ án nói: "Không chừng tên trộm đã xuống xe từ lâu rồi, bọn chúng chỉ cần lấy được là xuống xe ngay. Cô cũng thật là, đem theo nhiều tiền thế sao không chú ý một chút?"
Đàm Tĩnh không nói gì, nước mắt lã chã nhỏ xuống đôi giày
Cuối cùng làm thế nào về nhà, làm thế nào lên lầu, Đàm Tĩnh không còn nhớ nỗi nữa.
Đến tận khi bước vào nhà, cô mới sực nhớ ra mình quên không đón con. Cô xin nghỉ nửa ngày đi bệnh viện, vốn tưởng nói chuyện xong có thể đi đón Tôn Bình. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh cho cô leo cây, đợi anh ta về bệnh viện làm ca đêm thì đã sáu giờ, còn cô khi ra khỏi bệnh viện cũng đã tám giờ rồi. Cô định mang tiền về nhà cất rồi đi đón con, vì đem tiền đi đem tiền lại không an toàn.
Thế nhưng cô đã đánh mất tiền.
Cô gục xuống bàn, òa lên khóc nức nở. Chưa bao giờ cô thấy bất lực như thế này, lúc ra khỏi phòng làm việc của Nhiếp Vũ Thịnh, cô đã cảm thấy chút hy vọng mong manh cuối cùng của mình cũng sắp tắt. Tuy Nhiếp Vũ Thịnh nói rất khéo léo, nhưng cô biết ca phẫu thuật này chắc chắn có rất nhiều rủi ro. Mấy lần cô đã định nói lại rồi thôi, cô không có khả năng lựa chọn phương án phẫu thuật truyền thống, thế nhưng là một người mẹ, cô càng không muốn con mình phải mạo hiểm nhiều như vậy. Có điều cô không thể ngờ được rằng mình lại làm mất tiền trên đường về nhà. Hơn năm nghìn tệ này tuy cô định đưa cho Tôn Chí Quân, nhưng số tiền này là do cô bán chiếc ghim cài áo đi mới có được. Chuyện này giống như một chiếc áo cuối cùng vắt lên lưng lừa, làm cô sụp đổ hoàn toàn.
Có lẽ đây đúng là báo ứng, cô vốn không nên làm như vậy.
CHƯƠNG 10:
Hôm sau cô đi làm với đôi mắt sưng to như trái đào, các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Có điều công việc mới có ưu điểm là không có hỏi han việc riêng của ai. Đồng nghiệp đủ kinh ngạc nhưng cũng không có ai hỏi: Đàm Tĩnh, mắt cô sao vậy?
Đàm Tĩnh đứng photo một đống tài liệu, toàn bộ là của Thịnh Phương Đình, vì đã bắt đầu chiến dịch khuyến mãi nên gần đây cả bộ phận đều bận rội tối tăm mặt mũi. Cô ôm một chồng tài liệu giao cho Thịnh Phương Đình, anh đang vừa dùng máy tính vừa nghe điện thoại. Cô đặt tài liệu lên bàn, anh chỉ gật đầu ra hiệu rằng mình biết rồi.
Đàm Tĩnh về chỗ chưa được bao lâu th
Thịnh Phương Đình gọi điện tới: "Đàm Tĩnh, cô vào văn phòng tôi."
Đàm Tĩnh tưởng anh có việc quên không dặn mình, bèn vội vàng vào văn phòng anh.
"Cô ngồi đi." Thịnh Phương Đình lại gọi điện, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Kết thúc cuộc gọi, anh đặt di động lên bàn, quan sát cô kỹ càng rồi nói: "Mắt cô sao vậy?"
Thấy Đàm Tĩnh không đáp, anh lại hỏi: "Có phải gặp chuyện gì khó khăn không?"
Gần đây cô rất cố gắng, thường xuyên làm thêm giờ đến tối mặt, anh đều biết cả. Đầu giờ làm, thần sắc cô không được tươi tỉnh, có vẻ buồn bã. Mấy ngày gần đây cô đã quen hơn với đồng nghiệp, cũng thấy cô cười nói, hôm qua cô xin nghỉ buổi chiều, hôm nay đi làm thì mắt sưng như hai trái đào. Tuy anh biết không nên hỏi, nhưng quan tâm đến cấp dưới cũng là một phần của công việc kia mà.
"Không sao, tôi có chút việc riêng thôi ạ."
"Ồ." Anh hiểu rằng mình không nên hỏi tiếp nữa. "Vậy cô làm việc tiếp đi."
"Cảm ơn anh, Giám đốc Thịnh." Đàm Tĩnh hiểu nhầm ý anh. "Anh yên tâm, tôi sẽ kiểm soát tâm trạng bản thân, không để ảnh hưởng công việc đâu."
Đến trưa, Gigi gọi cô cùng đi ăn. Đàm Tĩnh mất tiền, vốn chẳng có tâm trạng ăn uống, nhưng Gigi quá nhiệt tình nên cô không tiện từ chối. Bình thường các đồng nghiệp trong công ty hay ăn tại quán ở tầng dưới vì ở đó rẻ, lại sạch sẽ, mọi người liền coi đó là nhà ăn luôn. Ban đầu Đàm Tĩnh toàn đi ăn một mình, dần dần đồng nghiệp cũng gọi cô đi cùng, vì cô chăm chỉ cần mẫn, lại không gây chuyện thị phi. Bản tính phụ nữ vốn thích buôn chuyện, đồng nghiệp kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, cô lại là người giữ mồm giữ miệng, biết giữ bí mật, vì thế Gigi rất thích cô.
Gigi có biệt danh là Nữ hoàng buôn chuyện, bất cứ chuyện gì trong công ty cô đều biết hết. Họ mới ngồi xuống không lâu thì một cô gái xinh đẹp tiến lại chào: "Hi. Gigi!"
"Hi, cùng ăn nhé?"
"Thôi, sếp tôi tăng ca, tôi đi mua đồ ăn cho ông ấy." Cô gái xinh đẹp cười rất tươi, "Cô gái này nhìn hơi lạ, có phải đồng nghiệp mới không?"
Gigi liền giới thiệu: "Trợ lý hành chính mới của bộ phận chúng tôi, Helen. Còn đây là Catherine ở bộ phận Thị trường, đại mỹ nhân nổi tiếng toàn công ty đấy."
"Mỹ nhân gì chứ, đứng nghe cô ấy nói bừa." Catherine cười tít mắt, rõ ràng rất vui khi nghe thấy lời khen đó.
Sau khi Catherine đi rồi, Gigi nói: "Cô Catherine này yêu thầm Giám đốc Thịnh của chúng ta lâu rồi. Từn hẹng riêng Giám đốc Thịnh mười sáu lần nhưng bị từ chối mười lăm lần. Lần cuối Giám đốc Thịnh nhận lời, nhưng là để nói lời cự tuyệt một cách triệt để, khiến suốt hơn nửa năm."
Đàm Tĩnh thật thà hỏi: "Sao cô biết?"
"Ở công ty này có chuyện gì mà tôi không biết?" Gigi đắc ý nói, "Cái danh Nữ hoàng buôn chuyện của tôi đâu phải hư danh. Còn nữa, Catherine vốn là thư ký của Phó tổng giám đốc Vương, nhưng dạo trước ông ấy bị bệnh tim tái phát phải nhập viện, vợ ông ta từ Đài Loan về chăm sóc, gặp Catherine cảm thấy cô ta đúng là một con yêu tinh, lập tức làm ầm lên bắt Phó tổng Vương đổi thư ký. Chủ tịch không còn cách nào khác, đành điều Catherine sang bộ phận Thị trường. Lần này bộ phận Kế hoạch của chúng ta xui xẻo rồi."
Thấy Đàm Tĩnh vẫn ngơ ngác không hiểu. Gigi thở dài: "Phàm kế hoạch được bộ phận Kế hoạch chúng ta đưa ra, cô ta đều vạch lá tìm sâu, thậm chí sai dấu câu cũng không được."
Đàm Tĩnh cảm thấy tổng công ty và cửa hàng bên dưới cũng tương tự nhau, chỉ có điều sự tranh đấu ở đây quyết liệt hơn, giữa các đồng nghiệp cũng khách khí hơn mấy phần. Có cãi nhau cũng không nói trực tiếp, mà gửi thư điện tử. Tôi một bức thư, anh một bức thư, hơi một tí là CC cho người khác, giữa rất nhiều bức thư đều là đao quang kiếm ảnh.
Gigi đang hào hứng kể, đột nhiên nhỏ giọng bảo Đàm Tĩnh: "Cô nhìn người phụ nữ đi vào kia kìa, chính là Giám đóc Thư Cầm của bộ phận nhân sự, có biết biệt hiệu của cô ấy không? Hổ cái đấy."
Đàm Tĩnh giật mình: "Cái gì?"
"Đừng thấy cô ta nhã nhặn mà lầm, thật ra còn nhẫn tâm hơn cả đàn ông, không chỉ có một hai giám đốc chết trong tay cô ta đâu. Phàm những người chống lại cô ta đều không có kết cục tốt đẹp. Chủ tịch rất tin tưởng cô ta, dù cô ta không phải người nhà ông ấy."
Gigi không ngờ Đàm Tĩnh do đích thân Thư cầm tuyển vào công ty, bởi chức vụ Đàm Tĩnh quá thấp, bất cứ ai trong bộ phận Nhân sự cũng có thể phỏng vấn. Ấn tượng của Đàm Tĩnh về Thư Cầm cũng rất tốt, qua vài lần tiếp xúc, chỉ cảm thấy Thư Cầm là người năng nổ giỏi giang, hoàn toàn không ngờ cô lại có biệt hiệu là "hổ cái".
Thư Cầm vừa ngồi xuống, còn chưa gọi món thì nhận được điện thoại của Nhiếp Vũ Thịnh. Anh biết bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa của cô nên nói thẳng vào đề luôn: "Cô có thời gian ra ngoài không?"
"Có việc gì không?"
"Tôi đang ở dưới công ty cô, có chút việc muốn nói với cô."
"Được, tôi xuống ngay."
rời khỏi tiệm ăn, đi thang máy xuống, từ xa đã thấy chiếc Buick đen của Nhiếp Vũ Thịnh. Anh cũng nhìn thấy cô, bèn bước ra mở cửa xe cho cô. Nhiệt độ trong xe để thấp, nhưng trán anh lại lấm tấm mồ hôi, thần sắc cũng có gì đó không ổn. Cô quan sát anh một chút rồi hỏi: "Anh sao vậy?"
"Đã có báo cáo xét nghiệm của bố rồi, trong gan có khối u, kết quả sinh thiết ác tính."
Dứt lời, Nhiếp Vũ Thịnh hoang mang nhìn về phía trước. Trên quảng trường đằng trước tòa nhà, nền đá Đại Lý lát dưới đất phản chiếu ánh nắng lấp loáng, những giọt nước bắn ra từ đài phun nước dưới ánh nắng gắt càng trở nên chói mắt. Anh nắm chặt lấy cần số, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thư Cầm không nói gì, chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay anh an ủi.
"Trước đây tôi luôn cảm thấy ông ấy có rất nhiều chuyện không phải với tôi, nhưng giờ nghĩ lại, tôi đã làm vô số việc quá đáng, nhưng ông ấy chưa bao giờ trách cứ."
"Anh đừng buồn, hiện nay y học tiến bộ, phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ chữa trị. Có cần mổ không?"
Nhiếp Vũ Thịnh khẽ lắc đầu: "Sáng nay vừa có kết quả, mấy vị bác sỹ gan đã hội chẩn rồi. Vị trí của khối u nằm ngay trên động mạch, không thể mổ được. Hôm nay ông ấy nhập viện, bắt đầu xạ trị và hóa trị."
Thư Cầm biết lòng dạ anh đang rối vời, bèn hỏi thẳng: "Tôi có thể giúp gì cho anh không?"
"Có một điều, bố tôi vẫn còn tiếc nuối mãi. Sau khi chia tay với bạn gái trước, đến giờ tôi vẫn chưa từng qua lại với ai khác, cũng không định kết hôn." Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng lên nhìn cô, "Em có đồng ý làm bạn gái tôi không?"
"Ý anh là diễn kịch cho bác trai xem?"
"Bố tôi từng nói, ông không cần tôi tìm bừa một người bạn gái kết hôn để che mắt ông, như thế không công bằng với tôi, cũng không công bằng với vợ tương lai của tôi. Tôi cũng nghĩ vậy. Mấy năm nay tôi cảm thấy mình đã đánh mất mục tiêu trong cuộc sống. Em nói không muốn về nhà vì sợ đối diện với căn nhà quạnh quẽ như nấm mồ, thấy bản thân mình sống không bằng chết. Thật ra tôi cũng vậy. Nhưng mọi thứ trong quá khứ đã qua rồi, tôi sẽ cố gắng quên đi người ấy, tôi muốn thử xem mình có yêu được em không?"
Thư Cầm cười tự giễu: "Nhiếp Vũ Thịnh, sao anh lại nghĩ tôi sẽ đồng ý cho anh thử?"
Nhiếp Vũ Thịnh không trả lời.
Thư Cầm không chút khách khí nói: "Để tôi nói cho anh. Vì anh biết rõ người tôi yêu không phải là anh. Như thế anh sẽ kỏi phải áy náy, vì anh căn bản không thể yêu được người phụ nữ nào khác, anh vẫn yêu người bạn gái trước."
"Tôi xin lỗi... Tôi đã suy nghĩ quá đơn giản về chuyện tình cảm. Vì trước đây em thường nói, Nhiếp Vũ Thịnh nếu không còn cách nào khác, nếu không đợi được nữa, nếu thật sự tuyệt vọng, thì chúng ta đến với nhau sống cho qua ngày đi, như thế còn đỡ hơn là kết hôn với người khác rồi hại người ta. Giờ tôi muốn thử một lần, nếu em đồng ý, hãy cho tôi một cơ hội đi."
Thư Cầm nhìn anh: "Anh không đợi nữa sao? Anh tuyệt vọng rồi à?"
Chừng nửa phút sau, anh mới đáp: "Đúng."
Khi thốt ra những lời này, anh vẫn cúi gằm mặt xuống, giọng rất khẽ, nhưng hai nắm tay lại siết chặt, dường như không phải vừa nói ra một chữ, mà là một vết thương, vết thương chí mạng. Thư Cầm hỏi: "Tại sao? Ngoài việc bố anh bị ốm ra, còn xảy ra chuyện gì nữa?"
Nhiếp Vũ Thịnh không đáp.
Sau khi xuống xe, cảnh tượng ấy cứ chập chờn trước mắt Thư Cầm. Nhiều lúc cô đã tuyệt vọng, nhiều lúc cô nhủ lòng buông tay, bỏ cuộc từ đây. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh thì khác, cô luôn cảm thấy anh sẽ mãi đợi chờ như vậy, đợi người bạn gái đã biến mất từ lâu trong biển người mênh mông.
Cô không kìm được, bèn gọi cho Thịnh Phương Đình, có lẽ anh vẫn ở văn phòng, không tiện nói chuyện, nên vừa nhận điện đã đáp vô cùng lịch sự và khách sáo: "Xin chào!"
Cô vào thẳng vấn đề: "Nhiếp Vũ Thịnh vừa nói muốn tôi trở thành bạn gái anh ấy."
Thịnh Phương Đình chỉ trầm mặc một vài giây rồi hỏi: "Vậy ý cô thế nào?"
Thư Cầm bỗng nổi giận: "Tôi còn ý kiến được sao? Có lúc nào anh hỏi ý tôi chưa? Đến giờ anh lại hỏi tôi? Ý kiến của tôi chính là anh cút xuống địa ngục đi!" Thư Cầm chửi đổng một câu rồi ném điện thoại đi.
Cô chưa bao giờ nghĩ yêu một người lại có thể yêu lâu như vậy. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ có thể đợi một người lâu như thế. Rất nhiều chuyên gia nói, tình yêu chẳng qua là do chất andrenaline và dopamine, tác dụng nhiều nhất là ba tháng, sau ba tháng những kích thích tố này không tiết ra nữa, tình yêu tự nhiên sẽ hết, chuyển hóa thành tình bạn hoặc những thói quen khác lâu dài hơn. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn cố chấp giữ thói quen ấy, đợi một tia hy vọng mong manh, dù bản thân anh cũng biết hy vọng ấy không bao giờ thành hiện thực. Cô chưa nghe thấy tên người phụ nữ đó bao giờ, giống như cô rất ít khi nhắc đến bạn trai cũ trước mặt anh. Có điều, cô biết Nhiếp Vũ Thịnhu người ấy, anh chôn giấu hình ảnh cô ta tận sâu trong trái tim, như thể cô ta chưa từng tồn tại vậy.
Giờ anh muốn thử xem liệu có thể yêu người khác không và anh đã xin cô cho anh cơ hội.
Cô lại bối rối không biết phải làm sao.
Có lẽ anh thực sự muốn thử, nhưng cô lại cảm thấy sự thay đổi đột ngột này không ổn. Họ vốn là bạn bè, là tri kỷ, có thể im lặng cùng nhau uống rượu, cũng có thể ngồi trò chuyện trên ban công. Họ rất gần gũi nhau, không phải sự gần gũi giữa tình nhân, mà là gần gũi về tâm hồn. Vì anh cũng biết cô yêu một người trong tuyệt vọng, giống như anh vậy.
Cô thấy mình cần phải nghỉ ngơi, xử lý hết đám cảm xúc hỗn loạn này, bình tĩnh lại để suy nghĩ thật lý trí. Điện thoại rung lên, có tin nhắn.
Tin nhắn của Nhiếp Vũ Thịnh, anh nói: "Tôi xin lỗi đã khiến em bối rối. Tại tôi quá ích kỷ, nếu em không muốn thì chúng ta vẫn là bạn tốt."
Cô lưỡng lự, rồi cũng không nhắn tin trả lời.
Khi cô lái xe về nhà, từ xa đã nhìn thấy xe của Thịnh Phương Đình đỗ đằng trước. Thật ra từ công ty đến chỗ này không gần lắm, chắc chắn anh đã đến đây ngay sau khi gác máy nên mới đến trước cô. Từ xưa tới giờ anh luôn luôn cẩn trọng, mạo hiểm lái xe tới như vậy thật ra cũng đã thể hiện thái độ rõ ràng với cô rồi.
Cô cảm thấy hết sức chán nản, biết mình chắc chắn sẽ lại bị anh thuyết phục một lần nữa.
Đến tối, cô mua hoa quả và lăng hoa đến bệnh viện thăm ông Nhiếp Đông Viễn. Bố của bạn bị ốm, cũng nên đi thăm. Ông Nhiếp Đông Viễn nằm phòng VIP, điều kiện rất tốt. Nhiếp Vũ Thịnh cũng có mặt, thấy cô đến, anh không quá bất ngờ, chỉ nhận lấy đồ từ tay cô, nói lời cảm tạ.
Khí sắc ông Nhiếp Đông Viễn khá tốt, ông cũng biết con trai mình có cô bạn này, quen hồi còn ở Mỹ. Ban đầu ông còn tưởng họ có quan hệ gì đó, nhưng sai người đi điều tra mới biết, tuy con trai có qua lại với cô gái này, thậm chí từng qua đêm ở nhà người ta, nhưng hoàn toàn chỉ là bạn bè thông thường.
"Tiểu Thư, cháu ngồi đi. Tiểu Nhiếp, con đi pha một chén Long Tĩnh cho bạn nếm thử. Bác sĩ không cho uống trà, bố mang đến bệnh viện để tiếp khách vậy."
Thư Cầm nói: "Bao giờ bác khỏe, cháu xin biếu bác mấy gói Bích La Xuân, bọn cháu có đồng nghiệp là người Động Đình, Đông Sơn, Bích La Xuân nhà anh ấy tự làm thơm lắm."
"Ôi chao, nghe đã thấy thèm rồi." Ông Nhiếp Đông Viễn nói, "Buổi tối ăn cơm chay, đã không thấy no, đang nhạt miệng thì cháu nhắc đến trà lại càng thèm hơn. Hôm nay cuối cùng bác cũng biết được, hóa ra trà cũng khiến người ta thèm."
Trong khi hai người nói chuyện, Nhiếp Vũ Thịnh pha một cốc Long Tĩnh đặt trên bàn. Thư Cầm bưng cốc trà lên, thấy nước trà trong vắt, những búp lá trà non dựng thẳng trong cốc, đúng là Long Tĩnh hảo hạng. Ông Nhiếp Đông Viễn vẫn hào hứng thao thao: "Thật ra Long Tĩnh mà dùng cốc thủy tinh thế này là kém ngon nhất, nhưng ở bệnh viện không có đồ pha trà, đành dùng tạm vậy. Bao giờ bác ra viện, mời cháu đến nhà uống trà, bác sẽ dùng bát sứ thô pha Bích La Xuân cho cháu, đó mới là cách uống trà chính thống."
"Bác uyên bác quá, biết cả điển cố uống Bích La Xuân băng bát sứ thô nữa ạ?"
"Đương nhiên rồi, Bích La Xuân là phải dùng hai bát sứ thô. Lá trà cực mảnh, bát sứ cực thô." Ông Nhiếp Đông Viễn nói, "Vũ Thịnh còn không biết, không ngờ cháu lại biết."
"Vũ Thịnh là con mọt sách, hồi ở Mỹ, anh ấy không ở phòng thí nghiệm thì ở thư viện, nghiên cứu nào là tim, nào là mạch máu, làm gì có thời gian để ý những điều này. Nhưng cháu chỉ cần gọi điện thông báo vừa làm khoai hầm thịt bò, đảm bảo anh ấy sẽ chạy tới còn nhanh hơn thỏ."
Ông Nhiếp Đông Viễn bật cười ha hả, có vẻ rất vui: "Thằng bé này giống bác, hồi nhỏ bác cũng nghiện thịt bò, nhưng hồi đó trâu bò là lực lượng sản xuất chính, đến ngày lễ tết cũng chẳng có thịt bò mà ăn. Nhưng có một năm, mùa hè trời rất nóng, người ta dắt đàn bò xuống tắm sông."
"Lúc đó đội sản xuất rất bận, người ta dắt bò xuống nước, buộc một đầu dây thừng vào gốc cây ở trên bờ rồi ra ruộng kiếm công điểm. Các con không hiểu kiếm công điểm là gì đâu. Đội sản xuất chia lương thực, chia tiền đều chiếu theo công điểm cả đó, bèn buộc bò vào cây rồi xuống ruộng làm. Không ngờ một con bò đang tắm dưới sông yên lành bỗng nhiên bị quấn vào dây, giãy giụa cả nửa ngày, càng giãy càng bị quấn chặt, cuối cùng chết đuối dưới nước. Đến khi tay chăn bò quay lại thì bò đã chết rồi, ui dà, không thể lãng phí được, trời nóng thế này, toàn đội liền xúm lại lôi con bò lên giết thịt, lột da, mỗi nhà được chia một miếng."
Ông Nhiếp Đông Viễn kể một cách thích thú: "Nhà bác cũng được một miếng, vì thịt đã ngâm dưới nước, sợ hỏng, nên tối hôm đó phải nướng ăn luôn. Miếng thịt đó thơm lắm, đó là lần đầu tiên trong đời bác được ăn thịt bò, từ đó cảm thấy thịt bò là thứ ngon nhất thế gian."
Nhiếp Vũ Thịnh ngạc nhiên, anh chỉ biết bố xuất thân từ nông thôn, hồi nhỏ từng chịu không ít khổ cực, nhưng ch bao giờ nghe ông kể. Ông chỉ hay kể chuyện mình lập nghiệp từ bán nước khoáng, rồi đầu tư, kinh doanh bất động sản, tiến quân vào Hồng Kông, gây dựng nên sự nghiệp hiện nay.
Bác sĩ trực ca đêm đến đổi ca, còn đặc biệt tới phòng bệnh chào hỏi, Nhiếp Vũ Thịnh ra ngoài nói chuyện với anh ta, trong phòng ông Nhiếp Đông Viễn đột nhiên hỏi Thư Cầm: "Thằng nhóc đó cầu hôn cháu à?"
Thư Cầm giật mình, vội vàng đáp: "Đâu có ạ."
"Không có thì tốt, bác chỉ sợ nó vì bệnh của bác mà tìm bừa một người để kết hôn." Ông Nhiếp Đông Viễn nói, "Dù nó có cầu hôn cháu cũng đừng đồng ý. Nó vẫn chưa thoát khỏi vướng mắc, người nên quên vẫn chưa quên, dù qua lại với thần tiên cũng vô ích thôi."
Thấy Thư Cầm cười bối rối, ông Nhiếp Đông Viễn lại nói: "Cho nó một cơ hội đi. Khó khăn lắm, bảy năm nay, đây mới là lần đầu tiên nó đưa một cô gái về gặp bác đấy. Thực ra con người nó rất thành thật, cháu cũng đừng yêu cầu nó phải quên hết mọi thứ ngay lập tức."
"Anh ấy không bảo cháu đến thăm bác, là cháu tự đến thôi ạ."
"Cũng như nhau cả mà, nếu nó không nói bác ốm thì sao cháu biết được?" Ông Nhiếp Đông Viễn nói, "Nó nói với cháu trước tiên, ít nhất đã coi cháu như người thân, là người bạn tốt nhất." Ông thở dài, "Con trai bác ấy mà, bạn bè cũng rất ít, trong một thời gian dài bác còn sợ nó bị trầm cảm. Khi nó khó khăn nhất cháu đã ở bên nó, bác rất cám ơn, nếu cháu bằng lòng thì hãy cho nó một cơ hội đi. Nó đã trói buộc mình quá lâu, quá khổ sở rồi, nó rất cần một sự khởi đầu mới."
Đến mười giờ tối, phòng bệnh sắp tắt đèn, Thư Cầm và Nhiếp Vũ Thịnh mới rời khỏi bệnh viện, ông Nhiếp Đông Viễn cần được ngủ đủ để đối phó với quá trình trị liệu ngày mai. Trên đường về, Thư Cầm bảo Nhiếp Vũ Thịnh dừng xe ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua bia. Mỗi khi tâm trạng không vui họ lại mua bia về nhà ăn lẩu. Sau khi từ Mỹ về, họ cảm thấy món ăn nước mình vẫn là ngon nhất thế giới, mà món đơn giản nhất chính là lẩu, chỉ cần đun một nồi nước dùng, bất cứ thứ gì cũng cho vào được. Thư Cầm rất bận, tan làm xong đã mệt nhoài, làm nồi lẩu vừa không phải nghĩ nhiều lại không tốn sức.
Bật bếp nấu lẩu, đợi nước trong nồi sôi, Thư Cầm bật hai lon bia, nói: "Nào, tối nay chúng ta không say không về."
Nhiếp Vũ Thịnh chạm lon với cô, hai người cùng uống một ngụm lớn. Thư Cầm nói: "Tôi biết trong lòng anh đang buồn, bạn gái cũ của anh rốt cuộc là người thế nào? Tôi phải hiểu thật rõ mới quyết định được có nên chui xuống vũng bùn này cùng anh không?"
"Cô ấy lấy chồng, có con rồi."
"Điều này khiến anh tuyệt vọng ư?"
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc không đáp, Thư Cầm nói: "Vừa nhìn là biết anh quá ngốc, quá ngây thơ. Năm ngoái bạn trai cũ của tôi kết hôn, anh thấy tôi làm gì? Tôi send cho anh ta bức thư điện tử chúc mừng đám cưới, còn gửi tặng ón quà tân hôn. Đau lắm, đương nhiên là đau, nhưng đau đến chết cũng phải ráng chịu. Người ta đâu có nghĩa vụ đợi anh cả đời? Anh đợi người ta vì anh ngốc, anh tự nguyện đợi chứ người ta có bắt ép anh đâu."
"Tôi và cô ấy... cũng từng có con..."
Thư Cầm nhìn Nhiếp Vũ Thịnh đầy kinh ngạc, rõ ràng chưa uống được mấy mà hai mắt anh đã đỏ ngầu, giọng nói cũng khàn hẳn đi.
"Bốn mươi tám ngày, bào thai còn rất nhỏ, siêu âm chưa chắc đã nhìn thấy, phá rồi."
Thư Cầm không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
"Khi cô ấy đi phá thai, tôi không hề biết gì hết, tôi còn đang xin học bổng đi Mỹ cho cô ấy. Tôi nghĩ dù bố tôi không đồng ý thì bọn tôi sang Mỹ kết hôn là xong.'
"Bố anh cho cô ấy tiền à?"
"Không." Anh cúi đầu, tay bóp chặt vỏ lon, như kìm nén, "Nếu cô ấy cầm tiền của bố tôi, tôi còn nghĩ là do bất đắc dĩ, vì áp lực từ bố tôi nên mới rời xa tôi."
"Thế thì tại sao?"
"Cô ấy chưa từng yêu tôi, cô ấy nói vậy." Từng câu từng chữ rành rọt mà đau đớn. Cái đêm mưa gió ấy, anh đứng trong màn mưa như một thằng điên, nghe cô ấy nói từng câu từng chữ, rành rọt mà tàn nhẫn.
"Nhiếp Vũ Thịnh, là tôi cố tình, tôi cố tình có thai, cố ý đi phá thai để làm anh đau buồn đấy. Thế gian này không có chuyện gì tàn nhẫn hơn là khiến anh tưởng mình đã có tất cả để rồi cuối cùng lại phát hiện thật ra mọi thứ đều là giả. Anh biết cảm giác mất đi mọi thứ là thế nào rồi phải không? Anh biết cảm giác mất đi tương lai là thế nào rồi nhỉ? Tôi chưa từng yêu anh, hai chúng ta từ đây chấm dứt!"
Chấm dứt? Chấm dứt thế nào? Anh từng yêu cô như thế, vậy mà cuối cùng lại móc tim ra cho cô mặc sức chà đạp.
"Sao cô ấy có thể làm vậy, một đứa trẻ, một sinh mạng... bị cô ấy lấy làm công cụ đả kích tôi..."
Bao ẩn tình chẳng làm sao hỏi rõ, bao chi tiết khiến người ta đau thấu tim gan, tại sao tối đó cô ấy lại chủ động, lại nhiệt tình như vậy, khiến anh vượt quá giới hạn? Anh từng nghĩ, có lẽ cô không có cảm giác an toàn, hoặc thậm chí tuyệt vọng về tương lai, nên mới chủ động đẩy mối quan hệ của hai người tiến lên một bước. Nhưng anh có nằm mơ cũng không ngờ, sự thật lại tàn nhẫn đến vậy.
Anh chạy điên cuồng trong mưa bão, từ cửa nhà cô chạy dọc xuống theo triền núi, đêm đen là biển cả mênh mông vô tận mà anh chỉ muốn dìm chết chính mình trong đại dương tuyệt vọng ấy.
Đêm mưa đó đã trở đi trở lại rất nhiều lần trong những cơn ác mộng của anh, mưa lớn ào ào trút xuống, tựa hồ vĩnh viễn không có lối thoát, vĩnh viễn không bao giờ dứt. Không có gì đau đớn hơn bị người mình yêu phản bội, vậy mà cô lại từng bước từng bước lên kế hoạch, nham hiểm ác độc đến thế. Cô đã tính đúng điều gì khiến anh buồn, cô đã đoán chắc anh sẽ vì tình cảm mà trở mặt với bố, cô cũng đã tính chính xác làm thế nào để giáng cho anh một đòn chí mạng.
Uống hết bia, anh bóp bẹp vỏ lon, cạnh sắc đâm vào tay nhói đau, nhưng anh lại cười: "Romeo không gặp được Juliet, à không, Romeo gặp Juliet nhưng Juliet lại đâm hắn một dao, trúng ngay vào tim, Romeo không sao tránh được... cũng không muốn tránh... liền bị Juliet giết chết. Người em yêu lại đâm em một dao vào tim, còn gì tàn nhẫn hơn không?"
Thư Cầm không nói gì, chỉ khui một lon bia khác đưa cho anh.
"Thật ra cô ấy không biết, chỉ cần nói chưa từng yêu tôi là đã đủ khiến tôi đau đớn đến tan nát con tim rồi. Thật sự không cần phải có đứa trẻ rồi phá bỏ, cô ấy quá tàn nhẫn, một sinh mạng... sao cô ấy có thể làm vậy... Cô ấy chưa từng yêu tôi, người phụ nữ tôi yêu suốt mười năm lại nói chưa từng yêu tôi, tất cả chỉ là lừa dối. Cô ấy lừa dối tôi... còn tôi thì sao, đến giờ cô ấy đã lấy chồng sinh con như không có chuyện gì, nhưng tôi vẫn không thể quên cô ấy."
Nhiếp Vũ Thịnh đã say khướt, bao lâu nay Thư Cầm chưa từng thấy Nhiếp Vũ Thịnh uống say, vì mỗi lần uống bia cô đều say trước. Khi say anh cũng không gây chuyện, chỉ yên tĩnh ngồi đó uống hết lon này đến lon khác, đến mức cô không nhận thấy thực ra anh đã say, cho đến khi anh bỗng nhiên ngủ vật ra, yên lặng như đang ngủ vậy.
Cô cúi xuống dìu anh nhưng không được, kéo anh đi, một người đàn ông ét tám, có gầy thế nào cô cũng không kéo đi nổi, cuối cùng cô ngồi phịch xuống sàn thở hổn hền, quyết định bỏ cuộc, mặc anh ngủ dưới thảm, còn cô vào phòng lấy chăn đắp cho anh.
Khi ngủ nhìn anh giống như một đứa trẻ, bờ môi hơi cong lên, khóe mắt ươn ướt, không biết là nước mắt, là ngấn rượu hay là. Thư Cầm cúi xuống đắp chăn cho Nhiếp Vũ Thịnh, khiến anh giật mình túm lấy chăn như vớ được phao cứu mạng, khóe miệng khẽ mấp máy, dường như đang nói mớ. Thư Cầm nghe mãi mới hiểu anh đang lẩm bẩm: "Xin em... trở về đi..."
Người đàn ông này, miệng thì nói tuyệt vọng rồi, nhưng trong mơ vẫn cầu xin người phụ nữ ấy quay lại. Rốt cuộc, một tình yêu sâu đậm đến chừng nào mới có thể khiến người ta yếu đuối, thấp hèn đến vậy?
Nồi lẩu sôi sùng sục, Thư Cầm gắp nấm kim châm ình, cay quá, lại uống một ngụm bia lớn. Nhiều lúc cô cảm thấy mình có thể được phong là thánh tình, yêu một người bao nhiêu năm như vậy mà không hề oán thán hối hận, nhưng hôm nay cô lại ngượng ngùng vì điều đó.
Nhiếp Vũ Thịnh lại mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng rất lâu rồi mới xuất hiện. Một mình anh chạy trong đêm mưa, vô vàn tia sét sáng lòa chằng chịt trên đầu, nhưng những lời của Đàm Tĩnh còn đáng sợ hơn. Mỗi từ mỗi câu của cô như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim anh. Anh chỉ muốn hét lên thật to, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào, chỉ có những hạt mưa ràn rạt táp vào mặt anh đau rát. Anh chạy bổ xuống chân núi, giữa đường chợt lóe lên ánh đèn, là một chiếc ô tô. Anh chỉ muốn lao thẳng vào nó cho thịt nát xương tan để được giải thoát triệt để, như vậy anh sẽ không phải chạy trong mưa gió, không còn biết thế nào là đau nữa.
Nhiếp Vũ Thịnh tỉnh lại, rèm cửa không kéo, ánh nắng rọi thẳng vào giường, xói vào mắt anh, phải giơ tay lên che. Cơn đau đầu sau khi say khiến anh khó chịu, nhưng khi tỉnh lại anh vẫn thở phào một tiếng, cơn mưa trong ác mộng không để lại bất cứ dấu vết gì, bên ngoài cửa sổ là buổi sáng mùa hè với ánh nắng chói chang, anh chỉ gặp ác mộng mà thôi, mọi điều liên quan đến Đàm Tĩnh đều là ác mộng của anh.
Anh dậy đi tắm, thay quần áo, ra ngoài mới biết Thư Cầm chưa đi, thấy anh cô liền chào: "Chào anh."
"Chào em."
"Hôm qua anh say quá, tôi lại không kéo được anh, tưởng anh sẽ ngủ cả đêm trên sàn nhà, không ngờ đến nửa đêm anh lại tự bò về phòng."
Chẳng trách lúc tỉnh dậy quần áo chưa cởi, tất vẫn còn ở chân, thì ra là uống say.
"Cháo trắng đây." Thư Cầm đặt bát xuống trước mặt anh, "Nồi cơm điện nhà anh nấu cháo khá tốt, tôi cũng phải mua một cái."
Hai người ngồi xuống ăn sáng, Thư Cầm còn mua cả quẩy. Xung quanh đây toàn nhà chung cư cao cấp, sáng nào Nhiếp Vũ Thịnh cũng mua sandwich ở cửa hàng tiện lợi ăn cho qua bữa, chẳng hiểu Thư Cầm mua quẩy ở đâu. Sau cơn say tỉnh dậy húp bát cháo trắng cũng khiến dạ dày dễ chịu hơn nhiều. Thư Cầm vừa xé quẩy vừa nói: "Em quyết định rồi."
"Quyết định cái gì?" Anh ngạc nhiên ngẩng lên.
"Thì ra anh là chim sợ cành cong. Em quyết định rồi, thử qua lại với anh xem thế nào, xem có thể trị khỏi bệnh cho anh không."
"Ai bảo anh có bệnh?"
"Anh đừng nóng! Không bệnh thì tối qua nằm mơ ác mộng gì mà la hét ầm ĩ, khiến em ở phòng bên cạnh cũng nghe rõ?"
"Gặp ác mộng là chuyện bình thường, ai mà không thỉnh thoảng gặp ác mộng?"
"Gặp ác mộng là bình thường, nhưng làm gì có người bình thường nào gặp ác mộng lại phải đi khám bác sĩ tâm lý tận ba năm."
Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh đưa mắt liếc cô, khiến Thư Cầm dở khóc dở cười: "Anh đừng nhìn em như thế. Hôm qua uống say, là anh tự nói cho em đấy, anh bảo đã phải đi khám bác sĩ tâm lý suốt ba năm vì ngày nào cũng nằm mơ thấy ác mộng."
Nhiếp Vũ Thịnh ngán ngẩm: "Anh còn nói chuyện gì không nên nói nữa không?"
"Có, nhiều lắm. Anh còn cầu hôn em nữa."
"Hả?"
"Đùa thôi mà, anh thật dễ lừa, cứ như trẻ con ấy, nói gì cũng tin."
Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc một lúc mới nói: "Anh vốn dễ bị lừa."
Giọng điệu của anh đầy cay đắng, tựa hồ còn pha lẫn bất lực, tuy Thư Cầm rất phóng khoáng, cũng không muốn xát muối vào vết thương của anh. Cô nói: "Em xin lỗi, em không cố ý, thật ra tối qua anh chẳng nói gì cả, chỉ nói anh quá ngốc thôi. Em cũng thấy anh thật ngốc. Thế này đi, chúng ta thử qua lại với nhau xem sao, anh là người đàn ông bình thường, em là người phụ nữ bình thường, đâu nhất thiết phải cả đời ở vậy chứ, đúng không? Tình cảm có thể bồi đắp dần dần, chúng ta có thể làm bạn tốt, chưa biết chừng cũng có thể là người yêu."
Nhiếp Vũ Thịnh nói: "Cảm ơn em, anh biết em muốn giúp anh."
"Ai nói thế, thật ra em muốn giúp chính mình thôi." Thư Cầm nhẹ nhàng nói, "Anh đừng tưởng em không có người theo đuổi. Em chọn anh vì anh khá đẹp trai, nhà lại có tiền, quan trọng nhất là anh hiểu em, không chê em chưa hề yêu anh."
Thư Cầm nói đến câu cuối lại lỡ lời, thấy Nhiếp Vũ Thịnh biến sắc mặt, vội vàng múc cháo cho anh: "Anh ăn nhiều một chút. hôm nay em làm sao nữa, toàn nói câu chẳng ra sao! Anh đừng so đo với em, là em chưa tỉnh hẳn đấy thôi."
Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu. mãi hồi lâu mới chậm rãi nói: "Là anh vẫn chưa tỉnh."
CHƯƠNG 11:
Thịnh Phương Đình cuối cùng vẫn biết chuyện Đàm Tĩnh mất tiền, vì cảnh sát gọi đến nhưng cô không có ở đây, bèn hỏi có lãnh đạo của cô ở đó không. Tiếp điện thoại là một đồng nghiệp Đài Loan, vốn rất e ngại cơ quan cảnh sát Đại lục, liền chuyển điện thoại cho Thịnh Phương Đình.
Thịnh Phương Đình mất mấy phút mới hiểu ra mọi chuyện. Số là bên công an vừa phá được một ổ trộm cắp thường xuyên hoạt động trên xe buýt, tìm lại được không ít tài sản bị mất, nên gọi Đàm Tĩnh đến xem có tiền của cô không.
Thịnh Phương Đình không kìm được hỏi: "Cô ấy mất bao nhiêu tiền?"
"Hơn năm nghìn." Anh cảnh sát liên lạc của
đội chống trộm cắp đã gọi điện cả ngày, mồm miệng khô rang cả rồi, "Anh gọi cô ấy mau đến xem có ví tiền của cô ấy không nhé."
Thịnh Phương Đình nghĩ bụng, người phụ nữ này cũng thật hồ đồ, hơn năm nghìn tệ là hơn một tháng lương, chẳng trách hôm đó mắt cô lại sưng vù lên như vậy, chắc chắn là khóc vì mất tiền đây mà.
Khi Đàm Tĩnh ôm một đống đồ từ phòng hành chính về, Gigi ngồi bên nói: "Giám đốc Thịnh tìm cô đấy, mau vào đi!"
"Được, cảm ơn cô!" Đàm Tĩnh đã quen nói cảm ơn với đồng nghiệp, ở đây mọi người đều khách khí như vậy, dù có rút dao đánh nhau thì cũng phải cười nói cảm ơn xong rồi mới đánh.
Cô vừa đi lấy một đống văn phòng phẩm từ phòng hành chính về, vừa hay đem một phần cho anh. Thấy Thịnh Phương Đình đang trả lời thư điện tử, cô bèn để mấy thứ như bút đánh dấu, băng dính trên bàn. Thịnh Phương Đình mắc bệnh sạch sẽ, đồ đạc trên bàn lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Đàm Tĩnh vốn tinh tế, để ý thấy điều đó nên mỗi lần đưa tài liệu cho anh, cô đều sắp xếp vô cùng ngay ngắn.
Thịnh Phương Đình trả lời xong thư thấy bút đã được cắm vào ống, ghim giấy đã được đặt trong hộp, giấy note đã thay hộp mới, còn băng dính cũng được để vào nơi nó vốn phải ở đó. Ngón tay Đàm Tĩnh rất dài, lòng bàn tay có vết chai mỏng, làm việc rất nhanh nhẹn, dường như đã quá quen với việc sắp xếp này. Anh cảm thấy mình có chút thất thần, bèn hắng giọng nói: "Vừa rồi công an gọi điện tới..."
Đàm Tĩnh giật mình, theo bản năng liền nghĩ ngay rằng Tôn Chí Quân lại gây họa gì rồi... Công việc này khó khăn lắm mới có được, cô thật sự không muốn để lại bất cứ ấn tượng gì không tốt cho cấp trên. Thấy cô như chú thỏ bị kinh hãi, hai gò má chợt ửng đỏ lên, hàng mi dài cụp xuống không ngừng run rẩy như sắp khóc đến nơi, Thịnh Phương Đình hơi giật mình, bèn hỏi: "Họ bảo cô tới xem có ví tiền của mình không. Cô bị mất tiền à?"
Bấy giờ Đàm Tĩnh mới biết thì ra không phải Tôn Chí Quân gây họa, vội thở phào một tiếng, nhưng rồi lập tức trở nên dè dặt: "Vâng, tôi bị mất tiền... trên xe buýt."
"Vậy cô đi xem sao đi. Trong điện thoại người ta không nói rõ lắm, cô tới đó xem rốt cuộc là thế nào."
"Cảm ơn anh!"
"Không có gì." Thịnh Phương Đình nhìn đồng hồ, "Còn hơn một tiếng nữa mới hết giờ làm việc, cô gọi xe mà đi chắc kịp."
Trong thời gian thử việc, Đàm Tĩnh không có trợ cấp đi lại, mà đi taxi thì xót tiền. Nhưng sợ bên công an họ tan làm, cô đành phải gọi một chiếc xe. Đến nơi cô mới biết ổ trộm cắp này khá lớn, riêng di động cũng tìm lại được hơn một trăm chiếc, nhưng tiền mặt về cơ bản đã bị tiêu tán hết rồi, chỉ còn lại hơn hai vạn tệ. Cô mới bị trộm mất vài ngày, số tiền cũng không nhỏ, vì thế tên trộm còn nhớ rất rõ, khai rằng đã trộm hơn năm nghìn của một người phụ nữ ở đâu đó, tình tiết vụ án đã được đối chiếu, nhưng khoản tiền tìm lại được quá ít, vì thế theo tỷ lệ chỉ có thể trả lại Đàm Tĩnh hơn một nghìn.
Đàm Tĩnh thấy vô cùng ấm ức: "Nhưng tôi mất hơn năm nghìn cơ mà, hắn ta cũng thừa nhận đã lấy của tôi từng đó tiền."
"Số còn lại đã bị chúng tẩu tán hết rồi, nên chỉ có thể trả lại cô theo tỷ lệ thôi." Cảnh sát nói, "Cô như thế là may lắm rồi, có lúc phá được án nhưng chẳng thu được đống tiền mặt nào, những người bị mất đều không nhận lại được gì cả, còn thảm hơn cô nhiều."
Đàm Tĩnh chẳng biết làm sao, đành ký tên nhận hơn một nghìn tệ. Cô thầm an ủi mình, tìm lại được chừng này vẫn tốt hơn là không tìm được. Ra khỏi đồn cảnh sát thì cũng vừa hết giờ làm việc, đường sá giờ cao điểm đông nghìn nghịt, cô không dám mang theo nhiều tiền như vậy, bèn tìm chỗ gửi tiền, rồi cẩn thận cất thẻ ngân hàng vào túi.Thịnh Phương Đình không ngờ Đàm Tĩnh vẫn quay lại văn phòng. Anh làm thêm giờ là chuyện bình thường. Lily trước khi về đã gọi giúp anh đồ ăn. Ăn được vài miếng, anh cảm thấy dạ dày không được ổn lắm, bèn đi pha một cốc cà phê, rồi về phòng làm việc tiếp tục trả lời mail. Có điều dạ dày càng lúc càng đau hơn, cà phê nóng cũng chẳng có mấy tác dụng, anh cau mày, một tay ôm bụng, một tay nhoay nhoáy dí chuột, thầm nhủ phải nhanh chóng trả lời xong mấy bức mail rồi ra hiệu thuốc đau dạ dày. Đúng lúc đó đèn bên ngoài bỗng sáng lên, ánh sáng chiếu qua cửa kính rọi vào trong. Ngỡ rằng các đồng nghiệp bên ngoài đều đã về hết nên Thịnh Phương Đình lấy làm ngạc nhiên, anh đứng dậy mở cửa chỉ thấy Đàm Tĩnh quay lại.
Thấy anh bước ra, Đàm Tĩnh cũng không hề ngạc nhiên. Thịnh Phương Đình thường xuyên tăng ca, có mấy lần cô làm thêm giờ mà anh còn về muộn hơn cô. Vì thế cô chào: "Giám đốc Thịnh, anh lại làm thêm giờ à?"
"Sao cô còn quay lại?" Không phải anh đã bảo cô về sớm để đến đồn cảnh sát sao?
"Tôi vẫn còn việc chưa làm xong." Đàm Tĩnh dường như có chút áy náy, Lily phụ trách hướng dẫn cô luôn coi thường việc làm thêm giờ, cô ấy nói chỉ người không thể hoàn thành công việc đúng hạn mới phải làm thêm, đó là biểu hiện của việc thiếu năng lực. Lúc đó khi nghe thấy Lily nói vậy, cô chỉ cúi đầu làm thinh, không dám phản bác rằng tại sao Giám đốc Thịnh cũng làm thêm, lẽ nào anh ấy thiếu năng lực ư? Đàm Tĩnh cảm thấy dường như Lily có chút hiềm khích với mình, cô cũng không biết tại sao, nhưng bất kể Lily nói gì, cô chỉ im lặng lắng nghe.
"Đừng làm nữa, không làm hết việc được đâu." Thịnh Phương Đình chau mày nói, "Đi nào, về thôi, tôi sẽ gọi cho bảo vệ bảo họ khóa cửa."
Lúc này Đàm Tĩnh mới phát hiện ra nét mặt và dáng vẻ không bình thường của Thịnh Phương Đình, thấy anh đang nhăn nhó ôm bụng, cô không kìm được, liền hỏi: "Giám đốc Thịnh, anh không được khỏe à?"
"Tôi hơi đau dạ dày, mua chút thuốc uống là ổn thôi."
Thịnh Phương Đình sống một mình, áp lực công việc lại lớn, ăn uống thất thường, vì thế thường xuyên bị đau dạ dày. Mỗi lần đau chỉ cần uống thuốc vào là đỡ nên anh cũng không để tâm nhiều. Thấy sắc mặt anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, hẳn đang đau đớn vô cùng, Đàm Tĩnh bèn hỏi: "Để tôi đưa anh đi mua thuốc."
"Không cần đâu, cô về đi."
Thịnh Phương Đình quyết định không làm tiếp nữa, khi gọi bảo vệ anh đã cảm thấy bụng đau hơn bình thường. Ra đến thang máy, anh vẫn giữ phong độ, kiên quyết bảo Đàm Tĩnh vào trước rồi ấn nút đi xuống. Đèn trong thang máy rất dịu nhưng hôm nay anh lại thấy vô cùng chói mắt, anh ngẩng lên nhìn ngọn đèn, bất giác nheo mắt lại. Cửa thang máy vừa khép, cổ họng anh chợt thấy ngòn ngọt, rồi một ngụm máu phụt ra.
Đàm Tĩnh hốt hoảng kêu lên: "Giám đốc Thịnh!"
Lúc này Thịnh Phương Đình đã mềm nhũn cả người, gục xuống, Đàm Tĩnh chưa từng trải qua chuyện này, cũng không đủ sức đỡ anh dậy. Hai mắt anh nhắm nghiềm, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống, rõ ràng là còn thở. Cuối cùng cô cũng sực tỉnh, vội càng lấy điện thoại gọi cấp cứu. Người nhận điện vô cùng bình tĩnh, hỏi triệu chứng, hỏi địa chỉ rồi bảo mười lăm phút nữa xe cấp cứu sẽ đến.
Thang máy xuống đến tầng một, trong sảnh có bảo vệ, cô vội gọi người đến giúp. Hai anh bảo vệ chạy lại giúp cô dìu Thịnh Phương Đình, anh đã mất đi ý thức, gọi thế nào cũng không có phản ứng, khóe miệng còn vương vết máu, trên cổ áo cũng lấm tấm đầy máu, nhìn rất đáng sợ.
Đàm Tĩnh cố gắng nhớ lại những phương pháp cấp cứu, vì Tôn Bình nên cô đã tự học về cấp cứu từ lâu. Cô nhờ bảo vệ đặt Thịnh Phương Đình nằm ngửa, để đầu anh nghiêng sang một bên, phòng khi anh lại nôn ra làm tắc đường thở, rồi chờ xe cấp cứu đến.
Cũng may xe cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ đi theo xe xử lý qua một lượt rồi hỏi: "Cô là người nhà bệnh nhân à?"
"Không, tôi là đồng nghiệp."
"Vậy theo chúng tôi vào viện đi, xem ra anh ta bị xuất huyết dạ dày rồi, chắc chắn phải nhập viện."
Lên xe cấp cứu, Đàm Tĩnh mới sực nhớ ra mình phải báo cáo cho cấp trên, nhưng có thể gọi cho ai đây? Cấp trên của cô là Thịnh Phương Đình, cấp trên của Thịnh Phương Đình chính là Phó tổng giám đốc rồi. Tuy trong danh bạ có số của Phó tổng giám đốc, nhưng cô không rõ có nên kinh động tới ông ta không. Cô lập tức nhớ lại lời dặn dò của Lily lúc mới vào công ty, cô ấy nói những việc như sinh lão bệnh tử, huấn luyện, thăng chức, sát hạch đều cho HR quản lý, vì thế HR là bộ phận vô cũng quan trọng.
Giờ Giám đốc Thịnh xảy ra chuyện, bản thân cô lại không có cách nào liên lạc với người nhà anh ta, bèn mở danh bạn gọi cho giám đốc Nhân sự, Thư Cầm.
Thư Cầm đang ăn cơm cùng Nhiếp Vũ Thịnh. Từ sau khi Nhiếp Vũ Thịnh đề nghị và cô đồng ý qua lại với anh, hai người bắt đầu ăn cơm tối cùng nhau. Phần lớn là do Nhiếp Vũ Thịnh đi chợ, cô đến à anh làm cơm. Vì nếu Nhiếp Vũ Thịnh làm ca sáng thì sẽ về sớm hơn cô, nên có thời gian đi chợ, mà cô thật sự đã ngấy đến tận cổ những quán ăn ngoài, thích tự nấu cơm ăn, có điều bình thường nấu xong bữa cơm cũng chỉ thui thủi ăn một mình, vô cùng buồn chán, giờ có Nhiếp Vũ Thịnh, hai người ăn khá nhiều, khiến Thư Cầm hào hứng hẳn lên, thế nên hình thức này kéo dài liên tục mấy ngày liền. Nhiếp Vũ Thịnh thích tĩnh chứ không thích động, có lúc mổ xong anh cũng lười chẳng buồn nói năng gì. Huống hồ bây giờ ông Nhiếp Đông Viễn đang nằm viện, hằng ngày ngoài lúc làm việc, anh phải chăm sóc bố. Vì thế anh thấy kiểu gặp gỡ này cũng chẳng có gì không tốt. Tuy như vậy không thể coi là hẹn hò nhưng ngoài Đàm Tĩnh ra anh cũng chưa từng có người bạn gái nào khác. Anh biết hẹn hò thì nên tặng hoa, đi xem phim, đi dạo ngắm sao, nhưng anh không làm được những chuyện đó với Thư Cầm. Hai người đã quá hiểu nhau, chưa kết hôn mà cứ như đôi vợ chồng già vậy, xong việc liền về nhà ăn cơm.
Thư Cầm vừa bưng nồi canh đặt lên bàn thì có điện thoại, số lạ. Cô vừa nhận điện liền nghe thấy tiếng còi hú chói tai, dường như rất gần với điện thoại, còn cả giọng phụ nữa hoảng hốt: "Giám đốc Thư, tôi là Đàm Tĩnh, Helen của bộ phận kế hoạch. Giám đốc Thịnh bị ngất trong thang máy khi đang làm tăng ca. Anh ấy thổ huyết, tôi gọi cấp cứu rồi, đang trên đường đến bệnh viện, chị xem phải làm sao đây?"
Thư Cầm giật mình, vội hỏi: "Bệnh viện nào?"
Đàm Tĩnh vẫn chưa biết, vội hỏi bác sĩ trên xe, nghe anh ta nói, cô bèn báo lại cho Thư Cầm.
Thư Cầm vừa nghe đã biết không phải một trong ba bệnh viện tốt nhất, hỏi thêm mấy câu về tình hình của Thịnh Phương Đình rồi tắt máy, quay sang nói với Nhiếp Vũ Thịnh: "Anh đừng ăn nữa, mau giúp em việc này!"
"Việc gì?"
"Anh gọi cho phòng Cấp cứu của các anh, giám đốc bộ phận Kế hoạch công ty em bị xuất huyết dạ dày, có thể phải phẫu thuật. Giờ xe cấp cứu đang đến bệnh viện XX, chắc chắn là không ổn. Em muốn đưa anh ấy đến bệnh viện các anh, anh tìm giúp em một bác sĩ giỏi mổ chính nhé."
"Thường thì xuất huyết dạ dày không cần mổ."
Thư Cầm nói: "Năm ngoái em làm tiểu phẫu lấy sỏi mật tại bệnh viện XX suýt nữa thì gặp sự cố, em tức đến... Nói chung bệnh viện đó không đáng tin, chẳng biết có chẩn đoán nhầm hay không nữa. Dù làm gì thì cũng phải chuyển đến bệnh viện của các anh. Bệnh viện bên anh lớn, có danh tiếng, hơn nữa anh lại làm việc ở đó, quen biết bác sĩ y tá."
Nhiếp Vũ Thịnh kinh ngạc: "Năm ngoái em phẫu thuật sỏi mật? Sao không đến bệnh viện bọn anh?"
"Còn không phải sợ làm phiền anh sao? Năm ngoái anh phải thi lên Phó chủ nhiệm, bận tối ngày, em nào dám tìm anh. Mau lên đi, dù sao anh vẫn còn nợ em một món ân tình, mau gọi cho đồng nghiệp của anh, tìm một bác sĩ tốt cho đồng nghiệp em đi. Giờ em là bạn gái anh, anh phải lo điều bạn gái lo, nghĩ điều bạn gái nghĩ chứ!"
Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ ngợi, rồi gọi cho phòng Cấp cứu hỏi xem ai trực ban, sau đó lại gọi cho chuyên gia dạ dày, một Phó chủ nhiệm vô cùng nể mặt anh, lập tức đồng ý đến bệnh viện ngay, xem tình hình bệnh nhân rồi quyết định phương án điều trị.
Nhiếp Vũ Thịnh nói: "Anh trước nay chưa bao giờ nợ ân tình của đồng nghiệp, vì em mà đã nợ hai lần rồi đấy."
"Vậy em lấy thân đền đáp anh là được rồi." Thư Cầm đùa, rồi gọi cho Đàm Tĩnh bảo cô chuyển viện.
"Helen à, tôi Thư Cầm đây, tôi đã liên hệ với phòng Cấp cứu của bệnh viện Phổ Nhân rồi. Đúng, bệnh viện Phổ Nhân, cô mau cho xe cấp cứu đến đó đi. Không sao, bọn tôi làm thủ tục chuyển viện rồi... Đúng, chuyển viện. Có Chủ nhiệm Lưu sẽ đợi mọi người, ông ấy là chuyên gia về các bệnh dạ dày, những chuyện còn lại cứ để cho ông ấy. Tôi sẽ tới đó nộp tiền đặt cọc ngay..."
Thư Cầm gác máy, quay sang nói với Nhiếp Vũ Thịnh: "Đi nào, đến bệnh viện. Đích thân anh đến nói chuyện với Chủ nhiệm Lưu, nhất định ông ấy sẽ quan tâm hơn."
"Chủ nhiệm Lưu kỹ thuật rất giỏi, huống hồ xuất huyết dạ dày thường không cần phẫu thuật. Dù có phải mổ chăng nữa chỉ là tiểu phẫu thôi..."
"Với anh thì làm gì có đại phẫu. Anh đã giúp thì giúp cho trót, cùng em đến bệnh viện đi! Giờ em là bạn gái của anh, em có việc anh cũng phải chờ em đi chứ?"
Nhiếp Vũ Thịnh không nói được gì, mỗi khi Thư Cầm lôi ra câu "em là bạn gái của anh", anh lại cứng họng, đành làm theo yêu cầu của cô.
Vào phòng Cấp cứu, thấy bác sĩ Thường trực ban, Nhiếp Vũ Thịnh liền hỏi: "Chủ nhiệm Lưu đâu rồi?"
"Vừa có ca cấp cứu xuất huyết dạ dày, lượng máu chảy quá nhiều phải phẫu thuật, ông ấy ở phòng phẫu thuật trên tầng 38."
"Ồ, tôi biết rồi. Bệnh nhân ở đâu? Tôi có thể thă
"Bệnh nhân được đưa vào phòng tiền phẫu rồi."
Nhiếp Vũ Thịnh nói: "Tôi dẫn đồng nghiệp của bệnh nhân đến, nộp tiền ở đâu vậy?&quo