--> Sẽ có thiên thần thay anh yêu em - game1s.com
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em

i với cái loại người này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu đâu! “Thành Quyên dùng tay xoa chỗ đau ở môi, vừa ngẩng đầu lên nhìn Doãn Đường Diêu, “với loại người này, ông trời tự nhiên sẽ trừng phạt hắn.”

Người Tiểu Mễ run run.

Cô quay đầu nhìn Thành Quyên:”Đừng….”, cô nhìn Doãn Đường Diêu, rồi lại nhìn Thành Quyên, cô nắm chặt bàn tay, để móng tay đâm vào da thịt.Có lẽ, đành phải như vậy thôi.

“Xin lỗi.”

Sân vận động buổi chiều.

Trời xanh mây trắng ánh nắng mặt trời xán lạn.

Gió nhẹ thổi vào đám cỏ, quả bóng màu nâu lăn nhè nhẹ trên nền đất, xa xa là các sinh viên lớp khác đang đánh bóng, bên cạnh là các sinh viên lớp B Kinh Tế Ngoại Thương đang thể hiện những trạng thái kinh ngạc khác nhau.

Trước mặt tất cả các sinh viên.

Tiểu Mễ mặc đồ thể thao màu trắng đang khom lưng xin lỗi Thành Quyên, đầu cô cúi xuống rất thấp.

Thành Quyên không dám tin vào mắt mình:

“Bạn nói gì?”

“Xin lỗi….”, móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau, Tiểu Mễ vẫn giữ tư thế cúi người, “Mình thay mặt Doãn Đường Diêu xin lỗi bạn.”

“Bạn điên à?Tại sao bạn lại thay hắn xin lỗi?”Thành Quyên tức giận.

Uy Quả Quả cũng chạy ra từ trong đám đông, dùng sức kéo Tiểu Mễ lên:”Này, bạn làm sao vậy?Sao lại điên rồ đi xin lỗi cho loại người đó?”

“Xin lỗi, hãy tha lỗi cho anh ta đi.”

Tiểu Mễ cúi thấp người hơn xuống, trong làn gió nhẹ, cơ thể yếu ớt của cô dường như có thể bị gió thổi đi.

“Còn nữa—–Mong mọi người đừng nói anh ấy là đồ vô dụng, cũng đừng chửi mắng anh ấy nữa.”

Tiếng nói của cô còn nhẹ hơn làn gió, nhưng rất kiên quyết.

Doãn Đường Diêu nắm chặt bàn tay nhìn Tiểu Mễ, bước nhanh về phía cô, dùng sức lắc mạnh vào vai cô:

“Mẹ kiếp! Cô lại bị bệnh gì nữa đây! “

Tiểu Mễ có vẻ như đứng không vững, cô miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh ta:

“Không phải là anh không muốn xin lỗi à?Cho nên tôi sẽ thay anh.”

“Cô là cái quái gì! “Doãn Đường Diêu tức giận, “thay tôi xin lỗi?! Cô chết đi! Rút lại tất cả những lời vừa nói, có nghe thấy không! ! “

Tiểu Mễ đầu óc quay cuồng:”Không được…..”

“Doãn Đường Diêu! Lại là anh đang gây chuyện! “

Lúc đó, thầy giáo thể dục Phương đã trở về.Thầy giáo Phương đã nghe khái quát về sự việc từ các sinh viên, nguyên nhân là khi mọi người đang đang học tiết thể dục, còn Doãn Đường Diêu lại ngang nhiên nằm ngủ.Vệ Thụ trêu anh ta là đồ vô dụng, bị Doãn Đường Diêu nghe thấy, thế là bắt đầu khung cảnh dùng bóng đánh người.

Thầy giáo Phương cao một mét chín mươi, người rắng chắc như một lực sỹ, cho nên các sinh viên sau lưng ông đều gọi ông là “Phương kim cang”.Ông đưa tay nắm lấy cánh tay Doãn Dường Diêu, giải thoát Tiểu Mễ, tức giận nhìn Doãn Đường Diêu:

“Tiết học của tôi anh cũng dám gây chuyện?! “

Toàn bộ các sinh viên đều trở nên hưng phấn.Nghe nói Phương kim cang luôn ghét các thói hư tật xấu, các sinh viên hay gây chuyện trước đây đều bị ông giáo huấn rất thảm hại.

Doãn Đường Diêu quay đầu lại!

Đáng sợ—-

Các sinh viên căng thẳng đứng nhìn.

Doãn Đường Diêu đứng đối diện với thầy giáo Phương, khí thế không hề bị áp chế!

Lúc đó, tất cả các sinh viên trên sân đều cảm thấy không khí không bình thường.Nam sinh nữ sinh đều đứng xung quanh, căng thẳng chờ đợi những tiến triển của sự việc.

“Nghe nói Vệ Thụ mắng anh là đồ vô dụng?”Thầy giáo Phương nhìn Doãn Đường Diêu, “Anh ta mắng anh là không đúng.Nhưng, anh dùng cách này giải quyết vấn đề thì thật quá đơn giản và bạo lực quá đó.”

“Thầy giáo Phương! “

Vệ Thụ tức giận, anh bị đánh còn nói là anh không đúng?! Thì ra thầy giáo Phương cũng chỉ giống như các giáo viên khác.

Doãn Dường Diêu cười lạnh:”Đánh thì đánh thôi, thầy muốn thế nào?”

“Muốn chứng minh anh không phải là kẻ vô dụng rất dễ.Trong các hạng mục thể thao, cái làm cho con người ta tôn kính và bội phục nhất là chạy Marathon, chỉ người có ý chí mới làm được.”Tay của thầy giáo Phương chỉ về phía đường chạy màu đỏ, “Nếu như anh có thể chạy được 10.000m.Thế thì, sẽ chứng minh được rằng Vệ Thụ sai.”

Các sinh viên kinh ngạc.

10.000 m cơ à!

Chạy 1000 m đã mệt chết đi được rồi, 10.000 m thì sẽ như thế nào đây.

“Được! Nếu như bạn có thể chạy được 10.000 m, sự việc hôm nay cái sai là ở tôi! “Vệ Thụ kiên định nhìn Doãn Đường Diêu, “Nếu như không chạy được, cũng có thể cho mọi người biết được rằng—Doãn Đường Diêu chỉ là một thằng vô dụng! “

Trong 3 năm học đại học, Doãn Đường Diêu không chỉ chưa từng tham gia bất cứ một hoạt động thể thao nào, đến cả đợt kiểm tra cơ bản nhất cũng không tham gia, tất cả các hoạt động thể thao trong lớp trong trong trường anh ta cũng đều vắng mặt.Các sinh viên nam truyền miệng nhau, đừng nhìn dáng người Doãn Đường Diêu cao to như vậy, kỳ thực hắn chỉ là một kẻ chạy 500 m cũng không được.

Trong giây lát, tất cả các ánh mắt đều dồn về phía Doãn Đường Diêu!

Doãn Đường Diêu đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng.Viên kim cương đính trên mũi anh ta phản chiếu ánh nắng mặt trời chói lòa.

Các sinh viên nữ yên lặng.

Trời ơi, ngay cả lúc này, Doãn Đường Diêu vẫn đẹp trai đến như vậy.Nếu như tính cách anh ta không đến mức như vậy, có lẽ đã là một bạch mã hoàng tử trong phim và tiểu thuyết rồi.

Một cô gái đứng trước mặt Doãn Đường Diêu.

“10.000 m, thế à?Tôi chạy thay anh ấy.”Ánh mắt cô gái kiên quyết, “Không cần phải xin lỗi anh ấy, bởi vì lỗi là ở anh ấy.Nhưng mà, xin mọi người tha lỗi cho hành vi hôm nay của anh ấy.”

Cô gái cúi người xin lỗi Vệ Thụ, Thành Quyên và thầy giáo Phương, sau đó cô bắt đầu chạy ra đường chạy màu đỏ.

Lại là Tiểu Mễ!

Các sinh viên xung quanh hết sức kinh ngạc, cô gái này thật là tinh thần có vấn đề rồi! Thầy giáo Phương kinh ngạc, thật nhìn không ra, Doãn Đường Diêu thật cao tay, có thể tìm được một người bạn gái dám hy sinh đến mức như vậy.Uy Quả Quả ngạc nhiên đến mức không biết nói gì.Thành Quyên nhìn bóng dáng Tiểu Mễ trên đường chạy, chán nản…….

Doãn Đường Diêu nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói:”Hết tiết rồi.”Nói xong, anh ta bước đi, ánh mắt cũng không thèm quay ra nhìn Tiểu Mễ.

“Này! Cô ấy chạy không tính! “

Đến lúc này Vệ Thụ mới phản ứng.

° ° °

Mặt trời đang lặn.

Trời bắt đầu tối.

Các sinh viên Thánh Du lần lượt ra về, không có ai thèm chú ý đến bóng hình yếu ớt của cô gái đang chạy.

Vòng thứ 17…..

Trong người Tiểu Mễ như muốn vỡ tung ra, cố gắng hết sức nhưng cũng không hít thở được không khí.Trước mặt đều là màu đen, cô không nhìn thấy đường chạy, không nhìn thấy trước mặt có người hay không, cô không cảm giác thấy đôi chân của mình nữa, cô chỉ cảm thấy—–

Sau đó cô có thể sẽ chết!

Sân vận động vắng vẻ.

Thầy giáo đã về, các sinh viên cũng đi hết, chỉ chỉ còn vài người tò mò ở lại xem một lúc nhưng rồi cũng trở về đi ăn.

Không có ai đếm vòng cho Tiểu Mễ.

Thực ra, Tiểu Mễ cũng không biết là mình chạy được 17 vòng hay 18 vòng.Cho nên cứ tính 17 vòng vậy, kể cả chạy đến mức nôn ra máu, cũng phải chạy hết 10.000 m này!

Tiểu Mễ mệt đến mức chẳng còn ý thức được gì nữa.Ngoại trừ nhịp tim đang đập dồn dập, hai bên tai cô chỉ nghe thấy ù ù như tiếng gió.

Ánh mặt trời cũng không còn….

Đèn đường đã sáng.

Con đường chạy màu đỏ.

Bóng hình Tiểu Mễ chìm trong màn đêm, chỉ đến khi cô chạy đến phía dưới bóng đèn mới nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang hết sức mệt mỏi của cô.

° ° °

Màn đêm tràn ngập không gian.

Tiếng lá cây lay động trong gió.

Cơ thể giống như sắp tan nát!

Trong người đau đớn như có lửa đốt!

Cuối cùng Tiểu Mễ cũng chạy hết 10.000m, cô cúi xuống thở dốc….

Thật mệt mỏi…..

Cô ngồi xuống đất, ôm mặt khóc….

“Dực…,

Hôm nay tập thể thao, chạy thật lâu, thật lâu.

Anh đang cười à?

Không lừa anh đâu, em thật sự đã chạy đấy! Nhưng mà, chạy thật là mệt…..có một lúc em nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết mất.Trước đây, anh luôn nói em quá lười, Không biết vận động thể thao, lúc đó em vẫn cứng đầu cãi, mặc dù em không chạy nhưng chỉ cần em chạy thì sẽ là một thiên tài thể thao.

Em không phải là thiên tài.

Em chạy đến mức sắp chết đây này.

Dực, anh đang bận gì vậy?Có thể xuất hiện một chút được không?Chỉ cần một chút thôi….”

Ánh đèn chiếu qua lá cây.

Một bóng người xuất hiện trước mặt Tiểu Mễ.

Cô ngẩng đầu lên.

“Hình như cô cũng không giỏi chạy bộ nhỉ.”

Tiếng nói rất lạnh nhạt, người nói ngạo nghễ đứng đó, khoanh hai tay…..

Tiểu Mễ vội vàng lau nước mắt trên mặt, mỉm cười:

“Em không sao, không mệt chút nào.”

Doãn Đường Diêu lắc lắc vai cô:”Ai quan tâm đến cô! Tôi chỉ là tiện đường đi qua đây thôi.”

“À.”

Tiểu Mễ do dự vuốt tóc.

“Tại sao lại chạy thay tôi?”Doãn Đường Diêu lạnh lùng.

Tiểu Mễ cố gắng đứng dậy, cô dựa vào cây, tiếng thở vẫn hết sức khó khăn, trong người vẫn đang hết sức mệt mỏi:

“Tại sao…..không nói với họ anh không thể vận động mạnh được?’

Doãn Đường Diêu kinh ngạc!

Anh nắm vào vai cô, hét lên:”Cô—! “

“Không phải anh bị bệnh tim à? Tiểu Mễ lắc người, anh ta định bóp nát đôi vai cô ra chắc, “Bệnh tim không thể vận động mạnh được, tại sao anh không nói với thầy giáo và các bạn?”

“Sao cô biết được?! “

“Trí nhớ kém thật….”Tiểu Mễ thử cố gắng thoát khỏi đôi tay hộ pháp của anh ta, “Hôm đó là em đưa anh đến bệnh viện.Có lẽ bệnh của anh phát tác nhỉ, cả người đều hôn mê.”Nói ra, anh ta còn chưa trả tiền taxi cho cô..

Doãn Đường Diêu thất thần, đôi tay của anh ta rời khỏi người cô.

“Tôi không bị bệnh tim.”

Đôi môi anh ta cứng như Đại Lý thạch(một loại đá ở TQ)

Tiểu Mễ tỏ vẻ an ủi:”Cơ thể có bệnh không phải là một việc mất mặt.”

“Tôi nói rồi—-! Tôi—-không—–bị—-bệnh—–tim! Tai cô bị điếc à?! ! “

Doãn Đường Diêu tức giận hét lên.Anh ta đấm mạnh vào cây.

“Em biết rồi.”

Tiểu Mễ ho nhẹ, mồ hôi trên người đã hết, một cảm giác lạnh tràn đến.

“Yên tâm, em sẽ không nói với người khác đâu.”Cô mỉm cười, ánh mắt đẹp như vầng trăng khuyết trong đêm, “Nhưng mà anh phải tự chăm sóc bản thân mình nhé, đánh nhau cũng là hoạt động mạnh đấy.Nếu như anh không biết chú ý đến cơ thể của mình, có thể em sẽ nói bí mật này cho người khác đấy! “

Cái này—-

Có được coi là uy hiếp không?

Dưới tán cây trong đêm, Doãn Đường Diêu tức giận nhìn cô gái tóc ngắn mắt một mí.

Chương 3

Từ sau sự việc ở sân bóng rổ, các sinh viên cùng lớp đều coi Tiểu Mễ như người vô hình.Không có ai nói chuyện với cô, không có ai quan tâm đến cô, cô mỉm cười chào mọi người chỉ coi như là năm nay gián, muỗi đến sớm hơn một chút.Thật ra mà nói, thường xuyên ở bên cạnh người điên người khác sẽ nghĩ rằng bạn cũng là kẻ điên.Hành vi của Tiểu Mễ là cho mọi người coi cô như là một kẻ điên.

Lấy bóng đánh người rõ ràng là Doãn Đường Diêu không đúng, đánh Vệ Thụ dã man như vậy, thậm chí còn đánh người được các bạn trong lớp tôn trọng nhất-Thành Quyên! Còn Tiểu Mễ lại giúp Doãn Đường Diêu, thay anh ta xin lỗi, thay anh ta chạy 10.000m, cô ta nghĩ rằng như vậy có thể thu hút sự chú ý của mọi người, có thể làm cho bản thân trở thành “Thiên Sứ tốt bụng” chăng?Đáng ghét, rõ ràng cô ta đang muốn đối địch với các bạn cùng lớp!

Thánh Du lại không phải là truyện cổ tích thiếu nữ.

Các nữ sinh cũng phải tất cả đều say mê anh chàng đẹp trai đến mức điên rồ như vậy.

Doãn Đường Diêu mặc dù rất đẹp trai, nhưng hành vi của anh ta quá điên rồ ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì, về lý mà nói nên chịu sự trừng phạt.Nhưng tất cả đều đã bị Tiểu Mễ phá hoại! Cô ta có lẽ là loại con gái nhìn bên ngoài thì thuần khiết nhưng bên trong thì đầy dã tâm, bị gia thế của Doãn Đường Diêu thu hút, mới dùng tất cả mọi thủ đoạn để thu hút sự chú ý của anh ta.

Cho nên, các sinh viên trong lớp quyết định lạnh nhạt với Tiểu Mễ.

Trong lớp học, Uy Quả Quả vừa uống sữa vừa nhìn trộm Tiểu Mễ đang ngồi ở một góc đọc sách.Hình như cô đang bị ốm, sắc mặt xanh xao, không ngừng ho, làn môi thâm lại, trông rất đáng thương.

Hôm đó trong ký túc xá, Tiểu Mễ yếu ớt đẩy cửa bước vào, dáng vẻ mệt mỏi sau khi chạy 10.000m của Tiểu Mễ làm cho cô quên luôn lời thề”không bao giờ quan tâm đến Tiểu Mễ nữa”.

Uy Quả Quả dìu Tiểu Mễ vào giường, không nhịn được mắng cô:”Rất mệt mỏi phải không?Bạn bị điên à, tại sao lại phải chạy thay hắn?Bạn có biết rằng các bạn cùng lớp nói bạn thế nào không?”

“Xin lỗi…….”

Tiểu Mễ miễn cưỡng cười, nụ cười yếu ớt làm cho cô mềm lòng.

“Sau này đừng có quan tâm đến Doãn Đường Diêu nữa, có nghe thấy không?”Uy Quả Quả thở dài.

Tiểu Mễ thẫn thờ nhìn cô.Sau một lúc, cô nói:

“Xin lỗi, mình không thể không quan tâm đến anh ấy.”

Uy Quả Quả trợn tròn mắt:”Tại sao—-?”

Tiểu Mễ không nói gì cả, cô nằm trên giường sắc mặt xanh xao, ánh mắt phảng phất một nỗi buồn.

“Nói đi, tại sao?”Uy Quả Quả nói to, “Không lẽ bạn yêu hắn rồi à! Thật đáng buồn cười! Bạn mất trí à! Lẽ nào bạn muốn như Dương Khả Vi, Na Lộ, vì Doãn Đường Diêu mà tranh đấu nhau trở thành trò cười cho mọi người à?Tên Doãn Đường Diêu này được chiều quá nên hư rồi, hắn chẳng yêu được ai thật lòng đâu! “Hơn nữa, Doãn Đường Diêu có cái gì tốt?May mà tiết thể dục Dương Khả Vi không đến, nếu không hôm nay trong phòng sẽ không yên tĩnh thế này đâu.

“Cảm ơn bạn, Quả Quả, “Tiểu Mễ cố gắng mỉm cười với cô, “Mình hiểu, bạn muốn tốt cho mình.”

“Đừng nói vớ vẩn nữa! “Uy Quả Quả càng nói càng tức giận, “Mình hỏi bạn một câu, sau này gặp sự việc tương tự như vậy, bạn có còn làm bất cứ điều gì cho hắn không?”

Tiểu Mễ cười đau khổ.

Uy Quả Quả cảm thấy cô chỉ là cười đau khổ, mà căn bản không hề do dự.

“Ừ, mình sẽ vẫn làm như vậy.”Tiểu Mễ nói, ánh mắt cô từ đau khổ chuyển sang một kiểu tình cảm sâu sắc, “xin lỗi, Quả Quả.”

Xin lỗi làm cái quái gì nữa đây.

Uy Quả Quả tức giận bước đi, nằm trên giường của mình, lấy gối úp lên mặt.À—–! Cô nguyền rủa, đáng ghét! Mình sẽ không bao giờ quan tâm đến Tiểu Mễ nữa!

Uy Quả Quả lại đau khổ quay sang nhìn Tiểu Mễ, sữa uống như không còn mùi vị nữa.Không biết cô ấy định làm trò gì nữ, hôm đó chạy hết 10.000m cơ thể đã hết sức mệt mỏi rồi, lại 2 hôm liền thức đêm đến 2 giờ sáng, chẳng hiểu làm gì nữa.

Như thế sẽ rất có hại cho sức khỏe.

Uy Quả Quả chán chường đặt hộp sữa lên bàn, quay sang nói với Thành Quyên:

“Tiểu Mễ hình như bị ốm.”

Thành Quyên không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói:”Cô ấy không còn là trẻ con nữa, sẽ tự biết lo cho bản thân.”

“Ừ.”

Uy Quả Quả thở dài, tiếp tục uống nốt hộp sữa.Nếu như…nếu như sau này Tiểu Mễ không mù quáng yêu Doãn Đường Diêu nữa, cô sẽ tha thứ cho Tiểu Mễ, rốt cuộc chính mình nói là muốn làm bạn của cô ấy….Ừ, cứ như vậy!

Uy Quả Quả lướt nhìn khắp phòng, rồi nhìn ra bên ngoài.

Doãn Đường Diêu được vài cô gái lớp khác vây xung quanh, các cô gái cười tươi như hoa, hoặc là thuần khiết, hoặc kiều diễm, hoặc dịu dàng, mỗi người đều là các mỹ nhân xuất chúng.Doãn Đường Diêu khoác vai một trong số đó, anh ta cười lớn, giọng cười rất ngạo nghễ, tiếp theo đó anh ta cúi đầu xuống hôn cô gái.Cô gái hết sức tự hào, các cô gái khác ánh mắt tỏ rõ vẻ đố kỵ.

Anh ta sẽ không thể thích một cô gái như Tiểu Mễ.

Uy Quả Quả gật đầu.

Tiểu Mễ rất nhanh sẽ tỉnh ngộ thôi.

Nhưng mà—–

Uy Quả Quả đoán sai mất rồi.

° ° °

Tiếng chuông vào học vang lên.

Lại là tiết Quản Lý Tài Nguyên Nhân Lực.

Giáo sư Truyền bước lên bục giảng, đặt tài liệu giảng dạy sang một bên, không nói gì, ánh mắt lướt khắp lớp như đang dò xét một điều gì đó.Các sinh viên cảm thấy có gì đó kỳ là, đều ngẩng đầu nhìn ông.

“Doãn Đường Diêu.”

Giáo sư Truyền cuối cùng cũng nhìn thấy Doãn Đường Diêu đang đặt hai chân lên bàn ngồi ở cuối lớp.

Nhanh chóng, anh ta thu hai chân xuống, dứng dậy:

“Vâng, thưa thầy.”

Giáo sư Truyền lấy ra một văn bản:

“Bài viết rất tốt.”

Doãn Đường Diêu ngẩn người ra:”Bài viết?Mẹ kiếp, bài viết nào?”

“Lần trước bài viết của anh là Download trên mạng xuống, tôi phê bình anh, muốn anh nộp lại một bài khác.Bài viết mới này của anh tôi xem qua rồi, viết rất tốt, nhìn ra rằng người viết đã rất cân nhắc và đọc rất nhiều tài liệu liên quan.”Giáo sư Truyền không nói ra rằng, lúc đầu ông nghi ngờ bài viết này là Download, cho nên tốn mất nửa buổi tối dùng các công cụ để tìm kiếm nguồn gốc của bài viết, nhưng kết quả là bài viết thật sự là nguyên tác.

Các sinh viên xôn xao.

Học cùng lớp với Doãn Đường Diêu 3 năm, đã quen nghe thầy giáo mắng anh ta cậy nhà giàu không biết phấn đấu, đây là lần đầu tiên nghe thấy điều bất ngờ như vậy.

Không lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây?

“Chỉ có một vấn đề—”Giáo sư Truyền nghi ngờ, “có phải anh viết không?”

Doãn Đường Diêu cười.

Nụ cười vẫn lạnh nhạt như bình thường.

“Thầy nghĩ thế nào?”

Một câu nói làm cho giáo sư Truyền ngỡ ngàng.

Ông lưỡng lự đẩy cặp kính của mình:”Đương nhiên, cũng có thể là do anh viết, nếu như thật sự là anh tự mình viết, tôi sẽ rút lại nghi vấn vừa rồi.”Với sự hiểu biết của mình về Doãn Đường Diêu, giáo sư không nghĩ rằng anh ta nghiêm túc như vậy để viết bài này, bài viết này cũng gần như đạt đến trình độ để phát biểu trên các tạp chí kinh tế rồi.

Doãn Đường Diêu không có hứng thú, quay mặt ra cửa nhìn trời nhìn đất, lạnh lùng nói:

“Không sai, cái đó không phải do em viết….”

“Bài viết là của Doãn Đường Diêu! “

Một nữ sinh đứng bật dậy, tiếng nói rất vội vã.Vừa nói, cô vừa ho liên hồi, mặt đỏ lừ, cơ thể đang run lên.

Lại—là—Tiểu—Mễ—! !

Các sinh viên trong lớp xôn xao.Uy Quả Quả chán chường gục mặt xuống bàn, đột nhiên hiểu rằng, thì ra ngày nào Tiểu Mễ thức đêm là để giúp Doãn Đường Diêu làm bài tập! ! Thành Quyên ngồi im quay bút, không nói gì.

Dương Khả Vi lạnh nhạt nói lớn:”Không biết xấu hổ! “

Khoảng cách của Tiểu Mễ và Doãn Đường Diêu rất gần.

Giữa họ chỉ là một chỗ ngồi trống.

Doãn Đườn Diêu quay mặt sang

Anh nhìn cô.

Phải kiên trì!

Tiểu Mễ cố gắng nắm tay lại, khắc chế một cơ thể đang run lên cảm lạnh.Cô nhìn thẳng vào giáo sư Truyền:

“Ý tưởng của bài viết là do Doãn Đường Diêu đề ra, chỉ là em giúp bạn ấy sắp xếp lại thôi.”

Nói dối có là gì.

So với việc để cho anh đủ điểm, kể cả phải nói dối mười lần cũng chẳng có vấn đề gì.

Tiểu Mễ tự nói với bản thân như vậy.

Nhưng mà—

Ánh mắt lạnh nhạt của các bạn cùng lớp đổ dồn về phía Tiểu Mễ.

“Em nói, bài viết này do em viết phải không?”

Giáo sư Truyền đi đến trước mặt Tiểu Mễ, khuôn mặt của cô gái đỏ lên, dấu vết nói dối rất rõ ràng.Cho nên, ông rất khó tin rằng bài viết là của Doãn Đường Diêu.

“Không phải! “

Tiểu Mễ đứng thẳng người lên, dùng tất cả sức mạnh để khống chế những đợt ho:”Bài viết là của Doãn Đường Diêu! Chỉ là người đánh máy là em.”

Giáo sư Truyền cười:”Doãn Đường Diêu đã tự thừa nhận rồi….”

“Cậu ta thừa nhận là–bài viết không phải cậu ấy “viết”.Vâng, cậu ấy không cầm bút, cho nên không phải là cậu ấy “viết”.Tuy nhiên, một bài viết quan trọng nhất là tư tưởng không phải à?Em chỉ là người đánh máy thôi.

Cô mệt mỏi……

Cô lại bắt đầu ho mãnh liệt.

Giáo sư Truyền cười, đây là sự việc thú vị nhất mà ông chứng kiến từ khi bắt đầu bước lên bục giảng:”Doãn Đường Diêu, anh tự nói đi, ý tưởng trong bài viết có phải của anh không?”

Ánh mắt của Doãn Đường Diêu vẫn đặt lên người Tiểu Mễ.Ánh nắng sớm chiếu vào phòng học, anh và cô đều bị ánh nắng chiếu rọi cùng nhau.

“Không phải.”

Anh trả lời rất dứt khoát.

Cả lớp cười lớn!

Các sinh viên cười đến mức nước mắt sắp chảy ra.

Tiểu Mễ nhỏ bé và đáng thương, cố gắng làm bao nhiêu việc cho Doãn Đường Diêu, nhưng mà người ta không tiếp nhận.Thiếu nữ cổ tích là thiếu nữ cổ tích, hiện thực là hiện thực.Kiểu người máu lạnh như Doãn Đường Diêu, con gại gặp phải hắn chỉ là tự tìm đường chết.

Uy Quả Quả không nhẫn tâm nhìn Tiểu Mễ lúc đó.

Các ngón tay buông lỏng….

Tất cả sức mạnh của Tiểu Mễ đã dùng hết lúc đó, cô dựa tay lên bàn, đột nhiên như muốn khóc.Đồ ngốc, sẽ không đủ điểm à! Nếu như tiếp tục không đủ điểm nữa, có thể sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp…..

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Doãn Đường Diêu.

Có còn cơ hội thay đổi lại không?Chỉ sợ rằng chỉ có một cơ hội đó, không biết chừng bài viết…..

Doãn Đường Diêu nhìn thấy một đôi mắt như vậy…….

Đôi mắt sáng, đượm buồn, yếu đuối nhưng cũng đầy mạnh mẽ!

Anh lạnh lùng, đưa tay đặt lên vai cô, dùng lực kéo mạnh cô vào trong lòng mình.

Anh cúi đầu xuống.

Hôn vào môi cô!

Giáo sư Truyền đứng trước mặt anh và cô!

Các sinh viên trong lớp đang nhìn họ!

Doãn Đường Diêu hôn Tiểu Mễ.

Các sinh viên lớp B Kinh Tế Ngoại Thương gần như ngừng thở.

Không khí cực kỳ yên tĩnh.

Doãn Đường Diêu hôn Tiểu Mễ, dùng tay giữ chặt đầu cô, anh hôn rất sâu, các sinh viên thậm chí còn nghe thấy tiếng động.Tiểu Mễ kinh ngạc mở to đôi mắt, trong giây lát cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đôi môi của anh nóng bỏng.

Trong lòng anh, Tiểu Mễ có thể nghe thấy nhịp tim “bịch, bịch” của anh, a, tiếng đập quen thuộc mà lâu lắm rồi cô đã không được nghe.

Cô nhắm mắt lại, đôi tay ôm vào lưng anh.Cứ để cô trong lòng anh như vậy, cọi như không có chuyện gì, coi như tất cả đều đẹp đẽ như trước đây.

Doãn Đường Diêu bỏ cô ra.

“Ngày mai, hẹn hò nhé.”

Đây chỉ là một mệnh lệnh, mà không phải là thỉnh cầu.Tiếng nói của anh lạnh lùng, như là người vừa nhiệt tình hôn cô không phải là anh.

° ° °

Đường đi đến Lầu 5 Phong Viên dường như dài như đến cùng trời cuối đất, lá cây trên đường núi xào xạc rơi, gió cũng như lạnh hơn mọi hôm rất nhiều.Tiểu Mễ chầm chậm bước đi, cơ thể vừa nóng vừa lạnh, trong đầu như đang bị một chiếc búa dùng lực mạnh đánh vào.

Cuối cùng cô cũng về đến ký túc xá.

Tiểu Mễ dựa vào cửa, thở dốc, ho, sức lực cuối cùng cũng biến mất.Trước mắt cô toàn một màu đen, đôi chân mệt mỏi lê bước, Dực, anh ở đâu?Không phải nói là sẽ biến thành một thiên sứ tiếp tục yêu em à?Nhưng mà, anh ở đâu….

Đột nhiên—–

Một đôi tay ấm áp đặt lên người cô, bàn tay dịu dàng đặt lên trán cô.

“Bạn sốt rồi.”

Nghe thấy câu nói đó, nước mắt Tiểu Mễ rơi xuống, cô thì thầm nói:

“Dực—! “

Cô biết rằng, Dực sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy cô khóc.Mỗi lần cô cảm thấy mệt mỏi, anh luôn luôn vô cùng lo lắng, dỗ cô uống thuốc, dỗ dành cô đi bệnh viện, ngồi bên cạnh giường cô cho đến khi cô ngủ.Sao anh có thể bỏ cô lại một mình như vậy?Nước mắt trào dâng, cô nắm chặt đôi tay đó! Lần này, có chết cô cũng sẽ không để anh ra đi!

“Sốt bao nhiêu lâu rồi?Đã uống thuốc chưa?Trong ký túc có thuốc hạ sốt không?”

Tiếng nói thân thiết và dịu dàng..

Không…..

Không phải…..

Không phải anh ấy…..

Đôi mắt Tiểu Mễ sưng đỏ, cô cố gắng gượng cười:”Cháu không sao, cảm ơn cô Thành.”

Quản lý ký túc xá là cô của Thành Quyên, khoảng 50 tuổi, rất gầy, tóc đã bạc.Bà mặc đều là quần áo cũ, tuy nhiên rất sạch sẽ.Tính cách của bà rất ôn hòa, đối xử rất tốt với các sinh viên, bất kể các sinh viên về muộn như thế nào bà đều không tức giận.Mọi người đều rất quý bà, nhìn thấy bà đều chào và thân thiết gọi bà là “cô Thành”.

Cô Thành đỡ Tiểu Mễ lên lầu, đẩy cửa, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, giúp cô đắp chăn.Ngồi bên cạnh giường cô, đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.

“Hình như sốt rất cao.Thành Quyên, cháu xuống dưới nhà đem cặp nhiệt độ lên đây.”Cô Thành không quay đầu lại, nói với Thành Quyên đang ăn mỳ.

Thành Quyên gật đầu, đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài.

Trong lòng Tiểu Mễ như có lửa đốt, ngoại trừ lúc trước khi đến Thánh Du vài ngày, thái độ lạnh lùng của các bạn cùng lớp làm cô buồn.Mặc dù cố gắng nói với bản thân là không được quan tâm, các bạn không thích hành vi của cô là rất bình thường, nếu như cô gặp phải một cô gái đối xử với một chàng trai như vậy, cô cũng sẽ nghĩ rằng cô gái đó có dã tâm..

Cho nên, không thể trách các bạn cùng lớp, là do hành vi của cô quá kỳ quái.

Tuy nhiên thật sự rất cô đơn, không có người để nói chuyện, giống như đang sống trong một cái hộp sắt băng giá.

“cô Thành….”

Nước mắt chảy ra trên gò má Tiểu Mễ.

“Muốn ăn gì không?Hôm nay cháu không phải ra khỏi giường, muốn ăn gì cô bảo Thành Quyên đến nhà ăn mua.”Cô Thành mỉm cười với cô.

“Cháu không muốn ăn.”

Tiểu Mễ hít hít mũi, chẳng hiểu vì sao, cô Thành càng tốt với cô, cô lại càng muốn khóc.

“Để cô nấu bát cháo cho cháu nhé.”Cô Thành đặt khăn mặt ướt lên trán của cô.

“Cháu không thể ăn được….”

“Bát cháo cô sẽ cho thêm một ít đường, ngọt ngọt, thơm thơm, được không?”Cô Thành dỗ dành cô, ánh mắt dịu dàng.

Một câu nói thật quen thuộc….

Tim của Tiểu Mễ như co thắt lại!

………..

…..

“Em không muốn ăn đâu! “Cô lấy chăn che mặt, hét lên, “người ta đang ốm, anh còn bắt người ta ăn nữa! Thật đáng ghét! “

Anh thở dài:”Ngoan nào, không ăn thì làm sao khỏi bệnh được.”

“Không ăn! “

Cô cố gắng hét lên, trốn trong chăn cười trộm.Thích nhất khi bị bệnh, không cần bệnh nặng, chỉ là cảm nhẹ thôi.Mũi sụt sịt, chảy nước mũi, sốt một chút, nhìn có vẻ rất nặng, thực ra lại không phải rất mệt mỏi.Sau đó nhìn anh ấy lo lắng dỗ dành cô giống như một công chúa.

“Ăn chút cháo nhé?”

“Không được! “

“Một bát mỳ trứng nhé?”

“Không được! “

………..

Haha, không thể bỏ qua cơ hội tốt để “hành hạ” hắn.

Anh lại thở dài, không có cách nào để nhìn thấy cô trong chăn- cái này không được, cái kia cũng không xong, trong mắt anh đầy lo lắng.

“Tiểu Mễ, em cứ như vậy, anh sẽ giận đấy! “

“Giận đi, giận đi! “

Cô lè lưỡi, ma mới tin rằng anh sẽ tức giận, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thực sự tức giận với cô lần nào.Cô biết rằng, anh rất yêu, rất yêu cô, cho nên anh mới lo lắng như vậy.

Nhưng mà, lần này cô nhầm rồi!

Anh thật sự tức giận, kéo mạnh chăn của cô ra, nhìn cô, sau đó hôn cô.

“Anh….làm….cái…..gì…..vậy…..?”

Cô dùng sức đánh mạnh vào lưng anh, 2 chân đá lung tung.Sẽ lây cảm sang anh, đừng mà!

“Anh cũng muốn bị bệnh! “Anh hành động như một đứa trẻ, vừa hôn cô vừa nói, “đợi anh cũng bị bệnh, thì cũng cho em nếm thử mùi vị của sự lo lắng….”

Kẻ xấu!

Cô cười:”Được rồi được rồi, xấu xa, làm cho người ta chưa chơi đã! “

Anh ôm cô vào lòng.

Cô thở sâu, có thể ngửi thấy hương thơm từ người anh.

“Tiểu Mễ….”

“Hả?”

“Sau này đừng bị bệnh nữa, biết không?”Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, “Anh sẽ rất, rất lo lắng.”

…..

……..

Bát cháo nóng hổi.

Thành Quyên ngồi bên cạnh giường dùng thìa xúc cho Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ dựa vào gối, do dự:”Không cần đâu, cảm ơn bạn, mình có thể tự ăn được.”Như thế không tiện, cô cũng không phải bị bệnh gì đó quá nghiêm trọng.

Thành Quyên gạt tay Tiểu Mễ ra, ánh mắt lạnh nhạt:”Mình đã hứa với cô mình là sẽ xúc cho bạn ăn hết.”Vừa rồi cô của Thành Quyên dưới nhà đã bảo cô nhất định phải chú ý chăm sóc Tiểu Mễ, người bị bệnh đều sẽ rất yếu ớt và cô độc, đặc biệt cần sự quan tâm chăm sóc.Cô của Thành Quyên hiểu tại sao lại biết được Tiểu Mễ gần đây đã làm những việc hết sức hoang đường, cũng biết được Tiểu Mễ bị các bạn cùng lớp cô lập.

Tiểu Mễ là một cô gái tốt, nhất định cháu phải chăm sóc tốt cho cô ấy.

Nhất định?

Thành Quyên kinh ngạc nhìn cô của mình, cô Thành tốt bụng thì từ nhỏ cô đã biết, nhưng mà nghiêm túc như vậy yêu cầu cô chăm sóc một người thì là lần đầu tiên.Cô Thành cẩn thận múc cháo vào hộp, cười nói, vừa nhìn thấy Tiểu Mễ là đã cảm thấy đặc biệt có duyên với cô.

“Cô Thành thật là một người tốt bụng.”

Tiểu Mễ cảm động nói, thật hâm mộ Thành Quyên.

“Ừ.”

Thành Quyên chỉ trả lời một từ.

Không khí trong phòng tĩnh lặng vừa cổ quái, Tiểu Mễ do dự không biết làm thế nào, Thành Quyên chỉ như một người máy từng thìa một xúc cháo cho cô.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Thành Quyên quay lại bàn ăn nốt bát mỳ đã nguội lạnh từ lâu.

Tiểu Mễ nằm trên giường nhìn ra bên ngoài, cô nghĩ đến nụ hôn đó….nụ hôn nồng cháy…..nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng làn môi lại ấm áp như vậy, dường như tất cả nhiệt tình đều hội tụ trên làn môi đó…..

Cơ thể nếu như khác nhau, hôn cũng sẽ khác nhau chăng?

Trước đây nụ hôn của anh, mềm mại và dịu dàng…..

“Lại giở trò gì đây?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.

Tiểu Mễ thẫn thờ, quay sang nhìn, chỉ nhìn thấy Dương Khả Vi lạnh nhạt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy băng giá.

“Nên vui mới phải chứ, không phải rốt cuộc có thể hẹn hò với Doãn Đường Diêu à?Tại sao lại phải nằm trên giường giả bệnh?Ghét nhất loại người giả dối như vậy! “

Tiểu Mễ cười khổ sở:”Mình rất đáng ghét à?”

“Ừ.”

“Nếu như không thích, thì đừng nói chuyện với mình.”Tiểu Mễ nhắm mắt lại, cô rất mệt, đầu óc quay cuồng, không còn sức để cái nhau với Dương Khả Vi.

Dương Khả Vi tức giận:”Này! Bạn nói gì vậy?”Cô ta tức giận bước lên phía trước, giơ tay định kéo chăn của Tiểu Mễ ra.

“Làm gì đấy?”

Thành Quyên không biết lúc nào đã chắn trước mặt Tiểu Mễ, cô giữ tay Dương Khả Vi lại.

Dương Khả Vi tức giận:”Bảo vệ cô ta?Thành Quyên, không phải bạn rất ghét cô ta à?Doãn Đường Diêu làm bạn bị thương, cô ta giả dối như vậy…..”

“Giả dối cũng còn hơn bạn.”Thành Quyên đẩy tay cô ta ra, “Bạn đã làm được gì?Thích Doãn Đường Diêu đúng không, muốn làm bạn gái anh ta đúng không, nhưng mà ngoại trừ bên cạnh hắn làm trò, bạn đã làm được gì?Tiểu Mễ ít nhất cũng thay anh ta chạy 10.000m, thức đêm làm bài tập cho anh ta, so sánh với nhau, bạn còn giả dối hơn người ta nhiều.”

“Thành Quyên! “Dương Khả Vi tức giận nói, “Mình biét là bạn giận mình, ai bảo lần đó mình không cẩn thận….”

“Cộc cộc”.

Tiếng gõ cửa phòng.

Tiểu Mễ định ngồi dậy:”Để mình đi mở cửa.”Thành Quyên ra hiệu cô nằm đó, đi về phía cửa, mở cửa ra, cô kinh ngạc.

Một bó hoa hồng rất lớn!

Giấy gói màu tím, mấy chục bông hồng đỏ, tươi mới đẹp đẽ.

Một khuôn mặt thanh niên xuất hiện sau bó hoa, anh mặc đồng phục, in dòng chữ”Tâm Ngữ Hoa Phương”.

“Cô Tiểu Mễ có phải không ạ?”

Thành Quyên lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Mễ đang nằm trên giường:”Cô ấy kia.”

“Anh Doãn tặng cô hoa và quà, “Chàng trai cười lễ phép với Tiểu Mễ, lấy ra một mảnh giấy và bút, “Mời cô ký vào đây.”

“À.”Tiểu Mễ cầm lấy bút và giấy từ tay Thành Quyên, ký tên mình vào, ngẩng đầu lên hỏi, “anh Doãn?Là ai vậy?”

Dương Khả Vi đứng bên cạnh, tức giận dường như đến mức không chịu được:”anh Doãn, không là Doãn Đường Diêu thì còn ai vào đây nữa, lại còn giả vờ không biết! “

“À.”

Nhưng mà, Doãn Đường Diêu tại sao lại tặng hoa cho cô?Tiểu Mễ ngẩn người nhìn bó hoa.

Chàng trai lại lấy ra một hộp giấy màu hồng:”Đây là quà của anh Doãn tặng cô, chúc cô vui vẻ.”

Chàng trai Tâm Ngữ Hoa Phương đã ra về.

Thành Quyên ngồi trước bàn học sắp xếp sách vở để chuẩn bị lên phòng tự học, Dương Khả Vi đứng bên cạnh giường Tiểu Mễ nói:

“Mở ra! “

Cô muốn biết rốt cuộc Doãn Đường Diêu tặng gì cho Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ ngồi trên giường, nhẹ nhàng mở hộp giấy, bên trong có một tấm bưu thiếp, trên tấm bưu thiếp viết vài dòng chữ rồng bay phượng múa–

Mười giờ sáng mai, quảng trường Phấn Tuyền.

Doãn Đường Diêu.

Phía dưới của tấm bưu thiếp, là một cái váy màu xanh nhạt.

Thật đẹp……

Uy Quả Quả đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cái váy trong tay Tiểu Mễ, dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình:”WOW, đây là hàng xịn của Hàn Quốc đó, mình và mấy bạn vừa nhìn thấy ở cửa hàng, đắt lắm đấy! Tiểu Mễ, bạn mua đấy à?”

“Rầm! “

Dương Khả Vi đi ra ngoài, đóng mạnh cửa lại, đẩy Uy Quả Quả sang một bên.

“Sao vậy?Lại bị làm sao đây.”Uy Quả Quả ngồi xuống bên cạnh giường Tiểu Mễ, lo lắng nhìn cô, “Bạn bị bệnh à?Lúc trên lớp bạn liên tục ho.”Cô đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng quyết định—-bỏ qua, Tiểu Mễ yêu ai là chuyện của cô ấy, cũng tại bản thân cô quý Tiểu Mễ mà.

“Bạn không giận mình nữa à?”

Tiểu Mễ nói, nắm chặt bàn tay lại, trong lòng ấm áp.Tự cô đã làm rất nhiều việc làm cho mọi người ghét, nhưng mà, Thành Quyên và Uy Quả Quả vẫn quan tâm đến cô như vậy.

Uy Quả Quả cười:”Thế bạn mời mình ăn thịt dê nhé?”Haha, cảm giác bạn bè đối xử tốt với nhau thật tuyệt.

“Ok.”

“Mười xiên nhé! “

“Được.”

“Bạn ăn 5 xiên, mình ăn 5 xiên, ăn ở quán Kim Điển ngoài cổng trường là ngon nhất đấy, đợi bạn khỏi bệnh thì chúng mình đi nhé! “

“Ok.”

Tiểu Mễ cười rất hạnh phúc, lúc này, hình như đầu không còn đau nữa, cơ thể cũng không còn nhức mỏi.

Uy Quả Quả đột nhiên nhìn thấy nhìn thấy bưu thiếp trong hộp giấy, nhìn kỹ lại, cô kinh ngạc:”Trời đất, ngày mai đi chơi phải mặc cái này à?Cái váy mỏng thế này, bạn lại vẫn còn bị bệnh mà! “

° ° °

Bầu trời trong xanh, mây trắng, có gió nhẹ, thổi lên người cảm thấy một chút lạnh.Tiểu Mễ đến quảng trường Phấn Tuyền từ sớm, cô mặc cái váy đó, làn gió làm cho cái váy tung bay, cô dễ thương giống như công chúa trong truyện cổ tích.

Mọi người qua đường đều ngước nhìn cô gái.

Cô đang đợi ai?

Có lẽ là người trong mộng của mình.

Thanh xuân thật là đẹp, tình yêu cũng thật là đẹp.

Lạnh quá…..

Tiểu Mễ cố gắng khắc chế cảm giác lạnh.

…….

Ánh mắt Doãn Dường Diêu nhìn cô:”Lúc đi chơi mà cô lại ăn mặc như thế này thì thật mất mặt.”

…….

Tiểu Mễ cắn môi, mỉm cười.

Ừ! Lạnh hơn nữa cũng không để anh ấy không vui.Cùng lắm thì bệnh cảm lạnh bị nặng hơn một chút thôi, chẳng có gì quan trọng!

Nhưng mà—–

Tại sao anh ấy vẫn chưa đến?

Mười giờ ba mươi.

Mười một giờ.

Mười một giờ ba mươi.

Mười hai giờ.

Mười hai giờ ba mươi……

Ánh nắng mặt trời lạnh lẽo chiếu sáng từ không trung chiếu sáng, lên mái tóc, bờ vai, sau lưng Tiểu Mễ.Bụng của cô đã bắt đâu đói, đôi chân đã mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn của đã trở nên hư ảo.

Thật mệt mỏi……

Tiểu Mễ nắm chặt đôi tay, cố gắng giữ nụ cười trên môi, cô muốn mình đợi anh ấy với vẻ mặt rạng rỡ nhất.

Thời gian cứ trôi đi……

“Em đã nói là cô ta sẽ không bỏ đi đâu….”

Tiếng nói mềm mại, từ sau lưng Tiểu Mễ vang lên.

“Làm nhiều việc như vậy, chỉ vì được đi chơi với anh, không thấy anh đến, cô ta sẽ không bỏ đi đâu.Anh cũng thật là vô tình, gặp cô ta một lúc thì có làm sao, kể cả rất vô vị cũng nhanh chóng qua đi mà.Anh đi với em, cô ta sẽ rất buồn tủi đấy.”

Vừa nói, cô gái đó đưa tay phải ra, đứng trước mặt Tiểu Mễ nói:”Tiểu Mễ, sao lại mặc ít như vậy, bạn không lạnh à?”

Tiểu Mễ ngơ ngác.

Hai người xuất hiện trước mặt cô.

Doãn Đường Diêu vẫn vậy.

Chương 4

Ánh nắng lạnh lẽo.

Nước từ trong vòi phun được ánh nắng chiếu chói lòa, tiếng nước phun ào ào, mang theo âm thanh tiết tấu mạnh mẽ.

Bởi vì là thời gian giữa trưa, mọi người trên quảng trường không có bao nhiêu.

Doãn Đường Diêu ngồi trên ghế băng, anh duỗi tay đặt lên ghế.Na Lộ khoác tay anh, ngẩng đầu lên nói với Tiểu Mễ:

“Xin lỗi nhé, hôm nay là ngày hẹn hò của bạn và Diêu, đáng nhé mình không nên xuất hiện.Nhưng mà….Diêu nói rằng anh ấy rất nhớ mình….mình…..mình đành phải…..”

Trên ghế băng đã không còn thừa ra để cho Tiểu Mễ có thể ngồi xuông.Cô đứng đó, chiếc váy xanh cô mặc dưới ánh nắng càng trở nên mỏng manh.

“Không sao.”Tiểu Mễ ngắt lời, liếc nhìn Doãn Đường Diêu, “thế thì mình đi trước đây, hai người vui chơi thoải mái nhé.”Nói xong, cô quay người bước đi, trong tim dường như bị một vật sắc nhọt đâm vào.

Một bàn tay kéo cô lại!

Doãn Đường Diêu đặt tay lên vai cô:

“Không vui à?”

Tiểu Mễ thở mạnh, lắc đầu:

“Không.”

“Thế thì, cô rất vui?”

“Vâng.”

Doãn Đường Diêu ngẩng đầu cười lớn:”Tôi đem cô gái khác đến chỗ hẹn hò với cô, cô lại rằng cô vui?Tiểu Mễ, trên đời này còn có người khác giả dối hơn cô không?”

“Có.”Tiểu Mễ nói.

Doãn Đường Diêu ngạc nhiên.

Nụ cười của Tiểu Mễ đẹp như thiên thần:”Em không giả dối.Chạy mười nghìn mét, viết bài luận, đều là để cho anh vui.Lúc đi chơi cũng vậy, anh thích chiếc váy này, mặc dù rất lạnh em cũng mặc vì anh.Anh thích Na Lộ, muốn ở bên cạnh cô ấy, thế thì anh cứ ở cô ấy.Chỉ cần anh vui, tại sao em lại không vui?”

“Thật lạnh.”

Na Lộ trừng mắt nhìn Tiểu Mễ, trong lòng nghĩ.Ồ, Dương Khả Vi luôn nói rằng cô nói chuyện thô bỉ, nhưng như thế này còn thô bỉ gấp trăm lần.

“Được! Doãn Đường Diêu gật đầu, “Cô nói rất hay, rất cảm động.”Anh ta kéo cô ôm vào lòng.

Doãn Đường Diêu tay trái ôm Na Lộ, tay phải ôm Tiểu Mễ, cười lớn:”Thế thì 3 chúng ta cùng nhau hẹn hò nhé, thật vui! “

Hôm đó, tất cả mọi người trên quảng trường đều trợn tròn mắt nhìn.Một thanh niên lại ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật ôm hai cô gái!

Thanh niên bây giờ, thật là khác người.

“Diêu, cảm ơn anh, bữa trưa rất ngon, em thích nhất món canh cá biển, ồ….vừa tinh tế vừa thơm ngon! “Na Lộ ngọt ngào nói với Doãn Đường Diêu.

“Thích thì lần sau đi tiếp.”

“A! “Na Lộ vui vẻ , rất thích nhà hàng Pháp này, kiến trúc cửa hàng, không khí, đồ ăn, phục vụ đều là cao cấp.

“Tiểu Mễ, bạn ăn chưa?”Cô giả vờ thân thiện hỏi Tiểu Mễ.

“Chưa.”

Bụng cô đang sôi lên.Trên trán Tiểu Mễ phảng phất chút mồ hôi.

“À, như thế thì làm thế nào đây?”Nhưng mà chúng mình đã ăn rồi.”Na Lộ cười….

Tiểu Mệ nhìn ra xa thấy một siêu thị, đứng dậy, nói:”Mình đi mua cái bánh mỳ ăn được rồi.”Bắt buộc phải ăn cái gì đó, không thì không chịu được, cô không muốn xấu mặt trước anh.

Doãn Đường Diêu ngồi trên ghế băng.

Anh không nói gì, sâu trong mắt hiện lên một ánh nhìn khó đoán.

“A, Diêu, em đột nhiên rất muốn ăn kem! “Na Lộ nói.Rồi cô quay sang Tiểu Mễ, “Nhưng mà…..mình không muốn đi mua, cũng không muốn Diêu đi mua cho mình……Nhưng mà…..mình rất thèm….Tiểu Mễ…..”

Tiểu Mễ nhắm mắt lại:

“Được, mình mua giúp bạn.”

“Cảm ơn! Cửa hàng ở bên kia! “Na Lộ chỉ tay, cửa hàng kem ơ phía bắc quảng trường, còn siêu thị có bán bánh mỳ lại ở phía nam quảng trường, “nhanh quay về nhé, mình rất muốn được ăn ngay lập tức.”

Ánh nắng giữa trưa chẳng ấm áp chút nào.

Kem cầm trong tay thật lạnh.

Khi Tiểu Mễ dùng tốc độ nhanh nhất để mua kem mang về, cái lạnh làm cô rét run người.Nhưng Doãn Dường Diêu và Na Lộ lại không có ở đó, 2 người đứng cạnh vòi phun nước ngắm nước phun lên.

“Xin lỗi, kem mình không muốn ăn nữa, “Na Lộ nói, “hay bạn ăn đi, không phải bạn rất đói à?

“Ừ.”

Tiểu Mễ cúi đầu xuống nhìn chiếc kem, bước đến, vứt chiếc kem vào thùng rác.

Na Lộ tỏ vẻ tức giận, nhìn Doãn Đường Diêu.Cuối cùng cô cũng nhịn được, quay sang nói với anh:”Vòi phun nước là nơi lãng mạn nhất nhỉ.”

Doãn Dường Diêu tỏ vẻ không quan tâm.

Na Lộ tiếp tục nói:”Nghe nói chỉ cần ném tiền xu xuống bể nước, sau đó ước nguyện, nguyện vọng sẽ trở thành sự thật.”

Doãn Đường Diêu vẫn vậy.

“Diêu, anh không tin à?”, “Rất nhiều người tin vậy đó, cho nên ở mỗi vòi phun nước đều có tiền xu dưới đáy.”

“Tiền xu, trị giá nhất là một tệ nhỉ.”

“Vâng.”

“Như vậy có thể nói, những ước nguyện đó chỉ đáng giá một tệ thôi.”

Na Lộ cứng họng.

Doãn Đường Diêu vẫn tỏ vẻ không quan tâm:”Ước nguyện chỉ đáng giá một tệ, có thực hiện được hay không chẳng quan trọng.”

“Không nên nói như vậy.”

Tiểu Mễ nhìn vòi phun nước, ánh nắng chiếu thật đẹp.

“Khi đồng tiền xu chìm vào trong nước, giống như một ước nguyện đẹp đẽ được cất giấu đi.Khi có ánh nắng, tiền xu dưới đáy nước sẽ phát sáng, khi nước phun lên, cũng giống như ước nguyện trong đồng tiền xu đang cất tiếng hát.Hoặc là, chỉ có tiền xu là không thể làm cho ước nguyện thành hiện thực.Nhưng mà, khi anh ném đồng xu vào trong bể nước là có hy vọng, vì niềm hy vọng đó, anh sẽ nỗ lực cố gắng, sau dố, ước nguyện sẽ thật sự được thực hiên.”

Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô, cười nhạt:

Thế à?Thế thì tôi cũng ước một điều vậy.”

Anh ta đưa tay vào túi quần lục, nhưng trong túi chỉ có chi phiếu và thẻ ngân hàng.Na Lộ vội vàng lục tìm trong túi xách của mình:”Em có, em đưa cho anh.”

Doãn Dường Diêu ngăn tay Na Lộ lại, đưa tay gỡ chiếc khuyên kim cương trên mũi xuống, vung tay ném xuống vòi phun nước.

“Diêu! Kim cương….”

Na Lộ kinh ngạc, từ khi cô biết Doãn Đường Diêu, anh luôn đeo chiếc khuyên đó, 3 năm không hề tháo nó ra.

“Ước nguyện bằng kim cương có thể thực hiện chứ?”Doãn Đường Diêu hỏi Tiểu Mễ.

“Chỉ cần cố gắng, ước nguyện nào cũng có thể thực hiện được.”

“Tôi không tin.”

“Lúc đầu, em cũng không tin, cho đến khi ông trời cướp đi hạnh phúc của em, làm cho cuộc sống của em trở nên vô ý nghĩa, rồi lại âm thầm trả lại cho em một kỳ tích.”

Na Lộ không thể chịu được cảnh Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ nói chuyện với nhau như không có cô ở đó, cô vội vàng khoác chặt tay anh, ngọt ngào nói với Tiểu Mễ:

“Ừ, mình tin tưởng kỳ tích sẽ đến với bạn, bởi vì rất ít gặp con gái mặt dày như bạn.Cả ngày bám theo Diêu, làm những việc vô nghĩa, có phải bạn đang cố gắng hy vọng bạn có thể thực hiện được ước nguyện tiếp cận Diêu không?”

Doãn Đường Diêu ôm cô, hôn lên má:”Ghen à, có con gái điên cuồng yêu anh, em nên cảm thấy tự hào chứ.”

Na Lộ cười:”Làm gì có, người ta chỉ cảm thấy Tiểu Mễ quá điên cuồng, sợ cô ấy bị thần kinh thì chết, nhỡ làm hại đến anh thì sao! “Quay đầu lại, cô nhìn Tiểu Mễ, “Phải không, Tiểu Mễ?”

Tiểu Mễ cắn chặt môi:”Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”Na Lộ ánh mắt lạnh lùng, “Thế thì sau này bạn đừng theo đuổi Diêu nữa, bạn bạn không biết rằng như thế rất đáng ghét à, bạn không có lòng tự trọng ư?Bạn không cảm thấy xấu hổ à?”

Tiể Mễ nhắm mắt.

Cô nói không nên lời, cô biết rằng bản thân rất đáng ghét, nhưng mà, cô chỉ muốn—ở bên cạnh anh.

Doãn Đường Diêu nhìn Tiểu Mễ, đột nhiên ôm cô vào lòng, nói nhỏ vào tai cô:”Cô thích tôi?”

Tiểu Mễ sững người.

“Cho tôi biết, cô thích tôi nhiều như thế nào?”Nụ cười Doãn Đường Diêu đầy khinh miệt.

Câu nói này…..

Nước mắt Tiểu Mễ trào ra.

“Em mãi mãi yêu anh.Kể cả khi anh không yêu em nữa, kể cả khi anh quên em đi, kể cả khi em không còn trên thế gian này nữa, em sẽ vẫn yêu anh.”

Cô nhẹ nhàng nói.

“Bốp—”

Một cái tát thẳng vào mặt Tiểu Mễ.

Na Lộ quát:”Nói không biết xấu hổ, cô lại càng không biết tự trọng! “

Doãn Đường Diêu cũng sững người, anh ta xoa nhẹ lên vai cô, sau đó, anh ta khôi phục nụ cười nhẹ:”biết vừa rồi tôi dùng kim cương ước nguyện điều gì không?”

Mặt Tiểu Mễ vừa đau vừa buốt, cô bắt đầu ho, chút sức lực cuối cùng đang dần dần biến mất.

“Tôi ước, cô sẽ không theo đuổi tôi như thế này nữa.”Anh ác ý hôn lên tai cô, nhẹ giọng nói, “Con gái như cô, thật đáng sợ.”

Tiểu Mễ sắc mặt xanh xao.

“Nhưng mà, bây giờ tôi có chút hối hận rồi—-”Doãn Đường Diêu lấy tay lau nước mắt cho cô, rồi đưa lên miệng nếm thử, ừ, lạnh lạnh, mặn mặn, “được người khác yêu mạnh mẽ như vậy, cảm giác thật mới lạ, nếu không thì, chúng ta thử hẹn hò một thời gian xem sao.”

“Diêu! “

Na Lộ hét lên, một chút khí chất của gái nhà lành cũng không còn.

“Nhưng mà, làm sao đây, “Doãn Dường Diêu nụ cười đểu giả, “Chiếc khuyên kim cương đã rơi vào trong nước, tôi lại không muốn cái ước nguyện đó nữa.”

Tiểu Mễ quá mệt đến mức khó nghe rõ những lời anh nói.

“Giúp tôi tìm lại cái khuyên, “Anh hôn lên làn môi xám xịt của Tiểu Mễ, “Tìm lại được cái khuyên, tôi sẽ hẹn hò với cô 1 tháng.”

“Diêu! Anh nói gì vậy?”Na Lộ lại hét lên.

Tiểu Mễ chầm chậm ngẩng đầu lên, ngước nhìn anh, làn môi thâm tím:”Không cần, em không cần làm bạn gái của anh, chỉ cần anh vui, chỉ cần anh cho em ở bên cạnh anh, em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”

Doãn Dường Diêu nhếch mép:”Ồ?Chỉ nghe thấy phải vào bể nước tìm cái khuyên cô đã sợ hãi rồi à, không phải cô có thể làm tất cả vì tôi sao, chỉ cần tôi vui.Thế thì đi tìm lại cái khuyên đi.”

Na Lộ nhìn Doãn Đường Diêu, rồi nhìn xuống bể nước, đột nhiên hiểu ra anh đang muốn làm gì, không nhịn được cười:”đúng rồi, Tiểu Mễ nhanh lên, bạn có thể làm tất cả mà, vào bể nước này thì có đáng gì?”

Bể nước rộng phải đến 20 mét.

Vòi phun nước đang phun lên từng đợt mạnh mẽ.

Nước rất sâu.

Doãn Đường Diêu dáng người cao cao, khuôn mặt đẹp trai, dưới ánh nắng toát lên một mùi vị lạnh lẽo.

Anh nhấc vai cô lên:

“Sao vậy, sợ nước quá lạnh, không muốn đi à?Cô yêu thôi cũng chỉ có vậy thôi à?”

Tiểu Mễ nắm chặt tay, sắc mắt cô xanh xao còn tiếng nói yếu ớt như lụa.

“Tìm thấy chiếc khuyên, anh sẽ vui chứ?”

“Ừ, tôi sẽ rất, rất vui.”Doãn Đường Diêu lạnh lùng, ánh mắt thậm chí còn không thèm nhìn cô.

…………..

………

Anh nắm lấy khủyu tay cô dùng sức lay mạnh, ánh mắt ác hiểm.

“Em muốn nhìn thấy tuyêt! “

“Tuyết?”

Anh cười khổ sở.Tháng tư ánh nắng tràn đầy, bây giờ thì kiếm đâu ra tuyết đây?

“Em muốn nhìn thấy tuyết mà, “Cô hưng phấn nói, “Để tuyết nhẹ nhàng bay, bay lượn xung quanh em, khắp trời đất đều là tuyết, em ở trong tuyết nhắm mắt lại đưa tay ra hứng tuyết rơi….sẽ rất lãng mạn đúng không?! “

“Tiểu Mễ, em lại xem phim truyền hình nào rồi?”

“Bản tình ca mùa đông! Bae Jong Joon ở trong tuyết……anh ấy mỉm cười…..Wow, thật đẹp thật quyến rũ! “

Anh luôn biết.Mỗi lần cô xem cảnh tượng đẹp nào trong phim Hàn Quốc, là cô muốn bắt chước bằng được, cô nói như vậy có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu trong câu chuyện.

“Mặc kệ, em muốn nhìn thấy tuyết…..Dực…..”Cô lại nũng nịu đòi anh, “Được không…….năn nỉ anh đấy….”

“Đợi sau khi tốt nghiệp, anh đưa em đến Thụy Sỹ xem tuyết rơi được không?Nghe nói tuyết ở đó rất đẹp.”Anh dịu dàng nói.

“Không! “Cô nhịu môi, “Người ta muốn xem bây giờ cơ! “

“Tiểu Mễ….”

“Dực……”Cô nài nỉ, “được không, năn nỉ anh đấy, Tiểu Mễ biết rằng Dực vĩ đại của cô có thể làm được bất cứ điều gì! Tiểu Mệ sùng bái Dực nhất! “

“Nhìn thấy tuyết, em sẽ vui chứ?”Anh cười thở dài.

“Vâng! Vâng! “Cô gật đầu lia lịa, “Em sẽ rất, rất vui! “Hai mắt cô sáng lên, ôm chặt hai cánh tay anh, “Dực, anh có cách rồi đúng không?Wow, em biết là Dực yêu Tiểu Mễ nhất! Dực có thể làm tất cả vì Tiểu Mễ! “

Sân trường Thanh Viễn tràn ngập ánh nắng.

Tiếng cười cô vang lên, ánh mắt anh tràn đầy là chiều chuộng, hai người cười ôm lấy nhau, tưởng như tất cả ánh nắng đang chiếu lên hai con người đó.

Sinh viên Thanh Viễn mặc dù đều biết là anh và cô là một đôi nổi tiếng nhất trong trường, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không nhịn được ngước nhìn.

Khuôn mặt cô hồng hào tràn đầy sức sống.

Anh nhìn cô, rồi bất chợt hôn nhẹ lên môi cô.Cô sững người, khuôn mặt cô càng đỏ hồng hơn.Anh mỉm cười, rồi nắm lấy tay cô chạy nhanh trên con đường rừng trong trường.

Chạy qua sân vận động.

Chạy qua hồ Kính Minh.

Chạy qua Viện Giao Lưu nhập văn học thuật.

Anh dừng lại, mỉm cười:”Nhìn kìa, hoa Anh Đào.”

Đây là con đường hoa Anh Đào trong trường.Đang là mùa hoa nở.Sắc hoa trắng toát như tuyết.Khi gió nhè nhẹ thổi qua, cánh hoa bay bay, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.

Hoa Anh Đào thật đẹp…..

Hoa Anh Đào trắng toát rơi giống hệt tuyết…..

Tiểu Mễ giơ hai tai ra, nhắm mắt lại, mỉm cười.

Trong tuyết hoa Anh Đào, cô giống như một thiên thần.

“A! Dực đang ở trên cây! “

Tiểu Mễ mở mắt ra, a, cô nhất thời mỉm cười, nụ cười tươi sáng hơn cả hoa Anh Đào.Thì ra Dực trèo lên cây rung mạnh, làm cho cánh hoa rơi xuống.

Anh mỉm cười với cô, ánh mắt đầy trìu mến.

Từng đợt, từng đợt hoa Anh Đào rơi xuống làm cho Tiểu Mễ dường như trở thành công chúa hoa Anh Đào xinh đẹp nhất.

Còn Bùi Dực—–

Vì trèo lên cây phá hoại nên bị kỷ luật.

“Em vui là được.”

Anh từ trong phòng bảo vệ đi ra, ôm lấy cô đang đứng đợi ở đó, mỉm cười nói.

……

……….

Cuối tháng 5 nhưng ánh nắng lại lạnh lẽo bất thường, trong không khí ngập tràn hơi lạnh, Tiểu Mễ mặc chiết váy xanh mỏng manh, cơ thể cô đang run lên, cô cố gắng để không ho thành tiếng, sắc mặt cô trắng bệch như giấy.

Cô nhìn Doãn Đường Diêu.

2 tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng để hít thở, để cho không khí đi sâu vào trong tim.Chỉ cần cô lấy được chiếc khuyên trong bể nước, anh sẽ rất vui chứ?Nụ cười lại nở trên môi Tiểu Mễ, sau đó, hơi thở của cô trở nên rất nhẹ.Như thế, hãy làm cho anh ấy vui……

“Có người nhảy xuống bể nước! “

Mọi người trên quảng trường kinh ngạc!

Chỉ nhìn trong làn nước sâu 1 mét, một cô gái mặc váy xanh đang vất vả tìm kiếm, nước từ vòi phun vào người cô, chiếc váy ướt đẫm, dinh chặt lên người cô gái.Thân thể cô đang run lên vì lạnh, run đến mức làm cho mọi người cảm thấy cô sẽ gục xuống ngay lập tức.

Dưới ánh nắng.

Trong bể nước.

Cô gái bị vòi nước lạnh lẽo phun vào.

Thân thể yếu ớt của cô gái giống như ngọn cỏ đang bị mưa dày xéo.Cô cúi xuống, cố gắng tìm kiếm gì đó ở dưới nước, một chút một chút, cô tìm kiếm rất tỉ mỉ.

Nước…..

Rất lạnh, rất lạnh…

Tiểu Mễ trước mắt đã không còn nhìn thấy gì, ánh nắng mờ ảo, làn nước cũng mờ ảo, khắp nơi là nước, khắp nơi lạnh lẽo.Cô chỉ dùng ngón tay mò tìm dưới đáy nước, cái khuyên nhỏ bé, mày
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5006
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN