Ốc Sên Chạy
hương hoa thơm ngát khiến tâm trạng con người thoải mái hẳn lên. Mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người bên cạnh khiến Vệ Nam có cảm giác hơi khó chịu.
“Đàn ông con trai mà cũng xịt nước hoa”. Vệ Nam lạnh lùng nói.
Lục Song nhếch mép rồi nói: “Nước hoa chống muỗi. Mũi của em có vấn đề à?”
Vệ Nam quay sang nhìn thì thấy mấy con muỗi vây quanh anh ta từ xa nhưng không dám lại gần. Trong mắt lũ muỗi, Lục Song đã biến thành một vị thần “có thể nhìn từ xa nhưng không được mạo muội đến gần”.
Vệ Nam nghẹn cả cổ họng, không nói được câu nào.
Chuông điện thoại reo, Vệ Nam nghe điện thoại, tín hiệu mạng không tốt, tiếng nói rất to: “Alô, Kỳ Quyên à? Chị ơi chị nhanh lên cho em nhờ, em đợi chị cứng cả chân rồi ạ. Chị không lạc đường chứ? Hả? Đến ngay hả?”
Vừa nói dứt lời, một chiếc xe phanh kít trước mặt họ. Lái xe cúp điện thoại, mỉm cười vẫy tay về phía Vệ Nam.
- Đúng là thần tốc, bảo đến ngay là đến ngay.
Lục Song không chút khách khí, anh mở cửa sau rồi chui vào xe. Vệ Nam đành phải ngồi cùng hàng ghế sau với anh ta.
Kỳ Quyên nổ máy, cười toe toét hỏi: “Được đấy, mang cả người nhà đi theo cơ à? Mày tự giác thế là tốt”.
Vệ Nam vội giải thích: “Anh ấy là bạn của anh trai tao”.
Kỳ Quyên nghi ngờ: “Bạn của anh trai?” Ánh mắt cô như muốn hỏi: Vậy mày đưa anh ta đi cùng làm gì?
Vệ Nam chỉ biết mỉm cười gượng gạo.
Lục Song quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, bỗng nhiên anh nói: “Đến nơi thì thả anh xuống. Anh muốn đi dạo phố một mình”.
“Anh không sợ lạc đường à?” Vệ Nam hỏi.
“Anh có mồm mà. Đường ở mồm mà ra”.
Vệ Nam không thèm quan tâm đến anh ta nữa.
Ban đầu trong xe bật nhạc bốc inh tai nhức óc, nhưng khi Vệ Nam lên xe, Kỳ Quyên liền tắt nhạc ngay. Trong xe rất yên tĩnh, nói đúng hơn có chút ngột ngạt.
Một lúc sau, Kỳ Quyên nói: “Nam Nam, thực ra hôm nay là họp lớp cấp ba. Không phải là tao và Tiêu Tinh mời mày ăn cơm đâu”.
Vệ Nam bỗng nhớ lại dường như hôm qua trong lúc nói chuyện điện thoại Tiêu Tinh có nhắc đến chuyện họp lớp cấp ba. Cô ngơ ngác một lúc rồi nói: “Sao mày không nói trước?”
“Nói trước thì mày có đi không?” Kỳ Quyên hỏi vặn lại, sau đó quay vô lăng, tăng tốc độ. Xe tiếp xúc với mặt đất, phát ra âm thanh inh tai.
Vệ Nam ngừng một lát rồi nói: “Tiêu Tinh cũng đi à?”
“Đi chứ. Nó đến đấy từ lâu rồi”. Kỳ Quyên có vẻ bực tức, gạt tóc trên trán rồi nói: “Buổi họp lớp hôm nay tao cũng không muốn đi. Là lớp trưởng Tô Dương đứng ra tổ chức. Cậu ta nói đây là buổi họp lớp cuối cùng. Mọi người bắt buộc phải có mặt. Chúng mình học năm thứ tư rồi. Rất nhiều người đã chuẩn bị đến nơi khác tìm việc. Nếu không tụ tập thì chắc sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt nhau đâu”.
Nhắc đến chuyện này cả hai người đều cảm thấy buồn.
Hồi học cấp ba, không khí trong lớp rất ôn hòa. Vì đó là lớp “chất lượng cao” do nhà trường tổ chức thi tuyển chọn lựa. Bề ngoài là lớp trọng điểm bồi dưỡng nhân tài, thực chất lớp này gọi là “lớp biến thái”. Nhân tài không nhiều, quỷ sứ không ít. Người bình thường không nhiều, người xấu xa không ít.
“Lần này họp lớp toàn những đứa trong thành phố, khoảng mười đứa”. Kỳ Quyên nói tiếp.
Mấy lần họp lớp trước Vệ Nam đều không tham gia. Vì vậy lần này Kỳ Quyên mới tìm cách lừa đi.
“Hứa Chi Hằng cũng có mặt”. Bỗng nhiên Kỳ Quyên nhắc đến Hứa Chi Hằng.
“Uh”. Vệ Nam bình tĩnh gật đầu.
Kỳ Quyên liếc nhìn Lục Song ở ghế sau, thấy anh ta nhắm mắt không có phản ứng gì nên nhẹ hỏi: “Nghe nói chúng mày chia tay rồi?”
Vệ Nam bỗng ngước lên nhìn Kỳ Quyên, chỉ thấy cô ấy nháy mắt, đành phải ứng phó: “Uh, chia tay rồi”.
Kỳ Quyên cười toe toét, hai mắt sáng lên, nhìn vào cột đèn đỏ trước mặt.
“Lý do?”
“Không hợp nhau”.
“Nó nói không hợp nhau mà nghe được à, mày để cho loại rác rưởi….”
Vệ Nam cười ngắt lời: “Là tao nói”.
“Mày?”
Vệ Nam nhún vai: “Đúng vậy. Là tao đá cậu ta chứ không phải cậu ta đá tao”.
Nói xong Vệ Nam nhìn Kỳ Quyên cười toe toét, sau đó rướn người lên trước véo má Kỳ Quyên, nói bằng giọng điệu thân mật đến sởn gai ốc: “Tiểu Quyên, đèn xanh rồi kìa, lái xe đi”.
Xe dừng trước cửa quán Karaoke nổi tiếng nhất vùng.
Lục Song đi một mình, Vệ Nam và Kỳ Quyên bước vào cửa. Trong phòng không bật đèn tuýp, hơi tối, trên trần nhà là đèn chùm nhiều màu sắc. Các màu sắc liên tục nhấp nháy, tạo ra cảnh tượng như trong mộng ảo. Lúc thì chăm hoa đua nở, lúc thì muôn loài chim hót líu lo, lúc lại tiếng sóng biển dạt dào. Chiếc cầu thang xoắn ốc có rải thảm. Vì ánh sáng lú mờ lúc ảo nhìn không rõ nên cảm giác tấm thảm rất dày. Trên tay cầm cũng treo rất nhiều đèn, nhấp nháy không ngừng.
Thật khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Sau khi lên tầng ba, cuối cùng cũng có ánh đèn như bình thường, dưới ánh đèn lộng lẫy là quầy tiếp tân.
Kỳ Quyên đến hỏi nhân viên lễ tân, sau đó dẫn Vệ Nam lên phòng 303. Trong phòng bắt đầu có người không chịu được cô đơn nên bắt đầu hát. Lớp trưởng Tô Dương lên giọng hát bài Cao nguyên Thanh Tạng, giọng hát khàn khàn cố lên cao qua micro vang xa khiến da đầu người tê dại.
“Đó chính là cao nguyên Thanh Tạng a….” Lên đến đoạn cao nhất, bỗng nhiên dừng lại. Âm “a” vẫn còn vang vọng trong phòng, nghe rất buồn cười. Tô Dương cười rồi đặt micro xuống, chạy đến trước mặt hai cô gái: “Cuối cùng thì hai bạn cũng đến rồi. Làm chúng tớ đợi dài cả cổ. Nhìn này, sắp biến thành cổ thiên nga rồi”.
Kỳ Quyên gật đầu, ngồi xuống cạnh Tiêu Tinh. Vệ Nam cũng theo sau.
Tô Dương bật đèn, căn phòng sáng sủa hẳn lên. Lúc ấy Vệ Nam mới nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Đúng là bi thảm, bi thảm.
Hứa Chi Hằng đang ngồi đối diện với Vệ Nam, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt vô cảm nghe cô gái ngồi cạnh nói chuyện.
Cô gái ấy là Tô Mẫn Mẫn.
Bên cạnh Tô Mẫn Mẫn là một đôi nam nữ, yêu nhau từ hồi học cấp ba, đến lúc tốt nghiệp thì chia tay, hận nhau, chuyển bạn thành thù.
Không khí rất không tự nhiên, chẳng trách Tô Dương hát đáng sợ như vậy mà không ai quan tâm.
Gian phòng tràn ngập trong sự oán hận, thật đáng sợ.
Vừa nhìn thấy Vệ Nam, Tô Mẫn Mẫn mỉm cười lại gần: “Nam Nam, nhớ cậu quá…” Nói xong liền ôm Vệ Nam.
Vệ Nam mỉm cười vỗ vai cô ta và nói: “Mẫn Mẫn à, mình cũng nhớ cậu”.
Năm học lớp 12, để tránh tình trạng yêu sớm, cô giáo đổi lại chỗ ngồi, con trai ngồi cạnh con trai, con gái ngồi cạnh con gái. Vệ Nam và Tô Mẫn Mẫn ngồi cùng nhau.
Tô Mẫn Mẫn rất xinh, lại có duyên, nhanh nhẹn, hoạt bát. Ban đầu ngồi cạnh cô ấy, Vệ nam thấy chút áp lực, lúc nào cũng nghĩ rằng mình là chiếc lá nhỏ tô điểm cho bông hoa hồng xinh đẹp Tôn Mẫn Mẫn. Về sau mới thấy cô ấy không hề kiêu căng, đối xử với mọi người thân mật, cởi mở. Trong học tập thì thành tích anh văn xuất sắc, toán học kém. Vệ Nam thì hoàn toàn ngược lại, hai người thường xuyên giúp đỡ, học hỏi lẫn nhau, cùng nhau thảo luận các đề tài. Tình bạn khá thân thiết gắn bó.
Chỉ có điều….
Ngụy quân tử giả danh làm người tốt giống ý như thật.
Nét mặt Kỳ Quyên không bình thường chút nào, Tô Mẫn Mẫn mỉm cười định ôm Kỳ Quyên, kết quả là cô ấy đột nhiên quay sang ôm chầm lấy Tiêu Tinh: “Tinh Nhi, chị nhớ em đến phát điên”.
Tiêu Tinh phản ứng chậm, mặt đần thối nhìn Vệ Nam.
Vệ Nam ấn chặt bụng, cố nhịn cười, nháy mắt về phía Tiêu Tinh. Lúc ấy Tiêu Tinh mới ngộ ra, liền vòng tay ôm chặt Kỳ Quyên và nói: “Ừ, ừ, hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau, Tiểu Quyên yêu quý, một ngày không gặp mà như ba năm. Sự nhiệt tình của em sắp làm tim chị cháy bỏng rồi….”
Mọi người trong phòng đều phì cười vì hành động khoa trương của hai người.
Tô Mẫn Mẫn ngồi đờ người ra nhưng không hề bận tâm. Cô buông tay xuống rất tự nhiên, miệng vẫn cười tươi: “Ba người vẫn gắn bó không rời như trước đây. Sau này lấy nhau chắc là chồng sẽ ghen đấy”.
Kỳ Quyên cười đểu: “Chị em là chị em, nhất định không vì đàn ông mà chia cắt. Dù lấy chồng thì tình cảm chị em của chúng tôi cũng không bao giờ thay đổi, đúng không?”
Tô Mẫn Mẫn vẫn mỉm cười: “Đúng vậy, đúng vậy”.
“Chỉ có điều, thỉnh thoảng thọc gậy bánh xe cũng rất thú vị”. Kỳ Quyên quay sang thân mật với Tiêu Tinh nhưng mắt vẫn liếc nhìn Tô Mẫn Mẫn: “Tiêu Tinh, sau này có bạn trai, nhất định không được nói với chị đâu đấy, nghe chưa?”
Tiêu Tinh cười toe toét: “Chắc chắn rồi. Kỳ Quyên chị tâm địa đen tối. Em làm sao mà biết được một ngày nào đó chị sẽ lấy oán trả ơn, đẩy em xuống vực thẳm”. Tiêu Tinh nói chuyện với Kỳ Quyên nhưng mắt vẫn liếc nhìn Tô Mẫn Mẫn.
Tô Mẫn Mẫn vẫn cười rất tươi, cảm giác như khuôn mặt được bôi một lớp da nhăn nheo.
Vệ Nam nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Tinh, vội vàng viết hai chữ “ra ngoài” vào lòng bàn tay cô ấy, sau đó mỉm cười nói với mọi người: “Xin lỗi mọi người, mình vào phòng vệ sinh”.
Tiêu Tinh cũng cười: “Đúng là tâm đầu ý hợp, mày mót, tao cũng muốn vào phòng vệ sinh theo”.
Vệ Nam cười: “Đúng thế đúng thế, chị em ta nghĩa nặng tình sâu, nội tiết cũng giống nhau”.
Nói xong hai người lần lượt ra khỏi phòng.
Kỳ Quyên và Tiêu Tinh cố tình đá đểu Tô Mẫn Mẫn. Chuyện giữa Vệ Nam và Hứa Chi Hằng, Tiêu Tinh hiểu rõ hơn ai hết. Vậy thì không có lý gì mà Kỳ Quyên không biết.
“Mày nói cho Kỳ Quyên biết chuyện giữa Tô Mẫn Mẫn và Hứa Chi Hằng rồi à?” Vệ Nam hỏi.
“Đúng vậy”.
“Haizz. Kỳ Quyên luôn tự cho mình là chị cả dang rộng đôi cánh bảo vệ cho hai chú chim con là tao và mày. Mày nói với nó, không biết chừng nó sẽ dùng quỷ kế gì xử lý Tô đại tiểu thư”.
“Mày yên tâm, sắp tốt nghiệp rồi mà. Hơn nữa Tô Mẫn Mẫn theo đuổi Hứa Chi Hằng điên cuồng như thế. Rõ ràng là nó biết mày thích….”
“Tao thích thì sao, chẳng nhẽ tao thích thì người khác không được thích à. Tao không phải là cướp”. Vệ Nam ngừng một lát rồi hất tóc ra sau: “Hơn nữa, tao không muốn dính dáng gì đến Hứa Chi Hằng nữa. Dù tất cả con gái trên thế giới này theo đuổi cậu ta thì cũng không liên quan gì đến tao hết”. Vệ Nam thở dài rồi nhẹ vỗ vào vai Tiêu Tinh: “Hai đứa chúng mày cũng đừng nên tức thay cho tao. Tao là người đã trải qua biết bao phong ba bão táp, nhìn đời cũng thoáng hơn rồi. Cậu ta là cái thá gì. Trên đời này còn rất nhiều chàng trai tốt. Không lấy được ai thì cũng không chết được, đúng không?”
Tiêu Tinh cười: “Thế vì sao lần nào họp lớp mày cũng không đi? Tao cứ tưởng mày không dám gặp nó”.
Vệ Nam im lặng một lúc rồi bỗng nhiên cười một cách bí hiểm: “Nói thật tao rất ghét Tô Mẫn Mẫn”. Vệ Nam đứng thẳng người rồi thở dài: “Không phải vì cô ta theo đuổi Hứa Chi Hằng mà là vì trước mặt thì nói tao là chị em tốt, sau lưng lại nói xấu tao không ra gì, cứ như tao là một con ác thú vậy. Tao nghe mà buồn cười vỡ bụng. Tao chỉ đơn thuần ghét loại người giả tạo như vậy thôi. Mấy lần trước Hứa Chi Hằng không đi, chẳng phải tao cũng không đi sao”.
Tiêu Tinh im lặng, một lúc sau mới nói: “Tao và Kỳ Quyên thật ngớ ngẩn vì định thay mày ra mặt”.
Sau khi Tiêu Tinh vào phòng Vệ Nam mới thở dài, quay người đi vào phòng vệ sinh vã nước lạnh vào mặt.
Mắt Vệ Nam ướt nhòa.
Thực ra Kỳ Quyên và Tiêu Tinh không biết rằng Tô Mẫn Mẫn và Hứa Chi Hằng đã sống thử.
Hơn nữa, họ ở cùng nhau đã tròn một năm rồi.
Ở đại học, tình trạng này không còn xa lạ, chuyển ra ngoài ở chứ không sống chung trong ký túc, xem ra họ vẫn biết giữ chút lễ nghi.
Nếu không có thuốc tránh thai thì không biết có bao nhiêu đứa trẻ gọi họ là bố mẹ.
Chương 4. Người yêu đầu tiên
Lần đầu tiên gặp Hứa Chi Hằng, Vệ Nam mới mười hai tuổi, học lớp 6. Ở lứa tuổi ngây thơ như tờ giấy trắng ấy, tình cảm với bạn khác giới rất mơ hồ.
Hồi ấy mạng Internet chưa phát triển như bây giờ, máy tính là thứ đồ xa xỉ. Điều kiện kinh tế của gia đình Vệ Nam ở mức trung bình. Bố mẹ là công nhân viên chức. Bố phải viết tài liệu nên cố gắng mua chiếc máy vi tính. Lúc ấy Vệ Nam cũng chưa biết đến tiểu thuyết trên mạng. Nhận thức về máy vi tính chỉ dừng lại ở trò chơi Spider Solitare và Minesweeper. Sự hiểu biết về tiểu thuyết cũng chỉ dừng lại ở tiểu thuyết kiếm hiệp dưới ngòi bút của Kim Dung, Cổ Long và tiểu thuyết tình yêu của Quỳnh Dao. Đến hiệu sách mượn những cuốn sách đã ố vàng.
Những năm tháng ấy thật yên bình. Ngày nào cũng đi trên một con đường từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà.
Vệ Nam cũng giống như những cô bé ở lứa tuổi dậy thì, thích mơ mộng, thích những thứ có bề ngoài hào nhoáng. Thường xuyên mua những quyển tạp chí thanh thiếu niên có hình nhân vật hoạt hình đáng yêu. Thích đọc những câu chuyện tình yêu trong sáng.
Hứa Chi Hằng là hoàng tử hắc mã nổi tiếng khắp trường. Anh ấy thích mặc quần áo màu đen, trầm tính, ít nói, mang vẻ cuốn hút huyền bí. Khi đi ngang qua người khác cảm giác giống như một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cái rét lành lạnh. Cao ngạo, không coi ai ra gì, hung hăng, nhưng có cái để mà hung hăng.
Anh ấy thường xuyên trốn học nhưng thành tích học tập rất tốt. Mỗi lần thi đều đứng đầu lớp. Tuy tính tình lầm lì, quái dị nhưng trong mắt các bạn nữ đó là một người đặc biệt, có cá tính. Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt đẹp trai, thân hình cao to, đánh đàn ghi ta rất hay, là hoàng tử trong mơ của các cô gái mới lớn.
Rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ Hứa Chi Hằng. Nếu xếp hàng thì có lẽ kéo dài hết dãy phố. Vệ Nam là người bình thường, không có đôi mắt có thể nhìn thấu bản chất của sự vật hiện tượng, không biết phẩm chất xấu xa của Hứa Chi Hằng, vì vậy cũng giống bao cô gái ngây thơ khác, mê mẩn vẻ ngoài hào nhoáng của Hứa Chi Hằng.
Mê mẩn suốt ba năm.
Cô thầm yêu anh, theo đuổi hình bóng của anh.
Trường tổ chức cuộc tranh tài thể thao nào mà có anh ấy tham gia thì Vệ Nam sẽ xếp hàng từ rất sớm, tìm một chỗ ngồi thật lý tưởng rồi ngồi đợi. Sau buổi tự học, Vệ Nam nhìn bóng anh ấy phóng xe đạp vụt qua, cô thầm nghĩ, cô gái ngồi sau xe anh ấy sẽ thế nào nhỉ. Khi thi đỗ cùng trường cấp ba, Vệ Nam nằm trên giường vui mừng suốt một buổi tối. Cô nghĩ, có lẽ đó cũng là duyên số.
Hồi học cấp ba, Vệ Nam và anh ấy học cùng một lớp, anh ấy ngồi bàn trên, cô ngồi bàn dưới.
Đột nhiên Vệ Nam muốn thử sức. Dưới sự khích lệ của Tiêu Tinh, Vệ Nam tay cầm hộp sô cô la, chọn ngày anh ấy trực nhật và ở lại.
Vệ Nam hít thở sâu mấy lần, lấy hết dũng khí đi tỏ tình, nào ngờ bị một câu nói của anh ấy chặn họng.
“Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”
Trong đầu Vệ Nam như có thứ gì đó nổ tung, cảm giác trống rỗng lạ thường.
Câu “Hứa Chi Hằng, mình thích cậu” mắc sống sượng không cổ họng, không thể bật thành lời.
Cậu là ai?
Vệ Nam tưởng rằng anh ấy biết mình. Bạn học cùng ba năm cấp hai, học cùng cấp ba một tháng, bàn trên bàn dưới, khoảng cách gần như vậy. Nào ngờ trong mắt anh ấy mình chỉ là người qua đường, là kẻ vô danh.
Vệ Nam nắm chặt tay, mỉm cười khẽ nói: “Cho mình mượn cục tẩy”.
Anh ấy nhíu mày, lấy cục tẩy vứt xuống bàn rồi nói với giọng khó chịu: “Tặng cậu, không cần trả lại”. Sau đó quay người đi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua lớp học trống trơn, rèm cửa màu xanh da trời nhạt kêu xào xạc. Tiếng cục tẩy lăn lộc cộc khi bị ném xuống bàn giống như cái chùy nặng trịch đánh vào tim Vệ Nam. Trong mắt Vệ Nam, hình ảnh lông mày của anh bạn đẹp trai hơi nhíu lên, đôi mắt sâu và sáng, dáng người cao gầy trở nên mờ ảo.
Thứ gì đã làm nhòa mắt khiến buổi chiều hôm ấy in đậm dấu ấn trong tâm trí của Vệ Nam.
Những người yêu thầm đều nhớ rất rõ cảm giác khó diễn tả ấy. Dù sau này nhớ lại vẫn cảm thấy xót xa trong lòng, giống như quả táo xanh vậy, nhìn thì đẹp nhưng ăn thì chua chát. Có lẽ tình yêu vào cái tuổi ngây thơ ấy đẹp ở chính vị chua chát và không có kết quả. Thời ấy thường thích những thứ đẹp đẽ. Sau này lớn lên mới biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ kẹo đẹp đẽ ấy là thuốc độc. Lúc ấy chỉ biết cười trừ: “Lúc ấy mình quá ngốc”.
Theo lời mà cư dân mạng quen dùng là: Ai bảo lúc ấy mình quá CJ. Ai cùng từng một lần CJ. (CJ: giới trẻ Trung Quốc thường dùng với nghĩa “ngây thơ”, “non nớt”)
Vốn tưởng rằng duyên phận với Hứa Chi Hằng đã kết thúc từ đó. Nào ngờ hết năm lớp 12, hai người lại trở thành bạn cùng trường.
Năm thứ 2, trường đại học T tổ chức cuộc thi hát. Hứa Chi Hằng được chọn vào vòng chung kết. Nhóm ba chị em gồm Vệ Nam, Kỳ Quyên, Tiêu Tinh cũng vào vòng chung kết.
Hứa Chi Hằng biểu diễn một bài hát do mình tự sáng tác với nhan đề - Người con gái trong trái tim tôi.Anh ấy nói muốn tặng bài hát ấy cho cô gái mà mình yêu. Dưới khán đài vang lên tiếng hò hét tinh tai nhức óc. Người dẫn chương trình cũng reo hò cổ vũ. Vệ Nam nhớ rất rõ khung cảnh sôi động lúc ấy. Cô nhìn anh qua tấm rèm trong sân khấu, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ thấy phía sau.
Khí chất và tướng mạo của Hứa Chi Hằng đi đến đâu cũng nhận được sự mến mộ. Anh ấy thuận lợi giành giải nhất cuộc thi. Ba chị em Vệ Nam giành giải nhì. Chiếc cúp vinh quang năm ngoài giờ phải đưa lại cho người khác, cả ba đều cảm thấy hụt hẫng. Vệ Nam đích thân đưa cúp cho Hứa Chi Hằng và nói: “Chúc mừng”.
Hứa Chi Hằng lạnh lùng đỡ lấy chiếc cúp và nói: “Cảm ơn”.
Trên đường về ký túc, Hứa Chi Hằng chắn đường Vệ Nam, hạ giọng hỏi: “Bạn Vệ Nam yêu quý thấy bài hát của tôi thế nào?”
Vệ Nam khách khí nói: “Rất hay”.
“Vậy thì tặng cậu đấy”.
Nói xong, Hứa Chi Hằng cúi xuống hôn Vệ Nam
Đó là nụ hôn đầu tiên của Vệ Nam, bây giờ không thể nhớ nổi cảm giác lúc ấy.
Vì quá bất ngờ, Vệ Nam tròn xoe đôi mắt nhìn khuôn mặt đang áp sát vào mặt mình, cảm giác cả thế giới này đang rung chuyển.
Một lúc sau, Hứa Chi Hằng nhếch mép cười rồi nhẹ nhàng kề sát bên tai Vệ Nam: “Cậu thật ngốc. Hôn nhau mà cũng không biết. Không phải lần đầu tiên chứ?”
Mặt Vệ Nam đỏ bừng. Vì não tiếp nhận kích thích quá dữ dội khiến khả năng ngôn ngữ gặp chướng ngại, giọng nói lắp ba lắp bắp.
“Cậu……”
“Sao, chẳng phải cậu thích tôi sao? Tôi nhớ hồi học cấp ba cậu định tỏ tình với tôi cơ mà”.
“…….”
“Nếu không phải vì cậu thích tôi thì việc gì tôi phải dỗi hơi đi thi thố làm gì”.
“Mình….”
“Yêu nhau nhé, thế nào?”
“…….”
Nhớ lại hồi ấy, Vệ Nam quả thực rất muốn xuyên qua không gian trở về cho mình hai cái bạt tai thật mạnh. Thật là ngây thơ, thật là ngu ngốc. Vệ Nam bị nụ hôn bất ngờ làm cho sợ hãi đến nỗi hồn bay phách lạc. Cuối cùng mơ mơ màng màng, không biết là mình có gật đầu hay không.
Thực ra bây giờ nghĩ lại cái gọi là nụ hôn đầu tiên ấy thực ra chỉ là môi chạm môi, giống như hai con cá mõm nhọn.
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe đạp của Hứa Chi Hằng đỗ trước cổng ký túc của Vệ Nam.
Hứa Chi Hằng lạnh lùng nói: “Hẹn hò một tháng, nếu không hợp nhau thì chia tay”.
Các bạn cùng phòng đều cười đểu còn Vệ Nam đứng im như khúc gỗ.
Hứa Chi Hằng nói: “Nhanh lên xe”.
Bộ não của Vệ Nam lại bị kích thích mạnh dẫn đến cử động chân tay gặp chướng ngại, giống như người máy nâng mông giơ tay, ngồi lên xe theo lệnh. Vệ Nam ngồi sau xe, rụt rè bám vào vào áo phông. Hứa Chi Hằng đột ngột tăng tốc khiến Vệ Nam sợ quá suýt lên cơn đau tim.
Cuộc hẹn hò của họ bắt đầu như thế và kéo dài suốt một tháng.
Một tháng sau, Vệ Nam nói: “Chúng ta chia tay”.
Vẻ mặt anh bình tĩnh như nghe thấy câu “Ăn cơm đi”.
Hứa Chi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, coi như đồng ý rồi quay người bước đi.
Hứa Chi Hằng là người như thế nào, Vệ Nam hiểu rất rõ.
Trong một tháng bên nhau, Vệ Nam đã thực sự nhìn xuyên qua sự vật hiện tượng để thấy bản chất. Từ cấp ba đến đại học anh ta có bao nhiêu bạn gái, Vệ Nam dùng cả mười đầu ngón tay cũng không đếm hết được. Thậm chí Hứa Chi Hằng còn cho cô xem ảnh của những người đó. Số ảnh ấy có thể đem ra mở một cuộc triển lãm ảnh. Nhìn những cô gái trong ảnh, Vệ Nam chỉ có thể ngẩng mặt lên trời và nói, OH MY GOD.
Anh ta thay người yêu như thay áo. Câu nói: “Đàn bà như quần áo, anh em như tay chân” thật xứng đáng dành tặng cho anh ta.
- Không sai, anh ta có những người anh em gắn bó như tay chân, đều là những tên đầu gấu, chơi bời lêu lổng. Khi nào thấy buồn chán thì đi qua đêm ở quán bar, ăn uống, cờ bạc đủ cả. May là không giết người cướp của. Hứa Chi Hằng không cờ bạc, không đi với gái là đã nể mặt Vệ Nam lắm rồi. Nghe nói bố anh ta là tên trùm xã hội đen khét tiếng. Trên cánh tay có xăm đủ hình thù đáng sợ khiến Vệ Nam nửa đêm hoảng hốt tỉnh dậy vì mơ thấy ác mộng.
Mặc dù trong khoảng thời gian bên nhau, Hứa Chi Hằng thay đổi rất nhiều nhưng Vệ Nam vẫn không thể chấp nhận anh.
Yêu một người thì nên cố gắng yêu quý bạn bè của anh ta. Câu nói đó nói thì dễ nhưng làm thì không hề đơn giản.
Hội bạn ấy mở miệng ra là nói những lời khó nghe như “Ngủ với mấy con” “Tối nay đi đâu tán gái”. Lần đầu tiên Hứa Chi Hằng đưa Vệ Nam đến ra mắt các bạn đã bị họ vây quanh và hỏi: “Khi lên giường Hứa Chi Hằng biểu hiện thế nào?” “Một buổi tối hai người làm chuyện ấy mấy lần?” “Dự định sinh con trai hay con gái?” “Sinh con rồi phải nhận các anh làm cha nuôi đấy” khiến Vệ Nam chỉ muốn chui xuống đất cho rồi.
Từ trước đến nay Vệ Nam rất coi thường những cô gái yếu đuối suốt ngày khóc lóc, đặc biệt ghét những loại con gái tỏ vẻ hiền thục, dịu dàng trước mặt đàn ông. Hứa Chi Hằng tính cách cực đoan cao ngạo, thậm chí tự phụ, chắc chắn sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai.
Vệ Nam hiểu rất rõ, hai người không hợp nhau.
Vì vậy cô rất lý trí lựa chọn chia tay.
Vệ Nam không nói với bất kỳ ai về lý do chia tay. Nếu Kỳ Quyên và Tiêu Tinh hỏi, Vệ Nam cũng chỉ nói là “tính cách không hợp”.
Tiêu Tinh luôn cảm thấy ấm ức thay cho Vệ Nam, ngỡ rằng Tô Mẫn Mẫn thọc gậy bánh xe khiến hai người chia tay. Còn Kỳ Quyên dường như rất vui khi thấy họ chia tay. Sau khi Vệ Nam và Hứa Chi Hằng chia tay còn mời Vệ Nam ăn một bữa cơm thịnh soạn, chúc mừng cô thoát khỏi móng vuốt của ác quỷ.
Vệ Nam không muốn nói cho họ biết lý do chia tay vì cô nghĩ rằng thực sự rất khó nói.
Dù Hứa Chi Hằng thật sự là cặn bã nhưng cô không muốn nghe thấy từ đó từ miệng người khác. Điều ấy khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Bí mật này giống như sợi chỉ buộc trái tim Vệ Nam, nó không ngừng được thít chặt, ban đầu đau đơn dữ dội, nhưng về sau dần dần thấy quen với nó. Nhiều năm trôi qua, sợi chỉ ấy đã thít chặt vào tận sâu trong tim, vết cứa mà sợi chỉ ấy để lại quá nhỏ, dường như không nhìn thấy dấu vết.
Quên rồi sao?
Chỉ là chôn chặt, giấu vào nơi sâu hơn mà thôi.
Một thời gian sau khi chia tay, Hứa Chi Hằng thay bạn gái “tích cực” hơn. Mỗi khi gặp nhau trong sân trường, anh ta coi như không nhìn thấy Vệ Nam.
Sinh nhật lần thứ hai mươi của Vệ Nam, anh ta tặng một chiếc hộp, bên trong trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì.
Vệ Nam gọi điện hỏi anh ta có ý gì. Anh ta không giải thích, chỉ hạ giọng nói: “Cái mình cần chỉ là một người có thể chấp nhận tất cả con người mình”.
Sau đó anh ta cúp máy, để lại tiếng tút tút vô hồn.
Vệ Nam cảm thấy câu nói ấy của anh ta lạnh đến thấu xương. Mùa hè nóng nực mà nghe thấy lạnh toát cả người.
Tiếng tút tút cứa vào tim khiến Vệ Nam nhói đau.
Nhưng vẫn không thể thuyết phục được bản thân chấp nhận.
Tuy anh ta rất đẹp trai.
Tuy anh ta có sức hút đặc biệt và khí chất hơn người.
Tuy rất yêu anh ta, yêu năm sáu năm, yêu đén mức mỗi lần nhớ đến anh ta lại thấy đau.
Mối tình thầm lặng khắc cốt ghi tâm, và – quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi.
Nhưng vẫn không thể chấp nhận được sự thực anh ta có dính dáng đến bọn lưu manh côn đồ thậm chí xã hội đen. Không thể chấp nhận được sự thực bố anh ta là tên trùm xã hội đen khét tiếng. Hơn nữa anh ta không hề có ý định thay đổi, hơn nữa anh ta sống trong môi trường ấy vui vẻ thích thú “như cá gặp nước”.
Vệ Nam thấy căm ghét, thậm chí sợ hãi.
Sức hút mãnh liệt và vẻ đẹp trai của các đàn anh xã hội đen khiến các cô gái ngây thơ mê mẩn đến mức chết đi sống lại, sau những lần không ngừng kiềm chế bản thân và câu nói tình cảm “Thực ra anh yêu em”, cùng họ vui vẻ bước vào cuộc sống hôn nhân. Đó chỉ là những YY tẻ nhạt mà thôi.
Bây giờ bản thân mình cũng gặp những con người như thế, nhớ lại những khuôn mặt với nụ cười đáng sợ, cùng với cách xưng hô nịnh bợ giả tạo “Đại ca Hứa” khi gọi Hứa Chi Hằng, những cô gái trát phấn đầy mặt ăn mặc hở hang mà họ ôm ấp, những tập tiền nhân dân tệ họ trao đổi với nhau, mùi thuốc lá nồng nặc phát ra từ cơ thể họ…
Đó không phải là những thứ Vệ Nam muốn chấp nhận là có thể chấp nhận được.
Cha mẹ Vệ Nam, những công nhân viên chức lương thiện, thật thà không thể chấp nhận người con rể như vậy. Còn người anh trai bề ngoài rất hầm hồ nhưng thực chất rất quan tâm người khác chắc cũng không để em gái lấy con người như thế. Những người bạn xung quanh Vệ Nam đều là những con người trong sạch, nhắc đến bọn lưu manh, côn đồ, xã hội đen, họ sẽ nhìn với ánh mắt coi thường, khinh bỉ. Từ nhỏ cô sống trong gia đình bình thường, ấm cúng, đối mặt với những thứ đen tối như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi và muốn chống đối.
Không dám bước chân vào thế giới ấy. Mặc dù ở đó có người mình yêu tha thiết.
Chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Vệ Nam căm ghét sự giả tạo của cô ta. Nhưng cũng khâm phục dũng khí của cô ta.
Hai người sống với nhau gần một năm, xem ra Tô Mẫn Mẫn đã bước vào cuộc sống của Hứa Chi Hằng. Bây giờ, nhìn người đàn ông đã từng hôn mình, yêu mình thân mật với cô gái khác, Vệ Nam cũng chỉ có thể thản nhiên nói với mình: Không trách ai cả.
Chỉ trách hai người không ở trong cùng một thế giới. Chỉ có thể giống như hai chiếc thuyền trên cùng một đường thẳng. Đi qua giao điểm ấy sẽ ngày càng xa cách.
Vệ Nam dùng nước lạnh rửa sạch những vệt nước mắt trên mặt, sau đó lấy giấy ăn lau mặt, nhìn vào gương mỉm cười.
“Chẳng sao cả, không có tình yêu cũng không đến nỗi không sống được. Vệ Nam, cố lên”. Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, Vệ Nam lại trở về hình ảnh một cô gái vui vẻ, hoạt bát, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hứa Chi Hằng đang đứng dựa tường ở hành lang, đứng lặng lẽ, một mình. Vệ Nam nhìn thấy anh ta liền dừng lại, mỉm cười và hỏi: “Có chuyện muốn nói với mình à?”
Hứa Chi Hằng lạnh lùng nói: “Biết chuyện tôi và Tô Mẫn Mẫn ở bên nhau rồi chứ?”
“Uh”.
“Không ghen à?”
Vệ Nam vuốt tóc mái rồi mỉm cười: “Cậu yên tâm, đó là chuyện của hai năm trước. Mình quên lâu rồi. Cậu và Tô Mẫn Mẫn yêu nhau cũng tốt”.
“Hơ, tôi cứ tưởng rằng tình cảm cậu dành cho người đàn ông đầu tiên hôn mình sâu sắc hơn cơ đấy”.
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Không sai, tiếc rằng….”
Hứa Chi Hằng nhếch mép cười mỉa: “Tiếc cái gì?”
“Tiếc rằng cậu không phải là người đầu tiên hôn cô ấy”. Giọng nói dứt khoát, kèm theo tiếng thở dài não nề, sau đó bổ sung thêm một câu: “Cậu cũng vênh váo cao ngạo quá đấy. Tôi thật sự không ưa những người hung hăng như cậu”.
Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, rõ ràng bản thân mình là người rất hung hăng nhưng lại không ưa những người hung hăng – Lục Song.
Vệ Nam toát mồ hôi, quay đầu lại thì thấy anh ta đang ung dung đứng dựa vào tường, mỉm cười nhìn Vệ Nam và thân mật nói: “Đúng không, Vệ Nam?”
Hứa Chi Hằng cười lạnh lùng: “Nói thế có ý gì?”
“Cậu nói thử xem?” Lục Song nhún vai, rồi đi thẳng về phía Vệ Nam, dùng cử chỉ thân mật đẩy Vệ Nam mặt đang ngơ ngác về phía tường, đúng vị trí đủ để làm cho Hứa Chi Hằng hiểu lầm. Lục Song nháy mắt với Vệ Nam, sau đó quay người lại, mỉm cười và nói: “Thế nào?”
“Anh ta là bạn trai của cậu?” Hứa Chi Hằng nhìn Vệ Nam, tận sâu trong đáy mắt anh ta có thể cảm giận được tâm trạng nặng nề khiến Vệ Nam không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu ấy.
Vệ Nam quay đầu đi, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy”.
“Vậy thì chúc mừng nhé. Cuối cùng cũng có người yêu cậu, thật không dễ dàng gì”. Khi đến gần cửa, Hứa Chi Hằng hạ thấp giọng nói: “Chúc cậu hạnh phúc… Tiểu Nam”.
Tiểu Nam.
Khoàng thời gian bên nhau ngắn ngủi, anh ấy đều gọi Vệ Nam như vậy.
Tiếc rằng sau này, cách gọi thân mật ấy không bao giờ xuất hiện nữa.
Tiếng sập cửa hơi chói tai, Vệ Nam nhếch mép, đẩy Lục Song ra: “Anh đến đây làm gì?”
Nụ cười trên môi Lục Song tắt hẳn, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi”. Nhìn khuôn mặt sám hối chân thành của anh ta, Vệ Nam không nói câu gì, quay người bước vào, bỗng nhiên Lục Song nói: “Nếu không phục thì em hôn lại đi”.
Vệ Nam quay người lườm cho anh ta một cái. Một số người không biết xấu hổ cũng phải có mức độ chứ.
Lục Song lại mỉm cười: “Thôi, không trêu em nữa. Đây là nhiệm vụ anh trai em giao phó cho anh, muốn anh tìm cách giúp em không còn dính dáng gì đến Hứa Chi Hằng nữa”. Anh ta ngừng một lát rồi mỉm cười hỏi: “Em và Hứa Chi Hằng từng yêu nhau, đúng không?”
Vệ Nam im lặng.
“Anh trai em đã điều tra ra chuyện ấy”. Lục Song giải thích.
“Đừng có mà lừa em. Anh trai em làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi điều tra em? Dù có điều tra thì anh ấy cũng không đủ bản lĩnh điều tra ra chuyện từ hai năm trước”.
“Được thôi, để anh nói hết cho em nghe. Thực ra trước đây không lâu luật sư Tiêu Phàm nhận một vụ án có dính dáng đến Hứa Chi Hằng, điều tra anh ta thấy trong danh sách bạn gái có tên của em. Thế là hỏa tốc gọi điện thoại cho anh trai em, bảo anh ấy nghĩ cách cứu em ra”.
Tiêu Phàm bảo anh Vệ Đằng bảo vệ em gái, đó là chuyện rất bình thường, nhưng Vệ Nam lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Quả nhiên, không ai chấp nhận người thân, bạn bè của mình giao lưu với những kẻ lưu manh, côn đồ.
Vệ Nam bình tĩnh nói: “Không có gì, em sẽ gọi điện bảo anh trai em yên tâm. Em và Hứa Chi Hằng chia tay lâu rồi”.
Lục Song cười: “Uh, loại người đấy, em quan tâm đến làm gì”.
Hai người đang nói chuyện thì cửa mở, Hứa Chi Hằng ôm Tô Mẫn Mẫn mặt tái nhợt đi ra.
Trong phòng vọng ra tiếng nói lạnh như băng tuyết của Kỳ Quyên: “Hứa Chi Hằng, mày biết không, toàn thân mày từ trên xuống dưới đều nồng nặc mùi cặn bã, giống hệt cha mày vậy. Tao không biết có phải mày sinh ra để đối đầu với xã hội hay không? Những thứ cặn bã được mày phát huy đến cùng cực”.
Những lời mắng chửi do quá kích động và tiếng ly vỡ hòa lẫn vào nhau, thật inh tai, giống như dây leo thắt chặt con tim của Vệ Nam.
Hai từ “cặn bã” nghe thật chối tai, giống như trong không khí có thứ gì đó đang nổ tung.
Sắc mặt Hứa Chi Hằng u ám đến cực điểm, anh ta không quay đầu lại, ôm Tô Mẫn Mẫn đi qua trước mặt Vệ Nam. Dáng người cao gầy dường như đông cứng lại, xa dần, xa dần.
Cảm giác khi anh ta đi qua vẫn giống hệt như lần gặp đầu tiên, lạnh lẽo và xa vời.
Vệ Nam lặng lẽ nhìn hàng lang.
Dưới bóng đèn chùm, hình bóng của anh ấy lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo, cuối cùng tan biến.
Đầu hành lang tối om, giống như màn đêm đang há to miệng nuốt chửng anh và Tô Mẫn Mẫn, không để lại chút dấu vết nào.
Nơi anh ấy ra đi, trống vắng, chỉ còn lại ánh đèn nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện, nhấp nháy đến chói mắt.
Vệ Nam biết rằng, cuối cùng Hứa Chi Hằng đã thực sự bước ra khỏi thế giới của mình.
Chỉ có điều Vệ Nam không biết rằng vì sao Hứa Chi Hằng luôn nói “Cậu yêu mình đúng không”. Nhưng chưa bao giờ nói…. “Mình yêu cậu”.
Ngày chia tay, khi Vệ Nam hỏi, anh ấy không trả lời.
Chỉ mỉm cười rồi quay người bước đi.
Chương 5. Sự dịu dàng sau cơn say Vệ Nam quay đầu lại, cười và hỏi: “Mày làm sao vậy, chửi gì mà khó nghe thế?”
“Tô Mẫn Mẫn có thai rồi, sáng nay phá thai, mày biết không?” Mặt Kỳ Quyên lạnh như băng, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc mà Vệ Nam không hiểu được. Dường như cô ấy rất phản cảm, thậm chí coi thường chuyện này.
Vẻ Nam chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Tao không biết, cũng không có hứng thú muốn biết”.
Thực ra hai người họ sống thử hơn một năm, đầu là thanh niên, sinh lực dồi dào, mang thai là chuyện bình thường. Chỉ có điều khi nghe thấy điều đó, Vệ Nam vẫn thấy nhói đau.
Vệ Nam cười, đang định quay người bước vào thì Kỳ Quyên đi ra, hai tay ấn chặt vai Vệ Nam: “Vì sao mày lại giống như người chết không có chút phản ứng gì vậy? Loại người ấy mày vẫn còn yêu sao? Mày tỉnh lại đi. Mày muốn sau này suốt ngày phải ngồi tính xem nó gây thù chuốc oán với những ai, bao nhiều lần, muốn các con của mày có một đống anh chị em cùng cha khác mẹ sao? Tao không hiểu nó là thể loại gì, sống cùng Tô Mẫn Mẫn làm con nhà người ta có mang không nói làm gì, bạn gái phá thai còn dẫn đến họp lớp. Loại đàn ông gì chứ. Thật khiến người ta ghê tởm”.
Vệ Nam im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên, vô cảm nói: “Tao không nói là yêu cậu ta. Cậu ta sống với ai không liên quan gì đến tao. Chúng mày không phải lo cho tao”. Giọng Vệ Nam có chút lạnh lùng, vô cảm, ngừng một lát, cô nghiêng đầu về phía Kỳ Quyên: “Ngoài ra, mày đừng chửi cậu ta nữa. Mày mắng cậu ta là cặn bã cũng là mắng tao trước đây có mắt như mù đấy”.
Kỳ Quyên không nói gì, vỗ vai Vệ Nam tỏ vẻ an ủi rồi quay sang chỗ Lục Song, nhíu mày hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Lục Song lạnh lùng nói: “Làm vệ sĩ của cô ấy, theo lời căn dặn của anh trai”.
Tiêu Tinh kéo tay áo Vệ Nam rồi kề sát bên tai hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là thần thánh phương nào?”
Vệ Nam đáp: “Anh trai bạn tao. Tạm thời ở nhà tao”.
Lớp trưởng Tô Dương rất nhiệt tình, chạy lại bắt tay Lục Song: “A, đã là bạn trai của Nam Nam thì lại đây chơi đi”.
Rõ ràng là hiểu nhầm ý nghĩa của từ vệ sĩ.
Lục Song cũng không giải thích gì mà đi thẳng vào phòng Karaoke.
Vệ Nam cùng mọi người vào phòng.
Mọi người cùng ăn uống, không khí tụ tập bắt đầu náo nhiệt.
Có lẽ tất cả mọi người đều hy vọng Hứa Chi Hằng bỏ đi, chỉ có Vệ Nam là thấy không thoải mái, nhưng không hề để lộ ra mặt. Hứa Chi Hằng, chàng hoàng tử vốn được rất nhiều cô gái theo đuổi, bây giờ trở thành người bị hắt hủi, né tránh.
Thật xót xa!
Mấy cậu con trai ngồi cùng nhau uống bia. Lục Song cũng uống mấy cốc. Vẻ mặt thản nhiên không biểu lộ cảm xúc gì.
Các bạn gái cùng nhau trò chuyện, chọn rất nhiều bài hát. Phần lớn là những bài của nhóm SHE. Vì Kỳ Quyên, Vệ Nam, Tiêu Tinh tình cảm sâu đậm, gắn bó không rời, vì vậy rất thích hát những bài hát của nhóm tam ca SHE. Vệ Nam đứng giữa chỉ huy: “Các chị em, còn nhớ bài hát chúng ta đoạt giải không? Theo thứ tự nào”. Tiêu Tinh gật đầu: “OK”.
Kỳ Quyên bực mình: “Thôi, nói nhiều thế làm gì, mau bật đi”.
Vệ Nam bật bài Yes I love you, đó là bài hát ba người tham gia trong cuộc thi hát năm thứ hai, cuối cùng đoạt giải nhì.
Người giành giải nhất trong cuộc thi ấy là Hứa Chi Hằng.
Vệ Nam cầm micro, đọc lời dạo đầu.
Tập trung tất cả sức mạnh của mình
Lắng nghe anh, nhìn anh, chờ đợi cái tin đó
Anh nợ em cái tin đó
Anh nợ em câu trả lời của câu hỏi ấy
Do you love me?
Do you love me?
Do you love me?
Cảm giác chua chát đến nghẹn lòng, mắt Vệ Nam nhạt nhòa, những giọt nước đọng lại trong khóe mắt chỉ trực rơi xuống, cố gắng kìm lòng, cuối cùng vẫn không biến thành nước mắt chảy xuống – Lẽ nào vẫn chưa đủ buồn đau?
Cầm micro hát, giống như dùng tiếng hát để biểu lộ tình cảm kìm nén trong lòng. Nhưng người ấy sẽ không bao giờ nghe thấy.
Love you, Love you, Yes I love you.
Anh có nghe thấy không?
Đó là câu trả lời lần thứ một ngàn, lần thứ một vạn của con tim em
Những người bên anh, những người từng yêu anh em đều không quan tâm
Em chỉ muốn đến chân trời mà anh muốn đến.
Love you, Love you, Yes I love you.
Anh vẫn chưa nghe thấy à?
Liệu anh có thể vứt bỏ sự dày vò ngốc nghếch ấy được không?
Em sợ rằng tình yêu giống như đóa hoa nở rộ
Nếu xa rồi thì sẽ không thể quay lại.
……
Giọng hát của ba cô gái đều rất hay, kết hợp ăn ý, phối hợp âm cao, thấp, vừa rất hoàn hảo.
Tô Dương cười nói với Lục Song: “Anh không biết đấy thôi, ba cô gái này là bộ ba hoàn hảo nhất lớp em. Trong cuộc thi hát hồi cấp ba còn giành giải nhất. Ngày nào cũng vậy, cứ tan học là lại tụ tập hát hò. Nhờ chịu ảnh hưởng từ các cô ấy mà cả lớp chúng em đều thuộc lòng các bài hát của SHE”.
Lục Song mỉm cười không nói gì.
Tô Dương hơi phê phê, nói tiếp: “Nam Nam của anh hát rất hay đúng không? Giọng hát rất giống Hebe trong nhóm SHE. Xét về giọng cao, trong lớp em chỉ có cô ấy mới có thể tranh tài với em. Em chỉ lên được bài Cao nguyên Thanh Tạng, cô ấy còn lên được cả Chomolungma, Hehe”.
Lục Song dựa người vào ghế sofa, lặng lẽ nhìn Vệ Nam, rất lâu sau mới nói: “Bái hát này không hợp với cô ấy”.
“Hả? Cái gì cơ?”
“Không có gì? Uống tiếp đi. Lần này cậu lại thua rồi nhé”.
Lục Song chuyển chủ đề nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn vào cô gái vừa hát vừa nhảy điên cuồng đứng cùng với Kỳ Quyên, Tiêu Tinh.
Hát xong, Vệ Nam ngồi xuống, bỗng nhiên trước mặt cô xuất hiện một bàn tay. Bàn tay với những ngón tay dài đang cầm ly rượu trong suốt.
“Uống chút rượu nhé! Sắp khản giọng rồi”.
Vệ Nam mỉm cười: “Cám ơn”. Ngửa cổ uống liền một hơi. Hơi rượu làm cô chảy nước mắt. Vệ Nam ho khan rất lâu rồi mới dần dần thích ứng “Cay quá”. Vừa nói vừa lè lưỡi. “Muốn uống nữa không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Song vang lên bên tai Vệ Nam, sau đó là một chai rượu trước mặt.
Vệ Nam mỉm cười hỏi: “Không phải anh định chuốc cho em say chứ?”
“Haha, nhìn cách uống rượu của em, anh chưa cần chuốc em đã say rồi”. Vẻ mặt và giọng nói của Lục Song vẫn nhẹ nhàng như thế.
Vệ Nam lườm anh, sáu đó cầm chai rượu uống tiếp.
Thực ra đây là lần đầu tiên Vệ Nam cho phép mình uống thoải mái.
Trước đây, tuy cũng tham gia rất nhiều buổi họp mặt lớn nhỏ, có bố mẹ đi cùng dĩ nhiên sẽ không uống, đi cùng các bạn Vệ Nam cũng không hay uống, bởi vì ghét cái mùi nồng nặc của cồn. Hơn nữa học ngành y mấy năm năy, sinh lý học, bệnh lý học phân tích rất nhiều tác hại của cồn đối với cơ thể, Vệ Nam càng không có hứng thú uống rượu.
Nhưng hôm nay cô ấy rất muốn uống, thực sự muốn uống.
Uống một cốc, trước mặt Vệ Nam hiện lên buổi chiều hôm ấy, lần đầu tiên tỏ tình với Hứa Chi Hằng. Câu nói “Bạn là ai” cùng với dáng vẻ phóng khoáng lúc quay người bước đi.
Uống thêm cốc nữa, trong đầu Vệ Nam hiện lên hình ảnh mùa đông năm ấy ngồi sau chiếc xe đạp của Hứa Chi Hằng. Hình ảnh anh ấy mặc áo khoác đen, cong lưng che gió cho mình.
Những ký ức tươi đẹp trước đây không ngừng hiện về trong tâm trí, giống như đang lật một quyển album cũ kỹ. Mỗi ký ức như một tấm ánh nhuốm màu năm tháng, từng bức từng bức hiện lên trước mắt, muốn với lấy nhưng không được.
Cuối cùng là hình ảnh Hứa Chi Hằng ôm Tô Mẫn Mẫn rời đi, dáng người cao gầy, mạnh mẽ.
Bối cảnh là chiếc đèn chùm nhấp nháy trong bóng tối.
Khiến người ta lóa mắt.
Vệ Nam nghĩ, có lẽ mình đã thật sự say.
Những tâm sự của những cô gái mà trước đây mình coi thường nhất sao lại xảy ra với mình? Những giọt nước mắt đáng khinh bỉ nhất vì sao không thể kiềm chế được?
Tối hôm ấy, Vệ Nam không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu rượu.
Chỉ nhớ có đôi tay nhẹ nhàng vỗ vào vai mình, dịu dàng, khiến người ta có cảm giác thanh thản.
Cuối cùng dường như bị bế lên, nhét vào xe, mùi xe ôtô khiến Vệ Nam bám lấy người ấy nôn thốc nôn tháo, nôn đến xé tim xe phổi, dường như muốn tống cả cái dạ dày ra ngoài. Cảm giác đau đớn như nội tạng bị kéo lệch khỏi vị trí cũ khiến toàn thân Vệ Nam co quắp.
Nôn xong, cô ấy ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ là khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi Hứa Chi Hằng cùng mình đến phòng tự học.
Sinh viên khoa văn chương trình học khá nhẹ, Hứa Chi Hằng luôn tìm đuợc phòng trống. Vì vậy hai người thường chạy đến giảng đường khoa văn. Mỗi lần tự học, trong phòng chỉ có Hứa Chi Hằng và Vệ Nam. Lần nào họ cũng ngồi giữa căn phòng trống trải.
Đó là năm thứ hai, Vệ Nam phải học môn “Bệnh lý học” đáng ghét. Việc học thuộc lòng triệu chứng của các loại bệnh khiến Vệ Nam cảm thấy rất đau đầu. Chỉ riêng viêm thận đã có năm sáu loại, rất khó nhớ. Vệ Nam học bù đầu, hoa mắt chóng mặt và vẫn không nhớ hết được.
Hứa Chi Hằng luôn ngồi cạnh cô, rất ít nói.
Có lúc anh nằm bò ra bàn ngủ, có lúc đọc báo, hoặc hào hứng ngồi xem những hình vẽ trong giáo trình của Vệ Nam, sau đó bình luận “thật buồn nôn”. Vệ Nam lấy bút gõ vào mặt bàn, mỉm cười và nói: “Các bộ phận trong cơ thể cậu như thế đấy”. Hứa Chi Hằng lè lưỡi nói: “Cắt đi cho xong”.
Vệ Nam phì cười.
Hứa Chi Hằng thấy Vệ Nam cười liền áp sát mặt hôn cô. Vệ Nam muốn ngăn lại nhưng bị anh ấy kéo tay ra, “Ở đây làm gì có ai, cậu sợ gì chứ?”
Vệ Nam nhíu mày: “Mình phải chuyên tâm học hành, cậu không được quấy rầy”.
“Cậu thật tẻ nhạt. Nếu đã muốn chuyên tâm học hành thì gọi người ta đến phòng tự học cùng làm gì?”
“Tự cậu đến đấy chứ”.
Hứa Chi Hằng lạnh lùng nhìn Vệ Nam. Thấy Vệ Nam thản nhiên cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, anh tỏ vẻ giận rỗi rồi nằm bò ra bàn ngủ.
Học xong, hai người đi dạo trong sân trường, ăn đêm, sau đó Hứa Chi Hằng đưa Vệ Nam về ký túc. Trước khi về, Hứa Chi Hằng thường hôn Vệ Nam, một cái hôn nhẹ nhàng, dịu dàng khiến tim Vệ Nam đập thình thịch, cảm giác ngập tràn trong hạnh phúc ngọt ngào.
Mùi thuốc lá thoang thoảng trong miệng anh ấy cũng trở thành mùi vị sâu đậm nhất trong ký ức của Vệ Nam.
Một tháng sau, Vệ Nam thi hết học phần môn “Bệnh lý học”
Vệ Nam làm bài rất tốt. Hai người cũng chia tay.
Nhớ lại một tháng ấy, vì áp lực học hành và thi cử, phần lớn thời gian Vệ Nam và Hứa Chi Hằng ở bên nhau là trong phòng tự học.
Quãng thời gian hạnh phúc mà hai người có quả thực rất ngắn ngủi.
Quá ngắn ngủi.
“Hứa Chi Hằng…..”
Nhẹ gọi tên anh ấy, Vệ Nam mơ màng nắm lấy một bàn tay, không giống với bàn tay lạnh lẽo của Hứa Chi Hằng. Bàn tay này ấm áp, đốt ngón tay khô và dài, hơi nóng, dường như có thể mang lại cho người ta niềm an ủi tốt nhất.
Vệ Nam bỏ tay ra nhưng bị bàn tay ấy nắm chặt.
“Ngốc à, muốn khóc thì khóc đi”.
Vệ Nam không nhớ mình có khóc hay không, chỉ biết rằng sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mắt cay cay. Ngồi dậy vào phòng vệ sinh soi gương – hôm nay một quốc bảo mới chào đời. Vết thâm quanh mặt đậm đến nỗi trông Vệ Nam giống như một chú gấu trúc quý hiếm. (Ở Trung Quốc, gấu trúc được gọi là quốc bảo^^)
Lục Song và bố mẹ đang ngồi cạnh bàn ăn bữa sáng. Anh ta mỉm cười với Vệ Nam: “Ngồi xuống ăn cơm đi”.
Dường như anh ta là chủ nhân của ngôi nhà còn Vệ Nam là khách.
Lục Song thật là tùy ý, có lẽ trong từ điển của anh ta không có hai chữ “xấu hổ” mà toàn là “mặt dày”.
Độ dày của da mặt có thể sánh ngang với bức tường.
Vệ Nam ngồi xuống, cúi đầu gặm bánh bao.
Mẹ cười: “Nam Nam, tối qua con uống say về nhà hành động lung tung làm mọi người sợ hết hồn”.
“Thế ạ?”
“Con cầm gối đập khắp nơi, ôm tivi gặm lấy gắm để, còn mở cửa sổ trèo ra ngoài, giống như điên vậy….” (Ôi,gặm ti vi, hic hic, dã man thật)
Vệ Nam nói: “Cồn kích thích trung khu thần kinh, dẫn đến ý thức và hành động của cơ thể mất cân bằng. Thế là bình thường”.
Mẹ trợn mắt nhìn Vệ Nam. Lục Song thản nhiên uống sữa, không hề nhíu mày.
Vệ Nam ngẩng đầu lên hỏi Lục Song: “Đúng rồi, tối qua có nôn vào người anh không?”
“Nôn khắp người, giặt quần áo rồi”.
“Sorry”.
“Không có gì”.
Mẹ Vệ Nam lấy lại bình tĩnh sau nỗi kinh ngạc lúc nãy, mỉm cười nói với Lục Song: “May mà hôm qua có Tiểu Song ở đó, nếu không thì Vệ Nam đã bị cảnh sát bắt vì tưởng là kẻ điên rồi”.
“Không có con cũng chẳng dám uống”. Vệ Nam bình thản nói: “Trước đây chưa uống say bao giờ, không biết sau khi uống say sẽ có những biểu hiện gì, có người ở bên đảm bảo tính mạng con mới thử xem sao. Mẹ đừng cằn nhằn nữa”.
Mẹ không nói gì, lúc ấy Vệ Nam mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Song: “Hôm nay có cần em đưa anh đi dạo phố không?”
“Không cần, em nghỉ đi”.
Ăn cơm xong bố mẹ có việc phải đi, Lục Song đứng dậy về phòng, khi đi qua chỗ Vệ Nam, anh nhẹ nói: “Hôm qua em khóc nhiều dã man, nước mắt nước mũi chảy đầy áo anh, lại còn ôm anh hết đấm rồi lại đá, hết gặm rồi lại cắn”. Anh ta giơ cánh tay, vẫn còn vết cắn rõ rệt, “Em đúng là con ác thú hung dữ. Nếu anh không dùng bạo lực trấn áp thì e rằng bây giờ đã biến thành xác chết rồi”.
Vệ Nam cười: “Xin lỗi, em không nhớ gì hết”.
Lục Song thở dài, đặt tay lên vai Vệ Nam, vỗ vai và nói: “Ngoan, khóc xong rồi thì quên đi”. Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Lời nhắn dưới câu chuyện của anh là em viết đúng không? Báo cho em tin vui, để thỏa mãn ước nguyện của em, anh quyết định bỏ chạy”.
Vệ Nam nhìn anh: “Thôi xin. Em sợ bị độc giả của anh nguyền rủa đến chết mất”.
Lục Song cười: “Đùa thôi, anh đang viết kết thúc”.
“Vâng, cố gắng viết hay nhé”.
Bỗng nhiên Lục Song nghiêm túc nói: “Một câu chuyện kết thúc đồng nghĩa với việc một câu chuyện mới bắt đầu. Trái đất không vì bất kỳ ai mà ngừng quay, cuộc sống vẫn mãi tiếp diễn, dù xảy ra chuyện gì, âu sần ủ dột, tìm cách trốn chạy hay dũng cảm, kiên cường đối mặt đều phụ thuộc vào tố chất tâm lý của mỗi người”.
Vệ Nam lạnh lùng nói: “Anh cũng ra dáng nhà văn phết đấy, triết lý sâu xa. Xét về tâm lý học thì em tinh thông hơn anh nhiều, dám múa rìu qua mắt thợ”.
Vệ Nam nhếch mép: “Họ Lục nhà anh là dòng dõi nho học, trong huyết mạch của anh tràn đầy một thứ gọi là văn vẻ. Thế nào là văn vẻ? Văn vẻ tức là bốc phét có nghệ thuật”.
Vệ Nam cười.
Lục Song không cười nữa mà nhẹ nói: “Thôi, em đi ngủ đi, anh lên mạng hợp sức với anh trai em chơi game”.
“Chẳng phải anh phải viết phần kết sao?”
Lục Song đặt tay lên cằm, nghiêm túc nói: “Đối với con trai, chơi là quan trọng nhất. Quan trọng như linh hồn của mình vậy”.
Vệ Nam nhìn dáng anh bước đi, nhẹ nói: “Cảm ơn anh”.
Lục Song quay đầu lại, mỉm cười, hất tóc rất gợi cảm: “Không có gì, tiện thể nói luôn em nên giảm béo đi. Lôi em lên cầu thang mà…. Tay anh sắp gãy rồi”.
Sau đó anh quay người, đóng sập cửa.
Vệ Nam rất muốn nói, Lục Song, tuy anh viết văn về xác chết, nhưng xin đừng dùng từ “lôi” với người “còn sống”.
Chương 6. Mùa hè năm ấy
Vệ Nam nhấc điện thoại trong phòng ngủ nhấn số của anh trai.
“Alô, bố, mẹ hay em gái đấy ạ?” Mỗi lần nhấc điện thoại nhà gọi đến, anh Vệ Đằng đều nói câu ấy.
“Em đây, anh đang làm gì đấy?”
“Em gái à, anh đang phối hợp với Lục Song chơi Đột kích, sao em dậy sớm thế? Mặt trời mọc ở đằng tây à?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Hôm qua em uống say, hôm nay vẫn còn phấn khích nên dậy sớm. Anh cũng máu phết nhỉ, mới sáng sớm ra mà đã đột kích rồi”.
“Hả? Em nói gì? Em uống rượu say? Em dám uống rượu say à, con gái con đứa….”
“Thôi thôi em xin anh, mẹ vừa ca cẩm một hồi rồi. Có Lục Song đi cùng mà. Em không sao cả, anh yên tâm”.
Vệ Đằng thở phào: “Vậy thì tốt. Thế nào, Lục Song được đấy chứ? Đẹp trai lại cao ráo, phong độ, lễ phép. Nó học phần mềm, rất giỏi, chỉ cần ném một con virus là có thể làm cho máy tính của em đi đời nhà ma luôn. Quan trọng là nó chưa có bạn gái. Thực ra nó vẫn chưa chính thức tìm hiểu ai. Haha, em mà với nó thì coi như là mối tình đầu rồi của nó rồi. Cố lên nhé!”
Đợi anh trai nói xong, Vệ Nam nói: “Anh, nếu vượt qua không gian về thời cổ đại thì anh sẽ biến thành ai nhỉ?”
Vệ Đằng nghĩ một lúc: “Anh á? Tướng quân chinh chiến bốn phương? Hoàng đế? Thư sinh thanh bạch?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Nói cho anh biết câu trả lời này: Anh rất thích hợp làm tú bà ở lầu xanh, Lục Song là hoa khôi trong lầu xanh của anh, được anh ba hoa chích chòe, hết lời ca ngợi”.
“Phải khâu cái mồm của em lại mới được”. Vệ Đằng bị chọc tức, một lúc sau mới thở dài: “Em thật là, anh giới thiệu bạn trai cho em chẳng qua là muốn tốt cho em. Sau này không ai người ta đến rước bố mẹ lại chẳng đến chỗ mai mối tìm chồng cho, lúc ấy thì nằm ở nhà mà khóc”.
Vệ Nam cười, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Anh, hôm qua em gặp Hứa Chi Hằng”.
“Hả? Hứa Chi Hằng là ai cơ….”
“Anh đừng giả vờ nữa, Lục Song đã nói cho em biết rồi. Chẳng phải là luật sư Tiêu Phàm điều tra anh ta mới bảo anh bảo vệ em sao?”
Vệ Đằng im lặng một lúc: “Haha, Hứa Chi Hằng, uh, em gặp rồi thì sao?”
Vệ Nam thản nhiên nói: “Cậu ta có bạn gái mới rồi, hơn nữa lại còn sống thử. Bạn gái có thai, cậu ta sắp được làm bố rồi. Tuy em và cậu ta đã từng yêu nhau nhưng chỉ trong một tháng rồi chia tay. Bây giờ chuyện của cậu ta chẳng liên quan gì đến em cả. Anh yên tâm”.
Vệ Đằng thở phào: “Vậy thì tốt”.
“Anh…..Họ điều tra vụ án gì vậy?”
“À, vụ án hình sự”.
“Hứa Chi Hằng giết người à?” Dù Vệ Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run run.
“Chuyện ấy anh nói em cũng không hiểu được đâu, tóm lại là…bọn lưu…à, bọn nó đánh nhau, làm thương một cô gái vô tội. Nhà cô gái ấy rất “cơ cấu”, mời luật sư nổi tiếng kiện. Khi điều tra vụ án thì thấy có dính dáng đến Hứa Chi Hằng, chắc là đàn em của bố nó làm. Cụ thể thế nào đang điều tra. Em gái ngoan của anh đừng quan tâm đến chuyện này nhé, biết chưa?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nhẹ nói: “Vâng, em không quan tâm đâu, anh yên tâm”.
Vì chủ đề này mà hai anh em không trêu đùa nhau, không khí có chút nặng nề, một lúc sau, Vệ Đằng cười và nói: “À, đúng rồi, bắt đầu học kỳ này là em phải đến bệnh viện thực tập à?”
“Học kỳ này là kỳ thi tổng hợp chín môn cuối cùng, thi xong mới đến bệnh viện thực tập”.
“Chín môn? Nhiều thế à…”
“Nội khoa, Ngoại khoa, Phụ sản, Nhi khoa, Bệnh thần kinh, Bệnh tinh thần….”
“Thôi thôi thôi, đừng kể nữa, kể xong chắc anh ngất”.
Vệ Nam cười: “Học ngành Y nhục thế đấy anh ạ”.
“Còn Kỳ Quyên, Tiêu Tinh thì sao, tốt nghiệp cả rồi chứ?”
“Vâng, khi nào vào học chúng nó phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Tiêu Tinh học ngoại thương, chắc là làm việc ở công ty của bố nó. Còn Kỳ Quyên định làm luật sư”.
“Vậy thì tốt, ai cũng có nơi có chốn cả rồi. Anh cũng thấy yên tâm. Em đừng lo, tuy em học năm năm, tốt nghiệp muộn hơn một năm nhưng sau này có thể trở thành bác sĩ chữa bệnh cứu người. Chúng nó ốm đau gì đều phải tìm em. Cố lên nhé. Mặc áo blouse trắng nhớ chụp ảnh cho anh xem. Em gái anh làm bác sĩ thế nào anh vẫn chưa được nhìn thấy”.
“Vâng, có cần vào nhà xác chụp một cái cho anh xem không?”
“Em đừng có sợ xanh mắt mèo là được”.
Im lặng một lúc, bỗng nhiên Vệ Nam khẽ nói: “Anh ơi!....”
“Sao?”
“Nhất định anh phải hạnh phúc nhé!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới vang lên giọng nói có vẻ không tự nhiên: “Ừ…Em cũng thế, chuyện với Hứa Chi Hằng em nghĩ thoáng lên, thất tình chẳng có gì ghê gớm cả. Loại con trai ấy không đáng để em yêu lâu như vậy. Trời đất bao la thiếu gì người đẹp trai. Em gái anh tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn”.
“Em biết rồi. Anh yên tâm”.
“Vậy anh cúp máy nhé, bye bye, em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, biết chưa?”
“Vâng, bye”.
Đầu dây bên kia cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút liên hồi.
Vệ Nam mỉm cười rồi dập máy.
“Vệ Nam, loại người ấy không đáng để mày yêu, loại đàn ông thối tha”.
“Vệ Nam, Hứa Chi Hằng là thằng khốn nạn, toàn thân trên dưới đều nồng nặc mùi cặn bã, rác rưởi”.
“Nam Nam, loại người ấy em quan tâm đến làm gì?”
“Tiểu Nam, loại con trai ấy không đ