--> Sam Sam đến đây ăn nào - game1s.com
Ring ring

Sam Sam đến đây ăn nào

ững sự kiện như cuộc liên hoan cuối năm này, anh khó có thể khiến cô – người đã từng hiến máu cho Phong Nguyệt mất mặt, bất đắc dĩ nhảy với cô điệu thứ hai.

Sau đó lại thấy Tiết Sam Sam đi ra ngoài.

Kinh nghiệm cho Phong Đằng biết, Tiết Sam Sam chắc chắn sẽ không bỏ ra ngoài bởi vì một lý do thông thường nào đó, nhưng anh vẫn quyết định giải thích một chút. Tuy rằng sự giải thích của anh thực sự là quá hàm súc, chỉ nhắc đến rồi thôi luôn.

Sam Sam cảm động sự sai xót ngẫu nhiên này. Cô hoàn toàn không biết Phong Đằng và Chu Hiểu Vi nhảy điệu nhảy thứ hai, cho rằng Phong Đằng giải thích với cô về điệu nhảy thứ nhất cơ.

Đến chuyện phải nhảy với người con gái khác theo thông lệ mà Boss cũng đều giải thích với cô, nói cô đừng có hiểu lầm…………

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, thực sự………….thực sự…………

Sam Sam xúc động, men rượu bốc lên, cả ý nghĩ cũng tỏa nhiệt hỏi: ” Chủ tịch, tôi có hiểu nhầm anh không, anh thích tôi à?”

Bàn tay nắm vô lăng của Phong Đằng khẽ động, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhìn đường, nói rất nghiêm trang: “Thỉnh thoảng hiểu nhầm một chút cũng không sao.”

Á…..Tuy rằng lời nói của ngài chủ tịch có hơi ngoắt ngoéo, nhưng ý của anh ta là …….Anh thật sự thích cô?

A a a!!!!!!!

Đột nhiên Sam Sam cảm thấy vô cùng lóng ngóng, dường như không biết phải để chân tay vào chỗ nào, không gian trong xe bỗng trở nên quá nhỏ, tiếng tim đập to đến nỗi mình cũng nghe thấy, mặt nóng rần lên, trong ngực tựa như có cả một đàn chim đang hót…..

Sam Sam ……..Xấu hổ rồi!

Yên lặng một chút, Sam Sam nói: ” Chủ tịch, anh lái chậm một chút được không?”

” Say xe à?”

” Không >_<, chỉ là nhanh quá thôi.”

Tim đập nhanh quá.

Thế nên, chiếc xe đua có vận tốc tối đa là 400km/h đưa Sam Sam về đến khu nhà thuê với tốc độ chậm như rùa.

Xe dừng lại, không khí trong xe đột nhiên được hâm nóng trở lại, trái tim nhỏ bé của Sam Sam vừa mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu đập thình thịch. Đúng vào lúc này, ngài chủ tịch đột nhiên cúi người vào cô ……….

Á! Anh ta định làm gì thế! Sam Sam căng thẳng nhìn anh chằm chằm………

” Căng thẳng như thế làm gì?” Trong mắt Phong Đằng ánh lên một tia cười, ” Tôi giúp cô tháo dây bảo hiểm”.

“Cách” một tiếng, dây bảo hiểm đã được tháo ra, có một cái dây đàn nào đó trong đầu Sam Sam cũng đứt luôn……

Dây bảo hiểm………

Ngài chủ tịch phục vụ thật là chu đáo.

Ha..ha, cười với vẻ ngượng ngiụ, Sam Sam ấp úng nói: ” Anh, à, tôi, sao trước đây anh không nói?”

Thật là! Anh thích tôi thì cứ nói ra, anh không nói thì làm sao tôi biết là anh thích tôi chứ…..

Nụ cười trong mắt Phong Đằng càng lấp lánh, anh ung dung nói: ” Cái này, chẳng phải là sẽ do người có ý đồ trước nói ra sao?”

Có ý gì? Sam Sam ngẩn người ra. Ý của Boss là cô có ý đồ với anh ta trước à?

” Tôi?” Sam Sam ngơ ngác chỉ tay vào mình, đàn chim nhỏ lúc nãy vẫn đang ca hát trong tim Sam Sam giờ đây đã vẫy cánh bay đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

” Chẳng lẽ không phải sao?” Phong Đằng lại giở cái vẻ doạ dẫm mà Sam Sam đã quen thuộc ra, nhìn cô thúc giục.

Anh có ý định tranh thủ lúc cô uống say trêu chọc cô, ai bảo trước kia cô chẳng nhận ra. Nhưng anh quên mất một điều, con chuột nhút nhát bình thường nhìn thấy mèo là chạy mất, nhưng khi uống sau rồi thì có thể dám đánh lại cả mèo đấy!

” Tôi, tôi, tôi…………………..”

Đúng vào giây phút Sam Sam sắp sửa phục tùng sự doạ dẫm của Phong Đằng như thường lệ, cô nghĩ ra một vấn đề mấu chốt!

Bây giờ ngài chủ tịch thầm yêu(?) cô!

Thế thì cô là to nhất mới đúng chứ! Anh ta định làm gì nào!

Sam Sam đột nhiên vui sướng trở lại, cái vui sướng này không giống cái vui sướng của cô gái nhỏ e thẹn lúc nãy, nó giống như giai cấp công nhân được giữ bom nguyên tử vậy!

Lòng dũng cảm đột ngột dâng lên! Đàn chim nhỏ lại bay về rồi, dõng dạc cất tiếng ca vang trong đầu Sam Sam: Vùng lên! Những người dân không chịu làm nô lệ!

Không thể không thừa nhận, quốc ca đúng là quốc ca, có tác dụng cổ vũ lòng người vô cùng lớn lao, Sam Sam được cổ vũ rồi, nhìn thẳng vào Phong Đằng, nói một cách dũng cảm phi thường: ” Tôi, tôi mới không thích anh!”

Trong khi Phong Đằng còn đang kinh ngạc, Sam Sam nói luôn một hơi:” Bởi vì ngài chủ tịch, anh quá ngây thơ!”

Cả thế giới chợt yên ắng.

Không còn từ nào có thể dùng để miêu tả vẻ mặt của Phong Đằng, anh nghiến răng thốt ra ba từ: ” Tiết Sam Sam!”

Sam Sam dường như nhìn thấy ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trên đỉnh đầu Boss.

Tôi, tôi sợ anh chắc!

Giỏi thì anh đuổi việc tôi!

Sam Sam lắp bắp tuyên bố tiếp: ” Nếu vì chuyện này mà anh đuổi việc tôi, anh lại càng ấu trĩ.”

Ban đầu Phong Đằng còn căng cả người, rồi sau đó từ từ thoái mái trở lại, nghe đến đây thì mỉm cười.

” Tôi không đuổi việc em đâu.”

Sam Sam bị nụ cười của anh làm cho rùng mình,” Tôi, tôi phải về đây.”

” Ừ.” Phong Đằng dễ tính đột xuất , mở chốt cửa xe.

Sam Sam vội vàng xuống xe chạy trốn, khi đến cầu thang, đột nhiên Phong Đằng gọi cô lại.

” Sam Sam.”

Cái gì thế? Sam Sam ngập ngừng quay đầu lại. Còn nữa, đừng có gọi thân mật như thế, tôi vừa mới từ chối anh đấy.

Phong Đằng mở cửa xe, bước xuống, trên tay cầm chiếc áo lông của cô.

” Em quên không cầm áo lông.”

Rồi anh mở chiếc áo khoác, vô cùng cẩn thận chu đáo giúp cô khoác lên người.

” Sam Sam, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Anh mỉm cười và nói khẽ bên tai cô.” Ngủ ngon.”

“……ngủ ngon.”

Sam Sam run rẩy nhìn theo chiếc xe màu trắng chạy khuất trong bóng đêm, một phần vì lạnh, một phần là, nụ cười của chủ tịch sao mà đáng sợ thế…..

Nhưng, bây giờ cô chẳng sợ anh ta nữa! Sam Sam lại tràn đầy hào khí ngất trời.

Ngài chủ tịch, anh cứ đợi đấy! Ngày mai sẽ cho anh biết thế nào là tiểu nhân đắc chí, a, không được, cô không phải là tiểu nhân, nên gọi là cái gì nông nô vùng lên……

Cũng không đúng!

Ôi trời, mặc kệ, mặc kệ! Tóm lại là tâm trạng cô đang vô cùng sung sướng.

Sung sướng chạy lên gác.

Sung sướng mở máy tính đánh boss.

Sung sướng đi ngủ.

Lại đến cõi mộng mơ.

Vẫn là đồng cỏ xanh ngút tầm mắt.

Con hổ nhè con thỏ trắng từ trong mồm ra, nói rất đắc chí: ” Thì ra cậu thích tớ.”

Con thỏ trắng ngạc nhiên nói: “Làm sao mà cậu biết?”

Con hổ đắc chí vung vẩy cái đuôi: ” Bởi vì tớ vừa mới ăn cậu vào trong tim rồi.”

Cái con hổ này chẳng có tí văn hoá nào, con thỏ trắng khinh khỉnh nhìn nó. Đồ ăn nuốt vào thì đi xuống dạ dày chứ, không phải là vào tim.

Nhưng……cũng không chắc, suy cho cùng hổ vẫn là hổ, không phải là thỏ trắng, nói không chừng hổ hơi kỳ quái một chút?

Thế thì, cái chỗ thình thịch kêu lên ” thỏ trắng” ” thỏ trắng” chính là tim của hổ à?

Con hổ phe phẩy đuôi, mời con thỏ trắng: ” Cậu có muốn đến vườn hoa của tớ không, vườn hoa của tớ rất rộng rất đẹp, rất thích hợp cho thỏ trắng sống đấy, lại còn có rất nhiều cỏ ngon nữa.”

Có rất nhiều cỏ ngon à? Con thỏ trắng động lòng, nhưng vẫn còn do dự: ” Nhưng mà, nhưng mà……”

” Nhưng mà cái gì? Nói nhanh lên!” Con hổ sốt ruột dậm chân……..

” Nhưng cậu không được bắt nạt tớ.” Con thỏ trắng nói một cách dũng cảm: ” Cậu phải nghe lời tớ, không được bắt tớ làm cái nọ cái kia, hơn nữa, cậu phải ăn cỏ cùng tớ.”

” Ăn cỏ?” Con hổ có vẻ rất không thoải mái.

” Đúng! Ăn cỏ.” Nếu không ngày nào đó cậu ta ăn thịt mình thì sao?

Con thỏ trắng nói: ” Không được kén chọn, không được cỏ này thì ăn, cỏ kia không ăn.”

” Được rồi, được rồi, nghe cậu tất!” Con hổ xua xua chân nhanh chóng đồng ý. “Thế thì cậu có thể cùng mình đi đến vườn hoa của mình rồi?”

” Được.” Con thỏ trắng gật đầu, ngượng ngùng cụp tai xuống.

” Cậu cưỡi lên lưng tớ, tớ đưa cậu đi.”

” Thế thì cậu quỳ xuống, cậu cao thế này, tớ không với được.”

Con hổ to lớn ngoan ngoãn quỳ xuống bãi cỏ, thỏ trắng nhảy lên, túm lấy lông trên lưng con hổ, rất oai phong nói: ” Hổ, đi thôi, chạy nhanh lên.”

Con hổ cõng thỏ trắng phóng như bay qua đồng cỏ, vượt qua sông hồ, xuyên qua rừng sâu, ra khỏi rừng là đến vườn hoa tươi đẹp của hổ.

Con hổ nghĩ, đợi khi đến khu vườn, nhất định phải nói với thỏ trắng —-

Nếu một con hổ đối xử với thỏ trắng rất hung dữ, có nghĩa là nó sẽ ăn một miếng hết con thỏ.

Nếu một con hổ đối xử với thỏ trắng rất dịu dàng, có nghĩa là nó sẽ vỗ béo con thỏ, rồi ăn thịt nó từ từ.

Còn nữa, nhất định sẽ dần dần làm cho con thỏ thích ăn thịt………

Ánh trăng trong thành phố nghiêng nghiêng rọi vào mỗi căn phòng ngủ không kéo rèm.

Sam Sam ôm gối, ngủ say dưới ánh trăng dịu dàng, trên môi vương vấn một nụ cười ngọt ngào.

~ Toàn văn hoàn ~



Ngoại truyện 1: Nhật ký ngày đi xem mặt



Buổi trưa hôm đó, trong khi Sam Sam gắp rau ra… một cọng cà rốt, hai cọng cà rốt…

“Tôi là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp, tôi là nữ sinh, nữ sinh đáng yêu” ,nha nha nha, Sam Sam chân tay luống cuống cầm lấy di động. Mất mặt quá đi, quên không đặt chế độ rung, để BOSS nghe được chuông điện thoại rõ là khô khan.

Trộm nhìn BOSS, may quá may quá, không phản ứng gì.

“Alo”

“Sam Sam à, mẹ đây, chủ nhật có rảnh không? Ơ kìa, rảnh lúc nào thì đến cho mẹ, dùng cơm ở phòng ăn trong nhà hàng Cẩm Giang, mẹ đợi ở cửa lúc 11 giờ đấy!” -Mẹ Sam Sam vội vàng nói.

“Được ăn ạ?” Mắt Sam Sam sáng lên, có gà, có cá, có vịt, có thịt rồi ~ BOSS vô tình ngẩng đầu lên, thấy Sam Sam gần như sắp chảy nước miếng. “Vâng ạ, vâng ạ, con đợi mẹ, con nhất định tới!!!”

Đặt điện thoại xuống, Sam Sam liền cảm thấy cà rốt sao mà đáng yêu thế ~ Mình gắp, mình gắp, mình gắp gắp gắp.

11 giờ sáng chủ nhật, trước cửa nhà hàng Cẩm Giang.

“Cái…cái…cái… gì? Xem mặt!” Sam Sam hóa đá trước cửa nhà hàng.

“Ngoan nào, ngoan nào, tự dưng được ăn không bữa cơm ~” – Mẹ Sam Sam cố gắng dụ dỗ….

“55555555555~” Sam Sam đang tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại ING, chỉ thấy hai dáng to lớn trước mắt.

“là cô Sam Sam à?”

Sao lại có hai người?

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút.”

“Sam Sam, hai đối tượng quá được ý chứ. Học vấn cao, mặt mũi đẹp trai, tùy ý lựa chọn, a ha ha ha….”

Trong nhà hàng, trong phòng ăn, ngồi bên cửa sổ.

Cóc thạch anh ướp hoa sen, cá pecca chiên giòn , vịt quay Bắc Kinh, ngỗng quay Quảng Đông…..

Sam Sam chộp lấy đôi đũa, mắt trợn tròn nhìn thẳng, không thèm quan tâm tới hai người kia đờ người ra nhìn, Sam Sam quyết định rồi…

Ăn cơm là thượng đế.

Vừa định bắt đầu, lại nghe thấy tiếng “cạch” của cái ghế bên cạnh, BOSS lớn ngồi xuống một cách thanh nhã trước mọi người con mắt gần như sắp đờ ra.

“BOSS lớn …” Sam Sam ngạc nhiên quên luôn 2 người cô sớm đã không nhìn kia.

“Tôi đến ăn cơm.” BOSS lớn thanh nhã trả lời.

“Xin mời ngài dùng…” Sam Sam hết sức luyến tiếc đem món cao lương mỹ vị vừa giành được đưa tới trước mặt BOSS lớn.

BOSS lớn dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cao lương mỹ vị ra trước mặt Sam Sam.

“Cho tôi ạ?” Sam Sam ngạc nhiên vui mừng.

“Theo cô?” BOSS lớn dùng ánh mắt mạnh mẽ quét qua.

“Tôi biết rồi.” Sam Sam ủ rũ đẩy cao lương mỹ vị đến trước mặt, cam chịu gắp rau.

Tôi hận anh, tôi hận anh, bữa đại tiệc của tôi a!!!

Nhàn nhã nhìn người đang uất hận đó, góc miệng BOSS lớn mỉm cười, rồi lại chuyển sang ánh nhìn mạnh mẽ, đâm thằng vào khiến 2 người vốn đã bị xem nhẹ kia lạnh cả người, chỉ muốn nhanh nhanh chuồn đi. Sam Sam vừa làm xong định dùng bữa, tiếng “cạch”, BOSS lớn hạ đũa xuống.

“Tôi ăn no rồi.” nói xong liền đứng dậy, kéo theo Sam Sam rồi đi, chỉ còn lại hai người lại ngẩn ra lần nữa.

“Này này này, cơm của tôi…”

(Ngày hôm sau, có người phỏng vấn hai vị nam giới kia

“Lúc đó anh nghĩ gì?”

5 giây sau…

“ Cách nhìn ư?”

10 giây sau…

“Nam nhân kia thật đẹp trai quá à…”

Note: 55555, theo bạn ve biết thì tiếng thái đọc là “hai”=hi=haizz (= =!)



Ngoại truyện 2: Ngoại truyện về H kiểu rùa – -



Cái gọi là H kiểu rùa, chính là H theo kiểu tiếp xúc bằng chân tay.

Chuông điện thoại

Rất lâu, rất lâu sau đó, khi ấy Sam Sam đã trở thành bạn gái chính thức của boss, có một hôm, boss đột nhiên phát hiện trong điện thoại của Sam Sam, nhạc chuông dành cho mình lại giống y những gã khác.

Boss điên máu, lệnh cho Sam Sam lập tức đổi nhạc chuông khác với mọi người.

Trước cơn thịnh nộ của anh, Sam Sam dè dặt nói: “Điện thoại của em chỉ có 2 loại nhạc chuông, một loại dành cho nam, một loại dành cho nữ, anh muốn là loại thứ ba à?”

Chân tướng gan lợn

Rất lâu, rất lâu sau đó, khi ấy Sam Sam đã gả cho Phong tiên sinh, cuộc sống mỗi ngày đều “nước sôi lửa bỏng”, cô đã trở thành bạn chí cốt nơi khuê phòng với Phong tiểu thư. Một hôm, Sam Sam tán gẫu với Phong tiểu thư, nhớ lại chuyện xưa, cảm nhận sâu sắc cuộc sống như hiện tại hoàn toàn chính là do tai họa gan lợn của đại tiểu thư gây ra, buồn rầu nói: “Gan lợn một tháng trời em mang đến, thật hại người quá đi.”

Đại tiểu thư sửng sốt: “Em mang gan lợn tận 1 tháng trời bao giờ? Chỉ có mấy ngày thôi mà.”

Sam Sam: “……”

Sam Sam hồi lâu mới hiểu ra, tức giận đùng dung nói: “Thật quá đáng, hôm nay chị nhất định phải cho anh ta ngủ ở thư phòng.”

Phong tiểu thư nhìn Sam Sam với ánh mắt nghi ngờ. Cô là người hiểu rõ anh trai mình nhất, anh trai cô từ nhỏ đã nham hiểm xảo quyệt, trước nay cô chưa chiếm được lợi thế đến quá một lần. Sam Sam làm thế nào được chứ?

Đối với sự nghi ngờ trong mắt Phong tiểu thư, một Sam Sam đã bốc cháy nay lại càng căm phẫn gật đầu hết sức kiên định hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phong tiểu thư đã gọi điện cho Sam Sam: “Thế nào? Thế nào rồi? Anh trai em hôm qua ngủ ở thư phòng à?” Bỏ qua sự tò mò của cô ấy đi, làm bà chủ gia đình là công việc vô vị nhất trên thế giới này mà.

“À…” Sam Sam ngập ngừng ấp úng trong điện thoại, hồi lâu mới trả lời mơ hồ: “…… đúng vậy.”

“Vậy sao giọng chị lại yếu ớt đến thế?”

“À… Chị phải đi họp rồi, gác máy nhé.”

“Cạch”.

Ngay lập tức trong điện thoại vang đến âm báo bận, Phong tiểu thư giật mình, kiềm chế không nổi sự ngạc nhiên, cả gan gọi điện cho anh trai: “Anh, hôm qua anh, cái đó, Sam Sam hình như rất giận, không cãi nhau chứ.”

“Không.” Giọng của Phong tiên sinh rất tử tế.

“Ha ha” Phong tiểu thư cười khan, “Em đã nói, Sam Sam còn kêu phải bắt anh ngủ ở thư phòng, sao có thể thế chứ, ha ha.”

“Hôm qua anh ngủ ở thư phòng.”

“Hả?” Phong tiểu thư ngạc nhiên kêu lên.

Bên kia điện thoại, Phong tiên sinh như đang cười nhẹ. “Thỉnh thoảng thay đổi địa điểm cũng rất thú vị.”

Phong tiểu thư hoang mang, ngủ ở thư phòng cũng thú vị ư? Hơn nữa giọng cười của anh cô có phần kì lạ. Cô còn hỏi thêm, thấy anh trai nói: “Sáng sớm em đã gọi điện đến để hỏi cái này à? Có phải là rất nhàn rỗi không? Anh đi họp đây, gác máy nhé.”

“Cạch.”

Trong điện thoại lại vang đến âm báo bận lần nữa.

Lại họp? Phong tiểu thư buồn rầu vứt ống nghe xuống, có điều anh cô lại có thể nói với cô những lời tán gẫu nhiều đến thế thật hiếm có. Chăm sóc con trai một chút, cuối cùng vẫn không cam tâm, lại đi hỏi Sam Sam, Sam Sam vẫn úp úp mở mở, nhanh chóng cúp máy.

Đầu bên kia điện thoại, Sam Sam bò ra bàn lặng lẽ gào xót, ôi ~~ hôm qua sao nghĩ mãi cũng chẳng ra, lại đi đơn phương khiêu chiến boss, kết quả, kết quả ……

Kết quả tối qua boss đại nhân quả thực ngủ ở thư phòng đấy, nhưng mà… cô cũng ngủ ở đó luôn……

Sam Sam nhớ đến chuyện tối qua, mặt tự nhiên nóng cả lên, chuông điện thoại đột nhiên báo có tin nhắn, Sam Sam cầm lên xem, tin nhắn đến từ boss đại nhân – cái người mà hôm nay có rất nhiều cuộc họp ý——

“Sam Sam, tối nay có muốn giam anh trong nhà bếp không?”

PS: thực ra Phong tiên sinh bị oan, gan lợn không phải là ý của anh, mà là ý của đầu bếp…

Khi tôi (Cố Mạn) mang H đưa bạn tôi xem, cô ấy xem đến N lần, nhưng vẫn không xem ra chỗ nào H……

Vì thế mới nói, xem H cũng phải có thiên bẩm, nhìn chưa ra H ở chỗ nào, nhanh đi úp mặt vào tường đi.

Thk ss Jini

Note: H: theo bạn Ve là Hentai, đi hỏi đi hỏi lại mấy người đều bảo hentai, qua đây mới biết mỗi missoco là trong sáng lương thiện nhất >_<

Hentai=xxx ( vui lòng đừng search google ^o^)



Ngoại truyện 3: Sam Sam vì sao mà xa xỉ hơn



Dù nói người cần kiệm dễ xa xỉ, người xa xỉ khó cần kiệm, nhưng đối với 500 tệ phí sinh hoạt thời đi học, 1000 tệ phí sinh hoạt (không tính tiền thuê phòng)sau khi đi làm củaTiết Sam Sam mà nói, xa xỉ ngay lập tức cũng không phải là việc đơn giản. Vì thế, mặc dù cô đã trở thành vợ của Phong Đằng mấy tuần rồi, tuy trong túi đã nhét đầy N thẻ rồi, nhưng tiêu tiền vẫn bó chân bó tay, đi dạo cùng Phong Nguyệt, thấy Phong Nguyệt kí séc, vẫn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Chủ nhật này, Phong Đằng sáng sớm đã đi đánh cầu, Sam Sam vừa bị Phong Đằng giày vò một phen, không muốn làm quả bóng, lười biếng nằm trên giường, không muốn dậy. Phong Đằng bình thường ăn no xong đều rất dễ bảo, không ép buộc cô, dặn dò người giúp việc đừng quấy rầy cô xong, tinh thần sảng khoái vui vẻ ra ngoài.

Sam Sam đang chờ ngủ bù tới tận trưa, thì Phong Nguyệt gọi điện đến rủ đi shopping. Sam Sam nghe đến hai chữ “mua sắm” liền úp mặt vào gối giả chết, Phong tiểu thư mua sắm thực sự rất đáng sợ… nhưng lại tìm không ra lí do từ chối, cũng không thể vừa sáng sớm đã nói quá mệt, vậy chắc bị Phong Nguyệt cười chết mất. Đành nói đồng ý, để lái xe đón tới trung tâm thời trang danh tiếng ở tòa nhà XX để gặp Phong Nguyệt.

Sam Sam đã đi mua sắm với Phong Nguyệt vài lần rồi, mỗi lần đều chịu sự giày vò cả về thể chất lẫn tinh thần, thể chất thì chân tay rã rời, tinh thần thì con tim rỉ máu, dù tiền tiêu ào ào không phải là của cô, nhưng, nhưng…

Có đáng không?

Tại sao một cái túi trông rõ ngớ ngẩn lại mất N vạn?

Tại sao một đôi giày trông chả ra làm sao lại cần N vạn?

Tại sao tại sao… bọn họ đều phải dùng đơn vị vạn tệ?

……

Sam Sam xuất thân từ một nhân viên tài vụ nhỏ bé mỗi lần thấy cái giá trên trời đó, thường không nhịn được, nghĩ tới “giá thành giá thành”, sau đó lại lấy tinh thần yêu nước không cho bọn quỷ phương tây kiếm tiền, kiên quyết bỏ những thứ đó lại.

Hôm này cũng không ngoại lệ, Phong tiểu thư vừa đi vừa càn quyét, Sam Sam vừa đi vừa nhìn, đi được một lúc hai người ngồi uống trà nghỉ ngơi ở tầng trên cùng, Phong Nguyệt nhìn đống đồ mình mua, nhìn Sam Sam vẫn tay không, đột nhiên xúc động: “Sam Sam à, có phải em hơi phung phí không?”

Phong tiểu thư nghĩ tới đống quần áo đến mác còn chưa thèm cắt ở nhà, lần đầu tiên chột dạ.

Sam Sam vừa uống trà, vừa thành thật lắc đầu: “Không có không có.” Đại tiểu thư không phải hơi phung phí, mà là hết sức phung phí, nói bản thân “hơi phung phí” thật quá khiêm tốn rồi = =

Phong Nguyệt than thở: “y, cũng may mà anh trai biết kiếm tiền, không thì em lấy đâu ra những ngày thoải mái như vậy.”

Đúng như những gì cô ấy nói, chồng cô – Ngôn Thanh mặc dù chức vụ cao nhưng xuất thân bình thường, nào đã trải qua cách tiêu tiền như cô, cô hiện nay tiền tiêu như nước là dựa vào lợi nhuận hàng năm mà tập đoàn Phong Đằng mang lại.

Sam Sam cười ha ha, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong đầu ù ù cạc cạc nhớ lại đoạn đối thoại trên giường của hai người lúc sáng. Khi ấy Sam Sam bực anh quá đáng đã đánh thức cô, Phong Đằng nói: “Lần đầu tiên gặp nhau, ở ngoài bệnh viện, em chẳng chửi anh là nhà tư bản còn gì?”

Sam Sam ngạc nhiên: “Anh… Sao anh biết?”

Phong Đằng ho một tiếng, ngón tay tự nhiên luồn vào trong áo, đồng thời cúi xuống cổ cô cắn một cái: “Nhà tư bản giỏi nhất là gì? Ép khô em tới giọt máu cuối cùng?”

Sau đó……

Tuy cô vẫn chưa bị ép khô, nhưng cũng gần như thế rồi……

囧!

Ban ngày cô nghĩ đến việc này làm gì? Sam Sam cảm thấy hai má nóng hết cả lên, vội vàng cầm cốc trà lên che giấu. Phong Nguyệt lại phát hiện ra, hơi kì lại hỏi: “Sam Sam, mặt chị đột nhiên ửng đỏ là sao?”

Sam Sam bị truy vấn, càng quẫn bách hơn, Phong Nguyệt nhìn bộ dạng cô như vậy đã đoán được 7, 8 phần, đang định trêu cô, nghe thấy có người gọi.

“À, đây chẳng phải là Phong tiểu thư và Phong phu nhân sao?”

Sam Sam và Phong Nguyệt cùng ngẩng đầu lên nhìn. Chừng 4, 5 quý phu nhân đi về phía họ, có vẻ như quen biết Phong Nguyệt, không đợi chào hỏi liền ngồi ngay bên cạnh họ. Phong Nguyệt dịch sang bên cạnh Sam Sam, nhân lúc mọi người không để ý, nói khẽ: “Chị xem người mặc mẫu mới của Chloe kia, là vợ bé của XXX, trước đây toàn lén liếc mắt với anh trai em. Người thì xinh đẹp nhưng mà gia thế không ổn, anh em sao có thể vừa mắt chứ.”

…… Đại tiểu thư à, gia thế không ổn hơn ở đây này! Sam Sam vừa ngầm nhìn vừa đánh giá tình địch. Nhìn một lượt bọn họ, cũng tranh thủ lúc họ không để ý, nói nhỏ vào tai Phong Nguyệt: “Bộ nào là mẫu mới của Chloe?”

Phong tiểu thư: “……”

Ngồi một lúc, cả đám người bèn nói chi bằng cùng đi mua sắm, Sam Sam cũng không ý kiến gì. Chỉ là đi cùng bao nhiêu người này không giống đi với mỗi mình Phong Nguyệt, Sam Sam cũng không thể không thử bộ nào, hoặc chỉ xem chứ không mua. Tiện tay thử cái váy, hóa ra lại rất đẹp, sau đó nhìn giá, 1800 ~~

Sam Sam nước mắt lưng tròng.

Mới 1800 thôi ~~

Tha thứ cho từ “mới” cô đã dùng, trước đây cái váy 800 tệ cô đều không nỡ mua, nhưng cái giá này trong số y phục ngày hôm nay đã xem, thực sự thấp nhất thấp nhất rồi. ~~

Vì vậy, mua cái này đi, cũng coi như là giao lưu, rốt cục cô cũng được gả vào nhà giàu có, nếu keo kiệt quá, nói không chừng boss đại nhận sẽ bị người khác chê cười mất.

Thế là Sam Sam hào phóng kêu nhân viên bán hàng gói vào. Nhân viên cửa hàng cười khéo léo nói: “Tiểu thư thật may mắn, cửa hàng chúng tôi vừa mang từ Anh về, chỉ có chiếc này thôi.” Sau đó nhìn vào máy tính nói: “Giá gốc là 1800 bảng, sau khi giảm số lẻ đi còn 2 vạn tệ ạ.”

Sam Sam nghi ngờ mình nghe nhầm —— một ngàn tám trăm……

Bảng Anh???

2 vạn tệ?!

Mặt Sam Sam cứng đơ luôn rồi.

Mọi người xung quanh đều nghe rõ, cái người mặc bộ Chloe lượn lờ đi tới, nhìn cái váy trong tay nhân viên cửa hàng nói: “y, chiếc váy này đẹp thật, tiếc là Tiết tiểu thư thật may mắn, vừa nãy sao tôi không nhìn thấy…”

Nếu lúc này không mua có lẽ chả khác gì đem thể diện của boss vứt xuống Thái Bình Dương, Sam Sam gồng lên 0.1 giây, dù tim nhỏ máu, mặt vẫn mỉm cười lấy thẻ ra, trông thờ ơ, kỳ thực đau tim muốn chết: “Vâng, tôi thật may mắn.”

Sam Sam trở về nhà ủ dột, nhìn vào bức tường suy nghĩ về cuộc đời.

2 vạn ơi là 2 vạn! Cô đã tiêu 2 vạn để mua một cái váy……

Đó là tiền lương mấy tháng của cô, là thu nhập cả năm của cha cô, là……

Sam Sam vô cùng buồn rầu, đồng thời cũng bắt đầu hối hận, vẫn là không nên mua, tuy về sau Phong tiểu thư nói chỉ sợ lúc đó cô không mua, nhưng nhưng……

2 vạn ơi….

Nỗi buồn phiền này kéo dài tới tận lúc đi ngủ, Boss đại nhân vỗn dĩ muốn làm gì gì đó một chút, nhưng thấy Sam Sam hết sức chán nản, vẻ mặt đau khổ tột cùng…. Khó mà không bắt đầu kiểm điểm, không lẽ gần đây nhiều lần quá? Mặc dù là mới cưới…

Phong Đằng thở dài: “ Có gì mà buồn thế?”

“Buồn chết đi được.”

Phong Đằng tối mặt, chẳng lẽ kỹ xảo của anh vẫn chưa đủ?

“2 vạn tệ ơi!”

Giọng Sam Sam hết sức đau khổ, vốn dĩ boss đại nhân rất buồn rầu cuối cùng cũng phát hiện ra suy nghĩ của người đó dường như không cùng một hành tinh với anh, nhíu mày hỏi: “Cái gì hai vạn?”

“A…” Sam Sam cần gấp người để thổ lộ, cũng không để ý xem đối tượng có thích hợp hay không, đem kể hết nguyên văn sự việc. “Hôm nay Phong Nguyệt tìm em đi tòa nhà XX… cửa hàng nhỏ… nhìn nhầm nhãn hiệu….”

Phong Đằng thật không biết nên giận hay nên cười, vì loại chuyện này mà để ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống x ( x đấy nhá, đừng có nhầm với cái tòa nha XX nha = =)… để tránh sau này phát sinh việc tương tự, Phong Đằng nghĩ 2 giây, nói: “Tòa nhà XX?”

Sam Sam gật đầu.

“Tòa nhà đó là tài sản đứng tên anh.”

“Á?”

“Những cửa hàng đó mỗi năm phải nộp cho anh số tiền thuê không nhỏ.”

“Á”

“Vì thế 2 vạn tiền mua váy, có phần lợi nhuận là đưa cho anh.”

Sam Sam ngơ ngẩn: “Đưa anh bao nhiêu?”

“Uhm, khoảng 5 nghìn.” Phong tổng đùa một cách vô trách nhiệm: “Vì thế sau này em mua đồ có thể trực tiếp giảm giá 30%, ví dụ như cái váy em mua hôm nay, thực tế chỉ cần chi 1 vạn rưỡi, giảm được 5 nghìn.”

“Đúng không?”

“Ừ” Boss đại nhân tiếp tục nói dóc không them chớp mắt. “Vì vậy sau này em càng mua nhiều, giảm giá càng nhiều, càng tiết kiệm được nhiều tiền.”

“Đúng, đúng không?” Hình như có gì không đúng, chắc chắn có gì đó sai! Nhưng chủ tịch đại nhân đừng có càng lúc càng lại gần được không, không cách nào suy nghĩ nổi!

“Đương nhiên” Boss tẩy não xong, cười khẽ nói: “Vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu làm việc khác được chưa?”



Ngoại truyện 4: ( Ngoại truyện này BT lắm nha, 18+)



Chuyện kể rằng, rất lâu rất lâu trước đó, tên trên mạng của Sam Sam là gì cũng chẳng nhớ nổi nữa, nhưng từ khi vào Phong Đằng, nick QQ, ID game online, tên đăng nhập trên mạng của Sam Sam …vân vân và vân vân…, thống nhất đổi thành “Đánh boss xong mới ngủ ngon” oai phong lẫm liệt.

Tên này bản thân nó chẳng có vấn đề gì, thậm chí ở mỗi thời kỳ còn giúp cả thể chất lẫn tinh thần của Sam Sam khỏe ra rất nhiều, nhưng mà sau khi kết hôn, Sam Sam lại vẫn không ý thức được nguy hiểm mà đổi tên.

Thế là……

Tối đầu tiên sau tuần trăng mật trở về, Sam Sam vừa tắm xong, bê laptop lên giường chat QQ với Song Nghi.

Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Gửi nhiều ảnh qua đi, phải là ảnh không có người đấy, như thế mới YY tốt, ta muốn là tài liệu sống…”

Đánh boss xong mới ngủ ngon: “ừ, hầu hết đều chưa sửa, gửi cho ngươi vài cái trước.”

Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “được, đúng rồi, ảnh mà không phải của ngươi chụp ý, kỹ thuật chụp ảnh của ngươi quá chán.”

Đánh boss xong mới ngủ ngon: “~~~ nhưng chẳng phải ngươi chỉ muốn những bức ảnh không có người sao?”

Nghi gia nghi thất nghi điệu hô : “ừ, chỉ có phong cảnh thôi.”

Đánh boss xong mới ngủ ngon: “ những bức anh ấy chụp đều có ta = =”

……

……

Đánh boss xong mới ngủ ngon: “Đâu rồi? lượn rồi à?”

Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Đây đây…. Vừa nãy toàn thân ta đột nhiên ngứa ngáy, ngón tay bị chuột rút, không thể type chữ được.

Đánh boss xong mới ngủ ngon: “… Chưa từng yêu đương thì sức đề kháng kém thế đấy.”

Nghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Ngươi ngươi ngươi, sau khi ngươi tiếp xúc “khoảng cách âm” với boss quả nhiên trở nên đen tối rồi.”

Sam Sam bị ba chữ “khoảng cách âm” khiến cho giật mình, trong đầu không tránh được hiện lên hình tượng với nội dung sâu sắc, đúng lúc đó, phòng cửa nhà tắm mở ra, trong hơi nước mịt mờ, Boss đại nhân cùng 1 tấc bước ra, tay cầm khăn lông trắng vừa lau tóc vừa đi về phía cô, thân hình săn chắc cường tráng còn vương vài giọt nước, lại có giọt rớt xuống, vô cùng mờ ám, vô cùng chậm chạp trượt qua yết hầu, ngực, bụng, cuối cùng chảy xuống vị trí 1 tấc đó.

Sam Sam chỉ liếc một cái mà tim đập dồn dập, huyết áp như bão, mặt ửng lên như ráng mây chiều. Tuy đã từng nhìn qua vài lần hình dáng boss đại nhân không mặc quần áo, nhưng, nhưng……

Sam Sam vội vàng thu lại ánh nhìn, càng cố cùng Song Nghi nghiêm chỉnh nói chuyện-ing.

Không biết nói những gì mà gõ ra vài chữ, bên cạnh giường lún xuống một chút, ngay sau đó cô liền bị kéo qua, bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy, má chạm vào vòm ngực cứng rắn, Sam Sam chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, như thể bị đốt lên trong cơ thể, đầu óc bị choáng váng ngay lập tức.

“Giúp anh sấy tóc.”

Giọng nói trầm trầm, dường như mang theo cả hơi nước, có công lực mê hoặc thần trí người khác, thế mà Sam Sam vừa nghe thì những suy nghĩ đẹp đẽ lại biến mất hoàn toàn, ngọ nguậy thoát ra khỏi vòng tay của anh, nghiêm túc nói: “Em không muốn sấy tóc giúp anh!!!”

Phong Đằng nhướn mày.

Sam Sam đỏ mặt lặp lại: “Dù sao cũng không muốn!”

Sam Sam phản ứng thái quá như vậy đối với việc sấy tóc, hoàn toàn là do sảy một li vào tuần trăng mật, đi một dặm vào ngày hôm nay.

Trong tuần trăng mật, Sam Sam từng có lúc vui vẻ chủ động yêu cầu giúp boss sấy tóc, ti vi cũng chiếu như vậy mà, nhân vật nam chính hoặc nhân vật nữ chính đứng đằng sau đối phương, bức tranh đó xem ra thật lãng mạn biết bao, đáng yêu biết bao.

Thế mà bản thân cũng đã làm qua một lần, mới phát hiện, ở cái thời đại “cua đồng” này, sự thuần khiết của phim truyền hình thật không đáng tin = =

Nam diễn viên chính trong ti vi không nhân cơ hội nữ chính giúp anh ta sấy tóc mà cởi cúc áo rồi nhấm nhấm vào vai cô ấy, cuối cùng cũng không biến thành tư thế —— cô bị ôm ngồi trên đùi anh mặt đối mặt.

“Anh như thế thì em không thể nào thuận tiện sấy cho anh được, tay giơ cao, rất mệt.”

Sam Sam tự giác kháng nghị, nào ngờ đâu trong tai người đàn ông đó lại hiểu thành làm nũng, Phong Đằng cười khẽ nói: “Vậy anh thấp hơn một chút.”

Anh cúi thấp đầu, hóa ra tay thấp xuống lại tiện cho việc nâng cô cao hơn, anh tự nhủ như kiểu thức ăn ngon dâng tận miệng, sau cùng vẫn không quên quan tâm hỏi: “Như thế này tiện rồi chứ?”

……

……

……

Ối giời ơi!

Sam Sam cảm thấy, làm không tốt thì cả đời này cô nhìn thấy mái tóc ẩm ướt của boss cũng đều nghĩ tới hình ảnh đó. Nghĩ tới đây, Sam Sam đột nhiên nhớ ra đang nói “khoảng cách âm” với Song Nghi, nhỡ bị boss nhìn thấy ……

Sam Sam vội vàng nói 88 (bye bye: tạm biệt) với Song Nghi, chột dạ gấp máy tính lại, sau đó nói “em ngủ đây.” Rồi nhanh chóng chui vào trong chăn ngủ ing~~~

Dù sao tóc cô khô là có thể ngủ rồi, người đó tóc chưa khô ngủ thế nào cô cũng không quan tâm.

Chuyện kể rằng, boss đại nhân chắc không nhìn thấy, nếu không anh ấy đã chẳng có chút phản ứng nào như thế này, Sam Sam tự mình thôi miên, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong khi mơ mơ màng màng hình như nghe thấy âm thanh lật giấy, hừ, boss chắc đang xem giấy tờ, xong việc anh ấy sẽ bắt đầu bận đây……

Tự nhiên chú ý âm thanh lật giấy, một trang, hai trang ……

“Ngủ rồi à?”

Á? Sam Sam nhắm chặt mắt, thở đều đều, giả vờ đang ngủ say.

Lại lật qua một trang.

“Vừa nãy anh thấy rồi.”

Aaaaa, quả nhiên anh ấy đã nhìn thấy 3 từ “khoảng cách âm” ư? Sam Sam phí công rồi, lật người dậy nhìn anh: “Cái đó không phải là em nói.”

Vì thế trong đầu cô không nghĩ tới những việc này, vì thế anh ấy đừng có hiểu lầm cô muốn gì làm gì.

“Đúng không?” Phong Đằng nhẹ nhàng hỏi lại, sau đó dùng ngữ điệu cực kỳ dịu dàng hỏi: “Đánh boss xong mới ngủ ngon, cái đó không phải là em ư?”

Tiêu rồi, làm sao mà cô quên là vẫn còn vấn đề này, Sam Sam vội vàng thật thà để được khoan hồng, lúng ta lúng túng nói: “Là em, em đặt chơi thôi mà, anh không để bụng chứ.”

“Đương nhiên không.” Ánh mắt Phong Đằng từ trong đống giấy tờ ngước lên, hết sức vô hại dừng trên người cô, sau đó động tác thanh nhã đặt đống giấy tờ trong tay sang một bên, hỏi cô: “Nhưng mà Sam Sam hôm nay còn chưa có đánh, sao đã đi ngủ rồi?”

Á? Sam Sam không hiểu hàm ý của anh, liền bị anh nghiêng người ôm lên, giây sau cô đã ngồi trên người anh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh nắm lấy ngón tay cô cho vào miệng mút cắn, đôi mắt mờ ám của anh di chuyển trên người cô: “Sam Sam định “đánh” anh kiểu gì? Này à?”

——Tôi là sợi dây ngăn cách của ca đêm——

——Tôi là sợi dây ngăn cách của ca đêm bị nhà tư bản áp bức cả buổi tối ——

Một đêm đánh mấy trận, hơn nữa bị bắt làm người chủ động, ngày thứ hai, Sam Sam ngượng ngùng lẫn phẫn nộ đổi tên trên mạng “Boss đại nhân giở trò lưu manh!” Nhưng thật không may, vài ngày sau, tên trên mạng này lại bị boss đại nhân nhìn thấy lần nữa.

Boss đại nhân xứng đáng là boss cấp BT thủ lĩnh của rất nhiều nhân tài, nhanh chóng hiểu “hàm ý thâm ẩn dụ” sau tên trên mạng, bừng tỉnh cười khẽ nói: “Hóa ra Sam Sam thích anh chủ động.”

Thích anh chủ động?

Anh , anh rốt cục làm sao lại đưa ra kết luận này!

Giở trò lưu manh …… Chủ động ……

Giở trò lưu manh …… Chủ động ……

Theo thời gian, Sam Sam không ngừng tìm kiếm quan hệ logic giữa hai thứ, đồng thời, tiện thể, cuối cùng bị chủ động rồi.

Sam Sam chỉ còn cách tiếp tục đổi tên trên mạng, để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân, tên trên mạng lần này đổi thành —— “boss đại nhân không phải người.”

Bởi vì có cơ sở của tên trước “boss đại nhân giở trò lưu manh”, tên trên mạng vừa mới ra, Song Nghi liền liên tưởng phong phú, thở dài nói: “Oài, có phải trong tiểu thuyết Ông chồng một đêm bảy lần không phải người không?”

Sam Sam suýt khóc, Song Nghi nghĩ gì mà BT thế, boss đại nhân lại càng BT hơn, nói không chừng thực sự sẽ kéo cô vào cuộc chiến giới hạn “không thuộc về mình”. Có lẽ từ bỏ vậy, cô không muốn “ngày nối tiếp đêm, bền gan vững chí” lần nữa đâu.

Phải thay đổi, phải thay đổi, nhất định phải thay đổi, nhưng mà thay đổi cái gì đây?

Sam Sam nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy vẫn là an toàn đầu tiên, thế là xóa sạch sự tồn tại của boss đại nhân trong tên trên mạng của cô. Tên mạng mới là “33 là 6”, vừa đơn giản dễ nhớ vừa đặc biệt, Sam Sam nghĩ bụng, lần này boss đại nhân không nắm được cái gì để mà ẩn dụ.

Đổi tên đêm đó, Sam Sam đặc biệt cố ý nói chuyện với Song Nghi trước mặt boss, boss đại nhân nhìn thấy, quả nhiên chẳng phản ứng gì, Sam Sam vẫn không yên tâm, truy hỏi: “Nick mới của em hay chứ?”

Boss đại nhân thờ ơ nói: “Không có anh nữa à?”

Sam Sam vội vàng gật đầu: “Lần này không có boss nhà anh nữa.”

Phong Đằng “ừ” một tiếng, rồi vùi đầu vào công việc của mình. Sam Sam cuối cùng thở phào mốt cái, trót lọt rồi, trót lọt rồi, ha ha ha.

Thế nhưng sự thật chứng minh, trong cuộc chiến với nhà tư bản, Sam Sam vẫn là chưa đủ kinh nghiệm.

Đêm vẫn chưa qua, sao đã nói tới chuyện trót lọt.

Lại là trước khi ngủ, một câu nói của boss đại nhân: “Chúng ta nghiên cứu vấn đề tồn tại đi”, khiến cho Sam Sam mất cả đêm, kiệt sức lĩnh hội cái gì gọi là —-

“tồn tại”.

Sam Sam rút ra kinh nghiệp xương máu, chịu thua trước khi bị rớt xuống. Chẳng phải sớm đã biết rồi ư, đối đầu với boss là rất dại dột, tuyệt chiêu nịnh hót mới là thuật cai trị.

Thế là rốt cục nickname mới lại ra lò, “boss đại nhân thật vĩ đại”, vừa tồn tại vừa vĩ đại, lần này chắc được rồi. Buổi tối trình cho Boss đại nhân ngự lãm, boss đại nhân quả nhiên rất hài lòng. Sam Sam cũng rất thỏa mãn với sự hài lòng của boss, chỉ là tình tiết phát sinh sau đó có chút không chịu được ……

Boss đại nhân lại hỏi: “Vậy thì, Sam Sam thấy chỗ nào vĩ đại?”

Được thôi, hỏi như thế cũng coi như là bình thường, miễn là anh ấy không bắt lấy tay cô, ép buộc hướng về chỗ nào đó a a a . (Jini: biến thái quá đi, ha ha)

Thế là……

Không tránh được lại là một hồi dây dưa qua đi.

Sam Sam hụt hơi nói: “Em sẽ không bao giờ đổi nickname nữa.”

Phong Đằng nhướn mày: “Thật không đổi?”

Ngữ khí có phần nuối tiếc.

“Không đổi nữa!” Sam Sam nằm trên người anh, kiệt sức nhưng nói như chém đinh chặt sắt. Cô đã nhận thức sâu sắc được, đối với boss mà nói, đổi nickname chính là đổi cách thức a…..

“Cũng được.” Ngón tay như vô ý xoa xoa chỗ vừa tiếp nhận anh, Phong Đằng thong thả nói: “Em mà đổi, anh sẽ phản xạ có điều kiện, em đổi đi đổi lại, anh cũng rất khổ.”

Sam Sam sắp khóc rồi: “…… Anh có thể không khổ mà.”

Người nào đó ăn no thỏa mãn rồi cười, nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt lấp lánh nước mắt. “Anh cam tâm tình nguyện mà.”

Á? Sam Sam sững sờ nhìn anh. Từ khi kết hôn đến nay, mỗi một cái hôn của boss đại nhân đều tràn đầy hơi thở mãnh liệt, cái vừa nãy lại hình như không phải, dịu dàng đến thế, nhưng lại rung động sâu sắc hơn bất cứ nụ hôn nào trước kia… dường như còn mang theo sự hứng thú mà anh chưa bao giờ lộ ra…

Thấy bộ dạng cô ngơ ngẩn nhìn, Phong Đằng lại cười: “ Sam Sam, sau này giúp anh sấy tóc, không được từ chối!”

Thk ss jini.

Note: “YY”: tự sướng

“Khoảng cách âm”: khoảng cách lúc xxxooo

Vị trí 1 tấc: = =, chị mạn ơi là chị mạn T_T, em còn chưa đủ 17 đấy

“Cua đồng”: (từ này đồng âm với từ “yên ổn”, thường xuất hiện trên mạng của TQ. Do đảng cộng sản TQ thi hành chính sách “xã hội yên ổn”, đồng thời bắt buộc xóa hết các tin tức tiêu cực, báo cáo tiêu cực, hoặc những gì được cho rằng không tốt, bắt buộc xóa hết những tin tức liên quan tới bạo lực, tình dục, vì thế dân cư mạng TQ dùng từ “cua đồng” – chính là chỉ sự phong tỏa, che đậy tin tức xấu, không chế tin tức và hành vi tự do ngôn luận, đồng thời cũng có nghĩa như con cua, tức là ngang ngược hỗn láo)

BT: biến thái, >_<



Ngoại truyện 5: Cây quất vàng



Chap này có nhắc đến anh Tiêu Nại và Mộng du 2 nha

Khi bác Vương bước vào phòng khách, Sam Sam đang ngồi trước lò sưởi ở ngồi nhà cũ của Phong gia bưng laptop chơi game.

Mộng du giang hồ 2 mới ra đang được thử nội bộ, hình ảnh tuyệt đẹp, system mới tinh lập tức tạo nên một phong trào rầm rồ trong phạm vi game mạng, tài khoản chơi thử trên mạng rất khó đăng kí, có điều là vợ boss của bên đầu tư, Sam Sam đương nhiên không thể gặp khó khăn nào cả.

Ngồi trên tấm thảm dày, dựa vào gối êm, bên tay trái đặt hộp ăn vặt, bên tay phải đặt trà bưởi nóng hổi, ngả về phía lò sưởi ấm áp, đánh boss, uống trà, trong ngày đông tuyết rơi này, thật mãn nguyện quá đi.

Bác Vương bước nhẹ đến báo: “Phu nhân, đại tiểu thư và cậu (chồng Phong Nguyệt) đến rồi.”

Mỗi lần Sam Sam nghe thấy bác Vương gọi hai tiếng “phu nhân” đều rất ngại 囧, đương nhiên Ngôn Thanh bị gọi là cậu còn ngại hơn cô, có điều bác Vương là bậc bô lão của Phong gia, tuổi tác cũng gần tương đương với căn nhà cổ này, mọi người đành phải tôn trọng thói quen của bác ấy.

“Đến sớm thế ạ?”

Bây giờ mới là buổi trưa, mọi năm đều 4,5 giờ mới tới. Sam Sam đặt laptop xuống, vui mừng đứng lên đón tiếp, đi tới cửa phòng khách, thấy cô em chồng cười hi hi bước tới, trong tay bế cậu ấm Ngôn Dự, Ngôn Thanh đi bên cạnh, trong tay cầm một chậu quất vàng xanh tốt.

“Chúc mừng năm mới, vàng ngọc đầy nhà.”

“Oa, chậu quất này đẹp quá đi.”

Sam Sam phấn khởi nhận chậu cây từ Ngôn Thanh. Đó thực sự là một cây quất vàng rất đẹp, rất nhiều quả quất vàng chen giữa những lá xanh, từng quả mượt mà đáng yêu, thể hiện việc vô cùng đáng mừng.

Phong Nguyệt cười nói: “Chúng em lại đến ăn nhờ đây.”

Bữa cơm đêm giao thừa hàng năm đều là Phong Nguyệt và anh trai ăn cùng nhau, cách ngày lại tới nhà Ngôn Thanh, mấy năm như vậy đều đã thành thông lệ.

Ngôn Dự trắng nõn trắng nà nhìn thấy Sam Sam liền nhoài ra khỏi lòng mẹ, gào to lên: “Chào mẹ Sam Sam”, đã thế lại còn vừa gào vừa dang tay ra đòi bế.

Hai mắt Sam Sam lập tức lộ vẻ vui mừng, đặt quất vàng xuống, đón bé cưng trắng nõn từ tay Phong Nguyệt, thơm lên đôi má mềm mềm, lấy đồ ăn ngon cho cậu bé.

Phong Nguyệt và Ngôn Thanh ngồi xuống, Phong Nguyệt nhìn tứ bề rồi nói: “Anh em đâu ạ?”

“Vừa lên nghỉ rồi.” Sam Sam vừa bón điểm tâm cho bé cưng vừa nói, “đợi chị lên gọi anh ấy xuống.”

“Không cần đâu.” Phong Nguyệt vội vàng ngăn cô, “bọn em cũng chẳng phải người ngoài.”

Sam Sam cũng nghĩ như vậy, nên không gọi nữa. Boss đại nhân cũng tội lắm, năm nào cuối năm cũng đặc biệt bận rộn, ngoài việc của công ty, còn có chuyện xã giao phức tạp nữa, đều không dễ nghỉ ngơi, chỉ có hôm nay mới rảnh hơn chút.

Ngôn Thanh nhìn thấy trò chơi trong máy tính của Sam Sam, không giấu được ngạc nhiên: “Đây là Mộng du giang hồ 2 mới ra mà?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Trò chơi này có vẻ nhận được phản ứng rất tốt, một khi chính thức ra mắt, chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận lớn, chẳng qua là phải đưa thêm vài phần cho bên phát minh thôi”

Ngôn Thanh lắc đầu hơi chút tiếc nuối. Theo anh thấy, Mộng du giang hồ hóa ra rất dễ kiếm tiền, nếu ra game mới, chỉ cần thay đổi dựa trên những cái cơ bản vốn có, năng lực nghiên cứu phát minh của Phong Đằng vốn đã đủ rồi, cần gì phải hợp tác với người khác, để người ta hưởng miếng bánh này.

Phong Nguyệt không nhịn được: “Anh đón tết có thể vứt việc kinh doanh đi được không”

Ngôn Thanh cười hì hì, Sam Sam thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử, bèn nói: “Cậu có muốn chơi không? Giúp chị tăng level đi, chị chơi mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi.”

Ngôn Thanh không phụ trách mảng game mạng, chưa từng tiếp xúc qua trò này, trong lòng cũng muốn mở mang kiến thức cái gọi là trò chơi do thiên tài khai phá có gì khác nhau, không khách sao chơi luôn.

Phong Nguyệt nhìn anh ta mấy cái, tán gẫu với Sam Sam. Chủ đề nói chuyện lúc này không dời khỏi việc ăn tết, Phong tiểu thư từ chuyện trang sức, quần áo, lại nói tới bữa cơm đêm giao thừa có món gì, Sam Sam kể vài món đặc sản mà bố mẹ gửi từ quê lên, khiến cho Phong tiểu thư ngạc nhiên lắm, Sam Sam bèn bế Ngôn Dự, dẫn theo cô ấy vào nhà bếp xem.

Mọi người trong phòng bếp đang rất bận rộn, Phong Nguyệt nhìn nhìn món đặc sản, lại nhìn món ăn tối nay, nhìn mấy lần món ăn mình thích, trong lòng rất mãn nguyện.

Hai người cầm ít đồ điểm tâm rồi quay trở lại, trên đường đi, Phong Nguyệt đột nhiên hỏi: “Sam Sam, chị biết ý nghĩa cây quất vàng bọn em tặng không?”

Ý, Sam Sam thấy lạ, không phải là vàng ngọc đầy nhà sao? Không lẽ còn có ý khác?

Xem bộ dạng là biết cô không hiểu rồi, Phong Nguyệt nói “Thì quả đầy cây, con cháu đầy nhà.”

À ~~ Giờ thì Sam Sam đã hiểu.

Phong Nguyệt véo véo má con trai nói: “Chị xem cục cưng đáng yêu thế, sao chị không nghĩ tới có con?”

Đâu phải cô không muốn có! Sam Sam phiền não nói: “Chị bây giờ cũng muốn có, nhưng……”

Cô và Phong Đằng kết hôn cũng được hơn 3 năm rồi, nhưng đến bây giờ cũng chưa có sinh con, hai năm đầu vì việc đốt lưới nhà trước khi kết hôn, cô chưa có suy nghĩ sinh con, nhưng nhìn tiểu Ngôn Dự càng ngày càng đáng yêu, gần đây bắt đầu có suy nghĩ đó, nhưng boss đại nhân rõ ràng chưa muốn, một mình cô làm sao mà sinh được.

Phong Nguyệt tự nhiên hiểu ra cô phiền não chuyện gì, lần trước tham gia họp hội đồng quản trị, họp xong , cô liền hỏi anh trai mình vấn đề này, kết quả nhận được câu trả lời là —— Sam Sam còn trẻ, không vội.

Thật là, Sam Sam trẻ gì nữa, đều 25 tuổi rồi, không sinh ngay rồi muốn sinh cũng không được.!

y!

Cô rất thích người chị dâu này, vì thế lo lắng thay cho cô ấy, không có con, đứng thế nào ở Phong gia đây? Những lời nói khó nghe trong họ hàng rất nhiều, có điều sợ hãi trước địa vị của Phong Đằng, không ai dám nói trước mặt Sam Sam mà thôi. Anh trai mình rốt cục nghĩ gì đây, nếu chỉ sống trong thế giới hai người họ, 3 năm cũng đã đủ rồi.

Phong Nguyệt bình tĩnh nói: “Nhưng, nhưng cái gì! Anh ấy muốn hay không muốn có gì liên quan, sinh con là việc của phụ nữ, Sam Sam, em biết bình thường chị nghe lời anh, chẳng lẽ trên giường cũng nghe thế à?”

Phong đại tiểu thư nói năng dường như không kiêng nể, đương nhiên là khi anh trai cô không có mặt, nếu có cô đã chả dám nói vậy.

Có điều đều là phụ nữ đã kết hôn, Sam Sam liền bị những lời nói thẳng của Phong Nguyệt làm cho đỏ mặt tía tai.

“Sao… sao mà không có liên quan… Anh, anh ấy, cái đó, biện pháp, tóm lại……”

Phong tiểu thư hiểu ý: “Chị nói anh ấy dùng biện pháp?”

Sam Sam vội vàng gật đầu. Đầu óc Boss đại nhân giống như máy móc tinh vi, lúc nào cần dùng biện pháp phòng tránh, lúc nào không cần, chưa bao giờ sai cả.

Phong Nguyệt thật sự phẫn nộ. “Sam Sam à, chị không biết quyến rũ anh ấy, khiến cho đầu óc anh ấy mê muội quên hết cả những việc đó ư?”

“Quyến, quyến rũ á? Nhưng……” Sam Sam đỏ mặt, có nỗi khổ không nói ra được.

“Sao vậy?”

“…… chị, chị toàn bị anh ấy quyến rũ thôi.”

“……”

Phong Nguyệt chịu thua rồi.

Hai người quay lại phòng khách ngồi, Phong Đằng từ trên lầu xuống. Mặc áo len xám, Phong Đằng vừa tỉnh ngủ, toát ra đầy vẻ manly, Phong Nguyệt những năm trước nhìn nhiều dáng vẻ thông minh lanh lợi, lúc này mới thấy dáng vẻ này, cảm thấy thật khác thường nha.

Ngôn Dự vừa nhìn thấy anh, lập tức nhoài xuống khỏi vòng tay Sam Sam, chân chạy thình thịch, tay mũm mĩm ôm chân Phong Đằng.

“Bế bế bế bế”

Phong tiểu thư cảm thấy thật mất mặt, con trai mình sao cứ nhìn thấy anh là lại có bộ dạng nịnh hót thế cơ chứ. Sam Sam lại cảm thấy bái phục, tiểu Ngôn Dự đúng là chẳng cần ai dạy, công lực nịnh hót lợi hại hơn cả cô năm đó.

Phong Đằng khom lưng ôm bé cưng lên, nói với Phong Nguyệt: “Đến khi nào thế?”

Phong Nguyệt trả lời: “Vừa thôi ạ, dự báo thời tiết nói tối có tuyết lớn, nên bọn em đi sớm.”

Phong Đằng ôm bé ngồi cạnh Sam Sam, Sam Sam thuận tay đưa anh cốc trà nóng, Phong Đằng liền uống một ngụm từ tay cô, khó chịu: “Trà gì vậy?”

Vấn đề này lại chuyển sang Sam Sam rồi: “….. không biết.”

Trên mặt của Phong Đằng lập tức viết rõ ràng: “Không biết mà em cũng đưa anh uống.”, Sam Sam ngại ngại 囧囧 đem cốc trà ra xa một chút.

Phong Nguyệt thấy cảnh này chớp mắt, từ sau khi anh trai và Sam Sam kết hôn, bệnh kén ăn càng ngày càng trầm trọng, bây giờ đến trà cũng kén chọn. Sao ở ngoài chẳng bao giờ thấy anh ấy như thế! (hị hị, thì người ta làm nũng vợ chứ sao >_<)

Nói rốt cục là thích bắt nạt chị dâu nhỏ đây mà, người ta lấy khó chịu ra làm sở thích đã đành, anh ấy lấy việc bắt nạt ra làm sở thích. Có điều chỉ có anh ấy mới có quyền như vậy, chỉ cần cô dám sai khiến Sam Sam làm gì, ánh mắt muốn giết của anh cô chắc chắn lập tức chém qua.

Ngôn Thanh thấy anh vợ xuống rồi, cũng bỏ trò chơi qua ngồi, uống trà nói: “Mộng du giang hồ 2 thực sự khác với những trò em chơi qua, xem ra đáng để đưa cho Tiêu Nại vài phần.”

Phong Nguyệt nói: “Anh lúc nào gặp anh trai em cũng đều nói chuyện làm ăn.”

Phong Đằng cười cười: “Sao lại không, ai thấy lỗ đều không làm mà.”

Sam Sam cầm tay bé cưng từ lòng Phong Đằng đùa nghịch, đột nhiên nhớ ra: “Chị mua một tập giấy điệp( giấy đỏ đỏ dán cửa ấy) chưa dán cửa, Phong Nguyệt có muốn làm không.”

“Được chứ ạ.”

Hai người đứng lên đi dán giấy, Sam Sam rất tích cực, tết mà, làm những việc này mới hạnh phúc, Phong Nguyệt không hăng hái bằng, nhưng……

Nhìn hai người đàn ông trong phòng khách…… chỉ nghe họ nói chuyện cũng vui.

Thực ra, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Phong Nguyệt mỉm cười với bóng mình từ cửa sổ kính.

Sinh ra trong một gia đình như vậy, gặp biết bao việc vì lợi mà quay lưng lại với người thân, cũng từng lo có một chị dâu “lợi hại”, khiến cho anh em xa cách.

May mà là Sam Sam!

Sam Sam từ sau khi gả vào nhà họ Phong, cô và anh trai cảm giác ngày càng gần hơn. Anh trai trước kia không thân thiện như thế, không đúng, bây giờ cũng không gọi là thân thiện, chỉ tốt hơn trước một chút thôi.

Phong Nguyệt nghĩ, quay đầu nhìn vào phòng khách, tiểu Ngôn Dự đang hành hạ hai người đàn ông, trèo từ người này sang người kia, Phong Nguyệt bất giác mỉm cười, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, và bình yên.

Có điều… Phong Nguyệt nhìn Sam Sam đang chạy ra ngoài dán giấy lên cửa, lại chợt buồn phiền.

Anh trai mình từ sau khi kết hôn càng ngày càng có sức hấp dẫn, sức sát thương mà đàn ông kiểu này gây ra cho phụ nữ rất lớn, chị dâu nhỏ sao chẳng có ý thức chút nào về nguy cơ đó gì cả! Nhân phẩm anh trai mình chắc chắn không có vấn đề, nhưng có con càng bảo đảm hơn chứ. Cô hiếm khi đến tòa nhà Phong Đằng, nhưng với sự phỏng đoán thì ở công ty, cô rất rõ, vẫn có người muốn thay thế chị dâu nhỏ.

Cô em chồng Phong Nguyệt tự xưng “mình tốt nhất” chuyển động nhãn cầu, đã có chủ ý rồi.

Thế là…

Bữa cơm đêm giao thừa buổi tối, Phong Nguyệt hăng hái rót rượu cho Sam Sam, Phong Đằng liếc cô mấy lần, Phong Nguyệt vờ như không biết.

Khà khà khà, năm đó nghe Sam Sam kể chuyện tình của chị ấy với anh trai, Phong Nguyệt đã phát hiện ra, tửu lượng Sam Sam rất kém, hơn nữa sau khi say thì hết sức to gan, nghe nói năm đó uống say rồi còn dám cự tuyệt lời tỏ tình của anh trai! (Sam Sam: ….. em nghe thế nào vậy, cái đó có gọi là tỏ tỉnh ư……)

Có thể thấy, những việc khi tỉnh không dám làm, say rồi thì lại chưa chắc ~~~

Mười giờ, vốn dĩ Phong Nguyệt định ở lại thấy Sam Sam hai má đỏ ửng, mắt lơ mơ, sau khi rót vào tai cô ấy 1 câu, đắc ý công lao đã thuộc về mình.

Cùng nhau đón giao thừa tuy rất hay, nhưng cũng có việc còn quan trọng hơn cả đón giao thừa.

Ha ha, làm bóng đèn điện không tốt.

————tôi là sợi dây ngăn cách thuần khiết mà mọi người cần————

———— tôi là sợi dây ngăn cách của bình minh ————

10 giờ sáng mùng một, nửa đêm giao thừa, Song Nghi vui vẻ gọi điện cho Sam Sam, định hỏi mùng mấy về quê. Gọi một lúc lâu nhưng không ai nghe máy, liền gọi sang số máy nhà, cũng vẫn không người nhấc, Song Nghi nhớ ra, hình như Sam Sam qua nhà cũ của Phong gia ăn tết.

y ~ Người giàu thật phiền phức!

Song Nghi tìm trong danh bạ điện thoại lúc lâu mới tìm thấy số, gọi đi, lần này quả nhiên có người nhấc máy, là một ông lão giọng điệu khách sáo, sau đó điện thoại lại được chuyển lần nữa, lần này người nghe là boss của Sam Sam.

“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài.” Song Nghi nói xong câu chúc liền hỏi: “Sam Sam có đó không ạ?”

Chỉ thấy bên kia trả lời: “Cô ấy đang ngủ.”

Ngủ?!!!

Song Nghi thấy hơi giật mình, bây giờ đã 10 giờ rồi, Sam Sam không lẽ là heo sao mà vẫn còn ngủ. Hơn nữa mùng 1 đầu năm sao lại ngủ nướng chứ, ngày trước cô ấy còn than phiền mùng một tết rất nhi
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5124
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN